Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1419: Lôi cả Hổ Kỳ của Bí thư tỉnh ủy ra.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
- Chỉ là thăng thêm một cấp nhỏ, nhưng gánh nặng trên vai lại tăng thêm nhiều. Khu Kinh tế mới Hồng Liên nằm ở vị trí có ưu thế địa lợi, nhưng mấy năm nay cũng chẳng có phát triển gì lớn, lại còn kéo tụt sự phát triển kinh tế của toàn khu.
Diệp Phàm cay đắng nói, nhìn Thái Đông Quyền, lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, bộ máy làm việc mới đã nhất trí, chuẩn bị làm một trận lớn. Chế định lấy việc thu hút đầu tư đưa lên hàng đầu, lấy việc liên quan phát triển du lịch, cảng biển phụ trợ Công tác kết hợp đồng bộ mọi mặt từ cơ sở đã được làm xong. Toàn khu đã chuẩn bị 200 triệu để quy hoạch lại các tổ hợp thiết bị đường dây thông tin, thuỷ điện,… của toàn khu Hồng Liên.
Đương nhiên Diệp Phàm nói bừa như vậy, con số 200 triệu là thuận miệng nói ra. Trên thực tế, bây giờ ngay cả một đồng cũng chưa nhìn thấy. Đương nhiên, về quy hoạch chính thể toàn khu Diệp Phàm đã sắp xếp Vệ Sơ Tịnh, lãnh đạo chuyên môn kiến trúc của thành phố đi làm.
- Tôi cũng có nghe nói tới khu Kinh tế mới Hồng Liên, cũng đi qua Y Tuyết ở Thuỷ Châu mấy lần, nhưng nghe nói ở đó làm ăn rất linh tinh vớ vẩn. Vốn Kim Thế giới cùng với Đinh đổng của Bảo Đức Lai đã thương lượng xong rồi, chuẩn bị khai thác ngành bất động sản ở Thuỳ Châu, nhưng lại không tìm được địa bàn tốt. Vị trí địa lý của khu Kinh tế mới Hồng Liên rất tốt, chỉ là vì công trình không được đồng bộ. Không có đường, hoặc đường kém. Không có bệnh viện, trường học. Chúng tôi làm khu nhỏ còn phải đầu tư làm đường, sắp xếp việc này xong lại tới việc khác. Như thế chúng tôi không thể chấp nhận được.
Thái Đông Quyền nói thẳng.
- Thái đổng, tôi cũng chuẩn bị tới chỗ Đinh đổng một chuyến. Tôi làm việc theo sự uỷ quyền từ khu Hồng Liên, chân thành mời các vị tới Hồng Liên làm khách. Những công trình đồng bộ chưa tốt trước đây tôi không dám mở miệng mời. Các ông cho chúng tôi nửa năm, toàn bộ diện mạo mới của Hồng Liên sẽ hiện diện trước mặt các vị khách quý.
Thái độ Diệp Phàm rất kiên định.
- Được, Bí thư Diệp nói như vậy, Thái Đông Quyền tôi đến lúc đó nhất định sẽ tới xem. Nếu có môi trường đầu tư tốt, không riêng gì ngành bất động sản, ngay cả ngành khác, như vận tải thương mại chúng tôi cũng suy xét.
Thái Đông Quyền cũng rất thẳng thắn gật đầu. Nhưng mấu chốt là Hồng Liên phải tạo điều kiện có lợi cho họ. Điều này, đối với một thương nhân mà nói là vô cùng quan trọng, thương nhân không kiếm tiền còn gọi gì là thương nhân.
Buổi tối, Diệp Phàm tới thăm hỏi Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Bảo Đức Lai, Đinh Tăng Thiên. Sau khi được Thái Đông Quyền tiếp đãi lại được mời tới phòng khách riêng ngay tại Khách sạn Bảo Đức Lai.
Con trai Đinh Tăng Thiên, “Thiếu gia Ngọc Đĩa” Đinh Xuân Thu cũng đang ngồi đó. Tên nhóc này hiện tại dường như thay tính đổi nết, thấy Diệp Phàm liền tới thân mật bắt tay.
- Đinh công tử thay đổi nhiều quá!
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng đã trưởng thành rồi.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Đinh Tăng Thiên gật gật đầu, tỏ ra rất hài lòng.
- Bí thư Diệp vẫn chưa biết nhỉ, giờ Khách sạn Bảo Đức Lai này do Xuân Thu quản lý. Qua mấy năm phát triển, tên tuổi khách sạn cũng dần dần tăng lên. Hoan nghênh vị khách từ đại lục tới Bảo Đức Lai.
Thái Đông Quyền cười nói, nhìn Diệp Phàm, tiếp:
- Không biết Bí thư Diệp hiện giờ ở chỗ nào?”
- Ha… ha… Khu Kinh tế mới Hồng Liên chúng tôi mới ở giai đoạn gây dựng, kinh phí cũng khá khó khăn. Bảo Đức Lai là khách sạn 5 sao, nói thực, tôi không ở nổi. Tuy nhiên, lần này tôi cùng người nhà của người bạn tới Hồng Kông. Công ty đối tác của họ là Kim Bảo Điệp nên ở Khách sạn Hào Đô.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Kim Bảo Điệp. Đó là tập đoàn lớn, qui mô còn hơn Bảo Đức Lai chúng tôi. Trong giới truyền thông Hồng Kông họ có ảnh hưởng lớn. Trong tay họ có rất nhiều ngôi sao ca nhạc, điện ảnh hàng đầu Hông Kông. Nghe nói Khang tổng của Kim Bảo Điệp bệnh hơn năm nay.
Lúc đó, Chủ tịch Hội đồng quản trị Đinh Tăng Thiên không kìm nổi, bèn hỏi.
- Ha… ha… Bệnh của Khang tổng hiện nay đã đỡ rồi, có lẽ không lâu nữa có thể đi làm trở lại. Vốn là Khang tổng nói tối nay mời cơm chúng tôi, nhưng lâu rồi không gặp hai vị nên tôi đành từ chối.
Diệp Phàm cười nói.
- Bí thư Diệp cùng Khang tổng quan hệ thật tốt!
Đinh Tăng Thiên cười nói.
- Bạn bèthôi.
Diệp Phàm cười, nhìn mọi người một lượt, nói:
- Kim Bảo Điệp hợp tác cùng Công ty Truyền thông Giang Nam, thuộc tập đoàn Mai thị Bắc Kinh, chuẩn bị đặt trụ sở tại khu Kinh tế mới Hồng Liên chúng tôi.
- Không biết Kim Bảo Điệp đã chấm được chỗ nào của Hồng Liên rồi?
Lúc đó, Thái Đông Quyền hỏi.
- Nói ra thật xấu hổ.
Diệp Phàm nhẹ lắc đầu.
- Không tiện nói thì thôi đi, ha… ha…
Đinh Tăng Thiên cười nói.
- Cũng không có gì mà không tiện nói, nơi họ chấm chính là trụ sở chính phủ của khu Kinh tế mới Hồng Liên chúng tôi. Vị trí trụ sở chính phủ của Hông Liên tập trung ở khu Thiên Đông, khu Hoành Đô và khu Mã Cảng, cách trụ sở tỉnh uỷ không xa, vị trí địa lý dó là đẹp nhất. Trụ sở chính phủ có hai toà nhà, một toà mới xây xong chưa tới mấy tháng nay, được mọi người gọi là: Song tử tinh toạ (nơi hai ngôi sao toạ lạc), hơn nữa, lúc xây dựng đã mời kiến trúc sư quốc tế Vệ Đặc Lãng tiên sinh tới thiết kế. Thiết kế của Vệ đại sư kết hợp tinh hoa của nghệ thuật kiến trúc cổ kim Trung Hoa, dung hoà với yếu tố Âu Châu, nên hai toà nhà này đều là sản phẩm đặc sắc, nói chúng là trung tâm của khu Hồng Liên cũng không quá.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt dường như có chút ngại ngùng.
- Các anh đàm phám xong chưa?
Đinh Tăng Thiên dường như rất có hứng thú. Diệp Phàm hơi bất ngờ.
- Giai đoạn đầu.
Diệp Phàm nói.
- Không giấu Bí thư Diệp, Bảo Đức Lai và Kim Thế giới đã xây dựng hai công ty mới. Một công ty chuyên về bất động sản, sẽ do con trai tôi Đinh Xuân Thu làm tổng giám đốc.
Một công ty chuyên về vàng bạc và trang sức, do cô lương Thái Y Tuyết phụ trách. Vừa vặn trụ sở chính phủ các anh có hai toà nhà.
Nếu dùng làm nơi thống nhất trụ sở hai công ty vô cùng tốt. Hơn nữa, cũng tiện hỗ trợ cho nhau.
Toà nhà chính phủ Hồng Liên được mọi người gọi là ‘Song tử tinh’, kỳ thực, chúng tôi sớm đã có chủ ý rồi. Chỉ là về mặt đồng bộ thiết bị của khu Kinh tế mới Hồng Liên có vấn đề. Chúng tôi luôn theo dõi, không phải chúng tôi không muốn đầu tư, chỉ là đợi môi trường đầu tư được cải thiện.
Đinh Tăng Thiên nói thẳng. Trước đây, Diệp Phàm đã giúp Đinh gia, lúc đó Đinh gia có đồng ý sẽ đầu tư vào đại lục.
Hôm nay Diệp Phàm tới, Đinh Tăng Thiên có chút khó xử. Làm ăn mà không kiếm được tiền, Đinh gia không muốn làm, nhưng không đầu tư lại mất đi chữ tín. Đinh Tăng Thiên trước sau đều khó xử, nên luôn tìm những chỗ xấu của khu Kinh tế mới Hồng Liên. Lúc đó không tới đại lục đầu tư Diệp Phàm cũng không nói gì được. Cái này gọi là công kích vào điểm yếu, nắm chắc vào đó, sau này anh không thể nói gì được.
- Điểm này xin hai ngài yên tâm, tôi vừa mới nói với Thái đổng về phương diện đồng bộ công trình rồi. Hồng Liên đã chuẩn bị 200 triệu, thậm chí có thể nhiều hơn, đầu tư sắp xếp lại thiết bị cơ sở của toàn khu Hồng Liên.
Đến lúc đó đường dây thuỷ điện, thông tin, trường học, bệnh viện đều có đủ hết. Môi trường đầu tư của Hồng Liên sau khi được cải thiện sẽ khiến Hồng Liên thành viên minh châu sáng ngời của tỉnh Thuỷ Châu.
Lãnh đạo tỉnh uỷ vô cùng coi trong sự phát triển của Hồng Liên, Bí thư Phí đã nói thế rồi. Các mặt, từ tài chính, nhân lực, vật lực đều dồn cho Hồng Liên.
Diệp Phàm rất to gan, vì có thể lôi kéo Kim Phượng Hoàng, không ngờ ngay cả chiêu bài Phí Mãn Thiên cũng dám đưa ra. Đây đều là những lời không chắc có thật.
Tuy nhiên, Diệp Phàm biết hai vị này không thể gặp được Phí Mãn Thiên, hơn nữa, bản thân sau khi về sẽ nhanh chóng đi gặp Bí thư Phí trước. Tin tưởng rằng sẽ mò được chút ưu đãi gì đó.
- Nếu chúng tôi muốn mua ‘Kim tử tinh’, các anh có đồng ý không?
Đinh Tăng Thiên nói.
- Việc này thật sự hơi khó, Mai tổng sớm đã đề cập tới rồi.
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, thật có chút khó xử. Rất nhanh, anh ta có một quyết định, vì sự nghiệp của Hồng Liên, cũng không chú ý đến Mai Phán Nhi, liền nói:
- Đương nhiên nếu Bảo Đức Lai và Kim Thế giới có ý, chúng tôi hoàn toàn có thể tổ chức đấu giá.
- Được, ngày kia tới hiệp đàm cùng các anh.
Đinh Tăng Thiên cương quyết, lập tức mở miệng.
Khang Chính Lương cũng rất nhanh gọn dứt khoát, vào sáng hôm đó tới trụ sở Kim Bảo Điệp làm việc. Hơn nữa, ngay lúc đó triệu tập lãnh đạo tổng bộ thương lượng việc đầu tư tới khu Kinh tế mới Hồng Liên. Mà Mai Phán Nhi cũng vô cùng cố gắng.
Tuy nhiên, tối hôm đó, Diệp Phàm sau khi về tới khách sạn, kể lại cho Mai Phan Nhi việc tập đoàn Bảo Đức Lai muốn thu mua Song tinh tử Hồng Liên
Mai Phán Nhi rất tức giận, lông mày lá liệu dựng dứng lên, mắng Diệp Phàm là đồ sói đói, tự dưng lại lôi tới một đối thủ vô cùng mạnh.
Phải biết sau khi Bảo Đức Lai và Kim Thế giới hợp tác, thực lực tuy không bằng Kim Bảo Điệp kết hợp với Mai Thị, nếu hai bên đấu giá, vậy giá cả nhất định sẽ bị đẩy lên cao không ít. Mai Phán Nhi đương nhiên phải xót tiền của của mình rồi.
Diệp Phàm phân tích tốt xấu, lại còn lấy ra viên ‘Ngọc Nhan Hoàn hậu cung’ cuối cùng ra để làm dịu cơn giận của đại tiểu thư họ Mai.
- Mẹ nó, mình làm nhân viên mát-xa cũng không tồi đâu.
Diệp Phàm bực bội trong lòng.
Sáng hôm sau, phẫu thuật của Khang Chính Lương thành công, ngay cả bác sĩ phẫu thuật chính cũng nói không thể tin nổi, nói là cơ thể của Khang Chính Lương rất khoẻ, tỉ lệ thành công rất cao
Buổi tối sau hôm phẫu thuật, Diệp Phàm đã lấy thân phận người nhà đi thẳng vào phòng Khang Chính Lương châm cứu khai thông huyệt đạo, hơn nữa còn bổ sung thêm dinh dưỡng vào.
Vừa về đến Thuỷ Châu, Diệp Phàm lập tức cho gọi Vệ Sơ Tịnh tới phòng làm việc, hỏi:
- Địa chỉ chính phủ mới đã chọn được chưa. Việc này không thể chậm trễ, nếu đợi toà nhà Song tử tinh xây xong, giá đất ở đây sẽ tăng vọt mấy lần. Tới lúc đó mọi người sẽ nói, chính phủ khu Hồng Liên các anh chộp được mấy chục triệu. Đương nhiên, lúc bán đất mọi người có thể ngồi lại bàn bạc giá cả.
- Qui hoạch toàn khu đã làm xong sơ bộ, kỳ thực, trước đó qui hoạch này sớm đã làm xong, chỉ là không có được sự chấp hành nghiêm chỉnh thôi.
Vĩ Sơ Tịnh nói.
Đôi mắt Diệp Phàm bất ngờ trượt xuống dưới ngực cô ta, rồi nhanh chóng nhìn ra chỗ khác. Người ta là gái đã có chồng, hơn nữa như vậy thật tầm thường, không lịch sự. Vệ Sơ Tịnh dường như cũng cảm thấy ánh mặt của người ta, khuôn mặt bất giác hồng lên.
- Anh ta có đối xử tốt với cô không?
Diệp Phàm bất giác hỏi.
- Cũng tốt. Anh ấy là một con mọt sách, giảng dạy ở một trường đại học.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Vậy thì tốt.
Diệp Phàm gật gật đầu. Hai người đều yên lặng một lúc. Vệ Sơ Tịnh nói:
- Anh cũng cứng tuổi rồi, nên tìm lấy một người!
- Ha… ha… Còn sớm.
Diệp Phàm nói:
- Dự toán qui hoạch tổng thể hết bao nhiêu tiền?
- Có lẽ ít nhất cũng phải 300 triệu.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Đều là việc tốt do Cố Nhất Võ làm ra, việc lớn như vậy mà giao toàn quyền cho ‘công ty Thuận Đức’ thì làm được gì, đúng là làm bừa bãi. Có lẽ trước đây cũng mất không ít tiền, bây giờ lại muốn tiếp tục đầu tư!
Diệp Phàm kiềm chế tâm thần, bất giác chửi một câu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1420: Đẩy Lô Vĩ lên ngựa
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: MT
Sưu Tầm by DoctorCrazy--- 4vn
Boom mừng sinh nhật 4vn
Trước đây đã mất hơn trăm triệu, hơn nữa, lần này sau khi tất cả qui hoạch mới vẫn còn nhiều chỗ chưa hợp lý. Nhiều chỗ cũ so với qui hoạch bây giờ có xung đột, còn phải phá dỡ.
Vệ Sơ Tịnh nhìn Diệp Phàm một cái, rồi nói tiếp:
Những cái đó vẫn chưa phải là vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất ở chỗ có thể giải phóng mặt bằng không? Nếu không thể giải phóng mặt bằng, vậy qui hoạch của chúng ta chỉ nằm trên giấy thôi.
Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, giải phóng mặt bằng dứt khoát phải tiến hành. Việc này sẽ do các đồng chí trong cục xây dựng đô thị cùng làm. Tốt nhất là thành lập một tổ lãnh đạo qui hoạch giải phòng mặt bằng, chuyên trách hạng mục này. Tôi sẽ có lời với cơ quan thi hành phát luật. Trong tình huống hợp lý, thái độ cũng không thề quá mềm mỏng. Người Trung Quốc, luôn luôn truyền đi những lời không hợp lý. Những người đó coi tiền bạc của nhà nước là mỏ vàng, đòi giá thật cao, vậy làm sao có thể lấy ra được.
Thái độ của Diệp Phàm vô cùng cứng rắn.
Cách toà nhà Chính phủ Song tử tinh không xa có một xưởng khoá bỏ đi, đã không hoạt động bảy, tám năm rồi, gọi là xưởng khoá Kỳ Lam. Nhà xưởng, ký túc đều có, chỉ là vô cùng cũ nát, nghe nói là kiến trúc của bảy, tám năm trước. Công nhân thất nghiệp lúc đó tới bây giờ vẫn chưa được bố trí. Nơi đó lại thích hợp xây dựng toà nhà mới của Chính phủ, chỉ là giá cả chuyển nhượng toàn bộ nhà máy cũng không hề rẻ, suy cho cùng nhân công xưởng khoá trước đây có nghìn người, mỗi người bồi thường mười nghìn cũng mất mười triệu. Mà mười ngàn chưa chắc người ta đã chịu, chắc cũng phải bỏ ra tổng cộng ba, bốn mươi triệu.
Vệ Sơ Tịnh lo tới mức nhíu cả lông mày.
Trước đây, xưởng khoá vốn do đơn vị nào quản?
Diệp Phàm hỏi.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố, nhưng lãnh đạo Uỷ bạn Kinh tế Thương mại thành phố đều rất sợ dính dáng tới mớ hỗn độn này. Chúng tôi đã nói chuyện bước đầu với họ rồi, nhưng chủ nhiệm Lưu Nhất Đa của Uỷ ban Kinh tế Thương mại luôn rất kín đáo, không muốn nói tới chuyện này.
Vệ Sơ Tịnh nói.
Không phải là trong đó có trò mèo gì chứ?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
Điều này không rõ lắm, nhưng nghe nói Lưu Nhất Đa là do Chủ tịch thành phố Chu Sâm Mộc một tay đề bạt. Việc này, muốn làm rõ cũng phức tạp.
Vệ Sơ Tịnh nói, dĩ nhiên là có ám chỉ.
Cô có nói với họ nơi này mua lại để làm Trụ sở Chính phủ khu Hồng Liên không?
Diệp Phàm hỏi.
Không. Bọn tôi chỉ nói tới qui hoạch toàn thể của khu Hồng Liên, nói cần phải tiến thành qui hoạch lại nơi này.
Vệ Sơ Tịnh nói.
Được rồi. Buổi tối cô liên hệ với Chủ nhiệm Lưu giúp tôi nhé. Tôi muốn nói chuyện với anh ta.
Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm lại gọi điện thoại cho Lô Vĩ, qua tìm hiểu mới biết Lưu Nhất Đa là đại tướng của Chu Sâm Mộc. Gã quyết đi theo Chu Sâm Mộc, phàm là Bí thư Đoàn ủng hộ, chỉ cần Chu Sâm Mộc không vừa lòng, Lưu Nhất Đa nhất định nhảy ra phản đối.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại là đơn vị tương đối quan trọng trực thuộc thành phố, hơn nữa, Lưu Nhất Đa còn kiêm chức trợ lý Chủ tịch thành phố, nên người này cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Gần tới cuối, Lô Vĩ hỏi:
Đại kca, có phải là gã mạo phạm tới anh không?
Tạm thời thì vẫn chưa.
Diệp Phàm nói.
Vậy thì được. Nếu gã dám mạo phạm đại ca, bọn em sẽ cho chúng nó biết tay. Cái tên này nghe nói thuộc loại đặc biệt. Em không tin hắn ở trên bụng phụ nữ vẫn không cúi đầu.
Lô Vĩ hừ giọng.
Vậy thì được. Nếu gã thật sự muốn đấu sức với tôi, lúc đó huynh đệ chúng ta cũng không ngại vì Bí thư Đoàn mà trừ bỏ một tên lâu la.
Diệp Phàm cười, dừng một chút mới hỏi:
Vĩ Tử, đồng chí Điền Kỳ của Uỷ ban Chính pháp thành phố không phải đã bị điều đi vài tháng rồi, tại sao cậu không ngồi vào vị trí đó?
Việc này, e có chút phiền phức. Cô em vốn nói chuyện đó rồi, nhưng Ban lãnh đạo Lâm thời của tỉnh dường như có biến cố, hơn nữa, dừng lại đột ngột như vậy, ở tỉnh yêu cầu Uỷ ban thành phố Thuỷ Châu lựa chọn, tiến cử lại người khác. Việc Bí thư Đoàn vì khu Hồng Liên mà nhếch nhác khốn khổ. Anh không phải không biết, ân oán giữa Nạp Lan và Bí thư Đoàn. Việc này, Bí thư Đoàn không muốn nói nên nhất thời không ra tay. Bây giờ lại tới cuối năm, việc này chắc hẳn phải đợi đến sang năm rồi.
Lô Vĩ có chút đầu hàng.
Sang năm, không thể đợi được. Việc sang năm ai có thể biết trước, cậu vẫn cần để tâm một chút, đừng như chú chim nhỏ lần đầu tiên vỗ cánh bay, haizz…
Diệp Phàm hừ giọng.
Không đợi thì còn có cách gì nữa, vị trí Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh thành là nơi mà mọi người đều nhắm tới, từ trước tới nay, cuộc chiến để ngồi vào vị trí này đều vô cùng quyết liệt. Trước đây đều do Phó Giám đốc công an tỉnh xuống đảm nhiệm hoặc kiêm nhiệm, giống chủ nhiệm trước, Lý Xương Hải không phải là xuống đây rồi lại vòng một vòng trở lại, bây giờ đã là đương nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh.
Lô Vĩ nói.
Không cần để ý đến anh ta. Việc này tôi đã nói trước với Bí thư Đoàn. Đề cử ý kiến lên Thành ủy đã rồi mới báo cáo lên tỉnh sau. Trên đó, cô của cậu sẽ có cách, thực tế nếu vẫn không thể thì sẽ kết hợp với ông già của Tề Thiên, mấy huynh đệ chúng ta cùng cố gắng, dù là khó cũng phải đẩy cậu lên phía trước. Mẹ nó, tôi không tin anh em ta hợp lực vẫn không được?
Diệp Phàm nói.
Cám ơn lão đại. Em vốn muốn nói việc này với anh, nhưng, thấy anh mới lên nhận chức, việc nhiều nên em muốn chờ một thời gian nữa mới nói.
Lô Vĩ vô cùng cảm kích.
Giữa anh em với nhau còn nói những câu đó khác gì người ngoài.
Diệp Phàm nói.
Buổi tối, rất đúng giờ Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Lưu Nhất Đa đã tới chỗ Diệp Phàm mời.
Lưu Nhất Đa là đầu hói, đằng trước đầu tóc đã rụng hết, đằng sau vẫn còn vài sợi, bay phất phơ.
Hai bên hàn huyên một hồi mới ngồi xuống.
Vệ Sơ Tịnh nói:
Chủ nhiệm Lưu, việc liên quan tới Xưởng khoá Kỳ Lâm, uỷ ban Kinh tế thương mại các anh đã suy nghĩ xong chưa, công trình qui hoạch toàn khu chúng tôi đã khởi công xây dựng, không thể kéo dài nữa.
Xưởng to như vậy, công nhân có hơn nghìn người, tuy nói mấy năm nay không làm việc nhưng hễ nghe tới bán xưởng, toàn thể công nhân đều chú ý đến, có người không đồng ý. Uỷ ban Kinh tế Thương mại chúng tôi mặc dù là đơn vị chủ quản nghiệp vụ của họ, nhưng, việc này cũng không làm được. Ôi, toàn thể người trong nước là như vậy. Hễ nghe nói tới tiền, tất cả đều giống ruồi bọ ngửi thấy mùi gì, nhất loạt bay tới. Thật khó làm!
Lưu Nhất Đa lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm. Đồ chó Nhật này vừa dùng Thái Cực Quyền xong còn muốn phủi tay.
Chúng tôi đã tìm hiểu, hầu hết công nhân tán thành bán. Dù sao xưởng cũng đã bị phá sản, máy móc đều có thể bán hết, chứ lưu lại cái vỏ rỗng làm gì? Việc này chỉ cần Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố quyết bán, hẳn không phải vấn đề lớn.
Vệ Sơ Tịnh cười cười nói.
Bí thư Vệ, cô chỉ thấy một mặt. Công nhân hơn nghìn, cô đều hỏi qua sao? Tôi hiểu tình hình là có mấy trăm công nhân không đồng ý bán xưởng, nói xưởng là bát cơm của họ, bán đi là mất. Nếu ai dám bán xưởng, họ sẽ liều mình. Cô nói xem, tôi có cách nào đây, cũng không thể xắn tay áo cùng công nhân đi liều mình? Nếu ảnh hưởng tới nhân mạng thì làm thế nào? Việc này khó đấy! Tôi nghĩ, cứ từ từ, đợi tôi làm việc lại với công nhân rồi tính sau.
Lưu Nhất Đa hắng giọng nói.
Nếu Uỷ ban Kinh tế Thương mại có thành ý, ngày mai có thể triệu tập công nhân lại, và sẽ do công nhân đề cử một số đại biểu cùng chúng tôi đàm phán vậy.
Diệp Phàm khinh khỉnh hừ giọng nhìn Lưu Nhất Đa.
Triệu tập. Bí thư Diệp, việc này nói thì dễ, làm mới khó. Công nhân mấy năm không đi làm, chẳng lẽ ở nhà đợi chết, giờ phiêu tán ở trời nam, biển bắc, làm sao trong một chốc lát có thể triệu tập hết được. Nếu có hơn trăm người không về, lúc đó cho dù chúng ta đàm phán xong, nếu có người không đồng ý, việc này cũng phải hoài công sao.
Lưu Nhất Đa hừ giọng.
Mọi việc đều do con người làm ra. Không triệu tập, làm sao anh biết họ không về. Việc này quyết như vậy đi, bắt đầu từ Uỷ ban Kinh tế Thương mại, rồi phát thông báo đi. Cần phải gửi đến tay từng công nhân một, hạn cho họ trong vòng 3 hôm phải trở về, nếu không coi như là tự từ bỏ quyền lợi.
Ngữ khí Diệp Phàm đã có phần nặng nề vì Lưu Nhất Đa rõ ràng là muốn chối bỏ. Trong lòng Diệp Phàm rất khó chịu, biết rõ tên này không thèm để ý tới sự sắp xếp của mình.
Vậy tôi sẽ về thử xem.
Lưu Nhất Đa nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ nói.
Không phải là thử xem, mà là nhất định phải làm được.
Diệp Phàm thái độ kiên định, quyết bắt buộc Lưu Nhất Đa làm vậy.
Nhất định phải làm được. Bí thư Diệp, tôi e rằng việc này mình không chắc được, chỉ có thể thử thôi.
Lưu Nhất Đa kiên quyết theo ý mình.
Nếu Chủ nhiệm Lưu cảm thấy việc này thật sự khó làm, tôi có thể đề nghị Phó Chủ tịch thành phố tới làm việc này.
Diệp Phàn lạnh lùng hừ giọng. Cả hai bên đã bắt đầu bốc hoả.
Tuỳ Bí thư Diệp. Uỷ ban Kinh tế Thương mại chịu sự chủ quản của Phó Chủ tịch thành phố Cao Phong. Việc này nếu Phó Chủ tịch Cao ra mặt, vậy tôi càng nhẹ gánh.
Lưu Nhất Đa nói cứng.
Ha… ha… Vậy đi! Nếu việc cỏn con này Uỷ ban Kinh tế không làm nổi, tôi thấy, cách nghĩ và việc làm của một số đồng chí của Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố có vấn đề đấy! Sau này nếu rảnh, tôi sẽ nói chuyện này với Bí thư Đoàn.
Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.
Uỷ ban Kinh tế Thương mại luôn làm việc đạt hiệu suất rất cao, bao nhiêu năm nay luôn như vậy, cũng không thấy có vị lãnh đạo nào soi xét tới Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố. Nếu Uỷ ban Kinh tế Thương mại thành phố có chỗ nào không ổn, rất mong cấp lãnh đạo chỉ bảo.
Lưu Nhất Đa cũng rất cứng rắn.
Cuối cùng hai bên đều không vui vẻ rời đi.
Cơn giận của Diệp Phàm khiến anh lập tức gọi điện cho Lô Vĩ, kêu anh ta điều tra Lưu Nhất Đa.
Rất nhanh sau đó, Diệp Phàm gọi điện cho Đoàn Hải Thiên, mập mờ nói về tình hình của Lô Vĩ.
Đoàn Hải Thiên nói:
Việc này tôi biết, Trưởng ban Lô cũng từng nói với tôi, nhưng thái độ của đồng chí Mã Lập Chí vẫn có chút mơ hồ, Phó Chủ tịch thành phố Chu có người khác để chọn.
Mã Lập Chí là Phó Bí thư quản lý Đảng và quần chúng thành phố Thủy Châu, là nhân vật thứ ba trong Đảng bộ, ở vị trí uỷ ban thường vụ thành uỷ, nên cần xem thái độ của anh ta, chứ Đoàn Hải Thiên không thể độc đoán, cũng phải nghe lấy vài lời.
Bí thư Đoàn, vậy phải thuyết phục Mã Lập Chí trước.
Diệp Phàm nói.
Ha… ha… Anh ta có quan hệ rất tốt với lão Tề.
Đoàn Hải Thiên bật mí.
Nếu có thể làm việc với Mã Lập Chí, đề cử Lô Vĩ đương hẳn là không có vấn đề gì.
Diệp Phàm như bừng tỉnh. Quan hệ giữa Tề Chấn Đào và Đoàn Hải Thiên mặc dù tốt nhưng, mỗi người có phạm vi thế lực và thủ hạ riêng.
Mã Lập Chí là thuộc hạ tâm phúc của Tề Chấn Đào. Anh ta mọi việc đều nghe theo Tề Chấn Đào, hẳn nhiên phải biết mối quan hệ giữa Đoàn Hải Thiên và Tề Chấn Đào.
Mặc dù biết, anh ta vẫn cần để ý xem ánh mắt của Tề Chấn Đào. Dù quan hệ tốt cũng không phải việc gì cũng đồng ý được. Đây là các lợi ích, các sự vụ vấn vít hoà trộn lẫn nhau.
Chưa chắc đối với vấn đề bầu chọn Bí thư Đảng ủy Công an Thuỷ Châu. Tề Chấn Đào có cách nghĩ của mình. Diệp Phàm quyết định thăm dò thái độ của Tề Chấn Đào trước rồi có gì mới nói, nếu nói hàm hồ chắc phải hứng chịu cơn giận của Tề Chấn Đào.
Lô Vĩ là huynh đệ của cậu, cậu cũng cần đi kiểm tra rõ xem. Lúc nào kiểm tra rõ rồi thì nói tiếp chuyện này với tôi. Về phần tôi, cậu khồng cần lo lắng. Lô Vĩ luôn rất ủng hộ công việc của tôi phải không nào? Hôm nay cậu đã nói rõ rồi, Đoàn ca tôi có thể không nghe sao? Bằng không, thằng nhãi cậu không chừng sẽ vì người khác đâm trộm sau lưng lão Đoàn tôi.
Đoàn Hải Thiên đem sự lo lắng những việc này trút lên đầu Diệp Phàm. Trong lòng Diệp Phàm chửi bới lão già này không dứt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1421: Hai con đường Tề Chấn Đào chỉ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Thằng nhãi cậu đến làm thuyết khách đúng không?
Tề Chấn Đào sau khi nghe xong câu đầu tiên chính là câu nói khô khốc này. Xem ra, đồng chí lão Tề trong lòng thực sự có ý khác.
- Chú Tề, haha, không phải thuyết khách. Lúc trước Tề Thiên với cháu và Lô Vĩ cả ba cùng kết nghĩa anh em. Mà hai đứa chúng nó lại gọi cháu là đại ca.
Chú cũng biết, tuổi của cháu là nhỏ nhất trong ba người. Bọn họ đã cất nhắc cháu như vậy, cháu cũng phải làm được chút gì cho họ đúng không nào?
Bằng không, chẳng lẽ cái danh đại ca của cháu chỉ có cái tiếng vậy thôi sao. Chiếm mất cái hầm cầu mà không thải ra thì người ta lại khinh cho. Giờ có vị trí tốt, cháu đương nhiên không thể quên anh em của mình đúng không ạ?
Đem chuyện của cháu mà nói đi, chú Tề, chú xem, quân hàm thượng tá sáng long lanh kia của Tề Thiên, hơn nữa, chức vị cũng tăng, cố vấn của Báo Săn, cũng là chức lớn đấy chứ ạ.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng nói. Đương nhiên là kéo cả chuyện của Tề Thiên vào.
- Tiểu tử, cậu bàn điều kiện với tôi đúng không vào?
Tề Chấn Đào hừ giọng nói, rồi lại nói tiếp:
- Tề Thiên là anh em của cậu, dựa vào quan hệ giữa cậu và lão Thiết, cậu tranh thủ cho nó một chức cố vấn và quân hàm thượng tá là việc nên làm. Không phải cậu mới nói sao, cậu là đại ca của chúng nó. Chuyện đại ca vì các em là chuyện hoàn toàn chính đáng. Sao có thể đem ra đây khoe khoang cơ chứ, hơn nữa, tiểu tử cậu có ý áp chế. Nói rõ cho cậu biết, Tề Chấn Đào tôi rất không thích. Sau này mà còn như vậy thì tôi sẽ chửi đấy, hừ!
Tề Chấn Đào da mặt dày, suýt chút nữa làm Diệp Phàm mắc nghẹn. Thằng nhãi này trong lòng mắng đồng chí lão Tề vô sỉ, miệng cười nói:
- Lô Vĩ cũng là anh em của cháu mà! Lần trước là giúp Tề Thiên, lần này không phải là đang giúp Lô Vĩ sao ạ. Người làm đại ca như cháu không thể bên trọng bên khinh được, đúng không ạ?
- Được rồi, không nói lại cậu. Tuy nhiên. Có hai con đường cho cậu lựa chọn.
Tề Chấn Đào mỉm cười.
- Hai con đường nào ạ, chú Tề nói đi, cháu nghe trước rồi tính sau.
Diệp Phàm giật mình, biết đồng chí lão Tề lại muốn chơi trò “giảo hoạt.”
- Trước kia tôi có đồng ý với cậu, khi nào cậu cần giúp đỡ tôi sẽ giúp cậu một lần. Nếu bản thân cậu không cần giúp đỡ thì giúp Lô Vĩ cũng được. Tuy nhiên, lần sau cậu sẽ mất một lần cơ hội. Đến lúc đó đừng trách chú Tề nói dối nhé!
Tề Chấn Đào nói câu này, Diệp Phàm hoàn toàn hết chỗ nói.
Đồng chí lão Tề này “hậu hắc học” đúng là học tới nơi tới chốn rồi, đã đến trình độ đại sư. Bản thân mình giờ là cán bộ cấp Giám đốc sở, tiến thêm bước nữa là cán bộ cấp Thứ trưởng.
Cán bộ ở cấp bậc này mới có thể được gọi là “cán bộ cao cấp”, là do Ban tổ chức cán bộ trung ương xuống khảo hạch. Tề Chấn Đào muốn giúp mình chắc chắn cũng bất lực. Cho nên, đồng chí lão Tề muốn ve sầu lột xác.
- Được, lần này giúp Lô Vĩ trước đã.
Diệp Phàm giở trò vặt. Tuy nhiên, trước mặt đồng chí Tề đại pháo, cái này có vẻ hơi non. Chỉ nghe Tề đại pháo nói:
- Không phải giúp trước, mà chỉ có lần này.
- Vậy cũng được, con đường sau này của Tề Thiên vẫn còn dài. Trên đầu còn có cấp đại tá, phó sư trưởng, sư trưởng, thậm chí là vị trí Quân đoàn trưởng.
Diệp Phàm nói, đương nhiên cũng đang phản kích lại nói chút. Tuy nói hiện nay mình với Tề Chấn Đào giống như châu chấu đá voi, nhưng châu chấu cũng phải kích thích thần kinh đồng chí lão Tề một chút.
- Tiểu tử, cậu uy hiếp tôi đúng không?
Giọng Tề Chấn Đào lớn hơn nhiều, dùng từ như sấm nổ bên tai cũng không đủ hình dung. Khó trách ở tỉnh mọi người gọi ông là “Tề đại pháo”, đúng là xứng với tên thật.
- Cũng như nhau cả thôi ạ.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, không hề bị “đại pháo” làm cho choáng váng.
- Tên nhóc giỏi lắm, vài năm không gặp, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?
Tề Chấn Đào hừ một tiếng, đột nhiên cười phá lên, làm bộ rất vui vẻ.
- Chú Tề, cục diện khu kinh tế mới Hồng Liên rất rối rắm. Chúng cháu phải quy hoạch toàn bộ khu kinh tế mới Hồng Liên xây dựng lại, chỉ mới xây dựng cơ sở đã phải đầu tư không dưới năm trăm triệu. Hiện nay trong tài khoản của Khu kinh tế mới chỉ còn lại có mấy chục ngàn, hơn nữa, còn có khoản nợ lớn hai chục triệu. Chú xem xem, có thể cấp chút tiền từ tỉnh xuống không?
Diệp Phàm nói, đương nhiên là muốn nhổ chút lông trên người lão Tề.
- Làm cái rắm! Hiện nay tôi quản lý Đảng và quần chính, không phải là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, lấy tiền đâu ra, lẽ nào bảo tôi đến hỏi tiền các cán bộ à?
Tề Chấn Đào tức giận, hừ nói.
- Quản lý Đảng và quần chúng quyền lực phải lớn hơn chứ, chú mở miệng một cái, chẳng lẽ sở Tài chính tỉnh dám không nể mặt chú sao? Bằng không, chú mà nổi cơn giận, lấy mũ quan bọn hò là tiêu ngay.
Diệp Phàm nói.
- Lấy cái rắm, lấy mũ quan là lão già Thiết Thác kìa, không phải tôi. Tuy nhiên, nói cũng đúng, à, mà cậu làm tôi nhớ đến hạng mục này. Gần đây trong tỉnh đang thảo luận tiến hành cải tạo thành phố cũ. Đặc biệt là đối với ô nhiễm sông. Riêng mảng ô nhiễm sông tỉnh cũng chuẩn bị cấp xuốn 100 triệu dùng để kiến thiết phương diện này. Phương diện thành phố cũ dự toán đầu tư chắc cũng 200 triệu. Có thể lấy được bao nhiêu, phải xem bản lĩnh của cậu.
Tề Chấn Đào để lộ tin tức quý giá, Diệp Phàm vừa nghe xong, trong lòng tương đối phấn chấn.
- Chú Tề, chuyện này chú dẫn đầu đi. Bí thư Đoàn chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ cấp khoản tiền đó cho khu kinh tế mới Hồng Liên chúng cháu. Chủ nhiệm Thiết chắc chắn không có vấn đề, bên Trưởng ban Lô cháu bảo Lô Vĩ đi tấn công một chút. 300 triệu ít nhất cũng phải kiếm được 100 triệu đúng không ạ?
Diệp Phàm kích động, giọng điệu khá lớn.
Tề Chấn Đào không thích, hừ nói:
- Lòng tham của tiểu tử cậu không nhỏ đâu nhỉ! Tỉnh thành lớn như vậy, mà khu kinh tế mới Hồng Liên các cậu nuốt mất 100 triệu, những nơi khác không đến phá nát tòa lầu tỉnh ủy đi à. Đừng có tham quá như thế, có chừng có mực thôi. Đương nhiên, nếu cậu có thể kiếm tiền từ Bí thư Phí, vậy thì chẳng có gì để nói cả.
Nhìn đồng hồ, mới hơn 8 giờ. Lại gọi cho Tề Thiên. Tên nhãi này vừa về nhà, Diệp Phàm đem chuyện kể lại cho gã. Tên nhãi này lập tức gọi điện thoại cho chú Mã liên hệ một chút.
Không lâu sau thì gọi lại, nói là chú Mã đã nhận lời mời rồi. Đương nhiên là Tề Thiên mời ông ta đi ăn khuya, còn Diệp Phàm và Lô Vĩ tự nhiên lại thành người tiếp khách.
Mã Lập Chí người béo, rất có quan uy. Liếc mắt nhìn Lô Vĩ, thằng nhãi này đã hiểu rõ mọi chuyện.
- Bí thư Diệp, anh cũng đến à.
Mã Lập Chí giành nói trước.
- Haha, cậu em mời khách, sao tôi dám không đến?
Diệp Phàm giả bộ cao giá.
- Cậu em?
Mã Lập Chí hơi ngạc nhiên, nhìn Tề Thiên một cái. Tề Thiên vội bước lên, nói:
- Chú Mã, đại ca nói đúng đấy. Bí thư Diệp với cháu và Lô Vĩ trước kia ở thị trấn Lâm Tuyền thành phố Mặc Hương có quen biết nhau, cháu với Lô Vĩ đều gọi Bí thư Diệp là đại ca. Cho nên, đại ca gọi cháu tiểu đệ là trân trọng cháu đấy ạ. Lô Vĩ là lão nhị, cháu gọi anh ấy là Lô nhị ca. Chú không biết, chứ ông già nhà cháu cũng rất nghe lời đại ca, có khi, cháu còn phải nhờ đại ca đi xin giúp đấy ạ.
Tề Thiên cũng rất thông minh. Vừa nói mấy câu, lập tức đã làm sáng tỏ quan hệ của ban người. Hơn nữa, còn lộ ra quan hệ khá tốt giữa Tề Chấn Đào và Diệp Phàm.
Mã Lập Chí có vẻ không ngờ, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Khó trách Bí thư Tề trước kia vừa cấp tiền vừa cho vinh dự, hóa ra là như vậy.
Sau đó mấy người chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, không bàn đến chuyện liên quan đến Lô Vĩ. Những chuyện thế này, chỉ có thể hiểu, không thể diễn đạt bằng lời được, nói ra sẽ rất thô tục.
Sáng thứ ba, Diệp Phàm vừa vào văn phòng, đã nhận được thông nói nói là mở hội nghị thường vụ.
Đây chính là hội nghị thường vụ đầu tiên sau khi Diệp Phàm đến Thủy Châu. Phàm sửa sang lại quần áo, lái xe Thành ủy.
Hội nghị thường vụ Thành ủy Thủy Châu có 13 ủy viên.
Bí thư- ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Đoàn Hải Thiên.
Chủ tịch thành phố —— Chu Sâm Mộc
Bí thư Đảng - quần chúng —— Mã Lập Chí
Phó bí thư —— Trương Hòe
Phó bí thư —— Triệu tử Dung.
Phó bí thư —— Diệp Phàm
Phó Chủ tịch thường trực thành phố —— Kim Kiện
Trưởng ban Tổ chức cán bộ —— Phí Ngọc
Bí thư Đảng ủy Công an kiêm chức Cục trưởng Công an —— Điền Kỳ đã được điều đi, hiện tại vị trí này đang trống.
Trưởng ban Tuyên giáo —— Vương Tồn Tư.
Trưởng ban thư ký Thành ủy —— Lưu Vũ Tư.
Tư lệnh quân phân khu Thủy Châu —— Điền Thiệu
Bí thư khu Đông Hồ —— Vu Tây Dương
Trong 13 ủy viên, những người hiện nay Diệp Phàm thực sự tiếp xúc qua là bốn vị Đoàn Hải Thiên, Chu Sâm Mộc, Trương Lập Chí và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phí Ngọc. Các đồng chí khác, chỉ gặp qua lúc nhậm chức, cũng không có quá nhiều ấn tượng.
Sau khi Diệp Phàm vào phòng họp, thấy Đoàn Hải Thiên và Phó chủ tịch thành phố Chu vẫn chưa đến. Bên trong ngoài Phí Ngọc thì những người khác chẳng quen ai. Gật đầu với Phí Ngọc xong thì đi thẳng đến chỗ ngồi của mình. Châm điếu thuốc bắt đầu ngồi im. Tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, vài đồng chí khác đang lờ mờ quan sát mình.
Chắc hẳn hôm đó náo động quá lớn, Tề Chấn Đào và Lô Minh Châu hai vị ủy viên thường vụ đích thân đưa mình xuống, phân lượng quả thực là hơi nặng rồi.
Không lâu sau, Đoàn Hải Thiên, Chu Sâm Mộc và Trương Lập Chí ba người đều bước vào, sau khi mọi người đã đến đông đủ, Đoàn Hải Thiên liếc mắt nhìn tất cả các đồng chí một cái, nói:
- Chúng ta bắt đầu họp thôi!
Bắt đầu bàn về vài công trình, sau đó là vài nghị định nhân sự. Cái này, Diệp Phàm thấy ánh mắt của Đoàn Hải Thiên, nên cũng không phát biểu ý kiến gì.
Phí Ngọc nguyên nhậm chức ở thành phố Mặc Hương, cũng không biết chuyển tới Thủy Châu từ khi nào. Năm đó Phí Ngọc đã là ủy viên thường vụ Thành ủy, Diệp Phàm chỉ mới là một Phó chủ tịch huyện nhỏ.
Không thể ngờ chỉ vài năm trôi qua, Diệp Phàm lại leo lên đầu Phí Ngọc. Cho nên, hôm đó trong cuộc họp chào đón, ánh mắt của Phí Ngọc có chút phức tạp. Trong phòng họp ủy viên thường vụ, Phí Ngọc ngồi sát vách Diệp Phàm.
- Đồng chí Điền Kỳ đã điều đi gần nửa năm rồi, tỉnh thành là thành phố quan trọng, nhan khẩu mấy triệu người, vị trí Bí thư Đảng ủy Công an tuyệt đối không thể kéo dài thêm nữa. Ban Tổ chức cán bộ trải qua cuộc tuyển chọn, đã có hai đồng chí được lựa chọn. Một người là Cục trưởng Công an đương nhiệm đồng chí Lô Vĩ, tuổi tác đồng chí này cũng thích hợp, đảm nhiệm Cục trưởng Công an Thủy Châu cũng hia năm rồi. Còn một vị khác là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố Thương Hải đồng chí Vu Kiệt.
Vẻ mặt Phí Ngọc bình thản nói về hai đồng chí này.
- Về hai đồng chí này, mọi người hãy bàn bạc đi, hôm nay quyết định luôn, chúng ta cũng có thể đề cử lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Như những gì Trưởng ban Phí đã nói, hệ thống chính pháp của tỉnh thành không thể một ngày không có soái, chúng ta đều làm việc dưới ánh mắt của tỉnh ủy, không thể qua loa được. Vấn đề trị an một khi có sai sót, thì sẽ là vấn đề lớn.
Đoàn Hải Thiên mở mắt, nói.
Bí thư khu Đông Hồ Vu Tây Dương xếp hạng thấp nhất trong hội nghị thường vụ, đương nhiên sẽ do ông ta phát biểu trước. Ông nhìn mọi người một cái, nói:
- Tôi nghĩ nên nói về đồng chí Vu Kiệt trước, thành phố Thương Hải là đặc thu, thành phố cấp phó tỉnh, tầm ảnh hưởng quốc tế đến các phương diện đều rất lớn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1422: Đọ sức trên Hội nghị thường vụ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Vu Kiệt là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố Thương Hải, lại là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nắm công tác cụ thể trong cục.
Trị an thành phố Thương Hải rõ như ban ngày, những năm gần đây không xảy ra vụ án gì quá nghiêm trọng. Hơn nữa, thành phố Thương Hải còn được bầu làm “thành thị nhân cư” thế giới.
Các đồng chí, điều này đã bày ra một sự thật rõ ràng trước mắt. Nếu trị an thành phố Thương Hải không tốt, sao có thể được bầu làm “thành thị nhân cư” thế giới. Nên biết rằng bầu chọn thành thị nhân cư tình hình trị an của địa phương chiếm định mức lớn như thế nào?
Người thứ hai vốn nên để đồng chí Điền Thiệu Tư lệnh quân phân khu tỉnh thành lên tiếng, tuy nhiên, ông nhìn mọi người một cái, khép hờ hai mắt. Bày tỏ không nhúng tay vào chuyện này. Đồng chí Điền Thiệu trước nay đều như thế, rất ít khi đến dự hội nghị, cho dù có đến, cũng chỉ nghe. Bỏ phiếu trắng xong thì bỏ đi, rất ít khi thấy ông ta ủng hộ ai. Cho nên, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ mà coi như Hội nghị thường vụ có thêm một Bồ Tát sống thôi.
Thấy tư lệnh Điền không lên tiếng, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lưu Vũ Tư cười nói:
- Haha, lão Vu, thành phố Thương Hải tuy nói được bầu “thành thị nhân cư”, phương diện trị an đương nhiên không cần phải nói rồi.
Tuy nhiên, người cầm lái của Cục công an thành phố Thương Hải không phải đồng chí Vu Kiệt. Quyền chỉ huy nằm trong tay Cục trưởng Chung Luân.
Hơn nữa, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Hải và vị trí Cục trưởng công an cũng không được chồng chéo. Trên thực tế, công việc của thành phố Thương Hải, đương nhiên là nằm dưới gậy chỉ huy của đồng chí Cục trưởng Chung. Vu Kiệt chỉ là hiệp trợ cho Cục trưởng Chung Luân làm tốt công tác trị an thôi.
Trong lời nói của Lưu Vũ Tư có ám chỉ, đó là phản bác sự thổi phồng của Vu Tây Dương.
- Trưởng ban thư ký Lưu, chúng ta đều là những đồng chí lăn lộn từ trong các cục lên. Lẽ nào điểm này mà cũng không rõ sao? Phó cục trưởng thường trực mới là người chấp hành công tác cụ thể ở trong cục. Người cầm lái chỉ chỉ huy xuống một chút thôi.
Vu Tây Dương bất mãn, cãi lại.
- Haha, Bí thư Vu, vậy thì Đảng chỉ huy súng hay súng chỉ huy Đảng? Tại sao chúng ta lại nói Đảng lãnh đạo, chứng tỏ lãnh đạo là quan trọng nhất. Nếu như lãnh đạo sai phương hướng, vậy thì súng cũng bắn lung tung đúng không nào? Vu Kiệt giúp đỡ đồng chí Chung Luân làm việc, lẽ nào đồng chí Vu Kiệt có thể chỉ huy Cục trưởng Chung Luân sao?
Trưởng ban Tuyên giáo Vương Tồn Tư lên tiếng, tuy nói hơi lờ mờ, nhưng những đồng chí ngồi ở đây đều nhìn thấy, ông ta cũng bất mãn với lời nói của Vu Tây Dương.
Vương Tồn Tư này trước nay chưa bao giờ cùng Lưu Vũ Tư tiểu chung bô. Hôm nay lẽ nào lại đổi tính, ủng hộ Lưu Vũ Tư. Chính Chu Sâm Mộc cũng hơi bất ngờ liếc mắt nhìn Vương Tồn Tư. Vì Phó chủ tịch thành phố Chu biết, Vương Tồn Tư này có quan hệ không tệ với Bí thư Đảng - quần chúng Trương Lập Chí.
Trương Lập Chí cũng chẳng hợp với Đoàn Hải Thiên. Hôm nay đẩy Lô Vĩ lên ngựa, rõ ràng là Đoàn Hải Thiên tác quái. Vương Tồn Tư kia lẽ nào đã bị Đoàn Hải Thiên làm công tác đả thông tư tưởng.
Chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, Vương Tồn Tư có lúc đại diện thái độ của nhân vật số ba Trương Lập Chí. Nếu Trương Lập Chí và Đoàn Hải Thiên hợp lại, thế thì một Chủ tịch thành phố như mình rất có khả năng sẽ rơi vào nguy hiểm tạm thời mất quyền lực toàn diện. Cho nên, chuyện này không thể không làm Chu Sâm Mộc chú ý.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố Kim Kiện và Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phí Ngọc cũng chưa hé răng, Diệp Phàm nhìn nhìn, không thể để sân khấu tẻ nhạt được. Đúng lúc có thể mượn gió đông của Vương Tồn Tư để đẩy Lô Vĩ lên, vì thế cười nói:
- Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là Đảng chỉ huy súng rồi.
Có một người dẫn đầu tốt, một lãnh đạo tốt thì có thể biến trăm binh thành ngàn binh. Năm đó Tiền Học Sâm viện sĩ về nước, một vị tướng quân nước Mỹ đã nói, ông ta có thể chống đỡ được năm sư đoàn. Từ đó, chúng ta có thể thấy được, tính quan trọng của lãnh đạo.
Giờ bàn đến đồng chí Lô Vĩ đi, đồng chí này kể ra tôi cũng sớm quen biết, lúc tôi ở Ngư Đồng Việt Đông, thủ tướng có giao cho nhiệm vụ phá thảm án 88.
Kể ra chuyện này rất khó, lúc đó ngay cả một chút manh mối cũng không có. Tuy nhiên, may là lần đó về đến Thủy Châu. Mọi người chắc vẫn còn nhớ, tháng 4 năm 1999 ở hồ nước nhỏ của Thủy Châu có xảy ra vụ thảm án, một nhà bốn người chết, người đàn ông tên Mã Văn Tài...
Mọi người có thể nói, Thủy Châu xảy ra án mạng có liên quan gì đến thảm án Ngư Đồng Việt Đông? Kỳ thực không phải như vậy.
Lúc đó đồng chí Lô Vĩ phát hiển trên trán vợ chồng Mã Văn Tài hơi lõm xuống. Sau khi nghe anh ta nói tôi mới chú ý. Vì, trong thảm án 88 ở Việt Đông, trên trán người chết cũng có đặc trưng này.
Đương nhiên, loại đặc trưng này không rõ rệt. Không phải quan sát trong hoàn cảnh đặc biệt và cẩn thận thì khó mà phát hiện ra được. Sau đó bảo Cục trưởng Lô đóng băng thi thể, không ngờ lại có người ăn trộm thi thể. Hơn nữa, có người ra tay ép Mã gia phải hỏa táng thi thể.
Chuyện này rõ ràng là có vấn đề, lúc đó để mê hoặc đối thủ, Lô Vĩ đã cùng tôi giở chút thủ đoạn.
Cái này tôi sẽ không kể tỉ mỉ, nó có liên quan đến cơ mật trinh sát của công an. Thảm án 88 sau khi được phá, lần theo dây tìm quả, Thủy Châu bên này không phải cũng có mấy người sa lưới sao. Vì thế, đồng chí Lô Vĩ không phải cũng được khen ngợi trong vụ thảm án 88 à. Lần khen ngợi này là do đích thân Thủ tướng ký tên danh sách.
Tôi nghĩ, được Thủ tướng khen ngợi anh hùng phá án, vậy thì có gánh nặng nào mà anh ta không gánh được nữa chứ? Đặc biệt là vấn đề trị an.
Diệp Phàm dùng một câu phản vấn để tóm lại tình hình.
- Bí thư Diệp, chuyện này thực sự chúng tôi không hề được nghe nói. Tuy nhiên, khi chỉnh lý tư liệu thực sự là có phát hiện giấy chứng nhận khen thưởng, đúng là có chuyện này.
Lúc này Trưởng ban Phí Ngọc tiếp lời chứng minh chuyện này.
Phó bí thư Triệu Tử Dung nói:
- Cái đó chỉ có thể chứng minh đồng chí Lô Vĩ có năng lực phá án, làm Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh thành thì phải có năng lực đảm đương toàn diện. Lô Vĩ có khả năng phá án, điểm này chúng ta không cần nghi ngờ, nhưng vị trí Bí thư Đảng ủy Công an không phải là nhỏ. Anh hùng có thể làm anh hùng, nhưng chưa chắc có thể quản lý tốt công tác trị an to lớn này. Nắm được nhiều hay nắm được ít không giống nhau, đây gọi là thuật nghiệp có chuyên tâm nghiên cứu đúng không nào?
- Haha, Lô Vĩ đến Thủy Châu hơn 2 năm. Cục công an thành phố Thủy Châu người ta cũng quản lý không tệ, hơn nữa, còn lập công được thưởng, điểm này có thể chứng minh được năng lực của anh ta. Lẽ nào Cục công an thành phố Thủy Châu và Bí thư Đảng ủy Công an thành phố hoàn toàn khác nhau, thuộc hai lĩnh vực khác nhau, hai bên chẳng hề có tính tương thông? Điều này thật buồn cười, chính pháp là quản vấn đề kiểm pháp, họ vốn là cùng một ngành nghề.
Bí thư Đảng - quần chúng Trương Lập Chí mở miệng, lập trường vô cùng rõ ràng.
Phó chủ tịch thành phố Chu vừa nghe, trái tim nhất thời chùng xuống, sắc mặt tự nhiên cũng khó coi, thằng nhãi này biết đại thế đã mất. Còn Đoàn Hải Thiên, khép hờ nửa mắt trông như một quân sư đang ngồi bình tĩnh trong trướng quân coi náo nhiệt.
Hơn nữa, đồng chí lão Đoàn với năng lực của Diệp Phàm đã có những hiểu biết mới. Cảm giác thằng nhãi này đúng là có khiếu làm luật sư. Tài ăn nói đó, được quá đi chứ. Chuyện của Lô Vĩ Đoàn Hải Thiên sẽ thuận thế quyết định luôn. Đương nhiên, thành ủy Thủy Châu cũng chỉ có chút tác dụng trong việc đề cử, chỉ là đặt nền móng thôi. Cụ thể là ai vẫn là ở tỉnh định đoạt. Đó không phải là địa bàn mà Diệp Phàm có thể du thuyết.
- Các đồng chí không có chuyện gì khác thì tan họp.
Đoàn Hải Thiên liếc nhìn mọi người, thản nhiên nói.
- Bí thư Đoàn, tôi còn một việc quan trọng phải báo cáo với các lãnh đạo ngồi đây một chút.
Lúc này, Bí thư khu Đông Hồ Vu Tây Dương vội vàng nói.
- Nói đi.
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt ngạc nhiên, hơi không hài lòng.
- Các vị lãnh đạo đều biết, tòa nhà tổng bộ của Tập đoàn truyền thông Giang Nam đã đặt tại khu Đông Hồ chúng tôi. Ủy ban nhân dân khu Đông Hoog cũng đã ký hợp đồng với Tập đoàn truyền thông Giang Nam, bọn họ cũng đã gửi 1 triệu tiền ký quỹ ở Ủy ban nhân dân khu.
Còn Ủy ban nhân dân khu chúng tôi để có thể giành được hạng mục đặt tòa lầu tổng bộ của truyền thông Giang Nam tại Đông Hồ, cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Để có được ủng hộ của Tập đoàn truyền thông Giang Nam, giai đoạn trước chúng tôi đã trưng dụng đất đai, di dời giải phóng mặt bằng, vấn đề san bằng đất đai thông điện nước… cũng đã phải đầu tư vào đó khoản tiền lớn năm sáu triệu rồi.
Vu Tây Dương nói đến đây cố ý dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Dĩ nhiên là muốn dẫn dắt ánh mắt của tất cả các đồng chí về phía Diệp Phàm.
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố Chu mở miệng nói:
- Khối thu hút đầu tư của các anh làm việc không tệ! Tập đoàn truyền thông Giang Nam chủ yếu làm về nghiệp vụ quảng cáo truyền hình. Ở Giang Nam này, thậm chí là trong cả nước đều có ảnh hưởng lớn. Đối với việc nâng cao danh tiếng của khu Đông Hồ các anh, cùng với việc thu hút đầu tư đều có tác dụng lớn.
Diệp Phàm biết rằng, Phó chủ tịch thành phố Chu đang tạo thế cho Vu Tây Dương. Sau đó chắc chắn là sẽ gán ghép mình tội cướp thịt trong miệng hổ. Chuyện này, đầu tiên là sẽ cao giọng, sau đó sẽ nhấn mạnh chỉ trích. Đơn giản là đang chơi trò nhấp nhô cao thấp thôi.
Quả nhiên, Phó chủ tịch thành phố Chu vừa nói xong câu đó.
Vu Tây Dương tiếp lời:
- Nhưng, hôm qua tôi nhận được thông báo của Chủ tịch Tập đoàn truyền thông Giang Nam Mai Phán Nhi, nói là tòa lầu tổng bộ của họ chuẩn bị đặt ở khu kinh tế mới Hồng Liên.
Tin tức này đúng là như sét đánh ngang tai, chuyện gì chúng tôi cũng làm xong cả rồi, đất giữ lại làm sao đây? Những hộ đã được chuyển đi vẫn cần phải bố trí thỏa đáng.
Phải tốn bao nhiêu triệu chứ? Cái tôi muốn nói chính là, một số đồng chí vì lôi kéo khách hàng, đã dùng những thụ đoạn bất chính, làm người khác tới nông nổi này, tôi xin Hội nghị thường vụ hãy chủ trì công lý. Bằng không, cục diện rối rắm này ai sẽ phụ trách?
Mũi giáo của Vu Tây Dương trực tiếp chĩa vào Diệp Phàm, dĩ nhiên, ánh mắt của toàn thể ủy viên thường vụ đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Lúc này, phó bí thư Triệu Tử Dung nói:
- Đúng vậy! Đầu tư nhiều như vậy mà lại chẳng được gì, miếng ăn đến miệng còn bị người khác dùng thủ đoạn cướp mất, đây đúng là quá đáng, quá đáng! Quá quá đáng!
Thằng nhãi này giống như đang nhai văn nuốt chữ, cứ “quá đáng” mãi.
- Bí thư Vu, Tập đoàn truyền thông Giang Nam đã ký hợp đồng chính thức với các ông chưa?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Ký rồi, nếu không sao lại ký quỹ 1 triệu. Chút kiến thức phổ thông thế này mà một tập đoàn lớn như truyền thông Giang Nam có thể phạm phải sao?
Vu Tây Dương liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ giọng nói.
- Vậy thì tốt, nếu truyền thông Giang Nam nội ước, các ông có thể kiện họ mà! Đến lúc đó tiền bồi thường hợp đồng chắc chắn kiếm được một khoảng lớn, không chừng không dừng lại ở con số năm triệu đâu. Các ông có tiền rồi, đất đai cũng vẫn là của các ông, một mũi tên bắn hai con chim cơ mà!
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh có thái độ gì vậy. Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, đều là những thành viên trong bộ máy chủ chốt thuộc khu Thủy Châu. Có chuyện gì có thể bàn bạc cùng nhau giải quyết, phá hoại nhau như vậy thì giống thứ gì chứ?
Phó chủ tịch thành phố Chu vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói.
- Phó chủ tịch thành phố Chu, ông có hiểu thế nào là “cạnh tranh” không? Theo tôi biết, Truyền thông Giang Nam và khu Đông Hồ chỉ mới bước đầu ký hợp đồng thôi, chứ chưa chính thức ký hợp đồng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1423: Quân quyền ắt không thể thiếu.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn mọi người, tiếp tục nói:
- Hơn nữa, người ta 1 triệu cũng chẳng cần, khu Đông Hồ còn muốn người ta thế nào nữa? Địa cầu xoay chuyển, thế đạo đang biến hóa.
Người ta có lựa chọn tốt hơn rồi, chúng ta dựa vào cái gì mà ngăn chặn người ta. Làm một so sánh đơn giản nhé, chúng ta đang nhìn một thứ hàng hóa gì đó, lúc định mua đột nhiên thấy cửa hàng bên cạnh có món hàng tốt hơn. Lẽ nào chúng ta lại đi mua thứ hàng không tốt sao?
Trong chuyện này, khu Hồng Liên chúng tôi làm việc quang minh lỗi lạc, chẳng hề giở thủ đoạn. Hơn nữa, tôi còn có chuyện muốn nói. Nếu nói về chuyện thủ đoạn, có một số đồng chí còn lợi hại hơn chúng tôi nhiều. Nghe nói trước đây tòa lầu tổng bộ của truyền thông Giang Nam vốn đồng chí Cố Nhất Võ đã bàn bạc với Mai tổng. Tuy nhiên, sau đó không ngờ lại chạy đến Đông Hồ, trong chuyện này, lẽ nào lại không có tồn tại cái gì đó sao?
Nếu muốn nói thủ đoạn, thì có đồng chí còn lợi hại hơn chúng tôi nhiều. Chúng tôi ấy à, cũng chỉ là học theo tranh hồ lô thôi.
Lời nói của Diệp Phàm chính đáng, vô cùng khí thế.
Vu Tây Dương kia mặt nhanh chóng chuyển sang màu gan lợn, hừ nói:
- Nói đường đường chính chính à, các người quang minh chính đại khi nào chứ. Đừng nghĩ rằng tôi không biết, mấy ngàu trước anh không phải đi Hong kong à? Có phải là đàm phán với phía đối tác của truyền thông Giang Nam tập đoàn Kim Bảo Điệp không? Làm cán bộ đảng, làm việc phải đường đường chính chính, tại sao lại làm những chuyện đâm sau lưng người khác vậy. Hơn nữa, còn đâm đồng nghiệp nữa chứ.
- Đồng chí Tây Dương, tôi hy vọng anh nói chuyện chú ý một chút. Đồng chí Diệp Phàm là lãnh đạo của anh, anh nói chuyện với lãnh đạo vậy à? Còn “mánh khóe”, từ này là để dùng ở đâu, đúng là không thể tưởng tượng được.
Lúc này, Đoàn Hải Thiên đột nhiên đập bàn, giáo huấn. Giọng điệu nghiêm khắc hơn sơ với Chu Sâm Mộc nhiều. Thể hiện rõ đang chống đỡ cho Diệp Phàm, hơn nữa, còn nhấn mạnh Diệp Phàm là lãnh đạo.
- Xin lỗi Bí thư Đoàn, Bí thư Diệp, tôi nhất thời có chút kích động.
Vu Tây Dương đỏ mặt xin lỗi. Diệp Phàm là cán bộ cấp Giám đốc sở, lại là Phó bí thư, Vu Tây Dương là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, trong Đảng bộ xếp hạng lót đáy. Kể ra Diệp Phàm cũng là lãnh đạo của Vu Tây Dương, cho nên, đạo lý cấp quan lớn hơn đè chết người đang được thể hiện ở Vu Tây Dương.
- Bây giờ mới giống nói chuyện đấy! Mọi người đều thuộc Thủy Châu, đều là nên bỏ sức lực xây dựng Thủy Châu. Các anh có thể bỏ sức trong môi trường cạnh tranh công bằng! Chẳng hạn các anh đã làm tốt đất đai rồi, hoàn còn có thể bán đi cơ mà, không phải cũng thu được tiền đầu tư sao? Mảnh đất này chỉ năm triệu mà cũng không kiếm về nổi sao?
Đoàn Hải Thiên giọng điệu kiên định, chuyện Diệp Phàm làm là công bằng, các ủy viên thường vụ khác chỉ là khán giả.
Trong vài ngày, Diệp Phàm vội vàng hỏi thăm.
Đi đến chỗ Bí thư Thiết Thác rồi, chỗ Lô Minh Châu thì Lô Vĩ đã đi. Còn chỗ nhân vật số một Nam Phúc Phí Mãn Thiên, Diệp Phàm vẫn chưa tìm được cơ hội đi một chuyến.
Thằng nhãi này ngẫm nghĩ một chút, gọi điện cho Phí Nhất Độ, nói:
- Anh Phí, anh không đến Thủy Châu chơi sao?
- Tất nhiên là sẽ đến, đến lúc đó sẽ mổ xẻ một Bí thư thư anh!
Phí Nhất Độ cười nói.
- Hay là tối nay tôi làm chủ, mời anh đến Thủy Châu chơi một chuyến nhé được không?
Diệp Phàm cười nói.
- Được, tôi lập tức mua vé máy bay đến Thủy Châu.
Phí Nhất Độ đoán được ý định của Diệp Phàm, nên nói là làm, ba giờ chiều đã đến Thủy Châu.
Tên kia vừa đến Thủy Châu liền gọi điện thoại, hẹn ăn cơm ở Văn Xương Các.
Không lâu sau, công tử bậc nhất Nam Phúc, Phí Hướng Phi lái xe như bay đến. Ngoại trừ Phí Hướng Phi còn có hai cô gái. Trong đó một là Chu Tiểu Hồng, Chủ tịch công ty xây dựng Nam Hoa Thủy Châu số 1. Nghe nói là cháo gái bên vợ của Phí Mãn Thiên. Một cô gái khác tóc uốn, có vẻ còn trẻ, rất xinh đẹp.
Phí Hướng Phi là con trai lớn của Phí Mãn Thiên, hiện tại đang đảm nhiệm Trung tá phó tham mưu trưởng quân khu tỉnh Nam Phúc. Lần trước khi ở Đức Bình vì vấn đề công trình thôn Đại Vũ Phí Hướng Phi và Diệp Phàm có chút náo loạn nhỏ nên không thoải mái.
Vừa nhìn thấy đồng chí Diệp Phàm đứng một bên, Phí Hướng Phi giả bộ như không thấy, thân thiết nói với Phí Nhất Độ:
- Đại ca, muốn xuống đây sao không nói sớm, để em chuẩn bị một chút!
- Anh Diệp nói là muốn mời cơm, nên tôi xuống đây, hahaha…
Phí Nhất Độ lôi cả Diệp Phàm vào.
Phí Hướng Phi đương nhiên không thể giả bộ hồ đồ nữa, cười nói:
- Là Bí thư Diệp à!
- Phí công tử, chúng ta từng gặp nhau rồi.
Diệp Phàm cười cười, hai người thản nhiên bắt tay xem như chào hỏi.
Lúc này, Chu Tiểu Hồng bước đến, cười nói:
- Bí thư Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước gặp là cách đây hai năm. Bí thư Diệp bận nhiều việc, chắc đã quên tôi rồi nhỉ?
- Sao quên được, quên ai chứ chẳng thể nào quên được Chủ tịch Chu xinh đẹp đúng không nào? Năm đó xây dựng thôn Đại Vũ đã thiệt thòi cho Chu tổng rồi. Nếu không phải Chu tổng đã sắp xếp nhiều máy móc không cần hoàn trả, thì công trình thôn Đại Vũ đâu được nhanh như vậy.
Diệp Phàm cũng khen ngợi người phụ nữ này một câu.
Quả nhiên, vừa nghe xong câu này, Chu Tiểu Hồng cong mi cười như ánh rtanh:
- Bí thư Diệp nói chuyện ngày càng khéo, chẳng biết cô bao nhiêu cô nàng chết vì mật ngọt của anh nữa.
- Làm gì có, tôi từ trước đến giờ rất thành thực. Làm gì biết dùng lời ngon ngọt đi dụ dỗ phụ nữ chứ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, cũng cảm thấy Chu Tiểu Hồng rất đáng yêu. Kỳ thật không thể nói đáng yêu, phải nói là rất biết nói chuyện, làm đàn ông thấy vui vẻ.
- Vị này là?
Phí Nhất Độ nhìn cô gái tóc gợn sóng, hỏi.
- Anh Phí, gọi em là Thang Hồng.
Cô gái miệng rất ngọt, vội kêu lên.
- Không dám, không quen biết sao tôi dám làm anh cô được.
Phí Nhất Độ rất cao ngạo, không phải ai cũng có thể gọi anh, gọi em với anh ta.
Vừa nghe câu này, Thang Hồng hơi đỏ mặt, đương nhiên xấu hổ. Tuy nhiên, Phí Hướng Phi cũng bước lên trước, kéo tay Thang Hồng cười nói:
- Anh, ba của Thang hồng chính là tư lệnh Thang Tân Thành của Bắc Kinh. Thang Hồng hiện đang công tác ở đoàn văn công của chúng em.
- Tiểu tử cậu, nhặt được cô bạn gái xinh đẹp như thế này mà cũng không báo cho anh một tiếng, có phải không muốn báo nữa? Lông cánh cứng cáp muốn bay rồi đúng không?
Phí Nhất Độ cố ý bất mãn hừ giọng để làm cao giá của người làm anh. Vừa nãy nghe Phí Hướng Phi giới thiệu, Phí Nhất Độ dĩ nhiên đã hiểu rõ.
Thang Tân Thành ba của Thang hồng là tư lệnh quân khu cảnh vệ thủ đô, cũng có chút năng lượng trong quân giới. Cán bộ Phí gia đều chuyên chú bên chốn quan trường chính phủ, hiện tại chưa tìm được gia tộc có năng lượng trong quân giới để liên minh.
Làm lãnh đạo địa vị càng cao thì càng không thể tách khỏi sự ủng hộ của bên quân giới, hiện nay tuy nói đã không còn là niên đại của chính quyền súng gậy tre nữa.
Nhưng thời đại hòa bình năng lượng của quân nhân cũng không thể bỏ qua. Vì sao trong lịch sử quốc gia các Chủ tịch nước đều là Chủ tịch quân ủy, chính là vì lý do này.
Hơn nữa, tuy nói là thời đại hòa bình, nhưng sự ma sát nhỏ của những khu vực trên thế giới cũng không ngừng xảy ra. Một quốc gia mạnh, không thể tách rời khỏi chi quân đội hùng mạnh hiện đại hóa.
Đang nói chuyện, một chiếc Audi dừng lại.
Biết Phí Mãn Thiên tới, Diệp Phàm và đám Phí Nhất Độ nhanh chóng bước lên trước đón tiếp.
Phí Mãn Thiên dáng người cũng tương tự anh trai Phí Nhất Hoàn, người hơi nhỏ hơn một chút. Sau khi Phí Nhất Độ giành mở cửa trước, Phí Mãn Thiên cười nói:
- Nhất Độ, sao lại đánh đột kích thế, đến cũng chẳng thèm nói một tiếng.
- Chú, cháu đến Thủy Châu mời chú ăn cơm, đã đủ ân cần chưa ạ?
Phí Nhất Độ cười nói, có vẻ rất thân thiết.
- Bí thư Phí, chào ngài.
Diệp Phàm tiến lên chào hỏi.
- Anh là…
Phí Mãn Thiên dù nói hai năm trước có từng gặp Diệp Phàm, chắc hẳn cũng có chút ấn tượng mơ hồ. Người ta là một lãnh đạo, làm sao có thể nhớ rõ được một thằng nhãi như vậy chứ?
- Hahaha, chú xem xem, đại tướng thủ hạ của mình mà chú cũng không biết à, cái này, là biểu hiện không có trách nhiệm đấy!
Phí Nhất Độ khá thoải mái, đem các đại quan ở biên giới làm thành trò đùa.
- Đại tướng dưới trướng.
Phí Mãn Thiên suy nghĩ một lát, rốt cuộc dường như sực nhớ ra, cười nói:
- Là tiểu Diệp à?
- Vâng, giờ tôi về Thủy Châu phụ trách công tác khu kinh tế mới Hồng Liên.
Diệp Phàm nói.
- Lần trước đến Bắc Kinh, anh hai có nói với tôi rồi. Chuyện này tôi bận quá nên quên mất, xem đầu óc của tôi này.
Phí Mãn Thiên đưa tay bắt chặt tay Diệp Phàm.Bộ dạng thân thiết, sau đó còn vỗ vai Diệp Phàm:
- Đi, đi vào trong nói chuyện.
Phí Hướng Phi tự nhiên được mở rộng tầm mắt, không thể ngờ cha mình lại thân thiết với Diệp Phàm như vậy, y cũng có chút khó hiểu.
Còn Chu Tiểu Hồng trợn tròn mắt, không thể tưởng được Diệp Phàm và dượng lại có quan hệ thân thiết như vậy, đây là chuyện nằm mơ cô cũng không ngờ được.
Sau khi ngồi xuống.
Phí Mãn Thiên hỏi:
- Sư phụ của cậu có về không?
- Không ạ, nhưng tôi có tình cờ gặp được Tô tiểu thư.
Diệp Phàm đáp.
- Cậu gặp cô ấy?
Phí Mãn Thiên thể hiện vẻ kinh ngạc, không hề giả bộ, liếc nhìn Diệp Phàm, hỏi:
- Giờ cô ấy đang ở đâu, có ở cùng với Phương Thành không?
- Lần trước đi địa khu Cổ Đình, Việt Đông, phát hiện cô ấy đang tu hành ở một am ni cô. Cô ấy nói là mấy năm nay chưa từng gặp sư phụ. Vốn cô ấy nghĩ rằng sư phụ đã “đi rồi”. Nghe tôi nói xong mới biết sư phụ vẫn còn sống. Cô ấy gấp gáp lắm, đã đến huyện Cổ Xuyên, chỗ miếu cũ nát nơi cô ấy đã từng sống. Cô ấy có nói, cô ấy phải ở đó chờ sư phụ, đợi đến chết mới thôi.
Diệp Phàm nói đến đây, trong lời nói có chút nghẹn ngào.
- Miếu đổ nát, không thể tưởng tượng được chú ba lại ở chỗ như thế. Chúng ta phải đi sửa sang lại một chút, được không ạ?
Phí Nhất Độ nói, sắc mặt cũng khó coi.
- Không thể, cô Tô nói, không cho phép nhúc nhích cả một tấm ngói, một viên gạch trong miếu. Nói là sợ sư phụ về không tìm được ngôi miếu kia. Miếu kia tôi đã mua lại rồi, không sợ kẻ khác đến quấy rầy cô ấy. Đương nhiên, giờ cũng đã sửa lại sơ sơ, chỉ hơi cũ nát một chút thôi, nhưng vẫn có thể ở được.
Diệp Phàm nói.
- Haizz… Phí gia chúng ta mắc nợ cô ấy.
Phí Mãn Thiên sắc mặt âm trầm, khoát tay.
Lúc lâu sau, Phí Nhất Độ nói:
- Chú, chắc chắn chú Phương Thành sẽ trở về.
- Có lẽ vậy.
Phí Mãn Thiên gật đầu, sắc mặt tốt hơn một chút. Đưa ly rượu lên, nói:
- Nào, chúng ta đều là người nhà, cạn một ly vì anh ba và cô Tô đi nào.
Mấy tiếng loảng xoảng vang lên, mấy chiếc ly chạm vào nhau.
- Bác Phí, cháu kính bác một ly ạ.
Lúc này, Thang Hồng nói, vẻ mặt cung kính được ly lên.
- Được!
Phí Mãn Thiên chắc là quen Thang Hồng, cũng cụng ly với cô, hơn nữa còn uống cạn một hơi.
Mấy người chậm rãi ăn uống, lúc này, Phí Mãn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm, hỏi:
- Khu kinh tế mới Hồng Liên xử lý tốt chứ?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai