Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #121  
Old 20-05-2008, 10:05 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mật Rắn
Tác giả: Nguyễn Dậu

Tôi quen cậu ta lần đầu ở ngay cổng Ä‘á»n Ngá»c SÆ¡n. Chiá»u hôm đó, sau má»™t ngày cắt tóc má»i mệt, tôi thu dá»n đồ nghá», ghì chặt sau xe đạp, lững thững dắt xe vá» Ãá»n, nÆ¡i cư trú cá»§a tôi. Má»™t đám đông ngưá»i tụ tập bên cạnh mảng tưá»ng "long môn hổ bảng". Tôi lướt qua, không lưu ý, bởi vì má»™t đám tụ tập hoặc má»™t trăm đám tụ tập, chỉ là chuyện bình thưá»ng ở các khu náo nhiệt và nhiá»…u sá»± cá»§a bá» hồ.

Nhưng má»™t giá»ng nói oang oang đập vào tai tôi, khiến tôi phải dừng lại.

- "Ai bị phong thấp, ngâm sẵn hổ mang. Ai bị da vàng, tìm rượu hổ lá»­a. Ãàn bà không chá»­a, chuốc lấy mang bành. Ãàn ông hoạt tinh, đừng quên rắn ráo...".

Ngưá»i bán rắn là má»™t thanh niên trạc ba mươi tuổi. Y có khuôn mặt trắng trẻo há»c trò, vóc ngưá»i thô to cá»§a má»™t lá»±c Ä‘iá»n. Duy có đôi mắt tròn sáng, lúc nhìn từ xa thì hiá»n từ, lúc đảo quanh thì thật tướng cướp. Trên mình y Ä‘eo má»™t chiếc túi vải thắt miệng ở trong thấy bùng nhùng động đậy, chắc là có vài chục con rắn. Còn trên tay y, má»™t cánh tay trắng mịn, thì lằng nhằng nhiá»u mảnh sẹo, như là ngưá»i phải bá»ng. Bàn tay y nắm chặt. Ba kẽ tay kìm chắc ba cái Ä‘uôi cá»§a ba con mang-bành, cạp-nong, và hổ-trâu. Thỉnh thoảng y lại giật tay, ba con rắn hướng ra ba phía, oằn mình, ngóc đầu phun phì phì.

Qua mấy ngưá»i Ä‘ang túm tụm, đôi mắt sắc sảo và ranh mãnh cá»§a y chợt nhìn thấy tôi. Lập tức y lên tiếng xua Ä‘uổi những ngưá»i vây quanh:

- Xin má»i các quý ông, quý bà giải tán ngay cho. Các vị xem chứ đếch mua, làm tá»› quảng cáo khản cả cổ. Nào xin má»i Ä‘i ngay cho. Tá»› có khách mua rắn đây rồi. (Hắn ôn tồn chuyển giá»ng nói vá»›i tôi). Má»i bác, bác phó cạo, em chắc chắn là bác sẽ mua rắn cho em. Nếu em Ä‘oán sai, bác cứ vả vào mặt em!

Tôi vội vàng phân trần:

- Không, không. Chú cứ bán cho ngưá»i ta Ä‘i. Tôi... cÅ©ng là nhân thể xem qua thôi.

Ngưá»i bán rắn lắc đầu quầy quậy, cất giá»ng hóm hỉnh:

- ấy chá»›! Bác đừng phụ em. Hôm nay em bán rắn ở đây cốt chỉ để bán cho má»™t mình bác. Em sinh ra ở trên Ä‘á»i này, rồi làm nghá» bán lÅ© sinh linh "nguy hiểm chết ngưá»i" này, cÅ©ng chỉ vì mình bác. Sau khi bác mua rắn cho em, em sẽ giải nghệ. Bác không tìm thấy em nữa đâu. Bèo dạt mây trôi, bác Æ¡i...

- Chú nói kiểu này vá»›i ngưá»i thứ mấy mươi rồi?

Ngưá»i bán rắn vung mạnh cánh tay. Ba con rắn nhập làm má»™t, bay thành má»™t vòng rá»™ng. Y cưá»i. Tiếng cưá»i sang sảng:

- Chịu bác. Em đã nói thế vá»›i hai mươi bảy ngưá»i rồi. Còn độc mình bác nữa là đủ "nhị thập bát tú".

- Sau đó chú sẽ bán cho ba mươi sáu ngưá»i thiên cang và bảy mươi hai kẻ địa sát... Vậy ai là ngưá»i mua cuối cùng?

- Em má»™t lần nữa xin chịu bác. Thôi, bác mua cho em Ä‘i. Từ sáng đến giá» em "dá»i" lắm rồi. Má»™t mẩu bánh mì cÅ©ng không.

Tôi đăm dăm nhìn y. Câu nói cá»§a y giẫm đúng vào lòng tôi. Tôi càng bùi ngùi hÆ¡n. Vì qua cách nói năng cá»§a y, nếu không phải kẻ có há»c, thì cÅ©ng là ngưá»i làu thông má»™t số sách cổ cá»§a Tầu. Hắn đứng vụt lên. Cao lá»›n, khôi ngô, nón lá, áo nâu, râu quai nón lún phún, càng gây bất đắc chí trong thá»i Ãại Cồ Việt xa xôi.

- Bác xanh xao, uể oải thế kia là chân âm toàn thịnh, chân dương hữu khuy. Bác phải có rắn, rắn ngâm rượu, rắn nướng chả, lấy liệt há»a mà khu trừ hàn tà. Bác không mua rắn cá»§a em bác định ăn nem công chả phượng nào má»›i được chứ?

- ừ thì tôi thua chú. Tôi sẽ mua. Tôi cũng đang bị phong thấp nó hành đây. Mỗi cái tệ, tôi không biết chần rắn.

- Bác có bình chưa?

- Có đủ cả rượu nữa.

- Vậy em sẽ chần rắn cho bác. Bác lấy tam xà e không đủ. Bác lấy giùm em bộ ngũ xà hay hơn. Một mang-bành, một cạp-nong, một hổ-trâu, một ráo, một mai-gầm nhé.

Ãám ngưá»i dãn ra. Chúng tôi chầm chậm Ä‘i qua cầu Thê Húc. Thấy bước chân cá»§a ngưá»i bán rắn tập tá»…nh, khó khăn, tôi há»i:

- Chân chú làm sao thế?

- Thá»t!

- Chiến đấu à?

- CÅ©ng có thể ví vá»›i chiến đấu được. Em bị rắn cắn vào mông. May mà có mẹo gia truyá»n, thoát chết, chỉ bị thá»t thôi.

- Lúc nãy chú chào tôi là ông phó cạo. Sao chú biết?

- Dân sinh sống quanh bỠhồ này, ai chẳng rõ bác.

- Vậy là chú cũng đã quẩn quanh khu vực này lâu rồi?

- CÅ©ng như bác. Dòng Ä‘á»i cuốn dạt chúng ta đến má»™t chá»—?

- Chú ăn nói sách vở gá»›m. Há»c đến đâu rồi?

- Em chẳng có bằng cấp gì cả.

- Không quan trá»ng. Trưá»ng Ä‘á»i sâu sắc hÆ¡n.

- Chính thế! Biết bao ngưá»i vÄ© đại không mẩu văn bằng, há»c vị...

- Ãể xem chú có vÄ© đại không đã. Hay chỉ là má»™t thằng bẻm mép! Mấy thằng bán lÆ¡ trắng lÆ¡ hồng nó còn dẻo mồm gấp mưá»i chú.

- Chịu bác, nhưng loài ngưá»i biết dùng ná»c rắn để chữa bệnh cho mình. Lấy độc trị độc, đó chẳng là sá»± khôn ngoan tá»™t đỉnh cá»§a con ngưá»i sao?

- Ãiá»u đó thì đúng là vÄ© đại!

Chúng tôi vỠđến Ãá»n. Tôi vào phòng sá»­a soạn rượu và bình... Ngưá»i bán rắn thì ra cầu ao (lẽ ra nên gá»i là cầu hồ) để mổ rắn. Y làm việc cá»±c kỳ thành thạo. Chỉ mưá»i lăm phút sau, năm cái thân rắn đã sạch sẽ, khoanh tròn trong bình thá»§y tinh và ngâm chìm trong năm lít rượu mầu xanh nhạt.

Tôi lặng lẽ quan sát anh chàng. Nhanh nhẹn, tuy què thá»t. Giá»ng nói vừa trung thá»±c má»™t cách quê mùa, vừa quá ư láu lỉnh kiểu đưá»ng chợ, thành thá»­, không thể bá»—ng chốc đánh giá đúng thá»±c chất con ngưá»i này. Cảm giác cá»§a tôi là ở y có nét đáng thông cảm, tuy rằng không phải gây cho tôi má»™t đôi Ä‘iá»u ngá» vá»±c. Thôi được, nhiá»u vải mai biết...

- Này, tên chú là gì nhỉ?

- Chi bác ạ. Ãặng Quân Chi!

- Một cái tên rất hay. Ông cụ cậu là một nhà nho chăng?

- Chính thế. Nhưng cụ em mất từ hồi em còn trong bụng mẹ. Ông chú em đặt tên cho đấy!

- Thế thì chú cậu cũng nho.

- Nho nhe gì. Ông chú em biết vài chữ đủ để Ä‘á»c tên thuốc bắc.

- Ãá»c được tên thuốc bắc là khá.

- Khá cái ăn mày. Ãá»c được, không viết được như các bà nhá»› quân bài tam cúc thôi.

- Ông chú đặt cho cậu cái tên quá nhiá»u ý nghÄ©a đấy.

- Bác bảo sao?

- Này nhé. Theo tiếng Việt, Quân Chi, nghÄ©a là hạng ngưá»i nào. Theo nghÄ©a Hán, là bậc hiá»n ấy.

Ngưá»i bán rắn cưá»i ngặt nghẽo:

- Lúc nhá» em chỉ là "Quân". Từ khi bị thá»t ông chú em thêm cho chữ "Chi" nữa. Bác có biết chữ nho không?

- Như ngưá»i ta thuá»™c quân bài tam cúc thôi.

- Có khi em khá hơn bác. Bác xem đây!

Nói xong, Quân Chi vạch ra đất hai chữ nho, cứng quèo và xệch xẹo như đặt xếp bằng que vậy.

Tôi mỉm cưá»i:

- Một chữ Hán, một chữ Nôm.

- Nho cả đấy, bố trẻ ạ.

- Không, má»™t Hán, má»™t Nôm. Ãây là hai chữ "quần che", ông chú chÆ¡i xá» thằng cháu.

- Như thế nào?

- Một là ông ấy ghét cậu...

- Ãúng! Cá»±c kỳ ghét. Em hay ăn trá»™m thuốc bắc cá»§a ông ấy.

-... Bảo cậu là loại lấy quần mà che. Hai là nói lái thì quần che tức là què chân. Cũng có thể tán rộng ra là thằng quần chị, thằng quẫn chí, thằng...

Quân Chi thét to:

- Tiên sư cái thằng chú em. Ãúng là bá»n nho thâm lắm. Chết chết, em xin lá»—i bác. Nhưng quả thật thằng chú đểu cá»±c kỳ... Mà thôi, muá»™n rồi. Em xin bác tiá»n rắn. Vợ con em nó còn đợi...

Khi nghe thấy số tiá»n, tôi lạnh cả ngưá»i. Má»™t bá»™ ngÅ© xà tám chục đồng (tiá»n năm 1972) công chần rắn, rá»­a rắn hai chục nữa. Vị chi là má»™t trăm. Vậy mà tiá»n công cắt tóc cá»§a tôi chỉ có ba hào má»™t đầu ngưá»i lá»›n, hai hào má»™t đầu trẻ con.

Phải lấy hết can đảm tôi má»›i giữ vẻ bình thản đặt vào tay ngưá»i bán rắn má»™t trăm đồng chẵn.

Quân Chi hởi hả cưá»i:

- Còn mưá»i cái mật nữa, bác lấy giùm em.

- Bao nhiêu?

- Hai chục!

- Tôi hết cả tiá»n rồi.

- Tùy bác. Ngâm rượu mà không có vài chục cái mật rắn kèm theo thì khác gì ngâm... thịt ếch.

- Tôi tưởng mỗi con rắn có một cái mật chứ?

- Mật là lộc của em. Em chỉ bán rắn chứ không bán mật. Bác có thấy em rao bán mật rắn không?

- Vậy là tôi mắc lỡm chú?

- Luật giang hồ cá»§a dân bán rắn chúng em như vậy. Vì thế quê hương chuyên nghá» bán rắn cá»§a em má»›i gá»i là Lệ Mật.

- Ãúng là đồ... rắn độc.

Quân Chi trâng tráo thừa nhận:

- Cá»±c kỳ độc bác ạ. Bác có chá»­i réo tên thành hoàng làng nhà em, thì lúc mổ rắn cho bác, em vẫn giấu mật vào mồm, có trá»i tìm!

- Thằng quẫn chí! Thằng què chân! Thằng quần che!

Ngưá»i bán rắn cưá»i ngặt nghẽo, cưá»i chảy nước mắt, cưá»i như chưa bao giỠđược cưá»i. Nghe tiếng cưá»i ấy, lòng tôi dịu hẳn lại.

Ãặng Quân Chi bá»—ng ngừng cưá»i, thấp giá»ng bảo tôi:

- Nhưng em không tệ vá»›i bác đâu, mưá»i cái mật rắn, em chỉ lấy bác má»™t chục thôi. Bác thấy em cho đẹp không? Em nói thật nhé, bác yếu lắm, chân dương cá»§a bác hư thoát hết, phải đôn nhiệt hồi há»a má»›i mong khang cưá»ng và diên thá», mà như vậy không gì bằng mật rắn.

- Bình rượu của tôi cần bao nhiêu mật rắn?

- Má»™t trăm lẻ tám, ứng vá»›i số sao thiên cang và địa sát. Sau khi nhồi vào bụng bác đủ trăm lẻ tám vị "anh hùng" này rồi, bác sẽ tha hồ tung hoành trong đám... chị em! Há» há»...

- Chú là một trong những tên đầu bò mà tôi bắt gặp đấy.

- Em biết bác nghèo. Phó cạo thì giàu vá»›i ai được. Vì vậy má»—i ngày em đưa dần cho bác mưá»i chiếc mật rắn. Thế nhé. "Chào bác! Gút bai! ÔrÆ¡voa! Tái kiến!" - Lạy bác ạ!

Cuá»™c Ä‘á»i có nhiá»u cái tình cá», cái ngẫu nhiên có lúc trùng lặp như cố ý bịa chuyện. Má»™t bình rượu rắn muốn hết mùi tanh nồng, phải ngâm thêm táo tầu, đỗ trá»ng và cam thảo mà cÅ©ng phải sáu tháng sau đó má»›i có thể uống được. Bình rượu cá»§a tôi không ngoài quy luật ấy, nghÄ©a là còn niêm phong kỹ trong góc nhà. ấy vậy mà tôi tá»± dưng lại béo dần ra, rồi dần dần hồng hào sì phệ thá»±c sá»±. Hồi đó tôi ăn cÆ¡m tập thể ở phố Hàng Giày, má»—i bữa ba hào. Ãôi khi, ngưá»i ta lại tìm thấy trong những thùng mỳ sợi má»™t xác cóc hoặc má»™t xác chuá»™t nhắt. Béo đẫy vì vậy chăng?

Ãặng Quân Chi vồ lấy cÆ¡ há»™i ấy. Má»—i lần quảng cáo tác dụng cá»§a rắn, cậu ta lại Ä‘em tôi ra làm ví dụ sống động. Y rêu rao thật vang cho má»i ngưá»i nghe:

"Kìa kìa ông phó cạo, vốn gầy bủng gầy beo. Uống rượu rắn ít lâu, trở thành đô lực sĩ. Bây giỠông béo ị. Như chú khách Hàng Bồ. Rất đẹp lòng các cô! Rất vừa ý các mợ!".

Vá»›i ngưá»i khác, chắc chắn chỉ dùng đến má»™t cái tát, còn tôi, tôi phải lạy van mãi, Quân Chi má»›i ngừng rêu rao cái bài vè khả ố đó.

Từ hôm bán rắn cho tôi, cậu ta coi tôi như ngưá»i thân, ra vào trong Ãá»n như vào nhà riêng. Có lúc cậu ta lá»… độ, có lúc cậu ta nhâng nháo, khiến mấy ông già ở trong Ãá»n vừa vui vẻ vừa khó chịu.

Thá»±c hiện cam kết vá»›i nhau, cứ cách vài ngày Quân Chi lại trao cho tôi má»™t gói giấy, hôm thì tám, hôm thì mưá»i cái mật rắn. Có lúc cậu ta đích thân Ä‘em tá»›i cho tôi. Hôm nào bận việc gì đó, cậu ta bảo vợ cầm đến. Nói tá»›i cái khoản "vợ" cá»§a cậu ta, kể cÅ©ng thật quái đản.

Má»™t lần, tôi há»i Ãặng Quân Chi:

- Chú có mấy vợ?

Ngưá»i bán rắn mặt tỉnh ănglê, trả lá»i:

- Em một vợ.

- Hình như ba vợ thì phải.

- Em lạy bác. Má»™t vợ còn chẳng có khố mà mang nữa là. Em chẳng dại. Ngưá»i ta có câu: "Má»™t vợ, nằm ngá»§ khoèo, hai vợ ra chuồng heo, ba vợ ăn bánh... bèo".






- Thế sao má»—i lần mang mật rắn đến cho tôi, lại má»™t cô khác mặt. Má»™t cô rá»— hoa má lúm đồng tiá»n, má»™t cô gầy yếu nhẽo nhèo như cái giẻ vắt vai, má»™t cô lùn choằn choằn, tròn xoe như hạt mít? Nghe nói, các cô ấy đã đánh xé nhau, phải không?
Ãặng Quân Chi ngẩn mặt ra giây lát, vừa sượng sùng, vừa trÆ¡ trẽn:

- Em xin chắp tay lạy phục bác. Thôi thì bác "đại xá" cho em. Cái thằng thổi sáo mù đặc kia còn cuỗm được cả hai chị em, huống chi em lừng lững một đấng... "vua rắn độc" như thế này...

- Ãấy là việc cá»§a chú. Tôi không phản đối, cÅ©ng không khuyến khích. Ãào hoa lắm, thì tá»± khổ thôi.

Quân Chi tá»§m tỉm cưá»i:

- Bừa phứa Ä‘i bác ạ. Thá»i buổi bom đạn ùng oàng như thế này, biết đâu ngày mai... à, mà em nghe ngưá»i ta nói rằng bác cÅ©ng vốn là khách văn chương thất sá»§ng phải không?

- Liên quan gì đến việc này?

- Em xin phép ra cho bác má»™t vế đối. Nếu bác đối được, em thá» có các vị thánh trong Ãá»n này, sẽ biếu không bác số mật rắn chưa giao đủ. Em lấy việc bản thân em mà ra đối nhé?

- Hay đấy. Ra vế đối đi!

- Vậy bác nhá»› kỹ nhé: "Vợ cả, vợ hai, hai vợ Ä‘á»u là vợ cả"! Nếu bác không đối được, em phạt bác, giá mật rắn bác phải trả gấp đôi em. Hai từ vợ cả, mang nghÄ©a đôi đấy bác ạ!

- Quả là thằng què chân láu cá, thằng đểu số má»™t trên Ä‘á»i này. Câu đối cá»§a cậu oái oăm quá.

Ãặng Quân Chi cưá»i ròn câng cấc:

- Bác cứ chửi đi. Em chỉ muốn chứng minh cho bác rõ em không đến nỗi quẫn chí như bác tưởng đâu.

- Thế cậu đã đối được chưa?

- Em đã tự đối được.

- Cho nghe thá»­.

- Nhưng bác phải làm phần đối của bác.

- Ãã hẳn.

- Vậy thì: "Yêu đào, yêu liễu, liễu yêu chẳng nhẹ yêu đào".

- Tôi phì cưá»i:

- Ãúng là cái thằng "quẩn chị"! Cứ xét khẩu khí mày, mày quả là loại lăng nhăng Ä‘a tình quá. Nhưng hai từ "yêu đào" không ổn...

- Lăng nhăng đa tình đâu chỉ riêng em? Khối, ông nỠông kia bẩn gấp trăm. Nào, đến lượt em rửa tai nghe bác.

- Tôi mới thoáng nghĩ ra một vế đối có lẽ chưa chỉnh lắm. Này nhé: "Rắn đầu, rắn mặt, mặt rắn cũng loại rắn đầu".

Ãặng Quân Chi nheo nheo đôi mắt sắc sảo rồi nhảy cẫng lên:

- Tuyệt! Tuyệt! Bác vừa nhắc đến nghỠnghiệp của em, vừa chửi mắng khéo em. Thế mà bác cứ bảo chưa chỉnh. Thôi được, em chịu thua. Chán quá, định xoay bác, mà không xong.

Sau khi ngưá»i bán rắn tập tá»…nh Ä‘i ra, tá»± dưng tôi thấy buồn buồn trong lòng. Thằng cha cÅ©ng khá nhanh nhạy, nói theo kiểu cổ là khá mẫn tiệp. Cái gì đã đẩy hắn tá»›i cảnh huống hôm nay? Ãiá»u gì khiến hắn lênh phênh, bừa bãi và dối trá? Tôi thở dài. Cảm chuyện ngưá»i. Cảm chuyện mình.

"Má»™t trăm linh tám vị anh hùng" mà Ãặng Quân Chi hoặc các cô vợ y giao cho tôi, tôi cẩn thận gói lại, cất Ä‘i. Má»—i lúc đưa mật cho tôi, Quân Chi thưá»ng khuyên tôi nên nuốt vào bụng, hÆ¡n là ngâm trong rượu. Tôi chỉ im lặng nhìn hắn, rồi lục tìm ví tiá»n lép kẹp cá»§a tôi mà trả đủ số. Hắn cÅ©ng im lặng nhìn tôi. Cả hai như âm thầm đối thoại vá»›i nhau, rằng: -"Tá»™i nghiệp ông già phó cạo. Tôi thương ông, nhưng tôi vẫn cứ lá»™t sạch má»™t ngày công vất vả cá»§a ông. Bởi vì, tôi đói!" - "Này, thằng què! Tao biết rõ mày đã đối xá»­ thế nào cùng tao. Nhưng cầm lấy cho khá»i đói. Còn tao, tao chịu khó thức khuya, câu ít cá dưới hồ, cÅ©ng kiếm được vài đồng bạc. Ãừng lo cho tao!".

Ãó, kẻ này biết rõ ruá»™t gan kẻ kia! Có má»™t Ä‘iá»u tôi thích thú ở Ãặng Quân Chi là cái tài dệt chuyện cá»§a hắn. Dệt má»™t cách bài bản, ly kỳ và thông minh nữa. Hắn không chỉ giá»i moi tiá»n cá»§a tôi, mà còn lá»™t cả "chất xám" cá»§a tôi. Những đêm khuya rá»—i rãi, hắn thưá»ng mò vào trong Ãá»n, kể má»i chuyện ba xí ba tú cho mấy ông già nghe, để rồi nằn nì tôi kể cho hắn má»™t đôi Ä‘iá»u có liên quan tá»›i rắn. Tôi hào hứng kể vá»›i hắn rằng, theo má»™t cuốn sách nào đó, ngưá»i ta nói ở bên Mông Cổ có loại rắn tên là Ãôn-gôi Khốc-khôi được coi là độc nhất thế giá»›i. Ãôn-gôi Khốc-khôi không cần cắn bập vào da thịt. Cách xa ba mét nó đã phóng ra ná»c độc giết chết ngay lập tức từ ngưá»i tá»›i lạc đà, mãnh thú và chim ác. Vì thế từ nhiá»u năm nay, ngưá»i ta biết rằng có tồn tại con Ãôn-gôi Khốc-khôi, song chưa thấy má»™t ai thấy rõ hình thù và Ä‘á»i sống sinh thái cá»§a nó. Còn ở bên ấn Ãá»™, có má»™t giống chồn tên là Rích-ki-Tích-ki-Ta-vi, chuyên săn diệt rắn độc. Rích-ki-Tích-ki-Ta-vi bằng má»™t cú nhảy tuyệt vá»i lên khoảng không, lúc rÆ¡i xuống, bao giá» nó cÅ©ng ngoạm đúng và cắn nát cổ rắn. Vì thế, ngưá»i ?ng-lê, ngưá»i Hà Lan, ngưá»i Bồ Ãào Nha khi sang ấn Ãá»™, đã không tiếc bá» ra từng lạng vàng mua má»™t con Rích-ki-Tích-ki-Ta-vi, để làm vệ sÄ© cho há».

Ngày hôm sau, tại má»™t ngã tư nào đó, lúc ngồi bán rắn, Ãặng Quân Chi đã phồng mang trợn mắt kể cho má»i ngưá»i nghe rằng chính hắn đã sá» thấy, đã ăn gá»i má»™t con Ãôn-gôi Khốc-khôi có nguồn gốc ở sa mạc Gô-bi. To gan hÆ¡n, hắn còn kể: má»™t vị tùy viên ở sứ quán Mông Cổ đã yêu mến, đổi cho hắn má»™t con Ãôn-gôi Khốc-khôi lấy hai cặp mang-bành và hổ-trâu. Gặp dịp thuận tiện sẽ còn má»i hắn sang thăm Mông Cổ để biểu diá»…n kỹ xảo bắt rắn. Chà chà, cái thằng!

Bẵng Ä‘i ná»­a tháng trá»i không thấy Ãặng Quân Chi vào chÆ¡i trong Ãá»n. Kể cÅ©ng lạ, tá»± dưng tôi thấy bồn chồn đượm chút lo lo cho hắn, như tình cảm đối vá»›i chính ngưá»i ruá»™t thịt cá»§a mình. Không đừng được, tôi phóng xe đạp Ä‘i tìm má»™t vài đầu phố, nÆ¡i hắn vẫn ngồi ba hoa vá»›i đám đông mua rắn.

Tại má»™t cá»­a hàng bún xáo, tôi gặp ngưá»i vợ thứ hai cái cô gày yếu nhẽo nhèo cá»§a hắn. Cô Ä‘ang vừa ho, vừa ngồi nhổ lông vịt, lông ngan. Hàng chục con ngan và vịt đã cắt tiết, nhúng nước sôi, nằm trong má»™t chiếc rổ lá»›n.

- Này, độ này chồng cô Ä‘i đâu thế? - Tôi há»i.

Cô gái không trả lá»i. Tôi lạ lùng và kiên nhẫn há»i lại cô ta đến lần thứ ba câu há»i ấy. Cô gái khó nhá»c ngẩng mặt lên, nét mặt xanh xao, đôi mắt trắng dã như mắt lợn luá»™c, rồi cô cưá»i khì má»™t tiếng, khuôn mặt nhăn nhúm thảm thương:

- Ông há»i "chồng" tôi ấy à? Cái thằng tập tá»…nh trá»i đánh thánh vật ấy à? Má»i ông vào nhà đá mà tìm nó. Chồng! Chồng! Pá»±t sì...

- Chuyện thế nào vậy cô?

- Trá»i đất Æ¡i, đã bở hÆ¡i tai ra, không thở được, còn đến quấy rầy. Ông có mắt không?

- Mắt thì lúc nào tôi cũng có, ở trên mặt tôi đây này.

- Thế ông thong manh à, mà không thấy từ giỠđến chiá»u tôi còn phải nhổ lông, mổ lòng những ngần này ngan vịt, để cho bà chá»§ hàng có thịt bán bún? Ông có biết thương ngưá»i không?

- Bây giỠthì tôi biết thương đây - Nói xong, tôi rút ở túi ra và giúi vào tay cô ta tỠgiấy hai đồng.

Nét mặt cô gái dịu đi, đôi môi cũng mất vẻ cong cớn. Cô nói:

- Nó Ä‘i tù rồi. Giam ở Công an Hoàn Kiếm ấy. Nếu ông xót nó thì má»i ông vào đấy mà tiếp tế cho nó.

- Rầy rà nhỉ? Tội gì vậy?

- Nổi cáu vá»›i khách, rồi quăng rắn vào mặt khách. Ãể cho mang - bành cắn vào mặt ngưá»i ta.

- Chết! Chết! Mang-bành độc lắm. Ngưá»i ta có việc gì không?

- Ông Ä‘i mà há»i há».

- Thế các cô... các cô... các cô vợ cá»§a chú ấy, có Ä‘i thăm há»i chú ấy không?

- Các cô nào, vợ nào? Cả tôi nữa phải không? - Cô ta nhìn tôi, lá»™ vẻ giá»…u cợt, khinh bỉ, rồi cưá»i giòn má»™t hồi.

- Ôi... cái ông phó cạo tá»™i nghiệp này, đúng là "ngưá»i Ä‘á»i". Chẳng có đứa nào là chồng, cÅ©ng chẳng có con nào là vợ, ái tình bá» hồ mà, ông Æ¡i là ông Æ¡i. Nhân đây, tôi xin có lá»i mách giùm ông nhé. Tôi há»i ông đã nuốt hết mấy chục cái mật rắn chưa?

- Chưa!

- Vì sao vậy?

- Tôi ngỠngợ có cái gì không ổn, nên không nuốt.

- Ôi, thế thì ông ở hiá»n gặp lành đấy.

- Thế à?

- Chứ gì nữa. Toàn là mật vịt mật ngan cả đấy thôi.

- Mà thủ phạm tiếp tay cho hắn là cô?

- Còn sao nữa.

- Sao cô nỡ thế?

- Ãói mà, đức ông Æ¡i.

- Một cặp canh ty rất đẹp đôi!

- CÅ©ng cảm Æ¡n ông có lá»i khen. Thôi, tôi trả lá»i ông vậy cÅ©ng bõ hai đồng bạc cá»§a ông rồi đấy.

- Tôi trả thêm hai đồng nữa. Cho tôi há»i thêm vài câu.

Nói xong tôi lại rút đưa cho cô hai đồng nữa, bụng nghÄ© "mất toi hai buổi công tác cắt tóc cá»§a mình". Cô gái giật lấy tá» tiá»n giấy, nhét vá»™i vào cái coóc-xê trước bá»™ ngá»±c lép kẹp, nhoẻn cưá»i:

- Ông muốn lấy khẩu cung gì thì lấy đi, quàng lên kẻo tối.

- Chú ấy bảo quê ở Lệ Mật?

Lại má»™t cái cưá»i giòn khanh khách cá»§a cô gái:

- Con ** mẹ cái thằng bịp! Thưa vá»›i ông rằng: Lệ Mật là quê nhà tôi ạ. Tôi vá» Lệ Mật lấy rắn, những con rắn vứt Ä‘i, ngưá»i ta đã bá» hết nanh liêm, rút hết ná»c độc ấy mà, rồi bán lại cho nó, nó Ä‘em bán lại cho các ngưá»i đấy. Còn quê nó ấy ư? Có quá»· biết. Ông còn há»i gì thêm nữa không?

- Cảm Æ¡n cô. Ãá»§ lắm rồi. Lẽ ra tôi phải trả cô bốn chục má»›i đúng!

Lại chừng nửa tháng sau.

Má»™t hôm tôi liá»u mạng sang bên huyện Gia Lâm vào giữa ban ngày. Tôi nói liá»u mạng vì hồi ấy máy bay Mỹ bắn phá dữ dá»™i thành phố. Chẳng mấy ai dám Ä‘i cầu phao sông Hồng vào lúc chín mưá»i giá» sáng cả, trừ má»™t số cán bá»™ và bá»™ đội có công chuyện khẩn cấp. CÅ©ng may không có gì xảy ra. Khoảng sáu giá» chiá»u thì tôi vỠđến nhà, ngưá»i nhão nhừ mệt má»i.

Ãặng Quân Chi ngồi lù lù trên chiếc ghế đá ở ngoài dinh Trấn Ba. Thấy tôi, hắn đứng lên, reo to:

- Ôi... Bác có mong em không?

- Cũng có mong.

- Còn em thì nhớ bác quá.

- Cứ cho là như vậy đi! Chú vui vẻ nhỉ! Mà... xanh xao, bủng beo thế kia kìa!

- Chả sao, bác ạ. Em vỠLệ Mật xây lấy ba gian nhà. Thì cũng phải lo cho có chỗ chui rúc chứ bác? Giá mà bác vỠchơi thăm cơ ngơi nhà cửa của em. Cực kỳ, bác ạ!

- Toàn bằng đá?

- Em nhỠđổ bê-tông thôi.

- Có cá»­a sổ sắt! Có ngưá»i bồng súng đứng gác. CÆ¡m bưng tận miệng, nước rót tận mồm, phải không?

Ãặng Quân Chi tròn mắt, lè lưỡi đứng im. Tôi bảo hắn theo tôi vào phòng. Thuốc lá! Trà ! Rượu! Chúng tôi chuyện trò cùng nhau chừng vài tiếng đồng hồ. Ãặng Quân Chi uể oải ngáp dài, đứng lên vươn vai:

- Bác cho em suy nghÄ© đã. Cảm Æ¡n bác đã thá»±c tâm cho em những lá»i vàng ngá»c, bác đã lo cho em hÆ¡n cả mẹ đẻ cá»§a em. Nhưng em không vá» Gia Lâm đâu. Em tởm cái Ä‘á»i công chức lắm.

- Sao vậy?

- Tâm tính em há»ng mất rồi. Vả lại, ngưá»i ta nói: "Sập gụ nhà quê không bằng ngồi lê Hà Ná»™i...".

- Bậy nào. Bên ấy là cÆ¡ sở sản xuất lá»›n. Ngưá»i ta cÅ©ng chẳng thiếu gì kẻ đảm đương công việc. Chá»— há» quen thân vá»›i tôi, há» nể nhá»i má»›i nhận chứ.

- Em chán ngấy rồi. Theo Phật chết đói, theo Quan chết đòn. Ãem thân vá» vá»›i triá»u đình. Hàng thần lÆ¡ láo phận mình ra sao? Chắc bác lại cho rằng em bịp, nếu em nói trước Ä‘ay em đã từng là á»§y viên văn xã cá»§a má»™t huyện?

- Không, vá» Ä‘iá»u này thì tôi hoàn toàn tin.

- Vậy mà bác còn gò em? Em há»ng mất rồi, không làm lại được đâu.

- Ngày xưa cũng có lúc tôi nghĩ thế.

- Thì ngày nay bác cũng vẫn là "trốn việc quan đi ở chùa" đấy thôi.

- Tôi khác, chú khác. Chú còn trẻ...

- Gần lửa thì mặt nào cũng rát như nhau. Mà kỳ quái thật, bác biết rõ ràng em lừa bịp bác từ đầu đến chân sao bác còn thương em?

- Tôi cÅ©ng đã tá»± há»i mình như vậy.

- Thế thì bác nhá»c lòng làm gì?

- Quả thá»±c chú đã tệ bạc vá»›i tôi quá nhiá»u, chú què ạ. Có Ä‘iá»u, chú đã bắt được tôi làm tù binh, kể từ hôm chú nói vá»›i tôi rằng chú đói. Từ bé đến giá» tôi cÅ©ng đã đói nhiá»u lần mà đói khá»§ng khiếp ấy. Chú thì chẳng biết gì vá» cái năm ất Dậu đâu.

- Ãối vá»›i em, những chuyện cổ tích ấy chẳng có ý nghÄ©a gì! Và bác, em xin bác đừng Ä‘em những giáo lý khô khan, vô hồn ấy ra mà ràng buá»™c em. Trước hết, em chẳng có tài cán gì để mà đáng tiếc. Hai là, có tài thá»±c sá»± cÅ©ng chẳng có ích gì. Ãá»i lá»™n xá»™n lắm, Bàng Thống bị tống vá» huyện Lôi Dương, nên Bàng Thống trở thành thằng nát rượu, Tần Cối được đặt lên ghế tể tướng, thì Tần Cối có dịp để tung hoành... Ngày mai, em lại Ä‘i bán rắn, bán mật rắn.

- Nghĩa là lại bịp?

- Rắn thá»±c sá»± sao gá»i là bịp!

- Rắn thật mật giả. Cái số mật ngan mật vịt ấy, tôi đã ném xuống hồ cho nó... bơi rồi.

Nét mặt Ãặng Quân Chi lạnh băng, không xấu hổ, không ân hận, cÅ©ng không nhâng nháo và cÅ©ng không quá»· quyệt hÆ¡n.

Tôi không thuyết phục tu tỉnh nổi cho ngưá»i bán rắn. Vá» sau, hắn Ä‘i đâu, tôi không rõ. Hắn trở nên ngay thẳng hÆ¡n, hay cong queo hÆ¡n, tôi không biết. Tôi hài lòng vá» mình. Tôi đã làm cái phần việc, cái nghÄ©a vụ trong phạm vi có thể cá»§a mình. Ãôi lúc nghÄ© tá»›i Ãặng Quân Chi, tôi cÅ©ng hÆ¡i buồn buồn. Nhưng biết làm sao được? Những mảnh Ä‘á»i, trong đó có tôi, cứ việc tản ra, cứ việc tụ lại, theo gió, theo bão, cuá»™c Ä‘á»i rào rạt cuốn Ä‘i.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #122  
Old 20-05-2008, 10:08 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Lụy
Tác giả: Trần Duy

Hiá»n là bác sÄ©. Tôi bạn vá»›i Hiá»n từ lúc còn há»c trung há»c. Ngày toàn quốc kháng chiến, Hiá»n đã hết hạn ná»™i trú và tham gia mặt trận. Má»—i ngưá»i má»™t phương tản lạc theo từng chiến dịch.

Việc gặp lại nhau trên đưá»ng kháng chiến thật hiếm có. Và tôi đã gặp được Hiá»n trên đưá»ng cùng Ä‘i chợ Rã.

Năm ấy rét. Hai đứa rá»§ nhau vào má»™t cái quán ven đưá»ng. Ãêm có trăng, càng vá» khuya, trăng càng sáng, rét càng dữ. Tôi và Hiá»n không ngá»§ được, phần vì rét, phần vì lâu ngày không gặp lại, chúng tôi rá»§ nhau ra rìa rừng ngồi nói chuyện. Ãá»§ má»i chuyện để nói, để nhắc. Từ chuyện lúc trẻ há»c ở Huế đến những ngày cùng là sinh viên ở Hà Ná»™i. Bá»—ng Hiá»n há»i tôi:

- Ông có nhớ hồi tôi vỠthực tập ở Viện Giải phẫu không nhỉ?

- Có, hình như trước năm 1942?

Hiá»n im lặng, rồi anh nói như thì thầm:

- Và cÅ©ng từ ngày ấy tôi có má»™t suy nghÄ© vá» con ngưá»i, vá» cái giá trị hữu hạn và vô hạn cá»§a nó.

Hiá»n lấy tay xoa vào nhau và áp vào tai cho đỡ rét rồi nói tiếp:

- Chính ở Viện Giải phẫu tôi đã hiểu má»i bất ngá», má»i bất hạnh Ä‘á»u có thể đến vá»›i con ngưá»i.

Ngày ấy, đại chiến Thế giá»›i lần thứ hai, Nhật đánh Pháp bắt đầu ở biên giá»›i. Tình hình Hà Ná»™i không yên, anh chị tôi lúc bấy giỠở góc đưá»ng Wiellé (1) và Chanceaulme (2), vừa dá»n vào Sài Gòn rồi sang Pháp. Tôi đến ở thay anh chị tôi, vừa trông nhà vừa có nÆ¡i trú há»c. Lúc bấy giá» tôi há»c xong năm thứ ba vào thá»±c tập ở nhà thương Phá»§ Doãn. Anh chị tôi có má»™t ngưá»i giúp việc tên là Lụy. Tôi nhận nhà cùng cả ngưá»i giúp việc. Tôi không mấy khi để ý đến cô ta, cô ta cÅ©ng chỉ như cái bóng trong nhà. Không mấy khi tôi há»i chuyện và há»i han Ä‘iá»u gì trừ việc đưa tiá»n Ä‘i chợ hoặc mua bán những thứ cần thiết. Thật ra lúc bấy giá» chúng ta còn bận tâm nhiá»u thứ khác hÆ¡n là má»™t ngưá»i ở quê lên giúp việc.

Tôi bận há»c, lại còn nhận làm gia sư cho má»™t gia đình ở Bưởi, chuyến tàu Ä‘iện cuối cùng đưa tôi vỠđến Bá» Hồ đã quá chín giỠđêm. Dù khuya đến mấy, vỠđến nhà tôi vẫn thấy cô ngồi ở cá»­a chá» tôi. Cô lặng lẽ đứng dậy sắp xếp bữa cÆ¡m, thưá»ng lệ cô chá» tôi ăn xong, rồi má»›i ăn. Sá»± cách biệt ấy làm tôi áy náy nhưng vẫn không nghÄ© ra cách sắp xếp khác. Cái gì đã làm tôi có cái nhìn xa cách ấy? Và tôi cÅ©ng không thể không xem cô Lụy là má»™t con ngưá»i hiện hữu trong nhà tôi.

Có hôm nghỉ há»c sá»›m vỠđến nhà bất chợt tôi thấy cô đứng ngắm mình trước gương to và cÅ©ng lần đầu tiên tôi nhận thấy cô đẹp, rất đẹp. Qua gương cô nhìn thấy tôi nên sợ hãi úp mặt vào tay. Qua kẽ tay tôi thấy đôi mắt Ä‘en thoáng lo, thoáng cưá»i, thoáng vui. Chỉ tiếc tôi không là há»a sÄ© như cậu để có thể vẽ cô hôm ấy. Cái hay cá»§a nghá» cậu là cậu thấy được cái đẹp cá»§a con ngưá»i, tôn cái đẹp ấy lên cho cuá»™c sống. Còn tôi, cái nghá» chỉ thấy những bệnh tật, những thân hình tiá»u tụy, những gì không đẹp đẽ cá»§a con ngưá»i vá»›i mục đích giành giật con ngưá»i ra khá»i cái chết, trả há» vá» cuá»™c sống.

Lần đầu tiên tôi thấy chiếc khăn má» quạ ôm khuôn mặt trái xoan cá»§a cô rất duyên dáng so vá»›i đầu tóc xoăn tít, bù xù hoặc chải trần cá»§a các cô gái Hà Ná»™i. Ngưá»i cô cân đối, cao chừng má»™t thước sáu, ngá»±c nở nang che bằng má»™t chiếc yếm xanh đã ngả mầu. Tôi cảm thấy bất nhã khi nhìn cô như má»™t vật trưng bày, tôi nói như vừa để giãi bày vừa xin lá»—i:

- Hôm nay tôi má»›i nhìn cô được kỹ, không thế nhỡ ra đưá»ng chẳng nhận được ra thì khốn!

Và cÅ©ng lần đầu tiên có nụ cưá»i giữa cô và tôi, và cÅ©ng lần đầu tiên tôi nhận được má»™t nụ cưá»i rất xinh tươi trên má»™t khuôn mặt đôn hậu và đẹp cá»§a cô Lụy.

Năm ấy đã đến những ngày cuối tháng chạp tôi không thấy cô như má»i ngưá»i Ä‘i làm ngỠý vá» quê ăn Tết. Thấy cô đứng cạnh bàn, tôi há»i:

- Cô đã cần vỠquê hôm nay chưa hay chỠđến hai tám?

Cô không trả lá»i và há»i tôi:

- Thưa cậu, cậu không vỠtrong ấy ăn Tết ạ?

- Còn cô?

- Cháu không có Tết ạ!

Tôi nghe cô nói một cách tự nhiên và đơn giản.

- Tại sao thế cô Lụy?

Cô ấp úng và lúc nào cô cÅ©ng ấp úng như vậy để trả lá»i những câu tôi há»i.

- Thưa cậu cháu không có Tết ạ. - Và cô nói tiếp:

- Cậu đốc cần sắm Tết như thế nào cậu bảo cháu. Hôm nay đã hai bảy rồi ạ.

Và trải qua hai cái Tết cô lo cho tôi mà không vỠquê.

Tôi thấy cô mặc toàn quần áo cÅ© nhưng tôi không bao giá» có ý định mua sắm hoặc gợi ý cho cô mua sắm. Có hôm tôi đưa tiá»n công cho cô và nói:

- Cô xem có cần mua sắm gì không?

Cô không tá» thái độ vui mừng, nhưng tay vẫn cầm tiá»n.

- Thưa cậu, cậu giữ hộ cháu, lúc nào cậu cho cháu một thể, cháu giữ sợ mất lắm!

Hình như cô Lụy trước kia xem anh chị tôi là nơi nương tựa chính và nay cô chỉ còn biết nhìn vào tôi. Nhưng qua cái rụt rè ngần ngại, tôi có cảm giác cô không thể đặt nơi nương tựa ấy vào tôi. Cái gì đã gây cái nhìn ngắt quãng ấy ở cô?

Tôi trả lá»i:

- Cậu đừng quên rằng ngày ấy cô Lụy xem mình là ngưá»i ở và cậu là cậu chá»§. HÆ¡n nữa cậu chá»§ lại là cậu đốc.

Cái danh hiệu "cậu đốc" mà xã há»™i lúc bấy giỠđã phong quá sá»›m cho các sinh viên trưá»ng Y đã tạo ra khoảng cách chết ngưá»i ấy.

Hiá»n tiếp theo tôi:

- Và Ä‘iá»u ấy thật ra cÅ©ng đã có ở tôi, nó ẩn trong suy nghÄ© cá»§a tôi và tôi cÅ©ng không há» muốn xua nó ra khá»i cách suy nghÄ© cá»§a mình.

Tôi bảo Hiá»n: tuy nó không hay nhưng cần thiết cÅ©ng chẳng nên xua nó vì chính nhá» nó mà cậu không giống Nghị Hách trong Tắt đèn, cÅ©ng chính nhá» con đưá»ng mòn nghiệt ngã ấy đã định hình cuá»™c sống cá»§a cậu để cậu không rÆ¡i vào những lá»—i lầm đáng tiếc.

Hiá»n nói:

- Nhưng vì nó mà Ä‘iá»u đáng tiếc ấy vẫn cứ đến, không cách này thì cách khác.

- Vậy cậu chá»n cách nào?

- Thật ra tôi không phải là ngưá»i muốn chá»n!

Ãêm rừng và trăng rừng lạnh buốt. Tiếng hoẵng kêu, tiếng nước lần róc rách rÆ¡i trên bản xa. Hiá»n nói tiếp:

- Tôi phải nói vá»›i cậu rằng sá»± có mặt cá»§a cô Lụy đã làm cuá»™c sống há»c hành cá»§a tôi ổn định từ ăn mặc, giưá»ng chiếu. Có lúc tôi nghÄ© đến những câu chuyện vá» má»™t ngưá»i đẹp trong quả thị hoặc trong tranh bước ra ngoài Ä‘á»i để giúp đỡ lo toan má»i việc cho tôi; cô Lụy ở trong nhà như má»™t cái bóng nhưng má»™t cái bóng có hồn. Có hôm tôi Ä‘ang há»c bất chợt ngẩng đầu thấy cô im lặng nhìn tôi, má»™t cái nhìn huyá»n bí cá»§a má»™t ngôi sao lạ, cá»§a má»™t kẻ ước nguyện má»™t Ä‘iá»u gì. Trong trưá»ng hợp như thế tôi lại im lặng cúi đầu xuống sách.

ở những ngưá»i nghệ sÄ©, nhìn má»™t thá»±c thể đẹp là cái đẹp ấy được chuyển vào tranh: từ má»™t mỹ nhân đến con gà, con bướm, từ má»™t cái hoa đến đôi giầy rách, từ má»™t lá cỠđến má»™t ngá»n sóng, tảng đá...Cái đẹp ở các cậu không thông qua má»™t lăng kính méo mó cá»§a xã há»™i nhưng những ngưá»i như chúng tôi thì không có được cái giáo dục thẩm mỹ toàn diện ấy. Hiá»n thở dài:

- Cô ấy đẹp, nhưng chính tôi cũng không hiểu vì lẽ gì mà mình không dám nhích lên một bước dù là một bước rụt rè.

Có má»™t hôm tôi vào nhà Bách hóa Gô-Ä‘a (3). Tôi Ä‘i xem các hàng xa xỉ, nước hoa, cà-vạt, đồng hồ... bá»—ng tôi nhìn đến má»™t chiếc áo con nịt ngá»±c, chiếc áo đặt trên ngá»±c má»™t hình mẫu đẹp, tôi nghÄ© đến bá»™ ngá»±c cô Lụy. Tôi rụt rè há»i giá, cô bán hàng nhìn tôi cưá»i:

- Anh dùng à?

Tôi lần đếm số tiá»n dạy há»c vừa nhận được đắn Ä‘o chưa dám trả lá»i thì cô bán hàng đã lấy chiếc áo đặt vào tay tôi và nói:

- Nếu tặng thì đẹp, nếu dùng cho anh thì hơi rộng.

Tôi cÅ©ng nhạt nhẽo cưá»i theo vì số tiá»n phải trả tương đương vá»›i mưá»i ngày ăn! Tôi Ä‘em chiếc áo vá» nhà đặt lên bàn. Má»™t hôm Ä‘i há»c vá» trước giá», tôi thấy cô Lụy mân mê cầm chiếc áo lên xem, lúc quay lại thấy tôi, tôi cảm thấy cô vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi đặt vá»™i chiếc áo xuống bàn và định chạy xuống bếp. Tôi cầm chiếc áo đưa cô:

- Cô cất cái này vào tủ hộ tôi, tôi quên để ở bàn.

Cô đáp:

- Cháu cũng định cất, nhưng không thấy cậu bảo nên không dám.

Cô đem chiếc áo cất vào tủ và nói khẽ:

- Ãẹp thế!

Thế là chiếc áo được cất vào tá»§. Cậu sẽ há»i tôi tại sao lại mua? Mua để làm gì? Và tại sao lại không tặng cô ta?

Tôi cÅ©ng há»a theo:

- ừ, tại sao cậu không tặng cô ta?

Hiá»n đáp:

- Tôi không thể tặng má»™t cách tùy tiện như vậy, thứ nhất tại vì gái quê ngưá»i ta vẫn dùng yếm, lẽ thứ hai có thể là cái lẽ làm tôi không tặng cô ta được vì có má»™t nhà văn Pháp nào đó mà tôi quên tên có nói: Nếu má»™t ká»· vật anh tặng mà không gá»­i gắm vào đấy má»™t phần cá»§a tâm hồn mình thì món quà tặng ấy sẽ thành má»™t món cho vô lá»… và trịch thượng. Tôi không dám đưa mặc dù tôi nghÄ© rằng cô Lụy mặc sẽ vừa. Nhưng nếu cô mặc thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Tôi nói vá»›i Hiá»n:

- Trong quan hệ, cậu dở sách ra Ä‘á»c từng dòng để chiếu theo đó mà đối xá»­ giữa con ngưá»i vá»›i nhau thì quả cậu là má»™t ông đồ Tây thật sá»± rồi.

Hiá»n đáp lại có vẻ trách móc:

- Cậu sẽ nghÄ© thế nào vá» tôi nếu tôi gá»­i gắm vào món quà "thân tình" ấy má»™t phần cá»§a tâm hồn mình? Thì Ä‘iá»u ấy sẽ là má»™t trò đùa giả dối hay má»™t trách nhiệm? Tôi sợ má»™t trách nhiệm, cÅ©ng sợ má»™t trò đùa giả dối ngang thế. Ãó là phần suy nghÄ© cá»§a tôi, còn cô Lụy nghÄ© thế nào vá» tôi?

Hằng ngày tôi vẫn bắt gặp cô khóc má»™t cách thầm lặng. Nếu nói rằng vì tôi mà cô Lụy buồn thì quả là má»™t suy Ä‘oán quá chá»§ quan nhưng nếu vì gia cảnh thì sá»± việc xảy ra cÅ©ng quá lâu rồi bởi theo lá»i anh chị tôi thì bố mẹ cô có má»™t bè vó, năm lụt to bè vỡ, hai ông bà mất tích, cô Lụy trôi dạt vào bến nhà thá» xứ. ÃÆ°á»£c cứu vá»›t và năm 1938 cô lên Hà Ná»™i, anh chị tôi gặp cô ở chợ ngưá»i Ô Cầu Dá»n và đưa cô vá» nuôi.

Có má»™t hôm tôi Ä‘i dạy vá» rất khuya cô vẫn ngồi chỠở cá»­a, im lặng như má»™t pho tượng. Khi thấy tôi vá» cô đứng dậy và há»i:

- Cậu xơi cơm chưa ạ?

Cô dá»n cÆ¡m, tôi ăn xong thì vừa đúng 12 giỠđêm.

Sáng hôm sau, lúc tôi vừa dậy thì đã thấy cô Lụy xách má»™t bá»c nhỠđựng má»™t ít quần áo. Tôi chưa kịp há»i thì cô đã nói:

- Thưa cậu, cháu xin phép cậu vỠquê.

Tôi nghÄ©: ngay cả ngày Tết cô cÅ©ng không vá» quê, sao ngày thưá»ng cô lại xin vá» quê? Mà quê cô ở đâu, tôi biết há»i cô, cô sẽ không trả lá»i, giữ cô ở lại cÅ©ng không được, tôi đành nhận lá»i cho cô vá». Tôi đưa tiá»n công, cô cầm tiá»n và bá»—ng oà lên khóc. Nhân thể tôi nói thêm:

- Ra đi mà buồn thế thì cô vỠlàm gì?

Cô ấp úng trong nước mắt:

- Không phải cháu buồn đâu ạ.

Tôi tiá»…n cô ra ga Hàng Cá» vá» Nam Ãịnh. Tôi há»i cô:

- Vá» Nam Ãịnh rồi cô vỠđâu?

- Cháu vỠCổ Lễ, Nam Hồng.

- ở đấy có ai?

Cô đáp:

- Có ạ.

Ãến giá» tầu chạy, cô chào tôi vừa khóc vừa nói: Trá»i rét cậu đừng Ä‘i đêm nữa!

Tầu rá»i ga.

Tôi vá» nhà bá»—ng cảm thấy trống trải, không có ngưá»i chỠđón, không có ngưá»i mong đợi. Và Ä‘iá»u làm tôi không ngỠđến là sá»± vắng mặt cá»§a cô Lụy, đã có má»™t ảnh hưởng rất lá»›n trong nếp sống hằng ngày cá»§a tôi. Cô Lụy đột ngá»™t ra Ä‘i, ở tôi bá»—ng có cái gì hẫng hụt, mất cân bằng. Cái ấy là cái gì? Má»™t nếp quen, má»™t phản xạ hay là má»™t tình cảm chưa được định hình?

Nhân má»™t đợt thá»±c tập ở vùng quê, tôi xin Ä‘i Nam Ãịnh. Nếu nói là nhá»› thì chưa hẳn đúng, nhưng mục đích tôi xin Ä‘i Nam Ãịnh là để nhân cÆ¡ há»™i tìm cô Lụy.

Tôi vá» Cổ Lá»… há»i má»™t sư nữ, tôi được biết cô Lụy có đến xin nhà chùa ở nhá». Sư bà nghe cô Lụy ở Hà Ná»™i vá» nên từ chối. Không nÆ¡i nương tá»±a, không có giấy tùy thân, lý trưởng Nam Hồng thấy cô xinh đẹp nên đã ép cô làm lẽ hắn. Sợ vợ cả ghen nên đã Ä‘em gá»­i cô Lụy nay đây mai đó những nÆ¡i quen biết. Tôi tìm được ra nhà cô ở - má»™t cái lá»u tá»±a vào má»™t bức tưá»ng sắp đổ, má»™t chiếc chiếu che bên ngoài thay cá»­a. Trong nhà le lói má»™t ánh lá»­a bếp. Khi thấy tôi cô kêu lên:

- Ôi! Cậu, cậu...

Tiếng gá»i tuy là chào nhưng vẫn ẩn má»™t lá»i cầu cứu! Cô bảo tôi:

- Nhà chỉ có ổ rÆ¡m, cậu đừng vào, cháu đứng đây vá»›i cậu. Tôi nhìn cô Lụy mắt thâm Ä‘en, đôi môi cánh cung khô và nhợt nhạt. Cô Lụy quay ngưá»i nhìn thẳng vào mắt tôi. Có lẽ lần đầu tiên đôi mắt ấy đã chạm vào ngưá»i tôi, tâm hồn tôi. Tôi không biết nói gì và cÅ©ng không biết há»i gì cô. Tôi chỉ biết là cô Ä‘ang khóc. Tại sao suốt cả Ä‘á»i chỉ lấy khóc thay lá»i nói? Và nếu nói được thì cô sẽ nói Ä‘iá»u gì?

Cô nói:

- Cậu nghỉ trên tỉnh, vậy cậu vỠkẻo muộn, cháu sẽ lên cậu.

Tôi mừng và há»i lại. Cô Lụy đáp:

- Cháu không dám dối cậu, nhưng...

Tôi há»i tiếp:

- Nhưng làm sao?

Cô vừa khóc vừa trả lá»i:

- Thưa cậu, không làm sao cả ạ, cháu sẽ lên cậu.

Tôi đưa cô má»™t số tiá»n để Ä‘i tầu xe và chào cô ra vá», tôi dặn vá»›i:

- Cô nhá»› lên trong tuần sau, tôi chá»!

Tôi quay lại nhìn cô Lụy, bóng dáng má»™t con ngưá»i tiá»u tụy trong hoàng hôn le lói ở Nam Hồng là hình ảnh cuối cùng cá»§a cô còn lưu lại trong tôi.

Tôi vỠHà Nội, đếm từng ngày chỠcô. Hai tuần trôi qua, và một tháng trôi qua cô Lụy vẫn không lên.

Sá»± chá» mong đã đưa đến lo lắng và lo sợ. Vào những năm bốn mươi nhiá»u nÆ¡i trên miá»n bắc có dịch sốt chấy rận, ngưá»i chết nhiá»u. Dịch cÅ©ng bắt đầu vào đến Hà Ná»™i.

Phần đông các xác là bệnh nhân vô thừa nhận ở các nhà thương làm phúc đưa vá». Tôi dặn bác Năm ngưá»i chá»n nhận xác ở bệnh viện:

- Bác cẩn thận nhé, đừng lấy xác ngưá»i bị bệnh chấy rận.

Hôm ấy tôi vào viện thì bác Năm cho biết vừa nhận thêm ba xác cá»§a nhà thương Bạch Mai và đã đánh số làm thá»§ tục. Há» chết trên tầu từ Nam Ãịnh đến đầu Ô, nhân viên xe lá»­a cho xuống nhà xác Bạch Mai.

Tôi xuống sân rá»­a xác. Ngưá»i phụ nữ nằm úp sấp trên sàn mang số 2. Không hiểu tại sao khi nhìn xác này tôi có linh cảm lo sợ. Bác Năm lấy vòi nước phun vào các xác ngưá»i và xác được lật ngá»­a lên. Bá»—ng dưng tôi hốt hoảng bảo bác:

- Thôi bác đừng phun nữa!

Nhìn bác Năm ngơ ngác tôi bảo:

- Bác cho xác số 2 vào thang đưa lên phòng tôi. Tôi đeo găng đẩy xác lên bàn, dùng cồn rửa sạch xác, và nhìn kỹ.

Cô Lụy!

Vẫn khuôn mặt ấy, tóc rụng gần hết, mắt ná»­a nhắm ná»­a mở. Tôi lấy tay vuốt mắt cho cô, đôi mắt vÄ©nh viá»…n không còn khóc nữa. Tại sao nên nông ná»—i này? Tôi Ä‘oán cô Lụy ốm từ Nam Hồng. Hiện tượng rụng tóc có thể là bị thương hàn, cô lần đến Nam Ãịnh để Ä‘i Hà Ná»™i nhưng trên tầu gặp lạnh, cô đã quá yếu nên chết dá»c đưá»ng.

Cô nằm trên bàn xác không quần áo, tôi cảm thấy Con Ngưá»i đã đối xá»­ quá tàn nhẫn vá»›i Con Ngưá»i. Tôi vá»™i cởi chiếc áo bá»-lu Ä‘ang mặc đắp lên ngưá»i cô, và tìm chiếc quần cá»§a y tá trá»±c mặc vào cho cô. Tôi gá»i bác Năm và nói khẽ:

- Bác không ghi xác này trong sổ, tiện lên phố bác mua cho tôi một cỗ áo, đặt cho tôi một huyệt ở nghĩa trang gần đây và thuê cho tôi một xe đám.

Bác Năm có vẻ không hiểu tại sao nhưng vẫn đi làm.

Thấy hai tay cô vẫn co quắp, tôi lấy cồn nắn thẳng lại và đặt lên ngá»±c cô. Khi làm cá»­ chỉ ấy tôi nhá»› đến cái yếm cô vẫn mặc và chiếc áo con tôi đã mua dạo nào. Tôi vá»™i vàng lấy xe chạy vá» nhà, chiếc áo ở góc tá»§ vẫn y nguyên như ngày nào cô Lụy đã đặt nó vào đấy. Tôi đến phòng xác, mặc chiếc áo con vào ngá»±c cô. Có lẽ đấy là món quà tặng, tặng cho con ngưá»i chỉ còn là má»™t cái xác. Món quà đánh dấu má»™t hối hận, má»™t sÆ¡ lỡ cá»§a tôi. Tôi muốn nói lên má»™t lá»i vá»›i cô nhưng vá»›i má»™t ná»—i ân hận khôn nguôi tôi cảm thấy mình đã sai trái vá»›i cô, má»™t sai trái không hành động, giỠđây nói bất cứ Ä‘iá»u gì tôi thấy mình giả dối! Hối hận nào cÅ©ng là Ä‘iá»u muá»™n mằn.

Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh cô, cố tưởng tượng ra những Ä‘iá»u cô có thể nói mà không nói được. Những đêm dài lịch sá»­ không được ghi chép đâu có nghÄ©a là không có cuá»™c sống và sá»± im lặng không có nghÄ©a là con số không.

Ãến giá» phút này tôi má»›i thấy được hết ngôn ngữ cá»§a sá»± im lặng. Ngưá»i thầy mà lúc này Ä‘ang là má»™t cái xác vô thừa nhận đã dạy tôi những Ä‘iá»u trên: Im lặng cÅ©ng là lá»i nói.

Tôi đứng dậy nhìn cô và lấy miếng gạc trắng đắp lên mặt cô.

Bác Năm đưa cỗ áo lên bằng thang máy. Tôi đặt cô Lụy vào áo quan. Xe tang đang chỠở cổng sau.

Tôi Ä‘i theo chiếc xe tang lên dốc đê Lương Yên vá» nghÄ©a trang Hợp Thiện. Huyệt đã đào sẵn, má»™ đắp xong tôi sá»±c nhá»› đến tấm bia. Tôi quay ra đầu cổng mua má»™t bia đá và nhá» ngưá»i thợ đục chữ Lụy trên mặt bia. Cái Ä‘iá»u duy nhất mà tôi được biết vá» cô chỉ là chữ "Lụy" ấy.

Ai là ngưá»i đã đặt cho cô cái tên ấy - cái tên đã làm cho ngưá»i mang "lụy" cả cuá»™c Ä‘á»i. Riêng tôi từ ngày ấy "Lụy" đã nhập vào Ä‘á»i tôi như má»™t ná»—i Ä‘au mãn tính...

Không nói gì thêm, Hiá»n đứng dậy cùng tôi vá» quán trá». Gà rừng đã te te gáy. Sáng hôm sau, chia tay nhau, Hiá»n Ä‘i chợ Rã, tôi vá» Ãại Từ. Từ ngày ấy không còn gặp lại nhau. Không biết Hiá»n ở đâu.

_______________________

(1), (2): Nay là đưá»ng Tô Hiến Thành và Triệu Việt Vương

(3): Nay là Trung tâm Thương mại Tràng Tiá»n
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #123  
Old 20-05-2008, 10:09 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Mưa Bụi
Tác giả: Mưá»ng Mán

Không khí se lạnh. Ngá»n đèn dưới hiên phả thứ ánh sáng ảo dịu xuống sáu ngưá»i ngồi quanh mặt bàn tròn thấp. Năm nam và má»™t nữ. Chai rượu đế làng Chuồn lưng ná»­a, đĩa hàu luá»™c còn đầy. Cạn ly xong, Hoàng lảng mắt ra vưá»n cây nặng trÄ©u bóng chiá»u và mưa há» hững nói:

- Nào, hát Ä‘i Ngá»c Yến B.

- Ngá»c Yến Bê à, tên gì nghe ngá»™ vậy? - Luân buá»™t thốt, nhìn chăm chăm cô gái ngã ngưá»i trên lưng ghế mây, mắt lim dim cÆ¡ hồ thả hồn lạc tận đâu. Vẻ mặt ná»­a ngá» cá»§a Luân khiến ÃÄ©nh bật cưá»i:

- Không phải nhan sắc này há» Ngá»c tên Bê đâu ngốc ạ, cô nàng có giá»ng hát na ná nữ ca sÄ© Ngá»c Yến nên được thiên hạ ở đây tặng cho quái danh ấy, B, bá» chứ không phải bỠê Bê.

Cả bá»n cưá»i rá»™, Xuyến mở choàng mắt, làu bàu:

- Cả tỉ lần em nói vá»›i các ngưá»i em hát không giống ai, chỉ giống em thôi, sao ưa gán ghép hoài vậy? Ưu tiên kẻ má»›i từ xa vá», anh Luân thích em hát bài gì nào?

- Bài gì cô thích.

Luân dè dặt. Xuyến chơm chớp mắt:

- Hôm ở nhà anh Thái không có mặt em nhưng nghe kể anh đã yêu cầu chị Hằng hát "Diá»…m xưa", cái bài má»—i lúc nghe anh thưá»ng... nổi da gà phải không?

- Ãúng thôi! - Luân đỠmặt dù mặt đã đỠsẵn vì rượu - Nhưng hôm ấy nghe Hằng hát tôi lại... toát mồ hôi há»™t, bởi chợt nhận ra mình không còn trẻ lắm nữa, cái thằng há»c trò khá» khạo thuở xa xưa đã ly dị vÄ©nh viá»…n, bá» mình mà Ä‘i mất rồi.

Ãoạn Luân kể vào cái thuở xa xưa ná» có cậu há»c trò trưá»ng cao đẳng mỹ thuật yêu má»™t cô sinh viên y khoa, má»—i ngày đưa đón nhau trên bến đò Thừa Phá»§, cùng tham gia phong trào há»c sinh sinh viên tranh đấu... Ngỡ tình nồng đến trăm năm, nhưng rồi vào má»™t buổi chiá»u thu mưa gặp nhau ở bến đò, nàng bá»—ng "ân cần" gỡ chiếc cặp tóc đồi mồi chàng vừa tặng mấy hôm trước trả lại, "âu yếm" thá» thẻ rằng lòng nàng đã khác, đã "lỡ dại" yêu, và nhận lá»i cầu hôn cá»§a má»™t anh phi công mất rồi. Buồn rầu, tức tưởi, chàng ném chiếc kẹp vô duyên ấy xuống bến sông, lững thững qua phố, vào má»™t quán cà phê vắng ngắt, tình cá» nghe Diá»…m xưa cá»§a Trịnh Công SÆ¡n phát từ quầy, dá»— lòng nguôi ngoai bằng năm tách càphê Ä‘en không đưá»ng, yêu cầu bà chá»§ quán tốt bụng cho nghe lui tá»›i bài hát cả chục lần và từ đó, ở bất cứ không gian, thá»i gian nào há»… nghe Diá»…m xưa chàng lại không thể không nhá»› mối tình non yểu ấy.

Giá»ng kể tưng tá»­ng, chẳng mấy hào hứng cá»§a Luân làm kẻ tin ngưá»i ngá». Dẫu vậy, Ngá»c Yến B vẫn cất tiếng hát đầm ấm, du dương vá»›i cây ghi-ta thùng cÅ© sá»n ôm trên lòng. Mưa vẫn hay mưa trên tầng tháp cổ. Buổi chiá»u ngồi ngóng những chuyến mưa qua. Gương mặt đẹp vốn trắng xanh thoáng hồng vì men rượu, ngưá»i hát chìm đắm vào giá»ng nhạc non má»m yếu tá»±a chiếc lá má»ng manh, vẫn ngồi mà như trôi theo dòng. Ãiá»u khiến Luân kinh ngạc, lúc ngẩng ngước, mắt nàng nhòa lệ.

Những gương mặt vây quanh cÆ¡ hồ vụt chao má» Ä‘i sau màn sương má»ng mịn. Thứ sương khói không hẳn cá»§a hoài niệm. ÃÄ©nh tóc muối nhiá»u hÆ¡n tiêu, nhà thÆ¡ lâu nay cất kỹ thÆ¡ trong ký ức và những cuốn tập, thi thoảng má»›i bốc hứng Ä‘á»c đôi ba bài cho bạn bè nghe trong những cuá»™c nhậu, cởi mở, hào phóng. Thái sau thá»i gian dài đỡ khá nhiá»u đòn "hữu chiêu" lẫn "vô chiêu" ở má»™t cÆ¡ quan văn hóa thấm mệt, đành hưu non, trở thành phóng viên báo chí lặng lẽ, sâu lắng. Hoàng chá»§ quán càphê kiêm mánh mung chợ trá»i bá»— bã, vui tính. Tảo há»a sÄ© ngày má»—i phất nhá» nguồn tranh luôn được chiếu cố bởi những khách yêu tranh nước ngoài, cần kiệm, chừng má»±c. Những gương mặt suốt mưá»i lăm năm ở Canada tít mù đôi khi thoáng nhá»› Luân không thể mưá»ng tượng nổi má»—i ngưá»i có thể tÄ©nh tại vá»›i cuá»™c sống cá»§a mình. Cuá»™c sống vào thá»i anh bá» Ä‘i ai cÅ©ng ít nhiá»u lao Ä‘ao, cái thá»i còn đậm dư âm cuá»™c chiến tranh đã qua, bè bạn đứa chết đã chết, đứa sống sót quay vá», dẫu lằn ranh chia cách hai phía chiến trận đã xóa vẫn nhìn nhau qua những kính mầu nghi kỵ, giữ kẽ, thậm chí tị hiá»m nhá» nhen. Bây giá» thì đứa bon chen hồ như đã má»i gối, đứa bị đá Ä‘au quên bá»›t Ä‘au, đứa thất chí lúc nào chẳng hay. Tất cả Ä‘á»u được thá»i gian lá»™ng vào cái khung thanh thiên quá đát, thích trào lá»™ng hÆ¡n tranh cãi, khoái nói cưá»i văng mạng hÆ¡n trầm tư hiá»n triết... Và Xuyến, cô gái đến vá»›i cuá»™c Ä‘á»i muá»™n hÆ¡n cả bá»n chừng hai chục năm lúc này lại có vẻ âu sầu hÆ¡n cả.

Nheo mắt ngắm nước mắt hoen má Xuyến má»™t cách giá»…u cợt, ÃÄ©nh cưá»i khá» khà, nói ngay khi nàng vừa ngưng tiếng hát:

- Hóa ra không chỉ thằng Luân mà cả nhan sắc này cÅ©ng có những chiá»u ngồi ngắm mưa qua!

Và tiếng cưá»i lẻ phụ há»a. Xuyến tặng ông anh há» cái lưá»m mượt mà.

- Cảm Æ¡n Ngá»c Yến B. Luân nói, cầm chai rót đầy ly đưa Xuyến, nàng vui vẻ "cưa đôi" Ä‘oạn lật tay nhìn đồng hồ bảo có cái hẹn, ai muốn theo cứ việc tháp tùng. ÃÄ©nh khoát tay:

- Dẫn thằng Luân theo cho hắn biết lễ độ với các hội nhóm quái đản ở xứ này.

- Ãi đâu? - Luân bá»­ng lá»­ng. Xuyến nháy mắt:

- Một nơi rất... thú vị!

Cả bá»n vá» hùa dốc Luân nên Ä‘i.

*
* *

Há» ra đưá»ng lúc chiá»u vừa chín rụng. Ãêm dâng ngợp. Phố lên đèn. Luân định gá»i xích lô, Xuyến bảo:

- Trá»i đẹp, nên thả bá»™. Giá» này trên thiên đưá»ng Ä‘ang quét dá»n gì đó làm bụi bay xuống trần thành mưa bụi, mình Ä‘i trong bụi kể như Ä‘i... bụi, anh thấy không?

Luân hít sâu hơi thuốc lá, ém khói xuống tận bụng rồi thở ra từ tốn:

- Trí tưởng tượng của cô giàu cỡ tỉ phú.

- Không dám đâu, triệu phú thôi!

Cả hai cùng cưá»i. Dư vị bữa nhậu còn váng vất trong há» tí lá»­a, chưa say cÅ©ng chợt nghe giá»ng hÆ¡i bông bốc.

- Xuyến thưá»ng hát ở những cuá»™c đàn đúm như thế?

- Chỉ vá»›i bạn bè thôi, thỉnh thoảng anh ÃÄ©nh lại rá»§ em tá»›i bù khú, gá»i là để quên Ä‘i phần nào em thưá»ng ngày.

- Em... à cô thưá»ng ngày thế nào?

- Ãừng tò mò, rất có thể anh cho em không mấy đức hạnh, đức hạnh sao được khi chỉ má»—i mình con gái lại ngồi nốc rượu cưá»i đùa hát há»ng giữa cả má»™t xâu đàn ông thế kia!

- Sao lúc hát "Diễm xưa" cô lại khóc?

Xuyến cau mày, dấm dẳng:

- Anh há»i cứ như là công tố viên lục vấn bị cáo trước tòa í. - Rồi nàng cưá»i khúc khích: - Rất đơn giản, bởi vì em cÅ©ng là ngưá»i phàm như anh.

- Ngưá»i phàm! Luân thú vị lập lại, cưá»i tiếng cụt:

- Nói một chút vỠcô đi Xuyến.

- Em hả? Biết nói sao vá» mình nhỉ? Anh thá»­ hình dung má»™t nhân viên mậu dịch bán các thứ tặng phẩm, hàng thá»§ công mỹ nghệ trong Ãại Ná»™i xem. Ngoại trừ những lúc tiếp các Ä‘oàn du khách ná»™i địa hay nước ngoài dẻo miệng xí xô xí xao lập lui tá»›i mở mẩu quảng cáo đã mòn nhẵn hết sá»± bóng bẩy cá»§a ngôn từ, còn thừa khối thá»i gian để ngồi ngáp vặt hoặc Ä‘i lang thang khắp các ngõ ngách thành quách, và cứ ngỡ mình là nàng công chúa lạc loài, má»™t cung phi bị quân vương quên để mắt tá»›i. Thá»i còn ngồi trên ghế đại há»c em đâu ngá» có ngày lại phải giam mình vào nÆ¡i cung cấm kia. Còn anh, nghe nói sắp tá»›i tính quay vỠđây ở luôn, tìm lại cây cá» vẽ đã đánh mất, bá»™ bên đó không vẽ được sao?

- ÃÆ°á»£c, nhưng thiếu... không khí!

- Ãiên! Trong lúc em muốn bá» nÆ¡i này mà Ä‘i. Ãại Ná»™i không chỉ ở chá»— kia đâu, em luôn có cảm tưởng từ lâu nó đã phình rá»™ng ra choán cả thành phố, và má»i ngưá»i cứ lẩn quẩn trong những bức thành cổ y hệt bầy kiến bám mãi cái tổ cÅ© kỹ cá»§a mình.

- Bậy!

Luân buông thõng, thoáng rùng mình không phải vì những Ä‘iá»u nàng nói gợi cho anh chút liên tưởng nào mà bởi vì những âm sắc cá»§a giá»ng Huế bất chợt đụng vào nÆ¡i nào đó sâu kín trong tâm khảm. Chất giá»ng trải qua bao thăng trầm vẫn dịu dàng, đài các, đôi khi bén buốt đến nao lòng. Thận trá»ng ướm thá»­ rồi Luân bạo dạn khoác tay cô gái, ná»­a đùa ná»­a thật.

- Lúc này công chúa có cảm thấy lạc loài không?

Nàng làm thinh, tặng anh cái liếc xéo sắc lạnh như mắt mèo. Ngang qua má»™t góc phố vắng, đèn đưá»ng bị há»ng, tối mù. Xuyến bá»—ng níu Luân dừng lại dưới tán me, ngá»­a mặt thấp giá»ng.

- Hôn em đi, nếu anh thích.

Ngỡ ngàng, ngập ngừng, Ä‘oạn ngưá»i đàn ông ôm hôn nàng. Môi vừa rá»i nhau Xuyến cưá»i buồn:

- Cảm Æ¡n, cái giống đàn ông các anh vá»› vẩn, quá»· quái thật, nhưng không thể sống mà thiếu các ngưá»i được.

Và, há» tiếp tục bước. Ãêm thưa tiếng động, đèn đưá»ng soi qua mưa bụi tá»a ánh lù mù lên những mặt tưá»ng, mái phố ướt át. Gió chốc chốc luồn qua má»i khe hở len vào tận lòng thoáng se lạnh êm ả. Ngưá»i đàn ông đốt thuốc gần như liên tục, và Xuyến ngậm tăm im lặng suốt lúc há» thả bá»™ qua cầu Trưá»ng Tiá»n, như thể chỉ cần mở miệng thốt ra lá»i nào tức khắc bị ngã tòm xuống sông.

Ãến cái nÆ¡i Xuyến ná»­a đùa ná»­a thật bảo là Câu Lạc Bá»™ Những Ngưá»i Má»™ng Du, Luân cảm thấy ấm cúng ngay khi thoạt bước qua ngưỡng cá»­a thấy khá đông ngưá»i trong má»™t căn phòng rá»™ng. Tất cả Ä‘á»u ăn mặc đẹp, thậm chí rất chải chuốt và, dÄ© nhiên không há» lệch má»™t li thá»i trang. Thoáng nhìn những đôi nam nữ ngồi sánh vai bên nhau dá»… lầm tưởng há» là vợ chồng, hồ như chẳng có ai lẻ bạn. Không khí sá»±c nức mùi há»™i hè. Má»i ngưá»i ồn ào chào đón Ngá»c Yến B, tò mò ngắm nghía khách lạ. Xuyến lôi Luân đến má»™t bàn trống, ấn vai anh ngồi xuống, cao giá»ng giá»›i thiệu:

- Tối nay tình cá» gặp kẻ xa lạ này ở nhà anh ÃÄ©nh, em bèn nhặt rồi bê ông ta tá»›i đây, bạn rất thân cá»§a anh ÃÄ©nh gàn í!

Luân ngượng nghịu nhận những cái bắt tay nồng nhiệt cá»§a quý ông, và những nụ cưá»i chào có duyên lẫn vô duyên cá»§a các quý bà.

Hoa, bia Huda, thức ăn bày biện trên bàn phá»§ khăn trắng nom sang trá»ng, đẹp mắt. Các thứ đã sẵn sàng, nhưng mãi đến lúc bà chá»§ nhà xuất hiện bữa tiệc má»›i bắt đầu.

Sang trá»ng, quý phái trong chiếc rốp dài mầu lam ngá»c, tóc bá»›i cao phô gương mặt trái xoan khéo Ä‘iểm trang làm to thêm đôi mắt vốn to, nét môi má»ng hưá»ng hẳn vốn cÅ©ng má»ng hưá»ng từ thuở má»›i dậy thì, ngưá»i đàn bà lượn ánh mắt má»m mượt khắp phòng, má»§m mỉm cưá»i, dịu dàng nói:

- Cảm Æ¡n các bạn đã đến gần như đông đủ. Nào, xin má»i tất cả cùng nâng ly ká»· niệm ngày ly hôn lần thứ hai cá»§a tôi.

Tiếng nàng nói hệt phát pháo lệnh làm nổ chuyển cả dây pháo, không khí lập tức thịnh hỉ tiếng cưá»i nói, chạm li rôm rả. Luân thốt giật mình bởi thình lình Xuyến đập khẽ lên tay anh:

- Sao cứ nhìn ngưá»i ta đắm Ä‘uối như bị há»›p mất hồn vậy ông?

Cắt khóe nhìn khó tả soi mói hay ngây ngẩn khá»i bà chá»§ nhà, dá»n vẻ mặt tỉnh tuồng khá nhanh, Luân vá» nhăn mặt:

- Quái, ngày ly hôn cũng bày đặt kỷ niệm.

- Ngày được trả lại tá»± do mà, nên lắm chứ, tại sao không? - Nghe giá»ng mình hÆ¡i xẵng, Xuyến cưá»i:

- à mà... đại để má»—i tối thứ bảy há» Ä‘á»u gặp gỡ nhau theo kiểu luân phiên mang đồ ăn thức uống đến cùng góp vui, má»—i tuần phải viện lý do nào đó má»›i vui chứ!

- Bà ta đã ly hôn tới lần thứ hai? Thật hay đùa?

- Suỵt, lại tò mò.

Câu chuyện bị cắt ngang vì ông khách trung niên có bá»™ ria mép khá bảnh ngồi đối diện trịnh trá»ng nâng ly bia ngang mày, tươi cưá»i má»i Luân.

Tương tá»± má»i cuá»™c vui khác, ăn uống, trò chuyện chán, há» chuyển sang "hệ" ngâm thÆ¡, đàn hát, vài cặp dạn dÄ© dìu nhau ra khiêu vÅ© trong cả biển vá»— tay tán thưởng. Má»™t lúc nào đó Xuyến không còn ngồi bên Luân, nàng Ä‘i quanh các bàn hiến tặng tiếng hát hết mình như thể ngày mai không được hát nữa.

Tiệc tan trước ná»­a đêm. Chá»§ nhà đứng bên cá»­a thân mật, lưu luyến bắt tay từ biệt từng vị khách, ngoại trừ Luân, ai cÅ©ng nhận được má»™t đóa hồng bạch - lấy từ những lá» hoa chưng trên bàn - do nàng tặng kèm ná»­a nụ cưá»i duyên.

Ra đưá»ng, Luân ngạc nhiên thấy Xuyến lại lững thững bước đến sóng vai mình.

- Ủa, Xuyến chưa vỠsao?

- Em vốn thích thả bá»™, vả lại... Vừa nói nàng vừa đặt vào tay Luân chiếc cặp đồi mồi bảo khẽ: - Chị ấy gá»­i tặng anh, thay vì tặng hoa như những ngưá»i khác, quà đặc biệt í!

Luân vụt ngỡ mình bị đẩy lá»t thá»m vào tâm má»™t cÆ¡n lốc quá»· tha ma bắt trong khi vẫn đứng yên. Năm ngón tay khô lạnh xiết chặt cái vật cÅ© kỹ tưởng như không bao giá» còn gặp lại. Nhìn vẻ mặt cá»±c kỳ khó tả cá»§a ngưá»i đàn ông, Xuyến bật cưá»i thành tiếng:

- Em thấy đêm nay lúc nào anh cÅ©ng sẵn sàng trợn muốn rách cả khóe mắt diá»…n tả đủ má»i tư thế... ngạc nhiên. Có gì kinh khá»§ng đâu, cái kẹp xấu xí này đúng là cái anh đã ném xuống bến sông ngày ná», lúc anh thất thểu bước Ä‘i, chị cảm thấy nhẫn tâm nhưng không đủ can đảm gá»i anh lại, bèn thuê mấy đứa nhá» vạn đò mò nó lên và cất giữ đến tận bây giá», rõ rồi chứ?

Ná»­a tin ná»­a ngá», Luân ngắc ngứ nói:

- Quái, thế bao nhiêu năm nay...

- Lỡ yêu rồi nhận lá»i cầu hôn cá»§a má»™t chàng phi công chỉ là chuyện phịa. Thật ra hồi ấy chị biết anh thuá»™c típ mÆ¡ má»™ng, lãng mạn kinh niên, tham gia hoạt động phong trào chỉ vì ham vui, nên chẳng dám rá»§ anh cùng bí mật lên Xanh rồi sau đó tập kết ra miá»n bắc. Nay thì công danh khá vững vàng, nhưng tình duyên toàn gặp bước không may, năm ngoái chị rá»i Hà Ná»™i quay vá» sá»­a sang lại mảnh vưá»n hoa, căn nhà cÅ© cá»§a ông bà già...

- ?ra thế. Tôi thấy há» Ä‘á»u rất tỉnh táo, lịch sá»±, vui vẻ sao cô dám bảo đó là Câu Lạc Bá»™ Những Ngưá»i Má»™ng Du?

- Má»™ng du theo cách nói ác khẩu cá»§a anh ÃÄ©nh gàn í. Anh ấy cho rằng má»i thành viên đến đó mong tìm thấy hạnh phúc chắp nối hay chắp vá Ä‘á»u là ngưá»i Ä‘i trong lúc Ä‘ang ngá»§ cả, rởm tuốt!

- Thế hỠkhông phải là vợ chồng hay bồ bịch của nhau sao?

- Ãa số Ä‘ang tìm hiểu, thá»­ bắt đầu lại sau má»™t vài lần gãy đổ y như bà chá»§ nhà vậy.

- Ngộ thật, kể cả... cô?

- Em sắp ra tòa ly dị - Xuyến nói rành rá»t sau chừng ná»­a phút e thẹn, ngập ngừng. Má»—i tuần em đến đó chung vui vá»›i hỠđể quên Ä‘i hoàn cảnh không vui cá»§a mình, má»™ng du vài khoảng khắc để rồi... Giá» thì chắc anh hiểu tại sao em lại khóc khi hát "Diá»…m xưa", má»i đổ vỡ hình như bao giá» cÅ©ng mang chung má»™t tần số.

Chợt dưá»ng như cố nuốt ná»—i nghẹn vừa dâng lên cổ, Ä‘oạn nàng tiếp tục giá»ng trút bầu:

- Cô bán hàng cho khách du lịch trong Ãại Ná»™i dù đã có chồng vẫn ngỡ mình là cung phi bị quân vương quên lãng, những mong giÅ© bá» cái ám ảnh bị tù túng trong những bức tưá»ng thành cô bèn bá» việc Ä‘i làm tiếp viên nhà hàng, má»™t hôm gặp má»™t "hoàng tá»­" vá» từ nước ngoài như anh vậy, phải lòng rồi thầm lén ngoại tình. Nay "hoàng tá»­" quất ngá»±a tàu cau, đức ông chồng muốn nói vá»›i nàng bằng tay hÆ¡n bằng miệng, đành lôi nhau đến trước vành móng ngá»±a. ÃÆ¡n giản quá phải không? Thôi muá»™n rồi, em vá», chúc anh ngá»§ ngon!

Xuyến dợm quay gót. Thoáng hẫng. Luân níu vội tay nàng:

- Khoan đã, nếu không quá phiá»n lòng, tôi má»i cô lên ga uống vài tuần trà. Trên ấy các hàng quán mở suốt đêm. Chậc, chả là tôi muốn nghe thêm vá» cô ấy. Xuyến cưá»i:

- Hình như anh Ä‘ang bị choáng? Thỉnh thoảng nhất là đêm nay anh nên bắt chước em má»™ng du má»™t tí, lên đó Ä‘i, vừa uống trà, nghe có tàu hú gá»i biệt ly, vừa trò chuyện vá»›i cái ká»· vật tình buồn cá»§a anh, hoặc quay lui đóng vai kẻ trá»™m lẻn vào nhà nàng để bị chó bẹc giê xé xác xin cứ tùy ý.

Chiếc hôn dưới tán me hồi đầu đêm vụt cháy lại trong tâm trí vá»›i đủ độ nồng lẫn độ ấm khiến ngưá»i đàn ông nghe giá»ng mình bá»—ng hÆ¡i lạc Ä‘i má»™t cách kỳ cục:

- Em... nỡ vỠthật sao?

Câu nói kèm ánh mắt nửa van lơn nửa mơn trớn làm Xuyến thoáng rùng mình, nhưng rồi nàng nói ráo hoảnh:

- Ãến quán trà hay mặt nệm nào đó trong khách sạn? Ãừng có dụ khỉ, em sáng mắt ra rồi anh ạ, kiếm má»™t tấm chồng ná»™i địa dù chắp vá vẫn đảm bảo hÆ¡n...

Nàng vụt quay Ä‘i, biến khuất sau màn sương dày mịt, âm vang lạnh lẽo cá»§a câu nói cÆ¡ hồ còn ong ong trong tai ngưá»i đàn ông. Luân đứng sững nhìn chiếc bóng mình đổ dài trên mặt đưá»ng ánh ướt ngước nhìn, ngạc nhiên thấy trá»i đã thôi mưa...

*

Ãêm hôm ấy ngồi trầm tư trong má»™t quán nước trước sân ga, thay vì uống trà anh đốt tiếp ngá»n lá»­a hoài niệm trong mình bằng cách uống thêm vài cốc rượu. Mân mê, ngắm nhìn chiếc kẹp đồi mồi rồi Luân chợt phát hiện nó chẳng phải cá»§a mình như lá»i Xuyến "tá»± bạch". Trên lưng nó mang hai cái tên khắc chìm bằng dao khá vụng vá». Nhưng không phải tên anh và nàng mà mang tên nàng và... ÃÄ©nh.

Ngây ngưá»i hệt bất thần nuốt phải gậy mất má»™t lúc, Luân má»›i thốt nhá»› dạo ấy hai đứa ở chung trong ký túc xá Nam Giao, sau má»™t chuyến Ä‘i Nha Trang chÆ¡i, anh mang vá» hai cái kẹp tóc, ÃÄ©nh nằn nì xin má»™t, gá»i là để tặng ngưá»i hắn ta ngày đêm thương thầm nhá»› trá»™m nào đó. Buồn cưá»i là bây giá» chiếc cá»§a hắn ta còn đây, chiếc cá»§a anh bị ngưá»i ta chê đành xuống sông chải tóc Hà Bá từ dạo ấy.

Ôi, cái thuở há»c trò... Kinh thật, thằng ÃÄ©nh bí mật đến thế là cùng, giấu tình kỹ hÆ¡n mèo giấu ***. Phải Ä‘i vòng vèo "má»™ng du" ngoài hai mươi năm giá» má»›i biết hóa ra hai đứa cùng thá» chung má»™t mối thất tình: Giá» hắn ra vẻ kinh bạc, coi nàng như đồ rởm nhưng biết đâu vẫn còn yêu nàng dữ dá»™i!?

Chị chá»§ quán ngái ngá»§ ngồi giấu mình sau cái tá»§ thuốc lá lạ lùng thấy ông khách bá»—ng phát ra những tiếng cưá»i lục khục nghe kỳ cục hết sức, bèn chắc bụng ông ta không khùng cÅ©ng say. Ngưá»i bình thưá»ng thì đâu có ai ná»­a đêm ra quán ngồi mân mê mãi má»™t cái kẹp tóc đồi mồi cổ lá»— sÄ© rồi cưá»i y hệt đưá»i ươi như thế?

*
* *

Mảnh trăng liá»m đính giữa ná»n trá»i sau cÆ¡n mưa nom má»ng manh hệt vệt bÆ¡ vàng quệt hững há» trên ná»n giấy thẫm. ánh trăng dù yếu á»›t vẫn góp chung ánh đèn đổ dài chiếc bóng ngưá»i đàn bà trẻ trên mặt đưá»ng. Nàng thong thả Ä‘i vá» phía nhà ga như dạo chÆ¡i, nhưng thật ra trong lòng Ä‘ang rối rắm lắm ná»—i niá»m.

Há» gặp nhau giữa ngã ba, dù thêm khăn trùm đầu và áo khoác Luân vẫn nhận ra Xuyến ngay khi hai ngưá»i còn cách nhau cả chục thước. Như chưa há» chia tay, nàng cất tiếng trước:

- Bộ anh đi uống trà thật sao?

- Thật chứ.

- Ãừng ngạc nhiên. Vá» nhà, gá»i cá»­a mãi đức ông chồng má»›i mở, rồi thì cả má»™t trận mưa đấm đá đổ xuống ngưá»i, em cắn chặt răng không thèm thốt lấy má»™t lá»i, không dưng chợt nhá»› tá»›i anh, bị thôi thúc bởi ý nghÄ© có phải anh Ä‘ang ngồi ở quán trà hay Ä‘ang vui thú ở chá»— nào khác nên ra khá»i nhà. Khùng quá Ä‘i mất!

Tiếng nói nhá» nhẹ nhanh chóng tan trong sương mù, Luân lại còn tưởng nó còn bám dai dẳng trên da mặt mình thứ cảm giác ghê gai. Ngưá»i đàn ông thầm rá»§a mình vô tình, mãi đến lúc này má»›i thấy đôi má nàng tím bầm, và bên cánh mÅ©i trái hằn vết cào rá»›m máu. Anh lảng mắt lên vòm cây cố giấu tiếng thở dài:

- Nếu không gặp tôi em sẽ đi đâu?

áng lặng đoạn Xuyến nói không quả quyết lắm:

- Ngồi ở một quán nào đó trên ga chỠsáng. Rất vui là anh đã không hỠnói dối.

Ãảo mắt vá» phía dốc Nam Giao rồi ngoảnh lại phía bá» sông. Luân tá»± há»i nên rẽ đưá»ng nào? Má»™t mặt nệm trên phòng ngá»§ quán trá» hay khách sạn sẽ rất tuyệt vá»i, nhưng nếu nhắc đến nó lúc này e đưá»ng đột, thậm chí nhẫn tâm. Như Ä‘á»c thấy ná»—i băn khoăn cá»§a anh, Xuyến mỉm cưá»i.

- Vá» chá»— cá»§a em trong Ãại Ná»™i Ä‘i, dù nghỉ việc mấy tháng rồi, ông bảo vệ già vẫn chưa quên em đâu, có anh Ä‘i kèm ông sẽ cằn nhằn nhưng chỉ cần ít tiá»n lót tay là xong. Nào, mình qua bên kia sông nghe anh!

Thật hay đùa? ánh mắt nàng trong suốt đến không Ä‘á»c được ý nghÄ©a khác thưá»ng nào vẩn lên trong ấy. Luân lập lá»:

- Gấp gì, trá»i còn đẹp lắm mà, cứ thả bá»™ như em vẫn thích, cứ nép sát vào anh cho đỡ lạnh.

Há» chầm chậm bưới dưới bóng râm những hàng cây. Ãêm quạnh vắng, cả thế giá»›i cÆ¡ hồ im ngá»§, chỉ còn má»—i hai ngưá»i thức, kéo lê những chiếc bóng qua mặt đất hoang vu. Ngưá»i đàn ông lại đốt thuốc gần như liên tục, và Xuyến ngậm tăm im lặng. Ãến giữa cầu Trưá»ng Tiá»n, nàng khẽ níu tay anh dừng lại, tháo khăn trùm cho tóc xõa bông trong gió, ngá»­a mặt thì thầm:

- Hôn em đi!

Môi vừa rá»i nhau, Xuyến chậm rãi buông rá»i từng tiếng:

- Cảm Æ¡n! Cái giống đàn ông các anh thật đáng yêu, nhưng đã đến lúc em không cần đến các ngưá»i nữa rồi. Chiếc kẹp đồi mồi cá»§a anh vẫn ở dưới ấy, có muốn em tìm há»™ không?

Vẻ mặt bá»—ng tối sầm trong khi môi còn rạng nét cưá»i huyá»…n hoặc, buồn rượi. Và, vào cái khoảng khắc ngắn ngá»§i ấy anh chưa kịp thốt nên lá»i thì nàng đã vụt quay ngưá»i, buông mình xuống mặt sông tối Ä‘en.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #124  
Old 20-05-2008, 10:11 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Lòng Mẹ
Tác giả: Trần Hồng Long

Má»—i lần xem ti-vi đến tiết mục quảng cáo, nghe ngưá»i ta nói như Ä‘inh đóng cá»™t rằng "Bệnh phong ngày nay đã được Ä‘iá»u trị khá»i hoàn toàn", bà Ngá» lại bật khóc. Có ngưá»i biết chuyện kể rằng:

Ngày ấy, khi Ä‘i lấy chồng bà Ngá» má»›i mưá»i bảy tuổi. Năm mưá»i tám thì bà sinh anh Hòa, rồi đến chị Thà, anh Lý, chị Mân. Năm chị Mân lên ba tuổi thì ông Ngá» qua Ä‘á»i. Từ ấy bà không tái giá, quần quật má»™t mình nuôi bốn con nhá». Mưá»i tuổi, Hòa đã biết theo mẹ ra đồng đắp bá», gieo mạ, cấy lúa, gặt hái. Mưá»i lăm tuổi, anh là lao động chính. Ngoài việc đồng áng, anh còn có biệt tài câu tôm, có thể nói là độc nhất vô nhị ở xóm Vàm Ãinh này. Chỉ cần nhìn thế dòng nước anh sẽ Ä‘oán được tôm ở đó nhiá»u hay ít, đêm ấy anh câu được bao nhiêu. Khi lúa vào bồ xong, anh xuống ghe hết sông này tá»›i rạch ná», năm bảy ngày má»›i vá» nhà má»™t lần, mang kè kè cái gá»ng tôm đầy ắp, đủ cho mẹ và mấy đứa em ăn đến lần vá» chuyến sau. Số tiá»n bán tôm được, anh Ä‘á»u đưa hết cho mẹ, cá»™ng vá»›i mấy mùa lúa trúng liên tục, gia đình anh khá lên trông thấy. Ba đứa em anh được ăn há»c đàng hoàng. Năm anh mưá»i tám nhiá»u gia đình ngấp nghé muốn gả con gái cho. Nhưng anh từ chối: "Ãể lo cho mấy đứa nhá» há»c hành đến nÆ¡i đến chốn!'.

Thế rồi, Hòa bá»—ng nổi lên má»™t triệu chứng lạ. Mặt anh hồng hào, bóng lưỡng khác thưá»ng, trên ngưá»i má»c nhiá»u chấm Ä‘á». Bà NgỠđưa anh Ä‘i khám, ngưá»i ta bảo anh bị bệnh cùi. Anh bàng hoàng Ä‘au đớn. Còn bà Ngá» tưởng chừng như ngất Ä‘i được. Ngưá»i ta bảo bà đưa con vào trị cùi Hàn Mặc Tá»­. Bà cá»± tuyệt: "Nó ra sao Ä‘i nữa vẫn là con tôi!". Có ngưá»i mách mài vàng cho anh uống, nó sẽ lì lại. Bà làm theo. Anh cương quyết không uống: "Từ đây vá» sau con không làm gì ra tiá»n nữa. Má để dành số vàng ấy cho mấy đứa nhỠăn há»c và dưỡng già!". Bà khóc, bất lá»±c. Trong những ngày tay chân chưa bị rút, Hòa vẫn Ä‘i câu tôm. Nhưng tôm anh câu được bán chẳng ai mua, và chẳng ai còn má»™ng gả con gái cho anh. Ngưá»i ta xa lánh anh. Ngay cả thằng Lý, con Mân cÅ©ng chẳng dám ăn tôm cá»§a anh. Chúng thấy anh ở nhà trên là rút xuống nhà dưới. Con Thà há»c lá»›p mưá»i ở trên huyện, má»—i lần vá» nhà cÅ©ng khạc nhổ lung tung. Ãêm ấy đợi chúng ngá»§ hết, anh gá»i bà Ngá» ra sân, bàn: "Má à! Thân con bệnh hoạn, để tránh lây cho má và các em, con lên Ná»n Ngãi cất chòi ở riêng!". Ná»n Ngãi nó xứng đáng vá»›i tên gá»i đó. Bởi mấy mươi công đất vô chá»§ má»c toàn là ngãi. Có truyá»n thuyết kể rằng, đó là ngãi bùa cá»§a má»™t lão ngưá»i Chà trồng để dùng vào việc gá»i hồn bắt vía. Ngãi ăn toàn thịt gà. Khi lão ngưá»i Chà vỠấn, ngãi đói đã cuốn má»™t chú mục đồng vào ăn thịt, khi chú đứng thả diá»u gần đó. Chuyện là hư, nhưng việc lại thá»±c: không ai dám tá»›i gần Ná»n Ngãi. Nghe anh Hòa nói, bà Ngá» khóc ròng: "Không được Hòa Æ¡i! Con ở trên đó má»™t mình đêm hôm gió máy làm sao má hay, má biết. Nếu được đổi mệnh cho con má đây cÅ©ng sẵn sàng, nói chi đến chuyện sợ lây!". "Con hiểu má! Nhưng má phải thương cho ba đứa nhá». Nếu chúng lây bệnh tá»™i lắm!". "Vậy má sẽ lên Ná»n Ngãi ở vá»›i con!". "Má còn phải lo cho ba đứa nhá»!". Sáng lại anh Hòa lên Ná»n Ngãi phát bá» má»™t góc làm ná»n cất chòi. Cản không được, bà Ngá» nấu cÆ¡m Ä‘em lên và phụ anh má»™t tay. Bà bảo ba đứa nhá» nghỉ há»c ở nhà má»™t ngày, thằng Lý ra vưá»n đốn cây, con Thà, con Mân đốn lá, xé lạt, chầm. Chúng mừng rÆ¡n vì từ nay không còn bị ở chung vá»›i thằng cùi, nên đứa nào cÅ©ng làm việc cật lá»±c. Nếu là ngày trước, phát ngãi đắp ná»n anh chỉ làm vài tiếng đồng hồ. Bây giá» tay chân anh không con tuân theo lý trí, nên hai mẹ con làm quần quật từ sáng tá»›i chiá»u má»›i xong. Anh Hòa vá» nhà chở cây lá lên dá»±ng chòi ngay đêm ấy. Bà Ngá» bịt chá»— này, chắn chá»— kia sợ gió lá»t vào làm lạnh con bà. Ãến sáng căn chòi má»›i hoàn thành.

"Ra ở riêng", anh không mang theo thứ gì quý giá, chỉ lấy chiếc ghe, bá»™ đồ nghá» câu tôm, cây len, bá»™ ván, cái mùng cÅ© và xin bà Ngá» mua cho cái võng má»›i. Má»›i đầu anh định Ä‘em xoong nồi tá»± nấu, nhưng bà Ngá» bảo sẽ Ä‘em cÆ¡m lên cho anh ngày hai bữa. Anh Hòa lên Ná»n Ngãi, bà Ngá» cảm thấy căn nhà sao trống trải lạnh lùng. Ãêm nào bà cÅ©ng khóc. Mặc dù ngày hai lượt bà Ä‘em cÆ¡m lên Ná»n Ngãi và cÅ©ng hai lượt Ä‘em tôm trở vá». Bán chẳng ai mua, ba đứa nhá» thì không dám ăn tôm cá»§a thằng cùi, chỉ mình bà ăn. Bệnh cá»§a Hòa ngày càng lan, tay chân rút lại, vấn thuốc má»™t cách khó nhá»c. Thấy vậy bà vấn sẵn mươi mưá»i lăm Ä‘iếu Ä‘em lên má»—i ngày. Cứ má»—i lần thè lưỡi liếm giấy quyến cuốn lại cho chặt là bà ho sặc sụa. Riết rồi cÅ©ng quen. Bà nghÄ© vấn thuốc đã khó, hẳn câu tôm lại càng khó hÆ¡n. Bà bảo anh đừng Ä‘i câu tôm nữa. Bà đã ngán lắm rồi. Chiá»u ấy bà thấy tay anh chảy máu dưá»ng như bị vật gì đó cá» xát vào vết thương. Bà xé vạt áo băng lại cho anh và chống xuồng vào xóm mua thuốc nhức, thuốc cảm. Bà nói: "Hòa à, đêm nay má ngá»§ lại đây vá»›i con!". "Dạ!". Giá»ng anh không còn trong, mÅ©i đã xẹp. "Má ngá»§ trên võng nghen!". Cái võng đêm đầu tiên dá»±ng chòi anh giăng. Nhưng chưa bao giá» anh nằm, chỉ dành cho bà Ngá» ngả lưng, má»—i khi bà Ä‘em cÆ¡m lên. Bà nói: "Thôi, để má ngá»§ chung vá»›i con!". "Con không quen ngá»§ chung vá»›i ai má à!". Bà hiểu ý con, sợ lây bệnh cho mẹ. Bà bước đến giưá»ng, sập mùng: "Ãể má đập muá»—i cho con!". "Ãừng má! Mắt má lem nhem! Không khéo cháy mùng, rồi cháy chòi con mất!". Bà không muốn làm trái ý đứa con tá»™i nghiệp, nên xuống võng nằm. Anh há»i: "Mấy đứa nhá» năm nay lên lá»›p hết không má!". "Lên hết!" Con Thà sắp thi hết cấp ba rồi. Nó há»c giá»i lắm. Năm nào cÅ©ng được khen. Hai đứa kia cÅ©ng vậy!". Anh há»i thăm bà con ở trong xóm và nhắc mẹ mùng 9 tá»›i đám giá»— ba. ÃÆ°á»£c má»™t lúc anh thiếp Ä‘i, vì trong thuốc cảm có kèm thuốc ngá»§. Bà rón rén bước tá»›i, giở mùng, chun vào ngồi bó gối nhìn thân hình tàn phế cá»§a con qua những giá»t nước mắt lăn dài, bất lá»±c. Và bà thầm trách những đứa con khá»e mạnh, chúng là má»™t lÅ© vô ân bạc nghÄ©a, ăn ở không nghÄ©a không tình. Từ ngày anh hai nó lên Ná»n Ngãi ở đến giá» chẳng đứa nào vác mặt lên thăm, thậm chí chẳng há»i bây giá» bệnh tình anh nó ra sao? Còn gì là đạo lý, hả trá»i! Chúng Ä‘ang ăn há»c là tiá»n cá»§a ai? Cá»§a anh chúng khi còn khá»e mạnh làm ra cả thôi! Phải chi anh Hòa không bệnh, hẳn bây giá» bà đã có má»™t hai đứa cháu ná»™i ẵm bồng. Ngưá»i ta thưá»ng nói, ở hiá»n gặp lành. Không! Bà không tin! Con bà đó, ở hiá»n hiếu thảo, sao chẳng gặp lành? Và bà ngồi như vậy cho đến khi trá»i sáng.

Sáng hôm mùng chín, con Thà vừa mở cá»­a đã thấy má»™t giá» tôm đầy ắp để trước hàng ba. Nhìn giá» tôm bà Ngá»c khóc: "Anh hai mầy Ä‘em vá» cúng ba mầy đó!". Chúng nó đứa thè lưỡi, đứa so vai. Chẳng đứa nào dám đụng vào giá» tôm. Bà Ngá» tá»± làm lấy Ä‘em lên bàn thá» cúng ông Ngá»: "Ông Æ¡i! Ông có linh thiêng hãy vỠđây chứng giám cho lòng thành cá»§a đứa con tàn tật và phù há»™ độ trì cho nó!".

Mùa hè đến, cả ba đứa con Thà, thằng Lý, con Mân Ä‘á»u ở nhà. Ãêm qua bà Ngá» bị sốt, sáng dậy không nổi, bà bảo chúng đứa Ä‘i chợ, đứa nấu cÆ¡m, đứa Ä‘em lên Ná»n Ngãi cho anh hai. Ãứa nào cÅ©ng dành Ä‘i chợ hoặc nấu cÆ¡m và từ chối việc Ä‘em lên Ná»n Ngãi. Bà quát: "LÅ© súc vật! Chúng bây không có tình ngưá»i! Còn ở đó cãi nữa tao giết không còn má»™t đứa!". Song bà chỉ định, con Thà Ä‘i chợ, con Mân nấu cÆ¡m, thằng Lý Ä‘em lên Ná»n Ngãi. Thằng Lý quạo quá», mặt chừ bá»± như cái mâm: "Ãem thì Ä‘em!". Còn mấy trăm thước nữa má»›i tá»›i Ná»n Ngãi, nó đặt xoong cÆ¡m, đĩa cá kho và tô canh bí lên bá» mẫu, gá»i to lên: "Anh hai Æ¡i! Ra lấy cÆ¡m!". Nghe gá»i, anh biết ngay thằng Lý, từ lúc lên đây tá»›i giá» anh chưa gặp nó. Anh nhá»› nó cồn cào. Nhiá»u lần anh định nói vá»›i mẹ kêu mấy đứa nhá» lên cho anh thăm, nhưng lại thôi. Sợ em thấy mình tàn phế nó buồn. Anh cố sức chạy ra khá»i chòi và gắng giá»ng hét lên: "Anh hai nghe rồi Lý Æ¡i!". Nhưng khi anh ra được tá»›i chá»— để cÆ¡m thì thằng Lý đã quay mÅ©i xuồng vào xóm chống Ä‘i như ma Ä‘uổi. "Lý! Lý Æ¡i!". Anh chạy theo, lại té lăn cù xuống ruá»™ng. Anh gượng đứng lên: "Lý Æ¡i! Dừng lại anh hai nói cái này!".

Nó vẫn chống sào xé nước. "Má đâu?". Vẫn không quay đầu lại, nó đáp: "Má bệnh!". Anh đứng lặng lẽ nhìn theo đến khi chiếc xuồng khuất trong bá» lá. Anh chậm chạp, nặng ná» quay lại bưng xoong cÆ¡m vá» chòi. Không ăn! "Không biết má bệnh gì? Có nặng lắm không? Má uống thuốc gì chưa? Mấy đứa nhá» chăm sóc má có chu đáo không? Má ăn cÆ¡m hay ăn cháo? Mình phải vá» nhà thăm má ngay. Nhưng không được! Ngưá»i mình lở lói như vầy. Tối mình sẽ vá»... sẽ vá»!". Anh ngồi bên cá»­a chòi trông mặt trá»i nhích dần... nhích dần tưởng như từng ly má»™t. Từ khi sinh ra, lá»›n lên cho tá»›i bây giá» anh má»›i thấy má»™t ngày dài. Mặt trá»i Æ¡i! Hãy quay nhanh thêm chút nữa! Nếu như có Ãấng Tối Cao, ngưá»i bảo rằng: "Hỡi tên cùi khốn khổ kia! Ta sẽ cho ngưá»i toại nguyện má»™t trong hai Ä‘iá»u: Hoặc là ngươi lành bệnh, hoặc là mặt trá»i lặn ngay!". Anh sẽ bảo: "Xin thưa! Con chá»n mặt trá»i lặn ngay!". Rồi chiá»u cÅ©ng dần buông theo quy luật tá»± nhiên. Má»i khi nghe tiếng cúm núm kêu chiá»u anh buồn não ruá»™t, giá» lại thấy vui. Vừa chạng vạng tối, anh ép cây sào giữa hai bàn tay còi cá»c, khó nhá»c chống chiếc ghe Ä‘i. Anh neo ghe lại má»™t khúc vắng cách nhà hÆ¡n ba trăm thước rồi lên bá» lê bước vá» nhà. Kia rồi! Căn nhà anh đã sống gần hai mươi năm, ẩn mình dưới má»™t tán còng rá»™ng lá»›n. Cây còng anh đã bứng từ sau hè đình Ä‘em vá» trồng từ mưá»i năm trước. Tim anh như muốn vỡ. Căn nhà - Ná»n Ngãi cách nhau không đầy ba cây số, vậy mà suốt ba năm ròng rã anh má»›i được vá» thăm. Giá mà bây giá» là ban ngày để anh nhìn rõ từng viên gạch lót ná»n, nẹp tre, tàu lá. Bá»—ng có ánh lá»­a phát ra từ con cúi, cầm con cúi là má»™t ngưá»i đàn bà, đứng bên cạnh ngưá»i đàn bà là con Thà: "Chà, con Thà mau lá»›n quá, cao bằng má rồi còn gì!". Anh muốn chạy đến vá»›i nó. Không thể! Nó nói: "Cảm Æ¡n bác hai tá»›i thăm má con!". "Bây sao màu mè quá! Chá»— xóm giá»ng vá»›i nhau! Khi má mày khi tao! Nè, dạo này tao thấy má mày có cái gì hÆ¡i khác khác. Coi chừng bả lên Ná»n Ngãi hoài lây thằng Hòa đó! Thôi, bác hai vá»!". "Dạ!". Anh nhận ra tiếng bà hai Há»™i. ÃÆ°á»ng vá» nhà bà phải Ä‘i ngang qua chá»— anh đứng. Anh vá»™i nhảy xuống bá» lá, thu mình co ro giữa mấy buá»™i bập bè, muá»—i bị động ổ vây lấy anh như hốt trấu vãi lên ngưá»i. Bà hai Há»™i bá»—ng đứng lại nói vá»›i con Thà còn ở giữa sân: "Tao thấy có cục gì Ä‘en Ä‘en má»›i lăn xuống đám lá!". "Có gì đâu, bác hai!". "Thiệt mà!". "Bác nói thấy ghê!". "Chắc là ma!". "Không đâu bác Æ¡i! Chắc tại bác quÆ¡ con cúi, bóng mấy tàu lá dừa dá»i xuống!". Bà hai Há»™i bước gấp Ä‘i. Anh tá»± há»i: "Mình là ma sao?". Câu nói cá»§a bà cứ văng vẳng bên tai anh"... coi chừng bả lên Ná»n Ngãi hoài, lây thằng Hòa đó!. Trá»i Æ¡i! Lẽ nào tôi đã gieo rắc căn bệnh quái ác này cho má tôi? Má Æ¡i! Hãy tha lá»—i cho con! con sẽ không làm khổ má nữa đâu! Hòa bước lên bá», quay trở lại ghe được má»™t Ä‘oạn. Không, mình phải gặp má, phải thăm má. Cả ngày nay mình trông đợi trá»i tối. Mình phải biết bệnh tình cá»§a má ra sao? Anh quay trở lại và nép mình bên gốc cây còng. Nhà đã đóng cá»­a, không thấy gì được bên trong, anh cố lắng tai nghe xem có tiếng mẹ. Hình như mẹ đã ngá»§, chỉ mấy đứa em còn thức. Con Thà: "Hồi sáng mầy có gặp anh hai không?. Thằng Lý: "Em đâu dám nhìn! Em để cÆ¡m lên bá» mẫu rồi chống xuồng vá»!. Con Mân: "Không biết ngày mai má phân công ai Ä‘em cÆ¡m lên cho ảnh?". Con Thà: "Mầy là cái chắc!". Con Mân: "Eo Æ¡i! Tởm quá! Vái trá»i cho má phân công chị!". Ãừng trù xui!". "Nhá» nhá», má nghe được, bả chá»­i bây giá»!". "Phải rồi! Hồi chiá»u thằng Lý không lên trên lấy xoong vá», sáng mai lấy gì dỡ cÆ¡m Ä‘em lên!. "Lấy cái khác!". "Ãặng bá» thêm cái nữa hả?". "Tại chị kỹ chứ mấy lần anh hai ăn cÆ¡m không hết, má Ä‘em vá» hấp lại bả ăn, có sao đâu!". "Mầy nói tao má»›i nhá»›, hồi nãy bác hai nói coi chừng má lây anh hai đó!". "Má lây anh hai thì chỉ có nước em bá» nhà Ä‘i thôi!". "Tao cÅ©ng vậy!". "Tao cÅ©ng vậy luôn!". Hòa nghÄ©, vì mình mà cả gia đình phải khổ sở như vậy. Không nghe tiếng đứa nào nữa, anh Ä‘oán chúng nó đã ngá»§. "Chắc không đứa nào dám ngá»§ vá»›i má. Vì sợ mình lây bệnh cho má, má lây qua tụi nó. Có lẽ chúng Ä‘ang lo sợ không biết mai má phân công ai Ä‘em cÆ¡m lên Ná»n Ngãi cho anh hai. Các em Æ¡i! Anh hai sẽ không làm phiá»n các em nữa đâu!" Anh núp bên gốc cây còng, mặc cho sương rÆ¡i ướt ngưá»i, anh muốn uống lấy tất cả những ká»· niệm để rồi mãi mãi anh sẽ Ä‘i xa.

HÆ¡n ná»­a đêm, chá» cho các em ngá»§ say anh má»›i dò dẫm bước vào hàng ba đưa tay cào vách, sát bá»™ ngá»±a gá»— mà mẹ đã ngá»§ từ thá»§a má»›i gặp ba. Cào đến lần thứ hai thì anh nghe tiếng mẹ trở mình. Anh gá»i khẽ: "Má, Má Æ¡i!". Bà Ngá» ngồi bật dậy, quát há»i: "Ãứa nào? Ãứa nào vừa kêu má?". Ba đứa nhá» thức giấc, bước tá»›i giưá»ng bà: "Má chiêm bao thấy gì mà má»› lá»›n dữ vậy?". "Má vừa nghe có đứa nào kêu "má Æ¡i". "Má nằm mÆ¡ đó, có ai kêu má đâu!". "Thôi, má ngá»§ Ä‘i!. Bà Ngá» nằm xuống, tụi nó cÅ©ng Ä‘i lên giưá»ng ngá»§. Bà không sao chợp mắt được, linh tính cá»§a ngưá»i mẹ báo cho bà biết tiếng kêu má bà vừa nghe không phải là trong mÆ¡. Ãến gà gáy canh ba thì bà lại nghe: "Má! Má Æ¡i". Bà phóng xuống giưá»ng: "Mấy đứa Æ¡i! Anh hai mày vá»!". Ãứa lá»› ngá»›, đứa đốt thêm đèn. Lo các em sợ hãi khi thấy mình, anh liá»n vòng ra phía sau nhà, chạy tuốt ra bá» kênh. Bà Ngá» lúi húi mở chốt cá»­a dưới và quát: "Mở chốt trên dùm tao!. Mấy đứa nhá» bước tá»›i hàng ba chụm lại, mắt đảo láo liên đỠphòng anh hai. Bà Ngá» xách đèn cốc bước ra sân gá»i: "Hòa Æ¡i! Con ở đâu? Sao không ra gặp má? Má biết là con vá»! Má có lá»—i vá»›i con, vì mấy hôm nay má bá» con má»™t mình! Con Æ¡i! Hãy hiểu cho má. Vì mấy đứa em con còn nhá». Bây giá» chúng đã lá»›n hết rồi! Ngày mai má sẽ lên Ná»n Ngãi ở vá»›i con. Má sẽ chăm sóc con, Hòa Æ¡i! Ra đây vá»›i má Ä‘i con! Má thương con mà Hòa! Hòa Æ¡i! Ra đây Ä‘i con! Con không thương má thì con vỠđây làm chi hả Hòa?". Im lặng. Bà Ngá» ngồi xuống quá» tay lên đầu tóc mượn, lấy cây móc tai xỉa tiêm đèn lên cao, rồi lá»™i xuống đám lá tìm Hòa. Cây đèn bị gió thổi tắt. Con Thà nắm tay bà dắt lên. "Má Æ¡i! Má nghe ai kêu ai ở đây há, rồi má tưởng anh hai!". Bà quát: "Câm mồm! Tao đẻ nó ra, làm sao tao không nhận ra tiếng cá»§a nó chứ?".

Má»™t lúc lâu sau bà Ngá» má»›i chịu lên nhà. Nhưng bà không ngá»§, lúi húi thu xếp đồ đạc quần áo, xoong nồi, chén dÄ©a, cá»§i Ä‘uốc để sáng mai lên Ná»n Ngãi ở vá»›i anh Hòa. Mấy đứa nhá» chẳng đứa nào dám cản bà. Không biết chúng sợ bà chá»­i hay sợ bà đã lây bệnh cá»§a anh. Bà chồng chất lá»§ khá»§ má»™t đống trước hàng ba. Vừa tá» má» sáng trá»i đã đổ mưa. Mưa má»—i lúc lại nặng hạt. Gió giật từng cÆ¡n làm bà không sao Ä‘i được. Mãi đến hÆ¡n chín giá» mưa má»›i tạnh. Bà dá»n đồ xuống xuồng. Bà bước Ä‘i má»™t cách khó nhá»c trên ná»n đất bùn nhão nhẹt ngoài sân. Cuối cùng thì bà cÅ©ng Ä‘em được những thứ đã chuẩn bị xuống xuồng. Chống Ä‘i! Xuồng cập bến Nến Ngãi bà không dám gá»i con như má»i khi, bà nghÄ©, trá»i mưa lạnh chắc nó Ä‘ang ngá»§. Nách bà cặp bó cá»§i, hai tay bà xách xoong chảo bước lên chòi. Cái mùng đã vắt lên rồi mà con bà đâu không thấy. Lạ chá»­a! Bà gá»i: "Hòa Æ¡i!". CÅ©ng không nghe anh trả lá»i. Cái ghe đậu dưới bên kia. Nó Ä‘i đâu? Bà gá»i thêm má»™t lúc nữa không nghe con trả lá»i. Bà đâm hoảng! Bà càn vào những bụi ngãi cao ngang đầu ngưá»i. Vừa càn bà vừa la làng: "Bá»› làng xóm Æ¡i! Con tôi mất tiêu rồi!". Tiếng la vá»ng vào xóm kinh Ông Hào. LÅ© trẻ ở kinh Ông Hào chạy qua xóm Vàm Ãinh kêu con Thà, thằng Lý, con Mân. Chúng nó và vài ngưá»i đàn ông trong xóm chạy lên: "Chuyện gì vậy bà Ngá»?". "Thằng Hòa mất tiêu rồi!". Và gào thét. Thấy tá»™i, ngưá»i ta vạch ngãi tìm vá»›i bà. ÃÆ°á»£c má»™t lúc bà bá»—ng thét lên: "Trá»i Æ¡i! Con tôi!". Ngưá»i ta chạy đến thì bà đã nhảy xuống má»™t cái huyệt được đào sẵn tá»± bao giá», trên thá»m huyệt còn vứt lại cây len. Anh Hòa nằm quay đầu vá» phía tây, mặt ngá»­a lên. Tất cả kêu rú lên kinh hãi rồi lùi ra xa. Bà Ngá» xốc anh Hòa lên tay, ngưá»i anh còn má»m nhÅ©n, oằn oại. Bà đặt anh lên thá»m huyệt trước rồi leo lên sau. Bà lại bồng anh lên, chạy vào chòi. Ngưá»i ta không hiểu bà NgỠốm yếu nhá» thó như vậy, tại sao lại thá»±c hiện những động tác ấy má»™t cách nhanh nhẹn, gá»n gàng. Bà đặt anh lên giưá»ng cởi quần áo, lau chùi, thoa dầu đánh gió, giật tóc mai. Má»i việc ấy chỉ mình bà làm. Ngưá»i ta túm tụm lại ở ngoài sân chòi. "Hòa Æ¡i! Tỉnh lại Ä‘i con! Má lên đây ở vá»›i con nè! Con chết rồi má ở vá»›i ai? Sao con im lặng, không nói chuyện vá»›i má hả Hòa? Con còn giận má hả, con Æ¡i!". Má»™t ngưá»i đàn ông lên tiếng: "Sao tụi bây không vô trá»ng kéo chị Ngá» ra? Thằng Hòa chết lâu rồi!". Cả ba đứa chạy vào chòi, lôi bà ra sân, Ãứa nào cÅ©ng nôn thốc, nôn tháo. Bà hét: "Buông tao ra! Tao lên đây ở vá»›i thằng Hòa!". Bà cào cấu, cắn xé ba đứa nhá» rồi ngất lịm Ä‘i! Ngưá»i hàng xóm phân công: "Con Thà, con Mân đưa bà Ngá» vá» nhà chăm sóc, đừng cho bả chạy lên trên này, thằng Lý theo tao vá» nhà lấy ghe ra chợ nhắc hòm!". "Má con cất tiá»n không biết chá»— nào!". "Nhắc chịu, mai mối tính!".

Cái tin "Cùi Hòa" chết chẳng mấy chốc lan truyá»n khắp cả xóm. Khi biết để anh trên Ná»n Ngãi ngưá»i ta má»›i dám đến nhà bà Ngá» chia buồn. Không biết ngày ấy bà tỉnh rồi ngất, ngất rồi tỉnh bao nhiêu lần. Khi tỉnh bà bảo phải Ä‘em anh Hòa vá» nhà khâm liệm. Ngưá»i ta khuyên bà nên giữ vệ sinh chung. Má»™t vài ngưá»i đàn ông mặc áo cao su, mang găng tay, bịt mồm bịt mÅ©i bằng đủ thứ loại khăn, trây trét dầu cù là khắp ngưá»i, rồi đưa hòm lên Ná»n Ngãi tấn liệm anh Hòa. Khi những ngưá»i đàn ông đã đắp xong má»™ trở vá» thì những ngưá»i đàn bà má»›i buông bà ra. Bà chạy bá»™ lên Ná»n Ngãi, băng qua con kênh, lăn đùng ra mô đất má»›i cào bá»›i, rồi ngất lịm Ä‘i.

Ngưá»i ta đốt bá» cái chòi hôi hám, bệnh hoạn.

Má»™t tháng sau ngày anh Hòa chết bà Ngá» má»›i lê bước xuống giưá»ng. Và hai tháng sau nữa bà má»›i cầm chiếc lược gỡ mái tóc rối tung, bùi nhùi như ổ rÆ¡m.

Năm nay bà NgỠđã bảy mươi. Các con bà ai cÅ©ng có địa vị, nhà cao cá»­a rá»™ng trên tỉnh, trên huyện. Má»—i lần há» vá» Ä‘á»u bàn việc đưa bà lên tỉnh, lên huyện ở, nhưng bà từ chối: "Tụi bây đủ lông đủ cánh hết rồi, ăn đâu ở đâu thì mặc. Còn tao ở đây hương khói cúng kiếng cho ổng vá»›i thằng Hòa!". Các con bà biết ép cÅ©ng không được. Chị Thà cho đứa con gái mưá»i sáu tuổi xuống cÆ¡m nước cho ngoại. Thanh minh năm nay chị Thà, anh Lý, chị Mân vỠđầy đủ. Bà nói: "Mai là ngày tốt, tụi bây lên Ná»n Ngãi lấy cốt anh hai bây vá» cho nó nằm gần ổng, sau vưá»n". Các anh chị nhìn nhau im lặng, ai cÅ©ng sợ khÆ¡i lên cái ổ vi trùng làm ảnh hưởng môi trưá»ng. Cuối cùng chị Thà nói: "Anh hai nằm ở đó đã hai chục năm rồi! Dá»i tá»›i dá»i lui chi cho động mồ mả!". Anh Lý phụ há»a: "Anh chết như vậy chính quyá»n ngưá»i ta không cho đào bá»›i lên đâu!". Chị Mân thêm vào: "Chị Thà, anh Lý nói phải đó má! hay để tụi con hùn tiá»n xây cái mả đá!". Bà Ngá» quát: "Thôi thôi, không làm phiá»n mấy ngưá»i! Mấy ngưá»i không làm thì để tôi tá»± làm!". Biết tính bà Ngá» nói thì làm. Trá»i chưa sáng rõ các anh chị cáo từ lên tỉnh lên huyện vá»›i nhiá»u lý do khác nhau. Há» không muốn ở lại để nghe ngưá»i Ä‘á»i nguyá»n rá»§a, để cho bà già Ä‘i bốc má»™ má»™t mình. Chị Thà không quên nói vá»›i bà Ngá» cho con gái chị vá» tỉnh trông em vài ngày để chị Ä‘i công tác ở VÅ©ng Tàu. Bà cÅ©ng chẳng cần giữ lại làm gì.

Bà mướn mấy tay thanh niên ở xóm lên Ná»n Ngãi bốc má»™ anh Hòa, đào cái huyệt bên cạnh má»™ ông Ngá» và đóng cái quách đựng hài cốt. Hai việc sau thì há» nhận làm dùm, còn việc trước thì há» từ chối cho dù bà có ra giá bằng má»™t tháng tiá»n công. Không làm thì thôi, để tá»± bà. Cái quách đóng má»™t chút đã xong, bà Ä‘em bá» xuống xuồng và mang theo bánh mứt, nhang đèn, len cuốc, xô chậu... bÆ¡i lên Ná»n Ngãi. Ãến má»™ anh Hòa, bà bày bánh mứt đốt nhang khấn vái: "Hòa Æ¡i! Bữa nay má Ä‘em con vá» nhà. Nếu có linh thiêng phù há»™ cho má khá»e mạnh, đào mau thấy con!". Bà bắt đầu cuốc. Từng nhát cuốc giÆ¡ lên bổ xuống rất khó nhá»c, nhưng bà lại không thấy mệt má»i chút nào. Bà cuốc và cuốc mãi... cuốc mãi! Lúc mặt trá»i ngã bóng thì ló ra má»™t mảnh ván. Bà khóc. Bà nghỉ tay, uống nước rồi lại cuốc. Ãến khi con nhắc nhen kêu thì bà đã cạy lên được từng mảnh ván cụn cá»§a nắp hòm mục ruá»—ng. Bà lại khóc. Nước mắt và máu từ đôi tay bà rÆ¡i vào má»™t dòng nước trong xanh thấy rõ từng đốt xương ngưá»i. Kia là mảnh xương sá», kia là những chiếc xương sưá»n. Kia là đôi xương ống chân... Bà bước vào dòng nước ấy nhặt nhạnh từng đốt xương, lau chùi sạch sẽ chất vào xô. Bà làm xong việc thì hoàng hôn đã bao chùm lên vạn vật. Bà lá» má» xách cái xô chứa hài cốt anh Hòa xuống xuồng chất vào cái quách đã lót sẵn cao su. Xong bà đóng nắp quách lại. BÆ¡i xuồng vá» nhà.

Ãêm!

Dưới lòng đất tiếng côn trùng nỉ non ai oán, xa xa tiếng vạc ăn đêm kêu sương buồn tẻ, trá»i âm u vần vÅ©, lác đác má»™t vài vì tinh tú nhạt nhòa cô độc, thỉnh thoảng má»™t ngôi sao băng xẹt qua rồi mất hút giữa màn đêm băng giá, leo lét mấy ngá»n đèn cầy mở ảo cắm trên chiếc quách soi đưá»ng cho bà NgỠđặt dầm đạp nước đưa con vá» nhà. Bà ỳ ạch, khó nhá»c đẩy cái quách lên bá», ra sau vưá»n nÆ¡i có cái huyệt mấy tay thanh niên đào sẵn. Bà gắng sức đặt được cái quách xuống đáy huyệt. Xong bà lấp đất. Lấp mãi! Mưa lắc rắc! Mưa nặng hạt! Nước mưa tan trong những giá»t nước mắt cá»§a bà. Bà lấp mãi cho đến ná»­a đêm thì đầy huyệt. Bà lấp mãi cho đến gà gáy sáng đã thành má»™t mô đất nhô cao.

Bà áp mặt lên ngôi má»™ má»›i thầm thì: "Hòa Æ¡i! Giá mà thuở ấy có thuốc như bây giá»!".
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #125  
Old 20-05-2008, 10:12 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Má»™t Quãng Äá»i Và Cả Cuá»™c Äá»i
Tác giả: Phạm Duy Tương

Thế là xong! Ký xoẹt má»™t cái, tôi quẳng chiếc bút xuống mặt bàn. Ãứng dậy, nhìn bản như nhìn má»™t công trình khó nhá»c, bám riết lấy tôi, hút máu thịt tôi, nay đã được hoàn thành, đã ra khá»i cÆ¡ thể cá»§a mình. Nó không thuá»™c vá» tôi nữa. CÅ©ng như ngưá»i đàn bà nhá» bé Ä‘ang run rẩy như chiếc bút tôi vừa bá» xuống, bây giỠđã trở thành ngưá»i dưng nước lã. Tôi hÆ¡i buồn cưá»i vá»›i ý nghÄ© chua chát nảy lên trong đầu: cô nàng xanh xao kia má»›i đây là cá»§a tôi đấy nhỉ?

Bà thẩm phán dán mắt vào bàn tay lóng ngóng cá»§a cô ta, mãi không cầm được cây bút cho vừa ý, chợt dịu giá»ng há»i:

- Cô có Ä‘iá»u gì băn khoăn nữa không?

- Dạ... không ạ - Cô ta khẽ lắc đầu.

- Cô hoàn toàn đồng ý cho đứa con vỠsống với ba nó chứ?

- Dạ... - Cô ta thoáng giật mình, khuôn mặt gầy gò biến sắc, tái mét và run bắn lên. Ngòi bút vừa chạm tỠgiấy vội rụt lại.

Bà thẩm phán đặt tay lên má»™t góc tá» giấy. Bà ta làm gì thế nhỉ? Tôi nhăn mặt, sốt ruá»™t. Hai ngày qua, chúng tôi đã trả lá»i cả má»™t loạt câu há»i rồi. Chúng tôi không thể sống vá»›i nhau bởi giữa chúng tôi không còn tình yêu. Cô ta đã phản bá»™i tôi. Hai năm qua tôi ở chiến trưá»ng, cô ta đã to bụng vá»›i má»™t tay lái máy cày nào đó. Tôi cÅ©ng chưa biết mặt. Cái thai đã bị sẩy, lạy trá»i! Trước khi lấy nhau chúng tôi đã giao ước vá»›i nhau vá» trưá»ng hợp này. Tôi không còn muốn nhìn thấy cô ta, nghe thấy cô ta, thậm chí cảm thấy cô ta ở bên cạnh. Vậy sống vá»›i nhau thế nào được! Nghe nói cái anh lái máy cày kia, đến làng tôi làm và xin nghỉ trong má»™t gian xép cá»§a nhà trưá»ng, nÆ¡i vợ tôi dạy há»c và vợ tôi đã chung chạ vá»›i anh ta...

Tôi vá»›i anh trai cô ta ở chung má»™t đơn vị gắn bó vá»›i nhau mưá»i mấy năm trá»i và chính anh đã giá»›i thiệu em gái cho tôi. Hôm tôi vá» phép nhằm bữa đơn vị báo động luyện tập phương án chiến đấu, anh kéo tôi ra má»™t Ä‘oạn vắng, dá»±a súng vào vách hào nói chuyện. Trước sá»± việc tệ hại, anh và tôi Ä‘á»u cảm thấy khó xá»­. Dù biết không há» có lá»—i, thâm tâm chúng tôi vẫn trách móc lẫn nhau.

Anh nhấc hai khẩu súng dằn mạnh sang bên, khẽ chạm vào tay tôi, nói:

- Tôi biết chú sẽ giải quyết như thế nào rồi. Tôi hoàn toàn đồng ý.

- Mong anh hiểu cho - Tôi nặng ná» nói, tôi có tính xấu là cố chấp. Bởi cố chấp nên đã muá»™n vợ và có lẽ suốt Ä‘á»i phải chịu cô đơn.

- Cố chấp chưa hẳn là xấu - Anh tiếp lá»i ngay, ngưá»i lính không thể cúi đầu chịu đựng tất cả má»i thứ rác rưởi cá»§a xã há»™i. Tiá»n tuyến không phải là cái bãi phế thải cá»§a hậu phương - Giá»ng anh gay gắt bất ngá» rồi dưá»ng như nhá»› Ä‘ang đứng ở đâu, nét mặt giãn ra cởi mở - Dù thế nào cÅ©ng đến thăm mẹ tôi chốc lát nhé.

Ãến lượt tôi cảm thấy bối rối. Anh vừa vượt qua cương vị ngưá»i anh vợ thẳng thắn trở vá» ngưá»i đồng đội. Tôi xúc động hứa vá»›i anh là sẽ tá»›i.

Ãêm tháng năm, chẳng mấy chốc đã sang canh, bà con anh em vê từ lâu tôi vẫn ngồi bên bàn. SỠấm nước thấy hết, tôi bấm đèn pin xuống bếp, bắt gặp cô ta ngồi thu lu trong ngách nhà. Cô ta nhìn tôi rất nhanh, hoảng hốt co chân vá» tránh đưá»ng cho tôi và cúi gằm mặt giấu vào hai đầu gối. Múc xong bát nước, tôi đã toan bước Ä‘i nhưng nghÄ© sao lại dừng lại. Cô ta ngá»­ng lên lí nhí há»i:

- Anh sẽ bỠem phải không?

Câu há»i thật thẳng thừng và nếu không thẳng thừng như thế chắc tôi sẽ không trả lá»i.

- Chính Lệ cũng biết cần phải như thế nào rồi đấy!

- Anh ngồi xuống đây - Cô ta cất giá»ng nhẹ nhàng. Trong ánh đèn sáng rá»±c, tôi thấy cô ta gầy Ä‘i rất nhiá»u. Khuôn mặt dịu dàng, đằm thắm giá» Ä‘á»ng đầy vẻ thảng thốt, dằn vặt. Tôi cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn ngồi xuống vá»›i tay tắt đèn.

Cô ta trao cho tôi chiếc ghế con. Tôi chạm phải một bàn tay giá lạnh và tiếng nói trong hơi thở hổn hển. - Em muốn xin anh đừng bỠem.

Tôi nhăn mặt phản đối nhưng nhận ra bóng đêm đang trùm kín, bèn giương mắt nhìn thẳng ra phía trước với thâm ý tò mò độc ác.

Khuôn mặt nhá» nhá» trắng Ä‘ang dịch lại gần tôi, má»™t bàn tay má»m nhÅ©n chạm vào đầu gối. Tôi hất ngay xuống, hình như có má»™t tiếng kêu cố nén lại:

- Anh cứ khinh bỉ em, nhưng xin anh nghÄ© coi, suốt bốn năm lấy nhau anh á» vá»›i em được mấy ngày - Cô ta đã lùi ra xa, không còn nhìn thấy cái vệt trắng nhá» nhá» trước mặt, chỉ nghe tiếng nói thảng thốt như hÆ¡i thở hấp hối cá»§a bóng đêm sâu thẳm. Tiếng rên rỉ ngắt quãng nhưng vẫn khá mượt mà - Em biết anh rất kiên quyết, khó lòng lay chuyển nhưng vẫn cầu xin theo sá»± thôi thúc cá»§a trái tim. Nếu anh không chấp thuận lá»i cầu xin cá»§a em thì cÅ©ng mong anh hiểu cho dù hư há»ng, dù đáng tá»™i nhưng trái tim em luôn luôn hướng vá» anh. Cả khi, cả khi... thể xác em phản bá»™i anh - Cô ta nói nhanh và bá»—ng bật khóc. Tiếng khóc cố nén nghe tức tưởi - Em khổ sở nhục nhã lắm anh Æ¡i. Lúc em không giữ gìn được là lúc em không thể nào giữ được, cho nên em nhận thức đầy đủ sá»± nhục nhã ê chá» cá»§a nó. Mà anh, sao anh chẳng Ä‘oái hoài giúp đỡ em má»™t chút gá»i là... - Tiếng khóc làm cho lá»i nói trở thành rên rỉ nghẹn lại.

Tôi bắc chân lên ghế:

- Ở chiến trưá»ng tôi cÅ©ng chỉ biết ôm lấy khẩu súng mà nhá»› tá»›i cô, xây đắp hạnh phúc bằng tưởng tượng.

- Em biết - Sợi dây đàn ngỡ đã đứt rồi lại rung lên não ná» - Anh là đàn ông, anh có biết bao nhiêu chuyện vui để khuây khá»a. Anh còn có đông đúc bạn bè, được ngẩng đầu lên kiêu hãnh. Còn em, thui thá»§i như má»™t cái bóng. Hàng ngày đâu có dám nhìn ai. Ãi trên đưá»ng gặp ánh mắt bất ngá» Ä‘á»u phải cúi xuống, lẩn tránh cả ánh mắt cá»§a ngưá»i thân. Xây đắp hạnh phúc bằng niá»m hy vá»ng chỠđợi má»ng manh đôi lúc tưởng như hão huyá»n. Và đứa con...

Tôi thở hắt ra, lạnh lùng cắt ngang:

- Ãứa con là cá»§a tôi, không còn cá»§a cô.

Hai bàn tay gầy giá lạnh chộp lấy đầy gối của tôi, run lên bần bật. Tôi hất mạnh đầu gối, đứng dậy. Tôi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch bát nước còn nguyên trên tay và thô bạo hắt chút cặn cuối cùng vào bóng đêm ngoài cửa.

- Cô cứ vào giưá»ng mà ngá»§. Ãứa con cá»§a tôi để nó ngá»§ vá»›i bà - Tôi nói vá»ng lại khoảng tối Ä‘en, trống rá»—ng sau lưng, kiên quyết bước tá»›i bên bàn.

Má»™t lúc mẹ tôi bế đứa cháu ra rồi ngồi đối diện vá»›i tôi, chếch bên tay trái. Im lặng hồi lâu, mẹ rụt rè nhìn tôi, há»i:

- Con định thế nào?

Tôi cúi xuống bối rối không tìm được câu trả lá»i. Mẹ nhấc bàn tay rÆ¡i thõng cá»§a đứa cháu xếp vào lòng.

- Chuyện cá»§a con tùy con - Giá»ng mẹ buồn rầu nhưng rất bình tÄ©nh, riết róng cá»§a má»™t cuá»™c Ä‘á»i nhiá»u vất vả, khổ Ä‘au: Chồng mất sá»›m, má»™t mình nuôi dạy ba đứa con. Há» hàng anh em thì cÅ©ng ngưá»i nói thế này, ngưá»i nói thế khác. Riêng mẹ không chấp nhận thứ gái lăng loàn.

Tôi ngước lên, lén nhìn khuôn mặt khô héo nhưng cương nghị cá»§a mẹ. Ãôi mắt mẹ Ä‘ang nhìn vào cõi tâm tưởng thăm thẳm trong cuá»™c Ä‘á»i đầy khúc khuá»·u cá»§a mình. Khi mẹ dùng hai tiếng lăng loàn đúng như ý nghÄ© cá»§a tôi lúc nãy, lòng tôi dâng lên má»™t niá»m vui chua xót.

- Vợ của con lăng chứ không loàn.

Như thể Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a tôi, mẹ cắt ngang - Nó ăn ở biết Ä‘iá»u. bà con xóm giá»ng có công việc gì Ä‘á»u chạy Ä‘i chạy vá», chân tay nhanh nhẹn, nói năng dá»… nghe, ai cÅ©ng quý - Mẹ quay lại nhổ nước trầu vào chân phên - Dạo đầu năm, mẹ ốm phải nằm bệnh viện hÆ¡n tháng, nhá» tay nó cÆ¡m nước, thuốc men má»›i khá»i đấy chứ. Nhiá»u đêm thức trắng ngồi quạt cho mẹ. Không có nó mẹ khó lòng qua khá»i...

LỠmỠđoán ra mục đích của mẹ, tôi vội chen ngang.

- Cô ta si mê máy cày thì phải để cô ta đi theo máy cày mẹ ạ.

- Nói dại! Nó si mê nhưng đâu có ham muốn gì thằng đó?

- Mẹ mà lại nói như thế - Tôi vùng vằng xoay ngưá»i chống tay lên bàn. Cảm thấy nặng ná» trước ánh mắt Ä‘au đớn, bất lá»±c cá»§a mẹ, lòng căm giận trong tôi bùng lên - Con còn phải Ä‘i xa, hạnh phúc không thể bảo đảm vá»›i má»™t ngưá»i vợ như thế.

Mẹ trở tay á»§ đứa cháu Ä‘ang ngá»§ say. Giá»ng vẫn bình tÄ©nh thá»§ thỉ:

- Con phải nghĩ đến em con nữa chứ. Anh mà bỠvợ thì con gái trong làng đứa nào dám lấy em của con.

- Không phải. Con phải ly dị vá»›i cô ta thì hàng xóm má»›i hiểu và tôn trá»ng anh em chúng con.

- Tùy con - Mẹ thở dài.

Tôi cố mỉm cưá»i;

- Con sẽ kiếm cho mẹ má»™t đứa con dâu hiá»n thảo, nết na hÆ¡n hẳn cô ta. Ãất mình có thiếu gì ngưá»i tốt hở mẹ?

Mẹ tôi lại thở dài.

Ãêm ấy, tôi không ngá»§. Sáng sá»›m, tôi đến thăm mẹ cô ta, lòng trÄ©u nặng u buồn, ngượng ngùng như kẻ có lá»—i. Má»›i hai năm mà bà cụ già yếu rất nhiá»u. Ãi đã phải chống gậy. Lập cập cố bước nhanh, bà nắm chặt lấy cánh tay tôi và cứ đứng im giữa sân, mãi không nói được má»™t lá»i nào. Rồi như chợt tỉnh, bà cuống quít há»i thăm sức khá»e cá»§a tôi, cá»§a con trai, chuyện Ä‘i đưá»ng. Tôi cÅ©ng vá»™i vã trả lá»i, còn kể lể hÆ¡n những gì bà cụ há»i. Thỉnh thoảng còn cố cưá»i lên, cố tình quên Ä‘i má»™t ngưá»i con gái ở giữa chúng tôi. Nhưng càng nói cưá»i, lòng tôi càng tan nát và thấy rõ bà cụ còn Ä‘au đớn hÆ¡n. Cuối cùng không chịu nổi tôi đứng dậy xin phép ra vá». Bấy giá» bà cụ chợt òa lên khóc nức nở!

- Mẹ có lỗi với anh - Bà cụ mếu máo - Anh tha lỗi cho mẹ.

Tim tôi run lên. Trong má»™t thoáng, tôi đã định nắm lấy bàn tay nhăn nheo Ä‘ang tá»±a trên đầu gậy mà nói: "Ãừng gá»i con bằng anh, con vẫn là con cá»§a mẹ" nhưng cổ há»ng tôi ứ nghẹn.

- Trưa nay anh ở đây ăn cÆ¡m vá»›i mẹ nhé - Bà cụ run run há»i.

- Xin mẹ để hôm khác - Nói rồi tôi quả quyết bước nhanh ra cửa.

Từ hôm tôi vá», những bữa ăn ở gia đình tôi rất nặng ná». Hoặc ăn trước, hoặc Ä‘i chÆ¡i cho quá bữa, tôi không chịu ngồi ăn chung mâm cÆ¡m vá»›i cô ta. Nếu ăn trước, tôi thấy mẹ để dành cÆ¡m cho cô ta trong má»™t chiếc liá»…n sứ khá đẹp, thức ăn có phần tươi. Tôi không nói gì càng thêm kiên quyết ý định đẩy nhanh cô ta ra khá»i nhà.

Tôi tìm mua một cuốn luật hôn nhân và gia đình rồi cắm cúi viết đơn ly dị.

Tôi đưa lá đơn cho cô ta. Cô ta Ä‘á»c lại nhiá»u lần, không nhìn tôi, khàn giá»ng há»i:

- Con để cho anh à? - Rồi nói tiếp - Anh ở nhà ít bữa lại ra đi. Hay là... để con cho em nuôi?

- Không được... - Tôi lạnh lùng gạt đi, cắm đầu bút chì vào tỠgiấy - vỠtài sản tôi còn để trống. Cô muốn lấy gì ở ngôi nhà này thì cứ ghi vào.

Cô ta mắm môi ký phăng một nhát, đẩy sang cho tôi, không viết thêm chữ nào. Từ hôm ấy cô ta xin vỠở bên nhà mẹ đẻ.

Cô ta rất muốn đứa con, tôi biết thế, nên kiên quyết giữ lấy. Bà thẩm phán rõ cÅ©ng muốn bênh vá»±c cô ta nhưng làm thế nào được, pháp luật đứng vá» phía tôi. Bởi vậy, khi cô ta đặt bút xuống tá» giấy, bà ta còn há»i vỠđứa con, làm chiếc bút nảy lên, tôi má»›i bá»±c mình.

- Ký đi, còn đợi gì nữa - Tôi tàn nhẫn nói.

Cô ta từ từ hạ bút nắn nót má»™t dòng đầy đủ há» tên và đệm. Cái vẻ tỉ mỉ cá»§a kẻ vô công rồi nghá» ngồi giết thá»i gian!

Nhưng rồi cÅ©ng xong. Bà thẩm phán đống sập ngăn kéo. Chà! Từ nay hai ta là ngưá»i dưng nước lã nhé! Có má»™t chút tiêng tiếc nhưng tôi gạt ngay, cúi chào bà thẩm phán và bước đến quán phở gần đó.

Từ quán phở quay ra thì trá»i đã gần trưa. Nắng như thiêu như đốt. Mùa hè, ở quê tôi, cây cối Ä‘á»u khô héo. Ãứng trên đưá»ng, nhìn bốn xung quanh, hút tầm mắt nhức nhối má»™t màu bạc phếch, nghèo đói. NghÄ© đến hÆ¡n chục cây số trong quang cảnh trÆ¡ trụi giữa nắng trưa tôi thây ngao ngán, ước có má»™t chá»— quen biết để trú chân đợi chiá»u xuống. Nhưng không có. Tôi sinh ra ở quê mình lá»›n lên ở quê ngưá»i, ngoài cái làng chôn rau cắt rốn tôi là ngưá»i xa lạ, lạc lõng. Cô ta có mấy nhà bà con quanh đây thì từ nay đâu còn bà con cá»§a tôi!

Ra khá»i thị trấn chừng hai cây số. Tôi chợt thấy bên vệ đưá»ng, cô ta Ä‘ang cúi đầu bước lá»§i thá»§i. Chiếc nón lá che sụp ná»­a mặt. Lưng áo gầy sá»p, nhưng vẫn còn rõ những đưá»ng nét thanh tú, duyên dáng. Hồi sáng, cô ta Ä‘i lên thị trấn bằng cách nào nhỉ? Tôi chợt cảm thấy ngỡ ngàng trước sá»± vô tâm, xa cách cá»§a mình. Có lẽ nên cho cô ta Ä‘i nhá» má»™t Ä‘oạn. ý nghÄ© tinh nghịch cá»§a lòng trắc ẩn vụt đến. Tôi phanh kít chiếc xe đạp sát bên cô ta, mỉm cưá»i:

-Cô đi nhỠkhông?

Cô ta giật bắn ngưá»i, hai nét lông mày đậm cau lại rất nhanh. Nhận ra tôi, cô ta không nói gì, lẳng lặng lách ngưá»i, định bước tiếp.

-Cô lên xe. Tôi đèo giúp nào! -Thấy cô ta chần chừ, tôi hạ giá»ng - Nắng nôi thế này gặp ngưá»i cả Ä‘á»i không quen biết cÅ©ng cho Ä‘i huống hồ chúng ta là ngưá»i lạ đã quen mặt.

Má»™t cái cưá»i khô héo trên khuôn mặt nhợt nhạt:

-Vâng. Cảm ơn anh!

Tôi bất ngá» nhận thấy cô ta nhẹ xá»p Ä‘i nhiá»u quá, khác hẳn ngày trước.

Sau má»™t hồi im lặng, Lệ há»i nhá»:

-Bao giỠanh đi?

-Một tháng nữa.

-Chắc... Tiếng nói vừa bật ra lập tức bị bóp nghẹt lại. Tôi hiểu Lệ định nói gì.

-Không! - Tôi cố giữ vẻ thản nhiên cất tiếng cưá»i giòn giã, biết rằng má»—i tiếng cưá»i sẽ là má»™t mÅ©i kim ngập sâu vào trái tim Ä‘ang rá»›m máu cá»§a cô ta - Vừa bá» ngưá»i này làm sao đã có thể lấy ngay ngưá»i khác!

Tôi vừa dứt lá»i nói độc địa, cảm thấy có bàn tay định bấu vào lưng áo nhưng rụt lại. Chiếc xe chợt chao nghiêng và cô ta ngã chúi xuống ná»n đưá»ng. Tôi kịp chống hai chân, ngoảnh nhìn... Cô ta lồm cồm bò dậy, ngưá»i không việc gì, chỉ ngón chân cái bị toé máu. Cô luống cuống nhìn quanh, nét mặt thoáng Ä‘anh lại, hai bàn tay thoăn thoắt mở chiếc quai nón buá»™c vết thương. Tôi nhá»› đúng Ä‘oạn đưá»ng này, có má»™t lần cô ta cÅ©ng vấp phải má»™t hòn đá. Tôi đã xé áo lót buá»™c cho cô. Sá»± phản bá»™i tàn phá Ä‘i tất cả rồi. Nó đã tiêu diêt hết má»i lòng tốt, làm chai sạn cảm giác thương xót đối vá»›i cô ta mà hình như có tồn tại trong lương tâm tôi. Tôi thá» Æ¡ đứng dạng hai chân giữ chiếc xe đạp. Cô ta lúc ấy đã đầm đìa mồ hôi, thậm chí tôi đã định nhấn bàn đạp bá» mặc cô ta ở lại má»™t mình vá»›i vết thương.

Ãến lối rẽ vào nhà cô ta, từ đấy vá» nhà tôi còn hÆ¡n hai cây số nữa. Tôi đạp chậm, cô ta nhảy xuống thảng thốt, nói vá»›i theo:

-Cảm ơn anh!

Tá»™i không trả lá»i, không ngoảnh lại, rướn ngưá»i trên xe. Chợt có tiếng đổ uỵch phía sau, tôi liếc thấy cô ta ngồi bệt xuống bên đưá»ng, úp mặt vào nón khóc hu hu. Tiếng khóc ấm ức, tá»§i thẹn, bị kìm nén bao lâu, nay phá lồng ngá»±c ùa ra như lÅ© vỡ đê quét phăng sá»± yên tÄ©nh. Ãó là tiếng kêu gào cá»§a tình thế tuyệt vá»ng. Buổi trưa hè ngá»™t ngạt, lỠđỠbị xáo trá»™n lên, réo sôi trong tiếng khóc xé lóng ấy. Ãi má»™t quãng xa, vì chiá»u gió hay vì tâm tưởng, tôi vẫn nghe tiếng khóc văng vẳng bên tai như tiếng kêu gá»i, níu kéo.

Sau này nhiá»u ngưá»i há»i, lúc ấy trong lòng tôi xảy ra Ä‘iá»u gì? Sá»± má»m yếu hay dằn vặt, luyến tiếc hay run sợ, anh hùng, hèn nhát, nghÄ© đến mẹ hay nghÄ© đến con, thương cô ta hay thương mình? Không có Ä‘iá»u gì xảy ra nhưng cÅ©ng có thể đã xảy ra tất cả những Ä‘iá»u đó. Tâm linh hay má»™t cái gì na ná như thế đã thôi thúc tôi quay xe trở lại. Tôi dừng trước mặt Lệ, hắng giá»ng mấy lần, tiếng nói nghe vẫn lạc Ä‘i.

- Sao lại ngồi giữa đưá»ng. Vá» nhà Ä‘i.

Khuôn mặt chan hòa nước mắt trắng bệch ra ngá»­ng lên, cặp lông mày xanh đậm rung rung. Ãôi mắt mở to ngÆ¡ ngác. Ãôi mắt chá»›p mạnh. Cô nhón chân xoay lưng lại phía tôi. Ãôi vai nhá» rung lên từng hồi. Tôi chợt nhận ra cô Ä‘ang mặc chiếc áo xanh SÄ© Lâm. Tấm vải tôi gá»­i cho Lệ nhân dịp sinh con. áo may đã lâu nhưng chỉ những dịp đặc biệt Ä‘i vá»›i tôi, Lệ má»›i mặc nên trông còn như má»›i. Tôi đứng thừ ngưá»i hồi lâu. Nhìn ngược, nhìn xuôi, hai phía con đưá»ng Ä‘á»u vắng ngắt. Trên cánh đồng cằn cá»—i không má»™t sinh linh, đất trá»i bao la và quạnh quẽ quá. Bất giác tôi thở dài:

- Thôi lên xe, ta vá»!

Chợt hiểu mình vừa thốt ra má»™t lá»i ghê gá»›m như thế nào, tôi định bá» chạy thì Lệ đã vùng dậy đứng chắn trước bánh xe. Mái tóc xù ra, đôi môi mím chặt, chiếc nón che kín ngá»±c. Cô ngá»­ng cao đầu phóng thẳng vào tôi luồng mắt căm thù, cay cú Ä‘iên dại. ánh mắt gưá»m gưá»m vá»›i má»™t vành trắng dưới hàng mi vẻ khiêu khích, tàn nhẫn, nghiệt ngã. Cô thở hổn hển, chiếc nón trên ngá»±c phập phồng nặng ná». CÆ¡n giận dữ chất chứa cá»§a má»™t trái tim mạnh mẽ lâm vào cảnh cùng quẫn, má»™t tâm hồn đầy kiêu hãnh đòi há»i sá»± đối xá»­ công bằng, cÆ¡n giận dữ bá»™t phát bùng lên ở thá»i Ä‘iểm tận cùng tuyệt vá»ng. Cô biến đổi hẳn Ä‘i. Như má»™t ngưá»i khi quyết định bước vào cá»­a tá»­, cái chết cÅ©ng coi thưá»ng nên không còn có gì để sợ. Khuôn mặt nhá» nhắn ngá»i sáng má»™t tình yêu mãnh liệt trần trụi, không che giấu Ä‘ang đốt cháy đỠrá»±c đôi má vẻ trinh nguyên. Vầng trán phẳng sau mái tóc xõa xuống trông như cẩm thạch và đôi môi Ä‘ang mím chặt cay nghiệt vẫn tươi rói ná»—i khát khao cuá»™c sống bình yên. Ãôi môi Ä‘au đớn cong lên và quả quyết:

- Anh cần gì ở tôi nữa. Ãến thế này anh vẫn chưa thá»a lòng hay sao? Anh độc ác lắm. Anh vá» phép mà chỉ lao theo trả thù cho hả dạ! Vậy thì nếu muốn anh cứ giết tôi Ä‘i. Ãừng cho tôi nhìn thấy anh, nghe thấy anh, đừng cho tôi thầm thì nhắc tên anh trong những đêm hoang vắng. Anh cứ dày xéo lên tôi, nhưng cầu xin anh đừng nhạo báng, giá»…u cợt thân phận Ä‘au khổ này. Cứ nguyá»n rá»§a nhưng xin đừng bóp nghẹt trái tim tá»™i lá»—i vì cô đơn. Dù sao, tôi cÅ©ng không xa lạ vá»›i anh cÆ¡ mà!

Tôi hạ chân xe vá» phía trước. Lẳng lặng cầm lấy chiếc nón không còn quai trong tay Lệ và nhoáng cái bóp nát, vò thành má»™t cục vung cánh ném ra xa. Lệ đứng im không nhúc nhích, đôi vai buông xuôi. Trong tư thế đó có cái gì thách thức, liá»u lÄ©nh. Ãá»™t ngá»™t, cô dang hai tay lao đến vòng lấy cổ tôi, toàn thân đổ xuống má»m nhÅ©n, nóng bá»ng. Tôi hoang mang chưa kịp phản ứng thì Lệ đã lại vùng ra, trân trân nhìn tôi. ánh mắt ráo hoảnh có chiá»u sợ hãi. Nụ cưá»i ngập ngừng và hai cánh mÅ©i phập phồng. Dưá»ng như Lệ định nói má»™t câu gì đó hoặc bá» chạy nhưng không đủ sức.

Tôi đưa tay nắm bàn tay Lệ. Cô run bắn lên. Ãôi mắt mệt má»i khép lại và hai bên khóe mắt từ từ ứa ra hai giá»t nước long lanh, chói lóe ánh nắng. Tôi kéo cô lại gần.

Lệ dụi đầu vào ngực tôi thổn thức.

Tôi vuốt nhẹ mái tóc Lệ, muốn an á»§i, dá»— dành. Thôi! Lệ đừng khóc nữa! Chúng ta đã tìm thấy nhau rồi mà. Trong đám sương mù dày đặc trên cõi Ä‘á»i này, nhấn chìm biết bao kiếp ngưá»i nhá» bé, đơn côi. Tôi và Lệ đã lạc nhau và phải chăng đã lại tìm thấy nhau, tìm được số phận cá»§a chính mình? Chao ôi, mất mát thiệt thòi đâu phải là cái chết. Quên lãng, chia lìa má»›i là cái chết. Trong khoảng khắc, tôi nhìn thấy những khuôn mặt thân thương: Hai bà mẹ, ngưá»i anh và đứa con, những cuá»™c Ä‘á»i cá»±c khổ, đói nghèo không còn ly tán vì tôi.

Má»™t làn mây trôi ngang, lÆ¡ lá»­ng giữa bầu trá»i. Không gian chợt mát dịu. Chặng đưá»ng trước mặt trải rá»™ng ra, hun hút xanh.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™