Tư Mã Tuấn Lỗi ôm thân hình mềm mại của Hàn Ngữ Phong trong lòng, khóe miệng nhếch lên, một tiếng gọi phu quân không đủ, hắn ngày càng muốn hai người thân thiết hơn nữa. Hắn cũng đồng thời cười nhạo chính mình, từ khi nào hắn lại để ý đến việc một nữ nhân gọi hắn như thế nào. Cúi xuống nhìn người trong lòng ngực, ôm nàng trong lòng hắn thấy rất thỏa mãn.
Bị hắn ôm trong ngực, Hàn Ngữ Phong làm gì cũng không thấy buồn ngủ, chỉ nghe thấy tiếng hắn hít thở đều đều, biết hắn cũng giống mình đều không ngủ được. Nghĩ đến việc hôm nay hắn bị ám sát tại thư phòng, lòng nghi hoặc, Châu nhi không phải đã đi rồi sao? Hơn nữa, Châu nhi chỉ muốn ám sát mình, còn lần này lại là hắn, vậy kẻ đó là ai?
‘Ngươi đã ngủ chưa?’ Lấy tay vỗ nhẹ vào người hắn, nàng nhẹ giọng hỏi.
‘Làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngữ khí rất nhẹ nhàng, lại không che dấu được vui sướng trong lòng.
‘Buổi tối hôm nay là ai muốn ám sát ngươi? Ngươi có biết không?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn hắn.
‘Phong Hồn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nói ra hai chữ.
Phong Hồn? Là hắn, Hàn Ngữ Phong sửng sốt nói: ‘Hắn vì sao lại muốn giết ngươi?’
‘Giết người vì tiền, Phong Hồn là sát thủ, cái này còn phải giải thích sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi trắng trợn liếc nàng một cái, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu.
‘Ngươi đã nói có người muốn giết ngươi? Đó là ai?’ Hàn Ngữ Phong thật sự nghĩ không ra ai lại muốn giết hắn, chẳng phải thỉnh Phong Hồn tối thiểu phải vạn lượng hoàng kim sao?
‘Không biết.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chau mày, chính là Châu nhi sao? Đây mới chỉ là người hắn hoài nghi trước mắt thôi.
‘Ta biết rồi.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nói, ánh mắt nhìn hắn có chút hèn mọn.
‘Ngươi biết? Là ai?’ Tư Mã Tuấn Lỗi mâu quang nghi hoặc nhìn nàng.
‘Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong cười lạnh, nhìn hắn từ trên xuống dưới nói: ‘Ngươi vô tình, tàn bạo như vậy, khả năng lớn nhất chính là nữ nhân từng bị ngươi làm tổn thương.’
‘Nghe ngươi nói như vậy, bổn vương phát giác có một người rất khả nghi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi híp hai tròng mắt, nhìn nàng nói.
‘Ai?’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt lóe hào quang, nàng vừa nhắc tới mà hắn đã biết nhanh như vậy.
Ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ thở ra một tiếng.
‘Ta?’ Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, không rõ ý tứ trong lời hắn.
‘Không phải là ngươi sao? Trong tất cả nữ nhân của Bổn vương, chỉ có ngươi hận bổn vương nhất, bổn vương nghĩ tới nghĩ lui trừ ngươi ra, tựa hồ không có ai khác.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý nói, sau đó che dấu ý cười ở khóe miệng.
Nhìn thấy khóe mắt hắn lơ đãng biểu lộ ý cười, Hàn Ngữ Phong biết mình lại bị hắn trêu đùa, bộ dáng như bừng tỉnh nói: ‘Ngữ Phong đa tạ Vương gia nhắc nhở, tuy rằng ta không hạ thủ được, ta cũng không nghĩ là tìm Phong Hồn đến ám sát ngươi, nhưng giờ ta đã biết rồi.’
‘Ngươi có vạn lượng hoàng kim sao? Ngươi thỉnh được Phong Hồn sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, trào phúng nói.
‘Hàn Ngữ Phong, có phải hai ngày nay bổn vương đối với ngươi quá tốt, ngươi lại bắt đầu ngông nghênh.’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen chớp động, hừng hực lửa giận. Chết tiệt, nàng cư nhiên dám nói với hắn, sẽ lấy thân báo đáp nam nhân khác, xem ra ở không cho nàng biết nàng là ai thì chỉ sợ về sau càng vô pháp vô thiên.
‘Ngươi đối tốt với ta sao? Sao ta không biết?’ Hàn Ngữ Phong nhỏ giọng nói thầm.
‘Bây giờ ngươi sẽ biết.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, xoay người áp lên môi nàng, bá đạo mang theo mấy phần ôn nhu, thưởng thức vị ngọt lành của nàng, luôn làm hắn cảm thấy tốt đẹp.
Nhìn ánh mắt hắn nồng đậm, Hàn Ngữ Phong có chút sợ hãi. Tình cảnh bị hắn tàn bạo trước kia lập tức trở lại trước mắt, cố sức đẩy hắn ra nói: ‘Không cần.’
‘Hiện tại ngươi không có tư cách cự tuyệt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý xem nhẹ hoảng sợ trong mắt nàng, lấy tay giữ chặt nàng, đặt đầu ở phía trước ngực của nàng.Nếu nàng dám khiêu khích hắn thì nàng cũng nên biết trước sẽ có hậu quả này, tuy là nói vậy nhưng động tác của hắn cũng rất mềm nhẹ.
‘Ngô.’ Hàn Ngữ Phong thở nhẹ ra thành tiếng, một loại cảm giác khác thường ở trên người, làm cho nàng vô lực.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi nên nhớ kỹ, ngươi là của bổn vương. Về sau đừng để bổn vương nghe ngươi nói vậy,nếu không bổn vương mỗi ngày đều trừng phạt ngươi, cho ngươi không thể xuống giường được.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bá đạo ở bên tai nàng ra mệnh lệnh, nghĩ đến việc nàng ở chung một chỗ với nam nhân khác, làm cho hắn ghen tức dữ dội.
‘Ngươi đê tiện.’ Hàn Ngữ Phong khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, giận trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ biết uy hiếp nàng.
‘Bổn vương đê tiện? đê tiện còn ở phía sau nữa cơ .’ Tư Mã Tuấn Lỗi bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua thân thể nàng, hắn muốn làm cho nàng nhịn không được, run rẩy một chút.
Hàn Ngữ Phong có chút buồn bực, thân thể của mình sao lại mẫn cảm như vậy? Vì sao lại không thể tự điều khiển?
Nhìn nàng cắn môi, cố ý không muốn phát ra tiếng, Tư Mã Tuấn Lỗi vừa buồn cười vừa tức giận, quyết định không tra tấn nàng nữa. kỳ thật đây là hắn tra tấn chính mình.
Tỉnh lược ….. .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Hàn Ngữ Phong vô lực nằm đó, đôi mắt đẹp giận dữ, trừng mắt nhìn hắn.
‘Hiện tại ngươi có biết ngươi là nữ nhân của ai chưa, nhớ kỹ từ nay về sau, nếu tái phạm, bổn vương sẽ trừng phạt ngươi như vậy’. Tư Mã Tuấn Lỗi đắc ý, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
‘Ta không phải của ngươi, ta là chính ta.’ Hàn Ngữ Phong tức giận dùng sức hất tay hắn ra.
‘Vẫn còn nói, bổn vương trừng phạt ngươi rất nhẹ nên tinh thần tốt lắm sao?; Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu tà mị nhìn chằm chằm nàng.
‘Không nói, ta muốn đi ngủ.’ Hàn Ngữ Phong lui lui đầu, nàng vẫn là kẻ thức thời, là trang tuấn kiệt.
‘Sớm như vậy không phải tốt hơn sao.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, rất vừa lòng thái độ của nàng.
Hàn Ngữ Phong trong lòng mắng thầm, nhưng rất nhanh hết ủ rũ, nàng thoải mái nằm trong lòng hắn, chìm vào giấc ngủ.
Chương 136: Có phải là yêu
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi tay ôm cả thân hình ấm áp của nàng vào lòng rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Hàn Ngữ Phong cả người đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt thì sợ hãi cực điểm.
Nàng mơ thấy mình đứng trong bóng tối, tay kéo Cảnh nhi không ngừng chạy trốn, sợ dừng lại sẽ bị một nhóm quái thú đằng sau đuổi đến, sợ bị quái thú cắn chết ăn luôn, nên nàng chỉ có cách không ngừng kéo tay Cảnh nhi mà chạy.
‘Tỷ tỷ ta không chạy nổi nữa, ta mệt lắm rồi.’ Cảnh nhi thở phì phò, dừng bước lại.
Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, lập tức trước mặt xuất hiện quái thú, liền kéo Cảnh nhi về phía trước: ‘Không được, chạy mau.’
Nhưng định kéo Cảnh nhi đi thì bàn tay nhỏ bé đã tuột khỏi tay nàng.
‘Tỷ tỷ cứu ta.’ Phía sau là tiếng la hoảng sợ của Cảnh nhi.
Hàn Ngữ Phong cuống quít quay đầu lại, đã thấy quái thú cắn vào cái cổ non mịn của Cảnh nhi.
‘Tỉnh, tỉnh, mau tỉnh lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vỗ nhẹ vào khuôn mặt của nàng, mày kiếm gắt gao nhăn lại, nàng tựa hồ như đang gặp ác mộng.
Hàn Ngữ Phong vẫn chưa tỉnh lại, cơn ác mộng trong đầu vẫn đang hành hạ nàng, thân thể hô hấp cấp tốc, mồ hôi lạnh như mưa, làm ướt hết cả vạt áo của nàng.
‘Ngữ Phong tỉnh lại đi, đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấp giọng trấn an nàng, tay luồn ra phía sau lưng nàng nhẹ nhàng vuốt.
‘Cảnh nhi.’ Nàng trong mộng phát ra một tiếng tê tâm liệt phế, thân thể không ngừng run rẩy, thần sắc bất an, hoảng sợ và tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi.
‘Ngữ Phong, không phải sợ, Cảnh nhi không có việc gì, Cảnh nhi tốt lắm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tay tiếp tục ôn nhu vỗ nhẹ sau lưng nàng: ‘Ngoan, có ta ở đây, ngươi không cần sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi.’
Hàn Ngữ Phong mi mang theo nước mắt trong suốt, bỗng nhiên run rẩy một chút, chậm rãi mở to hai mắt.
Tư Mã Tuấn Lỗi tay bỗng nhiên cứng đờ, giờ có bỏ tay ra cũng không kịp, sắc mặt vài phần xấu hổ.
Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, tựa hồ vẫn còn đang trong giấc mơ, hồi lâu mới phục hồi tinh, nàng mới giật mình phát giác khi mình gặp ác mộng, có phải hắn vỗ nhẹ lưng mình, trấn an mình không? Thanh âm ôn nhu kia có phải là hắn?
‘Ta…’
‘Tỉnh rồi, ngươi vừa mơ thấy chuyện gì vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi rút tay về, tiện thể hỏi luôn, kỳ thật hắn rất muốn biết nàng có nghe lời hắn nói hay không, nếu nàng nghe thấy thật thì hắn còn mặt mũi nào nữa?
‘Không có gì?’ Hàn Ngữ Phong thản nhiên nói, lòng còn sợ hãi, xoay người đưa lưng về phía hắn nói: ‘Ta ngủ thêm một chút.’
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, trong lòng phỏng đoán, chắc là nàng không nghe thấy đâu.
‘Ta vừa rồi không nghe được cái gì?’ Hàn Ngữ Phong đưa lưng về phía hắn, khóe miệng nhếch lên đột nhiên nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi thân thể chuyển sang vô cùng cứng ngắc, sắc mặt từ hồng biến thành tím, rồi từ tím chuyển sang xanh.
Hàn Ngữ Phong lại đột nhiên xoay người lại, vùi đầu vào ngực hắn nói: ‘Ngủ đi, trời vẫn còn chưa sáng.’
Tư Mã Tuấn Lỗi không nói được một lời nào, tay lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhìn nàng ngoan ngoãn dịu dàng nằm trong lòng mình, khóe miệng thản nhiên tươi cười, nếu có thể như vậy cả đời thì thật tốt quá? Hắn đột nhiên bị ý nghĩ của chính dọa đến hoảng sợ, tại sao hắn lai nghĩ vậy, phải chăng đây chính là yêu? Hắn yêu nàng?
Tâm tình phức tạp, chờ nàng ngủ say mới nhẹ nhàng xuống giường, đứng ở bên giường nhìn dung nhan của nàng khi say ngủ một hồi lâu rồi mới đi ra cửa.
‘Vương phi uống canh tổ yến đi.’ Sáng sớm Xuân Vũ đã bưng điểm tâm đi đến.
‘Canh tổ yến? Xuân Vũ sáng sớm đã đem canh tổ yến đến cho ta sao? Ta làm sao ăn nổi, đổi lại thành những món như thường ngày đi.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng phân phó .
‘Không được đâu Vương phi, đây là Vương gia cố ý dặn dò, ngươi có thể ra mà xem.’ Xuân Vũ cười nói chỉ vào cái bát nhỏ.
;Cái gì vậy?’ Hàn Ngữ Phong tò mò đi theo nàng ra ngoài.
Liền thấy bên ngoài có rất nhiều hòm to hòm nhỏ, không khỏi giật mình nói: ‘Xuân Vũ đây là đồ gì? Sao lại ở đây?’
‘Vương phi, đây là là lộc nhung(1), đây là đông trùng hạ thảo, đây là hà thủ ô…’ Xuân Vũ chỉ vào từng thứ một, rồi cười thật tươi nói: ‘Đây là Vương gia đã dặn trong buổi sáng hôm nay phải đưa đến cho Vương phi, ngươi trong một tháng phải ăn hết.’
‘Cái gì? Một tháng ăn đết những thứ này, hắn nghĩ ta là lợn sao.’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nói, nghi hoặc hắn vì sao đột nhiên lại tốt như vậy? Chẳng lẽ là bồi thường sao?
‘Ha hả.’ Xuân Vũ cười khẽ một chút nói lại: ‘Vương phi, Vương gia đối với ngươi thật sự có lòng, Xuân Vũ vào phủ mười năm cũng chưa từng thấy Vương gia đối với vị phu nhân nào như thế. Cho dù là Mai nhi phu nhân trước kia cùng Châu nhi cô nương cũng không có như vậy.’
Xuân Vũ nói xong mới phát giác mình đã lỡ lời, bất giác nhìn nàng.
‘Xuân Vũ khi nói chuyện với ta cũng không cần phải kiêng dè, ta vẫn nhớ rõ ân tình của ngươi, trước kia đã chiếu cố ta rất nhiều.’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng nói.
‘Cám ơn ngươi, Vương phi, Xuân Vũ về sau nhất định tận tâm tận sức hầu hạ ngươi. Ta sẽ cất những thứ này đi.’ Xuân Vũ cảm động, nước mắt chực rơi.
Hàn Ngữ Phong không nói gì, nhìn Xuân Vũ thu những vật liệu trân quý này, trong lòng hiện lên những câu nói của Tư Mã Tuấn Lỗi tối hôm qua.
‘Ngữ Phong, tỉnh, tỉnh, đừng sợ chỉ là nằm mơ.’
‘Ngữ Phong, không phải sợ, Cảnh nhi không có việc gì, Cảnh nhi tốt lắm.’
‘Ngoan, có ta ở đây, ngươi không cần sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi.’
Thật khó tưởng tượng lời nói ôn nhu như vậy lại thốt ra từ miệng một tên tàn bạo vô tình như hắn. Nếu như không phải chính tai nàng nghe thấy, thì nàng không thể tin hắn lại có thể thay đổi như thế, nhưng việc này cũng khiến nàng có chút không thể thích ứng.
Chương 137: Không thể làm được
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
Gió lạnh thổi qua trên đỉnh núi, Châu nhi đứng đối diện với Phong Hồn. . ‘Vì sao lại không giết hắn?’ Châu nhi sắc mặt hung ác chất vấn.
‘Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ có cơ hội thành công sao? Hơn nữa, cũng là do Tư Mã Tuấn Lỗi phước lớn mạng lớn.’ Phong Hồn lạnh lùng nói, ai quy định hắn phải ra tay thì nhất định phải thành công.
‘Ngươi…., Phong Hồn đã ra tay thì có loại võ công nào có thể ngăn cản, trừ phi ngươi cố ý thủ hạ lưu tình. Ta thấy rất kỳ quái, ngươi trên giang hồ nổi danh lãnh huyết vô tình, giờ cư nhiên lại lưu tình là vì sao?’ Châu nhi hừ lạnh nói, hắn lại có thể tha cho Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Phong Hồn ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là thủ hạ lưu tình, hắn đã trúng truy mệnh đoạt hồn châm của ta, không chết thì là do hắn mạng lớn.’ Phong Hồn tử mâu lạnh lùng, còn chưa từng có người nào dám nghi ngờ hắn.
‘Ha hả.’ Châu nhi cười lạnh, mâu trung bắn ra quang mang sắc bén nói: ‘Truy mệnh đoạt hồn châm, vì sao trên đó lại không có độc? Không có độc thì truy mệnh đoạt hồn châm còn có thể đoạt mệnh sao? Ai cũng biết chỉ cần chạm vào nó thì đã xong mạng rồi, Tư Mã Tuấn Lỗi cũng khẳng định đã chết rồi. Vậy còn không phải ngươi hạ thủ lưu tình sao.’
‘Đó là chuyện của ta, ngươi không cần phải quản? Chỉ cần cuối cùng ta có thể giúp ngươi là được rồi.’ Phong Hồn tử mâu lạnh lùng, hắn ghét nhất là bị người khác khoa tay múa chân trước mặt.
‘Ta không quản chuyện của ngươi, ta chỉ cần ngươi giúp ta giết Tư Mã Tuấn Lỗi.’ Châu nhi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nghĩ đến hỏi: ‘Ngươi không giết hắn có phải là vì Hàn Ngữ Phong? Nếu thật sự là bởi vì nàng thì ngươi giết hắn không phải là nhất cử lưỡng tiện.’
Phong Hồn tử mâu lạnh như băng, nhìn nàng âm hiểm giảo trá như vậy, cũng khó trách Tư Mã Tuấn Lỗi không thương nàng. Nếu không phải bởi vì nàng đã từng cứu hắn, ngay cả liếc mắt một cái hắn cũng không nguyện ý.
‘Ta hy vọng ngươi mau chóng giúp ta giết hắn trước.’ Châu nhi lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi, biết tranh luận cùng hắn cũng không thể đem lại kết quả mà nàng muốn.
Vương phủ – Lục Bình uyển.
‘Vương phi, Tứ Vương gia ở phía trước muốn đến đây thỉnh an.’ Xuân Vũ tiến vào hồi bẩm.
Nàng rảo bước tiến vào đại sảnh, đến cửa liền thấy thân hình anh tuấn cao ngất của hắn ở nơi đó quay lưng về phía mình.
‘Tứ Vương gia, ngươi đã đến rồi.’ Hàn Ngữ Phong lễ độ nho nhã, dù sao thân phận hiện tại của bọn họ cũng không giống trước, giờ nàng đã là hoàng tẩu của hắn.
‘Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Dật nghe vậy chậm rãi xoay người lại, nhìn nàng nói:’Ta lẽ ra phải gọi ngươi là hoàng tẩu, nhưng ta đã quen gọi Ngữ Phong rồi, ngươi có để ý không?’
‘Không sao? Ta thực thích ngươi gọi ta là Ngữ Phong, còn hơn là hoàng tẩu gì đó, hy vọng chúng ta vẫn là quan hệ bằng hữu.’ Hàn Ngữ Phong mỉm cười, nàng vẫn khắc ghi ân cứu mạng của hắn, thời điểm nàng gặp khó khăn nhất thì chính hắn đã cứu nàng.
‘Cám ơn, một tháng sau ta sẽ thành thân với công chúa.’ Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên tà mị nói, đôi mắt cúi xuống, che giấu ưu thương.
‘Ngươi thành hôn với công chúa, chúc mừng ngươi. Công chúa thực đáng yêu, các ngươi nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.’ Hàn Ngữ Phong thật sự vui mừng chúc phúc.
‘Có sự chúc phúc của ngươi, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.’ Tư Mã Tuấn Dật nở nụ cười, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự bất đắc dĩ và đau xót. Công chúa thực sự rất tốt nhưng cũng chỉ là tốt mà thôi, tâm hắn đã bị hấp dẫn bởi một người khác, từ lúc nàng ngoái đầu lại nhìn hắn mỉm cười, nàng đã chiếm cứ trái tim hắn. Tuy rằng hắn cố che dấu, hắn thuyết phục chính mình nàng là nữ nhân của Tuấn Lỗi, nhưng hắn không thể ngăn mình không nhớ đến nàng, tâm hắn thật sự rất đau. Hôm nay khi hắn quyết định lấy công chúa, hắn đột nhiên muốn nhìn nàng một lần nữa, chỉ một cái nhìn là tốt rồi. Từ nay về sau hắn sẽ cất giấu tâm sự này thật sâu trong lòng, nàng vĩnh viễn không bao giờ biết được.
Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, thấy tuấn mâu có chút xấu hổ, không hiểu tại sao hắn lại nhìn mình như vậy?
‘Tuấn Dật ngươi đã đến rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi một bước đã tiến vào đại sảnh, liền thấy thần sắc mất tự nhiên của hai người.
‘Tuấn Lỗi, ngươi đã về, ta đến để báo cho ngươi một tiếng, một tháng sau ta sẽ tổ chức đại hôn với công chúa, ai bảo chúng ta đã động phòng rồi, giờ chỉ còn nước thành thân thôi. Tư Mã Tuấn Dật khôi phục lại bộ dáng tà mị.
‘Tuấn Dật, chúc mừng ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy trong mắt hắn có tia ưu thương, thanh âm chúc mừng cũng mang theo không ít chua xót.
‘Cám ơn ngươi, những điều nên nói đã nói hết, ta cáo từ trước.’ Tư Mã Tuấn Dật thản nhiên nói, nhìn qua Hàn Ngữ Phong, cước bộ bước nhanh rời đi.
‘Ngươi có biết Tuấn Dật vì sao lại kêu bổn vương bằng tên mà không gọi hoàng huynh không? Tư Mã Tuấn Lỗi thu hồi ánh mắt, nhìn nàng mở miệng hỏi.
‘Bổn vương so với Tuấn Dật chỉ sinh sớm hơn một ngày, tuy rằng chúng ta không phải do cùng một mẫu phi sinh ra, nhưng tình cảm từ nhỏ của chúng ta đã rất tốt. Tuấn Dật nói chúng ta nên làm bằng hữu tốt nhất, mà không phải là huynh đệ, bởi vì hoàng cung không có thân tình. Sau phụ hoàng lại muốn nhường ngôi vị hoàng đế cho bổn vương, từ đó đến nay có vài người ghen tỵ muốn ám sát bổn vương, nhưng đều có Tuấn Dật âm thầm tương trợ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên kể lại.
‘Nga.’ Hàn Ngữ Phong đáp nhẹ một tiếng, không rõ vì sao hắn lại kể lại cho mình chuyện đó.
‘Lúc đó bổn vương đã thầm thề rằng: ‘Chỉ cần là Tuấn Dật thích, bổn vương nhất định sẽ tặng cho hắn, nhưng bây giờ bổn vương lại không thể làm được.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt kìm nén đau thương, ngữ khí thương cảm, Tuấn Dật, thực sự xin lỗi, riêng nàng thì không thể được.
‘Các ngươi cùng thích cái gì sao?’ Hàn Ngữ Phong tò mò, ở bên cạnh hắn lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy chuyện này.
Tư Mã Tuấn Lỗi thật sự muốn bóp chết nữ nhân ngu ngốc này, bọn họ đều vì nàng mà âm thầm ưu thương, còn nàng thì vẻ mặt lại vô tội, dường như chẳng biết cái gì cả.
‘Ngươi nói đi, vì sao lại không thể cho hắn?’ Hàn Ngữ Phong sốt ruột, thúc giục hắn.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi câm miệng lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên quát to, nàng muốn hắn nói cái gì? Nói bọn họ đều thích nàng sao? Nói mình không thể đem nàng tặng cho Tuấn Dật sao?
‘Giận gì mà giận chứ? Không nói thì không nói, ta đây về phòng.’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nói, rõ ràng là hắn nói trước, đúng thật là hỉ nộ vô thường. Nàng giận dữ trừng mắt liếc một cái rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng lượn lờ của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên mắng nói: ‘Ta thấy không chỉ có Tuấn Dật, còn có Lý Huyền Băng, Phong Hồn, ngươi rốt cuộc khiến ta phải đối đầu với không ít nam nhân?
Chương 138: Phản thương chính mình (Đả thương chính mình)
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Dịch: Quinn
beta mimi
Ban đêm
Tư Mã Tuấn Lỗi vừa trở lại Lục Bình uyển liền phát hiện có điểm dị thường.
‘Nếu đã đến đây thì hãy uống chén trà, nếu không người khác còn tưởng rằng bổn vương tiếp đãi khách không chu đáo.’ Nhìn lên trên nóc nhà, hắn giương giọng nói.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi quả nhiên nội lực thâm hậu, Phong Hồn bội phục.’ Phong Hồn từ trên nóc nhà nhún một cái, đã đứng vững vàng trên mặt đất.
‘Phong Hồn, quả nhiên là ngươi, còn muốn ám sát bổn vương sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn, hắn dù muốn giết mình cũng không dễ dàng như vậy.
‘Vương gia, ngươi nói đi, Quỷ môn ta chưa khi nào không hoàn thành nhiệm vụ?’ Phong Hồn tử mâu lạnh như băng, chẳng qua là đối thủ lần này của hắn quá cường đại.
‘Có thích khách, bảo hộ Vương gia.’ Nghe thấy động tĩnh, bọn thị vệ liền đồng thời xông tới.
‘Các ngươi tất cả lui ra, bổn vương không phân phó thì không được động thủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bàn tay to vung lên, ra lệnh.
‘Tuân lệnh.’ Bọn thị vệ lên tiếng trả lời, thối lui ra ngoài, thủ trước cửa Lục Bình uyển.
Vẫn còn chưa nghỉ ngơi, Hàn Ngữ Phong nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện, mở ra liền thấy một đôi tử mâu, có chút kinh hỉ nói: ‘Phong Hồn, là ngươi.’ Nàng vẫn còn nhớ ân cứu mạng của hắn, hắn đã tặng thuốc giải cho Cảnh nhi.
‘Ngươi có khỏe không?’ Phong Hồn gật đầu, tử mâu tuy rằng vẫn lạnh như băng nhưng lại vơi đi không ít hàn khí.
‘Ta vẫn khỏe, đã trễ rồi, ngươi đến có việc gì sao?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc nhìn hắn, muộn như vậy hắn còn đến vương phủ để làm gì?
Nhìn thấy bọn họ không coi ai ra gì, tự nhiên nói chuyện với nhau, Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng sinh tức giận, nữ nhân chết tiệt này còn giả bộ không biết đây là tình huống gì, không khỏi quát to: ‘Hàn Ngữ Phong, hắn đến để ám sát bổn vương.’
‘Ám sát?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nghĩ đến lần trước hắn ở thư phòng gặp chuyện, chẳng lẽ lần này cũng là đến để làm hắn bị thương? Không khỏi nhìn chằm chằm Phong Hồn ánh mắt như muốn hỏi.
Phong Hồn cứng ngắc, hắn nghĩ mình không cần phải dấu diếm nhưng lại không thể nói ra cho nàng biết.
‘Vì sao nhất định phải giết người? Ngươi thiếu bạc sao?’ Hàn Ngữ Phong thủy chung không thể hiểu được hắn vì sao lại phải làm sát thủ? Giết người thì một ngày nào đó sẽ bị người giết.
Phong Hồn bị nàng hỏi vậy, không biết nên khóc hay nên cười. Vấn đề này hắn nên trả lời thế nào? Hắn là cô nhi, lại có đôi mắt không giống người thường, mỗi người nhìn thấy hắn đều cho hắn là yêu nghiệt, cho nên hắn không sợ giết người, cũng chẳng quan tâm đến người hắn giết là ai? Hắn cũng không để ý đến việc ngày nào đó mình sẽ bị người khác giết chết.
‘Bởi vì ta là yêu nghiệt, cho nên rất thích hợp để giết người.’ trầm mặc hồi lâu hắn mới lạnh lùng nói ra những lời này, tử mâu che dấu nội tâm đau xót.
‘Yêu nghiệt? Đó là do đôi mắt của ngươi sao? Ta lại thấy đó là đôi mắt xinh đẹp, vì sao ngươi không nghĩ là mình thật may mắn, ông trời ưu ái nên mới tặng nó cho ngươi, người thường đâu thể có được nó? Ta thực hâm mộ.’ Hàn Ngữ Phong mắt sáng lên, thực sự là tử mâu của hắn rất đẹp.
Phong Hồn không thể tin vào tai mình, nàng lại nói đôi mắt của hắn rất đẹp, chưa từng có người nào nói với hắn như vậy? Ngay cả người thân nhất của mình, sự phụ của hắn cũng không nói như vậy? Tử mâu lộ ra một loại ôn nhu nhìn nàng, lời của nàng làm ấm áp trái tim đã lạnh như băng từ hai mươi mấy năm trước.
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên, tuấn mâu híp lại, ánh mắt âm hiểm, nữ nhân chết tiệt này dám ở trước mặt hắn khen một nam nhân khác là xinh đẹp, vậy mặt mũi hắn biết để ở đâu. Tên Phong Hồn chết tiệt cũng cư nhiên dám dùng cái ánh mắt đen tối ấy nhìn nàng.
‘Hàn Ngữ Phong, lại đây.’ Khẩu khí chân thật đáng tin, ra lệnh nói.
‘Làm gì?’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nhìn về phía hắn, hắn lại phát điên vì chuyện gì.
Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ đột nhiên đem nàng ôm vào trước ngực, khiêu khích nhìn Phong Hồn nói: ‘Có phải phát giác ‘ Vương phi ’ của bổn vương cũng không giống người thường.’ Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ Vương phi.
‘Không giống người thường.’ Phong Hồn tử mâu cười như không cười, nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy ghen tỵ.
Hàn Ngữ Phong có chút ngượng ngùng, giãy dụa trong lòng hắn, hắn lại định làm gì? Nhưng Tư Mã Tuấn Lỗi lại gắt gao ôm chặt nàng trong ngực, không cho nàng cử động.
‘Vương gia chúng ta hãy bớt sàm ngôn đi? Ngươi cũng hiểu ý đồ của ta rồi, ta đây không khách khí nữa.’ Phong Hồn mâu quang đột nhiên lạnh lùng, tuy rằng không muốn giết hắn. Nhưng đã đáp ứng với Châu nhi rồi, hắn nhất định phải làm vì lời hứa hẹn của hắn.
Nhìn thấy Phong Hồn đột nhiên ra tay, Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Hàn Ngữ Phong xoay người một cái, đặt nàng sang một bên rồi phi thân nghênh chiến.
Hàn Ngữ Phong lo lắng, nhìn hai bóng người chuyển động rất nhanh trước mắt, nàng không thể biết được tình hình trong đó ra sao.
‘Mau dừng lại, đừng đánh nữa.’ Nàng lớn tiếng hô, ngoài cửa bọn thị vệ cũng lo lắng, nhưng vương gia đã dặn nếu không có chỉ thị của vương gia thì không được động thủ.
Trước mắt chợt lóe lên, hai thân ảnh đang dây dưa đột nhiên tách ra, chỉ thấy hai người đồng thời vận khí chưởng lực mang theo mười phần công lực định đánh tới đối phương.
‘Không, đừng.’ Hàn Ngữ Phong hô to một tiếng, chạy lại chắn giữa bọn họ, nàng không muốn bọn họ ẩu đả, cũng không muốn ai trong hai người bị thương.
‘Ngữ Phong, tránh ra.’ Hai người đồng thời hô to, chưởng lực nếu đánh tới thân thể của nàng thì không có gì khác ngoài cái chết, nhưng giờ nàng căn bản cũng không kịp phản ứng nữa rồi.
Hai người đồng thời cuống quít vận nội lực, đột nhiên thu hồi chưởng lực, ngược lại hai người đều đồng thời tự đả thương chính mình, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, sau đó cả hai đều lảo đảo lui về phía sau vài bước
Hàn Ngữ Phong bị dọa đến thất kinh, tại sao có thể như vậy?
‘Các ngươi có sao không?’ Nàng nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi rồi lại nhìn Phong Hồn, đều do nàng không tự lượng sức, lo lắng không chu toàn, nếu không phải vì nàng, có lẽ bọn họ đã không bị thương.
Hai người nhìn nàng, đồng thời nhắm mắt dưỡng thần, ngồi dưới đất vận công chữa thương.
Hàn Ngữ Phong mắt đẹp hàm chứa nước mắt trong suốt, đứng ở một bên, không biết nên làm gì bây giờ?
Lúc lâu sau bọn họ mới mở to mắt, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng nước mắt lưng tròng, bộ dáng vừa đau thương vừa tức giận, trách cứ nói: ‘Khóc cái gì? Bổn vương còn chưa chết đâu.’
‘Thực xin lỗi, ta không cố ý.’ Trong lòng Hàn Ngữ Phong cực kỳ áy náy.
‘Ngữ Phong không cần lo lắng, chúng ta không có việc gì.’ Phong Hồn cũng không nhẫn tâm trách cứ, an ủi nói, hắn biết đó do nàng có lòng tốt.
‘Nghe lệnh bổn vương, tất cả lui ra, để hắn đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cũng đứng lên, bàn tay to vung lên, ra lệnh nói.
‘Dạ! Vương gia.’ Thị vệ mặc dù có chút chần chừ, nhưng là mệnh lệnh của Vương gia, không ai dám trái lời, tất cả đều lui ra ngoài.
Phong Hồn tử mâu nhìn sang Hàn Ngữ Phong, thấy nàng đang theo dõi hắn, thanh âm cực lạnh nói: ‘Ta sẽ còn trở lại.’ Nói xong phi thân mà đi.
‘Bổn vương đợi ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về bóng dáng rời đi của hắn, giương giọng quát.
Hàn Ngữ Phong giúp hắn trở lại phòng, cắn môi, nhìn hắn bất an nói: ‘Ngươi có sao không?’
‘Ngươi hy vọng bổn vương có sao hay không? Ngươi nhảy vào giữa là muốn cứu ai?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu sắc bén, nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt bừng lên hai ngọn lửa giận dữ.
‘Đương nhiên là muốn cứu ngươi.’ Nhìn thấy bộ dáng tức giận của hắn, Hàn Ngữ Phong lần này thông minh hơn, thật ra ta muốn cứu cả hai.
‘Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi ở đó nguy hiểm thế nào không. Nếu chúng ta không đồng thời thu chưởng, chỉ sợ mạng ngươi đã không còn rồi.’ Nghe nàng nói như vậy, tuy rằng trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn hét lớn, nàng rốt cuộc có ý thức được sự nguy hiểm lúc đó không.
Hàn Ngữ Phong lén lút nhìn hắn, hắn vì chuyện này mà tức giận sao? Sau đó lẩm bẩm nói: “Chính là . . Ta sợ . .”
‘Ngươi sợ cái gì? Nhớ kỹ cho dù bổn vương chết cũng không muốn ngươi bị thương . .’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói ra lời này lập tức ngây ngẩn cả người, hắn vừa mới nói chuyện gì? Sắc mặt lập tức hồng lên.
Đôi lông mày dày của Hàn Ngữ Phong nhíu lại, tâm như bị nổ lớn. Nàng cũng bị lời nói của hắn làm sợ đến ngây người, đôi mắt đẹp khẽ nhúc nhích, hắn nói vậy là có ý gì?
‘Bổn vương còn chưa nói xong, bổn vương không muốn ngươi bị thương, bổn vương muốn ngươi phải hoàn hảo không có khuyết điểm nào để chôn cùng bổn vương.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lời nói cố ý nói lạnh như băng, che dấu sự hoảng hốt và xấu hổ của chính mình.
Hàn Ngữ Phong tâm tình lập tức thoải mái, mày liễu thả lỏng, nhất thời chu môi nói: ‘Ta không nghĩ tự nhiên ngươi lại tốt như vậy? Thì ra là, … Hại ta hoảng sợ.’
Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu không nói gì, tuấn mâu thâm trầm phức tạp, câu nói kia là hắn vô tình thốt ra, tựa hồ như đó là những điều hắn nghĩ trong lòng, lúc nàng đột nhiên vọt tới giữa hai người, hắn bị dọa đến hoảng hốt. Thà rằng hắn tình nguyện chết, chứ hắn không thể chịu được việc nàng bị thương.
‘Ngươi thật sự không có việc gì sao?’ Hàn Ngữ Phong thấy hắn không nói gì, có chút lo lắng hỏi, dù sao vừa rồi hắn còn thổ huyết.
‘Ngươi tắm rửa, kéo ta vào làm gì?’ Hàn Ngữ Phong không khỏi nhíu mày, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, không lẽ hắn định.. .
‘Ai nói ta tắm rửa, bất quá đề nghị này của ngươi cũng không tồi. Vốn bổn vương muốn đến ôn tuyền để chữa thương, vậy thuận tiện tẩy qua một chút cũng được. Bất quá ngươi đừng quên bổn vương vì ngươi mà bị thương, nên ngươi phải hầu hạ bổn vương tắm rửa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi, nụ cười thập phần tà ác.
‘Không cần.’ Hàn Ngữ Phong quả quyết cự tuyệt.
Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không để ý đến nàng, vẫn kéo nàng đi, trong nháy mắt đã tới ôn tuyền. Tuy rằng đây đã là lần thứ hai đến nơi này, nhưng nàng vẫn bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, còn hắn lặng lẽ cởi bỏ quần áo.
‘Ngươi định làm gì?’ Hàn Ngữ Phong khôi phục tinh thần, đã thấy hắn cả người không một mảnh vải đứng trước mắt mình, vội vàng lấy tay che mắt lại.
‘Ngươi nghĩ bổn vương sẽ làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi không để ý tới nàng, bước vào ôn tuyền nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe tiếng hắn đã xuống nước, Hàn Ngữ Phong trộm mở hai ngón tay, nhìn qua khe hở, liền thấy hắn toàn thân chìm trong ôn tuyền, mắt thì nhắm lại chỉ lộ ra một cái đầu.
Hàn Ngữ Phong yên tâm, bắt đầu nhìn sang bốn phía: thấy toàn hoa hoa thảo thảo, dù sao cũng đã đến đây, không bằng thưởng thức một chút.
Tư Mã Tuấn Lỗi chậm rãi mở to hai mắt, liền trông thấy nàng ngồi xổm chỗ hoa cỏ, khóe miệng mi mắt mang theo ý cười, cầm hoa tươi trong tay, nhẹ nhàng đặt ở chóp mũi, cảnh tượng này quả nhiên tuyệt đẹp.
Hàn Ngữ Phong lơ đãng quay đầu thì thấy Tư Mã Tuấn Lỗi đang ở đó ngóng nhìn nàng.
Tư Mã Tuấn Lỗi thu hồi ánh mắt, ra lệnh nói: ‘Lại đây giúp ta chà xát thân thể.’
‘Không muốn.’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt cố nhẫn nhịn, nhìn hoa trước mắt mà không để ý đến hắn, bởi vì hắn một câu cũng không thể không nói đến chuyện đó.
‘Tốt lắm vậy bổn vương và ngươi cùng nhau tắm.’
‘Ngươi. . .’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, cắn răng nói: ‘Được, ta hầu hạ ngươi tắm rửa.’ Nếu hôm nay nàng không chà đi một tầng da của hắn, nàng sẽ không mang họ Hàn.
Tư Mã Tuấn Lỗi vừa lòng, khóe môi cong lên nhìn người đang đi đến gần.
Hàn Ngữ Phong tức giận, đôi bàn tay trắng như phấn âm thầm nắm chặt lại. Nàng lúc này mới phát hiện ôn tuyền bên cạnh cư nhiên tròn tròn, không có góc cạnh. Tảng đá dựng thành một hình tượng oai dũng, ôn tuyền này được thiết kế nước từ trên cao chảy xuống thấp, thật là kỳ diệu, trong nháy mắt đã tiến đến gần chỗ hắn.
Nàng do dự một lúc lâu, cắn môi không tình nguyện, đột nhiên nói: ‘Vương gia, không có khăn tắm thì sao tẩy? Hay là thôi đi.’
‘Đây.’ Tư Mã Tuấn Lỗi không biết từ nơi nào đột nhiên lấy ra một chiếc khăn tắm, ném tới tay nàng.
Hàn Ngữ Phong theo bản năng bắt được nó, oán hận đến gần hắn, bắt tay vào việc, dùng sức liều mạng mà xoa xoa kỳ kỳ.
Tư Mã Tuấn Lỗi lại giống như đang hưởng thụ, miễn cưỡng nói: ‘Tốt lắm, lực đạo này rất tốt, tiếp tục đi.’