Suzu Yamakawa và Minako chạy ra khỏi khách sạn, vừa đúng lúc đó một chiếc xe taxi dừng ngay trước mặt hai người. Suzu Yamakawa và Minako lập tức leo lên xe. Người tài xế nam khoảng chừng trên bốn mươi tuổi mở cửa xe, trên mặt ông ta nổi rất nhiều mụn.
- Chạy đi!
Minako nói với người lái xe bằng câu tiếng Trung Quốc gượng gạo.
- Được rồi!
Người tài xế trả lời rồi lập tức khởi động xe. Minako nhìn lại phía sau thì bọn bảo vệ đã đuổi ra, xoay người lại nói với người tài xế lái xe nam ấy:
- Chạy mau lên!
- Có người đuổi theo các cô à?
Ngirời tài xế nhìn lên chiếc kính chiếu hậu trước mặt hắn soi rõ khuôn mặt hai người ngồi phía sau và hỏi họ.
Minako nhìn thấy, cô vội vàng giục hắn:
- Anh đánh lạc hướng bọn họ đi!
Người tài xế há miệng nói:
- Đánh lạc hướng họ à, khống vấn đề gì!
Hắn nhấn lấy chân ga, vọt xe lên. Những người đuổi theo phía sau cùng lên một chiếc xe taxi gần đó, tên lái taxi này rất thuần thục đường xá ở đây, rẽ năm rẽ bẩy, rồi bỏ xa những tên bảo vệ đó.
- Các cô đi đâu?
Sau khi tên tài xế này đánh lạc hướng chiếc xe ở phía sau thì hắn mới hỏi.
Suzu Yamakawa đang mặc trên người bộ đồng phục của nhân viên khách sạn, cô nhìn sang Minako. Suzu Yamakawa một câu tiếng Trung Quốc cùng không biết, chỉ có Minako biết tiếng trung thôi. Minako cũng không biết đi đâu, mới vừa chạy khôi khách sạn, lại đi khách sạn nữa à. Khi Minako đang tính toán nên đi đâu thì Suzu Yamakawa đột nhiên nói:
- Chị Minako, hành lý của ẹm để ở khách sạn rồi, chưa mang ra!
Suzu Yamakawa khi nay vội vàng đi ra nên quên mất hành lý đã thu dọn sẵng mà chưa bỏ vấn đề nghiêm trọng này, hai người bọn họ đều không có tiền để trả cho taxi. Minako không mang theo tiền, chỉ lo dẫn Suzu Yamakawa chạy khỏi khách sạn thôi, Suzu Yamakawa lại càng không mang theo tiền.
Suzu Yamakawa và Minako nói nhỏ với nhau, tên tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai cô gái như vậy liền hỏi:
- Các cô rốt cuộc là muốn đi đâu?
- Anh dừng xe đi!
Minako nói.
- Xin lỗi anh, xin lỗi, chúng tôi quên mang tiền mất rồi, lần sau nhất định sẻ trả cho anh!
Minako nói rồi bảo Suza Yamakawa xuống xe, Minako mở của xe bước xuống, tên tài xế taxi đó không tha, sao có thể có chuyện đó đuợc chứ. Hắn vội mở của xe bước xuống.
Con đường này Xe qua lại vốn không nhiều, bây giờ đã khá khuya rồi, hầu như không cố chiếc xe nào đi qua cả. Tên tài xế taxi đó cũng thấy rằng hai cô là phụ nữ hơn nữa lại đẹp, nên không sợ gì hết, hắn đến trước mặt Minako cười nói:
- Muốn ngồi xe vàng xe ngọc của tôi à? Không có của đâu!
- Nhưng chúng tôi thực sự là không mang theo tiền!
Minako nói.
- Chúng tôi sẽ gửi tiền lại cho anh mà!
- Cô cho tôi là thằng ngốc à? Hai người hôm nay muốn ngồi xe vàng xe ngọc của tôi nữa cũng không có cửa đâu!
Tên lái xe taxi đó nhìn một lượt Minako rồi cười nói:
- Xem ngoại hình của em cũng được lắm đó, hay thế này nhé, em vui vẻ với anh một đêm…
Khi tên tài xế taxi này nói ra câu đó thì Minako giơ tay ra tát hắn một bạt tai. Bạt tai này khiến tên tài xế đó tá hỏa. Hắn chửi:
- Hả, con ** này dám đánh tao à, để xem hôm nay tao sẽ cho mày biết tay!
Tên lài xế này hắn ỷ hắn là đàn ông nên không sợ cô gái Nhật Bản này. Hẳn chuẩn bị bế Minako lên xe. Minako cũng không phải là cô gái đơn giản, vừa nhìn tư thế hắn là biết không ổn rồi. Cô ấy theo bản năng của mình mà động thủ, Minako xem ra cú xuất thủ của mình cũng không phải mạnh lắm thế nhưng tên đó lại chịu không nổi, bị Minako hạ đo ván, cả thân người nằm bẹp xuống đất.
- Xin lỗi, xin lỗi!
Minako vừa nhìn tư thế của hắn thỉ hốt hoảng nói xin lỗi.
- Mày, con mụ đàn bà thối này, tao tuyệt đối không tha cho mày!
Tên tài xế taxi kia té sống soài trên mặt đất, hắn móc điện thoại trong túi quần ra.
Minako ban đầu vẫn chưa hiểu, sau khi thấy tên tài xế gọi điện thoại thì cô ấy mới biết là hẳn đang báo cảnh sát. Minako vội vàng kéo theo Suzu Yamakawa đang đứng ngây người không hiểu chuyện gì, Minako nói:
- Yamakawa tiểu thư, mau lên xe!
Suzu Yamakawa ngớ nguời.
- Mau lên xe đi tiểu thư!
Minako lại nói.
- Biết rồi!
Suzu Yamakawa nói.
Suzu Yamakawa lên xe, Minako lại nói xin lỗi với tên tài xế đó :
- Xin lỗi, xin lỗi nhé!
Sau khi Minako nói xong, thì đi qua phía bên tay lái ngồi lên xe.
- Mụ đàn bà thối, đó là xe của tao mà, cô dám cướp xe của tôi sao ?
Tên tài xế taxi đó nằm trên đất, đúng dậy không nổi, chỉ có thể mắng to :
- Mày ! Mụ đàn bà thối kia!
Minako chưa từng lái qua loại xe này, nhưng, việc khởi động và lái thì xe nào cũng như nhau, chỉ là chỉ tiết các bộ phận thì không giống nhau mà thôi. Minako khi khởi động được xe xong thì kết quả là xe lui lại về phía sau. Minako biết là làm sai rồi nên vội sửa lại, chạy tới phía trước. Tên tài xế đó cầm điện thoại lên báo cảnh sát, khi Minako chạy xe đi không xa lắm, thì một chiếc xe cảnh sát tuần tra chạy về phía này, sau khi nghe tên tài xế nói hai cô gái cướp xe thì hai viên cảnh sát tuần tra lập tức báo cáo lại với tổng bộ, đồng thời họ cùng lên xe cảnh sát rú còi đuổi theo. Minako nghe tiếng còi xe cảnh sát từ phía sau vọng lại, lúc đó trong lòng cô có chút hoảng hốt. Chiếc xe này vốn là cướp được, nên chiếc xe cảnh sát đó nhất định sẽ đuổi bắt bọn họ.
Minako đối với nơi này cũng không am hiểu nên chỉ có thể lái xe chạy bậy bạ. Lại thêm chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ phía sau, Minako chạy khắp nơi trong thành phố Vọng Hải, vì trời lúc này đã khuya lắm rồi, Minako lại không thông thuộc đường xá. Khi chiếc xe đụng phải một cái đèn đường thì không đi được nữa. Minako tháy vậy vội vàng bảo Suzu Yamakawa xuống xe, cô kéo Suzu Yamakawa chạy về hướng một căn biệt thự nhỏ trong đó. Sau khi chiếc xe cảnh sát đuổi theo đển đây thì đụng phải chiếc xe taxi đã không còn hình dạng ban đầu nữa, đoán là hai cô gái người Nhật ở gần đây, họ lập tức dừng xe lại, phụ trách hỗ trợ phía sau, hai chiếc xe cảnh sát khác chạy về hướng tiểu khu biệt thự.
Tiếng còi cảnh sát phá vỡ ban đêm yên tĩnh, cùng khiến cho Diệp Lăng Phi tĩnh lại. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, hắn thoáng cái ngồi bật dậy dậy. Bạch Tình Đình ngủ bên cạnh cũng tỉnh lại, Bạch Tình Đình nằm trên giường, dụi dụi mắt, nói:
- Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy?
- Anh cũng không biết!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi tới trước cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ cách biệt thự của Diệp Lăng Phi không xa lắm, hình như còn có cảnh sát đang tìm kiếm xung quanh. Diệp Lăng Phi chửi:
- Con mẹ nó, hơn nửa đêm rồi có để cho người ta ngủ không!
- Mắng chửi bọn chúng thôi, không thì còn biết làm gì!
Diệp Lăng Phi mắng.
- Đã hơn nửa đêm rồi. ầm ĩ không cho người ta ngủ, anh không đi mắng chửi bọn họ thì còn biết làm gì!
Diệp Lăng Phi ngáp một cái, hắn vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ, bày giờ là đã là hai giờ sáng rồi, chính là lúc con người ta ngủ sâu giấc nhất, vậy mà Diệp Lăng Phi lại bị tiếng còi xe cảnh sát phía ngoài đánh thức, trong tình cảnh như vậy sao có thể không bực tức được. Diệp Lăng Phi mặc một cái quần đùi, trên người mặc mỗi chiếc áo sơ mi, chân đi dép, định đi ra cửa. Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Ông xã, bên ngoài lạnh lắm, anh nên mặc ấm một chút!
- Không sao đâu, thân thể của anh rất khỏe mạnh!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi lo lắng tiếng còi cảnh sát sẽ đánh thức Chu Hân Mính, hắn bị đánh thức cũng không lam sao, nhưng Chu Hân Mính thì đang có thai, chỉ còn khoảng ba tháng là đúa trẻ sẽ chào đời, Diệp Lăng Phi không muốn tiếng còi cảnh sát đánh thức Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi nặc áo sơ mi, quần cộc, chân đi một đôi dép lê, đi ra ngoài biệt thự. Diệp Lăng Phi đi ra cửa biệt thự, đứng ở trước cửa mắng một viên cảnh sát đang định đi lục soát nơi này:
- F*ck, bây giờ đã là mấy giờ đêm rồi, mấy cái xe cảnh sát của các anh chạy tới nơi này làm gì, anh mau tắt còi cảnh sát đi cho tôi!
Viên cảnh sát kia nhìn quần áo của Diệp Lăng Phi, còn tưởng rằng là một tên nhà giàu mới nổi sau khi kiếm được tiền thì đến Nam Sơn này mua biệt thự. Anh ta đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Chúng tôi đuổi theo hai can phạm cướp của tới nơi này, nếu như ảnh hưởng đến anh, thành thật xin lỗi, mong anh có thể hiểu được công việc của chúng tôi!
- Tôi hiểu cái con khỉ, các anh đi bắt nghi phạm cưóp bóc thì làm sao, chẳng lẻ các anh không tất còi hụ của cảnh sát mà bắt ư, hon nữa, bây giờ đã 3 giờ sáng rồi, các anh lại còn bật còi cảnh sát nữa, đứa ngốc cũng biết cảnh sát tới. Hai tên cướp kia còn có thể trốn ở chỗ này ư, chúng đã sớm chạy rồi, thật là uổng phí công sức!
- Tôi hi vọng anh có thể hiểu được công việc của chúng tôi!
Viên cảnh sát kia nói.
Diệp Lăng Phi vừa muốn nói chuyện tiếp, chợt nhìn thấy lại là hai chiếc xe cảnh sát nữa hú còi lái đến, Diệp Lăng Phi lại càng tức giận, tiếp tục như vậy mà vẫn chua chịu dừng lại. Ngay lúc Diệp Lăng Phi vừa định mở mồm ra chửi, một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay bên cạnh Diệp Lăng Phi, Tiểu Triệu từ trong xe cảnh sát nhảy xuống. Tiểu Triệu nhìn Diệp Lăng Phi.
- Diệp ca, sao anh lại ở chỗ này?
Diệp Lăng Phi vừa thấy là Tiểu Triệu, đành phải nuốt mấy câu chửi sắp văng ra vào bụng. Hẳn không cần thiết phải mắng chửi Tiểu Triệu. Diệp Lăng Phi liếc nhìn Tiểu Triệu, nói:
- Là chuyện tốt của mấy tiếng còi cảnh sát của các cậu đấy, quấy rầy giấc mộng đẹp của tôi, mẹ ơi, các cậu có muốn để cho tôi ngủ không đây?
Tièu Triệu vừa nghe vậy, vỗ đầu một cái, nói:
- Diệp ca, anh xem em này, em lại quên mất chuyện này!
Tiểu Triệu lập tức bảo mọi nguời tắt còi cảnh sát đi, không được bật lên nữa. Mấy cái còi đều ngừng kêu, bốn phía lại an tĩnh lại. Tiểu Triệu cầm một điếu thuốc lá đưa cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi hút thuốc, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, là vụ án cuớp bóc gì?
- Em cũng không rõ lắm!
Tiểu Triệu nói.
- Hình như là hai cô gái Nhật Bản cướp xe taxi của một gã tài xế, ba cỗ xe cảnh sát cũng không ngăn được hai người kia, sau đó, chiếc xe taxi kia đụng vào một cái đèn đường ở gần đây, hai tên cướp kia bỏ xe chạy trốn, bọn em cũng là nhận được mệnh lệnh nên mới chạy tới trợ giúp. Em vừa mới thi hành nhiệm vụ xong, đang chuẩn bị đi về ngủ một giấc, nào có ngờ lại phải chạy tiếp đến chỗ này, đây đúng là làm không nghỉ a, em sắp không chịu được nữa rồi!
- F***, Tiểu Triệu, không phải là tôi nói cậu, các cậu có thể bắt được sao, người ta đã chạy sớm từ lâu rồi!
Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, nói:
- Cậu không để ý xem, có mấy tên cướp ngu ngốc đến độ núp ở trong tiểu khu biệt thự chờ các cậu tới bắt, có lẽ chúng đã sớm chạy đến Nam Sơn rồi, hơn nửa đêm mà các cậu còn chuẩn bị lục soát núi sao?
- Em cũng biết vậy, nhưng mà cũng không còn cách nào, dù sao cũng phải có báo cáo lên cấp trên….
Tiểu Triệu cười cười, nói.
- Diệp ca, anh cũng phải thông cảm, bọn em đây cũng không dễ chịu gì!
- Tôi thì dễ chịu à, bị các cậu đánh thức, bây giờ tôi còn đang buồn ngủ gần chết đây!
Diệp Lăng Phi nói tới đây lại ngáp một cái, nói:
- Theo tôi thì các cậu lùng sục một lúc rồi quay về là được, căn bản là không bắt được mà!
- Em biết!
Tiểu Triệu nói.
- Bọn em đến đây để thay ca, phái mấy người trông coi mấy khu vực gần đây, những người còn lại rút lui về. Chỉ là em vẫn không hiểu, hai cô gái Nhật Bản cướp xe taxi, anh bảo hai cô gái Nhật Bản vì sao lại làm vậy, chẳng lẽ là cướp sắc?
- Chuyện này cũng khó nói!
Diệp Lăng Phi vừa ngáp một cái, nói:
- Bây giờ đàn ông Nhật Bản không làm ăn được gì, nói không chừng những cô gái Nhật Bản đó rất thất vọng với đàn ông Nhật Bản, đi sang bên Trung Quốc này, muốn tìm mấy người Trung Quốc cường tráng. Tiểu Triệu, Tôi thấy cậy rất thích hợp, thân thể cường tráng.
- Diệp ca, anh đừng đùa em kiểu đấy!
Tiểu Triệu vừa nghe, liên tục khoát tay, nói:
- Em không chơi cái này đâu, em chú tâm vào chuyện tình cảm của mình thì hơn!
- Cậu đã có người yêu rồi à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
-Dạ!
Tiểu Triệu gật đầu, nói:
- Con gái của đồng nghiệp mẹ em, người ta là trợ lý giám đốc cho một công ty lớn, rất xinh đẹp, em cũng cảm thấy mình không xứng với người ta!
- Cái gì, làm trợ lý giám đốc à? Tiểu Triệu à, cậu cần phái cần thận một chút, loại phụ nữ này chưa chắc đã trong sạch, đừng để cô ta vừa lèn giường với giám đốc lại vừa làm người yêu cậu, như vậy thì không đáng đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp ca, anh yên tâm, em biết mà!
Diệp Lăng Phi hút xong điếu thuốc, ném đầu mẩu thuốc lá tàn xuống đất, nói:
- Được rồi, tôi về đây, các cậu cứ từ từ mà bắt đi nhé, à, nếu là đang yêu mà túng tiền thì cứ nói với tôi, cái gì khác tôi không có chứ tiền thì tôi thừa!
- Có cái gì mà phải cảm ơn chứ, mau lên đi, đi ngủ sớm một chút đó!
- Dạ!
Tiểu Triệu đáp.
Diệp Lăng Phi cất bước quay trở lại biệt thự, hắn vừa tới trước của biệt thự cũng thì cảm thấy có gì không đúng, lúc mình ra khỏi biệt thự, của này rõ ràng là mở, hiện bây giờ thì lại bị đóng lại. Diệp Lăng Phi lập tức đề cao cảnh giác, hắn nhẹ nhàng mở của biệt thự ra, đi vào bên trong biệt thự. Diệp Lăng Phi đi vào biệt thự, hắn không vội vàng đi lên gác mà là đứng ở của, nghe ngóng động tĩnh bên trong, ngay lúc đó, Diệp Lăng Phi chợt nghe thấy trong phòng khách có tiếng động. Diệp Lăng Phi lạnh lùng quát:
- Lại dám chạy đến nhà của ta à, lập tức đi ra đây cho ta!
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, đã thấy có hai thiếu nữ xinh đẹp đứng lên từ phía sau ghế sa lông.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi nói xong thì nhìn thấy có hai cô gái rất xinh đẹp từ phía sau ghế salon đứng lên, trong phòng khách lúc này chỉ có ánh sáng của chiếc đèn màu u ám, dưới ánh sáng đó, Diệp Lăng Phi nhìn thấy trong hai cô gái thì có một người đang mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ khách sạn. Diệp Lăng Phi cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, hắn dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại, sau hi biết chính xác là hắn không nhìn nhầm thì hắn đột nhiên cười khẩy và nói:
- Thú vị thật! Trong nhà tôi có khách quý ghé thăm này!
Lúc này, Trương Vân nghe thấy có tiếng động trong phòng khách thì cô mở cửa phòng và đi ra. Diệp Lăng Phi vẫy vẫy tay nói với Trương Vân:
- Trương Vân! về phòng ngủ đi!
Đôi mắt Trương Vân nhìn lướt qua hai cô gái xinh đẹp đang đứng sau ghế salon, không nói gì và quay trở về phòng mình. Diệp Lăng Phi đến trước mặt hai cô gái và nói:
- Ngồi đi, à, nói nhỏ thôi đấy, người nhà tôi đều đang ngủ đấy. Nếu các cô làm người nhà tôi thức giấc thì tôi sẽ đuổi hai cô ra khỏi đây. Các cô đã nhìn thấy chưa, cảnh sát ở bên ngoài đều chưa có đi đâu, nếu hai cô đi ra ngoài thì nhất định sẽ bị bắt vào đồn cảnh sát đấy! Cướp xe taxi à? Thú vị thật đấy!
Suzu Yamakawa nhìn Minako, Suzu Yamakawa nghe không hiểu tiếng Trung Quốc nên không hiểu Diệp Lăng Phi đang nói cái gì. Minako nói với Suzu Yamakawa:
- Suzu Yamakawa tiểu thư! Cô đừng nói gì hết, cô ngồi xuống với tôi, tôi cảm thấy người đàn ông Trung Quốc này không có ác ý gì đâu!
Suzu Yamakawa cầm tay Minako từ sau ghế salon bước đến ngồi lên ghế phòng khách. Diệp Lăng Phi lại ngáp một cái. Hắn tựa người vào thành ghế salon, nhìn hai cô gái Nhật Bản đang ngồi trước mặt hắn. Diệp Lăng Phi gác một chân lên đùi bên kia, dùng tiếng Nhật nói:
- Suzu Yamakawa, người kế thừa duy nhất của gia tộc Yamakawa, không biết là cô có thể nói cho tôi nghe vì sao cô lại cướp xe taxi không?
Diệp Lăng Phi nói câu này ra khiến Suzu Yamakawa và Minako hoảng hốt, Minako hỏi một cách cảnh giác:
- Anh là ai? Làm sao mà biết được thân phận của tiểu thư Suzu Yamakawa?
- Tôi là ai à?
Diệp Lăng Phi cười.
- Tên tôi là Diệp Lăng Phi, còn vì sao tôi lại biết thân phận của tiểu thư nhà cô, thì là bởi vì năm đó tôi đã đến Nhật Bản. Hơn nữa lại có qua lại với Yonchien Yamakawa, nói trắng ra là, tôi rất là không thích lão già Yonchien Yamakawa, không có quyết đoán, trong tay thì có được chút tiền, sau đó thì sao, cũng giống như lão già hèn mọn Takeghi Kusamoto kia không khác gì. À, tôi hỏi Suzu Yamakawa cô một vấn đề riêng tư nhé, cô đã từng đóng phim người lớn bao giờ chưa?
Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến Suzu Yamakawa sửng sốt, cô lập tức chuyển ánh mắt sang hướng Minako. Suzu Yamakawa bây giờ bởi vì thân phận của mình tự dưng bị một gã đàn ông xa lạ vạch trần thì không biết làm sao cả. Mức độ sợ hãi trong lòng Minako lúc này cũng chẳng kém Suzu Yamakawa. Minako thật không ngờ gã đàn ông người Trung Quốc tên là Diệp Lăng Phi đó lại biết thân phận của các cô, hơn nữa xem ra gã này có vẻ như rất hiểu về gia tộc Yamakawa, bằng không sẽ không đơn giản như vậy mà vạch trần được thân phận của Suzu Yamakawa, còn ẩn ý phía sau của câu nói kia thì lại hoàn toàn khiến cho Minako cảm thấy đó như một lời khiêu khích, cần phải biết “phim người lớn” ở Nhật Bản là nói đến một cái nghề, nhưng những người mà làm nghề kia thì đa số là những người nghèo, đôi khi có vài người là con cái nhà có tiền nhưng cũng làm bởi vì tính hiếu kỳ. Còn Suzu Yamakawa tương lai sẽ là người kế thừa gia tộc Yamakawa, thì tuyệt đối không thể nào làm nghề đó được, nếu không thì tương lai làm sao mà kế thừa sự nghiệp của gia tộc Yamakawa đây?
Minako dùng ánh mắt cảnh giác nhìn khắp lượt Diệp Lăng Phi và nói:
- Tôi nghĩ là anh nhầm rồi, Suzu Yamakawa tiểu thư chưa từng bước chân ra khỏi nhà!
- Chưa từng ra khỏi nhà à?
Diệp Lăng Phi nghe xong, đột nhiên lại cười ra tiếng. Trông bộ dạng hắn giống như là đang nghe một câu chuyện cười vậy, rồi hắn nói:
- Tôi nhớ hình như là không phải như vậy, tôi vốn không cho rằng cô Yamakawa là một tiểu thư cành vàng lá ngọc không được ra khỏi nhà, ồ, tôi vẫn chưa được biết tên cô, quý cô xinh đẹp này, cô tên là gì?
- Inoue Minako!
- Inoue Minako?
Diệp Lăng Phi nghe xong, thì nói:
- Inoue! Inoue!
Minako liếc mắt nhìn Suzu Yamakawa, rồi lập tức đưa ánh mắt nhìn khắp lượt con Diệp Lăng Phi, không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại nhắc đi nhắc lại cái họ Inoue này. Diệp Lăng Phi vội nói tiếp:
- Xem ra thì xuất thân gia tộc của cô là những người nghèo rồi, đối với người Nhật các cô thì người nghèo vốn chưa có họ, ví dụ như cái họ Inoue của cô, đó chính là ông bà của cô đã được sinh ra ở trên cái giếng (Tinh Thượng là phiên âm Hán-Việt của Inoue), nên đặt tên là Inoue. Ồ, tôi nhớ là có ông thủ tướng nào của các cô tên là Koizumi Junichiro (thủ tướng Nhật Bản từ năm 2001-2006, phiên âm hán-việt là Tiểu Tuyền Thuần Nhất Lang), vậy chắc chắn là tổ tiên ông ta được sinh ra bên cạnh dòng suối, hơn nữa lại là sinh ra bên cạnh dòng suối nho nhỏ (tiểu tuyền)!
Minako không biết Diệp Lăng Phi cuối cùng là muốn nói cái gì, nhưng, nhìn cái tư thế này, xem ra gã đàn ông này sẽ không có ý định là ngưng chủ đề ấy đâu. Cô ta ngắt lời hắn:
- Diệp tiên sinh, anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?
- Ồ, cô thấy không tôi cứ nói đến lạc đề mất rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Được rồi, chúng ta nói vào vấn đề chính nhé, Minako tiểu thư, ồ, cộng thêm cái tên nghe rất giống một vị nào đó mà tôi nghĩ không ra, tiểu thư ưu tú Suzu Yamakawa. Suzu Yamakawa, cô thực sự là chưa có quay phim người lớn sao?
- Suzu Yamakawa tiểu thư nhà tôi chưa từng đóng phim đó. Diệp tiên sinh, tôi nói với anh một cách rất chắc chắn là tiểu thư nhà tôi không biết diễn loại phim đó, tôi hy vọng anh đừng tiếp tục hỏi câu hỏi này nữa!
Minako nói.
- Ồ, vậy tôi không hỏi nữa!
Diệp Lăng Phi nói, ánh mắt hắn nhìn Suzu Yamakawa và hắn há mồm nói:
- Suzu Yamakawa tiểu thư, tôi...
Minako vội vàng nói:
- Tôi vừa nãy đã nói với anh rồi, tiểu thư nhà tôi thật sự là không có!
- Tôi chỉ là muốn hỏi Suzu Yamakawa tiểu thư, có thể ở lại nhà tôi vài ngày được không thôi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Diệp tiên sinh, ý của anh là gì vậy?
Minako hỏi.
- Không có gì, tôi chỉ là muốn xác nhận. Suzu Yamakawa tiểu thư có đóng phim cấp ba chưa thôi mà!
Minako và Suzu Yamakawa gần như là sắp bị Diệp Lăng Phi làm cho điên mất, nếu như không phải là bên ngoài có cảnh sát, thì nói không chừng Minako đã cho Diệp Lăng Phi một cước rồi. Minako cố nén cơn tức giận, nói:
- Diệp tiên sinh, anh rốt cuộc là muốn làm gì?
- Không có gì!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi chỉ là suy đoán ý đồ của các cô thôi, vì sao các cô lại cướp xe, và vì sao lại chạy đến chỗ tôi?
Minako nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Tôi không có cướp xe của hắn, là do hắn vô lễ với tôi!
- Vô lễ với cô à?
Diệp Lăng Phi nghe xong cười nói:
- Minako, cô thật là thú vị đấy, cô nói anh ta vô lễ với cô? Vậy tôi hỏi cô, vì sao cô lại cướp xe taxi của người ta? Lẽ nào người ta vô lễ với cô nên cô có thể cướp xe taxi của người ta ư? Đợi một chút, để tôi đặt mình vào vị trí của cô mà nghĩ thử. Nếu các cô biết dùng nhan sắc của mình thì tình hình sẽ khác rồi?
- Anh...!
Minako tức giận. Diệp Lăng Phi cười:
- Thôi được rồi, đừng có nổi cáu với tôi, tôi chỉ đùa với các cô chút thôi mà, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì nào?
Minako nhìn Suzu Yamakawa nói:
- Chúng tôi trốn từ khách sạn ra, bởi vì chúng tôi đi mà quên mang theo tiền, kết quả là tên đó vô lễ với tôi, tôi bèn đánh hắn, rồi tôi nói xin lỗi hắn, tôi lấy xe trả lại hắn, nhưng hắn lại báo cảnh sát, nên chúng tôi phải chạy đến đây!
- Ừm, thì ra là như vậy!
Diệp Lăng Phi nói:
- Các cô ngồi xe người ta mà không chịu trả tiền, chẳng trách người ta muốn làm thịt các cô rồi! Minako, tôi hỏi cô một vấn đề cuối cùng, vì sao các cô lại phải trốn khỏi khách sạn?
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi nhìn Suzu Yamakawa và Minako đang ngồi trước mặt mình và nói:
- Tôi hỏi hai cô một vấn đề cuối cùng, vì sao các cô lại trốn khỏi khách sạn?
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu đó thì Suzu Yamakawa và Minako đều trầm ngâm một lúc không nói câu nào. Minako không biết nên trả lời thế nào, chuyện này là chuyện của Suzu Yamakawa. Minako xoay mặt sang phía Suzu Yamakawa đang ngồi, còn Suzu Yamakawa thì lại nhìn Minako.
Diệp Lăng Phi khi thấy câu hỏi của mình khiến cho hai cô gái phải nhìn nhau như vậy, hắn cười và nói:
- Tôi thấy hai cô rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Lẽ nào câu hỏi của tôi khó trả lời vậy sao?
Suzu Yamakawa rốt cục cũng mở miệng nói:
- Bởi vì bởi vì tôi không muốn lập gia đình!
- Không muốn lập gia đình?
Diệp Lăng Phi lại quan sát Suzu Yamakawa, hắn lại nhìn Minako một chút, rồi nói:
- Chả nhẽ cô không lấy chồng sao?
- Không phải, không phải!
Suzu Yamakawa vừa nghe những lời này của Diệp Lăng Phi thì biết chuyện mà Diệp Lăng Phi muốn ám chỉ đến là chuyện gì, cô vội vàng lắc đầu, nói:
- Tôi không muốn lấy Kisoku Kusamoto, tôi..., tôi đã có người yêu rồi!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong, nhíu mày, nói:
- Kisoku Kusamoto, chẳng lẽ là con trai của Takeshi Kusamoto à?
- Đúng vậy!
Minako nhìn thấy Suzu Yamakawa cúi đầu, cô ta tiếp lời:
- Diệp tiên sinh, giống như những gì mà anh đã nói thực tế là như vậy đấy!
- Khoan đã!
Diệp Lăng Phi nói
- Để tôi nghĩ thử xem, chuyện này có vấn đề!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi qua đi lại trước mặt Minako và Suzu Yamakawa, Minako và Suzu Yamakawa nhìn Diệp Lăng Phi không biết vấn đề mà Diệp Lăng Phi nói là cái gì. Diệp Lăng Phi nói:
- Takeghi Kusamoto muốn làm sui gia với Yonchien Yamakawa, cũng chính là hai nhà muốn hợp nhất lại, đến đây thì không có vấn đề, vấn đề là ở chỗ người thừa kế của Yonchien Yamakawa lại ở thành phố Vọng Hải nửa đêm khuya khoắt chạy trốn khỏi khách sạn, chỗ này là có vấn đề rồi!
Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, hắn nhìn sang phía Suzu Yamakawa nói:
- Có phải cha cô và Kisoku Kusamoto đang ở thành phố Vọng Hải không?
Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này ra thì Suzu Yamakawa như theo bản năng mà gật đầu.
Diệp Lăng Phi hỏi tiếp:
- Các cô đến thành phố Vọng Hải để làm gì vậy?
Suzu Yamakawa lắc đầu, biểu thị ý không biết. Diệp Lăng Phi lại ngồi xuống, nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó. Bỗng nhiên, từ cầu thang vọng lại tiếng bước chân, Suzu Yamakawa và Minako đều nhìn về phía cầu thang thì thấy một cô gái tuyệt đẹp mặc áo ngủ bước xuống lầu. Suzu Yamakawa tự nhận là da dẻ của mình là rất đẹp, nhưng so với cô gái đang bước xuống cầu thang đó thì cảm giác có chút thua kém.
- Ông xã! Bọn họ là ai vậy?
Bạch Tình Đình đi xuống lầu, cô ấy vừa mới ở phòng ngủ đợi Diệp Lăng Phi một hồi lâu cũng không có thấy Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình ở phòng ngủ đợi không nổi nữa , nên đã đi xuống lầu. Khi cô ấy nhìn thấy trong phòng khách có hai cô gái xinh đẹp đang ngồi thì Bạch Tình Đình ngẩn người, cô ấy không ngờ trong nhà mình lúc này lại có hai cô gái xinh đẹp như vậy.
- Ô, bà xã! Sao em lại xuống đây?
Diệp Lăng Phi vừa thấy Bạch Tình Đình xuống lầu thì hắn gọi Bạch Tình Đình đến ngồi bên cạnh. Diệp Lăng Phi ôm cái eo nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình và nói:
- Bà xã, em thật sự là nhận không ra hai cô bé này là ai sao?
- Sao em nhận ra được?
Bạch Tình Đình nói.
- Bà xã, em còn nhớ hai cô bé Nhật Bản mà ngày hôm đó chúng ta gặp phải ở Quảng trường Hải Tinh không? Lúc đó anh còn xém đụng phải cô ta đó!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình vừa nghe, thì xoay sang nhìn Suzu Yamakawa, lúc này cô mới nhận ra. Bạch Tình Đình lấy làm lạ hỏi:
- Ông xã, mà sao họ lại ở nhà mình vậy?
- Chuyện này nói ra thì dài lắm!
Diệp Lăng Phi nói.
- Lát nữa anh sẽ giải thích với em!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cũng không có hỏi thêm nữa. Cô bèn nhìn sang phía Suzu Yamakawa và Minako, Diệp Lăng Phi lúc này dùng tiếng Nhật nói với hai cô:
- Thế này vậy, tạm thời không nghĩ nữa, tôi hỏi hai cô, hai cô dự định thế nào đây?
- Thế nào ư?
Minako ngẩn người, cô nhìn sang Suzu Yamakawa, hỏi:
- Yamakawa tiểu thư, cô có dự định gì không?
Suzu Yamakawa thì có dự định gì, cô ấy chỉ muốn chạy thoát, kết quả là người thì đã chạy ta được rồi nhưng mà cô ấy lại không mang theo cái gì cả, chỉ có mỗi bộ quần áo trên người thôi, mà bộ quần áo này còn là đồng phục của nhân viên khách sạn nữa chứ. Còn Minako so với Suzu Yamakawa cũng chẳng khá hơn là bao, Minako không mang theo tiền, lần này thoát ra với hai bàn tay trắng. Lúc nãy, hai người chỉ lo trốn khôi sự truy bắt của cảnh sát mà không suy nghĩ đến vấn đề này, bây giờ Diệp Lăng Phi hỏi đến, hai cô gái suy nghĩ đến chuyện này. Suzu Yamakawa không có chủ ý, chỉ nhìn Minako, có ý muốn để Minako nói. Minako làm sao mà biết, cô nhìn sang Diệp Lãng Phi, rồi lắc lắc đầu, nói rằng:
- Chúng tôi không biết đi đâu cả!
- Ha ha, dĩ nhiên là các cô không biết đi đâu rồi, cứ như vậy chạy đến đây, hai người các thực sự tài tình đấy!
Nếu như không sợ làm Chu Hân Mính thức giấc thì Diệp Lăng Phi đã sớm cười thật to rồi. Bởi vì hắn vừa được nghe một câu trả lời rất là thú vị, hai cô gái này biết chạy đến đây mà lại không biết đi đâu. Hơn nữa lại không mang theo hành lý và tiền bạc, lẽ nào mình phải giúp đỡ bọn họ mấy ngày sao?
Minako và Suzu Yamakawa đều mơ hồ với mọi thứ xung quanh. Diệp Lăng Phi lại thở dài. Xem ra con gái của nhà tài phiệt này quả nhiên là đến đường cùng rồi. Đến bảo vệ mà cũng nhụt chí.
- Được rồi, tôi nói thẳng với hai cô thế này!
Diệp Lăng Phi nói.
- Các cô có thể ở lại nhà tôi đến ngày mai, sau đó các cô phải tìm nơi khác để đi, tóm lại, việc của các cô tôi không quản, còn các cô ngủ ở đâu đây nhỉ?
Diệp Lăng Phi nhìn một chút, nói:
- Lầu một còn dư phòng, các cô có thể chọn phòng khách, phòng bếp hoặc là phòng vệ sinh!
Bạch Tình Đình hơi hiểu một chút tiếng Nhật, cô không hiểu nhiều lắm, nhưng có thể hiểu chút chút. Bạch Tình Đình giơ tay nhéo bên hông Diệp Lăng Phi, rồi nói:
- Ông xã, đừng như vậy mà, để bọn họ ngủ ở phòng dành cho khách ở trên lầu đi, em thấy bọn họ trông thật đáng thương đấy!
Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:
- Đáng thương cái gì chứ, cành vàng lá ngọc đáng giá một trăm mấy tỷ mà đáng thương thì há chẳng phải thế gian này đều không có ai đáng thương hại rồi!
Diệp Lăng Phi ngáp một cái và nói:
- Thôi, tới đây, tôi dẫn các cô lên tầng ba, tối nay các cô ngủ ở đây, có việc gì thì mai nói tiếp nhé!
Minako và Suzu Yamakawa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, thì vội vàng cảm tạ liên tục. Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói rằng:
- Các cô cũng đừng cảm tạ tôi, mau nhanh chóng theo tôi lên lầu, tôi còn phải ngủ nữa, buồn ngủ chết đi được!
Minako và Suzu Yamakawa theo Diệp Lăng Phi lên lầu ba. Diệp Lăng Phi mở cửa một căn phòng, chỉ vào phòng và nói:
- Các cô ngủ ở đây nhé. ở đây có giường, mà không có chăn, nhưng mà người Nhật các cô cũng không thích đắp chăn mà, nên cứ ngủ vậy đi. Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói, buồn ngủ chết đi được!
Diệp Lăng Phi nói rồi ngáp một cái, rồi mới xoay người bỏ đi, Suzu Yamakawa nói:
- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!
- Đừng cảm ơn, người Nhật lại cứ thích làm vậy nhỉ!
Diệp Lăng Phi xua xua tay, nói:
- Suzu Yamakawa, nếu như cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì cô nói thật cho tôi biết, cô rốt cuộc là đã đóng phim cấp ba chưa?
Bạch Tình Đình ôm tấm chăn đi lên lầu ba. Bạch Tình Đình bỏ tấm chăn vào trong tay Diệp Lăng Phi và nói:
- Ông xã! Anh đưa tấm chăn này cho hai cô ấy đi, à, em cũng đã chuẩn bị cho họ hai bộ quần áo rồi, để họ tắm xong mặc đi ngủ!
- Bà xã à, em thật là tốt quá, nhưng hai người bọn họ lại không có tiền!
Diệp Lăng Phi nói.
- Quan trọng là cái lão già Yonchien Yamakawa kia rất đa nghi, nếu như chúng ta đối đãi với họ tốt quá thì ai mà biết lão già đó sẽ nghĩ như thế nào?
Diệp Lăng Phi ngoài miệng nói như vậy nhưng hắn vẫn lấy đồ đạc mà Bạch Tình Đình đem lên đưa cho Minako. Sau khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi trở về phòng ngủ, thì Bạch Tình Đình mới đem những thắc mắc trong lòng nói ra. Khi Diệp Lăng Phi kể lại sự việc vì sao Minako và Suzu Yamakawa chạy đến đây cho Bạch Tình Đình nghe thì Bạch Tình Đình cảm thấy có chút gì đó không hợp lý.
Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường, Bạch Tình Đình nằm bên cạnh Diệp Lăng Phi và hỏi:
- Ông xã, anh nói xem cô Suzu Yamakawa đó sau này phải làm sao bây giờ?
- Sau này cô ta thế nào thì có liên quan gì tới anh đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bây giờ điều mà anh đang suy nghĩ là tại sao hai gia tộc Kusamoto và Yamakawa đến thành phố Vọng Hải để làm cái gì đây, tối qua anh mới nhìn thấy trên báo nói rằng tập đoàn Suzuki sẽ đưa Vọng Hải vào một dự án đầu tư quy mô lớn, nhưng mà dự án này cũng không cần hai gia tộc đó phải đến Vọng Hải này đâu, thật là một chuyện kỳ lạ.
- Ông xã, đừng nghĩ nữa!
Bạch Tình Đình đặt tay lên ngực của Diệp Lăng Phi, và vuốt ve từ trên ngực xuống phần dưới cơ thể Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình nũng nịu. Diệp Lăng Phi đương nhiên là hiểu Bạch Tình Đình muốn gì. Diệp Lăng Phi đưa tay cởi áo ngủ của Bạch Tình Đình cười và nói:
- Bà xã, anh cũng đang nghĩ là nên trả thù em như thế nào đây, thì em đã tự nguyện rồi!
- Ông xã, anh nhẹ thôi chứ!
Bạch Tình Đình dùng thân thể mềm mại của cô ta áp chặt lên người Diệp Lăng Phi, nhỏ nhẹ:
- Người ta đã biết sai rồi, sau này không dám nữa đâu, ông xã, anh đừng có mạnh tay đó!
- Nghĩ hay quá nhỉ!
Diệp Lăng Phi hai tay ôm chặt Bạch Tình Đình, môi kề sát, một lúc lâu, Diệp Lăng Phi mới rời môi khỏi môi Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi đè Bạch Tình Đình xuống dưới và âu yếm.
Miệng Bạch Tình Đình phát ra những âm thanh rên rỉ. âm thanh rên rỉ này không phải rất dài. Bạch Tình Đình bỗng nhiên kêu một tiếng, chợt nghe thấy tiếng huỳnh huỵch va chạm kịch liệt của chiếc giường với vách tường. âm thanh này cứ vang lên lớn dần. Trong đêm yên tĩnh như vậy, âm thanh này vang càng lớn.
Cô giúp việc chuyên môn chăm sóc cho Chu Hân Mính bị tiếng động này làm cho tỉnh giấc, cô ta từ trên giường bước xuống, lắng nghe kỹ tiếng động. Bỗng nhiên, cô gái ấy khoác áo vào, mở cửa phòng ra, đi về phía phát ra tiếng động. Khi cô ta đến trước cửa phòng Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, cô ghé sát tai vào cửa phòng, khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Bạch Tình Đình, cô gái đỏ mặt và vội vàng trở về phòng.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Sáng đó, Bạch Tình Đình không tài nào dậy nổi, cô nằm trên giường không muốn dậy. Diệp Lăng Phi ngồi dậy vươn vai, khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy Bạch Tình Đình nằm nghiêng bên cạnh, đôi mắt đẹp của cô đang ngước nhìn hắn.
Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ lên vai Bạch Tình Đình và giục cô:
- Dậy đi thôi, bà xã! Đã mấy giờ rồi mà em còn chưa dậy kìa.
Bạch Tình Đình trở mình than thở :
- Ông xã, em buồn ngủ lắm, cho em ngủ thêm chút nữa đi.
Diệp Lăng Phi cười cười nhìn cô rồi cũng không giục cô dậy nữa, anh xuống giường mặc quần đùi rồi đi rửa mặt. Đúng lúc đó, Chu Hân Mính bụng chửa vượt mặt cũng đi từ trong phòng ra, khi đi qua phòng tắm cô dừng chân, nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, chào buổi sáng!
Diệp Lăng Phi lau mặt xong đáp lại, hắn ra khỏi phòng tắm, ôm lấy eo Chu Hân Mính nói:
- Chào buổi sáng! Em yêu định làm gì thế?
- Em muốn ra ngoài đi dạo. Mẹ vẫn chưa dậy, em đi lại ở hành lang trước đã.
- Thế em đợi anh để anh đỡ em ra ngoài đi dạo.
Chu Hân Mính mỉm cười hạnh phúc nói:
- Vâng, em chờ anh!
Diệp Lăng Phi về ngay phòng ngủ, khi hắn quay vào thấy Bạch Tình Đình vẫn đang ngủ, nhưng tư thế nằm ngủ của cô nhìn không đẹp chút nào, cũng không phải chỉ là nằm nghiêng, mà chân phải của cô ở trên giường, bàn chân đặt đè lên chăn làm cặp đùi trắng nõn của cô lộ hẳn ra. Diệp Lăng Phi lấy chăn đắp lại lên người cô, làm Bạch Tình Đình tỉnh dậy, cô mắt nhắm mắt mở mơ màng nói :
- Anh không ngủ nữa à?
Diệp Lăng Phi cúi đầu hôn lên môi cô, nói:
- Anh đi dạo với Hân Mính một chút. Tình Đình à, em ngủ thêm chút nữa đi, lúc nào anh về sẽ gọi em dậy.
- Vâng!
Bạch Tình Đình lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng ngủ và đỡ Chu Hân Mính xuống nhà. Cô y tá của Chu Hân Mính định đi dạo cùng cô, nhưng khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi lại có chút do dự, Chu Hân Mính liền nói với y tá:
- Tiểu Ngọc, em không cần đi cùng chị đâu, chị đi dạo với chồng chị được rồi.
Cô gái gật gật đầu nhưng đôi mắt lại nhìn lên gương mặt Diệp Lăng Phi tỏ vẻ tò mò, dường như rất thích anh. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi không hề biết cô gái này đang nghĩ gì, hắn cũng không quan tâm mà đỡ Chu Hân Mính và ra khỏi biệt thự.
Bước vào tháng 5, khí hậu ở thành phố Vọng Hải trở nên mát mẻ hơn, chỉ có ban sáng nhiệt độ còn thấp, Diệp Lăng Phi sợ sẽ làm Chu Hân Mính lạnh nên trước khi ra khỏi nhà còn lấy chiếc áo ngoài khoác cho cô. Chu Hân Mính mặc bộ đồ bầu rộng rãi, bụng đã to vượt mặt, cô bước đi rất chậm rãi.
Chu Hân Mính khi ra khỏi biệt thự nói:
- Ông xã, em muốn ra ngắm biển. Ông xã, lúc em sinh con xong, anh có đi cùng em ra ngắm biển không?
- Hân Mính à, sao em lại thích ngắm biển rồi à? Hay là anh thêm một căn biệt thự bên bờ biển nữa, cả nhà mình cùng chuyển ra đó ở.
Chu Hân Mính cười và nói :
- Anh à, em chỉ nói vậy thôi chứ em không thích sống ở bờ biển, ở đó không khí ẩm ướt lắm, em vẫn thích sống ở Nam Sơn hơn.
- Hân Mính, hay là hôm nay chúng ta đi ngắm biển đi? Anh lái xe chậm thôi, chúng ta có thể dạo quanh bờ biển, lâu lắm rồi cả nhà mình không cùng đi chơi rồi, chúng ta sẽ ra bờ biển ăn đồ nướng, anh còn muốn đi bơi ở biển nữa.
Chu Hân Mính nói:
- Vâng, em thì không vấn đề gì nhưng anh phải hỏi mẹ em! Em không biết mẹ em nghĩ gì, em thấy tâm trạng mẹ không tốt, không biết có phải vì chuyện của bố em không?
- Bố vợ anh làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi mấy hôm nay bận công chuyện bên thành phố Đông Hải, không hề có chút nghi ngờ Chu Hồng Sâm. Hắn nghĩ bụng, Chu Hồng Sâm đảm nhiệm chức thị trưởng ở tỉnh thành có lẽ không có vấn đề gì lớn. Giờ lại nghe Chu Hân Mính nhắc đến Chu Hồng Sâm, hắn liền hỏi:
- Không lẽ nhạc phụ đại nhân của anh làm thị trưởng lại gặp vấn đề gì à?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Không phải, bố em ở trên đó ổn cả, chỉ có điều từ khi lên đó làm thị trưởng ông không về lần nào, mẹ em lo cho ông thôi!
- À, hóa ra là thế à! Nếu mẹ lo cho bố thì cứ để mẹ đi chăm sóc bố đi, ông lên thành phố cũng một thời gian chắc cũng ổn định cuộc sống rồi, để mẹ lên đó cũng tốt mà.
- Mẹ em cũng đang suy nghĩ chuyện này, chỉ là bà cũng lo cho em ở đây thôi.
- Anh lại tưởng có chuyện gì, hóa ra là thế à. Hân Mính, anh thấy để anh gọi điện cho bố xem khi nào bố về Vọng Hải được.
Chu Hân Mính ngăn cản, nói:
- Anh à, không cần phải thế đâu.
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao? Bố em dạo này không ở trên thành phố à?
- Anh chỉ buồn cười câu em nói thôi! Đi khảo sát cái gì ở Châu Âu, chẳng thà nói dùng tiền công đi du lịch còn hơn.
Chu Hân Mính cũng cười theo, cô là người nhà nước đương nhiên cũng hiểu Diệp Lăng Phi nói thế không sai. Cô đi được một lúc có vẻ mệt, phía trước có một chiếc ghế dài, Diệp Lăng Phi đỡ Chu Hân Mính tới đó, anh không để cô ngồi luôn lên ghế vì sợ cô sẽ thấy lạnh mà ngồi xuống trước rồi để cô ngồi vào lòng mình. Chu Hân Mính béo lên rõ rệt, phụ nữ khi mang thai đều như vậy, ăn ngủ tốt lại ít vận động nên rất dễ béo lên. Cô ngồi vào lòng hắn nhưng vẫn lo lắng, nói:
- Anh à, em béo quá nên nặng hơn nhiều rồi, em không ngồi vào lòng anh đâu, khi nào em sinh con, gầy hơn rồi em sẽ để anh bế suốt nhé!
Diệp Lăng Phi đặt lên đôi môi cô một nụ hôn rồi mới nói:
- Không nặng chút nào, Hân Mính à, không sao đâu, anh không thấy em nặng mà.
Chu Hân Mính cười nói:
- Nói dối! Em nặng hay không em còn không biết à? Em đang nghĩ khi nào mới lấy lại được thân hình như trước đây, anh à, anh có chê em béo không?
- Tại sao anh lại phải chê em béo nhỉ? Anh thấy rất tốt mà, thế mới đầy đặn, mông có thịt, còn hơn Tình Đình nhiều, em không biết Tình Đình gầy đến mức anh cấu một cái mà còn cấu đến tay mình, toàn là xương, anh đang định bảo Tình Đình phải tăng cân đây, anh chỉ sợ cô ấy không chịu thôi!
Chu Hân Mính cười, trong ánh mắt cô ánh lên niềm vui, cô đưa tay phải của mình cầm lấy tay Diệp Lăng Phi, dịu dàng nói:
- Anh à, anh đừng đùa làm em cười, con gái ai cũng muốn mình có một cơ thể đẹp, em thấy người Tình Đình rất đẹp đấy chứ, cô ấy không béo được đâu!
Diệp Lăng Phi cười lớn, tiếng cười chưa dứt thì nghe thấy có tiếng người nói:
- Hạnh phúc quá!
Hắn và Chu Hân Mính quay người lại thì nhìn thấy Angel mặc chiếc quần đùi và áo ba lỗ vừa chạy lại. Angel lau mồ hôi trên chán, bước đến trước mặt hai người nói:
- Satan, giờ em càng ngày càng ngưỡng mộ anh rồi, thật là hạnh phúc quá đấy!
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Angel, đưa tay vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình, gọi:
- Angel, ngồi xuống đây đi.
- Em mà ngồi xuống thì vợ anh không ghen đấy chứ?
Angel nhìn Chu Hân Mính ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi rồi ngồi xuống, Chu Hân Mính mỉm cười với Angel, nhưng thái độ cũng đã tỏ ra không thích. Angel ngồi bên cạnh hai người, Diệp Lăng Phi vẫn bế Chu Hân Mính, quay sang Angel hỏi:
- Angel, sao em lại trở lại sống ở Nam Sơn thế? Không lẽ em lại đá cô bạn gái kia mới quen kia rồi à?
Angel không trả lời mà hỏi lại Diệp Lăng Phi:
- Có vấn đề gì không?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đương nhiên là không vấn đề gì rồi, anh chỉ muốn quan tâm em chút thôi!
- Em cũng không cần sự quan tâm của anh. Anh cứ quan tâm tốt đến gia đình anh là được rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Sao thế? Angel. Không lẽ em lại gặp phải chuyện gì buồn à? Anh thấy khẩu khí em nói có vẻ không vui?
- Không. Em lúc nào cũng nói như vậy.
Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:
- Vậy à? Anh nhớ là em trước đây không nói chuyện như vậy, nào, nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?
Angel đứng lên nói:
- Đã bảo rồi, không sao mà! Satan, anh dài dòng quá đấy, em cũng nhớ ngày trước anh không như thế. Em thực không thích cái kiểu dài dòng này của anh, em đã nói là không có chuyện gì là không có gì. Thôi, không làm phiền hai người nữa, em đi chạy bộ đây!
- Hân Mính à, có những chuyện không nói ra thì hơn, cuộc sống bây giờ của anh đã rắc rối thế này rồi, nếu thêm cả Angel nữa anh không biết sau này sẽ còn rắc rối đến thế nào nữa, tóm lại chuyện này không nói ra thì hơn!
Diệp Lăng Phi nói vậy và chuyển ngay chủ đề:
- Hân Mính, anh quên mất một việc, tối qua, à không, tối nay đúng hơn, em có biết nhà mình có ai đến không?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Em không biết.
Từ khi mang thai, Chu Hân Mính cũng trở nên lười biếng hơn, nửa đêm rất ít khi tỉnh dậy, Diệp Lăng Phi nói:
- Sáng sớm nay khoảng hai, ba giờ, có hai cô gái Nhật Bản đến nhà mình.
- Người Nhật Bản?
Chu Hân Mính sửng sốt, cô không hiểu hai cô gái Nhật Bản nghĩa là thế nào, Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính, em đoán xem, hai cô gái Nhật Bản đó là ai?
Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Anh à, em làm sao biết được.
Diệp Lăng Phi nói:
- À, em không hiểu lắm về Nhật Bản. Một người trong đó tên là Suzu Yamakawa, là người thừa kế của dòng họ Yamakawa.
Chu Hân Mính không biết gì về cái tên này, cô lắc đầu nói:
- Ông xã, dòng họ Yamakawa là gia tộc thế nào?
- Có lẽ là cổ đông thứ hai của tập đoàn Suzuki. Tập đoàn Suzuki anh không phải đã nói với em rồi mà? Mà Suzu Yamakawa chính là con gái của Yonchien Yamakawa, cũng chính là người thừa kế của dòng họ Yamakawa.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi giải thích xong mới hiểu ra câu chuyện, cô nhìn anh nói:
- Suzu Yamakawa sao lại tới nhà mình?
- Nói ra thì dài lắm!
Diệp Lăng Phi nói những gì anh biết cho Chu Hân Mính nghe, khi cô nghe xong, đôi mày cô nhíu lại, miệng nói:
- Ông xã, ở đây có vấn đề!
- Anh cũng thấy có vấn đề. Hai cổ đông của tập đoàn Suzuki đều đến Vọng Hải rồi, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, anh nghi ngờ có dính đến những chuyện khác.
Chu Hân Mính gật gật đầu, nói:
- Anh à, anh vừa nhắc đến tập đoàn Suzuki muốn đầu tư ở Vọng Hải, vậy có thể liên quan đến lần đầu tư này không?
Diệp Lăng Phi nói:
- Hân Mính, anh cũng nghĩ như thế, nhưng tập đoàn Suzuki này chỉ mở rộng quy mô đầu tư ở gần khu vực nhà máy thôi, à, tập đoàn này còn muốn xây dựng một nhà máy chế thuốc sinh vật, nghe nói là sản xuất vắc xin phòng bệnh, dung dịch dinh dưỡng gì đó, cụ thể anh cũng không biết rõ.
Chu Hân Mính nghĩ ngợi rồi nói:
- Ông xã, lúc đầu anh nói tập đoàn Suzuki chủ yếu làm về cái gì?
- Tập đoàn Suzuki làm chủ yếu rất nhiều dự án. Nhưng, anh không hề nghe nói tới họ làm chủ yếu về chế thuốc sinh vật, xem ra họ định chuyển đổi rồi. Thêm nữa còn một vấn đề là không nhất thiết hai cổ đông lớn của họ đều đến Vọng Hải, hai vị cổ đông này rất ít khi lộ diện.
Chu Hân Mính nói:
- Cách giải thích hợp lý có thể là ở cái nhà máy chế thuốc thực vật đó, hoặc đó là một nhà máy chế thuốc sinh vật đặc biệt.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv
Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính trở về biệt thự. Chờ sau khi bọn họ trở về thì thấy mẹ Chu Hân Mính đã xuống lầu. Chu Hân Mính đi qua, nhắc với mẹ cô hôm nay đi biển chơi. Mẹ của Chu Hân Mính thì lo lắng cho sức khỏe của Chu Hân Mính, nhưng bà thấy biểu hiện của Chu Hân Mính rất muốn đi nên bà cũng đã đồng ý.
Diệp Lăng Phi lên lầu, lúc hắn trở về phòng ngủ thì thấy Bạch Tình Đình còn nằm ngủ ở trên giường. Bạch Tình Đình thay đổi tư thế ngủ, thoạt nhìn không có ý định dậy gì cả. Diệp Lăng Phi đến bên giường, cúi lưng xuống, sát miệng đến bên tai của Bạch Tình Đình, thấp giọng gọi:
- Bà xã, dậy thôi.
Gọi liên tiếp hai tiếng, Bạch Tình Đình mới biếng nhác mở hé đôi mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Ông xã, mấy giờ rồi?
- Sắp tám giờ rồi đó.
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã. Đừng ngủ nữa. Ngoan, dậy thôi.
Diệp Lăng Phi dỗ dành Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đưa hai cánh tay trắng như tuyết ra ôm chặt lấy cổ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay ôm lấy Bạch Tình Đình, bồng Bạch Tình Đình từ trên giường ngồi dậy.
Cái chăn đắp trên người Bạch Tình Đình tuột xuống. Lộ ra phần thân trên trắng như tuyết của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình dụi dụi mắt, dịu dàng nói:
- Ông xã. Buồn ngủ quá đi à, làm gì phải dậy sớm như vậy chứ, em thật sự muốn ngủ thêm một lúc nữa.
- Bà xã, dậy đi, giờ sắp đến tám giờ rồi.
Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, đưa tay ra vuốt ve cái lưng mịn màng đó của Bạch Tình Đình, nói:
- Hôm nay chúng ta đi biển chơi đi, Hân Mính nói muốn đi ngắm biển. Anh muốn dẫn Hân Mính đi biển chơi, cả nhà chúng ta đều qua đó đi, bà xã, em thấy có được không?
- Được thì được!
Bạch Tình Đình dựa người vào lòng của Diệp Lăng Phi, dụi đôi mắt không muốn mở ra, miệng nói:
- Nhưng mà em thực sự rất buồn ngủ, ông xã. Hay để cho em ngủ thêm một lúc nữa đi, chờ đến lúc mọi người xuất phát thì hãy gọi em!
- Đừng ngủ nữa, tắm cái là sẽ tỉnh liền!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hay anh cùng tắm với em.
- Vâng.
Bạch Tình Đình đồng ý đáp.
Bạch Tình Đình mặc áo ngủ cùng Diệp Lăng Phi vào trong phòng tắm. Hai người đến cái bồn tắm uyên ương. Diệp Lăng Phi náo loạn cả buổi, mới có thể làm cho Bạch Tình Đình tỉnh táo lại, tuy vẫn là có hơi mệt rã rời, nhưng Bạch Tình Đình vẫn tỉnh táo hơn. Sau khi lau khô người. Bạch Tình Đình đứng trước tủ quần áo ở phòng ngủ tìm quần áo.
- Ông xã, anh nói xem em mặc gì đẹp đây?
Bạch Tình Đình đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi là chồng của cô, ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không có bất cứ bí mật gì. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, thưởng thức thân thể tuyệt mỹ kia của Bạch Tình Đình. Cái cổ trắng thon dài như tuyết, cái lưng thuôn mượt mịn màng như mỡ dê kia, cái mông nhô lên, cùng với đôi chân ngọc ngà thon dài.
Bạch Tình Đình hỏi Diệp Lăng Phi một câu. Nhưng không nghe thấy Diệp Lăng Phi đáp lại, Bạch Tình Đình quay đầu lại thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình, ánh mắt mê đắm của Diệp Lăng Phi khiến cho Bạch Tình Đình trong lòng vừa thẹn lại vừa vui. Đây là một loại tình cảm vô cùng phức tạp.
Bạch Tình Đình thân là vợ của Diệp Lăng Phi, đương nhiên hy vọng chính ông xã của mình luôn luôn chăm chú nhìn mình, cô cũng mong muốn thấy chính ông xã của mình dùng ánh mắt si mê đó để nhìn mình. Nhưng Bạch Tình Đình là nữ nhân, đây là trái tim thẹn thùng bản tính trời sinh, cho dù khi đối mặt với chính ông xã của mình cô vẫn sẽ có cảm giác xấu hổ. Bạch Tình Đình khép chặt hai chân lại. Cái mông kẹp chặt, miệng gắt giọng:
- Nhìn gì đấy, đồ háo sắc!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được câu hờn dỗi này của Bạch Tình Đình, thế là từ bên giường đứng lên đi đến sau lưng Bạch Tình Đình, hai tay ôm Bạch Tình Đình, bờ môi của hắn hôn lên cái cổ trắng thon dài kia của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình nghiêng đầu qua bên, miệng âu yếm nói:
- Ông xã, đừng mà, lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài đấy.
Diệp Lăng Phi hôn cả một hồi mới tách môi ra khỏi cái cổ trắng thon dài kia của Bạch Tình Đình, hai tay ôm chặt Bạch Tình Đình, miệng ôn nhu nói:
- Bà xã, em thật đẹp!
Bạch Tình Đình hai má ửng đỏ, miệng dịu dàng nói:
- Ông xã, anh không cần nói lời đường mật với em đâu, em đã là người của anh rồi. Cho dù nếu anh có không nói lời đường mật với em thì em cũng sẽ đi theo anh mà, chẳng lẽ anh cho rằng em còn có thể nghĩ đến những người khác nữa hay sao?
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:
- Không phải, bà xã. Anh chỉ là cảm thấy em thật sự rất đẹp, rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta khó có thể tin rằng em hẳn là tồn tại trên thế giới này.
Bàn tay to của Diệp Lăng Phi men xuống ngực của Bạch Tình Đình vuốt ve, miệng thì nói những lời đường mật khiến cho Bạch Tình Đình mê muội.
- Bà xã. Anh thật sự không tìm được từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp của em, anh không biết thượng đế đã dùng bao nhiêu tâm tư để tinh khắc mài dũa nên thân hình của em, càng không biết kiếp trước anh đã làm được chuyện tốt gì mà có được em thế này!
Diệp Lăng Phi lại tuôn ra một tràn lời đường mật. Bạch Tình Đình hoàn toàn bị mê hoặc, nhịn không được nói:
- Ông xã. Em yêu anh, em muốn đời đời kiếp kiếp ở bên anh!
Bạch Tình Đình xoay người lại, hai tay ôm chặt bả vai của Diệp Lăng Phi, bắt đầu hôn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lề mề hồi lâu ở trong phòng ngủ. Mãi cho đến có tiếng gõ cửa ngoài phòng ngủ vọng lại, hai người mới tách ra trong sự ngọt ngào như keo như sơn, Bạch Tình Đình ngượng ngùng nói:
- Ông xã. Em phải mặc quần áo.
Diệp Lăng Phi đi đến cửa phòng ngủ hỏi:
- Ai đấy?
- Ông xã, là em.
Ngoài cửa phòng ngủ vọng lại tiếng của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi liếc Tình Đình đã mặc quần áo xong, Diệp Lăng Phi mới đi ra mở cửa phòng, thấy Chu Hân Mính đứng bên ngoài cùng với tiểu cô nương đó. Lúc cửa mở tiểu cô nương đó còn nhìn vào chiếc giường trong phòng ngủ.
Chu Hân Mính để cho tiểu cô nương đó chờ ở cửa, cô cất bước đi vào trong rồi đóng cửa phòng lại.
- Ông xã, hai cô gái Nhật Bản đó đã dậy rồi!
Chu Hân Mính nói.
- Em bảo hai người họ chờ ở phòng khách dưới lầu!
- Tình Đình, anh đi xuống lầu trước, xem thử hôm nay hai cô gái Nhật Bản định làm gì!
- Vâng!
Bạch Tình Đình đồng ý, đáp.
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính cùng rời khỏi phòng. Đợi sau khi Diệp Lăng Phi xuống tới phòng khách dưới lầu thì thấy Minako và Yamakawa đã ngồi trên ghế sô fa ở phòng khách chờ diệp Lăng Phi. Suzu Yamakawa vẫn mặc quần áo của nhân viên phục vụ khách sạn, Diệp Lăng Phi ngồi đối diện với hai người họ, hỏi:
- Đêm qua cô ngủ thế nào?
- Diệp tiên sinh, cám ơn sự quan tâm của anh!
Minako nói.
- Chúng tôi ngủ rất ngon!
- Nếu như đã ngủ rất ngon, vậy hai người cũng có thể đi được rồi đấy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi đây coi như là đối với các cô không tồi rồi, tối qua đã không để cho các cô ăn ngủ đầu đường, mà là cho các cô thoải mái ngủ một giấc ngon lành!
Minako nhìn thoáng Suzu Yamakawa, rồi lập tức đập ánh mắt vào người Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Diệp tiên sinh, chúng tôi có một thỉnh cầu!
- Thỉnh cầu?
Diệp Lăng Phi nhìn Minako, nói:
- Có thỉnh cầu gì, nói đi!
- Chúng tôi hy vọng có thể ở lại đây vài ngày!
Minako có chút khó xử nói.
- Chúng tôi trước mắt không biết đi đâu cả, chỉ có thể ở tạm đây thôi!
- Không phải đó chứ, hai người muốn ở lại đây hả?
Diệp Lăng Phi nhìn Minako. Bĩu môi nói:
- Tại sao tôi phải giúp hai người, hai người có nghĩ qua chưa, hai người đêm qua chạy ra khỏi khách sạn sẽ có hậu quả gì, tôi đoán hôm nay tiên sinh Yonchien Yamakawa nhất định sẽ tìm cho ra hai người. Nếu như tìm ra được ở chỗ tôi, tôi ăn nói thế nào đây?
- Diệp tiên sinh. Xin anh giúp giúp tôi!
Suzu Yamakawa vừa nghe thấy những lời của Diệp Lăng Phi liền biết Diệp Lăng Phi vốn không muốn cho các cô ở lại đây. Suzu Yamakawa vội vàng nói:
- Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cho anh!
- Báo đáp tôi?
Diệp Lăng Phi bĩu môi. Nói:
- Tôi không cần thiết phải để cô báo đáp!
Minako nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Diệp tiên sinh, chúng tôi sẽ cho anh tiền!
- Cho tôi tiền?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên bật cười nói.
- Mọi người có tiền sao?
- Tôi có!
Minako nói.
- Có điều. Tiền của tôi hiện không có mang bên người, đợi qua hai ngày nữa tôi nhất định sẽ đưa tiền cho anh!
Diệp Lăng Phi bật cười, nói:
- Thôi vậy, tôi không thiếu tiền, cũng không muốn giúp các cô.
Minako thấy Diệp Lăng Phi không chịu giúp đỡ, thần sắc ảm đạm nói với Suzu Yamakawa:
- Yamakawa, tôi nghĩ chúng ta hẳn là phải đi rồi.
Trong ánh mắt của Suzu Yamakawa lóe ra tia mơ màng, cô cũng không biết phải đi đâu. Đúng vào lúc này, Chu Hân Mính bỗng nhiên chen vào nói:
- Ông xã, anh nên giúp các cô ấy!
Minako dùng tiếng Trung nói với Diệp Lăng Phi mấy câu, Chu Hân Mính tuy không hiểu tiếng Nhật, nhưng nghe mấy câu nói trước đó của Minako, lại nhìn vào thái độ của họ cũng có thể đoán được là chuyện gì rồi.
Sau khi Chu Hân Mính nói ra những lời này, Diệp Lăng Phi không biết Chu Hân Mính rốt cuộc là tính toán thế nào, sao muốn để cho Suzu Yamakawa và Minako ở lại đây chứ.
Chu Hân Mính gọi Diệp Lăng Phi đến bên cô nói:
- Ông xã, anh hãy giúp họ đi, em thấy họ cũng là không có cách nào nữa. Nếu anh bảo các cô ấy rời khỏi. Ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Các cô ấy là người Nhật Bản, đối với thành phố Vọng Hải bên này lại không quen thuộc, chi bằng để cho các cô ấy tạm thời ở đây vài ngày đã!
- Thế còn bên Yonchien Yamakawa làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đoán Yonchien Yamakawa nhất định sẽ tìm ra Suzu Yamakawa, nếu phát hiện Suzu Yamakawa ở chỗ chúng ta, vậy thì Yonchien Yamakawa sẽ không như vậy mà xong việc đâu, chưa tìm ra Suzu Yamakawa, Yonchien Yamakawa nhất định sẽ không rời khỏi thành phố Vọng Hải đâu!
- Ông xã. Chẳng phải anh đã nói chuyện có liên quan đến tập đoàn Suzuki đó sao, chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc tập đoàn Suzuki còn muốn làm gì tiếp nữa hay sao?
Diệp Lăng Phi ngẩn người, hắn hiểu được ý tứ của Chu Hân Mính rồi. Theo lý mà nói, tập đoàn Suzuki đang muốn làm gì ở thành phố Vọng Hải không liên can gì đến Diệp Lăng Phi, nhưng nếu Diệp Lăng Phi muốn sống yên ổn ở thành phố Vọng Hải. Nhất định phải biết tập đoàn Suzuki đó rốt cuộc muốn làm gì, để tránh uy hiếp đến bản thân Diệp Lăng Phi. Kỳ thật, ở trong lòng Diệp Lăng Phi còn có một việc vẫn chưa nói ra, đó chính là Yonchien Yamakawa đã từng gặp mặt Diệp Lăng Phi, hơn nữa lần gặp mặt đó vô cùng không vui.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kalenv