Thông thường, càng sâu xuống đất, độ ẩm càng cao, bởi vì, sâu trong lòng đất đều là dung nham chảy, nóng vô cùng, ở những nơi sâu nhất, ngay cả tu sĩ Mệnh Tuyền cũng bị thiêu cháy.
Càng tiến lên phía trước, hàn khí càng nặng thêm, Cổ Thần duy trì cảnh giác, xuất hiện dấu hiệu dị thường, chứng tỏ sơn động này không phải là một sơn động đơn giản bình thường.
Sơn động này vô cùng u ám, cả quãng đường, Cổ Thần đã đi gần một ngàn trượng, vậy mà vẫn chưa kết thúc, cả sơn động vẫn chưa có gì biến hóa, địa thế vẫn dốc, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất đó là nơi này lạnh lẽo hơn ở cửa động.
Xem ra sắp đến đáy rồi, Cổ Thần thầm nghĩ, hàn khí lạnh lẽo màu trắng mỗi lúc một nhiều, bên trong sơn động cũng ngày càng sáng hơn, bây giờ Cổ Thần đã có thể nhìn tít ra xa, tăng dần tốc độ.
Càng tiến lên phía trước, dần dần, hàn khí lạnh lẽo màu trắng ngưng kết thành những khối nhũ băng, treo trên nóc động, bốn phía sơn động, chỗ nào cũng có băng đông kết, cả sơn động hoàn toàn trở thành một băng động.
Dưới độ sâu ngàn trượng mà còn có băng động? Cổ Thần ngạc nhiên, tiếp tục hiếu kì tiến lên phía trước, lối đi đột nhiên trở nên rộng rãi, một con đường mới, một lối đi khác vào nơi này, hình thành nên một tiểu động rộng chừng ba trượng vuông.
Cổ Thần vừa mới bước vào tiểu động, ánh mắt đã hướng ngay sang bên phải, cả hai con đường dẫn đến đây đều cùng nằm bên tay phải, con đường bên phải không dài, chỉ độ mười trượng, phía trước trắng xóa một màu, hình như là một tiểu động khác, nhìn không rõ lắm.
Cổ Thần tiến lên phía trước, nhanh chóng xuyên qua thông đạo, tiến vào trong tiểu động, bây giờ thì có thể nhìn rõ mọi thứ, đây là một tiểu động rộng hơn hai mươi trượng vuông, bất cứ nơi nào trong động cũng bị băng tuyết bao phủ thành một màu trắng xóa, chẳng trách nhìn không rõ được.
Nơi này cũng dẫn đến cuối động huyệt, ở đó, có một chiếc giường băng màu lam, trên giường băng là một cỗ quan tài bằng tuyết trắng.
Hai mắt Cổ Thần sáng rực, thì ra hàn khí của cả sơn động đến từ chiếc giường và cỗ quan tài băng này.
Có thể khiến cho một sơn động rộng hàng trăm trượng đông kết thành băng, chiếc giường và cỗ quan tài băng này rõ ràng là vật cực lạnh, đối với những tu sĩ tu luyện pháp quyết cực hàn mà nói, đây chính là bảo bối trời ban.
Cổ Thần đạp lên phi kiếm, từ từ tiến về phía giường băng và cỗ quan tài, mặc dù đã đến cuối sơn động nhưng Cổ Thần không muốn để sót bất cứ dấu vết gì, vì vậy, vẫn chưa hạ xuống.
Bất cứ ai, đến nơi này, đều muốn nhìn vào trong quan tài xem bên trong đó rốt cục có những gì?
Cổ Thần cũng không phải ngoại lệ, huống hồ sự hiếu kì của một tu sĩ mạnh hơn người thường gấp trăm lần.
Trong một sơn động thâm u thế này lại có một chiếc giường băng và một cỗ quan tài bằng băng, thực sự là chuyện quá kì lạ.
Nếu như sơn động là mộ phần của một tu sĩ nào đó, vậy thì chiếc giường này chính là nơi giấu xác, có thể yên nghỉ ở một nơi cực hàn thế này, tu vi tu sĩ khẳng định không thấp, nếu như bên trong chiếc quan tài bằng băng có một hai bảo pháp... Vậy thì quá may mắn.
Rất nhanh, Cổ Thần áp sát cỗ quan tài bằng băng, đến khi chỉ còn cách chừng ba trượng hắn đột nhiên lật bàn tay, nắm chặt thanh ly kiếm đồng thời tay trái rút một tấm Thái Ất phù.
Cổ Thần biết, những nơi như này thường có nguy hiểm tiềm ẩn, muốn đạt được lợi ích, cần phải vượt qua những nguy hiểm đó mới được.
Cỗ quan tài bằng băng đã đóng chặt, Cổ Thần không nhìn được thứ bên trong, nhưng giữa nắp và thân quan tài vẫn có quang ảnh lưu động, chứng tỏ không phải khít hoàn toàn, Cổ Thần giơ thanh ly liếm, đâm vào khe hở giữa nắp và thân quan tài.
Sau đó nhảy lên, nắp quan tài vẫn không di chuyển.
Cổ Thần truyền tiên thiên chân khí vào thanh ly kiếm, một đường kiếm cương lóe lên, lại dùng lực nhảy lên lần nữa.
Nắp quan tài quả nhiên vẫn chưa đóng chặt, lần nhảy thứ hai, Cổ Thần hất được nó sang một bên, tình cảnh bên trong quan tài lập tức xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn.
Một thi thể đông kết thành băng tạc nằm im lìm bên trong cỗ quan tài bằng băng.
Không khí bên trong cỗ quan tài còn lạnh hơn trong động gấp mười lần. Quan tài vừa mở ra, sương mù mờ mịt lập tức tản ra tứ phía, Cổ Thần cảm thấy lạnh thấu xương.
Nắp quan tài vừa bị Cổ Thần mở ra, như được giải trừ cấm chế gì đó, sương mù bên trong quan tài phiêu tán toàn bộ ra ngoài, hơn nữa, nhiệt độ bắt đầu tăng lên, thi thể băng tạc dần dần tan chảy...
Băng tạc tan chảy, biến thành sương mù, bay ra khỏi quan tài.
Cổ Thần nhìn kĩ một lượt bên trong quan tài, trừ thi thể băng ra, không còn thứ gì khác, đột nhiên thoáng rùng mình, nhìn sang thi thể băng, trong lòng cảm thấy có chút không ổn.
Lớp băng bên ngoài đã tan được một nửa, đột nhiên thi thể băng động đậy, tầng băng lạnh bên ngoài vỡ nứt ra như mai rùa, lật người một cái, thi thể băng ngồi dậy.
Cổ Thần giật mình, thi thể băng này vẫn chưa chết sao? Sao lại tỉnh dậy? Một cách vô thức, thân thể lùi lại phía sau mười bước.
Bởi vì bị băng lạnh bao phủ nên sắc mặt thi thể trắng chẳng khác gì màu của băng tuyết. Vừa ngồi dậy, thi thể băng mở trừng hai mắt, lộ ra đôi mắt lấp lánh lục quang, quét một lượt qua người Cổ Thần.
Một cảm giác lạnh lẽo cực độ nhất thời bao phủ lấy Cổ Thần, đồng thời, Cổ Thần cũng cảm thấy, có một luồng thần thức đang quét lên người mình.
- Một ngàn năm... Ta chỉ cần thêm mười năm nữa là đã có thể hoàn toàn hồi phục thương thế... Tiểu tử, ngươi làm phiền ta.
"Thi thể băng" nhổ một ngụm băng vụn, cất lời nói.
Có thể nói chuyện, có lẽ không thể gọi là "thi thể băng", mà phải gọi là "người băng" mới đúng.
Cổ Thần không ngờ, bên trong quan tài băng lại là một người còn sống. Nghe người băng nói vậy, có lẽ người này nằm trong quan tài băng dưỡng thương, phải thêm mười năm nữa mới hoàn thành...
Nhưng, Cổ Thần một kiếm bật nắp quan tài, phá vỡ cấm chế của người này, cắt ngang tiềm tu.
Nghe ngữ khí người băng, xem ra hắn rất không vui.
Đồng thời, Cổ Thần cũng thoáng rùng mình, một ngàn năm, người băng nói hắn đã ở trong quan tài dưỡng thương một ngàn năm? Có thể sống được một ngàn năm, không lẽ là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ?
Kiếp trước của Cổ Thần cũng chỉ đạt tới Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, sống được năm trăm tuổi.
Tu sĩ Minh Khiếu kỳ, thổi một hơi là có thể giết chết hắn. Thân thể vốn đã lạnh đến cực điểm, nhất thời cảm nhận thêm một luồng hơi lạnh mới.
Cổ Thần không dám manh động, giả bộ sợ hãi, run rẩy nói:
- Không biết tiền bối tiềm tu ở đây, vãn bối vô ý mạo phạm, mong tiền bối hải hàm.
Lục quang lóe lên trong mắt người băng, giận dữ nói:
- Tiểu tử, ngươi khiến một ngàn năm tiềm tu của ta đổ xuống sông xuống bể rồi, ngươi nói, bảo ta bỏ quá cho ngươi sao được?
Ngữ khí người băng mặc dù giận, nhưng Cổ Thần không phải trẻ con, từ ngữ âm hắn có thể phán đoán ra người băng không hề có ý muốn giết mình. Nếu như thực sự muốn giết, đâu có phí nhiều lời như vậy? Mà đã trực tiếp ra tay giết chết mình luôn rồi.
Người băng cố ý nói vậy, rõ ràng muốn làm Cổ Thần sợ, sau đó... đương nhiên làm theo lời hắn ta.
Cổ Thần đương thiên thuận theo ý người băng, lộ vẻ sợ hãi.
- Tiểu tử, nể tình ngươi không biết, ta có thể tha mạng cho ngươi, nhưng...
Mọi thứ đúng như Cổ Thần đoán, người băng chuyển ngữ khí, nói:
- Ngươi giúp ta làm một chuyện, ta sẽ tha cho ngươi ...
- Tiền bối cứ nói...
Cổ Thần run giọng, càng ra vẻ sợ hãi, đối phương càng coi thường.
Cổ Thần biết, bây giờ người này có việc cần nhờ mình, đương nhiên sẽ không làm gì mình.
Nhưng... nếu như Cổ Thần làm xong chuyện hắn nhờ, mọi chuyện chưa chắc đã tốt. Người này bị nhốt ở đây một ngàn năm chưa từng cử động, Cổ Thần đoán, chuyện cần nhờ chắc có liên quan đến vết thương của hắn.
Nếu như Cổ Thần không còn giá trị lợi dụng nữa, chín mươi chín phần trăm sẽ bị người băng thổi một hơi giết chết. Nhìn bộ dạng người băng, rõ ràng không phải nhân sĩ chính đạo, có lẽ là ma tu, tu sĩ chính đạo giết người còn không chớp mắt, nói gì ma tu?
Đối phương càng coi thường, hi vọng thoát thân càng lớn, Cổ Thần không tin hắn sẽ bỏ qua cho mình.
Đối với biểu hiện của đối phương, người băng tương đối hài lòng, hắc hắc cười, nói:
- Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, chút sức lực, nhưng có thể đổi được cái mạng cho ngươi...
Nói đoạn, người băng lật giở y phục, toàn bộ đã biến thành băng đá, để lộ ra thân hình gầy gò như củi, nhợt nhạt chẳng khác gì sắc mặt.
Người băng nói:
- Ngươi chỉ cần giúp ta rút năm cái gậy đang đâm sau lưng ta ra, ta có thể để ngươi an toàn rời khỏi đây...
Nói đoạn, người băng từ từ xoay người, quay lưng về phía Cổ Thần. Trên tấm lưng nhợt nhạt của hắn, chỗ xương cổ, xương vai trái, xương vai phải, giữa lưng, xương cụt, năm vị trí, mỗi vị trí có một cái dùi, năm cái dùi phân thành đen, trắng, đỏ, xanh, vàng năm màu sắc.
Nhìn năm cái dùi, Cổ Thần đột nhiên biến sắc:
- Ngũ Linh Phân Thần Trùy?
Người băng giật nảy mình, quay người kinh ngạc nhìn Cổ Thần, rõ ràng, việc Cổ Thần nói ra pháp bảo trên lưng khiến hắn rất ngạc nhiên...
Nhưng, Ngũ Linh Phân Thần Trùy không phải pháp bảo thường thấy, thế nhân rất ít người biết, nhưng người từng nhìn qua pháp bảo trên cơ bản đều đã chết. Cổ Thần xem ra mới mười lăm mười sáu tuổi, sao lại biết pháp bảo này...
Dừng lại một lúc, người băng biến sắc mặt, rít lên:
- Ngươi... ngươi là người của Tàng gia?
Trong thanh âm của người băng, Cổ Thần cảm nhận được nộ ý ngút trời.
Vừa nhìn thấy "Ngũ Linh Phân Thần Trùy" sau lưng người băng, Cổ Thần biết người này bị thương bởi tay Đế Đình Tàng gia. "Ngũ Linh Phân Thần Trùy" chính là pháp bảo tiêu chí của Tàng gia, uy lực cực mạnh.
Người băng nghĩ không hề sai, những người từng nhìn qua pháo bảo, trên cơ bản đều đã chết. Cổ Thần đã từng nhìn thấy "Ngũ Linh Phân Thần Trùy", đúng là chết rồi.
Cổ Thần bây giờ tuổi còn trẻ, tu vi cũng chỉ mới ở Tiên Thiên cảnh mà thôi, đã nhận ra pháp bảo bí mật Tàng gia " Ngũ Linh Phân Thần Trùy ", chẳng trách người băng tưởng Cổ Thần là người của Tàng gia.
Đối diện với sự phẫn nộ của người băng, Cổ Thần không còn run rẩy hay tỏ ra sợ hãi nữa, đứng thẳng người, giống như người băng trước mặt căn bản không nguy hiểm gì với hắn.
- Ha ha ha ha...
Cổ Thần vui vẻ cười lớn, nói:
- Thì ra ngươi bị "Ngũ Linh Phân Thần Trùy" làm bị thương? Vậy mà không chết, đúng là kì tích!
Bảo Cổ Thần không vui sao được, thì ra cái người vừa bò dậy từ quan tài băng, nói sống một ngàn năm, dọa Cổ Thần một phen vỡ mật, cứ tưởng mạng của mình sẽ mất trong tay hắn. Kết quả, người này bị bí bảo Tàng gia "Ngũ Linh Phân Thần Trùy" cấm chế, hoàn toàn không sử dụng được tu vi bản thân.
Đương nhiên, đối với Cổ Thần mà nói không có uy hiếp chí mạng.
Cảm giác này giống như từ cõi chết trở về, Cổ Thần không vui sao được?
Thanh âm của người băng đột nhiên chuyển sang lạnh lùng, nói:
- Ngươi còn trẻ như vậy mà biết "Ngũ Linh Phân Thần Trùy", nhất là là đệ tử quan trọng của Tàng gia, nói... ngươi tên gì? Tổ tiên một ngàn năm trước của ngươi là ai?
Cổ Thần lập tức bay lên phi kiếm, tay chắp sau lưng, Thanh Ly kiếm đã thu vào trong Càn Khôn Trạc, tử vong chi kỳ, hủy diệt chi châu đều đã nắm trong tay, sát lục chi giới đã đeo vào ngón tay trở bên trái.
Xem ra phòng bị đầy đủ, mang lại cho người ta một cảm giác tự đại, kì thực Cổ Thần đang thận trọng hơn trước gấp mười lần, lúc nào cũng đề phòng người băng đột nhiên ra tay.
Nghe người băng nói, Cổ Thần lắc lắc đầu:
- Không không không, ta không phải người của Tàng gia, ta cũng giống ngươi, là kẻ thù lớn của Đế Đình, ta đã từng nhìn qua Ngũ Linh Phân Thần Trùy nên mới nhận ra nó thôi.
Người băng nhíu mày, nói:
- Ngươi không phải người Tàng gia thật chứ?
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Không phải...
Người băng chăm chú nhìn Cổ Thần, thấy Cổ Thần có vẻ không giống như đang nói dối, sắc mặt dần trở nên ôn hòa hơn, đột nhiên, người băng nghĩ ra điều gì, nghi hoặc hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói gì? Đế Đình? Tàng gia liên quan gì đến Đế Đình?
- Tàng gia chính là Đế Đình?
Cổ Thần đột nhiên dừng lại, nói:
- Đúng là ngươi đã ở trong quan tài băng này một ngàn năm thật?
Người băng gật gật đầu.
Cổ Thần nói:
- Vậy lúc ngươi còn ở bên ngoài, cả Đông Hoang này đều là thiên hạ của Thánh Đình Đại Kiền?
Người băng biến sắc, kinh ngạc:
- Không lẽ Thánh Đình mất rồi?
Thánh Đình mất rồi? Cổ Thần trợn mắt, đùa gì chứ, Thánh Đình mà cũng mất được?
Cổ Thần nói:
- Nếu như ngươi sống ở một ngàn năm trước, vậy đương nhiên phải biết cuộc đại chiến thay đổi cả Cổ Hoang?
Mặt người băng xuất hiện một tia căm hận, gằn giọng nói:
- Ta đương nhiên biết, Tà Băng Tông ta truyền thừa hàng vạn năm, vậy mà bị hủy dưới tay Tàng gia.
Cổ Thần cười lạnh một tiếng:
- Một Tà Băng Tông thì đã là gì, trận đại chiến đó, ngay cả Thái Hư Cung - một trong tam đại thánh địa cũng bị hủy diệt... Nhưng, mặc dù Thánh Đình diệt xong đạo sĩ Thái Hư Cung, thực lực giảm mạnh, trước sau có Đại Doanh, Đại Linh, Đại Mông, Đại Ly bốn đại Đế Đình tiếp tục kiến lập. Mặc dù trên danh nghĩa tứ đại Đế Đình thuộc quyền quản lý của Thánh Đình, trên thực tế, tứ đại Đế Đình đã hoàn toàn độc lập, tự thành một quốc, Tàng gia chính là Đế Đình Đông phương, kiến lập Đại Doanh Đế Đình, gần trăm vạn dặm vuông Trung Hoang đông bộ đều là lãnh địa Đại Doanh Đế Đình.
- Một ngàn năm... Một ngàn năm... Thế giới đã thay đổi nhiều như thế sao?
Người băng thì thầm mấy câu gì đó, nhãn thần lóe lên, nói:
- Những gì ngươi nói là thật? Tàng gia là kẻ thù của ngươi?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Khẳng định!
Khuôn mặt người băng lộ ra một nụ cười, nói:
- Tốt lắm, Tàng gia là kẻ thù của ngươi, Tàng gia cũng là kẻ thù của ta, xem ra chúng ta là bạn, chúng ta có thể hợp tác, cùng nhau đối phó Tàng gia, nhanh... giúp ta rút Ngũ Linh Phân Thần Trùy trên lưng.
Cổ Thần lắc lắc đầu, không hề có động tĩnh.
- Tại sao...?
Người băng nghi hoặc hỏi.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Ngươi nhầm rồi, kẻ thù của kẻ thù, không nhất định là bạn, có khả năng vẫn là kẻ thù, thế nên, chúng ta không phải bạn, ngươi đối phó Tàng gia, cũng không cần ta giúp đỡ, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta. Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi trong quan tài, ta vô tình làm phiền ngươi, vô cùng xin lỗi, bây giờ ta sẽ rời đi... chúng ta chia tay ở đây.
Cổ Thần nhún nhún vai, toan rời đi, ánh mắt người băng lóe lên giận dữ, quát:
- Tiểu tử, chúng ta có phải là bạn hay không không quan trọng, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình chứ?
Cổ Thần nhếch nhếch miệng, nói:
- Ngươi không uy hiếp nổi ta đâu!
Người băng mặt lạnh như băng, còn trắng hơn tuyết, lạnh giọng nói:
- Vậy ngươi lùi một bước ra sau thử xem?
Ngữ khí của hắn tràn ngập tự tin, giống như chớp mắt có thể lấy luôn mạng sống Cổ Thần.
Cổ Thần nhìn chăm chú vào mắt người băng, không vội lùi luôn, mặc dù người băng đã bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy khống chế, nhưng hắn đã sống hơn một ngàn năm, tu vi có thể vô cùng đáng sợ, nhất định phải tính cho kĩ.
Cổ Thần tiếp tục nhìn sang cỗ quan tài, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, nói:
- Ta nghĩ, lúc bế quan trong quan tài, ngươi mượn hàn khí cực âm phong ấn thương thế của mình, giúp ngươi không bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy làm thương tổn?
Sắc mặt người băng thoáng biến, Cổ Thần thấy vậy, nụ cười càng trở nên rõ ràng hơn, nói tiếp:
- Vừa phong ấn thương thế, ngươi vừa băng phong cả thân thể mình, rơi vào trạng thái giả chết, hắc hắc... Ta xem ngươi không phải sống một ngàn năm, mà chỉ là giả chết một ngàn năm mà thôi? Ngươi căn bản không thể điều trị được vết thương cho mình, nên mới băng phong mình ở đây, chờ người đến mở quan tài, giúp ngươi rút "Ngũ Linh Phân Thần Trùy", như vậy ngươi mới có thể hồi phục thương thế. Ngũ Linh Phân Thần Trùy còn nằm trên người ngươi một ngày, một ngày đó ngươi không thể hồi phục lại như cũ, đúng không...
Mỗi câu Cổ Thần nói, sắc mặt người băng lại khó coi thêm một phần, điều đó gián tiếp chứng minh, những gì Cổ Thần nói đều đúng.
Cổ Thần thấy vậy, nói:
- Vốn dĩ ta tưởng ngươi sống một ngàn năm, tu vi khẳng định vô cùng đáng sợ, xem ra, ta đánh giá quá cao ngươi....
- A a a a ha ha ha ha....
Người băng đột nhiên cười lớn, nói:
- Tiểu tử giảo hoạt, bị ngươi nhìn ra thì đã sao? Tu vi của ngươi chỉ mới Tiên Thiên cảnh tầng bảy, cho dù ta có bị Ngũ Linh Phân Thần Trùy khống chế, muốn giết chết ngươi, dễ như trở bàn tay...
- Cực âm tà băng, hóa hình bắt địch... Bắt.
Người băng đột nhiên rống lớn, tay trái kết ấn, tay phải tóm vào không khí. Trong nháy mắt, đỉnh đầu Cổ Thần đột nhiên xuất hiện một bàn tay băng khổng lồ, cao chừng ba trượng, tóm chặt lấy hắn.
Băng chưởng của ma tu Tà Băng Tông vừa xuất, Cổ Thần liền phán đoán ra, người này mặc dù tu vi bị "ngũ linh phân thần chùy" khống chế, nhưng công kích lực phát ra sánh ngang với tu sĩ Trúc Thai kỳ, so với thực lực của Tàng Truy Dương, thậm chí còn nhỉnh hơn vài phần.
Đối diện với bàn tay băng khổng lồ, sắc mặt Cổ Thần không hề thay đổi, bình tĩnh đẩy hay tay về phía trước. Tử vong chi kỳ và hủy diệt chi châu đồng thời bay ra, trong nháy mắt, một đường hồng mang bắn ra từ sát lục chi giới trên ngón tay.
Sau khi đi qua hủy diệt chi châu và tử vong chi kỳ, đường hồng mang biến thành chín đường cương khí màu đen, bắn mạnh về phía bàn tay băng.
- Tuyệt tử, tuyệt sát, tuyệt diệt, Tam Tuyệt đại trận?
Tà Băng Tông ma tu kêu lên một tiếng, tay phải nắm chặt, bàn tay băng khổng lồ đồng thời nắm lại, giữ chín đường cương khí màu đen trong lòng bàn tay.
Một tay mà có thể nắm giữ chín đường cương khí màu đen, ma tu này đúng là tu sĩ số một mà Cổ Thần gặp, ngay cả Tàng Thiên Cơ e rằng cũng không có tu vi này.
Chín đường cương khí màu đen giãy dụa hai cái, biến mất trong tay gã ma tu Tà Băng Tông, bàn tay lại đập xuống một cái, bàn tay băng hóa chưởng, đập xuống Cổ Thần.
Lần này, lại có chín đường cương khí màu đen, từ tử vong chi kỳ bắn ra, gã ma tu Tà Băng Tông rất nhanh, lại tóm lấy chín đường khí tức màu đen, sau đó, bàn tay băng tiếp tục hóa chưởng, đập xuống Cổ Thần!
Nhìn bàn tay băng khổng lồ đang đập xuống, Cổ Thần nhíu mày, Tam Tuyệt đại trận đã được phát huy hết thực lực, có thể khiến tu vi của hắn từ Tiên Thiên cảnh tầng bảy, phát ra lực công kích của một tu sĩ Thần Hải cảnh, nhưng nếu hắn chỉ dựa vào Tam Tuyệt đại trận thì chênh lệch với gã ma tu Tà Băng Tông vẫn còn rất lớn.
Toàn lực thúc động chân khí Tiên Thiên, liên tục phát ra ba lần công kích, Tật Vũ Phi Phong sau lưng lóe lên, thân thể Cổ Thần nhanh như điện xẹt, lùi lại phía sau hơn hai mươi trượng, trong nháy mắt đã thấy xuất hiện ở nơi tiếp giáp giữa động sảnh và sơn động.
Cầm bạo diễm liệt viêm phù thượng phẩm trong tay, lúc này hắn sẽ không ném ra, đợi ra khỏi sơn động, nói không chừng lại đụng phải Tàng Truy Dương, bạo diễm liệt viêm phù thượng phẩm này là cơ hội sống sót duy nhất, Cổ Thần không muốn dùng nó một cách dễ dàng.
Mặc dù Cổ Thần rất muốn giết chết ma tu của Tà Băng Tông, lấy pháp bảo Ngũ Linh Phân Thần Trùy trên lưng hắn, nhưng giữ được mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Cho dù có được Ngũ Linh Phân Thần Trùy, Cổ Thần cũng không phải là đối thủ của Tàng Truy Dương, vẫn nên giữ lại bạo diễm liệt viêm phù thượng phẩm là tốt nhất.
Thấy Cổ Thần đã lui ra xa, gã ma tu Tà Băng Tông rống lên một tiếng giận dữ, vung tay, bàn tay băng khổng lồ nhanh chóng chụp về phía Cổ Thần.
Thấy gã ma tu Tà Băng Tông vẫn ngồi lại trong quan tài, Cổ Thần đoán, hắn không thể đi ra ngoài, nhưng, bàn tay băng khổng lồ kia hoàn toàn được ngưng tụ bởi pháp lực, không thua kém gì chân khí Tiên Thiên, chí ít có thể tấn công ở khoảng cách một trăm trượng.
Cổ Thần không dừng lại, thể thể bắn nhanh vào sơn động, truyền giọng nói lại phía xa:
- Ngươi cứ tiếp tục nghỉ ngơi trong quan tài của mình đi, có thời gian ta sẽ đưa đệ tử Tàng gia đến chơi với ngươi...
Cổ Thần phi độn ra ngoài sơn động, bàn tay băng thu lại chỉ còn một trượng, đuổi sát sau lưng hắn chừng mười trượng rồi mới dần biến mất. Phạm vi công kích của gã ma tu Tà Băng Tông chỉ có thể đạt đến khoảng cách ấy mà thôi.
Bàn tay băng sau lưng đã biến mất, Cổ Thần dừng lại, cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên khuôn mặt hiện lên nụ cười tà dị, phi độn ra ngoài, đồng thời miệng phát ra một tiếng huýt dài.
Tiếng huýt này với tiên thiên chân khí của Cổ Thần, không dễ gì tan được, trong sơn động có thể truyền xa ngàn trượng, đương nhiên cố ý để lộ dấu vết, thu hút Tàng Truy Dương đến.
Lúc nãy, Cổ Thần đã nghĩ ra một cách rất hay.
Tàng Truy Dương tu vi là Trúc Thai hậu kì, Ma tu Tà Băng Tông dưới đáy động mặc dù có tu vi cao hơn rất nhiều, nhưng bị "ngũ linh phân thần chùy" khống chế, chỉ có thể phát huy thực lực Trúc Thai hậu kì.
Nếu như dẫn Tàng Truy Dương đến đây... Hắc hắc, ma đạo Tà Băng Tông bị Tàng gia hủy diệt một ngàn năm trước, tên ma tu đó hận người của Tàng gia đến tận xương tủy, nếu như biết Tàng Truy Dương là người của Tàng gia, sẽ tuyệt đối “quan tâm chăm sóc” đến Tàng Truy Dương.
Tu vi hai người chênh lệch không lớn, đấu với nhau khẳng định kẻ tám lạng người nửa cân, Tàng Truy Dương và ma tu Tà Băng Tông đấu với nhau, Cổ Thần có thể ngồi một bên ngư ông đắc lợi.
Bởi vậy, Cổ Thần mới lên tiếng huýt, cốt là để thu hút Tàng Truy Dương.
Cổ Thần huýt liền ba tiếng, chạy ra ngoài động vài trăm trượng, dỏng tai nghe ngóng, không nghe thấy động tĩnh gì lại tiếp tục chạy lên phía trước, tiếp tục huýt...
Xem ra tên Tàng Truy Dương này không phát hiện ra sơn động, Cổ Thần đứng ở vài ngàn trượng dưới mặt đất, huýt cho đến khi ra đến cửa động, Tàng Truy Dương cũng không xuất hiện.
Ra khỏi động, Cổ Thần đứng giữa rừng, tiếp tục huýt vài tiếng, chỉ cần Tàng Truy Dương còn trong cánh rừng này, khẳng định sẽ nghe thấy tiếng Cổ Thần.
Quả nhiên, Cổ Thần huýt liền mười tiếng, đột nhiên một tiếng phá không từ Tây Nam truyền đến, liền sau đó, một đường độn quang xuất hiện trước mắt Cổ Thần. Độn quang vừa tan, Tàng Truy Dương hùng dũng bay trên phi kiếm, hai mắt như đao, chăm chú nhìn Cổ Thần.
Mặc dù xem ra tu vi Cổ Thần thấp hơn hắn rất nhiều nhưng Tàng Truy Dương không vội vàng manh động, mấy ngày liền truy sát, biểu hiện của Cổ Thần đã sớm khiến Tàng Truy Dương ngỡ ngàng. Bây giờ Cổ Thần cố ý dụ hắn đến đây, hắn không thể không thận trọng được.
Tàng Truy Dương nhìn ra phía sau Cổ Thần, dùng thần thức quét một lượt, trừ Cổ Thần ra, không còn có tu sĩ nào khác.
Tàng Truy Dương cười cười, lúc nãy thấy Cổ Thần cố ý dụ hắn đến, tưởng Cổ Thần tìm được viện binh, kết quả chỉ có mình Cổ Thần, mặc dù biểu hiện của Cổ Thần khiến Tàng Truy Dương rất kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không coi Cổ Thần ra gì.
- Tiểu tử, ngươi đến lúc phải chết rồi.
Tàng Truy Dương cười hắc hắc.
- Đợi đã...
Cổ Thần giơ tay, nói:
- Tàng Truy Dương, khoan hãy động thủ, để ta tặng ngươi một món quà lớn...
Một đường kiếm cương đột nhiên xuất hiện, quét qua khoảng cách hơn ba mươi trượng, chém xuống Cổ Thần. Giọng nói của Tàng Truy Dương, theo đường kiếm cương truyền đến:
- Tiểu tử, để ta dạy ngươi một bài học trước đã rồi nhận quà của ngươi sau cũng không muộn.
Tàng Truy Dương tưởng món quà mà Cổ Thần nói chính là thân phận đan dược sư của mình, hoặc là đồ đệ đan dược sư. Đuổi liền mấy ngày, Tàng Truy Dương sớm đã giận đến phát điên, còn muốn nghe Cổ Thần nói thêm gì nữa? Chỉ muốn dạy ngay cho Cổ Thần một bài học.
Cổ Thần nhíu mày, hành động này của Tàng Truy Dương khá giống với phong thái của Tàng Thiên Cơ. Nếu như Tàng Thiên Cơ phải đuổi theo ai mấy ngày liền, khẳng định sẽ không nghe người đó giải thích mà sẽ động thủ trước rồi nói, đánh cho đối thủ trọng thương, rồi dựa vào giá trị lợi dụng của đối thủ, quyết định nên để hắn sống hay chết.
Trong Tàng gia, hầu như kẻ nào cũng ngang ngược vậy, Cổ Thần ném ra tử vong chi kỳ và hủy diệt chi châu, liền đó, một đường hồng mang bắn ra từ chiếc sát lục chi giới, xuyên qua tử vong chi kỳ và hủy diệt chi châu, hóa thành chín đường cương khí màu đen, nhất tề lao thẳng vào kiếm cương.
Ầm... một tiếng nổ lớn.
Chín đường cương khí màu đen hóa thành sóng năng lượng, kiếm cương dài hơn ba mươi trượng, theo tiếng nổ lớn, gần một nửa kiếm cương cũng hóa thành sóng năng lượng, tản ra bốn phía, kiếm cương chỉ còn lại hơn mười trượng, không thể chém được vào người Cổ Thần.
Ánh mắt Tàng Truy Dương co lại, Cổ Thần một lần nữa vượt qua tầm tưởng tượng của hắn. Một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy, có thể trực tiếp đỡ một kiếm của một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ?
Luận tốc độ phi độn, Cổ Thần ngang bằng một Trúc Thai kỳ, không ngờ, luận lực công kích, Cổ Thần cũng tương đương một tu sĩ Trúc Thai kỳ.
- Mộc Linh Kiếm... Tật
Tàng Truy Dương ném thanh trường kiếm màu xanh trong tay mình, hai tay kết ấn, thanh quang trên trường kiếm đại trướng, bắn về phía Cổ Thần.
Mặc dù không có kiếm cương đáng sợ dài mấy chục trượng, nhưng hai mắt Cổ Thần lúc này còn có vẻ nghiêm trọng hơn trước, tầng thanh quang trên Mộc Linh Kiếm mặc dù ngắn, nhưng uy lực rất mạnh, hơn hẳn kiếm cương.
Đây là quang mang của việc dùng đại pháp lực điều khiển pháp bảo.
Tốc độ Mộc Linh Kiếm cực nhanh, thanh quang vừa mới lóe lên, chớp mắt đã bắn tới trước mặt Cổ Thần. Cổ Thần chỉ về phía trước, chín đường cương khí mày đen từ tử vong chi kỳ bắn ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng lách tách, chín đường cương khí màu đen bị Mộc Linh Kiếm phá vỡ.
Nhưng, chỉ cần một chút thời gian đó, thân thể Cổ Thần như tên rời cung, đồng thời bắn ra phía sau, phi độn vào trong sơn động.
Mộc Linh Kiếm rơi vào tay Tàng Truy Dương, hắn vội vàng phi độn, đuổi theo Cổ Thần, cũng đi vào trong sơn động.
Đợi đến khi nhìn rõ sơn động, Tàng Truy Dương bật cười, nói:
- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, ha ha... vào sơn động này rồi, xem ngươi còn chạy được bao lâu?
Cổ Thần nhếch miệng cười, lúc nãy giao thủ, Cổ Thần biết mình không phải đối thủ của Tàng Truy Dương, nhưng có thể phán đoán sau khi gặp ma tu Tà Băng Tông, giữa hai người chắc chắn sẽ có xung đột.
Cổ Thần phi độn nhanh vào trong đáy động, Tàng Truy Dương cũng không giảm tốc độ, mặc dù khá ngạc nhiên trước độ sâu của động nhưng sơn động có sâu đến mấy thì cũng phải có đáy, so với mấy ngày liền truy đuổi trên trời, tình cảnh hiện tại khiến Tàng Truy Dương cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khoảng cách mấy ngàn trượng, với tốc độ phi độn cực nhanh, chẳng bao lâu Cổ Thần đã đến được động sảnh rộng chừng ba mươi trượng, lúc này không còn nhìn thấy bóng dáng ma tu Tà Băng Tông nữa, nắp quan tài đã được đậy lại, xem ra ma tu đã lại tự băng phong bản thân.
Cổ Thần vừa mới vào động sảnh, bóng người sau lưng lóe lên, Tàng Truy Dương cũng lao vào, thấy đã đến đáy động, thấy Cổ Thần không còn đường thoát, ha ha cười lớn:
- Tiểu tử, sao không chạy nữa? Ha ha ha ha... bây giờ ngươi có mọc cánh cũng không chạy thoát.
- Suỵt...
Cổ Thần làm bộ im lặng, chỉ chỉ vào cỗ quan tài băng.
Tàng Truy Dương lúc này mới để ý đến hoàn cảnh xung quanh, lúc nãy vội đuổi theo Cổ Thần, hắn không ý thức đến. Sơn động đã biến thành một băng động, nhìn chiếc giường băng, cổ quan tài bằng băng, Tàng Truy Dương cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nhủ thầm:
- Thật là một nơi lạnh lẽo!
Cổ Thần nói:
- Lúc nãy ta đã đến đây rồi, trong cỗ quan tài băng này có không ít bảo bối, đây chính là món quà mà ta nói với ngươi. Chúng ta không thù không hận, chi bằng chia nhau bảo tàng này, sau đó ai đi đường nấy?
Tàng Truy Dương hắc hắc cười, nói:
- Cho dù trong cỗ quan tài băng này có bảo tàng, cũng đều là của ta hết, hơn nữa, trước khi lấy bảo bối, ta sẽ giết ngươi trước. Ngươi chạy đến vùng đất chết này, chứng tỏ mạng ngươi đáng chết, ngươi không thoát được đâu.
Cổ Thần không biến sắc mặt, nói:
- Lúc nãy ta mở quan tài băng, bên trong có một vị ma tu, thực lực không hề thua kém ngươi, không có ta, hắc hắc... ngươi không phải là đối thủ của ma tu đó đâu.
- Thật sao?
Tàng Truy Dương hỏi.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Tốt nhất là chúng ta nên liên thủ, giết ma tu trước, sau đó ai lo mạng người ấy.
Tàng Truy Dương liếc sang cỗ quan tài băng một lần nữa, nói:
- Ngươi mở nắp quan tài đi...
Cổ Thần cẩn trọng đi đến trước quan tài, kiếm cương Thanh Ly Kiếm bạo trướng, một kiếm đâm thẳng vào khe hở giữa nắp và thân quan tài, đẩy mạnh một cái, nắp quan tài lật sang một bên.
- A...
Một tiếng rống giận dữ truyền ra, ma tu Tà Băng Tông vừa mới tự băng phong mình, chỉ một lúc sau đã lại bị người ta làm cho bật ra.
Tà Băng Tông ma tu nhìn khắp một lượt, lục mang trong mắt lấp lánh, giận dữ nói:
- Tiểu tử, lại là ngươi? Ngươi muốn chết à?
Nói đoạn, Tà Băng Tông ma tu tóm mạnh, bàn tay băng đột nhiên xuất hiện, chụp xuống Cổ Thần.
Tàng Truy Dương khoanh tay đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cổ Thần bị bàn tay băng tấn công, không hề có ý trợ giúp.
Thái độ đó, Cổ Thần sớm đã liệu tính, đột nhiên hét lớn:
- Tàng Truy Dương... Sao còn chưa ra tay.
Nói đoạn, chín đường cương khí màu đen bắn ra từ tử vong chi kỳ, chặn bàn tay băng lại trong giây lát, còn mình thì lùi lại phía sau chừng mười trượng.
Đúng như Cổ Thần đoán, Tà Băng Tông ma tu vừa nghe thấy Cổ Thần hét, liền chuyển ánh mắt sang phía Tàng Truy Dương, quát:
- Ngươi là người của Tàng gia?
Được sinh ra là người của Tàng gia, từ xưa đến giờ luôn là niềm tự hào của Tàng Truy Dương nên hắn vội nói:
- Không sai, ta đến từ Đế Đình Tàng gia, ngươi là yêu nghiệt phương nào?
Từ trước đến giờ, mỗi lần Tàng Truy Dương đưa thân phận Đế Đình Tàng gia của mình ra, bất luận là tu sĩ nào cũng đều tỏ ra cũng kính. Nhưng lần này, tình huống hoàn toàn tương phản, thân phận Đế Đình không khiến địa vị của hắn cao hơn, mà...
Tà Băng Tông ma tu nổi giận lôi đình, hoàn toàn quay hẳn sang phía Tàng Truy Dương, quát:
- Vậy ngươi chết đi...
Nói đoạn, bàn tay băng chợt biến, không còn quan tâm đến Cổ Thần nữa mà đập về phía Tàng Truy Dương.
Cổ Thần vỗ vỗ tay, hoàn thành xuất sắc, ma tu và Tàng gia có mối thù diệt môn, đối với Tàng Truy Dương, tuyệt đối một mất một còn, hai bên chiến đấu, không phải ngươi chết thì là ta vong.
Không bị bàn tay băng truy đuổi nữa, Cổ Thần lách người, xuất hiện ở chỗ tiếp giáp giữa động sảnh và sơn động, khoanh chân ngồi xuống, canh ở cửa động sảnh, để Tàng Truy Dương không còn đường thoát, hắc hắc... Trừ khi giết chết được Tà Băng Tông ma thu, còn không Tàng Truy Dương chẳng còn cách nào khác.
- To gan...
Tàng Truy Dương thét lớn.
Đế Đình ở Đại Doanh là trời, hắn nói ra thân phận Đế Đình Tàng gia vậy mà người này còn dám động thủ, hoàn toàn không coi Đế Đình ra gì. Tàng Truy Dương đâu có biết, ma tu Tà Băng Tông đã ở trong cỗ quan tài băng này được một ngàn năm, đâu có biết Đế Đình hay không Đế Đình?
Thấy bàn tay băng lao đến, Tàng Truy Dương ném Mộc Linh Kiếm, hai tay kết ấn, chỉ vào bàn tay băng, thanh quang trên Mộc Linh Kiếm bạo trướng, bắn về phía bàn tay băng.
Bàn tay băng chụp xuống, nắm chặt lấy Mộc Linh Kiếm còn đang lấp lánh thanh quang, Tàng Truy Dương giật mình, tu vi pháp lực của người này không hề thua kém hắn, dồn thêm pháp lực, thanh mang trên Mộc Linh Kiếm lại bạo trướng.
Bụp... một tiếng, bàn tay băng xuất hiện một lỗ hổng lớn và bị Mộc Linh Kiếm đâm xuyên.
Mặc dù bị thủng một lỗ lớn nhưng bàn tay băng không hề ảnh hưởng, tiếp tục đập mạnh về phía Tàng Truy Dương, ma tu Tà Băng Tông đưa tay trái áp lên mu bàn tay phải, truyền hàn khí, trong nháy mắt, bàn tay băng hồi phục lại nguyên dạng.
Hai tay Tàng Truy Dương kết ấn, không ngừng biến huyễn, Mộc Linh Kiếm màu xanh nhanh như gió xuyên qua không khí, không ngừng đâm vào bàn tay băng, nhưng, mỗi một lần đâm trúng, Ma tu Tà Băng Tông lại bổ sung hàn khí, bàn tay băng lại hồi phục, chẳng để ý đến Mộc Linh Kiếm trong không trung, trực tiếp tóm lấy Tàng Truy Dương.
Cổ Thần ngồi ở cửa động sảnh, hớn hở nhìn hai người chiến đấu, bất luận ai thắng ai thua, ai sống ai chết, ở vị trí của mình, Cổ Thần có thể chạy thoát bất cứ lúc nào. Nếu như cả hai cùng trọng thương, Cổ Thần sẽ không khách khí, bồi thêm cho hai người một đao.
Đối diện với bàn tay băng đánh mãi không chết, Tàng Truy Dương cũng không còn cách nào khác, lùi lại phía sau, nhìn sang phía Cổ Thần. Tên tiểu tử này đúng là làm cho hắn tức chết, còn ngồi ở đó nhìn hắn với tên quái nhân trong quan tài đánh nhau như xem khỉ diễn trò.
- Tiểu tử... Nếu như đã liên thủ, sao còn không lên?
Tàng Truy Dương quát.
Cổ Thần nhún nhún vai, nói:
- Lúc nãy ta muốn liên thủ, haizzz... Nhưng bây giờ không muốn nữa, ngươi đánh trước đi, nếu như không chịu được nữa thì ta lên.
Tàng Truy Dương giận dữ quát:
- Ngươi dám lừa ta?
- Hắc hắc...
Cổ Thần cười nói
- Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, lúc nãy ta bị hắn công kích, sao không thấy ngươi ra tay? Có trách chỉ trách ngươi quá ngốc, cửa động tốt như thế này ngươi không đứng, lại chạy vào trong động sảnh làm gì. Bây giờ ta sẽ đứng ở đây nghỉ ngơi, còn ngươi ở trong đó chơi với hắn!
- Ngươi muốn chết...
Tàng Truy Dương giận dữ, xoay người, lao về phía Cổ Thần, Mộc Linh Kiếm rơi vào trong tay, một đường kiếm cương bắn ra chém thẳng vào người Cổ Thần.
Cổ Thần cười lạnh, Tam Tuyệt đại trận sớm đã bài trí sẵn, chín đường cương khí màu đen nhất thời xuất hiện, chặn đứng kiếm cương của Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương vừa chém xuống một kiếm, đột nhiên cảm thấy từng trận cương phong sau lưng, lạnh thấu xương, bàn tay băng kia vẫn đang ầm ầm đập xuống, Tàng Truy Dương giật mình, cuối cùng hiểu ra mình vừa mắc một sai lầm lớn.
Vốn dĩ Tàng Truy Dương muốn đột phá phòng thủ của Cổ Thần, nhiều nhất ba kiếm Cổ Thần sẽ phải rút lui. Nhưng bây giờ trong động vẫn còn một ma tu tu vi không hề thua kém hắn, hắn căn bản không có cơ hội chém cho Cổ Thần một kiếm.
Bây giờ hắn định chém Cổ Thần thì bàn tay băng của ma tu Tà Băng Tông lại đang xuất hiện sau lưng hắn.
Đòn công kích của Ma tu Tà Băng Tông uy lực lớn hơn công kích của Cổ Thần rất nhiều, Tàng Truy Dương sao có thể không giật mình được?
Mộc Linh Kiếm kiếm cương bất ngờ bạo trướng, Tàng Truy Dương lật tay chém mạnh một kiếm về phía sau, kiếm cương dài mấy chục trượng cắt bàn tay băng thành hai nửa, nhưng hai nửa của bàn tay băng vẫn như cũ, lao thẳng về phía trước, một trái một phải đập vào đầu vai Tàng Truy Dương.
Phụt...
Tàng Truy Dương phun ra một ngụm máu tươi, bị ma tu Tà Băng Tông đánh trúng, ầm một tiếng, Tàng Truy Dương bay thẳng vào bức tường băng, một trận băng nứt đá lở, thân thể Tàng Truy Dương cùng vô số băng rơi xuống đất, lại một ngụm máu tươi nữa phun ra, có vẻ hắn bị thương không nhẹ.
Bàn tay băng bị cắt thành hai nửa của Ma tu Tà Băng Tông, sau khi đánh trúng Tàng Truy Dương, không ngưng tụ nữa mà hóa thành vô số đường hàn khí, tan biến, nhưng hai tay của Ma tu Tà Băng Tông lại kết ấn, vô số hàn khí chảy ra từ chiếc giường băng, đi qua cỗ quan tài băng và thân thể băng của hắn, hội nhập vào hai bàn tay, một chưởng xuất ra, lại một bàn tay băng khổng lồ nữa xuất hiện, đập xuống Tàng Truy Dương lúc này còn đang bò lóp ngóp trên mặt đất.
Tàng Truy Dương đập mạnh tay xuống đất, bay người sang một bên, ầm... một tiếng lớn, nơi mà hắn vừa nằm lúc nãy, bị bàn tay băng của ma tu Tà Băng Tông đập ra một vết bàn tay sâu chừng mấy thước.
- Họ Tàng, ta gặp kẻ nào giết kẻ đó, đi chết đi...
Ma tu Tà Băng Tông rống lên một tiếng, biến quyền thành chưởng, hai tay tiếp tục tấn công Tàng Truy Dương.
Bàn tay băng một phân thành hai, hóa thành hai bàn tay băng khổng lồ, đuổi theo đập Tàng Truy Dương, hai tay đồng thời xuất kích, khiến Tàng Truy Dương không chạy đâu cho thoát.
Mặc dù Tàng Truy Dương vì công kích mình mà mới bị một chưởng của ma tu Tà Băng Tông đánh trúng, nhưng biểu hiện của hắn đúng là khiến người ta thất vọng. Cổ Thần ngồi nhìn trận đấu, hai mày nhíu chặt, hắn cứ tưởng thực lực hai bên tương đương, chắc chắn phải là kết cục hai bên cùng bại, như vậy hắn mới có thể ngư ông đắc lợi được.
Nhưng bây giờ xem ra Tàng Truy Dương bị thương khá nặng còn ma tu Tà Băng Tông chẳng hề hấn gì, nếu như Tàng Truy Dương cứ thế mà chết, Cổ Thần không chắc mình có thể giết được Ma tu Tà Băng Tông, bởi vậy, Cổ Thần có chút thất vọng.
Nhưng, thất vọng thì cứ thất vọng, Cổ Thần hoàn toàn không hề có ý muốn giúp đỡ, nếu như hắn lao lên, Tàng Truy Dương tranh thủ thời cơ bỏ chạy ra khỏi sơn động, như vậy tình huống sẽ đảo ngược, chuyển thành Tàng Truy Dương nhìn Cổ Thần và ma tu Tà Băng Tông chiến đấu.
Thấy hai bàn tay băng đánh tới cùng một lúc, Tàng Truy Dương không còn nơi nào để chạy, ném Mộc Linh Kiếm ra, Mộc Linh Kiếm hóa thành một đường thanh quang, từ đỉnh thiên linh cái đâm vào trong cơ thể Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương hai mắt trợn tròn, khí thế đại trướng, thét:
- Pháp bảo hóa hình, mộc linh phụ thân...
Vù... vù...
Hai đường quyền cương và băng quyền chạm vào nhau, hai tiếng nổ lớn, băng quyền vỡ tan, quyền cương cũng yếu đi không ít, quay trở lại thân thể Tàng Truy Dương.
- Ngũ Linh Phụ Thể Thuật...
Thấy khí thế của Tàng Truy Dương đột nhiên tăng mạnh, Cổ Thần và ma tu Tà Băng Tông đều ngạc nhiên, cùng thốt lên.
Ngũ Linh Phụ Thể Thuật là pháp thuật vô cùng lợi hại của Tàng gia, có thể gọi là yêu nghiệt, pháp quyết Tàng gia bắt nguồn từ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ linh, gọi là Ngũ Linh Ngự Thiên Quyết, tất cả công pháp, pháp quyết đều không thể rời được kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ linh, pháp bảo cũng vậy, mỗi loại pháp bảo đều có một thuộc tính trong ngũ linh.
Lúc tu sĩ gặp nạn, pháp bảo có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ phụ linh vào thân thể. Là loại linh hệ năng lượng nào, biến hóa ra sao, phụ thuộc vào thân thể tu sĩ, cái giá phải trả là tiêu hao pháp bảo, đổi lại tu vi tạm thời nâng cao.
Luyện chế pháp bảo rất khó, không phải bất đắc dĩ, tu sĩ Tàng gia không bao giờ sử dụng Ngũ Linh Phụ Thể Thuật!
Mộc Linh Kiếm của Tàng Truy Dương chính là pháp bảo hệ mộc, bởi vậy, hóa thành năng lượng hệ mộc, nhập vào thân thể Tàng Truy Dương, tác dụng gần giống với giáng linh phù phụ thể.
Tàng Truy Dương chỉ là mộc linh phụ thể, hơn nữa, pháp bảo của hắn chỉ là pháp bảo phổ thông, nếu như Ngũ Linh Phụ Thể Thuật được luyện đến cảnh giới viên mãn, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ linh toàn bộ phụ thể, sẽ là một sự tồn tại vô cùng biến thái.
Đương nhiên, muốn toàn bộ ngũ linh phụ thể cũng không dễ, như Cổ Thần được biết, kiếp trước chỉ có duy nhất thái tử Tàng Thiên Cơ là thiên tài số một Tàng gia, tu vi đạt tới Độ Hư cảnh trong truyền thuyết mới luyện Ngũ Linh Phụ Thể Thuật đến cực chí đại viên mãn.
Tàng Truy Dương thi triển Ngũ Linh Phụ Thể Thuật, thực lực được nâng cao không ít. Hai đường quyền cương đánh ra đánh tan hai bàn tay băng của Ma tu Tà Băng Tông.
Nhưng, Ma tu Tà Băng Tông ngồi trong cỗ quan tài băng, hàn khí gần như vô tận, hai bàn tay băng vừa tan biến, chỉ thấy chiếc giường băng lại trào ra một trận khí trắng âm hàn lạnh lẽo, tiến nhập vào thân thể ma tu Tà Băng Tông, ma tu Tà Băng Tông nắm thành quyền ấn, không ngừng không kích Tàng Truy Dương.
Trong nháy mắt, một bàn tay băng được kết bởi pháp lực, to gần một trượng, đánh đến Tàng Truy Dương, tiếp sau đó... Theo sự biến hóa chưởng ấn của Ma tu Tà Băng Tông, bàn tay băng thứ hai lại sinh ra từ trong không khí, một quyền đánh đến.
Chỉ thấy Ma tu Tà Băng Tông ngồi thẳng trong quan tài, hàn khí không ngừng trào ra từ chiếc giường băng bên dưới, truyền vào thân thể hắn, theo sự biến hóa chưởng ấn của Tà Băng Tông, đại pháp lực ngưng kết thành băng quyền, không ngừng tấn công Tàng Truy Dương.
Bàn tay băng thứ nhất vừa xuất hiện, bàn tay băng thứ hai đã lại sản sinh, bàn tay băng thứ nhất tấn công trực diện Tàng Truy Dương, lúc này trong không khí đã có tất cả năm sáu bàn tay băng, mỗi cái to hơn một trượng, thi nhau đánh về phía Tàng Truy Dương, gần như chiếm trọn không gian động sảnh.
Nhìn những bàn tay băng khổng lồ, Cổ Thần thầm giật mình, nếu như lúc nãy Ma tu Tà Băng Tông cũng sử dụng chiêu này, cho dù có dùng Tam Tuyệt đại trận, e rằng bản thân hắn cũng không thể chống đỡ nổi. Xem ra đây là tuyệt chiêu của Ma tu Tà Băng Tông, không dễ gì lấy ra sử dụng.
Mối hận của ma tu Tà Băng Tông với Tàng gia thực sự quá lớn, thấy Tàng Truy Dương đánh vỡ hai bàn tay băng kết bởi pháp lực của mình, lập tức sử dụng tuyệt chiêu: Băng Chấn Thiên Địa.
Nếu như ở thời kì toàn thịnh, sử dụng chiêu Băng Chấn Thiên Địa này, trong nháy mắt có thể đánh ra hàng trăm đường băng quyền, phủ kín phạm vi một trăm trượng vuông. Dưới uy lực của Băng Chấn Thiên Địa, trong phạm vi một trăm trượng vuông, không một vật phẩm gì không bị băng quyền làm cho vỡ vụn.
Bây giờ, Ma tu Tà Băng Tông bị pháp bảo "Ngũ Linh Phân Thần Chùy" khống chế, pháp lực đều bị Ngũ Linh Phân Thần Chùy ngăn chặn, phải mượn một nơi lạnh lẽo như thế này mới có thể trấn áp sự khống chế của Ngũ Linh Phân Thần Chùy, bảo toàn tính mạng. Thực lực vận dụng không bằng một phần thời kì toàn thịnh, sử dụng chiêu Băng Chấn Thiên Địa, cũng chỉ có thể đánh ra năm sáu băng quyền.
Nhìn năm sáu đường băng quyền, Tàng Truy Dương không lộ ra nửa phần sợ hãi, thanh mang đột nhiên lóe sáng toàn thân, hai tay nắm chặt, vô số thanh mang hội tụ lại ở hai bàn tay, phát ra quang mang chói mắt, như hai quả cầu ánh sáng.
- Thanh Giao Quyền...
Tàng Truy Dương quát lớn, đánh ra một đòn, một đường quyền cương thanh sắc bắn ra nhanh như chớp, lao thẳng vào băng quyền.
Một tiếng rống lên vang lên trong động sảnh, bên trong đường quyền cương thanh sắc đó như có một con thanh giao đang không ngừng lồng lộn, con thanh giao dài gần mười trượng, ngẩng đầu rống vang. Khoảnh khắc quyền cương và băng quyền chạm vào nhau, con thanh giao trong quyền cương há miệng, cắn chặt băng quyền, thân thể vừa quấn vừa vặn, bóp vỡ tan băng quyền...
Tàng Truy Dương không vội vàng, quyền này nối tiếp quyền kia, mỗi một quyền đều có một con hư huyễn thanh giao xuất hiện bên trong. Băng quyền của ma tu Tà Băng Tông lần lượt bị thanh giao phá hết.
Tàng Truy Dương xuất quyền, mỗi quyền đều cực nhanh, liên tục không ngừng, lại một băng quyền nữa dưới sức tấn công của thanh giao, vỡ thành hai ba mảnh.
Ma tu Tà Băng Tông thấy vậy, mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không hề hoảng loạn, hàn khí lưu động từ chiếc giường băng đột nhiên tăng lên, truyền vào thân thể, băng quyền của ma tu Tà Băng Tông biến huyễn nhanh hơn, nhanh chóng đuổi theo tấn công Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương cũng không chịu thua, hào quang thanh sắc trên người lưu động, như một chiến thần, nhất là hai bàn tay sắt, thanh quang càng chói mắt, khiến người ta không thể nhìn gần. Bất luận băng quyền của Ma tu Tà Băng Tông nhanh đến thế nào, quyền của Tàng Truy Dương vẫn phá được hết.
Ngược lại, mỗi lần đánh ra một quyền, thân thể Tàng Truy Dương lại tiến lên trước một bước, từng bước tiếp cận cỗ quan tài băng.
Thực lực của Ma tu Tà Băng Tông quá mạnh, Tàng Truy Dương khó lòng thoát thân, hơn nữa, có Cổ Thần thủ ở cửa động, cho dù bây giờ hắn có mộc linh phụ thể, muốn phá vỡ vòng phòng ngự đó, chỉ mất một khoảnh khắc. Nhưng, dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của Ma tu Tà Băng Tông, một khoảnh khắc, đủ để trúng đòn ba lần.
Lúc nãy chỉ là lực tàn dư của băng quyền đánh trúng, vậy mà đã khiến Tàng Truy Dương trọng thương, nếu như bị băng quyền đánh trúng thật, không chết cũng trọng thương. Bởi vậy, Tàng Truy Dương ra quyết định, dựa vào thực lực mộc linh phụ thể hiện tại, giết chết quái nhân trong quan tài băng, sau đó tính sổ với Cổ Thần sau.
Cổ Thần chăm chú theo dõi trận đấu giữa Tàng Truy Dương và ma tu Tà Băng Tông, vẻ hớn hở ban đầu trên khuôn mặt đã thay bằng sự nghiêm nghị. Bây giờ Tàng Truy Dương và ma tu Tà Băng Tông đều đã tung hết những pháp thuật lợi hại nhất của mình, hai bên đánh qua đánh lại, bất cứ quyền nào đánh trúng Cổ Thần đều có thể khiến hắn tan xương nát thịt.
Vừa rồi Cổ Thần dựa vào Tam Tuyệt đại trận, giao thủ với cả hai người, mặc dù không giành thắng lợi, nhưng cũng không bị thua. Nếu như cả hai người cùng dùng pháp thuật, e rằng vừa xuất thủ, Cổ Thần đã hoảng hốt bỏ chạy từ lâu rồi.
Bất luận là Tàng Truy Dương hay Ma tu Tà Băng Tông, sử dụng "Ngũ Linh Phụ Thể Thuật" hoặc "Băng Chấn Thiên Địa" đều có thể dễ dàng giết chết Cổ Thần. Cổ Thần nhảy lên, sau đó lùi lại phía sau.
Nhưng, Cổ Thần không rời khỏi chỗ này mà chỉ lùi lại vài trượng, thân thể dừng lại ở giữa sơn động, ném phi kiếm, đứng sẵn trên đó. Hai bên đang đánh nhau kịch liệt như vậy, Cổ Thần không thể bỏ đi.
Tàng Truy Dương đã bị thương, nhưng dựa vào "Ngũ Linh Phụ Thể Thuật", lại chiếm ưu thế, hắn với Ma tu Tà Băng Tông thắng bại ra sao, rất khó đoán trước. Cổ Thần đương nhiên phải ở lại đây, nếu như hai bên cùng bại thì bồi thêm cho họ một đao nữa, sau đó thu hoạch chiến lợi phẩm. Nếu như một bên dễ dàng giành chiến thắng, Cổ Thần cũng có thể lập tức bỏ chạy ra ngoài, không đánh được họ thì chạy.
Chỉ thấy Tàng Truy Dương càng đánh càng hăng, mỗi một quyền đánh đều có tiếng giao gầm, khí thế ngút trời, mặc dù hai tay ma tu Tà Băng Tông không ngừng biến huyễn quyền ấn, băng quyền liên tục không nhừng truy kích Tàng Truy Dương, nhưng mỗi một quyền đều bị Tàng Truy Dương phá vỡ.
Mỗi một quyền, Tàng Truy Dương lại tiến lên trước một bước, liên tục mười mấy bước, Tàng Truy Dương chỉ còn cách cỗ quan tài băng của Ma tu Tà Băng Tông ba trượng, đột nhiên hai quyền cùng xuất, phá tan băng quyền mà Ma tu Tà Băng Tông vừa đánh ra.
- Yêu nghiệt, chết đi!
Tàng Truy Dương thét lên một tiếng, hai tay vẫn còn chưa thu lại, thân thể đã chuyển, chân phải vung cao, chém mạnh xuống, tung ra một đường cương khí màu xanh.
Cương khí hình vòng cung, cong như trăng khuyết nhưng ánh sáng thì chói mắt hơn ánh trăng rất nhiều, lớn chừng vài trượng, so với mỗi quyền mà Tàng Truy Dương đánh ra lúc nãy, uy lực lớn hơn rất nhiều.
Khoảng cách ba trượng, lại không có gì ngăn cản, trong chớp mắt, đường cương khí đã đến trước mặt ma tu Tà Băng Tông. Ma tu Tà Băng Tông hoảng hốt, không kịp kết pháp ấn, trực tiếp tung ra hai quyền, đón đường cương khí.
Bùm một tiếng, như bị đánh trúng, thân thể Ma tu Tà Băng Tông văng ra khỏi cỗ quan tài, đập mạnh vào bức tường băng.
Đường cương khí vẫn không ngừng lại, bổ mạnh lên cỗ quan tài. Một tiếng rắc, cỗ quan tài vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vụn, bay tứ tán khắp nơi.
Ma tu Tà Băng Tông lóp ngóp bò lên từ đống băng vụn, miệng đầy máu, rõ ràng bị thương không nhẹ, nhưng vừa thấy cỗ quan tài băng bị phá vỡ, Ma tu Tà Băng Tông lập tức lộ vẻ hoảng hốt, rít lên một tiếng giận dữ, nói:
- Quan tài trường sinh của ta...
- Quan tài trường sinh?
Cổ Thần hắc hắc cười, nói:
- Bỏ mình vào quan tài như một người đã chết mà lại gọi là "quan tài trường sinh".
Cổ Thần thấy vậy nhưng Ma tu Tà Băng Tông không thấy vậy, một ngàn năm trước, hắn bị tu sĩ Tàng gia dùng Ngũ Linh Phân Thần Chùy đánh trúng, vốn đã sớm chết, nhưng lại tìm thấy nơi lạnh lẽo này, dùng băng phong kín vết thương nên không thiệt mạng. Trong mắt hắn, đây đương nhiên là một cỗ quan tài trường sinh.
Bây giờ cỗ quan tài trường sinh đã vỡ, Ma tu Tà Băng Tông không thể áp chế vết thương nữa, sớm muộn gì cũng chết dưới tay Ngũ Linh Phân Thần Chùy.
- Đồ khốn muốn chết à...
Ma tu Tà Băng Tông hai mắt đỏ ngầu, rống lớn:
- A... nếu ta đã không sống được thì các ngươi cũng đừng mong sống, tất cả đền mạng cho ta.
Ma tu Tà Băng Tông mặc dù rống lên rất lớn, nhưng Cổ Thần lúc này đã ở bên ngoài động sảnh, lúc nào cũng có thể chạy ra ngoài. Mặc dù có chút lo lắng Ma tu Tà Băng Tông sẽ thi triển pháp thuật lợi hại nào đó, nhưng lúc này có Tàng Truy Dương chặn trước mặt, đương nhiên sẽ không bị những lời hù dọa của Ma tu Tà Băng Tông làm cho sợ hãi bỏ chạy.
Về phần Tàng Truy Dương, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, Ngũ Linh Phụ Thân Thuật mà hắn thi triển đã đánh bại được Ma tu Tà Băng Tông thì hắn còn sợ gì lời đe dọa của một kẻ sắp chết nữa chứ. Tàng Truy Dương cười lạnh, nói:
- Yêu nghiệt, còn dám ngông cuồng, đi chết đi...
Nói xong, một quyền đánh ra, một đường quyền cương bắn thẳng về phía Ma tu Tà Băng Tông.
- Ha ha ha ha...
Ma tu Tà Băng Tông hoàn toàn không quan tâm đến đường quyền cương này, vật cười điên loạn, rít lên the thé:
- Cùng chết đi...
Dứt lời, tu vi của Ma tu Tà Băng Tông đột nhiên bạo trướng, uy lực tu vi thể hiện ra ngoài từ Trúc Thai hậu kỳ nâng lên Dẫn Hồn Kỳ, lại biến thành Bồi Nguyên Kỳ, rồi biến thành Kim Đan Kỳ, trong nháy mắt, Ma tu Tà Băng Tông đột phá Kim Đan Kỳ, tiến thẳng tới Mệnh Tuyền Cảnh.
Sắc mặt Tàng Truy Dương đại biến, Cổ Thần cũng giật mình kinh ngạc, Ma tu Tà Băng Tông rõ ràng bị Ngũ Linh Phân Thần Chùy khống chế, tu vi bị áp chế, nếu như thể hiện ra ngoài lập tức phải bị Ngũ Linh Phân Thần Chùy giết mới đúng...
Cổ Thần cảm thấy không ổn, động thân chuẩn bị lao ra ngoài.
Một đường hào quang đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, hình thành nên một cái lồng bằng ánh sáng. Cổ Thần va vào cái lồng đó, lực đàn hồi quá lớn khiến hắn bị bắn ngược trở lại trong động sảnh.
- Toàn bộ chết cho ta... A... Ma tu Tà Băng Tông vừa kêu thảm thiết, vừa rít lên the thé, một tay giơ cao, một đường ánh sáng màu đỏ bay ra, phủ kín cả động.
Đây là một chiếc lệnh bài màu đỏ, bên trên có khắc đầy những hình thù kì quái, như những đốm lửa, tán phát ra khí tức nóng bỏng.
Lệnh bài vừa xuất, toàn bộ khí lạnh trong sơn động lập tức biến mất, thay bào đó cả sơn động chuyển sang một màu đỏ rực, như dưới địa ngục, nóng vô cùng.
Tàng Truy Dương ngạc nhiên, nói:
- Đây là pháp bảo gì?
Tàng Truy Dương vừa lên tiếng, lệnh bài đột nhiên bắn ra một đường hỏa mang đỏ rực, tốc độ cực nhanh, Cổ Thần chỉ nhìn thấy cái bóng của nó. Trong nháy mắt, hỏa mang bắn thẳng đến trước mặt Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương giơ vội hai tay, hai đường quyền cương cùng bắn về phía trước, một chiếc lồng ánh sáng tạo bởi pháp lực nhanh chóng chụp lấy toàn bộ cơ thể hắn.
Hỏa mang vừa chạm vào, lập tức biến mất không chút dấu vết, chiếc lồng của Tàng Truy Dương như không hề tồn tại, chớp mắt, hỏa mang xuyên qua, bắn thẳng vào thân thể Tàng Truy Dương.
Tàng Truy Dương ngay cả một tiếng kêu cũng không có, chỗ hỏa mang xuyên qua xuất hiện một lỗ lửa to như cái đầu, lỗ lửa không ngừng mở rộng, trong giây lát thiêu cháy thân thể Tàng Truy Dương, đến một chút tàn dư cũng không còn...
Đồng tử Cổ Thần co rút lại sợ hãi, là uy lực gì vậy? Tu sĩ Thần Hải Cảnh trúc thai hậu kỳ, chớp mắt đã bị đốt cho không còn một mảnh vụn?
Một cảm giác nguy hiểm chí mạng lập tức chụp lấy Cổ Thần, ngay cả Tàng Truy Dương ở trạng thái mộc linh phụ thể cũng không thể chống đỡ nổi, Cổ Thần trên người chỉ có vài món pháp khí, sao làm được gì?
Ma tu Tà Băng Tông không ngừng kêu lên thảm thiết, mất đi pháp lực trấn áp, Ngũ Linh Phân Thần Chùy đang nuốt đi sinh mệnh của Ma tu Tà Băng Tông, nhưng, thấy Tàng Tuy Dương bị thiêu không còn một mảnh vụn, âm thanh thảm thiết ấy nhanh chóng biến thành một tràng cười lớn.
- A... Tiểu tử, đến lượt ngươi rồi... Đi chết đi... A...
Ma tu Tà Băng Tông vừa kêu vừa rống, hai mắt dán chặt vào Cổ Thần, lộ vẻ hưng phấn.
Tiếng rống của Ma tu Tà Băng Tông vừa vang lên, một đường hỏa mang lập tức bắn ra từ hỏa diễm đồ đằng lệnh bài, nhắm thẳng về phía Cổ Thần. Tốc độ của hỏa mang thực sự quá nhanh, nhanh đến nỗi Cổ Thần không kịp phản ứng.
Cổ Thần chỉ thấy hỏa mang lóe lên, sau đó hỏa mang đâm xuyên qua ngực hắn, căn bản không kịp ngăn cản.
Nghĩ đến trạng thái thảm thiết của Tàng Truy Dương, trái tim Cổ Thần suýt nữa nhảy lên cổ họng, hai tay ôm chặt ngực, lồng ngực đau nhói như bị tên đâm trúng.
Một lúc lâu sau.
- Hả?
Cổ Thần đột nhiên phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, hai tay sờ sờ lên ngực, thân thể vẫn còn, không có lỗ lửa...
Cổ Thần vô cùng kinh ngạc, lúc nãy Tàng Truy Dương bị hỏa mang bắn trúng, thân thể chớp mắt tan thành tro bụi, tại sao...?
Cổ Thần buông hai tay, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ánh mắt đầy vẻ khó tin. Nhưng, khó tin là chuyện của khó tin, lúc này trong lòng Cổ Thần đang cảm thấy vô cùng vui sướng. Cổ Thần tưởng mình sẽ giống như Tàng Truy Dương, bị hỏa mang biến thành hư vô, không bao giờ gặp lại sư tỷ nữa mà chết ở giữa Đông Hoang, trong sơn động không ai hay biết này.
Kết quả nằm ngoài dự đoán, thân thể bị hỏa mang bắn trúng, một chút vấn đề cũng không có, lúc nãy ngực bị đau, chỉ là thần kinh phản ứng mà thôi.
Cảm giác này còn hưng phấn hơn việc quay lại từ cõi chết.
- Không... Sao lại có thể... Thiêu..., thiêu chết ngươi...
So với Cổ Thần, Ma tu Tà Băng Tông còn kinh ngạc hơn, mặt cũng đầy vẻ không tin, dưới tác dụng tàn khốc của Ngũ Linh Phân Thần Chùy, hắn sẽ chết trong vài phút nữa, nhưng, Cổ Thần trúng hỏa mang lại không hề hấn gì, điều này khiến hắn cảm thấy chấn động.
Quang mang lại bắn ra từ hỏa diễm lệnh bài theo tiếng thét của ma tu Tà Băng Tông, lần này, một lúc có ba đường hỏa mang bắn về phía Cổ Thần.