 |
|

26-05-2009, 03:53 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 10 -
- Anh có bao giá» thấy thế nà y không nhé, - Natasa nói vá»›i anh khi ba ngưá»i đã ngồi và o chá»— quen thuá»™c trong phòng Ä‘i-văng - Anh có bao giá» cảm thấy rằng rồi đây sẽ chẳng còn gì nữa, chẳng có gì hết nữa, và tất cả nhưng gì tốt đẹp Ä‘á»u không còn nữa không. Những lúc ấy thì không thể nói là chán, mà quả là buồn anh nhỉ?
- Sao lại không? - Nikolai nói - Nhiá»u khi má»i ngưá»i Ä‘ang vui anh bá»—ng có ý nghÄ© rằng tất cả Ä‘á»u tẻ ngắt và má»i ngưá»i rồi cÅ©ng phải chết. Ở trung Ä‘oà n có má»™t lần anh không Ä‘i chÆ¡i, mặc dầu ở đấy có âm nhạc… và bá»—ng dưng anh thấy chán quá…
- Ô cái ấy thì em biết. Em biết lắm, - Natasa phụ hoạ theo, - Hồi còn bé, em cÅ©ng đã có lần thấy như thế đấy. Anh nhá»› không, lần em bị phạt vì chuyện mấy quả máºn, trong lúc các anh các chị nhảy múa thì em phải ngồi trong phòng há»c khóc nức nở; chuyện ấy em không bao giá» quên được: em vừa buồn, vừa thấy thương hại hết má»i ngưá»i, thương hại cả mình và tất cả má»i ngưá»i. Và cái chÃnh là em bị phạt oan, anh nhá»› không nà o?
- Nhá»› chứ, - Nikolai nói - Anh nhá»› là sau đó và o tìm em, anh muốn dá»— em, thế mà , em ạ, anh lại ngượng. Dạo ấy chúng mình tháºt đến buồn cưá»i. Hồi đó anh có má»™t con láºt Ä‘áºt, anh muốn Ä‘em cho em. Em có nhá»› không?
- Thế anh có nhá»› - Natasa nói, miệng nở má»™t nụ cưá»i mÆ¡ má»™ng, - Có má»™t dạo, đã lâu lắm, lâu lắm rồi, chúng mình hãy còn bé tÃ, chú gá»i chúng mình và o phòng là m việc - trong ngôi nhà cÅ© hồi xưa ấy mà - lúc bấy giá» trá»i tối, chúng mình và o và bá»—ng nhiên thấy trong ấy có…
- Má»™t chú da Ä‘en, - Nikolai nói tiếp vá»›i má»™t nụ cưá»i vui sướng, - Sao lại không nhá»›? Cho đến bây giá» anh vẫn không biết có phải là má»™t chú da Ä‘en tháºt không, hay đó chÃnh là vì chúng mình nằm mê thấy thế, hay là nghe ai kể chuyện lại. Chú ta xám xịt, anh có nhá»› không, mà răng thì trắng nhởn ra, cứ đứng nhìn chúng mình…
- Cô có nhá»› không, Sonya? - Nikolai há»i…
- Có có em cũng có nhớ đôi chút, - Sonya bẽn lẽn đáp.
- Em có há»i ba mẹ vá» chú da Ä‘en kia - Natasa nói. - Ba mẹ Ä‘á»u nói là chẳng có chú da Ä‘en nà o cả. Thế nhưng anh cÅ©ng nhá»› là có kia mà !
- Sao thế nhỉ, anh còn nhá»› rõ mồn má»™t hà m răng cá»§a chú ta. Lạ tháºt, cứ như trong giấc mÆ¡ ấy. Äiá»u đó là m em rất thÃch.
- Thế em còn nhá»› hồi chúng ta lăn mấy quả trứng trong gian phòng lá»›n, bá»—ng nhiên có hai bà già hiện ra và bắt đầu quay tÃt trên tấm thảm không? Cái đó có tháºt hay không? Em nhá»› chứ, dạo ấy thÃch quá nhỉ!
- Ừ, thÃch tháºt. Thế anh có nhá»› hôm ba mặc chiếc áo da lông mà u xanh đứng trên thá»m bắn súng không?
Há» mỉm cưá»i sung sướng tranh nhau nhắc lại những chuyện xưa không phải vá»›i ná»—i tiếc nhá»› rầu rÄ© cá»§a những ngưá»i đã già , mà vá»›i cái thú ngá»t ngà o cá»§a má»™t hồi ức trẻ trung và đầy thi vị; há» nhắc lại những ấn tượng cá»§a thá»i dÄ© vãng xa xăm nhất, trong đó cõi má»™ng pha lẫn vá»›i thá»±c tế, và há» vui thú cưá»i rúc rÃch vá»›i nhau.
Như thưá»ng lệ, Sonya không tham dá»± và o câu chuyện mặc dù cả ba ngưá»i Ä‘á»u có những ká»· niệm chung.
Trong số những ká»· niệm mà há» cùng nhắc nhở, có nhiá»u Ä‘iá»u Sonya không nhá»› được, và những Ä‘iá»u mà nhá»› cÅ©ng không gợi cho nà ng những cảm giác nên thÆ¡ như há». Nà ng sung sướng chỉ vì thấy há» vui, và nà ng cố gắng hoà mình và o niá»m vui cá»§a há».
Nà ng chỉ góp chuyện khi há» nhắc lại cái dạo Sonya má»›i đến. Sonya kể lại rằng hồi ấy nà ng rất sợ Nikolai vì áo anh ta có những sợi dây và bà vú em nói vá»›i nà ng là ngưá»i ta sẽ khâu nà ng và o mấy sợi dây đó.
- Em còn nhớ: hỠbảo là Sonya sinh ra dưới một cây bắp cải, - Natasa nói - Và em cũng nhớ rằng hồi ấy em không dám không tin, nhưng biết rằng không phải thế, thà nh thỠcứ thấy ngượng nghịu thế nà o ấy.
Há» Ä‘ang nói chuyện thì từ sau cánh cá»a phÃa sau cá»§a phòng Ä‘i-văng má»™t cô đầy tá»› gái ló đầu ra. Chị ta nói nhá»:
- Thưa tiểu thư, con gà trống đã đem đến rồi đấy ạ.
- Thôi Polya ạ, bảo mang nó đi. - Natasa nói.
Äang giữa chừng câu chuyện thì Dimler và o phòng Ä‘i-văng đến cạnh cây thụ cầm đặt ở góc phòng. Ông ta láºt vải bá»c, và dây đà n bị chạm phát ra má»™t âm thanh ngang tai.
Có tiếng cá»§a bá tước phu nhân từ bên phòng khách nói vá»ng sang:
- Eduard Karlyts, ông là m Æ¡n chÆ¡i bà i "Dạ khúc" cá»§a ông Phin cho tôi nghe vá»›i, tôi thÃch bà i ấy lắm đấy.
Dimler dạo má»™t hợp âm và ngoảnh vá» phÃa Natasa, Nikolai và Sonya nói:
- Thanh niên ngồi chÆ¡i hiá»n là nh quá nhỉ!
- Thì chúng tôi đang triết lý mà lại, - Natasa ngoảnh lại nói, rồi câu chuyện lại tiếp tục.
Bây giỠhỠnói chuyện vỠnhững giấc chiêm bao.
Dimler bắt đầu đánh đà n. Natasa rón rén bước đến chiếc bà n lấy cây nến Ä‘em ra ngoà i phòng, chân bước không tiếng động, rồi lẳng lặng vá» chá»— ngồi. Gian phòng tối om, nhất là trên chiếc Ä‘i-văng mà há» ngồi, nhưng từ những khung cá»a sổ lá»›n ánh trăng rằm hắt xuống ná»n nhà má»™t vùng ánh sáng mà u bạc.
Dimler đã đánh xong bản đà n và đang dạo khẽ mấy tiếng bâng quÆ¡ hình như lưỡng lá»± không biết có nên thôi hay bắt đầu chÆ¡i má»™t bà i khác. Natasa nhÃch lại gần Nikolai và Sonya, thì thầm:
- Nà y, em Ä‘ang nghÄ© rằng nếu cứ nhá»› lại, cố nhá»› lại, nhá»› tháºt nhiá»u thì sẽ nhá»› ra được những việc thá»i xưa từ khi mình chưa sinh ra.
- Thuyết luân hồi đấy, - Sonya nói; nà ng vốn là má»™t cô há»c trò giá»i, há»c gì cÅ©ng nhá»› - Ngưá»i Ai Cáºp cổ đại tin rằng trước kia hồn cá»§a ta ở trong loà i váºt và sau nà y trở vá» nháºp và o xác loà i váºt.
- Không phải chị ạ, em không tin rằng chúng ta xưa kia là loà i váºt - Natasa vẫn nói thì thầm như trước, mặc dầu bây giá» tiếng đà n đã dứt, - Em biết chắc rằng chúng ta trước kia là những thiên thần sống ở má»™t nÆ¡i nà o trên Ä‘á»i và đã từng ở đây rồi, vì thế cho nên chúng ta má»›i nhá»› được hết như váºy.
- Cho tôi góp chuyện vá»›i có được không? - Dimler rón rén lại gần nói Ä‘oạn ngồi xuống cạnh há».
Nikolai nói:
- Nếu quả trước kia chúng ta là những vị thiên thần, thế tại sao chúng ta lại sa xuống thấp như thế nà y? Không, không thể như thế được.
- Thấp đâu, ai bảo là thấp… Nếu thế thì tại sao em lại biết được trước kia em là gì, - Natasa cãi lại giá»ng quả quyết, - Linh hồn ta bất diệt… thế nghÄ©a là nếu ta phải sống mãi mãi, thì trước kia ta cÅ©ng đã sống rồi, sống từ Ä‘á»i nảo Ä‘á»i nà o, qua tất cả cái thá»i vÄ©nh cá»u.
- Äúng, nhưng chúng ta khó mà hình dung được cái vÄ©nh cá»u. - Dimler nói.
Lúc nãy ông ta đến ngồi cạnh bá»n trẻ vá»›i má»™t nụ cưá»i hiá»n háºu và có vẻ như hạ cố, nhưng bây giỠông cÅ©ng nói khẽ, giá»ng trang nghiêm như há».
- Sao lại khó, - Natasa nói, - Hôm nay nà y, rồi đến ngà y mai, ngà y kia, rồi cứ thế mãi; hôm qua nà y, rồi hôm kia, rồi cứ thế…
Có tiếng nói của bá tước phu nhân ở phòng bên:
- Natasa! Bây giỠđến lượt con, con hát má»™t bà i gì cho mẹ nghe Ä‘i. Sao cả bá»n cứ ngồi n rầm như má»™t há»™i kÃn thế?
- Mẹ ạ! Con chả muốn hát đâu, - Natasa nói, nhưng đồng thá»i vẫn đứng dáºy.
Cả bá»n, kể cả ông Dimler là ngưá»i đã có tuổi, Ä‘á»u không muốn cắt đứt câu chuyện và rá»i cái phòng Ä‘i-văng ấy, nhưng Natasa đã đứng dáºy, và Nikolai ngồi và o đà n dương cầm. Vẫn như thưá»ng lệ, Natasa ra đứng ở chÃnh giữa phòng và chá»n chá»— nà o âm hưởng thuáºn lợi hÆ¡n cả, rồi bắt đầu hát bà i hát mẹ nà ng thÃch nhất.
Nà ng bảo là không muốn hát, nhưng đã lâu nà ng chưa bao giá» hát như tối hôm nay, và vá» sau cÅ©ng còn lâu nà ng má»›i lại hát được như váºy. Bá tước Ilya Andrevich Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i Mityenka trong phòng là m việc chợt nghe tiếng nà ng hát, và như cáºu há»c trò sốt ruá»™t muốn là m bà i xong cho nhanh đỠcòn Ä‘i chÆ¡i, ông lúng túng nói lầm lẫn trong khi dặn dò viên quản lý, và cuối cùng lặng im; Mityenka cÅ©ng im lặng đứng trước mặt bá tước mỉm cưá»i lắng nghe, Nikolai không rá»i mắt nhìn em gái và thở cùng má»™t nhịp vá»›i nà ng. Trong khi nghe, Sonya nghÄ© đến sá»± khác nhau to lá»›n giữa nà ng vá»›i bạn nà ng: quả mình không thể nà o có được má»™t cái phần duyên dáng dầy sức quyến rÅ© cá»§a Natasa. Lão bá tước phu nhân ngồi nghe, mỉm cưá»i buồn rầu và sung sướng, nước mắt rÆ¡m rá»›m trên mi, thỉnh thoảng lại khẽ lắc đầu. Phu nhân nghÄ© đến Natasa, đến tuổi trẻ đã qua, đến cuá»™c hôn nhân sắp tá»›i cá»§a Natasa vá»›i công tước Andrey và cảm thấy hình như có má»™t cái gì không tá»± nhiên, má»™t cái gì đáng sợ trong cuá»™c hôn nhân nà y.
Dimler đến ngồi cạnh bá tước phu nhân và nhắm mắt lại nghe tiếng hát. ÄÆ°á»£c má»™t lúc ông ta nói:
- Bá tước phu nhân ạ, quả là má»™t tà i nghệ cá»§a toà n châu Âu; tiểu thư chẳng còn gì phải há»c nữa, giá»ng hát tháºt là má»m mại, dịu dà ng, có sức mạnh…
- Chao ôi! Tôi sợ cho nó quá, - bá tước phu nhân nói, quên bẵng mình Ä‘ang nói vá»›i ai. Cái trá»±c giác cá»§a má»™t ngưá»i mẹ mách bảo phu nhân rằng trong Natasa có má»™t cái gì thái quá, và vì cái đó Natasa sẽ khổ.
Natasa hát chưa xong thì cáºu bé Petya mưá»i bốn tuổi mừng rỡ chạy và o phòng báo tin là các nhân váºt cải trang đã đến.
Natasa ngừng bặt.
- Äồ ngốc! - nà ng quát em, rồi chạy lại ngồi thụp xuống ghế và khóc nức nở, đến ná»—i hồi lâu vẫn không sao nÃn được. - Không sao cả mẹ ạ, tháºt mà : em Petya chạy và o là m con sợ, thế thôi, - Natasa nói và cố mỉm cưá»i, nhưng nước mắt nà ng vẫn chảy và những tiếng nấc vẫn nghẹn ngà o ở cổ.
Má»™t đám gia nhân cải trang thà nh những con gấu, những ngưá»i Thổ NhÄ© Kỳ, những lão chá»§ quán rượu, những cô tiểu thư, trông vừa dá»… sợ vừa ngá»™ nghÄ©nh, mang theo má»™t luồng gió lạnh và má»™t không khà vui vẻ tưng bừng, lúc đầu còn rụt rè lấp ló ở phòng ngoà i, rồi ngưá»i nà y nấp sau ngưá»i kia, hỠđẩy nhau tiến và o phòng lá»›n, và bắt đầu ca hát, nhảy múa, chÆ¡i những trò chÆ¡i Noel, thoạt tiên còn e dè, nhưng vá» sau má»—i lúc má»™t thêm vui vẻ hồn nhiên. Bá tước phu nhân nhìn những ngưá»i cải trang, nháºn ra các gia nhân và cưá»i vì cách cải trang cá»§a há», rồi bá» ra phòng khách. Bá tước Ilya Andreyevich ngồi trong phòng lá»›n mỉm cưá»i vui vẻ khÃch lệ những ngưá»i biểu diá»…n. Bá»n trẻ đã lẻn Ä‘i đâu mất.
Ná»a giá» sau có thêm má»™t tốp ngưá»i cải trang xuất hiện: má»™t bà phu nhân già mặc váy xoè có khung - đó là Nikolai, má»™t cô gái Thổ NhÄ© Kỳ đó là Petya, Dmiler thì cải trang thà nh chú há» rÆ¡m, Natasa thì lại là má»™t gã phiêu kỵ, và Sonya là má»™t chà ng trai Tserkex(1) có ria mép và lông mà y vẽ bằng than nút chai.
- Thôi thì những ngưá»i không cải trang tha hồ giả vá» ngạc nhiên, ngỡ ngà ng, không nháºn ra ai và o vá»›i ai, trầm trồ khen ngợi. Bá»n trẻ cho rằng cải trang như thế nà y hay lắm cho nên thế nà o cÅ©ng phải Ä‘i khoe má»›i được.
Nikolai rất muốn cho cả bá»n lên xe tam mã vì thấy đưá»ng Ä‘i rất tốt, liá»n bà n lấy thêm mươi ngưá»i gia đình cải trang và đánh xe đến nhà ông chú.
- Không được đâu, ai lại đến phá quấy một ông già ! - bá tước phu nhân nói. - Mà ở nhà chú ấy thì có chỗ đâu mà cựa mình. Có đi thì đi đến nhà bà Melyukova ấy.
Bà Melyukova là má»™t quả phụ sống vá»›i lÅ© con, nhá»›n có bé có, và mấy ngưá»i nam nữ gia sư, cách nhà Roxtov bốn dặm.
Lão bá tước bấy giỠđã cao hứng lên, liá»n phụ hoạ theo:
- Phải đấy, ý ấy hay lắm bà nó ạ, nà o, để tôi hoá trang ngay bây giá» và cùng Ä‘i vá»›i các cô các cáºu. Tôi sẽ là m cho bà Paset trố mắt ra cho mà xem.
Nhưng bá tước phu nhân không chịu cho bá tước đi: suốt mấy ngà y nay chân ông ta lại đau nhức. HỠquyết định là ông Ilya Andreyevich không nên đi, và nếu có bà Luyza Ivanovna (tức bà Schoss) cùng đi thì hai cô tiểu thư cũng có thể đến nhà bà Melyukova. Sonya vẫn rụt rè e lệ là thế mà bây giỠlại nằng nặc khẩn khoản bà Luyza Ivanovna đừng từ chối, nà ng có vẻ hăng hái hơn ai hết.
Cách phục sức cải trang cá»§a Sonya trá»™i hÆ¡n cả. Bá»™ ria mép và đôi lông mà y Ä‘en hợp vá»›i nà ng má»™t cách lạ lùng. Má»i ngưá»i Ä‘á»u bảo là trông nà ng rất xinh, cho nên Sonya có má»™t tâm trạng phấn chấn rất Ãt khi thấy ở nà ng. Má»™t giá»ng nói đâu ở bên trong nói vá»›i nà ng rằng số pháºn nà ng có định Ä‘oạt được hay không chÃnh là trong ngà y hôm nay, và trong bá»™ trang phục đà n ông nà ng như có vẻ như đã thà nh má»™t ngưá»i khác hẳn. Bà Luyza Ivanovna ưng thuáºn, và ná»a giá» sau bốn cá»— xe tam mã, trong tiếng chuông và tiếng nhạc ngá»±a, lướt kin kÃt trên lá»›p tuyết đóng băng, đến đỗ trước thá»m.
Natasa là ngưá»i đầu tiên tạo nên cái không khà vui tươi cá»§a ngà y lá»… Giáng sinh, và niá»m vui cá»§a nà ng lan từ ngưá»i nà y sang ngưá»i khác, má»—i lúc má»™t tăng thêm và lên đến cá»±c Ä‘iểm khi má»i ngưá»i đã ra ngoà i không khà giá lạnh, cưá»i nói rá»™n rã, gá»i nhau Æ¡i á»›i ngồi lên xe trượt tuyết.
Trong số xe tam mã có hai cá»— thưá»ng dùng để chạy những việc cần, cá»— thứ ba là cá»— cá»§a lão bá tước thắng má»™t con ngá»±a tế giống Oriol ở giữa, cá»— thứ tư là xe riêng cá»§a Nikolai, ở giữa thắng má»™t con ngá»±a ô lông xù dáng lùn thấp. Nikolai mặc bá»™ áo bà già , bên ngưá»i khoác chiếc áo khoác dà i cá»§a sÄ© quan phiêu kỵ có thắt lưng, đứng cầm cương ở giữa xe tam mã.
Trá»i sáng đến ná»—i chà ng thấy lấp lánh dưới ánh trăng những miếng kim loại trên các dây thắng và mắt mấy con ngá»±a Ä‘ang sợ hãi quay lại nhìn đám ngưá»i huyên náo đứng dưá»i mái hiên tối xẫm ở báºc thá»m.
Natasa, bà Schoss và hai ngưá»i đầy tá»› gái ngồi lên cá»— xe cá»§a Nikolai. Hai vợ chồng ông Dimler và Petya thì ngồi lên cá»— xe cá»§a lão bá tước, hai cá»— còn lại thì các gia nhân cải trang ngồi.
- Äi lên trước Ä‘i Zakhar! - Nikolai quát to bảo bác xà Ãch cá»§a bá tước, để dá»c đưá»ng sẽ có dịp vượt qua xe bác ta.
Cá»— xe tam mã cá»§a lão bá tước chở Dimler và mấy ngưá»i cải trang khác, kêu rin rÃt trên giá trượt tuyết như đã bị dÃnh chặt xuống mặt đưá»ng rồi lao vá» phÃa trước, tiếng nhạc ngá»±a kêu lanh tanh, hai con ngá»±a thắng hai bên ép mình và o cà ng xe giẫm lên lá»›p tuyết cứng và sáng lấp lánh như đưá»ng kÃnh.
Nikolai giục ngá»±a phóng theo cá»— xe Ä‘i trước; ở phÃa sau, các cá»— xe còn lại cÅ©ng bắt đầu kêu kin kÃt phóng Ä‘i trong tiếng nhạc ngá»±a.
Lúc đầu há» phóng nước kiệu trên con đưá»ng hẹp. Trong khi xe Ä‘i ngang khu vưá»n, thỉnh thoảng bóng những cây trụi lá vắt ngang qua đưá»ng và che lấp ánh trăng sáng tá», nhưng vừa ra khá»i trang viên, thì cánh đồng phá»§ tuyết im lìm trà n ngáºp ánh trăng, sáng óng ánh như kim cương và lấp lánh những tia phản chiếu xanh biếc, đã mở ra bát ngát mênh mông. Chiếc xe Ä‘i đầu nẩy lên y như thế, rồi táo bạo phá tan bầu không khà tÄ©nh mịch, bốn chiếc xe trượt tuyết nối Ä‘uôi kéo thà nh hà ng dà i trên đưá»ng cái.
- Có vết thá», nhiá»u vết lắm! - giá»ng Nikolai vang lên trong không khà giá lạnh.
- Trăng sáng quá Nikolan nhỉ - có tiếng Sonya nói, Nikolai ngoảnh lại cúi xuống nhìn táºn mặt Sonya. Má»™t khuôn mặt đáng yêu hoà n toà n má»›i mẻ, có bá»™ ria mép và đôi lông mà y Ä‘en, nhô lên trên chiếc áo khoác lông chồn bạc, Ä‘ang nhìn chà ng dưới ánh trăng huyá»n ảo, trông chẳng rõ gần hay xa.
"Nà ng Sonya trước kia ở đâu?" - Nikolai nghÄ© thầm… Chà ng nhìn nà ng sát mặt và mỉm cưá»i.
- Gì thế anh Nikolai.
- Không, - chà ng nói, rồi lại quay vá» phÃa mấy con ngá»±a.
Trên đưá»ng cái chằng chịt những vết xe trượt tuyết và vết móng ngá»±a trông rõ mồn má»™t dưới ánh trăng, mấy con ngá»±a tá»± ý kéo căng dây cương và chạy nhanh thêm. Con ngá»±a thắng bên trái cúi đầu sang má»™t bên, nhảy lên từng đợt, giáºt giáºt mấy sợi dây thắng; con ngá»±a thắng ở chÃnh giữa nhún mình chạy, vểnh tai lên như có ý há»i: "Äã nên bắt đầu chưa, hay là hãy còn sá»›m?" ở phÃa trước có thể thấy nổi báºt lên trên ná»n tuyết trắng bóng cá»— xe tam mã Ä‘en cá»§a Zakhar bây giỠđã cách khá xa, và nghe tiếng rung trầm trầm cá»§a chiếc chuông xe xa dần, tiếng hò reo và tiếng nói cưá»i cá»§a những ngưá»i cải trang.
- Nà o, các chú! - Nikolai quát ngá»±a, má»™t tay giáºt cương, tay kia cầm roi giÆ¡ cao lên. Thế là hai con ngá»±a thắng hai bên kéo căng dây cương và ngà y cà ng đưa chân dồn dáºp hÆ¡n, luồng gió thổi ngược lại như mạnh hẳn lên, đủ biết xe Ä‘ang lao nhanh đến nhưá»ng nà o. Nikolai ngoảnh lại nhìn. Hai ngưá»i đánh xe Ä‘i sau cùng đã hoa roi lên, hò hét giục ngá»±a phi nhanh theo. Con ngá»±a cá»§a Nikolai phi rất vững và ng dưới thanh gá»— vòng cung(2), không há» có ý giảm tốc độ và hứa hẹn khi cần sẽ còn phi nhanh hÆ¡n nữa.
Nikolai đã Ä‘uổi kịp chiếc xe tam mã Ä‘i đầu. Há» xuống má»™t cái đốc và đi và o má»™t con đưá»ng rá»™ng chạy qua má»™t cánh đồng cỠở ven sông.
"Chá»— nà y là chá»— nà o nhỉ? - Nikolai nghÄ© thầm, - Chắc là bãi cá» Koxey. Nhưng không phải, trông lạ lắm, chá»— nà y ta chưa bao giá» Ä‘i qua. Chẳng phải là bãi cá» Koxey mà cÅ©ng chẳng phải là đồi Diomkina, có trá»i biết là chá»— nà o! Äây là má»™t cảnh nà o má»›i lạ và thần kỳ. Thôi cÅ©ng được cần gì" - Và chà ng quát ngá»±a, bắt đầu cho xe vượt cá»— xe Ä‘i trước.
Zakhar kìm ngá»±a lại và ngoảnh khuôn mặt phá»§ đầy sương giá đến táºn mà y vá» phÃa Nikolai.
Nikolai cho ngá»±a phóng lên. Zakhar giang tay ra phÃa trước, tặc lưỡi má»™t cái và cÅ©ng giục ngá»±a phóng lên.
- Nà o, cáºu giữ vững nhé! - lão nói.
Hai cá»— xe chạy sóng đôi cà ng phóng nhanh hÆ¡n nữa, chân ngá»±a phi cà ng thêm dồn dáºp.
Nikolai bắt đấu dấn lên trước. Zakhar, hai tay vẫn đưa thẳng ra phÃa trước, giÆ¡ cao tay cầm cương lên.
- Cáºu đừng hòng, cáºu ạ. - Zakhar quát to vá» phÃa Nikolai.
Nikolai cho cả ba con ngựa phóng nước đại và vượt qua xe Zakhar.
Vó ngá»±a là m những hạt tuyết khô và mịn bắn tung toá lên mặt mấy ngưá»i Ä‘i xe. Bên cạnh há», tiếng vó ngá»±a nện tuyết rầm ráºp, bóng chân ngá»±a phi nhanh và bóng cá»— xe há» Ä‘ang vượt hoà lẫn và o nhau.
Tiếng kin kÃt cá»§a giá trượt tuyết và tiếng reo cá»§a mấy cô con gái vang lên tứ phÃa.
Nikolai lại dừng ngá»±a và đưa mắt nhìn quanh. Chung quanh vẫn là cánh đồng thần kỳ trà n ngáºp ánh trăng và óng ánh như giát đầy sao.
"Zakhar bảo ra rẽ sang trái, sao lại rẽ sang bên trái nhỉ? - Nikolai tá»± nhá»§. - Thế ra ta Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa nhà bà Melyukova, và đây là địa pháºn bà Melyukova sao? Tháºt ra nà o có ai biết ta Ä‘ang Ä‘i đâu và cái gì Ä‘ang diá»…n ra thế nà y - nhưng chắc cái đó tháºt ngá»™ nghÄ©nh và thú vị". - Chà ng ngoảnh lại nhìn.
Trong xe mấy ngưá»i lạ mặt trong rất kỳ dị mà xinh xắn, có những bá»™ ria mép và những đôi mà y thanh tú. Má»™t ngưá»i trong bá»n há» nói:
- Xem kìa, râu và lông mi của anh ấy trắng cả ra.
Äó hình như là Natasa thì phải, - Nikolai nghÄ© thầm, - còn kia là bà Schoss; mà cÅ©ng có thể là không phải cÅ©ng nên, còn anh chà ng Tserkex có ria mép kia thì chẳng rõ là ai, nhưng mình yêu ngưá»i đó lắm:
- Có rét không - Chà ng há»i. Há» không đáp chỉ cái tiếng cưá»i khanh khách. Dimler ngồi ở xe sau quát to lên má»™t câu gì đấy, chắc là buồn cưá»i lắm, nhưng chẳng nghe rõ.
- Phải rồi, phải rồi, - có tiếng ai vừa đáp, nhưng đây, hỠđã đến má»™t khu rừng thần tiên nà o vá»›i những bóng Ä‘en cháºp chá»n, vá»›i những ánh kim cương lóng lánh, và má»™t dãy báºc thá»m cẩm thạch, những mái nhà thần tiên bằng bạc, những tiếng rú the thé cá»§a má»™t loà i thú nà o không rõ. "Nếu quả tháºt đây là trang viên Melyukova, thì lại cà ng lạ hÆ¡n nữa: chúng ta Ä‘i chẳng hiểu Ä‘i đến đâu thế nà y, mà rốt cục lại đến Melyukova!" Nikolai thầm nghÄ©.
Quả nhiên đây là trang viên Melyukova. Các nam nữ gia nhân ở trong nhà cầm nến chạy ra thá»m, vẻ mặt mừng rỡ. Trên thá»m có tiếng há»i:
- Ai thế?
Có tiếng đáp:
- Ngưá»i bên nhà bá tước cải trang sang chÆ¡i, trông ngá»±a cÅ©ng đủ biết.
Chú thÃch:
(1) Một dân tộc thiểu số vùng núi Kavkaz
(2) Trước cà ng xe tam mã có má»™t thanh gá»— hình vòng cung vất ngang ở phÃa trên vai ngá»±a.
|

26-05-2009, 03:53 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 11 -
Bà Pelagheya Danilovna Melyukova, má»™t ngưá»i đà n bà vạm vỡ linh hoạt, mắt Ä‘eo kÃnh, mình mặc áo choà ng rá»™ng, Ä‘ang ngồi trong phòng khách giữa mấy cô gái, và đang cố gắng bà y trò giải trà cho há». Mấy mẹ con Ä‘ang im lặng đốt sáp cho chảy ra rồi xem hình các vÅ©ng sáp thì bá»—ng ở phòng áo có tiếng chân bước rầm ráºp và tiếng ngưá»i huyên náo.
Những chà ng phiêu kỵ, những cô tiểu thư, những mụ phù thuá»·, những chú há» rÆ¡m, những con gấu, vừa ho húng hắng vừa lau lá»›p sương giá Ä‘á»ng trên mặt, từ phòng ngoà i kéo và o phòng lá»›n. Ngưá»i nhà thắp nến. Anh há» rÆ¡m Dimler và bà mệnh phụ Nikolai mở đầu cuá»™c khiêu vÅ©. Giữa đám trẻ con Ä‘ang xúm quanh hò hét ầm ỹ, bá»n ngưá»i cải trang, cố che mặt và đôi giá»ng cho khác Ä‘i đến cúi chà o nữ chá»§ nhân rồi tản ra khắp phòng.
- Chà , không sao nháºn ra được! Xem Natasa kìa! xem cô ấy giống ai thế kia. Äúng, trông giống ai ấy. Còn Eduard Karlyts nữa kìa, trông hay quá! Tôi không nháºn ra được đấy. Mà nhảy giá»i quá!
- Cha mẹ Æ¡i, lại có má»™t chú Tserkex nữa kia kìa; tháºt hợp vá»›i Xônyauska. Lại còn ai nữa thế kia! Tháºt các cáºu là m cho tôi vui quá! Nikolai, Vanya dẹp bà n Ä‘i nà o. Thế mà lúc nãy chúng tôi cứ ngồi ru rú má»™t chá»—!
Bốn bỠcó tiếng nói lao xao:
- Ha - ha - ha… Trông chà ng phiêu kỵ kìa! Äúng như má»™t cáºu con giai, lại đôi chân kia nữa!… Tôi không thấy được…
Natasa, bạn quý cá»§a chị em nhà Melyuko, cùng Ä‘i vá»›i há» biến và o phòng trong. HỠđòi nà o nút chai, nà o áo choà ng, áo khoác, nà o quần áo đà n ông để cải trang, và từ cánh cá»a hé mở, những cánh tay con gái để trần thò ra đón lấy những thứ đó, do má»™t ngưá»i nô bá»™c mang lại. Mưá»i phút sau cả bá»n thanh niên nhà Melyuko Ä‘á»u nháºp bá»n vá»›i đám ngưá»i cải trang.
Pelagheya Danilovna sai ngưá»i đẹp chá»— cho khách vui chÆ¡i và sai dá»n thức ăn để thết há», bà đi Ä‘i lại lại giữa đám ngưá»i cải trang, rồi vá»›i nụ cưá»i kÃn đáo, nhìn sát mặt từng ngưá»i qua đôi kÃnh trắng, nhưng chẳng nháºn ra ai cả. Không những bà không nháºn ra anh em nhà Roxtov và ông Dimler mà ngay cả mấy cô con gái cá»§a bà và những chiếc áo dà i, những bá»™ quân phục cá»§a chồng bà mà há» mang ra mặc, bà cÅ©ng không nháºn ra nốt. Bà nhìn táºn mắt cô gát cá»§a bà bấy giá» cải trang thà nh má»™t ngưá»i Tatar miá»n Kazan rồi quay sang há»i bà gia sư:
- Thế cô nà y con cái nhà ai nhỉ? Hình như cô nà o ở bên nhà bá tước Roxtov thì phải. Thế còn ngà i thưa ngà i phiêu kỵ, ngà i tòng ngÅ© ở trung Ä‘oà n nà o ạ? - bà há»i Natasa. - Còn cái ông Thổ NhÄ© Kỳ kia nữa, cho ông ấy ăn mứt vá»›i - bà nói vá»›i ngưá»i hầu trà đang bưng kẹo bánh Ä‘i má»i khách - Món nà y luáºt cá»§a đạo Hồi không cấm ăn đâu.
Äôi khi ngắm những bước nhảy kỳ quặc và ngá»™ nghÄ©nh cá»§a đám ngưá»i khiêu vÅ© bấy giá» yên trà rằng mình đã cải trang như thế nà y thì chẳng còn ai nháºn ra được nữa nên không chút thẹn thùng, bà Pelagheya Danilovna lấy khăn tay che mặt và cái thân hình đẫy đà cá»§a bà rung lên từng đợt má»™t tráºn cưá»i hồn háºu không sao nhịn được mà những ngưá»i già cả thưá»ng có.
- Xem con Xasinet nhà tôi kìa! - bà nói.
Sau các Ä‘iệu múa và các Ä‘iệu nhảy vòng tròn cá»§a dân tá»™c Nga, Pelagheya Danilovna táºp hợp má»i ngưá»i lại, không phân biệt chá»§ tá»›, thà nh má»™t vòng tròn lá»›n há» Ä‘em ra má»™t chiếc nhẫn, má»™t sợi dây và má»™t đồng rúp. Những trò chÆ¡i chung kết bắt đầu.
Má»™t giá» sau bao nhiêu trang phục Ä‘á»u đã nhà u nát và xÆ¡ xác cả ra. Những bá»™ ria mép và những đôi lông mà y kẻ bằng than nút chai Ä‘á»u chảy nhoe nhoét trên những khuôn mặt nóng bừng và vui vẻ, ướt đẫm mồ hôi. Bà Pelagheya Danilovna bắt đầu nháºn được mặt những ngưá»i hoá trang, trầm trồ khen ngợi các bá»™ trang phục sao mà khéo sắm thế, nhất là rất hợp vá»›i các tiểu thư, và cảm Æ¡n má»i ngưá»i đã là m cho bà vui như thế nà y. Các tân khách được má»i ra phòng khách ăn bữa khuya, còn các gia nhân thì được thết đãi trong phòng lá»›n.
Trong bữa ăn khuya, một cô gái già ở nhà bà Melyukova nói:
- Chà , và o bói trong phòng tắm thì sợ lắm!
- Sao lại sợ? - Cô con gái nhá»›n cá»§a bà Melyukova há»i. - Thì các cô chả dám Ä‘i đâu mà , phải là ngưá»i can đảm…
- Tôi đi cho mà xem, - Sonya nói.
- Cô thỠkể đầu đuôi chuyện cô tiểu thư ấy ra sao nà o? - cô con gái thứ hai của bà Melyukova nói.
- Thế nà y nhé, trước đây có má»™t cô tiểu thư, Ä‘em má»™t con gà trống và hai bá»™ đĩa ăn và o buồng tắm ngồi, - cô gái già nói, - Cô ta ngồi được má»™t lúc thì chợt nghe có tiếng xe trượt tuyết đến, có cả tiếng chuông xe, tiếng nhạc ngá»±a, nó đến tháºt, hiện hình thà nh má»™t ngưá»i y như ngưá»i tháºt, mặc quân phục sÄ© quan đến ngồi vá»›i cô ta trước bá»™ đĩa ăn.
- Eo ôi! Eo ôi… - Natasa kêu lên, mắt hoáng sợ đảo tứ phÃa.
- Thế rồi sao, nó nói à ?
- Ừ nói như ngưá»i tháºt ấy, má»i việc Ä‘á»u đúng như thưá»ng lệ. Nó bắt đầu tán tỉnh cô gái ấy, và lẽ ra cô tiểu thư kia phải tiếp chuyện nó cho đến khi gà gáy, nhưng cô ta đâm hoảng, lấy tay che mặt. Thế là nó nắm lấy cô ta. May mà có mấy cô hầu gái chạy lại…
- Chà , kể là m gì cho chúng nó sợ! - bà Pelagheya Danilovna nói.
- Mẹ Æ¡i, thế nhưng chÃnh mẹ cÅ©ng có bói kia mà … - má»™t cô con gái nói.
- Thế còn bói trong nhà kho thì sao nhỉ? - Sonya há»i.
- Nà o có gì đâu, bây giá» cÅ©ng bói được thôi; nà y nhé, cứ ra ngoà i nhà kho rồi lắng nghe. Nếu có tiếng gõ như ngưá»i đóng Ä‘inh là điá»m xấu, còn nếu nghe tiếng thóc đổ xuống rà o rà o thì lại là điá»m tốt; lại có nhiá»u khi…
- Mẹ ơi, mẹ và o nhà kho thì thế nà o hở mẹ?
Bà Pelagheya Danilovna mỉm cưá»i:
- À mẹ quên mất rồi… Các cô chắc không có ai đi chứ?
- Có chứ, cháu sẽ đi, bác Pelagheya Danilovna cho cháu đi nhé, - Sonya nói.
- Äấy không sợ thì cứ Ä‘i.
- Luyza Ivanovna, cho em đi nhé? - Sonya xin phép bà gia sư.
Từ nãy đến giá», dù là khi chÆ¡i trò nhẫn, trò sợi dây hay đồng rúp, hay khi Ä‘ang nói chuyện như thế nà y, Nikolai luôn luôn ở sát cạnh Sonya và nhìn nà ng vá»›i đôi mắt khác hẳn trước. Chà ng có cảm tưởng là bây giá» chà ng má»›i thá»±c sá»± biết nà ng, nhá» bá»™ ria kẻ bằng than nút chai kia. Quả Nikolai chưa bao giá» thấy Sonya vui vẻ linh hoạt, và xinh đẹp như tối hôm nay.
"Äấy nà ng như thế đấy, còn ta thì tháºt là má»™t thằng ngốc!" - chà ng nghÄ© thầm trong khi nhìn đôi mắt sáng long lanh và nụ cưá»i má lúm đồng tiá»n cá»§a nà ng dưới bá»™ ria vẽ, nụ cưá»i mà chà ng chưa lần nà o trông thấy.
- Tôi chả sợ gì hết. - Sonya nói. - Äi ngay bây giá» có được không? - Nói Ä‘oạn nà ng đứng dáºy.
HỠbảo cho Sonya biết nhà kho ở đâu, dặn nà ng phải im lặng đứng nghe như thế nà o, và đưa cho nà ng một chiếc áo da lông.
Nà ng trùm chiếc áo da lông lên đầu và đưa mắt nhìn Nikolai.
"Em tôi dễ thương quá! - Nikolai nghĩ thầm - Thế mà trước nay mình cứ nghĩ gì ở đâu đâu không biết!"
Sonya ra hà nh lang để Ä‘i ra nhà kho. Nikolai cÅ©ng hối hả Ä‘i ra cổng trước, kêu là trong phòng bức quá. Quả tháºt trong nhà nhiá»u ngưá»i quá, rất ngá»™t ngạt.
Bên ngoà i vẫn bầu không khà giá băng và im lìm ấy, vẫn vầng trăng ấy, nhưng trá»i còn sáng hÆ¡n lúc nãy nhiá»u. ánh trăng chiếu sáng ngá»i, và trên mặt tuyết lấp lánh muôn nghìn ngôi sao, nhiá»u đến ná»—i ngưá»i ta chẳng buồn nhìn lên trá»i nữa, còn những ngôi sao tháºt thì chỉ thấy má» má». Trên trá»i tối Ä‘en và tẻ nhạt, còn dưới đất thì lại rất tưng bừng.
"Ngốc tháºt! Mình ngốc tháºt! Trước nay mình chỠđợi cái gì thế không biết?" - Nikolai nghÄ© thầm. Sau khi chạy xuống thá»m, chà ng Ä‘i vòng góc nhà theo con đưá»ng nhá» dẫn ra cá»a sau. Chà ng biết là Sonya sẽ Ä‘i qua chá»— ấy. Ở giữa đưá»ng có má»™t đống cá»§i xếp cao phá»§ đầy tuyết hắt bóng xuống đất, bóng những cây bồ đỠtrụi lá má»c bên cạnh Ä‘an chéo và o nhau hắt qua đống cá»§i in xuống mặt đưá»ng tuyết phá»§. Con đưá»ng nhá» dẫn tá»›i nhà kho. Tưá»ng và mái nhà kho phá»§ tuyết lấp lánh dưới ánh trăng như đẽo bằng ngá»c quý. Má»™t cà nh cây trong vưá»n gãy đánh rắc má»™t cái, lồi má»i váºt trở lại im lặng như tá» Có cảm tưởng như ***g ngá»±c không thở không khà nữa, mà thở má»™t niá»m vui và má»™t sức mạnh ngà n Ä‘á»i trẻ mãi.
Từ thá»m sau có tiếng già y bước xuống các báºc gá»—. Äến báºc cuối phá»§ tuyết có tiếng cót két rất to, loi tiếng cô gái già nói:
- Cứ thẳng con đưá»ng nhá» nà y mà đi cô nhé. Nhưng không được quay lại nhìn phÃa sau đấy!
- Tôi chả sợ, - tiếng Sonya đáp lại, rồi đôi già y nhá» nhắn cá»§a nà ng bước lạo xạo trên mặt đưá»ng phá»§ đầy tuyết Ä‘i vá» phÃa Nikolai.
Sonya bước Ä‘i, mình trùm chiếc áo khoác. Chỉ còn cách Nikolai có hai bước nà ng má»›i trông thấy chà ng; nà ng thấy không giống như má»i khi. Chà ng bây giá» không phải là ngưá»i như trước đây nà ng vẫn sá» sợ. Bây giá» chà ng mặc chiếc áo dà i phụ nữ, tóc rối xù lên môi nở má»™t nụ cưá»i vui sướng má»›i lạ đối vá»›i Sonya. Sonya chạy nhanh vá» phÃa Nikolai.
"Nà ng khác hẳn Ä‘i, nhưng vẫn là nà ng" - Nikolai nghÄ©, mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt chan hoà ánh trăng cá»§a Sonya. Chà ng luồn tay và o trong chiếc áo khoác trùm trên đầu nà ng, ôm chặt nà ng và o lòng và hôn lên môi nà ng, đôi môi có vẽ sâu thoang thoảng mùi nút chai đốt cháy. Sonya hôn chà ng ở chÃnh giữa môi rồi Ä‘ang hai cánh tay nhá» nhắn áp và o má chà ng.
Sonya!… Nikolai!… HỠchỉ nói có thế.
Há» chạy đến nhà kho rồi trở và o nhà lá»›n, má»—i ngưá»i và o theo lối mình vừa Ä‘i ra lúc nãy.
|

26-05-2009, 03:54 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 12 -
Khi má»i ngưá»i rá»i ngôi nhà cá»§a Pelagheya Danilovna lên xe ra vá», Natasa, xưa nay vốn rất tinh ý, xếp đặt cho bà Luyza và nà ng cùng ngồi vá»›i Dimler, còn Sonya thì ngồi cùng xe vá»›i Nikolai và các nữ gia nhân.
Nikolai bây giỠkhông muốn ganh đua với các xe khác nữa.
Chà ng cho xe chạy Ä‘á»u Ä‘á»u trên dưá»ng vá», chốc chốc lại đưa mắt nhìn Sonya trong ánh trăng kỳ ảo đêm ấy. Chà ng cố tìm trong là n ánh sáng luôn luôn biến đổi kia, dưới đôi lông mà y và bá»™ ria ấy, nà ng Sonya trước kia và nà ng Sonya ngà y nay cá»§a chà ng, ngưá»i mà chà ng đã nhất quyết không bao giá» xa lìa nữa. Chà ng nhìn nà ng, và khi nháºn ra con ngưá»i vừa quen thuá»™c và vừa má»›i mẻ ấy và nhá»› lại cái mùi nút chai đốt cháy pha lẫn vá»›i hương vị cá»§a chiếc hôn.
Chà ng lại hÃt thở không khà giá lạnh cho căng ***g ngá»±c, và nhìn mặt đất Ä‘ang vùn vụt lùi lại phÃa sau và bầu trá»i chan hoà ánh sáng, chà ng lại cảm thấy mình Ä‘ang trong má»™t xứ sở thần tiên nà o.
- Sonya, em có thấy dá»… chịu không? - thỉnh thoảng chà ng lại há»i.
- Có, - Sonya đáp. - Thế còn anh?
Giữa đưá»ng Nikolai giao cương cho ngưá»i xà Ãch cầm, chạy sang xe Natasa và nhảy lên đứng trên giá trượt tuyết.
- Natasa, - chà ng nói thầm với em bằng tiếng Pháp. - Em biết không anh đã quyết định vỠviệc Sonya rồi đấy.
- Anh nói vá»›i chị ấy rồi à ? - Natasa há»i, gương mặt bừng sáng lên vì vui mừng.
- Chà , em có đôi lông mà y và bộ ria trong lạ quá, Natasa ạ; em bằng lòng chứ?
- Em mừng lắm, mừng lắm anh ạ. Trước đây em đã giáºn anh đấy. Em không nói vá»›i anh nhưng em cho là anh đối xá» vá»›i chị ấy tệ quá. Chị ấy tốt lắm Nikolai ạ, em mừng quá! Nhiá»u khi em cÅ©ng tệ nhưng nếu như em sung sướng má»™t mình, không có Sonya thì em ngượng lắm, - Natasa nói tiếp - Bây giá» thì em mừng lắm rồi, thôi, anh sang vá»›i chị ấy Ä‘i.
- Khoan đã nà o, chà , em trông ngá»™ nghÄ©nh quá! - Nikolai nói, mắt vẫn chăm chú nhìn Natasa và cÅ©ng tìm thấy ở nà ng má»™t cái gì má»›i mẻ, khác thưá»ng đầy tình trìu mến và đầy sức quyến rÅ©, mà trước đây chà ng chưa bao giá» thấy ở em. - Natasa nà y, có cái gì thần tiên quá nhỉ?
- Ừ! - nà ng đáp - anh là m như váºy là rất tốt.
"Giá trước đây ta cÅ©ng thấy nó như bây giá», Nikolai thầm nghÄ©, Thì ta đã há»i nó từ lâu xem nên là m gì, và nó bảo gì ta cÅ©ng là m theo, như thế má»i việc chẳng phải tốt đẹp cả rồi không".
- Thế mà em cÅ©ng bằng lòng, và anh là m như váºy là tốt à ?
- Ô tốt quá Ä‘i ấy chứ! Cách đây Ãt lâu em có cãi nhau vá»›i mẹ vá» việc nà y. Mẹ bảo là chị ấy ve vãn anh. Sao lại có thể nói như thế được nhỉ! Suýt nữa em cá»± mẹ đấy. Và không Ä‘á»i nà o em cho phép ai được nói hay nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì xấu vá» chị ấy, vì chị ấy chỉ có những mặt tốt mà thôi.
- Váºy anh là m thế là tốt à ? - Nikolai nhìn lại vẻ mặt em má»™t lần nữa, xem có tháºt đúng như thế không, và nhảy xuống mặt tuyết, là m đôi á»§ng kêu cót két, rồi chạy vá» xe mình. Vẫn anh chà ng Tsekex có râu tươi cưá»i, vui sướng ấy ngồi trong xe, hai mắt long lanh nhìn chà ng dưới cái mÅ© áo khoác lông chồn bạc, và anh chà ng Tsekex ấy chÃnh là Sonya và nà ng Sonya ấy chắc chắn sẽ là ngưá»i vợ tương lai dịu dà ng sẽ yêu chà ng đằm thắm và sẽ sống hạnh phúc bên chà ng.
VỠđến nhà , hai cô thiếu nữ kể lại cho bá tước phu nhân nghe tối vui ở nhà Melyukova rồi trở vá» phòng riêng. Sau khi đã cởi áo, nhưng vẫn chưa chùi bá»™ râu kẻ bằng than nút chai, há» ngồi lâu nói chuyện vá» hạnh phúc cá»§a mình. Há» bà n chuyện sau nà y há» sẽ sống vá»›i chồng ra sao, chồng há» sẽ ăn ở hoà thuáºn vá»›i nhau và há» sẽ sung sướng như thế nà o. Trên bà n Natasa hãy còn đặt mấy tấm gương mà Dunyasa đã sắp sẵn ở đó từ chặp tối.
- Chỉ có Ä‘iá»u là không biết bao giá» sẽ được như thế? Em sợ là chẳng bao giá»â€¦ Vì nếu được như thế thì sung sướng quá! - Natasa vừa nói vừa đứng dáºy Ä‘i vá» mấy tấm gương.
- Ngồi xuống Natasa ạ, có lẽ cáºu sẽ thấy anh ấy cho mà xem - Sonya nói, Natasa thắp mấy ngá»n nến và ngồi xuống.
- Tôi thấy má»™t ngưá»i nà o có râu mép ấy. - Natasa nói khi trông thấy mặt mình trong gương.
- Äừng đùa, tiểu thư ạ. - Dunyasa nói.
Natasa, vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a Sonya và chị hầu phòng, sắp lại mấy tấm gương cho đúng chá»—, mặt nà ng trở lên nghiêm trang, nà ng lặng im. Nà ng ngồi hồi lâu nhìn và o dãy nến xa dần trong tấm gương và tưởng tượng là nà ng sẽ thấy (như trong những câu chuyện mà nà ng đâ nghe kể) khi thì má»™t cá»— quan tà i, khi thì lại là chà ng, công tước Andrey trong cái ô vuông ở táºn cùng, má» mịt và cháºp chá»n kia. Nhưng mặc dù cái vết nhá» nà o nà ng cÅ©ng sẵn sà ng nhìn thà nh má»™t hình ngưá»i hay má»™t chiếc quan tà i, nà ng vẫn chẳng nhìn thấy gì cả. Nà ng bắt đầu chá»›p mắt lia lịa và bá» tấm gương ra nÆ¡i khác.
- Tại sao ngưá»i khác thấy mà tôi thì lại chẳng thấy gì cả? nà ng nói. - Nà o, chị thá» ngồi xem, Sonya; hôm nay thế nà o chị cÅ©ng phải nhìn. Chị hãy thá» nhìn há»™ em… Hôm nay em thấy sợ quá!
Sonya ngồi xuống, sá»a lại vị trà mấy tấm gương và bắt đầu nhìn.
- Äấy, Sonya Alekxandrovna thế nà o cÅ©ng thấy cho mà xem - Dunyasa thì thầm, còn cô thì lúc nà o cÅ©ng đùa. Sonya nghe rõ mấy lá»i nà y, và nghe Natasa nói thầm:
- Tôi cũng biết là chị ấy sẽ thấy; năm ngoái chị ấy đã có lần thấy rồi đấy.
Cả ba im lặng và i phút. "Thế nà o cũng thấy! " - Natasa thì thầm và không nói hết câu… Chợt Sonya ẩy tấm gương đang cầm ra và lấy tay bưng mặt.
- Ô, Natasa!
Natasa đưa tay ra đỡ tấm gương há»i dồn.
- Thấy rồi à ? Thấy rồi à ? Chị thấy cái gì thế?
Sonya chẳng thấy cái gì cả, nà ng Ä‘ang muốn chá»›p mắt và đứng dáºy thì vừa nghe tiếng Natasa nói "Thế nà o cÅ©ng thấy". Nà ng không muốn lừa dối Dunyasa và Natasa, và ngồi như váºy nà ng thấy khó chịu quá. ChÃnh nà ng cÅ©ng không biết tại sao và là m thế nà o mà nà ng lại thốt ra tiếng kêu khi lấy tay bưng mặt. Natasa nắm lấy tay Sonya há»i:
- Thấy anh ấy à ?
- Ừ. Khoan đã nà o… mình… thấy anh ấy, - Sonya buá»™t mồm nói; lúc bấy giá» nà ng cÅ©ng chưa biết Natasa nói anh ấy ý là muốn chỉ ai: Nikolai hay là Andrey Nhưng việc gì lại không nói là ta có thấy? Thì những ngưá»i há» thấy cả đấy thôi! Mà ai có thể kiểm tra xem mình có thấy hay không thấy?" - ý nghÄ© đó thoáng qua trà óc Sonya. Nà ng nói:
- Ừ mình thấy anh ấy.
- Thế nà o, thế nà o? Äứng hay là nằm?
- Không, mình thấy… Thoạt tiên chẳng có gì cả, rồi bỗng nhiên thấy anh ấy nằm.
- Andrey nằm à ? Anh ấy ốm à ? - Natasa hoảng hốt há»i dồn, mắt nhìn trừng trừng và o bạn.
- Không, không phải đâu, không phải thế đâu, mặt anh ấy rất vui vẻ anh ấy ngoảnh mặt vá» phÃa mình, - và trong khi nói thế, chÃnh nà ng cÅ©ng có cảm tưởng là mình có thấy như váºy tháºt.
- Thế rồi sao nữa hả chị Sonya?
- Äến đây mình nhìn chẳng rõ nữa, cái gì xanh xanh đỠđỠấy.
- Sonya! Bao giá» anh ấy sẽ vá»? Bao giá» em má»›i thấy lại anh ấy! Trá»i Æ¡i! Em sợ cho anh ấy và sợ cho em quá, cái gì em cÅ©ng là m em sợ… - Natasa nói, rồi không đáp lại những lá»i an á»§i cá»§a Sonya nà ng ngả mình xuống giưá»ng và sau khi nến tắt má»™t hồi lâu, nà ng vẫn còn mở mắt thao láo nằm im trên giưá»ng nhìn ánh trăng giá lạnh qua khung cá»a sổ phá»§ đầy băng.
|

26-05-2009, 03:54 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 13 -
Sau lá»… Giáng sinh khá lâu, Nikolai thưa vá»›i mẹ là chà ng yêu Sonya và đã nhất quyết lấy nà ng. Bá tước phu nhân đã từ lâu nháºn thấy tình hình giữa Sonya và Nikolai và chỠđợi lá»i thú nháºn nà y. Phu nhân yên lặng nghe con nói, rồi bảo Nikolai rằng chà ng muốn lấy ai thì cứ việc lấy, nhưng phu nhân cÅ©ng như bá tước không Ä‘á»i nà o nà o chấp nháºn má»™t cuá»™c hôn nhân như váºy. Lần đầu tiên, Nikolai cảm thấy mẹ chà ng không bằng lòng chà ng, và mặc dù rất thương con, bà sẽ không nhượng bá»™. Bá tước phu nhân, vẻ lãnh đạm, chẳng buồn nhìn Nikolai, cho ngưá»i Ä‘i má»i chồng, khi bá tước đến, phu nhân muốn trình bà y trước mặt Nikolai cho ông rõ sá»± việc má»™t cách vắn tắt và thản nhiên, nhưng không cầm lòng nổi, bà báºt lên tiếng khóc uất ức và ra khá»i phòng. Lão bá tước liá»n bắt đầu ấp úng khuyên răn Nikolai, yêu cầu chà ng từ bỠý định ấy. Nikolai đáp rằng chà ng không thể phản bá»™i lá»i đã hứa; bá tước thở dà i và có vẻ luống cuống, nói được mấy câu thì im bặt và bá» và o phòng bá tước phu nhân. Cứ má»—i lần xung đột vá»›i con trai, ông lại không sao xua Ä‘uổi được ý nghÄ© là mình có lá»—i vá»›i con vì đã là m cho cảnh nhà sa sút vì váºy ông không thể giáºn con vì nó không chịu lấy má»™t ngưá»i vợ già u mà lại Ä‘i chá»n Sonya, cô gái nghèo không có chút cá»§a hồi môn. Lần nà y ông lại cà ng thấy rõ hÆ¡n nữa, rằng giá cảnh nhà không đến ná»—i sa sút như thế nà y, thì không thể mong ước Nikolai có được má»™t ngưá»i vợ nà o tốt hÆ¡n Sonya, mà sở dÄ© gia cảnh suy sụp như thế nà y cÅ©ng chỉ tại mình ông vá»›i cái thằng Mityenka cá»§a ông và những thói quen mà ông không sao sá»a đổi được.
Hai vợ chồng bá tước không nói tá»›i việc nà y vá»›i Nikolai nữa, nhưng mấy hôm sau bá tước phu nhân cho gá»i Sonya đến, và vá»›i má»™t thái độ tà n nhẫn mà cả bà lẫn Sonya Ä‘á»u không ngá», bà trách móc nà ng đã quyến rÅ© con bà và đã vong ân bá»™i nghÄ©a đối vá»›i bà .
Sonya nhìn xuống đất lẳng lặng nghe những lá»i lẽ cay nghiệt cá»§a bá tước phu nhân và không hiểu ngưá»i ta Ä‘ang đòi há»i mình phải là m gì. Nà ng vốn sẵn sà ng hy sinh tất cả cho các ân nhân cá»§a nà ng.
à nghÄ© hy sinh là ý nghÄ© nà ng yêu thÃch nhất; nhưng trong trưá»ng hợp nà y nà ng không thể hiểu nà ng phải hy sinh vì ai và hy sinh vì cái gì. Nà ng không thể không yêu bá tước phu nhân và gia đình Roxtov, nhưng nà ng cÅ©ng không thể không yêu Nikolai và không thể không biết rằng hạnh phúc cá»§a chà ng lệ thuá»™c và o tình yêu đó.
Nà ng buồn rầu và trầm ngâm đứng yên không đáp. Nikolai thấy không thể nà o chịu được tình trạng nà y nữa, liá»n đến gặp mẹ để giãi bà y. Lúc thì chà ng van xin mẹ tha thứ cho chà ng và Sonya và ưng thuáºn cho hai ngưá»i lấy nhau: lúc thì chà ng hăm doạ là nếu ngưá»i ta còn là m tình là m tá»™i Sonya thì chà ng sẽ láºp tức bà máºt là m lá»… cưới vá»›i nà ng.
Vá»›i má»™t vẻ lãnh đạm mà Nikolai chưa bao giá» thấy ở mẹ, bá tước phu nhân đáp lại rằng chà ng nay đã thà nh niên, rằng công tước Andrey cÅ©ng lấy vợ mà không cần thoả thuáºn cá»§a cha, và chà ng cÅ©ng có thể là m như váºy, nhưng riêng phu nhân thì sẽ không bao giá» công nháºn con ngưá»i "thá»§ Ä‘oạn" kia là m con dâu mình.
Nghe chữ "thá»§ Ä‘oạn", Nikolai giáºn Ä‘iên lên, chà ng to tiếng nói vá»›i mẹ rằng chà ng không ngá» mẹ chà ng lại bắt chà ng phải Ä‘em bán tình cảm cá»§a mình, và đã đến nước nà y thì chà ng xin nói má»™t lần cuối cùng rằng… Nhưng chà ng chưa kịp nói ra câu quyết liệt mà cứ trông vẻ mặt cá»§a chà ng phu nhân cÅ©ng đã đủ sợ hãi đợi chá», cái câu mà nếu chà ng nói ra có lẽ sẽ vÄ©nh viá»…n để lại má»™t ká»· niệm Ä‘au xót giữa hai mẹ con, chà ng chưa kịp nói thì vừa lúc ấy Natasa, nãy giỠđứng nghe ngoà i cá»a, đã bước và o phòng, gương mặt nhợt nhạt và nghiêm nghị.
- Nikolai, anh chỉ nói dại, anh im Ä‘i, anh im Ä‘i! Em van anh, anh im Ä‘i!… - Nà ng nói to như thét lên để át giá»ng chà ng. Mẹ à . Mẹ yêu dấu cá»§a con, không phải thế đâu… mẹ cá»§a con, tá»™i nghiệp quá, - Nà ng quay sang nói vá»›i mẹ.
Bấy giá» bá tước phu nhân cảm thấy chỉ còn má»™t sợi tóc nữa là mẹ con Ä‘oạn tuyệt vá»›i nhau, và kinh hoà ng nhìn Nikolai, nhưng vì tÃnh cố chấp và vì cuá»™c tranh cãi Ä‘ang gay go cho nên bà không thể nhượng bá»™ được.
- Nikolenka, em sẽ nói với anh sau, bây giỠanh đi ra đi… Mẹ ạ mẹ yêu dấu của con, xin mẹ nghe con…
Những lá»i nà ng nói chẳng có nghÄ©a lý gì cả, nhưng nó vẫn đạt được kết quả mà nà ng mong muốn.
Bá tước phu nhân khóc nấc lên từng cÆ¡n, gục đầu và o ngá»±c con gái, còn Nikolai thì đứng dáºy, hai tay ôm đầu, và bước ra khá»i phòng.
Natasa bắt tay và o công việc hoà giải và kết quả là bá tước phu nhân hứa với Nikolai sẽ không là m khổ Sonya nữa, còn chà ng thì hứa sẽ không là m việc gì vụng trộm không cho cha mẹ biết.
Vá»›i ý định nhất quyết sẽ thu xếp công việc ở trung Ä‘oà n, xin giải ngÅ© và trở vá» cưới Sonya, và o đầu tháng Giêng, Nikolai buồn rầu và trầm ngâm lên đưá»ng vỠđơn vị.
Chà ng đã bất hoà với cha mẹ, nhưng chà ng có cảm tưởng là mình chưa bao giỠyêu tha thiết như thế nà y.
Sau khi Nikolai ra Ä‘i, gia đình Roxtov lại buồn tẻ hÆ¡n bao giá» hết. Bá tước phu nhân vì quá ưu phiá»n nên sinh bệnh.
Sonya đã buồn vì phải xa Nikolai, lại cà ng buồn hÆ¡n vì cái giá»ng đầy ác cảm mà bá tước phu nhân không thể nén má»—i khi nói vá»›i nà ng. Bá tước thì lại cà ng lo âu hÆ¡n bao giá» hết trước cảnh nhà điêu đứng, bây giá» Ä‘ang dòi há»i những biện pháp bổ cứu quyết liệt. Nhất thiết phải bán ngôi nhà ở Moskva và trang viên ở ngoại thà nh, mà muốn bán nhà thì phải lên Moskva má»›i xong. Nhưng bệnh tình cá»§a phu nhân buá»™c ông phải hoãn chuyến Ä‘i hết ngà y nà y sang ngà y khác.
Natasa trong thá»i gian đầu đã chịu đựng ná»—i chia ly vá»›i ngưá»i yếu má»™t cách dá»… dà ng và tháºm chà còn vui vẻ nữa, nhưng bây giá» má»—i ngà y nà ng thêm sốt ruá»™t và bứt rứt. Nà ng cứ nghÄ© rằng quãng Ä‘á»i tốt đẹp nhất cá»§a nà ng Ä‘ang trôi qua má»™t cách phà hoà i, trống rá»—ng, quãng Ä‘á»i mà lẽ ra nà ng có thể sống để yêu chà ng, và ý nghÄ© đó luôn luôn già y vò nà ng.
Những bức thư cá»§a chà ng phần lá»›n là m cho nà ng tức giáºn. Nà ng thấy tá»§i nhục má»—i khi nghÄ© rằng trong khi nà ng chỉ sống vá»›i hình ảnh chà ng, thì chà ng lại sống má»™t cuá»™c sống tháºt sá»±, được thấy những quang cảnh má»›i, vá»›i con ngưá»i má»›i và thÃch thú vá»›i những thứ đó. Còn những bức thư nà ng viết cho chà ng thì không những không an á»§i được nà ng, mà lại có ẻ như má»™t nhiệm vụ buồn tẻ và giả dối. Nà ng không biết viết thư, vì nà ng không thể quan niệm rằng ngưá»i ta có thể diá»…n đạt trong thư má»™t cách trung thá»±c dù chỉ là má»™t phân nghÄ©a những Ä‘iá»u mà nà ng vốn quen diá»…n đạt băng tiếng nói, nụ cưá»i và khoé mắt. Nà ng viết thư cho chà ng những bức thư ráºp khuôn khô khan và đơn Ä‘iệu mà nà ng cÅ©ng chẳng để tâm gì đến, và má»—i lẫn nháp xong, bá tước phu nhân lại chữa há»™ những lá»—i chÃnh tả cho nà ng.
Tình trạng sức khoẻ của bá tước phu nhân vẫn không có gì khác trước. Nhưng đến lúc nà y không thể nà o trì hoãn việc đi Moskva được nữa. Cần phải sắm đồ cưới cho Natasa, cần phải bán nhà ; vả chăng công tước Andrey cũng sẽ vỠMoskva trước, vì lão công tước Nikolai Andreyevich đang qua mùa đông ở đấy, và Natasa tin chắc rằng chà ng đã vỠđến nơi rồi.
Bá tước phu nhân ở lại vùng quê, còn bá tước thì đến cuối tháng Giêng đem Sonya và Natasa cùng lên Moskva.
|

26-05-2009, 03:55 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phần VIII
Chương -1-
Sau khi công tước Andrey Ä‘Ãnh hôn vá»›i Natasa, Piotr tuy không có duyên cá»› gì rõ rệt vẫn đột nhiên cảm thấy mình không thể nà o tiếp tục cuá»™c sống cÅ© được nữa. Dù chà ng có tin tưởng quả quyết và o những chân lý mà vị ân nhân đã vạch ra cho chà ng, dù chà ng có tìm được những niá»m vui sướng trong thá»i gian đầy say mê vá»›i việc tu thân mà chà ng đã toà n tâm toà n ý thá»±c hiện, sau khi công tước Andrey Ä‘Ãnh hôn vá»›i Natasa và sau khi Ioxif Andreyevich chết - Chà ng nháºn được hai tin nà y gần như cùng má»™t lúc - Piotr bá»—ng thấy cuá»™c sống cÅ© cá»§a chà ng đã mất hết hứng thú. Chỉ còn lại cái cÆ¡ sở cá»§a nó mà thôi: ngôi nhà cá»§a chà ng vá»›i cô vợ lá»™ng lẫy hiện nay Ä‘ang hưởng thụ ân hụê cá»§a má»™t nhân váºt quan trá»ng, rồi thì những mối quan hệ giao thiệp vá»›i toà n thà nh Petersburg và công việc nhà nước vá»›i những thá»§ tục hình thức tẻ ngắt. Và Piotr đột nhiên thấy cuá»™c sống cÅ© ấy ghê tởm quá. Chà ng không viết nháºt ký nữa, tránh tiếp xúc vá»›i các há»™i hữu, chà ng lại đến câu lạc bá»™ như cÅ©, lại uống rượu nhiá»u, lại giao du vá»›i những nhóm thanh niên độc thân và bắt đầu má»™t cuá»™c sống phóng đãng đến ná»—i bá tước phu nhân Elena Vaxilievna thấy cần phải nghiêm nghị răn bảo chà ng.
Piotr cảm thấy vợ nói phải, nên để khá»i tổn hại đến danh giá cá»§a nà ng, chà ng bá» vá» Moskva.
Äến Moskva khi bước và o toà nhà cao lá»›n cá»§a mình nÆ¡i có mấy cô nữ công tước đã khô đét hoặc Ä‘ang khô héo dần, vá»›i lÅ© gia nhân đông đúc, khi trông thấy - Trong lúc xe Ä‘i ngang thà nh phố - ngôi nhà thá» Iverxkaya vá»›i vô số ngá»n nến cháy sáng rá»±c trước những khung tượng thánh thiếp và ng, khi trông thấy quảng trưá»ng Kreml, vá»›i lá»›p tuyết phẳng lỳ không má»™t vết xe, những chiếc xe ngá»±a đưa khách và o những tốp nhà lụp xụp ở khu Xitxev Verazok, trông thấy những ngưá»i dân Moskva già cả Ä‘ang cháºm rãi sống nốt quãng Ä‘á»i tà n không há» mong muốn gì trông thấy những bà già , những cô tiểu thư cá»§a Moskva, những cuá»™c khiêu vÅ© cá»§a Moskva và cái câu lạc bá»™ Anh cá»§a Moskva, chà ng láºp tức cảm thấy thư thái như Ä‘ang ở nhà , như đã vỠđến bến cÅ©. VỠđến Moskva chà ng thấy êm thấm, ấm áp, quen thuá»™c như khi mặc má»™t chiếc áo ngá»§ cÅ© kÄ© đã hÆ¡i bẩn.
Toà n thể xã há»™i thượng lưu Moskva, từ bà cụ già cho chà trẻ em, Ä‘á»u đón tiếp Piotr như má»™t ngưá»i khách mong đợi từ lâu đã có chá»— ngồi luôn luôn dà nh sẵn chá» mình. Äối vá»›i giá»›i xã giao Moskva, Piotr là má»™t con ngưá»i gà n dở nhưng tháºt hiá»n háºu, dá»… thương, thông minh vui vẻ, má»™t ngưá»i quý phái lá»›p cÅ© cá»§a nước Nga, vô tâm và chân thà nh. Túi tiá»n cá»§a chà ng bao giá» cÅ©ng rá»—ng tuếch, vì bao giá» cÅ©ng mở ra cho má»i ngưá»i.
Những buổi diá»…n kịch quyên tiá»n, những bức tranh và những bức tượng tồi, những há»™i lạc thiện, những ngưá»i Di-gan, những trưá»ng há»c, những bữa tiệc góp tiá»n, những buổi truy hoan, những há»™i viên Tam Ä‘iểm, những nhà thá», những cuốn sách - chưa có ai và chưa có cái gì bị chà ng từ chối, và giả sá» không có hai ông bạn đã vay cá»§a chà ng rất nhiá»u tiá»n và lÄ©nh lấy trách nhiệm là m giám há»™ cho chà ng, thì bao nhiêu tiá»n cá»§a chà ng đã phân phát hết từ lâu. Ở các câu lạc bá»™ không má»™t bữa tiệc, má»™t buổi dạ há»™i nà o không có mặt chà ng. Chà ng vừa gieo mình xuống chiếc Ä‘i văng quen thuá»™c sau khi uống xong hai chai Margot, thì ngưá»i ta đã quây quần quanh chà ng và bắt đầu chuyện trò, tranh cãi, đùa cợt. Ở chá»— nà o có đám gây gổ vá»›i nhau thì chỉ má»™t nụ cưá»i hiá»n háºu và má»™t câu nói đùa đúng lúc cá»§a chà ng cÅ©ng đủ hoà giải má»i chuyện xÃch mÃch. Những buổi sinh hoạt cá»§a chi há»™i Tam Ä‘iểm Ä‘á»u tẻ nhạt, chán ngắt nếu không có chà ng.
Những khi sau bữa ăn khuya vá»›i bá»n thanh niên độc thân, chà ng đứng dáºy vá»›i nụ cưá»i hiá»n là nh phúc háºu để chiá»u theo yêu cầu cá»§a lÅ© quá»· sứ và cùng lên xe Ä‘i vá»›i há», thì trong đám thanh niên vang lên những tiếng reo mừng rỡ và đắc thắng. Ở các buổi vÅ© há»™i, chà ng khiêu vÅ© khi nà o thiếu khách nhảy nam giá»›i. Các tiểu thư và các thiếu phụ mến chà ng vì chà ng không tán tỉnh ai, mà hoà nhã vá»›i tất cả má»i ngưá»i, nhất là sau bữa ăn tối. "Anh ấy dá»… thương tháºt, anh ấy không có giá»›i tÃnh" - Ngưá»i ta thưá»ng nói vá» Piotr như váºy.
Piotr là má»™t trong số hà ng trăm những ông thị thần vá» hưu ở Moskva Ä‘ang hiá»n là nh sống nốt quãng Ä‘á»i còn lại.
Nếu bảy năm trước đây khi chà ng má»›i ở nước ngoà i vá», có ngưá»i bảo rằng chà ng không phải tìm tòi suy nghÄ© gì hết, rằng đưá»ng Ä‘i cá»§a chà ng đã được vạch sẵn từ lâu, đã vÄ©nh viá»…n được định Ä‘oạt rồi và dù chà ng có giãy giụa thế nà o Ä‘i chăng nữa chà ng cÅ©ng sẽ chẳng khác gì những ngưá»i cùng má»™t cảnh ngá»™ vá»›i chà ng thì chà ng sẽ kinh hoà ng đến nhưá»ng nà o? Chà ng sẽ không thể tin được! Chẳng phải chÃnh chà ng đã từng muốn khi thì láºp ná»n cá»™ng hoà ở Nga, khi thì tá»± mình là m ra Napoléon, hoặc là m nhà triết há»c, là m nhà chiến thuáºt, là m ngưá»i chiến thắng Napoléon đó sao? Chẳng phải chÃnh chà ng đã thấy có thể thiết tha mong ước cải tạo loà i ngưá»i hư há»ng và tá»± bản thân đạt tá»›i chá»— chà thiện đó sao?
Chẳng phải chÃnh chà ng đã láºp nên nà o nhà trưá»ng, nà o bệnh viện, và đã cho nông dân được tá»± do đó sao? Ấy thế mà tất cả những cái đó đã dẫn đến gì? Chà ng là má»™t anh chồng già u cá»§a má»™t cô vợ không trung thà nh, má»™t ông thị thần vá» hưu, thÃch ăn ngon uống say và sau khi ná»›i cúc áo ra, ngồi bình phẩm chÃnh phá»§ dăm câu nhè nhẹ, má»™t há»™i viên câu lạc bá»™
Anh ở Moskva, và là má»™t thà nh viên cá»§a giá»›i xã giao Moskva được má»i ngưá»i quý mến. Trong má»™t thá»i gian khá lâu chà ng không sao quen được vá»›i ý nghÄ© rằng mình chÃnh là má»™t viên thị thần Moskva vá» hưu, má»™t hạng ngưá»i mà bảy năm trước đây chà ng khinh bỉ tháºm tệ.
Äôi khi chà ng tá»± an á»§i rằng đấy chẳng qua là mình sống tạm thá»i như thế thôi; nhưng sau đó chà ng lại hoảng sợ nghÄ© rằng đã có bao ngưá»i khi bước và o câu lạc bá»™ và và o cuá»™c sống tạm thá»i ấy thì có đủ răng đủ tóc mà khi Ä‘i ra khá»i thì không còn lấy má»™t cái răng, má»™t sợi tóc nà o.
Trong những phút kiêu căng, khi chà ng nghÄ© đến địa vị cá»§a mình, chà ng có cảm tưởng mình là má»™t ngưá»i khác hẳn, đứng riêng ra khá»i những hạng thị thần vá» hưu mà trước kia chà ng khinh miệt; rằng những hạng ngưá»i ấy Ä‘á»u phà m tục và ngu ngốc, an pháºn, thá»§ thưá»ng "còn ta thì đến bây giá» cÅ©ng vẫn không há» thoả mãn, muốn là m má»™t cái gì cho nhân loại", - chà ng tá»± nhá»§ như váºy. - "Mà có lẽ tất cả những ngưá»i cùng cảnh ngá»™ như ta cÅ©ng giãy giụa, cÅ©ng Ä‘ang tìm má»™t con đưá»ng sống má»›i như ta, và cÅ©ng như ta, há» chẳng qua vì sá»± thúc đẩy cá»§a hoà n cảnh, cá»§a xã há»™i, cá»§a dòng giống, - cáà sức mạnh tá»± nhiên mà con ngừá»i không sao chống nổi ấy - nên má»›i bị bắt dẫn đến nông ná»—i nà y". - chà ng tá»± nhá»§ trong những phút khiêm tốn; và sau má»™t thá»i gian, chà ng đã không còn khinh miệt các bạn cùng cảnh ngá»™ nữa, mà lại bắt đầu yêu mến, kÃnh trá»ng và thương xót há» như bản thân mình.
Piotr không còn những phút tuyệt vá»ng, u uất và chán Ä‘á»i như trước nữa; nhưng cÅ©ng vẫn cái bệnh ấy, trước khi biểu lá»™ ra thà nh những cÆ¡n ác liệt thì bây giá» bị dồn sâu trong xương tuá»· và không phút nà o rá»i khá»i chà ng. "Äi đến đâu? Äể là m gì? Cái gì Ä‘ang diá»…n ra trên thế gian?" - Má»—i ngà y chà ng băn khoăn tá»± há»i mấy lần như váºy, bất giác bắt đầu nghÄ© sâu và o ý nghÄ©a cá»§a các hiện tượng trong cuá»™c sống, nhưng vốn đã có kinh nghiệm rằng những vấn Ä‘á»u nà y không có cách gì giải đáp chà ng vá»™i cố xua Ä‘uổi nó Ä‘i, vá»› lấy Nikolaievich chuyện trò vá» các tin kháo vặt trong thà nh phố.
Elena Vaxilievna xưa nay chưa há» yêu thÃch cái gì ngoà i thân thể cá»§a mình ra - và là má»™t trong những ngưá»i đà n bà ngu xuẩn nhất thế giá»›i. - Piotr nghÄ© lại được ngưá»i ta cho là sá»± tuyệt đỉnh cá»§a trà thông minh và sá»± tế nhị, và má»i ngưá»i Ä‘á»u sùng bái nà ng. Napoléon Bonaparte bị má»i ngưá»i khinh miệt trong chừng má»±c ông ta còn là má»™t vÄ© nhân, thế mà từ khi ông ta trở thà nh má»™t tay kép hát thảm hại thì hoà ng đế Frantx cứ nằng nặc đòi gả con gái là m vợ lẽ cho ông ta.
Ngưá»i Tây Ban Nha thì nhá» giáo há»™i chuyển đến Thượng đế những lá»i cầu nguyện tá» lòng biết Æ¡n. Ngưá»i đã phù há»™ cho há» thắng quân Tây Ban Nha, ngà y mưá»i bốn tháng sáu. Các đạo huynh cá»§a ta trong há»™i Tam Ä‘iểm lấy máu thá» rằng há» hy sinh tất cả cho đồng loại, nhưng khi quyên tiá»n giúp ngưá»i nghèo thì há» lại không bá» ra má»™t rúp, hỠâm mưu xúc xiểm phái Axtrey chống lại phái những ngưá»i Ä‘i tìm Cam lồ và chỉ lo tìm cách kiếm cho được tấm thảm Scotland chÃnh hiệu và má»™t bức hiến chương mà chÃnh kẻ viết ra cùng không hiểu ý nghÄ©a, má»™t văn kiện mà chẳng có ai cần đến. Tất cả chúng ta Ä‘á»u ở trên ấy. Tất cả chúng ta Ä‘á»u theo đạo luáºt CÆ¡ đốc giáo vá» sá»± nhẫn nhục và bác ái, theo đạo luáºt ấy chúng ta đã dá»±ng lên bốn mươi lần bốn chục ngôi nhà thỠở Moskva, thế mà hôm qua ngưá»i ta Ä‘em má»™t ngưá»i lÃnh đà o ngÅ© ra dùng roi sắt quất cho đến chết, và má»™t ông linh mục, chÃnh kẻ phụng sá»± đạo yêu thương và tha thứ đó đã giÆ¡ cây thánh giá cho ngưá»i lÃnh kia hôn trước khi bị hà nh hình" - Piotr suy nghÄ© như váºy, và tất cả sá»± dối trá được má»i ngưá»i thừa nháºn ấy, dù chà ng có quen vá»›i nó đến đâu chăng nữa, cÅ©ng vẫn khiến chà ng kinh ngạc như má»™t Ä‘iá»u gì mớỉ mẻ. "Ta hiểu sá»± dối trá và sá»± há»—n loạn nà y, - Piotr nghÄ©, - nhưng ta là m thế nà o nói ra vá»›i há» tất cả những Ä‘iá»u ta hiểu? Ta đã từng thá» nói và bao giá» cÅ©ng thấy rằng trong thâm tâm há» cÅ©ng hiểu như ta, chỉ có Ä‘iá»u là há» cố tình không trông thấy nó. Như váºy nghÄ©a là cần phải như thế má»›i được! Nhưng còn ta, ta biết trốn Ä‘i đâu?". Piotr có cái khả năng bất hạnh cá»§a má»™t số ngưá»i, nhất là những ngưá»i Nga, là có thể thấy và tin rằng có thể có cái chà thiện, có chân lý, nhưng lại cÅ©ng nhìn thấy quá rõ cái ác và sá»± giả dối cá»§a cuá»™c sống, nên không thể tham dá»± má»™t cách đến nÆ¡i đến chốn và o cuá»™c sống được. Dưới mắt chà ng bất cứ lÄ©nh vá»±c hoạt động nà o cÅ©ng Ä‘á»u gắn liá»n vá»›i cái ác và sá»± dối trá. Dù chà ng có muốn thá» là m việc gì thì cái ác và sá»± dối trá cÅ©ng đẩy chà ng và và chặn hết lối Ä‘i cá»§a chà ng. Nhưng chà ng vẫn phải sống, vẫn phải là m má»™t công việc gì. Cứ ở dưới cái ách nặng cá»§a những vấn đỠkhông thể giải quyết được nà y thì ghê sợ quá cho nên chà ng lao mình và o bất cứ thú vui gì miá»…n sao quên được các vấn đỠđó. Chà ng giao du vá»›i đủ các hạng ngưá»i, uống rượu rất nhiá»u, sưu táºp tranh, xây nhà và nhất là đá»c sách.
Chà ng Ä‘á»c tất cả những gì có thể vá»› được, và hăm hở đến ná»—i vừa đến nhà , khi gia nhân Ä‘ang cởi áo ngoà i cho chà ng, chà ng đã cầm lấy sách Ä‘á»c - và từ Ä‘á»c sách chà ng quay ra ngá»§, từ ngá»§ quay ra nói chuyện phiếm trong các phòng khách ở câu lạc bá»™, từ nói chuyện phiếm lại quay ra chè chén và chÆ¡i bá»i, từ chÆ¡i bá»i quay ra nói chuyện phiếm, Ä‘á»c và uống rượu. Uống rượu đối vá»›i chà ng ngà y cà ng trở thà nh má»™t nhu cầu cá»§a cÆ¡ thể và đồng thá»i cÅ©ng là cá»§a tinh thần. Mặc dầu thầy thuốc bảo chà ng rằng ngưá»i phì ná»™n như chà ng mà uống rượu thì có thể nguy hiểm, nhưng chà ng vẫn cứ uống nhiá»u.
Chà ng chỉ thấy thá»±c sá»± khoan khoái khi nà o đã dốc và o cái miệng rá»™ng cá»§a chà ng mấy cốc rượu, từ lúc nà o chÃnh chà ng cÅ©ng không biết, và cảm thấy má»™t luồng hÆ¡i ấm dá»… chịu trà n và o ngưá»i, má»™t lòng yêu thương đối vá»›i đồng loại và má»™t thái độ tinh thần sẵn sà ng đỠcáºp há»i hợt tá»›i bất cứ vấn đỠnà o nhưng không Ä‘i sâu và o thá»±c chất cá»§a nó. Chỉ khi nà o đã uống má»™t hai chai rượu, chà ng má»›i nháºn thấy mÆ¡ hồ rằng cái nút thắt rối ren, khá»§ng khiếp cá»§a cuá»™c sống trước đây mà chà ng đã ghê sợ, tháºt ra không đến ná»—i khá»§ng khiếp như chà ng tưởng. Trong khi đầu váng, tai ù nói chuyện, nghe chuyện hoặc đóng sách sau bữa ăn chiá»u hay bữa ăn tối, chà ng luôn luôn thấy cái nút dưới má»™t khÃa cạnh nà y hay má»™t khÃa cạnh khác. Nhưng chỉ khi nà o Ä‘ang say chà ng má»›i tá»± nhá»§: "Không sao đâu. Rồi ta sẽ gỡ ra - Äây, ta có cách giải quyết rồi đây, nhưng bây giá» ta không có thì giá», - sau nà y ta sẽ nghÄ© kỹ tất cả những Ä‘iá»u đó!". Nhưng cái "sau nà y" ấy chẳng bao giỠđến cả.
Buổi sáng, khi chưa ăn uống gì, tất cả những vấn đỠtrước đây lại hiện ra, khô khan, và khủng khiếp như cũ, và Piotr vội và ng vớ lấy một quyển sách và rất mừng khi có ai đến chơi.
Äôi khi Piotr nhá»› lại má»™t câu chuyện mà chà ng đã từng nghe, kể lại rằng trong chiến tranh, những ngưá»i lÃnh Ä‘ang trú ẩn trong hầm dưới là n đạn cá»§a địch, khi không có gì là m, thưá»ng cố tìm cho ra má»™t công việc gì để chịu đựng giá» phút hiểm nghèo má»™t cách dá»… dà ng hÆ¡n, và Piotr thấy hình như ngưá»i ta Ä‘á»u là những ngưá»i lÃnh như váºy, Ä‘ang tìm cách trốn tránh cuá»™c sống: ngưá»i thì tìm hư danh, ngưá»i thì tìm bà i bạc, ngưá»i thì viết luáºt, ngưá»i thì chÆ¡i gái, ngưá»i thì bà y những trò vui, ngưá»i thì chÆ¡i ngá»±a, ngưá»i thì là m chÃnh trị, ngưá»i thì Ä‘i săn, ngưá»i thì uống rượu, ngưá»i thì là m việc quốc gia. "Không có cái gì nhá» nhặt, cÅ©ng chả có cái gì là quan trá»ng, cái gì cÅ©ng thế thôi, miá»…n sao thoát khá»i nó! - Piotr nghÄ© - Miá»…n sao đừng phải thấy nó đừng phải thấy cuá»™c sống khá»§ng khiếp ấy".
|
 |
|
| |