Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1347: Ép buộc.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
- Thật là không thể tưởng tượng được, tôi rất thần tượng Đoàn trưởng Thiết, không ngờ là đại ca của Phó trưởng ban Diệp, thật ngưỡng mộ, ngưỡng mộ
Ánh mắt Phó Ba sáng lên, thở dài nói.
Bữa tiệc qua đi, Diệp Phàm cùng Tề Thiên và Trần Hằng Phong đi đến khách sạn Shangri-La. Tề Thiên biết Trần Hằng Phong tìm Diệp Phàm có việc, cũng mượn cớ đi dạo kỹ viện ở Việt Châu tìm em út, gọi Vương Triều đến, hai anh em cùng đi khoái hoạt phong lưu.
Tề Thiên còn trêu ghẹo nói là có Trung đoàn trưởng cảnh sát hình sự Vương Triều đi cùng không ai dám bắt mình, có thể yên tâm ngồi cùng em út …
- Chủ nhiệm Trần đến có phải có gì cần nói?
Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Thảm án 88, còn liên quan rất lớn đến tập đoàn Dương Điền. Thủ tướng lo lắng cậu ở đây nhân sự không đủ, mà hiện tại cậu lại không trong hệ thống công an. Ban tổ chức cán bộ có nhiều việc phải làm, nhiều mặt cản trở, không thuận tiện làm việc. Cho nên, bảo tôi xuống đây hỗ trợ cậu cùng nhau triển khai công việc. Tranh thủ mau chóng kết thúc làm rõ. Phó trưởng ban Diệp, đây là thư Thủ tướng gửi cho cậu, cậu xem đi.
Trần Hằng Phong đưa ra một bao thư.
Liên quan đến thảm án 88 chắc chắn rất lớn, Quốc vụ viện nhiều lần nhận được thư tố cáo tập đoàn Dương Điền. Theo tin tức nói là Tập đoàn Dương Điền liên quan đến vụ án không dưới 5 tỷ. Nếu thật sự như vậy, tập đoàn Dương Điền chính là đánh cắp tài sản quốc gia. Tôi cho đồng chí Trần Hằng Phong xuống dưới hỗ trợ đồng chí cùng nhau phá án. Án này vẫn lấy cậu là người chính, Hằng Phong xuống dưới là hỗ trợ cậu triển khai công tác. Muốn gì cứ việc bảo y đi làm. Có thư từ đã có Hằng Phong, hai người các cậu trực tiếp do cá nhân tôi phụ trách. 5 tỷ, đồng chí Diệp Phàm, làm một người đảng viên, cán bộ đảng. Cậu phải lúc nào cũng nghĩ đến việc này. Đất nước chúng ta không giàu có, 5 tỷ có thể làm nhiều hay ít việc? Ngẫm lại, cũng đủ xây trường cho bọn nhỏ, nghĩ lại cũng có thể chữa bệnh cho dân nghèo, có thể tạo việc làm cho những người thất nghiệp, …
Thư này cậu có thể cho Trần Hằng Phong xem.
Trần Hằng Phong xem qua, hai người im lặng một hồi lâu, tâm trạng nặng nề.
- Hằng Phong, về sau hai chúng ta là đồng đội chung một chiến hào. Mở bình rượu, chúng ta chạm một lý.
Diệp Phàm nói.
- Phó trưởng ban Diệp, có chuyện gì anh cứ việc chỉ bảo, tôi xuống đây chính là trợ thủ cho anh, ngàn vạn lần đừng khách khí, mục tiêu của chúng ta chính là lấy lại tiền của nhà nước, bắt giữ xử lý những con mọt đục khoét.
Trần Hằng Phong vẻ mặt chân thật, lại thừa nhận thân phận trợ thủ của mình.
- Tốt.
Diệp Phàm nói một câu, cạch cạch một tiếng, hai người chạm ly. Sau đó, hai người bàn bạc một chút về cách thu thập chứng cứ, nghiên cứu nên bắt đầu từ đâu.
Không lâu sau Trương Hùng cũng tới, mấy người bắt đầu triển khai công tác. Cái cớ của Trương Hùng chính là thảm án 88 có khả năng đề cập đến an ninh quốc gia, cũng là nói trước đây.
- Chủ nhiệm Trần, tướng quân Trần khỏe chứ?
Sau khi nghiên cứu xong mấy người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm. Diệp Phàm hỏi.
- Bác trai cũng không tệ lắm.
Trần Hằng Phong thuận miệng đáp quay người nhìn Diệp Phàm khó hiểu, hỏi:
- Phó trưởng ban Diệp có quen bác trai tôi?
- Ha ha, lần trước quen ở quân y viện. Lúc ấy tôi rất buồn chán, vừa lúc tướng quân Trần đến điều trị, cho nên liền quen.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ha ha…
Trần Hằng Phong cười cười, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc. Phải biết rằng bác mình Trần Khải Việt là ủy viên quân ủy, tư lệnh viên quân khu Lam Kinh, được hưởng chế độ đãi ngộ gần với cấp phó quốc gia. Chỗ bác trai nằm điều trị ở quân y viện trung ương là khu đặc biệt của cán bộ cao cấp. Chỗ đó nghe nói chỉ có cán bộ cấp Bộ trưởng trở lên mới có tư cách vào đó.
Lúc ấy Diệp Phàm nằm viện, mấy người Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên còn nói đùa, nói gì tướng quân làm chó canh cửa, đại tá đầy đất, đó là bởi vì Trấn Đông Hải và Lý Khiếu Phong trong phòng Diệp Phàm thật sự giống tư thế của chó trông cửa, hơn nữa, vẫn là hai ủy viên quân ủy trông cửa, thật là một hình ảnh khác thường. Mấy người kết quả rất thảm, bị Lý Khiếu Phong lôi đến ngồi trong WC mấy giờ.
Diệp Phàm mới là cấp Phó giám đốc Sở sao có thể có khả năng đến chỗ đó điều trị. Đương nhiên, Trần Hằng Phong nghĩ muốn nổ đầu cũng không thể nghĩ ra.
Tuy nhiên, Trần Hằng Phong tuy nói là xuất thân từ đại gia công tử nhưng có dáng vẻ kiêu ngạo, làm ấn tượng của Diệp Phàm đối với y không tồi. Thật ra Diệp Phàm không biết chính là đối với người nào, Trần công tử là có thái độ kiêu kỳ.
Hai ngày qua đi, được xác định.
Ngày 3 tháng 2, đột nhiên, tin tức về thay đổi nhân sự lớn ở tỉnh đưa đến. Nguyên Chủ tịch thành phố Ngư Đồng Lý Quốc Hùng cuối cùng được như mong muốn, ngồi trên ghế Bí thư Thành ủy thành phố Ngư Đồng.
Mà Bí thư thị ủy thị xã Ngũ ThủynTrinhj Thành đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Ngư Đồng. Mà Chủ tịch thành phố Triều Châu từ Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế thương mại tỉnh Ngưu Thiết Tinh đảm nhiệm. Ngưu Thiết Tinh nghe nói là người theo sát bước chân của Phó Chủ tịch Tỉnh Lỗ Đông Lai rất tốt.
Người khác không hiểu sự khéo léo trong này, chỉ có Lỗ Đông Lai và Triệu Xương Sơn hiểu rõ. Lỗ Đông Lai là phe phái với nhà họ Triệu, mà Ngưu Thiết Tinh đi theo Lỗ Đông Lai chẳng khác nào đi theo ông chủ Triệu Xương Sơn.
Cho nên, trong trận đọ sức này, Triệu Xương Sơn thu hoạch một vị trí Bí thư Thành ủy một vị trí Chủ tịch thành phố. Mà Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền thu hoạch một vị trí Chủ tịch thành phố Ngư Đồng.
Đương nhiên, hai vị đầu sỏ ăn thịt, còn nước canh các đồng chí lãnh đạo Tỉnh ủy khác muốn. Mặt khác, lại thay đổi vài vị trí phó giám đốc sở trong tỉnh, vị trí đó đương nhiên là cho Quản Nhất Minh và Bí thư Diệp Đông, cùng với Phó Chủ tịch Lâm Phong chiếm một vị trí nhỏ nhoi.
Chẳng qua là… chức vị cấp phó giám đốc sở này đốivới Triệu Xương Sơn và Uông Chính Tiền không có ảnh hưởng gì. Chỉ là một số vị trí dù có hay không cũng thế, xem như làm ơn mà không tốn công sức.
Mà cùng một ngày, cũng là ngày Trương Lâm Hoa khó chịu nhất. Bởi vì sau khi y trở lại Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không ngờ bị Cổ Hoài cho phơi nắng. Bởi vì, Ban tổ chức cán bộ cán bộ đã chính thức bổ nhiệm đồng chí Lâm Hành Đông nguyên Phó Chủ nhiệm làm Chánh văn phòng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Lâm Hoa, không cần quá căng thẳng, phía đông không sáng phía tây sáng thôi. Đại hội thi đấu thuyền rồng cũng làm cho cậu mệt mỏi rồi. Tôi cho cậu nghỉ ngơi vài ngày, về nghỉ ngơi một chút. Còn về chức vụ của cậu, yên tâm, không thể thiếu cậu.
Diệp Phàm đưa thuốc lá ra trấn an Trương Lâm Hoa một chút.
Trương Lâm Hoa cũng không khách khí, người đầu tiên đến gặp là Diệp Phàm. Sau đó, một điếu thuốc đã bị y rút ra.
Diệp Phàm biết trong lòng y khó chịu vô cùng, vỗ vỗ bả vai y nói:
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe, hút một ít, đừng mạnh quá. Có một số việc, đi rồi lại trở về, cứ nghỉ ngơi trước.
- Vậy… tôi đi về trước.
Trương Lâm Hoa vẻ mặt buồn bã, có vẻ bất mãn. Chân giống như cột hòn đá ngàn cân bình thường, rất nặng nề.
- Cổ Hoài!
Diệp Phàm nhìn bóng dáng Trương Lâm Hoa hừ mạnh hai tiếng, mặt đang mỉm cười, trong nháy mắt thành tảng băng lạnh lùng.
- Chờ xem.
Tết âm lịch đã đến, kỳ lạ chính là Diệp Phàm không phải là người chỉ huy trách cứ Thái Hoa và Đặng Vân. Trưởng phòng Thái và phó trưởng phòng Đặng thở ra nhẹ nhàng đồng thời thần kinh cũng căng lên. Hai đồng chí gần đây cũng khá cố gắng. Chạy ngược chạy xuôi, tự mình tìm hiểu tình hình khắp nơi, ngược lại cũng bố trí 10 vị trí quân nhân chuyển ngành.
Tuy nhiên, vẫn có 20 người khác chưa bố trí được công tác. Chỉ cần có một người không được bố trí công tác, thượng phương bảo kiếm của Diệp Phàm treo trên đầu họ bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống.
Hơn nữa, hai người sợ nhất không phải là Diệp Phàm mà là Cổ Hoài. Diệp Phàm có lẽ còn bỏ qua cho bọn họ, chỉ có điều Cổ Hoài chắc chắc sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Diệp Phàm. Cho nên, muốn đánh Diệp Phàm, hai người họ cũng phải chôn cùng.
Đặc biệt lần này đại hội thi đấu thuyền rồng, sau khi trở về mặt Cổ Hoài không khác gì tấm gỗ hắc. Trong lòng chắc chắc nén giận. Cổ Hoài không thể hiện giận dữ ra ngoài, Cổ Hoài lúc này chắc chắn là đang ngủ đông, bất cứ lúc nào cũng sẽ hung hăng đột kích Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị đánh, chắc chắn sẽ tính sổ với hai người. Cái này gọi là cá lớn nuốt cá bé, cả nhỏ ăn tép. Thái Hoa và Đặng Vân lúc này cực kỳ hối hận, sớm biết thế này lúc trước nên cố gắng một chút.
Ngày 4 tháng 2. Cuối cùng đi làm, buổi chiều ngày mai sẽ nghỉ lễ mừng năm mới.
Các vị ủy viên báo cáo tổng kết năm. Vì Diệp Phàm vừa tới, cùng đành phải đưa đại hội thi đấu thuyền rồng báo cáo lấy lệ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm muốn nghỉ lễ mừng năm mới bình an, có người không muốn hắn nghỉ ngơi. Diệp Phàm vừa mới báo cáo xong về chuyện đại hội thi đấu thuyền rồng, Cổ Hoài còn hơi hơi gật đầu nói đại hội thi đấu thuyền rồng tổ chức rất thành công. Dù sao đây là do Phượng lão quyết định, Cổ Hoài mặc dù là có oán giận cũng không dám công khai nói trái lời Phượng lão.
Đúng lúc này, Cổ Hoài vừa mới nói xong Phó trưởng ban thường trực Phượng Quốc Hưng cũng là thản nhiên cười nói:
- Phó trưởng ban Diệp, nghe nói việc bố trí biên chế cho các quân nhân chuyển ngành cũng thế. Thật đáng mừng, hai năm đều không có cách giải quyết chuyện này, giờ chỉ cần hơn mười ngày đã giải quyết xong.
Đây là vấn đề năng lực tố chất cán bộ, trước kia vì sao phải dùng hai năm, hiện tại vì sao hơn mười ngày liền giải quyết được.
Việc này nói lên vấn đề gì? Các đồng chí hay suy nghĩ lại. Tôi nghĩ, việc này không thể không liên quan đến người lãnh đạo.
Đương nhiên, cũng liên quan rất lớn đến các đồng chí thực hiện bên dưới. Một bộ máy, nếu không hình thành sức chiến đấu, sao giải quyết vấn đề hiệu suất cao?
Quả nhiên, Phượng Quốc Hưng châm lửa đốt. Y nâng Diệp Phàm lên, vô hình trung khiến nói đến hai năm không giải quyết được vấn đề chuyển ngành của Trần Tiến Bình. Khiến người trước kia được phân công quản lý Phòng cán bộ 1 Phó trưởng ban Lôi Nhất Hưng thật sự ngồi không yên.
Y mặt bình tĩnh nói:
- Tôi nghe nói Trưởng ban Cổ có chỉ thị, nói là đến ngày 1 tháng 3 phải hoàn toàn giải quyết xong vấn đề biên chế cho 60 quân nhân chuyển ngành, người nào không xong phải chuyển đi có phải không? Hơn nữa, Phó trưởng ban Diệp cũng có chỉ thị, nói là đồng chí phụ trách trước tế âm lịch không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề quân nhân chuyển ngành thì thế nào? Ôi, Phòng Cán bộ 1 có một số đồng chí hơi có tâm lý lười nhác, cao giá, hai năm không đạt được gì. Tôi nghĩ, không chuyển vị trí cảm giác là không được.
Y vừa nói như vậy, các ủy viên kia đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Đương nhiên cũng nhìn Trưởng ban Cổ Hoài.
Diệp Phàm trong lòng cười lạnh một tiếng biết Phượng Quốc Hưng không hài lòng, cố ý khơi mào cuộc chiến. Mà Lôi Nhất Hưng lần này nhìn như bị bắt ứng chiến, kỳ thực, y cũng nhân cơ hội này trả đũa mình đã lấy Phòng cán bộ 1 của y…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1348: Quyền lực mất lại phục được.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
Nhìn Trưởng ban Cổ Hoài một cái, Diệp Phàm nói:
- Việc này tôi vốn định cho đồng chí Thái Hoa và Đặng Vân mấy ngày, sang năm rồi tính tiếp. Tuy nhiên, đã có đồng chí nhắc đến vấn đề này. Tôi nghĩ xin chỉ thị của Trưởng ban Cổ, nhân sự phòng cán bộ 1 có nên điều chỉnh một chút không?
Diệp Phàm đương nhiên thông minh, biết Cổ Hoài sẽ không bỏ qua chính mình. Thái Hoa và Đặng Vân chắc chắn thành vật hi sinh. Mặc dù là bắt hai người bọn họ, điều ác đó cũng phải y làm. Nếu Cổ Hoài muốn đánh chính mình, mình cũng phải đánh trả một đao.
- Lời nói lãnh đạo không còn tác dụng nữa rồi có phải hay không? Coi lời của lãnh đạo là trò đùa sao, về sau nhân viên còn nghe lời lãnh đạo không?
Cổ Hoài quả nhiên lên tiếng, nói đến đây cố ý tạm dừng một chút, nhìn mọi người một cái, tạo cho mọi người ngồi đây một áp lực vô hình, đột nhiên hừ nói:
- Phó trưởng ban Diệp, giờ nên làm gì thì cứ làm.
Nếu Trưởng ban Cổ nói đến mình, Diệp Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm trà, cào thật mạnh lên chén trà, phát ra một tiếng két, sau mới thổi thổi lá trà nói:
- Trà này không tồi.
Ngẩng lên nhìn mọi người một cái nói:
- Nếu Trưởng ban Cổ có chỉ thị tôi cũng không thể không cầm lấy thượng phương bảo kiếm.
Cải cách cần có khó khăn nhất thời, điều chỉnh công tác của một số đồng chí cũng đương nhiên làm cho một số cảm thấy khó khăn. Trưởng ban lần này điều chỉnh nhân sự xong, vị trí trưởng phòng sẽ trống.
Tôi cảm thấy đồng chí Thái Hoa rất thích hợp với công việc của phòng tổ chức. Mà Đồng chí Đặng Vân cũng có thể đến phòng Tổ chức để phối hợp với đồng chí Thái Hoa.
Mặt khác, đồng chí Trương Lâm Hoa trong đại hội thi đấu thuyền rồng đã thể hiện xuất sắc, được lãnh đạo Tỉnh ủy khen ngợi. Năng lực của đồng chí Trương Lâm Hoa rõ như ban ngày.
Có thể để anh ta đến giúp tôi làm cho xong việc sắp xếp vị trí cho quân nhân chuyển ngành được không? Phòng Cán bộ 1 cần có một người có năng lực như vậy. Nếu chịu làm thì thật là đồng chí tốt.
Diệp Phàm đánh cuộc, đánh cuộc Cổ Hoài sẽ không cho Thái Hoa và Đặng Vân cơ hội. Bởi vì Cổ Hoài cho bọn họ cơ hội, về sau muốn xử lý mình cũng có yếu điểm.
Cổ Hoài onên Diệp Phàm ngược lại cho hai người Thái Hoa và Đặng Vân một nơi đi tốt. Phòng tổ chức Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không phải là nơi tồi. Đương nhiên, đây chỉ là một thủ đoạn mà thôi.
- Hừ, hai năm, đến việc sắp xếp biên chế đều không giải quyết được, giữ bọn họ làm gì. Cứ theo như lời đề nghị của Diệp Phàm đi. Điều chuyển Thái Hoa và Đặng Vân ra khỏi phòng cán bộ 1. Mặc khác điều chuyển Trương Lâm Hoa đến phòng Cán bộ 1 làm trưởng phòng.
Cổ Hoài đột nhiên hừ lạnh nói. Nhìn Diệp Phàm một cái lại nói:
- Về vị trí của Đặng Vân, nếu đồng chí Diệp Phàm muốn thay đổi Phòng Cán bộ 1, nâng cao hiệu suất công việc việc này cũng để đồng chí Diệp Phàm quyết định đi. Tuy nhiên…
Cổ Hoài nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc thật sự, tạm dừng một chút nói:
- Lời khó nghe thì nói trước. Ngày 1 tháng 3, nếu không giải quyết được hoàn toàn việc chuyển ngành của Trần Tiến Bình, đồng chí Diệp Phàm, đến lúc đó, chính cậu viết kiểm điểm đi.
Hơn nữa, tôi báo cáo chi tiết với Tỉnh ủy vấn đề bố trí công tác cho các quân nhân chuyển ngành. Việc này, gần đây Trần Tiến Bình làm ầm ĩ, tôi có chút lo lắng bọn họ thật sự sẽ đến tận quân ủy gây rối.
Không cần nói là đến quân ủy, mà đến Tỉnh ủy gây rối, thì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta cũng không biết giấu mặt vào đâu. Đồng chí Diệp Phàm, nhiệm vụ của cậu rất khó khăn. Sau tết âm lịch đi làm đã làm ngày 12.
Thời gian cho cậu không còn nhiều, làm Trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tôi không muốn bất luận một đồng chí nào bị tổn thương.
Tuy nhiên, như Diệp Phàm đã nói, cải cách cần có khó khăn, Ban tổ chức cán bộ cán bộ chúng ta có một phòng, khó khăn là không tránh khỏi.
- Hai đồng chí Thái Hoa và Đặng Vân đâu, dù sao cũng phải cho mọi người một lời giải thích đúng không. Sang năm mới, thì cũng phải tiến bộ hơn.
Diệp Phàm nói, thực sự thông cảm với hai người.
- Đồng chí Quốc Hưng, đồng chí là người phụ trách toàn bộ công tác của Ban tổ chức cán bộ. Đồng chí nói một chút, chỗ nào thích hợp để hai người bọn họ phát huy sở trường?
Cổ Hoài quay đầu hỏi Phượng Quốc Hưng. Đương nhiên cũng không thể buông tha Phượng Quốc Hưng. Thằng nhãi này vừa là người châm ngòi nổi gió, muốn thoát thân là không có khả năng. Hơn nữa, vị trí rất tốt thì Cổ Hoài tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.
Phượng Quốc Hưng nhướng mày nghĩ một chút, nói:
- Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Cổ Đình bây giờ còn thiếu một Phó trưởng ban thường trực, và một phó trưởng ban. Thường vụ cũng là cấp trưởng phòng. Phó trưởng ban vừa vặn là cấp phó phòng. Công việc cũng là công tác tổ chức, cũng thích hợp.
Phượng Quốc Hưng vừa nói xong, mọi người ngồi đây đều hít một hơi, thầm khen Phượng Quốc Hưng “độc”.
Địa khu Cổ Đình là Địa khu xa xôi mà nghèo nhất của Việt Đông, so với Đức Bình của tỉnh Nam Phúc còn nghèo hơn vài phần. Nghe nói, nhân dân ở đó còn vật lộn trong đói nghèo. Tuy nói Việt Đông là tỉnh giàu nhưng toàn bộ diện tích tỉnh quá lớn, hàng năm chi hơn tỷ cho Cổ Đình cũng không phát triển được.
Nếu tiếp tục, mặc dù tỉnh lớn như Việt Đông cũng chịu không nổi. Hơn nữa, từ Cổ Đình đến tỉnh thành phải mất mười mấy giờ xe, đường gồ ghề không ra đường. Thái Hoa và Đặng Vân bị xung quân đến Cổ Đình, cũng không khác gì sung quân đến biên cương.
- Thì đến Cổ Đình đi.
Cổ Hoài nhát búa đầu tiên liền cho hai đồng chí đáng thương đến Cổ Đình. Tất nhiên, sau Thái Hoa và Đặng Vân, tất cả mọi người nhìn Diệp Phàm khó hiểu. Trong lòng cười trộm, tiếp theo nên đến lượt tên họ Diệp.
Tuy nhiên, tên họ Diệp hình như mặt mũi rất lớn, Phượng lão đối với hắn ấn tượng không tồi. Người này là con chó của Triệu Xương Sơn. Cổ Hoài muốn hạ độc thủ cũng không có khả năng đem Diệp Phàm sung quân đến Cổ Đình được.
Nhiều nhất là điều chỉnh phân công quản lý công tác của Diệp Phàm. Làm hắn tay không dính quyền, đi hầu hạ các lãnh đạo lão thành về hưu là lựa chọn cuối cùng của hắn. Tuy nhiên, Triệu Xương Sơn chắc chắn không muốn thấy việc này xảy ra, nếu thế quân cờ Diệp Phàm chẳng khác nào hỏng.
Trò hay còn ở phía sau….
Trương Lâm Hoa sau khi về đến nhà chuẩn bị đồ đạc, cùng cả nhà định về ông bà đón năm mới. Thứ nhất là trốn tránh đầu sóng ngọn gió, thứ hai là giải sầu. Thời gian gần đây rất buồn bực, đã không có chức vụ, tuy nói là thoải mái nhưng là người, suy nghĩ không có quyền lại mất đi quyền lực, muón thoải mái cũng không thoải mái được.
Đêm qua về, lỗ tai Trương Lâm Hoa đương nhiên phải nghe bà xã lải nhải. Còn có ánh mắt oán giận của đứa con, lão Trương không có tâm trạng nào. Nếu không phải Diệp Phàm cho y một chút hi vọng, lão Trương cảm thấy mình nhanh chóng sụp đổ.
Tuy nhiên, đang trên xe ô tô đường dài Trương Lâm Hoa đột nhiên nhận được điện thoại gọi về bàn giao công tác.
- Tôi không phải đã bàn giao cho Lâm Hành Đông rồi sao?
Trương Lâm Hoa tức giận, quát lớn trong di động. Làm cho lái xe sợ hãi, tưởng mình đã gặp phải kẻ điên, phanh két một cái xe dừng lại. Ánh mắt nhìn Trương Lâm Hoa khó hiểu.
- Y..y tối qua không ngủ được, có chút nóng tính, không có việc gì, anh tiếp tục đi đi.
Bà xã Trương Lâm Hoa vội vàng giải thích một chút, xấu hổ mặt đỏ bừng, hận không thể hầm hừ với chồng.
- Cái gì, bảo ta đến Phòng Cán bộ 1 bàn giao với Thái Hòa. Cậu không nhầm chứ thư ký Trương?
Trương Lâm Hoa có chút không tin, hỏi Trương Ngôn, Trương Ngôn trước kia dưới tay y, cho nên, nói chuyện cũng tùy tiện.
- Đúng vậy Trưởng phòng Trương, anh hiện tại đã là một trưởng phòng lớn của Phòng Cán bộ 1. Việc này là Phó trưởng ban Diệp mất rất nhiều công sức mới làm được. Còn Thái Hoa và Đặng Vân, nghe nói đến Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Cổ Đình uống rượu, ha ha … Mặt khác Phó trưởng ban Diệp có nói, lập tức trở về bàn giao hoàn toàn công việc sau đó lập tức tiến hành công tác bố trí sắp sếp biên trí cho quân nhân chuyển ngành. Tranh thủ cơ hội, Phòng Cán bộ 1 chúng ta không thể để người khác xem thường…
Thư ký Trương Ngôn đắc ý nói.
- Được, tôi lập tức quay lại.
Trương Lâm Hoa quát lên một tiếng, quay sang bà xã nói:
- Xuống xe, trở về.
- Lâm Hoa, anh sao thế, như thế nào nữa?
Bà xã Trương Lâm Hoa thật sự có chút lo lắng. Không biết có phải đêm qua bị mình cằn nhằn nhiều quá, Trương Lâm Hoa áp lực quá lớn thần kinh xuất hiện vấn đề. Mà đứa con của Trương Lâm Hoa cùng nhìn chằm chằm ba.
Trương Dũng vẻ mặt lo lắng nói:
- Ba, có phải là xuống xe nghỉ ngơi một chút rồi lại đi?
- Không phải, ba phải trở về làm việc. Đi, xuống xe
Trương Lâm Hoa vui vẻ cười nói, vẻ mặt sáng lên.
Bàn giao xong, Trương Lâm Hoa đi đến phòng Diệp Phàm, nói là chạy chậm cũng đúng. Y nửa ngày cũng không nói được, quyền lực mất mà phục, khiến cho Trương Lâm Hoa quý trọng quyền lực tới tay. Đây là nắm trong tay mới gọi bánh mì những cái khác tất cả chỉ là giả thuyết.
- Không cần phải nói gì, Trưởng phòng Trương, làm tốt việc sắp xếp biên chế cho quân nhân chuyển công tác là được.
Diệp Phàm cười thân thiết, Trương Lâm Hoa mới phản ứng lại, vội rút ra một điếu Trung Hoa.
- Trưởng phòng Trương mời thuốc tôi phải hút một điếu.
Diệp Phàm cười ha hả. Trương Lâm Hoa lại vội vàng châm thuốc. Lúc này, trong lòng Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm chính là ân nhân cứu mạng của y.
- Phó trưởng ban Diệp, nói gì tôi cũng không nói. Có chuyện gì anh bảo tôi làm là được.
Trương Lâm Hoa cũng kính trọng. Nói chuyện công việc. Trương Lâm Hoa vẫn là rất thật thà. Dù sao, Thái Hoa và Đặng Vân ngã chính là vì việc sắp xếp biên chế cho quân nhân chuyển ngành.
Trước mắt, cảnh báo còn chưa được loại trừ. Nếu giải quyết không được vấn đề quân nhân chuyển ngành. Xem chừng không riêng gì chính mình đến cả Diệp Phàm mũ trên đầu cũng lay động. Trong lòng Trương Lâm Hoa cũng không thoải mái, niềm vui ngăn ngủi qua đi là tới áp lực nặng nề. Đây là áp lực rất lớn mà Cổ Hoài gây ra cho y.
- Lão Trương, cứ thoải mái, đừng căng thẳng như vậy. Vấn đề quân nhân chuyển ngành, tuy nói Trần Tiến Bình và vài đồng chí đã hai năm.
Nhưng tuyệt đại đa số các đồng chí năm nay mới chuyền ngành, cũng không kéo dài. Sắp xếp quân nhân, cho tới bây giờ đều là vấn đề lớn. Phải là quân đội, địa phương và cá nhân cùng đồng lòng, thật sự là có chút khó khăn.
Hơn nữa, trong chuyện của Trần Tiến Bình còn có chút vấn đề không bình thường. Xem chừng sắp xếp không đến, có liên quan đến mấy vấn đề.
Tôi nghĩ chỉ cần giải quyết mấy vấn đề này, mọi việc có thể làm được.
Diệp Phàm an ủi, đối với chuyện Trần Tiến Bình hắn không thể nào không lo lắng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1349: Hai con cáo già.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
Bởi vì hắn đã có tính toán bước đầu. Phó trưởng ban quân vụ- bộ Tổng tham mưu là tấm biển dùng khá tốt, thật sự không được thì dùng cũng có thể sắp xếp việc này. Đương nhiên, không tới thời điểm cuối cùng Diệp Phàm sẽ không dùng quân bài cuối cùng chưa lật này.
- Phó trưởng ban Diệp, tôi nghe nói, chuyện của Trần Tiến Bình hình như có người đang đùa.
Trương Lâm Hoa cũng là chú ý đến việc này. Vừa nghe nói Diệp Phàm được phân công quản lý Phòng Cán bộ 1, Trương Lâm Hoa liền có chút suy nghĩ. Cho nên, đã sưu tập, chú ý đến tình hình có liên quan đến việc quân nhân chuyển nghề.
- Anh nghe được cái gì?
Diệp Phàm rút điếu thuốc hỏi.
- Vốn giống như Trần Tiến Bình mà nói, là thiếu tướng, bị xử phạt giáng chức mới khiến cho y chuyển nghề. Với cấp bậc tướng quân này, là từ Ban Tổ chức Trung ương sắp xếp. Vì sao y bị giáng chức, có lẽ trong này còn có nguyên nhân.
Nếu quả thật là như thế, vậy thì khá phức tạp. Tôi nghĩ, liệu có phải người đối đầu với Trần Tiến Bình vẫn không muốn buông tha y, nên vẫn truy đuổi đến tận cùng không?
Người này có năng lượng khá lớn, không riêng gì ở quân đội, chính là ở địa phương nữa, cũng có sức ảnh hưởng sâu xa.
Cho nên, mới làm cho Trần Tiến Bình không có vị trí sắp xếp. Chính là Trần Tiến Bình muốn một vị trí Phó giám đốc sở mà nói kỳ thật cũng không khó. Bên trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân chúng ta vị trí Phó giám đốc sở cũng không ít
Trương Lâm Hoa cũng đoán ra một chút gì rồi.
- Cậu không thấy giống như Trần Tiến Bình cố ý làm khó dễ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chúng ta sao?
Diệp Phàm nhả khói thản nhiên nói.
- Tôi cũng có cảm giác này, y vì sao một mực khăng khăng yêu cầu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân sắp xếp cho một vị trí Phó giám đốc sở. Ngoài Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân ra, cấp sở Cục có mấy chục cái, vị trí Phó giám đốc sở không ít.
Yêu cầu của Trần Tiến Bình mang đến cho công việc của chúng ta không ít khó khăn. Bởi vì khả năng của y rất hẹp.
Hơn nữa, cứ như vậy xuống, cũng khá bị động. Nếu người đối đầu với Trần Tiến Bình lợi dụng lực ảnh hưởng của mình đến lãnh đạo Tỉnh ủy, chỉ cần vị lãnh đạo kia nói một câu.
Thì Trần Tiến Bình đừng mơ tưởng một chức cấp Phó giám đốc sở ở tỉnh. Nếu phạm vi rộng một chút, có lẽ vị lãnh đạo kia sẽ ngoài tầm tay với.
Trương Lâm Hoa dù sao cũng cùng với lão Khương, ở văn phòng Ban Tổ chức cán bộ nhiều năm. Từng trải đạo lý đối nhân xử thế, mạng lưới quan hệ tin tức sâu rộng, ánh mắt tất nhiên càng thấu đáo rất nhiều chỗ nhỏ.
Ngay cả Diệp Phàm trong lòng cũng có chút khâm phục, chính mình cũng qua Giám đốc sở An ninh Quốc gia Khổng Đông Vọng bí mật điều tra mới biết được một ít nguyên nhân trong đó. Việc này, nói nghiêm túc là có chút không hợp quy định. Trương Lâm Hoa chỉ bằng cách bình thường có thể biết rõ, thật không tồi.
- Trần Tiến Bình hiện tại cũng không riêng gì anh ta mà đại diện cho một lớp người thấp bé. Có gần mười đồng chí bị y cổ động sau cũng tập hợp thành một đoàn đến đối kháng Ban Tổ chức cán bộ chúng ta. Tập hợp đông người sẽ lớn hơn một người.
Huống chi, vấn đề quân nhân chuyển ngành còn liên quan đến quân đội. Quân đội lại liên quan đến xây dựng quốc phòng, an ninh quốc gia, tính chất cũng thay đổi, sự việc sẽ nghiêm trọng lên.
Mặc dù là lãnh đạo quân ủy, lãnh đạo nhà nước cũng tuyệt không muốn thấy việc sắp xếp sau khi rời quân ngũ của quân nhân có sai sót gì.
Cho nên, việc này khá nghiêm trọng, rút dây động rừng. Nếu Trần Tiến Bình cố ý làm ầm ĩ lên thì thật đúng là có chút phiền phức.
Tuy nhiên, trước đây Thái Hoa và Đặng Vân đã ra sức sắp xếp, hiện còn 10 đồng chí chưa sắp xếp xong. Đám người này, xem ra đều là những người thân thiết với người cầm đầu Trần Tiến Bình.
Hơn nữa, tôi cũng đã điều tra, trong đám người ngày tuyệt đại bộ phận không phải cấp dưới của Trần Tiến Bình trước kia, thì cũng là bạn tốt của Trần Tiến Bình.
Cái mà người ta gọi là “Bắt kẻ trộm trước khi bắt vua, bắt ngựa trước khi bắt người”, bắt Trần Tiến Bình, những người khác không đáng để lo nghĩ.
- Nếu không thì tôi đến khuyên nhủ một chút trước xem có hiệu quả không. Nếu không được, chúng ta cũng không thể dùng bài bình thường.
Lấy độc trị độc, tuy nói hai bên đều tổn hại nhưng có khi dùng biện pháp thông thường không giải quyết được, cũng bất đắc dĩ phải làm. Ngược lại có thể tạo ra tác dụng cân bằng nhất định.
Đối với người như Trần Tiến Bình, nếu phải giải quyết vấn đề sau lưng anh ta, chỉ sợ thời gian không cho phép.
Trương Lâm Hoa nhíu mày, nói:
- Cổ Hoài cho thời hạn cuối cùng là ngày 1 tháng 3.
- Anh hẹn Trần Tiến Bình đi, buổi tối nay vừa lúc rảnh, gọi y đến quán trà Khương Thái Công ngồi. Ngày mai không có thời gian. Năm mới đi làm cũng đã là ngày 13 tháng 2 đến ngày 1 tháng 3 cũng chỉ còn nửa tháng. Hơn nữa, vừa mới đầu năm, các đơn vị đi làm cũng không thể nào bình thường. Không hoàn toàn giống như trong năm, làm mọi việc đã kéo dài càng thêm kéo dài. Lúc đó muốn sắp xếp mấy vấn đề này càng khó.
Diệp Phàm giải thích một phen, Trương Lâm Hoa đồng ý tự đi giải quyết.
- Nghe nói anh đem giao hết Phòng cán bộ 1 cho Diệp Phàm?
Vào bữa tối, trong một không gian riêng, Quản Nhất Minh ngồi đối diện quyét mắt nhìn Cổ Hoài một cái, nói.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm thật sự có năng lực. Đối với đồng chí có năng lực, Ban Tổ chức cán bộ chúng ta không thể để mai một có phải không?
Khi Lôi Nhất Hưng được phân công quản lý Phòng cán bộ 1, cùng cả Thái Hoa và Đặng Vân hai năm cũng chưa giải quyết được một ít vấn đề quân nhân chuyển ngành.
Mà đồng chí Diệp Phàm nói cho hắn một tháng thời gian có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề này. Nếu hắn có thể giải quyết vấn đề khó này, tôi cũng yên tâm giao Phòng cán bộ 1 cho hắn.
Nếu không, trong lòng tôi vẫn còn có chút không yên tâm. Dù sao, Phòng cán bộ 1 Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là một trong những phòng hàng đầu.
Rất nhiều con mắt đều nhìn chằm chằm.
Cổ Hoài thản nhiên cười nói. Xem ra hôm nay Quản NhấtMinh mới mình uống trà, hẳn là không đơn giản chỉ uống trà.
Gần đây, thế lực của Triệu Xương Sơn càng ngày càng mạnh, Quản Nhất Minh vì thảm án 88 bị ảnh hưởng, đã bị Triệu Xương Sơn ép vào góc chết, mà Quản Nhất Mình đương nhiên không muốn ngồi chờ chết.
Đã nhanh chóng có ý đồ hợp tác với mình. Nếu không Triệu Xương Sơn nắm trong tay hoàn toàn Việt Đông, xem chừng Quản Nhất Minh sẽ không có việc gì. Việc này là rơi vào một hoàn cảnh xấu.
- Ha ha, Thái Hoa và Đặng Vân hìnhh như đều là anh đề bạt?
Quản Nhất Minh thật là một lão cáo già, Cổ Hoài đau đớn chỗ nào, y liền hướng dao vào đó.
Kỳ thật, xử lý Thái Hoa và Đặng Vân là vì để đánh ngã Diệp Phàm, Cổ Hoài không thể không làm như thế. Đương nhiên, Cổ Hoài làm như vậy cũng sẽ làm cho một số ít cán bộ cảm thấy “Được chim quên nỏ, được cá quên nơm”. Tuy nhiên vì nhổ cái đinh Diệp Phàm mà lão Triệu đã cứng rắn nhét vào Ban Tổ chức cán bộ, Cổ Hoài cố không kịp.
- Là tự tay tôi đề bật, tuy nhiên, hai đồng chí này làm việc không có năng lực. Trước khi đề bạt cũng không nghĩ đến việc vấn đề quân nhân chuyển ngành bị kéo dài hai năm. Đối với người có tư tưởng công tác lười nhác, không làm vì đồng chí, Ban Tổ chức cán bộ nếu không xử lý, pháp luật nhà nước ở đâu, chế độ nhân viên công vụ đâu?
Cổ Hoài nói thiếu chút nữa vô tư hào hiệp.
Quản Nhất Minh đương nhiên trong lòng cười nhạt, biết thằng nhãi này chỉ là đang chơi trò “Hạng trang múa kiếm, ý ở phái công” mà thôi.
- Nếu đến 1 tháng 3 Diệp Phàm làm không xong việc quân nhân chuyển ngành thì sao?
Quản Nhất Minh từng bước ép sát, chính là muốn ép Cổ Hoài tỏ thái độ, hai người có thể chuyển sang liên kết, hoàn toàn vùi lập Diệp Phàm.
Từ sau thảm án 88, Quản Nhất Minh hận Diệp Phàm tận xương. Không nghĩ thằng nhóc này còn đang sai Vương Triều bí mật điều tra chính mình, việc này Quản Nhất Minh khó chịu. Quyết định bất kể như thế nào, trước tiên phải nhổ cái nanh độc cắn người này rồi nói sau.
Về phần Triệu Xương Sơn, chỉ cần xử lý thích đáng, khiến cho y phải ngậm bồ hòn. Lần này chuyện sắp xếp quân nhân chuyển ngành chính là cơ hội tốt để ra tay. Chỉ cần Trần Tiến Bình làm ầm ĩ lên, Quản Nhất Minh còn có cơ hội ra tay.
Cổ Hoài đương nhiên không biết suy nghĩ của Quản Nhất Minh, còn tưởng rằng chính là vì chuyện thảm án 88. Mà Cổ Hoài cũng có quyết định của chính mình.
Ban Tổ chức cán bộ cứng rắn để bạt Phượng Quốc Hưng khiến Cổ Hoài khá khó chịu, lại nhét thêm vào Diệp Phàm.
Cổ Hoài đương nhiên cũng không kìm nổi, Phượng Quốc Hưng muốn nhổ khá khó. Dù sao, y có ông cụ Phượng Bảo Sơn giống thần lớn đứng sau lưng. Cổ Hoài không có gan lấy mũ của Phượng Quốc Hưng.
Nhiều nhất cũng chỉ là ngáng chân khiến Phượng Quốc Hưng khó chịu một chút. Tuyệt đối không thể nhổ tận gốc. Về phần Diệp Phàm, tuy nói ngày đó Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Trung ương Ninh Chí Hòa cùng Phượng lão ở Bắc Kinh hình như có ấn tượng đối với hắn. Nhưng, Cổ Hoài cho rằng quan hệ giữa Diệp Phàm và họ cũng không sâu sắc.
Đối với Triệu Xương Sơn mà nói, chỉ là đang lợi dụng Diệp Phàm. Mà Diệp Phàm còn không đạt đến cấp dưới trung tâm của ông ta. Giữa người với người đều là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chỉ có điều lợi dụng như thế nào.
- Nên làm gì bây giờ thì làm.
Cổ Hoài trả lời rất rõ ràng. Quản Nhất Minh vừa nghe liền hiểu rõ. Cổ Hoài cũng có ý đồ hai người liên kết tính toán.
- Chỉ e rằng trên tỉnh, Triệu Xương Sơn kia là cửa khó di, còn có Phó trưởng ban Ninh. Diệp Phàm dù sao cũng là Phó trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là cán bộ do Ban Tổ chức cán bộ Trung ương phê chuẩn.
Quản Nhất Minh nhìn Cổ Hoài một cái, có một tia vui vẻ khi người khác gặp nạn trong lời nói.
- Ha ha, thật ra, theo tối thấy Diệp Phàm mà nói, thật ra cũng không có ân oán với nhiều người.
Nếu công việc hắn làm không tốt, tôi phê bình, điều chỉnh một chút phân công quản lý công tác là được. Phòng này làm không tốt điều chính đến phòng khác là được.
Tuy nhiên, Diệp Phàm trong thảm án 88 thể hiện rất tốt. Được đến Thủ tướng khen. Hơn nữa, ở Điều Ngư Đài Quốc Tân quán, ngồi cùng bàn ăn cơm với Thủ tướng.
Với vinh quang đó, chính tôi cũng khá khâm phuc. Ôi… đời này chỉ sợ cũng không có cơ hội.
Cổ Hoài quay người đưa ra một đao, hung hăng hướng về Quản Nhất Minh, biết lão Quản sợ nhất đề cập đến thảm án 88, nhắc tới liền nghĩ ngay đến tập đoàn Dương Điền phía sau.
Cổ Hoài làm như vậy, đương nhiên là có mấy ý. Lão Quản ông ném tôi rớt xuống, Cổ Hoài tôi cũng châm chọc cháu ông bị Diệp Phàm biến thành thái giám. Việc này, ai đau hơn chỉ mình mình biết…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1350: Tướng quân phẫn nộ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
- Ha ha, vấn đề quân nhân chuyển ngành, nếu Diệp Phàm có thể vượt qua thuận lợi, thì Phòng cán bộ 1 về sau chỉ là địa bàn của Phó trưởng ban Diệp.
Quản Nhất Mình không ngờ không trúng kế, thản nhiên cười nói.
Ông già này! Cổ Hoài thầm mắng một câu trong lòng, trên mặt cười nói:
- Bí thư Quản, chúng ta đều là nhân viên nhà nước, nào có phân địa bàn của người này người kia. Diệp Phàm dù thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ là cấp dưới của tôi thôi.
Ý là Diệp Phàm có thể thoát khỏi bàn tay tôi sao.
- Ha ha, lão Cổ, nuôi hổ là họa, thành ngữ này anh chắc không lạ. Trong này những con hổ lớn nhiều lắm có thể đè chết, chứ đừng nói con hổ còn có đôi. Mặc dù là voi, chỉ sợ cuối cùng cũng bị nuốt sạch sẽ.
Quản Nhất Minh thản nhiên cười nói, các con hổ đương nhiên chỉ Phượng Quốc Hưng và Diệp Phàm. Đương nhiên, còn có chỉ một số người khác.
- Hổ thành đôi, tất nhiên là có thợ săn đúng không?
Cổ Hoài thản nhiên cười nói, dáng vẻ rất tin tưởng.
- Một thợ săn làm sao giết nổi đám hổ. Chờ anh đổi đạn dược, đàn hổ vùng lên, chỉ sợ đến cuối cùng thợ săn cũng thành miếng mồi cho hổ.
Quản Nhất Minh vươn mình nói.
- Nói thế cũng đúng, nhiều thợ săn thay nhau nổ súng, đạn không ngừng, ngược lại đàn hổ chỉ sợ không có người cầm đầu
Cổ Hoài không khác gì bị lửa đốt, cũng thầm đồng ý với cách nói của Quản Nhất Minh.
- Ha ha, lão Cổ, vì hai thợ săn làm một ly.
Quản Nhất Minh thoải mái cười to.
- Đúng, đúng, một đôi thợ săn, hung tàn như lũ hổ cũng phải chết đúng không?
Cổ Hoài cũng cười hai lão thợ săn cụng một ly.
- Nếu đều là thợ săn, Bí thư Quản, cũng phải thổ lộ tâm tình. Anh nói một chút, chuyện Trần Tiến Bình liệu có phải có người đứng sau lưng sai khiến không.
Cổ Hoài cũng muốn thăm dò việc này, y có phỏng đoán của chính mình.
- Lão Cổ về sau cứ gọi tôi là lão Quản là được. Bí thư Quản gọi khách sáo. Chúng ta cùng phe phái, không cần chú ý nhiều lắm. Cứ xưng hô thế.
Quản Nhất Minh nói.
- Được, về sau gọi là lão Quản
Cổ Hoài thản nhiên gật gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Quản Nhất Minh, bởi vì anh ta còn chưa trả lời vấn đề mình vừa đưa ra.
- Việc này, không phải Ban Tổ chức cán bộ các anh cố ý kéo dài sao?
Trên mặt Quản Nhất Minh trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lão già này, đến giờ còn chưa chịu nói ra. Cổ Hoài trong lòng lại thầm mắng một câu, ngoài miệng cũng thản nhiên nói:
- Ban Tổ chức cán bộ phụ trách sắp xếp bọn họ, sao có khả năng tự tìm phiền toái cho chính mình? Phải biết rằng, Trần Tiến Bình mang quân hàm Tướng quân không thể nào dễ đối phó. Người ta trước kia tốt xấu gì cũng là thiếu tướng, nói về cấp bậc cũng không khác tôi nhiều lắm. Nếu thực sự làm ầm ĩ lên, Ban Tổ chức cán bộ có thể thoát được liên quan sao?
- Việc này tôi có chút không hiểu, không phải Ban Tổ chức cán bộ các cậu cố ý kéo dài thì là ai, với mục đích gì?
Quản Nhất Minh nói thầm một câu, quay nhìn Cổ Hoài một cái nói:
- Cho dù là ai làm, sẽ là luôn tạo cho tên kia phiền toái nhất định. Kết quả việc này chẳng lẽ không đúng với mong muốn của tôi và anh sao?
- Cũng đúng, tuy nhiên theo tôi thấy, cũng là phiền cho mình
Cổ Hoài nhíu màu.
Phiền toái cái con khỉ, anh không phải nhân cơ hội này đẩy Diệp Phàm đi. Nói có vẻ đường hoàng, Ban Tổ chức cán bộ các anh khi nào thì tích cực quá. Rõ ràng một tháng để sắp xếp mọi chuyện đều phải kéo dài đến nửa năm, để người ta sống dở chết dở đến cầu xin các anh.
Quản Nhất Minh trong lòng thầm mắng, miệng nói:
- Là có chút phiền toái nhỏ, tuy nhiên, kéo dài quá cũng phiền, giải quyết được cũng tốt.
- Cũng đúng.
Cổ Hoài gật đầu.
- Quái, hình như không phải là Quản Nhất Minh gây khó dễ, không phải y thì là ai. Nếu Diệp Phàm không làm được việc này thì về sau vẫn phải giải quyết, đến lúc đó không tìm ra người đứng sau lưng thì không phài là càng thêm phiền sao?
Cổ Hoài trong lòng thầm nói, cũng có chút nghi ngờ.
8 giờ tối, ở quán trà Khương thái công ngồi ba người, Diệp Phàm, Trương Lâm Hoa, Trần Tiến Bình.
- Tướng quân Trần, chuyện lần trước thật có lỗi. Bởi vì đại hội thi đấu thuyền rồng phải làm ngay, tôi đã chỉ thị cho Thái Hoa và Đặng Vân sắp xếp. Tuy nhiên thật đáng tiếc, còn mười đồng chí chưa được sắp xếp. Tuy nhiên, Thái Hoa và Đặng Vân cũng bởi vì việc này đã bị Ban Tổ chức cán bộ xử lý.
Diệp Phàm chân thành tỏ vẻ xin lỗi, đối với Trần Tiến Bình, thực sự có chút xin lỗi, ngược lại không phải nói dối.
- Hừ, đã nên xử lý sớm. Hai người chỉ là làm lấy tiền lương. Trước kia, chúng tôi tìm y, liền giở giọng. Muốn ăn muốn uống còn muốn…
Trần Tiến Bình nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái.
- Nước quá trong ắt không có cá, tướng quân Trần là người trong biên chế, tuy nói anh là người trong quân đội, nhưng cũng giống nhau đúng không?
Diệp phàm thản nhiên nói cũng không để ý.
- Nói cũng được, gặp chuyện lạ mà chẳng thấy lạ. Tuy nhiên, tôi là không có chỗ tốt cho hai bọn họ. Lương tháng thêm tiền trợ cấp còn chưa đủ chữa bệnh cho mẹ.
Trần Tiến Bình có chút giận dữ hừ nói.
- Tướng quân Trần, tối nay Trưởng ban Diệp đến đây muốn thương lượng với anh một chút về vấn đề sắp xếp biên chế. Chúng tôi đều đến đây với thành ý.
Trương lâm hoa nói.
- Thành ý, tôi có đủ thành ý. Đến một vị trí cấp phó giám đốc sở cả Tỉnh ủy không có sao. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ không phải là một vị trí Phó giám đốc sở cũng không muốn làm chứ?
Trần Tiến Bình hơi châm chọc, hừ nói.
- Tướng quân Trần, anh nên chú ý từ ngữ khi nói chuyện.
Trương Lâm Hoa có chút giận dữ, tướng quân Trần cũng quá cao giá, thực sự coi mình là lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Thôi, chuyện tướng quân Trần đã kéo dài hai năm, anh ấy tức giận cũng bình thường. Nếu là tôi cũng không khác gì, việc này, ban Tổ chức cán bộ chúng ta làm việc cũng có chỗ không đúng.
Diệp Phàm khoát tay, nhìn Trần Tiến Bình một cái, nói:
- Có chuyện tôi vẫn không hiểu, vì sao anh nhất định phải làm trong Tỉnh ủy?
Chẳng lẽ những vị trí cấp phó giám đốc sở khác không thích hợp với anh sao? Ví dụ như, sở Xây dựng, sở Xây dựng là đơn vị cũng không kém.
Hơn nữa, lại nói tiếp tướng quân Trần. Anh cố ý như vậy làm công tác sắp xếp của Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi tăng thêm khó khăn tương đối lớn. Nếu không như vậy thì có lẽ đã sớm sắp xếp xong. Cho nên, việc này, anh và tôi đều có trách nhiệm có phải không?
Giọng Diệp Phàm vẫn khá hòa nhã, cũng không có tư thế gây sự. Tuy nhiên Trần Tiến Bình hiển nhiên không tính đến, hừ nói:
- Tôi có trách nhiệm, chê cười tôi vì dân vì nước bỏ hết nhiệt huyết, tôi có gì sai? Các anh làm không được lại đem trách nhiệm đẩy sang tôi? Thực sự nghĩ rằng quân nhân chúng tôi toàn ngồi không có phải không? Nói khó nghe một chút, Phó trưởng ban Diệp, sức nhẫn nhịn của tôi đến giới hạn rồi, nếu không làm được nữa, Trần Tiến Bình tôi sẽ đến ngồi trước Thiên An Môn.
- Trần Tiến Bình, anh ngồi đây uy hiếp có phải không?
Diệp Phàm kiềm chế, giọng điệu trở nên nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tiến Bình. Trong lòng y chợt lóe lên cái gì đó, thầm nghĩ, quái, vị phó trưởng ban Diệp này có ánh mắt rất có năng lực, hình như có thể ép người, rất sắc bén.
Tuy nhiên, hiển nhiên Trần Tiến Bình chịu oan ức quá lớn, y liền phản ứng lại, lạnh lùng hừ nói:
- Uy hiếp, cậu dám nói thì nó cũng đúng, tuy nhiên, chúng tôi là bất đắc dĩ làm vậy. chúng tôi muốn ăn cơm, phải làm việc, chẳng lẽ sai sao?
- Anh muốn ăn cơm, phải làm việc, việc này đúng. Các anh vì đất nước có thể bỏ hết nhiệt huyết. Điểm ấy, tôi rất khâm phục. Nhưng anh phải nghĩ, chúng ta chỉ là làm việc khác nhau thôi. Huống chi, cũng không thể nói là ban Tổ chức cán bộ chưa sắp xếp cho các anh, mà là yêu cầu của anh hà khắc. Nếu mọi người đều như anh, yêu cầu như vậy thì ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chắc phải đóng cửa mất.
Giọng Diệp Phàm cứng rắn, nói.
- Đóng cửa sớm cũng tốt, không làm được gì thì dùng làm gì?
Trần Tiến Bình đối chọi gay gắt, hai người giống như đang cãi nhau, nhưng làm Trương Lâm Hoa lo lắng.
Nếu thế thì xử lý vấn đề thế nào. Cho nên, y vội vàng khuyển giải nói:
- Phó trưởng ban Diệp, Tướng quân Trần, hai người đều bình tĩnh lại ngồi xuống từ từ nói chuyện.
- Nói cái con khỉ.
Trần Tiến Bình hiển nhiên cho rằng Diệp Phàm đang dùng uy phong lãnh đạo đùa giỡn, mình đường đường là một quân nhân được quân đội bồi dưỡng, rời quân ngũ, kết quả là hổ lạc đất bị chó bắt nạt, cho nên, đứng lên muốn đi.
- Tướng quân Trần, chung ta uống vài chén rồi nói sau.
Trương Lâm Hoa vội vàng mìm cười nói.
- Quan điểm khác nhau không thể uống vào.
Trần Tiến Bình không nể mặt, đứng lên nhằm hướng cửa chính mà đi.
Trương Lâm Hoa còn muốn giữ lại, Tuy nhiên Diệp Phàm cũng là lạnh lùng khoát tay hừ nói:
- Để y đi, một tướng quân tinh thần sa sút trong quân đội đến đất chính quyền còn giương oai. Có bản lĩnh đến doanh trại quân đội nhàn tản đi, đến súng, xem ra, cũng không động đến.
- Cậu nói cái gì?
Trần Tiến Bình giống như bị đâm vào chỗ đau, xoay người, đối mắt như có thể cắn người nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Phải biết rằng, Trần Tiến Bình cơ thể khá cao lớn, xem chừng hơn một mét tám, thuộc loại lưng hùm vai gấu.
Diệp Phàm tuy nói dáng cao lpns nhưng không thể so sánh bằng. Phỏng chừng người ta duỗi tay là ngã xuống.
Vì vậy, Trưởng phòng Trương Lâm Hoa vừa thấy thế, nghĩ Trần Tiến Bình muốn ra tay, vội vàng bước lên một bước lớn ngăn trước Trần Tiến Bình hai tay tạo tư thế chống đỡ miệng hô:
- Tướng quân Trần, bình tĩnh một chút.
- Bình tĩnh cái rắng, cút ngay, Tôi hôm nay muốn ức hiếp một chút người chỉ biết dựa vào tổ tông che trở, không có bản lĩnh cũng gọi là Phó trưởng ban của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Chưa gì đã đòi dạy dỗ bố.
Trần Tiến Bình vẻ mặt khinh miệt, oán giận, hất Trương Lâm Hoa vào chân tường, bước vài cái đến trước mặt Diệp Phàm.
- Tướng quân Trần, đừng ra tay, ngồi xuống
Trương Lâm Hoa khá dũng cảm, lại vồ lên, ôm tay áo Trần Tiến Bình, muốn kéo y ngồi xuống. Tuy nhiên, Trần Tiến Bình hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm, hai năm chịu đựng tức giận tích tụ giờ mới bộc phát.
Bụp một tiếng, Trương Lâm Hoa bị y thuận tay đẩy ngã bổ nhào vào chân tường. Làn này ra tay khá nặng, Trương Lâm Hoa xem chừng có chút đau, nhất thời không đứng dậy được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1351: Nắm đấm của ai lớn hơn.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
“Bịch..bịch..”
Trương Lâm Hoa còn chưa kịp phản ứng gì. Chỉ thấy Diệp Phàm bất ngờ chuyển người một cái, trong chớp nhoáng đã tiến đến trước mặt Trần Tiến Bình. Một bạt tai, không ngờ người to như gấu như Trần Tiến Bình mà cũng bị Diệp Phàm cho ngã phịch mông xuống đất.
Chuyện còn chưa hết, Trần Tiến Bình phản ứng lại, xoay người gầm lên:
- Đồ chó chết!
Xem ra y muốn quyết đấu sống chết. Có điều, dĩ nhiên là Diệp Phàm không cho y cơ hội.
Tung chân đá vào eo của Trần Tiến Bình mấy phát. Mấy tiếng bốp bốp vang lên, Trần Tiến Bình lập tức lăn lộn dưới đất mấy vòng, không thể đứng dậy nổi, ngồi cứng đờ trước mặt Diệp Phàm.
Trưởng phòng Trương Lâm Hoa đứng chỗ góc tường, kinh ngạc, trố mắt ra nhìn. Gã há mồm, mồn há to hết cỡ, nước miếng chảy cả ra ngoài, trưởng phòng Trương không hề ngờ đến. Việc này thật là hết sức kinh hãi.
Phải biết rằng, Trần Tiến Bình đường đường là một thiếu tướng, trước đây chắc hẳn cũng phải lăn lộn, xông pha trận mạc.
Có lẽ cũng đã từng giết kẻ địch. Người như thế, có gì là chưa từng tập qua, vậy mà không ngờ bị một cán bộ nhỏ như Diệp Phàm cho vài cước ngã lăn quay, hơn nữa, sau khi hắn bị hai cái bạt tai, mặt hắn sưng vêu lên, máu mũi chảy ròng ròng, nói tóm lại là tình trạng rất thảm.
Trần Tiến Bình trên mặt lọ rõ vẻ kinh ngạc, không thể tin được và không cam tâm. Hắn ngồi bệt dưới đất, mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, không biết là đang suy nghĩ gì…
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân…” trong đầu Diệp Phàm chợt lóe lên ý nghĩ, cần phải biết, Diệp Phàm luôn luôn tin tưởng vào thân thủ của mình.
Lúc còn trẻ, gã còn có thể bất phân thắng bại với một thiếu tá của đội quân Báo Săn Thủy Châu. Lúc ấy, thấy vị thiếu tá của đội Báo Săn nói là có tam đẳng Quốc thuật. Về sau, trong quân đội cũng nhiều lần tổ chức hội thi võ thuật, Trần Tiến Bình đã ba lần đoạt chức quán quân.
Nào ngờ, với Trưởng ban Diệp Phàm thì gã chẳng thấm vào đâu, nhìn dáng điệu kia chắc hẳn thằng nhãi ấy còn chưa ra hết sức, như đang muốn đùa giỡn với gã vậy. Việc này, Trần Tiến Bình khó lòng mà chấp nhận được.
- Đừng tưởng rằng nắm đấm sĩ quan là to, trước đây tôi cũng làm công việc chấp pháp. Đã từng nghe qua về vụ án thảm sát 88 chưa, vụ án đó là do chính tôi phá đấy.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, phủi phủi quần áo, ngồi gác hai chân lên bàn.
- Cậu… là cao thủ…”
Trần Tiến Bình thốt ra câu nói một cách khó khăn.
- Hồi nhỏ có tập mấy năm.
Diệp Phàm thản nhiên nói. Hắn xoay người nói:
- Trương Bình Minh, nhắc đến người này hẳn ông chẳng lạ gì?
- Dĩ nhiên là biết, hắn ta đã thành quỷ…
Trần Tiến Bình chưa kịp đề phòng gì thì Diệp Phàm đã chuyển ngay đến đề tài này, vì vậy hắn ta buột miệng nói ra. Nói được nửa câu, chợt giật mình bừng tỉnh, mắt hắn càng trợn tròn to hơn. Hơn nữa, vẻ mặt đầy kinh hãi, miệng lẩm bẩm:
- Cậu… Cậu làm thế nào mà lại biết hắn ta?
- Lâm Hoa, anh ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi Trần tướng quân.
Diệp Phàm xua xua tay, Trương Lâm Hoa ngần ngừ trong chốc lát rồi nói:
- Phó trưởng ban Diệp, anh không sao chứ?
- Cảm ơn, tôi không sao, yên tâm, ông ta không đánh nổi tôi đâu.
Diệp Phàm khươ tay, cười với Trương Lâm Hoa một cách đầy tự tin, Trương Lâm Hoa gật gật đầu, đi ra ngoài.
Diệp Phàm biết, nếu như thực sự Trần Tiến Bình có oan ức gì, con người kia sẽ cố ý làm loạn, đối với kẻ muốn cố ý làm loạn, dù có sắp xếp, bố trí y thế nào thì y cũng sẽ có ý kiến.
Cho nên, nếu nhìn từ phương diện sắp xếp tổ chức thì không thể giải quyết vấn đề này. Muốn thu phục được y thì phải trị đúng bệnh, giống như đối với kẻ đã đạt đến cấp tướng như y, có việc gì mà không làm được.
Y mạnh, thì mình càng phải thể hiện rằng mình mạnh hơn, đầu tiên phải đánh vào sự kiêu ngạo, lòng tự trọng của y. Sau đó mới thu phục y.
- Vừa rồi ông có nói, Trương Thiên Minh đã hóa thành quỷ, vậy là ông đã nhớ ra hắn rồi phải không?
Diệp Phàm nói một cách thản nhiên, thực ra là muốn ép ông ta.
Diệp Phàm cũng có chút hếu kỳ về mối ân oán giữa Trần Tiến Bình và Trương Thiên Minh. Hơn nữa, Diệp Phàm mơ hồ cảm nhận được ở đây có chút gì đó liên quan đến vụ trọng án Việt Đông.
- Tên chó chết Trương Bình Minh, hắn ta đường đường là Phó tư lệnh quân khu Việt Châu. Thực ra, vô cùng âm mưu thủ đoạn, vì chức vụ, việc gì hắn cũng dám làm.
Trần Tiểu Bình bặm môi chửi.
Chửi xong, liền liếc mắt nhìn Diệp Phàm, thở dài một cái, lại ngồi vào bàn, phủi phủi quần áo, nói:
- Chuyện này cậu không nên biết thì tốt hơn, biết rồi, không tốt cho cậu chút nào đâu. Hơn nữa, biết cũng chẳng có ích gì. Bên đó, quá mạnh. Vốn dĩ tôi và cậu đều không có khả năng chống chọi.
- Hãy tin lời tôi.
Diệp Phàm không có chút hành động nào, cũng không bày tỏ chút thái độ nào.
- Thôi được, tôi biết là làm khó cậu, tôi không nói nữa. Về việc bố trí, các cậu xử lý đi. Suốt cuộc đời này, Trần Tiến Bình tôi chả có gì mà phải diễn kịch cả. Lại nói tiếp, trước đây Trần Tiến Bình tôi có chút làm khó các anh.
Có điều là do có người ép tôi, không làm không được. Có thể cậu không biết, vị trí ao ước mà tôi vừa nhắc tới, luôn có người dòm ngó, kết quả như thế nào, không bao lâu sau vị trí đó sẽ sớm bay mất thôi.
Bởi vậy, hai năm rồi, việc bố trí của tôi và một số người bạn luôn bị một số người thao túng, phá đám nên không có cách nào giải quyết được. Hơn nữa, sau đó, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có sắp xếp cho chúng tôi chức vụ gì, ha ha, thì đó đều là những chỗ rác rưởi.
Tôi biết, đây không phải là lỗi của Ban tổ chức Tỉnh ủy các cậu. Mà là luôn có người không chịu buông tha cho Trần Tiến Bình tôi, hắn ta muốn ép tôi đến chỗ chết, muốn tôi cả đời không ngoi lên được.
Trong chốc lát Trần Tiến Bình có vẻ nhụt chí, có lẽ là được Diệp Phàm thức tỉnh.
Cho nên, ông liền phá bĩnh, ngày ngày làm ầm ĩ để ngấm ngầm so cao thấp với cao nhân kia?
Diệp Phàm hừ nói, liếc mắt Trần Tiến Bình, hỏi:
- Rốt cuộc đó là ai? Có phải là Trương Bình Minh không?
- Ha ha…
Trầ Tiến Bình cười hai tiếng, vừa giống như thừa nhận lại vừa như không thừa nhận.
Diệp Phàm biết, chắc đến tám phần là Trương Thiên Minh. Nhưng, Diệp Phàm vẫn hỏi:
- Việc này tôi có chút không hiểu, Trương Thiên Minh chỉ là Phó tư lệnh quân khu Việt Châu.
Hơn nữa, tôi đã tìm hiểu qua, vị trí cũng không phải là cao lắm. Đương nhiên, tôi thừa nhân, hắn ta cũng có chút quyền lực trong quân đội Việt Đông.
Nhưng, hắn ta làm gì có khả năng thao túng bộ máy chính quyền Tỉnh ủy chúng ta? Cần biết, người có khả năng thao túng Ban Tổ chức Tỉnh ủy, ít nhất cũng phải có chút máu mặt ở Tỉnh ủy Việt Đông.
Ví dụ như Quản Nhất Minh, loại người có quyền uy như vậy, nếu như muốn thao túng, không muốn việc bố trí chức vụ của cậu được giải quyết, thì có thể được. Nhưng, cả cái tỉnh Việt Đông này, được mấy người có vị trí cao như Quản Nhất Minh?
Diệp Phàm nhìn Trần Tiến Bình một cách bình thản.
- Cậu thực sự muốn biết à?
Mặt Trần Tiến Bình thoáng chút nghi ngờ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Đương nhiên!
Diệp Phàm gật gật đầu, đáp một tiếng cộc lốc, nốc một chén rượu.
- Không biết vẫn tốt hơn, không phải Trần Tiến Bình tôi không coi trọng cậu. Uy quyền của cậu và người đó tương đương nhau… Thôi không nói nữa…
Trần Tiến Bình lắc lắc đầu. Nhưng, qua thông qua đôi mắt siêu việt và thuật xem tướng của mình, Diệp Phàm cảm nhận được, không phải là Trần Tiến Bình có tỏ vẻ huyền bí, hắn ta nói thật.
- Hừ, cứ lải nhà lải nhải lâu như vậy, ông chỉ có mấy câu đó thôi sao?
Diệp Phàm hừ nói, lộ rõ vẻ mất hứng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói một cách khinh thường:
- Tôi thấy lúc bình thường gan ông to lắm mà, ngày ngày xuất hiện ở cửa Tỉnh ủy. Ít nhất, các cửa ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy chúng tôi đã trở thành phòng khách của ông rồi phải không? Thế nào, giờ thì trở thành kẻ nhút nhát như vậy à?
Đương nhiên, chữ “chuỗi cửa” Diệp Phàm để trong ngoặc kép.
- Ai dám nói tôi là kẻ nhút nhát, nếu không có người khuyên can tôi, thêm vào đó mẹ tôi ốm đau bệnh tật triền miên, không thể không có tôi chăm sóc. Bằng không, tôi đã sớm đến Bắc Kinh làm loạn một trận rồi.
Trần Tiến Bình bị Diệp Phàm đâm trúng chỗ đâu, tay đập mạnh xuống bàn. Đột nhiên cầm bình Hồng tửu lên, nốc một hơi, dốc cạn.
Mặt lão ta vốn dĩ bị hai cái tát của Diệp Phàm làm cho sưng phù có chút màu xanh tím. Trong chốc lát đã thêm một chút tím, thậm chí đã thành màu lục.
- Ông không phải kẻ nhút nhát, nói đi.
Diệp Phàm hừ nói, tỏ vẻ kiên quyết, muốn tìm ra kẻ đứng sau thao túng tất cả chuyện này.
- Triệu Xương Sơn.
Sau khi Trần Tiến Bình thốt ra ba chữ này, Diệp Phàm cảm thấy đầu hơi ong ong, có chút choáng váng.
Không ngờ “kẻ gây cản trở” lại là Triệu Xương Sơn, người hắn thấy hơi gai lạnh. Thầm nghĩ, chả trách mà việc của Trần Tiến Bình và mấy người kia không giải quyết được, việc này nhức đầu đây, ai lại ăn no rửng mỡ mà đi gây sự với hắn. Trần Tiến Bình muốn được ngồi ở trụ sở lớn của Tirng ủy, đó là điều tuyệt đối không thể…
Tuy nhiên, Diệp Phàm xoay người nói:
- Sao lại là ông ta? Hắn ta mới đến Việt Đông này chưa tới hai năm, mà việc của ông kéo dài hơn hai năm rồi. Ông ta đến sau, làm sao có thể khống chế Việt Đông được?
- Ha ha, ông ta chưa đến, không có nghĩa là không có quyền lực ở đây. Hơn nữa, khi mà chúng ta vừa mới thay đổi chức vụ thì Trương Thiên Minh không phải vẫn phá rối đấy sao? Việc sắp xếp chức vụ cũng không thể ngày một ngày hai là giải quyết xong. Ban Tổ chức Tỉnh ủy dựa vào trình tự thủ tục thông thường để giải quyết thì cũng phải mất đến 7, 8 tháng phải không? Chẳng bao lâu sau, Triệu Xương Sơn đến. Hình như không khác biệt về thời điểm là mấy phải không?
Không ngờ Trần Tiến Bình cười một cách bình thản, có điều, Diệp Phàm nhìn rõ, nụ cười đó có chút chua xót.
Dù sao, Triệu Xương Sơn không chỉ đại diện cho một mình hắn mà còn đại diện cho cả Triệu gia ở thủ đô, hơn nữa, Triệu gia còn có một phe phái, làm gì có chỗ cho Trần Tiến Bình ra oai, có khả năng là do vị Sư đoàn trưởng trước đây gây ra.
Trước mặt mọi người Trần Tiến Bình đường đường Sư đoàn trưởng Sư đoàn số Bảy. Nhưng nếu đem so sánh với các đại gia trong giới quân đội thì Triệu Xương Sơn chỉ như một con nghé con thôi. Chả trách, cuối cùng Trần Tiến Bình phải lột bỏ quân phục, từ một thiếu tướng bị giáng chức và bị ném tới Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Có phải sợ rồi không?
Trần Tiến Bình liếc mắt nhìn Diệp Phàm đầy đắc ý, lúc này, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ khinh bỉ. Vừa rồi ăn liền mấy cước của Diệp Phàm, ngã lăn quay xuống đấy, trong lòng Trần Tiến Bình có phần khó chịu, đương nhiên lúc này muốn lấy lại chút thể diện.
- Sợ? Ha ha, có chút ít.
Diệp Phàn thản nhiên trả lời, liếc mắt nhìn Trần Tiến Bình, cười nói:
- Có điều, tôi không hiểu tại sao lão Triệu lại muốn giúp Trương Thiên Minh? Lẽ nào Trương Thiên Minh cũng cùng một ruộc với gia tộc quân đội Triệu gia?
- Nghe nói cậu cũng đến từ nhà Triệu gia? Hay là không cần phải hỏi vấn đề nhàm chán, vô vị này nữa. Hỏi cậu cũng không giải quyết được gì, có ý nghĩa gì không?
Trần Tiến Bình tiếp tục nhìn Diệp Phàm một cách khinh bỉ.
- Ha ha, tôi thấy ông thật vô vị.
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu.
- Lẽ nào cậu không phải cùng một phe với nhà Triệu gia?
Rõ ràng là Trần Tiến Bình bất chấp tất cả, giở võ mồm cãi lấy cãi để.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart