Dã Thú, Angel và Alice đều đã đến nhà Diệp Lăng Phi. Sau khi thu xếp hành lý, hắn từ biệt Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghĩ rằng lẽ ra phải tiễn Diệp Lăng Phi đến sân bay, nhưng hắn kiên quyết không chịu. Bạch Tình Đình đành phải chấp nhận, đợi đến khi Diệp Lăng Phi đi khori thì Bạch Tình Đình nước mắt lưng tròng. Những người này trước tiên là đi máy bay từ thành phố Vọng Hải đến Bắc Kinh, sau đó từ Bắc Kinh bay đến Anh. Tiêm Đao đã giúp Diệp Lăng Phi sắp xếp chỗ ở, nhưng không ở trong khách sạn mà là ở trong một biệt thự tư nhân ở Luân Đôn nước Anh. Đa số người của Lang Nha đều có biệt thự tư nhân ở Luân Đôn, đương nhiên cũng có một số ít người ở trong khu căn cứ của Lang Nha ở Luân Đôn, khi căn cứ của Lang Nha bị nổ, có nhiều người trong tổ chức này không có mặt ở Anh lúc này, người của Lang Nha đều nghỉ phép, nên không nhận được đơn đặt hàng súng đạn gì cả, trong tổng bộ ngoài Phi Hổ ra có 5, 6 người.
Sau khi người của Lang Nha nhận được tin tổng bộ bị nổ, lục tục ở các nơi khác trên thế giới trở về tổng bộ ở Anh. Khi Diệp Lăng Phi đợi những người khác đến, thì còn vài người của Lang Nha vẫn chưa trở về. Dã Lang từ Hồng Kông về, hắn đến Anh trước đợi Diệp Lăng Phi và Dã Thú, khi Angel và những người khác trở về, Dã Lang đã ở trong đợi Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi vừa đến liền hỏi tình hình cụ thể thế nào, Tiêm Đao kể lại một cách tỉ mỉ, tổng bộ của Lang Nha bị đặt bom, chính sức bom khủng khiếp đã khiến cho một nửa kiến trúc căn cứ của Lang Nha đều bị sụp đổ. Khi đó, Phi Hổ vẫn ở bên trong, bị thương nặng. Lúc đó, bên trong căn cứ có tổng cộng 6 người kể cả Phi Hổ, trong đó 4 người khi bom nổ thì có một người bị thương, sau khi đưa đến bệnh viện, cũng vì bị thương quá nặng nên đã tử vong. Trước mắt, Phi Hổ đã qua được thời kỳ nguy hiểm, nhưng phải trải qua hôn mê lần thứ hai thì mới tỉnh lại được. Diệp Lăng Phi xanh mặt, chau mày nghe Tiêm Đao kể lại. Dã Thú điên tiết muốn tìm ra tên khốn đánh bom tổng bộ Lang Nha. Diệp Lăng Phi trừng mắt liếc nhìn Dã Thú, lớn tiếng quát:
- Dã Thú, cậu câm miệng cho tôi, cậu làm gì vậy hả, ngồi đàng hoàng lại cho tôi!
Dã Thú sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói, nếu là người khác dám mắng Dã Thú như vậy, Dã Thú sẽ trợn mắt và chửi lại tên đó một trận, cho đến khi hai tên thấy mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi. Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa những người trong Lang Nha, tình cảm đó người ngoài không thể hiểu được. Thậm chí đặc công nước Mỹ còn nghiên cứu đến tổ chức Lang Nha. Cuối cùng họ đưa ra báo cáo đó là những con dã thú đã quen với cái chết, trên cơ bản không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được. Dã Thú bị Diệp Lăng Phi mắng một trận, thật thà ngồi trên nền đất hút thuốc. Diệp Lăng Phi nhìn Tiêm Đao hỏi:
- Thế cảnh sát ở đây nói sao?
- Cảnh sát ở đây vẫn chưa có tin gì!
Tiêm Đao nói.
- Sự việc lần này gây náo động không nhỏ, cảnh sát phát hiện chỗ chúng ta đang cất giữ vũ khí, đang chuẩn bị điều tra chúng ta đấy!
- Thối tha, lũ cảnh sát đó dám điều tra chúng ta à? Kêu bọn chúng cút đi cho tôi!
Diệp Lăng Phi vừa nghe xong phát cáu, đập tay phải lên bàn, mắng:
- Bọn cảnh sát Anh khốn nạn này, tổng cục chúng ta bị nổ, bọn chúng không có khả năng điều tra ra là ai, thế mà lại dám đi điều tra chúng ta, tên cảnh sát trưởng của chúng có phải là muốn bị bay ghế không?
Diệp Lăng Phi nổi giận, mọi người đều im lặng. Diệp Lăng Phi lấy bao thuốc bên cạnh mình ra, móc ra một điếu, sau khi châm lửa, hắn hút một hơi rồi hỏi Tiêm Đao:
- Tiêm Đao, cậu khi nãy có nhắc đến 4 người, rốt cuộc 4 tên đó là ai?
Tiêm Đao nhìn Diệp Lăng Phi, nói một cách không chắc chắn lắm:
- Có người trước khi vụ nổ xảy ra đã nhìn thấy 4 người rất khả nghi ở gần tổng bộ, nhưng không chấc đó có phải 4 người thực hiện vụ nổ không, bây giờ người của chúng ta đều đang truy tìm 4 người này!
- Còn cảnh sát ở đây thì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Tiêm Đao chau mày:
- Cảnh sát ở đây lại chuyển sự chú ý sang vũ khí của chúng ta, đến nỗi mà trong nội bộ bọn cảnh sát lại có những lời bàn tán !
Tiêm Đao nói đến đây, nhìn Diệp Lăng Phi, không chịu nói tiếp. Diệp Lăng Phi trong tay cầm điếu thuốc nói với Tiêm Đao:
- Nói đi, có chuyện gì mà không thể nói được? Mau nói đi!
Tiêm Đao nhìn Diệp Lăng Phi, miệng lí nhí:
- Cảnh sát nghi ngờ là vũ khí mà chúng ta cất giữ lâu ngày có vấn đề dẫn đến xảy ra vụ nổ!
- Lũ khốn nạn!
Diệp Lăng Phi giận tím mặt, dập tắt điếu thuốc trong tay mình, đứng lên, lớn tiếng quát:
- Ta đến đây muốn xem tên cảnh sát nào to gan dám nói như vậy?
Diệp Lăng Phi nói đến đây liền đứng dậy, hơn 20 người có mặt ở đó cũng đều đứng lên. Dã Thú kêu lên:
- Lão đại, hay chúng ta tóm lấy tên cảnh sát trưởng rồi bắt hắn nói ra trước mặt chúng ta, vì sao đám cảnh sát lại chỉ nhìn bằng cặp mắt chó mà nghĩ số vũ khí trong căn cứ của chúng ta xảy ra vụ việc này, nếu tên đó dám mở mệng nói như vậy thì chúng ta giết chết hắn!
Lúc này Dã Lang ngăn cản:
- Satan, đừng quá kích động, bây giờ tình hình vẫn chưa được rõ ràng, chúng ta phải làm cho rõ đã rồi hãy nói!
Dã Thú há to miệng, nói:
- Dã Lang, cậu chạy đến Hồng Kông mấy ngày mà gan cậu giờ nhỏ lại rồi sao? Sao cậu lại có thể nói như vậy, chúng ta sợ ai chứ, trước đây không sợ, bây giờ càng không sợ. Anh em chúng ta hi sinh nhiều như vậy, lẽ nào tên cảnh sát trưởng đó không thấy sao?
Lão Hồ và những người khác cũng nói:
- Đúng, người của Lang Nha chúng ta trước giờ chưa hề chịu đựng những chuyện như vầy, bây giờ thực sự là uất ức muốn chết. Tổng bộ chúng ta bị nổ, vậy mà đám cảnh sát đó lại cứ điều tra chúng ta!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Lang nói như vậy, hắn bình tĩnh lại và ngồi xuống. Dã Lang nói với Dã Thú:
- Dã Thú, cậu bình tình ngồi xuống đi, cậu đừng thêm dầu vào lửa nữa, hãy đề Satan bình tĩnh lại một chút nào!
- Tôi thêm dầu vào lửa à?
Dã Thú vừa nghe xong, trợn tròn mắt, nói:
- Tôi làm sao mà thêm dầu vào lửa? Anh em chúng ta hi sinh nhiều như vậy, lẽ nào đành bỏ qua thế sao, Dã Lang, tôi nói cho cậu biết, tôi Dã Thú này trời không sợ, đất cũng không sợ, ai dám động đến anh em tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó, tôi muốn cho tên khốn đó nợ máu phải trả bằng máu!
Dã Lang nghe những lời này của Dã Thú, cơn tức trong lòng dâng lên, xanh mặt nhìn Dã Thú, nói:
- Dã Thú, câu nghe tôi nói đây. Dã Lang tôi từ khi gia nhập Lang Nha đến nay chưa hề sợ bất cứ gì, lúc trước không sợ, bây giờ cũng không sợ, sau này càng không sợ. Từ ngày tôi gia nhập Lang Nha, thì tính mạng của tôi là của Lang Nha, khi nào Lang Nha cần cái mạng này của tôi thì cứ lấy. Anh em chúng ta đi đến bước đường hôm nay không phải ai cũng đều đã đem tính mạng của mình giao cho Lang Nha rồi sao? Nhớ năm 1999, Thầy Dương Cầm bị bao vây ở Ru-an-đa là ai đã đi cứu đầu tiên chứ, lúc đó tôi có sợ không? Dã Lang tôi sợ gì chứ, việc gì đáng sợ tôi cũng đều trải qua rồi! Cậu đừng tưởng rằng chỉ có cậu mới vì anh em mà quên mình, tôi nói cho cậu biết, tôi cũng có thể vì anh em mà liều cái mạng này đấy!
- Im miệng hết cho tôi! Cãi cái gì mà cãi hả?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên hét lớn:
- Các cậu câm miệng hết cho tôi, việc này ai cần các cậu đi liều mạng hả? Lang Nha chúng ta không cần làm như vậy, bây giờ là lúc nào rồi, chúng ta cần tiền thì có tiền, cần thế lực có thể lực, liều mạng làm gì hả? Sau này các cậu phải nhớ cho tôi, tất cả không được nói liều mạng nữa, chỉ cần sống cho tốt thôi!
Diệp Lăng Phi nói xong, trong đại sảnh biệt thự lập tức yên lặng lại. Lúc này Angel đứng dậy, đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, đừng giận dữ như vậy, bây giờ chúng ta cần bình tĩnh ngồi xuống để nghĩ cách giải quyết, lúc này không phải là lúc tức giận đâu!
- Anh biết!
Diệp Lăng Phi vỗ vai Angel nói:
- Angel em đi nghỉ tí đi, em từ Vọng Hải đến đây chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, bây giờ đi nghỉ đi nhé!
Angel lắc đầu nói:
- Em không muốn nghỉ ngơi, em muốn đi thăm Phi Hổ!
Diệp Lăng Phi gật đầu nói:
- Ừ, anh cũng muốn đi thăm Phi Hổ!
Nói xong hắn quay sang Tiêm Đao nói:
- Tiêm Đao, chuẩn bị xe đi! Bây giờ anh muốn đến bệnh viện thăm Phi Hổ!
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi ngồi trong xe nhìn ra cảnh vật bên ngoài, kiến trúc thành phố Luân Đôn này so với lúc hắn rời khỏi đây cũng không có gì thay đổi lắm, lâu rồi không trở lại, bây giờ nhìn những cảnh vật quen thuộc này làm hắn nhớ lại lúc trước. Khi đó, hắn không sợ trời, không sợ đất, không cần tính đến hậu quả, nhưng bây giờ thì hắn không như vậy nữa , hắn có nhà, có vợ, hắn không thể lại hồ đồ như trước nữa. Nhưng hắn cần phải cho bọn chúng trả giá bằng tính mạng. Đây chính là chấp niệm của Diệp Lăng Phi. Chuyện lần này hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lang Nha cần hắn lãnh đạo, ít nhất là trong khoáng thời gian này, hắn phải lãnh đạo Lang Nha. Angel ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nắm lấy tay trái của hắn và nói:
- Satan, anh đang nghĩ gì vậy?
- Anh không nghĩ gì cả!
Diệp Lăng Phi thu tầm mắt của mình lại, và nói:
- Khi nãy anh chỉ là nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài thôi. Khi anh rời khỏi nơi này, nó không thay đổi nhiều lắm. Angel lâu rồi anh không trở lại tổng bộ ở Anh. Nếu không phải vì chuyện này, có lẽ anh sẽ không trở lại nhanh như vậy đâu! Lần này đến đây anh nhớ lại rất nhiều việc!
- Em cũng vậy!
Angel nói:
- Em còn nhớ chuyện anh cứu em năm đó, chuyện anh đã rèn luyện em năm đó, và cả chuyện chúng ta cùng nhau đi mua súng đạn nữa, tất cả đều không thể xóa mờ, không thể nào quên được. Satan, anh có nghĩ sẽ trở lại như lúc trước không?
- Không!
Diệp Lăng Phi lắc đầu:
- Angel anh đã trải qua cuộc sống vô vị đó rồi, nếu em muốn anh quay lại, thì đó là cách giết anh nhanh lắm đấy! Sau khi trải qua cuộc sống nhàn hạ đó, em mới thấy cuộc sống buông thả đều làm hư hỏng bản thân thôi, trong lòng em sẽ chán ghét cuộc sống đó, điều anh muốn bây giờ là làm sao để tiếp tục cuộc sống yên bình sau này!
- Satan, anh có suy nghĩ của anh. Xem ra thì em không thể thay đổi anh được!
Angel nói.
- Nhưng, nói cho cùng thì em thật sự rất thích cuộc sống ở Vọng Hải, có lẽ giống như anh nói đấy, sau khi trải qua một cuộc sống buông thả thì càng muốn sống bình yên!
- Có lẽ ai cũng như vậy thôi, khi chưa sống buông thả thì luôn muốn sống buông thả, nhưng sau khi đã trải qua rồi thì lại khát khao một cuộc sống yên bình!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Anh cũng là loại người đó!
Diệp Lăng Phi khi nói đến đây thì đột nhiên nhớ đến Alice, rồi nói:
- Không biết Alice bây giờ có gặp Tần Dao không? Cũng không biết Tần Dao như thế nào rồi, bộ dạng cô ấy bây giờ ra sao, không biết anh còn nhận ra được không!
- Alice đã đi rồi à?
Angel nói.
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tiêm Đao đã phái người đưa Alice và hai vệ sĩ của cô ấy về rồi, chắc bây giờ cũng đến biệt thự rồi đấy!
Angel nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, có phải anh đang lo lắng cho Tần Dao không?
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói rằng:
- Tần Dao không phải là trẻ con, cô ấy đã lớn rồi, cô ấy có thể tự lựa chọn con đường mà cô ấy muốn đi, anh sẽ không can thiệp. Bây giờ anh sẽ không gặp cô ấy, để giải quyết xong chuyện của Lang Nha rồi hãy nói!
Xe dừng ngay trước cổng bệnh viện, Diệp Lăng Phi và Angel xuống xe. Hôm nay trời mưa, Tiêm Đao cầm ô đợi ngoài xe. Khi Diệp Lăng Phi và Angel xuống xe thì hắn vội đem ô đến che cho hai người.
- Phi Hổ đang ở đây! Satan, xung quanh đều có cảnh sát, có cần em cho người đánh đuổi bọn cảnh sát này đi không ạ?
Tiêm Đao lo lắng rằng Satan xuất hiện sẽ gây rối cảnh sát một trận, ở chỗ này Satan có lẽ là một nhân vật khá nổi bật, cảnh sát Anh, đặc công, tổ chức tình báo… đều liệt Diệp Lăng Phi vào đối tượng quan trọng đặc biệt. Đối với loại đối tượng trọng điểm này đơn giản là mấy tên đầu lĩnh không nên trêu chọc vào, năm đó Diệp Lăng Phi cũng là một nhân vật từng làm mưa làm gió ở Luân Đôn, ăn sạch cả hai nhà hắc bạch, ngay đến bọn xã hội đen ở địa phương sau khi nghe nói đến Diệp Lăng Phi, thì cũng sẽ chủ động né tránh, tên gọi này không thể nào mà tùy tiện gọi được.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Cảnh sát Anh nhìn thấy tôi cũng tốt thôi, tôi muốn cho bọn họ biết, Satan lại trở về rồi đây. Bọn chúng dám làm những gì khi ta không có ở đây, ta sẽ cho chúng một bài học, Lang Nha bất cứ ai cũng không thế động vào được. Ta có hay không có đều vậy thôi, bất luận ai đắc tội với người của Lang Nha, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
Tiêm Đao không nói nữa lời, hắn cầm ô che mưa cho Diệp Lăng Phi, theo Diệp Lăng Phi đi đến cổng bệnh viện. Theo sau là hơn 30 người từ hơn 10 chiếc xe bước xuống đi theo sau Diệp Lăng Phi vào cổng bệnh viện.
Chuột và 5 người khác từ cửa bước đến. Tiêm Đao đã gọi điện thoại cho Chuột báo cho họ biết Satan sắp đến bệnh viện thăm Phi Hổ. Phi Hổ nằm đó có hai người trong phòng trông coi anh ta là Bác sĩ và Thầy Dương Cầm. Năm người còn lại theo Chuột ra cửa nghênh tiếp Diệp Lăng Phi. Có một vài người đến bệnh viện thăm người bệnh nhìn thấy đông người như vậy không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, mọi người đều tránh ra. Ở cửa bệnh viện có hai viên cảnh sát Anh trực ở đó, khi họ thấy đám người này thì hai viên cảnh sát liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi rời khỏi Anh lâu rồi, những tên cảnh sát này làm sao có thể nhận ra được Diệp Lăng Phi được, chỉ là cảm thấy cùng một lúc mà có nhiều người đến bệnh viện như vậy thật sự không bình thường, nên vội vàng báo lại với cấp trên. Diệp Lăng Phi liếc mắt quan sát hai tên cảnh sát đang báo cáo, rồi lại không để ý đến bọn họ, trực tiếp đi vào bên trong bệnh viện. Đi tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Phi Hổ, thấy bác sĩ và Thầy Dương Cầm đang ở đó. Bác sĩ và Thầy Dương Cầm vội vàng chào hỏi Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Phi Hổ thế nào rồi?
- Tình không phải là quá tệ, chí ít Phi Hổ vẫn còn sống!
Bác sĩ khẽ mỉm cười, nói rằng:
- Satan, anh biết không, khi tôi thấy Phi Hổ bị thương như thế, tôi thực sự cho rằng Phi Hổ sắp chết rồi, nhưng Phi Hổ đã vượt qua được giai đọạn nguy hiểm. Chí ít anh ta bây giờ đã sống, tuy rằng phía trước còn một giai đoạn nguy hiểm nữa, thế nhưng, tôi tin tưởng Phi Hổ nhất định sẽ vượt qua được!
- Tôi cũng tin tưởng, Phi Hổ vẫn luôn là anh em tốt của tôi, anh ấy đã nhiều lần vật lộn với thần chết rồi, anh ấy sẽ vượt qua được. Thần chết sẽ không mang anh ta đi đâu!
Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn trước cửa kính, nhưng thật sự trong lòng cảm thấy rất đau đớn. Diệp Lăng Phi nói:
- Phi Hổ, cậu có nghe thấy tôi nói không. Tôi là Satan, cậu có nghe thấy tôi không, tôi đến thăm cậu đây, Phi Hổ, chúng ta biết nhau lâu rồi, trước giờ chúng ta lúc nào cũng bên nhau, lần này chúng ta cũng thế, cũng sẽ không xa nhau đâu. Còn nhớ khi việc khi xưa cậu đã từng nói với tôi không, cậu muốn lãnh đạo Lang Nha thật tốt, cậu còn muốn đuôi câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ ra khỏi nước Mỹ nữa cơ mà, bây giờ tất cả đều đang chờ đợi cậu hoàn thành đấy! Cậu không thể cứ ngủ mãi như vậy, Phi Hổ, cậu hãy nhớ cho tôi, không phải chỉ có một mình cậu, sau lưng cậu còn rất nhiều anh em nữa!
Diệp Lăng Phi nói hết những gì chất chứa trong lòng, phía sau mọi người đều im lặng, bất động. Dã Thú vành mắt đỏ hoe, đua tay đập Dã Lang đứng bên cạnh một cái. Dã Lang không hề cử động, mặc cho Dã Thú đánh mình, mỗi người đều có cách tiết chế tình cảm của riêng mình, Dã Lang hiểu được cách kiềm chế cảm xúc của Dã Thú. Dã Lang hai tay gồng cứng lại, cắn chặt môi, dường như muốn cắn cho đến khi chảy máu. Diệp Lăng Phi ở bệnh viện khá lâu. Tiêm Đao khuyên Diệp Lăng Phi nên về trước để nghỉ ngơi. Diệp Lăng Phi, Dã Thú và những người khác trên đường đến đây chưa kịp nghỉ ngơi gì cả, sau khi tới đây thì đến bệnh viện nên không có thời gian để nghỉ ngơi. Tiêm Đao thây được sự mệt mỏi của Diệp Lăng Phi, hắn khuyên Diệp Lăng Phi trở về nghỉ ngơi. Diệp Lăng Phi cũng không có ý định nghỉ ngơi, hắn hỏi:
- Vậy thi thể các anh em khác ở đâu rồi?
- Bởi vì một vài thi thể đã không nhận dạng được, chỉ có thể thông qua quần áo mà phán đoán thôi, nên khi anh chưa đến đây đều đã an táng rồi!
Tiêm Đao nói.
- Tôi vốn định sau khi anh đến sẽ an táng cho họ, nhưng mọi người đều cho rằng không nên để anh nhìn thấy thì tốt hơn, Satan, hay anh về nghỉ ngơi đi!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói rằng:
- Tiêm Đao, tôi không mệt, đi, đưa anh đi gặp họ, anh muốn nói với họ lời từ biệt cuối cùng!
Diệp Lăng Phi nói, cất bước đi, Tiêm Đao và những người khác chỉ có thể đưa Diệp Lăng Phi đi ra nghĩa trang. Khi Diệp Lăng Phi và những người khác rời bệnh viện. 6,7 người nhận được tin mới vội lên xe cảnh sát đi theo...
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi đứng ở trước các ngôi mộ, Tiêm Đao cầm ô che mưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống, lấy tay vuốt những tấm bia mộ lạnh như băng, tất cả đều yên tĩnh như vậy, dường như ẩn trong sự yên tĩnh đó là một cơn bão rất lớn, đây chỉ là sự tĩnh lặng trước khi những cơn bão ập đến. Có mấy chiếc xe màu đen đỗ ở bên ngoài, một người đàn ông hỏi đầu bước ra từ một trong những chiếc xe đó. Anh ta vừa bước xuống xe thì những viên cảnh sát ở đây đều vây quanh anh ta. Rồi một đám người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống từ những chiếc xe kia, đây đều là cấp cao của cảnh sát Luân Đôn Anh. Người đàn ông đó cùng mấy người đi về phía Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đang ngồi xổm trên đất, tay vuốt tấm bia mộ. Nước mắt hắn lưng tròng, mọi người đàn ông đều không dễ khóc, chỉ khi chạm đến nỗi đau của họ mà thôi. Nằm ở đây đều là anh em của hắn, Diệp Lăng Phi không thể ngờ rằng sẽ gặp họ trong hoàn cảnh như thế này.
- Lão đại. Cục trưởng Cục cảnh sát Luân Đôn Marco đến kìa!
Tiêm Đao cúi người xuống, khẽ nói vào bên tai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không hề quan tâm, vẫn đưa tay vuốt băng trên bia mộ.
Marco đến trước mặt Diệp Lăng Phi, nói một cách khách khí:
- Diệp Tiên sinh! Rất vui khi được gặp lại anh, tôi thay mặt cho toàn thể cục cảnh sát Luân Đôn gửi lời tiếc thương sâu sắc đến những người bạn không may của anh!
Diệp Lăng Phi nghe đến câu nói này, đứng lên, đột nhiên Diệp Lăng Phi túm lấy cổ áo của Marco, rồi nhìn những mộ phần trước mặt. Hành động này của Diệp Lăng Phi khiến những tên cảnh sát đi theo Marco sợ ngây người, những tên này đều rút súng ra đứng ở tư thế tấn công, Marco vội quát:
- Dừng tay, không ai được nhúc nhích!
Diệp Lăng Phi nắm cổ áo Marco, nói một cách dữ dằn:
- Marco, chúng ta là bạn cũ, anh đương nhiên biết rõ phong cách làm việc của tôi, tôi nói cho anh biết, đừng làm tôi giận, không thì anh gánh lấy hậu quả đấy!
Marco nhìn cảnh sát cấp cao của mình tiến đến, thì thấp giọng nói:
- Satan, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện được không?
- Đi đâu nói chuyện? Tôi muốn nói chuyện ở đây!
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói tiếp:
- Kêu thủ hạ của anh cút hết cho tôi, bây giờ tâm trạng tôi không tốt đâu!
- Satan, anh buông tay ra đi!
Marco nói.
Diệp Lăng Phi buông tay ra. Marco chỉnh lại cổ áo mình, quay sang thủ hạ của mình bảo họ ra ngoài đứng đợi hắn, không được lệnh của hắn thì bất cứ ai cũng không được lại gần đây. Sau khi những viên cảnh sát đi khỏi, Marco mới đến trước Diệp Lăng Phi, khẽ thở dài nói:
- Nghị viên Waener cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tôi nghe được tin anh trở về Anh thì cùng Nghị viên Wagner qua đây, Nghị viên Wagner muốn nói chuyện riêng với anh!
- Lão già Wagner kia còn sống à? Tôi tưởng hắn chết rồi chứ!
Diệp Lăng Phi không khách khí nói.
- Tôi nghe nói lúc trước, phát hiện thấy có đặc công Anh gần căn cứ chúng tôi, lẽ nào các người muốn động thủ với tổ chức chúng tôi à? Marco, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ và nói chuyện với Nghị viên Wagner, bây giờ chúng ta nói chuyện về chuyện Tổng bộ của chúng tôi bị nổ. Tôi nghe nói cảnh sát các anh không những không dốc sức phá án mà lại còn nghi ngờ tổng bộ chúng tôi tàng trữ vũ khí trái phép nên gây ra chuyện này, tôi muốn biết ai nói điều này, anh thấy có đúng không?
Marco vội vàng xua tay nói:
- Satan, anh sai rồi, chúng ta biết nhau đã nhiều năm rồi, khi tôi còn là một viên cảnh sát bình thường thì chúng ta đã quen nhau rồi, mấy năm nay, tôi đều qua lại với các bạn anh rất thân thiết, lẽ nào anh cho rằng tôi sẽ làm như vậy à?
- Vậy thì ai làm?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chuyện này, chuyện này không tiện nói lắm!
Marco nói.
- Gần đây bọn theo chủ nghĩa khủng bố ở Luân Đôn hoành hoành khá nhiều, những vụ nổ này cũng cứ nối tiếp phát sinh. Nhân dân Luân Đôn hoảng loạn. Chúng tôi ở đây áp lực rất lớn, uy lực vụ nổ này khủng khiếp, nếu vụ nổ này là tập kích khủng bố thì tôi lo lắm!
- Anh lo con khỉ, lẽ nào người của tôi chết như vậy à?
Diệp Lăng Phi bực tức đứng lên, lôi Marco đến trước bia mộ, chỉ vào bia mộ và nói:
- Marco, anh nhìn cho rõ tên khắc trên tấm bia này, đây đều là anh em của tôi, anh biết tính tôi rồi, tôi sẽ không để anh em mình chết như vậy được, anh không phải nói là lo cho vụ nổ Luân Đôn sao? Được, tôi sẽ làm cho bất kỳ nơi nào ở Luân Đôn cũng sẽ phát nổ. Marco, tôi nói vậy không phải uy hiếp anh, tôi có khả năng đó hay không trong lòng anh biết rất rõ mà!
- Satan, anh đừng kích động!
Marco nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, hắn vội giải thích:
- Nghị viên Wagner muốn cùng anh nói về chuyện này. Kỳ thực, cảnh sát chúng tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng nội bộ chúng tôi lại đang ráo riết điều tra vụ này, chúng tôi đã xác định được bốn tên người Mỹ, và đang truy nã chúng!
- Thật sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tất nhiên là thật rồi.
Marco nói.
- Lẽ nào tôi nói dối anh à?
- Vậy thì tốt!
Diệp Lăng Phi buông tay, lấy trên người ra một gói thuốc, đưa cho Marco một điếu, hắn đưa lên miệng châm lửa hút rồi đưa bật lửa cho Marco. Sau khi hút một hơi, Diệp Lăng Phi hỏi Marco:
- Marco, tôi đang quan tâm đến 4 tên người Mỹ đó, nếu anh tìm được thì giao 4 tên đó cho tôi, chuyện này không liên quan đến anh!
- Việc này tôi biêt rồi!
Marco vừa hút vừa nói:
- Cảnh sát chúng tôi sở dĩ điều tra chuyện này là muốn tìm ra nguyên nhân, Satan, anh cứ yên tâm, cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ dốc lực truy tìm!
Lúc này Marco có thể ngầm xưng hô tước hiệu Satan với Diệp Lăng Phi, chỉ khi trước mặt người khác mới xưng hô với Diệp Lăng Phi là Diệp tiên sinh. Bất luận là Diệp Lăng Phi và nghị viên Anh. Đại thần nội chính có mối quan hệ thế nào, trong tình huống bình thường, những người trong chính quyền đều xác nhận với công chúng bọn họ và những tổ chức quân hỏa ngầm đó không có bất kỳ mối quan hệ gì.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Marco, tôi cho anh ba ngày, trong vòng ba ngày tôi phải nhìn thấy 4 tên người Mỹ đó. Đây là một yêu cầu không quá đáng chứ!
- Đương nhiên, đương nhiên. Tôi nhất định cố gắng hết sức!
Marco liên tục gật đầu, rồi nói thêm:
- Satan, anh xem khi nào anh có thời gian thì gặp mặt Nghị viên Wagner, ông ấy rất muốn gặp anh đấy!
- Bây giờ tôi không có tâm trạng!
Diệp Lăng Phi xua tay, nói:
- Nêu lão già Wagner kia muốn gặp tôi thì kêu hắn đích thân đến gặp!
Diệp Lăng Phi gọi Tiêm Đao lại, nói với Tiêm Đao:
- Tiêm Đao, ghi lại địa chỉ cho lão già Wagner, nói cho lão biết làm thế nào mới đến gặp anh!
Tiêm Đao gật đầu, khi Tiêm Đao đưa cho Marco địa chỉ cụ thể của biệt thự, Diệp Lăng Phi lại đi đến trước bia mộ, ngồi xổm xuống. Trên con đường dẫn đến nghĩa địa, tâm trạng Diệp Lăng Phi luôn không tốt. Hắn luôn xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu rất đau. Angel ngồi ở Diệp Lăng Phi, ân cần hỏi thăm:
- Satan, anh có cần đi khám bác sĩ không?
Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói rằng:
- Không cần đâu, anh có lẽ là quá mệt mòi rồi, trở về nghỉ ngơi, ngày mai anh muốn đi xem tổng bộ sao rồi!
- Satan, anh nhất định phải chú ý đến sức khỏe đấy!
Angel nói.
- Trước mắt anh cũng thấy rồi đấy. Lang Nha hiện tại cần anh, anh không thể xảy ra chuyện được!
- Angel, anh đang suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc là 4 tên nào, vì sao người Mỹ lại làm nổ tổng bộ chúng ta?
Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Anh suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng không tìm được lý do hợp lý. Tuy nói tổ chức quân hỏa Lang Nha đã đắc tội với không ít tổ chức và cá nhân, nhưng không có ai dám cả gan làm nổ tổng bộ Lang Nha ở Anh được, hơn nữa căn cứ của tổng bộ cũng rất bí mật, không phải ai cũng có thể biết được!
Angel cũng không phải là một người con gái thích suy nghĩ. Diệp Lăng Phi nói chuyện về vấn đề này với Angel giống như nước đổ đầu vịt. Angel không gợi cho Diệp Lăng Phi bất cứ một kiến nghị gì hữu ích cả.
Diệp Lăng Phi sau khi về biệt thự, hắn đi tắm nhưng không nghỉ ngơi liền mà gọi Dã Lang và Tiêm Đao vào phòng mình. Diệp Lăng Phi cầm điếu thuốc trong tay, nói với Dã Lang và Tiêm Đao:
- Lúc nãy khi anh trở về đã suy nghĩ một việc, vì sao tổng bộ bị nổ vào lúc này?
Dã Lang và Tiêm Đao nhìn nhau, hai người cũng không sốt ruột, họ đang đợi Diệp Lăng Phi.
Quả nhiên. Diệp Lăng Phi sau khi hút một hơi thuốc lá thì chậm rãi nói:
- Anh nghĩ có một khả năng. Có phải là câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ đang giở trò?
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong. Tiêm Đao nhìn Dã Lang, rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Satan, chúng tôi không phải là không suy xét qua, nhưng trước mắt không có bằng chứng gì cả, không tiện nói!
Dã Lang không nói gì, chỉ chau mày suy nghĩ. Diệp Lăng Phi đặt điếu thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mở cửa và nhìn ra bên ngoài. Một lúc lâu sau, Diệp Lăng Phi xoay người lại, nhìn Dã Lang hỏi:
- Dã Lang, cậu thì sao?
- Khả năng do Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ làm là rất lớn!
Dã Lang sau một hồi lâu suy nghĩ cuối cùng cũng nói.
- Sau khi Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ mất đi sự ủng hộ của chính khách Mỹ, đã thiếu một sự hậu thuẫn rất mạnh, hơn nữa không phải Phi Hổ lần trước đã có nhắc đến rồi sao? Anh ấy nhân cơ hội chèn ép Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ, như vậy, rất dễ khiến cho Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ muốn phá hủy Tổng bộ Lang Nha, trực tiếp đả kích Lang Nha!
Diệp Lăng Phi nghe Dã Lang nói, hắn gật gật đầu nói:
- Dã Lang, suy nghĩ của cậu rất hợp với những gì anh đang nghĩ, lúc nãy anh cũng đã nghĩ đến điểm này, anh nhớ Phi Hổ cũng đã từng nhắc anh rồi. Anh ta tiếp xúc với Mỹ, lúc đầu anh vẫn giúp anh ta và Mỹ củng cố mối quan hệ, theo như anh thấy, Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ nhất định cảm thấy rằng không gian sinh sống của họ bị xâm chiếm rất lớn, mà họ lại muốn tiếp tục duy trì việc kinh doanh vũ khí, với mâu thuẫn này Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ có lẽ sẽ hạ thủ, chỉ cần phá hủy được tổng bộ Lang Nha thì sẽ làm Lang Nha tổn hại lớn, đồng thời sẽ phơi bày Lang Nha cho công chúng biết. Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ muốn khiến cho Lang Nha không thể nào củng cố quan hệ được với Mỹ, mà họ đến lúc đó sẽ chộp lấy cơ hội đó, cũng cố quan hệ với Mỹ lại từ đầu!
Tiêm Đao nghe xong, vỗ tay phải xuống bàn, nói một cách rất khẳng định:
- Nhất định là như vậy, Satan, tôi đã đoán là Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ đã giở trò sau lưng, vậy anh nên để chúng tôi đi đập nát Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ đó, cho bọn khốn nạn đó quả báo!
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Tiêm Đao, cậu đừng nóng vội, việc này chúng ta không có bằng chứng, phải biết rằng khai chiến với Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ thì sẽ không có cơ hội thương lượng hòa bình với họ đâu, chúng ta sẽ chết rất nhiều. Tiêm Đao, cậu hiểu chưa? Lang Nha chúng ta và Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ chỉ có thể có một bên sống sót, cho nên, anh nói phải thận trọng, nhất định phải thận trọng. Bây giờ cái quan trọng vẫn là tìm ra 4 tên người Mỹ đó!
Tiêm Đao nói một cách chắc chắn:
- Satan, bây giờ anh về rồi! Chúng tôi tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh, anh nói làm gì, chúng tôi sẽ làm vậy!
- Ừ!
Diệp Lăng Phi đáp lại một tiếng rồi nói:
- Lần này anh đến Anh quốc không phải về nhanh như lúc trước, mà sẽ ở lại chí ít hơn một tháng, anh phải giải quyết xong chuyện này rồi mới đi.
Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn Dã Lang hỏi:
- Dã Lang, cậu thì sao?
- Tôi đương nhiên là ở lại Anh, khi nào giải quyết xong việc thì khi đó sẽ về Vọng Hải!
Dã Lang nói.
- Tôi vốn không thích Hồng Kông, nếu không có chuyện lần này, tôi cũng chuẩn bị rời khỏi Hồng Kông rồi!
Diệp Lăng Phi đến trước mặt Dã Lang, đưa tay vỗ vai Dã Lang nói:
- Dã Lang, nói thì nói vậy, nhưng cậu vẫn có một gia đình hạnh phúc, có một người quan tâm đến cậu, tôi thấy Tiêm Đao, bây giờ vẫn một mình, cứ cho là cậu ta có nhiều bạn gái thì thế nào, cuối cùng cũng không có được một chốn trở về thích hợp.
Tiêm Đao lắc đầu, thở dài nói:
- Bây giờ như vầy, ai mà dám kết hôn, tôi vẫn có thói quen ở một mình, như vậy có chết cũng nhẹ nhõm!
- Nói bậy gì thế? Chết gì mà chết!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Tiêm Đao nói:
- Cứ sống cho tốt là được, Tiêm Đao, cậu và Dã Lang sớm về nghi đi, anh cũng nghỉ ngơi tí. Mai chúng ta đi xem tổng bộ thế nào!
- Vâng. Satan, Vậy không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh nghỉ sớm đi!
Tiêm Đao đứng lên nói:
- Anh cũng đã mệt rồi, tôi sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, mai lúc nào cũng có thể đi sang tổng bộ!
Dã Lang và Tiêm Đao quay lưng đi, định đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi đột nhiên gọi Tiêm Đao. Tiêm Đao quay lại, nhìn Diệp Lăng Phi một cách ngờ vực. Diệp Lăng Phi nói một cách hết sức nhỏ nhẹ:
- Tiêm Đao, suy nghĩ một chút về đề nghị của anh nhé, tìm một cô gái thích hợp và kết hôn đi!
- Để sau hãy nói anh nhé!
Tiêm Đao nói.
- Satan, tôi chưa nghĩ kỹ về chuyện này!
- Vậy đi đi, từ từ suy nghĩ, mai chúng ta gặp nhé!
Diệp Lăng Phi nói.
Tiêm Đao gật đầu nói:
- Chúng ta mai gặp nhé! Satan, anh nghỉ sớm đi.
Sau khi Dã Lang và Tiêm Đao rời khỏi phòng, Diệp Lăng Phi không gấp gáp lên giường mà lấy từ trong hành lý của mình ra cuốn sổ. Lần này hắn đến Anh có mang theo ảnh cưới của hắn và Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình, đó là hai tập ảnh cưới hắn chụp. Một cuốn là ảnh cưới hắn và Bạch Tình Đình, cuốn kia là ảnh cưới của hắn và Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cầm hai tập ảnh lên giường, hắn lật xem rồi trên mặt nở một nụ cười. Diệp Lăng Phi xem một lúc lâu sau mới đật hai cuốn sổ xuống, thở dài nói nhỏ:
- Anh thực sự hy vọng anh có thể trở về Vọng Hải, về bên cạnh hai em, nhưng anh lại không chắc là anh có thể trở về được hay không!
Diệp Lăng Phi có dự cảm là như vậy, việc này sẽ không có kết quả gì, có lẽ phía sau còn có một âm mưu khác nữa. Sau khi Diệp Lăng Phi đến Luân Đôn, trong lòng luôn có dự cảm như vậy, hắn luôn cảm thấy việc này sẽ không thể nào kết thúc, dường như âm mưu này là nhằm vào mình, Diệp Lăng Phi không nói cho người khác biết dự cảm của hắn, hắn không muốn làm mọi người lo lắng trong lúc này. Diệp Lăng Phi cảm thấy việc hạnh phúc nhất của hắn là có thể thấy Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình tươi cười hạnh phúc, nụ cười đó làm hắn cảm thấy mãn nguyện.
Bây giờ họ đang làm gì nhỉ? Diệp Lăng Phi muốn gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hay là thôi. Đợi mai rồi gọi, dù sao cũng phải để họ yên tâm.
Diệp Lăng Phi tắt điện rồi đi ngủ.
Dự cảm của Diệp Lăng Phi không có sai, thực ra khi Diệp Lăng Phi xuất hiện ở bệnh viện, thì đã sớm có hai ánh mắt theo dõi hắn ta rồi, nói chính xác hơn là hai ánh mắt đó đã theo dõi hắn lâu rồi, từ khi Diệp Lăng Phi đến bệnh viện, hai người đó đã theo đến đấy, hai người thay phiên nhau không ngừng theo dõi Diệp Lăng Phi suốt 24 tiếng đồng hồ, mục đích là để đợi Diệp Lăng Phi xuất hiện. Họ tin Diệp Lăng Phi nhất định sẽ xuất hiện. Họ nhận nhiệm vụ là tiêu diệt Diệp Lăng Phi, nếu làm được hai người có thể chia đều, tiền thưởng cao nhất là 100 triệu.
Họ mỗi người đều không dám bám chặt, luôn theo sau một quãng xa. Khi họ đến nghĩa địa, hai người lại không tìm thấy cơ hội thích hợp để hạ thủ, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Họ nhìn thấy Diệp Lăng Phi và những người khác lên xe đi khỏi, định bụng đi theo nhưng hai người lại từ bỏ ý nghĩ ấy, bọn họ lại vờ canh ở bệnh viện, bởi vì nhiệm vụ của họ là tiêu diệt lãnh đạo của Lang Nha, bây giờ Phi Hổ chưa chết, họ cần phải đợi cơ hội, một khi Phi Hổ chết hai người không cần phải động thủ nữa, nếu Phi Hổ chưa chết thì hai người phải trực tiếp giết Phi Hổ.
Đợi một thời gian rất dài, nhưng do hai người đã quen cuộc sống chờ đợi. Đến tối, hai người sắp thay đổi kế hoạch là không ở bệnh viện chờ đợi nữa mà chọn một địa điểm phục kích khác, ở đó chính là tổng bộ súng ống đạn dược của tổ chức quân hỏa Lang Nha. ở góc độ nghề sát thủ thì nơi này là nơi phục kích hợp lý nhất, có thể ở trên đỉnh tòa nhà đối diện tiến hành ngắm bắn Diệp Lăng Phi, hai người phân ra ở hai địa điểm khác nhau, nếu một bên thất thủ thì bên kia bắn lần thứ hai tiêu diệt triệt để mục tiêu. Theo tính toán của hai tên sát thủ này thì Diệp Lăng Phi chết chắc rồi. Họ đoán chắc được hành tung của Diệp Lăng Phi, hai tên sát thủ này đã nghiên cứu tâm lý của Diệp Lăng Phi, là người sáng lập ra Lang Nha, nhất định sẽ đi xem tình hình tổng bộ, điều này là hiển nhiên rồi, chỉ cần Diệp Lăng Phi xuất hiện ở tổng bộ Lang Nha thì hắn chắc chắn sẽ chết, không còn gì phải nghi ngờ nữa.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Sáng sớm Diệp Lăng Phi đã thức dậy, đầu đau như búa bổ, người thì nóng lên cảm giác như là có lửa đốt, cả người không có chút sức lực. Hắn nằm trên giường lấy tay xoa xoa thái dương. Định là cố bước ra khỏi giường, nhưng không thể đứng dậy được, đành phải nằm trên giường. Đến khoảng hơn 8 giờ. Tiêm Đao, Dã Lang và những người khác đã thức dậy rồi, họ thấy Diệp Lăng Phi vẫn chưa dậy. Theo tính cách của Diệp Lăng Phi thì không nên dậy trễ như vậy. Dã Lang đến trước cửa phòng Diệp Lăng Phi. Giơ tay gõ cửa, trong phòng không nghe âm thanh gì. Dã Lang lại gõ liên tục mấy tiếng, trong phòng vẫn im ắng.
Tiêm Đao và Dã Lang bước tới, Dã Thú hỏi:
- Dã Lang! Tôi nghĩ Lão đại chắc là mệt lắm cho nên mới không dậy được, hay chúng ta đợi một chút, đợi Lão đại dậy!
Dã Lang thấy lạ bèn hỏi:
- Không phải chứ! Satan không thể dậy muộn như vậy được!
Tiêm Đao không rõ lắm về thói quen sinh hoạt của Diệp Lăng Phi ở Trung Quốc, anh ta cũng không tiện nói. Dã Lang chau mày, luôn có cảm giác Diệp Lăng Phi không thể dậy muộn như vậy được, anh ta lại gõ cửa, lần này tiếng gõ cửa rất lớn, nếu như bình thường cứ cho là Diệp Lăng Phi ngủ thì cũng bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc rồi. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là tiếng gõ cửa lớn như vậy mà vẫn không thấy Diệp Lăng Phi thức dậy, lúc này, không chỉ Dã Lang, mà đến Dã Thú cũng thấy bất thường, Dã Thú cố sức đẩy cửa phòng khi cửa mở họ thấy Diệp Lăng Phi nằm trên giường. Dã Lang chạy đến trước Diệp Lăng Phi, lấy tay đặt lên trán thì thấy rất nóng.
- Mau đưa anh ấy đến bệnh viện!
Dã Lang vừa nói vừa xốc tấm chăn đắp trên người Diệp Lăng Phi lên. Dã Thú và Tiêm Đao vội mặc quần áo cho Diệp Lăng Phi, rồi lập tức đưa Diệp Lăng Phi đến bệnh viện.
Diệp Lăng Phi sốt rất cao, lần này đến bệnh viện khẩn cấp cáp cứu. Tự nhiên Diệp Lăng Phi không thể đến được tổng bộ. Hơn nữa Dã Lang, Tiêm Đao và những người khác cho là Diệp Lăng Phi ở đây không họp thủy thổ nên sinh bệnh. Tố chất cơ thể Diệp Lăng Phi không được như trước đây nữa, lần này mệt mỏi lại thêm sự bi thương, phẫn nộ, một loạt sự việc ập đến nên khiến Diệp Lăng Phi ngã bệnh. Dã Lang, Tiêm Đao tính là để Angel ở bệnh viện, anh ta và Dã Thú cùng vài người nữa đến tổng bộ. Có lẽ đây là ý trời, nếu Diệp Lăng Phi không bị bệnh thì hôm nay hắn đã đến tổng bộ theo kế hoạch rồi, đến lúc đó hắn sẽ bị hai tên sát thủ phục kích.
Dã Lang, Dã Thú, Tiêm Đao cùng vài người nữa đến tổng bộ, ở đây bị nổ đến mức đen cháy, Dã Lang. Dã Thú cùng vài người nữa xuống xe thì bị hai tên sát thủ trên nóc tòa nhà phục kích từ tối qua nhìn thấy, nhưng bọn chúng không thấy được mục tiêu mà chúng cần giết, chúng cho rằng Diệp Lăng Phi đang đi phía sau nên đợi Diệp Lăng Phi đến chuẩn bị ngắm bắn. Dã Lang, Dã Thú cùng vài người nữa xuống xe. Dã Thú đứng trước tổng bộ bị nổ đến mức đen cháy mà không bước vào, ngồi xổm trên đất hút thuốc.
Dã Lang và những người khác không vào mà đứng tứ phía. Dã Thú sau khi hút hết điếu thuốc đứng lên mắng:
- Bọn khốn nạn. ở đâu đến mà đánh bom như vậy, xem ra là kẻ nào không có mắt mà dám bán thuốc nổ cho chúng, mẹ nó, đi tìm kẻ bán thuốc nổ đó giết chết cho hả!
Dã Lang quay lại nói với Dã Thú:
- Dã Thú , thằng nhóc này, sao mà cả ngày chỉ biết chém chém giết giết mà không nghe lời Satan, làm việc gì cũng phải suy nghĩ đã. Tôi nhớ trước đây cậu rất thông minh sao giờ lại ngốc thế?
- Cậu mới ngốc đó, tôi chỉ là cảm thấy động não mệt quá, chỉ bằng động thủ đơn giản hơn!
Dã Thú ngẩng mặt lên xoa xoa cổ nói:
- Tôi bây giờ càng thích...!
Dã Thú bỗng nhiên nhìn thấy một vật sáng lên trên nóc tòa nhà đối diện và hắn nhìn kỹ. Dường như đó là súng ngắm... những tên chơi súng này, là súng kiểu gì mà ngắm như vậy, gác trên nóc nhà thì nhất định là đang ngắm bắn rồi.
- Mẹ nó! Có một tên bắn tỉa kìa!
Dã Thú rống lên, những người Lang Nha lập tức tìm chỗ ẩn nấp, rút súng ra và rất nhanh chóng bọn họ đã đứng trên nóc tòa nhà nơi có hai tên bắn tỉa. Lúc này hai tên sát thủ hiển nhiên là biết được mình bị phát hiện nên lấy hai khẩu súng ở phía sau ra cầm lên chuẩn bị chạy trốn. Dã Thú và những người khác vội đuổi theo.
Đây chính là tổng bộ Lang Nha, địa thế xung quanh đây không ai biết rõ bằng họ được. Hai tên sát thủ kia cũng không ngờ rằng sự việc lại thay đổi như vậy. Mục tiêu tập kích của họ là Satan. Sau khi giết được Satan thì sẽ chạy trốn. Nhưng không ngờ Satan lại không xuất hiện, hành tung của chúng lại bị bại lộ. Chúng chạy thoát theo con đường đã đi khi nãy, những người Lang Nha cũng biết như vậy nên khi chúng từ trên lầu chạy xuống chuân bị lên xe thì Dã Thú, Dã Lang và những người khác cũng đuổi theo hô hoán
- Pằng, pằng, pằng...!
Hai tên bắn tỉa đó nấp sau xe ô tô bắn trả. Bọn chúng tuy làm nghề sát thủ nhưng những người Lang Nha cũng không phải là bọn cảnh sát tồi ở Anh, những người này cũng rất tinh anh. Cuộc đấu súng kéo dài chưa đến 10 phút thì một tên sát thủ đã bị bắn chết còn tên kia bị bắn trúng vai và bị bắt sống.
Khi cảnh sát vẫn chưa đến thì Tiêm Đao và những người khác đã mang theo tên kia rời khỏi đó, đến biệt thự của Tiêm Đao mặc kệ là hắn đang chảy máu, còn tên đã chết thì để ở đó. Dã Thú lôi tên đó đi như một con chó và ném xuống tầng hầm của biệt thự. Sau một tiếng động lớn thì tên sát thủ kia đã bị đẩy ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Tiêm Đao bật đèn dưới tầng hầm, trong bóng tối, Dã Thú mồi thuốc lên, nói:
- Mày đang làm gì?
Tên sát thủ đó không chịu nói, Dã Thú giơ chân lên, giẫm vào vết thương của hắn, tên sát thủ đó kêu lên một cách thê thảm. Hắn làm nghề sát thủ quả không sai, nhưng hắn chỉ biết chém giết mà không chịu được sự hành hạ. Hơn nữa hắn chưa mất đi cánh tay nên cũng không đau đớn như vậy. Lúc này Dã Thú nhìn hắn, hắn đau đến chịu không nổi nhưng vẫn không chịu nói ra thân phận của mình. Dã Thú lại giơ chân lên, sau khi hút một hơi thuốc, thì nhổ nước bọt và nói:
- Mày không nói chúng tao cũng điều tra ra được!
Dã Thú quay người nói với Con Dơi đứng ở phía sau:
- Dơi, cậu đứng đây làm gì? Mau đi điều tra thân phận tên khốn này đi!
Con Dơi hơi ngạc nhiên, hắn vừa định há mồm nói thì Dã Thú hỏi:
- Dơi, đi điều tra tư liệu sát thủ quốc tế. Tên khốn này nhất định trong số đó, không cần hắn nói cho chúng ta, chúng ta tự điều tra. Nếu điều tra được tên này thuộc nhóm sát thủ nào thì giết sạch nhóm đó luôn!
Con Dơi nghe xong, xoay người định đi thì lúc đó tên sát thủ nói:
- Các người không cần điều tra đâu, tôi có thể nói bây giờ nhưng tôi chỉ có một thỉnh cầu là đừng hành hạ tôi nữa, hãy giết tôi càng nhanh càng tốt mà không đau đớn...!
Dã Lang và Tiêm Đao đi gần đến tầng hầm thì nghe tiếng súng vọng lại, vội chạy đến thì thấy Dã Thú bước ra.
Dã Lang về phòng khách biệt thự chau mày nói:
- Xem ra phải tìm tên trung gian đó thôi, Tiêm Đao, có ai ở Mỹ không?
- Nhện và Qụa Đen ở tổng bộ bên Mỹ, chúng tôi lập ra một tổng bộ ở Mỹ nữa. Lẽ ra hai người đó cũng về đây nhưng tôi không cho, lúc đó tôi lo Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ có âm mưu gì đó, tôi không phải là lãnh đạo Lang Nha, nên khuyên hai người này, mới để họ tiếp tục ở Mỹ.
Dã Lang nghe Tiêm Đao nhắc đến Tri Muội và Qụa Đen vẫn ở Mỹ thì gật đầu nói:
- Tiêm Đao anh làm tốt lắm, anh lập tức bảo hai người đó đi bắt tên trung gian, tôi tin từ miệng hắn ta nhất định sẽ biết được ai muốn giết Satan. Quan trọng nhất là người đó phái sát thủ ở Anh giết Satan vậy hắn nhất định có quan hệ với tổng bộ, chúng ta cũng không cần chờ cảnh sát Anh bắt 4 tên kia nữa. Chỉ cần có thể từ tên trung gian đó biết được ai muốn giết Satan thì mọi thứ sẽ rõ ràng!
- Dã Lang! Chờ Lão đại tỉnh lại, tôi phải kể cho anh ấy nghe là chúng ta đã cứu mạng anh ấy ra sao. Nếu tôi không phát hiện ra tên bắn tỉa đó thì Lão đại chẳng phải rất nguy hiểm sao?
- Nói chính xác thì Satan lần này may mắn thoát chết!
Dã Lang có chút sợ hãi nói:
- Nếu Satan không bị bệnh hôm nay thì theo kế hoạch anh ấy sẽ ở tổng bộ, đến lúc đó, hai tên sát thủ kia nhất định sẽ có cơ hội, tôi bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy sợ, dường như có người sớm biết Satan sẽ đến Anh!
- Dã Lang, cậu nói điều này không phải là vô ích sao? Vì tổng bộ Lang Nha. Lão đại đương nhiên phải đến rồi!
Dã Thú nói.
- Cậu bình thường không phải rất thông minh sao? Sao giờ lại ngốc vậy? Tôi không biết nói với cậu thế nào nữa!
Dã Lang chau mày nói:
- Dã Thú, tôi đang nghĩ một chuyện, cậu nói xem nếu Phi Hổ và Satan đều chết, sẽ xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra chuyện gì?
Dã Thúứửng sốt hỏi:
- Dã Lang! Cậu nói bậy gì thế? Lão đại sao mà chết được, chỉ là Phi Hổ chết thôi, Lão đại sẽ không chết. Cậu không thấy Lão đại là ai à, anh ấy nhiều lần thoát chết rồi, Lão đại là con chim không chết trong truyền thuyết vốn không thể chết được!
- Dã Thú, tôi không đùa với cậu đâu, tôi nói thật đấy!
Dã Lang nói.
- Hai tên sát thủ đó được phái đến để giết Phi Hổ và Satan, và bọn chúng cũng biết Satan sẽ đến Anh. Sự việc sẽ như vậy, kẻ đứng sau âm mưu này muốn đánh bom tổng bộ Lang Nha và tiêu diệt lãnh đạo của tổ chức. Đây là phương án thứ nhất, nếu không thực hiện được thì sang phương án hai. Hai tên sát thủ chính là phương án hai. Chúng phải giết Satan và Phi Hổ, Phi Hổ thì không nói rồi vì anh ấy đang là lãnh đạo Lang Nha, khi anh ấy chết, tổ chức quân hỏa Lang Nha sẽ không có người lãnh đạo, mà đối phương cũng biết rõ các thành viên trong Lang Nha ai cũng rất tinh anh, ngoài Satan không ai có thể lãnh đạo Lang Nha. Một ngày khi Satan bị tiêu diệt, Lang Nha sẽ biến thành một nắm cát rời rạc, mà người đó cũng đã định liệu là Satan sẽ trở về Anh quốc rồi. Có thể nói, toàn bộ kế hoạch này cực kỳ nhịp nhàng ăn khớp, bố cục như áo trời may không một kẻ hở, nếu như không phải do Satan bị ốm, may mắn tránh thoát được một kiếp này, nếu không e rằng đối phương đã đạt được mục đích của mình rồi!
Dã Thú nghe không chút kiên nhẫn nói:
- Cậu Nói nhảm nửa ngày sao không nói vào cái chính đi. Nghe cậu nói phiền phức quá, những chuyện này cậu nghĩ ra mà thì nói thẳng với tôi là cuối cùng cậu nghĩ gì luôn đi!
- Kết quả mà tôi nghĩ là kẻ ở phía sau tất cả âm mưu này chính là Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ.
Dã Lang nói thẳng thừng.
- Chỉ có Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ mới có thể làm như vậy! Dã Thú, câu trả lời này cậu vừa ý chưa?
- Rất vừa ý!
Dã Thú cười nói:
- Lúc đầu tôi đã nói là Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ giở trò mà, bây giờ tôi nói đúng chứ, nhìn đi, đây đều là trò quỷ của bọn họ, hay chúng ta giết sạch chúng là xong chuyện rồi!
- Ngốc, ngốc!
Dã Lang liên tục lắc đầu nói:
- Cậu thấy chuyện này đơn giản vậy à? Nếu vậy thì năm đó Satan đã làm rồi, cậu có biết Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ có rất nhiều thương gia chế tạo súng đạn của Mỹ không, những người này có quan hệ với quân đội cả đấy, sở dĩ Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ muốn tiêu diệt Lang Nha là vì họ cảm thấy nếu không làm vậy họ sẽ khốn khổ, những chính khách của Mỹ bây giờ có quan hệ với Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ, nếu thương gia này muốn đặt hàng súng đạn thì cũng phải quan hệ tốt với Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ. Cậu biết như vậy là nghĩa gì không, nghĩa là thực lực của Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ sẽ suy yếu và không có cách nào tồn tại tiếp được!
- Dã Lang, cậu thật là ngốc, những điều này tôi đương nhiên là biết rồi!
Dã Thú nói nhát gừng:
- Tôi chỉ là nhát nói với cậu mà thôi!
- Dã Thú, cậu đã biết như vậy thì những điều ở phía sau tôi không cần nói nữa!
Dã Lang nói:
- Đương nhiên là biết. Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ muốn tiêu diệt Lang Nha chúng ta.
Dã Thú nói.
- Cái này giống như vì một người phụ nữ mà một gã đàn ông muốn tiêu diệt một gã khác để có được người phụ nữ đó, Dã Lang, tôi ví dụ vậy có đúng không?
Dã Lang chán không muốn nói chuyện với Dã Thú về vấn đề này, Dã Lang nhìn Dã Thú nói:
- Chúng ta không nói chuyện này nữa. Bây giờ đã biết tình hình như vậy thì chúng ta phải nghĩ cách bảo vệ Satan, tôi lo Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ lần này sẽ bất chấp tất cả để đối phó với Satan, phải biết, Satan mới là hạt nhân chính của Lang Nha. Phi Hổ cứ cho là chết rồi, Satan có thể tiếp tục lãnh đạo Lang Nha, nếu Satan không về Lang Nha, thì chỉ cần là người lãnh đạo Lang Nha theo chỉ định của Satan thì người Lang Nha đều nghe theo cho nên tôi cho là Satan nguy hiểm hơn Phi Hổ gấp nhiều lần!
Dã Thú nghe vậy lập tức đứng lên nói:
- Dã Lang, cậu đều biết rồi thì chúng ta mau đến bệnh viện bảo vệ Lão đại đi!
- Dã Thú, tôi phải nghĩ kỹ đã mà!
Dã Lang đứng lên, vội vàng đi với Dã Thú ra ngoài
Khi Dã Thú và Dã Lang cùng những người khác đi đến bệnh viện. Diệp Lăng Phi vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi điều trị, Diệp Lăng Phi đã đỡ rồi nhưng chưa tỉnh lại. Dã Lang nói những suy nghĩ của mình cho Angel và những người khác biết, họ cũng cảm thấy chuyện này là âm mưu của Câu lạc bộ Hỏa lực Mỹ. Tiêm Đao lúc này nói:
- Tôi thấy hay là đợi Satan tỉnh lại rồi quyết định hành động thế nào, Lang Nha chúng ta đều ở Anh rồi. Nếu Satan quyết định hành động thì chúng ta chuẩn bị nhanh chóng và đến lúc đó thì hành động!
Dã Lang và những người khác đều gật đầu, trước khi Diệp Lăng Phi chưa đến Anh. Lang Nha năm bè bảy mảng. Tiêm Đao và những người khác ai cũng lãnh đạo không được. Tiêm Đao chỉ là quản lý, dùng tình cảm anh em đê khiến những người Lang Nha tạm thời bình tĩnh lại. Đồng thời anh ta cũng biết Diệp Lăng Phi và báo cho Diệp Lăng Phi mau đến Anh. Diệp Lăng Phi khi đến Anh thì người Lang Nha đều đợi lệnh hắn, giống như lúc đầu khi Diệp Lăng Phi lãnh đạo Lang Nha vậy. Diệp Lăng Phi sáng lập ra Lang Nha, tuy hiện tại hắn đã rời khỏi tổ chức này nhưng trong lòng người Lang Nha thì hắn vẫn là lãnh đạo, chuyện này không thể thay đổi. Đây chính là sức mạnh hiệu triệu của Diệp Lăng Phi.
Trước khi Diệp Lăng Phi tỉnh lại, người Lang Nha đều bảo vệ hắn. Bệnh viện này cũng tăng cường cảnh giới, toàn bộ lầu ba mà Diệp Lăng Phi đang điều trị đều không cho bác sĩ, y tá vào. Do đó khi ai muốn vào thì phải qua kiểm tra thật kỹ lưỡng và tăng cường hệ thống bảo an.
Diệp Lăng Phi đến tối mới tỉnh lại. Diệp Lăng Phi vốn không biết những chuyện xảy ra khi hắn nằm viện. Khi Dã Lang kể lại thì hẳn nói một cách hài hước:
- Xem ra tôi thật may mắn thoát khỏi tay thần chết rồi, bệnh thế này cũng tốt nhỉ, nếu tôi không bệnh thì có lẽ cũng chầu Diêm Vương rồi!
- Satan, anh nói bậy gì thế?
Angel đỡ Diệp Lăng Phi dậy nói:
- Anh không chết nổi đâu!
- Người ai cũng chết thôi!
Diệp Lăng Phi cười
- Nhưng tôi thấy ông trời chưa muốn tôi chết, nếu không tôi sao lại có may mắn thoát chết vậy được!
Dã Lang lúc này lại nói với Diệp Lăng Phi suy nghĩ của mình. Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Chuyện này theo dự tính, xem ra chúng ta cũng nên chuẩn bị đi, chúng ta và Câu lạc bộ Hỏa Lực Mỹ chắc chắn sẽ chưa chết chưa ngừng đâu!
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv