‘Xoẹt’, một tiếng khẽ, Diệp Phàm cảm giác đầu ngón tay của mình chạm vào mặt gỗ như chạm vào nước, hắn lùi lại thì đứng ngây cả ra. Mặt tủ đầu giường dày đến ba phân đã bị đầu ngón tay xuyên vào như kỳ tích, Diệp Phàm mừng rỡ lại lần nữa dụng lực nhấn ngón tay xuống.
- Phập!
Lần này ngón tay thật sự đã xuyên thấu tấm gỗ:
- Lợi hại! Hai ngón tay điểm liên tiếp thì có thể xuyên thấu tấm ván dày ba phân, nếu đâm vào cổ người chắc chỉ cần một ngón, dĩ nhiên không thể so sánh với Nhất Dương chỉ của Nam Đế. Chỉ là nếu đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên thì không biết có đạt tới một tầng uy lực của Nhất Dương chỉ hay không, chỉ cần một ngón tay cũng có thể xuyên thấu tấm ván dày ba phân.
Diệp Phàm vừa lẩm bẩm vừa hào hứng tiếp tục thí nghiệm, tuy nhiên hắn thấy nội kình tổn hao rất lớn, lần đầu tiên chỉ cần hai ngón tay là có thể xuyên được, lần thứ hai phải dùng ba ngón tay, lần thứ ba phải dùng đến cả năm ngón tay điểm liên tiếp mới được.
Điều này nói lên loại chỉ thuật này hết sức hao tổn nội kình, không nên dễ dàng sử dụng. Nếu như sử ra tuy trúng vào kẻ địch nhưng không phải là một kích trí mạng mà để đánh ngược lại. lúc đó bản thân mình lúc đó lại kiệt sức thì chẳng phải trở thành dê béo cho người ta làm thịt rồi.
Vì thế chỉ có thể lấy làm vũ khí bí mật, dùng lúc xuất kỳ vô ý. Tuy nhiên Diệp Phàm suy đoán số lần sử dụng chỉ thuật này có liên quan đến sự tinh thuần của nội kình và thủ pháp sử dụng. Nội kình càng tinh thuần thì càng có thể phát ra nhiều lần, thủ pháp thuần thục cũng giảm đi rất lớn những phiền phức. Đây là điều mà trong võ thuật thường nói, sự cao thấp của cảnh giới nội kình chiếm đến bảy phần trong thực lực một võ giả nhưng thuật kỹ cũng chiếm tới ba phần, vì thế thường xuyên khổ luyện cũng rất quan trọng.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Phàm nhìn vào thì thấy là một số lạ.
- Người nào vậy!
Diệp Phàm hỏi.
- Anh Diệp, tôi! Tề Thiên.
Tề Thiên cười khan trong điện thoại.
- A! Là em Tề a! Đại đội trưởng của chúng ta có gì dặn dò đây?
Diệp Phàm thuận miệng đùa giỡn.
- Đại đội trưởng......
Tề Thiên trầm ngâm một lát rồi cười nói:
- Tôi bây giờ không phải nữa rồi.
- Ha ha ha...... Cùng vui thôi, anh cũng thăng chức rồi đấy.
Tề Thiên cười nói:
- Giờ tôi là thiếu tá tiểu đoàn trưởng.
Thật ra thì trong lời của Tề Thiên ẩn chứa sự đắc ý, mới gần 20 đã được thăng thiếu tá, lại là lính đặc nhiệm, trong quân đội Hoa Hạ cũng là hiếm thấy, có tới tám phần quân nhân trung niên đều là cấp tá trở xuống, điều này nói lên muốn thăng lên cấp tá khó khăn như thế nào.
- Có chuyện gì sao?
Diệp Phàm hỏi, biết Tề Thiên nhất định là có chuyện nếu không đã chẳng gọi đến vì rất bận rộn.
- Là như vậy, muốn mời anh giúp một việc.
Tề Thiên thôi không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc trở lại.
- Hỗ trợ, tôi chỉ là một Phó Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, có thể giúp gì cho một tiểu đoàn trưởng bận rộn, anh làm khó tôi đấy à?
Diệp Phàm hơi nghi ngờ, cảm giác sắp có một chuyện lớn gì.
- Là như vậy, thủ trưởng chúng tôi muốn gặp anh.
Tề Thiên ấp a ấp úng một hồi rồi cuối cùng cũng nói ra.
- Tại sao? Tôi đâu phải là quân nhân.
Diệp Phàm hỏi ngược lại, trong lòng giật thót, đoán chắc là phiền toái mà Tiểu Lý đao đem lại . Cây cao chịu gió lớn, ngày đó phi đao của mình vừa xuất ra thì làm Tề Thiên và mấy tên lính của Liệp Báo nhất thời choáng váng. Chẳng lẽ là thủ trưởng bộ đội đặc nhiệm định mời mình nhập ngũ. Tuy nhiên nếu có thể vào Liệp Báo cũng rất có phong cách, phong thẳng lên thiếu tá thì cũng không tệ, trong lòng Diệp Phàm cũng hơi khấp khởi.
- Ngày mai anh tới Thủy Châu, chúng ta gặp mặt bàn lại như thế nào nhé?
Tề Thiên ra vẻ thần bí, còn đế thêm một câu rất hấp dẫn:
- Có việc cực tốt rơi vào đầu anh đấy.
- Chuyện cực tốt! Chẳng lẽ là muốn mời mình nhập ngũ? Huấn luyện cả ngày mệt chết, làm cán bộ tung hoàng quan trường tốt hơn. Cuộc sống căng thẳng đó vốn không phải là lý tưởng của mình.
Diệp Phàm nhanh chóng suy nghĩ rồi vờ vịt:
- Ai! Gần đây bề bộn quá, không rảnh a!
Thật ra thì ngày mai Diệp Phàm sẽ đi Thủy Châu để thử nghiệm hiệu quả của Thiên Âm lôi cương chỉ thuật trên người Nam Cung Cẩm Thần.
Hiện giờ thời gian cách ngày quyên tiền chỉ còn lại chưa đầy ba ngày. Nếu như trước đó không thể giải quyết chuyện của Nam Cung Cẩm Thần thì chuyện lôi kéo tập đoàn Nam Cung là không thể. Bởi vì nhà máy giấy Ngư Dương hoàn toàn không có một chút ưu thế nào cả, đầu tư vào đó rất khó khăn. Nếu như chữa bệnh xong cho Nam Cung Cẩm Thần, nhà Nam Cung vất cho Diệp Phàm mấy trăm vạn đã coi như là trả xong nhân tình, tuy nhiên hắn còn muốn hơn thế.
- Thị trấn các anh thì có được bao nhiêu chuyện lớn?
Tề Thiên nghe xong thì nóng nảy:
- Chuyện tốt này không nhỏ đâu anh Diệp.
Thằng ranh này sắp nhịn không được lộ tẩy ra rồi.
- Nói nghe chút đi đã, nghe xong biết đâu tôi lại có hứng tới Thủy Châu, ha ha! Dĩ nhiên nếu không đủ thì đành thôi vậy.
Diệp Phàm cười nhẹ, đơn giản là muốn biết trước để hào hứng một chút.
- Lần trước bộ đội chúng tôi đến thôn đập Thiên Thủy vây bắt hung phạm thì rất có hứng thú với phía sau núi Thần Lĩnh. Nơi đó núi cao rừng rậm, rất thích hợp với huấn luyện dã ngoại, thủ trưởng tập đoàn quân số hai của quân khu Lĩnh Nam đưa ra kế hoạch lấy một mảnh đất diện tích hai mươi hecta để làm thao trường huấn luyện. Anh nghĩ xem, muốn làm thao trường huấn luyện thì phải sửa đường đã, có quân đội hùn vốn sửa đường thì thôn đập Thiên Thủy sẽ nhanh chóng xong thôi. Thủ trưởng nói, ít nhất có thể cấp ra 200 vạn để sửa đường. Hơn nữa có thể cho thôn đập Thiên Thủy một chút trợ cấp, rất nhiều chỗ tốt. Nói không chừng có thể xây dựng doanh trại ở thôn đập Thiên Thủy để đóng quân thường trú......
Tề Thiên nói đến vã nước bọt, ở đầu máy bên này Diệp Phàm cũng có thể cảm giác được.
- Ha ha! Sao không nói sớm. Có 200 vạn sao tôi có thể không tới Thủy Châu chứ?5 vạn cũng tới.
Diệp Phàm vui vẻ hàn huyên một lát rồi cúp điện thoại, lại cảm thấy đau lòng vì tiền điện thoại, “ Thằng ranh này, đừng mong nó nói chuyện phiếm, chỉ chăm chăm nhìn vào tuyệt kỹ phi đao của mình thôi, lại còn bắt mình trả tiền điện thoại, keo quá đi!”
Tuy nhiên hắn nghĩ đến việc nếu quả thật được quân đội đầu tư 200 vạn thêm vào sửa đường thôn đập Thiên Thủy thì có thể nâng cấp con đường lên thêm một bậc nên hưng phấn lên giường hát ư ử!
Không lâu sau điện thoại lại vang lên.
- Thằng ranh này, có biết xót tiền điện thoại của mình không chứ.
Diệp Phàm thầm cằn nhằn rồi bất đắc dĩ nhận điện thoại.
- Diệp...... Chủ tịch Diệp, ngài khỏe chứ! Tôi là Trịnh Lực Văn ở xã Khanh Hương, mời anh đến chỗ phòng hát một chút, khó lắm mới đến Lâm Tuyền một lần, cho nên......
Trịnh Lực Văn cung kính nói.
- Được rồi!
Diệp Phàm cũng muốn trao đổi với Trịnh Khinh Vượng về chuyện sửa đường, hơn nữa mục đích chủ yếu là điều tra cái chết của cha Nhược Mộng.
Không lâu hắn đã đến phòng hát Lam Nguyệt Lượng.
Trịnh Lực Văn đang đứng ở cửa cẩn thận nhìn ngó , thấy Diệp Phàm vừa tới thì cao hứng tiến lên đón, sau đó dẫn thẳng hắn vào phòng VIP rất lớn, diện tích chắc phải mười mét dài, bảy mét ngang. Phía trước còn có một sàn nhảy nho nhỏ, bên trong có một chiếc bàn rất lớn.
Tuy nhiên nghe nói bà chủ Tiếu Thải Vân ở đây là em gái của một trong tam bá Lâm Tuyền, Tiếu Hổ Thạch nên cũng không có ai dám đến đây gây sự. Nếu xảy ra đánh nhau thì cũng sẽ được mời ra ngoài tự giải quyết, không cho làm ảnh hưởng đến khách. Dĩ nhiên trang thiết bị thời đó nói là xa hoa thì cũng sẽ không thể so sánh như bây giờ.
Cô gái Tiếu Thải Vân này nghe nói rất có khả năng, sau khi tốt nghiệp trường đại học nửa năm thì về mở phòng hát ở thị trấn Lâm Tuyền. Năm nay cô mới 25 tuổi, yểu điệu xinh đẹp nhưng tính cách rất mạnh mẽ. Nghe nói có lần một cục trưởng cấp phòng đến hát ở Lam Nguyệt Lượng, vừa thấy bà chủ Tiếu Thải thì giật nảy mình, trong lúc ngà ngà được cô tới mời rượu thì thuận tay sờ mông một cái.
Kết quả, đương nhiên là rất thảm! đặc biệt thê thảm...
Lúc đó Tiếu Thải Vân lấy ngay một *** bia dội từ cổ áo cục trưởng dội xuống làm vị cục trưởng kia dĩ nhiên là đùng đùng nổi giận, ông mày đường đường là một đại cục trưởng lại không bằng một bà chủ nho nhỏ của một phòng karaoke nho nhỏ của thị trấn. Y làm ầm ĩ lên, người nào khuyên cũng không được, khiến cho mấy lãnh đạo thị trấn đi theo rất mất mặt. Tiếp đó còn gọi giám đốc sở công an Triệu Thiết Hải tới giải quyết, tuy nhiên khi lão đại của Lâm Tuyền tam bá Tiếu Hổ Thạch đột nhiên xuất hiện thay em gái mình mời một ly thì vị cục trưởng kia nhũn như con chi chi, ngay một cái rắm cũng không dám đánh.
Chỉ trong một thời gian ngắn, danh tiếng của Tiếu Thải Vân đã vang dội, có mùi vị Vũ Mị Nương triều Đường, mọi người trong Lâm Tuyền gọi cô là Tiểu Mị Nương. Thật ra thì cô còn chưa kết hôn, nhưng nghe đồn là tình nhân vô số, điều này thì có chút tương đồng với Vũ Tắc Thiên, cũng coi như là không uổng danh xưng a!
Tuy nhiên cũng chỉ là lời đồn chưa ai từng thấy, nhưng thói đời không có lửa thì làm sao có khói. Diệp Phàm sau khi nghe xong cũng chỉ cười trừ, chỉ cảm thấy hơi tò mò, tuy nhiên không may mắn, không phải cứ muốn gặp là gặp, mỗi khi nghĩ đến vị cục trưởng háo sắc kia nhất thời biến thành con gà nhúng nước thì đều cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm , “Xứng đáng! Phụ nữ vốn là con cọp mà người anh em không biết sao. Tuy nhiên anh mày cũng vậy , bệnh chung của đàn ông mà.”
Trong phòng đã có một dãy người ngồi, nữ cũng có chừng năm, sáu người, tuy nhiên giống như đang đợi người nên không ai lớn tiếng ồn ào, nhạc đang chơi một khúc nhẹ nhàng, trên bức ảnh treo tường là hình mấy cô gái mặc bikini nhảy múa trên bờ biển.
Thấy Diệp Phàm đi vào, Trịnh Khinh Vượng mỉm cười:
- Phó chủ tịch Diệp là người bận rộn a! Ngồi đi. Lan Hinh, rót rượu.
Phương Lan Hinh và Phương Nghê Muội đều đã đứng lên chào hỏi, Diệp Phàm được Phương Lan Hinh dẫn đến ngồi bên cạnh em gái. Phương Nghê Muội tối nay mặc một bộ váy màu trắng có hoa màu xanh, kiểu dáng tân thời, đường may rất tinh xảo làm lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần, bầu ngực cao vút, cặp đùi bên dưới lộ ra trắng nõn cực kỳ hấp dẫn, lại vừa có một vẻ thanh thuần khả ái.
Một hương thơm nhè nhẹ bay vào mũi của Diệp Phàm làm trái tim hắn bắt đầu đập thình thịch. Hắn biết hương thơm này phát ra từ người Phương Nghê Muội, cảm giác không giống mùi nước hoa mà giống như mùi phấn hoa trong tự nhiên.
Tối nay Phương Nghê Muội bỏ công sức rất lớn, xài mất năm trăm tiền lương tháng đến thành phố Mặc Hương để mua bộ váy này, lúc ở nhà còn đặc biệt dùng hoa dại hái trên núi thả vào bồn tắm để ngâm mình nên mới toát ra hương thơm mê người như vậy. Phương Nghê Muội giờ đúng như câu nói má hồng trang điểm vì ai, tuy nhiên thì cô cũng có tính toán riêng cho mình.
Không có biện pháp, tình thế bức người a!
Bốn cặp chân chen chúc nhau ở cùng một chỗ, không phải là do Diệp Phàm háo sắc mà là Phương Lan Hinh cố ý. Thật ra thì ghế sofa rất lớn, ngồi mấy người không vấn đề gì, chủ yếu là Phương Lan Hinh và Phương Nghê Muội một trái một phải ép đồng chí Diệp Phàm ở giữa.
Đầu bên kia của Phương Lan Hinh còn rộng nhưng cái mông của cô ả nhất quyết cứ hẩy vào đồng chí Diệp Phàm để hắn tránh qua bên em gái. Diệp Phàm cũng không thể ẩy cái mông gợi cảm của Phương Lan Hinh trở về vì sợ Trịnh Khinh Vượng ở bên cạnh Phương Lan Hinh sẽ có cái nhìn không hay, không có cách nào khác là đem chân gác lên đùi của Phương Nghê Muội.
Tuy nhiên ánh đèn trong phòng mờ mờ, bắp chân của Phương Nghê Muội được bộ váy rộng che lại nên người bình thường cũng không nhìn thấy. Mà có nhìn thấy thì cũng chậc lưỡi bỏ qua, chỉ cần có chị em dựa vào thì đàn ông ai chẳng lợi dụng tý chút, không người ta lại bảo là kẻ ngu. Không khí vì thế rất mập mờ làm lòng người rung động!
Nếu không phải bận tâm bên cạnh có người, ánh đèn còn chưa đủ tối thì Diệp Phàm chắc đã thò tay qua chấm mút. Thái độ làm người của hắn chính là nhân lúc còn trẻ hãy tận lực phong lưu. Danh nhân tài tuấn trong lịch sử có ai không phải là vậy, mình giờ còn chưa kết hôn, cứ tận lực khoái hoạt có gì mà không được.
- Phó chủ tịch Diệp, tôi là chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lập Hoa của nhà máy giấy Ngư Dương, giám đốc Hoàng chúng tôi muốn gọi anh uống một chén.
Lúc này có một người đàn ông trung niên ngồi nơi ghế salon chỗ trong góc ưỡn cái bụng bia đi ra mời rượu.
Diệp Phàm cụng với y một chén, theo tay y chỉ thì thấy một người đàn ông sắc mặt trắng trẻo, mặc thường phục màu đỏ, đeo kính trông khá nho nhã ngồi yên lặng một góc, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp bốc lửa.
Diệp Phàm biết đó là Hoàng Hải Bình, giám đốc nhà máy giấy Ngư Dương, cán bộ cấp trưởng phòng. Sau này mình điều tra để cải tạo lại nhà máy thì chắc y sẽ là lực cản lớn nhất. Từ thuật xem tướng mà nói thì y là người rất thâm trầm, cực kỳ kiêu ngạo chứ không đơn giản như bề ngoài. Bởi vì Diệp Phàm cảm nhận được một ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất, hắn cảm giác đây là một đối thủ khá khó chịu.
Hoàng Hải Bình muốn mời rượu Diệp Phàm, theo lý phải tự mình tiến đến, nhưng y đến cái mông cũng không dịch chuyển mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, chén rượu trước mặt cũng lười giơ lên, chắc trong lòng định thử xem thế nào.
Biết người biết ta trăm trận không nguy, điểm này ở trong quan trường tuyệt không thể khinh thị. Không biết nền tảng thì mạo muội hạ thủ sẽ chuốc lấy thảm bại, quan trường chính là một chiến trường không có mùi khói súng.
Giống như tối qua không phải Diệp Phàm may mắn nghe được Chu Tuần Cảnh gọi điện thoại thì Vu Kiến Thần đã thua trên bụng đàn bà rồi, ít nhất lần đề bạt này cũng ngâm nước nóng.
Cho nên tranh đấu trong quan trường vốn u u minh minh, Diệp Phàm từ chuyện tối qua cũng học được không ít. Quan trường nguy hiểm ở chỗ bị người khác đâm cho một dao mà không biết ai là địch, biết đâu còn chính là kẻ vừa xưng huynh gọi đệ hò hét uống rượu. Trên quan trường dù là đồng nghiệp vẫn tranh đấu kịch liệt, vì một cái ghế mà huynh đệ cũng trở mặt thành kẻ thù.
Diệp Phàm thấy Hoàng Hải Bình đều không đến, dĩ nhiên hắn cũng nhìn chằm chằm trở lại không lên tiếng. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, so khí thế, so định lực. Báo hại tên mập Cổ Lập Hoa đứng trước Diệp Phàm khóc dở mếu dở.
Trịnh Khinh Vượng chắc cũng nhìn ra chút manh mối nên quay sang cười nói:
- Làm sao vậy! ! Phó chủ tịch Diệp, giám đốc Hoàng, ba người chúng ta cùng cạn một chén.
Vừa nói vừa giơ chén rượu lên.
- Ha ha! Chủ nhiệm Trịnh đã đề nghị thì nào dám không tuân, uống một chén nhỉ, giám đốc Hoàng.
Diệp Phàm lên tiếng trước coi như nể mặt Trịnh Khinh Vượng, người khác nhìn vào cũng không cảm thấy mình thua, ngược lại sẽ cảm thấy Hoàng Hải Bình hẹp hòi. Hoàng Hải Bình dĩ nhiên cũng phải nặn ra một nụ cười rồi miễn cưỡng giơ chén.
- Giám đốc Hoàng, tôi mời anh một chén. Sau này công tác còn cần anh ra sức ủng hội để làm tốt cho nhà máy giấy Lâm Tuyền của chúng ta, ha ha.....
Diệp Phàm cười rất thoải mái.
Hoàng Hải Bình khẽ giật giật má, y sao không hiểu những lời này của Diệp Phàm. Ý tứ của nó chính là nói nhà máy giấy Ngư Dương của ngươi giờ đã không còn thuộc huyện mà thuộc về Lâm Tuyền rồi. Đã thuộc về thị trấn Lâm Tuyền thì phải tiếp nhận sự lãnh đạo của đảng ủy Lâm Tuyền, đảng lãnh đạo tất cả. Hoàng Hải Bình nhà anh có trâu bò đến đâu, mặc dù là giám đốc cấp trưởng phòng đi chăng nữa thì chỉ cần còn ở Lâm Tuyền này cũng phải chịu sự lãnh đạo của đảng ủy Lâm Tuyền. Hơn nữa huyện cũng đã đánh công văn, hai vị lão đại cũng đã ra mặt ủng hộ. .
Biết điều thì ngoan ngoãn đi!
Hoàng Hải Bình lúc này tức giận đến cực điểm, ngẩng mặt khẽ cười:
- Phó chủ tịch Diệp, sau này anh là lãnh đạo của tôi rồi, lúc nào đến nhà máy chỉ đạo công tác a! Hơn một ngàn người trong nhà máy đang đợi anh đấy! Ha ha......
Nói xong y mới thở phào nhẹ nhỏm, cảm giác cuối cùng là hòa nhau.
Diệp Phàm sửng sốt rồi hiểu ngay, ý tứ của Hoàng Hải Bình là dùng một ngàn người này để cho mình xuống ngựa. Đây quả thật là vấn đề lớn, gần đây bận rộn lôi kéo đầu tư, nghe nói có một số công nhân nhà máy giấy Ngư Dương mấy tháng chưa nhận được tiền lương đang chuẩn bị làm loạn. Hiện giờ nhà máy giấy do Lâm Tuyền quản lý, có người gây chuyện thì thị trấn phải đứng ra giải quyết, mà Diệp Phàm lại quản lý chuyện này nên phải gánh trách nhiệm này.
Hai người cứ vậy vô hình giao phong mấy hiệp, có thắng có bại, đều mơ hồ cảm giác đối phương cũng không phải là đèn cạn dầu gì.
Một khúc nhạc chầm chậm lại vang lên, đèn trong phòng càng mờ ảo, chỉ còn lại một ngọn đèn hồng yếu ớt căn bản không soi rõ mặt người. Có hai nam nữ tiến ra chỗ khoảng trống để nhảy bắt đầu dìu nhau vào điệu.
- Chủ tịch Diệp, Tiểu Muội...... Mời anh...... Một chén.
Khuôn mặt trứng ngỗng của Phương Nghê Muội đỏ ửng càng làm tôn thêm vẻ khả ái, rất giống một quả đào chín tới chờ người đến hái, người này đương nhiên chính là Diệp Phàm rồi.
Tuy nhiên Phương Nghê Muội còn rất ngượng ngùng, có chút né tránh. Diệp Phàm giơ chén uống một hơi cạn sạch, Nghê Muội cũng chỉ nhấp một ngụm, xem ra tửu lượng cũng kém.
- Để nuôi cá a!
Diệp Phàm trêu chọc.
- Nghê Muội không uống được rượu, còn...... Mong chủ tịch Diệp tha thứ.
Phương Nghê Muội sợ hãi, hai má càng đỏ hơn, khổ sở nâng cái chén, cuối cùng còn ngớ ngẩn buông một câu:
- Chủ tịch Diệp, hi hi! Nghe nói anh có biệt danh gì mà “anh Trư”.
- Không uống cũng được. Đã gọi anh là anh Trư thì có tiếng cũng phải có miếng chứ......
Cánh tay của Diệp Phàm thọc luôn vào váy của Phương Nghê Muội, vừa chạm vào đùi non thì cảm giác rõ ràng Phương Nghê Muội theo phản xạ khép chặt hai chân lại làm tay hắn bị kẹp cứng vào giữa.
Không được á!
Điều này hình như là ra ám hiệu cho Diệp Phàm xung phong, sắc tâm của Diệp Phàm lúc này quả thật khó có thể khống chế. Đan điền bốc lên nóng rực rồi tỏa khắp người, xem ra quả Thái tuế hồng lại bắt đầu không an phận rồi.
Anh Trư nhẹ nhàng dùng lực, cây gậy thuận thế áp vào đùi Phương Nghê Muội mơ hồ đụng phải chỗ tam giác mê người làm Phương Nghê Muội sợ đến tái mặt, vội vàng giơ chén ngăn lại:
- Chủ tịch Diệp, em mời anh thêm lần nữa.
- Tốt!
Diệp Phàm vừa trả lời giơ chén lên nhưng tay kia vẫn không ngừng nghỉ. Lúc chạm vào giải đất tam giác kia thì dừng lại, sau một lúc thì Phương Nghê Muội đã không chịu được, thân thể mềm nhũn dựa vào vai, tuy nhiên vẫn cố giơ chén để che chở cho hành động của anh Trư phía dưới.
Cánh tay của Diệp Phàm cứ thế thẳng tiến, nhẹ nhàng xoa lên giải đất thần bí, được một lúc thì Phương Nghê Muội thở hắt ra, ngay cả cái chén cũng không giơ nổi nữa.....
Ngay vào lúc này, chiếc đèn đỏ cuối cùng cũng như hiểu ý tắp phụt đi, trong phòng tối om, chỉ còn vũ khúc kích động vẫn vang lên.
Cảm giác nhạy bén của Diệp Phàm đã phát hiện Trịnh Khinh Vượng bên kia cũng đã vật Phương Lan Hinh ra ghế, mồm miệng đang chơi trò gặm đầu heo. Ở đằng kia, Hoàng Hải Bình cũng quăng vẻ văn nhã, chắc là đang giương oai trên người cô gái bên cạnh.
- Mẹ kiếp! Toàn bộ động thủ rồi! Ông mày cũng không thể lạc hậu, lạc hậu sẽ phải bị đánh.
Diệp Phàm thầm mắng một câu rồi kéo tuột Phương Nghê Muội vào ngực hôn ngấu nghiến. Lúc đầu Phương Nghê Muội còn mím chặt miệng lại, sau đó lại sợ hãi kêu khẽ nên hơi hé ra, Diệp Phàm chớp cơ hội nhẹ nhàng dùng lực, đầu lưỡi trơn trượt lách ngay vào chiếc miệng nhỏ thơm tho.
Phương Nghê Muội cứng đờ, chắc là nụ hôn đầu đời, lát sau dưới sự dạy dỗ của Diệp Phàm cũng đã bắt đầu hưởng ứng.
, dùng cái lưỡi thơm tho của mình quấn lại, lĩnh ngộ của loài người về phương diện này quả thật siêu cường. Phương Nghê Muội từ chỗ ngây ngô đã thành thục ôm cứng lấy Diệp Phàm hôn đến đất trời xoay chuyển, hận chỉ không hòa được vào nhau......
Tuy nhiên bây giờ Diệp Phàm cũng có cảnh giác với năng lực tự khống chế của bản thân, hắn cũng không muốn biến mình thành con quỷ hiếu sắc mà chỉ là phong lưu mà thôi.
Sau khi ra ngoài ăn điểm tâm, Trịnh Khinh Vượng cũng không nói chuyện của em trai y, hình như đúng là chỉ đến đây để tiêu khiển. Thật ra trong lòng của Diệp Phàm cũng hiểu, người ta lần này đến đây là cho em trai mình một con ngựa, có khi không nói lại hay hơn, ít nhất trong lòng hắn đã quyết định nếu có cơ hội sẽ cho Trịnh Lực Văn ngồi lên cái ghế giám đốc sở tài chính, còn Phương Nghê Muội thì đem vào ban Đảng – Chính chắc là không khó, nếu như có thể dành được cái ghế phó chủ nhiệm thì tốt nhất.
Phương Nghê Muội cũng không quýt lấy mình, có vẻ vẫn còn ngượng ngùng, mấy lần khẽ liếc trộm Diệp Phàm làm hắn thấy rất thoải mái, thấy cô thật khác với chị gái.
Đương nhiên, Diệp Phàm nghĩ chắc Trịnh Khinh Vượng cũng đoán được chuyện hắn và Phương Nghê Muội, tuy nhiên cũng là đồng bệnh tương liên, hai vưu vật của nhà họ Phương phân đều cho hai người, y cũng không cho là Diệp Phàm sẽ lấy Phương Nghê Muội .
Diệp Phàm mới 18 tuổi, chắc sẽ không ở mãi thị trấn Lâm Tuyền, đây là nguyên nhân chính để Trịnh Khinh Vượng quan hệ với Diệp Phàm. Trong quan trường nếu có giao hảo với người có tiềm năng chẳng khác đốt sẵn cho mình một ngọn đèn chỉ đường, nhiều lúc sẽ có tác dụng không ngờ.
Nếu không thì Trịnh Khinh Vượng là một cán bộ cấp sở lại phải hạ mình giao hảo với Diệp Phàm, cho dù là chuyện của em trai y thì cũng có rất nhiều cách. Y chỉ cần nói với Tần Chí Minh và Thái Đại Giang một tiếng, lấy danh nghĩa lâm trường Cảnh Dương quyên chừng mười vạn cho Lâm Tuyền, chẳng lẽ không lấy được cái ghế tốt cho em mình.
Trở về đến phòng thì đã sắp 11h.
Diệp Phàm vừa đi đến cửa thì thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ngoài hành lang có ý đợi, vừa thấy Diệp Phàm thì vội vàng bước tới nói khẽ:
- Là Phó chủ tịch Diệp sao?
- Là tôi! Anh là......
Diệp Phàm liếc nhìn người đàn ông này một cái thấy y có vóc người vừa phải, trên má trái có một cái nốt ruồi to trông rất bắt mắt.
- Tôi là phó giám đốc Phí Chẩm Tường của công ty Võ Thần, có chút việc tìm anh, chúng ta đi Bách Vị Các uống chén trà nhé?
Trong giọng của Phí Chẩm Tường có một chút kiêu ngạo, cũng không có vẻ khép nép.
- Công ty Võ Thần, hình như có nghe nói qua, là một trong mấy công ty xây dựng lớn của Ngư Dương, theo lời đồn là sau lưng rất mạnh. Công ty xây dựng tìm mình làm gì, mình đâu quản mảng này.
Diệp Phàm nghĩ một lúc cũng không ra liền từ chối:
- Thật xin lỗi, tôi đã ăn rồi, để ngày mai tới phòng làm việc đi! Hơn nữa tôi cũng không quản bên xây dựng, lẽ ra anh phải tìm Phó chủ tịch Tiếu chứ.
- Ha ha! Chúng tôi tìm anh.
Phí Chẩm Tường cười nói. Diệp Phàm nhíu mày, đang muốn từ chối thì điện thoại chợt reo lên.
- Phó chủ tịch Diệp, còn chưa ngủ a! Tôi là lão Diệp a, đến Bách Vị Các uống vài chén nhé?
Phó Chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài ở trong điện thoại cười nói.
- Tôi còn bận chút, có thể không tới được á!
Diệp Phàm ngần ngại.
- Ha ha! Có phải công ty Võ Thần mời uống trà phải không, ha ha, chúng ta cùng một nhà mà, vừa rồi tôi gọi điện thoại không ai trả lời nên bảo y đến phòng anh chờ đấy.
Diệp Mậu Tài giải thích.
- A! Mới vừa rồi ở phòng hát quá ồn nên không nghe thấy. Được rồi, vậy thì uống trà.
Diệp Phàm nhận lời. Bản thân mình vừa mới nhận chức Phó Chủ tịch thị trấn, chưa có quan hệ bạn bè tốt với ai, ở trong thị trấn giống như người mù. Quan hệ với Tần Chí Minh cũng chưa thật thân thiết, những đảng ủy viên khác lại càng không quen.
Hắn cũng định mấy ngày nữa sẽ dần dần thiết lập quan hệ, có thể phối hợp công tác cùng với mọi người. Nếu như cô lập quá thì sau này triển khai công tác là không thể được. Diệp Mậu Tài nghe nói là đồng minh với Thái Đại Giang, nhưng đôi lúc cũng làm loạn một chút. Người này vốn chưa quyết định theo ai nên tranh thủ tình cảm biết đâu sau này sẽ có khi dùng đến.
Diệp Mậu Tài cũng có ý nghĩ như vậy, Diệp Phàm mới vừa lên chức, do đích thân bí thư Lý đẩy lên. Tuy nhiên anh họ Chung Minh Nghĩa của y cũng đoán Diệp Phàm không phải là thân tín của Lý Hồng Dương, y chỉ tạm thời lợi dụng hắn để lấy được 200 vạn của tập đoàn Nam Cung cùng với lợi ích lớn hơn. Nói trắng ra Diệp Phàm trước mắt chính là một con cờ kiếm được tiền của Lý Hồng Dương, có xu hướng trở thành thân tín.
Nhưng thằng nhóc này còn trẻ, rất dễ dao động, nếu như có thể dùng ít thủ đoạn cộng thêm lợi ích biết đâu lại đem được hắn ra khỏi vòng tay của Lý Hồng Dương về bên mình. Trước mắt, bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa còn có trách nhiệm nặng nề lôi kéo tay chân cho Chủ tịch thành phố La Hạo Thông ở Ngư Dương.
Tất cả mọi người có tiềm năng đều được xem xét. Ở thị xã cấp một mà nói thì chính là một vài đảng ủy viên, ở huyện thì không dễ kéo người, có thể làm được thường vụ huyện ủy thì cũng không phải là đèn cạn dầu. Tuy nhiên cũng có thể kết minh với vài Phó Chủ tịch huyện có tiềm lực vào thường vụ, Chung Minh Nghĩa gần đây hoạt động rất tích cực.
Diệp Phàm chỉ mới là một Phó Chủ tịch thị trấn kiêm đảng ủy viên, vốn là không đủ tư cách lọt vào cặp mắt của Chung Minh Nghĩa, tuy nhiên em họ Diệp Mậu Tài ở thị trấn Lâm Tuyền sau này nếu như có thể bước thêm một bước lên Chủ tịch thị trấn thì phải tiến hành xây dựng ban bệ.
Đầu tư cho tương lai là rất quan trọng, Diệp Phàm rất có tiềm lực, hơn nữa còn rất trẻ nên là một nhân tài có thể phát triển, vì thế mới được tiến vào vòng khảo nghiệm của Chung Minh Nghĩa, tuy nhiên phân lượng không lớn, chỉ xếp hạng cuối trong mấy người.
Những người phía trước dĩ nhiên là các cán bộ cấp phó phòng, trưởng phòng, còn Diệp Phàm may mắn mà lên được vị trí Phó Chủ tịch thị trấn xem là một trưởng phòng thì còn non. Trước mắt Chung Minh Nghĩa cứ vất củ cà rốt cho hắn, ở Lâm Tuyền cũng có tác dụng nhất định.
Không lâu thì hai người đến Bách Vị Các.
- Ha ha! Phó chủ tịch Diệp, chúng ta cùng là cán bộ một chỗ, lại là cùng họ, năm trăm năm trước còn là người một nhà, khả năng là rất thân. Vậy thì hôm nay ngồi một chỗ uống trà đi!
Diệp Mậu Tài tự mình đi ra mở cửa đón.
- Ha ha! Có thể lắm, lại đúng là lần đầu tiên. Sau này còn có cơ hội giao lưu phải không, dù sao chúng ta cũng là người trong nhà.
Diệp Phàm tự nhiên cũng cười nói đưa đẩy, đối phương ngay cả chuyện năm trăm trước cũng đưa ra, thoáng cái đã giống như lão bằng hữu, khiến hắn không khỏi cảm khái nghĩ lại trước kia như một con côn trùng đáng thương nằm ở xó xỉnh thôn đập Thiên Thủy.
Có khi trở về thị trấn Lâm Tuyền thì trên căn bản không ai biết mình, có khi gặp ở phòng làm việc còn tưởng rằng mình là cán bộ thôn tới làm việc. Khi đó thứ người đảng ủy viên cao cao tại thượng như Diệp Mậu Tài làm sao chịu cùng mình ngồi uống trà, còn nói gì là năm trăm năm trước là người một nhà… vân vân.
Cho dù là nhìn thấy mặt Diệp Phàm thì cũng là gật đầu chào theo thói quen, giờ địa vị thay đổi thì tự mình ra mở cửa, tuy nhiên biểu hiện của y cũng quá khác thường. Chuyện gì quá khác thường chắc chắn có điều mê hoặc, Diệp Phàm nảy sinh cảnh giác, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Ba người cùng ngồi xuống, uống mấy chén trà xanh.
Diệp Phàm cũng không vội, trầm ổn ôm cần đợi cá, chờ đến lúc Diệp Mậu Tài mở miệng, là y tới tìm mình nên cứ để đối phương nói trước.
- Phó chủ tịch Diệp, vị này là phó giám đốc Phí Chẩm Tường của công ty Võ Thần. Tối nay y mời khách, muốn kết giao với Phó chủ tịch Diệp, tôi liền đứng giữa bắc cầu.
Diệp Mậu Tài nhiệt tình giới thiệu.
Phí Chẩm Tường lập tức đứng lên cười híp mắt đưa một tờ danh thiếp:
- Phó chủ tịch Diệp, sau này có cần công ty chúng tôi công ty xuất lực cứ việc nói một câu là được. Cũng xin mời Phó chủ tịch Diệp chiếu cố cho công ty Võ Thần.
- Chiếu cố, công ty các anh là công ty lớn, còn đợi để một Phó Chủ tịch thị trấn nho nhỏ như tôi chiếu cố sao? ha hả, quá lời rồi.
Diệp Phàm tiện tay nhận lấy danh thiếp, cười nhẹ không nóng không lạnh, căn bản là không có ý định chiếu cố cái gì cả.
- Phó chủ tịch Diệp, công ty Võ Thần chúng tôi chẳng những hoạt động về bên kiến trúc mà kinh doanh chủ yếu chính là bên xây dựng dân dụng và công nghiệp, kiêm cả các cấu kiện xi-măng đúc sẵn, lắp đặt thủy điện, vật liệu xây dựng …. Năm năm trước mới vừa thành lập thì đạt chất lượng cấp bốn, năm 1994 nâng lên thành xí nghiệp kiến trúc cấp ba. Năm ngoái công ty chúng tôi đặc biệt thành lập một chi nhánh cầu đường, chú trọng thi công các đường quốc lộ, cầu…Tòa nhà làm việc của Lâm Tuyền các anh là do công ty Võ Thần tiếp nhận, không tệ chứ! Chất lượng rất cao.
Phí Chẩm Tường giới thiệu vẻ hơi đắc ý.
- Cao cái rắm! Tầng cuối nghe nói vừa xây xong thì đã thấm nước, vách phòng làm việc có khi rơi xuống từng mảng, xây dựng vậy mà cũng kêu là tốt nữa sao, vậy thì trên thế giới còn ai không xây tốt nữa?
Diệp Phàm cười lạnh trong lòng, cuối cùng cũng hiểu là người ta có ý với con đường tại thôn đập Thiên Thủy. Kỳ quái, con đường hiện giờ còn chưa công khai, bọn họ lấy được tin tức ở đâu, chẳng lẽ là đám Lý Tuyên Thạch lộ ra, điều này không thể vì thế sẽ làm mất chén cơm của bọn họ, không thể hành động ngu xuẩn như vậy. Có lẽ là Thái Đại Giang hoặc đám thường vụ trên huyện, cái này thì phiền phức rồi. Nếu quả thật đem công trình 200 này ra ngoài thì quả thật đau đầu.
Ngay vào lúc này, máy điện thoại của Diệp Mậu Tài vang lên liền đi ra ngoài trả lời điện thoại.
- Rốt cuộc có chuyện gì nói thẳng đi, ngày mai tôi còn phải lên tỉnh.
Diệp Phàm thấy Diệp Mậu Tài đi ra ngoài liền nói thẳng.
- Tôi đã nói thẳng rồi đấy. Chỉ hy vọng Phó chủ tịch Diệp đem con đường từ Lâm Tuyền tới thôn đập Thiên Thủy chỉ định thầu cho công ty Võ Thần chúng tôi. Giám đốc Phí chúng tôi có nói sẽ cho Phó chủ tịch Diệp hai phần cổ phần danh nghĩa, đừng coi đó là thấp, ít nhất phải là con số này.
Phí Chẩm Tường đưa ra hai ngón tay.
- Chết tiệt! Hai phần cổ phần danh nghĩa chắc là 20 vạn, tổng vốn đầu tư có 200 vạn mà làm vậy thì chắc các ngươi lời một nửa rồi, như vậy thì đường còn ra cái gì nữa. Mẹ kiếp! Trăm phần trăm là sẽ thành một khối bã đậu, nếu là như vậy thì ông mày sẽ bị người thôn đập Thiên Thủy nguyền rủa mà chết, xem ra công ty Võ Thần cũng không tốt lành gì.
Diệp Phàm nghĩ rất nhanh rồi cảm thấy nóng bừng trong lòng, lửa giận thiếu chút nữa đã bốc lên huyệt Bách Hội.
Hắn lạnh lùng nói:
- Thật xin lỗi! Tôi không biết con đường từ Lâm Tuyền tới thôn đập Thiên Thủy lại chuẩn bị sửa chữa. Tuy nhiên cấp trên đưa cho 10 vạn thì anh xem sửa cái gì. Chắc chỉ gọi mười mấy thôn dân ra đào mấy cái rãnh là xong, đâu cần phiền gì đến công ty kiến trúc đến đây!
Diệp Phàm uyển chuyển.
- Ha ha! Phó chủ tịch Diệp, anh cũng không cần nói vậy, những chuyện này công ty chúng tôi rõ nhất.
Phí Chẩm Tường đắc ý dựng thẳng ngón tay lên trời, ý bảo trên kia chúng tôi có người nên đã biết từ lâu rồi. Người này còn khoe khoang , tiện tay móc ra từ ví một cái phong bì căng phồng, đoán chừng có hai vạn đồng chừng:
- Một chút lòng thành để mua rượu uống, sau khi làm xong sẽ cấp luôn một nửa tiền mặt, quyết không sai lời.
- Phó chủ tịch Diệp, anh có ý gì? Đừng cho mình là một Phó Chủ tịch thị trấn thì là oai, nhìn xa hơn đi, cán bộ như anh ở Ngư Dương này không có một ngàn cũng có tám trăm. Hừ! Không thức thời. Để tôi xem anh oai được bao lâu? Mẹ kiếp!
Phí Chẩm Tường nhướng mày, có lẽ do quá uất mà cái nốt ruồi trên má giật giật, đem phong bì cất vào ví rồi cười lạnh, cuối cùng còn rặn ra một câu thô tục rồi hung hăng đá sầm cửa bước ra ngoài.
Ngày đó Tiểu Lục ở quán cơm Xuân Hương đã tận mắt nhìn thấy người được coi như là đại ca thứ tư của Lâm Tuyền là Tiếu Đại Xuyên vậy mà bị thằng ranh Diệp nhẹ nhàng dùng một đôi đũa trúc đánh gãy tay.
Sau đó đến bệnh viện bó bột thì đúng là nứt xương, hung khí chỉ là một đôi đũa trúc. Sau này có lần Tiểu Lục uống rượu say tiết lộ, tuy nhiên đám đàn em đều cho là gã bốc phét, ai có thể tin có người nào dùng một đôi đũa trúc có thể đánh gãy tay Tiếu Đại Xuyên luyện võ mười mấy năm, đánh chết người ta cũng không tin.
Thảm hại hơn chính là thằng ranh họ Diệp này chẳng những xưng huynh gọi đệ với giám đốc sở công an Triệu Thiết Hải mà còn là anh em với người sắp lên cục trưởng cục công an huyện là Chu Bách Thành, cục trưởng Chu đối với hắn còn tốt hơn cả đối với Triệu Thiết Hải. Báo hại lúc ấy Tiếu Đại Xuyên đen theo một dây, ăn một cái tát của Hổ Gia, bị đánh gãy xương tay còn phải cúi đầu xin lỗi thằng ranh Diệp.
Tiểu Lục cũng không muốn trở thành người Tiếu Đại Xuyên thứ hai, nếu vậy thì e còn thảm hơn cả Tiếu Đại Xuyên.
- Làm sao vậy, thằng nhóc, chạy đến đây làm gì?
Tiêu Hổ Thạch thấy gã hớt hải chạy đến thì quát lớn.
- Hổ...... Hổ Gia...... Diệp...... Phó chủ tịch Diệp ngồi bên trong.
Tiểu Lục lắp bắp.
- Diệp Mậu Tài sao ngu vậy! Dù thế nào cũng không được làm loạn chứ.
Tiêu Hổ Thạch cũng hơi hốt hoảng đi vào.
Đến nơi thì thấy Diệp Mậu Tài, đang định hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng liếc một cái thì lập tức sải bước đến trước mặt Diệp Phàm khiêm tốn mời một điếu thuốc:
- A! Là anh Diệp a!
- Ừ! Làm sao? Ông chủ Phí gọi anh tới, nếu như chưa hết giận thì tôi còn ngồi đây, anh cứ tát vài cái cho thoải mái đi!
Diệp Phàm rít nhẹ một hơi thuốc, nhìn qua Phí Chẩm Tường đang há hốc miệng, lạnh lùng.
- Thằng em Tiếu, đánh chết nó cho anh, cứ một đấm năm mươi đồng, đánh!
Phí Chẩm Tường uất hận kêu lên, cậy sau lưng có anh họ Phí Mặc chống lưng sao phải sợ một Phó Chủ tịch thị trấn.
Tuy biểu hiện vừa rồi của Tiêu Hổ Thạch làm y cũng hơi giật mình nhưng y tin Tiêu Hổ Thạch không thể bỏ qua mình, phân lượng của mình và Diệp Phàm trong lòng Tiêu Hổ Thạch quá khác biệt. Phí Chẩm Tường tuyệt đối tin tưởng mình, Tiêu Hổ Thạch có biết Phó chủ tịch Diệp cũng bình thường, cùng ở trong một thị trấn thể nào chẳng gặp mặt.
- Anh Diệp, anh nói gì vậy! Chắc là ông chủ Phí hồ đồ, chắc uống hơi nhiều, Tiểu Lục, còn không mau đưa ông chủ Phí về nghỉ ngơi.
Tiêu Hổ Thạch ra hiệu cho đám Tiểu Lục, bọn này cũng không phải người ngu xuẩn nên lập tức tiến lên ôm xốc Phí Chẩm Tường lôi tuột ra ngoài như một con chó.
Tiểu Lục thấy Phí Chẩm Tường còn muốn mạnh miệng đoán chừng còn muốn mắng, sợ biết đâu Diệp Phàm lại mất hứng nên vội vàng đưa tay bịt miệng ông chủ Phí rồi vội vàng tống ra khỏi Bách Vị Các.
Cảnh tượng diễn ra làm Diệp Mậu Tài đang muốn xem kịch hay không nhịn được buồn bực, nghĩ thầm, “ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao mà một thằng ranh 18 tuổi lại để cho một lão đại Lâm Tuyền như Tiêu Hổ Thạch phải e nể. Không lẽ sau lưng thằng nhãi ranh này có ai, không phải là chó ngáp phải ruồi được người ta cho 200 rồi huyện mới cho làm quan sao, chuyện này đúng là có mùi lạ. Phải đánh giá lại thằng ranh này mới được, nếu không lại lật thuyền trong mương thì thật là mất mặt.......”
- Ha ha! Cậu em Diệp, chỉ do ngoài ý muốn thôi, Phí Chẩm Tường uống nhiều quá, để sáng mai tôi bảo y tới xin lỗi, làm sao mà có thể mắng người được.-
Diệp Mậu Tài xoa dịu.
- Ừ! Một chút chuyện nhỏ cần gì phải nói xin lỗi, bỏ đi.
Diệp Phàm cười cười, trong lòng cũng rủa thầm, “ Mẹ kiếp! Diệp Mậu Tài không tốt lành gì. Mới vừa rồi định bêu xấu anh mày hả. May là mình còn chế áp được Tiêu Hổ Thạch, nếu không cả ngày mai cả thị trấn Lâm Tuyền nhất định sẽ truyền đi tin tức là phó chủ tịch Diệp Phàm đánh lộn cùng du côn. Ảnh hưởng sẽ vô cùng ác liệt, tuy nhiên tên Phí này dường như là có chút lai lịch, có cơ hội phải điều tra thêm.”
Ra khỏi Bách Vị Các, Diệp Phàm nói là muốn đi dạo bên suối, đang đi thì nhớ đến Trần Khiếu Thiên, hiện giờ ông lão này dù sao cũng đi theo mình nên phải nghĩ cách cứu ông ta ra, nếu không theo như quy định chắc cũng phải bóc lịch 4, 5 năm .
- Anh Vu à? Em là Diệp Phàm đây. Có cách gì để giảm hình phạt cho Trần Khiếu Thiên hoặc cho hưởng án treo không vậy.
Diệp Phàm gọi điện thoại.
- Trần Khiếu Thiên có bà con gì với em à?
Vu Kiến Thần hơi ngạc nhiên.
- Không có! Ông già này có thể trị được bệnh cho Nam Cung Cẩm Thần, tuy nhiên điều kiện là giảm hình phạt hoặc coi như tha bổng. Em giờ chịu trách nhiệm thu hút đầu tư, làm sao có thể kéo được tập đoàn Nam Cung đến nơi hẻo lánh Lâm Tuyền này đây, vì thế chỉ có dùng con đường chữa bệnh rồi. Nếu như Trần Khiếu Thiên quả thật có thể trị lành cho Nam Cung Cẩm Thần, biết đâu chủ tịch Nam Cung sẽ nổi hứng đầu tư vào đây.
Diệp Phàm nói láo, dĩ nhiên là không đả động gì đến phương diện cao thủ võ thuật Trung Quốc. Đối với tuyệt đại đa số người Hoa Hạ mà nói thì võ giả tuyệt đối là truyền thuyết, chỉ có trong TV mà thôi. Vu Kiến Thần là một phó cục trưởng cục công an có lẽ sẽ hiểu biết hơn nhưng hắn không muốn y biết mình là một người tập võ.
- A! Nói cũng phải. Thằng em vừa lên chức dù sao cũng phải làm ra chút thành tích, nếu không thì cái mũ quan lung lay rồi. Nếu muốn giảm án thì phải lập công, em có thể khuyên nhủ Trần Khiếu Thiên xem có thể làm được gì không, chẳng hạn như chuyện tập đoàn Nam Cung rồi hãy lên tiếng. Nếu được thì bên anh lúc trình hồ sơ lên viện kiểm sát sẽ động tay một chút để giảm nhẹ tội, có thể cho hưởng án treo, tối thiểu cũng được giảm án.
Vu Kiến Thần dù sao cũng là lão luyện, nói ngay vào chỗ trọng tâm.
- Lập công! Được rồi! Sáng ngày kia mình sẽ đến thành phố Mặc Hương xem có thể bảo Trần Khiếu Thiên lập ra được công lao gì không.
Diệp Phàm vui mừng, nói không chừng thì loại người như Trần Khiếu Thiên có thể biết được chút gì bí mật của Hoa Hạ, tuy nhiên hy vọng không lớn, dẫu sao cũng phải thử.
Đêm khuya!
Một sắc lang lén lút chui vào quán Xuân Hương, Diệp Phàm cảm giác mình gần đây ngày càng càng mê luyến thân thể khêu gợi siêu cấp của Phạm Xuân Hương, chỉ cần buổi tối ở thị trấn Lâm Tuyền là trong người bứt rứt, cứ phải phát tiết trên người Phạm Xuân Hương thì mới thanh thản.
Sau khi vào quán, Diệp Phàm chui tọt lên lầu. Phạm Xuân Hương chỉ mặc một cái quần lót cẩn thận xoa bóp cho hắn làm Diệp Phàm cảm giác đặc biệt thoải mái, đang thiu thiu thì bàn tay của Xuân Hương chạm trúng đầu rồng làm hắn mở bừng mắt.
Xuân Hương hoảng sợ đỏ bừng cả mặt, thầm nghĩ sao nó vừa ra được mười mấy phút mà đã dựng lên lại rồi. Ai da! Cây gậy này lại muốn sinh sự, nghĩ đến phía dưới của mình còn đau nhức thì cô vội vàng định đi vào phòng vệ sinh để cho nó không còn mục tiêu công kích.
Tuy nhiên đã quá muộn, một cánh tay đã nhẹ nhàm ôm Thái Tây Thi kéo vào trong ngực.
- Tại sao...... Anh chết đi, không được! Em...... Em còn đau đấy!
Thái Tây Thi vặn vẹo trong ngực Diệp Phàm, lại càng khơi dậy nhiệt huyết của , hắn xoay người một cái thì đã để cô nằm dưới, trong phòng thoáng chốc đã tràn ngập xuân tình ấm áp.