 |
|

06-11-2011, 12:25 AM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 117
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 117
Những Ä‘iá»u bà ẩn từ từ ló dạng
Bạch y ni bụng bảo dạ:
những lá»i vá» sau cá»§a mụ không chừng đúng là sá»± thá»±c.
Bà lại há»i:
- Thế mà bá»n thái giám cùng cung nữ phục thị Hoà ng háºu cÅ©ng không nháºn ra ư ?
Thái háºu đáp:
- Vãn bối kiá»m chế Hoà ng háºu rồi liá»n bức bách y phải thay đổi hết bá»n thái giám cùng cung nữ ở cung Từ Ninh để thế ngưá»i má»›i và o. Ngà y thưá»ng vãn bối rất Ãt ra ngoà i, chỉ gặp trưá»ng hÆ¡p bất đắc dÄ© má»›i phải lá»™ diện. Theo lá» luáºt trong cung, bá»n thái giám và cung nữ không dám nhìn thẳng và o mặt vãn bối. Chúng có đứng đằng xa nhìn trá»™m cÅ©ng chẳng thể phân biệt được chân giả.
Bạch y ni sá»± nhá»› ra Ä‘iá»u gì liá»n há»i:
- Không đúng? Ngươi bảo lão Hoà ng đế thuỷ chung không ngó mặt ngươi lần nà o thì là m sao... là m sao ngươi lại sinh hạ được một Công chúa.
Thái háºu đáp:
- Äứa con gái đó không phải con cá»§a Hoà ng đế. Phụ thân nó là má»™t ngưá»i Hán giả là m cung nữ hầu hạ vãn bối. Nhưng má»›i đây, bất hạnh... bất hạnh y mắc bệnh chết rồi.
Äà o Hồng Anh nghe nói khẽ bấm Vi Tiểu Bảo má»™t cái. Hai ngưá»i cùng nghÄ© bụng:
- Gã đà n ông giả là m cung nữ thì có rồi, nhưng bảo hắn bị bệnh chết thì không đúng Vi Tiểu Bảo lại lẩm bẩm:
- Thảo nà o, cô công chúa kia ngang ngược dã man. Té ra cô chỉ là đứa con gái cá»§a hạng bách tÃnh giả là m cung nữ. Lão Hoà ng đế bản tÃnh ôn hoà , hiá»n háºu quyết chẳng khi nà o sinh con gái há»—n hà o như váºy.
Bạch y ni tá»± há»i:
- Äá»™t nhiên mụ nà y mang thai nghén mà lão Hoà ng đế lại không động phòng vá»›i mụ đêm nà o, há chẳng sinh lòng ngá» vá»±c ư ?
Có Ä‘iá»u đây là chuyện dâm đãng trong phòng the mà Bạch y ni là ngưá»i xá» nữ xuất gia, nên tuy bà đã lá»›n tuổi cÅ©ng không tiện há»i gặng.
Bà nghĩ thầm:
- Mụ nà y dã tâm hết sức sâu xa dám giả mạo là m Hoà ng háºu thì dù mụ mang thai tất có cách che dấu, ta chẳng cần há»i đến nữa.
Bà lắc đầu nói:
- Những lá»i cá»§a ngươi cá»§a ngưá»i ta xem ra không phải hoà n toà n giả dối...
Thái háºu vá»™i nói:
- Thưa tiá»n bối? Cả đến chuyện vô liêm sỉ vãn bối cÅ©ng thú tháºt rồi thì dÄ© nhiên những chuyện khác không dám dối trá.
Bạch y ni há»i:
- Ngươi nói váºy thì ra chân Thái háºu bị ngươi giết rồi phải không? Bà n tay ngươi đã dÃnh máu tanh không phải Ãt, sao ngươi lại bảo chưa từng giết ngưá»i?
Thái háºu đáp:
- Vãn bối tụng kinh niệm Pháºt, tuy đối vá»›i bá»n Thát đát lòng ôm mối háºn sâu cay, cÅ©ng chẳng dám giết ngưá»i bừa bãi. Chân Thái háºu hiện giá» hãy còn sống hẳn hoi.
Mụ nói câu nà y khiến ba ngưá»i Ä‘á»u sá»ng sết.
Bạch y ni há»i:
- Chân Thái háºu còn sống ư? Y ở đâu? Ngươi không sợ tiết lá»™ bà máºt hay sao?
Thái háºu móc chiếc chìa khoá và ng trong bá»c ra tiến lại bên cái tá»§ lá»›n ở trước giưá»ng, mở tá»§ ra.
Bạch y ni khẽ báºt tiếng la kinh ngạc. Bà nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n bà nằm trong tá»§, mình đắp chăn bông, liá»n há»i:
- Y y là chân Thái háºu tháºt ư?
Thái háºu đáp:
- Xin tiá»n bối cứ coi mặt y sẽ rõ.
Mụ vừa nói vừa cầm cây đèn nến soi và o mặt ngưá»i đà n bà .
Bạch y ni thấy ngưá»i nà y hình dáng tiá»u tụy, mặt không còn chút huyết sắc, tướng mạo tương tá»± như bá»™ mặt Thái háºu lúc chưa phế bỠđồ hoá trang.
Ngưá»i đà n bà kia hé mắt ra má»™t chút rồi nhắm lại ngay, khẽ cất tiếng nói:
- Ta chẳng đã bảo ngươi... mau mau giết phứt ta đi cho rồi ?
Thái háºu đáp:
- Trước nay ta không giết ngưá»i, thì giết ngươi thế nà o được?
Mụ nói rồi từ từ đóng cá»a tá»§ lại.
Bạch y ni há»i:
- Ngươi đã giam cầm chân Thái háºu như thế nà y trong mưá»i mấy năm rồi ư?
Thái háºu đáp:
- Äúng thế! Bạch y ni há»i:
- Ngươi định tra há»i y Ä‘iá»u chi? Có phải vì y kiên quyết không chịu nói, nên ngươi má»›i để y sống đến ngà y nay? Y mà nói ra là ngươi giết y láºp tức, có đúng thế không?
Thái háºu đáp:
- Không, không. Vãn bối biết ở cá»a Pháºt, giá»›i đầu tiên là giá»›i sát, nên bình thá»i thưá»ng ăn chay, quyết không bao giá» giết y.
Bạch y ni hắng dặng má»™t tiếng rồi há»i:
- Ta có phải là đứa con nÃt lên ba đâu mà chẳng hiểu tâm lý ngươi? Ngươi giam chân Thái háºu cách nà y lúc nà o cÅ©ng có thể xảy ra nguy hiểm. Ngươi chưa giết y tất là có cuá»™c mưu đồ trá»ng đại. Y ở trong tá»§ mà la lên há chẳng khiến cho cÆ¡ quan cá»§a ngươi bị bại lá»™ hoà n toà n?
Thái háºu đáp:
- Y không dám kêu là vì vãn bối đã bảo y cÆ¡ sợ nà y mà bị bại lá»™ thì vãn bối hạ thá»§ y trước tiên rồi giết đến lão Hoà ng đế, sau cùng là tiểu Hoà ng đế. Mụ Thát đát nà y giữ dạ sắt son, má»™t lòng trung nghÄ©a vá»›i hai Hoà ng đế, quyết không chịu để hai nhân váºt đó bị sát hại...
Bạch y ni lại há»i:
- Ngươi định cáºt vấn y Ä‘iá»u chi? Y đã kiên quyết không nói sao ngươi không Ä‘em tÃnh mạng cá»§a Hoà ng đế ra mà uy hiếp?
Thái háºu đáp:
- Y không dám kêu là vì vãn bối đã bảo y cÆ¡ sợ nà y mà bị bại lá»™ thì vãn bối hạ thá»§ y trước tiên rồi giết đến lão Hoà ng đế, sau cùng là tiểu Hoà ng đế. Mụ Thát đát nà y giữ dạ sắt son, má»™t lòng trung nghÄ©a vá»›i hai Hoà ng đế, quyết không chịu để hai nhân váºt đó bị sát hại...
Bạch y ni lại há»i:
- Ngươi định cáºt vấn y Ä‘iá»u chi? Y đã kiên quyết không nói sao ngươi không Ä‘em tÃnh mạng cá»§a Hoà ng đế ra mà uy hiếp?
Thái háºu đáp:
- Y bảo há»… vãn bối gia hại Hoà ng đế là láºp tức y tuyệt thá»±c để tá»± táºn. Sở dÄ© y chưa tuyệt thá»±c là vì vãn bối đã ưng chịu không hạ sát Hoà ng đế.
Nguyên hai vị chÃnh háºu má»™t chân má»™t giả Ä‘á»u có Ä‘iá»u kiện uy hiếp đối phương. Bà chân Ä‘em chuyện tuyệt thá»±c để uy hiếp bà giả, bà giả lại Ä‘em việc gia hại Hoà ng đế để uy hiếp bà chân. Hai bên Ä‘á»u có Ä‘iá»u úy ky, ở và o thế dằng co mưá»i mấy năm trá»i vẫn chưa ngã ngÅ©.
Giả Thái háºu sợ chân Thái háºu tuyệt thá»±c tá»± táºn, vì đối phương còn giữ má»™t Ä‘iá»u bà máºt cá»±c kỳ to lá»›n không chịu tiết lá»™. Giả tá»· bà giả không còn Ä‘iá»u chi cần đến bà chân thì con ngưá»i nguy hiểm nà y muốn sống thêm má»™t khắc cÅ©ng chẳng được nà o. Chẳng những bà bị giết chết mà cả đến thi hà i cÅ©ng sẽ bị đết cháy thà nh than để không còn chút dấu vết. Nhân váºt nguy hiểm như váºy mà vẫn phải để sống ở trong cung đủ rõ là bà còn có Ä‘iá»u bà máºt trá»ng đại đến chừng nà o, không cần há»i cÅ©ng biết.
Bạch y ni há»i:
- Ta há»i ngươi má»™t câu mà ngươi chỉ đánh trống lảng, né tránh không chịu trả lá»i Ngươi muốn tra há»i Ä‘iá»u bà máºt gì ở chân Thái háºu?
Thái háºu đáp:
- Dạ, dạ? Vụ nà y là má»™t chuyện đại bà máºt có liên quan đến váºn mệnh hưng vong cá»§a ngưá»i Mãn Châu. Bá»n Thát đát khai sáng long nghiệp từ đất Liêu Äông, chiếm được giang sÆ¡n cá»§a nhà Äại Minh là nhỠở mồ mả tổ tiên chúng có long mạch. Vãn bối có biết dòng hỠái Tân Giác La ở trong dãy núi Trưá»ng Bạch tỉnh Liêu Äông. Bây giá» chỉ cần cắt đứt long mạch má»™ tổ cá»§a há», hoặc chặt đầu rồng, hoặc triệt long vỹ thì chẳng những giang sÆ¡n ngưá»i Hán trung hưng lại được, mà bá»n Thát đát phải tuyệt diệt ngay ở phÃa trong quan ải, chẳng còn ai sống sót để trở vá» Mãn Châu.
Bạch y ni gáºt đầu lẩm bẩm:
- Thuyết nà y cÅ©ng giống thuyết cá»§a Äà o Hồng Anh.
Bạch y ni lại há»i:
- Long mạch đó ở chỗ nà o?
Thái háºu đáp:
- Äây là má»™t vụ đại bà máºt. Lão Hoà ng đế có biết, lúc y lâm tá» thì tiểu Hoà ng đế hãy còn nhá» quá chưa hiểu việc gì. Y sá»§ng ái Äổng Ngạc phi nhưng mụ lại chết trước y, nên y Ä‘em vụ đại bà máºt nà y nói cho Hoà ng háºu biết và dặn mụ khi tiểu Hoà ng đế trưởng thà nh hãy nhắc lại cho gã biết. Khi đó vãn bối là m cung nữ chầu hầu Hoà ng háºu, nghe lá»m được câu chuyện giữa lão Hoà ng đế và Hoà ng háºu, nhưng chỉ nghe lõm bõm chứ không hiểu tưá»ng táºn lắm. Vãn bối đã định sau khi Ä‘iá»u tra được vụ bà máºt tà y đình nà y sẽ triệu táºm những kẻ sÄ© chà nguyện lên Trưá»ng Bạch sÆ¡n đà o long mạch để Ä‘oạn tuyệt phúc khà ngôi mả tổ cá»§a bá»n Thát đát là có thể trung hưng cÆ¡ nghiệp nhà Äại Minh ngay.
Bạch y ni trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chuyện Long mạch vá» phong thuá»· thuáºt là chuyện huyá»n hư vô căn cứ, biết đâu mà tin được? Nhà Äại Minh ta sở dÄ© mất thiên hạ là vì việc triá»u chÃnh mấy Ä‘á»i không được hoà n thiện, quan lại ngược đãi bách tÃnh rồi dồn nhân dân đến chá»— tạo phản. Äạo lý nà y mấy năm gần đây ta Ä‘i chu du bốn bể, thám thÃnh dân tình má»›i hiểu rõ.
Thái háºu nói:
- Dạ? Sư thái am hiểu thế sá»±, vãn bối dÄ© nhiên không bì kịp. Nhưng vì việc khôi phục sÆ¡n hà xã tắc, thuáºt phong thuá»· dù huyá»n hư cÅ©ng nên tin là có tháºt, chứ đừng bảo là không. Nếu Ä‘oạn tuyệt long mạch chẳng là m hại được bá»n Thát đát, mình cÅ©ng không mất gì. Vạn nhất mà vụ nà y linh nghiệm tháºt, há chẳng cứu vá»›t được hà ng triệu bách tÃnh trong thiên hạ ra khá»i chốn dầu sôi lá»a bá»ng?
Bạch y ni bất giác động dung gáºt đầu đáp:
- Ngươi nói thế cÅ©ng phải. Chuyện nà y có linh nghiệm hay không chẳng thể biết được. Dù nó vô Ãch mình cÅ©ng chẳng mất mát gì. Chỉ cết tuyên truyá»n vụ đó ra khắp thiên hạ cho tá»›i tai vua tôi Thát đát. Bá»n chúng rất tin tưởng và o thuáºt phong thuá»· có thể sinh lòng chán nản. Trái lại, những ngưá»i bên chúng ta đồ mưu phục quốc lại thêm phần tin tưởng. Phải chăng ngươi tra há»i chân Thái háºu chỉ vì chuyện bà máºt nà y?
Thái háºu đáp:
- Äúng váºy ? Nhưng quân tiện nhân kia biết đó là má»™t Ä‘iá»u hệ trá»ng liên quan đến con cháu cùng cÆ¡ nghiệp nhà mụ, nên chẳng thà mụ chịu chết chứ không chịu thổ lá»™ vãn bối đã dùng đủ cách cả nhu lẫn cương tra há»i mưá»i mấy năm mà mụ vẫn bưng kÃn miệng mình.
Bạch y ni cầm bá»™ Tứ tháºp nhị chương kinh lên há»i:
- Ngươi có biết Thái háºu còn mấy pho kinh sách nà y nữa hiện để ở đâu không?
Thái háºu sợ quá giáºt nảy ngưá»i lên, bất giác lùi lại hai bước cất tiếng run run há»i lại:
- Tiá»n bối... tiá»n bối biết cả vụ nà y ư ?
Bạch y ni đáp:
- Cái bà máºt đó là ở trong tám bá»™ kinh sách nà y...
Bà ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Trong tám bộ ngươi đã lấy được mấy bộ?
Thái háºu vẫn còn run sợ đáp:
- Sư thái pháp lá»±c thông thần, chẳng Ä‘iá»u gì không biết. Vãn bối không dám man trá:
Nguyên trước vãn bối đã lấy được bốn bá», nhưng... nhưng má»™t đêm có kẻ lẻn và o trong cung hà nh thÃch, đâm má»™t Ä‘ao trúng ngá»±c vãn bối, và lấy cắp mất cả bốn bá»™ kinh sách kia. Xin sư thái coi đây.
Mụ nói rồi cởi áo ngoà i và áo lót ra, để hở một vết thương lớn ở trước ngực.
Vụ Äà o Hồng Anh hà nh thÃch Thái háºu, Bạch y ni đã biết trước rồi, nên chẳng lấy chi là m kinh dị. Bà còn biết rõ nếu bốn pho kinh sách kia lá»t và o tay Äà o Hồng Anh, chẳng khi nà o mụ dấu diếm hay có ý man trá.
Vi Tiểu Bảo nghe tá»›i đây, trống ngá»±c đánh hÆ¡n trống là ng, bụng bảo dạ; - Nếu cuá»™c tra há»i còn tiếp tục không chừng bà sẽ trút mối hoà i nghi lên đầu ta.
Lại nghe Bạch y ni nói:
- Ta đã biết kẻ hà nh thÃch ngươi là ai, nhưng ngưá»i đó không lấy được bốn pho kinh sách kia.
Thái háºu giáºt mình kinh hãi há»i:
- Tên thÃch khách đó không lấy cắp kinh sách ư ? Thế thì... thế thì bốn pho kinh sách kia còn ai và o đây lấy cắp được? Tháºt là ... tháºt là má»™t vụ kỳ di.... ?
Bạch y ni ngắt lá»i:
- Ngươi nói hay không là tùy ý ngươi.
Thái háºu đáp:
- Sư thái đã căm háºn quân Thát đát thấu xương mà lại pháp lá»±c thông thần.
Nếu vãn bối trao được vụ bà máºt đó qua tay sư thái để 1 ão nhân gia chá»§ trương đại cuá»™c, ngõ hầu có ngà y khai quáºt long mạch Hoà ng gia Thát đát là má»™t Ä‘iá»u mà vãn bối mong còn không được, có lý đâu vãn bối lại còn dấu diếm? Vả lại cả tám pho kinh sách đó có và o tay ai thì ngưá»i đó má»›i tìm ra được long mạch. Hiện giá» má»™t bá»™ đã vá» tay sư thái thì dù vãn bối có giữ bốn bá»™ kia cÅ©ng bằng vô dụng.
Bạch y ni lạnh lùng há»i:
- Trong lòng ngươi còn có chá»§ ý gì ta chưa thể Ä‘oán được mà cÅ©ng chẳng cần tra há»i là m gì. Ta muốn biết:
Ngươi là con gái Mao Văn Long ở Bi Äảo thì tất nhiên có mối liên hẹ sâu xa vá»›i Thần Long giáo, có đúng thế không?
Thái háºu ấp úng đáp:
- Không... chẳng có mối liên quan nà o hết... Trước nay v ãn bối chưa từng nghe ai nói đến... nói đến... Thần Long giáo.
Bạch y ni trợn mắt nhìn mụ một lúc rồi nói:
- Thôi được Bây giá» ta truyá»n cho ngươi phương pháp tán công. Hà ng ngà y ngươi theo phương pháp nà y đánh và o thân cây má»—i bữa ba lần, sáng, trưa và tối.
Ngươi đánh như váºy chÃn lần chÃn là tám mươi mết ngà y liá»n là có thể là m tiêu tan được chưởng lá»±c tà n độc cá»§a Hoá cết miên chưởng.
Thái háºu cả mừng, lại quỳ xuống khấu đầu tạ Æ n.
Bạch y ni liá»n đưa khẩu quyết truyá»n thụ cho Thái háºu và bảo mụ:
- Từ nay trở Ä‘i, ngươi chỉ váºn ná»™i lá»±c má»™t chút để phóng chưởng đánh ngưá»i là xương cết toà n thân láºp tức bị nát vụn, ai muốn cứu cÅ©ng không được nữa.
Thái háºu khẽ đáp:
- Dạ Nhưng mụ suy nghÄ© tá»›i việc tuy mình bảo tồn được tÃnh mạng mà bị tước hết võ công thì cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng thà nh vô vị.
Mụ nghÄ© váºy, nét mặt buồn thiu mà không là m sao được.
Bạch y ni phất tay áo má»™t cái, Ä‘iểm và o mê huyệt trên ngưá»i Thái háºu rồi khẽ nol:
- Các ngươi ra cả đây.
Vi Tiểu Bảo và Äà o Hồng Anh từ phÃa sau giưá»ng bước ra.
vi Tiểu Bảo nói:
- Sư thái? Mụ nà y nói mưá»i phần chỉ có ba phần là đúng sá»± tháºt, còn đến bảy phần man trá, không thể tin được.
Bạch y ni gáºt đầu đáp:
- Những Ä‘iá»u bà máºt ẩn dấu trong kinh sách, chẳng những chỉ liên quan đến long mạch cá»§a mả tổ bá»n Thát đát, mà còn ghi chá»— chứa kim ngân tà i bảo, nhưng mụ cố ý không nhắc tá»›i.
Äà o Hồng Anh lá»™t chăn đệm lên mở há»™p ngầm ở đầu giưá»ng ra thì chỉ thấy cất dấu rất nhiá»u châu báu cùng ngân phiếu, nhưng bốn bá»™ kinh sách quả nhiên không còn ở trong đó.
Bạch y ni nói:
- Thu lấy những châu báu cùng ngân phiếu nà y. Ngà y sau khởi nghÄ©a khôi phục giang sÆ¡n, chá»— nà o cÅ©ng cần dùng tiá»n bạc.
Äà o Hồng Anh gói châu báu cùng ngân phiếu và o má»™t mảnh gấm Ä‘oạn đưa cho Bạch y ni.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Mụ điếm già phen nà y bị một vụ tán tà i lớn.
Bạch y ni nhìn Äà o Hồng Anh nói:
- Mụ nà y giả mạo Thái háºu chắc còn có chuyện mưu đồ khác. Váºy ngươi tiếp tục ở lại trong cung, lén lút Ä‘iá»u tra cho biết rõ. May ở chá»— võ công vụ bây giỠđã mất rồi, không còn gì đáng sợ nữa.
Äà o Hồng Anh vâng lá»i, nhưng đến lúc chia tay chá»§ cÅ©, trong lòng không khá»i cảm thấy bịn rịn.
Bạch y ni dắt Vi Tiểu Bảo vượt tưá»ng ra khá»i Hoà ng cung trở vá» khách sạn. Bà mở kinh sách coi từng trang má»™t. Bao nhiêu kinh văn trong pho Tứ tháºp nhị chương kinh nà y, ngưá»i tu hà nh như bà dÄ© nhiên đã thuá»™c từ đầu đến cuối. Bà thá» Ä‘á»c lại không thấy vấp váp sai tráºt má»™t chữ nà o.
Bạch y ni lại cầm những trang sách giÆ¡ lên soi và o ngá»n nến.
Bà ngẫm nghĩ một lúc rồi dùng nước thấm và o mép bìa, khẽ lột ra từng lớp giấy thì thấy bên trong còn hai lớp da dê, xung quanh khâu lại bằng chỉ kim tuyến.
Bà rút giây kim tuyến ra thì thấy phÃa trong lá»›p da là mưá»i mấy miếng da dê rất nhá» và má»ng dÃnh.
Vi Tiểu Bảo cả mừng reo lên:
- Phải rồi? Phải rồi? Äiá»u đại bà máºt là cái nà y đây.
Bạch y ni giải những mẩu da đó lên bà n thì thấy to nhá» không Ä‘á»u, miếng vuông, miếng tròn, lại có những miếng hình tam giác hoặc hình lá ấu. Trên da vẽ rất nhiá»u đưá»ng cong queo bằng má»±c Ä‘á», và những văn tá»± Mãn châu viết bằng má»±c Ä‘en. Nhưng bản đồ và văn tá»± Ä‘á»u bị rách nát tà n khuyết không được đầy đủ.
Mưá»i mấy mẩu da nát vụn lại không liên tiếp nhau, khó biết đưá»ng mà ráp lại được Vi Tiểu Bảo nói:
- Té ra trong má»—i bá»™ kinh sách Ä‘á»u cất dấu má»™t Ãt da vụn nà y. Phải có đầy đủ tám bá»™ má»›i ráp lại được thà nh má»™t bức địa đồ.
Bạch y ni đáp:
- Chắc là đúng thế.
Bà lại đặt những mảnh da vụn và o giữa hai lá»›p da dê, dùng mảnh gấm bá»c kinh sách lại cất và o túi áo.
Hôm sau Bạch y ni dẫn Vi Tiểu Bảo ra khá»i kinh thà nh Ä‘i vá» hướng tây đến núi Cẩm Bình, huyện Xương Bình để tảo má»™.
Nguyên má»™ cá»§a Sùng Trinh hoà ng đế táng Ỡđây. PhÃa trước lăng tẩm, cá» dại má»c đầy, phong cảnh rất đỗi hoang lương. Bạch y ni khi Ä‘i đưá»ng không nói ná»a lá»i, bây giá» bà không nhịn được phục xuống trước lăng mà khóc rống lên.
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng quỳ xuống dáºp đầu, bá»—ng cảm thấy ngá»n cá» bên mình lay động. Gã ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy hai ống quần mà u lục.
ống quần mà u lục nà y hà ng ngà y Vi Tiểu Bảo đã nhá»› tá»›i không biết bao nhiêu lần, mà ban đêm cÅ©ng nằm mÆ¡ có đến hà ng trăm hà ng ngà n lượt. Bây giỠđột nhiên gã trông thấy, trống ngá»±c đánh thình thịch. Gã chỉ sợ đây là má»™ng ảo, trong lúc nhất thá»i không dám ngá»ng đầu nhìn lên.
Bỗng nghe thanh âm rất trong trẻo cất lên:
- Thế là ta chỠđợi không đến nỗi uổng công. Ta... ta chỠngươi ở đây đã ba bữa rồi.
Tiếp theo ngưá»i đó buông tiếng thở dà i nói:
- Thôi đừng thương tâm khóc lóc là m chi nữa.
Äúng là thanh âm cá»§a nữ lang áo lục.
Cô nói câu nà y bằng má»™t giá»ng rất ôn nhu như rót và o tai.
vi Tiểu Bảo tưởng chừng như trá»i đất quay cuồng. Gã mừng rỡ cÆ¡ hồ phát Ä‘iên, ấp úng đáp:
- Dạ, dạ? Cô nương chỠta đã ba ngà y... Ta... không thương tâm gì nữa.
Gã nói rồi đứng dáºy liếc mắt nhìn thì đúng là nữ lang áo lục xinh đẹp phi thưá»ng. Có Ä‘iá»u mặt cô Ä‘ang ôn nhu bá»—ng nhiên biến thà nh ngÆ¡ ngác rồi láºp tức ra chiá»u phẫn ná»™.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Ta cũng nhớ đến cô cực kỳ đau khổ...
Gã chưa dứt lá»i, bụng dưới bá»—ng Ä‘au nhói lên. Ngưá»i gã bị hất tung ra phÃa sau xa hÆ¡n trượng rồi té mạnh xuống đất.
Vi Tiểu Bảo đã bị nữ lang áo lục đá má»™t phát Ä‘iếng ngưá»i, lại thấy cô cầm liá»…u diệp Ä‘ao vung lên chém xuống đầu gã. Gã hết hoảng vá»™i trầm ngưá»i Ä‘i.
Lại nghe đánh "chát" một tiếng. Nhát dao chém xuống đất.
Nữ lang toan chém nữa. Bạch y ni lớn tiếng quát:
- Dừng tay ?
Nữ lang kêu má»™t tiếng rồi khóc oà lên. Cô bá» Ä‘ao xuống nhảy và o lòng Bạch y ni cất giá»ng thổn thức:
- Tên khốn kiếp nà y... chuyên môn khinh khi đệ tá»... Sư phụ Æ i ? Sư phụ giết hắn Ä‘i ! Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm nghÄ© bụng:
- Té ra cô là đồ đệ của Sư thái. Hai câu vu(l rồi phải chăng cô nói với ta?
Gã chìa bá»™ mặt đưa ma ra từ từ ngồi dáºy, nghÄ© thầm:
- Câu chuyện đã đến thế nà y, ta chỉ còn cách ráng là m ra mặt hảo nhân. Hay hơn hết là là m cho sư thái nảy lòng từ bi, đứng ra gả nà ng cho ta là m vợ.
Gã liá»n đứng dáºy tiến đến trước nữ lang áo lục xá dà i nói:
- Nếu tiểu nhân đã vô tình đắc tội với cô nương, cũng xin cô mở lượng hải hà mà tha thứ cho. Cô nương muốn đánh tiểu nhân thì cứ việc hạ thủ nữa đi. Tiểu nhân chỉ mong cô nương tha mạng cho.
Nữ lang áo lục hai tay ôm lấy Bạch y ni, không quay đầu ra, vung chân đá má»™t cước Phát đá nà y trúng và o hà m dưới Vi Tiểu Bảo. Gã "ối" lên má»™t tiếng rồi lại ngã lá»™n ngược vá» phÃa sau. Miệng gã rên hừ hừ, nằm yên không ngồi dáºy nữa.
Bạch y ni cất tiếng há»i:
- A Kha? Sao ngươi chưa há»i đầu Ä‘uôi, vừa thấy mặt gã đã đá ngưá»i ta hai phát?
Giá»ng nói cá»§a bà có ý phiá»n trách.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ bụng:
- Té ra cô nà y tên gá»i A Kha. Thế là nay ta biết rồi.
Gã Ä‘i vá»›i Bạch y ni lâu ngà y biết bà thÃch kẻ nà o có thái độ kÃnh cẩn. Ở trước mặt bà chịu lún chừng nà o tết chừng ấy.
Gã vội đáp:
- Bạch sư thái? Cô nương đây đá tiểu tá» hai phát là đáng lắm? Thá»±c tình tiểu tá» có lá»—i lầm, sư thái không nên phiá»n trách cô. Dù có đá tiểu tá» hà ng ngà n hà ng vạn cước cÅ©ng là đáng kiếp.
Gã nói tá»›i đây, đưa hai tay lên đỡ lấy hà m dưới, nước mắt đầm đìa ra chiá»u Ä‘au đớn khôn tả.
Äây không phải là gã giả vá», vì phát đá cá»§a nữ lang rất mạnh là m cho gã Ä‘au đớn cÆ¡ hồ không chịu nổi.
A Kha nghẹn ngà o nói:
- Sư phụ Æ i? Tên tiểu hoà thượng khốn kiếp nà y đáng chết lắm? Gã... gã khinh nhá»n đệ tá» Bạch y ni há»i:
- Gã khinh khi ngươi bằng cách nà o?
A Kha đỠmặt lên ngáºp ngừng đáp:
- Gã... gã khinh mạn đệ tá» nhiá»u lắm... nhiá»u lần lắm?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Bạch sư thái? Trăm Ä‘iá»u không phải ở nÆ¡i tiểu tá». Tiểu tỠđã hồ đồ lại võ công kém cá»i. Hôm đó cô nương đây đến viếng chùa Thiếu Lâm...
Bạch y ni há»i nữ lang:
- Ngươi đến chùa Thiếu Lâm ư ? Ngươi là con gái sao lại đến chùa Thiếu Lâm được?
Vi Tiểu Bảo mừng thầm tự nhủ:
- Té ra cô nà y đến chùa Thiếu Lâm không phải là đã vâng lệnh sư thái. Nếu váºy cà ng hay.
Rồi gã đỡ lá»i:
- Không phải cô nương đây tự ý lên chùa Thiếu Lâm. Một vị tỷ tỷ của cô muốn đi, cô không cản được đà nh phải nghe theo.
Bạch y ni há»i:
- Sao ngươi biết rõ thế~ Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hồi ấy tiểu tỠvâng lệnh tiểu Hoà ng đế lên chùa Thiếu Lâm xuất gia thay y.
Tiểu tỠcòn thấy một vị cô nương nữa lên chùa. Cô nương đây theo sau, tỠra rất miễn cưỡng.
Bạch y ni quay lại há»i:
- Có phải A Kỳ dẫn ngươi đi không?
A Kha đáp:
- Dạ, đúng thế.
Bạch y ni há»i:
- Thế rồi là m sao?
A Kha đáp:
- Bá»n hoà thượng chùa Thiếu Lâm rất hung dữ. Chúng nói là theo quy cá»§, đà n bà con gái không được và o chùa nà y.
Vi Tiểu Bảo liá»n nói theo:
- Dạ, dạ? Quy cá»§ nà y tháºt rắc rối? Tại sao lại không cho nữ thà chá»§ và o chùa?
Äức Quan thế âm Bồ tát chẳng là nữ nhân đấy ư.
|
Ngưá»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch cá»§a vivuvip
|
|

18-11-2011, 08:04 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 118
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 118
Mê ngưá»i đẹp hết lòng hầu hạ
Bạch y ni lại há»i:
Thế rồi sao nữa?
Vi Tiểu Bảo trỠvà o A Kha đáp:
- Cô nương đây nói:
Ngưá»i ta đã không cho lên chùa thì mình quay vá» thôi.
Nhưng bốn tên tri khách tăng ở chùa Thiếu Lâm rất vô lá»…, buông lá»i cà n rỡ đắc tá»™i vá»›i hai vị cô nương mà võ công há» lại kém lắm.
Bạch y ni nhìn A Kha há»i:
- Các ngươi cùng ngưá»i động thá»§ hay sao?
Vi Tiểu Bảo đỡ lá»i :
- Äiá»u lầm lá»—i hoà n toà n ở nÆ¡i tri khách tăng. ChÃnh mắt tiểu tỠđã trông thấy.
Bá»n chúng giÆ¡ tay đẩy hai vị cô nương. Sư thái thá» nghÄ© coi:
Hai vị cô nương cà nh và ng lá ngá»c thì những bà n tay dÆ¡ bẩn cá»§a bốn tên hoà thượng sao lại đụng và o các cô được? DÄ© nhiên hai cô nghiêng mình né tránh. Bốn tên hoà thượng liá»n hùng hổ động thá»§ động cước, nhưng khác nà o đấm đá và o cá»™t đá, không khá»i bị má»™t phen Ä‘au đớn.
Bạch y ni hắng dặng má»™t tiếng rồi há»i:
- Võ công chùa Thiếu Lâm đứng đầu võ lâm, có lý nà o lại kém cá»i như váºy? A Kha? Lúc ngươi động thá»§ đã dùng những chiêu thức gì?
A Kha không dám dấu diếm, cúi đầu xuống nói nhá», kể lại vá»›i bà .
Bạch y ni há»i:
- Các ngươi đánh té cả bốn nhà sư Thiếu Lâm ư?
A Kha liếc mắt nhìn Vi Tiểu Bảo đáp:
- Gã nà y nữa là năm tên.
Bạch y ni há»i:
- Các ngươi thiệt là lá»›n máºt? Dám lên chùa Thiếu Lâm đánh gãy chân tay năm vị hoà thượng cá»§a ngưá»i ta thì đáo để quá?
Bà liếc cặp mắt sáng như điện ngắm toà n thân cộA Kha sợ quá sắc mặt lợt lạt.
Bạch y ni thấy ở cổ nữ lang còn má»™t vệt đỠliá»n há»i:
- Có phải vết thương nà y do một tay cao thủ ở chùa Thiếu Lâm gây ra không?
A Kha ngáºp ngừng đáp:
- Không , không phải ?... Gã... gã...
Cô quay lại lưá»m Vi Tiểu Bảo má»™t cái rồi đột nhiên hai má cô đỠá»ng, nước mắt chảy quanh. Cô đáp:
- Gã là m nhục đệ tá». Äệ tá»... đệ tá»... tá»± đâm Ä‘ao và o cổ mình... nhưng... nhưng không chết.
Bạch y ni lúc ban đầu nghe nói đệ tá» mình lên quấy nhiá»…u chùa Thiếu Lâm, lá»™ vẻ tức giáºn, nhưng bây giá» bà thấy vết thương chạy dà i trên cổ cô liá»n nảy lòng xót thương, dịu giá»ng há»i:
- Gã là m nhục ngươi thế nà o?
A Kha "oẹ" một tiếng rồi khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Sá»± thá»±c là lá»—i ở tiểu tá» Tiểu tá» nói năng chẳng có bá» báºc lại không thứ tá»±. Cô nương đây nắm lấy tiểu tá», tiểu tá» sợ quá, lại nghe cô nói muốn móc mắt tiểu tá», dù đó chỉ là lá»i hăm doa. chứ không phải chuyện thá»±c, nhưng tiểu tá» là kẻ hèn nhát vô dụng cÅ©ng sợ bá» vÃa. Hai tay vừa đánh vừa chụp loạn xà ngầu. Vì không cẩn tháºn má»™t chút, đụng và o ngưá»i cô. Tuy đó chỉ là sÆ¡ ý nhưng cÅ©ng không thể trách cô nương nổi giáºn.
A Kha mặt đỠbừng lên, vừa tức giáºn vừa Ä‘au khổ.
Bạch y ni đã há»i những chiêu số lúc động thá»§, bà hiểu rõ sá»± tình liá»n nói:
- Äó là gã vô tâm, ngươi chẳng nên coi đó là sá»± thá»±c.
Bà khẽ vá»— vai cô, cất giá»ng hiá»n hoà nói tiếp:
- Gã còn là đứa trẻ nÃt mà lại là ... má»™t tên thái giám thì có cần gì? Ngươi đã dùng chiêu NhÅ© yến quy sà o bẻ tráºt hay tay gã để trừng phạt là quá rồi.
A Kha nước mắt chạy quanh bụng bảo dạ:
- Gã đâu phải là đứa con nÃt? Gã đã đến kỹ viện là m đủ trò tồi bại.
Tuy cô nghÄ© váºy nhưng không dám nói ra miệng, chỉ sợ sư phụ há»i vặn, Ä‘iá»u tra ra vụ mình cùng sư tá»· tìm đến kỹ viện đánh ngưá»i.
Trong lòng nóng nẩy bồn chồn, cô lại khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống đất dáºp đầu lia lịa nói:
- Thưa cô nương? Nếu trong lòng cô hãy còn buồn bá»±c thì hãy đá tiểu nhân thêm mấy cước cho hả giáºn.
A Kha dáºm chân vừa khóc vừa nói:
- Ta không thèm đánh ngươi nữa.
Vi Tiểu Bảo vung tay lên tát l,bốp bốp" và o mặt mình luôn mấy cái, vừa tát vừa nol:
- Tiểu nhân tháºt đáng chết? Tiểu nhân tháºt đáng chết?
Bạch y ni chau mà y nói:
- Vụ nà y không phải lá»—i ở ngươi. A Kha? Chúng ta không nên khinh ngưá»i thái quá?
A Kha nghẹn ngà o nói:
- Gã khinh khi đệ tá», bắt đệ tá» giam trong chùa không buông tha...
Bạch y ni kinh hãi há»i:
- Có chuyện đó ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ, dạ? Äó là lá»—i ở tiểu tá». Tiểu tá» biết mình không phải, muốn chuá»™c lại lá»—i lầm nên má»i cô lên chùa. Tiểu tá» nghÄ© rằng vụ nà y chỉ vì cô nương đây muốn đến viếng cảnh chùa Thiếu Lâm mà xảy ra. Các sư sãi trong chùa không để cô và o, trách nà o cô chẳng nổi giáºn. Tiểu tá»... tiểu tá» lá»›n máºt má»i cô và o Bát Nhã đưá»ng thưởng ngoạn và kêu má»™t vị lão hoà thượng bồi tiếp để cô nương khuây khoả.
Bạch y ni há»i:
- Nói báºy? Cả hai đứa con nÃt Ä‘á»u là m nhá»™n. Là m gì có lão hoà thượng nà o?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- ChÃnh là Trừng Quan đại sư, thá»§ toa. Bát Nhã đưá»ng. Sư thái đã quá chiêu vá»›i lão ở chùa Thanh Lương trên NgÅ© Äà i sÆ¡n.
Bạch y ni gáºt đầu nói:
- Vị đại sư đó võ công khá lắm?
Bà lại vỗ vai A Kha nói tiếp:
- A Kha? Trừng Quan đại sư võ công đã cao thâm, lại tuổi tác già nua. Tiểu Bảo má»i lão bồi tiếp ngươi là trịnh trá»ng lắm rồi, có là m gì khuất tất ngươi đâu?
Không nói tới nói lui vỠvụ nà y nữa.
A Kha mắng thầm trong bụng:
- Thằng quá»· sứ nà y tháºt là tệ hại, đốn mạt. Nhưng có nhiá»u Ä‘iá»u không tiện nói ra. Nếu sư phụ căn vặn thì sư tá»· và ta cÅ©ng lâm và o nhiá»u chá»— lá»—i lầm.
Cô ấp úng:
- Sư phụ Æ i ? Sư phụ có Ä‘iá»u chưa hiểu. Gã... gã...
Bạch y ni không lý gì đến cô nữa, chỉ đăm đăm nhìn và o phần mộ của Sùng Trinh hoà ng đế mà ngơ ngẩn xuất thần.
Vi Tiểu Bảo nhìn A Kha lắc đầu lè lưõi là m trò ba bị nhát trẻ con.
A Kha tức hầm hầm lưá»m gã má»™t cái.
Vi Tiểu Bảo thấy lúc cô tức giáºn cÅ©ng xinh đẹp không bút nà o tả xiết. Trong lòng rất vui sướng, gã ngồi xuống má»™t bên, mắt nhìn ngưá»i đẹp không chá»›p. Gã ngắm nghÃa từ đầu xuống đến gót chân. Äầu tóc, da dẻ, lông mà y cô đã Ä‘ep, cả ngón tay út cÅ©ng xinh xắn, tưởng chừng tạo hoá Ä‘em hết bao nhiêu cái hay cái đẹp trong hoà n vÅ© đúc nên con ngưá»i tuyệt mỹ như váºy.
A Kha lé mắt nhìn Vi Tiểu Bảo, thấy gã ngó mình trân trân,bất giác cô đỠmặt lên kéo tay áo Bạch y ni nói:
- Sư phụ Æ i ! Gã... gã hau háu ngó đệ tá».
Bạch y ni "hứ" má»™t tiếng chứ không trả lá»i. Trong lòng bà đang mải nghÄ© vá» tình cảnh trong cung ngà y trước, câu nói cá»§a A Kha bà chẳng để và o tai, tá»±a hồ không nghe tiếng.
Ba ngưá»i ngồi trong tình trạng nà y cho tá»›i lúc mặt trá»i đã xế vá» tây. Bạch y ni trong lòng bịn rịn không nỡ rá»i khá»i phần má»™ phụ thân.
Vi Tiểu Bảo lại mong hoà n cảnh nà y cứ kéo dà i mưá»i ngà y hay ná»a tháng cho bõ lúc nhá»› nhung ngưá»i đẹp. Gã chỉ cầu được nhìn A Kha, vÄ©nh viá»…n không ăn uống gì cÅ©ng được.
A Kha bị gã dòm ngó thấy khó chịu quá. Tuy cô không quay lại nhìn cÅ©ng biết cặp mắt diá»u hâu cá»§a gã Ä‘ang ngó mình chằm chặp. Lòng cô đầy hổ thẹn, lúc bồn chồn, lúc lại căm háºn, bụng bảo dạ:
- Tên tiểu ác nhân nà y hoa ngôn xảo ngữ, không hiểu g ã đã lừa dối thế nà o mà sư phụ mình lại bênh gã chằm chặp. Ta lừa lúc nà o không có sư phụ, nhất định phải giết gã má»›i nghe. Äà nh chịu để lão nhân gia trách phạt dữ dá»™i má»™t phen, không thể để gã là m nhục ta mãi thế nà y được.
Sau má»™t lúc lâu nữa, trá»i chạng vạng tối, Bạch y ni buông tiếng thở dà i đứng dáºy nói:
- chúng ta đi thôi.
Äêm hôm ấy ba ngưá»i và o ngá»§ trá» tại má»™t nông gia.
Vi Tiểu Bảo biết Bạch y ni tÃnh ưa sạch sẽ. Khi sắp ăn cÆ¡m, gã Ä‘em đũa chén rá»a bằng nước nóng cho hai ngưá»i dùng. Cái sáºp ngồi cÅ©ng lau tháºt sạch, bà n ăn không để dÃnh má»™t chút bụi bặm. Gã còn quét tước gian phòng cá»§a hai ngưá»i nằm sạch như chùi.
Bạch y ni lẩm nhẩm gáºt đầu nghÄ© bụng:
- Thằng nhá» nà y lanh lẹ mà cần mẫn. Ta Ä‘em gã Ä‘i theo được rất nhiá»u phương diện.
Nên biết bà sinh trưởng ở chốn thâm cung. Từ thưở nhá», bà được bá»n cung nữ cùng thái giám phục thị quen rồi. Sau khi gặp cÆ¡n quốc biến, bà phải lưu lạc giang hồ. Tuy bà được dị nhân truyá»n thụ võ công đến trình độ siêu phà m nháºp thánh, nhưng những cách ẩm thá»±c sinh hoạt hà ng ngà y cá»§a bà trong chốn giang hồ không thể nà o bì vá»›i Ä‘á»i sống khi còn là công chúa tại Hoà ng cung.
Má»™t đằng Vi Tiểu Bảo đã là m thái giám lâu ngà y, am hiểu sâu xa những Ä‘iá»u ưa thÃch hay ghét bá» cá»§a má»™t vị công nương, trách nà o gã chẳng là m vừa lòng Bạch y ni má»™t cách rất khôn ngoan. Huống chi gã lăm le lấy nữ lang áo lục là m vợ, cà ng táºn tâm kiệt lá»±c chiá»u chuá»™ng bà để lấy lòng, khiến bà được hưởng chút an lạc như hồi là m công chúa trước kia.
Bạch y ni đã xuất gia tu hà nh, dÄ© nhiên bà chẳng để tâm đến những mùi hà o hoa phú quý cá»§a ngưá»i trần tục, nhưng cung cách sinh hoạt theo thói quen cá»§a con ngưá»i mưá»i mấy năm trá»i ở chốn cung cấm đã ăn sâu và o trà não, không mà i sạch được nữa. Dù bà chẳng mong trở lại là m công chúa, nhưng được Vi Tiểu Bảo thị phụng chẳng khác má»™t báºc công nương, bà cÅ©ng cảm thấy trong lòng khoan khoái vô hạn.
Ba ngưá»i ăn cÆ¡m tối xong, Bạch y ni lại há»i A Kha vá» vụ A Kỳ lạc lõng nÆ¡i nao.
A Kha đáp:
- Từ ngà y bá»n đệ tỠở chùa Thiếu Lâm bị thất tán má»—i ngưá»i má»™t ngả cho đến baâ giá», đệ tá» chưa gặp lại A Kỳ sư tá»· lần nà o. Äệ tá» e rằng... e rằng y đã bị gã giết chết rồi.
Cô vừa nói vừa mÃm môi trợn mắt nhìn thẳng và o mặt Vi Tiểu Bảo, ra chiá»u căm phẫn đến cá»±c Ä‘iểm.
Vi Tiểu Bảo vá»™i giải thÃch:
- Khi nà o có chuyện đó? Tiểu tá» thấy A Kỳ cô nương Ä‘i theo Cát NhÄ© Äan vương tá» cá»§a xứ Mông Cổ, lại có bá»n Lạt Ma ở Tây Tạng và má»™t tên tổng binh thá»§ hạ cá»§a Ngô Tam Quế nữa.
Bạch y ni nghe nói tá»›i Ngô Tam Quế, nhãn quang bà lá»™ vẻ phẫn ná»™ đến cùng cá»±c Bà tức giáºn há»i:
- Tại sao y... y lại Ä‘i theo bá»n ngưá»i chẳng có liên quan vá»›i mình?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Lúc bá»n kia đến chùa Thiếu Lâm, tiểu tá» thấy cả A Kỳ cô nương ở trong đó.
Chắc là lúc cô ở trong chùa Ä‘i ra gặp bá»n chúng rồi theo há». Bạch sư thái? Sư thái muốn kiếm A Kỳ cô nương thì tiểu tá» xin Ä‘i theo, có thể tìm cô má»™t cách dá»… dà ng.
Bạch y ni há»i:
- Tại sao váºy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu tỠđã nhá»› mặt bá»n ngưá»i Mông Cổ, bá»n Lạt Ma ở Tây Tạng và cả bá»n quan quân ở Vân Nam. Chỉ cần gặp má»™t tên là công việc há»i dò tin tức cá»§a A Kỳ cô nương chẳng khó khăn gì.
Bạch y ni nói:
- Hay lắm? Váºy ngươi Ä‘i theo ta để kiếm y.
Bạch y ni cả mừng nói:
- Äa tạ sư thái ?
Bạch y ni lấy là m lạ há»i:
- Ngươi Ä‘i là m việc giúp ta, đáng lý ta cảm Æ¡n ngươi má»›i phải, sao ngươi lại tạ Æ n ta.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Mỗi khi tiểu tỠđược theo hầu sư thái là trong lòng khoan khoái vô cùng ?
Tiểu tá» chỉ mong vÄ©nh viá»…n được ká» cáºn sư thái. Bằng không thế thì được ngà y nà o cÅ©ng hay ngà y ấy.
Bạch y ni há»i:
- Tháºt thế ư ?
Tuy bà thu hai cô A Kỳ, A Kha là m đồ đệ, nhưng hà ng ngà y bà đối vá»›i đệ tá» lạnh như băng sương. Hai cô đối vá»›i bà má»™t lòng kÃnh sợ, chẳng bao giá» dám thổ lá»™ tâm tình, đâu có được như Vi Tiểu Bảo hoa ngôn xảo ngữ, ăn nói ngá»t ngà o.
Tuy bà bản tÃnh nghiêm khắc, nhưng nghe những câu nói hoạt bát cá»§a gã cÅ©ng lá»t tai và cảm thấy trong lòng khoan khoái, bất giác trên môi bà hé lá»™ má»™t nụ cưá»i.
A Kha ngáºp ngừng xen và o:
- Thưa sư phụ? Gã... gã chẳng tỠtế gì đâu.
Cô biết Vi Tiểu Bảo sở dÄ© nhiệt tâm giúp sư phụ cô Ä‘i tìm sư tá»· chỉ vì muốn theo dõi cô. Gã nói những gì "ÄÆ°á»£c theo hầu sư thái là trong lòng khoan khoái vô cùng... " và "VÄ©nh viá»…n được ká» cáºn sư thái... " nhưng thá»±c ra trong tâm ý gã chẳng phải vì sư thái mà vì cô. Hai chữ sư thái ở cá»a miệng gã phải đổi thà nh hai chữ A Kha má»›i đúng.
A Kha không dám nói nữa, đà nh cúi đầu vâng dạ.
Vi Tiểu Bảo sung sướng như mở cỠtrong bụng. Gã tự nhủ:
- Ta phải táºn tâm kiệt lá»±c là m nên má»™t và i đại sá»± cho sư thái thì việc lấy A Kha mưá»i phần hy vá»ng đến tám chÃn.
Hôm sau, ba ngưá»i Ä‘i xuống phÃa nam để dò há»i tin tức cá»§a A Kỳ xem cô lạc lõng nÆ¡i đâu?
Dá»c đưá»ng, Vi Tiểu Bảo phục thị hai ngưá»i rất chu đáo. Tuy trong lòng gã say mê A Kha mà bá» ngoà i không dám liá»u lÄ©nh hở ra thái độ khinh bạc.
Gã nghĩ bụng:
- Nếu ta để lá»™ tâm tình cho Bạch y ni phát giác thì tháºt là há»ng bét.
A Kha thuá»· chung vẫn chưa nói vá»›i gã má»™t câu nà o ngá»t ngà o. Cô còn nhân lúc vắng Bạch y ni lại đá gã má»™t cước hay đấm má»™t quyá»n cho bõ ghét.
Vi Tiểu Bảo chỉ cần được gần gÅ©i cô là trong lòng khoan khoái lắm rồi. Dù thỉnh thoảng gã có bị cô đánh nhưng gã cÅ©ng vui lòng hứng chịu. Ban đêm gã nằm trên giưá»ng suy nghÄ© vá» những tình trạng đấm đá cá»§a ngưá»i đẹp, chẳng những gã không thấy gì Ä‘au đớn mà còn có cảm giác êm ái vô cùng.
Má»™t hôm sắp đến Thương Châu, ba ngưá»i và o trá» trong má»™t tiểu khách Ä‘iếm.
Vi Tiểu Bảo ra chợ kiếm những rau tươi vá» là m cÆ¡m chay cho Bạch y ni. Gã tong tả cầm hai cân rau cải trắng và ná»a cân dưa khô chạy vá». Gã thấy A Kha đứng chÆ¡i ngoà i cá»a khách Ä‘iếm liá»n cưá»i há»· hả tiến lại móc trong bá»c ra má»™t gói mứt Mai Côi đưa cho cô, nói:
- A Kha cô nương? Tại hạ định ra chợ mua cho cô một gói kẹo, không ngỠở thị trấn nhỠbé nà y mà cũng có thứ mứt rất ngon là nh.
A Kha không đón lấy lại còn nguýt gã đáp:
- Mứt ngươi mua thúi lắm? Ta không thèm ăn.
Vi Tiểu Bảo năn nỉ:
- Xin cô nương ăn thá» má»™t trái. Tháºt là ngon ngá»t lắm.
Gã đã từng dòm ngó, biết A Kha thÃch ăn vặt, nhưng Bạch y ni không cho cô tiá»n để tiêu vặt. Thỉnh thoảng bà mua cho cô má»™t gói nhá» kẹo bánh là cô ngồi ăn có vẻ ngon là nh. Vì thế gã mua gói mứt để và nh cạnh lấy lòng cô.
A Kha đáp:
- Mứt thì ta không thÃch ăn. Hiện giá» sư phụ Ä‘ang ngồi ở trong phòng, xem chừng lão nhân gia mấy giá» nữa má»›i ra ngoà i. Ta chẳng có việc gì buồn quá. Ở đây có chá»— nà o phong cảnh thanh nhã, tÄ©nh mịch, Ãt ngưá»i qua lại, thì ngươi dẫn ta thưởng ngoạn.
Vi Tiểu Bảo nghe mấy câu nà y không tin ở tai mình. Máu nóng trong ngưá»i g ã chạy rần rần. Mặt gã đỠlên há»i:
- Cô nương... ? Có phải cô nương gạt tại hạ không?
A Kha đáp:
- Ta gạt ngươi là m chi? Ngươi không muốn theo thì ta đi một mình cũng được.
Dứt lá»i cô trở gót nhằm con đưá»ng nhá» phÃa đông mà đi.
Vi Tiểu Bảo vội nói:
- Äi lắm? Äi lắm? Sao lại không Ä‘i? Cô nương bảo tại hạ nhảy và o dầu sôi lá»a bá»ng, tại hạ cÅ©ng chẳng chau mà y.
Gã vừa nói vừa chạy theo A Kha.
Hai ngưá»i ra khá»i thị trấn, A Kha trá» tay vá» phÃa toà núi nhá» cách chừng mấy dặm ở mé đông nam, cô nói:
- Äến đó thưởng ngoạn phong cảnh rất đẹp.
Vi Tiểu Bảo sung sướng như bắt được và ng, vội đáp:
- Dạ dạ?
Hai ngưá»i Ä‘i theo đưá»ng sÆ¡n đạo tá»›i má»™t trái núi nhá».
Trên toà tiểu sÆ¡n nà y, tùng má»c rất nhiá»u, tháºt là má»™t nÆ¡i quạnh quẽ không ngưá»i qua lại mà phong cảnh cÅ©ng chẳng có gì đáng thưởng ngoạn.
Nhưng đối vá»›i Vi Tiểu Bảo, lúc nà y thì dù phong cảnh xấu xa hiểm ác đến đâu cÅ©ng là nÆ¡i sÆ¡n thuá»· hữu tình. Huống chi gã là con ngưá»i tục tÄ©u nhất trong hạng ngưá»i thô tục. Phong cảnh xinh tươi hay tà n tạ đối vá»›i gã chẳng có gì khác nhau.
Gã nhìn phong cảnh nức nở khen:
- NÆ¡i đây quả là danh thắng chẳng kém gì Äà o nguyên, tiên cảnh.
A Kha há»i:
- Có gì xinh đẹp đâu? Ta chỉ thấy loạn thạch ngổn ngang, cây cối bừa bãi, khó chịu muốn chết.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ dạ? Äúng thế? Kể ra phong cảnh nÆ¡i đây chẳng có gì là ngoạn mục.
A Kha há»i:
- Váºy mà ngươi v u(l bảo nÆ¡i đây chẳng khác chi Äà o nguyên, tiên cảnh là nghÄ©a là m sao?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- ChÃnh phong cảnh không có chi là đáng kể, nhưng được dung mạo cá»§a cô nương ánh và o thà nh ra vô cùng tươi đẹp. Trên núi tuy chẳng có lấy má»™t bông hoa, mà tướng mạo cá»§a cô nương còn đẹp hÆ¡n trăm hoa Ä‘ua nở. Äầu non không má»™t tiếng chim kêu mà thanh âm cô còn lá»t tai hÆ¡n cả oanh và ng rÃu rÃt.
A Kha hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Ta kêu ngươi ra đây chẳng phải để nghe ngươi tán hươu tán vượn, mà là để bảo cho ngươi hay:
Có đưá»ng có nẻo thì tránh cho xa. Từ nay trở Ä‘i cấm ngươi không được nhìn mặt ta. Nếu ta còn trông thấy ngươi nhất định ta sẽ móc tròng mắt ngươi ra đó.
Vi Tiểu Bảo cụt hứng, trái tim chìm hẳn xuống. Gã giơ bộ mặt đưa ma ra năn nl:
- Thưa cô nương ? Từ nay vỠsau tiểu tỠkhông dám đắc tội với cô nương nữa.
Xin cô nương nhiêu dung cho tiểu tá».
A Kha đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi? Ta sẵn lòng buông tha ngươi. BÅ©a nay ta không giết ngươi tức là nhiêu dung rồi đó.
Cô xoay tay ra sau lưng rút thanh liễu diệp đao đánh "soạt" một cái rồi nói tiếp:
- Ngươi lằng nhằng theo ta, trong lòng lúc nà o cÅ©ng giữ ý niệm tồi bại, ngươi tưởng ta không biết hay sao? Ngươi còn là m nhục ta như váºy thì chẳng thà ta... ta đà nh chịu cho sư phụ đánh mắng hà ng trăm ngà n lần mà phải giết ngươi cho bằng được Ngươi đã nghe rõ chưa?
Vi Tiểu Bảo thấy Ä‘ao quang lấp loáng, nghÄ© ngay tá»›i tÃnh tình cương liệt cá»§a cô, biết là cô không nói đùa, liá»n đáp:
- Sư thái ra lệnh cho tiểu tá» cùng Ä‘i vá»›i lão nhân gia để tìm kiếm A Kỳ cô nương. Váºy sau khi thấy y rồi, tiểu tá» không Ä‘i theo cô nữa là xong.
A Kha lắc đầu nói:
- Không được? Chẳng cần có ngươi chúng ta cÅ©ng tìm ra được sư tá»·. Y nà o phải đứa con nÃt lên ba mà không biết đưá»ng tìm vá»?
Cô vung Ä‘ao lên không chém dứ má»™t đòn. Äao quang rÃt lên vù vù. Cô lá»›n tiếng quát:
- Ngươi không cút đi thì đừng trách ta vô tình.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Trước nay cô nương đối với tiểu tỠvốn rất ư vô tình. Cái đó cũng không sao.
A Kha tức giáºn rÃt lên:
- Äến bây giá» mà ngươi còn lá»›n máºt dám giở giá»ng phong tình ư ?
Cô nhảy xổ lại vung đao chém xuống đầu Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo khiếp sợ vội và ng né tránh.
A Kha lại quát há»i:
- Ngươi có cút hay không thì bảo?
Vi Tiểu Bảo nhăn nhở cưá»i đáp:
- Dù cô nương có phanh thây tiểu tỠra là m muôn đoạn, tiểu tỠbiến thà nh quỷ rồi cũng nhất định bám sát cô nương.
A Kha phẫn ná»™ đến cùng cá»±c.Cô vung Ä‘ao veo véo chém liá»n ba chiêu. May mà những chiêu số nà y cô Ä‘á»u đã thi triển ở Bát Nhã đưá»ng chùa Thiếu Lâm và Trừng Quan hoà thượng đã nhất nhất nghÄ© ra cách chiết giải.
Vi Tiểu Bảo đã được Trừng Quan chỉ điểm, nên gã tránh được hết.
A Kha đâm chém Vi Tiểu Bảo chưa trúng được đao nà o lại cà ng căm tức không biết đến thế nà o mà kể. Thanh liễu diệp đao ở trong tay cô phóng ra những chiêu thức mỗi lúc một cấp bách và hiểm độc.
vi Tiểu Bảo cảm thấy những chiêu sau nà y khó lòng né tránh. Gã đà nh rút cây trủy thủ ra vung lên. Bỗng nghe đánh choang một tiếng. Thanh liễu diệp đao đã bị trủy thủ chặt đứt thà nh hai đoạn.
A Kha vừa kinh hãi vừa tức giáºn, múa tÃt khúc Ä‘ao gãy đâm chém loạn xà ngầu.
Vi Tiểu Bảo thấy thanh Ä‘ao cụt cá»§a đối phương ngắn quá, gã không dám dùng đến truá»· thá»§ để đón đỡ nữa, vì sợ mình võ công kém cá»i, chỉ lỡ tay má»™t chút là thanh trá»§y thá»§ sắc bén đưa tÃnh mạng ngưá»i đẹp và o đất chết. Gã tránh né mấy chiêu nữa rồi co giò chạy xuống núi.
A Kha cầm thanh đao gãy rượt theo, vừa rượt vừa la:
- Ngươi phải cút cho xa thì ta mới không giết ngươi.
Cô thấy Vi Tiểu Bảo chạy vá» phÃa thị trấn, trong lòng nóng nảy nghÄ© thầm:
- Thằng lá»i đê tiện kia mà chạy vá» khóc lóc, cáo tố vá»›i sư phụ ta thì vụ nà y không yên được.
Cô vá»™i đỠkhà rượt theo, định đón đầu ngăn cản gã. Nhưng Bạch y ni chỉ dạy cô vá» chiêu thức võ công, còn vá» ná»™i công tâm pháp thì bà chưa truyá»n thụ. Vì thế ná»™i lá»±c cá»§a cô cÅ©ng tương tá»± như ná»™i lá»±c cá»§a cá»§a Vi Tiểu Bảo, chẳng hÆ¡n kém gì nhau, nên thuá»· chung cô vẫn không Ä‘uổi kịp.
A Kha thấy Vi Tiểu Bảo chạy và o khách Ä‘iếm, trong dạ cà ng bồn chồn cÆ¡ hồ phát khóc. Cô liá»n tá»± nhá»§:
- Nếu sư phụ trách phạt, ta đà nh Ä‘em những lá»i gã trêu cợt kể cho lão nhân gia nghe.
Cô thu thanh Ä‘ao cụt lại từ từ bước và o khách Ä‘iếm, nhưng vừa tá»›i cá»a phòng thì đột nhiên má»™t luồng kình lá»±c từ bên trong xô ra rất mãnh liệt, đẩy cô loạng choạng lùi ba bước rồi té ngồi xuống đất.
|

18-11-2011, 08:05 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 119
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 119
Giết địch nhân cứu nguy sư thái
A Kha cảm thấy dưới đất là má»™t đống má»m mại, thì ra cô đã ngồi lên mình má»™t ngưá»i khác. Cô nóng nảy muốn đứng dáºy, liá»n xoay tay mặt đặt xuống thì bà n tay đè đúng và o mặt ngưá»i kia. Trong lúc bối rối không kịp suy nghÄ©, cô đứng thẳng ngưá»i lên quay đầu nhìn lại thì ngưá»i nằm dưới đất chÃnh là Vi Tiểu Bảo.
A Kha giáºt mình kinh hãi, quát há»i:
- Ngươi là m gì... ?
Cô chưa dứt lá»i đột nhiên hai đầu gối nhá»§n đứng không vững, lại té xuống trúng và o ngưá»i Vi Tiểu Bảo.
Lần nà y cô nằm úp sấp, báºt tiếng la hoảng:
- Không... không...
Ngưá»i cô đã ngã và o lòng gã. Bốn mắt đối nhau chỉ cách có mấy tấc.
A Kha rất đỗi bồn chồn, chỉ sợ tên tiểu ác nhân hôn và o mặt mình, cô hấp tấp muốn đứng lên mà chẳng hiểu tại sao toà n thân không còn chút hơi sức. Cô đà nh quay đầu đi, hối hả giục:
- Mau đỡ ta dáºy ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu tỠcũng không còn chút khà lực nà o, biết là m sao bây giỠ?
Má»™t cô gái xinh đẹp như thiên tiên nằm phục trên ngưá»i gã, khiến lòng gã khoan khoái cÆ¡ hồ phát Ä‘iên. Gã tá»± nhá»§ "Äừng nói ta không còn hÆ¡i sức, mà dù ta có khoẻ như voi cÅ©ng chẳng khi nà o đỡ nà ng dáºy. Äây là nà ng tá»± té xuống đè lên ta thì trách ta sao được?
A Kha vội nói:
- Sư phụ đang bị địch nhân vây đánh. Phải mau mau nghĩ cách gì trợ lực:
Nguyên cô vừa tá»›i cá»a phòng đã ngó thấy Bạch y ni Ä‘ang ngồi xếp bằng dưới đất Tay trái bà phóng chưởng, tay mặt phất tay áo để kháng cá»± vá»›i địch nhân.
Äịch nhân là những ai, cô chưa nhìn rõ, chỉ biết không phải má»™t ngưá»i. Cô toan nhìn kỹ lại thì đột nhiên bị má»™t luồng kình phong từ trong phòng xô ngã.
vi Tiểu Bảo vá» trước cô mấy bước cÅ©ng gặp tình trạng nà y. Gã Ä‘ang khoa chân bước qua cá»a liá»n bị luồng kình phong hất ngã xuống đất. A Kha Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i liá»n bị xô té đè lên ngưá»i gã.
Tuy Vi Tiểu Bảo Ä‘Ãt dáºp xuống đất Ä‘au quá, lại bị A Kha từ trên không rá»›t xuống đè lên khiến cho ngá»±c bụng cÅ©ng Ä‘au đớn ê ẩm, nhưng trong lòng gã hoan há»· vô cùng? Gã chỉ mong tiểu mỹ nhân vÄ©nh viá»…n nằm phục trên lòng mình, đừng bao giỠđứng dáºy nữa. Còn vụ Bạch y ni Ä‘ang chiến đấu vá»›i địch nhân, gã chẳng quan tâm chút nà o. Gã nghÄ© rằng bà công lá»±c thông thần thì dù địch nhân lợi hại đến đâu cÅ©ng chẳng là m gì được.
A Kha tay mặt chống xuống trước ngá»±c Vi Tiểu Bảo, từ từ đứng dáºy. Cô hÃt mạnh má»™t hÆ¡i chân khà cố gắng đứng lên được.
Cô tức giáºn mắng:
- Ai bảo ngươi nằm đây để ta vướng chân vấp ngã?
Hiển nhiên cô biết rõ Vi Tiểu Bảo cÅ©ng gặp trưá»ng hÆ¡p như mình, bị luồng kình lá»±c hất té, chứ nà o phải gã tá»± ý nằm đó. Nhưng tình trạng vừa rồi khiến cô bẽ mặt quá, không nhịn được mà phải nổi nóng quát mấy câu cho đỡ thẹn.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ, dạ! Giả tỷ tiểu tỠbiết trước là cô nương té xuống đây thì tiểu tỠđã bò ra xa ba thước mới phải. Không được? Ba thước chưa đủ. Nếu chỉ lê đi ba thước thì cô nương nằm xuống bằng đầu với tiểu tỠlại cà ng bất lịch sự.
A Kha tức quá bÄ©u môi má»™t cái. Cô băn khoăn vá» vụ sư phụ Ä‘ang chiến đấu vá»›i địch nhân liá»n đưa mắt ngó và o trong phòng thì thấy Bạch y ni vẫn ngồi dưới đất vừa phát chưởng vừa phất tay áo nghênh địch. Bá»n địch nhân Ä‘ang vây đánh Bạch y ni cô liếc mắt ngó thấy là năm tên Lạt ma Ä‘á»u mặc áo Ä‘á».
Tên nà o cÅ©ng phóng chưởng lá»±c thần tốc và mãnh liệt phi thưá»ng để tấn công, nhưng Ä‘á»u bị chưởng lá»±c cá»§a Bạch y ni bức bách phải tá»±a lưng và o vách ván ở trong phòng, chứ không tiến gần lại được.
A Kha tiến thêm má»™t bước để nhìn cho kỹ. Ngoà i năm ngưá»i cô đã trông thấy còn má»™t tên nữa.
Nhưng A Kha vừa cất bước liá»n cảm thấy luồng kình phong đè lên ngưá»i rất nặng ná», cÆ¡ hồ hÆ¡i thở không thông. Cô đà nh lùi lại hai bước. Như váºy đã rõ ná»™i lá»±c cá»§a bá»n địch nhân tháºt là ghê gá»›m.
A Kha quay lại đá Vi Tiểu Bảo má»™t cước há»i:
- Ô hay ? Sao ngươi còn chưa đứng dáºy? Ngươi thá» coi xem bá»n địch nhân là ngưá»i ở phe phái nà o?
vi Tiểu Bảo chống tay và o bức vách ở phÃa sau, gắng gượng đứng lên. G ã nhìn rõ tình trạng trong phòng rồi đáp:
- Sáu tên Lạt ma kia Ä‘á»u là hạng tồi bại.
Gã đứng bên cạnh A Kha, trông rõ cả tên Lạt ma thứ sáu:
A Kha tức mình gắt lên:
- Ngươi rưá»m lá»i là m chi? Ai chả biết chúng là quân tồi bại, hà tất ngươi còn phải nói?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Là ngưá»i tồi bại hay không khó mà xác định được. Tá»· như tiểu tá» vốn là hảo nhân mà cô nương khăng khăng má»™t má»±c bảo là quân tồi bại...
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Sáu Lạt ma kia lá»›n máºt dám động thá»§ vá»›i sư thái thì chúng còn tồi bại hÆ¡n tiểu tá» nhiá»u A Kha trợn mắt lên nhìn Vi Tiểu Bảo nói:
- Hừ? Ta coi chừng ngươi là đồng bá»n vá»›i chúng. Sáu tên Lạt ma đó do ngươi dẫn đến để gia hại sư phụ.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tiểu tá» kÃnh trá»ng sư thái cÅ©ng như kÃnh trá»ng đức Bồ tátvà kÃnh trá»ng cô nương cÅ©ng như kÃnh trá»ng má»™t nà ng tiên nữ, khi nà o còn mưu đồ gia hại?
A Kha ngưng thần chú ý nhìn tình trạng trong phòng. Äá»™t nhiên cô la lên má»™t tiếng:
- Úi chà ?
Vi Tiểu Bảo nhìn theo và o trong phòng thấy sáu tên Lạt ma Ä‘á»u tay cầm giá»›i Ä‘ao lăm le xông và o đâm chém, nhưng chúng bị chưởng lá»±c cùng tụ phong cá»§a Bạch y ni cản trở không tá»›i gần được.
Trên đầu Bạch y ni đã bốc lên những tia bạch khÃ, xem chừng bà má»i mệt lắm rồi Bà chỉ có má»™t cánh tay lại má»™t mình đấu vá»›i sáu tên Lạt ma tay cầm binh khÃ.
Nếu cuộc đấu kéo dà i tất bà không chống nổi.
Vi Tiểu Bảo muốn và o trợ lá»±c, nhưng biết mình võ công kém cá»i, tiến và o phòng cÅ©ng không được. Gã cho là nếu bò sát đấn tiến và o cÅ©ng chỉ khiến Bạch y ni phải phân tâm chiếu cố cho gã thì gã muốn giúp bà mà lại là m bà hoang mang thêm.
Trong lòng nóng nảy, Vi Tiểu Bảo chợt nhìn thấy ở góc tưá»ng có má»™t cây chổi quét nhà liá»n chạy lại cầm lấy. Gã đứng nép và o bên cá»a đưa chổi quét và o mặt tên Lạt ma đứng gần cá»a nhất.
Gã tưởng là m như váºy là tên Lạt ma nà y phải rối loạn tâm thần, không phát huy ná»™i lá»±c được đầy đủ để chống đỡ và sẽ bị chưởng lá»±c cá»§a Bạch y ni là m chấn động kinh mạch mà chết.
NgỠđâu gã vừa đưa chổi và o, bỗng nghe một tiếng quát lớn. Trong tay nhẹ bỗng, đầu chổi quét đã bị Lạt ma chém đứt.
Tiếp theo, luồng kình phong từ trong phòng xô ra quét và o mặt gã là m cho gã đau đớn khôn tả.
A Kha vội nói:
- Ngươi là m trò rối thế nà y... không ăn thua gì.
Vi Tiểu Bảo tá»±a lưng và o vách ván bên cá»a phòng, cảm thấy chấn động, tưởng chừng vách ván bốn mặt Ä‘á»u bị Ä‘ao phong và chưởng lá»±c xô đẩy là m sáºp đến nÆ¡i.
Gã chợt động tâm cơ, nhìn kỹ những chỗ sáu tên Lạt ma đứng tựa và o. G ã bèn vòng ra bên ngoà i, nhắm đúng chỗ tên Lạt ma vừa chặt đứt cây chổi đứng tựa và o, rút trủy thủ phóng qua lần vách ván đâm và o.
Lưỡi trá»§y thá»§ nà y sắc bén vô cùng, mà vách ván chỉ dà y có má»™t tấc, lưỡi trá»§y thá»§ xuyên qua dá»… dà ng như thái Ä‘áºu, đâm sâu và o sau lưng tên Lạt ma.
Tên Lạt ma nà y rú lên má»™t tiếng kinh khá»§ng rồi té xuống, không hiểu vì sao mà mình mất mạng.Vi Tiểu Bảo đứng ngoà i nghe tiếng rú biết mình hạ thá»§ thà nh công. Gã lại tiến tá»›i phÃa sau tên Lạt ma thứ hai và phóng trá»§y thá»§ đâm hắn chết rÅ© xuông.
Chỉ trong nháy mắt, gã dùng cách nà y hạ sát liên tiếp bốn tên Lạt ma.
Lưỡi Ä‘ao trá»§y thá»§ rất ngắn đâm thấu qua sau lưng mà không xuyên ra tá»›i trước ngá»±c. Vì thế má»—i tên Lạt ma bị trúng Ä‘ao chết rồi ngã lăn ra mà những tên còn lại trong phòng chẳng hiểu vì duyên cá»› gì mà đồng bá»n bị uổng mạng.
Hai tên Lạt ma còn sống thấy váºy hồn vÃa lên mây, nhảy vá»t ra cá»a toan cướp đưá»ng chạy trốn.
Bạch y ni tung mình nhảy lại phóng chưởng đánh và o sau lưng má»™t tên, láºp tức gã há»™c máu ra mà chết.
Tiếp theo Bạch y ni phất tay áo bên phải má»™t cái cản đưá»ng cá»§a tên Lạt ma kia.
Tay trái bà phóng chỉ nhanh như gió Ä‘iểm và o năm đại huyệt. Tên Lạt ma nà y liá»n nhÅ©n ra té xuống, không nhúc nhÃch được nữa.
Bạch y ni đá mấy tên Lạt ma bị đâm chết láºt sấp lại, thấy sau lưng chúng Ä‘á»u có vết dao đâm. Bà lại nhìn lên vách ván thấy những lá»— thá»§ng còn vương vết máu liá»n hiểu rõ ngay.
Bạch y ni quay lại nhìn tên Lạt ma bị Ä‘iểm huyệt quát há»i:
- Ngươi... ngươi... là ...
Äá»™t nhiên ngưá»i bà lảo đảo té xuống, miệng thổ máu tươi rất nhiá»u.
Nguyên những tên Lạt ma nà y Ä‘á»u là hảo thá»§, võ công rất cao, mà bà má»™t mình chá»i sáu, thà nh ra ná»™i lá»±c kiệt quệ. Äòn đánh sau cùng bà đã váºn dụng hết tinh lá»±c, nên không gượng lại được nữa.
A Kha và Vi Tiểu Bảo giáºt mình kinh hãi vá»™i chạy tá»›i đỡ bà dáºy.
A Kha kêu gá»i rối rÃt:
- Sư phụ ? Sư phu....
Bạch y ni hÆ¡i thở chỉ còn thoi thóp, hai mắt nhắm nghiá»n, miệng không nói gì.
Vi Tiểu Bảo và A Kha khiêng Bạch y ni lên giưá»ng. Bà lại thổ ra rất nhiá»u huyết.
A Kha chân tay luống cuống, nước mắt đầm đìa.
Chá»§ quán cùng Ä‘iếm tiểu nhị thấy trong nhà xảy cuá»™c ác đấu Ä‘á»u trốn tránh ở phÃa xa xa. Bây giá» chúng thấy thanh âm đã dần dần yên lặng má»›i tháºp thò nhìn ra thì thấy máu loang đầy đất, xác chết ngổn ngang. Chúng sợ quá kêu la ầm Ä©?
Vi Tiểu Bảo hay tay lượm lấy hai thanh giới đao giơ lên quát:
- Các ngươi là m gì mà nhộn lên thế ? Im miệng ngay? Nếu không ta sẽ đâm mỗi tên một đao là toi mạng hết.
Bá»n nhà quán nhìn thấy giá»›i Ä‘ao sáng loáng sợ bở vÃa, vâng dạ luôn miệng.
Vi Tiểu Bảo lấy ra ba đĩnh bạc, mỗi đĩnh năm lạng giao cho chủ quán và bảo hắn:
- Ngươi đi mướn cho ta hai cỗ xe lớn. Còn năm lạng ta thưởng cho các ngươi.
Nhà điếm vừa kinh hãi vừa vui mừng cầm tiá»n chạy Ä‘i ngay.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đưa vỠhai cỗ xe lớn.
Vi Tiểu Bảo lại lấy bốn chục lạng bạc giao cho chá»§ quán rồi lá»›n tiếng há»i:
- Sáu tên Lạt ma nà y xảy cuộc đánh lộn, sát hại lẫn nhau. Có đúng thế không?
Các ngươi trông thấy cả rồi chứ ?
DÄ© nhiên chá»§ quán phải vâng dạ cho xuôi chuyện, chẳng dám nói ná»a câu không đúng.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Còn bốn chục lạng bạc nà y để trả tiá»n cÆ¡m cùng tiá»n phòng cho các ngươi đó Äoạn gã cùng A Kha hÆ¡p lá»±c khiêng Bạch y ni đặt lên má»™t cá»— xe lá»›n. Hai ngưá»i lại lấy chăn đệm trên giưá»ng đắp lên ngưá»i bà .
Vi Tiểu Bảo lại sai bá»n Ä‘iếm tiểu nhị khiêng tên Lạt ma bị Ä‘iểm huyệt đặt và o cá»— xe thứ hai.
Gã nhìn A Kha nói:
- Cô nương chăm sóc cho sư phụ, để tiểu tỠchiếu cố vị đại sư nà y.
Rồi hai ngưá»i lên xe.
Vi Tiểu Bảo sai đánh xe Ä‘i vá» phÃa tây nam. Gã tá»± nhá»§:
- Sư thái đã bị trá»ng thương, nếu bá»n Lạt ma lại đến tấn công tất mình không sao địch nổi. Ta phải lên chùa Thiếu Lâm. Tuy đưá»ng sá xa xôi nhưng Ä‘i mãi cÅ©ng tá»›i ná»›i.
Gã lại sợ tên Lạt ma nà y mà khai thông được huyệt đạo thì không thể là đối thá»§ vá»›i hắn được. Gã liá»n lấy dây cá»™t chặt chân tay hắn lại.
Xe Ä‘i chừng được hÆ¡n mưá»i dặm, đột nhiên A Kha bảo dừng lại. Cô nhảy xuống chạy đến trước mặt Vi Tiểu Bảo, vẻ mặt cá»±c kỳ khẩn trương. Cô nghẹn ngà o nol:
- Hơi thở của sư phụ mỗi lúc một yếu dần... E rằng... e rằng...
Vi Tiểu Bảo thất kinh, vội xuống xe lại coi, quả thấy Bạch y ni hơi thở chỉ còn thoi thóp A Kha vừa khóc vừa nói:
- Giả tỷ có thuốc trị thương linh nghiệm thì chữa được. Chúng ta mau mau đi kiếm thầy lang. Nhưng nơi đây...
Vi Tiểu Bảo sá»±c nhá»› tá»›i Thái háºu đã trao cho gã má»™t bình thuốc hai mươi viên, kêu bằng Tuyết sâm ngá»c thiá»m hoà n gì đó, cá»§a quốc vương nước Cao Ly tiến cống. Theo lá»i Thái háºu thì thuốc nà y uống và o là m cho thân thể cưá»ng kiệnn, lại giải độc trị thương cá»±c kỳ linh nghiệm. Thái háºu còn dặn gã lấy chục viên trong đó đưa lên Hồng giáo chá»§.
Gã liá»n thò tay và o bá»c lấy bình ngá»c ra nói:
- Thuốc trị thương linh nghiệm thì tiểu tỠcũng có đây.
Gã đổ lấy hai viên bỠvà o miệng Bạch y ni.
A Kha lấy hồ nước để sư phụ nuết thuốc xuống.
Vi Tiểu Bảo nhân cơ hội nà y ngồi lại trong xe Bạch y ni, đối diện với A Kha.
Gã nói:
- Sư thái uống thuốc nà y và o rồi, không hiểu háºu quả ra sao. Tiểu tá» phải ở luôn đây để coi chừng.
Gã lại sai đánh xe tiếp tục thượng lộ.
Sau chừng ná»a giá», Bạch y ni bá»—ng thở mạnh má»™t hÆ¡i rồi từ từ mở mắt ra.
A Kha cả mừng reo lên:
- Sư phụ? Sư phụ đỡ rồi ư ?
Bạch y ni gáºt đầu.
Vi Tiểu Bảo vội lấy hai viên thuốc nữa đưa ra, nói:
- Sư thái? Thuốc nà y đã có công hiệu, váºy sư thái uống thêm hai viên.
Bạch y ni lắc đầu khẽ nói:
- Bữa nay... thế là đủ rồi. Bây giá» chỉ ta cần váºn khà để tiêu hoá dược lá»±c...
Ngươi bảo dừng xe lại.
Vi Tiểu Bảo vâng dạ rồi ra hiệu cho mã phu dừng xe.
Bạch y ni bảo A Kha đỡ mình dáºy. Bà ngồi xếp bằng, nhắm mắt váºn công.
A Kha chú ý nhìn sư phụ không chá»›p mắt. Trong khi đó, Vi Tiểu Bảo lại ngó A Kha chòng chá»c.
|

18-11-2011, 08:06 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 120
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 120
Trông ngưá»i không khá»i tá»§i thân hèn
Ban đầu vẻ mặt A Kha rất đỗi lo âu, cặp lông mà y nhÃu lại. Bây giá» cô dần dần trở lại bình thản, mắt lá»™ thần quang, sau cùng trên môi cô hé má»™t nụ cưá»i Vi Tiểu Bảo không quan tâm đến Bạch y ni, gã chẳng nhìn cÅ©ng hiểu bà váºn công trị thương tiến bá»™ rất nhiá»u.
Sau một lúc nữa, gã thấy nét mặt A Kha cũng vui tươi thì nghĩ thầm trong bụng:
- Giả tá»· trong xe không có vị lão sư thái nà y, chỉ còn lại hai ngưá»i thì hay quá.
Ta được nhìn tiểu mỹ nhân nét mặt hoan hỷ thế kia chắc khoan khoái muốn chết.
Äá»™t nhiên A Kha ngá»ng đầu lên, thấy Vi Tiểu Bảo Ä‘ang hau háu nhìn mình.
Hai má đỠbừng, cô toan quát mắng nhưng lại sợ là m kinh động sư phụ trong lúc hà nh công, nên lá»i nói vừa tá»›i cá»a miệng cô đã ngừng lại, chỉ đảo lòng trắng mắt lưá»m gã má»™t cái.
Vi Tiểu Bảo ngó cô mỉm cưá»i rồi nhìn sang Bạch y ni thì thấy bà vẻ mặt bình hoà , hÆ¡i thở Ä‘á»u đặn.
Bạch y ni bỗng thở phà o một cái, mở mắt ra nói:
- Bây giỠđi được rồi đây.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Sư thái hãy nghỉ một lúc nữa cũng không sao.
Bạch y ni nói:
- Không cần.
Vi Tiểu Bảo liá»n lấy năm lạng bạc thưởng cho hai tên phu xe và sai chúng đánh xe khởi hà nh.
Thá»i bấy giá» tiá»n mướn xe má»™t ngà y chỉ có má»™t đồng cân rưỡi bạc. hai tên phu xe được món bở, mừng quá cảm tạ không ngá»›t.
Bạch y ni cháºm rãi há»i:
- Ngươi vừa cho ta uống thuốc gì váºy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Thuốc đó kêu bằng Tuyết sâm ngá»c thiá»m hoà n cá»§a quốc vương Cao Ly Ä‘em đến tiến cống tiểu hoà ng đế.
Bạch y ni thoáng lộ vẻ vui mừng nói:
- Tuyết sâm và Ngá»c thiá»m là hai món thánh dược để trị thương, có công hiệu cải tá» hồi sinh. Không ngá» ta lại gặp được thứ thuốc nà y. Thế là ta chưa đến ngà y táºn số.
Bà vừa bị trá»ng thương xong mà thanh Ä‘iệu lúc nà y đã bình yên, không có vẻ mệt nhá»c, yếu á»›t.
A Kha cả mừng há»i:
- Sư phụ? Lão nhân gia khá»i rồi ư?
Bạch y ni vui vẻ đáp:
- Äại khái không chết được nữa.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Trong bình nà y còn mưá»i tám viên, xin sư thái giữ lấy mà dùng.
Gã nói rồi cầm bình ngá»c đưa lại.
Bạch y ni không nháºn, đáp:
- Ta chỉ uống thêm hai, ba viên nữa là quá đủ rồi, là m gì cần nhiá»u đến thế nà y?
Vi Tiểu Bảo bản tÃnh khoát đạt, nghÄ© thầm:
- Ta để cho sư thái hai chục viên thuốc nà y cÅ©ng chẳng có chi đáng kể. Chắc ở nÆ¡i mụ Ä‘iếm già hãy còn nhiá»u.
Gã nghÄ© váºy liá»n nói:
- Sư thái? Tấm thân sư thái má»›i là quan trá»ng. Thuốc nà y đã có công hiệu, thì xin sư thái giữ lấy mà uống. Lần sau tiểu tá» gặp tiểu Hoà ng đế sẽ xin thêm má»™t Ãt.
Bạch y ni gáºt đầu, nhưng bà vẫn trả bình thuốc lại cho gã.
Xe Ä‘i được hÆ¡n ba chục dặm, thì trá»i đã xế chiá»u. Bạch y ni nói:
- Tìm nơi nà o vắng vẻ dừng xe lại để chất vấn tên Lạt ma kia.
Vi Tiểu Bảo "dạ" một tiếng rồi bảo phu xe đi và o thung lũng.
Xe dừng lại, gã sai hai tên đánh xe khiêng tên Lạt ma đặt xuống đất và bảo chúng dắt lừa ra phÃa sau núi cho ăn cá». Gã lại dặn:
- Nếu ta chưa gá»i thì các ngươi đừng đến vá»™i.
Hai tên phu xe vâng lá»i dắt xe lừa Ä‘i.
Bạch y ni nói:
- Ngươi mở cuộc thẩm vấn đi?
Vi Tiểu Bảo rút trủy thủ ra, chém một cà nh cây đánh "xẹt" một tiếng. Tiện tay gã róc hết nhánh lá, cho cà nh cây biến thà nh khúc côn.
Gã há»i:
- Lão huynh? Lão huynh có muốn biến thà nh một cây nhân côn không?
Tên Lạt ma kia thấy thanh trá»§y thá»§ sắc bén phi thưá»ng thì trong lòng khiếp sợ run lên, há»i lại:
- Xin há»i tiểu gia:
Nhân côn là cái gì?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äem ông bạn chặt hay tay, xẻo tai, cắt mÅ©i... Nói tóm lại tức là những chá»— lồi ra đẽo hết Ä‘i cho bằng phẳng là ông bạn sẽ biến thà nh má»™t cây nhân côn rất ngá»™.
ông bạn có muốn thỠkhông?
Gã nói rồi liếc lưỡi dao trủy thủ và o sống mũi tên Lạt ma mấy cái.
Tên Lạt ma kia bở vÃa, vá»™i đáp:
- Không không ? Tiểu tăng không muốn là m nhân côn.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta không gạt lão huynh đâu. Nhân côn coi rất ngoạn mục. Lão huynh thỠlà m chơi cũng chẳng hỠgì.
Lạt ma đáp:
- Tiểu tăng e rằng nhân côn chẳng có chi là ngoạn mục.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Ông bạn chưa là m nhân côn sao đã hiểu là không ngoạn mục? Bây giỠthỠlà m chơi một lần cho biết mùi.
Gã nói rồi chà lưỡi trủy thủ và o vai Lạt ma.
Lạt ma năn nỉ:
- Xin tiểu gia tha mạng cho. Tiểu tăng mạo phạm đến sư thái đây, tháºt là má»™t Ä‘iá»u tá»™i lá»—i vi Tiểu Bảo nói:
- ÄÆ°á»£c rồi? Bây giá» ta há»i câu nà o, ông bạn trả lá»i câu đó má»™t cách thà nh thá»±c.
ông bạn chỉ cần giả dối ná»a lá»i là ta Ä‘em ông bạn là m má»™t cây nhân côn trồng xuống đất, bón tưới trong vòng mưá»i ngà y hay ná»a tháng. Không chừng ông bạn sẽ cao lá»›n thêm rồi má»c lại hai tay và hai mÅ©i.
Lạt ma đáp:
- Tiểu gia, đừng là m thế, đừng là m thế? Tiểu tăng xin trả lá»i thà nh thá»±c hết.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Ông bạn hỠtên là gì? Sao lại mạo phạm đến sư thái?
Lạt ma đáp:
- Tiểu tăng tên gá»i là Hồ Ba âm, là m Lạt ma ở Tây Tạng. Tiểu tăng vâng lệnh Tang Kết đại sư huynh đến... bắt sống vị sư thái nà y.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Sư thái đây rất tá» tế lại không đắc tá»™i vá»›i tên sư huynh thối tha cá»§a ông bạn, mà sao các vị dám lá»›n máºt là m cà n?
Hồ Ba âm đáp:
- Theo lá»i tệ đại sư huynh thì đức Pháºt sống bên tiểu tăng có tám pho bảo kinh bị sư thái ăn cắp. Không, không phải... sư thái ăn cắp mà là mượn Ä‘em Ä‘i, bây giỠđến xin ngưá»i trả lại.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Bảo kinh gì?
Hồ Ba âm đáp:
- Sai am cổ thổ ô kinh.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Bảo kinh gì mà lại ô lý ô lố như váºy? Chắc ông bạn nói nhăng rồi?
Hồ Ba âm đáp:
- Phải rồi? Phải rồi? Äó là Tạng ngữ. Tiếng Hán kêu bằng Tứ tháºp nhị chương kinh.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Sao gã sư huynh thối tha cá»§a ông bạn lại biết sư thái lấy được Tứ tháºp nhị chương kinh?
Hồ Ba âm đáp:
- Cái đó tiểu tăng cũng không hiểu.
Vi Tiểu Bảo quát:
- Ngươi không hiểu thì để cái lưỡi lại là m gì? Thè lưỡi ra đi?
Gã vừa nói vừa giơ chuỷ thủ lên.
Khi nà o Hồ Ba âm dám thè lưỡi. Hắn năn nỉ:
- Tháºt tình là tiểu tăng không biết.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Sư huynh thối tha của ngươi ở bên Tây Tạng thì sao lại phái các ngươi đến mau thế được.
Hồ Ba âm đáp:
- Äại sư huynh và bá»n tiểu tăng mấy ngưá»i đêu đến Bắc Kinh rồi từ Bắc Kinh rượt đến đây.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Bá»n Lạt ma thối tha các ngươi võ công suýt soát như ngươi còn có mấy tên?
Hồ Ba âm đáp:
- Bá»n sư huynh, sư đệ cá»§a tiểu tăng tất cả có mưá»i ba ngưá»i. Nay đã bị sư thái đánh chết năm ngưá»i, còn lại tám ngưá»i.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm kinh hãi, há»i:
- Là m gì còn những tám ngưá»i? Ngươi cÅ©ng kể là ngưá»i chăng? Không phải đâu? Ngươi sẽ thà nh má»™t cây nhân côn.
Hồ Ba âm đáp:
- Tiểu gia đã ưng lá»i không biến tiểu tăng thà nh nhân côn.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Còn tám nhân côn kia hiện giỠở đâu?
Hồ Ba âm đáp:
- Tệ đại sư huynh bản lãnh cực kỳ lợi hại, chắc không chịu biến thà nh nhân côn đâu.
Vi Tiểu Bảo nghe Lạt ma nói váºy tức mình đá và o ngưá»i hắn má»™t cước tháºt mạnh rồi lá»›n tiếng thoá mạ:
- Tên giặc thối tha nà y chết đến gáy còn giở giá»ng khoác lác. Tên đại sư huynh khốn kiếp cá»§a ngươi dù bản lãnh cao cưá»ng đến đâu ta cÅ©ng đẽo thà nh má»™t khúc nhân côn cho ngươi coi.
Hồ Ba âm sợ quá vội đáp:
- Dạ dạ?
Nhưng nét mặt của hắn tỠra không phục.
Vi Tiểu Bảo há»i lui há»i tá»›i hồi lâu vẫn không phát giác ra được Ä‘iá»u chi đáng kể. Gã liá»n chuồn và o trong xe, buông rèm xuống, khẽ nói:
- Sư thái ? Còn bảy tên Lạt ma nữa, nếu chúng rượt tá»›i thì tháºt khó lòng đối phó. Giả tá»· là lúc bình thá»i, sư thái chẳng bõ quan tâm, nhưng hiện giá» sư thái Ä‘ang bị thương má»›i khá»i, trong ngưá»i chưa được khoan khoái như thưá»ng...
Bạch y ni lắc đầu đáp:
- Dù là lúc bình yên vô sá»± thì má»™t ngưá»i chá»i sáu cÅ©ng khó bá» thá»§ thắng.
Huống chi tên đại sư huynh cá»§a bá»n Lạt ma nà y bản lãnh còn cao thâm hÆ¡n chúng nhiá»u Ta nghe nói Tang Kết là tay đệ nhất cao thá»§ trong phái Máºt Tông ở Tây Tạng. Môn Äại thá»§ ấn thần công cá»§a hắn đã luyện đến trình độ thần sầu quá»· khốc.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Tiểu tỠcó một kế, nhưng lại sơ.... là m thương tổn đến oai phong của sư thái.
Bạch y ni thở dà i há»i:
- Äã là kẻ xuất gia thì còn oai phong gì đáng nói nữa? Mưu kế cá»§a ngươi thế nà o?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Chúng ta tìm đến má»™t nông gia ở nÆ¡i hẻo lánh để ẩn tránh. Sư thái hoá trang là m má»™t ngưá»i đà n bà nông thôn, nằm trên giưá»ng dưỡng thương, A Kha cô nương cùng tiểu tá» cÅ©ng cải trang ăn mặc như má»™t cô bé và thằng nhá» quê mùa. Bá»n tiểu tá» giả là m... con trai và con gái cá»§a sư thái.
Bạch y ni lắc đầu chưa nói gì. A Kha đã mắng liá»n:
- Ngươi là con ngưá»i tồi bại., kế hoạch nghÄ© ra cÅ©ng tồi bại luôn. Sư phụ ta là má»™t cao nhân đương thá»i mà lẩn tránh cách nà y thì ra sợ chúng hay sao?
Bạch y ni nói:
- Kế đó có thể tạm dùng được. Hai ngươi là m điệt nhi và điệt nữ của ta.
Vi Tiểu Bảo vui mừng đáp:
- Dạ, dạ?
A Kha lưá»m gã má»™t cái. Cô nghe sư phụ ưng thuáºn mưu kế cá»§a gã, trong lòng rất lấy là m bất mãn.
Vi Tiểu Bảo lại nói tiếp:
- Nếu để tên Lạt ma nà y sống sót thì e rằng cÆ¡ quan sẽ bị bại lá»™. Váºy chúng ta Ä‘em chôn sống hắn cho mất tÃch.
Bạch y ni đáp:
- Chúng ta phải động thá»§ cùng ngưá»i lúc trước đã là chuyện bất đắc dÄ©. Bây giá» tên Lạt ma nà y không có sức kháng cá»± mà cÅ©ng giết Ä‘i là quá tà n độc. Nhưng...
nhưng buông tha hắn cũng không được, chúng ta hãy tạm đem hắn đi rồi sẽ liệu.
Vi Tiểu Bảo vâng lá»i gá»i xa phu khiêng Hồ Ba âm để lên xe rồi tiếp tục thượng lá»™.
Bên đưá»ng chẳng thấy có má»™t nông gia nà o, lại sợ Tang Kết rượt tá»›i, đà nh chá» thấy đưá»ng nhá» là rẽ và o.
Hai cá»— xe chạy hồi lâu, thỉnh thoảng gặp ngã ba đưá»ng, nhưng lối rẽ hẹp quá, xe lá»›n không Ä‘i được.
Bá»—ng nghe phÃa sau có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp. Mấy chục ngưá»i ky mã Ä‘ang rượt tá»›i nÆ¡i.
Vi Tiểu Bảo la thầm:
- Há»ng bét? Há»ng bét? Bá»n xú Lạt ma nà y đến mấy chục tên.
Gã bảo xa phu gia roi cho lừa chạy tháºt nhanh. Nhưng truy binh má»—i lúc má»™t gần Chẳng mấy chốc đã tá»›i sau hai cá»— xe lá»›n.
Vi Tiểu Bảo dòm qua kẽ hở vách xe ra ngoà i, bá»—ng gã thở phà o má»™t cái ra chiá»u yên dạ.
Nguyên mấy chục ngưá»i ky mã nà y Ä‘á»u là hán tỠáo xanh chứ không phải bá»n Lạt ma.
Trong khoảnh khắc, mấy chục ngưá»i ky mã lướt qua bên xe chạy vá» phÃa trước.
Äá»™t nhiên A Kha lá»›n tiếng hô:
- Trịnh... Trịnh đại ca?
Má»™t ngưá»i kỵ mã dừng cương tránh sang má»™t bên để cá»— xe Ä‘i tá»›i rồi hắn Ä‘i song song, há»i lại:
- Trần cô nương đấy ư ?
A Kha đáp:
- Phải rồi? ChÃnh là tiểu muá»™i.
Thanh âm cô tỠra rất vui mừng.
Ngưá»i kỵ mã lên tiếng há»i:
- Không ngỠlại gặp cô ở đây. Phải chăng cô đi với Vương cô nương?
A Kha đáp:
- Tệ sư thư không có ở đây.
Ngưá»i kỵ mã lại há»i:
- Cô nương cÅ©ng đến Hà Gian phá»§ ư? Chúng ta Ä‘i cùng má»™t đưá»ng thì hay quá?
A Kha đáp:
- Không phải đâu. Bá»n tiểu muá»™i không đến phá»§ Hà Gian.
Ngưá»i kỵ mã nói:
- Phủ Hà Gian rất nhiệt náo. Cô nương nên đi coi.
Trong khi hai ngưá»i đối đáp, xe cùng ngá»±a vẫn tiếp tục rong ruổi.
Vi Tiểu Bảo thấy A Kha đôi má á»ng hồng. Cặp mắt trong sáng vừa có ý thẹn thò lại ra chiá»u cao hứng dưá»ng như đối vá»›i má»™t ngưá»i thân cáºn nhất trên Ä‘á»i. Gã tưởng chừng trước ngá»±c bị đánh má»™t chùy nặng.
Gã tá»± há»i:
- Chẳng lẽ thằng cha nà y là ý trung nhân của nà ng?
Gã ghen tức không nhịn được, khẽ nói:
- Chúng ta Ä‘ang lúc tị nạn khẩn cấp, cô nương đừng nói chuyện vá»› vẩn vá»›i ngưá»i chẳng liên can gì tá»›i mình.
A Kha dưá»ng như không nghe thấy, nà ng há»i ngưá»i ky mã:
- Phủ Hà Gian có chuyện gì náo nhiệt?
Ngưá»i kia há»i lại:
- Cô không biết ư?
Bỗng rèm xe vén lên, một cái đầu thò và o trong xe dòm ngó.
Má»i ngưá»i trong xe nhìn thấy bá»™ mặt tuấn mỹ lối 23, 24 tuổi. Hán tá» tươi cưá»i nói:
- Phá»§ Hà Gian có cuá»™c Trảm quy đại há»™i (quy là con rùa. Ngưá»i Trung Hoa thưá»ng và kẻ đê hèn tồi bại như con rùa). Anh hùng hảo hán trong thiên hạ đến tham dá»± rất đông, tháºt là náo nhiệt.
A Kha há»i:
- Sao lại gá»i là Trảm quy đại há»™i? Phải chăng là chém chết má»™t con rùa Ä‘en lá»›n? Như váºy có gì mà coi?
Hán tá» cưá»i đáp:
- Tuy gá»i là "Trảm quy đại há»™i" nhưng không phải giết rùa tháºt, mà là giết má»™t con ngưá»i đê tiện đốn mạt rất ghê gá»›m. Tên hắn có chữ Quy.
A Kha cưá»i há»i:
- Có ai lại đặt tên là Quy bao giá»? Äại ca gạt tiểu muá»™i rồi.
Ngưá»i kia đáp:
- Không phải quy là con rùa mà là tiếng đồng âm:
Quy là hoa quy (Nguyên là chữ Quế, ngưá»i Hán phát âm chữ Quế tương tá»± như chữ Quy). Muá»™i muá»™i, muá»™i thá» Ä‘oán xem ngưá»i đó là ai?
Vi Tiểu Bảo giáºt mình kinh hãi tá»± há»i:
- Gã nà y bảo tên ngưá»i đó có chữ Quế, chẳng lẽ hỠđịnh giết ta đây là Tiểu Quế tá»?
Lại nghe A Kha vá»— tay cưá»i đáp:
- Tiểu muá»™i biết rồi? Äó là tên đại Hán gian Ngô Tam Quế.
Ngưá»i kia cưá»i nói:
- ChÃnh thị? Cô nà y thông minh tháºt, Ä‘oán trúng phong phóc.
A Kha há»i:
- Các vị bắt được Ngô Tam Quế rồi ư?
Ngưá»i kia đáp:
- Chưa. Äây là anh em bà n định kế hoạch trừ diệt tên đại Hán gian đó.
Vi Tiểu Bảo thở phà o một cái, miệng lẩm bẩm.
- Thế thì phải rồi. Tiểu Quế tá» nà y còn là đứa trẻ nÃt, há» không giết ta. Dù há» có giết cÅ©ng chẳng là m gì đến ná»—i kêu bằng "Trảm quy đại há»™i". Con mẹ nó? Lão gia mạo cái tên cÅ©ng xúi quẩy. Trong tên có chữ Quế đồng âm vá»›i Quy là rùa.
Ngưá»i kia miệng cưá»i toe toét nhìn ngắm A Kha trong lúc tiếng vó ngá»±a lá»™p cá»™p hoà lẫn vá»›i tiếng bánh xe lá»c cá»c vang lên không ngá»›t.
Thanh niên vừa cưỡi ngá»±a, vừa thò đầu và o trong xe dòm ngó, đủ biết ky thuáºt cá»§a hắn rất tinh thâm.
A Kha quay lại nhìn Bạch y ni khẽ há»i:
- Sư phụ? Chúng ta có nên đi không?
Bạch y ni tuy bản lãnh cá»±c cao, nhưng bà sinh trưởng ở chốn thâm cung từ thưở nhá» Sau cÆ¡n quốc biến, bà theo sư phụ và o ẩn náu chốn thâm sÆ¡n rèn luyện võ công, nên Ãt hiểu việc Ä‘á»i, thiếu tà i ứng biến. Bà nghÄ© tá»›i hà o kiệt võ lâm thương nghị kees hoạch trừ diệt Ngô Tam Quế hÆ¡p vá»›i sở nguyện cá»§a mình, cÅ©ng muốn Ä‘i tham dá»±, song lại sợ bá»n Tang Kết sắp Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i, nếu không ẩn lánh cho mau tất gặp đại hoạ.
Bà trầm ngâm má»™t chút rồi há»i Vi Tiểu Bảo:
- Ngươi tÃnh sao?
Vi Tiểu Bảo thấy A Kha ra chiá»u thân máºt vá»›i thanh niên kia thì trong lòng ghét cay ghét đắng, quyết ý không để A Kha Ä‘i cùng đưá»ng vá»›i hắn. Gã liá»n đáp:
- Bá»n ác Lạt ma mà tá»›i nÆ¡i là chúng ta không thể đối phó được, váºy phải tìm nÆ¡i ẩn lánh cho mau là hÆ¡n.
Thanh niên kia há»i:
- Bá»n ác Lạt ma nà o?
A Kha giới thiệu:
- Trịnh đại ca? Vị nà y là sư phụ cá»§a tiểu muá»™i. Bá»n tiểu muá»™i Ä‘ang Ä‘i đưá»ng gặp má»™t bá»n ác Lạt ma, chúng toan sát hại gia sư. Hiên giá» lão nhân gia bị trá»ng thương chưa hoà n toà n hồi phcụ mà đằng sau còn bảy tên Lạt ma sắp rượt tá»›i nÆ¡i.
Thanh niên kia há»i:
- Thế ư?
Hắn quay đầu ra ngoà i hú lên má»™t tiếng. Äoà n ky mã dừng bước. Hai cá»— xe lá»›n cÅ©ng láºp tức dừng lại.
Thanh niên kia xuống ngựa mở rèm lên khom lưng nói:
- Vãn bối là Trịnh Khắc Sảng xin bái kiến tiá»n bối.
Bạch y ni gáºt đầu:
Trịnh Khắc Sảng lại nói:
- chỉ có bảy tám tên Lạt ma thì tiá»n bối bất tất phải quan tâm. Vãn bối xin đại lao phát lạc bá»n chúng cho.
A Kha vừa kinh hãi v u(l mừng thầm, cô chưa hết lo âu nói:
- Trịnh đại ca? Bá»n ác Lạt ma đó lợi hại vô cùng?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Äồng bạn Ä‘i theo tiểu huynh Ä‘á»u võ công cao cưá»ng, tá»± lượng có thể thu tháºp được chúng. Bá»n ta không cần phải á»· và o số đông để thá»§ thắng, dù lấy má»™t chá»i má»™t cÅ©ng chẳng sợ gì bảy tám tên Lạt ma đó.
A Kha quay lại nhìn sư phụ đưa mắt há»i ý kiến. Thá»±c ra cô chỉ mong được Ä‘i Hà Gian vá»›i Trịnh Khắc Sảng.
Vi Tiểu Bảo lại lên tiếng:
- Không được đâu. Võ công cá»§a sư thái cao thâm như váºy mà còn bị thương thì hai mươi mấy ngưá»i trong bá»n hắn là m gì được ?
A Kha tức giáºn há»i:
- Ngưá»i ta có há»i ngươi đâu, ai mượn ngươi chõ miệng và o cho lắm chuyện?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äây là tại hạ quan tâm đến sá»± an nguy cá»§a sư thái.
A Kha tức giáºn nói:
- ChÃnh ngươi sợ chết lại còn nói chuyện quan tâm tá»›i sư phụ. Ngươi là má»™t tên tiểu ác nhân, hà nh động đốn mạt, là m gì có hảo tâm lo cho ai?
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Gã há» Trịnh kia bản lãnh cao cưá»ng lắm hay sao? Có bằng được sư thái không?
A Kha đáp:
- Y Ä‘em theo hai mươi mấy ngưá»i Ä‘á»u võ nghệ cao cưá»ng. Chẳng lẽ còn sợ bảy tên Lạt ma?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Sao cô nương biết hai mươi mấy tên đó Ä‘á»u võ công cao cưá»ng? Tại hạ nháºn thấy bá»n chúng bản lãnh còn tầm thưá»ng lắm.
A Kha nói:
- DÄ© nhiên ta biết. Ta đã thấy hỠđộng thá»§ rồi, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có thể chống trả cả trăm địch nhân.
Bạch y ni trong lòng do dá»± không nhất quyết. Bà không muốn lá»™ diện trong cuá»™c Trảm quy đại há»™i, nhưng cÅ©ng thÃch nghe cho biết phương lược cá»§a quần hùng trong thiên hạ bà n định tru diệt Ngô Tam Quế ra sao. Lúc trước bà phải nghe lá»i Vi Tiểu Bảo hoá trang là m ngưá»i nông phụ để né tránh bá»n Lạt ma là chuyện bất đắc dÄ©, trái vá»›i sở nguyện cá»§a mình. Nếu vụ nà y chỉ có hai đứa trẻ nÃt hay biết chẳng nói là m chi, bằng để cho mấy chục hà o khách giang hồ hiểu câu chuyện bà phải cải trang để trốn tránh tai vạ là mâu thuẫn vá»›i tư cách cao ngạo cá»§a bà , chẳng thà bà chịu chết Ä‘i còn hÆ¡n để ngưá»i khác trông thấy sá»± khiếp nhược cá»§a mình.
Bạch y ni thầm tÃnh như váºy rồi thá»§ng thẳng đáp:
- Bá»n Lạt ma kia chỉ vì má»™t mình bần ni mà rượt tá»›i đây. Trịnh công tá»? Äa tạ tấm thịnh tình cá»§a công tá»? Hảo ý cá»§a công tá», bần ni xin tâm lãnh là đủ. Má»i các vị thượng lá»™ Ä‘i thôi.
Trịnh Khắc Sảng nói:
- Sao sư thái lại dạy thế? Äã là hảo hán giang hồ thì giữa đưá»ng gặp chuyện bất bằng cÅ©ng phải tuết gươm viện trợ. Huống chi... huống chi sư thái lại là sư phụ cá»§a Trần cô nương đây, bá»n tại hạ cảm thấy có nghÄ©a vụ không thể bá» qua được.
A Kha hai má á»ng hồng ra chiá»u bẽn lẽn, từ từ cúi đầu xuống, nhưng hiển nhiên trong lòng cô rất lấy là m đắc ý.
Bạch y ni lẩm nhẩm gáºt đầu:
- Hay lắm? Thế thì bá»n bần ni cùng Ä‘i vá»›i các vị đến phá»§ Hà Gian. Có Ä‘iá»u công tỠđừng nói vá»›i ai. Bần ni bản tÃnh biếng nhác má»i việc giao tiếp, không muốn gặp ngưá»i ngoà i.
Trịnh Khắc Sảng cả mừng nói:
- Dạ dạ? Vãn bối dÄ© nhiên xin tuân lá»i chỉ thị cá»§a tiá»n bối.
Bạch y ni há»i:
- Trịnh công tỠở môn phái nà o? Lệnh sư là ai" Sở dÄ© bà há»i môn phái cùng sư phụ cá»§a Trịnh Khắc Sảng là muốn dò la cho biết võ công cá»§a hắn.
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Vãn bối được ba vị sư phụ truyá»n thụ võ công. Vị nghiệp sư khai tâm cho vãn bối là ngưá»i há» Thi, má»™t tay cao thá»§ phái Võ Di. Vị sư phụ thứ hai há» Lưu là má»™t cao thá»§ tục gia cá»§a chùa Thiếu Lâm, quê ở Bồ Äiá»n, tỉnh Phúc Kiến.
Bạch y ni há»i:
- Ồ? Vị sư phó nà y đại danh là gfi?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Y là Lưu Quốc Hiên.
Bạch y ni thấy hắn kêu tên sư phụ má»™t cách thản nhiên, không tá» vẻ gì kÃnh cẩn, bà hÆ¡i lấy là m kỳ, liá»n há»i:
- Thế ra lệnh sư trùng tên há» vá»›i Lưu đại tướng quân ở Äà i Loan ư?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Y chÃnh là Lưu đại tướng quân ở Äà i Loan, là m đỠđốc dưới trướng Diên Bình quáºn vương ngà y trước.
Bạch y ni há»i:
- Phải chăng công tá» là ngưá»i nhà Diên mnh quáºn vương?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Vãn bối chÃnh là con thứ cá»§a Diên Bình quáºn vương.
Bạch y ni gáºt đầu nói:
- Té ra công tỠlà dòng dõi trung lương.
Nguyên Trịnh Thà nh công Ä‘oạt lại đảo Äà i Loan từ tay ngưá»i Hà Lan. Năm VÄ©nh Lịch thứ ba, Quế vương phong Trịnh Thà nh công là m Diên mnh quáºn vương, Chiêu thảo đại tướng quân.
Äến năm VÄ©nh Lịch thứ 16 (Khang Hy nguyên niên), Trịnh Thà nh công qua Ä‘á»i và o tháng năm. Khi ấy thế tá» Trịnh Kinh trấn thá»§ ở đảo Kim Môn và Hạ Môn, nên em Trịnh Thà nh công là Trịnh Táºp soán vị Ở Äà i Loan. Trịnh Kinh suất lãnh bá»n đại tướng quân Chu Toà n Bân, Trần Cáºn Nam kéo quân vá» Äà i Long đánh phá quân cá»§a Trịnh Táºp, rồi lên kế vị Diên Bình quáºn vương.
Hồi đó Diên Bình quáºn vương Ä‘em quân bản bá»™ phản kháng nhà Mãn Thanh chứ không chịu khuất phục.
Trịnh Kinh vẫn đóng quân ở ngoà i hải đảo, tôn thá» ngôi chÃnh thống nhà Äại Minh. Anh hùng nghÄ©a sÄ© trong thiên hạ Ä‘á»u Ä‘em lòng kÃnh ngưỡng Diên Bình quáºn vương là vì lẽ đó. Trịnh Khắc Sảng đã tưởng mình thổ lá»™ thân thế nhất định sẽ được vị ni cô nà y sinh lòng kÃnh phục, ngỠđâu bà chỉ lẩm nhẩm gáºt đầu nói má»™t câu "Té ra là dòng dõi trung lương" chứ không lá»™ vẻ gì. Hắn có biết đâu Bạch y ni là trưởng công chúa, con gái Sùng Trinh hoà ng đế. Sư phụ cá»§a Trịnh Khắc Sảng tên gá»i Lưu Quốc Hiên là bá»™ thuá»™c cá»§a phụ thân hắn, nen hắn bất tất phải tá» ra cung kÃnh.
Dưới con mắt của Bạch y ni, phụ thân của Trịnh Khắc Sảng là Trịnh Kinh bất quá là một thần tỠtrung lương, dĩ nhiên bà giữ vẻ thản nhiên.
Vi Tiểu Bảo nghe câu chuyện đối đáp giữa Bạch y ni và Trịnh Khắc Sảng, gã không ngớt chỉn thầm trong bụng.
- Con mẹ nó ? Thằng cha nà y tưởng mình cao quý lắm sao? Diên mnh quáºn vương thì đã là m cái đếch gì?
Thá»±c ra gã cÅ©ng biết Diên Bình quáºn vương địa vị rất cao. ChÃnh sư phụ Trần Cáºn Nam cá»§a hắn cÅ©ng còn là bá»™ thuá»™c cá»§a quáºn vương.
Vi Tiểu Bảo cà ng nghÄ© cà ng thấy bất lợi cho mình. Trịnh Khắc Sảng ra chiá»u rất để ý tá»›i A Kha khiến gã rất bá»±c mình, vì gã đưá»ng đưá»ng là công tá», con cá»§a quáºn vương, Ä‘i đâu cÅ©ng có hùng binh há»™ vệ.
Gã còn nháºn ra Trịnh Khắc Sảng so vá»›i hạng vương tước lưu lạc giang hồ là bá»n Má»™c vương phá»§, hắn còn cao quý hÆ¡n nhiá»u. Huống chi tướng mạo hắn lại tuấn nhã hÆ¡n gã gấp mưá»i. Vá» võ công cÅ©ng như vá» việc giao tiếp hai bên đã cách xa nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c. Trịnh Khắc Sảng lại lá»›n tuổi hÆ¡n g ã, trách nà o A Kha chẳng xiêu lòng. Dù gã là kẻ Ä‘ui mù cÅ©ng phân biệt được, bất giác gã than thầm:
- Giả tỷ sư phụ mà biết ta cùng Trịnh công tỠtranh đoạt A Kha thì chẳng cần hắn phải ra lệnh, lão nhân gia có khi cũng tự ý vung chưởng đánh mình chết tươi.
Bạch y ni sư thái tán dương gã là dòng dõi trung lương, còn mình thì dòng dõi ai?
Hay chỉ là con một mụ điếm ở Lệ Xuân viện mà thôi.
Bạch y ni đưa mắt nhìn Trịnh Khắc Sảng thá»§ng thẳng há»i:
- Thế ra vị sư phụ thứ nhất của công tỠlà Thi Lang đã đầu hà ng quân Thát đát Mãn Thanh rồi ư?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Dạ? Vãn bối đã không nhìn nháºn con ngưá»i bất nghÄ©a vô liêm sỉ đó là m sư phụ nữa rồi. Ngà y sau vãn bối có gặp hắn ngoà i chiến trưá»ng phải ra tay hạ sát cho hả giáºn.
Trịnh Khắc Sảng nói bằng má»™t giá»ng hiên ngang khảng khái:
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng:
- Té ra sư phụ cá»§a thằng cha nà y đã quy thuáºn triá»u đình. Mai đây mình có gặp lão Thi Lang đó phải coi chừng má»›i được.
Trịnh Khắc Sảng nói tiếp:
- Gần mưá»i năm nay, vãn bối chỉ theo há»c nghệ Phùng sư phụ, má»™t tay cao thá»§ đệ nhất phái Côn Luân. Lão nhân gia mang ngoại hiệu là Nhất kiếm vô huyết, chắc sư thái cÅ©ng biết rồi.
Bạch y ni đáp:
- á»’? Bần ni chỉ nghe danh Phùng TÃch Phạm sư phó, chứ chưa hiểu lai lịch cùng ngoại hiệu cá»§a y.
Trịnh Khắc Sảng nói:
- Kiếm pháp cá»§a Phùng sư phụ rất cao thâm, nhất là môn khà công Ä‘ ã đến trình độ xuất thần nháºp hoá. Lão nhân gia dùng lưỡi kiếm sắc bén Ä‘iểm và o tá» huyệt cá»§a địch nhân mà da thịt kẻ bị giết vẫn không chảy máu.
Bạch y ni "ủa" lên một tiếng rồi nói:
- Khà công đã luyện đến trìnhđộ dùng khà giá»›i sắc bén biến thà nh cùn nhụt thì trên Ä‘á»i nay không được mấy ngưá»i. Chẳng hiểu Phùng sư phụ đã bao nhiêu tuổi rôl Trịnh Khắc Sảng rất lấy là m đắc ý đáp:
- Äến mùa đông năm nay, vãn bối sẽ Ä‘i tham dá»± tiệc mừng NgÅ© tuần đại khánh cá»§a Phùng sư phụ.
Bạch y ni gáºt đầu nói:
- Phùng sư phó chưa tá»›i năm mươi tuổi mà ná»™i công đã tinh thâm như váºy, tháºt là hiếm có.
Bà ngừng lại má»™t chút rồi há»i:
- Bá»n tùy tùng Ä‘i theo công tá» võ công Ä‘á»u và o hạng khá cả rồi chứ?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Xin sư thái cứ yên lòng. Chúng Ä‘á»u là những vệ sÄ© cao thá»§ được chá»n lá»±a kỹ cà ng ở trong Diên mnh Vương phá»§.
vi TiểU Bảo đột nhiên xen và o:
- Sư thái? Trong thiên hạ sao nhiá»u cao thá»§ đến thế? Vị sư phụ thứ nhất cá»§a Trịnh công tá» là cao thá»§ phái Võ Di. Äệ nhị sư phụ là cao thá»§ phái Thiếu Lâm. Äệ tam sư phụ là cao thá»§ phái Côn Luân. Bao nhiêu ngưá»i tùy tùng cá»§a y Ä‘á»u là cao thá»§ Chắc chÃnh y cÅ©ng là cao thá»§...
Trịnh Khắc Sảng thấy gã buông lá»i châm chá»c thì trong lòng tức giáºn vô cùng.
Hắn không hiểu lai lịch thằng nhá» nà y thế nà o, nhưng thấy gã ngồi cùng xe vá»›i Bạch y ni và A Kha liá»n cho là gã có mối quan hệ sâu xa vá»›i hai ngưá»i, nên gã đà nh nhẫn nại, không lên tiếng trả đũa.
A Kha lên tiếng tán dương:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói:
"Minh sư tất có cao đồ". Trịnh công tỠđược ba vị minh sư rèn luyện, thảo nà o võ công rất tinh thâm.
Vi Tiểu Bảo nắm được chá»— sÆ¡ hở liá»n há»i:
- Cô nương nói đúng quá? Tại hạ không hiểu bản lÄ©nh cá»§a Trịnh công tá», nên muốn há»i cho biết:
võ công của cô nương so với Trịnh công tỠai hơn ai kém.
A Kha liếc mắt nhìn Trịnh Khắc Sảng đáp:
- DÄ© nhiên bản lãnh y cao thâm hÆ¡n ta nhiá»u.
Trịnh Khắc Sảng cưá»i nói:
- Cô nương quá khiêm mà thôi.
Vi Tiểu Bảo gục gặc cái đầu, cưá»i nói:
- Té ra là thế. Cô nương bảo minh sư tất có cao đồ, võ công cá»§a cô kém Trịnh công tỠđây như váºy thì ra lệnh sư là đê thá»§, là ám sư, võ công cá»§a lệnh sư còn kém ba vị minh sư cao thá»§ cá»§a Trịnh công tỠđây xa lắm.
VỠđánh giặc miệng thì A Kha đâu phải là đối thá»§ cá»§a gã. Cô chỉ thở ra má»™t câu liá»n bị gã nắm được đằng chuôi để xoay sở.
A Kha đỠmặt lên vội cãi:
- Ta... ta bảo sư phụ là đê thá»§, là ám sư hồi nà o? Ngươi đừng nói nhăng nói can Bạch y ni mỉm cưá»i nói:
- A Kha? Ngươi mà đấu khẩu với gã thì không lại đâu.
Cả xe lẫn ngựa rẽ vỠhướng Tây mà tiến. Trịnh Khắc Sảng cưỡi ngựa vẫn đi kèm bên cỗ xe lớn.
Bạch y ni khẽ há»i A Kha:
- Sao ngươi lại quen biết Trịnh công tỠđây?
A Kha đỠmặt lên đáp:
- Äệ tá» cùng sư thư gặp y ở phá»§ Khai Phong, tỉnh Hà Nam. Khi đó bá»n đệ tá»...
cải dạng nam trang, y tưởng là trai liá»n má»i lên tá»u lâu uống rượu.
Bạch y ni lên giá»ng trách móc :
- Các ngươi tháºt là lá»›n máºt? Hai vị đại cô nương dám lên tá»u lâu uống rượu vá»›i ngưá»i ta.
A Kha cúi gằm mặt xuống, khẽ đáp:
- Không phải uống rượu tháºt sá»±, mà chỉ giả vỠđể giỡn chÆ¡i.
Vi Tiểu Bảo lại xen và o:
- A Kha cô nương ? Tướng mạo cô nương đẹp lá»™ng lẫy thì dù có giả trai ngưá»i ta ngó thấy cÅ©ng biết ngay là má»™t cô gái mỹ miá»u. Tại hạ coi anh chà ng Trịnh công tá» nà y trong lòng mang ý nghÄ© tồi bại...
A Kha tức giáºn nói:
- Ngươi má»›i là kẻ có ý nghÄ© tồi bại. Ta cải dạng nam trang, y tuyệt nhiên không nháºn ra được. Sau sư thư nói rõ vá»›i y, y còn xin lá»—i hoà i. Ngưá»i ta là báºc quân tá» văn nho, biết Ä‘iá»u lá»… nghÄ©a, đâu có ti tiện như ngươi?...
Äoà n ngưá»i ngá»±a Ä‘i đến trưa thì đến Phong NhÄ© trang. Äây là má»™t thị trấn lá»›n ở Ký Tây. Má»i ngưá»i liá»n tìm và o phạn Ä‘iếm ăn uống.
|

18-11-2011, 08:07 PM
|
 |
♥Nốt ruồi dâm đãng♥
|
|
Tham gia: Jul 2009
Äến từ: nÆ¡i ấy bình yên
Bà i gởi: 949
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 13 giá»
Thanks: 74
Thanked 6,205 Times in 409 Posts
|
|
Lá»™c Äỉnh Ký
Kim Dung
Hồi 121
Nguồn: Sưu tầm
Hồi 121
Tiểu Bảo giải cứu mỹ nhân
Vi Tiểu Bảo xuống xe ngó thấy Trịnh Khắc Sảng đứng như cây ngá»c trước gió, khà vÅ© hiên ngang. Giả tá»· gã đứng bên hắn thì Ãt ra còn thấp hÆ¡n ná»a cái đầu. Bất giác gã cảm thấy thân thế mình so vá»›i ngưá»i thấp kém muôn phần, cà ng lấy là m tá»± thẹn.
Gã nhìn tá»›i đối phương ăn mặc rất lịch sá»±, lưng Ä‘eo bảo kiếm. Vá» kiếm dát châu ngá»c cùng bảo thạch rất là rá»±c rỡ.
HÆ¡n hai chục thá»§ hạ cá»§a Trịnh Khắc Sảng Ä‘á»u thân thể cao lá»›n, khà thế hùng tráng. Tên nà o cÅ©ng Ä‘eo Ä‘ao kiếm và tá» ra võ công không phải tầm thưá»ng.
Äoà n ngưá»i và o phạn Ä‘iếm rồi, A Kha đỡ Bạch Y ni ngồi xuống bên bà n. Cô cùng Trịnh Khắc Sảng ngồi hai bên.
Vi Tiểu Bảo mon men lại toan ngồi xuống phÃa trước Bạch Y ni, A Kha liá»n nguýt gã má»™t cái, há»i:
- Những bà n bên thiếu gì chỗ, sao ngươi không ngồi? Ta phải nhìn mặt ngươi là nuốt cơm không xuống!
Vi Tiểu Bảo tức quá mặt đỠbừng lên, gã mắng thầm:
- Có thằng cha Trịnh công tỠnà y ngồi tiếp ngươi, chắc ngươi ăn thêm được mấy chén? Con mẹ nó! Ta bực mình đến chết với con điếm non nà y.
Bạch Y ni cất tiếng há»i:
- Sao ngươi lại vô lá»… vá»›i Vi Tiểu Bảo như váºy?
A Kha đáp:
- Gã là con ngưá»i đốn mạt, là m hết má»i Ä‘iá»u xấu xa, tà n ác. Sư phụ cấm đệ tá» giết hắn, nếu không thì...
Cô vừa nói vừa trợn lòng trắng mắt lên, lưá»m nguýt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo trong lòng căm phẫn bẽ bà ng, gã tìm đến cái bà n trong góc phòng ngồi xuống, bụng bảo dạ:
- Con mẹ nó! Thị đã nhất tâm quyết chà lấy thằng giặc thối tha Trịnh Khắc Sảng là m chồng thì Vi Tiểu Bảo khi nà o chịu bỠqua một cách yên là nh? Thị định giết ta nhưng không phải chuyện dễ. Lão gia phải dùng kế hoạch giết thằng chồng thị trước để thị thà nh gái goá rồi chung quy thị vẫn sẽ vỠtay lão gia.
Tiểu nhị bưng cÆ¡m canh lên. Bá»n tùy tùng cá»§a Trịnh Khắc Sảng bắt đầu ăn uống ngon là nh, tên nà o cÅ©ng ăn như rồng cuốn nước.
Vi Tiểu Bảo cầm bảy tám tấm bánh bao đem lên xe cho Hồ Ba Âm. Tên Lạt ma nà y vẫn bị cột trong cỗ xe lớn.
Gã trở vá» chá»— ngồi nhìn ra phÃa A Kha cách đó mấy bà n, thì thấy cô nở mặt nở mà y, cùng Trịnh Khắc Sảng cưá»i cưá»i nói nói ra chiá»u vừa khoan khoái vừa thân máºt.
Vi Tiểu Bảo tức quá cÆ¡ hồ không chịu nổi, gã tÃnh thầm trong bụng:
- Muốn giết chết gã công tá» há» Trịnh kia tháºt không phải chuyện dá»… dà ng.
Äiá»u cần nhất là giữ sao đừng để lá»™ chút vết tÃch gì không thì cái mạng nhá» xÃu cá»§a lão gia khó ná»—i bảo toà n.
Rồi gã lẩm bẩm:
- Con đượi kia mà biết mình sát hại hắn, nhất định thị sẽ gia hại mình để trả thù.
Vi Tiểu Bảo còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a dồn dáºp.
Mấy ngưá»i kỵ mã tiến và o thị trấn. Chúng xuống ngá»±a bước và o phạn Ä‘iếm.
Vi Tiểu Bảo nhìn ra thấy bảy tên Lạt ma, bất giác trống ngực đánh thình thịch. Nhưng chỉ thoáng qua, gã nghĩ ngay tới cách tra tai gieo hoạ. Gã lẩm bẩm:
- Thằng cha Trịnh Khắc Sảng kia vừa huyênh hoang khoác lác những gì theo ba vị sư phụ cao thá»§ há»c võ công. Phen nà y ta để bá»n chúng đánh nhau má»™t mẻ, thá» xem gã tà i giá»i đến thế nà o. Lão gia đây đứng ngoà i tụ thá»§ bà ng quan má»›i là tuyệt diệu.
Bảy tên Lạt ma và o phạn Ä‘iếm, ngó thấy Bạch Y ni liá»n biến sắc, chúng nói Tạng ngữ lý lố má»™t hồi.
Tên Lạt ma cao và gầy dưá»ng như ra lệnh cho mấy tên kia rồi ngồi xuống cái bà n trước cá»a. Chúng kêu tiểu nhị lấy cÆ¡m rau ăn, đồng thá»i ngó chòng chá»c và o Bạch Y ni. Tên nà o cÅ©ng lá»™ vẻ căm há»n.
Bạch Y ni lỠđi như chẳng thấy gì. Bà cứ ngồi thản nhiên ăn uống.
Sau má»™t lúc, má»™t tên Lạt ma đứng dáºy tiến tá»›i trước bà n cá»§a Bạch Y ni lá»›n tiếng há»i:
- Mụ ni cô kia! Phải chăng mấy ngưá»i đồng bạn cá»§a ta đã bị mụ sát hại?
Trịnh Khắc Sảng đứng lên dõng dạc cất tiếng há»i lại:
- Các ngươi muốn gì mà là m nhá»™n lên thế? Ngươi không biết như váºy là vô lá»… ư?
Tên Lạt ma tức giáºn quát:
- Ngươi là cái thá gì mà chõ miệng và o đây? Bá»n ta nói chuyện vá»›i mụ ni cô thì việc gì đến ngươi? Biết Ä‘iá»u thì bước Ä‘i cho khuất mắt ta.
Bỗng nghe vèo vèo mấy tiếng. Bốn tên thủ hạ của Trịnh Khắc Sảng nhảy xổ lại, vươn tay chụp xuống tên Lạt ma.
Lạt ma đưa tay mặt lên gạt hai ngưá»i, đồng thá»i phóng chân đá trúng má»™t tên, hất y ra ngoà i phạn Ä‘iếm. Tiếp theo hắn phóng quyá»n đánh má»™t tên nữa trúng và o sống mÅ©i là m cho gã té xuông ngất xỉu.
Bá»n thá»§ hạ cá»§a Trịnh Khắc Sảng đồng thanh hô:
- Xông cả và o đi!
Bá»n chúng rút khà giá»›i nhảy xổ vá» phÃa tên Lạt ma Năm tên Lạt ma ở bà n bên kia cÅ©ng rút khà giá»›i xông ra đánh.
Thuá»· chung tên Lạt ma cao gầy vẫn ngồi yên không nhúc nhÃch. Chỉ trong chá»›p mắt khà giá»›i chạm nhau chát chúa. Cuá»™c chiến đấu khai diá»…n cá»±c kỳ náo nhiệt.
Bá»n tiểu nhị cùng khách ngồi ăn uống thấy trong Ä‘iếm xảy ra cuá»™c ẩu đả liá»n tá»›i tấp chạy ra ngoà i.
Trịnh Khắc Sảng và A Kha rút trưá»ng kiếm ra đứng chắn trước mặt Bạch Y ni.
Trong điếm chén đĩa tung bay rớt xuống vỡ loảng xoảng. Bà n ghế bị đẩy đổ ngổn ngang.
Mỗi tên Lạt ma đấu với bốn năm tên thủ hạ của Trịnh phủ.
Bá»—ng nghe đánh vù má»™t tiếng. Má»™t thanh đơn Ä‘ao phóng lên xà nhà . Vi Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn ra. ánh bạch quang lấp loáng. Lại hai thanh Ä‘ao nữa bắn vá»t lên xà nhà . Trong lòng rất lấy là m lạ, gã tá»± há»i:
- Phép đánh gì mà kỳ lạ thế nà y?
Tiếp theo ba bốn thanh trưá»ng kiếm tiếp tục vá»t lên.
Bá»n ngưá»i cá»§a Trịnh phá»§ la ó om sòm, chỉ còn hai tay không nhảy Ä‘i lảng tránh.
Những tiếng vù vù vẫn vang lên không ngá»›t. Bao nhiêu binh khà bay vá»t lên cắm cả và xà nhà hay tưá»ng nhà không rá»›t xuống nữa.
Còn những khà giá»›i trầm trá»ng như cương tiên, thiết xÃch, đồng chuỳ, thiết bà i thì xuyên thá»§ng nóc nhà rá»›t xuống mái ngói.
Trong khoảng thá»i gian chừng chưa cháy hết ná»a nén hương, hai mươi mấy nhân thá»§ cá»§a Trịnh phá»§ đã mất hết binh khÃ.
Vi Tiểu Bảo vừa kinh hãi vừa mừng thầm, nhưng phần mừng vui thì nhiá»u mà kinh hãi thì Ãt. Mấy tên Lạt ma đồng thanh quát:
- Mau mau quỳ xuống đầu hà ng Ä‘i. Nếu còn cháºm trá»… thì cái đầu các ngươi không giữ vững trên cổ được nữa đâu.
Bá»n ngưá»i nhà Trịnh phá»§ cÅ©ng rất kiêu dÅ©ng. Tuy trong tay không còn binh khÃ, chúng vẫn chẳng khiếp sợ chút nà o. Kẻ vung quyá»n, ngưá»i xách ghế nhảy xổ và o sáu tên Lạt ma.
Sáu tên Lạt ma hô to một tiếng, liệng đao ra đánh sột một cái. Sáu thanh giới đao cắm xuống mặt bà n trước mặt tên Lạt ma cao gầy thà nh một vòng tròn rất tỠchỉnh.
Äoạn sáu ngưá»i nhảy và o đám đông.
Bá»—ng nghe những tiếng •úi chao•, •Trá»i Æ¡i•, •ái chà • vang lên pha lẫn vá»›i tiếng lách cách liên miên bất tuyệt.
Chỉ trong khoảnh khắc, hÆ¡n hai chục nhân thá»§ nhà há» Trịnh Ä‘á»u bị gãy xương chân hay tráºt xương đùi, té xuống ngổn ngang trong phạn Ä‘iếm.
Vi Tiểu Bảo tuy võ công tầm thưá»ng, nhưng gã ở chùa Thiếu Lâm má»™t thá»i gian khá lâu, lại được Trừng Quan truyá»n dạy má»i thứ chiêu thức, nên kiến thức cá»§a gã không đến ná»—i kém cá»i. Váºy mà sáu tên Lạt ma kia đã dùng thá»§ pháp gì mà đánh gãy chân hÆ¡n hai chục ngưá»i gã không nháºn ra được.
Hiện giá» Vi Tiểu Bảo kinh hãi nhiá»u hÆ¡n là hoan hỉ, gã la thầm trong bụng:
- Bá»n chúng sắp là m khó đến sư thái và tiểu mỹ nhân rồi, biết là m thế nà o?
Sáu tên Lạt ma chắp hai tay lại, miệng nói lý lố bằng Tạng ngữ, dưá»ng như chúng Ä‘ang niệm kinh. Tiếp theo bá»n chúng ngồi xuống chá»— cÅ©, rút giá»›i Ä‘ao trên mặt bà n cà i và o bên ngưá»i.
Tên Lạt ma gầy lá»›n tiếng gá»i:
- Lấy rượu thịt cùng cơm rau ra đây cho mau!
Hắn hô liá»n mấy câu nhưng bá»n Ä‘iếm tiểu nhị chỉ đứng đằng xa dòm ngó chứ không dám tá»›i gần.
Một tên Lạt ma cất tiếng thoá mạ:
- Con mẹ nó! Bá»n mi không Ä‘em cÆ¡m rượu ra đây thì chúng ta phóng hoa? thiêu trụi toà hắc Ä‘iếm nà y Ä‘i!
Chủ quán nghe đến câu phóng hoa? đốt nhà , vội đáp:
- Dạ, dạ! Xin có ngay! Xin có ngay! Ngưá»i nhà đâu! Các ngươi mau Ä‘em cÆ¡m rượu để các vị Pháºt gia ăn uống.
Vi Tiểu Bảo đưa mắt nhìn Bạch Y ni thỠxem bà có phương pháp nà o để đối phó chăng, nhưng gã chỉ thấy bà ăn cơm xong rồi, cầm chung trà đưa lên miệng từ từ nhấp từng hớp một. Tay áo bà vẫn không rung động. Hiển nhiên bà chẳng có vẻ gì khiếp sợ.
Còn A Kha sắc mặt lợt lạt, khoé mắt lá»™ vẻ khiếp đảm đến cùng cá»±c, khiến gã không khá»i Ä‘au xót trong lòng.
Vi Tiểu Bảo ngó qua Trịnh Khắc Sảng thấy mặt hắn lúc xanh lè, lúc trắng bợt. Tay gã cầm đốc kiếm run lên không ngá»›t. Dưá»ng như trong lúc nhất thá»i hắn chưa tìm ra được quyết định, chẳng hiểu có nên sấn lại chém giết hay không?
Tên Lạt ma cao gầy bá»—ng buông tiếng cưá»i lạt. Hắn đứng lên rá»i khá»i chá»— ngồi Ä‘i tá»›i trước mặt Trịnh Khắc Sảng.
Trịnh Khắc Sảng né tránh sang má»™t bên, trá» mÅ©i kiếm và o Lạt ma, quát há»i:
- Ngươi... ngươi... định là m gì?
Thanh âm gã ấm á»›, hai hà m răng run cầm cáºp.
Tên Lạt ma kia há»i lại:
- Bá»n ta đến kiếm vị ni cô nà y có việc, không liên quan gì đến ngưá»i ngoà i. Phải chăng ngươi là đệ tá» cá»§a mụ?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Không phải!
Tên Lạt ma lại há»i:
- Váºy ngươi có mối liên quan gì vá»›i mụ?
Trịnh Khắc Sảng đáp;
- Chẳng có liên quan gì hết.
Lạt ma nói:
- Hay lắm! Ngươi biết Ä‘iá»u thì mau mau tránh Ä‘i!
Trịnh Khắc Sảng ấp úng:
- Tôn giá... tôn giá là ai? Xin lưu quý tÃnh đại danh lại... đặng ngà y sau... ngà y sau...
Tên Lạt ma ngá»a mặt lên cưá»i rá»™, tiếng cưá»i cá»§a hắn lá»t và o lá»— tai Vi Tiểu Bảo ầm ầm không ngá»›t. Äầu óc hắn cÅ©ng bị căng thẳng cÆ¡ hồ ngất Ä‘i.
A Kha đứng không vững, ngồi phệt xuống ghế, gục đầu lên mặt bà n.
Tên Lạt ma dừng tiếng cưá»i đáp:
- Pháp danh ta là Tang Kết, là m há»™ giáo dưới trướng Äạt Lai hoạt pháºt bên Tây Tạng. Ngà y sau ngươi định là m gì? Phải chăng ngươi muốn tìm đến ta để rá»a háºn?
Trịnh Khắc Sảng đâm liá»u đáp:
- ChÃnh... chÃnh là thế đó.
Tang Kết cưá»i hô hố, vung tay áo quét và o mặt đối phương. Trịnh Khắc Sảng giÆ¡ kiếm lên gạt. Tang Kết liá»n búng ngón tay đánh keng má»™t tiếng. Thanh trưá»ng kiếm bay vá»t lên cắm và o rưá»ng nhà . Tiếp theo hắn vươn tay trái chụp và o sau gáy Trịnh Khắc Sảng, túm cổ áo gã giÆ¡ lên rồi liệng xuống ghế đánh bịch má»™t tiếng. Hăn vừa cưá»i vừa nói:
- Ngồi xuống đây!
Trịnh Khắc Sảng bị nắm trúng huyệt đại truy ở sau gáy. Huyệt nà y là chá»— tụ há»™i tam dương đốc mạch cá»§a tứ chi, láºp tức gã không nhúc nhÃch được.
Tang Kết đặt gã xuống ghế rồi trở vỠbà n ngồi.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Hắn còn chỠgì nữa mà chưa động thu với sư thái? Phải chăng hắn còn chỠviện thủ tới nơi?
Gã chợt nhớ ra Hồ Ba Âm ở trong xe, miệng lẩm bẩm:
- Há»ng bét! Bá»n chúng mà cứu Hồ Ba Âm ra là biết ngay ta cùng Ä‘i vá»›i sư thái. Không chừng chúng biết cả việc chÃnh ta đã hạ sát bốn tên Lạt ma đồng bá»n cá»§a chúng. Khi ấy thì Vi Tiểu Bảo nà y chỉ còn đưá»ng xuống âm cung để há»™i diện vá»›i bốn tên Lạt ma kia.
Gã quay đầu lại ngó Tang Kết thấy thái độ cá»§a hắn rất nghiêm nghị, nét mặt còn lá»™ vẻ lo âu. Gã liá»n hiểu ngay, tá»± nhá»§:
- Phải rồi! Hắn chưa biết sư thái bị trá»ng thương nên còn úy kỵ võ công cá»§a bà rất tinh thâm. Chắc hắn Ä‘ang suy nghÄ©, còn chưa quyết định được nên hạ thá»§ bằng cách nà o cho ăn chắc.
Lúc nà y bá»n Ä‘iếm tiểu nhị bưng rượu thịt đến. Hồ rượu nhá» quá, chỉ rót được cho má»—i tên lưng chén đã hết sạch.
Má»™t tên Lạt ma Ä‘áºp bà n quát mắng:
- Bá»n mi lấy được bấy nhiêu rượu, má»™t vị Pháºt gia uống còn chưa đủ. Bá»n ta những bảy ngưá»i thì say sưa thế nà o được?
Äiếm tiểu nhị Ä‘ang sợ run, nghe hắn thoá mạ chẳng còn hồn vÃa nà o nữa. Gã vâng dạ luôn miệng, hấp tấp trở gót và o phòng lấy rượu thêm.
Vi Tiểu Bảo chợt động tâm cÆ¡, liá»n theo tiểu nhị và o trù phòng. Gã là má»™t đứa con nÃt nên chẳng ai thèm để ý.
Tiểu nhị bê hũ rượu rót và o hồ. Hai tay gã run quá là m đổ rượu lênh láng trên mặt bà n.
Vi Tiểu Bảo lấy một đĩnh bạc đưa cho gã, nói:
- Bằng hữu đừng sợ. Äây ta trả tiá»n cÆ¡m, còn dư để thưởng cho bạn. Bạn để ta rót rượu giúp.
Gã nói rồi đón lấy hũ rượu.
Äiếm tiểu nhị được món bở mừng quá. Gã không ngá» trên Ä‘á»i lại có ngưá»i tốt bụng đến thế.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Bá»n Lạt ma kia hung dữ quá! Bằng hữu thá» ra coi xem bây giá» há» Ä‘ang là m gì!
Äiếm tiểu nhị theo lá»i chạy ra cá»a bếp ngó lên trên nhà .
Vi Tiểu Bảo lấy trong bá»c ra ná»a gói thuốc mê mà gã vẫn giữ trong mình, dốc và o hồ rượu. Gã lại cầm hồ lắc mấy cái cho thuốc mê tan ra.
Äiếm tiểu nhị trở và o nói:
- Bá»n há» Ä‘ang uống rượu chứ không là m gì hết.
Vi Tiểu Bảo cầm hồ rượu đưa cho gã nói:
- Anh bạn Ä‘em rượu ra cho há», không thì há» nổi nóng phóng hoa? đốt nhà tháºt đấy chứ không phải chuyện chÆ¡i đâu.
Äiếm tiểu nhị cảm Æ¡n không ngá»›t miệng. Hai tay gã bê hồ rượu Ä‘i ra, miệng vẫn còn lẩm bẩm:
- Äa tạ! Äa tạ! Trá»i Æ¡i... huynh đà i tá» tế quá! Tiểu đệ cầu đức Bồ tát phù há»™ cho anh được má»i sá»± tốt là nh.
Bá»n Lạt ma thấy tiểu nhị bưng rượu đến, nổi lên trà ng cưá»i hô hố. Má»™t tên chụp ngay hồ rượu rót ra chén cho má»i ngưá»i rồi quát:
- Chưa đủ! Äi lấy nữa lại đây!
Vi Tiểu Bảo thấy bảy tên Lạt ma tuyệt không sinh lòng ngá» vá»±c, bưng chén rượu lên uống ừng á»±c. Gã mừng thầm trong bụng, đồng thá»i lại mắng thầm:
- Bá»n Lạt ma thối tha kia võ công cao cưá»ng cÅ©ng uổng mà thôi. Cả những Ä‘iểm nhá» nhặt nà y thưá»ng xảy ra trên giang hồ cÅ©ng không biết đỠphòng, tháºt đáng tức cưá»i.
Nguyên bá»n Tang Kết thấy năm ngưá»i đồng môn bị chết bất đắc kỳ tá», mà trong bá»n nà y lại có má»™t ngưá»i bị chưởng lá»±c chấn động là m cho bao nhiêu rẻ xương sưá»n bị gãy nát hết. Như váºy đủ tá» võ công cá»§a địch nhân rất cao thâm, trên Ä‘á»i hiếm có. ChÃnh Tang Kết cÅ©ng còn lo mình cùng nhân váºt nà y động thá»§ cÅ©ng nắm phần thua nhiá»u hÆ¡n phần thắng.
Mặt khác, Bạch Y ni ngồi trong phạn Ä‘iếm nét mặt vẫn tá» ra ung dung, tá» ra phong độ má»™t tay đại cao thá»§, khiến cho cả bảy tên Lạt ma để hết tinh thần và o bà , theo dõi từng cỠđộng má»™t. Chúng nháºn thấy võ công bà đã đến độ thần sầu quá»· khốc thì khi nà o còn nghÄ© tá»›i chuyện con ngưá»i kinh thế hãi tục nà y lại dùng đến thá»§ Ä‘oạn hèn mạt mà bá» thuốc mê và o rượu để đánh ngã địch
nhân.
Bảy tên Lạt ma tuy uống rượu mà tháºt ra chẳng biết mùi vị. Äầu óc chúng báºn nghÄ© tá»›i năm ngưá»i sư huynh đệ bị thảm tá», trong lòng lúc nà o cÅ©ng hồi há»™p, mặc dầu ngoà i miệng vẫn ăn uống cưá»i đùa.
Giả tá»· trong phạn Ä‘iếm mà không có Bạch Y ni ngồi đó thì vị tất bá»n Lạt ma nhắp rượu có thuốc mê và o vị tất đã không phát giác.
Má»™t tên Lạt ma máºp ú vốn dÄ© có tÃnh hiếu sắc. Hắn thấy A Kha dung nhan xinh đẹp thì trong lòng rạo rá»±c, nghÄ© ngay đến chuyện sá» soạng và o ngưá»i cô cho đỡ thèm. Nhưng hắn còn úy kỵ Bạch Y ni nên chưa dám giở trò lần khân, thả lá»i ong bướm.
Sau khi uống thêm má»™t chén rượu lá»›n, hắn không nhẫn nại được nữa. HÆ¡i men chuyếnh choáng, thuốc mê lại bắt đầu phát tác khiến cho đầu óc tên Lạt ma béo máºp trở nên hồ đồ, không biết sợ là gì nữa. Hắn đứng dáºy cất bước tiến vá» phÃa A Kha, miệng cưá»i toe toét rất khả ố, cất giá»ng lè nhè há»i:
- Tiểu cô nương! Cô nương đã có chồng chưa?
Äoạn hắn đánh bạo vươn bà n tay to tướng ra sá» và o má A Kha.
A Kha sợ quá toà n thân run bần báºt, miệng ấp úng:
- Ngươi... ngươi...
Cô vung đao chém tới.
Tên Lạt ma kia chụp lấy tay A Kha xoay một cái khiến thanh cương đao trong tay cô rớt xuống đất.
Lạt ma lại nổi lên trà ng cưá»i ha hả, om cô và o lòng.
A Kha vừa hét vừa dãy dụa, nhưng hai cánh tay to lớn của Lạt ma khác nà o và nh đai sắt ghì chặt lấy cô thì cô còn thoát là m sao được.
Bạch Y ni vốn là ngưá»i trầm tÄ©nh phi thưá»ng mà thấy cảnh tượng nà y cÅ©ng không khá»i biến sắc, nghÄ© thầm:
- Giả tá»· bá»n ác Lạt ma kia ra tay hạ sát ta, ta cÅ©ng coi thưá»ng, nhưng hắn thi hà nh thá»§ Ä‘oạn khắc bạc vô lá»… nà y thì dù ta có chết cÅ©ng không là m ngÆ¡ được.
Bà đứng dáºy quát:
- Ngươi... ngươi...
Tên Lạt ma máºp ú vung tay trái đánh ra má»™t quyá»n khiến bà té xuống lá»™n Ä‘i mấy vòng.
Vi Tiểu Bảo thấy ý trung nhân bị Lạt ma uy hiếp má»™t cách nhục nhã như váºy thì trong dạ bồn chồn tá»± há»i:
- Tại sao thuốc mê chưa phát tác? Chẳng lẽ tên Lạt ma thối tha nà y lại có công phu cổ quái gì chống được thuốc mê?
Gã lại thấy tên Lạt ma chìa môi ra toan hôn và o má A Kha, nên chẳng thể úy kỵ sá»± nguy hiểm. Gã liá»n rút truá»· thá»§ giấu trong tay áo, cưá»i hì hì chạy lại há»i:
- Äại hoà thượng! Äại hoà thượng diá»…n trò hay quá nhỉ?
Äồng thá»i gã vá»™i né mình sang bên trái phòng ngừa đối phương phản kÃch.
Thanh Ä‘ao truá»· thá»§ cá»§a Vi Tiểu Bảo sắc bén phi thưá»ng, xuyên qua da thịt không phát ra tiếng động, lại đâm trúng tâm tạng Lạt ma khiến trái tim hắn ngừng Ä‘áºp ngay tức khắc. Ngưá»i Lạt ma cừng đỠkhông nhúc nhÃch mà hai tay vẫn còn ôm lấy A Kha chưa buông ra.
A Kha không biết đối phương đã chết, tiếp tục kêu thét lên.
Vi Tiểu Bảo lại tiến đến gần, kéo tay Lạt ma, đẩy và o ngá»±c hắn má»™t cái, đồng thá»i gã khẽ cất tiếng gá»i:
- A Kha! Cô nương mau mau đi theo tại hạ!
Tên Lạt ma máºp ú vừa rá»i khá»i ngưá»i A Kha liá»n từ từ đổ xuống. Mấy tên Lạt ma kia giáºt mình kinh hãi, đứng phắt dáºy toan nhảy xổ lại.
Vi Tiểu Bảo quát lên:
- Äứng lại! Thần công cá»§a sư phụ ta kỳ diệu vô song. Vì tên Lạt ma kia vô lá»… nên bị lão nhân gia xá» tá» rồi. Ai tiến thêm má»™t bước là mất mạng ngay.
Bá»n Lạt ma còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác, bá»—ng nghe hai tiếng huỵch huỵch. Hai tên nữa đột nhiên ngã lăn xuống đất.
Sau một lát lại hai tên nữa té nhà o.
Tang Kết ná»™i lá»±c thâm háºu, chất thuốc mê trong lúc nhất thá»i chưa là m cho hắn hôn mê té xuống, nhưng hắn cÅ©ng cảm thấy đầu nhức mắt hoa, thân hình lảo đảo, chân không đứng vững. Hắn yên trà Bạch Y ni có pháp thuáºt quái dị, là m hco hắn trong lòng bối rối, thần trà hồ đồ, chứ tuyệt không nghÄ© tá»›i là mình đã trúng phải thuốc mê.
A Kha la gá»i:
- Trịnh công tá», mau mau Ä‘i theo bá»n tiểu muá»™i.
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Hay lắm!
Lúc nà y gã đã cỠđộng được, liá»n đứng dáºy chạy ra ngoà i trước. Vi Tiểu Bảo đỡ Bạch Y ni ra khá»i Ä‘iếm. Tang Kết cất bước rượt theo, nhưng má»›i Ä‘i được hai bước, ngưá»i hắn loạng choạng té xuống, đè lên má»™t cái bà n. Những tiếng rắc rắc vang lên. Cái bà n bị gãy đổ sáºp xuống.
Vi Tiểu Bảo chẳng thấy xa phu đâu, không hiểu chúng chạy trốn đi ngả nà o.
Trong lúc vá»™i và ng, gã không thể chỠđợi được, liá»n tá»± mình dìu Bạch Y ni lên xe.
Gã thấy Hồ Ba Âm hãy còn ở trong xe, lại sợ bá»n Tang Kết rượt theo, nên thấy A Kha và Trịnh Khắc Sảng lên xe cả rồi liá»n nhảy ra ngồi xa phu, vung roi cho lừa kéo xe chạy.
Xe chạy liá»n má»™t mạch hÆ¡n mưá»i dặm. Vi Tiểu Bảo thấy lừa đã mệt rồi liá»n cho Ä‘i cháºm lại.
Giữa lúc ấy, bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a dồn dáºp. Mấy ngưá»i kỵ mã Ä‘ang Ä‘uổi tá»›i.
Trịnh Khắc Sảng nói:
- Hỡi Æ¡i! Äáng tiếc mình không có ngá»±a cưỡi lúc nà y. Ngá»±a cá»§a bá»n mình Ä‘á»u là tuấn mã lao nhanh như bay, nhất định bá»n ác Lạt ma không thể Ä‘uổi kịp.
Vi Tiểu Bảo há»i móc:
- Má»™t là sư thái không cưỡi ngá»±a được. Hai là tại hạ có má»i công tá» lên xe đâu? Bây giá» còn oán thán ná»—i gì?
Äoạn gã quát tháo om sòm, gia roi cho lừa chaỵ.
Trịnh Khắc Sảng tá»± biết mình lỡ lá»i, nhưng gã vốn là má»™t vị công tá» trong vương phá»§, xưa nay nhất hô bá ứng, bây giá» bị má»™t thằng nhá» tá» vẻ khinh mạn, trong lòng phẫn ná»™ vô cùng, miệng lẩm bẩm:
- Bữa nay sau khi thoát hiểm rồi, mi sẽ biết tay ta.
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Vi Tiểu Bảo nói:
- Sư thái ơi! Chúng ta hãy xuống xe đi ẩn lánh!
Gã đảo mắt nhìn quanh không thấy nhà cá»a chi hết, mà chỉ có mấy đống rÆ¡m ở dưới ruá»™ng, phÃa mé hữu. Gã nói tiếp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Chúng ta ẩn và o đống rÆ¡m kia.
Gã dừng xe lại. Trịnh Khắc Sảng tức giáºn há»i:
- ẩn và o đống rÆ¡m kia, nếu có ngưá»i biết thì còn chi là oai phong cá»§a những nhân váºt trong Diên Bình vương phá»§.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Phải lắm! Ba ngưá»i bá»n tại hạ xuống ẩn mình và o trong đống rÆ¡m. Xin công tá» tiếp tục cho xe chạy để dẫn dụ truy binh rượt theo cà ng hay.
Gã nói rồi đỡ Bạch Y ni xuống xe.
A Kha trong lòng do dự, không biết nên xuống xe hay ngồi lại.
Bạch Y ni cất tiếng gá»i:
- A Kha! Xuống đây mau!
A Kha nhìn Trịnh Khắc Sảng vẫy tay nói:
- Công tỠcũng xuống đi thôi!
Trịnh Khắc Sảng ngần ngừ một chút rồi cũng chui và o đống rơm.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àäàìàñ, ãâàðäèÿ, áàëëîâ, àðõèòåêòóðà, ìåëîäèè, íàòàëè, îáðàçåö, loc dinh ki hoi 142, loc dinh ky hoi 192, loc dinh ky hoi 231, loc dinh ky hoi 233, loc dinh ky kim dung, loc dinh ky kim dung 4vn, locdinhky hoi 172, locdinhky kimdung, ñóìêè, sưchùa giá»ivõ, ðåìîíò  |
| |