Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1321 – Chốt phiền phức
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Lăng Thủy Hoàng, địa chỉ thực tế không phải là những nơi mà xã hội đang lưu truyền bây giờ, ít nhất là không phải ở Li Sơn.
ở đây cụ thể là nơi nào Lý Dương cũng không thể biết rõ được, dù sao thì hắn cũng đã thăm dò vùng núi hẻo lánh đó trong thời gian rất dài mới được người ta dẫn đến một nơi không cây cối không chim choc, đây chính là nơi dựa vào bản đồ mà tìm được.
- Ông Lý, đây là giáo sư Quách!
Một người thanh niên dẫn Lý Dương đến, dau khi đến nơi, trước tiên là giới thiệu người phụ trách cho Lý Dương.
Người phụ trách này khoảng hơn 60 tuổi, đầu tóc bạc trắng, còn đeo thêm một đôi kính nữa, mới nhìn là biết người có học vấn cao, người này đang đứng nói chuyện với mấy người nữa bên ngoài, Lý Dương vội vàng đi đến chào.
- Chào giáo sư Quách, tôi là Lý Dương!
- Ông Lý đến rồi, nói ra thật xấu hổ, lần này phải nhờ ông đến một chuyến!
Giáo sư Quách rất hòa nhã, nhìn Lý Dương đưa tay ra ông liền đưa tay lau lên người rồi bắt tay với Lý Dương, ông không có cái kiểu cứng nhắc, cũng không phải vì mình lớn tuổi mà khinh thường Lý Dương.
Thái độ này đúng là rất tốt, tốt hơn mấy chuyên gia Lý Dương từng gặp nhiều.
- Giáo sư Quách khách sáo rồi, đây là điều tôi nên làm mà!
Lý Dương cười, hắn không phải là đang khiêm tốn gì cả.
Quốc gia đã đồng ý với hắn, sau khi khai quật Tần Lăng, sẽ cho hắn một số văn vật ở trong đó, hắn còn được ưu tiên cho chọn một bảo bối quan trọng nhất nữa, bất kể là vì quốc gia hay là vì bản thân thì hắn đều phải đến.
- Ông Lý, hôm nay ông cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ dẫn ông đi!
Giáo sư Quách cười nói, không đợi Lý Dương nói liền dặn người chuẩn bị đồ cho Lý Dương, đây là nơi không một bóng người, họ chỉ sống trong những căn nhà dựng tạm bợ, rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.
Nhìn nhìn trời, Lý Dương cũng không kiên trì nữa, bây giờ đã là buổi chiều rồi, không còn thời gian để đi xem lăng nữa.
Thực ra lúc nãy Lý Dương đã sử dụng năng lực đặc biệt của mình, hắn quan sát trong phạm vi rộng, ít nhất trong phạm vi thấy được của hắn không có sự tồn tại của Tần Lăng, cũng không có bất kỳ chốt nào.
Điều này chứng tỏ, Tần Lăng không phải ở đây mà là ở một nơi rất xa khác.
Buổi tối, giáo sư Quách và mấy người phụ trách ở đây khoản đãi Lý Dương một bữa, tuy là ở đây rách nát nhưng thức ăn rất ngon, đây đúng là đồ rừng thực thụ.
Có chim rừng, thỏ rừng và có cả một nồi thịt heo cách thủy nữa.
Con heo rừng này, là tự chạy đến hôm trước, đúng lúc thì bị người cảnh sát trong đội đánh chết. Đội khảo cổ lần này còn có mang một đoàn cảnh sát đến, Tần Lăng là một nơi vô cùng quan trọng.
Trong lúc ăn cơm, có mấy người thấy Lý Dương trẻ, còn muốn bắt nạt hắn, cố tình chuốc rượu hắn, kết quả không nghĩ cũng biết, mấy người này đều không biết mình trở về bằng cách nào.
Sáng sớm hôm sau, giáo sư Quách đi cùng Lý Dương và tám cảnh sát nữa. Bọn họ đều có mang theo súng đạn.
Đường núi rất khó đi, đi gần hai tiếng đồng hồ mới đến một nơi khe núi nhỏ, đây chính là nơi có Tần Lăng, đến đây Lý Dương mới biết vì sao giáo sư Quách không đặt nơi trú quân tại đây rồi.
Địa thế ở đây rất hiểm trở, khe núi rất nhỏ, cửa vào cũng chỉ có được mấy người, vật lớn một chút là không mang vào được.
Đây đúng là không thích hợp làm nơi đóng quân cho đội khảo cổ, đội khảo cổ có đến mấy trăm người cơ mà.
Tuy nhiên beentrong cũng có dựng một vài lều bạt, có một đội cảnh sát ngày đêm canh giữ ở đây, ngoài ra còn có người trực ban trong đội khảo cổ, trước mắt họ đã đào được hai tầng chốt, vì vậy mà phải có người bảo vệ ở đây.
- Ông Lý, qua xác định, đây chính là nơi có lăng của Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng thật là xảo quyệt, cố tình tạo nên một cái giả, còn cái thật thì cất giấu ở đây, nếu không phải ông cung cấp bản đồ, e rằng sẽ không ai nghĩ sẽ đến đây!
Giáo sư Quách nhìn mấy cái động sâu trước mặt cảm khái nói một câu.
Vị giáo sư Quách này đã nghiên cứu lăng Tần Thủy Hoàng trong một thời gian khá dài rồi, có thể nói là cả nửa đời người, ông sớm đã nghi ngờ cái ở Li Sơn không phải là thật, chỉ là bên đó cũng có một địa cung đã mê hoặc tất cả mọi người.
Có được bản đồ của Lý Dương, cộng thêm những nghiên cứu của họ nữa, cuối cùng đã chứng minh cái trước mắt mới chính là Lăng Thủy Hoàng thực sự.
Có được chứng minh này thật không dễ dàng gì, lúc đó giáo sư Quách cũng phải hao tốn rất nhiều công sức mới có được chứng cứ có lợi, cộng thêm sự khích lệ của Ông, cuối cùng mới đồng ý khai quật nơi đây.
- Ông Lý, ông Lý…
Giáo sư Quách nói xong, nhìn thấy Lý Dương không có phản ứng gì, liền tò mò nhìn sang, lúc này mới phát hiện Lý Dương đang ngây người ra, ánh mắt tỏ ra kinh hãi.
- À, tôi không sao, tôi đang nghĩ nơi này hẻo lánh như vậy, không biết lúc trước Hạng Vũ đã đào như thế nào nhỉ?
Lý Dương vội lấy lại thần thái, hắn ngẩn người ra là vì bị những thứ trong hình lập thể làm cho kinh hãi, lúc nãy trước khi giáo sư Quách nói, Lý Dương liền sử dụng năng lực đặc biệt của mình, để quan sát xung quanh.
Phạm vi hai nghìn mét đủ để hắn nhìn thấy hết tấc cả.
Cái khe núi mà bọn họ đang đứng thực ra là do con người đào nên, phái dưới đất hầu như đều bị đào rỗng, một địa cung rộng lớn đang ở cách mặt đấy khoảng trăm mét, ngôi địa cung này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Lý Dương.
Ít nhất thì phạm vi quan sát hai nghìn mét của hắn không hoàn toàn nhìn thấy hết cả địa cung.
Điều này chứng tỏ đường kính của địa cung này tuyệt đối vượt xa hai nghìn mét, hai nghìn mét là gì, đây là cả quảng đường bốn dặm, một vài huyện thị trấn nhỏ thời cổ đại, từ bên này cửa thành đến đầu bên kia cũng không dài như vậy.
- Cái này tôi đã nghiên cứu rồi, phía không xa bên kia có một con rạch nhỏ, khoảng hơn nghìn năm trước đây có thể đó là một con sông, đi dọc theo con sông về dưới khoảng ba mươi dặm là đến nơi có mặt đất bằng phẳng, Hạng Vũ chắc là đã dùng thuyền rồi dùng xe để chở những vật bên trong.
Giáo sư Quách vộ chỉ về phía đông, Lý Dương chỉ là hỏi cho vui thôi, ai ngờ họ lại biết đáp án.
Có một con sông tồn tại, việc vận chuyển đồ vật đúng là rất thuận lợi, tiếc là con sông này bây giờ không còn nữa, nên việc vận chuyển đồ của họ có khó khăn hơn một chút, cũng may là điều kiện vận chuyển bây giờ phát triển hơn so với trước nhiều, có rất nhiều đồ có thể vận chuyện đến.
- Chúng ta xuống dưới coi một chút!
Lý Dương gật đầu, hắn chỉ là hỏi vậy thôi, chứ không phải có hứng thú với vấn đề này.
Phía dưới đã được đào sâu khoảng mười mét rồi.
Mười mét này cũng chính là hai tầng chốt đầu tiên, dưới năng lực đặc biệt, Lý Dương đã phát hiện được trong bản đồ đúng là chỉ có chốt lớn, không hề có chốt nhỏ, nhưng số lượng mấy chốt nhỏ này lại hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của Lý Dương.
Số chốt nhỏ này có thể nói là phân bố rải rác, không tìm được một đường chính xác, chỉ đối diện với những chốt này đã làm cho người ta đau đầu chết rồi.
Còn có một điểm nữa, chín tầng chốt mà giáo sư Quách dự đoán lúc trước hoàn toàn không đúng, chốt ở đây không chỉ có chín tầng mà có ít nhất hơn hai mươi tầng, cái mà mọi người vừa đào được chỉ là hai tầng trên cùng, cũng là hai tầng đơn giản nhất.
Ngoài ra Lý Dương còn phát hiện được nơi mà giáo sư Quách đào lên là không đúng.
Có thể nói vừa mới bắt đầu đã sai phương hướng rồi, những chốt và cửa ra trên bản đồ không có một chỉ dẫn về phương hướng chính xác, nếu không phải Lý Dương có thể nhìn thấy tất cả thì hoàn toàn không thể phát hiện được điểm này.
Theo phương hướng hiện tại thì không thể nào đào được địa cung Tần Lăng.
Giáo sư Quách dẫn Lý Dương từ từ đi xuống dưới, trên đường còn không ngừng nói chuyện về sự khó khăn khi phá giải hai chốt này.
Chốt lớn bọn họ dựa vào bản đồ tránh được, nhưng những chốt nhỏ này lại lại làm bọn họ chịu không ít khổ cực, may mắn là không ai gặp nạn vì chốt cả, chỉ cso một ít người bị thương nhẹ thôi.
- Ông Lý, đây là một cửa đá, chúng tôi nghi dưới cửa đá này là tầng thứ ba, tiếc là cửa đá này quá dày, chúng tôi không mở ra được, mà cũng không dám dùng thuốc nổ.
Giáo sư Quách đi trước lại cười khổ, phái trước đúng là một cửa đá, vẫn còn bộ dạng của cái cửa, tiếc là cái cửa này không thể mở được.
Lý Dương đứng trước cửa, cúi đầu cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Mấy người giáo sư Quách đều đứng một bên, không ai làm phiền Lý Dương.
Thực ra Lý Dương sớm đã nhìn thấy hết tất cả, cái cửa đá này chỉ là một tượng giả, phía sau cũng không phải là tầng chốt thứ ba gì cả, cái cửa này chỉ có phải trước có hình cánh cửa, phía sau thì không có gì cả, chỉ là một khối đá lớn mà thôi.
Cửa như vậy mở được mới lạ.
Lý Dương cúi đầu không ngừng phân tích hình ảnh hiện lên trong hình lập thể.
Lý Dương đã tìm ra được con đường chính xác rồi, sau khi mấy người giáo sư Quách phá giải được tầng thứ nhất, đổi một hướng khác mới hướng đến cái thứ hai, tìm được đường rồi, nhiệm vụ của Lý Dương là phá giải những chốt nằm trên đường, đảm bảo thông hết cả tuyến đường.
Tầng thứ hai, tầng thứ ba.
Rất nhanh Lý Dương đã phá giải được đến tầng thứ tám, cho Lý Dương thời gian, hắn tự tin có thể dẫn người đến tầng thứ tám mà không hề bị thương vong gì, nơi đây đã cách mặt đất hơn 40 mét rồi.
Chốt của tầng thứ chín rất khó khăn, đây là con đường có nhiều chốt phức tạp liên tiếp nhau, không có một phương pháp chính xác, đụng vào một điểm đều có thể phong tỏa tất cả con đường lại.
Lý Dương chau mày, nghĩ ngợi khổ sở, trong vòng hai tiếng đồng hồ, dưới sự giúp đỡ của năng lực đặc biệt mới thành công giải phá chốt này.
Trong hai tiếng đồng hồ này làm giáo sư Quách lo lắng đến phát điên.
Nếu không phải bị Lưu Cương ngăn lại, thì ông đã mở miệng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, một người đứng bất động ở đó trong suốt hai tiếng đồng hồ, mà còn đang ở dưới mặt đất, đúng là rất đáng sợ.
Sau khi phá giải tầng thứ chín, Lý Dương mới lấy lại thần thái chú ý đến những thứ xung quanh.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của giáo sư Quách, Lý Dương ngại ngùng gõ vào đầu mình:
- Thật xin lỗi, lúc nãy tôi đang suy nghĩ một vấn đề, giáo sư Quách, chúng ta lên trên thôi!
Phá giải chốt không phải một lúc là làm được, tầng thứ tám đã như vậy rồi, những chốt phía sau lại càng phức tạp hơn, Lý Dương không thể cứ đứng ở đây được.
Trở lên trên, lấy một lý do đơn giản để giải thích câu hỏi của giáo sư Quách rồi Lý Dương trực tiếp ở tại khe núi này.
Phía sau còn có mười mấy tầng chốt phức tạp cần hắn giải nữa, phá giải sớm chừng nào thì hắn mở được địa cung sớm chừng đó, để những bảo bối bị niêm phong mấy nghìn năm bên trong được nhìn thấy mặt trời.
Chỉ là Lý Dương không ngờ, hắn đã ở đây hơn một tháng rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1322 – Viện Bảo Tàng công ích
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Hơn một tháng sau, Lý Dương ngồi trong lán với bộ râu lâu ngày chưa cạo lắc đầu.
Mức độ khó của các chốt trong Tần Lăng hoàn toàn không giống với những gì hắn nghĩ, ngày nào Lý Dương cũng sử dụng hình ảnh lập thể với mức độ cao nhất để phân tích, trong một tháng cũng chỉ phá giải được mười lăm tầng.
Chốt ở tầng thứ 16 Lý Dương làm cách gì cũng không phá giải được.
Sử dụng thêm cả máy tính nữa cũng vô dụng, trước mặt Lý Dương có một chiếc máy vi tính, từ tầng thứ 13 Lý Dương đã bắt đầu sử dụng công cụ hỗ trợ này cộng thêm năng lực đặc biệt để giúp Lý Dương phá giải các chốt.
Cho dù là như vậy cũng chỉ giải được 15 tầng.
Tần Lăng có tất cả 21 tầng, sáu tầng còn lại càng phức tạp hơn, chỉ có mười sáu tầng, Lý Dương tính nếu dốc toàn sức ra thì cũng phải cần ít nhất một năm mới giải xong.
Một năm, bây giờ Lý Dương hoàn toàn không thể ở đây được một năm.
- Ông Lý, ông ra rồi!
Lý Dương vừa ra khỏi lều, giáo sư Quách vội đi đến, bọn họ mời Lý Dương đến giúp đỡ, Lý Dương đúng là đã giúp được bọn họ, ít nhất thì dưới sự giúp đỡ của Lý Dương bọn họ giờ đã mở đến được tầng thứ tư.
Phương hướng sai lầm ở tầng thứ hai đã được Lý Dương chỉ ra cho.
Có được sự giúp đỡ của Lý Dương, chỉ trong vòng một tháng đã giải được hai tầng, điều này càng làm giáo sư Quách tăng thêm phần tự tin, đồng thời cũng rất khâm phục vị Tông sư trẻ tuổi này.
- Giáo sư Quách, ngại quá, chắc tôi phải quay về thôi!
Lý Dương mỉm cười chua chat, những chốt này cũng đã đả kích Lý Dương, thực tế đã chứng minh, năng lực đặc biệt của hắn không phải là vạn năng.
- Quay về, bây giờ ông muốn quay về!
Giáo sư Quách sững người, ông không còn cười được nữa, nói thật là ông không muốn để Lý Dương đi.
Ít nhất thì trước khi mở được địa cung Tần Lăng, ông không muốn để Lý Dương về, lúc không có Lý Dương và lúc có Lý Dương khác nhau một trời một vực.
Dưới sự chỉ đạo của Lý Dương, hai tầng chốt này bọn họ không chỉ phá giải rất nhanh mà còn không ai bị thương tích cả, đây là điều mà bọn họ đã không ngờ đến, hai tầng trước đó bọn họ phải mất một năm mới phá giải được.
- Tôi có việc cần phải quay về để giải quyết, thế này đi, tôi sẽ giao lại những tâm đắc của tôi trong thời gian vừa qua cho các ông, tôi tin rằng khi tôi không có ở đây thì các ông vẫn có thể làm tốt được!
Lý Dương lắc đầu, hắn không thể nói nguyên nhân thật cho giáo sư Quách nghe được.
Hắn không thể nói việc hắn đang bị bế tắc ở tầng thứ mười sáu, càng không thể nói tầng này hắn cần ít nhất một năm mới phá giải được.
Điều này cũng chỉ là khả năng, cho dù là ở lại đây một năm, Lý Dương cũng không giám chắc là sẽ thành công một trăm phần trăm.
Huống chi năm tầng phía sau đó còn khó hơn tầng mười sáu này nhiều lần.
Cũng được, Lý Dương phá giải hết tất cả những chốt xong, thì niềm tin về việc lấy những bảo bối trong Tần Lăng ra cũng sẽ giảm xuống, thậm chí có khi còn không còn nữa.
Tiếc là những điều này hắn chỉ có thể giữ trong lòng không nói ra được.
- Vậy cũng được, ông cứ về giải quyết việc của mình đi, ở đây cứ giao cho tôi, tuy nhiên hi vọng lúc nào rãnh thì ông đến đây thăm!
Giáo sư Quách do dự một chút, không níu kéo nữa, Lý Dương để lại một vài thứ cho ông là tốt, ít nhất thì Lý Dương đã có những kiến nghị về tầng thứ năm, chỉ tầng thứ năm này thôi e rằng cũng phải cần một khoảng thời gian mới phá giải được.
Nếu Lý Dương có thể đưa ra những gợi ý về tầng thứ sáu và thứ bảy, thì họ tin rằng cho dù không có Lý Dương ở đây thì họ cũng có thể hoàn toàn phá giải được.
Giáo sư Quách đúng là có phần kinh ngạc đối với sự hiểu biết về những chốt này của Lý Dương và những sắp xếp của hắn, ông cũng đã đưa chuyện này lên hỏi cấp trên.
Tiếc là cấp trên chỉ trả lời ông một câu, bảo ông cứ tin tưởng Lý Dương, không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Ông kiên quyết thực hiện mệnh lệnh của cấp trên, không nghĩ nhiều nữa, nhưng ông không thể không nghĩ nhiều được, có lúc ông còn hoài nghi có phải là Lý Dương đã rất thân thuộc nơi này không, chỉ là điều này hoang đường quá nên ông cũng chỉ nghĩ vậy thôi.
Ông không biết là Lý Dương còn phiền muộn hơn ông nữa.
Những chốt phức tạp như vậy Lý Dương hoàn toàn không biết là do ai thiết kế ra, càng không biết năm đó Hạng Vũ đã mở ra như thế nào, rồi khôi phục lại chúng như thế nào.
Lý Dương chỉ có thể đoán đây là một đại sư về chốt, cũng có thể đây là kiệt tác của một Tông sư về chốt, còn Hạng Vũ, có được sự giúp đỡ của người này hoặc là người đứng sau người này mới có thể giải được.
Lý Dương tin rằng, nếu không có người quen thì không ai có thể giải được những chốt này, hắn có năng lực đặc biệt, hắn có thể nhìn thấy được tất cả nhưng cũng không thể phá giải hết những chốt này được, càng không cần phải nói đến những người bình thường kia.
Tiếc là tất cả những điều này Lý Dương không có được đáp án, Hạng Vũ giờ đã thành thiên cổ, nhưng người biết về chuyện này bây giờ cũng không còn ai sống trên cõi đời này nữa.
Quay về Bắc Kinh, Lý Dương mới kể chuyện này riêng cho Ông nghe.
Hắn cũng không kể chi tiết vì chuyện này cũng không có cách nào có thể nói rõ ra được, hắn cũng không chắc chắn việc mở cái địa cung có vô số bảo bối này.
Cứ nghĩ đến những thứ Lý Dương nhìn thấy được trong hình lập thể, hắn lại thấy nuối tiếc, nhiều bảo bối tốt như vậy mà bị chôn dưới lòng đất, thật sự là rất đáng tiếc.
Bảo tàng Tần Lăng đúng như trong truyền thuyết đã nói, ở đó có vô số bảo bối.
Chỉ tính bên cạnh linh cửu Tần Thủy Hoàng thôi cũng có mấy bảo bối mà Lý Dương vô cùng khao khát.
Cái bắt mắt nhất, mê hoặc Lý Dương nhất chính là thanh kiếm cổ màu vàng kim, hai mặt thanh kiếm cổ này đều có khắc hoa văn, một mặt là nhật nguyệt tinh tú, mặt kia là cây cối và hoa cỏ.
Thanh kiếm này mang đậm phong cách cổ xưa, nhưng trong hình lập thể Lý Dương cảm nhận được sự uy nghiêm của nó.
Lần đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm này Lý Dương đã biết được thân phận của nó, Hiên Viên kiếm, Thánh đạo Hiên Viên kiếm, thần binh trong truyền thuyết này đúng là có thật mà lại rơi vào tay Tần Thủy Hoàng.
Tần Thủy Hoàng đặt nó vào địa cung, trở thành đồ cất giữ của mình, còn việc vì sao nó không bị Hạng Vũ lấy ra thì Lý Dương không thể biết được.
Cũng có thể uy thế của thanh kiếm này quá lớn, Hạng Vũ không thể điều khiển nó được.
Tiếc là Lý Dương lúc này chỉ biết đứng nhìn thèm thuồng, địa cung Tần Lăng không thể mở được, thì những thứ này mãi mãi chỉ ở dưới lòng đất mà thôi.
Sau khi quay về Bắc Kinh, Lý Dương cũng không nghỉ ngơi, hắn tìm rất nhiều sách nói về các chốt, đây là những nghiên cứu trọng điểm của hắn trong thời gian này.
Lý Dương hi vọng thông qua sự học hỏi của mình có thể giải được những tầng sau đó, từ đó có thể giúp những bảo bối kia có thể lại nhìn thấy được ánh sáng, không nằm dưới lòng đất đen tối nữa.
Không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ, cộng thêm những hồi ức trước đây nữa, Lý Dương đã có được những thu hoạch rất lớn.
Ít nhất thì hắn cũng có được niềm tin giải được tầng thứ mười sáu, đó là chắc chắn, không giống như lúc trước có hi vọng nữa, đây chính là một tiến bộ rất lớn.
Tiếc là Lý Dương vẫn cần có thời gian, may mà việc phá giải của hắn không cần phải thực hiện trong hang núi, tất cả những chốt trong Tần Lăng giờ đều đã nằm hết trong đầu hắn.
Mấy tháng sau, Viện Bảo Tàng của Lý Dương cũng đã chính thức mở cửa.
Viện Bảo Tàng của Lý Dương được lãnh đạo cao nhất nước đích thân đặt tên cho, năm chữ lớn, cũng trực tiếp nói với tất cả mọi người thân thế thâm hậu của nó.
Những chữ này là lãnh đạo dành tặng cho Lý Dương, nhằm biểu dương việc hắn thu hồi lại được những bảo bối cho Quốc gia.
Tên đầy đủ của Viện Bảo Tàng là Viện Bảo Tàng Lý Dương Trung Quốc, lấy tên riêng của hắn, ít Viện Bảo Tàng được có thêm hai chữ Trung Quốc vào tên của mình, nhà nước rất nghiêm ngặt về phương diện này.
Tuy nhiên điều đó không ảnh hưởng nhiều lắm đến Lý Dương, một viện bảo tàng lớn như thế thì cơ quan nào cũng sẽ bật đèn xanh cho cả.
Hôm khai trương Viện Bảo Tàng, mọi người được vào tham quan miễn phí, số người đến tham quan rất đông, họ đến đây để được thưởng thức những bảo bối quốc gia và bảo bối nổi tiếng thế giới.
Ngay hôm đầu tiên, số người đến tham quan đã lên đến bảy vạn người.
Điều này còn vì buổi sáng lúc khai trương không công khai với bên ngoài mà đến chiều mới tuyên bố, còn thời gian đóng cửa Viện Bảo Tàng vào ngày thứ nhất từ sáu giờ kéo dài đến chín giờ.
Sau ngày khai trương, số người tham quan vào những ngày tiếp theo vẫn đông đúc như ngày đầu tiên.
Ngày nhiều nhất số người đến cũng vượt quá mười lăm vạn người, đối với Viện Bảo Tàng một ngày chỉ đón tiếp nhiều nhất mười vạn lượt tham quan như của Lý Dương thì đây cũng là một thử thách rất lớn.
Kéo dài thời giant ham quan, cộng thêm một vài biện pháp tiếp ứng nữa thì ngày đông nhất coi như cũng qua, điều này là cho Viện trưởng Hoàng, cố vấn của Viện Bảo Tàng rất hài lòng.
Viện Bảo Tàng của Lý Dương từ lúc mới bắt đầu đã chú trọng đến những biện pháp cứng, Viện Bảo Tàng rộng rãi thoáng mát, nhiều phân loại, không có những điều kiện này thì không thể tiếp đón mười lăm vạn lượt khách trong một ngày được.
Trong tháng đầu tiên mở cửa, Viện Bảo Tàng đã tiếp đón được gần ba trăm vạn lượt khách, chỉ dựa vào con số này thôi thì Viện Bảo Tàng của Lý Dương đã trở thành Viện Bảo Tàng nổi tiếng nhất nước rồi.
Con số này đã giúp Viện Bảo Tàng của Lý Dương lật đổ được Lư Phù Cung, trở thành Viện Bảo Tàng có số người tham quan nhiều nhất trong tháng, nhiều nhất này là tính trên cả thế giới.
Sau khi Viện trưởng Hoàng biết được điều này đã cười suốt mấy ngày không nghỉ.
Nguyện vọng ông vẫn chưa thực hiện được khi còn ở trong cố cung thì cuối cùng cũng đã thực hiện được ở đây, ông vô cùng thỏa mãn với điều này, cũng rất vui nữa, cần phải biết rằng, trong ba trăm vạn người này có khoảng hơn năm mươi vạn là du khách nước ngoài, tỉ lệ tham quan của du khách nước ngoài là tương đối cao.
Năm mươi vạn khách du lịch, trong đó có ít nhất một nửa là đến đây để tham quan Viện Bảo Tàng, điều này cũng mang lại lợi ích lớn cho ngành du lịch nước nhà.
Đương nhiên, sự xuất hiện của con số này cũng có rất nhiều nguyên nhân khách quan.
Đầu tiên, Viện Bảo Tàng của Lý Dương trong tháng đầu tiên thực hiện chế độ tham quan miễn phí, Bắc Kinh lại là thành phố có trên mười triệu dân số, cộng thêm những bảo bối có sức thu hút của Lý Dương nữa mới xuất hiện con số khủng như vậy.
Sau này Viện Bảo Tàng của Lý Dương bắt đầu thu phí thì số người đến tham quan sẽ giảm xuống rất nhiều.
Điều này đã được chứng minh ở tháng thứ hai.
Sau khi thu phí, Viện Bảo Tàng không còn sôi nổi như những ngày trước đó nữa, nhưng số lượt khách tham gia mỗi ngày vẫn không ít, ngày nhiều nhất cũng được tám vạn người.
Tuy nhiên nếu tính bình quân ra thì tháng thứ hai mỗi ngày có khoảng trên dưới năm vạn lượt khách, đã giảm rất nhiều so với tháng trước.
Tháng thứ ba cũng ít hơn tháng thứ hai một chút,nhưng số lượt khách tham quan trong tháng này vẫn vượt quá trăm vạn, trong vòng ba tháng, Viện Bảo Tàng của Lý Dương đã có đến năm trăm vạn lượt khách tham quan, đây đúng là một con số khủng.
Điều này đã giúp Viện Bảo Tàng Lý Dương lọt vào danh sách mười Viện Bảo Tàng lớn nhất thế giới, thậm chí có thể trở thành Viện Bảo Tàng có lượt khách tham quan lớn nhất trong năm, vượt qua cả Lư Phù Cung.
Về điều này, Lư Phù Cung của Pháp đã chua xót nói, Trung Quốc chính là nhờ người đông.
Trước đây bọn họ không hề nói những câu đại loại như vậy.
Ngoài ra, vụ kiện giữa Lư Phù Cung và Lý Dương vẫn đang diễn ra, càng ngày càng gay go, luật sư và đoàn chuyên gia của Trung Quốc, mỗi lần đều đưa ra một loạt các bằng chứng, vụ kiện bây giờ đã trở thành Trung Quốc đòi hỏi các nước trả bảo bối lại cho mình, rất nhiều nước giờ đã bị liên lụy theo.
Điều này cũng làm cho nhiều người ở nhiều quốc gia bất mãn với Lư Phù Cung, bọn họ kiện thì cứ kiện đi, việc gì phải kéo theo mình vào nữa?
Sự thịnh vượng của Viện Bảo Tàng Lý Dương cũng đã kích thích trên một mức độ nhất định đến sự phát triển của ngành thu tàng trong nước, nền thu tàng toàn dân phát triển, làm cho hàng giả hàng nhái xuất hiện ngày một nhiều thêm.
Về điều này, Hiệp hội thu tàng đã không ít lần mời Lý Dương phải ra mặt.
Bất kể trong trường hợp nào, Lý Dương đều khuyên những người yêu thích đồ cổ hãy dùng lý trí để thu tàng, xem nhiều mua ít, phải kiềm chế bản thân mình lại, thông qua học tập để dần dẫn trở thành nhà thu tàng thực thụ.
Thời gian từ từ trôi, Diệu Tông cũng sắp được hai tuổi, và Viện Bảo Tàng của Lý Dương cũng đã đi vào hoạt động được một năm.
Trong một năm qua, nhờ lượt khách tham quan vượt quá mười triệu mà Viện Bảo Tàng Lý Dương đã trở thành Viện Bảo Tàng có số lượng người tham quan lớn nhất thế giới của năm, điều này làm Viện trưởng Hoàng say liên tiếp trong ba ngày.
Năm đầu tiên đã đứng nhất như thế cũng chỉ có mình Lý Dương mà thôi.
Sau đó Viện Bảo Tàng Lý Dương cũng đón nhận được rất nhiều vinh dự khác, tuy là vì một vài nguyên nhân về nội tình và lịch sử mà Viện Bảo Tàng không lọt được vào danh sách mười Viện Bảo Tàng lớn nhất thế giới, nhưng Viện Bảo Tàng của Lý Dương cũng đã có khả năng để hướng đến mục tiêu này.
Ai cũng tin tưởng rằng, không lâu nữa thôi, Viện Bảo Tàng của Lý Dương chắc chắn sẽ nằm trong danh sách thế giới thập đại.
Thấm thoắt, Viện Bảo Tàng của Lý Dương đã thành lập được ba năm.
Ba năm qua, bảo bối trong Viện Bảo Tàng cũng tăng lên không ít, có nguồn tài nguyên trong khu mạch khoáng Miến Điện, cộng thêm sự phát triển thuận lợi của sản nghiệp hắn, nên Lý Dương đã dùng tiền dư của mình để mua không ít văn vật dân gian.
Cộng thêm không ít cá nhân và đoàn thể quyên tặng nữa, đến hôm nay, bảo bối trong Viện Bảo Tàng của Lý Dương đã đạt đến con số hai lăm vạn, hơn nữa con số này tăng lên mỗi ngày, sớm muộn sẽ có một ngày nó sẽ vượt qua Lư Phù Cung và những Viện Bảo Tàng có lịch sử lâu đời khác.
Còn bản thân của Viện Bảo Tàng cũng đã mang lại cho Lý Dương một nguồn của cải rất lớn.
Giá vào cửa của Viện Bảo Tàng Lý Dương không cao, nhưng người tham quan nhiều, hàng năm trừ đi tất cả các kinh phí vẫn còn một khoản lời rất lớn.
Số tiền này Lý Dương không giữ lại một đồng nào cả mà quyên cho quỹ Lý Dương, từ khi mới bắt đầu, hắn đã xác định, nguồn tiền lời này sẽ phục vụ cho quỹ, có được sự giúp sức của Viện Bảo Tàng, quỹ Lý Dương hàng năm có thể bảo đảm đủ nguồn vốn của mình.
Vì điểm này mà Viện Bảo Tàng Lý Dương còn nhận được bằng khen từ cơ quan từ thiện quốc gia, và được mọi người gọi là Viện Bảo Tàng công ích lớn nhất thế giới.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1323: Lấy lại được thiên châu.
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Sự huy hoàng của bảo tàng mang lại danh tiếng và uy vọng rất lớn cho Lý Dương.
Hắn chỉ hơn ba mươi tuổi, đã đạt được nhiều vinh dự cấp thế giới. còn được chọn vào danh sách danh nhân thế giới. là trên thế giới tồn tại hai vị tông sư chạm ngọc. Lý Dương có tư cách này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại ba năm nữa trôi qua.
Tiểu Diệu Tông đã hơn sáu tuổi. Đang chạy nhảy trên đường đã nhỏ trước mặt. Đây là du lịch tập thể. Lý Dương chọn địa điểm này là Tây Tạng. Đây cũng là lần thứ hai Lý Dương vào Tây Tạng.
- Lý ca, lần trước chúng ta đến nơi này, chín năm trước rồi!
Lưu Cương đứng ở bên cạnh lý dương, rõ ràng rất trưởng thành, càng ổn trọng hơn.
Lý Dương đã không còn làm việc bên cạnh Ông cụ nữa. Hiện nay anh ta cũng thành một lãnh đạo nhỏ rồi. Là một Thiếu giáo quân của cảnh vệ trung ương. Không cần tiếp tục theo thủ trưởng nữa.
Thật ra Lý Dương muốn để anh ta xuất ngũ. Tuỳ tiện đem một kinh doanh giao cho anh ta quản lý. Bất kỳ kinh doanh nào đều có thể khiến Lưu Cương cả đời không còn lo lắng vì tiền bạc.
Đáng tiếc, Lưu Cương quen với cuộc sống quân ngũ, cũng hy vọng ở lại trong quân đội. Anh ta rất thích công việc hiện giờ.
- Đúng vậy, chín năm trôi qua trong nháy mắt!
Lý Dương đồng ý gật đầu, Bọn họ đếnhuyện Trát đạt Tây Tạng chín năm trước, vì tìm kiếm Thiên Tùng Vân Kiếm. Lý Dương và Lưu Cương còn có bọn người Triệu Vĩnh. Bọn họ cùng đến Tây Tạng.
Cũng là lần đó, Lý Dương quen mấy người Triệu Vĩnh.
Hiện nay mấy người này vẫn như trước phục vụ cho Lý Dương. Tuy nhiên thân phận của bọn họ đã thay đổi rồi. Trở thành nhân viên chính thức của bảo tàng Lý Dương. Triệu Vĩnh là đội trưởng đội bảo vệ bảo tàng.
Mấy người ngàykhông còn là thân phận vệ sĩ cá nhân của Lý Dương. Tuy nhiên, thu nhập của bọn họ ở bảo tàng cũng không thấp.
Lúc đi theo bên cạnh Lý Dương, mỗi năm Lý Dương đều cho bọn họ không ít lương và thưởng. Hiện nay mấy người bọn họ đều mua được nhà ở Bắc Kinh, thành gia, công việc ở bảo tàng cũng rất vui vẻ.
Những bảo bối này có một bộ phận đều là bọn họ tận mắt tìm về cho Lý Dương. Đối với những bảo bối này cũng đều tồn tại tình cảm nhất định.
Để bọn họ phụ trách bảo vệ, Lý Dương rất là yên tâm.
- Đến miếu An Đạt rồi!
Lưu Cương đột nhiên cười nói một tiếng. chỉ một kiến trúc ở góc không xa trước mặt. Đó là một cửa miếu bình thườn. Miếu nhỏ giống như thế ở cả Tây Tạng có rất nhiều.
- Không biết hôm nay Lạt Ma có ở đây hay không. Chúng ta lần này là mạo muội đến.
Lý Dương nhìn Lưu Cương một cái. Hai người cùng cười cười. Vương Giai Giaivà Hà San San ở bên cạnh hai người, đang nghi hoặc nhìn hai người một cái.
Các cô hoàn toàn không biết, chín năm trước, Lý Dương và Lưu Cương từng lến đến nơi này một lần. Chính trong quá trình tìm kiếm Thiên Tùng Vân kiếm đó lén chạy ra ngoài.
Miếu An Đạt không lớn, chỉ có mấy chục hoà thượng và Lạt ma. Tuy nhiên ở đây sống một vị Lạt Ma rất nổi tiếng.Ku Ma Lạt ma ở đây.
ở Tây Tạng, Lạt Ma hoàn toàn không nhiều. Tuy nhiên, cũng không phải tất cả Lạt ma đều sống ở cung điện Potala, Vị lạt ma Ku Ma của miếu An Tự này rất nổi tiếng. Chỉ là người không quen biết căn bản không biết mà thôi.
- Các người có chuyện gì giấu chúng tôi, nói mau!
Hà San San đi tới, cô rất thẳng tính, trực tiếp hỏi một câu.
- Là thế này ….
Lý Dương mỉm cười chậm rãi nói tình hình lần trước đến miếu An Đạt ra. Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Lý Dương ở Ruily đổ ra rất nhiều Phỉ Thúythiên châu hiếm thấy, Thiên châu cần lạt macầm thêm mới có tác dụng thực sự. Lần trước lúc đến Tây Tạng, Lý Dương lặng lặng đem Thiên châu đặt ở miếu An Đạt.
Đạt ma Ku Ma là Ông cụ đích thân giới thiệu, đối với người này rất tin tưởng.
Tuy nhiên, Phỉ Thúy Thiên châu vô giá, lại là Thuỷ Tinh Chủng Phỉ Thúy Thiên Châu. Tin tức này Lý Dương hoàn toàn không nói với người khác, tránh bịcó người biết mưu đồ chiếm đoạt. Hiện nay chín năm trôi qua rồi,Lý Dương cũng đến lúc lấy lại Thiên Châu.
- Hoá ra là như vậy, Phỉ Thúy Thiên Châu đó có đẹp hay không!
Hà San San nghe xong, mắt thoáng sáng lên. Trên người cô đã có trang sức Phỉ Thúy tận tay Lý Dương làm ra. Những trang sức này có được không ít sự ngưỡng mộ của chị em tốt.
Hiện nay nghe nói Thiên Châu ở đây, không cần phải nói, cô đã chủ ý muốn lên mặt rồi.
- Có đẹp hay không em không cần nghĩ. Thiên Châu chỉ có hai chuỗi. Ta đã có kế hoạch rồi. Trừ phi em đồng ý đi đoạt của ông cụ!
Lý Dương lập tức lắc đầu. Mấy năm nay hắn coi như cực kỳ hiểu Hà San San. Tất nhiên phải bóp nghẹt ý tưởng của cô từ trong trứng.
Quả nhiên, vừa nhắc đến ông cụ cô liền im bặt. Cô không thể đi tranh đồ với Ông cụ. Càng không cần nói là vật có tác dụng giúp cơ thể người già.
Hiện giờ ông cụ đã hơn tám mươi rồi. Thân thể mỗi năm lại càng không tốt. Hiện nay đang an hưởng tuổi già. Hà San San cho dù phản nghịch, cũng không thể đi cướp đồ của ông cụ.
Hai chuỗithiên châu, Lý Dương quả rất biết sắp đặt.
Một chuỗi chính là đặc biệt chuẩn bị cho Ông cụ. Chuỗi còn lại hắn định cho Trần Vô Cực đeo trước.
Trần Vô Cực còn cao tuổi hơn ông cụ. Tuy nhiên ông là truyền nhân Thái cực, dưỡng sinh rất tốt. Thân thể xem ra còn khoẻ mạnh hơn ông cụ thậm chí còn trẻ hơn chút.
Từ sau khi Lý Dương trở thành tông sư, Trần Vô Cực coi như buông xuôi tất cả. Tuy nói là phong dao, nhưng đã không còn làm bất kỳ tác phẩm nào ở bên ngoài.
Chỉ có lúc ngẫu nhiên hứng thú, cùng Lý Dương làm vài món đò,giúp đỡ lần nhau một chút.
Tuy nhiên, tuổi tác của ông dù sao đã lớn rồi. Lý Dương cũng biết, những bệnh kín của Trần Vô Cực cũng bắt đầu tra tấn ông. Đây đều là tai hoạ ngầm lúc tuổi già. Có chuỗi thiên châu này, có thể giảm bớt vấn đề này của ông.
Hà lão Trần Vô Cực đều là sư phụ của hắn. Lấy hai chuỗi thiên châu này sắp xếp như thế, cũng không còn gì đáng trách.
Lúc này nói chuyện,mấy người đã đến cửa miếu An Tự.
Đây là một cửa lớn rất bình thường. Sau khi tiến vào, lập tức có một tiểu hoà thượng ra đón.
- Làm phiền sư phụ chuyển lời một chút. Nói có Lý Dương đến thăm Lạt Ma!
Lý Dương mặt tươi cười, nói với tiểu hoà thượng một câu. Tiểu hoà thượng kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức gật đầu chạy vào sau.
Bình thường như vậy, có người đến thăm lạt ma đều sẽ nói rõ lý do. Lạt ma dù sao chỉ có một vị. không phải người nào muốn gặp là có thể gặp. Bình thường tiểu sư phụ nhất định sẽ hỏi thêm mấy câu.
Nhưng trên người Lý Dương có uy thế khác người. Đây là gần mấy năm bồi dưỡng ra. Lý Dương dù sao là vị tông sư. Còn là tông sư thật sự, trên người có uy thế khác người cũng bình thường.
Uy thế này, khiến tiểu hoà thượng cảm thấy được Lý Dương không phải người thường. Cho nên mới không hỏi gì, trực tiếp chạy đi.
Một lúc sau, tiểu hoà thượng quay lại đến trước mặt, cung kính mời bọn người Lý Dương đến phía sau.
Lạt ma sống ở hậu viện của miếu.Nơi đó khách hành hương bình thường không được phép vào.
- Cư sĩ, đã lâu không gặp rồi!
Lạt ma dáng vẻ hơn năm mươi tuổi. Đích thân đến cửa đón Lý Dương. Tất nhiên, chỉ là của hậu viện nghênh đón, nhưng điều đó trong mắt tiểu hoà thượng rất đặc biệt,Lạt ma sao lại đích thân ra ngoài đón người.
- Lạt ma, ngài quá khách khí rồi!
Lý Dương khẽ cúi người, hai tay chắp chữ thập, trong mắt có mang theo chút kinh ngạc.
Chín năm trước, lạt ma Ku Ma chính là dáng vẻ này, chín năm qua, Lý Dương đều có thay đổi rất lớn, nhưng Lạt ma Ku Ma vẫn dáng vẻ đó. Các lạt ma Tây Tạng này quả thực không phải đơn giản như vậy.
- Mời cư sĩ vào bên trong!
Lạt Ma khẽ cười, không còn khách khí với Lý Dương ở cửa nữa, trực tiếp đón Lý Dương vào trong.
Tiểu hoà thượng cũng không có vinh hạnh tiếp tục theo. Chỉ có thể trước tiênđến trước đón khách. Trong lòng còn đang nghĩ Lý Dương thân phận của người thanh niên này, trong mắt tiểu hoà thượng đến thăm Lạt ma, có thể đạt được trong số người được tiếp kiến. Lý Dương không nghi ngờ rất trẻ.
Đi vào bên trong, sau khi ngồi xuống trong một gian phòng, Lạt ma Ku Ma cảm thán nói:
- Năm đó thấy cư sĩ bất phàm, không ngờ còn nhìn nhầm rồi. Chưa đến ba mươi mà thành tựu tông sư, cư sĩ là độc nhất!
- Lạt ma quá khen rồi, Tiểu tử chẳng qua là may mắn mà thôi!
- May mắn cũng là một loại tư bản. Huống hồ trở thành tông sư, không chỉ dựa vào may mắn mà thôi!
Lạt ma cười to một tiếng. nhìn Lý Dương một cái thật sâu. Lập tức lại mời bọn người Lý Dương uống trà. Không còn nói chuyện vừa nãy.
Tông sư, ở bất cứ đâu đều sẽ nhận được kính ngưỡng của người khác, cho dù là Lạt ma cũng không là ngoại lệ. Người có thể trở thành tông sư, mỗi một người đều là người trên chân chính, Lạt ma cũng là người.
Lạt ma Ku Ma nói chuyện đơn giản với Lý Dương một lúc, liền đứng dậy.
Một lúc, lạt ma Ku Ma mang đến một cái hộp. Ánh mắt của bọn Lý Dương cũng đều tập trung trên cái hộp.
Lạt Ma Ku Ma ngồi xuống sau đó, trực tiếp đẩy cái hộp lên trước mặt Lý Dương.
Vương Giai Giaivà Hà San San đã biết ý đồ đến. Lúc này đều hiểu được, mấy viên Phỉ Thúy thiên châu giá trịđó của Lý Dương chính ở trong cái hộp này.
Lý Dương chầm chậmmở hộp ra, sau khi mở hộp, mắt của hắn lập tức căng lên.
Bên trong hộpquả thực là tám viên Phỉ Thúy Thiên Châu Lý Dương phá giải từ Ruili đó. Tuy nhiên tám hạt chân châu này trước mặt đã hoàn toàn khác trước.
Thiên châu trước đây vô cùng đẹp, mang theo đặc tính của Thuỷ tinh chủng Phỉ Thúy trong suốt sáng loáng.
Thiên châu hiện nay không có cảm giác sáng đó. Nhưng lại có trơn bóng như dầu trơn. Bên trên còn có khí chất chất phác và cao quý. Mở hộp, khí chất khác nhau này là bổ vào mặt.
Chỉ vừa nhìn có thể khiến người biết, hạt châu này bất phàm.
- Cư sĩ, may không làm nhục sứ mệnh, Phỉ Thúy Thiên châu này có công hiệu ngũ nhãn thiên châu.
Lạt ma Ku Ma chậm rãi nói.Ngũ nhãn thiên châu, cho dù trong thiên châu cũng là thượng phẩm cực tốt, tất cả điều này đều là thành quảtrong bảy năm qua của ông vì thiên châu mà bồi thêm vào.
Lý Dương hoàn toàn không biết, bảy năm qua, mỗi tối Lạt Ma Ku Ma đều niệm kinh một giờ đối với thiên châu này. Bị sự cuốn hút của niệm kinh khổng lồ của Lạt ma, các thiên châu này mới trở thành hiện nay.
Chỉ mộtđiều này cho dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được.
- Lạt ma, đa tạ ngài. Đay là một chút ý nhỏ. Xem như là thêm chút hương khói cho miếu!
Lý Dương vội vàng lấy lại tin thần, đồng thời từ trong túi lấy ra một chi phiếu.Nhẹ nhàng đẩu cho Lạt ma Ku Ma.
Số tiền của chi phiếu là mười triệu, Lạt ma Ku Ma chỉ mỉm cười nhìn Lý Dương. Hoàn toàn không nhìn chi phiếu này lại đẩy chi phiếu lại.
Tiền, lạt ma Ku Ma hoàn toàn không cần. hương khói trong miếu đủ để thắp thường ngày, tiền nhiều trái lại sẽ khiến lòng lòng sinh ra dị tâm. Lý Dương dù sao sinh sống ở thành phố. Hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của các Lạt ma ẩn cư này.
- Lạt ma, ngài đây là?
- Cư sĩ, tôi làm các việc này, hoàn toàn không phải vì cái này?
Lạt ma Ku Ma mỉm cười lắc đầu. Ông quả thực không nghĩ đến thù lao. Nếu thật sự muốn thù lao, ông cũng không phải là Lạt ma nữa.
- Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ tặng cho ngài một vật kỷ niệm nhé.
Lý Dương do dự một lúc, chầm chậm nhận lại chi phiếu, Hắn từ nơi đó của Ông cụ biết được tính cách của Lạt ma. Trước đây Lý Dương muốn tặng tiền cho miếu An Đạt, Ông cụ đã đưa ra phản đối.
Lúc đó, ông cụ đã cho Lý Dương một đề nghị.
Tặng tiền, không bằng trực tiếp tặng một bức tượng. Miếu An Đạt là miếu tự thuần khiết. Bọn họ không cần nhiều tiền như vậy. Tuy nhiên tượng phật lại khác.
Bây giờ Lý Dương là Tông sư, một vị tông sư để lại tượng phật, ý nghĩa còn lớn hơn tiền nhiều.
- Vật kỷ niệm?
Lạt ma Ku Ma cũng tỏ ra có chút kinh ngạc. Tuy nhiên sau đó rất nhanh biết được vật kỷ niệm mà Lý Dương nói là gì.
Lý Dương và Lưu Cương cùng nhau ra ngoài mua một khối ngọc to. Đủ để cao nửa mét.
Chạm khắc tượng phật như thế cần không ít công sức và thời gian.
Hai tháng tiếp theo, bọn người Lý Dương trực tiếp sống ở trong miếu An Đạt. Lý Dương vì cảm tạ sự giúp đỡ của Lạt Ma Ku Ma, đặc biệt chạm khắc một bức tượng Thích ma ni cao nửa mét.
Cái này, Lạt ma Ku Ma vui vẻ tiếp nhận.
Kiến nghị của ông cụ quả nhiên đúng. Lý Dương là tông sư, tác phẩm hắn để lại hấp dẫn chính Lạt ma cũng không ngăn được. Càng không cần phải nói là tượng phật.
Sau hơn hai tháng, một bức tượngphật vô cùng uy nghiêm, mang theo linh khí vô hạn, xuất hiện trong miếu An Đạt.
Bức tượng phật này, Lý Dương toàn tâm toàn ý làm. Lạt Ma Ku Ma vừa trông thây liền rất thích bức tượng này. Đối với vật kỷ niệm này vô cùng vừa lòng.
Thủ pháp của tông sư, quả thực khác thường. Tượng phật như thế, chắc chắn là duy nhất của cả Tây Tạng.
Bức tượng này bản thân Lý Dương chạm khắc trong miếu An Đạt.trên người có linh khí rất lớn. Sau đó lại thông qua đám người Lạt ma Ku Ma không ngừng niệm kinh trước tượng phật. Cuối cùng làm cho bức tượng này trở thành một chí bảo của phật giáo.
Đây đều là để sau hãy nói. Bức tượng này trong tương lai còn trải qua vài lần khổ ải. Cuối cùng vào cung điện Potala, trở thành một trong trọng bảo củaphật giáo Tây Tạng. Tuy nhiên đây đều đã là việc mấy trăm năm sau.
Chuyến đi đến Tây Tạng lần này, đối với Lý Dương mà nói đã kết thúc viên mãn.
Chuyến này, đối với Lý Dương còn có thu hoạch ngoài ý muốn khác. Thu hoạch này chính là Tính tình của Tiểu Diệu Tông trở nên tốt hơn.
Không biết là cảm hoá phật tính của miếu An Đạt hay không. Sau khi Tiểu Diệu Tông trở về lập tức trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cũng không còn nghịch ngợm như trước nữa.
Hai chuỗi thiên châu, Lý Dương cũng lần lượt tặng cho Hà lão và Trần Vô Cực.
Hai vị lão nhân đối với lễ vật này vô cùng thích. Bọn họ cũng đều biết giá trị của hai món quà này. Một viên thiên châu ban đâu có giá khoảngtám triệu. Hiện giờ thông qua niệm kinh phật pháp, giá trị của mỗi viên thiên châu này đều không thấp hơn tám mươi triệu, thậm chí cao hơn nhiều.
Tuy nhiên, hai vị lão nhân đều không quan tâm. Bọn họ hài lòng nhất là lòng hiếu thảo của Lý Dương. Huống hồ, bảo bốinày, đối với cơ thể bọn họ quả thực có sự ích rất lớn. Trên trình độ nhất định cũng có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1324: Con đường cuối cùng!
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Phỉ Thúy thiên châu đối với thân thể rất có ích. Nhưng cũng không thể làm trái với quy luật tự nhiên.
Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tự nhiên ai cũng không tránh nổi. Tám năm sau, lý dương tiễn người thân đầu tiên của mình.
Ông cụ đã ra đi rất thanh thản. Cuối cùng ông nằm trong lòng Lý Dương mà tạm biệt. Thời khắc cuối cùng, ông còn không ngừng nói những việc của Lý Dương. Từ khi bọn họ quen nhau, bắt đầu tán thưởng Lý Dương, đến tận khi Lý Dương tạo ra các sự việc khiến ông tự hào.
Khiến ông cụ vui mừng nhất chính là, Bảo tàng Lý Dương cuối cùngcũng lọt vào hàng ngũ mười bảo tàng lớn nhất thế giới. Hơn nữa còn đứng vào hàng thứ ba. Phương diện người đến thăm này, Bảo tàng Lý Dương luôn luôn đứng thứ nhất thế giới.
Ông cụ tạ thế, khiến Lý Dương rất đau thương.
Có thể nói, không có ông cụ thì không có hắn hôm nay.Trong tất cả mọi người, Ông cụ giúp đỡ Lý Dương nhiều nhất. cũng giảm bớt rất nhiều phiền phức cho Lý Dương.
Không có sự tồn tại của ông cụ, có khả năng các bảo bối này lý dương đều giữkhông nổi.
Nếu không có Ông cụ, Hôn sự của Lý Dương và Vương Giai Giaicũng có khả năng gặp trắc trở cực lớn.Sẽ không thuận lợi ở bên nhau, thậm chí có khả năng sẽ không ở cùng nhau.
Sau khi ông cụ mất gần ba tháng, Lý Dương lại vội vàng chạy đến Yết Dương.
Tuổi tác của Trần Vô Cực còn lớn hơn Ông cụ.Những năm này sức khoẻ lại mãi mãi không bằng được trước kia. Trần Vô Cực rõ ràng cảm nhận được đại hạn của mình đã đến.Cố ý gọi Lý Dương đến.
Cảm giác của Trần Vô Cực không sai. Lý Dương đến sau nửa ngày, Trần Vô Cực liền ngồi trên ghế làm việc của mình, bình yên mà ra đi.
Liên tục tiễn hai vị lão nhân, lại là người giúp đỡ mình cực nhiều. Đối với tâm trạng của Lý Dương cũng xung đột không ít.
Xong xuôi hậu sự của Trần Vô Cực, Lý Dương không dời Yết Dương. Dùng phòng làm việc của Trần Vô Cực làm chạm ngọc. Lần này, hắn làm ra một tác phẩm của tông sư khác.
Từ lần trước đến bây giờ, đã mười mấy năm trôi qua, Cuối cùng Lý Dương làm ra được tác phẩm của tông sư thứ hai.
Tác phẩm này, là một tượng nhân vật. Thể hiện thời gian ngắn ngủi một đời người. Đây là cảm ngộ của Lý Dương sau khi liên tục tiễn biệthai vị lão nhân.
Cũng có thể nói, Tác phẩm của tông sư này chính là sản phẩm ngoài ý muốn.
Hai tác phẩm của tông sư, cộng thêm tạ thế của Trần Vô Cực khiến danh tiếng của Lý Dương trong ngành chạm ngọc cũng đạt đến đỉnh điểm. Hắn đã trở thành thần tượng trong lòng của tất cả thầy chạm ngọc.
trong huy hoàng của hắn, Hoàng Hạo và Tề Hải Dương các đại sư đỉnh cấp này chỉ có thể trở thành lá non. Mãi mãi không có sức ảnh hưởng lúc đầu của bậc cha chú của bọn họ.
Không có cách nào, ai bảo hiện nay là thời đại có sự tồn tại của tông sư. Bọn họ muốn để mình có sức ảnh hưởng như thế. Trừ phi trở thành tông sư, đáng tiếc, trở thành tông sư gian nan hơn trở thành đại sư đỉnh cấp nhiều.
Tạ thế của hai vị lão nhân, khiến cho Lý Dương càng trưởng thành hơn. Sự nghiệp của hắn cũng đi vào thời kỳ ổn định.
Myanmar bên đó,được Lý Dương cố ý sắp xếp, ngũ đại gia tộc vẫn luôn phát triển ổn định, giúp đỡ tiết chế lẫn nhau, còn mấy năm naytài nguyên khoáng sản Phỉ Thúy của Myanmar cung ngày càng ít, đổ khoáng ngày càng khó.
Hiện nay, ngoài Lý Dương ra, đã không có vị chuyên gia đổ khoáng nao có thể đổ khoáng tăng lên. Đổ Phỉ Thúy hiện nay đềuđang ở nơi rất sâu rất nghiêm mật.
Cho dù hoàn toàn kế thừa được y bát của Vua Phỉ Thúy, Thiệu Ngọc Cường trở thành Vua Phỉ Thúy chân chính. Trong đổ khoáng cũng như thế. Đối với năng lực đổ khoáng của Lý Dương, anh ta khâm phục không thôi.
Hiện nay, cũng có thể nóithu nhập của một nửa mạch khoáng Myanmar đều trong tay Lý Dương. Tiền này, rất nhiều đều dùng với quỹ Lý Dương. Giúp đỡ hàng trăm vạn trẻ em trong nước hoàn thành việc học tập của các em.
Đáng được nhắc đến là, quỹLý Dương đã trở thành cơ quan từ thiện lớn nhất trong nước. Thậm chí vượt qua hội chữ Thập đỏ. Sự tín nhiệm của người dân với hội chữ thập đổ sau khi qua mấy việc này hoàn toàn rơi xuống đóng băng. Quỹ Lý Dương có bối cảnh thâm hậu, đã trở thành lựa chọn của tín nhiệm nhất của mọi người.
Chính Lý Dương cũng không ngờ, suy nghĩ hưng phấn lúc đầu, sẽ có hiệu quả tốt như vậy.
Lý Dương bốn mươi tuổi, đang là tráng niên, thế cho nên có người đã đề nghị: để Lý Dương vào chủ Cố Cung, chủ trì công việc của Viện bảo tàng Cố Cung. Trở thành Viện trưởng tân nhiệm của Cố Cung.
Viện trưởng Hoàng sớm về hưu. Hiện nay Cố vân của Bảo tàng Lý Dương cũng làm không nổi. Hàng năm sống trong viện dưỡng lão, tuổi của ông quá cao rồi. sức khoẻ cũng luôn không tốt lắm.
Viện trưởng Hồ đương nhiệm có quan hệkhông tồi với Lý Dương. Nhưng cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi.
Đề nghị này Lý Dương trực tiếp từ chối. Hắn không có thân phận làm quan chức. cũng không muốn vào quan chức. Cố Cung dù sao thuộc về chính phủ, làm việc ở nơi như thế, mãi mãi không nhưng của mình hiện nay.
Đối với việc Lý Dương từ chối đề nghị này, rất nhiều người cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
Viện trưởng Viện bảo tàng Cố Cung, đó là quan lớn cấp Phó bộ. Cho dù đặc biệt đề bạt, chỉ cho Lý Dương đãi ngộ cấp chính cục. Nhưng cũng làvị trí rất được. Nếu không phải phái cải cách hiện giờ đang chiếm thượng phong.Danh tiếng của Lý Dương lại quá vang dội. Bọn họ sợ còn không dám thử như thế.
Bản thân Lý Dương không muốn làm quan. Tuy nhiên, con trai lớn của hắn Lý Diệu Tông quả thực si mê làm quan.
Lý Diệu Tông hiện nay học cấp ba, đã là Hội trưởng hội sinh viên của trường. Thậm chí còn vào đảng, cậu ta nhiều lần bày tỏ với Lý Dương, sau khi mình học xong đại học, nhất định sẽ vào quan trường. Đi làm quan, là quan lớn như bác Hà Kiệt, còn có cậu Vương Đức.
Hai người này, bây giờ đều đã là cấp phó bộ. một người là Phó bí thư tỉnh uỷ. Một người đảm nhiệm Phó bộ trưởng trung ương. Tất cả đều là có quyền có thế.
Đối với điều này, Lý Dương hơi đau đầu. Ngay từ đầu hắn cho rằng cậu con trai này có thể kế thừa y bát của hắn.Trong sưu tầm tạo ra trời đất quay cuồng. Không ngờ sẽ như thế.
Lý Dương hiện nay, tổng cộng có ba đứa con. Hai trai một gái, Lý Dương cũngđối mặt với khó khăn lúc đầu của ông cụ. Ba đứa con, không có hứng thú với sưu tầm.
Hắn muốn bồi dưỡng một người kế nghiệp,tất phải tìm kiếm ở bên ngoài. Lý Dương lúc này mới hiểu, tìm một người nối nghiệp thực không dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, chỉ cần Lý Dương nói ra, muốn làm đồ đệ của hắn có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến Minh Dương. Tuy nhiên, đồ đệ như thế Lý Dương nhất định sẽ không cần.
Rất nhiều người có hoãi bão đều muốn gặp được một Bá Nhạc. Cũng không biết, Bá Nhạc muốn tìm một ngựa thiên lý càng khó. Nhiều ngựa như vậy cần phải đi xem từng con một. chọn từng con,. Có khả năng cả đời đều không chọn ra ngựa thiên lý.
Hiện nay, tình huống Lý Dương đang đối mặt chính là như thế. Tìm một người nối nghiệp thích hợp, so với bái một danh sư càng khó.
…….
Giống như thường ngày, Lý Dương ngồi trong bảo tàng, tiếp tục nghiên cứu tìm ra trận đồ cơ quan.
Khai thác Tần Lăng không thuận lợi lắm. Được sự chỉ dẫn của Lý Dương, nhiều năm như vậy mới khai thác đến tầng thứ mười bốn. Nghiên cứu của Lý Dương cũng rất chậm. Hiện nay chỉ phá giải được tầng thứ mười tám, ba tầng sau đó càng khó hơn.
Đây cũng ép hắn không thể không tìm nhiều tài liệu của mọi mặt. Như Lý Dương hiện nay, trên thành tựu của cơ quan, cũng đã đạt đến trình độ đại sư rồi. Ít nhất trong cơ quan cổ đại, cả nước không có ai mạnh hơn hắn được.
- Lý đại ca, sư phụ của tôi sắp không được rồi…..
Lý Dương đang xem một bản tư liệu cơ quan phức hợp, đột nhiên nhận được điện thoại. Điện thoại là Tiêu Nham gọi đến.Hiện nay Tiêu Nhamđã là một chuyên gia đồ gốm của Cố Cung.
Tiêu Nhamnhỏ hơn Lý Dương, có thể nói là chuyên gia rất trẻ trong Cố Cung. Hơn nữa trình độ của anh ta đã đạt đến trình độ của Bạch Minhrồi. Đồ đệ tốt như vậy. Khiến Bạch Minhkhông ít tự hào.
- Ta lập tức đến!
Trong lòng Lý Dương trầm xuống, lập tức khép sách lại. Tâm tư của Lý Dương nhanh chóng từ phương diện cơ quan chuyển sang Bạch Minh.
Lý Dương năm nay 47 tuổi. Bạch Minhcũng đã sắp 70 rồi. Mấy năm trước sức khoẻ Bạch Minhbắt đầu không được tốt lắm. Loại bệnh này cho dù tuyến đen trong cơ thể Lý Dương cũng không thể giúp được anh ta.
Bác sĩ sớm đã nói, thời gian còn lại của anh ta không nhiều. Tiêu Nhamgọi cuộc điện này, khiến Lý Dương biết là một lão bằng hữu sắp tạm biệt.
Bạch Minhtrước kia, Mao lão đã đến trước một bước,cơ thể của Thầy Mã và thầy Thái vẫn khoẻ. Bây giờ đều yên lòng ở nhà dưỡng già mấy năm, không còn rời núi.
Nhà của Bạch Minhcách bảo tàng không xa lắm. Lái xe lái rất nhanh đến nơi đó.
Bạch Minhsống ở trong một nhà cổ có sân. Nơi như thế ở Bắc Kinh không nhiều lắm. hiện nay trên đường ngoài sân đều đỗ kín xe. Người đến trước nhìn Bạch Minhmột cái cuối cùng không ít.
Tính tình của Bạch Minh, làm cho anh ta có rất nhiều bạn bè.
- Lý đại ca, sư phụ đang đợi anh đây, ông bây giờ muốn gặp nhất là anh!
Tiêu Nhamđang đợi Lý Dương ở trước cổng. Mắt cậu ta còn đo đỏ. Bạch Minhđối với cậu ta rất tốt. Đem tất cả dạy cho cậu ta. Hai người tuy là thầy trò, lại là tình cảm cha con.
- Chúng ta qua đi!
Lý Dương gật đầu. không còn nói lời vô nghĩa, thời gian của Bạch Minhkhông nhiều.Hắn vừa nãy đã mở năng lực đặc biệt, nhìn thấy tất cả của Bạch Minhrồi.
Bạch Minhđang nằm trên giường. Nhắm hai mắt, khẽ thở phì phò, Bạch Minhhiện giờ rất gầy, sớm đã không có dáng vẻ tiêu dao ban đầu.
- Bạch đại ca!
Ngồi bêngiường, Lý Dương khẽ nằm lấy tay của Bạch Minh . Bọn họ quen nhau đã hơn hai mươi năm. Lý Dương đến nay còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Dường như chính là hôm qua.
- Lý lão đệ, cậu đến rồi!
Trên mặt Bạch Minhdần dần lộ ra nụ cười, cũng mở mắt ra.
Anh ta nhìn xung quanh. Bên cạnh là người thân của anh ta đều đứng dậy, rời khỏi phòng.
Bọn họ hiểu, Bạch Minhlúc này muốn nói chuyện riêng với Lý Dương.
- Bạch đại ca, ta đến rồi.
Lý Dương nắm lấy tay của Bạch Minh. Năng lực đặc biệt hắn luôn mở. tuyến đen cũng vẫn chuẩn bị. Hắn đãcảm giác được sinh mệnh của Bạch Minhsắp biến mất. Tuy tuyến đen cứu không nổi Bạch Minh, nhưng tạm thời có thể kích thích tim đập một lúc, kéo dài chút thời gian vẫn có thể làm được.
- Lý lão đệ, thật ra tôi luôn có nghi vẫn, vẫn luôn muốn hỏi cậu. Nhưng tôi không biết có nên hỏi ra không. Hiện nay tôi sắp chết rồi. Tôi không muốn mang theo nghi vấn này xuống âm tào địa phủ, cậu có thể đáp ứng lòng hiếu kỳ này của tôi không?
Bạch Minhgian nan ngẩng đầu lên, nhìn Lý Dương.
Trên mặt anh ta còn gắng gượng cười. Chỉ là nụ cười này nhìn có chút sợ hãi thôi.
- Bạch đại ca, anh nói đi, bất kể là gì, tôi đều có thể nói với anh!
Lý Dương chậm rãi gật đầu, năng lực đặc biệt của hắn vẫn mở, sợ Bạch Minhđột nhiên đi mất.
Bạch Minhnhìn Lý Dương,chậm rãi hỏi:
- Tôi muốn biết, cậu vì sao đột nhiên trở thành cao thủ đổ thạch và giám định. Tôi tin rằng cậu có thiên phú. Nhưng tôi không tin, cậu có thể trong thời gian ngắn như vậy làm được lợi hại như vậy.Cậu hình như là trong một đêm biến thành cao thủ đứng đầu!
Vấn đề này, quả thực luôn canh cánh trong lòng Bạch Minh. Có lẽ còn có người khác nghi ngờ, tuy nhiên, bọn họ chưa từng hỏi.
Thực sự hỏi Lý Dương chỉ có Bạch Minh .
Lý Dương thoáng sửng sốt. Hắn vừa nãy cũng không nghĩ đến nghi vấn của Bạch Minhlà cái này. Đây là bí mật lớn nhất của hắn. Cho đến bây giờ, bí mật ngay cả Vương Giai Giaivà cha mẹ hắn đều không biết.
- Nếu không thể nói, xem nhưbỏ qua!
Bạch Minhthấy Lý Dương có chút do dự. lại lắc đầu, lần nữa nhắm mắt lại.
- Bạch đại ca, không có gì không thể nói, tôi nói cho anh!
Lý Dương khẽ tụ đầu lại, nói nhỏ bên tai Bạch Minh , hắn nói việc mình gặp tấn công của hành tinh, đột nhiên có được năng lực nhìn thấu.
Lý Dương nói rất nhiều, bao gồm mỗi lần năng lực đặc biệt tiến hoá. Cùng với sự giúp đỡ mà năng lực đặc biệt mang lại.
Những lời này, trong lòng Lý Dương đã khép kín hơn hai mươi năm. Hiện giờ cuối cùng nói ra rồi, còn không nói ra mà không có gánh nặng nào. Sau khi nói xong, trong lòng Lý Dương cũng có cảm giác vui sướng.
- Hoá ra là thế, quả nhiên, quả nhiên, tôi không đoán sai!
Bạch Minhđột nhiên có tinh thần, cười to một tiếng. Thanh âm của anh ta rất dõng dạc. Đám người Tiêu Nhamvẫn luôn chờ ở cửa, đều vội vàng chạy lại.
Trong lòng Lý Dương cũng lộp bộp, hắn cảm nhận được, sinh mệnh của Bạch Minhtrôi đi càng nhanh hơn. Bạch Minhđột nhiên trở nên có tinh thần cũng không phải là chuyện tốt. đây là hồi quang phản chiếu cuối cùng.
Không còn do dự, Lý Dương trực tiếp phóng ra tuyến đen, chuẩn bị kích thích tim của Bạch Minh, kéo dài sinh mệnh của anh ta một lúc.
- Lý lão đệ, ta trông thấy rồi, cậu không cần phải giúp ta!
Bạch Minhđột nhiên quay đầu lại, nói một câu khiến Lý Dương vô cùng rung động.
Ánh mắt của Bạch Minhlúc này trở nên vô cùng sáng. Vừa lức quan sát được ngón tay của Lý Dương. Điều đó cũng khiến Lý Dương tin tưởng, Bạch Minhthật sự nhìn thấy gì rồi.
Bời vì các tuyến đen đó, hiện nay ở ngoài ngón tay của hắn.
- Thật sự không thể ngờ, Lý lão đệ còn có vận may như thế. Bây giờ ta biết rồi, cũng thoả mãn rồi.. Ta không còn bất kỳ tiếc nuối gì!
Đang nhìn ngón tay của Lý Dương, Bạch Minhchầm chậm nói một câu. Nói xong câu này, mắt anh ta lần này nhắm lại, ngã thẳng xuống giường.
Nhịp tim của anh ta lúc này hoàn toàn ngừng đập.Nhà sưu tầm nổi tiếng này, nhà giám định, người cả đời lạc quan, đi hết con đường cuối cùng của đời người rồi.
Bạch Minh , cười mà ra đi. Tựa như anh ta nói lúc cuối cùng, anh ta không còn bất kỳ tiếc nuối gì.
- Sư phụ!
Tiêu Nhamvuốt mũi Bạch Minh , lại nghe nghe ngực. Cuối cùng rạp trên người Bạch Minhkhóc thất thanh. Các con cái của Bạch Minh , cũng cùng khóc lớn.
Bên ngoài, tiếng nhạc tang bên ngoài sớm đã chuẩn bị vang lên rồi. Ở một phòng khác thầy Mã, và thầy Thái bọn họ cùng lẳng lặng chảy nước mắt.
Lại một lão bằng hữu nữa đi rồi. đến tuổi tác này của bọn họ cũng chỉ có thể thấy từng lão bằng hữu từng người rời xa. Mỗi lần việc này đều sẽ khiến bọn họ đau xót một lần, khó chịu một lần.
Đáng tiếc sinh lão bệnh tử như thế, bất kỳ ai cũng không thay đổi được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 1325: Lời cuối!
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Ngày một trăm năm thành lập nước, tổ chức quốc khánh, ở một khe suối xa xôi, lúc này cũng là một niềm vui mừng.
Qua sự cố gắng hơn ba mươi năm,hai mươi mốt tầng Tần Lăng cuối cùng đã được phá giải toàn bộ. Thiên cổ đệ nhất lăng chôn vùi hơn hai nghìn năm này, phải công khai bí mật với thế nhân.
- Đều chuẩn bị xong chưa?
Lý Dương đã có rất nhiều tóc bạc, trực tiếp hỏi người ở bên cạnh một câu.
- Lý lão, tất cả đều chuẩn bị xong rồi. Bảo đảm mỗi một món ở bên trong đều sẽ không bị hỏng hóc!
Một người bên trái của Lý Dương thấp giọng trả lời. Lý Dương lẳng lặng gật đầu, nhìn chằm chằm vào Thiên cổ đệ nhất lắng trước mặt sắp được mở ra.
Năm nay Lý Dương đã hơn sáu mươi tuổi. Không biếtbắt đầu từ lúc nào, người khác đều gọi hắn một chữ Lão. Bây giờ hắn đã là thuỷ tổ của giới sưu tầm cùng giới chạm ngọc.,
Trong hai ngành này, uy vọng của Lý Dương tất cả mọi người đều không thể so sánh. Không có bất kỳ ai có thể bì kịp với hắn. Hắn trong hai ngành này, quyền uy tuyệt đối nhất, không có bất kì ai.
Tần Lăng sắp mở ra rồi. đây là thuộc công của năng lực đặc biệt của Lý Dương lần nữa tiến hoá.
Mười hai năm trước, Châu Phi đã phát hiện được một viên kim cương gốc nặng hơn năm ngàn cara.So với các viên nổi tiếng của Châu Phi còn to hơn. Viên kim cương này một khi xuất thế liền chấn động cả thế giới. Sau đó viên kim cương này không biết vì sao bị bán đấu giá trong chợ đêm. Cuối cùng bị một thương gia thần bí mua lại với giá cao.
Chỉ có vài người biết được, người mua viên kim cương này chính là Lý Dương.
Sau khi nuốt viên kim cương này, năng lực của Lý Dương lần nữa được thăng cấp. Lần này hình ảnh lập thể quét đến phạm vi hơn hai mươi nghìn m. Đồng thời còn phương diện tính toán, cũng trở nên chính xác hơn.
Dựa vào năng lực đặc biệt thăng cấp. Cuối cùng Lý Dương hoàn thành phá giải hai mươi mốt tầng cơ quan trước ba năm. Hơn nữa dùng thời gian ba năm này, hoàn toàn mở Địa cung Tần Lăng.
- Ông nội. Con cũng muốn vào!
Một cậu bé hơn mười tuổi đứng ở bên chân phải của Lý Dương đang không ngừng kéo ống quần của Lý Dương. Trong mắt của cậu bé còn mang theo khát vọng rất rõ rệt.
- Một lát nữa đợi ổn định đã. Ta sẽ để cho vào!
Lý Dương yêu thương vuốt ve đầu của cậu bé.Cậu bé này chínhlà cháu trai của hắn. cũng là con trai của Lý Diệu Hoa, tên là Lý Hoa. Tên này vẫn là Lý Dương đích thân đặt cho.
Ba người con của Lý Dương đều không thích sưu tầm. Từng khiến Lý Dương tiếc hận rất lâu.Lý Dương vẫn đang vất vả tìm người kế nghiệp, biểu hiện của cậu bé Lý Hoa khiến hắn rất kinh ngạc và bất ngờ.
Từ lúc Lý Hoa một tuổi. biểu hiện đối với các vật cổ này cực kích yêu thích. Lúc ba tuổi, có thể đọc hiểu cổ văn. Sau khi năm tuổi, bắt đầu nghiên cứu nhị thập tứ sử các loại văn cổ điển. Đồng thời đã có thể tiến hành giám định đồ gốm.
Năm nay Lý Hoa mười một tuổi. đã là thiên tài giám định có danh tiếng trong làng. Cậu ta còn trúng vài món. Sự trưởng thành của Lý Hoa, khiến Lý Dương mỗi lần nghĩ đến đều bật cười.
Có người kế tục, không đến tuổi này, không thể thể nghiệm được hàm nghĩa thực sự của câu nói này.
Lần khai pháTần Lăng này, Lý Dương đơn giản dẫn cậu ta theo. Để cậu ta tăng cường thêm kiến thức.
- Lý lão, có thể vào được rồi. Mời ông vào trước!
Người đó bên trái hắn, lại cung kính khom khom người với Lý Dương, Tần Lăng đã có thể vào được người rồi.
Lý Dương gật đầu, mặc trang phụcđã chuẩn bị xong từ trước,đầu tiên đạp bước vào Thiên cổ đệ nhất lăng chôn vùi hai nghìn năm. Đối với yêu cầu của Lý Dương vào lăng đầu tiên, rất nhiều người đưa ra ý kiến phản đối. Tuy nhiên Lý Dương kiên quyết, không ai có thể phản đối được.
Nhìn bộ trang phục bảo hộ như trang phục của du hành vũ trụ vậy, Lý Dương gật đầu hài lòng.
Cũng mấy mấy chục năm nay khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển. Khoa học kỹ thuật hiện nay, đủ để khai quật đồ vật của lăng mộ ngầm rất bảo đảm. Rất nhiều đồ đều sẽ vận chuyển chân không.
Đồ vật không thể vận chuyển, Thà để lại trong địa cung, cũng không để bọn chúng gặp phải hư tổn.
Đây là đề nghị của Lý Dương lúc đầu với quốc gia, cũng là yêu cầu. Nếu không thể đáp ứng việc này, Lý Dương thà rằng bỏ khai quật Tần Lăng, cũng không sẽ phá huỷ Thiên cổ đệ nhất lăng này.
Tiếng nói của Lý Dương vẫn rất quan trọng, quốc gia suy xét, cuối cùng đáp ứng việc này.
Vào lăng địa, Lý Dương không chú ý đống hỗn độn xung quanh. Các cái này Lý Dương sớm đã phân tích, hẳn là bảo bốiHạng Vũ năm đó chuyển ra ngoài, lại đặt lại.
Nghiên cứu nhiều năm như vậy, càng làm cho Lý Dương vững tin, Hạng Vũ có thể vào Tần Lăng, nhất định có sự giúp đỡ của người thiết kế cơ quan Tần Lăng. Người thiết kế này, tất nhiên là một vị tông sư mai danh ẩn tích, tông sư cơ quan.
Đại sư bình thường, làm không được việc này. Cũng chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của năng lực đặc biệt tiến hành phá giải. Bảo hắn sáng tạo ra một cơ quan như thế, hắn cũng không làm được.
Lý Dương đi đến thẳng hướng quan tài của Tần Thuỷ Hoàng. Vật hắn muốn tận mắt trông thất, ở bên đó.
HiênViên Kiếm, lúc này lẳng lặng nằm ở bên trong quan tài.
Đứng đầu Thập đại danh kiếm, Hiên Viên kiếm thần kỳ nhất, cuối cùng xuất hiện trước mặt mình. Cho dù là Lý Dương, trong lòng hiện nay cũng vô cùng kích động.
Nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm này, Lý Dương từ từ rút vỏ kiếm ra.
Vừa rút thanh kiếm cổ ra, đột nhiên phát ra ánh vàng chói mắt. Lý Dương chỉ cảm thấy một lực lớn xuất hiện từ thanh kiếm này. Kiếm cổ này như muốn giãy thoát ra khỏi mình.
Đồng thời sản sinh lực lớn này, trong cơ thể Lý Dương đã có tuyến đen chính đột nhiên từ đầu ngón tay vọt ra ngoài.Gắt gao kéo kiếm cổ làm cho kiếm cổ không giãy được.
Thần kiếm có linh, Lý Dương lần nữa nhớ đến câu này.
Kiếm cổ giãy dụa một lúc, sau khi không thể thoát ra, dần dần khôi phục bình tĩnh. Lý Dương từ từ cảm nhận được thanh kiếm cổ này không cón có ý muốn dời đi. Lúc này mớibảo tuyến đen quay về.
Hiên Viên kiếm cuối cùng nắm trong tay của Lý Dương.
……..
Khai quật Tần Lăng, đưa đến sự chú ý của toàn thế giới. Trong mấy nghìn bảo bối đầu tiên khai quật lên, chỉ bảo bối cấp quốc gia có hàng ngàn vật. Thu hút người nhất chính là Hiên Viên Kiếm lưu truyền thiên cổ, chỉ có vật thánh có danh không thể thấy này.
Thanh kiếm này, nghe nói chỉ có Tông sư Lý Dương mới có thể cầm lấy, người khác căn bản cầm không được.
Thanh kiếm này, cũng trở thành lựa chọn đầu tiên của Lý Dương. Liên quan với một lô văn vật khác, vào bảo tàng Lý Dương, trở thành bảo bối trấn quán của Bảo tàng Lý Dương.
Sau khi khai quật Tần Lăng, Lý Dương không còn tiếc nuối gì. Yên tâm dạy bảo đích tôn Lý Hoa của mình. Có danh sư lại có thiên phú, tiến bộ của Lý Hoa vô cùng nhanh.
Lý Hoa mười sáu tuổidu học Anh quốc, lúc trở về còn mang đến một niềm vui bất ngờ cho Lý Dương. Xích Tiêu Kiếm một trong Thập đại thần kiếm được Lý Hoa tìm thấy ở Anh quốc. Hơn nữa mang về trong nước thành công. Đây cũng là một món trúng lớn nhất của Lý Hoa lượm được.
Mười năm sau, Lý Hoa hai mươi sáu tuổi kế thừa chức Trưởng quản bảo tàng của Lý Dương. Cùng năm đó, cậu ta ở trong phiên bán đấu giá, đạt được Thuần Quân Kiếm ẩn tích rất lâu.
Thanh kiếm này xuất thế, cũng chứng minh Việt Vương kiếm của bảo tàng Hồ Bắc hoàn toàn không phải là Thuần Quân Kiếm chân chính.
Đến đây, Thập đại thần kiếm tất cả được gom lại trong Thần kiếm các của Bảo tàng Lý Dương, hai tổ tôn Lý Dương trở thành công thần lớn nhất của hoạt động này.
Những năm gần đây,Nhật Bản, Hàn Quốc còn có Nước Pháp đều không ít lần kiện tụngvới Bảo tàng Lý Dương.Cùng với phiên toà quốc tế lần trước dài đến hơn hai mươi năm. Liên quan kiện tụng mấy bảo bối đó, cuối cùng đều có quyết định chuẩn xác.
tất cả quyền sở hữu Mona Lisa, đều thuộc về Lý Dương, không còn là của Cung Louvre nữa. Quá trình Lý Dương có được Mona Lisa rất công bằng. không có bất kỳ hành vi trái pháp luật nào.
Mona Lisa là thuộc về Lý Dương. Thiên Tùng Vân Kiếm và các cái khác càng không cần phải nói. Thế cho nên đến bây giờ, người mấy quốc gia chỉ có thể ồn ào trong miệng, hoặc uy hiếp, hoặc đe doạ. Muốn Lý Dương sớm ngày hoàn trả bọn họ các bảo bối này.
Đối với đe doạ và uy hiếp này, Lý Dương chưa từng quan tâm.
Trong nháy mắt, Lý Dương đã tám mươi tuổi rồi. Lão bằng hữu còn lại rất ít. Chỉ có một mình Tiêu Nhamvẫn còn. Tiêu Nhamtừng làm Viện trưởng của Bảo tàng Cô cung một kỳ.
Hai người thường xuyên nói chuyện cùng nhau. Ngẫu nhiên nhớ lại buổi tuổi hôm đó ở bên bờ sông Nam Kinh. Chính hôm đó, Tiêu Nhamquen được Lý Dương. Từ đó về sai thay đổi vận mệnh của chính mình.
Hiện giờ Tiêu Nhamcũng nghỉ hưu. An hưởng tuổi già.
Lý Dương tám mươi tuổi, thật ra hoàn toàn không nhàn rỗi. Hắn từng dẫn dắt một nhóm người.Đào bới không ít mộ cổ. Đồng thời cũng lặng lẽ nguỵ trang cổ mộ chôn giấu rất sâu.
Cổ mộ hoàn toàn không nhất định phải khai quật.Lý Dương chọn các nơi này đều là có khả năng trúng đậm. Hoặc nơi bị kẻ trộm mộ viếng thăm, phá hoại. không bằng trước tiên khai quật an toàn, cố gắng bảo vệ văn vật bên trong.
Các ngôi mộ đócó thể giấu được hầu hết các kẻ trộm mộ. Lý Dương đều xử lý thích đáng. Các ngôi mộ này có thể không bị người khác quấy rầy. Để bọn họ mãi mãi nằm xuống, Đây là của cải để lại cho đời sau.
ở trong đó, đáng để nhắc đến là gia đình của Lý Dương.
Lý Diệu Tông là người mê làm quan. Cuối cùng thật sự làm quan rồi. Có Hà Gia và Vương gia hai nhà ủng hộ. Lý Diệu Tông tự thân lại có vận may thay đổi cực mạnh. Quan chức của anh ta ngày càng to. Cuối cùng bằng Hà Kiệt.
Vì sự xuất hiện của Lý Diệu Tông, cũng làm cho Lý gia trở thành một gia tộc chính trị mới phát. Điểmnày chính Lý Dương trước đây cũng không nghĩ qua.
Gia đình mỹ mãn, sự nghiệp của bản thân cũng có người kế nghiệp. Lý Dương dốc làng nghiên cứu là thú vui của bản thân.
Năm chín mươi tuổi này, Lý Dương khai sáng công pháp Thái cực mới. Tân Lý thị Thái cực thật sự xuất hiện rồi. Lý Dương cũng trở thành nhất đại tông sư chân chính của Thái cực công pháp.
Tuy nhiên Lý Dương hoàn toàn không có danh như thế. Bộ công pháp mới này của hắn vẫn lấy tên là Trần Thị thái cực.
Đây là hắn kỷ niệm sư phụ của hắn, Trần Vô Cực đã truyền cho hắn tất cả.
Tuy nhiên ở rất nhiều nơi, Người tu luyện Lý thị thái cực càng dễ dàng càng đơn giản hơn. Lặng lẽ còn chấp nhận cái tên mới chính danh của công pháp này. Thế cho nên, một bộ công pháp xuất hiện hai cái tên, điều đó đều để nói sau rồi.
Đại thọ một trăm tuổi, Lý Dương vui vẻ cùng con cháu chắt chúc mừng một lần.
Không biết có phải vì nguyên nhân Thái cực, hay hoặc là tuyến đen trong cơ thể, Lý Dương một trăm tuổi, thân thể vẫn rất khoẻ mạnh. Nhìn không hoa mắt, tai không điếc, thậm chí mỗi bữa cơm còn có thể ăn rất nhiều thịt.
Sau đại thọ, Lý Dương và Vương Giai Giaicùng dắt tay quay về.
Vương Giai Giaichỉ ít hơn Lý Dương ba tuổi. Bây giờ cũng đã là lão nhân tóc trắng bạc đầu.
Lý Dương một trăm tuổi, hình như hiểu được một ít. Tóc của hắn bắt đầu trắng biến thành đen. Lý Dương hiểu, đây là quy luật tự nhiên củasinh lão bệnh tử . Sinh mệnh của hắn cũng bắt đầu sắp trôi qua rồi. Tiến vào thời khắc đếm ngược của số phận.
Tuy nhiên, hiện nay mà nói, thời gian của hắn chắc còn rất nhiều. Nếu không ngoài ý muốn ít nhất còn có thời gian. Đối với điều này Lý Dương đã rất thoả mãn. Trường mệnh trăm tuổi, bản thân chính là một loại phúc, người phải biết đủ.
Sau đại thọ trăm tuổi, Lý Dương và Vương Giai Giaiđưa ra một quyết định kinh người.
Bọn họ muốn du lịch vòng quanh thế giới. Quyết định này khiến tất cả người Lý gia phản đối. Hai vị đều là Lão nhân trăm tuổi du lịch vòng quanh thế giới, bản than mang theo nguy hiểm cực lớn.
Đáng tiếc phản đối của bọn họ vô ích.Chỉ một tháng sau, hai người liền xuất phát, lần này, bọn họ đi suốt năm năm.
Thời gian năm năm, bọn họ du lịch rất nhiều nơi trên thế giới. Còn nhiều lần xuất hiện trên các đài truyền hình các nước. Trở thành hai ngôi sao già nổi tiếng nhất thế giới.
Trong mấy năm Lý Dương đi xa, các trẻ em từng nhận trợ giúp của quỹ Lý Dương, tự phát vì Lý Dương dựng lên một tượng đồng.
Tượng đồng mà bọn họ dựng, đều ở trong trường học mình học trước đây.
Vì người sống lập tượng hoàn toàn không tốt. Tuy nhiên, đây đều là tâm ý của bọn họ.Bọn họ vì muốn chúc phúc cho Lý Dương. Hi vọng vị lão nhiên hiền lành này có thể luôn bình an.
Theo thống kê của cơ quan có liên quan, các tượng lớn nhỏ trên khắp cả nước của Lý Dương đã có hàng trăm tượng. Mỗi ngãy đều có người thành tâm cầu phúc cho Lý Dương. Đạt được hàng triệu, hơn nữa con số người cầu phúc cũng không ngừng tăng lên.
Ngày hôm đó tượng đồng dựng lên. Trên trời đột nhiên vô cùng u ám. Bầu trời trên Bảo tàng xuất hiện sấm sét đùng đùng. Sau đó, vô số người phát hiện, khoảng không trên tượng đồng của Lý Dương không ngờ xuất hiện một vật chất màu đen thần bí.
Vật chất màu đen xoay quanh khoảng không, dần dần hình thành dáng của một người. Người này rõ ràng là Lý Dương. Còn là dáng Lý Dương lúc trẻ.
Hình ảnh người màu đen trên khoảng không của tượng đồng Lý Dương, cúi đầu nhìn tượng đông, còn mấy chục nghìn người đặc biệt chạy đến. khoé miệng đột nhiên lộ ra ý cười.Hình tượng sống sờ sờ này làm vô số người tại chỗ ngây người kinh ngạc.
ở trong sân của biệt thự ở Tây Ban Nha xa xôi, trên mặt của một lão nhân cũng mang theo nụ cười giống thế. Tay của ôngcòn nắm tay của một lão nhân khác. Nhẹ nhàng xướng ca.
Vật chất sương đen hình thành hình ảnh người chỉ tồn tại ba phút. Sau đó liền biến mất hoàn toàn. Những việc này trở thành một truyền kỳ. Một truyền kỳ vô số người truyền tụng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina