Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1337: Nông thôn đến đấy.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
- Ha ha, Đổng Nhiên đúng là có ra dáng rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười khen một câu, tuy nhiên, giây lát sau sắc mặt lại nghiêm nghị, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Oanh Oanh, anh trai em là ở Văn phòng Tỉnh ủy được mấy năm rồi?
Có thể hiểu được, lãnh đạo ghét nhất bị thư ký lấy uy phong của lãnh đạo ra khoe khoang. Làm người phải khiêm tốn, hơn nữa, dễ dãi vui chơi ăn uống thì cũng dễ dàng gặp chuyện không may.
Hơn nữa, Thư ký Tô vẫn chưa đi, để ông ta nghe được chuyện Đổng thư ký thì trong lòng sẽ nghĩ gì? Tuy rằng bây giờ không thể làm gì anh trai em nhưng về sao thì sao?
Núi không chuyển nước chuyển, khi nào chuyển đến cùng chỗ ông ta trở thành lãnh đạo của anh em , người ta sẽ nhớ đến em. Cho nên, em nên cảnh báo trước với Đổng Nhiên.
Đừng khiến cho còn chưa chính thức, sau cùng lại đánh mất vị trí thì đáng tiếc lắm. Làm thư ký, nhất định phải khiêm tốn. Bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kỹ lời lãnh đạo nói, lãnh đạo bảo anh làm gì anh phải làm cái đó.
Phải xem nhiều, nghe nhiều, làm nhiều, nhưng miệng thì phải giữ chặt, không có vị lãnh đạo nào thích một thư ký lắm miệng cả. Phải nhắc nhở mình về vị trí của mình, trên thực tế, vị trí của thư ký, nói trắng ra, là phục vụ cho lãnh đạo, một nhân vật hầu hạ cho lãnh đạo.
Đây chỉ là một vật phẩm thay thế tình huống mà thể chế không thể để một nữ thư ký phục vụ lãnh đạo mà thôi.
- Anh cũng xem thường người quá, anh trai em tốt xấu cũng làm việc mấy năm ở đại viện tỉnh . Sao có thể nói là không hiểu chuyện như anh nói được. Thực ra, anh trai em rất khiêm tốn. Anh ấy có thể phân biệt rõ cơm của ai có thể ăn, cơm của ai thì không được, hơn nữa, nhà chúng em cũng không thiếu tiền, muốn ăn tự mình không thể bỏ tiền ra sao? Cơ hội lần này thật khó đén, Đổng Nhiên biết mình nên làm gì, đối với chuyện kết bạn, cũng rất thận trọng, đương nhiên, lời của anh cũng có thể để sau nhắc nhở anh ấy, tin là anh ấy sẽ nghe.
Đổng Oanh Oanh lại bĩu môi, rõ ràng có vẻ khó chịu.
- Để sau nhắc nhở, có ý gì? Có phải Đổng Nhiên thăng quan muốn mời khách?Diệp Phàm cười nói.
- Có vài đồng nghiệp và vài người bạn của anh ấy kêu ầm lên là anh ấy phải mời khách, Có có cách nào, buổi tối mời đến dùng chút điểm tâm, ở Hắc Thiên Nga, có đặt một phòng lớn riêng rồi.
Đổng Oanh Oanh nói đến đây dừng một chút.
Cô liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lôi kéo tay áo hắn đung đung, nói:
- Đổng Nhiên bảo em, còn nói, có thể mời anh đến uống chén trà không, xem ra có vẻ anh ấy sợ anh, yên tâm, không có nhiều người đâu, chỉ có một bàn, đều là những bạn bè, đồng nghiệp tốt nhất, còn có mấy người họ hàng, bọn họ tuyệt đối không nói ra lời nào đâu.
Đổng Oanh Oanh sợ Diệp Phàm tức giận, sau khi nói xong, vẻ mặt khổ sở nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Cái này, anh đi sợ không thích hợp, chuyện này, có chút…
Diệp Phàm có chút khó xử, đã không thể cưới được Đổng Oanh Oanh, nếu có người để đến tai Kiều Viên Viên thì có chút không hay. Bây giờ mình là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, dù sao cũng phải có chút hình tượng. Tuy nói mình chưa kết hơn, nói là bạn bè không kiên định thì sớm muộn cũng sẽ mang đến lời thị phi.
- Biết là anh sợ em làm liên lụy mà, Đổng Oanh Oanh này là cây cải trắng nát, còn anh là một Trưởng phòng, em biết đời này chúng ta không diễn kịch, em cũng không muốn quất quýt lấy anh. Yên tâm, hừ, em tự đi.
Đổng Oanh Oanh quả nhiên xụ mặt, tức giận.
Quay mặt đi, liếc Diệp Phàm một cái rồi lại hừ nói: - Biết anh có chị ở thủ đô đang chờ, còn không phải chỉ có một người. Đổng Oanh Oanh này trước cũng đã nói với anh, sẽ không giẳng co anh, bây giờ còn có tuổi, đợi em sống đủ chán đã rồi tìm bừa lấy một người cưới là được.
- Em xem, anh mới nói một câu, em đã nói đến mấy chục câu rồi. Đi thì đi, ai sợ ai chứ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Hừ, chuyện lạ!- Đổng Oanh Oanh mặt mũi lập tức cong lên.
- Chuyện lạ thì thôi, anh về trước. Còn chút việc phải làm.
Diệp Phàm cố ý quay người, làm vẻ sắp bước đi.
- Anh dám!
Đổng Oanh Oanh nóng nảy, ôm chặt lấy cánh tay Diệp Phàm, trong mắt hình như có ngấn nước. Cô biết, năng lượng của Diệp Phàm lớn, đường anh trai Đổng Nhiên cô đi còn dài, không có Diệp Phàm giúp đỡ đường không dễ đi được.
Tuy rằng Diệp Phàm luôn phủ nhận việc Đổng Nhiên được thư ký cho Phó chủ tịch tỉnh Lâm là do có hắn giúp đỡ, nhưng Đổng Oanh Oanh không phải kẻ ngốc, trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có bánh tự rơi từ trời xuống.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài nói: - Đi thôi!
- Diệp Phàm, em không lấy thân phận là bạn gái để yêu cầu anh, anh lần trước ở Ngư Đồng đã giúp công ty chúng em, tính ra cũng là cán bộ ra từ Ngư Đồng, em trai em quen anh là bình thường. Bọn họ sẽ hoài nghi gì đâu, anh không cần phải lo lắng. Sau này bất luận Đổng Nhiên đi đến bước nào anh ấy cũng là thuộc hạ của anh. Anh có thể gọi anh ấy bất cứ lúc nào, tin rằng anh ấy tự biết mình là ai.Đổng Oanh Oanh nói.
- Nghi ngờ cũng không sao.
Diệp Phàm giơ tay ra lau nhẹ nhàng những giọt nước mắt, trong lòng cũng có chút lay động, nói:
- Yên tâm, có anh một ngày, chỉ cần Đổng Nhiên nghe lời thì đường anh ấy đi sẽ còn rất xa.
- Cảm ơn…
Đổng Oanh Oanh nhẹ nhàng nói.
Bạn bè của Đổng Nhiên cơ bản đều là những thanh niên làm việc ở văn phòng Tỉnh ủy. Đương nhiên, Đổng Nhiên giờ là thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong, cũng coi như là bước vào nhóm đại thư ký của Tỉnh ủy. những cán bộ cấp phó chủ nhiêm, Phó giám đốc sở, Trưởng phòng ở văn phòng tỉnh ủy mà bình thường đều là lãnh đạo mà Đổng Nhiên ngưỡng mộ đều nhận lời mời đến đây.
- Thư ký Đổng, vài ngày nữ thư ký Tô đi rồi, anh cũng chính thức cưỡi ngựa nhậm chức, đừng có quên nỗi khổ của chúng tôi nhé. Ha ha.
Một thanh niên đẹp trai, phong độ cười nói. Người này là Trần Thanh, Trưởng phòng thứ nhất Văn phòng Tỉnh ủy.
- Trưởng phòng Trần, tôi giờ chỉ là giúp thư ký Tô làm chút việc tạp vụ, xin đừng gọi tôi là Đổng đại bí. Ha ha.
Đổng Nhiên cười rạng rỡ, mặc dù là nói khiên tốn những trong lòng rất vui mừng.
Lúc này, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
- Em gái, em đến rồi à?
Đổng Nhiên nhín thấy liền vui vẻ đón tiếp, tuy nhiên, lúc thấy Diệp Phàm ở phía sau lại ngạc nhiên, lập tức cười nói:
- Chào Trưởng ban Diệp, mời ngồi.
Diệp Phàm mới đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy được vài ngày, cho nên, bạn bè của Đổng Nhiên cũng không quen biết Diệp Phàm. Những người này cũng chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi. Bọn họ rất khách khí với Đổng Nhiên nhưng không có nghĩa là phải mời người khách Diệp Phàm này.
Chủ yếu là tuổi tác của Diệp Phàm đã che khuất mắt họ, tự cho rằng mình làm ở Văn phòng Tỉnh ủy, Diệp Phàm một người trẻ tuổi thì có cấp bậc gì, cho nên không anh mang đồ ăn lên cho hắn.
- Trần Thanh, chiếc ghế dựa đem đi đâu rồi, còn không mau mang lại đây.
Đổng Nhiên đến trước bàn mới phát hiện chiếc ghế dựa để dành cho em không thấy đâu nữa.
Đoán là Trần Thanh cảm thấy để lại cái ghế trống ấy sẽ vướng víu nên đã xách đến một xó nào rồi. Đổng Nhiên và Trần Thanh quan hệ rất tốt, cho nên nói chuyện cũng khá tùy tiện.
Thấy Đổng Nhiên có chút vội vàng chạy đi tìm ghế dựa, Trần Thanh cười nói:
- Là em gái cậu, cũng không phải người ngoài, hoảng cái gì chứ Đồng đại bí? Em gái đến tự mình đi lấy là được rồi.
- Hoảng gì, Trưởng phòng Diệp đến rồi cậu còn ngồi yên được, lợi hại thật!Đổng Nhiên hoàn toàn hết lời để nói, trợn mắt nhìn mọi người một cái, cố ý hừ nói, bởi vì, hắn muốn thấy Trần Thanh được thơm lây.
Quả nhiên, Trần Thanh nháy mắt cười nói:
- Vị Trưởng phòng Diệp này thăng chứ ở đâu vậy! Có phải là trưởng phòng ở một huyệ dưới nào không. Có thể xưng là trưởng phòng, ngoại trừ ban Tổ chức cán bộ ra thì là ban Tuyên giáo, đúng rồi, còn cáo cái ban chỉ huy Quân sự Mặt trận Tổ quốc gì gì đấy.
Tuổi của Diệp Phàm làm cho toàn bộ khách trên mâm mờ hai mắt, cho rằng Diệp Phàm giỏi lắm cũng chỉ là một Phó trưởng ban dưới huyện thị. Tự nhiên các đồng chí văn phòng vẫn có chút cảm giác ưu việt đối với đồng chí bên dưới này.
- Ha ha, thật là đã để đồng chí này đoán trúng rồi. tôi là Diệp Phàm, làm việc ở Ban Tổ chức.
Diệp Phàm thản nhiên nói, cũng không tức giận. Bởi vì chính mình cũng là thanh niên.
- Diệp Phàm, Diệp trưởng phòng.
Có cô gái trẻ miệng lẩm bẩm câu này, đột nhiên, mở to đôi mắt tinh nghịch cười trêu nói:
- Ay da, hình như là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh mới tới tên là Diệp Phàm. Không phải là anh chứ? Ha ha ha..-
Sau khi nói xong cô nàng nháy nháy đôi mắt, cười đến rung cả vòng một, mặc dù nói không mãnh liệt nhiều những cũng thu hút ánh nhìn người khác, hơn nữa, rõ ràng có chút trêu trọc, lại không phải là trêu trọc, chỉ là mang tính chất vui đùa, có thể nghe ra.
- Lạc em, người trùng tên trong thiên hạ này nhiều lắm. Được rồi, đừng đùa nữa, mời Trưởng ban Diệp ngồi xuống.
Trần Thanh cười vui nói vào, rồi quay sang cười nói với Diệp Phàm:
- Xin lỗi Phó trưởng ban Diệp, mọi người bình thường đùa thành quen, nên không thể thay đổi ngay lập tức được.
- Không có gì, tôi cũng là thanh niên. Vui đùa có thể làm mọi người cười, hôm nay được Đổng Nhiên mời đến dự tiệc, tôi cũng là cán bộ đi ra từ Ngư Đồng. Trước đây ở Ngư Đồng tôi có chút qua lại với anh ấy, cũng coi là có chút giao tình đi
Diệp Phàm thản nhiên cười, khoát tay áo làm ra vẻ không để ý.
- Anh…anh là Bí thư Diệp ở Ngư Đồng?
Đột nhiên có một người trung niêm đứng dậy, mặt mày lập tức trở nên xấu hổ.
- Ừm, anh cũng biết tôi, ha ha, cái Tên Diệp Phàm Ngư Đồng này cũng khá vang dội ở Việt Đông đấy chứ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- A! Đúng là Trưởng ban Diệp rồi!
Lúc này, tất cả mọi người hốt hoảng đứng dậy, bởi vì, chuyện Bí thư Đảng ủy Công an Ngư Đồng Diệp Phàm phá thảm án 88 truyền khắp toàn bộ Việt Đông. Mà người này gần đây vừa đến đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ tỉnh, là nhân viên Văn phòng Tỉnh ủy đương nhiên phải biết chuyện này.
Trần Thanh và Lạc Hồng hai người này mặt có chút đỏ lên, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, Lạc Hồng lẩm bẩm nói: - Thật xin lỗi, Trưởng…ban Diệp, tôi vừa nãy, tôi
- Ha ha, tất cả mọi người ngồi đi, tôi đến là để ăn điểm tâm, mọi người cứ coi tôi là bạn bè đồng trang lứa là được.
Diệp Phàm khoát tay áo, ra dấu mọi người ngồi xuống.
- Phó trưởng ban Diệp, vừ rồi…- Người trung niên có chút ngượng ngùng, đừng lên nói.
- Đồng chí này là?Diệp Phàm hỏi.
- Trưởng phòng Văn phòng chúng tôi, Nguyễn Minh.
Đổng Nhieen khẩn trương giới thiệu, trừng mắt nhìn, vô cùng đắc ý.
- Trưởng phòng Nguyễn, ha ha, ngồi đi. Bụng tôi cũng có chút đói rồi, tôi lót bụng cái gì trước đây, su đó uống vài chén với cả nhà.- Diệp Phàm cười, lúc này mọi người mới có chút thấy gò bó, ngồi xuống. Tuy nhiên, đối với thanh niên Diệp Phàm kia tất cả những người đang ngồi đều thở ra một luồng hơi lạnh, mặc dù Bí thư Diệp Ngư Đồng tuổi không lớn, nhưng bây giờ nhìn thấy rõ người thật thì có chút khiếp sợ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1338: Gãi đúng chỗ ngứa.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
- Bí thư Diệp. . . À không, Phó trưởng ban Diệp, dân chúng Ngư Đồng đều nhắc tới anh đấy ? Nói anh là thần hộ mệnh của Ngư Đồng.
Lạc Hồng nhất thời kinh ngạc sau đó lấy lại hoạt bát, cười nói.
- Ồ, thần hộ mệnh, làm tôi ngại quá. Giúp dân chúng Ngư Đồng làm một chút chuyện nhỏ, không ngờ bọn họ đều còn nhớ như vậy. Làm quan bây giờ, phải thực sự làm chút việc cho dân chúng, các anh nói có đúng không?
Diệp Phàm vừa uống canh hải sản nấu củ cải, vừa nói.
Đoán chừng cả bọn đều nghĩ, phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong sẽ nhìn trúng Đổng Nhiên, có phải vị trưởng ban Diệp này nói quá lên. Có điều, cảm giác hình như lại không giống. Phó trưởng ban Diệp có năng lực, nhưng cũng chẳng qua là một cán bộ cấp phó sở. Còn Lâm Phong là ai l, người ta là ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh, quyền cao chức trọng, ở đất Việt Đông này, vẫn là một nhân vật quan trọng…
- Thư ký Đổng, mồng 1 tháng 2 có đi Kim Mã xem giải đua thuyền rồng hay không?
Lúc này, Lạc Hồng cười hỏi, vẻ mặt đầy hưng phấn. Diệp Phàm nghe xong, giật mình, căng lỗ tai ra.
- Đương nhiên đi, có điều, không biết sếp Lâm có đi không?
Đổng Nhiên trên mặt lúc đầu thì hưng phấn, thoáng cái đã trầm mặc lại.
- Ha ha, Thư ký Đổng là đại thư ký rồi. Thân bất do kỷ, lãnh đạo đi chỗ nào cậu ấy cũng phải đi theo.
Trần Thanh nói đến chỗ này, quay ngươi liếc nhìn Diệp Phàm, hơi có vẻ cung kính, cười nói,
- Phó trưởng ban Diệp, không phải nghe nói giải đua thuyền rồng Kim Mã này là ban tổ chức Tỉnh ủy đứng ra tổ chức hay sao? Đến lúc đó đoán chừng lãnh đạo trong tỉnh đều đến nhỉ?
- Ừ, đúng là trong ban đứng ra tổ chức. Làm sao, có ý kiến gì?
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Ý kiến thì không có, chỉ là, nghe nói giải đua thuyền rồng lần này có liên quan đến cái gì đó?
Trần Thanh dường như nói lỡ miệng, lời nói chỉ nói nửa câu, không hề nói tiếp.
- Một cái giải đua thuyền rồng thì có liên quan gì, Trần Thanh, anh chỉ nói nửa câu, muốn chúng tôi nghẹn chết phải không.
Đổng Nhiên giật mình, nhưng gã từ trong miệng bà chị biết rõ giải đua thuyền rồng lần này chính là do Phó trưởng ban Diệp tổ chức, cho nên, cũng muốn giúp Diệp Phàm nghe ngóng ít nội tình.
- Nghe nói có nội tình, có điều, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Trần Thanh tôi chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, sao có thể biết rõ?
Trần Thanh khóe miệng giật giật, lại liếc nhìn trưởng phòng Nguyễn Minh không lên tiếng. Diệp Phàm đã biết, Nguyễn Minh đoán chừng là biết một chút nội tình.
Văn phòng Tỉnh ủy là bộ phận phục vụ cho lãnh đạo Tỉnh ủy, tai mắt nhanh nhạy, khẳng định biết rõ một ít tin tức có liên quan đến Tỉnh ủy. Tuy nhiên, nguyên một đám miệng đều khá kín, muốn moi ra chút gì đó, ở trường hợp này là chuyện không thể nào.
Diệp Phàm cũng không hỏi lại những chuyện này, về sau, mọi người chỉ nói một vài chuyện vô vị. Sau khi ăn xong mọi người mời Diệp Phàm đi hát Karaoke, tuy nhiên, Diệp Phàm lấy cớ có việc để cáo từ rời đi. Mà Đổng Oanh Oanh lại không cùng đi, sau khi hát karaoke mới đi, chủ yếu là để tránh hiềm nghi.
Tuy nhiên, vừa quay ra, Đổng Oanh Oanh gọi điện thoại ngay cho Diệp Phàm. . .
- Thư ký Đổng, cậu và vị trưởng ban Diệp này rốt cuộc có quan hệ gì. Ở trước mặt anh đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, trước kia anh đối với cậu thế nào hả?
Lúc này, Nguyễn Minh cầm một ly rượu đỏ, đến gần bên tai Đổng Nhiên nói.
- Anh Nguyễn nói đùa rồi, anh Nguyễn đối với em đương nhiên là tốt rồi. Chuyện lần trước nếu không phải anh Nguyễn, em đoán chừng đã bị người ta đá vào xó xỉnh nào đó rồi.
Đổng Nhiên vẻ mặt cảm kích, nói ra.
Lại nói Nguyễn Minh tuy cũng không giúp Đổng Nhiên được đại ân. Chẳng qua, một năm trước Đổng Nhiên phạm vào một sai lầm không lớn không nhỏ, lúc ấy bận bịu, đem tài liệu đưa nhầm chỗ. Mà vừa lúc gặp một vị bộ trưởng ở Trung ương xuống kiểm tra. Lúc ấy phó tỉnh trưởng di cùng xem tài liệu trong tay, thiếu chút nữa tức điên. Kỳ thật, phó tỉnh trưởng cũng có chút qua loa.
May mắn là Nguyễn Minh nhanh tay nhanh mắt đổi tài liệu, bằng không thì, Đổng Nhiên đoán chừng kết cục sẽ rất bi thảm. Từ đó, Đổng Nhiên gọi Nguyễn Minh là anh Minh, quan hệ hai người coi như không tệ.
Tuy nhiên, Nguyễn Minh cũng sắp đến tuổi 40, mà vẫn chỉ là một trưởng phòng nhỏ trong văn phòng. Liên tục tranh thủ vị trí phó chủ nhiệm. Có điều, bởi vì sau lưng không có chỗ dựa đáng tin cậy, cho nên đành phải giương mắt nhìn người khác ngồi lên vị trí phó chủ nhiệm.
Biên chế văn phòng Tỉnh ủy Tỉnh Việt Đông có 260 người. Trong đó: trưởng ban thư ký 1 người (kiêm chủ nhiệm văn phòng), phó trưởng ban thư ký 5 người (trong đó 1 người kiêm phó chủ nhiệm văn phòng), chủ nhiệm văn phòng 1 người (do trưởng ban thư ký kiêm nhiệm), phó chủ nhiệm 5 người (trong đó 1 người do phó trưởng ban thư ký kiêm nhiệm), cục trưởng cục cơ yếu Tỉnh ủy, chủ nhiệm phòng tổng hợp điều tra nghiên cứu, chủ nhiệm phòng giám sát, cơ quan thư kí đảng uỷ, chuyên viên kỷ luật kiểm tra do Tỉnh ủy quy định phân phối, ở trong 260 người này cán bộ chính thức cấp phòng cũng phải 70 người.
Từ đó có thể thấy, văn phòng Tỉnh ủy là nơi cán bộ chồng chất. Nguyễn Minh là một trưởng phòng, ở trong đó quả thực chẳng là cái gì. Tuy nhiên, Nguyễn Minh phụ trách chính là phòng thư kí, cho nên, vị trí của hắn cũng là quan trọng.
Chỉ là Nguyễn Minh vận số không tốt, không tìm được đại thụ để dựa vào mà thôi. Đại thụ đúng là nhiều, chỉ là người ta không chào đón y mà thôi.
- Ừ, đã vậy còn không thành thật nói quan hệ của cậu với Phó trưởng ban Diệp. Đừng nói với anh là hai người chỉ là đồng hương Ngư Đồng nhé. Trưởng ban Diệp với người trong nhà cậu có chút giao tình, chỉ là một chút giao tình. Thì nói thật, hắn không có khả năng đến đây tối nay.
Nguyễn Minh bức bách, lúc này, cũng chỉ có thể mặt dày, ỷ vào quan hệ khá tốt với Đổng Nhiên mới dám ép. Bằng không thì, Đổng đại thư kí mà tức giận thì Nguyễn Minh đúng là trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo.
- Ha ha, giao tình coi như cũng được. Trước kia mẹ em có cung cấp một ít bằng chứng chính xác giúp Phó trưởng ban Diệp căn cứ vào để phá án, cho nên, cứ như vậy mà kết giao. Anh ấy rất chiếu cố anh em chúng em, chúng em đều coi anh ấy là đại ca.
Đổng Nhiên đương nhiên sẽ không để lộ ra quan hệ của Diệp Phàm và em gái, chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn để gạt.
Vậy cũng ăn khớp một ít tình hình, hơn nữa, trong lòng Đổng Nhiên cũng có ý nghĩ. Nguyễn Minh quản lý phòng thư kí ở văn phòng Tỉnh ủy, bình thường dùng làm một tai mắt cũng không tệ.
Đương nhiên, tai mắt này là chuẩn bị cho Diệp Phàm, bản thân trước mắt còn chưa đủ phân lượng. Chỉ là, Đổng Nhiên đã quyết định đi theo Diệp Phàm lăn lộn, Diệp Phàm sau này có lên chức, đối với bản thân cũng mới có lợi.
- Ồ! Xem ra giao tình cũng rất sâu mà! Đổng Nhiên, thằng nhóc cậu giấu kỹ thế, một cao nhân ở sau lưng như vậy mà cậu chưa từng lộ ra một chút nào. Nếu không phải tối nay xuất hiện, tôi còn không biết.
Nguyễn Minh ánh mắt khẽ động, đã có tính toán.
- Anh Minh nói gì vậy, cái này, cũng không tính là che dấu gì, nếu thật muốn che dấu mà nói thì tối nay cũng đâu có ra mặt có phải không?
Cái miệng Đổng Nhiên vẫn tương đối ngọt, thằng cha này trải qua vài năm gặp trắc trở, cũng bắt đầu thành thục.
Tối hôm sau, Đổng Nhiên gọi điện thoại đến, nói là muốn đến thăm Diệp Phàm để được Diệp Phàm nhắc nhở một chút. Tên này ngữ khí thành khẩn, luôn luôn cái giọng xin chỉ bảo ở trong điện thoại.
Nghĩ đến ánh mắt chờ đợi của Đổng Oanh Oanh, Diệp Phàm cũng liền đồng ý.
Khó khăn nhất của việc chịu ơn người đẹp, đúng là cái này.
11 giờ, trời rất tối.
Đổng Nhiên đến nhà Diệp Phàm, khó hiểu chính là cũng không nói chuyện gì, lại kéo trưởng phòng Nguyễn Minh đến. Diệp Phàm thoáng cái đã hiểu, thằng nhãi này là tới làm thuyết khách, hóa ra có dụng ý khác.
- Đại ca, Nguyễn Minh trước kia đối với em có chiếu cố khá nhiều. Chỉ là, vận số của anh ấy cũng không tốt. . .
Đổng Nhiên đem tình hình đại khái của Nguyễn Minh thao thao nói ra.
- Cậu nói là anh ta nhìn trúng chức phó chủ nhiệm văn phòng?
Diệp Phàm hờ hững hỏi.
- Ừ, gần đây vừa lúc có một chỗ trống. Anh ấy cũng đã 40, nếu không suy nghĩ chút biện pháp, cứ chậm trễ ở cấp phòng, thì đời này cũng cứ như vậy.
Chẳng qua, anh ấy là người tương đối trung thành. Lúc trẻ lại theo một lão lãnh đạo, cho nên, được đề bạt đến vị trí cấp phòng.
Tuy nhiên, vị lão lãnh đạo kia lại bị bệnh chết. Anh ấy ở vị trí trưởng phòng cũng năm sáu năm mà không theo ai nữa. Đương nhiên, đoán chừng là có một số lãnh đạo trong lòng cũng có điều cố kỵ gì đó.
Đổng Nhiên nói ra.
- Ừ, việc này, sau này xem lại.
Diệp Phàm cố ý nói ra, kì thực có phần động tâm. Nếu như có thể đem Nguyễn Minh cài vào, ở văn phòng Tỉnh ủy cắm một cái đinh, với mình thêm một tai mắt. Thời đại bây giờ là xã hội gì, xã hội thông tin. Biết rõ tin tức sớm một chút là mày đã nắm được quyền chủ động.
- Trưởng ban Diệp, việc này, Nguyễn Minh không đợi được. Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, đợi lần tới cũng phải năm sáu năm, mọi người sắp đến 50 thì còn có hát hò gì nữa.
Đổng Nhiên có phần nôn nóng.
- Ha ha. . .
Diệp Phàm cười nhạt, bản thân đương nhiên không thể biểu hiện mình qua nôn nóng, quá thấp kém.
- Trưởng ban Diệp, kỳ thật, Nguyễn Minh ở ngay phía dưới cây đại thụ đang chờ. Anh xem, có thể hay không. . .
Đổng Nhiên nói ra, có chút lo lắng, chỉ sợ Diệp Phàm trách hắn tự chủ trương.
- Trời lạnh như vậy, gọi hắn đi vào sưởi ấm trước đã.
Diệp Phàm như lừa xuống dốc, khẽ gật đầu.
Nguyễn Minh vào rồi, trong tay mang theo hai bao Trung Hoa với hai bình rượu ngon, đặt bên cạnh, cả người mất tự nhiên, ngồi nửa mông trên sa lon.
- Chuyện của anh, Đổng Nhiên vừa rồi đã nói với tôi, có điều, phó chủ nhiệm văn phòng là chức vị cấp phó sở. Hơn nữa, trong cơ quan Tỉnh ủy cũng có ít nhiều ánh mắt dán vào, đi lên không được tốt.
Diệp Phàm hờ hững nói ra. Lời nói của Diệp Phàm rất có nghệ thuật, cũng không chặn hết con đường. Chỉ nói là đi lên không được tốt, cũng không nói không có khả năng đi lên.
Cái này là nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo, loại lõi đời như Nguyễn Minh nghe xong đương nhiên sẽ hiểu. Biết rằng bản thân không đưa hàng ra người ta sẽ không trợ giúp mình.
- Trưởng ban Diệp, nghe nói giải đua thuyền rồng là anh phụ trách hay sao?
Nguyễn Minh rốt cục phải ném ra con át chủ bài.
- Ừ, chuyện này, cũng không phải bí mật gì.
Diệp Phàm hờ hững khẽ gật đầu
- Tôi là nghe nói giải đua thuyền rồng này có ít nội tình, đương nhiên, chuyện này, tôi cũng là nghe nói.
Nguyễn Minh vẻ mặt thận trọng, lời này ra khỏi miệng thì không thể thu trở lại. Thằng cha này là cắn răng phun ra những lời này. Nếu không thể được Diệp Phàm đồng ý, vậy tối nay to đầu rồi.
- Nói nghe một chút.
Diệp Phàm nghiêng nhìn Nguyễn Minh, vẻ mặt giả bộ lạnh nhạt. Tuy nhiên, Nguyễn biết rõ, mình đã gãi trúng chỗ ngứa của trưởng ban Tiểu Diệp. Đối với bất cứ một vị đồng chí nào phụ trách giải đua thuyền rồng mà nói, cái nội tình này đều là rất hấp dẫn ánh mắt của họ. Nguyễn Minh đã đánh cuộc, hắn biết rõ bản thân sẽ thắng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1339: Gây rối.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
- Thời gian trước, nghe nói vì vị trí chu tịch thành phố Triều Châu mà tranh đấu rất kịch liệt. Có năm vị ứng viên, tất cả đều là người có năng lực có chiến tích có hậu đài.
Cho nên, các lãnh đạo trong tỉnh đều có ý, lúc đó xem ra các ý kiến không sao thống nhất được, nên xảy xa chuyện phiền toái. Việc này, gác lại sau để giằng co thêm. Mà bí thư Triệu không rõ thái độ, việc này thế nên không có cách nào quyết định.
Cuối cùng, đặt vào tay ban tổ chức, hoàn toàn mặc kệ. Mà người được chọn của Quản Phó và trưởng ban tổ chức Cổ lại bất đồng.
Quản Phó nghe nói khá vừa ý với Chu Tiềm ở thị ủy thành phố Kim Mã. Nói đến cái này, đó là bởi vì Chu Tiềm là em họ của phó chủ tịch tỉnh Chu Phương Ninh. Mà Phó chủ tịch Chu và Quản Phó quan hệ không tệ, hắn luôn đi theo Quản Phó mà trèo lên.
Mà trưởng ban Cổ hình như là tương đối hài lòng với Cao Lâm ở thị ủy thành phố Xuân Dương, trưởng ban Cổ còn đặc biệt đến thành phố Xuân Dương khảo sát qua một lần. Hơn nữa, Tỉnh ủy tổ chức vẫn còn thí điểm tuyển chọn nhân sự cán bộ ở thành phố Xuân Dương. Cái này, có điểm giống như là để tạo thế.
- Ừ, trưởng ban Cổ có thể coi trọng thành phố Xuân Dương như vậy, là có chút manh mối. Tuy nhiên, nói cũng không chính xác.
Diệp Phàm hờ hững khẽ gật đầu, liếc nhìn Nguyễn Minh, nói ra:
- Anh nói tiếp đi.
- Mà Cát Hải Bình ở thị xã Miếu Đô thành phố Việt Châu là người của Tô Thanh Vân. Mà Trịnh Thành ở thị ủy thị xã Ngũ Thủy thành phố Triều Châu nghe nói có họ hàng xa với chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền.
Cái này, cụ thể có đúng hay không tôi cũng không rõ ràng lắm. Mà đồng chí Phí Thủy Hương ở thị xã Thiên Đông, phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong vẫn có ấn tượng không tệ với cô ấy.
Phó chủ tịch Lâm lấy thị xã Thiên Đông làm mô hình thí điểm, nói là muốn cho thị xã Thiên Đông trở thành mô hình thị xã của Việt Đông.
Mấy năm trôi qua, quy mô cũng đơn giản, thị xã Thiên Đông đã được chính quyền tỉnh Việt Đông điểm danh ca ngợi. Chỉ là kinh phí tài chính, hàng năm chủ tịch Lâm đều đặc biệt phê năm mươi triệu cho thị xã Thiên Đông để kiến thiết.
Nguyễn Minh cẩn thận nói, còn nhìn Đổng Nhiên, đoán chừng có phần lo lắng Đổng Nhiên nói lộ ra cái gì.
- Yên tâm đi anh Minh, em sẽ không nói lung tung đâu.
Đổng Nhiên cười cười vẻ đã hiểu.
- Văn phòng Tỉnh ủy để trống ra một vị trí phó chủ nhiệm, không ít người nhìn chằm chằm vào?
Diệp Phàm hờ hững hỏi, chuyển chủ đề. Đã biết được tương đối, cũng dừng lời nói.
- Ừ, trước mắt có tư cách cạnh tranh, chỉ là cán bộ cấp phòng ở văn phòng thì có 10 vị. Các cấp trưởng phòng, đều có tư cách này. Thêm cán bộ cấp chính phòng bên ngoài, vậy thì càng nhiều. Dự tuyển sơ sơ một tý, tuyệt đối không dưới 20 người cũng là thực tế.
- Nhân tuyển phó chủ nhiệm Văn phòng, đoán chừng ý kiến của trưởng ban thư ký là rất mấu chốt .
Diệp Phàm nói ra.
- Ừ, trưởng ban thư ký Lưu Thanh là thường vụ Tỉnh ủy, đề cử của ông ấy đương nhiên phân lượng nặng nhất.
Nguyễn Minh sắc mặt có chút khó xử, Diệp Phàm nhìn thì biết rõ, thằng cha này khẳng định không cách nào đả thông được với trưởng ban thư ký Lưu Thanh.
- Trưởng ban thư ký có người hợp ý rồi ?
Diệp Phàm khẽ nói.
- Cái này, tôi không phải quá rõ ràng.
Nguyễn Minh hơi ấp úng.
- Đã như vậy anh cứ trở về đi?
Diệp Phàm nghiêm mặt phất tay, cảm thấy thằng cha này trong lúc mấu chốt còn không dám nói thật, giúp y thì có tác dụng gì chứ?
- Phó trưởng ban Diệp, tôi thực không biết ý nghĩ trong lòng trưởng ban thư ký Lưu. Chỉ là, tôi lại có chứng kiến tư lệnh quân khu tỉnh Vu Thăng cùng trưởng ban thư ký Lưu cùng ăn cơm mấy lần, đều là ở chỗ tư nhân. Chỉ hai người bọn họ. Tôi nghĩ, có phải Vu Thăng vì cháu hắn là Vu Hùng Phi mà kéo quan hệ. Vu Hùng Phi hiện tại là phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy thành phố Hải Châu, cấp bậc trưởng phòng. Tiếng nói của người này cũng tương đối cao, là một đối thủ mạnh.
Nguyễn Minh có chút luống cuống, vội vàng giải thích.
- Ừ, việc này tôi đã biết.
Diệp Phàm bưng chén trà lên, Nguyễn Minh biết điều cáo từ trước, trước khi đi, Diệp Phàm nói:
- Trong tỉnh có chuyện gì thì hãy lưu ý.
- Vâng, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh.
Nguyễn Minh rất thông minh, thừa cơ hỏi số điện thoại riêng của Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng cho y, thằng cha này có chút kích động rời đi.
- Tất cả năm người ở thị ủy đều có người ủng hộ, chỉ là không thấy Triệu Xương Sơn ủng hộ ai. . .
Diệp Phàm tự nói lẩm bẩm, suy nghĩ một hồi, đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa kêu lên:
- Chẳng lẽ đồng chí lão Triệu không hài long với cả năm người này. Cho nên, thái độ mơ hồ.
Đoán chừng ứng viên vào vị trí thị ủy Ngư Đồng đồng chí Lão Triệu cũng muốn vơ lấy, mà chức vị Chủ tịch thành phố Triều Châu này cũng muốn bao hết.
Cho nên, lão Triệu nhất thời khó có thể ra miệng, ham muốn đúng là hơi lớn nhưng lực cản còn lớn hơn, Uông Chính Tiền không nói, Quản Nhất Minh với Diệp Đông chính là hai đối thủ mạnh mẽ.
Nếu thật là tình huống như vậy, giải đua thuyền rồng cho dù ai được giải nhất, mình đều làm hỏng việc. Thà đến lúc đó đắc tội lão Triệu, còn hơn là đắc tội những người khác. Kết thúc đống hỗn loạn này, ai cũng đừng nghĩ chiếm được phần tốt. Có lẽ, đến lúc đó thái độ của mọi người đối với mình sẽ khá hơn một chút.
Diệp Phàm nghĩ tới những thứ này, trong lòng sáng tỏ thông suốt, quyết định đánh cược một lần. Lập tức gọi điện thoại đem việc này nói cho đồng chí Trương Lâm Hoa, Trương Lâm Hoa tự suy nghĩ biện pháp bố trí.
Về vấn đề cán bộ quân ngũ chuyển ngành, Diệp Phàm muốn tìm người hiểu rõ tình hình. Tuy nhiên, hình như ở quân đội Việt Đông đều không có người quen nào. Như Vu Thăng chỉ là biểu hiện ra không gây trở ngại, nội tình cán bộ quân ngũ chuyển ngành người ta chưa chắc đã chịu nói.
Nghĩ một lúc, dứt khoát gọi một cuộc cho giám đốc sở An ninh Quốc gia đồng chí Khổng Đông Vọng, nhờ hắn âm thầm điều tra một chút về việc cán bộ quân ngũ chuyển ngành. Đặc biệt là cái vị tên là Trần Tiến Bình.
Tuy nhiên, sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm bởi vì có việc làm lỡ. Cho nên, đến chín giờ mới đến văn phòng.
Còn chưa ngồi nóng chỗ, điện thoại củaCổ Hoài đã gọi đến, giọng điệu có chút tức giận, nói:
- Làm kiểu gì vậy hả, đồng chí Diệp Phàm, lập tức tới văn phòng của tôi một chút.
Diệp Phàm giật mình, đoán chừng có việc đã xảy ra. Lập tức đi nhanh đến văn phòng của Cổ Hoài, phát hiện trong phòng khách nhỏ ở gian ngoài có năm vị quân nhân mặc quân phục đang ngồi.
Mà người ngồi bên cạnh trưởng ban Cổ Hoài lại còn là một vị thiếu tướng, những người khác, tất cả đều là quân hàm đại tá. Những đồng chí này, đều đeo một đống huân huy chương trước ngực. Diệp Phàm xem xét đã hiểu, đoán chừng là quân chuyển cán bộ đến rồi.
- Vị đồng chí này tên là Diệp Phàm, là phó trưởng ban tổ chức của chúng tôi. Cậu ấy phụ trách chính là ban tổ chức công tác cán bộ phòng một. Vấn đề thu xếp việc cán bộ chuyển quân của các anh chính là do cậu ấy toàn quyền phụ trách.
Cổ Hoài mở miệng liền đem phân công quản lý công tác của Diệp Phàm tách ra, hơn nữa, còn thêm chữ 'toàn quyền'.
- Tìm hắn có ích gì, trước kia chúng tôi tìm phó trưởng ban Lôi hắn liền đổ lên đầu trưởng phòng Thái Hoa. Nói là trưởng phòng Thái phụ trách công tác cụ thể, hắn chỉ là phân công quản lý phòng một mà thôi. Công tác cụ thể phải tìm đồng chí đi làm cụ thể.
Trần Tiến Bình nghiêng nhìn Diệp Phàm, phát hiện là một người trẻ tuổi, hơi sững sờ, một chút kinh ngạc hiện trên mặt.
Bị tuổi trẻ của Diệp Phàm làm chấn động. Lập tức, mặt âm trầm lại. Thằng cha này hình như bị chọc trúng chỗ đau, rõ ràng vểnh chân lên bắt chéo, vẻ mặt khinh thường nói.
- Anh là tướng quân Trần Tiến Bình à?
Diệp Phàm không tức giận chút nào, cười hỏi.
- Cậu làm sao biết tôi?
Trần Tiến Bình có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Vốn chuyện cán bộ phòng một này là do phó trưởng ban Lôi Nhất Hưng phụ trách, hôm qua mới phân vào tay tôi. Ngày hôm qua tôi lập tức triệu tập đồng chí trong phòng mở cuộc họp ngắn, trên hội nghị lúc ấy phụ trách công tác quân chuyển trong phòng là đồng chí Đặng Vân đã báo cáo công tác vấn đề của các anh.
Lúc ấy trưởng phòng Thái Hoa cũng có giải thích. Về việc này tôi đã chỉ thị hai người bọn họ cùng làm, nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ giải quyết hết nỗi lo về sau của 60 sĩ quan, hai người bọn họ cũng gật đầu.
Cho nên, việc này nếu như Trần Tướng quân có yêu cầu gì cụ thể thì tốt nhất tìm trưởng phòng Thái với phó trưởng phòng Đặng bàn bạc đi.
Trưởng ban Cổ là thường vụ Tỉnh ủy, Tỉnh ủy bên kia còn có nhiều chuyện lớn phải làm. Mà chuyện nội bộ cũng không ít, cho nên, có thể hay không. . .
Diệp Phàm vừa nói đến chỗ này, Trần Tiến Bình tức giận, đập chén trà lên bàn, bực bội nói:
- Các anh thì giỏi kéo dài rồi, tôi bị các anh ngâm suốt hai năm. Tốt xấu tôi ở trong quân đội cũng là quân trưởng tập đoàn quân số 7 quân khu Việt Châu, là quân trưởng thực chức.
Không ngờ bị thương phải chuyển ngành thì chính quyền địa phương các anh lại có thái độ này. Ngày này kéo dài sang ngày khác. Thực đem Trần Tiến Bình tôi làm cái giẻ rách tiện tay ném chỗ nào cũng được có phải không?
Hai năm, chuyện của tôi còn sa sút thực sự. Tôi yêu cầu không cao, chỉ là muốn vào đơn vị nào đó ở chính quyền tỉnh công tác mà thôi.
Tôi ở trong quân đội là quân hàm thiếu tướng, các anh cho tôi một vị trí cấp phó sở không được sao? Thế nhưng các anh, phó trưởng ban Lôi bị tôi ép, chỉ thị trưởng phòng Thái thu xếp cho tôi một vị trí trưởng phòng.
Chẳng lẽ quân hàm thiếu tướng trong quân đội chúng tôi lại thành cải thối mà chỗ nào cũng nhặt được. Tư lệnh Vu Thăng là thiếu tướng, hắn còn là thường vụ Tỉnh ủy. Theo như cấp bậc chức vị của ông ta, ít nhất cũng ngang với cán bộ cấp phó bộ.
Mà tôi yêu cầu một vị trí cấp phó sở, chính là theo như điều lệ chuyển quân dù thu xếp thế nào thì yêu cầu một vị trí cấp phó sở cũng đâu có quá đáng.
Trưởng phòng Thái với trưởng phòng Đặng kia càng không phải là người, nhìn thấy tôi liền giở giọng, không để ý đến. Lần trước, rõ ràng còn gọi người đuổi chúng tôi đi. Nếu trêu tức tôi trong quân đội lúc nóng nảy, đã rút súng ra cho một nhát rồi, hừ!
Chẳng qua, Trần Tướng quân đã quên ông ta hiện tại đã không có súng.
- Trần Tướng quân, có lẽ là tạm thời chính quyền tỉnh không có vị trí cấp phó sở thích hợp với ông. Cho nên, việc này gác lại đã. Phòng một Ban tổ chức cán bộ sẽ mau chóng nghĩ ra một biện pháp thích đáng cho các vị.
Diệp Phàm nói khách sáo xong còn nghĩ kéo dài thêm một chút. Loại chuyện như này, hai năm còn không làm xong, độ khó trong đó có thể nghĩ là biết, trong đó khẳng định có nguyên nhân lớn.
- Mẹ kiếp! Hai năm. Tôi thấy chính quyền tỉnh hoán đổi đám cán bộ cấp phó sở đi, không có mười mấy cái cũng có hai ba mươi vị trí hoán đổi, vì sao không thể sắp xếp cho tôi vào.
Tuổi tương đương, tôi còn từng được chủ tịch tự mình tiếp kiến, cái quân hàm thiếu tướng này, ta là dùng một chân đổi lấy.
Các anh xem, cái chân này của tôi, có thể đi đường bình thường. Chẳng lẽ tàn tật là phế vật hả?
Hơn nữa, tôi còn không phải cái phế vật. Đi đường có thể đi, công tác bình thường, chỉ cần là công việc không phải khiêng mấy trăm cân thì vẫn có thể làm. Chẳng lẽ công việc ngồi phòng làm việc tôi không thể đảm nhiệm à?
Trần Tiến Bình tương đối xúc động.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nhà cũng không biết chuyển đi đâu. Đơn vị không trở lại được. Bây giờ, ngay cả con cái đến trường thì trường học cũng không nhận, nói là chúng tôi không có hộ khẩu.
Chúng tôi đã công tác gian khổ mấy chục năm, bây giờ cần công việc, hưởng ứng kêu gọi của đảng, cởi quân trang là thành rác rưởi không ai cần hả?
Chẳng lẽ bảo vệ quốc gia cũng sai lầm sao? Các người cả ngày ngồi phòng làm việc vểnh chân bắt chéo. Mà chúng tôi, đổ cả mồ hôi lẫn máu. Các người nếm thử cái mùi vị này xem?
Các sĩ quan còn lại cũng đều bực tức như vậy, nguyên một đám giọng vừa lớn vừa to, xa xa nghe thấy, còn tưởng có người ở văn tròng trưởng ban Cổ Hoài cãi nhau. Mà ngay cả các đồng chí phòng bảo vệ trong tòa nhà Tỉnh ủy cũng bị thu hút.
- Được rồi, đồng chí Diệp Phàm, tôi cho cậu thời gian một tháng, tốt nhất là có thể trước tết âm lịch giải quyết xong vấn đề sắp xếp cho bọn họ, kỳ hạn cuối cùng cũng không quá 3 tháng.
Toàn tỉnh lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm ra vị trí nào để bố trí cho những sĩ quan đã cống hiến vì tổ quốc này?
Đồng chí Diệp Phàm, làm cán bộ của đảng, chúng ta phải nghĩ tới mong muốn của quân nhân. Không thể khiến các đại tá tướng quân này vì quốc gia mà thất vọng đau khổ.
Việc ủng hộ bộ đội, ủng hộ chính quyền, chỉ nói miệng không thì rất dễ, hàm nghĩa của nó cậu hiểu chưa?
Cổ Hoài nhíu mày lại chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc nói ra. Giống như tất cả việc sai này đều ở trên đầu Diệp Phàm.
- Trưởng ban Cổ, việc này là trưởng phòng Thái với trưởng phòng Đặng phụ trách cụ thể. Hai năm còn không giải quyết được vấn đề, anh bảo tôi trong vòng một tháng giải quyết, dù sao cũng phải cho tôi thêm thời gian chứ? Vả lại, tôi tiếp nhận cán bộ phòng một cũng mới được mấy ngày. Những chuyện cũ này cũng không phải do tôi kéo dài thành như này? Trách nhiệm không phải ở trên người của tôi. Đương nhiên, bất kể như thế nào, tôi sẽ theo như chỉ thị của anh nói rõ ràng cho tất cả cán bộ nhân viên phòng một, toàn lực nắm chắc công tác sắp xếp việc chuyển quân.
Diệp Phàm cũng có chút bực dọc, Cổ Hoài này bày ra cho bản thân mình nhảy vào. Cho nên lời nói nói ra cũng có chút kiên cường.
- Chuyện hôm nay gác lại ở đây, giải quyết trước tết âm lịch là tốt nhất. Thật sự không thể để quá 3 tháng, tức là sau tết nguyên tiêu hai tuần lễ. Việc này, không thay đổi nữa. Chúng ta phải ăn tết thì những quân nhân vì nước này chẳng lẽ không ăn tết? Nếu sau tết nguyên tiêu hai tuần còn không giải quyết được thì phải nhờ người cao minh khác?
Cổ Hoài vẻ mặt nghiêm túc, uy hiếp.
Diệp Phàm cuối cùng là đã hiểu, Cổ Hoài phân công mình quản lý cán bộ phòng một, thì ra chính là vì lúc này lôi mình ra.
Lão già này, căn bản là không có lòng tốt. Diệp Phàm trong lòng cũng ngầm cảnh giác, đoán chừng đồng chí Cổ Hoài biết mình là thân tín của Triệu Xương Sơn. Từ đó cũng nhìn ra, Cổ Hoài và Triệu Xương Sơn không đái chung một bô.
- Được! Tôi phân công quản lý không sai tuy nhiên, nếu như đồng chí làm cụ thể mà công tác không đắc lực, thì xử lý như thế nào?
Trưởng ban Cổ chỉ thị tôi chấp hành vô điều kiện. Tuy nhiên có vài đồng chí cán bộ phòng một lại kéo dài hai năm, vì sao không thể thu xếp xong xuôi?
Chẳng lẽ có đồng chí nào đó sẽ không phải chịu chút trách nhiệm nào sao? Công tác phải làm, có đồng chí kèo dài như vậy, đồng chí không làm nếu như vẫn còn trong phòng, tôi cho dù là có sức trời mà bên dưới không ra sức thì cũng vô dụng?
Diệp Phàm hừ lạnh nói, Cổ Hoài đã yêu cầu mình phải thay đám người này, bản thân còn khách khí nữa thì thực thành đồ vô dụng rồi.
- Không được thì thay người, ai không làm được thì chuyển người đó!
Cổ Hoài bị Diệp Phàm bức bách liền phất tay, như một tướng quân, gật đầu.
- Được! Tôi tin lời của trưởng ban Cổ mọi người đang ngồi đều nghe thấy được, không được thì thay người.
Diệp Phàm quay người nói với thư kí Trần Hoa của Cổ Hoài nói:
- Thư kí Trần phiền anh lập tức gọi trưởng phòng Thái với trưởng phòng Đặng tới đây.
Thư kí Trần liếc qua Cổ Hoài, thấy ông ta khẽ gật đầu, liền làm động tác gọi điện thoại. Không lâu sau, Thái Hoa và Đặng Vân đã chạy chậm tới.
Diệp Phàm nghiêm mặt, hừ nói:
- Trưởng phòng Thái, trưởng phòng Đặng vừa rồi trưởng ban Cổ đã từng nói qua. Yêu cầu phòng chúng ta phải dùng hết khả năng giải quyết vấn đề sắp xếp việc cán bộ chuyển quân trước tết âm lịch. Thật sự không được qua ngày mồng một. Việc này, trưởng ban Cổ đã hạ chỉ thị, tôi hiện tại cũng cho các anh một chỉ thị. Cho các anh thời gian hơn chục ngày ở trước tết giải quyết việc này, nhấn mạnh một chút, chính là phải giải quyết việc này trước tết. Không làm được đương nhiên là thay người, cuối cùng những lời này là do chính miệng trưởng ban Cổ chỉ thị, tôi chỉ là truyền đạt lại. Hơn nữa, tôi sẽ tuyệt đối chấp hành chỉ thị của trưởng ban Cổ!
Diệp Phàm biết Thái Hoa và Đặng Vân đều là người của Cổ Hoài, việc hôm nay nếu như không phải Cổ Hoài đem ra, đúng là Thái Hoa với Đặng Vân sẽ nghĩ do mình ngấm ngầm bày ra. Mày đã bất nhân, thì tao đương nhiên cũng bất nghĩa.
- Chỉ có hơn mười ngày, nghe anh nói thì trưởng ban Cổ mới vừa nói chính là trước mồng một, thì cũng còn một tháng nữa. Làm sao thoáng cái lại biến thành hơn mười ngày hả? Trưởng ban Diệp, việc này cũng quá vội vàng, làm sao có thể giải quyết xong được.
Thái Hoa cậy Cổ Hoài ở đây, cứng đầu cãi lại.
- Hừ, một tháng là thời gian trưởng ban Cổ cho tôi. Còn tôi cho các anh hơn mười ngày. Nếu như các anh làm không được, đương nhiên, tôi phải tự mình một lần nữa tổ chức các nhân viên cán bộ hai phòng trong ban tổ chức làm việc này.
Anh dù sao cũng phải cho tôi thời gian xê dịch mười ngày phải không, đến lúc đó chuyển đi cũng đừng nói Diệp Phàm tôi không nói chuyện tình cảm.
Việc này xử lý không được, chính Diệp Phàm tôi cũng phải theo lời nói của trưởng ban Cổ, tự động điều chuyển.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói, liếc nhìn mọi người, còn nói thêm:
- Hơn nữa, việc này tôi còn nghe nói kéo dài hai năm, các anh nhìn xem, kéo dài nữa có ý nghĩa sao?
Mau thương lượng với mấy người tướng quân Trần một chút, nhất định phải tìm được vị trí thích hợp sắp xếp cho bọn họ. Tôi tin tưởng năng lực của các anh, đương nhiên, tôi cũng tin mấy người Trần tướng quân cũng sẽ không ra giá trên trời phải không?
Diệp Phàm nói đến đây nhìn lướt qua Trần Tiến Bình, người này lập tức gật đầu nói:
- Yêu cầu của chúng tôi tuyệt đối sẽ không quá mức, phù hợp điều lệ chuyển quân. Điểm này xin các anh yên tâm, chúng tôi không phải người lỗ mãng! Là quân nhân thiết huyết nước cộng hoà, chúng tôi có cốt cách của quân nhân.
Thái Hoa và Đặng Vân lén lút liếc nhìn Cổ Hoài, mới hiện khuôn mặt ông chủ căn bản là không có phản ứng. Ngay lúc trong lòng hai người đang phẫn nộ, Cổ Hoài cũng cảm thấy ánh mắt của Thái Hoa, hừ nói:
- Còn không tiến hành đi, thật muốn nghỉ việc sao? Thời gian, đối với các anh mà nói chính là trách nhiệm.
Đến lúc này, hai vị đồng chí mới biết được đã bị Cổ Hoài giở trò. Thì ra bản thân hai người giờ đã thành quân cờ để Cổ Hoài mang đi công kích Diệp Phàm.
Vì đem Diệp Phàm chuyển đi, Cổ Hoài đương nhiên thà nguyện hi sinh hai quân cờ nhỏ của mình. Nghiễm nhiên, bản thân hai người chính là vật bồi táng theo Diệp Phàm mà thôi.
Lúc này, Thái Hoa và Đặng Vân đúng là hối hận đến mức muốn đi đâm vào tường. Chẳng qua, gây sự vô ích, hai người mặt xám xịt, khách sáo mời đám người Trần tướng quân đến văn phòng bên kia bàn bạc.
- Mấy thằng nhóc đáng thương.
Diệp Phàm đi qua văn phòng phó trưởng ban Lôi, trong lòng đang muốn nói những lời này. Phó trưởng ban Lôi còn lộ ra khuôn mặt tươi cười với Diệp Phàm bắt chuyện. Có điều, đôi mắt ưng của Diệp Phàm hiện ra cái vẻ sướng khóc khổ cười được giấu rất sâu.
- Trưởng ban Lôi, vấn đề cán bộ chuyển quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Ha ha, nói đến việc này kỳ thật cũng đơn giản. Các sĩ quan đối với việc bố trí chức vị ở địa phương không hài lòng. Nói chuyện này phức tạp cũng phức tạp, sao có thể thỏa mãn hết yêu cầu của mỗi người được.
Hơn nữa, mấy người này động một chút lại lên hỏi. Nghe nói, nếu không bố trí sẽ đến Tỉnh ủy kháng nghị.
Đồng chí Trần Tiến Bình kia còn từng tuyên bố, muốn tới cửa quân ủy đưa yêu sách gì đó. Phiền toái thật! Trưởng ban Diệp, cậu phải nắm chắc, nghe nói trưởng ban Cổ chỉ cho thời gian một tháng.
Tin rằng trưởng ban Diệp mới có thể giải quyết vấn đề khó này. Nếu không giải quyết được, tin rằng trưởng ban Cổ cũng chỉ là nói chơi mà thôi, chẳng lẽ thật có thể điều chuyển cậu? Cậu là phó trưởng ban mà quốc gia bổ nhiệm, không phải, cái kia, ha ha. . .
Lôi Nhất Hưng giả bộ vẻ mặt chân thật, nói ra. Có điều ẩn ý. . .
- Ha ha, loại chuyện này tuyệt sẽ không xảy ra. Đương nhiên, nhiệm vụ sẽ hoàn thành viên mãn. Không nhọc trưởng ban Lôi quan tâm.
Diệp Phàm đáp một câu, đầu ngẩng lên, bỏ đi, biết rõ thằng cha này xem thường mình.
- Hoàn thành, Lôi Nhất Hưng tao rửa mắt chờ. Miệng không có râu, không làm được việc a! Cái vũng nước chuyển quân này, sâu không thể lường, mày biết cái đếch gì. . .
Lôi Nhất Hưng nhìn bối cảnh Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Chẳng lẽ việc cán bộ chuyển quân có nội tình ở bên trong, Lôi Nhất Hưng chắc chắn biết một ít. Có điều, muốn từ trong miệng hắn moi ra chút gì đó, dường như không có khả năng. . .
Diệp Phàm giật mình, Lôi Nhất Hưng tuy nói nhỏ, nhưng Diệp Phàm có lỗ tai linh mẫn đã nghe được một ý mơ hồ.
Hai người Thái Hoa và Đặng Vân hiện tại đúng là đặc biệt tích cực, cùng bọn người Trần Tiến Bình bàn bạc một buổi chiều. Đến lúc mặt Thái Hoa đen như Bao Công, mà Đặng Vân nghe nói tự mình mang theo một đám nhân viên trong phòng đi thăm hỏi chứng thực đơn vị bố trí.
Tuy nhiên, nghe nói sắc mặt Đặng Vân lúc trở lại đơn vị cũng gần giống như đồng chí Thái Hoa. Hai người trốn vào văn phòng nghe nói ngay cả cơm tối cũng không ăn, tăng ca làm thêm giờ.
Buổi tối hai ngày sau, trong phòng riêng ở một quán rượu nhỏ có hai đồng chí đang ngồi.
Giám đốc sở quốc an tỉnh Việt Đông đồng chí Khổng Đông Vọng cùng Diệp Phàm cụng ly, mới lên tiếng:
- Việc này tôi đã điều tra, thật đúng là có chút kỳ lạ.
- Kỳ lạ, cán bộ chuyển quân có gì kỳ lạ hay sao?
Diệp Phàm khẽ động lông mày, trong lòng tự nhủ quả nhiên có nội tình ở bên trong.
- Trần Tiến Bình người này đảm nhiệm chức quân trưởng tập đoàn quân số 7 quân khu Việt Đông, cũng là một nhân vật có thế lực. Hơn nữa, tuổi tác lại không lớn, năm nay không đến bốn mươi lăm tuổi.
Nghe nói người sau lưng người này chính là Chu Thế Dã. Chu Thế Dã là ai, người này nguyên là cấp phó ở đại quân khu Việt Châu vị trí tương đương với cấp phó tư lệnh có thực quyền.
Về sau không biết xảy ra chuyện gì, hình như xảy ra sai lầm chỉ huy lớn. Trong một lần diễn tập chết mất năm quân nhân.
Chu Thế Dã lúc đó bị quân ủy giáng chức, hiện giữ chức phó trưởng ban hậu cần quân khu Việt Châu. Làm hậu cần, mà quân hàm thiếu tướng cũng bị hạ thành đại tá.
Phải nói Chu Thế Dã bị thế là do một người hiện giữ chức phó tư lệnh quân khu Việt Châu tên là Trương Thiên Minh. Người này trước kia vị trí cũng gần như Chu Thế Dã.
Về sau cạnh tranh bị thất bại, Chu Thế Dã ở trong quân khu sắp xếp ở vị trí thứ 2. Trương Thiên Minh trong lòng dĩ nhiên không thoải mái.
Chu Thế Dã sụp đổ, mà thủ hạ thân tín của Chu Thế Dã là Trần Tiến Bình chỉ huy tập đoàn quân số 7 lại gặp chuyện thuốc nổ trong kho đạn pháo bị nổ tung.
Lúc ấy nổ chết mất hai quân nhân thủ kho, mà người phụ trách nhà kho lại do Trần Tiến Bình đề bạt lên. Việc này thật đúng là khéo phải không?
Giám đốc sở Lỗ nói đến đây ngừng lại một chút.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1341: Cổ Hoài cay đắng.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
- Có chút khéo
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Bởi vì việc này Trần Tiến Bình cũng bị liên lụy. Hơn nữa, Trần Tiến Bình trước kia đã từng bị thương, đồng thời tái phát.
Cuối cùng bên trên liền xử lý xuống dưới. Trần Tiến Bình cũng liền chuyển nghề. Tuy nhiên, trong đó rất lạ chính là, chức vụ Quân đoàn trưởng giống như Trần Tiến Bình bình thường chuyển nghề sẽ đều được ưu đãi tốt.
Là do Ban tổ chức cán bộ Trung ương kết hợp với địa phương sắc xếp. Tuy nhiên, Trần Tiến Bình vì từng bị xử lý. Cho nên, trực tiếp xuống cấp Sư đoàn trưởng, bố trí công tác ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy các cậu.
Khổng Đông Vọng trên mặt cũng có chút mơ hồ khó hiểu, nói.
- Anh thử nói một chút, việc này bên trong có phải có cái gì đó không?
Diệp Phàm nhấp một ngụm rượu hỏi.
- Tôi cũng hiểu được sự tinh xảo, nếu nói có cái gì đó, thì hẳn là Trương Bình Minh động tay chân. Tuy nhiên, Trương Bình Minh nhiều nhất có thể ra oai vài cái trong quân đội, sao có khả năng quấy rầy đến việc Trần Tiến Bình không có chỗ sắp xếp. Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sao lại làm như vậy, đó rõ ràng là bắt nạt Trần Tiến Bình. Vẫn đem người khác kéo xuống, bọn họ là muốn kéo Trần Tiến Bình xuống.
Khổng Đông Vọng thở dài, có chút thương xót.
- Trương Bình Minh đúng là ở trong quân đội như vậy, chẳng lẽ người ta sẽ không có bạn bè trong Ban tổ chức cán bộ sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Đúng rồi, sao tôi lại chỉ nghĩ thẳng đến quân đội. Xem ra, ân oán của Trương Bình Minh với Trần Tiến Bình không phải nhẹ. Nếu không, nếu sẽ không ép Trần Tiến Bình đến mức chuyển nghề còn muốn lọt vào đập thạch hạ. Việc này người bình thường cũng không dễ làm, người Trung Quốc chúng ta luôn luôn tôn trọng chính là tìm chỗ khoan dung độ lượng mà thôi.
Khổng Đồng Vọng nói.
- Không chắc chắn, có khi, đánh rắn bất ngờ bị nó cắn. Chu Thế Dã tuy nói hiện tại bị cách chức, nhưng cũng không chắc không thể Đông Sơn tái khởi. Trương Bình Minh lo ngại như bình thường. Mà tôi nghi ngờ Trần Tiến Bình có phải là đã tham gia vào việc tranh giành quyền lực giữa Chu Thế Dã và Trương Bình Minh. Ví dụ như vài năm trước hai người tranh nhau vị trí ở quân khu. Nếu Trần Tiến Bình là người làm chủ lực làm Trương Bình Minh thất bại, Trương Bình Minh không thể buông tha đánh Trần Tiến Bình ác liệt đến cùng, việc này còn có cách nói.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút nói.
- Cũng có lý, đổi lại là tôi, phỏng chừng cũng sẽ không làm y sống dễ chịu. Tuy nhiên, nếu hiện tại chuyển nghề là một vấn đề. Bất luận là thế nào, dù sao cũng phải sắp xếp vị trí trước cho Trần Tiến Bình mới đúng. Tôi nghĩ, có lẽ không lâu sẽ có người sau lưng chào hỏi cậu.
Khổng Đồng Vọng phân tích.
- Hả ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, trong đầu đã có bước đối phó thi thố. Nếu Cổ Hoài muốn ép mình, sao mình không nhân cơ hội này bắt Cổ Hoài xử lý hai nhân viên cấp dưới Thái Hoa và Đặng Vân. Bởi vì, Cổ Hoài đã lên tiếng, biện pháp này hoàn toàn khả thi.
Hơn nữa, mượn cơ hội này tạo uy tín cho chính mình ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Nếu không, để cho người khác nghĩ là mình là loại đớn hèn dễ bắt nạt cũng không tốt.
Người lương thiện bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi, mình lên tiếng cũng là giữ đúng con đường đi của mình. Muốn sau việc này, Lôi Nhất Hưng cũng không dám mịt mờ châm chọc chính mình.
Nhìn thái độ của Triệu Xương Sơn, chính mình cũng nên lên tiếng mới đúng. Nếu không đạt được gì ở Ban tổ chức cán bộ, Triệu Xương Sơn đương nhiên thất vọng, việc đề bạt của mình sau này sẽ nhiều khó khăn.
Ở Việt Đông này, Triệu Xương Sơn tuy nói không thể một bàn tay che trời, tuy nhiên, muốn đùa giỡn với một Phó trưởng ban nhỏ như mình thì không cần phí nhiều sức lực.
Trước mắt mà nói, chỉ có thể đi theo bước chân nhà họ Triệu. Đương nhiên, Diệp Phàm có niềm tin vào chính mình, chỉ có điều tạm thời thích nghi thôi.
Lui một bước trời cao biển rộng…
Ngày 1 tháng 9 năm 2000.
Diệp Phàm vừa mới bước vào văn phòng, Thái Hoa và Đặng Vân vẻ mặt nghiêm trọng bước vào, trên tay Đặng Vân còn cầm một gói văn kiện lớn.
- Phó trưởng ban Diệp, chúng tôi đã cố hết sức, hơn chục quân nhân đã sắp xếp biên chế một nửa, bọn họ đều rất hài lòng. Tuy nhiên, còn lại một nửa với sự cầm đầu của Trần Tiến Bình, không đồng ý.
Thái Hoa ngồi không yên, dáng vẻ hơi đáng thương đứng ở đó, giống như một người học trò đã làm sai chuyện gì đứng trước thầy giáo chuẩn bị nhận sự trừng phạt.
Hoàn toàn không có tư thế của nhân vật số một Phòng Cán bộ một. Vẻ mặt giống như tro tàn, sau vài ngày tóc cũng bạc đi một ít.
Càng ngày càng gần đến tết âm lịch, chỉ còn vài ngày nữa.Đến lúc đó nếu thật sự không xử lý được, phỏng chừng Diệp Phàm sẽ xử lý hai người.
Mà chuyện này Cổ Hoài đã nói, hai người là người chịu tội thay đã định rồi. Mà Cổ Hoài cho Diệp Phàm mười ngày nữa, nếu không làm xong, Diệp Phàm cũng giống như hai người mình.
Cho nên, ba người thật ra cùng thuyền. Thái Hoa và Đặng Vân đều tin rằng, Diệp Phàm lúc này chắc cũng đang nóng mông ngồi không yên. Vấn đề hai năm không giải quyết được, chẳng lẽ hơn mười ngày Diệp Phàm có thể giải quyết? Truyện nghìn lẻ một đêm thôi.
Hơn nữa, việc này nếu là Cổ Hoài mượn người nào đó thì muốn giải quyết cũng khó. Có người cố ý ngăn cản, hai đồng chí dường như đã thấy mình nhận được kết cục đáng buồn.
- Có phải là không có vị trí không? Tướng quân Trần chẳng qua muốn một vị trí cấp Phó giám đốc sở, chẳng lẽ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân lớn như vậy, một vị trí cấp Phó giám đốc sở cũng không tìm ra được?
Diệp Phàm cũng không bảo hai người ngồi, để cho bọn họ đứng một chút sẽ nói sau.
- Thật đúng là vị trí không nhiều lắm, có một vị trí Phó giám đốc sở tướng quân Trần không hài lòng, nói là chỗ gầm cầu, không coi là vị trí Phó giám đốc Sở chính thức. Ví dụ như Phó hiệu trưởng đại học tỉnh chính là vị trí cấp phó giám đốc sở. Hơn nữa, ngay cả việc này chúng tôi cũng sắp xếp tốt. Điều chỉnh cán bộ trường học không phải là chỗ chúng tôi phụ trách, nếu thật muốn sắp xếp, còn phải liên quan đến các phòng sắp xếp khác mới được.
Vẻ mặt Đặng Vân khó chịu nói.
- Người ta không muốn đi còn muốn sắp xếp cái gì? Sẽ tìm, tiếp tục tìm. Nhất định phải sắp xếp ổn thỏa việc này trước tết dương lịch.
Diệp Phàm hừ nói quét mắt nhìn hai đồng chí một cái nói:
- Buổi chiều tôi đi Hải Châu, hai ngày nữa sẽ khai mạc giải thi đấu thuyền rồng, chuyện ở đây để Trưởng phòng Thái phụ trách. Hi vọng khi tôi trở về các anh đã giải quyết xong vấn đề chế độ biên chế.
- Trưởng… trưởng ban Diệp, việc này anh tự mình giải quyết sẽ tốt hơn. Chúng tôi đã cố hết sức, vả lại, việc này cũng là anh có trách nhiệm, anh là nhân vật số một của Phòng Cán bộ 1. Đến lúc đó cây gậy của trưởng ban Cố sẽ đánh xuống ba người chúng ta.
Thái Hòa rốt cuộc không kìm nổi, liên quan đến tiền đồ đại sự của mình, còn có thể không vội.
Mũ trưởng phòng trên đầu có thể bay chỉ có bảy ngày thời gian. Cho nên, tất nhiên muốn đem Diệp Phàm cột chung vào một con thuyền. Vị trí nhân vật số một cũng nói ra, y thật sự là trơ tráo hết sức.
- Hừ, chẳng lẽ tôi có thể phân thân, biến thành hai Diệp Phàm được. Nếu không, các anh đi chỉ huy đại hội thi dấu thuyền rồng, tôi làm việc sắp xếp công tác cho các quân nhân chuyển ngành.
- Việc này… Chúng tôi làm không được.
Đặng Vân vẻ mặt u ám nói.
- Việc này làm không được hay chưa làm, ban Tổ chức cán bộ dưỡng các anh làm gì? Không cần phải nói, làm được thì làm, không làm được thì đi nơi khác đây là Trưởng ban Cổ nói.
Diệp Phàm vung tay lên, giống như đuổi ruồi bọ đuổi hai người. Đối với những tên ngấm ngầm đánh lén mình, hiện tại Diệp Phàm cũng kiên cường lên- không thể nương tay.
- Hừ, chúng tôi mà chuyển đi trước một bước, cậu cũng không ở lại được vài ngày
Thái Hoa tức giận, miệng không chút run sợ, hừ một tiếng, lôi kéo Đặng Vân đi ra ngoài.
- Không ra cái gì cả,
Thái Hòa vứt túi văn kiện trên bàn làm việc, miệng quát lên.
- Chú Thái, chúng ta đều bị lão già tính kế, giật giây quân nhân gây rối chúng ta, lão già kia không liên quan một chút nào. Vốn muốn nhân cơ hội này đánh ngã Diệp Phàm không thể ngờ là dem tảng đá đập vào chân chính mình.
Phó trưởng phòng Đặng Vân có chút không cam lòng, hối hận muốn giơ chân.
- Đập chân chính mình, phải đập cũng phải đem Diệp Phàm đánh ngã trước mới được. Lần này là Cổ Hoài hạ quyết tâm. Y đấu cùng Triệu Xương Sơn và Quản Nhất Minh, thật sự, Diệp Phàm cũng chỉ là vật hi sinh đáng thương.
Cổ Hoài định lấy Diệp Phàm, chuyện lần này, tôi và cậu đều không qua được ngưỡng này. Diệp Phàm cũng thế. Vừa mới bước vào Ban Tổ chức cán bộ liền lọt vào thế đả kích, mặc dù là Cổ Hoài không báo cáo về công việc của hắn, chính hắn sẽ không có mặt mũi ở ban Tổ chức cán bộ.
Cổ Hoài tính toán rất tốt, đuổi sói nuốt hổ. Chúng ta chẳng qua chỉ là hai thất lang, vốn có Cổ Hoài trợ giúp nuốt Diệp Phàm không thành vấn đề. Không thể tưởng tượng được Cổ Hoài từ bỏ hai chúng ta.
Thái Hòa so với Đặng Vân đầu óc sáng suốt hơn, nhìn xa trông rộng.
- Chẳng lẽ chúng ta thực trở thành vật hi sinh, chúng ta giúp Cổ Hoài cùng Lôi Nhất Hưng đấu nửa năm. Phòng Cán bộ một Cổ Hoài luôn luôn nắm trong tay, không có công lao cũng có lao động. Trưởng ban Cổ dù sao cũng phải sắp xếp cho chúng ta một nơi tốt. Không thể ở phòng Cán bộ một này, còn có nhiều phòng khác đúng không?
Đặng Vân còn ôm một tia ảo tưởng.
- Phòng đương nhiên là có, làm bảo vệ cậu có đi không? Phòng cán bộ lão thành hầu hạ các lão thành cậu có đi hay không? Ngày ngày hầu hạ hết lãnh đạo về nghỉ hưu ở tỉnh này còn nghe bọn họ hạch sách, cậu có đi không?
Thái Hoa cười lạnh một tiếng, cảm thấy thằng cháu này có chút nhu nhược.
- Chỗ đó, tất cả đều là đồ bỏ đi. Chúng ta từ phòng Cán bộ một đi ra, về sau đi ra ngoài làm sao có thể gặp người khác.
Đặng Vân đến mặt cũng đỏ lên.
- Gặp người, chúng ta hiện tại cũng sắp biến thành quỷ, cậu còn muốn ăn ở kiếp sau?
Thái Hòa hừ lạnh một tiếng.
-Tuy nhiên, chú Thái, phòng nhân sự không phải còn thiếu một lãnh đạo sao? Trưởng phòng Chu Lệ Dung hai tháng trước đã được điều đi rồi. không bằng thử thử sớm một chút, phòng Nhân sự không tồi, so với bảo vệ hay phòng Cán bộ lão thành đỡ hơn một chút.
Đặng Vân ngược lại nghĩ cho y một vị trí.
- Tiểu Đặng, cậu nghĩ quá ngây thơ rồi. Chúng ta đã không có đường để đi, mặc dù là trống ra bảy tám chức trưởng phòng cũng không đến lân chung ta đâu
Thái Hòa thở dài một tiếng tức giận.
- Việc này, tôi có chút không hiểu. Đã có vị trí trống chung ta đều có cơ hội, sao không có?
Đăng Vân nhăn nhăn mũi hỏi.
- Nói cậu là heo đầu đất thật đúng là óc heo, không phải cậu vừa nói sao? Chúng ta là hai con tốt trong tay Cổ Hoài, tốt không hi sinh thì tướng quân Diệp Phàm sao có thể hi sinh. Nếu chuyển chúng ta đến một nơi khác, thì Diệp Phàm tiến đi nơi khác cũng có lý do. Cho nên, vì chuyển Diệp Phàm, chúng ta chính là vật chôn theo. Biết không, là vật chôn theo Diệp Phàm. Đồ chó Cổ Hoài, không chết tử tế được.
Thái Hoa văng tục.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart