Ngao Thanh, một trong Thập Bát Thiên Long ầm ầm ngã xuống, sau đó bóng Trương Tông Đạo xuất hiện, cười ha hả:
- Thật là khoái chí. cảm giác ám sát Thiên Long thích thật.
Phong Đô Đại Đế bên cạnh nói:
- Xem kìa. Thiên Long như vậy đã bị ngươi làm hỏng, làm sao ta có thể luyện được thi kỹ nữa?
- Đền cho ta mau, mau tìm một con khác.
Đại chiến nổi lên bốn phía, có những Cường giả như trên thoải mái đánh chết Long Thần, nhưng cũng có tu sĩ Nhân tộc bị tàn sát thể thảm. Lúc này Diệp Thiên đang liều mạng chạy trốn, các tu sĩ Khiên Cơ tông của y sau vài lần đại chiến đã thất lạc. Y bèn tập trung cùng vài tán tu Nguyên Anh Chân Quân, nhưng ngay tức khắc gặp phải một đám Phong long, rốt cục chỉ có mình y chạy thoát.
Một Phong long Long Thần đang đuổi sát phía sau, Diệp Thiên liều mạng chạy trốn, thi triển Khiên Cơ Nhất Tuyến Thiên nháy mắt truyền tống. Nhưng Long Thần kia không buông tha. vẫn đuổi sát theo sau. Y cất tiếng kêu cứu liên tục, nhờ vào bí pháp kết nối tâm thần của Tâm Ma tông, chợt phát hiện ra phía trước có tu sĩ có thể ra tay trợ giúp cho mình.
Y bèn nhanh chóng phi hành về phía đó, Long Thần vẫn đuổi theo sau. Đối phương là Phản Hư Chân Nhất, y chỉ là Nguyên Anh Chân Quân, cho nên không dám giao thủ.
Rất nhanh Diệp Thiên đã phát hiện ra đám tu sĩ Nhân tộc trước mặt, nơi đó giống như một thành lũy bằng cự thuẫn, chắc chắn vô cùng, đây là Kỳ Thuần môn, phòng ngự vô địch.
Phía sau thuẫn trận còn có linh tuyền, có thể bổ sung linh lực và chữa khỏi thương thế, chỉ cần trốn được tới đó, có thể sống sót.
Diệp Thiên vui mừng, tiến nhanh vào thuẫn trận. Long Thần kia bay tới nơi này phóng xuất vô số lưỡi đao gió công kích, nhưng không có nghĩa gì trước thuẫn trận chắc chắn.
Thuần trận này giống như tường đồng vách sất, trong đó ẩn chứa chín mươi chín đại trận, chắn Phong, chắn Hỏa, chắn Thủy, chắn ma. thiên hạ vạn vật, không gì là không ngăn được.
Người cầm đầu thuẫn trận này là một lão nhân. Quy Tàng Chân Quân của Kỳ Thuần môn, là người quen cũ của Dư Tắc Thành, cũng nhờ thuẫn trận của lão bảo vệ tứ phương.
Phong long kia không phá được thuẫn trận này, cao giọng gầm rú. Dần dần có hơn ba mươi Phong long khác bay tới, có Long Thần, cũng có cự long thông thường. Hiện tại bọn chúng tụ tập lại với nhau, hình thành cuồng phong lốc xoáy vô cùng đáng sợ, chuẩn bị quét phăng thuẫn trận, hủy diệt linh tuyền phía sau.
Đúng lúc này, trên không chợt vang lên tiếng trống, kiếm cưu xuất hiện. Một kiếm chém xuống, kiếm quang ngút trời, lập tức giết chết ngay tại chỗ ba Phong long, số còn lại lập tức bỏ chạy tứ tán, kiếm cưu bèn đuổi giết một Phong long Long Thần mạnh nhất trong số đó, chỉ ra ngoài ngàn dặm đã chém chết.
Diệp Thiên nhìn kiếm cưu khổng lồ kia, buông tiếng than dài:
- Cùng là người với nhau, sao lại có kết cục khác xa như vậy...
- Nhớ năm xưa Dư Tắc Thành gặp ta còn gọi Đại ca, ta chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể đánh bại hắn. ơ đại hội của Cực Nguyên Vân Hà tông, ta còn phải bảo vệ hắn...
Một Nguyên Anh Chân Quân Kỳ Thuần môn bên cạnh cười nói:
- Bằng hữu, đừng khoác lác nữa. Khi đó ta ngồi bàn bên cạnh ngươi, tuy rằng ngươi không nhớ ta, nhưng ta nhớ ngươi rất rõ.
Lập tức Diệp Thiên nghẹn lời, không thể khoác lác được nữa.
Cũng có một người khác đang nhìn theo kiếm cưu chăm chú, Long Thần trước mặt đang đại chiến với y đã không còn chút uy nghiêm, đang hấp hối, thân sinh bách bệnh, toàn thân thối rữa.
Nếu Dư Tắc Thành nhìn thấy người này, nhất định sẽ nhớ ra, y chính là Bệnh Thái Thư Sinh Âu Dương Tu của Thất Thương tông. Năm xưa Dư Tắc Thành tình cờ bị trận chiến của Âu Dương Tu cuốn ra xa ngoài ngàn dặm. Hiện tại tình trạng hai người đã hoàn toàn đổi khác, lúc ấy Dư Tắc Thành chỉ mới là tu sĩ Trúc Cơ...
Bệnh Thái Thư Sinh Âu Dương Tu nhìn kiếm cưu chằm chằm, là do Hiên Viên kiếm phái tiêu diệt Thất Thương tông, khiến cho môn phái của y bị hủy, sơn môn bị chiếm. Y nhờ có thuật chết thay bỏ chạy mới có thể sống được tới ngày nay, thù này phải báo.
Bất quá trước đó phải tiêu diệt Hải tộc, trước phải diệt ngoại địch, sau mới báo đại cừu.
Bệnh Thái Thư Sinh Âu Dương Tu nhìn sang cự long kế tiếp, bắt đầu phóng xuất Lĩnh Vực Vạn Bệnh của mình.
Suy nghĩ như vậy không chỉ có mình Âu Dương Tu, còn có một thiếu niên tay cầm ống sáo, đang nhìn kiếm cưu chăm chú. Người này là Thiếu chủ Diệu Âm môn. năm xưa bị Dư Tắc Thành diệt môn ở Lư châu, chỉ còn mình y chạy thoát, hiện tại là Môn chủ Huyễn Tiên môn nơi Vực Ngoại.
Thấy kiếm cưu biến mất. y thét lớn một tiếng, tìm tới Hải tộc kế tiếp, thi triển bí pháp đại chiến Hải tộc.
Bất kể trước kia bọn họ có thù hận gì, bất kể tương lai bọn họ như thế nào, nhưng giờ khắc này bọn họ đều xông lên, kề vai sát cánh với một mục tiêu duy nhất, chính là tiêu diệt Hải tộc.
Hai bên đại chiến, dồn nhau vào tử địa. Chỉ có đánh chết đối phương mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng. Cả hai bên đều dốc hết toàn lực, vì danh dự, vì niềm tin, vì thắng lợi, vì thân nhân, liều chết một trận.
Chiến, chiến, chiến, càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng thảm thiết.
Nguyên Anh Chân Quân tử trận, Phản Hư Chân Nhất tử trận, Thiên Đạo sụp đổ, vạn vật hủy diệt, song phương càng đánh càng điên cuồng.
Giết chết cường địch, tới tên kế tiếp. Trên trời dưới đất bạo phát vô số kiếm quang, pháp bảo, tiên thuật.
Giết chết cường địch, nếu bị thương lập tức trị thương, sau đó tìm tới đối thủ kế tiếp tái chiến.
Núi lỡ, sóng thần, đất sụp, núi lửa phun trào, đại địa nổ vang, mưa to sấm chớp, mưa đá đại tuyết, lốc xoáy nổi lên, nhật nguyệt ảm đạm. Đại lục do Tức Nhưỡng hóa thành bắt đầu chấn động, lắc lư nghiêng ngả.
Trên đại địa bùng nổ vô số họa trời, hóa thành từng đám mây hình nấm, bạo phát không ngừng. Tu sĩ tự bạo hóa thành huyết quang ngút trời, có khi là Hải tộc, có khi là Nhân tộc. Phạm vi trăm dặm nổ ầm tan nát. đó là Long Thần tự bạo, hoặc tu sĩ Nhân tộc tự bạo Nguyên Anh. Trận chiến đã tiến vào hồi quyết liệt, một mất một còn.
Sống có gì vui, chết có gì buồn, giờ phút này cả hai bên địch ta đều gác bỏ sinh tử sang bên, chỉ biết chiến đấu.
Trong đại chiến, tất cả mọi người đều đang liều mạng. Trong tình cảnh vô cùng hỗn loạn này, kiếm cưu vẫn bay lượn trên không, bay đến chỗ nào, không có bất cứ Hải tộc Long Thần nào có thể chống cự.
Kiếm cưu phi hành, tiêu diệt quần địch. Mỗi khi có tu sĩ Nhân tộc nguy cấp, mỗi khi địch nhân tập trung, kiếm cưu nhanh chóng xuất hiện tiêu diệt quần địch.
Nhưng lúc này kiếm cưu cũng chưa dốc hết toàn lực, Dư Tắc Thành chỉ sử dụng tám phần lực lượng, vẫn chưa hóa sinh Hiên Viên Thần Kiếm. Bởi vì kẻ thù đáng sợ nhất không
phải là đám Hải tộc Long tộc này, mà đám Ma Thần sau lưng bọn chúng mới là địch nhân chân chính.
Từ lúc đại chiến bắt đầu, Dư Tắc Thành đã chờ đợi bọn chúng xuất hiện, nhưng chiến đấu cho tới bây giờ, vẫn không thấy chúng đâu. Ma Thần đoạt xá Long Vương kia đã hoàn toàn biến mất, kiếm cưu cảm ứng không thể tìm được.
Bọn chúng đi đâu, muốn làm gì?
Đại chiến bắt đầu. Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu đã biến đi đâu mất, Dư Tắc Thành cũng không thể hỏi.
Cho nên hiện tại Dư Tắc Thành vẫn luôn để dành lực lượng, chờ đợi bọn Ma Thần xuất hiện. Nhưng trận chiến cho tới bây giờ, vẫn chưa thấy bọn chúng xuất hiện.
Hiện tại trận chiến đã tới lúc gay cấn, tới thời khắc mấu chốt, thắng bại ngay trước mắt, Dư Tắc Thành không thể để dành lực lượng được nữa. Hơn nữa Thái Dương Hắc Tử Bạo Liệt thuật của Cửu Dương Pháp Vương cũng đã sắp sửa không thể sử dụng được nữa. Nếu thuật này ngưng lại, đối phương có thể sử dụng lực Thần Uy, lúc ấy thắng bại khó lòng biết được.
Không thể để dành lực lượng được nữa, đại chiến thôi, đã tới lúc phải dốc hết toàn lực.
Dư Tắc Thành bèn cao giọng quát:
- Đệ tử Hiên Viên ở đâu?
Lập tức vô số thanh âm vang lên:
- Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng này còn.
Hiên Viên chiến ca vang lên, có nghĩa là Hiên Viên kiếm phái chuẩn bị dốc hết toàn lực.
Dư Tắc Thành bắt đầu hát vang Hiên Viên chiến ca, sử dụng ca từ chính là cổ ngữ, ngôn ngữ lưu loát, mang theo nét tinh tế đầy nhịp điệu, ca khúc cổ kính mà thê lương, mang theo khí tức viễn cổ Hồng Hoang, giống như tiếng trời.
Giữa tiếng ca này, mọi người cùng nhau hát vang, toàn bộ Hiên Viên động phủ bắt đầu kịch liệt lay động theo tiếng ca, tầng mây bắt đầu quay cuồng, khí tức chiến chiến chiến trào sôi trong lòng từng người một.
Chiến ca vang lên, kiếm cưu bắt đầu ra oai, gia tăng hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang điên cuồng mà đẫm máu. Dưới kiếm quang này, tất cả công kích liều chết của đối phương trở nên không còn ý nghĩa. hào quang huyết bạo giữa không trung lại gia tăng.
Một tên, hai tên, ba tên... kẻ nào dũng cảm chết trước. Đã có gần trăm Long Thần tử trận dưới kiếm cưu. Lúc này kiếm cưu dốc hết toàn lực ra oai, Hải tộc lui bước, Long thần sợ hãi.
Kiếm cưu khổng lồ bay lượn trên không, tiếng trống vang lên dồn dập, hóa thành thanh âm đòi mạng, khiến cho địch nhân kinh hồn khiếp vía.
Dư Tắc Thành bình thản điều khiển kiếm cưu. múa may kiếm Kim Tiên trong tay, chém giết từng Long Thần gục ngã.
Nhờ có pháp thuật Hắc Tử Bạo Liệt của Cửu Dương Pháp Vương, tất cả pháp thuật, lực Thần Uy hùng mạnh của đối phương bị khắc chế hoàn toàn.
Mỗi một kiếm đánh ra, kiếm quang tới đâu, chỉ có một kết quả, chính là tử vong.
Sau ba kiếm, kiếm cưu đã chém chết ba Thiên Long, khiến cho bọn chúng hóa thành sương máu.
Lại thêm ba kiếm nữa. đối phương lại bị giết thêm bốn Long Vương.
Kiếm quang lượn vòng, kiếm khí se sất, trong thiên địa chỉ còn lại kiếm quang vô tận của kiếm cưu.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Kiếm quang tung bay, bất kể là Long tộc, hay là Hải tộc, bất kể là Cường giả nào, cũng chỉ có kết cục là bị giết chết.
Bất kể địch nhân có được long thân vô địch, có được lực Thần Uy dũng mãnh, hóa thân ức vạn. xa độn vô hình, bất kể là tiên bảo thập giai, kiếm thuật siêu quần, dưới kiếm cưu hiện tại hoàn toàn vô dụng. Có vui cũng vậy, buồn cũng vậy, giận dữ cũng vậy, tất cả đều hóa thành sương máu, một đòn mất mạng.
Đây là lúc kiếm cưu ra oai, Long thần lui khiếp, Hải tộc trốn chết, đại chiến lập tức hình thành cục diện nghiêng về một phía.
Kiếm cưu hoành hành, đối phương hoàn toàn không thể ngăn cản, cũng không thể tổ chức phản kích hữu hiệu. Hàng vạn Long tộc Hải tộc đại chiến nhưng không thể tổ chức chiến trận, không thể chỉ huy chiến đấu hiệu quả, chỉ dựa vào vũ dũng cá nhân, cuối cùng bị thủy triều Nhân tộc bao phủ.
Đột nhiên bên ngoài Thập Tuyệt trận đang vây khốn Long tộc Hải tộc nổ ầm ầm, vỡ ra một lỗ hống. Bởi vì thiếu một thanh Cửu Thiên Nguyên Dương Xích, trong đại chiến hứng chịu vô số công kích của địch nhân, rốt cục Thập Tuyệt trận này lộ ra sơ hở, hình thành lỗ hống rộng chừng một trượng, có thể cho bọn Hải tộc Long tộc chạy ra ngoài.
Đúng vào lúc kiếm cưu ra oai, lỗ hổng chạy thoát xuất hiện giống như một cọng rơm cứu mạng đối với bọn Long tộc Hải tộc. Trước kia ác chiến là vì không có đường chạy trốn, hiện tại cơ hội chạy trốn xuất hiện ngay trước mắt, không đi mới là thằng ngốc.
Vô số Hải tộc, vô số Long thần phóng về phía lỗ hổng. Trốn, trốn, trốn, đây là ý niệm duy nhất trong đầu bọn chúng lúc này.
Dù sao công kích đại lục Thương Khung cũng không chỉ thất bại một hai lần, lần này thất bại cũng không sao, chỉ cần mình có thể chạy thoát giữ mạng là đủ. Giữ được mạng sống, tương lai mới có thể báo cừu.
Hơn nữa dường như vừa rồi Long Thần đối nghịch ngàn năm qua với mình đã bị đối phương giết chết. Sau khi trở về, mình có thể xâm lược địa bàn của y, khuếch trương thế lực gấp mấy lần. Chuyện này còn thích thú hơn cả công chiếm đại lục Thương Khung, cần gì phải theo đuổi một chuyện mông lung mờ mịt như vậy?
Dù sao Nhân tộc cũng sẽ không chiếm cứ Thương Khung Hải, cuối cùng đáy biển vẫn thuộc về mình. Vừa rồi đại chiến đã chết nhiều Long tộc Hải tộc như vậy, địa bàn cũng đã đủ dùng. Cho nên chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn là đủ, có thể hưởng được phú quý vô tận.
Đây là suy nghĩ chung trong lúc này của Hải tộc, Long tộc. Bọn chúng điên cuồng chạy trốn rất nhanh, không chạy thì thôi, vừa chạy lập tức toàn quân tháo chạy, quả thật là chuyện khó lòng tin được.
Rất nhiều tu sĩ cầm phi kiếm trong tay, ý niệm duy nhất trong đầu chính là đối phương có bẫy, có mai phục. Một lúc lâu sau bọn họ mới có phản ứng, đối phương đã tháo chạy, đối phương đã bại, phe mình thắng lợi.
Đây quả thật chẳng khác nằm mơ, thắng lợi dễ dàng như vậy sao?
Thấy Hải tộc tháo chạy, lập tức có người kêu to, vung pháp bảo lên truy sát. Có người ngồi phệt xuống đất, há mồm thở dốc, trị liệu thương thế, có người bắt đầu quét tước chiến trường, tìm kiếm bảo vật, thu gom Tử Tinh vỡ nát.
Trận chiến đã tiến vào giai đoạn truy sát, vô số Long tộc Hải tộc tàn sát lẫn nhau chỗ lỗ hống kia, chỉ vì tranh cướp một cơ hội chạy ra ngoài. Phía sau bọn chúng kiếm quang nối lên bốn phía, pháp thuật công kích liên tục, thế nhưng không ai quay lại chống đỡ, chỉ cần nhanh hơn người phe mình là đủ.
Tại đây có khoảng ba ngàn Hải tộc Long tộc bỏ mạng ở lỗ hổng này.
Nhưng cũng có Hải tộc Long tộc lao ra được khỏi lỗ hổng, rồng về biển cả, nháy mắt độn xa vạn dặm. bỏ chạy về phía hang ổ của mình.
Tu sĩ Nhân tộc truy sát theo sau, đuổi ra ngoài ba mươi vạn dặm. lúc ấy mới chịu lục tục quay về.
Rất nhiều tu sĩ trở về ngơ ngác nhìn nhau. Tuy rằng ai nấy toàn thân đẫm máu, nhưng không tự chủ được phát ra tiếng hoan hô ầm ĩ. Thắng rồi, thắng rồi, rốt cục thắng lợi rồi, đã tiêu diệt được Hải tộc, bảo vệ an toàn cho thế giới Thương Khung.
Tiếng hoan hô vang lên, vang tận mây xanh, thật sự thắng lợi rồi.
Hài tộc chỉ có năm ngàn Cường giả chạy thoát, bất quá chỉ là một. hai phần mười, không thể làm nên chuyện lớn lao gì, tối thiêu phải vạn năm sau mới có thể khôi phục nguyên khí.
Hơn nữa rất nhiều Phản Hư Chân Nhất có cảm giác pháp tắc Thiên Đạo bắt đầu trở nên ổn định rõ ràng, nguy cơ Hóa Đạo trở nên mơ hồ. Nguyên Anh Chân Quân sau trận chiến này mà không chết, thăng tiến Chân Nhất Thần Quân sẽ dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Đây là Thiên Đạo hài lòng, thế giới Thương Khung ban thưởng. Mọi người bảo vệ thế giới Thương Khung, tiêu diệt âm mưu đào ngược thiên địa của Hải tộc, cho nên thế giới Thương Khung tiến hành ban thưởng cho bọn họ trong vô hình.
Sau này Long tộc Hải tộc muốn trở thành Phản Hư Chân Nhất vậy sẽ vô cùng khó khăn. Bởi vì bọn chúng cấu kết với Ma Thần, muốn hủy diệt đại lục Thương Khung. Tuy rằng bọn chúng không biết chân tướng, nhưng hệ thống Thiên Đạo cũng không cần biết, vẫn tiến hành trừng phạt, vô hình mà lâu dài.
Ngoại trừ chuyện này ra, phần thường vật chất thôi thì vô số. Tuy rằng Tử Tinh Thiên Vũ của Tử Long Thần nhất tộc đã tan nát, nhưng mảnh vỡ của nó còn đó. Còn có vô số tài nguyên, linh thạch do các Hải tộc Thương Khung Hải chuẩn bị chiến đấu. Tử Tinh Thiên Vũ là do vô số Tử Tinh tạo thành, lại thêm vô số thân thể Long Thần tử trận chính là tài liệu tốt nhất, chiến lợi phẩm tốt nhất.
Thương Khung Hải không thiếu những thứ này, nhưng đại lục Thương Khung không có, bởi vì đã bị khai phá cơ hồ không còn.
Dựa theo ước định từ trước, lập tức có người bắt đầu quét tước chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, sau đó bắt đầu phân phối công bình. Trước khi đại chiến, Dư Tắc Thành đã nói chuyện này với mọi người, ai nấy chỉ cho rằng là đùa giỡn, khích lệ sĩ khí mà thôi, không ngờ thật sự có thể phân phối chiến lợi phẩm. Giờ phút này này ánh mắt mọi người sáng rực, ra sức giám sát người khác, sợ rằng có người lén lút giấu bớt.
Thật ra từ sớm đã có vô số chiến lợi phẩm bị người khác giấu bớt. Không nói đâu xa, Thần Uy Long Tinh giấu trong Tử Tinh Thiên Vũ của Long tộc, ngay từ lúc đại chiến vừa bắt đầu. Hiên Viên kiếm phái đã phái người lén lút lấy sạch không còn.
Phải biết rằng ký ức của ba mươi hai Long Thần kia là do Hiên Viên kiếm phái lấy được, tự nhiên bọn họ biết chỗ giấu Thần Uy Long Tinh này. Đây là do Ma Thần luyện chế, trong đó ẩn chứa sáu loại lực Thần Uy. Chỉ cần được một Thần Uy Long Tinh, lặng lẽ luyện hóa, ắt sẽ có được lực Thần Uy mạnh mẽ.
Pháp bảo phi kiếm, tài liệu bảo bối hoàn toàn không đáng kể so với Thần Uy Long Tinh này.
Những ký ức của đám Long Thần về Thần Uy Long Tinh đã bị Dư Tắc Thành xóa bỏ. Trước khi đại chiến bắt đầu, hắn đã phái hai vị Hương Xuyên Thần Quân. Đấu Lượng Thần Quân cài trang thành Hải tộc, lén vào Tử Tinh Thiên Vũ. Bước đầu tiên là bọn họ đã tìm tới chỗ giấu Thần Uy Long Tinh, lấy đi hết sạch.
Thần Uy Long Tinh nằm trong cung điện tổ chức đại hội Đạo Hài của Long tộc, là địa phương phòng thủ nghiêm mặt nhất, cũng là bảo vật đệ nhất của Long tộc, tự nhiên được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Cho nên lôi trận đánh nát Tử Tinh Thiên Vũ thật ra không gây nhiều thương tổn cho cung điện này, cuối cùng lọt vào tay hai vị Đấu Lượng Thần Quân. Hương Xuyên Thần Quân.
Đại chiến chấm dứt. kiếm cưu giải tán, dọn dẹp chiến trường. Hai vị Thần Quân hiện thân, lén lút truyền âm báo cáo, thu được tổng cộng ba ngàn Thần Uy Long Tinh.
Dư Tắc Thành khẽ cau mày. Theo như ký ức của Thiên Long Ngao Trần, hẳn phải có tới năm ngàn Thần Uy Long Tinh, vì sao chỉ còn lại ba ngàn như vậy?
Thì ra trước khi bọn Dư Tắc Thành tới đây, Long tộc Hải tộc tổ chức lễ động viên trước khi xuất chiến, đã chia hai ngàn Thần Uy Long Tinh cho các tộc, đám Hải tộc Long tộc này có kẻ bị đánh chết, có kẻ chạy trốn.
Thần Uy Long Tinh ẩn chứa lực Thần Uy, cho dù đám Long Thần này nổ tan xác mà chết. Thần Uy Long Tinh kia cũng sẽ không vỡ. Cho nên cuối cùng số Thần Uy Long Tinh này đều biến thành chiến lợi phẩm, được các tu sĩ thu lấy, Nhạc Hồng Minh mới thu được hai quà Thần Uy Long Tinh.
Trong những năm tháng sau này, những tu sĩ tham gia chiến đấu, hầu hết Nguyên Anh Chân Quân đều đột phá Phản Hư Chân Nhất, Phản Hư Chân Nhất phi thăng Tiên giới. Đồng thời nhờ trao đổi học tập pháp thuật trước khi đại chiến đã kích thích các môn phái tu luyện pháp thuật, sau lần đại chiến này đã phá vỡ ranh giới giữa các môn phái với nhau. Trong tương lai, vô số tu sĩ tiến hành trao đối với nhau, sinh ra vô cùng pháp thuật tiên quyết.
Đồng thời bởi vì Thần Uy Long Tinh phát tán, lực Thần Uy không còn là đặc quyền của một số ít tu sĩ như trước. Dần dần có rất nhiều người có được lực Thần Uy, lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Lại thêm sau này Dư Tắc Thành khai phá bờ cõi, mờ mang Lục Vực thế giới Thương Khung, trận chiến tiêu diệt Hải tộc này đã trở thành một sự kiện quan trọng. Từ đó về sau, sau thời Tiên Tần đế quốc, Tu Tiên Giới bước vào một thời kỳ mới, bắt đầu một thời kỳ phát triển văn minh oanh oanh liệt liệt.
Trong tương lai, vào lúc Đại Liên Minh Tu Tiên đời sau xưng bá hàng vạn tinh vực, trận chiến này được đặt tên là trận chiến Đại Hưng, bởi vì sau đó, Nhân tộc trở nên vô cùng hưng thịnh.
Kế tục thời kỳ Hiên Viên Hoàng đế khai sáng Nhân tộc, Đại Vũ Thần Đế cứu vớt Nhân tộc, Tiên Tần đế quốc chấn hưng Nhân tộc, sự kiện này cũng được liệt ngang hàng, mới có tên là trận chiến Đại hưng Nhân tộc.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thật ra cho dù có được Thần Uy Long Tinh, cũng chưa chắc đã có thể kích hoạt lực Thần Uy, bằng không Long tộc cũng không chỉ có ba ngàn Long Thần. Nhưng tối thiểu cũng có được cơ hội, có thể nhận được lực Thần Uy hùng mạnh, hơn nữa kích phát rồi, nhất định sẽ là một trong sáu loại lực Thần Uy Vực Ngoại, hùng mạnh vô cùng.
Thanh lý chiến trường xong xuôi, Bất Ngôn tông bắt đầu phân tích giá trị chiến lợi phẩm, chuẩn bị phân phối công bình.
Trước khi chiến đấu. Dư Tắc Thành đã thỏa thuận xong với Bất Ngôn tông, công tác này giao cho bọn họ, quyền lợi này ưu tiên cho họ, để đổi lấy sự ủng hộ của họ. Đương nhiên Bất Ngôn tông cũng không quên ích lợi của Hiên Viên kiếm phái.
Đại chiến chấm dứt. người bị thương vô số, mỗi người mang thương, tuy nhiên bất kể là cụt tay cụt chân cũng không thành vấn đề. Gần như tất cả tu sĩ trong thiên hạ đều có được vô số bí pháp tu bổ tứ chỉ, chỉ cần không chết là có thể khôi phục bình thường.
Kẻ tử trận cũng không có biện pháp nào khác, chết cũng đã chết rồi. Tu sĩ tử trận có chừng hơn hai ngàn, trong đó có một ngàn bốn trăm sáu mươi bảy Nguyên Anh Chân Quân, chín trăm hai mươi ba Phản Hư Chân Nhất. Yêu tộc tử trận chừng một nửa, tuy rằng chiếm hết ưu thế, nhưng vẫn tử thương hết sức nặng nề. Có thể nói là giết địch một ngàn, mình tốn tám trăm.
Trong số các Nguyên Anh Chân Quân tử trận, có bốn trăm sáu mươi người trốn được Nguyên Anh. chỉ là thân thể tan tác. Những Nguyên Anh này gời tạm vào trong con rối của Bát Thần quan, do hảo hữu của bọn họ gìn giữ. Sau khi trở về đại lục Thương Khung, bọn họ sẽ tìm pháp thể khác, đoạt xá chuyển sinh.
Phản Hư Chân Nhất chết là chết triệt để, Nguyên Anh của họ bị Thiên Đạo nuốt lấy. Ngoại trừ một ít Phản Hư Chân Nhất có được Tiên Khí bảo vệ Nguyên Anh. những người khác chết đi triệt để.
Thi thể của những tu sĩ tử trận bắt đầu được sửa sang lại. Thật ra cũng không còn gì mà sửa sang, đại đa số không còn thi cốt, tự bạo mà chết, không lưu lại chút gì, chỉ có một phần tàn thi rất ít sót lại.
Những tàn thi này được sửa sang lại, sử dụng pháp thuật tu bổ đầy đủ, xương trắng mọc thịt, biến thành một thi thể hoàn chinh, cho vào quan tài.
Những tu sĩ không có thi thể cũng được dùng pháp phù viết tên trên đó, cho vào trong quan tài.
Dư Tắc Thành dẫn dắt các tu sĩ còn sống sót bắt đầu cúng tế bọn họ. Không có sự hy sinh của họ, vậy sẽ không có thắng lợi lúc này.
Nghi thức trang nghiêm, đơn giản, sau khi trở về sẽ cúng tế thêm lần nữa. Hiện tại cúng tế kết thúc, những quan tài này sẽ có đội ngũ chuyên môn hộ tống bọn họ trở về quê nhà. Nguyện vọng của bọn họ trước khi chiến đấu, cũng sẽ có đội ngũ chuyên môn hoàn thành thay bọn họ.
Đại chiến chấm dứt. vì để kỷ niệm trận chiến lần này, Dư Tắc Thành quyết định cho đúc vô số bia đồng rất lớn, sau đó đặt ở mỗi cửa ải địa vực khắp trên thế giới Thương Khung một cái.
Trên đó viết rất rõ ràng từ đầu chí cuối về trận chiến lần này, ghi rõ tính danh tu sĩ các phái tham chiến, các Nguyên Anh Chân Quân. Phản Hư Chân Nhất tử trận cũng được viết ra, để kỷ niệm.
Dư Tắc Thành vừa đưa ra đề nghị này, lập tức nhận được vô số ý kiến tán thành. Có câu hổ chết để da. người ta chết để tiếng, sống trên đời này lưu lại dấu ấn của mình, chính là tâm nguyện lớn nhất của đời người.
Cho dù tương lai mình chết đi, bia đồng kia vẫn tồn tại nhiều vạn năm. Sau này vô số tu sĩ. phàm nhân đi qua cửa ải địa vực, nhìn thấy bia đồng sẽ nhớ tới trận chiến năm xưa. nhắc tới tên mình, bình luận chiến tích của mình, coi như mình cũng không sống uổng đời này.
Lập tức mọi người tuyển cử người đức cao vọng trọng chấp bút. khắc chữ lên bia. Sau khi chọn đi chọn lại, cuối cùng sẽ do Tông chủ đương nhiệm của Trá Ngôn Khâu Mặt tông chấp bút. lập tức một áng văn như cẩm tú chậm rãi ra đời.
Sở dĩ chọn y là vì, nhờ có bút pháp hết sức thần kỳ của y, nguy cơ lần này được phóng đại lên gấp hàng chục hàng trăm lần. Đọc áng văn này, tất cả tu sĩ có mặt ở đây đều đỏ bừng vì ngượng, nhưng vì thiên cô lưu danh, cho nên cũng bỏ qua.
Nhiều năm sau, những tu sĩ ở đây hoặc phi thăng, hoặc chuyển thế, không còn trên thế gian này, nhưng hậu nhân bọn họ vẫn thường lấy chuyện này ra khoe khoang một cách tự hào.
Năm đó tổ tiên của ta từng đổ máu vì Nhân tộc, đại chiến Hải tộc. Tổ tiên của ngươi thì sao, sợ tới mức lẩn trốn thân mình, ngươi quả là con cháu của phế vật...
Dần dần thanh danh này, sự tích tổ tiên này biến thành một loại vốn liếng trong Đại Liên Minh Tu Tiên tương lai.
Danh đã có, bắt đầu chia lợi.
Dựa theo ước định trước khi đại chiến, bắt đầu phân phối chiến lợi phẩm, đầu tiên chính là những tu sĩ tử trận. Không thể để cho bọn họ vừa đổ máu vừa rơi lệ, ban thưởng hoàn thành tâm nguyện cho bọn họ. Như vậy có ban thưởng vật chất, hoàn thành tâm nguyện, các tu sĩ mới cam tâm tình nguyện ra sức.
Sau đó là phân chia cho những người còn sống. Dựa theo tình trạng ra sức trong đại chiến, sẽ do mười đại thượng môn như Bất Ngôn tông, Hạo Nhiên Chính Khí tông, Tâm Ma tông... tiến hành đánh giá.
Thái Dương Thần Cốc, Huyền Thủy tông, Thông Huyền Thiên Cơ cốc... phàm là tu sĩ tham gia chiến đấu đều có được bảo vật, ai nấy đều có thu hoạch. Cái gọi là phân chia như vậy thật ra cũng không phải tuyệt đối công bằng, bất quá chỉ được ba phần công bằng. Nhưng như vậy mọi người đều không có ý kiến, tránh cho xuất hiện cục diện chỉ có thể chung hoạn nạn mà không thể cùng phú quý.
Trận chiến này thu hoạch rất lớn, bản thân Tử Tinh Thiên Vũ là do vô số Tử Tinh tạo thành, trong đó còn có vô số thiên tài địa bảo do các Hải tộc chuẩn bị đại chiến tập trung lại, còn có vô số linh thạch, cuối cùng các tu sĩ Nhân tộc được hưởng.
Năm xưa khi Dư Tắc Thành còn đang thí luyện ở Nam Hài, đã biết Hải tộc hết sức giàu có. Những tài liệu, bảo vật quý hiếm ở Nhân tộc, trong Hải tộc là bình thường tới cực điểm, nhiều vô số kể.
Chủ yếu là vì Thương Khung Hải là do Hải tộc khống chế, rộng lớn hơn đại lục Thương Khung của Nhân tộc rất nhiều lần. Tuy rằng có nhiều địa phương cũng là hoang vắng, nhưng
tổng thể tài nguyên vẫn nhiều hơn đại lục Thương Khung. Ngoài ra Hải tộc có thể khống chế các loại hải thú, thủ hạ vô số, có thể tùy ý khai thác, cho nên tài nguyên vô số.
Nhân tộc ở đại lục Thương Khung, tuy rằng rộng lớn, nhưng tu sĩ vô số, nhiều năm qua đi đã khai thác hết lần này tới lần khác, tự nhiên tài nguyên hết sức thưa thớt.
Sau khi phân phối vô số thiên tài địa bảo, bắt đầu trở về đại lục Thương Khung. Có tu sĩ trực tiếp trở về, có tu sĩ gọi thêm vài bằng hữu, không trở về ngay tức khắc, Long Thần Hải tộc trong Thương Khung Hải chết hầu như không còn. nhà cửa bọn chúng hoàn toàn không còn cao thủ trấn thủ. chính là lúc thế lực suy yếu. Lúc này tới đó cướp bóc một phen, hoàn toàn chính là thu hoạch không đếm xuể.
Như vậy có người đi cướp bóc Long tộc đạt được toàn thắng, lại thêm một lần thu hoạch vô số. Nhưng có người lại húc đầu vào tường, gặp phải địch nhân hùng mạnh, tử thương nặng nề, rốt cục không còn sống sót trở lại đại lục Thương Khung.
Đây là người nào vận nấy.
Rất nhiều hảo hữu của Dư Tắc Thành lục tục rời khỏi, Dư Tắc Thành nhất nhất tiễn đưa. Có người yêu, có hảo hữu của hắn. cũng có địch nhân của hắn. rốt cục tất cả rời khỏi.
Kiếm cưu Hiên Viên kiếm phái bay lên, Dư Tắc Thành đã ra lệnh cho bọn họ trở về Hiên Viên kiếm phái, còn hắn vẫn ở lại nơi này. Bởi vì sau khi đại chiến chấm dứt, Đoạt Hồn Hủ Cốt Cưu đã truyền âm bảo Dư Tắc Thành chờ y.
Đa số tu sĩ rời khỏi, cuối cùng trên đại lục này chỉ còn mình Dư Tắc Thành. Đại lục dưới chân hắn sau một ngày một đêm bắt đầu sụp đổ, hóa thành nước biển trở lại như trước, bí pháp thúc giục Tức Nhưỡng đã không còn tác dụng.
Trăm vạn dặm thiên địa lại hóa thành biển cả, vô số pháp tắc Thiên Đạo được vận dụng ở nơi này, trở nên hỗn loạn vô cùng. Không biết có phải là do tác dụng của Tức Nhưỡng, hay vì vận dụng pháp tắc Thiên Đạo quá nhiều, vùng biển này trở nên vô cùng tĩnh mịch. Ngay cả rong rêu vốn có sức sống vô cùng mạnh mẽ, nhưng vạn năm sau cũng không thể nào sinh trường.
Hài tộc Long tộc tử trận ở đây rất nhiều, khoảng vài vạn năm sau, Hải tộc mới có thể khôi phục lại. Bọn chúng gọi vùng biến này là Tử Hài đê kỷ niệm thảm bại lần đó. Bọn chúng lệnh cho hải thú hài ngư thủ hạ của mình không được tới vùng biển này kiếm ăn. bởi vì vô số huyết nhục tổ tiên của chúng đã đổ xuống tại vùng này.
Đại lục hóa biển, nơi này trở lại thành biển cả như trước, gió biển lạnh thấu xương, giống như vô số Long thần đang gào khóc.
Hiện tại Dư Tắc Thành vẫn chưa thể rời đi. Đối với những người khác, cuộc chiến đã chấm dứt. nhưng đối với Dư Tắc Thành mới chỉ là bắt đầu, bởi vì cho tới bây giờ, đám Ma Thần vẫn chưa xuất hiện. Vì sao bọn chúng cứ ngồi xem Long tộc bị giết chết như vậy, lại không xuất hiện, Định Hải Châm ở nơi nào, rốt cục bọn chúng muốn gì? Đây là những điều nghi vấn trong lòng Dư Tắc Thành.
Cho nên hắn không rời khỏi, trận chiến chân chính mới chỉ là bắt đầu.
Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi mọi người rời đi, chờ đợi đại lục hóa thành biển cả hoàn chinh, chờ mặt trời lên rồi lại xuống.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Sau ba ngày ba ngày ba đêm, xa xa truyền đến một tiếng chim cưu gáy, Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu xuất hiện, từ chân trời bay tới.
Đại chiến kết thúc, Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu đã truyền âm bảo Dư Tắc Thành ở lại đây chờ đợi, bảo những người khác rời khỏi, đặc biệt là đệ tử Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành chờ ở nơi này ba ngày ba đêm, rốt cục Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu cũng đã trở lại.
Nhìn thấy Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu, Dư Tắc Thành cười nói:
- Tiền bối, đã trở lại rồi sao, có phát hiện gì không?
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu nhìn biển cả tĩnh mịch dưới chân, lên tiếng nói:
- Đương nhiên là có phát hiện, tuy nhiên... ôi, đại họa lần này khó lòng tránh khỏi...
- Nếu như hiện tại thế giới Thương Khung không có hạn chế Thiên Đạo nghiêm khắc như vậy, bọn Vương tiên tử, Phong Nguyệt có thể hạ giới, còn có khả năng ngăn cản đại họa lần này. Hoặc già bọn Kiếm Lão Nhân. Yêu Bát Lượng, Hỗn Nguyên tiêu tử, Kim Liệt Thiên trở về đây, còn có thể ngăn cản, chỉ có hai ta là hoàn toàn không đủ...
Dư Tắc Thành nghi hoặc hỏi:
- Rốt cục vì sao như vậy?
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu nói:
- Đám Ma Thần này đã tiến vào rốn biển, định na di Định Hải Châm đang trấn áp rốn biển đi nơi khác, gây ra đại họa.
- Ngươi đoán thử xem có bao nhiêu Ma Thần tới đây... Tổng cộng sáu tên, hai ta căn bản không đủ sức. Nếu là một hai tên, có lẽ chúng ta còn có cơ hội, nhưng có tới sáu tên, e rằng hạo kiếp này khó lòng ngăn trở.
Dư Tắc Thành cau mày:
- Sáu tên Ma Thần ư?
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu nói:
- Đúng vậy, trong đó ta nhận ra ba tên, Đại Lực Ma Thần Ưu Đà Duyên, Đại Lực đại biểu cho cực hạn. đại biểu cho lực lượng vô hạn. lực lượng không có cực hạn. không có giới hạn. Cự Lực Thiên mà y chế tạo chính là vì truy cầu khuếch trương không giới hạn. bởi vì quá lớn. lớn đến vô cực hạn. cuối cùng sụp đổ.
- Trật Tự Ma Thần Á Tư Tháp đại biểu cho trật tự, đại biểu cho khống chế, trong thế giới Già Nam của y, hết thảy đều bị khống chế, hết thảy đều có trật tự rõ ràng, đến mức độ hết sức tàn khốc, khống chế thiên địa, khống chế hết thảy một cách hoàn mỹ. Khống chế như vậy đạt đến cực hạn sẽ áp chế hết thảy sức sống, không hề có sinh khí. cuối cùng thế giới sụp đổ.
- Phong Bạo Ma Thần A Thi Tháp Đặc đại biểu cho bạo phát, đại biểu cho huy hoàng trong nháy mắt, đại biểu cho vô hạn tăng cường. Nhưng vì y tăng cường quá sức mạnh mẽ, thiếu đi khống chế trật tự, cho nên cuối cùng thế giới của y cũng sụp đổ.
- Ba Ma Thần còn lại ta không biết, nhưng toàn là Ma Thần hùng mạnh. Ta hoàn toàn bỏ tay hết cách, cho dù ngươi hùng mạnh tới đâu, cũng không thể chiến thắng ba tên này.
Đại Lực Ma Thần Ưu Đà Duyên, Trật Tự Ma Thần Á Tư Tháp, Phong Bạo Ma Thần A Thi Tháp Đặc, đây không phải giống như thuộc tính của Thần Uy Long Tinh lấy được của Long tộc hay sao?
Đại Lực Ma Thần Ưu Đà Duyên đại biểu cho loại lực Thần Uy cường hóa. Trật Tự Ma Thần Á Tư Tháp đại biểu cho loại lực Thần Uy khống chế, Phong Bạo Ma Thần A Thi Tháp Đặc đại biểu cho loại lực Thần Uy phóng xuất. Ba tên còn lại tám phần là đại biểu cho loại lực Thần Uy biến hóa, hiện hóa, và đặc thù.
Dư Tắc Thành cũng không hề e ngại. Hắn có được thế giới Bàn cổ, có hai Kiếm tiên Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, có được thần thể Mộng Thần. Hơn nữa Hiên Viên Thần Kiếm chân chính hắn đang mang theo người, đây là chỗ dựa cuối cùng của hắn. Tuy rằng hắn không thể điều khiển, nhưng có được thần kiếm này, có thể chiến với Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên một trận. Ma Thần cũng không ngoại lệ.
Dư Tắc Thành nói:
- Bọn chúng đã tới rốn biển, vậy rốn biển ở nơi nào, chúng ta cũng phải tới đó, từ từ tìm cơ hội. Nếu có thể phá hoại hành động của bọn chúng, chúng ta sẽ lập tức ra tay.
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu nói:
- Chỉ còn cách như vậy. Cái gọi là rốn biển thật ra là một trong những không gian thứ nguyên của thế giới Thương Khung, có thể nói là suối nguồn của hệ Thủy trong Ngũ Hành
của thế giới Thương Khung. Chính là hình chiếu Thủy khí trên Thương Khung Hải tụ tập lại mà thành.
- Vốn thế giới rốn biển này không thể có ảnh hưởng gì với thế giới Thương Khung, nhưng lúc lũ lụt Diệt Thế xảy ra, không biết ba vị Tiên Đế trên Tiên Giới đã làm gì, rốt cục đã thay đổi lực lượng thuộc tính của thế giới này. Kết quả thế giới rốn biển này xảy ra biến dị, sẽ ảnh hưởng tới vô số vùng biến trên thế giới Thương Khung.
- Cho nên năm xưa Đại Vũ Thần Đế luyện chế Định Hải Châm, hoàn toàn trấn áp thế giới rốn biển, khiến cho vạn thủy bất động.
- Muốn phá hoại thế giới rốn biển cũng không phải chuyện dễ dàng, tối thiểu là rất khó tiến vào.
- Điểm dễ dàng là chỉ cần nơi nào có nước là có thể tiến vào. Nhưng điểm khó khăn là chỉ có sinh linh trên thế giới Thương Khung mới có thể tiến vào thế giới rốn biển, hơn nữa huyết nhục bản thân phải đạt tới tu vi Thánh Thể mới có thể tiến vào, bằng không là vô vọng.
- Cái gọi là Thánh Thể chính là thân thể chỉ đơn thuần là năng lượng. Tu sĩ bình thường, dù là Phản Hư Chân Nhất mà không có Thánh Thể cũng không thể tiến vào. Chỉ có Kim Tiên thể, thân Ma Thần xem như Thánh Thể, mới có thể tiến vào.
- Không biết bọn chúng làm cách nào tiến vào, bọn chúng không phải là sinh linh thế giới Thương Khung, làm sao có thể tiến vào thế giới rốn biển?
Dư Tắc Thành nói:
- Ta đã thấy một Ma Thần trong đó đã đoạt xá một Long Vương. Tuy rằng chỉ là đoạt xá,
nhưng cũng coi như sinh linh thế giới Thương Khung, cho nên bọn chúng mới có thể tiến vào.
- Thật ra ta không có vấn đề gì, ta có tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu nói:
- Được, vậy chúng ta đi thôi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi phương pháp mượn thủy khí của biển tiến vào thế giới rốn biển.
- Tam hài cửu dương, thiên vạn giang hồ, vạn thủy cùng nhau, xuyên qua Bắc Hài, thông với ngũ triều, phi sương thanh nữ, sóng gió mênh mông, thét gào biển cả, phong vũ như châu, mây mù trên núi, long thăng thái hư, mây giăng dày đặc, lôi điện tương phù, vạn thủy tá hình, hài nhãn vô hình, mau độn vào trong, cấp cấp như luật lệnh.
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu biến mất, tiến vào thế giới rốn biển.
Hiện tại Dư Tắc Thành nhất pháp thông, vạn pháp thông, chỉ nhìn thoáng qua đã nắm được ảo diệu trong đó, cũng lập tức niệm theo:
- Tam hài cửu dương, thiên vạn giang hồ... cấp cấp như luật lệnh.
Nháy mắt thân thể hắn hóa thành thủy khí vô hình, tương liên cùng biển cả, thuận theo thủy lưu hài mạch trôi vào trong một thế giới vô tận.
Chỉ thấy xung quanh mình toàn là hài mạch thông nhau, tụ tập lại cùng xuất phát về một chỗ, chỗ đó chính là thế giới rốn biển.
Dư Tắc Thành rơi vào trạng thái kỳ dị này không biết bao lâu, đột nhiên phát hiện ra phía trước có một nguồn sáng. Thì ra vô số hài mạch đổ về tụ tập lại một điểm, hình thành một thế giới kỳ dị.
Trong mơ màng, Dư Tắc Thành rơi vào một thế giới tinh thể, có thiên có địa.
Nhưng ngoại trừ thiên địa này, không còn một vật nào khác, không có phong, không có vân. không có quang, không có ám, hết thảy đều là hư ào.
Dư Tắc Thành cẩn thận cảm nhận, thiên này địa này đã hình thành trạng thái bất biến.
Thiên ở đây là do vô số thủy mạch tụ tập mà thành, sau đó theo bốn phía chảy xuôi xuống đất.
Dưới chân hắn là một mảnh đại địa kỳ dị, thật ra phải nói là do vô số tinh thạch tụ tập mà thành. Những tinh thạch này lớn có nhỏ có, nhìn kỹ dường như là hồ nước, biển cả, sông ngòi. Thật ra chúng là do từng khối trầm tích chồng chất lên nhau hóa thành đại địa.
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu đang ở phía trước, chờ đợi Dư Tắc Thành tiến đến.
Thấy Dư Tắc Thành tô vẻ nghi hoặc, Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu bèn nói:
- Đây là rốn biển, thiên địa này thật ra cũng là hình chiếu vạn thủy trên thế giới Thương Khung hóa thành. Ngươi hãy nhìn tinh thể dưới chân mình, lặng lẽ cảm nhận một chút xem sao.
Dư Tắc Thành chạm tay vào cảm nhận thử, lập tức tinh thể này chậm rãi biến hóa trong đầu hắn. trở thành một hồ nước thật lớn. xuất hiện trong lòng.
Hồ nước này rộng chừng ba trăm dặm. dưới hồ nước trong thấy đáy, cảnh đẹp như tranh, hạc trắng đang dạo chơi ven bờ.
Trong hồ toàn là sen trắng, rất nhiều đóa đang nở rộ, thật sự là xinh đẹp vô cùng. Nhìn qua cảm thấy hơi quen thuộc, rõ ràng là Thanh Việt hồ ở Lương châu, Thiên Nam.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Đây là Thanh Việt hồ ư?
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu nói:
- Đúng vậy, đây là Thanh Việt hồ ở Lương châu, tinh thể này là hình chiếu của nó. Nếu ngươi phá hỏng tinh thể này, cũng giống như Điệp Kiếm thuật của Kiếm Lão Nhân, chỉ khẽ vỗ cánh ở nơi này, sẽ gây ra cuồng phong nơi đó.
- Chỉ cần một biến hóa nhỏ nơi này, theo thủy mạch lưu chuyển, khi tới Thanh Việt hồ ở Lương châu sẽ xảy ra biến hóa lớn, tối thiểu sẽ hình thành cuộn sóng rất lớn.
- Tuy rằng cuộn sóng này chỉ cao chừng vài thước, nhưng nếu tất cả nước trong hồ trên thế giới Thương Khung này đều biến hóa như vậy, hình thành cộng hưởng, vậy rốt cục sẽ hình thành đại họa thế nào trên thế giới Thương Khung, ta không cần nói, có lẽ ngươi cũng biết.
Dư Tắc Thành gật đầu nói:
- Thiên địa biến dị, vạn vật sụp đổ.
- Nhưng vì sao hết thảy đều là cố định bất động?
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu đáp:
- Đây là công lao Đại Vũ Thần Đế, ngài đặt Định Hải Châm tại đây, trấn áp tất cả thủy mạch nơi này, cho nên vạn vật mới bất động như vậy.
- Đi thôi, chúng ta mau đi tìm bọn chúng. Thế giới rốn biển này không lớn lấm. bọn chúng ở ngay trung tâm.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hai người bay về phía đó, khi bay tới một tinh thạch. Dư Tắc Thành chợt cảm thấy quen thuộc vô cùng. Hắn cảm nhận cẩn thận, rõ ràng chính là Cơ Thủy hà. Gò Hiên Viên trên đó, rất nhiều đệ tử Hiên Viên đã trở về. Hiện tại Hiên Viên kiếm phái vô cùng náo nhiệt, gõ trống khua chiếng, đốt pháo ầm ĩ.
Lần này đại chiến, đạt được toàn thắng, rất nhiều chưởng môn thượng môn tụ tập ở Hiên Viên kiếm phái, luyện chế bia đồng ở đó.
Dư Tắc Thành thử cảm nhận những tinh thạch khác, có biển cả mênh mông, có sông thật dài, có hồ nước hình tròn, có dòng nước ngầm quỷ dị.
Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được trên những bờ sông vang lên từng trận pháo nổ đì đùng. Tin tức đại chiến thắng lợi lần này đã truyền khắp thiên hạ. vô số phàm nhân tán tụng không thôi. Trong trà đình tửu quán, các vị tiên sinh kể chuyện đã bắt đầu kể về đại chiến này.
Hai người tiếp tục đi tới, thế giới rốn biển này cũng không lớn lấm, chỉ rộng chừng ngàn dặm. Nơi này những pháp tắc Thiên Đạo khác đã sớm tiêu tan, chỉ tồn tại những pháp tắc Thiên Đạo có liên quan tới hệ Thủy, hơn nữa trở nên cực kỳ hùng mạnh và không ổn định.
Từ xa nhìn lại, trong vùng thiên địa này có một trụ thật lớn đứng sừng sững ở trung tâm.
Trụ này giống như một cây trụ chống trời, chống đỡ cả vùng thiên địa này, cao chừng ba ngàn trượng, to chừng trăm trượng, hết sức nặng nề. Đó chính là Định Hải Châm do Đại Vũ Thần Đế lưu lại, là nền tàng của thế giới rốn biển này.
Từ xa đã có thể thấy dưới chân Định Hải Châm có sáu người đang đứng. Tuy rằng là hình dáng con người, nhìn qua có thể thấy là đám Long Vương Long Thần, nhưng có thể cảm nhận được khí tức trên người bọn chúng chính là đám Ma Thần.
Từ xa nhìn lại, sáu Ma Thần này đang vây quanh Định Hải Châm, dường như đang thi triển nghi thức gì đó.
Thật ra bọn chúng còn cách Định Hải Châm chừng trăm trượng, không thể tới sát Định Hải Châm, vì có một trường lực thật mạnh bảo vệ xung quanh Định Hải Châm.
Sáu người bọn chúng bao vây xung quanh Định Hải Châm, đứng theo hình ngôi sao lục giác, sau đó không ngừng di chuyển, khi nhanh khi chậm, khi chạy khi đi. Xem ra bọn chúng đang tìm cách phá giải trường lực bảo vệ Định Hải Châm này.
Thấy hành động của chúng, Dư Tắc Thành định ra chủ ý rất nhanh, phải tới đó quấy phá. làm hỏng nghi thức của chúng.
Còn rất xa, Dư Tắc Thành đã cao giọng quát to:
- Đạo hữu. xin dừng bước.
Chỉ cần bọn chúng dừng lại không chạy nữa, nghi thức này tự nhiên sẽ bị phá. Nếu cả sáu Ma Thần cùng nhau tới đây đuổi giết mình, vậy mình sẽ xoay người bỏ chạy. Nơi đây thông với vô số thủy vực, có thể rời đi bất cứ nơi nào, sau đó quay lại tiếp tục quấy phá.
Nếu có một Ma Thần tới, vậy có thể đại chiến một trận, giết được tên nào đỡ tên đó.
Cho nên Dư Tắc Thành tiếp tục kêu lên:
- Đạo hữu, xin dừng bước.
Trong sáu Ma Thần này có một tên quay đầu lại nhìn Dư Tắc Thành, chính là Ma Thần đoạt xá mà Dư Tắc Thành gặp lần đầu tiên lúc tới Tử Tinh Thiên Vũ.
Y lên tiếng nói:
- Mộng Thần Ma Luân Tát, ngươi tới chậm rồi, nơi này không có chỗ cho ngươi.
- Bất quá ta phải cảm tạ ngươi, vốn chúng ta tụ tập Hải tộc Long tộc, chính là muốn giết hết toàn bộ bọn chúng. Đám Hải tộc Long tộc này tinh thông pháp tắc Thiên Đạo, tương quan cùng các thủy vực, huyết mạch tương liên.
- Kết quả bị ngươi dẫn tu sĩ Nhân tộc tới giết chết gần như không còn, làm bớt đi cho chúng ta vô số công phu. Bằng không làm sao chúng ta có thể đột phá chướng ngại trùng trùng nơi này, đi tới chỗ Định Hải Châm này được.
Năm tên còn lại cười ha hả. một tên trong đó chợt hỏi:
- Ai đi kết liễu hắn đây?
Một tên trong đó nói:
- Để ta. mộng dù đẹp tới mức nào cũng chỉ là mộng, dưới cuồng phong của ta, không có ý nghĩa gì. Trong cuồng phong của ta, hết thảy đều phải bị hủy diệt.
Tên nọ rời khỏi nghi thức, năm người còn lại cẩn thận biến hóa thành hình sao năm cánh.
Tên nọ bước chậm về phía Dư Tắc Thành, lên tiếng nói:
- Có còn nhớ ta không?
Dư Tắc Thành nhìn y nói:
- Chó mèo vớ vẩn thật sự quá nhiều, thật là xin lỗi, ta không thể nhớ được những kẻ vô danh tiểu tốt.
Tên nọ nói:
- Ngươi vẫn tỏ ra khắc bạc như xưa. miệng lưỡi vẫn còn vô cùng lợi hại. Ta là Phong Bạo Ma Thần A Thi Tháp Đặc, chẳng lẽ Ma Luân Tát ngươi đã quên ta?
Dư Tắc Thành mỉm cười, run tay một cái, lập tức một thanh phi kiếm xuất hiện, chính là thần thể của Mộng Thần Ma Luân Tát, cười nói:
- Ma Luân Tát. có người nhớ tới ngươi, ngươi thấy ta có nên luyện hóa y thành phi kiếm, sánh đôi cùng ngươi không?
Nhìn thấy thanh kiếm trong tay Dư Tắc Thành, lập tức Phong Bạo Ma Thần biến sắc:
- Ngươi là ai, làm sao ngươi có thể luyện hóa Ma Thần?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta là Hiên Viên kiếm phái Diệt Độ Thần Quân, hãy nhớ kỹ tên ta. Đúng rồi, con gái ta là Ma Thần Ma Tiên Thủ La. hãn là ngươi nhận ra, nó đã bị các ngươi lừa tới Tiêu Bàn Hoàn Thiên.
Phong Bạo Ma Thần nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, thần sắc y dần dần trở nên nghiêm trang:
- Được rồi, không cần biết ngươi là ai, trước mặt ta bất quá chỉ là con kiến, tan thành tro bụi cho ta!
Y lặng lẽ vận chuyển thần lực, sau đó mờ tay phải ra. Chỉ thấy trong bàn tay y xuất hiện một ngọn lửa màu vàng cháy bừng bừng. Nhìn qua ngọn lửa này không mạnh lấm, và lại có ánh sáng nhu hòa của Thủy, nhưng có cảm giác xa vời khó mà diễn tả.
Ngọn lửa này cho Dư Tắc Thành một cảm giác như thần thánh, uy nghiêm, mênh mông, bất hủ, huy hoàng.
Lúc này trong rốn biển có thể sinh ra ngọn lửa như vậy, quả thật trái ngược với Thiên Đạo. Nhưng chính là như vậy, rõ ràng là y sinh ra ngọn lửa này.
Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu chợt thét to:
- Cẩn thận, đó là Cửu Muội Diệt Thế Thần Hỏa, là Hỏa cực hạn. cẩn thận.
Sau đó chỉ thấy Phong Bạo Ma Thần vươn tay trái ra, xuất hiện một làn nước xanh trong. Làn nước này quay cuồng, trong suốt, lại giống như ngọn lửa đang cháy, nhìn qua sôi trào mạnh mẽ, toát ra khí tức vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy nó, ngay cả Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu cũng không biết nước này là gì.
Phong Bạo Ma Thần nói:
- Thế giới vũ trụ thật ra là do vô số hạt rất nhỏ hình thành. Chúng nhỏ bé tới cực hạn, ức ức vạn vạn mới có thể tạo thành vật thể to bằng đầu ngón tay.
- Nhưng nếu kết cấu của những hạt này bị phá hủy, sẽ tạo ra gió lốc vô cùng đáng sợ, tạo ra vụ nổ hết sức huy hoàng, đây là thần nguyên của ta.
- Ngươi hãy nhìn xem thủy này hỏa này xinh đẹp tới mức nào, bọn chúng vĩnh viễn kỳ thị lẩn nhau. Nhưng khi bọn chúng yêu nhau, hòa vào với nhau, trạng thái phá hỏng kết cấu kia sẽ xuất hiện, sẽ biến thành khoảnh khắc đẹp nhất.
Dứt lời, Phong Bạo Ma Thần nhanh chóng dung hợp hai thứ lại với nhau.
Nước lửa gặp nhau lập tức bùng nổ. Cả thủy lẫn hỏa này đều là cực hạn trong thế giới này, vụ nổ này mãnh liệt tới mức nào có thể tường tượng được.
Trong lúc Phong Bạo Ma Thần còn đang nói, Dư Tắc Thành đã cảm nhận được cảm giác run rẩy. Cảm giác này xuất phát từ thần thể Mộng Thần, từ kiếm Kim Tiên. Chúng đều cảm nhận được đối phương vô cùng đáng sợ, cho nên phát ra cảnh cáo với Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhanh chóng thu Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu vào trong thế giới Bàn cổ, sau đó trên bầu trời xuất hiện một thanh âm:
- Phá phá phá phá phá phá phá phá...
Hắn đã xuất ra bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn cổ, hóa thành Hiên Viên Kiếm.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã khác với trước kia, thế giới Bàn cổ tiến hóa vô số lần, trở nên hoàn mỹ, uy lực của nó gia tăng vô số. Đồng thời năng lực khống chế của Dư Tắc Thành cũng gia tăng rất nhiều, hoàn toàn có thể khống chế một đòn Hiên Viên Kiếm hết sức hoàn mỹ. Không giống như trước kia, xuất ra một đòn, bản thân mình chết vài lần.
Hắn không sử dụng kiếm Kim Tiên hay kiếm Ma Thần, mà sử dụng bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cố, bởi vì chỉ có thế giới Bàn Cố mới không e ngại đối phương, không hề chùn bước.
Ầm. nước lửa chạm nhau, toát ra năng lượng nổ tung vô cùng đáng sợ. Nháy mắt thế giới rốn biến này cả phạm vi ngàn dặm bị lực lượng hủy diệt này bao phủ.
Trong thế giới rốn biển này toàn bộ là lực nổ kinh khùng đáng sợ, nước lửa gặp nhau nổ tung, hình thành sức mạnh vô cùng kinh khùng. Nhưng sức mạnh này không cuồng bạo như những vụ nổ khác, mà là êm dịu như nước chảy, dịu dàng bao phủ đầy trời, lại như ánh tà dương đẹp đẽ động lòng người, mang theo cảm giác mát mè kỳ dị lan tràn tất cả thế giới. Lúc này thế giới rốn biển như được bao phủ một màng hào quang giống như ánh trăng, như ánh tuyết, như bóng đêm, như ánh mặt trời, không ngừng chớp lóe.
Lực lượng đáng sợ như vậy đã vượt xa cực hạn của thế giới này. Lực nổ như vậy dù là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng khó lòng chống đỡ, phải chịu thân thể tan thành tro bụi, chết đi một lần. sau đó sống lại. Dù là thần thể Ma Thần cũng khó lòng chống cự, phải bị hủy diệt một lần, sau đó mới có thể dần dần tái sinh.
Lực nổ lan tràn khắp cả thế giới rốn biển, nhưng có hai nơi không có lực lượng này. Một nơi là Định Hải Châm, năm Ma Thần kia đứng dưới chân Định Hải Châm, mượn kết giới của Định Hải Châm để bảo vệ mình.
Còn một chỗ ở ngay trước mặt Phong Bạo Ma Thần, là nơi Dư Tắc Thành đang đứng.
Sau khi Dư Tắc Thành phát ra bản mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm, hóa thành một thanh phi kiếm rất lớn, phát ra một kiếm mạnh nhất, bảo vệ hắn không bị lực nổ này làm thương tổn.
---o0o---
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc