Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1335: Bí thư Lưu bắt đầu chiêu mộ binh sĩ
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Thời gian thấm thoát trôi qua, trong một phòng tại nhà khách Ninh Dương, Lưu Vĩ Hồng đang trong một bữa tiệc tiếp khách.
Khách gồm bốn người, hai cặp vợ chồng.
Hai vợ chồng Hướng Vân, Uyển Hồng Thu và hai vợ chồng Hồ Ngạn Bác, Tạ Vũ Hân.
Trước đó không lâu, Hồ Ngạn Bác, Tạ Vũ Hân ở Bắc Kinh cử hành hôn lễ. Nghe nói mẹ Hồ Ngạn Bác là Chu Lệ Phân, không thực sự hài lòng về Tạ Vũ Hân. Xét về nhân phẩm cũng như dáng vẻ bề ngoài của Tạ Vũ Hân thật không thể chê được, dịu dàng hiền lành. Chu Lệ Phân bất mãn chủ yếu là thân thế của Tạ Vũ Hân. Cô xuất thân từ một gia đình cán bộ nhỏ, và cũng không môn đăng hộ đối với nhà họ Hồ. Chu Lệ Phân vẫn muốn tìm cho đứa con một tiểu thư con nhà thế gia, “liên kết kẻ mạnh với kẻ mạnh” mà thôi. Con cháu quý tộc Bắc Kinh cưới nhau là hiện tượng nhiều đếm không xuể. Tất nhiên, Chu Lệ Phân cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng Hồ Ngạn Bác lại là người rất có chủ kiến. Trong việc này, anh ta tuyệt đối không nghe theo mẹ, kiên trì muốn kết hôn với Tạ Vũ Hân. Bố anh ta là Hồ Vĩ Thành cũng không phản đối. Chu Lệ Phân “Thế đơn lực cô”, không lay chuyển được Hồ Ngạn Bác, đành phải đồng ý trước cuộc hôn sự này.
Hiện tại, Hồ Ngạn Bác và Tạ Vũ Hân đến Giang Nam hưởng tuần trăng mật. Hai người tính ở lại vùng sông nước Giang Nam vui vẻ một hồi. Tạ Vũ Hân là người con gái lớn lên ở phương bắc, chưa từng chứng kiến phong cảnh thanh tú xinh đẹp của vùng sông nước Giang Nam. Hồ Ngạn Bác rất thích thú trước cảnh đẹp nơi đây. Mặc dù không Tạ Vũ Hân trang điểm mấy nhưng vẫn thấy được sự điềm đạm khéo léo. Ngược lại chỉ cần trang điểm vào, lại có vẻ dịu dàng ý nhị khác thường và có thái độ thẹn thùng trước người mới gặp.
Hướng Vân và Uyển Hồng Thu thì vừa đến Ninh Dương để nhận trọng trách mới.
Lưu Vĩ Hồng thân là chủ nhà, tự nhiên phải mở tiệc tiếp đón bạn bè từ phương xa đến. Trên thực tế, trước đó không lâu, khi Hồ Ngạn Bác kết hôn, Lưu Vĩ Hồng đã ở từng gặp bọn họ ở Bắc Kinh. Hồ Ngạn Bác là một trong những người anh em tốt nhất của Lưu Vĩ Hồng. Anh ta kết hôn, Bí thư Lưu không quản ngàn dặm xa xôi, cũng muốn chạy tới tham dự tiệc cưới.
- Ngạn Bác, anh và Hướng Vân đều chạy đến đây, không phải trong công việc đã xảy ra vấn đề gì chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười hỏi.
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Nhị ca, hiện tại tôi đang hưởng tuần trăng mật, rất hạnh phúc. Loại công tác này chỉ là chuyện nhỏ, sẽ không để ý đến làm gì.
Tạ Vũ Hân liền lườm hắn một cái.
Người này vốn khá đứng đắn, cũng thâm trầm, sao giờ ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng tính tình lại vòng vo, miệng lại như xe lửa đang chạy vậy?
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Mình à, mình đừng trừng mắt. Mình không biết chứ, anh và Nhị ca là bạn bè từ thời còn mặc quần yếm, đến giừo cũng đã hai mươi, ba mươi năm. Nói cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều quá làm gì. Thư giãn, thư giãn đi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Thư giãn chút cũng tốt, suốt ngày ép mình như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày không chịu nổi.
- Đúng vậy. Cho nên, trong một tháng này, tôi mới tính đi du lịch thăm thú vài nơi.
- Anh làm như vậy không phải là nghỉ ngơi, mà là vô cùng mệt mỏi. Trên thế giới này, vất vả nhất chính là du lịch. Huống gì hai người vất vả lăn lộn làm cùng ở một chỗ, vậy càng thêm quá sức.
Hướng Vân ngồi ở bên cạnh, nói xen vào.
Cô ấy và Hồ Ngạn Bác cùng hợp tác, ngày thường khi nói chuyện cũng không mấy kiêng kị.
Mọi người đều đã cấp Cục trưởng cán bộ lãnh đạo, nói chuyện lại quá “lưu manh”.
Tạ Vũ Hân liền đỏ mặt, xoay đi ... hé miệng cười khẽ. Thật ra, Hướng Vân nói vậy cũng không sai. Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi tối đều phải đối phó với những trò ầm ĩ của Hồ Ngạn Bác, so với du lịch ban ngày thì càng mệt hơn. Thật sự nhìn không ra, thân hình nhỏ con như vậy khi lên giường, lại có thể gây sức ép lớn như vậy, dường như không bao giờ dừng lại. Tạ Vũ Hân nhút nhát như vậy, nhiều lúc thực sự cảm thấy không đối phó được.
Hồ Ngạn Bác liếc mắt nhìn Hướng Vân một cái, khinh thường nói:
- Hướng Vân, anh cho là ai cũng có thân thể nhỏ bé giống như anh sao?
- Ái chà, còn cứng đầu à, Trưởng phòng Hồ muốn khoe sức lực sao.
Vừa nghe được câu đó, tất cả mọi người đều bật cười ha hả. Không khí trong căn phòng nhỏ thật sự là vui vẻ.
Cười đùa một hồi, Lưu Vĩ Hồng Thuận miệng nói:
- Hướng Vân, cho anh và Hồng Thu nghỉ ngơi hai ngày. Tạm thời hai người cứ lo việc gia đình trước, qua hai ngày sau sẽ chính thức đi làm.
Lần này, hai vợ chồng Hướng Vân đều được điều tới Ninh Dương. Văn kiện bổ nhiệm Hướng Vân đã được ban bố. Anh ta sẽ đảm nhiệm chức Tổng giám đốc Công ty mua bán nông sản mới được thành lập. Theo cơ cấu của đơn vị tương đương với cấp Cục trưởng, sẽ do Ủy ban nhân dân khu trực tiếp phụ trách. Mà Uyển Hồng Thu, cũng được điều từ Sở Nam lại đây, đảm nhiệm Phó chánh văn phòng Khu ủy, vị trí để trống sau khi Đổng Thư Ngữ được điều nhiệm tới làm Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục. Trong thời gian Hướng Vân công tác trong Cục giám sát, hai vợ chồng ở hai nơi cũng hơn một năm. Lần này, Hướng Vân lại từ Bắc Kinh điều đến Ninh Dương. Bbọn họ tiếp tục làm ở hai chỗ khác nhau, cũng không phải là chuyện lạ. Bí thư Lưu cũng quá không quan tâm đến cán bộ cấp dưới. Dứt khoát điều Uyển Hồng Thu lại đây.
Lại nói tiếp, Uyển Hồng Thu cũng từng là cấp dưới của Lưu Vĩ Hồng. Khi Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Hạo Dương, Uyển Hồng Thu chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Hiện giờ đưa cô tới Văn phòng Khu ủy cũng là thích hợp.
Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Bí thư Khu ủy Ninh Dương gần nửa năm, suy cho cùng cũng cần phải có cấp dưới thân tín của mình ở văn phòng Khu ủy mới được. Hậu viện không yên, có đôi khi thực sự sẽ ảnh hưởng tới công tác.
Con của Hướng Vân và Uyển Hồng Thu, lại nhỏ tuổi, tạm thời ở lại Sở Nam, do cha mẹ Uyển Hồng Thu chăm sóc. Mẹ Uyển Hồng Thu đã không cần phải chăm sóc cho cháu nội nữa. Bà lại có thời gian chiếu cố đến cháu ngoại, cũng chính là mang lại niềm vui cho bà. Đây là một công đôi việc.
- Được.
Hướng Vân vội vàng gật đầu trả lời.
- Bí thư, Tô Mộc còn ở Kinh Hoa không?
Anh ta và Tô Mộc cũng là bạn cũ, lần này tiến đến Ninh Dương quản lý công ty mua bán nông sản, sự ủng hộ Tô Mộc nhiều hay ít cũng đặc biệt liên hệ trực tiếp đến thành tích sau này.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hai ngày trước thì còn ở đây, nhưng vừa mới rồi đã quay lại Sở Nam. Hiện tại anh ta chạy đi chạy lại giữa hai bên, cũng là người rất bận rộn.
Sau một thời gian vất vả chọn địa điểm, cuối cùng Tô Mộc cũng xác định được địa điểm để xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở khu Thất Tinh. Tương đối mà nói, vấn đề ô nhiễm là khá nhỏ, miễn cưỡng đạt tới yêu cầu xây dựng nhà máy thức ăn gia súc. Ban đầu Tô Mộc nhất quyết không chịu, và thương lượng với Lưu Vĩ Hồng, phải xây dựng nhà máy thức ăn gia súc ở khu Ninh Dương. Vẫn là do Lưu Vĩ Hồng làm công tác tư tưởng, anh ta mới đưa ra quyết định cuối cùng xây dựng này nhà máy thức ăn gia súc ngay tại Khu Thất Tinh.
Lúc trước, khi Lưu Vĩ Hồng tự mình giới thiệu Tô Mộc cho lãnh đạo khu Thất Tinh, Bí thư Khu ủy Thôi Vĩ và Chủ tịch khu Lý Như Quân, đều rất cao hứng, long trọng tiếp đãi. Hiện giờ Tô Mộc bỗng nhiên “thay đổi”, bảo Thôi Vĩ và Lý Như Quân phải nghĩ như thế nào chứ? Trong lòng không phải sẽ ngầm mắng Lưu Vĩ Hồng là kẻ “Đại lừa dối” sao?
Bí thư Lưu, anh chơi chúng tôi sao?
Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng kiên trì cho rằng, càng ngày sẽ có càng nhiều các xí nghiệp khác, tiến vào Khu Thất Tinh, mới có thể thực sự đóng cửa được toàn bộ các nhà máy giấy kiểu cũ ở khu Thất Tinh. Để kiểm soát được ô nhiễm môi trường, tất nhiên cần đưa ra chỉ thị hình chính mang tính cưỡng chế. Nhưng cũng cần nghĩ biện pháp từ phía kinh tế, kết hợp cả hai cùng lúc, mới có thể thực sự giải quyết được vấn đề.
Hiện tại, việc chọn địa điểm xây dựng nhà máy thức ăn gia súc đã xong, đang tiến hành công tác chuẩn bị xây dựng nhà máy. Tô Mộc còn đang vội thì Trụ sở chính của công ty ở Sở Nam lại xảy ra chuyện lớn, cần anh ta đưa ra quyết định. Quy mô bên nhà máy mới này cũng rất lớn, không thể tùy tiện buông tay giao cho người khác quản lý, Tô Mộc chỉ có thể chạy qua chạy lại cả hai bên.
Hơn nữa, theo Lưu Vĩ Hồng được biết, ngoại trừ việc công, Tô Mộc dường như còn có chút việc riêng. Chỉ có điều việc tư này, tạm thời mới chỉ có một vài dấu hiệu. Dù Lưu Vĩ Hồng có phát hiện ra, cũng không dám trêu Tô Mộc. Da mặt Tô Mộc mỏng, sợ làm không tốt sẽ bị “Kinh sợ mà thối lui”. Bí thư Lưu trở thành người xấu chuyện tốt, thì sẽ có “Tội vô cùng lớn” .
Nếu việc này thật sự thành, cũng coi như giải quyết được tâm sự lớn nhất trong lòng Tào Chấn Khởi.
- Này, Tô Mộc bây giờ hẳn là cũng thay đổi khá nhiều nhỉ. Đã lâu không thấy mặt anh ta, cũng thấy nhớ nhớ. Thật sự là không thể tưởng tượng được dáng vẻ của Tổng giám đốc Tô Mộc. Năm đó, anh ta lặng lẽ, giống như một cô gái vậy.
Hướng Vân không khỏi xúc động nói.
Việc một ngày nào đó, Tô Mộc có thể làm Tổng giám đốc, Công ty thức ăn gia súc Hạnh Phúc dưới sự quản lý của anh ta, phát triển mạnh mẽ như vậy, quả thật nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cho nên mới nói đừng trông mặt mà bắt hình dong. Tính tình Tô Mộc chỉ có chút lặng lẽ, quả thật có nét đẹp nội tâm. Anh ta chẳng những có thể quản lý Công ty thức ăn gia súc rất tốt, mà trước đó không lâu Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục của tôi còn nói với tôi, Tô Mộc đối với phương diện cải cách giáo dục, cũng có sự hiểu biết rất sâu sắc, đưa ra rất nhiều ý kiến tốt. Cô ấy cũng đang chuẩn bị viết báo cáo. Tô Mộc học mấy năm để lấy bằng thạc sĩ này, thực sự không chỉ là đọc suông.
Hướng Vân kinh ngạc nói:
- Ha ha, còn cải cách giáo dục sao? Tô Mộc thực sự đa tài nhỉ.
Hàn huyên một hồi, Uyển Hồng Thu nói:
- Bí thư, theo chỉ thị của anh, quy mô Công ty mua bán nông sản Ninh Dương này cũng không phải là bình thường.
Nói xong, cô liền liếc mắt nhìn Hướng Vân một cái, dường như có chút lo lắng cho ông xã.
Mấy năm nay, Uyển Hồng Thu vẫn công tác ở cơ quan, cách đối nhân xử thế, đã lưu loát như nước chảy, hiện giờ được điều nhiệm tới làm Phó chánh văn phòng Khu ủy Ninh Dương, vẫn là công tác như trước đây. Uyển Hồng Thu rất có lòng tin đối với công tác mới này.
- Ừ, đúng là như thế.
Lưu Vĩ Hồng liền gật đầu.
- Ninh Dương chúng ta có tới sáu mươi mấy vạn người làm nông nghiệp. Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu đều cho rằng xây dựng một nguồn cung cấp rau xanh lớn siêu cấp chính là nhiệm vụ số 1 của nông thôn trong vài năm sắp tới. Năm nay là giai đoạn chuẩn bị xây dựng. Theo kế hoạch phải mất đến ba năm, phát động ít nhất 100.000 đến 150.000 lao động nam và nữ ở nông thôn tham gia vào công tác xây dựng cung cấp nguồn rau xanh này. Chỉ cần làm tốt công tác này, cơ bản có thể giải quyết được vấn đề làm giàu cho nông thôn Ninh Dương. Cho nên này công tác vô cùng quan trọng. Công ty mua bán là vòi nước. Có thể làm tốt công tác này hay không, mấu chốt là phải xem vòi nước này có chảy mạnh hay không. Hướng Vân à, tôi đã ở Chủ tịch khu Ngụy vỗ ngực, nói anh lài nhân tài khó gặp. Anh cũng không thể làm cho tôi một quả bóng xì hơi nhé.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Hướng Vân, nói nửa đùa nửa thật.
Hướng Vân co đầu rụt cổ:
- Bí thư, nghe anh nói như vậy, tôi liền cảm thấy lo lắng, áp lực này thật sự quá lớn mà...
Hồ Ngạn Bác cười nói:
- Thôi đi, anh cảm thấy áp lực quá lớn sao? Anh biết không, bình thường Cục giám sát có nhiều Trưởng phòng, Phó cục trưởng như vậy, chỉ có anh là cứng đầu nhất, bầu trời chỉ có một, dưới đất chẳng có hai. Chắc chắn là anh đang giả vờ rồi!
Hướng Vân lập tức đứng lên, nói:
- Đúng vậy, cũng không nhìn xem, tôi là theo ai lăn lộn, không cứng đầu một chút, vậy không phải sẽ làm lãnh đạo mất mặt hay sao?
Mọi người lại mỉm cười.
Tất cả mọi người đều đi theo Lưu Vĩ Hồng mà công tác, đều là người có tính cách lạc quan. Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng đã rời khỏi Cục giám sát, nhưng Cục giám sát vẫn là đơn vị Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước có sức sống nhất của Nội các Chính phủ. Mọi người tràn đầy đều tin tưởng, hăng hái hướng về phía trước.
Coi Hướng Vân như vậy, ngoài miệng thì nói là áp lực rất lớn, chỉ sợ trong lòng đã sớm có kế hoạch của riêng mình.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1336: Muốn chiến thắng, đầu tiên phải đánh bại
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Một lát sau, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Lưu Vĩ Hồng Thu chợt biến mất. Hắn nghiêm túc nhìn Hướng Vân, nói:
- Hướng Vân, nói về suy nghĩ của anh đi.
Năm người trong phòng riêng, trừ Tạ Vũ Hân ra, ba người khác đều từng là cấp dưới của Lưu Vĩ Hồng, nên vô cùng hiểu tính cách của hắn. Họ biết Lưu Vĩ Hồng luôn đặt công việc lên hàng đầu, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí cũng rất tốt.
- Bí thư, việc thành lập Công ty mua bán nông sản cũng là chuyện đã được định trước. Tôi cũng không nói nhiều về điều này. Dù sao trước kia, khi tôi đi theo anh, cũng đã từng chứng kiến vài lần, giống như trước kia, chỉ cần rập theo khuôn cũ là được. Tuy nhiên, vừa rồi Hồng Thu cũng đã nói, quy mô của công ty này có thể không được nhỏ. Dù sao, sợ là ngay cả quy mô của Công ty mua bán nông sản ở Địa khu Hạo Dương cũng không thể so sánh được. Hơn nữa, phía dưới còn có năm công ty huyện thị. Công ty Địa khu chỉ có có chút tiền, làm chút công tác mang tính chỉ đạo mà thôi. Về cơ bản, bất kỳ việc gì cũng do Công ty khu Ninh Dương chúng ta phải bao trọn. Quyền hạn Tổng giám đốc này lớn hay nhỏ liền trở thành vấn đề quan trọng.
Nói xong, Hướng Vân liền nhìn phía Lưu Vĩ Hồng dường như có ý trưng cầu.
Hồ Ngạn Bác không khỏi bật cười nói:
- Hướng Vân, anh được lắm, Tôi biết, chuyện đầu tiên mà tiểu tử nhà anh đưa ra, khẳng định là vấn đề này. Cũng là thích đáng, người chồng nhỏ không thể một ngày không có tiền, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền mà.
Khi còn ở Phòng giám sát 1, Hồ Ngạn Bác là trưởng phòng, Hướng Vân là Phó cục trưởng, quan hệ giữa hai người khá thân. Rất nhiều lúc, Hướng Vân có thể và phòng Giám sát như người 1 nhà. Hễ anh ta đưa ra quyết định, bình thường Hồ Ngạn Bác cũng sẽ không phủ định.
Cho nên, Hướng Vân cũng có chút thói quen của “Nhân vật số một”.
Lưu Vĩ Hồng ung dung thản nhiên, hỏi:
- Anh muốn có bao nhiêu quyền hạn?
- Toàn bộ!
Hướng Vân cũng tỏ ra nghiêm túc.
- Trong lúc xây dừng công ty mua bán, mọi thành viên trong công ty, đều do tôi tự mình xét duyệt, tự mình bố trí. Tài vụ cũng do một tay tôi quản lý. Chỉ có như vậy, công ty mới có thể triển khai hoạt động, xây dựng với tốc độ nhanh nhất.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:
- Có thể.
Trên danh nghĩa, Công ty mua bán nông sản này lệ thuộc trực tiếp vào Ủy ban nhân dân khu, theo quy định các lãnh đạo cấp trên sẽ quản lý về chức vụ. Hướng Vân đưa ra điều kiện này, Lưu Vĩ Hồng có thể thỏa mãn anh ta. Bên Ngụy Phượng Hữu cũng sẽ không có bất kỳ dị nghị nào.
Trong khoảng thời gian này, sự phối hợp giữa Đảng uỷ và chính phủ đạt tới độ cao ăn ý mà trước nay chưa từng có. Thái độ Ngụy Phượng Hữu hoàn toàn nghiêm túc, coi trọng vấn đề này, nhất định sẽ bày tỏ với Lưu Vĩ Hồng trước. Mà Lưu Vĩ Hồng đối với những công việc hằng ngày, cũng buông tay ra chân, tuyệt đối không can thiệp lung tung.
Tiến triển của các hạng mục công tác đều vô cùng nhanh. Khu Ninh Dương từ ngoài đến trong đều đang phát sinh ra sự thay đổi lớn.
Thấy Lưu Vĩ Hồng đáp ứng yêu cầu của mình, tinh thần Hướng Vân lập tức rung lên, thẳng lưng, nói:
- Bí thư, tôi cũng không muốn giơ tay giành lấy quyền của anh. Trách nhiệm và quyền lợi thống nhất. Anh cho tôi toàn bộ quyền lực, tôi liền chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi làm vậy là nghĩ cho Công ty mua bán nông sản. Đây không đơn giản là một công ty tiêu thụ, mà còn là trách nhiệm mà ban ngành chính phủ phải gánh vác. Tôi đề nghị, tất cả những chuyện liên quan đến việc gieo trồng cây công nghiệp và ngành chăn nuôi, toàn bộ đều do Công ty mua bán quản lý. Ví dụ như phê duyệt hành chính, nắm trong tay tài chính, dẫn đường cho quần chúng, tiêu thụ vân vân đều do công ty mua bán quản lý. Chỉ như vậy mới có thể thật sự đơn giản hoá quy trình, tạo ra hiệu suất nhanh hơn.
Hồ Ngạn Bác lại cười.
Tiểu tử này, được sủng mà kiêu hả, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói:
- Hướng Vân, anh tính làm một Cục giám sát ở Ninh Dương hả?
Hướng Vân đưa ra kế hoạch này, thật giống lúc trước, khi Phó thủ tướng Hồng dần dần giao cho Lưu Vĩ Hồng toàn quyền xử lý mọi chuyện của Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đồng thời cũng muốn hắn chịu trách nhiệm trước mọi chuyện.
Lưu Vĩ Hồng hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Có thể thấy Hướng Vân đã chịu ảnh hưởng sâu từ việc này.
Hướng Vân gãi đầu cười ha hả, nói:
- Bí thư, cũng có chút ý tứ này. Cái này gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Uyển Hồng Thu trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng:
- Anh nói ít nửa câu không được sao? Cái gì gọi là gần mực người đen? Anh đi theo Bí thư Lưu là gần mực thì đen sao? Nói vậy, mới khéo làm sao! Sao lại phải lại dùng đến câu gần mực thì đen chứ!
Bất quá, khi nói chuyện cũng cần phải suy nghĩ.
Uyển Hồng Thu là người phụ trách văn phòng Ủy ban nhân dân, trong việc đối nhân xử thế, nói chuyện đối đáp, cũng phải vô cùng chú ý. Khi nói chuyện, luôn phải nói khéo léo một chút. Về phương diện này, Hướng Vân đã bị bà xã giáo huấn không ít lần.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Hồng Thu, cô đừng mắng anh ta. Như vậy mới gọi là đệ tử của anh Lưu!
Dường như đã từng có nhiều lúc Bí thư Lưu cũng đã nói chuyện như thế.
Trên bàn cơm lại truyền đến tiếng cười vui vẻ.
- Bí thư, tôi thật sự không muốn tranh quyền. Lại nói tiếp, điều này cũng có thể xem là cần thiết cho công tác đi. Chúng ta muốn làm công trình cung cấp rau xanh siêu cấp tại Ninh Dương này, thật ra cũng có chút khác biệt với cách làm ở Hạo Dương. Ngành sản xuất nông sản ở Địa khu Hạo Dương phát triển vượt bậc như ngày nay cũng là nhờ cả quá trình hình thành một cách chậm rãi. Bí thư Tiên ở Giáp Sơn tiến hành và giành được hiệu quả nhất định, sau đó các địa phương khác mới bắt đầu làm theo. Từ việc tiến hành một cách có chất lượng, tiêu thụ và vân vân, cũng là chậm rãi được mở rộng. Sau vài năm, nước chảy thành sông. Mà Ninh Dương chúng ta lại không thể giống như vậy. Trước đó, trên cơ bản chúng ta cũng chưa từng làm điều này. Nếu cũng giống như bên Hạo Dương, từ từ mà làm, thì thời gian không phải là điều kiện tốt nhất. Nhưng, một nhà bốc cháy, vạn người chấn động. Thậm chí là mấy vạn người đồng loạt sản xuất rau quả và thịt để ăn. Quá trình này được phát động ra, phân phối về tài chính, phân phối về nhân viên kỹ thuật, thành lập phương hướng tiêu thụ, cũng là một chuyện lớn. Nếu quản quá nhiều việc sẽ dẫn tới mâu thuẫn này nọ, hiệu suất của công tác này liền kém đi. Tại rất nhiều mắt xích sẽ xảy ra vấn đề, không thể gắn kết với nhau. Bí thư, không có tinh thần, không thể phát triển được. Nếu loạt đạn đầu tiên của chúng ta được khai hỏa, nhưng không tạo ra tiếng vang, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bước tiếp theo. Dưới tình huống như vậy, quyền lực nhất định phải chuyên nhất, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Hướng Vân nói rất nghiêm túc, hai mắt sáng rực, đã hoàn toàn đắm chìm trong công việc rồi.
Uyển Hồng Thu vừa lắng nghe, vừa gắp chút đồ ăn thả vào trong đĩa đặt ở trước mặt anh ta.
Thân thể Hướng Vân nhỏ bé, không thể cường tráng, khiến thấy anh ta mà Uyển Hồng Thu đau lòng.
- Ừ, có chút thú vị.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, gật đầu.
Hướng Vân là thư ký đầu tiên sau khi hắn đi vào con đường làm quan, lại đi theo hắn cả một thời gian dài, cũng học được một vài điều gì đó. Lưu Vĩ Hồng rất tín nhiệm anh ta. Đương nhiên, cũng không ngừng đề bạt. Năm nay, Hướng Vân mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, đã được cất nhắc tới chức Cục trưởng. Đối rất nhiều người mà nói, Hướng Vân thăng tiến như vậy cũng không khác gì ngồi máy bay trực thăng.
Hướng Vân được cổ vũ, tinh thần càng phấn chấn, thuận tay cầm đữa thức ăn lên ăn. Sau khi ăn được vài miếng mới tiếp tục nói:
- Bí thư, tôi nghĩ như vậy, Công ty mua bán ngoại trừ phòng Tuyên truyền, bán hàng, sản xuất, khoa chỉ đạo kỹ thuật, phòng Tài vụ ra, còn phải thành lập một phòng đôn đốc kiểm tra. Theo kế hoạch của chúng ta, trong vòng ba năm phải phát động được hơn 100.000 người tham gia vào ngành sản xuất này. Đến lúc đó việc giao dịch về kinh doanh, tài chính sẽ là một số tiền lớn.
Trong việc này ẩn chứa một vài nguy cơ. Ví dụ như, có phải sẽ có người nhân cơ hội này mà tham ô nhận hối lộ hay không? Nhân cơ hội này mà công tư trọn vẹn đôi đường, chủ ý đánh vào nông dân, hại công lợi tư vân vân. Điều này hoàn toàn đều có thể phát sinh. Phòng đôn đốc kiểm tra được thành với với ý nghĩa giám sát việc này. Bất kỳ việc gì cũng cần phải suy xét trước khi làm, đề phòng chuyện xấu từ khi nó chưa xảy ra. Suy cho cùng điều này vẫn tốt hơn là chờ đến khi vấn đề đã xảy ra mới đi xử lý. Nếu điều này xảy ra, chẳng những sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Công ty mua bán, cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu. Hơn nữa sự việc phát sinh càng nhiều thì càng sau này lại càng khó có thể trừ được tận gốc, sẽ hình thành bệnh khó chứa. Tôi cho rằng sớm chuẩn bị, càng sớm phát hiện ra manh mối, tiêu diệt ngay khi vấn đề mới ở trạng thái mới nảy sinh, là tốt nhất, Cũng khiến tỉnh tốn ít công sức và tiền của nhất.
Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, Hồ Ngạn Bác liền gật đầu nói:
- Hướng Vân, lời này của anh xem như cũng quan trong. Động tác càng lớn, lại càng phải đề phòng tai họa dù nó chưa xảy ra. Sau khi nó xảy ra mới xử trí, quả thật sẽ gặp khó khăn rất lớn. Thật giống như cục Giám sát chúng ta, mỗi ngày đều đánh giặc, mỗi ngày đều đánh lão hổ. Đến phút cuối cùng mới lại phát hiện ra lão hổ càng đánh càng nhiều, đánh mãi không thắng, giết mãi không hết... Sứt đầu mẻ trán hả.
Nói tới đây, Hồ Ngạn Bác thở dài một cách hiếm thấy.
Xem ra công tác ở Cục giám sát, quả thật đã khiến Hồ Ngạn Bác cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ Trưởng phòng Hồ thâm trầm đa trí, ý chí chiến đấu sục sôi, cũng nói ra một câu cảm thán “giết mãi không hết”.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Quả thật là như thế. Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi chúng ta suy xét tới công việc, vấn đề đầu tiên chính là dự phòng khả năng phát sinh những vấn đề hủ bại. Ngược lại, việc suy xét làm thế nào để công tác được tốt nhất lại đứng ở vị trí thứ hai. Xem ra, rất nhiều chế độ gì đó còn phải sửa nữa!
Mấy người khác liên tục gật đầu, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Một lát sau, Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Hôm nay không nói đến chuyện này nữa, Hướng Vân, anh tiếp tục đi.
- Vâng, bí thư. Tôi cho rằng, suy xét một cách đơn giản, việc tiêu thụ nông sản còn chưa đủ. Có lẽ từ giờ trở đi, chúng ta sẽ phải đồng thời tìm cách xây dựng nhà xưởng. Nhất định phải chuẩn bị tiến hành chế biến nông sản.
- Ninh Dương và Thất Tinh thiết lập một nguồn cung cấp rau xanh lớn, phương hướng khẳng định là đúng, cũng rất có triển vọng. Tuy nhiên, bất kể là gieo trồng cây công nghiệp hay là ngành chăn nuôi, chất lượng kỹ thuật cũng không quá cao, rào cản ban đầu là khá thấp. Các địa phương khác đều có thể bắt chước. Một khi chúng ta làm được, các đồng chí ở địa phương khác thấy chúng ta kiếm được tiền, khẳng định sẽ làm theo. Đến lúc đó, áp lực cạnh tranh sẽ lớn. Rau quả cũng được, thịt để ăn cũng được, đều có hạn sử dụng tương đối ngắn, không tiện trong việc cất giữ. Một khi những nông sản này không thể tiêu thụ ra ngoài trong thời hạn sử dụng sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Cho nên, tôi cảm thấy hẳn là phải chuẩn bị trước, đồng thời tiến hành chế biến thực phẩm sâu. Một khi xuất hiện dấu hiệu của việc cạnh tranh kịch liệt, chúng ta đã có thêm một đường lui. Hơn nữa chế biến thực phẩm, cũng là ánh sáng mặt trời của ngành sản xuất, giá trị sẽ tăng cao hơn so với hoa quả tươi, lợi nhuận cũng lớn hơn. Tương lai có lẽ sẽ trở thành một con đường làm giàu khác.
Hướng Vân chậm rãi mà nói, trong lòng đã có dự tính trước.
Lưu Vĩ Hồng khẽ đập bàn một cái, tán thưởng nói:
- Được, tốt lắm. Hướng Vân à, xem ra anh đã bỏ không ít công sức trong chuyện này. Không tồi! Tôi hoàn toàn tán thành suy nghĩ này của anh. Bất kể là làm chuyện gì, muốn chiến thắng, đầu tiên phải tìm cách đánh bại, mới có thể tiến lui một cách thoải mái. Ừ, điều anh lại đây quả là một việc làm chính xác.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1337: Dân chủ và tập trung
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Đầu tháng 11, phòng hội nghị nhỏ thành ủy, hội nghị công việc bí thư đang được tổ chức
Hôm nay, hội nghị công việc bí thư này, có chút đặc biệt. Chủ yếu là người hơi bị nhiều, phòng hội nghị nhỏ chất đầy người, sợ không ít hơn một hai chục mạng, nam có nữ có, quy mô không nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng ngồi ngay ngắn ở vị trí Chủ tịch, mặt mang mỉm cười, thần thái khá thoải mái, hai mắt nhìn quanh bốn phía, nói:
- Các đồng chí, hôm nay, đề tài thảo luận của hội nghị tuy rằng không quá nhiều, nhưng đều khá tốn thời gian gian, mọi người cần phải làm tốt tâm lý chuẩn bị cuộc chiến lâu dài
Cán bộ tham dự hội nghị liền cùng phát ra tiếng cười khẽ
Quả thật, bọn họ vẫn là lần đầu tham dự hội nghị công việc bí thư với quy mô như thế
Bí thư Khu ủy Lưu Vĩ Hồng, Chủ tịch khu Ngụy Phượng Hữu, Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Đỗ Trí Tuệ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Long Hùng tự nhiên là phải tham dự, ngoài ra Phó chủ tịch thường trực khu Tưởng Vĩnh Dân, Chánh văn phòng Khu ủy Hàn Tất Thành cùng với ba vị Phó chủ tịch khu phân công quản lý giáo dục, điều trị y tế, công tác bảo hiểm xã hội, công tác nông nghiệp, đều có mặt trên hàng ghế đầu
Ngoại trừ số lãnh đạo Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu, Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục khu Đổng Thư Ngữ, Tổng giám đốc công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản mới thành lập Hướng Vân, Phó chánh văn phòng Khu ủy Uyển Hồng Thu, Trưởng phòng Y tế, cục trưởng phòng an sinh xã hội, Cục trưởng cục Tài chính, Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch, Cục trưởng cục Dân chính và thủ trưởng các ban ngành, cũng đều tham dự hội nghị.
Vừa thấy này tư thế, liền biết hội nghị công việc bí thư hôm nay, đề tài phải thảo luận, là có liên quan đến giáo dục, y tế, công trình cung cấp rau xanh
Lưu Vĩ Hồng sau khi đến nhận chức, ưa tổ chức hội nghị công việc bí thư để thảo luận vấn đề trọng đại
Tương đối mà nói, không khí hội nghị công việc bí thư tương đối thoải mái, nhân viên ít hơn, có thể trao đổi ý kiến khá nhanh, đạt thành nhất trí, hình thành quyết nghị. Nếu lên hội nghị thường vụ, quy trình kia liền nghiêm khắc hơn nhiều, thời gian kéo dài hội nghị cũng khá dài, đạt thành nhất trí cũng khó khăn lớn hơn rất nhiều
Đương nhiên, vấn đề mấu chốt nhất, vẫn là tổ chức hội nghị công việc bí thư, Lưu Vĩ Hồng cơ bản có thể hoàn toàn khống chế tiến trình hội nghị trong tay, không có quá nhiều nhân tố bất ngờ phát sinh. Chủ tịch khu Ngụy Phượng Hữu biểu hiện đúng vị trí, Long Hùng bị cho là đồng minh của Lưu Vĩ Hồng, Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Đỗ Trí Tuệ là quan trường lão thành, lại càng không dễ cùng Lưu Vĩ Hồng đối nghịch.
Lưu Vĩ Hồng rất rõ, dân chủ và tập trung đều là tương đối, tuyệt đối dân chủ và tuyệt đối tập trung, đều sẽ đi hướng cực đoan, có trăm hại mà không có một lợi. Giai đoạn hiện tại, hắn đến nhận chức chưa lâu, nếu muốn nhanh chóng xoay chuyển cục diện khu Ninh Dương, muốn làm ra cái trò này, nhất định phải thực hành “quản lý tập quyền” nhất định. Đợi các hạng công tác dần dần mở rộng, đi lên chính quy, rồi mới từng bước uỷ quyền.
Lưu Vĩ Hồng uỷ quyền, là uỷ quyền thật, không phải nói cho dễ nghe. Trước kia lúc chủ quản Hạo Dương, biên độ hắn trao quyền cho cấp dưới cực lớn, cho đến nay các cán bộ thị xã Hạo Dương vẫn còn rất thích thú
Tuy nhiên hiện tại, tạm thời vẫn chưa thích hợp uỷ quyền.
- Các đồng chí, hôm nay đề tài phải thảo luận, là có liên quan đến cải cách giáo dục, cải cách y tế và vấn đề mua bán sản phẩm phụ nông sản. Chúng ta từng bước từng bước mà đến, trước nói về mua bán sản phẩm phụ nông sản. Hướng Vân, công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản các cậu chính thức thành lập cũng được một thời gian, dàn giáo đã dựng xong rồi chứ? Hẳn là làm thế nào tạo dựng mua bán sản phẩm phụ nông sản toàn khu, chỗ cậu, có phải đã có phương án cơ bản hay không, nói ra xem!
Hội nghị phạm vi nhỏ, lời dạo đầu của Lưu Vĩ Hồng cho tới bây giờ đều cực kỳ ngắn gọn, một nhất hai câu nói, lập tức đi vào chính đề.
Hôm nay phải thảo luận ba đề tài, đều là quan hệ đến căn bản đại sự của dân sinh toàn khu, tập trung cùng thảo luận, phương diện thời gian, khẳng định không thể ngắn, cho nên Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng, liền cho mọi người một mũi dự phòng. Hơn nữa hội nghị công việc bí thư bình thường, đều tổ chức lúc chin mưới giờ sáng hoặc là hai ba giờ chiều, hôm nay lại tám giờ rưỡi là bắt đầu rồi. Có thể thấy được Lưu Vĩ Hồng là thật làm tốt chuẩn bị cho “cuộc chiến dài”, một buổi sáng không đủ, thì thảo luận một ngày, một ngày không đủ, ngày mai tiếp tục
Bình thường mà nói, đề tài hội nghị công việc bí thư phải thảo luận, ban ngành tương quan đã sớm chuẩn bị tốt văn bản tài liệu, sau khi qua bí thư thẩm định, sẽ phát cho nhân viên tham dự làm tham khảo. Nhưng đề tài thảo luận mua bán sản phẩm phụ nông sản này, lại không có phát tài liệu trước. Cũng không phải Hướng Vân cố ý chậm trễ lãnh đạo ở khu, mấu chốt là thời gian quá gấp gáp. Anh ta từ cục Giám sát điều đến Ninh Dương khu, còn chưa đến nửa tháng, trong một thời gian ngắn, phải hoàn thành việc thành lập công ty, còn pahi3 làm ra một phương án bước đầu có tính khả thi, quả thật quá sức người
Tối hôm qua, Hướng Vân đều tăng ca cả đêm, để trau chuốt cho phần cuối của phương án này, sáng sớm hôm nay, trực tiếp đưa tới hội nghị công việc bí thư, căn bản là không kịp phát tài liệu cho mọi người, cũng là vô cùng bất đắc dĩ.
Ai biểu anh ta có một lãnh đạo cấp trên như thế chứ?
Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng mở miệng điểm danh, Hướng Vân vội vàng gật đầu nói:
- Vâng, Bí thư Lưu...
Vừa nói vừa ra hiệu với trợ thủ bên cạnh, trợ thủ lập tức lấy ra hai tấm bản đồ thật lớn:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy, các vị lãnh đạo, tôi treo hai bức bản đồ trước, đối chiếu bản đồ để giảng giải phương án của chúng tôi, tương đối hình tượng một chút
Nói xong, Hướng Vân liền đứng dậy, cùng trợ thủ, đem hai tấm bản đồ treo lên trên vách tường đối diện. Một tấm là bản đồ khu vực hành chính khu Ninh Dương, một tấm khác là bản đồ “cụm thành phố” vùng châu thổ Đại Giang
Mọi người liền cùng ngẩng đầu.
Sau khi bản đồ treo xong, Hướng Vân cũng không trở lại chỗ ngồi của mình, liền đứng ở bên cạnh bản đồ, cầm lấy cây thước bảng, thanh cổ họng, nói:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy, các vị lãnh đạo, tôi trước tiên xin báo cáo nội dung đại khái với các vị lãnh đạo. Thời gian khá gấp, phương án này chỉ là bản phác thảo, khẳng định có rất nhiều chỗ không được đầy đủ, mời các vị lãnh đạo phê bình chỉ ra chỗ sai
Dựa theo trình tự quản lý, công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản Ninh Dương là đơn vị trựa thuộc Ủy ban nhân dân khu, Ngụy Phượng Hữu đúng ra là người lãnh đạo trực tiếp của Hướng Vân, cho nên trong lời nói của Hướng Vân, luôn đem Chủ tịch khu Ngụy và Bí thư Lưu đặt song song.
Đây cũng là được Lưu Vĩ Hồng dạy bảo, quy củ trên trường giao tế, phải tuân thủ, không thể lung tung làm bậy
Trong quan trường chính là như thế, Càn Khôn trong tay áo anh cứ chơi hết mình, có thể chơi cao minh bao nhiêu thì chơi bấy nhiêu, người khác chỉ có thể khâm phục anh. Nhưng quy củ trên trường giao tế, cũng không thể tùy tiện phá hư, rất nhiều lãnh đạo lão thành, đều đặc biệt chú trọng phân đoạn này. Cho nên, bất kỳ Bí thư Khu ủy Bí thư Thành ủy nào nhậm chức, luôn sẽ ở trong thời gian ngắn nhất, tiến đến thăm hỏi đồng chí lão thành trong khu trực thuộc, nhất là đồng chí lão thành từng đảm nhiệm qua chức vụ lãnh đạo chủ yếu khu trực thuộc, thì càng không thể chậm trễ, bọn họ cực chú ý mấy thứ này. Nếu anh chậm trễ, bọn họ sẽ thỉnh thoảng gây chút khó chịu cho anh
Trong cơ quan, cái gọi là “thành sự không đủ bại sự có thừa”, đa số thời điểm, chính là nói về số đồng chí lão thành này. Muốn nâng đỡ anh lên tới cương vị lãnh đạo cao hơn, bọn họ không có năng lực này, nhưng muốn ghét bỏ anh, khiến anh không thoải mái, thậm chí phá hư chuyện của anh, lại không phải chuyện khó
Được Lưu Vĩ Hồng cho phép, Hướng Vân lập tức bắt đầu giảng giải toàn bộ phương án của mình
Lưu Vĩ Hồng thời gian trước cùng Ngụy Phượng Hữu thương lượng ở văn phòng, phát triển mạnh dàn giáo cơ bản của ngành chăn nuôi và sản nghiệp gieo trồng, tất nhiên đã nói qua cho Hướng Vân. Phương án của Hướng Vân, chính là mở rộng dàn giáo này, gia tăng chi tiết hóa
Đoàn người đều nghe rất chăm chú, ánh mắt theo cây thước lên xuống của Hướng Vân, di chuyển trên bản đồ
Hôm nay ba đề tài chuẩn bị thảo luận đều là đại sự.
Lưu Vĩ Hồng cố ý sắp xếp cho Hướng Vân phát biểu đầu tiên, đương nhiên là đề tài thảo luận này dễ dàng đạt thành nhận thức chung.
Phát triển mạnh sản nghiệp gieo trồng và ngành chăn nuôi ở toàn khu, tạo ra công trình cung cấp rau xanh lớn nhất địa khu vùng châu thổ Đại Giang, đã ở hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân khu Ninh Dương chính thức thảo luận thông qua, hình thành quyết nghị. Lưu Vĩ Hồng đã quyết định, qua Nguyên Đán, văn kiện số 1 Khu ủy sang năm, chính là bàn về công tác này.
Bất kể Khu ủy hay là Ủy ban nhân dân khu, ở trên công tác này, phương hướng lớn là hoàn toàn nhất trí, chỉ cần phương án của Hướng Vân không tồn tại lỗ hổng rõ ràng, sẽ không sinh ra chia rẽ quá lớn.
Trước tiên thuận lợi thông qua một đề tài thảo luận, coi như là đặt khúc nhạc dạo cho hội nghị công việc bí thư hôm nay, trong một bầu không khí khá tốt đẹp tiếp tục thảo luận công tác cải cách giáo dục và bảo hiểm y tế toàn dân, khả năng sinh ra chia rẽ sẽ giảm bớt vài phần.
Lưu Vĩ Hồng rất rõ, mặc dù hắn hiện tại ở khu Ninh Dương đã tạo ra uy vọng rất cao, nhưng đề cập đến căn bản đại sự như vậy, khẳng định vẫn sẽ gặp phải trở ngại nhất định, các đồng chí có ý kiến bất đồng vô cùng bình thường. Lưu Vĩ Hồng cũng định ‘Độc đoán’ ở khu. Tình hình bí thư vung tay lên, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi, cũng không mấy bình thường.
Bí thư Lưu cũng không thể cam đoan chính mình ở bất cứ thời điểm nào đều chính xác cả.
Nhân vật số một không nghe được bất cứ ý kiến phản đối nào, xảy ra vấn đề là chuyện sớm hay muộn. Lưu Vĩ Hồng lúc nào cũng cảnh giác loại tình hình này xuất hiện.
Hướng Vân tuy rằng tuổi trẻ, nhưng trải qua nhiều năm rèn luyện, phương diện năng lực, rất là tiến bộ, đã không còn như lúc làm thư ký cho Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh năm đó
Anh ta đứng trước bản đồ, trong tay không cầm bất cứ tư liệu gì, cứ như vậy chậm rãi mà nói.
Phương án mua bán sản phẩm phụ nông sản toàn khu, gần như đều là tự tay anh ta làm ra, đã in sâu vào tâm trí anh ta, đang vào độ tuổi hai sáu hai bảy, đầu óc minh mẫn trí nhớ tốt, tất cả số liệu, đều là há mồm là ra, không có chút ý trì trệ.
Công trình cung cấp rau xanh phát triển mạnh trong phạm vi toàn khu, trước đó, các cán bộ Ninh Dương không một ai từng nếm thử qua, cũng không suy tưởng tới, Hướng Vân cũng là tự mình từng trải, kinh nghiệm phong phú, dĩ nhiên là cán bộ địa phương Ninh Dương không thể sánh bằng. Toàn bộ phương án làm được vô cùng tỉ mỉ, hể là lựa chọn khu vực, phát động quần chúng, chọn giống gây giống, ủng hộ kỹ thuật, trợ cấp tài chính, con đường tiêu thụ, sản phẩm chế biến sâu v.v…, nói được có đầu có đuôi
Đám người Ngụy Phượng Hữu không kìm nổi liên tiếp gật đầu.
Khó trách Lưu Vĩ Hồng đặc biệt điều người này từ cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước lại đây, quả nhiên là có bản lãnh thật sự. Hơn nữa suy nghĩ về chế biến sâu sản phẩm, khiến Ngụy Phượng Hữu trước mắt sáng ngời, cảm thấy có đạo lý, so với tưởng tượng của y lúc trước càng thêm hoàn mỹ
Nhân tài mà Lưu Vĩ Hồng tự mình bồi dưỡng, đúng là khác với bình thường
Phương án của Hướng Vân, ước chừng nói được một giờ. Theo sau nhóm bí thư và đồng chí lãnh đạo khác tham dự hội nghị, đều lần lượt phát biểu ý kiến của mình, cơ bản tán thành phương án chỉnh thể mà công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản đề xuất. Tuy nhiên Ngụy Phượng Hữu đối với vấn đề Hướng Vân đề xuất cần khoảng bốn triệu tài chính khởi động, hơi bảo lưu, hy vọng Hướng Vân sẽ đem phương án làm chi tiết hơn, cố gắng tiết kiệm tài chính
- Tiểu hướng, Ninh Dương chúng ta, cũng không giàu có, cậu phải kiềm chế tiêu tiền chút
Ngụy Phượng Hữu cười nói, cũng không thể nào quá ư nghiêm khắc.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1338: Bí thư Lưu lại bá đạo
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Phòng họp vang lên một trận tiếng cười.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Long Hùng cười nói:
- Chủ tịch khu Ngụy, lời này của anh thật nghĩ một đằng nói một nẻo đấy. Cách đây không lâu anh còn có hơn 80 triệu tới tài khoản, sao còn than nghèo? Dọa đến mức báo cáo giải quyết kinh phí văn phòng tôi cũng không dám đưa lên.
Mọi người lại cười ha ha, không khí trong phòng họp trở nên vô cùng thoải mái.
Ngụy Phượng Hữu mở hai tay ra, cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Long, tôi biết, lão Ngụy tôi không thể có tiền. Chỉ cần tiền trong túi nhiều lên một chút liền có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn vào. 80 triệu có vẻ rất nhiều, nhưng hiện tại chỉ có hơn 50 đến đúng hạn, còn hơn 30 triệu phải đợi đến sang năm. Chỉ riêng báo cáo đòi tiền trên bàn làm việc của tôi bây giờ, chất cao hai thước, nếu như đều phê chuẩn thì thiếu hụt năm nay còn lớn hơn năm trước, cái chuyện này khó mà gánh vác được.
Lời này của Ngụy Phượng Hữu, nửa thật nửa giả.
Trước đó vài ngày bán đấu giá khu đất thương mại xung quanh quảng trường thành phố, quả thực có được một khoản lớn, theo hợp đồng quy định, nhà kinh doanh sau khi ra giá cao nhất phải giao khoản tiền 60%, số còn lại khi chính thức sử dụng quảng trường sẽ nộp hết.
Lập tức có thêm thu nhập hơn 50 triệu tệ, quả thực rất kích thích tinh thần của cán bộ các cấp Ninh Dương, đủ các loại báo cáo đòi tiền, bay đến như tuyết rơi, liên tục xuất hiện trên bàn của Ngụy Phượng Hữu và Phó chủ tịch thường trực khu Tưởng Vĩnh Dân, lý do cũng đủ loại, có một số lý do đòi tiền quả thực khiến Ngụy Phượng Hữu và Tưởng Vĩnh Dân dở khóc dở cười.
Ngụy Phượng Hữu sớm đã dự liệu điều này, dặn dò cục Tài chính đem khoản tiền bán đất lập riêng một tài khoản, chuyên khoản quản lý, không lẫn với thu nhập tài chính khác. Số tiền này không có Ngụy Phượng Hữu tự mình kí tên, ai cũng không được động đến một đồng, ngay cả Phó chủ tịch thường trực khu Tưởng Vĩnh Dân cũng bị nằm ngoài.
Ngụy Phượng Hữu cũng là đặc biệt xử lý chuyện đặc biệt.
Nếu không nghiêm một chút thì số tiền 50 triệu này trong nháy mắt sẽ có khả năng ít đi hơn phân nửa.
Lưu Vĩ Hồng đã nói rõ ràng rồi, cải cách giáo dục và bảo hiểm y tế toàn dân đều chỉ dựa vào số tiền này. Ngụy Phượng Hữu nếu không nghiêm khắc nắm chặt, đến lúc ấy lấy gì mà đưa cho Lưu Vĩ Hồng?
Chi tiêu bình thường dựa vào thu nhập tài chính bình thường cũng duy trì được.
Mặc dù Ngụy Phượng Hữu cũng không có ý định thật sự đem số tiền này dùng hết vào cải cách giáo dục và bảo hiểm y tế toàn dân, nhưng trước khi Lưu Vĩ Hồng nhất trí vẫn phải cẩn thận “bảo quản” thì tốt hơn.
Đối với việc vừa rồi Hướng Vân đề xuất khởi động 4 triệu tài chính, Ngụy Phượng Hữu trong lòng biết rõ, không hề nhiều, dự toán của anh ta tự làm ra còn cao hơn con số này nhiều, Hướng Vân chỉ yêu cầu 4 triệu đã khiến Ngụy Phượng Hữu âm thầm vui bất ngờ rồi.
Kỳ thật loại thói quen tính toán tỉ mỉ này của Hướng Vân chủ yếu là “kế thừa” từ Lưu Vĩ Hồng.
Đối với chi phí quỹ công, Lưu Vĩ Hồng luôn rất keo kiệt, không có chút khí phách ông chủ lớn nào, so với chi phí “quỹ tư” của Lưu Vĩ Hồng mà nói, hoàn toàn không phải ở cùng cấp bậc.
Cho dù như vậy, lời nên nói Ngụy Phượng Hữu vẫn phải nói. Chuyện đòi tiền này không thể thoải mái quá. Hôm nay anh thoải mái với Hướng Vân, ngày mai những người khác đến đòi tiền anh thì nói thế nào?
Chiêu này cấp trên dưới trong cơ quan đều dùng đặc biệt thuần thục.
Cán bộ cấp dưới đánh báo cáo đòi tiền, luôn là công phu sư tử ngoạm, việc 100 ngàn tệ có thể làm xong, tính đi tính lại, anh ta có thể làm ra báo cáo dự toán ít nhất 500 ngàn tệ.
Chuẩn bị cho lãnh đạo một đại đao vung lên, chặt chém đây!
Mà lãnh đạo sớm đã có một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, báo cáo nộp lên, mắt tùy tiện lướt qua, chuyện này thực sự nên tính bao nhiêu, vừa xem biết ngay, lúc phê chuẩn thật sự đều là con số thực tế. Đương nhiên, nếu như người đòi tiền là thân tín của lãnh đạo, quan hệ đặc biệt, vậy thì khỏi bàn luận, giao cho toàn bộ là có khả năng.
Nên xử lý như thế nào, các lãnh đạo đều rõ.
Ngụy Phượng Hữu nhắc nhở Hướng Vân một câu này, thực ra cũng là nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng - Bí thư Lưu, thấy chưa? Cho dù anh có bao nhiêu tiền, chỗ phải dùng tiền vĩnh viễn nhiều hơn chỗ kiếm tiền.
Khoản tiền bán đất kia, Lưu Vĩ Hồng anh muốn “tham ô” toàn bộ, chỉ sợ chưa chắc đã như ý nguyện.
Mà Long Hùng lúc này bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, tuy rằng mang theo ý vui đùa nhưng Ngụy Phượng Hữu vẫn không dám coi nhẹ. Làm không tốt việc Long Hùng, thì là “thay thế” như Lưu Vĩ Hồng nói.
Lưu Vĩ Hồng cũng đang cười, nói:
- Chủ tịch khu, chi phí bình thường của văn phòng, chúng ta vẫn phải nghĩ cách đảm bảo. Cũng không nhất thiết phải lấy tiền bán đất. Năm rồi chúng ta không bán đất mà cũng có thể đảm bảo chi tiêu đấy thôi?
Ngụy Phượng Hữu cười nói:
- Bí thư, năm rồi không bán nhiều đất nhưng năm đó cũng không giống năm nay, làm nhiều hoạt động lớn như vậy. Ví dụ như số tiền công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản chính là không có dự toán. Ha ha, đương nhiên rồi, chỉ thị của Bí thư hoàn toàn chính xác, chi tiêu bình thường của văn phòng, chúng ta trăm phương nghìn kế phải bảo đảm. Chủ nhiệm Long, báo cáo kia của anh cũng nộp lên đi. Một hai trăm ngàn, ở khu còn gánh vác được. Nhiều hơn, tôi liền không dám đồng ý.
Quanh đi quảnh lại, Ngụy Phượng Hữu vẫn chỉ đồng ý Long Hùng một hai trăm ngàn, nhiều hơn thì chúng ta cùng thương lượng đi.
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, không nói tiếp đề tài này. Đại sự thế này cũng không phải nói dăm ba câu liền nói xong. Cái quyền lực Chủ tich khu quản lý túi tiền này của Ngụy Phượng Hữu, Lưu Vĩ Hồng cũng không định tùy tiện nhúng tay can thiệp.
- Ừ, cái phương án công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản này, tôi thấy cơ bản cũng được. Hướng Vân, cậu nhanh chóng đem phương án hoàn thiện một chút, mời Chủ tịch khu Ngụy phê duyệt. Chuyện này không thể kéo dài, bắt buộc phải tranh thủ thời gian, bảo đảm sau tết âm lịch có thể bắt đầu vận hành. Sang năm nhất định phải làm cấu trúc cho tốt, rồi từng bước mở rộng phạm vi. Trong ba năm phải phủ khắp toàn khu.Việc này vô cùng qan trọng. Việc làm giàu của 600, 700 ngàn người dân Ninh Dương chúng ta, hơn một nửa chỉ dựa vào nó, chỉ được thành công, không được thất bại, cậu hiểu không?
Lưu Vĩ Hồng lập tức tiến hành tổng kết công tác của công ty mua bán sản phẩm phụ nông sản.
- Vâng, Bí thư Lưu.
Hướng Vân kính cẩn đáp một tiếng, gập kẹp tài liệu trước mặt, bưng cốc trà lên uống.
Nhiệm vụ của anh ta tạm thời xong xuôi
- Các đồng chí, tiếp theo chúng ta thảo luận vấn đề liên quan đến cải cách giáo dục và cải cách y tế. Hai việc này đều quan trọng như nhau. Có thể mọi người đều nghe nói lúc tôi công tác ở Cục Giám sát Văn phòng quản lý tài sản nhà nước nội các chính phủ, đã từng nộp một báo cáo chuyên môn cho các đồng chí lãnh đạo quốc gia, nội dung chính là bàn đến hai việc này. Trước khi tôi đến Ninh Dương, Phó thủ tướng Hồng Trực Chính đích thân tìm tôi nói chuyện. Phó chủ tịch Hồng yêu cầu tôi làm hai thí điểm ở Ninh Dương, chính là liên quan đến cải cách giáo dục và cải cách y tế. Chúng ta có gì nói nấy, xem xem phương thức cải cách nào thích hợp hơn, lý tưởng hơn.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, ánh mặt có hồn lướt qua khắp mặt các cán bộ tham dự hội nghị.
Mọi người liền không kìm lòng nổi ngồi thẳng người lên, đón ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Bí thư Lưu đã nói đến việc Phó thủ tướng nhắc nhở, có thể không nghiêm túc sao?
- Hai việc này có thể nói là một nhiệm vụ chính trị, hơn nữa là một nhiệm vụ chính trị vô cùng quan trọng. Ý nghĩa quan trọng của nó nằm ở chỗ đây là công việc có tính toàn cục, đề cập tới hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình, liên quan đến hơn hai trăm triệu học sinh đang học trung học, tiểu học cả nước. Có thể nói công tác giáo dục và công tác y tế, cơ bản bao gồm tất cả gia đình trong cả nước, dường như có liên quan mật thiết đối với lợi ích thiết thân của mỗi người. Đây là công tác dân sinh cơ bản nhất. Hai việc này làm tốt hay xấu có liên quan trực tiếp đến hình tượng của Đảng và Chính phủ, liên quan đến nhân dân ủng hộ hay phản đối, liên quan đến tương lai quốc gia và dân tộc.
- Công tác thí điểm cải cách giáo dục và cải cách y tế, sang năm nhất định phải thực hiện trên khắp khu. Đây là đại tiền đề cơ bản, không cần phải thảo luận. Chúng ta hôm nay phải thảo luận chính là hai việc, cụ thể nên thực hiện thế nào, coi như là thỏa luận nghiên cứu kĩ thuật đi. Thử thế nào thích hợp hơn, phải tiêu khoảng bao nhiêu tài chính, chúng ta hôm nay nghiên cứu kĩ một chút.
Nghe đến đó Ngụy Phượng Hữu trên mặt tuy rằng còn mang theo cười, trong lòng cũng đã trở nên nặng trịch
Mặt hống hách của Lưu Vĩ Hồng lại lộ ra rồi.
Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức 6 tháng, nhìn có vẻ mạnh mẽ vô cùng nhưng lúc thật sự bá đạo lại không nhiều. Cũng chính cái chuyện Thân Chấn Phát, Lưu Vĩ Hồng tiến hành xử trí quả quyết, không thương lượng với ai, trực tiếp để Ủy ban Kỷ luật bắt Thân Chấn Phát đi. Ngoài ra, đối với công tác phân quản của Ngụy Phượng Hữu và các đồng chí khác trong cùng bộ máy đều không tùy tiện can thiệp. Cũng vì lý do đó mà Ngụy Phượng Hữu mới cam tâm tình nguyện bày đúng vị trí, hiệp trợ với Lưu Vĩ Hồng triển khai công tác.
Lưu Vĩ Hồng tôn trọng Ngụy Phượng Hữu, không khai đao tẩy trừ với tâm phúc dòng chính của y, Ngụy Phượng Hữu sẽ thức thời, đừng vắt quá khô.
Nhưng Ngụy Phượng Hữu cũng biết, cho dù thái độ Lưu Vĩ Hồng như thế nào, những gì hắn biểu hiện ra đều chỉ là thủ đoạn cao minh nắm trong tay, nói cách khác, Lưu Vĩ Hồng khách khí đối với Ngụy Phượng Hữu và các đồng chí khác là có điểm mấu chốt. Mấu chốt chính là mọi người nhất định phải phối hợp công tác của tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt!
Hiện tại, công việc cải cách giáo dục và cải cách y tế, Lưu Vĩ Hồng lại bày ra cái thái độ này.
Nhất định phải làm theo ý của tôi, không thương lượng!
Ai dám ngăn chặn, người đó chính là đối tượng tôi muốn xóa sổ
Kỳ thật, đối với nội tâm Ngụy Phượng Hữu mà nói, y không phản đối Lưu Vĩ Hồng sớm đề cập qua nghĩa vụ giáo dục 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân, chỉ cần có đủ tiền, làm tốt hai việc này, không có gì sai cả.
Đảng chấp chính và Ủy ban nhân dân nên làm chút việc thực sự cho quần chúng nhân dân.
Ngụy Phượng Hữu cũng đại khái tính toán qua, nếu tiến hành nghĩa vụ giáo dục 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân, mỗi năm chi phí khoảng 2 triệu, cũng không sai biệt lắm. Chỉ tiền bán đất mà có thì đã đủ chống đỡ vài năm.
Nhưng tiền không phải vấn đề chủ yếu, vấn đề chủ yếu là Ngụy Phượng Hữu thấy như vậy quá lập dị, sẽ bị các đồng chí khu huỵện khác ghen ghét --- Ngươi ở khu Ninh Dương muốn làm nghĩa vụ giáo dục 9 năm và bảo hiểm y tế toàn dân, vậy chúng tôi làm thế nào? Chúng tôi không làm, quần chúng có ý kiến. Làm thì lấy đâu ra tiền?
Ninh Dương các ông có ông chủ lớn đầu tư, có thể bán đất kiếm tiền, chúng tôi không có đường kiếm tiền như vậy.
Trong quan trường, kiêng kị nhất chính là quá nổi trội!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 1339: Phương án cải cách giáo dục (P1)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Ngụy Phượng Hữu và các đồng chí khác, trong lòng đều có băn khoăn, điều này, trong lòng Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ ràng. Nhưng hắn cũng chưa dự định sẽ suy xét đến những việc này. So với những việc lớn như cải cách giáo dục cải cách y tế mà nói, quy tắc quan trường đều không tính là gì, Lưu Vĩ Hồng lại càng không suy xét đến những điều lặt vặt trong lòng những đồng nghiệp. Tính quan trọng hoàn toàn không nằm ở cấp bậc.
- Tiểu Đổng, đưa các phương án của Ủy ban Giáo dục các cô ra nói một chút đi.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Thư Ngữ. Đổng Thư Ngữ là một bông hoa xinh đẹp trong phòng hội nghị, mỗi lần họp, chỉ cần Đổng Thư Ngữ có mặt, tức khắc sẽ có ánh mắt của một vài đồng chí bất giác nhìn về phía cô. Trừ Bí thư Lưu và Chủ tịch khu Ngụy đang ngồi đây, các cán bộ khác vẫn có chút không nhẫn nhịn được, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn qua.
- Vâng, Bí thư Lưu.
Đổng Thư Ngữ lễ phép gật gật đầu, lập tức mở tập tư liệu trước mặt ra.
Đổng Thư Ngữ đến làm việc ở Ủy ban Giáo dục khu Ninh Dương, cũng đã được hai tháng. Lúc trước đối với sự sắp xếp của Lưu Vĩ Hồng, mọi người đều không coi trọng, cho rằng đó là ‘ra lệnh tầm bậy’. Thứ nhất Đổng Thư Ngữ còn trẻ tuổi, thứ hai là đồng chí nữ, thứ ba tính cách yên tĩnh, tình hình như vậy, đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm ở Khu ủy, làm trợ thủ cho Hàn Tất Thành, làm những việc như nghênh đón hoặc đưa tiễn, thì mới thích hợp, cũng là một hình ảnh đại diện khá tốt cho Khu ủy Ninh Dương. Trước đây mời Đổng Thư Ngữ đến như một nhân tài, sắp xếp làm việc ở văn phòng Đảng ủy, là một quyết sách đúng đắn. Sự thật chứng minh, Đổng Thư Ngữ ở vị trí này làm rất tốt, như cá gặp nước, như vậy không cần làm lộn xộn, cứ để cô tiếp tục làm công việc này là được rồi. Lại hà tất phải lập chức mới, cứ phải để một nữ đồng chí an tĩnh trẻ tuổi như vậy, đảm nhiệm một chức vụ quan trọng như Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục?
Từng có một thời gian có lời đồn đại, Lưu Vĩ Hồng và Đổng Thư Ngữ là thế nào thế nào. Dựa theo suy nghĩ quán tính của mọi người, cùng với môi trường của quan trường, cũng không tránh được những lời đồn đại nhảm nhí như vậy. Vốn dĩ nữ cán bộ đã là số ít trong quan trường, hơn nữa Đổng Thư Ngữ lại trẻ trung xinh đẹp như vậy, lại là một nữ tiến sĩ chưa kết hôn, gần như tất cả những hào quang đều tập trung trên người cô, muốn không nảy sinh những lời đồn nhảm cũng khó.
Huống hồ bản thân Lưu Vĩ Hồng, cũng là một ‘ổ thị phi’. Giám đốc sở hai mươi tám tuổi, nhân vật số một Khu ủy, độ tuổi tương đương với Đổng Thư Ngữ, có thể nói là Kim Đồng Ngọc Nữ, khi rảnh rỗi cũng có những người cố ý ghép cặp họ với nhau. Lại thêm Lưu Vĩ Hồng đặc biệt đề bạt Đổng Thư Ngữ, lại càng khiến người ta nói rằng có chuyện mờ ám.
Thực tế, sự ủng hộ của Lưu Vĩ Hồng đối với Đổng Thư Ngữ quả thật cũng rất lớn.
Bởi vì chịu sự liên lụy của Thân Chấn Phát, hai vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục và Trưởng phòng Tài vụ đều lần lượt bị Ủy ban Kỷ luật dẫn đi, áp dụng biện pháp bắt giam. Ba vị trí quan trọng bị trống này, Lưu Vĩ Hồng đều ‘giao’ toàn bộ cho Đổng Thư Ngữ.
Đó chính là ‘giao’ thật sự, ứng cử viên cho hai vị trí Phó chủ nhiệm và Trưởng phòng Tài vụ, đều do đích thân Đổng Thư Ngữ đề danh. Cán bộ cấp Cục phó và cấp Trưởng phòng trong toàn khu, chỉ cần có điều kiện thích hợp, đều được cô chọn, cô nói người nào thì sẽ là người ấy.
Đương nhiên, tiếp theo đó cũng phải đi theo quy trình tổ chức chính quy, Bí thư Khu ủy đề danh, Ban Tổ chức cán bộ Khu ủy tiến hành khảo sát cán bộ, thảo luận thông qua trong Hội nghị thường vụ Khu ủy, mới được công khai ra, cuối cùng mới bổ nhiệm.
Quy trình rất cẩn thận tỉ mỉ.
Nhưng những điều này cũng không thể thay đổi nổi sự thật là Lưu Vĩ Hồng ‘sủng ái’ Đổng Thư Ngữ. Việc bổ nhiệm ba cán bộ này, đều do tay Bí thư Lưu thông qua, những lãnh đạo Khu ủy khác, cơ bản đều không thể xen vào. Nói ra, chính là lộ liễu ‘mưu đồ’ cho Đổng Thư Ngữ.
Kể từ đó, những lãnh đạo chủ chốt trong bộ máy Ủy ban Giáo dục cũ, gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, đều đổi lại thành những thân tín của Đổng Thư Ngữ. Trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, Đổng Thư Ngữ đã có uy vọng rất cao ở Ủy ban Giáo dục.
Ít nhất bề ngoài là như vậy.
Người ta trẻ tuổi xinh đẹp, lại có nhân vật số một là Bí thư Khu ủy làm chỗ dựa, những cán bộ nhỏ phía dưới, làm được gì?
Còn ngại chỗ ngồi của mình quá vững chắc rồi, trong lòng không thoải mái hay sao?
Những lời đồn đại này, đương nhiên cũng bay vào tai Lưu Vĩ Hồng và Đổng Thư Ngữ. Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không quan tâm, thân trong chốn quan trường, cũng giống như dấn thân vào chốn giải trí vậy, muốn tránh tất cả những lời đồn đại vô vị, thật sự không thể được. Bí thư Lưu nếu để ý những việc này, mỗi ngày chỉ làm mỗi việc là tức giận, những việc khác hoàn toàn không cần phải làm nữa. Về phấn Đổng Thư Ngữ, vẫn giống như lúc trước khi ở Khu ủy, không hề sợ hãi, hoàn toàn không nói với những người khác về chuyện riêng. Cho dù đi làm hay hết giờ làm, gặp mặt với các đồng nghiệp, mở miệng là nói đến công việc, không hề cho những người lắm chuyện cơ hội nào hết.
Phải nói, thái độ ‘chỉ bàn công việc’ này của Đổng Thư Ngữ, cũng khiến cô để lại được những ấn tượng khá tốt trong lòng những cán bộ cấp trung trong Ủy ban Giáo dục. Đối với những cán bộ cấp trung mà nói, Chủ nhiệm Đổng và Bí thư Lưu có phải ngủ cùng một giường hay không, bọn họ thật sự cũng không quan tâm nhiều như vậy. Chẳng có xung đột quan hệ lợi ích mật thiết gì với mọi người mà. Thân Chấn Phát rơi đài, vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục không phải do Đổng Thư Ngữ ngồi, cũng là một người khác đến ngồi, dù sao cũng không đến phiên bọn họ.
Nhưng lãnh đạo mới nhậm chức, lấy công tác làm trọng, không nói chuyện riêng, liền khiến những cán bộ bậc trung này cảm thấy một sự hy vọng và triển vọng nào đó. Mặc kệ Đổng Thư Ngữ lên giường của ai, chỉ cần cô đối xử công bằng với những cán bộ cấp trung, quan tâm trân trọng họ, thì chính là lãnh đạo tốt.
Hai tháng này, ngoại trừ hiểu được những cơ chế quản lý bên trong Ủy ban Giáo dục, công việc chủ yếu của Đổng Thư Ngữ, chính là đề ra một phương án cải cách giáo dục toàn diện. Mấy ngày trước, phương án này đã đặt trên bàn các vị lãnh đạo Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu.
Bây giờ thấy Lưu Vĩ Hồng chỉ đích danh, Đổng Thư Ngữ cũng không hề cảm thấy hoang mang.
Sau khi phương án này được gửi lên, Lưu Vĩ Hồng đã đích thân triệu kiến cô, đã cùng cô tiến hành thảo luận từng khoản mục, nói chuyện trong suốt hai giờ đồng hồ. Có thể nói, đây thực ra cũng là phương án của chính Lưu Vĩ Hồng rồi.
- Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy, các vị lãnh đạo, căn cứ theo chỉ thị của Khu ủy và Ủy ban nhân dân khu, Ủy ban Giáo dục chúng tôi thông qua hai lần điều tra, thăm dò luận chứng, đã đưa ra phương án cái cách giáo dục bước đầu. Bây giờ sẽ làm một báo cáo đơn giản với các vị lãnh đạo, có những điểm chưa toàn diện, mong các lãnh đạo phê bình chỉ điểm…
Đổng Thư Ngữ dựa theo quy trình tiêu chuẩn của chính quyền, bắt đầu bản báo cáo của mình.
Phương án này của Ủy ban Giáo dục, tổng cộng chia làm bốn phần lớn.
Phần thứ nhất, là tiến hành trình bày toàn diện về hiện trạng giáo dục hiện nay của Ninh Dương. Ninh Dương trước kia thuộc huyện Kinh Hoa, sự nghiệp giáo dục cũng không được coi trọng lắm. Trong vùng ngoại ô, không có trường cao đẳng, chỉ có hai trường trung cấp chuyên nghiệp. Cho nên Đổng Thư Ngữ chủ yếu trình bày về tình hình của trường trung cấp, trung học phổ thông, trung học cơ sở và tiểu học.
Căn cứ theo thống kê, hiện nay trong toàn khu Ninh Dương, học sinh trong các trường trung học phổ thông, trung học cơ sở và tiểu học có khoảng hai trăm ngàn học sinh, giáo viên có khoảng tám ngàn người.
Lúc này bố trí của trường học trong khu Ninh Dương, vẫn còn sử dụng bố cục của những năm tám mươi. Trong mỗi khu trực thuộc văn phòng quản lý khu, đều có một trường trung học phổ thông. Văn phòng làm việc Đông Dương ở trong nội thành, có ba trường trung học phổ thông, trong toàn khu có hai mươi trường trung học phổ thông. Mỗi một văn phòng quản lý, có ba đến năm trường trung học cơ sở, trong toàn khu tổng cộng có ba mươi chín trường trung học cơ sở, có 117 trường tiểu học.
Toàn bộ học sinh trung học cơ sở và tiểu học trong toàn khu, cũng khoảng mười ngàn.
- Dựa theo thống kê bước đầu của chúng tôi, hiện nay tỷ lệ trẻ đến tuổi được đi học trong toàn khu có khoảng 96%, tỷ lệ học sinh trung học cơ sở nhập học chiếm khoảng 92%, tỷ lệ nhập học trung học phổ thông 80%. Tỷ lệ này, còn cao hơn tỷ lệ trung bình toàn quốc mấy phần trăm.
Đổng Thư Ngữ chậm rãi báo cáo.
Ninh Dương dù sao cũng là khu trực thuộc cấp phó tỉnh, kinh tế phát triển, nằm hạng trung trong cả nước, nằm trên mức trung bình. Đối với những gia đình bậc trung mà nói, cũng không tính là nghèo khó, tỷ lệ trẻ và thiếu niên nhập học, cao hơn so với tỷ lệ bình quân cả nước, cũng là điều đương nhiên.
Nhưng báo cáo của Đổng Thư Ngữ cũng nói đến, so với các thành phố trong khu trực thuộc khác, tỷ lệ này lại khá thấp. Nhất là tỷ lệ nhập học trung học phổ thông và trường trung cấp chuyên nghiệp, so với các thành phố trực thuộc khu khác còn thấp hơn.
Giống như các khu trung tâm trực thuộc khu như khu Hoàng Long, khu Lý Ngư, tỷ lệ thanh thiếu niên nhập học trung học phổ thông và trung cấp chuyên nghiệp, đạt đến 85% trở lên. Còn tỷ lệ học sinh tiểu học nhập học là 100%, tỷ lệ học sinh nhập học trung học cơ sở cũng vượt qua 95%.
Ngụy Phượng Hữu và những lãnh đạo khu có mặt, đều lộ ra nụ cười.
Theo số liệu này, hiện trạng giáo dục của khu Ninh Dương, không tính là lạc hậu, chứng tỏ những lãnh đạo như bọn họ, trước đây cũng đã khá quan tâm đến công tác giáo dục. Còn về việc chưa bằng được các khu trung tâm như khu Hoàng Long và khu Lý Ngư, đó cũng là điều đương nhiên. Tốc độ phát triển kinh tế khác nhau, kết cấu cư dân cũng không giống nhau, thì sự chênh lệch này cũng rất bình thường.
Phần thứ hai trong phương án của Ủy ban Giáo dục, chính là phổ cập cơ chế giáo dục nghĩa vụ bắt buộc chín năm.
Đây chính là nội dung chính trong toàn bộ phương án.
Quy chế bắt buộc chín năm, trong báo cáo của Đổng Thư Ngữ có nhắc đến ba trọng điểm. Thứ nhất đương nhiên chính là giai đoạn giáo dục nghĩa vụ bắt buộc chín năm, thiếu nhi và thiếu niên đến tuổi nhập học, sẽ được miễn toàn bộ những chi phí phụ, tất cả những kinh phí giáo dục, đều do chính phủ đảm nhận. Trọng điểm thứ hai, chính là bố cục trung tiểu học, phải sửa đổi. Những vùng dân cư đông đúc, số lượng trường trung tiểu học không đủ, rất căng thẳng, còn những nơi khá heo hút khác, lại không đủ học sinh, phân phối nguồn giáo dục không cân bằng. Trọng điểm thứ ba, chính là cưỡng chế nhập học.
Chế độ giáo dục nghĩa vụ, đương nhiên phải có tính cưỡng chế, tính thông dụng. Nếu các bậc cha mẹ có con đến tuổi đến trường mà không đem con đi nhập học, chính phủ phải áp dụng các biện pháp cưỡng chế.
- Các vị lãnh đạo, căn cứ theo tình hình thực tế của khu Ninh Dương chúng ta, trước mắt thực hiện cơ chế giáo dục nghĩa vụ bắt buộc chín năm, là rất thích hợp, khá phù hợp với điều kiện thực tế khách quan. Sau này, chờ cho nền kinh tế chúng ta phát triển thêm, khi thu nhập tài chính nhiều hơn, có thể suy xét đến cơ chế nghĩa vụ miễn phí giáo dục mười hai năm thậm chí mười lăm năm nữa.
Đổng Thư Ngữ nhìn thoáng qua cặp tài liệu trước mặt, nói.
Ngụy Phương Hữu không khỏi liếc nhìn qua Phó chủ tịch thường trực khu Tưởng Vĩnh Dân đang ngồi đối diện một cái, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười khổ.
Bà cô của tôi, cơ chế giáo dục bắt buộc chín năm, đã khiến cho nguồn tài chính đổ xuống sông xuống biển rồi, cô còn muốn làm cơ chế mười hai năm, mười lăm năm nữa. Tiền không phải do cô kiếm, nên cô không biết quý.
Chỉ là bọn họ vừa rồi nghe Lưu Vĩ Hồng nói, việc này, là Phó thủ tướng Hồng đích thân căn dặn, nên cũng không dám tùy tiện mở miệng phản đối. Vả lại nghe Đổng Thư Ngữ báo cáo xong phương án của cô đã rồi nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius