Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1198. Không lọt dấu vết
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Tuy nhiên, hình như chuyện hai vị Phó cục trưởng cục công an bị khai trừ là do Bí thư Hà quản, dù sao, hai người bọn họ đều là cán bộ cấp Cục phó, việc này, lại liên quan đến ban Tổ chức cán bộ chúng ta, chỉ sợ đến lúc đó Từ Kim Bạch sẽ lấy việc này nói ra
Khang Văn Sinh nhíu mày nói.
Phiền phức tự nhiên rơi xuống đầu mình này anh chẳng muốn dính vào chút nào. Dù sao, đi theo Hà Trấn Nam đấu cùng Diệp Phàm, anh ta cũng chỉ là vai phụ, bảo chính mình lấy tay áo trực tiếp đấu Diệp Phàm, Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật này rất mạnh , Khang Văn Sinh nói thật, vẫn là có phần tránh né.
Dù sao, nhìn vào những chuyện xảy ra gần đây, họ Diệp cũng không phải chỉ là quả hồng nhũn dễ bóp, thậm chí, tên kia căn bản không hề ra bài như bình thường
Ngay cả pho tượng Lâm Tắc Từ người ta cũng dám bán, hắn chuyện gì không dám làm. Huống chí, bán pho tượng kia rồi vẫn không bị một chút chuyện rắm gì, người ở tỉnh xuống điều tra cũng là đầu voi đuôi chuột, Khang Văn Sinh có ngu ngu, cũng có thể ngửi được chút mùi khác thường từ chuyện đó.
Cho nên, Khang Văn Sinh đương nhiên không muốn vì tức giận mà tự đốt mình. Cứ tránh gió nhờ vào cây đại thụ Hà Trấn Nam này.
- Sợ cái gì, Diệp Phàm là nhân vật số một Ủy ban chính trị Pháp luật, lại kiêm cục trưởng cục công an, làm ủy viên thường vụ Thành ủy, ý kiến hắn dù sao chúng ta cũng phải nghe đúng không nào? Chúng ta không thể làm việc độc đoán, đảng tuy nói quản mũ quan, nhưng cũng phải để ý đến pháp luật chứ? Huống chi Từ Lâm và Chung Nhất Minh là do hắn khai trừ cũng không phải Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy anh làm
Hà Trấn Nam đương nhiên cũng cân nhắc một chút tính toán nhỏ nhặt trong lòng Khang Văn Sinh, trong giọng nói có chút không khách khí.
- Nếu không thì cứ cho Từ Lâm hạ một bậc đi làm nhân vật số một cục khác, nói vậy Từ Kim Bạch cũng sẽ dễ chịu một chút. Hơn nữa, Diệp Phàm khai trừ hai người bọn họ, chúng ta lại đề bạt sử dụng họ, người ta trong lòng đương nhiên sẽ cảm kích chúng ta.
Khang Văn Sinh đưa ra chủ ý ôi thiu, anh ta không đoán được tâm tư Hà Trấn Nam
Làm cho đồng chí lão Hà nổi giận, đem chén trà nặng nề đặt trên bàn hừ nói:
- Trán cậu bị lừa đá vào rồi à? Người Từ Kim Bạch tìm chính là Diệp Phàm, cũng không phải cậu, cậu vội vã cho người ta thăng quan làm gì? Chúng ta phải tôn trọng quyết định của đồng chí Diệp Phàm! Không thể người ta vừa lấy mũ cậu lại tới chụp mũ, việc này, giống như đang đùa với nguyên tắc của tổ chức đảng. Huống chi Diệp Phàm cũng là ủy viên thường vụ Thành ủy, chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của hắn phải không? Cho nên, cách này, không được, không được!
- Vậy việc này tôi tạm thời mặc kệ
Khang Văn Sinh giọng điệu như đang xin ý kiến.
- Đó là chuyện của cậu, không nên hỏi tôi. Cậu mới là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, không phải Hà Trấn Nam tôi.
Hà Trấn Nam thản nhiên nói.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Ông đây còn không phải là cây súng trong tay anh sao, có khi nào anh coi Khang Văn Sinh ta là một Trưởng ban Tổ chức cán bộ chứ.
Đồng chí lão Khang trong lòng tương đối giận, Hà Trấn Nam muốn áp chế Diệp Phàm, câu con cá Lý Quốc Hùng này, sao lại không để ý đến sống chết của Khang Văn Sinh tôi .
Đến lúc đó Từ Kim Bạch chắc chắn sẽ đổ tội lên đầu Khang Văn Sinh tôi. Nếu bầu Phó chủ tịch tỉnh, Từ Kim Bạch lên Phó chủ tịch tỉnh, lão Khang tôi còn có đường sống sao…
Trong lòng Khang Văn Sinh đương nhiên không phục, tuy nhiên, không biểu hiện ra ngoài, gật đầu đi ra. Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt bình tĩnh kia lập tức như trời quang chuyển mây mưa.
- Hừ, nhát gan sợ phiền phức khó thành người tài.
Hà Trấn Nam nhìn theo bóng dáng Khang Văn Sinh đi ra, hừ nhỏ một tiếng.
- Bí thư Hà, thư ký Phó chủ tịch tỉnh Đới vừa điện thoại tới, nói là Phó chủ tịch tỉnh Đới gần đây có thời gian rảnh, hiếm khi được nhàn nhã, chuẩn bị đến thác Áp Tử câu cá, chiều nay sẽ đến, hiện tại chắc đã xuất phát
Trưởng ban thư kýThành ủy Giang Ly Ly vừa nói xong
Kỳ thật, vừa rồi cô cũng nghe được Hà Trấn Nam hừ nhỏ, trong lòng chấn động, nghĩ lời này chẳng nhẽ Hà Trấn Nam cố ý nói cho mình nghe, ý là mình gần đây cũng quá nhát gan, cần phải mạnh dạn một chút.
- Ha ha, tốt tốt! Cô đi chuẩn bị cho tôi một chút, chúng ta cùng đi câu cá với Phó chủ tịch tỉnh Đới. Nghe nói cá của thác Áp Tử hiện tại rất thơm ngon, nướng lên cũng không tệ, Phó chủ tịch tỉnh Đới thích nhất cá nướng. Cô tìm xem, ở thành phố chúng ta đầu bếp khách sạn nào nướng ngon, kêu ra chỗ nướng cá ở thác Áp Tử ngay
Tâm tình Hà Trấn Nam rất vui vẻ.
Thằng nhãi này nghĩ rốt cuộc ông cũng phải ra tay. Không thể tưởng tượng được lần này tự mình xuống dưới, xem ra, vấn đề của Đới Chí Quân không nhỏ! Được được, càng lớn càng tốt, khó khăn càng lớn ông ta ra tay sẽ càng tàn nhẫn, đến lúc đó, Diệp Phàm càng tối mắt tối mũi, mình nhảy vào thu lợi…
- Tôi đi chuẩn bị.
Giang Ly Ly đi ra cửa, ở lối đi nhỏ lắc lắc đầu. Nghĩ câu cá cái gì, còn đốt nướng, đốt nướng chính là đồng chí Diệp Phàm, cá kia không phải là Diệp Phàm sao.
- Bí thư Triệu, nghe nói đồng chí Đới Duy Cường câu cá ở Ngư Đồng, ha ha, thật đúng là thanh tao quá.
Phó chủ tịch tỉnh Lỗ Đông uống một ngụm trà khen
- Trà ngon, trà Thiết Quan Âm thanh mà không nồng, nhạt như nước mà dư vị lại kéo dài, trà ngon, trà ngon
- Đương nhiên được rồi, là loại hảo hạng nhất đấy.
Triệu Xương Sơn thản nhiên nói xong, quét mắt liếc nhìn bạn học cũ Lỗ Đông một cái, cười nói
- Ông Lỗ, chúng ta là bạn học cũ, về sau lúc riêng tư cứ gọi tôilão Triệu tôi là được, không cần gọi bí thư đâu, nghe xa lạ quá.
- Được, tôi gọi lão Triệu. Nhớ lại năm đó học đại học, ông ngủ giường trên tôi ngủ giường dưới. Ông đánh rắm tương đối to, tôi đây phải chịu tội, ha ha ha..
Lỗ Đông cười mỉm
- Ha ha, rắm vang không thối, rắm thối không vang. Nếu đồng chí Duy Cường muốn đi câu cá để cho anh ta đi thôi, công tác cách mạng thì phải làm, nhưng cũng chú ý kết hợp hài hòa lao động và nghỉ ngơi có phải không nào? Nếu chúng ta để Phó chủ tịch tỉnh Đới mệt mỏi quá thì cũng không tốt.
Triệu Xương Sơn cười sang sảng, đặt cốc trà Thiết Quan Âm xuống.
- Ông Triệu, ông làm hỏng bét đám rau cải tốt rồi, đáng tiếc
Lỗ Đông cười nói lắc đầu, bộ dáng có vẻ đau lòng không dứt
- Lại trách tôi, tôi có uống trà của ông đâu mà đau lòng cái gì?
Triệu Xương Sơn thản nhiên cười nói, liếc mắt nhìn Lỗ Đông một cái
- Ông Triệu, ông quên sao, vừa rồi ông đã nói, cho tôi toàn bộ hộp Thiết Quan Âm còn lại, cho nên, ông pha lại ấm trà khác, cuối cùng, còn lại được bao nhiêu chứ.
Giờ, lá trà còn lại là của tôi, của nhà tôi đương nhiên là phải đau lòng. Mượn lão Đới mà nói đi, con trẻ hăng hái tranh giành gây ra chuyện lớn bị người ta bắt.
Anh ta không quay về câu cá có thể được không? Dù gì cũng là con cháu nhà mình có phải hay không nào?
Lỗ Đông đúng là cao thủ, uống trà cũng đem chuyện cháu của Đới Duy Cường thuận miệng nói ra, đưa ra tương đối tự nhiên, không dấu vết.
Việc này đương nhiên là có nguyên nhân lớn
Bởi vì, không một ủy viên thường vụ nào muốn mất đi vị trí, Lỗ Đông và Đới Duy Cường đều là Phó chủ tịch tỉnh lâu năm, hai người gần đây tranh đấu rất gay gắt.
Mà Triệu Xương Sơn là bạn học cũ với Lỗ Đông, lại còn là quan hệ cao thấp, đương nhiên hy vọng Lỗ Đông có thể thượng vị, giúp đỡ chính mình, bởi vậy nhà họ Triệu gần đây cũng ra tay.
Mà Đới Duy Cường luôn đi theo Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền, Uông Chính Tiền lại theo sát sau nhà họ Phí ở Bắc Kinh, cho nên, nhà họ Triệu vừa ra tay, nhà họ Phí cũng không chậm, lập tức hành động. Trong kinh thành hai gia tộc lớn đang âm thầm đua nhau.
Mà bên này hai người ở Việt Đông cũng đang âm thầm chuẩn bị, theo dõi lẫn nhau, nhà ai nếu hơi có biến động nhỏ đối phương sẽ biết ngay.
Mà cháu của Đới Duy Cường là Đới Chí Quân bị Diệp Phàm bắt, Lỗ Đông đương hiên thoải mái. Đới Duy Cường đi xuống câu cá, Lỗ Đông đều ngầm nhìn chằm chằm
Làm sao để Triệu Xương Sơn nhìn rõ ngọn tình việc này, đây chính là mục đích chủ yếu hôm nay Lỗ Đông đến nhà Triệu Xương Sơn uống trà.
- Cháu ông ta bị bắt, ai có khả năng làm như vậy?
Triệu Xương Sơn liền nghĩ tới Diệp Phàm, thầm nhủ người này còn bắt được đúng thời điểm, nếu Đới Duy Cường đứng ra lo cho tên kia, đến lúc đó xảy ra chuyện gì ắt hẳn Diệp Phàm sẽ liều mình làm ầm ĩ
Một khi đã làm ầm ĩ ngay cả Chủ tịch tỉnh Uông cũng không cản được, đến lúc đó đem việc này ra nói, chuyện vào thường vụ của đồng chí lão Đới tám phần là thất bại.
Cho nên, Triệu Xương Sơn trên mặt có vẻ hơi kinh ngạc, kỳ thực trong lòng đã sớm nở hoa rồi, khen Diệp Phàm là người làm được việc.
- Chưởng môn của Cục công an Thành Phố Ngư Đồng, hình như đồng chí trẻ tuổi tên Diệp Phàm, có vẻ quyết đoán, đồng chí như vậy tôi thích
Lỗ Đông nói thẳng không hối hận, đương nhiên, câu nói này chỉ có thể nói được ở nhà Triệu Xương Sơn
- Có lẽ cậu ấy không biết là cháu lão Đới, nếu biết có lẽ đã sớm thả người
- Chắc là biết, tuy nhiên cháu Đới Chí Quân cũng quá kiêu ngạo. Nghe nói người này ngang ngược nhất ở Ngư Đồng, làm như thể là người thống trị thiên hạ. Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng người ta cũng chẳng thèm để vào mắt, chỉ phục một mình Hà Trấn Nam. Năm trước không ngờ, còn cướp trắng của Cục công an người ta khoản tiền 8 triệu, Diệp Phàm không bắt cậu ta sao có thể lập uy?
Lỗ Đông nói tương đối lợi hại, biết Triệu Xương Sơn có chút không hài lòng với biểu hiện của Hà Trấn Nam, bình nào chưa mở thì đưa bình đó ra, lập tức liền nói đến Hà Trấn Nam
- Lá gan đủ lớn, tiền của Cục công an mà cũng dám lấy, thật là có chút choáng đầu, hừ
Triệu Xương Sơn hừ lạnh một tiếng
- Không biết đồng chí Diệp Phàm kia có thể dùng được không, ôi khó nói!
Lỗ Đông cố ý thở dài một hơi, đương nhiên muốn dẫn Triệu Xương Sơn ra tay
- Tên đó, năng lực hơi nhỏ, ha ha, đừng nóng vội, xem xem thế nào.
Triệu Xương Sơn nào không rõ ý tứ bạn học cũ, thản nhiên cười nói.
- Chẳng lẽ ông cũng biết Diệp Phàm?
Lỗ Đông có chút kinh ngạc
- Tiểu Tứ nhà tôi cũng là bạn hắn, ha ha
Triệu Xương Sơn cũng không giấu diếm
- Khó trách…
Lỗ Đông hoàn toàn hết chỗ nói rồi, làm mất nửa ngày ngồi đón trước đón sau, lão Triệu người ta đã sớm lập kế hoạch rồi, có lẽ, Diệp Phàm là người nhà họ Triệu cắm vào Ngư Đồng
Khó trách ngay cả tên Đới Chi Quân ngông cuồng hò hét kia cũng dám bắt, có cái gốc mạnh như vậy chống đỡ thì sợ gì nữa?
Có lẽ bắt Đới Chí Quân vẫn là ý tứ sâu xa của Triệu Xương Sơn, khiến cho mọi việc rối tinh rối mù lên cũng có người nhà họ Triệu chùi đít rồi.
Cái này, Lỗ Đông yên tâm, chỉ sợ Đới Duy Cường không gây chuyện, có thể gây chuyện thì tức là có trò hay để xem
Tốt nhất là cho cả Đới Duy Cường vào. Hơn nữa tên Diệp Phàm này cũng để lại ấn tượng thật sâu trong lòng Lỗ Đông, biết người này không thể trêu chọc nhưng có thể kết giao.
Kỳ thật, Triệu Xương Sơn càng cao tay hơn, lộ một chút khiến Lỗ Đông hiểu được, lão Triệu tôi bất cứ lúc nào cũng giúp đỡ ông. Đi theo Triệu gia tôi là bước đi đúng.
Về phần Diệp Phàm, cảm giác mệt chết đi, ngồi trên ghế xoay ngủ, đang hổn hển mơ giấc mộng xuân thu.
Last edited by baongoc; 05-02-2013 at 08:18 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1199: Đích thực là hóa thạch
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Đột nhiên một tiếng hắt xì đánh thức dạy, dụi dụi mắt nói: “Quái, là ai nhắc tới mình, không phải là, xong đời, có phải mình với Đổng Oanh Oanh ấy một chút, nên Viên Viên đang mắng mình. Tuy nhiên, cơ thể của Đổng Oanh Oanh quả là làm người ta phát hỏa, giống như nước có thể làm hóa bùn đàn ông.”
- Chính xác là hóa thạch, vẫn còn thành sắc, tương đối đẹp, hóa thạch loài chim được bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh, chắc hẳn đã 200 năm lịch sử.
Từ hóa thạch này người ta có thể nghiên cứu tình hình loài chim ở thời điểm đó. Bởi vì loài chim có tập tính bay, chúng nó rất khó hình thành hóa thạch
Từ năm 1861 khi nước Đức phát hiện chim thủy tổ tới nay, hơn 100 năm sau những nước trên thế giới phát hiện chim hóa thạch có thể đếm trên đầu ngón tay
Giáo sư Trần Khả Phong đại học Bắc Kinh vẫn truy vấn tôi hòn đá này phát hiện ở đâu. Việc này bảo tôi nói như thế nào, ha ha
Thiết Chiêm Hùng điện thoại nói việc này.
- Điều này cho thấy nghiên cứu hóa thạch này có giá trị tương đối cao, hẳn là không ít tiền đâu?
Diệp Phàm hỏi
- Ừ, đặc biệt là loài chim nhỏ, chất lượng trung bình là mấy chục ngàn, tốt hơn thì một hai trăm ngàn cũng có, thậm chí giá trị vài triệu cũng có
Nếu trong mỏ quặng Dương Điền thực sự phát hiện loài chim hóa thạch này, nếu mà nhiều nữa thì quả thật có giá trị dọa người.
Tuy nhiên, trước mắt các cậu còn chưa tìm được địa điểm cụ thể đào được hóa thạch, bọn họ làm rất bí mật. Nếu có thể tìm được người hiểu rõ chuyện hóa thạch kia thì có thể tra ra manh mối.
Tuy nhiên, việc này Quản Phi làm Chủ tịch Hội đồng quản trị Dương Điền, hẳn là biết rõ, thứ bọn họ đào ra được khẳng định là đã bán đi rồi.
Tuy nhiên vừa rồi cậu cũng nói qua, tập đoàn Dương Điền không kinh doanh xuất khẩu, địa điểm bán loại chim hóa thạch này tốt nhất là nước ngoài. Thần không biết, quỷ không hay, chuyên gia nước ngoài cũng thích phải không nào?
Thiết Chiêm Hùng phân tích nói
- Nước ngoài, bọn họ lại không kinh doanh xuất khẩu, chất lượng ngọc thạch Dương Điền không tốt, đa số đều cung cấp trong nước. Có thể bọn họ vận chuyển vòng vo giữa các công ty chi nhánh rồi xuất khẩu không ?
Diệp Phàm nói
- Có khả năng này, hơn nữa, thông thường mà nói bọn chúng sẽ không công khai làm chuyện này đâu, có phải chuyển đến công ty khác thìcũng làm bí mật, trong tập đoàn Dương Điền không có bất cứ ghi chép gì, cho nên, cậu muốn tìm cũng không tìm được đâu.
Thiết Chiêm Hùng nói
- Việc này thật ra tương đối khó làm, loại việc bí mật này, chỉ sợ có vài lãnh đạo cấp cao Dương Điền đã biết, hơn nữa, Quản Phi và Đới Chí Quân hẳn đều biết. Đới Chí Quân hiện tại đã bị em bắt, tiểu tử này rất thận trọng, nghe nói chú cậu ta chính là Phó chủ tịch tỉnh Việt Đông Đới Duy Cường
Vừa rồi con của Trưởng ban Kim là Kim Hạo cũng đã điện thoại cho em, nói là Đới Duy Cường đã đến bãi câu cá Ấp Tử ở Ngư Đồng
Trưởng ban thư ký Thành ủy Giang Ly Ly nói là buổi chiều có việc phải đi ra ngoài, giao cho Kim Hạo một việc, đó là tìm đầu bếp nướng.
Chắc hẳn đám bọn họ khi đi câu cá sẽ đốt nướng gì đó. Người tiếp khách chắc chắn là nhân vật số một Hà Trấn Nam
Diệp Phàm thản nhiên nói
- Lai giả bất thiện (kẻ đến thì không có ý đồ tốt)
Thiết Chiêm Hùng thở dài có vẻ hơi lo lắng
- Vâng, em đã sớm có chuẩn bị tốt, chuẩn bị nhận mưa gió từ Phó chủ tịch tỉnh Đới. Tuy nhiên, Đới Chí Quân thật sự phạm tội, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, em cũng không sợ Đới Duy Cường gây sóng gió gì
Diệp Phàm bình tĩnh nói, trong lời có vẻ rất kiên quyết.
- Tốt hơn nên tìm gốc đại thụ Triệu Xương Sơn dựa vào đi.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên mỉm cười
- Tìm ông ta, chưa chắc chịu giúp em. Nghe nói trừ ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh Đới là Phó chủ tịch tỉnh già nhất. Trong cácchức phó xếp hạng khá cao, năng lực không nhỏ. Dù là Triệu Xương Sơn cũng phải cân nhắc được mất. Em so với Phó chủ tịch tỉnh Đới, có vẻ kém quá nhiều
Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng cũng không quá lo lắng.
- Ha ha, cậu chỉ biết một mà không biết hai
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên mỉm cười
- Có ý gì vậy?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc hỏi
- Xem ra cậu em đối với thế cục trong tỉnh Việt Đông phản ứng vẫn tương đối chậm chạp, đối với lãnh đạo cao tầng ở tỉnh không đi hỏi thăm, nghiên cứu và cân nhắc. Điều này thật không tốt, cậu mải mê phá án, một câu của người ta có thể kéo đổ cậu, thành tích làm ra tất cả đều là nói suông
Thiết Chiêm Hùng nói có vẻ trách cứ
- Trước mắt phá án còn chưa xong, chỉ riêng các ủy viên thường vụ ở thành phố Ngư Đồng cũng đủ làm em đau đầu, làm sao có thời gian quản chuyện gì ở tỉnh. Huống chi ở tỉnh em cũng không biết người nào, cho dù có biết một hai người, cũng không thân quen, làm sao người ta có thể đem việc lãnh đạo cấp cao của tỉnh nói cho em nghe
Diệp Phàm có chút buồn rầu, gần đây quả thực bề bộn nhiều việc, buổi tối có khi tự mình đi tìm manh mối, thời gian rất eo hẹp. Vụ án, như treo trên đầu hắn một thanh thượng phương bảo kiếm, như mũi nhọn trước ngực.
- Nói vậy cũng đúng, những chuyện bí mật thế này người ta chưa chắc đồng ý nói cho cậu. Hơn nữa, ông em tự mình bức mình đến chân tường, dù sao cũng phải xông về phía trước
Nói cho cậu nghe, gần đây hai Phó Chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường và Lỗ Đông đều hoạt động ở Bắc Kinh, mục đích, đương nhiên chính là danh ngạch ủy viên thường vụ tỉnh ủy còn trống, danh ngạch Phó chủ tịch tỉnh rồi.
Tôi cũng chỉ là tình cờ nghe được, nghe nói Chủ tịch tỉnh Uông ủng hộ Đới Duy Cường, Triệu Xương Sơn ủng hộ Lỗ Đông.
Ông em, hiện tại đã biết rõ chưa, cho nên, thật sự nên đi tìm lão Triệu đi, chắc chắn ông ta vui vẻ ủng hộ cậu, ha ha
Thiết Chiêm Hùng cười gượng nói.
- Thì ra là thế, em đây càng thêm tự tin, thật sự không thể đến văn phòng Triệu Xương Sơn, có lẽ, Bí thư Ủy ban chính trị Pháp luật khác muốn đến gặp Triệu Xương Sơn nhân vật số một Việt Đông thì khó, nhưng tin rằng ông ta đồng ý gặp em
Diệp Phàm cười nói, cảm thấy thoải mái không ít.
Không phải sợ Đới Duy Cường đối với mình như thế nào, chỉ sợ ông ta quấn đít làm rối, trì hoãn thời gian phá án, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.
- Anh Thiết, Phó Bí thư thứ nhất phần quản Ủy ban Kỷ luật tỉnh Việt Đông Lôi Ngư là người thế nào? Anh có nghe nói qua về anh ta chưa?
Diệp Phàm hỏi
- Tôi cũng không phải thần tiên, sao có thể biết được mọi chuyện. Nếu không phải ông em ở Việt Đông, tôi cũng chẳng muốn đi hỏi thăm chuyện Đới Duy Cường. Mấy chuyện mục nát trong Bộ đủ để tôi suy tính, quốc gia lớn như vậy, sao có thể đều được lòng mọi người. Ngay cả Chủ tịch nước, nhà họ cũng có đoàn mưu sĩ.
Thiết Chiêm Hùng tức giận hừ nói
- Ha ha, lần trước về Thủy Châu, ở nhà chú Tề có gặp anh trai Thiết Thác của anh. Là anh ấy nói với tôi, Lôi Ngư là bạn học cũ của anh ấy, bảo em nếu gặp khó khăn gì thì đi tìm anh ta
Diệp Phàm cười nói.
- Ờ, anh tôi bảo cậu đi tìm anh ta cậu phải tìm, sao lại không tìm? Anh tôi nói Lôi Ngư là bạn của anh ấy, thì chắc chắn là bạn tốt. Anh tôi rất để ý chọn người, có thể làm bạn của anh ấy không nhiều. Bình thường đều là quan hệ giao tiếp hời hợt, không phải là bạn, đúng rồi, Lôi Ngư là Phó bí thư thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hẳn là biết một chút động hướng trong tỉnh, cậu có thể hỏi thăm anh ta
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Ừ, em sẽ tìm cơ hội đi hỏi thăm anh ta
Diệp Phàm nói, lại hỏi
- Vụ án liên quan tới Lâm Thiên Dân bên Đức Bình điều tra thế nào rồi?
- Lâm Thiên Dân rất giảo hoạt, đến bây giờ Hạ Hải Vĩ cũng chưa tìm được chứng cứ trực tiếp liên quan tới gã ta. Không có chứng cứ trực tiếp mà muốn đụng vào gã ta, điều này thật không thể.
Sợ rút dây động rừng, ngay cả Lâm Thiên Cục công an cũng không dám động vào gã ta, khẽ động thì nhà Lâm Thiên Dân sẽ biết ngay.
Làm không xong chuyện tốt chưa được thưởng thức lại rước họa vào thân. Lão già này, ngày hôm qua trong cuộc họp các bộ và ủy ban trung ương lại chống lại tôi, vẻ mặt, cứ như giáo huấn người khác
Ông đây giận quá đã nói lại lão ta hai câu, cậu nói cuối cùng thì sao chứ, Bộ trưởng đập tay xuống bàn , bảo tôi chú ý cách nói chuyện
Mẹ nó, Lâm Thiên Dân có thể đánh rắm được mà không cho tôi đây nói hai câu. Nếu ở Báo Sắn, ông đây sớm rút súng ra kết liễu tên kia rồi, cái thứ trò gì chứ.
Thiết Chiêm Hùng có chút không cam tâm, thậm chí là phẫn lộ
- Ha ha, đừng nóng vội, đừng tức giận, anh hiện là người đứng cuối hàng, vài năm có người lui, không phải xếp hạng của anh sẽ tăng lên sao.
Hơn nữa, anh mới bao nhiêu tuổi, trong bộ công an chắclà người trẻ tuổi nhất, các Phó trưởng ban khác hẳn là đều từ 45 hoặc 50 tuổi trở lên, anh còn chưa đến bốn mươi.
Với lão già kia, thời gian nắm quyền không còn nhiều, đương nhiên hung hăng ôm chặt quyền, bằng không, đến lúc về hưu làm sao còn có cái rắm gì nữa đúng không nào?
Kể ra thời gian anh Thiết nắm quyền lực nhiều hơn rất nhiều so với bọn họ, bọn họ đương nhiên có chút đố kỵ. Ngay cả em mà nói, chính là bởi vì trẻ tuổi, chỗ nào cũng bị mọi người xem xét kỹ.
Ngày hôm đó, thực gian nan. Hôm trước nằm mơ, đột nhiên mơ thấy mình đã ba mươi rồi. Cũng hoảng sợ, vẫn còn hô, ông đây còn chưa cưới vợ sinh con,đây là sao chứ, anh nói thử coi?
Diệp Phàm cười nói
- Ha ha ha, ông em nói có lý, tôi không cần tức giận, nhà có rồi, vợ thì rất hài lòng, nói theo kiểu người ta thì đó là tiền và tình đều có, tôi còn cần cái gì chứ?
Thiết Chiêm Hùng cười rồi gác điện thoại
Cái này phải chúc mừng anh Thiết một chút, nhân sinh đắc ý nên càng, khôn nỡ để chén vàng trơ với nguyệt. thôi! Ở bộ vẫn tốt, thảnh thơi hơn nhiều, anh xem xem chúng em làm việc rất vất vả, thời gian cấp bách, chân trước chạy dán vào sau lưng, còn cả ngày bị khinh bỉ, mắng mỏ
Diệp Phàm cười nói.
- Thôi vậy, nhà nào cũng có chuyện khó nói, nắm chắc phương hướng đi là được
Thiết Chiêm Hùng khuyên nhủ, gác điện thoại
Diệp Phàm nhấp ngụm trà, vừa mới nhấm nháp một chút, điện thoại bên này lại vang lên.
- Diệp Phàm, Từ Lâm có người chú tên là Từ Kim Bạch là nhân vật số một ở sở Giao thông tỉnh chúng ta, huyện Ngư Đồng chúng ta đang làm dự án cải tạo quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ đưa tới sở Giao thông tỉnh, hình như nghe nói là đã thông qua.
Tuy nhiên, buổi chiều hôm nay tôi đi làm, Chủ tịch thành phố Lý và Chủ tịch thành phố Thôi sắc mặt tương đối khó coi, Thôi Minh Khải mắng: sói mắt trắng, đã nói rồi giờ lại hủy, thương gia phải coi trọng chữ tín, chẳng lẽ các phòng ban trong chính phủ làm việc không chú ý điều này.
Sau khi nghe ngóng, hóa ra Thôi Minh Khải đang nói chuyện quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ. Ôi, ắt hẳn việc này lại thất bại
Đúng là mục nát, chắc là sẽ ghi lên đầu cậu. Nếu chọc giận cả chòm sao song tử chủ tịch thành phố Lý và chủ tịch thành phố Thôi, sau này chúng ta sẽ càng không thuận lợi
Phó Chủ tịch thành phố Chu Minh Ngọc có chút lo lắng gọi ngay cho Diệp Phàm để nhắc nhở hắn.
- Có thể khẳng định là Từ Kim Bạch đang giở trò ở sở Giao thông sao?
Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh hỏi, không thể tưởng tượng việc khai trừ Từ Lâm và Chung Nhất Minh lại gây ra hậu quả này
Nhưng, Diệp Phàm không hề hối hận chút nào. Ít nhất phải trải qua trận náo nhiệt như vậy, hiện tại, cục công an cơ bản đã nằm trong lòng bàn tay mình. Một cục cảnh sát, không thể nắm trong tay thì làm sao có thể làm việc?
Last edited by baongoc; 05-02-2013 at 08:18 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1200: Làm người phải quyết đoán
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Sau đó tôi lại cùng bọn họ tán gẫu, đích thực là do Từ Kim Bạch đang giở trò
Chu Ngọc Minh có vẻ ưu sầu nói
- Hừ, Hà Trấn Nam giờ có trò hay để xem rồi. Lý Quốc Hùng vìchuyện đường quốc lộ bị ép phải cùng ông ta hợp tác. Tuy nhiên, tôi sẽ không để cho đồng chí Hà đạt được mục đích đâu.
Thái độ Diệp Phàm rất kiên quyết
- Cậu đã nghĩ được biện pháp?
Chu Ngọc Minh có chút bất ngờ, hỏi
- Tạm thời chưa có, đơn giản là khai thông các khâu ở sở giao thông thôi. Từ Kim Bạch muốn làm khó dễ, tôi không tin, gã ta là lớn nhất ở tỉnh Việt Đông này
Diệp Phàm hừ giọng nói
- Ít nhất phải tìm đến Phó chủ tịch tỉnh Lỗ Đông người được phân công quản lý giao thông, tuy nhiên, nếu thật sự Từ Kim Bạch muốn làm khó dễ, ngay cả Lỗ Đông đến nói chuyện cũng đều vô dụng. Trước mắt ở tỉnh dường như có một số nhân vật số một cũng đang nhìn về phía chức phó, nếu mang chữ “thường” lại không giống. Tuy nhiên, vẫn là một lũ tiểu nhân. Đới Duy Cường mới là đầu to, nghe nói ông ta đã đến Ngư Đồng rồi.
Chu Ngọc Minh nói.
- Ừ, Phó chủ tịch tỉnh không quyết định được vận mệnh gã ta, nhiều nhất là ngáng chân phê bình vài câu. Mang chữ “thường” quyền lực lớn hơn nhiều, ví như phó bí thư, thường thường có thể là một cửa quyết định cất nhắc bọn họ, tự nhiên uy lực sẽ lớn, tuy nhiên, về phần Đới Duy Cường, muốn tới cứ tới, tôi tiếp chiêu toàn bộ
Thái độ Diệp Phàm bình tĩnh, ung dung, đã khiến Chu Ngọc Minh rất khâm phục.
Trong lòng nghĩ anh có lão Phượng ủng hộ còn sợ ai? Nếu thực không được thì lão Phượng hừ một tiếng giải quyết khó khăn cho anh.
Từ Kim Bạch nhảy xuống cắt xén, không bằng một câu Phượng Thiên Diêu, đây là trình tự quyền lực. Trình tự khác nhau căn bản là chức vị khác nhau, kêu đội b đi đánh đội a, khác nào đi tìm chỗ chết.
Kỳ lạ là Diệp Phàm chuẩn bị tiếp chiêu cả rồi, nhưng Đới Duy Cường cũng rất thong thả, ở Ngư Đồng đi dạo ba ngày cũng chưa làm gì bất lợi với Diệp Phàm
Phó chủ tịch tỉnh đến Ngư Đồng sau ngày đầu tiên là thảnh thơi câu cá, ngày hôm sau đến các nơi ông ta được phân công quản lý ở Ngư Đồng đi thị sát một chút, giống như lững thững trong sân vắng, hoàn toàn là cưỡi ngựa xem hoa. Ngày thứ ba lại càng kỳ dị, ban ngày nằm nghỉ ngơi ở nhà khách Ngư Đồng một ngày.
Buổi tối
Diệp Phàm đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Chủ tịch thành phố Túc Nhất Tiêu, nói là mời khách
Diệp Phàm cũng vui vẻ đi, ai ngờ vừa mở cửa phòng riêng ra, phát hiện Hà Trấn Nam cùng một lão già đang ngồi ở vị trí đầu. Người này mặt mũi bằng, khuôn mặt phía dưới tương đối lớn, thấp thoáng hình dáng của Đới Chí Quân, Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu.
- Chào Bí thư Hà.
Diệp Phàm gật gật đầu chào hỏi Hà Trấn Nam, lão già bên cạnh khẳng định là Đới Duy Cường, Diệp Phàm giả bộ không biết cố ý hỏi Túc Nhất Tiêu nói:
- Đây là hai vị khách anh mời à?
Sau khi nói xong thấy vẻ mặt cười khổ của Túc Nhất Tiêu gật gật đầu, định đặt mông ngồi xuống thì lão già kia đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói
- Chủ tịch thành phố Túc , sao ai anh cũng có thể gọi tới uống rượu vậy?
Lão già này sau khi nói xong còn cố ý nhíu nhíu mày ra vẻ không hài lòng. Diệp Phàm biết rằng, lão già này muốn thể hiện một chút uy phong để lấy khí thế cho chính mình.
Túc Nhất Tiêu trán toát mồ hôi, thầm mắng con mẹ nó kêu ông đây mời khách, giờ không ngờ lại giở trò
- Phó chủ tịch tỉnh Đới, cậu ấy là Diệp Phàm, Bí thư Ủy ban chính trị Pháp luật Ngư Đồng, trước cùng cộng tác với tôi ở Nam Phúc
Túc Nhất Tiêu khẩn trương nói.
- Ồ…, nếu là đồng hương của cậu thì thôi vậy.
Đới Duy Cường hừ một câu trong mũi kéo dài giọng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên, dường như nghĩ ra việc gì đó quay sang Hà Trấn Nam đứng bên cạnh nói:
- Hình như tiểu Quân là do thị cục bắt đi?
- Vâng, đồng chí Diệp Phàm chẳng những là ở Bí thư Ủy ban chính trị Pháp luật, còn kiêm cả cục trưởng cục công an.
Hà Trấn Nam vẻ mặt bình tĩnh nói
- Có phải tiểu Quân chính là do đồng chí Diệp Phàm gọi người bắt đi?
Đới Duy Cường thản nhiên hỏi, vừa liếc Diệp Phàm
- Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm, phải hỏi đồng chí Diệp Phàm
Hà Trấn Nam và Đới Duy Cường cùng nhau người tung kẻ hứng.
- Là tôi gọi người bắt, Phó chủ tịch tỉnh Đới nói tiểu Quân chính là Đới Chí Quân.
Diệp Phàm không quanh co nói thẳng luôn.
- Tiểu Quân luôn là đứa bé ngoan, việc buôn bán cũng tuân theo pháp luật, đồng chí Diệp Phàm, hy vọng cậu hỏi xong thì thả người. Về sau, hi vọng không làm việc tùy tiện như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt. Làm tổn thương đến một đồng chí tốt góp viên gạch vào phát triển kinh tế Ngư Đồng
Đới Duy Cường nói rất nhẹ nhàng, giống như thị cục công an là nhà của ông ta vậy.
- Đúng vậy, đứa nhỏ tiểu Quân này đúng là người lễ phép, mỗi lần nhìn thấy tôi đều thân thiết gọi chú Hà, Bí thư Diệp, nếu không có việc gì cũng nên thả người đúng không nào?Một chút việc nhỏ mà cứ giằng co sẽ gây ảnh hưởng không tốt, Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 có mấy trăm người phải ăn cơm nếu thực sự không có cơm săn sợ là họ sẽ làm loạn, đến lúc đó lại rắc rối.
Hà Trấn Nam tự mình biện hộ cho, Hơn nữa còn mịt mờ uy hiếp.
Túc Nhất Tiêu cứ đánh mắt về phía Diệp Phàm, ý là cậu nên mượn con lừa xuống núi đi.
- Rất xin lỗi phó Chủ tịch tỉnh Đới, Bí thư Hà, nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, người này, cục công an chúng thành phố tôi không thể tha được.
Vẻ mặt Diệp Phàm kiên cường nói
- Đồng chí Diệp Phàm, không phải đã nói với cậu, có một số việc không nhất thiết chuyện bé xé ra to. Một chút chuyện rắm sao phải cứng rắn giữ lại? Chẳng lẽ cậu có ý kiến gì với Phó chủ tịch tỉnh Đới? Quả thật như vậy, trưa hôm nay ngay tại bàn rượu nói rõ ràng đi, để tránh bị hiểu lầm
Hà Trấn Nam hừ giọng nói, câu cuối cùng rất độc, rõ ràng làm Đới Duy Cường không vui.
- Rất xin lỗi, cá nhân tôi đối với Phó chủ tịch tỉnh Đới không có khúc mắc gì. Nói thật, cho tới khi bước vào cửa phòng riêng này, tôi chỉ mới gặp Phó chủ tịch tỉnh Đới trên TV, nói gì đến ý kiến hay không chứ.
Diệp Phàm thản nhiên nói, không tức giận, không nể Hà Trấn Nam
Thấy Đới Duy Cường liếc mắt một cái, Diệp Phàm lại giơ lên một chén rượu nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Đới đối với chuyện của Đới Chí Quân thứ lỗi tôi không thể lấy công làm việc tư. Chén rượu này tôi thành tâm kính ngài, xem như chuộc lỗi.
- Không dám nhận, chén rượu này của cậu tôi không dám uống
Vẻ mặt Đới Duy Cường biến sắc, liếc xéo Diệp Phàm một cái, hừ nói
- Đương nhiên, muốn tôi uống không khó, phải tỏ đúng thái độ.
Đới Duy Cường nói tới đây, lại quay đầu sang Hà Trấn Nam nói:
- Ở tỉnh gần đây tăng mạnh việc huấn luyện cảnh sát, nâng cao tố chất toàn bộ cảnh sát.
Quyết định rút ra một tỷ rưỡi để đào tạo chuyên sâu cho cảnh sát tạo nền tảng, chuẩn bị hợp tác bên đại học cảnh sát để huấn luyện bồi dưỡng các cảnh sát tinh anh, kỳ thật chính là một phân viện đại học, chuyên huấn luyện cảnh sát tại chức.
Đến lúc đó khả năng ký hợp đồng với các chuyên gia nước ngoài nổi tiếng đến làm giáo viên, ngay cả đội Phi Hổ Hồng Kông cũng mời đến vài người, chẳng hạn phần lớn những cảnh sát cấp cao có kinh nghiệm phá án đều xuất ngũ từ đội Phi Hổ.
Hiện nay tạm thời lựa chọn xây dựng phân viện ở một trong ba thành phố có nền kinh tế phát triển thành phố Việt Châu, thành phố Hải Châu, thành phố Thâm Đức.
Ngày hôm qua tôi có gặp Phó chủ tịch tỉnh Lâm, bởi vì ông ta đang cân nhắc Ngư Đồng của cậu, nói là chuyện phân viện công an nếu thành phố Ngư Đồng có quyết tâm làm thì cũng có thể suy xét. Nghe nói tôi muốn đến Ngư Đồng, cho nên, Phó chủ tịch tỉnh Lâm nhờ tôi truyền đạt việc này.
Đới Duy Cường sau khi nói xong cố ý liếc nhìn Diệp Phàm một cái, ý tứ rất rõ ràng, đây là một cái bánh lớn có nhân.
Tuy nhiên đồng chí Diệp Phàm ngay cả mí mắt cũng không nháy tí nào, thằng nhãi này cơ bản là không muốn ngồi ở Ngư Đồng lâu, cho nên, đối với việc này căn bản là không có hứng thú.
Hơn nữa, thằng nhãi này đã huấn luyện qua ở Báo Săn, phân viện này làm sao có thể vượt qua trường huấn luyện Báo Săn.
Cảnh sát mật đội Phi Hổ Hồng Kông Diệp Phàm cũng đã gặp qua, tuy nói có những chỗ lợi hại nhất định, cũng có thể so với Báo Săn, nhưng so với Tổ đặc nhiệm A tập hợp tinh anh của quốc gia thì mức độ kém không ít.
Việc này, đối với Diệp Phàm chẳng có chút hấp dẫn nhưng với Hà Trấn Nam là miếng mồi lớn, một tỷ rưỡi là đầu tư ban đầu, về sau còn thêm nữa, sợ phải hơn mấy tỉ.
Một lượng tiền lớn đầu tư vào thành phố Ngư Đồng, chắc chắn có thể dệt hoa trên gấm cho Ngư Đồng. Điều này mang đến lợi ích kinh tế rất lớn, đồng thời có tác dụng mạnh mẽ trong việc nâng cao hình tượng thành thị của cả thành phố.
- Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng cậu có thể suy xét đề nghị của Phó chủ tịch tỉnh Đới một chút, đối với cục công an thành phố của cậu, cũng là một cơ hội để nâng cao hình tượng.
Đối với hình tượng công an Ngư Đồng chúng ta cũng là một cơ hội lớn. Đến lúc đó không cần phải nói gì, phân viện đại học công an đặt ở Ngư Đồng chúng ta, ít nhất các cậu cũng có thể tiết kiệm ít nhiều kinh phí huấn luyện súng ống.
Còn nữa, cần người ta trợ giúp ở địa bàn chúng ta cũng phải ra chút lực. Hơn nữa, có một phân viện công an xây dựng ở Ngư Đồng chúng ta, cũng có thể có được uy lực làm kinh sợ một ít tội phạm.
Đối với trị an lâu dài của Ngư thì đó quả là một cơ hội lớn. Thành ủy thành phố tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
Hà Trấn Nam biểu lộ thái độ trước, đây là bức Diệp Phàm nhả ra.
- Rất xin lỗi, phân viện đại học công an có thể đặt tại Ngư Đồng chúng ta đương nhiên là việc tốt nhất. Nhưng tôi muốn nói là, bất cứ chuyện gì cũng không thể phá vỡ quy định pháp luật.
Diệp Phàm sau khi nói xong, uống một hơi cạn chén rượu.
- Cậu làm vậy là thái độ gì, chẳng có cái nhìn đại cục, đến chết vẫn còn ngang bướng sao?
Đới Duy Cường rốt cuộc đã bốc hỏa, chén rượu nặng nề đặt lên bàn hừ giọng nói.
- Bản thân tôi cũng không muốn sống chết ngang bướng với ai cả, tôi chỉ bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật
Diệp Phàm hừ nói, thân đứng thẳng tắp, nhìn chằm chằm Đới Duy Cường
- Hừ, tôi rất hoài nghi cậu có động cơ gì khác.
Đới Duy Cường đột nhiên nói.
- Phó chủ tịch tỉnh Đới, nói chuyện cần phải có chứng cứ. Bằng không, dù ông là Phó chủ tịch tỉnh, cũng không thể tùy tiện nói như vậy, cái này gọi là vu cáo.
Diệp Phàm hừ lại.
- Vu cáo, cậu… còn không xứng, cút…
Đới Duy Cường đột nhiên nổi giận, ngẩng đầu nâng chén đặt lên bàn thật mạnh, chén rượu không đứng vững, lực tương phản làm rượu bắn tung tóe lên mặt và thân Diệp Phàm. Kỳ thật, là cố ý tạt, nhìn thì giống bắn tung tóe. Diệp Phàm đương nhiên hiểu được.
- Tôi đi cùng cậu
Túc Nhất Tiêu hiển nhiên cảm thấy Đới Duy Cường không nể tình, Diệp Phàm là khách anh ta mời đến, tuy nói là khách do Hà Trấn Nam ép mời, nhưng nên nể mặt mũi anh ta một chút có phải không nào.
Nếu ông không coi tôi là người thì giờ còn ngồi lại đây làm chi. Hơn nữa, tối nay nếu không đi cùng Diệp Phàm, về sau còn muốn đánh vào vòng tròn của Diệp Phàm chắc chắn là không được nữa.
Túc Nhất Tiêu nháy mắt, đưa ra lựa chọn sáng suốt mang tính quyết đoán, đương nhiên, làm như vậy hậu quả nghiêm trọng chính là, từ này về sau tự mình đã ở phía đối lập với Đới Duy Cường và Hà Trấn Nam
Tuy nhiên, Túc Nhất Tiêu tin sau lưng Diệp Phàm chắc chắn có năng lượng, hơn nữa, sức hấp dẫn của Diệp Phàm thực sự đã in sâu làm kinh ngạc Túc Nhất Tiêu.
Huống chi, ở tỉnh Túc Nhất Tiêu còn có người ủng hộ, Đới Duy Cường muốn xuống tay với anh ta hẳn người kia sẽ giúp anh ta. Bởi vì Túc Nhất Tiêu đến Việt Đông chính là Trưởng ban thư ký tỉnh Nam Phúc Kiều cậu anh ta là nhờ người kia xử lý.
- Anh Túc, anh tội gì làm vậy?
Diệp Phàm thản nhiên cười, giơ tay lên một chút, rửa những vết rượu dính trên đầu trên mặt.
- Lau đi người anh em, về sau tôi đi theo cậu, con mẹ nó, là Phó chủ tịch tỉnh, một chút phong độ cũng không có, quả thực chính là một lão lưu manh
Túc Nhất Tiêu miệng mắng một câu, đưa qua một chiếc khăn tay.
- Cảm ơn, đi, chúng ta tới thuyền trên sông Áp Tử chơi, tán chuyện giải sầu. Tâm trạng này, mẹ nó,bực bội quá.
Diệp Phàm quyết định rồi, quyết định dẫn Túc Nhất Tiêu vào trong bè cánh của hắn ở Ngư Đồng.
- Có thể đồi lại từ Đới Chí Quân.
Trên mặt Túc Nhất Tiêu chợt lóe vẻ tàn nhẫn rồi biến mất.
- Ha ha
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, lau rượu trên mặt, đột nhiên vang một giọng nữ cười khanh khách vui vì người khác gặp họa
- Làm sao lại tự làm mình ướt như chuột lột vậy?
- Không phải tự làm, bị người ta làm cho thành cái dạng này
Túc Nhất Tiêu thốt ra, sau khi nói xong hơi ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm nói:
- Ngượng quá, cái miệng này quen được chiều chuộng.
- Ai làm?
Người phụ nữ kia nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo run kinh người.
- Được rồi, Viên Viên, rượu có thể tiêu độc, dùng để tắm càng khỏe mà.
Diệp Phàm cười bình tĩnh
- Anh còn cười, đã bị người ta làm thành cái dạng này, anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc ai làm anh?
Kiều Viên Viên chạy tới, bộ dạng vô cùng đau lòng, vừa dùng khăn tay cẩn thẩn lau mặt Diệp Phàm, miệng vẫn không chịu bỏ qua, không giống như đang đùa.
- Phó chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường tạt.
Túc Nhất Tiêu cảm giác trước mắt sáng ngời, giật mình nói. Cảm thấy cô nàng này thật sự là đẹp khiến lòng run sợ, hơn nữa, khí chất hoàn toàn là thiên kim đoan trang. Nghe giọng nói hình như là người thủ đô, thằng nhãi này tự nhiên trong lòng dấy lên chút suy nghĩ hèn mọn.
- Phó chủ tịch tỉnh thì hay lắm à, ai tạt anh, em liều mạng với gã, hừ!
Đôi mắt Kiều Viên Viên có chút ửng đỏ, phẫn nộ hừ một tiếng, lấy điện thoại ra nói:
- Em nói với bác Kim chuyện này trước, thật là ức hiếp người.
- Đủ rổi Viên Viên, việc này anh sẽ tự mình xử lý, người làm nhục anh có cả hàng chục người, một phụ nữ như em thì làm được cái gì?
Ánh mắt Diệp Phàm đột nhiên trở lên như lang sói, sắc lạnh hẳn lên.
- Anh, chúng ta đi mua bộ quần áo thay trước đã.
Đôi mắt Kiều Viên Viên đỏ lên, cất điện thoại nói.
- Không cần, quần áo giặt qua là được, không cần làm quá, anh đưa em đến chỗ này.
Diệp Phàm nói xong, kéo Kiều Viên Viên đi
- Người anh em, hai người đi đi, tôi có việc đi trước một bước, tối chơi vui vẻ nhé, ha ha
Túc Nhất Tiêu trong mắt hiện lên một tia mờ ám
- Đi thôi anh Túc, cùng đi thuyền sông Áp Tử, bên kia có mấy người bạn đang đợi, toàn là người anh quen thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Bạn, cái này, chỉ sợ bất tiện thôi?
Túc Nhất Tiêu giật mình, dự cảm có chuyện tốt rơi xuống mình rồi. Tuy nhiên, vẫn gật gật đầu đi theo Diệp Phàm đến.
Đương nhiên, Diệp Phàm cuối cùng bị Kiều Viên Viên ép thay một bộ quần áo mới
Ba người vào phòng riêng của Đế thuyền.
Last edited by baongoc; 05-02-2013 at 08:17 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1201. Có phải đi cầu thân
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Ha ha, Bí thư Diệp, làm cho người ngợm giống chó như vậy có phải muốn đi cầu thân không?
Lúc này, một giọng cười hơi khàn khàn vang lên, còn liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên một cái.
- Còn cầu thân, chưa nhìn thấy sao lão Vu, con gái nhà người ta cũng đã đưa đến rồi, xem ra đã cầu thân thành công. Haizz, cô nàng đẹp thật, mắt Bí thư Diệp, đúng là chuẩn như kẻ trộm.
Phó Chủ tịch thành phố Chu Ngọc Minh mỉm cười sang sảng, mấy người trung niên cũng mở miệng trêu đùa Diệp Phàm
- Ha ha, đương nhiên, Viên Viên nhà tôi là cô gái đẹp nhất, mắt Diệp Phàm tôi cũng không phải chuẩn thông thường. Giống như Phó chủ tịch thành phố Chu nói, chuẩn như mắt trộm.
Diệp Phàm hơi có vẻ tự đắc, tự nhiên lộ vẻ vương bát.
Cùng với số lần gặp gỡ gia tăng, Diệp Phàm và ba người Vu Chí Hải, Chu Ngọc Minh, Lô An Cương quan hệ ngày càng thân thiết. Bình thường khi bốn người tụ họp cũng có khi đùa giỡn. Đương nhiên, rất ít.
- Vu…, Phó chủ tịch thành phố Chu, tư lệnh Lô, chào các anh.
Túc Nhất Tiêu trong lòng nghẹn ngào khẩn trương chào hỏi, không thể tưởng tượng Diệp Phàm đem mình tới phòng riêng ngồi với ba ủy viên thường vụ Thành ủy, thêm Diệp Phàm nữa là bốn, bọn họ gần như chiếm ba phần thiên hạ thành phố Ngư Đồng, không thể không khiến Túc Nhất Tiêu dao động
Vừa thấy ba người Túc Nhất Tiêu lại hiểu rõ, đây là vòng tròn quan hệ của Diệp Phàm ở Ngư Đồng. Cũng là vòng tròn quyền lực cao nhất ở Ngư Đồng.
Diệp Phàm từng đưa mình tới một lần, sau đó thì thôi, cho thấy, lần đó chỉ là lần đầu tiếp xúc, lần này đồng ý đưa mình đến lần thứ hai, thì đã đối đãi với mình như người một nhà, xem như mình đã thực sự được Diệp Phàm tán thành. Giờ phút này Túc Nhất Tiêu cảm thấy quyết sách của mình vừa rồi là vô cùng sáng suốt
- Là Chủ tịch thành phố Túc à
Ba người Vu Chí Hải cùng lễ phép gật gật đầu, có chút nghi hoặc, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đương nhiên là chờ hắn giải thích một chút.
- Mọi người có thể không biết rằng, Chủ tịch thành phố Túc đã từng là cộng sự với tôi ở tỉnh Nam Phúc, chúng tôi là anh em. Trước kia cũng đã cùng uống rượu với mọi người, nhưng không xem như là thực sự quen biết nhau. Đêm nay gọi anh ta tới mới là chính thức chào hỏi mọi người một chút, ha ha
Diệp Phàm nói thoải mái, tuy nhiên trong lòng Túc Nhất Tiêu lại có chút khẩn trương, chỉ sợ ba người bọn họ không ủng hộ.
Vậy mà người cao nhất Vu Chí Hải lập tức cười nói:
- Là bạn của Diệp cũng là bạn của chúng tôi, ngồi đi Chủ tịch thành phố Túc.
- Đúng vậy…
Chu Ngọc Minh và tư lệnh Lô cũng gật gật đầu nói phải, phụ theo Vu Chí Hải
- Diệp Phàm, còn không giới thiệu cô nàng bên cạnh một chút, hẳn là bạn gái cậu?
Tư lệnh Lô An Cương cười nói
- Ha ha, cô ấy là Kiều Viên Viên, làm giáo viên ở đại học Trung Sơn.
Diệp Phàm cười nói, chỉ vào ba người giới thiệu một chút với Kiều Viên Viên
- Nghe giọng nói của cô Kiểu hẳn cô là người Bắc Kinh
Vu Chí Hải bắt đầu thăm dò
- Vâng, nhà của tôi ở Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp được phân đến đại học Trung Sơn
Kiều Viên Viên trả lời lễ phép, rất được, Vu Chí Hải âm thầm gật đầu.
- Đại học Trung Sơn là chỗ tốt, tuy nhiên, nếu có thể ở lại Bắc Kinh thì tốt hơn, dù sao, nhà của cô ở Bắc Kinh. Về nhà nhiều phương tiện, cũng có người nhà chiếu cố có phải không?
Chu Ngọc Minh thuận miệng cười nói, nhìn như nói chuyện phiếm, kỳ thực có cùng suy nghĩ với Vu Chí Hải. Diệp Phàm đương nhiên biết, miệng uống chút rượu mỉm cười xem bọn người kia làm trò xiếc.
- Anh tôi làm việc ở Việt Đông.
Kiều Viên Viên giả bộ nghiêm túc cười nói, không lộ chút dấu vết của anh cô. Cô cũng biết mấy người này không có gì tốt, đương nhiên, người ta cũng không có ý gì xấu.
- Vậy vừa lúc, Bí thư Diệp ở Ngư Đồng, bảo anh cô đến Ngư Đồng thôi, cũng dễ chiếu cố cho tốt đúng không nào, ha ha?
Chu Ngọc Minh tỏ vẻ quan tâm.
Câu hỏi này tương đối tinh tế, nếu anh Kiều Viên Viên chức vụ thấp so với Diệp Phàm, nói Diệp Phàm chiếu cố anh ta là bình thường, nếu anh Kiều Viên Viên chức vụ cao hơn Diệp Phàm, vậy thì ngược lại. Cứ như vậy, có thể lộ ra chức vị của anh Kiều Viên Viên
Kiều Viên Viên cũng rất thông minh, tư thế cố ý có chút khinh bỉ đồng chí Diệp Phàm, liếc mắt một cái, hừ nói:
- Hắn chiếu cố anh tôi, ngược lại mới đúng.
- Cái này, chúng tôi có chút không rõ, Bí thư Diệp hiện tại tốt xấu cũng là quan lớn cấp Phó giám đốc sở. Anh cô, hẳn là so với Bí thư Diệp cũng không lớn hơn nhiều, chẳng lẽ là chức Giám đốc sở nữa? Việc này, khó có thể tưởng tượng nổi
Lô An Cương thản nhiên cười nói, còn hơi lắc lắc đầu, bộ dáng dường như không tin
- Đúng vậy, còn chưa đến 30 tuổi đã là Giám đốc sở, cũng quá đả kích những người trung niên chúng ta đó, ha ha
Vu Chí Hải cười nói, lại sờ sờ trên đầu
- Ngược lại không phải, anh tôi hiện tại làm việc ở phòng công tác Đốc tra tỉnh ủy, vừa mới được đề bạt làm Phó giám đốc sở, so với Diệp Phàm còn đề bạt chậm hơn nhiều.
Tuy nhiên, anh ấy làm việc ở tỉnh, cho nên, giao tiếp khá rộng. Do đó, nhắc nhở Diệp Phàm vài câu vẫn được.
Đương nhiên, nếu bàn về thực quyền phỏng chừng Diệp Phàm quyền lớn hơn một chút, dù sao, trên thực tế công việc phòng Đôn đốc tỉnh Ủy rất nhiều, cái gì cũng phải quản, trên thực tế, cái gì cũng không quản được
Kiều Viên Viên bộ dạng có chút không phục nói, kỳ thực là giả vờ không phục.
Sau khi nói ra tên anh cô Kiều Báo Quốc, chắc hẳn những người ngồi đây nghe ngóng, có thể biết thân phận nhà họ Kiều, vô tình lại tạo thế Diệp Phàm một lần nữa.
Đây là suy nghĩ của Kiều Viên Viên, tạo thế cho Diệp Phàm ở khắp nơi, hơn nữa, tạo thế này rất tự nhiên mà không lộ dấu vết. Trong lòng Diệp Phàm cũng hiểu được, thầm cảm kích đồng thời tâm tình cũng có chút không hiểu.
Trên thực tế, lần này Kiều Báo Quốc có thể lên chức Phó giám đốc sở, đương nhiên là Chủ tịch tỉnh Uông vì tranh thủ bổ sung cho nhà họ Kiều. Mà Trong lòng Triệu Xương Sơn đã biết rõ, đương nhiên cũng không bác mặt mũi nhà họ Kiều, bán một nhân tình cho Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền, kỳ thực là bán cho nhà họ Kiều.
Kiều Báo Quốc bởi vì liên quan tới Tô gia nên bị nắm, tuy nói hiện Kiều gia ở Bắc Kinh cũng chưa lộ bất mãn gì, nhưng chủ tịch tỉnh Uông biết, người ta không thể không so đo…
Chỉ có điều chưa tới, khi cần ra tay, chuyện Kiều Báo Quốc, đã là mụn nhọt trong lòng người nhà họ Kiều, mụn nhọt này không kịp bỏ đi sẽ càng lớn, về sau vào thời điểm mấu chốt nhà họ Kiều ra tay đả kích một lần là đủ rồi.
Ví như thời khắc mấu chốt Uông Chính Tiền có cơ hội đề bạt lên Bí thư tỉnh ủy, Kiều Viễn Sơn làm Ủy viên bộ chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương, tuy nói không thể quyết định hướng đi Bí thư một tỉnh, nhưng thật muốn đối nghịch với ngươi, chơi chút xiếc rối ngáng chân khiến tôi khó chịu chút là hoàn toàn có thể. Thậm cũng có thể quấy cho thất bại.
Cho nên, Chủ tịch tỉnh Uông suy trước tính sau, âm thầm cho Kiều Báo Quốc tăng lên một bậc, tăng làm chủ nhiệm phòng Đôn đốc tỉnh ủy, chủ nhiệm phòng công tác Đôn đốc tỉnh ủy vốn là cán bộ cấp Cục trưởng, tuy nhiên, Chủ tịch tỉnh Uông lại cho Kiều Báo Quốc một thân phận khác, đó là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cũng là cấp quan Phó giám đốc sở, trực tiếp lãnh đạo phòng công tácĐôn đốc Tỉnh ủy.
Đối với thành ý của Uông Chính Tiền, nhà họ Kiều đương nhiên không thể không nhìn thấy. Ít nhất có thể tạm thời giảm bớt một chút phẫn nộ của nhà họ Kiều. Huống chi, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy chỉ có một, nhưng chức phó cũng có thể lập ra vô số. 10 người hay 8 người đều được, không ảnh hưởng đến toàn cục.
- Đới Duy Cường thật không ra cái gì, hừ
Lúc này, Túc Nhất Tiêu đột nhiên có chút oán giận mắng
- Đới Duy Cường, có phải Phó chủ tịch tỉnh hay không?
Chu Ngọc Minh giật mình, hỏi
- Chính là ông ta
Túc Nhất Tiêu trên mặt hơi có vẻ phẫn nộ, hừ nói
- Như thế nào?
Vẻ mặt Vu Chí Hải nghiêm túc, hỏi
- Ông ta bảo Hà Trấn Nam ép tôi mời khách, tôi không có cách nào khác đành kêu Bí thư Diệp tới, kết quả thật không ngờ, bức Bí thư Diệp P thả Đới Chí Quân.
Bí thư Diệp Pxuất phát từ góc độ pháp luật đương nhiên không chịu, nếu thả Đới Chí Quân về sau cục công anthành phố triển khai làm việc như thế nào được nữa, bởi vì nhân chứng vật chứng đều đủ cả.
Tuy nhiên, Đới Duy Cường không nghe, cứng rắn, mạnh mẽ lấy mệnh lệnh ép, hơn nữa còn uy hiếp đủ thứ, cuối cùng dùng rượu tạt m đầy người Bí thư Diệp, cái gì vậy chứ, mẹ nó!
Ngay cả lời nói thô tục Túc Nhất Tiêu cũng mắng ra.
Thẳng nhãi này đương nhiên có suy tính, vừa rồi phát sinh chuyện Diệp Phàm ngại nói ra, Túc Nhất Tiêu thì có thể nói.
Tuy nói hơi mất mặt, nhưng lại có thể lộ rõ chính khí của Diệp Phàm. Quan trọng hơn nếu những người này đều là đồng minh thân thiết của Diệp Phàm, thậm chí, Túc Nhất Tiêu phát hiện, ba vị ủy viên thường vụ đều lấy thái độ Diệp Phàm làm trung tâm tỏ
Mọi người hiện tại đều ngồi chung một thuyền, đương nhiên phải giúp đỡ nhau. Đới Duy Cường làm nhục Diệp Phàm, chẳng khác nào làm nhục mọi người. Đương nhiên làm mọi người oán giận, cùng tìm cách đối phó với Đới Duy Cường và Hà Trấn Nam
- Thực sự có chuyện này, Đới Duy Cường cũng mất phong độ quá
Vu Chí Hải hừ lên tiếng đầu tiên.
- Người này luôn luôn thích thể hiện tư cách bề trên, nghiêm nhiên lấy chức Phó chủ tịch tỉnh thứ nhất tự gán cho mình. Nếu ông ta như vậy với chúng ta, chúng ta cũng không thể nương tay, cứ trả gấp đôi lên người của Đới Chí Quân
Trên người Lô An Cương đột nhiên lộ ra sát khí của một quân nhân
- Đúng vậy, Bí thư Diệp chúng tôi ủng hộ cậu
Chu Ngọc Minh cũng nói
- Cảm ơn các ông anh, việc này, tôi không gấp.
Diệp Phàm ngược lại khoát tay thản nhiên, tư thế như cao nhân.
- Bí thư Diệp có tính toán gì nữa phải không, nói nghe một chút, chúng ta đều là người một nhà.
Vẻ mặt Vu Chí Hải ngưng trọng, còn liếc mắt xem xét Kiều Viên Viên một cái
Kiều Viên Viên đương nhiên cũng cảm giác được gì, tự nhiên rất biết điều, nói
- Các anh nói chuyện đi, tôi đi dạo, thuyền này tôi còn chưa đi bao giờ.
Nói xong đứng lên định đi.
- Ha ha, ngồi xuống đi, em là bạn gái anh, cũng không phải người ngoài, mời mọi người thêm chén rượu cũng tốt
Diệp Phàm nói hiền hòa tự nhiên, coi nơi này là nhà mình, Kiều Viên Viên nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân.
Trong lòng cô đương nhiên nở hoa rồi, cái này, là Diệp Phàm chính thức hứa hẹn. Tuy nhiên, Kiều Viên Viên cũng là cố ý trừng mắt nhìn đồng chí này một cái, hừ nói
- Ai là bạn gái anh, em còn phải suy xét đã.
- Ha ha ha…
Chu Ngọc Minh đi đầu, tất cả mọi người chế giễu
- Còn suy xét, có phải anh nên đi tìm Khuynh Thành không, dù sao cũng chẳng thể treo cổ chết trên một cái cây rung rinh bất định được.
Diệp Phàm cười đắc ý
- Anh dám, em c lắc lư bất định lúc nào, anh nên chú ý ảnh hưởng. Đồng chí Diệp Phàm, tư tưởng không kiên định là không được, tự mình kiểm điểm lại đi.
Kiều Viên Viên đỏ mặt lên, đương nhiên liền ngồi xuống, dĩ nhiên mọi người lại cười vang.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1202. Xảy ra việc lớn.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Bí thư Diệp, tôi nhớ tới chuyện này, thành phố chúng ta đang chuẩn bị xây dựng sân vận động lớn đầu tư lến tới vài trăm triệu, lúc trước hình như là Chủ tịch thành phố Lý và Chủ tịch thành phố Thôi muốn làm. Đới Duy Cường nói ở tỉnh có thể bỏ ra một trăm triệu giúp Ngư Đồng xây dựng sân vận động. Bởi vậy, không chừng Đới Duy Cường muốn lấy việc này ép chúng ta. Chủ tịch thành phố Lý bị bóp cổ, có phải cầu viện Hà Trấn Nam hay không còn khó nói.
Chu Ngọc Minh đột nhiên nói, vẻ mặt hơi lo lắng.
- Vâng, vấn đề Sở giao thông cũng thế, Từ Kim Bạch lấy quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ ra nói. Giờ lại xuất hiện thêm một Đới Duy Cường.
Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải đều bị liên lụy vào, hai công trình lớn không thể làm được khiến hai người bọn họ không qua được ngưỡng này.
Bởi vì trước đây tiền đầu tư vào thành phố đều là vài chục triệu. Bọn họ có thể đình công, nhưng Hà Trấn Nam tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ
Cuối cùng, chắc chắn bức bọn họ đi vào khuôn khổ. Nếu Hà Trấn Nam liên kết cùng Lý Quốc Hùng, chúng ta về sauchẳng dễ sống đâu, nên sớm tính toán cho thỏa đáng
Vu Chí Hải gật gật đầu
- Ắt hẳn Lý Quốc Hùng bây giờ còn chờ đợi, có lẽ, sẽ liên hệ với Bí thư Diệp. Chuyện Từ Kim Bạch dễ giải quyết, chỉ cần giải quyết chuyện Đới Chí Quân, sau đó bức Đới Duy Cường ép Từ Kim Bạch. Tuy nhiên, Đới Duy Cường không ra gì cả, Bí thư Diệp không thể thả Đới Chí Quân, vậy phải tính toán từ phương diện khác.
Ví dụ như, không thông qua Đới Duy Cường cũng có thể đem dự án quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ về, ngay cả sân vận động cũng thuận lợi đem về mới được.
Như vậy Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải có thể diện, không cần bị Hà Trấn Nam áp chế, hai người bọn họ sẽ âm thầm cảm kích chúng ta.
Lô An Cương nhìn nhận rất thấu đáo.
- Anh Lô, vấn đề mấu chốt là chúng ta làm thế nào đem hai hạng mục công trình lớn này về, muốn ngăn chặn Từ Kim Bạch ít nhất phải có phân lượng của Phó chủ tịch tỉnh mới được, còn Đới Duy Cường, chúng ta nhiều người như vậy nhưng ai có khả năng trừng trị được ông ta?
Chu Ngọc Minh có chút lo lắng, lắc đầu.
- Nếu Đới Duy Cường thật muốn càn quấy, em bảo Kim và bác Tô ra mặt, không sợ ông ta còn có thể nhảy cao được nữa.
Lúc này Kiều Viên Viên ngồi một bên mời rượu mọi người thản nhiên nói ra một câu. Bởi vì Diệp Phàm bảo cô mời rượu mọi người, Kiều Viên Viên dù không thích nhưng vẫn làm.
- Cô Kiều, tôi phải hỏi thật cô một câu. Bác Kim và bác Tô mà cô nói có đủ phân lượng không, chúng ta hiện tại đang nói chắc chắn, sai cũng vô dụng. Phải dự tính sẵn rồi bàn bạc cho kỹ tránh đến lúc đó lại rối loạn chân tay.
Vẻ mặt Vu Chí Hải nghiêm túc, hỏi
- Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Kim và Bí thư tỉnh thành Tô, phân lượng cũng đủ áp chế Đới Duy Cường.
Diệp Phàm thản nhiên giải thích một chút, đương nhiên mấy người Túc Nhất Tiêu, Vu Chí Hải lại càng kinh ngạc.
Chợt bình thường trở lại, cô Kiều này thật là có lai lịch, gọi hai ủy viên thường vụ tỉnh ủy là bác, nhà họ Kiều kia quan hệ với hai vị này khá tốt.
Khó trách Diệp Phàm hiện tại Lã Vọng buông cần, bộ dạng bình tĩnh thong dong, có hai vị đầu sỏ này chống đỡ còn lo lắng gì nữa.
- Ha ha, tôi không định tìm hai người bọn họ, việc này sau hãy nói, tôi tự có cách riêng. Không nói chuyện này nữa cho bực mình, chúng ta uống rượu là được rồi.
Diệp Phàm cười nói, giơ chén rượu lên, mấy người cùng cạn ly.
Đương nhiên, lời nói của Diệp Phàm để lại một dấu hỏi thần bí trong lòng mọi người, có vẻ như hai đồng chí Kim Thụ Dương và Tô Thanh Vân còn chưa đủ phân lượng.
Với việc này, bốn đồng chí Túc Nhất Tiêu đương nhiên nghi ngờ, tuy nhiên Diệp Phàm không muốn nói, bọn họ cũng không tiện hỏi lại.
Ba ngày trôi qua, mọi việc đều bình thường.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có cảm giác sự yên tĩnh này ẩn chứa điều gì đó. Đới Duy Cường tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua.
Buổi sáng ngày thứ tư, rốt cuộc mâu thuẫn được kích phát. Bởi vì đêm qua Diệp Phàm tăng ca phân tích vụ án, cho nên, 9h sáng mới ngủ dậy
Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nhìn vào dãy số, đã biết là Phó cục trưởng Vi Minh Phi gọi tới.
Vừa mới nối máy chợt nghe giọng Vi Minh Phi có chút hoảng hốt
- Bí thư Diệp, xảy ra việc lớn rồi
- Chuyện gì
Diệp Phàm ngồi bật dậy
- Heo lười, dậy ăn sáng nào!
Lúc này, Kiều Viên Viên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô nàng này xin nghỉ phép vài ngày, nói là muốn ở bên cạnh Diệp Phàm mấy hôm.
Tuy nhiên, buổi tối Diệp Phàm tương đối dày vò, sống bên cạnh mỹ nữ xinh đẹp mà tạm thời không thể ăn, việc này, tương đối khó chịu. Vốn muốn đi tìm Đổng Oanh Oanh, nhưng, Kiều Viên Viên ở đây nên không tiện.
- Anh có việc gấp.
Diệp Phàm khoát tay về phía Kiều Viên Viên.
- Vừa có mấy chiếc xe tải chạy tới, chắc là xe của Công ty xây dựng Ngư Đồng 1, ngay cả máy xúc cũng lái đến.
Nhắm chừng có mấy trăm người đang đổ xô đến cổng Ủy ban thành phố, lúc nãy Chủ tịch thành phố lo lắng thúc giục chúng ta sang đó duy trì trật tự.
Tôi cũng vừa đến hiện trường. Rất loạn. Họ la hét kêu là phải lăn lộn kiếm miếng ăn, Bí thư thị cục lại đập mất chén cơm của họ, Bí thư thị cục cướp xe của Công ty xây dựng Ngư Đồng 1.
Đập bát cơm bọn họ rồi, yêu cầu thả tổng giám đốc, hiện nay bọn họ đang rất xúc động, nâng cao cần máy xúc, có thể sẽ nện xuống Ủy ban nhân dân thành phố.
Vi Minh Phi lo lắng nói
- Hừ, lập tức điều động nhiều cảnh sát tới tòa thị chính, tôi tới ngay.
Diệp Phàm vừa mặc quần áo vừa nói, nghĩ rốt cuộc ông ta cũng đã ra tay, chỉ có điều trò đùa này diễn quá cũ rồi.
- Chẳng có ai cả, Cục công an hôm nay trống không rồi.
Vi Minh Trương khẩn trương nói, bên trong huyên náo một trận.
- Người đâu cả rồi?
Diệp Phàm giật mình hỏi
Hai thôn bên Dương Điền vì tranh nhau nguồn nước, mấy trăm người đánh nhau, cho nên, sáng sớm nay cục công an thành phố đã phái một số lượng lớn ra ngoài rồi.. Việc này,cũng là chỉ thị của anh.
Vi Minh Phi nói
- Ừ, cuống lên nên quên mất, bây giờ còn bao nhiêu cảnh sát?
Diệp Phàm hỏi, thoáng suy nghĩ chút
- Khoảng năm mươi người , tôi đã điều động lực lương đồn công an khẩn cấp nội thành. Tuy nhiên, cũng sẽ không được bao nhiêu người, đã bị rút đi hơn nửa rồi. Toàn bộ sẽ không vượt quá một trăm người. Hơn nữa, ắt hẳn cũng phải một lúc nữa mới đến.
Vi Minh Phi lo lắng nói.
- Việc này thật đúng là trùng hợp. Dương Điền phát sinh việc lớn, bên này công ty xây dựng số 1 Ngư Đồng lập tức hành động, hai sự kiện này có phải có gì liên quan tới nhau
Diệp Phàm hừ nói
- Hiện tại không có thời gian để thảo luận việc này, Bí thư Diệp , anh mau quyết định. Chủ tịch thành phố Lý và Chủ tịch thành phố Thôi đều đang giậm chân rồi.
Vừa nói tới đây, trong điện thoại truyền đến giọng Vi Minh Phi quát lên
- Ngăn bọn họ lại, bảo vệ tốt lãnh đạo Ủy ban Thành ủy
- Không cản được, bọn họ nhiều người lắm, hiện tại chắc là gần hai trăm người rồi.
Điền Thất Hòa khàn giọng hô
- Mau nghĩ cách đi Bí thư Diệp, không ngăn chặn được, người của chúng ta quá ít.
Vi Minh Phi đột nhiên kêu “a” một tiếng, trong điện thoại truyền đến giọng của Điền Thất Hòa hô:
- Mẹ nó, dám đánh thương cục phó Vi, ông đây, sẽ hỏi tội bọn họ.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm hô, người đã lao xuống lầu, Kiều Viên Viên đã sớm khởi động xe xông thẳng phía trước.
- Cục phó Vi bị thương, đầu bị đập một viên gạch lớn, máu chảy ra, tôi lập tức đưa tới bệnh viện
Điền Thất Hòa hô
- Cố bảo vệ cho tôi, tôi lập tức đi tới.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức gọi điện thoại tới chỗ khu vực của Tư lệnh Lô An Cương, lấy mệnh lệnh mồm:
- Mấy trăm người công ty xây dựng số 1 Ngư Đồng đang tấn công tòa thị chính, Dương Điền xảy ra chuyện dân chúng đánh nhau, toàn bộ cảnh sát vũ trang bên này của chúng tôi đã đi Dương Điền, anh lập tức điều động một ít người lại đây, phải nhanh lên, bên này Phó cục trưởng chúng tôi đã bị thương rồi.
- Tôi lập tức đến ngay.
Lô An Cương cơ bản không suy xét, lập tức nói
Hai phút ngắn ngủn trôi qua, quân đội phân khu lái mấy xe quân, kéo vang còi cảnh báo thẳng tiến tới tòa thị chính.
- Chủ tịch thành phố Lý, Bí thư Hà chỉ thị việc này như thế nào?
Diệp Phàm hỏi
- Không liên hệ được, vừa rồi tôi gọi điên thoại xin chỉ thị, thư ký ông ta nói là ông ta xin phép về quê, nhà ông ta ở nông thôn, sóng điện thoại di động không tốt, cơ bản là không gọi được. Chắcphải vài ngày mới lên,đi từ đêm qua.
Lý Quốc Hùng lạnh giọng hừ nói
- Đi thật là đúng lúc.
Diệp Phàm cũng hừ lạnh nói.
- Ừ.
Lý Quốc Hùng lên tiếng
- Bí thư Diệp , việc này cậu cứ giải quyết thích đáng, mấy trăm người, nếu để cấp trên biết thì sẽ rất phiền toái.
Giọng Lý Quốc Hùng có vẻ hơi bất mãn
- Thì tôi sẽ xử lý, Chủ tịch thành phố Lý không cần lo lắng, chỉ cần ủng hộ công an thị cục triển khai công tác.
Diệp Phàm lời nói thành khẩn.
- Có chuyện nói với cậu một chút, dự án quốc lộ Ngư Dương – Triều Hồ vốn đã được phê duyệt, lập tức lại xuất hiện tình hình dị thường bị gác lại.
Giám đốc Từ Sở giao thông là chú của Từ Lâm ở cục các cậu, việc này, cậu xem xử lý thế nào cho tốt một hút. Còn nữa,sân vận động cũng là công trình được đầu tư lớn ba bốn trăm triệu.
Giai đoạn trước cũng đã đầu tư năm mươi triệu, tất cả đều là tiền thành phố chúng ta ứng ra. Nếu tỉnh không ủng hộ một trăm triệu nữa, sân vận động sẽ trở thành trò cười ở Ngư Đồng.
Không, là trò cười ở toàn tỉnh Việt Đông. Tôi không mong nhìn thấy tình trạng gay go này xảy ra.
Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng cũng xem như khách sáo, tuy lời nói lạnh lung nhưng lại không quở trách gì.
- Là do Đới Duy Cường làm đúng không?
Diệp Phàm lanh lùng nói
- Tôi không rõ lắm, tuy nhiên, việc này là ông ta cũng có gật đầu, lúc trước, việc này cũng là ông ta nhắc tới khi đến Ngư Đồng. Hơn nữa, lúc trước ý kiến của Hà Trấn Nam không đồng ý, sau lại được Phó chủ tịch tỉnh Đới ủng hộ, cho nên, cũng không phản đối, đương nhiên, cũng không đồng ý. Tuy nhiên trước khác, nay khác
Lý Quốc Hùng nhắc nhở một chút
- Chuyện đó, Chủ tịch thành phố Lý kiên nhẫn một chút, tôi dàn xếp chuyện này xong rồi nghĩ biện pháp xử lý.
Diệp Phàm nói.
- Nếu cậu có thể xử lý tốt việc này, tôi sẽ ủng hộ công tác của cục công an vô điều kiện
Lý Quốc Hùng bày tỏ thái độ
- Thống nhất vậy
Diệp Phàm nói, cúp điện thoại, xe đã đến hiện trường, khắp nơi nơi hò hét loạn, quần chúng vây xem xung quanh cũng mấy ngàn người.
Mấy máy xúc giơ cái cần dài uy phong lên rất đáng sở, ở bên trên cửa thị chính giống như người máy chuyển động, tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể móc ngược cổng Ủy ban nhân dân thành phố lên vậy.
Mà bên trong cánh cửa, hai trăm người thành một đoàn, trong tay cầm mấy thứ linh tinh, la hét xông vào đám cảnh sát chẳng được bao nhiêu người. Đã có bảy tám cảnh sát liều mình trên mặt đầy máu tươi. Hơi giống những đoạn phim chiến tranh thời cổ, bát nháo lộn xộn.
- Dừng tay, tôi là cục trưởng cục công an thành phố Diệp Phàm
Diệp Phàm thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, hóa âm mê thuật đột nhiên phát ra, âm thanh kia giống như trời quang đột nhiên nổ sấm. Đám người lập tức ngừng lại một chút, mấy ngàn người ở hiện trường chăm chú nhìn về phía Diệp Phàm
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương