Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1254: Vui mừng gặp lại
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Diệp Mặc đương nhiên không phải là muốn chết, một đao này của Diệp Mặc chính là 'Huyễn vân toái vực đao', hắn muốn nghiền nát 'Vực' của đối phương để hình thành 'Vực' của chính mình.
Hắn không biết lĩnh ngộ về 'Vực' của đối phương ở đẳng cấp nào, nhưng bản thân hắn đã có sự hiểu biết đối với hình thức ban đầu của 'Cảnh', một đao kia hoàn toàn không phải hướng về phía đao quang của đối phương, mà hướng về phía 'Vực' suy yếu nhất của đối phương.
Tên yêu tu thấy Diệp Mặc đánh ra một đao này, thì nhe răng cười lạnh, không ngờ chỉ là một tu sĩ Thừa Đỉnh mà cũng dám đối chiến cùng tu sĩ Hóa Chân? Chờ đến khi một đao này của hắn tiến vào 'Vực' của mình, thì hắn chỉ có thể chờ chết, chứ không có biện pháp nào khác nữa.
Nhưng nụ cười trên mặt tên yêu tu rất nhanh đã vụt tắt, y phát hiện đao quang màu tím của Diệp Mặc sau khi tiến nhập vào 'Vực' của y, thi lại không chậm lại chút nào, mà còn khuếch tán ra, tạo thành từng màn sáng màu tím. Màn sáng mầu tím này sau khi khuếch tán ra, càng trở nên rực rỡ hơn, cuối cùng dường như là bất cứ vật gì cũng sẽ bị nó nghiền nát.
Chuyện gì đang xảy ra? 'Vực' của mình không ngờ không có cách nào trói buộc được một đao này của đối phương? Sau một khắc, tên yêu tu Hóa Chân trong lòng càng kinh hãi hơn, y không ngờ Ly Quang Song Sát đao lại bị chậm chạp đi, hơn nữa đã không còn giữ được 'Vực' của y nữa rồi.
Tên yêu tu này lập tức hiểu là chuyện gì đã xảy ra, cùng là 'Vực', nhưng không ngờ con kiến hôi Thừa Đỉnh này lại có thành tựu về 'Vực' cao như vậy. Cái này còn chưa tính, một đao của hắn không ngờ không chỉ phá nát 'Vực' của mình, còn dùng chính 'Vực' của mình mà trói buộc Ly Quang Song Sát đao của mình.
Hắn làm sao có thể biết chỗ sơ hở trong 'Vực' của mình? Nhược điểm hay kẽ hở của 'Vực', thì chỉ có tu sĩ thi triển ra mới biết được, không có bất kỳ ai có thể biết, nhưng tên tu sĩ Thừa Đỉnh trước mặt này lại biết được nhược điểm 'Vực' của mình, còn có thể lợi dụng nhược điểm này để phản kích lại nữa.
Đây rốt cuộc là do ngẫu nhiên hay đối phương thực sự biết? Lúc này tên yêu tu Hóa Chân cảm giác được đao quang tím hồng của Diệp Mặc ở trong 'Vực' của y khuếch tán ra càng lúc càng nhanh, trong lòng nhất thời kinh sợ, càng không hề lưu thủ, hai tay liên tiếp đánh ra hơn mười thủ quyết, từng đạo chân biến dạng móp méo được y đánh ra. Đao quang tím của Diệp Mặc cho dù đã phá vỡ được 'Vực' của đối phương, nhưng vẫn bị chân nguyên biến dạng này ngăn trở lại, đao quang tím cũng nhanh chóng tan đi. Sau đó tản mát ra bốn phía.
Ly Quang Song Sát đao của đối phương mặc dù đã không còn 'Vực' chống đỡ nữa, nhưng vẫn vô cùng nhanh chóng mang theo hai luồng sáng mầu hồng đánh lên 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc.
Ầm Ầm...
Hai tiếng nổ lớn vang lên, 'Đại đỉnh tám cực' của Diệp Mặc lay động dữ dội, mà Diệp Mặc thì lại một lần nữa bị đợt trấn động này đánh văng ra ngoài, một ngụm máu tươi nữa lại phun ra.
Trong lòng Diệp Mặc thầm than, tuy rằng hắn đã có sự hiểu biết nhất định đối với 'Cảnh'. Nhưng tu vi của hắn và tên yêu tu này chênh lệch quá lớn, căn bản là pháp thuật không thể bù đắp lại được.
Thấy Diệp Mặc lại lần nữa bị thổ huyết, thì mấy người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng ở Phỉ Hải thành nhất thời đều la hoảng, sắc mặt của Tô Tĩnh Văn cũng hoảng sợ đến mức tái nhợt.
Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu thì lại thở phào nhẹ nhõm. Diệp Mặc không ngờ có thể thoát chết dưới 'Vực' của đối phương. Đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ với sự lợi hại của Diệp Mặc, hắn đang đối mặt là một yêu tu Hóa Chân đấy. Không chỉ nói Diệp Mặc là một tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ, mà cho dù là chính họ thay thế vào, thì chắc chắn cũng sẽ phải chết. Mà Diệp Mặc sau hai chiêu đối chiến, thì hiển nhiên không hề thua đối phương trên phương diện lĩnh ngộ pháp thuật, mà là thua do cảnh giới của cả hai chênh lệch quá lớn.
Bọn họ khẳng định, một khi Diệp Mặc tấn cấp Hóa Chân, thì toàn bộ đại lục Lạc Nguyệt sẽ không còn đối thủ nữa. Đáng tiếc chính là Diệp Mặc làm sao có thể thoát khỏi kiếp nạn ngày hôm nay đây? Bọn họ đều muốn hỗ trợ, nhưng vẫn chỉ có thể bất lực mà nhìn thôi.
Tên yêu tu Hóa Chân lại lần nữa cười lạnh:
- Quả nhiên là có chút môn đạo, nhưng cũng sẽ chấm hết ở đây thôi...
Chỉ là y vừa mới nói tới đây, thì vẫn không xuất chiêu lần thứ ba, mà sắc mặt lại đại biến, lập tức quay về phía hư không hừ lạnh một tiếng. Sau đó lại quay đầu nhìn Diệp Mặc nói:
- Lần sau đừng để ta gặp lại ngươi.
Nói xong thì không ngờ y lại xoay người đi ngay, trong nháy mắt cũng mang theo bầy yêu thú rời khỏi.
Tất cả mọi người đều không hiểu rõ, cái tên yêu tu này đã hoàn toàn chiếm thượng phong rồi, tại sao lại đột nhiên bỏ đi. Nhưng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tên yêu tu Hóa Chân này nếu như không rút lui, thì mọi người thật sự là không còn bất kỳ biện pháp nào chống đỡ cả.
Diệp Mặc nhìn theo bóng lưng tên yêu tu, đồng dạng cũng hừ lạnh một tiếng:
- Những lời này phải là ta nói mới đúng.
Hắn cũng rất nghi hoặc vì sao tên yêu tu lại đột nhiên bỏ đi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy được một trận dao động trong không trung, hắn lập tức nhìn qua, lại có một giọng nói truyền âm đến tai hắn:
- Diệp Mặc, cậu rất giỏi, không ngờ chỉ có mấy năm trôi qua, mà cậu đã có được thành tích như vậy rồi. Trăm năm ước hẹn, có thể giảm bớt đi một nửa rồi...
Diệp Mặc nghe được thanh âm này, thì cả người liền chấn động. Hắn lập tức biết người này là ai rồi, chính là Khổng Diệp trưởng lão. Khổng Diệp có khả năng dọa cho tên yêu tu kia bỏ đi, thì hiển nhiên cũng là tu sĩ Hóa Chân.
Diệp Mặc chẳng bao giờ nghĩ tới Khổng Diệp vốn vẫn không hiển sơn lộ thủy lại chính là đệ nhất nhân của Bắc Vọng Châu. Năm đó hắn còn tưởng tu vi của Khổng Diệp không bằng Lăng Trung Thiên, hiện tại xem ra là mười phần sai lầm rồi. Diệp Mặc hướng về phía hư không thi lễ một cái, không nói gì cả. Trước đó hắn và Khổng Diệp có một ước định, đó chính là một ước hẹn trăm năm. Hiện tại hắn là tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ, mà Khổng trưởng lão đã đem ước định rút ngắn đi một nửa thời gian. Có thể thấy được rằng trước đó Khổng trưởng lão ước định với hắn, chính là đối với hắn có kỳ vọng thật lớn
Diệp Mặc nghĩ tới tình cảnh lúc ban đầu ở Toái Diệp thành gặp được Khổng Diệp trưởng lão, nhớ tới sự quan tâm và tin tưởng của lão đối với hắn khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng. Ngày đó hắn cho rằng Khổng Diệp ít nhất đã là tu vi Ngưng Thể, không ngờ rằng Khổng Diệp cũng là một tu sĩ Hóa Chân. Diệp Mặc nghĩ rằng chắc không chỉ riêng mình hắn không ngờ tới, mà cả Bắc Vọng Châu chắc cũng sẽ không ngờ tới.
Khổng Diệp không xuất hiện, hiển nhiên là không muốn người khác biết thân phận của lão.
Lúc này Diệp Mặc đã hiểu rõ, vì sao đối phương có yêu tu Hóa Chân tầng hai cầm đầu, mà vẫn không thể công kích được Phỉ Hải thành rồi, bởi vì Bắc Vọng Châu cũng có một tu sĩ Hóa Chân tọa trấn.
Sau khi yêu thú rút lui hết, thì một lát sau toàn bộ tu sĩ trong ngoài Phỉ Hải thành đều hoan hô vang dội. Mấy người Diệp Lăng cũng không nhịn được nữa, đều xông về phía Diệp Mặc, vốn chỉ nghĩ là hai ba năm là có thể gặp lại Diệp Mặc rồi, không ngờ chuyến đi này của Diệp Mặc đã là mấy cái hai ba năm liền.
Diệp Lăng không hề cố kỵ, nhào vào trong lòng Diệp Mặc, Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn mặc dù không nói lời nào, nhưng nhu tình và tưởng niệm trong mắt thiếu chút nữa đã hòa tan cả người Diệp Mặc rồi.
Tô Tĩnh Văn tiến lên ôm lấy cánh tay của Diệp Mặc, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng nào. Cô liên tục tu luyện, chính là vì muốn được ở bên Diệp Mặc, muốn trở về gặp mặt mẹ mình. Nếu như những chuyện này đều không thể thực hiện được, thì cho dù cô có tu luyện tới đỉnh, thì có để làm gì chứ?
Mấy năm nay nếu như không phải là còn có Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc ở bên, an ủi lẫn nhau, thì cô phỏng chừng là đã buông xuôi rồi. Cô thật sự không có thói quen chuyên tâm tu luyện, không thích chuyện giẫm đạp lên mạng người ở Tu Chân Giới này, nếu như cuộc sống chỉ có như vậy, thì chỉ là một sự dày vò thống khổ mà thôi. Huống chi khi Diệp Mặc rời đi, thì cô vẫn còn đang bế quan tu luyện.
Lúc này gặp lại Diệp Mặc, thì trong nội tâm của cô thực sự có thiên ngôn vạn ngữ, cô hận không thể lập tức nói toàn bộ ra cho Diệp Mặc nghe. Nhưng cô cũng không biết là phải bắt đầu từ chỗ nào nữa.
Diệp Mặc nắm lấy tay của Tô Tĩnh Văn, ôn nhu nói:
- Tĩnh Văn, em cũng đã là Nguyên Anh trung kỳ rồi...
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên cắt đứt lời Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, đứng rời xa em nữa. Sau này bất luận anh đi tới đâu, thì em đều sẽ đi theo anh, em chịu không nổi cái loại dày vò này nữa rồi. Em không muốn tu luyện nữa, chỉ muốn ở bên anh mà thôi. Muốn quay về Ninh Hải nữa, ở chỗ này em sợ, em, em...
Tô Tĩnh Văn dũng cảm nói ra, nhưng không cách nào nói cho hết lời. Đại nạn thú triều vô cùng vô tận. Làm cho cô một lần nữa lâm vào tuyệt vọng, cô sợ chính mình sẽ không còn gặp lại được Diệp Mặc nữa, sợ sẽ không còn cơ hội quay về Ninh Hải nữa. Cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ sát sinh qua. Không ngờ thời gian trước mỗi ngày lại phải chém giết yêu thú. Cô thậm chí nhớ kỹ lần đầu tiên cô giết yêu thú, sau khi giết xong còn không ngừng nôn mửa. Cô thật sự chán ghét cuộc sống như thế, thật sự không thích cuộc sống kiểu này.
- Được, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.
Diệp Mặc kéo Tô Tĩnh Văn lại, nhìn sang đôi mắt đỏ ngầu của Tống Ánh Trúc:
- Ánh Trúc, lần này anh trở lại Bắc Vọng Châu là để đưa các em theo đấy.
Thấy Tống Ánh Trúc có chút do dự dường như muốn nói gì đấy, thì Diệp Mặc cũng không đợi cô nói ra, lập tức đã nói trước:
- Em yên tâm, anh sẽ tìm được Ức Mặc, sau đó chúng ta sẽ cùng đi Nam An Châu. Khinh Tuyết, Tố Tố cùng với Bắc Vi đều đang đợi ở đó.
- Vâng.
Tống Ánh Trúc cũng cố gắng khắc chế tâm tình của mình, mặc dù cô cũng có rất nhiều tưởng niệm, nhưng cũng không có nói ra.
Lúc này Diệp Mặc đang cùng đoàn tụ với thân nhân, cho nên những người còn lại đã sớm đứng sang một bên rồi. Khi thấy tâm tình Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng ba người dần an tĩnh lại, thì lúc này Diệp Mặc mới dẫn theo các cô tới trước mặt mấy người Kỷ Bẩm giới thiệu bọn họ cho nhau.
Kỷ Bẩm cười ha hả:
- Tôi và họ đã sớm quen biết rồi, năm đó tôi ở Phỉ Hải thành, thì đã đều gặp mặt họ ở Mặc Nguyệt, nhưng Diệp Mặc cậu thì lại không có mặt ở đó.
Mông Hàn An cười dài:
- Diệp sư đệ, hai người vợ của cậu đều là nhân gian tuyệt sắc, em gái cũng là mỹ nữ vạn dặm khó cầu, Đường tỷ, đệ tử kia của chị có đẹp hơn Tô Tĩnh Văn không?
Mông Hàn An liếc mắt đã thấy Tô Tĩnh Văn vẫn còn là xử nữ, cho nên cô mới cố ý nói như vậy. Thứ nhất là muốn hạ thấp một chút đệ nhất mỹ nữ Bắc Vọng Châu là Áo Thiên Điệp, thứ hai cũng muốn giúp Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn lôi kéo một chút. Loại nữ nhân tuyệt sắc như Tô Tĩnh Văn, mà Diệp Mặc còn bỏ lỡ, vậy thì ngay cả cô cũng thấy đáng tiếc.
Bởi vì Mông Hàn An không biết chuyện giữa Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, cho nên lúc này mới có ý nghĩ như vậy.
Đường Mộng Nhiêu lúc mới nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi. Cô vợ này của Diệp Mặc thật sự quá đẹp, Tô Tĩnh Văn nhu hòa nội liềm, không giống như Áo Thiên Điệp phóng khoáng đường hoàng. Cô đương nhiên cũng hiểu rõ lời của Mông Hàn An. Bởi vì Diệp Mặc có địch ý đối với Áo Thiên Điệp, cho nên Mông Hàn An là người bên cạnh Diệp Mặc, thì cũng sẽ có địch ý đối với Áo Thiên Điệp. Đối với phụ nữmà nói, thì bất luận là độ tuổi thế nào, tu vi cao thấp ra sao, thì dung mạo vẫn luôn luôn là thứ đầu tiên được để ý tới.
Tuy rằng Đường Mộng Nhiêu cũng phải thán phục trước dung nhan của Tô Tĩnh Văn, nhưng cô cũng cảm giác được đệ tử Áo Thiên Điệp cũng không kém. Nếu thuần túy là so về dung mạo, thì dung mạo của Áo Thiên Điệp cũng hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào. Nếu cứ nhất định phải so ra, thì Tô Tĩnh Văn có lẽ vẫn hơn Áo Thiên Điệp. Đó chính là Tô Tĩnh Văn đứng ở một chỗ giống như là vịnh thanh tuyền, còn Áo Thiên Điệp thì giống như một ngọn lửa kiêu ngạo và ngang ngược.
Mấy người Diệp Mặc còn chưa vào Phỉ Hải thành, thì thành chủ Phỉ Hải thành Kỳ Tử Ngư đã vội vã tiến lên tiếp đón rồi, từ xa đã ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Diệp môn chủ, Phỉ Hải thành thực sự là được cậu cứu rồi, nếu không có cậu, thì Phỉ Hải thành tuyệt đối không kiên trì được bao lâu nữa. Mặc Nguyệt ở lại Phỉ Hải thành, thật sự là vạn hạnh của Phỉ Hải thành đấy.
Nói xong, thì Kỳ Tử Ngư liền quay đầu chào Đường Mộng Nhiêu và Kỷ Bẩm, thái độ rất chu đáo. Có thể coi là như vậy, nhưng vẫn có thể thấy được y đối với Diệp Mặc còn tôn trọng hơn đối với Đường Mộng Nhiêu.
Kỷ Bẩm cười ha hả, phất tay nói:
- Lại gặp lại Kỳ thành chủ rồi.
Kỷ Bẩm là một tu sĩ Kiếp Biến, lúc trước bố trí truyền tống trận ở Phỉ Hải thành, đã quen biết Kỳ Tử Ngư. Chỉ là thái độ làm người của Kỷ Bẩm vẫn luôn như thế, không hề khinh thường Kỳ Tử Ngư. Còn hầu hết những người cùng đến với Kỷ Bẩm thì đều sẽ khinh thường cái loại tu sĩ cấp thấp như Kỳ Tử Ngư.
Diệp Mặc khoát tay:
- Kỳ thành chủ khách khí rồi, chúng ta vào thành rồi nói
Thú triều đã lui, rất nhiều tu sĩ đã tự mình bắt đầu tu bổ lại Phỉ Hải thành, còn có một số tu sĩ bắt đầu thu dọn chiến trường. tuy rằng Diệp Mặc giết chết rất nhiều yêu thú, nhưng ngoài trừ những yêu thú cực kỳ cá biệt, còn lại hầu hết là ngay cả yêu đan của yêu thú cũng bị lôi kiếm của Diệp Mặc tiêu diệt rồi.
Diệp Mặc chợt nhớ tới tu sĩ đã bảo hộ cho Phỉ Hải thành năm năm, thì hẳn phải là tu sĩ Kiếp Biến. Hắn đối với tu sĩ này cũng vô cùng cảm kích, cho nên lập tức hỏi Kỳ Tử Ngư:
- Kỳ thành chủ, lúc trước có một tu sĩ Kiếp Biến tiền bối đã trợ giúp Phỉ Hải thành thủ hộ năm năm, vậy vị tiền bối ấy đâu?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1255: Bí mật của Áo Thiên Điệp.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Kỳ Tử Ngư lúc này mới nhớ ra, vội vàng hỏi tu sĩ đứng bên cạnh:
- Đúng rồi, còn Vu tiền bối thì sao?
Mấy tên tu sĩ sững sờ nhìn mặt nhau, rõ ràng không có ai biết Vu tiền bối mà Kỳ Tử Ngư hỏi đi đâu rồi. Thần thức của Diệp Mặc lúc này đã quét đến, mấy tên tu sĩ Kiếp Biến khi hắn đến thì nhìn thấy, nhưng bây giờ thì lại không nhìn thấy đâu nữa. Nhưng hắn lại nhìn thấy một tu sĩ Thừa Đỉnh đang tu bổ lại trận pháp, tên tu sĩ Thừa Đỉnh đó cũng đang đi tới.
Diệp Mặc vội vàng ôm quyền nghênh đón:
- Diệp Mặc của Mặc Nguyệt xin chào vị bằng hữu này, Phỉ Hải thành nếu như không có được sự giúp đỡ của bạn bè, thì cũng sớm đã bị phá rồi.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh kia cười ha hả, khách khí nói:
- Diệp huynh khách sáo quá rồi, tôi sớm đã nghe nói qua danh tiếng của Diệp môn chủ, thiên tài luyện chế ra Chức Thần đan. Không ngờ tu luyện cũng là một thiên tài, lúc trước khi tôi rời khỏi Phỉ Hải thành, tôi có nghe nói Tử Ngư nói anh mới là tu vi Kim Đan, bây giờ còn cao hơn cả tôi rồi. Vừa nãy anh Diệp giao đấu với tên yêu tu Hóa Chân kia, quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Nếu như là tôi, nói không chừng đến một chiêu cũng không đỡ được, đã bị tên yêu tu kia tiêu diệt rồi. Hơn nữa trình độ trận pháp của anh Diệp cũng cao hơn tôi rất nhiều, từ khốn trận được anh Diệp bố trí bên ngoài thành kia, tôi liền biết được trận pháp của anh Diệp chắc chắn không phải là trình độ tôi có thể đọ được. Anh Diệp, anh đúng là tu sĩ thiên tài nhất mà tôi từng gặp.
Kỳ Tử Ngư vội vàng đứng bên giải thích:
- Diệp môn chủ, Lý Thiên Dật là trưởng lão của Trận Khí các, lần này nếu như không phải Lý trưởng lão của Trận Khí các và vị tiền bối họ Vu thần bí kia, thì Phỉ Hải thành sớm đã bị tiêu diệt rồi.
Diệp Mặc vội vàng cảm kích nói:
- Người nhà của Diệp Mặc đều ở Phỉ Hải thành, anh Lý giúp Phỉ Hải thành, cũng chính là giúp Diệp Mặc tôi đây. Anh Lý nếu có gì cần giúp đỡ, thì Diệp Mặc nhất định sẽ không từ chối.
- Được, được, chúng ta đến phủ thành chủ nói chuyện chút đã. Nhưng Vu Đại Thiên tiền bối không thích việc vặt và ầm ĩ, khi yêu thú rút lui, ông ấy đã chủ động rời khỏi Phỉ Hải thành rồi. Nếu không, kết giao với người như anh Diệp đây, thì còn gì vui hơn.
Lý trưởng lão này đối nhân xử thế thật thẳng thắn thành thật.
Phỉ Hải thành là do Lý Dật Phong và Vu tiền bối kia gắng sức giữ lại, Diệp Mặc nghe thấy Lý trưởng lão nói vậy, lập tức gật đầu đồng ý. Sau đó lại nói với mấy người Diệp Lăng và Tô Tĩnh Văn đang đứng sau lưng mình:
- Mọi người về Mặc Nguyệt trước đi, anh tới phủ thành chủ một lát, chút nữa rồi về.
…
Dãy núi Vạn Dược của Bắc Vọng châu, Diệp Mặc đã đến vài lần rồi. Lần cuối cùng là vì cái gọi là di tích kia, suýt chút nữa thì bỏ mạng trong đó.
Lúc này trong một sơn cốc động phủ của dãy núi Vạn Dược, một người đàn ông thân hình cao lớn thở một hơi đứng dậy. Gã cũng không bước ra khỏi động phủ, mà lại quay người hướng về một phía thạch thất khác, rồi lại đi vào trong đó.
Trong thạch thất đó chỉ còn lại một cô gái xinh đẹp mê hoặc lòng người, người con gái đó sau khi nhìn thấy người đàn ông kia bước vào, lại hừ lạnh một tiếng, rồi nhắm mắt lại.
- Thiên Điệp, sao cô lại muốn làm như vậy?
Người đàn ông cao lớn kia chằm chằm nhìn cô gái xinh đẹp này rất lâu, lúc này mới nói với giọng khàn khàn.
Cô gái xinh đẹp này lại như không nghe thấy tí nào, vẫn nhắm mắt lại.
Người đàn ông cao lớn kia đợi một lúc lâu sau, không lấy được câu trả lời, gã lắc lắc đầu thở dài một tiếng, quay người muốn ra ngoài.
Khi người đàn ông đó muốn ra khỏi thạch thất, người con gái tên Thiên Điệp kia lại lạnh lùng nhìn nói:
- Lăng Trung Thiên, thu lại sắc mặt bi thương đó đi, đừng nghĩ mình là chúa cứu thế cả Bắc Vọng châu như vậy nữa. Anh cũng chỉ là một ngụy quân tử vô sỉ mà thôi.
Rõ ràng người đàn ông thân hình cao lớn này chính là Lăng Trung Thiên mà Đường Mộng Nhiêu nói, còn cô gái kia chính là Áo Thiên Điệp người mà Diệp Mặc rất ghét.
Lăng Trung Thiên chậm rãi quay đầu lại, nói:
- Thiên Điệp, từ trước tới giờ tôi chưa từng nói tôi là chúa cứu thế. Tôi chỉ là đang làm chuyện mà mình nên làm. Là một trong số ba tu sĩ có tu vi cao nhất Bắc Vọng châu, tôi có trách nhiệm bảo vệ sự sinh tồn của Bắc Vọng châu.
- Tôi nhổ vào.
Người con gái xinh đẹp tên Áo Thiên Điệp bỗng nhiên đứng phắt dậy, chỉ vào Lăng Trung Thiên mắng chửi:
- Lăng Trung Thiên, đừng tự cho mình vĩ đại như vậy, lúc trước là ai dụ dỗ gian dâm với một cô gái còn chưa lấy chồng, là ai khiến cho người con gái đó mang thai? Là ai bội tình bạc nghĩa với người con gái đang mang thai đó. Anh biết một cô gái còn chưa lấy chồng mà dẫn theo một đứa con thì khổ cực như nào không? Anh biết đứa bé đó sắp chết rồi, mẹ của nó đau khổ không có cách nào cứu được nó không? Lăng Trung Thiên, anh còn có mặt mũi để nói đến hai chữ trách nhiệm sao, anh còn mặt mũi để nói đến hai từ bảo vệ sao…
Áo Thiên Điệp càng nói càng kích động, cuối cùng thậm chí cả người run rẩy lên, nhưng giọng nói của cô vẫn chưa dứt:
- Lăng Trung Thiên, vì tìm anh, tôi liều mạng tu luyện. Nhưng khi nguyên liệu của tôi cạn kiệt, thì anh ở đâu? Khi tôi bị kẻ thù truy sát, thì anh ở đâu? Nếu như không phải nguyên thần của tôi trong ba khắc tìm được người đàn bà mang thai kia, ghé vào thân thể của cô ấy, hơn nữa tình cờ may mắn mà sống sót, thì trên thế giới này làm gì còn Lạc Thiên Điệp tôi nữa. Tôi chỉ còn là một con ma chết oan, một con người dư thừa mà thôi.
Lăng Trung Thiên sắc mặt tái nhợt, càng ngày càng xấu hổ, cuối cùng đến thân thể cũng lung la lung lay. Gã nhìn thấy người con gái kia cuối cùng quả thực cũng không còn gì để nói tiếp, lúc này mới ảm đạm nói:
- Thiên Điệp, Lăng Trung Thiên tôi cả đời này người bạc đãi nhất chính là cô. Năm đó tôi tuổi trẻ bồng bột, có rất nhiều chuyện không hiểu, cho rằng muốn theo đuổi tiên đạo, thì phải cắt đứt tục duyên. Sau này khi tôi hiểu được mình đã sai thì đi tìm cô, thì cô đã rời quê cũ rồi, tôi biết, tôi có lỗi với cô.
Chần chừ một lúc lâu, Lăng Trung Thiên lại tiếp tục nói:
- Nhưng Thiên Điệp à, cho dù cô có oán hận thế nào với tôi, thì cô cũng không thể dẫn thú triều đến được, hơn nữa còn cố tình dàn xếp ba người chúng tôi đánh nhau rồi bị thương. Cô cũng không thể để Ngạo Thành thương hội giao dịch với yêu thú như vậy được, những kim đan và tinh huyết của những tu sĩ đó có thể khiến cho yêu thú thăng cấp…
Cô gái xinh đẹp kia dường như có phần bình tĩnh lại, sau khi cô nghe thấy Lăng Trung Thiên nói vậy thì lại sừng cồ lên:
- Lăng Trung Thiên, tâm tư của anh tôi không biết sao? Người anh thích chính là Đường Mộng Nhiêu, là tôi nói anh cưỡng hiếp tôi, khiến anh mất mặt trước Đường Mộng Nhiêu kia sao? Anh có dám nói là anh không cưỡng hiếp tôi không, anh nói đi.
Lăng Trung Thiên sắc mặt đỏ gay, lại đáp lại:
- Thiên Điệp, cô đừng nói lung tung, Đường Mộng Nhiêu dù sao cũng là sư phụ của cô, sao cô lại có thể đối xử với sư phụ mình như vậy được?
- Bà ta xứng làm sư phụ của tôi sao?
Áo Thiên Điệp lạnh lùng nhìn Lăng Trung Thiên nói:
- Tôi dàn xếp để ba người các anh đánh nhau? Lăng Trung Thiên, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Nếu anh không ghen Phiến Phất và Đường Mộng Nhiêu thân mật với nhau, hai người đó liên thủ lại đánh một mình anh, anh có thể toàn lực ra tay được không? Còn cái tên Phiến Phất kia, anh cho rằng y lại không nhìn ra tôi vẫn còn trong trắng sao? Y đã trải qua bao nhiêu người đàn bà, Đường Mộng Nhiêu không nhìn ra thì còn có khả năng, còn y có thể không nhìn ra sao? Tôi nhổ vào.
Lăng Trung Thiên nhíu mày, gã quả thực đã nói với Áo Thiên Điệp như này, đối với Phiến Phất có chút ghen tỵ, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Lúc đó y cũng không nghĩ muốn liều mạng với Phiến Phất, còn Phiến Phất thì quả thực chiêu nào cũng là liều mạng. Nếu như gã có chút khinh địch, thì sẽ bỏ mạng trong tay y. Cuối cùng gã cũng phải toàn lực chiến đấu.
Gã quả thực có chút tâm tư với Đường Mộng Nhiêu, khiến gã giải thích trước mặt tình địch, Lăng Trung Thiên cũng không còn mặt mũi nào. Huống chi, Lăng Trung Thiên trước giờ cũng chưa từng sợ gì tên Phiến Phất.
Áo Thiên Điệp không nể mặt Lăng Trung Thiên chút nào, lại tiếp tục nói:
- Tôi thấy cái mà anh nản lòng thoái chí không phải là Phiến Phất dùng hết sức ra tay, mà là Đường Mộng Nhiêu vì giúp Phiến Phất mà ngăn lại chiêu trọng thương của anh, cái này mới là cái mà anh thất vọng nhất.
Lăng Trung Thiên dường như trong chốc lát già nua đi rất nhiều, gã nhìn nhìn Áo Thiên Điệp nói:
- Thiên Điệp, cô đi đi, tôi hi vọng sau này cô đừng kết giao với bọn yêu thú kia nữa.
- Tôi đi? Lăng Trung Thiên, anh không ngờ lại còn để cho tôi đi? Sau khi anh vứt bỏ tôi một lần rồi, còn muốn vứt bỏ tôi lần thứ hai sao?
Người con gái xinh đẹp vừa nói bỗng nhiên khóc lên thành tiếng.
- Thiên Điệp, cô…
Lăng Trung Thiên kinh ngạc nhìn Áo Thiên Điệp. Mặc dù gã biết linh hồn của người con gái trẻ tuổi này chính là của người con gái mà năm đó gã bỏ rơi ở nhà. Nhưng cô mới là một cô bé mới có chừng ba mươi tuổi, mà hắn lại gần nghìn tuổi rồi, bất luận thế nào, hai người cũng không thể đi cùng nhau nữa.
Áo Thiên Điệp đang khóc bỗng nhiên vọt vào lòng Lăng Trung Thiên :
- Trung Thiên, tôi hận anh, tôi có chỗ nào không bằng Đường Mộng Nhiêu chứ, tại sao anh lại thích cô ấy? Tại sao lại không thích tôi, tôi đã từng có con với anh, mà anh vẫn còn muốn đối xử với tôi như này …
Lăng Trung Thiên cảm nhận được người con gái trẻ tuổi Áo Thiên Điệp đang trong lòng mình, mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, gã bỗng nhiên không biết nên làm gì, mà lại lẩm bẩm nói:
- Chính là, chính là…
Áo Thiên Điệp hoàn toàn không còn sự tức giận và u oán vừa nãy nữa, chỉ khóc lóc nói:
- Trung Thiên, tôi nhớ con của chúng ta, tôi có lỗi với nó, huhu…
- Thật xin lỗi, Thiên Điệp, tôi, tôi…
Lăng Trung Thiên rốt cục lai giơ tay ra đẩy Áo Thiên Điệp đang trong lòng mình ra, dường như muốn an ủi cô một chút.
- Trung Thiên, chúng ta lại có đứa con nữa đi, rồi giống như nhiều năm trước, sau đó chúng ta sống cùng nhau…
Áo Thiên Điệp ngẩng đầu, vẻ mặt thê lương nhìn Lăng Trung Thiên, cái vẻ dịu dàng đó đến sắt thép cứng nhất cũng phải mềm nhũn.
- A…
Lăng Trung Thiên ngây người một chút, vẫn không nói gì, sắc mặt gã lập tức đại biến, giơ tay lên, Áo Thiên Điệp vừa mới đang ở trong lòng gã bị đẩy xa mấy bước, đập vào một viên thạch bích, khóe miệng có chút máu.
Còn Lăng Trung Thiên thì lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lùng nhìn Áo Thiên Điệp nói:
- Cô không phải là Áo Thiên Điệp, cô không phải là Lạc Thiên Điệp cũng không phải là Áo Thiên Điệp, rốt cục cô là ai?
Áo Thiên Điệp lạnh lùng cười một cái, lau lau vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn Lăng Trung Thiên nói:
- Tôi là ai không quan trọng, cái quan trọng là từ nay về sau, trên thế giới này vĩnh viễn không còn Lăng Trung Thiên nữa. À, có lẽ còn có một Lăng Trung Thiên nữa, nhưng cũng chỉ là một con chó của tôi thôi.
Lăng Trung Thiên cười ha hả nói:
- Thế giới này chỉ có Lăng Trung Thiên đang sống và Lăng Trung Thiên đã chết, không có Lăng Trung Thiên làm con chó. Tiện nhân, Lăng Trung Thiên tôi mắt mù, không ngờ lại cho rằng người mà tôi yêu thương nhất lại biến thành người hung hãn như cô. Cái mà Lăng Trung Thiên tôi mù nhất chính là, không ngờ đến hôm nay mới biết được cô là tu sĩ Thừa Đỉnh, đáng tiếc là Đường Mộng Nhiêu không biết đệ tử của cô ấy lại là một con rắn độc như này, mà lại ẩn nấp trong phái Ngọc Nữ nhiều năm như vậy…
Nói xong lại từng câu từng chữ nhìn Áo Thiên Điệp nói:
- Cô, cô rốt cục là muốn làm gì?
Áo Thiên Điệp khinh thường nhìn Lăng Trung Thiên nói:
- Tôi muốn làm gì, đáng tiếc là anh không biết rồi, tôi cũng không thể cho anh biết được, anh chỉ cần biết làm chó là được rồi.
Lăng Trung Thiên phóng pháp bảo của mình ra, lạnh lùng nhìn Áo Thiên Điệp nói:
- Cô cho rằng phá hủy đan điền của tôi là có thể giết được tôi sao? Tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện, Thiên Điệp thế nào rồi? Cô ấy đang ở đâu? Tại sao những chuyện trong lòng cô ấy cô lại biết hết?
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1 Tĩnh Văn ở với anh.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Áo Thiên Điệp cười lạnh một tiếng, giơ tay lên thì một đường phù lục màu lửa đỏ đánh tới, cô biết cho dù vết thương lúc trước của Lăng Trung Thiên do Phiến Phất động thủ vẫn chưa khỏi, đan điền của gã cho dù cũng bị mình đánh lén vỡ tan, nhưng người có tu vi Kiếp Biến viên mãn như Lăng Trung Thiên, cũng cao hơn nhiều so với Thừa Đỉnh hậu kỳ như cô, cô nhất định phải cẩn thận hơn.
Phù lục màu đỏ nổ tung xung quanh Lăng Trung Thiên, phần lớn sóng xung kích đánh vào vách đá, tấm chắn phòng ngự của Lăng Trung Thiên cũng chỉ ngăn được một phần nhỏ sóng xung kích, thì lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Lăng Trung Thiên trong lòng thầm than, gã biết mình hôm nay khó có thể thoát được rồi, gã đang định nhân cơ hội hành động, khi chuẩn bị tự nổ nguyên thần, liền cảm thấy từng đợt rung chuyển dưới bàn chân mình, tựa hồ như cả núi sông dao động. Những tảng đá xung quanh thạch thất cũng bắt đầu nứt ra, những hòn đá cực lớn cũng rơi xuống.
Động đất? Áo Thiên Điệp và Lăng Trung Thiên đồng thời hiểu được đang có chuyện gì xảy ra, không đợi hai người kịp phản ứng lại, thì từng trận âm thanh ầm ầm cực lớn vọng ra từ dãy núi.
Thần thức của Áo Thiên Điệp quét ra ngoài, lại phát hiện ra thần thức của cô căn bản không có cách nào quét ra được, sắc mặt cô đại biến, lập tức phóng ra một lạc hồn linh màu hồng phấn, muốn tấn công về hướng Lăng Trung Thiên.
Lăng Trung Thiên sớm đã chú ý đến Áo Thiên Điệp, cho dù đan điền của gã bị vỡ, gã thà rằng tự nổ, cũng không muốn bị người đàn bà này bắt được. Cho nên Lạc hồn linh của Áo Thiên Điệp khi vừa mới tấn công đến, thì tấm lá chắn trong tay gã sớm đã phóng ra ngăn trước người gã, cho dù là tự nổ, cũng cần phải cho gã thời gian.
Đan điền đã bị vỡ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi năng lực tự vệ của gã vẫn còn.
Một tiếng chuông “coong” vang lên, thần thức của Lăng Trung Thiên bị trọng thương, dường như thứ gì đó đã phá thể vậy, gã vội vàng lại thiêu một ngụm tinh huyết nữa.
Ầm ầm ầm…
Âm thanh bên ngoài lại càng lớn hơn, Áo Thiên Điệp liếc nhìn Lăng Trung Thiên, cuối cùng cũng không động thủ. Mà lại phóng ra một phù lục màu nâu.
Sau khi phù lục được phóng ra, xung quanh gã hình thành lên một vòng tròn hình sóng gợn, sau khi vòng tròn đó biến mất, Áo Thiên Điệp cũng biến mất trong không trung.
Lăng Trung Thiên vừa nhìn cũng biết được đây chính là Độn không phù, Áo Thiên Điệp đúng là nhiều đồ tốt. Lăng Trung Thiên cũng biết mình bây giờ cũng không có cách nào chạy đi được, đừng nói gã không có phù lục cao cấp, cho dù là có, đan điền của gã cũng bị vỡ rồi, cũng không có cách nào thi triển được.
Gã nhìn chỗ mà Áo Thiên Điệp biến mất lại thở dài, cái này chắc chắn là Áo Thiên Điệp cướp được, lúc trước người này chắc hẳn là một con người độc ác. Nếu như chuyện Ngạo Thành thương hội câu kết với yêu thú có liên quan đến cô ta, thì cô ta rất có khả năng cũng là một yêu tu.
Nhưng Lăng Trung Thiên cũng biết, khả năng này cũng không được cao lắm. Với tâm cơ và tu vi của Áo Thiên Điệp, làm sao có thể coi trọng những tu sĩ Kim Đan kia được, mưu đồ của cô chắc chắn là thứ khác.
Bây giờ Lăng Trung Thiên vẫn đang suy đoán thân phận của Áo Thiên Điệp, liền cảm thấy được dưới chân mình trở nên trống rỗng, nơi mà gã đang đứng, không ngờ lại dần tách ra, một vết nứt cực lớn xuất hiện dưới chân gã. Lăng Trung Thiên lắc đầu, không có chút chống cự nào. Đối với tu sĩ đan điền đã bị vỡ như gã, cho dù sống được thì cũng còn ý nghĩa gì?
…
Lúc này trong phủ thành chủ của Phỉ Hải thành, ngoại trừ Diệp Mặc và Kỷ Bẩm, Đường Mộng Nhiêu, Minh Tâm ra, còn có bốn vị tu sĩ Thừa Đỉnh của Phỉ Hải thành, cùng với thành chủ Kỳ Tử Ngư, Lý trưởng lão của Trận Khí môn.
Diệp Mặc cũng chỉ đơn giản tóm tắt lại tình hình của Nam An châu, còn nhiều hơn lại là hỏi thăm tình hình của Phỉ Hải thành.
Từ miệng của Kỳ Tử Ngư, Diệp Mặc biết được trước khi thú triều đến, thì Ngạo Thành thương hội cũng mất đi tung tích. Phỉ Hải thành sau khi Đường Mộng Nhiêu rời đi, thì có một tu sĩ Kiếp Biến trung kì đến, mấy người Kỳ Tử Ngư cũng chỉ biết tu sĩ đó tên Vu Đại Thiên. Lai lịch của gã thì không ai biết, nhưng thân thủ thì vô cùng lợi hại. Đối dịch với hai yêu thú cấp Kiếp Biến trung kỳ cũng không bao giờ rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng phần lớn thời gian của Vu Đại Thiên đều dành để bảo vệ Lý trưởng lão của Trận Khí môn để duy trì trận pháp của Phỉ Hải thành, nếu không Phỉ Hải thành cho dù có Vu Đại Thiên, cũng sớm đã bị tiêu diệt rồi. Có thể nói tu sĩ có công lao lớn nhất cho Phỉ Hải thành chính là Lý trưởng lão của Trận Khí môn.
Diệp Mặc cảm kích đứng lên ôm quyền nói với Lý trưởng lão:
- Anh Lý, những lời cảm kích thì tôi cũng không cần nói nữa, Phỉ Hải thành nếu như không có anh, nói không chừng mấy năm trước cũng không còn duy trì được nữa. Tôi lần này tới ở một thời gian ngắn vẫn còn phải quay về Nam An châu, khi tôi rời khỏi đây, muốn đến Trận Khí môn hỏi thăm anh Lý một chút.
Lý Thiên Dật nghe những lời này của Diệp Mặc, vội vàng nói:
- Vậy thì tôi hoan nghênh anh còn không kịp, Kỷ Bẩm tiền bối đến Phỉ Hải thành muốn bố trí lại đại trận cấp chín cho Phỉ Hải thành, tôi vừa lúc muốn học tập một phen, nói không chừng khi anh đi rồi thì tôi vẫn còn ở Phỉ Hải thành.
Lý trưởng lão của Trận Khí môn vừa nói xong lời này, một phi kiếm truyền tin rơi vào tay của gã, gã mở ra nhìn một chút, lập tức vui mừng nói:
- Thú triều của Toái Diệp thành cũng rút rồi, lần này tốt rồi, tôi chắc là trong vòng trăm năm nữa thì Bắc Vọng châu cũng không bị thú triều đến quấy nhiễu nữa đâu.
Nghe thấy yêu thú của Toái Diệp thành cũng rút rồi, tất cả mọi người lại cảm thấy vui vẻ. Đường Mộng Nhiêu đứng lên nói:
- Diệp Mặc, lần này cám ơn ân cứu mạng của anh, tôi biết anh có thành kiến với tôi, bất luận khi nào tôi gặp được Lăng Trung Thiên đại ca, tôi sẽ nói xin lỗi với anh ta. Thú triều đã rút rồi, tôi cũng cần về môn phái rồi, sau này gặp lại.
Đường Mộng Nhiêu cáo từ, Minh Tâm cũng đứng lên cáo từ, hơn nữa nói sau khi về môn phái sắp xếp ổn thỏa xong, sẽ đến Phỉ Hải thành cám ơn Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng muốn trở về Mặc Nguyệt sớm một chút, đồng thời cũng đứng lên cáo từ, còn Kỷ Bẩm thì ở lại phủ thành chủ, cùng với Lý trưởng lão của Trận Khí môn bàn bạc việc bố trí đại trận của Phỉ Hải thành.
…
Diệp Mặc quay về Mặc Nguyệt, mấy người Tống Ánh Trúc sớm đã sốt ruột chờ hắn, khi Diệp Mặc nhìn thấy mấy người Ngu Vũ Thiên, Lê Kinh Mân, Chân Tiểu San, Tô Việt, Thịnh Dực Trung, Dư Kỳ Dương, cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bên cạnh mình cũng có không ít người.
Ngu Vũ Thiên đã là Nguyên Anh hậu kì rồi, còn Tống Ánh Trúc và Lê Kinh Mân cũng đã là Kim Đan đỉnh phong, tu vi nhanh nhất có lẽ là Tô Tĩnh Văn, cô đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ rồi.
Rất nhiều người tụ tập trong một mái nhà, nói các chuyện trên đời. Diệp Mặc cũng biết sau khi hắn rời khỏi, Hắc Bạch Chuẩn Đan vương cũng tìm tới Phỉ Hải thành rồi, nhưng lại bị Tô Kiến Hồ của Vọng Nguyệt tông đuổi đi.
Diệp Mặc mặc dù không biết Hắc Bạch Chuẩn Đan Vương sao lại biết được Diệp Mặc đã lấy được thiên hỏa rồi, nhưng bây giờ hắn cũng không sợ hãi hai tu sĩ Hư Thần này nữa.
Mọi người sau khi kể xong chuyện của mình, Diệp Mặc nói vắn tắt một chút tình hình ở Nam An châu mới lên tiếng:
- Lần này tôi đến đây chính là muốn dẫn mọi người trở về Nam An châu, nhưng Bắc Vọng châu bên này chúng ta cũng có sản nghiệp Mặc Nguyệt, nếu muốn ở lại, thì tôi sẽ giao Mặc Nguyệt cho mọi người quản lý, nếu như đều không muốn ở lại, thì cũng tôi về Mặc Nguyệt Chi Thành ở Nam An châu.
Diệp Mặc sau khi nói xong, mọi người trong phòng trở nên trầm mặc, rõ ràng không có ai muốn ở lại Bắc Vọng châu bên này.
Diệp Mặc thấy tình hình này cũng biết mọi người đều muốn đến Nam An châu, đang muốn nói nếu như ai cũng muốn đến Nam An châu, thì bỏ lại sản nghiệp Mặc Nguyệt bên này, thì Lê Kinh Mân lại đứng dậy nói:
- Môn chủ, tôi bằng lòng ở lại Bắc Vọng châu, tương lai khi Mặc Nguyệt của chúng ta phát triển lớn mạnh, Bắc Vọng châu nhất định phải có dấu chân của mình đặt lên đó. Nếu như không phải môn chủ, tôi cả đời có thể chỉ dừng lại ở cảnh giới Kim Đan, như hôm nay tôi đã thăng cấp Nguyên Anh rồi, đối với tôi mà nói cũng đã đủ lắm rồi.
Thời gian Lê Kinh Mân đi theo Diệp Mặc cũng không ngắn, hơn nữa Diệp Mặc lại hiểu gã làm người luôn trung thành, gã ở lại Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải thành, Diệp Mặc cũng yên tâm.
Lê Kinh Mân mở đầu muốn ở lại, Tô Việt lại cũng đứng dậy nói:
- Tôi và Thịnh Dực Trung cũng ở lại đây, tôi rất thích nơi này, nơi này có nhất nhiều nguồn tài nguyên cho chúng tôi tu luyện.
Diệp Mặc cũng biết hai người cũng đã có chút tình cảm rồi, lập tức đồng ý nói:
- Vậy được, các anh ở lại giúp Lê Kinh Mân đi. Các anh cũng không cần quá lo lắng, tôi sau này sẽ làm một truyền tống trận thông tới Nam An châu cho Mặc Nguyệt. Bây giờ trình độ trận pháp của tôi vẫn chưa đủ mạnh, đợi sau khi trình độ trận pháp của tôi mạnh rồi, tôi nhất định sẽ làm Truyền Tống trận này. Đến lúc đó, mọi người lúc nào cũng có thể qua lại hai bên một cách dễ dàng.
Bây giờ Truyền Tống trận từ Phỉ Hải thành của Bắc Vọng châu đến Mạc Hải thành của Nam An châu, mỗi lần truyền tống cần phải tiêu hao lượng lớn nguyên liệu, còn phải tiêu hao lượng lớn linh khí. Diệp Mặc cho rằng không chỉ là vì nguyên nhân khoảng cách, nguyên nhân chính là không có đại sư trận pháp cao cấp. Một khi đại sư trận pháp cấp cao bố trí Truyền Tống trận, không cần nói khoảng cách giữa hai châu, cho dù là từ trái đất đến Lạc Nguyệt, cũng sẽ không tiêu hao nhiều nguyên liệu. Truyền Tống trận của Tinh Gia Sơn chính là một ví dụ điển hình.
Diệp Mặc có Tam Sinh quyết, hắn tin rằng mình một ngày nào đó có thể bố trí ra loại truyền tống trận như này, một khi truyền tống trận được bố trí rồi, chẳng những có lợi cho Mặc Nguyệt, cho dù là đại lục Lạc Nguyệt cũng có lợi cực lớn.
Nghe thấy Diệp Mặc nói sau này sẽ xây dựng một truyền tống trận đến Mặc Nguyệt Chi Thành ở Mặc Nguyệt, thì những người bằng lòng ở lại lại càng nhiều. Mối quan hệ của Dư Kỳ Dương và Lê Kinh Mân rất sâu đậm, sau khi Lê Kinh Mân ở lại, y vốn dĩ cũng muốn ở lại, bây giờ Diệp Mặc lại nói bố trí truyền tống trận, y lại càng không chút do dự nào mà lựa chọn ở lại. Chân Tiểu San suy nghĩ một lúc, cũng chọn ở lại.
…
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mặc đều ở bên Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn, mặc dù hắn và Tô Tĩnh Văn vẫn chưa phải là vợ chồng, nhưng trên thực tế thì ai cũng biết Tô Tĩnh Văn nhất định sẽ là vợ của Diệp Mặc.
Trên đường phố của Phỉ Hải thành, Tống Ánh Trúc và Tô Tĩnh Văn đi cùng Diệp Mặc, nhớ đến năm đó khi cô rời khỏi Phỉ Hải thành, cảm giác nhớ không thôi vẫn còn hiện ra trước mắt, bây giờ Diệp Mặc cuối cùng cũng trở về rồi, sự lo lắng của cô cuối cùng cũng được nguôi ngoai.
Diệp Mặc sao lại không biết tâm tư của Tống Ánh Trúc, mặc dù sau khi hắn trở về, Tống Ánh Trúc rõ ràng ra vẻ rất vui mừng, nhưng sau cảm giác vui mừng ấy lại là sự ưu sầu. Hắn biết, Tống Ánh Trúc vẫn còn đang thương nhớ con gái Ức Mặc, Ức Mặc sau khi đến Bắc Vọng châu, thì cũng không có tin tức gì, cô sao lại không lo lắng được. Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết, mấy năm chưa có yêu thú, Tống Ánh Trúc vẫn một mực đi tìm Ức Mặc.
- Em không cần lo lắng, chúng ta trở về rồi hãy nói. Ức Mặc anh nhất định phải tìm ra nó, bất luận là thế nào.
Diệp Mặc kiên định nói.
Nói xong Diệp Mặc lại bổ sung một câu:
- Chờ chuyện của Phỉ Hải thành bên này ổn định lại chút, thì anh sẽ đi tìm Ức Mặc. Bắc Vọng châu có rộng lớn hơn nữa, cũng không rộng lớn bằng Nam An châu được, anh có bán tiên khí, muốn lượn vài vòng quanh Bắc Vọng châu thì cũng không tốn thời gian là bao.
- Uhm.
Tống Ánh Trúc gật đầu, một lát sau cô bỗng nhiên chuyển đề tài nói với Diệp Mặc:
- Tối nay Tô Tĩnh Văn ở với anh nhé.
- Hả…
Tô Tĩnh Văn vẫn đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện sau khi nghe đến câu này lập tức đỏ bừng cả mặt.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1257: Tiếng nỉ non trong nắng ban mai
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Mấy ngày nay Tô Tĩnh Văn ở cùng Diệp Mặc, lại lần nữa khôi phục lại sức sống như lúc ở Ninh Hải, điều khiến cô ngại mở miệng chính là, vẫn chưa chính thức trở thành vợ chồng với Diệp Mặc. Chuyện như này, cho dù cô có muốn, cũng không dám nói trước mặt Diệp Mặc, huống chi Tống Ánh Trúc lại còn ở bên cạnh.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tống Ánh Trúc vẫn nói trước mặt cô, cô cũng có chút không chịu nổi. Thậm chí có chút oán giận Tống Ánh Trúc, người kết hôn rồi đúng là nói quá thẳng.
Diệp Mặc nhìn thấy Tô Tĩnh Văn có chút ngại ngùng, nhưng lại cười ha hả kéo tay Tô Tĩnh Văn, sau đó nhìn hai người nói:
- Ánh Trúc, em và Tô Tĩnh Văn đối với anh mà nói cũng như Tố Tố và Khinh Tuyết vậy, năm đó anh và Tố Tố Khinh Tuyết làm lễ cưới, em cũng có mặt. Cái mà anh phải xin lỗi em chính là, không ngờ lại quên mất em. Lần này đợi anh sau khi về Mặc Nguyệt Chi Thành ở Nam An châu, anh cũng sẽ lại tổ chức lại một hôn lễ giống như lần trước ở Lạc Nguyệt…
Diệp Mặc còn chưa nói hết, Tống Ánh Trúc trong mắt hiện lên tia vui mừng sung sướng. Năm đó khi Diệp Mặc kết hôn, cô là người đàn bà đầu tiên của hắn, nhưng cũng chỉ có thể ôm Ức Mặc đứng một bên nhìn, khi Ức Mặc khóc, cô thậm chí chỉ có thể lén rời đi.
Cái cảm giác chua xót và khát vọng này cũng không nên cho người ngoài biết, hôm nay Diệp Mặc lại có thể hiểu được tâm tư của cô, muốn làm cho cô một lễ cưới, khiến Tống Ánh Trúc trong lòng nhất thời ngây dại, có một loại xúc động phát khóc. Từ trước tới nay, cô đều cho rằng Diệp Mặc sở dĩ ở cũng cô, đó là vì Ức Mặc, nếu như không phải chuyện của Ức Mặc, thì cô mãi mãi không trở thành vợ của Diệp Mặc được.
Hôm nay Diệp Mặc có thể nghĩ đến chuyện này, đối với Tống Ánh Trúc mà nói, là sự bù đắp tuyệt vời nhất, làm một người phụ nữ đến từ trái đất, khát vọng lớn nhất của cô không giống với những người phụ nữ nơi này, khát vọng lớn nhất của cô là mãi mãi bên cạnh người chồng của mình, chứ không phải tu luyện tu luyện. Nói cách khác, cho dù cần tu luyện, thì cũng muốn tu luyện cùng chồng của mình.
- Ông xã…
Tống Ánh Trúc cũng không để ý đến Tô Tĩnh Văn đang đứng bên cạnh, không kìm chế được sự kích động trong lòng mình, nhào vào lòng Diệp Mặc.
- Quay về cùng em…
Tống Ánh Trúc hoàn toàn loại bỏ Tô Tĩnh Văn đang đứng bên cạnh, ngữ khí trở nên líu ríu, thậm chí cơ thể cũng trở nên nóng hừng hực.
Tô Tĩnh Văn sắc mặt nhất thời đỏ ửng, cô không ngờ Tống Ánh Trúc lại to gan như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ kết hôn rồi lại như này sao? Cô nghĩ vậy nhưng cũng cảm thấy thân mình đang mềm nhũn ra.
Diệp Mặc có chút buồn bã nhìn bầu trời xa xăm, hắn đang nhớ đến Mục Tiểu Vận, còn có một Tiểu Vận, giờ này không biết đang ở nơi nào?
…
Đối với Diệp Mặc mà nói, lần trước phóng túng và cả mấy năm trước gặp mặt Tố Tố Khinh Tuyết, lần này sự nhiệt tình và lửa lòng của Tống Ánh Trúc suýt nữa hoàn toàn nuốt chửng hắn.
Lần đầu tiên hắn gác sự lo lắng sang một bên, yên tâm ngủ một giấc say. Cái ý niệm mỗi ngày không ngừng tu luyện, tu luyện mãi trong giờ phút này bị Diệp Mặc gác lại hết sang một bên.
Sáng sớm những tia nắng ban mai lung linh bên ngoài chiếu vào, Diệp Mặc cảm thấy tinh thần thoải mái. Hắn giơ tay rồi lại chạm phải thân thể mềm mại đang nằm bên cạnh, lại cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, lập tức bật cười:
- Ánh Trúc, chẳng lẽ em chỉ dám buổi tối…
Nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy không đúng, thân thể này không phải là Tống Ánh Trúc, nơi mà hắn chạm vào lại lớn hơn Tống Ánh Trúc nhiều.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, một mùi hương cơ thể nhàn nhạt lan tỏa, Diệp Mặc lập tức hiểu ra trong lòng mình là ai, hắn bật thốt lên nói:
- Tĩnh Văn?
- Uhm…
Một âm mũi phát ra, nhưng cũng không nói gì nữa.
Diệp Mặc nhớ ra lúc trước đang nói chuyện với Tô Tĩnh Văn ở bên ngoài, bọn họ ở cùng nhau. Lúc đó hắn sao lại có thể không hiểu ý tứ của Tô Tĩnh Văn? Tĩnh Văn ở đây, nhất định là do Ánh Trúc gọi đến. Hắn cũng không có suy nghĩ khác, đưa tay ra ôm chặt thân thể của Tô Tĩnh Văn vào lòng.
Tô Tĩnh Văn chỉ căng thẳng trong chốc lát, cái cảm giác cứng ngắc đó tiêu tan trong chốc lát, biến thành mềm như cọng bún, đồng thời cũng nhiệt tình ôm lấy Diệp Mặc.
Tô Tĩnh Văn là một cô gái bảo thủ nhã nhặn, nhưng cô đồng thời cũng là người con gái chung tình. Trước Diệp Mặc, cô chưa từng thích một người đàn ông nào. Sau khi cô yêu Diệp Mặc rồi, thì trải qua bao nhiêu gian khổ, từ Ninh Hải đến Lạc Nguyệt thành, từ Lạc Nguyệt thành đến tiểu thế giới, từ tiểu thế giới đến đại lục Lạc Nguyệt. Trên đường theo đuổi, chỉ là vì yêu Diệp Mặc mà thôi. Sự chua xót trong đó thực sự là người khác không thể biết, quả thực chỉ có một mình cô mới có thể hiểu được.
Hôm nay nằm trong lòng Diệp Mặc, Tô Tĩnh Văn căng thẳng cũng chỉ trong chốc lát, rồi cũng không có chút để ý gì nữa. Nỗi nhớ và khát vọng bao năm trong giờ khắc này hoàn toàn buông lỏng, cô điên cuồng ôm lấy Diệp Mặc, điên cuồng hôn Diệp Mặc, thậm chí đem thân mình hoàn toàn ép sát lên thân thể Diệp Mặc.
Diệp Mặc trong lòng dâng lên một cảm giác nhu tình và thương tiếc, hắn nhớ về tuyến đường phủ đầy tuyết kia, Tô Tĩnh Văn giống như một phong cảnh tĩnh mịch, một người con gái như cô không biết đường một mình tập tễnh đi, bóng hình cô đơn dưới tuyết, hắn mãi mãi không thể quên được.
Diệp Mặc cũng không có cách nào quên đi được, Tô Tĩnh Văn sau khi hôn mê, mắt của cô vẫn còn nhìn mình, hắn lại càng không thể quên được, khi cô tỉnh lại, câu nói đầu tiên là nơi này tuyết thật lớn.
Hôm nay, người ấy trong lòng, nhưng Diệp Mặc lại dấy lên từng đợt áy náy, hắn mặc dù không có chút nợ ần gì Tô Tĩnh Văn, nhưng hắn lại cảm thấy mình nợ Tô Tĩnh Văn quá nhiều. Một người con gái hiền thục trên trái đất, một người con gái bình lặng, mà mình lại khiến cô ấy đối mặt với việc chém giết yêu thú ở Phỉ Hải thành.
Tô Tĩnh Văn lúc này lại dâng lên một cảm giác cực kỳ thoải mái, cho dù Diệp Mặc vẫn chưa làm gì với cô, cho dù cũng chỉ là lẳng lặng ôm cô.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Tô Tĩnh Văn thấy ánh mắt thương tiếc của Diệp Mặc liền hỏi một câu, tay lại càng ôm chặt, dường như khiến cô nghẹt thở. Nói cách khác chỉ có như vậy, cô mới có thể cảm nhận được cảm giác chân thực nhất.
Diệp Mặc hôn nhẹ lên môi Tô Tĩnh Văn:
- Anh đang nghĩ về thành phố rơi đầy tuyết kia, ngã tư trong màn tuyết trắng xóa.
Tô Tĩnh Văn ánh mắt thê lương, trong cái thành thị lạ lẫm đầy tuyết đó, cô một mình tha hương trên đường phố. Cô cho rằng đó là ngày cuối cùng của cuộc đời cô, cô sẽ chết ở một nơi xa lạ. Cô cũng không còn gặp lại được cha mẹ mình, lại càng không gặp lại được người trong lòng cô muốn gặp. Cả người cô rất mệt mỏi, lòng của cô đã chán nản.
Nhưng chính vào lúc cô xuất hiện ảo giác, cô lại nhìn thấy Diệp Mặc, nhìn thấy Diệp Mặc đang đứng trên mặt tuyết, nhìn thấy Diệp Mặc đứng trước mặt cô, lúc đó nước mắt cô tuôn lã chã, cô không dám chớp mắt mình, vì cô sợ, sợ mắt mình khi nháy một cái, thì Diệp Mặc sẽ biến mất không thấy nữa.
Chính là lúc đó, cô lại thỏa mãn, cô trước khi chết gặp được hắn. Khi cô biết mình sắp từ giã khỏi cõi đời này, cô nhớ tới cảnh tượng đầu tiên mà cô gặp Diệp Mặc.
Lần đầu tiên em gặp anh
Em đang đi trên con phố phồn hoa nơi quê cũ.
Từng tốp người tốp người xuống phố.
Anh đang một mình đứng trong một góc phố bán bùa.
Lúc đó
Anh không phải là phong cảnh của em
Nhưng lại cứu mẹ của em
Khi lần cuối cùng được gặp anh
Em đang đi trên con phố tĩnh mịch nơi tha hương
Bông tuyết bay bay
Em một mình đứng giữa đường chờ đợi hoa tuyết rơi
Lúc này
Anh lại là ảo giác trong lòng em.
Anh để em đi không chút nhớ thương.
…
Khiến cho cô không thể ngờ được chính là, cái nhìn cuối cùng đó lại không phải là ảo giác, mà là thật, thật sự đã gặp được Diệp Mặc.
Tô Tĩnh Văn nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mặc có chút ướt, cô lại gục trên người Diệp Mặc, ngẩng đầu lên lau lau khóe mắt Diệp Mặc, rủ rỉ nói:
- Lấy em đi…
Tia nắng ban mai càng ngày càng rõ, xen lẫn với tiếng rên rỉ của Tô Tĩnh Văn, lại càng trở nên tĩnh lặng hơn.
…
Khi Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn bước ra khỏi phòng, đám người Tống Ánh Trúc sớm đã ở phòng khác chờ bọn họ. Thấy mấy người Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng cười dài, Tô Tĩnh Văn cảm thấy da mặt mình có chút nóng.
Cho dù cô đã là tu vi Nguyên Anh, nhưng mới trải qua sự đời, đi đứng cũng có chút lúng túng.
Kỷ Bẩm và Mông Hàn An còn cả mấy vị thành chủ của Phỉ Hải thành cũng có mặt, đến cả tông sư trận pháp Lý trưởng lão của Trận Khí môn cũng có mặt.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Mặc nghi ngờ nhìn mọi người hỏi một câu.
Kỳ Tử Ngư vội vàng đứng dậy kính cẩn nói với Diệp Mặc:
- Diệp môn chủ, nếu như không phải Kỷ tiền bối nói, chúng tôi đến bây giờ vẫn không biết Diệp môn chủ cũng là một tông sư trận pháp. Là thế này, sau khi chúng ta bàn bạc, muốn bố trí một trận pháp phòng ngự cấp cao ở Phỉ Hải thành…
Lời nói của Kỳ Tử Ngư còn chưa dứt, thì Diệp Mặc đã hiểu được ý tứ của gã, lập tức cười gật đầu nói:
- Kỳ thành chủ cho dù không nói chuyện này, thì tôi cũng sẽ giúp. Mặc Nguyệt của tôi vẫn còn ở Phỉ Hải thành, Phỉ Hải thành chẳng những bố trí trận pháp phòng ngự, tôi còn định bố trí một trận pháp công kích cấp chín nữa, sau này nếu có thú triều yêu thú như này đến, thì Phỉ Hải thành cũng không sao.
Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy Kỳ Tử Ngư lập tức vui mừng nói:
- Nếu quả thực là như vậy, vậy thì Phỉ Hải thành cũng không còn sợ gì nữa, thậm chí phòng ngự còn chắc chắn hơn Toái Diệp thành.
Nói xong Kỳ Tử Ngư dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng bổ sung:
- Căn cứ theo tin tức mà chúng tôi lấy được, yêu thú của Toái Diệp thành đã rút, dường như có liên quan đến Phỉ Hải thành chúng ta.
Diệp Mặc gật đầu, mặc dù hắn không rõ sự rút lui của yêu thú ở Toái Diệp thành có phải là vì Phỉ Hải thành hay không, nhưng chắc chắn là có liên quan.
Trong khi mấy người đang còn ngồi bàn bạc bố trí trận pháp phòng ngự cho Phỉ Hải thành như nào, Lê Kinh Mân lại vội vã bước vào, y bước tới trước Diệp Mặc nói nhỏ:
- Môn chủ,Vọng Nguyệt tông truyền tin đến, tông chủ Phiến Phất của bọn họ mời môn chủ đến Vọng Nguyệt tông một chuyến, ngữ khí hình như không được thân thiện cho lắm.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, hắn ghét nhất chính là loại người cậy già mà lên mặt. Phiến Phất và hắn nói giao dịch xong rồi, cuối cũng không tuân thủ giao kèo, thậm chí còn giúp người khác đối phó với Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải thành. Diệp Mặc tuyệt đối không tin chuyện Dịch Dật đến Phỉ Hải thành Phiến Phất lại không biết, tên này không khác gì với tên Trương Thuận Phong ngày trước ở Hà Châu. Bây giờ còn có mặt mũi gọi hắn đến, gã còn cho rằng gã là ai.
Nghĩ tới đây lạnh giọng nói:
- Tôi muốn đến đó một chuyến, nhưng không phải bây giờ, đợi tôi xử lý xong chuyện ở Phỉ Hải thành đã, tôi sẽ đến Vọng Nguyệt tông giết chết tên Dịch Dật kia, báo thù cho Lý Khởi Thiện.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1258 : Đi tìm Ức Mặc.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Mười ngày sau, bên ngoài một thị trấn nhỏ ở Bắc Vọng châu, một đôi nam nữ thanh niên đang bước tới bên này, hai người đó chính là Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, còn thị trấn nhỏ kia chính là nơi mà ngày trước Tô Tĩnh Văn cùng Ức Mặc luyện công, cũng là nơi mà Ức Mặc bị người khác dẫn đi.
Vì chuyện tìm kiếm Ức Mặc, cũng không biết cần phải bao nhiêu lâu. Cho nên Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng lại ở lại Mặc Nguyệt, vì Diệp Mặc để lại một linh tủy trì, hai người đều dùng để thăng cấp lên Nguyên Anh, lúc này không có thời gian rảnh ra ngoài, lại có Mông Hàn An bảo vệ cho hai người, Diệp Mặc cũng rất yên tâm.
Cái thị trấn nhỏ này rất cũ nát, Diệp Mặc đứng bên ngoài thị trấn nhìn hai chữ “Thủy Dương”.
- Tĩnh Văn, em và Ức Mặc sống ở Thủy Dương một thời gian rồi sao?
Diệp Mặc nhìn cái thị trấn cũ rách nhỏ trước mặt hỏi một câu.
- Uhm.
Tô Tĩnh Văn dựa sát vào Diệp Mặc nói:
- Chúng em sau khi đến nơi này, chưa quen với cuộc sống nơi đây, liền sống ở trong một thị trấn nhỏ, sau đó hai người chúng em đều tu luyện một số pháp thuật bên ngoài thị trấn. Cho đến một ngày, Ức Mặc vị tên tu sĩ đó thu nhận làm đệ tử rồi dẫn đi, sau đó em một mình đến Vu Ma thành, sau đó Vu Ma thành cũng bị hủy hoại, em lại đến Giang Xuyên thành mới gặp được anh.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào bên trong thị trấn, đều là một số người bình thường, không có cách nào tu luyện được. Hắn cũng chưa đi vào, chỉ nói với Tô Tĩnh Văn:
- Tĩnh Văn, em dẫn anh đến chỗ mà Ức Mặc lúc trước tu luyện công pháp lôi hệ xem nào.
Hai người vừa mới quay người, đi chưa được bao xa, thì lại có hai bóng đen đáp xuống trước mặt Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn.
Vì quan tâm Ức Mặc, thần thức của Diệp Mặc chỉ quét bên trong thị trấn, cũng không quét ra chỗ khác nữa. Khi hai tên tu sĩ bay đến, Diệp Mặc mới biết, thực ra không đợi hai người này đáp xuống, Diệp Mặc đã nhận ra một trong hai người đó.
Đó là một nam một nữ, người con gái rất xinh đẹp, chỉ kém hơn Tô Tĩnh Văn một chút mà thôi, là tu vi Kim Đan tầng thứ sáu. Còn người đàn ông thì lại rất đẹp trai, tu vi cao hơn người con gái kia một chút, cũng đã là tu vi Kim Đan viên mãn rồi.
- Tên họ Diệp kia, anh đứng lại
Nữ tu ngăn đường đi của Diệp Mặc lại, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Mặc nói:
- Anh xuất hiện ở đây làm gì?
Cô gái này sau khi hỏi xong lập tức nhìn thấy Tô Tĩnh Văn, nhất thời ánh mặt hiện lên tia kinh dị, rõ ràng cảm thấy Tô Tĩnh Văn còn đẹp hơn cô ta. Một người luôn tự phụ dung mạo như cô ta, lập tức có chút không được tự nhiên.
Diệp Mặc nhăn mày một chút, lạnh lùng nhìn nữ tu này nói:
- Tôi xuất hiện ở đây thì liên quan gì đến cô? Tôi cũng thấy lạ, vì sao lần trước tôi gặp cô, bên cạnh cô là Dư Như Ngọc, mà hôm nay thấy bên cạnh cô lại là một người khác rồi?
Người nữ tu này chính là Hải Đồng, người mà lần trước Diệp Mặc gặp ở Nam Sơn phường thị, là đệ tử của tông môn năm sao Song Tâm cốc ở Bắc Vọng châu, Diệp Mặc nhớ cô còn một người anh trai tên Hải Tân. Diệp Mặc biết Hải Tân, người đàn ông đi cùng Hải Đồng trước mặt hắn này không phải là Hải Tân.
Lúc trước Diệp Mặc và Dư Như Ngọc thành bạn bè, Dư Như Ngọc còn tặng cho hắn một viên Tinh Thần Sa hạ phẩm. Chỉ có điều tên Dư Như Ngọc kia quá thật thà đàng hoàng, đối xử với Hải Đồng trước mặt này muốn gì được đó. Bây giờ Hải Đồng lại đi cùng người đàn ông này, không biết có phải là đá Dư Như Ngọc rồi không. Cô có thể biết mình họ Diệp, rõ ràng là do Dư Như Ngọc nói cho cô ta biết.
Đối với Dư Như Ngọc, Diệp Mặc cũng rất thích, không kiêu ngạo không nóng nảy, chỉ là quá đàng hoàng chút thôi. Đối với Hải Đồng đứng trước mặt này, Diệp Mặc nhìn cũng không thuận mắt. Lúc đó Diệp Mặc còn nói một câu “Chân trời nơi nào không có cỏ thơm”, bây giờ xem ra hai người đúng là đã chia tay thật.
Nam tu kia nghe thấy Diệp Mặc nói vậy thì nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, bọn họ không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, nhưng Tô Tĩnh Văn còn xinh hơn cô Hải Đồng kia, rõ ràng lai lịch cũng không bình thường, gã lúc này mới nhẫn nhịn không nói câu nào.
Nhưng gã cũng nhìn ra Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn cũng còn rất trẻ, nói không chừng hai người đều dùng công pháp ẩn nấp gì đó, nên mới khiến gã nhìn không ra tu vi của bọn họ, cũng không phải là tu vi cao hơn gã. Tư cách của gã rất cao, hơn nữa lại xuất thân từ một tông môn lớn, những người cũng lớn tương đương gã, muốn vượt mặt gã về tu vi, thì cũng rất khó.
Hải Đồng nghe thấy Diệp Mặc nói vậy thì vẻ mặt lập tức trở nên không được thoải mái, cô liền lạnh giọng nói:
- Anh đừng nói lung tung, tôi và Dư Như Ngọc không có bất kỳ mối quan hệ nào. Gã là gã, tôi là tôi.
Diệp Mặc lại gật đầu thở vào nhẹ nhõm nói:
- Như vậy là tốt nhất, tôi sợ anh Dư nhìn nhầm người, hủy hoại cả một đời. Anh ta có thể kìm cương bên bờ vực thẳm, rời xa cô, quả thực là một chuyện tuyệt vời.
Nói xong Diệp Mặc căn bản cũng không thèm hỏi cô, mà lại nói với Tô Tĩnh Văn:
- Tĩnh Văn, dẫn anh đến ngọn núi nhỏ kia.
- Uhm.
Tô Tĩnh Văn dịu dàng đáp lại, kéo tay Diệp Mặc rồi quay người rời đi.
- Hừ.
Hải Đồng nhìn thấy bộ dạng dịu dàng của Tô Tĩnh Văn với Diệp Mặc liền cảm thấy khó chịu, bỗng nhiên nói:
- Có công pháp ẩn nấp khiến tôi không nhìn ra tu vi thì giỏi lắm sao? Tôi nghĩ mấy năm trôi qua rồi, anh chắc hẳn không phải là Trúc Cơ.
Hải Đồng sau khi châm chọc Diệp Mặc một câu, nhưng Diệp Mặc vẫn không thèm nhìn cô, lại càng khó chịu lạnh giọng nói:
- Anh cho dù không nói, tôi cũng biết các anh là đang đến dãy núi Vạn Dược. Còn nữa, anh cũng cần phải xin lỗi với tôi rồi mới đi, nếu không hôm nay anh cũng không đi được.
Đến dãy núi Vạn Dược làm gì? Diệp Mặc nghe thấy có chút ngạc nhiên, hắn vừa muốn hỏi một chút, tên nam tu đó bỗng nhiên ngăn lại trước mặt Diệp Mặc nói:
- Anh không biết điều, xin lỗi Đồng muội, sau đó rồi đi.
Lúc trước gã cũng không nhìn ra tu vi của Diệp Mặc, mặc dù nghi ngờ cũng không dám khẳng định, bây giờ Hải Đồng lại nói ra, gã cũng không có chút cố kị gì nữa.
Diệp Mặc nhìn nam tu tu vi Kim Đan đứng trước mặt này, có chút ngạc nhiên. Mình là một tu vi Thừa Đỉnh không ngờ lại bị một tu sĩ Kim Đan ngăn lại bắt xin lỗi, trong lòng hắn cũng không biết nói gì.
Hắn liếc nhìn tên nam tu này lạnh giọng nói:
- Anh thật sự muốn tôi xin lỗi?
- Vừa nãy Đồng muội nói rồi, nếu như tai anh không bị điếc thì cứ làm vậy đi.
Nam tu bình thản nói.
Diệp Mặc bỗng nhiên cười nói:
- Nói về giả vờ, anh còn có nghề tôi hơn, tôi sẽ không xin lỗi, tôi chỉ có cái tát này thôi.
Nói xong Diệp Mặc giơ tay lên tát một cái, cái tát kia cũng không đánh tới mặt của nam tu kia nhưng chân nguyên đã bay đến.
Nam tu kia thấy Diệp Mặc động thủ, lập tức phóng ra pháp bảo. Nhưng lập tức gã lại phát hiện ra mình căn bản cũng không thể nhúc nhích được.
Bốp một tiếng.
Cái tát này của Diệp Mặc trực tiếp khiến gã bay xa vài trăm mét, rơi xuống một mương ruộng, tóe nước bẩn lên, lập tức lại nhổ ra mấy chiếc răng. Lúc này vẻ mặt bình thản của tên nam tu này sớm đã biến mất, mà thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi.
Một một tu sĩ chỉ cần dùng cái tát chân nguyên mà có thể đánh gã bắn xa ra mấy trăm mét, hơn nữa lại có thể trói buộc được gã, khiến gã không có cách nào nhúc nhích được, đây là tu vi gì vậy? Nguyên Anh? Tuyệt đối không chỉ là Nguyên Anh, Hư Thần, cũng chắc chắn không phải. Khi gã hiểu được tu vi của Diệp Mặc là Ngưng Thể thậm chí trên mức Ngưng Thể, thì ánh mắt gã lộ ra tia cực kỳ kinh hãi.
Đắc tội với một tu sĩ Ngưng Thể, người ta giơ tay ra là giết được gã. Gã cho dù xuất thân từ tông môn sáu sao, nhưng môn phaí cũng không thể vì gã mà đắc tội với một tu sĩ Ngưng Thể được. Huống chi, người thanh niên trước mắt này chưa chắc đã là Ngưng Thể, thậm chí còn cao hơn tu vi Ngưng Thể.
Diệp Mặc lắc đầu lạnh lùng nhìn Hải Đồng cũng đã ngây ra bên cạnh lạnh giọng nói:
- Nể mặt Dư Như Ngọc, tôi hôm nay sẽ tha cho cô một lần. Cô hẳn là may mắn, gặp được tôi, tôi cũng không thích những người con gái so đo tính toán. Nếu như là người khác, tôi sớm đã giết chết cô rồi. Còn nữa, nếu như cô gặp phải người khác, khi cô sắp chết, có lẽ cô cũng biết, Dư Như Ngọc quan trọng với cô thế nào.
Lời này của Diệp Mặc mặc dù có chút châm biếm, nhưng chưa chắc đã có ý khuyên nhủ trong đó. Dư Như Ngọc là bạn của hắn, hắn có thể cảm thấy Dư Như Ngọc thích Hải Đồng. Rất hiển nhiên loại con gái ngang ngược như Hải Đồng, đi cùng Dư Như Ngọc còn an toàn một chút. Nếu như đi sau người đàn ông giả tạo, thì chết rất nhanh. Ví dụ như ngày hôm nay, nếu như đổi lại là ngời khác, nói không chừng đã ra tay giết chết hai người rồi.
Tu Chân giới, chuyện như này cũng không có đạo lý nào có thể nói được.
Thấy Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đi khỏi, một hồi lâu sau Hải Đồng mới phản ứng lại. Cô sờ sờ mặt mình, dường như cảm thấy có chút may mắn. Nhưng trong lòng cô lại rất kinh ngạc về tu vi của Diệp Mặc, vừa nãy hành động trong chốc lát đó của Diệp Mặc ít nhất cũng là tu vi Hư Thần trở lên, còn tu vi Song Tâm cốc bọn cô cao nhất cũng chỉ là Hư Thần mà thôi.
Cô mặc dù ngang ngược, nhưng cũng có thể hiểu được câu nói cuối cùng của Diệp Mặc. Đó chính là ở cùng Dư Như Ngọc, rất nhiều thị phi mà cô gây ra, Dư Như Ngọc đều có thể hóa giải giúp cô. Giống như lần trước ở Nam Sơn phường thị, cô liên tiếp gây rắc rối cho Diệp Mặc, còn Dư Như Ngọc thì lại không ngừng chịu nhận lỗi. Cuối cùng Dư Như Ngọc lại còn trở thành bạn của người ta, còn mình thì lại là một nguồn tai họa.
Hải Đồng cho rằng, Diệp Mặc bây giờ cũng trên tu vi Hư Thần rồi, khi ở Nam Sơn phường thị, hắn ít nhất cũng là tu vi Nguyên Anh rồi.
Nghĩ tới đây, sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Cô theo bản năng quay người lại nhìn đồng bọn bị Diệp Mặc tát cho ngã xuống mương, trong lòng lại có chút chua xót.
Chuyện vừa rồi, nếu như là Dư Như Ngọc, cho dù không nhận ra đối phương, cũng chắc chắn sẽ không ngăn đối phương lại, yêu cầu đối phương xin lỗi mình. Gã nhất định sẽ chủ động xin lỗi đối phương, sau đó nói mình không hiểu chuyện.
Hải Đồng càng nghĩ trong lòng lại càng cảm nhận được, lúc trước cô luôn cho rằng Dư Như Ngọc không có khí phách, giống như một con côn trùng vậy, đến đâu cũng xin lỗi rối rít lên, thấp đầu cúi mình, khiến cô cảm thấy Dư Như Ngọc làm mất hết mặt mũi của Thần Kiếm tông, sau đó cô và đệ tử nòng cốt Cố Danh Hòa của La Đàm kiếm tông tông môn sáu sao cùng ngoa du Tu Chân giới, mới cảm nhận được cái gì là sảng khoái thoải mái.
Nhưng đó là thoải mái thật sao? Người mà lúc trước bọn họ dạy dỗ chỉ là sức mạnh không bằng bọn họ, hoặc là tu vi thấp hơn bọn họ mà thôi, một khi gặp được cao nhân như Diệp Mặc đây, người ta tùy tay cũng có thể giết được bọn họ, mất mạng rồi, thì còn gì là thoải mái nữa?
Hải Đồng rùng mình một cái, vừa rồi Diệp Mặc muốn giết cô, có thể nói cô căn bản không có cách nào thoát thân được, cũng không có cách nào uy hiếp được sức mạnh của đối phương. Bàn về môn phái, người ta một mình nói không chừng có thể đấu được với tông môn của cô, nếu như chẳng may gặp phải tu sĩ lợi hại như vậy, cô chết rồi có lẽ là chuyện nhỏ, cuối cùng nói không chừng còn liên lụy đến tông môn.
Vừa rồi người ta nói, là nể mặt Dư Như Ngọc, tha cho cô và Cố Danh Hòa. Hải Đồng nhìn Cố Danh Hòa đang lóp ngóp bò lên, cũng không còn cảm giác thoải mái xông xáo ngoa du Tu Chân giới nữa, cô chẳng qua chỉ là sợ nhiều hơn.
Lúc này cô cuối cùng cũng hiểu được Dư Như Ngọc tại sao lại giúp cô xin lỗi khi đi bên cạnh cô rồi, tại sao lại giống một con côn trùng đến vậy, còn nữa, gã tại sao luôn nói tiền bối đã nói, cao thủ của Tu Chân giới nhiều như mây trên trời.
…
Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đứng trên một đỉnh núi nhỏ, Diệp Mặc nhặt một tảng đá Tô Tĩnh Văn nói, trên tảng đá đó còn có dấu tích, Tô Tĩnh Văn nói, đây chính là dấu tích năm đó Ức Mặc luyện công pháp lôi hệ để lại.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ