Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1281: Giành lại thứ nhất!
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Tất cả mọi người đều nhìn rất rõ, dao ngọc từ trên giấy vạch qua không có dừng lại.
Màn hình lớn tập trung vào tay Tống Lão, mấy trang giấy khẽ cắt ra, nơi bị rạch rõ ràng rất tự nhiên, hiệu quả cắt giấy của dao ngọc này không ngờ còn tốt hơn dao cắt giấy bình thường.
-Ngô Côn Đao , đây là Ngô Côn Đao chất ngọc!
Trong ghế khán giả có người hô lên tiếng, đây cũng là đầu tiên hô phá thân phận Ngô Côn Đao của đại sư chạm ngọc kia.
Người bên cạnh anh ta đều nhìn cẩn thận vào màn hình lớn, sau khi bị người khác nhắc nhở, bọn họ cũng phát hiện, dao chất ngọc vừa nhỏ vừa dài trên màn hình lớn thật sự rất giống Ngô Côn Đao .
Khác nhau chính là, Ngô Côn Đao thật sự có giá kẹp dao chất gỗ, Ngô Côn Đao chất ngọc không có, chỉ tồn tại như lưỡi dao.
-Ngô Côn Đao chất ngọc, Lý tiên sinh khắc là Ngô Côn Đao, cậu ta lấy đặc điểm lớn nhất của Ngô Côn Đao làm ra!
Ánh mắt Chu Diệp có chút dại đi, khẽ nói thì thầm.
Anh ta cũng nhận ra nguyên hình của lưỡi dao chất ngọc này, quả thực là Ngô Côn Đao, một đặc điểm lớn nhất của Ngô Côn Đao chính là sắc bén. Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn không biết Lý Dương như thế nào vẽ Ngô Côn Đao thật sự thành lưỡi dao thật sự, còn sắc bén.
Đây cũng vượt qua kiến thức của anh ta.
Thời cổ có kiếm ngọc, đao ngọc, nhưng các vật này tất cả đều là vật trang sức, hàng xa xỉ, là hình ảnh tượng trưng, không có ai cầm một kiếm ngọc đấu với người khác.
Từ cổ đến nay, cũng không có kiếm ngọc, dao ngọc có thể sát thương người, nhiều nhất dao ngọc có thể làm thương người, nhưng đó là chích chứ không phải cắt.
Văn hoá hang động xa xưa từng khai quật ba dao ngọc, có độ sắc bén nhất định, có thể cắt được vật đơn giản, nhưng tuyệt đối sẽ không sắc bén so với dao thật sự, cũng rất khó làm thương người khác.
Hiện này thấy dao nhỏ của Lý Dương, đừng nói là thương người khác, giết người đều có khả năng.
Đây chính là dao thực sự, tuyệt đối có thể là dao đủ cắt thương người.
-Hiện nay còn có người có nghi vấn về thứ tự của tác phẩm này không?
Tề lão đứng trước xe đẩy, chầm chậm nói một câu, trên mặt ông cũng cảm thán.
Thanh dao ngọc này vừa bắt đầu đến hiện nay lúc trước mặt ban giám khảo bọn họ có trên một nửa bình xét đều là phiếu loại. Tuy nói Lý Dương dùng vải quấn đơn giản lại, không như lúc vừa chạm khắc khó coi như vậy, nhưng so sánh với các cái khác có chênh lệch rất lớn.
Vẫn là Trần Vô Cực và Tống lão kiên trì xem lại vài lần, là bọn họ phát hiện bí mật của thanh dao này.
Một dao ngọc còn sắc hơn dao cắt giấy bình thường, lúc ây khiến các giám khảo sửng sốt. chính là các giám khảo này cũng chưa từng thấy ngọc khí như vậy.
Đừng nói thấy rồi, nghe đều chưa nghe qua. Các giám khảo này cũng không biết Lý Dương rốt cuộc như thế nào làm được.
Một điểm bọn họ có thể khẳng định, Lý Dương sáng tạo ra thủ pháp chạm ngọc tiền nhân chưa từng phát hiện, phương pháp này có thể coi ngọc khi thực dụng hoá., làm cho dao ngọc, kiếm ngọc thực sự có uy lực.
Chỉ điểm này đủ để dao ngọc không bình thường của Lý Dương trở thành thứ nhất hôm nay.
Thấy không ai nghi ngờ, lúc này Tề lão mới chầm chậm đi về chiếc xe thứ ba, tiếp theo giới thiệu cưa ngọc Chu Diệp làm ra, Tề lão giới thiệu rất tỉ mỉ, đáng tiếc người chăm chú nghe hoàn toàn không nhiều.
Rất nhiều người còn đang đắm chìm trong rung động vừa nãy, còn có vài người, đang đoán dao ngọc của Lý Dương rốt cuộc sắc bén như thế nào.
Có vài người thậm chí nói, dao ngọc của Lý Dương không những có thể cắt giấy còn có thể cắt thịt, hoặc cắt các vật có độ cứng. Thấy dao ngọc từ trên giấy rạch vết tích có thể thấy. Lưỡi dao chất ngọc nhỏ bé này thật sự sắc bén.
-Lý tiên sinh, ông , ông như thế nào là được vậy?
Chu Diệp đầu tiên quay đầu, đem vấn đề trong lòng hỏi ra, các đại sư chạm ngọc khác cũng lần lượt quay đầu lại, Tề Hải Dương lộ ra một tia gượng cười.
Lúc này Tề lão đang nói tác phẩm của anh ta, đáng tiếc là đã không có ai quan tâm.
Mọi người đều bị lưỡi dao nhỏ bé của Lý Dương thu hút rồi.
Lý Dương khẽ cười, nói:
-Muốn ngọc khí sắc bén, điểm khó nhất chính là độ nhọn trên đỉnh sắc. chỉ cần giải quyết được vấn đề này có thể làm ra được vật như vậy!
-Thì ra là thế, ta hiểu rồi!
Chu Diệp gật đầu, trong mắt mang theo chút thất vọng.
Câu trả lời của Lý Dương bọn họ đều biết, ngọc khi không như sắt khí có độ cứng rất mạnh, độ cứng không đủ dễ bị gãy, giống như một mảnh sắt bị rơi ở trên đất sẽ không sao, một ngọc khi rơi xuống có thể sẽ vỡ.
Ngọc làm dao cụ, trên mặt không giải quyết được vấn đề này. Từ trước đến nay kiếm ngọc, dao ngọc đều không có tính thực dụng, chỉ là vật thưởng thức.
Chu Diệp muốn hổi, chính là Lý Dương giải quyết vấn đề này như thế nào, đáng tiếc Lý Dương không nói, anh ta cũng không tiếp tục truy hỏi.
Các đại sư khác cũng đều có chút thất vọng, nhưng ai cũng không nói gì.
Lý Dương có thể làm được, đó là việc của Lý Dương. Khả năng này trước đây đều là tay nghề độc môn bí mật không truyền ra ngoài, không nói ra cũng là bình thường.
Đây giống như các món ăn vặt nổi tiếng của các tiệm lâu đời, đều có phương pháp phối hợp riêng của mình, ai cũng sẽ không công bố phương pháp phối hợp riêng của mình ra, càng không nói là nói với người cùng ngành.
-Lý tiên sinh, bội phục!
Tề Hải Dương giơ giơ ngón tay cái, Lý Dương không nói ra hắn làm được như thế nào, Tề Hải Dương hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, đổi lại là anh ta, cũng sẽ không công bố phương pháp bí mật cho người khác biết.
-Lý tiên sinh, phương pháp này sẽ không phải do cậu sáng tạo ra chứ?
Chu Diệp lại nói theo một câu, Lý Dương khẽ gật đầu, đối với điều này không thể phủ nhận, đây quả thực là hắn tự sáng tạo ra, còn là phương pháp sáng tạo ra hôm nay.
Lý Dương vừa mới gật đầu, các đại sư khác nhìn hắn đều thảy đổi khác hẳn, mắt của rất nhiều người còn rất kỳ quái.
Ngay từ đầu, các đại sư chạm ngọc còn cho rằng phương pháp này của Lý Dương là học được từ Trần Vô Cực. Trần Vô Cực dù sao cũng là tông sư chạm ngọc, có một bí mật riêng không tính là gì.
Nhưng nếu chính Lý Dương sáng tạo ra, vậy ý nghĩa hoàn toàn khác.
Bọn họ đều là đại sư chạm ngọc, vô cùng hiểu rõ trong chạm ngọc sáng tạo ra phương pháp mới khó khăn gian nan bao nhiêu, cho dù bọn bọ các đại sư chạm ngọc này thậm chí đại sư đứng đầu cũng không mấy phương pháp chạm ngọc nào tự sáng tạo ra.
Lý Dương trẻ như vậy, thời gian tiếp xúc chạm ngọc ngắn như vậy, làm ra được việc bọn họ không dám tưởng tượng. Ai cũng không biết sau này thành tựu của Lý Dương sẽ như thế nào.
-Lý tiên sinh, cậu thật sự khiến cho chúng tôi rất bất ngờ!
Hành Khải trùng điệp cảm thán một câu, hiện nay anh ta phát hiện ngày càng không thấu Lý Dương, đối với Lý Dương ngày càng hiếu kì.
Nghiêm túc mà nói, lưỡi dao này của Lý Dương từ chạm ngọc mà nói hoàn toàn không có gì thần kỳ, dao ngọc như vậy thậm chí ở hiện trường rất nhiều các đại sư chạm ngọc đều có thể dễ dàng làm ra được.
Nhưng có thể như Lý Dương làm ra được sắc bén như vậy, một người cũng không có ai.
Chính là sắc bén độc đáo này mới khiến Lý Dương trở thành đứng đầu ngày hôm nay, Hành Khải tự nhận, thật sự so với tác phẩm của anh ta cũng không so được với Lý Dương, tác phẩm của cậu ta tốt đều là tay nghề được kế thừa của tổ tiên, không như Lý Dương đã bắt đầu tự sáng tạo.
Còn là sáng tạo ra phương pháp người khác đều không tưởng được, cũng không thể làm ra được. Điều này càng khó có được.
-Hành đại sư nói rất đúng, Lý Dương cậu rất khiến chúng tôi bất ngờ, tôi rất hiếu kì, cậu còn có bao nhiêu bí mật nữa?
Hoàng Hạo chua xót nói một câu, Tề lão hiện nay đang giới thiệu tác phẩm của anh ta, đáng tiếc ngay cả chính anh ta đều không có tâm trạng nghe.
Bắt đầu từ bây giờ, Hoàng Hạo đã coi Lý Dương vào đối thủ cạnh tranh lớn nhất, suy nghĩ giống anh ta còn có Tề Hải Dương. Uy hiếp của Hành Khải và Chu Diệp cũng rất lớn.
Hành Khải và Chu Diệp chạm ngọc lần này đã thể hiện thực lực của bọn họ, rất lợi hại. Nhưng bọn họ không phải không có hi vọng, Lý Dương giống như một đám sương khiến bọn họ hoàn toàn nhìn không thấu, ai cũng không biết Lý Dương còn có bao nhiêu bí mật nữa.
-Tôi làm gì có bí mật gì!
Lý Dương cười lắc đầu, tuy nhiên trong lòng đang cảm thán.
Hắn có bí mật. Còn có rất nhiều. Nhưng các bí mật này không thể nói ra.
Hôm nay có thể khiến dao ngọc sắc bén như thế, thật ra là một bất ngờ, sở dĩ có thể làm được vẫn là năng lực đặc biệt của hắn. Sau khi năng lực đặc biệt tiến hoá, quan sát đối với vật chất càng nhỏ hơn, bất kì một kết cấu phân tử nào trong chất ngọc Lý Dương đều có thể phân tích ra.
Chính là khả năng phân tích nhỏ bé nay, khiến Lý Dương nắm chác độ chạm khắc. khắc ra một dao ngọc sắc bén thực sự.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không nói tỉ mỉ.
Hắn sáng tạo ra một phương pháp mới, đáng tiếc phương pháp này chỉ có một mình hắn có thể sử dụng, tất nhiên không thể nói với người khác.
-Lý Dương, hôm qua cậu xếp thứ nhất, hôm nay vẫn thứ nhất, ngày mai cậu có thể lần nữa đoạt thứ nhất không?
La Thuỵ Hoa cười tiến lại, khẽ nói một câu, nói xong anh ta còn nhìn Hoàng Hạo một cái.
Lý Dương cười lắc lắc đầu:
-Tôi có thể đi vào chung kết đã rất may mắn rồi. Việc ngày mai tôi không nghĩ nhiều!
-Khiêm tốn quá cũng không tốt, cậu là đệ tử của Trần Vô Cực. Cậu nhất định có thể giành được thành tích tốt, làm vẻ vang cho Trần Lão, vẻ vang cho Yết Dương!
La Thuỵ Hoa cười to một tiếng, sắc mặt của Hoàng Hạo có chút khó coi.
Hoàng Hạo hiểu, La Thuỵ Hoa nói các điều này là cố ý chọc anh ta. Tuy nhiên, anh ta cũng thừa nhận, Lý Dương thật sực so khả năng cạnh tranh với bọn họ, thậm chí có khả năng cho tất cả bọn họ xuống dưới.
-Tôi sẽ cố gắng hết sức!
Lý Dương cười gật đầu.
-Hết sức là tốt rồi, cậu yên tâm, đại diện Yết Dương chúng tôi đều sẽ ủng hộ cậu, cổ vũ cho cậu!
La Thuỵ Hoa tiến lên vỗ vai Lý Dương, lại ngẩng đầu nhìn bọn người Tề Hải Dương một cái.
La Thuỵ Hoa nói những lời này là thành tâm, anh ta rất rõ, thi đấu đại sư chạm ngọc lần này anh ta căn bản không có cơ hội đoạt quán quân, cao thủ lần này thực quá nhiều, vượt ra ngoài tưởng tượng của anh ta.
Tề Hải Dương là đại sư đứng đầu, Chu Diệp cũng vậy, hiện nay có thể xác định Hành Khải và Hoàng Hạo cũng như thế cũng đến bước tiến này rồi, trông thấy bốn người bọn họ, trong lòng La Thuỵ Hoa có chút không yên.
Mười mấy năm rồi, từ Hồng Lão đầu tiên bắt đầu phong đao, đến khi bốn vị đại sư đứng đầu tất cả đều phong đao, giới chạm ngọc chưa xuất hiện đại sư đứng đầu, ai cũng không ngờ hiện nay bất thình lình xuất hiện bốn người.
Bốn đái sư đứng đầu, La Thuỵ Hoa không biết, chính anh ta lúc nào có thể đi đến bước này, có khả năng một hai năm, có khả năng mãi mãi cũng không làm được.
Điều này cũng khiến anh ta hoàn toàn đánh mất lòng tin.
Cũng may bọn họ còn có Lý Dương, La Thuỵ Hoa biết mình không hơn được người khác, nhưng Lý Dương có khả năng.
Anh ta cũng nhìn không thấu Lý Dương, thậm chí không biết trình độ thật sự của Lý Dương hiện nay, thanh dao ngọc này chạm khắc quá đơn giản, còn không đủ để thể hiện trình độ chạm khắc thật sự của Lý Dương.
Nhưng anh ta có một dự cảm, dự cảm Lý Dương lần này nhất định sẽ mang lại niềm vui bất ngờ cho bọn họ, cho nên mới nói như vậy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1282 – Tình hình thị trường gần đây
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Cuộc thi vẫn tiếp tục được diễn ra, Tề Lão đánh giá xong trực tiếp thăng cấp cho mười tác phẩm, còn lại mười lăm tác phẩm đang chờ thăng cấp cũng đã được mang ra, chúng sẽ do hai giám khảo khác đánh giá đơn giản, sau đó khán giả sẽ lựa chọn.
Khán giả sẽ chọn ra năm tác phẩm được thăng cấp trong số mười lăm tác phẩm đó.
Cuộc thi đại sư xủa Yết Dương lần này đúng là được lợi thế, năm tác phẩm mà tác giả bầu chọn có hai tác phẩm của họ, làm những đại sư tham gia khác đều thấy nuối tiếc.
Đây chính là ưu thế của sân nhà, bọn họ chỉ có thể hi vọng, cuộc thi đại sư sau này sẽ tổ chức ở địa phương họ, như vậy bọn họ có thể lợi dụng sự bình chọn của khán giả, để làm tăng lên số người lọt vòa vòng chung kết.
12h10 phút trưa, cuộc thi ngày thứ hai đã hoàn toàn kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu rời khán đài, ngày này cũng quyết định số người tham gia vào ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng của cuộc thi.
Từ 106 người lúc mới bắt đầu, sau cùng có mười lăm người được lọt vào vòng chung kết, có thể nói rằng tỉ lệ đào thải là rất cao, cuộc thi đại sư này cũng đã thực hiện được tông chỉ chọn những cái tốt nhất trong những cái tốt nhất.
Mười lăm người được thăng cấp lúc này đều cảm thấy rất căng thẳng, chất lượng của cuộc thi lần này vượt xa những cuộc thi trước đây, muốn có được thành tích là điều không dễ.
Cũng có thể nói, tất cả mọi người đều không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, không ai biết được quán quân sẽ là ai.
Những người bị đào thải rồi bây giờ cũng không thấy nản lòng nữa.
Bọn họ đã thấy được, cuộc thi lần này chắc chắn sẽ được tuyên dương, sẽ trở thành kinh điển trong giới điêu khắc ngọc.
Một lần xuất hiện bốn vị đại sư đỉnh cấp, và một thiên tài nhìn không ra trình độ như thế nào nữa, hoạt động như vậy hiếm mà gặp lại sau này, cho dù là có thì sức ảnh hưởng của nó cũng không thể vượt qua hoạt động lần này.
Không có một cuộc thi nào có thể cùng lúc xuất hiện bốn đại sư đỉnh cấp được.
Cuộc thi như thế này đối với nhiều người mà nói, có tham gia là tốt lắm rồi, cuộc thi chất lượng cao, có thể tham gia vốn dĩ là một vinh dự, vì vậy những người bị đào thải giờ cũng đã thấy thoải mái hơn, bọn họ không cần phải tham gia thi đấu nữa. Nhưng có thể thoải mái tận hưởng cuộc thi chung kết vào ngày mai.
-Trần Lão, chúc mừng ông!
Lúc ra về, mấy vị giám khảo khác cùng đến chúc mừng Trần Lão, trước mắt Yết Dương đã giành nhiều thắng lợi nhất trong cuộc thi lần này.
Mười lăm đại sư tham gia vòng chung kết, thì có bốn người đến từ Yết Dương, ngoài Lý Dương và La Thụy Hoa trực tiếp thăng cấp ra thì hai người còn lại là do khán giả bình chọn, đúng là rất may mắn.
Bốn người đã chiếm 1/4 rồi, Yết Dương chính là nơi có số người được thăng cấp nhiều nhất.
-Ha ha, mọi người cũng có kém gì đâu. Ngày mai để họ đem tất cả sức lực ra để giành được vị trí cao nhất!
Trần Vô Cực cười lớn, Yết Dương là đơn vị chủ nhà, lần này đúng là không làm mất mặt cái chức danh chủ nhà của mình, bốn người, bất kể là bằng con đường nào thì cũng đá mang về cho Yết Dương một niềm tự hào rất lớn.
Tông sư Trần Vô Cực, người dẫn đầu tinh thần Yết Dương, lần này cũng được rạng rỡ mặt mày.
Hồng Lão cười gật đầu,, ông chúc mừng Trần Vô Cực, nhưng trong lòng không hề có chút đố kỵ nào cả, lần này Tô Châu cũng đã thể hiện rất tốt, đã thể hiện được sự tôn nghiêm của ngành điêu khắc ngọc thành phố mình.
Ngoài Yết Dương ra, Tô Châu là nơi có nhiều đại sư thăng cấp nhất, Tô Châu có Hoàng Hạo, Chu Diệp, và một vị được khán giả bình chọn nữa, tất cả là ba người.
Con số này cũng đã cho thấy trình độ của Yết Dương và Tô Châu, trong mười lăm người được thăng cấp thì hai nơi này đã chiếm hơn một nữa. Có được kết quả này cũng là nhờ công lớn từ cuộc thi đại sư hai thành phố của họ.
Điều này cũng làm cho Hiệp hội ngọc thạch và những đại sư điêu khắc ngọc ở những nơi khác nảy sinh những cách nghĩ khác nhau.
Cuộc thi đại sư toàn quốc với quy mô lớn như vậy, muốn tổ chức mỗi năm một lần là rất khó, có thể là hai hoặc ba bốn năm mới tổ chức một lần, tuy nhiên những vùng lân cận của họ mỗi năm tổ chức một cuộc thi với quy mô nhỏ thì không thành vấn đề.
Tổ chức những cuộc thi đại sư nhỏ như vậy,có thể giúp hai nơi có sự giao lưu với nhau để cùng nhau tiến bộ, tin rằng, tổ chức thêm vài lần nữa thì có thể làm cho trình độ của hai địa phương được nâng lên đáng kể.
Cuộc thi kết thúc rồi, phóng viên nhà báo vội quay về viết bản thảo, còn khán giả thì tốp năm tốp ba vừa đi vừa bàn luận, họ còn đoán người thắng cuộc ngày mai là ai.
Trận chung kết là vòng thi hấp dẫn nhất, nó diễn ra trong cả một ngày, trong ngày đó đại sư sẽ phát huy hết năng lực của mình, mỗi người chuẩn bị một nguyên thạch riêng, dùng phương pháp sở trường của mình để cho ra những tác phẩm đẹp nhất.
Thứ mà được tự do phát huy như vậy là những thứ mang tính thưởng thức nhất.
Bất kể là người ta có am hiểu về điêu khắc hay không thì rất nhiều người đều mong đợi cuộc thi ngày mai, đây cũng là nhờ công của những ngày thi trước, chúng quá hấp dẫn, cho dù là những người không hiểu cũng có thể thưởng thức được.
-Anh Lý, có điện thoại!
Lý Dương vừa lên xe, Triệu Khuê liền mang điện thoại đến, lúc thi đấu, điện thoại và những thứ khác của Lý Dương đều do Triệu Khuê giữ.
-An Văn Quân!
Cầm điện thoại lên nhìn số gọi đến, hắn hơi ngạc nhiên.
Hắn và An Văn Quân đã mấy tháng không gặp rồi, Lý Dương cũng biết là An Văn Quân đã từng đến Bắc Kinh tìm hắn, nhưng lúc đó hắn bận việc của Viện Bảo Tàng nên không có thời gian để gặp.
Nghĩ một lúc, Lý Dương lại cười lắc đầu rồi nghe điện thoại.
Bây giờ hắn đang ở Yết Dương, Yết Dương cách Quảng Châu không xa, hơn nữa cuộc thi đại sư nay Báo Ngọc khí Bình Châu đã có đưa tin, An Thị chắc chắn là có biết đến chuyện này, nên An Văn Quân gọi điện cho mình cũng không có gì lạ.
-Bộ trưởng An, chào cô!
-Chúc mừng cố vấn Lý, hai ngày thi đều đứng đầu!
An Văn Quân cười nói, Lý Dương hơi ngạc nhiên, hắn chưa kịp nói gì thì bên kia đã lên tiếng:
-Cố vấn Lý, không biết là anh có thời gian không, tôi muốn mời ăn đi ăn cơm?
-Mời tôi ăn cơm, bây giờ cô đang ở Yết Dương sao?
Lý Dương lập tức có phản ứng, An Văn Quân chắc chắn đang ở đây, nếu không thì sẽ không biết được thành tích của hắn sớm như thế, mấy tờ báo ngọc khí kia giờ vẫn chưa kịp đăng tin đâu.
-Không sai, cố vấn Lý nhận lời mời đi!
An Văn Quân cười nói.
Lý Dương liền cười:
-Bộ trưởng An khách sáo rồi. Nếu mời thì phải để tôi mời, tôi cũng coi như là người Yết Dương, Bộ trưởng An, bây giờ cô đang ở đâu?
An Văn Quân không tranh giành ai mời khách với Lý Dương liền nói địa chỉ của mình, thực ra khoảng cách của cô với Lý Dương không hề xa, Lý Dương đang ở chỗ để xe, còn cô thì ở cổng sân vận động.
Đối với cô, gặp được Lý Dương mới là mục đích lớn nhất.
Một năm gần đây, đặc biệt là nữa năm trở lại đây, sự cạnh tranh trong thị trường ngọc khí càng lúc càng lớn, việc thu mua nguyên liệu thực sự đang gặp rất nhiều khó khăn.
Khu mạch khoáng Miến Điện đã càng ngày càng hiếm hàng, đại giao địch năm ngoái đã mua không ít hàng của năm gia tộc ở đây, gia tộc Thorton bây giờ nhờ có khu mạch khoáng lớn nên cũng dễ thở hơn.
Còn tướng quân Cuba và mấy người nữa tuy là chưa đến mức cạn kiệt nhưng tình hình mỗi lúc một khó khăn, An Văn Quân nghe nói bọn họ đã mời Phỉ Thúy Vương đến để đổ quặng, cũng không biết là có phải vì Phỉ Thúy Vương tuổi tác đã cao hoặc đã về vườn lâu rồi hay không mà hiệu quả đố quặng của ông không được tốt lắm.
Tuy là không có lỗ, nhưng số tiến kiếm được cũng không bao nhiêu, hoàn toàn không thể nuôi sống nổi mấy gia tộc họ.
Như vậy thì gia tộc Thornton với khu mạch khoáng lớn càng ngày càng có uy quyền hơn, đặc biệt là mấy tháng gần đây, những thương gia mua nguyên thạch trong nước hầu như đều liên lạc với gia tộc Thornton, trực tiếp mua nguyên thạch từ họ.
Châu báu An Thị cũng như vậy.
Mối quan hệ giữa gia tộc Thorton và An Thị hiện tại rất tốt, luôn nhận được sự ưu đãi khi mua hàng, tuy nhiên tăng nhiều mà thịt thì ít, gia tộc Thornton có muốn ưu đãi cũng không thể ưu đãi hết được, hơn nữa họ cũng không phải là không hạn chế cung cấp hàng, ngoài bán ra ngoài ra thì bọn họ cũng phải lưu kho nữa.
Vì vậy mà nửa năm trở lại đây, An Thị cũng đang đối mặt với vấn đề nguồn hàng mỗi ngày một khan hiếm, nên đang gấp rút tìm kiếm nhiều nguồn cung cấp hàng hơn.
Có càng nhiều nguyên liệu mới có thể kiếm được càng nhiều tiền. Bây giờ không có nguồn hàng, An Thị đành phải đứng nhìn tiền sắp đến tay mà rời đi, lúc này những người cấp cao mới hiểu được tầm quan trọng của Lý Dương.
Tiếc là khi hiểu ra thì đã hơi muộn, lúc này muốn mượn sức Lý Dương còn khó hớn trước rất nhiều.
An Văn Quân hiểu những điều này, nhưng cô chưa từng từ bỏ, chỉ cần có cơ hội là cô đều cố gắng, đây mới chính là nguyên nhân cô mời Lý Dương ăn cơm sau khi cuộc thi kết thúc.
Cống sân vận động cách bãi đổ xe không xa, vài phút sau, Lý Dương đã nhìn thấy An Văn Quân và Trương Ưng đang đứng đợi ở bên đường.
-Bộ trưởng An, giám đốc Trương!
Lý Dương kéo cửa kính xuống vẫy tay chào họ, mặt tươi cười rạng rỡ.
Hắn không ngờ Trương Ưng cũng ở đây, nhìn thấy Trương Ưng hắn lại nhớ lại lúc hắn còn làm việc ở Châu báu An Thị, lúc đó Lý Dương vô cùng coi trọng công việc hiện tại của hắn.
Hắn lúc đó cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ có ngày hôm nay.
An Văn Quân, Trương Ưng bước lên xe, Triệu Khuê trực tiếp lái xe rời đi, cống sân vận động lúc này có rất nhiều học sinh, nếu để chúng nhìn thấy Lý Dương e rằng khó mà đi được.
Những học sinh này là những fan cuồng nhiệt, lúc ở Ma Cao Lý Dương đã biết được điều đó.
-Bộ trưởng An, hai người đến Yết Dương khi nào vậy?
Lý Dương cười hỏi một câu, xe hắn đang đi lúc này là xe thương vụ của xưởng ngọc khí, mấy người bọn họ ngồi đều không thành vấn đề.
-Mới đến hôm nay, cố vấn Lý, anh đến Quảng Đông mà cũng không nói một tiếng, có nên phạt không đây?
An Văn Quân cười nói, Trương Ưng vội tiếp lời:
-Đúng vậy, cố vấn Lý đến Quảng Đông, mà cũng không nói một tiếng, chúng tôi nhờ đọc báo mới biết được đó!
-Ngại quá, lần này tôi đến hơi vội vàng, chỉ là đến để tham gia cuộc thi, tôi chịu phạt, lát nữa sẽ tự phạt ba ly!
Lý Dương vội xua tay, Trương Ưng lại cười nói một câu, hắn biết rõ tửu lượng Lý Dương như thế nào.
Triệu Khuê lái xe, chỉ một lúc sau xe đã đến khách sạn, lúc ở trên xe Lý Dương có gọi cho Trần Vô Cực nói là trưa nay sẽ không về nhà ăn cơm, đồng thời cũng gọi cho Mã Tuấn Đào nhờ hắn đặt phòng.
Cho đến hôm nay quan hệ giữa Mã Tuấn Đào và Trầm Chính Đức rất tốt, xưởng Ngọc khí của Lý Dương có thể nổi tiếng ở Yết Dương như vậy cũng là nhờ công lớn của Trầm Chính Đức, có nghiệp vụ gì Mã Tuấn Đào đều nghĩ đến Trầm Chính Đức trước tiên, khách sạn Yết Dương chính là khách sạn cố định của họ, nên việc đặt phòng rất dễ dàng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1283 – Tiếng phụ nữ khóc
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
-Ông Lý, chào mừng ông đã đến, sự hiện diện của ông là niềm vinh hạnh cho khách sạn nhỏ của chúng tôi!
Lý Dương vừa xuống xe, Trầm Chính Đức đã chạy ra đón, tên này sau khi nhận được điện thoại của Mã Tuấn Đào liền giữ lại phòng tốt nhất, lại còn tự mình ra đón Lý Dương nữa.
-Ông chủ Trầm, ông khách sáo rồi, khách sạn của ông mà nhỏ thì trên thế giới này không có khách sạn nào gọi là lớn nữa rồi!
Lý Dương cũng không ngờ Trầm Chính Đức lại đứng ở đây đợi hắn, còn lại khách sáo như vậy nữa, thực ra quan hệ giữa hắn và Trầm Chính Đức cũg bình thường thôi.
Tuy nhiên ông Trầm Chính Đức này rất biết cách làm người, sau khi ông đón Lý Dương vào xong liền dẫn hắn đến nhà ăn rồi ông không đi theo nữa, nói là sẽ đến chúc rượu rồi ông rồi đi.
Trầm Chính Đức là người không có thân thế gì, ông có thể trở thành người giàu nhất Yết Dương không phải là nhờ may mắn, it nhất tính cách hoạt bát của ông cũng làm cho người ta thấy thoải mái, Lý Dương càng ngày càng có ấn tượng tốt với ông.
-Ông ta là một nhà kinh doanh giỏi!
An Văn Quân cười nói với Lý Dương một câu, đây là lần đầu tiên cô gặp Trầm Chính Đức, tuy nhiên trước đây cô có nghe nói về cái tên này.
Người như vậy nếu là ở An Thị, rất phù hợp với chức vụ tổng giám đốc khách hàng, tiếc là người ta đã có sản nghiệp riêng của mình, tuy là không bằng An Thị nhưng cũng là người giàu nhất ở đây, không thể nào đến làm công cho An Thị được.
Lý Dương cười:
-Ông chủ Trầm rất tốt, bộ trưởng An, giám đốc Trương, lần này hai người đến không phải là để xem thi đấu chứ?
-Thứ nhất là đến xem cuộc thi, thứ hai là đê gặp cố vấn Lý, chúng ta đã lâu không gặp rồi, đại giao dịch Bình Châu lần này anh cũng không đến tham dự!
An Văn Quân bĩu môi tỏ vẻ trách móc.
-Xin lỗi, gần đây đúng là tôi bận quá!
Lý Dương vội xua tay.
Đại giao dịch Bình Châu đã qua hơn một tháng rồi. Số người tham gia lần này nhiều nhất từ trước đến nay, tiếc là chất lượng của nó không bằng với những lần trước.
Thứ nhất là vì nguồn cung hàng bên Miến Điện đã không còn nhiều như trước nữa, sản phẩm tinh xảo cũng rất ít, thứ hai là người giải thạch ở hiện trường không nhiều, không giống như lần Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường, giải được mấy khối Thủy Tinh Chủng liên tiếp, làm cho người xem vô cùng phấn khích.
Một vài người lớn tuổi thường xuyên tham gia đại giao dịch còn tiếc nuối vì không có Lý Dương tham gia. Tinh thần của đại giao dịch như giảm đi bớt một nửa.
-Cố vấn Lý, cuộc thi đại sư lần này đúng là đã giúp chúng tôi mở rộng tầm mắt, đúng là cao thủ như mây, anh bây giờ có phải là cũng đã trở thành đại sư đỉnh cấp giống như Hoàng đại sư không?
Trương Ưng hứng thú hỏi một câu, An Văn Quân liền nhìn sang Lý Dương.
Đại sư đỉnh cấp hoàn toàn không giống với những đại sư bình thường, đại sư đỉnh cấp tuy là chưa từng bị đứt đoạn, nhưng mỗi lần cũng chỉ có từng đó người.
Tác phẩm của họ đều là những tác phẩm vô giá, là một công ty châu báu đứng đầu như An Thị, cũng chỉ từng có quan hệ với Tống Lão, sau khi Chu Diệp trở về, An Thị có đến mời ông nhưng bị ông từ chối, cuối cùng đành thỉnh cầu Chu Diệp làm cho hai bộ trang sức.
Tiếc là dù sao Chu Diệp cũng có quá khứ không mấy tốt đẹp, làm tác phẩm của ông không thể bán với giá cao được, cách đây không lâu An Thị có liên hệ với Tề Hải Dương nhưng vẫn không thành công.
Nếu Lý Dương cũng là đại sư đỉnh cấp, dựa vào quan hệ giữa họ với Lý Dương, việc mời Lý Dương làm giúp họ một hai bộ trang sức không thành vấn đề.
Thân phận của Lý Dương hiện tại lớn hơn Chu Diệp rất nhiều, trang sức hắn làm ra hoàn toàn có thể trở thành bảo vật của An Thị.
Vì vậy Trương Ưng mới hỏi như thế, đến An Văn Quân cũng có chút hơi hồi hộp.
-Tôi không phải, bọn họ mạnh hơn tôi nhiều!
Lý Dương lắc đầu, từ trình độ điêu khắc ngọc mà nói hắn vẫn còn kém một bậc, không thể sánh với mấy người Tề Hải Dương được.
-Thời gian anh tiếp xúc với điêu khắc ngọc ngắn như vậy. Có thể làm ra được thành tích đó là ghê gớm lắm rồi, tôi tin không bao lâu nữa anh sẽ vượt xa bọn họ thôi!
Trương Ưng gật đầu, hắn không hề thất vọng, lời hắn nói là sự thật. Lý Dương chỉ tiếp xúc với điêu khắc ngọc trong một thời gian rất ngắn mà đã có được thành tựu đó, ai cũng tin sau này hắn sẽ không thua kém gì mấy người Hoàng Hạo.
Cứ nghĩ đến tài năng thiên phú của Lý Dương, Trương Ưng lại thấy xúc động.
Hắn trước đây không hề nghĩ là dưới tay mình lại xuất hiện một người lợi hại như thế, gần đây công ty có ý đề bạt An Văn Quân là vì mối quan hệ của hắn với Lý Dương, Bộ nguyên liệu ngọc khí có thể sẽ do hắn quản lý.
Như vậy hắn sẽ chính thức trở thành lãnh đạo của công ty, những điều hắn có được hôm nay có thể nói là do Lý Dương gián tiếp mang lại.
-Cố vấn Lý, tôi rất thích Ngọc đao mà hôm nay cậu điêu khắc, không biết là cậu có thể nhượng nó lại cho tôi được không?
An Văn Quân chợt nói một câu, cô nhìn Lý Dương rồi lại nói tiếp:
-Tôi biết là anh không để ý đến tiền bạc, tôi sẽ quyên góp cho quỹ Lý Dương năm trăm vạn., để giúp đỡ càng nhiều trẻ em hơn nữa!
-Năm trăm vạn!
Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, năm trăm vạn không nhiều nhưng có thể giúp đỡ rất nhiều đứa trẻ, An Văn Quân cũng đúng là người có tâm, biết mình không thiếu tiền vì vậy mới dùng cách này để mua Ngọc đao của mình.
Tuy nhiên giá năm trăm vạn cũng không phải là thấp, đó chỉ là Ngọc Lam Điền bình thường, Lý Dương biết là thanh đao của hắn không đến giá đó, An Văn Quân làm vậy là vì thể diện của hắn.
Cô đang biểu thị ý tốt với hắn.
-Bộ trưởng An, rất xin lỗi, đây là nguyên liệu do Hiệp hội ngọc thạch cung cấp, quyền sở hữu của tất cả những tác phẩm này đều thuộc về Hiệp hội ngọc thạch, họ sẽ tổ chức buổi bán đấu giá công khai sau khi cuộc thi kết thúc, nếu cô thích thì đến lúc đó hẵng mua!
Lý Dương hiểu ý của An Văn Quân, nếu không phải Hiệp hội ngọc thạch đã có cách xử lý từ trước thì có khi hắn sẽ đồng ý bán cũng nên.
Năm trăm vạn đúng là có thể giúp đỡ được rất nhiều trẻ em, có thể mang lại lợi ích cho chúng thì Lý Dương bán chút thể diện cũng không sao.
-Thì ra là như vậy, tôi nhất định sẽ tham gia buổi bán đấu giá, tác phẩm của cố vấn Lý cũng sẽ mua cho bằng được, tuy nhiên năm trăm vạn kia tôi vẫn sẽ quyên góp!
An Văn Quân nói xong lại nhìn sang Trương Ưng.
Trương Ưng hiểu ý liền quay lại nói với Lý Dương:
-Lý Dương, hợp đồng cố vấn giữa anh và công ty sắp đến hạn rồi, không biết anh có dự định gì không?
Lúc trước Lý Dương ký hợp đồng cố vấn có thời hạn với công ty An Thị, còn khoảng nửa năm nữa, nửa năm qua rất nhanh, An Thị đã bắt đầu công tác chuẩn bị.
Lần này An Văn Quân và Trương Ưng đến mục đích cũng một phần vì điều này.
Lý Dương nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:
-Giám đốc Trương, thực ra ông không nói điều này tôi cũng sẽ nói, hiện tại tôi đang mở một Viện bảo tàng, tôi đang dốc hết sức lực vào nó, thực sự là không có thời gian để làm những chuyện khác, nên hợp đồng cố vấn tôi sẽ không ký tiếp nữa!
Lời Lý Dương làm Trương Ưng và An Văn Quân đều chau mày.
Về việc ký tiếp hợp đồng cố ván với Lý Dương bọn họ đã thương lượng trước với nhau, họ cũng có nghĩ đến chuyện Lý Dương sẽ từ chối ký tiếp hợp đồng, nên lúc này họ cũng không thấy kinh ngạc lắm.
-Anh lý, anh có thời gian hay không cũng không sao, trong hợp đồng cố vấn căn bản không có ghi về điều này, anh có thể làm việc khi cảm thấy thuận tiện nhất, nên không cần phải lo lắng về vấn đề thời gian!
Trương Ưng chậm rãi nói.
Cái chức cố vấn của Lý Dương đúng là rất tự do, trước đây người trong công ty còn lời ra tiếng vào nhưng bây giờ thì không ai có ý kiến gì cả.
Chỉ cần Lý Dương làm cố vấn chính cho họ là được rồi, đừng nói là Lý Dương một năm không đi, đến việc cứ không đi cũng không sao, điều mà họ cần là danh tiếng của Lý Dương.
Đương nhiên, Lý Dương có thể hoàn thành công việc cố vấn của mình vẫn là điều tốt nhất, người trong công ty đều biết, chỉ cần có Lý Dương thì bất kể ở đâu bọn họ cũng có được thu hoạch bội thu, đại giao dịch Bình Châu và Miến Điện năm trước đã chứng minh cho họ thấy điều đó.
-Thôi ăn cơm trước đã, ai cũng đói cả rồi, việc này đợi đến khi hợp đồng hết hạn rồi hãy nói!
Lý Dương cầm đũa lên gắp thức ăn, hắn đúng là đói rồi.
Sáng nay bọn họ đến hội trường sớm, nhằm tránh việc không đi vệ sinh trong lúc thi đấu nên họ ăn sáng rất ít, cũng không uống nước gì cả, nhìn bàn ăn trước mặt Lý Dương sắp chịu không nổi rồi.
-Vậy thì chúng ta ăn cơm thôi!
An Văn Quân cũng cầm đũa lên, cô hơi lo lắng, cô nhận ra là Lý Dương thực lòng không muốn ký tiếp hợp đồng nữa.
Điều này tuyệt đối không phải vì Lý Dương không có thời gian, nghĩ đến việc thời gian vừa qua khoảng cách giữa Lý Dương và An Thị mỗi lúc một xa, An Văn Quân lại thấy buồn bực.
Cô bắt đầu thấy hận những thành viên trong chủ tịch hội đồng quản trị kia.
Nếu không phải vì họ thì cô sớm đã trói Lý Dương trên chiến xa của mình rồi, An Thị bây giờ tuyệt đối sẽ phát triển mạnh mẽ nhất mà không có gì phải lo lắng cả.
Đừng nói đến Thiệu Thị, những công ty châu báu khác liên kết lại với nhau cũng không thể lật đổ địa vị của họ được, chứ không giống như bây giờ vẫn còn dây dưa với Thiệu Thị.
Thức ăn trong khách sạn Yết Dương rất ngon, Trầm Chính Đức biết thân phận của Lý Dương nên đã dặn nhà bếp làm những món ăn này, cộng thêm việc Lý Dương đang đói nên ăn rất ngon lành.
Hơn nữa Lý Dương cũng đã thực hiện lời hứa của mình, tự phạt mình ba ly.
Trên bàn rượu, rượu là vấn đề chung tốt nhất, sau khi Lý Dương ba lần nhấn mạnh việc không nhắc đến vấn đề công việc, Trương Ưng liền thoải mái uống rượu với Lý Dương, An Văn Quân cũng có uống một ít, chỉ có Triệu Khuê và Hải Đông là không uống giọt nào.
Hai người họ biết công việc của mình là gì, nên tuyệt đối không thể uống rượu được.
Uống được một nửa, Trầm Chính Đức đích thân đến mời rượu, tên Trầm Chính Đức này rất linh hoạt, mời rượu xong liền đi ngay, không làm phiền đến bọn họ ăn cơm.
Tuy nhiên Trầm Chính Đức đến, Lý Dương cũng uống thêm vài lý nữa, từ lúc bắt đầu tới giờ hắn đã uống hơi nửa cân rượu trắng.
Cũng vì vui thôi, không bàn công việc, chỉ bàn những trải nghiệm trước đây, Lý Dương và Trương Ưng cũng có không ít điểm chung.
Bọn họ lại nhắc đến chuyện ngôi sao bang trước đây, cũng chính vì ngôi sao băng đó giúp Lý Dương có cơ hội xả thân cứu người, đồng thời quen được Vương Giai Giai.
Kể ra, ngôi sao băng đó chính là bà mối giữa hắn và Vương Giai Giai.
Khi Lý Dương uống được một cân rưỡi rượu thì Trương Ưng đã say quá rồi, tửu lượng của Trương Ưng cũng không thể nhưng không thể bằng Lý Dương được.
Nhìn Trương Ưng đang chao đảo, Lý Dương cười lắc đầu rồi đi vệ sinh.
Vị rượu hắn có thể tiêu hóa được nhưng nước thì không thể, uống nhiều chắc chắn phải đi vệ sinh thôi, nếu không thì vỡ bụng mất.
-Bốp
Vừa đến cửa nhà vệ sinh, Lý Dương chợt sững người lại, một tiếng bạt tai từ trong đó vọng ra, trong phòng vệ sinh nam có tiếng phụ nữ khóc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1284 – Kết thù
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Lý Dương đứng bên ngoài nhà vệ sinh do dự một lúc.
Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, hai người nhìn nhau mà không biết làm gì.
Trong nhà vệ sinh chắc chắn có chuyện gì đó, Lý Dương không phải là người thích lo chuyện bao đồng.
-Kỹ nữ thối, mau cút lại đây cho tôi!
Lý Dương vẫn chưa nghĩ xong là mình có nên rời đi hay không thì bên trong vọng ra tiếng quát mắng, lúc đó một người mặc bộ đồ đỏ nhạt chạy ra.
Lý Dương quay ngoắt 180 độ, người đó chạy đến chỗ hắn, người đàn ông bên cạnh cũng sững người lại, bóng người lúc nãy khi núp vào người hắn đã thay đổi hướng như một phản xạ có điều kiện, hướng lúc này trở thành chỗ của hắn.
Người đàn ông trung niên không phản ứng nhanh bằng Lý Dương nên bị người này va vào làm hai người ngã xuống đất.
-Kỹ nữ thối, cô còn dám chạy hả?
Người đàn ông quát mắng bên trong nhà vệ sinh lại chạy ra, hình như là nhỏ tuổi hơn Lý Dương một chút, khoảng hai bốn hai lăm tuổi, toàn thân đầy mùi rượu, mới nhìn là biết hắn uống nhiều rồi.
Lúc này Lý Dương cũng nhìn thấy rõ người vừa chạy ra lúc nãy, đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy liền màu đỏ nhạt, đang kinh hãi nhìn người thanh niên kia.
Người thanh niên túm lấy cô kéo dậy định đánh thêm một bạt tai nữa.
Hắn đứng ngay bên cạnh Lý Dương, lông mày Lý Dương chợt nhích lên một cái, nhanh như chớp, tay phải Lý Dương giơ ra cấm lấy cánh tay của hắn.
Lý Dương không thích, cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng hắn cũng không thể đứng nhìn một người con gái bị người khác đánh ngay trước mặt mình được.
Cho dù hai người này có quan hệ với nhau như thế nào, cho dù là đã xảy ra chuyện gì, thì việc một người đàn ông đánh phụ nữ trước bao nhiêu người là không đúng.
-Thả tao ra, mày là ai, mày muốn gì hả?
Tên thanh niên bị giữ lại hơi sững người một chút, hắn tức giận hét lớn, người đàn ông trung niên đó bây giờ cũng đứng dậy, phủi phủi người lắc đầu.
-Có gì từ từ nói, đừng đánh người như thế!
Lý Dương lắc đầu, lòng thầm nghĩ đúng là xui xẻo, định đi vệ sinh ai ngờ lại gặp chuyện này, biết vậy thì đã đi nhà vệ sinh có sẵn trong phòng rồi.
Nếu không phải là vì phòng hơi nhỏ, lại còn có An Văn Quân ở đó thì Lý Dương sẽ không ra đây đâu.
-Tên khốn, mày là ai, đình dạy dỗ tao hả?
Tên thanh niên giằng lấy cánh tay mình, còn trừng mắt chửi Lý Dương, thấy cánh tay mình không thể gỡ ra được, hắn liền đưa cánh tay kia lên định đánh Lý Dương.
Lý Dương càng chau mày hơn, sau khi Thái Cực đạt đến trình độ cao cấp, Lý Dương cũng coi như là cao thủ võ thuật hiện đại, tất nhiên sẽ không bị tên say rượu này đánh rồi.
Nhún người một cái, Lý Dương chợt buông tay ra, tên thanh niên bị đẩy về phía sau mấy bước, rồi ngồi ngay ở đó.
-Cái tên này dám đánh tao, tao sẽ cho mày chết!
Tên thanh niên lại đứng dậy la lối, hắn còn móc điện thoại ra gọi.
La mắng trong điện thoại mấy câu rồi tắt máy, sau đó hắn ném điện thoại vào đầu Lý Dương, Lý Dương né người một cái, điện thoại rơi xuống đất vỡ ra làm mấy mảnh.
-Tên mẹ này dám tránh hả, ông sẽ đánh chết mày!
Tên thanh niên lại chửi thêm câu nữa, hắn bước tới giơ tay lên định đánh Lý Dương.
-Bốp!
Một tiếng tát tai còn vang hơn tiếng tát tai vang ra từ nhà vệ sinh lúc nãy, tên thanh niên bị quay ngắt một vòng, hắn không dám tin nhìn Lý Dương.
Lý Dương càng chau mày hơn, cái tên thanh niên đầy mùi rượu này đã làm cho hắn không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, Lý Dương không thích rước thêm phiền phức, nhưng cũng không phải là người sợ phiền phức, tên này không phân biệt phải trái muốn đánh mình thì Lý Dương phải cho hắn một bài học.
Cái tát này là Lý Dương đánh hắn.
-Đánh tao, mày dám đánh tao?
Phải một phút sau, tên thanh niên mới có phản ứng, hắn hét lớn, còn giơ tay ra chỉ vào mặt Lý Dương nói lớn:
-Mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không, tao sẽ cho mày chết!
Vừa nói, tên thanh niên lại đưa chân đạp Lý Dương.
-Ầm!
Một tiếng vang lớn, tên thanh niên bị xô vào tường, thái độ vô lý của hắn đã làm Lý Dương nổi giận, sau khi hắn giơ chân ra thì Lý Dương cũng giơ chân mình lên, phản xạ của Lý Dương rất nhanh, hắn bị Lý Dương đá bật vào tường phía sau.
Lúc này Lý Dương có dùng một phần sức lực, tên thanh niên đó vốn dĩ đã say rồi, bị đá xong hắn liền nôn thốc nôn tháo, cả nhà vệ sinh tràn ngập mùi nôn mửa.
Lý Dương lạnh lùng nhìn hắn, hắn vẫn còn đang nôn, chắc là nôn những thứ hôm nay ăn ra hết rồi, tuy nhiên cú đá của Lý Dương vẫn còn nhẹ, tên đó sẽ bị đau mấy ngày, tuy nhiên sau này thì không có ảnh hưởng gì cả.
Cô gái mặc áo đỏ lúc này hoàn toàn sững sốt, cô ngơ ngác nhìn tên thanh niên đang nôn mửa, còn người đàn ông trung niên thì bịt mũi thở dài.
Tất cả những điều này ông đều nhìn thấy hết, tên thanh niên đó giống như một tên côn đồ vậy, cho một bài học như vậy cũng đáng.
Ông cũng bị Lý Dương làm cho kinh ngạc, động tác giường như đơn giản của Lý Dương lại trị được tên thanh niên đó, mắt của ông rất sắc, nhìn Lý Dương có vẻ là người luyện võ thuật.
-Ngô thiếu, Ngô thiếu, cậu sao vậy?
Bẩy tám người từ ngoài chạy đến, nhìn thấy người thanh niên đang dựa vào tường nôn mửa thì giật mình, tất cả chạy xô lại mà không thèm để ý đến sự bẩn thỉu trên nền nhà.
Bảy tám người này phần lớn đều khoảng hơn hai mươi tuổi, có hai người hơn lớn tuổi một chút, nhưng cũng chỉ khoảng ba mươi là cùng.
-Hắn, hắn…
Tên thanh niên cũng bắt đầu lên tiếng, đưa ngón tay run rẫy chỉ về phía Lý Dương, tiếc là chỉ nói được hai chữ rồi không nói tiếp được nữa.
-Là hắn đánh cậu à?
Một tên hơi thông minh vội hỏi một câu, tên thanh niên gật đầu, rồi lại nôn tiếp.
-Nhanh gọi xe cấp cứu để đưa Ngô thiếu đến bệnh viện!
Một người khoảng hơn ba mươi tuổi gọi một tiếng, có người vội cầm điện thoại lên gọi xe cấp cứu, còn những người khác thì hung hăng nhìn Lý Dương.
-Là mày đánh Ngô thiếu?
Một tên có xăm hình trên cánh tay hung hãn hỏi Lý Dương một câu, cô gái mặc váy đỏ chợt kêu lên một tiếng rồi núp vào sau Lý Dương.
-Vương Vân, thì ra là do cô!
Tên thanh niên có hình xăm nhìn cô gái, sau đó ngoắt mấy người bên cạnh cùng tiến về phía Lý Dương.
Cô gái sợ hãi hét lên, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh liền vội vàng lùi lại, nói không được đánh nhau, có gì từ từ nói.
Bốn người vây quanh Lý Dương, bốn người này cũng giống với tên thanh niên lúc nãy, hai người trong họ móc con dao ra đâm về phía Lý Dương.
Mấy người này hoàn toàn không phải là đang đánh nhau mà là đang giết người.
-Dám đánh Ngô thiếu, không biết từ chết viết như thế nào, hôm nay ông sẽ cho mày chết!
Tên thanh niên có hình xăm cầm một con dao dài khoảng 20mm, lưỡi dao sắc bén, vừa nhìn là đã biết mới mài xong, dao này mà đâm vào người không chết cũng trọng thương.
-Giết chết tôi?
Sự giận giữ của Lý Dương bây giờ bắt đầu bộc phát, mấy người này cũng giống tên thanh niên lúc nãy, không hỏi phải trái đúng sai, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội để nói, nhìn là biết sát thủ, Lý Dương có thể tưởng tượng được, nếu hắn không biết Thái cực quyền thì hôm nay chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Đối với người muốn dồn mình vào chỗ chết, Lý Dương chưa hề nhẹ tay bao giờ.
Mắt Lý Dương sắc lạnh, hắn vút qua hai người, rồi chụp lấy cánh tay của tên có hình xăm, rồi dồn tất cả lực lại vào đầu ngón tay ấn xuống, tên thanh niên niên kêu lên thảm thiết giống như heo bị giết thịt vậy.
Người này muốn giết mình, Lý Dương chắc chắn sẽ không nương tay.
Cũng chính lúc này, phần xương mềm của tên thanh niên kia đã bị Lý Dương ấn vỡ vụn, sau này nếu có trị khỏi thì cũng sẽ là người bị tàn tật thôi, cầm đũa thì còn được chứ cầm dao thì đừng hòng.
Bóp nát xương cổ tay của tên thanh niên xong Lý Dương vẫn chưa dừng lại, lại thêm một đạp nữa.
-Răng rắc!
Chân của tên thanh niên bỗng trở nên dị dạng, người bình thường không thể có động tác như vậy được, sau đó cả cơ thể tên thanh niên bay về phía trước rồi dội vào tường.
Từ trên tường lăn xuống, tên thanh niên không nói một lời nào, hắn đã trở nên vô thức và bất tỉnh.
Vừa mới lên Lý Dương đa giáng đòn nặng, trực tiếp đánh hôn mê một người, còn đánh gãy chân hắn nữa, ba người còn lại đều sững sờ, không ai giám hành động gì nữa.
Tên cầm dao kia bắt đầu thấy run rẫy.
Bộ dạng của tên thanh niên có hình xăm bây giờ thật là đáng sợ, hai chân xếp hình 90 độ, vừa nhìn là đã thấy bắp đùi bị đánh gãy rồi, trên người hắn còn có vết máu, bây giờ không biết là còn sống hay đã chết nữa.
Không ai ngờ người thanh niên có vẻ nho nhã này, lúc đánh nhau lại đáng sợ như vậy.
-Nhanh, nhanh báo cảnh sát!
Người đàn ông ba mươi tuổi đang đỡ Ngô thiếu chợt kinh hãi kêu lên, cú đánh của Lý Dương đã làm tất cả mọi người khiếp hãi, không ai giám làm bậy nữa.
Nghe đến báo cảnh sát, cô gái kia chợt giật mình một cái, ánh mắt càng tỏ ra sợ hãi.
-Anh, anh nhanh chạy đi, cảnh sát đến là a xong đời đó!
-Không sao, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng thôi, mấy tên cặn bã này không làm gì được tôi đâu!
Lý Dương lắc đầu, lúc này hắn không thể đi được, Lý Dương không phải là hạng người giám làm không giám nhận, hơn nữa hắn với mấy người này cũng coi như là đã kết thù.
Đã kết thù thì cũng cần phải biết kẻ thù của mình là ai chứ.
-Không, anh không hiểu, anh nhanh đi đi, rơi vào tay cảnh sát, anh có nhiều tiền, có quan hệ cũng không ai cứu được anh đâu!
Cô gắng cố gắng kéo Lý Dương đi, cô muốn Lý Dương nhanh chạy trốn, lúc này bảo vệ cũng đã chạy đến, lúc nãy xảy ra nhiều chuyện như thế thực ra thời gian không phải là lâu, cũng chỉ là vài phút thôi.
Nhìn thấy bảo vệ đến, mấy tên thanh niên kia cũng thấy yên tâm hơn, nói với bảo vệ là có người hành hung, gọi bảo vệ bắt Lý Dương trước lát nữa sẽ giao cho cảnh sát.
Mấy người này cũng chỉ dám đứng ở đó nói thôi, tuyệt đối không giám động thủ nữa, tên thanh niên có hình xăm kia bị đá vào tường không biết sống chết thế nào, chân xếp thành 90 độ kia làm cho ai nhìn thấy cũng phải nổi da gà.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1285 – Đánh nha nội
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
-Anh Lý!
Triệu Khuê và Hải Đông cũng chạy đến, nhìn thấy ở đây nhiều người như vậy, còn hỗn loạn như thế vội chạy lại cạnh Lý Dương.
Lúc nãy Lý Dương đi vệ sinh, hai người không đi theo, nhìn thấy có hai người đang nằm giữa nhà, cộng thêm vết máu và dao, hai người cũng thấy sợ hãi.
Nếu Lý Dương mà xảy ra chuyện gì, thì bọn họ gánh không nổi trách nhiệm, nếu biết sớm thì bọn họ đã đi theo rồi.
-Tôi không sao!
Lý Dương lắc đầu, cô gái mặc váy đỏ giữ chặt cánh tay Lý Dương, khuôn mặt hoảng hốt, tiếc là lúc này người mỗi lúc một nhiều, bên ngoài đã nghe tiếng xe cấp cứu và xe cảnh sát.
-Cố vấn Lý, có chuyện gì vậy?
Nhìn thấy bên ngoài hỗn loạn như vậy, An Văn Quân cũng bước ra, còn Trương Ưng lúc này đã ngủ gục trên bàn rồi, hôm nay hắn uống thỏa sức, cuối cùng say bí tỉ.
-Gặp phải một rắc rối nhỏ!
Lý Dương cười nhạt rồi lại nhìn người đàn ông trung niên:
-Ông, lúc nãy ông cũng đã nhìn thấy hết tất cả rồi, ông có thể làm nhân chứng cho tôi được không?
-Làm nhân chứng không thành vấn đề, tôi cũng không chấp nhận mấy người này!
Người đàn ông cười sảng khoái, ông là người duy nhất chứng kiến mọi chuyện, từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ.
-Ông Lý, ông không sao chứ?
Trầm Chính Đức cũng bước đến, ông ta hơi hoảng sợ, ông biết thân phận của Lý Dương, tuy là không biết cụ thể thế nào, nhưng chỉ cần nhìn cảnh tượng hôm đó cũng rõ, tuyệt đối là người ông không thể trêu chọc được.
Cũng vì phát hiện này àm ông đã có ý kết giao với xưởng Ngọc khí Huy Hoàng, mục đích là để kết thân với Lý Dương.
Trầm Chính Đức là một người thông minh, hắn biết dục tốc tắc bất đạt, tuy nhiên chỉ cần có quan hệ tốt với Mã Tuấn Đào, sớm muộn gì cũng xây dựng được mối quan hệ với Lý Dương, ông không vội, ông có thể chờ được.
Hôm nay Lý Dương đến khách sạn của ông, cũng là một cơ hội mà ông đang chờ đợi, Trầm Chính Đức rất thông minh, ông không liên tục bám theo, đối với ông, gặp thêm Lý Dương vài lần, liên lạc với Lý Dương thêm vài lần cũng đồng nghĩa với việc kết được nhân tình.
Nhưng không ngờ, Lý Dương lại xảy ra chuyện ngay trong chính khách sạn của ông, lúc nãy ông đang ăn cơm cùng khách, lúc giám đốc Đại Đường thông báo suýt nữa làm ông sợ toát mồ hôi, sau khi nghe tin ông lập tức chạy đến đây.
-Tôi không có chuyện gì, mấy người này ông có quen không?
Lý Dương lắc đầu, bên ngoài bác sỹ và cảnh sát đã chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền giật mình, bác sỹ liền bắt tay vào công tác cấp cứu.
Thực ra chủ yếu là cứu tên thanh niên có hình xăm, hắn bị thương rất nặng, còn Ngô Thiếu ngoài việc nôn mửa và không nói được lời ra thì không có gì lớn cả.
-Ngô Thiếu!
Trầm Chính Đức đang để tâm đến Lý Dương nên không chú ý đến những người khác, Lý Dương vừa chỉ tay một cái, ông mới thấy người đang nằm giữa đất, nhìn thấy người này xong ông chợt kinh ngạc.
-Hắn là ai?
Lý Dương lại hỏi, nhìn là biết Trầm Chính Đức biết người này.
Trầm Chính Đức quay lại nói:
-Ngô Thiếu là người Yết Dương, cha hắn là Ngô Hưng Chính!
-Ngô Hưng Chính, trưởng phòng Ngô?
An Văn Quân cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng, Lý Dương quay lại nhìn cô, An Văn Quân chợt nói:
-Phó trưởng phòng công an tỉnh chính là Ngô Hưng Chính, nghe nói hắn quê ở Yết Dương!
An Văn Quân nói xong Trầm Chính Đức liền gật đầu:
-Đúng, Ngô Thiếu là công tử của trưởng phòng Ngô. Ngoài ra ông ngoại hắn là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân tỉnh, tôi nghe nói Ngô Thiếu đi du học nước ngoài vừa mới trở về, được phân vào làm trong Cục công an Yết Dương!
Trầm Chính Đức không do dự mà nói hết lai lịch của Ngô Thiếu ra.
Ngô Thiếu là bá chủ Quảng Đông, từng là một trong ba công tử Quảng Châu gì đó, vì bối cảnh gia đình mà tên tiểu tử này đã làm rất nhiều chuyện xấu.
Tuy nhiên Trầm Chính Đức hiểu rất rõ, tên Ngô Thiếu này có một thân thế rất lớn, nhưng cũng không thể bằng được phó bộ trưởng bộ vệ sinh, công tử của Phó bộ trưởng còn không giám ngẩng đầu lên trước mặt Lý Dương, còn nhờ người đi chủ động nhận lỗi, có thể thấy sức ảnh hưởng của Lý Dương lớn như thế nào rồi.
Trầm Chính Đức tin rằng vị Ngô Thiếu này tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Dương.
-Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi!
Lý Dương quay lại nhìn cô gái đang run rẫy, mặt mày tái nhợt rồi gật đầu.
Chả trách mà cô gái này lại sợ hãi như vậy, còn nó có tiền có quan hệ cũng không được, bảo hắn mau chạy đi, thì ra là tại hắn đã đánh một vị nha nội, còn là nha nội có quan hệ với công an.
Vị Ngô Thiếu đúng là có chút thân thế, tuy nhiên chút thân thế này Lý Dương không thèm để ý đến, theo Hà Lão nhiều năm như vậy, tầm nhìn của hắn đã được nâng cao rất nhiều rồi.
-Cô đừng sợ, cô yên tâm tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, lúc nãy rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Dương quay lại nhẹ nhàng hỏi cô gái, cô gái ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Lý Dương, nhưng ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích.
-Chính là hắn, Đội trưởng Lưu, chính hắn đánh Ngô Thiếu, mau lại bắt hắn đi!
Cô gái đang định nói, thì bên kia, nhìn thấy cảnh sát đến mấy người kia coi như lấy lại được tinh thần, nói lớn với một người mặc thường phục, còn không ngừng chỉ về phía Lý Dương.
Người cảnh sát mặc thường phục khoảng bốn mươi tuổi, lạnh lùng nhìn Lý Dương rồi nói:
-Bắt lấy hắn cho tôi!
-Đội trưởng Lưu, hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi!
Trầm Chính Đức vội chạy đến, Lý Dương không biết người này, nhưng ông biết, đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Yết Dương, nếu bị ông ta bắt đi thì Lý Dương chắc chắn sẽ chịu khổ rồi.
-Ông Trầm mập, chuyện này không liên quan đến ông, ông đừng có nhúng tay vào!
Đội trưởng Lưu quen Trầm Chính Đức, nên lúc nói nhẹ giọng hơn, Trầm Chính Đức xuất thân từ gia đình nghèo khó, nhưng có thể có được ngày hôm nay thì chắc chắn sau lưng ông có người nâng đỡ, nên thái độ của Đội trưởng Lưu cũng tốt với ông hơn một chút.
Nhưng điều này không có nghĩa là Đội trưởng Lưu sẽ giữ thể diện cho ông, hôm nay người bị đánh là Ngô Thiếu, trưởng phòng Ngô mà tức giận thì Trầm Chính Đức cũng gánh không nổi.
-Đội trưởng Lưu, ông Lý là khách của tôi, có thể là có chút hiểu nhầm, tôi đồng ý giúp ông Lý bồi thường, ông xem có được không?
Trầm Chính Đức vội nói, tiền đối với Trầm Chính Đức mà nói chỉ là con số, chỉ cần những việc tiền có thể giải quyết được thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Nếu ông có thể dùng tiền để giải quyết chuyện này, thì có bao nhiêu tiền ông cũng không tiếc, điều này cũng có nghĩa là Lý Dương sẽ mang ơn này của ông, cái ơn này là vô cùng quan trọng.
Cho dù là không được thì ông cũng đã cố gắng rồi, Lý Dương nhìn thấy những việc ông làm ít nhất cũng sẽ cảm động trong lòng.
Không thể không nói, Trầm Chính Đức đúng là một người rất linh hoạt.
-Bồi thường, ông nghĩ là có tiền là xong sao, hắn đúng là cố ý gây thương tích, cần phải ngồi tù, lấy lại những đồng tiền thối của ông đi, còn không bắt hắn đi?
Đội trưởng Lưu trừng mắt, sau đó nói lớn với người bên cạnh, sáu cảnh sát bên cạnh hắn chợt đi về phía Lý Dương, trong đó còn một người còn cầm còng tay.
-Bốp bốp bốp bốp!
Sáu người, chưa đến chỗ Lý Dương liền lần lượt bị văng trở lại, lúc nãy Triệu Khuê và Hải Đông không có mặt ở đây đã là một chuyện rất đáng hối hận rồi, lần này chắc chắn sẽ không để người ta tiếp xúc với Lý Dương.
Đối với họ mà nói, bảo vệ Lý Dương là nhiệm vụ quan trọng. Bọn họ sẽ không để ý người ta có phải là cảnh sát hay không đâu.
-Các người, các người giám chống lại cảnh sát?
Đội trưởng Lưu sững người, chỉ Lý Dương hét lớn, hắn cũng hối hận, hôm nay vì đi vội mà hắn không mang theo súng, nếu biết mấy người này khó bảo như vậy thì đã mang súng theo rồi.
Hắn đã thấy được hai người bên cạnh Lý Dương tài nghệ rất giỏi, người bình thường không thể đánh liền một lúc sáu người nhanh như vậy được.
Một người như vậy, đội trưởng Lưu cũng không có tự tin.
-Đồng chí cảnh sát, vì sao ông lại bắt tôi?
Lúc này Lý Dương đã đứng ra, cô gái mặc váy đỏ vẫn giữ chặt cánh tay của hắn, khuôn mặt vô cùng sợ hãi.
-Cậu cố tình gây thương tích, là người bị tình nghi, tất nhiên là phải bắt cậu rồi!
Đội trưởng Lưu nói lớn, tuy nhiên khuôn mặt hắn lại tỏ vẻ sợ hãi, lúc này hắn chỉ mang bảy cảnh sát đến, mà sáu người thì đang nằm dưới đất chưa đứng dậy được.
Lý Dương chau mày nói:
-Cố ý gây thương tích? Ông có bằng chứng gì nói tôi cố ý gây thương tích, ông đã điều tra chưa mà biết. Chẳng lẽ mấy người cảnh sát các ông làm việc chỉ nghe một bên nói là tin, hay vì vị Ngô Thiếu này là người của các ông?
Lúc nói, ánh mắt Lý Dương sắc bén, sau khi biết được thân phận của Ngô Thiếu, vì sao số cảnh sát này lại lo lắng như thế, thì có nhắm mắt cũng tưởng tượng ra được.
-Tôi có thể làm chứng người thanh niên này không phải cố tình đánh người, mà là phòng vệ chính đáng, lúc này hai người thanh niên kia đều có ý muốn tấn công vị này, còn có hai người cầm cả dao ra nữa!
Người đàn ông trung niên chợt đứng ra nói với Đội trưởng Lưu một câu.
Lý Dương hơi ngạc nhiên, cảm kích nhìn ông, người này lúc nãy đồng ý làm nhân chứng cho mình, không ngờ là làm thật.
Cần biết rằng, lúc nãy hắn nói chuyện với Trầm Chính Đức và An Văn Quân thì có ông này ở bên cạnh, ông ta đã nghe thấy hết tất cả.
Cũng có nghĩa là ông biết thân phận của vị Ngô Thiếu này, trong trường hợp này mà vẫn đồng ý làm nhân chứng cho Lý Dương, đúng là hiếm gặp.
-Ông là ai?
Đội trưởng Lưu chau mày hỏi người trung niên.
-Tôi là Thiệu Chí Hiên, người Singapo, lần này về nước khảo sát vài mối làm ăn, đây là hộ chiếu của tôi!
Người đàn ông trung niên lấy hộ chiếu ra đưa cho Đội trưởng Lưu xem, Đội trưởng Lưu càng chau mày hơn, hắn không ngờ chuyện hôm nay còn liên quan đến cả người Hoa kiều.
-Thiệu Chí Hiên!
An Văn Quân kinh ngạc nhìn người trung niên, cô chưa từng gặp người này, nhưng tên thì có nghe nói đến.
Kể ra thì Thiệu Chí Hiên vẫn là người nhà của Thiệu Gia, là một thành viên của gia tộc Thiệu Thị, tiếc là lúc trẻ ông mắc sai lầm, nên bị cha khai trừ ra khỏi gia tộc, sau đó thì đến sống ở Singapo.
Thiệu Chí Hiên là một người rất lợi hại, ông ở Singapo đi lên từ đôi bàn tay trắng, tạo nên vương quốc thương nghiệp của mình, lĩnh vực ông kinh doanh là trang sức châu báu.
Tuy là không lớn bằng tập đoàn Thiệu Thị, nhưng cũng là một công ty châu báu không nhỏ, lớn hơn những công ty con của Thiệu Thị nhiều.
Mấy năm gần đây, Thiệu Gia và vị thành viên bị trục xuất này đã có liên lạc trở lại, Thiệu Chí Hiên mấy năm nay cũng thường xuyên về nước, ông có ý định về phát triển ở trong nước, An Văn Quân gặp ông ở đây đúng là rất ngạc nhiên.
-Thịch thịch thịch!
Bên ngoài lại chạy vào một đội cảnh sát khác, khoảng hai ba mươi người, mà còn là do Phó cục trưởng Cục công an dẫn đầu, vị Phó cục trưởng này nghe nói Ngô Thiếu bị đánh liền lập tức kéo người đến.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina