Thân chu hạo thổ, Đông hữu đại hải, nhất vọng vô tế, vô nhân tham đắc.
(Sơn Hải Dị Đàm ---- Sơn Thủy Thiên)
Trên mặt biển Đông Hải, màu lam của nước trải dài mênh mông, cùng với màu xanh của bầu trời dường như đang giao nhau tạo thành một đường chỉ vạch tại nơi tận cùng của thế giới. Nơi ấy chỉ có duy nhất một màu xanh lam tồn tại.
Đẹp đẽ nhưng mà đơn điệu.
Trên bầu trời, những áng mây lững lờ trôi trở thành điểm nhấn duy nhất cho cả cái thế giới màu xanh lam này.
Mà ở giữa cái thế giới tươi đẹp này có gần trăm vị đại cao thủ tu vi Kết Đan kì đang phi hành rất nhanh, trên mặt không còn tia thong dong của bậc cao thủ nữa, ngược lại còn có vẻ chật vật, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Không nói đến việc những tu sĩ này ngày thường trong môn phái, thậm chí cả tu tiên giới đều có địa vị vô cùng cao cả. Mà chỉ bàn đến chuyện họ là những Kết Đan kì tu sĩ đã trải qua hàng trăm năm sóng gió mà nói, thì loại lo lắng cùng chật vật này cũng vô cùng hiếm thấy.
Nhưng hiện tại, đối mặt với việc những đệ tử thân truyền sẽ tiếp nhận y bát của mình có thể đang gặp nguy hiểm, các Kết Đan kì tu sẽ này cũng bất chấp đến việc mất phong độ, mà chỉ vùi đầu vào mà phi hành, hy vọng có thể đến Hoàn Đảo sớm nhất.
Tuy cảnh sắc biển trời xung quanh tươi đẹp, nhưng họ không còn tâm trạng nào mà thưởng thức nó. Trừ bỏ yếu tố phải vội vã phi hành, chúng tu sĩ lại càng hiểu rõ đằng sau cái cảnh sắc đẹp đẽ ấy lại đang ẩn giấu những nguy hiểm kinh khủng cỡ dường nào.
Đông Hải giống như một mỹ nhân xà nữ, tuy xinh đẹp nhưng nguy hiểm, hơn nữa tính tình lại thất thường, thay đổi chóng mặt.
Hai ngày nay trên đường phi hành, các tu sĩ Kết Đan kì cao thủ này đã phải trải qua hơn sáu lần yêu thú dưới biển tập kích, cùng với năm lần bị phong bạo trên biển tấn công.
Yêu thú dưới đáy biển có thể coi nhẹ những uy áp trên người chúng tu sĩ mà ra tay tập kích, cấp bậc ít nhất của chúng cũng là Địa giai cao cấp, có khả năng gây rung trời lở đất. Mặc dù chúng kinh khủng, nhưng dù sao hơn trăm Kết Đan kì tu sĩ cũng có thể liên thù đánh bại. Tuy nhiên, đối mặt với phong bạo dường như có thể hủy thiên diệt địa này, bọn họ cũng chỉ cố gắng để có thể bảo vệ cho sự an toàn của bản thân mà thôi.
Một khi phong bạo sinh ra trên biển, không nói đến việc uy lực kinh khủng dường như là có thể che đậy cả thiên địa của cương phong, cho dù nó chỉ tạo ra một ít thủy châu thôi thì uy lực cũng không thấp hơn so với một kiện nhân giai pháp khí. Mỗi lần như vậy đều làm cho chúng tu sĩ phải ứng phó, chật vật không chịu nổi.
Nhưng hiện tại rốt cuộc chúng tu sĩ cũng đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, bởi vì họ biết chính mình chỉ còn cách Hoàn Đảo một khoảng không xa lắm.
Lúc này, ước chừng có một nửa tu sĩ đang duy trì việc phi hành và phòng ngự của toa hình hộ tráo, rất nhanh bay về phía Hoàn Đảo. Một nửa khác thì đang ngồi trong vòng bảo hộ tĩnh tu, sớm khôi phục một chút linh khí để một lúc lâu sau còn thay tu sĩ khác duy trì hộ tráo.
Mà chưởng môn Thanh Linh Tử của Thanh Hư Môn lại đang đứng một phía trong hộ tráo, trên tay cầm theo một chiếc la bàn, không ngừng điều chỉnh lại phương hướng cho hộ tráo phi hành.
Đột nhiên, cung chủ Lê Thiên Anh của Tố Nữ Cung lúc này đang ngồi nhắm mắt lại mở mắt ra, hướng Thanh Linh Tử hỏi:
- Thanh Linh đạo hữu, còn bao lâu nữa thì chúng ta mới đến được Hoàn Đảo?
Thanh Linh Tử nhìn la bàn trên tay một chút, rồi nói:
- Ước chừng còn khoảng nửa canh giờ nữa.
Nghe lão nói xong, vẻ lo lắng trong mắt Lê Thiên Anh lại hiện lên. Từ khi dị biến phát sinh đến bây giờ cũng đã hai ngày trôi qua, mặc dù không biết là ai tác quái, nhưng một khi có khả năng phá hủy Kính Tượng Thuật trước mắt các vị chưởng môn, trưởng lão trên Chiêm Bàn thì tu vi ít nhất cũng là Kim Đan hậu kì tu sĩ. Mà một khi đối mặt với cao thủ như thế này, liệu chúng đệ tử trên Hoàn Đảo còn đường sống nữa không?
Chứng kiến thấy thần sắc lo lắng của Lê Thiên Anh, biết nàng lo cho những đệ tử yêu của mình, phương trượng Hư Hoàn của Thiện Vân Tự an ủi nói:
- Lê đạo hữu chớ nên lo lắng, thực lực của đám đệ tử trên Hoàn Đảo không tính là yếu, cho dù gặp nguy hiểm, chắc hẳn vẫn có thực lực để chống cự một trận.
Hư Hoàn đại sư thân là phương trượng của Thiện Vân Tự, tại tu tiên giới có danh vọng rất cao, cho nên mặc dù Lê Thiên Anh đối với lời lão nói không đồng ý cho lắm, nhưng vẫn yên lặng gật đầu chấp nhận.
Mà trong mắt Khổ Tu Cốc Huyền Giản lúc này dị quang lóe lên. Lần dị biến ở Hoàn Đảo này việc tu sĩ Khổ Tu Cốc thủ hộ không tốt phải chịu trách nhiệm rất lớn, cho nên dọc đường bọn họ đều yên lặng không nói. Lúc này lão đành mở miệng ra nói:
- Không biết các vị đạo hữu có để ý tới không. Lần Hóa Linh Giáo tàn phá bừa bãi tu tiên giới trước đến bây giờ cũng đã là hai nghìn tám trăm năm rồi.
Nghe Huyền Giản nói, vô luận là đang ngồi tu dưỡng hay là đang toàn lực duy trù hộ tráo chúng tu sĩ đều chấn động, sau đó đều trầm mặc không nói gì.
Kì thật, có lẽ trước đó bọn họ đều đã nghĩ tới việc này rồi. Chỉ là ai cũng không nói ra mà thôi.
Nguyên lai, từ mấy vạn năm trước, tu sĩ loài người hao tâm tổn sức dùng kế li gián làm cho thực lực của Tu La tộc bị hao tổn lớn, sau đó lại đem Tu La nhất tộc phong ấn lại. Từ đó hình thành một loại quy luật, mỗi khi hơn hai nghìn tám trăm năm, cả tu tiên giới lại xuất hiện một kiếp nạn, vô luận môn phái nào cũng không thể tránh né được.
Đầu tiên là cuộc chiến của tu tiên giả cùng tu ma giả, sau đó là cuộc tranh giành Động Thiên Phúc Địa của các môn phái, cuộc chiến của Tiên Đế, rồi thì Ma Quân, Ma Đế xuất hiện. Mà gần đây nhất chính là vụ Hóa Linh Giáo hoắc loạn tu tiên giới. Mà điều trùng hợp là mỗi hạo kiếp đều cách nhau hai nghìn tám trăm năm, hơn nữa mỗi lần như vậy thực lực của tu tiên giới lại đại tổn hại, một đời tinh anh tổn thất gần như không còn.
Có một số tu sĩ cho rằng bởi vì tu tiên giả đoạt lấy tinh hoa của thiên địa cho nên mỗi khi quá hai nghìn tám trăm năm thì thiên đạo sẽ trừng phạt tất cả tu tiên giả một lần. Tuy nhiên số tu sĩ có tu vi Kết Đan kì, đã đạt tới cảnh giới “Thiên Nhân Cảm Ứng”, cùng với các lão yêu quái Đại Thừa kì của các phái đạt tới cảnh giới “Thiên Nhân Hợp Nhất” thì lại không tin vào cái chuyện thiên đạo trừng phạt này.
Thiên đạo như biển hồ, linh khí như nước, biển rộng sẽ không bao giờ vì có người uống nước mà trừng phạt hắn.
Nhưng có thể giải thích như thế nào về việc mỗi khi quá hai nghìn tám trăm năm thì tu tiên giới lại phát sinh hạo kiếp một lần đây? Một lần, hai lần thì còn nói là trùng hợp, nhưng hơn chín mười lần xảy ra liên tiếp, chẳng lẽ vẫn là sự trùng hợp được à?
Nhưng nếu không phải là sự trùng hợp mà nói, thì tại sao mỗi lần phát sinh hạo kiếp lại dường như thống nhất bàn bạc với nhau về mặt thời gian như vậy? Chẳng lẽ có người nào đứng sau lưng giật dây chăng?
Mà nếu có như vậy, lại có người nào hoặc tổ chức nào có thực lực cường đại như vậy để tồn tại mấy vạn năm mà không ai biết đến?
Thoạt nhìn tựa hồ như khó có khả năng, nhưng so với cách lí giải trùng hợp hoặc thiên đạo, thì thuyết pháp này còn có thể tin được nhất.
Loại ý nghĩ này tại các môn phái cao tầng đã truyền lưu từ lâu, bọn họ cũng đã từng âm thầm dò xét một hồi lâu, nhưng lại không có thu hoạch được gì. Vì vậy mỗi lần nghĩ đến loại khả năng này, các cao thủ, thậm chí nhất đại tông sư ngày thường vẻ mặt lạnh nhạt, cao cao tại thượng đều không nhịn được mà trong lòng phát lạnh.
Có người nào đó hoặc tổ chức nào dĩ nhiên lại có thể âm thầm điều khiển cả tu tiên giới mấy vạn năm thời gian qua sao?
Mà bọn họ làm như vậy để làm gì?
Lúc này đây, đã trôi qua hai nghìn tám trăm năm, mà những người tham dự Tân nhân tỉ thí phát sinh dị biến, phải chăng một lần tân hạo kiếp mới lại bắt đầu sao?
Dùng thiên địa biến thành một ván cờ, người đó đã xếp đặt như thế nào?
Tất cả đều chỉ một điều bí ẩn. Chỉ có người sắp xếp mới biết trước đáp án, còn đâu không ai có thể biết được.
Cho nên khi nghe được Huyền Giản nói xong, chúng tu sĩ ở đây đều không ngoại lệ mà nghĩ đến truyền thuyết này. Duy chỉ có điện chủ Man Thiên của Bát Hoang Điện trong mắt lại lộ ra một tia vui mừng. Phải biết rằng, mỗi lần hạo kiếp xẩy ra, đều có một số nhóm môn phái suy vong, một số môn phía khác lại nổi dậy. Mà hiện tại trong Lục đại thánh địa có một nửa số môn phái ở lần hạo kiếp trước mà đứng lên. Không biết lần này liệu có đến lượt Bát Hoang Điện của hắn hay không đây?
Còn chưởng môn nhân Cửu Tắc của Lục Hợp Môn trừ bỏ vẻ vui mừng trong ánh mắt ra thì lại càng có nhiều tâm tình phức tạp. Bởi vì ngày trước Lục Hợp Môn của lão cũng có danh xưng là thánh địa, uy vọng cao hơn một bậc so với Lục đạo thánh địa bây giờ. Nhưng trải qua lần hạo kiếp năm đó lại tuột dốc đi xuống, thậm chí còn suýt nữa bị diệt phái chi đồ. Cho nên lần này Lục Hợp Môn có thể dựa vào hạo kiếp để một lần nữa đi tới huy hoàng như ngày nào được hay không?
Mà chưởng môn của Lục đại thánh địa trong mắt lại lộ ra vẻ tầm tư cùng sự lo lắng, hiển nhiên đều bắt đầu lo nghĩ cho môn phái của mình mà xếp đặt kết hoạch.
Mặc ngày thường trước mặt các đệ tử cấp thấp bọn họ đều nói như đúng rồi rằng hạo kiếp hết thảy chỉ là sự trùng hợp. Nhưng khi nước đã tới chân, cao tầng của chúng môn phái lại vô cùng tin tưởng. Đối mặt với sự lo lắng cho lần hạo kiếp này, trong nhất thời chúng chưởng môn cùng trưởng lão đều đã quên đi số tinh anh đệ tử trên Hoàn Đảo.
“Tu tiên giới đã trải qua hai nghìn tám trăm năm bình yên, có lẽ lần hạo kiếp mới sắp bắt đầu rồi chăng?”
Hư Hoàn đại sư nhìn về phía xa nơi biển rộng, rồi lại nhìn dòng nước chảy ngầm dưới đáy biển mà nhẹ giọng lẩm bẩm.
****************
Trên Hoàn Đảo, khi Từ Thanh Phàm nhìn thấy trong cánh tay cụt của Vương Thanh Tuấn đang nắm cái gì đó thì cảm thấy sửng sốt không thôi.
Đồ vật đó là gì? Nó quan trọng đến mức để trước khi hắn chết mà vẫn phải nắm chặt trong tay?
Trước đó Trương Hoa Lăng đã muốn mình phải chú ý nhiều hơn đến Vương Thanh Tuấn, còn trong lời nói của Bạch Thanh Phúc dường như cũng có ý tứ tương tự như vậy. Hơn nữa bản thân của Vương Thanh Tuấn thật sự cũng có nhiều điều bí ẩn. Chẳng lẽ hiện tại cái vật đang nằm trong tay hắn lại có quan hệ đến?
Hoặc cũng có thể là nó chỉ là đồ vật bình thường nào đó, không có quan hệ?
Trong nhất thời, Từ Thanh Phàm nghĩ rất nhiều, rồi hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được sự tò mò, âm thầm nói “Xin lỗi” rồi đem bàn tay của Vương Thanh Tuấn mở ra. Vật mà hắn đang nắm giữ chợt hiện ra trước mắt Từ Thanh Phàm.
Đó là một tờ giấy, trên mặt viết một câu nói tương tự như của một bài thơ.
Mà Từ Thanh Phàm vừa định nhìn kĩ thì chợt thân thể không khỏi hơi chấn động, quay đầu nhìn lại thì phát hiện có ba thân ảnh đang rất nhanh đi tới. Đi đầu là một người thân mặc đồ trắng, chính là bạch y nữ tử lạnh lùng kia của Tố Nữ Cung.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tỗ Nữ Cung, mặc dù lúc này tại tu tiên giới có uy danh cực thịnh, nhưng so với các môn phái khác trong Lục đại thánh địa thì nó lại có thời gian lập phái ngắn nhất, chỉ khoảng hơn hai nghìn năm.
Nghe nói, hơn hai nghìn năm trước đây, tu tiên giới nhất đại tông sư Mạc Hàn chân nhân cùng với đối thủ quyết đấu trên Tuyết Lĩnh, nhưng kết quả cuối cùng Mạc Hàn chân nhân không chỉ có thua thảm bại, mà lại còn bị đối thủ phong ấn tại chỗ sâu nhất của Tuyết Lĩnh, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Nhưng không thể không nói, Mạc Hàn chân nhân than là nhất đại tông sư, hắn đích thật là kỳ tài ngút trời. Mạc Hàn vốn tu tập chính là Mộc Ất linh khí, nhưng lại bị phong ấn ở phía dưới của Tuyết Lĩnh, không chỉ có bản thân bị trọng thương, lại càng không cách nào hấp thu Mộc Ất linh khí trong thiên địa để cung cấp cho bản thân. Điều đó không chỉ có làm cho thương thế của hắn tăng thêm, mà ngay cả việc sinh tồn cũng không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng trời không tuyệt đường người, ngay khi hắn sắp chết lại trong lúc vô ý mà lĩnh ngộ ra phương pháp hấp thu băng hàn chi khí của Tuyết Lĩnh để cho mình dùng. Nhờ vào việc hấp thu băng hàn chi khí, Mạc Hàn chân nhân không chỉ ngắn ngủi trong trăm năm thời gian phá phong ấn thoát ra, mà công lực lại còn đại tăng, đột phá tới Đại Thừa kì. Hơn nữa hắn còn sáng chế ra nhất bộ kì công vô tiền khoáng hậu “Băng Hàn Quyết”.
Sau đó, Mạc Hàn chân nhân rời núi đánh bại tên đã phong ấn mình vào núi, sau đó một lần nữa quay trở lại Tuyết Lĩnh, lấy “Băng Hàn Quyết” làm cơ sở thành lập Băng Linh Môn. Lúc đó thực lực cùng công pháp của Mạc Hàn chân nhân làm chấn kinh cả tu tiên giới, vô số tu tiên giá cùng bái nhập vào môn phái của hắn. Nhất thời, uy thế của Băng Linh Môn đại thịnh.
Chỉ là sau khi Mạc Hàn chân nhân truyền thụ công pháp cho đệ tử lại phát hiện ra thân nữ tử so với nam tử càng thích hợp hơn để tu luyện “Băng Linh Quyết”. Vì vậy dần dần trong Băng Linh Môn số nữ tu tiên giả vô luận là thực lực hay số lượng đều vượt xa nam tu tiên giả.
Mà sau khi Mạc Hàn chân nhân đi về cõi tiên, Băng Linh Môn đã bị nữ tu tiên giả trong môn phái đổi tên thành Tố Nữ Cung, chính thức trở thành một trong Lục đại Thánh Địa.
Còn “Băng Hàn Quyết” của Mạc Hàn chân nhân sáng chế ra trải qua thời gian nghiệm chứng đích thực là một môn kì công, số tu sĩ dựa vào nó đột phá đến Kết Đan kì thậm chí là Đại Thừa kì cũng có vô số. Chỉ là khi tu luyện công pháp này lại tồn tại một khuyết điểm vô cùng rõ ràng. Tu luyện công pháp này mặc dù ban đầu công lực gia tăng cực nhanh, nhưng tâm tính của tu sĩ tu tập nó dần dần bất tri bất giác thay đổi, trở nên lạnh lùng vô cùng. Loại tình huống này càng về sau càng thể hiện ra rõ ràng.
Nhưng vô luận như thế nào, việc chỉ dựa vào “Băng Hàn Quyết” mà Tố Nữ Cung trở thành một trong Lục đại thánh địa của tu tiên giới thì điều huyền diệu của nó không thể nghi ngờ được.
Chứng kiến ba người đệ tử của Tố Nữ Cung đang hướng tới phương hướng của mình rất nhanh phi tới, Từ Thanh Phàm không khỏi sửng sốt trong lòng.
Bởi vì trong ấn tượng của Từ Thanh Phàm, do tu luyện công pháp nên tính tình của đệ tử Tố Nữ Cung luôn luôn lãnh đạm, hơn nữa bản tính lại vô cùng ưa sạch sẽ.
Áo trắng tóc dài, vẻ mặt lạnh lùng dường như đã trở thành dấu hiệu đặc trưng của đệ tử Tố Nữ Cung rồi.
Nhưng lúc này trước mặt Từ Thanh Phàm, ba người đệ tử của Tố Nữ Cung này không chỉ quần áo nhăn nhúm, tóc tai bừa bộn, lại còn có vẻ chật vật tán loạn. Quan trọng hơn, vẻ mặt của họ mặc dù vẫn như trước mà lạnh lùng bên trong lại có một tia tức giận không hề ẩn dấu, tựa như hận không thể đem người nào đó đốt thành tro bụi. Cừu hận mãnh liệt như vậy không khỏi làm cho người ta cảm thấy phát lạnh trong lòng.
“Chuyện gì đã xảy ra? Có việc gì mà làm cho đệ tử Tố Nữ Cung vốn luôn luôn chú ý giữ hình tượng của mình lại trở lên thất thố như vậy? Hơn nữa sao các nàng lại chỉ có ba người? Hai người đệ tử khác đang ở nơi nào?”
“Chẳng lẽ đệ tử Tố Nữ Cung cũng giống như mình bị người ta tập kích?”
Từ Thanh Phàm âm thầm phỏng đoán. Từ hình tượng đến vẻ mặt của các nàng hiện giờ, đây có thể coi là giả thuyết lớn nhất.
“Nếu như đoàn người Tố Nữ Cung cũng giống như chính mình bị đám người tu sĩ không rõ tập kích, như vậy các môn phái khác có phải cũng như vậy không? So với lúc đầu đệ tử các phái cùng nhau đến Hoàn Đảo tham gia thí luyện, bây giờ liệu còn được bao nhiêu tu sĩ bình an vô sự?”
Trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi hiện lên một tia bất an, nhìn thân hình ba người đệ tử Tố Nữ Cung đang dần dần hiện ra rõ ràng mà cau mày nghĩ đến.
Tốc độ của ba người nọ cực nhanh, từ lúc Từ Thanh Phàm tự hỏi đến bây giờ các nàng đã cách vị trí của bốn người Cửu Hoa Môn không xa rồi.
Trong một loạt những người tuổi trẻ của Cửu Hoa Môn, Lữ Thanh Thượng đối với trận pháp cùng phù chú chi đạo là tinh thông nhất. Cho dù là trong số những người trẻ tuổi khác của cả tu tiên giới cùng khá nổi tiếng về việc bố trí trận pháp huyền diệu. Vì để cho an toàn, hắn lại càng bố trí bảy đạo trận pháp nhằm che giấu khí tức xung quanh bốn người. Cho nên mặc dù công lực của ba người Tố Nữ Cung bất phàm, hơn nữa khoảng cách với đám người Cửu Hoa Môn cũng quá gần nhưng lại vẫn không hề cảm thấy gì, không chút nào dừng lại mà tiếp tục đi về phía trung ương của Hoàn Đảo.
Nhìn ba người bọn họ đang rất nhanh đi qua phía bên người mình, Từ Thanh Phàm do dự một chút nhưng sau cùng vẫn không chào hỏi một chút với các nàng. Mặc dù Từ Thanh Phàm cũng hết sức tò mò đối với hết thảy các tao ngộ mà bọn họ gặp phải, nhưng lúc này tình hình trên Hoàn Đảo vô cùng quỷ dị, cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt ít đi một chuyện mới là tốt. Trọng yếu nhất chính là Từ Thanh Phàm vẫn cảm thấy được sự lạnh lùng cùng tâm trạng lúc này của đệ tử Tố Nữ Cung cũng rất khó để tương giao.
Nhưng sau khi ba nữ tử đang từ bên đám người Từ Thanh phi về phí sau thì trong nháy mắt dị biến nổi lên.
Chỉ thấy hỏa diễm xung quanh người Phượng Thanh Thiên ban đầu vẫn ba động ổn định, nhưng đúng lúc này lại đột nhiên bạo phát mạnh mẽ. Hỏa diễm trở nên rừng rực, bắn mạnh lên cao tới vài trường, ở giữa không trung mơ hồ biến thành hình dáng của một con Phượng Hoàng. Đồng thời, trong thiên địa nhiệt độ đại tăng, Hỏa linh khí xung quanh so với bình thường nhiều hơn gấp mấy chục lần.
Sau khi hỏa diễm rừng rực biến thành bộ dáng của Phượng Hoàng xong, một tiếng phượng minh thanh thúy mơ hồ vang lên. Mặc dù đạo thanh âm này rất nhỏ, nhưng mọi người ở đây lại đều nghe thấy sờ sờ, cho dù là hai người Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng đang ngồi xuống phong bế ngũ thức thì thân thể cũng hơi chấn động một chút, mạnh mẽ mở hai mắt ra, kinh ngạc nhìn dị biến trên người Phượng Thanh Thiên.
Mặc dù trận pháp của Lữ Thanh thượng huyền diệu nhưng vô luận là tiếng phượng minh hay Hỏa linh khí ba động quá mãnh liệt cũng dễ dàng xuyên thấu qua mấy đạo trận pháp, truyền ra bên ngoài mà không thể ngăn cản được.
Cảm ứng được quanh người đột nhiên Hỏa linh khí ba động cùng tiếng phượng minh vang lên, ba người đệ tử Tố Nữ Cung không khỏi ngừng cước bộ, sau đó xoay người về phía vị trí của đám người Từ THanh Phàm xem xét. Đồng thời trên người các nàng đều chậm rãi toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương, thần thái nghiêm túc.
Chứng kiến màn này, Từ Thanh Phàm không khỏi cười khổ, biết tiến độ niết Phượng Thanh Thiên nhanh hơn so với trong tưởng tượng của mình, mà lúc này trên người hắn dị biến xảy ra, có lẽ lần niết này đã tới gần việc kết thúc.
Chỉ là rõ ràng thấy các nàng đi ngang qua mà Từ Thanh Phàm không dám lên tiếng bắt chuyện, cũng là do tâm tình lúc này đám người Tố Nữ Cung có phần bất hảo.
Cũng không biết sau khi dị biến kết thúc thì trên người Phượng Thanh Thiên sẽ phát sinh biến hóa thành cái dạng gì? Liệu trọng thương trước đó của hắn có khôi phục được hay không? Sau khi chính thức “Phượng Hoàng Niết” thì thực lực có tăng mạnh hay không?
Nhìn hỏa diễm vừa mới bùng phát đột nhiên thu về quanh người Phượng Thanh Thiên, thậm chí còn bị hắn hấp thu vào cơ thể, Từ Thanh Phàm trong lòng tràn đầy sự chờ mong, dù sao loại dị biến này không phải ai cũng có cơ hội để nhìn thấy.
Đồng thời, trên bầu trời mấy vị trưởng lão của Khổ Tu Cốc cũng đang nhìn chăm chú vào dị biến trên người Phượng Thanh Thiên, tinh tế cảm thụ Hỏa linh khí biến hóa trên người hắn.
- Vị đạo hữu của phái nào sao lại ẩn giấu như vậy? Thỉnh hãy nhanh thể hiện thân phận, nếu không tỷ muội chúng ta sẽ xem là địch nhân mà ra tay xử lý.
Ngay lúc này, nữ tử cầm đầu trong ba người đệ tử Tố Nữ Cung đột nhiên mở miệng, ngữ khí thể hiện sự đề phòng cao độ.
Nghe được bạch y nữ tử nói, Từ Thanh phàm hướng về Lữ Thanh Thượng khẽ gật đầu, bảo hắn đem "Ẩn Thân Trận” triệt hồi. Sau đó thân ảnh của bốn người Từ Thanh Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người Tố Nữ Cung.
Sau khi thân hình hiển lộ ra, Từ Thanh Phàm vừa định chắp tay hướng các nàng giải thích một chút vì sao mới vừa rồi mình ẩn tàng thân hình mà không cùng các nàng chào hỏi. Nhưng hắn lại phát hiện ba người nọ sau khi nhìn thấy bộ dáng của chính mình thì trong nháy mắt vẻ mặt liền thay đổi.
Sự lành lùng lúc trước trên mặt đột nhiên biến mất, mà nguyên bản oán hận được ẩn giấu đi lại hiện lên mạnh mẽ trong ánh mắt các nàng.
Tiếp theo trên người họ đột nhiên toát ra hàn khí mãnh liệt, hàn khí trong thiên địa đại thịnh, căn bản không muốn nghe Từ Thanh Phàm nói gì. Mười ngón tay liền kết lại, vô số băng thương cùng băng đao trong suốt rất nhanh biến ảo thành hình trước mặt ba người, rồi nhanh chóng phóng đến phía đám người Từ Thanh Phàm.
Những băng thương này mặc dù nhìn trong suốt long lanh hoàn mỹ không tì vết, nhưng Từ Thanh Phàm lại minh bạch được uy lực của chúng. Nếu tu sĩ có tu vi Linh Tịch kì dưới tình trạng không phòng bị mà dính phải chúng thì không chết cũng bị thương. Mà xem uy thế của lần công kích này, hiển nhiên ba người của Tố Nữ Cung đã dốc toàn lực ra tay, vô cùng tàn nhẫn, dĩ nhiên không cho đối thủ một tia hoàn thủ, tựa hồ như chỉ đem đám người Từ Thanh Phàm giết chết hết mới giải tỏa được mối hận trong lòng.
Chứng kiến biểu hiện này của họ, Từ Thanh Phàm không khỏi nhướng mày, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, không biết vì sao các nàng lại làm như thế.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng đám người Từ Thanh Phàm cũng không phải ngồi chờ chết, chỉ thấy Lữ Thanh Thượng hai cánh tay dương lên, hơn mười đạo phù chú từ trong tay hắn bắn ra, bám vào phòng ngự trận pháp xung quanh bốn người. Nhất thời quanh mang của phòng ngự trận pháp đại thịnh, hiển nhiên sau khi hắn chứng kiến công kích của ba người đệ tử nọ liền vội vàng gia cố trận pháp.
Chỉ là những băng thương, băng đao này tất cả đều là do ba người Tố Nữ Cung ôm hận mà toàn lực ra tay nên uy lực cực lớn, tuy trận pháp của Lữ Thanh Thượng huyền diệt, nhưng muốn ngăn trở thế công của chúng vẫn là có chút vô lực. Vì thế chỉ thấy hai đạo phòng ngự kết giới lúc băng thương băng đao đánh tới trong nháy mắt ngũ sắc quang mang đại thịnh, nhưng chỉ cản trở được trong chốc lát liền bị công phá.
Sau khi phòng ngự trận pháp bị công phá, đám người Từ Thanh Phàm chợt cảm thấy âm hàn giá lạnh đập vào mặt, đất đai dưới chân không biết từ khi nào kết thành một tâng băng lạnh.
Mặc dù chúng công phá được hai tầng phòng ngự của Lữ Thanh Thượng nhưng sau đó thé công của băng thương cũng bị ngăn cản ít nhiều, làm cho đám người Từ Thanh Phàm dễ dàng tránh được.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trong nháy mắt, phòng ngự trận pháp đã bị phá nát thành từng mảnh nhỏ, đám người Từ Thanh Phàm chỉ cảm thấy một trận hàn khí lạnh đến thấu xương đập thẳng vào mặt, cho dù có linh khí hộ thể cũng phải cố chịu đựng nỗi đau như ngàn châm đâm vào tận xương cốt. Trong khi đó phần đại địa ở phía dưới càng nhanh chóng kết xuất thành một tầng băng sương với một tốc độ đang tăng nhanh dần có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Phượng Thanh Thiên tuy ở mặt sau đám người Từ Thanh Phàm nhưng đối mặt với đám hàn khí tiến công mạnh hơn cả vũ bão, ngọn hỏa diễm biến hóa mãnh liệt vốn đang vờn quanh người hắn cũng dần biến mất, phảng phất như là bị hàn khí nuốt trọn. Mà xung quanh người hắn, trong phạm vi trăm trượng là nơi duy nhất không bị băng sương xâm nhập vào.
Chứng kiến đám người Từ Thanh Phàm dễ dàng né tránh công kích của mình, bạch y nữ tử của Tố Nữ Cung khẽ cau mày, ánh mắt hướng về bọn họ càng thêm vẻ oán hận không ngừng dâng cao. Biết rõ nếu chỉ dựa vào loại đạo pháp biến hóa ra băng thương này rất khó thương tổn đến những người kia, vì vậy lập tức hướng đến hai người nữ tử bên cạnh quát khẽ:
-“Băng Tuyết Phong Bạo”.
Sau khi nói xong, bạch y nữ tử quay người lại, thấy đám người Từ Thanh Phàm đột nhiên tập kích thẳng vào mình, trên mặt liền hiện lên một tia kinh sợ. Nhưng trong nháy mắt nàng lấy lại bình tĩnh, quát lên một tiếng, đồng thời cùng với hai nữ tử bên cạnh thối lui về sau, nét mặt đã sớm trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu. Nhắm mắt lại, điều động ngọc thủ, hàn khí trên người từ từ suy giảm, tựa hồ như lượng hàn khí được phóng ra lúc nãy hết thảy đều bị nàng hấp thu vào trong cơ thể mềm mại đó.
Sau khi nói xong, bạch y nữ tử cũng không thèm để ý tới đám người Từ Thanh Phàm đang khó hiểu do đột nhiên bị đột kích. Trong nháy mắt nàng lấy lại bình tĩnh, quát lên một tiếng, đồng thời cùng với hai nữ tử bên cạnh thối lui về sau, nét mặt đã sớm trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu. Nhắm mắt lại, điều động ngọc thủ, hàn khí trên người từ từ suy giảm, tựa hồ như lượng hàn khí được phóng ra lúc nãy hết thảy đều bị nàng hấp thu vào trong cơ thể mềm mại đó.
Cảm nhận được uy áp cường đại của bạch y nữ tử ngày càng tăng, Từ Thanh Phàm biết nàng đang chuẩn bị một đạo pháp kinh người nào đó, muốn đem nhóm người mình một kích giết chết. Trong lòng càng nghĩ càng thêm nghi hoặc, không rõ đoàn người Tố Nữ Cung này đến cùng là có cừu hận gì với mình, sao lại ra tay tàn độc như vậy.
Mặt khác hai nữ tử bên cạnh sau khi nghe bạch y nữ tử nói cũng không sử dụng tiếp băng thương băng cầu tiến hành công kích nữa. Thay vào đó thủ chỉ bấm pháp quyết khác đi, nhất thời đám băng thương băng cầu tiêu tán, hóa thành một luồng hàn phong lăng liệt, bên trong mang theo vô số tuyết hoa hỗn loạn cuồng bạo, hướng đến người Từ Thanh Phàm tiến công cuồn cuộn.
Trong lúc nhất thời, nhóm người Từ Thanh Phàm còn tưởng rằng bản thân mình đang bị vây tại một vùng cực bắc lạnh giá vô cùng, trước mặt chỉ toàn là bão tuyết đầy trời.
Từ Thanh Phàm muốn lợi dụng ưu thế tốc độ cao của mình hòng đột phá tiến nhanh đến bên cạnh các nàng rồi nhất nhất chế trụ sau đó mới hỏi tiếp, nhưng không nghĩ được đối phương đã sớm nhận ra, lập tức biến chiêu khắc chế.
Từ Thanh Phàm muốn lợi dụng ưu thế tốc độ cao của mình hòng đột phá, tiến nhanh đến bên cạnh các nàng rồi nhất nhất chế trụ sau đó mới hỏi tiếp, nhưng không nghĩ được đối phương đã sớm nhận ra, lập tức biến chiêu khắc chế.
Hàn phong cuồng liệt, lực đạo của nó cực lớn, Từ Thanh Phàm ở dưới ngọn gió đó quả thực rất khó di chuyển, nửa bước cũng khó rời. Tốc độ vì vậy mà ảnh hưởng theo. Trong hàn phong, từng mảnh tuyết hoa hỗn loạn đều ẩn chứa sự nguy hiểm khôn lường, nếu không cẩn thận dù chỉ một chút thân thể sẽ bị vô số tuyết hoa xé rách thành từng miếng nhỏ, qua đó có thể thấy được đạo pháp gọi là “Băng Tuyết Phong Bạo” uy lực rất kinh khủng.
Trong thoáng thất thần, ba người Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng đã bị hai nữ tử đệ tử Tố Nữ Cung liên thủ thi triển đạo pháp cấp cao, gắt gao chế trụ.
Nếu như chỉ ứng phó mỗi “Băng Tuyết Phong Bạo “ không thì nhóm người Từ Thanh Phàm không quan tâm cho lắm, bởi bọn họ biết rõ loại đạo pháp này tuy có uy lực cùng phạm vi phát tán cực rộng, cao hơn một chút thì xem như hơi bị khó chơi. Nhưng khi thi triển quả thật tiêu hao một lượng linh khí rất khủng khiếp, khó mà kéo dài được lâu. Nhóm người mình chỉ cần kiên trì phòng ngự một đoạn ngắn thời gian là có thể đảo ngược tình thế, bất chiến tự nhiên thành.
Chỉ có điều bạch y nữ tử ở phía sau rất biết tranh thủ thời gian, đang chuẩn bị thi triển đạo pháp gần như hoàn thành.
Chỉ thấy ở phía dưới nàng, xuất hiện một cái băng sở sắp sửa hóa thành hình quái thú.
Khi xong giai đoạn biến hóa, quái thú chuyển sang đứng chắn trước bạch y nữ tử. Thân hình đồ sộ cao gần mười trượng, dài tám trượng, đầu sư thân rắn, sừng ngưu và đuôi ngựa, cả người được bao phủ bởi một tầng bạch tuyết nhung mao, lộ ra ngoài vùng da trong suốt sáng long lanh. Ánh sang mặt trời chiếu rọi xuống phát ra quang mang bảy màu. Đây rõ ràng là bộ dáng của thượng cổ thần thú trong thần thoại, khống chế toàn bộ nhân gian băng tuyết--- Băng hàn thần thú “Hoài Xá”.
Thấy Hoài Xá dần thành hình, sắc mặt nhóm người Từ Thanh Phàm đều trở nên đại biến, không khỏi nhớ đến tuyệt kỹ thành danh năm xưa của Mạc Hàn chân nhân --- “Băng Hàn Hàng Thế”!! Không thể nào tưởng tưởng được bạch y nữ tử dù tuổi nhỏ lại có thể thi triển ra thứ tuyệt kỹ này, bất quá chỉ có hai chữ “kỳ tài” có một không hai mà hình dung thôi.
Mà loại đạo pháp “Băng Hàn Hàng Thế” này mặc dù uy lực cực đại muôn phần, được xưng là một trong những đạo pháp có sức mạnh tàn phá bạo liệt nhất trong thiên địa, nhưng lại tồn tại một khuyết điểm trí mệnh đó là việc thi triển tốn thời gian quá dài. Nhưng đối với Từ Thanh Phàm mà nói, điều này có cũng như không, hai nữ tử Tố Nữ Cung đã dùng “Băng Tuyết Phong Bạo” khiến cho nhóm người bọn hắn không cách nào có thể làm bạch y nữ tử phân tâm, phá hỏng đạo pháp được.
Việc bạch y nữ tử thi triển loại đạo pháp sát thương to lớn đã chứng minh đầy đủ sát ý của các nàng muốn giết toàn bộ đoàn người Cửu Hoa Sơn này.
-Ba vị đạo hữu Tố Nữ Cung, không biết vì sao các người hạ sát thủ? Chẳng lẽ việc đệ tử các phái liên tục thất tung gần đây, đều là do các người làm sao?
Lữ Thanh Thượng đột nhiên nghĩ tới một khả năng, lạnh giọng hỏi.
Âm thanh vừa vang lên xong, trên mặt ba đệ tử Tố Nữ Cung nọ liền hiện ra vẻ giận dữ. Một người đang thi triển “Băng Tuyết Phong Bạo” không nhịn nỗi , phẫn nộ quát:
-Tặc nhân Cửu Hoa Sơn, không phải muốn đánh lén phản công sao? Rõ ràng là do các ngươi tập kích chúng ta trước. Hôm nay cho dù các ngươi có xảo lưỡi đến đâu đi chăng nữa, ta cũng sẽ cùng hai vị sư tỷ báo thù!!
Đương lúc nói chuyện, nhóm người Từ Thanh Phàm đã cảm thấy cường lực của băng tuyết tăng thêm ba phần.
Sau khi thấy rõ đám đệ tự Tố Nữ Cung mới vừa gặp mặt đã thẳng tay hạ sát chiêu, Từ Thanh Phàm cùng Lữ Thanh Thượng có cảm giác như đệ tử các môn phái đột nhiên thất tung trên Hoàn Đảo đều là do các nàng một tay gây nên, nếu không ít nhiều cũng có vài điểm liên quan tới. Cho nên vào thời khắc này, Từ Thanh Phàm không tiếp tục chất vấn nữa, bởi hắn cho rằng những lời đó không hề thích hợp với giây phút sinh tử này.
Nhưng bây giờ, nhìn những nét phản ánh trên khuôn mặt những nữ tử xin đẹp, nhất là vẻ bi phẫn cuồng nộ khó lòng giả vờ được, mọi người chợt nhớ lại thái độ không khách khí khi lần đầu gặp các nàng, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi nghi hoặc, chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì?
Nhìn thấy ánh mắt các nàng tràn ngập sát khí cùng vẻ thê lương, Từ Thanh Phàm biết hiện giờ không phải là thời cơ thỏa đáng để giải thích, nhất là khi Hoài Xá của bạch y nữ tử đã dần thành hình, giải thích chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.
Linh khí trong cơ thể Kim Thanh Hàn cũng Lữ Thanh Thượng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, dị biến trên người Phượng Thanh Thiên còn chưa có dấu hiệu chấm dứt, tình trạng hôn mê vẫn cứ duy trì mãi. Một hồi suy nghĩ kết thúc, Từ Thanh Phàm bất giác cười khổ, phát hiện chỉ có thể trông cậy vào khả năng của bản thân, nhưng hắn không có vẻ tin tưởng có thể chống đỡ được tuyệt kĩ uy danh của Tố Nữ Cung “Băng Hàn Hàng Thế”.
“Chỉ cần đem các nàng chế trụ trước rồi mới đối chất sau vậy.” Từ Thanh Phàm âm thầm thở dài một hơi, tự nói với chính mình.
Nghĩ tới đây, hắn nhẹ giọng nói với hai người Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng:
-Lữ sư huynh, Kim sư đệ, hai người trước hết hãy hợp lực ngăn cản đòn băng tuyết phong bạo lại, ta sẽ tìm cách chế trụ ba người này.
Nghe hắn nói xong, Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng đều gật đầu đồng ý, lập tức gia tăng lực phòng thủ bao gồm cả diện tích phạm vi kiểm soát, bổ khuyết vào vị trí Từ Thanh Phàm, giúp hắn có thời gian thoát ra, giống với bạch y nữ tử đứng sau lưng hai nữ tử đồng môn, tiến hành bế mục liễm tức. Mười ngón tay như hoa lan mà liên tiếp biến hóa, bởi vì chỉ quyết biến hóa với tốc độ quá nhanh, nên ngoại nhân chỉ thấy từ mười ngón tay hắn bắn ra một luồng tàn ảnh.
Hai người Lữ Thanh Thượng cùng Lữ Thanh Thượng vẫn chưa khôi phục xong linh khí trong cơ thể, vì vậy khi đối mặt với hợp lực “Băng Tuyết Phong Bạo” từ hai nữ tử nọ đã không thể chống cự được lâu, hơn nữa bạch y nữ tử ở phía sau đang rất nhanh thi triển tuyệt kĩ “Băng Hàn Hàng Thế”, cho nên thời gian dành cho Từ Thanh Phàm đích thực rất không được nhiều.
Rốt cuộc, bạch y nữ tử đã chuẩn bị xong đòn quyết định của mình. Trong nháy mắt, giây phút sinh tử đã đến, Từ Thanh Phàm trợn trừng hai mắt lên, một mảng ánh sáng chói lòa từ mắt hắn hiện ra, đồng thời hướng tay về mặt đất. Quát khẽ:
-Khởi!!
Ngay khi âm thanh của hắn dần hạ xuống, tức thì bạch y nữ tử ở hướng đối diện đã kết thúc nhiệm vụ của mình, “Hoài Xá” liền xuất hiện bên người, nhưng ngay lúc Hoài Xá phát động công kích lên đám người Từ Thanh Phàm thì đột nhiên dừng lại. Dưới chân hai nữ tử đang thi triển “Băng Tuyết Phong Bạo” bất ngờ hiện ra hai cây “Hấp Huyết Độc Đằng”, từ trong lòng đất nhanh chóng vươn lên cuốn lấy các nàng. Khi đó, đám gai nhỏ dài của chúng cũng đồng loạt quấn tới phía trên cổ các nàng, ngay tại giữa yết hầu.
Đúng là huyễn hóa sở trường của Từ Thanh Phàm “Hấp Huyết Độc Đằng”.
Trước đây, Từ Thanh Phàm đều dùng mười ngòn tay của mình thông qua Khô Vinh nhị khí hóa thành các loại mầm mống kì hoa dị thảo, sau này mới kết thành hoa thảo tiến hành công kích. Nhưng ba năm tại vùng Nam Hoang, khi chiến đấu với đám thủ hạ của Na Hưu gồm mười hai ma tướng đã bất ngờ khám phá ra cơ thể mình có thể mượn đại địa đem Khô Vinh nhị khí chuyển vận đến phía dưới chân địch nhân hóa thành muôn loại hoa thảo trực tiếp công kích. Quả nhiên lần thử nghiệm tại Nam Hoang rất thành công, trong mười hai ma tướng có hơn phân nửa chết dưới tay Từ Thanh Phàm bởi kỳ chiêu này.
Trải qua ba năm nay, với sự thăm dò cùng luyện tập liên tục, loại kỹ xảo mới đã được hoàn thiện rõ.
Nhưng từ những đợt thí nghiệm, hắn đã phát hiện đòn tấn công mãnh mẽ này chứa đựng rất nhiều khuyết điểm, không nói đến thời gian chuẩn bị và lượng linh khi tiêu hao rất cao so với những loại biến hóa thông thường, phạm vị công kích cũng bị ảnh hưởng theo, lực đạo khống chế khó nắm giữ, nhất thời không cẩn thận sẽ dẫn đến thất bại, đôi khi bị phản phệ.
Trọng yếu nhất là nó rất mẫn cảm với sự biến hóa linh khí quanh người thi triển, dễ bị đối thủ phát hiện, rồi bị đánh lén, rất nguy hiểm.
May thay, hai nữ tử nọ đã bị cừu hận làm mờ mắt, một lòng nhất nhất muốn cho nhóm người Từ Thanh Phàm chết không có chỗ chôn, nhất thời quên mất những biến hóa linh khí xung quanh, bị Từ Thanh Phàm thừa dịp phân tâm ngay tức khắc phản kích.
-Ngươi muốn như thế nào đây?
Bạch y nữ tử chứng kiến hai sư muội mình bị Từ Thanh Phàm khống chế, mặc dù “Hoài Xá” đã thành hình nhưng vẫn sợ ném chuột vỡ đồ, căn bản không dám chủ động công kích, chỉ biết giương mắt nhìn trằm trằm vào hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thấy kế hoạch mình đã thành công, Từ Thanh Phàm nhẹ nhõm thở dài một cái, chậm rãi đi đến bên người hai nữ tù binh, rồi quay về hướng bạch y nữ tử hỏi:
-Xin hỏi sư muội xưng hô như thế nào?
-Cung Thanh Nhã.
Bạch y nữ tử lạnh lùng nói ra.
Nghe vậy, Từ Thanh Phàm mỉm cười một chút rồi nói:
-Cung sư muội, ta nghĩ là giữa chúng ta nhất định đã có hiểu lầm nào đó xảy ra. Khi nãy vừa nghe quý sư muội nói là chúng ta từng tập kích các muội, xin hỏi đó là lúc nào?
-Hừ, dám làm mà không dám nhận sao? Chẳng qua là các ngươi cố kị đạo pháp của ta đã hình thành, nên muốn phân tán chú ý rồi nhân cơ hội đánh lén lần nữa phải không?
Cung Thanh Nhã vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cáu giọng hỏi, hiển nhiên là không lưu tâm đến những lời Từ Thanh Phàm nói.
-Cung sư tỷ, không cần để ý đến bọn muội, nếu như bị họ uy hiếp chúng ta toàn bộ sẽ không có kết cuộc tốt đâu. Tỷ mau ra tay, đem Băng Hàn Hàng Thế giết hết bọn chúng, báo thù cho bọn muội đi!!
Một nữ tử bị Từ Thanh Phàm khống chế đột ngột kêu lớn lên, dáng vẻ không hề quan tâm đến đám gai nhọn trên cổ mình.
-Đúng vậy, Cung sư tỷ, không nên lo lắng cho chúng muội, chỉ cần nhớ vì hai sư muội này báo thù là đủ rồi, tỷ mau giết hết bọn chúng đi.
Nữ tử còn lại cũng đồng thanh hét lớn lên.
Từ Thanh Phàm khẽ thở dài, nghe mấy lời hai nữ tử này nói, tình hình cuộc nói chuyện giữa mình với Cung Thanh Nhã liền trở nên xấu đi, vì vậy chợt động vài cái, muốn đem hai nữ tử nọ làm hôn mê một lúc, hết thảy đem mọi việc giải thích rõ ràng rồi mới thả các nàng ra.
Ngay khi Từ Thanh Phàm khẽ động tới hai người nữ tử nọ, một tiếng kinh sợ từ một lão phụ nhân chợt vang bên tai .
-Tiểu tử ngươi dám!!
Trong thanh âm ẩn chứa một linh khí cực kì cường đại, Từ Thanh Phàm chỉ có cảm giác như tiếng sấm sét vang dội bên tai, trong nháy mắt gây chấn động đến lục phủ ngũ tạng, đau đớn vô cùng, cơ hồ ngay cả một ngón tay hắn cũng không còn chút lực đạo nào để nâng lên nữa.
Đồng thời, gần trăm tu tiên giả Kết Đan Kì đằng vây bay thẳng đến, tức khắc đã đến cạnh nhóm người Từ Thanh Phàm.
Chưởng môn cùng trưởng lão các phái xuất phát từ Chiêm Bàn, rốt cuộc đã tới.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Quyển 3: Bát Phương Vân Tụ Phong Lôi Khởi
Chương 42: Chất vấn (1)
Dịch: honeykiss&sakuraftu
Nguồn: TTV
Ngay khi ngón tay Từ Thanh Phàm điểm xuống, đột nhiên vang lên thanh âm kinh nộ của một lão phụ nhân.
- Tiểu tử ngươi dám!!
Đạo thanh âm này ẩn chứa linh khí cực kỳ cường đại, đối với những người xung quanh thì hết sức êm ái, vậy mà đối với Từ Thanh Phàm lại giống như một đạo thiên lôi đánh vào phiến đất bằng, làm chấn thương tâm tạng, khiến cho Từ Thanh Phàm vô luận thế nào cũng không thể tiếp tục điểm ngón tay xuống.
Chỉ dựa vào một tiếng quát nhẹ, uy lực lại có thể cường đại đến như vậy, rốt cuộc là của người nào?
Cố nén huyết khí đang dâng trào từ lồng ngực, Từ Thanh Phàm kinh hãi quay đầu hướng về phía thanh âm truyền đến, liền phát hiện một nhóm tu tiên giả đang ngự trên vân tường bay tới rất nhanh, xung quanh tiên hà lóe sáng, nhìn thì thong thả, nhưng trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám người Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Cung Thanh Nhã cũng đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhãn thần tràn đầy kinh ngạc. Nhưng điều khác biệt là Lữ Thanh Thượng và Kim Thanh Hàn chỉ biểu hiện kinh ngạc còn Cung Thanh Nhã và ba đệ tử của Tố Nữ Cung ngoài biểu hiện kinh ngạc còn mang theo bảy phần vui mừng.
Đám người tu tiên đã nhanh chóng xuất hiện trước mắt từ đám người Từ Thanh Phàm.
Các tu tiên giả trước mặt đám người Từ Thanh Phàm, khí chất bất đồng nhưng ai ai cũng thể hiện phong phạm của cao thủ đứng đầu một phương, linh khí toàn thân ẩn ẩn động động, tạo cảm giác uy áp mãnh liệt, hiển nhiên chí ít cũng đạt tu vi Kết Đan kỳ.
Những tu tiên giả này đều là chưởng môn các phải vừa từ Chiêm Bàn bay tới.
Mà lão phụ nhân đang tức giận nhìn Từ Thanh Phàm chính là Cung chủ của Tố Nữ Cung – Lê Thiên Anh. Âm thanh vừa nãy hiển nhiên là tiếng quát của bà.
Đứng phía sau Cung chủ Tố Nữ Cung là Hư Hoàn đại sư-Phương trượng của Thiện Vân Tự, Thanh Linh Tử - Chưởng môn của Thanh Hư Môn, Huyền Giản tôn giả của Khổ Tu Cốc, Ngũ Hành Tông tông chủ Tằng Liên Tiên, môn chủ Cửu Tắc đạo nhân của Lục Hợp Môn, Đại điện chủ Bát Hoang Điện- Man Thiên, cùng với các tu tiên giả nổi danh trong giới tu tiên.
Các vị cao thủ này thường ngày hết sức lạnh nhạt, nhưng lúc này đây thần tình lại hết sức ngưng trọng. Thậm chí có nhiều chưởng môn và trưởng lão các phái lại xuất hiện nhãn thần bi thống.
Chưởng môn Cửu Hoa Môn-Trương Hoa Lăng và Thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải cũng ở trong đám người đó, đều đang chau mày nhìn Lê Thiên Anh và Từ Thanh Phàm.
Đứng phía sau chưởng môn các phái là các vị hộ pháp trưởng lão cùng với Hoa Tiên, Tức Quân tăng nhân, Đặng Thiên Nhai và đệ tử của năm phái. Hiển nhiên là chưởng môn và trưởng lão các phái trước khi đến nơi này đã tìm thấy các đệ tử khác của năm phái.
Chưởng môn và hộ pháp trưởng lão của các phái hiển nhiên cũng đã nắm được tin tức về dị biến trên Hoàn đảo, biết được đệ tử các phái hoặc chết, hoặc mất tích. Chẳng trách thần sắc bọn họ lại nghiêm trọng như vậy.
Nhìn thấy biểu tình của trưởng lão và đệ tử các phái, Từ Thanh Phàm thầm cười khổ, biết rằng cứ như vậy thì mình càng khó giải thích.
Từ Thanh Phàm vừa muốn nói vài lời thì đột nhiên cảm giác ngũ tạng đau nhức, một cỗ tiên huyết trào lên tận yết hầu. Thanh Phàm biết rõ đây là do chịu ảnh hưởng của tiếng quát khi nãy làm cho bản thân bị nội thương không nhẹ. Thật không ngờ Lê Thiên Anh, bề ngoài bình thường nhưng thực lực không ngờ lại cao thâm vô cùng, chỉ một tiếng quát thôi mà đã có uy lực như vậy.
Chỉ là Từ Thanh Phàm không muốn làm mất mặt Cửu Hoa Môn trước mặt chưởng môn các phái, nên gồng mình đem bụm máu vừa ứa lên nuốt vào bụng.
Điều tức nội khí một lúc, Từ Thanh Phàm thu hồi “Hấp Huyết Độc Đằng” đang trói buộc hai đệ tử của Tố Nữ Cung. Sau đó khom người cúi chào các vị trưởng lão trước mặt:
-Vãn bối Cửu Hoa Môn Thanh Phàm ra mắt các vị sư trưởng.
Sau khi được Từ Thanh Phàm đề tỉnh, Lữ Thanh Thượng và Kim Thanh Hàn ở phía sau cũng nhanh chóng khom người hành lễ đối với các vị chưởng môn các phái.
Dưới biểu tình kinh ngạc của các vị chưởng môn, trưởng lão, Cung Thanh Nhã cũng tiêu trừ đi “Băng Hàn Hàng Thế”, mang theo hai vị sư muội tới hành lễ với các vị sư trưởng, chỉ là khi nhìn đến Lê Thiên Anh thì nhãn thần đầy đau đớn.
Chỉ có Phượng Thanh Thiên vẫn như cũ không hề có phản ứng. Khi hàn khí thối lui, địa hỏa diễm trên thân cũng khôi phục lại như bình thường, hiển nhiên là dị biến phát sinh trên người hắn đã khôi phục dần nhưng cũng chưa chấm dứt hẳn.
Các vị chưởng môn, trưởng lão của các phái đều nghi hoặc nhìn Phượng Thanh Thiên, hiển nhiên trong lúc nhất thời không hiểu dị biến trên người hắn rốt cuộc là như thế nào. Không ít người sử dụng thần thức để dò xét, nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Nhìn Từ Thanh Phàm- người vừa “hành hung” đệ tử của mình vẫn vô sự, Lê Thiên Anh nhãn thần càng lạnh lùng, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tay phải hơi vung lên, một đạo hàn khí cuồng liệt hướng Từ Thanh Phàm đánh tới.
Đạo hàn khí này khí thế phô thiên cái địa, làm cho người ta cảm giác muốn tránh né cũng không tránh được, mà nhiệt độ xung quanh do ảnh hưởng của hàn chưởng đã giảm xuống nhanh chóng. Các đệ tử có công lực thấp có cảm giác như bị vây khốn trong thế giới băng tuyết.
Nhìn luồng hàn khí đang đánh về phía mình, Từ Thanh Phàm muốn dựa vào tốc độ để né tránh, nhưng lồng ngực lại đau nhói, hiển nhiên là do linh khí vận chuyển đã làm nội thương tái phát. Mắt nhìn thấy hàn khí đang công tới, đột nhiên nghe thanh âm của Trương Hoa Lăng vang lên:
- Thỉnh Lê Đạo Hữu hạ thủ lưu tình.
Vừa nói, Môn chủ Trương Lăng Hoa vừa vung nhẹ hữu thủ, xuất ra một chưởng. Chưởng này không có uy thế hùng hậu như một chưởng của Lê Thiên Anh Cung chủ, mà ngược lại vô thanh vô thức. Nhưng lại khiến cho hàn khí đã tiến sát tới Từ Thanh Phàm đột nhiên biến mất vô tung. Khiến Từ Thanh Phàm đã chuẩn bị đón đỡ một chưởng này cũng nhất thời nghi hoặc, không thể tin tưởng vào mắt mình.
Nhìn thấy Trương Lăng Hoa có thể dễ dàng hóa giải thế công của mình, Lê Thiên Anh nhìn về phía Trương Lăng Hoa, trong ánh mắt có vài phần kiêng kỵ, không nghĩ rằng Trương Hoa Lăng vốn ít nổi bật lại có công lực thủ đoạn mạnh đến như vậy. Mới vừa rồi nàng không thể nhận thấy được Trương Hoa Lăng làm thế nào để hóa giải hoàn toàn thế công của mình.
Mặc dù có vài phần kiêng kỵ, nhưng Lê Thiên Anh vẫn hướng về Trương Hoa Lăng môn chủ phẫn nộ quát:
- Trương Hoa Lăng, đệ tử của ngươi đả thương đệ tử của ta, ta muốn giáo huấn một chút cũng không thể ư?
Trương Hoa Lăng Môn chủ nhìn khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ của Lê Thiên Anh Cung chủ, trong mắt chợt hiện lên một tia dị sắc, nhưng ngữ khí vẫn bình ổn như trước, thản nhiên nói:
- Lê đạo hữu yên tâm, chớ vội nóng nảy, tranh đấu của đám đệ tử chúng ta bất tất tham dự. Hơn nữa, giữa bọn họ ai đúng ai sai còn chưa biết rõ đã tùy tiện trừng phạt thì có chút không thỏa đáng.
Nghe vậy, Lê Thiên Anh trong lòng càng thêm phẫn nộ, trừng mắt nhìn Trương Hoa Lăng nói:
- Ý của ngươi là do đệ tử ta làm sai?
Chứng kiến bộ dạng như vậy của Lê Thiên Anh, không chỉ Trương Hoa Lăng mà đến cả Chưởng môn và trưởng lão của các phái, thậm chí cả các đệ tử đi cùng đều nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Trong đó, những người có tu vi cao nhất đều nhìn về phía Lê Thiên Anh cung chủ, có người mang theo thần sắc lo lắng, có người lại có chút hả hê. Tựa hồ như đã nghĩ tới nguyên nhân.
Phải biết rằng, “Băng Hàn Quyết” của Tố Nữ Cung chú trọng tu luyện tâm tính, để tâm tĩnh như nước, tu vi càng cao thì tâm tính càng thanh đạm, lạnh lùng. Vì vậy với tu vi đạo hạnh của Lê Thiên Anh như thế thật sự không thể dễ dàng bị kích động như vậy.
Kỳ thật, lúc ở Chiêm Bàn mọi người cũng đã phát hiện ra điểm dị thường này, nhưng lúc này đây, biểu hiện của Lê Thiên Anh lại càng rõ ràng.
Trương Hoa Lăng mỉm cười nói:
- Tại hạ không có ý như vậy, chỉ là đến cùng ai đúng ai sai cũng nên hỏi cho thật rõ ràng đã.
Nghe vậy, Lê Thiên Anh chỉ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên hỏi:
- Các đạo hữu của Khổ Tu Cốc còn muốn xem náo nhiệt đến bao giờ mới bằng lòng xuống đây nói rõ mọi việc?
Nghe Lê Thiên Anh nói như vậy, Từ Thanh Phàm và đệ tử các phái đều có chút sửng sốt ngước nhìn về phía bầu trời, không nghĩ tới còn có tu sĩ của Khổ Tu Cốc ẩn tàng phía trên cao.
Trên thiên không, các tu sĩ Khổ Tu Cốc vốn vẫn theo dõi đám người Từ Thanh Phàm đều nhìn nhau cười khổ, biết rằng đều là do vừa rồi bản thân không ngăn cản bọn người Từ Thanh Phàm đánh bại đệ tử Tố Nữ Cung , khiến cho Lê Thiên Anh ghi hận trong lòng.
Kỳ thật, dựa vào tu vi của các tu sĩ của Khổ Tu Cốc thì việc ngăn cản bọn người Từ Thanh Phàm ra tay là hết sức đơn giản, nhưng vừa rồi không có ra tay ngăn cản mà tận lực ẩn tàng bản thân là do hai nguyên nhân. Thứ nhất là bọn họ hoàn toàn nắm chắc tình huống, khi xuất hiện tình huống có thể gây thương vong sẽ ra tay cứu nguy. Ngoài ra, nguyên nhân thứ hai là muốn quan sát xem đám người Từ Thanh Phàm có phải là nguyên hung của dị biến trên Hoàn Đảo hay không.
- Khiến các vị đạo hữu chê cười rồi.
Sau khi nghe chất vấn của Lê Thiên Anh, một vị Khổ Tu Cốc tu sĩ mang theo các tu sĩ khác xuất hiện trước đám đông, hơi cúi người hành lễ, âm thanh ôn hòa nói.
Mọi người có mặt tại hiện trường cũng khom người hoàn lễ đối với các vị tu sĩ. Chỉ là ngoài chưởng môn của bát đại môn phái thì chưởng môn và hộ pháp trưởng lão của các phái lại có vẻ miễn cưỡng hoàn lễ, nhãn thần tràn đầy bất mãn.
Sau khi hành lễ, một số chưởng môn và trưởng lão các phái gấp gáp hỏi:
- Các vụ Khổ Tu Cốc đạo hữu, không biết các đệ tử của bổn phái hiện đang ở nơi nào? Nghe đệ tử của Lục đại thánh địa, Lục Hợp Môn và Bát Hoang Điện nói thì bọn họ đều có người bị mất tích, hơn nữa còn xuất hiện tử vong, những chuyện này là thế nào?
Nghe chất vấn của chưởng môn và hộ pháp các phái, sắc mặt của các vị tu sĩ lộ vẻ xấu hổ, đang định giải thích thì Lê Thiên Anh đã khẽ quát:
- Sự việc lần này phải giải quyết từng bước một. Trước mắt phải giải quyết triệt để vụ việc giữa đệ tử bổn cung và Cửu Hoa Môn, sau đó mới bàn đến chuyện đệ tử các người mất tích.
Ngữ khí chém đinh chặt sắt, cản bản không thể thương lượng.
Lê Thiên Anh không giảng đến đạo lý, ngoại trừ Bát đại môn phái, tu tiên giả của các phái đều lộ vẻ bất mãn. Nhưng do kiêng kị uy danh của Lục đại thánh địa, đại bộ phận cũng không nói gì nữa. Có vài người tính tình nóng nảy vừa muốn tranh cãi, thì thấy một số các tu tiên giả có tu vi cao tuyệt liếc mắt nhìn về phía mình đầy ngụ ý, nên cũng không có nói gì nữa.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Quyển 3: Bát Phương Vân Tụ Phong Lôi Khởi
Chương 42: Chất vấn (2)
Dịch: honeykiss&sakuraftu
Nguồn: TTV
Sau khi ngăn cản tu tiên giả các phái chất vấn đám tu si của Khổ Tu Cốc, Lê Thiên Anh đã vội hỏi:
- Huyền Thiên đạo hữu, các ngươi đều nhất mực ở một bên âm thầm thủ hộ, có thể nói cho ta biết nguyên nhân tại sao lại xảy ra đánh nhau?
- Các vị đạo hữu, vừa rồi ta đã hướng Huyền Tiên đạo hữu phát ra triệu hồi phù, chắc không lâu sau họ sẽ tới đây, sự việc lần này xảy ra đối với đệ tử các phái khó mà nói cho rõ ràng. Huyền Tiên đạo hữu đối với sự việc này càng hiểu rõ hơn, vì vậy mời mọi người đợi Huyền Tiên đến rồi sẽ giải thích cho rõ ràng.
Huyền Hiên tu sĩ hướng về chưởng môn và hộ phá các phái mà giải thích. Sau đó xoay người hướng về Lê Thiên Anh nói:
- Mới vừa rồi phát sinh tranh đấu là do ba vị nữ đạo hữu của Tố Nữ Cung hướng về Cửu Hoa Môn ba vị đạo hữu phát ra công kích trước, vì vậy Cửu Hoa Môn tam vị đạo hữu dưới tình huống chịu tập kích cũng tiến hành phòng ngự và đánh trả. Trong đó, Từ Thanh Phàm đạo hữu đạo pháp huyền bí, đã khống chế được hai vị nữ đạo hữu, sau đó thì các vị đã tới rồi.
- Cái gì?
Nghe Huyền Hiên trả lời, Lê Thiên Anh lấy làm kinh ngạc vì trong ấn tượng của bà đám người Cung Thanh Nhã tuyết đối không phải là người có thể chủ động gây chuyện thị phi. Chỉ là đám tu sĩ của Khổ Tu Cốc từ trước tới nay tuyệt không nói dối. Do vậy khi quay đầu nhìn về phía ba người Cung Thanh Nhã, nhãn thần bất thiện.
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của sư phụ, Cung Thanh Nhã vội vàng giải thích:
- Đám tặc nhân Cửu Hoa Môn đã giết chết Trần sư muộn và Lý sư muội, lại còn muốn phục kích bọn đệ tử. Đệ tử vì muốn báo thù cho hai vị sư muội nên mới ra tay.
Nghe Cung Thanh Nhã nói, mọi người đều bị chấn động, phải biết là cuộc tỉ thí có truyền thống cả vạn năm này rất ít khi xảy ra tình huống có đệ tử bị tử vong.
Cả người Lê Thiên Anh khẽ run lên, không tin được hỏi:
- Tình nhi và Thiên nhi đã chết?
Một thiếu nữ bên cạnh Cung Thanh Nhã phẫn hận gật đầu, chỉ vào đám người Từ Thanh Phàm nói:
- Chính là do đám người Cửu Hoa Môn này hạ thủ. Bọn chúng muốn đoạt lấy Thất Sắc Lộc, Cung sư tỷ không đồng ý, sau đó liền phát sinh tranh đoạt, sau đó thì bọn chúng đã giết chết Trần sư muội và Lý sư muộn, mà bọn con cũng đã giết chết một tên và đánh trọng thương một tên khác.
Lữ Thanh Thượng khi nghe đệ tử Tố Nữ Cung nói thì không nhịn được phẫn nộ quát:
- Ngươi đừng ngậm máu phun người, chúng ta khi nào từng giết chết sư muội ngươi?
Kim Thanh Hàn lại lạnh lùng nói:
- Muốn đánh tiếp sao?
Lúc này, Từ Thanh Phàm lại cau mày nói:
- Các vị Tố Nữ Cung sư muội, ta nghĩ giữa chúng ta nhất định đã phát sinh hiểu làm, ta có thể cam đoan sau khi tới Hoàn Đảo chúng ta chỉ gặp nhau một lần tại Truyền tống trận, nếu ngươi khăng khăng nói vậy thì hãy đem ra bằng chứng.
Lê Thiên Anh tựa hồ hết sức tín nhiệm đệ tử của mình, thù hận nhìn đám người Từ Thanh Phàm, cười lạnh nói:
- Chứng cớ? Các ngươi không biết răng các vị tu sĩ của Khổ Tu cốc luôn âm thầm theo dõi các ngươi sao? Nhất cử nhất động của các ngươi, bọn họ đều nắm rõ.
Nghe Lê Thiên Anh nói, các đệ tử tham gia Tân nhân tỷ thí đều thất kinh, không nghĩ tới mấy ngày qua hành tung của bản thân đều ở dưới sự giám sát của các tu sĩ Khổ Tu Cốc, mà chính mình lại không hay biết. Điều này khiến cho đám đệ tử vân luôn kiêu ngạo này không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Điều này lại càng làm cho đệ tử các phái càng thêm khẩn trương. Mà đám người Từ Thanh Phàm, Hoa tiên, Tức Quân tăng nhân, Đặng Thiên Nhai lại càng suy nghĩ sâu hơn, nếu như đệ tử các phái đã có Khổ Tu Cốc tu sĩ thủ hộ thì tại sao nhiều đệ tử của các phái lại bị mất tích hoặc bị giết chết? Xem ra tình huống trên Hoàn Đảo hết sức phức tạp, tuyệt không đơn giản như mình vẫn nghĩ.
Lê Thiên Anh căn bản không để ý đến suy nghĩ của đám đệ tử các phái, quay đầu hướng về phía các tu sĩ Khổ Tu Cốc vừa xuất hiện hỏi:
- Xin hỏi các vị Khổ Tu Cốc đạo hữu, hai đồ nhi của ta là do tên đệ tử nào của Cửu Hoa Môn hạ sát?
Nghe câu hỏi của Lê Thiên Anh, chúng tu sĩ đều lộ ra vẻ xấu hổ cùng lo lắng, trong nhất thời không có một tu sĩ nào hồi đáp.
Một lúc lâu sau, Huyền Hiên mới cúi người hành lễ với Lê Thiên Anh nói:
- Lê đạo hữu thứ lỗi, ta thật sự không biết!
- Cái gì? Các ngươi không biết? Các ngươi không phải chuyên âm thầm thủ hộ đệ tử các phái sao? Là vị tu sĩ nào đã âm thầm thủ hộ đệ tử Tố Nữ Cung và Cửu Hoa Môn? Hai người bọn họ không có mắt sao?
Lê Thiên Anh sau khi nghe câu trả lời của Huyền Hiên liền cau mày chất vấn.
Lời nói ra đã không còn chút khách khí. Thậm chí đã đả kích đến toàn bộ tu sĩ Khổ Tu Cốc. Đến các tu sĩ của Khổ Tu Cốc trước nay luôn thanh tịnh vô vi, nhưng sau khi nghe chất vấn của Lê Thiên Anh cũng không khỏi lộ vẻ xấu hổ, vừa muốn cất lời thì lại bị Huyền Giản dùng ánh mắt ngăn cản.
Mà Huyền Hiên, tâm tính lại rất tốt, sau khi nghe Lê Thiên Anh nói vậy vẫn không hề kích động, mà chậm rãi nói:
- Tu sĩ thủ hộ Cửu Hoa Môn và Tố Nữ Cung không phải là ta. Nếu là do ta thủ hộ thì tuyệt đối không cho phép đệ tử các phái xuất hiện thương vong.
- Vậy là ai phụ trách thủ hộ Tố Nữ Cung cùng Cửu Hoa Môn?
Lê Thiên Anh lại hỏi.
- Là Huyền Tu đạo hữu và Huyền Khổ đạo hữu
Huyền Hiên trả lời.
Huyền Hiên và các tu sĩ khác của Khổ Tu Cốc nghe Lê Thiên Anh chất vấn, trên mặt không khỏi lộ ra nét lo lắng, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đêm qua, ra đã dùng triệu hồi phù để triệu hồi bọn họ nhưng lại không hề có hồi đáp. Từ đêm qua, Huyền Tiên đạo hữu đã tìm kiếm khắp Hoàn đảo nhưng lại không thấy tung tích, như là đã bị mất tích rồi.
- Cái gì?
Sau khi nghe câu trả lời của Huyền Hiên, tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi ngược lại, thanh âm đều lộ vẻ không thể tin được.
Phải biết rằng việc mấy chục đệ tử Linh Tịch kỳ bị mất tích hoặc tử vong và việc hai tu sĩ tu vi Kết Đan kỳ bị mất tích hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn nhau. Cả tu tiên giới, Linh Tịch kỳ có bao nhiêu người? Mà tu sĩ Kết Đan kỳ có được mấy người?
Muốn đột phá từ Linh Tịch kỳ đến Hư Đan kỳ đã là hết sức khó khăn, thường thường khoảng hai mươi tu tiên giả Linh Tịch kỳ mới có một người đột phá lên Hư Đan kỳ, càng không nói đến sự khó khăn khi muốn đột phá lên Kết Đan kỳ và Kim Đan kỳ.
Khi mà tu tiên giả đạt đến Đại Thừa kỳ đều ẩn thế tu luyện, tìm kiếm câu trả lời cho chấp niệm trường sinh, thì tu tiên giả đạt đến Kết Đan kỳ chính là biểu tượng vô địch. Bọn họ có linh khí vô cùng vô tận, còn có các đạo pháp đặc biệt của bản thân, dối diện với địch nhân, dù cho không đánh lại thì cũng có thể thoát thân. Ít nhất cũng phải có ba người có cùng tu vi vây công thì mới có cơ hội giết chết bọn họ.
Càng huống chi Huyền Tu rất nổi danh tại tu tiên giới, hơn trăm năm trước đã đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ, muốn khiến cho hắn vô thanh vô tức mà mất tích thực sự là hết sức khó khăn.
Chẳng lẽ là do tu tiên giả cấp bậc Đại Thừa kỳ ra tay?
Mặc dù đã dự đoán tình huống trên Hoàn Đảo hết sức quỷ dị, nhưng chưởng môn các phái đều không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Đến cả tu tiên giả Kết Đan kỳ cũng biến mất, thậm chí trong đó có cả một vị tu vi Kim Đan kỳ.
Đám người Huyền Giản ngoài vẻ kinh ngạc thì còn biểu lộ thần sắc lo lắng. Họ đã khổ tu cùng Huyền Tu, Huyền Khổ đã mấy trăm năm nay, chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ xảy ra việc không may thì trong lòng khó mà giữ được bình tĩnh. Bọn họ đều lo lắng hướng về Huyền Hiên hỏi:
- Huyền Tu và Huyền Khổ đều bị mất tích? Trước đó mọi người có phát hiện ra điểm gì dị thường không? Vậy phía Huyền Tiên đạo hữu có tin tức gì không?
Nghe Huyền Giản tu sĩ lo lắng hỏi, đám người Huyền Hiên lại chỉ có thể lắc đầu buồn bã.
Mà lúc này, chưởng môn và trưởng lão các môn phái khác đều vẫn đang khiếp sợ, nhất thời quên mất việc truy hỏi, mà những người suy nghĩ sâu sắc đã nhận định được rằng tu tiên giới với hơn hai ngàn tám trăm năm lịch sử đang đứng trước biến cố to lớn, do đó đều đang lo lắng suy nghĩ cho môn phái mình.
Chưởng môn Cửu Hoa Môn – Trương Hoa Lăng lại tựa hồ như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Sau lưng ông, ánh mắt hai người Chu Hoa Hải và Bảo Thanh Phương lại ba động không thôi.
Trong lúc mọi người đang trầm mặc thì Cung Thanh Nhã lại đột nhiên lên tiếng, hướng về Lê Thiên Anh nói:
- Sư phụ, ta có chứng cớ chứng minh hai vị sư muội là do đám người Cửu Hoa Môn giết chết.
Nghe vậy, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Cung Thanh Nhã. Lê Thiên Anh vội hỏi:
- Chứng cớ gì? Còn không mau lấy ra?
Cung Thanh Nhã hướng về phía vị sư muội bên cạnh khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó liếc nhìn về đám người Từ Thanh Phàm hừ lạnh. Tiếp đó, vị sư muội bên cạnh Cung Thanh Nhã khẽ vung ống tay áo lên, một thi thể nam nhân rơi xuống mặt đất.
- A!
- Là Vương Thanh Tuấn!
- Vương sư huynh!
Khi cỗ thi thể này xuất hiện, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tiếng kinh hô phân biệt phát ra từ phía Chưởng môn, các trưởng lão Cửu Hoa Môn và từ phía đám người Từ Thanh Phàm, Lữu Thanh Thượng, Kim Thanh Hàn.
Cỗ thi thể này đúng là đại biểu của Cửu Hoa Môn tham gia Tân nhân tỉ thí – Vương Thanh Tuấn.
- Khi cùng giao đấu với bọn người Cửu Hoa Môn. Mặc dù hai vị sư muội đều bị hạ sát, nhưng chúng ta cũng đã giết chết được một tên và làm bị thương được một tên. Đây là thi thể của kẻ bị giết.
Cung Thanh Nhã nhìn về đám người Từ Thanh Phàm chất vấn:
- Đây có đúng là người của Cửu Hoa Môn các ngươi? Ngươi dám phủ nhận ư?
- Không thể nào! Vương sư đệ rõ ràng đã bị một gã tu tiên giả lai lịch bất minh thi triển bạo linh thuật làm cho tan xương nát thịt, khiến chúng ta chỉ có thể thu thập được một cánh tay của Vương sư đệ.
Lữ Thanh Thượng nhìn thi thể Vương Thanh Tuấn, không tin vào mắt mình nói, vừa nói vừa lấy ra một cánh tay bị cắt đứt của Vương Thanh Tuấn làm bằng chứng.
- Có bằng chứng không?
Cung Thanh Nhã bắt chước Từ Thanh Phàm hỏi.
Từ Thanh Phàm không vội tham gia tranh luận mà cẩn thận tới gần thi thể của Vương Thanh Tuấn quan sát kỹ càng.
Việc Vương Thanh Tuấn bị nổ tan xương nát thịt mà chết không phải do Từ Thanh Phàm tận mắt nhìn thấy, nhưng đối mặt với vụ nổ khủng khiếp đó, hắn căn bản không có khả năng may mắn thoát khỏi. Hơn nữa, sau đó bọn người Từ Thanh Phàm đã tìm được một cánh tay bị đứt lìa, sau khi kiểm tra đã kết luận đây quả thật là cánh tay của Vương Thanh Tuấn.
Vậy cỗ thi thể trước mắt này là của ai? Cỗ thi thể này hoàn chỉnh, vô khuyết, do đó không thể là phần cơ thể còn lại của Vương Thanh Tuấn được. Hơn nữa cũng không có dấu vết thương tích gì, trên thực tế, động thủ cước trước nhiều tu tiên giả tu vi Kết Đan kỳ mà không hề bị phát hiện thì quả thực khó có thể xảy ra.
Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Từ Thanh Phàm tràn đầy nghi hoặc.
Ngay lúc đó, Trương Hoa Lăng chậm rãi lên tiếng:
- Bất luận lời Lữ Thanh Thượng nói Vương Thanh Tuấn bị nổ tan xương nát thịt mà chết là thật hay giả, chỉ dựa vào một cỗ thi thể này cũng không thể chứng minh đệ tử Cửu Hoa Môn từng giao đấu với đệ tử Tố Nữ Cung các ngươi.
Nghe rõ lời nói của Trương Hoa Lăng, Cung Thanh Nhã và Lê Thiên Anh vốn đang định phát tác lại á khẩu không trả lời được.
Lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang lên khắp bốn phía:
- Tại hạ chậm trễ, xin các vị đạo hữu thứ lỗi.
Hơn mười tu sĩ Khổ Tu Cốc xuất hiện phía chân trời, khi âm thanh vừa dứt, đám tu sĩ này đã bay tới trước mặt mọi người. Chính là đám người Huyền Tiên tu sĩ Khổ Tu Cốc.
Mà việc kỳ quái chính là các vị tu sĩ Khổ Tu Cốc này đã nhanh chóng phân tấn, dường như đang đem đám người của Cửu Hoa Môn bao vây lại.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy