Còn lại những nhân vật bài danh trên “Địa bảng” chính là:
-Bài danh đầu tiên là Vô Không hòa thượng.
-Bài danh thứ hai chính là “Tiếu ngạo thiên hạ” Tào Khánh Thương.
-Bài danh thứ ba là Phi Long tử.
-Bài danh thứ tư là Cừu Thiên Nhẫn.
-Bài danh thứ năm là Độc Long tôn giả.
-Bài danh thứ bảy là “Quyền cương ma quân” Chu Tiếu Bạch.
-Bài danh thứ chín là Bạch Mi thần quân.
-Và người cuối cùng bài danh trên “Địa bảng” chính là “Như ý thần kiếm” Phương Huỳnh Huỳnh [tên ngộ wé >.<].
Còn lại hai người bài danh thứ sáu và thứ tám trên “Địa bảng” thì nghĩa phụ Đao thần của Phương Kiếm Minh cũng ít nghe giang hồ đồn đãi. Điều này khiến cho lão không khỏi hoài nghi cái tên võ lâm Bách Sự Thông kia có phải là thêm vào cho đủ số lượng, phải biết năm đó với võ công cao thâm của lão đã hành tẩu trên giang hô nhiều năm, cũng không có hội kiến với hầu hết cao thủ bài danh trên “Thiên bảng” và “Địa bảng”.
Phương Kiếm Minh hắn biết rằng những cao thủ bài danh trên “Thiên bảng” và “Địa bảng” so với vị trung niên thư sinh trước mặt này thì võ công cũng không hơn kém bao nhiêu, bất quá hắn nghĩ thế nào vẫn không thể đoán ra thân phận của y. Trãi qua nửa canh giờ sau vẫn không thấy Tiếu lão đầu xuất hiện, Phương Kiếm Minh thâm tâm không khỏi thầm mắng lão ta quả thật hồ đồ ah, khi nảy lão ta nói mình là khách nhân, lão ta là chủ nhân thì phải để lão ta thu dọn lại gian phòng để đón mình, như thế nào lâu như vậy vẫn không thấy hình dáng của lão ở đâu cơ chứ.
Lúc này mặc dù vị trung niên thư sinh đang khẽ nhắm mắt dưỡng thần nhưng thần trí vẫn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Phương Kiếm Minh, thấy sắc diện của hắn lộ ra vẻ nghi hoặc về thân phận của mình thì mới mở song nhãn, từ đó bắn ra hai đạo tinh quang hướng đến Phương Kiếm Minh hỏi: “Tiểu tử, ngươi đoán ra ta là ai rồi sao?”
Phương Kiếm Minh nghe trung niên thư sinh hỏi mới biết từ nảy giờ y vẫn âm thầm quan sát cử động của mình, thâm tâm không khỏi chấn động, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời. Quái nhân bên cạnh trung niên thư sinh thấy vậy liền giơ bầu hồ lô uống một ngụm, tiếu thanh vang vọng: “Ha ha, tiểu tử, vậy chắc là ngươi đoán ra thân phận của ta?”
Phương Kiếm Minh nghe vậy cũng chỉ hướng về quái nhân nọ khẽ lắc đầu khiến y không khỏi ngượng ngùng, song nhãn nhìn trừng trừng mắng: “Thật là ngốc tử khó dạy mà, ngay cả ta là ai cũng không thể đoán ra được. Ai! Nghĩ lại cũng không thể trách ngươi ah, chỉ sợ ngay đến sư phụ của ngươi cũng không thể đoán ra thân phận hai lão bất tử bọn ta. Tiểu tử, Tiếu lão đầu đem ngươi tới đây làm gì?”
“Vãn bối biết hai vị tiền bối là kì nhân dị sĩ, chỉ trách vãn bối kiến văn thô lậu, không thể nhận ra nhị vị tiền bối. Vừa rồi dưới trấn nhỏ dưới chân núi, vãn bối và Tiếu tiền bối hữu duyên tương ngộ, lần này vãn bối theo Tiếu tiền bối đến ngụ tại nơi này, chờ ngày một trong võ lâm tứ đại thánh thư là ‘Thiên hà bảo lục’ xuất hiện”.
Quái nhân nọ nghe xong suýt nữa phun luôn ngụm rượu trong miệng ra ngoài: “Nói như vậy là ngươi đến nơi này cư ngụ. Ha ha, dưới thôn trấn kia cũng có vài khách điếm rất tốt, không nghĩ đến ngươi lại chọn cái nơi này cư ngụ ah. Ha ha”.
“Lão tửu quỹ chết tiệt, ngươi nói cái gì đó? Ngươi dám chê nơi đây không tốt thì cứ tùy ý rời khỏi, cũng không ai mời ngươi đến đây nha”.
Nghe thấy âm thanh từ bên ngoài vang vọng tới, quái nhân sắc diện khẽ biến, vội vàng đem cái hồ lô giắt lại bên hông, hữu thủ chùi đi những giọt rượu đang động trên khóe miệng, hướng về Phương Kiếm Minh lè lưỡi làm mặt xấu. Phương Kiếm Minh thấy vậy không khỏi bật cười, xem ra Tiếu lão đầu đã trở lại rồi ah.
Lúc này ba người trong chính điện đều nhìn ra ngoài đại môn, chỉ thấy Tiếu lão đầu đang cười “hì hì”, trong tay cầm một sàng nhục tử [miếng thịt] đang tiến đến. Khi lão tiến vào trong thấy vị trung niên thư sinh nọ thì thốt lên kinh ngạc: “Uy, khách quý, khách quý ah, không ngờ lão bệnh quỹ ngươi cũng đến nơi này của ta ha”.
“Hừ, nghe nói ngươi gần đây học được trù nghệ [nấu nướng] không tệ, ta lần này đến đây muốn thưởng thức tài nghệ của ngươi không được sao. Ngươi xem lão tửu quỹ cũng vì ngươi mà đem đến một con tùng thử đang để trong góc kia. Tiếu lão quỹ, từ nảy giờ ngươi đã ở đâu, khách đến cửa nhà cũng không ra tiếp đón”.
Tiếu lão đầu nghe hỏi cũng chỉ khẽ liếc nhìn về Phương Kiếm Minh nói: “Phương lão đệ, vừa rồi đã để ngươi đợi lâu ah, nguyên lai ta đang thu dọn phòng giùm ngươi thì mới nhớ ra thiếu sàng nhục tử, ta ở nơi đây đã mấy ngày rồi thì sao cũng được, nhưng còn ngươi đã là khách nhân của ta, ta có thể nào để ngươi chịu khổ chứ. Vì vậy ta mới vội vàng theo hậu điện xuống núi, kiếm một sàng nhục tử về đãi các ngươi. Ha ha, các ngươi ngồi chờ ta chút, ta vô nấu xong sẽ ra nói chuyện tiếp. Hắc hắc, thật sự là mắt to có phúc mà”.
Nghe thấy câu nói cuối cùng không đầu không đuôi của Tiếu lão đầu khiến cho cả ba người đều cảm thấy khó hiểu. Chỉ lát sau đã thấy Tiếu lão đâu đi ra, quay về ba người, tiếu diện thần bí mở lời: “Hắc hắc, các ngươi không tưởng được dưới chân núi ta đã diện kiến ai ah?”.
Quái nhân nọ nghe vậy song nhãn khẽ chuyển một vòng: “Ngươi gặp lão quỷ nào sao?”.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của Tiếu lão đầu thì không khỏi cười thầm: “Không biết nhân vật nào lại được tiền bối xem trọng như vậy?”.
Thấy vị trung niên thư sinh vẫn đang nhắm mắt không mở lời hỏi, Tiếu lão đầu mới cười nói: “Hắc hắc, các ngươi không tưởng được trong khi ta trở về lại gặp được một nhóm hơn mười người đều là nam tuấn nữ mỹ ah, đặc biệt trong số đó có một bạch y cô nương tựa như tiên tử hạ phạm, phiêu miễu thoát tục. Ai nha, so với tiểu nha đầu công chúa Ma giáo trên tửu lâu nọ quả thật là khó biết ai hơn ai kém ah” [chẹp chẹp >.<].
Phương Kiếm Minh nghe Tiếu lão đầu nói vị cô nương trên tửu lâu nọ chính là Ma giáo công chúa thì mới biết nàng thì ra là một trong bát đại mỹ nhân bài danh trên “Quần Phương phổ”- “Tu la ma nữ” Đông Phương Thiên Kiêu, chẳng trách nàng thiên sinh mỹ lệ động nhân như vậy. Kỳ quái chính là mình chỉ nghe đên phương danh “Tu la ma nữ” của nàng không lâu, tại sao lúc diện kiến trên tửu lâu lại tựa như cố nhân gặp gỡ, quyến luyến không rời đến như vậy ah.[chẹp chẹp, đối với ta thì mỹ nữ nào cũng như có duyên tiền định ah.]
Quái nhân nọ nghe Tiếu lão đầu nói vậy song nhãn chuyển động nói: “Hắc hắc, ta cũng chưa có gặp qua nàng ta, ngươi nói nàng ta mỹ lệ tựa thiên tiên, ta sao có cách nào phản đối đây, bất quá tiểu cô nương Ma giáo công chúa kia quả thật thiên sinh mỹ lệ, chỉ đáng tiếc nàng ta sát khí quá nặng khiến ta không thích, ta gặp nàng cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, hắc hắc, không như cái bọn tiểu tử kia ah… Lúc trước ta cũng đi ngang qua tửu lâu nọ, sau đó cố ý giả say cười lớn dọa hai tên man di nọ, dường như lúc đó ngươi cũng ở trên tửu lâu phải không Tiếu lão nhi”.
“Ha ha, ra tiếu âm đó là do ngươi giở trò quỷ ah, ngươi cũng thấy hai tên man di nọ cuối cùng một chết một bị thương, lại còn tỏ vẻ anh hùng chạy trốn khỏi tửu lâu. Ha ha, bất quá theo sau bọn chúng là nhóm người của Phi Ưng bảo, xem ra…”.
Tiếu lão đầu vừa nói đến đây thì đã thấy vị trung niên thư sinh song nhãn mở lớn, phát ra hai đạo tinh quang lạnh giọng: “Hừ, ngươi nói tới hai tên man di kia làm cái gì, bọn hắn với chúng ta không có liên quan, Tiếu lão đầu, cuối cùng nữ tử mà ngươi vừa nhắc đến là ai”.
Tiếu lão đầu nghe vậy chỉ cười đầy ẩn ý nói: “Hắc hắc, lão bệnh quỹ ngươi muốn biết sao, nói ra thì nàng ta với ngươi quả thật có chút quan hệ ah. Hắc hắc, không cần nhìn ta như vậy, ta nói, ta nói ah, nàng ta chính là đệ tử kiệt xuất nhất của ‘Từ Hàng Hiên’ trong trăm năm qua”.
Phương Kiếm Minh vừa nghe ba chữ “Từ Hàng Hiên” thì thân hình khẽ run thâm tâm không khỏi chấn động, còn vị trung niên thư sinh thì hai mắt mở lớn nhìn trừng trừng Tiếu lão đầu lãnh thanh hỏi: “Nàng ta là ai?”
“’Phiêu miễu tiên tử’ Long Bích Vân”.
Vị trung niên thư sinh nghe vậy cũng không còn hỏi nữa, khẽ hít sâu một hơi ổn định tâm tình, sau đó khẽ nhắm mắt tựa như lại tiếp tục dưỡng thần.
Tiếu lão đầu để ý thấy Phương Kiếm Minh sau khi nghe lão nói thì thân hình chấn động, liền không khỏi “hi hi” cười hỏi: “Tiểu tử, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cùng với cô nương ‘Phiêu miễu tiên tử’ kia có quen biết… Ai nha! Không phải ngươi thấy nàng ta nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nên mới theo đuổi, sau đó lại bị nàng ta cự tuyệt cho nên… Hắc hắc”.
Phương Kiếm Minh nghe lão ta hồ ngôn loạn ngữ thì sắc diện khẩn trương vội nói: “Tiền bối người đừng hiểu lầm, chỉ là lúc trước tại tửu lâu từng diện kiến Ma giáo công chúa mỹ lệ động nhân, hiện giờ lại nghe tiền bối vị cô nương ‘Phiêu miễu tiên tử’ kia hiện tại dưới chân núi thì thâm tâm mới cảm thấy chấn động mà thôi, thật không tưởng được hai người bài danh trong bát đại mỹ nữ lại đều lưu tại trấn nhỏ dưới kia cho nên mới có điều thất lễ trước mặt ba vị”.
Tiếu lão đầu nghe hắn nói vậy cũng không chịu buông tha: “Hắc hắc, tiểu tử, thật như vậy sao? Ah, không sai, ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ mà, yêu vẻ đẹp là thiên sinh của mỗi người, huống chi lại là mỹ nữ nhan sắc chim sa cá lặn chứ, hắc hắc”.
Tiếu lão đầu nói tới đây khẽ liếc sang vị trung niên thư sinh kia rồi tiếp tục: “Chỉ trách trên đời có một số người không biết quý trọng mỹ nữ ah, đến nỗi giờ này cô đơn lẻ bóng, hắc hắc. Phương tiểu tử, nếu ngươi có hứng thú thì cái cô nương Ma giáo công chúa kia cũng không cần gấp gáp, bất quá với vị mỹ nhân ‘Phiêu miễu tiên tử’ Long Bích Vân này thì ta cần phải nhắc nhở ngươi đối thủ cạnh tranh lần này thực lực thật không nhỏ ah, nếu không sau này lại bất thành, hắc hắc” .
Phương Kiếm Minh không ngờ Tiếu lão đầu lại bỡn cợt như vậy, vội vàng ứng thanh: “Tiền bối, vạn lần không nên ah, vãn bối niên kỷ còn nhỏ, đối với sự tình loại này cũng không có ý định gì. Ah! Bỏ đi, tiền bối, không biết lần này đi theo cô nương Long Bích Vân kia là những người nào”.
“Hắc hắc, còn nói là vạn lần không nên, cái này chẳng phải là muốn thám thính tình địch nhằm tìm đối sách hay sao, hắc hắc, lão phu bất quá cũng cảnh báo trước cho ngươi, đi theo nàng lúc này có một tên tiểu tử cũng rất tuấn tú, hắn chính là một trong ‘Võ lâm thập đại công tử’- ‘Bách biến thủ’ Địch Hướng Thu, theo đó là một nhóm nam tuấn nữ mỹ nhàn nhã trên tuấn mã, oanh yến líu lo, dọc đường làm choáng váng không biết bao người ah. Ta nghĩ bọn chúng hẳn vì ‘Thiên hà bảo lục’ mà đến, hiện giờ đang cư ngụ tại khách điếm dưới chân núi”.
Phương Kiếm Minh nghe vậy mặc dù thâm tâm hoảng hốt nhưng sắc diện vẫn bất biến, thầm nghĩ: “Đám người theo sau Long Bích Vân hẳn có tên Sử Đan Phong của Sử gia trang cùng muội muội của hắn, lại thêm ả nha hoàn bá đạo của nàng ta. Ai! Bọn họ vẫn nói ta là dâm tặc, lần này lại cư ngụ tại khách điếm dưới chân núi, khó tránh sau này sẽ không gặp mặt, thật là bất hảo ah”.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của VôTình
Nghe Tiếu lão đầu nói xong thì quái nhân mới mở lời: “Không cần quản đến bọn họ, đám người này lịch duyệt giang hồ còn nông cạn, sao có thể truy ‘Thiên hà bảo lục” vào tay chứ. Tiếu lão nhi, món tùng thử thang đâu rồi, ta không đợi được nữa, ọc ọc”.
“Ha ha, một con tùng thử làm sao chia cho năm người chúng ta đây, xem ra ta còn phải xuống núi một chuyến nữa rồi, thuận tiện gọi lão quỷ kia lên luôn, tránh cho sau này hắn trách chúng ta độc ẩm một mình ah”.
Tiếu lão đầu nói xong khẽ liếc nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi phi thân ra ngoài cửa miếu đi xuống núi.
Quái nhân nọ nhìn theo thân ảnh của Tiếu lão đầu, cười lớn nói vọng theo sau lưng: “Hắc hắc, ngươi lấy cớ là xuống mua thêm nhục tử, chẳng phải là thuận tiện đi diện kiến mỹ nữ hay sao”.
“Lão tửu quỷ, lần này ta đi thật là làm chính sự, chớ có hồ ngôn loạn ngữ”.
Phương Kiếm Minh sau khi thấy thân ảnh của Tiếu lão đầu khuất sau sườn núi thì mới quay về quái nhân nọ mở lời: “Tiền bối, thứ cho vãn bối mạo phạm, chẳng hay ba vị tiền bối có phải là những cao thủ bài danh trên ‘Thiên bảng’?”
“Hắc hắc, đến giờ ngươi mới đoán ra sao, tiểu tử, vậy ngươi đoán thử xem ta là nhân vật nào trên ‘Thiên bảng’”.
Phương Kiếm Minh cẩn thận đánh giá lại quái nhân trước mặt một lúc rồi mới chậm rãi hỏi: “Tiền bối phải chăng chính là nhân vật bài danh thứ sáu ‘Túy đạo nhân’?”
Quái nhân nọ nghe vậy liền khởi thân lăng không đứng đậy hét lớn: “Ta không có mặc đạo bào của đạo gia, ngươi sao biết ta là ‘Túy đạo nhân’”.
Phương Kiếm Minh mỉm cười: “Lúc trước vãn bối cũng vì điều này mà không dám thập phần khẳng định, bất quá bây giờ tiền bối đã xác nhận, xem ra vãn bối đoán không sai rồi ah. Vãn bối có nghe nghĩa phụ từng nói đến tiền bối thích vận đạo bào, không hiểu sao lúc này lại không thấy”.
“Hắc, nghĩa phụ của ngươi là ai? Sao lại biết rõ về ta”.
“Nghĩa phụ của vãn bối chính là cao thủ bài danh thứ năm trên ‘Thiên bảng’- Đao thần”.
Hai chữ “Đao thần” vừa vang vọng đã thấy quái nhân nọ cùng vị trung niên thư sinh song nhãn đều phát ra tinh quang nhìn về Phương Kiếm Minh. Quái nhân nọ sau một hồi ngẩn người mới cười sảng khoái: “Ha ha, trách không được tại sao ngươi lại đoán ra thân phận của chúng ta, nguyên lai ngươi lại là nghĩa tử của lão quỷ Đao Thần, không sai, không sai ah, ha ha. Tiểu tử, nghĩa phụ của ngươi đâu, hắn không đi chung với ngươi sao?”
Chỉ nghe lãnh tiếu của trung niên thư sinh vang lên: “Hừ, Phi long tử thì làm tán nhân của ma giáo, Đao thần lại lên Thiếu Lâm tự, xem ra đã làm hộ pháp cho Thiếu Lâm tự rồi”.
Phương Kiếm Minh nghe vậy kinh ngạc hỏi: “Phi long tử từ khi nào lại làm tán nhân của Ma giáo, tiền bối, vãn bối không hiểu tán nhân là gì?”
Túy đạo nhân nghe vậy cười nói: “Ta chỉ biết tán nhân là danh xưng, còn lại thực chất ra sao ta cũng không rõ, bất quá tại Ma giáo thì tán nhân có một địa vị không nhỏ, ngay cả giáo chủ cũng không thể ra lệnh cho hắn. Tiểu tử, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
“Vãn bối năm đó cùng nghĩa phụ vì tránh truy kích của môn đồ Ma Môn mà ly tán”.
Sau đó hắn kể lại một chút sự tình từ khi bị môn đồ Ma Môn truy kích, tất nhiên những sự việc trải qua dưới đoạn nhai cùng thánh cô Bạch Y Di và gặp mỹ hòa thượng Văn Nhược Vọng là không có nói đến, chỉ nói về sau khi đào thoát khỏi truy kích của Ma môn thánh cô thì lúc này mới đi tìm nghĩa phụ, nhưng thời gian gần đây vẫn chưa có tin tức.
Túy đạo nhân và trung niên thư sinh nghe hắn kể lại có đôi khi không được thông suốt, bất quá cũng chỉ đành nghe hắn kể tiếp, vị trung niên thư sinh khi nghe đến đoạn Đao thần bị truy kích thì không nén được hỏi: “Võ công của Đao thần cao như vậy, sao lại có thể đào tẩu?”.
“Nghĩa phụ lúc đó võ công đang dừng tại bình cảnh, sắp tiến đến vô thượng cảnh giới, tâm trí có chút hoảng loạn, không thể vận dụng công phu độc môn sợ bị tẩu hỏa nhập ma, vì vậy mới phải đào tẩu dưới sự truy kích của Ma Môn”.
Nghe xong lời này khiến cho Túy đạo nhân cùng trung niên thư sinh không khỏi kinh hải nhìn vào mắt nhau, sau đó chỉ nghe Túy đạo nhân thở dài một tiếng nói: “Ai! Nguyên lai võ công của nghĩa phụ ngươi lại cao đến như vậy, hai người chúng ta vẫn còn cách vô thượng cảnh giới một khoảng khá xa, không ngờ mấy năm trước nghĩa phụ ngươi đã khả dĩ tiến đến rồi, xem ra hiện giờ nghĩa phụ ngươi khả dĩ đã đả thông sinh tử huyền quan, tiến đến cảnh giới vô thượng , cùng với chúng ta quả thật là không cùng cấp bậc ah”.
Phương Kiếm Minh nghe lão khen ngợi nghĩa phụ mình thì thâm tâm cảm thấy hoan hỷ: “Tiền bối quá lời rồi, vãn bối xem ra võ công của hai người đều thâm bất khả trắc [võ công cao không thể đoán được], xem ra tùy thời cũng sẽ tiến vào vô thượng cảnh giới mà thôi”.
Túy đạo nhân nghe thấy lời tán dương của Phương Kiếm Minh chỉ khẽ thở dài lắc đầu, còn vị trung niên thư sinh chỉ khẽ nhắm hờ hai mắt yên lặng, cũng không biết là trong thâm tâm nghĩ gì.
Lúc này Túy đạo nhân nhìn thấy Phương Kiếm Minh đang nhìn về vị trung niên thư sinh, sắc diện lộ vẻ nghi hoặc thì mới cười hỏi: “Ha ha, sao hả? Ngươi đã đoán ra lão bệnh quỷ này là ai chưa?”.
Thấy Phương Kiếm Minh khẽ lắc đầu, Túy đạo nhân mới nhẹ nhàng nói: “Xem ra nghĩa phụ ngươi cũng không biết, nên ngươi cũng khó thể đoán ra được ah. Hắc hắc, lão bệnh quỹ đó cùng là nhân vật bài danh trên ‘Thiên bảng’, ngoại hiệu là ‘Bệnh thư sinh’, đừng thấy y bộ dạng suy yếu cả ngày ho khan, nhưng võ công thì… hắc hắc, cũng là cao hơn ta không ít”.
Phương Kiếm Minh thấy Túy đạo nhân nhẹ nhàng thừa nhận võ công của vị Bệnh thư sinh kia cao hơn y không ít, xem ra quan hệ giữa hai người bọn họ không phải bình thường ah, nếu không với thân phận của bọn họ đều là cao thủ bài danh trên ‘Thiên bảng’, làm sao có thể tùy tiện khen ngợi đối phương cơ chứ.
Bệnh thư sinh nghe thấy lời của Túy đạo nhân thì khẽ hé mở song nhãn, lãnh thanh nói: “ ‘Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng, thế thượng tân nhân hoán cựu nhân’ [ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trên đời người mới thế người cũ], ngươi nhìn tiểu tử này mà xem, với công phu hiện giờ của hắn, chỉ cần nỗ lực tu luyện thì đến đồng niên [cùng tuổi] như chúng ta sợ rằng đã có thể tiến vào vô thượng cảnh giới rồi.Ai! hậu sinh khả úy ah”.
Phương Kiếm Minh nghe lời khen ngợi của y cũng chỉ biết cười nhẹ khách sáo, hắn thấy vị Bệnh thư sinh trước giờ đều một vẻ uy nghiêm ít cười ít nói, không ngờ lúc này lại nghe y cảm khái mở lời, khiến cho hảo cảm đối với y tăng lên không ít.
Lúc này ba người tại chính điện đang nhàn nhã đàm đạo thì bỗng nghe tiếng chân vang lên ngoài cửa miếu, sau đó thì đã thấy thân ảnh của Tiếu lão đầu cùng một vị lão giả dáng người cao cao, râu dài phiêu phiêu bước vào, lão giả này áng chừng niên kỷ khoảng sáu mươi, dáng vẻ thanh nhã, thân vận một bộ thanh bào, bên hông có mang những cái túi nang nhỏ, cũng là không biết bên trong đựng cái gì.
Tiếu lão đầu lúc này vẫn một bộ dạng “hi hi” bước đến, sau đó chỉ tay vào Phương Kiếm Minh quay về lão giả phía sau lưng nói: “Đây chính là Phương tiểu đệ mà ta đã nhắc đến lúc nảy, hắn đích thực công phu không tệ, nhân tâm rất tốt ah”.
Sau đó lão ta quay lại nhìn Phương Kiếm Minh nói: “Phương lão đệ, vị này là Tây Môn tiên sinh, dịch dung thuật [cách biến đổi khuôn mặt] của hắn có thể gọi là thiên hạ đệ nhất, ngươi nên hướng đến hắn thỉnh giáo nhiều hơn, sau này hành tẩu trên giang hồ ích lợi không nhỏ ah”.
Phương Kiếm Minh nghe xong vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ nói: “Vãn bối kính chào Tây Môn tiên sinh”.
Vị Tây Môn tiên sinh này sau khi liếc mắt đánh giá Phương Kiếm Minh thì sắc diện chấn động: “Ngươi chính là Phương lão đệ sao? Hảo, hảo, Phương lão đệ, ngươi tướng mạo thật là long trung chi nhân [rồng trong loài người- hiếm có khó kiếm ^_^], thật là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử ah”.
Phương Kiếm Minh nghe vị Tây Môn tiên sinh khen mình “mỹ nam tử” thì không khỏi ngượng ngùng, kế tiếp lại nghe Túy đạo nhân nói: “Tây Môn lão quỷ, hắn mặc dù tuấn tú nhưng sao có thể là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử chứ, ngươi có phải càng già càng hồ đồ không?”.
“Lão tửu quỷ, mặc dù luận về võ công ta không bằng ngươi, nhưng nếu nói về dịch dung thuật, nhân tướng thuật [cách xem tướng người khác] dù cho ngươi có xin ta làm học đồng, ta cũng chê ngươi tư chất quá kém ah. Phương lão đệ nhìn qua tuy có vẻ tầm thường, dung mạo mặc dù không phải kiệt xuất, nhưng nếu xem kỹ thì… hắc hắc, chỉ cần là nữ nhân khi đã diện kiến sẽ có ấn tượng khó quên ah”.
Nói tới đây thì vị Tây Môn tiên sinh lại nhìn Phương Kiếm Minh một hồi lâu, sau đó cười lớn nói: “Ha ha, nguyên lai là như vậy, chẳng trách lão phu nhìn Phương tiểu đệ ngươi quả là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử ah”.
Âm thanh vang vọng chưa dứt đã thấy Tiếu lão đầu tiến đến một cái bồ đoàn ngồi xuống, chỉ thấy hữu thủ của lão đang ôm một vò rượu lớn, còn tả thủ đang cầm một bao đựng đồ ăn, hương thơm tỏa ra bốn hướng, sau khi đặt vò mỹ tửu và bao đồ ăn gần bên đại chung thì mới chợt nhớ: “Ah! Chờ ta chút, ta đem con tùng thử này đi làm món tùng thử thang, sau đó chúng ta năm người thỏa sức ăn uống, khó được hôm nay Phương lão đệ đến đây, chúng ta là chủ nhân cũng không thể ủy khuất hắn được”.
Dứt lời đã thấy Tiếu lão đầu cầm lấy con tùng thử trong góc phòng hướng về trù phòng tiến đến, lúc này Túy đạo nhân nhìn theo sau lưng của lão lớn giọng: “Tiếu lão nhi, ta đem con tùng thử này đến co ngươi, mà ngươi lại hết lần này đến lần khác xuống núi, nó chết đã lâu như vậy làm sao mà ăn được chứ”.
“Dù cho nó không ăn được, ta cũng biến nó thành cao lương mỹ vị, lát nữa cho ngươi kiến thức bản lĩnh của ta”.
Lúc này vị Tây Môn tiên sinh sau khi ngồi xuống một cái bồ đoàn mới nhìn về Phương Kiếm Minh hỏi: “Phương lão đệ, chẳng hay thân sinh phụ mẫu là ai?”.
“Vãn bối cũng không biết ah, vãn bối từ nhỏ lớn lên tại Thiếu Lâm tự, cũng chưa từng được gặp mặt phụ mẫu lần nào”.
Tây Môn tiên sinh nhìn thấy thần sắc thương tâm của Phương Kiếm Minh liền vội vàng nói: “Ai! Thật không ngờ lại nhắc đến chuyện thương tâm của lão đệ, ta thật là vô ý quá”.
“Tây Môn tiên sinh, cũng không phải là chủ ý của người, người không nên bận tâm ah”.
“Phương lão đệ, ngươi nói ngươi từ nhỏ đã ở trong Thiếu Lâm tự, chẳng lẻ ngươi là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm”.
“Vãn bối không phải là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, bất quá sư phụ của vãn bối chính là cao tăng của Thiếu Lâm tự”.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của VôTình
Túy đạo nhân ngồi tại bên cạnh mở lời hỏi: “Chẳng lẻ ngươi ngay cả dung mạo của phụ mẫu cũng chưa thấy qua? Thế ngươi như thế nào lại ở trong Thiếu Lâm tự?”
“Vãn bối từ khi còn nhỏ đã được chưởng môn sư bá tổ đem lên Thiếu Lâm tự, nghe lão nhân gia người nói thì vãn bối xuất thân tại một thôn trấn nhỏ ở phương bắc, năm đó thôn trấn gặp phải nạn mã tặc khiến toàn bộ người trong thôn đều đã chết, trong đó còn có phụ mẫu của vãn bối, ngày đó chưởng môn sư bá tổ đi ngang qua thôn trấn thì bắt gặp tại hạ đang nằm ngủ trong lồng ngực của một phụ nhân, vì được phụ nhân đó dùng thân thể che chở, thêm vào đám mã tặc sau khi sát nhân chiếm bảo [giết người cướp của] thì vội bỏ đi, vì vậy tại hạ mới thoát khỏi trường đại nạn đó. Vãn bối cũng không biết vị phụ nhân kia có phải là mẫu thân của mình hay không, bất quá người đã hết lòng che chở cho mình, thâm tâm vãn bối luôn coi người là phụ mẫu thân sinh của mình, nếu ngày nào đó gặp lại đám mã tặc đó, vãn bối nhất định sẽ hỏi rõ, đồng thời thay mặt mọi người trong thôn đòi lại công đạo”.
Nói tới đây đã thấy song nhãn của Phương Kiếm Minh phát ra từng đạo hắc quang, một cỗ sát khí chợt hiện ra xung quanh thân hình.
Vị Tây Môn tiên sinh nghe xong thâm tâm không khỏi trách lão tửu quỷ lắm miệng, vội vàng cười lớn nói: “Ha ha, Phương lão đệ cũng đừng quá thương tâm, phụ mẫu ngươi chết trong tay mã tặc, ngươi thay họ báo thù là việc thiên kinh địa nghĩa, bất quá thế gian số lượng mã tặc cũng không ít, nếu muốn truy ra hung thủ quả thật rất khó. Hôm nay chúng ta vì cuốn ‘Thiên hà bảo lục’ mà hữu duyên tương ngộ tại nơi này, hy vọng Phương lão đệ có thể sở đắc được thánh thư, sau này học thành tuyệt nghệ, trở thành tuyệt thế cao thủ thì ngày khác báo thù cũng dễ dàng hơn, Phương lão đệ, lão phu mạo muội có một yêu cầu, không biết ngươi có đồng ý hay không?”
“Tây Môn tiên sinh không nên quá khách khí, có việc gì người cứ nói ra, chỉ cần vãn bối có năng lực hoàn thành, nhất định sẽ không cự tuyệt”.
“Hảo, lão phu cả đời công phu sở đắc nhất là dịch dung thuật, không thẹn xưng là đệ nhất cao thủ, bất quá lão phu đến giờ vẫn chưa thu đồ đệ, thêm vào niên kỷ đã cao, cũng không biết khi nào sẽ thăng thiên, lần đầu gặp ngươi ta đã biết ngươi tư chất không tệ, vì thế muốn truyền dịch dung thuật lại cho ngươi, không muốn tuyệt học cả đời của mình từ nay thất truyền. Ta biết Phương lão đệ đã có sư phụ tại Thiếu Lâm tự, ta cũng không muốn ngươi trở thành phản đồ, cứ coi như đây là quà gặp mặt của ta tặng ngươi, không biết Phương lão đệ có bằng lòng không?”.
Phương Kiếm Minh nghe xong lời này thì thâm tâm vừa mừng vừa sợ, không nghĩ đến lễ vật gặp mặt lại lớn đến như vậy, Bệnh thư sinh thấy hắn vẫn còn ngẩn người do dự thì đã lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì, hừ, ta nói cho ngươi biết, hảo sự này trăm năm khó cầu, dịch dung thuật của Tây Môn lão quỷ ngay cả ta cũng không thể nhìn rõ, nếu ngươi có thể học thành, sau này ích lợi không nhỏ, nam nhi đại trượng phu sao cứ như nữ nhân do dự bất quyết như vậy”.
Phương Kiếm Minh nghe thấy lời của Bệnh thư sinh thì bỗng giật mình tỉnh ngộ, hạ thân quỳ trên mặt đất hướng về Tây Môn tiên sinh khấu đầu: “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử một lạy”.
Tây Môn tiên sinh thấy vậy sắc diện kinh hãi vội tới đỡ hắn: “Ta không phải đã nói rồi sao? Ngươi không cần bái ta làm sư phụ”.
“Tây Môn sư phụ, một lạy vừa rồi chính là thụ nghệ chi lễ, dù trên danh nghĩa đệ tử không chính thức gọi lão nhân gia người là sư phụ, song trong thâm tâm vẫn luôn xem người là sư phụ của đệ tử, mong Tây Môn sư phụ đừng trách đệ tử”.
“Ha ha, hảo, ta thâm tâm cao hứng còn không kịp, khi nào lại có thể trách ngươi chứ. Ha ha”.
Túy đạo nhân tại bên cạnh lúc này mới lên tiếng: “Tây Môn lão quỷ, ngươi ý nguyện cuối cùng đã đạt thành, tránh cho sau này ngươi ở bên cạnh ta cứ than trách mình vẫn chưa có được một hảo đồ đệ. Hắc hắc, ngươi phải chăng nên khoản đãi chúng ta ăn mừng việc này chứ?”
“Ha ha, ta không phải đang khoản đãi các ngươi hay sao, ngươi xem cái bao thực vật ngươi đang cầm trên tay chẳng phải là của ta xuất ngân lượng ra mua hay sao. Ha ha, ngươi tưởng rằng Tiếu lão nhi sẽ có ngân lượng khoản đãi các ngươi sao, hắn lần này chính là hướng tới ta vay ngân lượng ah. Ha ha”.
Lúc này từ ngoài truyền đến thanh âm của Tiếu lão đầu: “Tây Môn lão quỷ ngươi tại tửu điếm cất trữ không ít ngân lượng, ta lần này chỉ vay của ngươi có tám vạn tám ngàn năm mươi bốn lượng hai mươi chín tiền, ta sau này phát tài sẽ trả lại cho ngươi gấp bội, tránh cho ngươi ở sau lưng ta hồ ngôn loạn ngữ”.
Theo thanh âm vang vọng đã thấy Tiếu lão đầu từ ngoài đi vào, trong tay câm con tùng thử đã làm sạch lông, hướng vào trong chính điện tiến vào một gian phòng, tựa như muốn tìm đồ vật để nấu con tùng thử này.
Qua một hồi lâu đã thấy Tiếu lão đầu đi ra, trong tay cầm một cái nồi đất, Phương Kiếm Minh thấy vậy vội tiến đến muốn hỗ trợ thì đã nghe lão nói: “Hảo, ngươi ra ngoài kiếm cho ta hai khối đại thạch [đá to] để đựng nồi, còn lại những cái khác ta sẽ tự tay làm”.
Phương Kiếm Minh nhanh chóng ra ngoài tìm về hai khối đại thạch, lúc này Tiếu lão đầu mới để cái nồi lên trên hai, sau đó lấy một ít củi còn sót lại để xuống dưới nồi, sau đó dùng hỏa chiết tử nhóm lửa. Kỳ lân thử từ nãy giờ vẫn yên lặng bỗng nhảy đến gần, giơ đôi tiểu trảo hướng về cái nồi vẽ vời nhảy nhót. Tiếu lão đầu thấy vậy không khỏi bật cười: “Con tiểu thử này lúc trước còn giận dữ phản đối ta làm thịt đồng loại của nó, bây giờ lại thích thú nhảy nhót trước cái nồi, thật là làm ta tức chết mà”.
Phương Kiếm Minh cười nhẹ nói: “Tiền bối, nó là một thượng cổ dị thú, tên kỳ lân thử, mặc dù cùng các con tùng thử khác có chút quan hệ, bất quá nó không phải là tùng thử đâu”.
“Ah! Nguyên lai là như vậy”.
Lúc này Tiếu lão đầu tại một bên đang bắt đầu nấu thịt, bên cạnh là kỳ lân thử vẫn đang hưng phấn hơ lửa, đồng thời ba người Phương Kiếm Minh, Túy đạo nhân và Bệnh thư sinh cũng ngồi xung quanh cái nồi tiếp tục đàm đạo. Trong khi nghe Phương Kiếm Minh nhắc đến nghĩa phụ Đao thần thì hai người Tiếu lão đầu và Tây Môn tiên sinh sắc diện đều lộ vẻ kinh ngạc, lúc trước bọn họ đều không biết Phương Kiếm Minh còn có một nghĩa phụ danh động võ lâm như vậy.
Tây Môn tiên sinh nghe thế thì thâm tâm không khỏi cảm thán, y dù cho không bài danh trên “Thiên bảng” cùng “Địa bảng”, thế nhưng võ công cũng không kém bọn họ bao nhiêu, trên giang hồ đã ít có đối thủ, nếu nói về tư chất thì thật sự y cũng không kém vị Bệnh thư sinh kia, chỉ tiếc bản thân quá đam mê dịch dung thuật, sau đó mới đến võ công, nếu hắn chuyên tâm tập võ, khẳng định một trong mười người bài danh trên “Thiên bảng” sẽ có danh tự của lão.
Tiếu lão đầu cũng không bài danh trên “Thiên bảng” hoặc “Địa bảng”, y tựa giống như Tây Môn tiên sinh, ngoài yêu thích võ công thì niềm đam mê lớn nhất của lão chính là thưởng thức sơn hào hải vị, lão từng chỉ thiên lập thệ phải nếm hết mỹ vị cao lương trong thiên hạ, vì vậy ngoài võ công, trù nghệ của lão quả thật không nhỏ, thường sáng tạo ra những phương pháp chế biến khác nhau, tuy nhiên bình thường lão cũng không thể hiện tài nghệ của mình, chỉ khi gặp được bằng hữu có hảo quan hệ thì lão mới vui vẻ thể hiện tài nghệ của mình. Phương Kiếm Minh nào biết được địa vị của hai người bọn họ, chỉ thấy bọn họ có quan hệ không tầm thường với Túy đạo nhân và Bệnh thư sinh thì đoán rằng cũng là những kỳ nhân dị sĩ bài danh trên “Thiên bảng” hoặc “Địa bảng”.
Thoáng chốc hoàng hôn đã buông xuống, vầng thái dương đang khuất sau dãy núi xa xa chiếu những quang mang cuối cùng trong ngày, lúc này Tiếu lão đầu thấy nồi thịt tùng thử đã gần chín, liền quay vào hậu phòng lấy bốn cái bát lớn đem ra chia đều cho bốn người, kỳ lân thử thấy không có phần của nó thì “chi chi” kêu loạn phản đối, ánh mắt ủy khuất nhìn về Phương Kiếm Minh tỏ vẻ kháng nghị. Tiếu lão đầu thấy vậy mới “ha ha” cười lớn, một lần nữa quay vào hậu phòng lấy thêm một cái bát cho nó. Kỳ lân thử thấy cái bát được đặt trước mặt nó thì hoan hỷ vẫy vẫy chiếc đuôi của mình, hướng về Tiếu lão đầu “chi chi” một hồi, Phương Kiếm Minh nghe vậy mới giải thích: “Tiếu tiền bối, nó chính là cảm tạ người ah”.
“Ah! Thật vậy sao, ngươi hiểu được nó nói gì hả?”.
“Vãn bối chỉ có thể phân biệt được âm thanh tiếng kêu của nó, với lại tính tình của nó vãn bối cũng thập phần hiểu rõ, vì thế mới có thể miễn cưỡng giải thích được. Nhưng nó cũng rất lợi hại, chúng ta đàm đạo điều gì, nó đều có thể nhận biết rõ ràng ah”.
Túy đạo nhân bên cạnh nghe vậy thì hưng phấn hét lớn: “Ah! Thật thần kì như vậy sao, hảo, hảo, để ta thử gọi nó xoay một vòng thử xem, kỳ lân thử, ngươi xoay một vòng cho ta coi”.
Nghe thấy Túy đạo nhân nói vậy thì kỳ lân thử vẫn bất động, song nhãn trừng trưng nhìn lấy lão. Phương Kiếm Minh thâm tâm không khỏi cười thầm: “Tiền bối, người bảo nó xoay một vòng chính là không xem trọng nó, vì thế nên nó trong lòng không thoải mái mới biểu lộ dáng vẻ như vậy. A Mao, ngươi nên nghe lời của Túy tiền bối, không nên biểu lộ tính tình như vậy”.
Túy đạo nhân nghe vậy mới chỉ về đại chung bên cạnh, hướng về kỳ lân thử nói: “Kỳ lân thử, ngươi có thể nhảy lên đại chung kia không?”
“Vút”.
Thanh âm của Túy đạo nhân chưa dứt đã thấy thân ảnh của kỳ lân thử hiện ra trên đỉnh chung, tốc độ của nó so với ám khí còn nhanh hơn thập phần, khiến cho bốn vị lão nhân thâm tâm chấn động. Lúc này Bệnh thư sinh mới ướng về Phương Kiếm Minh nói: “Tiểu tử ngươi càng ngày càng thần bí ah, từ nhỏ lớn lên tại Thiếu Lâm tự, bái một cao tăng của Thiếu Lâm làm sư phụ, lại còn có một nghĩa phụ Đao thần đại danh vang động, trên thân ngoài ‘lam triều tiêu’ còn mang một thanh đao tỏa ra sát khí nhiều như vậy, bây giờ lại có một thượng cổ thần thú kỳ lân thử tốc độ so với khinh công của cao thủ võ lâm cao hơn không ít. Xem ra tiểu tử ngươi phúc duyên quả thật sâu dày ah”.
Phương Kiếm Minh cười ha hả không nói gì, túy lão nhân thấy tốc độc như tia chớp của kỳ lân thử thì mở to miệng hô lên:”Tiểu quai quai, tốc độ chạy trốn cứ như quỷ ảnh tử, quả thật không hổ là thượng cổ dị thú, xem ra không thể xem thường nó rồi.” Tiếu lão đầu dùng mũi ngửi một cái, nét mặt đột nhiên mừng rỡ:”Tốt lắm, tốt lắm, món bách biến tùng thử của ta đã đủ hỏa hầu rồi, mau, mau, mọi người mau dùng nào.” Lão vừa nói vừa bưng cái nồi từ trên ngọn lửa xuống, khi lão mở nắp nồi thì một mùi thơm nồng đậm truyền từ trong nồi ra, thoáng chốc cả chánh điện tràn ngập mùi thơm này, mùi thơm này lúc đầu mang theo một ít vị ngọt, sau lại hóa thành một mùi vị chua chua, mùi chua khi vào đến mũi thì lại biến thành một mùi thơm của hoa cỏ tự nhiên, hết sức dễ chịu.
Khi ngửi được mùi thơm này thì các ngón tay còn muốn động nữa huống chi là cái bụng đang đói. Tiếu lão đầu cấp cho mỗi người một chén thịt tùng thử, lão nhìn kỳ lân thử nói:”Thịt tùng thử này mặc dù ngon nhưng tốt xấu gì nó vốn cũng là đồng loại của ngươi, ngươi chắc sẽ không ăn phải không, vậy uống thử món canh này đi, nó cũng có thể gọi là món ngon đặc sắc đó!” Sau đó lão múc cho kỳ lân thử một chén canh.
Phương Kiếm Minh gắp một khối thịt tùng thử đưa vào miệng, cắn một cái, chỉ cảm thấy đó là một cảm giác tuyệt vời mà hắn chưa bao giờ thử qua, mùi thơm mà lúc ngọt, lúc chua, lại có vị đắng, vô cùng biến ảo, khi thịt đã vào bụng nhưng trong miệng vẫn còn cảm giác thơm mát, lập tức năm người liền tức tốc tấn công đến những gì còn lại trong chén, trong lòng họ có một cảm giác sảng khoái không nói lên lời. Tiếu lão đầu lại đưa cho bọn họ mỗi người một chén rượu lớn, Túy lão nhân sớm đã cầm một bao lớn trong tay, đặt xuống đất, mở ra, bên trong toàn bộ đều là thức ăn, TÚy lão nhân uống một bát rượu, đem hồ lô trên lưng tháo xuống, lấy một cái đùi gà, cắn một miếng to, uống một hớp rượu, hồ lô của lão có vẻ kỳ quái, lão uống nhiều như thế nhưng Phương Kiếm Minh lại không thấy nó bị cạn.
Trung niên thư sinh sau khi ăn xong thịt tùng thử cũng không có di chuyển nữa, Phương Kiếm Minh gắp một ít thịt, một ít rau, củ lạc đưa vào trong chén của kỳ lân thử, Túy lão nhân thấy thế thì hai mắt nhìn Phương Kiếm Minh không chớp nói:”Nó còn có thể ăn củ lạc?” Phương Kiếm Minh gật đầu cười.
Ăn một bữa hết sức thống khoái, có rượu, có thịt, vừa nói chuyện, vừa ăn, qua ba tuần rượu, sắc trời cũng đã tối, trong chính điện có một đốm lửa, mặc dù tiết trời đang là mùa thu, ban đêm khá lạnh, nhưng có đống lửa to lại thêm tất cả hầu như là cao thủ, nội lực thâm hậu, thì nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ này. Sau khi ăn uống, thu dọn xong , trung niên thư sinh cùng Tây Môn tiên sinh đi xuống núi trước, không thể bồi tiếp túy lão nhân, bọn họ đều có phòng trọ tại khách điếm.
Chọ bọn họ đi rồi, Phương Kiếm Minh cùng tiếu lão đầu nói chuyện phiếm trong chính điện, nói đến thân phận của bọn họ, tiếu lão đầu nghe được là Phương Kiếm Minh đem bọn họ cùng Tây môn tiên sinh lên hàng cao thủ trên thiên bảng và địa bảng thì cười ha hả nói:”ta cùng tây môn không phải là người trên thiên bảng và địa bảng, chúng ta có cuộc sống phong trần, cuộc sống thoải mái, nếu sắp xếp lên thiên bảng địa bảng thì sớm muộn gì cũng phiền đến chết, bệnh thư sinh mới chính là người trên thiên bảng, hắn năm đó không biết là bị bệnh gì, quanh năm suốt tháng đều ho khan, nhưng lại không phải là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ kéo dài cho đến bây giờ, hắn cũng chẳng muốn đi xem đại phu, võ lâm cao thủ như chúng ta thì cũng chính là một đại phu rồi, chẳng lẽ mình có bệnh gì không thể xem được sao?”
Phương Kiếm Minh nghe xong mới biết lai lịch của bệnh thư sinh, cũng biết được tại sao lão hay ho khan, thì ra nguyên nhân là như thế, trách không được người trong võ lâm đều kêu lão là “bệnh thư sinh”. Hai người đàm đạo cho đến nửa đêm, tiếu lão đầu thấy đêm đã khuya, ngáp dài một cái, kêu Phương Kiếm Minh đi nghỉ ngơi, Phương Kiếm Minh thật ra đã sớm buồn ngủ vô cùng, nghe thế chẳng khác nào nghe được thánh chỉ, mang theo kỳ lân thử lập tức rời khỏi chính điện, đi đến gian phòng mà tiếu lão đầu đã bố trí cho hắn, gian phòng này đã được tiếu lão đầu quét dọn hết sức sạch sẽ, trên mặt đất có một lớp đệm, Phương Kiếm Minh thả mình nằm xuống, kỳ lân thử cũng nằm bên mình hắn, chỉ trong chốc lác thì đã nghe được tiếng thở đều đặn của Phương Kiếm Minh, đúng là đã chìm sâu vào giấc ngủ!
Tiếu lão đầu dập tắt đống lửa sau đó cũng về phòng nghỉ ngơi, cũng không biết lão là trở mình hay làm gì trong phòng, có một vài thanh âm vang lên trong chốc lát, sau đó thì hoàn toàn im lặng.
Quang cảnh đêm tối, dưới ánh trăng, hai bóng người phi thân, chạy trên con đường nhỏ lên núi, hướng đến ngôi miếu đổ nát, hai người một cao một thấp, người cao hơn có thân hình cao lớn, vốn là một thân hình của nam tử, người còn lại có dáng vóc thấp hơn và dáng vẻ lả lướt, vóc người uyển chuyển, cực kỳ mê người, vừa nhìn thì đã biết đó là một nữ tử, bọn họ đi đến phía ngoài miếu, trên mặt đều mang mạng che chỉ chừa lại đôi mắt, hai đôi mắt nhìn quanh đánh giá tình hình xung quanh, hết sức cẩn thận, dáng vẻ khả nghi.
Nữ tử che mặt hướng sang nam tử nhìn một chút, hai người phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng lên đến đầu tường của ngôi miếu đổ nát, nữ tử che mặt nhìn vào bên trong một chút, sau đó nhìn sang nam tử gật đầu, nam tử đã sớm nắm trong tay một viên đá, ném vào trong, vào ban đêm yên tĩnh thì chỉ cùng một thanh âm nho nhỏ cũng có thể tựa như được khuếch đại lên, viên đá rơi xuống đất, thanh âm vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Chiêu này gọi là ”Đầu Thạch Vấn Lộ”, nếu như không có động tĩnh gì thì có thể khẳng định là người ở bên trong đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, chiêu thức này có vẻ cũ nhưng đây lại là chiêu thức thông dụng nhất trong võ lâm, ngay cả một tiểu tặc cũng nhiều lần dùng đến phương thức này, thậm chí còn coi nó là pháp bảo, nhưng trong mắt của cao thủ thì nó lại giống như là trò chơi của con nít ba tuổi, chỉ cần không gây ra thanh âm, chờ kẻ trộm tiến vào, âm thầm xem xem bọn chúng muốn gì, quan sát kỹ tình hình rồi mới quyết định đối phó bọn chúng, nhưng chủ nhân không phải là đối thủ của kẻ trộm không thì có thể là xem như là xui xẻo, nhưng tình huống này lại vô cùng hiếm thấy, vốn những kẻ trộm thường nghĩ chủ nhân không phải là đối thủ của bọn họ cho nên sẽ không cần phải dùng đến thủ đoạn!
Hai người thấy không có động tĩnh gì, chờ đợi thêm một chút cũng không có gì khác thì càng thêm khẳng định là người bên trong đã ngủ say, hai người phi thân xuống, từng bước tiến đến phòng của Phương Kiếm Minh, hai người đến trước phòng của Phương Kiếm Minh thì liền thủ thế, chỉ thấy nam tử đảo mắt nhìn quanh bốn phía cảnh giác, còn nữ tử thì móc từ trong áo ra một cái ống trúc nhỏ, cắm vào một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, thổi vào bên trong, đang thổi được một nửa thì lại nghe được thanh âm từ trong một gian phòng khác truyền đến giống như là thanh âm của một người đang ngủ say thì trở mình, nàng vội vàng rút ống trúc ra, cùng với nam tử vội vàng chạy đến một góc cây khuất trong sân, bên cạnh đó có một cái bàn bằng đá, liền lập tức nấp sau chiếc bàn, không dám phát ra một tiếng động nào, bọn họ nghe được tiếng mở cửa phòng, một lão đầu tướng mạo cổ quái đi ra, người này đúng là Tiếu Lão Đầu.
Tiếu Lão Đầu sau khi đi ra thì trong liệng lẩm bẩm gì đó, đi đến bên cửa của ngôi miếu đổ nát, mở cửa ra, đi ra ngoài, hai người tưởng rằng Tiếu Lão Đầu đi “giải quyết chuyện quan trọng”, nên không dám động đậy mà ngồi tại chỗ, chờ cho Tiếu Lão đầu trở về, nhưng chờ đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Tiếu lão đầu, chẳng lẽ lão nhân này đi giải quyết chuyện “Đại” sự chứ không phải chuyện “nhỏ” nên mới lâu như thế, hai người còn đang hoài nghi, xoay mình qua thì nghe được tiếng cười hì hì ở phía trên đầu:”Các người nửa đêm canh ba đến ngôi miếu đổ nát này ngồi chờ lão phu làm gì thế?” Hai người giật mình kinh hãi, cả người run lên, đồng thời quay đầu lại nhìn, đồng thời cũng thầm vận nội công, phòng bị sợ đối phương sẽ rat ay. Hai người khi quay đầu lại thì trong lòng cả kinh, chỉ thấy lão nhân vừa mới mở cửa ra ngoài đang đứng ở ngay đầu tường, nghiêng thân thể mở to mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt tươi cười, hình dáng giống như là lão đã sớm ngồi ở trên tường, nếu lão không lên tiếng thì hai người bọn họ chắc vẫn còn ngồi đợi, càng không biết phía sau đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Hai người hốt hoảng phi thân qua cái bàn, đến giữa sân, nam tử nhìn thấy tiếu lão đầu, thân thể nghiêng tạo thành một góc khoảng tám mươi độ so với tường nhưng lại bám chắc vào tường chứ không có ngã xuống, chỉ cần nhìn là cũng đủ biết công lực đã hơn một giáp <@60 năm>, trong lòng kinh hoàng:”Lão muốn làm gì, lão đến sau lưng chúng ta từ khi nào?” Tiếu lão đầu vẫn bảo trì cái tư thế kia cười nói:”Các ngươi không nên hỏi lão, nơi này vốn là chỗ của lão phu, thế mà các ngươi lại hỏi lão phu sao, hắc hắc, tiểu tử, nói đi, các ngươi là ai, đến đây có ý gì?”
Chỉ nghe nữ tử kia nũng nịu nói:”Lão đầu, ta hỏi lão, nơi này có phải có một thiếu niên không?”
Tiếu lão đầu xoay người cười ha hả nói:”Tiểu tử, có người đến tìm ngươi đây, nhìn lâu như vậy rồi còn chưa muốn đi ra sao?” Chỉ nghe thanh âm của Phương Kiếm Minh từ bên trong truyền ra:”Tiểu điệt biết bjn họ là ai rồi, phiền toái tiền bối hãy đuổi bọn họ đi ra ngoài, tiểu điệt không muốn thấy bọn họ!” Nữ tử nghe thể liền tháo khăn đeo mặt xuống tức giận nói:”Tiểu tử, ngươi thật sự không đi theo chúng ta sao?” Phương Kiếm Minh từ trong phòng hừ một tiếng nói:”ta đã sớm nói qua, các ngươi nếu như cứ theo dõi ta, ta sẽ không khách khí đối với các ngươi, các ngươi vốn biết rõ cố phạm, vốn là ta muốn trừng trị các ngươi, nhưng ở đây dù sao cũng là nơi ở của Tiền bối ta không tiện rat ay, nếu các ngươi vẫn tiếp tục hồ đồ thì đừng trách tại hạ không khách khí!”
Nữ tử kia nghe xong thì khuôn mặt xinh xắn tức đến phát run:”Ngươi đã không biết điều thì đừng trách ta lòng dạ độc ác, đi, tam sư ca!”” Nói xong nàng cùng nam tử kia phi thân ra khỏi ngôi miếu đổ, Tiếu lão đầu thấy bọn họ nói đến là đến, đi là đi, vốn lão còn tưởng rằng hai người này là cố nhân của Phương Kiếm Minh, nhưng giờ thì biết hai người này đối với Phương Kiếm Minh chẳng có ý tốt gì, hét lớn một tiếng nói:”hai tên tiểu oa nhi không biết trời cao đất rộng, trước khi đi tiếp lão phu một chưởng!” Tay phải lão phất ra một cái cách không chưởng, chưởng lực đuổi theo, hai người vừa đến đầu tường nghe được thanh âm của chưởng phong vội vàng quay đầu lại, hai người, bốn chưởng toàn lực đánh ra, chỉ nghe được một tiếng nổ, hai người té xuống tường, không biết có bị thương hay không, Tiếu lão đầu xuất ra một chưởng xong cũng không them liếc mắt nhìn một cái, càng không có ý định đi ra ngoài xem bọn họ có bị gì không, hai tay để vào lòng rồi đi vào phòng của mình.
Chỉ nghe được ở bên ngoài miếu nữ tử lớn tiếng quát:”Xú lão đầu, lão đợi đó, dám đánh ta, ta sẽ méc sư phụ ta dạy cho lão một bài học.” Tiếng bước chân càng ngày càng xa rồi biến mất, trong ngôi miếu đổ nát khôi phục lại sự yên lặng, nàng nguyệt e ấp nấp sau một đám mây đen ở phía trời tây.
Hôm sau, lúc Phương Kiếm Minh thức dậy đã là giữa trưa, khi hắn đi ra thì đã thấy Tiếu lão đầu mua một ít thức ăn từ dưới núi lên, gọi hắn dùng cơm, Tiếu lão đầu lại chạy ra ngoài cũng không biết làm gì. Phương Kiếm Minh ngồi ở chính điện, dùng cơm trưa xong, hắn đi rửa mặt, đêm qua bị hai người kia gây nhốn nháo khiến tâm tình hắn cực kỳ khó chịu, không biết sư phụ của bọn họ là người thế nào, nghe khẩu khí cùng tác phong của nữ tử kia xem ra sư phụ của ả cũng chẳng phải là hạng người tốt lành gì. Đêm qua Tiếu lão đầu đánh bọn họ một chưởng, khiến họ phải nếm mùi đau khổ, lần này xem ra đã gây ra phiền toái cho tiếu lão đầu roài.
Hắn vừa cúi đầu đi vừa suy nghĩ, ra khỏi ngôi miếu đổ, cũng không biết kỳ lân thử đã chạy đi đâu, hắn cũng lười đi tìm kỳ lân thử, nên cứ như thế mà lững thững bước đi, chậm rãi đi quanh núi, khi thấy đã cách ngôi miếu khá xa thì bỗng dưng nghe được tiếng nói chuyện theo gió truyền đến, hắn liền tò mò, ở một nơi như thế này mà vẫn có người đến sao, ngoại trừ một ít thợ săn gan dạ ra thì rất ít người dám đến đây, nhưng gần đây lại hiện lên tin tức “Thiên Hà Bảo Lục” xuất hiện, võ lâm cao thủ lui tới nơi này cũng nhiều hơn. Phương Kiếm Minh phóng nhẹ cước bộ, chậm rãi đi đến, khi đến bên sườn núi, chỉ thấy phía trước có một cánh rừng, ở sâu bên trong rừng có hai người đang đứng.
Phương Kiếm Minh sợ bọn họ phát hiện ra mình nên không dám đến gần, thầm đánh giá một chút rồi mới phi thân lên một cây đại thụ, lúc này chỉ còn cách hai người khoảng năm sáu trượng, Phương Kiếm Minh ở trên đại thụ, vận nội công, nhìn thẳng về phía đó, hai mắt hắn như điện có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hai người đó, hắn nhìn người bên trái trước, người này là một trung niên hán tử, bên hông lộ ra một thanh trường kiếm, Phương Kiếm Minh chuyển sang người kia, còn chưa nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ mới thấy qua thân hình nhưng lại có cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi, khi nhìn thấy rõ dung mạo đối phương thì Phương Kiếm Minh như là bị sét đánh, trong lòng tràn ngập nỗi vui mừng, cành cây dưới chân lắc lư, việc này hiển nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của hai người kia, hai người bọn họ không hẹn mà đồng thời quát:”Ai?”, thân hình nhoáng lên, cả hai người đều xuất ra một chưởng về phía Phương Kiếm Minh, chưởng phong mãnh liệt, kéo theo các lá cây đang rơi xuống thẳng theo chưởng phong, lá cây xoay thành một vòng xoáy, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, thân mình của Phương Kiếm Minh từ trên cây hạ xuống, cùng lúc với bọn họ xuất chưởng thì cũng hét lớn:”Giác Điên sư huynh, là đệ Kiếm Minh, không thể tưởng tượng được chúng ta lại gặp nhau ở đây, cách biệt tám năm, Giác Điên sư huynh phong thái vẫn như trước.”
Nghe vậy thì hai người đồng thời thu lại chưởng lực, nhưng chưởng phong vẫn chạm vào thân cây, rắc một tiếng, một thân đại thụ lại bị chưởng phong của bọn họ đánh gãy, đại thụ ngã xuống mặt đất kêu lên ầm ầm, nhánh cây hoành vũ, lá cây tán loạn, một thân hình bay thẳng đến chỗ của Phương Kiếm Minh, trơn to đôi mắt kinh ngạc, vui mừng lẫn sợ hãi nói:”Đệ … đệ … là Kiếm Minh?” Phương Kiếm Minh trong lòng kích động không thôi, gật gật đầu nói:”Giác Điên sư huynh, đệ hôm nay đã trưởng thành, thay đổi khá nhiều, mà huynh thì thay đổi không bao nhiêu, nên huynh không nhận ra đệ cũng là dĩ nhiên thôi, nhưng sao y phục của huynh lại rách nát thế này!”
Thấy người nọ trên người y phục thì rách nát vá vụn đủ chỗ, trên mặt thì đen, trên mặt thì lúc nào cũng lộ ra vẻ cười cười, giống như là hắn khinh thường sự việc nào đó, trang phục của hắn giống như là một tên hóa tử <@ăn mày>, nhưng phần dưới của hắn thì lại sạch sẽ, trên tay thì cầm một cây côn, Phương Kiếm Minh đối với chiếc côn này nhớ khá rõ, chính là nhờ vào cây côn này mà Giác Điên sư huynh đã đánh bại Đường Ảnh của Đường Môn, mà Đường Ảnh hiện nay đã là một trong thập đại công tử của võ lâm rồi!
Chỉ thấy người kia cười ha hả nói:”Ai nói là ta không nhận ra đệ, đệ xem, hai con mắt của đệm lông mi, còn có hai cái tai, không phải Phương Kiếm Minh sư đệ thì là ai, Kiếm Minh, đệ đến thật là tốt quá!” Hắn vừa nói vừa đánh một quyền vào vai của Phương Kiếm Minh, cười lớn:”Hôm nay đệ đã trưởng thành rồi, sao rồi, Thanh Thành sư thức không có cùng đệ đến sao? Các người không phải đến để bắt ta về Thiếu Lâm Tự sao?”
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói như vậy thì trong lòng cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc nói:”Giác Điên sư huynh, huynh nói gì thế? Đệ nghe không hiểu!” Người kia cười ha hả, xoay qua nói với trung niên nhân:”Hồ Bất Quy, hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi, đến lúc đó ngươi cần phải nói rõ ràng, vì cấp cho hai người của Tôn gia một cái công đạo, cho dù ngươi có trốn ta cũng bắt ngươi trở về!” Trung niên nhân kia lạnh lùng cười nói:”Tại hạ đã sớm nói rồi, tại hạ vốn không phải là hung thủ hạ sát Tôn lão đệ, đó là chuyện của các ngươi, đừng nghĩ ngươi là một trong Võ Lâm Thập Đại Công Tử thì ta sẽ sợ ngươi, ta chỉ là thấy ngươi cùng với Hoa bang chủ của Cái Bang có quan hệ tốt, mà ma giáo chúng ta cùng cái bang vốn là giao hảo, nếu không thì ta đã sớm mặc kệ ngươi rồi!” nói xong cũng không thèm quay đầu lại, đi ra khỏi cánh rừng.
Phương Kiếm Minh nghe trung niên hán tử nói xong thì trợn to hai con mắt nhìn Giác Điên, cố ý nhìn lên mái tóc dài trên đầu hắn, vui vẻ nói:”Giác Điên sư huynh, huynh cũng là một trong Võ Lâm Thập Đại Công Tử sao? Huynh chính là người nào trong số đó? Trên đường đi, khắp nơi đệ đều nghe người ta bàn luận về Võ Lâm Thập Đại Công Tử, thì ra Giác Điên sư huynh cũng là một trong số đó!”
Giác điên không hề nghĩ rằng sẽ tương phùng với Phương Kiếm Minh ở một nơi như thế này, trong lòng kích động chẳng kém Phương Kiếm Minh, hắn muốn nói chuyện với Phương Kiếm Minh nên chỉ kéo tay Phương Kiếm Minh, vừa đi vừa nói:”Kiếm Minh, Thập Đại Công Tử bất quá chỉ là hư danh mà thôi, không có gì đáng nói, đệ xem bộ dáng của huynh thế này có thể là công tử hay sao?” Phương Kiếm Minh đột nhiên nghĩ đến một danh hiệu trong Thập Đại Công Tử - Khiếu Hóa Công Tử, đây cũng chính là một người có thể nói là mâu thuẫn nhất trong Võ Lâm Thập Đại Công Tử, đã gọi là Khiếu Hóa rồi sao còn làm Công Tử, cũng không biết võ lâm Bách Hiểu Sinh sao lại sắp xếp danh hiệu như thế, Phương Kiếm Minh đem cái danh hiệu kia so sánh với Giác Điên trong lòng thầm cười, trong thiên hạ này, nếu đã là khiếu hóa rồi mà lại cũng là công tử thì ngoại trừ giác điên sư huynh ra thì ai có thể xứng đáng đây? Giang hồ Bách Hiểu Sinh quả là một anh tài Tuệ Nhãn, Phương Kiếm Minh cười ha hả nói:”giác điên sư huynh, thì ra huynh chính là khiếu hóa công tử, hôm nay huynh đã là Danh Nhân rồi, nhưng mà giác điên sư huynh, không phải huynh đã xuất gia rồi sao, sao trên đầu huynh vẫn còn tóc vậy, hay là sư bá tổ không cho huynh làm hòa thượng?” Giác điên nghe nói thế thì xoay sang nói:”Là ta lén trốn ra khỏi Thiếu Lâm Tự, đệ còn nhớ cái đêm của tám năm trước không, khi ta và đệ cáo biệt, ta không phải đã nói là không muốn làm hòa thượng sao, nhưng hết lần này đến lần khác sư bá tổ lại muốn thế, nhìn thấy đệ ra khỏi Thiếu Lâm, không có ai nói chuyện, cuộc sống quy y của ta lại đến gần, ta không thể nào chịu nổi nên mới mang theo cây gậy này, lặng lẽ trốn xuống núi, không ngờ thoáng cái đã tám năm trôi qua, cũng không biết trưởng môn sư bá tổ, sư tổ, sư phụ họ giờ ra sao rồi? Kiếm Minh, những năm gần đây đệ không phải ở Thiếu Lâm Tự sao, sao lại không biết những chuyện này?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết