Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 126 : Đại vận bị tiêu diệt toàn đoàn (2)
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Âu Dương không còn lựa chọn nào khác! Lúc này đã là sơn cùng thủy tận. Trước mắt hắn chỉ có hai con đường. Một con đường bị bao vây đánh cho tới chết. Hai là tiến vào Sinh Tử Cảnh!
Vừa vào Sinh Tử Cảnh, liếc mắt nhìn thấy rõ giờ chết! Tuy rằng trong truyền thuyết tiến vào Sinh Tử Cảnh chắc chắn phải chết, nhưng bất luận chết ở chỗ đó thế nào cũng dễ chịu hơn là bọn họ tự giết lẫn nhau!
Nhìn động tác của Âu Dương, đám người kia đều sửng sốt. Bọn họ chẳng thể ngờ được Âu Dương sẽ bất ngờ một tay nắm lấy năm đội viên ném tất cả vào Sinh Tử Cảnh! Điều này chẳng khác gì trực tiếp giết chết năm người này.
- Ha ha ha ha! Xem ra ngươi cũng là gia hỏa sợ chết, sợ bị người của mình vây giết sao? Tuy nhiên không sao. Không còn đội viên của ngươi, chỉ chúng ta cũng đủ để giết chết ngươi!
Trịnh Đan Đằng cười cuồng ngạo. Nhưng hắn không hề phát hiện, lúc này ánh mắt Âu Dương nhìn hắn đáng sợ tới mức nào.
Thân thể Âu Dương run rẩy. Giờ này ngày này hắn thất bại! Tuy nhiên hắn không cam lòng! Hắn không muốn chết trong tay một đám tiểu nhân như vậy. Hắn chỉ có thể đánh cược một cái. Đánh cược mạng hắn không tuyệt, đánh cược hắn tiến vào Sinh Tử Cảnh còn có một con đường sống.
- Trịnh Đan Đằng! Nhớ kỹ, nếu Âu Dương ta có một ngày có thể đi ra Sinh Tử Cảnh, bất luận là chân trời góc biển, ta nhất định phải cắt đầu của ngươi treo bên trên đô thành Tây Kỳ của các ngươi!
Đây là câu nói sau cùng của Âu Dương. Sau khi hét lớn câu nói này, Âu Dương cũng phóng người nhảy vào thông đạo tối đen biến mất không còn bóng dáng...
- Ha ha ha ha ha... Vừa vào Sinh Tử Cảnh, liếc mắt nhìn rõ thấy giờ chết! Ngược lại ta muốn xem thử ngươi có bản lãnh ra khỏi Sinh Tử Cảnh hay không!
Trịnh Đan Đằng căn bản là không để ý tới sự uy hiếp của Âu Dương. Hiện tại bản thân của hắn đã nhảy vào Sinh Tử Cảnh, điều này cũng ngang với tuyên bố hắn đã chết. Uy hiếp của một người chết có ý nghĩa gì?
- Hừ Hừ! Dù cho ngươi thông minh hơn nữa thì có thể làm được gì? Còn không phải rơi vào kết quả như thế sao?
Ngược lại trong mắt Trịnh Tú Nhi có mấy phần tiếc nuối. Không thể không nói, trong mắt nàng Âu Dương tuyệt đối là một cường giả của thế hệ tuổi trẻ. Nhưng đáng tiếc cường giả này lại đối đầu với nàng. Dù thế nào nàng cũng không thể buông tha cho Âu Dương.
- Biến mất! Đại Vận bị tiêu diệt toàn đoàn!
Dưới Tỏa Yêu Tháp lại vang lên những tiếng kêu lớn
Lệnh bài trong tay Lăng Trung Thiên đã bị hắn bóp tới mức biến dạng! Quá nhanh! Lúc này mới được bao lâu, tin tức về sinh mệnh của mười hai người toàn bộ đều biến mất! Lăng Trung Thiên có phần không thể tiếp nhận được kết quả này! Hắn nghĩ mãi không ra! Bàn đầu dưới cái nhìn của hắn, cho dù bị hai mươi bốn người bao vây, Âu Dương hẳn phải có bản lĩnh bỏ chạy mới đúng. Nhưng bây giờ khí tức sinh mệnh của mười hai người đều biến mất...
- Ha ha ha ha! Báo ứng! Đây là báo ứng! Đại Vận các ngươi cũng có ngày hôm nay!
Bác Xích cười lớn. Trong mắt của hắn có mấy phần khoái ý, cũng có mấy phần bi thương.
Cho dù đội ngũ của Đại Vận bị diệt, nhưng cũng không có cách nào cứu vãn được tin dữ Đại Kim bị tiêu diệt toàn đoàn. Hiện tại bất luận hắn cười nhạo thế nào, trong lòng không tránh khỏi mất mát.
- Lăng Trung Thiên, xem ra Đại Vận các ngươi cũng nên rời khỏi đi.
Trên mặt Trịnh Khiếu Thiên đầy khoái ý! Lúc đầu Đại Vận không tổn hại giết chết Đại Kim, hắn còn lo lắng Đại Vận sẽ một đường quét ngang xuống. Nhưng hôm nay Đại Vận đã bị diệt sạch. Như vậy tiếp theo chỉ còn lại Hồng Minh và Tây Kỳ. Không nghi ngờ chút nào, thực lực của Tây Kỳ vượt xa Hồng Minh. Hơn nữa trước đó hai phe đã nhất trí đồng minh. Vậy chẳng khác nào bọn họ đã cầm chắc vị trí quán quân này trong tay.
- Trịnh Khiếu Thiên! Dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, cho dù giành được thắng lợi cũng sẽ bị người xem thường!
Nếu như nơi này không phải là địa bàn của Tây Kỳ quốc, Lăng Trung Thiên tin tưởng hắn nhất định sẽ dùng kiếm linh xông lên đánh Trịnh Khiếu Thiên chết dập đầu.
- Được làm vua thua làm giặc. Chẳng lẽ ngay cả đạo lý ngươi cũng không hiểu sao?
Trịnh Khiếu Thiên khinh thường thoáng nhìn về phía Lăng Trung Thiên. Bất kể nói thế nào, hiện tại Đại Vận bị diệt. Bọn họ đã thắng. Còn phải quan tâm thắng thế nào sao?
- Được! Được! Được!
Lăng Trung Thiên liên tiếp nói ba chữ "được". Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn không ra tay. Hắn quay về đám người của Đại Vận phía sau vung tay lên nói:
- Chúng ta đi! Ở lại nơi dơ bẩn này tiếp tục chờ đợi, ta sợ ta cũng bị bọn họ làm bẩn!
Lăng Trung Thiên nói xong cũng không quay đầu lại liền tiến ra khỏi Trấn Yêu Thành.
Nhìn Lăng Trung Thiên rời đi, trong mắt Trịnh Khiếu Thiên loé ra sát ý. Tuy nhiên sát ý này chỉ lóe lên một cái sau đó lập tức biến mất. Tuy Lăng Trung Thiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng phía sau Lăng Trung Thiên còn có một Sở Tương Hợp. Nếu như ngày hôm nay hắn ra tay đánh chết Lăng Trung Thiên, như vậy Sở Tương Hợp nhất định sẽ tự mình xông tới Tây Kỳ. Đó không phải là kết quả hắn mong muốn.
Nhưng bất luận thế nào, trong hội võ tứ quốc lần này Đại Vận bị diệt sạch, đối với Trịnh Khiếu Thiên mà nói vẫn là một tin tức khiến hắn vui mừng khôn xiết. Hắn tin tưởng, khi Sở Tương Hợp biết được tin tức kia, vẻ mặt nhất định sẽ xám ngắt!
Hội võ tứ quốc, Đại Kim và Đại Vận tất cả hai mươi bốn người chết trận! Tin tức kia nhanh chóng truyền khắp thiên hạ. Khi tin tức kia truyền tới Đại Vận quốc, trong Đại Vận bất kể là quý tộc hoàng quyền hay bách tính bình thường đều có phần không thể nào tiếp nhận được kết quả này.
Đại Vận đã tham gia vô số lần hội võ tứ quốc, nhưng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tình huống bị người diệt sạch. Nhưng lần này do Sở Tương Hợp dùng lực ép những lời dị nghị đưa Yêu Cung Thủ Âu Dương kia làm người dẫn đầu, không ngờ Đại Vận bị diệt sạch. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả Đại Vận đều nghi vấn.
Khi hoàng thất Đại Vận nhận được tin tức này, sự bất mãn của bọn họ đối với Sở Tương Hợp rốt cuộc đã bộc phát!
- Bệ hạ!
Trong hoàng cung, Sở Tương Hợp toàn thân áo trắng, hai tay hắn nâng một quan ấn đứng trước mặt Vương Văn Viễn nói:
- Bệ hạ, lão thần tuổi tác đã cao. Năm năm nữa Chân Linh Giới cũng sẽ mở ra. Lão thần dự định lánh đời chuẩn bị tiến vào Chân Linh Giới!
Trên mặt Sở Tương Hợp xuất hiện vẻ chán nản hiếm thấy.
Âu Dương ngã xuống đối với hắn mà nói quả thật chính là một đả kích không nhỏ. Hắn từng nghĩ Âu Dương sẽ là một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm. Nhưng hắn càng tin tưởng Âu Dương là mặt trời mới mọc hơn.
Chỉ có điều lần này Âu Dương vẫn không qua được. Hiện tại tất cả Đại Vận đều đang bàn luận về việc của Âu Dương. Âu Dương lại do mình dùng lực ép nghị luận đề cử ra. Lần này đội của Đại Vận bị tiêu diệt sạch, hắn không thể tránh khỏi trách nhiệm.
- Nếu quốc sư đại nhân có ý đó, vậy ta sẽ đáp ứng quốc sư!
Vương Văn Viễn nheo mắt lại nói. Bao nhiêu năm nay, Đại Vận chỉ biết có quốc sư không biết có quốc vương
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 127 : Sinh Tử cảnh kỳ dị
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Hắn vẫn suy nghĩ tìm cách để Sở Tương Hợp xuống đài. Hiện tại Sở Tương Hợp chủ động nói ra, hắn tất nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội này.
Nghe thấy Vương Văn Viễn nói vậy, Sở Tương Hợp lắc đầu cười khổ! Hắn chẳng thể ngờ được, hắn thủ hộ Đại Vận nhiều năm, lại có một kết quả như thế! Tuy nhiên những điều này đối với Sở Tương Hợp mà nói đã không còn ý nghĩa nữa. Bởi vì sau năm năm nữa, hắn sẽ rời khỏi thế giới này tiến vào trong Chân Linh Giới.
Sở Tương Hợp đi, trong bách tính của Đại Vận có người buồn bã, cũng có một vài người cảm thấy Sở Tương Hợp rời đi cũng khó hết tội. Dù sao đi nữa trong Đại Vận lời nào cũng có. Tuy nhiên tất cả những thứ này đều không liên quan đến Sở Tương Hợp.
Trong thế giới có hai màu đen trắng giao nhau. Một mặt trăng màu tím quỷ dị treo trên trời cao, giống như ác ma độc nhãn chiếu sáng thế giới này.
Trên mặt đất huyết sắc, sáu thân ảnh khó nhọc cất bước! Trên mặt bọn họ có người mê man, có người chán chường, có người mất mát, có người tuyệt vọng. Sáu người này chính là đám người Âu Dương đang tiến vào Sinh Tử Cảnh. Bọn họ đi tới nơi này đã hơn nửa tháng. Bọn họ đã đi hơn nửa tháng, nhưng đến nay bọn họ vẫn chưa gặp được bất kỳ sinh vật sống nào.
- Thật xin lỗi!
Nhìn đám đội viên mờ mịt tuyệt vọng, Âu Dương lại nói xin lỗi. Hắn không nhớ rõ mình đã nói ba chữ kia bao nhiêu lần.
- Đội trưởng! Điều này không thể trách ngươi được! Ngươi cũng không có cách nào. Nếu như chúng ta không tiến vào Sinh Tử Cảnh, có lẽ hiện tại chúng ta đã là mấy cỗ thi thể.
Giọng nói Tiêu Vân Cận trầm thấp. Khi hắn nói xong hữu ý vô ý thoáng nhìn về hắc tuyến phía trên bàn tay mình. So với ngày hôm qua, hắc tuyến này lại dài thêm một chút. Hắn biết, khi hắc tuyến này đi tới vị trí trái tim hắn cũng chính là giờ chết của hắn!
- Đúng vậy đội trưởng, bất kể nói thế nào, chúng ta có thể chết ở chỗ này cũng tốt hơn chết trong tay tên chó điên kia!
Lưu Hồng Xương cũng tiếp lời. Tuy nhiên xét về tu vi Tiêu Vân Cận cao hơn hắn cao mấy phần. Hắc tuyến kia đã lên tới cổ tay hắn. Hắn biết có lẽ thêm một tháng, hắc tuyến này sẽ đi tới trái tim của hắn. Lúc đó chính là giờ chết của hắn.
- Ta không muốn chết!
Cuối cùng, một đội viên có nang lực chịu đựng tương đối kém, cầm lấy cánh tay của mình té quỵ trên đất. Lúc này hắc tuyến trên tay hắn đã chạy tới vị trí cánh tay. Có lẽ thêm nửa tháng nữa hắn sẽ chết.
Không có gì đáng sợ hơn từng ngày nhìn mình đi về phía cái chết! Nơi này là Sinh Tử Cảnh. Ở chỗ này, ngươi có thể liếc mắt nhìn giờ chết của ngươi. Cho dù là Âu Dương cũng không ngoại lệ!
- Tin tưởng ta! Sinh Tử Cảnh, Sinh Tử Cảnh, nơi này đã có một chữ sinh. Như vậy nhất định có thể có cách đi ra!
Âu Dương đi tới trước mặt người đội viên đang ngã quỵ trên mặt đất. Hắn biết, nếu như không phải hắn vẫn dùng con ngươi huyết sắc mở đường, có lẽ giờ này bọn họ vẫn đang lạc lối. Nếu như không phải hắn trước sau vẫn truyền cho những người này tư tưởng như vậy, có khả năng những người này đã suy sụp.
- Đội trưởng! Ta không muốn chết! Ta còn có thê tử hài tử! Ô ô ô ô...
Trong số những đội viên này, một đội viên lớn tuổi nhất ôm bắp đùi Âu Dương khóc rống lên. Hắn không khá hơn người đang ngã quỵ dưới đất kia là mấy. Nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi ngày nữa giờ chết của hắn sẽ đến.
Nhìn người đội viên này ôm bắp đùi mình, Âu Dương không biết phải an ủi hắn như thế nào. Bởi vì hiện tại chính hắn cũng cảm thấy rất mơ hồ! Sinh Tử Cảnh, nơi này giống như một Huyễn Trận thiên nhiên. Nếu như không nhờ con ngươi huyết sắc của hắn, bọn họ đã sớm lạc lối ở trong này. Nhưng cho dù hắn có con ngươi huyết sắc thì có thể làm được gì? Giờ chết đang từng bước tới gần. Hắn lại không thể làm được gì.
- Đội trưởng...
Tiêu Vân Cận buồn bã nhìn Âu Dương. Thật ra hắn rất muốn hỏi Âu Dương, bọn họ cứ đi như vậy có ý nghĩa gì?
- Đứng lên! Không muốn chết thì đứng lên! Tin tưởng ta! Nơi này nhất định có đường đi ra ngoài! Nếu như hiện tại đã từ bỏ, vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết. Chúng ta không phải không có cơ hội! Ta tin tưởng phía trước nhất định có đường đi ra ngoài!
Âu Dương dùng một tay kéo người đội viên đang ôm bắp đùi hắn đứng đến. Hắn biết, vào lúc này không thể từ bỏ. Cho dù còn có một tia hi vọng cũng không thể từ bỏ.
- A...
Ngay khi Âu Dương đang nói chuyện, một tên đội viên bỗng nhiên phát ra tiếng kêu chói tai. Sau đó liền thấy toàn thân hắn bắt đầu yêu hóa. Chỉ trong chốc lát hắn đã biến thành trạng thái yêu hóa!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Âu Dương không rõ tại sao người đội viên này lại đột nhiên yêu hóa vào lúc này. Hiện này không có bất kỳ kẻ địch nào. Vậy hắn yêu hóa như vậy không phải lãng phí lực lượng của chính mình sao?
-Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Là ngươi khiến chúng ta biến thành như vậy! Ngươi phải chết!
Con mắt của tên đội viên đã yêu hóa biến thành màu tím quỷ dị, giống như màu tím của mặt trăng trên bầu trời.
- Ta muốn giết ngươi! Ha ha ha! Ta muốn giết ngươi!
Gia hoả này giống như đột nhiên phát điên, thoắt một cái đã phóng người về phía trước đánh Âu Dương!
- Triệu Minh! Ngươi giở trò quỷ gì vậy?
Tiêu Vân Cận nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn cũng yêu hóa. Thân hình hắn chợt lóe lên, chắn trước mặt Âu Dương. Hai tay đột nhiên đẩy về phía trước, trực tiếp đánh bay Triệu Minh ra ngoài!
- Triệu Minh! Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Những người khác cũng không hiểu Triệu Minh nổi điên như vậy làm gì. Mặc dù Âu Dương ném bọn họ vào trong này, nhưng bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng tình huống lúc đó. Nếu như Âu Dương không bọn họ ném vào đây, như vậy hiện tại bọn họ đã sớm chết từ lâu! Âu Dương cũng không có lựa chọn khác. Lại nói nữa, bản thân Âu Dương cũng theo vào đây! Điều này còn chưa thể nói rõ vấn đề sao?
- Giết! Giết! Giết! Đều phải chết! Các ngươi đều phải chết!
Bản thân Triệu Minh đã hoàn toàn bị lạc lối. Hắn đã biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc...
- Cản hắn lại!
Âu Dương bỗng nhiên mở miệng. Thứ Kiêu Cung trong tay của hắn cũng hoàn thành yêu hóa. Hắn nhìn ra được, Triệu Minh hẳn đã hoàn toàn lạc lối. Hiện tại hắn đã không phải là Triệu Minh nữa! Hắn chỉ có thể được xem là một quái vật!
Ầm..
Một tiếng động thật lớn vang lên. Song quyền của Tiêu Vân Cận lại đánh vào trên người Triệu Minh, Triệu Minh có thực lực tứ giai tất nhiên không thể nào là đối thủ của Tiêu Vân Cận.
- A... Ta muốn giết sạch các ngươi! Ta muốn giết sạch các ngươi!
Vào lúc này Triệu Minh thật sự hoàn toàn phát điên. Sau khi hắn bị đánh bay ra hai lần, lại bò dậy bắt đầu dùng móng vuốt của mình nắm lấy lồng ngực của mình. Chỉ trong mấy giây, hắn đã khiến lồng ngực của mình thành máu thịt lẫn lộn!
- Chuyện này... Chuyện gì thế này...
Lưu Hồng Xương nhìn Triệu Minh đáng sợ như vậy, hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
- A... Giết ta... A...
Triệu Minh bỗng nhiên mở miệng kêu lên. Giờ phút này hắn giống như đột nhiên tỉnh lại vậy.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 128 : Đột phá,Yêu cung thủ lục giai!
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Nhưng tuy rằng hắn mở miệng, trên tay lại vẫn nắm lấy lồng ngực của mình. Chỉ trong phút chốc lồng ngực của hắn đã bị xé nát bét, đã có thể nhìn thấy nội tạng!
Nhìn Triệu Minh thống khổ như vậy, trên mặt bọn họ đều có vẻ không đành lòng. Nhưng bọn họ không có cách nào khác. Triệu Minh giống như bị nhập ma vậy!
- Giết ta...
Triệu Minh lại hét lớn một tiếng, sau đó hắn bắt đầu moi ruột của mình ra... Mức độ bạo lực này theo Âu Dương thấy đã đạt được cấp độ cao nhất!
Vèo...
Một đạo tiễn quang chợt hiện lên. Một mũi Tam Lăng Tiễn thẳng tắp xuyên qua yết hầu của Triệu Minh! Đây là một mũi tên phong hầu, là một mũi tên thuấn sát. Mũi tên này trực tiếp kết thúc sự đau khổ của Triệu Minh! Mọi người có thể nhìn thấy, vào giây phút sắp chết kia, trong mắt Triệu Minh thậm chí có một phần cảm kích.
- Đội trưởng...
Nhìn sắc mặt Âu Dương lạnh như băng, tay nâng Thứ Kiêu Cung lên, trên mặt bọn họ đều có vẻ không đành lòng.
- Nếu như ngày nào đó ta cũng biến thành bộ dáng như vậy, phiền các ngươi cũng giết chết ta đi!
Âu Dương có thể tưởng tượng được giây phút đau khổ kia của Triệu Minh! Kết thúc tính mạng của hắn như vậy có thể là một sự giải thoát.
Nếu như ngày nào đó ta cũng biến thành bộ dáng này, phiền các ngươi cũng giết chết ta đi... Nghe câu nói này của Âu Dương, bọn họ cảm thấy rất thê lương! Sinh Tử Cảnh, nơi này chính là Sinh Tử Cảnh. Ở chỗ này không chỉ có thể nhìn thấy giờ chết, ở chỗ này còn có thể giống như Triệu Minh, có khả năng lạc lối tự biến mình thành một quái vật.
- Đội trưởng! Chúng ta đều sẽ chết đúng không?
Lưu Hồng Xương là người đầu tiên hỏi ra vấn đề này. Nhưng hiện tại ai có thể trả lời hắn được?
- Đừng nói những lời tang tóc như vậy!
Âu Dương trừng mắt nhìn Lưu Hồng Xương một cái. Tuy rằng lúc này bản thân bọn họ ở trong Sinh Tử Cảnh, nhưng Âu Dương lại phát hiện, Sinh Tử Cảnh này không hoàn toàn là tử địa giống như lời đồn đại ở bên ngoài! Ở chỗ này con ngươi huyết sắc của hắn có thể nhìn thấy một vài điều mà người khác không có cách nào nhìn thấy. Giống như vừa nãy, khi hắn giết chết Triệu Minh, hắn phát hiện có một khí tức màu tím từ trên người Triệu Minh bay lên trời. Theo Âu Dương thấy, cái chết của Triệu Minh hẳn có liên quan với tử khí kia!
Ầm!
Trong lúc Âu Dương đang nói chuyện, hắn bỗng nhiên cảm giác yêu đan của mình run rẩy! Sắc mặt hắn đại biến! Trước khi tiến vào Sinh Tử Cảnh hắn đã từng bắn chết một đội viên bị huyễn thuật khống chế. Hiện tại hắn lại bắn chết Triệu Minh, hấp thu được huyết lực đủ để hắn đạt tư cách thăng lên lục giai!
Âu Dương thoáng nhìn về phía đám người bên cạnh đang tỏ ra cực kỳ sợ hãi. Hắn khoanh chân ngồi dưới đất. Thật ra đột phá vào lúc này rất nguy hiểm. Hiện tại mỗi đội viên của hắn đều cực kỳ sợ hãi. Bất kỳ lúc nào tâm lý của bọn họ cũng có thể suy sụp. Cũng không biết tử khí kia sẽ xuất hiện khống chế những người này vào lúc nào. Đột phá vào lúc này thật sự khiến Âu Dương không yên lòng!
- Đội trưởng?
Nhìn Âu Dương khoanh chân ngồi xuống, bọn họ đều cảm thấy khó hiểu! Nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện sự khác thường của Âu Dương. Một cỗ yêu khí huyết sắc từ trên người Âu Dương toả ra. Đây là dấu hiệu đột phá!
- Lại sắp đột phá sao?
Đám đội viên vừa nãy còn vô cùng sợ hãi, lúc này nhìn về phía Âu Dương lộ vẻ không tin nổi! Thế này thật sự quá mức rồi? Âu Dương mới đột phá cách đây một tháng! Một tháng từ ngũ giai đột phá đến lục giai? Điều này có khả năng sao?
Tuy nhiên khả năng hay không không phải do bọn họ nói. Bởi vì hiện tại Âu Dương đã khống chế yêu đan trong cơ thể hắn bắt đầu phân hoá! Mười sáu viên yêu đan, lần này hắn phải tách ra thành ba mươi hai viên yêu đan! Con số này thật khủng bố. Ba mươi hai viên yêu đan. Từ xưa đến nay chỉ có duy nhất một mình Âu Dương có được. Cho dù là bản thân Âu Dương cũng không biết nếu cứ đột phá như vậy cuối cùng hắn sẽ biến thành cái gì.
Nhưng hiện tại hắn cũng không có cách nào. Lực lượng yêu đan đã đạt tới cực hạn. Muốn đột phá hay không, hắn không thể khống chế được. Hiện tại hắn chỉ có thể hi vọng trong thời gian hắn đột phát, khí tức màu tím chết tiệt kia không xuất hiện khống chế đội viên của hắn.
Hắn biết những đội viên này không giết chóc quyết đoán giống như hắn. Nếu như không phải lúc nãy hắn ra tay giết chết Triệu Minh, có lẽ Triệu Minh thật sự sẽ giết từng người bên mình...
Có thể vận may của Âu Dương tốt. Mãi cho đến khi yêu đan của hắn từ mười sáu viên biến thành ba mươi hai viên, hoàn thành lần thăng cấp này, khí tức màu tím kia vẫn không xuất hiện quấy phá. Khi Âu Dương lại mở mắt ra, hắn rõ ràng có thể cảm giác được mình có sự khác biệt rất lớn so với trước đây.
Lục giai là một ranh giới của Tu luyện giả, cũng là một tiêu chuẩn để phán đoán mạnh yếu! Dưới lục giai chỉ có thể coi là Tu luyện giả cấp thấp. Cho dù ngươi là ngũ giai đỉnh phong, nhưng về bản chất thật sự khác hẳn với lục giai.
Giống như Tiêu Vân Cận. Nếu Tiêu Vân Cận thật sự bạo phát có thể sống mái với tu luyện giả có năng lực lục giai. Nhưng sống mái với nhau chỉ có thể là sống mái với nhau. Muốn giành được thắng lợi thật sự là không thể làm được. Chênh lệch giữa lục giai và ngũ giai khác nhau quá lớn. Điều này không chỉ đơn giản là một giai. Đây chính là chênh lệch lực lượng tuyệt đối.
Âu Dương phát hiện, sau khi mình từ ngũ giai đạt tới lục giai, lực lượng của mình đã tăng lên gấp mười lần! Nếu như hiện tại để hắn đối mặt với Mạch Thiên Nhai, vậy căn bản không cần sử dụng mũi tên linh hồn, chỉ dựa vào lực lượng mũi tên của bản thân của hắn đã có thể bắn xuyên qua kiếm linh của Mạch Thiên Nhai.
Nếu như hiện tại bảo Âu Dương đối mặt với cuộc bao vây tấn công lần trước, Âu Dương dám cam đoan, một mình hắn có thể giết sạch đám Huyễn Thuật Sư kia, cứu vớt thế giới! Nhưng chuyện này chỉ có thể là nếu như! Lúc này bọn họ đang ở trong Sinh Tử Cảnh. Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy cái chết của mình đang tới gần...
- Chúc mừng đội trưởng...
Tiêu Vân Cận nhìn sự biến hóa trên người Âu Dương. Hắn biết, đội trưởng quái vật này lại đột phá thành công. Trong mắt người khác từ ngũ giai đến lục giai khó khăn tới mức nào. Hắn chỉ dùng một tháng đã hoàn thành. Nhưng cho dù như vậy thì có thể làm được gì? Nơi này là Sinh Tử Cảnh. Cho dù Âu Dương đạt tới thất giai bát giai, hắn có thể làm được gì...
- A, nếu như đang ở bên ngoài có thể ta sẽ rất hưng phấn!
Âu Dương không vui mừng. Hắn đứng dậy thoáng nhìn xung quanh. Lúc này các đội viên đã đào được một phần mộ đơn giản để chôn cất Triệu Minh!
Đi tới trước mộ phần, Âu Dương quay về phía mộ phần lạy ba lạy. Sau đó hắn xoay người thoáng nhìn về phía bốn người còn lại nói:
- Đi thôi!
Đi thôi... Hai chữ rất đơn giản. Nhưng vào lúc này hắn nói ra lại rất quỷ dị. Đi thôi, đi đâu? Cũng không ai biết, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi theo Âu Dương, hi vọng có thể tìm được thông đạo đi ra.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Năm bóng người điên cuồng chạy trên mặt đất huyết sắc nứt nẻ. Người đi trước tiên đang cầm Thứ Kiêu Cung trong tay chính là Âu Dương! Âu Dương vừa chạy vừa nói với người phía sau:
- Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút!
Âu Dương nói xong thoáng nhìn về phía sau. Chỉ thấy một đạo khí tức màu tím không ngừng đuổi theo bọn họ. Chỉ có một mình hắn nhìn thấy khí tức màu tím này!
- Chúng ta... tại sao chúng ta muốn chạy?
Rốt cuộc, có người khó hiểu khi thấy gần như không có lý do Âu Dương lại bảo chạy chạy như vậy, liền đưa ra nghi vấn! Người này chính là đội viên lúc đó đã ôm bắp đùi Âu Dương khóc!
- A...
Nhưng vừa nói dứt câu, khí tức màu tím liền từ mi tâm của hắn tiến vào thân thể của hắn! Giờ phút này Âu Dương biết hắn đã xong!
Quả nhiên, khi âm thanh này vừa phát ra, con mắt của hắn đã biến thành màu tím. Tiếp theo hành động của hắn giống như lặp lại hành động của Triệu Minh, bắt đầu yêu hóa!
- A! Giết! Giết chết các ngươi!
Khi hắn la lên câu này, cả đám người đều tái mặt. Cuối cùng bọn họ đã hiểu rõ vì sao Âu Dương lại dẫn bọn họ liên tục chạy như vậy! Nguyên nhân rất đơn giản. Thực Chi Nhãn của Âu Dương Chân có thể nhìn thấy, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy. Vừa nãy hẳn là Âu Dương muốn dẫn bọn họ tránh né thứ gì đó. Nhưng đáng tiếc gia hoả này lại không nghe lời. Hiện tại hắn chỉ có thể chết...
- Đội trưởng! Giết hắn đi!
Tiêu Vân Cận biết, lúc này so với để hắn tự ngược, chẳng thà lập tức giết chết hắn, chí ít hắn có thể không phải bị thống khổ như vậy!
Tay Âu Dương có chút run rẩy. Tuy rằng hắn lấy săn bắn kẻ địch để thăng cấp cho mình, nhưng săn bắn kẻ địch so với săn bắn đội hữu của mình, cảm giác lại hoàn toàn khác nhau! Âu Dương nhìn đội viên của mình đang đứng giương nanh múa vuốt ở đó, hắn biết không cần bao nhiêu thời gian, gia hỏa này sẽ bắt đầu xé rách thân thể của mình.
- Đội trưởng! Nhanh lên!
Ba người nhìn Âu Dương. Rõ ràng bọn họ đều không thể hạ thủ!
- A!
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, người kia bắt đầu lôi kéo tóc của mình. Trong chốc lát hắn đã kéo tất cả tóc của mình xuống. Những mảng tóc bị kéo xuống còn mang theo từng miếng da đầu. Có vẻ cực kỳ đẫm máu!
Vèo...
Tam Lăng Tiễn lại bay ra! Mũi tên lại xuyên qua yết hầu người này! Lại là mũi tên của Âu Dương! Tuy nhiên sau khi bắn ra mũi tên này toàn thân đều Âu Dương run rẩy. Hắn cũng có chút sợ hãi! Mỗi lần khí tức màu tím xuất hiện đều khiến hắn phải bắn chết một đội viên. Nếu như tiếp tục như vậy, bọn họ đều sẽ chết! Hắn có thể tiếp tục giết như vậy, nhưng khi tất cả đội viên đều đã chết, tới phiên hắn thì sao?
- Đội trưởng...
Nhìn Âu Dương run rẩy, ba người cũng biết, trong lòng Âu Dương nhất định không dễ chịu. Liên tục hai lần giết chết chiến hữu của mình, đổi lại là bất kỳ ai cũng không thể cảm thấy dễ chịu được. Nếu như tâm lý chịu đựng kém, chắc hẳn đã suy sụp!
- Đừng nói nữa!
Âu Dương hít sâu một hơi. Hắn cố gắng trấn tĩnh. Hắn không ngừng suy nghĩ, hy vọng mình có thể tìm ra được một biện pháp. Nhưng thật sự có biện pháp sao?
- Ôi...
Bỗng nhiên! Một tiếng thở dài từ dưới đất truyền đến. Tiếp theo có một cái bóng từ dưới đất chậm rãi hiện ra. Đây là một người trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi. Khi hắn xuất hiện, bốn người bên Âu Dương đều làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Tại nơi quỷ quái này còn gặp được người sống sao? Điều này còn khó tin hơn là gặp phải Quỷ hồn.
- Các tiểu tử, đừng kích động. Ta cũng là người! Tuy nhiên là một người đã sắp chết! Không ngờ được trước khi chết còn có thể nhìn thấy quỷ không may giống ta...
Thái độ của người trung niên này có phần chán chường. Y phục trên người hắn rách nát, thậm chí còn tệ hơn cả ăn mày. Tuy nhiên cho dù như vậy, đám người Âu Dương vẫn cảm giác được yêu khí mạnh mẽ từ trên người của hắn phát ra! Đây tuyệt đối là một cường giả tuyệt thế.
- Ngài là Trịnh Khôn?
Âu Dương nhìn người trung niên này, hắn bỗng nhiên mở miệng. Thật ra hắn hỏi câu này chỉ là thăm dò. Dù sao trong truyền thuyết người vào Sinh Tử Cảnh cuối cùng chính là Trịnh Khôn. Nhưng đó là chuyện sáu mươi năm trước. Âu Dương không cho rằng có người nào có thể sống được ở đây sáu mươi năm!
Bây giờ hắn là lục giai. Hắc tuyến trên tay hắn đã chạy được một phần mười quãng đường. Bọn họ đã vào đây được hai mươi ngày. Nói cách khác, thêm nửa năm nữa hắn sẽ chết! Lục giai chỉ có thể sống hơn nửa năm một chút. Trịnh Khôn là cửu giai cùng lắm có thể sống được mười năm là cùng. Phải nói rằng nếu hắn có thể sống sáu mươi năm thì có quỷ mới tin được!
- Ngươi biết ta?
Nhưng chẳng ai ngờ được, người trung niên này không ngờ lại mở miệng thừa nhận! Thừa nhận hắn chính là Thiên yêu Trịnh Khôn đã đi vào đây sáu mươi năm trước! Thiên yêu Trịnh Khôn, người có thể tranh cao thấp một trận với Sở Tương Hợp!
- Đúng là Thiên yêu Trịnh Khôn sao?
Nhóm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không nói nổi một lời!
- Sao vậy? Chẳng lẽ lão phu phải lừa dối đám tiểu tử các ngươi sao?
Tuy thần thái Trịnh Khôn có vẻ chán chường, nhưng khí tức cường giả trên người hắn vẫn tồn tại. Cho dù bị nhốt trong Sinh Tử Cảnh nhiều năm, hắn vẫn không mất đi sự tự tin của cường giả!
Một cường giả, hoặc là nói một người có thể trở thành cường giả, chỉ một chút vướng mắc, một chút đả kích như vậy tuyệt đối không thể nào khiến hắn mất đi tự tin của mình! Trong quá khứ, khi Âu Dương xem tiểu thuyết nhìn thấy một cường giả tuyệt thế nào đó bị sau khi bị nhân vật chính đánh bại nhất thời giống như già đi mấy chục tuổi. Hắn cảm thấy như vậy thật sự quá máu chó! Một cường giả tuyệt thế, nếu như chỉ gặp chút đả kích đã có thể khiến hắn chán chường, vậy hắn làm sao có thể trở thành cường giả tuyệt thế?
- Thiên yêu Trịnh Khôn! Không ngờ ngài sống được ở đây suốt sáu mươi năm?
Trong những người này, Âu Dương vẫn là một người khá tỉnh táo. Nhưng khi hắn nghĩ tới thời gian sáu mươi năm này, hắn vẫn cảm thấy không tỉnh táo nổi.
- Nói lung tung gì vậy! Ai nói lão tử sống sáu mươi năm! Lão tử mới đi vào sáu năm mà thôi!
Trịnh Khôn có chút không hiểu nhìn Âu Dương. Hắn không rõ tại sao Âu Dương lại nói hắn đã sống ở nơi này sáu mươi năm!
Nói đùa. Sống sáu mươi năm trong Sinh Tử Cảnh sao? Trịnh Khôn cảm thấy, trừ phi là đạt được Thánh thể mới có thể làm được như vậy. Cửu giai chỉ có thể sống ở trong này tối đa tám đến mười năm!
- Sáu năm? Sáu mươi năm?
Nghe Trịnh Khôn nói như vậy, Âu Dương thật sự bối rối! Bên ngoài đã trôi qua sáu mươi năm, nhưng Trịnh Khôn lại nói hắn chỉ đợi ở chỗ này sáu năm! Đây chỉ có hai khả năng. Khả năng thứ nhất chính là Trịnh Khôn nói dối. Khả năng thứ hai chính là tỉ lệ thời gian ở đây không giống với bên ngoài!
Đương nhiên Âu Dương không cảm thấy Trịnh Khôn sẽ nhàm chán tới mức nói đùa với bọn họ. Lại nói nữa, Trịnh Khôn muốn sống ở chỗ này sáu mươi năm, cũng không có năng lực. Cho nên theo bản năng Âu Dương chấp nhận khả năng sau! Nhưng sau khi hắn xác định tỉ lệ thời gian này, hắn lại càng phiền muộn hơn!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 130 : Tu Phục Thuật
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Sáu năm! Thời gian hai ngàn hai trăm ngày Trịnh Khôn là cường giả cửu giai còn bị nhốt ở nơi này. Vậy không phải nói bọn họ chỉ có thể chờ chết sao? Ngay cả cường giả cửu giai còn không thể đi ra ngoài, vậy bọn họ còn có hi vọng sao?
- Phải chết ở chỗ này sao? Lão tử vẫn là xử nam! Lão tử không thể chết ở chỗ này!
Trong lòng Âu Dương gầm thét.
- Hài tử không may. Không ngờ được trước khi lão phu chết còn có thể gặp được nhóm người các ngươi, coi như có thể tìm được người để nói chuyện phiếm!
Trịnh Khôn nhìn một đám người trẻ tuổi bị danh tiếng Thiên yêu của hắn làm chấn động, vẫn đang mê man, mở miệng cảm thán...
Thế giới hai màu trắng đen rõ ràng. Mặt đất huyết sắc rạn nứt. Yêu Nguyệt màu tím treo trên cao. Đây chính là Sinh Tử Cảnh. Chính là nơi được gọi là Sinh Tử Cảnh có vào không có ra. Từ khi gặp được Trịnh Khôn đến bây giờ đã qua hơn nửa tháng. Trong thời gian hơn nửa tháng này, lại có một người nữa chết. Lúc này sáu người đi vào chỉ còn lại có ba người.
- Đội trưởng! Nếu như... Nếu như ngươi có thể đi ra ngoài, nhất định phải nhớ lời ta nói!
Lưu Hồng Xương nằm yên trên mặt đất nứt nẻ. Hắn đã không có cách nào di chuyển được nữa. Hắc tuyến đáng sợ kia đã đi tới gần tim hắn. Hắn biết giờ chết của mình sắp đến.
- Nhất định!
Âu Dương nắm bàn tay của Lưu Hồng Xương. Tuy rằng đã quen nhìn thấy sinh tử, nhưng nhìn đội hữu chiến hữu của mình từng người chết ở trước mặt mình như vậy, hắn vẫn có chút không thể tiếp nhận được.
- Cả ta nữa...
Tiêu Vân Cận ở bên cạnh. Lúc này Tiêu Vân Cận cũng có vẻ rất yếu. Hắn biết, thêm khoảng mười mấy ngày nữa, có lẽ người nằm trên đất chính là hắn. Cho nên hắn bắt đầu chuẩn bị bàn giao hậu sự!
- Câm miệng!
Âu Dương trừng mắt với Tiêu Vân Cận! Đã chết ba người. Tính cả Lưu Hồng Xương chẳng khác gì đã chết bốn người. Dù sao lúc này Lưu Hồng Xương đã ở trạng thái gần như chờ chết. Trái tim Âu Dương gần như muốn vỡ ra. Hiện tại Tiêu Vân Cận còn nói những lời như vậy nữa.
- Đội trưởng! Dù thế nào ngươi cũng phải đối mặt với hiện thực...
Khi Tiêu Vân Cận nói câu nói này không ngờ lại nở một nụ cười. Thật ra hắn bàn giao hậu sự chẳng qua chỉ tự an ủi mình mà thôi. Âu Dương thật sự có thể đi ra ngoài sao? Tiêu Vân Cận cảm thấy khả năng này gần như là số không.
- Đội trưởng... Giết ta đi!
Lưu Hồng Xương nhìn Âu Dương, trong miệng hắn đột nhiên nói ra câu này. Những ngày gần đây, Âu Dương đã nói bí mật của hắn cho những người này biết. Ngay cả chuyện hắn giết người có thể tăng trưởng thực lực cũng không hề che giấu. Lúc này thân ở trong Sinh Tử Cảnh, có thể ra ngoài hay không đều không biết. Vào lúc này, theo Âu Dương thấy căn bản không có bất kỳ bí mật nào không thể nói.
- Giết ta đi đội trưởng! Hấp thu lực lượng của ta có thể ngươi sống thêm mấy ngày...
Lưu Hồng Xương rất yếu, nhưng trong mắt của hắn lại đầy vẻ kiên định. Đến lúc này, hắn biết rõ mình chắc chắn phải chết. Chẳng thà mình đưa lực lượng còn sót lại của mình cho Âu Dương còn hơn.
- Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!
Âu Dương tức giận mắng Lưu Hồng Xương! Nếu như Lưu Hồng Xương thật sự nổi điên tự ngược, Âu Dương bảo đảm hắn nhất định sẽ không chút do dự kết thúc tính mạng của Lưu Hồng Xương! Nhưng giờ này phút này Lưu Hồng Xương vẫn còn lý trí. Nếu như dưới tình huống này bảo mình động thủ giết chết chiến hữu của mình, Âu Dương không làm được!
- Đội trưởng, chỉ có ngươi có thể sống sót...
Lưu Hồng Xương vẫn muốn nói gì, nhưng hắn còn chưa nói hết lời cũng đã bị Âu Dương cắt ngang. Hai mắt Âu Dương tức giận nhìn Lưu Hồng Xương nói:
- Ngươi coi ta là người thế nào?
Câu ngươi coi ta là người thế nào, đã trực tiếp chặn đứng tất cả những lời Lưu Hồng Xương định nói. Âu Dương rất muốn hấp thu lực lượng của người khác để nhanh chóng trưởng thành, nhưng điều này không có nghĩa là hắn biến thành một ác ma giết người làm vui.
Trước kia, bản thân quyết định mình sẽ trở thành một ác ma, nhưng Âu Dương biết, ác ma với ác ma cũng có sự khác nhau. Một bên là ác ma đáng sợ đối với kẻ địch. Một bên là ác ma đối với bất cứ người nào. Đó không phải là đáng sợ. Đó là biến thái...
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng nói nữa! Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi có thể giết chết đội hữu của mình sao?
Trịnh Khôn vẫn không nói gì, lúc này trong tay hắn chợt xuất hiện một thanh chủy thủ ngắn. Hắn đang nhìn từ trên xuống dưới. Thanh chủy thủ này chỉ dài bằng lòng bàn tay. Trên khắp lưỡi dao đều là vết thủng. Thật không biết hắn giữ vũ khí bị hỏng nghiêm trọng như vậy thì có ích lợi gì.
Sau khi Trịnh Khôn quan sát đánh giá trên dưới một hồi, chỉ thấy hắn lấy từ trong vòng tay của mình ra một khối đá đen đặc. Tuy rằng nhìn qua có vẻ như tảng đá kia cứng rắn không gì sánh được, nhưng người thực sự hiểu rõ tảng đá kia lại biết, trên thực tế tảng đá kia dưới tác dụng của yêu lực sẽ trở nên vô cùng mềm mại.
Trịnh Khôn không ngừng bóp nặn tảng đá trong tay, bộ dáng kia giống như đang bóp một miếng cao su dẻo vậy. Chỉ trong chốc lát, không ngờ tay hắn nặn ra một cái khuôn gần giống với cái chủy thủ kia.
Trịnh Khôn cầm khuôn đúc cẩn thận từng li từng tí đặt chủy thủ lên trên. Sau đó yêu khí trong tay hắn bắt đầu từ từ truyền vào trong thanh chủy thủ. Khoảng năm phút sau, cái khuôn đúc trong tay Trịnh Khôn đã bắt đầu từ từ xâm nhập vào bên trong chủy thủ. Sau khi khuôn đúc do tảng đá nặn ra hoàn toàn tiến vào bên trong chủy thủ, thanh chủy thủ vừa nãy còn bị thủng nghiêm trọng không ngờ đã biến thành một thanh chủy thủ mới tinh!
- Tu Phục Thuật!
Nhìn thấy kỹ nghệ thần kỳ như vậy, trong nháy mắt Âu Dương hiểu ra đây là cái gì! Tu Phục Thuật được xưng là thần điêu khắc! Âu Dương đã từng may mắn nghe Sở Tương Hợp nhắc qua. Dựa vào lời nói của Sở Tương Hợp, trên thế giới này, người có thể sử dụng Tu Phục Thuật vô cùng ít ỏi. Không dám nói là lông phượng và sừng lân, nhưng tuyệt đối là thiên hạ hiếm có.
Cụ thể Tu Phục Thuật là làm thế nào không ai biết. Tuy nhiên Tu Phục Thuật lại là thủ đoạn duy nhất có thể tu bổ các loại pháp bảo cùng với yêu binh. Pháp bảo và yêu binh đối với Tu luyện giả mà nói không khác gì sinh mạng thứ hai.
Giống như Âu Dương, bản thân hắn dựa vào yêu binh để chiến đấu. Nếu có một ngày Thứ Kiêu Cung của hắn bị hư hỏng, như vậy hắn gần như mất đi tất cả lực chiến đấu! Bất kỳ yêu binh hoặc là pháp bảo bị tổn hại, phương pháp duy nhất chính là sử dụng Tu Phục Thuật để chữa trị.
Bất luận người nào sở hữu tài nghệ Tu Phục Thuật tuyệt đối là tồn tại có địa vị cao cả. Dùng cách nói của Sở Tương Hợp, đừng thấy hắn được gọi đệ nhất thiên hạ. Khi nhìn thấy những đại sư có Tu Phục Thuật này, hắn cũng phải ngoan ngoãn kinh trọng gọi một tiếng đại sư. Bằng không tâm tình người ta không tốt sẽ trực tiếp không giúp ngươi chữa trị pháp bảo.
Lúc này nhìn thấy Trịnh Khôn bất ngờ sử dụng Tu Phục Thuật, bất luận là Âu Dương hay hai người còn lại, con mắt đều muốn rớt ra ngoài!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx