" bọn bại hoại đó không còn khả năng làm gì mọi người nữa đâu, bọn chúng bị Long đại ca giết chết rồi " Triệu Hiểu Hạm lau nước mắt lớn tiếng nói
" Long đại ca? Long đại ca là ai? " Triệu thúc ngạc nhiên hỏi
" chính là anh ấy " Triệu Hiểu Hạm chỉ tay hướng về phía Long Dực
" ngươi nói hắn giết hết bọn người xấu? Hiểu Hạm này... chuyện này không thể nào đâu " Triệu thúc đánh giá Long Dực rồi lắc đầu. chính bản thân Triệu thúc cũng không tin, ngay cả người trong thôn cũng không tin, người thanh niên trẻ tuổi ở sau lưng Hiểu Hạm kia lại có thể giết chết bọn người trong tay có xúng, thậm chí có người còn cho rằng Hiểu Hạm bị bọn độc phiến làm cho sợ hãi quá nên nói linh tinh
" các người... các người không tin cháu... " Triệu Hiểu Hạm khóc lớn. Long Dực nghiêng đầu an ủi Triệu Hiểu Hạm vài câu rồi lớn tiếng nói " Hiểu Hạm nói đúng đó, Triệu đại thúc đúng là bọn chúng dùng súng giết chết, ta trong lúc tức giận nên có đánh bọn họ nhưng sau lại sợ bọn chúng sẽ tìm lại đây để trả thù nên đành phải ra tay giết hết bọn chúng "
" đây... đây là sự thật sao? : Triệu thúc thấy hắn nói với vẻ nghiêm trang, liền liếc mắt nhìn mấy người dân trong thôn bán tính bán nghi hỏi " vậy xác bọn chúng đâu? "
Long Dực nói " đều ở khuông viên trong nhà Triệu đại thúc đó. còn có cả thi thể của Triệu đại thúc nữa. ta gọi thúc và mọi người ra đây là muốn mời mọi người thương lượng phải giải quyết chuyện này ra sao? "
giết người dù sao cũng không phải là chuyện giỡn chơi. Long Dực không biết chuyện này có ảnh hưởng gì với mình. nhưng chủ quản địa phương cũng sẽ không bỏ qua. vốn hắn giết người hoàn toàn có thể bỏ đi, nhưng Triệu Hiểu Hạm thì phải làm sao? còn thi thể của Triệu Cương nữa, phải tính làm sao? " tiểu tử, dẫn chúng ta đi xem xét chút đã " Triệu thúc tựa hồ cảm giác được Long Dực nói thật, tâm lý có chút kích động run giọng nói
vì vậy Long Dực cõng Hiểu Hạm đi trước dẫn đường, mấy trăm thôn dân đi theo phía sau đồng loạt hướng tới nhà của Triệu Hiểu Hạm
chỉ trong chốc lát đoàn người đã đến nhà Triệu Hiểu Hạm, vài người dân trong thôn phát hiện thi thể bọn độc phiến bị Long Dực đánh chết ở ngay phía sau nhà liền đứng ngẩn người ra. đây chẳng phải bọn độc phiến cứ nửa năm lại tới 1 lần hay sao? đây chính là bọn độc phiến đó rồi, đám thôn dân cũng đã tin lời Long Dực nói
cửa nhà Triệu Hiểu Hạm vẫn mở, nhưng bởi vì đây là lối đi phía Bắc của thôn, thông dân ít người đi qua đây nên vẫn chưa ai phát hiện ra mấy cái xác này
người dân trong thôn dừng lại vô số anh mắt nhìn thấy hơn 10 thi thể đang nằm đó, mỗi người đều sợ ngây người, từ ánh mắt của người dân trong thôn, có thể hiểu được mọi người tuy có sợ hãi nhưng cũng có người lại vô cùng kích động và vui sướng
những năm gần đây thôn nhỏ này có bọn phỉ đồ quấy nhiễu làm người dân trong thôn sống không yên ổn. người trong thôn đối với bọn chúng tuy có căm hận nhưng không ai dám nói ra
yên lặng 1 lát, người dân trong thôn đột nhiên phát ra 1 trận hoan hô cuồng nhiệt, bọn họ đồng thời hướng tới Long Dực mà hoan hô
" tiểu tử, ngươi là người như thế nào mà lại diệt được bọn phỉ đồ này? bọn họ tên nào tên nấy đều đáng sợ cả " Triệu thúc kích động, hàng ria mép run rẩy, 1 gã không kém tuổi Long DỰc bao nhiêu liền xem xét các thi thể thốt lên " bọn chúng đều bị các vết thương như nhau, giống như bị cương thiết dạng như đao kiếm chém vào vậy, thật không thể hiểu nổi "
" chuyện này.... đều do ngươi làm? " Triệu thúc nhìn Long Dực, vẻ mặt ngạc nhiên
" ÂN " Long Dực không muốn nói rõ mình dùng cách gì để diệt trừ bọn độc phiến nên chỉ gật đầu nói " Triệu thúc, cha của Hiểu Hạm đã chết, nay muốn an táng, Triệu Thúc có thể lo dùm hậu sự của cha muội ấy không? ta và Hiểu Hạm xin cảm tạ mọi người "
" không thành vấn đề, chuyện này đê ta lo " Triệu thúc tiện tay chỉ vào thi thể 1 tên độc phiến nằm trên đất nói " tiểu tử, bọn chúng đều là những tội phạm bị truy nã, cảnh sát đã nhiều lần thanh trừ nhưng chưa thành công, ngươi chỉ 1 người mà diệt hết bọn chúng, chính là công lớn nhất. cục cảnh sát ở đây hơn 50 dặm thôi, gần đây có nhà có điện thoại, ta sẽ gọi điện chắc bọn họ sẽ phải người đến để xử lý những thi thể này và mang đi
Long Dực thầm nghĩ mình và cái " thông tập phạm " ( gần giống như là cái lệnh truy nã đó ) rất có duyên, từ Long Quang đại học đến Tây Lạp Thị này trên đường đã ra tay giúp cảnh sát địa phương bắt " thông tạp phạm " được thưởng 100 vạn kim, liền cười khổ nói " nếu là tội phạm chắc là có thưởng hả? "
Triệu thúc liền gật đầu nói " nghe nói có, nhưng hình như không nhiều lắm. bất quá ngươi 1 lần tiêu diệt hết, chắc tiền thưởng sẽ cao hơn nhiều "
" không cần nhiều như vậy " Long Dực liếc mắt nhìn xung quanh nói " bất quá sẽ dùng tiền đó để mai táng cho Triệu đại thúc, số còn lại thì chia cho các hương thân bị hại coi như cảm tạ đi nha "
nói đến thưởng kim, Long DỰc nhớ tới mình đã từng để lại 5000 tệ tiền để mua cho Triệu Hiểu Hạm cái xe lăn. liền thấp giọng hỏi " Hiểu Hạm, muội sáng sớm có thấy số tiền ở trên bàn không? ta lúc nãy không thấy? "
" có đó, trên người hắn đó, tiền bị hắn đoạt mất " Triệu Hiểu Hạm chỉ vào thi thể của xích bạc nam tử nói
lúc này 1 cô gái ở trong nhà lấy cái ghế đi ra, ý bảo Long Dực để Hiểu Hạm ngồi xuống cùng mọi người nói chuyện, còn Long Dực thì đi làm chút chuyện
Long Dực cám ơn cô gái kia rồi chậm rãi đi tới thi thể của tên xích bạc nam tử tìm 5000 tệ mà hắn để lại cho Triệu Cương
Triệu thúc là người rất có uy tín trong thôn, hắn chỉ huy điều động người dân làm việc, người thì sửa sang lại thi thể của Triệu Cương, người thi đi sang thị trấn kế bên cách 10 dặm để mua quan tài và đồ an táng tất cả đều an bài thoả đáng, Triệu thúc lúc này mới hỏi Long Dực " tiểu tử, ngươi là người nhà của Hiểu Hạm hả? "
" không phải thân thích " Long Dực thản nhiên cười, rồi đem chuyện tối qua ở nhà nhà Triệu Cương nói lại 1 lần
" hoá ra là như vậy a " lão gật đầu tán dương nói " ngươi cùng Triệu Cương không quen biết nhưng lại nhiệt tình vì hắn bỏ tiền ra lo lắng cho con gái hắn, ngươi thật sự là người tốt cũng giống như ta là người hảo tâm vậy "
Long Dực nghe lão nói mà thầm than trong lòng " ngươi như vậy mà tự nhận mình là người có hảo tâm sao? Triệu Cương và con gái xảy ra chuyện nếu không phải có 5000 tệ kia và không phải bọn độc phiến giết chết Triệu Cương vậy ngươi có giúp người ta không? hay là chỉ nói suông mà thôi? ai, muốn giúp họ nhưng ai ngờ lại thành hại bọn họ "
ngay sau đó, 1 đội cảnh sát hơn 10 người có vũ trang đã xuất hiện cách đó 10 dặm, những cảnh sát này sau khi Triệu thúc gọi điện thoại thông tri và nói rõ mọi chuyện đã lập tức điều động phái người đến nơi này
cảnh sát ở trấn này vốn bạc nhược vô cùng, nhưng sau khi được cấp phát vũ trang, trên thượng cấp cảnh sát liền phái người thường trú tại trấn để bảo vệ tính mạng và tài sản của thôn dân
trải qua mấy lần tiễu trừ, bọn độc phiến đã khiến cho cảnh sát phải đau đầu, ai cũng căm ghét nhưng khi biết được bọn chúng toàn bộ chết bởi tay Long Dực thì tất cả cảnh sát đều kinh ngạc không thôi
các nhà chức trách địa phương không thể không thẩm vấn Long Dực, hắn thầm nghĩ đối phương là cảnh sát cũng không cần giấu diếm làm gì, vì vậy mang hết mọi chuyện ra trình báo
" người thanh niên trẻ, có thật là ngươi làm? " xác định thân phận của Long Dực xong, người trung niên cảnh sát vỗ vay hắn cười ha ha nói " bất kể ngươi là ai, nhưng tiêu diệt được bọn độc phiến kia, chính là lập công lớn. lát nữa ngươi theo người xuống phòng tài vụ lãnh thưởng nhé "
" ngài cảnh sát, tôi có thể hỏi chút không? tôi có thể lĩnh thưởng được bao nhiêu? "
" không nhiều lắm, trên quy định 1 gã bắt được là 1 vạn vừa rồiạcauj giết bọn chúng 12 người., nhuw vậy cậu có thể lĩnh thưởng 12 vạn
" Mười hai vạn, thiệt nhiều a!"
" này người tuổi trẻ cậu phát tài rồi đấy "
" trời ạ, tôi không biết lại nhiều như vậy "
bên cạnh 1 thôn dân nghe được người cảnh sát nói liền lộ rõ vẻ hâm mộ, bất quá bọn họ cũng nghĩ rằng Long Dực giết được bọn phỉ đồ kia thì khả năng mạo hiểm rất lớn nên số tiền đó cũng khá thích đáng
Long Dực cũng không lộ vẻ mặt vui mừng mà thản nhiên nói " ngài cảnh sát, ở nơi này có người còn phải chiếu cố, lại không có phương tiện đi lại, ngài có thể giữ lại chút tiền thưởng giúp đỡ họ? ngài mai ta đã đi rồi "
không thành vấn đề " trung niên cảnh sát sảng khoái đáp ứng liền hỏi " người trẻ tuổi, cậu muốn đổi sang ngân phiếu hay hiện kim? "
" hiện kim " Long Dực
mất hơn nửa buổi, cảnh sát địa phương cũng chấm dứt công việc và triển khai công tác ngoại kì, sau đó đưa người đến kéo hơn 10 thi thể bọn độc phiến trở về cảnh trấn
tối đêm lúc, khi những người đi mua hòm gỗ quay trở lại, triệu đại gia chỉ huy trứ vài tên thanh tráng niên, hợp lực đưa thi thể Triệu Cương vào áo quan
Triệu Hiểu Hạm biết sáng mai cha mình nhập thổ, từ nay đã âm dương cách biệt không thể gặp mặt nên cứ ôm quan tài khóc mãi không ngừng, mấy người phụ nữ ở đó cũng phải khuyên can liên tục
bầu trời tối đen. , trong hậu viện, người dân trong thôn dần rời đi. 2 người con gái bên cạnh Triệu Hiểu Hàm liền nhân lúc mọi người rời đi mà đưa nàng vào trong phòng nói chuyện
Triệu Hiểu Hạm tiếng khóc không ngừng, sau đó lại im lặng không nói, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chắm vào mặt đất không nháy mắt, trên mặt không có chút biểu tình, 2 người con gái kia nói thế nào nàng cũng không trả lời giống như 1 người chết vậy
Nhìn vẻ mặt này của Triệu Hiểu hạm làm Long Dực liên tưởng đến tình cảnh khi cha mẹ mình chết đi, khi đó chính mình và Triệu Hiểu Hạm bây giờ giống nhau, trong lòng vô cùng bi thương, đầu óc trống rỗng, có cảm giác như trời đất sụp đổ.
Hắn thầm than một tiếng chậm rãi đi đến bên Triệu Hiểu Hạm ngồi xuống thấp giọng nói: “ Hiểu Hạm, em có biết thiên đường và địa ngục không? Người xấu sau này chết đi đều phải xuống địa ngục chịu sự trừng phạt, mà cha em, là người thiện lương nhân ái, sau khi chết linh hồn sẽ lên thiên đường. Khắp nơi trên thiên đường đều là tiên hoa, nơi nào cũng tràn ngập sự sung sướng, cha em đến nơi này, chắc chắn sẽ được vui vẻ hạnh phúc.
“Thiên đường…” Triệu Hiểu Hạm cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên mặt Long Dực, lẩm bẩm nói: “ Thật sự có thiên đường không? Cha có thật sự được hạnh phúc không?
“Nhất định như vậy” Long Dực dùng lực gật gật đầu nói: “ Cha em trên thiên đường có thể nhìn khắp nhân gian, ông ấy có thể thấy được nhất cử nhất động của em, nghe được từng từ, từng câu của em cho nên ngay từ bây giờ em phải cố gắng sống cho tốt. em nghĩ xem, nếu cha em tại thiên đường biết được con gái mình vui vẻ thì trong lòng ông sẽ thế nào? Nhất định ông rất vui vẻ.”
Ánh mắt Triệu Hiểu Hạm dần dần có thần, Long Dực biết nàng đã tin lời mình nói.
Nhìn thấy Triệu Hiểu Hạm nhỏ nhắn yếu ớt vẻ mặt đau khổ, Long Dực sinh lòng thương xót, không nhịn được cầm lấy đôi tay nhỏ bé ôn nhu nói: “ Ai nói trên đời này em không có người thân? em còn có anh, còn có nhiều thôn dân.Em yên tâm đi, hai chân em bị tê liệt anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em chữa trị, anh muốn cho em một lần nữa đứng lên đi lại, muốn cho em có cuộc sống giống người bình thường, cả đời vô ưu vô lo.”
“Ân……” Triệu Hiểu Hạm toái ngọc tự cắn chặt môi dưới, trong hốc mắt đã có nước mắt chạy quanh, bỗng nhiên nàng trườn người, 2 tay quàng lên ôm chặt lấy cổ Long Dực, nức nở nói: “ Long đại ca chính là, bây giờ em rất muốn có cha, anh nói em phải làm sao bây giờ?”
“Khóc một hồi sẽ thấy thoải mái hơn, không cần giữ lại phiền muộn trong lòng, nhưng em phải cam đoan với anh, sau khi an táng cha em rồi, em không được khóc nữa, được không?” Long Dực vỗ nhẹ vai Hiểu Hạm nói.
“Ân.….ô ô……ô ô ô……” Triệu Hiểu Hạm trong lòng đau xót, lập tức khóe miệng chuyển động, hai vai run run, quả thật khóc rống lên.
Hai người cùng Triệu Hiểu Hạm nói chuyện phụ nữ chẳng biết đã rời đi khi nào. Trong phòng chỉ còn lại hai người Long Dực cùng Triệu Hiểu Hạm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo những ngôi sao thưa thớt, trong phòng ngọn đèn leo lét làm cho không khí vốn đã nặng nề nay thêm phần ảm đạm thê lương.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng khóc của Triệu Hiểu Hạm dần dần nhỏ lại, hôm nay nàng trải qua đau thương thống khổ tinh thần và sức lực đều kiệt quệ. Cứ nằm trên vai Long Dực mà ngủ thiếp đi, mà quần áo Long Dực đã sớm bị nước mắt nàng chảy xuống thấm vào.
“ Ngủ đi, ngủ đi, hy vọng em sau khi ngủ một giấc, tâm tình có thể chuyển biến tốt đẹp lên chút ít.” Long Dực thở dài ôm lấy Triệu Hiểu Hạm đi đến chiếc giường nhỏ trong phòng, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt chưa khô trên mặt nàng.
Triệu Hiểu Hạm đang ngủ mà Long Dực suốt đêm không ngủ hắn ngồi ở giường chăm sóc nàng.
Nhìn thấy nàng ngủ say khuôn mặt lúm đồng tiền xinh đẹp, tâm tư trong lòng như triều dâng: “ Hiểu Hạm có người thân duy nhất là Triệu Đại Thúc, hôm nay Triệu Đại Thúc đã chết, còn lại Hiểu Hạm nên làm thế nào bây giờ? Đem nàng cho các thôn dân chiếu cố, nàng còn một hài tử bị liệt, ai nguyện ý thu nhận nàng? Cho dù nhận, thời gian ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng thời gian lâu, khó tránh khỏi sinh ra phiền toái.
Từ tối hôm quan đến bây giờ, mặc dù ở chung chỉ có một ngày ngắn ngủi nhưng Long Dực lại cảm thấy mình cùng cô gái đáng thương này vô tình đã liên kết, ở cùng một chỗ, hắn suy nghĩ thật lâu không biết phải làm sao.
“ Để ngày mai hẵng nói, ngày mai làm tang sự cho Triệu Đại thúc, ta sẽ lại trưng cầu ý kiến của Hiểu Hạm, nếu nàng nguyện ý lưu lại, ta nhân tiện bỏ tiền ủy thác các thôn dân chiếu cố nàng, nếu nàng nguyện ý đi theo ta hành tẩu, ta sẽ dẫn nàng đi, từ nay xem nàng là thân muội muội, chiếu cố cho nàng.” Long Dực thầm nghĩ.
Đêm cũng không dài, bất tri bất giác trời cũng đã sáng.
Triệu đại gia dẫn một nhóm thôn dân vội vàng đến chuẩn bị cho việc hạ táng Triệu Cương.
Triệu Hiểu Hạm lúc này đã tỉnh lại.
Long Dực vốn cho rằng nàng tưởng niệm phụ thân, sau khi tỉnh lại sẽ không tránh được khóc lóc một hồi, không thể tưởng tượng được nàng lại phi thường im lặng, chỉ là đồng ý thời điểm mai táng cha Long Dực có thể đưa nàng cùng đi, nói muốn đưa cha đoạn đường cuối cùng.
Đối với thỉnh cầu của nàng, Long Dực đương nhiên không có lý do gì không đáp ứng. Vì vậy trong quá trình tang lễ kế tiếp hắn từ đầu đến cuối vẫn cõng Triệu Hiểu Hạm chẳng những không cảm thấy mệt nhọc mà trái lại trong lòng thấy thực sự bình an và thanh thản.
Triệu Cương được chôn bên cạnh phần mộ của thê tử. Nghe nói trước kia Triệu Cương mai táng thê tử từng mời đến một phong thủy sư nhìn phần đất này, vị phong thủy sư kia nói nơi này cũng tốt, là nơi phong thủy làm cho con cháu ấm no. Vì vậy Triệu Cương an tâm đem thê tử mai táng tại nơi này.
Tổ tiên của Long Dực trong long huyệt bao điển có có ghi lại các loại địa hình long huyệt và phương pháp tìm kiếm, hắn nhìn kỹ qua địa thế vùng này, địa phương mai táng Triệu Cương cách đó không xa quả nhiên đúng là có long huyệt. mặc dù cũng có chút tầm thường nhưng theo long huyệt bảo điển có thể là nơi làm cho con cháu ấm no, không khỏi thầm khen ánh mắt của vị phong thủy sư kia.
Sau tang sự Triệu Cương, thôn dân đều trở lại Triệu gia trang, Triệu thúc tìm Long Dực, cùng hắn tính toán chi phí dùng cho tang sự, tiền mua các đồ lặt vặt tổng cộng ba nghìn năm trăm đồng, còn dư một nghìn năm trăm đồng hắn muốn trả lại cho Long Dực, nhưng Long Dực lại tỏ ý không cần, nói:” Tang sự của Triệu đại thúc, ngài và các thôn dân đã vất vả không ít, tiền này lưu lại cho các người mua chút đồ ăn uống đi”
Triệu đại gia giật mình, nghĩ rằng một ngàn đồng xem ra cũng không phải là ít, như thế nào lại nói là không cần tới? Hắn cho rằng Long Dực nói giỡn và đùn đẩy cho Long Dực nhận.
Lúc này tiếng xe vang lên, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa Triệu gia, một gã cảnh sát trong tay cầm một gói to đi vào phòng giao nó cho Long Dực thấp giọng nói: “ Đây là 12 vạn tiền mặt, ngươi làm tốt lắm, ta phải báo cho ngươi một câu, vùng này bọn phạm pháp có vũ trang rất nhiều, ngươi cầm tiền tốt nhất nhanh chóng rời đi nếu không…”
“ Cảm ơn cảnh quan nhắc nhở ta sẽ lập tức rời đi”. Long Dực mỉm cười nói.
Vị cảnh quan kia gật gật đầu, để Long Dực ký tên xác nhận xong xoay người rời lên xe rời đi.
“ Triệu đại gia, còn phải phiền ngài một việc” Long Dực để gói tiền to lên bàn nói:” Đây là 12 vạn tiền thưởng, xin mời ngài tính trong thôn có bao nhiêu hộ. sau đó cử một người đến từng hộ phân phát số tiền này.
Triệu đại gia trợn mắt há hốc mồm ngốc trệ nói: Cái ..này, như thế nào có thể? Đây là tiền của ngươi mà. Nếu không muốn thì nhân tiện đem tiền này cấp cho Hiểu Hạm, đứa nhỏ này mất cha mẹ, đích thật mệnh khổ, từ nay về sau căn bản không có tiền không cách nào sống được”
Long Dực nói: “ Sự tình của Hiểu Hạm ta sẽ xử lý, ta xem cuộc sống các thôn dân đều cực khổ, số tiền này phân phát đến mỗi người mặc dù ít một chút nhưng còn tốt hơn không có gì.”
Thấy Long Dực cố chấp như vậy, Triệu đại gia không hề đùn đẩy. Vì vậy hắn nhanh chóng ra khỏi phòng thôn báo cho mỗi nhà đến lĩnh tiền.
12 vạn đồng hơn nữa làm tang sự còn dư lại 1500 đồng, phân phát đến mỗi hộ khoảng 1000 đồng nhưng đúng là 1000 đồng đã đủ giúp gia đình bình thường sống một năm, bởi vậy thôn dân đều vui vẻ không kiềm chế được hướng đến Long Dực tỏ lòng cảm kích, sau khi lĩnh tiền vui vẻ rời đi.
Hết thời gian nữa ngày, tiền cuối cùng cũng phát xong, Triệu đại gia bởi vì giúp đỡ phát tiền, đã mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu.
“ Hiểu Hạm, cha ngươi đã mất, ngươi từ nay về sau có tính toán gì không?” Triệu đại gia là người nhiệt tình, bất chấp nghỉ ngơi lại bắt đầu quan tâm đến cuộc sống Triệu Hiểu Hạm về sau.Bỗng nhiên nhớ đến một việc, nói: “ Được rồi, Hiểu Hạm ngày hôm qua ta cho người thông tri cho mấy người thân thích của ngươi bên ngoài thôn. như thế nào bọn họ không có ai đến?, chốc nữa ta sẽ cho người đem thư đi, xem thử nhà ai nguyện ấy tiếp thụ ngươi.”
“Cháu không đi” Triệu Hiểu Hạm cố sức lắc đầu lớn tiếng nói: “Bọn họ đều xem thường, đều chê nhà cháu bần cùng, đã sớm không qua lại”
“Thật sự là……thật sự là …” Triệu đại gia ngắc ngứ mấy câu rồi nói: “Nếu không có ai tiếp nhận ngươi, vậy ngươi … ngươi nhân tiện đến nhà ta ở đi. Qua vài năm nữa ta và Triệu đại nương giúp ngươi làm mai, chỉ cần gả ngươi cho người khác thì sẽ không sợ nửa cuộc đời còn lại không ai chiếu cố, ngươi thấy thế nào?”
“Không………….cháu không lấy người khác” Triệu Hiểu Hạm mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn lên mặt Long Dực, đột nhiên kiên quyết nói:” Ta muốn đi theo Long đại ca, anh ấy đã đáp ứng giúp ta chữa trị đôi chân, muốn ta đi lại như người bình thường, hắn sẽ đem lại cuộc sống tốt nhất cho ta.”
“Thật sự như vậy sao?” Triệu đại gia quay đầu lại hỏi Long Dực.
“Đúng vậy. tối qua ta quả thật đã nói như vậy” Long Dự vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, đối mặt Triệu Hiểu Hạm nói:” Hiểu Hạm, hôm nay anh muốn ly khai, cuối cùng một lần nữa hỏi em, hy vọng em trả lời rõ ràng, em muốn theo anh hành tẩu hay muốn ở lại chỗ này? Nếu em lưu lại ta có thể……….?”
“Em sẽ theo anh” Long Dực nói chưa dứt lời, Triệu Hiểu Hạm không cần suy nghĩ nhiều đã trả lời ngay. Nhìn ánh mắt Triệu Hiểu Hạm ràng ngập sự tín nhiệm, trong lòng Long Dực nổi lên một loại cảm động khó nói nên lời.
Triệu Hiểu Hạm nói một câu” Em sẽ đi theo anh” như đem cả vận mệnh cuộc đời toàn bộ đặt lên người hắn, mà đối với chính mình mà nói, có thể kiếm được một người mà tín nhiệm mình như thế này, quả thật là một điều rất khó.
“Chuyện này không thể khinh suất được, anh không hy vọng em nhân tiện trả lời nhanh như vậy, vạn nhất tương lai em hối hận…..”
“Em không hối hận” Triệu Hiểu Hạm lại dùng bốn chữ này ngắt lời Long Dực nói.
Triệu đại gia kéo tay Long Dực, ngữ trọng tâm trường nói:" Hiểu Hạm, đứa nhỏ này từ nhỏ chính là một người khổ mệnh, hôm nay cha mẹ của nó cũng bị người ta giết hại, đứa nhỏ này giờ đây đã trở thành trẻ mồ côi không một người thân thích......"
" Triệu thúc, ta còn có Long đại ca ở đây chứ đâu phải là một đưa trẻ mồ côi đâu." Triệu Hiểu Hạm ngắt lời nói.
Triệu đại gia cười khổ nói với Long Dực:" Nghĩ không ra, Hiểu Hạm, đứa nhỏ này đối với ngươi tín nhiệm như vậy. Đứa nhỏ này đã xem ngươi là thân nhân duy nhất của nó rồi, sau này ngươi nên đối xử với nó cho tốt! Ta, Triệu lão đầu này đã sống ở trên đời đã bảy mươi năm, hôm nay cũng có thể nhìn ra ngươi là một người thiện lương."
Long Dực nói:" Yên tâm đi Triệu đại gia, ông không nhìn lầm người! Ta sẽ coi Hiểu Hạm như thân muội muội, quyết không đối xử tệ vói nàng!"
hoàng hôn.
mặt trời chiều ngã về tây, rặng mây đỏ đầy trời.
Trong thời gian này, Long Dực cõng Triệu Hiểu Hạm, dưới sự đưa tiễn của toàn thể mọi người trong thôn đưa nàng rời khỏi thôn nhỏ mà nàng đã sinh ra lớn lên.
" Triệu thúc, tây lạp thị cách nơi này rất xa, bọn họ đi như vậy lúc nào mới có thể tới nơi? Sao ông không bảo bọn họ ngày mai hãy đi?" Nhìn Long Dực cùng Triệu Hiểu Hạm dần dần đi xa, một gã thôn dân quay lại hỏi Triệu đại gia.
" Ai, ta không phải không lưu, mà là lưu không được. Long Dực nói hắn cùng các bằng hữu đã ước hẹn là tối nay phải trở về. Hiểu Hạm ở bên cạnh cũng không lên tiếng, cũng chỉ một lòng nghe hắn nói."
" Đêm nay? Hắn cũng không phải thần tiên, làm sao trong đêm nay có thể trở về? Hiểu Hạm cũng thiệt là, thái tín nhiệm hắn."
Triệu đại gia nghe người kia nói như vậy, hắc hắc cười nói:" Lão Ngũ, ngươi nói đúng. Ta cảm giác được Long Dực là thần tiên hạ phàm, bằng không hắn một người như thế nào có thể diệt trừ tất cả phỉ đồ như vật? Hắn không chút do dự có thể đem 10 vạn đồng cho chúng ta? Chuyện này người bình thường làm sao có thể làm được! Nếu là ngươi, thì ngươi sẽ làm như thế nào?"
Người kia lắc đầu nói:" Ta không làm được. Ta phỏng chừng người trong thôn của chúng ta không một ai có thể làm được."
" Hiểu Hạm ở lại thôn có khi cả đời cũng chỉ khổ mệnh đi theo hắn không chừng sau này thật sự là có phúc." Triệu đại gia cảm khái nói.
đột nhiên trong lúc đó, cũng không biết là ai nói:" Mau nhìn, bọn họ như thế nào đột nhiên không thấy đâu cả?"
thôn dân ngưng mắt nhìn lại, vừa rồi còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Long Dực cùng Triệu Hiểu Hạm mà bây giờ cả 2 nguời quả nhiên biến mất.
" Trái lại, chẳng lẻ hắn thật sự là thần tiên?" Triệu đại gia lẩm bẩm nói. Hai tay không hợp thành chữ thập hướng bầu trời lạy vài cái.
Long Dực vốn muốn lợi dụng hai ngày thời gian này tìm kiếm chí âm long huyệt. Nhưng bởi vì Triệu cương mà việc này bị chậm trễ thời gian, bây giờ lại dẫn theo Triệu Hiểu Hạm bên người. Nếu tiếp tục tìm kiếm long huyệt đã không có khả năng, ngẫm lại hắn cùng Phong Linh, Tiễn Như Vũ giờ ước định thời gian đã đến, đành phải thi triển Thần Túc Thông hướng Tây Lạp Thị phi hành.
" Long đại ca, huynh thật sự là thần tiên?" Triệu Hiểu Hạm nằm ở trên lưng của Long Dực, thể nghiệm cảm giác phi thường này, nhịn không được mở miệng hỏi.
" Không phải." Mặc dù đang phi hành trên đường, nhưng mở miệng nói chuyện cũng không trở ngại đến tốc độ của Long Dực.
" em không tin. anh không phải là thần tiên thì làm sao lại có thể bay được như chim. Chỉ có thần tiên mới có bản lãnh này."
"bản lãnh này là anh tu luyện mà thành. Chờ hai chân của em sau này có thể đi được thì anh sẽ dạy cho em ." Long Dực muốn cho Triệu Hiểu Hạm vui vẻ, cười nói:" em tưởng chúng ta có thể bay lên trời phải không? Vậy để anh cho em nhìn."
linh lực vừa chuyển, do Thần Túc Thông cải thành Ngự Không Thuật, thân thể khinh phiêu phiêu bay lên không, lên tới không trung 7-8 trượng trượng liền dừng lại. Sau đó hắn dùng linh lực đưa thân hình về phía trước phi hành,
" Hiểu Hạm, em có sợ không?" Long Dực cảm giác Triệu Hiểu Hạm đang ôm chặt lấy cánh tay của mình. Cười hỏi.
" Sợ..... Có một chút sợ......" Triệu Hiểu Hạm vốn nhắm mắt, nhưng nghe Long Dực hỏi, lại đánh bạo chậm rãi mở mắt ra.
tây thanh cao nguyên cao mấy ngàn thước, làm cho người ta có cảm giác như là khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất rất gần nhau, Triệu Hiểu Hạm bị Long Dực mang theo bay lên trời, chỉ cảm thấy mây như đóa đóa phiêu phù ngay đỉnh đầu, cơ hồ có thể chạm đuợc tay vào.
" A, chúng ta đang bay nhanh lên trời. Long đại ca nhất định gạt em, anh đúng là thần tiên hạ phàm!" Triệu Hiểu Hạm trong lòng nghĩ như vậy, gương mặt dán ở trên lưng của Long Dực không khỏi cảm thấy hạnh phúc vui sướng, nàng hy vọng " Thần tiên ca ca" này có thể mang theo mình bay lên mãi mãi như thế này không có dừng lại.
Ngự Không Thuật hao phí đại lượng linh lực, huống hồ trên lưng còn cõng người, Long Dực mang theo Triệu Hiểu Hạm phi hành một lúc, liền hạ xuống dùng thần túc thông để bôn hành.
thần túc thông mặc dù tư thế không đẹp, động tác cũng không đẹp mắt, nhưng hao phí linh lực ít nhất, hơn nữa tốc độ so với cao cao tại thượng của Ngự Không Thuật nhanh hơn, Long Dực có một thân sở học thần thông dị thuật cũng là tối thật dụng một loại thần thông, bởi vậy Long Dực cũng dùng nó là nhiều nhất.
" Hiểu Hạm, em xem phía trước." Khi đến tây lạp thị giao khu thì Long Dực thu giảm linh lực, tốc độ chậm lại, chỉ về phía trước nói.
Triệu Hiểu Hạm theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, trong mắt lập tức lóe ra hưng phấn vui sướng quang mang, thở dài nói:" aaaaa...! Đẹp quá a!"
giờ phút này trời vừa mới tối, ngã tư đường của tây lạp thị đèn đường đều bật sáng, các hàng quán cũng bật sáng với đủ mọi loại bóng đèn và các màu sắc khác nhau, đưa mắt nhìn lại, cả khu phố phảng phất ở vào một mảnh sắc thái huyến lạn thế giới. Triệu Hiểu Hạm cho tới bây giờ không có nhìn thấy cảnh phố về đêm như vậy, khó trách nàng cảm thấy hứng thú.
trong chớp mắt hai người đã vào thị khu, bởi vì trong thành xe cộ mọi người qua lại quá nhiều vì để tránh làm kinh thế hãi tục, Long Dực thu hồi Thần Túc Thông, lưng cõng Triệu Hiểu Hạm như người bình thường giống nhau nhàn nhã đi chơi , dọc theo đường đi đông chỉ tây, nói với Triệu Hiểu Hạm ở trên lưng mình giảng giải, Triệu Hiểu Hạm con mắt mở thật lớn, sợ bỏ lỡ mỗi một chi tiết.
" Mau tiếp điện thoại, Mau tiếp điện thoại! Mau tiếp điện thoại, Mau tiếp điện thoại......"
đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động trong người Long Dực vang lên.
biết số điện thoại của mình chỉ có Phong Linh, Tiễn Như Vũ bọn họ bốn ngườii, mặt khác còn có Nhâm Đạo Viễn, là ai gọi tới mình vậy?
Long Dực một tay móc ra điện thoại di động, nhìn một chút tên người gọi tới, nguyên lai là Tiễn Như Vũ.
" Tiểu tử này. Gọi điện thoại làm gì?" Long Dực cười cười, tiện tay tiếp điện thoại nghe.
" Uy, lão long, ngươi đang ở đâu vậy? Lão nói qua hai ngày liền quay lại bây giờ trời tối thui rồi mà còn chưa thấy bóng dáng của lão ? Chúng ta đang ở tại tân quán đối diện" Tụ tường tửu điếm" ăn uống, chờ ngươi quay lại cùng ăn ......" Sau khi Long Dực tiếp được Điện thoại di động của Tiễn Như Vũ thì hắn nói như liên châu pháo không ngừng.
" Ta sắp đến nơi rồi chỉ có phút thời gian nữa là có thể về đến tân quán. Các ngươi mấy người chuẩn bị tiếp giá đi, ha ha......" Long Dực cười xong rồi tắt điện thoại di động. Quay đầu nói với Triệu Hiểu Hạm:" cùng ở với anh còn có mấy người bạn tốt, một lúc nữa là em có thể gặp được họ.anh sẽ giới thiệu mọi người với nhau."
Triệu Hiểu Hạm cũng không để ý đến bạn của hắn, dù sao chỉ cần Long Dực bên người là Nàng đã cảm thấy yên tâm.
một đường đi một đường nhìn, bất tri bất giác hắn đã đến tân quán. Phong Linh, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân, Thạch Điện năm người biết Long Dực sắp về tới đã tụ tập ở bên phòng của Long Dực.
nếu Long Dực quay lại một mình, năm người cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, nhưng đến khi mọi người chứng kiến Long Dực cư nhiên trên lưng còn có một Tiểu cô nương thì năm người không khỏi hai mặt nhìn nhau, tất cả cũng đều ngây dại.
Long Dực cười cười. Hướng 5 người bắt chuyện, sau đó đi vào trong phòng, đem Triệu Hiểu Hạm ngồi ở trên ghế sau đó chính mình cũng lập tức ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Hiểu Hạm thấy Tiễn Như Vũ năm người tám đạo ánh mắt đều cùng nhìn về phía mình, trong ánh của nàng tràn đầy ngạc nhiên. Không biết là do sợ hãi hay là do cái gì, thân thể co rụt lại, ôm chặt lấy Long Dực.
" Uy. Các ngươi năm người không nên dùng ánh mắt này nhìn người có được hay không? Ngay cả ta cũng có cảm giác dựng hết lông tóc lên ." Long Dực nhìn 5 người đang tức giận cười nói:" Hiểu Hạm là bằng hữu mới của chúng ta,sau này cô ấy cùng chúng ta cùng ở một chỗ."
Long Dực vùa nói vừa phân biệt hướng bọn Tiễn Như Vũ năm người, mỉm cười giới thiệu với Triệu Hiểu Hạm:" Hắn gọi Tiễn Như Vũ, hắn gọi Đinh Tiểu Lôi, hắn gọi Lý Vân, hắn gọi Thạch Điện, còn đây là Phong Linh. Bọn họ ai cũng đều lớn tuổi hơn emi, em sau này gọi bọn họ là ca ca tỷ tỷ đi."
" Ân." Triệu HIểu Hạm gật đầu.
Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân, Thạch Điện bốn người mặc dù không biết vị này Tiểu cô nương cùng Long Dực có quan hệ gì, nhưng nếu là " Bằng hữu" của Long Dực, đương nhiên cũng bằng hữu của mình, Vì vậy ai cũng đều mỉm cuời.
Phong Linh thấy Triệu Hiểu Hạm mặc dù mặc một bộ quần áo cũ nhưng bộ dáng thanh tú động lòng người, khiến người trìu mến, lại thấy nàng như một chú chim nhỏ ngồi ở bên người Long Dực hai tay ôm lấy cánh tay của Long Dực, tâm lý không khỏi có chút hờn ghen, nghĩ thầm:" Vị tiểu cô nương này rốt cuộc là ai? Xem ra nàng cùng Long Dực đích quan hệ không tầm thường, nếu không Long Dực như thế nào lại chiếu cố nàng như thế?"
chứng kiến nam nhân của mình cùng một người đàn bà xa lạ thân mật, hơn nữa nguời đàn bà này phi thường xinh đẹp thì, chỉ cần là đàn bà thì sẽ ghen, Phong Linh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
nhưng nàng cũng là 1 người thông minh và cũng biết Long Dực làm việc luôn có nguyên nhân nên toan hỏi. đang định mở miệng nói thì lại nghe Long Dực nói " ta biết các ngươi đều có điểm nghi vấn, bất quá chuyện này kể ra dài dòng, cũng khó nói lắm. được rồi. lão Tiễn, ngươi không phải dự tính đưa mọi người đi ăn cơm sao? chúng ta đi ăn sau đó trở về ta sẽ nói rõ không thì các ngươi lại cho ta là hồ đồ "
không biết là có ý hay là vô ý, Long Dực nói xong lời này thì, hướng trứ Phong Linh trát liễu nháy mắt.
Phong Linh biết Long Dực" Thần thông quảng đại", hắn cố ý đối với mình tễ mi lộng nhãn, nói không chừng đã nhìn thấu tâm tư của mình, không khỏi đỏ mặt cười lên, hung hăng liếc hắn một cái.
Tiễn Như Vũ nói:" chúng ta cũng nên đi ăn cơm. Cả ngày hôm qua chúng ta đều đến tụ tường tủư điếm ăn cơm, chỗ đó nấu ăn cũng rất được."
" Hiểu Hạm, em đã đói bụng chưa." Long Dực nghiêng đầu ân cần hỏi.
" Như thế nào lại không đói? hai ngày qua anh chưa thấy em ăn một chút gì cả. em xem hai ngày nay không có ăn gì, trông có chút gầy gò và xanh xao.em sau này theo anh sinh sống, một ngày 3 bữa đều phải ăn, hơn nữa còn phải ăn nó, nếu không anh sẽ cảm giác có lỗi với Triệu đại thúc."
Triệu Hiểu Hạm nghe Long Dực nhắc tới cha, ánh mắt vốn bình thản không khỏi buồn bã.
LONG HUYỆT
chương 142: đôi mắt đẹp như nước hàm răng tự ngọc
Dịch: chuoi_gia
Nguồn: TTV
" ta lỡ lời mất rồi, đã nói điều không nên nói, ta phạt, ta phạt! " Long Dưc vươn tay tự tát lên mát mình 2 cái nói " sau này không nói đến những chuyện thương tâm đó nữa, chỉ nói những điều vui vẻ thôi " Triệu Hiểu Hạm ngẩng đầu hé miệng cười nói " Long đại ca, anh đừng như vậy a, là em không tốt đã nói chuyện quá khứ, anh quên đã hứa đáp ứng với em sao? sau này chỉ được sống thật vui vẻ "
" tốt, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, đi thôi, anh cõng em đi ăn cơm " :Long Dực dời thân bế Hiểu Hạm trước mặt, đưa nàng đi theo phía sau bọn Tiễn Như Vũ đang chờ ở ngoài cửa phòng
Phong linh yên lặng đi ở cuối, trong lòng có chút cảm giác mất mát. nàng vài lần muốn hỏi Long Dực tại sao vẫn cõng Triệu Hiểu Hạm nhưng cố nén nhịn không dám hỏi
kỳ thực từ khi trở lại tân quán, Long Dực cảm giác được Phong Linh có vẻ không vui, không giống Phong Linh vui vẻ hoạt bát trước kia. hắn đối với tâm lý phụ nữ thì không hiểu rõ nên liền sử dụng Tha Tâm Thông dò xét tâm lý Phong Linh 1 lần, biết nàng không vui vì mình quá quan tâm Triệu Hiểu Hạm nên Long Dực không khỏi cười khổ
" biết tại sao anh lại cõng Hiểu Hạm không? " khi đến chỗ ăn, Long Dực đột nhiên hỏi Phong Linh. nàng hơi ngưng lại 1 chút không nói gì
Long Dực a a cười, quay đầu lại nhìn Hiểu Hạm nói " Hiểu Hạm, em nói cho Phong Linh tỉ biết tại sao anh cõng em trên lưng "
Hiểu Hạm ngồi trên ghế nghe Long DỰc nói vậy liền quay qua Phong Linh cười nói " Phong Linh tỉ, em trước kia bị tai nạn, chân tê liệt không đi được đã nhiều năm, nếu nói ra thì em muốn đi cũng không đi được "
nàng thốt ra lời này, Phong Linh trong lòng cảm thấy thoải mái rất nhiều, đồng thời cũng miên man suy nghĩ tự trách mình ích kỉ, tư tâm
quán ăn nằm ngay đối diện với tân quán, qua ngã tư đường, đi hơn chục bước là tới nơi. 7 người ngồi ở trong 1 gian phong, vừa ăn uống vừa ca hát, vừa nói chuyện. Long Dực được biết Thạch Điện đã tới viện dưỡng lão ở với cha 2 ngày. cũng vừa mới đi về tới đây, lại nghe hắn nói rằng 2 ngày ở đó cùng cha, đã thấy cha hắn dần ổn định và quen với cuộc sống ở đó, mỗi ngày Thạch Phụ đều gặp các lão nhân trong viện để tâm sự, lại có hẳn Thạch Điện ở đó khiến ông vô cùng cao hứng cả ngày đều tươi cười vô cùng thoải mái
sau khi THạch Điện nói xong. Long Dực liền đem chuyện của Triệu Hiểu Hạm phát sinh trong 2 ngày qua kể ra hết. bọn người Tiễn Như Vũ 5 người nghe xong vô cùng sợ hãi, vì Long Dực 1 lần ra tay diệt trừ hơn 10 tên mang võ trang, thật là 1 kỳ tích. đồng thời cũng vô cùng thương cảm cho thân phận của Hiểu Hạm
Phong Linh lúc này mới biết được Long Dực và Hiểu Hạm vì như vậy nên mới quen nhau. đối với việc hành thiện cũng như là thiện tâm của Long Dực quả thật Phong Linh rất kính nể, trong lòng thầm nghĩ rằng nếu là mình thì có lẽ cũng làm như thế
nàng ngồi bên cạnh Hiểu Hạm kéo tay nàng ôn nhu nói " muội tử, em sau này theo Long Dực cùng bọn họ lại trở thành ca ca, còn có ta là thân tỉ tỉ, em mất đi cha nhưng vẫn còn chúng ta là người thân, phải vui mừng mới đúng. nào, lại đây, cười 1 cái xem nào
Triệu Hiểu Hạm nhoẻn miệng cười, đôi mắt đẹp như nước, hàm răng trắng như ngọc, trên người dù mặc bộ y phục ko lấy xì làm đẹp lắm nhưng cũng không thể ẩn giấu nổi vẻ khí tức cao quý phát ra trên người nàng. quả thật làm người ta nhìn qua không thể nào ko ngưỡng mộ
chẳng những bọn Tiễn Như Vũ, nhìn thấy đã ngây dại quên luôn cả ăn uống mà ngay như Phong Linh cũng phải nhìn đến ngẩn ngơ, rồi lẩm bẩm nói" muội tử, em thật là đẹp, khiến ai cũng phải mê mẩn. nếu em mặc đẹp chút, chọn những bộ đồ quý phái 1 chút rồi đi trên đường, khẳng định ai ai cũng phải nhìn "
Triệu Hiểu Hạm không hiểu thế nào là " quay đầu lại nhìn " mà Phong Linh vừa nói, nhưng đối với nàng thì những món ăn trước mặt mình mới thực sự là không thể không nhìn, liền cảm kích nói " Phong Linh tỉ, tỉ thật tốt, cho tới bây giờ không có ai đối xử với em như vậy "
Phong Linh cười nói:" Không ai khen ngươi? Hắc, đó là người khác không ánh mắt! Ta cảm cam đoan, tái quá cá lưỡng, tam niên, ngươi chính là một người|cái điên đảo chúng sanh đích vưu vật liễu. Long đại ca, ngươi nói đúng hay không?"
Phong Linh cười nói " không ai khen em sao? hắc, chắc người đó không có mắt rồi, ta cam đoan chỉ cần em thay đổi 1 chút sẽ khiến chúng nhân điên đảo. Long Dực, anh nói đúng hay không? "
Long Dực còn chưa kịp trả lời, Tiễn Như Vũ đã cướp lòi " quá đúng, Hiểu Hạm muội tử, 2 năm nữa thôi, khi em lớn lên nhất định phải đi thi hoa hậu thế giới thôi, không cần phải nói chắc chắn em sẽ đoạt danh hiệu, chắc chắn sẽ khiến nhiều người tức chết, chứ còn so với Long Quang Tứ Đại Mỹ Nhân thì..... " nói tới đây hắn thấy Phong Linh đang hung hăng trừng mắt nhìn lúc này mới tỉnh ngộ liền lập tức đổi giọng xấu hổ nói " Phong linh muội tử, đừng để ý, ta không có ý nói ngươi "
" ta biết, ngươi chỉ là đang tâng bốc Hiểu Hạm muội tử vô cùng xinh đẹp, những lời nói này có đúng ko vậy ? "
" đúng! đúng! đó chính là ý ta " Tiễn Như Vũ gật đầu liên hồi nói
" hừ! nói nhăng nói cuội, ngươi nói dối! cẩn thận ta trở lại Long Quang Đại Học nói cho Nguyệt Nhã Nhu, Du Nhuỵ Hoa, Đông Phương Ngưng Tuyết 3 nàng biết, lúc đó họ không đuổi giết ngươi mới là lạ "
" chết dưới tay mỹ nữ, thành quỷ cũng phong lưu! van cầu ngươi Phong Linh muội tử, khi trở về nhớ nói cho 3 vị mỹ nữ kia của chúng ta biết, lúc đó 4 người các ngươi đồng thời đuổi giết ta... chà chà.. cái tư vị này... thật là quá hạnh phúc a " Tiễn Như Vũ dương dương tự đắc, nói xong liền cười to khiến những người khác cũng cười rộ lên
Phong Linh tỉ, Long Quang Tứ Đại Mỹ Nữ là ai? " Triệu Hiểu Hạm tò mò hỏi
Phong Linh trừng mắt liếc TIễn Như Vũ rồi quay qua cười nói với Hiểu Hạm " Long Quang vốn là 1 trường đại học, Tứ Đại Mỹ Nữ này vốn dĩ do trường bầu ra, còn có cả tứ đại nam sinh đẹp trai nhất nữa "
" Phong linh tỉ đẹp như vậy, khẳng định là 1 trong tứ đại mỹ nữ rồi, ân. ta nghĩ chắc tỉ đẹp nhất " Triệu Hiểu Hạm nhìn Phong Linh nói với vẻ mặt hâm mộ
Phong Linh biết ai|người nào|đó đô|đều|cũng có thể lừa gạt tự mình, nhưng cái này vị am thế sự đích Triệu Hiểu Hạm tuyệt đối sẽ không, bởi vậy nàng thính tại trong tai, cánh cảm giác được so với ăn nhất đại khẩu mật đường còn muốn điềm mỹ thỏa mãn.
" kỳ thật mà nói, tứ đại mỹ nữ này ta không thích, còn là chán ghét nữa kìa, ai ai cũng bàn tán chỉ trỏ, đối với đám nam sinh thì ta là mục tiêu, không biết là bị làm phiền bao nhiêu lần rồi, thật là phiền muốn chết "
" được phiền như vậy cũng là 1 loại hạnh phúc a " Tiễn Như Vũ liếc mắt nhìn Long Dực nói " nếu tứ đại hình nam có thêm ta nữa thì không biết sẽ có bao nhiêu nữ sinh ngưỡng mộ, nhưng đáng tiếc... họ lại chỉ nhìn lão Long "
Long Dực cũng không ngờ tới hắn thuận miệng nói ra thao thao bất tuyệt như vậy liền cầm đũa gắp 1 miếng thịt nhét vào miệng hắn cười nói " lão Tiễn, nơi này là tửu điếm, chúng ta nói ít, ăn nhiều.... "
Tiễn Như Vũ nhìn thần sắc của hắn, liền thầm nghĩ " lão Long và tứ đại mỹ nữ quân hệ như thế nào? khẳng định sợ ta nói ra thì Phong Linh sẽ tức giận, ha ha.lão Long đúng là có diễm phúc a, ta mà được như vậy thì tốt. sau này nhất định phải bắt hắn dạy cho ta ít công phu cua gái mới được "
kỳ thật Long Quang Tứ Mỹ đều có quan hệ với Long Dực, việc này Phong Linh đã sớm nghe qua, nhưng nàng đối với tình yêu luôn có tâm niệm " ai đến trước hay đến sau cũng mặc, người còn ở lại đến phút cuối mới là người chiến thắng " cho nên Tiễn Như Vũ có nói ra nàng cũng sẽ không để tâm
có đôi khi nàng còn cho rằng mình va Long Dực đã vượt qua cố kị bình thường, cho nên quan hệ của mình với Long Dực thế nào thì tự bản thân cũng biết quá rõ, dù sao xã hội bây giờ chuyện ăn trái cấm cũng là chuyện bình thường. cái quan trọng là người nào quan trọng hơn trong lòng Long Dực... đó mới là điều quan trọng
" HIểu Hạm muội tử, cho dù bị liệt thì đã sao, Long đại ca có bản lĩnh thần thông, nhất định sẽ giúp muội có thể đi đứng trở lại " Phong Linh đột nhiên quay sang nói với Hiểu Hạm về chuyện 2 chân nàng
" đúng vậy, không thể nào đi lại là 1 chuyện rất đau khổ, Lão Long, ngươi đã đưa Hiểu Hạm theo thì phải giúp tận cùng đấy " Tiễn Như Vũ nói
Triệu Hiểu Hạm nói " em biết Long đại ca rất muốn giúp đỡ chữa trị nhưng chân của em,, nhưng đôi chân này đã liệt nhiều năm, chắc chắn sẽ khó chữa, ân, bất kể có đi lại được hay không, chỉ cần có Long đại ca lo lắng cho em là đủ rồi "
đúng là 1 cô gái ngây thơ, Phong Linh mặc dù lớn tuổi hơn Triệu Hiểu Hạm, nhưng loại tâm tư này thì Triệu Hiểu Hạm lại vượt hẳn nàng, thấy nàng nói chuyện mà 2 mắt vẫn nhìn Long DỰc, trong ánh mắt tràn ngập sự tín nhiệm cùng yêu thương tự nhiên trong lòng Phong linh cảm thấy áy náy và khó chịu, bất giác thở dài 1 cái. Long Dực từng nghe Triệu Cương nói qua trước đây 2 chân của Hiểu Hạm chỉ bị liệt nhẹ nhưng khi khám bác sĩ thì bác sĩ lại nói thành nặng và yêu cầu viện phí điều trị quá cao, Triệu Cương mặc dù rất đau khổ nhưng tự thấy không thể lo nổi nên đành đưa Triệu Hiểu Hạm về mà không cho trị liệu tiếp
" ta xem như vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ đi xem bệnh viện nào có trị liệu vật lý tốt nhất để khám cho Hiểu Hạm, hi vọng là sẽ ổn, dù thế nào cũng phải thử qua, nếu thật sự không được thì sau này ta sẽ để Hiểu Hạm ngồi xe lăn rồi đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi cũng được "
Phong Linh nói " tê liệt như vậy không phải là bệnh nặng, chỉ cần điều trị tốt thì sẽ đi lại được " nàng cười hì hì nhìn thoáng qua bọn Tiễn Như Vũ, bọn họ cùng Long Dực lần trước vừa lãnh thưởng rất nhiều tiền, mà hắn còn đang giữ trên người nên cũng chẳng thèm cố kị gì mà gọi thật nhiều món ăn ngon và đắt tiền. thật không biết là sau bữa ăn này sẽ còn lại bao nhiêu tiền nữa
" lão Long, ta còn 95 vạn tiền chưa sủ dụng mà, bây giờ dùng cũng được đấy " Tiễn Như Vũ là người thông minh, biết tâm tư Phong Linh liền móc ra số tiền thưởng lần trước đặt trên bàn " ân, hẳn là phải dùng rồi, chúng ta vẫn cần dùng đến mà "
Long Dực lần này tới Tây Lạp Thị cùng là cầu may mà có Chí Dương Long Huyệt nên cần tìm Chí Âm Long Huyệt nữa, khi có Lưỡng Huyệt rồi thì coi như là đại công cáo thành. nhưng cũng vì vậy mà bị mất Xích Huyết Linh Giới vào tay Hoàng Phủ Kinh Lôi. sau hắn lại đào tẩu, cũng không biết tung tích ở đâu nữa, chắc phải 1 thời gian sau mới có thể thu hồi lại. còn về Triệu Hiểu Hạm, nàng còn là 1 cô bé chưa trưởn thành, chẳng lẽ sau này đi đâu cũng phải đưa nàng theo? như vậy sẽ rất rắc rối. phải biết rằng bản thân mình còn là Sinh Viên mà thôi, muốn lo lắng tốt cho nàng trừ khi phải tốt nghiệp đại học mới có thể làm được
về phần Thạch Điện thì đã nhận làm đồ đệ, hắn đã có nơi an bài, Thạch Điện có võ công của ThanhY Môn nên có thể gửi về cho Nhậm Đạo Viễn để xin cho vào Phong Hổ, Vân Long 2 tổ kia. như vậy Thạch Điện đã có nơi ổn định chắc chắn như vậy sẽ tốt hơn, cùng lắm thì vị " sự phụ " này sẽ an nhàn hơn, thỉnh thoảng dạy cho hắn 1 vài chiêu là được
Dịch: Tiểu Long Nữ
Biên Dịch: chuoi_gia
Nguồn: TTV
Sau khi ăn xong bữa tối bảy người cùng nhau trở lại tân quán nghỉ ngơi, bởi vì lo lắng cho Triệu Hiểu Hạm ban đêm hành động không tiện, Vì vậy mà Phong Linh cùng ngủ với nàng.
Đến sáng sớm ngày thứ hai sau khi ăn xong bữa sáng, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân, Thạch Điện ở tân quán còn Long Dực cõng Triệu Hiểu Hạm cùng Tiễn Như Vũ, Phong Linh đi tới tây lạp thị đệ nhất bệnh viện.
trên người mang nhiều tiền cho nên mọi người đưa Hiểu Hạm vào bệnh viện lớn nhất ở đây, trừ Triệu Hiểu Hạm còn Long Dực, Tiễn Như Vũ, Phong Linh cũng đều là mang hy vọng rất lớn.
song trải qua việc kiểm tra, bệnh viện cuối cùng kết luận : cơ chân héo rút, thần kinh bị tê liệt đã bỏ lỡ thời kỳ trị liệu tốt nhất cho nên bệnh chứng vô vọng chữa trị.
mặc dù sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng nghe được kết luận của thầy thuốc thì Long Dực ba người không khỏi thở dài.
Triệu Hiểu Hạm thản nhiên cười, an ủi bọn Long Dực:" Mọi người không nên vì bệnh chứng của em mà khổ sở, không có biện pháp chữa trị , dù saoêmm đã quen với cuộc sống như thế này rồi."
" Ai!" Long Dực thở dài một hơi khẩu khí, lập tức nói:" Hiểu Hạm, chúng ta cũng không thể nản chí, bệnh viện này chữa trị không được, có lẽ là có bệnh viện khác có thể chữa được bệnh cho em? Sau này có thời gian,anh sẽ dẫn em tơi các bệnh viện nổi tiếng khác xem bệnh cho em!"
Triệu Hiểu Hạm sống mũi cay cay, 2 mắt ngấn đỏ, dùng sức gật đầu.
Cõng Triệu Hiểu Hạm từ bệnh viện đi ra thì Long Dực bị một cửa hàng bán xe lăn hấp dẫn.
Xe lăn mặc dù không thể thay thế hoàn toàn cho đôi chân nhưng có thể dùng hai tay tùy ý điều khiển quẹo trái rẻ phải, hoặc nhanh hoặc chậm, cũng không quá phức tạp đau đớn.
" Hiểu Hạm, nhìn xem?" Long Dực hướng đến cửa hàng xe lăn vui vẻ nói:" Chúng ta cũng không thể lúc nào cũng cõng em được chỉ cần mua được 1 chiếc xe lăn thì em cũng có thể hành động được tự do hơn."
hắn sợ mình nói làm cho Triệu Hiểu Hạm sinh ra hiểu lầm, vừa cười vừa nói tiếp:" Mặc dù cõng trên lưng một vị tiểu mỹ nữ cũng rất là khoan khoái nhưng thật sự có chút bất tiện! A a, Hiểu Hạm.em muốn ngồi trên xe lăn hay là muốn được anh cõng trên lưng?"
" Chúng ta mua một chiếc xe lăn đi...... ."
Thật là trùng hợp ngay cạnh Bệnh viện có một cửa hàng chuyên môn sản xuất xe lăn, bên trong xe lăn có rất nhiều loại, có thể tuỳ chọn một loại thích hợp với mình.
bốn người tại cửa hàng đi xem một lần cuối cùng cũng chọn được một chiếc xe lăn cho Triệu Hiểu Hạm là một chiếc xe lăn đa công năng. Mặc dù giá tiền khá cao nhưng đương nhiên," Nhiều tiền" Chỉ là đối Triệu Hiểu Hạm mà nói, còn Long Dực, Phong Linh, Tiễn Như Vũ bọn họ ba người trong mắt xem thì vạn đồng tiền cũng không là quá nhiều.
Sau khi trả tiền xong thì Long Dực bế Triệu Hiểu Hạm chậm rãi ngồi lên xe lăn muốn cho nàng làm quen với chiếc xe. Sau đó vui vẻ nói:" Được rồi, sau này cái này là phương tiện đi lại của em."
xe lăn này kết cấu tinh xảo ban ngày có thể đi lại còn ban đêm có thể mở rộng ra như một cái giường , Triệu Hiểu Hạm thiên tư thông minh nghe người bán giảng giải cách sử dụng một hồi liền có thể dễ dàng thao tác.
Từ khi bị liệt tới nay, Triệu Hiểu Hạm cả ngày ngồi ở trên chiếc ghế trong nhà không có được đi đâu. Cuộc sống hoàn toàn là do cha chiếu cố , bây giờ có chiếc xe lăn này, mặc dù mình không thể cùng người bình thường giống nhau là muốn đi nơi nào thì đi được, nhưng cũng không cần Long Dực phải hao phí thể lực cõng mình đi, nàng ngồi ở trên xe lăn, xem nơi này, sờ sờ nơi nào, trong lòng vui mừng không thể nói lên lời.
Dưới sự thúc dục của Phong Linh đối với Triệu Hiểu Hạm, Long Dực ba người đi theo đến một cửa hàng bán quần áo để mua cho Hiểu Hạm mấy bộ quần áo mới.
Ở trong cửa hàng, Triệu Hiểu Hạm dưới sự trợ giúp của Phong Linh, tắm rửa sạch sẽ sau đó thay bộ đồ mới mua, đến khi nàng ngồi trên xe lăn đi ra trước mặt 3 nguời bọn Long Dực thì không khỏi làm cho mọi người trầm trồ.
" Long đại ca, các người xem em như thế nào?" Triệu Hiểu Hạm nói:" Chẳng lẻ mấy bộ quần áo này không hợp với em? bộ quần áo này là do chính Phong Linh tỷ chọn giúp em, tỷ nói nó rất đẹp,êmm...... em cũng biết ......" Nàng lớn như vậy nhưng chưa từng có mặc qua những bộ quần áo đắt tiền như vậy vốn cho rằng vốn chờ Long Dực khoa tán một phen, vậy mà bọn họ ánh mắt quái dị, tâm lý không khỏi buồn phiền.
" Hừ, ai dám nói không đẹp thì xem ta trừng trị hắn!" Phong Linh giơ giơ lên nắm tay.
Long Dực trong hai ngày này không có ở đây chỉ còn có 3 người bọn Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân cùng Phong Linh nói chuyện biết được nàng có kỳ ngộ, thực lực tăng trưởng vượt bậc nếu ai mà không phục thì tất yếu đều bị nàng xin lãnh giáo, vô luận là đơn đấu hay là 3 người liên thủ kết quả cũng đều là bị thua cuộc.
" Phong Linh muội muội, muội hôm nay dù có đem ta đánh chết ta cũng nhất quyết phải nói thật!" Đinh Tiểu Lôi ngẩng đầu hung hăng nói:" Hiểu Hạm muội tử mặc bộ quần áo này vào thật sự là quá đẹp!"
Lý Vân lớn tiếng nói:" Ta giơ cả hai tay hai chân đồng ý với ý kiến của lão Đinh. Thạch Điện, ngươi nói sao?"
" Đẹp lắm." Thạch Điện nói không nhiều nhưng hai chữ này hắn nói cũng rất có lực đuơng nhiên đương nhiên là chỉ quần áo của Triệu Hiểu Hạm đẹp mắt.
" Hiểu Hạm a Hiểu Hạm,ta nhìn trời mà thề, em là người con gái đẹp nhất mà ta đã từ gặp trừ Phong Linh muội muội ra!" Tiễn Như Vũ dáng vẻ si mê nói:" Bây giờ em giống như một gốc cây u lan, thanh đạm vô vi, cùng thế tục vô tranh, ám hương phù động, mà khi muội tử ngươi mà lớn lên ) thì nam nhân toàn thế giới cũng đều vì sắc đẹp của muội mà mê loạn, điên cuồng, toàn......"
" Phi, toàn cái gì toàn, Tiễn Như Vũ, ngươi học được từ nơi nào những câu như vậy, ta nghe mà lạnh cả người!" Phong Linh cắt đứt lời nói của hắn, lạc lạc khẽ cười nói.
" Ta nhìn mà trời thề, những câu này của ta đều là lời nói thốt ra tự đáy lòng, đúng là trùng hợp. Muội như thế nào lại nói ta đi sưu tập ở đâu về?" Tiễn Như Vũ vẻ mặt ủy khuất.
Triệu Hiểu Hạm hé miệng cười, ánh mắt chuyển hướng Long Dực, nhẹ giọng hỏi:" Long đại ca, anh như thế nào lại không có nói vậy?"
người khác nói qua nói lại, nàng cũng không có để trong lòng, chỉ có Long Dực nói thì nàng mới nghe và để ý.
Long Dực cười nói:" em mặc bộ quần áo này mà đi ra ngoài thì anh sẽ bị vẻ đẹp của em làm cho ngây người cái gì cũng không nói lên lời."
" Thật vậy chăng?" Triệu Hiểu Hạm gương mặt nhanh phủ một mảng mây hồng, nếu hai chân mà không bị tê liệt thì nàng đã cao hứng đến mức nhảy dựng lên.
" Đương nhiên là thật." Long Dực nghiêm trang nói:" Giống như vừa rồi như Tiễn lão ca nói bây giờ em mới chỉ là một nụ hoa chờ đến khi là một bông hoa nở ra thì em cũng sẽ giống như Phong Linh tỷ tỷ là một đại mỹ nhân."
hắn nói lời này chẳng những nịnh Triệu Hiểu Hạm, mà ngay cả Phong Linh cũng vậy.
" Gần mực thì đen. anh bây giờ cũng học giống Tiễn Như Vũ bọn họ mấy người bắt đầu biết nịnh đầm!" Phong Linh trừng mắt nhìn Long Dực.
Tiễn Như Vũ tại một bên kêu to oan uổng:" Như thế nào lại là ta? Ta là một người thành thật như thế nào lại là một người miệng lưỡi trơn tru được?" Lại nói:" Phong Linh, mặc dù chúng ta là kết bái huynh muội, nhưng nam nhân có tôn nghiêm của nam nhân, muội không thể tuỳ tiện xâm phạm, bằng không...... Hắc hắc......"
" Bằng không thế nào?"
" Bằng không ta sẽ nói với Long Dực không thèm đếm xỉa đến muội nữa!" Tiễn Như Vũ trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra, nhếch miệng cười bồi nói:" Hảo muội muội, ta nào dám như thế! Sau này muội nếu xúc phạm tới tôn nghiêm của huynh thì tuỳ thời có thể xúc phạm ta nếu nhíu mày thì không phải là nam tử hán!"
Nếu anh không phục vậy để em sẽ dùng Kinh Hồng Kiếm lấy hai con mắt của anh ra."
Tiễn Như Vũ ngày hôm qua đã thấy qua uy lực kinh nguời của Kinh Hồng Kiếm, mặc dù chỉ là một thanh đoản kiếm nhưng mà sắc bén vô cùng, thanh quang lòe lòe, có thể dễ dàng đem một cây thiết ti cắt thành mảnh nhỏ, hắn nhớ lại cảnh đó không khỏi có chút lạnh mình che mắt lại kêu lên:" Cái gì có thể không cần chứ con mắt là quan trọng nếu không sau này ta làm sao có thể thấy được Phong Linh muội muội mặc áo cuới cùng với như ý lang quân đi vào kết hôn lễ đường!"
" Ngươi...... Ngươi lại nói hưu nói vượn!" Phong Linh biết Tiễn Như Vũ nói đến " Như ý lang quân" Rõ ràng chính là chỉ Long Dực, nhưng do xấu hổ nên bên ngoài nàng biểu hiện trừng mắt, nhưng trong tâm lý lại cảm thấy rất ngọt ngào, lại thấy Long Dực đang cười cười nhìn mình, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, trên mặt cũng phát nóng.
tại tây lạp thị nghỉ ngơi đã nhiều ngày, mọi người sau mấy ngày đi thăm thú phong cảnh, cũng đã sắp hết kỳ nghỉ hè, sau đó mấy người lại hàn huyên một lúc sau đề tài liền về việc an bài lộ trình về nhà như thế nào.
Long Dực nói:" ta muốn dẫn Hiểu Hạm cùng Thạch Điện hồi gia gặp cha mẹ nuôi, hai vị lão nhân gia đã lâu huynh không gặp, các vị lão nhân gia cũng rất nhớ ta, muốn gặp ta, mà ta cũng rất nhớ bọn họ. Còn kế hoạch của các ngươi thì sao? Trở về Long Quang Đại Học hay là trở về nhà?"
" Về nhà." Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân hai miệng đồng thanh nói.
bọn họ cũng đều suốt cả học kỳ không có về nhà, lần này do Long Dực nhắc tới việc hồi gia, bọn họ cũng tự nhiên sinh ra nỗi nhớ quê quán nhớ người thân.
" Các ngươi tất cả đều về nhà, ta đây...... Ta...... Ta cũng muốn về nhà." Phong Linh vốn là định cùng Long Dực đi đến nhà của hắn nhưng mà bây giờ hắn đã có Thạch Điện cùng Triệu Hiểu Hạm hai người đi theo, tự mình như thế nào lại có thể đi theo?
" Tốt lắm, chúng ta kế hoạch đều là đi về nhà, đến xế chiều chúng ta cùng nhau đi mua vé tàu ngày mai chúng ta tạm thời chia tay ở tây lạp thị."
đêm đó bảy người cùng tụ tập ăn uống thống khoái một trận trước khi tạm thời chia tay.
trở lại tân quán phòng nghỉ ngơi, Phong Linh nghĩ đến việc phải chia tay Long Dực một tháng, lo lắng cho hắn ở trong 1 tháng này chí dương linh khí ở trong cơ thể hắn không bị khống chế có thể phát tác, vì vậy cố ý chạy đến phòng của hắn, đem âm dương hợp nhạc công pháp mà Chung Thiên Tú dạy cho nàng đọc cho hắn nghe, cuối cùng nàng lại sợ hắn quên mất nên lại nhét vào trong áo của hắn tờ giấy mà nàng đã ghi lại công pháp đó.
Long Dực biết nàng làm như vậy mục đích chính là đề phòng lúc mình không khống chế được chí dương linh khí thì có thể đem công pháp này dạy cho một nữ tử khác, sau đó giao hợp hóa giải, miễn cho việc làm bị thương tới tánh mạng, tâm lý vừa là xấu hổ, vừa là cảm kích
__________________