"Đương nhiên không phải. hắn rắt tốt. hắn ờ công ty của tôi làm phim, tôi cùng mới gặp hắn!"
Tôi lắc đầu. liếc mắt nhìn Thomas.
Hắn đứng rắt gần tôi, mà thanh âm của Daw rất lớn. tòi nghĩ hắn nghe được. thảo nào mà trán hắn đầy mồ hôi!
"A, ha hả. hóa ra là như vậy, lào bằng hữu. Tập đoàn giải trí Tam Thạch cũng là còng ty của ngài. tại sao lại không nói với tôi? Tôi nghĩ nếu như tôi sớm biết điều này, chúng tòi hợp tác càng thêm vui vẽ!" Daw cười nói.
Tôi đương nhiên đương nhiên hiểu ý của Davy, người càng có thực lục. thì còng việc lại càng dễ làm ăn
"Chúng tôi bây giờ hợp tác đà rắt vui vẻ rỗi, không phải sao? Tòi nghĩ sau này sẽ tốt hơn!"
Tôi với Davv vẫn luôn dùng Tiếng Anh. đây là tập quán của tôi từ kiếp trước.
"Đúng. không sai! Được rồi, Lưu thân ái, ngài gọi điện cho tôi, không phải vì muốn nói cho tôi biết Thomas ờ bên cạnh ngài đó chứ? Người Hoa các ngài có càu. vô sự gọi điện thoại đúng không?" Davv hòi.
"Ha hả. người thủ hạ của ông rất có trách nhiệm, nên tôi vô cùng hài lòng với hắn!" Tôi cười giải thích.
"Phải không? Tôi còn tường rằng là hắn chọc ngài tức giận! Được rồi, ngài đem điện thoại cho hắn. tòi nói với hắn vài càu!" Daw nói.
Tôi đem điện thoại giao cho Thomas. Thomas lúc đẩu còn nơm nớp lo sợ. nhung mà sau này, được Davv biểu dương, trên mặt hắn hiện lên sự vui mừng.
Sau khi cúp điện thoại, lại đổi với tôi càng cung kính hơn!
Tò Dĩnh Tư hiện đang tức giận. mà tức muốn chết rồi! vốn cho rằng, tôi cùng cò gái Nhặt bản kia triền miên xong, sè đi tìm nàng, chi cấn tói xin lỗi nàng, đồng thòi an ủi vài càu, thì nàng sè tha thứ cho tôi, không ngờ tôi lại còn ôm hòn với Shirlev!
Tò Dĩnh Tư nhịn không được nữa. đứng lẻn, chạy tới trước người tôi, chi vào người của tôi hét lớn:
"Lưu Lỗi! Anh nói xem chuyện gì vậy, anh tới thăm em hay là thăm các nàng? Anh với con đại dương mà (ngựa tây dương) này đến với nhau lúc nào?"
Tô Dĩnh Tư một tay chống eo nhò. một tay chi vào người của tôi, bộ dáng giống V nhu oán phụ chửi đồng!
"Ai là đại dương mà? Cô vừa nói cái gì? Lưu tới thăm tôi đó! Tiểu thư. đẩu của cò không có vấn đề gì đó chứ? Thèm nam nhân tới phát điên rồi không?" Shirlev ghét nhất bị người khác gọi nàng là đại dương mà.
Con gái ngoại quốc. cao gầy là một vinh hạnh. là một niềm kiêu ngạo. tại sao nàng lại gọi mình là đại dương mà!
Hơn nữa nàng nghĩ nếu Lưu Hương nữ nhân của tôi, vậy thì khẳng định Tô Dĩnh Tư không có quan hệ gì với tôi.
Làm gì có chuyện trùng hợp tới nhu vậy, 3 nữ chính trong một bộ phim đều là nữ nhân của một nam nhân?
Cho nên Shirlev trực tiếp liệt Tô Dĩnh Tư vào dạng một hoa sĩ.
"Cô... !"
Tò Dĩnh Tư tức tới nồ phổi. không ngờ con quỳ ngoại quốc này dùng Hán ngữ thòng thạo như vậy!
Tô Dĩnh Tư chẳng còn chú ý tới hình tượng hay không hình tượng, chi vào Shirlev mắng:
"Lưu Lồi là lào còng của tôi, tôi nhỡ anh ấy thì đà sao! Tôi thấy cò mới có chuyện đó? Cò cho rằng Lưu Lồi sè thích dâm phụ ngoại quốc hay sao. anh ấy chi vui đùa một chút. chứ không thích loại kỹ nữ đâu!"
Tô Dĩnh Tư cũng không biết tại sao mình lại tức giận tới mức như vậy, trước đây nàng cũng biết tôi có nữ nhân khác, đồng thòi khi biết Hạ Nhu. thì nàng cùng chi ăn dấm chua một chút thôi. nhưng đâu có tức giận như thế này chứ!
Tục ngữ nói đồng hành là oan gia. xem ra thật không sai chút nào. nguyên do có lè cũng vì các nàng đều là minh tinh.
"Cô mới là kỹ nữ ấy, đồ tiểu kỹ nữ! Tòi thấy cò đà lớn rồi, mà ngục không ra ngực. mòng không ra mòng, có lè phải gọi là người còn mới đúng?!"
Shirlev từ máy hôm trước đọc cuốn Lộc Đinh Ký, nên trực tiếp dùng ngôn ngữ trong đó.
Tò Dĩnh Tư đương nhiên không biết người côn là có ý gì. tức là người mà không nhắp nhò chút nào!
Bộ ngực của Tô Dĩnh Tư ờ Trung quốc cũng tính là tương đối lớn. nàng bình thường kiêu ngạo rất điều này, vậy mà Shirlev lại nói nàng là không có gì. nên giơ cao bộ ngực. quay sang Shirlevnói:
"Hừ. tôi cho cò biết, ngực cô đà xệ xuống rồi!"
"Nói nhảm. cò mới xệ ấy! Ạ. được rồi, tròng cò giống như sân bay kìa. đâu có nhích lẻn được tý nào! Ai nha. tôi nói sai rồi. cò không phải là sân bay, mà là doanh trại xe tăng!" Shirlev cười ha ha nói.
Doanh trại xe tăng?
"Tròi ạ, con bò sữa ngoại quốc, cô nói mình không xệ. thì cô cỡi quần áo cho mọi người xem đi?!"
Tô Dĩnh Tư hổn hển kêu lên.
"Vậy tại sao cô không cỡi ra cho mọi người xem có phải là doanh trại xe tăng
không!"
Shirlev không chút nào tỏ ra yếu kém. "Cô cỡi trước!"
Tô Dĩnh Tư vừa định cỡi V phục. nhung mà lập tức thây không thích hợp. thiếu chút nữa thì trúng kế của con đàn bà ngoại quốc này!
"Dựa vào cái gì mà tôi cỡ trước, cô cỡi trước!" Shirlev cùng không ngốc.
"Vậy cùng nhau cỡi!" Tò Dĩnh Tư nhàn châu xoay động nói.
"Được rồi. vậy một. hai. ba... Cò thế nào không cởi?" Shirlev chi vào Tô Dĩnh Tư đang đứng vén nói.
"Tại sao cò không cỡi!" Tò Dĩnh Tư thấy nàng không rút lui. tức giận nói.
"Được rồi, lào còng, anh đà nhìn em rồi, anh nói xem. em có phải là doanh trại xe tăng không?"
Tò Dĩnh Tư nói.
"Lưu. anh còn nói em, là một tay còn không cằm hết được! Anh mau nói cho nàng biết, em không xệ xuống!" Shirlev lập tức kêu lên.
Tắt cả mọi người ờ đàv đều cảm thây lạnh sổng lung. vị kia chính là siêu sao Hollwood và còn đây chính là Ngọc nữ chường mòn của Trang quốc hay sao?
Tại sao lại nói lời còn khó nghe hơn các tiểu muội! Người thiệt chi là các ký giả. và những người hâm mộ mà thôi!
Lưu Hương hiện tại đà hiểu rõ, hai cô gái trước mặt cũng có quan hệ với tôi!
Mà việc này có sao đâu, Lưu Hương thấy mặt tôi khó coi. đành phải tiến lẻn khuvên giải nói:
"Được rồi, các cô không nên làm ồn nữa, lào công đang khó chịu!"
Tô Dĩnh Tư đà khó chịu với Lưu Hương, vẫn còn chưa biết nói nàng thế nào. vậy mà nàng lại tự tìm tới cửa!
"Tôi còn chưa nói tới Tiểu Nhặt Bản cô, cò dựa vào cái gì mà gọi anh ấy là lào
công!"
Tô Dĩnh Tư đã làm vào trạng thái nửa điên cuồng.
Lưu Hương một trận ủy khuất, vốn mình có ý tốt tới khuyên, nhung không ngờ lại bị dính đạn. vốn nàng có hảo cảm với Shirlev. nên lập tức đứng bên tiện tuyển của Shirlev, nói:
"Tôi dựa vào cái gì? Tôi dựa vào chuyện cùng anh ấy ờ trên giường, thế nào. cò ghen sao? Hừ, Shirlev nói đúng, sườn lợn vóc người, lại còn dám khoe khoang?"
Lưu Hương nói. đắc ý thể hiện vóc người của mình.
Tô Dĩnh Tư thờ phi phì. tụ trách mình tại sao lại ngu như vậy, vốn trận thế đang càn bằng, lại đẩy nàng sang trận tuvến của Shirlev kia!
Hơn nữa cái con bé Tiểu Nhặt Bản này Hán ngữ lại tốt như vậy, ngay cả từ "Trên giường" và "Sườn lợn vóc người" xấu như vậy cùng có thể thốt ra!
Shirlev nhìn thấy Lưu Hương đà đứng bẽn trận doanh của mình. thì lại càng đắc ý: "Thấy không, quần chúng đúng là có mắt sáng như sao!"
"Thế nhung chân lý thường nằm trong tay số ít người!" Tô Dĩnh Tư vội la lên.
"Hừ hừ. ngay cả chuyện tranh cử tổng thống thiểu số cũng phải phục tùng đa số, cái chân lý của cò không ai chấp nhặn được cả!" Shirlev lặp tức phản bác.
Tôi nhìn cảnh tượng chửi đổng này, trong lòng có chút bất đắc dĩ. xem ra tôi phải xuất đầu thôi. nếu để tiếp tục. vừa làm trò cười cho thiên hạ. vừa làm mất mặt mình!
Tòi cùng tin tưởng, mọi người ờ đây không ai đem chuyện này nói ra ngoài.
"Được rồi! Làm loạn đủ chưa!" Tòi đi tới cạnh ba người, lạnh lùng khiển trách.
Cảnh tượng lặp tức vẻn tĩnh trờ lại. Tô Dĩnh Tu sợ hãi. Shirlev lại càng sợ hài hơn. Lưu Hương từ trước tới nav chưa từng thấv tôi tức giận. lập tức vọt qua một bên.
"Các người ẩm ĩ như vậy, thấy tốt lắm phải không? Tốt lắm. các người cứ ầm ĩ tiếp. tôi đi! Tôi tới thăm các người, chứ không phải tới xem các người cãi nhau!" Tôi làm căng nói.
"Em..."
Tô Dĩnh Tư có chút ủy khuất mếu miệng.
Nàng còn chưa thấy tôi tức giận như vậy, nàng lập tức nghĩ tới thân phận của tôi, đúng vậy, tôi còn sự nghiệp của mình. sao có thời gian tới xem các nàng tranh giành tình nhân!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Kỳ thực Tô Dĩnh Tư cũng không biết. tôi côn thanh nhàn hơn cả trước kia!
"Xin lỗi. Lưu. em sai rồi..." Shirlev sảng khoái nhìn tôi nói.
"Em cũng vậy, không nên... A... Chuyện này đúng là được cưng chiều mà kiêu..." Lưu Hương cùng nói.
"Côn em?" Tôi liếc mắt nhìn Tô Dĩnh Tư.
"Em.. .em cũng không đúng... Thế nhưng đều là anh không tốt, người ta không phải khẩn trương vì anh hay sao. anh đã tới. tại sao không gập em..."
Tô Dĩnh Tư ủy khuất ghé vào trong lòng tôi, nước mắt rơi xuống như mưa.
"Được rồi. được rồi, các em không phải là muốn biết có xuống hay là doanh trại xe tăng không hay sao. anh sẽ thành toàn cho các em tối nay vậy!" Tôi cười hắc hắc. đem tam nữ ôm vào trong lòng.
Tam nữ sửng sốt nhưng mà lập tức hiểu ý của tôi Tô Dĩnh Tư thập phần xấu hổ liếc mắt nhìn tôi nói:
"Anh chỉ biết nghĩ mấy chuyện xấu với tụi em!"
Nhưng mà Shirlev lại là một chuyên gia. người Âu Mĩ chẳng coi đó là một chuyện
xấu hổ:
"Được. nếu cô không muốn. vậy thì thôi đi. tôi và Lưu Hương lại muốn. ít người chia xẻ lại được hường thụ thêm một ít. có đúng không, Lưu Hương?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lưu Hương giả bộ gặt đầu.
"Ai nói tôi không muốn! Hừ. côn muốn hưởng thụ ư. tới lúc đó không chữnglão công giết hai người!"
Tô Dĩnh Tư trắng mắt nhìn Shirlev.
Hai người tuy rằng tranh đấu. nhưng không có xung đột gì.
Không biết vì nguyên nhân gì. quan hệ mập mờ của tôi với tam nữ được giới truyền thông biết.
Tin tức của tôi lập tức bay khắp các cửa hàng. vốn là chủ tịch của Tập đoàn đẩu tư quốc tế Ánh Rạng Đông, đã được người ta chú ý, giờ lại còn có chủ ý với cả giới giải trí!
Lúc này Lưu Hương đắc ý cầm tờ báo, nói: "Lưu mẫu. người không phải nói cho quan hệ giữa con và anh ấy đặc biệt hơn một chút sao. tại sao lại không khác gì với hai người kia vậy?"
"Tiểu thư. cô cũng biết. những ký giả này đều là người rảnh rồi. tụ nhiên được một tin tức tốt, đương nhiên họ phải xào nấu lên! Tô Dĩnh Tư và Shirlev kia cùng đâu có kém cô. họ viết vậy thì cùng không sao cả!" Lưu mẫu giải thích.
"Nhưng thật ra lại thành toàn cho hai người bọn họ! Ai!" Lưu Hương quả đấm nhỏ nắm chặt thất vọng nói.
Tam nữ thấy giói truyền thông nói như vậy, cũng chẳng có gì không hợp. các nàng quyết định. sau khi bộ phim này hoàn thành sẽ đồng thời lui về ở ẩn.
Có người vui mừng có người buồn. uể oải nhất phải kể tới nam chính trong bộ phim (( Thế Kỷ Sinh Tử Luyến. người này là minh tinh nôi tiếng nhất trong nước. Dương Nhất Thành.
Sau khi hắn nhặn kịch bản. nghe nói có 3 nữ chính này. thì hung phấn tới mức khó mà ngủ vén! Đây toàn là cực phẩm mỹ nữ. nếu trong thời gian quay phim chung, có chuyện gì phát sinh thì thực là sảng khoái!
Nếu không có cái gì phát sinh. trong khi quay phim. hòn môi cũng là một lại hường thụ!
Nhưng mà hắn ngoài ý muốn chính là, mấy nữ nhân này không ai để ý tới hắn. Ngay cả hôn hít cùng tìm người thế thân. không cho hắn bắt kỳ cơ hội nào cả!
Hơn nữa làm cho hắn bị đả kích chính là, ba cô gái này lại đồng thời yêu một nam nhân! Giống như bộ phim Thế Kỷ Sinh Tử Luyến này!
Khi hắn biết người nam nhân này chính là chủ tịch của Tập đoàn đầu tu quốc tế Ánh Rạng Đông, thì lập tức bò đi những suy nghĩ vớ vẩn, tập trung đóng phim. tính mạng là trên hết'.
Tháng 8 năm 1999. toàn bộ thế giới bị bao phủ bời một tin đồn. đó là tháng 8 sẽ là ngày thế giới bị hủy diệt. Thế nhưng đối với tôi mà nói. đây chi là một lời vô căn cứ.
Ngày 18 tháng 8 qua đi, mọi người trên thế giới ai cũng có cảm giác nhu được sổng sót sau đại nạn, mà bộ phim(( Thế Kỷ Sinh Tử Luyến)) lại chọn ngày 19 tháng 8 công chiếu toàn thế giới.
(( Thế Kỷ Sinh Tử Luyến )) nội dung nói về một người hiện đại. xuyên qua thời không trờ về thế giới cổ đại. Tô Dĩnh Tư đóng vai thê tử của nam chính, mà Lưu Hương lại là người yêu thời cổ đại. Shirlev là người vêu ở dị thế. đương nhiên kết cực cuối cùng là. nhân vật chính cùng tam nữ hạnh phúc sống bên nhau.
Mà ờ cùng một ngày, Tô Dĩnh Tư. Lưu Hương. Shirlev đồng thời tuyẻn bổ giải nghệ. tuyên bố của các nàng làm chấn động người hâm mộ thế giới.
Tên các báo. blog,.. .đều biết. các nàng yêu cùng một nam nhân.
Dương Mân bị Dương mẫu làm phiền tới sắp chết. mặc dù nàng đà giải thích, tôi chi là bạn trai giả mạo của nàng, trẽn thực tế không có vấn đề gì, thế nhưng Dương mẫu không chi một lần cầu xin Dương Mân. bảo nàng mang tỏi trờ lại một lần nữa!
Lv Tiểu Hồng (Dương mẫu) đã khoe khoang với người thân, hiện giờ họ đang ra thích nịnh Dương mẫu. việc này làm cho Lý Tiểu Hồng có cảm giác như đang được hưởng thụ.
Nếu như có một ngày để họ biết, tôi và Dương Mân không có quan hệ gì. điều này không chi làm họ trờ mặt. mà lại càng thêm khinh bỉ Lý Tiểu Hồng, Lý Tiểu Hồng không muốn cảm giác đó!
Hiện tại, cách thời gian nàng hứa với họ hàng đã hơn 3 tháng, nàng luôn chối là tôi bận công việc, nên mới giấu được những người này. Thế nhưng có người đà hoài nghi lời nàng, dù sao cẩn thận xem xét lại. người ta là người có tiền. có địa vị thì tại sao phải coi trọng Dương Mân?
Huống chi qua báo chí. người ta đang đồn đại chuyện tôi có quan hệ với 3 minh tinh. ba minh tinh vì tôi mà giải nghệ. chuyện này ai cũng biết. nên lại càng hoài nghi!
Thậm chí đà có người nói. nếu như Lý Tiểu Hồng gạt người, thì nàng sẽ không côn cách nào mà sinh sổng ờ thành phố D này nữa!
Lý Tiểu Hồng nóng nảy, đúng là vô cùng sốt ruột! Cùng lúc càng hận mình có miệng không trôn. hon nữa lại càng hận con gái, tại sao không nắm lấy người nam nhân kia chứ.
KỲ thực Dương Mân làm sao mà không muốn. nhưng kể từ khi tôi công bố thân phận. đà không côn xuất hiện ờ Tập đoàn Thế Kỷ Mới.
Dương Mân muốn gập tôi cũng rất khó. mấy lẩn muốn gọi điện thoại, nhưng lại nghĩ tới thân phận mình. đành rút lui...
Nếu như Dương Mân chủ động một chút. sự tình có lẽ đà chuyển. bời vì tôi không phải là không có cảm giác gì với nàng
Tắt cả chi côn thiếu một cơ hội, mà cơ hội thì thường nhanh tới!
Mà người sáng tạo cơ hội này, chính là mẫu thân của Dương Mân. Lý Tiểu Hồng!
Lv Tiểu Hồng thật sự là không chờ được nữa. nếu tiếp tục. thì nàng sẽ bị họ hàng ép cho phát điên!
Trong lúc tuyệt vọng, Lý Tiểu Hồng bồng nghĩ tới một chuyện trọng yếu!
Đó chính là nếu như mẹ vợ gọi điện thoại cho con rể. cũng chẳng phải là chuyện mất mặt gì!
Mặc dù là nàng đà biết con rể mình và con gái mình có quan hệ chi là giả. nhưng mà đâu có ai biết việc đó. giả bộ cũng không sao!
Nghĩ tới đây Lý Tiểu Hồng hung phấn cầm điện thoại, nhưng mà lại không có sổ của tôi!
Lần trước tôi tới. có đem sổ điện thoại cho Lý Tiểu Hồng, nhưng mà lúc đó nàng chi một lòng muốn Trịnh Thiếu Bằng làm con rể, đối với số của tôi thì không quan tâm. vứt trên giá sách.
Nhưng giờ khi cằn tới. thì lại không tìm thây đàu!
Nhưng mà có càu. mọi con đường đều dẫn tới La Mà. không tìm được số của tôi, thì Lý Tiểu Hồng côn nhiều con đường khác! Lần trước. Lực Hồng Đào cho nàng danh thiếp, nàng vẫn côn giữ!
Nàng càn cứ vào số điện thoại trên danh thiếp, gọi hai lẩn. thì điện thoại nhấc máy.
"Xin chào. tôi là Lực Hồng Đào. xin hỏi ai vậy?" Lực Hồng Đào thấy số này là người ngoài, cho nên nhanh chóng nhấc máy.
"Alo. Lực lão đệ, tôi là đây!" Lý Tiểu Hồng nhiệt tình nói.
Lực lão đệ? Mẹ nó! Ai mà có lá gan lớn như vậy. dám gọi mình là Lực lão đệ?
Nhưng mà Lực Hồng Đào không phải người ngu. biểu hiện thì lại rất nhiệt tình: "Đại tỷ là?"
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
"Tôi là Lý Tiểu Hồng a! Là mẹ của Dương Mân!" Lý Tiểu Hồng tiếp tục nói.
"Lý Tiểu Hồng? ! Dương Mân? !" Lực Hồng Đào suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ ra là mình quen ai như vậy, nên ngữ khí thay đồi:
"Tôi không quen. có lẽ tìm nhầm sổ rồi?"
"Không có, không có!lão đệ đừng có vội cúp điện thoại, lần trước con rể tôi tới.lão đệ côn mời ăn cơm ờ Cảng Long đấy thôi?" Lý Tiểu Hồng vội vàng giải thích.
"Con rể?"
Lực Hồng Đào nghe xong, linh quang chợt hiện. giống như bị thiểm điện đánh trúng, trong lòng thẳm kêu. a di đà phật. thiếu chút nữa đắc tội với đại nhân vật!
"Ai nha. là bác gái sao. người xem, tôi chi đồng lứa với Lưu tổng, tại sao có thể gọi tôi là lão đệ. gọi là Lực mập mạp. hoặc là Tiểu Đào là được rồi!" Lực Hồng Đào lập tức nhiệt tình vô cùng.
Lý Tiểu Hồng trong lòng nói. lúc này gọi ngươi là lão đệ. ngươi côn không nguyện ý. vữa nghe đến tên con rể của ta, thì lập tức nhặn là đồng lứa!
Nhưng mà Lý Tiểu Hồng cũng rất thỏa màn. đày mới đúng là hường thụ cảm giác hư vinh. họ hàng mình nếu mà biết, mình có người phụ trách hắc đạo ờ thành phố D này, thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.
"Ha hả. vậy được rồi, vậy tôi gọi là Tiểu Đào nhé. Được rồi, cậu có số của Tiểu Lưu không?"
Lý Tiểu Hồng hỏi.
"Số điện thoại di động? Bác gái không biết sao?" Lực Hồng Đào có chút kỳ quái.
"Tôi... Tôi... Tôi đương nhiên là có, thế nhưng tờ giấy ghi số điện thoại kia. chú cậu không cẩn thận ném đi rồi! Là như vậy, mấy ngày hôm trước con gái tôi gọi điện thoại tới. nói hai người bọn họ mấy ngày nữa sẽ về đây một chuyến, nhưng lại không nói thời gian cụ thể. tôi muốn hỏi bọn họ xem khi nào về, để côn chuẩn bị một chút!" Lý Tiểu Hồng vội vàng nói bừa.
"Hóa ra là như vậy, bác gái chờ một chút... Điện thoại là 13900000XYZ!" Lực Hồng Đào không nghi ngờ gì cả. đem số điện thoại nói cho Lý Tiểu Hồng.
"Được. trước tiên cứ như vậy đi, hòm nào con rể tôi trờ về, tôi sẽ báo cho cậu một
tiếng!"
Lý Tiểu Hồng nói.
"Không cằn khách khí. Bác gái. khi Lưu tổng trờ về, ngài nhất định phải nói cho cháu một tiếng, cháu sẽ an bài tiệc tẩy trần cho Lưu tổng, làm phiền bác gái rồi, cám ơn bác!"
Lực Hồng Đào khách khí nói.
"Được. bác cam đoan sẽ gọi cho cháu đầu tiên!" Lý Tiểu Hồng nghĩ thầm. cậu mời tôi ăn cơm. tôi còn cảm ơn vạn lẩn. làm gì phải cảm ơn tôi!
"Vậy thì cám ơn bác gái!" Lực Hồng Đào vui vẻ nói.
Cảm giác này thật là thoải mái! Nếu như Tiểu Lưu thật sự là con rể mình thì tốt.
Nhưng mà nàng không quên bấm điện thoại gọi cho tôi.
"Alo?"
Tôi nhìn sổ điện thoại gọi tới, thì có chút kỳ quái. Đày lại là một số cố định!
"Tiểu Lưu. bác là mẹ vợ của cháu đây!" ở đẩu dây bên kia. Lý Tiểu Hồng mừng rỡ nói.
"Mẹ vợ?"
Tôi quái dị. dường như trong các lão bà của tôi, chi có mẹ của Triệu Nhan Nghiên. Trần Vi Nhi. và Hạ Nhu là tôi đà gặp.
"Ha hả. Tiểu Lưu. có phải cháu có nhiều mẹ vợ. nên không nhận ra ai đúng không?"
Lý Tiểu Hồng cười nói.
"Ách... Hắc hắc. vậy xin hỏi bác là...?" Tôi đúng là không biết là ai.
"Bác là mẹ của Dương Mân. thành phổ D. cháu đã tới rồi mà." Lv Tiểu Hồng vội vã giải thích. Nàng cùng biết tôi có mấy nữ nhân. đương nhiên là không nhớ.
"A, hóa ra là bác gái! Bác tìm cháu có chuyện gì vậy?" Tôi nhiệt tình nói.
"Không có gì chuyện gì đâu. cháu với Dương Mân vẫn ở với nhau đấy chứ?" Lý Tiểu Hồng làm bộ không biết hỏi.
"Dương Mân? A... nàng đang ở công tỵ!" Tôi suy nghĩ một chút. hay là Dương mẫu vẫn chua biết chuyện giữa tôi và nàng, nên tốt nhất tôi cùng không nên vạch trần làm gì.
"Các cháu vẫn tốt chứ?" Lý Tiểu Hồng thây tôi không phủ nhận, trong lòng vui vẻ, vội rèn sắt khi côn nóng, tiếp tục hỏi.
"Ách... Chúng cháu rất tốt, bác gái yên tâm." Tôi nói.
"Vậy là tốt rồi. bác vẫn lo lắng cho các cháu. được rồi, Tiểu Lưu. bác biết thân phận cháu trên TV, cũng biết cháu có nhiều nữ nhân. điều này bác cũng không quản. thế nhưng không được phụ Mân Mân đấy. nó đã cho cháu hết rồi! Hơn nữa nó yêu cháu như vậy, tương lại không được đổi xử tệ với nó. với lại bác đã nói với họ hàng hết rồi!" Lý Tiểu Hồng thấy tôi không phản đối. thẳng thắn thừa thắng xông lên!
Tôi đổ mồ hôi! Cái gì mà đã cho tôi? Dường như đó lời của Dương Mân trong lúc tức giận mà? Họ hàng đều biết? Sợ là bác ra ngoài khoe khoang thì có?
Dương Mẫu là ai, tôi vô cùng hiểu rõ, tám phần mười là ra ngoài nói lung tung.
Thế nhưng Dương Mân và tôi...
Ai! Bây giờ tôi côn nói gì nữa. ai bảo lúc trước giả mạo bạn trai của Dương Mân. nên đành nói nói:
"Bác gái. bác yên tâm. cháu và Dương Mân vẫn tốt. cháu sẽ không làm bác thất vọng!"
"A? Vậy thì bác an tâm rồi!" Lý Tiểu Hồng nghe xong câu nói của tôi, trong lòng vui vẻ như nỡ hoa! Nàng không nghĩ tới tôi thống khoái đáp ứng như vậy, xem ra có hi vọng trờ thành con rể rồi!
"Được rồi. Tiểu Lưu. bác rất lo cho các cháu. hòm nào rảnh cháu về nhà một chuyến. thế nào?"
"Được. có thời gian cháu sẽ về!" Chuyện cho tới bây giờ. tôi chi có thể tiếp tục giả bộ!
"Vậy thì cuối tuần này, cháu và Mân Mân trở về nhé! Nếu ngồi máy bay thì cùng nhanh thôi!"
Lý Tiểu Hồng nói.
"... Vậy được rồi, cháu và Dương Mân trở lại thăm bác..." Tôi cúp điện thoại, đầu óc tê dại. sau một lúc, mới nhặn ra đây là Dương Mẫu tính kế tôi!
Dựa theo tính cách Dương mẫu. nếu như nàng muốn tôi và Dương Mân trờ về, thì nhất định sẽ gọi cho Dương Mân! Nhắt định là Dương Mân cự tuyệt nàng, nhưng chưa nói rò quan hệ. nên Dương Mau mới gọi điện thoại cho tôi!
Nhưng mà nói đi thì cùng phải nói lại. trước kia Dương Mân chưa biết thân phận của tôi, nàng côn bảo tôi giả mạo được. mà sau này, hình như nàng cùng có tình cảm với tôi thì phải?
Nếu như trờ lại một chuyến, sẽ cấp thể diện cho bổ mẹ vợ giả mạo này, đồng thời vốn tôi cũng đâu có ý định buông tha nàng.
Dương Mân nhìn điện thoại trong tay, có một loại cảm giác không nói lẻn lời. là cao hứng. hay là chua xót khổ sờ? Hay những thứ khác?
Theo lý thuyết, mình nhặn được điện thoại của hắn. phải cao hứng mới đúng chứ. thế nhưng thân phận của hắn siêu nhiên như vậy, nữ nhân bên cạnh hắn không phải là người lão luyện thương trường, cùng là đại minh tinh. mình tính là cái gì chứ?
Chẳng qua chi là một giám đốc nho nhỏ thôi...
Nếu như so với những cô gái tốt nghiệp đại học khác Dương Mân đà rất giỏi rồi, nhưng mà so với nữ nhân bên cạnh hắn. minh có tính là gì chứ.
Vốn có cho rằng đoạn cảm tình này sẽ vĩnh viễn chôn dấu dưới đáy lòng, không bao giờ ... gặp lại hắn nữa. nhưng tại sao đột nhiên hắn lại cùng mình trờ về thăm gia đình?
Vì sao vậy? Lẽ nào hắn thực sự thích mình... Nghĩ tới đây Dương Mân mừng rỡ.
Nhưng mà rất nhanh Dương Mân biết mình bị tình yêu xông lên não. nàng lập tức thanh tỉnh lại. có chuyện...
Đúng rồi. khẳng định là mẹ mình gọi điện thoại cho hắn. mà hắn thì không nỡ cự tuyệt người khác!
Thì ra là thế. không phải hắn muốn thật sự hẹn hò với mình... Vậy mình có nên đồng ý với hắn hay không? Hay chỉ làm bộ như không biết?
Dương Mân là một tiểu cô nương rắt thông minh. nàng lập tức có chủ ý. Xem ra mẹ mình cũng không phải là đáng ghét cho lắm.... ít nhất...
Lần này mẹ cùng sáng tạo cho mình một cơ hội!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Mạnh Thanh Thanh nhìn hai đại hán cầm súng một chút. trong lòng lắc đầu. tụy rằng nàng cùng biết một chút công phu. thế nhưng bảo nàng đánh ngã hai đại hán cơ bắp này thì là chuyện không thể!
"Các ngươi là ai. bắt tôi làm gì?" Mạnh Thanh Thanh bình tĩnh hỏi. Nàng biết những người này nếu chi là dùng súng bắt nàng, thì chắc chắn sẽ không thương tổn tới mình.
"Điều này cô sẽ biết ngay sau đây. bây giờ mong cô không nên nhiều lời." Một nam nhân lạnh lùng nói.
Mạnh Thanh Thanh sanh ra ở thế gia. coi như là kiến thức rộng rãi, biết những người này chắc chi là tay chân. bọn họ cùng không biết chuyện gì cho nên cùng không hề hỏi nhiều.
Nhưng mà làm cho Mạnh Thanh Thanh kinh ngạc là. những người này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, vốn Mạnh Thanh Thanh côn muốn nhắn tin, nhưng ngay lập tức túi xách bị tịch thu!
Khi tôi biết được tin tức Mạnh Thanh Thanh mất tích. thì không khói sửng sốt!
Hiện tại toàn thế giới đà biết Mạnh Thanh Thanh nữ nhân của tôi, vậy thì côn có ai dám có chủ ý với nàng?
Mặc dù ờ Trung quốc không chi có một tổ chức hắc đạo là Tam Thạch Bang, thế nhưng Tam Thạch Bang lại là một tổ chức hắc đạo lớn nhất! Các tiểu bang phái đều phải bám vào Tam Thạch Bang mới có thể sinh tồn.
Sở dĩ như vậy, là bời vì tôi không muốn đặt Tam Thạch Bang ở vị trí cây to đón gió. nếu như trong cả nước chi có một tổ chức hắc đạo. thì quốc gia sẽ nghĩ như thế nào?
Khi Lưu Duyệt mới phát hiện không thấy Mạnh Thanh Thanh, nhưng cũng không để ý, vì ai chẳng có chuyện riêng phải làm.
Thế nhưng đà quá giờ. mà Mạnh Thanh Thanh côn chưa tới. đồng thời gọi điện không được. nên Lưu Duyệt mới sốt ruột!
Những ngày bình thường, thì sau khi tan việc hai người đều hẹn nhau đi chung xe
về nhà.
Bời vì đà có tôi, nên hai người không tham gia xã giao. mọi chuyện đà có người khác giải quyết!
Nhưng hòm nay thì lại khác. bời vì Lưu Duyệt gọi điện thoại và nhắn tin. Mạnh Thanh Thanh đều không tra lời!
Lưu Duyệt vội vã gọi điện thoại hỏi thăm thư ký của Mạnh Thanh Thanh, mới biết được sáng hôm nay, nàng tới Tập đoàn Thế Kỷ Mới thị sát! Lưu Duyệt sau đó lại gọi điện thoại cho Sở Cao. Sở Cao lại nói Mạnh Thanh Thanh không tới!
Cứ như vậy, Lưu Duyệt ý thức được vẩn đề nghiêm trọng. Nàng vội gọi điện thoại cho tôi, báo lại chuyện này.
Thanh âm của nàng không kinh hoảng nhưng lại có chút trầm thấp: "Lão công. Gặp chuyện không may rồi!"
Tôi nghe ngữ khí của nàng, thì biết đây chắc chắn là vấn đề không nhỏ. bình thường khi nói chuyện Lưu Duyệt không mấy nghiêm túc như vậy, tôi vội vàng nói: "Có chuyện gì vậy, không nên gấp gấp. từ từ mà nói?"
"Mắt tích? Làm sao có thể? Các em không phải là đang ờ công ty hay sao?" Tôi vô ý thức hỏi.
"Là như vậy, ngày nào em với Thanh Thanh cũng cùng nhau về nhà. Nhưng hòm ngv đợi rắt làu. mà nàng không tới. em gọi điện thoại, nhưng mà điện thoại lại ờ trạng thái tắt máy. Em gọi điện thoại hỏi Sở Cao. vì hòm nay Thanh Thanh có lịch đi Tập đoàn Thế Kỷ Mới thị sát. nhưng Sở Cao lại nói nàng không tới!lão công. chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Lưu Duyệt không kìm được lo lắng.
"Anh biết rồi, ở công ty, đừng có đi đâu. anh phái người tới đón em!" Tôi lập tức phân phó nói.
"Lão công. em thì không sao. nhưng anh phải mau đi đón Thanh Thanh đi!" Lưu Duyệt cự tuyệt nói.
"Không được. em không thể tự mình về. Nếu như Thanh Thanh bị người ta bắt đi. vậy thì em cùng sẽ nguy hiểm! Bời vi không rò mực đích của người ta. có thể người ta không nhắm vào Thanh Thanh, mà là nhắm vào anh. nên ai trong các em cùng nguy hiểm!" Tôi phân tích nói.
"A!"
Lưu Duyệt sửng sốt cũng hiểu tôi nói có đạo lý, vì vậy nói:
"Được. em ở công ty, nhưng anh không cần phải gấp. hệ thống bảo vệ trong công ty rất chặt chẽ, không có dấu vân tay và thẻ từ thì không vào được!"
Cúp điện thoại, tôi lập tức gọi điện thoại cho Đinh Bảo Tam và Đồ Tiểu Uy, ra lệnh cho bọn họ dùng bất cứ phương thức nào tìm ra tung tích của Mạnh Thanh Thanh, sau đó báo lại cho tôi
Đương nhiên, tôi cũng không rảnh rồi, tôi đang suy nghĩ xem ai bắt Mạnh Thanh Thanh, và có mực đích gì? Chẳng lẽ là vi tiền? tình huống này hình như không khả thi. vậy thì họ nhắm vào Thanh Thanh là có mực đích khác.
Sau khi suy nghĩ hết khả năng, vẫn không đoán ra ai ra tay với Mạnh Thanh Thanh!
Thế lực của Lôi Tiểu Long côn không vào được trong Lực Đại thế gia. nếu như lần này Vương gia không xuất hiện. thì họ có thể. Nhưng cho dù là như vậy, thì họ cũng không chổng lại tôi được.
Theo như suy đoán của tôi, cha của Lôi Tiểu Long là Lôi Phúc Bách cũng không phải người ngu. sẽ không để cho Lôi Tiểu Long làm chuyện nguy hiểm diệt tộc như thế này.
Mà Lý Bác Lượng thì sớm đà bị người nhân bản ờ Ngm cực phân thây. Sau này tôi côn tới Ngm Cực. đem những người nhân bản này cho Tôn Tứ Khổng nghiên cứu.
về phẩn những tôm tép nhò. thì tôi không tính đến. côn một người nữa. đó là Lưu Khoa Sinh. người này là địch thủ của tôi, nhưng cùng không cằn thiết phải nhắm vào Mạnh Thanh Thanh chứ?
Biện pháp tốt nhất của tôi bây giờ chính là đợi.
Khi tôi thây Đinh Bảo Tam và Đồ Tiểu Uy gọi điện thoại tới. báo là không có kết quả. tuy rằng tỏi đã đoán trước, nhưng không khói có chút thất vọng.
"Mạnh tiêu thư. xin chào." Làm cho Mạnh Thanh Thanh kinh dị chính là, người đứng sau lại là người nước ngoài!
"Tôi nghĩ là tôi không tốt. bị người ta bắt còn tốt hay sao?" Mạnh Thanh Thanh lạnh lùng nhìn nam nhân ngoại quốc.
"Ha hả. không sao. Tôi nghĩ nếu như cô có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ lập tức sẽ thả cô trờ lại. như vậy sẽ là tốt nhất!"
Nam nhân ngoại quốc mặc dù nói Hán Ngữ nhưng không lưu loát.
"Yêu cầu gì? Tôi nghĩ tôi đâu có quen biết gì ông." Mạnh Thanh Thanh trực tiếp hỏi.
"Mạnh tiểu thư. Trung quốc các cô có câu: trước mặt người sáng mắt, không nên nói tiếng lóng. nếu như vậy thì tha thứ cho nói thẳng vào vấn đề. cô đem chiếc nhẫn trả lại cho tôi đi!"
Người nước ngoài nói:
"Đương nhiên, cho dù cô lấy được bằng con đường nào. thì tôi sẽ bồi thường về khoản kinh tế cho cô!"
"Nhẫn? Chờ một chút. ông đang nói cái gì vậy? Nhẫn nào?" Mạnh Thanh Thanh không hiểu ý của người nước ngoài này nói. nàng vốn nghĩ những người này bắt nàng tới để đòi tiền chuộc, nhưng xem ra không phải như vậy!
Bọn họ đòi mình nhẫn. mà còn nói là trả tiền! Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi?
"Mạnh tiểu thư. cô cũng đừng giả bộ. cái nhẫn này tuy không mang theo nhưng mà chúng tôi có chứng cứ chứng minh. cái nhẫn này đang trong tay cô. hoặc ít nhất cô cũng biết nó ở đâu!"
Người nước ngoài phất phất tay, thập phần kiên định nói.
"Tôi đúng là không biết các ông nói cái gì, và cũng không biết cái nhẫn nào. hon nữa bãv giờ tôi côn chua nhìn thấy cái nhẫn mà các ông muốn!" Mạnh Thanh Thanh có chút nghi hoặc: "Có phải các người nhầm hay không?"
"Mạnh tiểu thư. cô có thây mình nói chuyện thật buồn cười hay không! Tom. đem cuộn băng ra cho Mạnh tiểu thư xem. xem cô ấy còn chối được nữa không!" Người nước ngoài hừ lạnh nói.
Cuộn phim được mở. đày chính là thời điểm tổ chức họp báo. Mạnh Thanh Thanh cũng tra lời phỏng vấn. đương nhiên, người nước ngoài này chi cắt ra một cảnh.
"Cái này thì có gì đâu?" Mạnh Thanh Thanh chỉ vào màn ảnh hỏi.
"Tạm dừng. Tom!" Người nước ngoài đột nhiên nói.
Hình ảnh được dừng lại, Tom sợ Mạnh Thanh Thanh thấy không thấy, cố ý đem hình ảnh phóng đại, lúc này, trên ngón áp út của Mạnh Thanh Thanh có chiếc nhẫn đính hôn ái tình chi tâm!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
"Thế nào. Mạnh tiểu thư. cô bày giờ côn chống chế cái gì nữa không?" Người nước ngoài chi vào màn ảnh nói.
"Các người nói tới chính là cái nhẫn hồng này?" Mạnh Thanh Thanh nghi hoặc, cái nhẫn này rất đáng giá nhưng đổi phương cũng không cần thiết phải hưng sư động chúng tới như vậy chứ?
Từ những động tác của đám người này, thì chắc chắn họ không phải là người Trung quốc.
Không nói tới chuyện họ xa xôi ngàn dặm tới đày, chi cẩn tính tới chuyện họ cầm súng thì đã là chuyện vô cùng vô cùng khó khăn rồi!
Trung quốc quản lý vô cùng nghiêm ngặt. trong quá trinh xuất nhập cảnh lại càng nghiêm ngặt hơn.
"Không sai! Nhưng mà chúng tôi cũng không cẩn thiết phải nói nhiều như vậy với cô, chúng tôi được người khác nhờ tới. về phần người đứng sau là ai, chúng tôi cũng không biết."
Tom tắt màn hình sau đó tiếp tục nói: "Mạnh tiểu thư. bây giờ cô có ý gì không?"
"Nếu như tôi không giao cho các người thì sao?" Mạnh Thanh Thanh hỏi ngược lại.
"Chúng tôi có thời gian. khi nào cô nghĩ thông suốt, hãy nói với chúng tôi một tiếng."
Tuy không nói trực tiếp nhưng đây cũng đủ hiểu. nếu như cô không đồng ý. thì chúng tôi sẽ không thả cô đi!
"Cái nhẫn này với tôi mà nói rất trọng yếu, thế nhưng tôi không phải nói tới giá trị, mà ý nghĩa của nó. Đấy là chiếc nhẫn đính hôn lão công tặng cho tôi. cho nên thật ngại quá. tôi không cách nào làm chủ chuyện này được!"
Mạnh Thanh Thanh hiện giờ đang suy nghĩ. chi cần cho tôi biết chuyện, thì chắc chắn tôi sẽ có biện phép cứu nàng ra!
"Ha hả. Mạnh tiểu thư. cô muốn gọi điện thoại cho người khác phải không? Không phải là không được. vậy thì cô gọi chồng của mình, mang chiếc nhẫn tới đày!"
Tom lập tức chọc thủng ý đồ của Mạnh Thanh Thanh, nhưng mà hắn lại không phản đối. đưa điện thoại cho nàng.
Mạnh Thanh Thanh nhìn hai người trước mặt này bấm tôi điện thoại.
" Alo? Xin chào. ai vậy?" Nhìn sổ xa lạ như vậy nhưng như phản xạ có điều kiện, tôi lập tức nhận máy!
"Lão công. là em!" Mạnh Thanh Thanh nhẹ nhàng nói:
"Em bị hai người ngoại quốc bắt đi. nhưng anh đừng lo lắng. họ không làm gì em cả."
"Thanh Thanh, là em sao. bọn họ có vêu cẩu gì không?" Tôi trực tiếp đi vào vấn đề!
"Bọn họ muốn chiếc nhẫn của em, chính là chiếc nhẫn mà anh tặng cho em để đính hôn..."
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Chiếc nhẫn đính hòn! ?" Tôi nghe xong có chút nghi hoặc. nói: "Bọn họ muốn nhẫn làm gì?"
"Bọn họ nói..."
Mạnh Thanh Thanh côn chua nói hết lời thì một người nước ngoài đoạt lấy điện thoại:
"Được rồi. hai người đừng có làm mắt thời gian, nói chính sự đi!"
"Mày là ai?" Tôi lạnh lùng hỏi:
"Tao ghét nhát chính là việc đang nói chuyện với lão bà mà bị người khác cắt ngang!"
"Tôi là Jeny. đương nhiên, tên chi là một danh hiệu. ngài có thể nói là tên giả. nhưng đối với chúng tôi lại là một tên thật! Ha hả." Người nước ngoài tự cho là hài hước nói.
"Đâu có gì buồn cười." Tôi nói:
"Được rồi, tao không có hứng thú với chuyện cười này, các người tại sao bắt lão bà của ta. tìm chiếc nhẫn có phải không?"
"Đúng, đúng là như vậy!" Jerrv nói.
"Vì sao?"
Tôi hiểu là cái nhẫn này có giá trị gì đặc biệt hơn người, cho dù là độc nhất vô nhị trên thế giới thì cùng không cần dùng biện phép này chứ.
"Tôi không muốn làm trễ thời gian. Lưu tiên sinh. tôi biết ngài là một vị danh nhân. thời gian rất quý giá. ngài đã gặp vợ của mình rồi, thì xin cầm nhẫn tới! Chúng tôi đang ờ trong phòng khách của khu hóa chất X. hiện tại ở đây đều là người của tôi, ngài tới là họ sẽ dẫn ngài tới đây! Nhớ kỹ, là một mình ngài tới! Đương nhiên, ngài có thể báo cảnh sát. nhưng như vậy chúng tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho vợ của ngài!" Jenv tự tin nói.
"Được rồi, tôi hiểu. một phút sau gặp mặt."
"Một phút sau gập mặt? Mẹ nó. chết tiệt, người này đúng là nói chuyện thật buồn cười!"
Jenv nhìn điện thoại nói:
"Mày cho rằng mày là thẳng chuyên mặc quần thủng ra ngoài hay sao?"
"Thật ngại quá. tao không có sở thích biến thái như vậy, nếu như mày thích, thì có thể thử!"
Tôi vỗ vỗ vai Jenv nói.
"Kỳ thực tao cũng biết một số kiểu siêu nhân... Chờ một chút. mày là ai!" Jenv mở hai mắt. nhìn người trước mặt.
"Mày vào bằng cách nào!" Tom và Jenv phản ứng giống như nhau. hắn vô ý thức nhìn cửa phòng một chút. đâu có dấu hiệu gì là bị mở ra.
"Một phút đồng hồ là tương đối nhiều, tao tháy chi có mấy giây mà thôi." Tôi nhún vai nói:
"Thật ngại quá. tao cũng không nghĩ lại tới nhanh như vậy."
"Mày.. .mày... rốt cuộc là ai? Mày tới lúc nào?" Jenv chi vào người của tôi, có chút thất kinh.
Dương nhu họ không phải là người bắt cóc Mạnh Thanh Thanh, mà là tôi thì đúng hơn!
"Tao là Lưu Lỗi. là lão công của Mạnh Thanh Thanh, tao nghĩ mày chắc chắn là biết tao đấy!"
Tôi mở ví rút danh thiếp đưa tới:
"Nếu như mày không nhận ra, vậy thì nhìn lại một chút! về phần vấn đề thứ hai. ngươi mày không cảm thấy buồn cười hay sao. tao đương nhiên tới sau khi gọi điện thoại?"
"Đúng vậy, mày ở trong này nhạn điện thoại sao?" Jerrv vô ý thức hói. nhìn danh thiếp trên tay, còn Tom thì lại ngơ ngác nhìn tôi.
Lúc này, Jerrv đã hoàn toàn mất đi khí chất trầm ổn ờ trong điện thoại, hai người hiện giờ không biết nén làm như thế nào cả.
"Đương nhiên là ờ nhà. nếu không tao ở đâu? " Tôi hỏi ngược lại:
"Được rồi, tao không thích nói lời vô nghĩa! Hai người chúng mày thực là tự cao tự đại. Được rồi, chúng mày tới salon ngồi đi. tao cần hỏi vài câu!"
Nói tôi nhẹ nhàng vung tay lên. Tom và Jenv thân thể nhanh chóng bay tới trên ghế salon.
"Mày.. .mày.. Làm sao làm được? !" Jerrv mặt đò lên nhưng thân thể lại bất động, bởi hắn không cách nào nhúc nhích được nữa!
"Ngài là siêu nhân?"
Tom không cách nào giải thích được hiện tượng trước mắt. chi có thể cho là như thế.
"Các ngươi có thể hiểu như vậy, tính chất tương tự nhưng bản chất bất đồng!" Tôi lười biếng nói:
"Tao không thích nói lời vô nghĩa, được rồi, chúng mày bắt cóc Mạnh Thanh Thanh là vì cái gì!"
"Chúng tôi... Chúng tôi muốn lầy lại ái tình chi tâm..." Jenv nói.
"Thật không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Jeny, tôi thực sụ không tin cái lý do này, chỉ vì một cái nhẫn mà làm như vậy không!
"Đúng, ngài đem nhẫn cho chúng tôi, chúng tôi tra ngài một khoản tiền!" Jerrv có chút mất tự nhiên, nhưng mà hắn vẫn khẳng định nói.
"Được rồi, tao tin mày." Tôi gật đầu. người này cùng không phải là người đứng sau màn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ