Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 1280: Cự thuyền đại biểu cho tận thế
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By xtamnguyenx --- 4vn.eu
NHỚ BẤM THANKS
Một vực ngoại thiên ma có chiến lực bán đế cấp bị Ngụy Tác giết chết, thần niệm cũng không thoát được.
Dù bọn Hàn Vi Vi lo cho gã hơn hết nhưng kinh ngạc này vẫn khiến họ rùng mình.
"Chát!"
Ngụy Tác giết xong vực ngoại thiên ma chiến lực bán đế cấp thì không dừng, chân rực lên huyền băng thần văn vào hư không, không biết diễn hóa thần tắc gì.
"Y đấu với nhiều đối thủ một lúc!"
Bọn Hàn Vi Vi kinh hãi nhìn thấy một nhánh bạch cốt liên hoa mọc ra trong hư không dưới chân gã, bạch sắc thần quang như thái sơ chi quang trực tiếp thấm vào thể nội gã nhưng bạch cốt liên hoa chỉ kịp mọc đài hoa là bị huyền băng thần văn của gã giữ lại, kết vô số băng lăng, khô héo ngay.
"Chát!"
Khe nứt hư không lại rung lên, tràn ra hư không phong bạo mà đế thiên cũng bị nghiền nát.
Hắc sắc thần quang cắt nát hư không.
"A!"
Bọn Hàn Vi Vi dù tê dại vì kinh ngạc cùng lại kinh hô.
Trong hình ảnh, uy năng bạch cốt cự thuyền diễn hóa giữ cứng hồng sắc đạo kiếm, Ngụy Tác lúc này không thể phát thêm uy năng, thoáng sau đã có kinh thiên cường giả của đối phương vượt hư không tới nơi!
"Chát!"
Một bàn chân cùng vô số cổ hắc sắc thần quang tòng từ khe nứt hư không thò ra, bàn chân là chiến y do xương đen hóa thành, rất giống Thích Già Lam, cũng là vực ngoại thiên ma có huyết mạch vương tộc. Nhân vật này tu vi hơn Thích Già Lam không biết bao nhiêu, chân bước ra là dấy lên vô số hắc sắc cự lãng đổ đi bốn phương tám hướng.
"Chát!"
Phân quang cảnh lại hiển hiện trước mặt Ngụy Tác, mắt gã bắn ra vô số băng hàn quang tinh, thấu nhập hư không.
Gã không chỉ đấu với vực ngoại thiên ma đang tiến vào mà còn đối kháng thần uy ở cấp khác.
"Chát!"
Phân quang cảnh hất tung hắc sắc cự lãng, hư không rung lên, vực ngoại thiên ma đặt một chân vào đã bước ra.
Là một vương giả cao lớn, cốt giáp như hắc sắc thần thiết, hắc sắc diễm quang khắp người ngưng thành hình lông vũ, vượt không biết bao nhiêu vạn dặm hư không.
Ngũ quan y thập phần anh vũ, đôi mắt một đen một trắng như hai thế giới đang chuyển đổi.
"Hừ!"
Vương giả cao lớn từ khe nứt hư không đi ra, dấy lên vô số hắc lãng chặn đứng phản lực, y há miệng rú vang khó tưởng tượng nổi, vô hình âm ba trực tiếp ngưng thành nữ ma bốn cánh trần trụi, va vào Ngụy Tác.
Quả là cảnh tượng khó tưởng tượng nổi.
Vương giả há miệng, hư không có ít nhất mấy vạn đầu hắc sắc tứ dực nữ ma ở trần từ bốn phương tám hướng lao vào đầu Ngụy Tác.
Ma âm quán não!
Là thiên phú của vực ngoại thiên ma được y diễn hóa thành uy năng khó tưởng tượng nổi.
"Vực ngoại thiên ma này gần đạt chuẩn đế..." Linh Lung Thiên nhợt nhạt mặt mày, óc Ngụy Tác nổi lên nhiều nốt như sắp bị vô số nữ ma chui ra.
"Vù!"
Ngụy Tác đưa tay vạch lên mi tâm.
Mi tâm gã như bị thủng, thần quang do màu đen và tím đan nhau bắn ra, đầu gã vẫn bình thường.
Gã lại bước tới, chỉ một bước là đến trước vực ngoại thiên ma vương giả cao gấp ba mình.
"Nhân tộc, ngươi mạnh lắm, nhưng mình ngươi không thể ngăn bước ngần ấy thiên vực vương bọn ta, quá ngu xuẩn, tự tìm cái chết." Giọng vực ngoại thiên ma vương giả vang trong thần thức tất cả.
"Vù!"
Hắc sắc thần kiếm đột nhiên từ hư không sau lưng Ngụy Tác đâm thấu ngực gã.
Vực ngoại thiên ma vương giả tựa hồ dự liệu trước, khóe môi hé nụ cười lạnh thì mắt bắn ra hắc bạch lưỡng sắc thần quang, khí tức kinh nhân diễn hóa.
Nhưng y tắt nụ cười lạnh vì Ngụy Tác không dừng, không quan tâm đến hắc sắc thần kiếm đâm xuyên gã, chát một tiếng, ấn lên đỉnh đầu y.
"Keng!"
Vực ngoại thiên ma vương tộc sững lại trên hư không, thể nội vang tiếng vô số tiên âm.
Hắc sắc thần giáp của y biến thành kim hoàng sắc, đoạn kim sắc thần hoàng bảy thước do thần quang ngưng thành từ thể nội xuyên ra.
Chỉ trong tích tắc, thể nội vực ngoại thiên ma vương tộc bắn ra cả vạn kim sắc thần hoàng, y như biến thành tổ ong.
Như thể vương tộc chuẩn đế cấp này ấn vô số ma nữ vào thể nội Ngụy Tác còn gã dùng vô số kim sắc thần hoàng trả đòn, khác nhau là gã chặn được đòn còn y thì không, ngũ quan cũng phun ra kim sắc thần hoàng.
Cả khi tay Ngụy Tác rời đầu y thì y vẫn đứng sững, kim sắc thần hoàng vô cùng vô tận vẫn tràn ra, nhuộm vàng hư không.
"À!"
Y hú lên kinh hãi nhưng không thoát được thần uy, thoáng sau sinh cơ đoạn tuyệt, thần niệm cũng không thoát được.
Lại một chuẩn đế cấp vực ngoại thiên ma bị Ngụy Tác diệt!
Chân mày Ngụy Tác ràn rạt sát cơ băng lãnh, gã tựa hồ hóa thành thần binh, khiến bọn Hàn Vi Vi cả kinh.
"Nhân tộc tu sĩ cuồng vọng, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận!"
Oành! Khí tức dấy lên, như muốn phá hủy cả vì sao, một vực ngoại thiên ma màu ô kim cầm cổ đồng sắc cổ mâu trực tiếp xuất hiện cạnh Ngụy Tác.
Cổ đồng sắc thần quang lóe lên, hư không quanh Ngụy Tác tan biến.
"Vù!"
Hư không dưới gã lại có bạch cốt liên hoa mọc ra.
"Keng!"
Cổ đồng sắc cổ mâu trực tiếp đâm vào Ngụy Tác, vô lượng thần quang bừng lên như muốn thổi gã thành tro.
"A!"
Bọn Hàn Vi Vi ré lên, liều mạng xông tới. Họ dù cùng chết cùng không muốn trơ mắt nhìn gã bị giết trước mặt.
Nhưng họ nhận ra đã bị thần uy cấm cố.
Tích tắc đó, họ hiểu ra, Ngụy trong lúc đấu với vực ngoại thiên ma thì hoàn diễn hóa cường uy bao lấy họ. Chả trách cường uy của đối phương không uy hiếp đến họ.
"Phù!"
Nhục thân Ngụy Tác không chống nổi cổ đồng sắc cổ mâu, nguyên khí hóa thành tro trước mũi mâu.
"Keng!"
Đại đạo thần âm vang lên, tay gã chụp lấy cổ đồng sắc cổ mâu, quanh đó nổ vàng nguyên khí, trút vào thể nội.
Nguyên khí trong thân thể hai vực ngoại thiên ma bị gã giết được cuốn lại, luyện hóa vào thể nội.
Cổ đồng sắc cổ mâu bị gã nắm cứng.
Mắt vực ngoại thiên ma cầm cổ mâu đầy kinh hãi và tỉnh ngộ.
Đấy là cái bẫy Ngụy Tác cố ý bày ra!
"Chát!" Y ném cổ mâu, cuống cuồng bỏ chạy nhưng mục quang Ngụy Tác chỉ lóe lên, kim sắc tỏa liệm và lôi hỏa vô cùng từ hư không xuyên qua y, giữ cứng trên không trung.
"Chát!"
Cổ đồng sắc cổ mâu và hắc sắc thần kiếm đâm xuyên Ngụy Tác bị gã nhổ ra, dù hút nguyên khí của hai vực ngoại thiên ma nhưng có vẻ nguyên khí này không hữu dụng lắm với gã. Thiên phú công pháp của Hoang tộc cùng thủ đoạn đế cấp diễn hóa của gã cũng không thể hút hết thế gian vạn vật, thân thể gã càng nhợt đi, như một khối bạch sắc lưu ly, nhưng gã không dừng, tay rực thần quang, cổ đồng sắc cổ mâu và hắc sắc thần kiếm bị gã ném vào hư không trước mặt.
Trong hình ảnh, trước một bạch cốt cự thuyền là một vạt hư không trực tiếp ảo diệt, một đạo cổ đồng sắc và hắc sắc quang trụ như thiên phạt giáng tới, xuyên qua con thuyền, tan thành vô số vực ngoại thiên ma.
"Ầm!"
Đúng lúc khe nứt hư không triệt để biến thành màu trắng nhợt.
Bạch sắc quang hoa lộ ra, là một bạch cốt thuyền đầu khổng lồ! Thân thuyền toàn là đầu vực ngoại thiên ma, tinh quang rực rỡ!
"A!"
Bọn Vu thần nữ ré lên hãi hùng.
Là bạch cốt cự thuyền!
Hóa ra các bạch cốt cự thuyền đã bắt đầu đến không vực này!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 1281: Đấu với đại đế
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By xtamnguyenx --- 4vn.eu
NHỚ BẤM THANKS
Hình ảnh trước mặt Ngụy Tác tan biến, hóa thành vô số thủy tinh lưu quang.
Bạch cốt cự thuyền từ tinh vực khác đến đã từ khe nứt hư không thò ta, đến không vực này, không cần dùng thuật pháp khóa chặt khí tức nữa.
"Ô..."
Bạch cốt cự thuyền chỉ thò đầu ra đã dấy lên hư không phong bạo, sánh với uy năng tiên khí, hư không sản sinh các loại màu sắc.
Đầu mỗi vực ngoại thiên ma trên thân thuyền đều phun ra tinh quang, tựa hồ thôi động bạch cốt cự thuyền tiến lên.
Mỗi vực ngoại thiên ma thở ra một hơi cũng giết được Thần huyền lưỡng trọng tam trọng đại năng, quả thật đáng sợ.
"Oành!"
Cơ hồ bạch cốt cự thuyền lộ ra là khí tức kinh nhân đổ vào Ngụy Tác. Lại vực ngoại thiên ma vương tộc toàn thân là hắc sắc thần giáp hiển hiện.
Toàn thân y như được ô hắc sắc tinh thạch tôi luyện thành, mỗi bước là chư thiên tinh thần như bị dấy lên, tinh quang từ bốn phương tám hướng quét qua, từng tòa bạch cốt cự sơn hiện lên giữa y và Ngụy Tác.
"Nhân tộc tu sĩ ngươi mạnh lắm nhưng sẽ hối hận vì xuất hiện tại đây... A! ..."
vương tộc nhân vật này vừa lên tiếng uy nhiếp Ngụy Tác thì đã kêu lên thê thảm.
"Oành!"
Y vừa lên tiếng, Ngụy Tác đã tới trước mặt tung quyền, mọi bạch cốt cự sơn bị đánh tan, quyền của Ngụy Tác hiển hóa bảy mươi hai tiên đồ, như bảy mươi hai thế giới quay tít.
Vực ngoại thiên ma vương tộc liều mạng giãy giụa, bắn ra dây xích thần quang, hắc tinh thần giáp cũng diễn hóa thành trường mâu đâm vào quyền của Ngụy Tác nhưng vẫn không ngăn được, thân thể y bị giữ cứng trên hư không. "Phù", toàn bộ hắc sắc trường mâu tan vỡ, y bị Ngụy Tác đánh nát xác.
Ban đầu y còn huênh hoang nhưng chưa nói dứt câu đã bị Ngụy Tác đánh nát xác!
Gã không dừng tay. "Chát!", như có cự chùy gõ lên thiên địa, ngọn quyền của gã đánh nát đối phương rồi giáng vào bạch cốt cự thuyền!
Bạch cốt cự thuyền đã đi được nửa thân, quyền của Ngụy Tác giáng xuống thì cả con thuyền dềnh lên dềnh xuống như cưỡi sóng rồi bị đẩy lùi lại, tan thành thi thể khắp trời.
"Đấy là đại đế chi uy?"
Ai nấy chấn kinh, lại một bán đế cấp vực ngoại thiên ma bị Ngụy Tác diệt, một bạch cốt cự thuyền bị gã đánh vỡ, hiện tại gã chỉ đế thiên tu vi, đại đế cảnh giới, nếu thật sự đạt tu vi đại đế thì còn kinh nhân đến đâu?
"Ầm!"
Đỉnh đầu gã hiện lên tam thập nhị tí ma ảnh và kim hoàng sắc cổ liên, vực ngoại thiên ma vương tộc bị gã giết và những vực ngoại thiên ma khác bị hút sạch nguyên khí.
"Công pháp của ngươi hút được cả nguyên khí của Thiên ma nhất tộc. Nhưng mình ngươi định giết hết bọn ta thì có khác nào coi Thiên ma nhất tộc không có ai!"
"Chát!"
Giọng nói già nua vang lên, kim hoàng sắc pháp luân ép xuống Ngụy Tác.
Ngụy Tác bắn ra mấy vạn viên quang tinh, hư không ngoài xa tắt ngóm vô số quang hoa, tựa hồ gánh bớt thương tổn cho gã, dù thế ngực gã còn không ít vết nứt như mạng nhện, sâu vào xương, vào ngũ tạng lục phủ.
Thân thể gã như lún nửa vào hư không, sau lưng hình thành vô số quang văn tan vỡ.
Kim sắc thân ảnh khổng lồ hiển hiện cùng khí tức hơn xa mọi vực ngoại thiên ma khiến nguyên khí quy tắc cả Phong Bạo đảo thay đổi dấy lên, như thể kim sắc thân ảnh mang theo một thiên địa hoàn chỉnh đến thay thế Phong Bạo đảo.
Vực ngoại thiên ma này cao ba trượng, xương màu vàng kim, được kim hoàng sắc quang hoàn quấn khắp người, là nhân vật đế cấp trên bạch cốt cự thuyền, diễn hóa thần tắc phá giải hồng sắc đạo kiếm!
Vực ngoại thiên ma đã có nhân vật đế cấp xuất hiện!
Ai cũng biết sinh tử chi chiến thật sự đã bắt đầu, vực ngoại thiên ma đại đế này thần thông thậm chí còn hơn Ngụy Tác, là tử địch đáng sợ của gã!
"Chát!"
Ngụy Tác lại hiển hóa Phân quang cảnh.
Kim hoàng sắc cốt nhận như lưỡi liềm rạch hư không, mang theo khe nứt không gian mới, bị Ngụy Tác hất bắn lại.
"Phù!"
Ngụy Tác lại hộc máu.
Vứt thương trên ngực gã chưa lành thì máu lại như từ thể nội chảy ra.
Nhưng tốc độ thi pháp của gã còn nhanh hơn vực ngoại thiên ma đại đế, sát cơ chưa từng có dấy lên, tóc gã tung bay như vô số điều ngân bạch sắc thiểm điện khắc vào hư không.
Mỗi sọi tóc như ngân bạch sắc thiểm điện khắc đại trận tại hư không.
"Oành!"
Hư không sau lưng gã tan đi, sau lưng ngưng thành ba mươi hai cánh tay lấp lánh, nắm chặt quyền đầu, bảy mươi hai tiên đồ tại diễn hóa, nhất tề giáng ra!
Tiên đồ tựa hồ là do Thông Thiên đại đế đi qua bảy mươi thiên địa, có bảy mươi hai nguyên khí pháp tắc.
"Cách!"
Vực ngoại thiên ma xương vàng hiệnh ra kim hoàng sắc như ý bị đánh gãy, y lùi liền ba bước.
Trong ba bước, hai bạch cốt cự thuyền mới lộ một nửa khỏi khe nứt hư không bị thần uy phá hủy, nửa thân thuyền lộ ra còn tệ hơn, bị chấn thành bột.
"Vạn tượng câu diệt!"
Vực ngoại thiên ma đại đế kinh nộ dị thường, há miệng phun ra một dải vũ trụ.
Mọi thần quang, uy năng trong tích tắc đó tan thành vô hình, trong mấy vạn dặm im lìm.
Thân thể Ngụy Tác đột nhiên cò từng đóa bạch cốt hoa cỡ móng tay mọc lên, mỗi đóa đều chứa tịch diệt chi lực, hút khí huyết cùng chân nguyên của gã ra.
"Ngụy Tác!"
Bọn Hàn Vi Vi lại xông tới, vẫn bị thần uy kéo lại, như bị phong ấn trong các thế giới khác nhau.
Thân thể Ngụy Tác trắng rợn người, tạo cảm giác như sắp tan rã.
"Đừng hoảng, gian thương đáng chết xưa nay chưa từng chịu lỗ vốn, nếu y biết chết tất sẽ chạy trốn." Linh Lung Thiên cất tiếng khiến bọn Hàn Vi Vi vốn sắp phát cuồng vì trơ mắt nhìn gã liều mạng đã hơi bình tĩnh lại, có điều móng tay nó cũng găm sâu vào gan bàn tay, thật ra cũng hoảng sợ.
Cây này chỉ có tác dụng an ủi, cảnh giới như bọn Hàn Vi Vi chắc chắn hiểu đế cấp đối kháng, sinh tử chỉ trong tích tắc, có ai dám chắc kịp thu lại.
"Chém!"
Ngụy Tác gào lên đạo âm lẫm liệt, vung tay, kiếm quang khiến không ai mở mắt được quét qua. Mọi đóa bạch cốt hoa đều bị kiếm quang cắt đứt, dính theo.
"Chát!" Kiếm quang chém tới, vực ngoại thiên ma đại đế tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ gã mạnh đến thế, y không áp chế nổi kiếm quang.
"Keng!"
Vực ngoại thiên ma đại đế bị cắt đứt mọi thần quang và thiên địa, đạo kiếm quang chém đứt nửa người y, vô số kim hoàng sắc huyết dịch rải khắp hư không.
Đấy là tuyệt cường thần vực đối quyết, trong tích tắc điện quang hỏa thạch thì Ngụy Tác chiếm ưu thế!
"A!"
Vực ngoại thiên ma đại đế gầm lên động trời, xưa nay chưa bao giờ y bị trọng thương đến thế, miệng phun ra vô số đạo kim hoàng sắc thần quang, nửa thân thể hóa thành vì sao vàng giáng vào Ngụy Tác.
"Chát!"
Phân quang cảnh lại chặn đòn của y, đỉnh đầu y lại hiện lên cự ma hư ảnh và cổ liên hư ảnh, hút được không ít nguyên khí từ vì sao vàng.
"Vù!"
Gã cong tay chụp, một đóa bạch cốt liên hoa chưa mọc xong trong hư không bị kéo ra.
"A!"
Một chiếc bạch cốt cự thuyền vừa từ hư không xuyên ra, một vực ngoại thiên ma liên rú lên thê thảm, tan xác.
Ít nhất cũng là nhân vật bán đế cấp, bị Ngụy Tác giết tại trận!
"Đi!"
Giết vực ngoại thiên đó xong, Ngụy Tác tỏ vẻ bị bắt buộc, quang hoa lóe lên, đến cạnh bọn Hàn Vi Vi.
Gã đủ sức ngăn một vực ngoại thiên ma đại đế, nhưng số lượng vực ngoại thiên ma quá đông.
"Xoạt..." Lúc Ngụy Tác về cạnh bọn Hàn Vi Vi, cả hư không biến thành hắc sắc, vô số hắc sắc quang trụ hình thành thủy triều rung lên.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 1282: Phù đồ cuối cùng
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By xtamnguyenx --- 4vn.eu
NHỚ BẤM THANKS
Trước mắt bọn Hàn Vi Vi là một màn đen, như xuyên qua dòng hắc sắc thời không, bên tai không ngừng có đạo âm lưu chuyển, khí tức khiến tất cả rùng mình lưu chuyển, Ngụy Tác còn đang giao đấu với cường giả của vực ngoại thiên ma mà họ không biết tới.
"Ngụy Tác!"
"Phu quân!"
Lúc màu đen tan hết, chúng nhân đều rú lên, họ đã quay về đỉnh núi trong Hoang tộc Phù đồ, trước mặt là hắc sắc thần quang trụ lên tận trời cao, ngực Ngụy Tác còn bị một cây ngân bạch sắc cốt mâu xuyên qua, cây mâu cỡ miệng bát, dài hơn mười trượng, quả thật khiến bọn Hàn Vi Vi hồn phi phách tán.
"Đừng vội, chưa chết được đâu!"
Ngụy Tác cực kỳ lãnh tĩnh, vung tay rải lam sắc thần quang ra, bắn vào ngọn núi bên dưới.
"Oành!"
Hắc sắc thần quang trụ tan rã, trong ngọn núi rực lên tử đồng sắc quang lưu.
"Đấy là tinh hạch phát nổ! Y dẫn động tinh hạch duy trì Phù đồ vận chuyển!"
Bọn Linh Lung Thiên đều hiểu ra.
Tích tắc đó, có cảm giác tử đồng sắc quang thổi tan hắc sắc thần quang trụ, trong quang trụ ràn rạt tinh thần chân từ và tinh thần chi lực, hoàn toàn như một tinh cầu nổ tung.
"A!"
Bọn Hàn Vi Vi sắp phát cuồng, rợn tóc gáy.
Tử đồng sắc quang lưu do tinh hạch nổ tung mà thành, trút xuống như mưa, thi thể vô số vực ngoại thiên ma tan tành, không ít thi hài có khí tức đáng sợ, hơn xa chân tiên.
Vực ngoại thiên ma đã truy kích tới nhưng hư không thông đạo bị Ngụy Tác phong bế, dùng lực tinh hạch tự nổ cuồng bạo trả đòn.
"Oành!"
Ngụy Tác lại xuất hiện tam thập nhị tí thiên ma và cổ liên hư ảnh trên đầu, hút hết nguyên khí vực có lợi từ thi thể vực ngoại thiên ma vào thể nội, đồng thời vỗ mạnh vào ngân bạch sắc cốt mâu xuyên ngực, ngọn mâu tan như dầu nóng, mỗi giọt tan thành vạn dải ngân bạch sắc thần văn.
"Đi mau, Phù đồ này sắp sập, mau đến pháp trận đó. Đưa ta đi một lúc, để ta liệu thương."
Không dừng lại, trong óc tất cả xuất hiện rõ ràng đường lối dẫn đến một nơi trong Phù đồ, đồng thời, Ngụy Tác xếp bằng trên hư không, giọng nói vang trong óc tất cả, bên dưới hóa ra lục sắc quang hoa vô cùng vô tận bắn vào hư không.
Tinh thần nguyên khí từ hư không chi bị rút ra, như dòng nước lấp lánh tụ vào thể nội gã.
"Vù!" "Vù!" "Vù!" ...
Từng mảnh vỡ từ thân thể gã bay ra, có mảnh vỡ thần quang, có mảnh như xương trắng, có mảnh như thể nội khí huyết của gã bị uy năng cổ quái đíchxâm thực.
"Đi!"
Thấy thế, Hàn Vi Vi và Thủy Linh Nhi như muồn ngất đi nhưng vẫn nghiến răng, nhợt nhạt bám theo Ngụy Tác và Vu thần nữ. Ai cũng hiểu thương thế của gã kỳ thực nghiêm trọng hơn bế ngoài nhiều.
"Oành!"
"Oành!"
"Oành!"
Tất cả lao về phía ngọn núi khổng lồ thì Phù đồ bắt đầu chấn động trong hư không, rơi xuống.
"Chát!"
Cả toán lao đến trước bạch sắc linh quang quang tráo rồi tiến vào.
Lúc xuất hiện thì đã ở nơi khác trong Phù đồ, cảnh tượng y như Ngụy Tác truyền vào óc họ, là một sa mạc trơ trọi, sừng sững hồng sắc thạch sơn, như bị tinh thần chân hỏa thiêu đốt nên bề mặt toàn kết tinh, tinh thần nguyên khí không ngừng từ ngọn núi mấy trăm trượng toát ra.
"Ngụy Tác, sao rồi?"
Đến trước hồng sắc thạch sơn, Ngụy Tác vốn nhắm chặt mắt chợt mở ra, nguyên khí dao động phức tạp cực điểm cũng bình tĩnh lại, ai cũng lên tiếng hỏi.
"Miễn cưỡng khôi phục được nguyên khí, nhưng tới đây nếu không vào được tiên cảnh trong truyền thuyết thì tu vi không thể đề thăng, đối phương lại có quá nhiều nhân vật đáng sợ, trừ ba nhân vật đế cấp thì còn năm nhân vật chuẩn đế cấp." Ngụy Tác hít sâu một hơi, cầm tam giác thiết bài thủ. Gã vận lực, dưới thân mình vẫn có lục sắc thần quang bắn vào hư không hút tinh thần nguyên khí về thể nội.
"Hai nhân vật đế cấp?"
Tất cả cùng biến sắc, ban nãy trừ vực ngoại thiên ma đại đế xương vàng thì còn hai vực ngoại thiên ma đại đế nữa.
Một người đấu với ba vực ngoại thiên ma đại đế, còn không ít nhân vật chuẩn đế cấp, thế là khí phách gì?
"Đừng nghĩ là mỗ quá lợi hại, chúng đều bị hư không phong bạo hạn chế, giao chiến ban nãy chỉ vài tên có thể uy hiếp được mỗ, còn ra ngoài không vực mà ba đại đế liên thủ, chúng ta không thể thoát được." Ngụy Tác hiểu ý bọn Trưởng Tôn Tiểu Như nên cười khổ, "Mỗ cảm tri được lúc chúng đến thì cũng hiểu được phần nào thần niệm của chúng, vực ngoại thiên ma vốn là một tộc chuyên thiên di qua các tinh không, tiêu diệt mọi thiên địa, nô dịch sinh linh, chúng đến thiên địa của chúng ta để báo thù và tìm cổ vật xuyên việt hư không đã bị mất. Thời viễn cổ, chúng từ có tộc nhân hơn cấp đại đế đến tinh không này nhưng mất tích, khẳng định bị nhân vật kinh thiên khi đó tiêu diệt. Cáu, bảy vạn năm trước Linh Hoang đại chiến đến giai đoạn cuối, tới Thiên vực chiến trường đối quyết, xé thành khe nứt hư không thì một vài vực ngoại thiên ma ở trong hư không phong bạo tìm được thần thức tan vỡ của Linh tộc và Hoang tộc đại năng nên biết vị trí cụ thể của thiên địa này, và cả tiên cảnh!"
"Hóa ra Hoang tộc sau cùng cũng châm lửa đốt mình!" Bọn Cơ Nhã hít sâu một hơi, mục quang nhìn vào bản thể Hoang tộc đại năng và độc giác ma vật. Cả hai lúc này đều như ngủ sau nhưng tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh vẫn cực kỳ cung kính lơ lửng bên trên bản thể Hoang tộc đại năng.
"Thần niệm của chúng ta biết sẽ đồ sát hết sinh linh ở thiên địa của chúng ta. Với cảm tri của chúng, tu sĩ có trốn cũng không thoát, còn chúng ta tất là đối tượng tru sát đầu tiên, nên chúng ta phải liều với chúng." Ngụy Tác lại nhăn nhó, "Khe nứt hư không đó đã bị chúng đả thông, sẽ còn vực ngoại thiên ma lợi hại hơn đến."
"Còn vực ngoại thiên ma sẽ đến?" Ai nấy không nói thành lời.
"Cương nha muội, ngươi có biết thứ gì có thể là tiên cảnh chi thược không?" Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên, "Nếu chúng ta không thể phá giải bí mật tiên cảnh chi thược, tu vi không thể đề thăng thì không thể hay đổi mệnh vận thiên địa này bị diệt vong. Khoảng cách với không vực đó không đủ ngăn chân chúng bao lâu, với thần thông của ba đại đế sẽ nhanh chóng mở được thông đạo."
Linh Lung Thiên nhợt nhạt, giọng run lên, nó không sợ chết nhưng lúc này không chỉ liên quan đến tính mạng mình nó mà cả bọn Ngụy Tác, đến mệnh vận thiên địa nó sống. "Ta không biết," nó lắc đầu, vì chưa từng được biết đến bí mật về tiên cảnh chi thược.
"Hôi sắc thủ trạc của ngươi có bí mật về tiên cảnh chi thược không?" Ngụy Tác nhìn cái vòng của Linh Lung Thiên, "Nguyên khí pháp tắc và huyền diệu trong này, ta không ngộ được, hơn xa cảnh giới đại đế."
"Không rõ, chỉ biết là đại năng kiến lập Thiên khung cho tộc của ta, nhưng không nói gì đến tiên cảnh chi thược." Linh Lung Thiên lắc đầu.
"Chúng ta qua xem."
Ngụy Tác bảo, ai nấy hiểu ý, được thì tốt, không thì tất cả cùng chiến tử.
Tam giác thiết bài như cháy lên, khí tức quán thông thiên địa. Những ngọn núi đỏ trong tầm mắt nát ra, như hoa sen đỏ nở bừng, vô số tinh quang kỳ dị uốn cong trên hư không ngưng kết cùng bụi trên thiết bài, không trung sừng sững một huyền thiết sắc cổ môn.
"Chát!"
Trước mặt tất cả xuất hiện vô số lưu quang, Ngụy Tác cuốn tất cả vào huyền thiết sắc cổ môn.
Cổ môn phun ra vô số đái cuồng phòng với khí tức thương tang, Phù đồ sững lại giữa hư không rồi từng mảnh vỡ tan.
...
"Cái gì kia?"
Tại Vân Linh đại lục, tu sĩ tại các tụ tập điểm và vô số yêu thú trong man hoang hoang nguyên đều ngẩng nhìn trời.
Thinh không trút vẫn thạch cháy rực.
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 1283: Một chỉ tạo thành khe rãnh
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By xtamnguyenx --- 4vn.eu
NHỚ BẤM THANKS
"Đấy là Phù đồ của Hoang tộc?"
"Quả có liên quan đến bạch y đại sĩ sáng lập Thiên khung.”
Lúc lưu quang tắt hết, nhìn rõ cảnh tượng thì ai cũng chấn kinh, kích động khôn tả.
Trước mắt là thiên địa tối tăm yên lặng, thinh không có lam sắc quang hoa trôi nổi như mắt Hoang tộc. Từng làn gió hoang vu thương tang như từ viễn cổ thổi về, gào rít trên vùng đất vô biên này.
Trong hoang nguyên chỉ có khí tức hoang vu này thì trước mắt chúng nhân sừng sững một dải nhũ bạch sắc linh quang.
Linh quang không lớn, chỉ mấy trăm trượng nhưng khí tức không khác gì Thiên khung: thần bí, huyền ảo, mạnh mẽ nhưng từ bi, khiến ai nấy kính sợ như muốn quỳ lạy.
"Linh Lung Thiên..."
Bọn Hàn Vi Vi kinh hô thành tiếng, Linh Lung Thiên thật sự bái phục trước linh quang quang tráo, vai run lên, mắt đẫm lệ.
"Chuyện gì thế nhỉ?"
Ngụy Tác đến cạnh Linh Lung Thiên, trước mắt nó là một khối thạch bi tầm thường, làm bằng đá xám thông thường trong bản nguyên Phù đồ chế thành, khắc văn tự của Linh tộc, dấu vết tuế nguyệt xâm thực hiện rõ.
"Đấy là di huấn của tiền bối Ma hoàng long nhất tộc, để Ma hoàng long nhất tộc đời đời dùng sinh mệnh bảo vệ nơi này." Linh Lung Thiên mắt dẫm lệ, ánh xạ lam sắc tinh quang, rơi xuống đầm đìa.
"Nói vậy, năm xưa Linh Hoang song phương sau khi để tiên cảnh chi thược ở đây đã tụ tập lại, lập khế ước, cùng trấn thủ." Bọn Vu thần nữ đều hít sâu một hơi.
Trong tầm mắt còn không ít thạch bi như thế, có thể tưởng tượng Linh Hoang song phương khí xưa có bao nhiêu cường giả ở đây tuyên thệ dốc cả đời, thậm chí cả một tộc truyền thừa để bảo vệ nơi này, nhưng không ngờ sau cùng Hoang tộc dẫn phát đại chiến.
Mắt Ngụy Tác ánh lên vô số quang ti, nhìn nhũ bạch sắc linh quang, nhưng nguyên khí pháp tắc nào cũng không nhìn thấu bên trong.
"Chát!"
Ngụy Tác xòe tay, lòng tay tựa hồ có vô số thế giới tại hiển hóa, chạm vào nhũ bạch sắc linh quang.
Lập tức nhân ảnh gã tan biến, hóa thành quang tinh xa tắp, không rõ bị chấn văng đi bao xa.
"Không còn thời gian nữa."
Chưa ai kịp kinh hô, quang văn dấy lên trên hư không, Ngụy Tác đã đứng cạnh Linh Lung Thiên gật đầu: "Không có tiên cảnh chi thược, ta tuyệt đối không phá giải nổi thần cấm của bạch y đại sĩ, cảnh giới của ông ta, chúng ta không thể tưởng tượng nổi."
"Được."
Linh Lung Thiên đứng dậy, hiểu ý Ngụy Tác, đến nhũ bạch sắc linh quang quang tráo. Hôi sắc thủ trạc sáng lên thần quang dị thường, phảng phất nó đang đốt thiêu sinh mệnh cũng muốn thử xem nói này có đáng cho Ma hoàng long nhất tộc đời đời kiếp kiếp bảo vệ như lời di huấn hay không.
"Chát!"
Hôi sắc thần quang chói lòa chạm vào nhũ bạch sắc linh quang, ai nấy kinh hô vì nhũ bạch sắc linh quang quang tráo tựa hồ có cảm ứng, khẽ run lên.
"A!"
Nhưng chỉ một tích tắc sau, ai nấy hãi hùng kêu lên.
Linh Lung Thiên văng đi, hôi sắc thủ trạc hóa thành bụi, tan biến trước nhũ bạch sắc linh quang quang tráo.
"Hôi sắc thủ trạc cũng không phải tiên cảnh chi thược!" Hàn Vi Vi và bọn Cơ Nhã biết cái vòng từng phá khai Thiên khung uy năng phản ngược, cảm giác trước ngực trống rỗng.
Bí mật về tiên cảnh chi thược tan biến từ trường đại chiến sáu, bảy vạn năm trước, hiện tại Linh Lung Thiên không vào được thì trên đời còn ai lấy được tiên cảnh chi thược nữa.
Ngụy Tác lắc lư, tỏ vẻ thêm thảm chưa từng có.
"Chát!"
Nhưng gã vẫn đứng thẳng, thần quang chói lòa phát ra, ngưng thành từng hình ảnh.
Là man hoang hoang nguyên xanh biếc.
Trong man hoang hoang nguyên rơi rụng vô số vẫn thạch nhỏ cũng như căn phòng, lớn thì tựa ngọn núi, diễm hỏa rừng rực, cột khói ngút trời.
Có mấy nghìn đạo độn quang của tu sĩ thoạt ẩn thoạt hiện, tìm hiểu hoang nguyên.
"Là man hoang hoang nguyên Vân Linh đại lục!"
Ai nấy nhận ra man hoang hoang nguyên này là của Vân Linh đại lục ngoại mà họ quen thuộc, ở gần một tu sĩ tụ tập điểm nào đó. Man hoang hoang nguyên này gặp mưa sao băng khiến tất cả gần như bốc cháy, nguyên nhân do Hoang tộc Phù đồ rơi xuống.
Đột nhiên, tu sĩ độn quang dừng lại hết, nhưng tu sĩ nhìn rõ được trong hình ảnh đều kinh hãi nhìn lên không.
Thinh không cả man hoang hoang nguyên đột nhiên biến thành màu trắng nhợt.
"Vực ngoại thiên ma đã xuyên qua tinh không, đến Vân Linh đại lục!"
Bọn Hàn Vi Vi kinh hãi, trước đó Ngụy Tác nói là không còn thời gian thì biết đối phương không cần nhiều thời gian là đủ đả thông hư không thông đạo nhưng không ai ngờ vực ngoại thiên ma đến nhanh thế.
"Chát!"
Trong hình ảnh, đột nhiên kim hoàng sắc thần quang trút xuống.
Ít nhất mấy trăm tại tu sĩ hóa thành huyết vụ, hình thành huyết sắc trường long, bị hút đi.
"A..." Mọi tu sĩ hồn phi phách tán, nhưng thân thể đều bị uy áp cố định trên không, không thể động đậy.
"Oành!"
Một bạch cốt cự thuyền đến trước, lướt qua thinh không, nghiền nhiều tu sĩ thành huyết vụ, đầu các vực ngoại thiên ma tụ thành con thuyền hút mạnh, huyết vụ bị hút sạch.
Nguyên khí dao động hủy diệt từ bạch cốt cự thuyền phát ra, man hoang hoang nguyên của Vân Linh đại lục khô hết cây cối, hoang nguyên hóa thành hoang mạc.
"Ngụy đại ca, có cách gì cứu được họ không?"
Trưởng Tôn Tiểu Như run lên hỏi, Ngụy Tác là người nàng ta kính ngưỡng nhất, trong mắt nàng ta, gã không gì không làm được, nên trong lúc này mới hỏi gã.
"Mỗ đang tính toán."
Ngụy Tác nhìn tất cả với thần sắc phức tạp, mục quang thâm thúy vô vàn, tựa hồ muốn khắc ghi dáng hình tất cả.
"Vân Linh đại lục chỉ có kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế bị mỗ trọng thương tọa trấn, hai vực ngoại thiên ma đại đế và các nhân vật chuẩn đế cấp đang toàn lực truy tung chúng ta, tìm cách mở thông đạo tới đây. Nếu mỗ xuất thủ bây giờ tuy diệt được không ít vực ngoại thiên ma, nhưng sẽ bị hai kẻ đó nhận ra phương vị cụ thể, rồi nhanh chóng đến đây."
Ai nấy đều hiểu.
Quyết định của gã là đợi đến giây phút cuối cùng, có thể ở thêm với họ một chút.
"Động thủ." Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, gật đầu, "Ít nhất chúng ta cùng nhau cũng giết thêm được vực ngoại thiên ma, có lẽ sẽ khiến vực ngoại thiên ma nhất tộc suy lạc, ít tinh vực bị chúng chiếm cứ hơn."
"Động thủ." Âm Lệ Hoa nãy giờ không lên tiếng cũng nhẹ giọng bổ sung, "Được ở cùng phu quân kiếp này là đủ rồi."
"Được, mượn chân nguyên của tất cả, cùng mỗ đối địch!"
Ngụy Tác hít sâu một hơi, gật đầu, mỉm cười.
"Oành!"
Đỉnh đầu gã hiện lên tam thập nhị tí hư ảnh, cổ liên cũng hiển hiện, chao chát trên không.
Nguyên khí pháp tắc của Hoang tộc diễn hóa thành tam thập nhị tí hư ảnh ràn rạt ma khí, nhưng giờ chứa chan ý từ bi khiến tất cả kính nể.
"Chát!"
Trừ Linh Lung Thiên thì ai cũng thấy thể nội chân nguyên cạn hết, tuyệt đại bộ phận chảy vào thể nội Ngụy Tác.
Đồng thời, uy năng đặc biệt giữ họ lại, như cách tuyệt tại một thế giới khác.
"Oành!"
Ngụy Tác dâng tràn khí tức chưa từng có.
Tích tắc đó, thần quang của gã hình thành một thanh thần kiếm chẻ đôi thiên địa, đâm vào hư không.
Đoạn gã chỉ tay.
"Chát!"
Vô số tiểu thiên địa hiển hóa ở đầu ngón tay rồi biến mất.
...
Trong man hoang hoang nguyên Vân Linh đại lục, vô số tu sĩ đang kêu gào trong khi vô số vực ngoại thiên ma cười vang.
Không ai ngăn được tình cảnh diệt thế.
"Chát!"
Thinh không đột nhiên tách ra.
Một ngón tay thò xuống.
"Oành!"
Trong mười mấy vạn dặm xuất hiện một khe nứt sâu hoắm, hơn mười bạch cốt cự thuyền cười vang tan biến sau ngọn chỉ!
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 1284: Đây là thiên địa của bọn ta
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Sưu tầm By xtamnguyenx --- 4vn.eu
NHỚ BẤM THANKS
Khí tức như đại dương dâng lên trong vòng mười mấy vạn dặm.
Trước đó Ngụy Tác đọc được rằng cổ đại năng xuất chỉ là cường địch cách vạn dặm bị diệt, vốn cho là việc không thể tưởng tượng nổi, hiện tại gã cách hư không, một chỉ diệt hơn mười bạch cốt cự thuyền, để lại rãnh sâu cách mười mấy vạn dặm.
Thời gian ở man hoang hoang nguyên Vân Linh đại lục tựa hồ ngưng lại.
Mọi vực ngoại thiên ma không dám động đậy, cả kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế cũng kinh hoàng, tưởng thiên địa này có nhân vật lợi hại hơn xuất thế.
"Keng!"
Ngụy Tác song mục bắn ra lãnh điện.
"A!"
Đang ở man hoang hoang nguyên Vân Linh đại lục, không biết cách Hoang tộc bản nguyên Phù đồ bao nhiêu vạn dặm, kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế kêu lên thê thảm, mi tâm bị đánh thủng, máu màu vàng rực phun trào.
"Chát!" Ngụy Tác không dừng thi pháp, tay như đẩy cửa, ấn vào hư không. "Chát!" Vô tận hư không nổ vang, một vì sao bị đẩy lệch vị trí, kéo theo các loại uy năng, được gã dẫn đạo, như nước triều thủy đổ xuống Vân Linh đại lục.
"Oành!"
Cả chục quang nhân đột nhiên từ hư không đi ra, đều do tinh thần khiên dẫn lực và tinh thần xạ tuyến ngưng thành.
Trên tầng không man hoang hoang nguyên Vân Linh đại lục, trừ bạch cốt cự thuyền của kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế thì nhưng con thuyền còn lại đều bị quang nhân ép tan.
"Oành!"
Ngụy Tác cực kỳ ngưng trọng, tung đòn xong thì gã không động thủ tiếp với đại đế của đối phương còn đang phun máu mà sáng rực vô lượng thần quang, hóa xuất ba hỗn thiên luân bàn khổng lồ.
"Chúng sắp đến rồi." Diễn hóa ba hỗn thiên luân bàn khổng lồ, tất cả như chậm lại, yên tĩnh lại, Ngụy Tác nhìn bọn Cơ Nhã thật sâu, nói khẽ.
"A..." Trong man hoang hoang nguyên Vân Linh đại lục, kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế gào lên, hư không lóe sáng tiếp dẫn quang trụ. Mi tâm y còn tóe máu, hai tay vung lên, bạch cốt cự luân lại bay lên, vô số vực ngoại thiên ma ở ngoài phun tinh khí từ đâu ra, chảy vào tiếp dẫn quang trụ.
"Ngươi không diệt hết bạch cốt cự thuyền, cố ý để lại một chiếc là vì muốn dẫn vực ngoại thiên ma rời xa Vân Linh đại lục." Linh Lung Thiên hiểu ý, toàn thân mỗi lúc một băng lãnh.
Nó biết nếu gã giết được kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế thì sẽ diệt hết chúng tại Vân Linh đại lục.
Chỉ khi chưa có năng lực tuyệt đối diệt được thì gã mới dẫn vực ngoại thiên ma đến đây.
Đấu với một vực ngoại thiên ma đại đế, trong thời gian ngắn còn không thể giết nổi thì đối diện tới ba vực ngoại thiên ma đại đế và mấy nhân vật chuẩn đế cấp liệu có cơ hội chăng?
"Oành!"
Linh Lung Thiên vừa có ý nghĩ đó thì khí tức đáng sợ đột nhiên lan khắp Hoang tộc bản nguyên Phù đồ, khí tức từ hư không khuếch tán ra như xuyên cổ kim vị lai, quét sạch chư thiên tinh thần.
Một nhân vật đế cấp tóc đen trong các vực ngoại thiên ma cùng uy áp ngút trời bước ra.
Hắc phát vực ngoại thiên ma trông rất trẻ trung tuấn mỹ, chỉ hai mươi mấy tuổi, hắc sắc thần quang ngưng thành một đóa hắc liên, không khác nào nhân tộc đại đế, không có vẻ gì là vực ngoại thiên ma.
"Chát!"
Vừa hiện ra, quanh Ngụy Tác lại xuất hiện cả nghìn hắc sắc thủ tí cầm tinh thạch vũ khí khác nhau, xé hư không bổ tới.
"Oành!"
Sau lưng Ngụy Tác đột nhiên lóe lên vô số thần quang, ngưng thành ba mươi sáu cánh tay, lòng tay hiện rõ tiên đồ.
Nhưng uy năng tiên đồ không ứng phó nghìn cánh tay đen mà bắn vào hư không.
"Chát!"
Hư không liên tục bắn ra quang ảnh, là bạch cốt cự thuyền!
Bạch cốt cự thuyền này cổ hơn hẳn những chiếc khác, không rõ đi trong hư không bao nhiêu vạn năm, vực ngoại thiên ma trên thân thuyền cũng già hơn nhưng nguyên khí dao động càng kịch liệt!
Mũi bạch cốt cự thuyền có một bạch cốt vực ngoại thiên ma già cực độ, râu tóc trắng xóa.
Nguyên khí dao động của vực ngoại thiên ma thân già nua này cũng như kim cốt vực ngoại thiên ma, khiến thiên địa rung chuyển, cũng là nhân vật đế cấp.
"Phù!"
Bức vực ngoại thiên ma đại đế già nua và bạch cốt cự thuyền khỏi hư không, Ngụy Tác há miệng phun ra vòi máu, như thể phun hết khí huyết để hình thành huyết hồng sắc đạo kiếm.
"Keng!" Hư không vang lên vô số đạo âm, rản rạt sát ý khó tưởng tượng nổi và ý chí kinh nhân.
"Sao có thể thế được, thần thức của ngươi không bằng ta..." Hắc phát vực ngoại thiên ma tỏ vẻ không dám tin, cả nghìn hắc sắc thủ tí và toàn bộ tinh thạch vũ khí bị huyết hồng sắc đạo kiếm chém tan, bạch sắc xạ lưu từ mắt y không ngăn được đạo kiếm, trên cây kiến nở bừng vô số bạch cốt hoa vốn không mấy tác dụng, mỗi đóa là một tòa bạch cốt hoang sơn.
Nửa thân thể y bị huyết hồng sắc đạo kiếm chém thành tro, ném vào hư không.
"Ý niệm thậm chí siêu việt sinh tử, nhân vật sâu kiến như các ngươi sao có thể hiểu được quyết tâm bảo vệ thiên địa này và che chở cho thân nhân của bọn ta. Thần thức của ngươi hơn ta nhưng không thể chống nổi đạo kiếm." Ngụy Tác đáp lời hắc phát vực ngoại thiên ma đoạn diễn hóa thần tắc, vô số huyền băng sắc quang văn đâm vào hư không, quang gã bừng nở nghìn đóa bạch cốt liên hoa, nhưng chỉ mọc được đài hoa là tắt thần quang, khô héo đi.
Đấu với hai đại nhân vật đế cấp, Ngụy Tác ngoài ra còn đâu với các bán đế cấp và chuẩn đế cấp vực ngoại thiên ma khác.
Trong Hỗn nguyên định thiên lĩnh vực, gã đấu với ngần ấy mà không hạ phong.
"Gừ!"
Nhưng cùng lúc, kim sắc sa mạc từ trước mặt gã dấy lên.
Sức mạnh cùng tử khí kinh nhân khiến Hoang tộc bản nguyên Phù đồ nhưng chóng đoạn tuyệt sinh khí.
Vực ngoại thiên ma đại đế trán còn phun kim hoàng sắc tiên huyết, cầm cổ mâu gầm lên lao tới đâm xuyên Ngụy Tác hất đi.
Ai nấy tuyệt vọng, Ngụy Tác đối diện hai vực ngoại thiên ma đại đế thì còn đấu nổi nhưng với va thì gã không phải đối thủ.
Hắc phát vực ngoại thiên ma mọc ra nửa thân thể, chỉ là nguyên khí dao động giảm hẳn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngụy Tác là ví dụ rõ nhất, một nhân vật đế cấp mạnh nhất không phải là chân nguyên mà là cảm ngộ đối với nguyên khí pháp tắc. Ba vực ngoại thiên ma đại đế cũng tới là cục diện tuyệt vọng với gã.
"Vù!"
Ngay khi gã bị hất đi thì một nhánh cây xương bảy màu đột nhiên mọc trên đầu gã, bảy cành quật xuống.
"A!"
Bọn Hàn Vi Vi cơ hồ nhảy lên, như bị gióng xương quất trúng.
Thân thể Ngụy Tác gần như hóa thành tro.
"Bất hủ!"
Cùng lúc, thể nội Ngụy Tác hiện lên một mảnh gỗ, chấn động khí tức vạn cổ bất hủ, thân thể gã cũng có khí tức tương tự. Cốt thụ bảy màu bị gã chấn bay.
"Muốn xâm diệt thế giới này thì phải xem các ngươi còn sống được bao nhiêu."
"Chết đi!"
Đồng thời, Ngụy Tác lên tiếng, như thần chi phán quyết.
"A!"
Kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế cầm kim hoàng sắc cổ mâu, vừa hất văng Ngụy Tác đột nhiên kêu vang hãi hùng.
Uy năng kinh nhân giữ cứng y lại.
"Chát!" "Chát!" "Chát!"
Tích tắc đó, hư không quanh Ngụy Tác và kim cốt vực ngoại thiên ma có vô số thần tắc của bọn Hàn Vi Vi giao phong, hai vực ngoại thiên ma đại đế khác cố ngăn gã giáng đòn vào kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế nhưng gã diễn hóa cường uy khác ngăn cản họ.
Không ai ngăn được.
Lam sắc tinh hạch bốc cháy, cùng vô số thần quang trước mặt Ngụy Tác kết hợp thành lam sắc hồng lưu, xung kích vào kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế đang kinh hãi cực độ.
Kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế triệt để hóa thành tro bụi tan biến vào thinh không.
Một đại đế bị Ngụy Tác diệt!
"Ầm!"
Hoang tộc bản nguyên Phù đồ kịch liệt chấn động, rơi xuống.
Ngụy Tác không hề đổi sắc, liếc hai vực ngoại thiên ma đại đế kia và một bạch cốt cự thuyền mới thò ra, giọng nói lẫm liệt như đao: "Đừng quên thiên địa này là của bọn ta."
Nhớ thank nhé!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius