- Tháp chủ đại nhân, hôm nay thế cục ở đại lục Tư Đặc Ân vô cùng rối ren, Linh Dược sư tháp chúng ta cùng Linh Sư tháp có rất nhiều thế lực đối địch mà nơi này lại là đại bản doanh Linh dược sư tháp, nhất định phải có cường giả siêu cấp tọa trấn, không thể để mất. Cho nên để ta tới Thiên Hải đại lục chính là lựa chọn thỏa đáng nhất. Dù sao thì đối với Sinh mệnh chi thủy kia, dùng tạo nghệ linh dược học của ta thì rất dễ dàng phân liệt rõ, những người khác thì chưa hẳn có thể rồi.
- Quá nguy hiểm, Kiệt Sâm, ngươi không biết rõ Thiên Hải đại lục kia như thế nào đâu, kỳ thật không phải đơn giản như đại lục Tư Đặc Ân chúng ta. Trong đó nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, số lượng cường giả cũng không ít, ngươi là hi vọng tương lai của Linh Dược sư tháp chúng ta, tuyệt đối không thể có sai lầm gì.
Bỉ Tử Pháp mẫu tháp chủ lắc đầu nói.
- Tháp chủ đại nhân. Hiện giờ Thánh linh sư cửu giai trung cấp bình thường rất khó tạo thành uy hiếp với ta, trừ phi là loại siêu cấp cường giả như Tư Đặc Lý Nhĩ thánh chủ. Ta biết Thiên Hải Đại lục kia có rất nhiều cường giả, nhưng Thánh Linh sư cửu giai cao cấp cũng không nhiều đâu a. Hơn nữa cùng chưa chắc là địch nhân với ta, coi như là địch thì ta cũng biết chú ý, sẽ không xung đột chính diện. Yên tâm đi, ta biết rõ như thế nào là đúng mực.
Kiệt Sâm lạnh nhạt lên tiếng, không đợi Bỉ Tư Pháp Mẫu mở miệng, hắn đã nói tiếp:
- Hơn nữa, hiện giờ ta đang kẹt lại bình cảnh bát giai đỉnh phong, coi như là tiềm tu thì có hơn một năm nữa cũng chưa chắc có thể tấn cấp, phải tiến hành rèn luyện mới có thể đốn ngộ, hoặc là chiến đấu sinh tử mới có thể đột phá.
- Hơn nữa, theo như lời tháp chủ đại nhân. Nếu chỉ vì ta sợ nguy hiểm mà trốn bên trong Linh dược sư tháp, ngay cả một chút dũng khí cũng không khó thì coi như tấn cấp thánh linh sư cửu giai thì cũng không thể trở thành tháp chủ hạ nhiệm linh dược sư tháp, manh lại huy hoàng cho Linh dược sư tháp được!
Nghe Kiệt Sâm giảng thuật, Bỉ Tử Pháp mẫu tháp chủ mấp máy môi, dù muốn phảng bác nhưng cuối cùng cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, không nói nên lời nào.
- Bỉ Tử Pháp Mẫu tháp chủ, Kiệt Sâm nói rất đúng. Ngươi cứ ở chỗ này, ta sẽ đi theo hỗ trợ hắn đến Thiên Hải Đại lục.
Đúng lúc này, bọn người Lam Nguyệt Cổ Sâm và Tạp Tắc Nỗ Tư dứt khoát đứng lên, lên tiếng.
- Không.
Kiệt Sâm lắc đầu.
- Lúc này chỉ một mình ta đi thôi. Ta phải tìm Sinh Mệnh chi thủy kia, nhiều người chưa hẳn đã làm nên chuyện. Lam Nguyệt Cổ Sâm, mọi người, hiện giờ Linh Dược sư tháp đang ở giai đoạn nguy cơ, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua được khó khăn này. Các ngươi phải ở lại linh dược sư tháp, mau chóng tấn cấp cửu giai trung cấp, đến lúc đó thì mới có thể có cơ hội sống sót trên chiến trường chư thần nguy cơ trùng trùng.
- Không được, Kiệt Sâm, một mình ngươi...
Lôi Nặc và Vưu Lợi Á vô cùng lo lắng, lên tiếng.
- Phụ thân, mẫu thân, ta đã quyết định rồi, đừng nói gì nữa.
Thái độ Kiệt Sâm kiên quyết vãi lồn ra, hắn biết rõ việc này rất nguy hiểm nhưng dù có thêm nhiều người thì cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Chứng kiến biểu lộ kiên quyết như thanh niên nghiêm túc kia của Kiệt Sâm, tất cả mọi người cũng không nói gì nữa. Kiệt Sâm hắn đã quyết định thì không người nào có thể cải biến.
Trong đại điện, Bỉ Tư Pháp Mẫu tháp chủ cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, nhìn Kiệt Sâm, khẽ nói:
- Ngươi đã quyết như vậy thì ta cũng không khuyên nữa. Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì liền lập tức lui lại, ngươi phải nhớ kỹ, trong lòng ta, vô luận là khôi phục sinh mệnh hay là ngươi tấn cấp thánh linh sư cửu giai đều không trọng yếu, còn sống mới có tương lai!
Kiệt Sâm gật đầu, biểu lộ vô cùng "nghiêm" túc.
Sau khi đã xác định hành trình kế tiếp, Kiệt Sâm cũng không vội vã lập tức khởi hành, việc này quan hệ đến tính mạng Bỉ Tư Pháp Mẫu tháp chủ, bởi vậy tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm gì. Hơn nữa Thiên Hải đại lục và đại lục Tư Đặc Ân cách xa nhau bởi mấy vạn dặm hải dương. Trong tình huống này, Kiệt Sâm lạ nước lạ cái, cho nên phải bảo trì tỉnh táo, hoàn thiện đủ loại tin tức tình báo. Chuẩn bị đầy đủ như vậy thì khi vạch kế hoạch cũng thuận lợi không ít.
Trong mấy ngày tiếp theo, Kiệt Sâm ở trên Hóa thần đảo, vừa quan sát tình báo Linh Dược sư tháp sưu tập vừa chỉ đạo linh dược học cho bọn người Lam Nguyệt Cổ Sâm.
Đối với bọn hắn, Kiệt Sâm cũng có kỳ vọng rất lớn. Hiện tại bọn hắn đều là Đế Linh Sư bát giai trung cấp. Kiệt Sâm hứa hẹn với bọn hắn, một khi tấn cấp Đế Linh sư bát giai cao cấp thì sẽ cho bọn hắn thánh cấp linh dược tề cửu giai, mau chóng đột phá cửu giai.
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua, Kiệt Sâm đã thu thập một ít tình báo về Thiên Hải đại lục vào trong không gian giới chỉ, hắn biết rõ lúc này là thời điểm nên khởi hành đến Thiên Hải đại lục rồi.
Ngày thứ ba, lúc ánh rạng đông ló dạng từ đường chân trời. Trong tình huống không ai biết được, bên ngoài một biết rừng rậm ở trung bộ đại lục, một hồi không gian chấn động kịch liệt sinh ra, mười mấy đạo thân ảnh đột ngột hiện ra.
- Kiệt Sâm, phải nhớ rõ, nếu gặp phải nguy hiểm thì đừng cậy mạnh, phải chú ý bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Bỉ Tư Pháp mẫu tháp chủ nhìn qua năm người Kiệt Sâm chờ xuất phát, trầm giọng nói.
Thiên Hải Đại Lục ở phía nam đại lục Tư Đặc Ân, bọn người Kiệt Sâm cần xuyên qua toàn bộ đại lục phía nam, trên đường đi cần ngang qua Hỗn loạn chi lĩnh. Bởi vậy bốn người Lôi Nặc, Vưu Lợi Á, Vi Ân và Khắc Lôi Nhã cũng vừa vặn cùng đường.
Lôi Nặc còn nhớ rõ, ban đầu ở Vân Vụ Chiểu Trạch, Thần điện thủ hộ giả xuất hiện, một trảo đánh trọng thương Tội Ác Chi Chủ Tư Khoa Đặc, khi đó hắn còn không chính thức đạt được Thí Thần Nạp Địch Mẫu truyền thừa, chỉ có thể chờ đến lúc sau khi tấn cấp Cửu Giai thánh linh sư thì mới có tư cách, bởi vậy Lôi Nặc cũng cần trở lại Vân Vụ Chiểu Trạch để tiếp nhận truyền thừa chính thức.
Nhìn qua mọi người đưa tiễn ở sau lưng, Kiệt Sâm hít sâu một hơi, lên tiếng:
- Bỉ Tử Pháp Mẫu tháp chủ, chư vị bảo trọng, trước ngày Thần Đản, ta nhất định sẽ mang Sinh mệnh chi thủy về!
Vừa nói xong, Kiệt Sâm cũng không chần chừ thêm một giây nào, vung bàn tay lên, mãnh liệt xoay người, thân hình khẽ động, lướt về hướng đường chân trời xa xa, trong chớp mắt đoàn người đã biến mất.
- Hi vọng Kiệt Sâm thuận lợi vượt qua hết thảy, giống như người thừa kế này, nếu như vậy thì quả thực là vận hạnh của Linh Dược sư tháp ta.
Nhìn về hướng Kiệt Sâm rời đi, Bỉ Tư Pháp Mẫu tháp chủ thầm nhủ trong tâm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Mười ngày sau khi bọn người Kiệt Sâm ly khai Linh Dược sư tháp.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Vùng phía nam đại lục, Hỗn loạn chi lĩnh, hỗn loạn chi thành, đại sảnh phủ đệ gia tộc Khang Tư.
Giờ phút này đám người đông nghịt đã tụ tập trong chính sảnh, trên mặt tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ kích động.
Ở giữa đại sảnh, có vài bóng người ngồi ngay ngắn, trên người bọn hắn tản ra khí tức khủng bố, chính là đoàn người Kiệt Sâm từ Linh Dược sư tháp đến Hỗn loạn chi lĩnh này.
Dưới đại sảnh, hốc mắt hai người A Cơ Mễ Đức và Lạc Khố Ân đỏ bừng, thần sắc kích động, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ. Trong đại sảnh, không chỉ bọn hắn mà Cam Đạo Phu đại sư, bọn người Lý Căn tộc trưởng sau khi nhìn thấy bọn người KIệt sâm, nguyên một đám đều trở nên kích động, rơi lệ không ngớt.
Những ngày này, gió thổi mây phun trên đại lục, tất cả đều là một mảnh hỗn loạn, các loại tin dữ từ bốn phương tám hướng truyền đến khiến tất cả mọi người ở bên trong hỗn loạn chi lĩnh đều bàng hoàng.
Bởi vì Hỗn loạn chi lĩnh hỗn loạn thì tin tức cũng mất linh thông, chỉ có thể dựa vào Lạc Khố Ân ở Tái Luân đế quốc truyền lại. Bất quá Lạc Khố Ân cũng chỉ hỏi thăm một chút tại Tái Luân đế quốc cho nên tin tức cũng không phải kịp thời cho lắm.
Bởi vậy lúc trước Lạc Khố Ân biết được Lôi Nặc bị nhốt trong gia tộc Đức Khắc Lôi ở Thần Phong đế quốc thì đã thật lâu về sau rồi. Lúc trước, sau khi Lạc Khố Ân nhận được tin tức này thì vô cùng nóng nảy, trước tiên truyền tin lại Hỗn loạn chi lĩnh, đồng thời khẩn cầu người gia tộc Cổ Lôi Tư phái người tới cứu viện.
Nhưng ngay lúc đó, gia tộc Cổ Lôi Tư cũng chỉ là một mảnh trầm thấp, Tạp Tư Ốc Nhĩ vẫn chưa có tin tức khiến cả toàn gia tộc đều yên lặng. Hơn nữa, thái thượng trưởng lão Mạch Khắc Cách Lôi Địch đã rời khỏi thánh địa, không có hắn cho phép thì mặc dho Lạc Khố Ân có khẩn cầu như thế nào đi nữa thì gia tộc Cổ Lôi Tư cũng không đều không chịu điều động cao thủ đến Thần Phong Đế quốc để giải cứu Lôi nặc.
Ngay tại lúc Lạc Khố Ân tuyệt vọng trong nội tâm, chuẩn bị đơn thân độc mã tiến đến Thần Phong Đế quốc thì tin tức sáu người Kiệt Sâm còn sống lại truyền đến, rồi sau đó là một loạt tin tức truyền đến, nào là Thần Phong đế quốc đại loạn, Kiệt Sâm đánh chết Lạp Đạt Mạn Địch Tư, thánh địa Thần Phong đế quốc bị đánh vô cùng thê thảm, ...
Lạc Khô Ân nhận được tin tức này, lúc này liền ngăn trở bọn người A Cơ Mễ Đức cũng đang định tiến đến Thần Phong Đế quốc, trở về Hỗn loạn chi lĩnh. Bởi vì bọn hắn tin tưởng, chỉ cần sư phụ bọn hắn còn sống thì nhất định sẽ trở về.
Rốt cục, bọn hắn đã nhìn thấy Kiệt Sâm trở về.
Nhìn một đám người trước mặt, Kiệt Sâm cũng vô cùng cảm khái, lúc trước hắn rời khỏi Hỗn loạn chi lĩnh, tiến về Linh dược sư tháp tham gia thi luyện thiên tài đại lục thì ai cũng không biết sẽ phát sinh một loạt chuyện như vậy.
Cho dù lòng người ở đại lục bàng hoàng, nhưng với sự dẫn dắt của A Cơ Mễ Đức, Hỗn loạn chi lĩnh vẫn phát triển vô cùng nhanh chóng, thôn tính, sát nhập mười ba vương quốc Nam Vực, số lượng cường giả trong lãnh địa tăng lên như nước phun. Hơn nữa còn có các cường giả linh sư thánh giai cửu giai như Lôi Nặc, Vưu Lợi Á, Vi Ân. Có thể nói, hiện tại, trừ những Thánh Linh sư cửu giai cao cấp ở bên ngoài và cửu đại thế lực yếu hơn một chút có thể có tư cách so sánh, Hỗn loạn chi lĩnh đã có thể xem như là bá chủ một phương rồi.
Nhìn hai người A Cơ Mễ Đức và Lạc Khố Ân trong đại sảnh, Kiệt Sâm cũng có chút vui mừng trong lòng.
Trong thời gian 1 năm hắn rời đi, A Cơ Mễ Đức đã từ Đế linh sư bát giai cấp thấp tấn cấp lên đến bát giai trung cấp, chuẩn bị trùng kích bát giai cao cấp đế linh sư, thực lực tăng lên cũng không chậm. Mà thân thể Mộc Linh Lạc Khố Ân càng khoa trương hơn, đã đột phá đến bát giai cao cấp Đế linh sư, trùng kích bát giai đỉnh phong đế linh sư, khiến Kiệt Sâm nhìn mà có chút líu lưỡi.
Phải biết rằng, tự mình Kiệt Sâm dùng vẻn vẹn thời gian hơn 1 năm tăng lên từ bát giai cấp thấp đế linh sư đến bát giai đỉnh phong là vì hắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử và hấp thu thủy linh ngọc.
Nhưng Lạc Khố Ân lại hoàn toàn nhờ vào sự tu luyện khắc khổ của mình, tăng lên từng chút từng chút một, bởi vậy có thể thấy được thiên phú hắn mạnh mẽ và tu luyện khắc khổ như thế nào.
Trong đêm cùng ngày, toàn bộ Hỗn loạn chi thành cử hành một hồi náo nhiệt phi thường, mãi đến sau nửa đêm mà thanh âm huyên náo vẫn cứ như cũ không thôi.
Bởi vì thời gian cấp bách, Kiệt Sâm cũng không dừng chân lâu tại Hỗn loạn chi thành, ở gần ba ngày, hắn đã quyết định tiếp tục lên đường.
Ba ngày sau.
Ngoài cửa nam hỗn loạn chi thành, một đoàn người tản ra khí tức kinh người, cáo biệt lẫn nhau.
Lúc trước, Khắc Lôi Nhã đều cực kỳ không nỡ rời xa Kiệt Sâm nhưng lúc này đây lại trở nên kiên cường hơn rất nhiều, ngay cả khóc cũng không có.
- Lạc Khố Ân, ta đưa cho ngươi bình Linh dược tề kia, ta đi rồi, ngươi có thể phục dụng, sau khi phục dụng chỉ cần dốc lòng tu luyện một thời gian ngắn thì ngươi liền có thể trùng kích cửu giai cấp thấp thánh linh sư.
Kiệt Sâm nhìn qua hai người Lạc Khố Ân và A Cơ Mễ Đức.
- Còn A Cơ Mễ Đức, bình Linh dược tề kia của ngươi, đợi sau khi ngươi tấn cấp Đế linh sư bát giai cao cấp thì liền có thể phục dụng, vi sư hi vọng đến lúc ta trở lại thì các ngươi đều đã là cường giả một phương.
Trong ba ngày qua, Kiệt Sâm cũng giành thời gian đi tới vùng đất hoang vu ở Hỗn loạn chi lĩnh, phối chế hai bình linh dược tề cho hai người A Cơ MỄ đức và Lạc Khố Ân, hỗ trợ bọn hắn trùng kích Thánh Linh Sư cửu giai.
- Đã như vậy, chư vị đừng tiễn nữa.
SAu khi cáo biệt với cha mẹ, Khắc Lôi Nhã và Vi Ân, Kiệt Sâm quay người, bay vút về đại lục Tây Nam, hắn cần theo biên giới phía tây Vân vụ chiểu trạch, một đường tiến đến Vô Tận hải dương ở phía nam đại lục, sau đó tiến về Thiên Hải đại lục.
- Kiệt Sâm, một đường thuận lợi.
Nhìn bóng lưng Kiệt Sâm đã đi xa, bọn người Lôi nặc vẫn một mực đứng lặng yên một hồi lâu.
- Đi thôi!
Lôi nặc lên tiếng, quay người đi về hướng Hỗn loạn chi thành. Một lát sau, dưới sự dẫn dắt của Lôi nặc, đoàn người đã trở lại phủ đệ.
- Tốt rồi, chư vị, các ngươi muốn làm gì thì nên làm đi.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lôi Nặc lạnh nhạt lên tiếng, hai ngày này, sau khi an bài tốt những sự tình Hỗn loạn chi lĩnh, hắn liền trở lại Tử Vong mê cung, tiếp nhận truyền thừa của Thí Thần Nạp Địch Mẫu kia.
- Ồ, Khắc Lôi Nhã đâu rồi?
Đúng lúc này, Vưu Lợi Á lại đột nhiên kinh nghi lên tiếng.
Sau khi nghe được thanh âm Vưu Lợi Á, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ. Lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mà Khắc Lôi Nhã đã không ở cùng một chỗ với mọi người.
Trên không vùng núi rừng phía tây vân vụ chiểu trạch, gió lạnh cuồng nộ thổi vù vù quét qua núi rừng, truyền đến trận trận tiêng thông reo.
- Xuy xuy...
Giờ phút này, một bóng người màu đen từ chân trời xẹt qua như một đạo thiểm điện, bay vút về hướng nam, mang đến tiếng nổ vang vô tận.
Người này chính là Kiệt Sâm đang hăng hái chạy về phía vùng biển phía nam.
- Ân?
Trong lúc đó, thân hình đang mạnh mẽ bay vút của Kiệt Sâm bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phiến núi rừng sau lưng, vô cùng lăng lệ ác liệt.
- Các hạ là ai mà theo ta lâu như vậy? Đi ra cho ta.
Kiệt Sâm cầm trọng kiếm màu đen trong tay, trên người tản ra khí tức đáng sợ, trực tiếp bổ một kiếm với phiến núi rừng kia.
- Oanh!
Linh lực vô tận sôi trào, trọng kiếm màu đen như một đầu nộ long, cuốn phăng tất cả. Trong phiến núi rừng kia, một bóng người hỏa hồng sắc bỗng dưng bay vút ra, tiếp được một chiêu của Kiệt Sâm.
- Thiếu gia, là ta!
Bóng người kia phát ra một thanh âm thanh thúy, trong lúc chống đỡ công kích Kiệt Sâm đã bị lui về phía sau hơn 10m, vội vàng lên tiếng.
- Khắc Lôi Nhã? Ngươi làm sao mà ở chỗ này?
Kiệt Sâm ngây người, lúc trước hắn cảm giác đã có người một mực đi theo phía sau hắn, nhưng lại không nghĩ rằng đó lại là Khắc Lôi Nhã.
Một khắc sau, Kiệt Sâm như đã nghĩ ra điều gì, lông mày nhíu lại.
- Khắc Lôi Nhã. Ngươi, không phải ngươi muốn đi Thiên Hải đại lục với ta chứ?
- Thiếu gia...
Khắc Lôi Nhã giống như là một hài tử phạm lỗi, chỉ biết cúi đầu dưới ánh mắt nghiêm khắc của Kiệt Sâm, hai tay phóng ra phía trước, khẩn trương nói:
- Ta biết rõ, nếu nói ra thì ngươi nhất định không dẫn ta theo, cho nên ta, ta...
Khắc Lôi Nhã nói xong, lại mãnh liệt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kiên cmn quyết.
- Thiếu gia, Khắc Lôi Nhã muốn ở bên người thiếu gia, Khắc Lôi Nhã không muốn rời xa thiếu gia. Trước kia thực lực Khắc Lôi Nhã quá yếu, thiếu gia thể mang ta theo. Nhưng thiếu gia, hiện giờ Khắc Lôi Nhã đã trở nên mạnh mẽ rồi, có thể bảo vệ thiếu gia được. Thiếu gia mang Khắc Lôi Nhã đi cùng đi...
Khắc Lôi Nhã cắn cắn môi, trong mắt lộ ra vẻ cầu khẩn.
Lúc này trong tâm Kiệt Sâm không khỏi xúc động rồi, yên lặng nhìn Khắc Lôi Nhã. Cho tới nay, động lực khiến Khắc Lôi Nhã không ngừng tu luyện chính là muốn ở bên cạnh mình.
- Thiếu gia... Thiếu gia đừng tức giận. Nếu thiếu gia đã không muốn thì Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã trở về vậy...
Nhìn Kiệt Sâm im lặng đứng đó, bờ môi Khắc Lôi Nhã khẽ mấp máy, trong nội tâm không khỏi run lên, sau đó gian nan xoay người, muốn trở lại đường cũ.
- Được rồi, nếu đã đến thì cùng đi a.
Ngay lúc này, một thanh âm thanh tịnh vang lên bên tai Khắc Lôi Nhã.
- Thiếu gia!
Khắc Lôi Nhã mãnh liệt xoay người, trong đôi mắt mang theo vẻ mừng rỡ kích động, cả người tung tăng như chim sẻ.
- Ta biết thiếu gia là tốt nhất mà, hắn sẽ không vứt bỏ Khắc Lôi Nhã đâu.
Nếu Khắc Lôi Nhã vẫn là Đế linh sư bát giai đỉnh phong thì dù nói cái gì Kiệt Sâm cũng sẽ không mang nàng theo. Nhưng hiện tại Khắc Lôi Nhã đã tấn cấp Thánh linh sư cửu giai cấp thấp, hơn nữa so với mình thì thực lực của nàng cũng không yếu hơn bao nhiêu, Kiệt Sâm cũng không lo lắng gì nữa rồi.
- Vâng!
Khắc Lôi Nhã kích động lên tiếng, cả người hóa thành một đạo lưu quang hỏa hồng sắc, theo sát sau lưng Kiệt Sâm.
Hai người bay rất nhanh, thoáng cái ba ngày đã trôi qua.
- Ào ào!
Một mảnh đại dương màu đen mênh mông xuất hiện trước mắt hai người, gió biển mằn mặn thổi phần phật qua má hai người, mang đến trận trận mùi tanh.
- Đây là Thiên tế chi hải sao?
Kiệt Sâm thì thảo trong miệng, nhìn về phía cuối cùng của hải dương vô biên.
- THiên hải đại lục, ta đã đến.
Kiệt Sâm yên lặng lên tiếng trong nội tâm, rồi sau đó hai người hóa thành hai đạo lưu quang, lập tức vạch phá, bay vút đi, biến mất tại phía cuối cùng đại dương mênh mông.
Ở mảnh hải dương mênh mông hoang vu này, trên mặt biển là sóng lớn ngập trời, có những cơn sóng xoáy cao lên hơn 10 trượng, vô cùng hiểm ác.
Thiên tế chi hải là vô tận hải dương ở giữa đại lục Tư Đặc Ân và Thiên Hải đại lục, trong đó nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, như một tòa chắn thiên nhiên ngăn cách hai phiến đại lục, ngăn cản song phương vãng lai trao đổi qua lại. Ở chỗ này căn bản là ít có ai lui tới, cho nên không có người ở, khắp nơi chỉ có sóng biển điên cuồng, hiển lộ vẻ đáng sợ của thiên nhiên.
- Vèo! Vèo!
Đúng lúc này, tiếng xé gió kịch liệt vang lên, hai đạo lưu quang ẩn chứa khí tức đáng sợ xẹt qua mặt biển như tia chớp, hai người xuyên thẳng qua sóng biển, cơ hồ là cực nhanh, hư không vỡ ra, ngay lập tức vượt qua trăm dặm. Những nơi đi qua, hư không đều vương lại hai đạo hư tuyến thật dài, không gian chung quanh đều vỡ tan.
Ở nơi nguy hiểm này, quanh năm đều không thấy một ai ở trên mặt biển.
Hai người bay vút này, một người trong đó là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, tóc dài màu đen, hai đồng tử màu đen, mày kiếm mắt sáng, lưng đeo một thanh trọng kiếm màu đen, tiêu sái phiêu dật. Mà bên cạnh hắn là một nữ tử vận trường bào hỏa hồng sắc, tóc ngắn màu vàng, thanh lệ tuyệt luân, vô cùng tuyệt mĩ khiến người nào nhìn thấy cũng không khỏi động tâm.
Hai người này chính là Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã đang tiến về Thiên Hải Đại Lục.
Tới hôm nay, hai người đã rời khỏi đại lục Tư Đặc Ân được năm ngày, dĩ nhiên năm ngày này, hai người đều một mực bay đi, không nghỉ ngơi bao nhiêu.
Đại lục Tư Đặc Ân và THiên Hải đại lục cách xa nhau không biết bao nhiêu vạn dặm, trên đường đi là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, Linh sư bình thường căn bản không cách nào xuyên việt, coi như là cường giả đạt tới cấp bậc Thánh Linh sư cửu giai trung cấp như Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã cùng cần bay vút thật dài mới có thể đến được THiên Hải đại lục.
Vì mau chóng tới THiên Hải đại lục nên hai người Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã đều nâng tốc độ của mình lên mức cao nhất.
Trong lúc phi hành, để khiến tốc độ mình tăng lên, Kiệt Sâm cũng bắt đầu yên lặng tìm hiểu hư không chi thuật. Nếu Thánh linh sư cửu giai chưa đạt tới cửu giai cao cấp, tốc độ phi hành cũng chỉ là bay qua hư không. Nhưng một khi đạt tới cửu giai cao cấp thì chính là trực tiếp ẩn độn hư không, xuyên thẳng qua hư không, tốc độ nhanh hơn gấp 10, gấp 100 lần.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Lúc mới bắt đầu, Kiệt Sâm phi hành còn mãnh liệt, linh lực quanh thân và đại khí ma sát kịch liệt, tiếng sấm vang rền, hư không rung động lắc lư, không ngừng nhộn nhạo, giống như một vì sao băng vạch phá chân trời.
Nhưng đến lúc này, đối với tìm hiểu không gian của Kiệt Sâm, cho dù Kiệt Sâm không cách nào ẩn vào hư không như Thánh linh sư cao cấp thì cũng ẩn ẩn có một loại ăn ý với hư không rồi.
Về phương diện tốc độ, Kiệt Sâm cũng không tăng lên bao nhiêu, nhưng động tĩnh phi hành thì càng ngày càng lặng yên, không một tiếng động. Giống như một hắc tuyến vạch phá bầu trời, tốc độ nhanh hơn, hư không cũng không bị rách nữa.
Về phần Khắc Lôi Nhã vẫn như cũ, giống như một hỏa diễm nộ long, không chút che dấu khí tức trên thân, phá không phi hành trong sóng biển, hai người như là hai ma thần xẹt qua phía chân trời.
Bên trong Thiên tế chi hải, tuy rằng ít ai lui tới nhưng linh thú hải dương lại không ít. Thường thường, một ít ngư dân bến cảng phía nam đại lục Tư Đặc Ân ra ngoài đánh cá đều bị thú biển tập kích, mà càng vào sâu trong nước, linh thú biển càng cường đại. Nhưng dưới khí tức khủng bố do Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã phóng thích ra thì những linh thú kia đều ẩn núp, căn bản không dám xuất hiện tập kích.
Thật sự là thực lực của Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã mạnh quá mức, khí tức thánh cấp cửu giai tán ra, hơn nữa trên người Khắc Lôi Nhã ẩn ẩn chứa Chân long chi uy khiến những linh thú kia không có bất luận dũng khí đánh lén nào, chỉ có thể run rẩy ẩn nấp dưới đáy biển.
- Ầm ầm!
Ngày thứ mười Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã tiến vào Thiên Tế chi hải. Trong lúc đó, một cỗ khí tức phô thiên cái địa bàng bạc đập vào mặt, thanh âm khủng bố của sóng biển như thiên lôi nổ vang bên tai hai người.
Thân hình đang bay vút của hai người đều mạnh mẽ dừng lại, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy ngoài trăm dặm, biển cả đang điên cuồng gào thét như phong bạo.
Sóng biển vô tận xoáy lên cao gần trăm trượng, liếc nhìn về phía trước, những vòi rồng này căn bản là vô biên vô hạn. Mà bên trong những làn sóng lớn kia là nguyên một đám vòng xoáy không ngừng xoay tròn, điên cuồng, tản mát ra thiên uy khủng bố.
Từng đợt sóng nước như lợi kiếm đâm rách hư không, tung hoành toàn bộ mặt biển.
- Cuối cùng đã tới Cụ Phong Ma Hải rồi. Căn cứ theo tình báo của Linh dược sư tháp thì cần phải đi qua Cụ Phong Ma Hải này mấy ngày là có thể tới được Thiên Hải đại lục rồi.
Nhìn kỳ khủng kinh khủng của thiên nhiên trước mặt, Kiệt Sâm thì thào lên tiếng.
Cụ Phong Ma Hải này là địa phương nguy hiểm nhất Thiên Tế chi hải. Đoạn hải dương trước kia, cho dù có ẩn chứa linh thú cường đại nhưng chỉ cần có một chiếc thuyền biển viễn dương, đồng thời trên thuyền có một ít hoàng linh sư thất giai, đế linh sư bát giai, chỉ cần không gặp phải linh thú đế cấp bát giai thì chỉ cần đi mấy tháng là có thể đi tới chỗ này.
Những sở dĩ hai đại lục trao đổi cực nhỏ chính là vì sự cách trở của Cụ Phong Ma Hải này, cơ hồi ngăn cách tất cả đội thuyền của hai bên. Dù là Đế linh sư bát giai cũng thể vong mạng bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, dùng thực lực hai người Kiệt Sâm cùng Khắc Lôi Nhã, tự nhiên không chút sợ hãi. Nhìn bạo loạn trên mặt biển, hai người liếc nhìn nhau, không chút do dự lướt vào phiến hải dương cuồng bạo này như thiểm điện.
- Xuy! Xuy!
Hai người vừa tiến vào phạm vi Cụ Phong Ma Hải thì liền cảm thấy được trận trận uy lực xé rách từ 4 phương 8 hướng truyền đến, đồng thời bên trong vòng xoáy khổng lồ ở dưới đáy truyền ra một cỗ hấp lực kinh khủng, muốn hút hai người vào trong.
Nếu là hoàng linh sư thất giai bình thường, căn bản khó có thể ngăn cản được cỗ hấp lực này, sẽ bị hút vào bên trong, bị xoắn thành từng mảnh vỡ. Coi như là đế linh sư bát giai cũng phải kiệt lực mới ngăn cản được. Nhưng đối với hai người Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã thì lại không là clg cả.
- Ông!
Ở bên trong Cụ Phong Ma Hải này, Kiệt Sâm thoáng cái căng Thủy không gian thủy linh ngọc ra, bao trùm Khắc Lôi Nhã, lúc này hai người lại hóa thành hai đạo lưu quang, không ngừng bay vút về phương nam.
Từng đạo thủy kiếm có thể đơn giản bổ nát cường giả hoàng linh sư thất giai từ bốn phương tám hướng bay vút đến, tiến vào thủy không gian của KIệt sâm nhưng đều lập tức bị biến thành một chùm hơi nước, biến mất giữa không trung.
Trong lúc bay vút, Kiệt Sâm còn cảm nhận được cơn bạo loạn dưới mặt biển này thỉnh thoảng ẩn ẩn có một cỗ khí tức kinh người tán dật ra, ngẫu nhiên có từng bóng mờ khổng lồ xuất hiện lập lờ dưới đáy biển, vô cùng khủng cmn bố.
Kiệt Sâm biết rõ những cái này đều là những linh thú tiềm phục bên trong cụ phong ma hải, tuyệt đại bộ phận trong đó đều là linh thú biển hoàng cấp thất giai. Còn có một ít là linh thú biển đế cấp bát giai, linh sư tầm thường tiến vào thì đều gặp phải công kích mãnh liệt. Nhưng đối với hai người Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã, những linh thú khủng bố dưới đáy biển này đều ẩn núp chứ không dám có chút khinh cử vọng động nào.
Cho dù ngẫu nhiên có linh thú biển không có mắt cả gan đánh lén thì cũng căn bản không làm giảm tốc độ của hai người Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã.
Trong lúc hai người Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã đang bay vút, sau mấy canh giờ, hai người đã ra khỏi khu vực kinh khủng nhất của Cụ Phong Lôi Hải, một mảnh mặt biển yên tĩnh lập tức xuất hiện trước mặt hai người.
Kiệt Sâm minh bạch, nếu căn cứ vị trí địa lý đã được phân chia thì lúc này hai người đã tới hải vực Thiên hải đại lục rồi.
- Vèo! Vèo!
Hai đạo lưu quang vạch phá đường chân trời, ba ngày sau, trên mặt biển xa xa đã xuất hiện một đường tuyến màu đen dài, trường tuyến này càng lúc càng rộng, càng lúc càng lớn, từ xa xa nhìn lại thì có thể nhận ra đó chính là một mảnh đại lục rộng lớn.
- Thiên Hải đại lục, cuối cùng cũng tới rồi.
Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra một vòng mừng rỡ, trải qua nửa tháng phi hành không ngừng nghỉ, rốt cục hai người cũng đã tới được Thiên Hải đại lục.
- Đi!
Hai đạo lưu quang lại vạch phá chân trời, hăng hái hướng về đại lục to lớn kia.
...
Bầu trời bao la mờ mịt, gió lạnh gào thét mang đến sự giá lạnh vô tận.
Phía dưới đường chân trời thưa thớt màu xanh tự nhiên, cát vàng điên cuồng lăn mình.
Nơi này chính là bình nguyên hoang vu.
Chỉ thấy binh sĩ vô hạn vô biên, rậm rạp chằng chịt phân chia thành hai bên đang giằng co với nhau, mỗi một phương đều có mấy vạn người, cầm trường thương, phác đao, chiến phủ, cự thuẫn trong tay, thiết giáp che đậy thân thể, sát khí trùng thiên, chiến ý ngập trời.
Những binh lính này đều có chút nhỏ yếu, tuyệt đại đa số đều là cấp bậc linh đồ nhất giai, còn có một chút ước chừng là linh sĩ nhị cấp, linh sư tam giai. Trừ những người này ra thì còn có một ít đội trưởng, thủ lĩnh là cường giả Tông linh sư ngũ giai, Tôn linh sư lục giai. Mà đầu lĩnh song phương chính là bấy cường giả cấp bậc hoàng linh sư thất giai đang lạnh lùng giằng co, sát khí nghiêm nghị.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Bên trong đội ngũ phía bên phải, một trung niên mặc chiến bào màu xám hét lên, thanh âm giống như sấm vang vang vọng cả trời đất.
- Rời khỏi bình nguyên phì nhiêu, giao năm tòa thành trì ở bên trong Thạch Nham thành ra. Nếu không thì Cát Nhĩ Bố Tạp ta sẽ san bằng gia tộc Ni Nhĩ ngươi.
Đáp lại lời của hắn chỉ là một tiếng hừ lạnh.
- Muốn chiến liền chiến, gia tộc Ni Nhĩ ta không có ai là kẻ hèn nhát cả.
Đối phương là một đại hán cầm cự phủ trong tay, mặc trường bào hỏa hồng sắc gào thét.
- Đã như vây, Nạp Da Nhĩ Tư, ngươi chết đi cho ta.
Trung niên áo xám cười lạnh, mạnh mẽ chém chiến đao trong tay xuống.
- Tấn công!
Thanh âm giống như sấm rền của hắn vang vọng khắp nơi.
- Tấn công!
Một thanh âm tục tằng khác cũng vang lên.
- Rống!
- Sát!
- A!
...
Lập tức, binh sĩ vô biên ở hai trận doanh đều gào thét, thần sắc điên cuồng, vung vẩy vũ khí trong tay, điên cuồng công kích về phía đối phương.
Đây là một trận chiến tranh đến từ hai đại gia tộc. Người thua sẽ phải giao bình nguyên phì nhiêu ra, trận địa thất thủ sẽ nghèo rớt mồng tơi, thậm chí bị biến thành lưu dân. Cho nên không có người nào là không dốc sức liều mạng, tiếng rống giận không ngừng vang lên, huyết khí trùng thiên, đại lượng binh sĩ hai bên không ngừng chết đi.
Trên không Hoang nGuyên, mấy tên cường giả Hoàng linh sư thất giai của hai đại gia tộc cũng giao chiến cùng một chỗ như thiểm điện. Đặc biệt là linh lực thao thiên va chạm với nhau, phát ra tiếng nổ vang cực lớn. Đây chính là một hồi đối chiến giữa cường giả với nhau, so với cuộc chiến giữa quân đội phía dưới thì càng thêm kinh tâm động phách, người chiến thắng sẽ là chúa tể chiến trường này.
Đúng lúc này.
Quân đội hai bên đột nhiên đình chỉ, mà mấy tên cường giả hoàng linh sư thất giai đang giao chiến kia cũng đều kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời có hai đạo thân ảnh song song nhau bay tới, khí tức đáng sợ lan ra, đó chính là một cỗ uy nghiêm không thể phản kháng, trực tiếp chiếu rọi tâm hồn tất cả mọi người, khiến vô số binh sĩ phát run trong nội tâm, không dám có một điểm phản kháng nào.
Hai đạo thân ảnh này, một người là thanh niên tóc đen lưng đeo trọng kiếm, người kia thì là một nữ tử tuyệt mỹ mặc áo bào màu hồng.
Nếu là dưới tình huống bình thường, những chiến sĩ dũng mãnh trên hoang nguyên này nhìn thấy một nữ tử tuyệt mỹ như vậy thì đều sẽ thèm nhỏ dãi, tâm thần nhộn nhạo. Nhưng hôm nay tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn hai đạo thân ảnh kia.
- Hai người này, tuyệt đối là cường giả Đế cấp...
Thân thể vài tên thủ lĩnh cấp Hoàng linh sư thất giai đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cung kính nhìn hai đạo thân ảnh kia, sợ làm họ tức giận.
- Thiếu gia, đây là nhóm chiến đấu thứ tư chúng ta nhìn thấy qua rồi, bất quá lúc này có mô lớn nhất, song phượng hợp lại cơ hồ đều có 10 vạn người rồi, hơn nữa đầu lĩnh lại là 2 gã hoàng linh sư thất giai trung cấp.
Nữ tử áo bào màu hồng kia mắt nhìn vài tên thủ lĩnh cách đó không xa, đạm mạc lên tiếng.
- Quản bọn hắn làm khỉ gió gì, chúng ta nhanh chóng đến Thụy Mộc Thành, nghe ngóng gia tộc Hạ Bác Ninh kia và tin tức Sinh mệnh chi thủy.
Thanh niên tóc đen đạm mạc nhìn mấy tên Hoàng linh sư thất giai đang đình chỉ chiến đấu kia, ánh mắt hắn vô cùng sắc bén khiến toàn thân đám người này đều túa mồ hôi, thân hình run rẩy.
- Vèo! Vèo!
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số chiến sĩ, hai người này phảng phất như xuyên việt, xẹt qua chiến trường, chỉ chốc lát đã biến mất ở đường chân trời.
Hai người này chính là Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã vừa tiến đến Thiên Hải Đại lục.
Ngay từ đầu, hai người Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã vừa mới đến THiên Hải đại lục, không biết thân ở nơi nào, lúc này một đường bay lướt về phương nam, muốn tìm người hỏi thăm. Nhóm thứ nhất bọn hắn nhìn thấy là hai đoàn xe đang chém giết, Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã hạ xuống ngăn trở song phương, đồng thời tìm hiểu rõ vị trí địa lý hiện tại.
Thiên Hải đại lục này bất đồng với đại lục Tư Đặc Ân. Tại đại lục Tư Đặc Ân thì chủ yếu do tứ đại đế quốc chiếm cứ, còn lại là rất nhiều vương quốc, công quốc. Mà Thiên Hải đại lục này thì lại bất đồng, diện tích mỗi một châu đều rất lớn, tất cả châu đều có một chủ thành, có nhiều thành trì, thế lực phức tạp, hỗn loạn đếu chịu nổi.
Mà địa vực Kiệt Sâm đang ở hiện tại chính là Ung Châu ở phương bắc Thiên hải đại lục, kỳ chủ thành tên là Đoan Mộc.
Bởi vì đại lục Tư Đặc Ân và Thiên Hải đại lục cách trở nhau bởi đại dương mênh mông, tuy Linh dược sư tháp có phân bộ tại Thiên hải đại lục nhưng cách mỗi mấy chục năm hai bên mới trao đổi với nhau một lần, hơn nữa chủ yếu dùng linh tài và dược tài là chính, bởi vậy Linh dược sư tháp cũng không biết được nhiều tư liệu về thiên hải đại lục.
Hơn nữa, trên đường đi, mới chỉ một lát ngắn ngủi mà Kiệt Sâm đã thấy được bốn đám hỗn chiến, nhỏ thì mấy trăm người, lớn thì là chiến tranh mấy vạn người. Từ đó có thể thấy được Thiên Hải đại lục vô cùng hỗn loạn, tất cả thế lực đều thường xuyên bộc phát chiến đấu, vô cùng bưu hãn.
Thời gian mấy chục năm đủ để không ít thế lực trên đại lục tẩy trừ mấy lần, thành trì đổi chủ, thậm chí ngay cả những đại gia tộc khống chế cả một châu cũng có cải biến.
Bởi vậy chuyện thứ nhất sau khi bọn người Kiệt Sâm đến đây chính là quyết định tiến tới chỗ chủ thành Ung Châu Đoan Mộc kia để tìm hiểu phân bộ Linh Dược sư tháp tại Thiên hải đại lục, Bác Ninh gia tộc và tin tức về sinh mệnh chi thủy.
Ở kiếp trước, Kiệt Sâm chỉ biết SInh mệnh chi thủy có xuất xứ từ Thiên hải đại lục, về phần cụ thể là ở nơi nào thì hắn lại không biết.
- Hi vọng hết thảy mọi việc này đều thuận lợi a.
Kiệt Sâm thì thào trong miệng, cùng Khắc Lôi Nhã tiếp tục bay vút đi.
...
TỊIệt Sâm và Khắc Lôi Nhã hăng hái bay đi, một lát sau, một tòa thành trì to lớn đã xuất hiện trong tầm mắt hai người.
- Vèo! Vèo!
Vì chưa quen nơi đây nên để tránh sự chú ý, Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã đều hạ xuống như thiểm điện tại một rừng cây ở bên ngoài, sau đó đi bộ đến tòa thành kia.
- Không hổ là chủ thành Ung Châu 32 châu Thiên hải đại lục, chủ thành Đoan Mộc này quả thật to lớn.
Kiệt Sâm nhìn Đoan Mộc thành phảng phất như một đầu man hoang cự thú trước mặt, trong miệng không khỏi cảm khái lên tiếng.
- Thiếu gia, so với hỗn loạn chi thành chúng ta cũng không thua bao nhiêu.
Khắc Lôi Nhã cũng cười nói.
Rất nhanh, hai người Kiệt Sâm và Khắc Lôi Nhã đã đi tới dưới thành Đoan Mộc, toàn bộ cửa thành cao lớn tới hơn 10 trượng, xây bằng nham thạch màu xanh, mặt ngoài như được đổ một tầng kim loại, tản ra quang mang kim loại khi ánh mặt zời chiếu xuống.
Trước cửa thành, từng đoàn người đi đường đang chậm rãi ra vào thành trì. Tuy nhân số đông nhưng dưới sự canh gác của thành vệ thì đều đâu vào đấy, không chút chen chúc nào.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden