Lưu Sương đứng ở trước cửa Vương phủ, nhìn cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Nàng không nghĩ tới, có một ngày nàng lại chủ động tìm đến Bách Lý Hàn. Thế sự khó liệu ước chừng hóa ra là như thế này.
Cảm giác như chờ đợi đã rất lâu, bất quá trên thực tế cũng vừa một khắc qua, rốt cục nghe được từ bên trong cửa truyền ra một hồi tiếng bước chân, là thị vệ đã trở ra thông báo
“Bạch cô nương, thật xin lỗi, Vương gia chúng ta hiện tại bề bộn nhiều việc, ngài không thể tới gặp cô, mời trở về đi thôi”. Thị vệ kia cực kì khách khí nói, đồng thời còn có chút nghi hoặc đánh giá Lưu Sương.
Mới vừa rồi hắn đi vào thông báo, Vương gia nghe được có vị Bạch cô nương ghé thăm, thần sắc cực kỳ phức tạp kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy Vương gia có biểu hiện như thế. Có thể làm cho một Vương gia lạnh lùng như thế kích động, hắn chưa gặp qua, vị cô nương này rốt cuộc là người thế nào vậy.
Bất quá, ngoài ý nghĩ của hắn, Vương gia lại không đồng ý gặp nàng, điều này làm cho hắn rất nghi hoặc.
Lưu Sương tựa hồ đã biết trước kết quả, nàng mang theo Hồng Ngẫu lui ra phía sau vài bước, nhìn đại môn đóng chặt lại, im lặng ngưng lập.
Từng bông tuyết lại bắt đầu phiêu linh đầy trời, thật giống từng mảnh từng mảnh cánh hoa bạch sắc, nhanh nhẹn phất phới. Nhìn tuyết kia, như mộng như ảo ngầm được, Lưu Sương vươn tay, một bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống đáp trên lòng bàn tay, mang đến từng đợt từng đợt bạc bẽo.
“Nói lại Vương gia nhà ngươi, hắn nếu không gặp ta, ta sẽ đứng ở chỗ này chờ, một mực đợi đến khi nào hắn chịu gặp ta mới thôi.” Lưu Sương nhàn nhạt nói, nàng không tin, hắn lại trơ mắt nhìn nàng bị đông lạnh trong gió tuyết được.
Bông tuyết bay xuống trên trang phục, không rõ là tuyết trắng hay vẫn còn là y phục màu trắng. Lưu Sương không phải là không cảm nhận được lạnh giá, nàng đang phải chịu cái lạnh của y phục trên người mỏng manh, và cái lạnh do hàn độc hành hạ. Nhất là, trong lòng còn có một tia chấp niệm, nếu không thấy hắn, nhất định không rời đi.
Thanh Lang các, bên trong Vương phủ.
Bách Lý Hàn ngưng chắp tay đứng bên cửa sổ, bạch sam tung bay, như mộng như ảo, đắm mình trong tuyết trắng, thật giống người trong mộng nhất dạng. Khinh Y cùng Tiêm Y đứng ở phía sau hắn cách đó không xa, yên lặng nhìn hắn.
Hắn trầm tư, bộ dạng như vậy thật đẹp mắt, đôi lông mi tuyệt mỹ làm lay động lòng người, chỉ vì lần này đây, bọn họ biết, Vương gia hơi nhíu lông mi, không phải vì quốc sự, mà là vì Vương phi đang chờ ở ngoài cửa.
Bọn họ không hiểu, trong lòng Vương gia nếu vương vấn Vương phi, vì sao lại cố chấp không chịu gặp nàng.
“Vương gia, Vương phi vẫn còn chờ ở ngoài cửa, cũng không đi, cũng không nghỉ ngơi ở dưới hành lang. Hôm nay, bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, vạn nhất Vương phi….” Khinh Y bạo gan nói
Hắn không nói lời nào, ngoài cửa sổ một mảnh bông tuyết bay lạc, mông lung mông lung.
“Vương gia, không bằng nô tài đi thỉnh Vương phi vào.” Khinh Y tiếp tục nói.
Bách Lý Hàn vẫn không nói lời nào, nhưng là, hai người rõ ràng thấy tay hắn trong tay áo có chút giật giật. Không cần nhìn, bọn họ cũng biết, lúc này tay hắn trong tay áo đang gắt gao nắm chặt. Chỉ cần hắn lo lắng, tay hắn sẽ nắm chặt, tay phải xuất mồ hôi, run nhè nhẹ.
Khinh Y khẽ thở dài một hơi, đứng dậy đi về phía ngoài cửa.
“Đứng lại, ngươi muốn đi làm gì?” Bách Lý Hàn lạnh giọng hỏi.
“Taị hạ đi thỉnh Vương phi vào!” Khinh Y nói.
“Không cần, hạ lệnh xuống phía dưới, chuẩn bị xe ngựa.” Bách Lý Hàn lạnh giọng hạ lệnh, nghĩ nàng đang bị đông lạnh trong gió tuyết, tim ngắn như đau đớn vạn lần. Trái tim hung hăng co rút đau đớn, loại cảm giác như vậy thật sự là khó có thể chịu được. Thà rằng thân đau như cắt, cũng không đau khi trái tim bị giày vò, hắn nhất thời hiểu rõ những lời này.
“Vâng!” Khinh Y bất đắc dĩ mà đáp ứng hắn.
Lưu Sương đợi đã lâu, nàng rốt cục cảm giác được cái lạnh, tuyết trên người nàng cơ hồ bám trụ, màu son của đại môn rốt cục kẽo kẹt chi mở, một chiếc xe ngựa tráng lệ chậm rãi chạy nhanh đến.
Lưu Sương biết, đó là xe ngựa của Bách Lý Hàn.
Nhưng xe ngựa kia lại không có ý dừng lại, nhanh chóng chạy qua người nàng, một thân trắng như tuyết có phần u lãnh như gió. Tâm Lưu Sương, lập tức trầm xuống.
Rèm cửa sổ xe ngựa gắt gao che, Lưu Sương không thấy Bách Lý Hàn ngồi ở bên trong. Trương Tá Lý Hữu chậm rãi cưỡi ngựa theo sau. Thấy Lưu Sương, Trương Tá Lý Hữu ánh lên một tia nhìn phức tạp.
Trương Tá Lý Hữu đẩy ngựa đến trước mặt Lưu Sương, nhẹ giọng nói: “Trở về đi thôi, gió lớn tuyết lạnh, cẩn thận cảm lạnh.” Dứt lời, đẩy ngựa đuổi theo hướng xe ngựa.
Lưu Sương nhìn tuyết trong sương mù, che đi cỗ xe ngựa tuyệt trần kia, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương vì bị vứt bỏ. Nàng bất tri bất giác đuổi theo xe ngựa, lại không thể nào đuổi kịp, để lại ở phía sau một chuỗi linh đinh dấu chân.
“Vương gia các ngươi, đi đến nơi nào?” Lưu Sương quay đầu hỏi thị vệ đứng canh ở cửa.
Người thị vệ trẻ tuổi, thật sự không hiểu trước mắt cái người nữ tử trẻ tuổi này là người phương nào, lẽ nào là người Vương gia yêu thương.
Hành tung của Vương gia, từ trước đến giờ hắn cũng không biết. Nhưng, hôm nay, lại nghe người khác bàn luận rằng, Vương gia đi Túy hoa lâu
Hắn đến Vương phủ chưa lâu, nhưng chưa bao giờ nghe nói Vương gia đi hoa lâu mua vui. Trực giác hắn cho thấy, hành tung của Vương gia hôm nay, tựa hồ có liên quan đến nữ tử trước mặt này, có lẽ là muốn nữ tử này mất hy vọng đi.
“Ngươi nói cho ta biết, Vương gia đi nơi nào, bằng không ta ở chỗ này, sẽ không đi.” Lưu Sương tiếp tục nói.
“Cái… kia, cô nương này, ta nói thật với cô, ta nghe nói Vương gia đi Túy hoa lâu.”
Túy hoa lâu? Lưu Sương thầm đọc cái tên này, một lúc lâu mới phản ứng, đó là thanh lâu. Hắn phải chăng là tuyệt tình mới nàng nên mới đi thanh lâu.
“Tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Hồng Ngẫu dè dặt hỏi han. Nàng biết tình cảm của tiểu thư mình, sợ rằng tiểu thư đang rất đau lòng.
“Hồng Ngẫu, ngươi đi tìm một chiếc xe ngựa, chúng ta cũng đi!” Lưu Sương nhàn nhạt nói.
“Chúng ta cũng đi? Đến Túy hoa lâu đó?” Hồng Ngẫu kinh ngạc hỏi, “Tiểu thư, hắn đi đến chỗ đó, người còn muốn đi tìm hắn?”
“Đúng, hôm nay ta nhất định phải gặp được hắn!”
Tuyết vẩn đang lạnh lùng bay xuống. Lòng đau đến thắt lại, nhưng Lưu Sương tuyệt nhiên không chảy một giọt lệ. Con ngươi nàng đen lại, mông lung ánh sáng trong, lóng lánh được một tia cứng cỏi quang mang.
Hồng Ngẫu kinh dị phát hiện, tiểu thư tựa hồ thay đổi. Nàng thức thời đi cản một chiếc xe ngựa, chủ tớ hai người ngồi trong xe ngựa, một mạch hướng Túy hoa lâu mà đi.
Chỗ kia là Túy hoa lâu, là ngọc thành phong hoa chi địa.
Mặc dù Lưu Sương ở ngọc thành nhiều năm, nhưng lại chưa từng đến đây, nơi này không phải là nơi mà nữ tử đàng hoàng đi. Trong suy nghĩ của Lưu Sương, chỉ có những… phụ nữ dũng mãnh có chồng mới có thể tới những chỗ như thế, tới tìm phu quân của mình tầm hoa vấn liễu.
Chỉ là không nghĩ tới, có một ngày, nàng cũng bị tới chỗ như thế.
Sau giờ Dậu, mặt trời sắp lặn
Ngày đã gần tàn, tuyết đã ngừng rơi, sắc trời có chút âm trầm. Nhưng là, khí trời giá buốt thế nào cũng không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt của mọi người. Trên đường, đám đông bắt đầu đi lại đông đúc.
Này hai bên phố đều là lầu đỏ gác cao, mặc dù bị tuyết bao phủ nhưng không làm mất đi màu hoa văn trên hành lang, lộ ra màu son nhã nhặn đến kiều diễm.
Đèn rực rỡ mới lên, các sắc ngọn đèn chiếu rọi trên tuyết, thật giống mỹ nhân thoa một tầng son phấn hơi mỏng trên mặt.
Lưu Sương vén màn xe, thấy ven đường có một cửa hàng may, liền bảo mã phu ngừng xe. Mặc dù trước đây chưa ghé qua Túy hoa lâu, nhưng nàng cũng biết nơi này tuyệt đối không hoan nghênh nữ tử. Sợ chỉ có nữ cải nam trang mới có thể đi vào. Từ trong xe qua miệng phu xe biết được, Túy hoa lâu còn cách không xa, nàng liền cùng Hồng Ngẫu xuống xe, phó giao cho phu xe tiền xe. Sau đó hai người vào trong cửa hàng, mua hai bộ quần áo nam nhân để thay.
Lưu Sương một thân Nguyệt Bạch sắc cẩm bào, Hồng Ngẫu một thân thâm lam sắc bào tử, hai người nhanh chóng hóa thân thành nam nhân phong độ, cùng nhau từ cửa hàng may đi ra.
Lưu Sương gầy như cúc, bạch sam tung bay, tóc đen dùng bạch ngọc trâm cố định, mặt mũi thanh lệ nhã trí, nhanh nhẹn đi như nước chảy trong dòng người, cực kì phiêu dật xuất trần.
Phố bên cạnh có những dãy hành lang, những cô nương trong trang phục xinh đẹp, ở trên các lầu các, đưa mắt liếc tình. Xa xa trông thấy Lưu Sương, bọn họ ngẩn ra, giật mình sau đó liền dõi theo. Lưu Sương trong thân phận nam nhi tuấn mỹ, nhã trí phiêu dật, thoát tục như công tử, làm các chị em lưu luyến.
Lưu Sương đi ở trên đường, trong lòng nhất thời mê loạn, nghe được trên truyền đến những âm thanh kia, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn lại.
Đó là các cô nương, mặt ngọc ẩn tại các ngọn đèn hạ, nhìn qua có chút tươi đẹp. Nhìn thấy Lưu Sương ngẩng đầu, một vài cô nương khó tránh khỏi trong lòng khẽ giật mình, lập tức liền líu ríu bàn luận thanh khởi.
“Công tử, đến đây a!”
“Công tử, ta lập tức đến đây a!” Âm thanh liên tục truyền đến.
Lưu Sương dù sao cũng là một nữ tử, gặp qua loại dụ dỗ này, mặt ngọc không khỏi ửng hồng. Còn có một vài quy nô thanh lâu, dĩ nhiên thấy Lưu Sương bắt đầu do dự chạy, liền kéo nàng vào thanh lâu.
Lưu Sương chạy cũng không thoát, có chút tức giận, mặt rét lạnh, đang muốn trách mắng hai câu, mới phát hiện đã đến Túy hoa lâu, người kéo nàng, cũng là quy nô của Túy hoa lâu.
Lưu Sương khẽ nhăn mày, phất liễu phất ống tay áo, liền theo quy nô bước vào Túy hoa lâu.
Nguyên tưởng rằng Túy hoa lâu là chốn Thanh Sắc, nhất định phù phiếm không chịu nổi, nàng chưa từng nghĩ rằng, nơi này lại rất thanh tân nhã trí. Trong sảnh là các nữ tử mặc dù cũng là hoa thường vũ y, nhưng trang dung cũng không quá đậm rực rỡ, quần áo cũng không bạo lộ, không như trong tưởng tượng thật thấp kém.
Lưu Sương trong lòng nhớ đến Bách Lý Hàn, sóng mắt khẽ đảo quanh phòng, tầm mắt đột nhiên cứng đờ lại.
Mặc dù nghĩ Bách Lý Hàn ở chỗ này, đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Lưu Sương lúc này, trừ kinh ngạc ra vẫn còn kinh hoàng, nàng ngây ngốc đứng ở nơi này, nhất động cũng không còn động, tư tưởng tựa hồ cũng dừng lại.
Này… giá hoàn thị Bách Lý Hàn sao? Là… Bách Lý Hàn lạnh lùng như băng sơn sao?
Áo choàng trên người hắn sáng lạn, diễm lệ, trên khuôn mặt tuấn mỹ một mạt ửng đỏ. Lúc này, tóc bạc dài lăng loạn rối bù dưới ánh đèn, lộ ra dáng vẻ làm kinh tâm động phách người khác.
Lúc này, hắn đang bị các mỹ nữ vây quanh, trong lòng vẫn còn ôm nữ tử Nghê Thường thân được thúy sắc, không biết nàng kia nói câu gì, hắn vui mừng ngửa đầu cười to.
Lưu Sương chưa từng thấy hắn cười thoải mái như vậy.
Nụ cười sáng như thủy, rực rỡ như hoa, tiếng cười trong trẻo thật giống tiếng nước gợn trong dòng chảy xuôi ngược.
Lưu Sương đứng ở nơi đó, tựa hồ cũng có thể thấy tiếng cười kích khởi một đạo đạo liễm diễm sóng gợn này.
Lưu Sương đứng ở nơi này, tựa hồ cũng có thể thấy tiếng cười quyến rũ phong tình.
Giờ khắc này, Lưu Sương mới hiểu được thế nào là mị lực nam nhân.
Hắn không chỉ có bề ngoài tuấn mỹ, mà là mỵ lực từ bên trong tỏa ra, loại mỵ lực này không thể dung lời lẽ mà nói hết, cũng không thể dung bất cứ thứ gì biểu lộ. Đó là một thức cảm giác trong tâm hồn, không xuất nên lời.
Lúc này, thoạt nhìn Bách Lý Hàn, có chút phong trần, có chút hồn nhiên, có chút phong lưu, lại có gì đó dữ dội, lại thêm sự ôn nhu, chút tà ác... Các loại khí chất nhu hòa quyện lại một chỗ, làm cho hắn tràn ngập sự dụ dỗ.
Trong nháy mắt, Lưu Sương thấy mắt của mình hư có vấn đề, người trước mắt kia, có phải là Bách Lý Hàn luôn hờ hững với mọi thứ.... lòng nghĩ muốn không phải, nhưng sự thật, hai người đó là một.
Lưu Sương khó tin nổi là hắn bị hàn độc, nhìn bộ dạng khoái nhạc kia của hắn, sinh lực dồi dào, như thế nào lại bị hàn độc chứ? Nàng không hiểu tại sao hắn lại cự tuyệt nàng, muốn đùa bỡn nàng ư.
Trong phút chốc, một cơn lạnh ồ tới cơ thể nàng, nàng không khống chế được cảm giác của mình, chỉ muốn mắng chửi ai đó, muốn xông lên, một quyền gạt hết những oanh oanh yến yến đang quanh mình Bách Lý Hàn. Lúc này, nàng cực hận bản thân mình sao không học võ công.
Nhưng Lưu Sương kìm nén cơn xúc động vào lòng, không có hóa thân thành người đàn bà đanh đá, bởi nàng có cách giải quyết của nàng.
Nàng nhịn xuống, nhưng Hồng Ngẫu phía sau không có nhịn được, nàng đột nhiên từ phía sau Lưu Sương xông lên, chỉ vào Bách Lý Hàn hô: “Trữ vương, người như thế nào có thể đối đãi với tiểu thư như thế, người chẳng lẽ không biết tiểu thư đã...”
“Không nên nói bậy!” Lưu Sương thì thầm bên tai Hồng Ngẫu.
Hồng Ngẫu trơ mắt nhìn, khó tin nổi lời tiểu thư mình nói: “Thấy hắn oanh oanh yến yến, chẳng lẽ người không thương tâm, không tức giận?”
Sóng mắt Lưu Sương khẽ chuyển, thấy vô số ánh mắt khác thường nhìn hai người, Hồng Ngẫu làm bừa, đã khiến nhiều người chú ý bọn họ.
Lưu Sương đạm cười nói: “Ta để ý cái gì, ta đâu có phải là đam mỹ, biến thái.”
Hồng Ngẫu nghe vậy, mới tỉnh ngộ, bọn họ là nữ giả trang nam, như vậy làm loạn lên, thân phận nữ tử bị tiết lộ, chắc chắn sẽ bị thị vệ thanh lâu tống cổ ra ngoài.
Lưu Sương ho nhẹ một tiếng, lướt qua vô số ánh nhìn, cùng ngồi xuống với Hồng Ngẫu cạnh một cái bàn. Mắt nàng hướng về những người nhiều chuyện đang tò mò, khẽ nở nụ cười.
Lập tức, có vài nữ tử thanh lâu bị mê hoặc, bọn họ nhanh chân vây đến trước mặt Lưu Sương, kiều mị: “Công tử, chúng ta uống đôi chén a?”
Đôi mắt trong veo cùa Lưu Sương lạnh lùng nhìn qua khe hở giữa thân thể của mấy vị cô nương này, nàng nhìn Bách Lý Hàn cũng đang trong một vòng vây tương tự. Bách Lý Hàn cũng từ sau mái tóc của một nữ tử ngẩng đầu lên, hướng nhìn nàng, trong phút chốc, hai ánh mắt giao nhau.
Bốn mắt đụng nhau, như bị điện giật. Lại lần nữa, ngước mắt lên, lẫn lộn sự kinh hoàng, ngạc nhiên.
Thanh mục Lưu Sương bình tĩnh như thủy, sáng như trăng rằm.
Bách Lý Hàn tà mỵ cười một tiếng, Lưu Sương cũng khẽ cười một tiếng, trong lòng cũng đã có quyết định của mình.
Bách Lý Hàn sớm được thám tử báo cáo, biết được Lưu Sương theo mình tới thanh lâu, cho nên hắn mới ở đại sảnh, tập trung một đám nữ nhân mà ôm ấp, nghĩ muốn cho nàng tức giận mà rời đi. Không ngờ tới, nàng không có đi, ngược lại khoan thai ngồi lại nơi này.
Ngày xuân cảnh vật tươi đẹp, mỹ nữ vây quanh. Nàng một thân nguyệt bào thật như ánh trăng ôn nhu, hoạt bát xuất trần. Không nghĩ tới nàng lại mặc trang phuc nam nhi, vẫn là tuyệt diễm, không trách được đám oanh yến đổ xô vào.
Chắc hẳn nàng đoán được hắn giúp nàng giải hàn độc, bằng không Lưu Sương sẽ không bao giờ cùng hắn đến thanh lâu,.
Nếu như cơ thể hắn không có hàn độc, hắn chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên. Đáng tiếc, hắn biết mệnh mình không còn dài, hắn không thể để liên lụy Lưu Sương, hắn muốn nàng được ở bên một người đem đến cho nàng hạnh phúc.
Cho nên, tối nay, hắn nhất định phải nghĩ ra được cách để tâm tình Lưu Sương đối với hắn chết đi.
Mà Lưu Sương, nàng cũng có quyết định của chính mình, tối nay, nàng nhất định phải tìm hiểu được tâm ý của Bách Lý Hàn đối với nàng.
Nhưng vào lúc này, chợt có tiếng tỳ bà truyền ra, trong phòng đang huyên náo bỗng chốc yên lặng, tất cả mọi người truyền ánh mắt lên tại võ đài.
“Vừa rồi là ai gảy đàn tỳ bà?” Lưu Sương khan giọng nói, nàng học giọng nam, giọng có chút khàn, lại khiến nữ tử bên cạnh càng say lòng.
“Công tử là lần đầu đến Túy hoa lâu chúng ta rồi, ngươi không biết sao, tối nay nơi này tuyển người để kết hôn cùng Tiêm Tiêm cô nương – người đứng đầu bảng mỹ nhân.” Nữ tử mặc hồng y ngồi cạnh Lưu Sương nhẹ giọng nói.
“Lập gia đình?” Lưu Sương nhăn mày, nữ tử thanh lâu cũng có thể kết hôn sao?
Thấy mắt Lưu Sương nghi hoặc, hồng y nữ tử bắt đầu thản nhiên giải thích.
Nguyên lai, Túy hoa lâu này là thanh lâu số 1 Ngọc thành, không giống các thanh lâu kỹ viện khác, nơi này, nữ tử đều là cầm kỳ thy họa hạng nhất tuyệt kĩ, không giống những nữ tử nơi khác, điểm này, Lưu Sương vừa vào cửa đã nhìn ra.
Hơn nữa, Túy hoa lâu có quy tắc của Túy hoa lâu.
Chỉ cần người cầm kỳ thy họa có trong bảng hạng nhất, liền có thể bán nghệ chứ không bán thân. Chỉ cần ở chỗ này 5 năm, mụ mụ sẽ đem bán ra. Đương nhiên, là ngày xuất giá của cô gái,
Không chỉ giá cả hợp lý, mà muốn được họ, còn phải khiến cho họ nguyện ý gật đầu.
Có rất nhiều quan to quý nhân, ngân lượng nhiều, nhưng không chiếm được trái tim các cô nương, thì cũng uổng công.
Túy hoa lâu có hai đóa hoa, là Tiêm Tiêm và Nhu Nhu, tinh thông tỳ bà, cờ hòa kỹ. Hôm nay là ngày lập gia đình cho Tiêm Tiêm cô nương.
Trong lòng Lưu Sương thán phục, mụ mụ thanh lâu này thật khôn khéo.
Một người đứng đầu bảng thanh lâu, có sắc, nhưng là sắc kia sẽ ngày một phai nhạt, già nua đi. Thời gian năm năm, mặc dù là đứng đầu bảng hồng đấy, nhưng cũng là trên đà xuống dốc, thừa dịp lúc này, đem bọn họ gả cho đám người ngưỡng mộ, có thể kiếm lấy bạc, lấy được nhân tâm, lại có thể khích lệ các cô nương khác, cố gắng leo lên vị trí đầu bảng.
Trong lòng Lưu Sương như có tiếng kêu gọi, có tiếng tì bà phát ra, đem toàn bộ sự chú ý tới nơi phát ra tiếng tỳ bà đó.
Nhưng trên sàn, màn buông phủ, căn bản không nhìn thấy người đánh đàn, chỉ nghe tiếng tỳ bà khi thì cao vút, khi thì khinh dương, quấn quýt triền miên, khiến người khác như say mê.
Ngón đàn điêu luyện, trong lòng Lưu Sương thầm thán phục, không nghĩ trong thanh lâu lại có người tuyệt nghệ như thế này.
Một khúc đàn hoàn, màn hai bên được kéo lên, lại vẫn chưa nhìn thấy bóng hình người gảy đàn.
Phía cao của sàn, như một lầu cao, trên đó có một khối màu tím nhạt, mơ hồ sau đó một người cực kỳ mỹ. Một nữ tử ngồi ôm tỳ bà. Nàng bộ dạng ra sao không rõ lắm, nhưng vóc dáng yếu mềm, thật giống tiên tử.
Tiếng tỳ bà vốn mỹ, đã sớm làm lòng người tò mò, lúc này, nhìn giai nhân, lại càng khó kiềm chế được.
Trong lúc mọi người đang mê mẩn, mụ mụ của Túy hoa lâu đi lên đài cao, cao giọng nói: “Túy hoa lâu hôm nay hân hạnh được nhận sự cổ vũ của các quan gia. Thay mặt cho tất cả tỷ muội ở Túy hoa lâu cảm ơn sự ưu ái của các quan gia. Tối nay, là ngày vui của Tiêm Tiêm cô nương, dựa theo quy tắc của Túy hoa lâu, chỉ cần các vị quan gia xuất đủ bạc, đồng thời chiếm được trái tim của cô nương Tiêm Tiêm, liền có thể ôm về mỹ nhân.”
Mụ mụ của Túy hoa lâu vừa dứt lời, phía dưới một hồi nhôn nhao, có người không chờ đợi được lên tiếng: “Mụ mụ, mau ra giá đi.” Ai nấy đều kỳ vọng mình có thể chiếm được trái tim giai nhân.
Mụ mụ cảm thấy mọi sự mỹ mãn, cười nói: “Gia ban đầu là ba trăm lạng bạc trắng.”
Mụ mụ còn chưa dứt lời, phía dưới liền có một nam nhân thân cẩm y, cao giọng hô: “Năm trăm.”
Lại có tiếng hô tiếp: “Năm trăm hai mươi.”
“Sáu trăm.”
“Bảy trăm”
Trong phòng nhất thời có chút yên tĩnh, một chút dừng lại sau khi có người hô: “Một ngàn lạng.”
“Một ngàn năm trăm lạng!”
“Hai ngàn lạng!”
Bảng giá từ từ kéo lên.
Lưu Sương âm thầm nghĩ, thật đúng là vung tiền như rác. Nhịn không được quay đầu nhìn chỗ Bách Lý Hàn ngồi, lại thấy hắn ngồi yên vị trên ghế, phượng mắt híp lại, vẻ mặt hứng thú nhìn màu tím sa mạn kia, ung dung thưởng thức chén rượu.
Trong lòng nàng trầm xuống, nhìn ánh mắt Bách Lý Hàn, đối với nữ tử kia rất có hứng thú, lẽ nào, hắn muốn?
Lúc này, bảng giá đã đến ba nghìn lạng, bảng giá này đã khá cao, trong phòng lâm vào yên lặng.
Chỉ còn tiếng mụ mụ: “Còn có ai trả giá cao hơn?”
Trong nháy mắt, một giọng nói trong trẻo cất lên: “Công tử nhà ta, năm nghìn lượng!”
Căn phòng đang yên tĩnh, âm thanh cất lên không cao nhưng là thu hút hết tầm mắt của mọi người.
Lưu Sương nghe xong, lòng đau như cắt, nhịn không được nâng một chén rượu lên.
Hồng y nữ tử cười nói: “Chẳng lẽ công tử cũng coi trọng Tiêm Tiêm a, không bằng công tử rat ay đi, biết đâu Tiêm Tiêm cô nương lại coi trọng ngài!”
Lưu Sương lại chợt nghĩ, giọng nói này là Lý Hữu, hắn nói “công tử nhà ta” chắc chắn là chỉ Bách Lý Hàn.
Hắn ra giá thế kia, chẳng lẽ hắn thật sự coi trọng Tiêm Tiêm cô nương?
Sau khi Bách Lý Hàn ra giá, không còn mấy ai lên tiếng, mụ mụ hô mấy tiếng, nhưng không ai đáp.
Năm nghìn lượng, một cái giá thật hời, mụ mụ mỉm cười mỹ mãn.
Sáu ngàn lượng là một số bạc không nhỏ, Lưu Sương biết mình quá tay. Nhưng, không nhịn được chua xót, nhất định phải tranh cùng Bách Lý Hàn.
Nàng không biết liệu mình có thắng không, nếu thắng thì sẽ thế nào, bạc ở đâu.
Nếu may mắn tháng, Bách Lý Hàn đối với nàng là thật tâm, sẽ không trơ mắt nhìn nàng không có nổi bạc
Nếu như hắn thật lòng với mình, hoặc giả là không thật lòng, nàng liền bán mình cho thanh lâu giá 6 nghìn lượng. dựa vào khả năng cầm kỳ thy họa, không lo không đứng được đầu bảng.
Bách Lý Hàn nghe Lưu Sương ra giá, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười, hắn chưa bao giờ thấy nàng làm chuyện thiếu bình tĩnh, lần này, nàng so với tên Bách Lý Băng không khác nhau là mấy.
Mụ mụ thấy xuất hiện một vị công tử tuyệt mĩ, mặt mày hớn hở. Nhanh chóng thi lễ, xoay người đi tới sau màn che, nói vài câu, sau đó đứng dậy đi ra, cười dài nói: “Tiêm tiêm cô nương xin hỏi công tử vài câu.”
Dứt lời, phái người đi xuống, hỏi danh hiệu Bách Lý Hàn và Lưu Sương.
Nguyên lai, rất ngưỡng mộ những nam nhân này.
Mụ mụ cầm trong tay kết quả, bắt đầu báo tên,
Có người hoan hô, có kẻ thấy mất mát.
Cạnh tranh... vốn dĩ là như thế.
Nhưng vào lúc này, từ phía sau màn tím, một bàn tay ngọc ngà khẽ mở ra, vóc người yểu điệu, tướng mạo mỹ miều, là người đứng đầu bảng, Tiêm Tiêm cô nương,
Một thân xiêm áo lụa là, mỏng manh, càng khiến người ta mê luyến.
Tóc đen vấn cao, sắc mặt như nguyệt, mắt sóng sánh như hồ nước mùa thu, phong tình vô hạn.
Nàng hào phóng đứng đó, không hổ là đầu bảng Túy hoa lâu, xinh đẹp vô cùng.
“Cảm ơn các vị đã cổ động cho Tiêm Tiêm, cảm tạ các vị quan gia ưu ái, Tiêm Tiêm không dám đưa ra đề mục khó khăn cho các vị, chỉ là, Tiêm Tiêm có sở thích chơi đàn tỳ bà, rất muốn tìm một vị nào tri âm. Nếu như vị nào có thể cùng hòa tiếng nhạc với Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm nguyện cả đời nâng khăn sửa túi.” Tiêm Tiêm thi lễ, giọng điệu kiều nhuyễn nói,.
Tiêm Tiêm đưa ra đề này đúng là không quá khó, bởi hết thảy các vị công tử đều có vài phần tài nghệ. Nếu như vài tiếng nhạc, cũng không quá khó a.
Bên dưới tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên, hiển nhiên, lựa vài vị công tử có tài không hiếm.
Tiêm Tiêm nói xong, liền đi xuống, ôm tỳ bà, tay ngọc để trên dây đàn.
Lưu Sương được mấy tên quy nô dẫn tới hàng đầu trong sảnh.
Phía trước là đủ loại nhạc cụ, mọi người tự chọn cho mình một thứ phù hợp.
Lưu Sương ngồi trước ngũ huyền cầm, còn Bách Lý Hàn, rút là trong tay áo ra Ngọc Địch,
Lưu Sương chăm chú nhìn Bách Lý Hàn, chỉ thấy hắn tay cầm ngọc tiêu, quần áo phiêu nhiên, tóc dài như thủy, dung nhan trong trẻo lạnh lùng nổi bật bởi sam bào San Hô sắc, dày mà mị hoặc, hắn không nhìn về phía Lưu Sương, một đôi con ngươi đen, lại thâm sâu dừng trên mình Tiêm Tiêm.
Ánh mắt hồn xiêu phách lạc, lộ ra một tia ôn nhu cùng thương tiếc. Ánh mắt như vậy, thế gian này nữ tử nào có thể chịu được? Lưu Sương chưa bao giờ biết, một Bách Lý Hàn trong trẻo lạnh lùng, lại có một tình cảm nóng bỏng như vậy.
Lưu Sương đờ người tránh né ánh mắt, nhìn phía trên võ đài, lại thấy người ôm tỳ bà cũng đang nhìn lại Bách Lý Hàn. Mặt ngọc mang theo thẹn thùng, trong con ngươi đen lộ ra thâm tình.
Lập tức một thứ cảm xúc ê ẩm chậm chạp lan vào lòng Lưu Sương, coi như biết hắn thân mang hàn độc, coi như biết hắn cố ý, trong lòng Lưu Sương, vẫn nhịn không được mà cảm thấy khó chịu như bị đao cắt.
“Tiêm Tiêm cô nương, có thể bắt đầu được chưa?” Dưới võ đài có một vị công tử không nhịn được hô.
Tiêm Tiêm như bừng tỉnh, thật giống như mới phát hiện chính mình thất thần, trên mặt càng thêm ửng đỏ, thẹn thùng như hoa. Thấy tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tốt, nàng ôm tỳ bà, tay ngọc khẽ gãy, tranh tranh âm tỳ bà liền bắt đầu du dương.
Tiếng tỳ bà vang lên, Lưu Sương liền có chút giật mình, đây là một thủ khúc nàng chưa từng nghe qua. Những người khác cũng giật mình, rất hiển nhiên, bọn họ cũng chưa từng nghe qua thủ khúc này.
Lưu Sương trong lòng thầm than, vị này là Tiêm Tiêm cô nương, cũng bất phàm, thủ khúc này, có thể là do chính cô ta phổ. Nghĩ đến, nơi này, ai cũng là đang nghe những điều chưa từng nghe.
Trong tiếng tỳ bà của Tiêm Tiêm, mặc dù tiếng nhạc tuyệt mỹ, đơn âm lại nhiều hơn, cực kỳ bi thương, thật giống con phượng điểu kiêu ngạo, trên không trung kêu to kiếm người bầu bạn.
Tay Lưu Sương đang đặt trên dây đàn, đang suy nghĩ xem như thế nào để hòa cùng khúc nhạc, tức thì bên tai một thanh âm bay ra, chính là tiếng tiêu của Bách Lý Hàn.
Tiếng tiêu mới đầu rất yếu, như từng cơn song nhẹ dập dềnh, phiêu lãng trong không trung.
Cạnh đó các ứng chiến giả nghe được tiếng tiêu của Bách Lý Hàn, cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao bắt đầu diễn tấu. Nhất thời trong đại sảnh, tiếng địch, tranh thanh, đàn cổ thanh, thậm chí kèn Xô-na đều bắt đầu vang lên.
Nếu các loại âm thanh cùng chung một điệu, xuất hiện một hồi hợp tấu tuyệt mỹ là chuyện không phải nghi ngờ. Nhưng là, thật đáng tiếc, bởi vì các loại nhạc không cùng một giai điệu, âm vận hỗn độn, cực kỳ khó lọt vào tai.
Trong tạp âm phân loạn, chỉ nghe tiếng tiêu thủy chung đuổi theo tiếng đàn tỳ bà, lượn lờ động thính.
Rốt cục, tiếng địch dừng lại, tranh thanh dừng xuống, mặt khác tiếng nhạc liền tĩnh mặc xuống. Không phải những người khác không muốn diễn tấu, mà bởi vì có cố gắng nữa cũng vẫn không hơn. Hơn nữa, nguyên nhân không thể không ngừng còn có, chính là tiếng tiêu kia đã cùng quyện vào tiếng tỳ bà.
Tiếng tỳ bà giống như phượng điểu chiêm chiếp, mà lúc này tiếng tiêu, đã không còn non yếu, mà từ từ chuyển sang mênh mông, giống như một con đại ưng đang giương cánh chao liệng trên không trung, truy đuổi con phượng điểu kia.
Trong lúc nhất thời, chỉ nghe tiếng tỳ bà lượn lờ na na, tiếng tiêu sầu triền miên, trong phòng ngân lên một đoạn Phượng Cầu Hoàng.
Ngón tay Lưu Sương bất động, đặt tay trên dây cầm, thật lâu không có gảy đàn.
Ngay từ đầu, nàng chỉ muốn nghe tiếng tỳ bà, nhắm âm vận, rèn luyện ngón đàn. Sau lại, giữa lúc mọi người tham gia hợp tấu, thì nàng mỉm cười không tham gia vào sự náo nhiệt đó. Đến sau cùng, tiếng tỳ bà cùng tiếng tiêu hòa hợp vào nhau, tình chàng ý thiếp gửi vào nhạc, không có sự chen lấn của dục vọng. Coi như cũng muốn xen vào, sợ là cũng không thể. Bởi vì tiếng tỳ bà cùng tiếng tiêu hai cổ âm vận quấn quýt lấy nhau nhau, quyến luyến đến khó rời nhau.
Cho đến cuối cùng, khi tiếng tỳ bà cùng tiếng tiêu ngừng nghỉ, khi Bách Lý Hàn cùng Tiêm Tiêm Hồng Bài cô nương thâm tình ngắm nhau thì, Lưu Sương biết, Tiêm Tiêm nếu phải gả đi, người cưới tất Bách Lý Hàn.
Trong lòng nàng nhịn không được run lên, ngón tay run run, một tia âm rung xuyên qua, giống như lòng nàng đang chiến. Bàn tay trắng nõn bị cắt qua, ngón tay bị cắt vỡ, Lưu Sương lại chỉ cảm thấy đến chết lặng, hoàn toàn quên đi đau đớn.
“Tiểu thư, tay người đang chảy máu!” Hồng Ngẫu thấy Lưu Sương thẫn thờ, nhỏ giọng nói.
Lưu Sương cúi đầu, này mới nhìn đến giọt hồng mai trên Nguyệt Bạch cẩm bào.
Nàng cười cười, nhàn nhạt nói: “không sao!” Ngón tay đau đớn kia làm sao theo kịp một phần vạn lòng nàng đang đau.
Nàng chậm rãi đứng dậy, vuốt máu đang chảy trên ngón tay ngọc, lui về phía sau. Xoay người đi, lộ ra một tia cô đơn.
Nàng ngồi ở trước bàn, bất chấp cầm một chén rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm.
“Tiểu thư, vừa rồi người tại sao không đánh đàn, cũng không cầm kỹ, chẳng lẽ không hơn thủ khúc kia?” Hồng Ngẫu không hiểu hỏi han, nếu là tiểu thư cùng thủ khúc kia, liền không tới phiên Bách Lý Hàn.
Lưu Sương cười khổ nói: “Cùng nhau thì đã sao, Tiêm Tiêm kia cũng không tuyển của ta!”
Đúng vậy, ngay từ đầu, trước khi diễn tấu, nàng ta cũng đã đã coi trọng Bách Lý Hàn, không phải sao?”
“Tiểu thư, kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?” Hồng Ngẫu lo lắng hỏi han.
Lưu Sương khẽ nhăn mày, nàng cũng không biết làm thế nào, nhưng là, nàng vẫn không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy ngồi ở chỗ này, nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp.
“Cám ơn các vị quan gia hôm nay đã đến đây cổ động Tiêm Tiêm cô nương chúng ta, vị này là Bách Lý công tử, thỉnh các vị lưu lại giây lát, uống một chén rượu mừng, chúc mừng cho Tiêm Tiêm cô nương và Bách Lý công tử.” Mụ mụ Túy hoa lâu vui rạo rực nói.
Tiếng nói vừa dứt, liền có hai mươi Thải Y tỳ nữ xinh đẹp nối đuôi nhau ra, trong tay bưng khay, mâm, bàn trong đựng mỹ tửu giai hào. Bên trong môn quy nô cũng bắt đầu vào việc, người người vui mừng ăn vận quần áo, đem chữ HỶ đỏ thẫm treo trên tường, tơ lụa màu đỏ lập tức rủ từ trên lầu xuống.
Lưu Sương trong lòng ngẩn ngơ, chẳng lẽ, tối nay, bọn họ sẽ ở chỗ này động phòng?
Lưu Sương nghi hoặc kéo ống tay áo một vị tỳ nữ, thấp giọng hỏi: “Vị tỷ tỷ này, chẳng lẽ hôn sự sẽ tiến hành ở chỗ này sao?”
Tỳ nữ kia cười dài, nói: “Vị tỷ tỷ này, chắc là ngươi không biết, này là quy củ của Túy hoa lâu chúng ta, cho dù ai cưới cô nương ở Túy hoa lâu, đêm đầu tiên đều phải qua ở chỗ này. Ngày thứ hai, sẽ về đến Lý gia. Cho nên a, tối nay chính là đêm vui mừng của Tiêm Tiêm cô nương chúng ta.”
Tỳ nữ kia sau khi giải thích xong, liền vội vàng đi đem rượu và thức ăn.
Lưu Sương ngồi ở trước bàn, bi ai mà nghĩ, tại sao lão Thiên muốn nàng trơ mắt nhìn hắn lấy vợ nạp phi? Lần trước là Đại Mi Vũ, lần này… lại là Tiêm Tiêm kia.
Mắt nàng nhìn ra xa, Bách Lý Hàn cùng Tiêm Tiêm tay cầm tay đã đi ra phía sau. Nhìn bóng lưng khuất đi, gương mặt Lưu Sương trong phút chốc mất đi huyết sắc, trong lòng đau đớn co rút từng đợt.
Bàn tay nàng run rẩy cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rượu ngọt theo cổ họng đi xuống mang theo tia đau đớn. Uống cạn rồi, bây giờ tạm thời lại mất đi mùi rượu. Lưu Sương lại muốn uống, Hồng Ngẫu tay giữ cổ tay của Lưu Sương, lo lắng nói: “Tiểu thư, người không thể uống, người chưa từng uống rượu, rất sễ say!”
“Rượu này uống rất tốt, cũng không phải rượu nặng mà, uống chút ít cũng không có việc gì.” Lưu Sương nhàn nhạt cười đẩy cánh tay của Hồng Ngẫu ra.
“Đây là Yên Chi túy, Vương phi không nên uống nữa, loại rượu này chẳng qua tác dụng chậm.” Một bóng đen đột nhiên quét tới, Lưu Sương mở hé mắt, thấy Trương Tá đứng ở trước mặt nàng.
“Trương Tá, ngươi không theo chủ tử của ngươi, đến nơi này làm cái gì?” Lưu Sương lạnh lùng hỏi.
“Ta. . .” Trương Tá có chút tức cười, hắn thấy Lưu Sương uống rượu, liền nhịn không được đến đây khuyên nhủ, ước chừng là trước đây phụng mệnh bảo vệ Lưu Sương lưu lại di chứng đi.
Hắn gãi gãi đầu, đạo: “Vương phi không nên thương tâm, kỳ thật, Vương gia, ngài thích người!”
“A? Hắn cũng thích Tiêm Tiêm cô nương mà!” Lưu Sương nhíu mày, đôi mắt nhàn nhạt nhìn con ngươi đen chân thành của Trương Tá.
“Vương gia không thích cô gái kia.” Trương Tá biết Vương gia làm như vậy, chính là vì muốn Vương phi mất hết hy vọng, lý do tại sao, hắn cũng không rõ lắm.
“Trương Tá, dẫn ta đi tìm Vương gia các ngươi!” Lưu Sương đột nhiên cao giọng nói.
“Bây giờ?” Trương Tá ngẩn ngơ đạo, hiện tại, Vương gia cùng Tiêm Tiêm cô nương đến hậu viện động phòng, hắn lúc này mang Lưu Sương trôi qua, Vương gia nhất định sẽ trách tội hắn.
Nhưng là, nhìn đôi mắt Lưu Sương thanh lệ như thủy, sóng mắt trong suốt nhu hòa, hắn lại không đành lòng.
Vương phi tốt đẹp như vậy, Vương gia vì sao lại làm tổn thương nàng?
Trương Tá mặc dù là thị vệ của Bách Lý Hàn, nhưng là, Bách Lý Hàn thân mang hàn độc không thể sống lâu, hắn cũng không biết.
“Hảo, Trương Tá liền đưa Vương phi đi!” Trương Tá cắn răng, tối nay bất cứ giá nào, Vương phi đã từng cứu mạng hắn, hay là nàng chưa từng cứu hắn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nữ tử tốt đẹp như vậy thương tâm.
Lưu Sương theo Trương Tá, đến hậu viện Túy hoa lâu.
Túy hoa lâu không hổ là thanh lâu danh tiếng nhất, hậu viện thật lớn, phân bố rất nhiều lầu các, hiển nhiên là nơi chốn của các cô gái trẻ tú lâu.
Nơi Tiêm Tiêm cô nương nghỉ cũng không quá khó tìm, bởi vì tối nay là ngày vui của nàng, nơi này đây, đều treo đầy đèn màu cùng hồng trù.
Trong hậu viện cực kỳ yên lặng, Trương Tá dẫn Lưu Sương, chỉ chốc lát liền đến chỗ phòng Tiêm Tiêm
“Vương phi, chính nơi là này, người muốn làm gì? Đoạt Vương gia từ trong đó sao?” Trương Tá trầm giọng hỏi. Chẳng lẽ Vương phi muốn cướp hôn?
“Trương Tá, ngươi canh giữ ở ngoài, không cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy!” Lưu Sương nhẹ giọng nói.
“Vâng!” Trương Tá vâng lệnh, chậm rãi lui ra ngoài.
Lưu Sương dù không nói, hắn cũng sẽ canh giữ ở phụ cận, bảo vệ Vương gia là chức trách của hắn.
Lưu Sương nhìn Trương Tá đã lui xa, lấy lại bình tĩnh, đang muốn đi vào, lại gặp hai tỳ nữ bưng bàn tử đi ra, Lưu Sương cuống quýt trốn vào lùm cây gần đó.
Đợi sau khi những tỳ nữ kia đi khuất, Lưu Sương mới từ từ bước ra, hướng lầu các bên trong đi tới.
Bên trong phòng, hồng trướng buông xuống, ngọn đèn dầu lưu chuyển, như mộng như ảo.
Tiêm Tiêm ngồi ở trước bàn, đôi mắt khẽ lướt qua đồ ăn trên bàn, nhìn nam nhân kia đang nằm trên giường giả vờ ngủ say. Nến đỏ chập chờn, dưới ánh nến, dung nhan hắn tuấn mỹ vô cùng, khí chất thanh quý, người khác nhìn phải, tầm mắt không thể nào dời đi.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng được gả cho một nam nhân xuất chúng như thế, mới vừa rồi ở trong đại sảnh, tuy chỉ là liếc mắt, nàng liền bị hắn mê hoặc. Khi hắn ẩn tình đưa ánh mắt nhìn phía nàng thì, nàng cảm nhận được hồn mình đã bị câu đi.
Chỉ là, nàng mơ hồ cảm thấy hắn bây giờ cùng mới vừa rồi ở trong đại sảnh hoàn toàn không giống nhau.
Mới vừa rồi, hắn ân tình đưa tay ôm eo nhỏ nhắn của nàng, đầy tà mị, nhưng giờ phút này quanh người hắn lại tản ra hàn băng lạnh cả người, vô cùng sắc bén, làm người khác không dám tiếp cận.
Tiêm Tiêm ngồi ở dưới đèn một lúc lâu, thấy hắn như trước vẫn giả vờ ngủ say, nàng rốt cục thiếu kiên nhẫn, bạo gan tiến về phía hắn.
“Đêm đã khuya, phu quân, chúng ta an giấc đi!” Tiêm Tiêm ôn nhu nói, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên vai Bách Lý Hàn.
Lông mi Bách Lý Hàn thon dài có chút sắc nhọn, hai tròng mắt nhẹ nhàng mở ra, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cánh tay nữ tử kia, đem chúng dời đi, nhàn nhạt nói: “Tiêm Tiêm cô nương, không nên gọi phu quân, ta không phải là phu quân của ngươi. Ngày mai ta sẽ trả lại tự do cho ngươi!”
Tiêm Tiêm giật mình nhìn Bách Lý Hàn, không hiểu ý tứ trong lời hắn nói, trả lại tự do cho nàng? Chẳng lẽ hắn không muốn lấy nàng?
“Tiêm Tiêm không hiểu ý công tử, công tử dùng năm ngàn lượng mua ta, chẳng lẽ không phải vì muốn thành thân với ta sao?” Tiêm Tiêm run giọng hỏi.
Bách Lý Hàn nhìn gương mặt thương tâm của Tiêm Tiêm dưới ánh nến, lạnh lùng nói: “Ta mua ngươi, là bất đắc dĩ. Cho nên ta sẽ trả lại tự do cho ngươi. Sáng ngày mai, ngươi sẽ không còn là kỹ nữ thanh lâu, có thể tự do lựa chọn phu quân cho mình.”
“Tại sao?” Tiêm Tiêm như muốn khóc.
Bách Lý Hàn không nghĩ tới Tiêm Tiêm cô nương này lại cố chấp như thế, rời khỏi thanh lâu, không phải là điều kỹ nữ vẫn hằng tha thiết mơ ước sao?
Mắt hắn khẽ nhắm lại, đang muốn đáp trả, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân vụng về, người đó không có võ công, đoán chắc là một nữ tử. Tiếng bước chân kia lúc mau lúc chậm, có thể thấy được tâm tình người kia rất là trầm trọng.
Đêm đã khuya, tối nay là ngày tốt cảnh đẹp của bọn hắn, tất cả tỳ nữ đều đã đi khỏi, là ai lại tới nơi này?
Trong đôi mắt sâu thẳm của Bách Lý Hàn, đột nhiên hiện lên một tia phức tạp, hắn ngồi dậy, cánh tay vươn dài ra, liền kéo Tiêm Tiêm vào lòng. Xoay người lại, liền đem nàng đặt trên giường.
Người kia dừng bước, tựa hồ đứng im tại trước cửa, ước chừng là có chút do dự.
Bách Lý Hàn lại hung hăng kéo, lần này đây, hắn đã hoàn toàn xác định người đến là ai!
Lưu Sương đứng ở trước cửa, do dự.
Không biết mình nên đi vào, hay là rời đi!
Gió đêm thổi qua, mới vừa rồi men rượu Yên Chi dâng lên, làm cho nàng cảm thấy có chút phiêu phiêu. Đầu não nóng lên, ý nghĩ phải đi vào phòng chiếm thế thượng phong, nàng đưa tay mạnh mẽ đẩy, tiếp đến đóng chặt cửa mở, chậm rãi đi vào.
Bên trong phòng, nến đỏ thiêu đốt chánh vượng, chiếu sáng cả phòng kiều diễm cùng triền miên.
Ánh nến chập chờn trong bóng tối, che đi nửa phần trướng mạn đỏ thẫm, hiện hữu hai thân ảnh như ẩn như hiện
Lưu Sương không kiểm soát được bản thân đi về phía trước, một mạch đi tới trước giường, sau phải dừng lại vì cảm giác chuếnh choáng.
Bên trong trướng, xuân sắc vô biên, hai cỗ bóng người dây dưa cùng một chỗ.
Lưu Sương cảm thấy tâm thật giống như bị bàn ủi lạc một phen, mơ hồ một cỗ bỏng rát từ đáy lòng chậm chạp dâng lên.
Cảnh tượng nóng bỏng như vậy, nàng chưa từng thấy qua. Bản thân, nàng đã bị hắn phụ, cũng trở thành mẹ của con hắn, nhưng là, cùng Bách Lý Hàn chung một chỗ, cũng chỉ mới có hai lần mà thôi. Kỳ thật, nếu so sánh nàng cùng với một xử nữ, sự khác nhau cũng không lớn là bao.
Hôm nay, chứng kiến cảnh hai bóng người dây dưa, hai gò má nàng vẫn bất tri bất giác đỏ lên, nói say là đúng, nhưng nổi giận cũng không sai.
Trong tích tắc, nàng quên phải xoay người, có chút giật mình.
Trên giường, thân thể nử tữ bị thân thể nam nhân bao trùm hoàn toàn, chỉ lộ ra cánh tay ngọc cùng cái cổ trắng muốt, trên cổ, mơ hồ thấy một chỗ đỏ sẫm hồng ngân. Mà nam nhân kia, một đầu tóc bạc kinh người, buông xõa trên lưng, che đi khuôn mặt tuấn tú, cúi đầu, hắn đang cắn vành tai cô gái kia.
Một lúc lâu, tựa hồ là cảm giác được sự xuất hiện của Lưu Sương, hắn khẽ xoay hông, liếc mắt nhìn nàng.
Trong đôi mắt trong veo sâu thẳm kia đã thiếu đi sự mãnh liệt của ngày xưa, mà tựa như ẩn chứa hai giọt xuân thủy trong suốt, rất là mị người. Mái tóc bạc làm nổi bật lông mày và lông mi màu đen, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp, cả người nhìn qua tuấn tú tươi đẹp tuyệt.
Hắn cắn nhẹ vành tai cô gái kia, mơ hồ không rõ hỏi han: “A? Bạch Lưu Sương, ngươi tới đây làm cái gì?”
Lưu Sương trên mặt máu như rút đâu cả, trắng xanh như tờ giấy, môi đỏ mọng khẽ run, cuối cùng không mở miệng được lời nào. Tình cảnh trước mắt, lúc mới vào phòng, nàng cũng đã đoán được. Nhưng là, vẫn thật sự không ngờ, khi nàng tận mắt chứng kiến, trong lòng lại đau đớn như vậy, làm cho nàng khó có thể thừa nhận.
Nàng thốt nhiên xoay người, bước nhanh về phía cửa. Bạch sam phiêu linh, tạo nên một làn gió lạnh. Bang một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Giờ khắc này, Bách Lý Hàn trong lòng thật giống như bị một mũi dao xuyên qua, cảm giác đau đớn vô hạn.
Hắn lạnh lùng từ trên giường ngồi dậy, người đã đi, không cần phải đóng kịch.
Nhưng, cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, Lưu Sương bước nhanh đến đầu giường, rồi dừng lại.
Bách Lý Hàn có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lưu Sương. Vốn tưởng rằng nàng đã đi khỏi, như thế nào lại trở vào đây?
Lưu Sương nhìn Bách Lý Hàn, không nói một lời, dưới ánh nến hồng hồng, mắt nàng sáng rực như lửa, ánh sáng ngọc có thể so với những vì tinh tú trong đêm.
Nàng đột nhiên đưa tay, xé cẩm bào Nguyệt Bạch trên người một cái, quần áo rách, lộ ra da thịt trắng noãn, trơn bóng sáng như vậy, thật giống như tuyết mới đông, mà lại ấm áp. Bên môi hiện lên một nụ cười vui vẻ, nàng lại lần nữa đưa tay, rút oản rút trâm gài tóc, mái tóc dài đen bóng buông xuống, giống như rặng liễu.
Ánh nến màu vàng lóe ra, dưới ánh nến, dung nhan nàng tuyể mĩ, con mắt sáng lưu chuyển, xuất hiện một tia mị lệ hơn hẳn ngày thường, đúng là xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông.
Lưu Sương như vậy, hắn chưa từng gặp qua, trước kia chỉ biết nàng thanh nhã như mai, lúc này nàng thanh lệ mà quyến rũ, làm hắn choáng váng.
Trong lúc nhất thời, Bách Lý Hàn giật mình, đầu não nhất thời mê muội, thậm chí còn quên đi chính mình muốn diễn kịch.
“Bách Lý Hàn, ngươi nhìn đi, ta so với nàng cũng không kém, ngươi hà tất gì tới đây lãng phí năm nghìn lượng bạc kia?” Lưu Sương nhàn nhạt nói.
Lưu Sương đã nói như mời, trong lòng Bách Lý Hàn bốc lên một loại ôn nhu, ôn nhu đến đau đớn.
Giờ khắc này, hắn chỉ muốn dỡ xuống màn ngụy trang của chính mình, theo Lưu Sương cùng nhau trở về.
Tay của hắn, dự định sẽ duỗi ra, nhưng suy nghĩ trong lòng bị gián đoạn, một cảm giác lạnh lẽo trong người đột nhiên chậm rãi tỏa ra.
Hắn biết, không quá nửa khắc tiếp theo, hàn độc sẽ phát tác.
Hàn độc!
Hắn thiếu chút nữa quên đi, trên người hắn còn có hàn độc. Ở trước mặt nàng, hắn luôn không khống chế được!
Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, hạ xuống tình cảm đang cuồn cuộn trong lòng, bên môi gợi lên một nụ cười vui vẻ, nói: “Ngươi đúng là cũng không kém, nhưng là ta đã trải qua rồi. Ngươi đuổi theo đến tận nơi này, không phải là vì cho rằng ta vẫn thích ngươi chứ. Ta thừa nhận, trước đây ta đúng là rất thích ngươi, thậm chí đã có lúc yêu ngươi. Sau này, ta mới biết được, ta chẳng qua bị ngươi dùng cầm kỹ và họa nghệ hấp dẫn thôi. Coi như là thích, nhưng cũng là đã qua. Nhìn bộ dạng lúc này của ngươi, nam không ra nam, nữ không ra nữ, như thế nào có thể so sánh với Tiêm Tiêm của ta? Huống hồ, khả năng cầm kỹ của Tiêm Tiêm so với ngươi còn hơn vài bậc.”
Giọng nói của Bách Lý Hàn không cao, nhưng từng lời nói lạnh như băng tuyết, Lưu Sương cảm thấy lòng mình lại lần nữa vỡ ra từng mảnh.
Chẳng lẽ, suy đoán trước đây của nàng đều là sai? Nàng không tin!
“Thế, ngươi tại sao lại giải hàn độc giúp ta?” Lưu Sương run giọng hỏi.
“Ngươi không phải vì thế mà cảm động chứ?” Bách Lý Hàn nheo mắt cười nói: “Sở dĩ vì giải hàn độc, không vì lí do gì cả. Đơn giản là ta không muốn nợ ngươi một mạng! Mười năm trước, là ngươi dùng tương tư lệ giải độc cho ta, không phải sao?”
Lưu Sương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn,chuyện mười năm trước nàng giải độc cho hắn, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nói ra, không nghĩ tới chuyện hắn đã biết.
Chẳng lẽ, thật sự, thật sự như hắn nói, hắn chỉ là vì không muốn nợ ân tình nàng sao?
“Như thế nào, ngươi còn ở lại đây làm gì?” Bách Lý Hàn lạnh lùng hỏi. Đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, hướng Tiêm Tiêm mà ôn nhu hỏi: “Trong phòng nàng có giấy và bút mực không?”
Tiêm Tiêm gật đầu nói có, lập tức đứng dậy, sửa lại quần áo, lấy giấy và bút mực bày ở án trên.
Bách Lý Hàn phủ thêm quần áo, đi tới trước kỷ án, chấp khởi mặc tiếu, giấy Tuyên Thành cắn câu họa được xếp vào một chỗ. Ánh nến quang mang bao phủ một bên mặt hắn, ánh lên vẻ lạnh lẽo vô tình.
Một lát sau, hắn cầm lấy tờ giấy kia, đưa cho Lưu Sương.
Lưu Sương cúi đầu nhìn lại, thật to hai chữ đập vào mi mắt ____“Hưu thư”! (Hủy hôn)
Hưu thư!
Hắn đưa cho nàng hưu thư!
Lúc nàng xác định bản thân không ngừng yêu hắn thì, hắn lại nói, cho tới bây giờ hắn không có yêu nàng!
Lúc nàng lần nữa mang trong mình cốt nhục của hắn, hắn lại đưa nàng nhất chỉ hưu thư!
Nàng quá ngốc, lại một lần nữa đưa đầu vào dây thong lọng!
“Chào ngươi, người đã từng là thê tử của ta, hưu thư này ngươi cầm cho tốt, là phương tiện ngày sau lập gia đình!” Bách Lý Hàn sau khi lạnh lùng ném những lời này, liền ôm lấy Tiêm Tiêm hướng giường bên trong đi tới.
Lưu Sương lòng như đao cắt, sắc mặt bình tĩnh đem hưu thư, nhét vào trong tay áo, vội vàng đi ra ngoài.
Bởi vì chạy quá nhanh, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa bán ngã xuống đất.
Mới đi ra khỏi phòng, liền nghe được bên trong phòng phù một tiếng, ánh nến dập tắt, trong bóng tối, truyền đến âm thanh triền miên
Đêm đã khuya, gió lạnh vô cùng.
Lưu Sương xem xét long y sam, chậm rãi bước đi, trong khí lạnh ban đêm mơ hồ có khí người.
“Vương phi! Người làm sao vậy?” Trương Tá đón chào, thấy Lưu Sương đầu tóc rối bù, nhíu mày hỏi.
Lưu Sương kìm nén bi thương trong lòng, mỉm cười nói: “Ta không sao, Trương Tá, sau này không nên gọi ta là Vương phi. Ta sớm đã không còn ngôi vị đó.”
Trương Tá nhìn bóng lưng Lưu Sương chậm rãi đi, trong lòng trầm xuống.
Xem ra Vương gia cùng Vương phi gặp mặt không vui, thật không biết bọn họ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Sương chậm rãi bước đi, sắp đến cửa chính, mới nhớ ra quần áo mình không chỉnh tề. Cuống quít dừng lại sửa sang quần áo, đang khi sửa thì, một nam nhân từ cửa chính đi đến, trùng hợp thấy Lưu Sương, nhất thời hai mắt phóng quang.
“Vị cô nương này, bồi gia uống hai chén được chứ?” Người kia mê đắm nói.
“Vị cô nương, bồi Gia uống hai chén được chứ?” Người kia mê đắm nói.
Lưu Sương lạnh lùng nhìn hắn một cái, một nam tử thân hoa phục, không tệ, nhưng tâm phiền chán, nàng mệt mỏi nói: “Vị huynh đài, ngươi gọi người khác đi.”
“Như thế nào lại chối từ?” Người kia đùa cợt nói, đôi mắt hẹp dài lướt qua quét lại trên ngực Lưu Sương.
Lưu Sương cúi đầu nhìn, vạt áo trước ngực khi nãy xé quá mạnh, mặc dù đã che lại nhưng vẫn không che hết thịt da lộ ra. Dưới ánh đèn, thịt da trắng nõn, tinh tế. Nam tử kia ánh mắt nhìn tới nhìn lui chính là chỗ này.
Trong lòng Lưu Sương kinh hãi, cuống quýt lấy tay che lại. Nhưng không thể che kín nổi, nàng đưa tay lên đầu tháo trâm, mái tóc đen dài buông xuống cho đến bên hông.
Thật sự là được cái này mất cái khác!
Tóc đen buông xuống, thân phận nữ tử đã lộ rõ.
Mặt Lưu Sương lập tức cực kỳ ảo não, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng vì xấu hổ, trong sảnh, nhiều ánh mắt nam nhân đã bắt đầu chú ý đến.
Túy hoa lâu dù sao cũng là một thanh lâu, khó tránh khỏi có những tên nam nhân lãng tử, tối nay đều là những kẻ không chiếm được Tiêm Tiêm. Phát hiện bên này có động tĩnh, năm ba người đã hứng thú tụ lại.
Lòng Lưu Sương thầm han, tối nay xem ra phiền hà rồi!
“Ai nha, bỗng dưng lại có đàn bà đi đến thanh lâu, dung mạo lại rất được, thật sự là một chuyện lớn a!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu nương tử, nàng vì sao phải một mình đi dạo thanh lâu, khó khăn gì sao...” Một tên nam nhâ cười lớn nói: “Nàng thích nữ nhân?”
Những tên nam nhân này thật xấu xa, cái gì, thích nữ nhân sao? Lưu Sương chưa từng bị nam nhân nào nói điều ấy, trong lòng tức giận vạn phần. Nhưng nàng biết mình lúc này không thể tức giận, nếu không chọc giận những kẻ này, hậu quả thật là không lường nổi. Nhưng, cũng không thể tỏ ra yếu đuối, để cho bọn người này khi dễ nàng được.
Lưu Sương lấy lại bình tĩnh, giả vờ hỏi han: “Các vị quan gia, không biết có nhìn thấy công tử nhà ta. Mới vừa rồi nô tỳ chỉ rời đi một lát, liền không thấy công tử đâu cả?”
Mấy nam nhân hơi hồ nghi, không tin nhìn chăm chú Lưu Sương, có rất ít nam nhân đến thanh lâu chơi mà mang theo nha hoàn tới.
“Công tử nhà ngươi họ gì?” Một nam nhân có vẻ đào hoa hỏi.
“Bách Lý.” Lưu Sương nhẹ thưa. “Xin hỏi, gia có nhìn thấy công tử nhà ta?”
Bách Lý là họ của hoàng gia, những người mang họ này không nhiều, vài người đã giật mình. Nhưng nam nhân đào hoa kia đột nhiên cười nói: “Dám nói đối, lấy tên họ đó ra dọa chúng ta sao? Mới vừa rồi không phải người cùng Bách Lý kia còn tranh giành Tiêm Tiêm sao? Còn nói là nha hoàn của hắn? Mụ mụ, mau đến xem, đây có phải là người của Túy hoa lâu các ngươi?”
Nam nhân kia cố ý hô to.
Mụ mụ Túy hoa lâu nghe tiếng chạy lại, liếc mắt thấy một thân nam phục tóc rối bời – Lưu Sương.
Bọn họ kị nhất là nữ tử tới thanh lâu, bởi vì nữ tử đến đây không phải tìm phu quân thì cũng có chuyện. Nữ tử tới thanh lâu, đối với họ là chuyện đại kị. Bình thường khi phát hiện, sẽ cho bọn du côn ra đánh, dù sao cũng là địa bàn của chúng, sau lưng còn có chỗ dựa.
Bọn họ cũng không sợ có người tìm đến gây phiền toái, bởi vì những nam nhân tới thanh lâu ai muốn nhận mặt thê thiếp của mình tới đây làm loạn? luật bất thành văn này được âm thầm chấp nhận.
Lưu Sương nào đâu có biết thanh lâu có quy định này, thấy ánh mắt lạnh giá của mụ mụ Túy hoa lâu nhìn nàng, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mụ mụ bước tới trước mặt Lưu Sương nói: “Cô nương, đừng trách ta nhẫn tâm, ai lại để một cô nương tới thanh lâu!” Dứt lời, vung tay lên,, mấy tên hộ vệ Túy thanh lâu liền bao quanh Lưu Sương.
“Tiểu nương tử, chỉ cần ngươi bồi gia, Gia liền cứu ngươi, như thế nào? Nếu không, bị đánh, mùi vị không dễ chịu chút nào đâu.” Nam nhân đào hoa kia cười hì hì nói.
Trong lòng Lưu Sương cả kinh, những người này chắc chắn sẽ động thủ!
Xa xa thấy Hồng Ngẫu đang cố len vào, nghĩ muốn cứu mình, nhưng chỉ muốn ngăn nàng ta lại, Hồng Ngẫu cũng là nữ tử, nếu bị phát hiện, chẳng phải là gay go sao.
Lập tức muốn gọi lớn bảo nàng ấy quay lại, đi gọi viện binh.
Hồng Ngẫu kia nhanh trí, nhìn mặt Lưu Sương đã nhanh chóng hiểu ý, chạy như bay đi.
Lưu Sương nhìn chung quanh một vòng, những người này thật vạm vỡ, nghĩ thầm, nàng hiện giờ đang có thai, làm sao chịu được những roi đòn. Đáng tiếc, nàng ở đây chịu khổ, Bách Lý Hàn thì ở sau hưởng thụ khoái hoạt, cũng không thấy bóng dáng Trương Tá Lý Hữu đâu, chẳng lẽ đã được lệnh của Bách Lý Hàn, không đến cứu nàng?
Nàng không hề biết, lúc này Bách Lý Hàn không phải đang ở trong phòng hưởng thụ khoái hoạt, mà đang bị hàn độc hành hạ, Trương Tá Lý Hữu đang ở bên cạnh hắn, hoàn toàn không biết tình hình nguy cấp của nàng.
Lúc này, chỉ có biện pháp trì hoãn thời gian mới có thể cứu bản thân.
Lưu Sương thản nhiên cười một tiếng, đối với mụ mụ Túy hoa lâu: “Mụ mụ, nếu như ta là cô nương của Túy hoa lâu, lẽ nào người muốn ta phải chịu đòn roi thống khổ sao?”
Mụ mụ Túy hoa lâu quá ma mãnh, nghe những lời này, ngay lập tức hiểu rõ ý tứ Lưu Sương, hai mắt sáng người, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ, cô nương muốn bán mình cho Túy hoa lâu?”
“Là vậy!” Lưu Sương cười yếu ớt đáp: “Bổn cô nương bất tài, cầm kỳ thy họa cũng là hiểu sơ sơ một chút!”
“Ngươi cũng biết cầm kỳ thy họa?” Mụ mụ túy hoa lâu đánh giá Lưu Sương một phen, cảm giác không tồi, liền vẫy tay cho những tên hộ vệ tản dần ra,
“Thỉnh cô nương sang bên này nói chuyện!” Nói xong, đưa Lưu Sương hướng một gian phòng.
Gian phòng này là nơi mụ mụ Túy hoa lâu khảo nghiệm tài nghệ của nữ tử, bên trong có đầy đủ mọi loại nhạc khí.
Mụ mụ Túy hoa lâu trở ra, liền mỉm cười nói với Lưu Sương: “Cô nương, ta xem ngươi không phải đến đây để gây chuyện. Nói thật, ta cũng không nghĩ tới việc cho người đánh ngươi, chỉ là nơi này có quy định như thế, vừa rồi kinh động cô nương, mong cô nương thứ cho. Nghĩ đến, cô nương cũng không thật sự muốn tới Túy hoa lâu chúng ta bán mình, nếu thật sự ngươi có tài nghê, hãy ở lại đây vài ngày , bán nghệ không bán thân, cũng tốt ngăn chặn mấy cái miệng kia. Đến khi ổn, mụ mụ sẽ thả ngươi rời đi, thế nào?”
Lưu Sương không nghĩ tới mụ mụ Túy hoa lâu sẽ nói những lời như thế, tâm địa không hề xấu, hơn thế nữa còn là một người xử sự khéo léo.
“Tạ mụ mụ, ta nguyện ý nghe mụ mụ căn dặn! Nhưng là, mụ mụ, thỉnh ngài nói cho bọn họ, ta đã bán mình cho thanh lâu!” Lưu Sương nhẹ giọng nói,
Ở lại Túy hoa lâu 2 ngày may mắn không bị đánh đuổi ra. Lưu Sương còn có mục đích khác, nàng tuyệt đối không tin Bách Lý Hàn tuyệt tình như vậy với mình! Nàng muốn hắn thấy, nàng bán mình cho thanh lâu thì phản ứng của hắn như thế nào? Cho nên, nàng cầu mụ mụ giấu chuyện nàng chỉ ở tại thanh lâu này vài ngày mà thôi.
“Hảo, sau này mụ mụ sẽ giúp ngươi đi an toàn!” Mụ mụ mừng rỡ cười nói, thật ra, mặc dù bọn họ đem hộ vệ ra làm quy định, nhưng cũng chỉ là hù dọa thôi, nàng có cần tận lực thế không. Thử nghĩ, ở kinh thành này, có thể gặp bao nhiêu nữ tử là hoàng thân quốc thích, tiểu thư công chúa? Nếu đắc tội, e chừng là mang họa lớn. Huống hồ, cô gái trước mắt, khí chất cao nhã, không phải nữ tử bình thường.
“Ngươi thật sự biết cầm kỳ thi họa? Cụ thể là gì?” Mụ mụ hỏi.
“Đánh đàn, vẽ tranh!” Lưu Sương nói,
“Tốt lắm, ngươi đi thay trang phục, chuẩn bị lên đài! Vừa rồi ngươi đắc tội với bọn họ, toàn người lai lịch không nhỏ, mụ mụ ta cũng không dám đắc tội.”
“Hảo!” Lưu Sương nhàn nhạt nói,
Mụ mụ kêu một tỳ nữ hầu hạ Lưu Sương thay trang phục, lại cho tên Lưu Sương lên danh sách, thứ hai.
Bởi vì Lưu Sương có khí chất lạnh lùng trong trẻo, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Tỳ nữ hầu hạ Lưu Sương tên gọi Bạch Lan, rất nhỏ bé nhưng linh hoạt.. Nàng ta búi tóc cho Lưu Sương, không hề thêm châu báu gì lên, mà chỉ có một trâm cài hình hoa mai. Quần áo thì vẫn một sắc trắng tinh khiết.
Lưu Sương nhìn mình trong gương, da thịt nõn nã, mặt mày thanh nhã, ngũ quan thanh lệ, nếu như nói khuynh thành tuyệt đại thật không ngoa. Nàng còn phải ngỡ ngàng, người khác sao khỏi kinh ngạc.
Nhưng là, đôi mắt trong veo, tinh khiết mờ ảo. Tiếng nói trong trẻo, khí chất cao quý. Thế gian này hiếm thấy.
Trong gương hiện lên một gương mặt thanh lệ, lạnh lùng.
Không quá mỹ lệ, không quá mê đắm, nhưng đủ khiến người khác ngất ngây.
Bạch Lan chỉ phủ một tầng phấn nhẹ trên gương mặt nàng, kẻ lại đường mày, trong nháy mắt đã hiện ra một nữ nhân thanh nhã, kiều diễm.
Không trách được Túy hoa lâu, cô nương nào cũng tô son điểm phấn, trang phục lại thanh nhã, nguyên lai, một tiểu tỳ nữ cũng có con mắt nhìn như thế.
“Cô nương, thế nào ạ?” Bạch Lan nhẹ giọng hỏi.
Lưu Sương gật đầu nói: “Rất tốt, ta rất thích!”
Lúc này, mụ mụ phái người đến gọi, Lưu Sương ra sân.
Lưu Sương theo sự dẫn đường của nữ tỳ đi vào sảnh, lên đài cao.
Trên đài cao lại được buông màn xuống, nàng không nhìn thấy dưới đài, người dưới đài không nhìn thấy nàng. Lưu Sương ngồi xuống trước cầm, ngón tay ngọc ngà đặt trên cầm.
Màn từ từ kéo lên, Lưu Sương bắt đầu diễn tấu.
Một khúc “Lưu Thủy Vọng Nguyệt Khúc” giống như tiên nhạc tuôn chảy.
Mặc dù Tiêm Tiêm đàn tỳ bà rất tuyệt. nhưng cầm âm của Lưu Sương cũng không sai. Hơn nữa, quý tại tình thâm, đem khúc Lưu Thủy như mê vào lòng người bởi tiếng cầm trong vắt, thanh thúy.
Trong lúc nhất thời, trong sảnh, mọi người tò mò, kinh ngạc với nữ tử mới xuất hiện trên bảng hồng, nhanh như thế đã có một cao thủ đánh đàn.
Mụ mụ chỉ nghĩ là Lưu Sương thông suốt cầm âm, không ngờ lại tinh thông thế, rất kinh ngạc.
Màn kéo lên, mọi người lai càng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lưu Sương. Nữ tử đánh đàn này là ai? Trước giờ sao chưa hề nghe Túy hoa lâu nói đến. Cho đến khi nghe được tên Lưu Sương, thật đúng là người cũng như tên.
Đương lúc Bách Lý Hàn đi vào đại sảnh thì chính là lúc Lưu Sương đánh đàn.
Vừa rồi hàn độc phát tác, hắn phải ở im trong hậu viện của Tiêm Tiêm, cho đến khi hàn độc trôi qua, bởi vì nhớ đến Lưu Sương, liền không thể chờ đợi được đi ra ngoài,
Bởi vì vẫn nghĩ Lưu Sương đang giả trang nên tìm trong đám khách một vòng, không có phát hiện bóng dáng nàng, trong lòng trầm tĩnh lại. Nàng đã trở về!
Hàn mục lướt qua, đột nhiên nhận thấy thần sắc mọi người không bình thường, đồng bộ như si mê.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, tiếng đàn thanh nhã chảy xuôi tai, hắn cùng với ánh mắt của mọi người hướng lên đài cao, mặt lập tức ngẩn lại. Mắt cố gắng quan sát, cơ hồ cơ thể đông cứng lại.
Trên đài cao kia, tiếng cầm, bóng dang thanh nhã yểu điệu kia, không phải là Lưu Sương ư? Nàng như thế nào lại lên đài cao của Túy hoa lâu đánh đàn, hơn nữa, lại trong trang phục mê người như thế.
“Trương Tá! Đi gọi mụ mụ Túy hoa lâu tới gặp ta!” Bách Lý Hàn lạnh lùng nói, hai tay nhịn không được nắm thành quyền.
Trương Tá đứng ở phía sau Bách Lý Hàn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn ánh mắt Bách Lý Hàn liền vội vã xoay người đi tìm mụ mụ Túy hoa lâu.
Mụ mụ Túy hoa lâu không biết thân phận thật của Bách Lý Hàn, nhưng nhìn trang phục và khí chất của hắn, cũng không phải là người bình thường. Nào có người bình thường nào dám mua Tiêm Tiêm với gia 5000 lượng.
Tối nay vốn là đêm động phòng của Bách Lý Hàn và Tiêm Tiêm, vị gia gia này không ở hậu viện hưởng khoái lạc, chạy đến sảnh làm gì? Lại còn bộ dạng như muốn giết người kia.
Nhìn bóng lưng Bách Lý Hàn, tâm mụ mụ sợ hãi nhảy không ngừng, trước bao nhiêu người thế kia, tay nắm chặt phải chăng là muốn đánh người.
Chẳng lẽ Tiêm Tiêm không còn trinh tiết? Không thể nào, Tiêm Tiêm một mực bán nghệ không bán thân.
Trong lòng mụ mụ 8 phần sợ hãi, đi tới trước mặt Bách Lý Hàn, thi lễ: “Không biết gia có gì căn dặn, chẳng lẽ Tiêm Tiêm hầu hạ Gia không chu toàn?”
Bách Lý Hàn lạnh lùng liếc qua mụ mụ, híp mắt lại, nói như băng tuyết: “Có chuyện gì xảy ra với nàng?
“Nàng? Ai? Ai a?” Mụ mụ còn đang mải nghĩ về Tiêm Tiêm, nhất thời giật mình, không biết Bách Lý Hàn nói tới ai.
“Người đánh đàn ở trên đài.!” Bách Lý Hàn lạnh lùng nói.
“A!” Mụ mụ như trút được gánh nặng, không phải Tiêm Tiêm, lập tức thở phào, vẻ mặt vui mừng nói: “Gia, ngài nói cô nương đứng vị trí số 2 a! Nàng là nữ tử mới đứng đầu bảng Túy hoa lâu chúng ta!”
Mụ mụ vừa dứt lời, trong bụng thầm nhủ, vị gia gia mới mua Tiêm Tiêm, sẽ không coi trọng kẻ đứng thứ 2!
Last edited by xiao ling; 26-07-2011 at 10:16 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿