Dịch : duongthanh85
Biên dịch : ngunuong
Biên tập : Vicent
Nguồn : Tàng Thư Viện
Quân đoàn này chính là quân đoàn mà Aragon – khai quốc hoành đế huy hạ trong chiến cuộc khai quốc, đánh khắp nam bắc lập được vô số chiến công hiển hách với danh xưng ”kinh cức hoa quân đoàn”. Tuy vậy tại mấy trăm năm trước, khi xuất hiện vương triều Augustine, bởi vì huyết mạch của Aragon đã chính thức đoạn tuyệt rồi, các hoàng đề sau này xuất thân dù sao cũng không phải là chính thống huyết mạch, cho nên để bình ổn và che giấu điểm này đã đổi tên quân đoàn thành” Vương thành cận vệ quân”.
Hiện nay, lực lượng quân sự của Đế đô, vương thành cận vệ quân ở bốn cái vệ thành bốn phía , đóng ở mỗi thành một vạn người, bên trong đế đô cũng có sáu vạn người. Bình thường phụ trách phòng vệ cho đế đố, còn có tuyển ra một ít quân nhân đặc biệt tinh nhuệ phụ trách thủ vệ hoàng cung.
Ngoại trừ mười vạn đại quân trực thuộc vương thành cận vệ quân, đế đô còn có một vạn cảnh bị quân duy trì trị an,ở cảng khẩu phía bắc cạnh Lan Thương đại vận hà, còn có một chi hạm đội hải quân với quy mô không lớn lấy đế đô làm mẫu cảng.
Dù sao trải qua một thời đại hòa bình dài mấy trăm năm nên ngay cả bốn thành vệ xung quanh đế đô cũng dần dần phát triển thành một thành thị có quy mô không nhỏ. Tuy bình thường là quân đội đóng ở bên ngoài trở thành thành thị thông thương trọng yếu. Cũng có cư dân sinh sống, dân cư vượt qua mười vạn.
Hơn nữa, thêm vào bốn vệ thành, còn có các lực lượng cứ địa quân sự của đế đô cùng với chủ thành là đế đô. Đệ nhất thành trì có số dân tổng cộng đã sớm vượt qua hai triệu người, mà hàng năm còn có dân cư lưu động lai vãng tới với một số lượng không thể thống kê được.
Vào buổi chiều tối thì đoàn người của Đỗ Duy tới thành vệ phía đông nam đối diện với đế đô, thủ bị quân địa phương đi cùng hộ vệ không thể tiếp tục đi tới nữa. Dựa theo pháp lệnh đế quốc thì thủ vệ quân địa phương không được tùy tiện tiến vào khu vực cận vệ đế đô. Tại bên trong thành vệ sau khi chuyển trách nhiệm bảo vệ đoàn người Đỗ Duy cho vương thành cận vệ quân thì lập tức rời đi.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm bên trong thành vệ, sáng sớm ngày thứ hai dưới sự bảo vệ của một đội vương thành cận vệ quân đi tới bên ngoài thành tường phía đông nam đế đô.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi phía trên tường thành, đế đô hiện ra với dáng vẻ hùng vĩ qua những bức tường thành. Mỗi một khối đá xây tường thành cơ hồ cũng cao hơn một người, mà trải qua bao nhiêu vương triều không ngừng phiên tu, tại lãnh vực phòng ngự đã đạt tới một cấp bậc rất kinh khủng.
Trên tường thành cứ cách hai ba trăm thước có một tòa vọng tháp, so với tường thành thì cao hơn khá nhiều. Khi gặp phải tình trạng chiến tranh, các vọng tháp này có thể biến thành các viễn trình tiễn tháp với lực lượng phòng ngự cực cao với mặt ngoài được quân phương trang bị pháo nỏ loại lớn. Mà trên các lầu chủ thành còn trang bị ” Ma đạo pháo” mà công nghệ đã thất truyền.
Mặc dù công nghệ chế tạo vũ khí đáng sợ này đã sớm thất truyền rồi, nhưng dưới sự bảo dưỡng cẩn thận bão dưỡng của các ma pháp sư quân phương, một khi chiến tranh xảy ra thì loại di vật lưu lại qua bao nhiêu năm này vẫn có thể bộc phát ra uy lực kinh khủng.
Đồng thời đế đô cũng là một tòa ma pháp chi thành của đại lục.
Trong nội thành có một kiến trúc cao nhất ngay trung tâm nội thành, cũng chính là hoàng cung, trong khi kiến tạo đã lấy vị trí trung tâm nhất của đế đô xây dựng nên một tòa tháp cao hơn trăm thước.
Toàn thân tháp màu trắng, đều là chỉ dùng bạch ngọc thạch thượng đẳng màu trắng kiến tạo nên, qua mấy trăm năm lịch sử, có vô số ma pháp gia trì của các ma pháp sư trở nên chắc chắn vô cùng.
Trên đỉnh bạch ngọc tháp có một viên ma pháp thủy tinh lớn nhất đại lục, nghe nói ước chừng gần ba thước mà sức nặng đát tới một tấn! Mà khối thủy tinh này được để trên chỗ cao nhất của tòa tháp bằng một giá hình móng ngựa. Cái giá vòng hình móng ngựa này cũng chỉ dùng một loại hắc thạch tinh nguyên chất tạo thành với độ cứng rắn còn vượt qua cả kim loại. Hơn nữa trong khi kiến tạo đã không tiếc tiền bạc, tại bên trong cho một lượng lớn bí ngân cực kỳ trân quý. Nhằm tăng cường uy lực của ma pháp.
Lấy tòa bạch tháp này làm trung tâm, cả khu vực bên dưới hoàng cung, ẩn dấu một cự hình ma pháp trận, đã được thiết lập nên từ rất sớm. Vốn là do khai quốc hoàng đế Aragon chỉ đạo một nhóm ma pháp sư cường đại đứng đầu đại lục xây dựng nên. Sau đó trả qua các thời kỳ sau với vô số ma pháp sư hoàn thiện và tu bổ khiến cho ma pháp trận này phát ra uy lực ngày càng cường đại.
Từ thời đại chiến tranh khai quốc đã tồn tại một nhóm ma pháp sư cung đình không chịu sự lãnh đạo của ma pháp công hội, thành lập từ thời Aragon truyền thừa đã ngàn năm nay. Mặc dù nhân số cũng không nhiều lắm nhưng quan trọng là đội ngũ ma pháp sư này thuần phục hoàng thất. Dưới sự điều khiển của đội ngũ ma pháp sư này, sau khi khiến cho khối ma pháp thủy tinh trên tòa bạch tháp được khởi động, thì ma pháp trận lấy tòa bạch tháp làm trung tâm, sau đó bốn phía quanh Đế đô, trên mỗi tòa tọa tiễn tháp trên tường thành cũng đều có ma pháp trận có trụ cột là ma pháp thủy tinh sẽ bao trùm cả đế đô! Nghe nói lực lượng phòng ngự cực cao, năm đó khi Aragon còn tại thế đã từng tuyên bố: “Cho dù là long tộc, chủng tộc cường đại nhất đại lục cũng không thể công phá ma pháp trận này”.
Mà dựa vào sự khởi động của ma pháp trận, các ma đạo pháo tại bốn phía thành tường lầu các có thể được bổ sung lượng ma lực cực lớn trở thành hỏa lực vô cùng cường đại.
Trong hoàng cung phía dưới tòa bạch tháp luôn có một đại đội thủ vệ tối tinh nhuệ bảo vệ, ngày thường cấm bất luận kẻ nào tới gần. Hơn nữa có thể nói chỉ có bản thân hoàng đế có quyền tự do tiến xuất tòa bạch tháp.
Có mười mấy vạn quân đội tinh duệ bảo vệ, còn có ma pháp trận với uy lực khổng lồ do Aragon lưu lại, đế đô đã được xưng tụng là tòa thành vĩnh viễn không gục ngã của Roland đại lục.
Năm đó Aragon hoàng đế hao phí một đại lượng khí lực vào việc thiếp lập ma pháp trận kia – kỳ thực đời sau đều cho rằng làm như vậy thật sự là có chút lãng phí tài lực và vật lực.
Bởi vì đại lục lúc ấy đã thống nhất, đế quốc đã thành lập, khắp cả đại lục cũng đã không còn điều gì uy hiếp hoặc đối thủ cường đại nữa. Mà Aragon lại tựa như kẻ liều mạng đem cả đế đô thiết lập thành công đại trận như vậy. Tất cả mọi người đều không biết tại sao.
Trăm ngàn năm trôi qua, đông đảo các học giả lịch sử đều cũng không hiểu tại sao. Sử sách đối với chuyện này cũng chỉ dám ghi qua chút xíu mà không dám đưa ra nghi vấn gì, chỉ đơn giản ghi là đã sử dụng đại khí lực vào việc thiết lập tòa ma pháp trận có uy lực vô cùng.
Càng kỳ quái hơn, tòa ma pháp trận này nhìn như vô dụng nhưng sau khi Aragon băng hà, các vương triều sau này kể cả sau khi huyết mạch của Aragon đã đoạn tuyệt thì mỗi đời hoàng đế, kể cả dưới sự trị vì của vài hôn quân trong lịch sử … Nhưng các vương triều đó đều có cùng một điểm chung, dưới sự trị vì của mình bất kể tình thế đều cũng hao phí rất nhiều khí lực vào việc tu bổ và tăng cường ma pháp trận này!
Cũng không hề bởi vì vương triều Aragon chấm dứt mà làm cho tòa ma pháp trận hoang phế. Nếu nói do đầu óc Aragon năm đó đầu óc có vấn đề mà làm ra một công trình hào hoa vô dụng như vậy …Chẵng nhẽ sau gần ngàn năm với bao đời hoàng đế đều cũng bị điên rồi hay sao?
Đế đô sớm đã có một truyền thuyết, nghe nói khai quốc hoàng đế Aragon đã lưu lại một danh sách chứa một bí mật vô cùng trọng đại, ghi lại di thư cho các hoàng đế đời sau đều phải giữ lại tòa ma pháp trận này.
Mặc kệ sau này các vương triều ngày càng suy vong nhưng điều này cơ hồ đã trở thành một thiết luật của hoàng thất! Trăm ngàn năm qua sau thời đại Aragon lưu lại pháp điển, pháp luật đã xay ra bao điều biến hóa đi chăng nữa nhưng duy độc thiết luật này tất cả hoàng đế đều nghiêm khắc tuân thủ theo.
Tới cùng ngoại nhân hoàn toàn không biết là tại sao. Duy độc chỉ có nơi hoàng cung bảo tồn di thư của Aragon là có chân tướng! Hơn nữa đã trở thành bí ẩn rất lớn của hoàng thất.
Điều này thì bên ngoài cũng đã lưu truyền rất nhiều kỳ văn. Tuy nhiên Đỗ Duy từ nhỏ đã đọc qua rất nhiều sánh, năm đó sống ở Bá tước phủ trong đế đô, bởi vì bị lạnh nhạt, hơn phân nửa thời gian đều tránh trong phòng đọc sách. Sưu tập các loại cổ tịch trân quý cũng là không ít. Đỗ Duy cũng đã đọc qua rất nhiều kỳ văn bên ngoài truyền tụng cũng như các loại bí văn đã thất truyền.
Tuy nhiên, thật châm chọc, xem ra Aragon cũng không thể chính thức xem như thần cơ diệu toán mà không bỏ sót điều gì. Ít nhất tòa thành xưng tụng vĩnh viễn không thể công phá này, với lực lượng hùng binh của chính mình cùng tòa ma pháp trận uy lực cường đại có thể nhấn chiếp cả long tộc này cũng không thể bảo hộ tòa thành, ít nhất trong lịch sử cũng đã có hai lần bị công hãm.
Hơn nữa hai lần này thậm chí ngay cả ma pháp trận cũng chưa có mở ra nhưng địch nhân đã ở trong thành rồi.
Lần đầu bởi vì nội loạn trong hoàng thất. đời huyết mạch cuối cùng của Aragon sau khi dứt đã dẫn tới đông đảo bàng hệ hoàng thất tham gia tranh đoạn ngôi vị hoàng thất mà dẫn phát động loạn, một vài quý tộc hoàng thất có thực quyền đã dẫn quân đội xung quanh đế đô chém giết lẫn nhau, đế đô cũng vài lần bị công hãm.
Lần thứ hai là vào mấy trăm năm trước khi vương triều Augustine quật khởi. Lần đó đại lục động loạn, dị tộc tây bắc phản loạn, sau đó dẫn phát tới tình huống một vài cường hào quý tộc của Tây Bắc hùa theo phản quân đánh xuống nam, thế không thể chống ( tiền văn có nhắc tới, cũng chính thời kỳ đó, Rowling gia tộc đã quật khởi, cuối cùng đã bình định được chiến tranh loạn lạc, công lao đã được phong cả Rowling bình nguyên). Loạn động đó đế đô cơ hồ đã sụp đổ rồi, thậm chí một lần mất đi hy vọng tới không ai nguyện ý ngồi vào ngôi vị hoàng đế. Cuối cùng vẫn còn Augustine lên đài mà trở thành hoàng đế.
Lúc ấy còn chưa kịp mở ra tòa ma pháp trận thì ngoại thành đế đô đã bị công phá rồi, loạn quân tiến vào đế đô trực tiếp công phá hoàng thành. Augustine vừa vội vàng kế vị ngôi vị hoàng đế thống lĩnh quân đội huyết chiến hoàng thành, lấy nhược binh đại phá liên quân bạo loạn. Sau đó viện binh từ nam phương trợ giúp mới đoạt lại được quyền khống chế đế đô, sau đó dưới sự trợ giúp của Rowling gia tộc mà một lân nữa thống nhất đại lục.
Đón ánh nắng ban mai, Đỗ Duy đứng phía ngoài thành đế đô, nhìn vào bên tòa bạch tháp xa xa ở phía bên trong. Ngay chính giữa trung ương, ở trên đỉnh cao nhất, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, khối ma pháp thủy tinh nghe nói lớn nhất đại lục kia lóe ra ánh sáng quang huy, ẩn ấn như xuất ra một khí thế uy nghiêm lẫn thần thánh.
Đỗ Duy thở dài, hồi tưởng lại những điều mình biết về đế đô cùng những điển cố và bí văn lịch sử, nhìn vào thành tường hùng tráng còn có những binh lính uy vũ mang thân y giác trang bị vũ khí tinh nhuệ, lại ngẩng đầu lên cao nhìn trên lầu cao bay bay lá cờ kinh cức…
“Hay cho một tòa hùng thành” Đỗ Duy mỉm cười tự nói: ”Tuy nhiên năm đó Aragon chắc cũng không nghĩ tới một tòa thành như vậy cũng sẽ bị công phá! Mặc cho ma pháp trận của ngươi có lợi hại thế nào cũng là vô dụng mà thôi…kể cả pháo đài chắc chắn nhất đều cũng có thể bị công phá từ bên trong, ai da… đạo lý có thể nói đơn giản như thế…
Bởi vì Gandalf đã chết, nên Đỗ Duy đối với vị Aragon kia cũng không có nhiều hảo cảm, cho nên trong ngôn ngữ cũng không khách khí, tuy nhiên những lời tự thoại này cũng là thấp giọng tự nói, không dám để người bên ngoài nghe thấy.
Nói xong, Đỗ Duy mỉm cười nhìn thoáng qua bên cạnh xe ngựa, chính là người hầu Marde đang ngồi trên ngựa, nhẹ cười:” Tốt lắm, bây giờ đã mấy giờ rồi? Cửa thành đã mở chưa? Chúng ta đã có thể vào thành được không?”
Marde còn chưa trả lời thì đã có người phụ trách hộ vệ bên cạnh Đỗ Duy, một thủ lĩnh quan quân của vương thành cận vệ quân điều khiển ngựa đi tới trước xe ngựa, ở trên ngựa đáp:” Các hạ, cửa thành đã mở. Ta đã phái người đi trước mở đường. Hiện tại thời gian này dân cư ngoại thành, người đi đường, còn có các thương đoàn nam bắc vãng tới xếp hàng chờ đợi vào thành cũng thật sự rất nhiều, chờ người mở đường của chúng ta quay lại mới đón tiếp ngài vào thành được.”
Đỗ Duy là thiếu gia của Rowling gia tộc, mà tộc trưởng Rowling gia tộc Raymond bá tước bây giờ là nhân vật số hai của thống soái bộ quân phương, do đó quan quân đương nhiên cực kỳ khách khí đối với Đỗ Duy.
Đỗ Duy mỉm cười gật gật đầu với hắn sau đó liếc mắt nhìn Marde một cái:” Phủ bá tước của chúng ta đã phái người tiếp đón chưa?”
Ngay trong đêm hôm qua tại nam vệ thành đã có kỵ binh thuộc Rowling gia tộc đi trước tới bá tước phủ ở đế đô thông cáo tin tức thiếu gia về đế đô rồi.
Sắc mặt Marde hơi đổi, nhẹ nhẹ thấp giọng nói:” Thiếu gia…Hình như không có.”
Đỗ Duy nở nụ cười tự giễu:” Vị phụ thân của ta này, thật là có tình cảm a.”
Nói xong hắn khoát tay: ”Không đợi nữa, trực tiếp đi vào thành thôi.” Nói xong lui vào phía trong xe ngựa, đóng cửa sổ xe lại.
Đế đô,mặc kệ ngươi là long đầm hay hổ huyệt, tóm lại ta đã trở lại rồi!
Vô luận là kẻ nào muốn lấy mạng của ta, ta trước hết sẽ lấy mạng của hắn.
Đỗ Duy ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa, trên khuôn mặt hàm chứa một nụ cười lạnh.
Dịch : mienlitangcham
Biên dịch : ngunuong
Biên tập : Vicent
Nguồn : Tàng Thư Viện
Sự phồn hoa của đế đô vẫn như ngày nào. Dù Đỗ Duy sinh ra và lớn lên tại đây đến năm mười ba tuổi nhưng vì danh tiếng không tốt nên rất ít ra ngoài. Lần này trở lại với thân phận đã hoàn toàn khác. Lúc trước bị gia tộc coi là phế vật nay đã biến thành nhập thất đệ tử của đại lục đệ nhất truyền kỳ ma đạo sư Gandalf. Thậm chí còn được ma pháp công hội ra sức gia tăng quan hệ. Đồng thời còn cùng Listeria gia tộc thiết lập mối quan hệ hữu hảo.
Đỗ Duy tin tưởng dù phụ thân đang ở đế đô nhưng những tin tức này dám chắc hắn đều biết.
Ngồi trong xe ngựa, Đỗ Duy không mở rèm xe để ngắm khung cảnh hai bên đường. Chỉ có tiếng huyên náo trên đường cái, tiếng ồn ào của người đi lại xuyên qua cửa sổ truyền đến âm thanh náo nhiệt của đế đô. Thứ mà chỉ với một tấm rèm cửa mỏng manh không thể ngăn trở được.
Sau khi vào đế đô, Clack pháp sư không đi cùng Đỗ Duy nữa mà cáo từ trở về ma pháp công hội. Trước khi đi chỉ ám chỉ Đỗ Duy vài câu nói cố ý, Đỗ Duy hiểu được ý tứ trong đó là muốn mình nhanh chóng thu xếp đến ma pháp công hội một chuyến.
Lúc này mặc kệ bên ngoài náo nhiệt, Đỗ Duy tựa như không có hứng thú đối với hết thảy, chỉ lẳng lặng ngồi một mình trên xe ngựa.
Đội xe rốt cuộc đi xuyên qua một con đường dài phồn hoa của đế đô, cuối cùng đi đến nơi cách hoàng cung không xa: Tây Khu. Nơi đây phía bắc là một con kênh đào dẫn nhập từ sông Lan Thương *, kênh đào này chảy vào nội thành đế đô và vòng quanh hoàng cung, khiến cho hoàng cung tại đế đô trở thành một tòa thành trong thành. Khi có chiến tranh, con kênh đào này thậm chí sẽ trở thành sông hộ thành. Trong quá khứ khi đế đô xảy ra nội loạn kênh đào này đã thể hiện tác dụng quân sự phi thường cao.
(Chú thích: Lan Thương chính là tên của con sông….Mê kông chảy trên đất Trung Quốc-biên tập viên)
Phía nam hoàng cung chính là một quảng trường rộng chừng hai sân bóng đá. Tại trung tâm quảng trường là một pho tượng điêu khắc khổng lồ. Bản thân pho tượng chính là Aragon - khai quốc hoàng đế ngàn năm trước, cưỡi trên tuấn mã đang đứng thẳng và chi trước vươn cao, trên tay cầm kiếm chỉ thẳng lên trời, mặc trên người khải giáp chạm trổ hoa văn đồ án hoa lệ.
Pho tượng này đã có ngàn năm lịch sử, đã trải qua vô số vương triều lịch sử tại đế đô mà hoàng đế mỗi đời đều cũng sẽ hoa phí tài lực để tiến tiến hành duy tu và sửa chữa, khiến cho dù ngàn năm sau pho tượng vẫn trông sống động như cũ không hề có dấu vết tổn hại. Pho tượng được đặt giữa một hồ phun nước to lớn, bên ngoài hồ là mười hai cột nước phun trào quanh năm - đây là âm thầm thể hiện mười hai vị cường đại thấn bí luôn đi theo bên người khai quốc hoàng đế bệ hạ- Saint Rowland kỵ sĩ đoàn.
Dưới quảng trường là một đại lộ thẳng tắp trống trải với bề ngang mười thước, từ không trung nhìn xuống đại lộ này như một thanh trường kiếm bén nhọn nằm giữa trung tâm đế đô. Đại lộ này cũng chia cắt khu vực phía nam hoàng cung làm hai khối. Phía đông đại lộ là nơi ở của một số quý tộc, Rowling bá tước phủ cũng nằm trong số đó, mà ở phía tây của đại lộ là nơi ở của một số người có địa vị tôn quý nhưng không có thực quyền thuộc về trực hệ hoàng thất.
Đương nhiên, đế đô còn có hai khu vực cực kỳ trọng yếu là thần điện và ma pháp công hội. Hai khu vực này phân biệt tọa lạc tại thành đông và thành tây xa xa đối mặt.
Đội xe của Đỗ Duy một đường đi đến phía nam đế đô, đi vào một số đường nhỏ yên tĩnh thuộc khu vực quý tộc cuối cùng dừng lại ở Rowling bá tước phủ.
Kỳ thực, Rowling là vũ thế gia tộc của đế quốc, thành viên gia tộc dĩ nhiên có rất nhiều. Đương nhiên hiển hách nhất vẫn là đương đại tộc trưởng gia tộc bá tước Raymond: nắm giữ vị trí cao tại thống suất bộ. Ngoài ra còn có rất nhiều con cháu tại các gia tộc khác nắm giữ nhiều vị trí quan trọng tại đế đô có các loại chức vị quý tộc đầu hàm từ nam tước tới tử tước. Dần dần hình thành tập đoàn Rowling gia tộc tại đế đô, lấy Raymond bá tước là hạch tâm.
Xe ngựa dừng lại, Marde đừng bên ngoài gõi nhẹ vào cửa xe thấp giọng nói: "Thiếu gia, chúng ta đã tới."
Đỗ Duy thầm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh một chút tâm tình, trên mặt lộ ra thật sau ý cười sau đó ân nhẹ một tiếng,
Đỗ Duy bước xuống xe sau khi Marde mở cửa, giờ đây mới chính thức trở lại địa phương mình sinh ra sau một năm xa cách.
"Bá tước phủ kiến tạo cũng không quá xa hoa, điều này cũng giống với rất nhiều quân phương thế gia khác trong đế quốc giản dị hơn so với các quý tộc khác. Tại của chính của bá tước phủ, chính là thứ mà Đỗ Duy đã quen thuộc từ nhỏ: tộc huy của gia tộc Rowling - một vòng hoa Iris bao quanh hai thành trường kiếm giao nhau, phía trên là một vương miện.
- Giải thích: vòng hoa là tượng trưng cho quý tộc thế tập, hai thanh trường kiếm là ám chỉ thuộc về quân đội, còn vương miện là có quan hệ với hoàng thất (chẳng hạn như hôn nhân chính trị ).
Đứng trước xe ngựa, Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn tấm huy hiệu đã lâu . Người bên ngoài đều không dám quấy rầy, sau khi trầm tư một lúc lâu Đỗ Duy thở dài.
Bá tước phủ sớm đã có thị vệ và người hầu đến cung nghênh, dưới sự chỉ đạo của Marde đang dẫn dắt xe ngựa đi vào cửa sau của bá tước phủ.
Đỗ Duy bước vào cửa chính của bá tước phủ liên thấy một nam tử cao lớn, đúng là tâm phúc của Raymond bá tước: Alpha.
Ngày trước, bá tước từng chuẩn bị mời Alpha trở thành sư phụ hướng dẫn Đỗ Duy vũ kỹ, chỉ là sau này thực sự nhìn ra Đỗ Duy không có thiên phú lúc ấy mới thôi. Nhưng Đỗ Duy cũng biết vị Alpha thị vệ trưởng kỳ thật là một võ sĩ có thực lực cao cường. Thân là tâm phúc của Raymond bá tước, Alpha từng theo bá tước đại nhân trải qua cuộc sống trong quân đội. Ngoài ra cũng từng tham gia hải quân tiến hành Nam Dương viễn chinh lập không ít công lao...nổi danh là một trong những cường giả tại đế đô.
Alpha có thân hình cao, bả vai rộng, cũng từng bế Đỗ Duy khi còn bé. Một năm không thấy, vị thị vệ trưởng đại nhân vẫn như trước vẻ mặt nghiêm nghị, mặc dù tuổi đã gần trung niên mặc một thân võ sĩ trường bào đơn giản nhưng lưng vẫn đứng thẳng trông như một thanh bảo kiếm được che giấu trong vỏ. Nhìn có vẻ vô hại nhưng không ai dám coi thường.
Với một mái tóc vàng, Alpha đồng thời tại đế đô cũng nổi tiếng là một vị mỹ nam tử, trong khi còn trẻ nghe nói từng làm điên đảo rất nhiều quý tộc cô gái tại đế đô. Nhưng vẫn một lòng trung thành đi theo bá tước đại nhân, thậm chí kì quái là tuổi đã gần trung niên nhưng vẫn không chịu kết hôn, nhất định độc thân một mình.
Đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua Alpha chỉ giống như người mới ba mươi. Nhiều năm tĩnh tu đạt được thành tựu về đấu khí khiến cho hắn nhìn trẻ trung hơn rất nhiều. Chỉ là trong đôi mắt chớp động mới lộ ra một tia tang thương của năm tháng.
Đối diện với Đỗ Duy, mặc dù là đệ nhất tâm phúc của bá tước. Tại bá tước phủ có địa vị dưới một người trên vạn người. Alpha vẫn rất nhanh đi tới trước mặt Đỗ Duy, quỵ một gối làm một nghi lễ chào tiêu chuẩn của võ sĩ gia tộc. Đi theo Alpha phía sau vài tên tinh duệ thị vệ cũng liền nhanh chóng quỵ chào.
Đỗ Duy mỉm cười một chút, liền nhanh tay nâng vị tâm phúc của phụ thân. Dù chính mình là thiếu gia nhưng Đỗ duy e rằng trong lòng phụ thân so ra phân lượng của một phế vật như mình còn lâu mới bằng được vị lão bộ hạ trung thành này.
"Thiếu gia, ngài đã trở lại.", Alpha đứng lên mỉn cười nói: "Đi đường khổ cực rồi, bá tước đại nhân đang ở trong thư phòng đợi ngài. Mời ngài sau khi về đến nhà lập tức đi gặp."
Đỗ Duy gật đầu.
Xem ra phụ thân mặc dù vẫn còn không thích mình, nhưng là phân lượng của mình của mình trong lòng ông ta cũng nặng hơn không ít nhỉ? Nếu là trước đây, chính mình quay lại nhiều lắm cũng chỉ mấy người hầu đón chào là đủ rồi, lần này đột nhiên lại cho Alpha ra cửa nghênh đón cung coi như cho mình một chút mặt mũi.
"Alpha thúc thúc." Đỗ Duy ho khan một tiếng, trên mặt cố ý thể hiện nụ cười ngây thơ, khờ khạo của đứa trẻ nhỏ: "Một năm không thấy, thúc càng lúc càng phong độ a. Xem ra vũ kĩ của thúc lại có tinh tiến, sang năm Rowling gia tộc có thúc ra mặt nhất định sẽ nổi danh rồi."
Alpha chỉ cười nhẹ, hờ hững không nói gì. Hắn đi theo bá tước ba mươi năm, sóng gió nào cũng từng thấy qua, bản thân cũng tôi luyện trở thành người cực kỳ trầm ổn. Thậm chí Đỗ Duy mặc một bộ ma pháp học sĩ màu đen trường bào rất hiếm thấy của ma pháp công hội cũng không hề lộ ra nửa phần kinh ngạc, chỉ làm một cái thủ thế, dẫn Đỗ Duy đi vào bên trong bá tước phủ.
Dọc theo đường đi, Đỗ Duy biết Alpha thị vệ trưởng tính tình không thích nói chuyện, nên cũng không cùng hắn đàm luận mà tùy ý nhìn bố trí trong nhà.
Một năm không thấy, trong nhà có vẻ xa hoa hơn xưa một chút, xuyên qua hành lang đến một sân nhỏ có thể phát hiện một số đồ vật kỳ quái. Khi đi qua hoa viên lại thấy một số nữ người hầu đang khẩn trương hái hoa kết thành vòng đủ màu sắc đặt sang một bên.
Đỗ Duy biết đây là chuẩn bị cho một ngày lễ phong tục rất trong yếu của Rowland đại lục: Lễ cúng tế mùa hè.
Theo thời gian càng tới gần, không khí của ngày lễ càng được thể hiện qua nét mặt vui sướng của mọi người trong nhà. Chứng kiến Alpha đi theo Đỗ Duy phía sau, những người hầu này nhận ra là vị đại thiếu gia đã rời nhà một năm đã trở về liền nhanh chóng khom người hành lễ.
"Trong nhà hình như thay đổi không ít a". Đỗ Duy tùy ý nói.
Vị Alpha thị vệ trưởng trầm mặc ít nói đột nhiên trả lời: "Đúng vậy, trong năm nay bá tước đại nhân nhận được sự tín nhiệm của bệ hạ, ban thưởng không ít thứ cho gia tộc, bây giờ các kho trong phủ đều đã được xây mới.”
Đỗ Duy mỉm cười, liếc mắt nhìn Alpha một cái nhưng phát hiện Alpha cũng đang nhìn mình. Trong ánh mắt của vị võ sĩ này xuất hiện một tia thần thái kỳ dị nhưng lập tức thu liễm, chỉ là càng đến gần nội viện Alpha dường như cố ý đi nhanh hơn một chút cước bộ... âm thầm cùng Đỗ Duy sóng bước, Đỗ Duy trong lòng vừa động thì bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ của Alpha: "Thiếu gia, gần đây đế đô thế cục không rõ ràng, sau khi ngài trở về vì bảo đảm an toàn nên ít ra ngoài là tốt nhất."
Đỗ Duy có chút kinh ngạc, nhưng khi ngẩng đầu lên, Alpha vẫn giữ ánh mắt phía trước vẻ mặt bình tĩnh phảng phất như chưa từng nói gì vậy.
Đỗ Duy trong lòng cũng không hiểu rõ tại sao Alpha thị vệ trưởng lại đột nhiên thấp giọng nhắc nhở chính mình, giống như là đối với mình rất có thiện ý. Trong trí nhớ của mình, vị thị vệ trưởng này là một người rất lạnh lùng, ngoài trừ bá tước đại nhân, ngày thường đối với mọi người đều không thay đổi nét mặt.
Đi tới cửa thư phòng, Alpha dừng bước lại thật sâu nhìn Đỗ Duy liếc mắt một cái, khóe miệng lộ ra một nét mỉm cười ôn hòa sau đó xoay người rời đi.
Thầm hít một hơi thật sâu, Đỗ Duy mở của thư phòng đi vào bên trong.
Kích thước của bá tước phủ tại đế đô nhỏ hơn nhiều so với tòa thành của gia tộc tại Rowling bình nguyên. Thư phòng cũng thế, không thể sánh bằng tòa thư viện với hàng đống sách dọa người như bên trong tòa thành kia.
Sự thật thì thư phòng này vẫn được Raymond bá tước sử dụng như một nơi hội nghị. Raymond bá tước từ võ tướng xuất thân, không phải cái gì văn nhân, học giả tự nhiên sẽ không giống mấy lão học tích trữ biển sách núi sách.
Trong thư phòng của hắn chỉ có hai giá sách, trên đó có một chút sách văn hiến, đống giấy tờ trên chiếc bàn rộng hé ra nhiều văn kiện từ quân phương thống suất bộ.
Thư phòng này nhìn xung quanh dường như an tĩnh không có gì đáng chú ý, kỳ thật Đỗ Duy biết tại đây cơ hồ là địa phương được phòng vệ sâm nghiêm nhất bá tước phủ.
Mấy trăm năm quý tộc ẩn giấu dĩ nhiên không giống với cái loại…ba bước lại kêu, năm bước lại cười này. Căn bản không phải như các nhà giàu bộc phát việc làm gì cũng biểu hiện ra ngoài chỗ sáng.
Vì thế, dù thư phòng của Raymond bá tước chung quanh không nhìn thấy một người thị vệ đứng gác, nhưng Đỗ Duy biết Raymond bá tước trải qua kiếp sống trên yên ngựa tự nhiên dưới tay cũng có một chi lực lượng hắc ám mà người khác không biết. Trong đó có thể bồi dưỡng ra một ít cao thủ mà Alpha thị vệ trưởng sở dĩ được bá tước tin nhiệm chính là vì chi lực lượng hắc ám này do đích thân Alpha phụ trách.
Ngày thường, nếu không có lệnh của bá tước, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào thư phòng. Nếu có người xông loạn vào sẽ lập tức biết ngay lợi hại a! Năm đó Đỗ Duy với việc này hoàn toàn không biết , giờ đây tuổi càng lớn dần dần mới nhìn ra vách tường xung quanh thư phòng, thậm chí là một số ít đồ vật trang trí phảng phất ẩn ẩn phóng thích một tia hư vô ma pháp ba động, hiển nhiên đây là một ma pháp trận cao minh. Nếu ngoại nhân xông vào ma pháp trận chắc chắn sẽ có cảnh báo, ngoài ra xung quanh còn có nhiều chốt ngầm mà người phụ trách chính là chi thế lực hắc ám trong tay bá tước đại nhân.
Cho nên hôm nay nếu không có Alpha dẫn Đỗ Duy đi vào, chỉ với một mình chắc chắn Đỗ Duy không thể tiến đến được.
"Alpha trên người chắc chắn có ma pháp đạo cụ gì đó cho nên mới không khiến ma pháp trận phản ứng." Đỗ Duy âm thầm suy đoán.
Thanh trừ tạp niệm, Đỗ Duy đi vào thư phòng liền thấy cha của mình, đương đại tộc trưởng của Rowling gia tộc, bá tước Raymond đang ngồi ở phía sau bàn làm việc trong tay cầm một cây bút lông, trên mặt bao phủ một tia hàn khí. Cau mày chăm chú nhìn một phần văn kiện không rõ nội dung trước mặt.
Đỗ Duy lẳng lặng đi vào đứng ở trước mặt Raymond bá tước cũng không nói lời nào, chỉ thể hiện ra một tư thế rất thành thật.
Sau một lúc lâu, Raymond bá tước dường như mới hồi phục tinh thần tiện tay hạ bút lông viết một chút lên phần văn kiện. Ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt điềm đạm không yêu không ghét tựa như đối với việc Đỗ Duy quay lại cũng không hề có gì xúc động tâm tình. Đỗ Duy cũng ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh cùng vị phụ thân này đối mắt.
Sau một lúc lâu, Raymond bá tước mới chậm rãi nói: "Ân, ngươi trở lại."
Đỗ Duy thầm hít một hơi thật sâu: "Đúng thế, con đã trở lại… phụ thân đại nhân."
Last edited by hung bo; 06-01-2009 at 10:15 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hung bo
Dịch : Chưa rõ
Biên dịch : ngunuong
Biên tập : Vicent
Nguồn : Tàng Thư Viện
Raymond bá tước mi mắt thoáng giật giật, đôi mắt bình tĩnh thoáng qua một tia ba động, khẽ nhếch khóe miệng làm nên một tia hư vô mỉm cười phảng phất như là đùa cợt: "Sao…ngươi gọi ta là phụ thân đại nhân…Ha ha! Vài chục năm rồi, nếu ta không nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên ngươi chủ động gọi ta là phụ thân nhỉ?"
Vừa nghe lời này ngay cả khi Đỗ Duy đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng cũng không nhịn được hiện ra một tia chua xót.
Lẳng lặng đánh giá cha của mình, trong lòng Đỗ Duy không khỏi sinh ra một tia cảm khái.
Hắn …hình như già đi không ít.
Raymond bá tước hiện năm nay bốn mươi chín tuổi so với Alpha thị vệ trưởng lớn hơn không được bao nhiêu, nhưng nhìn qua lại già hơn Alpha nhiều lắm! Phải biết Raymond bá tước xuất thân từ vũ huân thế gia, một thân vũ kỹ tuyệt đối không phải chuyện đùa! Cũng có thể coi là một cường giả trong quân phương đế quốc! Tuyệt kỹ gia truyền của Rowling gia tộc hiển nhiên cũng không tầm thường.
Nhưng Raymond bá tước vẫn … già đi. Già đến nỗi nhìn như có chút uể oải.
Năm đó, vị tướng quân với thân ảnh cao lớn, một thân đầy duệ khí khải hoàn từ trên biển trở về cho đến hôm nay còn chưa đến năm mươi tuổi, khóe mắt đã không ít nếp nhăn… dù uy thế trong đó không giảm nhưng nét già nua đã không cách nào che giấu được nữa.
Ngay cả khi ngồi thân thể cũng không thẳng lưng như như xưa.
Mà lại có chút uể oải tựa lên lưng ghế.
Tựa hồ nhận ra nhi tử của mình đang thất thần, Raymond bá tước nhẹ nhàng ho khan một tiếng, kéo Đỗ Duy từ trong dòng suy nghĩ trở về.
Bá tước chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, hắn mặc một bộ trường bào màu trắng bằng chất liệu mềm mại. Đây là thói quen từ cuộc sống trong quân đội mà ra, đơn giản mà lại thoải mái. Vị tướng quân công thần của đế quốc này không giống với hầu hết các quý tộc khác ưa thích y phục hào hoa, đắt tiền mà chỉ ưa thích kiểu quần áo đơn giản, sạch sẽ này.
Chậm rãi đi qua chiếc bàn, đi tới Đỗ Duy trước mặt lẳng lặng nhìn Đỗ Duy từ trên xuống dưới.
Đỗ Duy trong lúc nhất thời cũng có chút mờ mịt không hiểu cha muốn làm gì.
Bị loại này uy nghiêm ánh mắt bao phủ một lúc lâu, Đỗ Duy rất cẩn thận thu liễm duệ khí sắc bén của bản thân, làm thành một bộ dáng thành thật đứng yên tại chỗ. Thậm chí không ngẩng đầu tiếp xúc với ánh mắt của cha.
"Ngươi …đã lớn hơn một chút." đột nhiên bá tước chậm rãi thởi dài, thanh âm uy nghiêm đã trở nên nhu hòa: "Năm ngoái khi người rời nhà chỉ mới cao tới ngực của ta mà giờ đây đã đến bả vai rồi!"
Đỗ Duy nghe xong lời này thân thể khẽ run lên…hắn cùng ta đứng gần như vậy chỉ là muốn xem ta cao tới đâu thôi sao?
Lúc này, hắn hoàn toàn mất đi thân phận của tướng quân và tộc trưởng.…Raymond bá tước thể hiện cử động thuần túy của một người cha "Điển hình".
Ngay khi trong lòng Đỗ Duy vừa hiện lên một tia cảm động thì mặt khác một ý niệm trong đầu liền xuất hiện …trong ánh mắt của hắn phảng phất xẹt qua một dạng đồ vật ….
Đó là cung nỏ của quân phương …
Quân phương!
Hít thật sâu, Đỗ Duy ngẩng đầu trên mặt hiện ra một nụ cười cứng ngắc: "Đúng vậy phụ thân …chỉ là thân thể của con vẫn còn quá yếu, nhìn qua một chút cũng như uy vũ như ngài …sợ rằng chỉ sau hai năm đệ đệ lớn lên chắc chắn còn cao hơn con nữa.”
Nhìn "nụ cười" trên mặt nhi tử, Raymond bá tước trong mắt hiện lên một tia âm mai, hắn thở dài vươn tay tựa như muốn ôm Đỗ Duy một chút …nhưng là cánh tay chần chờ trên không trung một chút lại biến thành động tác vỗ nhẹ vai Đỗ Duy hai lần rồi rụt về.
Sau đó Raymond bá tước cười khổ hai tiếng: "Ngươi … quên đi, ta không trách ngươi kỳ thật ngươi nhất định vẫn còn rất hận ta phải không?"
Đỗ Duy không nói gì chỉ là lẳng lặng đứng tại chỗ.
Raymond bá tước lắc đầu thở dài, chậm rãi trở về phía sau chiếc bàn, thong thả ngồi xuống. Sau đó chỉ vào một chiếc ghế khác trong thư phòng: "Ngươi cũng ngồi đi, bắt đầu từ hôm nay ngươi về tới đế đô, nhất cử nhất động của ngươi đều đại biểu cho Rowling gia tộc ....ta ....ta nghĩ trước đây mình đã sai rồi."
Thản nhiên nhận sai?
Đỗ Duy âm thầm nhíu mày, không biết cha rốt cuộc muốn nói cái gì.
Raymond bá tước nhìn Đỗ Duy vẻ mặt hừ nhẹ một tiếng, sau đó xoay người từ hộc tủ bên dưới kệ sách lấy ra một bình rượu thủy tinh tinh xảo nhẹ nhàng mở nút.
Đây dĩ nhiên là rượu ngon thượng đẳng.
Raymond bá tước trên mặt mang theo mỉm cười: "Tốt lắm, bất kể trước đây trong lòng người nghĩ như thế nào với vị phụ thân này. Bây giờ ta chỉ thầm nghĩ muốn cùng ngươi nói chuyện cho tốt, bởi vì từ hôm nay ngươi bắt đầu bước đầu tiên vào đế đô cho đến sau này hết thảy mọi chuyện đều không thể tránh khỏi...được! Ngươi hiểu không?"
Hai chén rượu thủy tinh tinh xảo chứa đưng rượu ngon màu hồng nằm trong tay Đỗ Duy và Raymond bá tước. Trong phòng không khí có chút trầm muộn, hai người dường như đều cùng đắm chìm trong việc thưởng thức rượu ngon …không ai mở miệng nói chuyện trước.
Qua một lúc lâu, Raymond bá tước trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, chậm rãi nở nụ cười mở miệng nói: "Ta thật sự không nghĩ tới ta sinh ra một hảo nhi tử a! Hảo nhi tử! Ta mấy năm nay thật sự là nhìn lầm rồi …chuyện khác không nói, chỉ riêng phần kiên nhẫn này của người cũng để cho ta rất giật mình rồi."
"Từ khi ta đuổi ngươi ra khỏi đế đô trở về Rowling bình nguyên, kỳ thật ngươi ở đó nhất cử nhất động ta đều có tin tức hồi báo." Raymond bá tước chậm rãi mở miệng. Đỗ Duy cũng không thấy lạ, thân là tộc trưởng gia tộc nếu nói hắn đối với chính mình tại Rowling bình nguyên hết thảy hành động đều không hay biết mới là kỳ quái đấy.
"Lúc này mới một năm thôi, người làm ra một vài thứ khiến ta ngạc nhiên …cái bóng đá kia, ngươi có thể khiến một trò chơi nho nhỏ trở thành một chiếc máy kiếm tiền, trở thành một sinh ý phát triển, còn có cái kia nhiệt khí cầu…ta biết lần trước sinh nhật mẫu thân ngươi, cái kia gọi là ‘Sự khoan thứ của nữ thần rạng đông’ cũng là lễ vật ngươi làm ra phải không? Đúng là ngươi làm ta rất ngạc nhiên, Rowling bình nguyên dù là đất phong của gia tộc, dù gia tộc còn có mặt khác kinh doanh nhưng hàng năm thuế thu vào cũng mang đến hơn mười vạn kim tệ. Nhưng ngươi chỉ trong vòng một năm không lấy từ nhà một đồng kim tệ lại từ mình kiếm được ...để ta xem ...khoảng mười bốn vạn kim tệ đúng không?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hung bo
Dịch : duongthanh
Biên dịch : deviouslove
Biên tập : Vicent
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đỗ Duy trong lòng hơi kinh hãi, hắn không nghĩ tới cha quả nhiên lại điều tra được trương mục tài sản cá nhân của mình rõ ràng đến vậy. Điều này chỉ có chính mình và Marde biết, Đỗ Duy tin chắc vào lòng trung thành của Marde đối với mình, tuyệt đối không lộ ra nửa điểm tin tức. Mà cha lại thản nhiên biết như vậy rõ ràng ...xem ra hắn đối với việc điều tra mình tốn không ít khí lực đây!
Nếu cha đã trực tiếp giở bài, Đỗ Duy cũng không cần tiếp tục che giấu nữa, hắn chỉ cười cười: "Đây là con làm ra một chút đồ vật hồ đồ, mặc dù có thể kiếm tiền, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một phần nhỏ, gia tộc bây giờ cũng không thiếu tiền. Bản lĩnh kiếm tiền đối với gia tộc cũng không có bao nhiêu tác dụng đúng không?"
"Vậy còn chi hạm đội kia của ngươi thì sao?" Raymond bá tước mỉm cười.
Đỗ Duy một chút cũng không ngạc nhiên việc cha biết về chi hạm đội, hắn nhún nhún vai: "Cái đó, chẳng qua cũng chì là một cái ngoài ý muốn thôi. Con tình cờ gặp một trợ thủ không tầm thường, nhờ có sự trợ giúp của nàng nên con mới vô tình có được chi thuyền đội đó ..."
Raymond bá tước thở dài, hắn cau mày nhìn chằm chằm Đỗ Duy thật sâu, chậm rãi nói: "Điều ta kỳ quái là ….Tại sao?"
"?" Đỗ Duy thấy cha liếc mắt một cái.
"Ngươi rất thông minh" . Raymond bá tước ngữ khí thâm trầm, chậm rãi nói từng chữ một: "Thậm chí ta hiểu được, sự thông minh của ngươi nếu nhìn qua lịch sử gia tộc cũng là rất hiếm thấy! Tựu ngay cả ta trong khi hơn mười tuổi tuổi cũng tuyệt đối không có ý nghĩ và bản lãnh như ngươi. Thế nhưng tại sao khi ở đế đô ngươi lại cố ý để người ta hiểu lầm mình thành "ngu ngốc"? Hiện giờ suy nghĩ lại, người mặc dù không cố ý giả vờ nhưng lại cố ý đối với sự hiểu lầm này không muốn giải thích dường như còn rất vui khi thấy tình huống này xảy ra vậy ...Cho nên ta muốn hỏi ngươi tại sao?"
"Tại sao ư?"
Đỗ Duy trầm mặc thật lâu, vấn đề này thật sự rất khó trả lời …không, không phải rất khó mà là không cách nào trả lời!
Năm đó dù chính mình không phải cố ý, nhưng vô tình dẫn dắt mọi người hiểu lầm chính mình thành một kẻ ngu ngốc, bản thân cũng cảm thấy rất vui khi chứng kiến tình cảnh này diễn ra.
Bởi vì bản thân mình…không thuộc về thế giới này …cái cảm giác tâm tro ý lạnh, biếng nhác, không lo không nghĩ, cái cảm giác muốn buông thả tâm tình này …như thế nào lại muốn giải thích với người khác?
Đúng vậy, ta chỉ thầm nghĩ có được cuộc sống tự do và bình lặng …nhưng nếu tại đế đô lại không thể làm được điều này!
Nhưng những lý do này không cách nào nói với cha được.
Nhìn Đỗ Duy im lặng không nói, Raymond bá tước không có được câu trả lời liền thở dài một hơi: "Ngươi không muốn nói ta cũng không bức ngươi nữa, dù sao ta rất rõ ràng …ngươi từ nhỏ đã không thích ta đúng không?"
Đỗ Duy vẫn im lặng không nói.
Raymond bá tước cũng không đợi Đỗ Duy hồi đáp, ngược lại tự mình nói tiếp.
"Khi người sinh ra ta không ở bên cạnh ngươi, thân là tộc trưởng gia tộc trên lưng ta mang nặng vinh diệu của gia tộc Rowling, thân là tướng quân của đế quốc trên lưng ta mang trách nhiệm mở rộng bờ cõi cho đế quốc. Thậm chí khi ngươi lên ba tuổi ta mới nhìn thấy được ngươi lần đầu tiên ...Kỳ thật trong nội tâm của ta đối với ngươi và mẫu thân của ngươi đều cảm thấy có lỗi rất nhiều.”
Raymond bá tước chậm rãi uống một hớp rượu nhỏ, nở một nụ cười tự giễu: "Chỉ là, ngươi chắc có thể hiểu được thân là nam nhân rất nhiều lúc không thể biểu đạt ra tâm tư của mình được."
Đỗ Duy không nói gì.
"Ngươi không thích ta, điểm này ta đã nhận ra khi lần đầu tiên trở về nhà và ôm lấy ngươi. Từ trong ánh mắt cho đến khi ngươi không chịu mở miệng nói chuyện ta đã nhận ra điều đó, sau này nếu không có Marde …Hắc hắc! Ngươi thậm chí không muốn cùng ta tiếp xúc, mặc dù ta không hiểu sao ngươi nhỏ như vậy đã có những ý nghĩ ấy nhưng cứ cho ngươi là thiên tài hiếm thấy của Rowling gia tộc đi... Có lẽ khi ngươi còn nhỏ bởi vì ta không ở bên cạnh mẹ con ngươi mà ngươi không thích ta. Những điều này ta đều có thể hiểu được.”
Dừng trong chốc lát, Raymond bá tước đột nhiên hỏi: "Ngươi biết lúc trước tại sao ta muốn đem ngươi đuổi ra khỏi đế đô không?"
"…Biết." Đỗ Duy rốt cục mở miệng. Hắn thấp giọng nói: "Bởi vì ngày đó người đối với con thất vọng, cho rằng con không phải là một người hợp cách kế thừa gia tộc."
Raymond bá tước gật đầu: "Ngươi có hận ta không?"
Đỗ Duy lắc đầu: "Không, con chỉ muốn nói là …con không hận ngài."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenan
Dịch : duongthanh
Biên dịch : deviouslove
Biên tập : Vicent
Nguồn : Tàng Thư Viện
Sao?" Raymond bá tước có chút ngạc nhiên.
"Đúng vậy." Đỗ Duy ngồi thẳng lưng, ngữ khí rất trịnh trọng "Người là cha nhưng cũng là tộc trưởng của gia tộc, cho nên ngài không thể đối đãi với nhi tử của mình như một phụ thân bình thường. Ngài phải lo lắng cho tương lai của gia tộc, gánh trách nhiệm cho sự hưng suy của cả gia tộc trên vai. Vì thế, dưới tình huống đó buông tay đối với một người bị cho rằng là một đứa con vô năng con rất hiểu được ...hành vi đó ...Cho nên con cũng không ghi hận trong lòng."
"Ngươi cũng quả nhiên hiểu được." Raymond bá tước tựa hồ ngạc nhiên hơn nữa: "Chỉ là ngươi chỉ mới đoán được một nửa mà thôi."
Hắn đứng lên nhẹ nhàng cầm ly rượu đi đến và nhìn Đỗ Duy: "Một nửa nguyên nhân kia là vì …ta bảo vệ ngươi! Nhi tử của ta …dù sao vẫn là nhi tử của ta! Ta chỉ vì muốn bảo vệ ngươi thôi!”
Đỗ Duy không khỏi thân thể run lên.
"Đế đô là trung tâm quyền lực của Rowland đại lục, là tòa hùng thành phồn hoa nhất … Nhưng đồng thời nơi này cũng là địa phương có thể ăn thịt người nhất đại lục. Hừ, ngươi xem xem, hoàng đế bệ hạ, tập đoàn hoàng thất, tập đoàn quý tộc, tập đoàn quân phương, thần điện thế lực, ma pháp công hội thế lực ...Mấy trăm năm gần đây người ăn ta, ta cắn người ...Hừ , trong mấy trăm năm này có bao nhiêu gia tộc từng vinh diệu huy hoàng giờ đây đã biến mất trong lịch sử rồi! Dù trước kia ta cho rằng ngươi là một người ...Ừm, mặc dù ta đối với ngươi rất thất vọng nhưng dù sao ngươi vẫn là nhi tử của ta! Ta không thể nhìn nhi tử của mình tại đế đô địa phương có thể ăn thịt người này lớn lên, mắt nhìn ngươi bị cuốn vào vòng tròn quý tộc hỗn loạn này! Ta cho rằng lúc đó ngươi không đủ thông minh, tùy lúc đều có thể bị người khác ăn mất ngay cả xương cũng không lưu lại. Ta muốn ngươi phản hồi Rowling bình nguyên kỳ thật là muốn bảo vệ ngươi."
Raymond bá tước nhìn nhi tử của mình, tại giờ phút này trên nét mặt của hắn hoàn toàn thể hiện dáng vẻ của một người cha.
"Ý nghĩ trong đầu của ta rất đơn giản, mặc dù ngươi không kế thừa thiên phú của gia tộc, nhưng dù sao ngươi vẫn là nhi tử của ta! Để khiến cho ngươi rời xa đế đô địa phương đầy nguy hiểm và phức tạp đi đến đất phong của gia tộc, nơi ngươi có thể có một cuộc sống tự do an toàn và vui sướng. Cho dù ngươi là người bình thường ít nhất cũng có thể có cuộc sống thoải mái và an ổn hơn mười năm. Chỉ cần gia tộc tại đế đô không ngã, ngươi ít nhất có thể có cuộc sống giàu có vui sướng cả đời! Dù cho ..."
"Dù cho cái gì?" Đỗ Duy nhịn không được hỏi.
"Dù cho gia tộc tại đế đô có một ngày gặp phải tai họa diệt môn giống như các gia tộc quý tộc khác bị xóa mầt trên lịch sử … Dù tại đế đô tất cả mọi người đều bị chết, ngươi ở xa tại Rowling bình nguyên vẫn còn có thời gian chạy trốn! Đến lúc đó mai danh ẩn tính còn có thể để lại cho Rowling gia một quả mầm móng!" Vị đế quốc quyền thần chậm rãi nói: "Mỗi quý tộc thế gia đều làm như vậy cả! Người vĩ đại nhất ở lại đế đô hết sức vì gia tộc, nhưng cũng để lại một ít mầm móng rời xa đế đô nhằm đề phòng vạn nhất."
Đỗ Duy sắc mặt nghiêm nghị.
"Ngươi là nhi tử của ta." Raymond bá tước nghiêm túc nói: "Mặc dù ngày trước ta cho rằng ngươi không được như đệ đệ Garbi của ngươi thông minh như thế, nhưng trong lòng của ta vẫn như cũ rất thương ngươi."
Đỗ Duy có chút cảm động, mặc dù tâm tư của hắn cứng cỏi nhưng lúc này cảm động tâm tình không cách nào khống chế dâng trào từ nội tâm.
"Hôm nay ta và ngươi nói chuyện này không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì cha con chúng ta đã hiểu lầm quá lâu! Mà bây giờ ta hiểu được ngươi so với tưởng tượng còn thông minh hơn nhiều lắm! Cho nên ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian cất giữ những lời nói trong lòng này, ta đều đã nói cho ngươi cả rồi với trí thông minh của ngươi nhất định có thể hiểu được. Đồng thời ta còn muốn nói cho ngươi một việc ..."
"Việc gì?"
“Ngươi nhất định thấy rất kỳ quái…" Raymond bá tước sắc mặt âm trầm: "Theo lý thuyết, hai tháng trước sau khi nhận được tin tức ngươi được thừa nhận là đệ tử của Gandalf ta nên lập tức triệu ngươi về đế đô rồi, nhưng ta lại chần chờ lâu như thế ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Đỗ Duy cười khổ: "Con …chỉ cho rằng cha không thích con."
Raymond bá tước thoáng giật mình, lập tức lắc đầu: "Không, bây giờ ta muốn nói cho ngươi biết là ta rất không muốn gọi ngươi trở về đế đô, ta đã cố gắng chần chờ, trì hoãn nhưng áp lực từ nhiều mặt khiến ta không cách nào có thể tiếp tục trì hoãn nữa. Bất đắc dĩ mới phải triệu ngươi về đế đô ....Việc ngươi trở về căn bản không phải là ý của ta.”
Đỗ Duy nhíu mày: "Dù ta có thân phận là đệ tử của Gandalf nhưng thân phận này quan trọng như vậy sao? Tại sao lại khiến cho xảy ra nhiều chuyện như thế?? Đồ đệ của Gandof đến bây giờ vẫn còn sống mấy người, thiếu ta một người cũng không ít, thêm ta một người cũng không nhiều lắm ...Tại sao hết lần này này tới lần khác ta lại gặp phiền toái lớn như vậy?”
Raymond bá tước đột nhiên cười lạnh một tiếng chỉ vào bộ ma pháp sư trường bào mà Đỗ Duy đang mặc: "Chỉ là vì bộ áo choàng mà ngươi đang mặc trên người!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenan