Chương 1461: Không khí bắt đầu trở nên khẩn trương
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu tầm
Thời gian trôi qua rất nhanh, Nam Điền đạt được nhiều thành tựu. Ngay khi Vương Trạch Vinh đang ở Nam Điền, Hạng Nam liền gọi hắn lên Bắc Kinh.
Trên đường đi, Vương Trạch Vinh nghĩ tới nhiều việc. Chỉ còn có một tháng là diễn ra hội nghị, hắn có thể cảm nhận tâm trạng các cán bộ khá xôn xao. Dù sao mọi người đều để ý tới vị trí của mình, không ai dám khẳng định chuyện sau đây sẽ như thế nào. Bây giờ Hạng Nam gọi hắn lên có lẽ cũng là vì việc này.
Vào Hạng gia, Vương Trạch Vinh cảm nhận không khí khá nghiêm túc. Hạng Thành và Hạng Kiền đều ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Hạng Thành gật đầu nói:
- Cháu ngồi một chút, chú ba về ngay.
Vương Trạch Vinh nghĩ nhất định là Hạng Nam muốn giao mình tiếp người của ông.
- Trạch Vinh, bây giờ về cơ bản đã xác định, chỉ chờ họp nữa thôi.
Hạng Kiền nghiêm túc nói.
Hai người bọn họ nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khác trước, đó là ánh mắt coi trọng.
- Có gì biến hoá không bác?
Đây là việc Vương Trạch Vinh quan tâm. Tháng ba sẽ diễn ra hai đại hội, về cơ bản đã xác định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện cứ thế mà theo.
Hạng Thành nói:
- Chắc là không có, quan trọng nhất là bố cháu sẽ lui nên nhiều việc biến hoá.
Mọi người nói chuyện vài câu thì Hạng Nam đã về.
Nhìn ông, Vương Trạch Vinh thấy ông đã già đi nhiều.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Hạng Nam cười nói:
- Trạch Vinh phải về gấp có mệt không?
- Bố gọi con về làm gì vậy?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Nhìn hai người kia, Hạng Nam nói:
- Bố gọi con về chủ yếu là gọi mọi người tụ tập, có không ít người đến bây giờ con cũng không biết.
Hạng Thành nói:
- Trạch Vinh, đã đến lúc giao ban. Hạng gia kinh doanh nhiều năm như vậy nên cần có người đứng chống đỡ, nếu không tâm lý mọi người sẽ tản mát.
Hạng Nam sau đại hội nhất định sẽ về. Khi đương chức và về là hai chuyện khác nhau. Sau khi ông lui thì nếu không có ai thay thế, thế lực Hạng gia sẽ gặp nguy cơ tan rã.
Hạng Kiền thở dài nói:
- Giữ vững sự nghiệp là không dễ dàng, đến bây giờ bác mới hiểu được một gia tộc nếu không có người kế nhiệm thì gia tộc đó sẽ xong. Trạch Vinh, may là Hạng gia có cháu nếu không vấn đề rất lớn.
- Trạch Vinh, bây giờ mọi việc đã rõ ràng. Con làm Bí thư Thành phố Hải Đông đã không có biến hoá gì, Trung ương đã nhất trí, đây coi như thành công của Hạng gia chúng ta. Còn có một tháng nữa là Đại hội, việc cần giao sẽ phải giao.
- Ồ, đúng rồi, Văn ra gần đây đang hoạt động mạnh để điều Văn Hồng Quân ra khỏi Nam Điền. Làm trao đổi bọn họ sẽ ủng hộ người chúng ta đưa ra, bố sẽ ủng hộ người của bọn họ đến làm Phó bí thư một tỉnh. Ngoài ra bố và Tư Mã Hoàng đã trao đổi ý kiến, để Thường Gia Liệt tới Cam Châu làm chủ tịch tỉnh, Tư Mã Hoàng đồng ý và ủng hộ hai lựa chọn của chúng ta.
Vương Trạch Vinh nghĩ Văn Hồng Quân rời đi liền khá vui vẻ. Người này rời đi coi như giải quyết một vấn đề khó cho hắn, đây là việc tốt. Bây giờ Thường Gia Liệt cũng được giải quyết thì càng tốt, như vậy hắn dễ khống chế Nam Điền hơn.
- Đây là việc tốt, nếu là như vậy thì Nam Điền sẽ không có biến hoá khi con rời đi.
- Ha ha, đây chủ yếu là công lao của con. Chuyện con dạy mọi người Thái cực quyền đã truyền ra, mọi người đối phó con cũng phải suy nghĩ rất nhiều.
Hạng Kiền cười nói:
- Đây là lực lượng rất mạnh mà không một ai dám xem nhẹ. Trạch Vinh, cháu nhất định phải dùng tốt lực lượng này.
Nghĩ đến tình hình của Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh nói:
- Lần trước con đề nghị điều Ngụy Trung Hoa sang nơi khác, không biết sao rồi bố?
- Có lẽ điều sang làm Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Nam Điền.
Tin này làm Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Ngụy gia đã không thể chống đỡ. Ngụy Trung Hoa coi như không thể phát triển thêm.
Hạng Thành thở dài nói:
- Lúc đó Hạng gia chúng ta cũng như vậy, may mà có lão thái thái nếu không sẽ không khác gì Ngụy gia.
Hạng Kiền cũng nói:
- Ngụy gia chủ yếu là do không có người kế nghiệp, nếu không sẽ không thành như vậy.
Nói tới đây Hạng Kiền cũng có chút đỏ mặt. Hạng gia toàn lực giúp y và Hạng Thành, vậy mà còn chưa được thành cấp Bộ trưởng.
Nói chuyện một lúc, hai người Hạng Kiền và Hạng Thành rời đi để Hạng Nam và Vương Trạch Vinh nói chuyện.
Hạng Nam và Vương Trạch Vinh vào thư phòng của ông, nhiều chuyện dù người nhà cũng phải chú ý.
Sau khi ngồi xuống, Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, sau Đại hội thì bố sẽ lui. Bố lui thì con sẽ không có ai đứng trước ngăn sóng gió, tới lúc đó tất cả phải dựa vào chính con. Trong sự phát triển của con cần dựa vào nhiều nhân tài, bây giờ con không có chỗ dựa nên bố có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh gần đây cũng suy nghĩ việc này. Hắn vì có năng lực nhìn quan khí nên luôn lựa chọn chính xác phương hướng, phát triển cũng thuận lợi. Bây giờ đằng trước hắn không có chỗ dựa, về sau hắn phải đấu với các nhân vật lão luyện, điều này là rất khó khăn.
- Chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đối mặt mà bố.
Vương Trạch Vinh nói.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh và có thể thấy sự kiên quyết trong mắt hắn. Ông khẽ gật đầu và biết mình không thể nói gì nữa.
- Trạch Vinh, chỉ còn một tháng nữa, thời gian cũng không quá dài. Một tháng này không phải không thể xảy ra. Càng vào lúc này càng có người muốn liều mạng thử một lần, không chú ý một chút là sẽ có vấn đề rất lớn. Con phải duy trì ổn định.
- Con bây giờ không lo chuyện Đại hội, con lo là việc ở Thành phố Hải Đông. Lô Ninh Quốc sẽ lui, Thành phố Hải Đông là nơi y công tác nhiều năm, con đột nhiên đi vào thì Lô Ninh Quốc có tâm trạng gì cũng là dễ đoán.
- Đó là việc tất nhiên. Nam Điền không thể lên cấp ngay bây giờ. Tuy Nam Điền đã đạt thành tích huy hoàng nhưng do xuất phát điểm kém, muốn vượt qua các nơi phát triển thì khá khó khăn. Đương nhiên mọi người cũng biết với tốc độ phát triển bây giờ của Nam Điền thì sớm muộn cũng thành trọng điểm kinh tế của Nam Điền.
Vương Trạch Vinh rất đồng ý với quan điểm của Hạng Nam. Trong mấy vị trí Bộ Chính trị, bắt được Thành phố Hải Đông sẽ có lợi cho sự phát triển của hắn. Nếu muốn lên đỉnh thì không làm ở Thành phố Hải Đông một thời gian là không được. Ở Trung Quốc nếu chưa từng làm ở thành phố trực thuộc trung ương thì không thể quản lý tốt một quốc gia.
- Sao bố lại muốn giới thiệu người với con vậy?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Trạch Vinh, có một số việc là bất đắc dĩ. Quan trường chính là như vậy. Muốn người theo con, con phải có bản lĩnh để bọn họ theo. Bố thấy nhiều chuyện trong chốn quan trường, người nói nghĩa khí thì có, nhưng nhiều người theo con vì thấy con có thể bảo vệ bọn họ.
- Có phải có người bắt đầu dao động không bố?
Vương Trạch Vinh nói.
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Việc này con không cần lo lắng. Bố dù lui nhưng chỉ cần bố còn sống thì không ai dám rõ ràng phản bội. Bố nghĩ chính là nếu muốn người ta thật tình theo mình, không dao động thì phải để bọn họ thấy hy vọng. Gần đây biết bố sẽ lui, lại không rõ con sẽ vào Bộ Chính trị nên có người biến hoá dao động. Lần này bố muốn mọi người kiên định, dù sao cũng tới lúc con thay thế bố. Bố già rồi, không thể phụ trách nhiều việc.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Lần này Hạng Nam gọi không nhiều người tới nhưng đó đều là thân tín của ông. Những người này hầu hết Vương Trạch Vinh đã gặp.
Địa điểm được Trương Tất Tường bố trí.
Khi Vương Trạch Vinh và Hạng Nam tiến vào, mọi người đều đứng lên. Nhất là khi thấy Vương Trạch Vinh, mắt ai cũng sáng rực.
Mọi người tranh nhau chào Hạng Nam, Hạng Nam cũng tươi cười bắt tay mọi người.
Tuy nói đã sớm biết Vương Trạch Vinh nhưng Hạng Nam vẫn cười nói:
- Vị này chắc mọi người đã biết, đây là con rể tôi.
Ông nói làm mọi người cùng cười cười.
Nói chuyện vài câu, Hạng Nam nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh đã được xác định làm Bí thư Thành phố Hải Đông, sau này mong mọi người giúp cậu ta nhiều hơn.
Khi nói câu này, Hạng Nam đã quan sát thấy mọi người đều có vẻ thả lỏng, ông khá hài lòng với buổi gặp mặt hôm nay. Mọi người đã biết ông có người kế nhiệm.
Nghĩ đến Hạng gia, Hạng Nam thở dài một tiếng. Nếu không có Vương Trạch Vinh đứng ra thì Hạng gia sao có thể phát triển được như thế này.
- Xin Phó Thủ tướng yên tâm, đồng chí Vương Trạch Vinh là một đồng chí xuất sắc về mọi phương diện, nhất định có thể làm tốt công việc.
Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam – Khuông Năng Hỉ cười nói.
Khuông Năng Hỉ biết tình hình của mình, y có một chỗ dựa là Hạng Nam. Bây giờ Hạng Nam không còn, y liền lo cho vấn đề của mình. Trước đó mọi người vẫn nghĩ không biết Vương Trạch Vinh có thể hoàn toàn chắc chắn đến Thành phố Hải Đông làm Bí thư không? Bây giờ có tin thì y khá vui vẻ.
- Ừ, hôm nay tôi mời mọi người tới là giới thiệu Trạch Vinh để mọi người biết. Tuy mọi người đều là đồng chí nhưng Trạch Vinh còn không rõ một vài người. Tôi giới thiệu một chút.
Hạng Nam nói rất nghiêm túc.
Thấy Hạng Nam như vậy, mọi người đều biết hôm nay Hạng Nam chính là chuyển giao quyền lực cho Vương Trạch Vinh.
Việc này mọi người đều vui, có người kế nhiệm tức là đội ngũ không thay đổi. Hơn nữa Vương Trạch Vinh lại đi đến Hải Đông, mọi người đều vui vẻ. Nói như vậy tức là Vương Trạch Vinh còn có cơ hội phát triển.
- Đây là đồng chí Trương Tất Tường – Chủ tịch Bắc Kinh. Trạch Vinh, con và đồng chí Trương Tất Tường đã quen thuộc rất nhiều.
Hạng Nam chỉ vào Trương Tất Tường mà nói.
Trương Tất Tường cũng rất thông minh, biết Hạng Nam muốn thông qua cách này để xác lập địa vị của Vương Trạch Vinh nên nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh yên tâm, Bắc Kinh sẽ dồn hết lực lượng ủng hộ Hải Đông.
Trương Tất Tường nghiêm túc nói như vậy chính là muốn dùng cách này để ủng hộ Vương Trạch Vinh.
- Đây là đồng chí Khuông Năng Hỉ, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam. Sau đại hội nếu không có bất ngờ xảy ra thì sẽ làm thêm khóa nữa.
Có Trương Tất Tường đi trước, Khuông Năng Hỉ cũng nói:
- Hải Đông là trọng điểm kinh tế của cả quốc gia, tỉnh Sơn Nam nếu muốn phát triển tốt thì cần phải học tập Hải Đông.
- Đây là đồng chí Bí thư tỉnh ủy Tây Giang – Đàm Long, một đồng chí rất xuất sắc.
- Đây là đồng chí Cao Hữu Vi – chủ tịch tỉnh Hoàng Hải. Hoàng Hải do đồng chí này lãnh đạo đã có sự phát triển kinh tế rất tốt.
- Đây là Bí thư tỉnh ủy Nguyên Điền – Mã Vân Long.
- Đây là chủ tịch tỉnh Ninh Cam – Cao Thiên Nhạc.
- Đây là Phó chủ tịch thường trực Hải Châu – Chương Tân Phong.
Hạng Nam khi giới thiệu ai đều nói qua đôi chút về ưu, khuyết điểm của người đó ra.
Cả quá trình giới thiệu rất nghiêm túc, Vương Trạch Vinh nghe khá chăm chú. Giới thiệu đến ai, hắn đều gật đầu với người đó.
Nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh cũng kính phục về năng lực hoạt động của ông. CHỉ trong vài năm mà lực lượng Hạng hệ đã khống chế vài tỉnh. Sức ảnh hưởng của những người này là khá lớn, bbho là căn bản của Hạng hệ.
Nhìn những người này, Vương Trạch Vinh cũng thấy bất đắc dĩ thay cho Hạng gia. Một gia tộc muốn phát triển thì tầng trung tâm cần có tỉ lệ nhân viên trong nhà khá lớn, nhưng bây giờ không có người Hạng gia nào tiến vào vòng tròn trung tâm. Điều này có thể thấy Hạng gia là rất nguy hiểm. May mà có hắn, nếu không ựa vào đám người Hạng Định thì vấn đề là quá lớn. Trong lúc vô tình, Vương Trạch Vinh liền thấy trên người đám quan chức kia có quan hệ truyền sang mình.
Sau khi giới thiệu xong, Hạng Nam cười nói:
- Sau đại hội tôi sẽ về hưu. Tuy tôi về hưu nhưng có chuyện gì thì mọi người cũng có thể nói với tôi. Trạch Vinh làm Bí thư Thành phố Hải Đông coi như vào Bộ Chính trị, đây là việc tốt với mọi người.
Khuông Năng Hỉ nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị, đây là việc tốt đối với cả Trung Quốc. Trung Quốc chúng ta cần nhiều người như đồng chí Vương Trạch Vinh.
Khuông Năng Hỉ cảm thấy quan hệ giữa mình và Vương Trạch Vinh rất tốt nên càng cố kéo gần quan hệ hơn nữa.
Vương Trạch Vinh vì vô tình nhìn quan khí nên cảm thấy có người không nhất trí với Hạng Nam.
Hắn nhìn về tên Phó bộ trưởng bộ Nông nghiệp – Tô Chí Cường kia.
Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ ra quan khí của Tô Chí Cường này là đang nhất trí với Hoa Thái Tường.
Thấy thế, Vương Trạch Vinh vội vàng nhìn quan khí của những người khác, may mà quan khí của bọn họ vẫn nghiêng về Hạng Nam.
Vương Trạch Vinh giơ chén lên mời Tô Chí Cường rồi nói:
- Bộ trưởng Tô dạo này có bận lắm không?
- Ha ha, so sánh với đồng chí Vương Trạch Vinh thì tôi không đáng gì. Chỉ có lãnh đạo địa phương dồn hết tâm trí triển khai công việc mà thôi.
Nói chuyện với người này vài câu, Vương Trạch Vinh như tùy ý mà nói:
- Gần đây Bộ trưởng Tô có đến nhà Phó Thủ tướng Hoa Thái Tường chứ?
- Ừ.
Tô Chí Cường vừa thuận miệng nói một chút liền ngẩn ra nhìn Vương Trạch Vinh. Hạng Nam vừa nãy thấy Vương Trạch Vinh không ngừng nói chuyện với Tô Chí Cường, ông cũng không rõ tình hình. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, lại nghe Tô Chí Cường ừ một tiếng, ông không khỏi tái mặt.
Đây là đả kích rất lớn đối với ông, bộ Nông nghiệp là nơi ông đã làm việc, người ông mang tới đây đều do ông tự nhận định không vấn đề gì. Nhưng ông không ngờ kẻ mình bồi dưỡng lại thầm phản mình.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Nam không nói gì. Ông coi như đã xử bắn Tô Chí Cường.
Hạng Nam vốn dự định đẩy Tô Chí Cường lên làm Bộ trưởng bộ Nông nghiệp, dù sao cũng là người của ông. Nhưng bây giờ ông thấy tình hình biến hóa, Tô Chí Cường đã không còn đứng về phía ông. Vì thế ông liền quyết định giúp đỡ Lý Hạ.
Bảo sao gần đây Hoa Thái Tường cũng nói Tô Chí Cường khá xuất sắc.
Nghĩ thế, Hạng Nam liền cảm thấy có chút buồn bực, thiếu chút nữa ông đã mắc mưu Hoa Thái Tường. Nếu để Tô Chí Cường làm được Bộ trưởng bộ Nông nghiệp thì không biết mặt mũi của ông ở đâu.
Hai lòng.
Không chỉ riêng Hạng Nam có suy nghĩ này, người khác cũng nghe ra. Trương Tất Tường trừng mắt nhìn Tô Chí Cường. Ông nhìn Vương Trạch Vinh phát triển từ khi mới là cán bộ xã, bây giờ thấy có kẻ phản bội nên đương nhiên tức giận.
Hạng Nam vốn còn nhiều câu để nói nhưng xảy ra chuyện như vậy, mọi người liền vội vàng rời đi.
Về nhà, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, sao con phát hiện ra? T
- Bố cũng biết con đang nắm giữ một bộ phận Thập cục mà.
Hạng Nam nghe vậy liền không hỏi nữa, đó là cơ quan có tính bảo mật cao.
- Đúng là không ngờ được.
- Đó cũng là bình thường, nếu có Hoa Thái Tường thầm ủng hộ thì Tô Chí Cường càng dễ thành Bộ trưởng bộ Nông nghiệp hơn Lý Hạ.
- Trạch Vinh, bố vốn định đưa Lý Hạ xuống địa phương, Tô Chí Cường là người chọn làm Bộ trưởng bộ Nông nghiệp.
Nói xong, ông xua tay nói:
- Được rồi, không nói chuyện này. Hôm nay bố tổ chức cuộc gặp mặt cũng có chút hiệu quả. Bố coi như đã trao trọng trách sang cho con, mọi người cũng có người lãnh đạo. Trạch Vinh, con không nên khinh thường, bởi vì chuyện tiếp cờ chỉ làm mọi người yên tâm, còn thu vào tay để sử dụng thì con cần chú ý.
- Xem ra con phải ở Bắc Kinh vài hôm rồi.
- Lão Uông và lão Vệ cũng có lực lượng, những người này cũng đã đến trao cờ.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Mấy ngày sau đó Vương Trạch Vinh rất bận vì phải trao đổi với mọi người. Vương Trạch Vinh rất rõ ràng có một bộ phận thì hắn phải không ngừng giao lưu, như vậy thì bọn họ mới tiến vào phe cánh của hắn.
Khi Ngô Kim Thành gọi tới thì Vương Trạch Vinh mới vừa từ nhà Vệ Hồng Lâm đi ra. Vệ Hồng Lâm đã giới thiệu người Vệ hệ cho Vương Trạch Vinh. Tuy nói ông không phải là giao cả cho Vương Trạch Vinh như Hạng Nam làm, nhưng ông muốn cho người Vệ hệ thấy Vệ gia có quan hệ đặc biệt với Vương Trạch Vinh. Hiệu quả của lần này khá tốt, người Vệ hệ đều vui vẻ.
Bây giờ Bắc Kinh không ngừng đồn đại về buổi tập hôm trước, mọi người càng thêm kính sợ Vương Trạch Vinh hơn.
Nhận được điện của Ngô Kim Thành, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Có chuyện gì?
- Bí thư Vương, công chúa Thát Na Pông của Thái Lan đến Nam Điền khảo sát liền gặp cướp, bây giờ tên cướp đang lái xe chạy về biên giới.
Vương Trạch Vinh nghe tin này có chút ngạc nhiên. Thát Na Pông cùng Bộ Ngoại giao đến Nam Điền khảo sát, chuyện giao cho Vệ Thục Phương làm sao lại thành như vậy.
- Nhất định đảm bảo an toàn cho Thát Na Pông.
Vệ Hồng Lâm cùng Vương Trạch Vinh đi ra, ông nghe thấy được nội dung cuộc điện thoại thì có chút giật mình. Thấy Vương Trạch Vinh dập máy, Vệ Hồng Lâm kéo Vương Trạch Vinh mà nói:
- Cháu vào đây với ông, ông có việc cần nói.
- Cháu bây giờ phải lập tức về Nam Điền.
Vương Trạch Vinh biết việc này không xử lý tốt sẽ thành tranh chấp giữa hai quốc gia.
- Tôi chính là muốn nói với về việc này với cháu.
Vương Trạch Vinh gật đầu và định gọi cho Bí thư đảng ủy Sở công an Hà Tổ Cường thì đã đối phương đã gọi tới.
Sau khi báo cáo xong, Hà Tổ Cường nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã điều động lực lượng mạnh nhất, nhất định cứu được công chúa.
Vương Trạch Vinh đưa ra vài ý kiến.
Hắn và Vệ Hồng Lâm vào trong nhà, Vệ Hồng Lâm nói:
- Ông biết đây là việc lớn nên nói ngắn gọn. Trạch Vinh, chuyện này cháu phải rất chú ý. Cháu cũng biết quan hệ giữa Trung Quốc và các nước Đông Nam Á đang muốn tốt đẹp lên, nếu xảy ra chuyện như thế này thì hậu quả là như thế nào.
Vương Trạch Vinh cũng vì biết như vậy nên mới muốn về Nam Điền gấp.
Đừng nghĩ Thát Na Pông không là nhân vật lớn gì, nhưng Vương Trạch Vinh và Thái Lan cần phải tăng cường quan hệ, nếu xảy ra chuyện thì sẽ có phiền phức trong quốc gia, nếu dính tới quốc gia khác nữa thì vấn đề càng to hơn.
Không chờ Vương Trạch Vinh nói, Vệ Hồng Lâm trầm giọng nói:
- Trạch Vinh, từ lần trước cháu dạy mọi người Thái cực quyền, danh vọng của cháu đã rất lớn. Cháu nghĩ đến không, một số người không muốn cháu phát triển, không chắc bọn họ sẽ không đâm sau lưng để ngăn cản sự phát triển của cháu.
Vệ Hồng Lâm không nói thì Vương Trạch Vinh còn không nghĩ tới phương diện này. Bây giờ nghe ông nói, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Việc này nếu có kẻ cố ý gây ra, mục đích chính là muốn chơi hắn. Nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh càng lo thêm.
- Ông cho rằng có người đứng sau giật dây?
- Trạch Vinh, trong các gia tộc thì khó tránh khỏi có vài lực lượng đen tối.
Vương Trạch Vinh gật đầu không nói.
- Cháu đừng xem nhẹ việc này. Thát Na Pông kia đại biểu Thái Lan tới Trung Quốc. Nếu như có kẻ phóng đại vấn đề an ninh trật tự của Nam Điền, vì thế kéo cháu là Bí thư tỉnh ủy vào. Ông nghe trong điện thoại nói kẻ cướp đang chạy tới biên giới. Tình hình bên đó đối với chúng ta là như thế nào thì quá rõ. Nếu nhiều quốc gia bị kéo vào việc này thì chuyện càng lúc càng lớn, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với cháu. Đến lúc đó Nam Điền có thể là nơi có vấn đề. Cháu nghĩ xem một nơi có vấn đề thì sẽ như thế nào?
- Vậy chính là Bí thư tỉnh ủy làm không tốt, không quản lý được tỉnh của mình.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói;
- Một Bí thư tỉnh ủy không làm tốt công việc thì sao có thể vào Bộ Chính trị.
Vương Trạch Vinh nghe Vệ Hồng Lâm nói như vậy thì cũng không thể không tin lời ông nói. Hắn cảm thấy hành động lần này nếu không có mục đích thì tên cướp sao lại mạo hiểm như vậy?
- Trạch Vinh, chuyện này nhất định phải xử lý triệt để, không thể xảy ra chuyện gì.
Vương Trạch Vinh gật đầu rồi ra khỏi nhà Vệ Hồng Lâm.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Vương Vân Long, hắn nói qua câu chuyện rồi yêu cầu nhân viên khu vực Tây Nam huy động hết, nhất định phải giải quyết trong trong thời gian ngắn.
Vương Vân Long nói:
- Bí thư Vương, ngài yên tâm, Đằng Kim Hàng hôm trước đã tới Nam Điền, việc này sẽ giải quyết nhanh chóng.
Mặc dù không quá quan tâm chuyện của Thập cục nhưng Vương Trạch Vinh cũng hiểu sâu về lực lượng này. Hắn cũng muốn xem Thập cục xử lý như thế nào.
Sau khi gọi xong, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Chính ủy Quân khu Lê Chí Hải.
Vương Trạch Vinh gọi xong cũng không yêu cầu đối phương làm gì. Hắn nghiêm túc nói:
- Đồng chí Chí Hải, bây giờ xảy ra một việc, có một tên cướp bắt cóc công chúa Thát Na Pông Thái Lan, hơn nữa đang chạy về biên giới, chuyện này có thể mang theo nguyên nhân chính trị, cũng có thể có kẻ đứng sau giật dây. Tôi hy vọng các anh có thể phối hợp giải quyết việc này.
Lê Chí Hải mặc dù trong quân đội nhưng vẫn chú ý tình hình Nam Điền và Trung Quốc. Vương Trạch Vinh nói như vậy, y biết có liên quan tới đại hội. Lê Chí Hải cũng hy vọng Vương Trạch Vinh lên chức.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức bố trí, quyết không để công chúa Thái Lan có chuyện.
Vương Trạch Vinh vừa gọi xong thì nhận được điện của Hoa Thái Tường.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Nam Điền làm như thế nào vậy hả? Nghe nói công chúa Thái Lan bị bắt cóc ở Nam Điền.
Sao nhanh như vậy mà Hoa Thái Tường đã gọi tới.
Với địa vị của Hoa Thái Tường, Vương Trạch Vinh không tin đối phương làm ra chuyện như vậy hại mình. Nhưng hắn biết có người có thể lợi dụng Hoa Thái Tường để nhằm vào mình.
Đối với việc Hoa Thái Tường mặc dù biết bị người lợi dụng nhưng vẫn nhanh như vậy gọi điện tới, Vương Trạch Vinh tạm thời không nghĩ tới. Vương Trạch Vinh chỉ biết từ biểu hiện của Hoa Thái Tường đã thấy đối phương không đứng về phía mình.
Vương Trạch Vinh liền vứt bỏ suy nghĩ liên minh với Hoa Thái Tường ra khỏi đầu.
- Mời Phó Thủ tướng Hoa yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền tự tin xử lý tốt việc này.
Bây giờ Hoa Thái Tường là Phó Thủ tướng, đối phương hỏi nên Vương Trạch Vinh cũng phải nghiêm túc trả lời.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi phải nhắc anh, chuyện xử lý không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa các quốc gia, Tỉnh ủy Nam Điền phải chịu trách nhiệm.
- Mời Phó Thủ tướng tin vào năng lực của Tỉnh ủy Nam Điền.
Vương Trạch Vinh có chút khó chịu mà nói. Hoa Thái Tường chẳng qua chỉ là một Phó Thủ tướng, chưa thành Phó chủ tịch mà đã ra vẻ.
Hoa Thái Tường cũng không phụ trách mảng ngoại giao, y gọi điện hỏi tới làm Vương Trạch Vinh bực tức/
Từ tình hình bây giờ xem ra đã có kẻ đang hoạt động.
Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh liền gọi ngay cho Trần Khoa Kỳ.
Trần Khoa Kỳ nghe xong cũng nghĩ ra vấn đề nên nói:
- Trạch Vinh, bây giờ là thời kỳ rất quan trọng đối với cậu, xảy ra chuyện như vậy nếu không giải quyết tốt sẽ ảnh hưởng tới sự tiến bộ của cậu. Tôi sẽ báo cáo với Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh do dự một chút rồi nói
- Chủ nhiệm Trần, chuyện này không biết Phó Thủ tướng Hoa từ đâu mà biết nên gọi cho tôi.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vương Trạch Vinh lúc ở Bắc Kinh đã thấy không khí khẩn trương, nhiều người gọi tới cho hắn.
Hạng Nam cũng biết việc này nên gọi tới hỏi. Ông chỉ yêu cầu Vương Trạch Vinh nhất định phải đảm bảo an toàn cho Thát Na Pông. Ông cho rằng chuyện này nếu có kẻ hoạt động ngầm sẽ ảnh hưởng lớn tới danh tiếng của Vương Trạch Vinh, qua đó gây ảnh hưởng xấu.
Bây giờ Vương Trạch Vinh tuy có chút lo lắng nhưng cũng không quá mức. Hắn tin với lực lượng của quân đội và Thập cục thì hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này.
Lê Chí Hải đã gọi điện cho quân đội, yêu cầu nhất định phải giải quyết thật nhanh.
Người Thập cục cũng càng thêm liều mạng xử lý. Bọn họ chú tâm còn hơn cả cảnh sát.
Khi Vương Trạch Vinh về tới Nam Điền thì chuyện đã giải quyết, hành động lần này diễn ra rất nhanh.
Lần này Thập cục đã lập công, trước khi mọi người tới thì bọn họ đã thầm giải quyết xong.
Đằng Kim Hàng vào văn phòng Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, việc này rất nguy hiểm, người Thập cục chúng ta bắt được tên cướp thì bốn kẻ đang xé áo của Thát Na Pông, đang chuẩn bị hiếp trong xe.
Vương Trạch Vinh hỏi;
- Người các anh đến đầu tiên?
Vương Trạch Vinh nghe Đằng Kim Hàng nói mà hơi giật mình. Không ngờ đối phương định hiếp sát, nếu như vậy thì hậu quả là rồi nói tiếp.
- Đúng thế, các nơi đều có nhân viên của chúng ta, lúc ấy vừa vặn có người của chúng ta. Mấy tên cướp mặc dù lợi hại nhưng kéo chúng ta nhiều.
- Tình hình của Thát Na Pông là như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Thát Na Pông vẫn ổn, chỉ hơi sợ mà thôi. Chẳng qua có một điểm quái lạ, cướp không phải người Trung Quốc mà là người Thái Lan.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Là như thế nào?
- Tạm thời còn không rõ, chẳng qua đây là việc liên quan tới nội bộ Thái Lan.
- Tôi đi gặp Thát Na Pông trước đã.
Vương Trạch Vinh ngồi vào trong xe mà vẫn suy nghĩ tới việc này. Chuyện hơi khác suy nghĩ của hắn. Hắn vốn nghĩ đây là do chính người Trung Quốc gây ra, bây giờ xem ra mình đã lầm, đây là việc nội bộ của Thái Lan.
Đến chỗ ở của Thát Na Pông, Vương Trạch Vinh thấy ở đây được đề phòng rất cẩn thận.
Chưa vào trong, Vương Trạch Vinh đã thấy Vệ Thục Phương đi tới. Bà nói:
- Cũng may chưa có vấn đề lớn, nếu không đúng là khó có thể giải quyết.
- bảo vệ của Thát Na Pông vẫn rất tốt, sao lại có sơ hở như vậy?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói.
- Có một tên phản bội là nhân viên bảo vệ người Thái Lan của Thát Na Pông. Nếu không thì sao có thể có vấn đề.
Vệ Thục Phương là người phụ trách việc này, xảy ra chuyện này làm bà có áp lực lớn. Nếu không phải Vương Trạch Vinh ra tay nhanh thì Thát Na Pông đã bị hiếp sát. Nếu như vậy thì đúng là khó giải quyết.
- Nếu không phải người Trung Quốc gây ra, hơn nữa chúng ta đã kịp thời cứu Thát Na Pông thì chuyện cũng không quá xấu.
Vương Trạch Vinh biết hai đảng Thái Lan đang cạnh tranh rất mạnh. Xảy ra chuyện như vậy có lẽ là do đảng đối lập muốn gây phiền phức cho đảng cầm quyền.
Vương Trạch Vinh cùng Vệ Thục Phương vào phòng Thát Na Pông.
Đây là cô gái rất đẹp. Có thể do từ nhỏ đã được giáo dục trong hoàng ra nên mỗi hành động đều lộ vẻ cao quý, nó khác với các cô gái không được giáo dục chuyên môn.
Nhìn cô gái, Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra một chút. Hắn thầm than Thái Lan đúng là giỏi về việc giáo dục lớp trẻ.
- Bí thư Vương, rất vui được thấy ngài.
Thát Na Pông cũng không vì chuyện vừa nãy khiến cho mất tinh thần, cô lễ phép chào Vương Trạch Vinh.
Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:
- Công chúa Thát Na Pông, tôi thay mặt Tỉnh ủy Nam Điền xin lỗi vì cô xảy ra chuyện như vậy. Đây là do chúng tôi không làm tốt công việc.
Thát Na Pông hơi đỏ mặt mà nói:
- Việc này không thể trách Nam Điền, kẻ cướp là người nước tôi.
Hai bên nói chuyện như vậy làm Vệ Thục Phương khá vui vẻ. Chuyện có thể giải quyết đó là chuyện tốt đối với bà.
Thát Na Pông thực ra có chút phục Trung Quốc đã kịp thời cứu mình ra. Trước khi đến Trung Quốc, cô đã được cho biết nhiều tin về Vương Trạch Vinh, bây giờ gặp Vương Trạch Vinh, cô rất tò mò về hắn. Cô cười nói:
- Chuyện của tôi ở Nam Điền thì trong nước đã biết, yêu cầu tôi nhanh chóng về nước. Xin mời Bí thư Vương nếu có cơ hội thích hợp thì đến viếng thăm Thái Lan, tôi sẽ đi cùng toàn bộ hành trình.
Vương Trạch Vinh cũng lập tức đồng ý.
Vệ Thục Phương bởi vì phụ trách chuyện này nên không cùng rời đi với Vương Trạch Vinh. Bà chỉ tìm một chỗ không người mà hỏi Vương Trạch Vinh về tình hình ở Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh biết bà quan tâm chuyện của hắn nên nói qua một chút. Vệ Thục Phương nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, mẹ cũng nhận được điện từ Bắc Kinh gọi xuống, con không nên coi nhẹ việc này. Mẹ thấy chuyện chưa hết đâu. Mặc dù nói việc này là do người Thái Lan làm, nhưng mẹ thấy nó còn có chuyện phức tạp.
Thực ra từ vẻ mặt đám quan viên bên cạnh Thát Na Pông, Vương Trạch Vinh đã thấy việc này còn phức tạp.
- Người ở đâu?
Ngồi vào xe quay về văn phòng, Vương Trạch Vinh hỏi Đằng Kim Hàng.
- Bên Thái Lan yêu cầu chúng ta giao người cho bọn họ. Tôi lo việc dính tới Trung ương nên đã giao cho Sở công an Nam Điền.
- Đến Sở công an.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc.
Lúc này Phan Bằng Trình ngồi bên rất khó hiểu. Y thầm nghĩ Đằng Kim Hàng này chẳng qua chỉ là nhân viên Cục An ninh quốc gia, sao Vương Trạch Vinh lại tin như vậy. Từ việc của Thát Na Pông có thể thấy người là do Đằng Kim Hàng cứu ra.
Nghĩ đến đám Đằng Kim Hàng lặng lẽ cứu được Thát Na Pông, lại nghĩ tới bọn họ còn có lực lượng mạnh hơn cả Sở công an, Phan Bằng Trình càng tò mò về lãnh đạo mình đi theo.
Vương Trạch Vinh đến Sở công an, Tô Lượng đã sớm ra đón.
- Lão Tô, các anh có thể kịp thời bắt kẻ cướp như vậy, đây là công lớn của Sở công an.
Vương Trạch Vinh khen.
Tô Lượng hơi đỏ mặt, việc này đúng là có chút khó hiểu. Khi nhận được thông báo và chạy tới thì bọn họ thấy đám cướp bị trói, Thát Na Pông quần áo hơi lộn xộn đứng ngẩn ra đó, không thấy ai khác. Đây rõ ràng là trao công lao lại cho Sở công an. Đến bây giờ y vẫn không nghĩ ra là ai làm.
- Bí thư Vương, thực ra cứu công chúa Thát Na Pông là người khác, chúng tôi đến thì mọi việc đã xong.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng và đánh giá cao Tô Lượng hơn chút. Hắn nghĩ sau đây Hà Tổ Cường sẽ lên chức, mình đỡ Tô Lượng lên cũng được.
Tô Lượng cũng không ngờ chỉ hành vi nhỏ của mình mà lại được Vương Trạch Vinh khẳng định.
Vương Trạch Vinh không hỏi chuyện này. Hắn đi vào văn phòng rồi nói:
- Thẩm vấn đến đâu rồi?
- Chưa có kết quả.
- Giao người cho Thái Lan đi.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn dây dưa ở việc này.
Vương Trạch Vinh nghe Sở công an nói qua về việc bảo vệ an toàn cho Thát Na Pông rồi rời đi.
Bây giờ cần xem đối thủ ra chiêu gì.
Vương Trạch Vinh biết việc này mới chỉ là bắt đầu, còn có kẻ chuẩn bị chiêu phía sau.
- Các anh theo dõi truyền thông quốc tế.
Vương Trạch Vinh nói với Đằng Kim Hàng.
- Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi đã bố trí.
Đằng Kim Hàng nghiêm túc nói.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Hai hôm sau, Vương Trạch Vinh đang ngủ thì Hạng Nam gọi tới.
- Trạch Vinh, hôm nay diễn ra hội nghị, trong đó Hoa Thái Tường đưa ra một phần báo cáo do Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao – Hác Chi Lễ về ảnh hưởng của chuyện Thát Na Pông bị bắt. Trong báo cáo cho rằng chuyện ở Nam Điền ảnh hưởng lớn đến danh dự của Trung Quốc, cho rằng Tỉnh ủy Nam Điền có trách nhiệm.
Đã tới.
Vương Trạch Vinh cũng biết ở việc này ngay cả Thát Na Pông cũng cho rằng Nam Điền xử lý kịp thời, cô rất cảm kích. Bây giờ Trung Quốc lại là như vậy.
- kết quả như thế nào vậy bố?
Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam gọi tới thì chứng tỏ mình bị đả kích mạnh ở chuyện này.
- Trạch Vinh, dù nói như thế nào thì Thát Na Pông xảy ra chuyện ở Nam Điền, Nam Điền có trách nhiệm, nhất là phương diện an ninh trật tự.
Vương Trạch Vinh trước tiên nghĩ tới Hà Tổ Cường – Bí thư đảng ủy Sở công an – người của Vương Triêu Chính. Nếu như thật sự truy cứu trách nhiệm thì Hà Tổ Cường không thể thoát.
Hà Tổ Cường là thân tín rất quan trọng của Vương Triêu Chính. Nếu truy cứu trách nhiệm cẩu Hà Tổ Cường, Vương Triêu Chính nhất định sẽ phản đối. Như vậy Hạng Nam sẽ có thêm đồng minh.
- Tình hình hội nghị hôm nay rất phức tạp, nhiều người không tỏ thái độ. Lô Ninh Quốc yêu cầu Trung ương coi trọng việc này. Bây giờ đang sắp Đại hội, mọi người sẽ không mạo hiểm đắc tội Hoa Thái Tường mà làm việc này.
Bây giờ Lô Ninh Quốc là Bí thư Thành phố Hải Đông, y là Ủy viên Bộ Chính trị. Y đứng ra nói với này đủ để nói rõ y không cam tâm về việc Vương Trạch Vinh tới đó.
- Nam Điền đúng là có trách nhiệm nhất định, cũng may chuyện không thể không cứu vãn. Phóng đại việc này ra tận Bộ Chính trị thì có phải hơi quá không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Trạch Vinh, việc này theo bố thấy là do có một đám người có mưu đồ từ trước. Trong hội nghị, đầu tiên là Lô Ninh Quốc, sau đó là Chu Thế Khánh, sau đó là Ngô Tán Lâm, ba người cùng đứng ra tiến hành phê bình Nam Điền. Hoa Thái Tường cũng đứng về phía bọn họ.
- Lý Kiền Ý có đứng ra không bố?
- Bí thư Lâm không nói thì y dám đứng ra sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Hai hôm nay con vẫn chú ý thì thấy vài trang web nước ngoài nói tới việc này. Con tin có người trong nước muốn gây chuyện.
- Đúng thế, Trạch Vinh, con có thể không rõ tình hình của mình. Năng lực và tuổi của con sẽ uy hiếp tới rất nhiều người. Có con sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của một số người. Chỉ cần người có cơ hội tiến thêm sẽ không cho con dễ dàng lên chức.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng sớm biết. Sự phát triển của hắn ảnh hưởng tới nhiều người, bảo sao bọn họ luôn tìm cơ hội nhằm vào hắn.
Nói chuyện một lát, Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ tình hình. Đến lúc quan trọng, Bí thư Lâm, Thủ tướng Lý và Trịnh Ân Bảo đều đứng về phía hắn, cho rằng việc này không thể hỏi và trách Tỉnh ủy Nam Điền. Chỉ nhắc nhở Tỉnh ủy Nam Điền một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh còn nghe ra một điều đó là nhờ đám người Trịnh Ân Bảo ủng hộ nên hắn mới thoát.
Vương Trạch Vinh dập máy mà có chút tức giận. Chuyện nhỏ như vậy mà đưa ra Bộ Chính trị, xem ra có người vẫn chưa hết hy vọng ngăn hắn vào Bộ Chính trị.
Đã có người muốn nhằm vào mình, mình có nên thể hiện lực lượng không?
Hoa Thái Tường thì Vương Trạch Vinh bây giờ không có biện pháp. Ngô Tán Lâm sẽ đến Đại hội đại biểu nhân dân, mọi người coi như tên này đã xong, không cần phải đấu làm gì. Còn Lô Ninh Quốc, y sẽ lui, bây giờ nhằm vào y là quá đơn giản. Vương Trạch Vinh lắc đầu, hắn không phải làm như vậy, chuyện đến nước này không cần sinh sự. Không cần làm gì lại càng khiến nhiều người tin tưởng. Hơn nữa Lô Ninh Quốc là người của Lão bí thư, nếu hắn nhằm vào đối phương sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Dù sao cũng có đám người Hạng Nam chống cho mình, tạm thời không cần phải làm gì.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh nghĩ tới Hác Chi Lễ dám đứng ra đưa báo cáo lên, Vương Trạch Vinh liền định hỏi Vệ Thục Phương xem bà có bị hỏi gì tại Bộ Ngoại giao không?
Sang hôm sau Uông Phỉ gọi tới nói là Bắc Kinh tổ chức hội nghị, hơn nữa cũng nói chuyện Hác Chi Lễ dựa vào Hoa Thái Tường.
Vương Trạch Vinh liền hỏi cô về chuyện của Vệ Thục Phương và biết Bộ Ngoại giao cũng tổ chức hội nghị, Hác Chi Lễ tỏ ra rất mạnh, cho rằng trong chuyện của Thát Na Pông, Vệ Thục Phương không làm tốt công việc.
Hác Chi Lễ này đúng là muốn nhanh chóng làm quân tiên phong quá.
Vương Trạch Vinh biết một chút về Hác Chi Lễ. Tên này làm Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao khá lâu mà mãi không được thăng chức. Lần này dựa vào Hoa Thái Tường – Phó chủ tịch tương lai nên muốn thể hiện một phen.
- Trạch Vinh, mẹ nói Hác Chi Lễ nhằm vào mẹ chính là có mục đích, mà đó là nhằm vào anh. Anh không thể coi nhẹ. Bây giờ tình hình Bắc Kinh rất phức tạp, nhiều người đều nhìn chằm chằm lên chức cao hơn, càng vào lúc này thì anh càng phải cẩn thận.
Nghe Uông Phỉ quan tâm tới mình, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt việc này.
Vương Trạch Vinh cũng có chút tức giận. Có người dám lao ra trước tiên, nếu không có hành động gì thì đúng là nghĩ hắn dễ ăn hiếp. Vừa nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh đúng là rất tức giận.
- Hác Chi Lễ có phải quan tốt không?
Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng giận liền gọi điện cho Vương Vân Long.
Theo Vương Trạch Vinh nghĩ nếu Hác Chi Lễ cũng được thì hắn không cần làm quá đáng. Nếu Hác Chi Lễ có vấn đề thì xin lỗi.
Vương Vân Long là thân tín của Vương Trạch Vinh nên đương nhiên biết tình hình ở Bắc Kinh, càng biết Hác Chi Lễ nhằm vào Vương Trạch Vinh để lấy lòng người khác, là quân tiên phong. Bây giờ Vương Trạch Vinh gọi tới về việc Hác Chi Lễ có là quan tốt hay không, y liền nghĩ ngay đến thái độ cả Vương Trạch Vinh, đây là Bí thư Vương có cái nhìn với Hác Chi Lễ.
Thực ra muốn điều tra một quan chức có vấn đề gì hay không cũng không khó. Ai mà không có vài vấn đề, đặc biệt là người có chức vụ cao như Hác Chi Lễ, vấn đề là muốn tra hay không?
Nhìn tập tài liệu liên quan tới Hác Chi Lễ, Vương Vân Long lắc đầu. Hác Chi Lễ này đúng là phát điên vì muốn lên chức rồi. Đắc tội ai cũng được, sao lại đắc tội Bí thư Vương. Hoa Thái Tường mặc dù sẽ làm Phó chủ tịch nhưng bây giờ còn chưa đảm nhiệm cơ mà.
Ngay khi Vương Vân Long đang suy nghĩ thì Hác Chi Lễ cũng vừa từ nhà Hoa Thái Tường đi ra. Có thể trực tiếp đến nhà Hoa Thái Tường làm tâm trạng Hác Chi Lễ rất vui vẻ. Y bây giờ thật lòng muốn dựa vào Hoa Thái Tường. Y biết chỉ cần Hoa Thái Tường không ngã thì sẽ không ai dám mạo hiểm động tới mình là quân tiên phong của Hoa Thái Tường. Có đôi khi tiên phong cũng không quá nguy hiểm. Chỉ cần để mọi người biết mình theo sát Hoa Thái Tường, thì dù là Vương Trạch Vinh cũng không dám làm gì mình.
Nghĩ đến việc mình làm, Hác Chi Lễ có chút đắc ý. Y đang suy nghĩ bây giờ đám Vương Trạch Vinh đang rất hận mình. Càng như vậy, mình càng là thân tín của Hoa Thái Tường.
Hác Chi Lễ cũng đã phân tích qua về suy nghĩ của Hoa Thái Tường. Hoa Thái Tường mặc dù cũng có lực lượng nhất định nhưng y càng hy vọng hợp nhất mấy lực lượng phân tán. Trong tay Lô Ninh Quốc có một phần lực lượng của Lão bí thư, Chu Thế Khánh cũng là người tốt để hợp tác. Ngô Tán Lâm bị Nam Dương từ bỏ liền đến làm phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân, y cũng có lực lượng. Tổng hợp các lực lượng này cũng đủ để cân bằng với Trịnh Ân Bảo. Điều này cũng là nguyên nhân mà Hoa Thái Tường mạo hiểm đắc tội đám người Hạng Nam mà nhằm vào Vương Trạch Vinh.
Có thể khiến Vương Trạch Vinh không vào được Bộ Chính trị hay không thì Hác Chi Lễ không quan tâm. Bây giờ y biết mục đích của mình đã đạt được. Có Hoa Thái Tường bảo vệ mình, Vương Trạch Vinh dù có nhiều quan hệ cũng không dám gây sự vào lúc này. Đợi khi Đại hội, đám người Hạng Nam lui, Vương Trạch Vinh sao có thể làm gì mình
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo