Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1288: Thiên Cương Vực
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
- Mấy vị đại nhân thật không muốn đi sao…
Người con gái mặc váy xanh lúc trước cho rằng sau khi mình nói xong, thì mấy người Diệp Mặc chắc chắc sẽ cám ơn rồi đi theo cô đến gặp hội chủ. Bây giờ mấy người Diệp Mặc lại từ chối không có chút do dự gì, sau đó muốn rời đi, cô cũng không biết nên nói thế nào mới phải, ngược lại lại thốt ra một câu như vậy.
Diệp Mặc nhíu mày nhìn cô gái mặc váy xanh một chút nói:
- Chẳng lẽ nhất định phải đi? Không đi không được?
Cô gái kia nhìn ra vẻ mất hứng của Diệp Mặc, vội lắc đầu nói:
- Không phải, không phải, mấy vị đại nhân đừng hiểu lầm, Hành Tu hội chúng tôi sẽ không ép buộc sự tự nguyện của tu sĩ.
- Vậy thì tốt.
Nói xong Diệp Mặc không thèm nhìn nữ tu này, quay người rời đi. Mấy người Tô Tĩnh Văn và Đường Mộng Nhiêu cũng ai nấy rối rít rời đi, chỉ còn một mình nữ tu không ngờ lại kết quả như này ở lại.
Sau khi mấy người rời xa khỏi Hành Tu hội, Tô Tĩnh Văn mới nói:
- Hành Tu hội này đúng là đáng sợ, không ngờ lại có thể tùy ý cướp đồ của người khác, giết người cũng chẳng sao.
Diệp Mặc biết Tô Tĩnh Văn mặc dù đến Tu Chân giới lâu rồi, nhưng nơi người mạnh lên ngôi như này cũng chưa quen cho lắm.
Đường Mộng Nhiêu lại nói:
- Hành Tu hội chắc là một tổ chức Tu Chân, bọn họ có thể khiến Hành Tu hội đứng vững trong này được, chính là vì thu hút nhiều tu sĩ đến. Tôi nghĩ một khi bên trong Hành Tu hội biểu hiện tươi đẹp, được hội chủ chú ý đến, chắc chắn sẽ xin gia nhập, sau đó lại cung cấp cho người gia nhập lượng lớn tài nguyên tu luyện.
Diệp Mặc gật đầu, đồng ý với ý kiến của Đường Mộng Nhiêu.
Nguyệt Thiền lại nói:
- Vậy thì tôi không tham gia vào Hành Tu hội có được không? Theo cách nói này, thì là tu sĩ cấp cao có thể tùy ý cướp đồ của tu sĩ cấp thấp, còn có thể giết tu sĩ cấp thấp nữa, ai mà bằng lòng vào đó chứ?
Diệp Mặc cũng không trả lời Nguyệt Thiền, nhưng lại biết nếu nhiều người như này vào Hành Tu hội, vậy thì Hành Tu hội chắc chắn có cách thu hút người khác đến.
- Chúng ta đi tìm chỗ để ở lại đã, nếu có thể em muốn rời nơi này sớm một chút.
Tô Tĩnh Văn ở Phỉ Hải thành cũng thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, cũng được mọi người tôn kính, ở Tây Tu thành, cô lại có chút cảm giác xa lạ.
- Được, vậy đi tìm nơi nào ở lại đã.
Diệp Mặc cũng đồng ý với ý kiến của Tô Tĩnh Văn, bây giờ hắn có nhiều linh thảo cấp tám cấp chín như này, muốn thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm cũng là chuyện chắc chắn rồi. bây giờ trước khi trở về Bắc Vọng châu, đối với Diệp Mặc mà nói chuyện quan trọng nhất có hai chuyện, thứ nhất là thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm, thứ hai là có thể tìm được Chân Linh thảo hoặc Băng La.
…
- Cô nói hắn không đồng ý đến?
Một người đàn ông trung niên nhìn không rõ tuổi nghi ngờ hỏi một câu.
Còn đứng trước mặt gã đương nhiên là người con gái mặt váy xanh vừa nãy mời mấy người Diệp Mặc, lúc này cô gái này cũng không còn vẻ dửng dưng tự tin mỉm cười như lúc trước gặp Diệp Mặc nữa, mà là khom người căng thẳng nói:
- Đúng vậy, hội chủ, hắn chính xác nói không muốn đến, sau đó thì đi luôn. Tôi sau đó hỏi mới biết được, bọn họ chắc hẳn là vừa mới đến Tây Tu thành, không hiểu quy tắc Hành Tu hội chúng ta, một khi bọn họ biết thì chắc chắn sẽ gia nhập Hành Tu hội chúng ta.
Người đàn ông trung niên kia trầm ngâm, không nói câu nào. Một người đàn ông khác bên cạnh gã cũng nói:
- Chúng ta có cần đi điều tra mấy người này không?
Người đàn ông trung niên kia khua tay nói:
- Không cần, đó chắc hẳn là một tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ. Đúng như những gì Lục Diệp nói, đợi hắn hiểu ra chỗ tốt của Hành Tu hội chúng ta, cho dù hắn là Hóa Chân đỉnh phong cũng sẽ đến. Còn chuyện đi điều tra thì cũng không cần lắm, mặc dù một tu sĩ Hóa Chân đối với Hành Tu hội chúng ta cũng không là cái gì, chỉ là không cần vì cái này sẽ khiến cho người khác phản cảm.
- Vâng.
Người đàn ông kia lập tức đáp.
…
Mấy người Diệp Mặc lúc này đã tìm được chỗ ở, Diệp Mặc có rất nhiều linh thạch, ở một nơi như Tây Tu thành thì lại càng không thể không nỡ tốn linh thạch.
Nhà trọ Tây Nguyệt ở Tây Tu thành cũng là một trong vài nhà trọ lớn, thuộc vào nơi dừng chân của những tu sĩ xa hoa nhất. Hai phòng mà Diệp Mặc đặt lại càng đắt tiền, ở một tối cũng tốn khoảng một trăm nghìn linh thạch, ở vài tháng thì cần đến mấy chục triệu linh thạch. Nhưng linh khí của nhà trọ này lại vô cùng nồng đậm, hơn nữa đầy đủ trận pháp phòng ngự và các thứ phụ kiện khác.
Sở dĩ không quan trọng về linh thạch, là vì bây giờ Diệp Mặc tùy tiện luyện chế vài món chân khí hoặc luyện chế vài viên đan dược, thì cũng có một bó lớn linh thạch. Huống chi, bây giờ hiệu quả tu luyện của linh thạch thượng phẩm đối với hắn mà nói cũng có hạn rồi, hắn căn bản không cần tiếp tục tích trữ linh thạch thượng phẩm nữa.
Cho dù trận pháp phòng ngự và trận pháp che chắn ở nơi này là bậc nhất, nhưng Diệp Mặc vẫn còn bố trí lại trận pháp trong hai phòng. Hắn và Tô Tĩnh Văn một phòng, còn Đường Mộng Nhiêu và Nguyệt Thiền một phòng.
Diệp Mặc sau khi ở lại nhà trọ Tây Nguyệt, việc đầu tiên hắn làm là đi hỏi thăm về tình hình Hành Tu hội. Từ tiểu nhị của nhà trọ, Diệp Mặc biết được Hành Tu hội mặc dù có chút khác biệt với những gì hắn nghĩ, nhưng đại khái cũng không sai biệt lắm.
Hành Tu hội cung cấp quảng trường linh khí nồng đậm để tu luyện, cũng là đại sảnh mà mấy người Diệp Mặc đã nhìn thấy. Còn cung cấp linh nhãn thăng cấp, cũng chính là nơi tu luyện có vài cấm chế mà Diệp Mặc đã nhìn thấy. Những nơi này đều là miễn phí, nhưng anh cần phải cùng với người khác tranh cướp.
Bình thường, những tu sĩ cấp thấp trong Hành Tu hội chỉ cần không tìm đến tu sĩ cấp cao khiêu khích, thì tu sĩ cấp cao cũng không chủ động gây rắc rối với tu sĩ cấp thấp, vì như vậy sẽ làm giảm điểm số của tu sĩ cấp cao trong Hành Tu hội. Nhưng một khi tu sĩ cấp thấp mạo phạm đến tu sĩ cấp cao, thì có thể tùy ý chém giết. Nhưng phần lớn tu sĩ ở trong Hành Tu hội đều ẩn giấu tu vi của mình, nếu như tu vi chênh lệch quá lớn, thì cũng không có ai biết được ai thấp ai cao.
Còn tu sĩ Kiếp Biến viên mãn bảo Tô Tĩnh Văn giao dây chuyền ra, đó là vì tu sĩ cấp cao nếu như nhắm trúng đồ của tu sĩ cấp thấp nào đó rồi, thì có thể yêu cầu tu sĩ cấp thấp giao vật đó ra, nhưng tu sĩ cấp cao cũng không thể lật xem nhẫn trữ vật của tu sĩ cấp thấp được.
Còn những tu sĩ đến Hành Tu hội này, ngoại trừ cần quảng trường của Hành Tu hội để tu luyện ra, còn một mục đích chính nữa, đó là vì muốn được Hành Tu hội để ý tới. Một khi Hành Tu hội để ý đến anh rồi, thì sẽ mời anh gia nhập vào Hành Tu hội, thì việc tu luyện của anh cũng sẽ tiến triển cực nhanh.
Tài nguyên nghịch thiên của Hành Tu hội, chỉ cần gia nhập và Hành Tu hội, thì sẽ được phân phối cho động phủ có nguồn tài nguyên tu luyện phong phú và có linh khí nồng đậm, tu luyện muốn không nhanh cũng không được. Hơn nữa Hành Tu hội còn nắm trong tay rất nhiều di tích cổ, có thể tự khai quật, những nơi này Hành Tu hội sẽ cho những người trong hội đến tham gia, hơn nữa những đồ mà người tham gia lấy được cơ bản cũng thuộc về mình.
Còn làm sao có thể lọt vào mắt Hành Tu hội được, ngoại trừ cướp linh nhãn ra, thì chỉ có tỷ thí. Những tu sĩ trong Hành Tu hội có thể chủ động tìm một tu sĩ bất kỳ để thi đấu, sống chết không bàn. Đương nhiên tu sĩ được chọn cũng có thể từ chối, nhưng một khi từ chối rồi, sau này cũng không thể vào Hành Tu hội tu luyện được nữa.
Mà Hành Tu hội cũng sẽ căn cứ theo mức độ biểu hiện của những người ưu tú sẽ để cho hầu gái của hội đến mời, hầu gái đến mời được chia làm mấy cấp loại trang phục như vàng, chanh, hồng, lục, xanh, lam, tím, hầu gái mặt quần áo màu vàng gọi là hầu gái hoàng y. Bình thường, màu sắc quần áo của hầu gái đi mời người có biểu hiện xuất sắc càng gần về sau, thì chứng tỏ người được mời càng có nhiều chỗ tốt, sau khi gia nhập và Hành Tu hội thì địa vị càng cao.
Diệp Mặc nghe đến đó đã hiểu tất cả, lại càng không có hứng thú với Hành Tu hội. Trong lòng hắn thậm chí còn thầm bất mãn, mời mình chỉ mà một hầu gái váy xanh mà thôi. Hắn cũng không biết hầu gái váy xanh của Hành Tu hội mà xuất động, thì địa vị đã rất cao rồi, người khác có hâm mộ cũng hâm mộ không đến được.
Mặc dù hiểu được mục đích của Hành Tu hội, mấy người Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn cũng tu luyện ba ngày cũng không ra ngoài, Diệp Mặc chủ yếu là luyện đan. Vì Diệp Mặc vẫn còn có chút lo lắng Hành Tu hội kia có đến điều tra hắn hay không, ba ngày sau, Diệp Mặc biết được hắn nghĩ nhiều quá rồi, người ta căn bản cũng chẳng thèm đến hỏi.
Cũng đúng, hắn cũng được hầu gái váy xanh mời, người khác nói không chừng căn bản cũng không để ý đến hắn nữa.
Ngày thứ tư, Diệp Mặc định đến tham gia Thiên Cương ba mươi sáu vực, ba anh em Ngôn Nghiên đã tìm đến. Diệp Mặc chỉ cần thấy ba người họ bây giờ không việc gì, liền biết được 'Dịch tinh đằng’ của Ngôn Nghiên cũng đã phát huy tác dụng.
Ba người sau khi cám ơn Diệp Mặc, Ngôn Trịnh Tân chủ động dẫn Diệp Mặc đến Thiên Cương ba mươi sáu vực. Căn cứ theo những gì Ngôn Nghiên nói, Diệp Mặc biết được Ngôn Trịnh Tân là người nhỏ nhất trong ba người, nhưng Diệp Mặc lại phát hiện anh ta còn lão luyện hơn anh cả của anh ta. Bây giờ Ngôn Trịnh Tân chủ động dẫn đường, Diệp Mặc đoán rằng anh ta chắc hẳn muốn bày tỏ sự cảm kích của mình với Diệp Mặc, cũng gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ Diệp Mặc không định cho Tô Tĩnh Văn đi, nhưng Tô Tĩnh Văn lại cứ nhất định muốn đi cùng, dù sao đến Thiên Cương ba mươi sáu vực cũng nguy hiểm. Đường Mộng Nhiêu cũng muốn đến Thiên Cương ba mươi sáu vực lĩnh ngộ một chút vực, cuối cùng thì mấy người cùng đi.
Tây Tu thành là một thành phố rất kỳ quái, nơi ở của tu sĩ và linh điền, vườn linh dược thậm chí cả núi non cũng liền một chỗ, diện tích quá rộng lớn, hơn nữa tu sĩ trong này cũng cực kỳ nhiều.
Thiên Cương ba mươi sáu vực cách nhà trọ Tây Nguyệt nơi mà Diệp Mặc ở cũng mất trăm dặm đường, nhưng cũng ở trong Tây Tu thành.
Cũng may Tây Tu thành không có cấm không, mấy người Diệp Mặc chỉ trong chốc lát đã đến được bên ngoài của Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Thiên Cương ba mươi sáu vực là một sân thí luyện, Diệp Mặc cho rằng nơi này chắc chắn không nhiều người, giống như quảng trường đề danh ở Nam An thành, chỉ khi nào có người đến đề danh, thì quảng trường đề danh mới có người. Bình thường khi không có người đến đề danh, thì quảng trường đề danh cũng không có một ai.
Nhưng sau khi Diệp Mặc đến nơi này rồi mới biết, nơi này đã hình thành một khu vực buôn bán, lại càng giống như một phường thị cố định vậy. Từng cửa hàng xếp xung quanh Thiên Cương ba mươi sáu vực, còn đồ mà nơi này buôn bán ngoại trừ dược liệu và khoáng thạch, thì pháp bảo, linh sủng cái gì cũng có.
Mấy người Diệp Mặc vừa mới bước đến bên ngoài Thiên Cương ba mươi sáu vực, liền nghe thấy có chút âm thanh lầm rầm truyền đến :
- Anh Ngôn không ngờ lại tìm được Dịch Tinh Đằng, đúng là tài giỏi. Bây giờ cũng có thể đứng dậy được rồi, chúc mừng, chúc mừng.
Ngôn Trịnh Tân nghe thấy những âm thanh này sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh ta chằm chằm nhìn vào tu sĩ vừa mới nói lạnh lùng nói:
- Kim Kỳ Long, ba mươi năm trước có phải là mày thông đồng với người khác hãm hại tao không?
Người đàn ông có giọng ầm ầm kia sau khi nghe thấy Ngôn Trịnh Tân nói vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngôn Trịnh Tân, anh nói thì phải có trách nhiệm với lời mình nói, năm đó tôi có lòng tốt giúp anh, anh còn nói những lời này, nếu như anh còn dám nói như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1289: Ác bá ở quảng trường Thiên Cương Vực
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Sau khi Ngôn Trịnh Tân nghe được, thì vừa định nói lại đã bị Ngôn Nghiên kéo về. Ngôn Trịnh Tân liền hiểu được ý của Ngôn Nghiên, cho nên cũng không nói thêm gì cả, hiển nhiên là không muốn đối nghịch với tên tu sĩ này.
Diệp Mặc thì lại có chút kỳ quái nhìn tên tu sĩ vừa nói, y là tu vi Ngưng Thể viên mãn, thực lực bình thường nhưng lại rất to mồm, tướng mạo cũng chẳng có gì đặc biệt.
Tên tu sĩ Ngưng Thể to mồm thấy Ngôn Trịnh Tân không nói gì nữa, thì trong mắt liền hiện lên một tia trào phúng. Nhưng y cũng không tiếp tục để ý tới Ngôn Trịnh Tân, mà lại cười hì hì đi tới trước mặt Diệp Mặc đưa tay ra nói:
- Mấy vị bằng hữu này muốn đi tới Thiên Cương ba mươi sáu Vực để thử thách phải không?
Diệp Mặc liền thuận miệng trả lời:
- Không sai, chúng ta muốn đi Thiên Cương ba mươi sáu Vực
Tên tu sĩ mồm to sau khi nghe được Diệp Mặc khẳng định, thì nụ cười trên mặt của y càng đậm hơn, lập tức nói tiếp:
- Mấy người muốn tham gia thí luyện Thiên Cương ba mươi sáu vực thì cứ đi theo chúng tôi là được rồi, tôi xin đảm bảo là mấy người sẽ cực kỳ thỏa mãn. Các tu sĩ từ thông đạo Khê Trung của chúng tôi tiến vào Thiên Cương ba mươi sáu vực là có tỷ lệ tổn thưởng thấp nhất đấy. Hơn nữa mấy người là bạn của Ngôn Trịnh Tân, thì tôi nhất định sẽ chiếu cố cho mấy người.
Câu nói cuối cùng thì lại tỏ ra giống như là y cùng Ngôn Trịnh Tân là lão bằng hữu vậy, cứ như là lời uy hiếp vừa rồi đối với Ngôn Trịnh Tân không phải là từ miệng y nói ra.
Diệp Mặc nghi hoặc quay đầu lại nhìn Ngôn Trịnh Tân một chút, vì những lời của tên mồm to này hắn một chút cũng không hiểu được.
- Diệp đại ca, anh không biết tình hình của Thiên Cương vực?
Ngôn Trịnh Tân thấy vẻ nghi hoặc của Diệp Mặc, thì mới biết được Diệp Mặc đối với nơi này căn bản là một điểm cũng không hề hiểu rõ.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng thế, tôi nghĩ nếu đã là một nơi dùng để thí luyện, vậy thì cứ tới rồi đi vào thôi, chẳng lẽ còn cần cái gì khác sao? Cái thông đạo kia là lần đầu tiên tôi nghe thấy.
Tên tu sĩ mồm to nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, lập tức biết được là đám người Diệp Mặc lần đầu tiên tới nơi này, cho nên liền vội vã tiến lên phất tay ngăn không cho Ngôn Trịnh Tân nói tiếp, sau đó mới tự mình nói cùng Diệp Mặc:
- Mấy vị là lần đầu tiên tới đây, vậy thì cứ đi chỗ chúng tôi là tốt nhất, có chỗ nào không biết thì chúng tôi sẽ giải đáp tường tận, sau đó lại có chuyên gia hộ tống mấy vị tiến nhập vào Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Mấy thứ này Ngôn Trịnh Tân cũng biết, cho nên Diệp Mặc đương nhiên sẽ không còn phải đi hỏi người khác làm gì. Huống chí cái tên tu sĩ mồm to này Diệp Mặc cũng không cảm thấy có chút thiện cảm nào cả. Vừa rồi Ngôn Trịnh Tân muốn giải thích cho hắn thì tên mồm to kia lại trực tiếp xen ngang vào, thực là quá mức vô lễ.
Đối với Ngôn Trịnh Tân mà nói, thì Diệp Mặc là ân nhân cứu mạng của ba chị em y, cho nên y đương nhiên sẽ không để cho Diệp Mặc bị mắc lừa được. Vì thế y đợi cho tên mồm to kia vừa nói xong, thì y cũng lập tức nói với Diệp Mặc:
- Diệp đại ca, hay chúng ta đi tìm một cái linh tức lâu, sau đó em sẽ kể lại cho anh nghe, lúc đầu em còn tưởng anh đã hỏi qua tiểu nhị vấn đề này rồi.
Diệp Mặc vừa định gật đầu, thì đã thấy tên tu sĩ mồm to lại lần nữa chen ngang vào:
- Ngôn Trịnh Tân, anh không cần phải giải thích, bằng hữu của anh chúng tôi khẳng định sẽ chiếu cố tốt.
Tên này căn bản là không để cho Ngôn Trịnh Tân nói, cực kỳ bá đạo.
Sắc mặt của Diệp Mặc nhất thời lạnh xuống, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ mồm to kia nói một chữ:
- Cút.
Tên tu sĩ mồm to nghe Diệp Mặc bảo y phải ‘Cút’ thì dường như là có chút kinh ngạc, một lát sau mới có thể phản ứng lại được, y gào lên với Diệp Mặc:
- Mày bảo tao cút? Mày dám bảo tao cút? Có phải là có một tu sĩ Kiếp Biến bên cạnh, thì đã tự cho mình là rất giỏi rồi phải không? Có gan đấy, mày rất có gan đấy.
Tên tu sĩ mồm to sau khi nói xong liền phát ra một đạo tin tức, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc nói:
- Mày nhất định phải chết, ở quảng trường Thiên Cương vực này mà cũng dám bảo ông mày cút sao?
Khóe mắt của y liền liếc sang Đường Mộng Nhiêu một chút, nhưng cũng không dám động thủ với Diệp Mặc. Diệp Mặc biết nếu như không phải y kiêng kỵ Đường Mộng Nhiêu, thì hẳn là đã sớm tự mình ra tay rồi.
Diệp Mặc tuy rằng nghi hoặc không hiểu vì sao tên tu sĩ mồm to này lại có thể thấy được tu vi của Đường Mộng Nhiêu, nhưng hắn cũng không hề sợ sự uy hiếp của tên này. Lúc này hắn nhìn thấy thần sắc lo lắng trên mặt Ngôn Trịnh Tân, thì liền hướng đến Ngôn Nghiên hỏi một câu:
- Ngôn đại tỷ, ở đây giết người thì có sao không?
Ngôn Nghiên cũng có chút lo lắng, hiện tại Diệp Mặc đã hỏi, thì cô cũng lập tức nhớ tới Diệp Mặc là người có thể kết giao cả với Tam thần chủ của Thần Thú sơn mạch. Một người như vậy, thì sao có thể e ngại một tên ác bá ở quảng trường Thiên Cương vực được.
Nghĩ tới điều này, cô liền trả lời Diệp Mặc:
- Tây Tu thành có quy định, tu sĩ cấp thấp chủ động phạm thượng, thì có thể giết không tha. Nhưng ở đây thì lại không ai làm như vậy, bởi vì có thể chiếm lấy thông đạo đi vào Thiên Cương ba mươi sáu vực thì đều là người có hậu trường cả.
Nói xong thì cô liền nhìn thoáng qua tên tu sĩ mồm to Kim Kỳ Long kia, sau đó cẩn thận truyền âm cho Diệp Mặc:
- Tên Kim Kỳ Long này có hội chủ của Khê Trung thương hội là cao thủ Hóa Chân tầng ba làm hậu thuẫn, cho nên người bình thường không dám đắc tội với y.
Diệp Mặc thấy ở phía xa có thêm hai tên tu sĩ Kiếp Biến tầng chín đang tới, thì đã biết nước ở Thiên Cương vực này cũng khá sâu
Kim Kỳ Long thấy hai tên tu sĩ Kiếp Biến này đã tới, thì lập tức kiêu ngạo hẳn lên sau đó chỉ vào Diệp Mặc mà nói:
- Ở trên quảng trường Thiên Cương vực mà tên khốn này dám bảo đại diện của Khê Trung thương hội ta đây phải cút, chỉ vì hắn ỷ vào có một tu sĩ Kiếp Biến làm hậu thuẫn đấy.
Nói xong thì tên tu sĩ mồm to liếc nhìn qua Đường Mộng Nhiêu, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Một trong hai tên tu sĩ Kiếp Biến mới tới này bỗng nhiên ngăn trước mặt của Đường Mộng Nhiêu, sau đó một người còn lại mới nói với Kim Kỳ Long:
- Làm nhục người của Khê Trung thương hội, giết...
- Vâng.
Kim Kỳ Long đáp lại một tiếng, sau đó lấy ra một cái roi mầu đen đánh về phía Diệp Mặc. Bộ dạng đúng là muốn lập tức đánh cho Diệp Mặc tan xác.
Trong lòng Diệp Mặc liền cười nhạt, không thể ngờ hai tên tu sĩ Kiếp Biến này lại muốn ngăn không cho Đường Mộng Nhiêu cứu mình, sau đó để cho Kim Kỳ Long đi lên động thủ.
Kim Kỳ Long mặc dù là tu vi Ngưng Thể viên mãn, nhưng trong mắt Diệp Mặc thì cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, Diệp Mặc cũng không thèm lấy pháp bảo ra, mà trực tiếp đá ra một cước.
Trong mắt Kim Kỳ Long lộ ra màu đỏ của sự khát máu, y thích nhất chính là khiêu khích cho đối phương tức giận, sau đó lại dẫm nát đối phương, rồi nhìn ngắm Nguyên Anh hoặc Nguyên Thần của đối phương vô lực rên rỉ. Rồi cuối cùng mới đưa tay ra bóp chết, đây chính là thú vui của y. Ỷ vào thế lực Khê Trung thương hội ở quảng trường Thiên Cương vực này, cho nên không có ai dám làm gì y cả.
Đáng tiếc là ngày hôm nay y gặp phải Diệp Mặc, cây roi của y vừa được đánh ra ngoài, thì đã bị trì trệ lại. Dường như là phía trước cây roi có một vạn bức tường đang ngăn cản nó vậy, khiến nó di chuyển có vẻ vô cùng chậm chạp, thậm chí là bất động.
Kim Kỳ Long lăn lộn taị Thiên Cương Vực này không chỉ trăm năm, đương nhiên sẽ không phải là một kẻ không có chút kiến thức nào, y vừa lâm vào tình cảnh này, thì đã biết rằng mình rơi vào 'Vực' của đối phương rồi, cho nên nhất thời kinh hãi hét lên:
- Ngài là Hóa Chân tiền...
Nhưng y cũng không kịp nói hết lời, thì đã nhìn thấy một cái chân to đùng đạp tới lồng ngực của mình. Y rất muốn tránh né, nhưng lại không thể nào tránh được, cho dù là hiện tại muốn ngã xuống đất cũng không thể làm được.
Răng rắc...
Một âm thanh tan vỡ vang lên.
Thân thể Kim Kỳ Long bay lên không trung, rồi nổ tan thành một đống máu, ngay cả Nguyên Thần cũng không còn. Nếu như không phải là nơi y rơi xuống còn một vũng máu, thì không ai biết rằng vừa rồi ở đây còn một kẻ tên là Kim Kỳ Long.
Những tu sĩ đứng xem xung quanh đều hít vào một hơi lạnh. Thật là một cước bá đạo, uy thế quá mức cường đại.
Hai tên tu sĩ Kiếp Biến kia đã không còn tâm tình ngăn cản Đường Mộng Nhiêu nữa, bọn chúng đều chấn động mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, một hồi lâu sau mới có một tên chậm chạp mở miệng:
- Ngài thật sự là Hóa Chân tiền bối...
Diệp Mặc lạnh giọng:
- Cút, nếu như dám ở đây cản trở ta nữa, thì cũng đừng trách ta đập tan Khê Trung thương hội của các ngươi.
Diệp Mặc lúc này đã hiểu rõ, ở Tây Tu thành này mà ẩn nhẫn là không được. Lúc này nhất định phải bầy ra thực lực của mình, chỉ có thực lực mới có thể được tôn trọng.
Vừa rồi hắn một cước giết chết tên Kim Kỳ Long kia, thì hai tên tu sĩ Kiếp Biến kia đã không dám tìm hắn mà hỏi tội nữa rồi, trái lại còn đổi cách xưng hô thành ‘tiền bối’ với hắn nữa. Từ đó có thể thấy, làm như vậy vừa bớt được việc, lại vừa không có sự tình gì cả.
Những người xung quanh nghe được Diệp Mặc nói muốn phá tan Khê Trung thương hội thì đều biến sắc. Khê Trung thương hội cũng là một thương hội không nhỏ ở Tây Tu thành này, vậy mà người này cũng dám nói rằng sẽ phá tan Khê Trung thương hội mà không lo lắng gì cả. So ra hắn còn bá đạo hơn cả tên Kim Kỳ Long kia.
Hai tên tu sĩ Kiếp Biến tầng chín nghe được Diệp Mặc nói lời này, thì sắc mặt lại càng biến đổi, nhưng cũng không dám làm gì cả. Khê Trung thương hội mặc dù là một thương hội không nhỏ, nhưng cũng chỉ có một tu sĩ Hóa Chân mà thôi. Tên tu sĩ trước mặt này nếu như thực sự là một cao thủ Hóa Chân, vậy thì đúng là hắn sẽ không phải sợ Khê Trung thương hội.
Hơn nữa bọn họ không cần nghĩ cũng biết Kim Kỳ Long là hạng người như thế nào, hiển nhiên chính là y đã mạo phạm đến vị tiền bối này. Tu sĩ cấp thấp mạo phạm tới tu sĩ cao cấp, thì cho dù là bị giết cũng đáng đời.
Trừ phi Khê Trung có thực lực muốn tìm tới để báo thù, thì Tây Tu thành cũng sẽ không quản đến. Nhưng trên thực tế thì nếu như đối phương là tu sĩ Hóa Chân, thì Khê Trung thương hội bọn họ cũng không dám tìm đến mà báo thù.
Diệp Mặc thấy hai tên tu sĩ Kiếp Biến này sửng sốt cả nửa ngày, không hề có cử động nào, thì hắn liền cười lạnh một tiếng:
- Thế nào, chẳng lẽ thực sự phải chờ ta đi đập phá Khê Trung thương hội của các ngươi, thì các ngươi mới có thể cút sao?
- Ha ha, được, được, Khê Trung thương hội của tôi cũng cần một loại người trẻ tuổi hào kiệt như vậy tới để đạp phá đây. Mạnh Sát tôi muốn thưởng thức một chút loại người hào sảng không sợ cường thế như vậy.
Một giọng nói khàn khàn tục tằng vang lên trước khi hai tên tu sĩ Kiếp Biến kịp trả lời. Sau đó có một tên trung niên vóc dáng to lớn, tóc dài phiêu dật, trông giống như là một kẻ lang bạt tiêu sái đang đi tới.
Những người xem xung quanh thấy người này đi tới, thì càng trở nên lặng ngắt như tờ, khung cảnh vô cùng yên ắng.
Diệp Mặc tuy rằng không nhận ra tên tu sĩ này, nhưng nhìn vào tu vi Hóa Chân tầng ba của y, thì cũng lập tức đoán ra được đây chính là cái tên hội trưởng của Khê Trung thương hội rồi.
- Hội trưởng...
Hai tên tu sĩ Kiếp Biến thấy tên to con này đi tới, thì liền vội vã khom người thi lễ.
Diệp Mặc sau khi biết tên này thực sự là hội trưởng của Khê Trung thương hội, thì cũng vẫn không hiểu được câu nói châm chọc lúc trước của y là có ý gì. Nhưng bất luận là ý gì, thì đối phương cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng ba, hiện tại thì hắn đúng thực là không hề sợ hãi.
- Tôi là Mạnh Sát, bằng hữu có phải là vừa mới tới Tây Tu thành hay không? Mạnh Sát tôi thực sự rất xem trọng tu sĩ hào kiệt như bằng hữu đây, nếu như bằng hữu không chê, thì xin mời tới linh tức lâu của Khê Trung thương hội chúng tôi nghỉ ngơi một chút, Mạnh Sát tôi nguyện ý chào đón.
Giọng nói của Mạnh Sát rất chân thành, hơn nữa tư thế cũng vô cùng tiêu sái.
Nhưng Diệp Mặc thì lại có chút nghi ngờ, bản thân vừa giết người của Khê Trung thương hội, hơn nữa còn nói là muốn đập nát Khê Trung thương hội của y, vậy mà sao y còn có thể khách khí với mình như thế chứ? Điều này cần phải có sự độ lượng như thế nào?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1287: Máu tanh ở Hành Tu Hội
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Thần thức của Diệp Mặc quét vào trong, thì lại phát hiện ra thần thức của hắn bị ngăn trở bởi trận pháp của Hành Tu Hội. Từ độ nồng đậm của linh khí của nơi này thì có thể thấy được, hẳn là có tụ linh trận cao cấp được bố trí bên trong Hành Tu Hội.
Cho dù là như vậy, thì Diệp Mặc cũng không muốn đi Hành Tu Hội để lãng phí thời gian. Mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là đi Thiên Cương ba mươi sáu vực trước, nếu như tu vi tiến nhanh, thì ba tháng sau sẽ đi Thần Thú sơn mạch bái phỏng tam thần chủ một chút. Nếu như Thiên Cương ba mươi sáu Vực không có trợ giúp gì được cho hắn, thì hắn sẽ rời khỏi Tây Tu thành, vượt qua Vô Tâm Hải để trở về Bắc Vọng Châu.
Lúc này thì hai tên tu sĩ Kiếp Biến vừa đi ra từ bên trong Hành Tu Hội, mặc dù cả hai cũng không nói gì, nhưng cũng mang theo chút mùi máu tanh khiến Diệp Mặc chú ý, Diệp Mặc cũng lập tức nghe được tiếng hai người truyền âm với nhau.
- Đúng là 'Chân linh thảo' sao?
- Không sai, đúng là 'Chân linh thảo'. Người này đúng là muốn chết mà, mang 'Chân linh thảo' theo mà cũng dám đi vào Hành Tu Hội.
- Hắc, hắc, y cũng không biết việc bản thân có 'Chân linh thảo' đã bị bại lộ...
...
Hai người này nói tới đây, liền chú ý tới mấy người Diệp Mặc, cho nên dừng cuộc nói chuyện lại nhanh chóng dời đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng nữa.
Diệp Mặc vốn đang đi tiếp thì lại phải dừng lại. Hành Tu Hội là nơi nào? Không ngờ lại xuất hiện 'Chân linh thảo'? Hai tên tu sĩ Kiếp Biến vừa rồi trên người đúng là có tỏa ra một mùi máu tươi nhàn nhạt, lẽ nào ở chỗ này có thể tùy ý giết người hay sao?
- Vào xem xem.
Diệp Mặc quay đầu nói với mấy người Đường Mộng Nhiêu một câu, sau khi nói xong thì hắn liền đi vào trước. Nếu thực sự có 'Chân linh thảo', thì ba tháng sau hắn sẽ không cần phải đi Thần Thú sơn mạch nữa rồi. Tam thần chủ thoạt nhìn thì có vẻ rất thẳng thắn, nhưng Đại thần chủ cùng Nhị thần chủ nữa, còn có cả trưởng lão kia là dạng người gì, thì một người Diệp Mặc cũng chưa từng gặp qua.
Bản thân hắn cũng không cho rằng mình tu luyện đến Kiếp Biến tầng sáu đã là vô địch. Ở Tây Ích Châu này tu sĩ lợi hại hơn hắn tuy rằng không chắc là có quá nhiều, nhưng chắc chắn sẽ không ít.
Đường Mộng Nhiêu còn tưởng Diệp Mặc không muốn đi vào, không ngờ tới Diệp Mặc chỉ ngừng lại một chút, lại lựa chọn tiến vào trong Hành Tu Hội rồi.
Cửa vào Hành Tu Hội không có bất kỳ người nào ngăn cản, cũng không có ai hỏi câu nào. Nhưng sau khi Diệp Mặc đi vào Hành Tu Hội, thì cũng phải ngây ngẩn cả người.
Hắn nghĩ rằng đây nhất định là một nơi dùng để giao dịch, nhưng không ngờ hắn lại thấy được một đại sảnh thật lớn. Nói là đại sảnh, còn không bằng nói nó là một quảng trường thì đúng hơn. Một cái quảng trường trong nhà.
Linh khí trong quảng trường nồng đậm tới bức người, Diệp Mặc khẳng định là phía dưới Hành Tu Hội có một cái linh mạch, hơn nữa ít nhất phải là linh mạch bán cực phẩm. Ở trong phạm vi quảng trường có đầy rẫy các tu sĩ, hơn nữa những tu sĩ này đều ẩn nấp tu vi của mình. Ai nấy trông cũng đằng đằng sát khí.
Ở giữa quảng trường có vài chục cái cấm chế trong suốt, bên trong đều có tu sĩ đang tu luyện. Diệp Mặc chỉ cần nhìn cũng biết là những tu sĩ đang tu luyện trong cấm chế kia chính là đang trùng kích bình cảnh.
Tại sao lại có một chỗ như thế này chứ? Diệp Mặc đang muốn tìm một người để hỏi một chút, thì bỗng nhiên có một cái cấm chế mở ra. Một tu sĩ hưng phấn đi ra ngoài, đồng thời một cỗ linh khí cực kỳ nồng hậu tràn ra, hiển nhiên là do sự nồng đậm vô cùng của linh khí bên trong cái cấm chế vừa rồi.
Tên tu sĩ này vừa đi ra, thì đã có hai tên tu sĩ khác vọt tới trước mặt cái cấm chế kia. Hai tên tu sĩ này căn bản là cũng không nói hai lời, lập tức đã đối chiến với nhau rồi. Hai người này tuy rằng đều đang ẩn nấp tu vi, nhưng Diệp Mặc vẫn có thể nhìn ra được rõ ràng, một người là tu vi Ngưng Thể tầng sáu, còn một người là Ngưng Thể tầng ba. Bọn họ cướp giật cái cấm chế kia hẳn cũng là vì muốn đề thăng cảnh giới của chính mình.
Hai người tranh đấu cũng không được bao lâu, vì chỉ trong chốc lát thời gian, thì tên tu sĩ Ngưng Thể tầng ba kia đã bị chặt đứt mất một cánh tay. Tên tu sĩ Ngưng Thể tầng ba lúc này hiển nhiên là cũng đã biết được bản thân không phải là đối thủ của đối phương, cho nên liền trực tiếp ném nhẫn trữ vật của mình cho đối phương. Còn tên tu sĩ Ngưng Thể tầng sáu kia sau khi lấy được nhẫn trữ vật, thì cũng không tiếp tục công kích tu sĩ Ngưng Thể tầng ba nữa. Trực tiếp đi vào trong cấm chế và bắt đầu tu luyện.
Hóa ra là đang đoạt địa bàn tu luyện. Diệp Mặc lắc đầu, vừa định lùi ra ngoài, thì lại thấy ở một góc của đại điện lại có hai tu sĩ đánh nhau không rõ lý do. Nhưng sự chênh lệch của hai người này cũng tương đối lớn, vì một người là tu vi Ngưng Thể tầng năm, còn một người thì mới chỉ có tu vi Hư Thần.
Chỉ hơn mười lần hít thở, thì tu sĩ Hư Thần đã bị tên tu sĩ Ngưng Thể tầng năm giết chết. Sau khi tên tu sĩ Ngưng Thể tầng năm thu hồi nhẫn trữ vật của đối phương, thì lại ngồi xuống tiếp tục tu luyện giống như không có chuyện gì xảy ra cả.
Lại có thêm một tên tu sĩ cấp thấp nhanh chóng đi tới hiện trường tranh đấu, thu dọn toàn bộ vết tích, sau đó lại nhanh chóng rời khỏi đại điện này, không biết là đã đi đâu.
Diệp Mặc phát hiện rằng muốn đánh nhau ở đây, thì không thể dùng cách đánh lén được, mà phải chính diện khiêu chiến đối phương thì mới được.
Tô Tĩnh Văn cũng nhíu mày một chút, ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Mặc rồi nói:
- Ở đây thật không tốt, chúng ta nên đi thôi.
Diệp Mặc gật đầu, hắn hiểu được lúc trước hai tu sĩ kia nói đến 'Chân linh thảo' thì khẳng định cũng là do cướp đi từ trong tay người khác. Đối với Hành Tu Hội này thì Diệp Mặc đã không còn thấy hứng thú nữa.
- Khoan đã...
Mấy người Diệp Mặc còn chưa kịp xoay người rời đi, thì đã có một tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh tiến lên ngăn cản.
Diệp Mặc ngừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh này. Còn tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh thì lại nhìn Đường Mộng Nhiêu một chút, sau đó bỗng nhiên hướng tới Tô Tĩnh Văn nói:
- Đem dây chuyển và giầy của cô lưu lại, sau đó các người có thể đi.
Tô Tĩnh Văn liền nhướng mày, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ này rồi lạnh giọng nói:
- Dựa vào cái gì?
Tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh liền nhíu mày rồi nói:
- Nếu như không phải ta nể mặt bằng hữu của cô, thì ngay cả cô ta cũng muốn lưu lại.
- Cút...
Diệp Mặc lạnh giọng thốt lên một chữ.
Hắn đương nhiên biết ý tứ của tên tu sĩ này, chính là nói là do nể mặt Đường Mộng Nhiêu, cho nên mới chỉ cần dây chuyền và giày của Tô Tĩnh Văn. Diệp Mặc luyện chế ra ba kiện chân khí trung phẩm, thì trên người Tô Tĩnh Văn đang đeo hai kiện. Hai thứ này chính là dây chuyền và giầy mà cô đang mang.
Dây chuyền thì do Diệp Mặc dung nhập vào một chút ‘Lam nguyệt khoáng thạch’ cho nên nhìn có vẻ cực kỳ đẹp mắt.
Tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh kia nghe được Diệp Mặc nói một chữ ‘Cút’ thì sắc mặt lập tức trở nên băng lãnh:
- Ngươi muốn chết.
Nói xong thì y cũng không đợi Diệp Mặc lên tiếng, đã đánh ra một đạo kiếm quang mầu ố vàng lạnh lẽo xuống đỉnh đầu Diệp Mặc rồi. Không ngờ y lại muốn chẻ Diệp Mặc ra thành hai khúc.
Chỗ này quả nhiên là nơi động chút có thể giết người. Diệp Mặc vừa rồi đã thấy có người giết người xong cũng không có việc gì cả, thì lúc này hắn cũng chẳng cần phải khách khí nữa. Chân nguyên nhanh chóng bùng lên, đồng thời Tử Đao cũng được phóng ra.
Đối với tên tu sĩ Kiếp Biến trước mặt này, thì Diệp Mặc muốn trực tiếp giết chết tại chỗ, cho nên 'Huyễn vân hoa sơn' của hắn đánh ra càng mang theo sự khát máu sắc bén.
Đối với chiến đấu sinh tử của tu sĩ cấp thấp, thì cũng không có bao nhiêu người để ý, nhưng lần này là cuộc chiến của tu sĩ Kiếp Biến thì lại khác. Huống chi tên tu sĩ Kiếp Biến này cũng rất có danh tiếng ở Tây Tu thành, hầu như không có người nào dám đắc tội với y cả.
Lúc này đao quang màu tím vô cùng rực rỡ của Diệp Mặc đánh ra, thì càng hấp dẫn nhiều ánh mắt hơn. Rất nhiều người lập tức hiểu được, Diệp Mặc cũng không phải là một kẻ đơn giản.
Tên tu sĩ Kiếp Biến thấy Diệp Mặc lấy ra pháp bảo, hơn nữa còn dám phản kích lại y, thì nhất thời cười lạnh một tiếng, đang muốn khống chế kiếm quang của mình nhanh hơn nữa, thì lại phát hiện bản thân giống như là bị hãm vào vũng bùn vậy, mà pháp bảo Bán Nguyệt Kiếm của y cũng trở nên khó lòng khống chế được. Ngay cả 'Vực' của y cũng giống như là tuyết tan, chỉ nửa khắc sau khi đao quang của đối phương đi tới thì đã hoàn toàn tan biến rồi.
Không tốt, đã trúng thiết bản rồi. Sắc mặt tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh này liền đại biến, lúc này thì y đã khẳng định Diệp Mặc ít nhất đã là tu vi Hóa Chân rồi. Bản thân không ngờ lại muốn chết, dám đi cướp đồ của một tu sĩ Hóa Chân.
- Tiền bối, xin tha...
Lời cầu xin của tên tu sĩ Kiếp Biến này còn chưa nói ra hết, thì một đường đao quang màu tím đã đi qua mi tâm của y kéo theo một tia máu đỏ tươi. Một Nguyên Thần kinh hoàn tràn ra rồi lập tức muốn bỏ chạy. Nhưng Nguyên Thần này cũng không đi được bao xa, thì đã bị đao quang của Tử Đao quay vòng lại giống như là một mặt trời đỏ nhanh chóng trùm lấy rồi biến mất. Chỉ còn lại một tiếng hét thảm vẫn còn vang vọng một chút trong đại điện.
Diệp Mặc học theo tên tu sĩ Ngưng Thể trước đó lấy đi nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Kiếp Biến này. Về phần chân khí hộ giáp trên người tên tu sĩ Kiếp Biến này thì hắn căn bản là không thèm nhìn một cái.
Vốn đại điện đã im ắng lạnh lùng, thì lúc này lại càng trở nên yên tĩnh hơn. Những tu sĩ khác thậm chí còn không dám trực tiếp nhìn vào mắt Diệp Mặc. Một tu sĩ Kiếp Biến đỉnh, không ngờ lại chết trước mặt người thanh niên trẻ này chỉ trong một chiêu. Ngay cả Nguyên Thần cũng không thể thoát khỏi. Đây là thực lực gì? Hóa Chân sao, chắc chắn là tu vi Hóa Chân mới có thể làm như vậy.
Còn có một số tu sĩ len lén nhìn cái thi thể còn đang nằm trên mặt đất kia. Hộ giáp trên người tên tu sĩ Kiếp Biến đỉnh kỉa tuy rằng đã bị tàn phá không ít, nhưng vẫn là một kiện chân khí trung phẩm đấy, vẫn là một thứ rất đáng giá. Nhưng Diệp Mặc còn ở chỗ này, thì cũng không có ai dám tiến lên thu lấy cái hộ giáp kia cả.
Những tu sĩ có tu vi thấp ở xung quanh đây đều lộ ra ánh mắt thất vọng khi lại có một tên tu sĩ cấp thấp đi tới xử lý thi thể kia.
Ngay khi mấy người Diệp Mặc muốn rời đi, thì có một cô gái mặc một bộ váy xanh trang nhã đã đi tới. Cô gái này sau khi tới trước mặt mấy người Diệp Mặc, đầu tiên là kính cẩn thi lễ một cái, sau đó mới nói một cách điềm đạm:
- Mấy vị bằng hữu, hội chủ của chúng tôi có ý muốn gặp mặt mấy vị, nếu như mấy vị bằng hữu nguyện ý, thì đệ tử xin được dẫn đường...
Sau khi cô gái mặc váy xanh nói ra lời này, thì tất cả tu sĩ có mặt bên trong Hành Tu Hội đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, đều hâm mộ mấy người Diệp Mặc được nhận lời mời. Hơn nữa mấy người Diệp Mặc được cô gái đại sứ váy xanh mời, thì hiển nhiên là đãi ngộ nhận được sẽ rất cao.
Diệp Mặc nghe xong thì lại mơ hồ hiểu được mục đích của Hành Tu Hội một chút. Ở đây cung cấp linh khí nồng đậm cho tu sĩ tu luyện, sau đó nếu như phát hiện được những tu sĩ có tu vi cao thâm, hoặc là tu sĩ có tư chất lợi hại. Một khi có những tu sĩ như vậy xuất hiện thì Hành Tu Hội sẽ chủ động lôi kéo, giống như là lúc này bọn họ đang được cô gái váy xanh này mời đón vậy.
Chỉ là Diệp Mặc lúc này đối với việc thăng tiến tu vi thì không hề có hứng thú, nên hắn liền khoát tay:
- Không cần, chúng tôi bây giờ còn có việc, sẽ không quấy rầy quý hội quá lâu, xin cáo từ...
- A...
Cô gái váy xanh thật không ngờ Diệp Mặc lại cự tuyệt, đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại tình huống này, huống chi cô còn là đại sứ được mặc váy xanh.
Không chỉ nói cô gái mặc váy xanh này ngây ngẩn cả người, mà toàn bộ tu sĩ có mặt trong đại điện cũng đều ngây ngẩn cả người. Tiến vào Hành Tu Hội này ngoài việc cố gắng tu luyện tấn cấp, hướng đến các cao nhân lĩnh giáo, hơn nữa chủ yếu nhất không phải chính là vì được Hành Tu Hội nhìn trúng rồi đưa ra lời mời sao? Người này đã được mời, không ngờ còn cự tuyệt, thậm chí còn là cô gái đại sứ váy xanh mời nữa chứ, Tây Tu thành còn có kẻ ngốc như thế này sao?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1288: Thiên Cương Vực
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
- Mấy vị đại nhân thật không muốn đi sao…
Người con gái mặc váy xanh lúc trước cho rằng sau khi mình nói xong, thì mấy người Diệp Mặc chắc chắc sẽ cám ơn rồi đi theo cô đến gặp hội chủ. Bây giờ mấy người Diệp Mặc lại từ chối không có chút do dự gì, sau đó muốn rời đi, cô cũng không biết nên nói thế nào mới phải, ngược lại lại thốt ra một câu như vậy.
Diệp Mặc nhíu mày nhìn cô gái mặc váy xanh một chút nói:
- Chẳng lẽ nhất định phải đi? Không đi không được?
Cô gái kia nhìn ra vẻ mất hứng của Diệp Mặc, vội lắc đầu nói:
- Không phải, không phải, mấy vị đại nhân đừng hiểu lầm, Hành Tu hội chúng tôi sẽ không ép buộc sự tự nguyện của tu sĩ.
- Vậy thì tốt.
Nói xong Diệp Mặc không thèm nhìn nữ tu này, quay người rời đi. Mấy người Tô Tĩnh Văn và Đường Mộng Nhiêu cũng ai nấy rối rít rời đi, chỉ còn một mình nữ tu không ngờ lại kết quả như này ở lại.
Sau khi mấy người rời xa khỏi Hành Tu hội, Tô Tĩnh Văn mới nói:
- Hành Tu hội này đúng là đáng sợ, không ngờ lại có thể tùy ý cướp đồ của người khác, giết người cũng chẳng sao.
Diệp Mặc biết Tô Tĩnh Văn mặc dù đến Tu Chân giới lâu rồi, nhưng nơi người mạnh lên ngôi như này cũng chưa quen cho lắm.
Đường Mộng Nhiêu lại nói:
- Hành Tu hội chắc là một tổ chức Tu Chân, bọn họ có thể khiến Hành Tu hội đứng vững trong này được, chính là vì thu hút nhiều tu sĩ đến. Tôi nghĩ một khi bên trong Hành Tu hội biểu hiện tươi đẹp, được hội chủ chú ý đến, chắc chắn sẽ xin gia nhập, sau đó lại cung cấp cho người gia nhập lượng lớn tài nguyên tu luyện.
Diệp Mặc gật đầu, đồng ý với ý kiến của Đường Mộng Nhiêu.
Nguyệt Thiền lại nói:
- Vậy thì tôi không tham gia vào Hành Tu hội có được không? Theo cách nói này, thì là tu sĩ cấp cao có thể tùy ý cướp đồ của tu sĩ cấp thấp, còn có thể giết tu sĩ cấp thấp nữa, ai mà bằng lòng vào đó chứ?
Diệp Mặc cũng không trả lời Nguyệt Thiền, nhưng lại biết nếu nhiều người như này vào Hành Tu hội, vậy thì Hành Tu hội chắc chắn có cách thu hút người khác đến.
- Chúng ta đi tìm chỗ để ở lại đã, nếu có thể em muốn rời nơi này sớm một chút.
Tô Tĩnh Văn ở Phỉ Hải thành cũng thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, cũng được mọi người tôn kính, ở Tây Tu thành, cô lại có chút cảm giác xa lạ.
- Được, vậy đi tìm nơi nào ở lại đã.
Diệp Mặc cũng đồng ý với ý kiến của Tô Tĩnh Văn, bây giờ hắn có nhiều linh thảo cấp tám cấp chín như này, muốn thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm cũng là chuyện chắc chắn rồi. bây giờ trước khi trở về Bắc Vọng châu, đối với Diệp Mặc mà nói chuyện quan trọng nhất có hai chuyện, thứ nhất là thăng cấp lên Đan vương cửu phẩm, thứ hai là có thể tìm được Chân Linh thảo hoặc Băng La.
…
- Cô nói hắn không đồng ý đến?
Một người đàn ông trung niên nhìn không rõ tuổi nghi ngờ hỏi một câu.
Còn đứng trước mặt gã đương nhiên là người con gái mặt váy xanh vừa nãy mời mấy người Diệp Mặc, lúc này cô gái này cũng không còn vẻ dửng dưng tự tin mỉm cười như lúc trước gặp Diệp Mặc nữa, mà là khom người căng thẳng nói:
- Đúng vậy, hội chủ, hắn chính xác nói không muốn đến, sau đó thì đi luôn. Tôi sau đó hỏi mới biết được, bọn họ chắc hẳn là vừa mới đến Tây Tu thành, không hiểu quy tắc Hành Tu hội chúng ta, một khi bọn họ biết thì chắc chắn sẽ gia nhập Hành Tu hội chúng ta.
Người đàn ông trung niên kia trầm ngâm, không nói câu nào. Một người đàn ông khác bên cạnh gã cũng nói:
- Chúng ta có cần đi điều tra mấy người này không?
Người đàn ông trung niên kia khua tay nói:
- Không cần, đó chắc hẳn là một tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ. Đúng như những gì Lục Diệp nói, đợi hắn hiểu ra chỗ tốt của Hành Tu hội chúng ta, cho dù hắn là Hóa Chân đỉnh phong cũng sẽ đến. Còn chuyện đi điều tra thì cũng không cần lắm, mặc dù một tu sĩ Hóa Chân đối với Hành Tu hội chúng ta cũng không là cái gì, chỉ là không cần vì cái này sẽ khiến cho người khác phản cảm.
- Vâng.
Người đàn ông kia lập tức đáp.
…
Mấy người Diệp Mặc lúc này đã tìm được chỗ ở, Diệp Mặc có rất nhiều linh thạch, ở một nơi như Tây Tu thành thì lại càng không thể không nỡ tốn linh thạch.
Nhà trọ Tây Nguyệt ở Tây Tu thành cũng là một trong vài nhà trọ lớn, thuộc vào nơi dừng chân của những tu sĩ xa hoa nhất. Hai phòng mà Diệp Mặc đặt lại càng đắt tiền, ở một tối cũng tốn khoảng một trăm nghìn linh thạch, ở vài tháng thì cần đến mấy chục triệu linh thạch. Nhưng linh khí của nhà trọ này lại vô cùng nồng đậm, hơn nữa đầy đủ trận pháp phòng ngự và các thứ phụ kiện khác.
Sở dĩ không quan trọng về linh thạch, là vì bây giờ Diệp Mặc tùy tiện luyện chế vài món chân khí hoặc luyện chế vài viên đan dược, thì cũng có một bó lớn linh thạch. Huống chi, bây giờ hiệu quả tu luyện của linh thạch thượng phẩm đối với hắn mà nói cũng có hạn rồi, hắn căn bản không cần tiếp tục tích trữ linh thạch thượng phẩm nữa.
Cho dù trận pháp phòng ngự và trận pháp che chắn ở nơi này là bậc nhất, nhưng Diệp Mặc vẫn còn bố trí lại trận pháp trong hai phòng. Hắn và Tô Tĩnh Văn một phòng, còn Đường Mộng Nhiêu và Nguyệt Thiền một phòng.
Diệp Mặc sau khi ở lại nhà trọ Tây Nguyệt, việc đầu tiên hắn làm là đi hỏi thăm về tình hình Hành Tu hội. Từ tiểu nhị của nhà trọ, Diệp Mặc biết được Hành Tu hội mặc dù có chút khác biệt với những gì hắn nghĩ, nhưng đại khái cũng không sai biệt lắm.
Hành Tu hội cung cấp quảng trường linh khí nồng đậm để tu luyện, cũng là đại sảnh mà mấy người Diệp Mặc đã nhìn thấy. Còn cung cấp linh nhãn thăng cấp, cũng chính là nơi tu luyện có vài cấm chế mà Diệp Mặc đã nhìn thấy. Những nơi này đều là miễn phí, nhưng anh cần phải cùng với người khác tranh cướp.
Bình thường, những tu sĩ cấp thấp trong Hành Tu hội chỉ cần không tìm đến tu sĩ cấp cao khiêu khích, thì tu sĩ cấp cao cũng không chủ động gây rắc rối với tu sĩ cấp thấp, vì như vậy sẽ làm giảm điểm số của tu sĩ cấp cao trong Hành Tu hội. Nhưng một khi tu sĩ cấp thấp mạo phạm đến tu sĩ cấp cao, thì có thể tùy ý chém giết. Nhưng phần lớn tu sĩ ở trong Hành Tu hội đều ẩn giấu tu vi của mình, nếu như tu vi chênh lệch quá lớn, thì cũng không có ai biết được ai thấp ai cao.
Còn tu sĩ Kiếp Biến viên mãn bảo Tô Tĩnh Văn giao dây chuyền ra, đó là vì tu sĩ cấp cao nếu như nhắm trúng đồ của tu sĩ cấp thấp nào đó rồi, thì có thể yêu cầu tu sĩ cấp thấp giao vật đó ra, nhưng tu sĩ cấp cao cũng không thể lật xem nhẫn trữ vật của tu sĩ cấp thấp được.
Còn những tu sĩ đến Hành Tu hội này, ngoại trừ cần quảng trường của Hành Tu hội để tu luyện ra, còn một mục đích chính nữa, đó là vì muốn được Hành Tu hội để ý tới. Một khi Hành Tu hội để ý đến anh rồi, thì sẽ mời anh gia nhập vào Hành Tu hội, thì việc tu luyện của anh cũng sẽ tiến triển cực nhanh.
Tài nguyên nghịch thiên của Hành Tu hội, chỉ cần gia nhập và Hành Tu hội, thì sẽ được phân phối cho động phủ có nguồn tài nguyên tu luyện phong phú và có linh khí nồng đậm, tu luyện muốn không nhanh cũng không được. Hơn nữa Hành Tu hội còn nắm trong tay rất nhiều di tích cổ, có thể tự khai quật, những nơi này Hành Tu hội sẽ cho những người trong hội đến tham gia, hơn nữa những đồ mà người tham gia lấy được cơ bản cũng thuộc về mình.
Còn làm sao có thể lọt vào mắt Hành Tu hội được, ngoại trừ cướp linh nhãn ra, thì chỉ có tỷ thí. Những tu sĩ trong Hành Tu hội có thể chủ động tìm một tu sĩ bất kỳ để thi đấu, sống chết không bàn. Đương nhiên tu sĩ được chọn cũng có thể từ chối, nhưng một khi từ chối rồi, sau này cũng không thể vào Hành Tu hội tu luyện được nữa.
Mà Hành Tu hội cũng sẽ căn cứ theo mức độ biểu hiện của những người ưu tú sẽ để cho hầu gái của hội đến mời, hầu gái đến mời được chia làm mấy cấp loại trang phục như vàng, chanh, hồng, lục, xanh, lam, tím, hầu gái mặt quần áo màu vàng gọi là hầu gái hoàng y. Bình thường, màu sắc quần áo của hầu gái đi mời người có biểu hiện xuất sắc càng gần về sau, thì chứng tỏ người được mời càng có nhiều chỗ tốt, sau khi gia nhập và Hành Tu hội thì địa vị càng cao.
Diệp Mặc nghe đến đó đã hiểu tất cả, lại càng không có hứng thú với Hành Tu hội. Trong lòng hắn thậm chí còn thầm bất mãn, mời mình chỉ mà một hầu gái váy xanh mà thôi. Hắn cũng không biết hầu gái váy xanh của Hành Tu hội mà xuất động, thì địa vị đã rất cao rồi, người khác có hâm mộ cũng hâm mộ không đến được.
Mặc dù hiểu được mục đích của Hành Tu hội, mấy người Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn cũng tu luyện ba ngày cũng không ra ngoài, Diệp Mặc chủ yếu là luyện đan. Vì Diệp Mặc vẫn còn có chút lo lắng Hành Tu hội kia có đến điều tra hắn hay không, ba ngày sau, Diệp Mặc biết được hắn nghĩ nhiều quá rồi, người ta căn bản cũng chẳng thèm đến hỏi.
Cũng đúng, hắn cũng được hầu gái váy xanh mời, người khác nói không chừng căn bản cũng không để ý đến hắn nữa.
Ngày thứ tư, Diệp Mặc định đến tham gia Thiên Cương ba mươi sáu vực, ba anh em Ngôn Nghiên đã tìm đến. Diệp Mặc chỉ cần thấy ba người họ bây giờ không việc gì, liền biết được 'Dịch tinh đằng’ của Ngôn Nghiên cũng đã phát huy tác dụng.
Ba người sau khi cám ơn Diệp Mặc, Ngôn Trịnh Tân chủ động dẫn Diệp Mặc đến Thiên Cương ba mươi sáu vực. Căn cứ theo những gì Ngôn Nghiên nói, Diệp Mặc biết được Ngôn Trịnh Tân là người nhỏ nhất trong ba người, nhưng Diệp Mặc lại phát hiện anh ta còn lão luyện hơn anh cả của anh ta. Bây giờ Ngôn Trịnh Tân chủ động dẫn đường, Diệp Mặc đoán rằng anh ta chắc hẳn muốn bày tỏ sự cảm kích của mình với Diệp Mặc, cũng gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ Diệp Mặc không định cho Tô Tĩnh Văn đi, nhưng Tô Tĩnh Văn lại cứ nhất định muốn đi cùng, dù sao đến Thiên Cương ba mươi sáu vực cũng nguy hiểm. Đường Mộng Nhiêu cũng muốn đến Thiên Cương ba mươi sáu vực lĩnh ngộ một chút vực, cuối cùng thì mấy người cùng đi.
Tây Tu thành là một thành phố rất kỳ quái, nơi ở của tu sĩ và linh điền, vườn linh dược thậm chí cả núi non cũng liền một chỗ, diện tích quá rộng lớn, hơn nữa tu sĩ trong này cũng cực kỳ nhiều.
Thiên Cương ba mươi sáu vực cách nhà trọ Tây Nguyệt nơi mà Diệp Mặc ở cũng mất trăm dặm đường, nhưng cũng ở trong Tây Tu thành.
Cũng may Tây Tu thành không có cấm không, mấy người Diệp Mặc chỉ trong chốc lát đã đến được bên ngoài của Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Thiên Cương ba mươi sáu vực là một sân thí luyện, Diệp Mặc cho rằng nơi này chắc chắn không nhiều người, giống như quảng trường đề danh ở Nam An thành, chỉ khi nào có người đến đề danh, thì quảng trường đề danh mới có người. Bình thường khi không có người đến đề danh, thì quảng trường đề danh cũng không có một ai.
Nhưng sau khi Diệp Mặc đến nơi này rồi mới biết, nơi này đã hình thành một khu vực buôn bán, lại càng giống như một phường thị cố định vậy. Từng cửa hàng xếp xung quanh Thiên Cương ba mươi sáu vực, còn đồ mà nơi này buôn bán ngoại trừ dược liệu và khoáng thạch, thì pháp bảo, linh sủng cái gì cũng có.
Mấy người Diệp Mặc vừa mới bước đến bên ngoài Thiên Cương ba mươi sáu vực, liền nghe thấy có chút âm thanh lầm rầm truyền đến :
- Anh Ngôn không ngờ lại tìm được Dịch Tinh Đằng, đúng là tài giỏi. Bây giờ cũng có thể đứng dậy được rồi, chúc mừng, chúc mừng.
Ngôn Trịnh Tân nghe thấy những âm thanh này sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh ta chằm chằm nhìn vào tu sĩ vừa mới nói lạnh lùng nói:
- Kim Kỳ Long, ba mươi năm trước có phải là mày thông đồng với người khác hãm hại tao không?
Người đàn ông có giọng ầm ầm kia sau khi nghe thấy Ngôn Trịnh Tân nói vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngôn Trịnh Tân, anh nói thì phải có trách nhiệm với lời mình nói, năm đó tôi có lòng tốt giúp anh, anh còn nói những lời này, nếu như anh còn dám nói như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1289: Ác bá ở quảng trường Thiên Cương Vực
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Sau khi Ngôn Trịnh Tân nghe được, thì vừa định nói lại đã bị Ngôn Nghiên kéo về. Ngôn Trịnh Tân liền hiểu được ý của Ngôn Nghiên, cho nên cũng không nói thêm gì cả, hiển nhiên là không muốn đối nghịch với tên tu sĩ này.
Diệp Mặc thì lại có chút kỳ quái nhìn tên tu sĩ vừa nói, y là tu vi Ngưng Thể viên mãn, thực lực bình thường nhưng lại rất to mồm, tướng mạo cũng chẳng có gì đặc biệt.
Tên tu sĩ Ngưng Thể to mồm thấy Ngôn Trịnh Tân không nói gì nữa, thì trong mắt liền hiện lên một tia trào phúng. Nhưng y cũng không tiếp tục để ý tới Ngôn Trịnh Tân, mà lại cười hì hì đi tới trước mặt Diệp Mặc đưa tay ra nói:
- Mấy vị bằng hữu này muốn đi tới Thiên Cương ba mươi sáu Vực để thử thách phải không?
Diệp Mặc liền thuận miệng trả lời:
- Không sai, chúng ta muốn đi Thiên Cương ba mươi sáu Vực
Tên tu sĩ mồm to sau khi nghe được Diệp Mặc khẳng định, thì nụ cười trên mặt của y càng đậm hơn, lập tức nói tiếp:
- Mấy người muốn tham gia thí luyện Thiên Cương ba mươi sáu vực thì cứ đi theo chúng tôi là được rồi, tôi xin đảm bảo là mấy người sẽ cực kỳ thỏa mãn. Các tu sĩ từ thông đạo Khê Trung của chúng tôi tiến vào Thiên Cương ba mươi sáu vực là có tỷ lệ tổn thưởng thấp nhất đấy. Hơn nữa mấy người là bạn của Ngôn Trịnh Tân, thì tôi nhất định sẽ chiếu cố cho mấy người.
Câu nói cuối cùng thì lại tỏ ra giống như là y cùng Ngôn Trịnh Tân là lão bằng hữu vậy, cứ như là lời uy hiếp vừa rồi đối với Ngôn Trịnh Tân không phải là từ miệng y nói ra.
Diệp Mặc nghi hoặc quay đầu lại nhìn Ngôn Trịnh Tân một chút, vì những lời của tên mồm to này hắn một chút cũng không hiểu được.
- Diệp đại ca, anh không biết tình hình của Thiên Cương vực?
Ngôn Trịnh Tân thấy vẻ nghi hoặc của Diệp Mặc, thì mới biết được Diệp Mặc đối với nơi này căn bản là một điểm cũng không hề hiểu rõ.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng thế, tôi nghĩ nếu đã là một nơi dùng để thí luyện, vậy thì cứ tới rồi đi vào thôi, chẳng lẽ còn cần cái gì khác sao? Cái thông đạo kia là lần đầu tiên tôi nghe thấy.
Tên tu sĩ mồm to nghe thấy lời nói của Diệp Mặc, lập tức biết được là đám người Diệp Mặc lần đầu tiên tới nơi này, cho nên liền vội vã tiến lên phất tay ngăn không cho Ngôn Trịnh Tân nói tiếp, sau đó mới tự mình nói cùng Diệp Mặc:
- Mấy vị là lần đầu tiên tới đây, vậy thì cứ đi chỗ chúng tôi là tốt nhất, có chỗ nào không biết thì chúng tôi sẽ giải đáp tường tận, sau đó lại có chuyên gia hộ tống mấy vị tiến nhập vào Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Mấy thứ này Ngôn Trịnh Tân cũng biết, cho nên Diệp Mặc đương nhiên sẽ không còn phải đi hỏi người khác làm gì. Huống chí cái tên tu sĩ mồm to này Diệp Mặc cũng không cảm thấy có chút thiện cảm nào cả. Vừa rồi Ngôn Trịnh Tân muốn giải thích cho hắn thì tên mồm to kia lại trực tiếp xen ngang vào, thực là quá mức vô lễ.
Đối với Ngôn Trịnh Tân mà nói, thì Diệp Mặc là ân nhân cứu mạng của ba chị em y, cho nên y đương nhiên sẽ không để cho Diệp Mặc bị mắc lừa được. Vì thế y đợi cho tên mồm to kia vừa nói xong, thì y cũng lập tức nói với Diệp Mặc:
- Diệp đại ca, hay chúng ta đi tìm một cái linh tức lâu, sau đó em sẽ kể lại cho anh nghe, lúc đầu em còn tưởng anh đã hỏi qua tiểu nhị vấn đề này rồi.
Diệp Mặc vừa định gật đầu, thì đã thấy tên tu sĩ mồm to lại lần nữa chen ngang vào:
- Ngôn Trịnh Tân, anh không cần phải giải thích, bằng hữu của anh chúng tôi khẳng định sẽ chiếu cố tốt.
Tên này căn bản là không để cho Ngôn Trịnh Tân nói, cực kỳ bá đạo.
Sắc mặt của Diệp Mặc nhất thời lạnh xuống, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào tên tu sĩ mồm to kia nói một chữ:
- Cút.
Tên tu sĩ mồm to nghe Diệp Mặc bảo y phải ‘Cút’ thì dường như là có chút kinh ngạc, một lát sau mới có thể phản ứng lại được, y gào lên với Diệp Mặc:
- Mày bảo tao cút? Mày dám bảo tao cút? Có phải là có một tu sĩ Kiếp Biến bên cạnh, thì đã tự cho mình là rất giỏi rồi phải không? Có gan đấy, mày rất có gan đấy.
Tên tu sĩ mồm to sau khi nói xong liền phát ra một đạo tin tức, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc nói:
- Mày nhất định phải chết, ở quảng trường Thiên Cương vực này mà cũng dám bảo ông mày cút sao?
Khóe mắt của y liền liếc sang Đường Mộng Nhiêu một chút, nhưng cũng không dám động thủ với Diệp Mặc. Diệp Mặc biết nếu như không phải y kiêng kỵ Đường Mộng Nhiêu, thì hẳn là đã sớm tự mình ra tay rồi.
Diệp Mặc tuy rằng nghi hoặc không hiểu vì sao tên tu sĩ mồm to này lại có thể thấy được tu vi của Đường Mộng Nhiêu, nhưng hắn cũng không hề sợ sự uy hiếp của tên này. Lúc này hắn nhìn thấy thần sắc lo lắng trên mặt Ngôn Trịnh Tân, thì liền hướng đến Ngôn Nghiên hỏi một câu:
- Ngôn đại tỷ, ở đây giết người thì có sao không?
Ngôn Nghiên cũng có chút lo lắng, hiện tại Diệp Mặc đã hỏi, thì cô cũng lập tức nhớ tới Diệp Mặc là người có thể kết giao cả với Tam thần chủ của Thần Thú sơn mạch. Một người như vậy, thì sao có thể e ngại một tên ác bá ở quảng trường Thiên Cương vực được.
Nghĩ tới điều này, cô liền trả lời Diệp Mặc:
- Tây Tu thành có quy định, tu sĩ cấp thấp chủ động phạm thượng, thì có thể giết không tha. Nhưng ở đây thì lại không ai làm như vậy, bởi vì có thể chiếm lấy thông đạo đi vào Thiên Cương ba mươi sáu vực thì đều là người có hậu trường cả.
Nói xong thì cô liền nhìn thoáng qua tên tu sĩ mồm to Kim Kỳ Long kia, sau đó cẩn thận truyền âm cho Diệp Mặc:
- Tên Kim Kỳ Long này có hội chủ của Khê Trung thương hội là cao thủ Hóa Chân tầng ba làm hậu thuẫn, cho nên người bình thường không dám đắc tội với y.
Diệp Mặc thấy ở phía xa có thêm hai tên tu sĩ Kiếp Biến tầng chín đang tới, thì đã biết nước ở Thiên Cương vực này cũng khá sâu
Kim Kỳ Long thấy hai tên tu sĩ Kiếp Biến này đã tới, thì lập tức kiêu ngạo hẳn lên sau đó chỉ vào Diệp Mặc mà nói:
- Ở trên quảng trường Thiên Cương vực mà tên khốn này dám bảo đại diện của Khê Trung thương hội ta đây phải cút, chỉ vì hắn ỷ vào có một tu sĩ Kiếp Biến làm hậu thuẫn đấy.
Nói xong thì tên tu sĩ mồm to liếc nhìn qua Đường Mộng Nhiêu, ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Một trong hai tên tu sĩ Kiếp Biến mới tới này bỗng nhiên ngăn trước mặt của Đường Mộng Nhiêu, sau đó một người còn lại mới nói với Kim Kỳ Long:
- Làm nhục người của Khê Trung thương hội, giết...
- Vâng.
Kim Kỳ Long đáp lại một tiếng, sau đó lấy ra một cái roi mầu đen đánh về phía Diệp Mặc. Bộ dạng đúng là muốn lập tức đánh cho Diệp Mặc tan xác.
Trong lòng Diệp Mặc liền cười nhạt, không thể ngờ hai tên tu sĩ Kiếp Biến này lại muốn ngăn không cho Đường Mộng Nhiêu cứu mình, sau đó để cho Kim Kỳ Long đi lên động thủ.
Kim Kỳ Long mặc dù là tu vi Ngưng Thể viên mãn, nhưng trong mắt Diệp Mặc thì cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, Diệp Mặc cũng không thèm lấy pháp bảo ra, mà trực tiếp đá ra một cước.
Trong mắt Kim Kỳ Long lộ ra màu đỏ của sự khát máu, y thích nhất chính là khiêu khích cho đối phương tức giận, sau đó lại dẫm nát đối phương, rồi nhìn ngắm Nguyên Anh hoặc Nguyên Thần của đối phương vô lực rên rỉ. Rồi cuối cùng mới đưa tay ra bóp chết, đây chính là thú vui của y. Ỷ vào thế lực Khê Trung thương hội ở quảng trường Thiên Cương vực này, cho nên không có ai dám làm gì y cả.
Đáng tiếc là ngày hôm nay y gặp phải Diệp Mặc, cây roi của y vừa được đánh ra ngoài, thì đã bị trì trệ lại. Dường như là phía trước cây roi có một vạn bức tường đang ngăn cản nó vậy, khiến nó di chuyển có vẻ vô cùng chậm chạp, thậm chí là bất động.
Kim Kỳ Long lăn lộn taị Thiên Cương Vực này không chỉ trăm năm, đương nhiên sẽ không phải là một kẻ không có chút kiến thức nào, y vừa lâm vào tình cảnh này, thì đã biết rằng mình rơi vào 'Vực' của đối phương rồi, cho nên nhất thời kinh hãi hét lên:
- Ngài là Hóa Chân tiền...
Nhưng y cũng không kịp nói hết lời, thì đã nhìn thấy một cái chân to đùng đạp tới lồng ngực của mình. Y rất muốn tránh né, nhưng lại không thể nào tránh được, cho dù là hiện tại muốn ngã xuống đất cũng không thể làm được.
Răng rắc...
Một âm thanh tan vỡ vang lên.
Thân thể Kim Kỳ Long bay lên không trung, rồi nổ tan thành một đống máu, ngay cả Nguyên Thần cũng không còn. Nếu như không phải là nơi y rơi xuống còn một vũng máu, thì không ai biết rằng vừa rồi ở đây còn một kẻ tên là Kim Kỳ Long.
Những tu sĩ đứng xem xung quanh đều hít vào một hơi lạnh. Thật là một cước bá đạo, uy thế quá mức cường đại.
Hai tên tu sĩ Kiếp Biến kia đã không còn tâm tình ngăn cản Đường Mộng Nhiêu nữa, bọn chúng đều chấn động mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, một hồi lâu sau mới có một tên chậm chạp mở miệng:
- Ngài thật sự là Hóa Chân tiền bối...
Diệp Mặc lạnh giọng:
- Cút, nếu như dám ở đây cản trở ta nữa, thì cũng đừng trách ta đập tan Khê Trung thương hội của các ngươi.
Diệp Mặc lúc này đã hiểu rõ, ở Tây Tu thành này mà ẩn nhẫn là không được. Lúc này nhất định phải bầy ra thực lực của mình, chỉ có thực lực mới có thể được tôn trọng.
Vừa rồi hắn một cước giết chết tên Kim Kỳ Long kia, thì hai tên tu sĩ Kiếp Biến kia đã không dám tìm hắn mà hỏi tội nữa rồi, trái lại còn đổi cách xưng hô thành ‘tiền bối’ với hắn nữa. Từ đó có thể thấy, làm như vậy vừa bớt được việc, lại vừa không có sự tình gì cả.
Những người xung quanh nghe được Diệp Mặc nói muốn phá tan Khê Trung thương hội thì đều biến sắc. Khê Trung thương hội cũng là một thương hội không nhỏ ở Tây Tu thành này, vậy mà người này cũng dám nói rằng sẽ phá tan Khê Trung thương hội mà không lo lắng gì cả. So ra hắn còn bá đạo hơn cả tên Kim Kỳ Long kia.
Hai tên tu sĩ Kiếp Biến tầng chín nghe được Diệp Mặc nói lời này, thì sắc mặt lại càng biến đổi, nhưng cũng không dám làm gì cả. Khê Trung thương hội mặc dù là một thương hội không nhỏ, nhưng cũng chỉ có một tu sĩ Hóa Chân mà thôi. Tên tu sĩ trước mặt này nếu như thực sự là một cao thủ Hóa Chân, vậy thì đúng là hắn sẽ không phải sợ Khê Trung thương hội.
Hơn nữa bọn họ không cần nghĩ cũng biết Kim Kỳ Long là hạng người như thế nào, hiển nhiên chính là y đã mạo phạm đến vị tiền bối này. Tu sĩ cấp thấp mạo phạm tới tu sĩ cao cấp, thì cho dù là bị giết cũng đáng đời.
Trừ phi Khê Trung có thực lực muốn tìm tới để báo thù, thì Tây Tu thành cũng sẽ không quản đến. Nhưng trên thực tế thì nếu như đối phương là tu sĩ Hóa Chân, thì Khê Trung thương hội bọn họ cũng không dám tìm đến mà báo thù.
Diệp Mặc thấy hai tên tu sĩ Kiếp Biến này sửng sốt cả nửa ngày, không hề có cử động nào, thì hắn liền cười lạnh một tiếng:
- Thế nào, chẳng lẽ thực sự phải chờ ta đi đập phá Khê Trung thương hội của các ngươi, thì các ngươi mới có thể cút sao?
- Ha ha, được, được, Khê Trung thương hội của tôi cũng cần một loại người trẻ tuổi hào kiệt như vậy tới để đạp phá đây. Mạnh Sát tôi muốn thưởng thức một chút loại người hào sảng không sợ cường thế như vậy.
Một giọng nói khàn khàn tục tằng vang lên trước khi hai tên tu sĩ Kiếp Biến kịp trả lời. Sau đó có một tên trung niên vóc dáng to lớn, tóc dài phiêu dật, trông giống như là một kẻ lang bạt tiêu sái đang đi tới.
Những người xem xung quanh thấy người này đi tới, thì càng trở nên lặng ngắt như tờ, khung cảnh vô cùng yên ắng.
Diệp Mặc tuy rằng không nhận ra tên tu sĩ này, nhưng nhìn vào tu vi Hóa Chân tầng ba của y, thì cũng lập tức đoán ra được đây chính là cái tên hội trưởng của Khê Trung thương hội rồi.
- Hội trưởng...
Hai tên tu sĩ Kiếp Biến thấy tên to con này đi tới, thì liền vội vã khom người thi lễ.
Diệp Mặc sau khi biết tên này thực sự là hội trưởng của Khê Trung thương hội, thì cũng vẫn không hiểu được câu nói châm chọc lúc trước của y là có ý gì. Nhưng bất luận là ý gì, thì đối phương cũng chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng ba, hiện tại thì hắn đúng thực là không hề sợ hãi.
- Tôi là Mạnh Sát, bằng hữu có phải là vừa mới tới Tây Tu thành hay không? Mạnh Sát tôi thực sự rất xem trọng tu sĩ hào kiệt như bằng hữu đây, nếu như bằng hữu không chê, thì xin mời tới linh tức lâu của Khê Trung thương hội chúng tôi nghỉ ngơi một chút, Mạnh Sát tôi nguyện ý chào đón.
Giọng nói của Mạnh Sát rất chân thành, hơn nữa tư thế cũng vô cùng tiêu sái.
Nhưng Diệp Mặc thì lại có chút nghi ngờ, bản thân vừa giết người của Khê Trung thương hội, hơn nữa còn nói là muốn đập nát Khê Trung thương hội của y, vậy mà sao y còn có thể khách khí với mình như thế chứ? Điều này cần phải có sự độ lượng như thế nào?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ