Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #141  
Old 20-05-2008, 10:39 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chuyện Riêng Với Bão
Tác giả: Mai Ly
Gần hết giá» làm việc buổi chiá»u thì trá»i nổi gió. Hôm qua nàng nghe dá»± báo thá»i tiết là sẽ có bão, má»™t cÆ¡n bão trái mùa. Trá»i âm u suốt từ sáng làm nàng đợi mãi. Nàng thích những cÆ¡n bão vào ban ngày hÆ¡n là vào đêm. Tuy nhiên bão đêm cÅ©ng được. Ngắn gá»n lại là nàng thích bão. Má»i ngưá»i trong phòng vá»™i vàng chuẩn bị áo mưa và vá» sá»›m. Còn nàng thì chẳng vá»™i gì. Nàng có má»™t lý do chính đáng để nói vá»›i má»i ngưá»i: "Em không mang áo mưa và nhà em xa, sợ vá» không kịp".

Má»i ngưá»i đã vá» hết, ai đó đã đóng cá»­a sổ: cả cá»­a kính và cá»­a chá»›p. Nàng nghe thấy tiếng gió vá»ng bên ngoài. Trong phòng kín như hòm nhưng nàng thấy hÆ¡i lạnh. Nàng mở cá»­a Ä‘i ra hành lang. Cả tầng hai không có má»™t ai. Ãến khi nàng mở cánh cá»­a ở đầu hồi khu nhà thì gió thốc vào. Nàng ngá»™t thở nhưng vẫn cố Ä‘i ra và nhìn xuống đưá»ng. Trá»i tối sầm lại nhưng vẫn nhìn rõ má»i thứ. Gió thổi ào ào. Lá cây cÅ©ng rụng ào ào. Má»i thứ Ä‘á»u bị gió thổi. Gió làm quần áo nàng dính chặt vào ngưá»i, tóc rối tung. Bụi đập vào mặt nàng rát như kim châm. Má»™t tấm tôn ở mái bếp nhà nào bay xuống đưá»ng kêu rầm má»™t cái, át cả tiếng gió. Rồi giấy vụn, quần áo và cả bụi nữa, tất cả nháo nhào trong không trung. Vẫn những cảnh cá»§a má»™t cÆ¡n bão nhưng nàng thấy thật thích thú. Nàng nhá»› đến tuổi thÆ¡ cá»§a mình. Hồi đó nhà nàng ở trong má»™t khu chung cư. Má»—i lần có bão là nàng sẽ được nghỉ há»c. Nàng cÅ©ng sẽ cuống quít chạy theo bố mẹ để đóng cá»­a khi trá»i bắt đầu nổi gió. Sau đó nàng sẽ ngồi trên chiếc giưá»ng kê sát cá»­a sổ, quấn chiếc vá» chăn quanh ngưá»i, dán mắt vào cá»­a kính để xem thiên hạ vá»™i vá»™i vàng vàng, để xem gió bứt những tấm liếp trong chợ, tung lên rồi đập xuống, để xem mưa đổ xuống đưá»ng trắng xóa, để xem bá»n trẻ con cởi trần tắm mưa. Thế nào nàng cÅ©ng đòi mẹ mở cá»­a để gió thổi vào nhà và thế nào mẹ cÅ©ng không đồng ý. Nàng sẽ giả vá» dá»—i và ngồi xuống bậu cá»­a, giÆ¡ tay vào khe cá»­a để hứng gió, vì thế gió cá»§a bão bao giá» cÅ©ng chỉ đủ làm mát bàn tay nhá» xíu cá»§a nàng khi đó mà thôi. Khi bão tan, nàng sẽ cùng bá»n trẻ hàng xóm trốn mẹ xuống gác để lá»™i bì bõm trong cái thứ nước bẩn mà bão làm dâng lên hoặc để thả thuyá»n giấy trong cái "hồ" ấy, thậm chí còn té vào nhau cái thứ nước ấy nữa. Bão cá»§a tuổi thÆ¡ thật tuyệt. Cô bé con là nàng khi đó chẳng bao giá» nghÄ© đến giá gạo có tăng không, bao nhiêu ngôi nhà bị sập, bao nhiêu ngưá»i bị chết. Sau này khi lá»›n lên má»™t chút, có lần nàng nói vá»›i bố: "Con thích bão lắm bố ạ".

Bố nàng vá»™i vàng: "ấy đừng con ạ! Bão thì ngưá»i nông dân khổ lắm. Ông bà ở quê mất mùa đấy". Nàng ngúng nguẩy: "ứ ừ! Nhưng mà con vẫn thích bão". Rồi nàng lại nhá»› đến cÆ¡n bão số 5 cá»§a mùa hè năm kia. Nàng nhá»› rõ là cÆ¡n bão số 5, mà cÅ©ng là cÆ¡n bão lá»›n nhất trong năm bởi vì hôm đó cuá»™c thi chung kết Hoa hậu toàn quốc được tổ chức ở thành phố nàng. Biết rằng sẽ có bão nhưng nàng vẫn Ä‘i. Thá»±c ra nàng cÅ©ng chẳng thích lắm các cuá»™c thi sắc đẹp nhưng cô bạn thân cá»§a nàng được ai cho má»™t đôi vé, cứ rá»§ nàng Ä‘i bằng được. Ngồi trong nhà hát ấm áp ba tiếng đồng hồ, đến khi ra ngoài bất ngá» bị gió và mưa thốc vào mặt, ai cÅ©ng rét run. Hai đứa mang có má»™t cái ô mà mưá»i hai giỠđêm rồi thì còn núp ở đâu được. Cô bạn nàng cầm lái, còn nàng ngồi sau cầm ô che. Cái xe 50 cá»§a bạn nàng cứ ỳ ra trước gió, còn nàng cắn chặt răng vì rét, hai chân kẹp chặt vào xe, hai tay căng ra để giữ ô. ÃÆ°á»£c má»™t lúc thì tay chân má»i nhừ, hàm cÅ©ng má»i nhừ mà ngưá»i thì ướt sạch. Nàng thu ô vào mà cảm thấy thật khó khăn. Hóa ra cán ô đã bị gió làm cong như hình cánh cung. Quả thật đấy là lần đầu tiên nàng Ä‘i trong mưa bão và cÅ©ng là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình thật nhá» nhoi.

Có vài hạt bụi bay vào mắt làm nàng bừng tỉnh. ÃÆ°a tay lên dụi mắt xong thì trá»i đã bắt đầu mưa. Mưa hắt vào làm ướt mặt và tóc nàng. Mẹ mà ở đây thì mẹ sẽ bắt nàng vào nhà ngay lập tức. Nhưng mà mẹ lại Ä‘ang ở nhà! Bất giác nàng mỉm cưá»i sung sướng. Cuống lên vá» sá»›m thì có phải sẽ không được thoải mái thế này không! Trá»i vẫn chưa tối hẳn. Nàng đưa mắt nhìn sang bên kia đưá»ng. Ãã có má»™t đôi trai gái đứng tránh mưa ở đấy từ bao giá». Gã trai đưa tay vuốt tóc cô gái và ôm lấy cô ta. Nàng chợt thấy khô cổ và bá»—ng thèm có má»™t ngưá»i đàn ông nào đấy đứng bên cạnh, ôm lấy nàng và cùng nhau ngắm mưa. Nàng chưa bao giỠđược ở bên cạnh ai để ngắm mưa. Rất ít ngưá»i biết sở thích này cá»§a nàng, mà có biết thì hoặc là mặc kệ, hoặc cho là nàng dở hÆ¡i. Nàng cảm thấy rất rõ tim mình nhói lên. Ãôi trai gái kia yêu nhau lắm thì phải. Còn nàng thì không biết yêu. Nói chính xác là không biết yêu say đắm, không biết yêu hết mình. Chỉ những khi mưa to gió lá»›n thế này tim nàng má»›i má»m ra, còn không tình yêu say đắm đối vá»›i nàng thật sá»± chỉ là ảo tưởng mà những kẻ mù quáng nghÄ© ra vá»›i nhau. Mà nàng cÅ©ng chẳng bao giá» tin rằng có ai đó yêu nàng say đắm cả. Nàng thật sá»± không hiểu tại sao ngưá»i ta lại đắm Ä‘uối nhau, lại có thể chết vì nhau. Có ngưá»i bảo nàng quá thá»±c tế nên không thể yêu được. Nhưng nàng cÅ©ng yêu đấy chứ, nàng yêu chồng nàng, yêu như là số phận đã sắp đặt trước. Số phận cho nàng má»™t gia đình hạnh phúc, bố mẹ cưng chiá»u, công ăn việc làm ổn định, thêm má»™t ông chồng chiá»u nàng hết má»±c. Và chắc sau này sẽ là những đứa con ngoan. Nàng có được má»i thứ mà chẳng phải cố gắng gì. Nàng chẳng mÆ¡ cÅ©ng vẫn được những thứ mà ngưá»i khác mÆ¡ ước. Có Ä‘iá»u mà nàng mÆ¡ thì chẳng bao giá» thành hiện thá»±c. Có ngưá»i bảo nàng là lạnh lùng, khô khan và má»™t loạt những tính từ đại loại như vậy. Có ngưá»i bạn còn đùa rằng nàng là con ngưá»i khô khan đến mức chỉ ăn cÆ¡m mà không ăn canh. Nàng mà khô khan ư? CÅ©ng có thể. Nhưng những lúc thế này liệu có ai biết nàng mong muốn Ä‘iá»u gì không? Nàng chợt rùng mình vì lạnh và cô độc. Nàng lắc đầu thật mạnh và tá»± bảo mình rằng xem bão thế đủ rồi, vào nhà cho ấm, đứng ở đây suy nghÄ© lung tung làm gì cho mệt ngưá»i.

Nàng quay vá» phòng, bước những bước thật dài. Và nàng bất ngỠđến giật mình khi thấy anh ta ngồi ở bàn làm việc. Trá»i mưa bão thế này không vá» vá»›i vợ con còn tá» ra mẫn cán thế làm gì. Nàng mở cá»­a bước vào phòng và há»i: "Æ  thế anh chưa vỠà?". "Tôi có chút việc Ä‘ang làm dở. Em Ä‘i đâu vá» mà ướt thế kia?". Nàng cưá»i không trả lá»i, lấy báo ra Ä‘á»c. Mở tá» báo ra nhưng nghe tiếng ì ầm bên ngoài nàng lại muốn chạy Ä‘i. Ngồi đây chán chết, chẳng có tí lãng mạn nào! Anh ta lên tiếng: "Ra đây ngồi nói chuyện bé Æ¡i! Tá» báo ấy hôm qua tôi thấy em Ä‘á»c rồi mà, Ä‘á»c làm gì kỹ thế". Nàng cưá»i như bị bắt quả tang, nói lảng: "Anh xong việc rồi à?".

Câu chuyện lúc đầu hÆ¡i gượng ép, nhưng đến khi đỠvá» thá»i sinh viên thì anh ta sôi nổi hẳn lên. Ãôi lúc anh ta nhìn và nói vá»›i nàng thật dịu dàng. Nàng có cảm giác nàng đã làm anh ta nhá»› đến ai đó trong quá khứ. Anh ta có má»™t thá»i trai trẻ hào hoa, Ä‘a tài để mà nhá»›, để mà tá»± hào. Còn nàng thì chẳng có gì để nhá»› cả. Tất cả Ä‘á»u êm ấm, bình lặng như từ trước đến giá» thì liệu sau này bằng tuổi anh ta nàng có gì để kể đây? Chỉ có những cÆ¡n bão là làm khuấy động trá»i đất, khuấy động tâm hồn nàng, nhưng chẳng lẽ lại Ä‘i kể chuyện bão? Nàng chợt nhá»› ra ngoài kia vẫn Ä‘ang mưa. Nàng nghÄ© giá mà anh ta là ngưá»i tình cá»§a nàng thì nàng sẽ kéo anh ta ra ngoài mưa cùng vá»›i nàng ngay lập tức. Nhưng tất nhiên đó chỉ là tưởng tượng bởi vì nếu là ngưá»i tình cá»§a anh ta thì hoặc là phải thông minh hÆ¡n nàng thật nhiá»u, hoặc là phải ngốc nghếch hÆ¡n nàng má»™t chút. Hình như anh ta cÅ©ng có má»™t cô "tình nhân bé nhá»" ở đâu đó thì phải. Cô ta hay gá»i Ä‘iện thoại đến văn phòng vào lúc sáng sá»›m hoặc chiá»u muá»™n. Má»—i khi thấy anh ta hạ giá»ng và vui mừng: "Em đấy à?" thì nàng biết ngay là cô ta. Có đôi lần nàng Ä‘ang ngồi trước mặt anh ta trao đổi công việc thì có Ä‘iện thoại. Thưá»ng thì anh ta bảo: "Chút nữa anh gá»i lại cho em nhé", nhưng cÅ©ng có lần anh ta mặc kệ nàng, xoay ngưá»i qua hướng khác, tá»±a lưng vào ghế và thản nhiên nói chuyện làm nàng không còn cách nào hÆ¡n là đứng dậy. Những lúc như thế nàng rất muốn trêu anh ta vài câu nhưng ngay lập tức nàng lại nhá»› ra vị trí cá»§a mình. Không hiểu sao những lúc ngồi nói chuyện phiếm vá»›i anh ta thì nàng hay quên mất Ä‘iá»u đó nhưng khi nói chuyện công việc hoặc có ai đó nữa thì nàng ý thức rất rõ nàng phải vợ, chẳng phải tình nhân, chỉ là má»™t nhân viên quèn, cấp dưới cá»§a anh ta và chẳng có ý nghÄ©a gì vá»›i anh ta để mà ghen tuông hay tức giận, nàng chỉ là kẻ mà thỉnh thoảng anh ta buông vài câu tán tỉnh vô thưởng vô phạt mà thôi. Anh ta là ngưá»i thừa khôn ngoan để có thể vừa thương vợ quý con, vừa yêu má»™t cô bồ trẻ trung xinh xắn lại vừa tán tỉnh vài cô ngu ngốc như nàng. ở bên anh ta, nàng luôn cảm thấy mất tá»± tin. Anh ta thông minh hÆ¡n nàng quá nhiá»u làm nàng lúc nào cÅ©ng nÆ¡m ná»›p sợ anh ta khiển trách, sợ anh ta chê mình ngu dốt. Mặc dù thế nàng vẫn thích được làm việc cùng anh ta vì nàng há»c được ở anh ta nhiá»u Ä‘iá»u. Nàng biết đó chính là động lá»±c khiến nàng cố gắng: không phải vì đồng lương, không phải vì danh vá»ng mà chính là vì nàng muốn má»™t lúc nào đó nàng hoàn toàn tá»± tin trước anh ta. Bất giác nàng quay sang nhìn anh ta. Nàng thích khuôn mặt cá»§a anh ta khi nhìn nghiêng. Anh ta cÅ©ng quay sang nhìn nàng và lẩm bẩm má»™t câu bằng tiếng Anh: "Tôi muốn hôn lên đôi môi em". Thế đấy, anh ta không bao giá» giấu giếm rằng nàng có đôi môi đẹp và anh ta rất muốn hôn đôi môi nàng nhưng chưa bao giá» anh ta nói rằng anh ta thích nàng cả. Nàng giả vá» ngạc nhiên: "Sao anh lại đùa thế?". Bất ngá» anh ta cưá»i phá lên: "Em giống hệt cô bạn gái cá»§a tôi ngày xưa, cho dù tôi có nói thì nói thầm cô ấy cÅ©ng vẫn hiểu, còn những câu tôi nói rõ ràng mạch lạc thì lại chẳng hiểu gì cả". Nói xong anh ta lại cưá»i. Nàng ngượng nhưng phải tá»± thú nhận rằng nàng rất thích tiếng cưá»i cá»§a anh ta: tiếng cưá»i thật vang, thoải mái, phóng khoáng và rất ngạo mạn. Có mấy ai cưá»i được như anh ta?

Tiếng chuông Ä‘iện thoại cắt đứt câu chuyện. Ai gá»i đến giá» này không biết! Nàng thấy anh ta nhấc máy và ừ ừ má»™t hồi, quay sang nói vá»›i nàng: "Tôi vá» trước nhé, bà xã tôi mang áo mưa đến rồi".

Anh ta vá». Nàng ngồi má»™t mình, cảm thấy như bị bá» rÆ¡i. Và nàng biết rất rõ tại sao nàng lại không chá»n anh ta làm ngưá»i tình. Nàng đã quen được đàn ông săn đón, chiá»u chuá»™ng, mà đó lại chính là Ä‘iá»u nàng không bao giá» nhận được từ anh ta. Trận mưa to năm ngoái, chồng nàng - khi đó má»›i là ngưá»i yêu cá»§a nàng thôi - mang áo mưa đến cho nàng và đưa nàng vá» nhà. Bố mẹ nàng đã rất hài lòng vì cậu con rể tương lai chu đáo, thương vợ. Thế mà bây giỠđã hÆ¡n bảy giá» rồi vẫn không thấy tăm hÆ¡i đâu. Nàng nghÄ© hay là chồng nàng cÅ©ng Ä‘ang ướt như chuá»™t lá»™t ở đâu đó rồi. Nàng gá»i Ä‘iện đến công ty thì không có ai nghe máy, gá»i Ä‘iện vá» nhà thì "ông xã" há»i luôn: "Em không vá» còn ở đấy làm gì? - Mưa á? Mưa thì mua áo mưa mà vá» chứ còn đợi gì nữa?". Nàng vâng gá»n lá»n rồi cúp máy. Ãây là lần đầu tiên từ khi cưới chồng nàng nói vá»›i nàng bằng cái giá»ng lạ lùng ấy. Nàng cảm thấy hÆ¡i thất vá»ng. "HÆ¡i" thôi bởi vì trước khi cưới nàng đã được các bậc đàn chị Ä‘i trước cảnh báo vá» các ông chồng trong tương lai rồi và vì thế nàng đã chuẩn bị tinh thần từ trước là sẽ có lúc sẽ nhận được câu nói này. Nàng gá»i Ä‘iện cho bố. Bố nàng vẫn chưa vá»: "Bố Ä‘ang định vỠđây, con chưa vỠà? - Không có áo mưa à? - Sao con không mua má»™t bá»™ mà vá»? - Không chạy ra mà mua được à? Thế thì đợi chút nữa ngá»›t mưa rồi hãy vá» không ốm đấy! - à hay là con cứ ở đấy Ä‘i, tẹo nữa bố mang áo mưa đến cho. Bố có má»—i má»™t bá»™, bố ra kia mua cho con bá»™ nữa rồi hai bố con cùng vá» - ừ! Ãói hả! Hôm nay ở lại bố mẹ ăn cÆ¡m, bao giá» hết mưa nó sang đón rồi vá». Thế nhé!". Nàng cúp máy và cảm thấy hạnh phúc lại tràn đầy. Nàng vừa hát vừa bật máy tính lên chÆ¡i Ä‘iện tá»­. Vừa chÆ¡i được má»™t lúc thì lại có Ä‘iện thoại. Hay là ông chồng yêu quí cá»§a nàng nghÄ© lại rồi không biết. Ãầu dây đằng kia là má»™t giá»ng đàn ông, không phải giá»ng chồng nàng, không phải giá»ng bố, mà là giá»ng anh ta: "Tôi mang áo mưa đến cho em nhé". Nàng từ chối và đột nhiên cảm thấy giận dữ. Anh ta làm như thế để làm gì cÆ¡ chứ. Anh ta biết thế nào nàng cÅ©ng từ chối còn giả vá» giả vÄ©nh làm gì. Nếu mà nàng có đồng ý thì anh ta cÅ©ng đâu có dám đội mưa mà mang áo đến cho nàng! Nàng biết anh ta lắm chứ. Thế rồi câu cuối cùng trong máy Ä‘iện thoại là: "ừ thế thôi nhé, chút nữa tạnh mưa rồi hãy vá». Hôn em thật nhiá»u!". Nàng nghÄ© thầm: "Vâng thưa sếp, 12 giỠđêm má»›i tạnh mưa".

Nàng tiếp tục chÆ¡i Ä‘iện tá»­ nhưng không được tập trung lắm. Nàng nghe thấy tiếng mưa rÆ¡i bên ngoài liá»n mở cá»­a Ä‘i ra. Trá»i đã tối lắm rồi. Mưa to làm ánh đèn đưá»ng nhòe Ä‘i. Nàng lắng nghe tiếng mưa. Dưá»ng như mưa đã ngá»›t rồi thì phải. Nàng cảm thấy có ai đó gá»i tên mình, lẫn trong mưa. Nàng chạy xuống mấy bậc cầu thang, ghé tai vào cá»­a sổ. Ãúng là bố gá»i rồi! Nàng chạy hai bậc má»™t xuống tầng trệt. Bố nàng mặc áo mưa kín mít làm nàng thiếu chút nữa thì không nhận ra. Nàng nghe loáng thoáng tiếng bố lẫn trong tiếng mưa: "Mặc nhanh lên rồi hai bố con cùng vá»".

Mưa lại đổ xuống. Hai bố con má»—i ngưá»i má»™t xe. Nàng co hai chân lên, để số má»™t và bắt đầu biểu diá»…n tài nghệ "tay lái lụa", khoái chí khi thấy nước bắn tung toé sang hai bên. Bố chắc không chịu nổi ná»­a bánh xe. Trá»i đã ngá»›t mưa nhưng nước thì chẳng rút Ä‘i chút nào, lại thêm đông ngưá»i Ä‘i lại làm cho nước sóng sánh, chao đảo giống như khi nàng cho cái muôi vào nồi múc canh vậy. Nàng cưá»i thầm cái tính háu ăn cá»§a mình. Gần tám giá» rồi còn gì nữa mà không đói! Bao nhiêu chá»§ đỠthì cuối cùng cÅ©ng quay lại ăn uống thôi!

Mưa thưa dần. Gần vỠđến nhà thì bố bảo nàng: "Trá»i ngá»›t mưa rồi lại tiện quần áo, con Ä‘i vá» luôn Ä‘i kẻo nó mong". Nàng Ä‘i má»™t Ä‘oạn nữa thì trá»i tạnh hẳn. Thế là đã qua má»™t cÆ¡n bão!
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #142  
Old 20-05-2008, 10:41 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Con Hổ Mun
Tác giả: Ãặng Thư Cưu
Ông Trì Gầm ngồi yên lặng như má»™t gốc cây cổ thụ, đăm đăm nhìn mặt trá»i đỠsậm màu máu, hạ chầm chậm xuống mặt đầm lầy mù mù chướng khí. Những tia nắng cuối cùng sáng rá»±c, lấp lánh như nhiá»u mÅ©i giáo nung già lá»­a trong lò, đâm xuyên qua làn sương trắng. Cánh rừng bao bá»c chung quanh dần bắt đầu ngả màu Ä‘en sẫm. Gió đứng. Bầy muá»—i bay lào xào, thỉnh thoảng va mạnh vô khuôn mặt sạm màu sắt, lạnh câm như đẽo trên tảng đá. Tiếng loài thú nhè sá»™t soạt trong lùm bụi phía rừng chồi. Tiếng cá sấu thở cạnh bá» sông nghe như tiếng rên trầm trầm. Muá»—i táp vô mặt ông má»—i lúc má»™t nhiá»u bám đầy trên cái đầu cạo nhẵn. Ông hậm há»±c:

- Hổng ngồi yên được với cái đám muỗi rừng ôn dịch này.

Ông đứng dậy chậm rãi. Dáng cao lá»›n gù gù như má»™t con gấu lá»±c lưỡng. Bắp thịt ngá»±c phồng to, chắc nịch loáng thoáng những vết sẹo dài, nổi vồng lên có màu tai tái. Ông Trì Gầm nhóm lá»­a bằng những nhánh bằng lăng khô. Ngá»n lá»­a vàng cam hắt ánh sáng lên mặt ông, rung rinh, chá»n chợn những nét vẻ kỳ quái. Chỉ có đôi mắt nhá» và sâu, lạnh và bén, xá»c thẳng vào màn đêm vừa chá»›m như mắt thú rừng. Ãó là thứ vÅ© khí phòng vệ chắc chắn, đáng tin tưởng cá»§a những con ngưá»i đặt chân lên vùng đất hoang vu ở phương Nam này.

- Sao ổng chặt mây lâu dữ vậy cà?

Như trả lá»i câu há»i má»™t mình cá»§a ông, má»™t tiếng thú vang lên cuồn cuá»™n như tiếng bão. Nó chứa đựng má»™t sức mạnh man dã, rừng rú. Nó trưá»n qua khu rừng, dá»™i mạnh vào những gốc cây già, lướt trên chồi xanh, phá vỡ cái tịch mịch nặng ná» cá»§a đầm lầy và sau cùng hòa tan vào những âm thanh rì rầm bất tận cá»§a dòng sông.

Ông Trì Gầm nhếch môi:

- Ông đã vá».

Ông quay vào chòi lá lấy má»™t tảng thịt rừng khô treo trên mặt đám than hồng. Phút chốc mùi thịt nướng ngá»t đậm lan rá»™ng. Cái giá»ng ngập ngừng nhưng sang sảng như tiếng đá vỡ:

- Chà... màn nguyên... màn nguyên... ta đói bụng quá.

- Tôi chỠông từ hồi mặt trá»i còn ở trên Ä‘á»t rừng bằng lăng.

- Hà... hà... màn nguyên... màn nguyên... Ta chém được cái đuôi của con tinh khù lỳ.

Ngưá»i đàn ông xuất hiện nhẹ nhàng như má»™t con beo Ä‘en. Ông liệng bó mây nước xuống sân và quăng trước mặt ông Trì Gầm má»™t vật vằn vện dài hÆ¡n thước tay. Ông già lặng lẽ nhìn cái Ä‘uôi cá»p má»m mại như còn rung động:

- Sao không chặt luôn ổng?

Ngưá»i đàn ông cắm cây mác thông xuống đất, xếp bằng ngồi cạnh đống lá»­a:

- ?n uống đi rồi... màn nguyên... ta kể cho nghe.

Ông già rót rượu ra chén, xé thịt nướng đưa cho ngưá»i đàn ông. Ông ta uống đánh á»±c má»™t hÆ¡i cạn chén, bá» thịt vô miệng nhai ngồm ngoàm khoái chí. Ãôi mắt to cá»§a ngưá»i đàn ông rá»±c lên như hai hòn than cháy.

Ông già yên lặng ngắm ngưá»i bạn rừng. Chính ông cÅ©ng không biết rõ tuổi tác thật sá»± cá»§a ngưá»i đàn ông là bao nhiêu? Vá»›i tấm thân Ä‘en bóng, dè dặt như các sá»› gá»— mun cùng mái tóc rối bá»i bò xấp xõa ngang vai tạo cho ngưá»i đàn ông má»™t nét man dại cổ sÆ¡. Ông già đánh bạn vá»›i ngưá»i đàn ông trên hai năm nay. CÅ©ng là dân lưu lạc xuống vùng đất rừng hoang vu này, nghá» nghiệp khác nhau. Ông Trì Gầm chuyên nghá» câu sấu Ä‘em bán ngoài xóm dân. Dụng cụ cá»§a ông là lao mun, là câu móc, là dây thừng. Ngưá»i đàn ông là thợ săn cÅ©ng là ngưá»i chặt mây rừng Ä‘em đổi chác ngoài xóm. Những lần dừng chân bên bá» sông, qua chén rượu, bên bếp lá»­a đêm, những thá»i thịt rừng, thịt cá sấu đã cho hai ngưá»i cái tình bạn thật tá»± nhiên như cây rừng, như đầm nước. Nó không pha tạp má»™t thứ gì hết. Nó trong vắt như nguồn sông nguyên khai. Nó đậm dà như mật ong mùa tháng giêng. Ãất rừng hùng vÄ©, phong phú nhưng cÅ©ng đầy nghiệt ngã, nguy hiểm. Trong cuá»™c sinh tồn đơn giản đó, há» thấy cần nhau, thương nhau má»™t cách lặng lẽ.

Bằng cái giá»ng ngập ngừng, phải lót thêm tiếng đệm vô nghÄ©a nhưng quen thuá»™c, ngưá»i đàn ông kể cho ông già việc ông chặt đứt Ä‘uôi cá»p mà ông gá»i là tinh thù lỳ. Khi vô tá»›i khu vá»±c có mây nước mù thì trá»i đã xế. Ngưá»i đàn ông ăn gói cÆ¡m nắm xong tính đốn mây rồi vá» sá»›m vì đã hẹn vá»›i ông già uống rượu đêm nay. Ông lần vô cụm mây già đủ tuổi thì má»™t con hổ vằn chặn đưá»ng. Có lẽ nó qua đói vì không tìm được mồi, chá»› bình thưá»ng ít khi nó dám tấn công ông má»™t cách trá»±c diện như vậy. Con hổ gầm gừ, quật Ä‘uôi liên tục và ứa bá»t miệng trắng xóa. Ngưá»i đàn ông bá»±c tức giÆ¡ cao ngá»n mác thông:

- Màn nguyên... màn nguyên... ta chém chết bây giá». Con hổ bươn tá»›i chầm chậm vì cái đói cồn cào nÆ¡i bụng. Bất ngá» nó đập mạnh Ä‘uôi vá» phía trái. Theo kinh nghiệm, ngưá»i đàn ông hiểu con dã thú sẽ tấn công bên mặt. Ông tràn ngang và ngá»n mác thong sắc bén trên tay vá»›t ngược, dá»c theo sưá»n con thú. Sức mạnh ghê gá»›m cá»§a ngưá»i thợ rừng đã chém ngá»t má»™t phần Ä‘uôi con hổ vằn và thuận đà rẹp thêm mấy cây mây gai góc. Con gổ há»™c lên má»™t tiếng kinh hoàng, vụt vào bụi, lê theo mấy vết máu đỠthẫm.

Ông Trì Gầm rót thêm rượu:

- Thật là may cho lão. Tui tin rằng ông sẽ chém đứt hông lão chỉ với một nhát thôi.

Ngưá»i đàn ông cưá»i sằng sặc:

- Màn nguyên... ta cũng không muốn chặt lão chút nào hết... miễn là lão đừng động chạm tới ta.

Tảng thịt rừng còn trơ lại khúc xương bị gặm nham nhở. Ông già liệng thêm nhánh khô. Bếp lửa bùng cháy. Gió đêm bắt đầu hú ầm ào. Bầy muỗi rừng chốn biệt. Thật ra tiếng hổ gầm no mồi như uất nghẹn.

Ãá»™t ngá»™t hai ngưá»i thợ rừng im bặt, nghiêng đầu nghe ngóng, mắt quắc lên, rá»±c lá»­a. Ngưá»i đàn ông đứng dậy ngó ra bá» sông. Tấm thân cuồn cuá»™n bắp thịt sừng sững, hắt lên trong bóng lá»­a chập chá»n như má»™t hình thần linh. Giữa cái âm thanh rì rầm như than thở cá»§a dòng sông há» nghe rõ tiếng mái chèo rẽ nước. Ai dám vào tận cùng ngá»n rạch sâu thẳm giá» này?

Tiếng động cá»§a chiếc ghe má»—i lúc má»™t gần. Tiếng ngưá»i nói chuyện thì thầm. Ông già bật dậy, lao ra bá» sông:

- Ai?

Trăng lùi lÅ©i chui vào cụm mây mù. Góc rừng tối sầm lại như vừa có má»™t cÆ¡n bão Ä‘en lướt qua thật chậm chạp. Bếp lá»­a chỉ còn những vụn than hồng. Ông già không nhóm thêm để lắng nghe ngưá»i khách lạ kể chuyện. Cả ba ngồi quanh bếp than. Vụn than nổ lép bép, vụt sáng bừng, rá»i lấp lánh lên má»› râu muối tiêu phất phÆ¡ dưới cằm cá»§a ngưá»i khách lạ. Ông nâng chén rượu cá»§a bạn rừng má»›i, uống má»™t há»›p:

- Tôi và chiếc ghe này Ä‘i lang bạt giang hồ. Rất nhiá»u khu rừng phương Nam đã có dấu chân tôi. Tôi là dân ăn ong các bác à! Các bác có nghe chá»›? - Ông Trì Gầm và ngưá»i thợ rừng nói lắp im lặng gật đầu.

- Nghá» này không đụng chạm tá»›i ai. Ong cá»§a rừng. Chỉ tá»™i là phải lặn lá»™i vất vả. Nhiá»u khi dân rừng không hiểu, hay nghi ngá», làm khó dá»…. Ong nhiá»u lắm. Ong là vị ngá»t, là hương thÆ¡m cá»§a rừng. Mật không cá»§a riêng ai. Ông Trì Gầm nhếch môi:

- Tui nghe ngưá»i ta nói mật cá»§a thần rừng.

Ngưá»i khách lạ ngước mặt lên nhìn sâu vào thăm thẳm bóng đêm. Trăng vàng quạch phía rừng già:

- Dà. Bác đã nghe nói đến thần rừng là bác biết nghá» cá»§a chúng tôi rồi. Nó như má»™t lá»i nguyá»n truyá»n kiếp. Phải cúng tế, phải van vái. Nhiá»u dân ăn ong bá» qua tập tục này, không tin tưởng thì suốt mấy tháng liá»n không kiếm được má»™t giá»t mật, rồi ốm Ä‘au liên miên, vốn liếng cạn sạch, thân sÆ¡ thất sá». Ghê gá»›m vậy đó bác.

Ngưá»i thợ rừng nói lắp nãy giá» câm lặng như đêm, chợt lên tiếng:

- ... Màn nguyên... mà cúng bằng gì?

Ngưá»i khách chưa kịp hiểu câu nói cá»§a ngưá»i thợ rừng. Lát sau, ông nghÄ© ra, vui vẻ:

- Có gì cúng nấy bác à. Cái cần là do lòng thành cá»§a mình, lá»i hứa cá»§a mình. Khi thì heo quay, thá»§ vÄ© luá»™c. CÅ©ng có khi...

Ngưá»i khách chợt cắt ngang câu nói. Âm thanh rÆ¡i hẫng vào màn đêm mất hút. Ngưá»i khách quay đầu ngó xuống bá» sông. Ông Trì Gầm chợt nhá»› ra lúc ra đón chiếc ghe, ông nhác thấy dáng má»™t ngưá»i thật nhá» nhắn, lúi húi trong mui bằng lá chàm. Ngưá»i khách quay lại:

- Nhiá»u khi cúng cả con cái mình.

Ông già ngạc nhiên:

- Ông nói thiệt hay nói giỡn?

- Rừng linh thiêng lắm, không nói chÆ¡i được. Nhiá»u khu rừng quá nặng ám lá»±c huyá»n bí, cúng vật chết không làm ăn được phải tế bằng vật sống.

- Rồi con ngưá»i bị cúng đó ra sao?

- CÅ©ng vá» vá»›i gia đình thôi. Chưa thấy thần rừng nào nhận hết, nhưng không có lá»i van vái, thành thật thì không làm ăn được. Tôi cÅ©ng không hiểu.

Ãêm đã khuya. Trăng khuất dưới tán rừng Ä‘en kịt. Tiếng thú kiếm ăn cÅ©ng vắng bặt, chỉ có đám côn trùng rì rì suốt đêm. Ngưá»i khách từ giã hai ngưá»i thợ rừng để xuống ghe.

- Tôi còn ở đây, mình còn nhiá»u dịp để tâm sá»±, nếu thần rừng ở đây cho phép tôi xin ít mật cá»§a rừng.

Ông Trì Gầm đứng lên, dúi vào tay ngưá»i khách thá»i thịt rừng phÆ¡i khô và má»™t nắm muối. Ngưá»i khách nhìn ông, lòng cảm tạ ngập ngá»i trong ánh mắt. Ông Trì Gầm trở vô chòi. Ngưá»i thợ rừng nói lắp đã nằm yên trên sàn lót bằng những thân gá»— tròn, bóc vá». Ông Trì Gầm nhồi thuốc vào cái vố bằng gốc tre, bước ra ngoài châm hút và đứng tá»±a ngó mông lung vá» dải rừng xa hun hút. Mảnh đất hoang vu này còn chứa biết bao nhiêu Ä‘iá»u mà ông không thể hiểu hết. Ãá»i ngưá»i quá ngắn ngá»§i trước bí mật cá»§a thiên nhiên. Vá»›i ông thì ông có thể tá»± hào vá» sá»± am hiểu các bãi cạn, các vá»±c xoáy, những con lạch đầy bùn dẫn vô đầm lầy, chá»— nghỉ ngÆ¡i cá»§a bầy cá sấu. Ãánh bạn vá»›i ngưá»i thợ rừng nói lắp, ông biết thêm vá» cây mây đầy gai, những con chồn làm ổ trong bụi chà là hay những cái trứng rắn hổ mây to lá»›n. Bây giá» nói chuyện vá»›i ngưá»i khách lạ ăn ong, ông hiểu rừng chỉ má»›i ban phát cho ông má»™t vài vấn đỠthông thưá»ng. Còn nhiá»u cái chất chứa ngập trong lòng khối Ä‘en thẫm trước mặt, trong muôn ngàn âm thanh kỳ quái cá»§a rừng đêm... Nhất là thần rừng. Cái bí lá»±c huyá»n hoặc đó có thật không? Có tham dá»± thật sá»± vào những Ä‘á»i sống đơn giản cá»§a những ngưá»i thợ rừng hay không? Ông Trì Gầm nghe giữa ngá»±c có má»™t cái gì đó nặng như treo lên má»™t khúc gá»— mun. Ông đằng hắng má»™t tiếng lá»›n, khạc mấy sợi thuốc vướng trong cổ há»ng. Ãêm lạnh câm đầy Ä‘e doạ. Bá»—ng nhiên đêm rừng nay khác hẳn má»i đêm khác. Nhiá»u dấu há»i hiện ra trong đầu ông ngoằn nghèo như những con rắn hổ đất con vừa má»›i nở.

Hai cha con men theo ven đầm lầy Ä‘i má»™t quãng khá xa má»›i tá»›i vùng gò tranh. Mùi bùn, mùi nước Ä‘á»ng quanh năm, mùi cỠướt như quyện kín lá»›p không khí yên ả buổi sáng. Qua cánh đồng tranh hai cha con bắt đầu Ä‘i vào vùng trá»i tím nhạt cá»§a cánh rừng bằng lăng Ä‘ang độ trổ bông. Tiếng ong rì rầm không ngá»›t. Ngưá»i cha hít thật sâu mùi hương ngây ngất. Ãứa con gái hái má»™t nhánh bông cầm nÆ¡i tay. Không ai có thể ngỠđược rằng vá»›i những bước chân thong thả, nhẹ nhàng như má»™t cuá»™c dạo chÆ¡i đó, hai cha con Ä‘ang dẫn nhau Ä‘i tế thần rừng. Cuá»™c sống dá»nh ra trước mặt bằng những bí ẩn chập chá»n, bằng má»™t sức mạnh mà con ngưá»i chỉ thấy qua hÆ¡i thở. Rừng lặng im như chất chứa ngồn ngá»™n sức sống. Nó sẵn sàng dâng hiến và cÅ©ng sẵn sàng tiêu diệt.

Qua rừng bằng lăng, mặt đất đổ dốc, nghiêng xuống má»™t dải rừng tràm mịt mùng không nhìn thấy giá»›i hạn. Mùi bông sá»±c nức trong gió và tiếng ong rá»™n rã má»™t giai Ä‘iệu bất tận. Ngưá»i cha ngó đăm đăm vào rừng tràm mưá»ng tượng nhìn thấy má»™t dòng mật màu hổ phách, trong suốt, đặc quánh chảy trong đó. Ngưá»i cha nói vá»›i đứa con gái:

- Hãy thành tâm cầu nguyện vá»›i thần rừng cho cha con mình may mắn trong chuyến làm ăn này Ä‘i con. Ãứa con gái ngước mắt nhìn dải rừng có màu sáng xanh yên bình. Nắng Ä‘á»ng thấp thoáng trên tán rừng những vệt màu hồng tươi. Cô ngá»­i thấy mùi hương bông, mùi mật đến mùa. Ngưá»i cha đứng bên cạnh nói lá»›n:

- Xin thần rừng cho phép cha con tôi được ăn ong trong khu rừng này tròn má»™t vòng trăng. Tôi hứa sẽ không phá hại cá»§a cải cá»§a rừng. Ãêm trăng tròn tá»›i tôi cho con gái tôi má»™t trinh nữ mưá»i tám đến tạ Æ¡n thần rừng. Số phận cá»§a nó tùy ý quyết định cá»§a thần rừng.

Tiếng nói chậm rãi, gá»n gàng từng âm má»™t như liệng vào rừng yên ả những hòn sá»i cá»§a số mệnh. Thốt nhiên ngưá»i con gái rùng mình. Cô cảm thấy có má»™t ná»—i bứt rứt kỳ lạ chạy rần rật trong máu. Cô nắm lấy tay ngưá»i cha:

- Ba! Con thấy sợ.

Ngưá»i cha quay trở lại:

- Con yên lòng. Mình chỉ dâng phần tinh thần cho rừng. Rừng không bắt con đâu. Như những lần trước.

- Nhưng đêm qua con chiêm bao.

- Con thấy gì?

- Con cỡi trên lưng một ông hổ bay vun vút, qua hết một dãy rừng thiệt dài. Sau đó con thấy mình hóa thành hoa rừng, một bụi hoa có màu đỠnhư máu.

Ngưá»i cha im lặng má»™t lúc. Ông tin tưởng sá»± có mặt linh thiêng cá»§a thần rừng nhưng ông không ưa chiêm bao, má»™ng mị. Nó dá»… làm cho ngưá»i ta xiêu lòng. Ông an á»§i con:

- Tại trước cảnh lạ, lòng con hốt hoảng hay nhìn thấy bậy bạ.

- Mấy bác thợ rừng nói ở đây có nhiá»u ông hổ.

- Thì cũng như mấy khu rừng miệt trên thôi. Cha tin ở con.

Hai cha con không nói chuyện gì vá»›i nhau khi Ä‘i qua đồng cá» tranh. Phía đầm lầy mà sương còn quánh đặc, lÆ¡ lá»­ng trên mặt đầm cái màn trắng má», rung rinh huyá»n ảo. Chợt ngưá»i cha nói to má»™t mình:

- Cầu nguyện với rừng, lần này làm ăn khấm khá, có một số vốn, cha con tôi sẽ định cư ngoài bỠsông. Không vào rừng nữa.

Bất ngá» má»™t tiếng hổ gầm vang lên thật gần phía rừng bằng lăng như trả lá»i ngưá»i cha. Âm thanh dá»™i mạnh, kéo dài ra thành tiếng rá»n u u rồi lắng tan, đứa con gái siết chặt bàn tay ngưá»i cha. ánh mắt trong sáng cá»§a cô vừa lướt qua má»™t bóng mây hãi hùng.

*

Thá»i gian được tính thành vòng cung mặt trá»i lên ở phương đông và lặn ở phương tây. ÃÆ¡n giản như cuá»™c sống cá»§a những ngưá»i thợ rừng, kể cả ngưá»i khách lạ ăn ong. Má»—i ngưá»i má»™t việc. Há» không làm phiá»n nhau cÅ©ng như ít khi giúp lẫn nhau. Ông Trì Gầm thì mải mê vá»›i những con lạch đầy muá»—i dẫn vô đầm lầy và tiếng sấu thở trầm trầm. Ngưá»i thợ rừng nói lắp thì gắn bó vá»›i rừng mây đầy gai nhá»n. Cha con ngưá»i ăn ong lầm lÅ©i vá» phía rừng tràm nức hương mật. Không biết do lá»i cầu nguyện đã đến tai thần rừng hay do nguồn mật dồi dào cá»§a cánh rừng hoang dã mà những lu, hÅ© cá»§a ông ta đã đầy ăm ắp?

Má»™t đêm khi vòng trăng bắt đầu trở lại, ngưá»i khách mang lên chòi má»™t tảng mật lá»›n pha vào rượu. Ãứa con gái lo nướng má»™t con cheo bị bẫy. Há» ngồi túm tụm nhau như đêm đầu tiên bên bếp lá»­a nhóm bằng nhánh bằng lăng khô. Rượu rót đầy chén, thÆ¡m ngát mùi mật, ngá»t đẫm đầu lưỡi và há» uống không biết say vì đêm nay có lẽ là đêm chia tay.

Ông Trì Gầm vẫn với cái nhìn lạnh căm như dòng nước đêm:

- Cha con ông có thể ra đi được rồi. Rừng quá rộng rãi với cha con ông.

- Vầng trăng đã trở lại. Thá»i hạn xin làm ăn ở đây đã hết. Chắc kỳ này tôi sẽ dành dụm làm vốn, định cư ngoài vàm sông và lo cho nó má»™t tấm chồng.

Ãứa con gái bẽn lẽn cúi mặt dấu vào mái tóc dài óng ả. Ngưá»i thợ rừng nói lắp bật cưá»i:

- Mắc cỡ làm chi con? VỠxóm sống cho thoải mái. Rừng khắc nghiệt lắm con ơi.

Ông Trì Gầm ngó mông vỠhướng rừng đêm.

- Còn lá»i cúng tế?

Ngưá»i khách quấn má»™t Ä‘iếu thuốc lá»›n, nghiêng đầu châm vào bếp lá»­a:

- Phải trả chớ.

- Ông bỠđi không được sao?

- ồ không. Lá»i hứa vẫn là lá»i hứa. Số mệnh là số mệnh. Phụ lá»i nguyá»n tôi không hiểu hậu quả sẽ ra sao?

- ...Màn nguyên... nghĩa là ông giao con cho rừng?

- Phải vậy thôi. Ãêm mai, đúng kỳ trăng tròn trở lại, tôi đưa con gái tôi vào trong rừng. Sau đó nếu thần rừng tha cho nó thì nó sẽ theo tôi vá» xóm.

- Thần rừng cho hổ ra đánh vá»›i con gái tôi. Nó đã thắng tất cả và như thế thì lá»i cúng tế cá»§a tôi như đã xong.

Hai ngưá»i thợ rừng mở tròn mắt nhìn hết ngưá»i khách đến cô gái bé nhá». Há» vẫn im lặng như câu chuyện đó thật bình thưá»ng, như việc dùng dao tre gạt cái túi mật căng tròn, tươm ra má»™t dòng vàng sánh, óng ả.

- ... Màn nguyên... thiệt à? Ta chưa nghe nói như vậy bao gi�

Ngưá»i khách nâng chén rượu uống má»™t hÆ¡i dài. Cô gái vẫn nhìn vào bếp lá»­a. Thỉnh thoảng cô liệng vào má»™t nhánh khô. Lá»­a bùng lên, uốn éo, so rạng gương mặt trông dá»… thương cá»§a cô gái.

- Ãêm mai tôi má»i hai ông chứng kiến má»™t cuá»™c trả lá»…. Tôi tin rằng chúng tôi sẽ ra Ä‘i an toàn. Há»a hoằn... đó là số mệnh...

Ngưá»i khách không nói tiếp. Tiếng chim rừng rít lên thảm thiết ở má»™t góc trá»i.

Ãêm im sững không má»™t chút gió. Trăng lên ngang đỉnh đầu, tròn vành vạnh, sáng lóa. Quãng đất trống ngăn vạt cá» tranh và dải rừng già trắng lạnh. Ba ngưá»i đàn ông dừng lại. Cô con gái bước tá»›i sau lưng. Ngưá»i khách quay đầu lại:

- Xong chưa con?

Cô gái gật đầu. Cô mặc bá»™ đồ Ä‘en. Quần túm ống. Má»™t chiếc khăn buá»™c chặt ngang cái bụng nhá» xíu. Mái tóc dài được bá»›i cao gá»n ghẽ. Cô cầm trong tay má»™t cây roi vừa tầm làm bằng má»™t thứ cây rừng vừa dẻo, vừa nặng. Ngưá»i khách cùng cô con gái bước ra khoảng đất trống. Ông nói to, chậm rãi như ném tiếng vào rừng già:

- Thưa thần rừng linh thiêng, ngày trăng trở lại đã tá»›i, tôi đã được ít mật cá»§a rừng cho. Như lá»i xin, đêm nay tôi đưa con tôi đến cho thần rừng, mong thần rừng thương nó còn bé bá»ng. Số phận nó trong tay ngài. Tôi chỉ trông cậy vào tình thương cá»§a ngài.

Hai ngưá»i thợ rừng ngồi lại trong đám cá» tranh. Lần đầu tiên há» rùng mình trước lá»i van vái khá»§ng khiếp. Ngưá»i khách quay lại ngồi vá»›i há». Ãêm rừng im phăng phắc. Cô gái chống roi đứng giữa vùng trăng sáng, rá»±c rỡ như huyá»n thoại, ma quái vào bí ẩn như Ä‘á»i rừng.

Ãá»™t nhiên tiếng chim lạ gào lên như âm thanh má»™t tiếng khóc nức nở. Rồi tiếp theo là má»™t tràng cú rúc kinh hoàng. Dáng nhá» nhắn ngưá»i con gái vẫn bất động. Phía rừng già vang ầm ào như có gió lốc xoáy lên. Má»™t tiếng gầm dÅ©ng mãnh ác độc và Ä‘e doạ ập tá»›i như có thể sá» thấy nó lướt ngang mặt cá» tranh sắc cạnh. Con hổ vằn to lá»›n vá»t ra từ trong rừng già co ngưá»i lại tụ hình trước mặt cô gái. Cụm lông bạc phía dưới hầu như phát sáng trong ánh trăng. Con hổ lom lom nhìn cô gái bằng cặp mắt hừng há»±c lá»­a. Cô gái vẫn đứng bất động. Cô đã chết đứng rồi chăng? Con hổ vẫn vươn mình, má»m mại, uyển chuyển thành cái bóng trưá»n dài ra, phá»›t tối như má»™t ánh mây vừa che lấp mặt trăng. Và ngưá»i ta nghe thấy tiếng roi vun vút, xé gió cuá»™n ánh trăng thành những chùm bông kim ngân tÆ¡i tả. Con hổ gầm gừ, vây phá»§ cô gái bằng những cái vuốt xoè ra và đôi nanh ướt đẫm. Cô gái như đã biến thành bóng khói nhẹ lướt êm như sương né tránh những cái vồ độc hiểm. Cô tiếp sát vào sưá»n con dã thú, ngá»n roi đánh đúng vào xương sống rồi đốc roi hất ngược lên giữa ức con vật. Con hổ há»™c lên má»™t tiếng văng ra và biến vào màn đêm Ä‘en kịt.

Hai ngưá»i thợ rừng thở phào. Há» nghe như cái khối nặng nãy giá» treo trên ngá»±c đã được cất Ä‘i. Há» toan đứng lên những ngưá»i khách vá»™i níu lấy vai há» dằn xuống, thì thào:

- Thần rừng mới thử sức thôi chưa đấu thật đâu.

Ãúng như lá»i nói, khoảng đất trống lại xuất hiện má»™t con hổ khác. Con này chỉ bằng bảy phần con hổ vằn, thong thả từng bước má»m oặt. Nó mang bá»™ lông màu xám trắng. Những vằn Ä‘en hằn má» má». Con hổ xám có vẻ thận trá»ng và cô gái cÅ©ng không đứng thản nhiên như trước. Cô lùi lại cầm ngang ngá»n roi. Con hổ xám tiến tá»›i trước mặt cô gái. Nó chụm hai chân trước lại, thân hình vươn dài, áp sát xuống mặt đất như chỠđợi má»™t sá»± âu yếm. Cái hung hãn, dữ dằn cá»§a nó chỉ ngập ngá»i trong ánh mắt biếc xanh.

Cô gái và con hổ nhìn nhau thật lâu như thôi miên, như tìm kiếm sơ hở, như uy hiếp tinh thần đối thủ:

Má»™t đám mây phá»›t qua ánh trăng. Con hổ há»±c má»™t tiếng nhá» nhưng sắc rồi chồm tá»›i. Má»™t chân nhắm vào bả vai, má»™t chân nhắm vào cổ há»ng và cái miệng rá»™ng ghê gá»›m sẵn sàng bẻ gẫy những đốt xương cổ cá»§a con mồi. Cái phóng mình cá»§a nó thật khít khao và lẹ như má»™t tia chá»›p. Cô gái cuá»™n mình lăn tròn dưới ức con vật, lòn ra sau và dùng đầu roi đâm mạnh vào hạ bá»™ còn vật. Ngón sát thá»§ trong đưá»ng tÆ¡, kẽ tóc. Con hổ xám bây giá» má»›i chịu vang lên tiếng gầm nhưng là má»™t âm thanh nghẹn Ä‘i cá»§a sá»± chiến bại. Nó rá»›t xuống đất và lết vào khu rừng già thật hèn hạ.

Ngưá»i khách dợn mình muốn đứng lên. Ông nghÄ© thần rừng đã thá»­ sức vá»›i cái vật tế nhá» nhoi đó. Nhưng thần rừng như Ä‘ang giận dữ vì tài năng cô gái má»ng manh kia. Rừng không tha thứ. Con hổ thứ ba tiến ra. Ãó là má»™t con hổ mun, thật nhá», hiá»n hậu, nhút nhát và non ná»›t, nếu như nhìn thoáng qua vóc dáng bên ngoài cá»§a nó. Nó không thị uy bằng tiếng gầm giận dữ, bằng cái dáng Ä‘iệu sẵn sàng uống máu con mồi. Con hổ mun tiến ra khoảng đất trống, rụt rè nhìn cô gái như má»™t con vật nhá» ngoan ngoãn. Nó Ä‘i vòng vòng chung quanh vá»›i những bước chân má»m mại, uyển chuyển. Cô gái chống cây roi, tấn công vững chắn như không quay đầu theo con hổ mun vì cô thừa hiểu đó là má»™t cách phân tán sức lá»±c cá»§a cô. Mồ hôi đẫm ướt chân tóc. Thần kinh cô căng thẳng dữ dá»™i vì cô Ä‘ang đối đầu vá»›i má»™t đối thá»§ hết sức nguy hiểm. Cô gái không theo dõi con hổ mun bằng ánh mắt mà cô nghe ngóng bằng toàn thân, bằng xúc giác Ä‘ang gợn lên trong làn da, bằng thính giác cá»§a má»™t con ngưá»i đứng bên bá» vá»±c lắng nghe tiếng gió hú từ đáy sâu cá»§a cái chết. Con hổ mun bình thản như má»™t con vật Ä‘ang dạo chÆ¡i. Nó có vẻ như không chú ý tá»›i cô gái.

Trăng sụp nhanh xuống mí rừng. Khoảng đất vụt tối. Con hổ mun lẹ làng tấn công từ phía sau lưng cô gái bằng cú vồ nhẹ nhàng không tiếng động. Cô gái xoay ngưá»i như đã nhìn thấy bằng đôi mắt ẩn sau búi tóc. Ngá»n roi đâm vào ức con vật. Nó uốn mình như má»™t tay làm xiếc và rá»›t xuống bên phải cô gái nặng không hÆ¡n chiếc lá rụng. Cuá»™c chiến đấu thầm lặng. Những ngưá»i ngồi quanh chỉ nghe thấy hÆ¡i thở nặng ná» cá»§a cô gái. Nắm tay ngưá»i khách siết chặt má»™t gốc cá» tranh và nhổ bật nó khá»i mặt đất.

Cô gái đã Ä‘uối sức vì qua nhiá»u lần chiến đấu cÅ©ng như cách vá»n mồi nguy hiểm cá»§a con hổ mun. Cô nhất quyết đánh đòn sau cùng. Cô run ngưá»i xuống, xoay cây roi thành vòng tròn... Nhưng bất ngá» mái tóc dài óng mượt cá»§a cô sút ra, xoã tung và cuá»™n lấy má»™t phần roi như má»™t sợi thừng Ä‘en biếc. Cô gái lúng túng, vướng vít vá»›i chính mái tóc cá»§a cô. Con hổ mun chá» có vậy, nó chồm lên, trưá»n mình như má»™t cÆ¡n gió Ä‘en.

- Cha ơi!...

- Cha ơi!...

Tiếng con hổ mun gầm lên thanh và sắc. Tiếng gào chiến thắng cá»§a nó biến mất như chưa há» xuất hiện. Cô gái nằm sóng xoài trên mặt đất. Ngưá»i khách rùng mình chấn động. Ông Trì Gầm đứng vụt dậy. Ngưá»i thợ rừng chụp lấy ngá»n mác thông chồm ngưá»i tá»›i từ khi tiếng kêu vÄ©nh biệt, Ä‘au đớn cá»§a cô gái vang lên, từ khi con hổ mun còn há há»ng rú lên kiêu hãnh và ác độc. Nhưng ngưá»i khách ấn tay lên vai ông, lắc đầu:

- Không. Phải giữ tròn lá»i hứa vá»›i thần rừng. Số mệnh là số mệnh.

- Con ông đã phải chống chá»i quá sức.

Giá»ng ngưá»i khách cố ngăn ná»—i nghẹn ngào, ăm ắp trong cổ há»ng:

- Nó đã làm rạng danh. Nó đã hiên ngang chống chá»i vá»›i mãnh lá»±c cá»§a thần rừng. Hãy để nó ngá»§ yên vá»›i cái vinh quang cá»§a con nhà rừng và lá»i cúng tế. Số mệnh đã khép lại nÆ¡i mảnh đất xa lạ này.

Ngưá»i đàn ông đứng lên tiến ra khoảng đất trống. Ông Trì Gầm thấy ông chợt già Ä‘i thêm mấy mươi năm. Ná»—i Ä‘au đớn cá»§a ngưá»i cha Ä‘ang vât ngã ông từng bước. Rừng đã rá»™ng rãi cho ông nhưng cÅ©ng hết sức khắc nghiệt khi cố tình cướp khá»i Ä‘á»i ông ngưá»i con gái thân yêu. Ông quỳ xuống, nhá» bé hÆ¡n bao giá» hết.

Chiếc ghe cá»§a ngưá»i khách ăn ong đã Ä‘i xa. Trên ghe chỉ còn má»™t mình ông. Ông thật đơn côi và yếu Ä‘uối. Cô gái ở lại bên góc rừng. Nắm đất nhá» nhoi cùng ngá»n roi cắm đứng trước má»™ như má»™t tấm bia.

Nhiá»u lần ông Trì Gầm ra đứng trước má»™ cô gái. Rừng vẫn vang động những âm thanh trầm trầm hoang vắng. Rừng chất chứa nghìn trùng bí ẩn vừa quyến rÅ©, vừa nghiệt ngã. Con ngưá»i tá»›i vá»›i rừng bằng sức lá»±c má»ng manh, bằng trí khôn và cuá»™c chiến đấu vẫn còn tiếp diá»…n. Rừng không từ chối cÅ©ng không bao dung.

Ông ngó ngôi má»™ và tá»± há»i, không biết có con hổ mun thật không? Hay tất cả chỉ là má»™t giấc chiêm bao?
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #143  
Old 20-05-2008, 10:42 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chiếc Äồng Hồ
Tác giả: Bùi Hiển

Anh ta là má»™t viên thợ há»a sở Ãạc Ä‘iá»n. Ngày ngày cúi đầu trên vuông giấy dày mà má»™t ngá»n đèn chiếu sáng từ phía dưới xuyên qua má»™t tấm kính, anh đồ những nét cong khúc khuá»·u, những dải sông xanh, những con đưá»ng đỠvà tím, những tràng chữ thập phân địa giá»›i. Anh há»a, anh há»a, cá»­ động má»™t cách gần như máy móc, im lặng, lưng gù, trí nghÄ© vá»› vẩn. Cuối tháng lÄ©nh được đâu vài chục bạc lương, anh bá» tiá»n vào má»™t cái phong bì Ä‘em vá» ná»™p vợ nguyên vẹn. Xong bữa cÆ¡m trưa, chị vợ mút mút bút chì loay hoay dá»± tính trên má»™t trang sổ nhá» sá»± chi tiêu trong ba mươi ngày sắp đến. Chị tính cặn kẽ từng tiá»n gạo cá»§i đến tiá»n xà phòng, bá»›t má»™t hào ở khoản này đập vào khoản kia. Rồi chị nói lên, bằng má»™t giá»ng hÆ¡i chá»›m ý phàn nàn:

- Ãấy còn thừa không đầy năm hào tiêu vặt.

Chồng đáp một câu không thay đổi:

- Thì lương mình chỉ có thế.

Nhưng mà má»™t lần, má»™t nhà Ä‘iá»n chá»§, bạn ông xếp, cần mấy bản há»a đồn Ä‘iá»n cá»§a mình. Anh nhận làm công việc phụ kia, càng cắm cúi hÆ¡n trên bản há»a, và được hưởng món tiá»n thưởng bốn đồng. Trong bữa cÆ¡m chiá»u hôm ấy, cả nhà nhao nhao lên, phân vân vá» cách dùng số tiá»n không mong mà có. Chị vợ thèm ước từ lâu má»™t cái áo dài nâu non. Nhưng thá»±c là lạ kỳ: khi không có tiá»n, chị ao ước cái áo má»™t cách tha thiết. Vậy mà nay cái áo đã vừa tầm túi mình, thì cái thiết tha cá»§a chị rÆ¡i Ä‘i, và tất cả lòng chị bối rối, không còn biết mua gì nhỉ? Sắm gì nhỉ? Hai đứa con làm nÅ©ng; chúng nghe bàn bạc những mua cùng sắm, thì cÅ©ng vòi mua cái ô-tô chạy được và con búp bê nó kêu chút chít ấy. Nhưng mà anh ta đã có ý định sẵn: cuối cùng anh má»›i nói:

- Ãể ta sắm cái đồng hồ chÆ¡i.

Rồi anh giảng rằng vừa tìm thấy má»™t dịp tốt để mua đồng hồ hàng giá cá»±c rẻ. Hôm ná», ông xếp nhận tá» quảng cáo cá»§a má»™t hiệu đồng hồ ngoài Hà Ná»™i; hiệu kia, sau mấy lá»i mào đầu báo cáo rằng muốn bán tống cá»­a hàng để nghỉ buôn, trình bày tất cả những mẫu đồng hồ còn lại vá»›i má»™t giá "khó tin". Anh ta Ä‘á»c trá»™m tá» quảng cáo và để ý nhất đến má»™t chiếc đồng hồ bàn giấy mặt vuông, xinh nhá» như má»™t đồ chÆ¡i; cạnh hình vẽ con số dá»­ mồi 3 Ä‘ viết bằng chữ lá»›n thay cho số 6 Ä‘, phía dưới bị xóa bằng hai nét gạch chữ thập.

Anh đã nhiá»u lần Ä‘iêu đứng vì thiếu đồng hồ. Khi phá»ng chừng sắp đến giá» làm việc, hai vợ chồng Ä‘á»u vểnh tai nghe ngóng cái đồng hồ quả lắc cá»§a nhà ông tham bên cạnh. Nhiá»u hôm anh đến sở chậm và phải lên leo qua cá»­a sổ để khá»i bị cá»±. Thằng con đầu được việc lắm: má»—i khi cha nó lồm cồm dậy sau giấc ngá»§ quá trưa, thì nó rụt đầu vào cổ, lạch bạch dìu xe đạp cha ra đợi ở cổng; anh ta vá»™i vàng, khoác cái áo lương rồi chạy ra nhảy lên chiếc xe tàng mà phóng, mặc cho cốt bánh gỉ rít lên cót két đến ghê tai.

Thế rồi ngày hôm sau, anh gá»­i thư kèm măng-Ä‘a ra Hà Ná»™i. Cả nhà sống trong mong đợi bồn chồn, nhắc luôn miệng đến cái đồng hồ. Anh chồng dá»± định đặt nó trên chiếc bàn nhá» cạnh giưá»ng, và vợ đã lo trước nhỡ hai thằng con lá»›n nghịch phá há»ng mất thì tiá»n đâu mà chữa. Hai đứa bé thì luôn mồm há»i, không biết lần thứ mấy mươi:

- Ba ơi, bao giỠđồng hồ v� Hà Nội chắc xa lắm nhỉ?

Má»™t sáng, có ngưá»i nhà bưu Ä‘iện bước vào sở anh, má»™t cái há»™p dưới tay, và há»i:

- Tôi muốn há»i có tên là Hoàng Ãịnh Quân?

Anh hồi há»™p đáp: "Chính tôi", và ký nhận hàng. Ãó là má»™t cái há»™p giấy uốn lượn sóng, mầu vàng tẻ, tấm nắp to bằng khuôn khổ cuốn vở há»c trò. Anh vừa cắt dây vừa nghÄ©: "Nó gói cẩn thận thá»±c. Cái đồng hồ nhá» xíu mà chịu phí má»™t cái há»™p kếch sù". Bạn đồng nghiệp tá»›i xúm quanh; anh đã khoe từ mấy hôm trước rằng anh sắp nhận được má»™t món quà "đặc biệt Hà Ná»™i". Anh làm chậm rãi, tay run run, cảm thấy má»™t thú kích thích khi cố kéo dài cái phút nóng biết vật má»›i mua.

Cái nắp giấy bật lên, má»—i ngưá»i giúp má»™t tay thải lá»›p rÆ¡m phá»§. Cái đồng hồ hiện ra và anh ta kêu má»™t tiếng ngạc nhiên: nó chiếm cả bá» rá»™ng cá»§a há»™p, không nhá» nhắn như anh vẫn tưởng. Má»™t ngưá»i nâng lên, và thấy theo ra cả má»™t cục đồng tròn xù xì sÆ¡n Ä‘en móc ở đầu má»™t sợ dây xúc xích đồng nói không hết cái dài! Có mặt các bạn đồng sá»±, anh ta cố giấu thất vá»ng. Má»i ngưá»i ngắm nghía đồng hồ. Cái mặt làm bằng mảnh sắt tây vuông, bốn bá» trang trí bằng những ô vuông nhá» xanh và trắng xen kẽ, các cạnh Ä‘á»u bị đập móp trong cuá»™c viá»…n hành vừa rồi. Ãằng sau là má»™t cái há»™p bằng gá»—, nhưng mà gá»— gì, thứ gá»— má»m ải cá»§a những thùng rượu, cạnh xước lÆ¡m nhÆ¡m. Cái há»™p hổng mặt dưới, giấu trong lòng má»™t bá»™ máy không có gì phiá»n phức, chỉ gồm ba cái bánh xe răng cưa, có ai lục lá»i trong đống rÆ¡m lót đáy há»™p và lôi ra má»™t quả suýt bị bá» quên. Quả lắc là má»™t miếng sắt tròn sÆ¡n xanh má»ng manh và thô sÆ¡ như "nắp phèng" cá»§a con nít dùng đánh đáo vành đục hai lá»— để cho xuyên qua má»™t sợi dây thép thẳng dài chừng má»™t gang.

Viên xếp phòng há»a đạc giảng rằng đó là thứ đồng hồ treo nhà bếp. Cả bá»n cưá»i nhao, nhắc lại lá»i khoe món hàng "đặc biệt Hà Ná»™i".

Má»™t ngưá»i hí hoáy treo chiếc đồng hồ lên tưá»ng. Rồi cả bá»n xúm xít, ngưá»i lắp quả lắc, ngưá»i móc cục đồng vào sợi dây xúc xích. Quả lắc bắt đầu vang, và tiếng tích tắc Ä‘á»u Ä‘á»u vang dá»™i trong tim anh sung sướng. Anh dùng ngón tay đẩy chiếc sÆ¡n trắng để lấy giá» và nói:

- Ãể xem nó có chạy đúng vá»›i đồng hồ sở không?

Nhưng chạy được chừng má»™t phút, quả lắc như hết hÆ¡i không kêu tích tắc nữa rồi xang nhẹ dần. Má»™t ngưá»i nói:

- Chỗ này thoáng quá, gió thổi bay quả lắc, đồng hồ không chạy được.

Má»™t ngưá»i khác pha trò:

- Thôi hãy để cho nó nghỉ vài hôm đã, vừa đi tàu vỠmệt mà?

Anh ta bắt đầu nghi ngá» sá»± mẫn cán cá»§a cái đồng hồ có cái dáng khổ khổ lôi thôi lốc thốc. Anh nói: "Ông chá»§ mà vá» bây giá» thì chết cả bá»n. Thôi". Ãoạn hạ máy xuống, cất lại vào há»™p, phá»§ rÆ¡m cẩn thận.

Trưa, lúc vỠđến nhà để ngừa trước sá»± thất vá»ng cá»§a vợ, anh ta vừa đặt há»™p xuống bàn vừa khen rối rít.

- Cái đồng hồ vá» rồi đấy, xinh lắm mình ạ. Nó to chứ không nhỠđâu, nhưng ngưá»i ta bảo đồng hồ to chạy càng khá»e. CÅ©ng không phải đồng hồ bàn giấy, đây là thứ đồng hồ có quả nặng, chạy Ä‘á»u hÆ¡n đồng hồ lò xo nhiá»u.

Anh lại bịa:

- Có ngưá»i bạn trên sở bảo năm ngoái có mua má»™t cái y hệt như thế mà giá những tám đồng.

Chị vợ ngắm nghía cái đồng hồ, xem chừng không được hài lòng, nhưng không nói gì. Hai thằng con nằm trưá»n trên bàn, đưa đưa ngón tay trên mặt đồng hồ và kêu:

- Nhẵn nhỉ! Mà có nhiá»u chấm xanh đẹp quá! Ba treo lên Ä‘i.

Cố hoãn cái lúc thử máy đáng lo ngại, anh bảo:

- Thôi ăn cơm đã, đói bụng rồi.

Xong bữa cÆ¡m, anh khép tất cả các cá»­a để ngăn gió Ä‘oạn đóng Ä‘inh vào má»™t góc tưá»ng kín gió nhất, anh mắc đồng hồ lên, xê Ä‘i dịch lại mãi cho thá»±c ngay ngắn, đẩy kim lấy theo giá» vừa đánh bên nhà ông tham; rồi tay run run, anh đưa quả lắc. Cả nhà đứng nghiêm trang thành vòng nhìn. Mắt chăm chăm theo dõi cái xang đưa uể oải quả lắc mảnh khảnh, anh lo lắng tá»± bảo thầm : "Này này... nó sắp đứng... nó sắp đứng... ". Nhưng may, lần này cái đồng hồ chịu làm việc hÆ¡n. Ná»­a giá» sau, anh há»›n hở xoa tay Ä‘i ngá»§. Hai thằng con ngước cổ ngắm vật má»›i; thằng đầu hẹn:

- Hai giá» kém mưá»i con sẽ đánh thức ba dậy, nhé?

Rồi nó đứng rình giá».

Chiá»u hôm ấy, thằng bé đón anh ở cá»­a và bảo: "Ba ạ nó dừng từ lúc bốn rưỡi rồi". Anh lại loay hoay chữa, xê dịch đồng hồ, áp đầu vào tưá»ng nheo mắt ngắm nghía lên xem đã thá»±c thẳng quả dá»i chưa, tụt mặt quả lắc xuống má»™t chút. Vợ đứng im lặng nhìn; anh nói, như để tá»± bào chữa:

- Nó cÅ©ng như ngưá»i, cho chạy vài ngày má»›i quen. Ãi tàu bị lắc mạnh, máy móc hẳn cÅ©ng có sai suyển.

Chiếc đồng hồ, dưá»ng như cảm động vì từng ấy chăm chút cá»§a chá»§, lại bắt đầu chạy.

Ãêm nằm, anh lắng nghe. Có lúc hình như cái máy im lặng hẳn. Nhưng cố sức chăm chú, anh lại nghe tiếng tích tắc Ä‘á»u Ä‘á»u. Rồi há»… anh nhãng ý má»™t chút tiếng máy lại chìm Ä‘i. Anh bèn lặng lẽ ngồi dậy, rón rén Ä‘i ra. Dưới ánh đèn con anh thấy quả lắc đứng lặng như tá». Chiếc kim ngắn chỉ má»™t giá». Ãồng hồ ông tham vừa đánh bốn tiếng; thì ra tiếng tích tắc nãy giá» chỉ là do trí tưởng tượng cá»§a anh tạo nên. Anh ta lại hí hoáy sá»­a chữa, nâng mặt quả lắc lên, nắm cục đồng sẽ kéo. Rồi anh ngồi phịch xuống ghế, da toát mồ hôi lạnh, tim bóp chặt trong niá»m bi thống.

Sáng hôm sau, khi đi làm, anh không quên giắt trong mình một cái lỠcon; xin được tí dầu máy anh đem vỠtra vào những cốt bánh xe, thò giẻ quấn đầu cây tăm lau chùi. Thấy vợ đứng nhìn, anh thẹn thẹn làm sao ấy và cố tỠvẻ tin chắc ở kết quả việc mình làm; anh nói:

Máy cũng như mình; nó cần dầu như mình cần cơm, có thì mới làm việc được.

Quả thá»±c lần này cái đồng hồ chạy thông. Có Ä‘iá»u nó chạy hÆ¡i chậm, má»—i buổi tụt lại mất năm phút. Anh ngoắc vào cục đồng, cho nặng thêm, má»™t cái Ä‘inh ốc chẳng biết nhặt được ở đâu. Máy vẫn chưa chạy đúng, anh lần lượt thá»­ buá»™c vào dây xúc xích má»™t con dao nhíp, mấy hòn bi đạn; cho đến khi anh treo má»™t cục quặng xin cá»§a thợ rèn, thì chiếc đồng hồ không chịu nổi, chệch Ä‘i và quả lắc đứng dần.

Anh không biết làm thế nào nữa. Chị vợ đã chá»›m lá»i trách móc:

- Ãã bảo cá»§a rẻ là cá»§a ôi mà.

Anh đáp:

Cứ để nó chạy cho quen máy. Ãể xem vài hôm nữa nó chạy có đúng hÆ¡n đồng hồ ga không!

Và từ đó anh bắt đầu gian lận. Sau giá» bãi trưa, anh ở nán lại sở năm phút, rồi thong thả đạp xe vá», để kêu lên "Ãấy, tính xem, tôi Ä‘i mất mưá»i phút, thế là bây giá» vừa mưá»i hai giá»". Rồi trưa đó, thừa lúc không ai để ý, anh đẩy kim tá»›i thêm năm phút. Buổi chiá»u anh cÅ©ng dùng mưu như thế. Anh ta cứ lặp Ä‘i lặp lại, bá»™ hả hê: "Gá»i là cứ đúng ngăn ngắt! Ãúng ngăn ngắt !".

Chị vợ nghi ngá» há»i:

- Thế sao vẫn cứ chậm hơn đồng hồ nhà ông tham?

- Bì sao được! Ngưá»i ta là ông này ông ná», đến sở chậm ná»­a giá» cÅ©ng chẳng sao, nên cứ mặc đồng hồ chạy phăng tê. Ãồng hồ bên ấy chả đúng.

Má»—i đêm, trước khi Ä‘i ngá»§, anh lại lén lút đẩy kim tá»›i thêm mưá»i phút; được trừ hao vậy rồi, giá» sáng mai sẽ đúng.

Lâu dần, anh quen vá»›i công việc gian lận ấy, mà anh làm trá»n không má»™t lần nào sao nhãng, như má»™t nghi lá»… tôn giáo.

Rồi anh thuá»™c lầu cả tính nết cá»§a cái đồng hồ. Nó có má»™t tật xấu: dá»… cảm. Má»—i khi trá»i muốn trở mưa, hÆ¡i ấm luồn từ mặt dưới tổng hổng cá»§a há»™p gá»—, làm rít bánh xe, và anh nghÄ©: "Hừ hừ, mà định làm biếng đấy. Thế thì tối nay tao phải vặn thêm đến mưá»i lăm phút". Trái lại, khi trá»i hanh ráo, quả lắc xang đưa lẹ làng, anh biết chỉ cần ăn gian ná»—i buồn từ hai đến ba phút là đủ lắm.

Và chiếc đồng hồ sống sung sướng trong gia đình nhỠấy, được ông chá»§ ân cần săn sóc như cha, đúng hÆ¡n, như mẹ, như má»™t ngưá»i mẹ càng thương yêu con vì đã cứu nó qua nhiá»u bệnh hoạn, đã cướp nó khá»i tay thần chết, đã cho nó sá»± sống hÆ¡n má»™t lần. Cái máy không ngừng chạy nữa, chỉ õng ẹo má»™t đôi khi trở trá»i, như đứa con cưng má»›i hÆ¡i váng đầu sổ mÅ©i đã làm nÅ©ng mẹ.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #144  
Old 20-05-2008, 11:32 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chén Rượu Hồng Äào
Tác giả: Trịnh Ãình Khôi

Thầy đồ Từ Tiên và há»a sÄ© dân gian Thuận Thành là hai ngưá»i ở cùng phố. Cái phố phá»§ Từ ngắn ngá»§n, Ä‘i bá»™ từ đầu đến cuối phố chỉ mất mươi phút, vài chục nóc nhà tranh xen lẫn ngói. Các cá»­a hiệu Ä‘á»u treo biển đơn sÆ¡. Mấy chữ đại tá»± "Từ tiên thư quán" có chua thêm chữ quốc ngữ ở bên cạnh. Cá»­a hàng tranh cá»§a ông thợ vẽ không đỠchữ nào mà chỉ dán hai bức tranh gà lợn ngoài cánh gá»—. Ông đồ dáng vẻ nho nhã ngồi giữa sập bên cạnh là má»™t cái án thư có nhiá»u tập sách chữ nho và nghiên má»±c. Ông vừa dạy há»c vừa viết câu đối bán vào những dịp Tết. Ông thợ vẽ quê đâu cÅ©ng chẳng ai biết, ông không vợ không con, sống má»™t mình vá»›i đứa con nuôi. Khoảng đầu tháng chạp, trong gian hàng cá»§a ông giấy dó, mầu Ä‘iệp than xoan chất đầy. Những bức tranh chưa ráo má»±c, treo la liệt trên tưá»ng. Ngoài tranh dân gian truyá»n thống còn có những bức tranh hoa rất đẹp. Những bông cúc, bông hồng rung rinh sống động như hoa thật. Ngày thưá»ng ngưá»i ta mua hoa vá» chúc thá», mừng đám cưới. Ngày Tết ông vẽ hoa đào, hoa mai. Những cánh bích đào mầu hồng sẫm, cánh mai trắng như tuyết hiện ra mÆ¡n mởn non tÆ¡. Bên cạnh bức tranh, ghi những chữ Hán rất đẹp nhưng không bao giỠông viết chữ đại tá»±. Hai ngưá»i bạn thưá»ng qua lại Ä‘á»c cho nhau nghe má»™t bài thÆ¡, má»™t đôi câu đối và nhấp chén trà sen.

Năm nào cÅ©ng vậy cứ sáng mùng hai tết thầy đồ Từ Tiên lại sang chúc Tết thợ vẽ Thuận Thành, cả buổi sáng hôm ấy há» dành cho nhau. Hai ngưá»i nhắm rượu thưởng xuân trò chuyện vá»›i nhau rất tâm đắc. Ông đồ đông con nên gia cảnh khó khăn hÆ¡n. Tết nào ông thợ vẽ cÅ©ng dành má»™t khoản tiá»n kha khá gá»i là mừng tuổi bạn vào sáng mồng hai, mong giúp ông đồ trang trải má»™t phần cái Tết. Những năm trước, câu đối bán được nhiá»u. Tết đến ông đồ cÅ©ng đỡ gieo neo, nhưng càng vá» sau chữ nho thầy đồ càng ế ẩm. Há»c trò trước còn vài chục đứa dần dần thưa thá»›t còn dăm bảy đứa. Lá»™c thầy không còn được bao nhiêu. Trong khi đó tranh cá»§a ông thợ vẽ vẫn bán được. Tết đến nhà nào mà chả cần tranh cần pháo. Ngưá»i ta cưới há»i chúc thá» quanh năm nên vẫn cần đến tranh hoa. Sáng mồng hai Tết, vẫn như thưá»ng năm, ông thợ vẽ lại chuẩn bị tiệc rượu đón bạn. Vẫn bánh chưng xanh thịt mỡ, dưa hành thêm khẩu giò, nem quả buá»™c lạt cánh sen và rượu hồng đào. Những chuyện cổ kim đông tây ông đồ Ä‘á»c từ ngày xá»­a ngày xưa hoặc trong năm được Ä‘em ra ngâm ngợi. Ông đồ là ngưá»i uyên thâm chăm Ä‘á»c sách giá»i chữ nghÄ©a. Khách vừa bước vào chá»§ đã nhận ra vẻ mặt không vui cá»§a bạn. Từ tốn ông thợ vẽ há»i:

- Anh có chuyện gì buồn phải không? Nói tôi nghe đi.

Cạn chén trà, ông đồ mới kể.

- Tay đồ tể ở cuối phố đặt tôi nghÄ© cho câu đối treo Tết, nó yêu cầu phải có chữ thịt, gan, xương, ruá»™t. Tôi đã dùng chữ cốt nhục, can tràng nhưng nó không nghe lại còn chê chữ mình xấu như hoa phù. Nó muốn nói toạc cái nghá» cá»§a nó ra kia. Nhưng mình nghÄ© câu đối chứ đâu có phải viết quảng cáo thuê cho nó. Bá»n ngu Ä‘ua nhau há»c làm sang. Ãịnh trả lại tiá»n cho nó, nhưng nhà tôi đã trót sắm Tết hết rồi. Biết thế nào cÅ©ng được anh mừng tuổi, nên tôi hẹn nó chiá»u nay. Nghe xong câu chuyện cá»§a bạn, ông thợ vẽ bá»±c mình bảo:

- Chiá»u nay nó tá»›i anh cho gá»i tôi nhé.

Ãúng hẹn gã đồ tể mò đến vá»›i bá»™ mặt đỠgay, hắn nói như quát:

- Ông đồ gàn, ông đã đủ tiá»n trả tôi chưa?

Ông thợ vẽ đứng phắt dậy và ra hiệu cho anh con nuôi.

- Thưa ông hàng thịt chúng tôi đang đợi ông đây.

Nói rồi ông giÆ¡ hai câu đối lên, má»™t viết bằng chữ quốc ngữ, má»™t viết bằng chữ Hán rất đẹp, khiến ông đồ cÅ©ng phải ngạc nhiên. Ông chỉ vào chữ thịt xương gan ruá»™t trong câu đối viết bằng chữ quốc ngữ, há»i:

- Trông đây có thịt, xương, gan, ruột chưa?

Gã hàng thịt trông nét mặt giận giữ cá»§a ông và anh con trai lá»±c lưỡng Ä‘ang đứng bên cạnh, đã thấy chá»™t dạ. Gã chưa kịp mở miệng thì ông thợ vẽ lại chỉ vào đôi câu đối chữ hán viết bằng má»±c nho trên giấy hồng Ä‘iá»u, đẹp như bức tranh nhị bình, há»i:

- Anh bảo chữ này xấu hay đẹp?

- Dạ, đẹp lắm ạ.

- Thế đôi câu đối kia đâu? Mang đây tôi đổi cho.

Ông thợ vẽ dằn từng tiếng:

- Nói đi, anh để đôi câu đối của bạn ta đâu?

Gã hàng thịt run như cầy sấy.

- Dạ, cháu treo ở nhà.

- Sao còn đòi tiá»n ngưá»i ta. Nhất tá»± nhất lệ đấy, anh tưởng... đồng bạc cá»§a anh to lắm à. Hãy xéo Ä‘i cho khuất mắt, không thằng con trai tôi nó mở hàng cho anh má»™t chiêu bây giá».

Gã hàng thịt lủi thủi biến mất.

Hàng chục cái tết qua Ä‘i nhuá»™m trắng đầu đôi bạn. Ông thợ vẽ sống cô đơn không gia đình nên gầy yếu lại mắc bệnh lao phổi, má»™t trong tứ chứng nan y. Mải mê vá»›i những bức vẽ đến quá sức bệnh tình ông ngày má»™t nặng. Dưá»ng như ông muốn để lại má»™t cái gì nên cố vắt hết tàn lá»±c ra để vẽ để viết, ông sợ mình sẽ mang Ä‘i những cái quý báu còn ẩn chứa trong đầu. Ông đồ qua lại chăm sóc thuốc thang cho bạn thưá»ng xuyên. Dần dần bệnh tình có thuyên giảm chút ít. Hăm ba tháng chạp năm đó, ông thợ vẽ cho má»i bạn đến uống chén rượu mừng. Ông đồ nắm lấy bàn tay cá»§a bạn lắng nghe những lá»i tâm sá»±.

- Ông bạn già của tôi đã đến đây rồi, mừng quá.

Hai tay run run ông thợ vẽ nâng chén rượu.

- Anh Từ Tiên Æ¡i! Năm nay Tết đến sá»›m, đã qua ngày lập xuân rồi. Tôi mừng tuổi anh trước nhưng không phải bằng tiá»n đâu. Anh thá»­ Ä‘oán xem tôi định mở hàng cho anh thứ gì nào.

- Tôi chịu.

Ông Từ Tiên lắc đầu.

- Tôi có cái này mở hàng cho anh đây. Anh hãy nhận lấy bản khắc in tranh và cả những bức đại tá»± tôi viết. Ông nói và chỉ vào đống đồ nghá», giấy tá» ngổn ngang trên bàn. Ông đồ ứa nước mắt nhìn bạn rồi lại nhìn những chữ đại tá»± như rồng bay phượng múa. Bấy giỠông má»›i nhận ra rằng chữ cá»§a bạn ông còn đẹp hÆ¡n chữ cá»§a ông nhiá»u. Lâu nay sao anh ấy lại không viết câu đối bán tết. Vì mình chăng? Ông đồ băn khoăn.

- Thuận Thành, anh nói thật đi, anh là ai vậy?

- Tôi ư? Chả giấu anh làm gì nữa, tôi là con cụ Nghè Bắc, thầy há»c cá»§a anh ngày xưa. Tôi đã đỗ đầu xứ nhưng Ä‘i lang bạt làm nghá» dạy trẻ và viết thuê kiếm sống. Khi đến phố này biết anh cÅ©ng làm cái nghỠấy mà lại đông các cháu nên tôi chuyển sang nghá» khác.

Ông đồ Từ Tiên lặng Ä‘i hồi lâu, hai tay ôm lấy thân thể gày còm cá»§a bạn, nước mắt chảy ròng ròng. Há»a sÄ© Thuận Thành dùng hết nhãn lá»±c nhìn bạn cái nhìn kỳ lạ. Từ đôi mắt hai giá»t nước long lanh lăn xuống gò má hốc hác.

Má»›i sáng mồng má»™t Tết, không hiểu vì sao ông Từ Tiên cứ nóng ruá»™t không yên. Ông lo sợ có Ä‘iá»u gì Ä‘ang đến. Linh tính mách bảo. Ãúng rồi, cái nhìn nói lá»i vÄ©nh biệt, không đợi đến sáng mồng hai, ông lật đật chuẩn bị khăn áo và nói vá»›i vợ:

- Mình Æ¡i, tôi sang chúc Tết bác Thuận Thành, trưa má»›i vá».

Vợ ông ngạc nhiên nhìn chồng không biết nói sao. Ông đến nhà bạn thì đã cá»­a đóng then cài. Ãôi mắt lặng im nhìn những cánh mai gày yếu rÆ¡i lả tả trước thá»m. Tết những năm sau đó ông đồ không được mở hàng mừng tuổi, nhưng ông có còn khó khăn như trước nữa đâu. Những chữ cá»§a bạn để lại đã giúp ông viết đẹp hÆ¡n hay hÆ¡n, nên câu đối Tết cá»§a ông viết ra bán rất chạy. Ngoài ra ông còn có nghá» vẽ tranh in tranh nên cÅ©ng sống được. Sáng mồng hai tết hằng năm ông vẫn ra khá»i nhà cho đến đúng ngá» má»›i vá».
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #145  
Old 20-05-2008, 11:33 AM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Cau Non
Tác giả: Nguyễn Thị Phước

Chị em gái như trái cau non
(Tục ngữ)

Lâu lắm tôi má»›i vá» quê. Ãàn bà con gái khổ thế, vài trăm cây số, xe cá»™ cà rịch cà tàng đến đón khách trả hàng thì cÅ©ng Ä‘i chiá»u đến, vậy mà không bạc cÅ©ng thành bạc. Ãiện thoại, mẹ tôi nói: "Bận quá thì thôi", nhưng tôi biết mẹ mong tôi vá». Giá»— cha tôi năm nào cÅ©ng được đứa Nam thiếu đứa Bắc. Lần này, Bắc - Nam vỠđủ, chẳng lẽ lại thiếu đứa ở miá»n Trung là tôi? Vả lại, thị thành ngá»™t ngạt nóng rét, tôi cần thoát khá»i nó vài ngày. Phải lấy lại cái bình thưá»ng cho má»™t sợi nào đó trong hệ thần kinh vì tôi cảm thấy nó không ổn lắm. Bứt khá»i cái guồng quay cuá»™c sống thưá»ng nhật thật không dá»….

Hai ngày để chuẩn bị cho chuyến Ä‘i. Gạo, dầu, mắm, muối, tắm gá»™i cho con, giặt là cho chồng, trăm thứ bà rằn. Biết là chẳng có tác dụng gì vẫn dặn dò đủ thứ. "Anh thấm rồi, em cứ yên tâm vá»". "Tuyệt đối đừng cho con lại gần giếng". "Em đã có câu đó năm sáu lần rồi!". "Anh phải đổi món cho con đấy!". "Ãã bảo nhá»› rồi"... Trằn trá»c, thấp thá»m, không biết có còn quên dặn gì? Vừa thiu thiu ngá»§, cái đồng hồ báo thức nhà bên đã khua roong roong: Lâu nay chẳng biết trách ai, tôi đâm ra hận cái ông nào đã phát minh cái chuông báo thức ấy. Tiếng gì cứ như tiếng gươm giáo chặt nhau trong đầu. Thà chá»c béng má»™t nhát vào ngá»±c còn hÆ¡n. Không bật đèn cÅ©ng biết 4 giá». Thế là toi má»™t đêm. Tôi nằm nghe bố con, cậu cháu nhà há» chá»­i nhau như róc nứa, chán, lại đến tiếng dao thá»›t, soong nồi, bát đĩa. ở khu tập thể lại còn quay đít ra mặt đưá»ng, chẳng sinh hàng sinh quán cÅ©ng uổng.

Mình phải kiếm lấy một xó mà bốc ra. Làm cái nghỠkhốn khổ, cả vợ lẫn chồng, thức đêm thức hôm, lại còn bị tra tấn thế này nữa, năm này tháng khác, chịu không thấu. Cày cho hết báo này tới đài kia, mà mấy năm rồi chưa được cái công trình phụ. Tôi đâm quạu cả ông chồng làm thơ làm văn: Nhà thơ cũng có, chỉ nhà ở là không. Bạn bè cứ thúc. Nội, ngoại cứ mong. Hai quầng mắt tôi cứ sâu thêm, đậm thêm sau mỗi đêm. Kem phấn thế nào cũng không che nổi.

Làng tôi giống hệt má»™t con thuyá»n nằm giữa biển lúa. Cha tôi bảo cụ tổ cá»§a chúng tôi lánh nạn vỠđây lập làng này. Ông ngá» mình là cháu con há» Mạc, bởi khi ráp gia phả há» Chu chúng tôi vá»›i há» Chu làng Thượng mà chúng tôi vẫn còn là nhánh trên, lại không khá»›p. Không ai để ý lá»i ông. Chỉ mình ông mang mãi trong lòng ý định tìm kiếm, nhưng không đầu mối. Phút lâm chung, ông gá»i riêng tôi, dặn: "Nhắc - thằng - Trung - chuyện - há» - Mạc, khéo... không - mồ - cha - không khóc... lại - khóc - đống mối...". Và ông máy môi như còn định nói Ä‘iá»u gì đó, nhưng không kịp. Anh Trung dăm năm má»›i vá» má»™t lần, nhà được má»—i ông con trai, thì sống tận Sài Gòn, lại bị vợ giữ rịt chẳng tha cho vá» má»™t mình, bởi sợ cái lằng nhằng tình cÅ© nghÄ©a xưa... Hai bà chị làm cái việc chỉ liên quan đến tiá»n.

Cô em út là giáo viên thì quá môđéc. Tôi thương nó nhất nhà. Ai cÅ©ng bảo mặt mÅ©i hai đứa chúng tôi giống nhau như đúc. Hai chị em tôi lăn lóc dưới hầm mà cứ lá»›n phổng như khoai lang trồng đất cát pha mầu mỡ. Chúng tôi dẫn nhau Ä‘i theo Ä‘oàn ngưá»i già trẻ con, sÆ¡ tán hết làng này sang xã khác. Từ khi tắm ở giếng làng còn cởi truồng, chúng tôi đã phải quen vá»›i tiếng gào rú cá»§a máy bay Mỹ, tiếng kêu khóc cá»§a những gia đình có ngưá»i thân bị bom;

Và chị Tâm khóc không ra tiếng trong buồng vì má»›i cùng cả chi Ä‘oàn Ä‘i bá»›i đất, bá»›i nhà, nhặt từng mẩu thịt, nắm tóc... Làng tôi ở gần trạm giao liên. Ngày ngày từng Ä‘oàn xe tải dỡ hàng, bốc hàng. Máy bay cứ nghiêng qua, ngó lại, có khi đạp bừa dăm ba trái. Vậy mà chẳng có mảnh đất nào bá» hoang. Cấy sáng trăng, gặt sáng trăng, trẻ con đội đất mà lá»›n. Nhà tôi cÅ©ng má»™t lần hứng đủ ba trái. "Phúc nhà to bằng cái bình vôi - mẹ tôi thưá»ng nói - nó tránh đúng cái hầm". Tôi còn nhá»› như in cái cảm giác sắp chết ngạt cá»§a hai lăm năm trước. Từng tổ kiến càng rụng xuống ngưá»i, xâu vào cắn xé. Con út bảo: "Em chẳng nhá»› gì". Nó má»›i ba tuổi mà. Vừa bằng cái phích, bây giỠđã là cô giáo, đã có chồng...

Tôi vỠđến cổng thì đã nghe mấy trái cau non đang chuyện nhao nhát trong nhà. Lại cả anh Trung vỠnữa. Mà vỠmột mình.

- Nhà giáo và nhà báo được miá»…n. Còn lại - má»—i vị má»™t triệu. Nhất trí như á»§y ban chưa? Lâu không gặp, tôi nghe giá»ng chị Tâm tôi là lạ, Hà Ná»™i hÆ¡n, có gang có thép hÆ¡n.

"Hoan hô trưởng nữ. út nữ này xin Ä‘a tạ thịnh tình cá»§a tỉ tỉ". út Thảo chắp tay trước ngá»±c, nháy tôi. Quá»· sứ chứ cô giáo gì mà nói năng như bá»n choai choai nghiện phim Hồng Kông. Thì em nghiện thật chứ sao. Chị không thấy há» giá»i à? Ra chợ xem, hàng Trung Quốc hÆ¡n ná»­a chợ!

Ãêm, anh Trung nằm nhà ngoài đốt thuốc là liên tục. Thỉnh thoảng có tiếng dép lạt xạt. Chắc anh Ä‘i thắp hương. Có cái gì đó khác lạ trong anh, tôi không dám há»i. Mấy chị em tôi chuyện rầm rì đến khuya. Chuyện làng chuyện xóm mà nghe cứ như tiểu thuyết. Trước kia, chuyện cả làng Ä‘i đào đá đỠbá» ruá»™ng hoang rất ly kỳ. Bây giá» chuyện hậu đá đỠhay không kém. Chồng tôi mà vá» chắc viết được cả pho. Nhiá»u chuyện cưá»i xong, thấy muốn khóc. Cả chuyện con út lấy chồng cÅ©ng vậy. Nó và cậu Bảo yêu nhau, đã mấy năm - hai nhà Ä‘i lại. Ãùng cái, thôi nhau. Cả hai nhà ngẩn tò te. Vậy mà hai đứa tỉnh queo. Rồi em Ä‘i lấy chồng, anh lấy vợ. Có thứ tình yêu nào vậy chá»›? Thịt cắt còn Ä‘au nữa là... Nó bảo: "Bà cụ non Æ¡i, phải yêu để kịp chán nhau trước khi ra trưá»ng, chứ cứ như bà, hai năm cầm tay, bốn năm má»›i sá» tóc, mất ăn, mất ngá»§ dầu - hao - trăng - khuyết, để ra thân tàn ma dại à? Lỡ không lấy được lại tá»± tá»­ tá»± tiếc, rách việc!". "Khiếp, cô giáo gì như mày..." Tôi nói chưa xong đã nghe nó ngáy. Nó ngá»§ trông má»›i xinh làm sao. Nó là đứa tá»± buá»™c chân mình bên gốc chuối cho chúng tôi yên bụng Ä‘i xa.

Mùi hương trầm đầy nhà, khiến tôi nhá»› cha tôi. Ngưá»i thích đến nghiện ngập mùi này. Có khi không kịp quấn để thắp, ông xoa bá»™t lên tay để hít hà.

Rá»… hương tá»± ông rá»­a, phÆ¡i, giã riêng bằng cái cối đá nhá». Chu hương ông cÅ©ng tá»± tay chẻ, phÆ¡i trên cao. Thắp hương, đợi tàn ông má»›i đứng dậy. Có việc ra khá»i nhà là ông đóng cá»­a, giữ mùi thÆ¡m lại, thành thá»­ chăn, màn, quần áo, nhà chá»— nào cÅ©ng mùi trầm. Ãôi khi bây giá» tôi cÅ©ng làm vậy. Ãi làm vá», mở cá»­a ra, thÆ¡m nức mÅ©i, rất thích. Thế là ngày mai cha ở nhà xi măng. Chắc là lạnh lẽo, cô đơn, nhưng sẽ yên ổn hÆ¡n. Kín cổng cao tưá»ng, khá»i lo đạo tặc quấy phá, ngưá»i trần làm ô uế, thất lạc. A, nhưng còn khói hương? Chắc sẽ khó vào được nÆ¡i ngưá»i! Có lẽ vì thích mùi trầm quá mà cụ đặt tên chúng tôi là ThÆ¡m, Thảo...

Tôi vẫn không ngá»§ được. Lại sắp hết má»™t đêm nữa. Ngoài kia anh Trung cÅ©ng không ngá»§. Tôi chỉ biết mang máng rằng vợ chồng anh trục trặc, lại vào cái lúc đã xế chiá»u. Con Hiá»n tốt nghiệp xong không chịu nhận công tác, tha vá» má»™t anh chàng vô công rồi nghá», hai đứa suốt ngày nằm đưá»n đưỡn, xem ti-vi, nghe nhạc. Thằng DÅ©ng rá»›t đại há»c, Ä‘ua đòi hút sách. út Thảo mắng trá»™m vá»›i tôi: "Ãi ra, hò hét lính tráng được, thế mà vá» nhà có mụ vợ vá»›i hai đứa ranh con lại không dạy nổi. Cứ ném vỠđây cho em, trị trắng xương, ngoan liá»n". "Có phải đơn giản như em nghÄ©!". "Cứ cố làm nó rối rắm làm gì. Làm khổ nhau cho lắm vào rồi cÅ©ng ra đất ra nước cả". "ừ, em cÅ©ng có lý. Mà sao chị vẫn thấy lo lo cho em". "Em chẳng khổ đâu. Tiá»n bạc có chồng kiếm, dạy vá» - quăng mình xuống đệm, bật quạt, gá»i ăn thì dậy ăn. Sau này có con - nuôi vú em". Cái con, cứ bá»™p bạp thế mà lại mau nước mắt. Anh Trung ốm sÆ¡ sÆ¡, nó khóc như cha tôi mất...

*
* *

- Chị ThÆ¡m Æ¡i, vá» thôi. ở đây, chị nghe cánh thợ nói tục không quen đâu - Thảo gá»i tôi - Chị em xem cái nghÄ©a địa làng mình giá» sang không? Y như cái thành phố, nhỉ? CÅ©ng nhà tầng, tưá»ng bao, tím vàng xanh Ä‘á». Toàn dân Ä‘i làm ăn xa gá»­i tiá»n vá» xây đấy. Ai chưa xây được là như ngồi trên chảo rang. Ngưá»i chết cÅ©ng tranh mặt đưá»ng. Chưa chết đã tranh đất xây má»™...

- Kể cÅ©ng hay. Bây giá» lại có cái thành phố cá»§a ngưá»i chết! Giá có thật má»™t cái chợ mà ngưá»i sống ngưá»i chết gặp nhau được như trong truyện thì hay nhỉ?

Dưá»ng như không thèm chấp cái lối nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡ cá»§a tôi, Thảo im lặng bước. Cái bím tóc mập mà Ä‘en lánh vắt qua vắt lại trên cặp mông tròn đầy. Cả nhà, má»—i mình nó có mái tóc đẹp thế, càng cắt lại càng nhanh dài. Chả bù cho tôi, nuôi thế nào cÅ©ng chỉ được như cái Ä‘uôi bò, thành thá»­ cứ phải đến thợ uốn tóc.

*

Thế là xong xuôi má»i việc. Coi như ổn được má»™t bá».

Rồi cÅ©ng phải chăm cho bá»n trẻ vá» quê, để còn biết cái gốc gác cá»§a mình. Vá»›i lại để bà cháu, dì cháu ríu rít vá»›i nhau, kẻo nữa lại nhìn nhau như khách. Mẹ tôi dạo này trông lạ hẳn Ä‘i. Cái vẻ tinh tướng không hiện rõ trên mặt nữa. Tóc bà như nhiá»u sợi bạc hÆ¡n, từng lá»i nói cÅ©ng không ném choang choang. Tôi tính soạn sá»­a để sáng mai Ä‘i sá»›m thì mẹ tôi gá»i. Ãợi đông đủ má»™t lát, bà nói, giá»ng nghèn nghẹt:

- Tôi có chuyện ni phải nói cho út và cả nhà biết:

O đào Vân ốm nặng lắm, chắc không qua...

Thì có can hệ gì tá»›i chúng tôi mà bà có vẻ quan trá»ng thế?

Bao năm nay nhà này có thấy nhắc đến bà già tá»™i nghiệp ấy đâu? Cái nghá» hát bà đã bá» hÆ¡n bốn chục năm rồi mà cái nghiệp vẫn chưa hết. Nhà văn hóa huyện đưa ngưá»i xuống dá»±ng bà dậy nằn nì để há»c hát. ốm lên ốm xuống mà cÅ©ng bò dậy, dạy các o múa hát, mà như sống lại, đôi mắt già bá»—ng lóng lánh. Có kẻ ác miệng dèm: "Sắp xuống lá»— còn lắm chuyện". Bác chẳng sợ, cứ hát, cứ múa, còn lên sân khấu, Ä‘i há»™i diá»…n... ấy là tôi nghe cô bạn phóng viên kể thế!

Chẳng lấy được ngưá»i tá»­ tế, bà chịu gãy gánh ná»­a đưá»ng, không kịp có nổi mụn con mà ru, đành ru nhá» con thiên hạ, vậy mà không chịu Ä‘i bước nữa.

Nổi tiếng khắp vùng má»™t thá»i vá» thanh, sắc; lại biết lắm Ä‘iệu nhiá»u lá»i, cuá»™c hát nào có đào Vân là không khí khác hẳn. Cha tôi là thầy dạy hát cá»§a bà, là ông bầu cá»§a gánh hát, cÅ©ng phải nể trá»ng. Cha tôi mê hát, lại được ông ná»™i tôi truyá»n nghá» cẩn thận nên những ngón đàn Ä‘iệu hát cá»§a ông cả vùng không dá»… mấy ai sánh kịp. Ãến quan phá»§ quan huyện cÅ©ng không dám cậy quyá»n cậy thế. Vậy mà vật đổi sao dá»i, ông bá»—ng thành ngưá»i khác hẳn. Chúng tôi cÅ©ng chẳng biết đến cái quá khứ say ngưá»i cá»§a ông. Thỉnh thoảng tôi nghe ông ca ư á»­ như sợ ai nghe: "Ngồi thá»­ ngẫm trăm huê (hoa) ai nuốm (nhuá»™m)... ư... hư... má»™t huê là riêng má»™t ứ... sắc ứ... hương (*)". Bây giá» thì tôi biết ông đã Ä‘au rứt rứt ruá»™t khi phải mang theo hàng chục làn Ä‘iệu ca trù xuống đất. Ông không dạy chúng tôi. Mà có dạy chắc gì chúng tôi chỉ hát hò láo nháo là giá»i, có biết ca trù nó hay nó đẹp thế nào đâu. Cứ thấy u hừ a hà thế thì chán chết!

- út Æ¡i! Bà Vân là mẹ đẻ con đó... - mẹ tôi khó nhá»c trút từng tiếng.

Chưa để chúng tôi kịp hoàn hồn vì quả bom ấy, bà đã lấy hÆ¡i nói liá»n má»™t mạch như sợ sẽ không còn nói được:

- Gần ba chục năm rồi... mẹ có tội với con, với bà Vân.

Mẹ hồi đó là cán bá»™. Mẹ buá»™c bà Vân phải bá» làng mà Ä‘i cho đến ngày sinh con, giao nó cho mẹ má»›i được vỠở làng, vá»›i lá»i thá» sẽ mang Ä‘iá»u bí mật ấy xuống mồ. út Thảo ngồi như bị đóng Ä‘inh xuống phản. Dưới ánh Ä‘iện, gương mặt nó như nặn bằng sáp. Bất ngá» nó đứng vụt dậy, hét lên má»™t tiếng: "Mẹ!" rồi đâm bổ ra ngõ. Tôi lao theo nó. Tôi rá»›t sau nó xa lắm mà vẫn nghe tiếng khóc tức tưởi cá»§a nó.

Tôi chạy mãi vá» cuối làng. Mệt quá, tôi dừng lại. Chợt nghÄ© ra mình không nên có mặt ở đó lúc này. Tôi quay vá», ngưá»i hững hụt, chân thấp, mấy lần suýt ngã vào bụi, mặc dù đưá»ng làng vẫn sáng Ä‘iện hắt ra từ má»—i nhà. Ãến ngõ, tôi nghe anh Trung Ä‘ang trách mẹ: "... Chuyện ghen tuông đàn bà còn không dám trách, nhưng bấy nhiêu năm bà Vân sống vò võ, hÆ¡n bảy mươi còn phải làm lụng nuôi mình, thế mà mẹ chịu được!". Mẹ tôi phân bua: "Mẹ sợ mất con Thảo. Mẹ thương nó như con đẻ, chăm má»›m cho nó từng thìa nước cháo từ khi nó còn đỠhá»n". Vá»›i lại để bà Vân nuôi con, mẹ sợ bố anh Ä‘i lại nữa. Bà Vân đẹp, lại hát hay, má»™t thá»i đàn ông ai cÅ©ng mê, nhưng bà ấy lại chỉ mê má»—i ông nhà ta. Mà cứ như có ma, há»… bà Vân ốm Ä‘au là y như ông ấy nằm liệt giưá»ng, cháo đút không chịu nuốt, dù không ai báo cho ông biết. Má»i tin tức vá» bà Vân mình giữ kín như bưng mà cÅ©ng vẫn rứa.

Tôi chợt nhá»› cái trừng mắt lạnh ngưá»i cá»§a mẹ tôi khi trong bận ăn tôi đã nhắc tá»›i bà Vân. Tôi cÅ©ng nhá»› lại cái phút lâm chung cha tôi nhìn tôi như cầu cứu. ánh mắt ông lạ lắm, như há»n tá»§i xót xa, lại như bi phẫn, cam chịu đến tuyệt vá»ng. Bao năm trá»i ông sống như cái bóng, vợ đảm con ngoan ríu rít đầy nhà vẫn cô đơn. Tôi lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào gương mặt loang loáng cá»§a mẹ. Cứ ngỡ bà khóc, hóa ra không phải. Ãấy là ánh sáng phản chiếu từ những khung kính treo đầy trên tưá»ng. Ãúng là mẹ tôi đã mất cha tôi từ khi phải mang cái bầu giả. Hay chưa bao giá» bà có được ông?

Tá»± nhiên, cái ước mÆ¡ vá» má»™t ngôi nhà có công trình phụ hoàn hảo trong tôi không còn ráo riết để bám như trước nữa, nếu không nói là biến mất. Cả cái Ä‘iá»u tôi định há»i mẹ - rằng bây giá» chúng tôi phải dậy dá»— con thế nào cho chúng nó sợ, cÅ©ng vậy. Chẳng hiểu sao tôi bá»—ng thấy thèm được như út Thảo. Tôi cảm thấy yêu quý nó hÆ¡n bao giá». Và chuyến vá» nhà ấy - tôi đã quên nhắc lá»i trăn trối cá»§a cha tôi cho anh Trung.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™