Đúng lúc Lý Nhược Tích đang thấp thỏm lo lắng cho Lục Tử Minh, Đường Hoa Cường đột nhiên thở dài một tiếng rồi chậm rãi nói: “Không phải lo nữa, Tử Minh chắc chắn đã đi một mình rồi. Ài, thằng bé này thật quá hiểu chuyện, lúc nào cũng không muốn gây phiền phức cho người khác.” Lý Nhược Tích nghe thế vội nói: “Một mình đi ư? Thế sao được? Chúng ta đã hứa với mẹ cậu ấy là sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, thế này thì làm sao đây?” Đường Hoa Cường đáp: “Chu Kiên, từ hôm nay cậu hãy phái người theo dõi ở cổng trường Đại học Thanh Hoa, bạn gái cậu ta ở đó thì nhất định cậu ta sẽ đến. Sau khi tìm thấy cậu ấy thì phải đưa cậu ấy về gặp tôi bằng được! Đã nghe rõ chưa?” Chu Kiên vội đáp: “Rõ!”
“Ông ơi, mẹ ơi, anh Tử Minh đâu rồi? Anh ấy đi rồi sao?” Tiểu Văn Nhã không tìm thấy Tử Minh nên trong lòng cuống quýt, cái mệng nhỏ nhếch lên như sắp khóc. Đường Hoa Cường vội ôm lấy cô bé an ủi: ‘Yên tâm đi, ông nhất định sẽ tìm được anh Tử Minh, rồi cháu theo anh học viết chữ, học võ công, có được không?” Tiểu Văn Nhã lúc ấy mới vui vẻ vỗ tay nói: “Vâng ạ! Ông nói lời phải giữ lời đấy nhé!” Đường Hoa Cường ha hả cười đáp: “Ông nói luôn luôn giữ lời mà! Đi, chúng ta về nhà , ha ha….”
Để Tử Minh thành công thoát khỏi tay mình, Hoa Thanh cảm thấy cực kì mất mặt, cũng không lưu lại thêm mà lập tức đưa Tạ Hào về nơi đóng quân của quân khu HB. Dưới hàng tùng râm mát, một quần thể kiến trúc mang đậm sắc màu cổ kính nằm gọn bên trong. Chim hót líu lo, hoa thơm ngan ngát, gần gũi với thiên nhiên khiến người ta có cảm giác như một ngôi làng nghỉ mát. Đây chính là nơi Hoa Thanh sinh sống, được mệnh danh là Tàng Thúy Các. Người thường đi vào Tàng Thúy Các cũng giống như tiến vào mê cung vậy, không có người thông thạo dẫn đường thì khó mà ra nổi. Người ngoài chỉ biết Tàng Thúy Các rất lớn, cấu trúc tinh tế cầu kì, nhưng trong mắt cao nhân thì lại không như vậy. Toàn bộ tổng thể Tàng Thúy Các rõ ràng là xây dựng theo kì môn bát quái, nghiễm nhiên đã là một trận thế khổng lồ. Khi chưa phát động thì có thể khiến người ta thần hồn điên đảo, mất phương hướng, còn một khi trận thế đã phát động thì không biết sẽ uy mãnh nhường nào.
Kiến trúc chính của Tàng Thúy Các rộng chừng hai mẫu, là một tòa lầu gỗ năm tầng, theo cách gọi của Hoa Thanh thì đây chính là Thương Tinh lâu. Bề ngoài Thương Tinh Lâu xem ra giống tháp hơn lầu. Bước vào bên trong, máy điều hòa nhiệt độ khiến cho trong này hè mát đông ấm, vô cùng thoải mái. Đồ đạc được bài bố theo phong cách cực kì tôn quý và trang nhã, tự toát lên thân phận cao quý của chủ nhân, so với đám người thô tục trúng mánh sau một đêm, mỗi món đồ ở đây đều rất cao nhã. Đi trong Thương Tinh lầu cứ như đi xuyên qua thời gian trở về phủ của vương hầu công tướng thời cổ đại, trong nét cổ xưa toát lên vẻ quý phái.
Trên tầng năm – tầng cao nhất của Thương Tinh Lâu là thư phòng của Hoa Thanh, căn phòng này trừ Hoa Thanh ra thì bất kì ai cũng không được tùy tiện bước vào, đến cả công việc quét dọn ngày thường cũng do chính tay Hoa Thanh đảm nhiệm, chưa bao giờ dùng đến gia nhân. Lúc ấy trong thư phòng rộng rãi, Hoa Thanh sắc mặt âm trầm ngồi trên chiếc ghế thái sư phía sau bàn sách. Đôi con ngươi sắc như mắt diều hâu thi thoảng lại lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo, cho thấy tâm trạng lão lúc này rất không vui. Trước mặt lão là một thanh niên đứng nghiêm trang, tuổi đời ước chừng hai nhăm hai sáu, mày kiếm mắt sáng ngời, anh vĩ bất phàm, quan trọng hơn nữa, trên người y ẩn ước có một thứ khí chất siêu phàm thoát tục, cộng với vẻ lãnh đạm dửng dưng trong ánh mắt. Tất cả toát lên một mị lực kinh người.
Bên cạnh y là một lão già đầu tóc hoa râm, trên người khoác một bộ trường bào màu trắng bạc thật không hợp thời chút nào. Lão già khi ấy khẽ nhíu mày, đôi môi mím chặt không lên tiếng. Không khí trong thư phòng cứ tiếp tục nặng nề, mãi lâu sau Hoa Thanh mới lặng lẽ nói với ông lão: “Vi huynh, chắng lẽ A Hào thực sự không cứu nổi sao?” Lão già họ Vi tên gọi Kim Đan, lúc ấy lắc lắc mái đầu bạc trắng thở dài: “Kẻ ra tay lang độc vô cùng, vỗn dĩ có lòng muốn phế cậu ấy. A Hào giữ được mạng sống đã là khá lắm rồi, chỉ e từ nay về sau cậu ấy sẽ phải sống chung với nạng!”
Hoa Thanh cắn răng hằn học vỗ lên mặt bàn, giận dữ nói: “Lục Tử Minh ngươi giỏi lắm, kiếp này không giết được ngươi, Hoa Thanh ta thề không làm người!” Vi Kim Đan chau mày, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Có đúng như anh nói, kẻ ra tay là một thiếu niên?” Hoa Thanh thở dài đáp: “Vi huynh, tôi còn gạt anh nữa được sao? Cũng chẳng biết là vị thế ngoại cao nhân nào đã dạy dỗ nên đệ tử lợi hại nhường ấy, võ công cao đến kinh thế hãi tục, đến cả cao thủ như Đào Tồi Tâm cũng bại dưới tay y!” Vi Kim Đan lắp bắp: “Đến Đào Tồi Tâm cũng bị đánh bại, thiếu niên này chẳng lẽ là bậc thiên tài dị bẩm?”
“Vi huynh, Đào Tồi Tâm là bằng hữu tốt của anh, anh sẽ vì ông ta mà báo thù này chứ?” Hoa Thanh đột nhiên quay ngoắt đầu nhìn Vi Kim Đan nói. Vi Kim Đan khẽ chau mày: “Đào Tồi Tâm với tôi là chỗ chí giao nhiều năm, ông ta vô duyên vô cớ táng mạng, tôi tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Hoa huynh không phải nói nhiều, lúc cần xuất thủ tôi tự nhiên sẽ ra tay!” Hoa Thanh nghiến răng nói: “Vậy thì tốt! Vi huynh, nếu tôi đoán không lầm, thằng oắt đó hiện giờ nhất định đã đến Bắc Kinh. Bắc Kinh không phải là địa bàn của tôi, sau lưng nó có Đường Hoa Cường chống lưng nên tôi không làm bừa được, chỉ đành phiền anh và học trò cưng thôi!”
Vi Kim Đan gật đầu bảo thanh niên đứng bên: “Như Phong, con đưa mấy sư huynh đệ lên Bắc Kinh một chuyến. Nhớ là tìm được thiếu niên đó thì không được động thủ với y, lập tức bẩm báo cho ta, ta sẽ lập tức đến Bắc Kinh đối phó!” Bạch Như Phong nghe xong ngạc nhiên hỏi lại: “Sư phụ, việc gì phải thế? Một thằng nhãi ranh mình con đối phó cũng dư hơi, không cần phiền sư phụ người đại giá!” Vi Kim Đan quát rầm một tiếng: “Cuồng vọng!” Bạch Như Phong nghe thế sợ hãi đáp: “Đệ tử đáng chết!” Vi Kim Đan trừng mắt nhìn y nói: “Đến cả cao thủ như Đào Tồi Tâm cũng bại dưới tay y, ngươi làm sao có thể là đối thủ? Hành động sơ suất, kẻ chịu thiệt nhất định là ngươi!”
Bạch Như Phong miệng nói: “Sư phụ dạy rất phải!” Nhưng trong lòng gã lại không nghĩ vậy. Theo gã thấy, một thiếu niên cho dù có luyện võ từ trong bụng mẹ đi chăng nữa thì cũng không thể bì được với mấy chục năm công lực của Đào Tồi Tâm, có lợi hại nữa cũng không lợi hại được đến đâu! Sở dĩ Hoa Thanh nói Đào Tồi Tâm bại dưới tay Lục tử Minh, quá nửa là do muốn Vi Kim Đan xuất thủ mà thôi. Bạch Như Phong càng nghĩ càng thấy điều này có lí, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của Vi Kim Đan. Chính điều này đã khiến gã sau này nếm đủ thua thiệt dưới tay Lục Tử Minh.
Nghe Vi Kim Đan dặn dò, Hoa Thanh thở phảo một hơi nói: “Chỉ cần Vi huynh chịu ra tay, thằng oắt đó chết chắc rồi!” Vi Kim Đan cười ha hả, đổi chủ đề: “Hoa huynh, mấy ngày trước tôi ghé qua Tây Hồ, kiếm được một ít cực phẩm Tây Hồ trà Long Tỉnh, mùi vị thực sự không tồi, có muốn nếm thử không?” Hoa Thanh cười đáp: “Thứ trà có thể khiến Vi huynh tán thưởng như vậy chắc chắn không phải vật phàm, tất nhiên phải nếm thử rồi, chỉ là không biết Vi huynh có nỡ hay không, ha ha ha….”
Khi Vi Kim Đan cùng Hoa Thanh luận đàm trà đạo, Lục Tử Minh đã ở đầu phố Bắc Kinh. Là một thành phố lớn quốc tế hóa, Bắc Kinh là một điển hình của sự dung hợp hoàn mĩ giữa truyền thống và hiện đại. Hai bên đường phố cao ốc san sát, dòng người xe qua lại tấp nập mà nhịp nhàng, cho người ta một cảm giác thoải mái lạ kì. Thế nhưng Tử Minh lúc này không màng để ý đến những thứ đó, sau khi đặt chân lên đất Bắc Kinh, cậu không sao đè nén được nỗi nhớ Lam Tâm trong tim, một lòng hi vọng nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô để nói lên tiếng “nhớ”.
Sờ túi quần, một xấp tiền mặt dày và một tấm thẻ ngân hàng yên vị trong đó. Tiền mặt là Thủy Nguyệt Nhu đưa cho, còn thẻ ngân hàng là của Ngô Tư Lượng. Vì đi quá gấp, Lục Tử Minh không kịp mang hành lí, cây sáo tử trúc kia cũng để trong biệt thự của Thủy Nguyệt Nhu. Lúc ấy trong người cậu trừ miếng phụng bội mà đến cả Ngô Tư Lượng cũng không thể nói ra lai lịch và bảy viên Cửu Khúc Hồi Thiên hoàn thì không có thứ gì khác. Nhưng cậu không hề lo lắng, cậu sớm đã thích ứng với cuộc sống phức tạp ở thế giới bên ngoài này rồi. Chỉ cần có tiền thì có thể mua được tất cả.
Vẫy một chiếc Taxi, Tử Minh sốt sắng đến ngay Đại Học Thanh Hoa mà Lam Tâm nói. Vừa bước xuống khỏi taxi cậu liền bị tòa kiến trúc trước mắt chinh phục. Hùng vĩ phảng phất như chứa đựng cả bề dày văn hóa dân tộc Trung Hoa mấy ngàn năm, ngập tràn cảm giác bể dâu lịch sử. Nhìn dòng sĩ tử ra vào, Tử Minh có thể thấy ở họ ý chí và lí tưởng. Chả trách người ta nói trường học là nơi ấp ủ hi vọng. Chỉ cần có đám học sinh đông đúc ấy, dân tộc Trung Hoa mãi mãi ngập tràn hi vọng.
Nghĩ đến Lam Tâm đang ở trong tòa nhà ấy, trong dòng người ấy, trái tim Tử Minh khó tránh phải đập loạn lên, thân thể dường như không còn tự kiểm soát được mà cứ thế sải bước lên phía trước. Chợt có tiếng quát vang lên: “Đứng lại!” Tử Minh sực tỉnh nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một viên bảo vệ bước sầm sập về phía cậu. Tử Minh nghi hoặc nhìn anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại bảo mình đứng lại. Bảo vệ đến trước mặt cậu đánh giá một lượt rồi hỏi: “Cậu là học sinh trường này?” Tử Minh không biết nói dối, lắc đầu theo bản năng.
Nét mặt viên bảo vệ lộ vẻ “biết ngay mà”, lớn tiếng nói: “Xin lỗi, trường này không cho người ngoài vào tham quan, cậu đi mau cho!” Tử Minh lo lắng vội nói: “Em không đến tham quan…..” Viên bảo vệ nghe thế, trước tiên ngẩn người, sau đó phá ra cười nói đầy châm chọc: “Đầu óc cậu có vấn đề không đấy, tôi nói không cho tham quan, nghĩa là không cho người ngoài bước vào. Giờ cậu hiểu rồi chứ, mau đi cho!” Lời viên bảo vệ khiến Tử Minh hơi khó chịu. Cậu sống lâu trong núi, làm sao mà biết cái từ “tham quan” này lại lắm hàm nghĩa đến vậy. Không cho vào thì cứ nói, lại còn nói bóng nói gió là từ chối tham quan. Theo cậu thấy đây chẳng khác nào tuột quần đánh rắm, vẽ chuyện.
“Em chỉ đến tìm một người, tìm được sẽ đi ngay!” Tử Minh cố nén cơn giận trong lòng, từ tốn nói. “Tìm người? Bên trong có người cậu cần tìm sao? Tên là gì, khoa nào?” Viên vảo vệ nghi hoặc nhìn Tử Minh dò hỏi. Tử Minh đáp: “Cô ấy tên là Lam Tâm, ở khoa nào thì em không biết….” Gã bảo vệ chau mày nói: “Nhảm nhí! Trường này có đến hai ba vạn người, cậu không biết ở khoa nào thì tìm làm sao được? Tôi không lôi thôi với cậu nữa, cậu đi mau cho, đừng ép tôi động chân động tay!”
“Anh cho em vào em sẽ tự tìm! Em nhất định tìm được!” Tử Minh nói. “Cho cậu vào ư? Làm sao tôi biết được cậu vào tìm người hay là gây rối? Làm sao tôi biết bên trong có thật là có người tên Lam Tâm mà cậu cần tìm hay không, nhỡ cậu lừa tôi thì sao?” Viên bảo vệ thao thao bất tuyệt khiến Tử Minh không ưa nổi. Trong núi mọi người tin cậy lẫn nhau như một gia định hòa thuận, thế nhưng đến đây, giữa người với người lúc nào cũng đề phòng lẫn nhau, nghi ngờ nhau, chẳng hữu hảo chút nào.
“Làm sao đây? Em từ xa đến là vì muốn gặp cô ấy….” Tử Minh khó xử nói. Viên bảo an hừ lạnh một tiếng: “Tôi biết thế nào được? Nếu số cậu hên thì cứ ở đây mà đợi! Có lẽ người cậu cần tìm sẽ đi ra, ha ha….” Cười nhạo Tử Minh một trận, viên bảo vệ hài lòng mãn ý quay về bục gác của mình. Tử Minh nổi giận định xông vào, nhưng nhìn tòa nhà uy nghiêm trang trọng dường ấy, cậu thấy làm như vậy có phần không thỏa. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cắn răng làm theo lời viên bảo vệ, đứng đợi ở cổng.
Đợi liền mấy tiếng từ lúc quá trưa đến tận khi mặt trời xuống núi, Tử Minh cứ đứng đó như một tấm bia không động đậy, ánh mắt lấp lánh phát quang chăm chú nhìn dòng người qua lại, hi vọng sớm phát hiện ra Lam Tâm. Lúc mới đầu viên bảo vệ còn thấy tức cười, nhưng một giờ trôi qua, sự coi thường ấy thành ra hiếu kì, muốn xem Tử Minh rốt cuộc còn đứng được bao lâu nữa. Hai giờ trôi qua, lòng hiếu kì chuyển thành kinh ngạc, kinh ngạc bởi tính nhẫn nại của Tử Minh. Sau ba giờ, kinh ngạc thành ra kính phục, kính phục nghị lực của cậu. Gã thân làm bảo vệ nên tất nhiên hiểu hơn ai hết công việc đứng trực này. Gã rất rõ, tuy chỉ có đứng thôi nhưng phí sức vô cùng. Một ca trực gã phải đứng hai giờ là đã thấy hông mỏi lưng đau, toàn thân khó chịu, thế mà đứng yên bất động như Tử Minh suốt ba tiếng liền, khỏi phải thử gã cũng biết mình không làm nổi.
Bốn giờ, năm giờ …. Khi mặt trời đã lặn, sắc trời nhạt dần, lòng kính phục của viên bảo an cuối cùng biến thành sùng bái, đổi hẳn vẻ ngạo mạn vô lễ lúc đầu mà tự tay bưng một chén trà đến bên Tử Minh nói: “Đã năm tiếng rồi, uống chén nước đi!” Tử Minh mỉm cười đón lấy chén trà từ tay y, không khách khí uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: “Cảm ơn!”
Thấy Tử Minh uống nước, viên bảo vệ mới bớt áy náy nói: “Anh bạn nhỏ, cậu đã không ăn không uống mà đứng năm giờ liền rồi, nghỉ ngơi chút đi!” Tử Minh cười điềm đạm: “Em không mệt, cảm ơn!” Viên bảo vệ chau mày nói: “Sao lại không mệt được, cậu tưởng cậu là người sắt chắc? Mà có là người sắt thì cũng có lúc gỉ có phải không?” Tử Minh lắc đầu đáp: “Không đợi được cô ấy em sẽ không nghỉ đâu.” Gã bảo vệ thấy Tử Minh quật cường như vậy đành lắc đầu bất lực nói: “Cậu không biết cô ấy ở khoa nào, thế thì chắc phải biết cô ấy năm thứ mấy chứ?”
Tử Minh chau mày đáp: “Cái này thì em biết, cô ấy là tân sinh năm nay vừa nhập học.” Viên bảo vệ nghe xong ngẩn người, sau cười khổ: “Cậu không phải đợi nữa đâu, có đợi cũng vô ích.” Tử Minh giật mình vội hỏi: “Thế là thế nào?” Bảo vệ đáp: “Sinh viên năm nhất tất cả đều phải tham gia quân huấn ở quân khu quanh đây, còn vài ngày nữa mới về!” “Quân huấn?” Tử Minh không khỏi ngây người lắp bắp: “Thế… thế em phải làm sao bây giờ?” Viên bảo vệ cười ha hả: “Còn làm sao nữa? Đợi cô ấy tập quân sự trở về thì lại đến tìm.”
Tử Minh thở dài một hơi: “Xem ra chỉ có thể như thế!” Liền đó cậu cười nói với viên bảo vệ: “Cảm ơn chén trà của anh, để đền đáp, em sẽ dạy anh thứ này.” Gã bảo vệ sững người lắp bắp: “Cậu dạy tôi thứ gì? Chắc không phải dạy tôi đứng phạt đấy chứ? Ha ha…” Gã liếc nhìn thân hình chưa trưởng thành của Tử Minh mà bất giác bật cười khe khẽ.