29-08-2008, 09:59 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 137 : Mất nội lực nhà sư tỉnh ngộ
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Quan Thượng thư bá»™ Lá»… đứng bên ngá»± toạ, mở cuốn trục ra lá»›n tiếng Ä‘á»c:
- Thuáºn thiên thừa vân, Quảng Thánh thần võ Tây Hạ Hoà ng đế xuống sắc chỉ: "Các khanh nghe lá»i hiệu triệu, từ xa đến đây, trẫm rất khen ngợi và ban ngá»± yến. Khâm thư"
Má»i ngưá»i đứng dáºy tạ Æ¡n.
Hoà ng đế nâng ly để lên môi ra hiệu rồi dá»i chá»— ngồi quay vá» ná»™i đưá»ng.
Bá»n ná»™i thị cÅ©ng theo sau.
Ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên không ngá» vị Hoà ng đế nà y chẳng nói má»™t câu mà cÅ©ng không uống má»™t ly rượu, chỉ ra thi lá»… tiếp khách rồi trở và o cung ngay.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u tá»± há»i:
- Sao nhà vua chẳng nhìn một ai thì biết mình thế nà o được? Cách tuyển lựa phò mã chẳng hiểu theo phương pháp nà o?
Quan Thượng thư bộ Lễ lên tiếng:
- Xin má»i các liệt vị tuỳ tiện ăn uống.
Nhà bếp đưa các thức ăn lên. Tây Hạ là má»™t nÆ¡i rất giả lạnh, ngà y thưá»ng chỉ lấy thịt bò, thịt cừu là m món ăn chÃnh.
Bữa ngá»± yến trong hoà ng cung cÅ©ng rất nhiá»u thịt bò, thịt cừu.
Má»™c Uyển Thanh thấy bá»n Tiêu Phong đứng chầu hầu má»™t bên, trong lòng rất lấy là m n, khẽ nói:
- Tiêu đại ca! Hư Trúc nhị ca! Các vị ngồi cả xuống đây uống rượu.
Tiêu Phong cùng Há» Trúc mỉm cưá»i lắc đầu.
Má»™c Uyển Thanh biết Tiêu Phong thÃch rượu liá»n nghÄ© ra má»™t kế vẫy tay nói:
- Rót rượu đi!
Tiêu Phong vâng lá»i, rót rượu và o bát.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Ngươi hãy uống thỠđi!
Tiêu Phong sướng quả, đưa bát rượu lên, miệng uống một hơi cạn sạch.
Mộc Uyển Thanh lại hô:
- Ngươi uống nữa đi.
Tiêu Phong lại uống thêm một bát.
Vương tá» nước Thổ Phồn ngồi bà n tiệc bên Ãông uống mấy há»›p rượu rồi gắp má»™t miếng thịt bò lá»›n lên ăn. Y ăn thịt rồi, còn lại miếng xương. Chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, liệng vá» phÃa Má»™c Uyển Thanh. Kình phong rÃt lên veo véo, ná»™i lá»±c y thiệt và o hạng ghê gá»›m.
Chu Ãan Thần giÆ¡ quạt lên quạt má»™t cái. Khúc xương bò bay lá»™n trở vá» nhằm bắn và o Tôn Tân Vương tá». Má»™t tên võ sÄ© Thổ Phồn vươn tay ra chụp lấy, chưi đổng má»™t câu, rồi cầm lấy má»™t chiếc bát lá»›n liệng lại Chu Ãan Thần.
Ba Thiên Thạch phóng chưởng ra. Chiếc bát còn lÆ¡ lá»ng trên không đã bị chưởng phong đạp vỡ tan tà nh thà nh mấy chục mánh. Những mánh bát nhằm bắn và o bá»n võ sÄ© Thổ Phồn.
Một tên võ sĩ Thổ Phồn vội cởi áo ngoà i ra phất một cái, cuốn hết mấy chục mánh bát vỡ và o trong áo. Thủ pháp gã rất là lanh lẹ.
Má»i ngưá»i lúc đến hoà ng cung dá»± yến cÅ©ng đã nghÄ© đến cuá»™c há»™i há»p nà y chẳng có gì là hứng thú, yến ẩm cÅ©ng chẳng có gì là ngon là nh. Há» cầm chắc trong yến tiệc sẽ xảy ra cuá»™c tranh đấu. Nhưng há» không ngá» ngưá»i ta chưa nói đã đánh, chưa hầm hè đã động thá»§.
Má»i ngưá»i nhốn nháo cả lên. Những tiếng đĩa bát chạm nhau choang choảng.
Ãá»™t nhiên có tiếng chuông boong boong nổi lên.
Hai hà ng ngưá»i từ trong ná»™i đưá»ng Ä‘i ra, kẻ cao ngưá»i thấp, chẳng ai giống ai. Có ngưá»i mặc võ sinh, có ngưá»i mặc áo bà o rá»™ng thùng thình mà số đông trong tay cầm những thứ khà giá»›i kỳ lạ.
Má»™t ngưá»i mặc áo cẩm bà o ra kiểu quan to nước Tây Hạ, lá»›n tiếng quát:
- Ãây là ná»™i Ä‘iện trong hoà ng cung, các vị không được vô lá»…. Nhất phẩm đưá»ng tệ quốc, không thiếu gì tay háo thá»§, nếu các vị cao hứng thì từng ngưá»i má»™t đứng ra tỉ thÃ, chứ đừng kéo bè đánh ẩu, không được đâu!
Bá»n Tiêu Phong Ä‘á»u biết Nhất phẩm đưá»ng nước Tây Hạ là nÆ¡i chiêu táºp anh hùng háo hản thiên hạ và đã thâu nạp được vô số anh hùng háo hản.
Bá»n Ba Thiên Thạch láºp tức ngừng tay. Bát đĩa cùng đồ váºt do bá»n võ sÄ© Thổ Phồn liệng tá»›i, bên nà y chỉ đón lấy rồi để xuống chứ không ném lại.
Ngưá»i mặc áo cẩm bà o nhìn Vương tá» Thổ Phồn dằn giá»ng nói:
- Xin điện hạ ra lệnh cho thuộc hạ ngừng tay.
Tôn Tản Vương tá» thấy quần hùng trong Nhất phẩm đưá»ng Ãt ra cÅ©ng có đến dư trăm. Nếu há» trở mặt động thá»§ thì mình lâm và o tình trạng quả bất địch chúng, liá»n vẫy tay má»™t cái cho bá»n thuá»™c hạ ngừng tay.
Quan Thượng thư bá»™ Lá»… nước Tây Hạ nhìn viên quan mặc áo cẩm bà o chắp tay kÃnh cẩn há»i:
- Hách Liên chinh Ãông! Không hiểu công chúa nương nương có Ä‘iá»u chi dặn bảo?
Nguyên vị quan mặc áo cẩm bà o đó là tổng quản Nhất phẩm đưá»ng tên gá»i Hách Liên Thiết Thụ, được phong là m chinh Ãông đại tướng quân. Năm trước y đã dẫn bá»n võ sÄ© và Nhất phẩm đưá»ng và o Trung Nguyên, rồi bị Má»™ Dung Phục giả là m Lý Diên Tông tung "Hồng Hoa Hương Vụ" ra là m cho bá»n nà y phái hôn mê. Hách Liên Thiết Thụ bị thua bá» vá». Y đã được thấy A Châu giả là m Tiêu Phong và Ãoà n Dá»± giả là m Má»™ Dung Phục. Bây giá» có Tiêu Phong tháºt và Ãoà n Dá»± giả mà y vẫn không nháºn ra.
Bá»n Ãoà n Diên Khánh, Nam Hải Ngạc Thần cÅ©ng vỠđầu Nhất phẩm đưá»ng, vì há» có mục Ä‘Ãch riêng. Không ngá» lúc nà y triá»u đình Tây Hạ lại phái bá»n há» canh giữ phÃa ngoà i Thanh Phụng Các là chá»— ở cá»§a công chÄ©a.
Hách Liên Thiết Thụ lớn tiếng đáp:
- Công chÄ©a nương nương có chỉ dụ má»i quý vị tân khách sau khi yến ẩm xong và o cả thư phòng bên ngoà i Thanh Phụng Các dùng trà . Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u "á»’" lên má»™t tiếng. Văn Nghi công chúa ở Thanh Phụng Các. Ãó là má»™t Ä‘iá»u ai cÅ©ng biết rồi. Nà ng má»i hết thảy má»i ngưá»i đến đó dùng trà để chÃnh nà ng lá»u ý lá»±a chá»n.
Bá»n thiếu niên thấy thế, ai cÅ©ng phấn khởi tinh thần và có má»™t ý nghÄ© như nhau:
- Dù ta không trúng tuyển, nhưng cÅ©ng được thấy dung nhan công chÄ©a. Ngưá»i Tây Hạ thưá»ng đồn công chÄ©a há» trăm nghìn vẻ đẹp, thiên hạ vô song. Mình đến đây được thấy mặt nà ng, thiệt không uổng má»™t phen bặt thiệp.
Vương tá» nước Thổ Phồn là ngưá»i nóng nảy nhất.
Y đứng dáºy nói:
- Ngà y nà o mà chẳng ăn thịt, uống rượu? Bây giỠkhông cần ăn uống nữa, chúng ta hãy đi coi công chúa đã!
Tám tên võ sĩ tuỳ tùng lên tiếng dạ ran.
Vương tỠnước Thổ Phồn nhìn Hách Liên Thiết Thụ nói:
- Các hạ dẫn đưá»ng cho bá»n ta!
Hách Liên Thiết Thụ đáp:
- Vâng! Xin má»i Ä‘iện hạ!
Y quay lại chắp tay nói với Mộc Uyển Thanh:
- Xin má»i Ãoà n Ä‘iện hạ!
Má»™c Uyển Thanh giở giá»ng ồm ồm đáp:
- Tướng quân đi trước đi!
Cả Ä‘oà n ngưá»i do Hách Liên Thiết Thụ dẫn đưá»ng, Ä‘i xuyên qua má»™t vưá»n hoa rá»™ng lá»›n, rồi quanh co mấy dãy hà nh lang đến má»™t trái núi non bá»™.
Má»™c Uyển Thanh bá»—ng thấy có má»™t ngưá»i Ä‘i sát bên mình. Nà ng liếc mắt nhìn qua, bất giác khẽ la lên má»™t tiếng kinh ngạc. Nguyên ngưá»i nà y mình cẩm bà o, lưng Ä‘eo Ä‘ai ngá»c chÃnh là Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± mỉm cưá»i khẽ nói:
- Ãoà n Ä‘iện hạ! Chắc Ä‘iện hạ kinh hãi lắm thì phải?
Má»™c Uyển Thanh há»i:
- Công tỠbiết cả rồi ư?
Ãoà n Dá»± cưá»i đáp:
- Ta có biết gì đâu? Nhưng cứ trông kiểu cách thế nà y cÅ©ng Ä‘oán ra được má»™t hai phần. Tháºt là phiá»n cho Ãoà n Ä‘iện hạ.
Má»™c Uyển Thanh đáo mắt nhìn hai bên xem có quan viên Tây Hạ nà o Ä‘i gần không. Nhưng nà ng chỉ thấy phÃa sau Ãoà n Dá»± có hai thanh niên công tá». Má»™t chà ng chừng ba chục tuổi, cặp lông mà y xếch lên trông ra vẻ má»™t ngưá»i cao ngạo. Còn má»™t chà ng nữa thì dung mạo tuyệt đẹp.
Má»™c Uyển Thanh chú ý nhìn lại thì chà ng thiếu niên xinh đẹp nà y do Vương Ngá»c Yến cái trang.
Má»™c Uyển Thanh tức giáºn nói:
- Ãại ca tệ tháºt! Bá» Ä‘i vá»›i Vương cô nương mà chẳng báo ai má»™t lá»i để tiểu muá»™i phái đóng vai nà y.
Ãoà n Dá»± nói:
- Muá»™i Muá»™i đừng nổi nóng nữa! Chuyện nà y nói ra dà i lắm. Tiểu huynh bị ngưá»i ta quăng xuống giếng khô cÆ¡ hồ chết đói tại đó.
Má»™c Uyển Thanh nghe Ãoà n Dá»± nói vừa gặp tai nạn thì hết giáºn ngay, vá»™i há»i:
- Ca ca có bị thương không? Tiểu Muội coi vẻ mặt đại ca tươi lắm mà !
Nguyên Ãoà n Dá»± ở đáy giếng bị Cưu Ma Trà bóp cổ, hÆ¡i thở không thông rồi sau ngất Ä‘i.
Má»™ Dung Phục dán lưng và o thà nh giếng đứng trên cao chỉ mong Cưu Ma Trà bóp cổ Ãoà n Dá»± cho chà ng chết Ä‘i.
Vương Ngá»c Yến liá»u chết đánh Cưu Ma Trà mà vẫn không là m được cho hắn phái buông tay.
Trong lúc nguy cấp, đột nhiên nà ng hả miệng cắn và o vai bên hữu Cưu Ma TrÃ.
Cưu Ma Trà chợt thấy huyệt "Khúc Trì" bị Ä‘au nhói. Ná»™i lá»±c trong ngưá»i hắn, chạy tứ tung rồi trà n ra ngoà i.
Từ lúc hắn Ä‘á»a tay ra bóp cổ Ãoà n Dá»± ná»™i tức bà nh trướng, toà n thân như muốn nổ tung, tá»± nhiên ná»™i lá»±c có chá»— tiết ra ngoà i, hắn cám thấy trong mình khoan khoái. Bà n tay hắn nắm chặt cổ há»ng Ãoà n Dá»± cÅ©ng từ từ buông ra.
Nên biết rằng, ná»™i lá»±c Cưu Ma Trà cá»±c kỳ thâm háºu. Tháºt là má»™t báºc kỳ tà i Ãt thấy trong võ lâm. Chỉ vì lúc váºn công, hắn phái ngá»ng tụ kình lá»±c không cho rung chuyển, nên tuy hắn đã đụng và o ngưá»i Ãoà n Dá»± mà Chu Cáp thần công không hút ná»™i công cá»§a hắn.
Ãến lúc Vương Ngá»c Yến cắn và o huyệt Khúc Trì, hắn giáºt mình kinh hãi, huyệt "Tức Quan" mở rá»™ng. Ná»™i lá»±c trong ngưá»i hắn tiết ra ngoà i. Ãã có đưá»ng thông ra, chân khà không còn bị bế tắc rồi cứ ùn ùn tuôn và o ngưá»i Ãoà n Dá»± không ngá»›t.
Cưu Ma Trà đang thần trà mê man, ná»™i lá»±c hắn sau khi toát ra mất ná»a phần, hắn má»›i tỉnh lại thì giáºt mình kinh hãi, la hoảng:
- Úi chao! Nội lực mình cứ cuồn cuộn bị gã hút đi mất thì chỉ trong vòng một giỠnữa là mình biến thà nh phế nhân. Bây giỠbiết là m thế nà o?
Hắn liá»n hết sức chống cá»± nhưng đã muá»™n mất rồi.
Ná»a phần ná»™i lá»±c Cưu Ma Trà đã trút và o ngưá»i Ãoà n Dá»± thì sá»± mạnh yếu hai bên chênh lệch rất nhiá»u. Hắn không còn cách nà o chống đối được. Tuy hắn cố sức ngưng tụ mà cÅ©ng không tà i nà o ngăn trở ná»™i lá»±c thoát Ä‘i.
Vương Ngá»c Yến thấy mình cắn Cưu Ma Trà má»™t miếng mà hắn phái ná»›i tay không bóp chặt cổ há»ng Ãoà n Dá»± nữa thì trong lòng rất là an á»§i. Nhưng nà ng thấy má»™t bà n tay Cưu Ma Trà vẫn áp và o cổ Ãoà n Dá»± chứ không chịu buông hẳn ra, nà ng liá»n thò tay và o kéo hắn.
NgỠđâu bà n tay Cưu Ma Trà tựa hồ như đóng chặt và o cổ chà ng, nà ng muốn hết sức kéo thế nà o cũng không rút ra được.
Vương Ngá»c Yến là ngưá»i hiểu biết những tuyệt kỹ cá»§a các phái võ, mà nà ng Ä‘oản mãi không ra chiêu thức cá»§a Cưu Ma TrÃ, đây là công phu gì? Nhưng nà ng kết luáºn, đây không phái là má»™t háo sá»± mà chỉ là yêu thuáºt tà pháp, nhất định có hại cho Ãoà n Dá»±.
Cưu Ma Trà cÅ©ng nóng ruá»™t, mong sao Vương Ngá»c Yến kéo được bà n tay mình ra khá»i cổ Ãoà n Dá»±.
NgỠđâu Vương Ngá»c Yến đột nhiên run lên, rồi láºp tức cảm thấy ná»™i lá»±c trong ngưá»i không ngá»›t thoát ra ngoà i và không có cách nà o ngăn trở được.
Nguyên Ãoà n Dá»± lúc nà y đã mê rồi mà "Chu Cáp thần công" không phân biệt được ai là bạn ai là thù. Chẳng những Cưu Ma Trà bị hút mất ná»™i lá»±c, nó còn hút luôn cả ná»™i lá»±c cá»§a Vương Ngá»c Yến nữa.
Má»™t lát sau cả Vương Ngá»c Yến lẫn Cưu Ma Trà đá»u ngất Ä‘i.
Má»™ Dung Phục hồi lâu không thấy tiếng tăm gì cá»§a ba ngưá»i dưới Ä‘ giếng. Y gá»i luôn mấy tiếng cÅ©ng chẳng thấy ai thưa, liá»n tá»± há»i:
- Phải chăng cả ba ngưá»i chết hết rồi? Y nghÄ© váºy mà mừng thầm trong bụng. Nhưng y nhá»› tá»›i mối tình giữa Vương Ngá»c Yến cùng mình thì không khá»i Ä‘au thương.
Sau y chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, bất giác la lên:
- Trá»i Æ¡i! Chúng ta bị những tảng đả phong toả miệng giếng! Ba ngưá»i kia có còn sống thì cả bốn hợp lá»±c lại may ra còn có cÆ¡ thoát nạn. Hiện giá» chỉ còn lại có má»™t mình ta thì khó lòng thoát ra được. Chao ôi! Các ngươi muốn chết, sao không chá» ra khá»i giếng nà y rồi hãy quyết sống mái? Y toan nhảy xuống để coi kỹ thì bá»—ng nghe trên miệng giếng có tiếng ngưá»i huyên náo. Thanh âm phức tạp dưá»ng như đây là bá»n nông dân Tây Hạ.
Nguyên bốn ngưá»i lục đục ở dưới đáy giếng từ ná»a đêm đến bây giá» trá»i đã sáng tá». Những ngưá»i ở trong là ng Ä‘em rau cá» và o thà nh Linh Châu bản Ä‘i qua giếng nà y.
Mộ Dung Phục nghĩ thầm:
- Dù ta có kéo bá»n nà y lại cứu mình, nhưng vị tất hỠđã chuyển được khối đả nặng tá»›i mấy nghìn cân. Há» lay không chuyển, chắc lại bá» Ä‘i liá»n. Âu mình phái lấy lợi nhá» há».
NghÄ© váºy y lá»›n tiếng gá»i:
- Tại hạ ở trong nà y. Nếu các vị cứu tại hạ ra được thì tại hạ xin biếu ba ngà n lạng để các vị chia nhau. Tiếp theo Má»™ Dung Phục lại cất giá»ng the thé lên nói:
- Trong nà y có rất nhiá»u và ng bạc châu báu. Lẽ đương nhiên ai có mặt ở đây cÅ©ng được dá»± má»™t phần.
Mộ Dung Phục còn giả vỠnói:
- Ãừng để ngưá»i khác nghe thấy nữa. Và ng bạc châu báu tuy nhiá»u, nhưng chia là m nhiá»u phần, má»—i ngưá»i sẽ được Ãt Ä‘i. Y vừa nói vừa dùng ná»™i lá»±c cho thanh âm truyá»n ra tháºt mạnh.
Bá»n nông dân nghe rất rõ. Ai nấy vừa kinh ngạc vừa mừng thầm. Há» xúm và o hết sức vần khối đả ra. Khối đá tuy nặng nhưng đông ngưá»i hợp lá»±c cÅ©ng di chuyển được.
Má»™ Dung Phục không chá» cho khối đả hoà n toà n chuyển ra khá»i miệng giếng. Y vừa thấy lá»™ ra má»™t kẽ hở đủ lách mình liá»n chuồn mạnh lên đánh vèo má»™t tiếng chui ra khá»i giếng.
Bá»n hương nông giáºt mình kinh hãi. Ai nấy trố mắt ra, mà nhìn ngưá»i ở trong giếng chui ra rồi chạy biến, chá»›p mắt đã mất hút.
Bá»n dân quê nà y ngỡ y là quá»· thần! Tuy trong lòng sợ hãi nhưng há» nghÄ© đến tiá»n tà i lại nổi lòng tham. Há» tiếp tục vần mưá»i mấy khối đả lá»›n sang má»™t bên rồi dùng dây thừng thả má»™t đại hán gan dạ xuống đáy giếng.
Ngưá»i nà y vừa xuống tá»›i nÆ¡i thò tay ra mò thì láºp tức đụng phái Cưu Ma TrÃ. Trong lòng gã vốn đã hồi há»™p, nên vừa sá» thấy ngưá»i đã tưởng ngay là thây ma. Y sợ hết hồn, vá»™i giáºt dây cho ngưá»i bên trên miệng giếng kéo lên. Má»i ngưá»i vẫn không nản lòng, bà n tÃnh má»™t lúc, rồi đốt má»™t cà nh thông để xuống soi xem.
Xuống tá»›i nÆ¡i thấy ba xác chết nằm trong bùn lầy không nhúc nhÃch, gã tưởng những thây ma nà y chết đã lâu. Ngoà i ra, gã chẳng thấy và ng bạc châu báu chi hết.
Bá»n dân quê coi nhân mạng là việc tà y đình, nếu để động tá»›i tai quan nha thì biết đâu chẳng bị khép và o tá»™i lấy cá»§a giết ngưá»i. Ai nấy Ä‘á»u sợ vỡ máºt bá» chạy. Chẳng mấy chốc đã thấy bá»n ngu phu, ngu phụ đồn đại những tin giáºt gân. Cứ má»—i đêm trăng tá» là bên giếng lại có ba ngưá»i khắp mình bùn lầy lem luốc hiện lên. Ai nhìn thấy tất mắc bệnh nhức đầu, phát nóng, phát rét. Cần phải mở đà n tế tá»±. Ãến khoảng giá» ngá» thì ba ngưá»i má»›i dần dần tỉnh lại. Ngưá»i tỉnh đầu tiên là Vương Ngá»c Yến. Vì công lá»±c nà ng kém rồi, nên tuy bị mất hết cÅ©ng chỉ có bao nhiêu và nà ng cÅ©ng chẳng tổn thương gì mấy. Nà ng nhá»› tá»›i ngay Ãoà n Dá»±. Lúc đó tuy trá»i đã ban ngà y, nhưng đáy giếng tối mò, nà ng không trông rõ chi hết, nà ng Ä‘á»a tay ra sỠđụng phái Ãoà n Dá»± liá»n cất tiếng gá»i:
- Ãoà n lang! Ãoà n lang!...
Không thấy Ãoà n Dá»± trả lá»i, nà ng cho là chà ng bị Cưu Ma Trà bóp chết rồi, liá»n gục xuống thây mà khóc.
Nà ng ôm chặt lấy Ãoà n Dá»± vừa khóc vừa nói:
- Ãoà n lang! Ãoà n lang!... Ãoà n lang đối vá»›i tiểu muá»™i tình thâm nghÄ©a trá»ng. Tiểu muá»™i chưa có má»™t lúc nà o niá»m nở cùng Ãoà n lang. Những mong sau đây cát nương nhá» bóng cây, đồng thá»i để báo đáp Æ¡n Ãoà n lang. NgỠđâu... Ãoà n lang lại chết và o tay ác tăng.
Bỗng thấy Cưu Ma Trà lên tiếng:
- Cô nương chỉ nói đúng có má»™t ná»a. Ta tuy là ác tăng, nhưng Ãoà n công tá» không phái chết vì tay ta.
Vương Ngá»c Yến cả kinh há»i lại:
- Chẳng lẽ... biểu ca ta đã hạ độc thủ? Lòng dạ y lại độc đến thế?
Giữa lúc ấy Ãoà n Dá»± cÅ©ng tỉnh lại, nghe tiếng Vương Ngá»c Yến nói bên tai thì trong bụng rất mừng. Chà ng lại cám thấy ngưá»i mình Ä‘ang được nà ng ôm và o lòng, nên chà ng không dám nhúc nhÃch, sợ nà ng phát giác rồi đẩy mình ra.
Bỗng Cưu Ma Trà lại nói tiếp:
- Ãoà n lang cá»§a cô nương chẳng những không mất mạng vá» tay ác tăng mà trái lại suýt nữa ác tăng bị uổng mạng vá» tay Ãoà n lang.
Vương Ngá»c Yến sa nước mắt nói:
- Ãến lúc nà y mà lão còn nói giỡn được ư? Lão không biết ta đây lòng Ä‘au như cắt? Sao lão không bóp cổ ta chết nốt Ä‘i cho rồi? Ãể ta theo Ãoà n lang xuống cá»u tuyá»n.
Ãoà n Dá»± nghe miệng nà ng nói ra những câu ân tình thắm thiết thì trong lòng sung sướng vô cùng.
Cưu Ma Trà tuy mất hết ná»™i lá»±c nhưng tâm thần hắn vẫn rất tỉnh táo và kiến thức vẫn siêu phà m như cÅ©. Hắn nghe rõ Ãoà n Dá»± cố nÃn thở rất khẽ thì biết ngay chá»— dụng ý cá»§a chà ng, liá»n thở dà i nói:
- Ãoà n công tá»! Ta nghÄ© lầm, há»c cả bảy mươi hai môn tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm, suýt nguy hiểm đến tÃnh mạng. Nếu không được công tá» hút ná»™i lá»±c Ä‘i thì đến phát Ä‘iên lên mà chết. Bây giá» tuy ta đã mất hết võ công, nhưng còn bảo toà n được tÃnh mạng. Váºy ta phái tạ Æ¡n công tỠđã cứu sống cho.
Ãoà n Dá»± vốn là ngưá»i quân tá» khiêm nhượng, nghe Cưu Ma Trà chuyện tạ Æ¡n không nhịn được nữa, liá»n nói:
- Ãại sư bất tất quả khiêm nhượng. Tại hạ có tà i đức gì mà dám tá»± nháºn là đã cứu
được tÃnh mạng cho đại sá»?
Vương Ngá»c Yến đột nhiên thấy Ãoà n Dá»± lên tiếng thì ná»—i mừng biết lấy chi cân. Nhưng nà ng hiểu ngay là chà ng cố ý không nhúc nhÃch để cho mình ôm lấy ngưá»i chà ng thì bất giác thẹn đỠmặt lên, vá»™i và ng đứng dáºy tá»±a và o thà nh giếng.
Cưu Ma Trà nói:
- Lão tăng tuy là đệ tá» nhà Pháºt nhưng lòng hiếu thắng còn mạnh hÆ¡n cả ngưá»i thưá»ng, cái quả ngà y nay là do cái nhân ba mươi năm trước mà ra. Hỡi Æ¡i! Bây giá» còn biết nói sao được nữa?
Ãoà n Dá»± trong lòng hoang mang không hiểu được Vương Ngá»c Yến có giáºn mình không? Chà ng nghe Cưu Ma Trà nói mấy câu chản Ä‘á»i bá»—ng sinh dạ đồng tình vá»›i hắn, liá»n há»i:
- Sao đại sá» lại thốt ra những lá»i chản nản như váºy? Lúc nãy trong ngưá»i đại sư khó chịu lắm hiện bây giỠđã đỡ chưa?
Cưu Ma Trà yên lặng hồi lâu không đáp. Hắn ngấm ngầm váºn khà thì quả nhiên công trình mấy chục năm tu luyện bị mất hết trong má»™t lúc. Nhưng hắn nguyên là ngưá»i đại trà tuệ. Vá» Pháºt há»c cÅ©ng rất là sâu rá»™ng, chỉ vì luyện nhiá»u ná»™i công mà lòng hiếu thắng trở nên cá»±c thịnh, đồng thá»i, tấm lòng hướng vá» Pháºt sinh ra hững há».
Bữa nay ngồi trong đống bùn lầy, hắn chợt tỉnh ngộ lẩm bẩm:
- Nhà Pháºt giá»›i tham, giá»›i sân, giá»›i si, giá»›i vá»ng mà mình đã Ä‘á»u phạm và o. Bữa nay, võ công mất hết. Biết đâu đó chẳng là Pháºt Tổ Ä‘iểm hoả cho mình biết cái tà quy chÃnh?
Hắn nghĩ lại từ đầu, tưởng đến những hà nh động trong mấy chục năm, mồ hôi toát ra đầm đìa. Hắn vừa xấu hổ vừa đau lòng.
Ãoà n Dá»± thấy Cưu Ma Trà không trả lá»i liá»n há»i Vương Ngá»c Yến:
- Mộ Dung công tỠđâu rồi?
Ngá»c Yến "á»’" lên má»™t tiếng, rồi đáp:
- Biểu ca tiểu muá»™i ư? Trá»i Æ¡i! Suýt nữa tiểu muá»™i quên mất!
Ãoà n Dá»± nghe nà ng nói đến câu: "Suýt nữa tiểu muá»™i quên mất" thì mừng rỡ quả. Chà ng biết là trước nay nà ng để hết tâm trà và o Má»™ Dung Phục mà hiện giá» hà ng ná»a ngà y, nà ng đã không nghÄ© tá»›i y nữa. Như váºy đủ tá» nà ng chà thà nh để tâm đến mình thay thế và o con ngưá»i Má»™ Dung Phục ngà y trước.
Tà i sản của nguoidoi123
Chữ ký của nguoidoi123
29-08-2008, 09:59 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 138 : Và o gác Phượng quần hùng khiếp vÃa
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ãoà n Dá»± Ä‘ang lấy là m khoan khoái trong lòng thì Cưu Ma Trà lại lên tiếng:
- Công tá» là ngưá»i nhân háºu, sau nà y tất được hưởng hạnh phúc dồi dà o. Lão tăng hôm nay xin cáo biệt. Từ đây vá» sau xa cách ngà n trùng, e rằng khó có ngà y tái ngá»™ nữa. Cuốn kinh nà y xin gá»i lại công tư. Nếu khi nà o tiện dịp, nhá» công tư trả lại chùa Thiếu Lâm giùm cho. Lão tăng kÃnh chúc hai vị nâng án ngang mà y, trăm năm đầu bạc.
Cưu Ma Trà nói xong, đưa cuốn "Dịch cân kinh" giao lại cho Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± há»i:
- Bây giỠđại sư định vỠThổ Phồn ư?
Cưu Ma Trà đáp:
- Cái đó chưa nhất định. Lão tăng hay đâu chầu đấy, vỠcũng nên mà không vỠcũng chưa biết chừng.
Ãoà n Dá»± há»i:
- Vương tá» bên quý quốc Ä‘ang đến Tây Hạ cầu thân vá»›i công chúa. Ãại sư không chá» xong việc nà y rồi hãy Ä‘i ư?
Cưu Ma Trà mỉm cưá»i nói:
- Lão tăng muốn là m ngưá»i thoát tục thì còn chen chân và o chốn bụi trần là m chi. Từ đây lão tăng hạc ná»™i mây ngà n tá»›i đâu hay đó. Lão nói xong cầm đầu dây rút thư thì biết là đầu trên đã buá»™c và o má»™t khối đã lá»›n. Lão liá»n từ từ bám và o dây trèo lên.
Cưu Ma Trà nhân kỳ giác ngá»™ nà y sau quả nhiên thà nh má»™t báºc cao tăng nước Thổ Phồn.
Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến ngồi đối diện nhau yên lặng không nói câu gì nghe rõ cả từng hÆ¡i thở. Tuy hai ngưá»i ở chốn bùn lầy mà trong lòng cá»±c kỳ hoan lạc, chẳng ai muốn ra khá»i giếng khô nà y nữa. Hai ngưá»i từ từ giÆ¡ tay ra nắm lấy tay nhau, tâm đầu ý hiệp, hai trái tim cùng hoà má»™t nhạc Ä‘iệu êm Ä‘á»m.
Hồi lâu Vương Ngá»c Yến má»›i lên tiếng:
- Ãoà n lang! Tiểu Muá»™i e rằng Ãoà n lang bị thương ở cổ há»ng. Chúng ta phái Ä‘i lên trên xem sao?
Ãoà n Dá»± đáp:
- Ta chẳng thấy đau đớn chút nà o hết, cần gì phái lên vội!
Vương Ngá»c Yến dịu dà ng nói:
- Ãoà n lang đã không muốn lên thì tiểu muá»™i cÅ©ng ở lại đây bầu bạn vá»›i chà ng.
Ãoà n Dá»± thấy Ä‘iá»u gì nà ng cÅ©ng theo ý mình, không muốn phản đối, thì chà ng lại chiá»u ý nà ng, cưá»i nói:
- Nhưng để Yến muội ngồi mãi trong bùn lầy há chẳng tội nghiệp ư?
Rồi tay trái chà ng ôm lấy tấm lưng thon cá»§a Vương Ngá»c Yến, tay phái kéo đầu dây. Sức chà ng mạnh vô cùng, chỉ hÆ¡i chuyển mình má»™t cái là đã cao lên mấy thước.
Ãoà n Dá»± rất lấy là m kỳ, chà ng có biết đâu mình đã hút thêm được toà n bá»™ công lá»±c cá»§a Cưu Ma TrÃ. HÆ¡n nữa lòng chà ng khoan khoái, tinh thần phấn khởi nên khà lá»±c gia tăng rất nhiá»u.
Hai ngưá»i ra khá»i giếng rồi. Ãnh dương quang chiếu và o mặt đối phương trông rất lem luốc. Hai ngưá»i cùng hiểu là mặt mình cÅ©ng váºy thì không khá»i báºt cưá»i. Chà ng và nà ng tìm đến chá»— khe suối nhá», để cả quần áo lá»™i xuống nước tắm rữa đồng thá»i giặt giÅ© quần áo cho sạch.
Vương Ngá»c Yến đã hết ná»™i lá»±c, may mà gặp tiết Trung thu trá»i chưa giá lạnh nên còn chịu đựng được khi dầm mình xuống nước suối.
Hai ngưá»i đầm đìa những nước ở dưới suối bước lên lại nhá»› đến đêm trước Ãoà n Dá»± rá»›t xuống hồ. CÅ©ng trong tình trạng nà y nhưng tâm tình lại khác hẳn, tưởng chừng như đã đổi sang cuá»™c Ä‘á»i má»›i.
Vương Ngá»c Yến nói:
- Chúng ta ở trong hoà n cánh nà y mà để cho ngưá»i ngoà i trông thấy thì tháºt thẹn chết Ä‘i được.
Ãoà n Dá»± nói:
- Váºy chúng ta ở đây phÆ¡i nắng cho khô Ä‘i, chỠđến tối hãy vá».
Vương Ngá»c Yến gáºt đầu khen phái rồi tá»±a và o bên táng đã núi.
Ãoà n Dá»± ngắm nghÃa nà ng thấy ngưá»i đẹp như ngá»c, tóc xanh như mây thì trong lòng vui sướng khôn tả.
Vương Ngá»c Yến thấy tình lang đứng ngó qua ngó lại thì mặt thẹn đỠbừng.
Hai ngưá»i mãi cuá»™c say sữa vui thú, nà o hay ngà y vui ngắn chẳng tà y gang, trông ra ác đã ngáºm gương non Ä‘oà i.
Góc trá»i Ãông, mãnh gương nga tròn và nh vạnh mà sáng tá», từ từ Ä‘i lên ngá»n cây tùng.
Ãoà n Dá»± Ä‘ang lúc vui say, chợt nhá»› tá»›i Má»™ Dung Phục liá»n nói:
- Yến muá»™i! Hôm nay tâm niệm ta được Ä‘á»n bồi, tưởng thần tiên cÅ©ng không bằng. Nhưng chẳng hiểu biểu ca nà ng đến cầu hôn công chúa Tây Hạ, việc biết có thà nh không?
Vương Ngá»c Yến nguyên đã nặng tình vá»›i Má»™ Dung Phục. Má»—i khi nà ng tưởng đến tâm sá»± mình thì đâu lòng muốn tá»± tuyệt. Bây giá» nà ng đã biến đổi tâm tình, nhưng đối vá»›i Má»™ Dung Phục không khá»i có chút lòng vấn vương. Nà ng rất mong cho biểu ca lấy được công chúa Tây Hạ, liá»n nói:
- Phải đấy! Chúng mình qua đó ngó xem vụ nà y ra sao?
Hai ngưá»i láºt Ä‘áºt Ä‘i vá» phÃa nhà tân quán.
Khi tá»›i cữa ngoà i, bá»—ng nghe trong bóng tối có tiếng ngưá»i nói:
- Các ngưá»i cÅ©ng đến đây ư? ChÃnh là thanh âm Má»™ Dung Phục.
Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến mừng rỡ đáp:
- Phái rồi! Té ra ca ca cũng ở đây!
Má»™ Dung Phục hắng giá»ng má»™t tiếng, rồi nói:
- Ta vừa má»›i đánh nhau vá»›i bá»n võ sÄ© Thổ Phồn, hạ sát hÆ¡n mưá»i đứa. Chúng là m mất thì giá» cá»§a ta khá nhiá»u. Gã há» Ãoà n kia, sao ngươi không tá»± mình Ä‘i dá»± yến, lại nhá» má»™t vị cô nương giả mạo là m chi? Ta không để cho ngươi giáo quyệt thế đâu và nhất định nói toang vụ nà y ra.
Ãoà n Dá»± ngạc nhiên há»i:
- Cô nương nà o mà lại giả trang là m tại hạ? Tại hạ thiệt không biết chi hết.
Vương Ngá»c Yến cÅ©ng nói:
- Biểu ca! Ãoà n lang cùng tiểu muá»™i vừa má»›i ra khá»i giếng...
Nà ng nói tá»›i đây thì nháºn thấy rằng, mình đã nói dối, vì nà ng cùng Ãoà n Dá»± ra khá»i giếng còn quấn quÃt vá»›i nhau bên suối nước hà ng nữa ngà y trá»i, thì không thể nói là vừa má»›i ra được. Bất giác nà ng đỠmặt lên. May mà trá»i đêm tối, Má»™ Dung Phục không để ý nên không biết vẻ mặt nà ng bẽn lẽn. Y còn mãi để tâm và o việc tá»›i hoà ng cung, nên y cÅ©ng không để ý tá»›i ngưá»i nà ng đã hết bùn lầy, chứ không phái vừa má»›i ra khá»i đãy giếng.
Vương Ngá»c Yến lại nói tiếp:
- Y... y đã nháºn lá»i giúp biểu ca má»™t tay để thà nh hôn sá»± vá»›i công chúa Tây Hạ. Tiểu muá»™i mà được má»™t vị công chúa nương nương là m biểu tẩu thì cÅ©ng nức lòng hả dạ lắm.
Má»™ Dung Phục tinh thần phấn khởi há»i:
- Biểu muá»™i nói tháºt không?
Má»™ Dung Phục sau khi ra khá»i giếng khô, liá»n gặp bá»n võ sÄ© Thổ Phồn, rồi xảy ra cuá»™c ác đấu. Tuy y đắc thắng, nhưng ngưá»i đã mệt má»i. Y vỠđến nhà tân quán, vừa đúng lúc bá»n Má»™c Uyển Thanh, Tiêu Phong, Ba Thiên Thạch Ä‘i ra.
Má»™ Dung Phục liá»n đứng nép và o chân tưá»ng để dò la động tÄ©nh. Ãồng thá»i tìm kiếm bá»n Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n để trù tÃnh kế hoạch, thì Ãoà n Dá»± và Vương Ngá»c Yến vá» tá»›i nÆ¡i.
Mộ Dung Phục nghĩ thầm:
- Anh đồ gà n nà y quả nhiên nhất tâm muốn lấy biểu muá»™i mình. Gã kết nghÄ©a anh em vá»›i Tiêu Phong, Hư Trúc, nếu chịu chân tình giúp mình, thì tháºt rất được việc!
Bá»—ng nghe Ãoà n Dá»± nói:
- Mộ Dung huynh là biểu ca của Yến muội, tức cũng là biểu ca tiểu đệ. Biểu ca có việc thì khi nà o tiểu đệ lại đứng ngoà i tự thủ bà ng quan?
Mộ Dung Phục cả mừng nói:
- Bây giá» chúng ta không nên cháºm trá»…, phái tá»›i hoà ng cung ngay má»›i được.
Ãoà n Dá»± còn nghe Má»™ Dung Phục kể chuyện Má»™c Uyển Thanh cái dạng nam trang, liá»n Ä‘oán ra má»i sá»±.
Chà ng nghĩ rằng:
- Mình mất tÃch rồi, bá»n Ba Thiên Thạch, Chu Ãan Thần vì đã vâng lệnh phụ vương không biết là m thế nà o? Trong tình trạng cấp bách, hỠđà nh nhá» Má»™c Uyển Thanh cái trang để thay mặt mình Ä‘i cầu thân.
Ba ngưá»i vỠđến trụ sở cá»§a Má»™ Dung Phục.
Bá»n Ãặng Bách Xuyên thấy công tư trở vá» thì mừng rỡ khôn xiết! Ai nấy hấp tấp thay đổi y phục.
Ãoà n Dá»± không muốn xa rá»i Vương Ngá»c Yến.
Má»™ Dung Phục đà nh bảo Vương Ngá»c Yến giá trai cùng Ä‘i và o cung. Lúc ba ngưá»i dẫn bá»n Ãặng Bách Xuyên, Công Dã Cà n, Bao Bất Ãồng, Phong Ba Ãc đến hoà ng cung thì cữa cung đã đóng rồi.
Má»™ Dung Phục khi nà o chịu thôi liá»n Ä‘i vòng phÃa ngoà i, tìm chá»— vắng vẻ nhảy qua tưá»ng mà và o.
Phong Ba Ãc nhảy lên đầu tưá»ng, gã đữa tay ra nắm lấy Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± tay trái ôm lấy Vương Ngá»c Yến, nhảy tung lên má»™t cái. Chà ng đưa tay phải ra định nắm lấy tay Phong Ba Ãc.
Không ngá» vừa nhảy má»™t cái hai ngưá»i đã vượt cao khá»i đầu gã đến ba bốn thước, rồi từ từ hạ xuống nhẹ nhà ng như má»™t chiếc lá rÆ¡i không má»™t tiếng động.
Má»™ Dung Phục đã nhảy và o trong tưá»ng rồi.
Trên mặt tưá»ng là Phong Ba Ãc.
Ngoà i tưá»ng còn Ãặng Bách Xuyên và Công Dã Cà n.
Cả mấy ngưá»i nhìn thân pháp cá»§a Ãoà n Dá»± khẽ la lên:
- Khinh công tuyệt diệu!
Chỉ có Bao Bất Ãồng không phục, nói:
- Ta coi cÅ©ng bình thưá»ng thôi!
Mấy ngưá»i nấp cả và o trong Ngá»± hoa viên để ý dò xem Ngá»± cung ở phÃa nà o, đặng kiếm cách trà trá»™n và o.
NgỠđâu, bữa nay Ngá»± yến chỉ trong khoảnh khắc đã giải tán. Những thiếu niên đến cầu hôn đã nghe lá»i má»i cá»§a Văn Nghi công chúa đưa nhau và o Thanh Phụng Các uống trà .
Bá»n Ãoà n Dá»±, Má»™ Dung Phục, Vương Ngá»c Yến Ä‘ang ở trong vưá»n hoa thì gặp Má»™c Uyển Thanh.
Bá»n Tiêu Phong, Ba Thiên Thạch thấy Ãoà n Dá»± bình yên trở vá» thì vừa kinh ngạc vừa mừng thầm.
Má»i ngưá»i khẽ bà n định:
- Việc cầu hôn bữa nay rất đông ngưá»i, vị tất nước Tây Hạ đã biết rõ chân tướng từng ngưá»i. Váºy cả Ä‘oà n cứ trà trá»™n và o Thanh Phụng Các rồi sẽ liệu. Bây giá» thấy chÃnh Ãoà n Dá»± đến đây lại cà ng không sợ tiết lá»™ cÆ¡ mưu. Mấy ngưá»i liá»n tiến và o ngá»± hoa viên, xa xa nhìn thấy má»™t toà lầu các trong đám cây hoa ráºm rạp.
Bên lầu có treo hai ngá»n đèn lồng rất trang nhã. Hách Liên Thiết Thụ dẫn má»i ngưá»i và o đến cữa lầu, dõng dạc lên tiếng:
- Giai khách tứ phương đến yết kiến công chúa. Cữa lầu vừa mở, bốn tên cung nữ Ä‘i ra. Trong tay má»—i cô Ä‘iá»u xách má»™t chiếc đèn lồng. Sau cùng má»™t vị nữ quan mình mặc áo tÃa, tóc buông rá»§, lên tiếng:
- Các vị từ xa đến đây thiệt là cá»±c nhá»c. Công chúa má»i các vị tiến và o Thanh Phụng Các dùng trà .
Tôn Tản Vương tư đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Ta Ä‘ang khát dữ đây, ta Ä‘ang khát dữ đây! Vì muốn được yết kiến công chúa, thì dù có Ä‘i xa đến đâu cÅ©ng chẳng quan tâm. Là m chi có chuyện cá»±c nhá»c? Ha ha!...
Hắn vừa cưá»i lá»›n vừa ngang nhiên Ä‘i và o. Hắn lướt qua mặt mấy cung nữ mà tiến.
Má»i ngưá»i cÅ©ng tranh nhau kéo ồ và o để tranh chá»— ngồi thuáºn tiện, cà ng gần công chúa cà ng hay.
Trước Thanh Phụng Các là má»™t toà đại sảnh. Dưới thá»m trái đệm da cừu rất dà y. Trên mặt đệm thêu hoa ngÅ© sắc trông rất rá»±c rỡ. Những bà n trà được bà y thà nh hà ng tá» chỉnh. Trên bà n có những há»™p Ä‘áºy nắp, bên cạnh há»™p Ä‘á»u đặt đĩa hoa xanh đựng kẹo mứt cùng các thứ Ä‘iểm tâm. Ngoà i ra có má»™t chiếc bà n tròn phá»§ khăn gấm. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tưởng đây là chá»— ngồi cá»§a công chúa liá»n tranh nhau đến ngồi gần đó.
Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến dắt tay nhau ngồi và o chiếc bà n nhỠở góc sánh đưá»ng thì thầm vá»›i nhau, không hiểu nói gì.
Má»i ngưá»i an toạ rồi.
Vị nữ quan cầm chiếc dùi đồng nhá» bé gõ và o má»™t tấm bạch ngá»c"keng keng"ba tiếng.
Trong sánh đưá»ng yên lặng hẳn lại.
Cả Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến cÅ©ng không nói nữa, lặng lẽ chá» công chúa Ä‘i ra. Lát sau nghe tiếng ngá»c bá»™i leng keng. Tám tên cung nữ mặc áo mà u lục từ ná»™i đưá»ng Ä‘i ra đứng hai bên.
Hồi lâu má»™t thiếu nữ mặc áo mà u xanh lạt thoăn thoắt Ä‘i ra. Má»i ngưá»i mắt sáng rá»±c lên chăm chú nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ thân hình mãnh dẻ, cư chỉ nhà n nhã, dung nhan cực kỳ xinh đẹp.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u khen thầm trong bụng:
- Ngưá»i ta đồn Văn Nghi công chúa nhan sắc vô song, quả nhiên danh bất hư truyá»n.
Tôn Tản Vương tá» và bá»n Má»™ Dung Phục Ä‘á»u lẩm bẩm:
- Lấy được cô vợ như nà ng thiết chẳng uổng má»™t Ä‘á»i.
Mộ Dung Phục còn tự an ủi:
- Ban đầu mình tưởng Văn Nghi công chúa dung mạo tầm thưá»ng. Nhưng bây giá» xem ra, tuy nà ng dưá»ng như có kém biểu muá»™i má»™t chút, nhưng cÅ©ng và o hạng mỹ nhân chá»n trong muôn ngưá»i chưa được má»™t, thì ra mối lo cá»§a mình đã quả thừa. Thiếu nữ từ từ bước tá»›i trước cầm đôn, khẽ khom lưng thi lá»…, ai nấy trầm trồ khen ngợi.
Thiếu nữ thái độ nghiêm trang, cặp mắt thuá»· chung vẫn không chăm chú nhìn má»™t ai, tá» ra là má»™t vị khuê nữ cao quý, thá»§ lá»…. Do đó dù là ngưá»i gan dạ đến đâu cÅ©ng không ai dám lên tiếng vì sợ là m kinh động công chúa. Hồi lâu thiếu nữ mặt đỠlên cất tiếng nói bằng má»™t giá»ng nhá» nhẹ:
- Công chúa nương nương có huấn dụ: Liệt vị giai khách từ xa đến đây. Thanh Phụng Các nà y rất lấy là m xấu hổ không có trà ngon đãi khách. Xin má»i chư vị tuỳ tiện uống trà đi!
Má»i ngưá»i nghe nà ng nói Ä‘á»u run lên ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Có ngưá»i không nhịn được la thầm:
- Chết chưa! Té ra ả không phái là công chúa mà chỉ là má»™t cung nữ hầu cáºn nà ng. Nhưng rồi lại nghÄ© rằng:
- Cung nữ còn đẹp thế nà y thì công chúa khá»i cần phái nói.
Tôn Tản Vương tỠlên tiếng:
- Té ra cô không phái là công chúa. Váºy mau má»i công chúa ra đây! Ãến thịt béo rượu ngon ta còn chẳng thiết ăn, chứ đừng nói là trà ngon nữa.
Cung nữ đó đáp:
- ChỠcác vị dùng trà rồi, công chúa nương nương sẽ có huấn dụ.
Tôn Tản cưá»i nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Công chúa nương nương đã có lệnh váºy ta phái kÃnh cẩn tuân theo.
Gã nói xong mở nắp ra, nghiêng bình nước Ä‘i cho nước thanh trà cùng bã Ä‘á»u chảy và o miệng. Gã nuốt nước ừng á»±c, miệng tóp tép nhai bã trà .
Nguyên ngà y xưa ngưá»i Thổ Phồn uống trà rồi lấy cả lá trà nhai nuốt Ä‘i. Váºy đây là má»™t phong tục cá»§a nước Thổ Phồn chứ không phái Tôn Tản Vương tá» vô lá»… hay thô tục.
Tôn Tản chưa nuốt hết lả trà đã cầm bánh điểm tâm đút cả và o miệng nhai nhồm nhoà m nói:
- Ta đã tuân lệnh ăn uống xong rồi. Cô và o má»i công chúa ra.
Ả cung nữ dạ má»™t tiếng, nhưng vẫn không chuyển mình, ả còn chá» cho má»i ngưá»i ăn uống xong đã, rồi má»›i Ä‘i thông báo.
Tôn Tản trong lòng nóng nảy không nhẫn nại được giục luôn miệng:
- Ăn uống lẹ lên! Là m gì mà lâu thế?
Lát sau, số đông đã uống trà và ăn điểm tâm xong.
Tôn Tản Vương tỠlại giục cung nữ:
- Bây giá» ngươi và o má»i được rồi đó.
Ả cung nữ nét mặt á»ng hồng, dưá»ng như cá»±c kỳ bẽn lẽn ả nói:
- Công chúa nương nương má»i các vị giai khách và o thư phòng ngoạn thưởng tranh vẽ cùng bút thiếp.
Tôn Tản cưá»i ha hả nói:
- Tranh vẽ vá»›i bút thiếp thì có gì mà coi? Tuy gã nói váºy nhưng cÅ©ng đứng lên.
Mộ Dung Phục mừng thầm tự nhủ:
- Thế thì cà ng hay! Công chúa má»i khách và o thư phòng, tuy tiếng nói để thưởng ngoạn hoạ đồ cùng bút thiếp mà thá»±c ra chắc là để thư văn tà i. Thằng cha Tôn Tản nà y coi bá»™ quê mùa há»§ láºu, còn hiểu gì thi ca từ phú cùng tranh vẽ và bút thiếp. Không chừng gã chỉ nói và i ba câu là đã bị công chúa tống cổ ra khá»i thư phòng.
Y lại lẩm bẩm:
- Công chúa chỉ bắt tỷ thà nguyên một võ công ta đây cũng đủ để ảp đáo quần hùng rồi. Bây giỠnà ng muốn thư văn tà i thì nhất định mình chiếm thượng phong, không còn sai nữa.
Y hớn hở vui mừng vừa đứng lên, thì ả cung nữ lại nói:
- Công chúa nương nương đã hạ dụ: Bất luáºn là gái giả trai hay các vị lão tiên sinh đã ngoại tứ tuần xin ở lại đây nghỉ ngÆ¡i xÆ¡i nước. Còn các vị giai khách xin má»i và o thư phòng.
Má»™c Uyển Thanh cùng Vương Ngá»c Yến Ä‘á»u trầm ngâm kinh hãi lẩm bẩm:
- Té ra hỠđã biết mình cái trang rồi.
Bá»—ng có ngưá»i lá»›n tiếng nói:
- Không phải đâu là không phải đâu!
Ngưá»i cung nữ đỠmặt lên, suốt Ä‘á»i ả ở thâm cung trừ viên Thái giám ra ả chưa gặp ngưá»i đà n ông nà o. Nay đột nhiên ả thấy rất nhiá»u chà ng trai thì không khá»i hoang mang, vô cùng bẽn lẽn.
Hồi lâu nà ng má»›i lên tiếng há»i:
- Không hiểu vị tiên sinh nà y có cao kiến gi?
Bao Bất Ãồng đáp:
- Cao kiến thì không đâu, chỉ có một chút đê kiến thôi.
Bao Bất Ãồng ăn nói chất chưởng kiểu nà y, ả cung nữ chưa từng thấy qua, nên không biết đối đáp thế nà o cho phải.
Bao Bất Ãồng lại nói:
- Chắc cô định há»i ta: Không hiểu vị tiên sinh nà y có Ä‘iá»u chi đê kiến? Nhưng ta thấy cô thẹn thùng e lệ, nên miá»…n cho cô há»i lại mà ta đã nói trước.
Ả cung nữ mỉm cưá»i đáp:
- Ãa tạ tiên sinh!
Bao Bất Ãồng nói:
- Bá»n ta đưá»ng sá xa xôi, kể hà ng muôn dặm đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch để được nhìn thấy mặt công chúa. Dá»c đưá»ng đã bị trăm cay nghìn đắng. Có ngưá»i phÆ¡i thây ngoà i bãi sa mạc vì không chịu nổi phong sương, có kẻ mất mạng nÆ¡i hà m heo miệng cá»p. Mưá»i phần đến Linh Châu chỉ còn được má»™t hai mà thôi. Tất cả những ngưá»i đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch duy nhất là được thấy dung nhan công chúa. Chỉ vì gia nương sá»›m sinh ra mất mấy năm tuổi ngoà i tứ tuần. Nếu không đạt được mục Ä‘Ãch thì tháºt uống công má»™t phen lặn lá»™i gian nan. Giả tá»· tại hạ biết công chúa có dụ nà y thì nay ta quyết ra Ä‘á»i muá»™n mấy năm.
Ả cung nữ không nhịn được phái toét miệng ra cưá»i nói:
- Tiên sinh nói giỡn rồi! Con ngưá»i ta sinh ra sá»›m hay sinh muá»™n, đâu có phái tá»± ý mình được.
Tôn Tản thấy Bao Bất Ãồng nói lăng nhăng hoà i thì quắc mắt lên nhìn gã, quát há»i:
- Công chúa nương nương đã có huấn dụ, ai nấy Ä‘á»u phái tuân theo. Sao ngươi còn già giá»ng mãi?
Bao Bất Ãồng cả giáºn đã muốn nổi hung.
Nhưng đột nhiên gã nghĩ ra một kế, thản nhiên nói:
- Vương tá»! Tại hạ nói váºy là cho Vương tá». Năm nay Vương tư đã bốn mươi mốt tuổi, tuy chưa phải là hạng già nua, nhưng cÅ©ng đã ngoại tứ tuần rồi. Theo chỉ dụ cá»§a công chúa thì Vương tá» cÅ©ng không được và o. Hôm trước tại hạ Ä‘oán số cho Vương tá» nên nhá»› rõ rà ng Vương tá» sinh năm BÃnh Dần, tháng Canh Tý, ngà y Ất Sá»u, giá» Nhâm Thìn. Như váºy tÃnh ra vừa đủ bốn mươi mốt tuổi.
Thá»±c ra Tôn Tản Vương tư má»›i hai mươi tám tuổi. Nhưng gã râu ria đầy mặt, khó mà ước lượng được tuổi gã. Huống chi ả cung nữ bữa nay má»›i thấy mặt đà n ông là lần đầu thì Ä‘oán tuổi há» thế nà o được? Ả lại không biết Bao Bất Ãồng nói tháºt hay nói dối, và thấy Tôn Tản Vương tá» mặt giáºn hầm hầm muốn sấn lại đánh Bao Bất Ãồng thì trong lòng khiếp sợ, vá»™i nói:
- Tại hạ nói... là các vị tá»± nhá»› rõ ngà y sinh cá»§a mình hÆ¡n, váºy vị nà o ngoà i bốn chục tuổi xin ở lại đây. Vị nà o chưa đầy bốn chục tuổi xin má»i và o thư phòng.
Tôn Tản nói:
- Hay lắm! Tại hạ ba chục còn chưa đến, dĩ nhiên là và o thư phòng được.
Gã dứt lá»i liá»n lạng ngưá»i tiến và o.
Ả cung nữ muốn ngăn lại nhưng sợ hết hồn, không dám nói gì.
Má»i ngưá»i chen lấn nhau kéo ùa và o.
Cả đến hạng năm sáu mươi tuổi cùng vô số ngưá»i tiến và o.
Chỉ có mưá»i mấy vị bản tÃnh nghiêm trang, hà nh động má»±c thước má»›i ngồi lại ngoà i sảnh đưá»ng.
Má»™c Uyển Thanh cùng Vương Ngá»c Yến cÅ©ng ở lại.
Ãoà n Dá»± muốn ở lại bầu bạn vá»›i Ngá»c Yến, nhưng bị nà ng thúc giục phái theo và o để giúp đỡ Má»™ Dung Phục.
Ãoà n Dá»± tiến và o mà lòng quyến luyến không nỡ dá»i tay.
Mỗi bước chân đi chà ng quay đầu lại đến ba bốn lần, tưởng chừng như phái đi xa muôn dặm ra nước ngoà i và phái cách biệt năm ba năm mới có ngà y tái hội.
Ãoà n ngưá»i Ä‘i qua má»™t con đưá»ng khả dà i, ai cÅ©ng nóng nảy lẩm bẩm:
- Coi bá» ngoà i Thanh Phụng Các nà y tưởng không có gì là rá»™ng lá»›n cho lắm. NgỠđâu bên trong còn có bầu trá»i khác và má»™t khu vá»±c bát ngát thế nà y.
Ãoà n ngưá»i Ä‘i hết con đưá»ng dà i mấy chục trượng, đến trước hai cánh cổng đá lá»›n.
Ả cung nữ lấy ra má»™t miếng sắt Ä‘áºp và o cánh cổng lạch cạch mấy tiếng.
Cánh cổng kêu cót két một hồi rồi mở ra.
Ãoà n ngưá»i nà y phần nhiá»u là những tay kiến thức rá»™ng rãi, thấy cánh cữa đã dà y đến má»™t thước, kiên cố dị thưá»ng, liá»n nghÄ© ngay:
- Chúng mình và o rồi hỠđóng cữa đá lại, chẳng khác gì chui đầu và o lưới. Biết đâu nước Tây Hạ chẳng mượn tiếng vá»i phò mã để quét má»™t mẻ anh hùng hảo hán khắp thiên hạ?
Tuy ai cÅ©ng nghÄ© váºy, nhưng vì đã xem há»™i thì phái và o chùa, có lý đâu lại trở ra tá» vẻ con ngưá»i khiếp nhược?
Má»i ngưá»i bước qua cữa đã rồi, quả nhiên cánh cữa từ từ đóng lại.
Bên trong cữa đá lại còn má»™t lối Ä‘i rất dà i. Hai bên đưá»ng đèn thắp sáng trưng.
Ãi hết con đưá»ng đã lại đến má»™t tầng cổng đá khác. Qua cổng đã thứ hai lại Ä‘i má»™t lúc nữa và o đến trước ba cổng đá lá»›n.
Lúc nà y dù là ngưá»i gan dạ đến đâu cÅ©ng không khá»i cảm thấy trong lòng hồi há»™p.
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 10:00 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 139 : Những đồ hình quái dị trong thư phòng
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ãoà n ngưá»i Ä‘i thêm và i khúc quanh nữa, bá»—ng nghe tiếng nước chảy róc rách. HỠđã đến bên cạnh má»™t khe suối. Trong chốn cấm cung mà đột nhiên thấy lạch nước sâu nà y, ai cÅ©ng không khá»i Ä‘em mối nghi ngá».
Má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, có kẻ nóng tÃnh đã toan nổi hung.
Ả cung nữ kia nói:
- Muốn và o trong thư phòng kia phải qua dòng suối U Lan nà y. Má»i các vị sang qua Ä‘i.
Hai bên suối có bốn bó Ä‘uốc ánh sáng láºp loè.
Ãoà n ngưá»i nhìn thấy ả cung nữ thò chân xuống suối được bất giác Ä‘á»u la hoảng.
NgỠđâu thân hình ả má»m mại, nhẹ nhà ng lướt trên mặt nước như Ä‘i trên không.
Ai nấy Ä‘á»u lấy là m kinh dị và ngá» là dưới nước suối có nhu cầu bằng dây sắt để ngưá»i đặt chân xuống mà đi, chứ có lý nà o ngưá»i lại Ä‘i trên mặt nước được?
Má»i ngưá»i chú ý nhìn thì quả nhiên thấy má»™t đưá»ng dây sắt rất nhá» buá»™c từ bá» bên nà y sang bá» bên kia. Sợi dây sắt nà y đã nhá» lại Ä‘en sì trông lẫn vá»›i mà u nước suối, hÆ¡n nữa trá»i đêm tối, dưới ánh Ä‘uốc cháºp chá»n khi tá», khi má» nên không nhìn thấy rõ.
Má»i ngưá»i thấy dòng suối nà y khá sâu nếu xẩy chân ngã xuống dù chẳng đến ná»—i chết Ä‘uối, cÅ©ng bị ướt hết quần áo nhÆ¡ nhá»›p khó coi. Nhưng những ngưá»i nà y đến Tây Hạ cầu thân hoặc Ä‘i theo chá»§ nhân để há»™ vệ nên võ công Ä‘á»u rất cao thâm, há» liá»n thi triển khinh công Ä‘i trên dây sắt để sang bá» bên kia.
Ãoà n Dá»± tuy không hiểu võ công, nhưng phép Lăng Ba Vi Bá»™ chà ng đã luyện rất thà nh thuá»™c.
Ba Thiên Thạch dắt tay chà ng, hai ngưá»i nhẹ nhà ng Ä‘i trên sợi dây bắt ngang suối.
Thá»±c ra bây giá» Ãoà n Dá»± đã được thêm ná»™i lá»±c cá»§a Cưu Ma TrÃ, khinh công chà ng có phần hÆ¡n cả Ba Thiên Thạch mà chà ng không tá»± biết.
Ãoà n ngưá»i Ä‘i qua suối rồi, ả cung nữ không hiểu có bấm và o cÆ¡ quan nà o ở bên vách đá mà thấy đánh véo má»™t tiếng. Sợi dây sắt đã tá»± co vỠẩn và o trong đám cá» ráºm không thấy đâu nữa.
Má»i ngưá»i kinh hãi vô cùng. Há» nghÄ© thầm:
- Dòng suối nà y rất sâu và khá rộng, thiệt khó mà bay qua được. Hay là nước Tây Hạ quả có lòng mỠám? Không thế thì sao công chúa ở trong khuê phòng lại còn đặt cơ quan nà y?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngấm ngầm đỠphòng, nhưng không ai lên tiếng và chỉ âm thầm hối háºn:
- Sao mà mình ngu dại đến thế? Lúc và o cung lại không Ä‘eo tuỳ thân binh khÃ.
Ngưá»i cung nữ kéo sợi dây sắt xong rồi nói:
- Xin má»i các vị và o trong nà y!
Ãoà n ngưá»i Ä‘i theo ả xuyên qua khu rừng trúc lá»›n đến trước má»™t sÆ¡n động.
Ả cung nữ gõ lên mấy tiếng.
Cánh cá»a động mở ra, ả cung nữ giÆ¡ tay ra nói:
- Má»i các vị! Rồi Ä‘i và o.
Ba Thiên Thạch khẽ há»i Chu Ãan Thần:
- Chu hiá»n đệ tÃnh sao?
Chu Ãan Thần trong lòng cÅ©ng hoang mang bất định, chẳng hiểu nên bảo Ãoà n Dá»± ở lại hay để chà ng cùng dấn thân và o nÆ¡i nguy hiểm? Nhưng gã lại nghÄ© rằng nếu không tiến và o sÆ¡n động thì cố nhiên không có cách nà o bắn sẽ trúng Ä‘Ãch được.
Hai gã còn Ä‘ang ngần ngừ thì Ãoà n Dá»± đã cùng Tiêu Phong sánh vai Ä‘i và o, Ba, Chu đà nh dắt tay nhau Ä‘i theo sau.
Ãoà n ngưá»i và o sÆ¡n động, Ä‘ang tiến theo má»™t con đưá»ng hầm thì đột nhiên có ánh sáng loà .
Má»i ngưá»i đã và o đến má»™t toà đại sảnh.
Toà sảnh đưá»ng nà y so vá»›i căn nhà ngồi uống trà vừa rồi rá»™ng gấp ba lần.
Nguyên là má»™t chá»— sÆ¡n động thiên nhiên và đã được vô số nhân công kiến trúc tu chỉnh lại. Tưá»ng vách cá»±c kỳ nhẵn nhụi, chá»— nà o cÅ©ng treo tranh vẽ hoặc đối liá»…n. Ãại khái các sÆ¡n động Ä‘á»u ẩm ướt, song nÆ¡i đây lại rất khô khan sạch sẽ.
Những tranh vẽ cùng chữ viết không bị ẩm ướt chi hết. Má»™t bên sảnh đưá»ng có kê má»™t giá sách lá»›n. Trên bà n có đủ văn phòng tứ bảo và bốn cái ghế đá, bà n đá.
Ả cung nữ lại lên tiếng:
- Ãây là thư phòng cá»§a công chúa nương nương. Xin má»i liệt vị ngoạn thưởng bút thiếp cùng tranh vẽ.
Má»i ngưá»i thấy cách trang trà trong sảnh đưá»ng không ra vẻ má»™t chốn thư phòng cá»§a công chúa Ä‘á»u lấy là m kinh ngạc. Nhưng nÆ¡i đây đủ cả án sách cùng tranh vẽ, bút thiếp thì đúng là má»™t căn thư phòng. Ãoà n ngưá»i nà y số đông là hạng võ biá»n, nên Ãt hiểu vá» bút thiếp và tranh vẽ.
Tiêu Phong và Hư Trúc tuy võ công cao cưá»ng, nhưng vá» văn há»c không am hiểu gì mấy.
Hai ngưá»i sóng vai ngồi xuống đất để ý xem động tÄ©nh bá»n ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i mình.
VỠđưá»ng lịch duyệt, kiến thức Tiêu Phong còn cao hÆ¡n Hư Trúc gấp mưá»i. Tuy bá» ngoà i chà ng không tá» vẻ quan tâm đối vá»›i những đối liá»…n cùng tranh vẽ trên tưá»ng, không tá» vẻ gì sốt sắng hết, mà thá»±c ra lúc nà o cÅ©ng chầm cháºp để ý đến ả cung nữ, ông biết ả cung nữ nà y rất quan hệ. Nếu nước Tây Hạ đặt mai phục hay có giảo kế gì, Ä‘á»u do cô bé mặt mÅ©i xinh đẹp đó quyết định hay phát động.
Lúc nà y Tiêu Phong đã biết trong bóng tối có ngưá»i dòm ngó mà bá» ngoà i tuyệt nhiên không thấy động tÄ©nh gì, tinh thần ông cá»±c kỳ căng thẳng. Ông định bụng nếu xảy ra biến cố gì, láºp tức nắm lấy ả cung nữ rồi sẽ nói chuyện, không để cho ả kịp trốn tránh.
Bá»n Ãoà n Dá»±, Chu Ãan Thần, Má»™ Dung Phục, Công Dã Cà n mấy ngưá»i chạy lại gần vách để xem chữ viết và tranh vẽ.
Ãặng Bách Xuyên là con ngưá»i tâm cÆ¡ tinh tế, lại thẳng án sách để xem những bức danh hoạ, nhưng thá»±c ra là gã để ý xem xét các bức tưá»ng vách có cÆ¡ bà ẩn gì không, hoặc có đưá»ng nà o thoát ra chăng?
Chỉ có Bao Bất Ãồng là bẻm mép, miệng không ngá»›t chê những bức vẽ trên tưá»ng. Y không bảo tranh xấu mà chỉ chê nét bút, nét vẽ không có gân. Tây Hạ tuy là má»™t xứ hẻo lánh táºn biên thuỳ, láºp quốc chưa được bao lâu nên tranh vẽ cùng bút thiếp ở trong cung hãy còn kém nhà Ãại Tống và nước Ãại Liêu xa lắm. Nhưng là chá»— Ãế vương thì cÅ©ng khác vá»›i thưá»ng dân nhiá»u.
Trong thư phòng cá»§a công chúa cÅ©ng có nhiá»u bút thiếp từ Ä‘á»i Tấn, Ä‘á»i ÃÆ°á»ng cùng những tranh vẽ Ä‘á»i Nam Tống, Bắc Tống mà Bao Bất Ãồng chê bai chẳng còn giá trÅ© gì nữa.
Hồi ấy, bút thiếp cá»§a bốn nhà Tô, Huỳnh, Má»…, Thái được lá»u truyá»n khắp thiên hạ. Trong cung nước Tây Hạ mua được khá nhiá»u tá»± tÃch cá»§a Tô Ãông Pha, Huỳnh SÆ¡n Cốc. Chẳng những Bao Bất Ãồng chê bút thiếp cá»§a Tô, Huỳnh, Má»…, Thái chẳng và o đâu, gã còn cho cả bút thiếp cá»§a Chung, Vương, Chá», Âu cÅ©ng không đáng lá»t và o mắt gã.
Ả cung nữ nghe gã nói thiên hô bát sát, phê bình loạn xạ chẳng kiêng nể gì ai thì kinh hãi vô cùng, liá»n chạy lại gần khẽ há»i:
- Bao tiên sinh! Những chữ nà y viết không tốt tháºt á»? Công chúa nương nương cho là bút pháp cá»±c kỳ tinh diệu đấy!
Bao Bất Ãồng đáp:
- Công chúa nương nương ở nước Tây Hạ hẻo lánh chưa được thấy bút pháp cá»§a những tay đại danh sÄ©, đại tà i tỠđất Trung Nguyên. Nương nương cần phải và o Trung Nguyên má»›i biết rõ được. Tiểu Muá»™i tá» cô cÅ©ng nên Ä‘i theo công chúa nương nương và o Trung Nguyên để mở rá»™ng tầm con mắt, chứ cứ ở lỳ đây hoà i không Ä‘i đến đâu, thì suốt Ä‘á»i quê kệch há»§ láºu.
Ả cung nữ gáºt đầu khen phải.
Ãoà n Dá»± Ä‘i xem kỹ từng bức má»™t. Ãá»™t nhiên chà ng thấy bức tranh vẽ má»™t ngưá»i nữ sÄ© ăn mặc theo thá»i cổ, chà ng bất giác giáºt mình kinh hãi "á»’" lên má»™t tiếng.
Nguyên ngưá»i trong đồ hình nà y là má»™t vÅ© nữ giống Vương Ngá»c Yến như đúc. Nhưng tay trái nà ng cầm kim tay phải cầm sợi chỉ. Nà ng ngồi bên cá»a sổ xá» kim khâu. Trên đầu gối nà ng đặt má»™t tấm Ä‘oạn bằng tÆ¡, dưá»ng như Ä‘ang thêu hoa.
Ãoà n Dá»± không nhẫn nại được nữa, la lên:
- Nhị ca! Lại đây mà coi! Hư Trúc theo lá»i chạy đến gần. Y vừa nhìn thấy cÅ©ng lấy là m kinh dị , tá»± há»i: Bức hoạ Vương cô nương sao lại xuất hiện ở nÆ¡i đây. Bức hoạ nà y sao lại giống cả bức đồ hình mà sư phụ đã Ä‘á»a cho mình, tướng mạo không sai má»™t chút nà o mà chỉ hÆ¡i khác vá» xuân sắc.
Ãoà n Dá»± cà ng nghÄ© cà ng lấy là m kỳ, chà ng không nhÅ©n được đưa tay ra sá» và o bức hoạ đồ. Ngón tay chà ng vừa chạm và o tưá»ng vách liá»n phát giác ra trên tưá»ng có rất nhiá»u nét vẽ. Chà ng nhÃch gần lại coi, té ra trên vách khắc rất nhiá»u hình ngưá»i. Có ngưá»i Ä‘ang ngồi, có ngưá»i Ä‘ang nhảy lên. nhiá»u kiểu rất kỳ lạ. Những hình ngưá»i nà y phần nhiá»u khắc trong má»™t vòng tròn. Chung quanh vòng tròn chứa những chữ vá» thiên can đũa chi, cùng những chữ vá» số mục.
Hư Trúc vừa nhìn thấy đã nháºn ra ngay những đồ hình nà y rất giống đồ hình trên vách đá trong nhà máºt thất cung Linh Thứu. Y biết đây là những yếu quyết vá» võ công thượng thặng, nếu ai ná»™i lá»±c không đủ thâm háºu xem và o ắt phải mê Ä‘i, bị nặng thì bại lá»±c mà nhẹ cÅ©ng hôn mê bất tỉnh. Hôm trước bốn cô Mai, Lan, Cúc, Trúc đã vì coi những đồ hình trên vách đá mà bÅ© té nhà o rồi trá»ng thương.
Hư Trúc sợ Ãoà n Dá»± bị thương vá»™i nói:
- Tam đệ! Những đồ hình nà y tam đệ không được coi đâu.
Ãoà n Dá»± há»i lai:
- Tại sao váºy?
Hư Trúc khẽ đáp:
- Ãây là những võ há»c rất cao thâm, nếu luyện táºp không đúng phương pháp thì chỉ có hại chứ chẳng Ãch gì.
Ãoà n Dá»± vốn chẳng ưa gì võ công, nên nghe Hư Trúc nói là những võ há»c cao thâm gì đó liá»n day mặt lại nhìn bức Thiên song thÃch Tú Ãồ tức là bức hoạ mỹ nhân ngồi tá»±a cá»a sổ thêu thùa.
Mấy bữa nay chà ng cùng Vương Ngá»c Yến thân máºt dị thưá»ng, cả những Ä‘iểm tiêm tế trên nét mặt nà ng chà ng cÅ©ng nhá»› rõ mồn má»™t. Chà ng nhìn lại bức hoạ đồ liá»n phân biệt được ngay những chá»— khác nhau giữa Vương Ngá»c Yến và ngưá»i trong tranh so vá»›i Vương Ngá»c Yến còn máºp hÆ¡n. Mắt ngưá»i trong tranh cÅ©ng sắc hÆ¡n không giống như Vương Ngá»c Yến ôn nhu, thuỳ mị. Nhất là vá» tuổi rõ rà ng lá»›n hÆ¡n Vương Ngá»c Yến đến ba bốn năm.
Bao Bất Ãồng tuy miệng nói huyên thuyên nhưng từ má»™t cỠđộng tá»›i lá»i nói cá»§a Ãoà n Dá»± và Hư Trúc Ä‘á»u không qua khá»i tai mắt gã.
Gã vừa nghe Hư Trúc nói những đồ hình trên vách Ä‘á»u là võ há»c cao thâm thì khịt mÅ©i há»i:
- Cái gì mà võ há»c cao thâm? Tiểu hoà thượng lại gạt ngưá»i ta rồi!
Ãoạn gã để ý nhìn và o những bức đồ hình trên tưá»ng.
Ả cung nữ nói:
- Bao tiên sinh! Những bức đồ hình nà y không coi được đâu. Công chúa nương nương đã biểu là ai công phu chưa đến nÆ¡i coi và o chỉ có hại mà thôi chứ Ãch gì.
Bao Bất Ãồng nói:
- Nếu ngưá»i công phu đã luyện táºp đến nÆ¡i thì sao? Chắc là chỉ có Ãch thôi chứ chẳng hại gì. Có đúng thế chăng? Công phu ta đã luyện đến nÆ¡i, tưởng cần phải xem.
Gã thấy đồ hình thiên biến vạn hoá, không biết đâu mà dò.
Thốt nhiên gã phá»ng tay giÆ¡ chân, bất giác há»c theo tá» thế trong đồ hình. Chỉ trong khoảnh khắc má»i ngưá»i bá»—ng để ý đến tình trạng quái dị cá»§a Bao Bất Ãồng, rồi phát giác do những đồ hình trên vách gây ra.
Bá»—ng má»™t ngưá»i đứng bên lên tiếng:
- Ồ! Trong nà y có đồ hình!
Ngưá»i đứng mé tưá»ng bên kia lên tiếng:
- Bên nà y cũng có đồ hình!
Rồi má»i ngưá»i xô lại xem những bức hoạ trên vách.
Há» thấy đủ thứ nà o hình ngưá»i nà o thú váºt.
Sau khi xem má»™t lúc ai nấy Ä‘á»u giÆ¡ chân múa tay.
Hư Trúc trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, vội chạy đến bên Tiêu Phong nói:
- Ãại ca! Những đồ hình nà y không coi được đâu. Những ngưá»i coi và o, e rằng sẽ bị trá»ng thương! Nếu há» mắc chứng Ä‘iên cuồng tất là m náo loạn cả lên!
Tiêu Phong lớn tiếng quát:
- Các vÅ© đừng nhìn và o đồ hình trên vách nữa! Chúng ta đã và o nÆ¡i hiểm địa, phải mau mau há»p lại mà thương nghị!
Ông vừa quát lên, mấy ngưá»i quay lại để há»™i há»p vá»›i nhau.
Nhưng những bức đồ hình trên vách có má»™t sức quyến rÅ© rất mãnh liệt, nên ai đã coi đồ hình, ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi, tưởng mình có thể giải đáp ngay được những chiêu thức mà mình thưá»ng suy nghÄ© đã bao lâu không ra. Thế rồi má»i ngưá»i lại suy nghÄ© mông lung, sau cùng Ä‘i đến chá»— để hết tâm trà và o việc nghiên cứu đồ hình.
Tiêu Phong thấy số đông vẻ mặt thẫn thá» như ngây, như dại, thì không khá»i ngấm ngầm kinh hãi, mặc dầu ông là ngưá»i gan dạ xá»a nay.
Bá»—ng có tiếng ngưá»i rú lên:
- Úi chao! Rồi ngưá»i ấy quay tÃt Ä‘i mấy vòng ngã lăn xuống đất. Có ngưá»i chỉ phát ra âm thanh rất khẽ trong cổ há»ng, rồi nhảy xổ và o vách đá mà cà o mà giáºt tưởng chừng như muốn kéo những bức đồ hình trên vách xuống.
Tiêu Phong biết rằng nếu không ngăn trở má»i ngưá»i để há» chăm chú nhìn và o đồ hình thì chẳng mấy chốc sẽ gây thà nh tai vạ lá»›n. Ông liá»n nghÄ© ra má»™t kế. Nắm lấy sau lưng chiếc ghế gá»— bẻ đánh "rắc" má»™t tiếng, mặt ghế gãy ra, rồi hai bà n tay ông lại bóp mạnh cho nát nhừ ra. Ông vung tay ném những mảnh gá»— vụn phát ra tiếng kêu veo véo không ngá»›t.
Bao nhiêu đèn lá»a hoặc Ä‘uốc Ä‘á»u tắt dần. Ông liệng và i lần, mấy chục ngá»n lá»a Ä‘á»u tắt hết và trong động trở nên tối mù.
Trong bóng tối chỉ còn nghe tiếng ngưá»i thở hồng há»™c hoặc tiếng la khẽ:
- Nguy quá!
Tiêu Phong dõng dạc nói:
- Xin các vị chá»— nà o ngồi nguyên chá»— ấy, đừng Ä‘i lại nhá»™n lên để khá»i dẫm và o các cÆ¡ quan trong nhà nà y. Những bức đồ hình trên vách có thể là m mê lòng ngưá»i. Các vị đừng sá» mó và o mà nguy đấy. Có ngưá»i Ä‘ang đưa tay ra sá» và o những bức đồ hình, chợt nghe lá»i Tiêu Phong liá»n miá»…n cưỡng rụt tay vá».
Bỗng nghe tiếng Tiêu Phong khẽ nói:
- Tại hạ đắc tá»™i! Cô nương miá»…n trách! Xin cô nương mở cá»a để buông tha má»i ngưá»i ra.
Nguyên khi Tiêu Phong liệng những mảnh gỗ cho tắt hết đèn, ông chạy vội lại để nắm lấy ả cung nữ.
Ả cung nữ nà y võ công cÅ©ng không phải là hạng tầm thưá»ng.
Trong lúc kinh hãi, ả vung tay trái lên đánh.
Tiêu Phong liệng mảnh gỗ cho tắt hết đèn rồi tiện tay ông nắm lấy cổ tay ả.
Ả cung nữ vừa kinh hãi vừa xấu hổ, ả không dám cỠđộng, nghe Tiêu Phong nói váºy liá»n đáp:
- Các hạ hãy buông tay ta ra đã...
Tiêu Phong buông tay ả ra.
Tuy ở trong bóng tối, nhưng ông liệu chừng vẫn có thể theo dõi ả được, không sợ ả giở trò gì.
Ả cung nữ nói:
- Tại hạ đã bảo Bao tiên sinh là không thể xem những đồ hình nà y được. Ngưá»i nà o công phu không đến nÆ¡i mà coi và o chỉ có hại chứ không có Ãch gì. Song y nhất định đòi coi.
Bao Bất Ãồng ngồi dưới đất cảm thấy đầu nhức kịch liệt, tâm thần hoảng hốt rất là khó chÅ©u, bụng lại buồn nôn. Thế mà y vẫn còn gắng gượng nói bướng:
- Nếu ngươi bảo ta coi thì ta không coi đâu. Nhưng ngươi lại bảo ta đừng coi thì ta phải coi cho bằng được.
Tiêu Phong nghĩ thầm:
- Quả nhiên ả cung nữ nà y đã khuyên can má»i ngưá»i đừng coi đồ hình trên vách, dưá»ng như ả thiệt tình không có ý gia hại ai. Nhưng nà ng công chúa Tây Hạ kia má»i bá»n ta đến chá»— nà y chẳng hiểu có dụng ý gì? ...
Ông còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, đột nhiên má»™t mùi hương thoang thoảng Ä‘á»a và o mÅ©i.
Mùi hương nà y rất nhẹ nhà ng và chỉ phảng phất mà thôi, nhưng Tiêu Phong vừa ngá»i đã thấy giáºt mình kinh hãi, vá»™i Ä‘á»a tay lên bịt mÅ©i, vì ông nhá»› lại hồi còn là m Bang chúa Cái Bang, quần Cái Bang đã bị má»™t nhân váºt trong Nhất phẩm đưá»ng nước Tây Hạ dùng Muá»™i hương là m cho hôn mê. Ông ngấm ngầm chuyển váºn chân khà thấy không có gì trở ngại.
Bỗng thanh âm một thiếu nữ thỠthẻ cất lên:
- Văn Nghi công chúa nương nương giá lâm!
Má»i ngưá»i nghe nói công chúa đến thì vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Có Ä‘iá»u đáng tiếc là trong bóng tối không được nhìn rõ mặt nà ng.
Thanh âm thiếu nữ trong trẻo, uyển chuyển lại nói:
- Công chúa nương nương có nhiá»u lá»i hiểu dụ: Những bức đồ hình vá» võ há»c khắc trên vách đá trong thư phòng không muốn để nhân sÄ© phái khác dòm ngó nên đã dùng các tranh vẽ cùng đôi liá»…n che khuất Ä‘i. Thế mà không ngá» cÅ©ng có ngưá»i ngó và o. Công chúa nương nương xin các vị đừng báºt lá»a lên, e rằng sẽ gây ra những hiểm hoạ chẳng nhá». Công chúa nương nương xin có lá»i thanh minh trước vá»›i quý vị giai khách là để quý vị phải ngồi tối tăm như váºy tháºt là bất kÃnh, xin quý vị lượng thứ.
Rồi lại nghe tiếng lách cách vang lên, cánh cá»a đã mở ra.
Thiếu nữ lại nói:
- Nếu các vị không muốn lưu lại nÆ¡i đây thì lui ra nhà sảnh đưá»ng uống trà nghỉ ngÆ¡i. Có ngưá»i dẫn đưá»ng hẳn hoi không sợ lạc lõng.
Má»i ngưá»i nghe nói công chúa đã đến thì còn ai muốn trở ra nữa. HÆ¡n nữa ả cung nữ nà y giá»ng nói rất ôn tồn, tuyệt không có ác ý gia hại. Nên cá»a mở ra rồi mà má»i ngưá»i Ä‘á»u giảm bá»›t lòng kinh hãi, mà không ai chịu lui ra.
Hồi lâu thiếu nữ lại nói:
- Các vị không muốn rá»i khá»i nÆ¡i đây. Công chúa nương nương rất cảm thịnh ý. Các vị từ xa đến, nương nương không có váºt gì đáng giá để tặng, xin kÃnh cẩn Ä‘em những bức vẽ cùng những bút thiếp mà công chúa thưởng ngoạn hà ng ngà y tặng má»—i vị má»™t tấm. Ãó Ä‘á»u là những bút tÃch cá»§a danh gia, xin các vị thu nháºn cho. Khi nà o các vị ra vá» cứ tá»± tiện tháo lấy Ä‘em Ä‘i.
Các hà o khách giang hồ thấy công chúa có tặng váºt, nhưng chỉ là chữ viết cùng tranh vẽ, ai nấy không được vui lòng. Nhưng cÅ©ng có má»™t số lõi Ä‘á»i biết rằng những bức nà y Ä‘em vá» Trung Nguyên bán được nhiá»u tiá»n, quý hÆ¡n cả và ng bạc châu báu thì lại mừng thầm.
Ãoà n Dá»± là ngưá»i vui sướng hÆ¡n hết. Chà ng quyết ý lấy bức tranh "Thiên song thÃch tú đồ" để rồi cùng Vương Ngá»c Yến sóng vai mà thưởng ngoạn.
Tôn Tản Vương tỠnghe đi nghe lại thấy ả cung nữ đại diện cho công chúa để phát ngôn, trong lòng nóng nảy vô cùng.
Gã lớn tiếng nói:
- Công chúa! Chá»— nà y không tiện thắp đèn lá»a. Công chúa không nhìn thấy tại hạ mà tại hạ cÅ©ng không nhìn thấy công chúa. Váºy chúng tôi đến nÆ¡i khác để diện kiến được chăng?
Ả cung nữ lại lên tiếng:
- Các vị muốn được thấy dung nhan công chúa nương nương cũng chẳng gì là khó. Trong bóng tối hà ng trăm tiếng la:
- Chúng tôi chỉ muốn thấy dung nhan công chúa!
Lại có nhiá»u ngưá»i hét lên:
- Mau mau thắp đèn lên! Chúng tôi nhất định không xem những đồ hình trên vách nữa!
Có ngưá»i lại nói:
- Chỉ cần thắp mấy ngá»n đèn quanh mình công chúa là đủ. Chúng tôi chỉ muốn xem công chúa chứ không muốn xem đồ hình.
Có ngưá»i phụ hoạ:
- Phải đó, phải đó! Xin công chúa nương nương xuất hiện.
Tiếng ngưá»i huyên náo má»™t lúc rồi dần yên lặng trở lại.
Ả cung nữ lại từ từ lên tiếng:
- Công chúa nương nương má»i các vị đến Tây Hạ là cốt ý để há»™i kiến cùng giai khách. Hiện công chúa có vấn đỠđưa ra há»i các vị. Vị nà o trả lá»i trúng sẽ được công chúa má»i và o tương kiến.
Má»i ngưá»i nghe nói tinh thần lại phấn khởi.
Có ngưá»i nói:
- Té ra đây là má»™t vụ khảo thÃ.
Có ngưá»i nói:
- Tại hạ chỉ biết vung Ä‘ao múa thương thì là m sao mà trả lá»i được những đỠmục vá» thi thư? Thế nà y thì chết tại hạ rồi!
Ả cung nữ há»i:
- Những đỠmục công chúa muốn há»i đã bảo cho tỳ tá» hay. Váºy tiên sinh nà o muốn trả lá»i?
Má»i ngưá»i lại tranh nhau lên tiếng:
- Tại hạ xin trả lá»i trước! Tại hạ xin trả lá»i trước!
Thấy má»i ngưá»i nhao nhao cả lên, ả cung nữ cưá»i khanh khách nói:
- Các vị bất tất phải tranh nhau. Ngưá»i trả lá»i trước thưá»ng hay bị loại.
Má»i ngưá»i nghÄ© lại thấy ả nói có lý. Cà ng để vá» sau cà ng được nghe khuynh hướng cá»§a nhiá»u ngưá»i rồi mình thâu tháºp ý kiến để đáp lại, chắc là đúng hÆ¡n.
Má»i ngưá»i nghÄ© thế rồi chẳng ai tiến lên nữa.
Bá»—ng có tiếng ngưá»i nói:
- Các vị lên trước tại hạ sẽ theo sau. Nếu các vị sợ Ä‘i trước bị loại thì để tại hạ xung phong cho. Tại hạ là Bao Bất Ãồng đã có vợ con rồi. Chỉ cần nhìn phương dung công chúa má»™t cái, chứ không có ý gì khác cả.
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 10:01 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 140 : Trúng đỠthi Hư Trúc nên duyên
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ả cung nữ nói:
- Bao tiên sinh tháºt là ngưá»i mau lẹ. Công chúa nương nương có ba vấn đỠthỉnh giáo: Má»™t là trong Ä‘á»i Bao tiên sinh cho nÆ¡i nà o là nÆ¡i khoái lạc hÆ¡n hết?
- Tại hạ thÃch thú nhất là khi còn há»c nghá» nắn đồ sứ trong má»™t tiệm kia. Lão chá»§ suốt ngà y cáu kỉnh đánh mắng tại hạ. Má»™t hôm tại hạ Ä‘iên tiết lên, bao nhiêu bình trà chén uống nước, cho chà lá» hoa tượng pháºt, tại hạ Ä‘áºp vỡ tan tà nh không còn má»™t cái nà o nguyên vẹn, rồi bá» Ä‘i. Ãó là má»™t việc thÃch thú nhất trong Ä‘á»i tại hạ. Cung nữ cô nương! Tại hạ trả lá»i như váºy có trúng tuyển chăng?
Cung nữ đáp:
- Trúng hay không tỳ tỠchẳng biết. Cái đó phải do công chúa nương nương quyết định. Bây giỠđến vấn đỠthứ hai:
- Bao tiên sinh bình sinh yêu ai nhất, ngưá»i đó tên là gì?
Bao Bất Ãồng không suy nghÄ© gì đáp ngay:
- Tại hạ yêu nhất là Bao Bất Tịnh.
Cung nữ há»i:
- Ãiá»u thứ ba là tướng mạo ngưá»i mà Bao tiên sinh yêu đó ra sao?
Bao Bất Ãồng đáp:
- Ngưá»i nà y má»›i lên ba tuổi. Má»™t mắt nhá», mÅ©i hếch lên trá»i, và nh tai vảnh ra. Bao má»— bảo gì y cÅ©ng nhất quyết phản đối, bảo y khóc thì y cưá»i, bảo y cưá»i thì y lại khóc. Y thưá»ng khóc đến hai giá» không nÃn. Y chÃnh là đứa con gái cá»§a Bao má»— tên gá»i là Bao Bất Tịnh.
Ả cung nữ cưá»i khẽ má»™t tiếng.
Các hà o khách thì cưá»i ồ cả lên và đá»u cho Bao Bất Ãồng mau mồm lẹ miệng.
Ả cung nữ lại nói:
- Xin Bao tiên sinh hãy qua mé bên nghỉ ngÆ¡i và xin má»i vị thứ hai.
Ãoà n Dá»± chỉ nóng lòng được ra ngoà i thá»§ thỉ vá»›i Vương Ngá»c Yến, còn chuyện thấy hay không thấy công chúa chà ng chẳng lấy chi là m quan hệ.
Chà ng liá»n tiến lên xá dà i nói:
- Tại hạ là Ãoà n Dá»± ở nước Ãại Lý kÃnh cẩn dâng lá»i vấn an công chúa nương nương. Tại hạ ở nÆ¡i hẻo lánh táºn biên cương miá»n Nam bữa nay được đến thượng quốc và được háºu đãi, rất cám Æ¡n thịnh tình.
Cung nữ nói:
- Té ra Ä‘iện hạ là Trấn Nam vương thế tá» nước Ãại Lý. Ãiện hạ bất tất phải quá khiêm nhượng. Nay Ä‘iện hạ đến đây là má»™t nÆ¡i há»§ láºu không đủ lá»… cung nghinh quý khách rất lấy là m áy náy.
Ãoà n Dá»± nói:
- Tá»· tá»· thiệt là quá khách khÃ! Bữa nay công chúa không nước nhà n rá»—i xin để ngà y khác lại tương kiến cÅ©ng không sao.
Ả cung nữ nói ngay:
- Ãiện hạ đã chẳng quản xa xôi tá»›i đây. Xin trả lá»i cho câu há»i thứ nhất là điện hạ cho nÆ¡i nà o là nÆ¡i khoái lạc nhất?
Ãoà n Dá»± buá»™t miệng đáp ngay:
- NÆ¡i khoái lạc nhất cá»§a tại hạ là cái giếng khô bùn lầy. Má»i ngưá»i không nhịn được cưá»i ồ cả lên.
Ãoà n Dá»± cÅ©ng không giải thÃch. Ngoà i Má»™ Dung Phục ra không ai hay vá» câu chuyện khoái lạc cá»§a chà ng trong giếng khô.
Có ngưá»i khẽ lên tiếng chê bai:
- Chẳng lẽ gã nà y là con rùa nên má»›i thÃch chui xuống đống bùn lầy trong giếng khô?
Ả cung nữ lại lên tiếng há»i:
- Bình sinh Ä‘iện hạ yêu ai hÆ¡n hết, ngưá»i đó tên là gì?
Ãoà n Dá»± toan mở miệng trả lá»i thì đột nhiên bên phải kéo tay, bên trái có ngưá»i giáºt áo.
Ba Thiên Thạch đứng một bên chà ng, khẽ rỉ tai:
- Công tỠnói là Trấn Nam vương.
Chu Ãan Thần ở bên kia nhắc chà ng:
- Công tỠnói là Trấn Nam vương phi.
Nguyên hai gã nà y đứng bên Ãoà n Dá»± thấy chà ng trả lá»i câu há»i thứ nhất rất là thất lá»…, đến câu há»i thứ hai lại khiến cho ngưá»i ta chê cưá»i. Chà ng đến đây cầu hôn cùng công chúa mà lại nói ra yêu má»™t vị cô nương khác, thì khi nà o công chúa còn ưng thuáºn lấy chà ng? Nên má»™t gã mách chà ng trả lá»i ngưá»i yêu thứ nhất là phụ thân, để tá» lòng trung quên hiếu phụ. Ãó là ý nghÄ© cá»§a Tam công trong triá»u Ba Thiên Thạch. Còn kẽ mách ngưá»i yêu nhất Ä‘á»i là mẫu thân thì chÃnh là ý kiến dịu dà ng từ ái cá»§a kẽ sÄ© văn nho Chu Ãan Thần.
Ãoà n Dá»± nghe cung nữ há»i ngưá»i yêu nhất Ä‘á»i là ai, toan buá»™t miệng nói đến Vương Ngá»c Yến, nhưng thấy Chu, Ãan hai ngưá»i kéo tay giáºt áo chà ng nghÄ© ngay tá»›i mình là Trấn Nam vương thế tá» nước Ãại Lý, qua Tây Hạ thì lá»i ăn tiếng nói cùng cách cỠđộng có quan hệ đến phong thể bản quốc. Chà ng cho là mình mất mặt thì chẳng há» gì nhưng không thể để cho nước Ãại Lý vì mình mà hại đến quốc thể.
Chà ng liá»n đáp:
- Tại hạ yêu nhất dĩ nhiên là phụ thân và mẫu thân.
Câu nói nà y, chà ng liá»n Ä‘em so sánh tình yêu song thân vá»›i tình yêu Vương Ngá»c Yến, thấy khác nhau xa mà không thể phân biệt được bên nà o nặng bên nà o nhẹ. Nhưng chà ng cÅ©ng tá»± biết rằng câu mình trả lá»i yêu nhất song thân không phải là giả trá.
Ả cung nữ lại há»i:
- Tướng mạo lệnh tôn cùng lệnh đưá»ng thế nà o? Có giống Ä‘iện hạ không?
Ãoà n Dá»± đáp:
- Gia phụ mặt vuông, mà y ráºm mắt to. Tướng mạo cá»±c kỳ uy võ mà tÃnh nết lại ôn hoà ...
Chà ng nói đến đây bá»—ng giáºt mình tá»± nhá»§:
- Té ra tướng mạo mình chỉ giống mẫu thân chứ không giống phụ thân. VỠđiểm nà y trước nay chưa bao giỠmình nghĩ tới.
Ả cung nữ thấy Ãoà n Dá»± chỉ trả lá»i má»™t nữa, rồi không nói nữa thì cho rằng mẫu thân chà ng là báºc Vương phi cao quý, nên chà ng không muốn nói rõ tướng mạo trước mặt má»i ngưá»i.
Ả nghÄ© váºy liá»n nói:
- Ãa tạ Ä‘iện hạ. Xin má»i Ä‘iện hạ qua bên nghỉ ngÆ¡i.
Tôn Tản Vương tá» nghe giá»ng nói ả cung nữ đối vá»›i Ãoà n Dá»± ra chiá»u vừa trá»ng vá»ng vừa thân máºt, trong lòng ngấm ngầm nổi ghen, lẩm bẩm:
- Ngươi là Vương tá» ta đây cÅ©ng là Vương tá» phá»ng có kém gì? Huống chi nước Thổ Phồn ta vừa lá»›n, vừa mạnh hÆ¡n nước Ãại Lý nhiá»u. Chẳng lẽ cái bá»™ mặt trắng trẻo cá»§a ngươi lại chiếm được tiện nghi hÆ¡n ta?
Gã nghÄ© váºy rồi không chỠđược nữa sấn sổ tiến lên nói:
- Vương tỠnước Thổ Phồn là Tôn Tản xin hội diện cùng công chúa.
Ả cung nữ nói:
- Vương tá» Ä‘iện hạ quang lâm, tệ quốc rất lấy là m vinh hạnh. Công chúa nương nương tệ quốc có ba vấn Ä‘á»...
Tôn Tán có tÃnh nóng nảy không chá» cung nữ nói hết, liá»n cưá»i đáp:
- Ba vấn đỠcá»§a công chúa ta đã nghe rõ rồi. Ngươi bất tất phải nhắc lại và ta cÅ©ng trả lá»i luôn má»™t lúc, chẳng cần phải nói từng câu má»™t. Chá»— khoái lạc nhất trong Ä‘á»i ta là chốn động phòng sau khi được là m phò mã, kết nghÄ©a phu thê vá»›i công chúa. Ngưá»i ta yêu nhất Ä‘á»i là Văn Nghi công chúa. ÃÆ°Æ¡ng nhiên nà ng há» Lý còn khuê danh nà ng dÄ© nhiên ta chẳng hay. Sau nà y lên đạo vợ chồng nhất định nà ng sẽ cho ta rõ. Còn tướng mạo công chúa tháºt giống như thần tiên trên trá»i có má»™t dưới đất không hai. Ha ha! Ngươi tưởng ta trả lá»i như váºy có trúng tuyển chăng?
Trong đám đông có đến quá nữa có cùng má»™t ý nghÄ© giống Tôn Tản và đá»u định trả lá»i như váºy. Há» nghe Tôn Tản nói ra rồi Ä‘á»u ngầm hối háºn, tá»± nghÄ©:
- Biết thế mình tiến lên trả lá»i trước Ä‘i có phải hay hÆ¡n không. Bây giá» mình cÅ©ng đáp như váºy chẳng hoá ra há»c mót ư?
Tiêu Phong nghe ả cung nữ há»i những ngưá»i trả lá»i vá»›i tấc dạ lo âu chẳng hiểu mình có trúng tuyển hay không?
Nhiá»u ngưá»i hết sức nịnh hót để lấy lòng công chúa, có ngưá»i tá»± cao tá»± đại, ra chuyện ta đây chẳng ai bằng. Ông nghe nhiá»u quá thấy nhà m tai, không có ý muốn ở lại chá» xem câu chuyện Ä‘i đến đâu và toan bá» Ä‘i ngay.
Giữa lúc ông đang chán nản, bỗng nghe Mộ Dung Phục lên tiếng:
- Tại hạ là Cô Tô Mộ Dung Phục ở Yến TỠổ, từng nghe phương danh công chúa đã lâu. Bữa nay đến xin bái yết!
Ả cung nữ nói:
- Té ra là Má»™ Dung công tỠở Cô Tô chuyên vá» tuyệt kỹ gáºy ông Ä‘áºp lưng ông. Tỳ nữ tuy ở trong thâm cung nhưng cÅ©ng được nghe tiếng lá»›n vá» công tá».
Mộ Dung Phục mừng thầm nghĩ bụng:
- Ả cung nữ còn biết tên tuổi ta thì dÄ© nhiên công chúa phải biết nhiá»u hÆ¡n. Không chừng há» thưá»ng bà n bạc vá»›i nhau vá» ta rồi.
Y lại nói:
- Tại hạ không dám. Tiện danh sợ là m nhơ tai cô nương!
Ả cung nữ nói:
- Tệ quốc tuy ở chốn biên cương hẻo lánh, nhưng cÅ©ng từng được nghe thanh danh "Bắc Kiá»u Phong, Nam Má»™ Dung". Tỳ nữ được nghe Bắc Kiá»u Phong đại hiệp đã đổi há» Tiêu và hiện là má»™t vị cao quan nước Ãại Liêu. Chẳng hiểu vụ đó có đúng không?
Mộ Dung Phục đáp:
- Ãúng thế!
Y đã nhìn thấy Tiêu Phong cùng đi và o Thanh Phụng Các rồi, nhưng không muốn nói toẹt ra.
Ả cung nữ lại há»i:
- Công tá» cùng Tiêu đại hiệp nổi danh ngang nhau, chắc là quen biết nhau? Chẳng hiểu nhân phẩm Tiêu đại hiệp thế nà o? Võ công y so vá»›i công tá» ai cao ai thấp? Câu há»i nà y khiến cho Má»™ Dung Phục bẽn lẽn vô cùng. Y đã cùng Tiêu Phong tá»· đấu ở chùa Thiếu Lâm và bị thất bại, quần hùng Ä‘á»u biết rõ. Nếu y phá»§ nháºn, tất sẽ bị thiên hạ hà o kiệt chê cưá»i. Nhưng y cÅ©ng không muốn nói thẳng là mình thua Tiêu Phong.
Y liá»n đánh trống lảng:
- Lá»i cô nương há»i đây phải chăng là má»™t trong ba vấn đỠcá»§a công chúa đưa ra?
Ả cung nữ vội đáp:
- Không phải đâu! Xin công tá» miá»…n trách. Mấy năm nay tỳ nữ nghe ngưá»i ta nói đến danh vá»ng cá»§a Tiêu đại hiệp nhiá»u lắm, nên trong lòng ngưỡng má»™, há»i váºy mà thôi.
Mộ Dung Phục nói:
- Tiêu quan hiện giỠở ngay bên cô nương. Nếu cô nương cao hứng thì cứ há»i ngay y biết.
Má»™ Dung Phục vừa thốt ra câu nà y, má»i ngưá»i nhốn nháo cả lên.
Ta nên biết rằng oai danh Tiêu Phong đồn đại xa gần, nhân sĩ võ lâm nghe đến tên y chẳng ai là không chấn động.
Ả cung nữ trong lòng xúc động vô cùng giá»ng nà ng run run nói:
- Té ra Tiêu đại hiệp cÅ©ng hạ cố đến tệ quốc thá»±c tình chẳng ai biết gì tháºt là ngạo mạn. Tiêu đại hiệp là báºc đại nhân rá»™ng lượng xin rá»™ng lượng khoan thứ cho.
Tiêu Phong chỉ khịt mÅ©i má»™t tiếng, chứ không trả lá»i.
Má»™ Dung Phục nghe giá»ng nói cá»§a ả cung nữ đối vá»›i Tiêu Phong có vẽ trá»ng hÆ¡n mình nhiá»u thì không khá»i ngấm ngầm kinh hãi nghÄ© thầm:
- Thằng cha Tiêu Phong nà y cÅ©ng chưa lấy vợ, mà y lại ở ngôi cao là m đến chức Nam Viện đại vương nước Ãại Liêu, trong tay nắm giữ binh quyá»n, đâu có phải là má»™t gã bạch Ä‘inh như mình. Nếu công chúa nước Tây Hạ tuyển y và o là m phò mã, thì biết là m thế nà o đây?
Ả cung nữ nói:
- Ãể tỳ tá» há»i Má»™ Dung công tá» trước, còn Tiêu đại hiệp xin chá» cho má»™t chút và xin miá»…n tá»™i cho tỳ tá».
Rồi ả quay lại há»i Má»™ Dung Phục:
- Xin há»i công tá»: Ãối vá»›i công tá» thì địa phương nà o khoái lạc nhất?
Vấn đỠnà y Má»™ Dung Phục đã nghe ả há»i rất nhiá»u ngưá»i, thế mà lúc ả há»i đến y, y cÅ©ng cứng lưỡi không biết trả lá»i ra sao. Nguyên y suốt Ä‘á»i báºn bịu lo lắng bôn tẩu vá» công cuá»™c phục quốc, chưa có má»™t lúc nà o khoái lạc cả. Ngưá»i ngoà i thấy y là má»™t chà ng thiếu niên anh tuấn, võ công cao cưá»ng lừng danh thiên hạ, khách giang hồ ai cÅ©ng kinh sợ. Trông bá» ngoà i tưởng y đã thoả mãn lắm rồi, mà thá»±c ra trong lòng y chưa bao giá» cảm thấy má»™t mối khoái lạc chân chÃnh. Má»™ Dung Phục ngẩn ngưá»i má»™t lúc, rồi nói:
- Tôi chỉ tìm thấy sá»± khoái lạc chân chÃnh sau nà y, chứ không phải hiện tại, mà cÅ©ng không phải ở quá khứ.
Ả cung nữ cÅ©ng tưởng câu trả lá»i cá»§a y tương tá»± như Tôn Tản nghÄ©a là chá» khi nà o được là m phò mã cùng công chúa thà nh thân bấy giá» má»›i là lúc khoái lạc chân chÃnh. Sá»± thá»±c cái khoái lạc mà Má»™ Dung Phục nói đây là y hy vá»ng sau nà y sẽ lên ngôi Hoà ng đế nước Ãại Yên lúc trung hưng phục quốc.
Ả cung nữ lại tá»§m tỉm cưá»i há»i:
- Bình sinh công tá» yêu ai nhất? Tên ngưá»i đó là gì?
Mộ Dung Phục thở dà i đáp:
- Tại hạ không có ai là ngưá»i yêu nhất Ä‘á»i.
Ả cung nữ nói:
- Váºy thì vấn đỠthứ ba tỳ nữ không há»i nữa.
Mộ Dung Phục nói:
- Tại hạ mong rằng sau khi được gặp công chúa sẽ trả lá»i cô nương vá» vấn đỠnà y.
Ả cung nữ nói:
- Xin Má»™ Dung công tá» qua bên nghỉ ngÆ¡i. Tiêu đại hiệp! Ãại hiệp đã đến tệ quốc, tỳ tá» tuân lệnh công chúa cÅ©ng xin đưa ba vấn đỠđó ra dù biết là mạo phạm oai hùm.
Ả há»i luôn mấy lần mà vẫn không có tiếng ngưá»i đáp lại.
Hư Trúc liá»n lên tiếng:
- Ãại ca tại hạ bá» Ä‘i rồi! Xin cô nương miá»…n trách!
Cung nữ cả kinh há»i:
- Tiêu đại hiệp đi rồi ư?
Hư Trúc đáp:
- Ãúng thế!
Nguyên Tiêu Phong thấy Văn Nghi công chúa sai cung nữ đưa vấn đỠra há»i má»i ngưá»i, ông thấy những câu há»i nà y tuy có thâm ý mà rõ rà ng không muốn gia hại ai liá»n nghÄ© bụng:
- Khi ba câu há»i kia đưa ra há»i mình thì mình biết trả lá»i thế nà o? Ông chợt nhá»› tá»›i A Châu, lòng Ä‘au như cắt, nhưng không muốn tiết lá»™ tâm tình trước mặt má»i ngưá»i, liá»n trở gót ra khá»i nhà thạch thất. Lúc nà y cá»a nhà thạch thất đã mở sẵn, ông nhẹ bước ra Ä‘i, không má»™t ai hay biết.
Ả cung nữ ra chiá»u lo lắng há»i:
- Không hiểu Tiêu đại hiệp sao lại bá» Ä‘i? Hay là đại hiệp trách bá»n tỳ tá» vô lá»… chăng?
Hư Trúc đáp:
- Ãại ca tại hạ không phải là ngưá»i khà độ hẹp hòi, chẳng khi nà o vì những tiểu tiết mà trách ai. Hừ! Chắc y lại bị những còn sâu rượu nó đòi há»i nên ra ngoà i đánh chén vá»›i tân khách rồi.
Ả cung nữ nói:
- Phải rồi! Tỳ nữ đã được nghe Tiêu đại hiệp tá»u lượng thiên hạ vô song, thế mà bá»n tỳ tá» không chuẩn bị sẵn rượu nÆ¡i đây để kÃnh khách tháºt là có lá»—i. Lúc tiên sinh gặp Tiêu đại hiệp xin chuyển lá»i cá»§a công chúa nương nương cáo lá»—i cùng đại hiệp.
Ả cung nữ nà y nói năng hoạt bát và dá»… nghe, so vá»›i ả cung nữ má»i rượu bên ngoà i chỉ hay thẹn thò, thì ả nà y tháºt lanh lợi hÆ¡n nhiá»u.
Hư Trúc nói:
- Khi nà o gặp đại ca, tại hạ xin nhắc lại những lá»i cô nương.
Ả cung nữ há»i lại:
- Tôn tÃnh đại danh tiên sinh là gì?
Hư Trúc ấp úng đáp:
- Tại hạ ư? ... Tại hạ... đạo hiệu là Hư Trúc Tá».
Ả cung nữ lại há»i:
- Bình sinh tiên sinh thÃch nÆ¡i nà o nhất?
Hư Trúc buột miệng thở dà i đáp:
- Ở trong hầm nước đá tối om.
Y vừa nói đến hầm nước đá bỗng có tiếng thanh âm thiếu nữ khẽ "Ồ" lên một tiếng. Tiếp theo là tiếng loạng choạng, rồi một cái chén rớt xuống đất vỡ tan.
Ả cung nữ lại há»i:
- Bình sinh tiên sinh yêu ngưá»i nà o nhất và tên là gì?
Hư Trúc đáp:
- Tại hạ không hiểu tên vị cô nương đó là gì.
Má»i ngưá»i nghe y đáp như váºy thì cưá»i "á»’" cả lên. Ai nấy Ä‘á»u cho y là má»™t gã si cuồng. ở Ä‘á»i khi nà o lại có ngưá»i mình vẫn yêu mà không biết tên?
Ả cung nữ nói:
- Tiên sinh không biết tên há» vị cô nương đó cÅ©ng chẳng có chi là kỳ. Ngà y xưa, hiếu tá» Ãồng VÄ©nh thấy tiên nữ hạ phà m, cÅ©ng chẳng biết ngưá»i tiên tên há» là gì, gốc gác ra sao, mà hai ngưá»i vẫn yêu nhau. Hư Trúc Tá» tiên sinh! Chắc là dong mạo vÅ© cô nương đó xinh đẹp phi thưá»ng phải không?
Hư Trúc đáp:
- Dung mạo nà ng thế nà o tại hạ cũng không biết nốt.
Trong nhà thạch thất tiếng cưá»i nổi dáºy như sấm vang. Ai cÅ©ng lấy là m kỳ, má»™t kỳ văn trong thiên hạ, có ngưá»i lại cho là Hư Trúc cố ý bà y trò cưá»i.
Má»i ngưá»i Ä‘ang cưá»i ầm lên, bá»—ng nghe thanh âm má»™t thiếu nữ khẽ há»i:
- Chà ng có phải là "Mộng lang" chăng?
Hư Trúc giáºt mình kinh hãi, run lên há»i:
- Nà ng là "Mộng cô" đấy ư? Tại hạ tưởng chết vỠnà ng.
Y giÆ¡ tay ra đưa vá» phÃa trước tiến lên mấy bước.
Bá»—ng ngá»i thấy má»™t mùi hương ngà o ngạt. Rồi má»™t bà n tay má»m mại nắm tay y.
Một thanh âm quen tai nói thầm và o tai Hư Trúc:
- Mộng lang! Ta không tìm thấy chà ng, nên phải bà y ra cách xin phụ hoà ng treo bảng văn để mong chà ng trở lại.
Hư Trúc kinh hãi nói:
- Nà ng là ...
Thiếu nữ nói:
- Chúng ta và o trong kia nói chuyện. Má»™ng lang! Ta suốt ngà y thâu đêm tưởng nhá»› đến chà ng cho tá»›i bây giá»...
Nà ng vừa nói rất khẽ vừa dắt tay Hư Trúc, lén lút xuyên qua bức mà n Ä‘i và o ná»™i đưá»ng.
Trong nhà thạch thất má»i ngưá»i cưá»i nói rất là huyên náo.
Ả cung nữ vẫn lần lượt đưa vấn đỠra há»i má»i ngưá»i.
Ả há»i cho kỳ hết, rồi má»›i tuyên bố:
- Xin các vị hãy ra phòng ngoà i uống trà . Những tranh vẽ cùng đại tá»± treo trên vách là đỠtặng tống tân khách, xin các vị tá»± lá»±a chá»n lấy. Công chúa nương nương muốn cùng vị nà o tương kiến sẽ cho ngưá»i ra má»i.
Trong bóng tối nhiá»u tiếng ngưá»i la lên:
- Chúng ta muốn gặp công chúa! Chúng ta muốn được yết kiến công chúa ngay!
- Ãem bá»n ta hết chá»— nà y đến chá»— khác là m trò tiêu khiển chăng?
Ả cung nữ nói:
- Các vị hãy ra ngoà i nghỉ ngÆ¡i má»™t chút, đừng để công chúa nương nương khá»i phiá»n lòng.
Câu nói sau cùng của ả cung nữ quả nhiên công hiệu như thần.
Má»i ngưá»i đến Linh Châu ai cÅ©ng mong được là m phò mã. Nếu mà chống cá»± ý chỉ cá»§a công chúa tất nhiên nà ng chẳng chịu vá»i và o tương kiến. Ãã không được và o yết kiến, còn hòng là m phò mã thế nà o được?
Ả cung nữ vừa nói váºy, má»i ngưá»i láºp tức yên tÄ©nh trở lại và lÅ© lượt kéo ra khá»i nhà thạch thất.
Bên ngoà i thạch thất, ánh lá»a láºp loè, soi rõ đưá»ng Ä‘i.
Má»i ngưá»i theo lối cÅ© trở ra sảnh đưá»ng uống trà .
Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến lại gặp nhau. Chà ng kể lại cho nà ng nghe ba câu há»i cá»§a công chúa.
Vương Ngá»c Yến nghe Ãoà n Dá»± thuáºt chuyện chà ng trả lá»i, chá»— vui thú nhất trong Ä‘á»i chà ng là nÆ¡i bùn lầy dưới đáy giếng khô, thì không khá»i phỡ cưá»i. Nà ng đỠmặt lên, rồi khẽ rỉ và o tai chà ng:
- Tiểu muội cũng đồng ý nghĩ với Dự ca.
Má»i ngưá»i uống cạn má»™t tuần trà , ná»™i giám bưng ra những cuá»™c trục tranh vẽ hoặc chữ viết để má»i ngưá»i lá»±a chá»n. Nhưng bấy nhiêu ngưá»i trong lòng hồi há»™p, chỉ thấp thá»m vá» chuyện công chúa có vá»i mình và o tương kiến không? Còn lòng nà o mà nghÄ© tá»›i tranh vẽ cùng bút thiếp.
Ãoà n Dá»± thì chỉ tìm lấy bức tranh Thiếu song thÃch tú đồ, chẳng má»™t ai đến tranh cướp vá»›i chà ng bức há»a nà y.
Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến ngồi sóng vai thưởng ngoạn bức hoạ hồi lâu, rồi chợt nhá»› đến trong mình Hư Trúc cÅ©ng có bức hoạ đồ tương tá»±. Chà ng muốn bảo y lấy ra để so sánh, nhưng khi đảo mắt nhìn bốn phÃa trong nhà đại sảnh chẳng thấy bóng Hư Trúc đâu cả.
Chà ng liá»n cất tiếng gá»i:
- Nhị ca! Nhị ca!
CÅ©ng không thấy tiếng ngưá»i đáp lại.
Ãoà n Dá»± tá»± há»i:
- Y cùng đại ca đi đâu rồi? Hay là đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm?
Ãoà n Dá»± còn Ä‘ang lo lắng, thì đột nhiên má»™t tên cung nữ chạy đến bên chà ng, nói:
- Hư Trúc tiên sinh có bức thư đưa lại cho Ãoà n công tá» Ä‘iện hạ!
Ả nói xong, hai tay nâng phong thÆ¡ bằng giấy và ng chói lá»i đưa cho Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± đón lấy thá» mở coi, mÅ©i ngá»i thấy mùi hương thoang thoảng. Trên tá» hoa tiên viết: "Má»i sá»± đến may mắn và rất là khoái lạc! Nhưng nghÄ© lại đã để tam đệ phải má»™t phen nhá»c lòng vô Ãch, tháºt áy náy vô cùng. Chẳng những thế tiểu huynh thất tÃn vá»›i Ãoà n lão ba nữa, mà không là m thế nà o được. Váºy tiểu huynh viết mấy dòng chữ nà y thông tri cho tam đệ." Dưới ký tên: Nhị ca .
Ãoà n Dá»± vốn biết vị tiểu hoà thượng nhị ca nà y vốn Ãt Ä‘á»c sách nên lá»i lẽ không được hay. Tay chà ng cầm lá thư ngẩn ngưá»i ra suy nghÄ© mà chẳng hiểu gì ráo trá»i.
Tôn Tản Vương tỠđứng đằng xa trông thấy ả cung nữ cầm mảnh hoa tiên đưa cho Ãoà n Dá»±, lá»a ghen sôi lên sùng sục. Gã cho là công chúa má»i Ãoà n Dá»± và o tương kiến, bụng bảo dạ:
- Gá»›m chưa! Quả nhiên thằng lá»i mặt trắng đã tranh tiên mất rồi. Khi nà o mình chịu để gã được yên thân.
Gã liá»n lá»›n tiếng quát:
- Bá»n ta không thể nà o tha ngươi được!
Rồi gã sồng sá»™c nhảy xổ lại phÃa Ãoà n Dá»±.
Tôn Tản đến trước mặt Ãoà n Dá»±, đưa tay trái ra cướp lấy tá» hoa tiên, tay phải đánh má»™t quyá»n tháºt nặng và o trước ngá»±c chà ng.
Ãoà n Dá»± Ä‘ang mải ngẫm nghÄ© không hiểu ý tứ Hư Trúc nói gì thì bị Tôn Tản phóng quyá»n đánh tá»›i má»™t cách bất ngá», chà ng không kịp né tránh.
Thiệt ra thoi quyá»n cá»§a Tôn Tản đánh tá»›i mau như Ä‘iện chá»›p dù chà ng có né tránh cÅ©ng không kịp được.
"Binh"! Thoi quyá»n Ä‘áºp trúng ngá»±c Ãoà n Dá»±. Nhưng ná»™i lá»±c trong ngưá»i chà ng đầy rẫy tá»± nhiên phản ứng lại.
Bỗng nghe đánh véo một tiếng vang lên, rồi tiếp theo là tiếng huỵch và tiếng la.
Tôn Tản Vương tá» bị hất ra xa mấy bước, váºt mình mạnh xuống ká»· trà , chén ấm rÆ¡i xuống vỡ tan tà nh.
Tôn Tản không nhũn được rú lên một tiếng: "Úi chao" .
Gã chưa kịp đứng lên đã nhìn thấy tá» hoa hiên lá»›n tiếng Ä‘á»c:
- Má»i sá»± Ä‘á»u may mắn và rất là khoái lạc!...
Má»i ngưá»i rõ rà ng thấy y bị Ãoà n Dá»± hất mạnh ra, mà sao còn nói: "Má»i sá»± Ä‘á»u may mắn và rất là khoái lạc" thì kinh ngạc vô cùng, chẳng hiểu ra sao cả.
Tà i sản của nguoidoi123
29-08-2008, 10:04 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 141 : Những chuyện gặp gỡ ly kỳ
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Vương Ngá»c Yến vá»™i chạy đến bên Ãoà n Dá»± há»i:
- Hắn đánh chà ng có đau không?
Ãoà n Dá»± cưá»i đáp:
- Không có gì đáng ngại cả! Nhị ca đưa cho tiểu huynh má»™t lá thư, gã Vương tá» kia hiểu lầm, hắn ngá» là công chúa má»i tiểu huynh và o há»™i kiến.
Bá»n võ sÄ© Thổ Phồn thấy chá»§ nhân bị ngưá»i đánh ngã, kẻ lại nâng đỡ, kẻ thì vẻ mặt hầm hầm toan lại gây chuyện vá»›i Ãoà n Dá»±.
Ãoà n Dá»± bảo Vương Ngá»c Yến:
- Chốn nà y nhiá»u chuyện thị phi, ở lại vô Ãch. Chúng ta vá» Ä‘i thôi!
Ba Thiên Thạch vội nói:
- Ãiện hạ đã tá»›i đây sao lại hấp tấp bá» Ä‘i ngay?
Chu Ãan Thần cÅ©ng nói:
- NÆ¡i đây ở trong ná»™i Ä‘iện hoà ng cung nước Tây Hạ, còn sợ gì bá»n Thổ Phồn hung hăng? Không chừng công chúa sắp triệu kiến, Ä‘iện hạ bá» Ä‘i chẳng là khiếm lá»… ư?
Hai gã má»—i ngưá»i má»™t câu cố tình lưu Ãoà n Dá»± ở lại.
Quả nhiên, trong Nhất phẩm đưá»ng có ngưá»i chạy ra quát mắng bá»n võ sÄ© Thổ Phồn không được vô lá»….
Tôn Tản Vương tá» lồm cồm bò dáºy, gã thấy bức thư tiên không phải công chúa má»i Ãoà n Dá»± và o diện kiến, cÅ©ng bình tâm lại.
Giữa lúc nhốn nháo, Má»™c Uyển Thanh đột nhiên đưa tay ra vẫy gá»i Ãoà n Dá»±, tay trái nà ng cầm má»™t mảnh giấy giÆ¡ lên.
Ãoà n Dá»± gáºt đầu bước lại đón lấy.
Má»™c Uyển Thanh hoá trang là m Ãoà n Dá»± lẩn và o trong đám đông từ nãy giá» không ai lưu ý, bây giá» Tôn Tản má»›i để tâm đến hà nh động cá»§a Ãoà n Dá»±. Gã chợt thấy Má»™c Uyển Thanh vẫy gá»i chà ng. Cách phục sức cá»§a hai ngưá»i giống hệt nhau, nên vừa trông thấy ai cÅ©ng tưởng là má»™t ngưá»i biến thà nh hai.
Tôn Tản giáºt mình kinh hãi lẩm bẩm:
- Yêu quái! Ãúng là quân yêu đúng là quân yêu quái!
Gã lại thấy Ãoà n Dá»± mở bức thư tiên ra coi, sắc mặt chà ng luôn luôn biến đổi, gã nghÄ© ngay: "Ãây má»›i đúng là thá» triệu kiến cá»§a công chúa", gã liá»n lá»›n tiếng quát: Lần thứ nhất ngươi còn lừa gạt ta, chứ lần nà y thì đừng hòng.
Gã nhảy xổ lại đưa tay cướp lấy bức thư. Lần nà y gã khôn hÆ¡n không dám vung quyá»n đánh và o ngưá»i Ãoà n Dá»± nữa. Gã cướp được thư rồi, liá»n vung chân phải đá và o bụng Ãoà n Dá»±. Gã tiếp tục phóng cước đá luôn theo thế "Uyên ương liên hoà n". Thế đánh đã lợi hại mau lẹ vô cùng. Không ngá» hai chân Tôn Tản đá trúng và o khu huyệt "Ãan Ãiá»n" dưới rốn Ãoà n Dá»±. Ãó là nguồn gốc luyện ná»™i tức cá»§a con ngưá»i, không cần váºn chuyển ná»™i kình cÅ©ng có phản ứng.
Ná»™i kình cá»§a Ãoà n Dá»± phản ứng má»™t cách mau lẹ phi thưá»ng!
Vừa nghe đánh bốp má»™t tiếng, Tôn Tản đã rú lên, ngưá»i gã bị hất tung ra, vượt qua mấy chục đầu ngưá»i đụng và o là m đổ bảy tám ká»· chè, rồi má»›i té xuống đất.
Tôn Tản da thô thịt dà y, Ãoà n Dá»± lại không cố ý váºn khà hại gã nên tuy gã bị té má»™t cái tá»±a bằng trá»i giáng, mà vẫn không bị ná»™i thương.
Ngưá»i vừa chấm đất, gã đã giÆ¡ bức thư vừa cướp được lên, lá»›n tiếng Ä‘á»c: "Có má»™t nhân váºt cá»±c kỳ lợi hại định giết gia gia tại hạ và cÅ©ng là gia gia Dá»± ca nữa. Mau mau Ä‘i cứu ứng!"
Má»i ngưá»i nghe chẳng hiểu đầu Ä‘uôi ra là m sao.
Ãoà n Dá»± cùng Ba Thiên Thạch, Chu Ãan Thần biết ngay bức thư nà y do Má»™c Uyển Thanh viết ra. Câu gia gia tại hạ và cÅ©ng là gia gia Dá»± ca là để trá» Ãoà n ChÃnh Thuần. Mấy ngưá»i liá»n lại bên Má»™c Uyển Thanh để há»i dò nà ng vá» chuyện nà y.
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Bá»n ca ca tiến và o má»™t lúc rồi thì Mai kiếm và Lan kiếm cÅ©ng tiến và o. Hai vị tá»· tá»· nà y có việc muốn gặp Hư Trúc tiên sinh để bẩm báo.
Hư Trúc Tá» không ra, hai nà ng liá»n nói cho ta biết là chúng được tin có mấy nhân váºt cá»±c kỳ lợi hại bố trà cÆ¡ quan, cố ý gia hại phụ thân. Những cạm bẫy nà y há» bố trà tại má»™t giải Thục Nam, chÃnh là đưá»ng gia gia phải Ä‘i qua để trở vá» Ãại Lý. Hai vị tá»· tá»· đó còn phái bá»™ Huyá»n Thiên và bá»™ Chu Thiên thuá»™c cung Linh Thứu rượt theo gia gia trước, để dặn ngưá»i phải coi chừng cẩn tháºn, đồng thá»i có hay được chuyện gì sẽ trở lại báo tin.
Ãoà n Dá»± vá»™i há»i:
- Có Mai kiếm, Lan kiếm đến đây ư? Sao ta lại không thấy?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Trong mắt ca ca chỉ có má»™t mình Vương cô nương mà thôi, thì còn nhìn thấy ai nữa? Mai kiếm, Lan kiếm muốn báo tin cho ca ca nhưng đã gá»i ca ca mấy lần mà ca ca chẳng Ä‘oái hoà i. Chẳng lẽ ca ca không thấy tháºt ư?
Ãoà n Dá»± đỠmặt lên nói:
- Ta... ta không nhìn thấy thiệt.
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói:
- Hai cô cần tìm Hư Trúc nhị ca rất gấp, không đợi ca ca được. Tiểu Muá»™i gá»i ca ca, nhưng chắc ca ca cÅ©ng lá» Ä‘i, nên phải viết mấy chữ đưa cho ca ca.
Ãoà n Dá»± nghe nà ng nói váºy, không khá»i bẽn lẽn. Chà ng biết rằng bao nhiêu tâm trà chà ng để hết và o Vương Ngá»c Yến. Mắt chà ng chỉ nhìn thấy Vương Ngá»c Yến vui vẻ hay buồn rầu tai chà ng chỉ nghe thấy tiếng cưá»i, tiếng khóc cá»§a Vương Ngá»c Yến mà thôi. Dù trá»i có sụp xuống, chà ng cÅ©ng không cần biết.
Má»™c Uyển Thanh đứng đằng xa ra hiệu mãi mà Ãoà n Dá»± cÅ©ng chẳng trông thấy. Nếu không có Tôn Tản Vương tá» nhảy lại đánh chà ng má»™t quyá»n, e rằng chà ng chẳng có lúc nà o ngẩng đầu lên để nhìn thấy Má»™c Uyển Thanh vẫy tay gá»i chà ng nữa.
Ãoà n Dá»± nhìn Ba Thiên Thạch và Chu Ãan Thần nói:
- Chúng ta phải đi ngay đêm để theo kịp gia gia.
Ba, Chu hai gã đồng thanh đáp:
- Phải đó! Má»i ngưá»i Ä‘á»u lo lắng vá» chuyện Trấn Nam vương gặp nạn là má»™t việc khẩn yếu hÆ¡n hết, cả đến việc Ãoà n Dá»± có là m được phò mã Tây Hạ hay không cÅ©ng chẳng quan hệ bằng.
Ãoà n ngưá»i láºp tức đứng lên ra khá»i cá»a.
Bá»n Ãoà n Dá»± vỠđến nhà tân quán cùng Chung Linh há»™i há»p sắp xếp hà nh lý.
Ba Thiên Thạch thì đến cáo từ quan Thượng thư bá»™ Lá»… nước Tây Hạ. Gã nói Trấn Nam vương giữa đưá»ng bị trá»ng bệnh, nên thế tá» phải láºt Ä‘áºt Ä‘i ngay để thị phụng, không kịp và o bái tạ hoà ng thượng. Phụ thân có bệnh, kẻ là m con phải ruổi sao Ä‘i ngà y đêm để trông nom thang thuốc là má»™t việc thiên kinh địa nghÄ©a.
Quan Thượng thư bá»™ Lá»… khen lão má»™t hồi, nà o là : Lòng hiếu thảo cá»§a Ä‘iện hạ thấu đến trá»i xanh. Nà o là : Ãoà n Vương gia đại phúc sinh con thảo, cháu hiá»n.
Ba Thiên Thạch cáo từ xong, láºt Ä‘áºt ra khá»i cá»a Nam môn thà nh Linh Châu. Gã thi triển khinh công đến tá»™t độ mà lúc Ä‘uổi kịp bá»n Ãoà n Dá»± cÅ©ng cách thà nh Linh Châu đến ba mươi dặm.
Ãoà n ngưá»i ngá»±a Ä‘i không dừng bước luôn mấy ngà y.
Từ đất Linh Châu đến Nghiệt Lan (ta quen Ä‘á»c là Niết Lan), qua Thiên Thá»§y rồi Ä‘i vá» mé Ãông sang đất Trịnh, qua Quảng Nguyên, Kiếm Các, má»›i đến Thục Bắc.
Dá»c đưá»ng tiếp được truyá»n thư cá»§a quần nữ hai bá»™ Chu Thiên, Huyá»n Thiên cung Linh Thứu nói là Trấn Nam vương Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa chÃnh Nam.
Lại có tin đưa đến nói Trấn Nam vương đưa hai vị phu nhân vỠđến Tá» Ãồng thì hai bà gây ra má»™t trưá»ng ác đấu, dưá»ng như bất phân thắng bại.
Ãoà n Dá»± biết hai vị phu nhân nà y thì má»™t là Tần Hồng Miên, mẫu thân Má»™c Uyển Thanh và má»™t là Nguyá»…n Tinh Trúc, mẫu thân A Châu, A Tá». Trong hai ngưá»i nà y thì võ công Tần Hồng Miên cao hÆ¡n, nhưng vá» mưu trà thì lại kém Nguyá»…n Tinh Trúc. Chà ng yên trà đã có gia gia Ä‘iá»u hoà cho hai bên, chắc cÅ©ng không đến ná»—i xảy ra án mạng. Quả nhiên, sau má»™t lúc lại có tin báo hai vị phu nhân đã Ä‘i đến chá»— hoà hảo và cùng Trấn Nam vương Ä‘ang uống rượu trong má»™t tá»u lầu.
Bá»™ Huyá»n Thiên đã đưa tin cho Trấn Nam vương biết là có bá»n đối đầu cá»±c kỳ ghê gá»›m Ä‘ang đón đưá»ng để toan gia hại.
Dá»c đưá»ng, Ãoà n Dá»± cùng Ba Thiên Thạch và Chu Ãan Thần đã thương nghị vá»›i nhau mấy lần và cho là kẻ đối đầu vá»›i Trấn Nam vương ngoà i lão đối đầu Tứ đại ác là Ãoà n Diên Khánh thì không còn ai nữa.
Má»i ngưá»i nghÄ© tá»›i Ãoà n Diên Khánh Ä‘á»u phải Ä‘iên đầu vì võ công cá»§a lão rất má»±c cao thâm. Trong nước Ãại Lý, trừ Bảo Ãịnh đế ra, cÆ¡ hồ không ai địch nổi. Nếu quả hắn Ä‘uổi kịp Trấn Nam vương ở dá»c đưá»ng, thiệt là má»™t Ä‘iá»u rất đáng lo ngại. Việc khẩn cấp trước mắt là phải Ä‘uổi theo cho kịp Trấn Nam vương để hợp lá»±c lại má»›i có thể cùng Ãoà n Diên Khánh chiến đấu được.
Ba Thiên Thạch nói:
- Chúng ta mà gặp Ãoà n Diên Khánh thì láºp tức cùng nhau xông và o để thá»§ thắng ngay quyết không trù trừ như chuyện xảy ra bên Tiểu KÃnh Hồ ngà y trước, nếu để hắn cùng Vương gia lấy má»™t chá»i má»™t là nguy đấy.
Chu Ãan Thần nói:
- Phải đó! Bá»n ta có Ãoà n thế tá», Má»™c cô nương, Chung cô nương, Vương cô nương cùng hai ta, lại thêm hai vị phu nhân và bá»n Hoa Tư Ãồ, Phạm Tư Mã, Ãồng đại ca và các vị cô nương cung Linh Thứu giúp đỡ. Ngưá»i nhiá»u thế mạnh như váºy, dù chẳng giết được Ãoà n Diên Khánh cÅ©ng không đến ná»—i để khinh khi mình được.
Ãoà n Dá»± gáºt đầu nói:
- Chúng ta phải là m thế mới xong.
Ãoà n ngưá»i ra roi cho ngá»±a Ä‘i tháºt nhanh. Khi đến Tung Châu, bá»—ng nghe phÃa trước có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp, rồi thấy hai ngưá»i con gái cá»á»¡i ngá»±a song song Ä‘i đến.
Hai cô gái từ trên lưng ngựa nhảy xuống, la lên:
- Thuá»™c hạ ở bá»™ Huyá»n Thiên cung Linh Thứu xin tham kiến Ãoà n công tá» nước Ãại Lý.
Ãoà n Dá»± cÅ©ng vá»™i và ng xuống ngá»±a thi lá»… nói:
- Hai vị tá»· tá»· phải mệt nhá»c! Có gặp gia phụ không?
Nguyên quần nữ cung Linh Thứu Ãt khi Ä‘i má»™t ngưá»i. Má»—i lần đến đưa tin Ä‘á»u phải hai ngưá»i, hoặc ba ngưá»i trở lên. Nhất là lúc nà y đưá»ng sá không được yên tÄ©nh, thân gái dặm trưá»ng dù võ công cao thâm đến đâu cÅ©ng lắm Ä‘iá»u phiá»n phức.
Má»™c Uyển Thanh đã gây nên không biết bao nhiêu cừu háºn. Ngoại hiệu nà ng là Hương Dược Xoa, lại là má»™t cô gái nhá» tuổi, má»™t mình má»™t thân bôn tẩu giang hồ. Nà ng lại che mặt bằng tấm khăn Ä‘en mà kẻ thù còn ròm rõ ghê gá»›m, huống chi quần nữ cung Linh Thứu lại lá»™ diện vá»›i má»i ngưá»i.
Thiếu phụ trung niên đứng bên hữu, nói tiếp:
- Khải bẩm công tá»! Sau khi Trấn Nam vương tiếp được tin cảnh báo cá»§a bá»n tỳ tá», ngưá»i liá»n chuyển hướng sang phÃa Ãông mà đi, nói là còn việc khác, rồi má»›i vá» Ãại Lý để tránh gặp bá»n đối đầu.
Ãoà n Dá»± nghe thiếu phụ nói váºy đã hÆ¡i yên tâm.
Chà ng mừng rỡ đáp:
- Thế là phải lắm! Gia gia và o hạng cà nh và ng lá ngá»c, hà tất phải tranh hÆ¡i vá»›i bá»n há»? Ãối vá»›i bá»n độc trùng ác thú nên tránh Ä‘i là hÆ¡n, đâu có phải là sợ chúng?
Chà ng lại há»i:
- Hai vị có biết bá»n ngưá»i đối đầu đó là ai không? Tại sao lại nghe được tin nà y?
Thiếu phụ đáp:
- Ãầu tiên là Cúc kiếm cô nương nghe má»™t vị cô nương khác là A BÃch gì gì đó, nói cho hay. A BÃch cô nương là đệ tá» cá»§a má»™t vị đại đồ đệ chá»§ nhân tại hạ...
Vương Ngá»c Yến nói xen và o:
- Té ra là A BÃch.
Ãoà n Dá»± cÅ©ng nói tiếp:
- ồ! A BÃch cô nương ư? Ta cÅ©ng biết cô nà y. Nà ng là tỳ nữ cá»§a Má»™ Dung Phục.
Thiếu phụ nói:
- Thế thì phải rồi. Cúc kiếm cô nương bảo A BÃch cô nương cÅ©ng trạc tuổi như nà ng và đá»u là bá»n ngưá»i nhà cung Linh Thứu. Cúc kiếm cô nương còn nói là chá»§ nhân cô há»™ vệ Ãoà n công tỠđến Tây Hạ cầu thân. Theo lá»i A BÃch thì dá»c đưá»ng nà ng được tin có má»™t nhân váºt cá»±c kỳ lợi hại, muốn là m khó dá»… vá»›i Trấn Nam vương. Cô còn nói Ãoà n công tỠđối vá»›i cô rất tốt vì thế mà cô đến báo tin.
Ãoà n Dá»± nhá»› lại hoà n cảnh gặp A BÃch ở Cô Tô. Chà ng cÅ©ng nhá» nà ng cùng A Châu tiến dẫn má»›i được biết Vương Ngá»c Yến. Không ngá» lần nà y chÃnh nà ng đã đưa tin quan hệ nà y, thì trong lòng chà ng xiết bao cảm kÃch.
Ãoà n Dá»± há»i:
- Hiện giá» A BÃch cô nương ở đâu?
Thiếu nữ đáp:
- Thuá»™c hạ cÅ©ng không biết rõ. Thưa công tá»! Theo lá»i Mai kiếm cô nương thì ngưá»i đối đầu vá»›i Ãoà n vương gia thá»±c là lợi hại, nên Mai cô nương không kịp chá» chá»§ nhân hạ lệnh đã phái ngay hai bá»™ Huyá»n Thiên, Chu Thiên Ä‘i hà nh động rất gấp. Công tá» nên cẩn tháºn lắm má»›i được.
Ãoà n Dá»± nói:
- Ãa tạ đại tẩu đã hết lòng vá»›i bá»n ta. Ãại tẩu há» tên là gì? Sau nà y ta gặp nhị ca sẽ nói chuyện cho y biết.
Thiếu phụ há»›n hở tươi cưá»i đáp:
- Bá»n tỳ nữ hai bá»™ Huyá»n Thiên, Chu Thiên chỉ là m việc theo bổn pháºn. Công tá» chẳng nên đỠcáºp đến tiện danh. Công tỠđã có lòng tốt như váºy, tiểu phụ nhân xin Ä‘a tạ. Thiếu phụ nói xong, liá»n cùng ngưá»i đà n bà kia khép vạt áo bà nh lại rồi lên ngá»±a Ä‘i ngay.
Ãoà n Dá»± há»i Ba Thiên Thạch:
- Ba Tư Không! Theo ý Tư Không thì nên thế nà o?
Ba Thiên Thạch đáp:
- Vương gia đã quay sang phÃa Ãông mà đi. Chúng ta cứ thẳng vá» phÃa Nam thì chắc là đến Thà nh Ãô sẽ gặp Vương gia.
Ãoà n Dá»± nói:
- Lá»i nói cá»§a Tư Không rất hợp ý ta.
Ãoà n ngưá»i liá»n Ä‘i vá» phÃa Nam qua Miên Châu thì đến Thà nh Ãô.
Thà nh Cẩm Quan thiệt là nÆ¡i phồn hoa đô há»™i và o báºc nhất đất Thục.
Bá»n Ãoà n Dá»± ở trong thà nh du ngoạn đã ba ngà y mà chưa thấy Ãoà n ChÃnh Thuần tá»›i nÆ¡i.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© rằng:
- Trấn Nam vương đã có hai vị phu nhân bầu bạn, dá»c đưá»ng chắc còn thưởng ngoạn phong cảnh để táºn hưởng những hạnh phúc êm Ä‘á»m nên cháºm tá»›i nÆ¡i. Khi vá» tá»›i Ãại Lý rồi sẽ không còn cảnh tiêu dao khoái lạc nà y nữa.
Ãoà n ngưá»i cứ theo hướng Nam mà đi.
Ãi mấy ngà y nữa mà vẫn không thấy quần nữ cung Linh Thứu đến báo tin.
Ãoà n ngưá»i Ä‘i má»—i ngà y má»—i gần vá» nước Ãại Lý.
Ai nấy trong lòng thư thái, dá»c đưá»ng hoa tá»±a gấm thêu, nhiá»u nÆ¡i phong cảnh tuyệt đẹp.
Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến lá»ng buông tay khấu, từ từ sánh vai mà đi. Chà ng sợ Má»™c Uyển Thanh và Chung Linh khó chịu, nên không dám lạnh nhạt vá»›i hai nà ng.
Má»™c Uyển Thanh đã biết Ãoà n Dá»± là anh mình.
Dá»c đưá»ng, nà ng còn nói cho Chung Linh hay cô cÅ©ng là do Ãoà n ChÃnh Thuần sinh ra. Hai cô liá»n gá»i nhau bằng chị em.
Tuy hai ngưá»i thấy Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến nói cưá»i vui vẻ, tình thâm ý máºt cÅ©ng chỉ âm thầm rầu rÄ© trong lòng.
Sau mối đau thương cũng mỗi ngà y một giảm bớt.
Má»™t hôm trá»i đã xế chiá»u, Ä‘oà n ngưá»i gần đến khu rừng dương liá»…u, đột nhiên trá»i đổ mưa rà o.
Má»i ngưá»i giục ngá»±a Ä‘i tìm nÆ¡i trú ẩn.
Ãoà n ngưá»i Ä‘i qua rặng liá»…u thì thấy bên cạnh sông con có bảy tám gian nhà tưá»ng trắng, ngói Ä‘en.
Ai nấy cả mừng giục ngựa chạy tới.
Khi đến trước thá»m, thấy má»™t lão già tay chắp để sau lưng, Ä‘ang ngẩng trông những đám mây Ä‘en nghịt trên trá»i, ra chiá»u thư thái.
Chu Ãan Thần tung mình xuống ngá»±a, tiến lại chắp tay nói:
- Thưa lão trượng! Bá»n tại hạ là khách lữ hà nh, giữa đưá»ng gặp mưa. Xin lão trượng cho và o bảo trang để tạm trú, mong rằng lão trượng mở lòng phương tiện cho.
Lão già đáp:
- Ông bạn dạy quá lá»i! Ai Ä‘i đâu mà mang cá»a mang nhà theo Ä‘i được? Má»i liệt vị quan nhân cùng liệt vị cô nương và o trong nà y.
Chu Ãan Thần nghe thanh âm lão trong trẻo không giống thổ âm ở Xuyên Nam. Cặp mắt lão lại sáng rá»±c thì không khá»i hồi há»™p, chắp tay nói:
- Xin đa tạ lão trượng.
Má»i ngưá»i bước và o cổng rồi.
Chu Ãan Thần trá» Ãoà n Dá»± giá»›i thiệu:
- Vị nà y là Dư công tá», Ä‘i thăm ngưá»i nhà ở thà nh đô trở vá». Vị nà y là Thạch lão ca, còn tại hạ há» Trần. Chả dám nà o, xin lão trượng cho nghe quý tÃnh.
Lão già cưá»i khà nh khạch đáp:
- Lão phu há» Giả, chân chân giả giả ấy! Dư công tá»! Thạch đại ca! Xin má»i liệt vị và o ná»™i đưá»ng uống chén thanh trà coi cảnh trá»i mưa. Chắc trá»i mưa còn lâu đây.
Ãoà n Dá»± nghe Chu Ãan Thần báo tên há» giả thì biết là có Ä‘iá»u gì ngoắt ngoéo đây.
Má»i ngưá»i ai cÅ©ng lưu tâm đỠphòng.
Lão há» Giả dẫn má»i ngưá»i và o ngồi trong phòng dưới mái hiên. Trên tưá»ng trong phòng nà y có mấy bức tứ bình cùng những tranh vẽ. Cách trần thiết rất là trang nhã, không giống như nhà ở cá»§a ngưá»i quê mùa.
Chu Ãan Thần và Ba Thiên Thạch đưa mắt nhìn nhau và cùng gia tâm đỠphòng.
Ãoà n Dá»± thấy bút thiếp trên Tứ Bình Ä‘á»u do tay phà m tục viết, chà ng không muốn nhìn lâu.
Lão hỠGiả nói:
- Ãể lão phu Ä‘i Ä‘un nước pha trà .
Chu Ãan Thần vá»™i gạt Ä‘i:
- Bá»n tại hạ không dám phiá»n lão trượng.
Giả lão cưá»i nói:
- Lão phu chỉ sợ không đủ lá»… cung kÃnh quý khách mà thôi.
Lão vừa nói vừa bước ra khép cá»a lại.
Cánh cá»a phòng khép lại rồi. Sau cá»a lá»™ ra má»™t bức vẽ mấy khóm trà hoa, má»™t khóm ngân hồng thiệt đẹp, má»™t khóm hoa trắng toát. Trà hoa thì còn đâu nhiá»u bằng Ãại Lý? Ãoà n Dá»± vừa ngó thấy trong lòng đã rất vui thÃch. Chà ng lại thấy trong bức vẽ có đỠmá»™t hà ng chữ: "Ãại Lý trà hoa tối giáp hải ná»™i, chá»§ng loại thất tháºp nhất, đại ư mẫu đơn. Nhất vá»ng nhược hoả... thước nháºt chá»ng..."
Ãoà n Dá»± biết dòng chữ nà y trÃch trong cuốn Ãiá»n Trung trà hoa ký mà chà ng đã thuá»™c lòng. Nguyên câu đó là : "Ãại Lý trà hoa tối giáp hải ná»™i, chá»§ng loại thất tháºp nhất, đại ư mẫu đơn. Nhất vá»ng nhược hoả tá» văn cẩm thước nháºt chá»ng hà ." (Hoa trà ở Ãại Lý đứng và o hà ng đầu thiên hạ. Cả thảy có bảy mươi hai loại. Có thứ hoa trà lá»›n hÆ¡n cả hoa mẫu đơn. Ãứng xa trông đỠrõ má»™t góc trá»i, dưá»ng như dá»… hoà lẫn vá»›i ánh dương quang tô Ä‘iểm những đám mây buồn ban mai cho thêm phần rá»±c rỡ).
Ãoà n Dá»± thấy trên bà n có sẳn nghiên bút, liá»n viết thêm và o má»™t nét ngang ở chữ nhất cho thà nh chữ nhị và viết thêm và o những chá»— còn bá» trống.
Nguyên câu đỠnà y theo thể chữ Chá» Toại Lương. Chà ng cÅ©ng theo thể chữ nà y viết và o, nên không có dấu vết gì là má»›i sá»a cả.
Chung Linh vá»— tay cưá»i nói:
- Ca ca viết thêm và o như váºy bức vẽ má»›i hoà n toà n, không còn thiếu sót nữa...
Nà ng chưa dứt lá»i, lão há» Giả đã đẩy cá»a bước và o rồi tiện tay khép lại.
Lão thấy những chá»— thiếu sót trên câu đỠbức hoạ đã được Ä‘iá»n thêm và o cho đủ thì lá»™ vẻ vui mừng, cưá»i nói:
- Thưa quý khách! Tiểu lão tháºt là thất kÃnh. Bức hoạ nà y do má»™t ông bạn già vẽ nên, mà lúc đỠlại quên mất mấy chữ. Y nói vá» nhà tra lại sách, lần sau đến sẽ thêm và o. Hỡi Æ¡i! Không ngá» y vá» nhà rồi bị bệnh liệt giưá»ng, không đến đây để viết thêm và o nữa. NgỠđâu Dư công tá» há»c quán cổ kim, đã hoà n thà nh tâm nguyện cho ngưá»i vong hữu cá»§a lão phu. Ngưá»i nhà đâu! Bầy rượu ra đây mau!
Lão vừa gá»i vừa bước ra.
Chẳng bao lâu lão há» Giả thay mặc má»™t bá»™ trưá»ng bà o bằng tÆ¡ tằm và o má»i bá»n Ãoà n Dá»± uống rượu.
Má»i ngưá»i nhìn qua cá»a sổ thấy trá»i vẫn mưa như trút nước.
Bao nhiêu khe, cá», ngoà i lạch nước đầy ăm ắp vá»t lên tung toé, khó lòng khởi hà nh được, lại thấy lão há» Giả có ý chân thà nh nên không tiện từ khước, liá»n cùng nhau lên sảnh đưá»ng ngồi và o ăn uống.
Bữa tiệc có đủ cá tươi, thịt ướp, gà vịt cùng rau xanh bà y ra đến mưá»i mấy đĩa.
Bá»n Ãoà n Dá»± tạ Æ¡n chá»§ nhân ngồi và o bà n tiệc.
Lão há» Giả tá»± rót rượu và o chén uống má»™t há»›p rồi cưá»i nói:
- NÆ¡i đây quê mùa chẳng có chi là cao lương mỹ vị. Dư công tá»! Tiểu lão là nhân sÄ© ở Giang Nam. Hồi tuổi trẻ tranh đấu giết mất hai kẻ thù, không thể ở lại quê nhà được nữa, nên trốn và o đất Thục nà y. Hỡi ôi! Chốc đã mấy chục năm trá»i, lắm lúc nghÄ© tháºt nhá»› quê hương. ở nhà quê tiểu lão rượu ngon hÆ¡n thứ rượu nà y nhiá»u.
Lão vừa nói vừa rót rượu cho má»i ngưá»i.
Má»i ngưá»i nghe lão tá»± thuáºt thân thế, tuy không tin hẳn nhưng cÅ©ng bá»›t ná»—i lo âu.
Lão hỠGiả rót rượu xong lại nói:
- Lão xin cạn chén trước để tá» lòng kÃnh khách!
Lão đưa chén rượu lên môi uống một hơi cạn sạch.
Má»i ngưá»i yên tâm cÅ©ng nâng chén rượu lên uống.
Ba Thiên Thạch cùng Chu Ãan Thần Ä‘á»u là những ngưá»i tinh tế cẩn tháºn.
Hai gã uống rất Ãt mà bất cứ món ăn nà o cÅ©ng chá» cho lão há» Giả xuống đũa trước rồi má»›i gắp ăn sau.
CÆ¡m rượu xong, trá»i vẫn mưa rả rÃch.
Lão há» Giả lại thà nh khẩn lưu khách, bá»n Ãoà n Dá»± gặp khi trá»i tối liá»n ngá»§ trá» lại má»™t đêm.
Lúc sắp đi ngủ, Ba Thiên Thạch khẽ nói với Mộc Uyển Thanh:
- Má»™c cô nương! Ãêm nay cô ngá»§ tỉnh má»™t chút! Tại hạ xem chừng nÆ¡i đây có lẽ là má»™t tà môn!
Má»™c Uyển Thanh gáºt đầu, để nguyên áo nằm trên lò sưởi. Trong tay áo chuẩn bị những mÅ©i tên độc. Nà ng lắng nghe mưa rÆ¡i dà o dạt bên ngoà i, mà vẫn không thấy gì khác lạ đến lúc trá»i sáng.
Sáng sá»›m hôm sau má»i ngưá»i rá»a mặt xong thấy ngoà i trá»i ngá»›t mưa liá»n cáo từ lão há» Giả.
Giả lão tiá»…n chân khách ra ngoà i mấy chục trượng rồi kÃnh cẩn thi lá»… xong má»›i quay vá». Ãoà n ngưá»i Ä‘i xa rồi má»›i tấm tắc cho là chuyện lạ.
Ba Thiên Thạch nói:
- Lão hỠGiả nà y không hiểu gốc gác ra sao, thiệt là khó hiểu. Lần nà y lão qua được mắt mình rồi.
Chu Ãan Thần nói:
- Ba huynh! Tiểu đệ xem ra chúng mình không lầm đâu. Lão há» Giả nà y có lòng bất lương, nhưng thấy công tá» ta Ä‘iá»n và o những chữ thiếu trong bức vẽ, thì lão đột nhiên biến sắc. Công tá»! Công tá» thá» nghÄ© coi bức hoạ đó cùng những chữ đỠcó quan hệ gì không?
Ãoà n Dá»± lắc đầu đáp:
- Bức hoạ nà y vẽ mấy khóm sÆ¡n trà , là má»™t chuyện rất tầm thưá»ng. Hai khóm trà thì má»™t là Phấn Hầu, má»™t là Tuyết Tháp. Tuy đó là những thứ danh trà , nhưng không phải hiếm có.
Má»i ngưá»i Ä‘oán mãi không ra dụng tâm cá»§a lão há» Giả, rồi đà nh bá» Ä‘i.
Chung Linh đột nhiên cưá»i nói:
- Dá»c đưá»ng ước gì cứ gặp mấy bức hoạ đồ khuyết chữ để ca ca thêm và o. Má»—i cái vẩy bút cá»§a ca ca là được hai bữa cÆ¡m rượu má»™t đêm ngá»§ mà chẳng phà đồng tiá»n nà o. Má»i ngưá»i nghe Chung Linh nói Ä‘á»u cưá»i ồ. Thiệt là kỳ quái! Chung Linh chỉ nói đùa má»™t câu chÆ¡i, ngỠđâu sau đó và o chá»— trá» nà o cÅ©ng xuất hiện những bức hoạ đồ mà đá»u vẽ sÆ¡n trà . Có bức viết lá»™n chữ, có bức hoạ đỠthiếu chữ, có bức có cà nh lá mà chẳng có hoa, hoặc có hoa mà không có lá.
Ãoà n Dá»± thấy thế thì lại viết thêm và o. Cứ má»—i lần chà ng cất bút là lại được chá»§ nhân ân cần má»i má»c và được thết đãi rượu ngon đồ nhắm tốt.
Má»i ngưá»i ăn uống no say mà chẳng phải trả đồng tiá»n phân bạc nà o hết.
Tà i sản của nguoidoi123
Từ khóa được google tìm thấy
áåçïëàòíî , àâòîñàëîí , àêâàðèóìíûå , âèðòóàëüíûå , çíàêîìñòâ , êèòàéñêèé , êîíòîðà , ìåðñåäåñ , ìîñýíåðãîñáûò , íóäèçì , ìóçûêà , luc mach than kiem , ñàëàòû , ñàéòîâ , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , æèçíü , øêîëüíèöû