Bộ này không phải là bộ chính của tiểu đệ nên mỗi ngày 1 chương.
Phương Kiếm Minh thở dài một tiếng, nói:”Giác Điên sư huynh, chắc huynh không biết, tám năm qua đệ cũng không có trở về thiếu lâm tự, thân tại giang hồ, thấy được rất nhiều chuyện, cũng đã gặp qua nhiều người người, nhưng đệ vốn khồn có khả năng, nếu như so với Giác Điên sư huynh thì kém hơn nhiều!” Giác Điên nghe xong, ngạc nhiên hỏi:”đệ không có quay về thiếu lâm tự sao, vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Phương Kiếm Minh đem những tao ngộ trong những năm gần đây, như thế nào ra khỏi thiếu lâm tự, đến thương long cốc, gặp Đao Thần, đoạt được thiên thiền đao, Vô Danh hòa thượng vì sao mà chết, rồi bái Đao Thần làm nghĩa phụ, trên đường đi gặp được người của ma môn, bị buộc phải thất tung với nghĩa phụ, rồi nói hắn đi quanh để hỏi thăm tin tức của nghĩa phụ, tại sử gia trang bị hiểu lầm là dâm tặc, cùng so chiêu với “Phiêu Miễu Tiên Tử”, bị nàng đả thương, trốn chạy khỏi sử gia trang, đến đây gặp được bốn người Tiếu lão đầu, ở lại trong ngôi miếu đổ nát nói chuyện một trận thống khoái. Đương nhiên là có một số sự tình hắn không nói, tựa như cùng Bạch Y Di ở dưới đoạn nhai suốt mấy năm mà nói thành hắn đi lại trong giang hồ hỏi thăm tin tức của nghĩa phụ Đao Thần.
Giác Điên nghi nghe thì thái độ cũng thay đổi liên tục, khi thì sợ hãi than, khi thì lớn tiếng kêu hảo, khi thì nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn là người có chút điên điên khùng khùng, động tác cực kỳ khoa trương, trong mắt người khác có lẽ sẽ nói hắn là một tên điên, nhưng Phương Kiếm Minh đã sớm quen rồi, hôm nay gặp lại trong lòng có một cảm giác ấm áp. Phương Kiếm Minh mặc dù không nói rõ nhưng Giác Điên lại có thể nghe ra được đại khái, nghe Phương Kiếm Minh nói là đã cùng với “Phiêu Miễu Tiên Tử” so chiêu thì đối với Phương Kiếm Minh vô cùng ngạc nhiên, không thể nào nghĩ ra được, trong những năm gần đây võ công của vị Kiếm Minh sư đệ này đột nhiên tăng nhiều, có thể cùng với ”Phiêu Miễu Tiên Tử” Long Bích Vân so chiêu, rồi còn có thể chạy trốn khỏi tay của nàng, “Phiêu Miễu Tiên Tử” Long Bích Vân đã thu phục không biết bao nhiêu đại nhân vật đã thành danh trong hắc đạo, Phương Kiếm Minh nếu không có võ công tương đương thì làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay của “Phiêu Miễu Tiên Tử” Long Bíchh Vân!
Sau một hồi nói chuyện, hai người bất tri bất giác đi đến chân núi, từ sơn đạo đi vào đến quan đạo, trên đường năm ba nhân vật giang hồ mang đao kiếm đi lại, Phương Kiếm Minh chợt nghĩ hắn còn chưa có về chào Tiếu Lão đầu, tiếu lão đầu nếu trở về mà không thấy mình ở trong miếu, sau hồi lâu không trở về chắc sẽ sốt ruột, vội vàng quay sang nói với Giác Điên:”Giác Điên sư huynh, đệ còn chưa có nói qua với tiếu tiền tối, xem ra đệ phải quay về một chuyến, huynh ở đây chờ đệ, đệ triển khai khinh công sẽ nhanh chóng trở về.” Giác Điên cười nói:”hôm nay đệ đã trở thành người lớn rồi sao mà còn giữ mãi cái ngữ khí trẻ con ấy thế, việc này không cần thiết, huynh đệ chúng ta vất vả lắm mới gặp được nhau, sư huynh hận không thể cùng đệ đàm đạo suốt năm ba ngày, yên tâm đi vị tiền bối kia sẽ không trách đệ, đêm nay ta sẽ đưa đệ về.”
Phương Kiếm Minh nghe Giác Điên như thế cũng không còn ý trở vềm cùng Giác Điên tiếp tục đi đến thị trấn, từ lúc vào trấn thì trên đường đi thỉnh thoảng có một vài khiếu tử hướng hắn vấn an, Giác Điên nhất nhất đáp lại, hắn mang theo Phương Kiếm Minh đến một khách điếm, vừa vào cửa thì đụng phải một hóa tử, cầm trong tay một cây gậy, xem bộ dáng thì khoảng sáu mươi tuổi, thân dài vai rộng, Giác Điên thấy lão thì hướng lão chào hỏi:”Mã trưởng lão, có việc phải ra ngoài sao?” vị Mã trưởng lão nọ nhìn thấy hắn thì ôm đồm giơ tay chào, nói:”Ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi, từ sáng đến giờ không thấy bóng dáng của ngươi, cái tiểu cô nương và lão bà kia cứ hỏi ta mãi, mau vào xem họ đi, ta ra ngoài hít thở không khí một chút.” Nói xong lão liền đi khỏi, sau vài khắc đã đi rất xa, Phương Kiếm Minh nhìn thấy sau lưng lão có tám cái túi, thì ra thân phận chính là trưởng lão của Cái Bang.
Phương Kiếm Minh đang định hỏi thì lại nghe được thanh âm vui mừng từ bên trái truyền đến, dịu dàng nói:”Ngô đại ca, huynh đã đến rồi, làm muội cứ đi tìm mãi.” Phương Kiếm Minh xoay đầu sang nhìn, thấy người đó vốn là một nữ tử, bộ dáng xin xắn, trông khỏe khắn, trên mặt lộ lại có chút đen, lộ ra màu da khỏe mạnh. Phương Kiếm Minh thấy nàng cảm giác có chút quen mặt, hình như là đã từng gặp qua nàng nhưng nhất thời không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Giác Điên khi thấy vị cô nương này thì lộ ra thần thái quan tâm, thu hồi bộ dáng cười đùa, hòa ái cười nói:”Khổ muội, làm muội phải lo lắng, ta không có chuyện gì, lão nhân gia đâu?” đại cô nương mỉm cười nói:”Bà bà lão nhân gia đang lo lắng cho huynh đấy, sáng sớm đã không thấy bong dáng, không ai biết là huynh đã đi đâu, hỏi mã trưởng lão cũng không biết là huynh đã đi từ lúc nào, lại không nói với chúng ta một tiếng nào, như thế bảo sao chúng ta không lo cho an nguy của huynh chứ.” Giác Điên lộ ra một tia xin lỗi, chỉ vào Phương Kiếm Minh nói:”Khổ muội, muội biết không, nếu hôm nay huynh không ra ngoài sợ rằng sẽ hối hận cả đời, muội đoán xem là huynh đã gặp được ai? Huynh không phải là nói qua sao, huynh có một vị sư đệ rất thân, hôm nay chúng ta lại gặp nhau, mau đến đây, huynh sẽ giới thiệu với muội, vị thiếu niên anh tuấn này chính là sư đệ của huynhm Phương Kiếm Minh!” quay sang Phương Kiếm Minh nói:”Đây chính là một nghĩa muội của huynh, nàng tên là Tôn Khổ Nhi<@Cái tên nghe khổ quá>, tuổi của nàng hình như là lớn hơn đệ, đệ phải gọi một tiếng tỷ tỷ.” Tôn Khổ Nhi quay sang Phương Kiếm Minh vén áo thi lễ, mỉm cười nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đột nhiên hỏi:”Tôn tỷ tỷ, chúng ta đã từng gặp nhau sao? Đệ có cảm giác nhìn như có chút quen quen!”
Điều này khiến cho Giác Điên và Tôn Khổ Nhi đều sửng sốt, Tôn Khổ Nhi nhìn Phương Kiếm Minh một chút rồi nói:”Không có, chúng ta chưa có gặp qua, hữu kiến Kiếm Minh sư đệ.” Phương Kiếm Minh bỗng dưng quát to một tiếng, bừng tỉnh nói:”Đệ nhớ rồi, tỷ là cháu gái của Tôn bà bà, tám năm trước trên độ khẩu Trường Giang, đệ đã từng nhìn thấy Tôn bà bà cùng với vị sứ giả Ma Giáo kia nói chuyện, thảo nào đệ lại có cảm giác quen mặt, hắc hắc, lúc ấy đệ mới chỉ có tám tuổi, diện mạo đã thay đổi nhiều, Tôn tỷ tỷ dĩ nhiên là không nhận ra rồi, kỳ thật lúc ấy độ khẩu nhiều người, tổ tôn hai người chỉ chú ý vào vị sứ giả Ma Giáo kia, đệ có nhìn các người, các người ngay cả nhìn qua cũng không thấy dĩ nhiên là không biết đệ rồi!”
Giác Điên nghe xong thì cười ha hả:”Điều này chứng tỏ hai người hữu duyên, được rồi, khổ muội, muội chuẩn bị giúp chúng ta một ít rượu và thức ăn, đưa đến phòng huynh, huynh muốn cùng kiếm minh sư đệ hàn huyên! Khổ muội, muội nói với bà bà là huynh đi ra ngoài kết bạn, bảo người không phải lo lắng!” Nói xong thì kéo Phương Kiếm Minh vào bên trong khách điếm, đi qua mấy cái sân thì đến một cái sân khác hết sức u tĩnh, Giác Điên mở một gian phòng ra kéo Phương Kiếm Minh vào, sau khi hai người ngồi xuống Giác Điên mới nhìn qua chuôi thiên thiền đao trên đầu vai của Phương Kiếm Minh, cười hỏi:”Kiếm Minh, trên lưng đệ chính là thiên thiền đao sao?” Phương Kiếm Minh gật đầu, Giác Điên thở dài một tiếng:”Vì một thanh thiên thiền đao, khiến cho Thái sư tổ phải chết, thật sự đúng là một cây ma đao, nhưng thiếu lâm chúng ta lại coi nó là một trong thất tuyệt.”
Huynh nghe nói những tiền bối hàng chữ vô trong thiếu lâm chúng ta đều là đại cao thủ, huynh cũng chỉ biết là họ mai danh ẩn tích ở trong thiếu lâm mà thôi, nhưng chưa bao giờ gặp qua, Kiếm Minh, đệ thật sự là có phúc khí, cùng với Thái sư tổ đồng hành nhiều ngày như thế, lại được thái sư tổ chỉ điểm, xem ra có được không ít thu hoạch, ta thật sự căm hận lão quái nhân tóc vàng mang theo một nhóm cao thủ kia. Vì một thanh thiên thiền đao mà vây công hại chết các cao tăng của thiếu lâm, thù này không báo, không đáng gọi là nam nhân, à đúng rồim những người đó rốt cuộc là ai? Võ công của bọn họ thực sự cường hãn vậy sao?
Phương Kiếm Minh cười khổ nói:”Đệ chỉ thấy qua lão quái tóc vàng, còn lại chin tên hắc y nhân kia vì che mặt nên đệ không thể nào nhận diện được họ! Đệ nghe nghĩa phụ nói qua, võ công của chín tên hắc y nhân vô cùng cao có thể tương đương với trưởng môn của cửu đại môn phái, nhất là nội công, đều có hơn hoa giáp công lực, nếu bọn họ không có thực lực hùng hậu như thế, thì với võ công cao thâm của Thái sư tổ thì bọn họ tuyệt đối không thể làm hại đến lão nhân gia, và hại chết năm vị sư bá cùng với A Nghi sư huynh!”
Giác Điên nghe xong, cúi đầu trầm tư một chút:”Có thể tập hợp được nhiều cao thủ như vậy, thử hỏi trong võ lâm có bang phái nào có thực lực như họ, Thiên hạ đên nhất giáo Ma Giáo, cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng có thực lực như thế thì trong mấy năm qua còn có Ma Môn danh chấn thiên hạ, đại khái cũng có thực lực này, Cái Bang, ta đây rất rõ ràng, cũng có thực lực như thế này, trừ ba môn phái này ra chẳng lẽ còn có một môn phái khổng lồ ẩn giấu thực lực?” Phương Kiếm Minh nghe hắn phân tích xong thì nói:”Giác Điên sư huynh, thù của thái sư tổ dĩ nhiên là phải báo, đúng rồi, nhưng năm gần đây, huynh làm gì trên chốn giang hồ? Huynh như thế nào cùng với Cái Bang trở thành bằng hữu giao hảo, rồi lại nhận Tôn tỷ tỷ làm muội tử?” Giác Điên đang muốn trả lời Phương Kiếm Minh thì nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài, thanh âm của khổ nhi truyền vào:”Ngô đại ca, muội mang thức ăn đến cho hai người, mau mở cửa.” Giác Điên vội vàng chạy đến mở cửa, chỉ thấy Tôn Khổ Nhi hai tay bưng một cái khay phía trên có rượu, thức ăn và hai chén rượu cùng hai đôi đũa, Tôn Khổ Nhi sau khi bày thức ăn ra bàn thì biết hai huynh đệ lâu ngày gặp lại có nhiều chuyện cần nói nên cáo từ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Giác Điên đưa cho Phương Kiếm Minh một chén rượu, cười nói:”Kiếm Minh, cạn, làm một chén nào, cạn nào, sau đó huynh sẽ kể cho đệ việc huynh trốn khỏi thiếu lâm tự và những năm gần đây bôn tẩu trong giang hồ!” Phương Kiếm Minh cầm chém rượu giơ lên cụng với Giác Điên, hai người đều uống một hơi cạn chén, Phương Kiếm Minh thấy Giác Điên uống rượu hết sức hào sảng, trong lòng cười thầm nói:”Thật không thể tưởng được, hai huynh đệ chúng ta năm đó tại thiếu lâm tự ngay cả một giọt rượu cũng không dám đụng đến, mà không ngờ bây giờ đều đã thành tửu quỷ, nếu như chuyện chúng ta ở bên ngoài uống rượu ăn thịt mà để cho chưởng môn sư bá biết, chắc chắc họ sẽ ưu ái chúng ta!”
Giác Điên cũng không lòng vòng, đem những tao ngộ trong những năm gần đây đại khái nói ra một lần.
Đêm đó sau hi Giác Điên cùng Phương Kiếm Minh từ biệt thì trong lòng hắn đã sớm có ý muốn xuống núi, Đại Phương hết sức muốn hắn làm hòa thượng nhưng Giác Điên lại không hề muốn điều này, nên hắn cảm thấy rất khó khăn, Giác Điên vốn là một cô nhi từ nhỏ đã được Đại Phương mang về thiếu lâm tự, Giác Điên đối với Đại Phương hết sức kính sợ, trong thiếu lâm tự, chỉ có duy nhất Đại Phương là Giác Điên kính sợ, ngoài ra cho dù có là trởng lão thì cũng chẳng là gì, Đại Phương không biết vì sao lại muốn hắn làm hòa thượng, Giác Điên cảm thấy hết sức thống khổ, sau khi Phương Kiếm Minh đi được năm ngày thì đêm hôm đó Giác Điên cũng lén xuống núi.
Đến khi người của thiếu lâm tự phát hiện thì hắn đã ‘cao chạy xa bay’, đi về phương bắc, trên đường du đãng nếu có gặp hòa thượng thì mặc kệ có phải là người của thiếu lâm tự hay không hắn đều né tránh, hắn sợ người của thiếu lâm tự xuống núi bắt hắn về, cuộc sống cứ thế trôi qua sáu năm, trong sáu năm đó hắn đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự việc trong giang hồ, cũng đã diện kiến không ít cao thủ, vào năm thứ sáu, khi đó Phương Kiếm Minh đnag ở dưới đoạn nhai, Giác Điên đã gặp một hán tử, hán tử đó đang ngồi trong một tửu điếm bên đường, bởi vì trong tửu điếm có không ít người nên hắn ngồi chung bàn với hán tử đó, Giác Điên thấy hán tử đó thân hình cao lớn, trên người có một loại khí chất vương giả, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hết sức thân cận, Giác Điên cố ý cùng hắn kết giao, đang định bắt chuyện với hắn, thì từ trên đường vang lên tiếng ngựa phi do một đám Đông Hán “Đề Kỵ”, do một trăm vệ thống lĩnh, hùng hùng hổ hổ xông vào tửu điếm bắt những người trong tửu điếm phải nhường chỗ cho bọn chúng, Giác Điên đang định ra tay đối với bọn chúng thì nghe hán tử kia cười lạnh nói:”Đông Hán phiên tử, các ngươi không ở kinh thành, tới đây nhiễu loạn dân chúng thật đáng đánh!” Giác Điên chỉ thấy hán tử kia đứng dậy, chỉ nghe thấy vài tiếng gió thổi thì bọn đông hán đề kỵ kia đã nằm dài trên mặt đất.
Giác Điên thấy người kia ra tay sức lực vừa đủ, chiêu số không có gì đặc biệt, cũng không có chiêu số gì kỳ diệu, chỉ là nhấc chân lên, xuất ra phi phong<@áo choàng>,bọn đông hán không một tên nào có thể đỡ được, ngay cả một trăm vệ cũng không ngoại lệ, Giác Điên thấy bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy táng loạn, hán tử kia móc từ trong người ra một thỏi bạc, bồi thường hư hao cho lão bản, Giác Điên thấy hắn sắp đi thì làm sao lại bỏ qua cơ hội này được chứ, lập tức đi đến giới thiệu danh tính của mình:”Ngô Thế Minh”, rồi thỉnh giáo danh tính đối phương. Hán tử kia cũng là một người sảng khoái, cười lớn nói:”Tại Hạ Hoa Thiên Vân” Giác Điên nghe đối phương xưng tên trong lòng vừa mừng vừa sợ, bang chủ Cái Bang - Hoa Thiên Vân, một trong những nhân vận đỉnh đỉnh đại danh trong chốn võ lâm, Giác Điên ở nơi này có thể tương ngộ với hắn trong lòng vô cùng cao hứng, kích động, lập tức cùng hoa thiên vân nói chuyện với nhau, bọn họ hai người càng nói càng cảm thấy tương đầu, Giác Điên xem hoa thiên vân như đại ca hoa thiên vân cũng coi Giác Điên như là huynh đệ, hai người mặc dù không có kết nghĩa huynh đệ, cảm thấy hối tiếc vì gặp nhau quá muộn nên cùng nhau hành tẩu giang hồ, quan hệ ngày càng thân cận, tình cảm so với huynh đệ còn muốn tốt hơn.
Hoa thiên vân yêu cầu hắn đến tổng đà cái bang, cho hắn diện kiến trưởng lão cái bang, tổng đà chủ, thậm chí là chập pháp chưởng lão, một trong tứ đại trưởng lão của cái bang nhiều năm không có lộ diện cũng cùng nói chuyện với Giác Điên vài câu, Giác Điên thấy hoa thiên vân coi trọng hắn như vậy thì trong lòng cảm kích, đem thân phận của chính mình nói cho hoa thiên vân biết, hoa thiên vân cười to, lo đểnh, bảo hắn đợi ở trong cái bang, vì thế Giác Điên cũng mặc trang phụ của một tên khiếu hóa, một ít đệ tử cái bang lại cứ nghĩ hắn thật sự là đệ tử của cái bang, trong cái bang cũng có rất nhiều người biết hắn có quan hệ hết sức thân thiết với bang chủ nên đối với hắn rất là kính trọng, còn những người biết hắn thật sự không phải là đệ tử của cái bang cũng đối đãi với hắn như huynh đệ trong cái bang.
Giác Điên cùng với hoa thiên vân xông xáo trong giang hồ hơn một năm, cùng với hoa thiên vân làm ra không ít hành động kinh nhân, sau này Giang Hồ Bách Hiểu Sinh mới đưa hắn bài danh trong thập đại công tử - Khiếu Hóa Công Tử, nhiều người không biết sự tình bên trong nên vẫn cứ nghĩ rằng Khiếu Hóa Công Tử chính là người trong cái bang, vì thế mà danh khí của cái bang lại càng tăng thêm.
Hơn nữa năm trước, Giác Điên xuất ngoại gặp Tôn gia tổ tôn, thấy bọn họ đang cùng một nhóm hán tử ầm ĩ, tựa hồ như là muốn động thủ, hắn thấy bên kia là mấy hán tử do một trung niên hán tử dẫn đầu, tức khí liền động thân, không thèm nói hai lời, lập tức ra tay, sau một hồi thì có năm hán tử bị Giác Điên đánh cho nằm thẳng cẳng trên mặt đất, còn trung niên hán tử nọ thì giao đấu với Giác Điên hơn trăm chiêu không phân thắng bại, trung niên hán tử sau một chiêu giằng co cả hai đều lui ra sau thì cả giận nói:”Ngươi tại sao lại vô lý như vậy, không phân biệt rõ ai đúng ai sai đã ra tay!” Giác Điên nghe xong thì dừng lại, quay sang hỏi Tôn gia tổ tôn sự tình Tôn bà bà thấy có người vì họ xuất đầu, nên đem chuyện con trai của lão cùng với Hồ Bất Quy luận võ, sau lại chết ở kỹ viện nói sơ qua một lần, sau đó chỉ vào trung niên hán tử và nói với Giác Điên:”Hắn chính là Hồ Bất Quy, đàn chủ của Ma Giáo, ỷ vào thực lực của ma giáo nên khi dễ bà cháu chúng ta, mong đại hiệp tác chủ cho chúng ta!” Giác Điên nghe được người trước mắt chính là đàn chủ của ma giáo thì trong lòng kinh ngạc, không thể tưởng được một đàn chủ thôi mà đã có thân thủ lợi hại như vậy, thực lực của ma giáo quả không tầm thường, ma giáo cùng với cái bang vốn không có hiềm khích, Giác Điên đánh huynh đệ của bọn họ, đúng là có chút không chú ý, lập tức bất động thanh sắc mà đưa Tôn gia tổ tôn đi.
Đến phạm vi thế lực của cái bang thì Giác Điên an bài hai bà cháu họ Tôn ở trong Cái Bang, hắn với hoa thiên vân quan hệ như huynh đệ nên cũng không ai nói gì thêm, hơn nữa tôn gia tổ tôn quả thực đáng thương, vì thế nên tôn gia tổ tôn không phải bôn ba trong giang hồ nữa, an ổn sống một thời gian. Tôn bà bà vì nóng lòng muốn biết rõ nguyên nhân cái chết của con trai nên mấy lần muốn đi tìm Hồ Bất Quy, Giác Điên không cho, nói rằng chuyện này đã có Ngô Thế Minh ta lo rồi, bà cháu hai người không cần phải quan tâm, ta nhất định sẽ cho các người một cái công đạo!
Sau hơn nửa năm ở chung, tôn khổ nhi đối với Giác Điên hảo cảm tăng nhiều, Giác Điên đối với nàng như là thân muội muội, tôn bà bà thấy thế thì đề nghị hai người bọn họ kết thành huynh muội, vì thế cho nên Giác Điên và tôn gia có quan hệ như bây giờ, trước đó vài ngày, trong giang hồ có tin rằng Thiên Hà Bảo Lục sẽ xuất hiện ở đây, cái bang cũng phái người đến đây, do Mã trưởng lão dẫn đầu, đến đây tìm hiểu tin tức, bọn họ vốn là nhóm người thứ nhất của cái bang, Giác Điên cũng theo tới, thuận đường mang theo tôn gia tổ tôn. Ngày hôm qua Giác Điên nghe được đệ tử cái bang báo tin là người trong ma giáo cũng đến, sáng sớm hôm nay mới đến chỗ ma giáo xem xét, tìm hiểu xem có bóng dáng của Hồ Bất Quy hay không, quả thật Hồ Bất Quy ở trong nhóm người của ma giáo đến đây, Giác Điên bèn bắt chuyện với hắn, ước hẹn hắn đến một nơi ít người để nói chuyện, Hồ Bất Quy thấy hắn hừ một tiếng sau đó đi theo hắn, người trong ma giáo thấy đó là chuyện riêng nên không tiện đi theo, chỉ là nhắc nhở Hồ Bất Quy làm việc cẩn thận.
Hai người triển khai kinh công, qua một đoạn khá xa, lên núi, vất vả tìm được một chỗ ít người, Giác Điên đem thân phận của mình nói cho Hồ Bất Quy biết và hỏi rõ về cái chết của con trai tôn bà bà, Hồ Bất Quy biết hắn là Khiếu Hóa Công Tử thì vô cùng giật mình, nghe hắn hỏi chỉ nói một câu ”Tôn huynh không phải ta giết.” Giác Điên bèn hỏi nếu không phải hắn giết thì ai hạ sát thủ, không biết là vì nguyên nhân gì mà Hồ Bất Quy không chịu nói ra, mà chỉ nói:”Ta cùng Tôn huynh luận võ xong thì cũng không có thấy hắn, ta làm sao biết ai hạ độc thủ! Ta cũng đã tra xét hơn năm nhưng cũng không tìm được dấu vết gì!” Giác Điên nghe xong cười lạnh, không tin rằng hắn có hảo tâm như thế, hai người đang định rat ay thì đúng lúc đó Phương Kiếm Minh xuất hiện, làm kinh động bọn họ, nên họ cùng ra tay về phía Phương Kiếm Minh.
Khi Giác Điên kể xong thì thức ăn và rượu cũng bị bọn họ dùng hết, Phương Kiếm Minh nghe kể thì cảm xúc bất định, kỳ thật Giác Điên tưởng rằng Hồ Bất Quy chỉ là một đàn chủ của ma giáo mà đã có võ công cao như thế nên mới xem ma giáo như là một môn phái cường đại nhất trong võ lâm, nhưng thật ra, Hồ Bất Quy tuy là một đàn chủ, nhưng hắn lại là tổng đàn chủ, nói về thân phận thì không dưới Thập Nhị Sứ Giả, làm đàn chủ chỉ là quản lý sự vụ trong giáo rõ ràng hợp lý trong số này có những người không nhất thiết là cao thủ, về phần Hồ Bất Quy này có thể nói là người có võ công cao nhất trong số đàn chủ, hắn còn có một thân ca ca tên là Hồ Bất Hồi, thân phận chính là một trong các đường chủ của nội ngoại nhị đường, ca ca hắn có bản lãnh ngồi lên vị trí đường chủ thì thân thủ của hắn dĩ nhiên phải không tệ rồi!
Từ bây giờ tui sẽ làm bộ này, nhưng vì điều kiện thời gian hạn hẹp nên mỗi tuần chỉ có thể làm được 5 phần chia đều cho các ngày trong tuần. Ai có hứng thú với bộ này xin liên hệ với tại hạ, yêu cầu làm việc nghiêm túc có trách nhiệm (chưa biết có thể đào tạo thêm )
Chương này mến tặng Tam Yêu xứ lạng
Giác Điên tuổi cũng không phải là nhỏ nữa, so ra còn lớn hơn Phương Kiếm Minh gần mười tuổi. Năm nay Phương Kiếm Minh mười sáu tuổi như vậy hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi; Phương Linh năm nay cũng hai mươi ba tuổi, nói cho đúng ra thì cũng là một nữ tử độc thân. Mặc dù người trong giang hồ không coi trọng lắm chuyện tuổi tác nhưng Tôn bà bà cũng cảm thấy hết sức lo lắng cho đứa cháu yêu này. Đáng cười là Giác Điên vẫn đang ngây ngô chưa hiểu chuyện gì, đương nhiên hắn là người đương cục nên giả mê, chứ người ngoài thì đã sớm nhìn rõ tình ý của Tôn Khổ Nhi đối với hắn, nhưng bản thân hắn thì vẫn ngây ngô như trước. Hắn thường xuyên ở trước mặt Tôn Khổ Nhi nói tốt về Phương Kiếm Minh, nếu tương lai Phương Kiếm Minh không xuất gia làm hòa thượng thì hắn còn muốn đem muội muội giao luôn cho tên tiểu tử này.
Phương Kiếm Minh đương nhiên không biết những chuyện này, hắn nghe Ngô Thế Minh (tên giả của Giác Điên) nói xong đối với tâm địa nghĩa hiệp của Giác Điên cực kì tán thưởng. Ngô Thế Minh cũng hắc hắc cười nói:
- Kiếm Minh, kì thật chuyện này cũng không có gì. Chỉ là gã Hồ Bất Quy đó thủ khẩu như bình, ta nhiều lần truy hỏi hắn tại sao lại phải luận võ với Tôn đại thúc nhưng hắn thủy chung vẫn không trả lời. Ta cũng chẳng còn cách nào khác, người này thật đáng ghê tởm!
Phương Kiếm Minh trầm tư một chút rồi nói:
- Giác Điên sư huynh, ta…
Ngô Thế Minh ngăn hắn lại nói:
- Ngươi đừng gọi ta là Giác Điên sư huynh nữa, bây giờ ta gọi là Ngô Thế Minh. Kiếm Minh, nếu ngươi muốn thì cứ gọi ta là Thế Minh ca!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Ngô Thế Minh, chẳng phải ý nói chính là vô danh sao? Thế Minh ca, ta thật sự bội phục ngươi.
- Được rồi, Thế Minh ca. Nếu họ Hồ đã không chịu nói nguyên nhân thì có phải là hắn có ẩn tình gì đó khó nói không?
Ngô Thế Minh cười lạnh nói:
- Hắn thì có chuyện gì khó nói? Hừ, chuyện liên quan đến sinh mệnh cho dù có gì khó nói cũng phải nói. Người trong ma giáo bất quá cũng chỉ có thế!
Hai người nói chuyện được hơn nửa canh giờ thì nghe bên ngoài cửa có tiếng Tôn Khổ Nhi vọng vào:
- Ngô đại ca, trời cũng đã tối rồi, ta đến thắp đèn cho các huynh. Tiện tay mang tới cho hai người chút rượu và đồ ăn.
Hai người lúc này mới cẩn thận quan sát thì thấy trong phòng ảm đạm hơn rất nhiều, đúng là bất tri bất giác đã tới lúc hoàng hôn rồi. Cả hai nhìn nhau cười ha hả, lần nói chuyện này khiến cho tâm tình của hai người đều rất thoải mái. Tôn Khổ Nhi đốt đèn lên bày cơm rượu ra rồi lui xuống.
- Thế Minh ca, ta phải trở về rồi. Ngày mai chúng ta đều quay lại chùa cũ, thế nào cũng có ngày ta đến tìm Thế Minh ca. Được rồi, chuyện về Thiên hà bảo lục ngươi đã có tin tức gì chưa?
Ngô Thế Minh cười bảo:
- Bảo vật này thật sự rất kì quái, đã mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa thấy xuất hiện. Nếu không sợ rằng ở đây đã xảy ra một tràng huyết chiến rồi.
Vừa nói chuyện Ngô Thế Minh vừa tiễn Phương Kiếm Minh ra khỏi khách sạn. Lúc từ biệt Ngô Thế Minh còn dặn dò hắn ngày mai nhất định phải đến gặp mình, Phương Kiếm Minh cũng chỉ đành cười đáp ứng rồi từ biệt.
Ra khỏi cổng khách sạn hắn mới thấy khắp nơi đều đã lên đèn. Phương Kiếm Minh thong thả đi chầm chậm trên đường, từ các căn hộ hai bên đường vọng ra tiếng cười nói tràn ngập vẻ trầm ấm của gia đình, thỉnh thoảng trên các giao lộ mới nhìn thấy một vài người trong võ lâm giang hồ. Phương Kiếm Minh bỏ con đường cái tách vào một đường nhỏ, lúc này tâm tình của hắn rất thoải mái, chuyện gì cũng không thèm nghĩ ngợi, chỉ mong sớm trở về đem tin tức gặp gỡ cố nhân nói cho Tiếu lão đầu nghe.
Hắn đang mơ màng đi tới thì từ phía trước truyền tới một tràng cười, Phương Kiếm Minh mơ hồ cảm thấy giọng cười này có chút quen thuộc, trong lòng cảm thấy kì quai vội ngẩng đẩu lên nhìn về phía phát ra tiếng cười. Vừa thấy người đó hắn lập tức há hốc mồm, trái tim đập mạnh, chưa kịp thối lui thì đối phương cũng đã kịp nhìn thấy mặt hắn. Chỉ nghe có tiếng người quát lên:
- Dâm tặc, hóa ra ngươi ở đây, để ta xem ngươi chạy đường nào!
Nàng ta vừa quát vừa rút thanh kiếm đeo bên hông, lập tức một tia hàn quang lóe lên. Nàng ta phi thân lên nhằm thẳng vào đầu Phương Kiếm Minh bổ xuống, kiếm quang vừa động thì hàn khí đã lan tràn khắp không gian.
Nàng ta vừa động thủ lập tức đánh động những người đi cùng, chỉ thấy cách đó chừng bảy trượng có bảy người đang đi tới. Trong số đó có hai nữ năm nam, tính cả nữ tử này nữa là vừa đủ tám người.
Trong ba nữ tử này thì có hai người Phương Kiếm Minh đã gặp qua, điều này càng khiến cho hắn thêm đau đầu.
Phương Kiếm Minh lập tức động thân, phi thân nhảy lên thoát khỏi một kiếm này của đối phương, hắn càng không nghĩ tới chuyện tiếp tục dây dưa ở đây. Không thèm nghĩ ngợi nhiều Phương Kiếm Minh lập tức thúc đẩy nội lực lên mức cao nhất, sử ra một chiêu Phi long tại thiên như một tia chớp lao lên trên dãy mái nhà, mắt vừa thấy cái nóc nhà thì đã nghe một tràng cười vang lên:
- Các hạ sao phải vội vàng thế, tại hạ Địch Hướng Thu thất lễ rồi!
Lời chưa dứt một đảo chưởng lực nặng như núi đã áp sát đỉnh đầu Phương, chưởng vừa mạnh vừa nhanh khiến hắn không kịp né tránh. Phương vội vàng quay đầu lại, ngay cả mặt mũi đối phương thế nào cũng không kịp nhìn liền đẩy ra một chưởng, chưởng này Phương đã dùng đến bảy thành công lực. Chỉ nghe một tiếng “Phịch” vang lên trong không trung, hai bóng người cũng từ từ hạ xuống. Phương Kiếm Minh chân vừa chạm đất liền cảm thấy nội lực xáo trộn, trong lòng âm thầm chấn động nói:
- Quả nhiên không thẹn là người đứng đầu trong Võ lâm Thập đại công tử - Bách Biến Thủ. Xem ra ngươi là một đại kình địch của ta rồi!
Người nọ cũng không ngờ Phương Kiếm Minh lại có nội lực thâm hậu như vậy, cố gắng áp chế chân khí đang cuồng loạn trong cơ thể, hai mắt bắn ra một tia hàn quang nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Minh. Đột nhiên chợt nghe có một tiếng cười cực kì trong trẻo động lòng người vang lên:
- Các hạ đã lâu không gặp, Long Bích Vân này có lời muốn hỏi!
Phương Kiếm Minh không cần nhìn cũng biết người kia là ai, trong lòng cười khổ chỉ đành dời ánh mắt về phía đó. Chỉ thấy Long Bích Vân này là một nữ tử thân vận bạch y trắng như tuyệt, đáng xưng là một đại mĩ nhân, thân hình phiêu lãng chậm rãi đi tới.
Người đang tới chính là Phiêu Miễu tiên tử - Long Bích Vân!
Cùng đi với nàng ta còn có một nam hai nữ nữa, nam nhân chính là Sử Đan Phong của Sử gia trang, một nữ tử là nha đầu Long Nguyệt, lúc này nàng ta đang cầm một thanh lợi kiếm cắn răng nghiến lợi nhìn Phương Kiếm Minh, hai mắt phun lửa. Nữ tử còn lại cũng tương đối xinh đẹp, có chút tương đồng với Sử Đan Phong, nói cách khác người này chính là muội muội của hắn. Vẻ đẹp của nữ tử này khôgn giống vẻ thoát trần hư vô không giống thật của Long Bích Vân, tuy chưa thể nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có thể xem là mĩ nhân trong thiên hạ khó cầu, bên eo cũng đang đeo một thanh trường kiếm!
Phương Kiếm Minh liếc mắt nhìn lại mới thấy ba nam tử kia đã lập tức phân biệt từ ba hướng áp tới, một người là một thanh niên khá anh tuấn, thân mặc hoa phục bộ dáng có vẻ đoan chính, nhưng khi ánh mắt hắn nhấp nháy lại lộ ra một tia tà khí không dấu nổi, tay cầm chắc một thanh bảo kiếm; Phương Kiếm Minh có cảm giác người này nhất định là một cao thủ. Người thứ hai cũng là một thanh niên mặc hoa phục, khuôn mặt cực kì tuấn tú, ánh mắt có một loại hấp dẫn khó hiểu, bình thường nữ nhân thấy nụ cười của hắn đều khó có thể kiềm chế lòng xuân mơ ước! Đáng tiếc đó cũng chính là khuyết điểm, ánh mắt của hắn đôi khi khiến người ta có cảm giác hơi dâm đãng. Phương Kiếm Minh vừa thấy hắn đã cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ ra là đã gặp nhau ở đâu. Người thứ ba là một thiếu niên, tuổi tác có lẽ cũng tương đương với Phương Kiếm Minh, trên lưng đeo một thanh đại kiếm, chuôi kiếm cực kì to, một tay khôgn thể nắm chặt được trừ phi dùng hai tay. Phương Kiếm Mình nhìn về phía hắn thì thấy hắn đang mỉm cười với mình tràn đầy thiện ý, trong lòng tự nhiên sinh ra hảo cảm với thiếu niên này mỉm cười đáp lại.
Long Bích Vân vừa nói vừa đi tới trước mặt Phương Kiếm Minh:
- Các hạ võ nghệ siêu quần ắt không phải là hạng người vô danh, không biết tôn tính đại danh là gì, từ đâu tới? Vừa rồi Nguyệt nhi có chút đắc tội mong các hạ không chấp nhất, không biết các hạ có thể cho biết danh tính được khôgn?
Nói xong trên mặt lộ ra một nụ cười mê nhân chăm chú nhìn Phương Kiếm Minh, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy nụ cười này dám chắc đều không tránh khỏi bị thu hút ngẩn ngơ. Phương Kiếm Minh như bị đánh một đòn nặng, hai mắt như bị hút hồn trong đầu chỉ còn mỗi hình ảnh Long Bích Vân, suýt nữa há mồm nói ra tên mình.
Đột nhiên một luồng chân khí từ trên đỉnh đầu chậm rãi tỏa xuống, tuy nó vận hành rất chậm rãi nhưng cũng khiến đầu óc Phương Kiếm Minh thanh tĩnh lại rất nhiều, hắn cả kinh kêu lên trong lòng: “Mỹ nhân nhất tiếu quả nhiên uy lực vô cùng, thiết nghĩ khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ như thế!”
Hắn lập tức há miệng cười lớn rồi bảo:
- Long cô nương đã lâu không gặp, không biết dạo này có khỏe không? Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt không dám làm cô nương bận tâm!
Long Bích Vân thấy hắn không bị mình mê hoặc trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, dáng vẻ càng thêm xinh đẹp tới cực điểm.
Long Bích Vân liền lên tiếng:
- Sao ngày đó các hạ vội vã bỏ đi không chịu giải thích, chuyện đêm đó thật khiến người ta phải hoài nghi!
Sử Đan Phong nghe xong lời này hai mắt tỏa hung quang nhìn Phương Kiếm Minh, nói nhỏ với thiếu nữ bên cạnh hắn:
- Muội muội, thằng nhãi này chính là kẻ đêm đó đột nhập vào nhà ta, định có ý đồ không tốt với ngươi!
Thiếu nữ nọ nghe xong trên mặt lộ rõ vẻ hoài nghi:
- Ca ca, chuyện này không thể nào. Xem ra hắn còn nhỏ tuổi hơn cả ta làm sao có thể làm một tên dâm tặc được, có phải là các người hiểu nhầm gì đó không!
Sử Đan Phong nghe xong lời này giận đến nỗi suýt nữa hộc máu, hắn tức giận hét lớn:
- Ta làm sao có thể nhìn lầm được, người này chính là tên dâm tặc đêm đó. Ngươi không tin có thể hỏi Long tiểu thư.
Thiếu nữ nọ nghe xong trên mặt có chút thay đội vội vàng nhìn Long Bích Vân, Long Bích Vân mỉm cười nói:
- Người này chính là kẻ mà ta gặp đêm đó, bất quá không dám chắc hắn có phải là tên dâm tặc kia không. Muốn cho rõ ràng chỉ cần hỏi hắn là xong!
Last edited by Tử Bất Hưu; 13-07-2009 at 10:33 AM.
Từ bây giờ tui sẽ làm bộ này, nhưng vì điều kiện thời gian hạn hẹp nên mỗi tuần chỉ có thể làm được 5 phần chia đều cho các ngày trong tuần. Ai có hứng thú với bộ này xin liên hệ với tại hạ, yêu cầu làm việc nghiêm túc có trách nhiệm (chưa biết có thể đào tạo thêm )
Chương này mến tặng Tam Yêu xứ lạng
Nghe xong lời này người đã đối chưởng với Phương Kiếm Minh là Địch Hướng Thu cũng mở miệng nói:
-Không sai, đêm đó còn có một tên bịt mặt khác cùng đi với hắn. Đêm đó chính ta đuổi theo tên bịt mặt kia, nhưng khinh công hắn quá cao minh, đối với địa hình lại thập phần quen thuộc, cho nên sau khi bám theo được hơn trăm dặm thì để cho hắn chạy thoát, đáng tiếc, đáng tiếc!
Phương Kiếm Minh nghe vậy thì nghĩ thầm trong lòng: “Hóa ra kẻ truy theo tên dâm tặc bịt mặt là hắn!”. Phương Kiếm Minh nóng lòng trở về, không muốn cùng bọn họ dây dưa ở đây liền cười nói:
-Long cô nương, tại hạ còn có chuyện quan trọng, xin đi trước một bước!
Chợt nghe Sử Đan Phong quát lên:
-Tiểu tặc, còn muốn chạy sao. Cho dù ngươi không phải tên dâm tặc nọ vậy nửa đêm canh ba không ngủ còn chạy tới Sử gia trang chúng ta làm cái gì?
Nghe Sử Đan Phong đổi mình từ “dâm tặc” thành “tiểu tặc” Phương Kiếm Minh trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng miệng lại nói:
-Không phải là ta đã nói qua rồi sao, là ta truy theo tên dâm tặc kia mới đuổi đến Sử gia trang các ngươi. Đêm đó ta đang ngủ thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân trên mái nhà, ta tò mò chạy ra thì thấy tên dâm tặc nọ đang phi hành về hướng đông, ta liền âm thầm bám theo. Sau đó thấy hắn định xông mê hương ta mới hét lớn để cảnh báo cho các ngươi. Được rồi, các ngươi chắc cũng nghe thấy tiếng quát của ta rồi chứ, nếu ta là dâm tặc thì còn hét lên làm cái gì!
Nghe hắn nói vậy mặt mũi Sử Đan Phong đỏ bứng, Long Nguyệt đang đứng bên cạnh Long Bích Vân chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói:
-Ta biết tại sao ngươi lại kêu lên rồi, chắc là tại bọn người có thù oán gì đó nên ngươi mới cố ý làm như vậy!
Phương Kiếm Minh nghe thế liền tức giận trợn mắt nhìn Long Nguyệt một cái. Long Nguyệt thấy ánh mắt nghiêm trang của hắn trong lòng cảm thấy bất an, chỉ dẩu môi lên hừ một tiếng. Sử Đan Phong nghe Long Nguyệt nói xong lập tức hét lớn:
-Long Nguyệt cô nương nói không sai. Hôm nay chúng ta chưa xác định được ngươi có phải là dâm tặc hay không, để đề phòng ngươi đào tẩu ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chờ chúng ta bắt được tên dâm tặc kia đối chất rồi mới tính.
Phương Kiếm Vân nghe vậy liếc nhìn Long Bích Vân một cái, cười nói:
-Long cô nương cũng có ý định này sao?
Long Bích Vân cười trả lời:
-Xem ra tạm thời cũng chỉ có biện pháp này thôi. Các hạ không chịu nói ra tính danh, nếu bắt được tên dâm tặc che mặt kia hắn lại nói ngươi là dâm tặc, khi đó biển người mênh mông biết đi đâu mà tìm ngươi!
Phương Kiếm Minh nghe xong ngửa mặt cười dài một tràng rồi nói:
-Xem ra các vị nhất định không bỏ qua, ta lại ở trong vòng vây. Xem ra muốn đi cũng chỉ còn một cách là tận lực mà thôi. Tại hạ không còn cách nào khác là lớn mật đánh cuộc một phen!
Nói xong rút thanh “Lam triều tiêu” đang dắt ở bên hông ra, liếc mắt đánh giá tám người bọn họ, trong lòng thầm tính toán xem nên đột phá vòng vây từ đâu. Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh rút thanh Lam Triều tiêu ra sắc mặt biến đổi, hạ giọng nói:
-Chẳng lẽ các hạ đã lĩnh ngộ yếu quyết của Lam Triều tiêu rồi sao?
Phương Kiếm Minh cười hì hì nói:
-Nếu tại hạ đã lĩnh ngộ được yếu quyết của Lam Triều tiêu thì việc gì phải sợ Long cô nương chứ!
Hắn chợt quát lớn một tiếng:
-Tại hạ xin thất lễ!
Thân hình xoay chuyển như chớp công thẳng vào thanh niên phía bên tay trái mình.
Phương Kiếm Minh thấy hắn không cầm binh khí nên tưởng rằng đột phá từ chỗ hắn sẽ dễ hơn từ mấy người còn lại. Tuy Địch Hướng Thu này không có binh khí nhưng thân là một trong Võ lâm Thập đại công tử, võ công tuyệt cao. Phương Kiếm Minh vừa rồi đối chưởng với hắn cũng biết muốn đột phá từ hắn trừ phi rút ra thiền đao mới có cơ hội, nếu không khả năng thành công cũng chỉ là 50 – 50. Trong số những người ở đây cũng chỉ có tên này là có vẻ dễ đối phó hơn một chút, hắn cũng hiểu người này không giống như vẻ bề ngoài nhưng lúc này đã không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa.
Thanh niên tuấn tú nọ thấy Phương Kiếm Minh chọn hắn làm đối tượng công kích trên mặt lộ ra nụ cười nhạo, lạnh lẽo nói:
-Tiểu tử, ngươi nghĩ là ta dễ bị ăn hiếp lắm sao?
Tay trái lập tức lộn ra trước ngực đẩy ra một chưởng, lập tức một cỗ chân khí khổng lồ bộc phát lao thẳng về phía Phương Kiếm Minh, đồng thời hắn dùng bộ pháp cực kì tiêu sái phi thân lên vỗ tiếp một chưởng nữa từ trên áp thẳng xuống. Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy kình lực của chưởng này cực kì dị thường, chỉ mới chạm đến chưởng phong mà đầu óc đã cảm thấy quay cuồng, trong lòng hắn hốt hoảng nghĩ thầm: “Đây là loại chân khí gì mà lại quái dị như vậy chứ!”
Lam Triều Tiêu trong tay lập tức lay động, các lỗ tiêu lập tức phát ra một trận thanh âm trong trẻo làm cho đầu óc hắn thanh tĩnh không ít. Một tiêu đẩy ra tiếp lấy một chưởng của đối phương chỉ nghe “bùnggg” một tiếng, thân hình Phương Kiếm Minh chấn động bị đối phương chấn lui trở lại, người kia trong không trung lại đẩy tiếp ra ba chưởng nữa phân biệt vào đỉnh đầu, ngực và chân Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh vội xoay thân lui ra sau suýt soát tránh được mấy chiêu, thanh niên nọ thấy thế liền cười lạnh lùng:
-Ngươi còn tránh được sao!
Lập tức đuổi đến sau lưng Phương Kiếm Minh đưa tay nắm lấy áo hắn, Phương Kiếm Minh lập tức xoay người lại tung ra một quyền, quyền này cực kì cổ quái không rõ lộ tuyến, đây chính là một chiêu trong bộ quyền pháp do Phương Kiếm Minh tự nghĩ ra “Mộng tiêu diêu quyền”.
Tên thanh niên tuấn tú nọ kinh ngạc kêu lên một tiếng lập tức xuất ra một chiêu “Tam tinh ủng nguỵệt” đồng thời đánh ra ba chưởng dễ dàng hóa giải chiêu thức của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh mở miệng cười lớn, hai tay khoa thành một vòng tròn lớn, chiêu này cực kì quái dị, người ngoài nhìn vào chẳng khác nào Phương Kiếm Minh tự đi tìm đường chết nhưng không biết Địch Hướng Thu cũng phải biến sắc, nhất thời thần thái trở nên cực kì nghiêm túc chằm chằm quan sát hai tay của Phương Kiếm Minh. Nói thì chậm nhưng mọi việc lại xảy ra cực nhanh, sau khi Phương Kiếm Minh xoay vòng quanh đối thủ ba vòng thì đã luồn được ra sau lưng họ Địch, dù sao hắn cũng bị động nên có phần chậm hơn nửa nhịp.
Trong sát na trước khi song chưởng Phương Kiếm Minh chạm vào đầu vai đối phương, sắc mặt Địch Hướng Thu chợt trở nên trắng nhợt, bàn tay phải chợt xòe ra trở tay đánh ngược một chưởng, trong tâm chưởng hiện lên một dấu ấn hình đầu lâu nho nhỏ. Chưởng này vừa xuất ra thì không khí xung quanh chợt trở nên cực kì âm hàn, khi song chưởng của Phương Kiếm Minh vừa chạm vào vai đối phương thì cũng lập tức bị đạo hàn khí này theo đó thâm nhập đánh sâu vào trong thể nội. Phương Kiếm Minh thét lên một tiếng chói tai té văng xuống đất nằm im, Địch Hướng Thu tựa như say rượu nghiêng ngả hạ thân xuống mặt đất; phải vất vả lắm hắn mới có thể bình ổn thân hình, trong mắt chợt lóe ra một tia sát khí!
Phương Kiếm Minh ngã trên mặt đất Địch Hướng Thu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, hắn lập tức lao đến, bắn ra một chỉ nhằm vào ma huyệt của Phương Kiếm Minh đề phòng hắn đào tẩu. Chỉ phong xé gió rít lên, mắt thấy sắp điểm trúng Phương Kiếm Minh thì chợt nghe một tiếng cười vang lên:
-Các ngươi thật có bản lãnh, liên thủ đánh một người. Hoa mỗ bội phục, bội phục!
Theo tiếng nói một đạo chân khí nhu hòa đẩy tới trên ngươi Phương Kiếm Minh tạo thành một tầng phòng hộ, chỉ phong vừa chạm vào tầng phòng hộ này cũng lập tức tiêu thất.
Mọi người thấy thế vội quay lại nhìn mới thấy người tới là một thanh niên mặc trường bào màu trắng, trong tay cầm theo một cây gậy trúc cực kì tinh xảo; hai chân hắn thoạt nhìn bước đi cực chậm nhưng chỉ trong chốc lát đã tới bên cạnh Phương Kiếm Minh rồi (giốgn khinh công Xúc địa thành thốn quá).
Long Bích Vân thấy bộ pháp của hắn liền hờ hững hỏi:
-Các hạ chính là “Ngũ công di sơn?
Thanh niên nọ liền quay về phía Long Bích Vân gật đầu:
-Không sai, có phải ngươi chính là Phiêu Miễu tiên tử Long Bích Vân – Long tiểu thư?
Long Tự Vân nghe thế trong lòng kinh hãi, nàng ta mỉm cười đáp:
-Tôn giá hai mắt bất tiện mà cũng có thể biết ta là ai, chỉ với công phu ấy cũng đủ khiến người ta kinh phục không thôi. Tôn giá có phải là Manh hiệp Hoa Tự Lưu đại danh đỉnh đỉnh?
Thanh niên nọ chỉ mỉm cười không trả lời mà lại nói:
-Long tiểu thư, thiếu niên này là bằng hữu của ta, không biết hắn đắc tội gì với các ngươi mà các ngươi phải dùng nhiều người vây công hắn như vậy?
-Hóa ra là Manh hiệp Hoa Tự Lưu, không trách có thể phá được chỉ phong của ta. Hoa Tự Lưu, ngươi có biết thiếu niên này đã làm chuyện gì không?
Hoa Tự Lưu cười nói:
-Mặc kệ hắn làm chuyện gì chuyện đó tất sẽ có lý do, ta thập phần tin tưởng vào con người hắn!
Địch Hướng Thu hừ lạnh đang định nói tiếp thì thấy gậy trúc trong tay Hoa Tự Lưu múa lên lập tức đỡ lấy thân thể đang nằm im trên mặt đất của Phương Kiếm Minh đứng dậy. Hoa Tự Lưu đưa tay trái ra giữ lấy Phương Kiếm Minh, hắng giọng nói:
-Tại hạ không tiện ở đây nhiều lời với các vị, cáo từ!
Gậy trúc trong tay lại điểm xuống đất, chân thi triển bộ pháp thần diệu “Ngũ công di sơn” lướt ra xa mấy trượng.
Địch Hướng Thu đang định ra tay ngăn cản thì chợt thấy thanh niên hoa phục cầm bảo kiếm cất giọng cười lớn, hắn vừa cười vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm cách không bổ xuống một kiếm rồi nói:
-Hoa Tự Lưu, tiếp được một kiếm của bổn công tử rồi đi cũng không muộn!
Hoa Tự Lưu lập tức đình trụ thân hình, sắc mặt trở nên cực kì ngưng trọng, cười lạnh nói:
-Yêu nhân Bạch Đà sơn trang cũng tới đây sao!
Miệng nói ngưng tay thì không dám chậm trễ, gậy trúc lập tức cũng điểm ra, thân hình phiêu động tựa như thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt biển vậy. Thanh niên hoa phục nọ thấy vậy trong mắt lóe lên một tia sáng quắc, trên trán đổ mồ hôi hột, bảo kiếm trong tay đẩy mạnh một cái. Lúc này khoảng cách giữa hắn và Hoa Tự Lưu còn khoảng hai trượng rưỡi, cho dù kiếm này có dài đi nữa cũng không thể đâm trúng được. Thế nhưng sắc mặt Hoa Tự Lưu vẫn ngưng trọng như cũ, gậy trúc trong tay lập tức điểm ra tựa như đang đuổi theo một con trường xà vô hình trong không trung vậy. Sau vài lần điểm đón cuối cùng cây gậy trúc nọ cũng điểm trúng tử huyệt con trường xà vô hình nọ. Thanh niên hoa phục cổ tay run lên thu kiếm vào trong vỏ, hắn âm thầm thở dài một hơi cười lạnh nói:
Vũ Văn Kiên, hay là ngươi quay về học với cha ngươi vài năm rồi hãy tỷ thí với ta một phen cũng được!
Mắt thấy hắn sắp đi ra ngoài, chợt nghe thanh âm nhàn nhạt của Long Bích Vân vang lên:
Hoa đại hiệp, ta muốn mời người đến quán trọ làm khách, chẳng hay Hoa đại hiệp có chịu nể mặt hay không!
Hoa Tự Lưu cũng không quay đầu lại cười nói:
Long tiểu thư, chuyện này không cần đâu. Hoa mỗ thích ở trong quán trọ của mình hơn!
Chỉ trong một thoáng hai người nói chuyện với nhau, chỉ thấy ngón tay búp măng của Long Bích Vân đột nhiên chỉ vào bóng lưng của Hoa Tự Lưu, Hoa Tự Lưu cũng xoay gậy trúc điểm ra sau lưng. Hai người cứ giữ yên tư thế như vậy một lúc lâu, một lúc sau Hoa Tự Lưu chậm rãi xoay mình lại, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhìn Long Bích Vân nói từng chữ từng chữ một:
Long tiểu thư không hổ là nữ đệ tử kiệt xuất nhất của Từ Hàng Hiên từ trước tới nay. Xem ra Hoa mỗ có muốn chạy cũng không được rồi!
Hắn vừa nói xong thì chợt thấy Phương Kiếm Minh đang bị hắn giữ bên tay trái chợt động đậy, cả người như một đám bùn nước nhẹ nhàng trơn tuột thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, Phương Kiếm Minh phi thân thoát ra cười lớn nói:
Hoa đại ca, tại hạ đi trước một bước, sau này gặp lại sẽ hậu tạ.
Lời vừa dứt thì đã xoay người phi thân lên một mái nhà dân, nhoáng cái đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chốc lát tựa sấm vang chớp giật khiến kẻ khác không kịp trở tay, Long Bích Vân vừa định đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng Phương Kiếm Minh đâu nữa.
Hoa Tự Lưu cười ha hả nói với theo:
Lão đệ, không cần khách khí!
Chưa nói xong lời hắn đã mặt mày biến sắc. Mặc dù hai mắt hắn không thể thấy nhưng võ công hắn luyện tuyệt đối có thể xưng độc nhất vô nhị, dùng mũi có thể nhận ra ai là ai. Chỉ cần người nào hắn đã gặp qua dù mấy chục năm sau gặp lại hắn vẫn nhớ. Lúc này hắn ngửi thấy rất rõ ràng Phương Kiếm Minh đã biến mất sau dãy phòng ốc, không hiểu sao lại đột nhiên quay trở lại rất nhanh, hình như có một loại mùi rất lạ đang buộc Phương Kiếm Minh lui lại vậy.
Những người khác chỉ thấy bóng dáng Phương Kiếm Minh bay qua mấy dãy nhà rồi biến mất, vậy mà chỉ chưa hết vài nhịp thở thì đã thấy hắn từ trên dãy nhà nọ từng bước từng bước lui trở về. Phương Kiếm Minh lúc này tay phải cầm đoản tiêu, tay trái thủ trước ngực đang đối chưởng với một bàn tay khác. Từ trên mái nhà truyền xuống một tiếng cười lạnh, hóa ra đúng là Phương Kiếm Minh đang đấu nội lực với một người khác.
Phương Kiếm Minh lui lại vài bước thì người nọ cũng tiến lên vài bước, bọn họ lập tức rơi vào vùng chiếu sáng của ánh đèn, mọi người đều thấy rõ người tới là một hắc y lão giả, mặt mũi có phần hung tợn, tuổi tác đã ngoài lục tuần. Theo sau lưng hắn còn có ba người nữa, một người là một đại hòa thượng, một người cực kì gầy, còn một nữa là trung niên hán tử vác trên vai một thanh đại đao. Đại hòa thượng vừa đặt chân đến đã mở miệng cười lớn:
Lão Vạn, chẳng phải ngươi tự thị trong bốn chúng ta thì nội lực của ngươi cao nhất sao? Tại sao lại còn chưa áp chế được hắn vậy. Ta thấy chắc là ngươi cũng đã hết khí lực rồi!
Lão giả đang đấu nội lực với Phương Kiếm Minh nghe thế thì lập tức mặt mũi đỏ bừng, tiến lên vài bước ép Phương Kiếm Minh lui tới tận bên mép hiên nhà, chỉ thêm một bước nữa là Phương Kiếm Minh sẽ bị đánh rơi xuống.
Long Nguyệt thấy bốn người này lập tức kinh hãi kêu lên:
Đại hòa thượng, hóa ra là các ngươi, mau đánh tiểu tử này rơi xuống đây đi!
Ba người bọn đại hòa thượng nhìn Long Bích Vân một chút xem nàng ta muốn thế nào, không có sự đồng ý của Long Bích Vân bọn họ tuyệt đối không dám ra tay. Trước đây bọn họ chính là bốn nhân vật hung hãn trong giang hồ, ác danh vang xa cho nên hôm nay mới mặc kệ quy củ giang hồ ép Phương Kiếm Minh quay trở lại. Hôm nay bọn họ cũng đã thu lĩễm không ít, nếu không cũng chẳng cần chỉ thị của Long Bích Vân!
Trên mặt Long Bích Vân không lộ ra chút biểu tình nào, nàng ta thản nhiên nhìn Phương Kiếm Minh đang vất vả trên mái hiên không gật mà cũng chẳng lắc đầu. Chợt nghe Phương Kiếm Minh hú dài một tiếng, thanh âm cao vút thấu tận trời xanh, tiếng hú này đập vào tai chúng nhân tựa như một tiếng sấm nổ giữa trời xanh vậy. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Phương Kiếm Minh tiến nhanh về phía trước vài bước đẩy văng lão giả nọ bay ra ngoài. Lão giả họ Vạn nọ lập tức “ọc” một tiếng, há miệng ói ra không ít máu tươi, thân thể lão rơi xuống mái nhà làm vang lên không ít tiếng đổ vỡ. Ở trong nhà đều là thường dân, lúc này thấy mái nhà tự nhiên sập xuống khôgn khỏi hoảng sợ kêu thét loạn xạ, sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy miệng niệm Bồ Tát trong vô thức. Lại thấy một người kêu lên phá nóc nhà rơi xuống, cả nhà thấy thế sợ đến nỗi lập tức ngất đi.
Sau khi lão giả nọ bị đánh bay đi, trong khi mọi người đang sững sờ thì Phương Kiếm Minh từ từ đưa tay lên chuôi thiền đao trên đầu vai đang định rút ra. Đột nhiên từ ngoài xa truyền lại một tràng cười dài vang vọng bốn phương, đầu óc hắn lập tức thanh tĩnh lại. Từ bầu trời đêm trong vắt một bóng người từ phía ngã tư đường đằng xa đang phi thân lại, mỗi lần chân chạm đất lại lăng không xa đến hơn tám trượng, tựa như thần tiên đang dạo bước trên không vậy. Người nọ phi thân đến trên đỉnh đầu Phương Kiếm Minh liền lộn người cúi xuống nắm lấy cổ tay Phương Kiếm Minh lôi đi, chỉ trong chớp mắt đã bay ra xa mấy trượng. Ba người bọn Đại hòa thượng thấy thế vội vàng đánh ra một phách không chưởng, hi vọng là còn kịp cản người kia; chỉ tiếc là ba đạo chưởng lực lại chậm mất một ít đánh luôn lên nóc nhà, một loạt tiếng gãy răng rắc vang lên, cuối cùng là “ùmmm” một cái cả mái hiên cũng đều sụp xuống.
Người này đến đi cực nhanh, mọi người đều sững sờ vì thân thủ siêu tuyệt của hắn. Chỉ thấy trong thoáng chốc người nọ sẽ mang Phương Kiếm Minh đi mất thì chợt nghe Long Bích Vân cất giọng oanh vàng thỏ thẻ:
Tiền bối, sao phải vội vã thế! Vãn bối còn chưa ra mắt tiền bối mà.
Vừa nói nàng ta vừa động thân, cả người tựa như một làn khói nhẹ bay lên, tư thế đẹp đến mức hoàn mỹ, người còn ở trên không đã lập tức cách không đánh ra một chưởng về phía người nọ. Chỉ thấy ngọc thủ thon nhỏ của nàng ta vung lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng đẩy ra một cái, lập tức cả không gian như được một luồng gió thu thổi qua tự nhiên phát lạnh, chúng nhân đều âm thầm kinh hãi trong lòng. Người kia thân ở trong không trung cách đó hơn mười trượng lập tức cười lớn nói:
Tứ trụ “Xuân, Hạ, Thu, Đông” của Từ Hàng Hiên quả nhiên danh bất hư truyền. Nha đầu, lão phu xin lĩnh giáo!
Người này nói xong cũng không thèm quay đầu lại, chỉ thấy ông ta trở tay đánh ngược lại một chưởng về phía Long Bích Vân, một chưởng này hình như chỉ có tư thế mà thôi chứ không có chút kình phong nào xuất ra. Chúng nhân đang cảm thấy kì quái thì chợt nghe thấyt trong không trung nổi lên một tiếng rít tựa như sư tử gầm vậy, tiếng gầm này đúng là không biết từ đâu phát ra nhưng đã hoàn toàn ngăn cản chưởng phong đang cuồng loạn của Long Bích Vân. Tiếng rít này vang lên mấy cái thật mạnh mẽ, người kia đồng thời điểm chân xuống đất, cả người nhoáng lên thoáng chốc đã biến mất phía cuối ngã tư đường, dư âm vẫn còn vang vọng trong không trung.
Long Bích Vân chậm rãi hạ thân xuốn đất, thân thể mềm mại uyển chuyển tựa như tiên nữ giáng phàm vậy, chỉ thấy đôi mày cong như vành trăng non của Long tiểu thư hơi nhíu lại một chút, không nói một lời nào nàng ta đã cất bước đi. Long Nguyệt thấy thế vội vàng đi theo, tiếp đó là Sử Đan Phượng và muội muội hắn, đi cuối cùng là ba người bọn Địch Hướng Thu, cả nhóm tám người cứ thế âm thầm lặng lẽ rời khỏi nơi vừa xảy ra một tràng phong vân này. Lúc này giữa đường chỉ còn một mình Hoa Tự Lưu đứng ngơ ngác ở đấy, một lúc sau hắn hồi thần điểm mạnh cây gậy trúc xuống mặt đường lát đá xanh nghe “Chát…” một cái rồi cũng dời chân đi. Hắn vừa đi vừa than thở:
Nữ nhân này thật đáng sợ, “Xuân, Hạ, Thu, Đông” quả nhiên không phải chỉ có hư danh!
Theo bước chân hắn mà đi trên mặt đường lộ ra một cái khe nứt dài hơn mười trượng, tựa như vừa bị một thanh cự kiếm bổ trúng vậy. Dạ hành nhân đứng hai bên quan sát thấy thế lập tức kinh hãi im bặt, từ khi Phương Kiếm Minh và Địch Hướng Thu đối chưởng đã đứng ở ngoài xa quan sát, bây giờ bắt đầu lục tục rời đi!
Trải qua một lúc lâu sau, chợt thấy một thân ảnh quỷ mị phi thân lên nóc nhà rồi biến mất trong bóng đêm, thêm một lúc nữa lại có một bóng đen khác nhô lên khỏi nóc nhà, chậm rãi đứng lên. Dưới ánh trăng thấy người này mặc trang phục dạ hành, mày rậm mắt to, thân hình không cao cũng không thấp, miệng lẩm bẩm:
Hắc hắc, tiểu tử Trọng Dương của Hoàng Sơn phái, tưởng qua mắt được lão phu sao!
Lời vừa dứt thì thân hình cũng động, bóng người nhoáng lên rồi biến mất không rõ tung tích.
Sau khi người này đi thời gian chừng nửa nén hương trên đoạn đường này cũgn dần có tiếng bước chân đi lại cùng tiếng người trò chuyện với nhau. Lúc này từ ngã tư đường phía xa có một hán tử cao lớn đang chậm rãi bước tới, bên hông còn treo một thanh Đại khảm đao. Bóng hắn đổ dài xuống đất, khí thế tựa như một pho tượng chiến thần sừng sững khiến cho người ta có cảm giác dù cho có thiên quân vạn mã vẫn phải dừng bước trước mặt hắn vậy!
Phương Kiếm Minh bị cao thủ thần bí kia bắt đi đưa lên một sườn núi lớn, hắn thấy khinh công người này quả là kinh thế hãi tục, cực kì cao minh. Phương Kiếm Minh đang âm thầm suy đoán thân phận người này thì đã nghe hắn cất giọng thân thiết hỏi:
Kiếm Minh, ngươi làm gì mà lại đắc tội với nha đầu kia vậy?
Phương Kiếm Minh nghe giọng hắn lập tức trong lòng mừng rỡ, người này chính là người mà mới hôm qua mình bái làm sư phụ - Tây Môn tiên sinh. Tây Môn tiên sinh nói xong lời này liền buông hắn ra, hai người không nhanh không chậm từ từ bước đi. Phương Kiếm Minh cất Lam Triều tiêu vào trong áo rồi hỏi:
Tây Môn sư phụ, tại sao người lại tới đó vậy? May mà người tới kịp, nếu không một mình con khó có thể đối phó với nhiều người như vậy.
Tây Môn tiên sinh nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
Ngươi vừa rồi không phải bị thương sao?
Phương Kiếm Minh cười nói:
Không, con chỉ giả bộ bị hắn đánh trúng thôi. Sau đó Hoa đại hiệp hình như cũng biết con không có việc gì nhưng vẫn ra tay giúp đỡ. Được rồi, Tây Môn sư phụ, tại sao người lại biết con đánh nhau với bọn họ mà tới?
Tây Môn tiên sinh nói:
Các ngươi động thủ ngay trên đường cái, ta thì ngụ ở một cái khách điếm gần đó, làm sao không biết được. Chỉ kì quái là tại sao bọn họ lại gây phiền toái với ngươi, chẳng lẽ giữa các ngươi xảy ra mâu thuẫn gì? Có phải nha đầu kia khi dễ ngươi không?
Phương Kiếm Minh nghe hắn nói vậy cũng không biết là Tây Môn tiên sinh đang ám chỉ ai, đành phải hỏi:
Người mà Tây Môn sư phụ nói đến là ai vậy?
Tây Môn tiên sinh trả lời:
Còn ai nữa, đương nhiên là nha đầu Long Bích Vân kia rồi. Ngươi nghĩ ta đang nói tới ai?
Phương Kiếm Minh nghe thế kinh ngạc hỏi:
Tây Môn sư phụ biết nàng ta sao?
Ta không biết nó!
Nghe xong lời này Phương Kiếm Minh càng kinh ngạc hơn:
Tây Môn sư phụ, ý của người là…
Tây Môn tiên sinh cắt lời hắn nói:
Ta biết sư tổ của nó, cùng với sư tổ nó có một chút giao tình. Tất nhiên là giao tình của ta và nàng ấy so ra còn kém hơn Bệnh Quỷ. Các ngươi tại sao lại đánh nhau?
Phương Kiếm Minh nghe xong mới hiểu ra, cười nói:
Con căn bản không múốn đánh nhau với bọn họ, chỉ tại bọn họ bách bức con mà thôi.
Nói rồi lập tức đem chuyện hắn bị hiểu nhầm thành tên thải hoa tặc như thế nào nhanh chóng nói hết cho Tây Môn tiên sinh. Tây Môn tiên sinh nghe xong mở miệng cười ha hả, thanh âm vang vọng khắp nơi.
Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi trấn, tới bên quan đạo, Tây Môn tiên sinh cười xong rồi nói:
Ngươi đó, cần gì phải dây dưa với bọn chúng, chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm là được, việc gì phải quan tâm bọn chúng có hiểu lầm hay không? Ngươi nói cũng đúng, mấy tên công tử tiểu thư này ngày thường đúng là quá kiêu ngạo rồi. Nếu sau này bọn chúng còn tiếp tục gây phiền toái với ngươi thì ngươi cũng không cần khách khí, ta thấy đao pháp của ngươi cũng không tệ!
Phương Kiếm Minh nghe xong vội cười nói:
Tây Môn sư phụ, đao pháp của con còn chưa thành thục, còn kém nghĩa phụ rất xa. Được rồi, Tây Môn sư phụ, người không quay lại sao?
Tây Môn tiên sinh cười nói:
- Ta quay lại làm gì? Ta nghĩ kĩ rồi, sau này sẽ ở cùng với Tiếu lão đầu, ta còn muốn truyền thụ thuật dịch dung cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ở cùng ta sao?
Phương Kiếm Minh vội vàng trả lời:
Tây Môn sư phụ, người đừng đùa đệ tử như thế chứ. Đệ tử vui mừng còn chẳng kịp nữa là… sao lại không chào đón người chứ!