Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách
*long ỷ: ghế ngồi của vua
Trung Châu, kinh đô Hoàng thành.
Cửu ngũ chí tôn của nước Triệu - hoàng đế Đại Triệu Bạch Hỗn lúc này đây đang dè dặt ngồi trước mặt vài tên Linh Kiếm sư của Tâm Kiếm môn, ngay cả long ỷ* cũng không dám ngồi hẳn lên, chỉ ghé mông bên cạnh.
*long ỷ: ghế ngồi của vua
“Lão hoàng đế, bổn tọa không muốn nghe giải thích, chỉ cần biết kết quả. Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, chừng nào ngươi mới cho bọn ta biết nơi ẩn náu của thiếu trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang.” Một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ có mái tóc trắng xóa nghiêm khắc nói.
Khuôn mặt Bạch Hỗn khổ sở như muốn chảy nước: “Tiên sứ, trẫm đã phát lệnh truy nã người của Mạc gia Chú Kiếm Sơn Trang trong cả nước, ngoại trừ một số tên đang chạy trốn, số người còn lại đều đã bị giết chết, nhưng thực sự không có tin tức nào của tên thiếu trang chủ hết.”
“Bổn tọa không muốn nghe giải thích, bảy ngày, cho ngươi kỳ hạn bảy ngày, nếu không tìm thấy người trong thời gian này, long ỷ của nước Triệu này nên đổi dòng họ ngồi lên là được rồi.” Gã Kiếm Mạch hậu kỳ kia âm trầm nói.
Sắc mặt Bạch Hỗn khó coi dị thường, trong mắt ánh lên tia giận dữ, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, vờ sợ hãi mà thưa thốt: “Tiên sứ bớt giận, kỳ hạn bảy ngày thực sự quá ít, ngài có thể thư thả cho thêm mấy ngày được không?”
“Cho ngươi thư thả mấy ngày? Vậy ai cho bổn tọa thư thả đây ?” Lão già kia tức giận đứng lên: “Bảy ngày, thêm một ngày cũng không được. Bảy ngày sau bổn tọa lại đến, hi vọng lúc đó hoàng thượng cho bổn tọa một cái tin tức tốt.”
Nói xong lão hất tay áo, bước ra khỏi đại điện, mấy tên đồng môn theo sát phía sau.
“Cung tiễn tiên sứ.”
Bạch Hỗn đưa mắt nhìn mấy tên Linh Kiếm sư biến mất tại cửa điện, thân thể chậm rãi đứng thẳng lên, vẻ tươi cười khiêm tốn trên mặt cũng biến mất. Tất cả cung nữ nội thị trong đại điện đều câm như hến, co đầu rụt cổ, như hận không thể nhét đầu vào trong lồng ngực.
“Người đâu!” Bạch Hỗn mặt không đổi sắc quay về long ỷ.
Một đội kiếm sĩ vận giáp vàng đi ra từ trong góc đại điện, tất cả đều là Linh Kiếm Sư tứ giai, có vài tên thủ lĩnh còn có thực lực ngũ giai, lục giai.
Đám cung nữ nội thị hơn mười người liền quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu khóc.
Nét mặt Bạch Hỗn không hề thay đổi, y nhìn chằm chằm vào vật ở trên bàn, chính là ngọc tỷ biểu tượng cho quyền uy của bậc cửu ngũ.
Đội kiếm sĩ giáp vàng từng người một như lang như hổ kéo đoàn cung nữ nội thị ra ngoài, không lâu sau đại điện đã chìm vào yên tĩnh.
“Phanh!”
Bạch Hỗn cầm lấy ngọc tỷ nện liên tục xuống mặt đất, điên cuồng đập phá tất cả những gì trong tầm với: “ Hắn đi mà làm cửu ngũ Chí Tôn! Ngươi đi mà làm cửu ngũ Chí Tôn!”
Đúng lúc này tiếng chuông hùng hậu từ xa truyền đến, âm vang đủ trọn chín tiếng.
Bạch Hỗn đang nghỉ ngơi cho lại sức, hai mắt bỗng mở trừng lên, nhảy dựng lên như có lò xo dưới mông, giọng khàn khàn la lớn: “Người đâu! Là ai gõ chuông Cửu Long ?”
Hơn một trăm kim giáp kiếm sĩ từ bên ngoài đại điện nhanh chóng vọt tới, bảo vệ Bạch Hỗn ở bên trong.
“Thỉnh Bệ hạ di giá đến Tiềm Long điện.” Một kim giáp kiếm sĩ thực lực đạt đến lục giai lo lắng nói.
Bạch Hỗn giãy ra khỏi hai gã kiếm sĩ giáp vàng đang dìu hắn, giận dữ hét: “Trẫm cũng không đi, trẫm là hoàng đế, Đại Triệu hoàng đế. Nới này là hoàng cung của trẫm, ai có thể làm trẫm bị thương.”
Trong lòng đám chiến sĩ giáp vàng kia lo lắng vạn phần, chuông Cửu Long chính là chuông cảnh báo hoàng cung bị uy hiếp, nếu vang lên chín tiếng thì đây là mức cảnh báo cao nhất, nói rõ bên ngoài không thể bảo vệ thêm được nữa, hoàng thành đã trực tiếp bị quân địch bao vây.
Tuy nhiên có vài vấn đề khiến đám kiếm sĩ giáp vàng này không hiểu, giữa ban ngày ban mặt cửa thành đột nhiên bị công phá, mà trong này không có chút tin tức, điều này thật khó tưởng tượng nổi. Nhưng chuông Cửu Long vang lên chín tiếng không phải là giả, chứng tỏ là hoàng thành bị uy hiếp, hơn nữa còn là mức nguy hiểm cao nhất.
Tại một nơi trong Thiên Điện ở hoàng cung, một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ nói: “Hoàng cung giống như gặp phải phiền toái gì đó, chúng ta có nên ra tay giúp không?”
Lão giả Kiếm Mạch hậu kỳ kia hừ lạnh một tiếng; “Đây là chuyện của Bạch gia bọn hắn, không quan hệ đến chúng ta, để cho hắn tự mình giải quyết.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn như vậy, cứ phái hai người theo dõi xem thế nào?” Một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ khác nói.
Lão giả Kiếm mạch hậu kỳ gật đầu: “Để cho mấy đứa vãn bối đi thôi.”
Bên trong kinh thành, một bóng người toàn thân bị ngọn lửa màu máu thiêu đốt từng bước tiến thẳng vào Ngọ Môn quan, để lại phía sau vô số thi thể nằm ngang dọc đầy đường, điều quỷ dị là không thi thể nào có lấy một vết thương. Phía trước bóng người đó, những tên kiếm sĩ hộ vệ hoàng thành Triệu quốc cầm lợi kiếm trong tay, nhưng không có ai dám xông lên, ngược lại cứ lùi dần theo bước bóng người trước mặt.
“Lên! Lên cho ta! Con mẹ nhà các ngươi có lên hay không?”
Phía sau cùng của đám người, một gã Linh Kiếm sư có thực lực ngũ giai thở hổn hển gào thét, không ngừng vung roi ngựa quất vào những tên kiếm sĩ đang lui về sau. Nhưng những tên kiếm sĩ này thà chịu roi ngựa cũng quyết không chịu tiến lên phía trước, ngược lại không ngừng giật lùi bao quanh tên Linh Kiếm sư ngũ giai phía sau.
Sự im lặng chết chóc vẫn tiếp tục, dù là ai chậm một bước, nằm trong phạm vi mười trượng quanh thân ảnh kia, liền vô thanh vô tức ngã xuống, thân ảnh kia lại đạp lên thi thể mà tiến lên.
“Không! Ta không đi!”
Một gã kiếm sĩ không chịu đựng thêm được nữa, vứt trường kiếm trong tay đi, kêu gào khóc lóc chạy trốn về phía sau: “Ác ma! Hắn là ác ma!”
Khi gã kiếm sĩ kia tháo chạy, khí thế của toàn bộ hộ vệ hoàng thành cũng hoàn toàn sụp đổ theo. Một gã Danh kiếm sĩ ném kiếm về phía sau rồi lao đi, bọn chúng chỉ muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này, còn có ác ma đáng sợ phía sau.
“Lũ khốn nạn ! Bọn phế vật các ngươi không ai được phép chạy trốn.”
Tên tướng quân Linh Kiếm sư ngũ giai phẫn nộ dùng Linh kiếm chém hơn mười kiếm sĩ đào tẩu, nhưng càng ngày càng nhiều kiếm sĩ vọt tới, trực tiếp hất tung y cùng chiến mã ngã xuống đất, sau đó giẫm đạp lên người y mà chạy qua. Một lúc sau tên Linh Kiếm sư ngũ giai có cảm giác trên người nhẹ nhõm mới lồm cồm bò dậy, bộ giáp sáng loáng trên người y đã bị đạp cho biến dạng, đến mũ giáp trên đầu cũng cong vênh vẹo vọ, đỉnh đầu còn nguyên một dấu chân đen xì.
“Ui da! Lũ khốn chết tiệt các ngươi, ta muốn chém đầu hết các ngươi, ta muốn…”
Tên Linh Kiếm sư chỉnh lại mũ giáp, bỗng phát hiện xung quanh đã không một bóng người, mà thân ảnh ma quỷ đáng sợ còn cách đó không xa, những câu chửi liền được nuốt nghẹn chở lại, y nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Các hạ, bỏ qua cho. . . "
Tên Linh Kiếm sư ngũ giai chưa kịp nói hết câu, cả người đã run lên, mất đi ý thức.
Tại hoàng cung đại điện, một tên tướng quân vận giáp đen chạy ngã chúi vào trong đại điện
Vẻ mặt tên hắc giáp vệ sợ hãi cùng cực, nói năng lộn xộn: “Ác ma, là ác ma tiến vào hoàng cung. Hắc Long vệ toàn quân bị diệt.”
“Cái gì ác ma? Ngươi nói rõ cho trẫm.” Bạch Hỗn giận dữ hét lên.
“Hắn, hắn…” Tên tướng quân mặc giáp đen giơ tay chỉ ra phía ngoài đại điện, nói một câu không nguyên vẹn.
“Phế vật.”
Bạch Hỗn tung một cước đạp tên tướng quân xuống đất, một tên kim giáp vệ bên cạnh rút ra Linh kiếm chém đầu tại chỗ. Thi thể không đầu của tên tướng quân ngã ầm xuống đất, đầu lâu lăn lông lốc xuống bậc thềm ngọc, để lại một dải máu nhìn ghê người, gã chết không minh không bạch mà khuôn mặt vẫn đầy vẻ kinh hoàng.
Oanh!!!
Một tiếng nổ mạnh vang trời, bức tượng ngọc Bàn Long cao lớn phía trước Tuyên Chính điện ầm ầm đổ xuống, ngân giáp vệ bốn phía kinh hoàng né tránh. Sau đó một thân ảnh hừng hực lửa đỏ như máu từ phía sau đống đổ nát đi ra, những nơi bóng hình đó đi qua, ngân giáp vệ gần kề đều nối tiếp nhau gã xuống.
Bạch Hỗn ngồi ở trên loan điện, toàn bộ khung cảnh phía trước thu vào trong mắt. Y thấy rõ ngân giáp vệ mà mình coi trọng lần lượt ngã xuống, chết như ngả rạ, rốt cục cũng đã cảm thấy sợ hãi.
“Nhanh! Nhanh đi mời tiên sứ.”
Bạch Hỗn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh toàn thân, giống như con thỏ bị mãnh thú nhìn vào. Y ngẩng đầu lên nhìn, thấy bên trong ngọn lửa huyết sắc kia có đôi mắt đỏ máu nhìn thẳng vào mình.
Hống!!!
Nhìn thấy Bạch Hỗn, thân ảnh kia như bị kích thích, gào lên một tiếng không giống tiếng người. Tất cả Linh Kiếm sư trong vòng trăm trượng xung quanh, cho dù tu vi cao hay thấp, đều thấy một màn máu đỏ trước mắt. Linh giác bọn chúng cảm thấy đau đớn, sau đó ý thức bị tiêu diệt một cách vô hình.
Tổng cộng hơn một ngàn người ngã xuống, hai màu sắc vàng và bạc phủ kín quảng trường Tuyên Chính điện.
Thân hình người kia như một ngôi sao băng đang bốc cháy lao vọt tới đại điện nhanh như tên bắn.
“Các hạ tạm thời dừng tay lại.”
Một đao kiếm quang từ xa lao đến chắn trước mặt Mạc Vấn và Bạch Hỗn. Đó là một lão giả mặc trường bào mầu vàng nhạt, khí tức trên người là Kiếm Mạch sơ kỳ. Nếu như người trong giang hồ thấy hắn, nhất định sẽ nhận ra người này là Kiếm Thánh của hoàng gia Triệu quốc Bạch Mộ Thần.
“Không biết các hạ cùng Bạch gia ta có hiểu lầm gì, kính xin chỉ rõ.” Bạch Mộ Thần giờ phút này không còn có cái uy nghiêm của hoàng thúc, gấp gáp nói.
Mạc Vấn tiếp tục tiến đến, trong kẽ răng khò khè mấy chữ: “Bạch gia đáng chết.”
Thân hình hắn như một ngôi sao băng đỏ tươi lao thẳng tới.. Bạch Mộ Thần biến sắc, dùng Linh kiếm hộ thể khó khăn đỡ lấy.
Oanh!!!
Sao băng màu máu không hề dừng lại, còn thân thể Bạch Mộ Thần như đạn pháo bay vào trong tòa đại điện, sống chết không rõ.
Mạc Vấn không còn trở ngại xông đến trước đại điện, trên đường đi kim giáp vệ cùng ngân giáp vệ từng lớp từng lớp ngã xuống, linh hồn bị đánh nát mà chết.
Oanh!!!
Thân hình của Mạc Vấn đã tiến vào trong loan điện, những bậc thang làm từ ngọc thạch vỡ tan từng mảnh. Bạch Hỗn rời long ỷ ngã bò xuống đất, hoảng sợ chui luôn vào gầm ghế.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách Biên tập: 123456vn Nguồn: Bạch Ngọc Sách
Mạc Vấn vung tay lên, kiếm khí màu máu mạnh mẽ phá không bay tới, long ỷ vốn được chế tạo từ hoàng kim lập tức bị xẻ làm năm bảy mảnh, khiến cho Bạch Hỗn không còn nơi ẩn nấp.
“Đừng giết ta! Đừng giết ta!” Bạch Hỗn giờ phút này đâu còn dáng vẻ Chí tôn của một nước, toàn thân run bần bật.
“Ngươi muốn cái gì, trẫm đều cho ngươi. Mỹ nữ, vàng bạc, quyền lực. Chỉ cần ngươi tha cho ta, bất cứ thứ gì trẫm đều có thể cho ngươi.”
Đôi mắt đỏ máu của Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào hoàng đế nước Triệu đang nằm bẹp trên mặt đất, ngón tay chậm dãi duỗi ra, một tia sáng nhàn nhạt hiện lên.
Bạch Hỗn đau đớn kêu lên một tiếng, ngón út bàn tay trái của y đã bị kiếm khí chặt đứt. Tay đứt ruột xót, đường đường là hoàng đế chí tôn của nước Triệu làm sao có thể chịu đựng nỗi chuyện này. Y đau đến muốn chết đi sống lại, thiếu chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng chuyện vẫn chưa chấm dứt ở đây, ngón tay Mạc Vấn bắn ra, bàn tay trái của Bạch Hỗn lại thiếu mất một ngón.
“Ah!”
Bạch Hỗn gào khóc thê thảm, đau đớn dữ dội khiến cho tinh thần y hoảng hốt, tưởng như sắp ngất đi thì cơn đau lại buốt lên tận óc lại làm y tỉnh táo trở lại.
Tay Mạc Vấn không ngừng búng ra, chỉ trong chốc lát tay trái Bạch Hỗn đã trơ trụi không còn lại ngón tay nào, tất cả đều đã bị cắt đứt. Nhưng hết lần này tới lần khác, mỗi khi y choáng váng muốn lịm đi thì tinh thần lại càng tỉnh táo hơn, mỗi lúc lại càng thèm đau đớn.
“Dừng lại ! Đừng làm thế nữa ! Trẫm sẽ nhường ngôi hoàng đế này cho ngươi. Đừng tra tấn trẫm nữa.”
Bạch Hỗn đau đớn gào thét, lăn lộn không ngừng trên mặt đất, dưới háng không kìm được vãi ra một bãi nước tiểu.
Mạc Vấn mặt không đổi sắc, ngón tay lại tiếp tục bắn ra, đến lượt bàn tay phải của Bạch Hỗn thiếu ngón.
“Ma đầu nơi nào tới đây giở trò hành hung ? Còn không mau dừng tay !.”
Một tiếng hét lớn vang lên, mấy đạo kiếm quang từ bên ngoài lao tới, nháy mắt đã xông vào trong đại điện.
Kiếm quang thu lại, lộ ra thân ảnh ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ, người cầm đầu chính là lão giả Kiếm Mạch hậu kỳ. Lão giả kia giờ phút này bừng bừng chính khí, hai mắt trợn to giận dữ, ngôn từ chính nghĩa mà quát lên chói tai: “Ma đầu kia! Đây không phải nơi ngươi dương oai, mau thả hoàng thượng ra.”
Bạch Hỗn giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng khóc lóc: “Tiên sứ cứu mạng, tiên sứ cứu mạng!”
Mạc Vấn không quan tâm đến, giống như là không hề thấy ba người, tiếp tục bắn ra kiếm khí cắt từng ngón tay của Bạch Hỗn.
Ba gã Linh Kiếm sư giận tím tái mặt mày, một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ hét lớn: “Ma đầu! Mau nhận lấy cái chết.”
Linh kiếm trong tay gã bắn ra kiếm mang dài hơn mười trượng, chém thẳng xuống Mạc Vấn. Kiếm quang rơi vào lưng Mạc Vấn phát ra âm thanh như tiếng kim loại va chạm, sau đó bị dội ngược ra, tiêu tán thành một lớp bụi ánh sáng trong không khí.
Chữ chết vừa thốt, huyết quang trong mắt Mạc Vấn lóe lên. Toàn thân gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kỳ run lên, hai mắt mất đi ý thức ngã xuống đất.
“Hoàng sư đệ.”
Hai gã Linh Kiếm sư bên ngoài sắc mặt đại biến, cả hai không hề phát hiện ra đối phương ra tay như thế nào.
“Ma đầu! Ngươi dám giết đệ tử Tâm Kiếm môn, muốn đối đầu với Tâm Kiếm môn sao?”
Mạc Vẫn xoay người lại, tiếp tục từng kiếm lại từng kiếm tùng xẻo Bạch Hỗn, không thèm để ý đến hai người kia.
Khuôn mặt lão giả kia biến thành màu gan lợn, thân là ngoại môn trưởng lão Tâm Kiếm môn, từ khi nào mà lại bị người khác khinh thường như vậy chứ ? Linh kiếm trong tay cứ giơ lên rồi lại hạ xuống, nhưng cuối cùng lão cũng không có gan mạo hiểm ra tay, thi thể Hoàng sư đệ sờ sờ trước mắt kia chính là vết xe đổ.
Bạch Hỗn đã gần như hóa điên, mười ngón tay bị chém đứt toàn bộ, đau đớn kịch liệt giày vò tinh thần. Mấy lần y muốn ngất đi đều bị một luồng sức mạnh kích thích tinh thần, khiến cho y trước sau vẫn giữ được sự tỉnh táo, loại cảm giác này thực sự là sống không bằng chết. Sau mười ngón tay sẽ tiến đến mười ngón chân, Mạc Vấn một đường cắt xuống như vậy, Bạch Hỗn đã hoàn toàn tàn phế.
“Ah! Giết ta đi! Ngươi giết ta đi!”
Gương mặt Mạc Vấn không hề thay đổi, xuống tay không chút do dự, chặt đứt hết mười ngón chân của Bạch Hỗn, sau đó chuyển đến bàn tay và bàn chân.
Cầu xin mãi không có kết quả, cuối cùng Bạch Hỗn cũng không làm chuyện vô ích đó nữa, từ tuyệt vọng lại sinh ra ác độc, lớn tiếng rống to: “Tại sao ngươi phải làm như vậy với trẫm? Cũng nên cho trẫm biết rõ nguyên nhân chứ.”
Mạc Vấn dừng lại, thò tay túm lấy long bào nhấc bổng Bạch Hỗn lên, hai mắt đỏ hồng như máu nhìn chằm chằm vào y: “Vì cái gì? Ngươi vì cái gì mà giết họ? Ngươi cứ yên lành mà làm hoàng đế không được sao, cớ gì mà lại giết bọn họ?”
Trong mắt Bạch Hỗn dấy lên một tia hi vọng, y khàn khàn đáp lại: “Ngươi, ngươi nói tới ai? Trẫm không hề lạm sát người vô tội. Có lẽ…có lẽ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm?” Mạc Vấn ngửa mặt lên trời cười điên dại, tiếng cười như tiếng cú khóc đêm: “Mấy ngàn nhân mạng của Mạc gia ta mà chỉ là một cái hiểu lầm? Ngươi giết người thân của ta, hôm nay ta chôn cất toàn bộ Bạch gia cùng bọn họ .”
“Mạc gia? Chú Kiếm Sơn Trang?” Bạch Hỗn như vớ được cứu tinh, khản giọng kêu lên: “Không phải ta! Không phải ta giết!”
Hai gã Linh Kiếm sư Tâm Kiếm môn kia vẫn đang ngoảnh mặt làm ngơ liền chấn động, kinh hoàng cùng nghi hoặc nhìn vào Mạc Vấn, đầu lông mày ẩn hiện thần sắc vui mừng.
“Không phải trẫm diệt môn Mạc gia các ngươi, là tiên sứ, là tiên sứ làm.” Bạch Hỗn vất vả lắm mới có hi vọng cứu mạng, không còn kiêng dè cái gì tiên sứ hay không tiên sứ nữa.
“Vô Trần nhai! Đúng, là Vô Trần nhai, một trong Tam Đại Thánh Địa Vô Trần nhai! Là bọn chúng giết hại cả nhà Mạc gia, sau đó lại bắt trẫm tuyên bố Mạc gia các ngươi phản nghịch, bắt tất cả để tử Mạc gia bên ngoài, còn phải tìm Thiếu trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang các ngươi.”
Toàn thân Mạc Vấn run rẩy, Huyết Sát trên người nồng đậm thêm mấy phần, bi thống rống lên một tiếng: “Tâm Kiếm môn!”
Tiếng thét thê lương bay thẳng lên trời cao, hai tay hắn vận sức, xé Bạch Hỗn ra làm hai mảnh, sau đó dùng cặp mắt tựa hai cục máu giống như dã thú nhìn vào hai gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ trên đại điện.
“Không tốt.”
Hai gã Linh Kiếm sư đồng thời biến sắc, ma đầu đáng sợ trước mắt này đã chuyển mục tiêu lên hai người bọn họ.
“Chia nhau ra, đem tin tức mang về kiếm môn.”
Lão giả Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ kia nói xong liền đi trước, đánh vỡ một cửa sổ của đại điện lao ra ngoài. Tên Linh Kiếm sư còn lại sao dám chậm trễ, theo hướng khác đập vỡ tường đại điện mà chạy ra.
“Chết!!!”
Mạc Vấn nổi giận gầm một tiếng, cả người hóa thành một ngôi sao băng màu máu, đuổi theo tên Linh Kiếm sư Kiếm mạch hậu kỳ, cánh tay như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng lưng của lão, bóp nát trái tim. Sau đó hắn lộn người lại, tuy đi sau nhưng lại đến trước, trong chớp mắt hắn đã đuổi kịp tên Linh Kiếm Sư còn lại, dùng tay bóp vỡ đầu y.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Dịch giả: Thương Long Biên tập: Long Cuồng Phong Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
*Thận Lâu: quái vật trên biển, phun ra sương mù tạo ảo ảnh đẹp đẽ, dụ tàu thuyền đi đến rồi cắn nuốt
Dãy núi Phiêu Miểu tại Vân Châu quanh năm mây mù bao phủ, không ai biết mây mù này từ đâu mà có, cũng chưa ai từng thấy mây mù ở nơi này tan đi. Khu vực trung tâm càng giống như một câu đố khó hiểu, bởi từ trước đến nay chưa từng có ai đi sâu vào trong lòng dẫy núi Phiêu Miểu này, khu vực này dường như bị một sức mạnh bí ẩn nào đấy che phủ, bất kể đó chỉ là người thợ săn bình thường hay hơn nữa là một Linh Kiếm sư cao giai thực lực cao cường, một khi đi vào khu vực này không hiểu sao đều mất phương hướng. Cả một khu vực tràn ngập mây mù, giống như Thận Lâu* đang ẩn náu trên bầu trời, chỉ có thể đứng xa chứng kiến, không thể lại gần.
*Thận Lâu: quái vật trên biển, phun ra sương mù tạo ảo ảnh đẹp đẽ, dụ tàu thuyền đi đến rồi cắn nuốt
Sâu bên trong sương mù, trên một ngọn núi cao, hai gã đệ tử Tâm Kiếm môn khoan thai đi xuyên thẳng qua mây. Cả hai đều là nam tử trung niên độ bốn mươi tuổi, tu vi đều là Kiếm mạch sơ kỳ, thực lực này đủ chiếm một vị trí trong đệ tử nội môn.
“Thật đúng là…, vất vả lắm mới có thể đình chiến, cũng không cho nghỉ ngơi cho tốt một chút, bắt chúng ta cứ mười hai canh giờ phải đi tuần sơn một lần, lại còn không được lơi là gián đoạn nữa. Cái núi này có gì phải kiểm tra sao, không lẽ còn có người dám tới Vô Trần Nhai tìm phiền toái?” Một gã Linh Kiếm sư phàn nàn.
Tên Linh Kiếm sư khác nhìn hắn một cái: “Lần này Đại trưởng lão vây quét Dục Kiếm môn thất bại, Đại trưởng lão Kiếm Quang môn tử trận tại chỗ Thực lực của chúng ta không mạnh hơn Dục Kiếm môn được bao nhiêu, nay Dục Kiếm môn bị hai môn phái liên thủ chèn ép đến nỗi không còn chốn nương thân , khó đảm bảo rằng chúng sẽ không chó cùng dứt dậu, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Hắc, nếu Dục Kiếm môn muốn tự tìm phiền toái thì đoán chừng sẽ tìm đến Kiếm Quang môn trước, Đại trưởng lão của bọn chúng đã chết, chỉ còn tên chưởng môn Kiếm Cương hậu kỳ, thực lực so với Dục Kiếm môn còn kém xa. Chọn hồng trước chọn quả mềm, đây chính là lời lẽ chí lý nơi thế tục.”
“Cẩn thận một chút cũng không có sai, đừng quên Tuyệt Tình Cốc của Dục Kiếm môn đang nằm trong tay chúng ta.”
Tên Linh Kiếm sư thứ hai nhếch miệng: “Nếu không thì cũng có sao cơ chứ ? Đừng quên Thượng Tông còn đang làm khách trong Vô Trần Nhai chúng ta. Ta không tin Dục Kiếm môn dám vuốt râu hùm.”
Hai người đang tranh luận, mây mù phía xa bỗng quay cuồng kịch liệt, một luồng sát khí dữ dội ngập mùi máu tanh tràn đến.
Hai gã đệ tử Tâm Kiếm môn đồng thời biến sắc, hoảng sợ nhìn về nơi xảy ra dị biến, chỉ thấy tại sườn núi đối diện có một thân ảnh toàn thân bao phủ trong một ngọn lửa màu máu tươi. Thân ảnh đó đang lao về phía họ rất nhanh, tốc độ đáng sợ khiến cho mây mù trong vòng mười trượng xung quanh bị kéo theo.
“Kia là thứ gì? Yêu thú sao?”
"Yêu thú sao lại có thứ sát khí kinh khủng như vậy được ?”
Bóng hình kia phi tới rất nhanh, như một tia chớp đỏ tươi, qua mấy hơi thở đã từ sườn núi trước mặt lướt đến ngọn núi nơi họ đứng, từ dưới chân núi tiến thẳng đến, từ đây hai gã đã có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng ẩn hiện trong ngọn lửa đỏ tươi kia.
“Đây là ma sát. Là ma đầu ma đạo.”
Hai gã Linh Kiếm sư mặt mũi xám xịt, cùng tế xuất ra phi kiếm của mình, mà thân ảnh kia đã đến giữa lưng chừng núi.
“Ma đầu phương nào xông vào sơn môn Vô Trần nhai?”
Một trong hai người lớn tiếng quát hỏi, nhưng cái tên Vô Trần Nhai đối với bóng người kia không có bất cứ tác dụng nào, tốc độ trái lại không giảm mà còn tăng lên. Thêm mấy hơi thở bóng dáng đã tiến đến đỉnh núi, khoảng cách với hai tên Linh Kiếm sư chỉ còn chưa tới trăm trượng. Mà huyết sát ngập trời lại càng rõ ràng, áp chế cả hai tới mức không thể hít thở.
“Ngươi…”
Hai gã đệ tử Tâm Kiếm môn còn muốn chất vấn, nhưng thân ảnh đã xẹt qua khoảng cách mấy trăm trượng, hiện ra trước mắt bọn họ.
Hai người chỉ vừa kịp nhìn thấy một đôi mắt đỏ thẩm như máu đã liền có cảm giác như có gió bão cấp mười tám đang tàn phá bừa bãi trong thức hải, Nguyên linh lập tức sụp đổ, ý thức vĩnh viễn chìm vào bóng tối.
Thân ảnh trong lửa đỏ phóng qua hai thân thể giờ đã không còn linh hồn, không thèm nhìn qua đến một giây.
Tại sân thượng phía trước sơn môn Vô Trần Nhai, một cột đá cao tới mười trượng đứng vững trên một cự thạch. Trên cự thạch có một đôi nam nữ Linh Kiếm sư trẻ tuổi Dưỡng Kiếm kỳ đang dựa vào cột đá mà vui vẻ nói chuyện.
Hôm nay bọn họ là người tiếp khách thủ tại sơn môn, nói như vậy tức là làm một công việc rất nghiêm túc, đại diện cho bộ mặt của Kiếm môn. Nhưng rõ ràng những tên đệ tử này lại không nghĩ vậy, đương nhiên cũng không thể trách bọn chúng, tình hình nước Triệu bây giờ khá đặc biệt. Trước kia khi Thiên Trì Thiên Kiếm môn vẫn còn, trong cả nước Triệu chỉ vẻn vẹn có ba cái kiếm môn. Tam đại kiếm môn hình thành thế chân vạc, cùng nhau phân chia tài nguyên tu luyện của nước Triệu, tiểu môn cùng tán tu thật sự là không còn đất để mà sống. Khi đó tam đại kiếm môn đều bí mật lo việc phát triển, ngày thường có rất ít người đến lai vãng. Hôm nay Thiên Kiếm môn tự dời tông đi Tử Vân Tinh Các, Tâm Kiếm môn lại thẳng tay triệt hạ Dục Kiếm môn, gần như đã trục xuất toàn bộ đệ tử Dục Kiếm môn ra khỏi Triệu quốc. Tâm Kiếm môn một nhà độc chiếm tất cả, tất nhiên càng không có ai tới bái phỏng. Bởi vậy đệ tử tiếp khách hẳn là công việc nhàn hạ nhất rồi, hơn nữa bố trí một nam một nữ theo cách truyền thống càng tạo cơ hội tuyệt hảo cho những đôi nam nữ kia tâm tình.
Ngay lúc hai tên đệ tử trẻ tuổi đang chàng chàng thiếp thiếp, một thân ảnh toàn thân hỏa diễm màu máu, từ phía dưới bậc phóng lên, mang theo khí thế vạn quân lao thẳng tới. Luồng sát khí ngập ngụa mùi máu tanh đáng sợ kia khiến cho hai người lập tức bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn vào ngọn lửa đỏ tươi như máu đang phăm phăm lao tới kia.
Tình huống này đã vượt qua khả năng xử lý của bọn chúng, hai người nhìn vào huyết diễm hùng hổ tiến tới kia mà không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Ngay tại thời điểm hai người đang còn ngẩn ngơ, ngọn lửa đỏ như máu kia đã tiến đến gần đỉnh núi, xẹt qua thân thể cả hai. Thân thể hai đệ tử trẻ của Tâm Kiếm môn run một cái, ngã xuống như hai khúc gỗ mục, đôi mắt vô hồn.
Trên Thính Kiếm đài trước núi, hơn mười ngoại môn đệ tử Tâm Kiếm môn đang lắng nghe một tên trưởng lão ngoại môn Kiếm Mạch trung kỳ giảng giải kiếm đạo.
Tên ngoại môn trưởng lão giảng đang đến chỗ đặc sắc, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, từ bồ đoàn đứng vụt lên, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm về phía sơn môn, nghiêm nghị quát: “Ma đầu phương nào?”
Một ngọn lửa đỏ thẫm như thiểm điện từ xa phóng tới, sát khí ngập trời cũng theo đó mà cuồn cuồn tràn đến.
Oanh!!!
Ngọn lửa kia trực tiếp hạ xuống Thuyết Kiếm đài, toàn bộ khu vực bệ đá xanh ầm ầm chấn động, tạo ra vô số vết nứt tỏa ra xung quanh như mạng nhện. Hơn mười gã đệ tử ngoại môn tu vi vẫn chưa đến Kiếm Mạch bị làn sóng khí khổng lồ hất tung xuống đất.
“Tâm Kiếm môn…Đáng chết.”
Đôi mắt đỏ như máu của Mạc Vấn lóe lên huyết quang, hơn mười gã đệ tử ngoại môn còn không kịp kêu lên tiếng nào đã lăn ra chết ngay tại chỗ. Cơ thể tên trưởng lão ngoại môn Kiếm Mạch kỳ kia chợt rung lên, phun ra một ngụm máu tươi, mắt và tai đều chảy máu.
“Linh thức! Làm sao có thể?”
Vẻ mặt tên trưởng lão ngoại môn tràn ngập vẻ khó tin, nhưng một khắc sau Mạc Vẫn đã xuất hiện trước mắt lão, cánh tay nhẹ nhàng xuyên qua lồng ngực.
Bbóp vỡ trái tim đang còn đập trong tay, Mạc Vẫn không hề dừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong núi.
Trên một tòa kiếm đài, hơn mười gã đệ tử ngoại môn Dưỡng Kiếm kỳ đang luyện kiếm thuật, một thân ảnh ẩn hiện trong lửa đỏ vọt qua, hơn mười người ngã xuống đất.
Mạc Vấn đã đi qua vài nơi đông người tập trung như vậy, gặp người liền giết không tha, bất kể già trẻ gái trai, chỉ cần là đệ tử Tâm Kiếm môn liền sẽ bị đánh chết tại chỗ.
“Ma đầu phương nào đến Tâm Kiếm môn giương oai?”
Một tiếng hét phẫn nộ từ xa vang lên, mấy đạo kiếm quang từ sâu bên trong sơn môn mà bay nhanh đến, người cầm đầu phóng ra khí tức Kiếm cương sơ kỳ.
Người còn chưa tới, một luồng kiếm khí sáng chói màu đỏ đã ngang trời phách đến, là một kiếm của Linh Kiếm sư Kiếm Cương kỳ.
Mạc Vấn không hề né tránh, mà hắn cũng không thể tránh được , kiếm khí bổ thẳng lên người hắn, lực đạo cực lớn đánh hắn đập thẳng vào trong lòng núi, đá vụn tung bay.
Mấy đạo kiếm quang dừng tại một ngọn núi đối diện, kiếm quang thu lại lộ ra bốn nhân ảnh, người cầm đầu râu tóc trắng xóa, không biết là đã bao nhiêu tuổi.
Sắc mặt lão giả thâm trầm đáng sợ, nhìn chằm chằm vào miệng hố khủng bố ở ngọn núi bên cạnh, mắng to: “Khốn kiếp ! Làm cách nào mà hắn vào được đây? Vô Trần nhai là ai thủ hộ? Ma đầu thanh thế lớn như vậy xông qua đại trận hộ sơn mà không ai hay biết. Còn lũ đệ tử tuần sơn bên ngoài làm việc kiểu gì vậy?”
Ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch câm như hến, cúi đầu mặc cho lão giả nổi giận.
Xa xa có thêm mười đạo kiếm quang lướt đến, có ba người đều tỏa ra khí tức Kiếm Cương.
“Lục trưởng lão, xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao ta lại cảm nhận được sát khí ở trong tông môn?” Ngũ trưởng lão Tôn Mặc không chút khách khí chất vấn.
Lão giả sắc mặt khó coi, khó chịu trả lời: “Có một ma đầu xông vào sơn môn đại khai sát giới, vừa bị ta đánh chết.”
“Ma đầu? Làm sao có thể?” Cả đám trưởng lão Kiếm Cương đồng thời biến sắc, trong đó có một lão Kiếm Cương trung kỳ trầm giọng nói: “Tổn thất lớn không?”
Lục trưởng lão nói: “Không rõ lắm, để ta cho người kiểm tra lại.”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lục trưởng lão, Vô Trần điện là do ngươi phụ trách, ma đầu kia như thế nào lại tiến vào? Đại trận hộ sơn chẵng lẽ lại không có phản ứng nào ?” Một Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ khác chất vấn.
Sắc mặt Lục trưởng lão biền thành màu đen: “Lúc đấy ta đang trong động phủ tu luyện, cũng không có trong Vô Trần điện.”
“Được rồi! Việc cấp bách hiện tại là biết rõ tổn thất của kiếm môn cùng ngọn nguồn sự tình, mới có thể thưa lại với Đại trưởng lão và chưởng môn.” Tên trưởng lão Kiếm cương trung kỳ nhìn về phía Lục trưởng lão: “Lục trưởng lão, ma đầu kia hiện ở đâu?”
Lục trưởng lão chỉ vào đại động tại sườn núi đối diện, vừa muốn nói chuyện thì một luồng sát khí hung lệ như núi lửa phun trào từ trong miệng động ào ra. Một thân ảnh toàn thân hừng hực lửa đỏ như máu lao ra.
“Vậy mà lại không chết!” Lục trưởng lão sắc mặt biến đổi.
Mặt khác ba gã trưởng lão Kiếm Cương vẻ mặt cũng biến hóa.
“Xích Huyết ma sát! Đây là Lục Ma Đạo.”
Thân ảnh chìm trong lửa đỏ kia nhảy lên một cự thạch phía núi đối diện, nhìn chằm chằm vào đám Linh Kiếm sư Tâm Kiếm môn tại đỉnh núi bên này, đôi mắt màu máu phóng ra cừu hận rét thấu xương.
“Có chút ý tứ, tại nơi vắng vẻ này của các ngươi mà cũng có người tu luyện Sát Lục kiếm đạo.”
Một thanh âm lỗ mãng từ trên không truyền đến, hơn mười thân ảnh chân đạp Linh kiếm lơ lửng trên không, nhìn bao quát phía dưới.
Cầm đầu rõ ràng là hai người, Đại trưởng lão Tân Kiếm môn Phác Minh Hâm và thiếu tông chủ Vô Vi Kiếm tông Chu Khánh Thư.
“Chậc chậc, ma sát hóa hình, có lẽ đã tiến vào Hóa Ma cảnh rồi? Hình như đã hoàn toàn ma hóa, không tệ, đây chính là tài liệu luyện chế kiếm tốt nhất. Phác trưởng lão, có thể tặng thứ này lại cho bản thiếu gia được hay không ?”
Khóe mắt Phác Minh Hâm khẽ giật, gật đầu nói: “Nếu Thượng Tông yêu thích, ta sẽ cho người bắt sống tên khốn kiếp này, tặng cho Thượng tông.”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Dịch giả: Thương Long Biên tập: Long Cuồng Phong Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
“Để ta đi.”
Lục trưởng lão quát khẽ một tiếng, tung ngưởi nhảy lên. Lão sớm đã không nuốt trôi cơn giận này, xảy ra việc bị người tìm đến tận cửa đại khai sát giới thế này chính là tội trạng của trưởng lão hộ trận, nên lão vô cùng căm hận tên ma đầu kia. Giờ lão nghe được Chu Khánh Thư muốn bắt ma đầu kia về luyện Kiếm khôi liền xung phong nhận việc, hi vọng khiến cho Thượng Tông vui vẻ thêm một chút, chờ sau này xét định tội trạng cũng có thể giúp lão giải vây.
Khi Lục trưởng lão ra tay, các Linh Kếm sư khác đều thờ ơ lạnh lùng, không ai nghĩ rằng đường đường Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Cương mà một ma đầu nhỏ nhoi cũng không thu phục được. Ma đầu kia tuy có khí tức quỷ dị nhưng tu vi không cao, những Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Cương như bọn chúng rất nhanh nhìn rõ hư thực trên người Mạc Vấn.
Từ ngọn núi này đến ngọn núi khác chỉ cách có mấy trăm trượng, Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh toàn lực đề khí nhảy mạnh là có thể sang tới. Cả người Lục trưởng lão như con chim lớn lao đến đỉnh núi đối diện, đánh thẳng tới thân ảnh bao phủ trong huyết diễm. Trong ý nghĩ của lão, bắt một tiểu ma đầu chưa ngưng tụ bổn mạng kiếm khí, đơn giản là dễ như trở bàn tay. Nhưng lần này suy đoán của lão lại không chính xác, mà đã sai lầm thì thường phải trả một cái giá lớn.
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào bóng hình đang lao nhanh lại gần, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng, huyết quang bắn ra, Kiếm thức đỏ tươi đánh thẳng đến Lục trưởng lão.
Tinh thần tu vi của cả hai đều là Kiếm Cương sơ kỳ, nhưng giờ phút này vì Mạc Vấn bị ma hóa nên Kiếm thức xảy ra biến dị, vốn là tính công kích đơn thuần biến thành phá hoại cùng hủy diệt. Kiếm thức màu máu giống như thủy triều trùng trùng điệp điệp đánh vào thức hải của Lục trưởng lão. Linh thức của Lục trưởng lão yếu ớt giống như vải mỏng bị gió mạnh xé rách, lập tức nát vụn, Nguyên linh ở sâu bên trong khoảng khắc cũng bị huyết sắc Kiếm thức bao phủ.
“Ah!”
Lục trưởng lão ở giữa không trung kêu lên thê thảm, thân thể không còn khống chế cắm thẳng đầu rơi xuống đất.
Kết quả như vậy khiến đám Linh Kiếm sư thất thần trong chốc lát, nhưng trong phút chốc này đã quyết định luôn vận mệnh của Lục trưởng lão. Bởi vì Mạc Vấn đã phi thân tới, cả người giống như một sao băng màu máu đón lấy Lục trưởng lão đang rơi xuống. Cánh tay phải của hắn như một thanh Linh kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Lục trưởng lão, sau đó cánh tay xoay tròn, thân thể Lục trưởng lão bị xẻ làm mấy mảnh, một Linh Kiếm sư Kiếm Cương kỳ cứ vậy chết đi.
“Lục trưởng lão.”
Máu đỏ cùng vài mẩu thân thể rơi vãi khiến đám Linh Kiếm sư tỉnh táo trở lại, cả đám người ai nấy sắc mặt đại biến . Đối với Linh Kiếm sư đạt cảnh giới như bọn chúng mà nói, rất ít phải đối mặt với nguy cơ sinh tử. Linh Kiếm sư cảnh giới Kiếm Cương phân thắng bại vốn không dễ dàng, nếu đụng phải người vượt quá cấp độ cũng không cần liều chết, chạy trốn là điều hoàn toàn làm được. Vì thế nên khi hai đại tông phái giao chiến kịch liệt, cũng rất ít xuất hiện việc giảm quân số.
Lấy việc lần này tranh đấu cùng Dục Kiếm môn làm ví dụ, Tâm Kiếm môn bọn chúng chỉ có một trưởng lão cảnh giới Kiếm Cương chết đi. Tại vì y liều lĩnh khinh địch, tự tuyệt đường lui của mình, bị vài tên trưởng lão Kiếm Cương kỳ của Dục Kiếm môn liên thủ vây giết. Đương nhiên Đại trưởng lão Kiếm Quang môn chết cũng do nguyên nhân đặc thù.
Nhưng hôm nay nhận định này bị một ma đầu không biết lai lịch phá vỡ, căn bản khó có thể tin được. Đây chính là một cường giả Kiếm Cương sư kỳ đó, nào có phải con chó con mèo, cho dù Linh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ cũng không có khả năng giết chết nhẹ nhàng như vậy.
“Hình như là loại tinh thần công kích, có dao động tinh thần.”
Bên cạnh Chu Khánh Thư, một gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ ánh mắt nhấp nháy.
Con mắt Chu Khánh Thư sáng ngời: “Không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn, Lữ trưởng lão, ngươi tự mình ra tay bắt giữ hắn.”
Gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ kia ứng tiếng, khống chế kiếm quang lao thẳng đến Mạc Vấn.
Sắc mặt Phác Minh Hâm cùng mấy Linh Kiếm sư Tâm Kiếm môn có chút khó coi, nhưng cũng không có lên tiếng.
Toàn thân Lữ trưởng lão ẩn bên trong kiếm quang, linh áp Kiếm Cương hậu kỳ triển khai hoàn toàn, giống như một vì sao rơi xuống.
Mạc Vấn đứng trên đỉnh núi không hề tránh né, cặp mắt đỏ rực nhìn vào thân ảnh đang xông tới, trong thức hải Kiếm thức màu máu phóng xuất một lần nữa.
Một tầng gợn sóng vô hình khuếch tán giữa không trung, ẩn hiện một vầng sáng đỏ như máu.
Bên trong kiếm quang, Lữ trưởng lão hừ khẽ, từ trong thức hải phóng ra linh thức thuộc về cảnh giới Kiếm Cương hậu kỳ, tạo thành một bức tường vô hình chắn trước người.
Oanh! Oanh! Oanh!!!
Một loạt tiếng nổ kịch liệt vang lên trên không, bức tường linh thức do Lữ trưởng lão bố trí bị huyết sắc Kiếm thức xuyên qua từng lớp từng lớp một, mãi cho đến khi cách mi tâm lão vài tấc mới khó khăn dừng lại.
Khuôn mặt Lữ trưởng lão toát ra vẻ đau đớn, tuy đã ngăn được công kích từ Kiếm thức của Mạc Vấn, nhưng linh thức của lão cũng đã trọng thương, dường như đã có ba thành bị hủy mất. Đúng vậy, là biến mất, bị Kiếm thức màu máu quỷ dị kia tiêu diệt không còn.
“HỐNG!”
Lữ trưởng lão gầm nhẹ một tiếng, nén đau đớn bên trong thần hồn, vung một tay mạnh mẽ đánh xuống dưới.
Một đạo kiếm khí màu xanh to lớn bắn ra từ trong lòng bàn tay lão, lập tức bao trùm lên người Mạc Vấn.
Oanh!
Cả ngọn núi chấn động, tại vị trí Mạc Vấn đứng xuất hiện một miệng hố đường kính vài trượng.
Lữ trưởng lão từ từ hạ xuống bên cạnh miệng hố, lạnh nhạt nhìn sâu vào bên trong. Lão đối với một kích của mình rất có lòng tin, nhìn qua thì cương mãnh vô cùng, nhưng thật ra thì kiếm khí tán mà không ngưng, vừa vặn phế bỏ mục tiêu nhưng lại không giết.
Quả nhiên dưới hố sâu cực lớn kia, thân hình Mạc Vấn hiện ra. Toàn thân hắn máu tươi đầm đìa, Huyết sát thiêu đốt bên ngoài thân thể ảm đạm yếu ớt, tùy lúc có thể bị dập tắt.
Hừ khẽ một tiếng, Lữ trưởng lão tung một trảo xuống đáy hố, tạo ra hấp lực cuốn Mạc Vấn lên. Nhưng ngay sau đó lão biến sắc, bởi hấp lực lão phát ra bị một lực lượng giãy giụa chống trả.
“Ngươi?” Lữ trưởng lão chăm chú nhìn vào thân hình huyết nhục mơ hồ dưới đáy hố, ánh mắt kinh hoàng cùng nghi hoặc.
Chỉ thấy thân ảnh dưới đáy hố bỗng nhiên nhúc nhích, sau đó chậm chạp đứng lên một cách kiên cường, Huyết sát trên người nồng đậm trở lại, giống như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt.
“Làm sao có thể?”
Nội tâm Lữ trưởng lão cực kỳ khiếp sợ, lão biết rõ uy lực một đòn vừa rồi, cho dù Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ dính phải cũng mất đi năng lực hành động. Nhưng thiếu niên trước mặt tự mình đứng dậy, hơn nữa bộ dáng như không hề bị thương đến gân cốt. Điều này có thể hay sao? Kẻ này được đúc bằng sắt ư?
Mạc Vấn không phải được đúc bằng sắt, mà hắn rèn luyện cả người thành Linh Kiếm. Thể chất của hắn đã gần đạt đến Linh kiếm siêu phẩm nhất giai, Lữ trưởng lão dùng thân thể Linh Kiếm sư bình thường đánh ra một kích, có thể làm bị thương Mạc Vấn, nhìn qua thì thê thảm vô cùng, nhưng lại không phạm tới căn cơ.
Sắc mặt Lữ trưởng lão âm trầm bất định, vung mạnh tay áo xuất ra kiếm khí, đánh thẳng vào ngực Mạc Vấn.
Oanh!
Cả người Mạc Vấn lún xuống đáy hố thêm vài thước.
Lần này Lữ trưởng lão tăng thêm lực đạo, ngực Mạc Vấn xuất hiện một vết kiếm hình dáng đáng sợ, từ bả vai xuống tới phần bụng, da thịt mở ra cơ hồ nhìn thấy cả xương sườn trắng hếu cùng nội tạng nhúc nhích.
Nhưng việc này cũng chưa chấm dứt ở đây, qua mấy hơi thở, thân thể Mạc Vấn bị vùi dưới đáy hố lại giật giật, từ từ bò lên.
Nhìn vào thân ảnh huyết nhục mơ hồ dưới đáy hố, nội tâm Lữ trưởng lão không khỏi cảm thấy sợ hãi, quăng một trảo thu Linh kiếm về tay, giống như chỉ có vậy mới khiến lão cảm thấy an toàn.
Kỳ thật dùng thực lực của lão chém chết Mạc Vấn là rất dễ dàng, nhưng hôm nay lão hết lần này đến lần khác không giết được đối phương, hai lần thất bại khiến lão cũng dần cảm thấy nhụt chí.
“Lữ trưởng lão, sao đến giờ vẫn còn chưa chế ngự được hắn vậy ?”
Tiếng Chu Khánh Thư bất mãn thúc dục từ bên trên truyền đến.
Lữ trưởng lão cắn răng, ánh mắt hiện vẻ hung ác, lão đột nhiên vung kiếm lên, một đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt hiện ra. Dưới hố sâu, cánh tay trái của Mạc Vấn lìa khỏi thân thể, văng ra bên ngoài.
Máu tươi từ chỗ đoạn cụt không ngừng chảy ra, nhưng trên mặt Mạc Vấn không có chút biến hóa nào, giống như đó là cánh tay của người khác. Hắn nhìn chằm chằm vào Lữ trưởng lão, một luồng khí tức quỷ dị bao trùm toàn thân.
Sắc mặt Lữ trưởng lão biến đổi, kinh nghi bất định nhìn bốn phía. Lão cảm giác được thiên địa linh khí đang hội tụ xuống hố, lúc mới bắt đầu rất chậm, nhưng càng về sau càng nhanh hơn. Qua mười hơi thở, thiên địa linh khí tạo thành năm dải lụa nhiều mầu mà mắt thường có thể trông thấy, tập trung về nơi thân ảnh dưới đáy hố. Tất cả những người có mặt đều cảm thấy hồi hộp trong lòng.
“Mau nhìn xem, bầu trời làm sao vậy?”
Đám Linh Kiếm sư Tâm Kiếm môn kinh hô từ phía xa.
Lữ trưởng lão mãnh liệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tầng mây đen mỏng manh chẳng rõ xuất hiện từ khi nào trên bầu trời, hơn nữa mỗi lúc trôi qua lại càng thêm dày đặc, trong chốc lát đã bao phủ toàn ngọn núi. Bên trong mây đen có một luống uy áp đáng sợ ép xuống.
Bọn người Phác Minh Hâm cùng Chu Khánh Thư vốn đang ngự kiếm đứng trên không, vội vàng cuống quýt thu kiếm quang hạ xuống, dừng trên đỉnh núi gần đấy, kinh nghi nhìn vào tầng mây đen càng ngày càng khổng lồ.
“Giữa ban ngày sao lại xuất hiện mây đen thế này ? Không lẽ trời sắp mưa hay sao ?”
“Chó má! Nơi này là cửa vào Tâm Kiếm môn của chúng ta, có đại trận hộ sơn bảo vệ, làm sao có thể xuất hiện trời mưa chứ ?”
“Mây đen kia rốt cuộc là do thứ gì tạo ra vậy ? Linh áp thật đáng sợ.”
Tại phương xa, một ít đệ tử Kiếm Mạch kỳ của Tâm Kiếm môn nhao nhao nghị luận, không ngừng bàn tán về đám mây đen phía trên.
Nhưng tất cả Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh sắc mặt lại vô cùng khó coi, thậm chí lộ ra một chút sợ hãi.
“Thiên kiếp.” Phác Minh Hâm rành rọt nói ra hai chữ.
“Tại sao lại là Thiên kiếp? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?” Một gã Kiếm Cương trưởng lão lo sợ không yên nói.
Trên đỉnh núi đối diện, cái hố nơi Mạc Vấn đứng đã bị dải sáng năm màu bao phủ hoàn toàn, dải sáng kia đúng là Thiên Địa Ngũ Hành Chi Linh ngưng tụ cực độ mà ra. Trung tâm dải sáng có một vòng xoáy, những sợi ngũ hành linh khí giống như trăm sông đổ về một biển, lao vào trong vòng xoáy này.
Lữ trưởng lão cảm giác bốn loại linh khí trong thiên địa phảng phất như trong nháy mắt đã mất đi toàn bộ khống chế, bị một luồng lực lượng kỳ dị dẫn dắt hội tụ xuống hố. Ngay cả Kiếm Cương hệ Mộc trong người lão cũng bị dẫn dắt, không thể không phóng xuất tinh thần để giữ lại.
“Ngũ Hành Quy Nhất! Là hắn, là hắn dẫn phát Thiên kiếp, mau cản hắn lại.”
Phác Minh Hâm lớn tiếng quát, đường đường Linh Kiếm sư Kiếm Cương đại viên mãn giờ phút này thanh âm lại tràn ngập hoảng loạn.
Bên trong hố nhanh chóng ngưng tụ Thiên Địa Ngũ Hành Chi Linh như vậy, không khó để mọi người đoán ra mấu chốt. Ngũ Hành Quy Nhất là cấm kị, đây là điều giới Linh Kiếm Sư nhận thức chung. Tất cả Linh Kiếm sư Kiếm Cương đều hoảng sợ nhìn về vòng xoáy Ngũ Hành đang ngày càng to lớn kia.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Dịch giả: Thương Long Biên tập: Long Cuồng Phong Nguồn: Bạch Ngọc Sách và Bàn Long Hội
Thiên kiếp buông xuống trên bầu trời sơn môn Tâm Kiếm môn thật bá đạo vô song, không cách nào ngăn cản được. Đại trận hộ sơn bao phủ Tâm Kiếm môn lúc này như một món đồ chơi, nó bị sức mạnh ẩn chứa trong thiên kiếp phá tan thành từng mảnh nhỏ.
Mây đen càng ngày càng dầy lan xa đến vài dặm. Dưới tầng mây đó phàm là sinh vật có suy nghĩ đều cảm nhận được uy áp khôn cùng, sự kinh sợ từ sâu thẳm trong linh hồn.
"Thiên kiếp hoàn toàn thành hình còn cần thêm ít thời gian nữa! Không thể để cho thiên kiếp giáng xuống! Giết chết hắn đi!" Phác Minh Hâm bất chấp yêu cầu của Chu Khánh Thư. Nếu chờ cho thiên kiếp hạ xuống thì kẻ đầu tiên gặp nạn chính là sơn môn của chúng. Dưới đất còn có một linh mạch nhị giai trung phẩm! Thiên kiếp cuồng bạo luôn có đặc tính hủy diệt, phá hoại linh mạch! Quan trọng nhất là thiên kiếp không phân địch ta, phàm là lọt vào trong phạm vi thiên kiếp thì tất cả các sinh vật có sinh mạng đều bị coi là người ứng chịu thiên kiếp. Thiên kiếp có uy lực nhỏ hay lớn thì do tu vi nhưng không ai tin chắc rằng mình có khả năng vượt qua thiên kiếp này.
Lữ trưởng lão ở gần Mạc Vấn nhất nên cũng gần nhất trung tâm thiên kiếp, bởi vậy lão cảm nhận Thiên Uy rõ ràng đáng sợ hơn rất nhiều. Lão còn cảm thấy mây đen trên đỉnh đầu có ý tập trung vào mình. Điều này làm cho mặt lão đã trắng bệch lại càng thêm nhợt nhạt. Chuyện này cho thấy lão cũng đang bị ứng kiếp! Bây giờ lão chỉ hận không thể quay đầu bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt!
Nén nỗi sợ trong lòng xuống, Lữ trưởng lão liền ra tay. Lão xuất thủ toàn lực. Một luồng thanh hồng sáng chói từ trong Linh kiếm bắn ra. Một kiếm này là ngưng tụ tu vi Kiếm Cương cả đời, kiếm quang dường như sắp thực chất hóa, như một gốc thiên mộc màu thanh bích ầm ầm vọt tới chùm sáng ngũ sắc.
Quỹ đạo vận hành của Ngũ Hành giao hội tuần hoàn đột nhiên bị kiếm quang đảo loạn. Nhưng tác dụng của nó cũng chỉ đến thế. Những luồng Ngũ Hành như dải lụa màu vận chuyển hàm chứa phép tắc thiên địa không thể kháng cự nên kiếm quang thanh sắc xâm nhập vào nhanh chóng bị phân giải. Nó tiến vào trung tâm của chùm sáng Ngũ Hành thì hoàn toàn tiêu tán.
Mà giờ khắc này, khí tức đáng sợ tận sâu trong chùm sáng ngũ sắc càng lúc càng tăng. Kiếm Mạch sơ kỳ... Kiếm Mạch trung kỳ... Kiếm Mạch hậu kỳ... Kiếm Mạch Viên Mãn... Kiếm Mạch Viên Mãn đỉnh phong... Đột phá Kiếm Mạch Viên Mãn!
Lữ trưởng lão không thể nào hình dung được tình huống trước mắt. Gã thiếu niên bên trong chùm sáng ngũ sắc chỉ có khí tức cấp độ Kiếm Mạch nhưng linh tức dao động lại không ngừng tăng lên như không có giới hạn, thậm chí giờ này linh khí tăng lên đã vượt xa khả năng thu nhận của môt Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch cảnh bình thường, vậy mà dường như luồng linh khí này vẫn đang nhanh chóng tăng vọt lên không có điểm dừng.
Ah -- "
Mạc Vấn phát ra một tiếng rống to không giống tiếng người, trong thanh âm tràn ngập sự thống khổ ấy dường như còn có cả sự giải thoát. Sau một khắc, hắn bay ra khỏi hố sâu cực lớn, đúng vậy, phải nói là vụt bay! Vụt bay thẳng lên không trung! Dòng linh khí ngũ hành tuần hoàn quanh thân bị kéo dài ra !
Lúc này, thân thể của hắn trong mắt người chứng kiến đâm ra cực độ quỷ dị. Bên dưới da thịt dường như có con gì đó ngọ nguậy, thân hình trong quang ảnh vặn vẹo, từng đạo ngũ sắc từ Ngũ Hành Chi Linh ngưng tụ lại trên thiên môn đỉnh đầu của hắn ầm ầm rót vào. Tình huống vậy thì chẳng biết lúc nào thì cơ thể hắn nổ tung.
Mạc Vấn tự sát, đúng vậy, hiểu trheo ý nào đó chính là tự sát. Khi hắn khai giải phong ấn địa từ kiếm khí trong đàn điền thì chính là lúc hắn không còn suy tính những chuyện về sau nữa. Hắn chỉ một lòng báo thù! Hắn lấy sinh mệnh ra để đổi lấy sức mạnh to lớn trong phút chốc giành cho việc báo thù! Hắn không biết mình có bao nhiêu thời gian, nhưng đây là cơ hội duy nhất báo thù. Đối mặt với cường giả cảnh giới Kiếm Cương thì chênh lêch giống như là vực sâu không thể bước qua nổi. Vậy nên hắn chỉ có biện pháp như thế.
Trong đầu Mạc Vấn đã bắt đầu mơ hồ, chỉ còn sợi chấp niệm chi phối hành động toàn thân hắn. Cặp mắt đỏ lừ nhìn thẳng Lữ trưởng lão, sau đó không chút do dự vọt xuống bên dưới. Toàn thân hắn được bao phủ hào quang năm màu. Trong vòng mấy trăm trượng, linh khí Thiên Địa hoàn toàn bị đảo loạn. Đằng sau hắn là một vệt gió lốc linh khí loạn lưu thật đáng sợ.
Sắc mặt Lữ trưởng lão đại biến. Lão không chút nghĩ ngợi bèn lập tức Ngự Kiếm bay lên không định thoát khỏi nơi đây. Nhưng do lão quyết định vội vàng trong lúc không còn minh mẫn lắm nên bị kéo vào hố sâu tử vong. Thiên địa linh khí trong phạm vi vài dặm đều bị sự tuần hoàn của ngũ hành ảnh hưởng nên đã không thể không chế nổi nữa, mà Ngự Kiếm phi hành là lấy linh kiếm là chủ, dẫn động rung động của thiên địa linh khí mà sinh ra phản lực để đạt mục đích phi hành. Hiện tại linh khí ngũ hành đã bị mất không chế thì làm sao lão Ngự Kiếm phi hành cho được?
Chỉ trong phút chốc lão thấy rằng linh kiếm không bay lên như ý mà vô lực rơi xuống mặt đất nên khuông mặt trở nên tái nhợt không chút huyết sắc. Lúc này, Mạc Vấn đã trờ tới đỉnh đầu lão, linh khí ngũ hành cuồng bạo rơi thẳng xuống như tỏ rõ cái uy thiên địa.
Toàn bộ đỉnh núi hóa thành bột mịn sau cú va chạm, hoàn toàn biến mất trên thế gian, mà Lữ trưởng lão cũng bị dí xuống thật sâu trong lòng núi. Máu thịt toàn thân trộn lẫn không thể phân biệt hình người. Tay phải của Mạc Vấn cắm thẳng vào ngực lão lôi ra quả tim vẫn còn đập.
Thân hình của hắn lại vọt lên lần nữa. Hắn hướng về phần đông trưởng lão Kiếm Cương của Tâm Kiếm môn đang đứng trên đỉnh núi.
"Chạy mau! Nó điên rồi!"
Đám trưởng lão kia thấy vậy quá sợ hãi, nháo nhác muốn Ngự Kiếm chạy đi, nhưng thiên địa linh khí xung quanh đã hoàn toàn hỗn loạn nên căn bản không cách nào Ngự Kiếm được! Mắt thấy luồng sáng ngũ sắc kinh khủng kia càng ngày càng gần, không biết ai hô một câu: "Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Chia nhau mà chạy!"
Nhóm trưởng lão Kiếm Cương kia lập tức tõe ra như đàn gà, chia nhau chạy xuống chân núi như điên. Đường đường là những Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương đã bao giờ bị người ta đuổi như chó nhà có tang thế này bao giờ chưa?
Oanh!
Luồng sáng ngũ sắc cuối cùng đập vào ngọn núi, hơn mười tên linh kiếm sư Kiếm mạch kỳ không kịp phản ứng nên bị dải sáng năm màu cuốn vào, thân thể bị xé tan ra tạo thành một mảng mưa máu.
Từ lúc Mạc Vấn bạo khởi giết người đến bây giờ cực kỳ ngắn ngủi, trước sau cũng chỉ mới khoảng mười nhịp thở nhưng đã có một lão linh kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ và hơn mười người linh kiếm sư Kiếm Mạch kỳ chết trong tay!
Trên một ngọn núi khá xa đó, khuôn mặt Chu Khánh Thư tái nhợt, bởi vì Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ vừa chết kia là người của y! Hơn nữa người này còn là trưởng lão Hộ Pháp trong nội môn Kiếm Tông! Vốn chuyến công chuyện ở nước Triệu này đã không thuận lợi lắm, tại Đầm Lầy Mê Vụ tự nhiên chết hết cả hai tên Kiếm nô Kiếm Mạch Viên Mãn không rõ nguyên nhân, chẳng những không biết hung thủ là ai lại còn trắng tay ra về, không có chút thu hoạch nào. Sau đó tông môn chuyển cáo nhiệm vụ đến nay vẫn chưa có chút tiến triển, thế mà bây giờ Lữ trưởng lão lại quy thiên thì khi trở về kiếm tông, chuyện bị trách phạt không tránh nổi rồi. Cho dù tổ phụ có đứng ra cũng không bao che hộ y được.
Mà hết thảy những chuyện này tại tên ma đầu chẳng biết từ đâu xuất hiện này! Một ngọc phù lặng lẽ hiện ra tại ngón giữa của y, nó không giống với kiếm phù nhất nhị giai của Kiếm Mạch hay Kiếm cương thông thường. Kiếm phù này trắng muốt làm cho người nhìn thấy có cảm giác mê say, lại có một luông dao động làm nhân tâm chấn động, chấn động từ từ tỏa ra làm cho thiên địa linh khí hỗn loạn nhờ điều này mà bị áp chế trở lên gần giống thông thường.
"Kiếm Nguyên! Kiếm phù tam giai !" Con ngươi Phác Minh Hâm rụt lại, ánh mắt dán chặt vào kiếm phù trong tay Chu Khánh Thư.
Cặp mắt Chu Khánh Thư sọc đỏ, oán hận nhìn thẳng vào thân ảnh bên trong hào quang ngũ sắc. Y xuất ra kiếm phù tam giai không phải vì có tấm lòng, càng không phải vì giải cứu những linh kiếm sư hạ đẳng. Y làm vậy chỉ vì muốn cái đứa kia phải chết. Thế thôi.
Kiếm phù trắng muốt bị Chu Khánh Thư kích hoạt bèn hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng bạch dài đến vài thước giữa không trung, một luồng khí tức sắc bén lập tức theo tia sáng trắng phóng xuất ra. Tất cả linh kiếm sư đều có ảo giác bị đâm thủng thân thể.
Đạo kiếm quang này nhanh không thể tưởng nổi, dường như chỉ nháy mắt là xuất hiện trước mặt Mạc Vấn. Lúc này hắn còn đang mải đuổi theo một gã linh kiếm sư Kiếm Cương sơ kỳ, chiêu thức như lôi đình vạn quân đánh cho cơ thể gã Linh Kiếm Sư kia vỡ vụn thành từng mảnh, đột nhiên tinh thần hắn rung lên, cảm giác nguy hiểm cực độ từ đâu tới chợt bao trùm lấy cơ thể hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một đạo bạch mang đang xuyên phá dải sáng Ngũ Hành dễ như trở bàn tay, phong mang sắc bén trào tới làm cho tinh thần của hắn đau buốt.
Theo bản năng cầu sinh Mạc Vấn rống to lên một tiếng, phóng xuất tất cả Ngũ Hành chi lực có trong đan điền ra ngoài, luồng khí đang xoay tròn xung quanh Mạc Vấn trong khoảnh khắc đã lớn mạnh gấp mấy lần, từng đạo linh khí Ngũ Hành ấy bỗng đan xoắn vào nhau rồi dũng mãnh quán nhập vào cơ thể của hắn, có cảm giác không gian trong vòng mười trượng như đông đăc lại, rắn chắc vô cùng. !
Nhưng đạo bạch mang vẫn không hề bị ảnh hưởng, mũi nhọn không gì không phá được mạnh mẽ xuyên thủng qua từng lớp linh khí Ngũ Hành, vững vàng đâm sâu vào bên trong.
Chín trượng! Năm trượng! Ba trượng! Một trượng! Ba thước! Một thước!
Khi còn cách thân thể Mạc Vấn còn có một thước thì một đạo ánh sáng u lam trước ngực Mạc Vấn đột nhiên bắn ra. Nó phóng xuất ra hàn ý khủng bố làm cho vòng tròn linh khí Ngũ Hành đang vận chuyển không ngừng kia như muốn đông đặc lại mà giảm dần tốc độ.
Ánh sáng màu xanh va vào luồng bạch quang, cả hai triệt tiêu lẫn nhau.
Chỉ là lam quang thế yếu hơn, nó vẫn kém hơn bạch quang một bậc. Khi tất cả ánh sáng màu xanh bị tiêu diệt hầu như không còn thì đạo bạch quang kia vẫn còn lại một tia thật nhỏ. Cái ánh sáng thật nhỏ đó chui ngay vào bụng của Mạc Vấn, mà vị trí đúng là đan điền!
Thời gian dường như ngừng lại, cơ thể Mạc Vấn chợt cứng lại, một luồng sức mạnh cuồng bạo từ vết thương ở bụng tiết ra ngoài. Linh lực ngũ hành hỗn loạn tạo thành một cơn gió lốc linh khí cực kì khủng bố quét ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Những nơi gió lốc đảo qua, núi đá cây rừng nhao nhao hóa thành bột mịn, hơn mười tên linh kiếm sư Tâm Kiếm môn vẫn còn chưa chạy khỏi ngọn núi này giống như chiếc lá nhỏ bị cuốn đi trong bão táp mà biến mất trong luồng sáng sặc sỡ nhiều mầu sắc này.
Gió lốc linh khí này tỏa ra phạm vi đến cả ngàn trượng thì uy lực mới dần yếu bớt, Nhưng dù cho như vậy thì vài chục ngọn núi xung quanh đều bị ảnh hưởng, thảm thực vật trên cả một phạm vi rộng lớn bị phá hủy hoàn toàn, nhìn qua sẽ thấy có đến cả trăm ngàn chiếc hố trên mặt đất.
Kiếm vân sắp thành hình trên bầu trời tiêu tán không hề có dấu hiệu báo trước. Quá trình tan rã còn nhanh hơn lúc ngưng tụ rất nhiều.
Uy áp Thiên Địa trên không trung biến mất. Những linh kiếm sư đều thở phào ra một hơi. Bụi bặm, đất đá, cỏ dại bị gió lốc văng ra khắp nơi.
"Đã chết rồi sao ?"
"Có lẽ chết rồi? Linh khí như gió bão cuồng bạo đến vậy cơ mà, nếu như vậy mà hắn còn không chết thì còn gì là thiên lý nữa."
Gió lốc dần tan. Cảnh tượng bên trong lộ ra trước mặt mọi người. Ngọn núi này vốn cao ngàn trượng như là bị người ta hớt đi một nửa. Cả ngọn núi thành một vùng đá gốc bằng phẳng, phía trên đã hoàn toàn biến mất trong trời đất.
"Người kia đâu rồi ? Tại sao không nhìn thấy hắn ?"
"Đoán chừng bị cơn bão khi nãy xé tan thành mảnh vụn rồi. Dù có là Huyền Thiết gặp phải tình huống này cũng đã thành bột mịn thôi."
Đứng trên một ngọn núi, sắc mặt Chu Khánh Thư âm trầm nhìn chằm chằm vào ngọn núi trơ trụi thật lâu rồi oán hận phất ống tay áo lên, quay người Ngự Kiếm bỏ đi.
Trong ánh mắt của Phác Minh Hâm lộ ra một tia hồ nghi, bà ta nhìn về vùng đất trống trải trước măt như đang suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng cũng Ngự Kiếm bay đi...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin