Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 1483: Bừng tỉnh như mộng. (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Nhà, đương nhiên là chỉ Tiên Ngục thế giới.
Ở nơi nào đó của Tiên Giới, Bức Dực thi triển ra thần thông không gian cực kỳ cao minh, đem cả “Yến An quốc” từ trong không gian thủy tinh mà Ngọc Hoàng Thiên chế tạo ra kia di dời ra ngoài.
Trong toàn bộ quá trình, một mảnh thiên địa trong phương viên mấy vạn dặm, cũng không có bại lộ trong không khí ở Tiên Giới. Di chuyển tức thời đến bên trong không gian tạm thời do Bức Dực chế tạo. Đây là bởi vì, trong Tiên Giới chỗ nào cũng có tiên linh khí không phải là sinh linh bình thường có thể thừa nhận được, đối với bọn họ mà nói, tiên linh khí chưa chuyển hóa giống như tuyệt thế độc dược, sờ vào thì mất mạng, tuyệt không may mắn.
Sau đó, Bức Dực ở bên trong không gian của mình, tiến hành kiểm tra tỉ mỉ phiến thiên địa này, quyết không cho phép có nửa điểm sơ hở.
Thân là cường giả đỉnh cấp trong Hỗn Độn, các phương diện năng lực đối với hắn, Tô Triệt là đầy đủ tín nhiệm. Nếu hắn không kiểm tra ra điểm nghi vấn gì, đổi thành tự mình làm lại càng không có khả năng phát hiện.
Dùng hơn mười ngày thời gian, Bức Dực rốt cục xác nhận:
- Chủ nhân, hết thảy bình thường, không có phát hiện bất kỳ chỗ khả nghi nào.
- Tốt!
Tô Triệt liền đem không gian mà hắn tạm thời chế tạo ra thu vào Tiên Ngục, an trí ở trên một tinh cầu với hoàn cảnh sinh sống tự nhiên cực tốt. Trong lúc này, ngàn vạn sinh linh Yến An Quốc đối với hoàn cảnh sinh tồn thay đổi lại không biết chút nào, mặc dù đợi đến ngày sau, một số ít Tu Chân giả phát hiện thiên địa biến chuyển có chút kỳ qoặc, nhưng cũng không biết là chuyện tình năm nào tháng nào.
Ngôi nhà lớn ở trong Trấn Thải Thạch, mấy vị thân nhân của Tô Triệt vẫn sinh hoạt như hàng ngày, không có bất kỳ thay đổi. Chỉ bất quá, mỗi đêm Hạnh nhi cũng sẽ đứng ở cửa lớn chờ thêm một lát, mặc dù trong lòng nàng rõ ràng, trượng phu không thể nào về nhà hôm nay.
Yến An Quốc không có diệt vong, Trấn Thải Thạch cũng hoàn hảo không tổn hao gì, Hạnh nhi cũng không biết trượng phu của mình đã mất, “Hắn” đã biến thành một người khác, hơn nữa đi lên một con đường tu hành hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.
Nàng cùng công công bà bà (bố chồng, mẹ chồng), cùng với con trai hai tuổi, vẫn cho là, “Hắn” đi kinh thành tiếp nhận huấn luyện quân sự, trở về lúc, có khả năng sẽ trở thành một vị tướng quân trẻ tuổi.
Lúc ly biệt, “Hắn” chỉ có hai mươi tuổi, mặc dù kỳ hạn huấn luyện dài đến năm năm, lúc trở về cũng bất quá chỉ hai mươi lăm tuổi mà thôi.
Một vị tướng quân trẻ tuổi như vậy, không riêng gì trong nhà kiêu ngạo, mà ngay cả Trấn Thải Thạch cũng kiêu ngạo. Nguyên nhân chính là như thế, Huyện lão gia mới có thể đem khu nhà cấp cao này, còn có trên trăm mẫu ruộng tốt, cho rằng đầu tư trước đưa cho người nhà của “Hắn”.
Đã hai năm rồi, Hạnh nhi luôn luôn rất mâu thuẫn, mong đợi hắn trở lại sớm một chút, chớ bỏ qua tuổi thơ của con trai nhưng rồi lại hy vọng hắn trở lại chậm chút, nam nhi chí tại bốn phương, hắn ở kinh thành càng lâu, chứng minh hắn có biểu hiện xuất sắc, rất được trưởng quan coi trọng, đại biểu cho tương lai hắn càng có tiền đồ ...
- Ca, Hạnh nhi rất nhớ ngươi ...
Giờ phút này chính là lúc hoàng hôn, Tô Triệt vừa vặn nghe được Hạnh nhi thấp giọng lẩm bẩm nói, dĩ nhiên biết, hết thảy, cũng là do Ngọc Hoàng Thiên an bài.
- Ở trong lòng Hạnh nhi, ta rời nhà chỉ chừng hai năm, nhưng ở trong lòng của ta, gần như đã là vài ngàn năm. Thân là người đứng đầu Tiên Ngục, biết rõ đây hết thảy cũng là chân thực, nhưng Tô Triệt vẫn có cảm giác hoảng hốt giống như nằm mơ, chẳng qua là không biết một giấc mộng này thuộc về kiếp trước của mình, hay là cả đời này của mình. Thật sự có chút hồ đồ.
- Chủ nhân, về nhà sao.
Lão Hắc trôi lơ lửng ở vạn trượng trời cao trong Yến An Quốc, sử dụng giọng nói có chút tuyệt hảo hiếm có, thâm trầm nói:
- Bước đầu tiên, phong quang về nhà, một vị tướng quân trẻ tuổi, suất lĩnh thiên quân vạn mã, đưa cho cha mẹ, thê nhi của ngươi, vinh quang cùng hạnh phúc.
Đúng vậy, Tô Triệt hiện nay, đồ vật có thể đưa cho thân nhân, thật sự là rất nhiều, tài phú ngập trời, quyền thế chí cao, vinh quang vô tận, thậm chí còn có hoàng đế mà Phàm Gian đau khổ theo đuổi, lại có được khả năng trường sanh bất lão.
Rất nhiều hạnh phúc có thể đưa cho bọn họ, nhưng lại không nên có một tia ý thức bao phủ bọn họ, mà xác nhận tiến hành theo chất lượng, để cho bọn họ có thể hưởng thụ quá trình không ngừng theo đuổi, không ngừng tiến bộ, không ngừng bay vọt.
Vô luận con người sinh ra như thế nào, hưởng thụ chân chính đáng giá, cũng là quá trình một thu hoạch. Ngược lại, nếu vừa bắt đầu đã đưa cho họ một quả trái cây, bọn họ cũng sẽ không hiểu được trái cây này rốt cuộc ngọt tới mức nào, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào ...
Cả vùng đất của Yến An Quốc, một nam nhân mang theo đội ngũ xe ngựa dài dài đi tới Thải Thạch Trấn.
Hơn ba mươi chiếc xe ngựa, cũng là bốn con ngựa lớn kéo xe, hơn nữa lại là chiến mã thần tuấn mà dân gian hiếm thấy; Đội ngũ còn lại là trăm kỵ binh, người mặc áo giáp, cầm binh khí trong tay, đi tới phía trước mở đường.
Người cầm đầu là một gã tướng lãnh trẻ tuổi mặc áo bào Ngân Giáp màu bạc, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi.
Bản thể của Tô Triệt mặc dù không thể tiến vào Tiên Ngục, nhưng chủ phân thân thực lực Tiên Tôn lại có thể đổi thành tướng mạo kiếp trước, vô cùng vinh quang, áo gấm về nhà.
Là Chiêu Vũ Giáo Úy lục phẩm, quân chức như thế ở trong miệng dân chúng cũng có thể xưng là tướng quân, hơn nữa, thân phận này đúng là thật, do đương kim hoàng đế Yến An Quốc tự mình trao tặng.
Một ít chuyện này, đối với Tô Triệt mà nói tự nhiên là không có chút khó khăn nào, tùy tiện thi triển một linh hồn pháp thuật, để cho Yến An hoàng đế chủ động thối vị, toàn bộ quốc gia trong một đêm thay đổi triều đại cũng là hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng mà không cần như vậy, vừa mới bắt đầu, một thân phận giáo úy nho nhỏ đủ để mang tới cảm giác thỏa mãn lớn nhất cho các thân nhân, làm cho thật là quá đáng, ngược lại sẽ dọa bọn họ.
Sau hai khắc, cả Thải Thạch Trấn bị oanh động, khắp nơi đều có người đang gọi:
- Tú Ca Nhi trở lại, hắn thật sự trở thành một vị tướng quân!
- Mọi người nhanh đi nhìn a, Tú Ca Nhi trở lại, hắn thật sự trở thành một vị tướng quân.
- Cái gì, Tú Ca Nhi trở lại?
- Đúng vậy a, mặc áo bào Ngân Giáp màu bạc, có tới mấy trăm thân binh đi theo, uy phong cực kỳ! Thật giống như, chỉ là từ kinh thành mang về lăng la tơ lụa, tiền gạo lương dầu, các loại đặc sản phải tới mười mấy xe a ...
Tô Triệt kiếp trước, tên là “Tần Tử Xuyên”, tuy nói là một gã bộ khoái, trên tay có một chút xíu quyền hạn chấp pháp, nhưng là người hòa khí, quan hệ cùng hàng xóm láng giềng tương đối hiền hòa, các hương thân không xưng hắn là Soa Gia, tất cả đều là cực kỳ thân thiết gọi một tiếng Tú Ca Nhi.
Đợi đến khi thân nhân của Tô Triệt nhận được tin tức kia, vạn phần kích động chạy ra ngoài đại môn chẳng qua là, ở ngoài đại viện Tần gia đã tụ tập mấy trăm hương thân xem náo nhiệt.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 1484: Thân nhân đoàn tụ.
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Mà lúc này, đoàn xe thật dài lấy Tô Triệt cầm đầu, chậm rãi tiến vào trấn, vừa lúc xuất hiện ở con đường chỗ cửa vào Tần Phủ.
Tích tích ba ba . . .
Cũng không biết là ánh mắt của thanh niên nhà ai dài như vậy, tự mình vang lên tiếng hai chuỗi pháo, giống như, bọn họ có năng lực thần kỳ biết trước tương lai.
- Mau nhìn, Tú Ca Nhi trở lại, thật sự là Tú Ca Nhi a!
Một vài hương thân có ánh mắt tốt, chỉ vào tiểu tướng mặc áo bào màu bạc đi đầu đội ngũ, mỗi một người đều là lên tiếng hô to.
- Đúng vậy, thật sự là Tử Xuyên.
Cha mẹ hai mắt đẫm lệ, Hạnh nhi ôm con trai hai tuổi thân thể run rẩy, không ngừng nói vào bên tai con trai:
- Cục cưng mau nhìn, cha con đã trở lại, thật sự là phụ thân a ...
- Phụ thân.
Thằng bé trai cặp mắt trợn tròn, hết sức nhìn về phía đầu phố, thật sự thấy được một thân ảnh uy phong lẫm lẫm, anh khí bừng bừng.
Thân nhân đã ở trước mắt, theo khoảng cách đến gần, tâm tình Tô Triệt đã thay đổi cực nhanh...
Vốn dĩ, thân là người đứng đầu Tiên Ngục, được chứng kiến rất nhiều chuyện tình phát sinh ở trong Tiên Ngục vũ trụ, đủ loại sinh ly tử biệt, phân phân hợp hợp, vốn tưởng rằng, tâm có thể bình tĩnh, mà hiện tại, trong lúc hoảng hốt quên mất cái gì tạo hóa, cái gì Tiên Tôn, cái gì Hỗn Độn cường giả, vân vân chút ít thân phận kia, chỉ nhớ rõ, mình là con trai của phụ mẫu, trượng phu của nàng, phụ thân của con trai mình ...
Thật giống như, thật sự trở về làm một người bình thường.
- Vậy hãy để cho chủ phân thân này sống cuộc sống của người bình thường, cùng các thân nhân từng bước trưởng thành đi.
Thình thịch!
Đợi đến đoàn xe dừng ở ngoài đại môn Tần Phủ, Tô Triệt một thân áo giáp lập tức nhảy xuống, nặng nề hạ xuống mặt đất, tất cả các hương thân chung quanh đều ngưng tiếng động lớn rầm rĩ lại, lẳng lặng nhìn một nhà này.
- Ta, đã trở lại.
Giờ khắc này, Tô Triệt thế nhưng không biết hẳn là gọi người nào trước, cha mẹ? Thê tử? Hay là con trai?
Vài ngàn năm ma luyện trở thành một tâm tu hành, vô hình trung đã biến trở về mềm mại nhất. Bất tri bất giác, vị đứng đầu Tiên Ngục này đã là lã chã rơi lệ, ngưng mắt thật sâu nhìn các thân nhân chia cách với mình mấy vạn năm ...
Nếu như nói, thật chẳng qua là ly biệt hai năm, thân làm một người tướng quân thiết huyết, không nên ở trước mặt hương thân phụ lão biểu hiện ra tình cảm phong phú như vậy, nhưng là, những người trước mắt này ai có thể biết, mấy vị thân nhân này bọn họ từng ở trong lòng Tô Triệt đau xót hoài niệm cả ngày lẫn đêm biết bao nhiêu lần.
Ít nhất vạn năm, thật sự cho là bọn họ đã không còn ở nhân thế, sẽ không còn được gặp lại bọn họ ...
Nước mắt đã khiến hai mắt mơ hồ, thần thức vô cùng cường hãn thật giống như đã mất đi hiệu lực, chỉ có thể ở bên tai nghe được từng tiếng 'Nhi a' 'Ca' 'Phụ thân' luôn miệng như vậy.
Các hương thân chung quanh có thể nhìn ra, Tú Ca Nhi thân phận đã là tướng quân, thật giống như lộ ra vẻ càng kích động hơn so sánh với cha mẹ thê nhi của hắn, cảm giác như vậy, thật đúng là có chút ít ...
- Vô tình vị tất là chân hào kiệt, thương con như thế nào không phải là trượng phu.
Mấy vị lão trượng râu tóc hoa râm cũng là âm thầm gật đầu:
- Tú Ca Nhi, tính tình thật tốt, tốt lắm!
Về nhà, thật sự đã về nhà, rất nhiều việc cần hoàn thành ...
Tiếng hoan hô kéo dài đến giờ hợi ban đêm, cha mẹ trở về phòng nghỉ ngơi, con trai cũng ngủ thiếp đi ở trong ngực của mình, chủ nhân bên trong phòng ngủ, lúc này Tô Triệt mới có thể tĩnh tâm lại, lặng lẽ nói vài lời giữa phu thê với nhau cùng Hạnh nhi.
- Hạnh nhi, nàng trưởng thành rồi.
Nhìn nàng, Tô Triệt lần nữa lại nhớ lại một màn kia: trận sụt lở lớn hủy thiên diệt địa chợt đánh tới, trơ mắt nhìn Hạnh nhi ở ngoài vài thước, mặt đầy vẻ hoảng sợ hóa thành bụi bay...
Khi đó, nàng tuổi mụ chỉ có mười bảy, hôm nay, hai năm sau, nói vậy lại là một tiểu nha đầu không tới hai mươi tuổi đâu.
Nhưng khi nàng đã làm mẹ, thoạt nhìn, lộ ra vẻ thành thục hơn rất nhiều, quả thật đã trưởng thành.
Hạnh nhi trước mắt, chẳng qua là một nữ nhân trên trấn lớn lên có chút xuất sắc, cũng chính là như mọi người thường nói cô bé nhà bên vậy, thanh thanh đạm đạm, bình thường, dung mạo khí chất so với tiên nữ trên Tiên Giới thua kém không biết bao nhiêu vạn dặm, nhưng là không biết tại sao, giờ phút này nhìn nàng, trong lòng Tô Triệt nhất thời dâng lên một loại vọng động không cách nào ức chế, vọng động thuộc về một người nam nhân bình thường nên có.
Tựa hồ, nàng mới là cả Hỗn Độn, một nữ nhân tình cảm nhất trong tất cả vũ trụ, có thể làm cho trái tim của 'Cao tăng' Tô Triệt đã tu hành bao lâu này, lan tràn dục niệm một cách tự nhiên.
Có câu là tiểu biệt thắng tân hôn, hiện tại đã bao lâu a?
Để con trai ngủ say qua một bên, đem thê tử ôm vào trong lòng, ngửi khí tức mùi vị nhẹ trộn lẫn tạo cảm giác như có như không trên người nàng, Tô Triệt thật sự là không nhịn được nữa.
Tựa hồ, như thế này mới là chân chính là sự thực, cực kỳ chân thực!
Hai vợ chồng hợp làm một thể, Hạnh nhi yêu kiều kêu một tiếng, xuất ra nhiệt tình lớn nhất của nàng:
- Ca, Hạnh nhi nhớ chàng muốn chết ...
...
Lão Hắc cũng đang ở trong một góc khác của Tiên Ngục cảm khái một tiếng:
- Nhiều năm như vậy a, chủ nhân ngươi, rốt cục đã trở về làm một người nam nhân chân chính.
...
Sau một tháng cùng thân nhân đoàn tụ, bản thể chi thân của Tô Triệt ở ngoài Tiên Ngục lúc này mới lo lắng xử lý một việc khác: Tuyết Ngọc.
Tuyết Ngọc tiên tử, người này từng để cho Tô Triệt vô cùng thống hận, vô cùng chán ghét, hận không thể đem nữ nhân này hành hạ tới chết, hiện tại nàng rốt cục đã rơi vào tay mình.
Chỉ bất quá, đến hôm nay, lấy trình độ của Tô Triệt trước mắt, những chuyện năm đó đã sớm làm phai nhạt, cái gì thống hận cùng chán ghét đều đã không còn nặng nề nữa.
Trải qua sự tra xét rõ ràng của Bức Dực cùng Kim Cương, xác định trên người Tuyết Ngọc không có gì không ổn, lúc này Tô Triệt mới đem nàng truyền tới trước mắt, mặt đối mặt nhìn hắn.
- Tô Triệt . . .
Tuyết Ngọc đã sớm từ trong Băng Phong khôi phục thanh tĩnh, ở trước mặt Tô Triệt lộ ra một tia cười khổ phức tạp:
- Vô luận ngươi xử trí ta như thế nào, ta chỉ van xin, trước khi chết được gặp muội muội một lần. Nếu như nàng còn sống thì . . .
- Cả đời này, muội muội của ngươi lại thành đường muội của ta.
Tô Triệt trầm thấp nói.
- Nga?
Tuyết Ngọc hơi lộ vẻ kinh ngạc:
- Nàng trở thành đường muội của ngươi, nói như vậy, nàng còn sống?
- Sống rất khá.
Tô Triệt bình thản cười một tiếng:
- Nhưng ta biết, sau khi giác tỉnh trí nhớ kiếp trước, trong lòng nàng vô cùng hận ta.
- Có thể để cho ta gặp nàng không?
Tuyết Ngọc mặt lộ cầu xin vẻ:
- Có lẽ, sau khi nhìn thấy ta, ta có thể giúp nàng tiêu trừ sạch niềm oán hận này.
Tô Triệt hơi do dự, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 1485: Chân tướng rốt cuộc là cái gì? (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Sở dĩ đáp ứng nàng ta, cũng không phải là vì thỏa mãn một yêu cầu này của nàng, Tô Triệt là vì suy nghĩ cho đường muội Tô Niệm Nhi của mình, đúng là lòng mang hy vọng, có thể hóa giải chấp niệm trong nội tâm nàng, buông lỏng ý chí, tận tình hưởng thụ kiếp này. Nguyện ý chân chính của Niệm Nhi đã bỏ xuống, Tô Triệt dĩ nhiên sẽ không keo kiệt, ít nhất đưa cho nàng tương lai tốt đẹp là Tiên Tôn cấp một.
Đối với mình mà nói, chuyện này cũng không là vấn đề.
Bá!
Đem Tuyết Ngọc thu vào Tiên Ngục, đồng thời, Tô Triệt lại đem Tô Niệm Nhi từ Thiên Huyền Tông truyền tống ra ngoài, ở trong sơn cốc u tĩnh nào đó Khải Nguyên Tinh, an bài hai tỷ muội các nàng tái thế gặp lại.
Vốn tưởng rằng, sau khi hai người bọn họ gặp mặt, cũng có thể ôm nhau một chỗ khóc sướt mướt một phen a, không nghĩ tới . . .
Hai cô gái tuyệt sắc này dĩ nhiên là mặt đối mặt, chắp tay, nhìn nhau cười một tiếng, ánh mắt trở nên cổ quái.
- Không đúng!
Tô Triệt nhất thời sinh ra một loại dự cảm vô cùng xấu, đáng tiếc, đã không tới ngăn cản các nàng kịp.
Chỉ trong một phần vạn cái phút chốc, hai đạo thân ảnh của Tô Niệm Nhi cùng Tuyết Ngọc thế nhưng trùng hợp lại cùng nhau, biến thành một người.
Không quan tâm tướng mạo của nàng sau khi trùng hợp giống như Tuyết Ngọc nhiều hơn, hay là Tô Niệm Nhi nhiều hơn nhưng hai người đã biến thành một người!
Bá!
Cùng lúc đó, giữa không trung Tiên Giới, Ngọc Hoàng Thiên cũng là không có chút dấu hiệu nào địa hiện ra trên đỉnh đầu Tô Triệt, ngay cả hai đại hộ vệ Bức Dực cùng Kim Cương cũng không hề phát hiện được hắn.
- Rất tốt!
Ngọc Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu:
- Ngươi rốt cục an bài cho các nàng gặp mặt.
- Ngươi một mực chờ đợi thời khắc này?
Tô Triệt phi thăng lên trời cao, đứng ở độ cao ngang hàng với hắn.
Bên trong Tiên Ngục, Tô Triệt đã lấy Thiên Đạo Chi Lực phong ấn nữ nhân sau khi hợp thể kia, chẳng qua là không biết nên gọi nàng là Tuyết Ngọc, hay là Tô Niệm Nhi cho thỏa đáng.
Không chỉ là phong ấn, Lão Hắc đem năm nô bộc linh hồn cấp Hỗn Độn khác đều triệu tập tới, cùng Khôi Lỗi Chi Thân vây ở bên người nữ nhân này, chuẩn bị bất trắc.
Ngọc Hoàng Thiên chậm rãi nói:
- Tuyết Ngọc từng nói với ngươi, muội muội của nàng mới là chủ nhân thứ nhất của tòa bảo tháp này, những lời này, ngươi luôn luôn không tin phải không?
Tô Triệt trầm mặc không nói.
- Nàng không có nói láo, nhưng cũng không có nói toàn bộ.
Ngọc Hoàng Thiên nhạt cười nhạt nói:
- Trên thực tế, hai tỷ muội các nàng chẳng những là cùng một người, hơn nữa là thân sinh nữ nhi của ta, hài tử duy nhất. Nàng gọi là Tuyết Ngọc, nàng xác thực chính là đệ nhất chủ nhân đảm nhận tòa bảo tháp này!
- Tuyết Ngọc là nữ nhi duy nhất của ngươi?
Tô Triệt hơi kinh ngạc, thậm chí có chút ít khó có thể tin, lập tức nói:
- Nếu thật sự là như thế, ngươi đưa Tô Niệm Nhi vào bên trong thế giới của ta, lại đưa Tuyết Ngọc cho ta, ngươi không lo lắng, ta sẽ không nói lời gì đem tất cả các nàng đều giết, căn bản không cho các nàng cơ hội gặp mặt sao?
Không chỉ là lần này, lúc ở Phàm Gian, Tuyết Ngọc từng cùng mình lâm vào Thôn Thiên Lĩnh Vực của Thôn Thiên Thử, tiếp nhận khảo nghiệm luân phiên, có thể nói là cửu tử nhất sanh . . .
Nơi này đầy dẫy bao nhiêu nguy hiểm, chẳng lẽ nói, Ngọc Hoàng Thiên thật sự có thể đem hết thảy tất cả đều lo chu đáo, có thể cho rằng không có chút cạm bẫy nào, tuyệt sẽ không để cho con gái của mình bỏ mạng sao?
- Tô Triệt, lịch trình phát triển của ngươi, luôn luôn đều ở trong sự chú ý của ta, đối với nhân phẩm tính cách của ngươi, ta xác nhận ta chính là người hiểu rõ ngươi nhất trên thế gian này.
Ngọc Hoàng Thiên giọng nói thâm trầm, tựa hồ bao hàm loại tình cảm nào đó khó nói lên lời:
- Bất kỳ một vị phụ thân nào trên thế gian, cũng sẽ không để ý con trai của mình như vậy. . .
Vừa là khẽ mỉm cười:
- Nói như vậy, kính xin ngươi bỏ qua cho, đây chỉ là một tỷ dụ mà thôi.
Tô Triệt thần sắc không thay đổi, cũng không cảm thấy căm tức.
Tính số tuổi mà nói, hắn đã không biết bao nhiêu tỷ tuổi, mà chính mình tính toán đâu ra đấy cũng bất quá ba vạn tuổi, tính theo bối phận mà nói, cũng không tính là chiếm tiện nghi của mình.
Nguyên nhân chính là như thế, mặc dù rơi vào trong âm mưu nào đó do hắn thiết kế, Tô Triệt cũng không cho là mình chính là một hạng người vô năng thật quá ngu xuẩn.
Dù sao nha, có một vài sự tình, hắn tính toán vô số năm, hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết cùng tinh lực, như thế nào chính mình chỉ có kinh nghiệm nhân sinh mấy vạn năm có thể sánh bằng.
Trong hành trình cuộc sống của mình, khắp nơi cất dấu các loại con cờ mà hắn chôn, dưới cục diện tâm tính vô tâm, thua bởi hắn cũng không có gì đáng xấu hổ, dĩ nhiên, Tô Triệt tuyệt sẽ không dễ dàng nhận thua.
Tối thiểu đến giờ này khắc này mới thôi, chính mình còn chưa thua trận . . .
- Ta biết, ngươi sẽ không vô duyên vô cớ giết hết các nàng, ngươi nhất định sẽ cho 'Hai tỷ muội' các nàng cơ hội gặp mặt.
Ngọc Hoàng Thiên tiếp tục nói:
- Huống chi, Tô Niệm Nhi cùng Tuyết Ngọc mà ngươi gặp, cũng không phải là chân thân của con gái của ta, giống với Ngọc Thanh. Bất quá là hai cỗ phân thần thân đầu thai chuyển thế mà thôi, cho dù là bất hạnh chết đi, ta còn có những biện pháp khác để cho nàng sống lại. Như vậy, chân thân nàng giấu ở nơi nào. Ngươi có thể đoán được không?
- Giấu ở nơi nào?
Tô Triệt khẽ nhíu mày, lập tức đoán được một khả năng, cũng có thể là khả năng lớn nhất kia.
- Không sai, xem ra ngươi đã đoán được.
Ngọc Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu:
- Chân thân của Tuyết Ngọc, vẫn dấu kín ở tòa trong Tiên Ngục bảo tháp này của ngươi. Xác thực mà nói, nàng mới chính là khí linh của Hỗn Độn chí bảo này.
- Cái gì?
Chính tai xác nhận sự thật này, Tô Triệt vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận, mở miệng hỏi:
- Ngươi đem con gái của mình biến đổi thành một khí linh, Ngọc Hoàng Thiên, ngươi thật sự là ngoan độc!
Lão Hắc ở trong Tiên Ngục nhìn lên trời quát:
- Điều này sao có thể? Điều này sao có thể a! Tiên Ngục bảo tháp, ngươi, tư tưởng ý thức của ngươi . . . lại là nữ nhi của Ngọc Hoàng Thiên? Không! Ta không tin. Ta không tin a!
Thân là Chúa Tể Giả của tầng một Tiên Ngục, Lão Hắc luôn luôn tự nhận là, mình chính là khí linh chính yếu nhất trong Tiên Ngục bảo tháp, mặc dù đã sớm biết, bản thân Tiên Ngục bảo tháp cũng có linh tính cùng bản năng nhất định, đã từng vô số lần câu thông cùng nó. Nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra, đây hết thảy cũng là một cái đại âm mưu.
Trong chuyện này, 'Tự thân ý thức' của Tiên Ngục bảo tháp dĩ nhiên là giấu diếm sâu nhất, trọng yếu nhất trong tất cả âm mưu. Trọng yếu nhất chính là cái âm mưu kia .. .
Chuyện thực sự như vậy, làm sao có thể làm cho người ta tiếp nhận đây.
Đang lúc ấy thì, người đàn bà sau khi Tô Niệm Nhi cùng Tuyết Ngọc dung hợp thành, thế nhưng không nhìn tới Phong Ấn Chi Lực của Tiên Ngục thiên đạo, trên mặt thể hiện ra nụ cười thần bí, cả người đột nhiên thoáng cái vỡ ra, hóa thành vô số lốm đa lốm đốm, tiêu tán thành vô hình.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 1486: Chân tướng rốt cuộc là cái gì? (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Tô Triệt cùng Lão Hắc lại không có pháp ngăn cản nàng, chẳng qua là trong lòng rõ ràng, nàng không phải là đã chết, mà là lấy loại phương thức tiêu tán này dung hợp vào Tiên Ngục, trở về bản thể.
Sau khi trở về bản thể, khí linh được giấu diếm sâu vô cùng sẽ chính thức thức tỉnh, đột nhiên từ phía sau tiếp quản Tiên Ngục bảo tháp, đem cái Hỗn Độn chí bảo này từ trên tay mình cướp đi sao?
Sẽ là thế này phải không?
Tô Triệt không kinh sợ, không bối rối, chẳng qua là vẻ mặt ngưng trọng nhìn Ngọc Hoàng Thiên, trầm thấp nói:
- Ngươi hao tổn tâm trí, bố cục xảo diệu, thiết kế nhiều âm mưu như vậy, mục đích cuối cùng, đơn giản chính là đoạt lấy cái Hỗn Độn chí bảo Tiên Ngục bảo tháp này, ở trong Hỗn Độn lĩnh vực sáng chế ra một cái vũ trụ thế giới thuộc về một mình ngươi. Ta nói đúng chứ?
- Nói như vậy, ta chỉ là một tự dưỡng viên bị ngươi chọn trúng, một người làm việc trong lòng buồn bực mà thôi, cái gọi là trưởng thành của ta, chẳng qua là giúp ngươi đem nội bộ thế giới trong Tiên Ngục bảo tháp kiến tạo một chút xíu, đến cuối cùng, ngươi chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được. Là thế này phải không?
- Nói như vậy có chút khó nghe, nếu là ngươi hiểu như vậy, cũng không sao.
Ngọc Hoàng Thiên gật đầu lần nữa.
- Như vậy, ta muốn biết, sinh linh trong cái vũ trụ này vô số, tại sao lại chọn trúng ta?
Đây mới là một nghi vấn lớn nhất trong lòng Tô Triệt.
- Tô Triệt, ta biết, hôm nay nói ra những sự thật này đối với ngươi, trong lúc nhất thời, sẽ làm trong lòng ngươi không cam lòng, khó có thể tiếp nhận.
Ngọc Hoàng Thiên thở dài bình thường khẽ nói:
- Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, Tiên Linh vũ trụ này rốt cuộc là ai chế tạo nên?
- Có ý gì?
Thần thái vẻ mặt của Tô Triệt rốt cục có biến hóa rõ ràng, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:
- Chẳng lẽ nói, lúc ban đầu ngươi chính là người sáng tạo ra Tiên Linh vũ trụ này?
- Chỉ có thể nói, xem là như thế đi.
Ngọc Hoàng Thiên nhẹ nhàng gật đầu:
- “Hắn” đã từng là ta, ta đã sớm vẫn lạc, hiện tại cái gọi là Ngọc Hoàng Thiên, chẳng qua là Thiên Đạo Chi Lực lợi dụng một chút tế bào mà 'Hắn' lưu lại chế tạo nên thân thể trọng sinh, hình thái tồn tại cũng không hoàn chỉnh. Cũng chính bởi vì Sáng Thế thần chết đi, mới dẫn đến việc khiến vũ trụ này đi vào suy bại, tiện đà bị Khởi Nguyên Ma Tộc theo dõi.
Bất kỳ một vũ trụ thế giới nào, cũng có một người sáng tạo, đã trải qua hành trình tới Hỗn Độn lĩnh vực lần này, Tô Triệt hiểu được vô cùng nhiều đạo lý có liên quan, quả thật đã từng có rất nhiều lần liên tưởng tới chuyện: Tiên Linh vũ trụ này là ai sáng tạo? Vị Sáng Thế thần kia, đi đâu?
Hiện tại, đáp án đã có: dĩ nhiên là kiếp trước của Ngọc Hoàng Thiên sáng tạo!
- Ta, từng là người sáng tạo ra vũ trụ này, nhưng bất hạnh vẫn lạc; Mà ngươi, chính là người đã giết chết ta!
Nói tới chỗ này, Ngọc Hoàng Thiên ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười lộ ra một loại cảm giác vô hạn thê lương:
- Năm đó ngươi, đến từ Đại Hỗn Độn lĩnh vực, chính là một lữ hành giả có thực lực mạnh nhất trong Hỗn Độn. Đã có được khả năng sáng tạo vũ trụ. Hơn nữa, ngươi cũng là một lữ hành giả trong vô số Hỗn Độn lữ hành giả có vận khí tương đối không tệ. Ngươi ở trong Hỗn Độn phát hiện ra Hỗn Độn chí bảo là Tiên Ngục bảo tháp.
- Nhưng vấn đề là, vận khí của ngươi còn không phải là tốt nhất, chưa đợi tới lúc chân chính luyện hóa món bảo vật này, lại bị những cường giả Hỗn Độn khác theo dõi. Không biết sau bao nhiêu lần đánh giết. Ngươi đã sức cùng lực kiệt, cùng đường, trốn vào bên trong vũ trụ thế giới của ta, chiếm được sự trợ giúp cùng che chở của ta.
- Ta và ngươi liên thủ, hao phí mấy ngàn vạn năm. Lợi dụng thiên đạo lực lượng của vũ trụ này thế giới, đem những cường giả Hỗn Độn kia dụ dỗ đi vào giết hết từng người, ngươi được cứu, ngươi càng trở nên mạnh mẽ, rồi lại đem ánh mắt tham lam chuyển đến trên người của ta.
- Bởi vì ngươi biết, chỉ chiếm được một Hỗn Độn chí bảo, còn chưa đủ để lấy được năng lực sáng tạo vũ trụ; Bởi vì ngươi hiểu, vũ trụ thế giới có thể chịu tải trong Hỗn Độn có tổng số là cố định. Phải có một cái diệt vong, mới có thể có một cái sinh ra.
- Ngươi không có kiên nhẫn yên lặng đợi chờ vô số Hỗn Độn kỷ niên, liền muốn giết chết ta, hủy diệt Tiên Linh vũ trụ này, như vậy, ngươi có thể ở phía trên di chỉ của vũ trụ này sáng tạo ra một vũ trụ hoàn toàn mới thuộc về ngươi.
- Tô Triệt. Ngươi thành công, thành công ám toán ta. Nhưng ngươi cũng rơi vào một cái kết quả không tốt. Mượn lực lượng thiên đạo của vũ trụ trước khi chết ta đã xử lý ngươi. Ha ha, đồng quy vu tận! Tô Triệt, không nghĩ tới sao, vô số những năm trước, ngươi và ta là đại địch sinh tử đồng quy vu tận!
Nội dung kế tiếp, không cần nhiều lời cũng có thể đoán ra được: năm đó Ngọc Hoàng Thiên cùng Tô Triệt đồng quy vu tận, Thiên Đạo Chi Lực của thế giới này lợi dụng một chút xíu tế bào mà Ngọc Hoàng Thiên lưu lại, đem hắn phục chế lại, chỉ bất quá, tu vi của hắn cần bắt đầu tu luyện từng bước từng bước một lần nữa.
Người sáng tạo ra Tiên Linh vũ trụ đã chết, vũ trụ này đi vào kỳ suy bại, là vì tự mình cứu vớt, thiên đạo vũ trụ liền đem tòa Hỗn Độn cấp chí bảo Tiên Ngục bảo tháp này đổi thành của mình, hy vọng có thể thông qua nó kéo dài tánh mạng của mình.
Nhưng là sau đó lại phát hiện, Ngọc Hoàng Thiên sau khi sống lại biến thành một tờ giấy trắng, cũng không có thuộc tính Hỗn Độn, tối đa cũng chẳng qua là một Chân Tiên lớn lên trong vũ trụ này mà thôi, không cách nào nắm trong tay Hỗn Độn chí bảo này.
Hỗn Độn pháp tắc: phải là Hỗn Độn lữ hành giả có thuộc tính Hỗn Độn mới có thể trở thành chủ nhân chân chính của Hỗn Độn chí bảo.
Cho nên, chỉ có thể lợi dụng tế bào do người ngoại lai 'Tô Triệt' lưu lại, cũng khiến hắn sống lại một lần nữa, thử một chút. Không nghĩ rằng, linh hồn của hắn đặc thù lại có được thuộc tính Hỗn Độn nguyên thủy nhất. Mà khi đó, Tiên Ngục bảo tháp lại là một vật vô chủ, trong cả Tiên Linh vũ trụ, cũng chỉ có người ngoại lai 'Tô Triệt' tội không thể tha mới có thể trở thành chủ nhân chân chính của nó.
Đây là một loại châm chọc sao?
Cho nên, Thiên Đạo Chi Lực xóa đi trí nhớ kiếp trước của 'Tô Triệt', muốn lợi dụng hắn, một lần nữa sáng tạo ra một vũ trụ thế giới mới . . .
Đây chính là ý tứ mà Ngọc Hoàng Thiên muốn biểu đạt, cũng là chân tướng chuyện thực mà hắn miêu tả, nhưng những thứ này, cũng chỉ là lời nói của một bên, Tô Triệt có tin được hay không?
- Không!
Tô Triệt ánh mắt kiên định lắc đầu nói:
- Những chuyện mà vừa rồi ngươi nói, ta chỉ có thể tin tưởng trong đó một phần, nhưng chỉ dựa vào trực giác ta liền có thể xác định, đây tuyệt đối không phải là tất cả chân tướng của chuyện này!
Xác thực mà nói, Tô Triệt không tin người kia là chính mình, nhất là đồ vô sỉ có một lòng tham không đáy, bội bạc, ân tương cừu báo.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 1487: Con cờ mà thôi. (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Là vì tham lam, quay đầu phản lại mưu hại ân nhân cứu mạng của mình?
Không cần bất kỳ lý do nào, Tô Triệt tin mình tuyệt đối không phải là một tên tiểu nhân như vậy! Bất luận quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, cũng không thể là một người như vậy.
Nói không chừng sự thật lại ngược lại, mình mới là người sáng tạo vũ trụ này, cũng là người bị hại, thiên đạo của vũ trụ này mới có thể đem Tiên Ngục bảo tháp giao cho mình, làm cho mình sống lại một lần nữa, có hai loại lựa chọn: hoặc là cứu giúp Tiên Linh vũ trụ mà mình từng sáng tạo, hoặc là sáng tạo ra một vũ trụ hoàn toàn mới lần nữa.
Tóm lại, Tô Triệt lại có thể cảm giác được, trước mắt, thiên đạo lực lượng của Tiên Linh vũ trụ có khuynh hướng là của mình.
Nếu như, mình là cường đạo Hỗn Độn đến từ bên ngoài mà Ngọc Hoàng Thiên miêu tả kia, là tên bội bạc hèn hạ kia, vũ trụ thiên đạo sao còn có thể che chở cùng chiếu cố chính mình như vậy a?
Mà Ngọc Hoàng Thiên này, dường như chính là loại người mà hắn đã từng nói qua: hắn bị cường giả cấp thống lĩnh nào đó của Khởi Nguyên Ma Tộc hủ thực linh hồn, đọa nhập ma đạo! Là hắn, phản bội thiên đạo, phản bội cái thế giới này!
- Có tin hay không thì tùy ngươi.
Ngọc Hoàng Thiên bình thản mà nói:
- Trong Hỗn Độn, cường giả vi tôn, hết thảy dựa vào thực lực mà nói chuyện, nói về, thị phi đúng sai cũng chẳng phải trọng yếu. Được rồi, không nói những thứ này.
Nói đến lúc này, vẻ mặt biến đổi, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo:
- Mà bây giờ, ta muốn từ trên tay của ngươi, đem Tiên Ngục bảo tháp cầm về, sau đó, đích thân hủy diệt cái Vũ Trụ sắp diệt vong suy bại này. Ở bên trong Đại Hỗn Độn lĩnh vực, sáng tạo ra một Hoàn Mỹ Thế Giới vĩnh hằng bất diệt.
- Ta nghĩ lấy được hết thảy, ngươi đã thay ta tạo nên một trụ cột phi thường vững chắc. Cho nên, ta muốn nói một tiếng cảm tạ đối với ngươi, chỉ tiếc, tánh mạng của ngươi sắp kết thúc, ngươi nhìn không thấy ngày đó rồi...
Vẻ mặt Tô Triệt chỉ là đần độn, hoàn toàn không có phản ứng, giống như còn chưa thoát ra rung động lòng...
Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, trên thực tế, Tô Triệt ở trong lúc nói chuyện với Ngọc Hoàng Thiên, trong lòng đã sớm hạ lệnh đối với Tiên Ngục rồi:
- Trở về ba ngày trước!
Thân ở tiên giới, chức năng xuyên qua thời không của tầng tám Tiên Ngục đương nhiên là hữu hiệu, nếu có thể trở về đến ba ngày trước, Tô Triệt đã biết trước hậu quả nghiêm trọng rồi, chắc chắn sẽ không sẽ đem Tuyết Ngọc tiên tử thu vào Tiên Ngục, để cho hắn có cơ hội cùng Tô Niệm Nhi hợp thể rồi.
- Không được a chủ nhân!
Lão Hắc vẻ mặt bối rối hô:
- Tất cả chức năng mỗi một tầng Tiên Ngục đều mất đi hiệu lực rồi, ta căn bản không thể thao túng bọn họ rồi.
- Tất cả đều mất đi hiệu lực rồi?
Trong lòng Tô Triệt run lên, cố gắng thao túng hai đại nô bộc Bức Dực cùng Kim Cương này phát động công kích đối với Ngọc Hoàng Thiên, nhưng là, vốn là hai đại nô bộc luôn có lệnh là theo mà bây giờ lại nhắm chặc hai mắt, không phản ứng chút nào. Giống như hai cái cọc gỗ không có chút nào Sinh Mệnh Khí Tức nào đứng ở đó.
Nhu thế này nói rõ, chức năng khống chế linh hồn của tầng bốn Tiên Ngục đã mất đi hiệu lực, hoặc là nói, đã không có nắm ở trong tay đây Tô Triệt cùng lão Hắc nữa.
Tiên Ngục tầng hai U Minh Quỷ Đế, Tiên Ngục ba tầng Hỏa Giới Chi Chủ, Tiên Ngục tầng sáu Tạo Hóa Thần Thụ, vốn là tâm linh liên lạc cũng đã gián đoạn toàn bộ. Hoàn toàn không cảm giác được sự hiện hữu của bọn hắn.
Duy chỉ có Vũ Trụ Thế Giới của tầng một Tiên Ngục, còn đang ở trong khống chế của Tô Triệt cùng lão Hắc. Yến An quốc Thải Thạch Trấn, chủ phân thân của mình đang cùng người nhà ngồi cùng một bàn. Cùng ăn bữa trưa, cha mẹ cùng Hạnh nhi trên mặt treo mỉm cười hạnh phúc, con gái ở trong lòng mụ mụ mút lấy ngón tay cái. Ánh mắt thơ ngây trong sáng rơi vào trên mặt phụ thân. Tiểu Oa Nhi đã gần hai tuổi, còn không hiểu được sùng bái phụ thân tướng quân của mình, trong ánh mắt càng nhiều là chỉ là một phần tò mò...
Bá!
Chủ phân thân thi triển ra một thời gian lĩnh vực nhỏ, vẻn vẹn đem căn phòng này bao phủ ở bên trong, uy năng mặc dù không mạnh, lại có thể đem trước mắt một màn này trong nháy đọng dừng lại.
Nếu như, hết thảy sắp hủy diệt, như vậy, hãy để cho loại hạnh phúc này của bọn họ hóa thành vĩnh hằng đi thôi.
Khải Nguyên Tinh, bên trong Thiên Huyền Tông, cụ phân thân kia đã sớm dắt bàn tay nhỏ bé của Linh Lung. Cũng không nói cái gì, chẳng qua là lặng yên nhìn nàng.
- Sao vậy?
Linh Lung ngẩng đầu hỏi.
- Không có chuyện gì.
Tô Triệt mỉm cười lắc đầu:
- Sư tỷ, ta sẽ không chết, nếu là một lát nữa mà đột nhiên không thấy ta, lúc đó, chẳng qua là ta tạm thời rời đi. Ngươi sống cho thật tốt, chờ ta trở lại.
- Xảy ra chuyện gì?
Đã sớm là Đại Thừa kỳ tu vi như Linh Lung, nhất thời ý thức được tình huống không đúng.
- Không có chuyện gì, nhớ kỹ lời của ta là được.
Tô Triệt nhẹ nhàng mà đem nàng ôm vào trong lòng. Ta sẽ không chết, mặc dù thua, ta cũng sẽ không thua cả bàn. Ta còn có một cụ phân thân với thực lực Tiên Tôn giấu ở trên Ma Ly Đảo, ta còn sẽ trở về...
Đáng tiếc chính là, giờ này khắc này, Thiên Âm đang tu luyện Hỗn Độn năng lượng ở tại trên một tinh cầu không người trong Tiên Ngục vũ trụ, nhưng Tô Triệt lại không thể đem nàng từ trong Tiên Ngục đưa ra tới kề vai chiến đấu cùng mình.
Đúng vậy, không riêng gì chức năng mỗi một tầng Tiên Ngục toàn bộ không hoạt động, ngay cả cơ bản nhất, muốn lấy ra vật phẩm khác từ trong Tiên Ngục, hoặc là đưa người nào ra, đều đã làm không được rồi. Tiên Ngục, hoàn toàn mất khống chế.
- Đã như vậy, vậy thì không cần quấy rầy nàng.
Trong lòng Tô Triệt thở dài, mặc dù còn có thể lấy Tâm Linh Ba Động gọi Thiên Âm tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, có thể nàng thân ở bên trong Tiên Ngục, căn bản không ra được, không giúp được mình bất cứ chuyện gì, vậy cần gì phải làm cho nàng lo âu vô ích đây.
Nhưng Thiên Âm thật giống như có Tâm Hữu Linh Tê, chủ động giải trừ trạng thái tu luyện, từ trong động phủ bay đi ra ngoài, nhìn lên tinh không, gửi cho Tô Triệt đi tâm linh truyền âm:
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Quả thật có chút chuyện, một lát nữa lại nói cùng ngươi.
Thiên Âm đáp một tiếng, nhưng chút tâm thần vẫn là có không yên, căn bản không thể tiếp tục tu luyện được, chỉ có thể âm thầm lo lắng trở về động phủ, kiên nhẫn chờ đợi...
Hết thảy mọi việc, chẳng qua là phát sinh trong thời gian vài hơi thở, tất cả cũng ở bên trong không gian Tiên Ngục, nhưng Ngọc Hoàng Thiên hình như có thủ đoạn đặc thù gì đó, có thể cảm ứng được trạng thái cùng tình cảnh Tô Triệt giờ phút này.
Hắn liền cười nói:
- Sự thật chứng minh, không có Tiên Ngục bảo tháp, ngươi chính là một phế vật. Có lẽ, ngay cả dũng khí cùng tư cách giao thủ với ta cũng không có.
Tô Triệt cười không ra tiếng, cũng không có phản bác cái gì.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden