Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1322: Ám chỉ của Bí thư tỉnh ủy rất kỳ lạ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
- Bí thư Triệu, cái này, cũng khó nói. Kỳ thực, mấu chốt là ở tâm ý. “Mũ” ai mà chẳng muốn. Ai ai cũng có tinh thần hướng lên phía trước, nếu có đồng chí nào ngay cả mũ quan cũng chẳng cần, chắc chắn sẽ mất đi chí tiến thủ, không có chí tiến thủ thì làm sao có nhiệt tình làm việc. Vĩ nhân nói, binh sĩ không muốn làm tướng không phải binh sĩ tốt. Cho têm, tôi cũng có cách nghĩ thế này, mấu chốt là phải nắm được đúng mức độ là được.
Diệp Phàm nói, không sợ hãi gì.
- Ừ, Trường Đảng đi không uổng nhỉ, tiến bộ rồi đấy, không ngờ còn kiếm được cả một đống lý luận về mũ quan. Tôi thấy tư tưởng của cậu cũng nghiêm túc đó, đừng có để rơi mất mũ trong đó không trèo lên được.
Muốn mũ cũng được, nhưng phải làm được thành tích trước, không có thành tích chỉ khua môi múa mép thì có thể kiếm được mũ quan sao?
Tặng quà mà nói, nhận chút quà thì cũng chỉ có thể giúp chút sức nhỏ thôi. Một kẻ ăn hại, cậu có tặng lãnh đạo người ta bao nhiêu quà đi nữa người ta có dám trọng dụng cậu không? Cho nên, thành tích là quan trọng nhất.
Triệu Xương Sơn thản nhiên nói.
- Không có cách nào cả Bí thư, chính ông sắp xếp tôi đi ban Tổ chức cán bộ, hiện nay đúng là đã rơi vào đống mũ rồi. Ngày nào cũng phải suy xét vấn đề mũ nón của các cán bộ.
Sáng sớm mở mắt ra là khảo hạch cán bộ này, kết quả, đương nhiên là vấn đề có cấp mũ quan hay không.
Nhưng, gần đây Trưởng ban Cổ lại sắp xếp tôi đi làm Đại hội thuyền rồng, chẳng có thời gian để tiếp xúc vấn đề mũ quan.
Vốn chuyện này do Trưởng ban Phượng phụ trách, không ngờ hiện nay anh ta lại trút hết lên đầu tôi.
Diệp Phàm đem Đại hội thuyền rồng ra, dĩ nhiên là muốn thăm dò cách nhìn của Triệu Xương Sơn một chút. Xem xem có thể thăm dò được ông ta vừa ý ai không.
- Đây là do Trưởng ban Cổ tín nhiệm cậu, Đại hội thuyền rồng là một hoạt động do ban Tổ chức cán bộ thực hiện. Nhưng, cũng phải suy xét rõ mọi tình huống, đây là việc đầu tiên từ khi cậu vào ban Tổ chức cán bộ , phải nâng cao góc nhìn đối với chính trị, không thể coi đó là trò đùa được. Làm cho tốt mới có thể thể hiện trình độ của cậu.
Triệu Xương Sơn sắc mặt nghiêm túc.
Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tiểu Diệp, công việc tổ chức là một công việc nghiêm túc, so với những việc khác, tính đặc thù lớn hon nhiều. Có thể, chỉ cần một chút vô ý của cậu, người các cậu chọn làm phải chuyện gì, thì tai họa sẽ liên quan đến dân chúng cả một vùng. Cho nên, phải thật thận trọng, thận trọng và thận trọng mới được.
- Tôi biết rồi!
Diệp Phàm gật đầu, nhưng, rất thất vọng, Triệu Xương Sơn chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng của Đại hội thuyền rồng. Xem ra, Đại hội thuyền rồng này thực sự là cuộc thi đấu chọn mũ quan. Triệu Xương Sơn không có ám chỉ gì, làm cho Diệp Phàm chẳng thể cân nhắc được suy nghĩ trong lòng của lão già này.
- Nói đi, lần này đưa cá đến, là muốn mũ quan cho ai?
Triệu Xương Sơn trong nháy mắt, đã chuyển đề tài về con cá.
- Bí thư Triệu, lần trước ở Bắc Kinh cũng có gặp ông Triệu. Chân của ông ấy hiện nay đang trong thời gian hồi phục, cá này vừa hay có thể bồi bổ, hơn nữa, nếu phối với một số thảo dược hiệu quả càng cao, những thảo dược này tôi cũng đã phối xong cả rồi.
Diệp Phàm chuyển sang Tiệu Bảo Cương. Dĩ nhiên không thể trực tiếp đề cập đến Lý Quốc Hùng, đành phải vây Ngụy cứu Triệu, đợi thời cơ tung Lý Quốc Hùng ra,
- Ờ, chuyện này tôi cũng biết, Tiểu Tứ có nói với tôi rồi, chuyện này, tôi thực sự phải cảm ơn cậu một tiếng.
Triệu Xương Sơn thái độ tốt hơn nhiều. ói đến cha ông, ông vẫn rất hiếu kính.
- Phục vụ lãnh đạo là phận sự của cấp dưới mà.
Đồng chí Diệp Phàm khiêm tốn.
- Ồ! Xem ra tư tưởng nhận thức của đồng chí tiểu Diệp được nâng cao rồi! Nhưng, cậu phải biến thành sự thực đi, đừng chỉ treo bên miệng, chẳng thấy cậu vì lãnh đạo phục vụ được mấy lần.
Triệu Xương Sơn hừ một tiếng, trong lời nói có ẩn chứa ý châm chọc.
Lão Triệu nói vậy là có ý gì, lẽ nào ngầm chỉnh mình chưa đủ bán sức làm việc cho ông ta? Diệp Phàm trong lòng lóe lên suy nghĩ, miệng nói:
- Tôi sẽ ghi nhớ lời của Bí thư Triệu.
Lại nói tiếp:
- Cá này câu từ Nguyệt đầm ở Ngư Đồng đấy ạ, mùa này nghe nói đúng mùa của loại cá này. Lần trước gặp đồng chí quyền Bí thư Ngư Đồng Lý Quốc Hùng, ông ấy nói nếu có gặp Bí thư Triệu thì nhờ tôi chân thành gửi lời mời, nếu Bí thư Triệu có thời gian rãnh thì đến Nguyệt đầm câu cá.
- Lý Quốc Hùng…
Triệu Xương Sơn miệng lẩm nhẩm không nói già. Diệp Phàm cũng yên lặng ngồi, đôi mắt ưng ngầm quan sát phản ứng của đồng chí Lão Triệu. Nhưng, đồng chí lão Triệu tâm tư quá thâm sâu, ngay cả đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng chẳng nhìn được ông ấy có chút biến hóa nào trên mặt.
Thật lâu sau, Triệu Xương Sơn hừ giọng nói:
- Bảo anh ta làm cho tốt chuyện của Ngư Đồng đi, làm ra cái sọt lớn ấy, chuyện Ngư Đồng không gấp.
- Lời nói của ông tôi sẽ truyền đạt không sót chữ nào.
Diệp Phàm giật mình, cân nhắc mở miệng. Triệu Xương Sơn có thể nói như vậy, lẽ nào cũng tán thành Lý Quốc Hùng. Bằng không, sao lại bảo ông ta làm tốt công việc, có phải là nói chuyện Bí thư thành ủy không gấp…
- Lần này đến trường Đảng học tập, cậu có đến chỗ Thủ tướng báo cáo công việc đúng không?
Triệu Xương Sơn lại chuyển đề tài, nói đến chuyện này.
Trong lòng Diệp Phàm căng ra, chẳng biết trả lời thế nào cho đúng. Thủ tướng giao mình điều tra việc đẳng sau thảm án 88, chuyện này chắc chắn thủ tướng không nói với Triệu Xương Sơn. Nếu có giao cho Triệu Xương Sơn thì chuyện này sẽ do Triệu Xương Sơn nói với mình chứ không phải thủ tướng.
Cho nên, chuyện này có chút phức tạp. Nếu đem ý của Thủ tướng nói ra chắc chắn không được, nếu không nói sau này Triệu Xương Sơn biết thì chắc chắn sẽ rắc rối.
Sẽ cho là đồng chí Diệp Phàm anh lông cánh đủ mạnh rồi, nên trực tiếp đâm lên lãnh đạo đúng không? Lãnh đạo ghét nhất là cấp dưới làm việc vượt cấp của mình. Cũng có thể nói, bản thân sẽ không là một vật trang trí. Đơn giản chỉ là vấn đề thể hiện quyền lực thôi, quyền lực chính là lợi ích, anh không cho quyền lực tương xứng dĩ nhiên người ta cũng không có lợi ích.
- Vâng, lúc đi câu cá ở Quốc Tân quán, thủ tướng đang tiếp đãi lãnh đạo của một tiểu quốc ở Châu Phi. Tôi thì đang học ở trường Đảng trung ương, gần đó, cho nên, trong khoảng thời gian nửa tiếng rãnh rỗi đã gọi tôi đến báo cáo thảm án Ngư Đồng.
Diệp Phàm nói, đương nhiên là muốn nói đại khái cho qua chuyện.
- Thủ tướng muốn nghe bó cáo, cậu chắc chắn là nói đúng sự thực. Toàn bộ đúng là như vậy, không bẻ cong lừa dối cho qua chuyện chứ.
Triệu Xương Sơn liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thằng nhãi trong lòng giật thót, câu nói này của đồng chí lão Triệu huyền cơ rất sâu. Rốt cuộc là đang nói mình có đánh lừa tổng thống không hay là nói mình vừa nãy có lừa dối đồng chí lão Triệu không…
- Đúng vậy, tôi báo cáo đúng tình hình thực tế. Nhưng, khi tôi nói đến bí mật của động chí Lô An Cương nói với tôi trước khi chết, Thủ tướng có hơi nhíu mày.
Diệp Phàm quyết định lờ mờ một chút, đến lúc đó đồng chí lão Triệu có cho rằng mình giả bộ ngớ ngẩn cho qua chuyện thì cũng không nghĩ mình không tôn trọng ông ấy.
- Chuyện này có thể làm Thủ tướng nhíu mày?
Triệu Xương Sơn vẻ mặt thản nhiên, tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, Triệu Xương Sơn cũng hơi nhíu mày, xem ra, ông ta cũng rất chú ý đến bí mật Lô An Cương nói trước khi chết.
- Lúc đó đồng chí Lô An Cương nói với tôi, dưới sơn trang Đông Pha có bí mật. Cho nên, tôi đã bảo đồng chí Vương Triều đi dọn dẹp, vừa dọn dẹp được đống rác rưởi đó, thì tôi lại bị cách chức. Còn Vương Triều bị người ta đuổi đi. chuyện này dừng lại ở đó.
Diệp Phàm nói thật. Dĩ nhiên cũng có chút bất mãn với quyết định của Tỉnh ủy, bao gồm chữ ký của Triệu Xương Sơn.
- Ờ…
Triệu Xương Sơn ờ khẽ, chậm rãi nhấp ngụm trà. Tay cầm trà có ý tiễn khách. Diệp Phàm biết điều đứng lên tỏ ý cáo từ.
- Cậu muốn nghe lời của Thủ tướng.
Sau lưng truyền đến giọng nói không ẩn chứa chút tình cảm gì của Triệu Xương Sơn. Diệp Phàm biết, Triệu Xương Sơn cân nhắc chuyện mình ngầm điều tra.
- Haizz… thước sao có thể ngắn dài giống nhau?
Diệp Phàm nhìn quanh, đột nhiên phát hiện trên tủ nhỏ bên cạnh Triệu Xương Sơn có đặt ba khúc gỗ làm thước đo, thuận miệng nói. Kỳ thực là nên nắm chắc chừng mực nào, thì đang ngầm xin ý kiến của Triệu Xương Sơn.
Triệu Xương Sơn là ai, vừa nghe đã hiểu rõ, miệng nói:
- Chừng mực ở trong lòng, tùy tâm mà nắm.
- Vâng!
Diệp Phàm gật đầu bước ra ngoài. Ra đến cửa, quả thực muốn chửi mẹ nó, Triệu Xương Sơn đúng là lão già giảo hoạt, lão này căn bản chẳng thể hiện tháo độ gì, bảo mình tự nắm giữ. Cái này, bảo mình nắm giữ thế nào chứ, nếu như vượt quá ý của đồng chí lão Triệu, không tới được ý của Tổng thống thì sao, Diệp Phàm cảm thấy đầu căng lên bị kẹp giữa hai người khổng lồ, đúng là làm khó mình mà.
- Đồng chí Quốc Hùng, Bí thư Triệu bảo tôi nói với ông câu này.
Diệp Phàm nói trong điện thoại.
- Trưởng ban Diệp, giờ cũng chưa muộn, đi ăn chút điểm tâm được không?
Lý Quốc Hùng vừa nghe, trong lòng co lại, tim đập thình thịch, một lát sau mới ổn định, nói lời mời.
- Thế thì… được…
Diệp Phàm nhìn đồng hồ, chưa đến 10, dù sao cũng đang ở ngoài đường, nên đồng ý.
Tới nơi.
- Bí thư Triệu nói.
Diệp Phàm vừa nói ra, thấy mí mắt của Lý Quốc Hùng giật vài cái, biết ông ấy đang căng thẳng, cười nói:
- Bảo anh ta làm cho tốt việc ở Ngư Đồng, làm ra một cái sọt thật lớn, chuyện ở Ngư Đồng không cần gấp.
- Không cần gấp, không cần gấp…
Lý Quốc Hùng lẩm nhẩm, đột nhiên đứng lên, tay hơi run run, liên tục nói:
- Cảm ơn! Cảm ơn, Trưởng ban Diệp, anh đúng là bạn của Lý Quốc Hùng tôi.
- Haha…
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười hai tiếng, biết trong lòng đồng chí lão Lý đã có quyết định lớn rồi.
- Trưởng ban Diệp, Bí thư Quản với cha của Lô An Cương trước kia cùng sống ở một thôn. Đó là lúc thanh niên tri thức phải về vùng quê.
Nghe nói Lô Cư Nhất và Bí thư Quản đều thích cùng một người con gái, tên là Lý Muội Dung. Nhưng, sau đó Lý Muội Dung được gia đình gả cho em trai Quản Thanh của Bí thư Quản.
Không lâu sau sinh Quản Phi, chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền. Nhưng, Quản Phi hiện nay thảm lắm, nghe nói được đưa qua Mỹ điều trị.
Lý Quốc Hùng đột nhiên kể ra những chuyện cũ, kỳ thực, trong lòng ông ta đã hạ quyết tâm lớn.
Chuyện này vừa kể ra, sẽ khiến cho Bí thư Đảng - quần chúng Quản Nhất Minh này phẫn nộ. Đương nhiên, Lý Quốc Hùng biết Quản Nhất Minh không thích Diệp Phàm, lần trước chuyện mất chức là do Quản Nhất Minh bày ra. Lúc mất chức Lý Quốc Hùng cũng có mặt ở hiện trường.
Lý Quốc Hùng hiện nay đồng ý kể ra chuyện này, kỳ thực cũng đem mình đứng đối lập với Quản Nhất Minh rồi.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1323: Tầm quan trọng của ám chỉ
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
Đương nhiên, Lý Quốc Hùng sau khi biết thái độ của Triệu Xương Sơn cũng có ý định sẽ theo Triệu Xương Sơn. Còn Diệp Phàm trong tỉnh được coi là người phát ngôn của Triệu gia, bản thân cũng muốn bày tỏ tấm lòng muốn đi theo Triệu Xương Sơn với Diệp Phàm. Còn chuyện Quản Nhất Minh và Triệu Xương Sơn không hợp nhay thì trong tầng cao của tỉnh ai mà chẳng biết.
Trong thể chế, làm quan ghét nhất cái loại ba phải. Anh không muốn đắc tội với ai, kết quả lại là, đắc tội với tất cả mọi người.
Diệp Phàm trong lòng thoáng kinh hoàng, sớm đã nghe Lô An Cương nói trước lúc chết Quản Phi là con riêng của Quản Nhất Minh. Chẳng lẽ thời thanh niên về nông thôn Quản Nhất Minh, Lý Muội Dung và Lô Cư Nhất có gút mắc tình cảm gì đó?
Lô An Cương nói cha mình bị Quản Nhất Minh hại chết, chắc không phải vì chuyện của Lý Muội Dung chứ. Diệp Phàm cảm giác tin này chính là điểm đột phá của vụ án, dĩ nhiên là cảm kích Lý Quốc Hùng, biết ông ta cũng là có qua có lại cho toại lòng nhau.
May là tối nay mình giúp ông ta, bằng không, Lý Quốc Hùng chắc chắn sẽ không nói ra bí mật động trời này. Những chuyện cũ như thế này, muốn điều tra cũng không dễ. Mấy chục năm rồi, làm sao có thể nhớ cho được. Hơn nữa, Lý Muội Dung chắc chắn cũng không nói ra những chuyện riêng tư này.
- Cảm ơn, cụng một ly nào.
Diệp Phàm và Lý Quốc Hùng cụng ly. Hai người thoáng nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói.
Sau đó, hai người nói những chuyện vô thưởng vô phạt một lát rồi mới tạm biệt. Dĩ nhiên, Diệp Phàm cũng đề nghị Lý Quốc Hùng chiếu cố đám người Chu Ngọc Minh. Lý Quốc Hùng cũng bày tỏ thái độ sẽ đối đại với họ như người nhà của mình.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm vào văn phòng, Đồng chí Chánh văn phòng Trương Lâm Hoa lại đến.
Lần này bước vào, Trương Lâm Hoa thể hiện cung kính hơn. Đầu tiên là cung kính đưa điếu thuốc, cười hỏi:
- Trưởng ban Diệp, bên Chánh văn phòng bảo đồng chí Phó chủ nhiệm Lâm Hành Đông đến hợp tác với anh là Đại hội thuyền rồng.
Lâm Hành Đông cũng là cao thủ trong chuyện này, từng tổ chức nhiều hoạt động lớn giống vậy. Như hoạt động leo núi của cán bộ lão thành Cửu Cửu Trùng Dương của Ban tổ chức cán bộ năm ngoái cũng giúp đồng chí Lâm Hành Đông được Chủ tịch tỉnh Uông khen ngợi, nói là ông ấy làm việc, khiến các cán bộ lão thành về hưu rất hài lòng.
Nhưng, còn chuyện thư ký mà của anh không biết Trưởng ban Diệp đã coi qua tài liệu chưa? Nếu chưa vừa ý, tôi lại đi kiếm vài tài liệu tới.
- Vẫn còn chưa coi nữa, thế này đi, cứ bảo Trương Ngôn qua giúp tôi vài hôm, bên cạnh không có trợ lý cũng không tiện.
Diệp Phàm thản nhiên nói. Đối với sự thay đổi thái độ của Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm cũng đoán được một chút, chắc là Trương Lâm Hoa đi tìm Kim Thụ Dương, Kim Thụ Dương đã nhắc nhở ông ta trong điện thoại rồi.
- Trương Ngôn?
Trương Lâm Hoa ngạc nhiên, sau đó gật đầu, nói:
- Trương Ngôn không tệ, bằng cấp không thấp, tốt nghiệp Đại học Nhân dân.
Đang nói thì điện thoại vang lên, là Cổ Hoài gọi đến, nói:
- Đại hội thuyền rồng sắp đến rồi, trong ban cũng có suy xét đến nguyên nhân này, nếu như anh đã đề xuất mượn dùng đồng chí Trương Lâm Hoa, vậy thì kêu đồng chí Trương Lâm Hoa qua giúp anh đi. Còn công việc cụ thể thế nào do cậu tự quyết định.
- Đồng chí Trương Lâm Hoa vừa đi, chuyện bên Chánh văn phòng cũng không ít, tôi thấy cứ để Lâm Hành Đông phối hợp là được rồi.
Diệp Phàm nói, nghĩ tại sao Cổ Hoài lại thay đổi chủ ý. Lẽ nào lại có biến cố gì đó.
- Cứ quyết định vậy đi, đồng chí Lâm Hành Đông tạm thời đến Chánh văn phòng làm Quyền chủ nhiệm thay đồng chí Trương Lâm Hoa cho đến lúc kết thúc Đại hội thuyền rồng.
Cổ Hoài nói.
Gác máy, Diệp Phàm đem quyết định của Trưởng ban Cổ Hoài nói với Trương Lâm Hoa, Trương Lâm Hoa cũng chẳng thể hiện mất mát gì lớn lao. Xem ra lời nói của Trưởng ban Kim cũng có chút uy lực.
- Chủ nhiệm Trương, ngày mai tôi đến hiện trường thuyền rồng Hải Châu Kim Mã, bên đó chắc chuẩn bị cũng khá rồi nhỉ.
Diệp Phàm nói.
- Thuyền rồng sớm đã được vận chuyển đến bãi Kim Mã của Hải Châu rồi, mỗi chiếc chon 18 người chèo, đều là chọn từ những nhân viên công tác chính thức quốc gia thuộc thành phố. Nhưng, Trưởng ban Diệp, vấn đề thứ tự lần này hơi khó làm.
Trương Lâm Hoa nói. Cũng lập tức thay đổi vai diễn.
- Thứ tự, là sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi, những loại hoạt đông này, nếu như có tính mục đích nhất định, thường che giấu tai mắt mọi người, sắp đặt trước danh thứ kia. Hoạt động, chỉ là bề ngoài thôi. Cái này gọi là điều động nội bộ, trong thẻ chế, những chuyện thế này nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
- Cái này, nếu như cấp trên không ngầm ám chỉ, thì họt động sao triển khai được?
Trương Lâm Hoa biết Cổ Hoài xuống tay với mình, nhưng chẳng thể nào phản kích, quyết định cùng làm với Diệp Phàm. Cho nên, trong lòng cũng đào hố rồi. Dĩ nhiên, chuyện này cũng liên quan đến ám chỉ của Kim Thụ Dương.
- Trước kia khi Trưởng ban Phượng tiếp nhận cấp trên nói sao? Dĩ nhiên tôi đang nói là ám chỉ.
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Cái này, tôi cũng không rõ. Hạng mục này lúc đó không phải do tôi phụ trách. Trước kia hình như cũng có tổ chức hoạt động thế này, kỳ thực, danh thứ đã được ấn định trước, hoạt động chỉ cần triển khai cho náo nhiệt là được. Có một số cán bộ không phục, nhưng cuối cùng cũng phải theo đại cục, dù sao, cánh tay cũng xoay không nổi đùi mà.
Trương Lâm Hoa nói,
- Ông nói hoàn thiện phương án cụ thể trước, thông báo cho bên Hải Châu chuẩn bị tốt. Muốn làm đến mức nào, lập tức lôi kéo tiến hành cuộc thi đến mức đó. Đừng để đến khi đó lại luống cuống chân tay, như vậy là không được, đó là không chuẩn bị tốt.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Kỳ thực, họ sớm chuẩn bị xong cả rồi. Tôi nghe nói năm vị Bí thư thị ủy của năm thành phố sớn đã tụ tập binh tướng ở Hải Chậu rồi.
Hơn nữa, mỗi đội đại diện của mỗi thị xã chỉ có ba thuyền rồng, bọn họ không ở một chỗ, mà tự bao một khách sạn nào âm thầm lên kế hoạch gì đó.
Chẳng hạn như nói về đội viên đi, mỗi đội chỉ có 54 người, dĩ nhiên, ngoài ra, mỗi thuyền rồng còn có một tay trống.
Trên thực tế một thị xã có 60 thành viên chính thức, thêm những cổ động viên làm những việc linh tinh gì đó, chắc hẳn không dưới 300 người.
Mà thị xã Kim Mã trực thuộc Hải Châu chiếm được tiên cơ địa lợi, đội của họ là đông nhất. Nghe nói Bí thư thị ủy Kim Mã Chu Tiềm Hãm đã gọi đội cổ động viên hô hào cả chục ngàn người.
Bên ban Tổ chức cán bộ cũng có vài nhân viên hiện nay đang đóng quân ở bãi Kim Mã Hải Châu, phụ trách công việc cụ thể bên đó.
Trương Lâm Hoa nói.
- Dân gian chắc cũng đoán được, ông nói, đội nào mạnh hơn một chút?
Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên, Diệp Phàm tiếng là hỏi danh thứ, trên thực tế là đang hỏi năng lực hoạt động và danh vọng của Bí thư thành ủy nào cao hơn.
- Lần này tương đối phức tạp, hình như là “thế lực ngang nhau”. Cho nên, rất khó chọn lựa. Nhưng, Bí thư thị xã Miêu Đô trực thuộc tỉnh thành Cát Hải Bình nghe nói rất có năng lượng, hơn nữa thành phố Miếu Đô cách tỉnh rất gần, gần quan thì được ban lộc mà. Hơn nữa, Cát Hải Bình là cánh tay đắc lực của Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh ủy, Bí thư tỉnh thành Tô Thanh Vân.
Còn đặc khu thành phố Hải Châu, Bí thư Chu Tiềm thị xã Kim Mã chiếm địa lợi, vì, địa điểm tổ chức chính là sông Kim Mã.
Đến lúc đó, chắc hẳn dân chúng đến xem cuộc thi đấu không dưới mấy trăm ngàn người, dưới ánh mắt theo dõi chăm chú của ngàn vạn người, chúng ta muốn “tự do” hành động, chắc hẳn Chu Tiềm này có gây ra chuyện gì hay không cũng khó nói.
Bí thư thị xã Thiên Đông trực thuộc thành phố Ngư Đồng Phí Thủy Đông, người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói là có người thân ở tỉnh. Rốt cuộc là ai, cũng chưa rõ…
Chủ nhiệm Trương Lâm Hoa như đã thuộc trong lòng bàn tay, làm cho Diệp Phàm có cảm giác người này rất thích hợp với vị trí quản gia.
Trương Lâm Hoa vừa đi, Diệp Phàm vào văn phòng của Phượng Quốc Hưng.
- Trưởng ban Phượng, về đại hội thuyền rồng lần này, cấp trên có dặn dò gì đặc biệt không?
Diệp Phàm nói thẳng, không vòng vo.
- Dặn dò đặc biệt, không thấy nghe nói.
Phượng Quốc Hưng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
- Chẳng lẽ một chút ám chỉ cũng không có?
Diệp Phàm truy vấn nói.
- Tôi chẳng nghe nói gì cae, hay là, anh thử hỏi Trưởng ban Cổ xem.
Phượng Quốc Hưng thản nhiên liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
- Haha, nếu không có thì được rồi.
Diệp Phàm cười, gật đầu, trở về văn phòng.
Gọi điện cho Cổ Hoài, nói:
- Trưởng ban Cổ, đại hội thi đấu thuyền rồng lần này có sắp xếp gì đặc biệt không?
- Có sắp xếp gì đặc biệt chứ?
Giọng điệu Cổ Hoài nghiêm túc.
- Thế Trưởng Ban Cổ có ám chỉ gì xin cứ nói, tôi sẽ sắp xếp tốt có được không?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Tôi chỉ yêu cầu tổ chức thi đấu công bằng công khai thôi, trong Ban đã quyết định giao chuyện này cho anh phụ trách, làm thế nào thì anh cứ tự suy xét đi.
Cổ Hoài thản nhiên nói rồi gác máy.
“Công bằng, công khai, công chính cái rắm!” Sau khi gác máy Diệp Phàm bực bội chửi một câu.
Lúc này, có tiếng gõ cửa khe khẽ.
- Vào đi!
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Trưởng ban Diệp, anh gọi tôi.
Trương Ngôn co cổ rụt đầu, rất khác với khẩu khí lúc đụng phải mình hôm trước.
Nghe Chủ nhiêm chánh văn phòng Trương nói Trưởng ban Diệp bảo mình qua giúp đỡ, lập tức hai mắt Trương Ngôn mở lớn. Những đồng nghiệp bên cạnh như đám Đồng Hân lập tức vây quanh bảo Trương Ngôn đãi khách đi.
- Đại hội thuyền rồng anh đã nghe nói chưa? Anh biết được gì nói trước đi…
Diệp Phàm chậm rãi nói, cứ để Trương Ngôn đứng như vậy, phải tỏ tư thế lãnh đạo một chút chứ.
- Tôi vốn cũng là một trong những thành viên giúp đỡ đại hội thuyền rồng, chỉ phụ trách công tác liên lạc với bên sông Kim Mã Hải Châu thôi.
Lúc đầu Trưởng ban Phượng Quốc Hưng phụ trách chuyện này, đã rút vài thành viên trong Chánh văn phòng chúng tôi qua phối hợp.
Vốn kế hoạch là mỗi thị xã có một thuyền rồng, sau đó không lâu Trưởng ban Phượng lại đổi ý, mỗi thị xã tham gia thi đấu bố trí ba thuyền rồng, giống như là đang so sánh năng lực tác chiến của bộ máy vậy…
Trương Ngôn cũng không tệ, khôi phục bình tỉnh, nói có đầu có đuôi.
- So sánh năng lực tác chiến của bộ máy, đó không phải là đánh giặc sao. Hơn nữa, thành viên thuyền rồng đều là những nhân viên công tác khỏe mạnh trong cơ quan chính phủ, những thanh niên này mới hai mấy tuổi, nhiều lắm cũng chỉ đến cấp phòng, Phó cục trưởng là cao rồi, có thể coi là bộ máy sao?
Trương Ngôn sắc mặt hơi biến sắc, vốn nghĩ Diệp Phàm đã chấm mình. Đây là dấu hiệu tốt, có thể, vận may tới rồi nên được Trưởng ban Diệp để mắt chọn mình làm thư ký cũng nên.
Trương Ngôn sau khi tốt nghiệp Đại học nhân dân đã lăn lộn nhiều năm, đến giờ chỉ là một tay chạy việc vặt, ngay cả bạn gái cũng khó giữ, nếu nói không gấp gáp thì chính là nói dối rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1324: Quản Nhất Minh giận tối mặt
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
Hơn nữa, gia cảnh cũng chẳng tốt lắm, nếu như có món tiền lớn thì đã bỏ ra kiếm mũ quan rồi. Cho nên, Trương Ngôn rất chú trọng chào đón Trưởng ban Diệp.
Mấy ngày hôm trước nghe nói Trưởng ban Diệp chịu trách nhiệm Đại hội thuyền rồng, Trương Ngôn càng để tâm. Mấy ngày này đã nghiên cứu kỹ Đại hội thuyền rằng, bằng không, lúc nãy Diệp Phàm đột nhiên khảo nhiệm, Trương Ngôn không thể trả lời lưu loát đến như vậy.
- Ờ!
Diệp Phàm khẽ gật đầu, trong lòng Trương Ngôn mới ổn định lại.
Lập tức đau khổ, Diệp Phàm lại nói ra câu khiến cho lòng Trương Ngôn dâng trào cảm xúc. Diệp Phàm nói:
- Mấy ngày này anh cứ chuyển qua đây trước đi, đặt bàn làm việc ở gian bên ngoài ấy, Chuyện bên Chánh văn phòng tôi mới nói với Chủ nhiệm Trương rồi, ông ấy sẽ sắp xếp.
- Vâng, Trưởng ban Diệp!
Trương Ngôn trả lời giống như một binh lính tra lời cấp trên vậy.
- Làm gì vậy! Nhìn kìa, môi anh run như dây đàn kìa, ở chỗ tôi lạnh lắm à?
Diệp Phàm cố ý trêu chọc người này một chút.
- Không phải, vì kích động quá ạ. Có thể làm việc cho Trưởng ban Diệp, là phúc ba đời của Trương Ngôn tôi.
Trương Ngôn hai chân khép sát nhau, nhưng, không thể ngăn được hai đùi hơi run rẩy.
- Cái đó thì chưa chắc.
Diệp Phàm cười như không cười, nói:
- Đi đi, chuyển đồ của anh đến đây trước, sau đó chúng ta lập tức triển khai công việc. Thời gian gấp lắm rồi, làm việc thì phải làm cho tốt.
Sau khi nghe xong Trương Ngôn bước ra cửa, chạy vài bước, sau đó đứng lại, lập tức chỉnh lại quần áo, giả bộ trầm ổn bước về văn phòng mình.
Trương Ngôn thu dọn đồ đạc, các đồng nghiệp đều hiểu, người ta được thăng chức rồi.
Nhưng, Trương Ngôn tương đối khiêm tốn nói:
- Trưởng ban Diệp chỉ điều tôi qua giúp tạm vài ngày, đại hội thuyền rồng kết thúc sẽ quay lại. Đồng Hân, đừng đem bàn của tôi ném vào đống rác nhé, nếu không khi trở về bàn cũng chẳng có thì Trương Ngôn tôi đúng là bị mọi người đuổi ra khỏi nhà rồi.
- Thư ký Trương, bàn bên đó thoải mái hơn đây gấp trăm lần đấy.
Lý Chấn Sơn, đồng nghiệp, cố ý hừ lạnh một tiếng, mọi người cười ồ lên.
Dĩ nhiên, mấy đồng nghiệp cũng giúp Trương Ngôn thu dọn đồ trên bàn đem sang gian ngoài bên Diệp Phàm. Dĩ nhiên, mọi người không dám ồn ào, nhẹ tay nhẹ chân giúp dọn dẹp gian bên ngoài.
Đúng lúc Diệp Phàm muốn ra ngoài hít thở không khí, vừa mở cửa ra, thấy ba đồng chí đang bước đi như mèo. Thấy Diệp Phàm bước ra, ba đồng chí sợ tái mặt. Đặc biệt là Trương Ngôn miệng không thì thào thành tiếng nỗi.
- Trưởng ban Diệp, chúng tôi giúp Trương Ngôn dọn dẹp một chút, gian ngoài dù nói mỗi ngày đều có người quét dọn, nhưng dù sao cũng không bằng chúng tôi dọn dẹp thêm chút nữa, quấy rầy anh rồi. Chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn lãnh đạo thoải mái hơn một chút.
Cô nàng Đồng Hân này to gan hơn một chút, cong người vội vàng nói.
- Cứ thoải mái đi, haha.
Diệp Phàm như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu, lại liếc nhìn ba người Đồng Hân một cái, đột nhiên nói:
- Trương Ngôn, anh nói với chủ nhiệm Trương, bảo hai người này qua phối hợp làm việc với anh luôn.
- Trưởng ban Diệp, tôi thấy Đồng Hân và Lý Chấn Sơn hai đồng chí này không tệ.
Trương Ngôn nói.
- Do anh tìm trợ thủ, nên anh cứ quyết định đi.
Diệp Phàm khoát tay quay về văn phòng, dĩ nhiên là đang cho thằng nhãi này chút đường ngọt, giúp gã vui một chút cũng tốt.
Khỏi phải nói, Trương Ngôn làm việc rất nhiệt tình, không lâu sau, đã chỉnh lý tài liệu đem đến đặt trên bàn làm việc của Diệp Phàm. Hơn nữa, những chỗ quan trọng còn đánh dấu lại.
Buổi chiều.
Trương Ngôn nhẹ nhàng gõ cửa, bước vào, nói là Phó bí thư Quản Nhất Minh đến, bảo Diệp Phàm qua đó. Nói là muốn báo cáo tình hình trù bị của Đại hội thuyền rồng.
Trong lòng Diệp Phàm cười lạnh, biết đồng chí Quản Nhất Minh muốn đến đâm chọc. Dĩ nhiên, cũng sắp xếp lại suy nghĩ, cầm gói tài liệu lớn, bình tĩnh bước đi. Trước mặt Quản Nhất Minh, tuyệt đối không thể thua được.
Vào phòng hợp, thấy hai đồng chí Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng đã đến.
- Đồng chí Diệp Phàm, Bí thư Quản muốn nghe báo cáo tình hình trù bị Đại hội thuyền rồng. Anh báo cáo toàn bộ tình hình với Bí thư Quản đi.
Cổ Hoài vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Bí thư Quản, phương án tổng thể chúng tôi sẽ làm theo tư tưởng chỉ đạo của đồng chí Phượng Quốc Hưng. Tôi tiếp nhận mới mấy ngày, vẫn chưa có biến hóa gì lớn. Sáng nay Trưởng ban Cổ có chỉ thị tôi, nhấy định phải tổ chức một cuộc thi đấu thuyền rồng công khai công chính công bằng. Tôi nghĩ, trong ban lần đầu tổ chức Đại hội thuyền rồng, cũng là muốn tăng không khí sôi nổi trong cán bộ đảng của năm thị xã, rót sức sống mới cho các cán bộ. Hơn nữa…
Diệp Phàm báo cáo phương án kế hoạch theo bài bản hẳn hoi. Đồng chí Diệp Phàm cũng tương đối kỳ lạ, đem phương án tổng thể chụp lên Phượng Quốc Hưng. Sau đó, lại đem phương châm chỉ đạo đổ cho Trưởng ban Cổ Hoài.
Nếu phương châm và phương án đều do người khác làm, bản thân chỉ thay đổi một chút, Quản Nhất Minh muốn chỉ trích gì cũng khó nói. Có nói gì cũng là nói người khác, chắc chắn Quản Nhất Minh sẽ phải thận trọng suy xét một chút.
- Đưa ra đây xem nào.
Quản Nhất Minh mặt không thay đổi, sau khi nghe xong ra hiệu nói. Diệp Phàm đưa chồng tài liệu tới.
Quản Nhất Minh đeo kính, giống như thẩm duyệt văn kiện cẩn thận xem xét. Còn Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng liếc nhìn Diệp Phàm một cái, chẳng nói gì, ở bên cạnh giả câm giả điếc.
- Làm gì đây, các Đại hội chỉ còn có 7, 8 ngày nữa mà đã đưa người vào nhà khách rồi, bề ngoài là chuẩn bị cho Đại hội, trên thực thế là đang làm cái gì, đơn giản chỉ là ăn chơi gì đó thôi!
Mất thị xã này đều là thị xã cấp huyện, đều là những nơi có tình hình kinh tế tốt của huyện, điểm này tôi hiểu. Nhưng, cho dù có giàu thì cũng không thể phô trương sự giàu có như vậy chứ.
Tài chính của địa phương cũng là mồ hôi nước mắt của nhân dân, sao có thể tiêu pha vô độ như vậy. Hơn nữa, còn bao cả một nhà khác, họ không thấy đau lòng à, Quản Nhất Minh tôi cứ như đang trích máu trong tim ấy!
Quản Nhất Minh cầm tàu liệu đập mạnh lên bàn, bắt đầu giáo huấn.
- Bí thư Quản, đây là hành vi tự do của năm thị xã. Chuyện này dù ban Tổ chức cán bộ chúng tôi đứng ra làm chủ, nhưng cũng thể can thiệp vào chuyện huấn luyện của người ta đúng không? Chẳng hạn như đại hội Olympic vậy, có nước không phải còn đến trước 10 ngày sao, họ đến làm quen với sân đấu, thích ứng với khí hậu nơi thi đấu để chuẩn bị gì đó. Ban tổ chức cũng chẳng thể nào đuổi người ta đi, không cho người ta đến sớm được.
Diệp Phàm giả bộ không nghe thấy, thản nhiên trả lời.
- Hừ! Đồng chí Diệp Phàm, anh không hiểu ý tôi rồi. Thi đấu thuyền rồng sao có thể so với Olympic được chứ? Đừng có mà lấy lông gà làm lệnh tiễn chứ.
Đều ở cùng một tỉnh, năm thị xã có cách xa Hải Châu nhất cũng tốn mấy tiếng đi xe thôi, đến nhà khách trước 7, 8 ngày, mà còn bao toàn bộ nhà khách nữa chứ.
Đây chính là làn sóng không tốt mượn chuyện ông để ăn chơi điển hình, tiền của tài chính là tiền của nhà nước, không phải là tiền để cho người ta ăn chơi hưởng lạc.
Đặc biệt là ban Tổ chức cán bộ chúng ta, sau này truyền ra ngoài người ta sẽ thấy thế nào. Có phải họat động của Ban Tổ chức cán bộ chúng ta đã tạo cơ hội cho các đồng chí bên dưới ăn chơi.
Đồng chí Diệp Phàm, tam lệnh của Trung ương yêu cầu phải loại bỏ những làn sóng ăn chơi bất chính, bốn món một canh nghĩa là gì, lẽ nào chỉ noi chuyện ăn uống đơn giản thế thôi sao?
Đây chính là nâng cao tư tưởng nhận thức đấy. Chẳng lẽ những lời giải thích mộc mạc gian khổ như thế, lẽ nào ở những nơi có tiền rồi thì không cần truyền thống tốt đẹp nữa?
Quản Nhất Minh phản đối đẩy tài liệu lên bàn.
Thằng nhãi này nói với Cổ Hoài:
- Trưởng ban Cổ, xem ra, tư tưởng của các đồng chí trong ban Tổ chức cán bộ hơi buông lỏng quá.Phải tăng cường học tâp, nhận thức tư tưởng đi!
Đừng coi thường những tư tưởng lệch lạc này, chỉ cần lệch lạc một chút, là dao động một chút, nếu như cứ để tình hình này phát triển, thì sẽ phạm phải những sai lầm nghiêm trọng đó.
Anh nghĩ coi, nếu như có ai đem chuyện ăn uống của Đại hội thuyền rồng báo lên trên, lãnh đạo sẽ nhìn Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông chúng ta thế nào.
Đó chăng phải là tự bôi đen Ban tổ chức cán bộ, đâm vào bô phân sao. Các phòng ban khác trong tỉnh sẽ thấy Ban tổ chức cán bộ Việt Đông như thế nào, thực sự đến mức này, thì đó sẽ là chuyện lớn đấy!
Quản Nhất Minh chỉ cây dâu mắng cây hòe, bề ngoài là đang nói với Trưởng ban Cổ Hoài, nhưng trong ánh mắt từng câu từng chữ đều hướng về phía Diệp Phàm.
- Haha, Bí thư Quản, tôi sẽ nhắc nhở các đồng chí nên thế nào. Một số đồng chí tư tưởng hơi buông lỏng, chắc chắn là sẽ uốn nắn lại.
Phượng Quốc Hưng mở miệng, sắc mặt đồng chí tiểu Diệp dĩ nhiên là trầm xuống rồi.
Nhưng, Phượng Quốc Hưng rất kỳ lạ, lập tức lại nói thêm:
- Nhưng, dù là nhắc nhở, tôi thấy, đồng chí Diệp Phàm hình như không nằm trogn nhóm bị nhắc nhở, anh ấy là ngoại lệ.
- Hử?
Quản Nhất Minh lên tiếng, nhìn chằm chằm Phượng Quốc Hưng, ý là muốn đồng chí Phượng Quốc Hưng giải thích tại sao.
- Đồng chí Diệp Phàm là “học viên đặc biệt ưu tú” của “Lớp nâng cao cán bộ thanh trung niên kiệt xuất” trường Đảng trung ương, do đích thân hiệu trưởng Đường cấp chứng nhận.
Phượng Quốc Hưng nói, Quản Nhất Minh vừa nghe, sắc mặt khó coi lập tức.
Diệp Phàm muốn bước lên cho Phượng Quốc Hưng một bạt tai, Phượng Quốc Hưng bề ngoài đang nói giúp Diệp Phàm, nhưng kỳ thực là đang chê bai Quản Nhất Minh mù mắt.
Quản Nhất Minh nói nhận thức của đồng chí Diệp Phàm không đủ cao, Phượng Quốc Hưng người ta lập tức đưa Hiệu trưởng Đường ra, “Học viên đặc biệt ưu tú” của trường Đảng trung ương do đích thân Hiệu trưởng Đường trao tặng danh hiệu mà tư tưởng nhận thức không đủ cao sao? Nếu như không phải Hiệu trưởng Đường sai thì sẽ là Quản Nhất Minh sai, dĩ nhiên Hiệu trưởng Đường có thể sai được sao? Dĩ nhiên chính là Quản Nhất Minh sai rồi. Cho nên, đó chẳng phải là lập tức tát đồng chí lão Quản một tát tai sao?
Nhưng, Quản Nhất Minh lại ghi hận lên Diệp Phàm. Phượng Quốc Hưng gia thế rất cao, dĩ nhiên không sợ bị Quản Nhất Minh ghi hận.
Phượng Quốc Hưng lòng dạ xấu xa, dĩ nhiên là muốn Quản Nhất Minh ghi hận Diệp Phàm thêm chút nữa, nhưng, lại đang giải vây cho Trưởng ban Cổ Hoài.
- Tôi lập tức thông báo, để cho lãnh đạo của năm thị xã biết.
Diệp Phàm lập tức nói, dĩ nhiên là đang cho đồng chí lão Quản một cái thang, bằng không không biết thằng nhãi này lại gây ra chuyện gì. Người mà, có lúc dưới mái nhà, không thể không cúi đầu được.
- Hừ, lần sau còn xảy ra chuyện này, tôi thấy, Trưởng ban Cổ nên thay người là vừa.
Quản Nhất Minh đương nhiên không hề cảm kích, phẩy tay bỏ đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1325. Phản âm Phượng Quốc Hưng một phen.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
Lần này tìm đến Diệp Phàm, thứ nhất là báo thù Diệp Phàm chuyện con trai mình làQuản Phi bị làm thái giám. Thứ hai, cũng muốn nhân cơ hội làm một việc gì đó cho Triệu Xương Sơn xem. Ý tứ là lão Triệu chọn người không ngờ không làm việc như vậy, điều này tương đương với việc đánh vào thể diện của lão Triệu. Tuy nhiên không thể tưởng tượng được chính là sát vũ mà về. Quản Nhất Minh đương nhiên không có khí sắc gì tốt, liền lẩm bẩm rồi bỏ đi.
- Anh trở về lập tức thông báo với bọn họ một chút, phải chú ý tiết kiệm. Việc huấn luyện cần như thế nào thì cứ làm thế đó, tuy nhiên, phải chú ý đừng để người qua đường lườm nguýt là được
Cổ Hoài thản nhiên nói, ý tứ có chút mơ hồ, cũng không có vẻ hoàn toàn đồng ý với chỉ thị Quản Nhất Minh, xem ra, hai người này cũng không chắc hợp nhau.
- Được, Trưởng ban Cổ, ngày mai tôi chuẩn bị đi xem, nhân thể nhắc nhở mọi người cũng tốt
Diệp Phàm gật gật đầu
Liếc mắt một cái nhìn Phượng Quốc Hưng, đột nhiên cười nói:
- Đúng là bạn học cũ tốt, cảm ơn Trưởng ban Quốc Hưng đưa ra ưu ái đặc biệt này. Bằng không, thằng em nay có phiền toái lớn. Trưởng ban Quốc Hưng tuy nói tuổi không lớn, nhưng cũng rất có phong độ.
Diệp Phàm sau khi nói xong hướng Trưởng ban Cổ Hoài gật gật đầu chào, sau đó đi luôn.
Phượng Quốc Hưng, tự nhiên, khóe miệng kia co giật vài cái khác thường. Kỳ thực, gã biết bị đồng chí Tiểu Diệp cho một đao
Diệp Phàm nói những lời này bên ngoài là khen Phượng Quốc Hưng là bạn học tình nghĩa, kỳ thực cũng là đang âm thầm làm giảm uy tín với Trưởng ban Cổ Hoài. Cổ Hoài cùng Phượng Quốc Hưng đều là lãnh đạo của Diệp Phàm, và có người ngoài ức hiếp Diệp Phàm, Cổ Hoài ông cũng không nói giúp cấp dưới.
Mà Phượng Quốc Hưng một chức phó đứng ra, trong lòng Cổ Hoài đương nhiên không vừa lòng. Diệp Phàm càng âm hiểm, không ngờ khen Phượng Quốc Hưng có phong độ đại tướng, kia không phải nói Cổ Hoài không có khả năng làm tướng soái sao, không phải chức vị chính của Ban tổ chức cán bộ nên nhường cho Phượng Quốc Hưng sao.
Cho nên, Phượng Quốc Hưng vừa rồi khéo léo lợi dụng Diệp Phàm ưu ái đặc biệt khơi mào chuyện Quản Nhất Minh với Diệp Phàm, hơn nữa Diệp Phàm cũng lợi dụng lòng đố kỵ của Cổ Hoài đâm lại Phượng Quốc Hưng một đao. Hai bên không ai là người thắng
Sáng sớm hôm sau, từ ban Tổ chức cán bộ đi ra hai chiếc xe. Một chiếc Toyota đại bá vương, một chiếc Audi, thẳng hướng thành phố Hải Châu mà đi.
Thành Phố Hải Châu chính là một trong năm đặc khu kinh tế lớn cả nước, thành phố cấp phó tỉnh. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cổ Hoài chính là nguyên Bí thư Thành ủy thành phố Hải Châu
Thị xã Kim Mã thuộc thành phố Hải Châu, lần này ban Tổ chức cán bộ muốn lấy địa điểm tổ chức đại hội thi đấu thuyền rồng ngay tại trên sông Kim Mã ở thị xã Kim Mã.
Diệp Phàm mang theo đoàn người khi tới Hải Châu thì đã đến giờ ăn trưa, Chủ tịch Ngưu Sâm và Phó bí thư Thành Ủy Thôi Minh Khải mang theo bộ máy chính của thị xã, đứng ở cửa chính tự mình nghênh đón đoàn người Diệp Phàm
Về phần Bí thư Thành ủy đồng chí Nhạc Kỳ lại không thấy bóng dáng đâu, dù sao người ta là cấp phó tỉnh, Diệp Phàm một phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, cấp giám đốc sở, tuy thân phận tương đối lớn, nhưng dù sao Diệp Phàm ở ban Tổ chức cán bộ cũng là xếp hạng đáy, hơn nữa, tuổi còn rất trẻ, có lẽ đồng chí Nhạc Kỳ không thể nào thích thú được.
Hơn nữa, năng lực của Diệp Phàm không ảnh hưởng được tới cán bộ cấp phó tỉnh Nhạc Kỳ này, nếu là đồng chí Ban Tổ chức Trung ương xuống, Nhạc Kỳ chắc chắn sẽ nhiệt tình. Đương nhiên, Chủ tịch thành phố Ngưu Sâm cũng là cấp cán bộ Thứ trưởng, ông ta đồng ý đến cũng là nể mặt mũi Diệp Phàm. Bởi vì Hải Châu là đặc khu, là phó tỉnh của thành phố, bí thư, Chủ tịch thành phố đều là cấp Thứ trưởng. Tuy nhiên, bí thư Nhạc Kỳ vẫn không thể đi vào hộ nghị thường vụ tỉnh.
- Hoan nghênh Phó trưởng ban Diệp
Vẻ mặt Ngưu Sâm tươi cười chào đón. Hai người nắm chặt tay cùng nhau, bốn tay giao nhau thật chặt
Về việc bắt tay cũng có chút khác nhau, nếu là lãnh đạo bắt tay với quần chúng hoặc cấp dưới, bình thường đều là một tay chạm qua. Dù sao người ta là lãnh đạo, phải có phong độ lãnh đạo. Mà bắt tay cùng cấp, cũng là một tay, đương nhiên sẽ nhiệt tình hơn một chút. Trường hợp ngoại lệ, hai người cùng cấp nếu quan hệ tốt lắm, mới giơ cả 4 tay bắt nhau. Bắt tay cùng cấp, thì phải là bốn tay nhiệt tình. Đương nhiên, thường thường cấp trên mình cũng không nắm bốn tay với mình, mình cũng chỉ có thể nắm hai tay vào một tay người ta mà thôi.
- Phó trưởng ban Diệp, chúng ta lại gặp nhau, ha ha ha…
Bên cạnh truyền đến giọng nói sang sảng của Thôi Minh Khải
- Lão Thôi, anh đã lên chức, còn không đãi khách đi? Cũng quá keo kiệt một chút có phải hay không ?
Diệp Phàm lại cùng Thôi Minh Khải bắt tay nhau, Thôi Minh Khải trước kia là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Ngư Đồng, hiện tại được điều đến thành phố Hải Châu làm Phó bí thư
Tuy là Phó bí thư, nhưng Hải CHâu là thành phố cấp phó tỉnh, cấp bậc cao hơn so với thành phố cấp địa nửa cấp, cho nên, cấp bậc Thôi Minh Khải cũng tương đương Giám đốc sở.
Tuy nói không phải người cầm đầu một nơi, nhưng coi như là tiến nhanh một bước, cho nên, nhìn thấy đồng chí Diệp Phàm, ân oán nhỏ trước kia hai người đã sớm quên.
Hai người giống như bạn bè cũ bắt tay nhiệt tình, một hồi gặp gỡ lại cười cảm giác thù oán. Trước kia ở Ngư Đồng khi Thôi Minh Khải cùng Lý Quốc Hùng bị gọi là chòm sao song tử của hội nghị thường vụ, cũng không ít lần gây phiền toái với Diệp Phàm
Tuy nhiên, trước khác nay khác, đương nhiên, Diệp Phàm địa vị Diệp Phàm không còn là Bí thư Đảng ủy Công an của Ngư Đồng, Phó trưởng ban ban Tổ chức cán bộ, phân lượng chắc chắn lớn hơn cấp giám đốc sở của Phó bí thư Thôi Minh Khải nhiều lắm.
- Thất lễ, thất lễ, buổi tối gặp nhau, gặp nhau
Thôi Minh Khải mịt mờ liếc mắt nhìn Chủ tịch thành phố Ngưu Sâm một cái, ánh mắt hơi có vẻ đắc ý. Ý tứ là trưởng ban Diệp đối với tôi cũng không tệ lắm
Hai bên đang hàn huyên, lúc này, một chiếc Audi lặng lẽ đứng ở bên ngoài. Cán bộ Hải Châu vừa thấy lại lập tức chen chúc nhau đi ra, thiếu chút nữa biến chiếc Audi thành thùng thiết
Diệp Phàm thoáng nhìn qua, lập tức liền hiểu, thì ra là nhân vật số một thành phố Hải Châu bí thư Nhạc Kỳ tới rồi, thảo nào cán bộ Hải Châu đột nhiên sôi nổi hẳn lên. Bởi vì bí thư Nhạc là nhân vật số một ở Hải Châu
- Đã tới chậm một chút, ha ha, thất lễ
Nhạc Kỳ không ngờ đứng ở cửa xe vọt tới trước mặt Diệp Phàm thản nhiên cười nói
Đương nhiên, Nhạc Kỳ dù sao cũng là cấp bậc bí thư phó tỉnh, ông ta tự mình kiêu ngạo, chỉ cười chào hỏi. Nhưng, cũng không có bước chân tiến lên
Đương nhiên, ông ta đang đợi. Tất nhiên, Nhạc Kỳ mặc dù vậy cũng xem như đã nể mặt mũi Diệp Phàm. Có thể đến, có thể thấy là đã coi trọng Diệp Phàm, ông ta có thể hoàn toàn không cần tới
- Chao ôi, là bí thư Nhạc à, nhất thời không nhận ra, tôi thật thất lễ
Diệp Phàm biết Nhạc Kỳ chờ mình bước đến, cũng không so đo gì.
Việc này, cũng nên vậy, cho nên, nhiệt tình cười vươn tay đi tới. Diệp Phàm duỗi hai tay qua, mà Nhạc Kỳ chỉ dùng một tay
Diệp Phàm cũng hiểu được, Nhạc Kỳ đồng ý đến, cũng không phải coi trọng mình, mà bởi vì trên trán mình có chữ “ Triệu” thật to. Nghe nói Nhạc Kỳ là do Triệu Xương Sơn bảo đi, người ta đương nhiên muốn tới tiếp đón hắn một chút, hắn chính là đại diện của Triệu Xương Sơn
- Trưởng ban Diệp, trước tới Ngũ Tạng miếu bàn công việc thế nào?
Nhạc Kỳ thản nhiên cười nói, vẻ mặt vẫn rất hiền hòa
- Ở đây ông là bí thư, cũng là địa chủ, tôi là xuống dưới ăn hôi, ha ha
Diệp Phàm cười nói
- Tốt lắm, chúng ta đi.
Nhạc Kỳ cười gật gật đầu, mấy chiếc xe thẳng tới khách sạn Hải Châu mà đi
Ngồi trên ghế, đoàn người Diệp Phàm gồm Diệp Phàm và Chánh văn phòng Trương Lâm Hoa ngồi xuống, còn lại những người như Trương Ngôn, Đồng Hân và tất cả những người khác ngồi trên một bàn. Phía bên Hải Châu là Bí thư Thành ủy Nhạc Kỳ và Chủ tịch thành phố Ngưu Sâm, Phó bí thư Thôi Minh Khải và cán bộ cấp giám đốc sở liên quan cùng ngồi
Rượu quá ba lần
Ngưu Sâm cười hỏi
- Phó trưởng ban Diệp, nghe nói lần này về vì đại hội thi đấu thuyền rồng, bí thư Quản có chỉ thị đặc biệt có phải hay không? Vừa nhận được bản fax văn kiện của cấp trên
- Vâng, cứ theo văn kiện xử lý là được
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc mắt nhìn đồng chí trên bàn một cái nói
- Buổi chiều muốn mời tất cả người phụ trách để nói ngắn gọn, truyền đạt một chút chỉ thị của bí thư Quản và Trưởng ban Cổ
- Ôi, bí thư Quản luôn luôn tiết kiệm, thật sự là khuôn mẫu của Đảng ta. Kinh tế Hải Châu chúng ta còn được, nhưng cũng không thể quên tiết kiệm. Việc này, cũng là truyền thống tốt đẹp của dân tộc.Trung Hoa chúng ta
Lời chủ tịch thành phố Ngưu Sâm vừa nói ra, rõ ràng là mịt mờ khen Quản Nhất Minh. Diệp Phàm giật mình, chỉ biết người này quan hệ khá tốt với Quản Nhất Minh, có lẽ, vị trí Chủ tịch thành phố này của anh ta là do Quản Nhất Minh ban cho
Tự nhiên, đồng chí Ngưu Sâm trong đầu Diệp Phàm, lập tức trở thành một cái mụn nhọt
Nhạc Kỳ thản nhiên liếc mắt nhìn Ngưu Sâm một cái nói
- Ừ, chỉ thị bí thư Quản Thành ủy chúng ta sẽ hoàn toàn chấp hành. Tuy nhiên, cán bộ thành phố Hải Châu tôi có thể chỉ huy bọn họ. Nhưng các thị xã khác, như các đồng chí Ngư Đồng, đồng chí Việt Châu, với tôi là Bí thư Thành ủy còn có chút như trứng chọi đá
Lời nói Nhạc Kỳ nghe qua có vẻ đồng ý với Quản Nhất Minh, kỳ thực mịt mờ bác bỏ Quản Nhất Minh là chuyện bé xé ra to, cố ý thể hiện thôi
Đang nói, cửa bên ngoài bị đẩy nhẹ ra, một người mập mạp đi vào. Người này đôi mắt nhỏ, mặt béo, trong tay cầm một chén rượu, cười tủm tỉm nói
- Không thể tưởng tượng được bí thư Nhạc và Ngưu Sâm đều ở trong này, vừa rồi ở vách bên cạnh ăn cơm, nghe được chút động tĩnh. Lãnh đạo đều ở đây, tôi lại đây kính các vị một ly, các vị lãnh đạo, không sao chứ?
- Bí thư Chu, anh trước tiên phải kính Trưởng ban Diệp, tôi và Bí thư Nhạc đều là người quen, không cần khách sáo, Trưởng ban Diệp mới là khách
Chủ tịch thành phố Ngưu Sâm chỉ Diệp Phàm cười nói, nhưng thật ra thay Nhạc Kỳ làm chủ trì
- Trời ơi, Trưởng ban Diệp tới rồi, thật là thất kinh, thất lễ. Chu Tiềm tôi lời đầu xin phạt ba chén xem như đền lễ
Chu Tiền giương cái miệng rộng, cười, cũng không có chờ Diệp Phàm phản ứng, ừng ực tự phạt ba chén hồng rượu. Đương nhiên, muốn làm tư thế kính rượu Bá Vương
Sau đó, thằng nhãi này tới trước Diệp Phàm nâng chén lên, một tư thế kính rượu, Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu, đây là tiết mục Trường An của Ngưu Sâm
Bởi vì, Nhạc Kỳ trong lúc vô ý còn nhíu máy. Đồng chí Chu này chính là Bí thư Thành ủy Kim Mã, là một trong những người tham dự đại hội thi đấu thuyền rồng.
Xem ra, Chu Tiềm quan hệ với Ngưu Sâm không tồi, mà Ngưu Sâm cùng Quản Nhất Minh quan hệ lại không tồi. Chẳng lẽ Ngưu Sâm muốn ám chỉ với chính mình, đại hội thi đấu thuyền rồng lần này, xin hãy chiếu cố đồng chí Chu Tiềm.
Suy nghĩ lộn xộn lung tung, Diệp Phàm có chút không hiểu, thản nhiên cười nói
- Đồng chí này là ai?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1326: Cho lão Quản một cái bạt tai.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
- Tôi quên chuyện này rồi. Phó trưởng ban Diệp, đồng chí ấy Chu Tiềm, bí thư của thành phố Kim Mã. Đồng chí Chu Tiềm cũng rất giỏi đấy, ông ấy lãnh đạo thị xã Kim Mã chúng tôi lập được rất nhiều thành tích. Hơn nữa mấy vị lãnh đạo trên tỉnh cũng khen đồng chí Chu Tiềm làm tốt…
Chủ tịch thành phố Ngưu quả nhiên đóng vai trò là thuyết khách.
- Ừ! Xem ra Bí thư Chu đúng là giỏi thật. Nếu không thì đâu làm ra nhiều thành tích như vậy? Tuy nhiên, không biết là những vị lãnh đạo nào đã từng khen Bí thư Chu.
Diệp Phàm có vẻ tò mò hỏi.
- Ha ha, hai vị Bí thư Quản ở Tỉnh ủy đã từng khen ông ấy.
Chủ tịch Ngưu nói.
Diệp Phàm vừa nghe trong long liền hiểu ra rằng ý của Quản Nhất Minh là muốn đẩy Chu Tiềm lên chức Chủ tịch thành phố Triều Châu. Đương nhiên thằng nhãi này muốn giành quán quân ở hội đua thuyền rồng mới được.
Khẩu vị của lão Quản này xem ra quá lớn rồi, Chủ tịch Ngưu này rõ ràng là cánh tay mà Quản Nhất Minh đã đẩy lên, giờ nó lại muốn vươn sang thành phố Triều Châu nữa.
Tuy nói thành phố Triều Châu kém xa so với thành phố Hải Châu, nhưng cũng đứng thứ năm trong toàn tỉnh Việt Đông, chỉ sau thành phố Ngư Đồng một bậc.
Tuy nhiên, cái nhíu mày của Diệp Phàm khiến mọi người trong bàn cảm thấy khó hiểu.
- Phó trưởng ban Diệp, có chuyện gì không ổn sao? Hay là cán bộ thành phố Hải Châu chúng tôi có gì không phải?
Nhạc Kỳ đến lúc này mới mở miệng.
Diệp Phàm thu lại nụ cười, lập tức nghiêm mặt lại nói:
- Không biết là đồng chí Chu Tiềm đã nhận được văn kiện của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chưa.
- Nhận được rồi, có phải là văn bản về tiết kiệm đó không?
Chu Tiềm trả lời, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì đó nên sắc mặt mất hẳn sự tự nhiên, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.
- Haiz, việc này nói ra cũng hơi ngại. Hôm qua Bí thư Quản đến ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy giám sát công việc, tôi đã bị phê bình.
Công tác của tôi chưa làm tới nơi tới chốn, nên tôi cũng đã nhận lỗi. Bí thư Quản nói còn bảy tám ngày nữa là đến cuộc thi rồi, sao còn đến Hải Châu làm gì.
Hơn nữa, hàng loạt đồng chí bao cả toàn bộ nhà khách. Mấy trăm người ăn uống, lãng phí tiền của của nhà nước.
Lúc ấy tôi cũng giải thích là huấn luyện để chuẩn bị cho mấy ngày tới, đây cũng là lệ của thế vận hội Olympic.
Sau đó lại bị Bí thư Quản phê bình, nói là cuộc đua thuyền rồng của chúng ta làm sao lại so sánh với thế vận hội được. Hơn nữa trong nội tỉnh Việt Đông nơi xa nhất cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ ngồi xe là đến rồi.
Cho nên tôi thấy chỗ này dường như có chút không ổn.
Diệp Phàm nói đến đây thì phát hiện sắc mặt của Chủ tịch thành phố Ngưu có chút thay đổi, trông còn khó coi hơn cả sắc mặt của Chu Tiềm ban nãy.
Diệp Phàm sau đó liền cười nói:
- Bí thư Chu, thị xã Kim Mã cách Hải Châu không xa phải không?
- Vâng, cách không xa.
Sắc mặt Chu Tiềm càng khó coi hơn. Những lời này của Diệp Phàm ý muốn nói rằng, tại sao ông nhận được thông báo rồi lại không chấp hành.
Theo lý thì ông phải đưa những nhân viên thừa về chứ. Đây không phải là ngang nhiên cãi lời của ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy hay sao. Hơn nữa còn giống như vả cho Bí thư Quản Nhất minh một cái vào mặt. Nói nghiêm trọng một chút chính là chỉ thị của Bí thư Quản ông không chấp hành.
Cái này, Chủ tịch Ngưu và Chu Tiềm đương nhiên không hiểu ý của Phó trưởng ban Diệp và không hiểu Diệp Phàm đang mượn miệng của bọn họ.
Quản Nhất Minh ông muốn đẩy chu Tiềm lên vị trí kia thì tôi sẽ làm cho thất bại. Hơn nữa, ở phương diện khác Diệp Phàm cũng là đang mịt mờ thể hiện thái độ với Triệu Xương Sơn.
Hơn nữa mình đem chỉ thị của Quản Nhất Minh đập lên đầu Chu Tiềm, cho nên Chu Tiềm thực ra là bị oan, kết quả là phải tự phạt một chén rồi chuồn thẳng. Nghe nói Chu Tiềm lập tức đem người trở về, chỉ giữ lại mấy người làm công tác liên lạc mà thôi.
Khi Chu Tiềm vừa rút lui, bốn vị bí thư kia cũng cảm thấy bất ổn mà đành phải đưa người rút về.
Sau đó thành phố Hải Châu khôi phục lại ‘bình tĩnh’. Diệp Phàm mượn tay của chu Tiềm rung cây dọa khỉ, không mất chút sức lực nào đã đem chỉ thị của Quản Nhất minh đặt đúng chỗ. Đến cả chủ tịch Ngưu Sâm cũng phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể không khâm phục thủ đoạn của thằng nhãi này.
- Mẹ nó, nhóc con miệng còn hôi sữa, không ngờ còn độc hơn cả rắn nữa.
Chu Tiềm cắn rang, phun ra những lời này.
- Haiz, ý của Bí thư Quản là Kim Mã cách Hải Châu gần, các đội khác đi lại nhất định sẽ rất mệt. Chúng ta ở gần thì hôm đó đến cũng kịp. Không ngờ, Diệp Phàm lại giở chiêu này.
Chủ tịch Ngưu thở dài nói.
- Hừ, rút lui thì rút lui. Chúng ta có thuận lợi hơn so với đội khác. Bất luận là thằng họ Diệp đó làm gì thì chúng ta cũng đến trước hai ba ngày. Hơn nữa chúng ta cách gần như vậy, lén đến tập luyện cũng được. chẳng lẽ họ lại không cho chúng ta tập hay sao?
Chu Tiềm đen mặt lại hừ nói.
- Nói cũng vậy, sông Kim Mã dài như vậy, lại không khác là bao so với nơi thi đấu. Các ông bí mật làm một chỗ chẳng lẽ không được hay sao?
Chủ tịch Ngưu cười nói, nhìn Chu Tiềm một cái nói thêm:
- Quan trọng là thủ đoạn tấn công như thế nào thôi.
- Phương án của chúng tôi đang được cải tiến. Đương nhiên 4 đội thuyền cũng tàm tạm rồi. Diệp Phàm muốn ép chúng tôi rời khỏi đó, chúng tôi có thể giở chút mánh khóe ở một mặt nào đó không? Ha ha
Chu Tiềm cười gượng một tiếng.
- Lời này khi ông chưa nói thì tôi cũng chưa nghe qua. Cụ thể các ông làm gì thì đó là chuyện của các ông, đừng hỏi tôi, hỏi tôi cũng không biết đâu.
Tuy nhiên quan trọng bây giờ là giám khảo là ai, chúng tôi cũng chưa rõ.
Chủ tịch Ngưu nói.
- Giám khảo không quan trọng, mọi người chỉ cần xem là biết ngay mà.
Chu Tiềm khẳng định.
- Chu Tiềm, nếu ông nghĩ như vậy thì hoàn toàn sai rồi. Giám khảo sao lại không quan trọng được, ông sơ suất quá rồi.
Nếu có vị giám khảo nào đó cầm mic nói một chiếc thuyền của thị xã Kim Mã các ông vi phạm quy định, bị loại thì ông nghĩ là hai chiếc thuyền còn lại sẽ thắng được sao?
Chủ tịch thành phố Ngưu vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ừm, đúng là tôi có sơ suất thật. Tuy nhiên hiện tại vẫn chưa công bố ban giám khảo. Nghe đồn Phó chủ tịch tỉnh Đới nằm trong ban giám khảo. Giờ Diệp Phàm tiếp tay không biết là có thay đổi gì không.
Chu Tiềm trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng nói.
Phó chủ tịch tỉnh Đới thì không cần nói nữa, chắc chắn là bị loại rồi. Cháu ông ta bị Diệp Phàm hồi còn ở Ngư Đồng bắt. Diệp Phàm để ông ta làm giám khảo mới là chuyện cười đấy.
Phó chủ tịch thành phố Ngưu phủ quyết tin đồn Đới Duy Cường được chọn làm giám khảo.
- Lão Ngưu, ông nói xem liệu Diệp Phàm có giở trò bịp bợm gì không? Nhìn cái bộ dáng nhằm vào tôi hôm nay, trông thằng nhóc đó vênh váo quá đi mất.
Chu Tiềm vẫn lo lắng những chuyện liên quan đến mũ quan này, mà không lo lắng cũng không được.
- Người này tuy còn trẻ, nhưng có thể ngồi lên vị trí đó, lại trông có vẻ chính trực như vậy, có lẽ đây mới là cao thủ của cao thủ đấy. Hơn nữa, có Bí thư Triệu đứng sau, chúng ta làm gì được hắn chứ.
Chủ tịch Ngưu thở dài, thầm lo lắng người đứng sau Diệp Phàm này.
- Thằng nhóc đó sao đã lấy lông gà làm mũi tên rồi?
Quản Nhất Minh đem tờ báo dặt lên mặt bàn, sắc mặt có chút biến đổi.
- Lão Quản, thằng nhóc đó càng ngày càng kiêu ngạo. Đây rõ rang là bẻ cong sự thật. Chu Tiềm lần này xui xẻo lọt vào tầm ngắm của hắn. Thằng nhóc đó miệng lưỡi cũng lợi hại thật, phỏng chừng hiện tại cán bộ của năm thành phố đã bắt đầu truyền tai nhau rồi.
Phó chủ tịch Chu Phương Ninh thở dài nói.
- Lão Chu, tôi biết ông có câu còn chưa nói, đó chính là Quản Nhất Minh tôi giờ thành ác nhân rồi. Tất cả cán bộ của năm thành phố đang chửi sau lưng, có đúng không nào?
Quản Nhất Minh hừ nói.
- Xem ra chuyện của Chu Tiềm phiền phức rồi, vốn tôi muốn nhân cơ hội này để cho cậu ta bứt lên, nhưng ai ngờ bị thằng nhóc kia làm hỏng rồi.
Không phải là hắn đã biết được kế hoạch của chúng ta chứ? Sao tự nhiên Diệp Phàm lại làm khó Chu Tiềm chứ? Chu Tiềm mời rượu hắn, đó là tôn trọng hắn, như vậy cũng là sai hay sao?
Chu Phương Ninh có chút khó hiểu nói.
- Chắc hắn không có cái tài đó. Còn về phần lão kia thì…
Quản Nhất Minh vừa nói vừa chỉ vào phòng làm việc của Triệu Xương Sơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart