Bởi vì nói như vậy, có thể tự mình sáng tạo vũ kỹ đều là người có thiên phú võ học cực cao, hơn nữa càng là Cao cấp vũ kỹ, càng khó sáng tạo ra. Huống chi Tần Phàm chỉ dùng nửa tháng thời gian ngắn ngủn, liền có thể sáng tạo ra một bộ vũ kỹ uy lực cường đại như vậy!
Mà bởi vì Đại La Diệt Ma Quyền này là chính bản thân hắn cảm ngộ ra, cho nên dù không tu luyện như thế nào, cũng có thể trực tiếp đạt đến trình độ đại thành, lại củng cố thoáng một phát, như vậy có thể đạt tới cảnh giới chung cực.
Ngoài ra, lúc này đây Tần Phàm ẩn ẩn cảm giác được lần này mình sáng tạo ra chiêu Đại La Diệt Ma Quyền này cùng hắn lộ ra thập phần phù hợp, phảng phất như đã cùng hắn hòa thành một thể.
Ngay từ đầu có được độ phù hợp cao như vậy, ngày sau thành tựu tất sẽ không thể tưởng tượng.
Quan trọng nhất là, Tần Phàm ẩn ẩn cảm thấy đợi hắn cảm ngộ một chiêu Đại La Diệt Ma Quyền này đến chung cực, có lẽ còn có cơ hội cùng Ma Tướng quyền dung hợp chung một chỗ. Một khi dung hợp thành công, có thể tưởng tượng, đến lúc đó Ma Tướng quyền có thể phát huy ra uy lực tất nhiên sẽ càng thêm khủng bố.
Bất quá đáng tiếc, hiện tại hắn còn không có tìm được mấu chốt để cả hai dung hợp, còn khiếm khuyết một cơ hội. Chỉ có thể đem Đại La Diệt Ma Quyền này cảm ngộ đến chung cực lại thử tiếp. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Tốt, hiện tại trực tiếp đi tìm Cát Bản Luyện Đan Sư truyền thừa.
Nghĩ tới đây, Tần Phàm không khỏi lộ ra một tia vui vẻ nhẹ nhõm, sau đó dưới chân đạp mạnh, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
Vừa rồi một quyền này của hắn đã tạo thành thanh thế không nhỏ, tự nhiên là không nên ở lâu.
Vọt vào bên trong bình nguyên mênh mông, gió mát không ngừng lướt qua bên trong tai, thân ảnh của Tần Phàm rất nhanh chạy vội ở trong đó.
- Ồ?
Sau khi quên thuộc đi một đoạn đường, hắn bỗng nhiên mặt mày khẽ động, giương mắt lên trực tiếp nhìn về phía cỏ cây rậm rạp, hắn cảm giác được ở đó truyền đến một ít dị động, chỉ sợ là có người giấu ở trong đó.
Sau đó thân hình hắn ngừng lại, trong miệng quát khẽ một tiếng:
- Xuất hiện đi!
Bất quá nghe được cái thanh âm này, bóng người giấu ở chỗ đó không chỉ không có đi ra, ngược lại là vào lúc này phát ra một tiếng thấp giọng kinh hô, sau đó dĩ nhiên là giống như chim sợ cành cong rất nhanh hướng về xa xa bỏ chạy...
Chứng kiến đạo ảnh tử chạy xa, Tần Phàm cũng ngây ra.
- Nguyên lai là người này…
Tiếp theo hai mắt hắn ngưng tụ lại, khi nhìn thấy rõ thân ảnh kia, trên mặt lộ ra chút ý cười.
Ngay lập tức dưới chân hắn nhún mạnh, thân hình vọt nhanh về phía trước đuổi theo.
Thân ảnh kia không phải ai khác, kỳ thật khi lần đầu tiên hắn tiến vào Tàng Long bình nguyên từng tiếp xúc qua một lần, chính là một đầu Tử Văn Độc Long Thú hóa thân thành hán tử ngăm đen.
Lúc trước còn nhờ đầu yêu thú này hắn mới nhanh chóng tìm được Khốn Long Hồ, cũng lấy được Long Thần truyền thừa, nhưng người này vô cùng sợ chết, còn chưa phát hiện được người đã vội vàng xa xa bỏ chạy.
Hắn cũng không nghĩ ra được lần này trùng hợp gặp lại người kia.
Thoạt nhìn người kia vẫn luôn ẩn giấu trong bụi cỏ, chỉ sợ cũng muốn làm như lần trước phục kích hắn để cướp đoạt tài vật.
Đáng tiếc hắn lại gặp phải Tần Phàm.
Vừa nhận ra Tần Phàm, Tử Văn Độc Long Thú từng nếm qua thiệt thòi từ tay hắn lập tức hoảng sợ, vội vàng bỏ trốn như gặp phải ôn thần.
Nhưng Tần Phàm đâu dễ dàng buông tha cho hắn, vừa rồi hắn chỉ muốn hỏi đường, dù sao hắn không quen thuộc Tàng Long bình nguyên bằng những yêu thú bản địa nơi này.
Mà lần này tiến vào Tàng Long bình nguyên thực lực của hắn đã tăng hơn lần đầu đi vào rất nhiều, huống hồ còn lĩnh ngộ được Huyền Vũ thần thông, trong một trình độ nhất định nắm giữ được đại địa lực lượng, hiện tại tốc độ của hắn nhanh không thể tưởng tượng.
Tử Văn Độc Long Thú lúc này đang tận lực chạy trốn phía trước, nhưng nghe được tiếng xé gió bén nhọn truyền đến từ phía sau, hắn không nhịn được quay đầu nhìn lại. Sau đó liền thấy một đạo thanh sắc ảnh tử đang lướt qua trên bình nguyên, trong giây lát đã đi tới gần hắn trong vòng trăm thước.
- A…
Điều này làm cho hắn không nhịn được thất kinh kêu lên. Sau đó dưới chân tăng thêm tốc độ muốn nhanh chóng vung lắc thoát khỏi Tần Phàm.
- Hắc hắc, tiểu tử, nhìn thấy lão bằng hữu sao còn chạy trốn nhanh như vậy đây?
Tần Phàm đuổi theo phía sau lại thập phần thoải mái, nhìn thấy thân ảnh ngăm đen kia trong miệng hài hước nói.
Lần trước đến Tàng Long bình nguyên thì tốc độ của hắn đã có thể so sánh với Tử Văn Độc Long Thú, huống chi là hiện tại?
Nếu hắn muốn hắn tùy thời đều có thể ở trong vòng vài lần hô hấp bay vượt qua đối phương.
- Đại nhân, ngươi hãy bỏ qua cho tiểu thú đi, ta cam đoan lần sau cũng không dám tiếp tục cướp đoạt đồ của nhân loại!
Thấy Tần Phàm giống như âm hồn bất tán đi theo phía sau, Tử Văn Độc Long Thú bị dọa toát mồ hôi lạnh, miệng hoảng sợ nói.
Lần trước hắn cũng đã không đánh lại Tần Phàm, lần này hắn càng cảm giác được thực lực Tần Phàm đã biến hóa, hơn nữa hắn biết độc tố của mình đối với đối phương chỉ vô dụng, làm sao hắn còn dám dừng lại.
- Tiểu tử, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đã lâu không gặp, bất quá chỉ là ôn chuyện mà thôi, ta sẽ không làm gì ngươi!
Bởi vì Tần Phàm vừa hiểu được Đại La Diệt Ma Quyền, tâm tình không tệ, mang theo ý cười nghiền ngẫm trên mặt nói.
- Đại nhân, ngươi đừng nói đùa, tiểu thú làm sao dám trèo cao, trong nhà của ta còn có lão bà hài nhi cần chăm sóc, ngài hãy cho tiểu thú sớm rời đi đi!
Nghe vậy Tử Văn Độc Long Thú lộ ra biểu tình giống như khóc tang, hắn biết mình dừng lại sẽ không có chuyện gì tốt, hắn vẫn còn nhớ rõ lần trước của cải mà mình vất vả chiếm được đã bị nhân loại kia toàn bộ cướp đi sạch sẽ.
Tần Phàm vừa nghe liền biết người kia chỉ nói linh tinh, thấy Tử Văn Độc Long Thú còn chưa có ý muốn dừng lại, lúc này trong miệng hắn chuyển sang lạnh lùng quát:
- Đừng nói nhảm, còn không dừng lại để cho ta đuổi tới sẽ đem da của ngươi lột xuống!
- Đại nhân, ngài tha cho tiểu thú đi…
Nghe tiếng quát lớn, Tử Văn Độc Long Thú không dám tiếp tục chạy trốn, cuối cùng đành ngừng lại, vô cùng lo sợ nhìn Tần Phàm thở dài nói. Bởi vì hắn cảm giác được Tần Phàm tăng thêm tốc độ, biết mình lần này làm thế nào cũng trốn không thoát.
- Yên tâm, ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ không giết ngươi!
Tần Phàm giẫm mạnh một bước, nguyên giới lĩnh vực trực tiếp bao phủ Tử Văn Độc Long Thú bên trong, thản nhiên nói.
- Xin hỏi đại nhân có chuyện gì phân phó?
Cảm giác được thực lực của Tần Phàm thật giống như biển khơi sâu thẳm cuồn cuộn khó lường, trong lòng Tử Văn Độc Long Thú vừa kinh vừa sợ, độc văn màu tím trên người nhúc nhích, vẻ mặt ủ rũ bất đắc dĩ nói.
Đến lúc này hắn bắt đầu có chút hối hận mình quá tham tài, trải qua một lần giáo huấn còn chưa chịu quay về đường ngay, không ngờ lần này lại rơi vào trong tay Tần Phàm.
- Ha ha, kỳ thật ngươi không cần khẩn trương, lần này ta chỉ tùy tiện hỏi thăm vài vấn đề mà thôi, không cần ngươi dẫn đường!
Tần Phàm nhìn thấy biểu tình của Tử Văn Độc Long Thú, lên tiếng nói. Hắn biết lần trước người kia mang theo mình đi tới Khốn Long Hồ đã làm người kia bị dọa sợ muốn chết.
Huống hồ chi lần này hắn đi tìm Cát Bản truyền thừa, còn có thể có địch nhân theo dõi phía sau, hắn cũng không muốn đem theo một gánh nặng đi chung trên đường.
- Vậy đại nhân cứ việc hỏi, tiểu thú nếu biết sẽ nói hết!
Nghe được Tần Phàm cam đoan, Tử Văn Độc Long Thú hồi phục lại tinh thần, vội vàng ngẩng đầu nhìn Tần Phàm lấy lòng nói.
Chứng kiến đầu yêu thú thay đổi sắc mặt nhanh như thế, trong lòng Tần Phàm không khỏi cười thầm, vẻ mặt tỉnh bơ hỏi:
- Ngươi có từng nghe qua địa phương nào gọi là Thiên Hỏa Sơn hay không?
- Thiên Hỏa Sơn?
Tử Văn Độc Long Thú lộ ra vẻ mặt như tự hỏi, chỉ chốc lát lắc đầu nói:
- Tiểu thú ở đây sinh sống đã mấy chục năm, chưa từng nghe qua nơi đó.
- Trong Tàng Long bình nguyên có núi lửa nào khá lớn hay không?
Tần Phàm lại hỏi.
Hắn chứng kiến trong địa đồ của luyện dược sư Cát Bản có ghi chép lại nơi truyền thừa là một ngọn núi cao, hơn nữa còn biểu thị một chữ “Thiên” cùng một chữ “Hỏa” cho nên hắn mới hỏi như thế.
- Theo tiểu thú biết được bên trong Tàng Long bình nguyên có ba tòa núi lửa khá nổi tiếng, một tên là Thiên Ưng Sơn, một là Bạch Hỏa Sơn, còn có một là Hỏa Phượng Sơn. Ba ngọn núi lửa này hiện tại thường xuyên phun trào, một khi phun trào nham tương cường đại hơn những ngọn núi lửa ở địa phương khác, nghe nói năm đó có một ngũ kiếp bán thần rơi vào trong một ngọn núi lửa bên trong, ngay lập tức liền bị thiêu đốt thành tro bụi. Ba ngọn núi lửa này lớn nhất trong Tàng Long bình nguyên, ngoài ra những ngọn núi lửa khác đều không thể so sánh với chúng!
Tử Văn Độc Long Thú ngẫm nghĩ một lúc mới đáp.
- Tốt, ngươi đem chi tiết ba ngọn núi lửa kia nói cho ta biết, còn có ở gần những ngọn núi lửa kia có yêu thú nào lợi hại.
Tần Phàm trầm ngâm nói, theo trực giác của hắn cho thấy truyền thừa của Cát Bản rất có thể nằm bên trong một trong ba ngọn núi lửa này.
Nghe vậy Tử Văn Độc Long Thú vì sợ hãi Tần Phàm buộc hắn đi dẫn đường, tự nhiên biết gì đều nói hết, đem phương vị kể lại thật chi tiết, còn suýt chút vẽ luôn địa đồ Tàng Long bình nguyên cho Tần Phàm.
- Được rồi, lần này ta cũng không cần ngươi dẫn đường, ngươi đi đi!
Tử Văn Độc Long Thú trả lời làm cho Tần Phàm hài lòng, đã hiểu rõ phương vị của ba ngọn núi lửa, vì thế hắn liền phất phất tay nói.
- Đa tạ đại nhân, vậy tiểu thú cáo lui.
Thấy vậy Tử Văn Độc Long Thú vui mừng nói, xoay người muốn bỏ chạy vào tận sâu trong Tàng Long bình nguyên.
- Đợi một chút…
Nhưng đúng lúc này Tần Phàm gọi lại hắn, hơn nữa mang theo ý cười nhìn trữ vật giới chỉ trên cổ hắn.
- Đại nhân…này…tiểu thú đã không còn tài sản gì…
Tử Văn Độc Long Thú lại lộ ra biểu tình xám ngắt, cơ hồ muốn khóc thành tiếng, nhìn ra được người này đích xác thập phần tham tài, chẳng thể trách lại trường kỳ ngồi canh giữ gần lối vào Tàng Long bình nguyên để cướp đoạt tiền tài của nhân loại.
- Yên tâm đi, ta không cần kim nguyên của ngươi, gần đây ta chỉ còn thiếu vài tài liệu linh thảo, nhìn xem ngươi có hay không thôi.
Tần Phàm mang theo ý cười thản nhiên nói, đối với đầu yêu thú tham tài kia hắn không nhịn được sinh ra ý muốn trêu chọc.
Cuối cùng hắn đem toàn bộ đồ đạc chỉ lưu lại kim nguyên cho đầu yêu thú kia, sau đó mới thả hắn rời đi.
Ở bên trong Tàng Long bình nguyên tài nguyên linh dược phong phú, cho nên bên trong trữ vật giới chỉ của Tử Văn Độc Long Thú lại thật sự cho Tần Phàm tìm được vài loại tài liệu linh dược luyện chế Thái Hư Chân Đan. Hơn nữa cộng thêm tài liệu vốn có của hắn, cơ hồ hắn đã đem những tài liệu cần thiết thu thập xong, chỉ đợi khi nào có được đan mạch truyền thừa của Cát Bản, như vậy hắn liền có thể động thủ luyện chế.
- Trong ba ngọn núi lửa kia Bạch Hỏa Sơn cách nơi này gần nhất, trước hết tới đó xem sao.
Thu thập xong đồ vật, Tần Phàm ngẩng đầu nhìn ra phương xa, sau đó dưới chân giẫm tới, thân ảnh thẳng tiến vào sâu trong bình nguyên.
Mà trước khi hắn rời đi, còn quay đầu nhìn lại con đường mình mới đi qua, mơ hồ cảm thấy được mặt sau bắt đầu có chút gợn sóng thần bí đang dao động…
Bạch Hỏa sơn nằm ở hướng tây Tàng Long bình nguyên.
Cách vị trí của Tần Phàm chừng nửa ngày đường đi, khi Tần Phàm đi tới gần Bạch Hỏa sơn, xa xa liền có thể cảm giác được từ trong núi lửa truyền ra nhiệt lượng kinh người, ngay cả không khí cũng làm cho người ta có loại cảm giác như sắp bốc cháy.
Mà phóng mắt nhìn qua, từ trong phạm vi trăm dặm của tòa Bạch Hỏa sơn, thế nhưng cơ hồ không có một ngọn cỏ!
Ngoại trừ một vài linh dược dựa vào nhiệt lượng mà sinh trưởng, thực vật có thể sống sót được dưới nhiệt độ như thế đúng là cực nhỏ.
Tòa Bạch Hỏa sơn trước mắt thoạt nhìn cao hơn ngàn thước, thế núi hùng vĩ hiểm trở, có màu trắng giống như tuyết mà không phải tuyết. Ngưng mắt nhìn lại có thể phát hiện một tầng tro bụi màu trắng bao phủ thật dày.
- Đây là Bạch Hỏa sơn, theo lời của Tử Văn Độc Long Thú, mỗi lần ngọn núi lửa này bùng nổ phun trào đều là ngọn lửa cùng nham tương màu trắng, độ nóng cực cao, hơn nữa có lực tổn hại đối với linh hồn!
Tần Phàm bước nhanh về hướng ngọn núi lửa, trong lòng thầm nghĩ.
Bên trong địa đồ của Cát Bản truyền thừa, có hai chữ “Thiên” cùng “Hỏa”, nhưng vị trí cụ thể không chỉ dẫn rõ ràng, hoặc là nói những năm gần đây có lẽ địa hình đã phát sinh thay đổi, chỉ biết nằm bên trong Tàng Long bình nguyên nhưng không thể xác định ở nơi nào.
Hắn chỉ có thể đi tìm kiếm từng ngọn núi lửa mà thôi.
Nhiệt độ nóng hổi xâm nhập bên ngoài thân thể, mỗi một tế bào tựa hồ đều bị nhiệt độ nóng bỏng làm thức tỉnh.
Đến tận nơi đây ngay cả Tần Phàm cũng có vẻ cẩn thận.
Hiện tại tuy rằng núi lửa không có dấu hiệu muốn bùng nổ, nhưng nghe nói kỳ hạn ba ngọn núi lửa phun trào đều không có thời gian cố định, hơn nữa thường thường cũng không có dấu hiệu báo trước, có đôi khi vài năm bùng nổ một lần, có đôi khi một năm bùng nổ vài chục lần.
Tử Văn Độc Long Thú từng nói qua có một ngũ kiếp bán thần đi tới cạnh núi lửa hái một loại linh dược tính nhiệt, đột nhiên bị núi lửa bộc phát đốt thành tro bụi, một màn kia cực kỳ khủng bố, những người tận mắt nhìn thấy vĩnh viễn không cách nào lãng quên, từ đó về sau không còn một người nào dám đến gần miệng núi lửa hái linh dược.
Cho nên Tần Phàm không thể không cẩn thận.
Mà lớp tro bụi màu trắng bao phủ ngọn núi thật dày, muốn leo lên bên trên thập phần khó khăn. Cuối cùng Tần Phàm chỉ có thể lựa chọn trực tiếp bay đi, tuy rằng hắn cũng biết làm như vậy càng dễ dàng bị bại lộ hành tung.
Một đường hướng về phía trước, Tần Phàm dựa vào lực cảm ứng cùng ngũ giác xuất sắc phát hiện được không ít linh dược sinh trưởng bên trong tầng tro bụi dày kia, khi hắn đáp xuống hái linh dược, liền cảm giác bên trong núi không ngừng phát ra nhiệt lượng mênh mông, thập phần bức người.
- Di? Đây là Bạch Diệp Lam Tâm Thảo?
Ngay lúc sắp đi tới trên miệng núi lửa, sắc mặt hắn chợt động, liền phát hiện được trong lớp tro bụi dày bao phủ bên cạnh miệng núi lửa có một cọng cỏ màu thiên lam sắc nhô ra.
Bạch Diệp Lam Tâm Thảo vốn là một loại linh dược tính nhiệt, loại linh dược này chỉ sinh trưởng trong miệng núi lửa, lá cây màu trắng thoáng hiện chút thảo tâm màu lam, có thể dùng luyện chế đan dược tăng lên sức bật của nguyên giới tạm thời, cách đây vài ngày hắn từng xem được trong một bản chép tay của luyện đan sư ghi chép đan phương cần có loại linh dược này.
Chứng kiến Bạch Diệp Lam Tâm Thảo, điều này làm Tần Phàm không khỏi vui vẻ, vội vàng dự tính bay xuống hái lấy.
Đúng ngay lúc này, hai mắt hắn chợt ngưng tụ, mẫn tuệ cảm giác được trong lòng truyền ra cảnh báo, tinh thần lực của hắn liền xuyên vào trong tầng tro bụi bao phủ kia.
Chỉ thoáng chốc hắn phát hiện có một đầu đại xà màu trắng đang nằm cạnh bên Bạch Diệp Lam Tâm Thảo. Đại xà toàn thân màu trắng, hơn nữa ẩn thân trong tro bụi trắng, khí tức thật giống như vây trong trạng thái ngủ đông làm cho người ta khó thể phát hiện. Nếu không phải Tần Phàm có được lực cảm ứng mẫn tuệ thì ngay lúc hắn hái Bạch Diệp Lam Tâm Thảo đã bị đại xà đột ngột công kích tới.
- Gia hỏa này chỉ sợ đã là mãnh thú có được thực lực ngũ kiếp bán thần đỉnh đi? Hơn nữa còn có được sức bật rất mạnh, một khi bị nó đánh lén dù là lục kiếp bán thần cũng phải bị trọng thương!
Nhìn thấy đầu đại xà màu trắng, Tần Phàm âm thầm nghĩ.
Đầu đại xà màu trắng kia Tần Phàm cũng không biết tên của nó, ước chừng dài khoảng hai thước, vừa vặn đem Bạch Diệp Lam Tâm Thảo vây kín bên trong. Trong cơ thể nó có một loại năng lượng màu đỏ sâm lưu động, một khi có người lao xuống hái lấy nhất định sẽ gặp được công kích lôi đình của nó.
- Như thế nào mới có thể an toàn hái được Bạch Diệp Lam Tâm Thảo?
Tiếp theo Tần Phàm tự hỏi. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Nếu hắn đi công kích đại xà màu trắng kia, như vậy rất có thể sẽ bị đại xà đem Bạch Diệp Lam Tâm Thảo nuốt chửng, nhưng nếu trực tiếp đi xuống hái lấy, tuy rằng lực phòng ngự của hắn cường đại, nhưng dù sao gia hỏa kia có thể phát ra công kích tương đương lục kiếp bán thần, nếu ở gần bên thật sự khó tránh khỏi bị thương.
Tuy rằng không phải thương thế trí mạng, nhưng phải biết rằng hắn luôn luôn cảm giác sau lưng đang có người truy tung, một chút thương thế đều có thể gặp trí mạng.
- Bỏ đi, đi ra rồi tính sau!
Trầm ngâm một lát, Tần Phàm đành bỏ qua ý định hái lấy linh dược mê người kia, trực tiếp vòng qua Lam Tâm Thảo tiến thẳng tới miệng núi lửa.
Trong lòng của hắn có thêm lo lắng, không ngại dùng Lam Tâm Thảo dụ dỗ người truy tung theo phía sau mình. Nếu phía sau thật có người truy theo, không có được lực cảm ứng mạnh như hắn nhất định sẽ bị đại xà màu trắng kia đánh lén, đến lúc đó hắn có thể lợi dụng công kích.
Bay lên trên miệng núi lửa, nhiệt độ cao tới mức ngay cả Tần Phàm cũng không chịu nổi sóng nhiệt đập vào mặt. Điều này làm cho hắn có cảm giác Bạch Hỏa sơn sắp sửa bùng nổ, nhưng cuối cùng lại phát hiện miệng núi lửa giống như bếp lò mới bị đốt xong, nhiệt độ thật sự là cao thái quá.
Hắn có thể tưởng tượng được một khi núi lửa bùng nổ, nham tương sẽ đạt tới trình độ khủng bố như thế nào.
Tăng thêm một tầng nguyên giới phòng ngự, lúc này Tần Phàm mới dám đi vào trong miệng núi lửa.
Miệng núi lửa danh như ý nghĩa, chính là cửa phun trào của nam tương. Nằm trên đỉnh núi, là một vùng đất trũng tròn, hình dạng như cái bát, còn có một thông đạo thật dài như “cái phễu”, tương liên cùng nham tương bên dưới, khi núi lửa phun ra nham tương sẽ lập tức vọt ra từ tận sâu bên trong.
Vào lúc này thông đạo miệng núi lửa nóng rừng rực, nhiệt độ khủng bố cho dù là ngũ kiếp bán thần bình thường cũng khó thể tiến vào bên trong. Dù là Tần Phàm cũng chỉ phải nhẫn nhịn nhiệt độ nóng cháy hạ xuống bên dưới, bốn phía đều có sóng lửa bức người, làm y phục của hắn cơ hồ như bị bốc cháy.
Càng đi xuống bên dưới, không gian có thể di chuyển càng nhỏ, đến cuối cùng ngoại trừ không khí ngày càng nóng bỏng Tần Phàm không cảm giác được gì. Nhìn xuống bên dưới, có thể chứng kiến sương khói trắng xóa nóng hổi, chỉ sợ đã sắp đi tới tầng nham tương.
Nhưng nhờ vào lực cảm ứng xuất sắc, hắn mơ hồ cảm giác được trong Bạch Hỏa sơn có dao động thần bí. Có lẽ không phải là truyền thừa Cát Bản, nhưng hắn khẳng định cũng có đồ vật gì đó không tầm thường.
Đây là chỗ tốt của lực cảm ứng cực cao, làm cho hắn có thể phát hiện được thứ gì đó mà người khác không thể phát hiện.
Vừa rồi đại xà màu trắng cũng vậy, hiện tại dao động thần bí cũng thế, có lẽ dù là thất kiếp bán thần cũng khó thể phát giác, nhưng Tần Phàm lại có thể cảm ứng tới.
Nhưng đúng lúc này nhiệt độ khắp chung quanh đã hình thành một loại công kích đáng sợ, làm nguyên giới phòng ngự của hắn cơ hồ không sao chịu nổi, không ngừng bị ăn mòn, làn da toàn thân đều trở nên nóng bỏng.
- Rốt cục có được thứ gì?
Nguyên giới lực trong thân thể Tần Phàm chấn động, thật sự đem nhiệt lực khủng bố bức ra ngoài, sau đó tiếp tục nhẫn nhịn rơi xuống dưới, hắn thậm chí đã nghe được thanh âm nham tương sôi trào.
Thanh âm nham tương sôi trào làm người ta dựng đứng tóc gáy, miệng núi lửa nhìn qua thật yên lặng nhưng lại bao phủ nguy cơ thật lớn, cho dù là hắn cũng cảm giác toàn thân run rẩy.
Lúc này hắn thậm chí mơ hồ sản sinh ý thối lui.
Bởi vì một khi miệng núi lửa bùng nổ, dưới lục kiếp bán thần cũng phải bị thiêu đốt thành tro bụi, phỏng chừng là lục kiếp bán thần cũng khó tránh được một kiếp. Mặc dù Tần Phàm có tự tin với khí lực của mình, nhưng đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy vẫn có do dự.
- Liều mạng!
Nhưng chỉ sau một thoáng, Tần Phàm hít sâu một hơi làm cho mình ổn định lại. Hắn đã sớm rèn luyện bản thân không hề sợ hãi nguy hiểm, hơn nữa hắn biết còn hai ngọn núi lửa cần điều tra, nếu hiện tại buông tha, vậy khó thể tiếp tục đi dò xét.
Như vậy xem như hắn đi một chuyến uổng công.
Thân hình bao vây trong nguyên giới lực, Huyền Vũ khí phòng ngự toàn thân, hơn nữa còn được thần thông Kỳ Lân ngưng tụ thành một tầng thủy nguyên bao trùm thân thể, lúc này hắn mới dám tiếp tục đi xuống bên dưới.
Không biết qua bao lâu, rốt cục Tần Phàm xuyên qua bạch khí sôi trào, hắn cắn răng rơi xuống trên hồ nham tương. Lúc này hắn đã chứng kiến được nham tương màu trắng cuồn cuộn bên dưới, một nhiệt độ nóng tới cực hạn khiến cho người cảm giác gần như ngạt thở.
Cho dù là một lục kiếp bán thần cũng đã sớm không sao kiên trì nổi.
Lúc này Tần Phàm thập phần khó chịu, làn da đã rướm máu, hắn cố gắng giữ vững tinh thần, hướng hồ nham tương nhìn xuống.
Vừa nhìn xuống, hắn phát hiện bên trong trung ương nham tương cuồn cuộn, khói trắng không ngừng bốc lên, một đóa liên hoa lớn cỡ nửa thước màu trắng đang phập phồng bên trong.
Yêu Hỏa Diễm Liên, linh dược hỏa tính cực phẩm, còn trân quý hơn Bạch Diệp Lam Tâm Thảo gấp trăm lần! Có thể nói, bất kỳ đan dược tính nhiệt nào cần luyện chế, chỉ gia nhập một chút Yêu Hỏa Diễm Liên thì dược lực cùng tăng lên gấp bội, là đồ vật mà không ít luyện đan sư cho dù táng gia bại sản cũng nguyện ý đạt được.
Hơn nữa Yêu Hỏa Diễm Liên cực kỳ hiếm thấy, chỉ sinh trưởng trong nham tương cực nóng, mười năm nở hoa, Tần Phàm có thể gặp được linh dược này là cực kỳ may mắn.
- Thật tốt quá, có được Yêu Hỏa Diễm Liên cùng Bạch Diệp Lam Tâm Thảo, sau khi ta đạt được đủ đan mạch, có thể luyện chế ra Hỏa Dương Cuồng Đan có thể giúp nguyên giới lực bùng nổ, có thêm lá bài tẩy này, đến lúc đó cho dù là thất kiếp bán thần ta cũng dám đấu một trận!
Thấy vậy trong lòng Tần Phàm không nhịn được hưng phấn, vội vàng muốn lao xuống hái lấy.
- A…
Nhưng đúng ngay lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được bên ngoài miệng núi lửa truyền vào tiếng kêu thê thảm...
Nghe bên ngoài truyền tới tiếng kêu thảm thiết, trên mặt Tần Phàm không khỏi lộ ra chút ý cười.
Trên đường đi tới đây, hắn luôn có cảm giác có người đi theo mình, chẳng qua bởi vì vẫn luôn duy trì một khoảng cách nên hắn không thể xác nhận, nhưng hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.
Tiếng hét thảm vừa rồi khẳng định chính là người luôn truy theo sau lưng hắn, bởi vì muốn thuận tay ngắt lấy gốc Bạch Diệp Lam Tâm Thảo ngoài miệng núi lửa mà bị đại xà màu trắng kia công kích.
Vừa rồi sở dĩ hắn không hái gốc linh dược trân quý kia là vì gài bẫy người này.
Người nọ quả nhiên trúng chiêu.
Tuy rằng không biết thực lực người nọ như thế nào, nhưng gặp phải hung xà có được thực lực lục kiếp bán thần công kích bất ngờ, cho dù là lục kiếp bán thần đỉnh phong chỉ sợ cũng không thể kháng cự.
Trừ phi là cường giả có thực lực thất kiếp bán thần mới không bị đại xà kia uy hiếp.
Nhưng thất kiếp bán thần đã có tư cách đứng đầu một thành trì (chẳng hạn như phụ thân của Mộ Thanh Thanh là Mộ Chấn), Tần Phàm phỏng chừng ngay cả La gia cùng Vân gia cũng không có mấy người, hơn nữa hắn cho rằng với thân phận cùng thực lực của thất kiếp bán thần cũng sẽ không làm chuyện mất mặt như đứng ngoài Mạc Lợi Thành đợi hắn hoặc là theo dõi hắn tới nơi này, người kia hơn phân nửa là lục kiếp bán thần hoặc là lục kiếp bán thần đỉnh phong mà thôi.
- Ha ha, nghĩ muốn truy ta không dễ dàng như vậy, đại xà bên ngoài chính là cửa thứ nhất, nếu hắn còn dám đi vào nơi này thì có giáo huấn cho hắn xem.
Tiếp theo Tần Phàm thản nhiên nói.
Phải biết rằng hắn dùng nguyên giới lực phòng ngự kết hợp cùng Huyền Vũ phòng ngự, Kỳ Lân phòng ngự chồng lên nhau cộng thêm hắn có được lực đề kháng nhất định đối với hỏa hệ, nhưng đi vào trong vùng nham tương này vẫn cảm thấy không chịu đựng nổi.
Hắn tin tưởng cho dù là lục kiếp bán thần có tới đây cũng càng thêm không chịu đựng nổi, ở nơi nay hắn đã chiếm ưu thế lớn hơn người kia.
Bên trong hồ nham tương thật lớn, nham tương chậm rãi chảy xuôi, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bọt khí nổi lên, nhưng bọt khí vừa xuất hiện lập tức liền nổ tung, “bồng” một tiếng nham tương nóng cháy bắn ra ngoài, có một cảm giác thê mỹ nhưng làm người sợ hãi.
Trôi nổi trên hồ nham tương, Tần Phàm nhìn dòng nham tương lưu động không thấy cuối, trong lòng vừa rung động lại kiêng kỵ, ánh mắt nhìn vào Yêu Hỏa Diễm Liên còn không tự chủ được nuốt nước bọt.
Yêu Hỏa Diễm Liên đích thật là vô cùng trân quý, vốn là bảo bối trong lòng tất cả luyện đan sư, mà nham tương bên dưới Tần Phàm cũng thập phần rõ ràng, chỉ cần dính vào một ít thì toàn bộ phòng ngự của hắn chỉ sợ sẽ lập tức phá hỏng.
Hắn bay thấp xuống hơn một ít liền có thể cảm giác được thật rõ ràng nhiệt độ quanh thân cơ hồ dâng cao kịch liệt.
Bởi vì tiến tới gần Yêu Hỏa Diễm Liên, hắn có thể rõ ràng chứng kiến phân nửa gốc linh dược đều mọc trong nham tương, chỉ có đóa liên hoa nhìn qua như không nhiễm chút hạt bụi, tản ra quang mang thần bí mê hoặc, mặc chon ham tương khuấy động khắp chung quanh cũng không làm tổn thương được nó mảy may.
Tần Phàm cảm giác được đóa liên hoa phát ra hào quang thần bí hẳn có công dụng như một tầng bảo vệ.
Yêu Hỏa Diễm Liên có tám chiếc lá, màu xanh lục thật đậm. Chiếc lá hoàn toàn ngâm vào bên trong nham tương nhưng không bị thiêu đốt, thoạt nhìn thật giống như thanh ngọc trong suốt, xanh tươi ướt át, sinh cơ bừng bừng.
Mà tám lá cây hình thành đài sen, nâng đóa bạch liên diễm lệ ở giữa, đóa hoa tản ra ánh sáng trắng lấp lánh, nhìn lâu còn làm ánh mắt như bị đốt nóng cháy bỏng.
Bên trong liên hoa còn có nhụy hoa, có một lỗ thủng nho nhỏ mơ hồ lộ ra hỏa hồng sắc quang mang, Tần Phàm phỏng chừng chính là hạt sen của Yêu Hỏa Diễm Liên.
- Không thể tưởng được Yêu Hỏa Diễm Liên còn kết xuất được cả hạt sen!
Điều này làm Tần Phàm càng thêm vui vẻ, hạt sen của Yêu Hỏa Diễm Liên là do hỏa năng lượng tinh thuần nhất ngưng tụ mà thành, đối với người tu luyện nguyên giới hỏa hệ mà nói quả thực chính là chí bảo, giá trị cực cao, thậm chí không thua gì đóa hoa sen màu trắng kia.
Lúc này bờ môi của hắn bởi vì nhiệt độ cực nóng biến thành tái nhợt khô khốc, hắn không nhịn được dùng lưỡi liếm liếm, lại nhìn đài sen màu xanh đang phiêu phù trong nham tương, cắn chặt răng, Chu Tước Dực mở ra bay xuống.
- Bồng!
Nhẹ nhàng rơi lên trên lá sen màu xanh biếc kia. truyện copy từ tunghoanh.com
Quả nhiên đúng như trong sự tưởng tượng của hắn, khi hai chân hắn rơi lên trên lá sen, hắn chợt phát hiện nhiệt độ chung quanh đã thoáng giảm xuống, tựa hồ lá sen xanh biếc có được tác dụng ngăn cản nhiệt độ nóng bức khủng bố chung quanh.
May mắn là như thế, nếu không đứng gần khoảng cách dòng nham tương như vậy nhất định là không ai có đủ khả năng thừa nhận.
Ánh mắt chuyển hướng đóa sen trắng cùng hỏa hồng sắc hạt sen bên trong, ánh mắt của hắn dần dần có chút nóng rực lên, vật này chính là bảo bối hiếm có ah.
Phải tận dụng thời cơ.
Lúc này Tần Phàm không chút do dự bước tới hai bước, tiếp theo muốn hái cả đóa liên hoa, nhưng khi hắn vừa tiếp xúc tới bên ngoài đóa liên hoa, lập tức thét to một tiếng, vội vàng buông lỏng tay ra.
Vừa xòe bàn tay ra xem, không ngờ nổi lên huyết phao vô cùng thê thảm, cảm giác nóng rực từ bên trong truyền tới thật giống như hắn trực tiếp nhúng tay vào trong nham tương sau đó rút tay lên.
- Không ngờ lại có nhiệt lượng đáng sợ như vậy!
Tần Phàm không khỏi nhướng mày, hắn biết vừa rồi mình quá mức sơ suất khinh thường.
Tiếp theo hắn lấy ra Vương Trù Đao, một đao bổ ra, ánh đao xẹt qua, đóa hoa sen lập tức bị hắn chặt đứt.
- Tê…
Năng lượng hỏa hồng sắc lập tức phun trào, rơi xuống trên lá sen rắn chắc lại đốt ra vài lỗ thủng. May mắn Tần Phàm tránh né kịp thời, nếu không chỉ cần dính một giọt sẽ lập tức bị đốt phỏng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba
Nhưng hắn chém đứt hoa sen nên đóa hoa muốn rơi xuống trong nham tương, Tần Phàm bất chấp hết thảy, bước lên một bước, hai tay ngưng kết ra Kỳ Lân thủy nguyên đem đóa hoa nâng lên, lại đem cả đóa hoa bỏ vào bên trong không gian Đan Võ Thần Đỉnh.
Chỉ có không gian đặc thù như Đan Võ Thần Đỉnh mới có thể bảo tồn được tiên thiên chí bảo trân quý như vậy.
- Hô…
Thu hồi được Yêu Hỏa Diễm Liên, Tần Phàm không khỏi thở ra một hơi, nhưng lại nhìn hai tay bị phỏng cơ hồ mất lột đi lớp da hắn chỉ biết cười khổ.
Đương nhiên chút thương thế này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì. Hắn lấy ra một bình nước thuốc trị thương đặc hiệu bôi lên tay, kình khí có đủ loại công hiệu trị liệu trong cơ thể lần thứ hai vận chuyển, dần dần giúp bàn tay khôi phục như lúc ban đầu.
Với khả năng khôi phục sinh mệnh lực như hắn, phỏng chừng cho dù cả Mạc Lợi Đảo cũng không có vài người so được với hắn.
Thấy thương thế đã khôi phục, Tần Phàm liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay khi Tần Phàm dự định rời khỏi, hắn lại mẫn cảm phát hiện trên lá sen có một sợi lông chim cực nhỏ. Lông chim nằm trên cánh hoa sen nhưng vừa rồi hắn không hề chú ý tới, hiện tại nghĩ tới một lông chim nho nhỏ nhưng không bị đốt thành tro dưới nhiệt độ cao như vậy, chỉ sợ cũng không phải vật phàm.
Điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, đưa tay khẽ hấp đem lông chim thu vào trong tay.
Lông chim rơi vào trong tay, chỉ một mảnh nhỏ đã làm cho Tần Phàm cảm giác được nhiệt lượng mạnh mẽ bên trong, giống như hắn có thể trong nháy mắt cảm ứng được sự cường đại của chủ nhân lông chim này.
- Đây là lông chim trên người một đầu yêu thú cường đại, hơn nữa người này tựa hồ còn không sợ nhiệt lượng…khụ khụ, Yêu Hỏa Diễm Liên e rằng đã bị nó phát hiện trước, nhưng thời điểm kia còn chưa nở, cho nên hiện tại mới tiện nghi cho ta đi!
Nhìn mảnh lông chim thần bí trong tay, Tần Phàm thầm suy nghĩ.
Thông qua khí tức lưu lại trên lông chim, hắn phỏng chừng thực lực của chủ nhân ít nhất phải là lục kiếp bán thần đỉnh phong, có lẽ đã đạt tới thực lực thất kiếp bán thần cũng nói không chừng.
Ngẩng đầu nhìn lên, vào lúc này hắn đã có thể cảm giác được cuộc chiến đấu bên ngoài tựa hồ cũng đã chấm dứt. Thực lực của đại xà màu trắng không thấp, người kia có thể trong thời gian ngắn đem nó giải quyết, như vậy đủ nói rõ kỳ thật thực lực của người kia cũng không thấp.
Trên mặt Tần Phàm lộ ra vẻ trầm tư.
Sau một thoáng do dự, hắn đáp xuống trên lá sen trở lại, nhịn đau xuất ra một cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên đặt lên trên lá sen, hơn nữa còn bí mật đem mảnh lông chim thần bí nhặt được vừa rồi đặt lên trên. truyện được lấy từ website tung hoanh
Làm xong hết thảy chuyện này, hắn nhẫn nhịn nhiệt độ nóng cháy đứng yên trên lá sen, ngẩng đầu nhìn lên thông đạo núi lửa, chờ người kia đuổi vào.
Đại khái đợi thêm nửa giờ, Tần Phàm bắt đầu cảm giác được bên trên truyền tới khí tức ba động của người kia, người kia mặc dù đã che giấu khí tức của mình nhưng do cảm giác của Tần Phàm mạnh hơn hắn nên vẫn phát hiện ra hắn.
Vì thế trên mặt Tần Phàm nổi lên ý cười nghiền ngẫm.
Hít sâu một hơi, hắn làm ra thanh âm vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Yêu Hỏa Diễm Liên! Trời ạ, không ngờ là thiên địa chí bảo này, ta gặp đại vận!
Tiếng kêu của hắn tuy rằng có chút khoa trương, nhưng bởi vì danh khí của Yêu Hỏa Diễm Liên thật lớn nên xem như là phản ứng bình thường. Tiếp theo hắn liền có thể cảm giác được khí tức của người kia có vẻ dồn dập hơn một ít, tiếng gió rít bén nhọn truyền đến, tốc độ người kia nhất thời nhanh hơn không ít.
- Mắc câu rồi!
Ý cười trên mặt Tần Phàm càng đậm.
Chỉ chốc lát quả nhiên một đạo nhân ảnh xuất hiện ngay phía trên, đó là một lão giả có mái tóc trắng xóa, vừa lùn lại gầy, nhưng hai mắt thập phần hữu thần, tinh quang bắn ra bốn phía.
Lúc này ý cười trên mặt Tần Phàm đã biến mất, hơn nữa còn làm ra bộ dáng cực kỳ hoảng sợ, thật giống như trong lúc cuống quýt không cẩn thận làm rơi ra một mảnh Yêu Hỏa Diễm Liên xuống lá sen bên dưới.
- Quả nhiên là Yêu Hỏa Diễm Liên! Tiểu tử, không thể tưởng được ngươi sắp chết còn mang theo lão phu tìm được thiên địa chí bảo này, một khi đã như vậy lão phu lưu cho ngươi được toàn thây đi!
Lão nhân kia hai mắt ngưng tụ, lộ ra dáng vẻ âm trầm làm người rét lạnh nói.
Sau khi lão giả kia vừa xuất hiện, Tần Phàm vừa diễn trò vừa bắt đầu âm thầm đánh giá người kia.
Từ trên khí thế cùng lực thích ứng hoàn cảnh của người này mà xem, thực lực của hắn tuyệt đối không thấp, phỏng chừng đạt tới lục kiếp bán thần đỉnh phong cảnh giới, cách đại năng cường giả thất kiếp bán thần chỉ còn một bước mà thôi.
Người này hai mắt hữu thần, tinh quang tiết lộ, một thân kình khí ngưng tụ, nhìn ra được nhất định là dừng lại tại lục kiếp bán thần đã nhiều năm, đạt được cực hạn võ đạo không cách nào khác đột phá. Nhưng mặc dù đã đạt tới cực hạn võ đạo còn chưa thể đột phá thất kiếp bán thần, nhưng khẳng định vẫn mạnh hơn lục kiếp bán thần bình thường không ít.
Thậm chí có thể nói vừa nhìn thấy, Tần Phàm liền có trực giác lão giả này phải mạnh hơn Vân Thiên không ít. Trừ phi hắn dùng toàn bộ lá bài tẩy, nếu không muốn giết chết đối phương cơ hồ không cách nào làm được.
Nhưng Tần Phàm cũng không muốn lập tức tranh đấu với người này, hắn luôn kiêng kỵ ở sau đó còn có người khác truy tung chạy tới, cho nên cảm thấy lập tức liều mạng thật sự là không đáng, vì vậy mới an bài vở kịch vừa rồi.
Thấy lão giả kia đã đuổi tới, hắn không chút chần chờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, sau đó giả vờ như bất chấp nhặt lên cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên rơi trên lá sen, chỉ giẫm một cước lên lá sen thân hình hướng bên trên sương mù màu trắng lao đi.
- Tiểu tử, ngươi đừng mong chạy trốn, hôm nay ngươi nhất định khó tránh khỏi cái chết, nên ngoan ngoãn giao ra Yêu Hỏa Diễm Liên, ta còn lưu cho ngươi được toàn thây!
Lão giả kia nhìn thấy Tần Phàm bỏ chạy, nhất thời quát lạnh một tiếng nói.
Nhưng hắn lại luyến tiếc cánh hoa của Yêu Hỏa Diễm Liên còn lưu lại trên lá sen, nhìn thấy cánh hoa bởi vì bị một cước giẫm mạnh của Tần Phàm lên lá sen mà sắp rơi xuống nham tương, hắn vội vàng bay xuống nhặt lên cánh hoa sau đó mới đuổi theo Tần Phàm.
Phải biết rằng cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên mỗi một cánh bán được với giá trên trời, hơn nữa không ít luyện đan sư đều xem là trân bảo, hắn nghĩ thầm nếu đem cánh hoa giao cho bất cứ luyện đan sư nào, nói không chừng còn có thể đổi lấy một ít đan dược giúp hắn đột phá cực hạn võ đạo.
Mà Tần Phàm ẩn trong sương khói trắng chứng kiến lão giả quả nhiên đi nhặt cánh hoa Yêu Hỏa Diễm Liên trước tiên, trên mặt liền lộ ra ý cười, tiếp theo cũng không hề dừng lại thi triển tốc độ cao hướng miệng núi lửa bay nhanh đi.
- Hô hô…
Tiếng gió rít qua bên tai, Chu Tước Dực vỗ mạnh, thật nhanh mở ra một con đường bên trong khói đặc cuồn cuộn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba