08-06-2008, 09:09 AM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 04. Há»a lý hoà ng hôn
Dịch giả: thsonn
Biên táºp:N/A
Nguồn : hoa nguyệt tao đà n
Äả tá»± nguồn : 4vn.eu
đả tự cao thủ : LongQuaNhi
Hy Bình lần đầu tá»± mình tiến nháºp Äại Äịa Minh, lần nà y khác vá»›i lần trước, chỉ có mình hắn Ä‘i và o, hắn không hiểu vì sao lại chá»n Äại Äịa Minh, có lẽ bởi vì trong nà y có nữ nhân hắn muốn gặp! Hắn nghÄ© váºy.
Võ sÄ© giữ cá»a nháºn ra hắn, cái đầu như heo cá»§a hắn rất dá»… nháºn ra, trong nhiá»u ngà y nay, đến Äại Äịa Minh, chỉ có má»™t cái đầu heo nà y là hắn Hoà ng Hy Bình, cho nên hắn rất thuáºn lợi Ä‘i và o.
Hắn tiến vá» bên trong, nhìn thấy những vị khách võ lâm, hắn cÅ©ng không chà o há»i ai, và cÅ©ng không có mấy ai để ý đến hắn tháºt ra có rất nhiá»u ngưá»i không biết hắn là ai, cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i sau đó Ä‘oán hắn là dạng khách khanh ở đây, có thể là đại nhân váºt cá»§a Äại Äịa Minh, nhưng nhiá»u khả năng nhất là dạng khách khanh? Trên Ä‘á»i nà y ai cÅ©ng váºy, khi đã trở thà nh nhân váºt có máu mặt, cÅ©ng phải ngầm chiêu má»™ nuôi dưỡng má»™t và i kẻ là m khách khanh, để đến lúc khẩn cấp có thể dùng đến. Hy Bình trong mắt và i ngưá»i, đã trở thà nh khách khanh do Äại Äịa Minh nuôi dưỡng.
Hy Bình không quan tâm đến chuyện nà y, hắn Ä‘i tản bá»™ bên trong, hoà ng hôn xuống dần, hắn nhìn đông ngó tây, cảm thấy không muốn trở vá», định quay vá» Phong Nhân viện, nhưng cảm thấy còn sá»›m, không biết nà ng hầu cá»§a hắn đã chuẩn bị xong hết chưa?
Dừng lại lắc lắc đầu, đột nhiên, hắn lấy tay đánh lên đầu đang lắc của mình một cái, quay đầu bỠđi rất nhanh.
Phương hướng Ä‘ang đến Ä‘Ãch thá»±c là U Liên Trai!
U Liên Trai vẫn giống như má»i khi, Ãt có ngưá»i lui tá»›i, Hy Bình xuyên qua cá»a, vừa phán Ä‘oán vừa nhìn xem tình huống phÃa ngoà i viện, cảm thấy tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng, hắn bước đến truá»›c cá»a phòng.
Vốn định chuẩn bị trá»±c tiếp mở cá»a, nhưng hắn nghÄ©, hắn có thể là m kinh động cả hai, bá»—ng bên trong truyá»n ra âm thanh cá»§a Lạc U Nhi: “Có chuyện gì nữa váºy?â€
Câu há»i nà y Hy Bình không biết hồi đáp thế nà o, chắc có nhiá»u ngưá»i đã nghe há»i như váºy, Hy Bình phá»ng Ä‘oán rằng, có lẽ có và i ngưá»i đã qua đây lúc nãy, nghÄ© trong phòng Lạc U Nhi lúc nãy có ngưá»i đến, bởi váºy má»›i có câu há»i kỳ quái như thế.
Hắn nói: “Không có gì cả, chỉ là muốn tá»›i ngắm nà ng.â€
Bên trong Lạc U Nhi nghe thấy thanh âm của hắn, nhưng nà ng không hồi đáp, trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Hy Bình đưa tay đẩy cá»a, sau đó khép cá»a lại, chuyển thân muốn và o, chưa bước được bước nà o, thì Lạc U Nhi trong phòng nói: “Không được đóng cá»a.â€
Hy Bình quay ngưá»i lại, mở cá»a ra, sau đó nhìn thấy Lạc U Nhi Ä‘ang nằm trên giưá»ng, trước giưá»ng cá»§a nà ng có đặt má»™t bà n ăn, thức ăn trên bà n vẫn còn nguyên.
Song nhãn cá»§a Lạc U Nhi oán háºn trừng trừng nhìn Hy Bình, là m cho Hy Bình không được tá»± nhiên, đưa tay sá» mặt cá»§a mình, nói: “Có phải mặt cá»§a ta căng ra quá nhiá»u không? Vừa má»›i đánh nhau vá»›i ngưá»i!â€
Hắn đến trước giưá»ng, ngồi kế bên Lạc U Nhi, đưa tay vuốt lại mái tóc trắng rối bá»i cá»§a nà ng, nói: “Thức ăn phải ăn liá»n má»›i ngon, sao nà ng không ăn váºy?â€
Lạc U Nhi không trả lá»i hắn, là m hắn có cảm giác không biết là m gì, nên nói: “Nà ng không ăn uống đầy đủ, là m sao có khà lá»±c báo thù ta? Ài! Nà ng không nỡ giết ta có phải không?â€
Lạc U Nhi tức giáºn nói: “Lấy cái tay hôi thối cá»§a ngươi ra.â€
Hy Bình lặng Ä‘i, nói: “Ta rất thÃch nghe nà ng nói như váºy.â€
Tay của hắn đưa xuống chiếc cổ trắng tinh khiết của nà ng, nhẹ nhà ng vuốt ve mơn trớn, Lạc U Nhi nghiêng đầu như muốn cắn bà n tay hắn.
Hy Bình rút tay lại, cưá»i nói: “Nà ng không ăn uống, có phải muốn ăn thịt ta không?â€
Lạc U Nhi khó khăn muốn cựa mình vùng vẫy, Hy Bình than một tiếng, ôm nà ng và o trong lòng, vì thế nà ng cà ng vùng vẫy.
Hy Bình nói: “Háºn ta cÅ©ng không cần phải là m hao phà khà lá»±c, việc giữa ta và nà ng dù sao cÅ©ng xảy ra rồi, ta ôm nà ng thì có gì mà phải sợ? Hiện tại trước tiên cần phải ăn uống, đợi thân thể nà ng khôi phục, sau đó hãy giết ta, có được không?â€
Lạc U Nhi nhìn hắn một hồi, chỉ yên lặng để hắn ôm, không vùng vẫy nữa.
Hy Bình bế nà ng để trên đùi, ngồi trước bà n ăn, mỉm cưá»i nói bên tai nà ng: “Có muốn ta đút cho nà ng ăn không?â€
“Không muốn!†Lạc U Nhi kinh hô một tiếng, hữu thủ đưa ra cầm lấy đũa, tả thủ cầm lấy chén cơm, tự mình bắt đầu ăn.
Hy Bình nhìn nà ng ăn ngon là nh, cÅ©ng nói: “Nà ng gắp cho ta má»™t miếng nhé! Ta cÅ©ng chưa ăn tối.â€
Lạc U Nhi thúc khuá»·u tay đánh nhẹ và o bụng cá»§a hắn, nói: “Tháºt là đáng chết.â€
“Äau quá!†Hy Bình báºt la má»™t tiếng, rồi nói: “Nà ng không thương ta à ?â€
Lạc U Nhi nói: “Ai thèm thương ngươi chứ?â€
“Nà ng ăn từ từ thôi, ta phải vỠăn cÆ¡m đây, bắt đầu đói không chịu nổi rồi!â€
Hy Bình bế nà ng sát và o má»™t bên, áp sát mặt nà ng nói: “Ta đợi nà ng ăn no đã!â€
Hy Bình vẫn tiếp tục để nà ng ngồi trên đùi, nhìn nà ng ăn rất thÃch thú, chÃnh mình cÅ©ng đã chảy rất nhiá»u nước miếng, suy nghÄ© “Mẹ nó, sá»›m biết váºy đã không tá»›i đây, nữ nhân nà y tá»± nhiên ngồi trong lòng ta ăn rất vui sướng? Có thể nà ng đã quên thá»i gian trước nà ng bị ta cưỡng gian không?â€
“Ta ăn xong rồi.†Lạc U Nhi nắm bà n tay cá»§a Hy Bình đưa lên miệng, dùng tay áo cá»§a Hy Bình chùi vết thức ăn còn dÃnh trên chiếc miệng khả ái cá»§a nà ng.
Hy Bình kinh hãi la lên: “Oa, Lạc U Nhi, nà ng là m gì váºy?â€
Lạc U Nhi không khách khà nói: “Ta chùi miệng, không nhìn thấy à ?â€
Hy Bình bế nà ng để sang má»™t bên, nói: “Nà ng đã ăn no, đến phiên ta ăn, mẹ nó, tay áo ta mà để chùi miệng, má»™t Ä‘iểm đạo đức cÅ©ng không có.â€
Hắn cầm ná»a chén cÆ¡m mà Lạc U Nhi ăn còn lại để lên miệng bắt đầu ăn, Lạc U Nhi vung tay để Ä‘oạt chén cÆ¡m trên tay hắn, tức giáºn nói: “Cái nà y ta đã ăn qua, ngươi không Ä‘uợc ăn!â€
Hy Bình gạt tay nà ng ra, nói: “Nà ng là nữ nhân, ăn xong rồi sao lại không cho ta ăn?â€
Lạc U Nhi nói: “Ngươi không vá» nhà ăn phải không?â€
Hy Bình nói: “Khoan, nà ng để cho ta ăn hết chén cÆ¡m nà y đã?â€
Không tưởng Hoà ng Hy Bình đưá»ng đưá»ng là nam tá» hán, sao có thể là m việc nà y? Không kể nữ nhân, ngay cả hắn cÅ©ng là m ra bá»™ dạng giống như những hà i tá».
Lạc U Nhi nói: “Ai biểu ngươi đến đây?â€
Hy Bình nói: “Ta sá»›m nghÄ© quay vỠăn rồi, nhưng tại nà ng rất dá»… thương ta không muốn rá»i Ä‘i, hiện tại nà ng nói Ãt Ä‘i để cho ta yên tÄ©nh chút, để ta ăn xong sẽ lại ngắm nà ng tiếp!â€
Lạc U Nhi quay mặt sang má»™t bên, biểu hiện giáºn dá»—i.
Hy Bình nhanh chóng bá» chén cÆ¡m xuống, ôm lấy nà ng, nói: “Nà ng hãy nằm xuống, ta ăn xong nhanh thôi mà !â€
Không đợi Lạc U Nhi hồi đáp, hắn đã dùng sức mạnh bắt nà ng phải nằm xuống giưá»ng, sau đó cầm chén cÆ¡m lên ăn tháºt nhanh, cho đến khi thức ăn trong chén đã hết sạch, hắn vá»— vá»— và o bụng, quay mặt nhìn Lạc U Nhi, tay thâm nháºp trong giưá»ng nắm lấy ngá»c thá»§ cá»§a nà ng kéo ra.
Lạc U Nhi kinh hãi nói: “Ngươi muốn là m gì?â€
Hy Bình nắm lấy tay cá»§a nà ng đưa lên miệng, nói: “Ta muốn chùi miệng!â€
Lạc U Nhi rút mạnh tay vá», chỉ là không có khà lá»±c thu vá», kinh hãi la: “Hoà ng Hy Bình, ngươi dám lấy tay áo ta chùi miệng, ta, ta không thèm lý đến ngưá»i nữa!â€
Dáng vẻ tức giáºn cá»§a nà ng trông rất khả ái, trông giống như tình nhân tháºt đáng yêu!
Hy Bình nhìn nà ng má»™t lúc lâu, cuối cùng trong lòng không nỡ đà nh không nguyện ý thả tay nà ng ra, nà ng liá»n rút nhanh tay mình xuống giưá»ng, HyBình nói: “Nà ng có thể lấy tay áo ta chùi miệng, sao ta lại không thể?â€
Lạc U Nhi đưa tay lần mò lên cái gối gần đầu, tìm được má»™t cái khăn tay đưa cho hắn, nói: “Cho ngươi nè, lấy chùi miệng Ä‘i!â€
Hy Bình nháºn lấy cái khăn tay, chùi thức ăn trên miệng, đưa lại khăn tay cho nà ng, nà ng khước từ: “Không cần như thế.â€
Hy Bình nói: “Không lấy là ta quăng mất nà y?â€
Hắn là m ra vẻ muốn ném, Lạc U Nhi nhanh chóng chụp lấy khăn tay, cố gắng giáºt lấy, từ trong tay Hy Bình Ä‘oạt lại, rồi tá»± mình gấp và o, đặt khăn tay trở lại dưới cái gối trên đầu, sau đó nói: “Ngươi có thể vỠđược rồi.â€
Lạc U Nhi hạ lệnh trục khách.
Hy Bình cúi ngưá»i xuống, cởi giầy ra, chuyển thân đưa nà ng và o phÃa trong má»™t chút, sau đó leo lên giưá»ng nằm xuống cùng nà ng, đưa mắt nhìn nà ng nói: “Ta muốn ngá»§ lại đây.â€
Lạc U Nhi nhÃch ngưá»i và o trong dùng song thá»§ đẩy hắn ra, nói: “Ngươi Ä‘i Ä‘i, không cho phép ngươi ngá»§ ở đây.â€
Hy Bình khinh bạc nằm và o gần hÆ¡n, ôm nà ng sát và o ngưá»i, cưá»i nói: “Nà ng không cho phép rất nhiá»u việc, nhưng tháºt đáng tiếc ta đã là m tất cả, có nhiá»u việc nà ng không ngăn được, mái tóc trắng cá»§a nà ng trông rất đẹp!â€
Hắn vuốt ve mái tóc cá»§a nà ng, bên tai cá»§a nà ng thở nhè nhẹ, Lạc U Nhi thấy ngưá»i nhá»™t nhạt, khẽ cúi mặt, vùi và o dưới cằm hắn, thở nhẹ nói: “Sẽ có má»™t ngà y ta giết ngươi!â€
“Nà ng nói câu nà y ra, ta không cảm thấy bị Ä‘e dá»a, nếu muốn ta e sợ, nà ng phải há»c há»i Má»™ng Hương, vá»›i loại nữ nhân đó tháºt sá»± đáng e sợ, cô ấy rất muốn hoạn ta, nhưng mạng sống cá»§a lão tá» rất kiên cưá»ng.â€
Lạc U Nhi đưa mắt ngưng thị nhìn hắn nói: “Má»™ng Hương là ai?â€
Hy Bình lá»™ ra mà u sắc hồi ức, cảm thán nói: “Äó là má»™t nữ nhân rất mỹ lệ, cÆ¡ hồ là m cho nam nhân nghÄ© chỉ có trong má»™ng má»›i gặp, nhưng nà ng ấy, Ä‘á»u có trong má»™ng cá»§a má»—i nam nhân, đúng là trong má»™ng có hương, tá»±a như tên cá»§a nà ng ta Má»™ng Hương!â€
Lạc U Nhi nói: “Ngươi nhá»› nà ng ta à ?â€
Hy Bình nói: “Nhá»›!â€
Lạc U Nhi đột nhiên vùng vẫy, tức giáºn nói: “Thả ta ra, ngươi nghÄ© đến nà ng ta thì Ä‘i mà ôm nà ng ta.â€
Hy Bình chăm chú nhìn nà ng má»™t lúc, nói: “Mặc dù ta không dám tin, nhưng thá»i khắc nà y nà ng rất giống tiểu nữ hà i Ä‘ang ghen tị, nói cho ta biết, có phải nà ng đã tháºt sá»± yêu ta.â€
Lạc U Nhi đưa tay tát và o mặt hắn, nói: “Có quá»· má»›i yêu cái đầu heo nà y!â€
Hy Bình đối vá»›i cái tát cá»§a Lạc U Nhi không để tâm, bởi vì nà ng không dùng tất cả khà lá»±c cÅ©ng không chá»i mắng và o tai hắn, chỉ nói: “Mẹ Æ¡i, nà ng tháºt sư không nổi giáºn, nguyên lai nà ng vẫn nghÄ© đến cái đầu heo nà y cưỡng gian nà ng, tốt quá, qua hai ngà y nữa nà ng sẽ thấy được chân diện mục cá»§a ta, tuyệt đối là nam nhân trong bức hoạ cá»§a nà ng. Äầu heo? nếu lão tá» là đầu heo thì là m sao có được nhiá»u lão bà đây?â€
Lạc U Nhi nổi cÆ¡n thịnh ná»™, hét lá»›n: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi có bao nhiêu lão bà ?â€
Hy Bình bấm ngón tay bắt đầu đếm, Lạc U Nhi không thể kiên nhẫn, đưa miệng cắn ngón tay cá»§a hắn, Hy Bình vá»™i và ng lấy tay kia ấn cằm cá»§a nà ng xuống, rút những ngón tay ra, hét nói: “Lạc U Nhi, mẹ nó nà ng ăn cÆ¡m còn chưa no à ?â€
Lạc U Nhi không hồi đáp, chỉ nhìn thẳng Hy Bình, hai hà ng lệ rơi ra.
Hy Bình nhìn thấy váºy trong lòng lấy là m lạ, chỉ muốn an á»§i nà ng, bá»—ng nghe thấy bên ngoà i có tiếng nói: “Sư phụ, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi!â€
Hy Bình thầm kinh ngạc “Thanh âm rất hay!â€
Lac U Nhi nói nhanh: “Ngươi hãy Ä‘i ra! Ta chưa cần dùng.â€
Hy Bình thình lình nhảy xuống giưá»ng và lăn và o gầm giưá»ng, thuáºn tiện giấu hai chiếc nam hà i cá»§a hắn trước giưá»ng.
Sau đó Lạc U Nhi má»›i nói: “Äể ngà y mai!â€
Ngưá»i ở bên ngoà i nghÄ© má»™t hồi, cuối cùng gáºt đầu nói má»™t câu: “CÅ©ng được.†rồi bá» Ä‘i.
Dưới giưá»ng Hy Bình lắng nghe cẩn tháºn, biết ngưá»i đã Ä‘i xa, sau đó chui ra, đứng dáºy phá»§i y phục, nhanh chóng nhìn chăm chăm và o Lạc U Nhi, nà ng cÅ©ng Ä‘ang nhìn hắn, đột nhiên, nà ng mỉm cưá»i, giống như má»™t Ä‘oá hồng sÆ¡n trà nở rá»™!
“Tại sao không nói sá»›m, hại lão tá» phải chui xuống dưới giưá»ng?â€
Lạc U Nhi nói: “Ai biểu ngươi hà nh động nhanh quá, chưa có sá»± chấp thuáºn cá»§a ta, má»i ngưá»i không dám tá»± ý và o phòng ta...†sắc mặt cá»§a nà ng biến đổi, nhãn thần sắc nhá»n, chá»i: “Trừ tên há»—n đản nhà ngươi!â€
Hy Bình rất chán nản liá»n ngồi lại trên giưá»ng, mang hà i nghiêm chỉnh, đứng dáºy muốn Ä‘i khá»i.
Lạc U Nhi nói: “Bế ta Ä‘i tắm!â€
Hy Bình kinh ngạc quay đầu nhìn nà ng, không dám tin có loại yêu cầu nà y, sao nà ng thình lình mở miệng nói ra?
Lạc U Nhi nói: “Không nghe thấy à , đầu heo?â€
Hy Bình như vừa tỉnh má»™ng, nói: “Hiên tại ta rất hối háºn khi đã cưỡng gian nà ng, giống như nà ng là má»™t nữ nhân bao năm ghét lấy chồng, lúc gặp cÆ¡ há»™i thì không thể bá» qua?â€
Lạc U Nhi tức giáºn nói: “Ngươi nói ai ghét lấy chồng?â€
Hy Bình không đáp, chỉ lắc mạnh đầu, đến ôm eo cá»§a nà ng lên, nói: “Ở đâu?â€
Lạc U Nhi hằn há»c không nói.
Hy Bình muốn đặt nà ng xuống, nà ng nói nhanh: “PhÃa sau phòng nà y.â€
Hy Bình bế nà ng ra phÃa sau phòng, phát giác phÃa sau nguyên lai có ba gian phòng thấp, Lạc U Nhi chỉ gian phòng bên trái, nói: “Bế ta và o kia.â€
Bên trong bà i trà rất đơn giản, có má»™t cái giá áo, có là m má»™t cái bồn tắm dà i, bên trong chứa đầy nước nóng, hÆ¡i nóng tá»a đầy phòng tắm.
“Không có y phục thay đổi à ?†Hy Bình thấy trên giá áo chỉ có ba cái khăn tắm.
Lạc U Nhi nói: “Cái giá áo đã không sá» dụng má»™t thá»i gian lâu, thay đổi là m gì? Muốn thay đổi, ngươi trở lại mang giúp y phục ta tá»›i.â€
Hy Bình nói: “Tháºt phiá»n phức, thì thôi váºy.â€
Tay cá»§a hắn hoạt động trên thân hình cá»§a Lạc U Nhi, nà ng cÅ©ng không kháng cá»± hắn, đứng yên lặng để hắn giúp nà ng cởi y phục, đến khi y phục cá»§a nà ng được hắn giúp cởi ra hết, nà ng má»›i nói: “Ngươi có thể Ä‘i rồi.â€
“Ta cÅ©ng muốn tắm.†Hy Bình bế nà ng tiến và o bồn tắm, không khách khà tá»± cởi bá» y phục cho chÃnh mình.
“Hừm!†Lạc U Nhi quay mặt qua bên, không lâu quay mặt trở lại, nhìn Hy Bình cởi quần áo. Nà ng đối vá»›i nam nhân nà y rất xa lạ, tuy nhiên, đối vá»›i thân thể nà y thì rất quen thuá»™c, đây là má»™t thân thể nam nhân hoà n hảo, nếu mặt hắn không thụ thương, có thể là má»™t nam nhân tốt, cÅ©ng chÃnh nam nhân nà y, đã há»§y Ä‘i trinh tiết hÆ¡n ba mươi năm nà ng giữ gìn, mạnh bạo tiến và o sinh mệnh cá»§a nà ng bằng má»™t loại cảm giác kỳ lạ, kết quả cá»§a cảm giác vô cùng kỳ lạ nà y đã tạo thà nh mối quan hệ máºt thiết vô cùng.
Hà nh vi đó bị tất cả má»i ngưá»i trên thế gian nà y căm ghét, nhưng nam nhân nà y đã là m việc đó không có chút úy kị nà o hết.
Nà ng không biết nam nhân nà y là ai, cũng không biết phải đối phó với hắn như thế nà o.
Nà ng chỉ biết, ngưá»i nà y gá»i là Hoà ng Hy Bình và còn rất trẻ, rất cưá»ng tráng, dù đã minh bạch vá» hắn như váºy, tuy nhiên không thể ngá» hắn lại là nam nhân đầu tiên trong Ä‘á»i nà ng, xét ý nghÄ©a xa hÆ¡n, thá»±c sá»± mà nói, đó chÃnh là nam nhân duy nhất cá»§a nà ng.
Nà ng đột nhiên than nhẹ một tiếng, song thủ ôm lại trước bộ ngực trắng tinh khiết, phảng phất cảm thấy lạnh.
Hy Bình đã cởi hết y phục, đưa tay lấy má»™t cái khăn tắm từ trên giá áo, bước và o bồn tắm, cùng Lạc U Nhi ngồi đối diện trong bồn tắm, nói: “Nà ng cảm thấy lạnh, vì sao không khá»a nước lên ngưá»i, nước nà y rất ấm.â€
Lạc U Nhi đưa má»™t tay ra, nói: “Tắm cho ta!â€
Hy Bình cầm lấy tay nà ng, kéo nà ng lại gần, ôm nà ng và o lòng, lấy khăn tắm nhúng và o nước, sau đó đưa lên, nhẹ nhà ng đặt lên vai nà ng, dòng nước ấm từ trên vai nà ng chảy xuống dưới, hắn nói: “Nà ng cÅ©ng giúp ta tắm nha!â€
Lạc U Nhi do dá»± má»™t lát, song thá»§ té nước lên ngưá»i cá»§a Hy Bình, nói: “Biết trước ta không thể nà o kháng cá»± lại ngươi mà ?â€
Hy Bình nói thẳng: “Là do ta giúp nà ng trước rồi mà !†Hắn tiếp tục dùng khăn cá» rá»a thân thể tuyệt mỹ cá»§a nà ng, trông thấy Lạc U Nhi Ä‘ang tức giáºn trừng mắt nhìn hắn, liá»n nghiêm chỉnh nói: “Ta thấy nhiá»u chuyện không cần phải để ý quá nhiá»u, chỉ cần quan tâm việc mình là m là đủ, có nhiá»u sá»± việc ta không quan tâm, bởi vì có nhiá»u sá»± tình trên Ä‘á»i nà y tất cả chỉ sau nà y má»›i biết được kết quả.â€
Khuôn mặt Lạc U Nhi từ từ giãn ra, nói: “Ngươi giáo huấn ta đấy à ?â€
Hy Bình tá»± đại nói: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên, có gì mà hoà i nghi.â€
Lạc U Nhi nói: “Gương mặt cá»§a ngươi cho thấy ngươi là má»™t kẻ xấu xa.â€
“Không thể nà o?†Hy Bình lần tìm trên khuôn mặt cá»§a mình, chỉ có cảm giác Ä‘au má»™t số nÆ¡i, thá»±c sá»± không há» thấy xấu xa, hắn nói: “Ta nghÄ© chắc do ăn quá nhiá»u, có thể gây ra, ha ha, Lạc U Nhi, nà ng sẽ là mẫu thân cá»§a hà i tá» cá»§a ta, xem nà ng là m thế nà o để giết phụ thân cá»§a hà i tá» mình?â€
Lạc U Nhi kiên quyết nói: “Ta nếu có hà i tá», hà i tá» cÅ©ng phải mang há» Lâm, nếu như phụ thân cá»§a hà i tỠđó không phải há» Lâm, thì hà i tỠđó sẽ không Ä‘uợc sinh ra, nhưng ngươi, tháºt sá»± là há» Hoà ng, dù sau nà y có chuyện gì chăng nữa, ta cÅ©ng không để hà i tá» sinh ra.â€
Hy Bình thất kinh nhìn nà ng, nói: “Nà ng nói là há» Lâm, có phải là nam nhân mà nà ng vẽ?â€
Lạc U Nhi không hồi đáp, thá»±c sá»± đã mặc nháºn.
Hy Bình tiếp tục nói: “Ông ta chÃnh xác là má»™t nam nhân phong nhã, bất quá, hiện tại ông ta không còn trẻ. Nà ng chấp nháºn lá»±a chá»n má»™t ông già , mà không muốn ta má»™t ngưá»i trẻ tuổi? Ta nghÄ© nà ng là nữ nhân có vấn Ä‘á»! Không tưởng được ông ta không yêu nà ng, còn nà ng thì muốn vì ông ta sinh hà i tá», tháºt đáng tiếc! Ông ta để nà ng là m xá» nữ hÆ¡n ba mươi năm, chỉ có trái tim cá»§a lão tá» ta đây rất tốt, đã kết thúc cuá»™c Ä‘á»i xá» nữ cá»§a nà ng.â€
Trên cái thế gian nà y, đúng là chỉ có hắn sau khi cưỡng gian lại cho là mình là m việc tốt!
Lạc U Nhi tức giáºn nói: “Ngươi dám nói ra loại lá»i không biết liêm sỉ đó, ta …â€
“Nà ng là m sao?†Hy Bình nhìn nà ng Ä‘ang nói ná»a chừng, nên tiếp tục há»i.
Lạc U Nhi không đáp và o vấn Ä‘á»: “Tắm Ä‘i!â€
Biết là m sao đây! Hy Bình chỉ biết tiếp tục tắm cho nà ng, thình lình kiến nghị: “Lạc U Nhi, nếu như chúng ta vừa tắm vừa hoan ái được không?â€
Lạc U Nhi mặt đỠhồng, nói: “Không!â€
Dương căn cá»§a Hy Bình đã sá»›m thẳng đứng, cÅ©ng không quản nà ng nguyện hay không nguyện ý, đã ôm nà ng ngồi trên dương căn, để máºt động cá»§a nà ng nuốt lấy dương căn cá»§a hắn.
Nà ng rõ rà ng cảm thấy Ä‘au nhè nhẹ, đầu mà y nhÃu lại, song thá»§ ôm lấy cái cổ cứng cáp cá»§a hắn, mặt áp sát và o vai hắn, rên rỉ nói: “Cá»§a ngươi và o lá»›n quá, ta bị Ä‘au.â€
Hy Bình cưá»i nói: “Ta biết, dạng nà y vẫn có thể được.â€
“A!†Lạc U Nhi khẽ kêu má»™t tiếng nhá», nói: “Ta có thể để ngươi tiến và o, nhưng sau nà y ta sẽ giết ngươi.â€
Hy Bình nói: “Ta không hiểu.â€
Lạc U Nhi nói: “Bởi vì thân thể ta đã cho ngươi, hÆ¡n nữa ngươi lại là ngưá»i đầu tiên, sở dÄ© ngươi hiện tại hoặc sau nà y xâm chiếm, ta cÅ©ng không kháng cá»±, nhưng trong tim ta thì không có ngươi, ngưá»i ta yêu không phải là ngươi, ngươi xâm chiếm thân thể ta nhằm đạt tình yêu cá»§a ta, Ä‘iá»u đó không thể xảy ra, ta sẽ dùng sinh mạng ngươi là m cái giá để bồi tá»™i cá»§a ngươi.â€
Nà ng nói bằng một thanh âm rất nhẹ nhà ng, tuy nhiên, Hy Bình nghe, giống như sấm sét đánh và o tai, chấn động nà y xuyên thấu và o huyết dịch của hắn, tâm hắn kinh hãi!
“Äó là lá»i nói từ trái tim nà ng?†Hy Bình than dà i.
Lạc U Nhi chỉ đáp lại ba từ: “Ta háºn ngươi!â€
Hy Bình đột nhiên nhún nhảy, nước văng ra tứ tung!
Lạc U Nhi rên rỉ: “Ta đến chết chỉ yêu má»™t nam nhân, và vÄ©nh viá»…n không thay đổi!â€
“Nà ng nói ‘vÄ©nh viá»…n’ nhiá»u quá, ta sá»›m đã nói ta không cần nà ng yêu, ta muốn chÃnh là thân thể mỹ hảo cá»§a nà ng, nà ng và ta chỉ có nhục dục!†Hy Bình hét lên, động tác biến thà nh thô bạo!
Song thá»§ Lạc U Nhi rá»i bá» cái cổ đánh và o lồng ngá»±c rắn chắc cá»§a Hy Bình, đồng thá»i khóc nói: “Ta không muốn, ngưoi là đồ con heo, ta bắt ngươi dừng lại!â€
Hy Bình vừa hoạt động vừa không ngại phiá»n nói: “Khóc cái gì? Nà ng không phải đã nói ta có thể tùy tiện xâm chiếm mà ? Má»›i nói qua đã quên rồi à ? Không được đánh, còn đánh nữa ta ném nà ng sang má»™t bên!â€
Lạc U Nhi không còn dám đánh, lá»±c đạo từ Ãt đến nhiá»u, cÅ©ng không thèm nói, chỉ nước mắt chảy ra cà ng lúc cà ng nhiá»u.
Hy Bình Ä‘ang thô bạo liá»n biến thà nh ôn nhu rất nhiá»u, trong lòng dâng lên nhu tình và ý thương hại.
Nhãn thần Lạc U Nhi nhìn thẳng, ngưng thị ngó Hy Bình, trong lệ quang có sá»± đỠphòng và thá»a mãn, song thá»§ nà ng đã ngừng đánh đặt trên ngá»±c cá»§a Hy Bình, mê man nói: “Ngươi đối vá»›i ta, không phải chỉ má»—i nhục dục có phải không?â€
Hy Bình cưá»i nhẹ, không nói lá»i nà o, chỉ dùng hà nh động ôn nhu đột ngá»™t tiếp tục, phương thức chuyển từ thô bạo sang ôn nhu từ tốn, cho đến khi Lạc U Nhi lên đến cao trà o thì vô lá»±c áp sát và o ngá»±c cá»§a hắn, hắn hôn và o *** tai cá»§a nà ng, nhẹ nhà ng nói: “Äể ta yêu thương miệng cá»§a nà ng!â€
Hắn nâng khuôn mặt Lạc U Nhi lên, cúi xuống từ từ hôn!
Song nhãn Lạc U Nhi nhẹ nhà ng nhắm lại!
“Quên ta đã từng nói không hôn miệng nà ng, oh!â€
Nghe lá»i đó cá»§a Hy Bình, đầu óc Lạc U Nhi bình tÄ©nh lại thình lình mở hai mắt, ná»™ hoả trong mắt nà ng như thiêu như đốt, nà ng nhìn thẳng Hy Bình, cuối cùng đột nhiên váºn khởi kình lá»±c toà n thân, đạp bay ra, rÆ¡i xuống bên bồn tắm.
Hy Bình kinh hãi nhìn thân hình lõa lồ trên đất thể hiện sá»± bất lá»±c cá»§a nà ng, từ trong bồn tắm bước ra, Ä‘i đến hướng cá»§a nà ng, song thá»§ cá»§a nà ng trên mặt đất di chuyển ra sau, trá»±c tiếp lùi lại sát tưá»ng, nà ng táºp trung hướng mắt cá»§a nà ng nhìn Hy Bình Ä‘ang đến gần, trong nhãn thần có nét sợ hãi, rất háºn, phẫn ná»™, lẻ loi và vô dụng vô cùng.
Trong lòng cá»§a Hy Bình giống như bị ngưá»i bị đâm, Ä‘au đớn!
Hắn Ä‘i đến trước mặt nà ng, ngồi xổm xuống ngay trước mặt nà ng, nói: “Vì sao váºy?â€
Lạc U Nhi toà n thân run rẩy, môi cÅ©ng run rẩy, không nói được lá»i nà o.
Hy Bình bế nà ng lên, mang nà ng đặt và o trong bồn tắm, sau đó kỳ cá» thân thể cho nà ng, mặc y phục cho nà ng, để nà ng đứng sát và o tuá»ng, rồi cÅ©ng tá»± mình mặc y phục, sau đó Ä‘i qua ôm nà ng, nói: “Ta bế nà ng trở vá».â€
Lạc U Nhi mặc kệ cho hắn bế vá», Ä‘i và o phòng cá»§a nà ng, hắn đặt nà ng lên giưá»ng, đắp chăn lại.
Hy Bình hoà n thà nh xong việc đó, cÅ©ng muốn láºp tức bá» Ä‘i, nghÄ© sao đó, lại ngồi trên giưá»ng, nhìn Lạc U Nhi nói: “Nếu có má»™t ngà y, nà ng có vẽ má»™t bức há»a cho ta, ta không hy vá»ng nà ng treo nó trên tưá»ng, ta hy vá»ng nà ng có thể treo hình ta trong tim nà ng, tuy nhiên Ä‘iá»u nà y xem ra rất khó, sao nà ng cứ phải Ä‘em thù háºn bá» và o trong tim, vì sao không thể Ä‘em tình yêu tiến nháºp và o trong đó? Ta là ngưá»i thưá»ng hay nói dối, tóm lại, tuy nói không yêu thương nà ng, nhưng đến má»™t lúc nà o đó tại má»™t nÆ¡i nà o đó sẽ nói vá»›i nà ng. Bây giá» ta muốn Ä‘i, nà ng nếu muốn báo cừu hay muốn giết ta, có thể tìm ta, còn ta tuyệt đối không tìm gặp nà ng nữa, trừ khi sau nà y ta nhìn thấy trong tim nà ng có bóng hình cá»§a ta, ta sẽ trở lại tìm nà ng, giá» thì ta hồi đáp cho nà ng hay, ta đối vá»›i nà ng không chỉ có nhục dục...â€
“Ta sẽ không há»a tượng nam nhân nà o nữa!â€
“Nà ng chắc chắn!†Hy Bình lãnh đạm cưá»i, lá»i nói biểu hiện sá»± tá»± tin, tạo thà nh nét động nhân không thể tả trong mắt ngưá»i khác đó là nam tÃnh mị lá»±c.
Tà i sản của ZORO_NDK
Chữ ký của ZORO_NDK Võ Lâm Chà Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ :00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong :00 (14):
Tháºp Bá»™ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hà nh :33:
Thần Thú tá»a kỵ:Há»a Phượng Hoà ng
Lúc bé , nghỉ há»c là chuyện lạ. Lá»›n lên má»›i biết, chuyện lạ là đi há»c...
Lúc bé, tưởng đến trưá»ng là phải há»c. Lá»›n lên má»›i biết, đến trưá»ng còn được ... ngá»§
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng Ä‘iểm 10 má»›i là giá»i. Lá»›n lên má»›i biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngà n là dư,giỠcho 10 triệu cũng ko đủ!
Last edited by David; 18-09-2008 at 01:05 AM .
08-06-2008, 09:11 AM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Quyển 13 - Chương 5 :Äại Äịa Chi Ước
Dịch giả: thsonn
Biên táºp:N/A Nguồn : hoa nguyệt tao đà n
Äả tá»± nguồn : 4vn.eu
đả tự cao thủ : LongQuaNhi
Bóng đêm ảm đạm đã che phá»§ Äại Äịa Minh, cÅ©ng như bao phá»§ mà n ảm đạm lên cả thế giá»›i, tình sầu không không biết kéo dà i đến đâu. Mà n đêm nà y là bạn đồng hà nh vá»›i ná»—i buồn cá»§a con ngưá»i trên thế gian, như là má»™t sá»± ngầm định không thể gạt bá».
Má»™ng Hương Ä‘i đến Minh Ước viện phÃa sau Äại Äịa Minh, nÆ¡i nà y giá» trông tháºt hiu quạnh. Bình thưá»ng đây là má»™t lạc viện rất lá»›n, có nhiá»u ngưá»i qua lại, chỉ là bây giá» vắng vẻ không có lấy má»™t ai khác - trừ Má»™ng Hương nà ng ở bên ngoà i. Nhưng trong hiu quạnh có má»™t Ä‘iểm bất đồng tầm thưá»ng nho nhá», bởi vì ở đây có treo má»™t cái đèn lồng, treo tại má»™t trong năm cái đình tá» tối Ä‘en, ngá»n đèn phát ra ánh sáng trắng, nhoè ánh tuyết. Ãnh sáng phản dá»i qua tuyết chiếu má» sáng lạc viện, là m cho con ngưá»i có cảm giác tiá»u tuỵ vô lá»±c. Tuy nhiên, cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i cho rằng loại ánh sáng rá»±c rỡ nà y là loại u tÄ©nh nhất và kÃch thÃch sá»± lãng mạn trong lòng những ngưá»i Ä‘ang yêu.
Má»™ng Hương chìm trong khung cảnh tuyệt mỹ nà y, nà ng rất thÃch cảnh váºt như thế nà y, giống như bá»™ dạng lãnh đạm thưá»ng ngà y cá»§a nà ng, cÅ©ng giống như nét mÆ¡ hồ cá»§a nà ng sau tấm mạng che mặt, cÅ©ng có thể nói giống như ánh mắt như má»™ng như huyá»…n cá»§a nà ng, lung linh má»™t cách huyá»n ảo.
Nà ng rất thÃch cái cảm giác mông lung, cái cảm giác khiến cho con ngưá»i lưu luyến nhân thế. Vì má»›i láºp đông, đêm Ä‘ang lạnh, nhưng trong Má»™ng Hương nà ng Ä‘ang có cảm giác cái lạnh là quá Ãt. Bất quá nó chỉ có thể xuyên qua má»™t tấm sa má»ng, nà ng không có cảm giác lạnh.
Nà ng tiến đến Äình tá» ngồi xuống, nà ng biết sẽ có và i ngưá»i đến đây tìm nà ng. Nà ng bất tất phải đến sá»›m, chỉ là nghe qua câu chuyện cá»§a sư phụ, trong thâm tâm nà ng không thể giữ được bình tÄ©nh, sở dÄ© nà ng đến đây trước, là để tâm nà ng sá»›m bình tÄ©nh trở lại - nếu không thể bình tÄ©nh, cÅ©ng đơn giản là chỠđợi mà thôi.
Ngưá»i đó có lẽ ở đằng xa, tuy nhiên nà ng không muốn tá»± thừa nháºn, nhưng quả tháºt có má»™t nam nhân Ä‘i tá»›i, xuất hiện ở đằng xa.
Nà ng không biết tại sao tá»± mình lại cho nam nhân nà y có cÆ¡ há»™i lá»±a chá»n, vốn dÄ© trước đây không phải là phong cách cá»§a nà ng, bây giá» phải đợi, nà ng có cảm giác mình Ä‘ang thay đổi, có phải nam nhân là m nà ng thay đổi gá»i là Lạc Thiên không?
Nà ng không dám khẳng định, cÅ©ng có thể lý giải, trái tim nà ng đã rung động mãnh liệt, đúng váºy, nà ng từng nói trái tim mình không thể rung động vì bất cứ nam nhân nà o, cÅ©ng không lấy bất cứ nam nhân nà o, nhưng là má»™t nữ nhân, nà ng có cảm giác, nà ng phải tìm má»™t ngá»n núi vững chắc để nương tá»±a.
Lạc Thiên, không chỉ là thiếu chá»§ cá»§a Äại Äịa Minh, dưới con mắt cá»§a nữ nhân, hắn như là đỉnh thiên mà nữ nhân bất kỳ nà o cÅ©ng muốn có để nương tá»±a! Nữ nhân nà o cÅ©ng muốn già nh được sá»± che chở dưới ngá»±c hắn.
Má»™ng Hương nà ng không cần bất kỳ nam nhân nà o bảo há»™, chỉ là nà ng chưa bao giá» bị khá»§ng hoảng quá nhiá»u, khi trái tim khá»§ng hoảng nà ng sẽ cần má»™t loại sức mạnh ôn nhu cưá»ng đại vuốt ve an á»§i.
Sở dÄ© nà ng đến đây - nà ng, thứ nhất, biết trước được tấm lòng cá»§a nam nhân cưá»ng đại nà y!
“Äể nà ng phải chá» lâu, ta không ngá» nà ng lại đến sá»›m thếâ€.
Má»™t âm thanh ôn nhu cắt đứt dòng suy nghÄ© cá»§a Má»™ng Hương, nà ng quay mặt ra nhìn, trong ánh sáng lá» má», má»™t thanh niên cao lá»›n từ trong bóng đêm xuất hiện mỉm cưá»i vá»›i nà ng, vá»›i nụ cưá»i đầy tá»± tin nhãn thần cá»§a hắn thâm nháºp trá»±c tiếp và o phương tâm cá»§a nà ng, là m nà ng cảm giác bóng đêm ảm đạm cÅ©ng bị hấp dẫn bởi mị lá»±c cá»§a nụ cưá»i.
Nam nhân nà y, sau khi nà ng đến Äại Äịa Minh, đối vá»›i nà ng biểu hiện tình ý lúc có lúc không, nà ng đối vá»›i hắn cÅ©ng không phản cảm gì lá»›n, chỉ là không nghÄ© hắn và nà ng lại có má»™t bước tiến triển lá»›n như thế nà y, tối nay phó ước, trong lòng có má»™t ảnh hưởng do Hi Bình uy hiếp, má»™t loại uy hiếp, chỉ có duy nhất trong lòng Má»™ng Hương minh bạch mà thôi.
Gương mặt cá»§a nam nhân nà y rất an tÄ©nh, nhưng không mất nụ cưá»i anh tuấn, có thể nói là má»™t gương mặt rất mỹ cảm, tuy không thể so sánh vá»›i Hy Bình và Lãnh Vô Tâm, nhưng từ khuôn ngá»±c rắn chắc cùng vá»›i thân thể cao to mạnh mẽ, phát ra má»™t ngạo khà hùng tráng vô cùng, là m cho ngưá»i nhìn hắn cảm thấy uy phong lẫm liệt, phảng phất như táºp hợp linh khà cá»§a Äại Äịa Minh và o ngưá»i, tạo cho hắn thà nh má»™t cao sÆ¡n phách lá»±c, má»™t khà phách không thể xâm phạm.
Äó chÃnh là Lạc Thiên!
ChÃnh là ngưá»i Má»™ng Hương phải đợi.
Má»™ng Hương đứng dáºy, gió thổi qua tấm mạng che mặt cá»§a nà ng, như muốn bay khá»i mặt là m lá»™ ra má»™t phần gương mặt mỹ cảm mông lung là m mê hoặc lòng ngưá»i. Nà ng đưa tay lên giữ lấy tấm mạng che mặt, Ä‘ang phảng phất như muốn bay ra, chỉ là nà ng bất thá»i sÆ¡ suất, tá»± nhiên như do trá»i tạo ra, hÆ¡n nữa không ai biết được cảm giác nà y.
Má»™ng Hương nhẹ nhà ng nói: "Äến sá»›m hay muá»™n miá»…n đến là được rồi, nếu như đến sá»›m cÅ©ng hay, có thể thưởng thức được bóng đêm nà y."
Lạc Thiên Ä‘i đến đình tá», nói: "Tiểu thư nói câu nà y rất hay, chỉ là ta có quá nhiá»u công việc, báºn quá đến bây giá» má»›i có thá»i gian rảnh, hi vá»ng chá» nà ng ở đây, chỉ có Lạc Thiên ta. Ta không có thói quen đợi ngưá»i, cÅ©ng không có thói quen để ngưá»i đợi, nhưng đối vá»›i tiểu thư, ta có thể đợi, ha ha, má»i ngồi!".
Hắn chỉ má»™t cái bà n và bốn cái ghế đá gần bên nhau trong đình tá», tá»± mình ngồi xuống má»™t cái, Má»™ng Hương chá»n cái đối diện cùng hắn ngồi xuống.
Lạc Thiên nói: "Ta đặc biệt vì nà ng mà bố trà như thế nà y, nà ng có vừa ý không?"
Thanh âm Má»™ng Hương nhưng má»™ng, nà ng nói: "Ngươi cÅ©ng ra mệnh lệnh đặc biệt không cho ngưá»i khác qua lại viện tá» nà y à ?"
Lạc Thiên mỉm cưá»i rất tá»± nhiên, nói: "Äiá»u đó thì tất nhiên phải như váºy."
Mộng Hương nhìn hắn một lúc lâu nói: "Có lẽ"
Lạc Thiên nói: "Có thể ngắm nhìn được khuôn mặt của tiểu thư, đối với Lạc Thiên ta rất vinh hạnh."
Má»™ng Hương nói: "Lạc công tá» bất tất phải như thế, kỳ tháºt Má»™ng Hương rất vinh hạnh, Má»™ng Hương có thể cùng Lạc công tá» trò chuyện vui vẻ, cÅ©ng là má»™t duyên pháºn khó gặp."
Lạc Thiên mỉm cưá»i, đột nhiên vá»— tay, từ trong viện môn má»™t nha hoà n tiến đến, mang má»™t khay đựng má»™t bình trà và hai chén trà tinh mỹ tiến và o đình tá», đặt bình và chén trà xuống, rồi quay mình lui Ä‘i.
Lạc Thiên cầm bình trà giúp Má»™ng Hương châm trà , cÅ©ng châm đầy chén trà phÃa trước cá»§a mình, Ä‘oạn nâng chén lên má»i: "Lạc Thiên biết tiểu thư không thÃch rượu, nên mang trà thay rượu kÃnh nà ng má»™t chén."
Má»™ng Hương nâng chén trà lên rồi hạ xuống nói: “Äa tạ thịnh tình công tá», chỉ là tấm mạng che mặt cá»§a Má»™ng Hương, không tiện để tiếp nháºn chén trà xanh, nhưng trong lòng Má»™ng Hương đã uống rồi.â€
Khuôn mặt cá»§a Lạc Thiên thể hiện như có gì mất mát, nhưng liá»n đó hắn khôi phục lại vẻ khà độ và tá»± tin, mỉm cưá»i nói: "DÄ© nhiên là như thế, Lạc Thiên không là m khó tiểu thư, Lạc Thiên xin uống trước, tiểu thư tá»± nhiên."
Má»™ng Hương cảm kÃch nói: "Äa tạ công tá»!"
Lạc Thiên nâng chén trà lên uống, rồi bá» chén trà xuống, ngưng thị nhìn Má»™ng Hương nói: "Lạc Thiên lấy hết can đảm há»i má»™t câu, không biết tiểu thư đối vá»›i Lạc Thiên tâm ý như thế nà o?"
Mộng Hương nói: "Cái đó thì…"
"Không được nói, ta khẳng định có thể cho ngươi biết Ä‘iá»u đó."
Äá»™t nhiên có má»™t thanh âm như tiếng sấm động là m cả hai ngưá»i trong đình tá» giáºt mình, nhìn ra xung quanh tìm kiếm, nguyên lai là Hoà ng Hy Bình đầu heo!
Má»™ng Hương nhìn thấy Hoà ng Hy Bình, tức giáºn nói: "Hoà ng Hy Bình, ngươi nói thế là nghÄ©a gì?"
Lạc Thiên cũng kinh ngạc nói: "Hắn là Hoà ng Hy Bình?"
Má»™ng Hương im lặng không có hồi đáp, Hoà ng Hy Bình thì tiến vá» trước má»™t bá»™, tá»± giá»›i thiệu mình: "Trừ ta ra, có ai dám tham gia há»™i ước cá»§a bá»n ngươi?"
Chà ng tiến và o đình tá», thẳng ngồi lên má»™t cái ghế đá bên trong, tách giữa Lạc Thiên và Má»™ng Hương, hai khuá»·u tay chống lên bà n đá, hai bà n tay để dưới cằm, nhãn tình di chuyển qua hai bên, nhìn ngắm Lạc Thiên, sau ngó Má»™ng Hương, nói: “Ta đến đây, không có quấy nhiá»…u các ngươi chứ? Ah! Muốn hay không muốn ta bây giá» bá» Ä‘i? Không muốn, váºy trước hết để ta uống chén trà , tốt, Má»™ng xú khà (chỉ Má»™ng Hương), chén trà trước mặt nà ng nà y để ta uống! Bất quá nà ng có tấm mạng che mặt cÅ©ng không thể uống, miệng ta khát muốn chết, không biết đêm nay ai hái sao, oh, tháºt tinh diệu!â€
Chà ng đưa tay ra nâng chén trà trước mặt Má»™ng Hương ngá»a đầu uống, sau đó trầm mặt nhìn hai ngưá»i, trước khi cầm lấy chén trà trước trước mặt Lạc Thiên, nói má»™t tiếng: “Àh, không phiá»n ngươi chứ!â€
Lạc Thiên đẩy bình trà và chén trà lại cho chà ng, chà ng nháºn lấy tiếp tục uống, sau đó dùng tay chùi miệng, cưá»i nói: “Äa tạ ngươi, xem ra ngươi là ngưá»i rất tốt, ngươi tên gá»i là gì?â€
“Lạc Thiênâ€
Hy Bình đưa tay vá»— và o vai hắn, nói: “Ta đã nghe nói qua vá» ngươi, ngươi là biểu ca cá»§a Thuá»· Khiết Thu tiểu nương tá» ta, nghe nói ngươi đánh nhau rất lợi hại, hôm nay gặp ngươi tháºt là quá tốt.â€
“Hoà ng Hy Bình!†Má»™ng Hương tức giáºn hét lá»›n.
Hy Bình bịt kÃn hai tai lại, quay mặt vá» phÃa nà ng nói: “ Má»™ng xú khÃ, không được hét lá»›n và o tai ta, ta nghe không thoải mái tà nà o, ngược lại nà ng phải rất tế nhị, phải bảo trì phong độ nha!â€
Lạc Thiên nói: “Trà ngươi cÅ©ng đã uống, ta nghÄ© ngươi nên Ä‘i được rồi.â€
Hy Bình thả hai tay bịt tai ra, kỳ lạ nhìn Lạc Thiên, đột nhiên nói: “Ngươi muốn má»™ng tưởng Má»™ng xú khà à ?â€
Lạc Thiên nói: “Ngươi nói không sai, tuy không má»™ng tưởng Má»™ng xú khÃ, nhưng ta muốn theo Ä‘uổi Má»™ng Hương tiểu thư.â€
Hy Bình mỉm cưá»i nói: “Tuy ngươi sá» dụng từ ngữ có văn hoá, nhưng, mục Ä‘Ãch thì giống nhau, da mặt cÅ©ng rất dà y.â€
Má»™ng Hương lạnh lùng nói: “Hoà ng Hy Bình, ngươi Ä‘i hay không Ä‘i?â€
Hy Bình bắt đầu nhìn xung quanh, nói: “Oh, trá»i đất tối Ä‘en thế nà y, nà ng nói ta có thể Ä‘i đâu? Ở đây có má»™t ngá»n đèn, ta muốn đến đây lấy nó chiếu sáng tìm đưá»ng, ai biết thình lình đụng nà ng nÆ¡i đây há»™i ước? Sau khi nà ng há»™i ước, Hoà ng Hy Bình ta có chút Ãt khả năng nà o không? Hắn muốn má»™ng tưởng nà ng, nà ng để hắn má»™ng tưởng, ta tháºt sá»± không được má»™ng tưởng sao?â€
“Ngươi…†Má»™ng Hương muốn nói mà không thốt nên lá»i.
Hy Bình quay lại Lạc Thiên nói: “Úy, lão huynh, má»™ng tưởng nữ nhân ai cÅ©ng có phần, ngươi là má»™t trong những ngưá»i theo Ä‘uổi Má»™ng xú khÃ, thế thì không hay, nếu chúng ta bị Triệu nhị công tá» nhìn thấy, e rằng rút Ä‘ao lấy mạng ngươi, ah, Má»™ng xú khÃ, nà ng nói phải không?â€
Mặt chà ng chuyển hướng qua Má»™ng Hương, Má»™ng Hương đưa chưởng đánh qua, trúng và o mặt heo cá»§a chà ng, tuy không mạnh, thanh âm cÅ©ng nhá», nhưng chà ng kêu lên Ä‘au khổ nói: “Ngà y hôm nay nà ng đánh còn chưa đủ sao?â€
Má»™ng Hương nói: “Äáng tiết là ta chưa giết ngươi!â€
Lạc Thiên lúc nà y giống như là bị gạt ra ngoà i, ho khẻ má»™t tiếng, bối rối nói: “Các ngưá»i, rất quen biết nhau à ?â€
“Äúng váºy! Äúng váºy!†Hy Bình ứng thanh liên tiếp.
Má»™ng Hương giáºn hÆ¡n nói: “Ai quan biết vá»›i ngươi chứ?â€
Hy Bình ngoảnh mặt hướng đến nà ng, nói: "Hay gá»i là Hương Hương, đúng! Hương Hương, tháºt hay, Ä‘i, sau nà y gá»i nà ng là Hương Hương!â€
Lá»i má»›i thốt qua miệng chà ng, thình lình có cảm giác phÃa sau cổ khó cỠđộng, giống như bị ngưá»i nắm giữ, chÃnh là nắm lấy phÃa sau chà ng, chà ng quay mặt lại, nguyên lai ngưá»i nắm giữ cổ áo chà ng là tay cá»§a “hảo nhân†Lạc Thiên.
Chà ng nổi giáºn, nghÄ© bụng hắn không phải là ngưá»i tốt, gạt tay hắn ra, nói: “Úy, tiểu tá» ngươi, không được nắm y phục ta, muốn đánh nhau thì thả ta ra, mẹ nó, lão tỠđâu có kết thân vá»›i thê tá» cá»§a ngươi, ngươi khẩn trương cái gì?â€
Lạc Thiên thả chà ng ra, chà ng chỉnh sá»a lại cổ áo ngay ngắn, miệng lầm bầm nói: “Ta muốn giữ quần áo chỉnh tá», nam nhân phải giữ được hình tượng cá»§a mình trước nữ nhân, ngươi không được là m lu má» hình tượng cá»§a ta, muốn hạn bệ đối thá»§ cạnh tranh, ngươi cÅ©ng không cần phải là m mất uy tÃn tình địch như váºy!â€
Lạc Thiên lại hoà i nghi nói: “Ngươi thá»±c sá»± là tứ đại võ lâm thế gia Hoà ng Hy Bình?â€
Hy Bình liá»n chỉnh sá»a nói: “Äá» nghị ngươi bổ sung đứng trước ba từ “Hoà ng Hy Bình†còn phải cá»™ng thêm hai câu: quyá»n vương, ca thần.â€
“Cốc†má»™t tiếng, Má»™ng Hương đưa tay gõ lên đầu chà ng má»™t cái, nghe nà ng nói: “ Äồ cẩu thỉ (đồ chó bẩn thỉu), đầu heo, sắc lang, vô lại, đó là tất cả đứng trước tên cá»§a ngươi, ngươi là đồ há»—n đản!â€
Hy Bình xoa xoa đầu, tếu táo nói: "Tế nhị chút, tế nhị chút!"
Má»™ng Hương tức khà nói: â€Trước mặt ngươi, bất cứ ai cÅ©ng không cần tế nhị, ngươi hãy lăn Ä‘i cho khuất mắt ta, nhìn thấy ngươi, ta lại lại thấy khó chịu.â€
Hy Bình cưá»i nói: “Nếu nà ng để Bão Nguyệt lấy ta, ta tá»± lăn Ä‘i, không, thì quên Ä‘i!†Lá»i nà y nói không sai, chà ng hÃt và o miệng má»™t hÆ¡i lãnh khÃ!
Má»™ng Hương quay mặt qua má»™t bên, lên giá»ng: “Äừng có hoang tưởng.â€
Hy Bình nói: “Váºy ta sẽ ngồi đây xem các ngưá»i đà m tình thuyết ái, tiện thể là m cố vấn tình yêu cho các ngươi. Hai vị hồng nam lục nữ (nam áo hồng nữ áo xanh), có gì huynh huynh muá»™i muá»™i, má»i nói ra nhanh! Nói Ä‘i để má»i ngưá»i còn Ä‘i ngá»§, các ngươi không cảm thấy hôm nay hÆ¡i lạnh sao? Hắc, tháºt váºy nha, mà cái lạnh hay tháºt, Má»™ng xú khÃ, mượn tạm tay nà ng sá» dụng má»™t lúc.â€
Chà ng nắm lấy tay Má»™ng Hương, Má»™ng Hương giáºt mình dấu tay ra phÃa sau, giống như hà nh động cá»§a tiểu nữ hà i thình lình giáºn giá»—i lên tiếng: “Không cho mựơn!â€
“Sao lại khó chịu như thế? Chúng ta cÅ©ng đã có ôm qua, cÅ©ng đã hôn qua, hÆ¡n nữa, ta cÅ©ng đã nhìn hết thân thể nà ng, có má»™t tay, cÅ©ng không cho ta nắm là sao?â€
Má»™ng Hương sắc giáºn trà n mặt nói: “Ngươi…â€
Lạc Thiên kinh ngạc nhìn Hy Bình, tiếp đó nhìn Má»™ng Hương, nói: “Tiểu thư, nà ng và hắn…â€
Má»™ng Hương bối rối nói: “Lạc công tá», không phải như váºy, hắn nói láo!â€
Hy Bình nói: “Ta chuyên gì phải nói láo, lão tá» nói Ä‘á»u là sá»± tháºt, nà ng dám nói nà ng không để ta hôn và o cái miệng nhá» cá»§a nà ng không?â€
Má»™ng Hương đưa cặp mắt tức giáºn nhìn Hy Bình, lại không thể nói má»™t lá»i.
Lạc Thiên đột nhiên nói: “Dù cho bị ngươi hôn qua, thì cÅ©ng không có chuyện gì lá»›n, ta dám khẳng định ngươi dùng sức mạnh ép hôn Má»™ng tiểu thư.â€
Hy Bình phảng phất như tìm được tri ká»·, vui mừng nói: “Äúng váºy, đúng váºy, tuy dùng sức mạnh hôn, nhưng nụ hôn lầu đầu cá»§a nà ng vẫn là ta. Ha ha, Lạc Thiên, ngươi muốn má»™ng tưởng Má»™ng xú khÃ, ta cÅ©ng muốn như thế, chúng ta hãy công bình cạnh tranh, như thế nà o?â€
Má»™ng Hương vừa muốn mở miệng nói, Lạc Thiên đã nói: “Ta chấp nháºn lá»i khiêu chiến nà y!â€
Má»™ng Hương tức giáºn nói: “Các ngươi muốn là m gì?â€
Hy Bình vẫy vẫy tay, nói vá»›i Lạc Thiên: “Ta và ngươi đánh cược, chúng ta ngồi yên ở đây trong ná»a khắc, ngưá»i nà o di chuyển trước sẽ thua, phải nhượng lại Má»™ng Hương, ngươi thấy thế nà o?â€
Lạc Thiên nói: â€œÄÆ°á»£c.â€
Hy Bình hốt nhiên cưá»i cưá»i, nói: “Ngươi kết thúc sẽ rất thảm, ha ha.â€
Cưá»i xong, chà ng quay qua Má»™ng Hương, hai mắt nhìn nà ng đầy ác ý, láºp tức nà ng quay mặt không dám cùng chà ng đối thị, đột nhiên chà ng đưa tay ôm Má»™ng Hương và o lòng, Má»™ng Hương cảm thấy kinh ngạc, muốn tránh nhưng đã muá»™n, miệng cá»§a chà ng đã bao quanh môi cá»§a nà ng, cách tấm mạng che mặt hôn nà ng!
Lạc Thiên tức giáºn vô cùng, má»™t chưởng đánh lên bà n đá, bà n đá vỡ từng mảnh, phát ra má»™t âm thanh lá»›n.
Lúc nà y Hy Bình không thể nghe cÅ©ng không thể nhìn, chỉ biết ôm Má»™ng Hương tránh Ä‘i, tiếp tục hôn mạnh đôi môi, nhưng sau má»™t lúc, Lạc Thiên thình lình ngồi xuống, nhìn hai ngưá»i phÃa trước, má»™t tiếng cÅ©ng không cất lên được.
Khi miệng cá»§a Hy Bình rá»i môi cá»§a Má»™ng Hương, thì phần tấm mạng che mặt ở nÆ¡i đó cÅ©ng ẩm ướt, nước mắt Má»™ng Hương đã xuất ra thà nh hai hà ng.
Hy Bình quay đầu nhìn Lạc Thiên nói: “Ngươi quả có sá»± nhẫn nại phi thưá»ng, nhưng ngươi có di chuyển, mà thôi, ngươi cÅ©ng đã thắng rồi.â€
Lạc Thiên không thể nói ra má»™t lá»i, phảng phất không thèm nói chuyện vá»›i Hy Bình, hai mắt cá»§a hắn cÅ©ng nhắm lại.
Mộng Hương sớm đã bình tĩnh trở lại, lúc nà y Hy Bình không còn hôn nà ng, nà ng yên lặng chúi và o ngực của Hy Bình, bộ ngực rất vững chắc, hơi thở từ miệng nà ng xuyên qua qua tấm mạng che mặt phả và o nách của Hy Bình.
Hy Bình ôm chặt nà ng má»™t chút, nói: “Nếu như nà ng để Bão Nguyệt ở vá»›i ta, ta để nà ng và Lạc Thiên ở lại, nếu nà ng cản trở chuyện cá»§a ta và Bão Nguyệt, ta sẽ thu nạp nà ng.â€
Má»™ng Hương nói qua hÆ¡i thở: “Thả ta raâ€
Hy Bình nói: "Nà ng nếu không đáp ứng ta, ta sẽ không thả nà ng ra, hÆ¡n nữa cÅ©ng không đụng và o nà ng, Chẩm Ma dạng?â€
Mộng Hương trầm mặt, mắt đầy lệ nhìn chà ng.
Hy Bình đưa tay lau những giá»t lệ, nói: “Không phải mạnh bạo quá chứ?â€
Má»™ng Hương có chút bá»™c lá»™ sá»± uá»· khuất trong nhãn thần, cứng rắn nói: “Ta không đáp ứng ngươi, ngươi không phải là ngưá»i tốt, ta tuyệt không đáp ứng!â€
Hy Bình có chút thất vá»ng nói: “Ta Ä‘Ãch xác không phải là hảo nhân, nhưng Bão Nguyệt thÃch con ngưá»i xấu xa cá»§a ta, nà ng và nà ng ta Ä‘á»u là nữ nhân, vì sao nà ng là m khó nà ng ta? Äồng thá»i nà ng cÅ©ng là m khó ta!"
Má»™ng Hương tránh ra má»™t chút, nói: “Ngươi thì biết cái gì?â€
Hy Bình nói: “Ta cái gì cÅ©ng không biết, ta chỉ biết má»i chuyện mà ta muốn, là ta phải đạt được. Nà ng mà cỠđộng nữa, ta sẽ ôm nà ng vá» phòng cá»§a ta, không cần biết ta dám hay không, trở vá» phòng để nà ng sinh con cho ta!â€
Má»™ng Hương tức giáºn hét lá»›n: “Ta phải giết ngươi!â€
Hổ mục cá»§a Hy Bình mở trừng trừng, ôm lấy nà ng, đứng dáºy bước Ä‘i, vừa bước ra khá»i đình tá», phÃa sau có tiếng hét giáºn dữ: “Hoà ng Hy Bình! Thả Má»™ng Hương ra!â€
Hy Bình đứng lại, ôm Mộng Hương chuyển thân quay lại.
Lạc Thiên liá»n nói: “Ngươi đã thua, cút vá» Phong Nhân viện, ngươi mưá»i phần Ä‘á»u là ngưá»i Ä‘iên!â€
Hy Bình cưá»i tà nói: “ Tốt, là m sao ta có thể quên được ngươi chứ? Không sai, ta đã thua, ta nên rút lui, hầu như đã không giữ được chá» tÃn. Ai! Là m nam nhân chân chÃnh tháºt khó, là m gì cÅ©ng phải giữ chữ tÃn. Trái lại ngươi cÅ©ng không biết mệt má»i, chá» má»™t chút nữa Ä‘i, ta và Má»™ng xú khà nói và i câu thì bá» Ä‘i, ngươi có thể tiếp tục bồi tiếp nà ng, ha ha.â€
Lạc Thiên Ä‘ang đứng dáºy, lúc nà y nghe Hy Bình nói thế, nghÄ© lát, liá»n ngồi trở lại ghế đá, là m ngưá»i ngưá»i không thể không bá»™i phục tÃnh nhẫn nại cá»§a hắn - quả nhiên là loại ngưá»i có thể là m nên đại sá»±.
Hy Bình nói bên tai Má»™ng Hương: “Nà ng là nữ nhân đẹp nhất mà ta từng gặp, có lẽ chỉ có Thuá»· Khiết Thu là có thể so bì vá»›i nà ng, ta rất muốn có được nà ng, nhưng ta thua cuá»™c Lạc Thiên, thế nên quyết định thả nà ng ra. Ta đã hôn và o cái miệng nà ng trong phòng đó, việc nà y ta sẽ nhá»› mãi, mặc dù nụ hôn nà y cách đây không lâu, nhưng lại cách tấm mạng che mặt, ta lúc nà y chỉ nghÄ© đến nụ hôn lần trước vá»›i nà ng!â€
“Không!†Mộng Hương khóc lớn nói.
Nhưng tay Hy Bình đã nâng tấm mạng che mặt của nà ng, hôn và o đôi môi hồng của nà ng.
Lúc nà y Mộng Hương đang đối diện với Lạc Thiên, sở ** Lạc Thiên không thể nhìn rõ khuôn mặt của Mộng Hương - hắn chỉ biết Hy Bình đang hôn Mộng Hương.
Môi rá»i!
Tấm mạng hạ xuống.
“Ta đã nói qua phải báo thù nà ng, đây là sá»± báo thù cá»§a ta, ta báo thù đối vá»›i nữ nhân, luôn luôn ôn nhu như thế, nhưng là má»™t loại báo thù không có vết thương, không có thấy máu, có thể tháºt sá»± nà ng sẽ háºn ta suốt Ä‘á»i.â€
Má»™ng Hương lưu lại dòng lệ uá»· khuất, rung động nói: “Ngươi nói lá»i nà y khi đã hôn ta trước đó?â€
Hy Bình gáºt gáºt đầu, rất chân tháºt nói: “Ah! Cái sau cùng đó!â€
Má»™ng Hương đột nhiên tức giáºn nói: “Thả ta ra, ngươi là há»—n đản, trong hoà n cảnh nà y, ngươi ôm ta để là m gì?â€
Hy Bình ngưng thị nhìn nà ng má»™t hồi, đưa tay lau nước mắt cho nà ng lần nữa, sau đó thả nà ng ra, chuyển thân bá» Ä‘i được hai bước, thình lình cảm thấy sau lưng Ä‘au nhói, chà ng lao dúi vá» phÃa trước, ngã xuống đất, nằm yên má»™t lúc, Ä‘oạn chầm cháºm đứng dáºy.
Chà ng đưa tay lên phá»§i bụi bẩn trên mặt, nhìn Má»™ng Hương nói: “Nà ng đá quá nhẹ, không trúng Ä‘iểm trá»ng yếu.†Nói xong chà ng liá»n chuyển thân, chuẩn bị bá» Ä‘i.
Má»™ng Hương nói: “Không có ta cho phép, ngươi tá»›i chết cÅ©ng không có được Bão Nguyệt, ngươi đối vá»›i ta có là m tất cả má»i chuyện, ta không thể dá»… dà ng bá» qua. Ngươi cứ trở vá», là nam nhân, hãy đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh đánh nhau vá»›i ta, không được canh lúc ta không chú ý ôm loạn lên, ngươi là má»™t đại sắc ma, uý, ngươi có nghe ta nói không?†Hy Bình đã biến Ä‘i mất dạng.
“Tháºt không muốn đôi co, à i! Ta đã nói quá nhiá»u, ta chỉ đánh nhau trên giưá»ng vá»›i nữ nhân – nhưng, nà ng muốn đánh nhau như váºy vá»›i ta sao?†Hy Bình không quay lại, nói to, chà ng biết Má»™ng Hương không muốn đánh nhau trên giưá»ng vá»›i yêu tinh, do đó, chà ng bá» Ä‘i.
Äi ra khá»i Minh Ước viện, qua và i thư phòng, đột nhiên, chà ng kinh ngạc hét lên: “Nà ng sao lại ở đây?â€
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by David; 18-09-2008 at 01:10 AM .
08-06-2008, 09:13 AM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Quyển 13 - Chương 6 : Dạ Sắc di mạn.
Dịch giả: thsonn
Biên táºp:N/A Nguồn : hoa nguyệt tao đà n
Äả tá»± nguồn : 4vn.eu
đả tự cao thủ : LongQuaNhi
Nhìn Hy Bình ra khá»i Minh ước viện, Má»™ng Hương im lặng má»™t lúc lâu.
Lạc Thiên cÅ©ng đứng yên bất động, chỉ yên lặng nhìn theo bóng hình cá»§a chà ng, trong mắt xuất hiện má»™t loại tÃnh chất là thần mang.
Trên đình tá» chiếu ánh sáng xuống, là m bóng ảnh Má»™ng Hương in lên tưá»ng, phản chiếu trên mặt nà ng ta - mặt cá»§a nà ng bổ lai bị tấm sa má»ng che Ä‘i, chỉ nhìn thấy được nhãn thần buồn bả, giống như bóng đêm – có lẽ ánh sáng không thể đến được.
Hai dòng lệ chảy xuống khăn che mặt cá»§a nà ng, sau đó Lục Quang, trông như ẩn nháºp và o bóng đêm buồn bả.
“Tiểu thư, hắn tháºt sá»± ra Ä‘i.†Thanh âm Lạc Thiên phá vỡ bóng đêm yên tÄ©nh, là m cho bóng đêm tÄ©nh mịch tá» tá»±u và o má»™t loại ánh sáng ban ngà y cá»§a mùa đồng.
Thân hình Má»™ng Hương thình lình đứng thẳng lên, tay thì run rẩy, nhãn tình cá»§a cá»§a nà ng thì hoảng loạn, không thể lau sạch hết nước mắt, sau đó chuyển thân đối diện vá»›i Lạc Thiên, trong mắt Ä‘au khổ xuất ra 1 tia tiếu ý, nói: “Vâng! Ta biết, ta chỉ muốn đứng suy nghÄ© má»™t chút, hắn đến để là m ta bá»±c mình.â€
Lạc Thiên Ä‘i tá»›i, tay hắn muốn duá»—i thẳng ra nắm lấy tay Má»™ng Hương, má»›i đưa ra ná»a chừng, cÅ©ng phải rút lại, dè dặt(thá»§ thế) đưa ra má»™t lá»i yêu cầu, nói: “ Chúng ta có thể ngồi ở đình tá» nói chuyện.â€
Hai ngưá»i và o trong đình tá» ngồi xuống, chỉ là những viên đá bị nghiá»n nát trên mặt đất vỡ vụn trong mắt hai ngưá»i cÅ©ng tháºt hoà n mỹ!
Lạc Thiên cưá»i khổ nói: “ Là ta thô lá»—, tiểu thư đừng cưá»i.â€
Má»™ng Hương nhìn hắn, nói: “ Ta muốn há»i huynh, vì sao hắn dùng sức mạnh đối vá»›i ta, sao huynh không đẩy hắn ra?â€
Mặt Lạc Thiên lá»™ vẻ trầm ngâm, má»™t lúc lâu má»›i nói: “ Bằng và o võ công cá»§a tiểu thư, thì cÅ©ng có thể tá»± tránh thoát, hÆ¡n nữa ta nghÄ© tiểu thư tá»± nguyện, nên không tiện và o giúp.â€
Trong mắt Má»™ng Hương loé lên mà u sắc giáºn dữ, láºp tức khôi phục bình tÄ©nh, nói: “ Huynh phán Ä‘oán không phải không có đạo lý, nhưng ta tịnh không có tá»± nguyện, nhưng Hoà ng Hy Bình căn bản là quái váºt, khà lá»±c to lá»›n không giống như con nguá»i, toà n thân trên dưới không 1 huyệt nà o có thể tìm được, cả thân hình như má»™t tấm da trâu chết bất động, hÆ¡n nữa, dù là muá»™i, bị hắn ôm và o thì cÅ©ng để hắn tha hồ loạn động, nếu hẳn thả muá»™i ra, má»™t cước cá»§a muá»™i đá hắn bay Ä‘i!â€
Nhãn tình Lạc Thiên mở lá»›n, kinh hãi nói: “ Nà ng nói võ công Hoà ng Hy Bình cá»±c dở hả? Lá»i nà y cùng lá»i truyá»n ngôn cá»§a giang hồ không tháºt.â€
Má»™ng Hương giáºn dá»—i nói: “ Giang hồ truyá»n ngôn, chỉ có háo sắc, vô lại, tá»± đại là chân tháºt, chỉ là nói võ công cá»§a hắn, trừ ra biết đánh liệt dương chân Ä‘ao, hắn chỉ tìm ngưá»i đấu váºt.â€
Lạc Thiên kinh ngạc nói: “ Hắn là ngưá»i mông cổ?â€
Mẹ nó, tiểu tá» nà y tháºt tinh ranh, trà tưởng tượng tháºt phong phú!
Má»™ng Hương nói: “ Muá»™i không biết.â€
Lạc Thiên nói: “ Lúc hắn sá» dụng liệt dương chân Ä‘ao, thì võ công biến thà nh cá»±c cao phải không?â€
Má»™ng Hương nhá»› lại nói: “ Cao kinh nhân, hắn là m cho ngưá»i e sợ cÅ©ng là m cho ngưá»i yêu thÃch ! â€
Lạc Thiên nói: “ Nếu đổi lại Má»™ng Hương tiểu thư, muá»™i có thể là đối thá»§ cá»§a hắn không?â€
“ Muá»™i không không biết. †Mông Hương tuỳ tiện nói ra, thình lình giáºn dữ nói: “ Hắn dám (chẩm ma dạng) vá»›i muá»™i à ? Muá»™i phải đánh hắn nằm dà i, dá»… như láºt bà n tay! â€
Mặt cá»§a Lạc Thiên lá»™ má»™t chút tiếu ý, nói: “Äó không phải là những chuyện đáng e ngại.â€
Má»™ng Hương kinh ngạc nhìn Lạc Thiên, không hiểu vì sao hắn nói lá»i nà y, nà ng nói: “ Lạc công tá», trá»i đã muá»™n, sau chuyện huyên náo cá»§a Hoà ng Hy Bình, muá»™i có chút mệt má»i buồn phiá»n, muốn trở vá» nghỉ ngÆ¡i.â€
Lạc Thiên rất tá»± nhiên nói: “ Thế cÅ©ng tốt, tối nay sẽ có má»™t sá»± kiện xảy ra, nhưng ta rất vui mừng, hy vá»ng tiểu thư trở vá» có má»™t giấc má»™ng đẹp. â€
Äa tạ Lạc công tá». Mông Hương chà o tạm biệt, chuyển thân ra khá»i Minh ước viện.
Lạc Thiên nhìn Lục Quang cá»§a nà ng, thu nhãn nhìn những viên đá bị nghiá»n nát dưới đất, má»™t tay đưa ra trên mặt đất, đá nghiá»…n tung bay, hắn quay bước bá» Ä‘i.
Lạc Thiên trở lại biệt viện, nhìn thấy ánh sáng trong phòng hắn, trong lòng thấy lạ: Tối nay hắn tịnh không hẹn ước với ai.
Hắn đẩy cá»a tiến và o, ngồi bên trong bất ngá» là Äại Ny?!
“ Äến khi nà o? †Lạc Thiên đối vá»›i sá»± xuất hiện Äại Ny trong phòng, không có gì ngạc nhiên.
Äại Ny nhìn hắn tá»›i gần, trong mắt có chút ưu oán không thể hiểu và phảng phất có 1 loại hưng phấn, nà ng đứng lên nói: “ Chỉ vừa má»›i đến, chà ng vừa Ä‘i đâu váºy?â€
Lạc Thiên nói: “ Ta Ä‘i há»™i ước cùng Má»™ng Hương.â€
Äại Ny nói: “ Chà ng không dẫn nà ng ta trở vá» Ã ?â€
Lạc Thiên đến bên thân nà ng, đỡ lấy nà ng nói: “ Ta có thể dẫn nà ng ấy trở vá», nhưng không phải đêm nay.â€
Äại Ny vuốt ve mặt hắn, ngước mắt nhìn hắn, cảm thán nói: “ Chà ng lúc nà o cÅ©ng tá»± tin. â€
Lạc Thiên cưá»i nói: “ Nam nhân sống là phải biết tá»± tin, nếu sống mà không có lòng tá»± tin là m việc, thì chết còn hay hÆ¡n.â€
Äại Ny nói: “ Chà ng có tháºt sá»± tin tưởng đối vá»›i thiếp không?â€
Lạc Thiên nói: “Äúng váºy, ta rất tÃn nhiệm nà ng, lần nà y nà ng thất bại, không phải là lá»—i cá»§a nà ng, nhưng đó là má»™t loại phối hợp ngẫu nhiên, nếu ta sá»›m thông báo cho nà ng, có lẽ nà ng đã là nữ nhân cá»§a Hoà ng Hy Bình.â€
Äại Ny cúi đầu, nhá» nhẹ nói: “ chà ng nghÄ© rất nhiá»u vá» chuyện thiếp trở thà nh nữ nhân cá»§a Hoà ng Hy Bình à ?â€
Lạc Thiên nói: “ Chỉ là sau khi nà ng thà nh nữ nhân cá»§a Hoà ng Hy Bình, nà ng có đủ hiểu biết giải thÃch bà máºt cá»§a hắn, đó là điá»u tất nhiên. Bây giá» nà ng lại là nữ nhân cá»§a Tứ Cẩu, lúc nà y ta không có biện pháp hoà n thà nh tâm nguyện. Lôi kiếp Ä‘ao pháp - rất lâu ta má»›i có được bà quyết võ công nà y, giống như vừa má»›i bá» lỡ, tháºt đáng tiếc! đối vá»›i bà i danh võ công tháºp đại cao thá»§ năm đó, ta cÅ©ng biết Ãt nhiá»u, võ công cá»§a Huyết Sát Ma Quân tá»± Huyết Ma thất tung không xuất hiện trên giang hồ nữa, Ngá»c Xà môn đã bị tiêu diệt, thiên tá»± bất thà nh khÃ, Minh Nguyệt cùng Thiếu Lâm không tranh Ä‘oạt, chỉ có cuồng Ä‘ao chÃnh là Lôi Ä‘ao thì ta không dám quên, ai biết được truyá»n nhân cá»§a Lôi kiếp Ä‘ao pháp thình lình lại là má»™t ngưá»i Ä‘iên (phong tá»), ta cÅ©ng không cần lo nghÄ©. â€
Äại Ny vui vẻ nói: “ Chà ng nói không cần Lôi kiếp Ä‘ao pháp nữa à ? â€
Lạc Thiên trầm tư má»™t lúc, cúi đầu xuống hôn nà ng, nói: “ Ta muốn dà n xếp nà ng bên cạnh Hoà ng Hy Bình, mặc dù hắn đối vá»›i ta không phải là ná»—i uy hiếp, nếu nà ng có cÆ¡ há»™i, thì giúp ta lấy tâm pháp Lôi Ä‘ao từ miệng cá»§a Hoà ng Hy Bình, ta biết Lạc Thiên ta không bạc đãi nà ng, sau nà y ta sẽ bồi thưá»ng cho nà ng.â€
Äại Ny thần sắc ảm đạm, nói: “ Lúc thiếp cùng nam nhân khác hoan ái trên giưá»ng, chà ng có nghÄ© gì không?â€
Lạc Thiên thấy lạ, nói: “ Vì sao lại há»i câu nà y? â€
Äại Ny nói: “ Bởi vì thiếp muốn biết chà ng có yêu thiếp không? â€
Lạc Thiên không cưá»i mà nói: “ Tháºt là ngốc, ta là m gì có thể không yêu nà ng?â€
Äại Ny giáºn dá»—i nói: “ Nếu chà ng yêu thiếp, tại sao nhẫn tâm để thiếp hoan ái cùng nam nhân khác? Thiếp đến trung nguyên vá»›i 11 thiếu nữ, đồng trinh cá»§a há» Ä‘á»u bị huá»·, chỉ lưu lại mình thiếp, nhưng sao chà ng lại để nam nhân khác đến Ä‘oạt thiếp đầu tiên? â€
Lạc Thiên không có lá»i để nói.
Äại Ny tiếp tục nói: “ Thiếp sẽ không và o trung nguyên, hai năm trước đâm sầm và o chà ng, bị chà ng lấy mất trái tim, sau đó không nghe lá»i phản đối cá»§a gia đình, theo chà ng đến Äại Äịa minh, chà ng tháºt sá»± để thiếp dùng thân thể mình lừa dối nam nhân khác, thiếp đúng là yêu chà ng, chà ng thì tháºt sá»± đối vá»›i thiếp như thế nà o? â€
“ Chà ng chỉ dùng nguyên âm nữ tỠđể tăng cưá»ng công lá»±c cá»§a chà ng, bởi vì chà ng đã đến cảnh giá»›i cá»§a con ngưá»i, không thể tá»± mình có cách là m tu vi tăng lên má»™t tầng, sở dÄ© có rất nhiá»u nữ nhân bên thân chà ng, mang thiếu nữ quanh thiếp tất cả huá»· Ä‘i đồng trinh, thiếp không trách chà ng, nhưng chà ng không đụng chạm đến thiếp, nếu như chà ng biểu hiện yêu thiếp, thiếp nghÄ© Ä‘iá»u đó không có nhiá»u lá»±c thuyết phục, nếu yêu thiếp, ban đầu thì muốn thiếp, là tháºt, bây giá» chà ng cÅ©ng có thể muốn thiếp, nhưng trong ý nghÄ© lại trái ngược, có lẽ chà ng nghÄ©, giữ cho thiếp đồng trinh, có thể là m Hoà ng Hy Bình tin thiếp, nhưng có má»™t sai lầm lá»›n, Hoà ng Hy Bình không là m thiếp mất trinh, ngược lại thiếp tá»± động hiến thân cho má»™t nam nhân khác, nếu Hoà ng Hy Bình muốn thiếp cÅ©ng không được, bởi vì tất cả cá»§a thiếp vì hắn mà ra Ä‘i, bây giá» tháºt sá»± xuất hiện nhiá»u ngưá»i không thÃch hợp – chà ng có biết không?â€
Lạc Thiên phảng phất thống khổ nói: “ Ta biết, Äại Ny, đừng nói nữa, là ta hại nà ng, sau nà y nà ng không muốn trở vá» bên bá»n há», thì ở lại đây vá»›i ta, ta tháºt sá»± yêu nà ng. â€
Má»™t loại thống khổ trong lá»i tán tỉnh kinh tởm, từ miệng hắn nói ra, thình lình rất tá»± nhiên.
Äại Ny nói: “ Lừa dối thiếp, hãm hại thiếp, chỉ là chà ng yêu thiếp, có ngăn cản thiếp chết, thiếp cÅ©ng sẽ ra Ä‘i, có lẽ tình yêu đối vá»›i chà ng căn bản không sai nhưng không thể quay trở lại.â€
Lạc Thiên nói: “ Kỳ tháºt nà ng ở bên cạnh bá»n há» cÅ©ng không có tác dụng lá»›n, Hoà ng Hy Bình tịnh không như giang hồ truyá»n ngôn quá mạnh mẽ, hắn chỉ là má»™t ngưá»i bá» Ä‘i!â€
Äại Ny thần sắc khẩn trương nói: “ Hoà ng Hy Bình theo thiếp biết hầu hết má»i ngưá»i Ä‘á»u e sợ!â€
Lạc Thiên kinh ngạc nói: “ Lá»i nà y như thế nà o? â€
Äại Ny nói: “ Kỳ tháºt thiếp không muốn nói, thiếp chỉ muốn báo cho chà ng biết, nếu chà ng muốn xưng bá trung nguyên, thì phải triệt để huá»· diệt Hoà ng Hy Bình hoặc giả lợi dụng hắn, không cần tÃnh đến tu vi võ công, thế lá»±c cá»§a hắn có thể cùng Äại Äịa minh tranh đấu, chà ng có thể tÃnh các thê tá» cá»§a hắn đến từ bao nhiêu môn phái, thì sẽ biết thá»±c lá»±c cá»§a hắn.â€
Lạc Thiên nghÄ© khác nói: “Äó là kết quả cá»§a sá»± háo sắc cá»§a hắn, cÅ©ng có thể chứng minh thá»±c lá»±c cá»§a hắn vá» phương diện chế ngá»± nữ nhân.â€
Äại Ny cảm thán nói: “ Thiếp không biết chà ng vì sao cứ khinh thưá»ng Hoà ng Hy Bình, đó tá»±a hồ như có 1 thiên kiến vá» hắn, kỳ tháºt hắn là ngưá»i không có quá nhiá»u nhược Ä‘iểm, trong quan niệm cá»§a thiếp, hắn có nhược Ä‘iểm duy nhất đó là hảo hữu cá»§a hắn nhưng cÅ©ng có những nữ nhân cá»§a hắn, nếu chà ng muốn đánh bại hắn, thì phải bắt đầu ra tay từ nữ nhân cá»§a hắn, có lẽ chỉ võ công và thế lá»±c mà luáºn, chà ng không thể thắng dá»… dà ng, hắn không phải là ngưá»i có thể biết trước được, không thể dùng cách bình thưá»ng lý giải hắn, hắn căn bản không phải là ngưá»i thưá»ng. Theo thiếp biết, tại Äại Äịa Minh, Thuá»· Khiết Thu, Bão Nguyệt, Thi Nhu Vân tất cả là nhược Ä‘iểm cá»§a hắn, nếu chà ng muốn danh chánh ngôn thuáºn thảo phạt hắn, có thể hạ thá»§ từ tam nữ nà y, má»™t là có thể đả kÃch tâm thần cá»§a hắn, hai là là m hắn nổi giáºn mất Ä‘i lý trÃ, như váºy hắn mất láºp trưá»ng, chà ng biết đó, hắn cÅ©ng là đại biểu cá»§a võ lâm chÃnh phái, không có lý do, chà ng không thể loại bỠđược hắn. â€
Lạc Thiên nghÄ© sâu xa nói: “ Có lẽ Má»™ng Hương là nhược Ä‘iểm lá»›n nhất cá»§a hắn, không cần nghi ngỠđến phương diện nà o, ta tất sẽ già nh được Má»™ng Hương, có được Minh Nguyệt Phong, tất cả các phái khác trong võ lâm không cần e sợ.â€
Äại Ny kinh ngạc khác thưá»ng: “ Má»™ng Hương? â€
Lạc Thiên nói: “ Không thể nói Ä‘iá»u nà y, vấn đỠhiện tại bây giá», ta không nghÄ© ra Hoà ng Hy Bình có gì uy hiếp ta, có lúc ta nghÄ© hắn trước sau gì cÅ©ng phải chết, ta biết thế nà o cÅ©ng phải là m. Sau khi nà ng nói đến sá»± lợi hại cá»§a hắn, để cho hắn đánh Thái Âm giáo, nếu hắn tháºt sá»± lợi hại, lúc đó Thái Âm giáo có thể bị tiêu trừ, nếu hắn là ngưá»i bá» Ä‘i, thì sẽ nạp mạng cho Thái Âm giáo, ha ha ha!â€
Äại Ny nói: “ Thái Âm giáo tịnh không phải thế lá»±c trung nguyên, vì sao chà ng nhất định tiêu trừ? â€
Lạc Thiên sau khi cưá»i nói: “Äó không phải chá»§ ý cá»§a ta mà là ý kiến cá»§a phụ thân ta, ta không thể hiểu ông ấy, có lẽ ông ấy nghÄ© rằng Thái Âm giáo gây bất lợi cho võ lâm trung nguyên, do đó tiên hạ thá»§ cưá»ng, loại trừ tất cả mối há»a. â€
Äại Ny nói: “ Thiếp cảm thấy trong lòng có quá nhiá»u nghi vấn. â€
Lạc Thiên trầm tư.
Äại Ny đến bên cá»a sổ, trên mà n cá»a hiện ra má»™t Ä‘iểm, vén lên nhìn ra ngoà i, rồi thả 2 tấm mà n xuống, quay thân trở vá», sau đó muốn thoát y.
Lạc Thiên nhìn thấy, nói: “ Tối nay không được, nà ng phải trở vá», để bá»n há» khá»i nghi ngá». â€
Äại Ny than dà i, oán háºn trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Thiên nói: “ Tháºt sá»± là quá muá»™n, nà ng cÅ©ng nên trở vá» Phong Nhân viện, ta cÅ©ng muốn ra ngoà i. â€
“Ở đâu? â€
Lạc Thiên nói: “ Ta tìm phụ thân thương lượng công việc. â€
Äại Ny chỉnh lại y phục, bước ra khá»i cá»a, Lạc Thiên ngồi trong phòng má»™t lúc, cÅ©ng bá» Ä‘i.
Lạc Thiên Ä‘i đến phòng cá»§a Lạc Hùng, gõ cá»a, từ trong phòng Lạc Hùng Ä‘i ra má»™t kim phát nữ lang 24 -25 tuổi, đó là tiểu thiếp má»›i nạp cá»§a Lạc Hùng 3 năm trước, tên là Má»™ng CÆ¡, là do phụ thân vì nà ng ta mà đặt. Lạc Thiên không thÃch má»™t nữ lang Ba Tư tóc và ng - bá»i vì nà ng Ä‘ang ở địa vị mẫu thân cá»§a hắn, nhưng nà ng ta, tịnh không phải là mẫu thân trong lòng hắn.
“ Bà ? †Lạc Thiên gắt gá»ng há»i.
Má»™ng CÆ¡ dùng tiếng trung nguyên đáp lá»i: “Äi ra ngoà i chưa lâu, nhanh quay trở lại. â€
Lạc Thiên chuyển thân Ä‘i vá».
Má»™ng CÆ¡ nói: “ A Thiên, ngươi không chá» cha ngươi à ?â€
Lạc Thiên nói: “ Ta sẽ trở lại và o ngà y mai.â€
Má»™ng cÆ¡ nhìn Lạc Thiên bá» Ä‘i, đóng cá»a lại.
Bóng đêm chìm dần.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by David; 18-09-2008 at 01:08 AM .
08-06-2008, 09:46 AM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: HN
Bà i gởi: 46
Thá»i gian online: 18 giá» 33 phút 5 giây
Thanks: 0
Thanked 11 Times in 8 Posts
Quyển 13
Chương 7
Hùng tình diệu tâm
Äá»™c Cô Tuyết chỉ có má»™t mình ở trong phòng. Thưá»ng thì Diệu Duyên vốn ở chung trong căn phòng nà y, nhưng lúc tối Vạn Diệu đã cho gá»i Diệu Duyên, và có thể nà ng ta sẽ không quay lại ngá»§ cùng nà ng. Nà ng dẫu có là m cách gì cÅ©ng không thể ngá»§ được. Hôm nay tá»›i Äại Äịa Minh gặp lại Äá»— Thanh Phong, khiến lòng nà ng không thể nà o bình tÄ©nh. Tuy nói Äá»— Thanh Phong là trượng phu cá»§a nà ng, cảm tình cá»§a nà ng đối vá»›i ông ấy vẫn còn tồn tại. Nhưng sá»± tháºt thì hai mươi năm đã trôi qua. Trong hai mươi năm kiếp sống cá»§a má»™t ni cô nà y, nà ng vốn đã chẳng còn quan tâm rằng bản thân mình còn có má»™t trượng phu cùng má»™t nữ nhi trong nhà . Trá»i xui đất khiến nà ng lại gặp Hi Bình, là m cho Pháºt duyên cá»§a nà ng bị đứt Ä‘oạn. Không quản là nà ng yêu hay không yêu Hi Bình, trong thân thể nà ng đã mang hà i tá» cá»§a hắn, cÅ©ng như thân thể nà ng cÅ©ng đã đón nháºn Hi Bình.
Chỉ là lại tốn tại má»™t vấn Ä‘á», nam nhân, ngưá»i khiến nà ng má»™t lần nữa hoà i thai, chÃnh là trượng phu cá»§a nữ nhi nà ng. Huống hồ nam nhân tên gá»i Hoà ng Hi Bình lại còn có rất nhiá»u thê tá». Nà ng có muốn lá» Ä‘i cÅ©ng không thể lá» Ä‘i được. Là m sao nà ng có thể đón nháºn được nam nhân trẻ tuổi nà y cÆ¡ chứ?
Äá»— Thanh Phong vốn là mối tình cÅ© cá»§a nà ng nhưng lại khiến nà ng bá» Ä‘i. Chẳng nghi ngá» gì việc nà ng đối vá»›i ông ta cÅ©ng có cảm tình, tuy nhiên có má»™t sá»± tháºt trong đó: nà ng đối vá»›i Äá»— Thanh Phong lại chẳng há» có chút động tình.
Äá»™ng tình là biểu tượng cho má»™t tình yêu cháy bá»ng. Không có nó, tình ái thá»±c sá»± là má»™t Ä‘iá»u không tưởng.
Sở dÄ© đối vá»›i Äá»— Thanh Phong, Ä‘iá»u khiến nà ng còn vương vấn có lẽ là má»™t chút lưu niệm hoặc cÅ©ng có thể là tá»™i lá»—i. Äối vá»›i Hi Bình, đó là má»™t nguyên tố hoà n toà n má»›i xuất hiện trong cuá»™c Ä‘á»i nà ng, là má»™t dạng động tình không thể thay thế. Dạng động tình ấy thiêu cháy cả thân thể cÅ©ng như tâm linh nà ng. Lúc nà y trong linh hồn nà ng, như Ä‘ang trà n ngáºp khắp các đạo thần kinh.
Có lẽ đó chÃnh là tình yêu, cÅ©ng giống như sá»± gần gÅ©i.
Äá»— Thanh Phong tá»±a hồ như đã già . Nhưng nà ng thá»±c ra vẫn còn rất trẻ, nữ nhân chỉ má»›i ngoà i 40 tuổi. Nểu bảo dưỡng tốt, cÅ©ng có thế sánh vá»›i thiếu nữ đôi mươi. Äiá»u nà y rất nhiá»u nam nhân muốn. CÅ©ng vì thế má»—i khi Äá»— Thanh Phong ở bên Vương Ngá»c Phân cÅ©ng chỉ biết thở dà i cảm thán vạn phần.
Äá»™c Cô Tuyết biết rằng tá»± mình sẽ phải đối diện vá»›i má»™t số sá»± tình, nhưng những sá»± tình nà y cÅ©ng tháºt khó để đối diện. Nà ng cảm thấy thống khổ, sao lại có lắm chuyện phải phiá»n não đến thế.
Con ngưá»i ta trong lúc cảm thấy phiá»n não, thì thưá»ng thÃch Ä‘i dạo, chầm cháºm, lúc tá» lúc má». Và Äá»™c Cô Tuyết rá»i khá»i phòng nà ng trong đêm.
Äêm nay tháºt tối, chỉ có sao mà chẳng có trăng.
NÆ¡i Äá»™c Cô Tuyết ở là má»™t tiểu viện cá»§a Äại Äịa Minh, có tên gá»i là Cổ Phong Tạ. NÆ¡i đây là dà nh cho các nữ khách, dưá»ng như ngưá»i cá»§a Minh Nguyệt Phong và Vạn Diệu Am được an bà i tại chốn nà y.
Äá»™c Cô Tuyết rá»i khá»i Cổ Phong Tạ, muốn quên Ä‘i má»i chuyện, bá»—ng nghe thấy có tiếng ngưá»i vá»ng lại từ hoa viên cá»§a Äại Äịa Minh.
Từ cổng hoa viên nhìn sang, ẩn ẩn ước ước có ánh sáng, Äá»™c Cô Tuyết không nén được tiến lại, thoáng chốc đã đến bên cổng, cẩn tháºn nghe ngóng tiếng đà m thoại bên trong.
Trong hoa viên chỉ có hai ngưá»i, nà ng nghe thấy tiếng thì biết má»™t ngưá»i trong số há» Ä‘Ãch thị là Má»™ng Tình cá»§a Minh Nguyệt Phong, còn ngưá»i kia chẳng phải ai xa lạ, chÃnh là võ lâm minh chá»§ cá»§a Äại Äịa Minh, Lạc Hùng
â€Äã qua bấy nhiêu năm, những chuyện trước đây chá»› nên nhắc lại.†Tiếng Má»™ng Tình thở dà i.
Lạc Hùng nói:“Thá»i gian thì đã qua, nhưng tình là vÄ©nh viá»…n.â€
Má»™ng Tình đáp:“Có lẽ chỉ là tình cá»§a ông đối vá»›i ta. Như ông biết đấy, ta vốn chẳng thể có má»™t chút tình nà o.â€
â€Không, nà ng có tình, nhưng không phải dà nh cho ta, mà là cho má»™t nam nhân khác.â€
Má»™ng Tình khẩn trương há»i: “Ngưá»i mà ông Ä‘ang nói đến là ai?â€
Lạc Hùng nói: “Nà ng cùng U Nhi cÅ©ng như A Máºt Y Ä‘á»u có chung má»™t tình nhân.â€
Khu vưá»n chìm trong tÄ©nh lặng.
Äá»™c Cô Tuyết không nghÄ© rằng Má»™ng Tình chẳng còn lá»i nà o để đáp trả. Äiá»u đó chứng minh những lá»i Lạc Hùng nói là sá»± tháºt. Ai ngá» rằng tình nhân cá»§a Minh Nguyệt Phong Má»™ng Tình cùng A Máºt Y lại là má»™t ngưá»i? Tình nhân cá»§a A Máºt Y là Huyết ma Lâm Khiếu Thiên, Má»™ng Tình chẳng lẽ cÅ©ng phải lòng hắn sao? Nhưng U Nhi là ai?
â€Ã”ng biết cÅ©ng không Ãt.†Má»™ng Tình sau má»™t hồi lâu má»›i lên tiếng.
Lạc Hùng nói:“Ta vốn cÅ©ng không muốn biết quá nhiá»u. Chỉ có Ä‘iá»u những việc không nên biết thì ta lại biết. Lâm Khiếu Thiên khi bị nà ng dẫn võ lâm nhân sÄ© truy sát, hắn đà o vong đến Tây Vá»±c, tịnh dưỡng tại Thái Âm giáo. Sau đó hắn lại lặng lẽ bà máºt trở lại Trung Nguyên. Má»™t mình đến Minh Nguyệt Phong khiêu chiến nà ng, nà ng và hắn đánh hoà nhau. Và thế là hắn chịu lưu lại Minh Nguyệt Phong, cái giá phải trả là nà ng trở thà nh thê tá» cá»§a hắn. Äiá»u nà y ngưá»i trong võ lâm không há» biết. Nhưng Lâm Khiếu Thiên ma tÃnh không trừ. Hắn ná»a năm sau thì li khai nà ng, tiếp tục huyết tẩy võ lâm. Sau khi bị ngưá»i cá»§a Võ lâm tứ đại gia má»™t tráºn kinh nhân đẩy lùi, khiến tÃnh mệnh hắn gần như khó bảo toà n. Ai có thể ngá» rằng cuối cùng lại được má»™t ngưá»i che mặt cứu Ä‘i. Nà ng vẫn thưá»ng nghÄ© tá»›i hắn, phải không?â€
Má»™ng Tình kinh ngạc thốt lên:“Là m sao ông lại biết rõ như váºy?â€
Lạc Hùng nói:“Không thá»±c sá»± rõ, ta chỉ biết được má»™t số chuyện. Nhưng có má»™t việc mà ta quan tâm nhất, ta lại nghÄ© mãi vẫn không minh bạch, đó là tại sao lại là Lâm Khiếu Thiên mà không phải Lạc Hùng ta?â€
Má»™ng Tình đáp: “Ta đối vá»›i hắn cÅ©ng không có má»™t chút tình nà o, chÃnh là bởi vì võ lâm, mà phải là m như váºy.â€
Lạc Hùng nói:“Hy vá»ng như thế.â€
Má»™ng Tình há»i:“ông hẹn ta ra đây, chỉ là để nói những lá»i nà y vá»›i ta thôi phải không?â€
Lạc Hùng há»i lại: “Còn chưa đủ hay sao?â€
Má»™ng Tình trả lá»i: “Như quả không còn chuyện gì khác để nói, Má»™ng Tình xin được cáo từ.â€
Lạc Hùng than: “Nà ng cuối cùng vẫn không thể tiếp thụ ta. Nếu không vì Lâm Khiếu Thiên, ta cÅ©ng thể có được nà ng. Nhưng cõi lòng ta lại chẳng được an á»§i, ngay đến đứa em mà ta nuôi lá»›n thà nh ngưá»i là U Nhi cÅ©ng chẳng còn là tá»›i ta nữa.â€
Má»™ng Tình nói: “Hắn bổn lai đã là má»™t ngưá»i không may mắn, nếu không đã chẳng bị ngưá»i ta gá»i là ma đầu. Lạc đại ca, ta quay vỠđây, hy vá»ng khi Thái Âm giáo đánh đến Äại Äịa Minh, ông có thể cho há» má»™t con đưá»ng lùi.â€
Lạc Hùng đáp: “Vì sá»± an nguy cá»§a võ lâm Trung Nguyên, ta có thể sẽ rất tà n nhẫn.â€
â€Ta không hy vá»ng sẽ phải thấy má»™t Huyết ma thứ hai.†Má»™ng Tình nói xong, chuyển thân chuẩn bị Ä‘i.
Äá»™c Cô Tuyết không dám nán lại nghe tiếp câu chuyện bà máºt ấy nữa. Nà ng nhẹ nhà ng rút lui trong yên lặng, vừa Ä‘i trên đưá»ng vừa chìm trong cÆ¡n trầm tư, bá»—ng nhiên nghe thấy má»™t tiếng gá»i: “Sao nà ng lại ở đây?â€
ChÃnh là Hi Bình!
Äá»™c Cô Tuyết kinh hỉ vạn phần, nhà o và o lòng hắn, há»i: “Chà ng Ä‘ang tìm ta?â€
Hi Bình nói to: “Úi, trá»c đầu, có ngưá»i sẽ thấy mất. Lão công cá»§a nà ng Ä‘ang ở Äại Äịa Minh, còn không mau buông ra, muốn doạ chết lão tá» hay sao?
Äá»™c Cô Tuyết kéo tai hắn, mắng: “Chà ng nói cái gì?â€
Hi Bình tiết khà nói: “Không nói gì, nà ng thả ta ra trước đã, cứ má»—i lần gặp là lại tháºt hung dữ.â€
â€Chà ng nghÄ© rằng ta muốn thế hay sao? Chẳng phải là tại chà ng cưỡng bức ta à ?†giá»ng Äá»™c Cô Tuyết bá»—ng trở nên yếu Ä‘uối thấy rõ, như thể hoả khà trước đó đã Ä‘i qua cá»±c Ä‘iểm! Giống như sá»± mãn kinh cá»§a nữ nhân! Ha ha!
Hi Bình nói: “Nữ nhân các nà ng luôn đẩy hết má»i lá»—i lầm lên ngưá»i nam nhân, à i! Là m nam nhân tháºt là khó!â€
Äá»™c Cô Tuyết cướp lá»i: “Không rảnh rá»—i cùng chà ng ở đây nói chuyện nữa, chà ng cùng ta và o trong phòng.†Nà ng kéo Hi Bình Ä‘i, có lẽ sợ đụng phải bị Má»™ng Tình biết được má»i chuyện.
Hi Bình nói: “Nà ng trá»c đầu nà y quả thá»±c là lắm chuyện.â€
Dù gì hắn cÅ©ng bị Äá»™c Cô Tuyết kéo Ä‘i, chẳng bao lâu thì đã tá»›i Cổ Phong Tạ.
Äá»™c Cô Tuyết nhìn ngó xung quanh không thấy ai, bá»—ng thá»±c sá»± cảm thấy kinh dị khi nhìn thấy phòng mình có ánh đèn. Nà ng bạo dạn bước tá»›i, đến phÃa trước gõ cá»a, bên trong truyá»n ra tiếng Diệu Duyên: “Là sư tá»· phải không?â€
â€Thảm!†Äá»™c Cô Tuyết la thầm.
Diệu Duyên vừa mở cá»a, thấy bên cạnh Äá»™c Cô Tuyết là Hi Bình, nhãn tình mở to, muốn há miệng hét lên. Hi Bình ánh mắt quét qua tháºt nhanh, má»™t tay bịt miệng nà ng, má»™t tay ôm lấy nà ng, kéo nà ng và o lại phòng. Äá»™c CôTuyết cÅ©ng tiến và o bên trong, khoá cá»a lại.
â€Sư muá»™i, ngươi tại sao lại quay trở lại?†Äá»™c Cô Tuyết há»i.
Diệu Duyến hai tay Ä‘ang cố kéo tay Hi Bình ra, nên không thể nói được lá»i nà o.
Äá»™c Cô Tuyết ra lệnh:"Há»—n đản, còn không thả sư muá»™i ra?â€
Hi Bình đáp:“ Nà ng ta sẽ la lên.â€
Äá»™c Cô Tuyết giáºn quát: “Ta bảo chà ng thả thì chà ng thả, chà ng chẳng lẽ muốn là m chết sư muá»™i ta hay sao?â€
Hi Bình liá»n buông tay khá»i miệng Diệu Duyên, Diệu Duyên láºp tức cố thở gấp khó nhá»c mà quên luôn cả la lên.
â€Vẫn còn má»™t tay.†Äá»™c Cô Tuyết trà nh trứ cánh tay trái cá»§a Hi Bình vẫn còn ôm ngưá»i Diệu Duyên, háºn háºn quát lên.
Hi Bình khẩn nà i: “Không buông ra có phải là tốt hÆ¡n không?â€
Äá»™c Cô Tuyết giáºn trừng mắt nhìn Hi Bình má»™t cái, nhìn thấy Diệu Duyên không há» kháng cá»±, nà ng cÅ©ng đà nh để yên cho hắn.
Hi Bình ôm Diệu Duyên ngồi trên giưá»ng nói: “Tiểu trá»c đầu, sư tá»· nà ng nói tối nay phải ngá»§ cùng ta ở đây, nà ng không phản đối chứ?â€
Äá»™c Cô Tuyết phẫn ná»™ ngồi xuống bên cạnh Hi Bình, nói: “Ta nói rằng phải ngá»§ cùng chà ng khi nà o?â€
Diệu Duyên dùng cả hai tay đẩy tay trái cá»§a Hi Bình ra, nhưng đẩy cách nà o vẫn bất động, nói: “Ngươi buông tay ra, ta tá»›i ngá»§ cùng sư phụ.â€
â€Yên lặng.†Tay phải cá»§a Hi Bình giÆ¡ lên đưa ngón tay là m dấu bên tai nà ng, miệng phả ra má»™t hÆ¡i thở nhẹ, đôi mắt cảnh giác hướng ra bên ngoà i.
Äá»™c Cô Tuyết cÅ©ng có cùng má»™t dạng thần tình vá»›i hắn. Bên ngoà i truyá»n lại âm thanh cá»§a tiếng bước chân. Äá»™c Cô Tuyết biết rằng đó chÃnh là Má»™ng Tình đã quay trở lại.
Cho đến khi Má»™ng Tình đã trở và o phòng, ba ngưá»i cùng thá» ra má»™t hÆ¡i.
Hi Bình nói: “Ai mà muá»™n như thế nà y rồi lại còn Ä‘i ra ngoà i nhỉ?â€
Äá»™c Cô Tuyết đáp: “Là Má»™ng Tình cá»§a Minh Nguyệt Phong.â€
â€Sao?†Hi Bình la lên
Lúc nà y lại chÃnh là Diệu Duyên bịt miệng hắn lại, chỉ nghe nà ng nói: “Äừng to tiếng, để ngưá»i ta biết rằng có nam nhân ở trong phòng chúng ta thì không hay chút nà o.â€
Hi Bình đẩy tay cá»§a nà ng ra, kìm giá»ng nói: “Tiểu trá»c đầu, tay nà ng mà còn dám bịt miệng ta lại má»™t lần nữa, ta sẽ không khách khà vá»›i nà ng nữa đâu. Mẹ chứ, hiện tại cả đến ni cô cÅ©ng dám Ä‘oạt Ä‘i quyá»n được nói cá»§a ta.â€
â€Váºy ngươi hãy buông ta ra.†Tiểu ni cô đã lấy lại chút sinh khÃ.
Hi Bình đơn giản là cởi già y, rồi leo lên trên giưá»ng, ôm nà ng ngồi trong lòng, song thá»§ vòng qua ôm lấy vòng eo cá»§a nà ng, khống chế sá»± chống cá»±, sau đó nói: “Nà ng muốn ta lá»™t sạch y phục cá»§a nà ng rồi má»›i chịu yên tÄ©nh hay sao?â€
Diệu Duyên không dám chống cự nữa, chỉ ngồi trong lòng Hi Bình chắp tay bắt đầu niệm ni cô kinh.
Hi Bình quay sang Äá»™c Cô Tuyết nói: “Sao nà ng biết đó chÃnh là Má»™ng Tình?â€
Äá»™c Cô Tuyết bèn Ä‘em chuyện bà máºt đã nghe được tại hoa viên kể lại.
Hi Bình nói: “Hai phụ tá» Lạc gia nà y cÅ©ng ghê gá»›m tháºt, ngưá»i cha thì theo Ä‘uổi sư phụ, đứa con thì theo Ä‘uổi đồ đệ. Má»™ng Hương rắm thối đó đã đến Minh Ước viện cùng Lạc Thiên hẹn hò, thá»±c muốn chá»c tức lão tá»!â€
Diệu Duyên ngừng niệm kinh, bất mãn lên tiếng: “Ngưá»i ta ước há»™i, thì có liên quan gì đến ngươi?â€
Hi Bình gõ nhẹ lên cái đầu trá»c cá»§a nà ng, nói: “Äa sá»±, niệm kinh cá»§a nà ng Ä‘i!â€
Diệu Duyên quay đầu nhìn hắn tức giáºn má»™t hồi, rồi cÅ©ng tiếp tục niệm kinh tiếp.
Äá»™c Cô Tuyết há»i: “Giữa Má»™ng Hương và chà ng có quan hệ gì?â€
Hi Bình nói: “ Nà ng ta cÅ©ng giống như nà ng, muốn thiến ta. Nà ng nói xem giữa ta và nà ng ta có quan hệ gì?â€
Äá»™c Cô Tuyết lắc lắc đầu.
Hi Bình trợn trừng mắt lên, giải thÃch: “Nữ nhân nà o dám thiến ta, ta sẽ xâm phạm nà ng ta, đã hiểu chưa?â€
Äá»™c Cô Tuyết gáºt gáºt đầu. Diệu Duyên bất ngá» cÅ©ng gáºt gáºt đầu, bởi nà ng ta nhá»› lại tình cảnh tại ôn tuyá»n.
Hi Bình đột nhiên ở bên Diệu Duyên cất giá»ng nhẹ nhà ng: “Tiểu trá»c đầu, nà ng có muốn thiến ta không?â€
Äá»™c Cô Tuyết láºp tức véo mạnh lên đùi Hi Bình má»™t cái. Diệu Duyên thì vá» như chẳng há» nghe thấy gì, chỉ chăm chăm niệm Pháºt kinh.
Hi Bình không dám kêu Ä‘au, vừa đẩy tay cá»§a Äá»™c Cô Tuyết ra, vừa quay sang Diệu Duyên nói: “Ui, nà ng đừng có cố niệm kinh mãi thế, quay ra hồi đáp ta má»™t tiếng Ä‘i.â€
â€Là ngươi bảo ta phải niệm kinh.†Diệu Duyên mở mắt ra đáp hắn má»™t câu, rồi nhắm mắt lại miệng lại toà n kinh ngôn.
Hi Bình phiá»n lòng, má»™t tay nâng mặt nà ng lên, hôn lên bá» môi khiến khuôn mặt nà ng đỠbừng lên. Äoạn hắn buông nà ng ra, nhìn thấy đôi môi hồng diá»…m thÆ¡m tho đầy dục tÃnh đó, cảm thấy có phần đắc ý, cưá»i nói: “Kinh thư có dạy nà ng hôn thế nà o không?â€
Äá»™c Cô Tuyết mắng: “Cái đồ tiểu phôi đản nà y, kinh thư đương nhiên không há» có những thứ bẩn thỉu như váºy.â€
Hi Bình hoà i nghi, há»i: “Nhưng tiểu trá»c đầu nà y không phải là chỉ má»›i hôn lần đầu mà ?â€
Äá»™c Cô Tuyết vừa muốn đáp lá»i, Diệu Duyên đã lá»a giáºn bừng bừng quát: “Ngươi không phải là lần thứ nhất hôn ta, cái tên há»—n đản nà y!â€
Hay, tiểu ni cô mắng ngưá»i a!
Hi Bình nhá» giá»ng nói: “Äừng là m ồn, có chuyện gì từ từ thương lượng. Vấn đỠcá»§a ta là , nà ng có muốn thiến ta không?â€
Diệu Duyên tiếp lá»i hắn, má»™t câu: “Không thiếnâ€, khiến cho hắn thất vá»ng trà n trá».
Hi Bình tiếc nuối dụ: “Thiến ta hay lắm, ta có thể thiến lại nà ng.â€
Diệu Duyên nói: “Äừng có lừa ta, sư tá»· thiến ngươi thì ngươi chẳng há» gì. Còn sau khi ngươi xâm phạm sư tá»·, là m sư tá»· phải hoà n tục, ta không muốn hoà n tục đâu.â€
Hi Bình nói: “Hoà n tục không tốt hay sao? Trên đầu nà ng bá»—ng xuất hiện má»™t suối tóc dà i Ä‘en nhánh, nà ng nói xem có quyến rÅ© không?â€
Diệu Duyên biện bạch: “Nhưng Bồ Tát không thÃch có tóc, đó gá»i là lục căn vị tịnh.â€
Hi Bình mở to hai mắt, há»i: “Lại có chuyện như váºy hay sao?â€
Diệu Duyên có phần đắc ý đáp: “Ừ! Äiá»u nà y là ta tá»± nghÄ© váºy.â€
Hi Bình thở dà i: “Tuy ta không hiểu Pháºt pháp, nhưng cứ theo lá»i nà ng mà nói, ta có thể khẳng định, tiểu trá»c đầu, nà ng vô duyên vá»›i cá»a Pháºt. Nói thế ngay đến Pháºt có đứng trước mặt nà ng cÅ©ng phải cảm thấy xấu hổ, gặp ngưá»i khác là m sao dám nói ta có dạng đệ tá» như thế nà y chứ? Ngốc nghếch!â€
Diệu Duyên chuyển mình qua, ngồi và o trong lòng Hi Bình như trước, miệng đối miệng cãi lá»i hắn: “Ta ngốc nghếch sao? Sư phụ nói là ta thông minh nhất đó.â€
Tay Hi Bình trượt từ eo xuống diệu đồn cá»§a nà ng, cưá»i nói: “Thế sư phụ nà ng có nói là nà ng khả ái nhất không?â€
â€Nói rồi.†Diệu Duyên hoà n toà n không quan tâm đến ma trảo cá»§a Hi Bình tại đồn bá»™ cá»§a nà ng, chỉ cố chuyên tâm hồi đáp.
Äá»™c Cô Tuyết ở bên cảnh cáo: “Hoà ng Hi Bình, nói trước, chà ng không được mê hoặc sư muá»™i ta.â€
â€Có sao? Ta là dạng ngưá»i nà o lại Ä‘i là m chuyện thất đức như thế? Mê hoặc tiểu trá»c đầu? Ôi, tháºt thất đức.†Hi Bình ôm Diệu Duyên đặt sang má»™t bên, Ä‘i già y và o rồi nói: “Có năm sáu nữ nhân rất cao, há» Ä‘ang ở viện nà o váºy?â€
Äá»™c Cô Tuyết trầm tư má»™t hồi, rồi nói: “Có thể ở Tây Lăng viện ở phÃa Tây cá»§a Äại Äịa Minh, chà ng và há» quen nhau sao?â€
Hi Bình cưá»i nói: “Ngưá»i đó là Nguyên Chân công chúa, nà ng ta luôn suốt ngà y yêu cầu ta cưỡng gian nà ng ta!â€
Hắn cưá»i lá»›n bước xuống giưá»ng chuyển thân qua ôm lấy khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a Diệu Duyên để hôn, sau đó buông nà ng ra qua hôn Äá»™c Cô Tuyết, Ä‘oạn lao vút ra ngoà i cá»a.
Äá»™c Cô Tuyết nhìn sang Diệu Duyên mặt đỠbừng, nói: “Sư muá»™i, muá»™i lúc trước niệm là loại kinh gì váºy? Sao ta chưa từng nghe muá»™i niệm loại kinh đó bao giá» nhỉ?â€
Diệu Duyên cúi gục đầu xuống đáp: “Muá»™i không biết lúc đó trong miệng muá»™i thì thầm thứ gì nữa.Chỉ biết rằng khi tay hắn trên ngưá»i ngưá»i ta loạn động, trái tim ngưá»i ta bá»—ng loạn lên, trong miệng bá»—ng xuất ra sáu bảy tiếng lắp bắp.â€
Äá»™c Cô Tuyết dịu dà ng cưá»i: “Sau nà y muá»™i sẽ còn loạn nữa.â€
Tà i sản của vodichbatkhabai
Chữ ký của vodichbatkhabai
Last edited by doccokiemmt; 13-01-2010 at 09:46 PM .
08-06-2008, 09:28 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Quyển 13
Chương 8
Lãng đãng dã mã
Nguyên Chân Ä‘i đến Tây Lăng viện, nÆ¡i ở cá»§a NgÅ© Äóa Kim Hoa, vừa hay gặp Lãng Vô Tâm cá»§a Tiên Duyên Cốc và Thá»§y Khiết Thu chúng nữ.
Lãng Vô Tâm đến sá»›m hÆ¡n Hi Bình ná»a tháng, sá»›m đã gặp lục nữ cá»§a Dã Mã Tá»™c, liá»n sinh lá»a lòng, sá»›m đã lạnh nhạt vá»›i ba mươi mốt nữ nhân mang theo. Kỳ tháºt Lãng Vô Tâm vốn chẳng bao giá» tưởng đến việc yêu nữ nhân ngoại tá»™c. Chỉ là từ khi đến Äại Äịa Minh, hắn đương nhiên không thể so sánh vá»›i Lạc Thiên. Lạc Thiên Ä‘Ãch thân bồi tiếp hai mươi bảy nữ nhân, vốn dÄ© không thể so vá»›i ngưá»i khác. Lãng Vô Tâm đương nhiên muốn cân bằng vá» lượng so vá»›i Lạc Thiên. Hắn đã thua Lạc Thiên vá» phong cách, thì cà ng không thể thua cả vá» 'Phong lưu' vá»›i cùng má»™t ngưá»i được.
Thá»§y Khiết Thu không quản đến vấn đỠcá»§a bá»n há», đến phÃa sau Äại Äịa Minh quấn lấy biểu ca. Tuy nhiên từ ngà y gặp Hi Bình, nà ng không còn trước mặt Lạc Thiên biểu lá»™ tâm tình như trước nữa, có lẽ biểu hiện cá»§a Hi Bình là m nà ng không thể chấp nháºn được. Nà ng tá»± nháºn mình không thÃch Hi Bình, nhưng trong lòng vốn không nguyện ý chuyện Hi Bình không để mắt đến mình. Bởi váºy nà ng háºn Hy Bình khôn xiết!
Lãng Vô Tâm vì chuyên hôm nay, vẻ mặt rất khó coi, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ phong lưu khoái hoạt cá»§a hắn. Vốn dÄ© bá»™ mặt ăn tiá»n nà y sao phải sánh vá»›i loà i hạ Ä‘iểu?
ÄÃch thị là rất kỳ quái, hắn đúng là rất phong lưu, nhưng đám nữ nhân đó chẳng thèm nhìn đến. Sáu nữ nhân Dã Mã Tá»™c ở đại phòng đã thà nh táºp quán. Sau khi Nguyên Chân sáu ngưá»i đến Äại Äịa Minh đã má»™t bước chẳng phân, giống như kiểu sống cá»§a ngưá»i Dã Mã tá»™c.
Nguyên Nghiên mở cá»a, Lãng Vô Tâm đứng trước mặt nà ng, thấp hÆ¡n nà ng ná»a cái đầu.
Nguyên Chân nhìn thấy mặt hắn, láºp tức cưá»i há»i: "Lãng công tá», chiếc má anh tuấn cá»§a công tá» bị là m sao váºy?"
Trong phòng có ba chiếc giưá»ng lá»›n do chÃnh há» nhá» chế tạo đặc biệt. Nguyên Mang và Nguyên Hà đang ngá»§, Nguyên Äan và Nguyên Linh Ä‘ang ở trên má»™t chiếc giưá»ng khác, Nguyên Chân Ä‘ang nằm trên chiếc giưá»ng còn lại, Nguyên Nghiên Ä‘i ra mở cá»a vốn dÄ© là ở cùng giưá»ng vá»›i nà ng.
"Tháºt khó nói, sau khi gặp Hoà ng Hi Bình, ta tháºt là xui xẻo. Mặt ta chÃnh là bị hắn đánh.". Nhắc đến Hi Bình, ná»™ há»a trong lòng Lãng Vô Tâm đột ngá»™t tăng lên. Hắn Ä‘i tá»›i giưá»ng cá»§a Nguyên Chân mà ngồi xuống, má»™t tay đặt lên bá»™ ngá»±c đồ sá»™ cá»§a thị nhẹ nhà ng ngồi xuống thảm.
Hai mắt Nguyên Chân phát ná»™, nhất thá»i không nói lên lá»i.
Nguyên Nghiên bước tá»›i đằng sau Lãng Vô Tâm, ngây thÆ¡ há»i: "Chỉ có hắn đánh công tá» thôi sao?"
"Ai nói chỉ có hắn ta đánh ta? Ta đánh cho hắn xưng hai bên mặt, trông như đầu heo!" Lãng Vô Tâm chuyển mình qua, định ôm lấy Nguyên Nghiên.
Nguyên Nghiên tức thì tránh mình, giá»ng rất không hưng phấn: "Lãng công tá», ngưá»i ta đã nói rất nhiá»u là không cho phép công tá» chạm và o ta mà ."
Lãng Vô Tâm thất vá»ng má»™t hồi. Trong đám phụ nữ Dã Mã tá»™c, chỉ có cô gái trẻ nà y là khó khăn nhấ. So vá»›i năm nà ng còn lại, nà ng ta cÅ©ng là xinh đẹp nhất, ôi! Ná»a tháng nay cùng ở đây, đến tay cá»§a nà ng ta hắn cÅ©ng chưa chạm được, là m hắn trong tâm ám thán: Tháºt là tổn hại đến danh tiếng phong lưu cá»§a Lãng Vô Tâm ta!
Lãng Vô Tâm miá»…n cưỡng cưá»i nói: "Ta bị say ánh trăng, gần như quên mất lá»i cá»§a cô nương"
Nguyên Chân xoa tay, cưá»i nói: "Có cần ta đấm công tá» và i cái cho tỉnh không?"
Lãng Vô Tâm láºp tức cá»± tuyệt hảo ý cá»§a thị, nói : "Không cần, không cần, ta tỉnh lại rồi. Nà ng đấm thêm phát nữa, còn gì là phong biểu nhất lưu cá»§a ta"
Nguyên Äan chân tâm phát biểu: "Tháºt lòng mà nói, Hoà ng Hi Bình so vá»›i công tá» thì đẹp hÆ¡n má»™t chút, bởi vì hắn ta còn có cÆ¡ bắp rất đẹp và cưá»ng tráng. Tuy nhiên Lãng công tỠđược nữ nhân yêu nhất, chà ng so vá»›i đà n ông cá»§a tá»™c ta thì hÆ¡n rất nhiá»u!"
Lãng Vô Tâm đắc ý quay lại, dở trò thô bỉ, ma thá»§ mò và o ná»™i y cá»§a Nguyên Chân, mÆ¡n trá»›n nhÅ© phong cá»§a nà ng, tá»± đại nói: "Nói cho đại tá»· biết, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Lãng Vô Tâm ta công phu trên giưá»ng vá»›i phụ nữ má»›i là tuyệt nhất "
Nguyên Chân kêu lên: "Lãng công tá», chà ng có thể Ä‘oạt được nữ nhân cá»§a Hoà ng Hi Bình không?"
Tay Lãng Vô Tâm láºp tức ngưng thá»§, nhìn và o mặt Nguyên Chân, nói: "Nà ng háºn hắn lắm phải không?"
Nguyên Chân nói: "Äúng váºy, ta háºn hắn!"
Lãng Vô Tâm: "Tại sao?"
Nguyên Chân nói: "Äừng há»i, chuyện dà i dòng lắm"
Lãng Vô Tâm thở dà i má»™t hồi, nói: "Câu trả lá»i cá»§a ta là : không thể."
Mắt Nguyên Chân lá»™ ra thần sắc nghi ngá», băn khoăn há»i: "Tại sao?"
Lãng Vô Tâm nói tiếp: "Ta đã thá» nhiá»u lần, nhưng Ä‘á»u thất bại. Nữ nhân cá»§a hắn yêu hắn đến táºn xương tá»§y. Tháºm chà nếu ta ra tay cưỡng Ä‘oạt há», thì há» cÅ©ng chẳng bao giá» thá»±c lòng yêu ta, tối ngà y mÆ¡ tưởng đến gã, cuối cùng là quay lại vá»›i hắn. Vá» Ä‘iểm nà y, ta thá»±c sá»± không nghÄ© ra, hắn có gì là tốt chứ, bất cứ Ä‘iểm nà o ta cÅ©ng tốt hÆ¡n gã. Thế sá»± đảo Ä‘iên, trong đám nam nhân, ta và Lạc Thiên chẳng phải là rất xuất sắc sao? "
Nguyên Chân nói rằng: "Hắn có thể là m nữ nhân rên to. "
Lãng Vô Tâm không khách khà nói: "Ta còn nóng bá»ng hÆ¡n hắn!"
Nói xà m không ngượng, Lãng Vô Tâm tất xếp đệ nhất!
Nguyên Hà khách khà nói: "Có lẽ vá» phương diện là m thá»a mãn nữ nhân công tá» rất hoà nh tráng, nhưng còn thá»a mãn nhiá»u nữ nhân má»™t lúc?"
"Mặt nà o cÅ©ng mạnh. Äó chÃnh là nam nhân cá»§a Tiên Duyên cốc!" Lãng Vô Tâm nói không chút ngượng -- thá»±c sá»± là không, trước mặt ngưá»i khác, là m sao mất thể diện được?
Nguyên Mang chòng ghẹo: "Nam nhân cá»§a Tiên Duyên cốc có cưá»ng hãn nhưng không bằng đà n ông Dã Mã tá»™c."
Lãng Vô Tâm nhìn nà ng ta nói: "Sao có thể so sánh ngay được?"
Mẹ Æ¡i, là m sao nam nhân lại có thể bất chiến mà bại trước mặt phụ nữ, hắn là m sao có thể bá» qua chứ. Äể giữ gìn tôn nghiêm cá»§a đồng đạo vá»›i đà n ông Dã Mã tá»™c, Lãng Vô Tâm ta phải ra tay thôi!
Äại mỹ nữ Nguyên Hà nằm cạnh Nguyên Mang liá»n nâng chăn lên, thân thể dụ nhân đầy đặn gần như xÃch lõa, nói lá»›n: "So sánh được chứ, đến đây nà o!"
Lãng Vô Tâm nuốt nước bá»t, láºp tức đứng dáºy hướng vá» phÃa há»
"Cốc, cốc!"
Ai mà khuyết đức đúng lúc nà y lại gõ cá»a váºy?
"Là ta, Lạc Thiên"
Nguyên lai là thiếu chủ của Lạc gia, không hiểu sao lại gõ của và o lúc đêm hôm. Lãng Vô Tâm thầm rủa đồng môn đến không đúng lúc, chẳng phải là đang chuẩn bị đối sánh hay sao?
Lạc Thiên chia tay Má»™ng CÆ¡, liá»n láºp tức đến Tây Lăng viện. Hắn muốn bồi tiếp nữ nhân, thá»±c sá»± không muốn gặp gỡ ai cả, chỉ muốn nếm thá» mùi vị nữ nhân Dã Mã tá»™c.
Giống như trước, ngưá»i mở cá»a là Nguyên Nghiên, Lạc Thiên nhìn thấy quang cảnh trong phòng, bước tá»›i giưá»ng Nguyên Chân nâng đầu nà ng lên hôn há»i: "Äã tìm được nam nhân mà nà ng yêu chưa?"
Nguyên Chân cưá»i nói: "Ta đã gặp rất nhiá»u ngưá»i, chà ng vẫn là số má»™t, Lãng công tá» cÅ©ng thế, chà ng hiện giá» là nam nhân mà trái tim Chân nhi thÃch!"
"Miệng Chân nhi tháºt ngá»t ngà o!" Lạc Thiên cắn và o môi Nguyên Chân, quay sang há» Lãng nói: "Sư huynh, ta muốn mượn hai ngưá»i há»"
Lãng Vô Tâm tiêu sái: "Không sao"
Lạc Thiên nói: "Ta muốn Nguyên Äan, Nguyên Mang."
"ÄÆ°á»£c mà " Lãng Vô Tâm xuất ra khà độ đại lượng, nói tiếp: "Nếu chưa đủ, có thể qua phòng ta chá»n tạm và i ngưá»i."
"Thế là đủ rồi." Lạc Thiên ôm hai ná» tá» Ä‘i ra cá»a, Nguyên Chân khóa cá»a lại, trèo lên giưá»ng Nguyên Chân, nhắm mắt Ä‘i ngá»§.
Lãng Vô Tâm cưá»i nói: "Nguyên Nghiên mỹ nhân, không xem ta biểu diá»…n à ?"
"Ta chẳng có chút hứng thú, chỉ là một khúc nhục côn chui ra chui và o một cái nhục đổng, chẳng cần xem cũng tưởng tượng ra được." Nguyên Nghiên nhắm mắt nói.
Trả lá»i tháºt tuyệt!
Lãng Vô Tâm cưá»i thảm nói: "Nà ng tháºt chẳng hiểu thế nà o là tình thú!"
Nói Ä‘oạn, liá»n cởi hết quần áo, lá»™ xuất thân hình cao thẳng đầy nam tÃnh và dương căn ngạo nhân. Nguyên Chân biết rằng nếu như hắn được Trá»ng sanh hoà n cải tạo qua Ä‘Ãch thá»±c sẽ được Nguyên Na vô cùng sá»§ng ái. Nguyên Chân tức thì suy nghÄ©, Nếu quả mẫu thân gặp Lãng Vô Tâm, có bá» quyết định không thu nạp sá»§ng nam?
Lãng Vô Tâm đưa mắt lên thân thể tuyệt vá»i cá»§a Nguyên Hà , Ä‘iá»u tình má»™t lúc, rồi láºp tức nháºp liá»…u. Nguyên Hà hưởng thụ cảm giác khoái cảm mà hắn mang lại, tá»± nghÄ© trong lòng từ sau khi Dã Mã Äại Äiển, liá»n kinh qua không biết bao nam nhân Dã Mã tá»™c, rồi lại đến Trung Nguyên, cÅ©ng tương hảo qua không biết bao nhiêu nam nhân, nhưng Lãng Vô Tâm là ngưá»i là m cho nà ng khoái cảm nhất, cÅ©ng như Lạc Thiên lúc trước váºy.
Thà nh tháºt mà nói, trong phương diện nà y, Lãng Vô Tâm và Lạc Thiên có thá»±c lá»±c gần như tương đồng. Nhưng trong khả năng tán tỉnh cÅ©ng như nói lá»i đưá»ng máºt, Lãng Vô Tâm tuyệt đối có thể thắng xuất.
Nguyên Hà bị Lãng Vô Tâm toà n lá»±c tấn công, rên rỉ dâm đãng, ghé miệng nói: "Lãng công tá», trong đám nam nhân Trung Nguyên Nguyên Hà đã thá» qua, chà ng là số má»™t."
Lãng Vô Tâm nói: "Ta cũng nghĩ thế, thứ đó của nam nhân Dã Mã tộc của nà ng có thể nà o to và dà i như thế nà y không?"
Nguyên Hà trả lá»i: "Không, tất cả bá»n há» Ä‘á»u không cưá»ng hãn như cá»§a Lãng công tá», nhưng so vá»›i nam nhân Trung Nguyên thì tháºt sá»± to và dà i hÆ¡n. Ở tá»™c chúng ta thỉnh thoảng ta còn có chút cảm hứng, từ khi đến đây, ngoà i Lãng công tá» tháºt cưá»ng liệt, thì rất nhiá»u ngưá»i khác chỉ là m ta cảm thấy hÆ¡i hứng thú mà thôi."
Lãng Vô Tâm chuyển mình, nhẹ rút ra khá»i âm bá»™ nà ng, cưá»i cưá»i: "Cá»§a nà ng tháºt là vừa sâu vừ rá»™ng, ngưá»i như ta đây còn không hoà n toà n vừa, hà huống gì nam nhân khác? Nhưng mà ta cho rằng nà ng chắc chưa biết Ä‘au là gì, ngay cả lần đầu tiên cÅ©ng chưa chắc thấy Ä‘au đớn, có lẽ cÅ©ng chẳng có ai có thể phá trinh bá»n nà ng cả, ha ha! "
Nguyên Nghiên đột nhiên mở mắt, kháng nghị: "Ai bảo thế? Lần đầu tiên của ta thực sự là cực kỳ đau đớn."
Nguyên Hà cũng lên tiếng: "Lần đầu tiên ta bị phá trinh cũng rất đau đớn, thực sự đau đớn."
Lãnh Vô Tâm dừng động tác, nhìn ba nữ nhân trong phòng, rồi nhìn xuống hạ thể cá»§a Nguyên Hà , cảm giác khó tin, há»i: "Lần đầu tiên cá»§a nà ng? Hắn cùng nà ng trong bao lâu?"
Nguyên Hà hồi ức kể lại: "Hắn thá»±c sá»± rất to và dà i, gần như là m ta tê liệt. Lúc đưa và o chỉ má»™t khắc rất nhanh, nhưng là m cho ta có má»™t cảm giác vô cùng sung sướng, cả Ä‘á»i nà y ta không thể nà o quên. Chỉ trong khoảnh khắc đó, ta đã cảm nháºn được khoái cảm vô cùng cưá»ng hãn, đủ là m cho thần kinh cá»§a ta tê liệt ngay láºp tức."
Nguyên Linh cũng tán đồng: "Tứ muội, ta đúng là cũng có cảm giác đó."
Nguyên Nghiên thuáºn miệng chen và o: "Cả ta nữa."
Chỉ có Nguyên Chân không nói gì cả.
Lãng Vô Tâm kinh tâm há»i: "Chẳng phải bá»n nà ng hoan hảo vá»›i cùng má»™t ngưá»i?"
Nguyên Hà trả lá»i: "Ừm, đúng là cùng má»™t ngưá»i, nhưng gã đó chết rồi. Hắn là khai thác giả tối cao cá»§a Dã Mã tá»™c chúng ta, được hưởng toà n bá»™ xá» nữ cá»§a bá»™ tá»™c ta, chỉ tiếc là hắn đã chết rồi, hừ!" Nữ nhân to lá»›n đột nhiên khóc to.
Lãng Vô Tâm thá»±c sá»± không hiểu nà ng ta Ä‘ang nói gì, nhưng hắn biết nà ng khóc vì nam nhân đó, hắn an á»§i : "Äừng khóc, chết rồi là m sao sống lại, khóc thương thì còn là m được gì, chi bằng cùng ta vui thú má»™t phen."
Nguyên Hà cÅ©ng nghÄ© không nên, nói: "Ta không muốn khóc. Chỉ là má»—i lần ta nghÄ© vá» chuyện đó, ta có chút á»§y khuất, không biết hắn là ai, mặt mÅ©i ra sao, tất cả Ä‘á»u không biết!"
Nguyên Nghiên, Nguyên Linh lưỡng nữ mắt ngân ngấn lệ. HỠcó cùng cảnh ngộ không biết là may hay rủi đó.
Lãng Vô Tâm cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: Tại sao đám phụ nữ nà y Ä‘á»u không biết nam nhân đầu tiên cá»§a mình là ai?
Hắn liá»n há»i: "Bá»n nà ng Ä‘ang đêm bị hắn hiếp dâm?"
Nguyên Hà lắc lắc đầu, không trả lá»i.
Lãng Vô Tâm biết nà ng sẽ không trả lá»i câu há»i nà y, táºp trung đưa đẩy dương bổng trong nhục căn cá»§a nà ng. Lúc nà y hắn tháºt sá»± rất báºn, không thể nghÄ© đến việc khác, tất nhiên cÅ©ng chẳng há»i là m gì. Hắn cần chứng minh trên thân thể Nguyên Hà là hắn uy phong hÆ¡n hẳn đà n ông trong tá»™c cá»§a nà ng, để chứng minh vá»›i đà n ông Dã Mã tá»™c hắn là thiên hạ vô địch.
Äang lúc cao trà o ra và o trên nhục thể Nguyên Hà , bên ngoà i chợt có âm thanh xôn xao từng cÆ¡n, khắc khoải!
á»i cha cha, đứa nà o mà khuyết đức váºy?
Hay là Lạc gia thiếu minh chủ?!
Kệ! Lãng Vô Tâm lại tiếp tục đưa và o: quản là m gì chuyện khác, tiếp tục thôi !
Tà i sản của tieu_thusinh
Chữ ký của tieu_thusinh
Last edited by doccokiemmt; 13-01-2010 at 09:47 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
diep lieu giang ho mong , diepliem giang ho mong , èãðóøêè , êèåâà , êîíüêè , èñëàì , giang ho liep diem mong , giang ho liet diem mong , hạ thể nà ng , hinh xam phung hoang lua , http.liep diem giang ho , íàðàùèâàíèå , ïèêàï , îïåëü , íîâîñèáèðñêå , ïîïêà , ïñîðèàç , íóäèçì , ïðèìåíåíèå , lap diem giang ho mong , liêp diêm giang hô , liêp diem giang ho mong , liệp diá»…m giang hồ , liệt diá»…m giang hồ , liệt diá»…m giqng hồ , liem diem giang ho mong , liem diep giang ho mong , liep Ä‘iem giang ho mong , liep dem giang ho mong , liep diem , liep diem 4eu , liep diem dang ho , liep diem dang ho mong , liep diem giang ho , liep diem giang ho 4vn , liep diem giang ho hanh , liep diem giang ho momg , liep diem giang ho mong , liep diem gjang ho mong , liep diem hoang ho mong , liep diem j , liep diem mong giang ho , liep dien giang ho mong , liepdiem , liepdiemgiangho , liepdiemgianghomong , liet diem , liet diem giaang ho mong , liet diem gian ho , liet diem gian ho mong , liet diem giang ho , liet diem giang ho 4vn , liet diem giang ho mong , liet diem gjang ho m0ng , liet diem mong giang ho , liet dien giang ho mong , liet djem giang ho mong , lietdiem giang ho mong , lieu diem giang ho mong , lieu diep giang ho mong , lieudiemgianghomong , liwp diem giang ho mong , ñêàéëèíê , ñïîðòà , òåïëûé , õèðóðãèÿ , phượng hoà ng băng , tại sao không tránh , thoa man giang ho mong , trần khổ , ýëåêòðîìîíòàæ , ýêîëîãèÿ , ðîëèêè