Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Chương 116: Mạc Hàm Đích Đề Nghị
Lúc này Huyết Sát đứng một bên lạnh lùng mở miệng nói: "Cho dù ngươi có thể không ruồng bỏ đàn bà ngươi thích, nhưng mà Quang Minh giáo hội luôn luôn đều cùng chúng ta là tử đối đầu, chúng ta yêu cầu ngươi đối phó Quang Minh thánh nữ cũng chỉ là vấn đề lập trường bất đồng. Ngươi nếu gia nhập Hắc Ám giáo hội chúng ta vậy không tính là người vong ân phụ nghĩa, chỉ đều là vấn đề lập trường, chẳng lẻ điểm ấy ngươi cũng làm không được sao? Vậy ngươi muốn chúng ta như thế nào tin tưởng ngươi?"
Mạc Hàm cũng lạnh lùng trả lời: "Ta thật là rất không rõ, tại sao các ngươi cả ngày cứ nghĩ chính là như thế nào để ám toán và tính kế với Quang Minh giáo hội. Tại sao không đem tinh lực này dùng vào việc kiến thiết giáo hội, ta nghĩ nếu các ngươi đem nguồn tinh lực này sử dụng để kiến thiết mà nói thì Hắc Ám giáo hội hôm nay cũng sẽ không rơi vào cái cục diện này. Ít ra không cần len lén lút lút để tồn tại." Nghe Mạc Hàm nói xong, cả đại sảnh đều sắc mặt đại biến, kể cả Hắc Ám giáo chủ nọ. Mạc Hàm diễn giải có thể nói là không cấp mặt mũi cho Hắc Ám giáo hội chút nào đồng thời khơi vết thương trên mặt họ.
Chỉ có Liễu Yên Nhiên là vẻ mặt lo lắng nhìn Mạc Hàm, vẫn dùng ánh mắt ý bảo hắn không nên hơn nữa. Mạc Hàm lại mỉm cười lắc đầu ý bảo đứng một bên xem đi làm cho Liễu Yên Nhiên vẻ mặt cấp bách. Huyết Sát thì cả người tản mát ra một cổ khí thế mãnh liệt, lạnh lùng mở miệng nói: "Tiểu tử, ngươi vừa rồi nói cái gì, có gan ngươi lập lại lần nữa." Mạc Hàm lại vẫn không hề cảm giác thản nhiên mở miệng bảo: "Thu hồi tức khí nọ của ngươi đi, ngươi đã quên ước định cùng ta sao? Chẳng lẻ ngươi muốn làm tên tiểu nhân, ta đây thì không sao cả."
Nghe Mạc Hàm nhắc nhở, trên mặt Huyết Sát nữa xanh nữa trắng, đấu khí đột nhiên bộc phát đến cực hạn khiến cho người trong phòng đều có thể rõ ràng cảm giác được đấu khí nọ ba động mãnh liệt. Liễu Yên Nhiên con tim lo lắng nhìn một màn này, trong lòng cũng quyết định nếu Huyết Sát thật sự ra tay đối với Mạc Hàm thì nàng nhất định sẽ ra tay ngăn cản. Dù sao có sư phó tại đây, nàng sẽ không nhìn mình bị thương tổn, hơn nữa Huyết Sát cũng sẽ có điều cố kỵ. Mạc Hàm lại một chút cũng không sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy Huyết Sát sau khi một phen bạo nộ này, đột nhiên thu hồi đấu khí của mình mở miệng hừ lạnh: "Ta Huyết Sát tự nhiên nói chuyện sẽ giữ lời. Ngươi nghĩ rằng ta là ai." Nói xong liền hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, cũng không lý mọi người ở đây.
Tất cả người trong phòng đều âm thầm lấy làm kỳ, nghĩ không ra Huyết Sát tính tình luôn luôn táo bạo mà đối mặt với Mạc Hàm thì một chút biện pháp cũng không có. Bọn họ chỉ biết là Huyết Sát lần trước nhiệm vụ thất bại, Huyết Sát cũng chỉ là thô sơ giản lược nói một chút, căn bản không có cẩn thận nói rõ cho nên bọn họ cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra giữa Huyết Sát và Mạc Hàm. Liễu Yên Nhiên nhìn thấy Huyết Sát rời đi, cũng nhẹ nhàng thở một hơi người cũng trầm tĩnh lại, chỉ cần Huyết Sát đi thì mấy cái lão đầu này võ công còn không bằng mình, nếu thật sự nói không được tự mình mang theo Mạc Hàm rời đi là được, không có lo lắng gì.
Nhìn thấy ngay cả Huyết Sát đều không thể đối phó Mạc Hàm, trưởng lão này cũng không dám kiêu ngạo nữa, chỉ nghe hắc kim nọ lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì phê bình Hắc Ám giáo hội chúng ta? Ngươi hôm nay nếu không để cho chúng ta một cái giải thích hợp lý. Ta nghĩ chính là giáo chủ chúng ta cũng sẽ không buông tha của ngươi." Hắc kim này bây giờ đã học khôn, biết tự mình không phải là đối thủ của Mạc Hàm nên không thể làm gì khác hơn là đem xuất giáo chủ ra. Hắn hy vọng dựa vào quan hệ Liễu Yên Nhiên có thể khiến cho Mạc Hàm sẽ có cố kỵ. Mà Hắc Ám giáo chủ nọ lúc này chỉ là mặt không chút thay đổi cũng không biết trong lòng của nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nói vậy đối với lời Mạc Hàm nói vừa rồi tâm lý cũng có chút bất mãn.
Mạc Hàm mỉm cười mở miệng nói: "Đó là tự nhiên, lời nói của ta tự nhiên sẽ có lý do của ta. Các ngươi không có nghĩ tới, các ngươi ở chỗ này cả ngày đều là muốn làm như thế nào để đối phó Quang Minh giáo hội, như thế nào có thể ám toán cao tầng bọn họ, cũng đem tất cả thời gian và tinh lực đều đặt vào chuyện này. Nhưng mà các ngươi có nghĩ tới không, nếu các ngươi đem tinh thần này đều đặt ở mặt phát triển giáo vụ mà nói, có phải hay không có lợi hơn so với chuyện kia?."
Mạc Hàm nói xong nhìn thấy vẻ mặt đám trưởng lão này vẫn như trước là một bộ không để ý tới giải kể cả Hắc Ám giáo chủ nọ, chỉ nghe Hắc Ám giáo chủ nọ mở miệng bảo: "Chúng ta cùng Quang Minh giáo hội trời sanh chính là đối đầu, như vậy có cái gì không đúng sao?" Mạc Hàm lắc đầu trả lời: "Chẳng những là không đúng, nhưng lại là thật không đúng. Ta giúp các ngươi cử cái ví dụ đi, tỷ như nói ta đến bây giờ đều không rõ tôn chỉ của Hắc Ám giáo hội các ngươi rốt cuộc là cái gì, rốt cuộc là cái giáo hội có tính chất gì, rốt cuộc muốn làm là cái chuyện gì. Ta nghĩ cho dù là giáo chúng các ngươi cũng căn bản không rõ ràng lắm về vấn đề này, bọn họ duy nhất rõ ràng chính là muốn đối phó Quang Minh giáo hội chính là chức trách của bọn họ. Thử hỏi, một cái giáo hội như vậy thì làm sao có thể phát triển lên được, ngay cả giáo chúng của hội mình cũng không biết phải làm chút cái gì, vậy vừa không thể phát triển thì như thế nào có thể cản được với Quang Minh giáo hội?"
Nhìn thấy tất cả mọi người đang tự hỏi vấn đề mình nói, Mạc Hàm tiếp tục diễn giải: "Nếu các ngươi đem thời gian này đặt ở trên vấn đề phát triển giáo vụ, tỷ như là hấp thu tân giáo chúng, còn có khoách triển một chút quy mô của giáo hội, hấp thu nhiều tư kim một chút, nghĩ thế nào tăng cường thực lực tự mình, thế nào để làm cho giáo hội có thể rất nhanh phát triển lên, để cho giáo chúng biết tự mình phải làm cái gì, gia tăng cảm giác sứ mạng bọn họ, mà không phải cả ngày như vậy len lén lút lút. Nghĩ như thế nào ám toán cùng đối phó Quang Minh giáo hội, ta nghĩ các ngươi bây giờ sẽ không rơi vào cái cục diện này. Đợi được các ngươi chánh thức cường đại, lúc thực lực cũng đủ thì đến lúc đó chánh thức cùng Quang Minh bọn họ đối kháng, không phải rất tốt sao? Cũng không cần phải tồn tại như bây giờ."
Nghe được Mạc Hàm nói, con mắt mọi người đều sáng ngời. Mạc Hàm nói điều này tựa hồ cũng rất đẹp, cũng rất có thể làm được. Tất cả mọi người trong phòng đang chăm chú tự hỏi những gì Mạc Hàm nói, ngay cả Hắc Ám giáo chủ cũng vậy. Mà Liễu Yên Nhiên còn lại là vẻ mặt hạnh phúc nhìn Mạc Hàm, lặng lẽ nhìn hắn giơ ngón cái khích lệ. Mạc Hàm thì vẻ mặt đắc ý nhìn nàng nháy mắt mỉm cười. Ngay lúc này, Hắc Ám giáo chủ mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ nói những lời này đều là rất có đạo lý, nhưng mà ta nghĩ muốn áp dụng lên khẳng định không có đơn giản vậy. Hơn nữa chúng ta ở phương diện này cũng vị tất tinh thông so với tiểu huynh đệ ngươi, không biết ngươi có thể hay không......."
Hắc Ám giáo chủ lời còn chưa nói xong , Mạc Hàm đau khổ cắt ngang trả lời: "Giáo chủ tỷ tỷ, người hãy bỏ qua ta đi, ta thật là tên ngốc không được a, nếu không lúc đầu cũng sẽ không cự tuyệt Quang Minh giáo hội mời. Hơn nữa ta tự mình thật sự có rất nhiều chuyện cần làm, thật sự không có dư thừa tinh lực để quản cái này a." Nghe Mạc Hàm trả lời, Hắc Ám giáo chủ mỉm cười bảo: "Ngươi gấp cái gì , hãy nghe ta nói xong, ý tứ ta là muốn mời ngươi làm trưởng lão giáo hội chúng ta đích, không phải muốn ngươi đứng ở nơi này, đến lúc đó vạn nhất gặp phải cái nan đề gì thì tìm ngươi thỉnh giáo cũng tiện hơn một chút, ngươi xem thế nào?"
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Chương 117: Danh Dự Cố Vấn
Nghe Hắc Ám giáo chủ đề nghị, trưởng lão này vội vàng lên tiếng nói: "Giáo chủ vạn vạn lần không thể a, trưởng lão đều là người phải vì bổn giáo lập được công lớn, hơn nữa trải qua thương thảo tuyển ra, giáo chủ làm như thế chẳng phải là trò đùa sao." Hắc Ám giáo chủ nghe vậy, lạnh lùng bảo: "Vậy các ngươi nếu người nào tự mình cho rằng có cái bản lãnh này, có thể một mình thực hiện chuyện này thì nói, ta sẽ không nói thêm nữa." Nghe được Hắc Ám giáo chủ trả lời, mọi người đều là á khẩu không trả lời được. Bọn họ tự nhận là tự mình căn bản làm không được chuyện này, mặc dù trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám nhiều lời.
Mạc Hàm thấy thế mỉm cười nói: "Ta có cái đề nghị, không bằng cái trưởng lão này ta cũng không làm mà hãy coi ta như là cố vấn danh dự của Hắc Ám giáo hội các ngươi đi, như vậy thì mọi người không còn ý kiến nữa chứ?" Nghe Mạc Hàm nói, Hắc Ám giáo chủ nọ ngạc nhiên bảo: "Cái gì là danh dự cố vấn a? Là dùng làm cái gì?"
Mạc Hàm mỉm cười trả lời đáp: "Danh dự cố vấn ý tứ là người tại trên danh dự đảm nhiệm chỉ đạo giáo hội các ngươi. Các ngươi có cái gì không biết hay chuyện không rõ, đều có thể tới tìm ta, ta tự nhiên sẽ tận tâm giúp các ngươi giải quyết. Hơn nữa tên danh dự cố vấn này tại bên trong giáo hội thì không có cái thật quyền gì cả, chỉ là quải cá hàng đầu thôi, hơn nữa cũng không thụ giáo hội quản hạt. Theo như vậy thì các ngươi có thể giải quyết chuyện không biết, cũng không cần thương lượng chuyện thiết lập trưởng lão, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ."
Nghe được Mạc Hàm giải thích, các trưởng lão này không bác được đạo lý Mạc Hàm nói như vậy, nếu Mạc Hàm tự mình nói ra thì bọn họ như thế nào có thể cự tuyệt. Vì thế toàn bộ đều nhấc tay tán thành, yêu cầu cho Mạc Hàm chức vị danh dự cố vấn. Hắc Ám giáo chủ thấy thế, mỉm cười mở miệng nói: "Chỉ là như vậy từ đây về sau liền ủy khuất ngươi, thật không biết ngươi lại từ đâu nghĩ ra nhiều cái tân danh từ vậy, nguyên lai ta còn không tin, bây giờ ta xem như tin." Hắc Ám giáo chủ nói xong liền quay về các trưởng lão mở miệng hỏi: "Vậy các ngươi có đều đồng ý hay không?"
Nghe được câu hỏi của Hắc Ám giáo chủ, các trưởng lão nọ vội vàng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắc Ám giáo chủ thấy thế cất tiếng bảo: "Hảo, nếu mọi người không còn có ý kiến, ta đây bây giờ tựu chánh thức tuyên bố Mạc Hàm trở thành danh dự cố vấn của bổn giáo, đối với sự phát triển của bổn giáo làm ra chỉ điểm, còn có chuyện về Mạc Hàm huynh đệ cùng thánh nữ sau này bất luận kẻ nào không được có dị nghị nữa. Đã biết không?" Các trưởng lão trong lòng mặc dù không phải rất nguyện ý nhưng cũng không có biện pháp với hắn nên không thể làm gì khác hơn là tỏ vẻ đồng ý.
Mà Hắc Ám giáo chủ sau khi nói xong điều này, mỉm cười nhìn Mạc Hàm bảo: "Vậy ta chúc mừng ngươi Mạc Hàm cố vấn." Nói xong liền ngay cả nàng tự mình cũng hiểu được tựa hồ trước giờ không phải thói quen vậy, a a nở nụ cười. Mạc Hàm cũng vội vàng gật đầu đáp ứng. Có thể để cho tự mình và Liễu Yên Nhiên ở cùng một chỗ mà nói, hắc hắc, vậy hết thảy đều là hảo sự. Liễu Yên Nhiên cũng là vẻ mặt mừng rỡ nhìn Mạc Hàm mỉm cười. Tại Bỉ mông thành vừa dừng lại một ngày, Mạc Hàm hướng Liễu Yên Nhiên và Hắc Ám giáo chủ kể lại rõ một chút sự vụ cải tạo xong liền chuẩn bị rời đi.
Bởi vì Mạc Hàm tâm lý còn đang lo cho an nguy của Thủy Linh Nhi, dù sao mang một tên Ma tộc bên người luôn làm cho người ta không được yên tâm vậy. Hơn nữa cũng có chút tưởng niệm Đại Lệ bọn họ nên không thể làm gì khác hơn là mở miệng hướng Liễu Yên Nhiên cáo từ. Liễu Yên Nhiên mặc dù trong lòng rất không nỡ xa Mạc Hàm, nhưng nàng cũng là một cô gái hiểu chuyện, tự mình đem Mạc Hàm đưa ra Bỉ mông thành. Nàng nói cho Mạc Hàm biết là nàng cùng sư phó cũng chuẩn bị rời đi, chỉ là nhắn nhủ Mạc Hàm không nên quên mình, nhớ đến Hắc Ám giáo hội tổng bộ để tìm nàng. Mạc Hàm đương nhiên một ngụm đáp ứng, Liễu Yên Nhiên đưa mắt nhìn theo hắn và tiểu mạc rời đi Bỉ mông thành, mà hắn thì nhắm hướng Thủy Linh Nhi đã đi trước đó mà cất bước đi.
Trải qua một ngày chạy đi, Mạc Hàm rốt cục tại lúc mặt trời lặn cũng đuổi theo kịp đội ngũ Thủy Linh Nhi bọn họ. Thủy Linh Nhi khi nhìn thấy Mạc Hàm, cũng là một bộ dáng không để ý tới không cần, bộ dáng tựa hồ căn bản là không có nhìn thấy Mạc Hàm. Mà Mạc Hàm cũng tự biết lý, không thể làm gì khác hơn là tại một bên không ngừng chọc cười Thủy Linh Nhi, hy vọng có thể làm cho nàng tiêu khí. Dù sao tại thú tộc Thủy Linh Nhi có thể nói là giúp đở cho hắn thật nhiều. Thủy Linh Nhi nhìn thấy biểu hiện của Mạc Hàm, tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi một chút, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng Mạc Hàm đàm đạo mấy câu. Dọc theo đường đi cũng không có phát sinh chuyện gì coi như thuận lợi, rồi rất nhanh sẽ tới phạm vi thế lực của Thiên Long đế quốc. Quang Minh giáo hội cũng thu được tin tức của Thủy Linh Nhi nên cũng phái người đang chờ nơi biên cảnh tiếp ứng cho Thủy Linh Nhi bọn họ. Quang Minh giáo hội dĩ nhiên phái ra sáu người đại chủ giáo lại còn có mấy trăm thẩm phán kỵ sĩ đến đây tiếp ứng, đủ để chứng minh bọn họ đối với sự kiện lần này là trọng thị cở nào.
Nhìn thấy Quang Minh giáo hội không ngờ lại có nhiều người vậy đến đây tiếp ứng, Mạc Hàm trong lòng cũng yên tâm. Mà hắn tự mình bởi vì cũng phải trở về hướng hoàng đế Long Chiến Thiên phúc mệnh lại cùng Thủy Linh Nhi bọn họ không cùng đường, liền mở miệng hướng trứ Thủy Linh Nhi cáo biệt. Dù sao hiện tại có nhiều người như vậy hộ tống thì cho dù là minh tương có đến phỏng chừng cũng không nhất định là đối thủ của bọn họ. Thủy Linh Nhi nhìn thấy Mạc Hàm phải đi, cũng khó tránh dụng khẩu khí ôn nhu dặn dò Mạc Hàm mọi việc phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ thông qua Mạc Lạp tại Thiên Long thành để liên lạc với mình. Mạc Hàm mỉm cười gật đầu đáp ứng, rồi sau khi cùng Lai Nhĩ bọn họ nói lời từ biệt liền một mình bước trên quy trình của mình.
Lúc trở lại Minh Viễn thành thì Mộ Dung Thiên bọn họ đã ở cửa thành khẩu nghênh đón Mạc Hàm. Mạc Hàm không khỏi cảm thấy ngạc nhiên rằng bọn họ như thế nào biết mình sẽ ở lúc này quay lại a? Nhìn thấy Mạc Hàm lộ ra vẻ mặt kỳ quái, Mộ Dung Thiên mỉm cười mở miệng giải thích: "A a, chúc mừng tiểu huynh đệ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này. Thú hoàng đã phái người hướng nước ta đệ giao quốc thư nói muốn cùng chúng ta giao hảo, mà Quang Minh thánh nữ cũng phái người đến cho ta biết nói ngươi hôm nay sẽ tới, nhưng ta cũng không biết cụ thể là lúc nào, cũng chỉ có thể đứng ở nơi này ôm cây đợi thỏ."
Nghe Mộ Dung Thiên trả lời, Mạc Hàm trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp đối với sự tỉ mỉ của Thủy Linh Nhi. Cũng vội vàng mở miệng hướng Mộ Dung thiên đạo tạ, trên đường vào thành giảng thuật đại khái những diễn biến mà mình một đường trải qua. Mộ Dung Thiên bọn họ sau khi nghe Mạc Hàm thuật lại thì tán thưởng không thôi, mà đang nghe đến chuyện đối với minh tộc, Mộ Dung Thiên không khỏi mặt lộ sầu dung nói: "Nếu chuyện thật sự như là Quang Minh giáo hội thôi trắc như vậy, chúng ta cũng hẳn là nhanh chóng thông tri để Hoàng thượng chuẩn bị. Dù sao thực lực của minh tộc xâm lược nơi nào, không phải là loại mà một cái quốc gia có thể đối kháng." Mạc Hàm cũng gật đầu đồng ý Mộ Dung Thiên thuyết pháp.
Sau khi dừng lại ở Minh Viễn thành một cái buổi tối, Mạc Hàm cùng Mộ Dung Thiên liền vội mang tin tức hướng Thiên Long thành chạy đi. Mạc Hàm bởi vì tưởng nhớ đến Đại Lệ bọn họ cho nên dọc theo đường đi cũng chỉ là dừng một chút khi phải nghỉ ngơi, ngoài ra toàn thời gian đều dùng để bôn hành trên đường. Mộ Dung Thiên cũng có thể giải thích tâm tình của Mạc Hàm nên cũng không ý kiến, chỉ là vẫn cùng Mạc Hàm chạy đi khiến cho Mạc Hàm trong lòng không khỏi cảm thấy cảm kích ân tình đó. Trải qua vài ngày chạy đi, Mạc Hàm bọn họ rốt cục về tới Thiên Long thành, mà hoàng đế Long Chiến Thiên của Thiên Long đế quốc cũng tự mình đái lĩnh trăm quan ra tận ở cửa thành khẩu nghênh đón bọn họ.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: LPL
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Chương 118: Sự Kiện Ngoài Ý Muốn
Mạc Hàm cũng vội vàng tiến lên bái kiến. Nhìn thấy Mạc Hàm, hoàng đế thân thiết mở miệng nói: “Mạc Hàm đặc sứ mau miễn lễ, lần này ngươi đã lập đại công cho Thiên Long Quốc ta, cứu vớt ngàn vạn chúng sinh Thiên Long Quốc, trẫm đặc biệt ân tứ: sau này Mạc Hàm gặp trẫm không cần quỳ lễ, cũng tứ khanh một miếng kim bài, có thể tùy thời xuất nhập hoàng cung, không bị hạn chế. Hơn nữa trẫm cũng quyết định phong ngươi là đế quốc công tước, trẫm cũng biết khanh không thương lý triều chánh, cho nên đặc biệt chuẩn cho khanh không cần thượng triều sớm, không bị hạn chế, có thể nói xem như không cần quản lý nhiều chuyện như công tước khác, khanh hài lòng không?”
Mạc Hàm vốn là muốn cự tuyệt, nhưng chính là Hoàng Đế vì mình mà ân tứ nhiều như thế , nếu mình lại cự tuyệt thì có vẻ không cho hoàng đế mặt mũi,vậy thì không được, nghĩ tới đấy vội vàng gật đầu tạ ơn. Hoàng đế nhìn thấy Mạc Hàm đáp ứng, cũng vui vẻ nói: “ Ngoài ra ta còn quyết định thưởng tứ ngươi kim tệ trăm vạn, phong địa ngàn mẫu tại chung quanh kinh thành tuỳ cho ngươi tự chọn, chờ ngươi chọn xong rồi, đến lúc đó ngươi cho ta biết hoặc là nói cho Mộ Dung tướng quân cũng đều được.”
Nghe hoàng đế nói, chung quanh chúng quan đều thất kinh, hoàng đế lần này thưởng tứ có thể nói từ khi kiến quốc đến nay chưa từng có, tuyệt đối có thể liệt vào sử sách. Các quan viên có hâm mộ, cũng có ghen ghét, trong lòng mỗi người đều bắt đầu tính toán, Mạc Hàm lần này nhất định trở thành đại hồng nhân trong mắt hoàng đế, hầu hết ai cũng nghĩ như thế nào cùng Mạc Hàm thiết lập hảo hảo quan hệ. Mà Mạc Hàm sau khi nghe hoàng đế nói hết, cũng vội vàng mở miệng tạ ơn, dù sao mình lần này coi như là xuất ra không ít khí lực, mà cá tính Mạc Hàm cũng không phải loại người xem trọng tiểu tiết, tài bảo đưa đến cửa không có lý do gì cự tuyệt, mình cây ngay cũng không sợ chết đứng, nghĩ tới đây, Mạc Hàm cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ, không nghĩ tới Thiên Long Quốc hoàng đế dĩ nhiên lại hào phóng như thế, lại xuất ra đại lễ để ân tứ a a a.
Nhìn thấy Mạc Hàm vui vẻ tiếp thụ thưởng tứ của mình, hoàng đế tâm lý cũng rất cao hứng, khai khẩu nói: “ Tốt lắm, khanh cũng thật lâu đã không được gặp bằng hữu rồi, hay là về trước đi xem sao, chúng ta không nên ở chỗ này lãng phí thời gian, ta đã vì khanh an bài đại vũ hội hoan nghênh, thời gian dự định là buổi tối ngày mai, đến lúc đó khanh cần phải hảo hảo chuẩn bị một chút, bởi vì khanh mới là nhân vật chính của vũ hội, biết không?” Mạc Hàm nghe vậy, mặc dù không phải rất thích, nhưng là vì thịnh tình không thể chối từ, cũng chỉ hảo gật đầu đáp ứng.
Mà hoàng đế cũng mở miệng thân thiết ân cần thăm hỏi Mộ Dung Thiên một chút tình huống, cũng tỏ vẻ biểu dương Mộ Dung gia tộc cũng có công lao, thưởng tứ một chút kim tệ cho Mộ Dung Thiên, bởi vì Mộ Dung Thiên bây giờ vị trí có thể nói là vị cực nhân thần (cao nhất của thần tử), muốn thăng nữa cũng không thăng được, trừ phi đi làm hoàng đế, điều này dĩ nhiên không có khả năng. Mộ Dung Thiên nghe vậy cũng vội vàng mở miệng tạ ơn. Hoàng đế sau khi tuyên bố xong việc này, liền được thị vệ hộ tống hồi cung.
Mạc Hàm đợi hoàng đế rời đi, liền gấp gáp muốn hồi Mộ Dung phủ đệ, không ngờ lại bị rất nhiều quan viên vây quanh chúc mừng, các quan viên này cũng nhìn ra Mạc Hàm sau này nhất định tiền đồ vô lượng, cho nên suy nghĩ nhất định phải cùng Mạc Hàm tạo hảo hảo quan hệ, vì tiền đồ của mình sau này. Khiến cho Mạc Hàm tâm lý thập phần bất đắc dĩ, cũng may Mộ Dung Thiên nhìn ra tâm tình của Mạc Hàm, lớn tiếng mở miệng nói: “ Các vị đại nhân, đặc sứ đại nhân hôm nay cũng vừa mới trở về, người ắc hẳn rất mệt, mọi người nếu có chuyện gì cần nói, hy vọng có thể đợi đến vũ hội buổi tối ngày mai trở lại thương lượng, ta nghĩ đặc sứ đại nhân cũng nhất định thập phần cảm tạ mọi người, hy vọng mọi người để cho đặc sứ đại nhân sớm một chút trở về nghỉ ngơi .”
Nghe được Mộ Dung Thiên nói giúp mình, Mạc Hàm vội vàng đáp hắn một ánh mắt cảm kích, mà mấy quan viên sau khi nghe xong Mộ Dung Thiên nói, cũng chỉ có thể cười nhăn nhó bất đắc dĩ rời đi, dù sao Mộ Dung gia tộc chính là một trong đế quốc hữu thế lực gia tộc, bọn họ không đắc tội nổi. Đợi sau khi mọi người rời đi, Mạc Hàm tựu vội vàng phi kỵ mã nhắm thẳng Mộ Dung phủ đệ chạy đi, Mộ Dung Thiên cũng theo sát sau đó, nhưng đến cửa, Mạc Hàm lại phát hiện rất là rất trống vắng lạnh lẽo, chỉ có mấy người người hầu đứng ở nơi đó, hoàn toàn không có như mình tưởng tượng là tràng diện náo nhiệt nghênh đón.
Mạc Hàm tâm lý sửng sốt, mình quay về động tĩnh lớn như vậy, ngay cả hoàng đế cũng kinh động , không lý nào Đại Lệ bọn họ lại không biết a, nhưng tại sao bọn họ không có đi ra đón mình đây. Nhìn thấy Mạc Hàm bọn họ quay lại, từ trong một người hầu cao hứng nói : “ Gia chủ, Mạc Hàm thiếu gia,các ngài cuối cùng đã trở lại.” Nói xong liền vội vàng tiến lên trợ giúp Mạc Hàm bọn họ giữ lấy mã thất, Mạc Hàm thấy thế mở miệng ôn tồn hỏi : “ Ngươi có nhìn thấy Đại Lệ bọn họ đi đâu không ?”
Gia đinh nọ nghe Mạc Hàm hỏi, vội vàng cung kính mở miệng nói đến: “ Hồi bẩm thiếu gia, vừa rồi Đại Lệ tiểu thư cùng An Na tiểu thư, còn có phu nhân các nàng còn ở nơi này để đợi thiếu gia, nhưng đột nhiên có mấy tinh linh tới, không nói phải trái liền đòi bắt An Na tiểu thư mang đi, An Na tiểu thư không nguyện ý, cho nên cùng bọn họ muốn động thủ, nhưng sau đó tinh linh nọ lại xuất ra một khối bài tử, nói là cái gì lệnh bài, yêu cầu An Na tiểu thư cùng bọn họ đi ra thành đi gặp một người, An Na tiểu thư thấy thế, không thể làm gì khác hơn là theo bọn họ rời đi. Mà phu nhân cùng tiểu thư lo lắng An Na tiểu thư, nên dẫn theo mấy hộ vệ đi theo An Na tiểu thư cùng rời đi, lúc đi Đại Lệ tiểu thư có dặn, nếu Mạc Hàm thiếu gia đã trở lại, liền bảo người lập tức đến Bắc môn hỗ trợ bọn họ.”
Mạc Hàm nghe vậy, vội vàng gật đầu nói tạ, rồi lập tức giục ngựa theo hướng người hầu nọ chỉ dẫn mà đi. Mộ Dung Thiên thấy thế, liền dặn dò kẻ dưới an bài một số chuyện, rồi cũng theo hướng Mạc Hàm rời đi mà đuổi theo. Mạc Hàm vừa ra Bắc môn, gặp ngay Kiệt Khắc cùng mấy binh lính của Cuồng Long quân đoàn đang ở cửa thành khẩu lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy Mạc Hàm, Kiệt Khắc vui vẻ hô : “ Lão Đại, ngươi cuối cùng tới, ta đợi ngươi thật gấp muốn chết.”
Mạc Hàm vội vàng mở miệng nói : “ Rốt cuộc làm sao vậy? Đại Lệ các nàng đâu mà ngươi ở đây?” Kiệt Khắc liền trả lời: “ Ta cũng không biết, hẳn là ngay phía trước , Đại Lệ bọn họ bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, nói ngươi tới thì mang ngươi đến hội hợp.” Mạc Hàm nghe vậy, tâm lý càng thêm nóng nảy, dặn Kiệt Khắc cứ đuổi theo, còn mình thi triển Phong Tường Thuật, hướng phía trước bay đi, Kiệt Khắc bọn họ thấy thế, cũng vội vàng giục kỵ mã đuổi theo. Mạc Hàm phi hành không lâu, đã thấy tại một đình tử trước mặt một đám người, đại bộ phận trên người đều mặc hồn sắc khôi giáp, đúng là khôi giáp đặc hữu của cuồng long quân đoàn cận vệ quân, Mạc Hàm vội vàng hướng tới đám người phía trước bay tới, đến khi Mạc Hàm bay đến chỉ thấy mười mấy tinh linh đang mang An Na cùng hai lão tinh linh bảo hộ ở chính giữa, vũ khí đều xuất ra, lạnh lùng đối mặt với bọn người Nam Cung Vân Phượng cùng Đại Lệ các nàng vây quanh, tựa hồ tùy thời đều có thể động thủ, không khí phi thường khẩn trương.
Nhìn thấy Mạc Hàm, tất cả mọi người Phi Vân dong binh đoàn vội vàng chạy tới, Đại Lệ cao hứng nói: “ Mạc Hàm, ngươi cuối cùng tới, mấy tên tinh linh chết tiệt này không nói đạo lý, muốn đem An Na mạnh mẽ mang đi, chúng ta không đồng ý, bọn họ còn muốn động thủ chống lại.”
Mà An Na nhìn thấy Mạc Hàm vội vàng lớn tiếng la lên : “ Mạc Hàm ca ca, ta không muốn trở về, huynh nhanh đến tới cứu ta a.”
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: LPL
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Chương 119 : Thân Phận Của An Na
Ngay lúc này, một lão tinh linh đang đứng trong đám người kia mở miệng nói: “ Chúng ta chỉ muốn mang công chúa điện hạ trở về , không muốn cùng nhân loại các ngươi đối địch, chẳng lẻ nhân loại các ngươi không nói đạo lý như thế sao?" Nghe lão tinh linh nói vậy, Mạc Hàm tâm lý sửng sốt, mở miệng hỏi : “ Cái gì công chúa? Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Đại Lệ vội vàng mở miệng giải thích : “ Bọn họ cứ nói rằng An Na là công chúa của bọn họ, nhưng An Na căn bản là không thừa nhận, nói rằng không nhận ra bọn họ." Mạc Hàm nghe vậy, trong lòng biết chuyện khẳng định không có đơn giản vậy. Nghĩ tới đây, Mạc Hàm ra hiệu bảo bọn họ không nên kích động, còn mình thì chậm rãi đi tới gần đám tinh linh tràn ngập địch ý kia. Chỉ nghe Mạc Hàm mỉm cười mở miệng nói: “ Tôn kính tinh linh môn, ta nghĩ chúng ta có phải hay không có chút hiểu lầm, hay là trước tiên hãy bỏ vũ khí xuống , rồi mọi người cùng nhau hảo hảo nói chuyện rõ ràng, miễn cho tổn thương hòa khí."
Mạc Hàm vừa dứt lời, đã có thanh niên lục sắc y phục tinh linh mở miệng nói: “nhân loại các ngươi giảo hoạt nhất, ngươi là không phải nghĩ là gạt chúng ta buông vũ khí, rồi hảo hảo ra tay thu thập chúng ta a? Đừng có nằm mơ." Mạc Hàm nghe vậy, dở khóc dở cười, mở miệng nói: “ Bây giờ là chúng ta chiếm cứ thượng phong, hình như là không có cần phải phải sử dụng thủ đoạn này a?" Lão tinh linh nghe vậy, chỉ mở miệng hờ hững nói: “ Đó là chúng ta không muốn thương tổn người vô tội, nếu không ngươi cho là chỉ bằng các ngươi có thể vây khốn chúng ta sao?"
Nghe lão tinh linh văng miểng, bọn Lạp Đinh đều cảm thấy phẫn nộ, nếu không phải Mạc Hàm đã dặn bọn họ không được lộn xộn, đã sớm xông lên. Ngay lúc này, lão tinh linh già nhất đã mở miệng: “ Tạp Lỗ ngươi, không được vô lễ." Sau đó quay về phía Mạc Hàm nói: “ Ta xem ngươi hình như là thủ lĩnh ở đây phải không? Ngươi lại đây đi, trừ phi ngươi lại đây, chúng ta mới nguyện ý cùng ngươi thương lượng." Nghe lão tinh linh đề nghị, Đại Lệ bọn họ vội vàng mở miệng ngăn cản, lo lắng Mạc Hàm gặp phải nguy hiểm. Mấy tinh linh này nhìn qua rõ ràng là không dễ đối phó , Mạc Hàm nếu một mình qua đó, chẳng phải là rất nguy hiểm a.
Mà tên lục y tinh linh sau khi nghe Đại Lệ nói xong, đã dụng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Mạc Hàm, trong lòng hắn đã cho rằng nhân loại giảo hoạt trước mặt này nhất định sẽ không dám lại đây . Không ngờ Mạc Hàm chỉ là nhẹ nhàng phất tay, ngăn cản bọn Đại Lệ còn muốn khuyến trở , mỉm cười hướng về đám kia tinh linh đi đến, tinh linh nọ nhìn thấy hành động của Mạc Hàm, trong mắt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, không biết Mạc Hàm rốt cuộc là thật sự muốn cùng bọn họ đàm phán, hay là một kẻ thất phu hữu dũng vô mưu.
Nhìn thấy Mạc Hàm đi tới trước mặt, những tinh linh bên ngoài tự động tránh ra thành một cái thông đạo, để cho Mạc Hàm đi vào, nhưng con mắt vẫn gắt gao quan sát Mạc Hàm, nếu Mạc Hàm có hành vi gì quá khích , nhất định lãnh đủ công kích của bọn họ . Nhìn thấy Mạc Hàm thần sắc không chút bối rối, mỉm cười đi tới trước mặt mình, lão tinh linh trong mắt lộ ra một tia tán thưởng mỉm cười mở miệng nói đến: “ Ngươi thực sự không sợ chúng ta lừa ngươi qua đây rồi đối với ngươi bất lợi sao? Hay là ngươi tự nhận là không sợ chúng ta, có thể đối phó chúng ta."
Mạc Hàm vội vàng lắc đầu nói đến:" Ta đương nhiên đánh không lại các ngươi, chỉ là ta nghĩ nếu ngay cả tinh linh các ngươi mà còn không thể tín nhiệm, ta nghĩ chắc không còn ai có thể tín nhiệm , ta tin tưởng tinh linh vĩnh viễn là chủng tộc thành thật và thiện lương nhất." Nghe Mạc Hàm nói, tinh linh xung quanh đều bất giác mỉm cười, Mạc Hàm nói câu này có thể nói đã nói đến niềm kiêu hãnh của bọn họ, khiến cho bọn họ tâm lý đều đối Mạc Hàm hảo cảm tăng nhiều, trong ánh mắt địch ý cũng không còn mãnh liệt như trước .
Lão tinh linh cũng mỉm cười mở miệng nói : “Tiểu tử, ngươi rất thông minh, bất quá điều này đối với lão nhân này tử thì không có tác dụng a a." Mạc Hàm nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói: “ Ta nói ra đều là chân thoại, ngài nếu không tin ta đây cũng không có cách nào a." Lão tinh linh nghe vậy, cũng chỉ mỉm cười không nói, Mạc Hàm thấy thế, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ mở miệng nói đến:
“ Được rồi, An Na chuyện rốt cuộc thị chuyện gì xảy ra a?" Nói xong nhìn về phía An Na, mà An Na tựa hồ như bị ma pháp gì đó phong ấn không cách nào di động, chỉ có thể dụng ánh mắt ủy khuất nhìn Mạc Hàm, mở miệng đáng thương mà kể : “ Mạc Hàm ca ca, ngươi đừng để ý đến hắn, ngươi mau cứu ta ra ngoài đi a, ta không nhận ra bọn họ."
Lão tinh linh nọ nghe An Na nói, bất đắc dĩ lắc đầu: “ Công chúa điện hạ, ngươi hôm nay nói cái gì cũng không vô dụng , nữ vương đã ra lệnh cho chúng ta, nếu ngươi vẫn không chịu trở về, chúng ta cho dù phải trói người lại cũng phải mang ngươi trở về , cho nên người đừng oai chủ ý gì.”
Nghe hai người đối thoại, Mạc Hàm mở miệng nói:" Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Lão tinh linh nghe Mạc Hàm đề vấn, mở miệng trả lời: “ Ta là tinh linh tộc trưởng lão Ngả Thụy, lần này phụng nữ vương chi mệnh chúng ta, đi tìm kiếm tinh linh tộc xuất tẩu công chúa, cũng chính là An Na điện hạ, nàng đã qua kỳ hạn lịch lãm , phải trở về tham gia điển lễ trưởng thành, nhưng dù nữ vương bệ hạ thúc dục nhiều lần, công chúa điện hạ vẫn không trở về, cho nên không có biện pháp, chúng ta không thể làm gì khác hơn là đến đây mang công chúa điện hạ về , hy vọng ngươi tạo điều kiện để chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, tinh linh tộc nhất định sẽ không quên trợ giúp lần này."
Mạc Hàm nghe vậy, mở miệng nói: “ Trưởng lão các hạ, ta có thể cùng An Na hạ đàm riêng không? Ta nghĩ có lẽ đối với các ngươi có thể trợ giúp ." Nghe vậy, Ngả Thụy trầm ngâm một chút, rồi nói đến: “ Có thể, hy vọng ngươi có thể thuyết phục công chúa điện hạ hồi tâm chuyển ý, như vậy chúng ta cũng có thể thuận lợi đưa nàng về." Mạc Hàm gật đầu, không tiếp tục nói chuyện, trực tiếp đi tới bên người An Na, phát hiện An Na chỉ là bị thúc phược thuật cấp cố định ,dưới chân bị quấn vài vòng lam sắc quang quyển, kỳ hẳn cũng không có gì, chỉ thấy Mạc Hàm bàn tay vừa nhấc một chút, trong miệng ho khẽ một tiếng, một đạo bạch quang thoáng hiện lướt qua, thúc phược lam sắc quang quyển trói chân An Na lập tức tiêu thất.
Chứng kiến Mạc Hàm xuất thủ, tinh linh trưởng lão Ngả Thụy trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, bản thân lão hạ phúc thược thuật có uy lực gì hắn tự mình biết rõ nhất, tự nghĩ đại ma đạo sư tu vi phát ra ma pháp, không phải phúc thược thuật của pháp sư bình thường có thể so sánh , hơn nữa cái phúc thược thuật này đã được mình cải tiến qua , mặc dù chỉ là ma pháp bình thường, nhưng Mạc Hàm lại không tốn chút sức lực nào đã giải trừ ma pháp của mình, nói như vậy cũng có nghĩa Mạc Hàm cũng là đại ma đạo sư cảnh giới , nhưng Mạc Hàm tuổi còn trẻ như vậy a, thật sự là làm cho hắn cảm thấy không thể tư nghị. Chẳng lẻ nhân loại bây giờ tiến bộ lớn tới như vậy sao? Tuổi còn trẻ như vậy đã có thể đạt tu vi đại ma đạo sư , đó là tin tức kinh người cở nào, mình nhất định phải hảo hảo điều tra rõ ràng việc này mới được, Ngả Thụy trong lòng âm thầm quyết định.
Mà nhân vật chính Mạc Hàm của chúng ta lúc này lại không hề biết mình vừa rồi trong lúc vô tình xuất thủ, đã bị lão tinh linh kinh nghiệm phong phú này nhìn ra thực lực của mình, động thân thủ dẫn An Na li khai
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: LPL
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - 2T
Chương 120: Tinh Linh Trưởng Lão
Một tên tinh linh tộc nhân nhìn thấy Mạc Hàm định mang An Na đi, đều lộ ra ánh mắt không thể tư nghị, vừa định tiến lên ngăn cản, lại bị tinh linh trưởng lão Ngả Thụy phất tay ngăn cản , Ngả Thụy trong lòng rõ ràng, trừ phi An Na tự mình nguyện ý, nếu không cũng sẽ không để cho Mạc Hàm dẫn nàng đi tự tự nhiên như vậy , hắn rất rõ ràng cá tính của công chúa, mặc dù bình thường nói chuyện có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần nàng đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng thay đổi. Bọn họ cho dù tới ngăn cản cũng là vô dụng, còn không bằng xem Mạc Hàm có thể hay không có biện pháp làm nàng hồi tâm chuyển ý, đồng ý theo mình trở về, như vậy sẽ đỡ rất nhiều rắc rối, người ta dù sao cũng là tinh linh công chúa a .
Mạc Hàm dẫn An Na ra một quãng cách xa mọi người mới ngừng lại. Tới đó liền thấy Mạc Hàm tủm tỉm cười nói : “ Tiểu nha đầu, ngươi nên thành thật nói cho ta biết hết đi, không thể lừa Mạc Hàm ca ca ngươi nga, ngươi rốt cuộc có phải hay không là tinh linh tộc công chúa, rốt cuộc thị chuyện gì xảy ra?” Nhìn thấy Mạc Hàm đặt câu hỏi, An Na không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, giống như một tiểu nữ hài làm sai chuyện đang nhận lỗi, nhẹ nhàng nói: “ Ta nói Mạc Hàm ca ca không được tức giận nga.”
Mạc Hàm nghe vậy, mỉm cười gật đầu nói đến: “Hảo, ta không tức giận, ngươi nói đi.” Chỉ thấy An Na thấp giọng mở miệng nói: “ Kỳ thật Ngả Thụy trưởng lão thuyết chính là thật sự, ta đúng là tinh linh tộc công chúa, bởi vì tinh linh tộc chúng ta có một quy định, mỗi tinh linh trước khi trưởng thành đều phải đến đại lục lịch lãm tăng trưởng kiến thức, thời gian là nửa năm, như vậy mới xem như chánh thức trưởng thành , cho nên ta tại một năm trước đi ra lịch lãm . Lúc đó gặp được Đại Lệ tỷ tỷ, sau đó mới gặp Mạc Hàm ca ca ngươi .”
Mạc Hàm nghe nói: “ Nói như vậy thời gian lịch lãm của ngươi đã sớm hết rồi có đúng không?” An Na gật đầu: “ Vốn ta tại mấy tháng trước nên trở về, chỉ là lúc ấy ta không nỡ xa Đại Lệ tỷ tỷ bọn họ, cho nên vẫn ở lại , sau một thời gian vừa định đi, ai biết vừa lại đụng phải Mạc Hàm ca ca ngươi, ta lại không nỡ đi, cho nên.......” An Na càng nói về sau càng giọng lại ngày càng nhỏ , nếu không phải Mạc Hàm chăm chú nghe, phỏng chừng khó mà nghe rõ ràng lắm .
Mạc Hàm mỉm cười mở miệng nói đến: “ Nha đầu ngốc, ta còn tưởng chuyện gì a, vậy ngươi có thể về trước đi a, sau đó trở lại tìm chúng ta, nếu không chúng ta khó mà yên tâm được , hơn nữa ngươi trở về, ngươi trong nhà cũng sẽ không phải lo lắng cho ngươi nữa, dù sao nói như thế nào ngươi cũng là tinh linh tộc công chúa, nếu ra cái có cái gì ngoài ý muốn, vậy không phải tinh linh tộc sẽ loạn sao .”
An Na nghe Mạc Hàm nói, nước mắt hai hàng rưng rưng nói : “ Mạc Hàm ca ca, ngươi ljoong muôn ta đi với ngươi nữa sao sao?” Mạc Hàm thấy thế, vội vàng mở giải thích: “ Ngốc, không phải ta muốn ngươi đi, mà là điều này là trách nhiệm ngươi phải làm biết không? Có người thân nên hảo hảo quý trọng, bằng không đợi đến lúc có hối hận cũng sẽ không kịp , biết không? Không giống ta, cho dù là muốn cùng người nhà đoàn tụ, bây giờ chỉ là ảo tưởng , chỉ có thể tự mình cô đơn phiêu bạc một mình .” Mạc Hàm nói tới đây không khỏi có chút tự thương cảm.
An Na thấy thế, gấp gáp mở miệng nói đến: “ Mạc Hàm ca ca, ngươi đừng khổ sở , ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi còn có ta cùng Đại Lệ tỷ tỷ a, chúng ta nguyện ý làm người nhà của ngươi làm bạn của ngươi, như vậy ngươi sẽ không phải tịch mịch, thật đó. Mạc Hàm ca ca.” Mạc Hàm mỉm cười vuốt An Na đầu mở miệng nói: “ Tốt lắm, ta đương nhiên biết là ngươi nói thật , ta cũng đã xem các ngươi như người nhà mình, biết không? Cho nên ngươi nên nghe lời, không để làm cho Mạc Hàm ca ca lo lắng, ngươi bây giờ về trước, đừng làm cho người nhà lo lắng, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ đến tìm ngươi, vậy ngươi không phải lại có thể nhìn thấy ta sao.”
Nghe được Mạc Hàm nói thế, An Na vội vàng mở miệng nói: “vậy Mạc Hàm ca ca ngươi nhất định phải nói lời giữ lời, không được gạt ta a, ta trở về sau này sẽ không ra ngoài được nữa, ngươi nhất định phải đến bồi tiếp ta, ta nhất định sẽ chờ ngươi.” Mạc Hàm nghe An Na nói, kỳ quái hỏi: “ Tại sao lại không thể ra ngoài, đây là cái quy củ chó má gì a?”
An Na gật đầu: “ Đây là quy định của tinh linh tộc chúng ta đã có từ xưa , chỉ có tinh linh sắp trưởng thành mới có thể đi ra lịch lãm ma luyện bên ngoài.Còn lại để tránh chúng ta ảnh hưởng bởi cuộc sống phức tạp bên ngoài nên chúng ta đều phải ở bên trong tinh linh rừng rậm, không thể đi ra, trừ phi là có chuyện đặc biệt, hoặc là được nữ vương cho phép mới có thể.”
Nghe An Na giải thích, Mạc Hàm rốt cục rõ ràng An Na tại sao vừa rồi vẫn không muốn đi trở về, Mạc Hàm mỉm cười vỗ vỗ đầu An Na, mở miệng nói: “ Nguyên lai là như vậy a, khó trách ngươi vừa rồi không muốn đi trở về.”
An Na nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ thuyết: “ Mạc Hàm ca ca ngươi còn chưa có đáp ứng yêu cầu của ta a, nhất định phải đến tìm ta, biết không.” Mạc Hàm mỉm cười gật đầu: “ A a, đương nhiên , ta tất không nỡ để tiểu An Na của ta buồn rồi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đến thăm ngươi, đến lúc đó ngươi cứ chờ mà bồi tiếp ta thật tốt là được”. Nghe Mạc Hàm trả lời, An Na cao hứng đến nhảy dựng lên nói: “ Mạc Hàm ca ca ngươi nhớ giữ lời, ta còn nhỏ ít hiểu biết ngươi đừng gạt ta nga ^^, ta sẽ ở tinh linh rừng rậm chờ ngươi nga.”
Mạc Hàm cũng gật đầu cười nói đến: “ Ta đã lừa gạt ngươi khi nào a, yên tâm đi, ngươi xem Mạc Hàm ca ca ngươi lúc nào nói mà không giữ lời a ?” An Na vội vàng gật đầu: “ Ta biết, Mạc Hàm ca ca là người thủ tín, ta tin tưởng ngươi nhất định là người giữ lời nhất a.” Nghe được An Na khích lệ, Mạc Hàm cười ha hả nói : Tiểu nha đầu, vỗ mông ngựa thật hay a , ta đúng như thế a? Hắc hắc, ta như thế nào không biết nhỉ, bất quá nghe xong thật cao hứng nga, tốt lắm, ta nhất định sẽ nhanh chóng đến tìm ngươi, nhưng ngươi phải nhanh về nhà đi, biết không?”
An Na nghe vậy, cũng an tâm hài lòng gật đầu đáp ứng. Sau đó liền cao hứng nắm tay lôi Mạc Hàm hướng Ngả Thụy bọn họ đi đến. Một đường đi đến trước mặt mấy người Ngả Thụy, An Na mới nói đến: “Ngả Thụy trưởng lão, ta đáp ứng cùng ngươi trở về, nhưng ta muốn cùng các bằng hữu ta cáo biệt một chút, ngươi chờ ta một chút được chứ?” Ngả Thụy ở một bên nãy giờ nhìn thấy Mạc Hàm thật sự nói mấy câu đã khuyên bảo được công chúa điện hạ vốn làm mình đau đầu, giờ lộ ra ánh mắt khâm phục nhìn Mạc Hàm, tính cách tinh linh tộc công chúa như thế nào mình biết rất rõ, nghĩ không ra Mạc Hàm lại dễ dàng khuyên bảo An Na đồng ý cùng mình trở về như vậy.
Ngả Thụy nghe được An Na nói , vội vàng mỉm cười mở miệng nói đến: “ Đương nhiên có thể , công chúa điện hạ, chỉ cần ngươi chịu theo ta trở về, cái gì đều cũng có thể hảo thương lượng, nhanh lên một chút là được.” An Na nghe được Ngả Thụy nói vậy, cao hứng mở miệng đa tạ, rồi trực tiếp hướng bọn Đại Lệ mà chạy đi, quên cả Mạc Hàm còn đứng tại chỗ đó. Mà Mạc Hàm chỉ là mỉm cười nhìn theo bóng lưng An Na nhẹ nhàng lắc đầu