Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1300: Nơi cung cấp rau xanh cực lớn.
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Chủ tịch khu Lý, tôi suy nghĩ như thế này, Thất Tinh và Ninh Dương đều là khu mới, số hộ làm nông nghiệp chiếm hơn phân nửa, phát triển mạnh công thương nghiệp, tất nhiên là một trong những trọng điểm để kiến thiết kinh tế. Nhưng khu vực nội thành muốn phát triển công thương nghiệp với tốc độ cao, nhất định phải liên hệ với đông đảo nông dân ở nông thôn, kéo bọn họ cùng nhau phát triển, cùng giàu có. Bằng không, chênh lệch giữa thành thị và nông thôn liền càng kéo càng xa, cách biệt giàu nghèo cũng sẽ càng kéo càng lớn, nông dân sẽ càng lúc càng nhiều ý kiến. Nông dân của chúng ta, hiện tại gánh nặng rất nặng à...
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng thoáng cảm thán một câu.
Lúc này tình hình nông thôn, nông nghiệp và nông dân, quả thật rất không được lạc quan. Chẳng những thuế nông nghiệp chưa bị hủy bỏ, đủ loại thuế phí, rút ra, các khoản trù tính chung, có thể nói là quá nhiều.
Trước đó không lâu khi Lưu Vĩ Hồng đi thăm viếng cơ sở nông thôn, đã làm thống kê bước đầu, nông dân phải gánh nặng các loại thuế phí, chủng loại đa dạng, cộng vào tất cả không ngờ có đến ba bốn mươi loại. Có những loại phí, mà đến Lưu Vĩ Hồng là một “lão cán bộ” có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú còn chưa bao giờ nghe thấy, xem không hiểu.
Lớn nhất là đến người già bảy mươi tuổi, thấp nhất là trẻ con còn đang đi học, đều có loại phí phải nộp, hàng năm mỗi đầu người gánh một hai trăm tệ. Hiện tại thu nhập bình quân đầu người một năm của công nhân viên chức thành thị cũng chỉ có ba bốn nghìn tệ. Dân quê mà cũng cùng gánh nặng nặng như vậy, rõ ràng là ăn không tiêu.
Cho nên khi Lưu Vĩ Hồng ở thế giới song song kia, sau khi bước vào thế kỷ hai mươi mốt, trung ương ra quyết định quyết tâm, xóa bỏ tất cả tất cả những loại thuế phí lung tung lộn xộn này. Đầu tư và trợ cấp cho công tác Tam Nông mỗi năm đều tăng lên, là muốn nông dân tĩnh dưỡng, khôi phục nguyên khí.
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, thân là cán bộ lãnh đạo chủ quản một phương, không thể ngồi chờ trung ương ra chính sách quan trọng, nhất định phải cố gắng thay đổi tình huống như thế này. Sớm ngày giảm bớt gánh nặng cho nông dân, sớm ngày khiến tất cả mọi người đều trở nên giàu có.
Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ, cũng là sứ mệnh!
Lý Như Quân và các cán bộ khác của khu Thất Tinh đều chỉ lặng im lắng nghe lời nói này của Bí thư Lưu, không nói một từ.
- Tình huống như thế này, nhất định phải thay đổi. Hiện nay các thành phố lớn đặc biệt tập trung ở mảnh đất vùng châu thổ Đại Giang. Mức độ thành thị hóa khá cao, nhân khẩu thành thị cũng khá nhiều. Giải quyết vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của bọn họ, là vấn đề người quản lý thành thị cần chú ý chặt chẽ.
Mà khu Ninh Dương, khu Thất Tinh chúng ta, có thể nghĩ ra biện pháp trong lĩnh vực này. Đơn giản mà nói, chúng ta phải tranh thủ trở thành nơi cung cấp rau xanh cho những thành thị như là Kinh Hoa, Minh Châu, Ngô Trung, Lương Trạch. Một vòng thật lớn các thành thị như vậy, đủ để tiêu thụ tất cả rau quả, thịt heo, thịt bò, thịt gà, trứng gà do hai khu của chúng ta toàn lực sản xuất ra.
- Chúng ta phát triển mạnh chăn nuôi gia súc và gia cầm, phát triển chuồng trại lớn, gieo trồng rau quả, hẳn là một đường ra rất tốt. Mấy thứ này, nhu cầu lớn, diện tích che phủ rộng. Tôi tính ra bước đầu, nếu toàn lực phát động, ít nhất có thể giải quyết vấn đề việc làm cho hai ba trăm nghìn nông dân, có lẽ còn nhiều hơn. Tương đương với hai mươi phần trăm tổng số nhân khẩu của hai khu chúng ta, nhân khẩu làm nông nghiệp tổng số hơn ba mươi phần trăm. Đây là một số liệu khó lường, nếu như hoàn toàn được thực hiện, vấn đề Tam Nông của chúng ta, cơ bản có thể giải quyết được hơn phân nửa.
Đám người Lý Như Quân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Triển vọng này thật sự là rất lạc quan. Nếu thật có thể thực hiện, vậy thì đúng như lời nói của Lưu Vĩ Hồng, quả thật có thể cơ bản giải quyết vấn đề làm giàu cho nông dân của hai khu.
Nhưng, thật sự có thể làm được sao?
- Bí thư Lưu, chuyện này... khó khăn không nhỏ à? Hai ba trăm nghìn nông dân đồng loạt ra trận, đều làm chăn nuôi và gieo trồng, thì số thịt trứng rau quả sản xuất ra, đó là một con số vô cùng lớn, về mặt tiêu thụ bán hàng có thể có vấn đề hay không? Nếu chẳng may không tiêu thụ tốt, thì phiền toái rất lớn.
Nhanh chóng, Lý Như Quân trầm giọng nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Nói tới công tác cụ thể, sẽ không thể cứ pha trò.
Lưu Vĩ Hồng coi như là người tài, mới vừa đến khu Thất Tinh, ghế ngồi còn chưa nóng chỗ, không nói lấy một câu khách khí, liền nói thẳng vào chuyện công tác. Hơn nữa là trực tiếp vào nội dung trọng tâm, mấy người này trước kia ít khi nào gặp loại tình huống này. Thường thường người ta nói chuyện khách khí phải đến hơn nửa giờ.
- Chủ tịch khu Lý, nhắc tới vấn đề này thật đúng lúc. Số lượng sản phẩm nông nghiệp lớn, có thể tiêu thụ được hết hay không, có thể làm được quy mô lớn hay không, mặt tiêu thụ bán hàng là mấu chốt. Đương nhiên, tiêu thụ lại là một đề tài hàm nghĩa rất rộng, chúng ta có thể phân tích từng thứ.
Theo cơ bản mà nói, Kinh Hoa, Minh Châu, Ngô Trung, Lương Trạch kể cả Đông Hải thủ phủ của Nam Đô và mấy thành phố nữa, một vòng lớn các thành phố này, nhân khẩu thành thị vượt quá hai mươi triệu người. Rau xanh cung cấp cho hai mươi triệu người, thì lớn cỡ nào? Khả năng tiêu thụ hoàn toàn không thành vấn đề...
Lý Như Quân ngắt lời nói:
- Bí thư Lưu, cũng không chỉ có mỗi chúng ta có thể sản xuất rau quả và thịt trứng.
Minh Châu cũng vậy, Ngô Trung cũng vậy, Nam Đô cũng thế, đều có vùng ngoại thành và nông thôn của chính họ, nông dân của bọn họ sẽ không làm ra những thứ này sao?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Chủ tịch khu Lý, yên tâm một chút, chớ nóng nảy, chúng ta nghiên cứu thảo luận từng vấn đề một.
- Ha ha, tốt tốt, mời Bí thư Lưu tiếp tục chỉ bảo.
Là “chỉ bảo”, không phải “chỉ thị”.
“Tính cảnh giác” của Lý Như Quân vẫn rất cao, tuyệt sẽ không nói sai lung tung.
- Chủ tịch khu Lý đề xuất vấn đề này, cũng là điểm mấu chốt. Về mặt này, liền có vấn đề về ưu thế quy mô. Lấy việc sản xuất sản phẩm điện tử làm ví dụ, trên thế giới có rất nhiều quốc gia có khả năng này, nhưng vì sao sản phẩm điện tử Nhật Bản bao trùm toàn bộ thế giới?
Đây là ưu thế về quy mô sinh ra lực cạnh tranh. Quy mô càng lớn, thì chi phí càng thấp, lực cạnh tranh lại càng mạnh. Cho nên chúng ta không thể làm lắt nhắt vụn vặt, càng không thể để nông dân phải tự chiến đấu, nhất định phải có tổ chức, có quy hoạch, ngay từ đầu có quy mô đáng ghờm, xuất phát lớn, mới có lực cạnh tranh.
Hai khu Ninh Dương và Thất Tinh của chúng ta, hoàn toàn có thể trở thành cơ sở cung cấp rau xanh, dựa vào ưu thế quy mô, cướp đoạt thị trường.
Lưu Vĩ Hồng dừng một chút, nói tiếp:
- Hình thức này, trước kia khi tôi công tác ở Sở Nam, cũng đã từng thực hiện. Thời điểm năm chín mươi mốt, tôi làm Bí thư khu ủy ở khu Giáp Sơn, huyện Lâm Khánh Sở Nam, chúng tôi đã từng làm.
Chẳng những xây dựng lên nhà máy thức ăn gia súc, còn tổ chức sản xuất rau quả và thịt trứng quy mô lớn. Thống nhất quy hoạch, thống nhất sắp xếp, thống nhất con đường tiêu thụ. Sự thật chứng minh, là hoàn toàn có thể làm thành công. Hiệu quả vô cùng tốt.
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía Tô Mộc.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Là như thế. Lúc ấy nhà máy thức ăn gia súc của chúng tôi chỉ đầu tư vào ba bốn trăm nghìn, hiện tại chúng tôi đã có năm khu nhà máy, quy mô tổng tài sản vượt quá mười triệu.
Tám mươi nghìn nhân khẩu của thị trấn Giáp Sơn, có hơn hai mươi nghìn người đang sản xuất rau quả và thịt trứng, sản phẩm chẳng những cung ứng cho những thị trấn và địa khu lân cận, còn tiêu thụ tới tận Lĩnh Nam, Hồng Kông. Những địa phương này, thu nhập đều rất cao, ở Giáp Sơn, hộ gia đình triệu phú đã trở thành một hiện tượng vô cùng phổ biến.
Đơn thuần xem xét theo tình hình vị trí địa lý và tiện lợi giao thông, thì điều kiện của Kinh Hoa hơn hẳn so với Giáp Sơn rất nhiều. Tuyến đường vận chuyển thực phẩm đến các thành thị xung quanh, gần hơn rất nhiều so với từ Giáp Sơn vận chuyển tới Lĩnh Nam, chi phí vận chuyển càng thấp. Giáp Sơn có thể làm được, tin rằng ở Kinh Hoa càng có thể làm được.
Anh ta từ Sở Nam đến, lời nói càng có sức thuyết phục. Hơn nữa Tô Mộc nhã nhặn thủ lễ, làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên là vô cùng tốt bụng, làm cho người ta tự nhiên mà cảm thấy lời anh ta nói là thật, thực sự có thể tin.
Lý Như Quân giờ phút này cũng đã hoàn toàn bị Lưu Vĩ Hồng “dẫn vào”, bắt đầu suy xét vấn đề theo ý nghĩ của Lưu Vĩ Hồng, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Bí thư Lưu, Tổng giám đốc Tô, chiếu theo ý tứ của các anh, là muốn làm một bộ phận chuyên môn quản lý sản xuất nông sản, giống như hợp tác xã mua bán sao?
- Đúng, là ý này. Đơn giản mà nói, chúng tôi muốn làm một công ty siêu cấp lớn, là một con rồng trong sản xuất mua bán. Mà chủ thể của công ty lớn này, chính là chính phủ. Do chính phủ ra mặt tiến hành tổ chức, tập trung sản xuất, mà tất cả gia đình nông thôn và dân trồng rau, đều là một đơn vị sản xuất trong công ty lớn này. Có tổ chức, có kỷ luật, có điều tra thị trường, như vậy mới có thể bắn tên có đích, sẽ không mù quáng.
Phó chủ tịch khu Khu Thất Tinh vẫn ngồi bên cạnh Lý Như Quân, không kìm nổi ngắt lời hỏi:
- Bí thư Lưu, cứ như vậy, không phải là kinh tế có kế hoạch sao?
Hiện giờ trung ương đang mạnh mẽ đề xướng thị trường hóa, huỷ bỏ kinh tế có kế hoạch. Bí thư Lưu như thế nào vừa đến lại muốn làm tập thể lớn chứ? Giống như có ý hơi thụt lùi à.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Kinh tế có kế hoạch và kế hoạch sản xuất, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đứng về phía quốc gia mà nói, chúng ta muốn huỷ bỏ kinh tế có kế hoạch. Nhưng về phương diện công tác cụ thể, chúng ta đương nhiên phải có kế hoạch, không thể mù quáng.
Trên thực tế rất nhiều công ty lớn nổi tiếng quốc tế, số lượng công nhân nhân viên vượt quá một trăm nghìn người, bọn họ cũng thực hiện sản xuất theo đơn đặt hàng. Dựa theo kết quả điều tra thị trường cùng với dự kiến đánh giá triển vọng, truyền đạt lệnh sản xuất. Như vậy chính là bắn tên có đích, sẽ không tạo thành số lượng tồn đọng lớn.
Việc chính phủ phải làm, chính là phát động tính tích cực của dân chúng, cổ vũ bọn họ tham dự vào, đồng thời làm ra con đường tiêu thụ, cam đoan dân trồng rau không phải buồn phiền. Chúng ta liền áp dụng hình thức giống với Giáp Sơn, chẳng những xây dựng cơ sở sản xuất, còn phải xây dựng nhà máy thức ăn gia súc, ngay tại chỗ giải quyết vấn đề thức ăn gia súc.
Tôi cho rằng, xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở Thất Tinh, khả năng càng thích hợp hơn so với xây dựng ở Ninh Dương. Thất Tinh ở Giang Bắc, nguyên vật liệu cho nhà máy thức ăn gia súc càng thêm phong phú. Chúng ta có nhà máy thức ăn gia súc, sẽ thành lập được con đường tiêu thụ, hết thảy đều trở nên vừa đơn giản vừa tiện lợi.
Hai hàng lông mày của Lý Như Quân nhíu lại, dường như đang rất cẩn thận suy nghĩ điều Lưu Vĩ Hồng vừa nói.
Các cán bộ khác cũng đều có vẻ rất chăm chú, đều không có cùng vẻ mặt, đa số người có vẻ mặt khá phấn chấn. Càng nghe Bí thư Lưu miêu tả bản kế hoạch này, quả thật càng hấp dẫn người. Nếu là thật thì có thể giải quyết vấn đề nông thôn hơn phân nửa, việc kiến thiết kinh tế của khu Thất Tinh, có thể bật người nhảy lên một nấc thang hoàn toàn mới.
- Bí thư Lưu...
Nhanh chóng, Lý Như Quân giãn lông mày, đang muốn nói chuyện thì điện thoại di động của Lưu Vĩ Hồng dồn dập vang lên.
Cao Thượng vội vàng cầm lấy điện, đi đến một bên nghe máy. Sau khi trả lời vài câu, sắc mặt Cao Thượng hơi thay đổi.
- Chủ nhiệm Hàn, xin chờ một chút, tôi lập tức báo cáo với Bí thư Lưu!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1301: Người nhà gây rối
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Khi Cao Thượng trở lại bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, anh ta đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nhìn không thấy có chút khẩn trương bất an nào, hạ giọng nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Bí thư Lưu, Chủ nhiệm Hàn có một số việc, muốn gặp anh để báo cáo.
Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu.
Hẳn là đã xảy ra chuyện tương đối quan trọng, bằng không Cao Thượng sẽ tự xử lý, không cắt ngang cuộc nói chuyện của hắn cùng với đám người Lý Như Quân. Tuy nhiên, nhìn Cao Thượng vô cùng bình tĩnh, bộ dạng vẫn chưa biểu hiện gì là kinh sợ. Lưu Vĩ Hồng cảm rất hài lòng đối với điểm này của anh ta. Cao Thượng có ngộ tính không tồi, học tập rất nhanh. Làm thư ký, có đôi khi cũng phải giống như lãnh đạo, luôn điềm tĩnh, không thể vừa gặp chuyện liền kinh sợ, trận tuyến tự loạn, có vẻ không hề khôn ngoan. Hơn nữa, làm như vậy cũng kéo thấp “Phẩm vị” của lãnh đạo mình.
Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía Lý Như Quân ra hiệu một chút, rồi nhận điện thoại. Hắn vẫn không đứng dậy, ngồi ở đó nghe điện thoại.
- Đồng chí Tất Thành?
Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói đầy khẩn trương của Hàn Tất Thành:
- Bí thư, Tô Hồng Hồng đã chết. Người nhà của cô ấy đang gây rối ở khu. Có tới mấy mươi người, ngồi trước trụ sở làm việc, hô khẩu hiệu...
Lưu Vĩ Hồng thoáng nhíu lông mày, lập tức nói:
- Tôi biết rồi, buổi chiều tôi sẽ trở về. Mời đồng chí Phượng Hữu xử lý trước một chút.
Lúc Tô Hồng Hồng nhảy lầu tự sát, đã được mọi người lập tức đưa đến bệnh viện cứu giúp. Tuy nhiên, đầu cô ấy rơi xuống trước, lúc đưa đến bệnh viện, thì bệnh tình đã được thông báo là nguy kịch. Bác sĩ cố gắng cứu chữa trong hai ngày. Cuối cùng vẫn không thể qua khỏi.
Thân là Bí thư Khu ủy, quản lý gần một triệu nhân khẩu, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không có khả năng coi như không có việc gì, cũng phải giơ tay đi quản. Vụ án của Tô Hồng Hồng đã tạo thành ảnh hưởng khá nghiêm trọng. Lưu Vĩ Hồng cũng lập tức áp dụng các biện pháp xử trí, yêu cầu người bên Cục công an bắt cả Liên Hàn Mai và người gây ra họa, lại cách chức Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục của Thân Chấn Phát, điều nhân viên Ủy ban nhân dân thành phố xuống điều tra nghiên cứu. Trên thực tế chính là để đó không dùng tới. Làm đến như thế nhưng cũng khó có thể đoán trước người nhà Tô Hồng Hồng lại muốn gây chuyện.
Chuyện như vậy, không cần thiết phải mời Bí thư Khu ủy ra mặt mới có thể giải quyết được. Thậm chí ngay cả Ngụy Phượng Hữu cũng không nhất định phải ra mặt. Hàn Tất Thành người quản lý chính trong việc này. Hẳn là ông ta phải biết xử trí ra sao.
Tất nhiên, đám người Lý Như Quân cũng biết, khẳng định là bên khu Ninh Dương đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, nhưng Lưu Vĩ Hồng không nói, bọn họ càng không tiện hỏi.
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục nghiên cứu thảo luận với đám người Lý Như Quân về phương pháp cụ thể để phát triển mạnh ngành chăn nuôi và gieo trồng cây công nghiệp.
Phải nói rằng, khu Thất Tinh cảm thấy rất ấn tượng về hành động lần này của Lưu Vĩ Hồng. Ngay từ đầu, thái độ của Lý Như Quân và các cán bộ khu Thất Tinh từ kinh ngạc, không cho là đúng, dần dần có chuyển biến .
Bí thư Lưu thật sự không phải đến để diễn trò.
Chẳng những “Truyền đạt Nho Gia kinh điển”, hơn nữa còn thêm “tặng bảo vật”. Nghe qua ý tứ trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng, Ninh Dương cũng chuẩn bị phát triển mạnh ngành chăn nuôi và gieo trồng cây công nghiệp, nhưng Lưu Vĩ Hồng lại đề nghị xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở khu Thất Tinh, càng tạo thuận lợi cho dân chúng khu Thất Tinh.
Việc này chính là thật sự muốn làm chút giúp đỡ “Cống hiến” cho khu Thất Tinh
Phải biết rằng Tổng giám đốc Tô của Công ty thức ăn gia súc hạnh phúc chính là học sinh của Bí thư Lưu, cũng từng là cấp dưới cũ của Lưu Vĩ Hồng. Nếu hắn xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở Khu Ninh Dương, cho dù là ai cũng cảm thấy điều đó là đương nhiên, không có lời nào để nói. Hơn nữa, Tô Mộc cũng nói chuyện bước đầu dự định sẽ đầu tư một triệu vào dự án nhà máy thức ăn gia súc. Sau khi xây dựng lên, có thể giải quyết được hơn một trăm lao động mới vào nghề. Cũng là một số vốn đầu tư không nhỏ từ bên ngoài, có thể coi công lao thu hút vốn đầu tư của khu Thất Tinh.
Quan trọng là Lý Như Quân cũng hiểu được, Lưu Vĩ Hồng đưa ra biện pháp này, quả thật rất không tồi, có tính khả thi rất cao. Dựa theo kế hoạch này, phát triển mạnh gieo trồng cây công nghiệp và ngành chăn nuôi ở Khu Thất Tinh, là một lối thoát lớn cho đông đảo người dân ở nông thôn.
Không khí phòng họp dần dần trở nên thân thiết sôi nổi, thỉnh thoảng còn có tiếng cười truyền ra.
Bất giác đã tới giữa trưa rồi, Lý Như Quân nhiệt tình mời đám người Bí thư Lưu, Tổng giám đốc Tô ở khu Thất Tinh dùng cơm. Ngay tại nhà khách Thất Tinh bày ra hai bàn. Trước giờ ăn cơm, Bí thư Khu ủy khu Thất Tinh Thôi Vĩ chạy lại đây hàn huyên với Lưu Vĩ Hồng đầy khách khí, sau đó ông ta cùng đi dùng cơm với Bí thư Lưu.
Việc này cũng là lễ tiết nhất định phải có.
Khi chính thức “Hội đàm”, Thôi Vĩ có thể tránh mặt Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không trách móc.
Tình thế buộc phải như vậy thôi!
Nhưng khi ăn cơm mà còn không lộ mặt, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.
Thôi Vĩ cũng không phải thật sự muốn chống đối với Lưu Vĩ Hồng, đương nhiên sẽ không tự nhên mà đi đắc tội với Lưu Vĩ Hồng.
Ăn xong cơm trưa, Lưu Vĩ Hồng liền lập tức cáo từ mà rời đi. Thôi Vĩ và Lý Như Quân đưa hắn đến cửa nhà khách cửa, bắt tay nói lời từ biệt, khách và chủ làm hết lễ. Đám người Tô Mộc được giữ lại, tiếp tục tiến hành khảo sát thực địa.
Vừa mới lên xe không lâu, điện thoại của Lưu Vĩ Hồng lại đổ chuông.
- Bí thư Lưu, đang ở đâu vậy?
Phía đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Du Tình.
- Trên xe.
- Bí thư Lưu, nghe nói anh lại có bước phát triển mới hả. Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục bên các anh cũng quá kỳ cục đi? Mâu thuẫn trong gia đình lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, còn hại chết người khác.
Trong điện thoại, Tiêu Du Tình nói líu ríu.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Sao vậy, Tân Hoa xã các em cũng cảm thấy hứng thú đối với loại tin tức này sao?
Bình thường, chỉ có Báo sáng, Báo chiều hoặc các báo chí mang tính giải trí linh tinh mới có thể cảm thấy hứng thú với những loại tin tức này. Tân Hoa xã là đài tiếng nói trung ương, cấp bậc không thể thấp tới như vậy.
- Bí thư Lưu, những lời này của anh đúng là người ngoài ngành. Bọn em muốn làm tin tức, chỉ cần là tin tức, bọn em đều cảm thấy hứng thú. Về phần có xử lý hay không, là chuyện của lãnh đạo xã, phỏng vấn hay không phỏng vấn, là chuyện của bọn em.
- Vậy em đang ở đâu? Đang phỏng vấn sao?
- Nào có chứ... Bọn em vừa mới nghe được tin tức liền chạy tới thì mọi người đã giải tán cả. Em nói với Bí thư Lưu, hiệu suất công tác ở khu các anh vẫn rất cao, đối phó khiếu oan chúng, rất có bài bảng.
Tiêu Du Tình rất không hài lòng nói.
Thử nghĩ cô bé bị kích động chạy lại đây, chuẩn bị phỏng vấn tin tức, kết quả cái gì cũng chưa thấy, trong lòng tự nhiên mất hứng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Em đừng làm lớn tiếng phẫn nộ như thế. Cái gì mà đều là lỗi của chính phủ, đều là lỗi thể chế. Cái này thì không có biện chứng. Mặc kệ là công tác gì, hiệu suất cao dù sao cũng tốt hơn là cứ để dây dưa mãi.
- Được được được, em không thèm nghe anh nói nữa, em phải tiếp tục sâu đào đây.
Tiêu Du Tình nói xong, cụp một tiếng, liền cắt đứt điện thoại.
Đây chính là tính nết của Tiêu nhị tiểu thư, mới không thèm để ý tới việc làm vậy có phải là lễ phép với Bí thư Lưu hay không.
Nhìn điện thoại, Bí thư Lưu không khỏi một chút sửng sốt.
Giọng nói trong trẻo thanh thoát của Tiêu Du Tình vang lên. Cao Thượng ngồi ở bên cạnh, cũng nghe được, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm, nhưng lập tức kiềm chế, nói:
- Bí thư, người nhà Tô Hồng Hồng gây rối, đã được khuyên đi về. Bọn họ chủ yếu là yêu cầu xử lý Thân Chấn Phát. Nói Thân Chấn Phát mới là đầu sỏ gây nên chuyện này, lợi dụng chức quyền, ức hiếp Tô Hồng Hồng, lại dung túng cho vợ của mình hành hung, ép chết người khác, yêu cầu khu nghiêm túc xử lý.
Thân là thư ký, tự nhiên phải chú ý tới tiến triển của việc này, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì liên lạc với Hàn Tất Thành.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, hỏi ngược lại:
- Cao Thượng, cậu thấy thế nào?
Đây là một câu hỏi mà Lưu Vĩ Hồng thích hỏi thư ký nhất, thông qua cách xử lý tình huống thực tế, để bồi dưỡng năng lực giải quyết công việc của thư ký.
- Bí thư, mấu chốt vẫn là chứng cớ.
Cao Thượng ngẫm nghĩ một chút, khá thận trọng nói.
Người nhà Tô Hồng Hồng gây rối, tâm tình của họ thì có thể hiểu được. Nhưng đối với việc tổ chức tiến hành xử lý Thân Chấn Phát, lại nhất định phải có chứng cớ. Có thể điều chỉnh công tác của Thân Chấn Phát, tuy rằng hiểu được không có lý nhưng cũng phù hợp với trình tự tổ chức. Điều động chức vụ và xử lý tổ chức, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Dựa theo quy định pháp luật, việc này cũng chỉ có thể buộc Liên Hàn Mai và một vài người thân thích của cô chịu trách nhiệm trước pháp luật, không quan hệ đến Thân Chấn Phát.
- Ừ.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, thân mình lập tức dựa vào phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Cao Thượng cũng không nói thêm nữa.
Chạy về đến khu, cũng đã ba giờ rưỡi. Lưu Vĩ Hồng vừa đến văn phòng, Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành liền tiến đến thăm hỏi. Vẻ mặt hai người đều khá nghiêm túc.
Phát sinh chuyện có người tới bao vây quanh trụ sở Khu ủy như vậy bao giờ cũng gây ra ảnh hưởng không tốt.
Lại đúng lúc Lưu Vĩ Hồng đi ra ngoài thì phát sinh chuyện như vậy, lại càng không tốt lắm.
Bởi vì Thân Chấn Phát cũng không phải là cán bộ mà Lưu Vĩ Hồng đề bạt lên. Hiện tại những lời bêu xấu, náo loạn gây ra ảnh hưởng tiêu cực lại muốn dừng ở trên đầu Lưu Vĩ Hồng, khẳng định Bí thư Lưu sẽ mất hứng.
Lưu Vĩ Hồng nhìn qua, sắc mặt ngược lại vẫn bình tĩnh.
- Chủ tịch khu, đồng chí Tất Thành, mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha trước, sau đó mới chào hỏi hai vị trợ thủ.
Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành ngồi xuống. Sắc mặt Ngụy Phượng Hữu điềm tĩnh. Sắc mặt Hàn Tất Thành lại có chút xấu hổ và bối rối. Kỳ thật chuyện này cũng cũng không có quan hệ quá lớn tới Hàn Tất Thành. Nhưng trong ba người đang ngồi, Hàn Tất Thành có thân phận của không thể ngang bằng với Lưu Vĩ Hồng Ngụy Phượng Hữu. Hai vị chủ tịch đều điềm tĩnh tự nhiên. Dù không có việc gì, Chủ nhiệm Hàn cũng không khỏi có cảm giác “quá phận”.
Mặc kệ suy nghĩ ở sâu trong nội tâm anh thực sự là thế nào, ở trước mặt lãnh đạo phải lộ ra một chút khẩn trương và dè dặt thì mới thích hợp, dù sao cũng không có hại. Làm cho lãnh đạo hiểu được, anh vẫn là người hiểu được trên dưới cao thấp, rất có quy củ.
- Bí thư, vẫn không thể cứu được Tô Hồng Hồng.
Ngụy Phượng Hữu lắc đầu nói, rồi khe khẽ thở dài.
Ông ta từng đặc biệt gọi điện thoại cho viện trưởng Phương của bệnh viện nhân dân khu, yêu cầu bệnh viện khu cố gắng cứu giúp. Hiện tại nạn nhân đã chết. Ngụy Phượng Hữu cũng có chút không vui.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Tình huống bất ngờ, không ai có thể đoán trước được. Phải làm tốt công tác tư tưởng với người nhà Tô Hồng Hồng. Tiền trợ cấp và bồi thường không thể ít. Nếu gia đình khá khó khăn, có thể đưa ra một vài chiếu cố thích hợp.
Ngụy Phượng Hữu nói:
- Đúng vậy, buổi sáng tôi đã an bài. Cảm xúc của người nhà đều khá kích động, trái lại phải mất một phen võ mồm.
- Tâm tình thì có thể hiểu được. Nhưng dù sao người chết không thể sống lại, hơn nữa thanh danh cũng không dễ nghe.
Lưu Vĩ Hồng nói, lập tức chuyển hướng sang Hàn Tất Thành:
- Đồng chí Tất Thành, Tiểu Đổng đã hoàn thành công tác giao nhận chưa?
Ngày hôm qua đã mở cuộc họp thường vụ khu ủy, chính thức đưa ra quyết nghị, điều Thân Chấn Phát tới Ủy ban nhân dân khu đảm nhiệm điều tra nghiên cứu viên, Đổng Thư Ngữ đảm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục khu. Cán bộ cấp Cục, dựa theo quy định tổ chức, thuộc loại cán bộ do thành phố quản, nhưng Thành ủy ủy thác Khu ủy nquản lý. Thường vụ khu ủy sẽ đưa ra quyết nghị, thì có thể có hiệu lực, sau đó báo cáo với Ban tổ chức cán bộ Thành ủy là được.
- Đúng vậy, Bí thư, công tác giao nhận đã hoàn thành. Bất cứ lúc nào Chủ nhiệm Đổng cũng có thể đi Ủy ban Giáo dục nhậm chức.
- Vậy là tốt rồi. Ngày mai tôi sẽ tự mình đưa cô đi Ủy ban Giáo dục tổ chức một cuộc họp. Không thể bởi vì chuyện của Thân Chấn Phát, mà ảnh hưởng đến toàn bộ công tác khai triển của Ủy ban Giáo dục.
Tất nhiên Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành không có ý kiến nào khác.
Thật ra, lần này Đổng Thư Ngữ tiếp nhận chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục nằm ngoài dự đoán của mọi người. Cũng có không ít cán bộ khu nói ra những lời đồn nhảm không hay cho lắm. Nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn kiên trì muốn làm như vậy, còn đặc biệt đưa Đổng Thư Ngữ đi Ủy ban Giáo dục nhậm chức, coi như là trợ giúp cho cô. Ngụy Phượng Hữu và Hàn Tất Thành cũng khó mà nói được điều gì.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1302: Mỹ và Nhật thành một khối
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lúc xế chiều, một chiếc xe Audi mang biển kiểm soát số 1 Ninh Dương tiến vào trong Trụ sở Bộ tư lệnh quân khu Đông Nam đang được canh phòng nghiêm ngặt.
Sau khi được điều tới công tác ở Ninh Dương, Lưu Vĩ Hồng thường xuyên tới Bộ Tư lệnh quân khu để thăm cha mẹ, cùng mọi người ăn cơm nói chuyện phiếm, thể hiện sự hiếu thuận.
Vân Vũ Thường cùng Đào Đào và Đóa Đóa tới Kinh Hoa sống một thời gian. Trước đó không lâu, cô đã đi Bắc Kinh hỏi thăm sức khỏe của cụ bà. Lưu Vân Đào là cháu đích tôn đời thứ tư của nhà họ Lưu. Bà cụ rất yêu thích. Hơn nữa, hai đứa còn là anh em sinh đôi, bà cụ lại càng cao hứng không ngừng nhắc tới, yêu cầu Vân Vũ Thường phải đưa hai đứa trẻ tới Thanh Tùng Viên cho bà gặp.
Bà cụ có lệnh, tất nhiên không thể làm trái
Hơn nữa, để cháu đích tôn tới gặp bà cố cũng là chuyện đương nhiên
Lưu Vĩ Hồng về trụ sở Bộ Tư lệnh ăn cơm cũng không nhất định là vào ngày cuối tuần. Khi nào hắn muốn thì liền trở về. Dù sao cũng không xa, lái xe chừng mười phút là tới, cũng không mấy phiền phức.
Biệt thự nhỏ trong Bộ tư lệnh rất yên tĩnh.
Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng khách, phát hiện Lưu Thành Gia đã sớm trở về, đang ngồi ở ghế sô pha xem báo. Trong khoảng thời gian này, công tác của Lưu Thành Gia vô cùng bận rộn, thường xuyên ở lại tiền tuyến eo biển đã không biết bao nhiêu ngày. Cuối cùng, các công tác chuẩn bị cho buổi đại diễn tập đã bước vào thời điểm mấu chốt. Theo Lưu Vĩ Hồng được biết, ở thế giới song song kia, thời gian bắt đầu tiến hành buổi đại diễn tập còn cách bây giờ chưa đến nửa năm.
Nếu tình hình không chịu sự tác động từ bên ngoài, lịch sử vẫn sẽ chuyển động theo quỹ đạo ban đầu.
Vào tháng bảy năm nay, khu vực Đài Loan có lãnh đạo tự xưng là truyền nhân Nhật Bản, đến Hoa Kỳ để thăm lại trường cũ của mình là Đại học Cornell. Trong chuyến đi này, người lãnh đạo này đã tuyên bố trong các bài phát biểu ở Đại học Cornell, trắng trợn chọc giận quyết sách của lãnh đạo tối cao Trung Hoa.
Mặc dù, người lãnh đạo này lấy thân phận cá nhân để đi thăm viếng trường đại học cũ ở nước Mỹ, nhưng phía Mỹ vẫn dành cho ông ta sự tiếp đón theo quy định chính thức. Người lãnh đạo này công khai nửa chính thức về chuyến viếng thăm của mình, khiến lời hứa hẹn đáng tin cậy mà nước Mỹ từng đưa ra bỗng trở nên không đáng ngờ. Cho dù tổng thống cũng từng năm lần bảy lượt hướng về phía lãnh đạo tầng cao nhất của Trung Hoa nhận định quyền sở hữu về địa khu Bảo Đảo, công nhận địa khu Bảo Đảo là một phần không thể tách rời của Trung Hoa. Nhưng chuyến đi của lãnh đạo này rõ ràng đã phá hỏng lời cam kết mà Mỹ đã nhiều lần đưa ra.
Hơn nữa, lãnh đạo này ở trường học cũ còn phát biểu diễn thuyết, trắng trợn tuyên truyền về nền độc lập, cùng với lời hứa hẹn của Mỹ cũng như biểu đạt đoàn thể chấp chính của địa khu Bảo Đảo trước kia hoàn toàn khác hẳn nhau.
Không nghi ngờ gì, lãnh đạo này không hề kiêng nể đã trắng trợn gửi lời khiêu chiến tới đại lục.
Người lãnh đạo tự xung hậu duệ của Nhật này trình diễn một màn như vậy, làm cho tình thế ở hai eo biển vốn đang vô cùng căng thẳng, lại một lần nữa trở nên vô cùng khó khăn. Lãnh đạo cao tầng liên tục triệu tập cuộc họp hội đồng, đưa ra quyết định chính thức sẽ tiến hành buổi diễn tập quân sự quy mô lớn trên biển tại một thời điểm thích hợp trong nửa năm tới. Bởi vì Lưu Thành Gia đảm nhiệm chức vụ quan trọng, nên trong mấy cuộc họp hội nghị quan trọng, ông ta đều tự mình tham gia. Hơn nữa, trước đó không lâu, đồng chí Tùy An Đông đã tự mình đưa vấn đề ra bàn bạc. Lưu Thành Gia đảm nhiệm Phó trưởng ban của tổ lãnh, nhưng trên thực tế chính là người chỉ huy tiền tuyến.
Tiến một bước xác lập vị trí quan trọng của Lưu Thành Gia trong buổi diễn tập sắp được tiến hành lần này
Đối với Lưu Thành Gia, đây là một cơ hội hiếm thấy, nhưng cũng là một bài kiểm tra nghiêm trọng. Những năm gần đây, Lưu Thành Gia thăng chức với tốc độ nhanh chóng, trong quân đội không phải là không có những lời dị nghị. Ngay cả với Lưu Vĩ Hồng cũng vậy. Bởi vì tuổi tác và thâm niên của hai cha khiến người khác phải đặt câu hỏi. Nếu Lưu Thành Gia có thể có những biểu hiện xuất sắc trong buổi diễn tập quân sự với quy mô lớn này, thì những nghi vấn này sẽ tự nhiên biến mất không còn dấu vết, vị trí của Lưu Thành Gia trong quân đội mới thực sự được củng cố. Bởi vậy Lưu Thành Gia càng không dám có chút sơ suất nào.
- Cha, hôm nay cha có vẻ khá nhàn nhã nhỉ...
Lưu Vĩ Hồng đi về phía ghế sofa, vừa cười vừa nói.
Lưu Thành Gia cười nhẹ và gật đầu, chưa kịp trả lời, Lâm Mỹ Như đã nói:
- Vĩ Hồng, hỏi làm gì? Cha con mới từ Việt Trung trở về đấy chứ, thật vất vả mới được nghỉ một tí. Con nhìn thấy thế thì không vừa mắt hay sao? Làm con như thế sao?
Lưu Vĩ Hồng cười:
- Mẹ, con có nói là không vừa mắt đâu. Ngược lại, con cảm thấy, mẹ nhìn con không hợp mắt thì phải?
Lâm Mỹ Như cố nhịn cười, sằng giọng nói:
- Mẹ thấy cả hai đều không vừa mắt.
Tư lệnh Lưu và Bí thư lưu, trợn mắt, há miệng, mà á khẩu.
Lưu Vĩ Hồng ngồi ở ghế sofa bên cạnh cha, tự nhiên mà vậy lấy ra bao thuốc lá kính cẩn đưa tới cho Lưu Thành Gia một điếu.
Lâm Mỹ Như không vừa ý, giận dữ nói:
- Vĩ Hồng, làm cái gì thế hả? Cha con còn nghỉ ngơi chưa được bao lâu, đã vội vàng mời thuốc lá. Thứ đó thì có gì tốt hả. Được rồi được rồi. Không hút thuốc lá nữa. Bây giờ chuẩn bị ăn tối rồi.
Bản thân Lâm Mỹ Như là bác sĩ, vốn luôn phản đối đối với những người hút thuốc lá. Nhưng cả hai người này đều là nhân vật lớn có tính cách rất cố chấp, đối với lời chỉ dạy của bác sĩ Lâm chỉ khiêm tốn chấp nhận, nhưng lại cương quyết không thay đổi. Lâm Mỹ Như không lay chuyển được, nhưng một khi có cơ hội thì phải ngăn chặn. Cho dù không được cũng cố gắng hết sức khiến họ hút ít đi cũng là điều tốt.
Đương nhiên, lần này Tư lệnh Lưu và Bí thư Lưu vẫn khiêm tốn chấp nhận, quyết không thay đổi, hai cha con vẫn mồi thuốc, còn hút với vẻ thích thú.
- Không sao không sao. Mẹ, chỉ hút một điếu cũng không xảy ra vấn đề nghiêm trọng...
Bí thư Lưu cảm thấy xấu hổ, vừa hút thuốc lá vừa cười hì hì nói vài câu với mẹ.
Lâm Mỹ Như thực sự không biết phải làm sao, đành phải mặc kệ.
Khi ăn tối, Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Sao Hoa Anh và Đồng Vĩ lại không về nhà ăn tối vậy ạ?
Lâm Mỹ Như kêu lên:
- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, người ta cưới vợ rồi là quên mất mẹ. Còn em gái con còn chưa lấy chồng cũng quên cả mẹ rồi. Chúng nó à, đi ra ngoài ăn bữa ăn tối lãng mạn rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười:
- Người trẻ tuổi cũng nên lãng mạn một chút.
- Ái chà, Bí thư Lưu, nhận xét như vậy nghe rất có khí phách của lãnh đạo nhỉ. Cho hỏi năm nay con bao nhiêu tuổi vậy?
Lâm Mỹ Như vừa tức giận lại vừa buồn cười.
- Ăn cơm, ăn cơm.
Bí thư Lưu có chút lo sợ, vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.
Bây giờ, suy nghĩ của Bí thư Lưu với bốn mươi tuổi cộng với kinh nghiệm làm lãnh đạo nhiều năm, thì khó tìm thấy chút gì là tâm tư của người trẻ tuổi. Nói chuyện với mọi người, thái độ thường mang phong cách lãnh đạo.
Nhưng cũng không thể quá miễn cưỡng.
Cơm nước xong, còn chưa tới chương trình tin tức, Lưu Thành Gia đã đi thẳng vào “phòng chiến thuật”. Thực ra phòng chiến thuật này không phải là nói đùa. Ở tầng một của biệt thự có một căn phòng lớn, bên trong treo đầy các bản đồ tác chiến. Ở giữa căn phòng có một bàn cát rất to. Từ khi ông Lưu Thành Gia đảm nhiệm chức Tư lệnh viên của quân khu đông nam, dọn vào căn biệt thự này, thì phòng tác chiến đã bắt đầu tồn tại
- Buổi đại diễn tập này, khi nào mới xong đây chứ hả...
Thấy ông suốt ngày đêm loanh quanh với chuyện này, Lâm Mỹ Như thở dài, không ngừng lẩm bẩm, trong lòng cũng cảm thấy không biết phải làm cách nào được!
- Mẹ yên tâm đi, nhiều nhất là sáu tháng nữa, sẽ kết thúc.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng “tiết lộ” cho mẹ một câu “cơ mật quân sự”. Lâm Mỹ Như thường xuyên sống trong doanh trại, bản thân bà cũng là một quân nhân, nên ý thức giữ bí mật rất mạnh mẽ. Lưu Vĩ Hồng không sợ mẹ mình có thể tiết lộ bí mật.
- Thật sao?
Lâm Mỹ Như nửa tin nửa ngờ.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, hai tay chắp ra phía sau lưng, cũng đi vào phòng tác chiến.
Lần này, Lâm Mỹ Như lại không ngăn cản. Để hai cha con bọn họ có nhiều thời gian nói chuyện với nhau cũng tốt, có thể bồi dưỡng phát triển tình cảm giữa hai cha con.
Bước vào phòng tác chiến, Lưu Thành Gia đang đứng trước một bản đồ quân sự hải vực Biển Đông rất lớn, lông mày nhíu lại.
Đối với tất cả các loại bản đồ quân sự, Lưu Vĩ Hồng nhìn nhiều cũng đã quen. Khi còn nhỏ, hắn cũng sống trong doanh trại, trong nhà cũng treo rất nhiều loại bản đồ này. Khi tâm tình của Lưu Thành Gia tốt, sẽ ôm hắn tới trước bản đồ, cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, di chuyển chỉ trỏ, dạy hắn cách xem bản đồ như thế nào.
Cảnh tượng này, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, vẫn giống hệt như bây giờ.
Lưu Vĩ Hồng đi đến trước bản đồ, đứng cạnh cha mình, ngẩng đầu nhìn bản đồ, thuận miệng hỏi:
- Cha, công tác chuẩn bị cho buổi diễn tập chắc gần xong rồi chứ ạ?
- Khó mà nói.
Lưu Thành Gia không trả lời ngay, im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói, gương mặt rất nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng chút ngạc nhiên:
- Sao vậy cha?
- Chỉ có công tác chuẩn bị đối với phía Bảo Đảo, về cơ bản được hoàn thành. Hai phần dự án, gần như đã chuẩn bị xong ...
Lưu Thành Gia mới chỉ nói được một nửa thì ngậm miệng lại.
Lưu Vĩ Hồng nhìn về phía bản đồ ven biển, lông mày khẽ nhíu lại, nói:
- Hành động phía Mỹ không tốt lắm sao?
- Ừ.
Lưu Thành Gia cũng không hề giấu diếm quan điểm của mình, khẽ gật đầu.
Ông ta không lo nghĩ con trai mình sẽ tiết lộ bí mật về buổi diễn tập.
Hai mắt Lưu Vĩ Hồng chăm chút nhìn vào bản đồ, khóe miệng đột nhiên hiện ra một nụ cười, thuận tay cầm cái thước đặt ở trước tấm bản đồ, chỉ một hòn đảo nhỏ nằm ở hải vực Biển Đông, trên bản đồ có ghi ba chữ Đảo Minh Hà.
- Cha, con có một đề nghị, chúng ta ở đây, đâm cho nước Mỹ và bọn quỷ một phát!
- Đảo Minh Hà sao?
Lưu Thành Gia nhướn lông mày, sắc mặt có chút ngạc nhiên.
Đảo Minh Hà là hòn đảo nhỏ mà nước ta và tiểu quỷ đang tranh chấp. Hiện nay, tiểu quỷ đã điều nhân viên công chức tới đảo. Ngoài ra còn có chiến hạm và thuyền tuần tra thường xuyên đi cảnh giới.
- Vâng, chính là Đảo Minh Hà!
Lưu Thành Gia cau mày nói:
- Cuộc diễn tập lần này, chủ yếu là đối phó với eo biển bờ bên kia. Đảo Minh Hà bên kia... có lẽ không đề cập tới, tránh vạch áo cho người xem lưng, ảnh hưởng đến hiệu quả của toàn bộ buổi diễn tập.
Bất luận thế nào, mỗi khi có hành động liên quan đến chuyện này, bao giờ cũng phải thiết lập một mục tiêu chính. Toàn bộ các hành động đều phải quay xung quanh việc hoàn thành mục tiêu chính. Nếu như nói rằng làm lớn chuyện Đảo Minh Hà, chỉ sợ sẽ tự mình tạo ra một lý do để bọn họ tiến vào. Nước Mỹ nhất định sẽ nhân cơ hội này mà ra tay. Mọi việc sẽ càng trở nên phức tạp.
Theo như Lưu Vĩ Hồng được biết, trong một thế giới song song, bởi vì sự kiện bí mật bị tiết lộ, nên hiệu quả của buổi đại diễn tập, thật ra rất không lý tưởng. Thậm chí còn phản tác dụng. Ngược lại làm cho kẻ lãnh đạo tự xưng là hậu duệ Nhật giành được cái mà họ gọi là “hỗ trợ”.
Tuy nhiên, trong thế giới này, khó mà nói chắc được.
Bởi vì Lưu Vĩ Hồng đã sớm ám chỉ, Bộ an ninh quốc gia đã sớm nắm được nhất cử nhất động của tên gián điệp, kiểm soát tình hình, việc bí mật bị tiết lộ sẽ không thể một lần nữa xảy ra. Quan trọng là làm thế nào có thể lợi dụng được tên gián điệp, khiến cho buổi diễn tập đạt được hiệu quả cao nhất.
- Cha, mục đích lớn nhất của buổi diễn tập chính là khiến chúng phải kinh sợ. Chỉ cần lãnh đạo chúng ta đưa ra những chỉ đạo xác đáng, sự hoảng sợ này có thể phát huy được uy lực lớn nhất... hù dọa cùng với răn đe có là gì? Cái cần chính là gộp cả nước Mỹ cùng với tiểu quỷ làm một khối. Vậy mới có chút thú vị.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, rất thoải mái mà nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1303: Phương án “Điên cuồng” phục kích chiến hạm
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lưu Thành Gia liền mỉm cười.
Có chút thú vị!
Lời nói này rất hay, rất khéo léo.
Trong ánh mắt Lưu Thành Gia nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng có vài phần xúc động. Đứa con trai này quả thật đã trưởng thành. Việc quốc gia đại sự như vậy, hắn nói ra lại rất bình thường, thoải mái. Thật sự rất có khí độ.
- Vậy con nói xem, làm thế nào để nắm được bọn họ một lúc?
Lưu Thành Gia thôi không cười nữa, khuôn mặt trở nên rất nghiêm túc. Tuy rằng nói là hai cha con trò chuyện trong căn phòng bí mật với nhau, không phải trong hội nghị quân sự chính thức, nhưng từ trước đến giờ, Lưu Thành Gia vô cùng coi trọng ý kiến của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa trên phương diện chính trị, Lưu Vĩ Hồng quả thực là “Đoán trước như thần”, chưa từng sai lần nào.
Cũng bởi vì hiện tại đang là thời kỳ hòa bình, việc đề bạt cán bộ cũng có quy tắc nhất định. Nếu là những năm trước, với độ tuổi như Lưu Vĩ Hồng, đủ để thống lĩnh một phương. Hoắc Khứ Bệnh bình Hung Nô, cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Ông cụ nhà họ Lưu khi bằng tuổi Lưu Vĩ Hồng bây giờ, đã sớm trở thành quân chính ủy.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cha, con cũng không rõ lắm về kế hoạch diễn tập cụ thể. Tuy nhiên con nghĩ, hẳn là áp dụng kế sách giáp công từ hai phía. Ở hai đầu của Đài Loan, xác định một khu vực, tiến hành thử tên lửa, sau đó là diễn tập đổ bộ tác chiến, kết hợp hải quân và không quân.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn cha mình một cái.
Đây là những gì hắn nhớ được về tình hình cơ bản của buổi diễn tập quân sự ở thế giới song song kia. Lúc ấy, ông cụ họ Lưu thất thế, Lưu Thành Gia với chức Phó quân đoàn trưởng nhàn rỗi, nhàn đến mức có thể tán gẫu, diễn kịch. Sau đó không lâu, ở nhà cũng muốn tham gia “mô phỏng công việc”. Đúng lúc Lưu Vĩ Hồng về Bắc Kinh thăm người thân, hai cha con phá lệ mà nói chuyện một lúc về buổi diễn tập. Chắc lần này mà không có ngoại lực thúc đẩy, hẳn là vẫn theo trình tự cũ.
Đồng tử Lưu Thành Gia bỗng dưng co rút lại một chút, giật mình nhìn Lưu Vĩ Hồng. Một lát sau, trầm giọng nói:
- Vĩ Hồng, điều này thật sự là phỏng đoán của con sao?
Lưu Vĩ Hồng chỉ biết là cũng tương tự như vậy!
Phương án diễn tập về cơ bản đã được đưa ra. Tuy nhiên bởi vì tướng quân gián điệp đã phá hoại kế hoạch lần trước, nên quá trình và kết quả của buổi diễn tập lần này hẳn là sẽ có điểm khác biệt.
- Cha, đây gọi là chí lớn gặp nhau!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, hàm hồ đáp lại. Lưu Thành Gia kinh ngạc. Cái này không phải là dự đoán của hắn, nhưng ở thế giới này quả thật không ai có thể tiết lộ bí mật cho hắn. Hắn chỉ có thể hàm hồ nói vậy. Ở trước mặt lão gia nhà mình muốn “Giả thần giả thánh” một phen .
- Hay cho câu chí lớn gặp nhau!
Lưu Thành Gia thì thào dường như tự nói với mình một câu.
Đương nhiên, ông ta không nghi ngờ con trai của chính mình. Lưu Vĩ Hồng sẽ không vô duyên vô cớ mà đi dò hỏi về bí mật của buổi diễn tập lần này. Vậy chỉ có thể nói, quả thật là chí lớn gặp nhau. Về cơ bản, “Phương án diễn tập” mà Lưu Vĩ Hồng đưa ra lại giống với lối suy nghĩ của lãnh đạo cao nhất trong quân đội.
Buổi diễn tập lớn lần này cũng không giống mấy với buổi diễn tập trước đây. Sau khi lãnh đạo quân ủy trải qua quá trình nghiên cứu đã quyết định trong buổi diễn tập, có thể phóng ra đầu đạn hạt nhân chiến thuật với tên lửa đạn đạo, tạo ra uy lực kinh hoàng lớn nhất.
Hiện tại, chiến thuật tên lửa đạn đạo này, là tên lửa chiến lược chỉ có thể phục vụ chỉ cho trang bị tầm ngắn. Tên lửa đạn đạo với đầu đạn thông thường và đầu đạn hạt nhân có năng suất thấp.
- Chuyyện tên lửa đạn đạo, chúng ta tạm thời không thảo luận nữa. Cái này chỉ cần có thể giữ được bí mật, đột nhiên phóng ra cũng có thể đủ đạt được mục đích hù dọa. Không thể để phương án diễn tập bị lộ bí mật. Về điểm này, binh lực phòng không của bờ bên kia, hoàn toàn không được bố trí.
Buổi diễn tập ở thế giới song song kia, bởi vì để lộ bí mật về kế hoạch diễn tập, lãnh đạo địa khu Đài Loan là Huệ Thịnh Tùng, cũng chính là người mà Lưu Vĩ Hồng cực kỳ khinh miệt tự gọi là lão khốn kiếp người Nhật, không ngờ lại “ngư ông đắc lợi”. Ở buổi bắn thử tên lửa đạn đạo lần trước, đã tuyên bố với dân chúng tin tức “Đo trước” điểm tên lửa đạn đạo rơi, và nói cho dân chúng Đài Loan biết, đó là đạn giấy, không có đầu đạn, chỉ mang kiểu dáng, không cần kích động. Sau đó, đạn đạo quả nhiên dừng ở khu vực mà ông ta “Đo trước”. Kể từ đó, “Uy vọng” của Huệ Thịnh Tùng tăng lên rất nhiều, thành công trong việc giữ nguyên chức vụ.
Lần này, sợ là lão Huệ không được nhàn nhã như vậy. Lãnh đạo quân đội cao tầng nhất định sẽ lợi dụng tướng quân gián điệp, lừa dối Huệ Thịnh Tùng một phen. Lúc này, Lưu Vĩ Hồng không muốn suy đoán thêm về việc này.
Lưu Thành Gia cười lạnh một tiếng, nói:
- Cho dù là công khai nói cho ông ta biết, chúng ta muốn đánh, ông ta cũng không phòng được.
Bởi vì các mối quan hệ địa lý, khoảng cách hai bờ thẳng nhau không dài. Toàn bộ khu vực Đài Loan nằm trong phạm vi bao phủ của tên lửa chiến thuật. Ngược lại, tên lửa đạn đạo với tầm bắn cực xa, thời gian bay trên không rất lâu. Với tên lửa đạn đạo chiến thuật thì khả năng phòng ngự càng mạnh, thời gian cảnh báo ngắn hơn. Nếu buổi diễn tập sử dụng sự công kích đạt tới cực điểm, chỉ dựa vào hệ thống phòng không của khu vực Đài Loan, thực sự khó có thể phát hiện.
Tuy nhiên nếu gần như vậy, phí tổn khá lớn, cũng tỏ ra lòng tin của chúng ta không đủ.
Lúc này Lưu Vĩ Hồng tự nhiên sẽ không “Biện luận” về chuyện này với Lưu Thành Gia, hắn mỉm cười nói:
- Cha, chúng ta nói tiếp đến buổi diễn tập đổ bộ tác chiến kết hợp hải quân và không quân đi. Con cho rằng, việc này có khả năng càng thêm quan trọng.
- Ừ, con nói đi.
- Cha, trước hết chúng ta hãy nghiên cứu thảo luận một vấn đề. Trong buổi diễn tập lần này, người Mỹ có thể nhúng tay vào hay không?
Lưu Thành Gia gật gật đầu, nói:
- Hẳn là sẽ nhúng tay vào, ít nhất bọn họ sẽ phái quân hạm tới đây.
Nói xong, ánh mắt Lưu Thành Gia, dừng ở Yokosuka nước Nhật Bản. Nơi đó là nơi chiến hạm “Độc lập” của nước Mỹ đóng quân. Đây là đại đội chiếm hạm của nước Mĩ đóng quân dài hạn ở Nhật Bản. Mặt khác đội hải quân cũng có khi đóng ở thủ đô Luzon.
- Ừ, cha cũng nghĩ vậy như vậy. Người Mỹ và địa khu Đài Loan đã ký điều ước bảo hộ. Lần trước khi bên đó bắn thử đầu đạn tên lửa vào khu vực ven biển Đông Hải chúng ta, bọn họ không có đưa ra bất kỳ phản ứng gì. Trong khoảng thời gian này, một vài chính khách và tướng lãnh cao cấp trong nước Mĩ, đã suy nghĩ lại, cho rằng lần đó nước Mĩ không có đưa ra phản ứng là không đúng, sẽ truyền đạt một thông tin sai lệch cho chúng ta. Nếu chúng ta lại muốn làm một buổi diễn tập lớn, người Mỹ khẳng định sẽ phái đại đội chiến hạm độc lập tới đây, trở thành chỗ dựa vững chắc cho Huệ Thịnh Tùng. Đây cũng là quân bài cuối cùng chưa lật của bọn họ ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Từ trước đến nay, người Mỹ thích nhất là khoe ra vũ lực. Bây giờ, chúng ta còn chưa thể chắc chắn về thời gian bắt đầu buổi diễn tập lớn, nên chiến hạm độc lập vẫn đóng quân ở cảng Yokosuka, hoặc đóng quân ở Luzon. Dù sao cũng chính là hai địa phương này. Hiện tại, chúng ta giả thiết đến lúc đó chiến hạm độc lập sẽ ở cảng Yokosuk. Như vậy bọn họ ở phía nam, gần với khu vực chúng ta tiến hành diễn tập. Đảo Minh Hà lại tiếp giáp với ven biển. Đây chính là con đường mà bọn họ phải đi qua. Chúng ta liền ở trong này, phục kích bọn họ!
- Đúng, chính là phục kích. Dùng tàu ngầm phục kích chiến hạm độc lập!
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói.
Đương nhiên, phục kích trong buổi diễn tập và phục kích trong thực chiến không giống nhau. Phục kích trong diễn tập, không phải dùng đến đao thật súng thật. Nhưng chỉ muốn chiến hạm độc lập, trong quá trình tiến vào, bị tàu ngầm chủ động tập kích, chẳng khác nào phục kích thành công. Nếu là thực chiến, vậy thì khác. Khi chiến hạm độc lập đi vào phạm vi tấn công của tàu ngầm, gần như có thể khẳng định sẽ bị đánh chìm. Bởi vì tàu chiến sẽ chủ động khóa vị trí, phóng ngư lôi trúng mục tiêu. Chỉ cần một thời gian rất ngắn, bị tàu chiến lớn tập trung trên mặt nước, hoàn toàn không có cách nào tiến hành phòng ngự và lẩn tránh một cách hữu hiệu.
Lưu Thành Gia nói:
- Vĩ Hồng, con suy xét như vậy còn chưa chu toàn. Lực lượng hải quân của hai bên hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Đại đội chiến hạm chiến đấu của nước Mĩ, không phải chỉ có một chiến hạm, mà bao gồm đầy đủ một đội hình. Trong đội hình có tuần dương hạm, khu trục hạm, tàu bảo vệ và tàu ngầm với lực công kích hạt nhân. Toàn bộ các phương vị đều có phòng không và tàu ngầm bảo hộ.
- Tàu ngầm của chúng ta tạo ra tiếng động quá lớn.
Một lát sau, Lưu Thành Gia lại nhắc nhở thêm một câu.
Mức độ trang bị binh lực và vũ khí tiên tiến khá đơn thuần, cộng với thực lực hải quân trong nước so với hải quân nước Mĩ có quả thật có sự chênh lệch nhất định. Hai cha con với nhau nên Lưu Thành Gia tất nhiên sẽ ăn ngay nói thật.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cái này thì con biết, cho nên phải phục kích. Bởi vì quyền chủ động ở trong tay chúng ta. Cha, cha xem, nếu khu vực diễn tập được đặt ở vị trí này, khoảng cách với Đảo Minh Hà vừa vặn thích hợp. Hạm đội nước Mĩ chạy đến ven biển đảo Minh Hà, tính cảnh giác sẽ không còn quá cao. Nếu chúng ta thu xếp cho tàu ngầm, mai phục trước ở ven biển vùng này, chìm dưới đáy biển, duy trì sự lặng im, chỉ mở thiết bị dò tự động. Xác suất hạm đội nước Mĩ đi qua rất lớn, có thể thành công tập kích hạm đội độc lập. Khu vực ven biển Đảo Minh Hà, có mực nước sâu ước chừng một hai trăm mét, tàu ngầm hạt nhân hoàn toàn có thể chìm bên dưới.
Hai mắt Lưu Thành Gia sáng ngời, lập tức nói:
- Vĩ Hồng, lãnh đạo quân ủy cũng không có chỉ thị phải nhằm vào hạm đội nước Mĩ tiến hành diễn tập công kích giả tưởng.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói:
- Trước kia không có, cũng không có nghĩa là sau này không thể có. Hơn nữa, tiến hành diễn tập ở vùng ven biển quốc tế, là quyền hạn của chúng ta. Người Mỹ cũng không thể tùy tiện can thiệp. Nhiều nhất thì chúng ta công bố trước, nói vùng ven biển này, là... khu vực tàu ngầm diễn tập là được. Con tin chắc rằng người Mỹ là khẳng định sẽ không để ý tới lời cảnh cáo của chúng ta. Bọn họ cũng sẽ không ngờ được, chúng ta đã an bài tàu ngầm chờ sẵn ở khu vực ben biển đó chờ họ đại giá. Nếu bọn họ dám xông vào khu vực diễn tập mà chúng ta đã công bố trước đó, vậy chính là bọn họ đuối lý. Sẽ khiến bọn họ ngậm bồ hòn. Nếu bọn họ thực sự dám khiêu khích, nếu con là chỉ huy quân sự, con liền cho hắn biết đến “evan điên cuồng”
Lưu Thành Gia không khỏi bật cười.
Cừ thật, ngay cả “evan điên cuồng” cũng nghĩ được ra.
Làm tướng lãnh quân cao cấp, Lưu Thành Gia đương nhiên biết “evan điên cuồng Evan” ra sao, tạm thời chỉ là lời vui đùa đi. Tuy nhiên kế hoạch “Phục kích tác chiến” này của Lưu Vĩ Hồng thực ra cũng không phải là hoàn toàn không thể làm được.
Lưu Thành Gia không lập tức tỏ thái độ, vẻ tươi cười chợt lướt qua, hai mắt chăm chú nhìn vào bản đồ tác chiến gắn ở trên tường, dần dần mê mẩn. Hiển nhiên, ông ta đang suy xét một cách toàn diện về tính khả thi trong lời đề nghị của Lưu Vĩ Hồng.
- Hơi mạo hiểm...
Một lát sau, Lưu Thành Gia lại thấp giọng tự nói một câu.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cha, đúng là có chút mạo hiểm, cũng rất có khả năng sẽ thất bại. Nhưng, con cho rằng, chỉ cần đề xuất phương án này, cũng đã thành công một nửa. Nếu ông cụ còn sống, có lẽ sẽ đồng ý.
- Con chắc chắn như vậy sao?
Lưu Thành Gia hỏi ngược lại.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:
- Không chắc chắn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Lưu Thành Gia không nói gì, lại nhìn về phía bản đồ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1304: Phóng viên Tân Hoa xã thu được tình tiết mới.
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lâm Mỹ Như đã thật sự không kiên nhẫn được nữa.
Vốn hai cha con tránh ở bên trong phòng tác chiến nghiên cứu “quốc quân đại sự” Lâm Mỹ Như cũng không phản đối. Nhưng hôm nay thời gian nghiên cứu thật sự là dài quá. Tuy rằng quan hệ giữa cha con hai người sớm đã hoàn toàn khác với trước kia, nhưng một lần nói chuyện lâu như vậy vẫn là rất hiếm thấy.
Mấu chốt ở chỗ, hôm nay Lâm Mỹ Như cũng có chuyện muốn thương lượng với chồng, Lưu Vĩ Hồng lại vội vàng trở lại, đúng lúc cùng ngồi nói chuyện với nhau. Chính là có liên quan đến hôn sự của Lưu Hoa Anh và Đổng Vĩ. “Bà thông gia” bên kia, đã thúc dục vài lần, Lâm Mỹ Như cảm thấy, cũng đã đến thời điểm nước chảy thành sông, nên kết hôn. Hoa Anh năm nay đã hơn hai mươi lăm tuổi, đã là một cô gái lớn rồi.
Không ngờ hai cha con trốn ở bên trong thầm thì, chính là không chịu ra.
Lâm Mỹ Như vài lần muốn đi vào, cắt ngang bọn họ, nhưng vẫn còn cố nhịn lại. Cô biết, lần diễn tập lớn này phải làm, Lưu Thành Gia ở trong quân đội, có thể hoàn toàn đứng vững gót chân hay không, thậm chí lên cao một bước, thì tiến trình và kết quả của lần diễn tập này, là vô cùng quan trọng.
Sau khi ông cụ qua đời, nhà họ Lưu vẫn uy phong như trước, chẳng những hai anh em Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia vẫn là quan lớn, cho dù là Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng là thế hệ con cháu đời thứ ba, cũng tiếng lành đồn xa, tuổi còn trẻ, đều lên tới địa vị cao, cấp giám đốc sở. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng, sau khi tạo ra một cuộc náo loạn lớn, tạo nên tiền lệ cán bộ trẻ tuổi có tốc độ thăng tiến nhanh nhất. Hai mươi tám tuổi đã là cấp giám đốc sở, cả nước chỉ có duy nhất một người, không có người thứ hai.
Cái gọi là “cứng quá dễ gãy, uy rất khó giữ...” uy danh của nhà họ Lưu đã quá cao, không biết có bao nhiêu ánh mắt ngầm ghen ghét, chỉ cần có một cơ hội, sẽ nhảy ra, cắn một cú.
Lưu Thành Gia nếu có thể thông qua lần diễn tập này, vừa mới “thành danh” ngay lập tức đặt địa vị ở trong quân đội, đều có ích lợi vô cùng lớn đối với nhà họ Lưu.
Đang lúc Lâm Mỹ Như rất buồn bực ngồi ở trong phòng khách xem TV, cửa phòng tác chiến rốt cục cũng mở, Lưu Vĩ Hồng đi ra.
Lâm Mỹ Như mừng rỡ, đang chuẩn bị nói chuyện, lại nuốt trở vào.
Hoá ra Lưu Vĩ Hồng đang nói chuyện điện thoại.
- Được, em chờ ở đó, anh qua liền. Nhớ kỹ, không được chạy loạn.
Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa vội vã đi ra ngoài, dường như thực sự có việc gấp.
Đành vậy!
Làm một bí thư, chính là bận như vậy đó.
Hôn sự của Hoa Anh, hay là thương lượng trước với chồng vậy.
Tuy nhiên Lâm Mỹ Như lập tức lại tò mò, hắn đang nói điện thoại với ai vậy? Hình như là một “đứa bé”, nghe câu “không được chạy loạn” là biết.
Đứa bé nào mà có thể khiến Bí thư Lưu đêm tối vội vã chạy ra cửa đi gặp chứ?
- Mẹ, con đi ra ngoài một chút, có chút việc. Xong xuôi con sẽ về thẳng chỗ ở. Vài ngày nữa lại về nhà ăn cơm.
Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Vĩ Hồng quay qua nói với Lâm Mỹ Như.
- Ai vậy? Chuyện gì thế?
Lâm Mỹ Như lập tức lại hỏi, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ:
- Sao mẹ nghe con nói chuyện có vẻ bề trên, bên kia là trẻ con sao?
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười nói:
- Cũng gần đúng, mẹ cũng quen đó.
- Mẹ quen à?
Lâm Mỹ Như liền càng thêm kỳ quái.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đúng, đồng chí Tiêu Du Tình phóng viên Tân Hoa xã trú tại Kinh Hoa, mẹ quen chứ?
Lâm Mỹ Như giật mình:
- Là Tình Nhi, con bé đó sao? Đã muộn thế này, con bé tìm con có chuyện gì?
Tiêu Du Tình đến Kinh Hoa làm việc, Tiêu Huệ Quân tự nhiên phải nhờ vả bạn cũ chiếu cố con gái của mình. Tiêu Du Tình cũng từng đặc biệt tới nhà thăm hỏi bác Lưu và dì Lâm.
- Vâng, hôm nay chỗ của bọn con đã xảy ra một sự kiện, có một giáo viên tự sát, người nhà của cô ta gây rối ở trụ sở. Tình Nhi đi phỏng vấn người nhà của giáo viên kia. Chồng của giáo viên kia nói, vợ anh ta để lại một quyển sổ tay, ghi lại những chuyện quan trọng, phải giao cho Tình Nhi, nhờ cô ấy giúp giải oan. Hiện tại hẹn gặp mặt ở trong một nhà hàng đồ Tây gần trụ sở tòa báo, con phải qua đó một chút.
Lưu Vĩ Hồng liền đơn giản nói lại ngọn nguồn.
Lâm Mỹ Như lập tức liền giật mình kinh hãi, nói:
- Nghiêm trọng đến như vậy sao? Cô giáo viên kia vì sao lại tự sát vậy? Có phải biết được tin tức gì hay không? Vậy con bảo Tình Nhi cẩn thận một chút, con bé còn nhỏ tuổi không hiểu được nguy hiểm.
Lâm Mỹ Như tuy rằng không phải cán bộ hành chính, nhưng cũng từng trải rất nhiều, kiến thức rộng rãi, lập tức liền ý thức được trong đó khả năng ẩn chứa nguy hiểm nào đó. Vài năm trước đây, thân phận địa vị của phóng viên rất cao, tình hình chung là không gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Nhưng theo thời gian trôi qua, truyền thông càng ngày càng nhiều, phóng viên cũng càng ngày càng nhiều, gần như là đầy đường rồi.
Mặc kệ là nghề nghiệp gì, sẽ không “đáng”. Hai năm nay, nghe đồn thỉnh thoảng lại có phóng viên bởi vì chạm đến một số tin tức mà gặp phải nguy hiểm, Lâm Mỹ Như cũng rất lo lắng cho Tiêu Du Tình.
Đó là con gái của bạn cô, nếu xảy ra chuyện gì ở Kinh Hoa, cô biết ăn nói với Tiêu Huệ Quân như thế nào?
- Con biết, cho nên con mới vội vã chạy đến đó, chính là vì lo lắng cho cô bé như con nghé mới sinh không sợ hổ, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào. Yên tâm đi, con sẽ đến chỗ cô bé rất nhanh.
- Ừ, vậy con mau đi đi. Chính con cũng phải cẩn thận một chút à.
Làm mẹ, luôn phải lo lắng so với người khác nhiều hơn một phần.
Lưu Vĩ Hồng đồng ý một tiếng, liền ra cửa.
Chỉ chốc lát, Lý Cường đã lái xe Audi lại đây, ở trên đường mòn dưới bóng cây của khu phức hợp Bộ tư lệnh, bắt kịp Lưu Vĩ Hồng. Lý Cường hiện tại thân phận là cán sự ban Bảo vệ quân khu Đông Nam, được sắp xếp cho một căn phòng đơn trong toàn nhà ký túc xá ở khu phức hợp Bộ tư lệnh. Khi Lưu Vĩ Hồng qua đêm ở khu phức hợp Bộ tư lệnh, Lý Cường nghỉ ngơi ngay tại ký túc xá của chính mình, sáng sớm ngày hôm sau cùng Lưu Vĩ Hồng về trụ sở để đi làm.
Xe Audi rất nhanh ra khỏi khu phức hợp Bộ tư lệnh quân khu, nhập vào bên trong dòng xe cuồn cuộn của thành phố Kinh Hoa.
Khoảng cách từ khu phức hợp Bộ tư lệnh Quân khu Đông Nam đến trụ sở tòa báo của Tiêu Du Tình cũng không quá xa. Xe ở trong nội thành chạy không thoải mái, nhưng sau nửa giờ, Lưu Vĩ Hồng đã chạy tới nhà hàng đồ ăn Tây “Tốt duyên”.
Nhà hàng đồ ăn Tây “Giai duyên” rất gần ký túc xá của Tiêu Du Tình, đại khái chỉ cần mười phút đi đường là đến.
Lưu Vĩ Hồng bước nhanh lên lầu hai, ở một vị trí góc dựa vào tường, thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Du Tình. Cô bé đeo đồ trang sức trang nhã, vẽ lông mày nhạt, môi điểm chút son, dưới ngọn đèn tối lờ mờ, cả người được bao trùm trong một vầng sáng nhàn nhạt, khiến cho người ta yêu thích.
Từ nhiều năm trước, khi Trình Sơn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Du Tình, đã nói, đó là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Quả nhiên.
Trình Sơn những thứ khác không nói, nhưng con mắt nhìn phụ nữ rất chuẩn.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, Tiêu Du Tình liền cười giơ bàn tay nhỏ dài, trắng nõn lên.
Lưu Vĩ Hồng đi qua, chuẩn bị ngồi xuống đối diện với cô.
Tiêu Du Tình cười vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình nói:
- Ngồi ở đây, đó là vị trí của Từ Lợi Quốc.
Người gọi là Từ Lợi Quốc, chính là chồng của Tô Hồng Hồng mà vừa rồi Tiêu Du Tình đã nói ở trong điện thoại với Lưu Vĩ Hồng, là một gã công nhân sửa chữa của nhà máy tơ sợi.
Lưu Vĩ Hồng theo lời đi đến bên cạnh Tiêu Du Tình, nói:
- Em ngồi vào trong đi, anh ngồi bên ngoài.
Tiêu Du Tình liếc mắt nhìn thân hình cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, nhẹ nhàng cười, liền di chuyển thân hình mềm mại, vào phía bên trong. Hắn ngồi ở bên ngoài, cách ra một chút.
Nhà hàng đồ ăn Tây này, Lưu Vĩ Hồng cũng từng cùng ăn ở đây với Tiêu Du Tình hai lần, từng uống đồ uống, bình thường đều là tránh ở một “góc tối âm u” để giảm bớt ánh sáng chiếu vào. Lúc đó, cô bé sẽ khoác cánh tay hắn, hoặc là tựa cả người vào người Lưu Vĩ Hồng. Lúc này tự nhiên là rất phép tắc, Từ Lợi Quốc sắp tới rồi.
- Em thuyết phục anh ta như thế nào? Thật là thần thông quảng đại đấy!
Sau khi Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, thoáng hơi kinh ngạc nói.
- Xí! Bản tiểu thư là phóng viên Tân Hoa xã chứ bộ? Anh ta không tín nhiệm em, thì còn tín nhiệm ai nữa? Không nói dối anh, Bí thư Lưu, đừng thấy anh là Bí thư Khu ủy Ninh Dương, Từ Lợi Quốc tuyệt đối không tín nhiệm anh!
Cô bé liền vểnh cái mũi nhỏ lên, có một chút ý trêu chọc nói.
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nhưng cũng thừa nhận ở trong lòng, Tiêu Du Tình nói không phải không có lý. Sau khi xảy ra thảm kịch của Tô Hồng Hồng, người nhà của cô ta, sẽ có cảm giác không tín nhiệm với chính phủ, đã lên đến một điểm tới hạn nào đó. Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức chưa lâu, danh tiếng chưa mạnh, chồng của Tô Hồng Hồng, khẳng định sẽ có ý đề phòng đối với hắn.
- Nếu người ta tín nhiệm em, vậy trước hết em nhận lấy tài liệu của anh ta, ngày mai chuyển giao cho anh là được. Bằng không, đợi anh ta lại đây, thấy anh ở trong này, nói không chừng sẽ không đưa quyển sổ tay kia.
Cô hai họ Tiêu liền rất xem thường Bí thư Lưu.
Không phải là Người ta muốn có thêm thời gian ở cùng với anh sao?
Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Tiêu Du Tình, liền lộ ra ý thẹn thùng.
Cô gái phục vụ đi tới, rất lễ phép dò hỏi:
- Thưa anh, anh gọi gì?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Một ly nước trái cây đi, nước ép chanh tươi.
- Được, xin mời chờ một chút.
Cô gái phục vụ nhẹ nhàng cúi đầu, tha thướt mà đi.
- Nói một chút tình huống cụ thể đi.
Từ Lợi Quốc còn chưa tới, Lưu Vĩ Hồng liền thuận miệng hỏi.
- Buổi chiều khi em tìm được bọn họ, bọn họ đang thương lượng lo việc hậu sự cho Tô Hồng Hồng, nghe em giới thiệu thân phận của mình, bọn họ liền kích động, vây quanh em, muốn em giải oan cho Tô Hồng Hồng. Chẳng những phải phán tử hình cho Liên Hàn Mai, còn muốn xử lý Thân Chấn Phát...
Lông mày Lưu Vĩ Hồng hơi nhích lên.
Hành vi của Liên Hàn Mai, tất nhiên là đáng giận, nhưng nếu không thể nhận định là cố ý giết người, khẳng định là không phán tử hình được. Về phần xử lý Thân Chấn Phát, còn phải xem thứ mà Từ Lợi Quốc giao ra có hữu dụng hay không.
- Ngay vừa rồi, Từ Lợi Quốc gọi điện thoại cho em, nói là khi dọn dẹp di vật của Tô Hồng Hồng, phát hiện một quyển sổ tay ở trong ngăn kéo bị khóa. Bên trong ghi lại rất nhiều việc của Thân Chấn Phát, còn có vẻ như khá nghiêm trọng, cho nên anh ta nghĩ phải giao cho em.
Tiêu Du Tình đơn giản nói lại một chút chân tướng sự tình.
Giai đoạn hiện giờ, nhãn hiệu của phóng viên Tân Hoa xã vẫn đủ lớn, trong cảm nhận của quần chúng nhân dân bình thường, là rất đáng tin cậy. Hơn nữa Tiêu Du Tình xinh đẹp như thế, tự nhiên sẽ làm người ta sinh ra thiện cảm.
- Nói như vậy, Thân Chấn Phát thật sự có quan hệ không tầm thường với Tô Hồng Hồng.
- Chuyện đó đã khẳng định, bằng không Liên Hàn Mai cũng sẽ không cho rằng chính là cô ta.
Khi đang nói chuyện, cầu thang lên lầu lại vang lên tiếng bước chân, còn khá dồn dập, hẳn là Từ Lợi Quốc tới rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius