Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1434: Gạo nấu thành cơm.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ôi anh đã nhiều năm không gặp ông ấy. Ông ấy đến nhà họ Phí cũng không về, cũng không biết đi chỗ nào. Có lẽ, ông ấy cho rằng cô Tô “Đi” cho nên nản lòng thoái chí, đến chỗ nào đó giải sầu. Có lẽ, ông ấy có khả năng mãi mãi không trở lại. Cô Tô rất buồn, đến miếu nát cũng không để anh mời người tu, nói là phải giữ nguyên như cũ chờ sư phụ trở về. Tình yêu của bọn họ, thật sự là vĩ đại!
Diệp Phàm thở dài, cảm thấy ngực đau nhói. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới nấm mồ của cô nàng Tiểu Phương và cô Thanh Thuần ở đập nước Thanh Thủy.
- Anh nói xem chúng ta có thể giống như họ không?
Kiều Viên Viên nháy mắt nhìn Diệp Phàm.
Trong lòng Diệp Phàm xấu hổ, thầm nói, anh có vài người con gái, nào dám so sánh với thâm tình của sư phụ và Tô cô nương…
- Sẽ thế.
Hắn gật gật đầu, trên mặt tất nhiên bình tĩnh.
- Nghĩ một đằng nói một nẻo, anh có thể quên cô bé nhà họ Phượng kia, so với em cô ấy còn nhỏ hơn hai tuổi.
Kiều Viên Viên nghiêng đầu, bĩu môi nói, không ngờ có chút không tự tin.
Diệp Phàm muốn cười, tuy nhiên, không dám cười, nói:
- Em lại thế rồi, sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy. Anh đã hơn một năm chưa gặp cô ấy, vả lại, cô bé Phượng đẹp hơn em sao? Ánh mắt anh chưa mù.
Trong lòng thầm nói con gái thật sự là phiền toái, việc này ngàn vạn lần không thể để cô biết. Nếu không, dông dài có thể làm cho anh chết.
- Vì anh nói ngọt nên, em độ lượng không tính toán với anh.
Kiều Viên Viên đắc ý cười, biết rõ chuyện ma quỷ của Diệp Phàm, nhưng chuyện ma quỷ cũng khá dễ chịu. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Nhà chúng ta ở Thủy Châu làm sao bây giờ?
- Nhìn em xem, lại nữa rồi, có Trần lão ở nhà còn sự Sở thiên các sẽ bay mất phải không?
Diệp Phàm thật sự muốn cười, Kiều Viên Viên suy nghĩ như trên mây, một hồi nghĩ đông, chốc lát đã đến tây. Dù sao có liên quan đến hắn, cô bé cũng phải xé ra một lần, chỉ sợ tiếp theo sẽ nói đến là đỏ ở Bắc Kinh đi.
Diệp Phàm trước tiên đến chúc mừng năm mới Tề Chấn Đào, Thiết Thác, Đoàn Hải Thiên, Lô Minh Châu và mấy người lãnh đạo. Quà cũng là rượu rất tầm thường.
Chỉ có Lô Minh Châu là nữ, Diệp Phàm tặng viên “Hậu cung Ngọc Nhan Hoàn”. Sau nghe Lô Vĩ nói là cô y dùng nên Lô Vĩ xách mấy viên. Tuy nhiên Lô Vĩ cũng hiểu lại dược này của Diệp lão đại đã mất giống.
Bí thư Phí Mãn Thiên Diệp Phàm cũng đi, Phí Mãn Thiên đối với hắn cũng không tệ lắm. Tuy nói không nhiệt tình nhưng ít ra cũng thân thiết hơn cán bộ bình thường.
Khi xe đến thành phố Mặc Hương, Diệp Phàm còn đến nhà lãnh đạo Lý Hồng Dương. Lý Hồng Dương rất nhiệt tình, y hiện tại được trọng dụng, đã là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Mặc Hương.
- Không thể tưởng tượng được từ biệt vài năm. Cậu đã đi đến trên đầu tôi, mọi chuyện khó liệu, vài năm trước, ai dám nghĩ thế đâu?
Lý Hồng Dương có chút cảm thán, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Có lẽ, vài năm nữa, cậu dẹp đường về phủ, về thành phố Mặc Hương làm chủ tịch thành phố, tôi là cấp dưới của cậu còn đâu.
- Nói chi vậy, mặc kệ thế nào, ngài mãi mãi là lãnh đạo của tôi.
Diệp Phàm rất khiêm tốn nói.
- Đây chính là bạn gái của cậu, cô nàng thật khá, rất tinh mắt.
Lý Hồng Dương nhìn Kiều Viên Viên một cái nói.
- Ha ha, cô là Kiều Viên Viên năm nay theo tôi về nhà ăn tết.
Diệp Phàm hơi vẻ đắc ý ngắm Kiều Viên Viên liếc măt một cái.
- Chủ tịch thành phố Lý, Diệp Phàm cả ngày nhắc đến ngài rất tốt. Nói khi ở Ngư Dương ngài quan tâm hắn như thế nào. Ngài là người dẫn đường cho hắn, không có ngài quan tâm, sẽ không có thành tựu của hắn ngày hôm nay.
Kiều Viên Viên nói rất ngọt, hơn nữa không một chút cao ngạo của thiên kim tiểu thư.
Kỳ thật, đó là bởi vì Lý Hồng Dương là người Diệp Phàm tôn kính. Nếu không vì thế, kiêu kỳ của Kiều đại tiểu thư sẽ hiện ra.
- Ha ha…
Lý Hồng Dương vui vẻ mỉm cười, thầm nhìn mọi người một cái, rất vui mừng.
- Nghe nói Chủ tịch thành phố Tạ chuẩn bị thăng chức?
Diệp Phàm hỏi đương nhiên là Tạ Quốc Trung Chủ tịch thành phố chú của Tạ Mị Nhi.
- Có khả năng này, nhưng trước mắt chưa có quyết đinhh, cái gì cũng có thể có thay đổi. Các chỉ tiêu của thành phố Mặc Hương đang ở mức trung bình. Một thành phố lớn như vậy có bao nhiều người thèm muốn.
Lý Hồng Dương nói, chuyển sang chuyện khác cười nói:
- Diệp Phàm, Khu kinh tế Lâm Tuyền có khả năng trở thành thành phố kinh tế cấp khu. Nếu phương án được quyết định, khu kinh tế Lâm Tuyền giống như một thị xã, xem ra sắp thoát ly khỏi sự quản lý của Ngư Dương.
- Không thể tưởng tượng được! Thật sự hi vọng có một ngày nào đó.
Diệp Phàm cũng khá vui mừng, khu kinh tế Lâm Tuyền do một tay hắn sáng lập, Diệp Phàm coi nó như đứa con. Con có thành tích người làm cha cũng vui mừng. Huống chi, trong lòng Diệp Phàm, khu kinh tế Lâm Tuyền vẫn vướng vít. Đối với một người mà nói, địa phương đầu tiên mình công tác sau khi tốt nghiệp, thường thường sẽ cả đời hoài niệm.
Sau đó, Diệp Phàm đến thăm Chủ tịch thành phố Tạ Quốc Trung.
- Khách ít đến, Bí thư Diệp, ngồi đi.
Vừa mới bước vào cửa nhà Tạ Quốc Trung, Tạ Quốc Trung đang ngồi dưới hàng cây cùng một người thanh niên nói chuyện phiếm. Ánh mắt Tạ Quốc Trung rất tinh, liếc cái đã thấy Diệp Phàm. Chủ tịch thành phố Tạ lập tức đứng lên bước nhanh ra đón.
Bốn tay cùng nắm lại với nhau. Trong tiềm thức, Tạ Quốc Trung đã đem Diệp Phàm đặt ngang hàng.
- Đã nhiều năm không gặp, Chủ tịch thành phố Tạ càng ngày càng phong độ.
Diệp Phàm cười thân thiết nói.
- Ha ha, già rồi, già rồi!
Tạ Quốc Trung cười nói.
- Chú, có rượu ngon không?
Ngay lúc hai người đang hàn huyên ngoài cửa truyền đến giọng rất lớn, như hét lên. Diệp Phàm vừa nghe, chỉ biết là Tạ Tốn. Y là anh trai của Tạ Mị Nhi, là cháu của Chủ tịch thành phố Tạ.
- Cháu chỉ biết rượu, vì thế rượu ngon của tôi bị cháu vét sạch. Tạ Tốn, mau nhìn xem ai tới.
Chủ tịch thành phố Tạ cười mắng.
- Anh… Diệp…
Tạ Tốn nhất thời không biết xưng hô thế nào với Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp hiện tại là Phó Bí thư thành ủy tỉnh thành, còn kiêm chức Bí thư Khu kinh tế Hồng Liên. Cháu nữa, không phải là tham gia quân ngũ rồi ngốc chứ, tin tức lớn như vậy cũng chưa nghe nói qua.
Tạ Quốc Trung cười nhắc nhở.
- Anh Tạ hiện tại công tác ở đâu?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Dạo qua một vòng ở Báo Săn, sau lại là ở doanh trại đặc chủng sư đoàn dã chiến số 1, điều tạm tôi xuống dưới để làm công tác huấn luyện. Ở cho đến hiện tại, tuy nhiên, tôi cũng không muốn trở về. Kỳ thật, chỗ này không khác gì bộ đội, so sánh với Báo Săn, cũng có ưu thế của bản thân.
Tạ Tốn có vẻ chua xót nói.
- Có phải anh đắc tội người nào ở Báo Săn?
Trong lòng Diệp Phàm có chút phẫn nộ rồi, Tạ Tốn là do hắn đưa vào Báo Săn, nguyên nhân chính là do Tạ Tốn là anh ruột của Tạ Mị Nhi, yêu nhau yêu cả đường đi, Diệp Phàm đương nhiên có chút tức giận.
- Ôi… Tạ Tốn vừa mới vào Báo Săn lăn lộn cũng không tệ lắm, sau lại từ Báo Săn về sư đoàn, y được sắp xếp vào đoàn ba. Tuy nhiên, Phó đoàn trưởng đoàn ba Cố Vĩ Hùng, ôi..
Chủ tịch thành phố Tạ nói đến đây thở dài.
- Thôi chú ạ, mọi chuyện đều đã qua, nói có thể làm gì?
Tạ Tốn hừ nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:
- Việc này Bí thư Diệp lúc đó tốn nhiều công sức, thật vất vả đưa tôi vào Báo Săn, không thể tưởng tượng được lại đi ra. Mặc kệ thế nào, đối với sự quan tâm của Bí thư Diệp, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.
- Rốt cuộc sao lại thế này?
Diệp Phàm hưi nhướng mày giọng điệu nặng thêm không ít, nhìn về phía Tạ Tốn hừ nói. Hắn hiển nhiên là nổi giận. Không thể tưởng tượng được chuyện bên trong Báo Săn thật sự là phức tạp, mình không chú ý tới, Tạ Tốn không ngờ bị người ta gạt khỏi Báo Săn.
Nghĩ đến Tạ Mị Nhi một mình lặng lẽ ở nước ngoài, trong lòng Diệp Phàm thật không tốt chịu. Xem ra đấu tranh nơi nào cũng có, hệ thống quân đôi cũng không đơn giản.
- Ôi, đều là do phụ nữ gây họa.
Tạ Quốc Trung thở dài, nhấp một ngụm trà, có vẻ bất đắc dĩ.
Y làm Chủ tịch thành phố Mặc Hương, mắt thấy cháu bị người ta ức hiếp, không ngờ không có cách nào. Báo Săn là bộ đội đặc chủng, cán bộ quân đội bình thường đều không có khả năng nhúng tay. Tạ Quốc Trung tìm một số lãnh đạo quân khu tỉnh, tuy nhiên, người ta đều lắc đầu, lực bất tòng tâm. Hỏi nguyên nhân, mọi người chỉ lắc đầu không đáp.
- Tạ Tốn, tin tưởng tôi thì nói, những chỗ khác không dám nói, ở Báo Săn, tôi chắc chắn sẽ có cách giúp anh tìm được công bằng.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói. Kiều Viên Viên đứng cạnh thầm nói, anh là thống soái cao nhất của Báo Săn, lời anh không được việc thì lời nào…
- Anh, anh ngại nói thì em nói.
Lúc này, người thanh niên vừa nói chuyện phiếm với Tạ Quốc Trung nói nhìn Tạ Tốn thấy y không phải đối, vì thế nói với Diệp Phàm.
- Bí thư Diệp, tôi là Tạ Nghĩa Phát, Tạ Tốn là anh họ tôi.
Y đi vào Báo Săn một năm sau quen một cô gái ở Thủy Châu, là Chung Đình Đình. Không lâu hai người tình cảm tốt lên.
Tuy nhiên, lúc ấy có Phó đoàn trưởng đoàn ba Báo Săn là Cố Vĩ Hùng. Y không ngờ cũng thích Chung Đình Đình, tuy nhiên, người này rất gian trá.
Y thích Chung Đình Đình không nói, bí mật tăng sức mạnh, thậm chí giở trò quỷ. Mẹ của Chung Đình Đình là Trưởng phòng cán bộ hai của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Chung Ngọc, cũng là người có quyền lực quan trọng.
- Có phải Trưởng phòng Chung không đồng ý?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Lúc trước anh tôi cũng không đi lại nhà trưởng phòng Chung nhiều, đối với anh tôi Trưởng phòng Chung cũng bình thường. Tuy nhiên, từ sau khi Cố Vĩ Hùng đem chú y giới thiệu cho Trưởng phòng Chung, thái đội của Trưởng phòng Chung lạnh lùng dần. Năm trước ba tôi đi làm mối, không thể tưởng tượng được Trưởng phòng Chung khéo léo từ chối. Thật ra là không đồng ý. Vì thế Đình Đình cùng mẹ cô ầm ĩ. Tuy nhiên, Cố Vĩ Hùng vì Đình Đình kiên quyết không đồng ý, cho nên, việc này vẫn kéo dài như vậy.
Tạ Nghĩa Phá có chút căm giận nói.
- Xem ra, Cố Vĩ Hùng lai lịch không nhỏ. Bằng không, Trưởng phòng Chung sao không nể mặt Chủ tịch thành phố Tạ.
Diệp Phàm thản nhiên nói, cũng có chút kinh ngạc.
- Ừ, chú của Cố Vĩ Hùng là Cố Tắc Phi, điều từ thành phố Thương Hải đến tỉnh đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch tỉnh.
Tạ Phát Nghĩa nói, sau nhìn Diệp Phàm, ý là muốn xem phản ứng của Diệp Phàm.
- Phó Chủ tịch tỉnh, khó trách!
Diệp Phàm cười cười, quay sang hỏi Tạ Tốn
- Anh định cứ để vậy? không rõ ràng thật khó chịu.
- Quản y, mẹ nó. Cùng Đình Đình làm cái bụng lớn, tôi xem mẹ cô ngăn cản thế nào.
Tạ Tốn không ngờ đem chuyện “Gạo nấu thành cơm” nói ra, làm Kiều Viên Viên đứng cạnh thiếu chút nữa cười thành tiếng. Nhìn Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm cũng nhìn cô. Tình hình hai người cũng hơi giống Tạ Tốn. Kiều Viên Viên vừa thấy ánh mắt Diệp Phàm biết hắn suy nghĩ cái gì. Lườm hắn một cái, bĩu môi không nói chuyện với.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1435: Đại tiểu thư ghen.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Anh, nếu anh đã nghĩ như vậy, sao cái bụng của chị dâu hình như một năm cũng không có động tĩnh gì? Không phải là anh có vấn đề chứ?
Tạ Nghĩa Phát cười trêu chọc anh họ Tạ Tốn.
- Ha ha.
Kiều Viên Viên không nhịn được, mặt hơi đỏ, mỉm cười.
Vẻ mặt già nua của Tạ Tốn ửng đỏ, giơ nắm tay mắng:
- Thằng nhóc cậu ngứa cổ đúng không? Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu, chưa lớn đã lo chuyện của anh.
- Chỉ biết bắt nạt em, có bản lĩnh thì tìm Cố Vĩ Hùng quyết đấu đi.
Tạ Nghĩa Phát hừ nói.
- Cậu nghĩ là tôi không dám, mẹ nó, lần sau gặp Cố Vĩ Hùng, tôi không đạp cho y gãy hai cái xương sườn. Mẹ nó, dám cùng ông đây tranh giành phụ nữ, sống không kiên nhẫn.
Tạ Tốn trong lòng tức giận, nói hết lời thô tục này đến lời khác, cũng là thói quen.
- Chỉ sợ anh đánh không lại Cố Vĩ Hùng đi, anh trong Báo Săn là Tiểu đoàn trưởng Cố Vĩ Hùng vẫn là Phó đoàn trưởng. Cấp bậc quân hàm đều cao hơn anh, nghe nói Báo Săn sát hạch về võ thuật chiếm khá nhiều.
Kiều Viên Viên không nể mặt Tạ Tốn chút nào.
- Việc này, ha ha.
Tạ Tốn mặt đỏ bừng, nhìn Kiều Viên Viên một cái, nể mặt Diệp Phàm, không tức giận được, dáng vẻ vô cùng xấu hổ, mặt đỏ như Bao Công.
- Sao thế, đường đường Kim Mao Rống cũng có lúc câm miệng sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười cười nói.
- Anh có giấy chứng nhận ra khỏi Báo Săn không?
- Không có, Tuy nhiên, bọn họ xa cách, tôi cũng không sao cả.
Tạ Tốn hừ nói.
- Vẫn phải về Báo Săn đi thôi, sư đoàn dã chiến số 1 vị trí đoàn trưởng không tới lượt cháu. Ít nhất phải quân hàm trung tá mới có khả năng.
Tạ Quốc Trung khuyên nhủ, thở dài, mặt cũng khó chịu.
Diệp Phàm cầm điện thoại gọi cho Lô Vĩ nói:
- Lô Vĩ, cậu có quen Trưởng phòng cán bộ hai Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Chung Ngọc không?
- Đương nhiên quen, cô thường xuyên đến nhà cô em, có gặp vài lần. Thấy tôi liền cười tủm tỉm gọi là Cục trưởng Lô. Người phụ nữ này có chút đặc biệt.
Lô Vĩ cười nói.
- Cứ như vậy.
Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại, làm hại Lô Vĩ lẩm bẩm
- Lão đại không phải là điên chứ, không hiểu ra sao cả. Mới hỏi một câu đã thôi, có ý gì. Sẽ không phải Chung Ngọc gây hắn, hẳn là không thể, một bà già, quái!
Sau khi buông điện thoại
Diệp Phàm nói:
- Như vậy đi, Tạ Tốn, tôi về nhà ăn tết trước. Sang năm mới cùng cậu đến nhà họ Chung một chuyến. Cậu an tâm ăn tết, nhà họ Chung hẳn có thể giải quyết.
- Có thể được không?
Tạ Tốn rất không tự tin.
- Lô Vĩ là anh em tốt của Diệp Phàm, cô hắn chính là Trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô, anh nói có thể không? An tâm ăn tết, đừng nghĩ linh tinh.
Kiều Viên Viên an ủi Tạ Tốn, cô có chút thông cảm cho Tạ Tốn.
- Cảm ơn, cô gái này là?
Tạ Tốn sờ sờ đầu hỏi.
- Là bà xã tôi, gọi là chị dâu là được.
Diệp Phàm đắc ý ưỡn ngực, cười nói.
- Chị …
Tạ Tốn vừa nói ra một chứ, bị Kiều Viên Viên ngăn lại nói:
- Đừng gọi loạn, chúng ta còn chưa có đăng ký.
- Đã có nhất chân còn không đăng ký.
Diệp Phàm cố ý hừ nói.
- Anh… anh nói bậy.
Kiều Viên Viên xấu hổ đỏ cả mặt, cả ba mỉm cười.
- Về nhà, về nhà, không nói nữa.
Diệp Phàm cười cười nói.
Tuy nhiên, vừa mới lên xe lại nói quên dặn dò Tạ Tốn gì đó, lại xuống xe kéo Tạ Tốn ra một chỗ nhỏ giọng hỏi:
- Mị Nhị sống có được không?
- Em gái tôi, cô rất khá. Đã ổn định cuộc sống ở Anh. Còn có ông xã, là một giám đốc công ty tài chính nhỏ. Em tôi nói nếu gặp cậu, bảo tôi hỏi rõ, cậu đã quên cô. Dù sao, tốt là có gia đình rồi.
Tạ Tốn nói.
- Ôi, cũng tốt.
Trong lòng Diệp Phàm có chút mất mát. Trước kia Tạ Mị Nhi nói không thể sinh con, trao thân cho hắn xong đi Anh, không thể tưởng tượng được cô đã lập gia đình, trong lòng Diệp Phàm vừa mất mát lại có chút vui mừng.
- Ôi, cô không thể sinh con, sợ người kia không tốt với cô. Chỗ này, anh đưa cho cô đi.
Diệp Phàm lấy ra một tấm chi phiếu một triệu, đưa cho Tạ Tốn. Tuy nhiên, Tạ Tốn lắc đầu, kiên quyết không cần, nói là em gái y rất khá, không cần tiền.
Lên xe đi.
- Hai người bọn anh nói nhỏ cái gì? Lại còn lấy chi phiếu?
Kiều Viên Viên có chút tò mò hỏi.
- Bí mật đàn ông, em lo nhiều thế để làm gì?
Diệp Phàm như cười như không nhìn Kiều Viên Viên một cái.
Nhà họ Diệp được sửa lại một chút, sàn nhà đã lát gạch. Nghe nói Diệp Phàm đưa bạn gái về ăn tết, phòng vệ sinh và phòng Diệp Phàm cũng được sửa lại một chút. Đại ca Diệp Cường trong tay có tiền, làm không còn giống với nhà cũ, trên tầng đã trải gỗ toàn bộ sàn nhà.
Xe vừa dừng, Diệp Phàm xuống xe, phát hiện, con đường gồ ghề đã cuội trước kia đã được mở rộng và trải bê tông.
Đại ca Diệp Cường đã chạy ra, ân cần mở cửa như người hầu nam trẻ tuổi. Em Diệp Tử Y cũng chăm chú nhìn Kiều Viên Viên. Kỳ thật, trước kia đã gặp mặt.
- Đường này ai làm?
Diệp Phàm hỏi.
- Ban đầu anh định lấy chút tiền ra rải, không thể tưởng tượng được ở huyện đã có kế hoạch từ trước. Vì thế, còn di dời đi mấy hộ, từ ba mét biến thành sáu mét. Rải đến cửa nhà chúng ta. Đường này, hình như rải vì ông Diệp nhà ta.
Diệp Cường thản nhiên cười nói, đương nhiên cũng không ngu, biết lãnh đão huyện Cổ Xuyên muốn nịnh bợ Diệp Phàm.
- Không thể để người ta thiệt thòi di dời.
Diệp Phàm hơi sửng sốt, trong lòng nói hắn thành người nổi tiếng từ khi nào rồi?
- Không thiệt được, bọn họ đều vô cùng vui vẻ di dời. Nghe nói Bí thư huyện ủy Lưu Nhất Vĩ rất quan tâm đến vấn đề giải phóng mặt bằng, cấp trợ cấp cung không ít.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi… Cường Tử, về sau phát đạt, có cơ hội về xã nhà mở một cái công ty đi. Cũng nên vì người dân quê làm chút việc. Anh xem xem, hàng xóm láng giềng thật tốt.
Diệp Phàm thở dài.
- Tôi cũng đang tính toán, có cơ hội sẽ trở về đầu tư.
Diệp Cường đáp.
- Thế nào em gái, ánh mắt của anh trai em cũng không tồi chứ?
Nhìn thấy em gái còn nhìn Kiều Viên Viên Diệp Phàm cười nói, xoa xoa đầu em gái. Tuy nhiên bị cô hất ra, hừ nói:
- Đừng cả ngày coi em là cô nhóc, em đã lớn. Đầu này anh xoa hỏng rồi làm sao bây giờ? Hừ.
- Hả, Tử Y nhà chúng ta lớn rồi, ôi, thực sự lớn rồi.
Diệp Phàm cười nói, đùa cho mọi người cười vang.
- Hừ hừ, anh mới biết được. Chị dâu quả thật xinh đẹp, so với chị dâu Kiều Long mạnh hơn một chút.
Diệp Tử Y trước kia có cùng Kiều Viên Viên đấu võ miệng qua, nhất thời lỡ miệng. Việc này hình như trước kia cãi nhau Diệp Tử Y đã nói nhưng Kiều Viên Viên đã quên.
Kiều Viên Viên vừa nghe, để tâm cười hỏi:
- Em gái, chị dâu Kiều Long là ai?
- Trước đây anh trai tôi có con dâu nuôi từ bé.
Diệp Tử Y nói xấu, Diệp Phàm vừa nghe, mặt tối sầm, vội nói:
- Đừng nói bậy, như thế nào là con dâu nuôi từ bé? Giờ là thời đại nào rồi, Viên Viên sẽ không bị em lừa đâu.
- Cũng không nhất định vậy, Diệp Phàm. Tuy nhiên không phải con dâu nuôi từ bé thì là bạn gái trước kia có phải không?
Kiều Viên Viên vẫn thản nhiên mỉm cười hỏi. Hòa nhã êm thấm, Diệp Phàm biết trong lòng cô không chừng đang đau xót, về việc này con gái đặc biệt so đo, vẻ ngoài hòa khí nhưng phía sau như sư tử Hà Đông rống. Xem ra lại có phiền toái.
- Lúc đó hiểu lầm, cũng không phải bạn gái.
Diệp Phàm nói.
- Chính là thế! Trước kia chị dâu Kiều Long hai năm đều ăn tết ở nhà chúng ta. Ngày đó buổi tối, anh chị còn ở chung phòng.
Diệp Tử Y hình như ăn đạn, muốn nêu ra điểm yếu của Diệp Phàm.
- Cùng ở một chỗ còn nói không phải bạn gái.
Giọng Kiều Viên Viên hơi run, quay người nhìn vẻ mặt hơi đắc ý của Kiều Viên Viên một cái, nói:
- Chuyện đã qua, thôi vậy, anh trai em có mầm mống phong lưu, nói đến bạn gái cũng là thường.
- Chị dâu không tính toán?
Diệp Tử Y cố ý hỏi.
- Có thể tính toán được sao?
Kiều Viên Viên hừ một tiếng. Diệp Phàm đau tai, đứng bên cạnh cười như tú bà.
- Anh hai, chị hai!
Em thứ ba Diệp Tử Kỳ cùng bạn gái Tống Thiến Thiến từ trên tầng chạy xuống, từ xa đã gọi to. Kiều Viên Viên bị đánh từ hai phía, khuôn mặt ửng hồng như trái táo chín.
- Còn không vào nhà làm gì thế, ở bên ngoài ríu rít làm cha các con tức giận.
Lúc này mẹ Diệp Phàm Lâm Tú Chi cười mắng.
Mấy anh em vào nhà, vừa ngồi xuống đang định uống chén trà, không thể tưởng bên ngoài những người hàng xóm thân thích đi vào. Mọi người vào đều nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên.
- Thật xinh đẹp. Ông Lâm, ông thật sự có phúc.
Một người lớn tuổi nói. Trong phòng lập tức tiến hành đại hội tuyển chọn mỹ nhân dân gian. Âm thanh chậc chậc không dứt, Kiều Viên Viên ngồi trên ghết rất gò bó.
Không lâu sau, Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện Cổ Xuyên đến thăm hỏi. Nhà bố mẹ Diệp Phàm nhất thời đông như trẩy hôi, một số lãnh đạo địa phương cũng đến đây.
Đợi đến bữa cơm chiều, thấy trong phòng nhỏ đầy quà tặng. Thuốc lá, đặc sản miền núi cái gì cũng có. Ăn cơm chiều xong, Diệp Phàm dẫn Kiều Viên Viên đi dạo huyện Cổ Xuyên.
- Đừng kéo tay em, hừ.
Kiều Viên Viên bỏ tay Diệp Phàm ra.
- Đừng như vậy, Viên Viên, lại như thế nào nữa, chúng ta phải đi gặp sư phụ em, phải thể hiện có đúng hay không?
Diệp Phàm cười cười, biết Kiều Viên Viên trong lòng khó chịu.
- Ngọc Kiều Long sao lại thế này? Em chỉ tò mò bạn gái trước kia của anh như thế nào, không phải đẹp hơn so với em một chút chứ?
Kiều Viên Viên cười như không, tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm lo lắng, hắn chuẩn bị vẻ mặt đứng đắn nói:
- Lúc đó là hiểu lầm, cha cô bị Tề Thiên bắt…
Diệp Phàm nói tình hình thực tế, tuy nhiên, nhìn vẻ mặt Kiều Viên Viên xem ra cô không thể nào tin nổi những lời này.
- Anh thật chưa làm gì cô, đến tay cũng chưa cầm, em phải tin anh.
Diệp Phàm vẻ mặt chân thật, nói.
- Có trời mới tin, một nam một nữ ở cùng một phòng, còn ngủ cả đêm, có thể lại không có chuyện gì sao? Anh nói chuyện này không hề ăn tinh miêu sao? Không cầm tay, chắc chắn gạt người.
Kiều Viên Viên xoay người.
- Có trời đất chứng giám, tôi thật sự là bị oan. Lúc đó ngay tại trong phòng chốc lát, Ngọc Kiều Long đến phòng Tử Y ngủ cùng, tình cảm tốt lắm.
Diệp Phàm cãi lại, còn thề thốt.
- Làm chuyện đó cần thời gian bao lâu?
Kiều Viên Viên mặt đò hừ nói.
Diệp Phàm thật sự hết chỗ nói rồi, hai tay rõ ràng không giải thích. Dù sao cũng là thừa thãi, không nói nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1436: Mộng cũ sum họp.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Không nói ra được có phải không, trong lòng có quỷ chính là anh.
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Em muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế, vả lại, anh không thẹn với lương tâm không sợ nửa đêm qủy gõ cửa.
Diệp Phàm hừ nói.
- Hừ hừ, buổi tối em ngủ với anh. Nếu anh có thể thành thật cả đêm, em sẽ tin.
Kiều Viên Viên đột nhiên nảy sinh ý đồ “độc ác”.
Diệp Phàm vừa nghe trong đầu nghĩ nhanh. Một cô gái xinh tươi nằm bên cạnh chính mình, không thể ăn, đây chính là lỗi lớn. Hắn có chút do dự, hỏi:
- Có phải nằm cùng giường mà ngủ?
- Đương nhiên!
Kiều Viên Viên miệng cứng rắn, mắt cũng không nháy lấy một cái. Tuy nhiên, khuôn mặt thì ửng hồng toàn bộ.
“Mẹ nó, phụ nữ ác độc hơn đàn ông, những lời này thật đúng.”
Diệp Phàm thầm thở dài trong lòng một tiếng.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, vẻ mặt đáng khinh.
- Hừ…
Kiều Viên Viên lườm Diệp Phàm một cái.
Không lâu sau, hai người đến ngôi miếu đổ nát phía sau núi.
- Sư phụ, sư phụ…
Kiều Viên Viên gọi to từ xa, giống như tinh linh chạy nhảy từ xa đến ngôi miếng đổ nát.
- Là Viên Viên!
Từ trong ngôi miếu đổ nát truyền đến giọng một phụ nữ, không lâu bà đi ra. Diệp Phàm phát hiện, Tô Lưu Phương vừa rồi xem chừng là ngồi trước ngôi một vô danh kia.
Nghe tiếng gọi mới đứng lên. Cô đã không mặc đạo bào, mặc một bộ váy màu đen, có vẻ trang nhã, hào phóng. Người này tuy đã bốn mươi mấy nhưng chắc là do rèn luyện nhiều năm trong am, làn da vẫn giữ được khá tốt. Khuôn mặt cũng không già, nhìn qua không khác gì phụ nữ 30 tuổi.
- Đứa nhỏ này!
Kiều Viên Viên giống như một con thỏ bị thương, nhào vào lòng Tô cô nương, không ngờ khóc lên.
Tô Lưu Phương nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Kiều Viên Viên, nhẹ giọng an ủi. Nhìn Diệp Phàm một cái, cười gật đầu nói:
- Nhìn xem, con đã sắp có chồng rồi còn khóc nhè, không sợ bị Diệp Phàm cười sao?
- Con không lấy chồng, không lấy chồng phiền phức này.
Kiều Viên Viên nói ẩn ý đến người khác, làm Diệp Phàm đứng bên cạnh thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
- Thực không lấy chồng?
Tô Lưu Phương cười cười.
- Không lấy chồng, là không lấy chồng!
Tuy nhiên, những lời này Kiều Viên Viên nói thật khẽ, dường như không đủ sức.
- Tốt lắm, tu hành cùng sư phụ vậy.
Tô cô nương cười nói.
- Việc này…
Kiều Viên Viên không dám lên tiếng.
- Thấy không, có chồng cái là quên hết rồi, ha ha.
Tô cô nương mỉm cười.
- Hắn bắt nạt đồ đệ, sư phụ, sư phụ dạy hắn một chút.
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Ta có thể nhưng đánh không lại hắn, muốn giáo huấn hắn cũng phải Phương Thành trở về mới được. Ôi… Phương Thành, không biết y ở nơi nào?
Vẻ mặt Tô Lưu Phương có chút đau buồn.
- Sư phụ, đệ tử làm cho sư phụ đau lòng, không nói nữa, đợi sư bá Phương Thành trở về.
Kiều Viên Viên đứng đắn lên.
- Sư mẫu, không biết sư phụ đi đâu, sư mẫu chắc đoán được. Nếu có khả năng, chúng ta phân công nhau đi tìm.
Diệp Phàm hỏi.
Tô Lưu Phương mặt đỏ lên, xem chừng là do chữ “sư mẫu” gây ra. Tuy nhiên, Tô cô nương cũng không ngăn cản, thản nhiên nói:
- Mấy ngày này tôi đã suy nghĩ đến các nơi. Tuy nhiên, hình như đều không có khả năng.
Lúc ấy tôi cùng Phương Thành rớt xuống hồ ở Thái Hồ. Chúng tôi đều nghĩ người kia chết. Bên ngoài tôi đã tìm y nhiều năm, thuận đường còn nhận Viên Viên làm đồ đệ.
Phương Thành còn lập nấm mồ này. Y không biết tin tức của tôi, có lẽ, y nản lòng thoái chí, tôi sợ hắn thực sự sẽ tìm điện thờ cả đời.
Nhiều năm như vậy, y không về nhà họ Phí ở Bắc Kinh có thể thấy được ít manh mối. Tuy nhiên, với tính cách của y, nếu y là sư phụ của cậu, y chắc chắn sẽ trở về nói vài câu vĩnh biệt với cậu rồi mới vĩnh viễn biến mất.
- Sư phụ, lúc đó hai nhà Phí Tô hình như có chút hiểu lầm, rốt cuộc sao lại thế này, có thể nói cho đệ tự hay không?
Diệp Phàm vẻ mặt cung kính, mời Tô Lưu Phương ngồi rồi hỏi.
- Ôi đều là chuyện cũ năm xưa. Việc này tôi không muốn bàn lại, nếu thật sự cậu muốn hỏi, đến hỏi người nhà họ Phí đi.
Tô Lưu Phương không chịu nói, Diệp Phàm đành không hỏi nữa.
Xem ra, ân oán hai nhà Tô Phí khó có thể hòa giải. Nghe nói nhà họ Tô là nhà quyền quý ở Bắc Kinh, chuyên chú phát triển kinh doanh. Là một trong những đại đầu sỏ nổi tiếng Bắc Kinh, nghe nói tài sản không dưới mười tỷ.
Hàn huyên một hồi, Diệp Phàm mời Tô Lưu Phương về nhà mình ăn tết. Tuy nhiên, bị Tô cô nương kiên quyết từ chối, cô nói không muốn rời khỏi nơi này một phút nào, sợ Phương Thành trở về không có ai ở đây.
Mà khiến Diệp Phàm mất mát chính là Kiều Viên Viên nói phải ở lại cùng sư phụ, Diệp Phàm đành phải như người đơn độc trở về, bảo người chuẩn bị rượu thịt thức ăn tự mình mang đến miếu.
Buổi sáng đầu tháng ba, Diệp Phàm lái xe đến đập nước Thiên Thủy, hắn muốn thăm mẹ nuôi. Kiều Viên Viên vẫn ở trong miếu cùng sư phụ, nói là ban đầu cùng Diệp Phàm về Thủy Châu lo việc Tạ Tốn.
Đáng lẽ sẽ lãng mạn, không thể tưởng được kết quả như thế, Kiều Viên Viên mỗi ngày ở cùng sư phụ, Diệp Phàm đến miếu ngay trước mặt Tô Lưu Phương cũng không thể thân mật cùng Kiều Viên Viên, hắn rất buồn bực.
Mấy giờ chạy xe, xe tới thị trấn Lâm Tuyền.
Nhìn sự thay đổi của thị trấn Lâm Tuyền, trong đầu Diệp Phàm xúc động hàng nghìn hàng vạn lần. Dừng xe một bên, ra khỏi xe, thấy so với trước kia, toàn bộ thị trấn Lâm Tuyền ước chừng mở rộng gấp năm lần. Nói là thay đổi lớn cũng không đủ. Mặt đường, cửa hàng nào cũng không kém hơn thị xã, đẳng cấp cũng không thấp.
Tuy nhiên, khiến Diệp Phàm thật sự buồn chính là, trên đường người đến người đi, không ngờ không ai nhận ra hắn chính là người sáng lập ra khu kinh tế Lâm Tuyền. Xem ra, vài năm trôi qua, người ở đây có lẽ đã quên mất hắn.
Còn nhỏ rời nhà già trở lại, giọng nói quê hương không đổi, tóc đã bạc. Cháu gặp không nhận ra, cười hỏi khách đến chơi.
Trong lòng Diệp Phàm thản nhiên nhắc đến mấy câu này.
Xuân Hương tửu lầu vì tết cũng không tiếp tục kinh doanh.
Ban ngày Diệp Phàm ngại gõ cửa, gọi điện thoại cho Phạm Cương hỏi điện thoại Phạm Xuân Hương.
Không lâu trong điện thoại truyền đến một người có chút run sợ, giọng phụ nữ quen thuộc vang lên:
- Là anh sao?
- Là anh, đang đứng trước cửa hàng em.
Diệp Phàm cũng có chút sầu não, hai người từ biệt vài năm, cũng chưa từng gặp mặt.
- Anh từ từ, em xuống dưới mở cửa, anh từ đâu đến đây?
Phạm Xuân Hương nói.
- Ừ!
Diệp Phàm trong lòng lo lắng, Xuân Hương vẫn suy nghĩ vì hắn.
Ước chừng đợi đến mười phút, cửa nhỏ mới mở két một tiếng.
Phạm Xuân Hương vẫn đầy đặn như vậy, mái tóc đen búi một cách tự nhiên trên đầu, rơi xuống một vài sợi tóc nhỏ. Trên mặt cũng không lưu lại dấu vết của thời gian. Hơn nữa, người có vẻ càng chín chắn, có chút thú vị. Kỳ thật, Phạm Xuân Hương cũng không già, mới hai bảy hai tám thôi. Đối với phụ nữ mà nói, lúc này mới là đang độ chín.
- Diệp Phàm, thật sự là anh.
Phạm Xuân Hương thì thào như đang mơ.
- Xuân Hương!
Diệp Phàm lập tức vào cửa, ôm chặt lấy Phạm Xuân Hương. Hai người quên hết mọi thứ, nụ hôn gắn chặt, không biết trời đất là gì. Tiếng thở vang lên.
- Lên tầng!
Phạm Xuân Hương nói.
Đăng đăng vài bước đã lên đến tầng.
Hai người đổ ập lên giường, quần áo, váy vóc bay đi, lỗ mang, mềm mại, hơi thở quyện thành một khúc ca.
Đặc biệt bộ ngực Phạm Xuân hương lớn vô cùng. Bàn tay to của Diệp Phàm nắm chặt khó có thể nắm chắc toàn bộ, cảm xúc và lực đàn hồi đều là khá mê người.
Tiến công mãnh liệt công kích, là lúc các tầng nếp nhăn cảm thấy được người đàn ông tạm thời quên hết mọi việc, âm thanh tuyệt vời kia người ta nghe thấy phun huyết, như một tổ khúc.
Hết sức triền miên!
- Xuân Hương, em vẫn như thế.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh vài năm chưa đến đây.
Phạm Xuân Hương nhẹ nhàng nằm lên người Diệp Phàm. Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng có chút xúc động, sờ sơ chỗ kiêu ngạo kia khuyên nhủ:
- Em cũng không còn tít tuổi nữa, phụ nữ qua ba mươi tìm người sẽ khó. Tìm được người thích hợp thì gả đi.
- Xuân Hương rất hạnh phúc, chỉ cần anh có thể ngẫu nhiên đến chỗ em là đủ. Dù saoem cũng đã đưa một cô bé về nuôi, có người chăm sóc khi tuổi già.
Người đời coi thường em mệnh Bạch Hổ, nói em mệnh sát chồng. Những người đàn ông vừa muốn chiếm được em thuận lợi, lại sợ chịu trách nhiệm, chỉ có anh không thế, anh không sợ em khắc.
Hơn nữa, nơi này hết thảy đều là anh cấp cho Xuân Hương. Chính là toàn bộ gia đình của em, em, em trai, bọn họ đều là anh giúp đỡ.
Lãnh đạo Sở An ninh Quốc gia rất tin tưởng Phạm Cương, đó là nể mặt anh. Em gái cũng tốt nghiệp, nó muốn ở Thủy Châu. Hết thảy việc này, Xuân Hương còn có gì không thỏa mãn?
Xuân Hương xúc động nói.
- Cô ấy muốn làm chỗ nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh xem có chỗ nào sắp xếp cho nó là đươc, ban đầu việc này em không muốn phiền anh, chính Phạm Cương cũng có thể có cách, tuy nhiên, nếu anh đã hỏi, em nói.
Xuân Hương là người thông minh.
- Chờ sau khi anh trở về xem, sang năm bảo cô ấy tới tìm anh, tôi hỏi cô rồi nói sau.
Diệp Phàm nói, nhìn Phạm Xuân Hương liếc mắt một cái, hỏi:
- Anh đi rồi không ai tìm em gây phiền toái chứ?
- Không có, người nào đui mù dám đến quán rượu của em gây rối Lý Ngưu chắc chắn đánh gãy chân của bọn họ. Tuyên Thạch hiện tại là ông chủ của công ty lớn, mỗi lần mời khách ở Lâm Tuyền đều phải mang đến chỗ tôi. Hơn nữa bảo mấy anh em Lý Ngưu và Nhất Bang quan tâm đến quán của em. Doanh thu cũng không tệ lắm, một năm không dưới mười vạn, em rất hài lòng.
Phạm Xuân Hương vẻ mặt hạnh phúc nói.
- Vậy là tốt rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Phạm Xuân Hương liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Tuyên Thạch biết quan hệ của hai chúng ta?
- Việc này em không rõ lắm, tuy nhiên, có lẽ đoán được chút gì.
Phạm Xuân Hương nói.
- Không việc gì, biết chỉ biết, Tuyên Thạch là bạn bè thật sự, không sợ y biết.
Diệp Phàm cười cười, cũng không yên tâm.
- Tuy nhiên, mấy ngày trước em thấy Nhị Nha Tử trên đường vội vội vàng vàng. Em hỏi y cũng không đáp, sau em ép mới nói nhà mẹ nuôi sảy ra chuyện. Rốt cuộc chuyện gì y không nói, nói là mẹ nuôi nói không được truyền ra ngoài. Việc này, có lẽ rất lớn.
Phạm Xuân Hương nói.
- Cái gì, nhà mẹ nuôi anh xảy ra chuyện.
Diệp Phàm trong lòng đau xót, nghĩ đến mẹ nuôi cô đơn ở đập nước Thiên Thủy. Hắn cuối cùng không nằm được, vội vàng mặc quần áo lái xe đi thẳng đến đập nước Thiên Thủy.
Đường hiện giờ rất rộng, đi rất tốt, tuy nhiên xe cũng nhiều lên.
Rốt cuộc thấy tòa nhà cũ bên cạnh đập nước Thiên Thủy, sau khi dừng xe lại, Diệp Phàm bước về hướng cũ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1437: Nhà họ Diệp xảy ra chuyện lớn.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Khi nhìn thấy một bóng dáng già nua, cô độc, mặc một bộ quần áo vải hoa, lúc này đang cầm theo một thùng thức ăn heo, cùng một cái muôi đi về phía chuồng lợn cho lợn ăn, Diệp Phàm cảm giác ấm áp, tầm mắt có chút mơ màng.
Bên cạnh nhà cũ có chỗ đất trống, mẹ nuôi Diệp Kim Liên xây một chuồng lợn, nuôi một con lợn. Tuy nói hắn cho bà tiền, nhưng bà đều tiếc không dùng. Mặc kệ Diệp Phàm khuyên như thế nào, đến bây giờ vẫn nuôi lợn, như bà nói, bà không ngồi yên, nhàn sẽ sinh bệnh.
- Mẹ nuôi…
Giọng Diệp Phàm hơi nghẹn ngào, từ xa gọi.
- Có phải là… Diệp Phàm. Thật sự là Diệp Phàm…
Thình thịch một tiếng, cái muôi trên tay Diệp Kim Liên thả vào thùng. Bà xoay người lại thấy Diệp Phàm, môi run run, vẫn lẩm bẩm nói:
- Thật sự là Diệp Phàm, con đã đến rồi, đã trở lại…
- Là Diệp Phàm, mẹ nuôi Diệp Phàm đã trở lại, mẹ nuôi…
Diệp Phàm chạy về phía Diệp Kim Liên, hắn phát hiện, trong mắt mẹ nuôi tất cả đều là nước.
- Diệp Phàm… ô ô…
Diệp Kim Liên cuối cùng không chịu nổi cái gì, khóc rống lên, thân hình gầy gò như lá héo trong gió ngã xuống. Diệp Phàm vội vàng phi lại đỡ mẹ nuôi, hô:
- Mẹ nuôi, rốt cuộc sao lại thế này, Diệp Phàm đã trở lại, mẹ nói đi.
Diệp Kim Liên khóc thật lâu mới ngừng lại được, lắc lắc đầu, nói:
- Không có việc gì, trở về là tốt rồi, để mẹ lấy nước cho con rửa mặt.
Đi vào nhà thấy Nhị Nha Tử đang chẻ củi.
- Mẹ nuôi, mẹ nói đi, rốt cuộc có chuyện gì. Diệp Phàm hiện tại là lãnh đạo lớn, có thể giúp mẹ nuôi hết giận. Người nào cũng không thể ức hiếp mẹ nuôi.
Vẻ mặt Diệp Phàm dứt khoát nói.
- Mẹ nuôi thật sự không có việc gì, chỉ là gần đây có chút mệt mỏi, con đã đến thì tốt rồi.
Diệp Kim Kiên miệng đóng thật sự nhanh, Diệp Phàm thấy Nhị Nha Tử nhìn trộm mình, còn trừng mắt nhìn.
- Nhị Nha Tử, còn không nói ra, chẳng lẽ thật sự muốn mẹ nuôi khổ sở sao?
Diệp Phàm rống một tiếng, Nhị Nha Tử sợ tới mức giật mình, búa rơi xuống đất. Miệng nói:
- - Dì, dì nói ra đi, vừa rồi anh Diệp nói, anh ấy hiện tại là lãnh đạo lớn, chúng ta không sợ đám quan quân rắm này.
- Nói bậy bạ gì đó Nhị Nha Tử.
Diệp Kim Liên hừ nói, Nhị Nha Tử không dám hé răng nữa.
- Có phải là Diệp Hào có vấn đề, mẹ nuôi, mẹ nói mau. Trong hệ thống quân đội con có rất nhiều bạn bè, chắc chắn có thể giúp đỡ.
Diệp Phàm vội vàng nói.
Diệp Hào là đại ca của Diệp Nhược Mộng, Diệp Phàm đến đập nước Thiên Thủy khi y đã đi lính. Diệp Phàm chưa thấy qua y.
- Thực không có việc gì, Diệp Phàm để mẹ lấy nước cho con gột rửa.
Diệp Kim Liên đúng là kín miệng,Diệp Phàm biết rằng mẹ nuôi sợ liên lụy đến hắn.
- Mẹ nuôi, quân đội trừng phạt quân nhân phạm tội rất nghiêm khắc, đôi khi nghiêm trọng còn bí mật bắn chết không để cho người nhà biết. Qua ít nhất hai năm mới có thể thông báo một tiếng, gọi mẹ đi lĩnh tro cốt. Hơn nữa, chuyện gì mẹ cũng không thể hỏi. Nếu Diệp Hào thật sự là có một chút sai nhỏ bị người ta oan uổng thì đến lúc đó quá muộn.
Diệp Phàm cố ý nói, ban đầu muốn lấy là giấy chứng nhận ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu. Tuy nhiên, Diệp Phàm lo lắng, mẹ nuôi căn bản là không biết Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu là lãnh đạo dạng gì. Cho nên, rõ ràng không được.
Quả nhiên, Diệp Kim Liên sợ tới mức chân mềm nhũn ngồi xuống. Diệp Phàm vội vàng chạy lại đỡ, chính Nhị Nha Tử đều sợ tới mức khóc kêu lên:
- Anh Phàm, vậy anh còn không nhanh đi cừi anh Diệp Hào, nếu không đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ chậm! Đó là bị làm sao bây giờ?
- Dù sao mọi người cũng phải nói rõ mọi chuyện, nếu không, tôi sao có thể ra tay cứu người, mau nói đi!
Diệp Phàm hừ nói.
- Mau! Mau! Nhị Nha Tử, đem lá thư này đưa tới tay Diệp Phàm.
Diệp Kim Liên.
Chỉ chốc lát sau, Nhị Nha Tử chạy như bay lên tầng lấy một phong thư đưa cho Diệp Phàm.
- Diệp Phàm, con xem trước.
Diệp Kim Liên run rẩy nói.
Tin là do anh trai của Nhị Nha Tử Ngô Đồng gửi đến, y làm lính tình nguyện tập đoàn quan 36 quân khu Lan Tây. Nói là Diệp Hào ở sư đoàn 15 cơ khí hóa bộ binh, năm trước đã thăng chức Đại đội trưởng.
Không biết vì sao, tháng 1o năm trước quân khu tổ chức diễn tập biệt hiệu là “Sa mạc kiếm sắc”, quân lính của Diệp Hào cũng tham gia diễn tập.
Diễn tập xong hoàn toàn không lâu sau cũng không thấy Diệp Phàm, sau Ngô Đồng hỏi thăm nhiều người, mới biết được Diệp Hào không ngờ bị bắt, tòa án quân sự bí mật thẩm tra xử lý nghe nó bị phán mười mấy năm.
Tình huống cụ thể, Ngô Đồng nói y cũng không rõ ràng lắm hiện tại đang hỏi thăm. Tuy nhiên, chức vụ của y rất thấp, căn bản là không nghe được tin tức gì có giá trị.. Hơn nữa, bản thân y cũng không được gặp Diệp Hào.
- Diệp Phàm, mẹ đi chưa gặp được Diệp Hào, làm sao bây giờ, có phải không thật phải bắn chết? Làm sao bây giờ, Nhược Mộng lại đi, hiện tại chỉ còn Diệp Hào…
Diệp Kim Liên sắc mặt trắng bệch, toàn nói lời không hay.
- Mẹ nuôi, vừa rồi con gạt mẹ, tòa án quân sự cũng chú ý chứng cứ, đừng lo lắng, chúng ta lập tức đến quân khu Lan Tây một chuyến.
Diệp Phàm khuyên nhủ, đương nhiên nói quá mức thoải mái. Đơn giản là để Diệp Kim Liên yên tâm thôi.
- Tốt, lập tức đi.
Diệp Kim Liên đứng lên, lên tầng chuẩn bị đi.
Diệp Phàm gọi điện cho Lý Tuyên Thạch, nhờ y trông coi mọi việc ở nhà cũ. Lý Tuyên Thạch còn chưa về nhà, rất rõ ràng đồng ý. Còn giận Diệp Kim Liên không nói sớm. Y cũng muốn đi tuy nhiên Diệp Phàm từ chối.
Mang cả mẹ nuôi, Nhị Nha Tử cũng đi theo, Diệp Phàm lái xe thẳng đến Thủy Châu. Trên đường gọi điện thoại cho Kiều Viên Viên, nói dối là có việc gấp về Thủy Châu. Kiều Viên Viên cũng không đa nghi, nói là muốn ở cùng sư phụ vài ngày, bảo Diệp Phàm vội cứ đi trước.
- Trương Hùng, điều tra tình hình liên quan đến tập đoàn quân 36 quân khu Lan Tây và sư đoàn cơ giới hóa bộ binh 15 cho tôi. Điều tra về một người là Đại đội trưởng thượng úy Diệp Hào. Chuyện có liên quan đến y đều điều tra rõ cho tôi. Tuy nhiên, bí mật, không cần kinh động đến bất cứ kẻ nào. Có tin lập tức gọi điện thoại thông báo cho tôi.
Diệp Phàm dặn dò tổ trưởng tổ tình bảo Tổ đặc nhiệm A Trương Hùng.
- Diệp soái, Diệp Hào có phải người thân của anh?
Trương Hùng rất quan tâm, vừa nghe nói họ Diệp, liền suy nghĩ như vậy.
- Là đứa con duy nhất của mẹ nuôi Diệp Kim Liên của tôi, nghe nói vào đại lao. Vài năm trước, con gái mẹ nuôi tôi Diệp Nhược Mộng vì cứu tôi thoát chết ở đập nước Thiên Thủy tôi đã thành một nhà. Nếu Diệp Hào xảy ra cái gì sai, tôi khó an tâm.
Diệp Phàm có chút đau lòng nói.
- Yên tâm, Diệp soái, tôi lập tức sắp xếp.
Trương Hùng trong lòng chấn động, có chút nỏng nảy.
Tới Thủy Châu Tề Thiên đã sớm lấy vé máy bay, cùng Diệp Phàm bay thẳng đến Lan Tây.
Vừa mới xuống sân bay, Trương Hùng đã fax tài liệu có liên quan đến đây.
Tư lệnh quân khu Lan Tây là Ngô Phi Tùng, Quân đoàn trưởng tập đoàn quan 36 là Lôi Trường Thiên, Sư trưởng sư 15 là Đới Lĩnh Cường. Chỗ của Diệp Hào là đoàn một, đoàn trưởng Lý Kiếm, tiểu đoàn trưởng Ngô Duy.
Năm trước tòa án quân sự đã thẩm tra xử lý án Diệp Hào, nói là Diệp Hào vi phạm nghiêm trọng kỷ luật quân nhân. Trong cuộc diễn tập “Sa mạc kiếm sắc” sợ chết vi phạm quy định tập luyện, khiên đoàn quân bị tấn trông mạnh. May mắn đoàn quân ra sức phản kháng, rốt cục lấy được thắng lợi. Hơn nữa, không có thương vong người nào. Tòa án quân sự phán Diệp Hào 10 năm tù.
- Điều tra được chỗ nghi không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đây chỉ là trên tài liệu, khá bất lợi với Diệp Hào. Nếu không tìm thấy tài liệu thực sự hữu hiệu chứng minh thực tế, muốn lật lại bản án rất khó.
Trương Hùng nói trong điện thoại.
- Có tình hình gì mới bất cứ lúc nào báo cho tôi, tôi trước tiên đến tập đoàn quân 36 trước rồi nói. Tôi nghĩ, Diệp Hào hẳn là không ẻo lả như thế. Trong này chắc chắn có cái gì không ai biết. Tuy nhiên, trước hết gặp người để biết rõ rồi nói sau.
Diệp Phàm nói, sau khi buông điện thoại vẻ mặt nghiêm trọng.
- Đại ca, Diệp Hào hiện đang ở nhà giam đoàn 16 Hồ Sơn. Chúng ta cứ đến gặp Diệp Hào trước, biết qua một chút tình huống. Sau đó đi đến tập đoàn quân 36 bí mật điều tra. Nếu Diệp Hào bị hãm hại, chắc chắn có người thông tin. Hơn nữa, có thể hãm hại người như thế, người này quả thực là tâm độc thủ độc.
Tề Thiên đề nghị nói.
Cũng tốt, trước tiên đến nhà giam Hồ Sơn.Diệp Phàm gật gật đầu.
Trong chốc lát, Trương Hùng lại gọi điện thoại tới. Nói Phó tư lệnh Quân khu Lan Tây Khương Chí Hòa là cấp dưới của y, y đã đến. Diệp Phàm bảo Trương Hùng nói y đế nhà giam Hồ Sơn gặp mặt.
Trương Hùng dặn dò:
- Diệp soái, Lan Tây là nơi giáp danh biên giới Ấn Độ, và nhiều quốc gia khác. Bên kia các binh đoàn được xây dựng đều rất dũng mãnh. Hơn nữa địa bàn lớn, đều là cánh đồng bát ngát. Các anh phải có vũ khí đi.
- Yên tâm, lường trước bọn họ không dám đánh lén Phó ban Quân vụ bộ Tổng tham mưu.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Vẫn phải cẩn thận một chút tốt hơn, đề phòng quân nhân cá biệt không có lương tâm, chuyện gì không làm được. Trong tay bọn họ có súng, phòng vẫn tốt hơn. Nếu không mang theo nhiều người đi. Diệp soái, anh còn muốn cứu người, lấy việc cẩn thận trên hết. Tôi ở trong quân đội so với anh nhiều hơn vài năm, có việc, rất khó nói rõ ràng.
Trương Hùng đề nghị.
- Yên tâm, Vương Triều Mã Hán cũng đều đến đây. Đến lúc đó mang cho khẩu súng, tôi cũng muốn xem, trong lãnh thổ nước cộng hòa, có ái dám ám sát không.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cẩn thận không thừa, tiền lệ Mã Thượng Chí còn đó. Chó cùng rứt giậu chuyện gì không làm được. Chúng ta tuy nói thân thủ không tồi, nhưng thân xác máu thịt nào có thể đấu lại bom đạn. Ngay cả một cao thủ bắn tỉa súng trường cũng không phải thân thể chúng ta có thể chịu đựng được.
Trương Hùng vẫn khuyên nhủ.
- Yên tâm, ha ha,
Diệp Phàm nói xong buông điện thoại. Kỳ thật cũng không để ý. Hắn cũng không tin, trong nước công hòa nhân dân Trung Hoa còn có quân nhân dám ra tay với mình. Tuy nhiên, chuẩn bị cơ bản cũng không thể thiếu. Trương Hùng nói đúng, cẩn thận không thừa, chuyện Mã Thượng Chí chính là một bài học.
Không lâu, Vương Triều và Mã Hán cùng Trần Quân cũng tới rồi.
Diệp Phàm để mẹ nuôi ở một thị trấn gần nhà giam Hồ Sơn nhất, bảo Nhị Nha Tử và Trần Quân ở cùng.
Bốn giờ sau, Phó tư lệnh quân khu Lan Tây thượng tá Khương Chí Hòa vội vàng chạy tới. Khương Chí Hào cao mét bảy mét tám, người cũng không phải đặc biệt khỏe mạnh. Nhưng có khả năng cao, làm cho người ta nhìn thấy tư thế kiên cường của quân nhân.
- Bí thư Diệp, Tổ trưởng Trương bảo tôi tới.
Khương Chí Hòa giơ ngón cái ra trước giơ tay ra phía Diệp Phàm. Đây là ám hiệu của thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Đương nhiên, động tác này rất bí mật, người bình thường khó phát hiện.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1438: Quyền đập quản lý nhà giam.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Đều là người một nhà.
Diệp Phàm nhìn Tề Thiên, Vương Triều, Mã Hán một cái, lần lượt giới thiệu với Khương Chí Hòa. Thuận tay lấy tấm thẻ bạch kim ra.
Lúc trước Trương Hùng cẩn thận dặn dò Khương Chí Hòa nói phải đối đãi giống như với lãnh đạo, nghe chỉ thị của Bí thư Diệp như lãnh đạo. Ám chỉ Khương Chí Hòa và Diệp Phàm cùng là nhân viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Khương Chí Hòa còn tưởng Diệp Phàm so với đội viên chính thức cao hơn một bậc thôi, có lẽ là bạn của Trương Hùng.
Không thể tưởng được Khương Chí Hòa đời này chỉ thấy thẻ biểu thị sĩ quan của Tổ đặc nhiệm A, chưa thấy qua thẻ bạch kim. Lúc này không ngờ rõ ràng hiện ra trước mắt mình. Bởi vì Khương Chí Hòa đã thấy tổ trưởng Trương Hùng cầm thẻ vàng.
- Chí Hòa ra mắt thủ trưởng, mời thủ trưởng ra chỉ thị.
Khương Chí Hòa lập tức quỳ gối xuống đất, hai tay ôm quyền, vẻ mặt kích động mà cung kính nói.
Cấp dưới của Tổ đặc nhiệm A gặp thượng cấp nghi lễ chính là lễ của võ sĩ cổ đại, đây là nghi lễ rất long trọng, là một lễ nghi thể hiện cấp dưới rất tôn kính thượng cấp. Bình thường, nói như vậy đều là hành quân lễ. Người này đồng ý dùng loại lễ này, đó là thể hiện y đối với anh tôn kính vô hạn.
- Miễn, thượng tá Khương, trước tiên anh kể tỉ mỉ cho chúng tôi tình hình có liên quan đến nhà giam Hồ Sơn. Chúng tôi muốn tranh thủ thời gian đến Hồ Sơn, chậm sinh biến.
Diệp Phàm nói.
- Người quản lý nhà giam Hồ Sơn là Chung Thủy Thiếu, y còn kiêm Phó đoàn trưởng đoàn 160. Nhà giam Hồ Sơn là nhà giam rất lớn, hơn nữa, nói như vậy bên trong giam giữ đều là những phạm nhân đặc biệt, có có một số phần tử cấp tiến, chung thân…
Khương Chí Hòa nói.
- Mặc kệ, đi xem trước.
Diệp Phàm khoát tay áo, mấy người lên xe xuất phát.
Mặt đường chưa được rải nhựa, đi hai tiếng hơn mới đến nơi.
Người quản lý nhà giam Chung Thủy Thiết râu ria xồm xoàm, khổ người giống người mù, vừa nhìn hơi giống với vua thời cổ đại. Tuy nhiên, ánh mắt y hơi nhỏ một chút.
Nhà giam Hồ Sơn được canh giữ nghiêm ngặt, Phó tư lệnh Khương trình thẻ công tác, Chung Thủy Thiết tới chỗ người gác cổng, xem qua thẻ công tác sau lại xem chứng minh thư. Về sau, nhìn mấy người Diệp Phàm một cái nói:
- Mấy vị này là ai?
- Đều là đồng nghiệp của tôi.
Khương Chí Hòa hơi kiêu căng ngạo mạn nói vẻ bất mãn.
- Bọn họ không thể vào, nếu muốn vào thì xin mời đưa giấy chứng nhận.
Chung Thủy Thiết hừ nói, không nể mặt chút nào.
- Đây có đủ không?
Diệp Phàm nhẹ nhàng lấy ra giấy chứng nhận Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu. Vương Triều đưa hai tay đỡ lấy giơ ra.
Chung Thủy Thiết mở ra xem, lập tức da mặt giật giật, y hơi do dự một chút, chào theo nghi thức quân đội:
- Thủ trưởng khỏe, người phụ trách nhà giam Hồ Sơn đoàn 160 quân khu Lan Tây Chung Thủy Thiết xin chỉ thị.
- Bọn họ đều là theo tôi, nhận chỉ thị của tổng bộ, chúng tôi muốn vào kiểm tra một chút. Gần đây tổng bộ phải tổ chức kiểm tra nghiên cứu một chút đối với hệ thống quản lý nhà giam.
Diệp Phàm hừ nói, cũng là bày ra.
- Trưởng ban Diệp mời!
Chung Thủy Thiết không dám đề xuất kiểm tra giấy tờ của mấy người Vương Triều, đi trước dẫn đường.
Tiếng mở cửa sắt loảng xoảng vang lên, đoàn người Diệp Phàm đi vào nhà giam Hồ Sơn.
Đầu tiên đến một phòng khách, lính cần vụ pha trà.
- Các cậu ở đây có một người tù tên là Diệp Hào, trước kia là quân nhân.
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi lập tức tìm.
Sắc mặt Chung Thủy Thiết cứng đờ, tuy nhiên, chỉ thoáng qua, nói.
Không lâu sau, có thiếu úy tiến vào báo cáo nói là Diệp Hào ở phòng tù số -308.
- Sao thế, ở chỗ các anh còn có phòng giam số âm?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
- Báo cáo thủ trưng, phạm nhân này có chút đặc biệt, cho nên ở đó.
Thiếu úy cúi chào nói.
- Đi, đi xem.
Diệp Phàm ngẩn ra trong lòng, vung tay lên hừ nói.
- Trưởng ban Diệp, tôi cho người đưa y lại đây vậy?
Chung Thủy Thiết nhíu nhíu mày, vội vàng nói.
- Không cần, chúng tôi cứ đến đấy một chút.
Diệp Phàm hừ nói, hắn phát hiện Chung Thủy Thiết có chút khác thường, có lẽ, phòng -308 còn có chuyện gì đó.
Chung Thủy Thiết nhíu mày, cùng vài người lính dẫn Diệp Phàm nhằm thẳng phòng -308. Phòng gọi là phòng -308 hóa ra là gian phòng sâu dưới lòng đất.
Đi xuống có cảm giác từng trận gió tà, mùi vị ẩm mốc ngút trời, mùi bệnh tật ngút trời. Chỗ này sao có thể là chỗ người sống, thối cũng thối đến chết.
Diệp Phàm nhíu nhíu mày hỏi:
- Phía dưới có bao nhiêu người?
- Không nhiều lắm, mười người. Nói như vậy, đều là những phạm nhân không bình thường, để những phạm nhân này ở cùng những người bình thường sẽ xúc phạm đến họ. Cho nên, cai ngục không có cách nào, chỉ có thể để dưới này.
Chung Thủy Thiết vẻ mặt khó xử nói.
- Không bình thường là có ý gì?
Khương Chí Hòa hỏi.
- Ví dụ như đặc biệt tàn bạo, không tuân theo quản giáo, có bệnh về thần kinh, ngoan cố không chịu cảm hóa.
Chung Thủy Thiết miêu tả sơ lược, hình như đang nói một số việc không tầm thường.
Không lâu, tới phòng -308.
- Mở ra.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Chung Thủy Thiết hừ nói, tức giận ra mặt. Diệp Hào ngồi ngay dưới nền đất cũng không biết tội gì. Loảng xoảng một tiếng, cửa sắt nặng chạy điện mở ra.
Bên trong hiện ra mấy người, áo tù nhân bẩn đến nỗi không còn là áo. Hơn nữa, rất rách rưới. Trên người phát ra một mùi hôi khó chịu, giờ phút này, lúc này Diệp Hào hai chân đều bị khóa, hai tay không ngờ bị trói lên đỉnh đầu. Cả người như một chữ “Đại”.
Nghe tiếng động, người này giọng khàn khàn nói:
-
- Các anh dùng trọng hình?
Diệp Phàm lửa giận bốc lên đầu, quát lên. Đôi mắt ưng mở ra, mơ hồi phát hiện người này có dáng giống mẹ nuôi Diệp Kim Liên, hẳn là Diệp Hào. Chỉ có điều trên mặt rõ ràng có vết roi, hơn nữa, môi còn đang chảy máu chưa lành.
- Y kêu loạn, hình như là điên rồi, gặp người liền cắn chúng tôi không có cách nào.
Lúc này, thiếu úy nhìn Chung Thủy Thiết liếc mắt một cái, rụt cổ đáp. Bởi vì hắn phát hiện sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, hơi sợ hãi.
Bốp…Một cái tát tai. Thiếu ủy cảm giác bị quăng cả người ra xa hơn ba mét. Đâm vào bốn người lính phía sau đều lảo đảo.
- Cậu làm gì?
Chung Thủy Thiết không ngờ quát to, đánh tới chỗ Diệp Phàm. Phía sau không ngờ vang lên tiếng súng nổ, Diệp Phàm liếc nhìn lại phát hiện mấy tên cấp dưới của Chung Thủy Thiết không ngờ rút súng.
- Làm gì, đây là pháp luật gì mẹ ôi!
Diệp Phàm tức giận cực kỳ, đau lòng cực độ. Nhược Mộng trước khi chết hi vọng hắn có thể quan tâm người nhà của cô, không thể tưởng tượng được Diệp Hào gặp bất công như vậy.
Hắn cuối cùng không kìm nổi, kêu mẹ ôi pháp luật gì. Một cước đá tới, thình thịch một tiếng, quản lý nhà giam Chung Thủy Thiết bị Diệp Phàm đá một cái thẳng tắp vào nền đá của phòng giam. Máu trên đầu lập tức chảy ra, cả người cuộn lại giống như con tôm bị nướng. Vẻ mặt vô cùng đau khổ. Một cước của Diệp Phàm dùng hai phần khí lực, cơ thể Chung Thủy Thiết có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
- Bọn họ muốn cướp ngục!
Chung Thủy Thiết hét to một tiếng, y lúc đau đớn này còn chưa quên đổ tội lên đầu mấy người Diệp Phàm.
Bốp một tiếng nữa vang lên.
Không đợi Diệp Phàm ra lệnh, Khương Chí Hòa, Tề Thiên Vương Triều đều ra tay. Một trận quyền cước đấm đá, bảy tay lính dưới tay Chung Thủy Thiết đề bị đá lăn lộn dưới đất, súng bên hông chưa kịp rút đã bị mấy người Tề Thiên đoạt mất.
Ô ô ô…
Tiếng cảnh báo ở nhà giam vang lên chói tai, một ầm thanh hỗn độn qua đi, lập tức hai mươi người lính cầm súng trường hùng dũng đi xuống, toàn bộ hung ác nhìn chằm chằm đoàn người Diệp Phàm. Nhìn tư thế của bọn họ, thân thủ phỏng chừng cũng không thấp, hơn nữa, phỏng chừng trong đó chắc chắn có người đã từng giết người.
- Buông súng, tôi là Phó tư lệnh quân khu Lan Tây, Trưởng ban Diệp là ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu xuống người dưới kiểm tra công tác, muốn kiểm tra một chút. Chung Thủy Thiết phạm thượng tấn công Trưởng ban Diệp, y đã bị bắt.
Lúc này Khương Chí Hòa rất điềm tĩnh, đưa ra thẻ công tác hướng về nhóm binh linh quát lớn.
- Gọi lãnh đạo của các anh lên đây.
Diệp Phàm một cước đá Chung Thủy Thiết vào góc phòng, Tề Thiên bước lên trước một bước, súng kề vào đều Chung Thủy Thiết quát:
- Còn không buông súng, bố làm đầu y nở hoa, các anh tin không?
Lúc này mặt Tề Thiên thật sự dữ tợn, giống như một ác ma.
- Đừng nổ súng, tôi là phó quản lý nhà giam Dương Xuân Hoa, có chuyện từ từ nói.
Lúc này một thượng tá chen chúc đi lên, hô lớn.
- Khốn khiếp, có gan thì nổ súng bắn chết bố, Xuân Hoa, bắn toàn bộ đám người này, bọn họ là giả mạo, muốn cướp ngục. Tôi vì nước mà chết, chết có ý nghĩa!
Chung Thủy Thiết miệng giật giật, hô hớn. Không ngờ dũng cảm mười phần tự nhân y là lão Đại ở đây. Mấy người Diệp Phàm có bay lên trời cũng không ra khỏi nhà giam Hồ Sơn.
- Im miệng, anh sống không có kiên nhẫn có phải không?
Tề Thiên bạt tai một cái Chung Thủy Thiết thiếu chút nữa méo miệng, hình như răng cửa rớt ra hai cái. Máu chắc chắn chảy.
- Anh cho là tôi không dám bắn anh có phải không?
Diệp Phàm nhìn Chung Thủy Thiết một cái, lạnh lùng hừ nói.
- Có gan thì nổ súng!
Chung Thủy Thiết hô, không ngờ cứng rắn cãi lại.
- Bùm
Một tiếng súng vang lên, mọi người đều nghĩ Chung Thủy Thiết vỡ đầu. Dương Xuân Hoa hoảng qua hô lớn:
- Đừng…
Về sau mọi người nhìn phát hiện Tề Thiên bắn xuống đất.
- Súng này, kém hơn hẳn với súng Báo Săn của ông đây, không phải là hóa nước chứ?
Tề Thiên nhún vai, rất thản nhiên.
Tuy nhiên, mọi người quay đầu nhìn Chung Thủy Thiết phát hiện đũng quần hình như có một mùi khó chịu toát ra. Xem chừng là tiểu ra quần, xem ra thâ thể cường tráng của y là giả vờ. Đứng trước cái chết, không có mấy hảo hán thật sự.
- Anh đi lên.
Diệp Phàm chỉ vào Dương Xuân Hoa nói.
- Anh xem xem, giấy chứng nhận này giả sao?
Diệp Phàm đưa giấy chứng nhận ném lên cái bàn cũ đen ở phòng giam.
Dương Xuân Hoa từ từ đi lên, toát mồ hôi trán. Ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Trưởng ban Diệp, việc này lớn một chút, tôi không làm chủ được, phải báo cáo thủ trưởng một chú.
- Xin cứ tự nhiên.
Diệp Phàm hừ nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai