Tử Hoàng sát đạo chi kiếm, Tây Môn Y Bắc khoái kiếm, Độc Cô Vô Thương Độc Cô Cửu Kiếm, hơn nữa tự mình kiếm ý chi đạo, bốn loại kiếm, đại biểu bốn loại kiếm cực hạn, loại hợp trận này, ở trong lòng Phong Vân Vô Kỵ có thể nói là lộng lẫy, cũng là một nguyên nhân chủ yếu lúc đầu hắn cực lực tìm bốn người này.
Tử Hoàng sát kiếm, một khi sơ ý bị cận thân, không chết cũng thương tật, Tây Môn Y Bắc khoái kiếm vượt quá tốc độ cực hạn, kiếm đạo lại vượt qua tốc độ cực hạn, là ai cũng không dám thờ ơ, lại gia trì thêm Độc CôVô Thương cường tuyệt phòng ngự, phối hợp tự thân thần thức, hợp trận kinh khủng này, ngay cả đối mặt Đế Cấp cao thủ, Phong Vân Vô Kỵ cũng hoàn toàn có lòng tin chiến đấu chống lại.
Đối mặt với bốn kiếm Hoàng Cấp cao thủ tỏa định tinh thần, Đao Đế sắc mặt cũng lộ xuất vẻ ngưng trọng, trong thiên không từng đạo ngân xà chớp lóe, ô vân cuồng động không ngừng, năm người thành thế ngũ giác, ai cũng không dám vọng động.
Mảng thiên địa này, đã bị Đao Đế nắm giữ, một khi hao tận thể nội chân lực, tất nhiên vô pháp lại từ trong thiên địa hấp nạp thiên địa nguyên khí, bổ sung chân khí. Bọn người Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ ràng, cơ hội xuất thủ chỉ có một lần.
Trong lúc đó, thiên địa nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lôi thanh cuồn cuộn, hạ phương tiếng hảm sát như biến mất từ bên tai bốn người, Đao Đế một thân trường bào phấp phới thân ảnh phản chiếu từ đồng tử của bốn người.
Oanh long!
Một đạo lôi đình từ không trung xẹt qua.
“Chính là lúc này!” Ý niệm này trong đầu bốn người cơ hồ đồng thời xẹt qua, lôi thanh qua đi, gian thiên địa đột nhiên tối sầm lại, cả đại địa bị âm vân ảnh bao trùm vào trong.
Thiên không đại địa, chỉ có hạ phương mấy chục vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ phát xuất kim sắc quang mang, như đồng kim thủy nhất dạng nhấn chìm cả cá nam thăng bắc đẩu sơn.
Thiên không, hầu như hơp thành nhất thể, đen như mực, như vực sâu vô tận, thiên tượng kỳ dị này, khiến tất cả mọi người cả kinh, ngẩng đầu liếc lên hướng trên.
Thời gian phảng phất lại một lần nữa điều chỉnh.
Một điểm quang mang yếu ớt từ tối thâm hắc ám bạo khởi ra, trong nháy mắt, bành trướng đến hỏa lượng cùng cực, như một khỏa tuệ tinh (sao chổi) sáng lạn, kéo theo trường trường vĩ diễm xẹt qua thiên không, hiện ra trong một lúc. tiêu thất tại trong màn đêm vô tận, nhưng nhất mạt quang hoa này, lại in dấu sâu sắc trong đáy mắt của chúng nhân, tất sanh nan vong (cả đời không phai).
Một mảng huyết hoa cơ hồ cùng lúc quang hoa lóa mắt kia tiêu thất, tóe ra, ở trong màn đen, phun ra từng đóa huyết liên, từ không trung trụy hạ, đến giờ phút này, chúng nhân mới đột cảm giác thấy, thời gian khôi phục lưu động.
A!
Một tiếng kêu thảm, thiên không đột nhiên sáng lại, Tây Môn Y Bắc song thủ nắm kiếm, hữu cước bước tới một bước, mũi kiếm lưu lại trên trong hữu thủ của Đao Đế, triệt để nhập từ lòng bàn tay phải vào cổ tay Đao Đế, cuối cùng đâm sâu vào trong cổ tay, một hồ tiên huyết từ trung cánh tay bị gãy rơi xuống như mưa.
Đao Đế sắc mặt dữ tợn, cũng không ngừng cầm huyết dịch chảy ra như suối, cơ hồ cùng lúc, tả chưởng như thiểm điện bổ xuống ngực Tây Môn Y Bắc, tả chưởng còn chưa tới gần, đao khí cường liệt, đã cắt xé cơ nhục Tây Môn Y Bắc, từng cơ nhục tại tác dụng đao khí xuống bắn tung ra, huyết thủy vọt ra ngoài da, chưa kịp lưu xuất, Tây Môn Y Bắc đã bị Đao Đế một chưởng xa xa phách nhập lòng đất, tiêu thất không thấy, cũng không biết bị phách nhập bao sâu vào địa tầng.
Tây Môn Y Bắc cách Đao Đế rất gần, mà tốc độ Đao Đế phản ứng cũng rất nhanh, Độc Cô Vô Thương ở gần đó căn bản không kịp tới trợ giúp Tây Môn Y Bắc đỡ một chưởng này của Đao Đế. Đao Đế một chưởng ẩn hàm tức giận, uy lực tuyệt đối không nhỏ, Độc Cô Vô Thương tâm lý bắt đầu rung động.
Tây Môn Y Bắc kiếm đã cực nhanh, nhanh đến mức trong lòng mặc dù đối với việc này đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bọn người Độc Cô Vô Thương vẫn còn khiếp sợ không thôi, bằng tốc độ của Tử Hoàng, lướt ra cũng không quá ba thước, Tây Môn Y Bắc kiếm đã bổ đến Đao Đế.
Đáng tiếc Tây Môn Y Bắc kiếm chỉ bổ trúng tay Đao Đế, ba người trong lòng đều một mảng tiếc hận, nếu trúng cả ngực, ngay cả Đao Đế võ công cao hơn, cũng tất tử không nghi ngờ.
Cũng chính lúc Đao Đế xuất thủ, Tây Môn Y Bắc đồng thời xuất thủ, Tử Hoàng kiếm đã nhắm đến mi tâm Đao Đế , thân kiếm thân một mảng tử diễm, đầu kiếm một đạo kiếm cương tế trường (hẹp dài) không ngừng thổ thôn (phun ra nuốt vào),theo sát sau đó, Độc Cô Vô Thương dụng chỉ như kiếm, hữu thủ thực trung hai ngón, một làn kiếm khí rộng bằng hai ngón tay nhanh chóng kéo dài ra, cuối cùng đạt tới khoảng ba thước, lúc này, kiếm khí kia ngưng thành trường kiếm đã ngưng thật thành thật chất, Độc Cô Vô Thương hữu thủ vung lên, liền hướng đâm tới cổ tay phải bị thương của Đao Đế, kiếm khí nơi đầu kiếm trực tiếp đâm vào Đao Đế nơi tiếp nối cổ tay và bàn tay……
Oành! Oành!
Hai đạo lôi đình đột nhiên từ trên phương đánh xuống, một đạo đánh tại trên kiếm khí của Độc Cô, đánh vỡ tan ra, mặt khác một đạo lôi điện đánh tại trên trường kiếm Tử Hoàng, lực lôi điện cường đại chấn tâm huyết Tử Hoàng ào ra từng mảng, trường kiếm trong tay không khỏi bị kiềm hãm, vào lúc này, Đao Đế trường bào nơi hữu thủ nhiễm huyết rung động, mang theo từng trận kim loại ma sát chi thanh, xoay vòng ở trường kiếm Tử Hoàng, trường bào kia tựa hồ hóa thành như cương thiết, bằng Tử Hoàng trường kiếm sắc bén trong tay, cư nhiên cũng tại trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không làm gì được nó, trường kiếm cũng vô pháp rút ra.
Đao Đế một chiêu đắc thủ, tả thủ vươn ra, thanh hiệp trường hắc phong trường đao kia đã mang theo một quang trảm hướng tới Tử Hoàng, vào lúc trường đao cách tử hoàng không quá ba tấc, thiên không đột nhiên tối sầm lại, trong màn hắc ám tựa hồ có từng tia quang hoa chói mắt từ sau lưng Đao Đế xẹt tới, sau đó, trường đao trong tay Đao Đế ngừng ở trước cổ Tử Hoàng, nhất động bất động……
"Nhớ kỹ, vĩnh viễn không nên khinh thường một Kiếm Hoàng!……" phong vân thanh âm từ sau lưng Đao Đế truyền tới, Đao Đế thậm chí có thể cảm giác được nhiệt khí thổi tới trên cổ, một cổ cảm giác như băng rơi đâm khắp toàn thân.
Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay Phong Vân Vô Kỵ giật xéo xéo lên, liền dễ dàng khiến thân thể Đao Đế từ một phân đôi, trường kiếm khẽ vung, Đao Đế hai phần thi thể liền từ không trung phân hai phương rơi xuống……
Tử Hoàng thu hồi trường kiếm, sắc mặt kinh ngạc thoáng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, sau đó quay đầu, nhìn kỹ hạ phương thấy Đao Đế hai mắt đang mở thật to.
Tử Hoàng thu hồi trường kiếm, sắc mặt kinh ngạc thoáng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, sau đó quay đầu, nhìn kỹ hạ phương thấy Đao Đế hai mắt đang mở thật to.
“Hắn chết có chút oan uổng……”Tử Hoàng lạnh nhạt nói.
"Đúng vậy……dùng nhất kiếm, cũng không chỉ có Tây Môn huynh." Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói.
Hạ phương, chứng kiến Đao Đế bị người nhất đao lưỡng đoạn, Đao Vực đệ tử triệt để khủng hoàng rồi, từng đám người hoàn toàn tan tác, như tẩu thú hướng tứ phương nhảy loạn.
Đinh ninh ninh!
Từng tiếng kiếm reo truyền tới, Tử Hoàng trong mắt toàn là sát khí băng lãnh, hữu thủ ngũ chỉ trống rỗng, trên Nam Thăng Bắc Đẩu Sơn, chín trăm chín mươi chín thanh tử kiếm lên tiếng reo vang, ở Tử Hoàng khống chế xuống, như mưa bắn xuống, xỏ xuyên qua ngực mười mấy tên Đao Vực đệ tử.
"Những kẻ này, có nên thả bọn chúng trở về? Dù sao, Đao Vực còn có thần cấp cảnh giới vực chủ,lần này, Đao Đế thân vong chính là do cố ý khinh thường, thực lực cũng đủ để đối phó ba người chúng ta rồi. Nếu động tới vực chủ Đao Vực quyền lợi tối đại ……" Độc Cô Vô Thương vẻ mặt sầu lo nói.
"Cho dù không giết Đao Đế, Đao Vực cũng nhất định sẽ đối phó chúng ta, huống chi, Đao Vực đã tới đây tận đây chém giết, ý đồ đối phương tức nhiên đã không thể nghi ngờ cho thấy, bọn ta tự nhiên tất yếu không cần lưu thủ! lưu hay không lưu thủ, cũng vô pháp thay đổi Đao Vực quyết tâm."
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói, hữu thủ giang ra, đệ tử Nam Thăng Bắc Đẩu phái trường kiếm trong tay ông minh hóa thành như thủy triều theo hướng Phong Vân Vô Kỵ ập tới.
Phong Vân Vô Kỵ hữu thủ trước ngực cong lại, lại hướng ra phía ngoài vung ra, từng đạo phá không thanh truyền ra, trường kiếm đầy trời kia hóa thành đạo đạo lưu quang xạ hướng Đao Vực đệ tử đang bị thương kinh hoàng chạy trốn……
Kiếm Vực Hoàng Kim Giáp Sĩ cùng đệ tử Nam Thăng Bắc đẩu phái phóng tới từ phía sau truy sát, nhất thời huyết lưu thành sông……
Thần thức quét tới, Tây Môn Y Bắc,khắp người nhiễm huyết, loạng choạng từ lòng đất chạy ra, vừa mới lộ diện, liền há mồm phun ra một búng máu, bọn người Phong Vân Vô Kỵ đề cả kinh, đồng thời hướng Tây Môn Y Bắc lao tới, sáu thủ chưởng trước sau đặt tai ngực cùng sau lưng Tây Môn Y Bắc, kiếm nguyên cuồn cuộn ập vào thể nội Tây Môn Y Bắc……
Tập này đệ thấy Đao Đế chết lãng xẹt. Anh em đợi một chút còn thêm cỡ chục chương chưa post thôi, chốc nữa huynh Vienmobo và huynh Lythongcz post tiếp .
Bọn người Phong Vân Vô Kị phấn khích, xúc động đi tới giúp Tây Môn Y Bắc trị thương, không ai để ý đến Đao đế đang được cứu, một gã đệ tử ngân bào của Đao vực thực lực tiếp cận hoàng cấp đột nhiện máy động mi mắt một chút rồi mở mắt ra. Khi hai mắt mở ra cả người đột nhiên như thay đổi, thần thể vẫn như cũ nhưng tinh thần, khí tức dĩ nhiên đã hoàn toàn thay đổi.
Hận thù quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn người Phong Vân Vô Kị, tên ngân bào nam tử kia lẩn vào trong đám người đang chạy trốn khỏi núi Nam Thăng Bắc Đẩu.
“Phong Vân Vô Kị, Tử Hoàng, Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, bốn người các ngươi chờ đó, bổn đế nhất định quay trở lại.” Một thanh âm băng lãnh vang dội trên bầu trời ngọn núi Nam Thăng Bắc Đẩu
Ba người đồng thời cả kinh, mở mắt nhìn thoáng qua nhau.
“Đích thị là Đao đế! Hắn không có chết?!”
“Không, hắn đã chết, chúng ta đã tận mắt nhìn thấy!”
“Ta hiểu được” Phong Vân Vô Kị trầm ngâm một lát, ngẩng đầu lên phát hiện Tử Hoàng, Độc Cô Vô Thương đều nhìn hắn, trầm giọng nói: “Lần trước Đao vực tiến công Kiếm các của ta, lúc ấy Đao đế cũng vận dụng thần thức thông qua thân thể của Quân Tử Lan, nhi tử của Đao hoàng, lần này … … có lẽ hắn bỏ qua thân thể của mình, đoạt lấy thân thể của một gã đao vực đệ tử.”
Tây Môn Y Bắc hai mắt nhắm chặt, trên người một màn sương trắng bao phủ, máu tươi dần dần khô đi, khi Phong Vân Vô Kị nói ra những lời này, ba người thông qua bàn tay cảm giác được thân thể Tây Môn Y Bắc đột nhiên chấn động một chút.
“Thậm chí nếu hắn tu luyện bí pháp đoạt được thân xác kẻ đã chết thì thực lực của hắn lúc này so với trước không mạnh bằng, cũng không cần phải quan tâm.”
Cơ hồ cùng lúc với những lời Độc Cô Vô Thương nói ra, ở ngoài ngàn dặm xa xôi, phía trên bầu trời, một gã ngân bào nam tử ngửa đầu nhìn trời, mây đen cuồn cuộn từ bốn phía kéo đến.
Oanh long!
Một đạo lôi điện màu tím từ trong tầng mây oanh tạc, đánh trúng thân thể ngân bào nam tử, ngân bào nam tử kia kêu thảm một tiếng, thân thể phía sau phá sinh thảm trạng, một luồng điện quang lan ra toàn thân, lôi điện từ đỉnh đầu chạy xuống, trên người ngân bào nam tử lôi hỏa bất diệt bốc lên.
Cuồng phong mạnh mẽ, trời đất một mảng âm u, cơn mưa trắng xóa nặng nề rơi xuống, che mờ bầu trời, một lực lượng cường đại từ bầu trời hạ xuống, theo lôi điện kia xâm nhập vào trong cơ thể nam tử.
a!
Vừa kêu lên một tiếng đau đớn, mái tóc dài của nam tử bắt đầu tung bay trong không khí, quần áo bắt đầu phình ra, mái tóc dài trong nháy mắt biến thành màu trắng xám, ngay cả lông mi cũng trở thành một mảng trắng như tuyết.
“Các ngươi đều phải chết!... ….” Đao đế Quân Vô Dạ mở mắt, trong mặt ngập tràn sát khí, mặc dù có thần thức đế cấp nhưng thân thể này cũng ảnh hưởng đến sự tăng lên của cảnh giới, cũng phải trả một cái giá thật đắt. Để sớm khôi phục tu vi đế cấp giết chết bọn người Phong Vân Vô Kị, Đao đế lợi dụng bí pháp mạnh mẽ ‘Thiên địa lôi đình’ để thay đổi thân thể, khiến cho tu vi của thân thể này tăng lên tới cảnh giới hoàng cấp trung kỳ.
Là một gã đế cấp cao thủ, đột nhiên bị một đám hoàng cấp cao thủ vây công, bị lật thuyền trong cống rãnh, nhục thân bị hủy, sự thật này khiến cho Đao đế Quân Vô Dạ trong lòng tràn ngập sự tự ái, căm tức.
ba ba ba!
Các đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà phát ra tiếng kêu răng rắc, căm hận quay đầu nhìn thoáng qua, Đao đế bay lên bầu trời nhằm hướng Đao vực bay đi… …
Trên núi Nam Thăng Bắc Đẩu, Tây Môn Y Bắc được tam hoàng tương trợ, rốt cục ngoại thương trong chốc lát đã khôi phục bảy, tám phần, ngay cả nội thương dưới sự giúp đỡ của ba người cũng khôi phục ba, bốn phần, cũng có thể tự mình trị thương, thân thể hồi phục.
Âm thanh khải giáp truyền đến, một gã nam tử thần sắc nghiêm túc đi tới trước, cách Phong Vân Vô Kị không xa liền quỳ xuống, cung kính nói: “Bẩm báo chủ công, chúng ta tử thương mất ba trăm giáp sĩ, một ngàn giáp sĩ trọng thương, lại có năm ngàn giáp sĩ khác bị thương nhẹ. Quân địch tử vong hai ngàn người, số bị thương không thể thống kê hết, một số chạy thoát, nhưng ước chừng số lượng so với giáp sĩ chúng ta thì thương vọng nặng nề hơn.”
“Được rồi, ngươi đi xuống. Xử lý tốt tất cả các giáp sĩ bị thương.”
“Vâng, chủ công.” Tên tướng quân kia dứt lời liền xoay người bước đi, tiếng chiến giáp chạm vào nhau vang xa dần.
Phong Vân Vô Kị nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt nhìn qua khải giáp, trong lòng thầm nghĩ: “Trải qua hàng vạn năm ở Đông Hải, khải giáp cũng đã bị ăn mòn hơn nửa, nếu như chân khí tác dụng, chỉ sợ cũng không giữ được, chiến sĩ như thế nào lại không có chiến giáp, trong thời gian nhanh nhất có thể phải cấp cho mỗi người bọn họ một bộ khải giáp mới, lại còn vũ khí, cũng cần phải cân nhắc. Trang bị cho năm mươi vạn đại quân cũng không phải là một chuyện nhỏ a!”
Tây Môn Y Bắc mở mắt ra, nhìn về phía Phong Vân Vô Kị nói một câu: “hàng vạn năm nay rốt cuộc ngươi đã đi tới nơi nào?”
“Ta nhập định tỉnh lại, phát hiện một gã thiếu niên tay cầm mảnh giấy đưa tin của ngươi, tất cả người của Kiếm các đều đã đi mất, ngay cả đệ tử thủ hộ ngươi để lại trông nhà cho ta cũng không biết ngươi đi về đâu.”
“Tây Môn huynh đối với tên đệ tử ta giới thiệu kia có hài lòng không?” Phong Vân Vô Kị hỏi.
Tây Môn Y Bắc trầm mặc một lát, thở dài nói: “từ trên người hắn ta thấy được hình bóng của mình.”
Phong Vân Vô Kị gật đầu nói: “Như vậy là tốt, lúc trước ta trở lại vị diện cũng cảm giác kẻ này cùng với Tây Môn huynh cực kỳ giống nhau, tiện thể kiếm cho Tây Môn huynh một đệ tử, ta bạo gan, lớn mật đưa hắn tới Thái cổ, giao cho Tây Môn huynh, khẳng định hắn sẽ hợp mắt huynh.”
Độc Cô Vô Thương nhìn hai người bình thản nói: “Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, hãy tới Bắc Đẩu đại điện của Tử Hoàng rồi hãy nói chuyện tiếp.”
Mọi người gật đầu đáp ứng, tiến vào Bắc Đẩu đại điện của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái. Phong Vân Vô Kị nhất nhất kể lại tất cả mọi việc tại Đông Hải, mọi người cũng hiểu được dụng tâm của Phong Vân Vô Kị, biến mất vạn năm cũng không phải chuyện lớn, chỉ là hắn đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, ngay cả người thân cận cũng không có nói cho biết, cũng không khỏi làm cho họ bực mình.
“Tử Hoàng, ngươi và ta cùng liên minh, phân chia ở những ngọn núi không xa nhau tọa trấn, nếu muốn chiếu cố cho nhau cũng còn dễ dàng. Hôm nay Đao vực muốn chia cắt chúng ta, hay là Tử Hoàng ngươi đại diện cho Nam Thăng Bắc Đẩu, ta đại diện cho Kiếm vực, mấy người chúng ta ở cùng một chỗ, đề phòng Đao đế kia lại đến, chúng ta cũng không cần phải sợ.” sau khi phân tích hoàn cảnh, Phong Vân Vô Kị nhìn Tử Hoàng nói.
Tử Hoàng cúi đầu trầm ngâm, sau nửa ngày rốt cục cũng ngẩng đầu lên nói: “Như thế cũng tốt, chỉ là Đao hoàng lần này trọng thương, được thuộc hạ mang đi, Đao đế mặc dù nhục thân bị bọn ta hủy nhưng hắn vẫn có năng lực đế cấp, ngoại trừ chém giết được một số ít cao thủ đao vực, còn đâu đều trốn thoát, thật sự có chút đáng tiếc.”
“Chúng ta bây giờ tách ra, nếu gặp phải Đao đế tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, mặc dù nhục thân của hắn đã bị hủy.” Tây Môn Y Bắc ngẩng đầu lên, hờ hững nói.
“Đế cấp cảnh giới nắm trong tay một mảng thiên địa, trong chúng ta ngoại trừ Tây Môn Y Bắc với một chiêu kiếm kia, căn bản cũng không có tạo cho hắn uy hiếp gì. Nếu không có Phong Vân Vô Kị cũng học được một chiêu kiếm kia của Tây Môn Y Bắc, giờ phút này thắng bại chỉ sợ cũng khó có thể đoán trước.” Độc Cô Vô Thương trầm giọng nói.
“Cùng Đao đế chính diện giao thủ, ta chỉ có một cơ hội ra tay!” Tây Môn Y Bắc nói khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.
Phong Vân Vô Kị trầm mặc, sau cùng ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay hắn đoạt được thân thể khác, năng lực có thể tăng lên tới cảnh giới nào. Ta nghĩ trong khoảng thời gian tới hắn có lẽ sẽ không tìm tới cửa gây sự. Nhục thân đế cấp bị hủy, không có dễ dàng thu được một nhục thân đế cấp tốt.”
“Hừm”
“Như thế, xin mời tất cả mọi người chuyển đến Kiếm các.”… …
Một tòa kim bích huy hoàng, đại điện do bốn gốc cây rễ chằng chịt liên kết lại với nhau tạo thành theo kiểu Đông phương. Cuối cùng cách đỉnh núi lớn tọa lạc Kiếm các ầm ầm hạ xuống, trầm dựng lên trên mặt đất. Trên bầu trời, bọn người Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng hạ xuống, tay run lên, thiết tác thẳng tắp trong tay trực tiếp hạ xuống đất, xuyên vào trong lòng núi, cùng cả tòa núi dung hợp làm một.
“Địa phương này, không sai.” Tử Hoàng thi triển đại bào bay tới gần một vách đá hơi nghiêng, không để ý tới phía dưới, ngẩng đầu nhìn một tòa núi phía xa xa, cất cao giọng nói: “Tây Môn huynh cùng Độc Cô tiền bối, kia là Nam Thăng đại điện, ta giao cho các ngươi. Như thế, ngươi, ta cùng với Kiếm các của Vô Kị huynh, ba tòa đại điện trở thành thế tam giác, có thể công thủ thành một thể.”
“Vậy xin đa tạ.” Độc Cô Vô Thương nói, lời nói xuất phát từ sự chân tình, mọi người đều có lợi, không còn trốn tránh trách nhiệm., Tây Môn Y Bắc cũng gật đầu. Phía sau, mấy trăm đệ tử Nam Thăng Bắc Đẩu phái mang một tòa đại điện bay tới.
Tử Hoàng phất ống tay áo một cái, nhảy vào trong trung, ngón trỏ tay phải chỉ ra, chúng đệ tử hiểu ý đặt tòa Nam Thăng đại điện kia ở một ngọn núi lớn cao trên ngàn trượng.
Nam Thăng đại điện, Bắc Đẩu đại điện, Kiếm các, ba nơi ở phía xa xa tương trợ lẫn nhau.
“Ta trước tiên cáo lui một khoảng thời gian, đợi đến khi hết thảy sự tình an bày thỏa đáng lại đến bái phỏng.” Phong Vân Vô Kị nói.
Mọi người gật đầu, cơ sở của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái chuyển qua Kiếm vực, rất nhiều sự tình cũng phải hoàn thiện, trong thời gian ngắn phỏng chừng cũng rất nhiều việc, bốn người đều không nhiều lời, cùng gật đầu.
Sau đó Phong Vân Vô Kị, Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương đều hướng mặt khác của hai tòa đại điện đi tới.
Phía sau Tử Hoàng, Đông hậu một thân hồng y chậm rãi từ dưới chân núi đi ra, vừa di vừa nói: “Tử Hoàng đã hạ quyết tâm cùng bọn họ chính thức liên thủ?”
“Tử Hoàng gật gật đầu: “Tập trung hợp tác sẽ có lợi, chia ra sẽ bị thiệt hại, vì sự phát triển chúng ta không thể không đồng ý.”
Đông hậu trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Như thế cũng tốt, tứ đại kiếm hoàng cùng tọa trấn Kiếm vực, lại có việc hủy đi nhục thân thực sự của Đao đế, dựa vào điều này đủ để uy hiếp thiên hạ, quả thật Kiếm vực vang danh. Chỉ là Kiếm vực vực chủ này? … …”
Tử Hoàng đột nhiên bay tới, ôm lấy Đông hậu vào lòng, cười nói: “Loại sự tình này không quản tới làm gì!” Ta không thể tiếp quản Kiếm các, hắn cũng không thể khống chế Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái của ta, mọi người đối xử bình đẳng. Đây là sự thật không gì thay đổi được, Kiếm vực chỉ có Kiếm hoàng, không có Kiếm đế, như thế nào lại có Kiếm thần, có lẽ hắn sẽ để cho chúng ta chính thức đứng đầu Kiếm vực. Dù sao thực lực mới là yếu tố quyết định tất cả.”
Đông hậu cười khẽ .. …
Trở lại Kiếm các, bọn người Trì Thương ở trước chân núi nghênh đón.
“Cung nghênh chủ công.” Năm mươi vạn hoàng kim giáp sĩ đồng thời quỳ xuống hô.
“Đứng dậy đi.” Phong Vân Vô Kị vừa xuống, điểm nhẹ trên mặt đất, thân thể xẹt qua nhằm hướng Kiếm các nguy nga trên núi đi tới: “Trì Thương đi theo ta.”
Bên ngoài Kiếm các, bốn gã tướng quân khải giáp trên người đang đứng tại bốn phía của Kiếm các, dọc theo bốn góc hướng ra ngoài. Bốn đạo hoàng kim giáp sĩ toàn bộ tinh thần đề phòng, trên bầu trời Kiếm các có tám gã đệ tử khác mặc áo bào trắng bay lượn trên không trung, nhìn ra bốn phía.
Bên ngoài Kiếm các, chung quanh bên trên bốn tòa núi cao, bốn tháp lâu được thiết lập, trên mỗi một tòa thiết lâu đều có sáu gã đệ tử Kiếm các canh giữ.
Tiến vào Kiếm các, Phong Vân Vô Kị cởi áo choàng, khoanh chân ngồi đối mặt với Trì Thương.
Trì Thương cung kính quỳ xuống nói: “Sư phụ, trước mắt năm mươi vạn hoàng kim giáp sĩ đều ở tại Kiếm các, còn lại mười vạn đệ tử theo như lời sư phụ chỉ giữ lại một vạn đệ tử tại Kiếm vực canh phòng, nhân số còn lại đã gia nhập cùng tự do nhất phái, lang thang khắp Thái cổ, một khi có động tĩnh gì bọn họ nhất định có thể truyền tới.”
Tốt lắm, lúc trước trăm vạn đệ tử, các vực chọn đi một vài người, tuy là không thể cự tuyệt nhưng thực ra cũng là có ý. Hôm nay đại thế đã thành, không còn để ý truyện này truyền đi. Tại Thái cổ này cao thủ rất nhiều. Trước mắt ta biết võ công cao nhất là Đao đế kia, nhưng mà Đao đế bất quá cũng chỉ có hơn năm vạn năm công lực, Thái cổ hiệp nghị được ký một triệu năm trước đây. Bây giờ xuất hiện ở Thái cổ đại lục cơ bản đều là Thái cổ hiệp định được ký bởi cường giả, hoặc nói chuẩn xác là sau hơn nhiều năm đã có rất nhiều nhân loại phi thăng tới Thái cổ. Loài người chính thức tại Thái cổ chúng ta đều không có nhìn thấy. Bao gồm trong những lý do này có có khá nhiều người khác. Còn có các vực chủ đều là thần cấp cao thủ, đế cấp cao thủ đã có sức mạnh khống chế một phạm vi nội thiên địa nhất định, áp chế dưới võ học đế cấp. Thần cấp rốt cuộc đạt tới trình độ nào chỉ có trời mới biết… … Trì Thương ngươi xem như là đệ tử chính thức duy nhất của ta, ta hy vọng ngươi có thể nhanh chóng đột phá, trở thành vị hoàng cấp cao thủ thứ năm của Kiếm vực. Ở dưới đáy Đông Hải khổ tu hàng vạn năm, ta cũng hiểu được một chút, sự phận chia giữa cảnh giới đế cấp chỉ là một khoảng cách, tùy lúc đều có thể bước vào, nhưng cũng có thể cả đời cũng không thể bước vào.”
“Đệ tử không phụ ủy thác của sư phụ, ý niệm kiếm thể đại pháp đệ tử đã tu luyện đến tầng thứ nhất của đệ tam tầng, cảnh giới tâm kiếm.” Trì Thương cung kính nói.
“Tốt lắm, thiên tư ngươi cũng không tồi. Cửu chuyển sinh tử huyền công ảo diệu phi thường, chính ta cũng nhờ nó mà sống sót trong những thời điểm mấu chốt, ta định truyền cho ngươi. Trước đó không lâu ta đột nhiên cảm giác được công pháp này có sơ hở thật lớn, nếu truyền cho ngươi, tương lai nhất định sẽ hủy hoại ngươi. Đợi đến khi ta hoàn thiện phương pháp tu luyện, sẽ dạy cho ngươi.”
“A? Sư phụ như thế nào lại biết như vậy?” Trì Thương cả kinh nói.
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, tay phải vuốt nhẹ một khối gỗ phía dưới, Trì Thương trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt tập trung nhìn, một chồi non màu xanh mọc ra từ mộc bản, mặc dù thân không ngừng dài ra, đến khi dài độ một lóng tay thì hai chiếc lá nhỏ chia ra hai hướng triển khai.
“Sư phụ, đó là?!! Không thể nghĩ đến!” Trì Thương khiếp sợ nhìn từ mộc bản kia mọc ra chồi non, đột nhiên nghi hoặc nói: “Sư phụ, cửu chuyển sanh tử huyền công không phải rất mạnh … …” Trì Thương còn chưa nói xong, khi nhìn lại thì cây con kia nhanh chóng khô đi, chuyển sang màu đen, trong nháy mắt biến thành một nắm tro tàn màu đen trên mặt đất.
“Sự tình này không thể dùng lời nói rõ … … là đại đệ tử của Kiếm hoàng tại Kiếm vực, công lực ngươi không thể quá thấp, hôm nay ta truyền cho ngươi một chút công lực, để cho ngươi có thể tự bảo vệ mình.” Vừa dứt lời Phong Vân Vô Kị há mồm phun ra một ngụm kiếm nguyên, kiếm nguyên kia bao phủ toàn thân Trì Thương, sau đó dung nhập vào trong đan diền Trì Thương.
Ước chừng một nén hương Trì Thương mở hai mắt, trong phòng đang âm u, khi Trì Thương mở mắt ra thì đột nhiên sáng ngời, trong mắt Trì Thương bạo xuất tinh mang ra ba thước, quang mang hiện ra.
“Đa tạ sư phụ.” Trì Thương cúi đầu nói.
“Mmm, ngươi hãy đi đi, khi ta không có ở đây, mọi chuyện của Kiếm các do ngươi toàn quyền xử lý. Nếu gặp cường đich xâm phạm, chúng ta có năm mươi vạn hoàng kim giáp sĩ, hơn nữa còn các vị Kiếm hoàng trợ giúp, hoàn toàn có thể đánh lui, ngươi có thể không phải quá lo âu.”
Trì Thương lùi lại, đi tới của Kiếm các mới dám xoay người đi ra. Trong Kiếm các chỉ còn mỗi một mình Phong Vân Vô Kị … …
(Con người đến bây giờ đều là người trong tộc tranh đấu, như vậy không tốt lắm, Thái cổ dù sao cũng không phải thế giới lý tưởng, khó tránh khỏi tranh đấu, lúc này thoạt nhìn tựa hồ có chút bất cận nhân tình, trải qua một phần cuộc sống, giảng giải một chút hệ thống chương về nhân tộc cao tầng và sách lược lớn nhất. Cùng với đấu tranh và các ẩn tình bên trong, phỏng chừng mọi người sau khi nhìn lại đều có thể hiểu được vì cái gì mà có tranh chấp. Mặt khác nhân tộc nội loạn sẽ không duy trì được trong thời gian dài. Thời gian trôi qua sẽ có thể chuyển đổi một chút về cách nhìn nhận, đương nhiên là căn cứ vào sự phát triển)
PS: Ngày mai sẽ để quyển sách này trên các giá sách để cho mọi người tham khảo, ngày 1/11 một số lượng lớn sách sẽ tiếp tục để trên giá, sau khi xem hết một lượt sẽ để cho mọi người phát biểu ý kiến.
Kiếm vực trong một thời gian rất dài đều vô cùng bận rộn, có thể nói tất cả mọi việc chưa hoàn thành đều được thực hiện. Phong Vân Vô Kị mỗi ngày đều ngồi tĩnh tọa trong Kiếm các, thần thức khổng lồ hướng ra phía ngoài thám sát, tìm kiếm khoáng thạch ở sâu trong lòng nói, sau và trong đất. Trước khi phi thăng, Phong Vân Vô Kị đã học được chú kiếm thuật, thứ duy nhất còn thiếu đó là nguyên liệu.
Trong vòng mấy ngàn dặm ở Thái cổ, thần thức của Phong Vân Vô Kị cũng phải mất nhiều thời gian mới có thể dò sâu vào trong tầng tầng địa mạch, mục đích tìm kiếm những tảng quặng lớn.
Tâm niệm vừa động, Phong Vân Vô Kị phá không nhanh chóng bay ra, biến mất tại Kiếm vực, một khắc sau đã xuất hiện phía trên nơi phát hiện ra mỏ quặng.
oanh ầm ầm!
Cả tòa núi lớn ầm ầm rung chuyển, từ đỉnh núi khe hở vỡ ra, kéo dài xuống tới chân núi, hoàn toàn chia đỉnh núi cao ra làm bốn, từng tảng đá lớn lăn từ trên đỉnh núi xuống. Trong lòng núi một khối thật lớn màu vàng nổi lên. Phong Vân Vô Kị khống chế cả quả núi, toàn bộ kim quáng (quặng) bị Phong Vân Vô Kị dụng lực lấy ra.
Dưới tác dụng của chân lực cường hãn, Phong Vân Vô Kị bay đi, dưới chân là hàng vạn tấn kim quáng nguyên chất bay vào Kiếm vực. Tại bầu trời Kiếm vực, Phong Vân Vô Kị vận chân khí, khối kim quáng thật lớn kia như một bàn thạch rơi vào trong mọt tòa sơn cốc. Ở phía dưới đã có rất nhiều kim quáng chất đống ở đó, năm mươi vạn khải giáp, chắc chắn không phải một tòa núi có thể thỏa mãn, đáp ứng toàn bộ kim quáng.
Ngày tháng qua đi, Phong Vân Vô Kị lợi dụng thần thức rốt cục cũng để dành đủ kim quáng, Phong Vân Vô Kị dùng thần thức đảo qua, cơ hồ một tòa núi cao trăm trượng chứa đầy kim quáng, trong lòng thầm nghĩ: “Bây giờ kim quáng đã đủ, nhưng để luyện chế chiến giáp cho hoàng kim giáp sĩ còn phải cần huyền thiết nữa mới được.”
Tại cả Thái cổ này huyền thiết là loại quặng phổ biến, huyền thiết bình thường căn bản không thể thỏa mãn yêu cầu của Phong Vân Vô Kị, bất quá hắn thật may mắn, Phong Vân Vô Kị nhớ lại số lượng huyền thiết ngàn năm tại một địa phương: Đông Hải.
Có một lần Phong Vân Vô Kị sử dụng thần thức tra xét tới chỗ sâu trong Đông Hải, trong lúc vô ý phát hiện ra dưới lòng biển sâu kia có huyền thiết. Tại thái cổ loại huyền thiết này chính là nguyên liệu rất tốt để luyện chế binh khí.
Đông Hải rộng mênh mông, mặt biển dài tới tận chân trời, Phong Vân Vô Kị đang ở trên bầu trời Đông Hải, áo bào bay trong gió, hai mắt khép hờ, thần thức hướng vào nơi sâu trong Đông Hải tìm kiếm. Dựa theo vị trí còn lưu lại trong ký ức, Phong Vân Vô Kị rốt cục cũng tìm được khối trầm tích huyền thiết khổng lồ kia.
Đột nhiên trong lúc thần thức Phong Vân Vô Kị bao vây khối huyền thiết thật lớn kia, khi hướng xuống phía dưới thì một cảm giác cổ quái truyền đến, vùng đất phía dưới huyền thiết không gian tựa hồ hướng vào phía trong tạo thành một hang động. Khi Phong Vân Vô Kị mở rộng thần thức, mạnh mẽ hướng vào phía trong tra xét, một tầng không gian vô hình liền dao động, thần thức của Phong Vân Vô Kị bị ngăn cản bên ngoài, không thể xâm nhập.
Tiếng gió rít lên!
Tiếng nước xao động truyền đến, phía dưới Đông Hải đột nhiên nhảy ra một gã nam tử khí độ uy nghiêm, Phong Vân Vô Kị căn bản không có phát hiện sự tồn tại của hắn. Tại cả Đông Hải này, lấy vị trí khối huyền thiết làm trung tâm, tất cả đều bị thaanf thức của Phong Vân Vô Kị bao trùm, nhưng người này như thế nào lại dưới sự giám sát của Phong Vân Vô Kị mà nhảy ra.
“Ngươi là người phương nào?” Phong Vân Vô Kị trong lòng kinh hãi không thôi, nam tử này cả người như thực như ảo, nhưng lại rất chân thật, cả người giống như hòa với Đông Hải làm một thể, người này tạo ra một cảm giác không gì lay chuyển được.
“Trở về đi, nơi đây chính là cấm địa, ngươi muốn khối huyền thiết ở nơi sâu đó, ngươi có thể lấy đi, nhưng nhớ kỹ không được trở lại nơi này nữa. Tối thiểu người phải đạt tới thần cấp, nếu không nơi này không thích hợp cho ngươi lui tới.” Nam tử kia nhẹ nhàng nói, tay phải đưa ra khối huyền thiết ngàn năm dưới lòng biển sâu to như một tòa núi lớn, từ không trung rơi xuống trên mặt đất, rồi lại dập dờn như chất bông, không có nửa điểm bụi đất.
Trên bờ Đông Hải, một tòa huyền thiết như một ngọn núi cao thật sự bắt mắt.
“Đi đi, ngươi lần đầu dẫn theo một số đông người tới Đông Hải bế quang, thời gian đạt tới hàng vạn năm. Bởi vì ngươi vẫn chưa xâm nhập cấm địa này của Đông Hải cho nên chúng ta cũng không có can thiệp. Nhưng tại vị trí huyền thiết này ngươi có thể tiến vào, ngươi vừa mới dùng thần thức xâm nhập, niệm tình ngươi mới phi thăng không lâu, đối với rất nhiều bí mật, cấm lệnh tại Thái cổ này ngươi không biết, nếu không chỉ cần việc dùng thần thức tra xét vừa rồi cũng đủ khiến cho ngươi chết rất nhiều lần.”
Phong Vân Vô Kị nghe những lời này trong lòng kinh hãi vô cùng, bí mật tới đáy Đông Hải tu luyện, tưởng rằng đây là một nơi bí mật, không nghĩ tới nơi tu luyện này lại có tuyệt thế cường giả tồn tại, nếu là bọn họ cố tình thì thời gian vạn năm kia tu luyện kia … ….
Nghi vậy toàn thân Phong Vân Vô Kị không khỏi phát lạnh, thầm bảo may mắn.
Lần này mặc dù lấy được huyền thiết nhưng đột nhiên đối mặt với một nam tử chẳng biết thực lực thâm sâu thế nào, còn có Đông Hải cấm địa. Nếu nói Phong Vân Vô Kị trong lòng không tò mò là không đúng, nhưng mạo hiểm ra tay lại không phù hợp với tính cách của hắn, nhất thời khiến hắn chần trừ không thôi.
“Thôi, phỏng chừng ngươi cũng chưa từ bỏ ý định, ta chỉ là một gã thị vệ nho nhỏ canh giữ Đông Hải, nhưng dù vậy ngươi cũng không thể chống lại được.” Nam tử kia tựa hồ nhìn thấu tâm tư Phong Vân Vô Kị, hữu chưởng đánh ra một trảo, Phong Vân VÔ Kị đang muốn ra tay phản kháng, đột nhiên phát hiện toàn thân không thể động đậy một chút nào, cả kinh không thôi. Hắn còn chưa phản ứng lại, nam tử kia đã nói: “Hãy đi đi, đừng quay lại nơi này, đây là nơi Đao vực vực chủ cũng không dám dễ dàng xâm nhập, nếu không ngươi tưởng rằng thần thức của cao thủ thần cấp còn có thể không biết ngươi đang làm gì.” Nam tử kia phất mạnh ống tay áo một cái, Phong Vân Vô Kị cùng với tòa núi huyền thiết to lớn bị một luồng cuồng phong trực tiếp quét ra xa ngoài ngàn dặm.
Cách Đông Hải ngoài ngàn dặm, Phong Vân Vô Kị lộn người ổn định thân hình, tay phải đưa ra, huyền thiết nặng nề kia lập tức vững vàng ở không trung.
Quay mặt về phía Đông Hải, Phong Vân Vô Kị sắc mặt không ngừng thay đổi, trong lòng không ngừng nghĩ đến sự huấn luyện: “Đối phương như thế nào trói buộc mình, bản thân đều không thấy rõ, hiện giờ lại bị thổi ra ngoài ngàn dặm. Nếu thật sự động thủ, hắn không phải là đối thủ. Thực sự kẻ đó chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi? Chủ nhân của hắn là ai? Kẻ mạnh như vậy thì có địa vị nào?”
Trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Đao đế, võ công tăng lên nhưng trong lòng không hề vui sướng, tràn ngập sự mệt mỏi.
“Khoảng cách vẫn còn quá xa, thậm chí nếu có được kỳ ngộ công lực tăng tiến siêu nhanh hơn so với người bên ngoài, nhưng đối mặt với những người đã tồn tại chẳng biết bao nhiêu năm thì thực lực quá chênh lệch, khác biệt!”
Thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kị hoàn toàn buông thả những suy nghĩ trong đầu, nâng huyền thiết kia bay về Kiếm vực. Thái cổ cao thủ mặc dù sức mạnh có thể hủy diệt sông núi nhưng vô luận như thế nào, mang vật khổng lồ nào đó thì tốc độ cũng giảm đi không ít. Phong Vân Vô Kị mất 2 ngày công phu mới trở lại Kiếm Vực.
Sau khi Phong Vân Vô Kị trở về, Trì Thương phát hiện sư tôn tựa hồ có chút dị thường, tại Kiếm các ngồi bất động không nói mười ngày liền. Trì Thương mặc dù trong lòng nghi hoặc, không biết Phong Vân Vô Kị khi tới Đông Hải rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nhưng cũng nén lại trong lòng.
Thân là đệ tử, khi sư tôn cần thì xuất hiện, không cần liền đi chỗ khác. Trong lòng Trì Thương vẫn rất tin tưởng, cung kính với sư phụ, trong thực tế đó cũng là điều khiến Phong Vân Vô Kị đánh giá cao.
Mười ngày sau Phong Vân Vô Kị tự mình đi tới Bắc Đẩu đại điện của Nam Thăn Bắc Đẩu Kiếm phái … …
Dịch giả mới xuất hiện đây!!! Giao cho đệ lythongcz 10 chương, đệ ấy lại bắt vợ dịch. Khổ thân cho muội đó quá!!!
Mọi người ủng hộ nhiệt tình vợ lythongcz đã dịch giúp nao!!!:0 (17): Tí thì quên, các chương vợ lythongcz dịch là để tặng cho đệ ấy đó. Chứ ko phải ta tặng đâu!!!
Khi Phong Vân Vô Kị tới, Tử Hoàng đang ngồi trong Bắc Đẩu đại điện, bên dưới là các đệ tử khác đương xếp hàng. Xuyên qua đại môn Bắc Đẩu phái được dát vàng nạm ngọc, Tử Hoàng thoáng nhìn thấy Phong Vân Vô Vị.
“Các ngươi hãy lui ra”
Tử hoàng phất tay áo một cái, các đệ tử Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái liền lui ra ngoài, đại điện trống rỗng. Tử Hoàng cười lớn một tiếng, bước tới nghênh đón :” Vô Kị huynh đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo ?”
“Không dám, Vô Kị chính là có một chuyện cần nhờ, hy vọng Tử Hoàng huynh đáp ứng”
“Nếu có thể giúp, ta nhất định không từ chối” Tử Hoàng khẳng khái nói.
“Ta cần năm mươi vạn hoàng kim chiến giáp, năm mươi vạn trường kích, trước đây vài ngày, ta đã đi khắp mọi nơi sưu tầm các mỏ quặng, nghĩ rằng Tử Hoàng huynh sớm đã biết. Ta nghe nói Nam Thăng Bắc Đẩu phái có chín trăm chín mươi chín thanh tà kiếm, hơn nữa Tử huynh sở hữu thanh trấn phái bảo kiếm thứ một ngàn, tất cả đều là Tử huynh đúc ra. Ta mặc dù có nguyên liệu, nhưng lại không có lô đỉnh (lò luyện), bởi vậy muốn mượn lô đỉnh của Tử Hoàng huynh.” Phong Vân Vô Kị nói.
“ Cái này thật ra không có vấn đề gì, chỉ là lô đỉnh của ta so với lô đỉnh bình thường mặc dù lớn hơn nhiều, nhưng mà muốn đúc năm mươi vạn chiến giáp, năm mười vạn trường kích thì cũng không phải một lần là có thể đúc xong, chỉ sợ cần phải có một thời gian rất dài.” Tử Hoàng nói: “Ồ, hơn nữa trong quá trình đúc luyện cần phải có nhiệt độ cực cao, ta có luyện được một bộ bất diệt hỏa công pháp, nếu như Vô Kị huynh cần, ta thật ra có thể giúp một chút”
“Như thế thì quá tốt, Vô Kị trước tiên xin cảm ơn .”
Có sự đáp ứng của Tử Hoàng, lòng tin của Phong Vân Vô Kị tăng lên rất nhiều.
Lô đỉnh của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái quả nhiên rất lớn, ước chừng dài một trăm thước, do đồng xanh cùng tinh kim chế thành, bên ngoài trạm trổ hình rồng, có bốn chân.
Tử Hoàng đặt thanh đồng lô đỉnh (lò luyện bằng đồng xanh) cực lớn này trên một ngọn núi cao của Kiếm vực, sau đó Phong Vân Vô Kị một tay giữ kim quáng, một tay giữ huyền thiết quáng, hai tòa quáng sơn như hai ngọn núi lớn lơ lửng ở bên trên, quang cảnh thật sự hoành tráng.
Phong Vân Vô Kị không ngừng đưa cả tòa quáng sơn này phân giải thành từng khối nhỏ đưa vào trong đại lô đỉnh, Tử Hoàng đứng bên cạnh lô đỉnh, biến những quáng thạch kia nung thành kim thủy, những cặn bã rơi xuống phía dưới, bị Phong Vân Vô Kị vận công loại ra.
Đại hỏa bốc lên cao vài trượng tại Kiếm Vực, không phân biệt được ngày đêm, thậm chí ở phía xa xa cũng có thể nhìn thấy hỏa quang cháy rực. Vào lúc này, Phong Vân Vô Kị không thể không cảm kích U Vô Tà, hắn tặng Phong Vân Vô Kị băng hỏa chỉ là cực âm cực dương công pháp, băng quyết lạnh vô cùng, mà hỏa quyết lại vô cùng nóng, dựa vào hỏa quyết Phong Vân Vô Kị cùng với Tử Hoàng chế luyện liên tục không nghỉ trong nửa năm, năm mươi vạn hoàng kim chiến giáp cùng năm mươi vạn hoàng kim trường kích đã được hoàn thành. Đồng thời, tài liệu còn thừa, Tử Hoàng vì Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái đệ tử đúc ra kì lân chiến giáp, đồng thời nguyên liệu còn thừa được Tử Hoàng chế tạo ra hai mươi vạn kỳ lân chiến giáp và hơn hai mươi thanh huyền thiết trường kiếm.
Hai người cùngđều có thu hoạch, có thể nói vô cùng vui mừng, cuối cùng công việc đúc luyện xem ra đã hoàn thành.
Trong lúc này, đại hỏa của Kiếm vực tự nhiên hấp dẫn vô số thần thức theo dõi. Nhưng ở chung quanh lô đỉnh, năm mươi vạn hoàng kim giáp sĩ cùng với hơn hai mươi vạn đệ tử Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái, còn có Tây Môn Y Bắc và Độc cô vô thương thay nhau kiểm tra, trận cước như thế, ngay cả những người có ý định, cũng đành phải lui bước.
Cửu Nghi Vu tộc.
Cửu Nghi Vu tộc nằm ở phía đông nam Thái cổ, quanh năm có sương mù bao phủ, tại trung tâm Cửu Nghi Vu vực có một khu vực không lớn, mặt đất nơi đây đều là đầm lầy, khắp nơi tràn ngập chướng vụ, một vài tẩu thú hung mãnh chạy trong chướng vụ, trong không khí đều là tiếng gió thổi. Tại khu vực này, những loại thực vật đều khó có thể sinh tồn, chỉ có vài loại cây lá hình kim, cùng hình lưới, thân lớn, vỏ dày mới có thể sống sót. Những cây này trời sinh lá có màu xám đen, đại thụ trưởng thành có thể cao trăm trượng, tán cây bao phủ diện tích cực kì lớn. Trong chu vi vài dặm quanh thân cây đều có thể thấy một mùi hôi thối khó ngửi. Trong đầm lầy, từng điểm từng điểm đều có bạch cốt dính đầy bùn đất nổi lên.
Địa phương này là nơi vu tộc sinh sống, trong Cửu Nghi rất hiếm thấy người, ngẫu nhiên từ trong tầng tầng bóng cây có thể thấy một gã tộc nhân vu tộc trên người mặc hắc bào rộng thùng thình, ngay cả đầu cũng được phủ kín. Khi họ đi qua, tựa hộ những mãnh thú đang rất đói cũng đều cung kính và phục tùng quỳ phục trên mặt đất.
Tại Vu trung tâm tộc có một đại môn cao mấy ngàn trượng, rộng mấy trăm dặm, hai bên đại môn chính là hình thù xương thú, những khối hình thù cong hướng ra phía ngoài, tương hỗ giao thoa, trùng khớp nhau,hai bên cánh cửa lần lượt có hai nửa đầu khô lâu, hợp lại thành một cái đầu quái thú dữ tợn. Hai hốc mắt của xương đầu quái thú không ngừng có hồng quang phát ra. Trên xương thú khắc nhiều hoa văn, phía rìa còn có nhiều vật màu xanh biếc lay động, nhìn giống như khắc vào trên cửa đá. Tuy nhiên từ một bên nhìn vào, liền có thể phát hiện vật di động thật ra nổi trên thạch môn. Toàn bộ thạch môn chính là do một khối hắc diệu thạch cực kỳ hiếm thấy tạo thành, cả Thái cổ cơ hồ không có chế tạo hắc diệu thạch. Nghe đồn hắc diệu thạch chỉ có Vu tộc bí pháp mới có thể tạo ra, có thể hấp thu tất cả lực lượng công kích, rất khó bị phá hủy.
Tại không trung rất khó phát hiện thạch môn cao lớn kia, kể cả người trong Vu tộc, rời khỏi một phạm vi nhất định cũng không phát hiện được thạch môn cổ quái này, giống như thạch môn này được xây tại một thế giới bình thường khác. Phía dưới thạch môn, mỗi ngày đều có một lượng lớn âm vụ từ trong phát ra, ngay cả đầu khô lâu phía trên thạch môn, cả ngày cũng không ngừng phun ra bạch vụ cuồn cuộn.
Đại môn này, đối với người Vu tộc, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng mở ra, trừ vài vị trưởng lão trong tộc, không có ai biết đại môn này thật ra có tác dụng gì.
oanh long!
Trên bầu trời Cửu nghi Vu tộc, đột nhiên lôi điện nổ vang, mây đen từ tứ phương cuồn cuộn kéo tới, gió lớn nổi lên, bao phủ tất cả Vu tộc. Đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang, đại môn không biết đã bao nhiêu năm tháng chưa từng mở đột nhiên hướng bên ngoài mở ra, lộ ra một cái khe hở rất hẹp. Thanh âm mở cửa rất lớn này làm kinh động tới toàn bộ người trong Vu tộc. Từ trong đại môn, một mảng hồng quang, âm khí gáo thét thổi ra, một thanh âm già nua mà nóng nảy từ trong cừa truyền ra “ Ngăn cản hắn, nhanh đi! “
Tất cả mọi người trong Vu tộc đều bị thanh âm vang lên từ linh hồn làm kinh động, sau đó phía trước đại môn, một điều quỷ dị từ trong không trung hiện ra.
“Đi, bắt nó trở về !” Thanh âm già nua mà mạnh mẽ kia từ bên trong thạch môn truyền ra, sau đó đại môn oanh một tiếng nhanh chóng đóng lại.
“Vâng, đại nhân.” Vu Tế cúi người nói, sau đó xoay người, cất cao giọng nói: “Vu Lễ, Vu Kì nghe lệnh, trong cấm địa chi môn có một ác ma trốn ra, các người ngay ngày hôm nay xuất phát, bắt hắn về. Nhớ kĩ, hết sức cẩn thận”
“ Vâng, trưởng lão. “ Hai gã Vu tộc áo đen gật đầu nói, sau đó hai người xoay người, phát ra một thanh âm kêu vang, gọi tới hai hắc báo sừng nhọn, ngồi lên phía trên, hướng phía ngoài Cửu Nghi đi tới…
Hai người đi rồi, Vu Tế cùng tám vị trưởng lão khác tập trung quanh đại môn, khoanh chân ngồi xuống, chầm rãi nhắm hai mắt lại, từng đạo nhỏ xíu màu xanh biếc từ trên thân chín người bay lên, lặn vào bên trong thạch môn….
Hehe, mọi người cứ chờ, vẫn còn tiếp. Tiểu đệ keelv2511 chuẩn bị dội tiếp bom thay vợ chồng lythongcz đi!!!!