Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 440: Cảnh sát đến rồi
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Chuyện xảy ra ở cửa nhà ăn lúc tối, Trần Nam Sơn cũng có nghe qua, nhất là việc liên lụy đến Giang Lạc Sơn---Đây là sinh viên ông có chút xem trọng, cũng là cháu ngoại em dâu ông, có quan hệ sâu xa như vậy, vì thế Trần Nam Sơn càng quan tâm Giang Lạc Sơn hơn, điều này cũng thể hiện tại sao, khi nắm được tin từ Trương Thiếu Quân ông đã biết được nguyên nhân quan trọng, bây giờ nhìn thấy Dương Hải Thuận xuất hiện ở đây, Trần Nam Sơn càng hiểu hơn, việc này chắc chắn có Dương Hải Thuận làm mưa làm gió bên trong.
-Làm gì có?
Dương Hải Thuận trầm xuống, nhưng lại vội vàng kêu oan:
-Thầy Trần, Dương Hải Thuận tôi từ khi nhận thầu nhà ăn của trường, luôn rất coi trọng ý kiến của giáo viên và học sinh. Chúng ta còn đặc biệt mở hòm để thu thập ý kiến của mọi người, tập trung những ý kiến quý giá, thầy Trần không tin có thể đi kiểm tra.
-Ý kiến của giáo viên và học sinh, tôi không thấy ông coi trọng gì, nhưng là ý kiến của lãnh đạo ông lại rất coi trọng.
Giang Lạc Sơn cười nhạt nói.Hòm ý kiến? Đồ vật dùng làm gì, viết càng nhiều ý kiến, căn bản cũng chả có phản ứng gì. Anh ở trường đại học Cộng tế Hoa Đông bốn năm rồi, hòm ý kiến đó anh chưa hề nhìn thấy, mà những ý kiến trong đó Dương Hải Thuận lại xem qua sao? Sở dĩ Giang Lạc Sơn giúp Sài Tĩnh Ngọc, một mặt là vì quan hệ giữa hai người, mặt khác cũng là vì anh quá thất vọng với việc thầu nhà ăn của Dương Hải Thuận.
Dương Hải Thuận cười hơi xấu hổ, trong lòng thầm mắng chuyện này đúng là vô nghĩa! Ý của lãnh đạo có thể không coi trọng sao?Không coi trọng sẽ phải cuốn gói cút đi.
Khi nói chuyện, sinh viên tập trung trong phòng bảo vệ càng ngày càng đông, lát sau đã có đến hơn trăm người, những người này còn cử ra hai người vào làm đại diện.
-Anh Giang, tôi nói rồi, anh phải cẩn thận, anh không nghe, bây giờ xảy ra chuyện rồi đấy.
Người vào là người có thân hình cao to sau khi chào hỏi Trần Nam Sơn liền ôm Giang Lạc Sơn với điệu bộ thân mật.
-Tôi cũng không ngờ,họ lại bộc phát như vậy đúng là quá sơ ý !
Giang Lạc Sơn gượng cười nói.
-May mà có hai vị đồng môn giúp đỡ không thì xem như chết rồi.
-Lại còn xém như chết rồi, trên trán dính đầy máu kia kìa.
Người cao to chỉ lên trán anh ta nói. Trán Giang Lạc Sơn lúc này có một lớp da bị xước, chảy máu cũng không nhiều lắm, sau này khi anh ta, Phương Minh Viễn và Lưu Dũng bị nhốt vào phòng, Lưu Dũng đã lau giúp máu cho anh ta, không nhìn gần thì cũng không rõ lắm.
-Chảy máu? Đưa ta xem.
Trần Nam Sơn liền qua đó keo Giang Lạc Sơn lại trước mặt, xem tỉ mỉ một lần nét mặt không khỏi giận dữ.
-Vết thương này do ai gây ra?
Trần Nam Sơn trừng mắt nhìn Hồ Hán Sóng nói.
Hồ Hán Sóng hoảng sợ, vội nói:
-Thầy Trần, chúng tôi không hề động đến một ngón tay của cậu ấy ,đây đề là chuyện giữa bọn họ.
Lúc này, hắn không dám chọc giận thầy Trần.
Ánh mắt Trần Nam Sơn lập tức quay sang mấy tên mặt sẹo. Bốn tên mặt sẹo trong lòng đang bất an, mặc dù bọn chúng đánh đâu thắng đấy, nhưng trước nay chưa từng đối mặt với hơn trăm người như vậy, hơn trăm người, chỉ cần mỗi người cho bọn chúng một quyền một cước thì chúng cũng không có khả năng chịu được rồi, hơn nữa, mặc dù chúng không hề quen biết Dương Hải Thuận, lần này vây đánh Giang Lạc Sơn cũng không phải Dương Hải Thuận ra mặt, nhưng cũng không gây trở ngại gì đến những điều chúng biết, tất nhiên chúng biết Lưu Thu Phong, Lưu Lão Lục là ai ra mặt làm việc.
Dương Hải Thuận đã tả tơi như vậy sợ không thể bảo vệ mấy người bọn chúng. Nếu chẳng may chọc giận bao nhiêu sinh viên như vậy, đừng nói bọn chúng bị đánh cho một trận, mà có khi còn bị đánh cho tàn phế, thậm chí đánh chết ấy chứ,chỉ sợ còn chưa phân rõ phải trái được, để họ tên Lưu Lão Lục kia an nhàn ở bên ngoài đúng là không đáng.
-Các anh ra tay đánh người, được được, Hồ Hán Sóng đây chính là những thứ mà anh nói ẩu đả đánh nhau đó à? Những kẻ nhàn rỗi trong xã hội, cầm theo đao kiếm đêm hôm xông vào trường, ở nơi hẻo lánh đánh sinh viên bị thương, mà bảo vệ trong trường lại không hỏi rõ trắng đen đã quy ra là ẩu đả đánh nhau, đây là thái độ của các ông sao?
Trần Nam Sơn đã tức giận lắm rồi.
Sinh viên hiện nay không thể so với trước đây, trong trường nếu có hiện tượng đâm chém nhau cũng không phải là ít, nhưng Trần nam Sơn vốn không tin, một sinh viên như Giang Lạc Sơn vô duyên vô cớ buổi tối đi trêu chọc bọn du côn lưu manh.
Đừng nói Trần Nam Sơn không tin, chuyện này nói ra thì đầy người cũng không tin.
-Thầy Trần…thầy giáo, thầy…đừng như vậy.
Tên mặt sẹo lắp bắp cười nói.
-Nhất thời lỡ tay, nhất…thời quá tay! Tôi…chúng tôi không dám hạ…ra tay rất mạnh!
Lời nói của hắn như đổ thêm dầu vào lửa, Trần Nam Sơn càng tức giận hơn, không dám ra tay mạnh, vậy nếu động thủ nặng tay có phải là đã giết người rồi không.
-Ai sai các ngươi làm vậy?
Trần Nam Sơn lạnh lùng nói:
-Nói đi, cảnh sát sẽ cho các ngươi một sự khoan hồng nếu các ngươi tự thú. Hừ hừ, lão già tôi dạy ở trường đại học Cộng tế Hoa Đông mấy mươi năm rồi, dạy bao nhiêu học sinh không đếm xuể nữa!
Lời nói của Trần Nam Sơn không phải là ăn nói bừa bãi, mặc dù trường Cộng tế Hoa Đông không phải trường cảnh giáo nhưng mỗi năm số học sinh tốt nghiệp lên đến hàng nghìn người, hơn nữa những sinh viên đó đều là những sinh viên được đào tạo sâu xong tái đào tạo, nhiều năm năm như vậy, bất cứ bộ phận nào trong Ủy ban nhân dân thành phố Thượng Hải đều không thiếu bóng dáng những sinh viên tốt nghiệp đại học Cộng tế Hoa Đông.
Trong lỏng Dương Hải Thuận hơi thấp thỏm, hắn hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt của Trần Nam Sơn, nháy mắt ra dấu với bốn tên đó và Hồ Hán Sóng nhất định phải kéo dài thời gian, đợi tin của em hắn Dương Hải Dân, nếu chuyện này bị phát tán ra ngoài thì bọn chúng khó mà cứu vãn được.
Lúc này, bên ngoài bỗng có một tiếng ồ lên, mọi người khó hiểu liền quay về hướng vọng ra tiếng đó chỉ thấy năm sáu cảnh sát đang vây quanh một người mới vào, Dương Hải Thuận và mấy tên mặt sẹo mặt cắt không một giọt máu.
-Các anh ai là người phụ trách ở đây?
Vị cảnh sát dẫn đầu nhìn mọi người chung quanh nói.
-Tôi là Trần Nam Sơn, giáo viên trường đại học Cộng tế Hoa Đông, đồng chí này các vị đây là…?
-Chúng tôi là người của Cục Cảnh sát hình sự cục thành phố, tôi tên là Lý Lập Quân, chúng tôi nhận được báo án của các bạn sinh viên trong trường, có đội viên dân phòng Lưu Thu Phong ngầm xui khiến côn đồ đánh sinh viên trong trường, chúng tôi đã đưa ông Lưu Thu Phong đến, chính là ông ta đã sai người động thủ đánh người.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 441: Ý tưởng phố Tài Chính
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Thành phố Thượng Hải khi màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng rực huy hoàng, từ trên cao nhìn xuống, giống như một viên minh châu rạng rỡ được khảm trên đất Trung Quốc.
Hỗ Thị năm 96, tuy rằng quy mô kinh tế còn thua xa so với kiếp trước, nhưng ở đại lục, địa vị kinh tế của nó cũng khó mà xoay chuyển được! Là Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kế hoạch và Phát triển ở thành phố Thượng Hải, Giang Ái Hoa quyền lực trong tay là rất lớn, có khi còn vượt quá sức tưởng tượng của một người bình thường.
Ở kiếp trước, nơi này vốn được gọi là Ủy ban Kế hoạch quốc gia, tới năm 98, lại được đổi thành Ủy ban Kế hoạch Phát triển quốc gia, hai nghìn năm sau, lại được gọi là Ủy ban Cải cách và Phát triển quốc gia, ở kiếp này, cũng không biết là bởi duyên cớ gì, khoảng nửa đầu năm 95, lại được đổi thành Ủy ban Cải cách và Phát triển Trung Quốc.
Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Trung Quốc này tổng cộng thiết lập ba mươi mốt chức năng cơ cấu, có thể nói là đề cập tới các mặt phát triển cuộc sống trong xã hội quốc nội, cho nên cũng có người gọi là Hội đồng nhà nước.
Là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thành phố Thượng Hải, nhất cử nhất động của Giang Ái Hoa, đều thu hút sự quan tâm của vô số người. Công việc mỗi ngày, rồi còn các bữa tiệc, có thể nói đã khiến thời gian biểu của Giang Ái Hoa chật kín.
Tuy nhiên, buổi tối ngày mười bốn tháng mười một, Giang Ái Hoa đã từ chối lời mời của nhiều nhân sĩ nổi danh các giới, chỉ mang theo viên thư ký của mình là Hầu Đức Y và lái xe, đi tới khách sạn nhà họ Phương cách đại học Cộng Tế Hoa Đông không xa.
-Thật có lỗi quá, trên đường có chút việc, tôi đã tới chậm!
Vừa vào cửa, Giang Ái Hoa liền chủ động mở lời nói:
-Tôi tự phạt ba chén!
-Ba chén không được, ít nhất phải sáu chén! Các vị đều là quan chức cán bộ uống rượu thay nước, ba chén rượu đúng chỉ là rửa họng mà thôi!
Trần Nam Sơn cười to nói:
-Nhất định phải sáu chén, sáu chén!
Giang Ái Hoa nhìn Giang Nhạc Sơn, Phương Minh Viễn, Lưu Dũng, ba người vô tình nhún vai cùnglúc.
Vẻ mặt đầy bất lực. Quả là không nên làm mất lòng Trần Nam Sơn!
-Anh Trần, anh muốn chuốc cho tôi quá chén sao?
Thấy ngay cả con mình cũng không thể nói giúp được cho mình, Giang Ái Hoa chỉ có thể cười khổ mà nói:
-Được rồi, sáu chén thì sáu chén, Giang Ái Hoa tôi có thể không nể mặt mũi nhiều người, nhưng anh Trần và Phương Minh Viễn thì tôi nhất định phải nể! Tuy nhiên tôi có một yêu cầu!
-Nói đi!
Trần Nam Sơn đứng dậy, đoạn định cầm lấy bình rượu rót rượu cho Giang Ái Hoa, Lưu Dũng và Giang Nhạc Sơn vội vàng đoạt lại.
-Có thể để tôi ăn chút gì đã không?
Giang Ái Hoa nhìn bàn thức ăn nói:
-Giữa trưa đã uống đầy một bụng rượu, buổi tối nếu lại uống thêm một bụng rượu nữa, thì tôi cũng chỉ có nước tìm chỗ mà nằm xuống thôi!
Trần Nam Sơn khoát tay chặn lại nói:
-Ăn đi, ăn đi. Ôi... Hiện giờ xã hội này, thật sự là không biết nói cái gì cho phải. Không ăn cơm thì sẽ không làm nên chuyện nữa sao? Từ sáng đến tối chỉ thấy tiệc rượu. Uống vào thì lợi cho quốc gia, còn tai họa thì do thân thể mình gánh chịu!
Giang Ái Hoa tràn đầy đồng cảm, gật đầu nói:
-Vấn đề là không ăn uống thì không được, cứ cố tình cự tuyệt, thì chính là không nể mặt các vị đồng nghiệp huynh đệ trong đơn vị, chính là cự tuyệt quảng đại cán bộ, trừ phi là người đứng đầu, đứng nhì nơi đó, nếu không sẽ làm cho ta không thể không cúi đầu.
-Thôi được, sáu chén rượu kia anh cũng không bắt buộc phải uống! Như vậy sẽ không làm lãng phí lương thực quốc gia!
Trần Nam Sơn thở dài một hơi, thần sắc có chút tiêu điều nói.
-Anh Trần, rượu thì vẫn phải uống, đây là bữa tiệc cảm tạ của tôi đối với mấy vị, sao có thể không uống rượu được!
Giang Ái Hoa nghiêm mặt nói.
Nói xong, Giang Ái Hoa bưng lên một chén rượu, đứng dậy nói với Trần Nam Sơn:
-Anh Trần, chúng ta coi như người một nhà không nói hai lời, những lời vô nghĩa thì tôi sẽ không nói, tôi xin kính anh một ly!
Giang Ái Hoa lại bưng lên một chén rượu, nói với Phương Minh Viễn:
-Nghe đại danh của cậu đã lâu, chỉ tiếc là bây giờ mới có dịp gặp mặt. Lần này, nếu không phải là hai vị đưa tay ra cứu giúp, Nhạc Sơn chỉ sợ là sẽ phải chịu khổ! Thân làm cha như tôi, tuy mong con mình trước khi có thể thăng tiến trong xã hội, có thể chịu một ít cơ cực, nhưng thấy bộ dạng của nó lúc này, trong lòng cảm thấy đau như cắt. Phương Minh Viễn, các vị ra tay trợ giúp, nhà họ Giang tôi sẽ mãi ghi nhớ trong lòng, sau này nếu có gì cần đến sự giúp sức của Giang Ái Hoa tôi, chỉ cần không trái với kỷ cương quốc pháp, tôi Giang Ái Hoa...
-Anh Giang, Phương Minh Viễn là ai cơ chứ, sao có thể trái với kỷ cương quốc pháp được!
Trần Nam Sơn không hài lòng ngắt lời nói:
-Tập đoàn Carrefour những năm gần đây hàng năm quyên tặng bao nhiêu, chỉ tính số người được sắp xếp làm trong ngành cảnh sát, quân đội, và cả những người công nhân thất nghiệp được đi làm lại, là đã coi như chùi mông cho các vị cán bội rồi đó!
Trần Nam Sơn sau khi biết được thân phận của Phương Minh Viễn, hết mực bênh vực hắn.
Giang Ái Hoa cười cười, nâng chén uống một hơi cạn sạch. Tuy hắn cũng hiểu, Trần Nam Sơn nói rất có lý, nhưng hắn cũng là muốn nói cho rõ ràng, nhà họ Giang cũng không thể vô điều kiện vô nguyên tắc mà giúp cho Phương gia được.
Phương Minh Viễn cười, nói thật, lúc trước giúp Giang Nhạc Sơn, cũng không trông mong gì được báo đáp, cho nên Giang Ái Hoa nói như vậy, hắn cũng không nghĩ đến. Hơn nữa, Giang gia như thế nào, hắn không biết, nhưng Giang Ái Hoa có thể được cho là cán bộ cấp cao trong thể chế Hoa Hạ, nếu tiếp tục thăng cử, còn có thể có tư cách của quan viên cấp bộ, có thể nói những lời như vậy, hắn cũng tự biết rồi. Chỉ có điều Giang Ái Hoa lại nói trắng ra, nên đúng là có chút khó chịu!
-Bác Giang, tôi chẳng qua là giữa đường gặp chuyện bất bình, rút dao cứu giúp, người xưa còn vậy, huống chi tôi và anh Giang cũng xem như bạn học, lại đều là bạn của Tĩnh Ngọc, cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải cảm ơn gì hết! Hôm nay, chúng tôi đến, cũng không phải muốn bác trả thù lao hay gì hết, chỉ là muốn kết thân với bác mà thôi.
Phương Minh Viễn nâng chén nói.
Giang Ái Hoa sắc mặt có chút biến đổi, Phương Minh Viễn này nói như vậy giống như là trong mềm có cứng, chẳng những biểu lộ chính mình căn bản không có ý định đòi trả ơn, còn nói bóng gió Giang Ái Hoa lấy lòng tiểu nhân đo chí quân tử. Giang Ái Hoa bình thường đều được nghe những lời nịnh nọt, ngay cả là những ý kiến bất đồng, cũng đều là những lời nói dịu dàng khuyên bảo, đột nhiên nghe được những lời thẳng thừng như vậy, trong lòng cũng là có chút khó chịu.
Tuy nhiên Giang Ái Hoa kia là ai, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Không nói đến việc Phương gia hiện giờ ở thành phố Thượng Hải sức ảnh hưởng đã không thể coi thường, chỉ dựa vào mối quan hệ giữa Phương gia và Sài gia, còn có sự trợ giúp cho con mình ngày hôm nay, sao có thể để điều gì khác bộc lộ ra ngoài!
-Nói rất hay, những điều người khác làm cho ta, chỉ là dệt hoa trên gấm, thực chất thì vẫn cần dựa vào chính mình!
Trần Nam Sơn đập bàn nói:
-Anh có cách nghĩ như vậy thật là tốt! Tốt lắm, không cần nói thêm cái gì nữa, hôm nay tôi đến đây, cũng không phải là để ở đây mà nghe mọi người nói những câu khách sáo như vậy!
Trần Nam Sơn nói như thế, Giang Ái Hoa và Phương Minh Viễn tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục giằng co, hai bên cười ha hả, đổi sang chủ đề khác.
-Cậu Phương, tôi nghe nói mấy tòa nhà cũ ở ngoại bãi cậu đã cho sửa chữa trang hoàng lại xong xuôi rồi, không biết trong tương lai đã có tính toán gì không?
Rượu quá ba tuần, Giang Ái Hoa chủ động hỏi han.
Những tòa nhà cũ ở ngoại bãi của thành phố Thượng Hải, trải qua bao nhiêu xuay vần, cuối cùng nhà họ Phương lấy bốn tỷ nhân dân tệ, mua quyền sử dụng những tòa nhà này theo trả góp mười năm. Điều này đã gây chấn động lớn cho ngành bất động sản ở thành phố Thượng Hải.
Phương gia sau khi mua được quyền sử dụng những tòa nhà này, lập tức triệu tập những tinh binh mãnh tướng trong lĩnh vực sửa chữa trang hoàng trên cả nước, còn kêu gọi một số công ty xây dựng ở Anh, Mĩ, Pháp, Đức tham gia đấu thầu. Trải qua nửa năm, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, nghe nói tổng chi phí hao tổn của cải không dưới trăm triệu tệ, mới sửa chữa trang hoàng, khôi phục lại bộ dạng ban đầu của những tòa nhà ấy.
Giang Ái Hoa tuy không có tận mắt nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy không ít người nhắc tới, những tòa nhà này bây giờ vô cùng tráng lệ, mà còn tràn đầy phong cách kiến trúc của các quốc gia khác nhau, đã trở thành điểm chú ý mới của du khách khi đến bến Thượng Hải.
Đã có không ít công ty doanh nghiệp quan tâm đến những tòa nhà này, muốn đặt trụ sở ở bên trong, hoặc văn phòng lãnh sự quán, nhưng cho tới giờ, Phương gia đối với việc sử dụng những tòa nhà này, vẫn chưa để lộ ra một lời nào. Cho dù là ban lãnh đạo thành phố hỏi đến, thì cũng chỉ nói là vẫn đang trong suy xét.
Cũng có không ít người đã hỏi tới Giang Ái Hoa, muốn thăm dò ý tứ của Phương gia, lúc này đây có cơ hội gặp gỡ Phương Minh Viễn, Giang Ái Hoa liền nhớ tới việc này.
-Bác Giang, những lời này hỏi sớm quá, đừng nhìn mặt ngoài công trình dường như là đã hoàn thành, kỳ thật bên trong vẫn còn tu sửa còn lâu mới chấm dứt. Phỏng chừng được đến tháng ba tháng bốn năm sau mới có thể hoàn tất. Về phần chúng sẽ được sử dụng như thế nào?
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:
-Không dối gì bác, lúc đầu gia đình tôi mua quyền sử dụng những tòa nhà này, cũng đã nghĩ đến việc sử dụng chúng trong tương lai, hiện giờ còn đang trong quá trình tu sửa. Kỳ thật là để biến chúng trở lại nguyên trạng!
-Nguyên trạng?
Giang Ái Hoa có chút kinh ngạc nói.
Phương Minh Viễn cười cười không nói, trong lòng nghĩ thầm, ngươi thật biết giả vờ! Hắn không tin, là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thành phố mà đối với ý đồ sử dụng những tòa nhà này lại không biết chút gì!
Phương Minh Viễn không tiếp lời, Giang Ái Hoa chỉ có thể ngượng ngùng cười, một bên Trần Nam Sơn cũng giật mình nói:
-Anh nói những tòa nhà này đều để trở lại thành nguyên trạng sao? Nơi đó trước kia không phải là trung tâm tài chính cũ của thành phố Thượng Hải sao?
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:
-Anh Trần nói rất đúng, chúng ta chính muốn biến nơi đó thành Phố Wall của thành phố Thượng Hải!
Giang Ái Hoa và Trần Nam Sơn lập tức mở to mắt, đối với danh từ Phố Wall này, bọn họ đương nhiên là không xa lạ gì.
Phố Wall, nằm ở phía nam thành phố Manhattan của New York, chỉ rộng chừng mười một mét, chiều dài cũng chỉ khoảng một phần ba dặm Anh, chỉ có bảy đoạn phố, hơn nữa lại là những con phố vừa hẹp vừa ngắn, chỉ có điều bởi vì nơi này tập trung những giao dịch chứng khoán của New York, là nơi giao dịch chứng khoán của nước Mĩ, đầu tư ngân hàng, các thị trường giao dịch của chính phủ và thành phố, các công ty tín thác, ngân hàng dự trữ Liên Bang, các ngành phục vụ công cộng và công ty bảo hiểm tổng bộ cùng với các ngân hàng của các đại tập đoàn tài chính của Mĩ như Rockefeller, Morgan, các tổng văn phòng quản lý bảo hiểm, đường sắt, vận tải đường thuỷ, lấy quặng, công nghiệp chế tạo, trở thành trung tâm giao dịch chứng khoán tài chính của cả nước Mĩ và thậm chí là thế giới.
Phố Wall tương đối nhỏ, mặc dù nằm trên bản đồ Manhattan New York, nhưng cũng chỉ là một mảnh đất nhỏ, nhưng từ "Phố Wall" hiện đã trở nên siêu việt hơn chính bản thân con phố, trở thành đại danh từ làm lũng đoạn tư bản, có khi cũng đặc chỉ những thị trường tài chính và cơ quan tài chính có sức ảnh hưởng với nền kinh tế toàn bộ nước Mĩ.
Có thể nói Phố Wall chính là thị trường tư bản của nước Mĩ, thậm chí là đại danh từ chỉ ngành tài chính dịch vụ, lũng đoạn tư bản nước Mĩ, tượng trưng cho sự tập trung cao độ tài chính và đầu tư. Sự lũng đoạn tư bản từ nơi này chi phối cả nền kinh tế chính trị nước Mĩ.
Ý của Phương Minh Viễn, đương nhiên chính là, muốn biến vùng bến Thượng Hải thành trung tâm giao dịch, chứng khoán của thành phố Thượng Hải.
Giang Ái Hoa nuốt một hơi, tuy rằng sớm đã biết, Phương gia nếu đồng ý tiêu bốn tỷ vào đầu nhập tư bản, thu mua những tòa nhà này, ngày sau nhất định sẽ có một vụ lớn, nhưng hắn thật không ngờ, Phương Minh Viễn không ngờ lại có dã tâm lớn như vậy!
-Đương nhiên, chúng ta là sẽ không gọi là Phố Wall, tôi định gọi nó phố Tài Chính! Phố Tài Chính của thành phố Thượng Hải!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Tôi hy vọng ngày sau, có thể ở thấy được sự xuất hiện của tất cả các ngân hàng trọng yếu, các công ty tín thác và các cửa hàng mặt tiền công ty bảo hiểm trên thị trường quốc nội ở chính nơi này.
-Vậy thì đến bây giờ, đã có ý định manh nha gì chưa?
Giang Ái Hoa lập tức truy vấn nói. Hắn cũng hiểu được, nếu tư tưởng của Phương Minh Viễn có thể thành hiện thực, thì đối với sự phát triển kinh tế của thành phố Thượng Hải sẽ là một sự kiện vô cùng có ý nghĩa.
-Tổng bộ ngân hàng Tế Dân đã xác định sẽ đặt tại ngoại bãi, ngân hàng Giao Thông cũng đã đồng ý, tương lai chi nhánh trụ sở chính của thành phố cũng sẽ đặt tại đây! Còn các ngân hàng khác, trước mắt vẫn còn đang trong quá trình thương thảo!
Phương Minh Viễn nói:
-Đương nhiên, nếu quốc gia có thể phóng khoáng hơn một chút với các ngân hàng ngoại quốc, tôi nghĩ còn có thể xác định dẫn vào hai đến ba ngân hàng từ Hồng Kông và các nước khác!
Giang Ái Hoa không khỏi líu lưỡi, hắn thật không ngờ, Phương Minh Viễn lại có dã tâm lớn như vậy, mới thoạt nhìn, không ngờ đã có tính toán như vậy! Một hạng mục thế này, khi tìm kiếm khách hàng là lúc khó khăn nhất, mà một khi có một bộ phận ngân hàng, công ty bảo hiểm quyết định nhập trú, như vậy sẽ tái hấp dẫn các ngân hàng khác, chuyện tự nhiên sẽ trở nên dễ dàng!
Ngân hàng Giao Thông là xí nghiệp tài chính quốc hữu trọng điểm của quốc gia, tuy rằng quy mô so với các ngân hàng quốc hữu khác còn có sự chênh lệch nhất định, nhưng đối với các ngân hàng địa phương ngân hàng mà nói, vẫn là một nhân vật tầm cỡ đáng ngưỡng mộ.
Ngân hàng Tế Dân là ngân hàng theo hình thức đầu tư cổ phần, lấy dân doanh tư bản làm chủ thể khởi xướng thiết lập, những người khởi xướng bao gồm quốc nội hơn mười công ty xí nghiệp, còn có cả tư bản đến từ Hồng Kông. Thời gian thành lập tuy rằng cũng không lâu, nhưng hiệu quả và lợi ích là tương đối rõ rệt.
Nếu đúng như những gì Phương Minh Viễn nói, nếu đúng hai ngân hàng đều quyết định nhập trú ở ngoại bãi, đối với phố Tài Chính của Phương Minh Viễn, thật đúng là một sự khởi đầu tốt đẹp!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 442: Học phí bao nhiêu?
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Tái hiện lại phố tài chính Bến Thượng Hải thành phố Thượng Hải kiếp trước, rốt cuộc là khi nào bắt đầu, lại thực hiện như thế nào, Phương Minh Viễn cũng không rõ, nhưng hắn tin rằng, trào lưu lích sử trong nhiều thời điểm là không thể thay đổi! Cho dù là người tái sinh, người vượt thời gian cũng tuyệt đối không phải người vạn năng! Nếu phải đi ngược lại trào lưu, cái giá phải trả là vô cùng đáng sợ.
Cho nên Phương Minh Viễn tin rằng, cho dù là hắn đã bắt tay thực hiện quá trình trung tâm hóa tài chính của Bến Thượng Hải sớm hơn một hai năm như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không có được kết quả tốt đẹp cuối cùng. Dù sao đối với Bến Thượng Hải mà nói, trước thời kiến quốc ở đây vốn là vùng đất tập trung của ngành tài chính thành phố Thượng Hải! Có thể nói, có truyền thống tốt đẹp, còn khoảng cách ở đây với phòng giao chứng khoản cũng không phải là xa, chắc chắn lại vì việc xây dựng lại phố tài chính, phải biết cân bằng mọi việc.
Hôm nay nếu Giang Ái Hoa hỏi được chuyện này, Phương Minh Viễn cũng không để ý để lộ ra một số nội tình với anh ta, nếu có thể có được sự tán đồng của Giang Ái Hoa, sẽ tiến thêm một bước có được sự tán thành của Uỷ ban Kế hoạch và Phát triển thành phố Thượng Hải, thậm chí còn có được sự thúc đẩy của chính phủ, làm tăng nhanh tiến trình này, cũng là kết quả mà Phương Minh Viễn đã lạc quan thấy được!
-Hậu sinh khả úy à!
Trần Nam Sơn thở phào một cái nói.
-Anh Giang, nhìn hắn, rồi nghĩ xem khi chúng ta học Đại học, thực sự là rất hổ thẹn à!
Một sinh viên đại học còn đang học, không ngờ trong đầu lại nghĩ, như thế nào thành lập khu trung tâm tài chính số một số hai trong thành phố ở thành phố Thượng Hải trên đất Trung Quốc! Điều này làm sao có thể không để những người già đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội phải suy nghĩ?
Phương Minh Viễn đổ mồ hôi, thời đại này có thể không thể so sánh với một thời đại khác. Gioongs như Bill, nếu không phải trong thời đại máy tính bỗng nhiên phát triển, làm sao có thể xuất hiện thành quả lớn Microsoft, càng không thể xuất hiện một đại phú hào chiếm số tài sản cá nhân đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng thế giới trong thời gian dài như như ông ta.
Phương Minh Viễn nói:
-Giáo sư Trần, anh quá nâng…
Trần Nam Sơn dơ tay lên, ngăn Phương Minh Viễn nói tiếp, anh ta nhìn Giang Ái Hoa nói:
-Phương thiếu…
-Giáo sư Trần, hay là anh cứ gọi tên tôi đi, bất kể nói gì đi nữa, anh cũng là thầy giáo của tôi, gọi như vậy, tôi thực sự không nhận nổi!
Phương Minh Viễn vội vàng nói. Đối với Trần Nam Sơn, hắn vẫn rất tôn kính. Đến trường đại học Cộng Tế Hoa Đông học hơn một năm rồi, cũng đã có hiểu biết về sự tích của vị này, đây là một vị đại sư chân chính có trình độ học thuật, mà không phải là chuyên gia dởm, đối với người như vậy, Phương Minh Viễn vẫn giữ sự tôn trọng xuất phát từ trong nội tâm.
Trần Nam Sơn cười, anh ta cũng không phải loại người bị những thứ không quan trọng rang buộc, không ngờ Phương Minh Viễn nói như vậy, cũng liền sửa lời nói:
-Minh Viễn, tôi nge nói, nhà họ Phương các anh định mở một Trường đại học tư nhân ở tỉnh Tần Tây? Có chuyện này không?
Giang Ái Hoa cũng tò mò dương lỗ tai lên nge, việc này thật sự anh không biết, nhưng muốn nge thử Phương Minh Viễn trả lời như thế nào.
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:
Thầy Trần, chúng tôi thực sự là muốn mở một Trường đại học tư nhân ở tỉnh Tần Tây, thủ tục cụ thể vẫn đang trong quá trình xử lý, nhưng công trình xây dựng cơ bản hiện tại đã khởi công rồi, phỏng chừng nếu mọi thứ đều thuận lợi, nữa cuối năm sau, có thể bắt đầu chiêu sinh khóa đầu tiên!
-Trường đại học đó của các anh đã có được sự tán thành của Bộ giáo dục?
Ánh mắt Trần Nam Sơn như sang lên! Năm 96, trong lãnh thổ Trung Quốc không phải hoàn toàn không có Đại học tư thục, nhưng phần lớn đều th, có thể có được sự eo một giới hạn mà không phạm vào quy định, công nhận của Bộ giáo dục, có thể tham gia trúng tuyển vào trường đại học cao đẳng là rất ít!
-Thủ tục còn chưa hoàn thành, nhưng về cơ bản đã không có vấn đề gì.
Phương Minh Viễn nói.
-Chỉ có điều nhà nước không phụ trách bất cứ việc phân bổ tài chính nào, tất cả số tiền lập trường đều nhất định do chúng tôi tự gom góp, hơn nữa, trong hai ba năm đầu, không tham gia tuyển đại học.
-Nhà nước không phục trách bất cứ việc phân bổ tài chính nào à!
Ánh hào quang trong mắt Trần nam Sơn đã ảm đảm đi vài phần, tuy nhiên vẫn tiếp tục nói.
-Vì sao không tham gia thi tuyển đại học?
Tham gia thi tuyển đại học có thể nói là điêm lợi mang tình thực chất trong sự ký vọng của tất cả các trường tư thục. bởi vì chỉ có tham gia thi tuyển đại học, những sinh viên tốt nghiệp những khóa này mới sẽ chú ý đến anh, nếu không thì chỉ có bản thân tìm đủ mọi cách đi lôi kéo sinh viên mà thôi!
-Sở dĩ quyết định xây dựng một trường đại học, mục đích ban đầu chỉ là thuận tiện để đào tạo sâu hơn những công nhân trong sản nghiệp nhà họ Phương tôi, hơn nữa học viên đầu tiên chỉ có mở hai khoa về máy tính và Quản trị kinh doanh, đối tượng chiêu sinh không phải người ngoài, mà là hướng đến công nhân của sản nghiệp nhà họ Phương. Sau hai ba năm, khi tất cả các trường đều vào thể chính quy, cũng đã dư thừa một lượng lớn giáo viên, chúng tôi mới sẽ xem xét đến chính thức chiêu sinh bên ngoài, lấy việc bồi dưỡng nhân tài phù hợp với sản nghiệp nhà họ Phương là chính!
Phương Minh Viễn trực tiếp nói.
-Học sinh cấp ba của Trung Quốc học đại học không dể, chúng tôi cũng không nghĩ dưới tình hình chuẩn bịkhông vẹn toàn, tiếp nhận sinh viên thuộc khóa này! Đây cũng là có trách nhiệm với bọn họ, cũng như với bản thân chúng tôi!
Trần Nam Sơn trầm ngâm một lát nói:
-Minh Viễn, những gì anh đã nói, có trách nhiệm với bọn họ, tôi có thể hiểu, nhưng, có trách nhiệm với chính các anh, lại là có ý gì?
Phương Minh Viễn cười cười nói:
-Thầy Trần, sở dĩ chúng tôi mở trường học, chủ yếu là bởi vì, trải qua nhiều năm, các lãnh đạo cấp cao nhà họ Phương chúng tôi khá không hài lòng với thực tế các sinh viên tốt nghiệp đại học trong nước!
Những lời này nói như thế nào?
Trần Nam Sơn lập tức nói có vẻ hứng thú hơn vài phần.
-Đại học hiện giờ, ngoài số ít mấy trường Đại học đứng đầu ra, rất nhiều trường đại học vẫn đang tồn tại không nhiều thì ít các vấn đề. Ví dụ như đội ngũ giáo viên biến chất! Nhất là trong việc thành lập nhiều khoa mới, càng khiến người ta cảm thấy rất không hài lòng. Ví dụ nói về khoa máy tính đi, tốc độ đổi mới tài liệu giảng dậy không bắt kịp với tình hình thực tế, gây nên việc sinh viên trong trường vẫn chưa thể tốt nghiệp. Những kiến thức anh đã học đã là những thứ lỗi thời. Sản nghiệp nhà họ Phương tôi, mấy năm nay đã chiêu sinh được rất nhiều sinh viên, cũng đang tồn tại vấn đề tiêu chuẩn yêu cầu của bản thân thì cao, mà năng lực làm việc thực tế thì thấp, kiến thức lí luận khá vững chắc, nhưng năng lực làm việc thực tế thấp, cần phải tiến hành đào tào lại. Mặc dù nhà họ Phương tôi và một số các trường đại học nước ngoài đã đạt thành hiệp nghị, hang năm đều cử nhân công ra nước ngoài đào tạo, nhưng chung quy lại vẫn không phải kế lâu dài, nguồn vốn cần thiết cũng không quá nhiều, cho nên chúng tôi mới khó hạ quyết tâm, quyết định chính mình tiến hành bồi dưỡng!
Phương Minh Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
-Cho dù lúc đầu cũng coi như là doanh nghiệp của các anh đào tạo, nhung về sau khi trúng tuyển vào các trường đại học cao đẳng, các anh định thu bao nhiêu tiền học phí?
Trần Nam Sơn trầm ngâm một lát, lại hỏi. đã không có khoản chi từ chính phủ, chỉ dựa vào số tiền học phí ít ỏi mà sinh viên đóng, thì không thể chống đỡ được vấn đề quay vòng nguồn vốn của một trường đại học!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 443: Tính cả tôi
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Phương Minh Viễn cười nói:
-Thầy Trần, chúng ta cứ định như vậy đi, trước hết, định hướng của trường đại học này là phi lợi nhuận, 10 năm đầu sau khi xây dựng, phí xây dựng sẽ được trả dưới danh nghĩa các sản nghiệp nhà họ Phương chúng tôi quản lý và một số công ty do tập đoàn vận tải biển Hồng Kông Quách Thị đứng đầu quyên góp. Bắt đầu tuyển sinh đại học, chúng tôi cũng không định tranh giành thí sinh với các trường đại học khác. Thứ nhất, dù sao chúng ta cũng là trường dân lập mới thành lập, về thế lực thì đừng nói các trường thuộc hàng top trong nước, chỉ riêng các trường hạng 3 cũng không so bì nổi. Vì thế, ban đầu lượng thí sinh tuyển sinh sẽ không cao, chủ yếu vẫn là con cháu các gia đình công nhân và các hộ nghèo.
-Cậu nói cậu muộn nhận cả học sinh nghèo vào học sao?
Thầy Trần Nam Sơn nghe vậy càng hiếu kỳ hơn, học sinh nghèo là không thể và càng không đóng nổi học phí ý chứ?
Phương Minh Viễn cười nói:
-Đúng thế, tôi nghĩ như vậy đấy, học sinh con nhà giàu có, dù cho thi đại học không tốt vẫn có thể thi lại năm sau, nều không thì quyên chút tiền là bước vào cánh cổng trường đại học. Những người như vậy đương nhiên không cần họ Phương chúng tôi “Trên gấm thêu hoa” rồi! Còn học sinh nhà nghèo, lại thường đỗ vào đại học nhưng không thể gánh nổi các khoản phí đại học. Mà các học sinh hoàn cảnh khó khăn, đặc biệt là những học sinh vùng nông thôn, tuy cái nhìn không thể so sánh với học sinh thành phố nhưng khả năng tự chăm sóc mình của chúng rất cao, khả năng bắt tay vào việc cũng rất lớn, cơ sở lý thuyết cũng không hề yếu. Nếu có thể học tập trong điều kiện tốt hơn, tôi tin tương lại của chúng cũng chẳng thua kém gì dân thành thị. Vì thế…
-Khoan đã khoan đã, lẽ nào cậu định miễn giảm học phí cho chúng sao?
Giang Ái Hoa giật mình nói. Không có tài trợ từ nhà nước, lại còn miễn giảm học phí cho học sinh, cái cậu họ Phương này, đúng là không biết tiếc tiền!
Không không không, Bác Giang hiểu nhầm rồiPhương Minh Viễn lắc đầu liên tục nói. Đối với nhà họ Phương thì miễn giảm học phí cho học sinh cũng chẳng có gì to tát. Số tiền ủng hộ cho từ thiện tăng lên mỗi năm cùng với sự phát triển nhanh chóng của sản nghiệp nhà họ Phương, thêm cái việc miễn giảm này cũng chẳng đáng là gì.
Nhưng Phương Minh Viễn hiểu rõ, ở Trung Quốc, rất nhiều việc không chỉ đơn giản dùng hai chữ tốt xấu mà giải quyết được.
Nhiều lúc, tâm tốt nhưng việc làm lại xấu! Không những không đạt được mục đích ban đầu, thậm chí làm không tốt còn khiến mình loạn lên!
Huống hồ, làm con chim đầu đàn, họ Phương có thể thành lập một trường đại học dưới danh nghĩa của mình, lại được sự đồng ý của Bộ Giáo dục và Đào tạo, như vậy trong ngành giáo dục Hoa Hạ đã tỏa sáng vô cùng rồi. Nếu cam kết miễn giảm học phí nữa thì có gì đó quá rồi! Lúc đó không chắc không xuất hiện điều ong tiếng ve, rồi lại rước thêm vô số rắc rối. Điều này đi ngược với những gì Phương Minh Viễn mong mỏi.
-Chúng ta cứ làm theo như kế hoạch này, một mặt, đối với các học sinh hoàn cảnh khó khăn, mỗi năm chỉ cần đóng một phần học phí, một phần đó là bao nhiêu tạm thời chưa quyết định, những khoản phí còn lại có thể đóng dần trong một năm học. Nhà trường tạo điều kiện để những học sinh này có cơ hội đi làm ngoài giờ lên lớp. Bên Phụng Nguyên của chúng tôi cũng sẽ cung cấp cơ hội làm thêm cho những học sinh này. Tuy rằng có thể sẽ mệt, nhưng nếu chúng có thể làm việc một cách chăm chỉ thì phần dư sau khi đóng hết học phí cũng đủ cho những nhu cầu thiết yếu hàng ngày. Mặt khác, chúng tôi dự định sẽ có những học bổng giá trị lớn giành cho những học sinh có thành tích đặc biết xuất sắc! Giá trị học bổng tương đương với học phí mỗi năm và phí sinh hoạt trong một năm. Phương Minh Viễn nói.
-Được!
Thầy Trần Nam Sơn hưng phần vỗ bàn nói. “Hơn cả từ thiện!” cả đời ông gắn với sự nghiệp giáo dục, đối với các thể loại phí ở cấp đại học càng lúc càng cao, học sinh có hoàn cảnh khó khăn cho ví như có đỗ đại học đi chăng nữa thì cuối cùng cũng vì không đủ tiền nộp học phí mà bỏ dở giấc mơ đèn sách, cũng rất đau lòng.
Phải biết rằng, vì những quy tắc tuyển sinh của đại học Trung Quốc mà những cố gắng của các học sinh đến từ thành phố cấp 2, thậm chí cả những học sinh đến từ nông thôn luôn là bội số của những học sinh ở thành phố cấp 1. Mỗi học sinh có thể nhận đc thông báo trúng tuyển đại học kia, đều là những học sinh xuất sắc của những trường họ, và những học sinh vất vả kia, được gọi là những kẻ may mắn trong hàng nghìn người, tuyệt nhiên lại chỉ vì không đủ tiền nộp học phí mà không thể không từ bỏ. Lãng phí nhân tài một cách nghiêm trọng.
Mà nhà họ Phương xây dựng trường này, nếu thật sự có thể làm được như lời Phương Minh Viễn nói, rõ ràng đã mở ra cho những con người kia một lối đi! Cũng có thể nói đã cho họ những hy vọng mới.
-Vậy thì Phương Minh Viễn anh định dùng hình thức gì để quản lý trường đại học này?
Trần Nam Sơn truy vấn hỏi.
Phương Minh Viễn gãi gãi đầu, khuôn mặt có vẻ khó khăn nói:
-Thầy Trần, chúng tôi vẫn chưa thống nhất được việc hiệu trưởng quản lý hay để giáo sư coi sóc!
-Hả?
Khuôn mặt thầy Trần Nam Sơn kinh ngạc pha lẫn niềm vui.
-Ý cậu là hiệu trưởng không do nhà nước quyết định?
Phương Minh Viễn còn chưa kịp trả lời, thầy Trần Nam Sơn vỗ trán nó:
-Tôi quên mất, trường các cậu là trường dân lập, còn có nhận tài trợ nhà nước! Được! Được lắm!
Thầy Trần Nam Sơn hào hứng quá mức như vậy, Giang Nhạc Sơn không thể không kéo kéo tay áo ba mình, nói nhỏ :
-Ba, cách quản lý của hiệu trưởng con hiểu, nhưng chế quản lý giáo viên trong trường là phương thức quản lý thế nào vậy?
-Hả? Nhạc Sơn, hiệu trưởng quản lý trường con hiểu nghĩa là thế nào không? Giọng nói của Nhạc Sơn không qua được tai của thầy Trần Nam Sơn, ngay lập tức ông quay đầu hỏi.
-Chính là…chính là do hiệu trưởng của trường đại diện cho trường và chịu trách nhiệm về quyền quyết sách của trường, quyền chỉ huy, quyền nhân sự và tài vụ.
-Chắc là phụ trách quản lý hoạt động dạy học nghiên cứu khoa học thường ngày của trường, quản lý trường theo cơ chế quản lý. Giang Nhạc Sơn không chắc chắn trả lời.
-Cậu nói là hiệu trưởng quản lý trong nước, còn cậu ta có lẽ nói về hiệu trưởng quản lý của đại học Harvard?
Trần Nam Sơn lắc đầu nói.
-Hả?
Cha con Giang Ái Hoa đồng thanh hô lên.
Thầy Trần nói đúng rồi đó! Phương Minh Viễn gật đầu đáp.
-Đại học Harvard, đại học nổi tiếng nhất nước Mỹ. Trường này cũng thực hiện mô hình hiệu trưởng quản lý, tuy nhiên mô hình hiệu trưởng quản lý của nó được xây dựng trên cơ sở hệ thống hai viện. Hệ thống hai viện là do Hội đồng quản trị cấu thành từ những người trong trường và Ủy ban giám sát trường do những người không thuộc trường đứng đầu.
Nói cho chính xác thì nên là hiệu trưởng quản lý của Hội đồng quản trị, hiệu trưởng là Giám đốc điều hành Hội đồng quản trị, phụ trách các việc như giáo dục, nghiên cứu khoa học, nhân sự, học sinh…
Ví dụ như, những người quản lý các khoa đều do hiệu trưởng chỉ định, và phải chịu trách nhiệm với hiệu trưởng. Ủy ban giám sát trường thì kiểm soát Hội đồng quản trị, Hội đồng quản trị kiểm soát. Hiệu trưởng quản lý các hiệu phó và người phụ trách các khoa. Cách thức quản lý này rất bền, rất khó có thể phát sinh việc chen ngang cũng như lạm dụng chức quyền.
Thầy Trần Nam Sơn giải thích.
-Còn về mô hình giáo sư quản lý trường mà Minh Viễn nhắc đến là ở trường Yale danh tiếng, có những ảnh hưởng không nhỏ tới thể chế giáo dục đại học ở Mỹ.
- Nói một cách đơn giản, hiệu trưởng thuộc Hội đồng quản trị không trực tiếp tham gia quản lý trường mà do các giáo sư ra nội quy. Nếu cậu có hứng thú thì có thể xem qua lịch sử đại học Thanh Hoa. Tôi nhớ là hiệu trưởng thời kỳ đầu Dân quốc Mai Di Kỳ đã thể hiện rất tốt tinh túy của hệ thống giáo sư quản lý.
-Người học cao, không phải ở cao lầu, mà ở thầy cao kiến thức!
Phương Minh Viễn nhẹ giọng nói.
-Không tồi, chính là câu này!
ThầyTrần Nam Sơn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
-Hiệu trưởng Mai đã từng đã từng ví hiệu trưởng với vua trong kinh kịch, tuy mỗi lần ra sân khấu đều áo mũ chỉnh tề, lễ nghi đầy đủ, quan văn quan võ, hô trước có sau, nhưng người xem kịch chân chính cũng không chú ý đến vị vua ngồi ngay ngắn cũng thế, hoàng đế cũng thế, vì kịch hay không phải do ông ta hát! Mà khi khán giả trầm trồ khen ngợi, vị vương gia này, chẳng qua số ông ta cũng may, được trong một “đội hình” tốt. Nói trắng ra, hiệu trưởng Mai cho rằng giáo sư và học sinh mới là chủ thể của trường học, không có hiệu trưởng và nhân viên. Thông báo tái tuyển dụng một “bộ” cũng vậy thôi, tuy nhiên, một ngôi trường không có giáo sư với học sinh thì không thể gọi là trường được! Vì thế, ông cho rằng hiệu trưởng chẳng qua chỉ chỉ đạo nhân viên làm chân sai vặt chuẩn bị bàn ghế phấn bảng cho giáo sư và học sinh mà thôi!
Phương Minh Viễn khẽ gật đầu, vì chịu ảnh hưởng của quan niệm này, thời kỳ đầu Dân quốc, đại học Thanh Hoa mới có thể liên tục trục xuất rất nhiều hiệu trượng đương nhiệm, trong đó, khi Ngô Nam Hiên giữ chức hiệu trưởng, 48 giáo sư cùng kí tên đưa kiến nghị nếu không thay đổi hiệu trưởng, học kỳ sau, họ nhất định rời khỏi đại học Thanh Hoa. Thế mới khiến bộ Giáo dục và Đào tạo lúc bấy giờ không thể không cách chức hiệu trưởng đương nhiệm Ngô Nam Hiên.
Chỉ có điều sau kiến quốc, quan niệm này bị nhà nước vứt bỏ và áp chế, mà cũng do các trường đại học đều là trường quốc lập. Như vậy, các hiệu trưởng do nhà nước bổ nhiệm, và cũng trở thành kết quả mà các trường không thể không chấp nhận. Kết quả là tính** của nền giáo dục không còn, việc hành chính hóa đại học trở nên phổ biến. Đúng ra phải coi hiệu trưởng và những nhân viên trong trường phục vụ giáo viên và học sinh là nhân vật chính, mà đúng ra các giáo sư và học sinh phải được hưởng sự phục vụ lại biến thành những kẻ đầy tớ không thể không khúm núm.
Giang Nhạc Sơn không thể không bị cuốn hút bởi những thứ này, mà cậu ta còn có vẻ có gì đó khó tưởng tượng ra, hiệu trưởng trường đại học lại chỉ vì bị các giáo sư và học sinh phản đối mà không thể không rời đi!
-Minh Viễn, không biết lượng giáo viên hiện giờ trong trường anh thế nào?
Thầy Trần Nam Sơn lại hỏi.
-Đội ngũ giáo viên… chỉ có thể nói là thiếu trầm trọng!
Phương Minh Viễn thở dài nói.
-Dù sao trường chúng ta cũng là trường mới lập, danh tiếng không có, các giáo sư danh tiếng trong nước đa số lại là trụ cột của các trường khác, đương nhiên không dễ dàng cho chúng ta để mời về. Vì thế trước mắt tính chất quyết định là ở một số giáo sư đến từ Hồng Kông, Nhật Bản và châu Âu. Chỉ là họ không ở trường trong thời gian dài, cái này đâu đầu đây!
-Cậu mời cả giáo sư đại học nước ngoài sao?
Thầy Trần Nam Sơn càng thêm phần ngạc nhiên, trầm ngâm một lát rồi nói:
Trùm Tài Nguyên Tác giả: Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
Quyển 4: Hồng Kông
Chương 444: Đã có hiệu trưởng rồi
Dịch: Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Hôm qua người trong nhà cãi nhau, không để ý phải cập nhật, thật có lỗi!
-Leng keng! Chiếc chén đang nằm gọn trong tay Giang Ái Hoa rơi luôn xuống ghế, cũng may trong chén đã không còn rượu..
-Giáo sư Trần, thầy nói thật chứ?
-Mắt Phương Minh Viễn đột nhiên sáng lên, đây quả là niềm vui nằm ngoài dự tính! Trần Nam Sơn, giáo sư danh tiếng của trường đại học Cộng tế Hoa Đông, dù có tìm khắp đất nước thì đó cũng là một nhân vật danh tiếng trong ngành giáo dục và học thuật, bạn tốt, sinh viên có thể nói trải khắp đất nước. Nếu có thể mời giáo sư Trần Nam Sơn về Phụng Nguyên, thì đối với một học viện còn chưa đánh trống khai trường như vậy đúng là một việc quá tốt.
Một lời nói ra, ngựa giỏi khó mà đuổi kịp! Giáo sư Trần Nam Sơn cười nhẹ nói,
-Cậu nói tôi hơn 60 tuổi đầu rồi, tính tuổi có lẽ cùng đáng tuổi ông cậu, có thể đùa cậu được sao?
Phương Minh Viễn nhảy cẫng lên, hai tay nắm chặt tay giáo sư Trần nói;
-Đương nhiên hoan nghênh rồi, giáo sư Trần, như vậy là thầy giúp chúng tôi một việc lớn lắm đó!”
-Khoan, việc này chúng ta phải có cam kết!
Giáo sư Trần Nam Sơn đưa tay ngăn Phương Minh Viễn tiếp tục nói.
Thầy cứ nói! Phương Minh Viễn thành khẩn đáp:
-Một là, những dự định khi nãy cậu nói, tôi hi vọng có thể thực hiện được— Làm thật! Dù có phải chiết khấu cũng cần làm thật!
Giáo sư Trần Nam Sơn chỉ tay nói.
-Không thành vấn đề, về những cam kết của họ Phương chúng tôi, sau khi giáo sư Trần đi chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, thảo ra quy định, công bố cho mọi người biết! Phương Minh Viễn lập tức trả lời.
-Hai là…
Giáo sư Trần do dự một lát nói:
-Nếu có thể được, dù cuối cùng các cậu quyết định mô hình hiệu trưởng phụ trách hay giáo sư quản lý, tôi cũng hi vọng có thể là hiệu trưởng khóa đầu tiên của trường này!
Phương Minh Viễn khựng lại, rồi ngay lập tức niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt:
-Ý kiến đó thật sự quá xuất sắc! Giáo sư nếu bằng lòng gánh vác trách nhiệm này thì đúng là đã giúp chúng tôi giải quyết một việc rất nan giải rồi!
Những lời này của Phương Minh Viễn không hề nói quá, Phương Minh Viễn đã đau đầu vì việc tìm hiệu trưởng trong thời gian khá dài rồi. Tháng 9 năm tới trường sẽ chính thức chiêu sinh mà ai là hiệu trưởng còn không quyết định xong! Những hiệu trưởng chưa nghỉ hưu của các trường đại học danh tiếng trong nước thì Phương Minh Viễn căn bản không coi trọng, làm quan chức thì hàng đầu, nhưng làm về giáo dục thì còn chưa được xếp hạng. Các nhà giáo dục chân chính khác, nếu không phải tuổi tác đã cao thì cũng là đang trên cương vị làm việc rồi, muốn cướp họ đi cũng không phải chuyện bình thường!
Hơn nữa, nếu muốn “cướp về” hiệu trưởng của một trường có vẻ danh tiếng, sợ rằng trường thì nổi tiếng mà cũng lại trở thành kẻ thù cho công chúng.
Phương Minh Viễn không phải chưa từng nghĩ đến việc mời nhân tài ở Hồng Kông đến làm hiệu trưởng, hơn nữa với sức ảnh hưởng của hắn và họ Quách ở Hồng Kông không phải không làm được. Nhưng nếu làm vậy sợ rằng lãnh đạo bộ Giáo dục lại phải tranh cãi, dù sao cũng không phải trường trung học hay tiểu học, mà là một trường đại học, Hồng Kông lại chưa trở về với Trung Quốc, các trường trong nước tuyển dụng giáo sư Hồng Kông thì không thiếu, nhưng lại chưa có giáo sư Hồng Kông nào làm hiệu trưởng một trường đại học!
Một đại học dân lập mở ra đầu tiên trong nước, nhà họ Phương cũng có ảnh hưởng không nhỏ trong nước nên cũng không thể làm thế. Như vậy chẳng khác gì đối đầu với sóng to gió lớn.
-Thầy Trần!
Giang Ái Hoa bị kích động nói:
-Thầy Trần, anh cứ bình tĩnh, không nói đến việc đại học Cộng Tế Hoa Đông không để anh đi, giờ anh cũng đã hơn 60 rồi, chức hiệu trưởng giờ sợ rằng có phần quá so với thầy!
Trần Nam Sơn khoát tay nói:
-Tôi cũng đã ngoài 60 rồi, sắp nghỉ hưu rồi, tôi đã gần cả đời người cho đại học Cộng tế Hoa Đông rồi, lẽ nào đến từng này tuổi đầu rồi mà không thể sống vì mình sao? Huống hồ, cậu không nghe Phương Minh Viễn nói sao, các khoa ban đầu có hạn, mà chỉ nhận con cái nhân viên, áp lực công việc cũng không nhiều! Trần Nam Sơn tôi cũng chưa già đến mức không bước nổi đâu!
Thật ra Trần Nam Sơn không phải nhất thời mà đưa ra quyết định như vậy. Khi nhận được thông báo nhà họ Phương sẽ cho xây dựng một đại học dân lập ở Phụng Nguyên, Trần Nam Sơn đã có ý định này rồi.
Đối với hiện trạng và tương lai nền giáo dục nước nhà, là một phần trong đó, hơn nữa lại cả đời theo nghề giáo như Trần Nam Sơn có thể nói càng có cái nhìn triệt để hơn, và hiểu việc hơn Phương Minh Viễn. Chỉ là dù có có cái nhìn triệt để, hiểu việc đến đâu, cũng không cách nào thay đổi. Chính điều này khiến Trần Nam Sơn day dứt suốt những năm gần đây.
Mà trường dân lập của họ Phương bắt đầu như vậy khiến Trần Nam Sơn cho đây thực sự là một cơ hội! Vì Trần Nam Sơn thấy rằng nhà họ Phương tuy phát triển rất nhanh, nhưng những người đã từng nghiên cứu kỹ lưỡng đều thấy được rằng sự đi lên của nhà họ Phương hoàn toàn khác với sự đi lên của đại đa số các doanh nghiệp khác.
So với những trường matron quá trình đi lên,ít nhiều đều lách luật hay có dính dáng tới những gì không chính đáng kia thì sự đi lên của nhà họ Phương không khác gì tờ giấy trắng! Có thể nói hoàn toàn dựa vào tầm nhìn và thực lực để kiếm tiền. Hơn nữa, tiếng tăm của nhà họ Phương trong nước cũng khá lớn! Trần Nam Sơn đã tính qua và thấy rằng số tiền quyên góp, ủng hộ của nhà họ Phương đều trên mấy chục triệu Nhân dân tệ trở lên.
Tuy Trần Nam Sơn đã suy nghĩ rất nhiều về dụng ý của nhà họ Phương khi cho xây dựng trường dân lập, nhưng ông ý thức được rằng có thể đây là một cơ hội hiếm có khó tìm. Trần Nam Sơn đã nghĩ rất kỹ, muốn thay đổi hiện trạng của các trường đại học trong nước, cho dù là các trường đại học cấp 3 cũng là rất khó để tưởng tượng. Hơn nữa, Trần Nam Sơn có cảm giác nền giáo dục nước nhà trong tương lai sẽ bước vào một con đường lạc lối mà tiến về phía trước.
Trần Nam Sơn không thể tự mình thay đổi kết cục đó, tuy nhiên ông lại hy vọng mình có thể làm gì đó để thay đổi kết cục kia, cho dù chỉ là kéo dài sự việc kia!
Vì thế, từ khi ấy Trần Nam Sơn đã có ý định tiếp xúc với nhà họ Phương, đã tiến hành tiếp xúc, tìm hiểu mục đích xây dựng trường dân lập của bọn họ, chỉ là do nhất nhiều nguyên nhân khác, cứ vậy không nắm bắt được cơ hội. Việc trước Phương Minh Viễn theo học trường đại học Cộng tế Hoa Đông cũng chỉ có thành viên chủ chốt mới biết, phía đại học Cộng tế Hoa Đông cũng chỉ biết rằng anh ta và Lưu Dũng là người do tập đoàn Carrefour cử đến học tập, có lẽ bọn họ có quan hệ mật thiết với tập đoàn này. Nhưng đến nay tns mới biết thành viên chủ chốt của nhà họ Phương, nhà sáng lập tập đoàn Carrefour. Không ngờ Phương Minh Viễn đã từng theo học ở trường này! Chẳng trách một học kỳ hắn mất nửa học kỳ không ở trong trường!
Vì thế, Trần Nam Sơn mới có ý nhắc đến trường dân lập của họ Phương, hi vọng có thể hiểu hơn về cách nghĩ của nhà họ Phương khi quyết định xây trường. Không ngờ Phương Minh Viễn giành bất ngờ lớn như vậy cho Trần Nam Sơn! Không cần biết là hình thức đào tạo hiệu trưởng quản hay hình thức giáo sư quản lý hay mô hình đào tạo của Harvard đều khiến Trần Nam Sơn tập trung hơn. Hơn nữa, Phương Minh Viễn đưa ra chính sách cho sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, để chúng biết tự mình vươn lên phía trước, tự hoàn thành việc học của mìn. Điều này năm ngoài tưởng tượng của Thầy Trần Nam Sơn.
Năm 96, mặc dù là một trường đại học nổi tiếng ở thành phố cấp 1 trong nước, chế độ vừa học vừa làm cũng không hoàn thiện lắm, phía trường cơ bản là không cung cấp được bao nhiêu công việc, mà xã hội cũng không mấy thừa nhận chế độ này. Vì thế, những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, dù có muốn vừa học vừa làm cũng khó có thể tìm được một công việc phù hợp. Mà năm 96, những gia đình có thể mời gia sư về cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói đơn giản, vừa học vừa làm ở Trung Quốc, nhiều khi cũng chỉ là việc các lãnh đạo nói trên môi miệng mà thôi!
Nhưng nếu nói nhà họ Phương chấp nhận cung cấp công việc cho những sinh viên vừa học vừa làm thì lại không thành vấn đề. Hơn nữa, như vậy cũng có lợi cho tìm việc sao này của các sinh viên mới ra trường. Dù sao khối tài sản trên danh nghĩa nhà họ Phương ở mọi ngành nghề đều có thể nói xuất sắc! Những có người đã có kinh nghiệm trong các ngành như họ đã hơn bạn bè đồng trang lứa cả một khối tài sản rồi.
Chính vì thế, Trần Nam Sơn mới “động lòng” muốn làm hiệu trưởng. Nếu có thể trở thành một phần trong trường đại học của nhà họ Phương, lại đảm nhận một vị trí quan trọng thời kỳ đầu, đợi những lời cam kết của Phương Minh Viễn thực sự thành hiện thực cũng như có đầy đủ quy định của trường, đó mới là một công việc chân chính.
-Nếu chủ nhiệm Giang lo thầy Trần sẽ nhọc vì công việc, việc này có lẽ không cần thiết. Sau khi thầy Trần tiếp nhận vị trí hiệu trưởng, mà cũng không phải chỉ một người cố gắng. Hiệu trưởng khó thấy, giảng viên giỏi khó tìm, tuy nhiên công nhân viên chức trong trường thì chúng tôi đã lo đầy đủ rồi. Lãnh đạo địa phương cũng sẽ phối hợp với thầy. Không giấu gì thầy, sở trưởng sở giáo dục tỉnh Tần Tây là chú Tô của tôi! Thầy Trần chấp nhận thì đó chính là gậy như ý mở đường cho sự phát triển của trường
Phương Minh Viễn cười nói
-Cho dù thầy Trần có không có lo lắng cho sức khỏe của mình thì chúng tôi cũng không nỡ để thầy lao lực. Thầy là tấm biển chữ vàng của bố.
Giang Ái Hoa há hốc mồm, cuối cùng vẫn không nói gì. Thứ nhất là do thái độ kiên quyết của thầy Trần. Thứ hai, ông ta cũng hiểu được rằng Phương Minh Viễn nói đều là thật, một trường đại học mới xây dựng, có thể đạt được mức như Trần Nam Sơn hiện giờ, một giáo sư lão làng nổi tiếng trong và ngoài nước nhận làm hiệu trưởng, đương nhiên phải phục vụ ông như vua, có lẽ sẽ kính ông như kính phật, khẳng định không để Trần Nam Sơn chịu lao lực.
Mà khối tài sản kếch sù của nhà họ Phương, cả việc chiêu sinh quay mô nhỏ tỏ ban đầu, cũng quyết định xem công việc trong trường không nhiều, Trần Nam Sơn càng không cần vì vấn đề tiền nong mà chạy đông chạy tây. Ví như thầy Trần đóng vai trò quan trọng trong đại học Cộng tế Hoa Đông vậy.
Giang Ái Hoa thở dài, ông ta hoàn toàn có thể thưởng tượng ra, hiệu trưởng trường đại học Cộng tế Hoa Đông sẽ phản ứng ra sao với việc này, sẽ có tâm trạng thế nào. Tuy nhiên có Trần Nam Sơn nếu muốn làm một mình, thì cũng không có gì to tát.
-Điều thứ ba đâu? Phương Minh Viễn hỏi.
Trần Nam Sơn trầm ngâm một lát nói:
Ba là… coi như cậu nợ tôi một việc. Sau này, chỉ cần hợp tình hợp lý, không vi phạm pháp luật, cậu cần giúp tôi đấy!
Phương Minh Viễn cười như không cười:
-Thầy Trần, ba điều khoản của thầy nghe có thuận miệng?
-Đối với những người có chức vụ cao như Phương Minh Viễn, nhưng cũng không nhẹ nhàng gì mà bị giam ở nhà – nợ nần dễ báo, ân tính khó!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca