Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1325: Bất ngờ ở phòng mát xa
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Nhưng bất kể là Cung Bảo Nguyên hay Hồ Thiên Hậu, thậm chí Lưu Vĩ Hồng đều không nghĩ đến, ngày hôm ấy lại đến nhanh như vậy.
Ngay tại hôm nay!
Cũng là không nhọc Chủ tịch Hội đồng quản trị Cung chờ lâu.
Lúc ấy ở quán cà phê, ánh mắt âm u của Vũ Trường Nghĩa cuối cùng đảo qua mặt Cung Bảo Nguyên, Hồ Thiên Hậu và Lưu Vĩ Hồng, kêu lên một tiếng trầm đục, như vậy xoay người rời đi, cũng không làm bộ làm tịch, im hơi lặng tiếng mà đi.
Vài người nam nữ đi theo đương nhiên cũng không chút do dự mà theo ở phía sau. Chỉ có Tưởng Vĩnh Dân không biết làm thế nào cho phải.
Một bên là công tử của Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy, một bên là người lãnh đạo trực tiếp, Phó chủ tịch Tưởng quả thật cũng khó làm.
Thấy bộ dạng mồ hôi đầm đìa của Tưởng Vĩnh Dân, Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Đồng chí Vĩnh Đân, anh là cán bộ Đảng ủy, làm tốt công việc của mình là được, những việc khác không cần nghĩ nhiều.
- Vâng, vâng, Bí thư…
Tưởng Vĩnh Dân liên thanh nói, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười trên mặt.
- Cậu về trước đi.
- Dạ, vâng, vâng, vậy Bí thư, chủ tịch Cung, chủ tịch Hồ, tôi xin phép vắng mặt.
Tưởng Vĩ Dân giống như một người máy, Lưu Vĩ Hồng nhập một lệnh, anh ta liền theo đó mà làm, trước mặt Lưu Vĩ Hồng và những người khác liên tục cúi đầu, lau mồ hôi lạnh, vội vàng đi. Còn về phần có phải anh ta về nhà hay không thì không tiện nói.
Thông qua trận làm loạn của Vũ Trường Nghĩa, bọn Lưu Vĩ Hồng liền không có tâm tình mà tiếp tục nói chuyện nữa.
Cung Bảo Nguyên thuận thế đề nghị:
- Nhị ca, thời gian không quá muộn, hay là chúng ta cùng đi hát đi?
Loại giải trí Karaoke này, mấy năm gần đây dần lưu hành ở thành phố lớn, rất ngiều giai tầng giàu có từ trước ngay lập tức thích mê loại giải trí này. Lúc trước ngồi ở dưới nghe mọi người hát, nhiều nhất cũng chỉ lầm bầm vài câu, bây giờ tự mình là diễn viên chính, tự mình hát, quả thực đón được ý muốn của rất nhiều người, lưu hành 20 năm mà không suy, quả nhiên là có đạo lý.
Kinh doanh bất cứ cái gì, chỉ cần vừa vặn phù hợp với nhu cầu tâm lý con người, lúc nào cũng kiếm được nhiều tiền hơn so với việc kinh doanh ăn, mặc, ở, đi lại.
Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay nói:
- Thôi đi, gần đây tôi khá bận, đợi sau này quảng trường thương mại của các cậu bắt đầu xây dựng thì cùng nhau vui vẻ.
Cũng không phải Lưu Vĩ Hồng thật sự bận như vậy, ngay cả chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Mấu chốt là cái hoạt động giải trí này thật sự cần tâm tình tốt. Bị Vũ Trường Nghĩa quấy rầy loạn hết cả lên, Lưu Vĩ Hồng làm gì có tâm trạng mà hát hò gì?
Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng vốn không hứng thú lắm với Karaoke.
Nhị ca không muốn, Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu tự nhiên không tiện miễn cưỡng, liền đứng dậy, mỉm cười đưa tiễn Lưu Vĩ Hồng và Lý Cường ra ngoài cửa.
Trước lúc lên xe, Lưu Vĩ Hồng đặc biệt dặn dò hai câu:
- Bảo Nguyên, Thiên Hậu, các anh nghỉ sớm một chút. Chú ý nhé, Vũ Trường Nghĩa hình như là người không có đầu óc, phải cẩn thận kẻo anh ta gây rối.
Cung Bảo Nguyên cười nói:
- Được rồi, chúng tôi sẽ chú ý.
Kỳ thật trong lòng y không thèm quan tâm.
Một thằng nhóc thối tha còn có thể ghê gớm thế nào?
Đây là khách sạn Kinh Hoa, một trong những khách sạn lớn đẳng cấp cao nhất ở Tỉnh Giang Nam, không thể không có quy củ.
Cung Bảo Nguyên thân là con ông cháu cha lớn, đương nhiên sẽ không đem cái loại con ông cháu cha bé nhỏ như Vũ Trường Nghĩa đặt vào mắt. Thế nhưng sự thật chứng minh, loại suy nghĩ tự tin mù quáng này có lúc chưa chắc đã đáng tin.
- Đi, Thiên Hậu, hai ngày nay chưa hề thả lỏng chút nào, sự việc làm xong rồi, đi tắm hơi, mát xa một chút.
Nhìn theo chiếc xe Audi của Lưu vĩ Hồng biến mất trong bóng đêm, Cung Bảo Nguyên quay người nói với Hồ Thiên Hậu.
Hồ Thiên Hậu tính tình cũng khá ham chơi, tự nhiên sẽ không phản đối. Ngay lập tức hai người đi đến trung tâm vui chơi của khách sạn Kinh Hoa. Khách sạn lớn Kinh Hoa là khách sạn lớn hào hoa nhất tỉnh Giang Nam, những dự án phục vụ trọn gói như thế này đương nhiên là có hết, cũng là trình độ cao.
Sự việc trên thế giới này, nói ra cũng thật trùng hợp, ở trung tâm tắm hơi, hai người lại gặp Vũ Trường Nghĩa và mấy người đi theo y, bọn họ đã đến trước một bước, đang ngâm mình.
Tuy nhiên lần này hai bên đều không chào hỏi, giống như không ai quen ai.
Mắt thấy Cung Bảo Nguyên và Hồ Minh Hậu vào phòng thay quần áo, Vũ Trường Nghĩa liền vẫy vẫy tay, người con gái trẻ vẫn đứng ở bên cạnh vội vàng đưa điện thoại cho Vũ Trường Nghĩa, Vũ Trường Nghĩa cầm lấy, bấm một số điện thoại, hạ giọng, nói một trận, sau đó trên mặt lộ ra một tia tươi cười dữ tợn, ánh mắt nhìn về phía phòng thay đồ, trở nên âm u, nhấp nháy ánh hào quang nguy hiểm.
Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu không biết cái tính con ông cháu cha của Vũ Trường Nghĩa đã hoàn toàn kích phát ra ngoài, hai người thành thơi ngâm mấy chục phút tắm hơi, thay quần áo mát xa, lững thững đi vào phòng mát xa của mình, đều gọi hai thợ mát xa, như vậy sẽ được phục vụ đầy đủ.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Cung và Phó chủ tịch Hội đồng quản trị Hồ, bây giờ chính thức đều là người giàu có, người có tiền, đương nhiên về phương diện hưởng thụ cũng phải cao cấp. Những thợ mát xa được chọn đều trẻ trung xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, mặc bộ quần áo mát xa khá lộ liễu, đôi chân thon dài, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, lay động sinh tư, rất hút hồn người khác.
Tuy nhiên Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu thực sự đã gặp qua những tên con ông cháu cha ăn chơi trác táng, biết lúc nào nên theo quy củ, không làm loạn. Gọi mấy thợ mát xa trẻ trung xinh đẹp chỉ là vì dưỡng mắt dưỡng thần, cũng không có ý nghĩ không an phận nào khác. Nếu thật sự nói chuyện hợp, tiêu thêm chút tiền cũng không sao.
Cung Bảo Nguyên mặc quần áo mát xa, đá rơi dép lê xuống, thoải mái nằm trên chiếc giường rất có tính đàn hồi.
Hai thợ mát xa trẻ tuổi liền cười hì hì lên giường, một đầu một cuối, bắt đầu mát xa cho Đại thiếu gia Cung, người thợ mắt xa trẻ trung mang số 11 trước ngực, cười nói với Cung Bảo Nguyên:
- Ông chủ, mắt xa phần đầu trước cho ngài nhé…
Nói xong liền đem đầu của Cung Bảo Nguyên gác vào bộ ngực đầy đặn của mình, Cung Bảo Nguyên chỉ thấy sau đầu được ở trong gối bông mềm mại, nói không nên lời thích ý, không khỏi hít vào một hơi, nói:
- Phục vụ mát xa của khách sạn Kinh Hoa các cô còn đặc sắc như vậy sao?
- Hì hì, cũng phải xem đó là ai, ngài là ông chủ lớn, một phát gọi hai người, lại là loại mát xa toàn thân đắt nhất, phục vụ của chúng em đương nhiên phải chu đáo một chút.
Người thợ mát xa số 11 cười nhẹ nói.
- Đúng vậy, ông chủ, nếu ngài thấy chúng em làm tốt, đến lúc đó cho chúng em chút tiền boa nhé…
Cô gái số 16 mát xa phần chân cho Cung Bảo Nguyên cũng cười hi hi nói, âm thanh có chút nũng nịu.
Cung Bảo Nguyên cười nói:
- Cái này không vấn đề, chỉ cần các cô phục vụ không tồi, tôi đương nhiên sẽ boa, yên tâm, chỉ lo đưa ra hết bản lĩnh của các cô là được.
- Được rồi, ông chủ, ngài cứ thoải mái mà hưởng thụ nhé…
Cô gái mắt xa số 11 đem đầu của Cung Bảo Nguyên ôm hoàn toàn vào trong lồng ngực, giơ hai tay mát xa huyệt thái dương cho Cung Bảo Nguyên.
Trình độ của hai thợ mát xa này cũng bình thường, chủ yếu là động tác khá mạnh bạo, tư tưởng khá thoải mái, thường làm “tiếp xúc thân mật” với Chủ tịch Hội đồng quản trị Cung, trêu chọc được vài cái, Cung Bảo Nguyên bắt đầu thoải mái nói lầm bầm.
Hai tay người thợ mát xa số 11 liền thuận theo bả vai của Cung Bảo Nguyên đi xuống dưới, dừng lại trên ngực của anh ta, giống như trong lúc vô ý mở áo mát xa của Cung Bảo Nguyên ra, cười nói:
- Ông chủ, ngài kiên quyết cởi bỏ quần áo đi cho rồi, như thế này không tiện.
- Được…
Cung Bảo Nguyên tự nhiên cũng không phản đối.
Hai cô gái mát xa liền ba chân bốn cẳng đem Chủ tịch Hội đồng quản trị Cung lột gần hết, chỉ còn chiếc quần lót. Mà người cô gái mát xa cũng đem quần áo mở ra hơn phân nửa, bộ ngực sữa gần như lộ ra toàn bộ, kề sát trên người Cung Bảo Quân cọ đi cọ lại, trêu chọc đến mức đại thiếu gia Cung bắt đầu thở dốc.
- Ai, các cô cứ như vậy, tôi sẽ không chịu được…
Cung Bảo Nguyên cười nói, giơ hai tay bắt lấy một bộ vị nào đó của cô gái mát xa số 11, bắt đầu xoa nắn.
- Ai u, ông chủ, cái này không được, vượt khỏi phạm vi phục vụ của chúng em rồi.
Cô gái số 11 khúc khích cười, trốn tránh bàn tay của Cung Bảo Nguyên, số 16 lại bỗng nhiên giơ tay bóp một chút vào bộ vị quan trọng của Cung Bảo Nguyên.
- Em à, còn giả vờ với anh! Nói đi, muốn bao nhiêu tiền. Chỉ cần các em dám mở miệng, anh liền dám đưa.
Cung Bảo Nguyên bị trêu chọc đến mức nhiệt lượng dâng trào, cười ha ha nói.
- Ông chủ, ngài nói thật sao?
Cô gái số11 cười hì hì hỏi.
- Đương nhiên là thật. Anh đường đường là Chủ tịch Hội đồng quản trị, lại dụ dỗ chơi các em sao? Nói, chỉ cần các em đưa ra giá, anh liền có thể đưa tiền.
- Ông chủ, nói thật với ngài nhé, chúng em không làm loại chuyện kia… Ít nhất ở đây không được, nếu để ban lãnh đạo biết chúng em sẽ bị khai trừ, mỗi ngành đều có quy tắc riêng.
Cô gái số 16 nửa đùa nửa thật nói.
Cung Bảo Nguyên liền giơ ngón tay cái lên:
- Được, anh thích người tuân thủ quy tắc, việc mát xa này chúng ta không làm nữa. Anh ở phòng khách quý số 1108, chúng ta thanh toán, đến phòng của anh đi. Như vậy ban lãnh đạo các em sẽ không khai trừ các em chứ?
- Vậy cũng không được…
Cô gái số 11 cười khanh khách.
Cung Bảo Nguyên liền nôn nóng, không kiên nhẫn nói:
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, vậy các em trêu chọc anh làm gì? Đùa chơi anh sao? Sảng khoái một chút, nói thật đi, tiền nhiều hay ít anh không để tâm.
- Ồ, ông chủ thật nóng vội, hi hi, chúng em muốn tiền của anh, nhưng không dám…
Cô gái số 11 cười nói, vẻ mặt vẽ ra rất nghiêm trọng không ngừng nháy mắt, mang theo một chút ý trêu tức.
- Cô có ý gì?
Cung Bảo Nguyên có chút cảnh giác, xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm cô gái số 11, lạnh lùng hỏi.
Cô gái mát xa số 11 hoảng sợ, vội lùi về phía sau, nói:
- Không có ý gì, chúng tôi không dám mà. Chúng tôi không thể xằng bậy…
Vừa nói vừa nháy mắt với cô gái số 16, hai người liền bắt đầu cởi quần áo, lập tức cởi hết quần áo trên người, cô gái số 11 thậm chí nội y cũng cởi ra, bộ ngực hoàn toàn lộ ra hết.
Cung Bảo Nguyên liền cười rộ lên:
- Con mẹ nó, còn giả vờ với tôi, tôi đã nói mà, các cô thế cũng gọi là tuân thủ quy tắc…
Một câu còn chưa nói hết, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng mát xa bị người khác một cước đá văng, mấy người lập tức tiến vào.
- Không được nhúc nhích, giơ tay lên!
Trong khoảnh khắc, tiếng hét to vang dội khắp căn phòng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1326 Chủ tịch Cung, tôi cũng không chờ được!
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Xông vào là bốn năm người cảnh sát, có người mặc đồng phục, cũng có người mặc thường phục. Sau tiếng “không được nhúc nhích”, ánh sáng của đèn cameras không ngừng chớp sáng. Họ đuổi toàn bộ những người ở trên giường xuống.
Quần áo của cả ba người đều không chỉnh tề. Chủ tịch Hội đồng quản trị Cung chỉ mặc quần lót. Tiểu thư mát xa số mười một cũng chỉ mặc quần lót. Tiểu thư mát xa số mười sáu thì có tốt hơn một chút, nhưng quần áo tán loạn, bộ ngực sữa thì lộ ra hơn nửa.
Nhìn qua, đây chính là hiện trường bán dâm.
- Đứng lên!
Một cảnh sát trẻ tuổi tiến nhanh lên về phía trước, định lôi Cung Bảo Nguyên dậy.
Cung Bảo Nguyên đang ngồi ở trên giường, hai mắt híp lại, giơ tay lên, nói:
- Cảnh sát là sao? Đừng thô bạo, tôi phối hợp. Tôi hoàn toàn phối hợp.
Thấy bộ dạng này của Cung Bảo Nguyên, người cảnh sát kia không động thủ nữa, liền đứng ở trước giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cung Bảo Nguyên, dường như sợ anh ta có hành động gây rối gì.
- Anh phối hợp là tốt rồi, không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Một cảnh sát khoảng ba bốn mươi tuổi, đứng ở cửa, một tay chống nạnh, cười lạnh nói. Xem cầu vai của anh ta hẳn là thanh tra cảnh sát cấp hai. Chắc người này là người cảnh sát đứng đầu.
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ. Nghe ra có thể biết bên Hồ Thiên Hậu cũng xảy ra cảnh tượng tương tự như bên này.
Nếu muốn bắt sống, tự nhiên sẽ không tiện nặng bên này nhẹ bên kia. Chủ tịch Hội đồng quản trị Cung bị bắt thì Phó chủ tịch Hội đồng quản trị Hồ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Cung Bảo Nguyên liền cười, nói:
- Đồng chí cảnh sát, tiếp theo chính là đi theo các anh đến cục để chấp nhận bị xử lý sao? Xin hỏi tôi cũng không được mặc quần áo cho đàng hoàng sao? Cứ như vậy mà đi ra ngoài, không phải cũng chướng tai gai mắt sao?
Hai mắt người thanh tra cảnh sát cấp hai kia nhíu lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía Cung Bảo Nguyên. Anh ta làm cảnh sát nhiều năm, đã bắt rất nhiều nhân viên và phần tử vi phạm pháp luật, nhưng người có thể điềm tĩnh tự nhiên giống Cung Bảo Nguyên vậy, dù bận vẫn ung dung thì thật sự đúng là lần đầu mới nhìn thấy. Dường như Cung Bảo Nguyên coi việc này như một trò chơi, đang chờ xem, cũng không để ở trong lòng. Hơn nữa đặc biệt bình thản, vừa mở miệng đã nói mình “hoàn toàn phối hợp”, tránh cho da thịt chịu khổ, chịu thiệt trước mắt. Dường như anh ta đã vô số lần trải qua chuyện như vậy.
Thanh tra cảnh sát cấp hai không lập tức trả lời câu hỏi của Cung Bảo Nguyên, mà quay đầu nhìn về phía người cảnh sát đang cầm cameras. Người cảnh sát kia gật đầu, tất nhiên có ý nói cho thủ trưởng biết ảnh chụp đều rất tốt, bằng chứng chắc như núi.
- Được, anh mặc y phục mát xa vào.
- Được.
Cung Bảo Nguyên đáp một tiếng, giọng điệu nghe ra có vẻ tương đối hớn hở.
Cảnh sát trẻ tuổi đứng ở trước giường không kìm nổi quát:
- Anh vui cái gì? Có cái gì mà cao hứng chứ?
Cung Bảo Nguyên cười nói:
- Tôi đương nhiên là vui chứ, đang muốn thu thập người, buồn vì không có cơ hội xuống tay. Người ta vội vàng nhanh chân đưa tới cửa, sao tôi lại không nên cao hứng chứ? Ái chà, đêm nay sẽ có trò hay để chơi rồi.
Mấy người cảnh sát lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Nói gì vậy?
Chẳng lẽ không phải là anh ta bị cảnh sát bắt được sao?
Nghe ý này, là cảnh sát bị anh ta bắt được thì đúng hơn!
Cung Bảo Nguyên thảnh thảnh thơi thơi nhìn tiểu thư mát xa số mười một đã mặc xong đồng phục, nói:
- Tiểu muội muội, phiền cô đưa quần áo của tôi lại đây... Thật ra tôi rất thích hai cô, tôi thích bàn tay thành thạo của các cô. Nhưng hiện tại, biểu hiện của các cô khiến tôi khá thất vọng. Đương nhiên, tôi cũng hiểu các cô chỉ là bị bắt buộc thôi. Chờ tôi trở lại, sẽ tìm các cô tâm sự tiếp.
Tiểu thư mát xa số mười một cũng không hiểu ra sao cả.
Chẳng lẽ người này bị điên rồi sao?
Nếu không chính là nghĩ mình có tiền, có thể đối phó được tất cả mọi chuyện!
Tuy nhiên, cô ta vẫn đưa bộ y phục mát xa với nhiều nếp nhăn lại cho Cung Bảo Nguyên.
- Đợi anh trở về sao? Anh cứ nằm mơ đi!
Thanh tra cảnh sát cấp hai nhẫn nại không được, tức giận quát một tiếng:
- Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng mình có chút tiền thì kiêu ngạo như vậy. Trên thế giới này, rất nhiều chuyện có tiền cũng không dùng được. Anh bị tình nghi là chơi gái bị chúng tôi bắt được tại hiện trường. Ha ha, nếu thái độ nhận tội của anh tốt, chúng tôi cũng chỉ phạt tiền tạm giam. Nếu thái độ nhận tội không tốt, anh tin hay không, tôi sẽ cho anh lao động giáo dục hai năm?
Người này cũng điên không phải vừa. Không giáo huấn anh ta một chút, không chừng anh ta còn tưởng rằng anh ta là thân thích Hoàng đế ấy chứ!
- Tin, đương nhiên là tin.
Cung Bảo Nguyên chậm rãi mặc y phục mát xa vào, liên tục gật đầu.
- Cái này vốn là quyền lực của cơ quan công an các anh. Anh nói tạm giam thì tạm giam, phạt tiền thì phạt tiền. Anh nói muốn đưa tôi đi lao động giáo dục, tôi cũng không thể không đi.
- Xuống dưới!
Thấy anh ta mặc xong quần áo, người cảnh sát trẻ tuổi đứng ở bên giường giơ tay ra lôi kéo anh ta một phen.
- Ấy, tiểu đồng chí, tôi đã nói rồi, đừng thô bạo.
Sắc mặt Cung Bảo Nguyên hơi hơi trầm xuống, có chút không hài lòng nói:
- Tất cả mọi người là người văn minh. Cảnh sát các anh muốn chấp pháp cũng phải văn minh. Đánh rồi chơi sẽ không hay nữa. Tôi chơi không tốt, đến lúc đó anh cũng sẽ chơi không tốt. Anh vừa mới mặc trang phục cảnh sát vào người còn chưa bao lâu, tôi cũng không muốn anh phải cởi ra nhanh như vậy.
Lời này nghe ra lại càng điên điên khùng khùng. Trong lòng người cảnh sát trẻ tuổi cũng cứng lại, quả nhiên không hề giơ tay ra nữa, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm vào Cung Bảo Nguyên.
- Được rồi, ông chủ lớn, có khí độ, xin lĩnh giáo. Tuy nhiên hôm nay chúng tôi đã bắt tại hiện trường, bằng chứng vững như núi, cho dù anh là thân thích với bố của Hoàng đế đi nữa, chúng tôi cũng nhất định phải xử lý anh.
Thanh tra cảnh sát cấp hai cười lạnh nói.
- Được, anh định đoạt. Anh nói muốn làm, vậy xử lý đi. Hiện tại chúng ta đi đến Cục hay là đi đồn công an?
Cung Bảo Nguyên xuống giường, hai chân nhẹ nhàng nhảy hai bước, tới trước mặt thanh tra cảnh sát cấp hai nói.
- Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Cứ đi theo chúng tôi là được.
Thanh tra cảnh sát cấp hai gần như đã bị chọc giận muốn hôn mê, phẫn nộ quát.
Quá kiêu ngạo!
- Đưa đi!
Lại là một tiếng rống to.
Người cảnh sát trẻ tuổi lập tức đưa ra còng tay sáng choang, còng hai tay Cung Bảo Nguyên lại. Lần này, Cung Bảo Nguyên lại không nói cái gì. Nếu là bắt sống, cảnh sát bắt tại “hiện trường”, tự nhiên sẽ còng tay người bị tình nghi, đây là quy tắc.
Mà hai tiểu thư mát xa kia, cũng bị còng tay, áp giải đi ra.
Cung Bảo Nguyên gật đầu.
Cho dù là diễn trò, cũng phải diễn cho thật mới được. Nói là bắt sống, bắt tại hiện trường, kết quả chỉ mang “khách làng chơi” đi, bỏ đám kỹ nữ lại, thực sự cũng có chút khó hiểu.
Đoàn người “vô cùng náo nhiệt” bước ra cửa, liền thấy Hồ Thiên Hậu và hai “kỹ nữ” khác cũng bị cảnh sát bắt sống đẩy ra.
Hồ Thiên Hậu cũng mang còng tay sáng loáng.
- Bảo Nguyên, chơi rất vui chứ?
Hồ Thiên Hậu nhướn mày nháy mắt về phía Cung Bảo Nguyên, thần thái là cũng vô cùng thoải mái, thật giống như hiện tại bọn họ không phải đi Cục công an, mà là đi tham gia cuộc gặp gỡ với bằng hữu, có một đám mỹ nữ đang chờ hai người vậy.
Cung Bảo Nguyên cười nói:
- Chơi rất vui, tôi đang muốn diệt, người ta liền mang đại lễ đến cửa, trái lại đỡ phải động tay động chân nhiều.
- Đúng vậy, đợi xem bọn họ nói thế nào đã. Bị bắt sống thế này, cũng khá thú vị. Hai chúng ta bị bắt, toàn bộ Khách sạn Kinh Hoa, liền xem hai chúng ta là con ma háo sắc, ha ha...
Hồ Thiên Hậu cười nói.
Trán của mấy người cảnh sát tưởng chừng như đen lại.
Đây là hai kẻ cao cấp đến mức nào chứ hả!
Hiện tại kẻ có tiền thực sự có dũng khí cứng cỏi như vậy sao!
- Này, Chủ tịch Cung, mẹ nó, hai vị khỏe chứ.
Vừa mới đi tới cửa Trung tâm vui khoẻ, đã thấy Vũ Trường Nghĩa đang đứng dựa vào khung cửa, hai chân giao nhau, miệng hút thuốc lá, tay vung lên, cười đến mức nhắm tịt mắt, chào hỏi Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu.
Vũ Trường Nghĩa đã thay đổi quần áo, nét mặt rạng rỡ, trên mặt cũng không còn mùi rượu, hẳn là cũng vừa mới mát xa xong, thần thanh khí sảng.
- Vũ thiếu gia, xin chào!
Cung Bảo Nguyên cũng vung tay lên, chào hỏi Vũ Trường Nghĩa. Đáng tiếc trên tay Tiểu Cung còn mang còng, chỉ có thể đồng loạt giơ cả hai tay lên, về mặt phong độ liền thấp hơn so với Vũ thiếu gia một bậc.
- Chủ tịch Cung, thế nào, công tác phục vụ của ngành giải trí ở Kinh Hoa chúng tôi làm rất tốt phải không?
Vũ Trường Nghĩa đang dựa lưng vào bên trái cửa, liền rời khỏi đó, chậm rãi đi tới trước mặt Cung Bảo Nguyên, vỗ một cái vào vai anh ta, cười ha ha nói. Ánh mắt kia thật giống như mèo bắt được chuột, phải tận tình đùa bỡn một phen, cuối cùng mới ăn luôn.
- Thật sự không tồi, chỉ là cảnh sát tới hơi nhanh một chút. Vũ thiếu gia, anh làm việc này thật không phúc hậu. Cho dù muốn bắt chúng tôi, cũng phải chờ chúng tôi làm mọi chuyện xong xuôi mới phải? Đằng này cũng còn chưa bắt đầu, đồng chí cảnh sát liền xông vào, hô to gọi nhỏ, thật mất hứng? Vũ thiếu gia, không nói dối anh, con người của tôi rất hay thù dai. Lúc này anh làm hỏng sự hứng thú của tôi, nhất định tôi cũng phải làm anh cảm thấy mất hứng lớn một hồi.
Cung Bảo Nguyên nhìn Vũ Trường Nghĩa, nói rất nghiêm túc.
- Phải không? Thù dai. Vậy thì lúc này tôi trái lại cũng muốn nhìn một chút, xem Chủ tịch Cung làm thế nào có thể khiến tôi mất hứng thật lớn. Tôi thật sự là có chút không chờ được.
Vũ Trường Nghĩa cười nói, trong ánh mắt, trên mặt tất cả đều có ý trêu tức, cười nhạo. Gã mang những lời thảo luận với Cung Bảo Nguyên ở quán cà phê vừa rồi hoàn trả nguyên dạng, một chút cũng không thay đổi.
- Vũ thiếu gia, tôi cam đoan với anh, sẽ rất nhanh thôi. Hẳn là ngay đêm nay đi. Kiên nhẫn của anh không tốt, kiên nhẫn của tôi lại càng kém.
- Được thôi, hoá ra Chủ tịch Cung cũng giống con vịt, miệng thực cứng rắn. Một lúc nữa chúng ta tới Cục, tôi sẽ bảo anh em tiếp đón Chủ tịch Cung, sẽ cho anh uống một nồi xương. Hy vọng xương cốt Chủ tịch Cung có thể cứng rắn giống như miệng của anh vậy. Bằng không thật không ý nghĩa.
Vũ Trường Nghĩa lại vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai Cung Bảo Nguyên, tiến đến sát trước mặt Cung Bảo Nguyên nói, gần như là mũi chạm cái mũi, hai mắt nhìn nhau. Cung Bảo Nguyên có thể tinh tường nhìn được trong mắt Vũ Trường Nghĩa là sự thù hận khắc cốt ghi tâm và vẻ trêu chọc nồng đậm.
Xem ra Chủ tịch Cung thật sự đã đắc tội lớn với Vũ thiếu gia.
Cung Bảo Nguyên cười ha hả, nói:
- Vũ thiếu gia, đừng khách khí, tôi rất mong chờ. À, đúng rồi, Vũ thiếu gia, mời anh yêu cầu các đồng chí Cảnh sát mang theo quần áo chúng tôi tới Cục luôn. Bên trong còn có chút đồ đáng giá gì đó, nếu mà đánh mất, cũng không tốt. Đến lúc đó phải đứng ra bồi thường, tôi sợ là Vũ thiếu gia sẽ rất đau lòng.
- Ha ha, được! Việc này con mẹ nó, càng ngày càng thú vị, tôi thích. Chủ tịch Cung, nói thật, tôi thật sự rất thích anh như vậy. Khoe khoang khoác lác, đến con lừa cũng không ngã. Đã vậy, tôi cũng sẽ cố gắng chơi đùa chào hỏi một phen.
Quả thực Vũ Trường Nghĩa cười muốn nở hoa rồi.
Quả nhiên là sĩ diện hão. Chắc ở đây là khách sạn, nhiều người tới xem náo nhiệt, cho nên Cung Bảo Nguyên liều chết chống đối. Chờ tới lúc tới Cục, xem anh ta còn cứng rắn được như vậy hay không.
- Ấy, các anh, mang quần áo Chủ tịch Cung lại đây. Tôi đoán chắc mười ngày nửa tháng, hai ông chủ lớn này cũng đừng mong có thể bước qua cửa chính của Cục. Mang quần áo cho bọn họ để họ còn tắm rửa.
Vũ Trường Nghĩa thuận miệng phân phó, ra lệnh đĩnh đạc, giống như anh ta mới là người đứng đầu đám cảnh sát này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1327: Anh đang cầu xin tôi sao?
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Vì thế khách và nhân viên của khách sạn Kinh Hoa liền thấy được một “Cảnh tượng” kỳ lạ. Mười người cảnh sát như lâm đại địch, áp giải hai “khách làng chơi” và bốn “Tiểu thư”. Trong đó có hai người cảnh sát còn cầm một túi nhựa trong tay, vội vội vàng vàng chạy theo phía sau. Nhưng hai “Khách làng chơi” mặc trang phục mát xa, đi dép lê của khách sạn vừa nói chuyện vừa cười với nhau, thần thái cực kỳ thoải mái.
Chắc hẳn đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy phần tử vi phạm pháp luật lại điềm tĩnh như thế?
Đi phía sau chính là Vũ Trường Nghĩa đang cười khẩy và mấy kẻ tùy tùng của gã.
Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu dưới sự áp giải của cảnh sát, đi lên xe cảnh sát, chạy về phía Cục công an khu Lý Ngư. Khách sạn Kinh Hoa bị bao vây nằm trong sự quản lý của cảnh sát khu Lý Ngư. Cảnh sát tiến đến quét gọn, cũng đến từ chi đội trị an của Cục công an khu Lý Ngư.
Cha của Vũ Trường Nghĩa, chính là Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy. Bản thân Vũ Trường Nghĩa cũng là cán bộ trong một phòng ban nào đó ở Đảng ủy Công an Tỉnh ủy, quân hàm cũng là thanh tra cảnh sát cấp hai. Chỉ có điều trên cơ bản, Vũ Trường Nghĩa không đi đến đơn vị làm việc, bình thường đều đến Công ty bất động sản Tinh Hán, nghiễm nhiên làm ông chủ của Công ty bất động sản.
Xe cảnh sát chạy rất nhanh vào Cục công an khu Lý Ngư. Cảnh sát trực tiếp áp giải Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu vào phòng thẩm vấn của chi đội trị an.
Bên trong phòng thẩm vấn này có một bàn thẩm vấn, bên cạnh còn đặt một ghế dựa bình thường, rõ ràng là vừa được mang đến. Bình thường phòng thẩm vấn đều chỉ thẩm vấn một người, cho nên chỉ chuẩn bị ghế dựa đặc chế cho người bị thẩm vấn, cũng chỉ có một chiếc. Hiện tại bỗng nhiên phải thẩm vấn hai người cùng một lúc, chỉ có thể áp dụng biện pháp tạm thời, có chút chẳng ra sao cả.
- Ngồi xuống!
Cảnh sát áp giải Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đến trước bàn thẩm vấn, quát to một tiếng.
Cung Bảo Nguyên lắc đầu, nói:
- Người anh em, đừng động tí lại gào to như thế, tôi thấy được mà.
Những người cảnh sát luôn dùng thủ pháp này rõ ràng có chút khoa trương để đối phó với người bị tình nghi phạm tội, nhằm tạo áp lực về mặt tâm lý cho người bị tình nghi. Chỉ có điều với áp lực tâm lý thế này mà định đối phó với Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, khó khăn thật sự là không nhỏ.
Vị trí người thẩm vấn cũng tạm thời bỏ thêm mấy chiếc ghế dựa, Vũ Trường Nghĩa lảo đảo đi đến, lập tức đi vào vị trí chính giữa, việc nhân đức không nhường ai, đặt mông ngồi xuống, nhìn Cung Bảo Nguyên, lại nhìn sang Hồ Thiên Hậu, khóe miệng hiện lên một nụ cười thắng lợi giống như mèo vờn chuột.
Mấy người mặc đồng phục cảnh sát khác, lần lượt ngồi ở hai bên Vũ Trường Nghĩa. Cũng không ai nói lời nào. Rất rõ ràng, tất cả mọi người trong phòng này đều hiểu được, hiện tại ai làm chủ.
Vũ Trường Nghĩa cũng không vội vàng nói chuyện, lấy ra một điếu thuốc lá, ngậm ở trên miệng. Tên thanh tra cảnh sát cấp hai vội vàng cầm lấy cái bật lửa, châm thuốc cho Vũ thiếu gia. Vũ Trường Nghĩa lập tức đưa bao thuốc lá đặt trước mặt thanh tra cảnh sát cấp hai. Người thanh tra cảnh sát cấp hai vội vàng nói “Cảm ơn”, cầm lấy bao thuốc lá, mời mấy người cảnh sát đang ngồi một điếu. Một đám đều ngồi hút thuốc nhả khói.
- Chủ tịch Cung, tất cả mọi người đều là người văn minh. Tôi cũng không muốn đánh. Chỉ cần hai người cố gắng phối hợp thương lượng việc này cho tốt.
Vũ Trường Nghĩa hút mấy hơi, rồi mỉm cười nhìn Cung Bảo Nguyên nói.
- Vũ thiếu gia, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.
Cung Bảo Nguyên không mặn không nhạt nói.
- Ái chà, Chủ tịch Cung, vẫn hoành tráng như vậy sao? Tôi nói với này, loại thái độ này đối với anh mà nói là rất bất lợi. Hiện tại, tôi cố gắng nói chuyện với anh. Tốt nhất là anh nên thức thời một chút. Sự kiên nhẫn của tôi không được tốt. Nếu thật sự muốn chọc giận tôi, vậy mời hai người tới nhà tạm giam chờ chừng mười ngày nửa tháng, sau đó chúng ta lại nói chuyện tiếp. Các anh thấy thế nào?
Ánh mắt Vũ Trường Nghĩa lạnh lùng, cũng không mặn không nhạt nói.
- Vậy cũng không cần. Nhà tạm giam cũng không phải là địa phương tốt, tôi không có hứng thú. Có chuyện gì, cứ ở trong này nói đi.
- Ha ha, Chủ tịch Cung, đây là anh đang cầu xin tôi sao? Cầu xin tôi không cần đưa anh đến nhà tạm giam sao?
Vũ Trường Nghĩa liền cười rộ lên. Mấy người cảnh sát ở bên cạnh cũng không ngừng cười to theo.
Bọn họ cũng đoán được Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu sẽ cứng đầu như thế, nhất định là nghĩ có người để dựa vào. Nhưng việc này cũng vô dụng. Đây là ở Kinh Hoa. Mọi việc đều do Vũ Trường Nghĩa định đoạt. Chỉ cần Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu không phải thân thích gì với lãnh đạo ở tỉnh là được. Kẻ có tiền từ Minh Châu tới Kinh Hoa không tốt có thể bị xử lý.
Cung Bảo Nguyên cũng cười nói:
- Nếu Vũ thiếu gia cảm thấy làm như vậy sẽ khiến anh thích thú, vậy tôi cũng tính cầu cho anh mạnh khỏe. Vũ thiếu gia, anh phải biết rằng, trên thế giới này, hoàn toàn không có người nào không phải cầu tới người khác. Bất kể là ai, đều có lúc phải cầu xin người khác.
Vũ Trường Nghĩa “Cười khan” một tiếng, châm chọc nói:
- Chủ tịch Cung, thành thật mà nói, tôi rất khâm phục anh, co được dãn được. Rõ ràng là bị dọa tới mức tiểu cả ra quần. Nói ra những lời cầu xin tôi tha cho anh, mà vẫn khoác lác hoành tráng như vậy, dáng vẻ rất có triết lý.
Cung Bảo Nguyên chưa mở miệng, Hồ Thiên Hậu đã có chút không kiên nhẫn, nói:
- Vũ thiếu gia, có chuyện thì nói thẳng đi. Không phải là anh muốn mảnh đất ở quảng trường thành phố Ninh Dương hay sao? Được, nếu anh thật sự muốn, chúng tôi sẽ đưa cho anh là được chứ gì. Trò lừa bịp cho trẻ con này, thích đùa thì cứ đùa đi, thật chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Không không không, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi!
Vũ Trường Nghĩa liên tục lắc đầu, giọng nói ngân dài, nói.
- Chiều hôm nay, ở hội đấu giá, tôi quả thật muốn mảnh đất kia. Nhưng hiện tại tôi lại đột nhiên không muốn nữa. Mẹ nó, Anh nói đúng, việc này chẳng có ý nghĩa gì, hoàn toàn không có ý nghĩa. Trừ phi hiện tại các anh cầu xin tôi, thành thành thật thật nhận sai trước tôi, cung kính nói với tôi một tiếng “Tôi sai rồi”, sau đó cầu xin tôi nhận lấy mảnh đất kia, có lẽ tôi còn suy nghĩ lại. Tuy nhiên, về phương diện giá cả. Nếu chúng ta có thể thương lượng, tôi cảm thấy mảnh đất kia, có giá trị không đến bốn mươi triệu.
Cung Bảo Nguyên liền giận đến tái mặt, thản nhiên nói:
- Vũ thiếu gia, làm như vậy thì hơi quá đáng. Chẳng phải thường nói giết người đầu rơi xuống đất. Làm việc không nên làm giống như anh vậy, một chút đường sống cũng không lưu lại. Tôi có lòng tốt khuyên anh một câu, bản thân anh đừng tự gây họa cho mình, cũng đừng gây họa cho cha mình. Có một số việc, anh gánh vác không nổi đâu!
- Phải không?
Vũ Trường Nghĩa như nghe được chuyện hài, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Chủ tịch Cung, tôi thật sự là phục anh. Người ta là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, anh là thấy quan tài cũng không rơi lệ. Anh cứng đầu! Trái lại, tôi cũng muốn được mở rộng tầm mắt, xem cuối cùng anh sẽ làm thế nào khiến tôi không gánh vác nổi. Tôi biết các anh là bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng. Vậy thì sao nào? Thành thật mà nói cho các anh biết, nơi này là khu Lý Ngư, không phải khu Ninh Dương. Cho dù là ở khu Ninh Dương, Vũ Trường Nghĩa tôi nói muốn bắt anh, Lưu Vĩ Hồng cũng không giữ được. Nếu anh không tin, hiện tại anh liền gọi điện thoại cho hắn, xem hắn có thể lôi được anh ra ngoài hay không!
- Lá gan của Vũ thiếu gia thực sự lớn như vậy, để tôi gọi điện thoại? Anh không hối hận chứ?
- Ha ha, Chủ tịch Cung, anh thật sự coi mình là một củ hành tây màu xanh lá cây sao. Không cần nói nữa, cho anh gọi một cuộc điện thoại, cho dù là mười cú điện thoại, cũng tùy anh. Các anh ở khách sạn Kinh Hoa chơi gái, bị bắt tại hiện trường, bằng chứng vững như núi, tôi xem ai dám bảo vệ anh!
- Được, Vũ thiếu gia, có khí phách. Lấy điện thoại di động của tôi lại đây, tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại, không cần phải gọi mười cuộc làm gì!
Cung Bảo Nguyên chìa tay về phía Vũ Trường Nghĩa.
- Được, đưa điện thoại lại cho Chủ tịch Cung, để anh ta gọi!
Vũ Trường Nghĩa vung tay lên, rất có khí phách nói.
- Trưởng phòng Vũ, làm vậy, có thích hợp không?
Vị thanh tra cảnh sát cấp hai kia vội vàng hạ giọng nhắc nhở một câu. Thật ra, Vũ Trường Nghĩa ở Đảng ủy Công an tỉnh chỉ là cán bộ bình thường, treo cái danh hiệu Trưởng phòng vào, nhưng còn kém xa so với vị trí Trưởng phòng. Chỉ có điều, cảnh sát cấp dưới muốn nịnh hót gã, tự nhiên “thu xếp” cho gã một quan hàm để gã nở mặt nở mày.
- Có cái gì không thích hợp chứ? Cho anh ta gọi điện thoại, tôi xem anh ta có thể bay lên trời hay không!
Vũ Trường Nghĩa rất khinh bỉ nói.
Thanh tra cảnh sát cấp hai nuốt nước miếng, không dám nói gì nữa. Anh ta là bạn rượu của Vũ Trường Nghĩa, biết Vũ thiếu gia này có tính cách như thế nào. Hiện tại gã đã hoàn toàn bị Cung Bảo Nguyên chọc giận, ai đều không ngăn được gã.
Chỉ chốc lát, một người cảnh sát lục trong các túi của Cung Bảo Nguyên lấy ra chiếc điện thoại di động cầm qua.
- Cảm ơn!
Trái lại Tiểu Cung rất có phong độ thân sĩ, nhận điện thoại, lập tức bắt đầu quay số điện thoại, rất nhanh, điện thoại liền được kết nối.
- Alô, xin chào, chú Trình, là cháu, Tiểu Cung, đúng rất đúng... Chú Trình, thật ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy chú. Là như vậy, hiện tại cháu đang ở Kinh Hoa, không biết vì sao, lại đắc tội với Vũ Trường Nghĩa Vũ thiếu gia là con trai của Bí thư Đảng ủy Công an Giang Nam -Vũ Đỉnh Phong. Đúng vậy, đúng vậy, chính là con trai của Bí thư Vũ... Hiện tại gã đã gọi các đồng chí bên Cục công an Kinh Hoa đến bắt cháu tới cục rồi. Ha hả, đúng vậy đúng vậy, chính là Cục công an khu Lý Ngư, đang thẩm vấn ạ… Đúng đúng, chú Trình, ngại quá, làm phiền đến chú rồi. Tốt lắm, tốt lắm, mời ông ta trực tiếp gọi cho cháu vào số điện thoại này đi. Vâng, được được, cháu chờ cháu chờ, cảm ơn chú Trình... Chú Trình, hẹn gặp lại!
Cung Bảo Nguyên gọi cuộc điện thoại này, thật giống như thay đổi thành một người khác. Mặt mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng kính cẩn, dường như chú Trình ở bên kia điện thoại là một nhân vật lớn vô cùng khó lường.
Một chút kinh ngạc, chợt lóe lên rồi vụt tắt trên khuôn mặt Vũ Trường Nghĩa.
Sao vậy, cuộc điện thoại này không phải gọi cho Lưu Vĩ Hồng sao?
Cái ông chú Trình gì đó, lại không biết là thần thánh phương nào.
Tuy nhiên Vũ Trường Nghĩa cũng không muốn để ý nhiều như vậy. Đồng chí lãnh đạo chủ chốt bên trong tỉnh ủy Giang Nam, không có người nào họ Trình, cũng không có họ Trần. Cung Bảo Nguyên và đối phương trò chuyện, sử dụng chính là tiếng Minh Châu, có thể thấy được chú Trình kia cũng là người Minh Châu.
Vậy có gì phải lo.
Người Minh Châu đâu quản được chuyện tỉnh Giang Nam.
Cung Bảo Nguyên cắt đứt điện thoại, nhìn Vũ Trường Nghĩa, hơi hơi cười, vẻ mặt cũng giống như mèo vờn chuột.
- Gọi điện thoại xong rồi sao? Chủ tịch Cung, suy nghĩ kỹ rồi sao? Hiện tại cầu xin tôi vẫn còn kịp. Bằng không tôi rất nhanh sẽ thay đổi chủ ý!
Vũ Trường Nghĩa cười nói.
Hồ Thiên Hậu bỗng nhiên cười ha hả, vừa cười vừa không nhịn được mà lắc đầu, ánh mắt nhìn phía Vũ Trường Nghĩa, chẳng khác gì đang nhìn một thằng ngốc.
Cung Bảo Nguyên khẽ cười nói:
- Không vội, không vội, Vũ thiếu gia, tôi đang chờ điện thoại mà. Những lời này, anh chờ mà nói với ông già nhà anh đi. Có lẽ ông ta sẽ thích nghe đấy.
- Anh nói cái gì?
Lông mi Vũ Trường Nghĩa, dương cao lên, hình như còn chưa nghe rõ.
Cung Bảo Nguyên cười mà không nói.
Ngay lập tức, điện thoại di động của anh ta lại vang lên.
- Xin chào, tôi là Cung Bảo Nguyên. Ồ, là Bí thư Vũ, xin chào... Tôi? Ha hả, tôi không tốt lắm. Hiện tại, tôi bị lệnh công tử gọi đồng chí cảnh sát bắt lại đây. Ha ha, đúng vậy, lệnh công tử đang thẩm vấn tôi mà... Ồ, Bí thư Vũ muốn trò chuyện với lệnh công tử? Được, mời Bí thư Vũ chờ một chút!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1328: Bệnh tự cao tự đại
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Vũ thiếu gia. . .
Cung Bảo Nguyên lập tức giơ điện thoại lên, giống nắm một khẩu súng lục, trực tiếp chỉ về hướng Vũ Trường Nghĩa, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ vui sướng khi người gặp họa.
- Mời anh nghe điện thoại đi!
- Cái gì. . . Điện thoại, không nghe. . .”
Vừa rồi, nghe Cung Bảo Nguyên đối đáp qua điện thoại, sắc mặt Vũ Trường Nghĩa đã sớm trắng bệch, tay chân luống cuống. Mắt thấy Cung Bảo Nguyên dùng hai tay đang mang còng tay, giơ chiếc điện thoại di động chỉ về hướng mình, thật giống với họng súng lục tối om, không kìm lòng nổi rụt lại phía sau một chút, nói năng lộn xộn.
Mấy người cảnh sát ngồi chung cùng một chỗ với gã, lại sửng sốt mà trợn mắt há hốc mồm, không biết nên làm thế nào cho phải!
Nghe ra, đầu điện thoại bên kia, thật sự là Bí thư Vũ, cha của Vũ thiếu gia.
Nếu là giả, Cung Bảo Nguyên sao có thể dám bảo Vũ Trường Nghĩa nghe điện thoại. Nếu vậy không phải lập tức sẽ bị lộ hay sao?
Cung Bảo Nguyên vẫn giơ điện thoại, cười nói:
- Vũ thiếu gia, tốt nhất là anh nghe điện thoại một chút đi. Đó là cha anh. Nghe ra, tâm tình Bí thư Vũ thật sự không tốt cho lắm.
- Đúng vậy, Vũ thiếu gia, anh vẫn nên nghe một chút đi. Nếu chẳng may Chủ tịch Cung nói láo, phô trương thanh thế thôi thì sao? Nếu vậy không phải anh bị lừa rồi sao?
Hồ Thiên Hậu ở bên cạnh cười đùa nói.
Cuộc điện thoại mà Cung Bảo Nguyên vừa mới gọi, trong những người đang ngồi, chỉ có anh ta mới biết là gọi cho ai ——Bí thư Thành ủy Minh Châu - Trình Tử Thanh.
Toàn bộ thành phố Minh Châu, người khiến Cung Bảo Nguyên cung kính gọi một tiếng “Chú” như vậy, muốn tìm cũng không ra mấy người.
Một cú điện thoại này, ban đầu, Hồ Thiên Hậu còn có một chút tâm ý, hoàn toàn thả lỏng. Trái lại, anh ta không sợ bị tạm giam, lại càng không sợ lao động giáo dục. Việc này không cần lo lắng. Người thực sự phải lo lắng chính là Vũ Trường Nghĩa và mấy người cảnh sát kia, không biết trời cao đất rộng, dùng bạo lực đánh anh ta. Da thịt chịu khổ là chuyện nhỏ, thể diện này biết đặt vào đâu? Nếu thật sự muốn như vậy, vậy thì không được, chỉ có thể quát to trước một tiếng “cha tôi là vậy, là như vậy” mà thôi.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào!
May mà Vũ Trường Nghĩa sĩ diện, giả người văn minh còn giả không đủ. Để cho Cung Bảo Nguyên gọi điện thoại.
- Không, tôi không nghe. . .
Đầu óc Vũ Trường Nghĩa hoàn toàn choáng váng, đứng lên, trốn về phía sau, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.
- Vũ Trường Nghĩa!
Ở đầu kia điện thoại, Vũ Đỉnh Phong tức giận gầm lên.
Bí thư Vũ ở đầu kia điện thoại nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa Cung Bảo Nguyên, Hồ Thiên Hậu và Vũ Trường Nghĩa, thiếu chút nữa phun ra máu. Có thể đoán được, nếu bây giờ Vũ Trường Nghĩa đứng ở trước mặt ông ta, Vũ Đỉnh Phong sẽ cho gã một bạt tai.
Sau khi Cung Bảo Nguyên nghe xong điện thoại của Vũ Đỉnh Phong, liền mở loa ngoài của điện thoại di động, tiếng gầm lên giận dữ của Vũ Đỉnh Phong vang lên vô cùng rõ ràng. Tất cả mọi người trong phòng đều nghe được rõ ràng, giống như một tiếng sấm kinh thiên, làm mọi người chấn động.
Thấy Vũ Trường Nghĩa sợ tới mức cả người run rẩy, Cung Bảo Nguyên cũng không ép gã nhận điện thoại, lại cầm điện thoại thu trở về, đặt ở bên tai, mỉm cười nói:
- Bí thư Vũ, lệnh công tử không chịu nhận điện thoại. Tôi thấy hay là cứ như vậy đi. Tôi cúp máy đây!
Nói xong, không chút khách khí đã cắt đứt điện thoại.
Toàn bộ phòng thẩm vấn, lập tức trở nên im lặng. Vũ Trường Nghĩa và mấy người cảnh sát đều nín thở yên lặng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Đã sớm nói với các anh, chớ gây họa. Ái chà, chó cắn Lã Động Tân, không thấy được lòng tốt của người ta à. . .
Một lát sau, Hồ Thiên Hậu lắc đầu, thở dài nói, rồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía bàn thẩm vấn. Anh ta ngồi ở ghế dựa bình thường, không có hạn chế về thân thể, không giống Cung Bảo Nguyên, hiện tại cũng còn “Hưởng thụ” đãi ngộ của phạm nhân, ngồi ở chỗ kia, muốn động cũng không thể động.
Mắt thấy Hồ Thiên Hậu chậm rãi đi tới, mấy người cảnh sát đồng loạt đứng dậy, sau đó lui về phía sau một bước, vẻ mặt cứng ngắc liền vô cùng tươi cười, liên tục hướng về phía Hồ Thiên Hậu mà gật đầu không ngừng.
- Hút điếu thuốc được không?
Hai tay mang còng của Hồ Thiên Hậu duỗi ra, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn thẩm vấn, rút ra hai điếu, cười hỏi.
- Ấy ấy, mời, mời, mời anh cứ tự nhiên. . .
Đội cảnh sát vừa rồi đã bắt Hồ Thiên Hậu, nuốt nước miếng luôn miệng nói. Lại lui về phía sau một bước. Dường như Hồ Thiên Hậu lập tức hóa thân trở thành con mãnh thú và dòng nước lũ, chỉ cần tới gần một chút, sẽ bị anh ta nuốt một cái, ngay cả xương cốt, cặn bã cũng không chừa lại.
Hồ Thiên Hậu châm hai điếu thuốc lá, rồi quay trở lại, cầm một trong hai điếu thuốc đó, nhét vào miệng Cung Bảo Nguyên. Cung Bảo Nguyên hút một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi thật dài, hai mắt híp lại, trên mặt lộ vẻ cực kỳ hài lòng.
Thật vất vả, cuối cùngVũ Trường Nghĩa cũng phục hồi lại tinh thần, liên tục nháy mắt với thanh tra cảnh sát cấp hai kia. Đầu tiên, hai người thanh tra cảnh sát cấp hai cứng họng, lắc đầu cực khẽ. Trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Sau lại bị Vũ Trường Nghĩa nóng nảy ép buộc, mới rất không tình nguyện mà gật đầu, chậm rãi đi tới, gượng gạo nở ra một nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ.
- Ấy, Chủ tịch Cung, Phó chủ tịch Hồ. . .
Một người thanh tra cảnh sát cấp hai vừa mở miệng, ngay cả bản thân anh ta cũng thấy hoảng sợ. Giọng nói hoàn toàn thay đổi, cứ như là cứng rắn từ trong cổ họng vọng ra khô khốc, nghe ra muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.
Thanh tra cảnh sát cấp hai vội vàng mạnh mẽ nuốt nước miếng hai lần, cố gắng ép mình phải điềm tĩnh, cười làm lành nói:
- Rất xin lỗi a, hai vị Chủ tịch, hiểu lầm, hiểu lầm. . . Mau, mau mở ra còng tay cho hai vị Chủ tịch. . .
- Ấy, phải phải . .
Người cảnh sát đang đứng ở phía sau Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu vội vàng lấy chìa khóa ra, định mở còng tay cho Cung Bảo Nguyên Hồ Thiên Hậu.
- Chậm đã, trước cứ để như vậy đi, đừng lộn xộn. Chờ sau khi Bí thư Vũ đến đây sẽ nói sau.
Tay Cung Bảo Nguyên nhấc lên, không chút khách khí cản người cảnh sát đang cầm chìa khóa lại, thản nhiên nói.
Thừa cơ hội này, Vũ Trường Nghĩa nhẹ nhàng di chuyển bước chân, muốn chuồn qua cửa đang mở. Nhìn tình hình này, cha gã sẽ nhanh chóng tự mình chạy tới đây. Bất kể thế nào Vũ Trường Nghĩa cũng không dám đối mặt với cơn giận lôi đình của ông già.
- Vũ thiếu gia, xin dừng bước!
Tất nhiên, nhất cử nhất động của gã đã sớm bị Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu để ý, sao có thể để gã rời đi một cách dễ dàng như vậy được? Cung Bảo Nguyên lập tức hắng giọng kêu một tiếng.
- Ha ha, Chủ tịch Cung. . .
Cả người Vũ Trường Nghĩa run lên, vội vàng xoay lại ... Giống tất cả cảnh sát ở đây, trên khuôn mặt cứng ngắc lộ ra một nụ cười gượng gạo, không kìm lòng nổi liên tục xoay người cúi đầu hướng về phía Cung Bảo Nguyên.
- Vũ thiếu gia, anh đi như vậy, không thích hợp. Tôi đã sớm nói với anh, làm việc không cần quá tuyệt tình, phải giữ lại một đường lui cho mình. Tôi cam đoan nếu anh đi bây giờ, anh sẽ phải hối hận. Nhất định sẽ hối hận! Vũ thiếu gia, tôi nhớ rõ anh từng nói, trên thế giới này, cái gì cũng có thể bán được chỉ có hối hận là bán không được!
Cung Bảo Nguyên phun khói thuốc, thản nhiên nói.
- Rất xin lỗi rất xin lỗi, Chủ tịch Cung. Tôi thật sự không phải cố ý mạo phạm. . . Thật sự, tôi thề với trời, tuyệt đối không có ý mạo phạm các anh. Đây là hiểu lầm, là các đồng chí khu cục hiểu lầm, mong hai vị tha thứ cho. . .
Vũ Trường Nghĩa biết, đêm nay, một cửa này sợ là không ai có thể bước qua một cách dễ dàng như vậy.
Người ta không chịu bỏ qua một cách dễ dàng!
Vừa nghe Vũ Trường Nghĩa nói lời này, trong lòng tất cả cảnh sát ở đây đều chửi tên vô sỉ Vũ Trường Nghĩa như tát nước.
Rõ ràng là Vũ công tử anh chỉ thị chúng tôi làm như vậy, kỹ nữ cũng do anh bố trí, ngay cả thời gian phá cửa vào cũng do anh chỉ định. Hiện tại thì hay rồi, trong nháy mắt, tội danh này liền cài trên đầu đồng chí ở khu cục!
Chờ Vũ Đỉnh Phong tới rồi, gã sẽ còn ăn nói thế nào?
- Vũ thiếu gia, anh làm việc, thật sự cũng không thông minh chút nào!
Cung Bảo Nguyên rất khinh bỉ nói:
- Nói cho anh biết, Vũ Trường Nghĩa, mặc kệ là trong phạm vi nào, anh cũng không thể lăn lộn như vậy được. Anh đây là trên trời dưới đất, chỉ có một mình anh hả! Chiếu theo cách giải quyết của anh như vậy, không phải anh chết chính là tôi sống. Nếu anh ở Bắc Kinh hoặc là ở Minh Châu mà dám lăn lộn như vậy, mặc kệ cha anh là ai, anh cũng chết rất khó coi. Tôi cam đoan, ra tay đối phó anh sẽ không chỉ một người.
- Mở rộng tầm mắt đi!
Hồ Thiên Hậu không lạnh không nhạt thêm một câu.
Thành thật mà nói, cho dù lấy tiêu chuẩn ăn chơi trác táng để nhìn, Vũ Trường Nghĩa còn xa mới có thể “Tốt nghiệp”. Những kẻ ăn chơi trác táng ở Bắc Kinh, lúc khốn khiếp thì thật khốn khiếp, thậm chí còn khốn khiếp hơn cả Vũ Trường Nghĩa. Nhưng người ta cũng có quy củ ——khi chưa hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không tùy tiện bão nổi!
Làm sao lại có thể giống như Vũ Trường Nghĩa vậy?
Lưu Vĩ Hồng cũng đã đứng ở trước mặt gã, mà gã vẫn da trâu hò hét, ngầm hạ độc thủ với bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa thủ đoạn lại hạ lưu như thế này. Không cần nói tới lai lịch rất lớn của Cung Bảo Nguyên, cho dù chỉ là bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể trơ mắt nhìn bằng hữu của mình bị người mưu hại.
Cũng nói đây là bệnh tự cao tự đại. Vũ Trường Nghĩa này quả thực chính là tự cao tự đại đến mức muốn điên rồi.
Bệnh đặc biệt kịch liệt!
Chắc ngày thường, bề trên trong nhà nuông chiều gã quá mức, gã đã bị nuông chiều đến mức hoàn toàn không còn biết phương hướng là gì nữa.
- Đúng vậy đúng vậy, Chủ tịch Cung, Phó chủ tịch Hồ, rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là. . . Đều là lỗi của tôi. Tôi, tôi có mắt không tròng, không nhìn được Thái Sơn. Mong hai vị tha thứ cho, về sau. . . về sau cũng không dám ... nữa. . .
Vũ Trường Nghĩa chậm rãi đi tới, vẻ mặt cầu xin nói. Một câu đơn giản như vậy, từ miệng gã nói ra, cũng lắp bắp, chia ra không biết bao nhiêu đoạn.
Thật sự khác nào tự mình đánh vào miệng mình. Cầu xin người khác, đối với Vũ Trường Nghĩa mà nói, rất xa lạ. Cả đời này, cũng không biết đây có phải là lần đầu tiên gã cầu xin một người khác hay không? Lại nói không thành tiếng, lời mở đầu không liền với lời sau, cũng là đương nhiên.
- Vũ thiếu gia, chuyện về sau thì về sau hẵng nói. Thành thật mà nói, từ nay về sau, tôi còn thực sự không muốn lại nhìn thấy anh. Sau này, mảnh đất ở Ninh Dương kia, kính nhờ anh và công ty Tinh Hán của anh, tốt nhất không cần lộ diện. Đừng nói là một người, cho dù là một con chó, tôi cũng không muốn thấy. Hy vọng anh có thể nhớ kỹ lời tôi nói lúc này, ngàn vạn lần cũng đừng quên.
Cung Bảo Nguyên lãnh đạm nói.
Tiểu tử này rất liều lĩnh, không giáo huấn gã một chút, lửa giận trong lòng Cung Bảo Nguyên khó mà tiêu tan.
Sắc mặt Vũ Trường Nghĩa đỏ bừng.
Người ta đây là trực tiếp mắng gã là chó mà!
Vũ thiếu gia sống hai mươi sáu, hai bảy năm, chưa bao giờ bị người nào chỉ vào mũi mắng tới như vậy?
Chỉ có điều trong lúc này, lại không thể đánh anh ta nuốt máu và rớt răng nanh, ngoại trừ cúi đầu nhận sai, không còn đường thứ hai để đi. Tuy rằng cho tới vừa nãy thôi, gã còn không muốn làm rõ lai lịch của Cung Bảo Nguyên ra sao, nhưng một chiếc điện thoại có thể kinh động tới cha gã, vậy tuyệt đối không phải là nhỏ. Bởi vậy có thể thấy được, nhân vật phía sau người ta, là người mà cha gã cũng không dám đắc tội.
Lần này, cứng rắn đánh một gậy sắt, đầu nhất định sẽ đầy mồ hôi.
- Chủ tịch Cung, Phó chủ tịch Hồ. Việc này. . . việc này thật sự là hiểu lầm, trước hãy tháo còng tay đã. . . Rất xin lỗi rất xin lỗi. . .
Vũ Trường Nghĩa hết sức khiêm tốn, liên tục gật đầu cúi người.
Cung Bảo Nguyên xoay đầu đi, cũng không them để ý.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1329: Vũ Đỉnh Phong còn sĩ diện?
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Bí thư Phù...
- Chào Bí thư Phù...
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa liên tục vang lên tiếng chào hỏi. Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi mấy tuổi, mặc jacket màu đen, trong sự vây quanh của một đám người, đi đến.
Vũ Trường Nghĩa vừa thấy người này, lập tức thở phào một tiếng, lập tức bỏ Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu lại, ra đón, vẻ mặt tươi cười, cung kính cúi đầu nói với người vừa tới:
- Chào chú Phù.
Người mới tới chính là ủy viên thường vụ Thành ủy Kinh Hoa, Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư - Phù Trạch Hoa.
Người vừa mới nói chuyện qua điện thoại với Cung Bảo Nguyên là Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an Vũ Đỉnh Phong. Hiện tại, người xuất hiện ở phòng thẩm vấn, cũng là Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư - Phù Trạch Hoa. Thật khiến người ta không hiểu ra sao cả.
Vũ Trường Nghĩa quản không được nhiều như vậy. Hiện tại, có một cán bộ có thân phận quản lý đến đây. Vậy là tốt rồi. Tạm thời, gã có thể thở phào một tiếng. Những người này đều là những tay cáo già trong quan trường, đã thành tinh, lường trước được tất cả mọi việc, so với Vũ thiếu gia gã, sẽ càng có nhiều biện pháp để đối phó với tên da trâu hò hét Cung Bảo Nguyên này.
Lại nói tiếp, ngày thường Vũ Trường Nghĩa có thể chưa bao giờ quá khách khí với Phù Trạch Hoa như thế. Tuy rằng lúc gặp mặt cũng sẽ gọi một tiếng “Chú Phù”, nhưng cúi đầu thì miễn, tâm tính rất là lơ là.
Phù Trạch Hoa là tâm phúc thân tín của Long Bảo Quân, không có nghĩa là ông ta không thể lui tới với Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy. Trên thực tế, Phù Trạch Hoa từng là cộng sự của Vũ Đỉnh Phong. Sau đó, Vũ Đỉnh Phong tiếp tục công tác ở ban ngành Chính trị pháp luật. Phù Trạch Hoa dời đơn vị, nên hai người không còn là quan hệ đồng nghiệp nữa. Nhưng ngày lễ ngày tết, Phù Trạch Hoa vẫn nhất định muốn tới nhà, thăm hỏi Vũ Đỉnh Phong.
Trong quá trình thăng quan tiến chức của Phù Trạch Hoa, Vũ Đỉnh Phong cũng đã vì ông ta mà bỏ ra chút công sức.
- Trường Nghĩa.
Phù Trạch Hoa gật đầu, ánh mắt liền hướng về Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đang đĩnh đạc ngồi ở bàn thẩm vấn hút thuốc. Tay mang còng tay chói sáng tay, ngồi ở bàn thẩm vấn còn có thể có tác phong như vậy, chắc cũng có một mình Tiểu Cung mà thôi.
Thành thật mà nói, hiện tại Phù Trạch Hoa cũng có chút choáng váng hồ đồ.
Giờ này, ông ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì Vũ Đỉnh Phong gọi điện thoại tới, mời ông ta lập tức chạy tới chi đội trị an của Cục công an khu Lý Ngư, nói là có chút sự việc quan trọng, mời ông ta qua xử lý. Bản thân ông ấy sẽ tới sau. Nói xong, Vũ Đỉnh Phong liền cắt đứt điện thoại.
Quả thực Phù Trạch Hoa có chút cảm giác không hiểu ra sao cả, cũng không biết đã xảy ra chuyện lớn tới mức nào. Nhưng Vũ Đỉnh Phong đã tự mình gọi điện thoại tới, thì bất kể thế nào cũng không được chậm trễ. Khuya khoắt, lái xe đã sớm nghỉ ngơi. Lại không ở trong trụ sở thường vụ Thành ủy. Lúc này, Phù Trạch Hoa đành gọi con trai Phù Đông Nguyên đang ở nhà, bảo cậu ta lái xe, lập tức đưa mình tới Cục công an khu.
Vừa mới lên xe, Vũ Đỉnh Phong lại gọi điện thoại vào di động của ông ta, giải thích qua một chút về đầu đuôi sự việc.
Hoá ra là Vũ Trường Nghĩa lại gây họa.
Vũ Trường Nghĩa quả thực chính là kẻ chuyên gây rắc rối. Luôn phải nghe động tĩnh mà đến sửa sai. Phù Trạch Hoa cũng đã hai lần ra mặt khắc phục hậu quả cho gã, nên đặc biệt không có thiện cảm gì đối với tiểu công tử của Bí thư Vũ.
Bùn nhão không đắp được tường!
Cũng bởi vì như thế, cơ bản tuyệt đối không thể trông cậy vào con đường làm quan của Vũ Trường Nghĩa. Cha là Phó bí thư tỉnh ủy, hai mươi sáu bảy tuổi lăn lộn ở cơ quan Đảng ủy Công an, trước sau cũng chưa lên được nửa chức quan, cho tới nay chỉ hưởng thụ đãi ngộ của cấp trưởng phòng. Còn không phải thực sự là Trưởng phòng. Cho nên Vũ Đỉnh Phong đã lựa chọn một con đường khác cho con trai mình —— kinh doanh.
Dưới sự tác hợp của người có tâm, Vũ Trường Nghĩa cưới con gái Chủ tịch của Công ty bất động sản Tinh Hán, một công ty có danh tiếng trong tỉnh. Tuy còn treo một tấm biển cán bộ, trên thực tế “trọng tâm công tác” đã sớm chuyển dời sang bất động sản.
Vũ Đỉnh Phong làm như thế, coi như vì đứa con trai hay gây rắc rối này. Lo lắng một khi mình lui ra, hoặc là sau khi trăm tuổi, đứa con không nên thân này chung quy cũng có một ngày cũng bị người lột da. Lại sợ anh ta sẽ mang chiêu bài lớn của mình đi nhận hối lộ ở khắp nơi, nên mới quyết định làm thông gia với Bất động sản Tinh Hán. Kể từ đó, Vũ Đỉnh Phong không cần lo lắng con trai sẽ phạm sai lầm gì trên phương diện kinh tế nữa. Chủ tịch Bất động sản Tinh Hán nhiều tiền thế lớn, luôn hỗ trợ rất tốt cho người rể con rể này.
Quả nhiên là nhọc lòng.
Ai ngờ lại thành ra thế này. Vũ công tử vẫn có thể gây họa.
Bởi vì chuyện như vậy, cũng thường xuyên xảy ra. Phù Trạch Hoa cũng không để ở trong lòng. Nhưng sau đó, lời nói của Vũ Đỉnh Phong lại khiến Phù Trạch Hoa kinh hãi.
Vũ Đỉnh Phong nói cho ông ta biết, lúc này Vũ Trường Nghĩa thực sự đã gây ra họa lớn. Vừa rồi, Bí thư Thành ủy Minh Châu -Trình Tử Thanh, tự mình gọi điện thoại cho Vũ Đỉnh Phong. Thật ra, trong điện thoại, Trình Tử Thanh nói rất khách khí, chỉ nói có con trai của một bằng hữu tới Ninh Dương đầu tư, không biết vì sao lại mạo phạm với lệnh lang của Bí thư Vũ, sinh ra một chút hiểu lầm, bị bắt đến Cục công an khu Lý Ngư, mong Bí thư Vũ chú ý một chút.
Lúc ấy, mồ hôi lạnh của Vũ Đỉnh Phong đã chảy xuống rồi.
Trình Tử Thanh đó là người có thân phận thế nào?
Theo giới truyền thông, họ tên của ông ta xuất hiện phía trước của danh sách hàng ngũ những người lãnh đạo đảng và quốc gia.
Cái này thì thôi đi, mấu chốt là khi Trình Tử Thanh giới thiệu Cung Bảo Nguyên, giọng điệu còn cố ý nhấn mạnh ở từ “một người bằng hữu” này. Nếu người thường nghe được, những lời này cũng rất bình thường, chỉ là bằng hữu mà thôi. Nhưng Vũ Đỉnh Phong không phải người thường. Ông ta là Phó bí thư tỉnh ủy. Ông ta nghe vậy làm sao có thể không hiểu, người gọi là vị “Bằng hữu” này, trong cảm nhận Trình Tử Thanh, có phân lượng nặng như thế nào.
Khuya khoắt, Trình Tử Thanh vì con trai của người bằng hữu này, trực tiếp gọi điện thoại tới điện thoại di động của ông ta.
Trong đó hẳn là còn có một điều quan trọng. Trình Tử Thanh nói, Cung Bảo Nguyên là đầu tư ở Ninh Dương.
Nếu là trước kia, điều này cũng không có gì quan trọng.
Ninh Dương chính là một khu cấp dưới rất bình thường của thành phố Kinh Hoa. Nhưng hiện tại, tình huống hoàn toàn khác hẳn. Mấy tháng này, những người tới đầu tư ở Ninh Dương, hầu như đều là những kẻ có danh tiếng lừng lẫy, lớn siêu cấp lớn. Ví dự như Từ Viễn Công, Giản Chí Hoa. Những người này, đều có thế lực khó lường. Bản thân Bí thư Khu ủy Ninh Dương -Lưu Vĩ Hồng, chính là một con cháu nhà quyền quý cao nhất.
Nếu không may, người bằng hữu mà Trình Tử Thanh vừa nói, cũng có liên quan rất lớn đến nhà quyền quý cao nhất.
Nói ra thì dài, nhưng tin tức này vừa tới, trong đầu Vũ Đỉnh Phong vừa suy nghĩ, lập tức có thể hiểu được rõ ràng những nét chính. Vũ Đỉnh Phong hiểu rất rõ, nếu xử lý chuyện đêm nay không tốt, sẽ có phiền toái rất lớn.
Cho nên trước khi ông ta khởi hành, liền gọi điện thoại cho Phù Trạch Hoa trước, mời Phù Trạch Hoa qua đó trước. Vũ Đỉnh Phong làm như vậy, tóm lại cũng là vì khi nhìn thấy người họ Cung mà Trình Tử Thanh đã nói kia, có người ở bên cạnh giúp đỡ, khởi động tác dụng “bôi trơn”. Ông ta là cha của Vũ Trường Nghĩa. Chủ tịch Cung khẳng định cũng rất có ý kiến với ông ta. Nếu làm không tốt sẽ biến thành quá căng thẳng, không có một “Bên thứ ba” có đủ phân lượng ở đây, ngay cả người nói vun vào cũng không có, thì rất bị động.
Hơn nữa, trên thực tế người cầm đao trong việc này, là chi đội trị an Cục công an khu Lý Ngư, Phù Trạch Hoa cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ mà.
Ở trên xe Phù Trạch Hoa nghe Vũ Đỉnh Phong giải thích xong, cũng hiểu được, lưng cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu âm thầm không ngừng oán trách.
Sao sự việc lại chó má đến như vậy, cuối cùng lại đặt trên đầu chính mình?
Trước đó không lâu Phù Đông Nguyên đắc tội với nữ Chủ tịch siêu thị điện máy Đường Nhân - Đường Thu Diệp, huyên náo tới mức ngay cả cửa Bộ An ninh Quốc gia cũng phải vào. Phù Đông Nguyên đã đánh mất chức vụ Chủ nhiệm Ban quản lý khu thương mại Vũ Đình. Hiện giờ nhờ Đường Thu Diệp dừng tay không truy xét mới có thể toàn mạng trở ra. Bằng không, làm không tốt sẽ giống ông chủ cửa hàng đồ điện Trung Hoà - Đàm Trung Hòa, bởi vì ngày xưa gây ra rất nhiều chuyện thối nát, bị cơ quan công an bắt.
Việc này huyên náo nổi lên phong ba lớn như vậy, hiện tại cũng không hề lắng xuống. Vũ công tử lại ở khu Lý Ngư muốn làm mưa làm gió, bắt một người có lai lịch lớn hơn, lại cuốn cả Phù Trạch Hoa vào.
Quả thực là đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời xuống!
Hai cha con Vũ Đỉnh Phong thật không phúc hậu!
Chỉ có điều Vũ Đỉnh Phong đã gọi điện thoại, Phù Trạch Hoa cũng đành bất chấp khó khăn, kiên trì đến cùng chạy tới Cục công an.
Vội vội vàng vàng đối mặt với những lời chào đón, lại thấy Vũ Trường Nghĩa như được đại xá, Phù Trạch Hoa sa sầm mặt, chỉ hơi gật đầu, nhắm mắt làm ngơ không thèm để ý tới Vũ Trường Nghĩa đang vươn hai tay ra. Ngược lại, cũng không phải Phù Trạch Hoa cố ý phải lãnh đạm với Vũ Trường Nghĩa, tình thế này nên giữ khoảng cách, không thể không tỏ ra thân thiết như vậy được. Dưới tình hình này, anh còn bắt tay với Vũ Trường Nghĩa, lại hàn huyên, cười ha hả, thì còn tính làm sao được? Không phải cố ý muốn khiêu khích hai vị đại gia kia hay sao?
Phù Trạch Hoa cũng không có ngốc như vậy!
Phù Trạch Hoa lập tức bỏ Vũ Trường Nghĩa lại một bên, bước nhanh về phía Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đang ngồi hút thuốc, còng tay sáng loáng, ánh mắt như muốn đâm người. Phù Trạch Hoa cố nến lửa giận, dũng cảm tiến về phía trước.
Cái gì thế này?
Đến khi nào thì mở còng tay cho người ta chứ?
- Chủ tịch Cung, xin chào xin chào!
Phù Trạch Hoa vội vàng đi tới trước mặt Cung Bảo Nguyên, vươn hai tay ra, vẻ mặt tươi cười nói.
Vừa rồi, khi ở trên xe, Vũ Đỉnh Phong chỉ nói với ông ta về một người họ Cung bị Vũ Trường Nghĩa đắc tội. Ở đây còn có một người khác, mà Trình Tử Thanh lại không nhắc tới trong điện thoại. Vũ Đỉnh Phong cũng không biết người này là thần thánh phương nào. Tuy nhiên nhìn bộ dạng của người này, ngồi ở bàn thẩm vấn, chắc đúng là người mà Trình Tử Thanh đã nhấn mạnh khi nhắc tới.
“Đãi ngộ” của anh ta cũng rất cao đi!
Cung Bảo Nguyên giơ hai tay lên, quơ quơ tay bị còng, cười nói:
- Rất xin lỗi, vị lãnh đạo này, hiện tại tôi đang mang còng tay, không có cách nào bắt tay được với anh, thật có lỗi hả!
Trái lại, anh ta nho nhã lễ độ, nhìn không ra có vẻ gì là thô bạo.
- Ha hả, Chủ tịch Cung, xin chào. Tôi là Phù Trạch Hoa, Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư. Thật sự là có lỗi, đã xảy ra một chút hiểu lầm, đồng chí trong cục đã lầm, mong hai vị tha thứ cho.
Nói tới đây, liền lập tức nghiêm mặt lại nhìn sang người cảnh sát đứng bên cạnh, cả giận nói:
- Sao các cậu lại làm thế này, sao còn chưa bỏ còng tay cho khách? Các cậu như vậy mà còn muốn làm sao? Quả thực buồn cười!
Mấy người cảnh sát liền tiên tục gật đầu, luôn miệng vâng dạ, vội vàng lấy chìa khóa còng tay ra, chuẩn bị tiến lên.
Cung Bảo Nguyên khoát tay chặn lại, nói:
- Bí thư Phù, không cần. Ai đeo chuông thì người đó phải cởi. Còng tay này tạm thời tôi cứ đeo đã, chờ tới khi Bí thư Vũ tới rồi, mời ông ấy tận mắt nhìn thấy, cơ quan công an Kinh Hoa, rốt cuộc là chấp pháp như thế nào. Trình độ rất cao hả!
Thấy người đến là Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư, ngay cả mí mắt, Cung Bảo Nguyên cũng gần như không nâng tí nào.
Bí thư Khu ủy toàn bộ Kinh Hoa, ngoại trừ Nhị ca, vốn không có người nào đáng để Tiểu Cung phải nể mặt.
Hơn nữa, đến lúc này Vũ Đỉnh Phong còn vì sĩ diện, không tự mình đến, lại phái Bí thư Khu ủy tới đây trước, cũng thật sự không để mắt tới Trình Tử Thanh. Tiểu Cung thật sự cảm thấy hơi tức giận.
Nếu nói Vũ Trường Nghĩa không biết thân phận thực của anh ta, lại thêm tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn có thể hiểu được.
Dù sao Vũ Đỉnh Phong chắc không đến mức cũng không hiểu chuyện chứ?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius