Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1290: Anh có thể diện sao?
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Bất luận đối phương có phải muốn kết giao với mình hay không, Diệp Mặc cũng không muốn liên quan gì đến đối phương. Nhìn cách làm việc của thương hội Khê Trung, chính là vô cùng bá đạo. Đây là gặp được mình, nếu như gặp phải tu sĩ khác, nói không chừng đã bị tên Kim Kỳ Long kia làm cho sống dở chết dở rồi.
Diệp Mặc đương nhiên không tin Kim Kỳ Long có thể làm như này lâu dài trong Thiên Cương Vực, tên Mãnh Sát này chút cũng không biết. Bởi vậy có thể thấy được, tên Mãnh Sát này cũng không phải là đồ tốt gì. Nhưng đối phương là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba, Diệp Mặc cũng không muốn đắc tội, nếu đối phương không phải vừa đến đã hỏi tội, Diệp Mặc cũng mừng đến mức hồ đồ rồi. Hắn ngay sau đó lại ôm quyền nói:
- Cám ơn Mãnh hội trưởng, Diệp mỗ bây giờ còn có chuyện, không đi được, Mãnh hội trưởng cứ tự nhiên.
Diệp Mặc cho rằng nếu như hắn nói như này thì đối phương chắc chắn lập tức khách khí mà hẹn lại thời gian, nhưng hắn không ngờ Mãnh Sát sau khi nghe nói vậy, sắc mặt lập tức trầm mặc. Đồng thời khí thế trên người tăng vọt, từng trận sát khí truyền tới, hơn nữa một pháp bảo hình bán nguyệt màu đỏ lửa xuất hiện trên đỉnh đầu gã.
Không đợi Diệp Mặc nói thêm, gã đã lạnh lùng nói:
- Nói như vậy anh không nể mặt Mãnh Sát này rồi? Mãnh Sát tôi đích thân mời mà cũng không mời được anh.
Khi nói xong câu này, luồng sát khí đó càng ngày càng mạnh, Đường Mộng Nhiêu đứng gần với Diệp Mặc nhất nhất thời cũng lùi vài bước, sau đó bảo vệ bên người Tô Tĩnh Văn.
Diệp Mặc vừa nghe thấy lời này, nhìn thấy khí thế như vậy, nhất thời trở nên tức giận, lại càng không thèm nói câu nào, Tử Đao mang theo một đường màu tím hồng cũng được phóng ra.
Huyễn Vân Toái Vực Đao trực tiếp được bổ ra, đường đao màu hồng tím trong nháy mắt đã xoẹt qua bầu trời cao mấy trượng mà xông đến Mãnh Sát.
Mãnh Sát vốn cho rằng dưới sự đe dọa của mình, Diệp Mặc lập tức sẽ đi vào khôn khổ. Gã cho rằng Diệp Mặc trẻ tuổi như vậy, chắn hẳn vẫn chưa đến được Hóa Chân. Cho dù là Hóa Chân, nhiều nhất cũng chỉ là tầng thứ nhất mà thôi. Nhưng gã không ngờ đối phương lại không sợ hãi chút nào, không đợi gã tiếp tục nói những lời uy hiếp, thì đối phương đã ra tay rồi.
- Thật to gan.
Sự tức giận của Mãnh Sát bỗng chốc dâng cao, gã cho rằng, mình chiêu hiền hạ sĩ, mời Diệp Mặc là đã nể mặt hắn lắm rồi. Hắn từ chối mình thì thôi, lại còn dám ra tay, đây đúng là phản trời rồi.
Không đợi đường đao của Tử Đao của Diệp Mặc hoàn toàn khởi động xong, pháp bảo trên đỉnh đầu gã trong nháy mắt khuếch tán ra những đường đao màu đỏ kinh khủng, sau đó vo số sát khí màu đỏ xen lẫn vào nhau đó trực tiếp xông về phía Tử Đao của Diệp Mặc.
Theo như Mãnh Sát nghĩ, Bạt bán nguyệt của gã một khi phát động, sát khí có thể dễ dàng tiêu diệt được đường đao của đối phương, sau đó vây khốn đối phương lại. Nếu đối phương chỉ sơ sẩy một chút, thì sát khí sẽ nhắm thẳng vào đối phương chém tan tành.
Két.. két… ét….
Sát khí mà Bạt bán nguyệt phóng ra đập vào đường đao màu tím của Tử Đao của Diệp Mặc, phát ra từng trận âm thanh két két, giống như toái ngọc bị đánh vỡ nát vậy, không dừng không ngớt.
Ầm.
Luồng sát khí kia và đường đao kia sau khi va đập vào nhau, Tử Đao và Bạt bán nguyệt hoàn toàn đập vào nhau, phát ra âm thanh kinh thiên động địa.
Mãnh Sát chỉ cảm thấy tinh thần của mình chấn động, chân nguyên của gã dường như cũng bị dao động, gã lập tức hiểu Diệp Mặc thậm chí là một tu sĩ Hóa Chân rồi. Gã không suy nghĩ gì, lập tức phóng ra đỉnh đồng phòng ngự, nhưng không đợi đỉnh đồng của gã được phóng ra, thì gã lại cảm thấy xung quanh mình lại phát ra những âm thanh cực nhỏ. Những âm thanh này rất nhỏ, nhưng Mãnh Sát cũng nghe thấy rất rõ.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt Mãnh Sát lại đại biến, gã trong nháy mắt liền hiểu ra vực của mình đã bị rạn nứt, đường đao màu tím của đối phương sau khi va đập vào với Bạt bán nguyệt của gã, uy thế không ngờ lại không có chút tiêu tan nào, ngược lại lại làm vỡ tan vực của gã.
Không ổn, tu vi của đối phương ít nhất cũng là Hóa Chân trung kỳ rồi, còn cao hơn tu vi của gã. Mãnh Sát sau khi hiểu ra điều này, lập tức muốn rút lui, nhưng ngay sau đó gã lại cảm nhận được mình rút lui trở nên chậm rãi, dường như là bị trói buộc lại.
Mồ hôi của Mãnh Sát trong chốc lát túa ra, gã hiểu đối phương không những trong nháy mắt đánh tan được vực của mình, hơn nữa còn thành lập nên vực của mình.
Mãnh Sát điên cuồng thiêu đốt tinh huyết của mình, mạnh mẽ phóng ra đỉnh đồng của mình, lúc này gã rất muốn kêu Diệp Mặc dừng tay, nhưng gã không có cách nào nói ra được một câu.
Đỉnh đồng sau khi Mãnh Sát điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, mạnh mẽ phóng ra, nhưng không đợi gã khởi động hoàn toàn đỉnh đồng, thì lại nhìn thấy pháp bảo màu tím của đối phương lại lần nữa biến đổi.
Đường đao màu tím vừa mới tản ra bây giờ đã hoàn toàn biến mất trong không trung, thay vào đó là một đường đao màu hồng tím dài mấy trượng.
Đường đao màu hồng tím này rất đẹp, mang theo một vẻ đẹp giống như ánh nắng chiều từ trên trời rọi xuống vậy.
Huyễn Vân Hoa Sơn đao khí thế phóng qua,, không thể chống đỡ.
Vừa nãy Mãnh Sát giả khờ, sớm đã khiến cho Diệp Mặc khó chịu, Mãnh Sát còn cho rằng gã là ai, muốn kết giao thì kết giao, muốn động thủ uy hiếp thì động thủ uy hiếp.
Lúc này những tu sĩ đứng quanh xem thấy đường đao màu tím và sát khí màu đỏ, căn bản không nhìn thấy hành động của Diệp Mặc và Mãnh Sát. Còn khi đường đao màu hồng tím kia xuất hiện, bọn họ cuối cùng cũng nhìn rõ, đường đao màu tím tuyệt đẹp như nắng chiều vậy.
Người duy nhất cảm thấy không đẹp chỉ có Mãnh Sát, gã là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba, đương nhiên sẽ không bị sát cơ của đường đao màu hồng tím này mê hoặc.
Nhưng chỉ trong chốc lát, đường đao màu hồng tím tuyệt đẹp này đã đến trước mặt gã, Mãnh Sát kinh hãi, cũng không thèm để ý đến cái gì khác, đỉnh đồng trực tiếp hướng về phía đường đao màu hồng tím.
Ầm…
Đường hồng tím trong nháy mắt bổ trúng đỉnh đồng, sau đó mang theo một mùi máu tanh.
Mãnh Sát bay ngược vài trăm mét lúc này mới đứng vững lại được, vừa nãy đỉnh đồng mà gã phóng ra đã bị chém thành hai nửa, rơi xuống đất, một vết chém thật sâu kéo dài từ cánh vai trái của gã xuống, đến tận bắp đùi.
Gã kinh hãi ngó chừng Diệp Mặc, căn bản không dám tin, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mình lại bị bại lui dưới tay đối phương. Tu sĩ thoạt nhìn rất trẻ tuổi trước mặt này quá lợi hại rồi, cho dù tu sĩ có tu vi cao nhất của Tây Tu thành cũng chưa chắc trong khoảng thời gian ngắn như này lại đánh gã trọng thương được.
Ting…tang…
Lúc này Bạt bán nguyệt của gã mới rơi xuống chân Diệp Mặc, Diệp Mặc vừa nhấc một chân lên, thì chân khí thượng phẩm Bạt bán nguyệt kia đã bị hắn đá sang một bên xa mấy nghìn mét. Sau đó Diệp Mặc lại lạnh lùng nhìn Mãnh Sát đang đứng ngây dại một bên, châm chọc nói:
- Anh có thể diện sao?
Một món chân khí thượng phẩm giá trị vô cùng cao trong Tây Tu thành không ngờ lại bị Diệp Mặc đá đi như đá một túi rác, còn món chân khí thượng phẩm này lại không có ai dám đi nhặt, vì đây là pháp bảo của Mãnh Sát của thương hội Khê Trung. Người khác cho rằng, Diệp Mặc đá Bạt bán nguyệt của Mãnh Sát như đá một túi rác cũng không phải là hành động kiêu ngạo nhất, mà kiêu ngạo nhất chính là câu nói, anh có thể diện sao?
Chỉ bằng những lời này, Mãnh Sát sau này cũng không còn mặt mũi nào lăn lộn trong Thiên Cương Vực nữa rồi.
Còn Diệp Mặc lúc này lại khinh bỉ liếc nhìn Mãnh Sát một cái, cũng không ra tay nữa, mà lại giơ tay lên, 'Tử Đao'được vác lên sau lưng. Diệp Mặc lại lần nữa không ngờ đến pháp bảo cũng không cất vào nhẫn trữ vật, mà lại trực tiếp giắt vào sau lưng như một võ giả trần tục.
Những người xung quanh cũng biết, người ta đó là đang thị uy, nếu như có tu sĩ nào lại dám đối nghịch với hắn như Mãnh Sát, thì cũng đừng trách hắn không khách khí.
Phương pháp thị uy đơn giản, nhưng hiệu quả lại không tầm thường. Tất cả mọi người đều không dám khinh thường con đao không bằng dao thái rau màu tím nhạt đằng sau lưng Diệp Mặc nữa, đó đâu phải là con dao thái rau? Căn bản là một pháp bảo cực phẩm giết cao thủ Hóa Chân.
Còn câu anh còn thể diện sao? Câu nói vô cùng bá đạo, đấy là nói với một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ ba. Tu sĩ Hóa Chân trước mặt hắn cũng không có thể diện, thì ai dám có thể diện?
Tô Tĩnh Văn nhìn con đao sáng loáng nhô lên sau bả vai Diệp Mặc, bỗng nhiên nói thầm bên tai Diệp Mặc:
- Anh như này quả thực đúng như khí khái anh hùng mà vừa nãy Mãnh Sát nói, em thích thế này, ít nhất còn uy phong hơn tên ác bá kia nhiều.
Diệp Mặc định châm chọc Mãnh Sát một câu, nhưng lại bị Tô Tĩnh Văn nói như này, sát khí toàn thân bỗng nhiên tiêu tán, không ngờ lại đem mình so sánh với ác bá. Hắn lắc lắc đầu nói với Ngôn Trịnh Tân đang kinh ngạc đến ngây người đứng bên cạnh:
- Tìm một linh tức lâu, anh nói cho tôi nghe một chút về quy tắc trong Thiên Cương Vực này.
- Vâng, Diệp, Diệp đại ca.
Ngôn Trịnh Tân lúc này mới biết chị mình Ngôn Nghiên nói không có sai chút nào, Diệp Mặc căn bản chính là một cao thủ Hóa Chân đỉnh phong.
Thấy Diệp Mặc rời đi, Mãnh Sát lúc này mới lấy ra một viên đan dược nuốt, cầm vết máu trên ngực lại. Nhưng sự kinh hãi vô cùng trong mắt gã thì vẫn chưa tiêu biến hết, gã biết vừa nãy đối phương nếu như muốn giết gã, thì quá đơn giản, nhưng gã không ngờ đối phương lại tha cho mình.
Diệp Mặc sở dĩ không giết Mãnh Sát, cũng không là vì hắn khona dung, mà vì hắn không biết hắn giết tu sĩ Hóa Chân trong Tây Tu thành có ảnh hưởng đến phản ứng của đại năng không, nếu như lại thu hút những cao thủ mạnh hơn, thì hắn cũng không dám có thể thắng được.
Mãnh Sát chỉ là một tu sĩ Hóa Chân bình thường mà thôi, nhưng vực cũng lĩnh ngộ được tương đối rồi, nếu như Hóa Chân trung kỳ thậm chí Hóa Chân hậu kỳ đến thì sao? Cái này mới là nguyên nhân chính khiến Diệp Mặc kiêng kỵ. Nếu như vực của hắn đại thành rồi, thì hắn chắc chắn cũng không sợ cao thủ Hóa Chân hậu kỳ.
Mãnh Sát đợi mấy người Diệp Mặc sau khi đi rất xa rồi, lúc này mới thu lại Bạt bán nguyệt của mình, nhưng sắc mặt của gã thì vẫn hết sức tái nhợt.
Lúc này hai tên tu sĩ Kiếp Biến tầng thứ chín với sắc mặt vô cùng kinh khủng đứng trước mặt Mãnh Sát, một người trong đó thậm chí cũng có thể cảm giác được tay của mình đang run lẩy bẩy, y biết Khê Trung trước giờ bá đạo, lần này lại gặp trúng vỏ dừa rồi. Tên tu sĩ vừa nãy nếu như giết hội chủ của bọn chúng rồi, rồi lại giết hai người bọn chúng, căn bản cũng không có ai dám làm gì hắn.
- Vừa nãy là ai đầu têu gây ra chuyện này?
Mãnh Sát lạnh lùng nhìn hai tên tu sĩ Kiếp Biến nói.
- Là Kim Kỳ Long, anh ta đã bị người đó giết rồi.
Một tu sĩ Kiếp Biến vội căng thẳng trả lời.
Mãnh Sát sắc mặt vô cảm hỏi tiếp:
- Vậy Kim Kỳ Long còn có là anh trai của Kim Kỳ Hổ không?
- Vâng thưa hội chủ.
Tên tu sĩ Kiếp Biến đó lại run rẩy đáp lại, y dường hư biết ý tứ của hội trưởng, ngữ khí trở lên bất định.
- Giết cho tôi.
Mãnh Sát nói xong cũng không thèm nhìn hai tên tu sĩ Kiếp Biến, quay người bỏ đi.
Lúc này những tu sĩ vây quanh thấy Diệp Mặc sau khi giết Kim Kỳ Long của Khê Trung, lại làm trọng thương Mãnh Sát, ai ai cũng vô cùng chấn động. Cho đến sau khi mấy người Diệp Mặc đi rồi, thì mấy tu sĩ trên quảng trường mới rời đi, dường như sợ chẳng may không cẩn thận sẽ đụng độ với tiền bối Hóa Chân này.
Càng nhiều tu sĩ lại càng thầm phấn khởi, bây giờ động phải trong tay tiền bối rồi, vậy là đáng đời.
Một tiểu nhị của linh tức lâu bên cạnh quảng trường, thấy mấy người Diệp Mặc bước vào, liền khom lưng bước đến nghênh tiếp, không đợi Diệp Mặc phân phó, tên tiểu nhị này đã dẫn mấy người Diệp Mặc đến một phòng đẹp nhất linh tức lâu
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1291: Tu sĩ dẫn nổ Tây Tu thành.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
- Chuyện Thiên Cương Vực rốt cục là thế nào? Sao vẫn còn cách nói thông đạo?
Diệp Mặc vừa bước vào liền hỏi.
Ngôn Trịnh vội vàng đáp lại:
- Nghe nói Thiên Cương Vực căn bản không có thông đạo, chỉ là sau này tu sĩ đến Thiên Cương ba mươi sáu vực tu luyện nhiều lên, mới có người xây dựng mười thông đạo. Muốn vào Thiên Cương Vực tu luyện, cần phải từ thông đạo đi vào. Còn những thông đạo này thì cần phải thu phí, cho nên mỗi tu sĩ bước vào Thiên Cương Vực tu luyện đều phải trả phí thông đạo này. Khê Trung thông đạo chính là do thương hội Khê Trung chế tạo ra, hội trưởng của Khê Trung thương hội tên Mãnh Sát, chính là tên tu sĩ Hóa Chân vừa nãy đối chiến với Diệp đại ca đấy.
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên nói một câu:
- Cái này cũng giống như thu tiền phí đường cao tốc vậy.
Diệp Mặc gật đầu, đúng là như vậy. Xem ra cách kiếm tiền như này không đơn thuần chỉ trên trái đất mới có, đến đại lục Lạc Nguyệt cũng có người có thể nghĩ ra cách này.
Ngôn Nghiên lại nói thêm:
- Những đường thông đạo đó mỗi người đi qua mỗi lần đều phải thu phí một trăm linh thạch, cạnh tranh lẫn nhau cũng vô cùng lớn. Em trai tôi lần trước chính là bị tên Kim Kỳ Long của thông đạo Khê Trung hãm hại, Kim Kỳ Long yêu cầu nó đi vào từ Khê Trung thông đạo, sau đó nói, nếu như nó có thể vào được vực thứ mười thì sẽ miễn một trăm ngàn linh thạch, nếu không thể thông qua được, thì em trai tôi sẽ phải trả thêm một trăm ngàn linh thạch cho gã. Em trai tôi cho rằng mình chắc chắn có thể qua được vực thứ mười, nên đồng ý.
Ngôn Trịnh thấy Ngôn Nghiên nói vậy, lại trở nên trầm mặc. Ngôn Nghiên bất mãn nhìn Ngôn Trịnh một cái rồi nói tiếp:
- Nhưng lúc đó cũng có một người đi cùng em tôi vào trong Thiên Cương ba mươi sáu vực tu luyện, khi em trai tôi đạt được vực thứ chín, thì người đó đột nhiên ra tay đánh lén em tôi. Em tôi dưới tình thế cấp bách lập tức rời khỏi Thiên Cương Vực, bảo toàn tính mạng. Mặc dù chúng tôi chắc rằng người đánh lén em tôi chính là bạn của Kim Kỳ Long, nhưng cho dù có chứng cớ, chúng tôi cũng không dám làm gì được gã.
Nói xong cô lại đứng lên khom người nói với Diệp Mặc:
- Lần này cám ơn Diệp đại ca.
Lần này Diệp Mặc biết cô cám ơn mình là đã báo thù cho Ngôn Trịnh, cũng không để bụng. Hắn bây giờ lo lắng chính là một khi mình vào Thiên Cương Vực rồi, thì sự an toàn của Tô Tĩnh Văn không có cách nào bảo đảm được. Vừa nãy hắn suýt nữa giết chết Mãnh Sát, ai mà biết được thương hội Khê Trung sẽ có đến tìm hắn báo thù hay không.
Trầm ngâm trong chốc lát Diệp Mặc mới nói với Tô Tĩnh Văn:
- Tĩnh Văn, hay là em về trước đi, đợi sau khi anh từ Thiên Cương Vực ra rồi sẽ đến tìm em.
Đường Mộng Nhiêu lập tức hiểu ý tứ của Diệp Mặc, cô vội nói:
- Hay là tôi trước không vào Thiên Cương Vực tu luyện, đợi cậu ra rồi, thì vào đó sau.
Ngôn Nghiên vừa nói lập tức hiểu ra ý Đường Mộng Nhiêu nói với Diệp Mặc, vội nói:
- Thiên Cương Vực mỗi ngày có thời gian mở cửa, bây giờ vẫn còn ba canh giờ nữa mới đến thời gian mở cửa. Em Tĩnh Văn không cần quay về. Chúng ta chỉ cần đến Thiên Cương quan vực điện, thì cũng không có ai dám ra tay với chúng ta.
- Cái gì là quan vực điện?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.
Ngôn Nghiên lập tức trả lời:
- Quan vực điện đó chính là nơi để quan sát những tu sĩ xông vào Thiên Cương Vực, có một trận pháp chiếu hình cực lớn, mặc dù có thể nhìn thấy rất rõ tình hình của những tu sĩ bên trong vực, lại có thể nhìn thấy vực thứ mấy có người. Có rất nhiều người ngồi trong đó cá cược linh thạch, trong quan vực điện còn có phòng xa hoa, bất kỳ ai cũng không thể kiếm chuyện trong quan vực điện, nếu không sẽ bị giết không tha.
- Vậy được, chúng ta đến quan vực điện đặt một phòngxa hoa
Diệp Mặc lập tức đứng dậy nói.
Mấy người rời phòng, tên tiểu nhị kia cũng hết sức cẩn thận đưa đám người ra khỏi linh tức lâu.
…
Sau khi vào quan vực điện, mấy người Diệp Mặc mới biết được quan vực điện lại rộng lớn đến vậy, tu sĩ bên trong cũng không nhiều, cũng chỉ có hơn nghìn người. Nhưng hơn nghìn người này ngồi quan sát trong một quan vực điện lớn như vậy, rõ ràng là rất thưa thớt.
Ngay phía trên quan vực điện có một trận pháp chiếu hình cực lớn, Diệp Mặc thấy trong hình đó có ba mươi sáu vòng tròn, trong mấy vòng tròn phía trước còn có mấy điểm sáng thưa thớt.
Không đợi Diệp Mặc hỏi thăm, Ngôn Nghiên lại giải thích:
- Những điểm sáng đó là những tu sĩ tu luyện trong Thiên Cương Vực, một khi điểm sáng đó biến mất, thì sẽ chủ động truyền ra ngoài, hoặc là bị vực cắt cổ chết. Nếu như có tu sĩ không muốn tiến vào vực tiếp theo, thì có thể lùi lại một vực, lập tức bị truyền tống ra ngoài.
Diệp Mặc lúc này cũng biết ngồi trong đại điện của quan vực điện quan sát hình ảnh xông vực, thì cũng không cần bất kỳ linh thạch nào, nhưng muốn ngồi trong phòng cao cấp của đại điện quan sát, thì cần phải bỏ ra linh thạch cực cao quý. Phòng cao cấp nhất phải bỏ ra một triệu linh thạch thượng phẩm, không hạn chế thời gian.
Lúc này Diệp Mặc chắc chắn sẽ không nỡ tốn linh thạch, xa hoa cũng là thứ yếu, phòng cao cấp nhất chẳng những linh khí nồng đậm, hơn nữa còn có trận pháp phòng ngự cao cấp.
Mấy người Diệp Mặc vừa mới lên tầng trên, thì có một nữ tu vô cùng xin đẹp bước đến tiếp, nữ tu này có thể cũng biết chuyện Diệp Mặc vừa nãy ở quảng trường Thiên Cương dạy dỗ Mãnh Sát, nên rất kính cẩn với mấy người Diệp Mặc.
Thấy Diệp Mặc nói muốn thuê phòng cao cấp, nữ tu này lại càng khách khí.
Mấy người sau khi vào phòng cao cấp rồi, mới phát hiện bên trong phòng cao cấp cũng có một trận pháp chiếu hình nhỏ, căn bản không cần xem chiếu hình phía dưới, cũng có thể biết được tình hình tu luyện bên trong Thiên Cương Vực. Diệp Mặc lại bố trí mấy trận pháp phòng ngự bên trong phòng, lúc này mới yêu tâm rời đi đến tham gia Thiên Cương Vực tu luyện.
Ngôn Nghiên ở lại chăm sóc Tô Tĩnh Văn và Nguyệt Thiền, Ngôn Trịnh thì lại dẫn Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu đến cửa vào của Thiên Cương Vực. Vì bên trong phòng cao cấp kia chỉ có Tô Tĩnh Văn và Nguyệt Thiền cùng với Ngôn Nghiên, Ngôn Trịnh Đông chủ động yêu cầu đến đại điện quan sát tình hình tu luyện của mấy người Diệp Mặc.
…
Có thể lúc này những tu sĩ trong Thiên Cương Vực đều biết sự lợi hại của Diệp Mặc, lần này khi Diệp Mặc và Ngôn Trịnh đến cửa vào Thiên Cương Vực, cũng không có ai có ý tiến đến làm ăn gì.
Cho đến khi mấy người Diệp Mặc tiến vào cửa Húc Thượng, thì tu sĩ của cửa vào đó mới nhiệt tình đến đón tiếp. Sau khi Ngôn Trịnh rời đi, Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu giao hai trăm nghìn linh thạch, hai người bước vào cửa vào, lúc này mới nhìn thấy toàn cảnh Thiên Cương Vực.
Thiên Cương Vực trước mắt hoàn toàn bị vây mởi một màn sương mù mông lung, thần thức căn bản không thể quét vào được.
Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu sau khi tiến vào Thiên Cương vực thứ nhất, Diệp Mặc lập tức hiểu ra hàm ý của Thiên Cương Vực. Trong này, những không gian xung quanh trở nên có chút chậm rãi lại, hơn nữa còn mang theo chút quấy nhiễu chân nguyên. Nếu như tu sĩ tiến vào tu luyện không thể ngăn cản được quấy nhiễu chân nguyên kia trong không gian chậm rãi này, thì có khả năng sẽ bị quấy nhiễu chân nguyên kia mạt sát.
Hoặc không thể thích ứng được với sự chậm chạp này, thân thể lập tức cũng bị kéo rách. Giống như chân anh đi được ba bước rồi, nhưng thân thể anh thì vẫn ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích vậy.
Nhưng ngay sau đó Diệp Mặc cũng cảm giác được hướng chuyển động của luồng chân nguyên kia, rất rõ ràng. Chẳng khác nào hướng dẫn tu sĩ chuyển động chân nguyên thế nào để khống chế được không gian và khí tràng xung quanh cơ thể mình vậy.
Quả nhiên là một nơi để tu luyện ‘vực’, chuyển động chân nguyên nơi này chỉ thuộc vào trình độ cấp thấp, căn bản không hình thành vực, còn là một ‘tràng’. Nhưng nếu như tu sĩ Ngưng Thể có thể chầm chậm lĩnh ngộ chuyển động chân nguyên của ‘tràng’ này, và cả sự chậm chạp của không gian nữa, thì sự hiểu biết về ‘tràng’ nhất định sẽ lên một tầng.
Diệp Mặc chắc rằng phía sau còn có chân nguyên và thần thức giống công kích của ‘vực’ còn lợi hại hơn, hắn đã có chút khẩn trương rồi, đối với ‘vực’ thứ nhất của Thiên Cương Vực, Diệp Mặc cảm thấy hắn hoàn toàn không thích hợp.
Hắn không quấy rầy Đường Mộng Nhiêu vẫn còn đang cảm ngộ, trực tiếp tiến vào ‘vực’ thứ hai. Diệp Mặc cảm thấy Thiên Cương Vực này giống như một vòng bát quái cực lớn, nếu như đi đến trung tâm của vòng tròn này, thì chính là ‘vực’ thứ ba mươi sáu.
‘Vực’ thứ nhất và ‘vực’ thứ hai thoạt nhìn vẫn còn chưa có ngăn cách rõ ràng, nhưng Diệp Mặc ở nơi giao nhau của hai đường ‘vực’ này có thể cảm nhận rõ ràng được, bước qua một bước này thì chính là ‘vực’ thứ hai.
Diệp Mặc trong lòng cũng thầm than tu sĩ Đại Năng thiên tài chế tạo ra Thiên Cương Vực này, quả thực không thuộc vào năng lực của con người, không ngờ lại có thể chế tạo ra một nơi tu luyện ‘vực’ không thể tưởng tượng nổi như này. Cái này cần đến tu vi bao nhiêu, còn có cách nghĩ thiên tài như nào nữa?
Dao động chân ngyên của ‘vực’ thứ hai so với ‘vực’ thứ nhất cũng mạnh hơn nhiều, không gian cực chậm, nhưng vẫn là hình thành một chút ‘tràng’ và hướng dẫn tu sĩ hiểu được ‘tràng’.
Diệp Mặc không để ý đến, hắn trực tiếp xông qua chín ‘vực’ phía trước xông đến ‘vực’ thứ mười.
Vừa tiến vào ‘vực’ thứ mười, Diệp Mặc đã cảm nhận được sự trói buộc của không gian, thậm chí mỗi bước chân đều vô cùng khó khăn, chỉ sơ suất chút thôi, sẽ bị sự trói buộc không gian kia quấy vỡ hoàn toàn. Diệp Mặc lập tức liền biết được, đây mới thật sự là ‘vực’. Hắn không đợi sự trói buộc không gian này thi triển công kích với hắn, đã trực tiếp phóng Tử Đao ra bổ tới.
Một trận âm thanh ken két vang lên, Tử Đao mang theo một đường sáng màu tím đánh vỡ ‘vực’ trước mặt, lúc này trước mặt Diệp Mặc đã hiện ra một dải chân không của ‘vực’, Diệp Mặc hoàn toàn có thể qua ‘vực’ thứ mười này tiến vào ‘vực’ thứ mười một. Nhưng Diệp Mặc cũng không nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại đợi sau khi ‘vực’ đóng lại, lại lần nữa bổ đao ra.
Cứ như vậy mấy lần, Diệp Mặc mới gật gật đầu, tiến vào ‘vực’ thứ mười một. Diệp Mặc ở vực thứ mười cũng đã hiểu, lúc trước sự hiểu biết của hắn về ‘vực’ cũng có chút hạn hẹp.
‘Vực’ không đơn thuần là sự trói buộc không gian xung quanh đối phương, phải trói buộc được chân nguyên của đối phương, thậm chí thần thức, hơn nữa thi triển ‘vực’ cũng không nhất định phải sử dụng chân nguyên và thần thức, sau khi tu vi cuả tu sĩ hoặc sự hiểu biết về ‘vực’ đạt tới một trình độ nhất định, ý niệm cũng có thể hình thành một đường ‘vực’.
Một khi ‘vực’ từ suy nghĩ mà sinh ra, ra tay cũng có thể tùy ý nghĩ mà khống chế được, đó chính là tồn tại của địch, hoặc là dựa vào một Kiếp Biến tầng thứ nhất mà chém giết tu sĩ Hóa Chân thì cũng không phải là không thể nào.
Dưới sự vận chuyển của Tam Sinh quyết, Diệp Mặc mỗi lần tiến lên một ‘vực’, thì cũng có cảm nhận khác nhau, hắn cảm thấy ‘vực’ của mình đang sinh ra một sự chuyển hóa thay đổi hoàn toàn. Lúc này hắn thậm chí tiến vào cảnh giới quên mất bản thân mình, nhưng trong Thiên Cương Vực lại không ngừng lĩnh ngộ, sau đó lại không ngừng tiến lên, hoàn toàn bên mất khái niệm về thời gian.
Ngày thứ mười, Đường Mộng Nhiêu từ vực thứ mười bảy lùi về, cô cũng không tiến đến vực thứ mười tám, cô cảm thấy năng lực của mình chỉ có thể ở ‘vực’ thứ mười bảy. Khi cô quay trở về phòng trong quan vực điện, mới biết Diệp Mặc đã tiến vào ‘vực’ thứ hai mươi ba rồi.
Ngày thứ mười hai, những người trong quan vực điện cũng đã nhiều lên, vì rất nhiều người đều biết được có người tiến vào ‘vực’ thứ hai mươi lăm của Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Người có thể tiến vào ‘vực’ thứ hai mười lăm căn bản chính là một trong các Đại Năng, loại người như này trong Thiên Cương Vực thậm chí trong số trăm người cũng không thấy được một người. Lần trước thấy được tiền bối Hóa Chân kia, cũng chỉ là tiến vào đến ‘vực’ thứ hai mươi sáu rồi lại lùi ra.
Ngày thứ mười lăm, trong quan vực điện vô cùng rộng lớn cũng đã chật kín người, hơn nữa mấy vị Đại Năng là tu sĩ cấp cao cũng đều vào trong này, thậm chí những tu sĩ ở những nơi khác của Tây Tu thành cũng đều vào trong này xem.
Bởi vì có một tu sĩ xông Thiên Cương Vực lúc này đã tiến vào Thiên Cương vực thứ hai mươi bảy rồi, điều này đối với Tây Tu thành mà nói cũng đã là ghi chép vô cùng hiếm hoi rồi.
Cả Thiên Cương Vực trong lần ầm ĩ này, nhân khí bị nổ đến cực đỉnh. Đừng nói Thiên Cương Vực, cho dù toàn Tây Tu thành cũng trở nên náo nhiệt, mục tiêu của tất cả mọi người chỉ có một, Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1292: Vực thứ hai mươi bẩy
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Sở dĩ tạo nên sự oanh động lớn như thế cho các tu sĩ là vì có người có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy, vì tu sĩ ở Tây Tu thành này hiểu rõ rằng ở Thiên Cương Vực này cứ mỗi chín 'Vực' sẽ là một đẳng cấp khác nhau. 'Vực' thứ chín và 'Vực' thứ mười sẽ là một khái niệm hoàn toàn bất đồng. Mà người có thể bình yên vô sự ở 'Vực' thứ mười tám chưa chắc đã có thể kiên trì được mấy hơi thở ở 'Vực' thứ mười chín.
Hiện tại có người đã tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy rồi, tất cả mọi người đều muốn biết người này có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám hay không? Trong một ngày mà hắn có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám, thì đó chính là tu sĩ đệ nhất ở Tây Tu Thành này, hay nói đúng hơn là tu sĩ lĩnh ngộ về 'Vực' sâu sắc nhất.
Nghe nói Thiên Cương Vực từ trước tới nay, chưa bao giờ nghe nói có người nào có thể đi tới 'Vực' thứ ba mươi. Nếu như người này có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám, vậy thì hắn rất có thể sẽ khiêu chiến 'Vực' thứ ba mươi.
Vì thế hầu hết các tu sĩ đều đi tới quảng trường quan sát Thiên Cương Vực, ngoại trừ muốn biết một chút về người có thể tiến vào Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy ra, thì càng muốn biết người này có thể đi vào 'Vực' thứ hai mươi tám hay không?
Lúc này số người trong quảng trường quan sát Thiên Cương Vực đã đông như nêm cối rồi, về phần những chỗ có ghế ngồi thì sớm đã chật ních các tu sĩ, cũng không tránh khỏi việc đông đảo tu sĩ phải chen chúc vào cùng một gian phòng. Tuy rằng trận pháp theo dõi cũng chỉ có một cái, nhưng cái trận pháp duy nhất này lại có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt của các tu sĩ.
Chỉ có một gian phòng quan sát xa hoa là không ai chen chúc vào, nghe nói bên trong gian phòng đó có bốn cô gái, nếu như dựa theo sự cuồng nhiệt hiện tại, vậy thì gian phòng này nhất định sẽ bị các tu sĩ chen chúc đến chật ních. Nhưng cái gian phòng đó thì lại không có ai dám tới, cho dù là phó thành chủ Tây Tu thành là La Vũ Kiếm cũng không yêu cầu được tiến vào gian phòng kia. Bởi vì tất cả mọi người lúc này đều biết, bốn cô gái trong gian phòng đó chính là người thân của tên tu sĩ đang thí luyện trong Thiên Cương Vực kia.
Người nhà của một tu sĩ có thể tiến vào Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy, thì trừ phi là kẻ nào không kiên nhẫn sống tiếp nữa thì mới dám đi tới quấy rầy, bằng không thì ai mà lại nguyện ý mò vào cái vùng nguy hiểm đó chứ?
Có rất nhiều người đã truyền tai nhau, rằng tu sĩ kia trước khi đi vào Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'', thì chỉ có mấy chiêu đã đánh cho hội trưởng Khê Trung thương hội là Mạnh Sát trọng thương suýt chết. Tin tức này sau khi truyền đi, thì đã biến thành tên tu sĩ trong kia ngay cả tay cũng không hề động, chỉ cẩn ngưng tụ một đạo chân nguyên màu tím đã có thể đánh cho tên Mạnh Sát kia trọng thương rồi.
Mạnh Sát là ai? Chính là hội trưởng của Khê Trung thương hội, tu vi Hóa Chân tầng ba. Là một trong mười đầu sỏ ở Thiên Cương Vực này, những loại người như thế này, thì hoàn toàn không cần phải động thủ, chỉ cần dùng chân nguyên là có thể giết chết tu sĩ nào dám đứng ra khiêu khích. Vậy mà tên tu sĩ kia chỉ cần dùng chân nguyên đã suýt nữa giết một tu sĩ như vậy, thì là loại tu sĩ nghịch thiên cỡ nào? Không có người nào dám suy nghĩ tiếp nữa, bởi vì khả năng này đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ rồi.
Mấy người Tô Tĩnh Văn nhìn vô số tu sĩ ở bên ngoài đi tới, nháy mắt đã khiến cho quảng trường quan sát này trở nên chật ních rồi. Hầu hết các tu sĩ đang chen chúc đến nỗi cả con kiến cũng không chui lọt này đều là người mà các cố không thể nhìn rõ được tu vi, nhất thời khiến các cô có chút hoảng hốt. Nhiều tu sĩ lợi hại như vậy, một khi họ cùng xông lên, thì cho dù lô ghế này của các cô có cấm chế thì cũng không thể chống đỡ được.
Cũng may lo lắng của các cô chỉ là dư thừa. Tuy rằng người tới càng lúc càng nhiều, nhưng không có người nào dám tiến lại gần gian phòng của các cô cả, thậm chí ngay cả gõ cửa cũng không hề có ai.
Đường Mộng Nhiêu thở phào một hơi, rồi mới tạm yên lòng. Cô đương nhiên biết cái người đang chạy ào ào trong ‘Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'' là ai, cho nên tự trong đáy lòng cô cũng phát ra một sự kính phục.
Ở Bắc Vọng Châu cô chính là tồn tại mà vạn người phải ngước nhìn, một trong tam đại thủ lĩnh của Bắc Vọng Châu chính là Đường Mộng Nhiêu cô. Nhưng hiện tại cô phát hiện bản thân mình ở Tây Ích Châu này quả thực là chẳng hơn được ai cả.
Khê Trung thương hội tùy tiệên đưa ra hai tên quản gia kia thì tu vi đều cao hơn so với cô. Tu sĩ ở đây có thể đánh bại, thậm chí là giết chết Đường Mộng Nhiêu cô thì căn bản là đếm cũng không hết.
Mà Diệp Mặc thì lại có thể làm cho đông đảo tu sĩ ở Tây Ích Châu này phải chú ý đến. Cũng có thể chỉ mấy chiêu đã đánh bại một tu sĩ Hóa Chân tầng ba. Khi so sánh với Diệp Mặc, Đường Mộng Nhiêu chợt nghĩ, nếu tiếp tục gọi cô là một trong tam đại cự đầu Bắc Vọng Châu, thì căn bản là cô không có chút mặt mũi nào để tiếp nhận nữa cả. Không chỉ cô không có mặt mũi, ngay cả Lăng Trung Thiên và Phiến Phất cũng không có mặt mũi nào mà tiếp nhận.
Lúc này người ở Thiên Cương Vực càng ngày càng đông hơn, thậm chí ngay cả quảng trường quan sát cũng đầy ắp người. Tất cả mọi người đều đang cố gắng chen vào quảng trường quan sát này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì có khi quảng trường quan sát sẽ bị chen chúc đến nổ tung mất.
Cuối cùng mấy người đứng đầu của Tây Tu Thành mới quyết định di dời trận pháp theo dõi, đem trận pháp này đặt ở giữa đại quảng trường thì mới dẹp bớt được sự chen chúc tới mức khủng bố này.
Tuy rằng vẫn còn các tu sĩ đang không ngừng chen chúc tới, nhưng bởi vì giữa quảng trường Thiên Cương Vực đã có trận pháp theo dõi, cho nên sự chen chúc đã được giải quyết. Các tu sĩ đều có thần thức, cho dù là không ở trên quảng trường của Thiên Cương Vực, thì thần thức cũng có thể thấy rõ được trận pháp theo dõi.
Vốn là quảng trường của Thiên Cương Vực không có trận pháp theo dõi, nhưng lần này vì Diệp Mặc gây ra náo loạn, cho nên đã phải thiết kế thêm một trận pháp quan sát thật lớn đặt ở quảng trường Thiên Cương Vực.
Khác với cảnh náo nhiệt vô cùng ở quảng trường Thiên Cương Vực, thì lúc này Mạnh Sát đang vô cùng hoảng hốt. Lúc này y mới hiểu được là mình ngu xuẩn cỡ nào, không ngờ lại chọc phải một tu sĩ tuyệt thế cao thủ như Diệp Mặc.
Nếu như có cơ hội làm lại một lần, thì y thà rằng làm con rùa, cũng không nguyện ý thể hiện ở quảng trường Thiên Cương Vực. Hiện tại cũng không còn là chuyện mất mặt nữa rồi, bởi vì y thua trên tay của một tồn tại khủng bố có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy, thì cũng chẳng thể tính là chuyện mất mặt được. Hiện tại y lo lắng nhất chính là cái tên khủng bố kia sau khi đi ra, có thể tiếp tục tìm y gây phiền toái hay không? Nếu thật sự là như thế, thì y đúng thật là không có chỗ nào để mà trốn cả.
Tuy rằng y cũng có mấy người bạn là tu sĩ Hóa Chân, nhưng ai có thể nguyện ý vì y mà đối địch với một tu sĩ có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy chứ? Không nói gì đến người khác, ngay chính bản thân y cũng sẽ không làm như vậy.
Mạnh Sát thở dài một hơi, cuối cùng chỉ biết tùy ý trời mà thôi. Toàn bộ cơ nghiệp của y nằm ở Tây Tu thành này, y căn bản là không có biện pháp nào để rời đi cả.
...
Khi Diệp Mặc tiến vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy, thì lập tức cảm giác được không gian xung quanh giống như là đã biến thành một vũng bùn, căn bản là hắn không thể nào cử động được, hơn nữa ở giữa vũng bùn này đều là những kiếm quang sắc bén. Chỉ cần hắn hơi lơ là một chút, thì không phải là bị những kiếm quang này xé rách, thì cũng sẽ bị vũng bùn này nghiền nát. Hơn nữa vũng bùn không gian này thậm chí còn biến đổi quy luật, khiến hắn hoàn toàn không thể nào nắm bắt được.
Hắn thi triển ra 'Vực' của bản thân, nhưng rất nhanh 'Vực' của hắn đã bị không gian biến hình xung quanh nghiền nát. Không gian biến đổi vặn vẹo ở xung quanh này, khiến cho Diệp Mặc còn có một loại ảo giác, rằng đây không phải là 'Vực', mà là một không gian bị hỏng.
Nhưng sau một khắc, thì hắn đã hiểu rõ. Đây không phải là Không gian sai vị trí, mà chính là một loại 'Vực'. Cũng may vũng bùn và những kiếm quang kia còn chưa hợp nhất lại, cho nên hắn còn có thể giẫy dụa được. Ở dưới loại không gian này, thì trong nháy mắt hắn đã lại hình thành nên 'Vực' của chính bản thân mình.
Diệp Mặc biết sau khi hắn đi qua 'Vực' thứ hai mươi sáu, thì đối với 'Vực' hắn đã có được sự hiểu biết mới, bằng không thì với cường độ đè ép của 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì hắn tuyệt đối không thể nào hình thành được 'Vực' của bản thân.
Chỉ là 'Vực' của Diệp Mặc vừa được hình thành, thì lại lần nữa bị nghiền nát, nhưng Diệp Mặc cũng không tức giận chút nào, 'Vực' của hắn lại tiếp tục được hình thành, sau đó lại tiếp tục bị nghiền nát.
Nếu như đổi thành một tu sĩ khác, thì nói không chừng lúc này đã lập tức lùi lại 'Vực' thứ hai mươi sáu rồi. Loại 'Vực' đè ép và vặn vẹo này, còn có cả không gian kiếm quang kia nữa, chỉ cần 'Vực' của Diệp Mặc vừa được hình thành một chút là nó đã nghiền cho nát bét rồi.
Kỳ thực Diệp Mặc cũng biết, hắn hoàn toàn có thể thi triển ra 'Huyễn vân toái vực đao' để phá đi 'Vực' phía trước, để hắn có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám. Nhưng nếu làm như vậy, thì hắn căn bản không thể lĩnh ngộ được cái gì cả. Hơn nữa 'Vực' thứ hai mươi bẩy này thì hắn còn có thể xuất đao ra được, nhưng tới 'Vực' thứ hai mươi tám thì có lẽ ngay cả đao hắn cũng không thể nào lấy ra được mà đã bị ép thành từng mảnh nhỏ rồi.
Diệp Mặc đã trải qua 'Vực' thứ hai mươi sáu, đương nhiên đã hiểu được cứ mỗi chín 'Vực' thì sẽ là một cảnh giới. 'Vực' thứ hai mươi bẩy và 'Vực' thứ hai mươi tám tuyệt đối không phải là tồn tại như nhau. Tuyệt đối là sẽ lợi hại hơn 'Vực' thứ hai mươi bẩy vô số lần.
Khi Diệp Mặc đang không ngừng hình thành 'Vực', rồi 'Vực' của hắn lại nhanh chóng bị đè ép tới vỡ vụ, cứ một lần rồi lại một lần. Theo thời gian trôi qua, thì khả năng chịu được của 'Vực' của Diệp Mặc đã ngày càng dài hơn. Đến cuối cùng thì 'Vực' của hắn đã hoàn toàn có thể chống đỡ lại được 'Vực' ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy này.
Nhưng Diệp Mặc cũng không lập tức tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám. Vì 'Vực' thứ hai mười tám so với 'Vực' thứ hai mươi bẩy chắc chắn sẽ lợi hại hơn gấp mấy lần. Nếu như hắn không có gì nắm chắc, thì hắn thà rằng lùi về 'Vực' thứ hai mươi sáu cho rồi.
Tu luyện đề thăng cảnh giới rất quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng bằng cái mạng nhỏ của chính mình được.
Cho nên khi 'Vực' của Diệp Mặc có thể hoàn toàn chống đỡ lại 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì hắn vẫn liên tục không ngừng hình thành ra 'Vực', sau đó lại không ngừng công kích 'Vực' kia.
Cách suy nghĩ này đến từ việc hắn tu luyện lôi kiếm. Chính vì Diệp Mặc hắn tu luyện thành công lôi kiếm là nhờ hắn sử dụng lôi kiếp công kích ngược lại những tia sét của Lôi Kiếp, đồng thời hấp thu lôi nguyên, cho nên cuối cùng mới tu luyện thành công được lôi kiếm.
Mà hiện tại hắn cũng đang dùng phương pháp này, dùng chính 'Vực' của bản thân mình công kích 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy. Đông thời cảm thụ và bắt chước chân nguyên lưu động công kích với 'Vực' trong 'Vực' thứ hai mươi bẩy, từ đây đề thăng ‘vực’ của chính mình.
Sau một thời gian, thì 'Vực' của Diệp Mặc đã hoàn toàn có thể chống đối lại được 'Vực' của 'Vực' thứ hai mươi bẩy, lúc này thì hắn thậm chí còn có thể tự do đi lại trong 'Vực' thứ hai mươi bẩy mà không có bất kỳ trở ngại nào. Nhưng nếu muốn công phá được cái 'Vực' này, thì hiện tại hắn vẫn chưa thể làm được.
Diệp Mặc cũng không chịu buông tay lúc này, vì nếu không thể công phá được 'Vực' ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy này, thì cho dù khi đi tới 'Vực' thứ hai mươi tám, hắn có thể ngăn trở lại sự công kích của 'Vực' ở đó, thì với hắn mà nói đó cũng là thất bại mà thôi.
Nếu đối địch cùng với người khác, thì không phải chỉ cần ngăn trở được 'Vực' của đối phương là được, mà hắn còn muốn phá vỡ được 'Vực' của đối phương nữa. Trước tiên hắn cần phải thông qua 'Huyễn vân toái vực đao' để có thể làm được điều đó. Nhưng hiện tại hắn muốn dùng chính 'Vực' của bản thân, để có thể trực tiếp xé rách không gian trói buộc ở xung quanh.
Điều này rất khó, nhưng Diệp Mặc hiểu rõ, một khi hắn có thể lĩnh ngộ được điều này, thì 'Vực' của hắn đã sắp đại thành rồi, hơn nữa lúc đó cho dù là chống lại tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ cao thủ, thì hắn cũng không phải là không nắm được chút cơ hội đánh thắng nào.
...
Lúc này ở phía ngoài quảng trường Thiên Cương Vực, cả bên trong đại điện quan sát, thì đông đảo các tu sĩ đều có chút nôn nóng rồi. Bởi vì Diệp Mặc đã ở lại trong Thiên Cương Vực thứ hai mươi bẩy những ba ngày, dựa theo tốc độ của hắn trước đây, mỗi 'Vực' mà hắn đi qua cũng không hề dừng lại quá một ngày đêm.
Vì thế lúc này mọi người đều đang bàn tán xem, Diệp Mặc có thể tiến vào được 'Vực' thứ hai mươi tám hay không, hay là trực tiếp lui về từ 'Vực' thứ hai mươi bẩy này.
Rất nhanh bàn cá cược đã được mở ra, một cái là Diệp Mặc có thể đi vào 'Vực' thứ hai mươi tám, một cái là Diệp Mặc lui về từ 'Vực' thứ hai mươi bẩy. Đương nhiên còn có một cái kết quả khác, đó chính là Diệp Mặc bỏ xác lại ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1293: 'Vực' chân chính
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
Phía ngoài quảng trường đã bắt đầu cá cược. Mấy người Tô Tĩnh Văn ở bên trong phòng cũng đã nhìn thấy được
- Sư phụ, những người đó đều đang cược xem Diệp sư thúc có thể đi tới 'Vực' thứ mấy, chúng ta có nên cược một chút hay không?
Nguyệt Thiền thấy bàn cá cược đã được mở ra, hơn nữa tỷ lệ thắng cược nếu Diệp Mặc có thể tiến vào 'Vực' thứ ba mươi sáu thì cao kinh khủng, nhất thời khiến cho cô phải động tâm.
Không chỉ có bàn cược cho Diệp Mặc tiến vào được 'Vực' thứ hai mươi tám hay không, mà còn có cả bàn cược cho Diệp Mặc có thể tiến tới 'Vực' thứ ba mươi sáu hay không nữa. Chỉ là tỷ lệ thắng cược cho việc Diệp Mặc tiến vào được 'Vực' thứ hai mươi tám là một ăn ba, còn lùi lại từ 'Vực' thứ hai mươi bẩy là một ăn hai. Nhưng nếu Diệp Mặc có thể tiến vào 'Vực' thứ ba mươi thì tỷ lệ thắng cược là một ăn tám, còn tiến vào được 'Vực' thứ ba mươi sáu thì là một ăn một trăm.
Đường Mộng Nhiêu nhìn Tô Tĩnh Văn một chút, thì thấy Tô Tĩnh Văn lại đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào cái điểm sáng kia, không hề để ý tới việc Nguyệt Thiền muốn đặt cược, dường như trong mắt cô hiện giờ chỉ còn có một điểm sáng kia mà thôi.
Ngôn Nghiên lại nói:
- Nếu muốn đặt cược, thì ở chỗ này cũng có thể đặt được, chỉ cần viết lên trên biểu tượng bàn cược trên trận pháp theo dõi số linh thạch mình muốn cược, sau đó đặt linh thạch vào là được rồi. Linh thạch sẽ được tự động truyền tống đi, nhưng số linh thạch viết vào đó phải đúng với số linh thạch được đặt vào thì mới được.
Đường Mộng Nhiêu gật đầu:
- Cho con một triệu linh thạch, tự con đi đặt đi.
Tô Tĩnh Văn lúc này lại đột nhiên tỉnh táo lại, nghe được Đường Mộng Nhiêu nói như vậy, thì cô cũng vội vã lấy ra nhẫn trữ vật của mình đưa cho Nguyệt Thiền rồi nói:
- Giúp tôi đặt cược với.
Nguyệt Thiền liền mừng rỡ tiếp nhận lấy linh thạch của sư phụ và nhẫn trữ vật của Tô Tĩnh Văn, sau đó lại hỏi:
- Tĩnh Văn tỷ tỷ, chị muốn đặt cược vào cửa nào?
Tâm sự của Tô Tĩnh Văn hiển nhiên vẫn không đặt ở trên bàn cược, cho nên lập lức thuận miệng trả lời:
- Mặc kệ đặt ở bàn nào, chỉ cần cược Diệp Mặc thắng là được.
Cô nghĩ rằng có thể thông qua phương thức cá cược này mà ủng hộ thêm cho Diệp Mặc. Ngôn Nghiên thấy Tô Tĩnh Văn và Nguyệt Thiền đều đặt cược, thì bản thân cũng lấy ra linh thạch đi theo sau.
...
Lúc này đã là ngày thứ tư Diệp Mặc ở 'Vực' thứ hai mươi bẩy rồi, từ lâu hắn đã có thể phá vỡ được không gian đè ép và vặn vẹo ở xung quanh, nhưng nếu muốn phá vỡ được 'Vực' ở đây thì vẫn còn kém một chút.
Trong lòng Diệp Mặc cũng có chút thất vọng, không ngờ hắn vẫn còn kém chỉ một chút như vậy.
Cuối cùng hắn lại ngồi xuống, tĩnh tâm vận chuyển 'Tam sinh quyết' để chậm rãi lĩnh ngộ. Diệp Mặc bắt đầu nhớ lại lúc trước mình đã bắt chước lại mà hình thành 'Vực' giống như 'Vực' ở đây, hắn muốn thông qua việc bắt chước lại chân nguyên lưu động và sau đó tự mình biến hóa ra để tìm được điểm mấu chốt.
Lại hai ngày nữa trôi qua. Diệp Mặc lại cảm thấy có gì đó không đúng, phương thức hình thành 'Vực' mấu chốt chính là thông qua điều động chân nguyên. Tu sĩ đến đây đều thông qua việc bắt chước lại chân nguyên lưu chuyển của 'Vực' ở đây, để hoàn thiện 'Vực' của chính mình. Như vậy thì 'Vực' của mình mới có thể thực sự ngày càng kiên cố. Bởi vì bản thân càng nắm chặt được sự lưu chuyển của chân nguyên, thì đối với sự hiểu biết lý giải về 'Vực' sẽ càng trở nên thấu triệt hơn.
Như vậy thì dường như là cũng không có gì sai cả, bởi vì 'Vực' mà các tu sĩ sở hữu đều hình thành như vậy mà, ngay cả 'Vực' của Diệp Mặc cũng chính là hình thành như vậy.
Nhưng khi Diệp Mặc thông qua 'Tam sinh quyết' để cảm ngộ, thì 'Vực' mà 'Tam sinh quyết' lĩnh ngộ ra được lại hoàn toàn khác.
'Vực' được hình thành không phải là thông qua chân nguyên. Thông qua chân nguyên để hình thành 'Vực' đều là ngụy 'Vực', 'Vực' chân chính là một loại ý cảnh, một loại thế. Khi tu sĩ hình thành được thế, thì 'Vực' sẽ tùy ý mà sinh, mà lúc này nếu đối thủ ở bên trong 'Vực' của mình, thì hoàn toàn chính là đang nằm trong tay mình.
Về phần chân nguyên lưu chuyển tạo thành không gian vặn vẹo, thậm chí là thần thức biến hóa, thì chẳng qua cũng chỉ là một loại thủ đoạn công kích được hình thành bên trong 'Vực' mà thôi. Khi 'Vực' được thật sự hình thành một cách hoàn mỹ, thì tùy thời có thể biến hóa chân nguyên thành thủ đoạn giết chết đối thủ đang ở bên trong 'Vực'. Chân nguyên và thần thức không phải là vận dụng để hình thành 'Vực', mà chỉ là một loại biện pháp thông qua 'Vực' để đối địch mà thôi.
Sau khi hiểu được đạo lý này, thì Diệp Mặc trở nên thanh tỉnh hơn, hắn bỗng nhiên lại đứng lên, 'Vực' ở không gian xung quanh trong nháy mắt liền bị hắn đè ép rời ra, chân nguyên của hắn được biến hóa ra, không gian tập trung xung quanh lập tức đã hoàn toàn tan vỡ.
Diệp Mặc mừng rỡ không thôi. Hắn không ngờ lại có thể đơn giản như vậy. Lúc này thì hắn mới hiểu được, chính là 'Vực' của hắn tới hiện tại mới chính thức là có chút thành tựu. Thành tựu về 'Vực' của hắn lúc trước còn không được gọi là nhập môn của 'Vực'. Không chỉ mình hắn, mà Diệp Mặc phỏng chừng chút thành tựu về 'Vực' của 90% các tu sĩ khác, cũng chưa được gọi là nhập môn.
Lúc này Diệp Mặc có chút nghi hoặc với Thiên Cương Vực thí luyện này, vì nơi này không thể nào là một nơi dành cho các tu sĩ thí luyện 'Vực' được. Nếu như không phải là vì hắn có 'Tam sinh quyết', thì cho dù hắn có thể thông qua được 'Vực' thứ ba mươi sáu, thì cũng không thể nào thật sự lý giải được khái niệm về 'Vực'.
Nghĩ tới vị thần thông bố trí 'Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'' này cố ý nói dối các thí luyện giả. Vì muốn để cho người nổi bật trong các thí luyện giả tự mình tìm ra được chân lý, thì Diệp Mặc tuyệt đối không tin tưởng. Người khác không có 'Tam sinh quyết', thì tìm ra chân lý như thế nào?
Trừ phi vị tu sĩ thần thông bố trí Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'' này cũng không thật sự hiểu được 'Vực'. Nhưng Diệp Mặc lập tức lắc đầu, nếu người này không hiểu được 'Vực', thì làm sao có thể bố trí ra 'Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'' khổng lồ như vậy? Huống chi, hôm nay Thiên Cương Vực này đối với việc tu luyện 'Vực' đích xác là có sự trợ giúp rất lớn. Cho dù là ngụy 'Vực', thì tổng thể so với người không hiểu 'Vực' cũng mạnh hơn nhiều lắm. Cho dù là hiện tại hắn đã ngộ ra được 'Vực' chân chính, nhưng cũng là từ 'Vực' trong không gian này mà được.
Hiện tại Diệp Mặc đã có thể tiện tay phá vỡ 'Vực' không gian xung quanh, cho nên không tiếp tục lưu lại 'Vực' thứ hai mươi bẩy nữa, mà trực tiếp tiến nhập vào 'Vực' thứ hai mươi tám.
Hắn vừa tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám, thì nhất thời cảm nhận được không gian đè ép giống như là những mũi châm nhọn, cái này hoàn toàn khác với 'Vực' thứ hai mươi bẩy. 'Vực' thứ hai mươi bẩy, không gian là không gian riêng biệt, ở trong không gian là kiếm quang sát khí hỗn loạn, hoàn toàn tách biệt với nhau, cho nên vẫn có thể cho thí luyện giả một chút chỗ để tránh né.
Nhưng 'Vực' thứ hai mươi tám này thì lại hoàn toàn khác. Không gian và kiếm quang sát khí hoàn toàn dung hợp lại với nhau, chỗ hắn đứng giống như không phải là một cái không gian, mà là một nơi được tạo thành từ vô vàn sát khí. Bất luận là ở chỗ nào, hay ở vị trí nào thì cũng như vậy.
Mà trong lúc này, thì sự văn vẹo và đè ép của 'Vực' không gian lại không chỉ lớn mạnh hơn 'Vực' thứ hai mươi bẩy hơn cả mười lần, khiến Diệp Mặc phải hít vào một hơi lạnh. Chỗ này là muốn để cho các tu sĩ thí luyện 'Vực' sao? Cái này căn bản là chẳng khác gì không gian tất sát cả.
Có lẽ nếu như hắn còn chưa lĩnh ngộ được 'Vực' chân chính, thì lúc này tiến nhập vào nơi đây, có khả năng là hắn đã tiêu rồi cũng nên. Thậm chí hắn có thể còn không có cả thời gian tiến nhập vào trong Thế giới trang vàng nữa. Không chỉ nói hắn, mà cho dù là một tu sĩ Hóa Chân đỉnh tiến vào loại không gian này thì cũng không thể nào sinh tồn được. Bởi vì nếu chưa lĩnh ngộ được 'Vực' chân chính, thì sẽ không có bất kỳ hiệu quả gì ở đây cả. Cho dù là có thể hình thành được 'Vực' của chính mình, thì cũng không thể nào kiên trì được 1% lần hít thở, huống chi ở trong thời gian 1% của một cái hít thở này, thì 'Vực' của bản thân cũng chưa chắc có thể hình thành được.
Cho dù Diệp Mặc biết 'Vực' thứ hai mươi tám so với 'Vực' thứ hai mươi bẩy sẽ khủng bố hơn nhiều lắm, nhưng cũng không ngờ nó lại khủng bố tới mức này. Cũng may hắn đã hiểu được 'Vực' chân chính, cho nên hiện tại đã có thể hình thành 'Vực' của mình trong nháy mắt.
'Vực' của Diệp Mặc được hình thành, thì không gian sát châm xung quanh cũng đè ép mạnh mẽ hơn nhiều. Diệp Mặc liền đồng thời thi triển cả chân nguyên đao gió và thần thức đao phóng ra ngoài.
Rắc, rắc, rắc, rắc...
Từng đợt âm thành trầm đục vang lên. 'Vực' của Diệp Mặc cũng bị nghiền nát, nhưng hắn cũng đã chặn được công kích của không gian sát châm xung quanh.
Lúc này Diệp Mặc không tiếp tục cảm ngộ 'Vực' không gian ở đây nữa, hắn cảm giác được 'Vực' này cũng không thích hợp với hắn, có lẽ nói ở đây cũng không hoàn toàn là 'Vực'. Nhưng phương diện không gian công kích và còn có cái loại bắt chước công kích của 'Vực' này đối với Diệp Mặc mà nói thì cũng rất không tệ. Hắn có thể mượn cơ hội này để ở lại chỗ này tu luyện về sự lĩnh ngộ đối với 'Vực' chân chính.
Cho nên khi 'Vực' của Diệp Mặc bị vỡ vụn, thì hắn lại lập tức hình thành lại, đồng thời không ngừng thêm vào trong 'Vực' của mình những thủ đoạn công kích.
...
Lúc này thì các tu sĩ ở ngoài quảng trường quan sát đã nhìn thấy điểm sáng kia đi tới 'Vực' thứ hai mươi tám. Nhất thời có rất nhiều người hoan hô lên. Một số người cược Diệp Mặc có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám đều mừng rỡ không ngớt, còn những người thua tiền cược thì lại mặt mày ủ rũ.
Trong phòng quan sát lúc này, thì Tô Tĩnh Văn cuối cùng đã nhìn thấy điểm sáng kia tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám, nên liền thở phào một hơi. Bàn tay cũng nới lỏng ra một chút, vừa khẩn trương vừa nhìn chằm chằm vào cái điểm sáng kia.
...
Hành Tu Hội Tây Tu thành.
Vẫn là tên tu sĩ trung niên nhìn không ra số tuổi mà lúc trước không thèm để ý tới việc Diệp Mặc không muốn gia nhập vào Hành Tu Hội. Nhưng lúc này y lại đang cau mày, một lát sau mới lên tiếng:
- Ngươi nói là cái tên tu sĩ kia sau khi rời khỏi nơi này, đã đi tới Thiên Cương Vực, hơn nữa hiện tại đã tiến nhập vào 'Vực' thứ hai mươi bẩy rồi sao?
Tên tu sĩ béo trước mặt hắn đang muốn nói, thì lại phát hiện thông tin châu trong tay mình sáng lên một cái. Tên tu sĩ béo lập tức quét thần thức vào trong thông tin châu, sau đó nhanh chóng trả lời:
- Vâng thưa hội chủ. Nhưng chúng tôi vừa nhận được tin tức mới, hiện tại tu sĩ kia đã tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám rồi.
Tên tu sĩ trung niên được xưng là hội chủ kia bỗng nhiên đứng lên, biểu tình trên mặt của y có chú cổ quái, giờ khắc này y không nói câu nào, chỉ đi đi lại lại vài vòng tại chỗ, sau đó bỗng nhiên đứng lại rồi nới:
- Ta sẽ đi Thiên Cương Vực ngay lập tức...
Dừng lại một chút, y lại nói tiếp:
- Kỷ Lương, báo cho Cung trưởng lão chuẩn bị lễ vật, một khi tu sĩ kia đi ra, thì Hành Tu Hội chúng ta sẽ phải chào hỏi hắn đầu tiên.
- Hội chủ, chúng ta hẳn là phải chuẩn bị một lễ vật đẳng cấp cao chứ?
Tên tu sĩ gọi là Kỷ Lương lập tức khom người dò hỏi.
Tu sĩ trung niên chần chờ một chút, rồi lại nói:
- Người như thế, thì lễ vật bình thường hắn căn bản là sẽ không thèm để trong mắt...
Do dự một chút, y mới tiếp tục nói:
- Lấy ra kiện tiên khí hạ phẩm đi, chỉ có loại lễ vật này thì mới có thể đả động tới hắn.
Kỷ Lương sửng sốt một chút, lập tức kinh ngạc:
- Nhưng hội chủ, tiên khí hạ phẩm thì Hành Tu Hội chúng ta chỉ có duy nhất một cái, hơn nữa còn là trấn hội chi bảo...
Không đợi cho Kỷ Lương nói hết, thì tên hội chủ kia đã khoát tay:
- Trước Hành Tu Hội chúng ta phái ra một đại sứ váy xanh, đã làm hắn phật ý rồi, nếu như lần này lại làm hắn không vừa ý nữa... phỏng chừng người này sẽ xem thương Hành Tu Hội chúng ta. Tiên khí hạ phẩm tuy rằng trân quý vô cùng, thế nhưng nếu như chúng ta có thể lôi kéo một người có thể tiến vào 'Vực' thứ hai mươi tám trong 'Thiên Cương ba mươi sáu 'Vực'', thì đối với Hành Tu Hội chúng ta vẫn là việc vô cùng tốt.
- Vâng.
Lần này thì Kỷ Lương không nói gì nữa cả.
...
Ken két...
Diệp Mặc cũng không hề lấy ra Tử Đao, cũng không thi triển ra 'Huyễn vân toái vực đao', nhưng 'Vực' của hắn đã có chứa công kích của chân nguyên đao gió. Ở vô số những lần thí nghiệm trước, thì 'Vực' của hắn liên tục bị vỡ vụn trước không gian 'Vực' kia.
Diệp Mặc phát hiện ra, nếu như hắn thông qua việc không ngừng công kích này, thì khi hắn đi tới được 'Vực' thứ ba mươi sáu, thì 'Vực' của hắn cũng sẽ được đại thành.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ
Thiếu gia bị bỏ rơi Tác Giả: Nga thị lão ngũ thần
Chương 1294: Vực thứ ba mươi bảy.
Dịch Giả: Friendship
Nguồn: Mê truyện
- Tiến vào vực thứ hai mươi chín rồi…
Những tu sĩ trong quan vực điện lại lần nữa nhốn nháo lên, điểm sáng đã tiến vào vực thứ hai mươi chín rồi, hơn nữa chỉ dừng lại ở vực thứ hai mươi tám một ngày, còn ngắn hơn thời gian ở vực thứ hai mươi bảy.
Nhưng đây cũng không phải là điều khiến cho những tu sĩ trong quan vực điện kinh ngạc nhất, khiến tất cả mọi người kinh ngạc nhất chính là ngày thứ hai mươi hai, điểm sáng ở vực thứ hai mươi chín kia lại lần nữa tiếp tục xông vào vực thứ ba mươi.
Diệp Mặc trong thời gian ngắn như vậy đã tiến vào vực thứ ba mươi rồi, cá cược trong quan vực điện của Thiên Cương Vực cũng bắt đầu hạ xuống, cuối cùng một ăn một, còn đang tiếp tục hạ xuống.
…
Vực thứ ba mươi của Thiên Cương Vực, Diệp Mặc lúc này hoàn toàn coi thường sức đè ép và trói buộc của không gian trong nháy mắt đã khiến những tu sĩ Hóa Chân ngã xuống. Hắn thậm chí nhắm mắt lại, sau khi qua ‘vực’ thứ hai mươi tám, rồi vực thứ hai mươi chín, hắn hoàn toàn nắm được sự trói buộc và công kích của ‘vực’. Lúc này hắn đang kết hợp những gì lĩnh ngộ ‘cảnh’ và ‘vực’ lại, một khi hắn kết hợp hai cái này lại, Diệp Mặc cảm giác được ‘vực’ của hắn có khả năng sẽ tăng lên một chất khác.
Sự ác liệt không gian của ‘vực’ thứ ba mươi còn mạnh hơn nhiều lần so với ‘vực’ thứ hai mươi tám, Diệp Mặc chắc rằng nếu như không phải hắn có cách hiểu hoàn toàn bất đồng về ‘vực’, đối với ‘vực’ có nhận thức chân chính, cho dù ‘vực’ của hắn vốn dĩ là đại thành rồi, thì ở ‘vực’ thứ ba mươi vẫn không dùng được, cũng sẽ bị xé nát trong nháy mắt.
Diệp Mặc lắc đầu, nếu như nói hai mươi bảy vực phía trước đối với tu sĩ lĩnh ngộ ‘vực’ cũng còn sự giúp sức nhất định, thì sau ‘vực’ thứ hai mươi tám, căn bản chính là một không gian chết chóc. Trong không gian này, đừng nói là lĩnh ngộ ‘vực’, cho dù bảo đảm được tính mạng của mình cũng khó lắm rồi. Chẳng trách có rất ít người tiến được đến sau ‘vực’ thứ ba mươi, nơi này ngoại trừ mình ra, thì đúng là rất khó mà có người tiến vào được.
Diệp Mặc cũng không cảm ngộ nữa, mà chỉ là dựa vào ‘vực’ mà tự rèn luyện mình, tốc độ tiến lên càng lúc càng nhanh, ngày thứ hai mươi ba, hắn lại tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi mốt, ngày thứ hai mươi tư tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi hai…
Lúc này một bên của trận cá cược bên ngoài sớm đã đóng cửa cái, trận cá cược này muốn mở ra, thì không biết phải bồi thường bao nhiêu. Hơn nữa bây giờ linh thạch đặt Diệp Mặc tiến vào vực thứ ba mươi sáu cũng khiến Thiên Cương Vực phá sản một nửa rồi. Mặc thù bên Thiên Cương Vực rất muốn Diệp Mặc lúc này bước ra ngoài, nhưng cũng biết theo tình hình hiện tại, khả năng Diệp Mặc tiến vào vực thứ ba mươi sáu cực kỳ lớn.
Tô Tĩnh Văn thấy tốc độ Diệp Mặc càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng thở phào. Cô lại lần nữa buông lỏng cơ thể, mới có thời gian nói chuyện vài câu với Đường Mộng Nhiêu.
Ngày thứ hai mươi tám, Diệp Mặc tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi năm.
Theo những gì Diệp Mặc nghĩ, trong ‘vực’ thứ ba mươi năm chắc hẳn không gian vặn vẹo mô phỏng kia lại càng mãnh liệt hơn mới đúng, vì ‘vực’ thứ ba mươi tư cũng khiến hắn tốn mất một ngày. Cho nên khi hắn vừa mới vào, đã mở rộng vực của mình. Nhưng khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, ‘vực’ thứ ba mươi năm không ngờ lại không có chút động tĩnh gì. Căn bản không có sự dao động của không gian, nói cách khác nơi này chẳng khác gì một nơi bình thường.
Thần thức của Diệp Mặc phóng ra ngoài, quả thật phát hiện ra ‘vực’ thứ ba mươi năm là một ‘vực’ rỗng. Hắn lắc lắc đầu, đang định tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu, nhưng ngay lập tức hắn lại cảm giác không đúng, ‘vực’ thứ ba mươi năm này không ngờ lại che giấu một trận pháp.
Nếu như hắn không phải là một tông sư trận pháp cấp chín, thì trận pháp này căn bản cũng không nhìn ra. Nhưng cho dù hắn nhìn ra đây là một trận pháp, thì cũng không có cách nào, vì trận tâm của trận pháp này không ở đây. Nhưng bây giờ hắn đã nhìn thấy trận pháp này rồi, nếu như lại khiến hắn đền nơi trận tâm này tồn tại, thì hắn liệu có chắc rằng tìm được và phá vỡ hay không.
Trận pháp này không liên quan đến mình, Diệp Mặc không để ý, trực tiếp bước vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu. Diệp Mặc vừa tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu, lập tức cảm giác được chỗ không giống với ‘vực’ trước đó, nơi này cũng có sự trói buộc không gian, có không gian uốn khúc và dao động, hơn nữa sát ý cũng không kém phía trước. Nhưng Diệp Mặc lại cảm thấy rất rõ, trong này mới là ‘vực’ thực sự, hoàn toàn không giống với ‘vực’ lúc trước.
Cảm nhận được chỗ khác nhau và giống nhau của ‘vực’ nơi này và sự lĩnh ngộ về ‘vực’ của mình, Diệp Mặc nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ đối với tu sĩ khác mà nói, ‘vực’ thứ ba mươi sáu lại chính là nơi lĩnh ngộ vực chân chính?
Từng đường công kích bị ‘vực’ mô phóng ra và nhằm vào lôi kéo, trói buộc, đè ép khiến Diệp Mặc trở nên hưng phấn, chỉ có nơi có mô phỏng vực chân chính như này, hắn mới có thể dùng ‘vực’ và ‘cảnh’ của mình kết hợp lại.
…
Tin tức Diệp Mặc tiến vào vực thứ ba mươi sáu, trong thời gian ngắn ngủi đã được truyền khắp Tây Tu thành, thậm chí đến những tu sĩ không có mặt trong Tây Tu thành cũng đều biết được tin này.
Tây Tu thành xuất hiện một tu sĩ nghịch thiên, trong vòng ba mươi ngày, tiến vào vực thứ ba mươi sáu.
Lúc này những tu sĩ đến đây cũng đã không vì nhìn điểm sáng nữa rồi, mà là muốn đến nhìn tên tu sĩ xông vào được ‘vực’ thứ ba mươi sáu rốt cục là ai?
Tô Tĩnh Văn lại càng trở nên vui vẻ, cô cho rằng Diệp Mặc sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi, cũng đã tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu rồi mà.
Nhưng người vui mừng nhất lại không phải là Tô Tĩnh Văn, mà là Nguyệt Thiền và Ngôn Nghiên.
Đường Mộng Nhiêu nhìn thấy Ngôn Nghiên mừng rỡ, tiện hỏi một câu:
- Con vừa rồi đặt cược cửa nào?
Nguyệt Thiền lập tức hưng phấn nói:
- Con cược một triệu, cá Diệp sư thúc có thể tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi sáu. Chị Ngôn đặt hai trăm nghìn linh thạch và cũng giống như con, nhiều nhất chính là chị Tĩnh Văn, trong nhẫn trữ vật có khoảng mười triệu linh thạch, toàn bộ đều cược vào trận ‘vực’ thứ ba mươi sáu.
- Cái gì?
Đừng nói là Đường Mộng Nhiêu ngây người, đến Tô Tĩnh Văn cũng sững sờ. Mười triệu đặt vào cửa một đền một trăm, cuối cùng có thể lấy được bao nhiêu linh thạch đây? Một tỉ? Cho dù Diệp Mặc trước giờ cũng chưa từng có nhiều linh thạch như vậy.
Tô Tĩnh Văn vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên lại dừng lại, cô nhìn thấy điểm sáng trên hình ảnh trận pháp biến mất rồi.
…
Ầm một tiếng, một đường hồng tím xoẹt qua, đây là Tử Đao Diệp Mặc phóng ra lần thứ nhất từ sau khi tiến và ‘vực’ thứ hai mươi tám.
Tử Đao bổ ra, đao khí mà Huyễn Vân Toái Vực Đao phóng ra va đập vào với không gian xung quanh, không gian trói buộc xung quanh thân người hắn cũng chỉ buông lỏng một chút, nhưng tiếng vang lại cực lớn.
Diệp Mặc thầm lau mồ hôi, vừa nãy hắn còn cho rằng nơi này chính là thế này, đang không nhanh không chậm thông quan ‘vực’ của mình tiến hành chống đỡ ‘vực’ xung quanh, nhưng cái khiến hắn không ngờ được chính là, không gian trói buộc xung quanh hắn không ngờ lại biến đổi, hoàn toàn khác với không gian trói buộc ‘vực’ của hắn vừa nãy. Cái này còn không tính, sự công kích của ‘vực’ cũng thay đổi hoàn toàn khác.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, Diệp Mặc căn bản cũng không có cách nào lại lần nữa hình thành ‘vực’ đã bị vỡ tan của mình, chỉ có thể phóng ra Tử Đao bổ ra ngoài.
Huyễn Vân Toái Vực Đao của hắn đã gần đến đại thành, nhưng đao này cũng chỉ có thể chém tan đường công kích ‘vực’ của hắn, có thể thấy công kích của ‘vực’ này vô cùng mạnh. Nếu như hắn không có đao này, cũng không có cách nào tránh né được, hắn chỉ có thể đợi chết, đến đường lui cũng không có cách nào tìm được.
Bị ‘vực’ thứ ba mươi sáu đánh lén, mặc dù Diệp Mặc hơi kinh ngạc một chút, nhưng lại vui mừng nhiều hơn. Hắn cuối cùng cũng nắm được điểm kết hợp giữa ‘vực’ và ‘cảnh’, đồng thời cũng nắm được một thủ đoạn khác của ‘vực’.
‘Vực’ thứ ba mươi sáu quả nhiên không uổng phí, Diệp Mặc sau khi Tử Đao tạo một kẽ hở, lại nhanh chóng hình thành ‘vực’ của mình.
Lần này hắn đã có sự phòng bị, lại lần nữa đối kháng với không gian ‘vực’ xung quanh, cảm ngộ của Diệp Mặc lại càng lúc càng lớn. ‘Vực’ thứ ba mươi sáu này, mới là nơi lĩnh ngộ ‘vực’ thực sự.
Đến cuối cùng, Diệp Mặc hoàn toàn có thể nắm được sự dao động và tùy ý còn có độ mạnh yếu của ‘vực’. Ngay lập tức trong khi hắn ý động, ‘vực’ của mình hình thành đột nhiên thay đổi lớn nhỏ và phương hướng, thậm chí đến phạm vi khống chế cũng trở nên chặt chẽ hơn.
Diệp Mặc thét lên một tiếng, đến tay cũng không cần động đến, ‘vực’ của hắn lập tức khuếch tán ra ngoài, những không gian ‘vực’ xung quanh lại lần nữa phát ra những âm thanh ken két, giống như khi hắn ở ‘vực’ thứ hai mươi bảy lĩnh ngộ ‘vực’ chân chính, sau đó ‘vực’ cũng tiểu thành vậy. Một ý niệm quen thuộc và minh ngộ dâng lên, Diệp Mặc biết, ‘vực’ của hắn đã đại thành rồi.
Đây mới là ‘vực’ thực sự, không phải loại ‘vực’ mà những tu sĩ khác nói, những tu sĩ khác lĩnh ngộ được ‘vực’ tiểu thành đó, đối với hắn mà nói cũng chưa có nhập môn.
Lúc này Diệp Mặc tùy ý có thể khống chế được sự kéo dài và khuếch tán của ‘vực’ của mình, những không gian ‘vực’ vô cùng cường hãn xung quanh vừa nãy, liền vỡ tan như sứ bị vỡ, từng mảnh vỡ vụn.
Đây mới gọi là ‘vực’, Diệp Mặc trong lòng vô cùng hài lòng, lần này hắn đến Thiên Cương Vực cũng không uổng công, không ngờ lại lĩnh ngộ được ‘vực’ chân chính, hơn nữa ‘vực’ còn là đại thành nữa.
Mặc dù hắn không hiểu Thiên Cương Vực này tại sao lại có thể dẫn dắt được những sai lầm mà hắn không hiểu, nhưng đây cũng không phải là trọng điểm. Vực thứ ba mươi sáu hắn đã không cần tiếp tục ở lại nữa rồi, nên ra ngoài rồi, Diệp Mặc biết rời khỏi Thiên Cương Vực thì phải lùi về một vực.
Diệp Mặc quay người đi về phía vực thứ ba mươi năm, nhưng khi hắn đến ranh giới giữa vực thứ ba mươi năm và vực thứ ba mươi sáu, lại phát hiện vực thứ ba mươi năm đã hoàn toàn biến mất. Nói cách khác hắn ở vực thứ ba mươi sáu không cảm nhận được vực thứ ba mươi năm nữa, đây rốt cục là chuyện gì?
Diệp Mặc nhíu mày, hắn cảm thấy Thiên Cương Vực này có chút cổ quái, có chút khác biệt với quan niệm Đại Năng thượng cổ để lại cho những tu sĩ sau này tu luyện.
‘Vực’ thứ ba mươi năm biến mất, chỉ có một khả năng, là trận pháp tạo nên, ngay lập tức hắn liền nhớ ra cái trận pháp trong ‘vực’ thứ ba mươi năm. Diệp Mặc lập tức quay đầu lại, trận tâm của trận pháp trong ‘vực’ thứ ba mươi năm không có trong ‘vực’ thứ ba mươi năm, trận tâm đó rất có khả năng là ở trong ‘vực’ thứ ba mươi sáu này.
Công kích không gian trong ‘vực’ thứ ba mươi sáu lúc này dưới ‘vực’ của Diệp Mặc, cũng không còn chút uy hiếp nào nữa, chỉ trong chốc lát, Diệp Mặc liền tới được điểm cuối cùng của ‘vực’ thứ ba mươi sáu.
Diệp Mặc cũng không tìm thấy trận tâm, nhưng lại nhìn thấy một đường ranh giới mới xuất hiện trước mặt. Đường ranh giới này Diệp Mặc cũng nhìn nhiều lần rồi, hắn mỗi lần thông qua một ‘vực’, thì đường ranh giới kiểu này cũng xuất hiện một lần.
Chẳng lẽ còn ‘vực’ thứ ba mươi bảy?
Diệp Mặc có chút không hiểu, hắn chỉ nghĩ trong chốc lát rồi nhảy vào vực thứ ba mươi bảy. ‘Vực’ của hắn đã là đại thành rồi, cho dù có ‘vực’ thứ ba mươi bảy, hắn cũng không sợ.
Diệp Mặc vừa mới tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi bảy, thần thức cũng chưa kịp quét ra, thì cảm giác toàn thân bị xé rách và đau đớn truyền đến, sát cơ kinh khủng đó căn bản không phải tu sĩ Tu Chân giới có thể chống đỡ được.
Không có chút do dự, Diệp Mặc lại tiến vào thế giới trang vàng. Trong này chỉ cần do dự một chút, là hắn sẽ chỉ có chết.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Vũ