Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 11: Cầu sinh trong tuyệt cảnh.
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Tuy rằng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng mà vé chuộc cái chết lại bị trừ rất nhiều. Diệp Tưởng chỉ còn lại 57 cái!
Mà Diệp Tưởng vốn nghĩ rằng sau đó hắn sẽ phải chết nhưng mà hắn vẫn còn sống.
Mà hắn sống càng lâu vé chuộc cái chết sẽ bị trừ càng nhiều, mãi cho đến khi bộ phim chấm dứt! Như vậy, dù trong phim hắn vẫn còn sống nhưng hắn phải chết khi hết phim!
Cho nên… Nếu không tăng vé chuộc cái chết thì kết cục của hắn sẽ không có gì thay đổi!
Nếu muốn gia tăng vé chuộc cái chết, hắn phải làm ra những hành vi có tính đột phá. Thí dụ như cứu một diễn viên vốn sẽ phải chết, hoặc tìm ra sự thật đằng sau chiếc xe khách khủng bố vân vân và vân vân. Nếu có thể làm được, số vé chuộc cái chết hắn đang nắm trong tay sẽ gia tăng.
Sự thật... Nếu hắn tìm ra sự thật của chiếc xe khách khủng bố này, hắn có thể sống sót.
Như vậy...
Rốt cục chân tướng đằng sau là gì?
Trước mắt vẫn là vấn đề thông tin quá ít vì thế manh mối mà hắn có trong tay vô cùng ít. Vật dơ bẩn trong lời nói của lão già ăn xin không biết là cái gì. Đám diễn viên chẳng ai biết được thêm gì cả. Mà hắn có xem qua sổ tay du lịch, cũng không tìm thấy bất kỳ một truyền thuyết yêu ma quỷ quái gì cả. Thực ra cũng khó trách vì nếu trong cuốn sổ tay du lịch viết ma quỷ lộng hành thì ai sẽ tới nơi đây du lịch? Trừ phi là những người hiếu kỳ muốn tìm kiếm chuyện lạ.
Như vậy... Vấn đề rốt cục nằm ở đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, Diệp Tưởng quyết định – quay lại xe khách!
Nguồn gốc của mọi chuyện đều là nằm trong chiếc xe khách.Vốn là vì sợ hãi nên không có mấy người dám ở lại trong xe. Nhưng bây giờ Diệp Tưởng biết hắn chỉ còn duy nhất lựa chọn này nếu muốn gia tăng vé chuộc cái chết.
Hắn muốn đi tìm kiếm một hồi xem có tìm ra cái gọi là vật dơ bẩn hay không! Về phần Giang Ấu Lâm, nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn nên hắn cũng không tiện ép nàng đi theo. Hắn trước đó vẫn nhớ kỹ đường quay trở lại chỗ chiếc xe khách, nên vừa rồi lúc xuống núi hắn vừa đi vừa tính toán phương hướng.
Bây giờ muốn trở về hẳn là cũng không khó.
- Tớ...
Diệp Tưởng thở ra một hơi nói :
- Ấu Lâm, tớ muốn quay lại.
- Vì sao vậy?
Giang Ấu Lâm tuy hỏi như vậy nhưng trong mặt nàng không có chút ngạc nhiên nào.
- Tớ.... Tớ cảm thấy nếu cứ chạy lung tung trong núi cũng rất nguy hiểm. Vừa rồi cậu thanh niên Lưu An mất tích , trước đó chị Hàn Nhược Nguyệt cũng không thấy đâu... Tớ nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy kỳ lạ đáng ngờ.
- Được rồi.
Giang Ấu Lâm không hề hỏi nhiều gì.
- Bọn mình cùng nhau đi.
- Thật, thật sao?
Trong lòng Diệp Tưởng nổi lên cảm giác biết ơn.
- Cậu thật là muốn cùng đi với tớ?
- Ừ ! Thật ra tớ cũng có suy nghĩ giống như cậu.
Chỉ là, muốn thành công quay trở lại chỗ xe khách đang dừng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mặt khác...
Trong xe khách, Đỗ Nham có vẻ nôn nóng đi tới đi lui.
Hắn sống sót.
Nhưng mà, chỉ từ vẻ mặt của hắn là có thể nhìn ra, vé chuộc cái chết bị trừ quá nhiều khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Đỗ Nham cứ đi tới đi lui rất nhiều lần nhưng mà từ đầu đến cuối hắn cũng không kiếm ra cái gọi là vật dơ bẩn.
Theo lý thuyết, Đỗ Nham hẳn là cũng không biết tới vật dơ bẩn, bởi vì lão già ăn xin cũng chỉ nói cho một mình nhân vật chính La Hạo Sinh biết. Tuy nhiên, bởi vì lão già ăn xin cũng có nói qua trong xe có âm khí, cho nên hắn cũng có thể giải thích là vì tìm kiếm thứ gì đó kỳ quái khác thường. Trước đó, Diệp Tưởng cũng đã từng làm vậy.
Sắc trời u ám mà lúc này đèn trong xe tự nhiên bị hỏng!
Đỗ Nham sợ tới mức toàn thân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã.
Những cụ già ở quanh đó ngược lại không có phản ứng gì, vẫn cứ tiếp tục ngồi yên .
Đỗ Nham đi xuống xe khách, tiếp tục xem xét xem có vấn đề gì hay không.
Vật dơ bẩn... Vật dơ bẩn...
Trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại từ đó. Kiếm xung quanh xe một lần, nhưng hắn vẫn chẳng tìm được gì.
Khi hắn ủ rũ, quay trở về chỗ ngồi trong xe khách, thì nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn rợn tóc gáy!
Điều này...
Điều này...
Trước mắt mười một cụ già trong xe khách, không ngờ...
Tự dưng biến mất hết không còn một ai!
Vốn là trong kịch bản cũng không có đề cập đến tình tiết như vậy!
Không... Không phải, tình tiết trong màn thứ hai cũng không có đoạn nào đề cập đến xe khách. Cho nên,trong xe khách xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai biết. Nói đến cùng, ở lại chính mình cũng là rất nguy hiểm!
Những người này đều là những diễn viên phụ nhưng không thể cứ nói chết là chết được chứ?
Hắn sợ tới té bò lăn bò càng, hắn vừa rồi mới bước ra ngoài có một lúc, nhưng trong xe khách lúc này trống không chẳng còn ma nào cả! Lúc này,đũng quần hắn đã ươn ướt, bốc lên mùi khai khai.
Đỗ Nham tên thật là Vương Minh. Một cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn.
Mà bản thân Vương Minh cũng là một otaku rất bình thường (Nhà báo Nakamori Akio dùng chữ "otaku" trong các bài báo của ông trong thập niên 1980 để gọi đùa những người lúc đó chỉ lo ngồi ở nhà ăn chơi). Tốt nghiệp đại học không lâu, hắn cả ngày chỉ ngồi trong nhà chơi những dòng game như Starcraft hay Warcraft. Thỉnh thoảng hắn cũng chơi một số game kinh dị của Nhật Bản, mà hắn cũng đã từng xem không ít phim kinh dị. Một ngày nọ, bởi vì máy tính gặp vấn đề, hắn bèn tới quán net chơi game.
Hắn chơi hăng say tới tận trời tối, quán net cũng đã sắp đóng cửa, trong tiệm chỉ còn lại một mình hắn. Bỗng nhiên, hắn phát hiện trên mặt đất có một tờ rơi, liền nhặt lên đến xem xem đó là gì. Tờ rơi đó cũng giống hệt như tờ rơi mà Diệp Tưởng nhặt được. Tiếp đó, hắn cũng nhìn thấy trong danh sách diễn viên tự nhiên có thêm tên của mình!
Kết quả ngay sau đó, hắn liền phát hiện mình bị ngâm trong một bình thuỷ tinh lớn đựng đầy máu. Khung xương của hắn cũng đã bị lọc bỏ chỉ còn có một lớp da vẫn được ngâm trong cái bình đó. Mà hắn nhìn thấy bộ xương đi tới đổ thêm máu vào bình thủy tinh.
Khi bị ngâm trong bình máu đó trong đầu hắn được truyền tới những tin tức có liên quan đến “Rạp chiếu phim địa ngục”. Căn cứ theo những tin tức đó, hắn bắt buộc phải nghiêm khắc tuân thủ, tham gia đóng phim kinh dị. Nếu như hắn không tuân theo quy tắc đi đóng phim, như vậy hắn liền vĩnh viễn biến thành một tấm da người ngâm trong cái bình thủy tinh đó, ngay cả cái chết cũng là một thứ gì đó xa xỉ !
Vương Minh tự nhiên sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, lúc này hắn làm sao còn dám nghi ngờ tính chân thực của những gì “Rạp chiếu phim địa ngục” nguyền rủa ? Hắn chỉ còn biết trách cái bàn tay thối của mình, tự nhiên khi không lại mò tới quán net đó, rồi khi không lại nhặt cái tờ rơi kia lên, bằng không hắn cũng sẽ không bị nguyền rủa như vậy.
Hơn nữa, nếu vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cho dù chỉ hơi bộc lộ một chút không hợp tác, hoặc là trong đầu dù chỉ thoáng nghĩ tới chuyện bỏ trốn, thì bản thân hắn ngay lập tức sẽ bị biến thành bộ da người vĩnh viễn ngâm trong bình thuỷ tinh đầy máu!
Khi Vương Minh hoàn toàn tin tưởng, thề nhất định sẽ tuân theo những quy tắc công bố hắn mới “được” kéo vào trong thế giới của phim kinh dị, ngồi ở vị trí chỉ định và sắm vai một nhân vật trong đó tên là “Đỗ Nham”! Trước đó, hắn bị ngâm trong bình thuỷ tinh đầy máu đó tới 15 phút !
Thù lao của hắn so Diệp Tưởng còn thấp hơn một chút, có thể do nguyên nhân là hắn sẽ chết trước Diệp Tưởng. Hắn chỉ nhận được 130 tấm vé chuộc cái chết mà thôi! Mà bây giờ trong tay hắn chỉ còn lại chưa đến 30 tấm vé nữa thôi! Một khi vé chuộc cái chết bị trừ thành số âm, sau khi phim quay xong, chờ đợi hắn chỉ có tử vong mà thôi! Kết cục tính ra cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu khi so với việc bị biến thành bộ da người ngâm trong bình thuỷ tinh đầy máu!
Mà lúc này...
- Không...... Không...... Đừng mà!
Đỗ Nham đã sợ tới mức mất cả kiểm soát, không, phải nói là Vương Minh. Hắn bây giờ run như cầy sấy, nghiêng nghiêng ngả ngả ngả bước xuống xe! Vé chuộc cái chết trong tay hắn lại bị trừ thêm một số nữa nhưng nếu cứ tiếp tục đợi không ai biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra!
Hắn sau khi bước xuống xe, chân nọ đá chân kia rồi ngã lăn quay ra đất. Hắn vội vàng lồm cồm bò dậy, lúc chuẩn bị đứng dậy bước đi...
Hắn cảm thấy chân trái của mình bị một bàn tay nắm chặt!
Vương Minh còn đến không kịp quay đầu nhìn, người hắn đã bị kéo vào gầm xe!
- Á á á á á á á á á…
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đêm, nhưng rất nhanh không gian lại chìm trong yên lặng.
Chiếc xe khách vẫn cứ đứng yên một chỗ, có vẻ vô cùng bình thường.
Một lát sau…
Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm, lại một lần nữa xuất hiện trước chiếc xe khách này.
May mà lúc trước hắn đã làm ký hiệu ở ven đường, cộng thêm việc Diệp Tưởng vẫn nhớ kỹ phương hướng cho nên hắn mới nhanh quay lại chỗ xe khách đang đỗ như vậy.
Nhìn xe khách từ xa, Diệp Tưởng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao đèn xe lại không bật nhỉ?
- Đợi đã, Hạ Vân.
Giang Ấu Lâm nhạy cảm phát hiện ra vấn đề bèn ngăn cản Diệp Tưởng.
- Hình như có chút gì đó không bình thường.
Diệp Tưởng cũng cảm thấy bất an.
- Có ai không?
Giang Ấu Lâm cao giọng:
- Có ai không?
Cách chiếc xe khách vẫn còn một đoạn, nhưng Giang Ấu Lâm có vẻ đã nhìn ra, trong xe khách có vẻ như không có ai!
Diệp Tưởng lúc này cũng nhìn ra.
Đây là thế giới trong phim kinh dị, Diệp Tưởng vốn rất dễ dàng thần hồn nát thần tính mà hiện tại nhìn thấy trong xe có vẻ không một bóng người, điều đó lại càng khiến hắn sợ đến hồn lìa khỏi xác.
Hắn kéo tay Giang Ấu Lâm bắt đầu lui lại.
Nhưng mà, mới lui lại sau được nửa bước, hắn liền dừng lại.
Hắn đã chẳng còn bao nhiêu vé chuộc cái chết. Từ khi quay trở lại xe, vé chuộc cái chết đã bị trừ thêm bốn mươi tấm nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy, lại không tìm cách tăng vé chuộc cái chết, cho dù trong phim hắn không chết, nhưng hết phim hắn cũng sẽ mất mạng !
Một khi đã vậy không bằng liều một phen !
Diệp Tưởng hiểu rõ ràng rằng, sự thể đã đến nước này, có oán trời oán đất cũng không có ý nghĩa. Dù có thế nào, muốn sống sót, nhất định phải liều một phen, mưu cầu một đường sinh cơ! Bằng không, hắn chỉ đành ngồi chờ chết !
Sau đó, hắn buông tay Giang Ấu Lâm rồi đi đến chỗ xe khách đang đỗ. Đến nước này, hắn cho rằng mình không nên tiếp tục làm liên luỵ đến Giang Ấu Lâm. Vé chuộc cái chết của nàng khẳng định nhiều hơn của hắn, nên nàng không cần phải mạo hiểm. Trước mắt, gần như không có con đường nào có thể thu thập thông tin, hy vọng duy nhất vẫn được đặt vào cái gọi là vật dơ bẩn. Bỏ đi vật dơ bẩn, mới có cơ hội xoay chuyển tình thế !
Đây là khả năng sống sót duy nhất!
Giang Ấu Lâm nhìn theo bóng của Diệp Tưởng, ánh mắt không ngừng xoay chuyển.
Hắn...
Có đáng để mình làm vậy không?
Diệp Tưởng từng bước từng bước lại gần chiếc xe khách. Rốt cuộc nên ở lại trong xe hay trốn đi, không biết bao lần hắn đã do dự khi phải đưa ra lựa chọn. Mà bây giờ khi đã bị ép tới nước này, hắn không thèm đếm xỉa đến chuyện đó nữa. Tư duy của hắn đã bắt đầu thay đổi, hắn đã không còn là một người làm công ăn lương bình thường, cuộc sống hắn không còn đơn điệu sáng sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà, nếu không có việc gì thì cùng đồng nghiệp đi nhậu nhẹt, cũng không cần phải hạ mình đi lấy lòng sếp lớn... Tóm lại đối với bất cứ ai đang trong tình huống giống như hắn cũng thế, cuộc sống bình thường, đã là quá khứ.
Bây giờ hắn muốn nhập vai một nhân vật trong một bộ phim kinh dị cửu tử nhất sinh, chỉ hơi một chút sơ ý sẽ có khả năng phải bỏ mạng! Hắn không thể hy vọng vào những suy nghĩ đơn giản ban đầu, nếu không dứt khoát liều mạng, hắn chắc chắn không có hy vọng sống trở về! Bây giờ, hắn đã bị ép tới như vậy đấy!
Hắn bước tới xe khách.
Bên trongquả nhiên không có người .
Hắn cắn chặt răng, hai nắm đấm siết chặt, rồi nhấc chân bước lên xe! Nhưng mà, hắn lập tức liền đạp phải một vũng nước. Đó là bãi nước tiểu do Vương Minh lúc trước do không thể khống chế bản thân để lại.
Diệp Tưởng sửng sốt, hắn nhớ rõ trước đó chỗ này đâu có bị ướt. Chuyện là sao nhỉ?
Trong xe khách, tuyệt đối đã không còn một ai cả. Đứng ở đây mà nhìn có thể nhìn rõ không sót thứ gì.
Bí mật nhất định giấu ở bên trong xe khách!
Nơi này tồn tại cái mà lão già ăn xin kia gọi là âm khí ! Như vậy, có phải chiếc xe khách sẽ đóng vai trò như một chất môi giới có thể kết nối tới âm tào địa phủ không? Diệp Tưởng nhớ rõ có một số cấm kỵ về ma quỷ, thí dụ như không thể gọt táo trước gương lúc mười hai giờ đêm, không được mở ô trong thang máy. Cái gọi là vật dơ bẩn, chẳng lẽ là do ở đâu đó trong xe khách đã vi phạm điều cấm kỵ, dẫn đến quỷ hồn thoát khỏi âm phủ rồi trốn đâu đó trong xe?
Nhưng mà đối với cái gọi là cấm kỵ Diệp Tưởng cũng không hiểu nhiều. Hắn bình thường lên mạng chỉ theo dõi các tin tức kinh tế chính trị, nhưng chưa bao giờ lên diễn đàn theo dõi những thứ tạp nham. Phim mà hắn thích đều là loại phim chiến tranh hay khoa học viễn tưởng. Hắn chưa bao giờ muốn xem phim kinh dị vởi vì nguyên nhân chính là do rất nhiều phim kinh dị được quay quá cẩu thả, tình tiết có quá nhiều thiếu sót, hơn nữa kịch bản lại có làm ra vẻ thâm thuý sâu sắc nhưng cuối cùng lại không khiến người xem lưu lại được gì.
Nhưng mà bây giờ hắn lại rất hối hận. Nếu thường xuyên xem phim kinh dị, có lẽ hắn sẽ có thể hiểu không ít thứ về mặt này.
Đương nhiên, hối hận cũng đã vô dụng bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm xem có thứ gọi là vật dơ bẩn hay không !
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 12: Người chết mới
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Lúc này, Diệp Tưởng muốn nhân lúc trong xe đang không có ai cẩn thận tìm kiếm trong xe một lần nữa.
Hắn dùng di động làm đèn pin, cẩn thận quan sát từng góc một.
Thời gian càng trôi qua, vé chuộc cái chết sẽ càng ngày càng ít, mãi cho đến khi bị trừ sạch biến thành số âm mới thôi. Đối với Diệp Tưởng mà nói, thời gian đã không còn đủ, hắn đã không có quá nhiều lựa chọn...
Đã không còn!
Lúc này, Giang Ấu Lâm cũng đi tới xe khách.
- Vì sao thế nhỉ... Người đâu hết rồi?
Giang Ấu Lâm đi tới, vẫn tiếp tục phát huy khả năng diễn xuất rất chân thực của nàng.
- Đỗ Nham, còn có mấy cụ già trong xe, mọi người đi đâu hết rồi nhỉ?
- Lão già ăn xin đó nói đúng !
Diệp Tưởng đau lòng nói.
Tuy rằng đây là điều mà mọi người đều biết, nhưng mà vẫn bắt buộc phải diễn. Bằng không, nếu không cẩn thận chạm đến điểm mấu chốt của tình tiết sẽ gây ra ng. Điểm này, trong căn nhà gỗ, khi đầu bị cưa đứt, hắn cũng đã hiểu rõ những quy tắc trong đó. Chỉ khi nào hắn có thể hiểu hết các quy tắc, cộng thêm việc đồng ý tham gia hắn mới được phép đóng bộ phim này, còn không thì cảnh tượng trong căn nhà gỗ đó vẫn cứ tiếp diễn. Điều này cũng là để tránh khi diễn viên mới tham gia đóng bộ phim kinh dị đầu tiên chỉ vì thiếu kinh nghiệm mà gây ra ng.
- Vậy cậu đang tìm cái gọi là âm khí phải không?
- Ừ ! Thật ra,trước đó tớ có nghe lỏm được đoạn trò chuyện của Hạo Sinh và Tuyết Nghiên. Dường như bọn họ có đề cập đến thứ gì đó gọi là “vật dơ bẩn”. Tớ nghĩ chắc hẳn chúng có liên quan đến nhau.
- Vật dơ bẩn?
Giang Ấu giả bộ ngạc nhiên khi nghe được điều đó.
- Lão già ăn xin đó nói trong xe này có thứ âm khí gì đó, còn nói là vì do cái gì đó gọi là vật dơ bẩn gây nên. Chắc không sai đâu, chiếc xe khách này nhất định có ẩn tàng một tai hoạ ngầm nào đó. Chỉ sợ là có thứ gì đó nguyền rủa! Nên ngay cả việc chúng ta trốn khỏi xe khách cũng là vô dụng. Nhất định phải tìm ra, chúng ta mới có biện pháp tìm được đường sống trong chỗ chết!
Diệp Tưởng gạt bỏ mọi cảm xúc trong lòng vì hắn biết lúc này có khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu muốn tiếp tục sống, phải cố gắng hết sức, trước khi vé chuộc cái chết biến thành số âm, tìm ra chân tướng !
Nhất định phải làm vậy...
Chiếc xe khách lớn được bao nhiêu? Rất nhanh, trước sau xe hắn đều đã tìm một lần, cũng không tìm được thứ gì.
- Hả? Đợi đã?
Diệp Tưởng tìm một hồi, bỗng nhiên hắn phát hiện được một chuyện rất kỳ quái. Đó là... Cửa sổ, vì sao tất cả đều được đóng kín?
- Hạ Vân!
Âm thanh của Giang Ấu Lâm truyền tới tai hắn khiến Diệp Tưởng vội vàng quay đầu lại nhìn. Sau đó, hai mắt hắn mở to.
Cái này… Đây là...
Cửa xe khách không ngờ đóng sập lại !
Đóng lúc nào vậy?
Lúc này....
Lộc cộc....
Lộc cộc...
Lộc cộc...
Một âm thanh phía trong đầu khiến Diệp Tưởng sởn gai ốc truyền đến.
Âm thanh đó phát ra từ trong đầu hắn!
Diệp Tưởng ngẩng đầu lên nhìn trần xe. Tiếng “ Lộc cộc ”“ Lộc cộc ” nghe giống như là tiếng bước chân người!
Có một người đang bước đi trên nóc xe!
Không phải! Là người thật sao?
Âm thanh đó từ xa tới gần. Rất lâu sau, mới truyền đến…
Trong đầu Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm!
Diệp Tưởng vội vàng cầm tay Giang Ấu Lâm. Đang vào lúc sống chết, hắn là một người đàn ông, hắn phải có trách nhiệm đứng ra bảo vệ phụ nữ.
Hắn nhìn hai bên cửa sổ, nghĩ bụng có nên lao ra hay không. Nếu lao ra liệu có bị quỷ hồn trực tiếp giết chết?
Lộc cộc!
Tiếng bước chân dừng lại.
Trong đầu Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm chính là chỗ mà tiếng bước chân dừng lại!
Hắn kéo tay Giang Ấu Lâm cố gắng chạy tới một vị trí khác. Bây giờ sống chết chỉ cách nhau đường tơ kẽ tóc!
Diệp Tưởng theo bản năng ôm chặt lấy Giang Ấu Lâm. Tuy rằng hắn và người con gái này bèo nước gặp nhau, thậm chí đến tên thật của nàng cũng không biết, nhưng mà hắn biết hắn tuyệt đối không thể bỏ nàng để trốn đi một mình!
Trước đó, hắn đã có suy nghĩ muốn mở cửa xe nhưng cửa sổ xe đã bị khóa. Nếu muốn đập vỡ cửa kính, một là quá mất thời gian, hai là rất dễ bị thương.
Nhưng bây giờ Diệp Tưởng chỉ nghĩ đến việc được ăn cả ngã về không, dùng sức lao ra khỏi xe.
Bỗng nhiên, từ trong nóc xe truyền lại âm thanh giống như một vật gì đang lăn lông lốc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, một người toàn thân là máu, từ trên nóc xe rơi bịch xuống đất!
Mà người kia không phải ai khác lại là cô hướng dẫn viên du lịch họ Mục!
Xác Mục tiểu thư nằm trên mặt đất, nhìn khuôn mặt đã bị máu tươi nhuộm thành đỏ au, quần áo trên người cũng trở nên đỏ tươi, có thể khẳng định nàng tuyệt đối đã chết.
Giang Ấu Lâm lấy tay che miệng, nhắm mắt lại không nỡ nhìn.
Sau đó, tiếng bước chân lại một lần nữa từ trên đỉnh đầu truyền đến, dần dần bước về phía đuôi xe. Sau đó tiếng bước chân biến mất.
Lại... Lại chết một người !
Diệp Tưởng để Giang Ấu Lâm ngồi trên ghế xe. Lúc này, hắn cảm thấy bản thân thật bất lực. Trong tình hình thiếu thốn thông tin, đối mặt với cục diện trước mắt, thật sự là bất lực!
- Hạ Vân.
Giang Ấu Lâm rốt cục có thể hít thở như bình thường , nói:
- Chúng ta có thể sống sót sao?
Lời thoại, kỳ thực cũng là lời nói trong lòng nàng.
- Nhất định phải sống sót !
Diệp Tưởng lúc này căn bản không muốn chịu thua.
- Chúng mình chỉ đi chơi một chuyến thôi, sao có thế chết ở đây được! Tớ nhất định phải tìm ra đáp án!
Quỷ hồn kia đã đi hay chưa thật không biết được. Nhưng trước mắt có thể nhìn ra, tựa hồ "hắn" sẽ không giết chết hai người họ.
Bất quá, trong lòng Diệp Tưởng càng thêm tin tưởng. Hắn đã bắt đầu tới gần với nguồn gốc.
Nhất định phải nghĩ biện pháp sống sót... Nhất định như thế!
Mà cùng lúc này…
Ba người La Hạo Sinh, Khang Tuyết Nghiên, Trương Niệm Chu cộng thêm bốn người nữa tạo thành một tổ bảy người đi tìm kiếm Lưu An.
Mà Trương Niệm Chu lúc này có thể nói là có khổ cũng không thể nói.
Lúc này hắn đã có suy nghĩ có nên quay trở lại xe khách hay không. Có nhìn thế nào thì ý tưởng xuống núi cũng không khả thi. Nhưng, vấn đề ở chỗ căn cứ theo tình tiết phim, bọn họ bây giờ nếu không tìm kiếm Lưu An mà trực tiếp xuống núi, rõ ràng là hành vi không hợp logic. Thông thường, chỉ một chút sơ sẩy có lẽ sẽ dẫn đến ng.
Trương Niệm Chu tên thật là Chu Định Quân, là một thương gia buôn bán thuỷ hải sản.
Hôm đó, hắn phụ trách vận chuyển một chuyến hàng mới tới một nhà hàng trong khu phố. Trong lúc dỡ hàng chuyển vào kho, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một tờ rơi bên trong kho hàng. Hắn đi tới nhặt lên nhìn thì ra là một tờ rơi giới thiệu phim kinh dị "Xe khách khủng bố". Lúc đầu hắn còn tưởng rằng sắp có một bộ phim kinh dị sắp chiếu, nhưng ngẫm lại gần nhất chưa nghe thấy tin tức gì về bộ phim có tên như vậy. Lúc đó, tự nhiên trong danh sách diễn viên xuất hiện tên của hắn Chu Định Quân.
Chu Định Quân lúc ấy liền có cảm giác trước mặt tối sầm lại , sau đó đầu của hắn bị một chiếc móc sắt xỏ qua treo trên cao.
Hắn chỉ còn lại mỗi cái đầu, nhưng không ngờ vẫn còn sống! Tiếp đó hắn thấy được cái xác không đầu của mình nằm một bên. Sau đó, trông thấy xác của mình bắt đầu đứng dạy. Mà ở cạnh đó, không ngờ lại có một cái đầu khác. Chỉ là cái đầu kia có vẻ rất dữ tợn, thoạt nhìn có vẻ rất giống với hình tượng của ác linh trong những bộ phim kinh dị!
Mà cái xác không đầu của mình không ngờ lại cầm lên cái đầu đó rồi đội lên! Sau đó, cái đầu ác quỷ khủng bố kia điều khiển thân hình hắn từ từ bước về phía đầu hắn! Mà trong quá trình đó, mọi quy tắc của "Rạp chiếu phim địa ngục" hiện lên trong đầu hắn. Chỉ khi hắn cam tâm dựa theo quy tắc tham gia đóng phim kinh dị, hắn mới có thể thoát khỏi cảnh tượng khủng bố này. Bằng không, đầu của hắn sẽ vĩnh viễn bị treo trong móc sắt, nhìn cái đầu ác ma kia gắn lên thânhắn !
Sau đó thì trở thành như bây giờ. Chỉ là, tố chất tâm lý của lão kém xa Diệp Tưởng. Lúc ấy, hắn rất bội phục Diệp Tưởng, không ngờ nhanh như vậy hắn đã bình tĩnh lại, vì thế nên hắn cùng y rời khỏi xe khách. Nhưng hắn không nghĩ đến mặc dù đã rời xa xe khách hắn vẫn có thể mất mạng.
Bây giờ chỉ có thể dựa theo tình tiết phim tiếp tục quay phim. Nhưng là, tuy rằng cho đến khi màn thứ hai kết thúc, nhân vật Trương Niệm Chu cũng sẽ không gặp phải chuyện không may nhưng Chu Định Quân vẫn là không thể nào yên tâm.
Dù sao nhân vật phụ Lưu An thay thế Đỗ Nham mất tích . Như vậy, ai sẽ thay thế Hạ Vân mất tích? Ai dám chắc người đó không phải là mình?
Trên đường đi, hắn không ngừng dựa dẫm vào hai nam nữ nhân vật chính La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên hy vọng mình được che chở. Còn bốn diễn viên phụ còn lại , hắn cũng không thèm chú ý đến .
Trước mắt, thời gian kết thúc màn hai cũng gần tới.
Chờ một chút tới khoảng rạng sáng cũng là lúc màn thứ ba bắt đầu. Khi đó, Trương Niệm Chu... Không, Chu Định Quân phỏng chừng cái chết cách hắn không xa.
Hắn vẫn còn trẻ, sau khi tốt nghiệp trung học, một thân một mình tới Thâm Quyến kinh doanh thuỷ hải sản, thật vất vả dựa vào nịnh bợ mấy ông chủ ngành ăn uống để hắn trở thành nguồn hàng cung cấp cố định hải sản cho nhà hàng bọn họ. Cuộc sống của hắn ngày vừa mới chỉ vừa bắt đầu dễ chịu hơn sao hắn có thể cam chịu mất mạng lãng nhách trong cái thế giới phim kinh dị này đây!
Đúng lúc này, một diễn viên phụ ở bên cạnh lên tiếng:
- Thật không biết hắn đã đi đâu rồi?
- Đúng vậy, tìm đâu cũng không thấy...
Lúc này, phía trước bỗng nhiên có một người đi tới. Cũng lại là một diễn viên phụ khác.
La Hạo Sinh đứng lại, ngạc nhiên hỏi:
- Có tìm thấy Lưu An không?
- Đi theo tôi.
Diễn viên kia chỉ nói một câu liền quay đầu bỏ đi.
La Hạo Sinh hơi nhíu mày rồi cùng đi theo. Nhưng mà Khang Tuyết Nghiên ở phía sau lại có mấy phần do dự. Về phần Trương Niệm Chu, hắn cũng cảm thấy được điều gì đó không hợp lý.
Dù sao tình tiết phim đã rối như tơ vò...
Dứt khoát nên trốn đi!
Nhìn theo La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên cùng mấy diễn viên phụ khác đi xa, Chu Định Quân quay đầu rời đi. Hắn vừa đi chầm chậm vừa nghĩ, thôi thì dứt khoát quay trở lại xe khách! Vé chuộc cái chết bị trừ thì cứ để nó bị trừ đi! Cứ tình hình này không sớm thì muộn cũng sẽ chết thôi!
Mà hai người La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên tiếp tục bám theo sau. Hai người đều muốn biết Lưu An đang ở đâu để có thể tìm kiếm một chút manh mối.
Mà phía bên hai người Diệp Tưởng và Giang Ấu Lâm, cửa xe đã mở ra. Diệp Tưởng đi tới trước xác của Mục tiểu thư, cẩn thận quan sát.
Giống như lái xe, trong người nàng không tìm thấy bất cứ một vết thương ngoài da nào cả, toàn thân đều là máu.
- Hây hây, mọi người... mọi người có bao nhiêu người tất cả?
Diệp Tưởng quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy phía sau có hai người đi tới. Mà hắn giật mình bởi vì...
Hai người kia, rõ ràng là...
Hai người mà hắn vốn tưởng rằng đã chết - Trương Đức Khôn và Giang Nghị!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 13: Màn thứ ba
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
- Hai ngươi vẫn còn sống?
Điều này hoàn toàn ngoài những gì mà Diệp Tưởng nghĩ đến. Hắn vốn nghĩ rằng hai diễn viên này khẳng định đã lành ít dữ nhiều. Nhưng hắn không nghĩ đến bọn họ không ngờ đại nạn không chết. Nghĩ lại chỉ sợ là dựa vào vé chuộc cái chết để tránh thoát kiếp nạn.
- A!Giang Nghị nhìn thấy xác của Mục tiểu thư,tự nhiên sợ hãi hỏi :
- Chuyện, chuyện gì thế này?
-Rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Gặp đại biến, Giang Ấu Lâm vẫn như trước bình tĩnh đáp:
- Lái xe và Mục tiểu thư đều đã chết.
- Điều này...
Trương Đức Khôn có vẻ thực kích động:
- Điều này... Điều này rốt cục là sao? Mọi ngươi có ai giải thích cho tôi một chút?
Đương nhiên tiếng là giải thích, nhưng các diễn viên tự nhiên đều biết tiền căn hậu quả, chỉ là cần phải diễn theo kịch bản mà thôi.
Từ tình hình trước mắt có thể thấy, ngoài lái xe và Mục tiểu thư đã chết ở trong xe ra, chỉ sợ mười một hành khách lớn tuổi và Đỗ Nham tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Trước mắt, nguy cơ tử vong đang càng ngày càng cao, nếu Diệp Tưởng vẫn còn sống vé chuộc cái chết sẽ không ngừng bị trừ đi.
Ở đây đáng phải nhắc tới một điều, không phải trong bất cứ tình huống nào, tránh được kịch bản an bài tử vong đều sẽ bị trừ vé chuộc cái chết. Ngược lại, nếu như diễn viên không áp dụng thủ đoạn tránh né, mà vẫn diễn theo nội dung kịch bản mà có thể thoát chết, diễn viên có thể đạt được rất nhiều vé chuộc cái chết. Nhưng điều đó đối với diễn viên mới như Diệp Tưởng là điều cực kỳ khó khăn. Bây giờ tạm thời là không nên nghĩ tới điều này.
Sau khi kể rõ ngọn nguồn, Giang Nghị vẫn có vẻ không tin. Xe khách không có một bóng người, nữ hướng dẫn viên du lịch toàn thân đẫm máu chết thảm, lại trong thời gian nửa đêm gần sáng ở chốn rừng hoang núi thẳm, không khí có vẻ vô cùng khủng bố.
- Hai người có gặp phải chuyện gì không?
Đối mặt với những khó khăn trong việc thu thập thông tin thì sự xuất hiện của hai người khiến hắn nhìn thấy được hy vọng. Hắn muốn hỏi họ những gì họ đã trải qua, thông qua đó tham khảo chọn lọc để tìm xem có thể từ đó tìm thấy biện pháp cầu sinh.
- Tôi...
Giang Nghị nói đến này, thân thể vẫn run lẩy bẩy .
Trương Đức Khôn chỉ biết thở dài, hắn lập tức lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, sau đó thuật lại:
- Khi đó chúng tôi tính đi cứu Hàn tiểu thư. Nhưng mà, tìm cả nửa ngày cũng không thấy cô ấy đâu cả. Hơn nữa lại không có người tới hỗ trợ, chúng tôi cũng không quen thuộc với địa hình vùng này, đi tới đi lui cuối cùng thì lạc đường. Loanh quanh một hồi mới quay lại được đây.
Diệp Tưởng vẫn cảm thấy có điều không hợp lý.
Nhưng mà, cụ thể không hợp lý chỗ nào, hắn cũng không biết phải nói gì.
Thẳng thắn mà nói, thay đổi kịch bản vừa có lợi vừa có hại. Trong đó điều tai hại lớn nhất chính là, sau khi kịch bản thay đổi, những tình tiết sau đó phát triển thế nào thì không biết, do đó khó đưa ra được sách lược đối phó. Diệp Tưởng hiểu rất rõ, không phải bởi vì hắn vừa thoát chết một lần, lần sau hắn có thể vô tư không lo. Bất cứ một diễn viên nào, không ai có thể tuyệt đối an toàn trong phim kinh dị. Chỉ cần phim chưa kết thúc, cho dù là nhân vật chính, cũng có khả năng sẽ mất mạng.
Trước mắt Diệp Tưởng vẫn muốn quan sát xe khách một hồi.
Tìm ra cái gọi vật dơ bẩn, sau đó nghĩ biện pháp vạch trần chân tướng của bộ phim kinh dị này. Hiện tại vé chuộc cái chết không đủ dùng đến khi cuối phim là điều không phải bàn cãi. Hơn nữa, kịch bản màn thứ hai cũng sắp kết thúc. Trước mắt hắn đã tách khỏi nam nữ nhân vật chính, màn thứ ba kịch bản khẳng định là tập trung vào hai nhân vật chính. Tương đối mà nói, những phân cảnh được quay ở đây sẽ rất ít.
- Ý? Mọi người đang ở cả đây à?
Bỗng nhiên một thanh âm truyền đến.
Diệp Tưởng quay đầu lại đi, chỉ thấy Trương Niệm Chu thở hồng hộc chạy tới.
- Là cậu à?
Diệp Tưởng nhớ rõ hắn đang ở chung với nam nữ nhân vật chính.
- Tớ... Tớ nghĩ tốt hơn hết vẫn nên quay lại đây.
Trương Niệm Chu lau mồ hôi, nói:
- Ân, Hạ Vân, hai người kia là... Á á á á á , này, đây là...
Trương Niệm Chu đột nhiên sợ tới mức hồn bay phách lạc, khóe mắt giật giật.
Hắn đã nhìn thấy xác nữ hướng dẫn viên họ Mục đang nằm trên mặt đất!
- Điều này...
Hắn sợ hãi không thôi lắp bắp:
- Cô ấy... Cô ấy… Chết lúc nào?
Diệp Tưởng thở dài:
- Cô ấy chết lúc nào tớ cũng không biết. Đại khái khoảng mười phút trước,cô ấy lăn từ trên nóc xe xuống đất, mọi chuyện là như vậy...
- Cậu... Cậu nói dối!
Trương Niệm Chu tức mình chỉ vào Diệp Tưởng:
- Cô ấy, cô ấy khẳng định vừa mới chết, đúng không?
- Cậu ấy nói thật đấy.
Giang Ấu Lâm lúc này cũng lên tiếng:
- Ít nhất chuyện đã xảy ra được mười phút rồi.
- Không... Không có khả năng!
Trương Niệm Chu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
- Vậy... Tớ vừa rồi nhìn thấy cái gì đây?
Trước đó, diễn viên phụ xuất hiện trước mặt nam nữ nhân vật chính yêu cầu họ đi theo mình, chính là nữ hướng dẫn viên du lịch!
Tuy rằng là nữ hướng dẫn viên du lịch, nhưng lúc đó chẳng phải chỉ là một diễn viên phụ thôi sao? Trương Niệm Chu căn bản cũng không thèm để tâm đến!
Nhưng mà, mười phút trước có người sống sờ sờ xuất hiện trước mắt hắn, hiện tại lại biến thành một cái xác nằm ở đây, điều này nói lên điều gì? Còn phải nghĩ nữa sao? Đây là đâu? Phim kinh dị chứ đâu!
Một người vốn là đã chết, sau khi chết rồi lại xuất hiện trước mặt bạn, sau đó bạn phát hiện ra xác người này, đây vốn là tình tiết xưa như Trái Đất hay được các phim kinh dị sử dụng!
- Đợi đã... Như vậy, nữ hướng dẫn viên du lịch kia là quỷ? Người dẫn theo Hạo Sinh và Tuyết Nghiên là quỷ?
Nghĩ đến đây, hai chân Trương Niệm Chu liền run bần bật.
Quỷ!
Thực sự là quỷ!
Không phải giống như các diễn viên trong phim kinh dị ở thế giới thực dùng phẩm màu giả làm máu để đóng vai quỷ! Trong thế giới này, tất cả quỷ hồn đều là thật!
Trong thế giới này, ngoại trừ rất ít người trải qua những hiện tượng yêu ma quỷ quái, còn lại đa số diễn viên trước khi tiến vào thế giới phim kinh dị này đều chưa hề thấy quỷ. Mà Trương Niệm Chu cũng chỉ là một diễn viên mới mà thôi, chỉ bởi vì nhặt được một tờ rơi mà không thể không đóng vai nhân vật chỉ định. Hắn chỉ hy vọng có thể sống qua được bộ phim kinh dị này. Nhưng mà hiện tại hắn thiếu chút là đã đồng hành với một con quỷ chân chính!
Lúc này hắn không ngừng vỗ bộ ngực, thầm nghĩ trong lòng thật nguy hiểm!
Diệp Tưởng không phải ngu ngốc, nhìn vẻ mặt của y lúc này, trong lòng hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc này, nhìn xác của Mục tiểu thư đang nằm trên mặt đất, tóc gáy của hắn cũng dựng đứng lên.
Trương Niệm Chu đứng cách xa thi thể của nàng, không ngừng khấn vái:
- Mục tiểu thư, oan có đầu nợ có chủ, cô không phải bị tôi giết, xin đừng tới tìm tôi. Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ dâng hương cầu phúc cho cô, cầu xin cô... đừng tới tìm tôi...
Thân phận thực của Trương Niệm Chu là một thương gia buôn hải sản, bình thường hắn cũng không tin quỷ thần, nhiều nhất khi đi ra ngoài cũng khấn vái tượng Quan công, đến bây khi hắn đang ở trong thế giới mà thực sự có quỷ hồn tồn tại, muốn không tin cũng không được. Hắn nghĩ rằng mọi người đều bị cái rạp chiếu phim địa ngục đáng chết làm hại, mong rằng hương hồn của cô sớm lên tây phương cực lạc, đừng làm hại tôi...
Diệp Tưởng đi tới trước mặt Trương Niệm Chu đang thiếu chút thì quỳ xuống lạy lục cái xác của Mục tiểu thư, rồi trực tiếp hỏi:
- Như vậy cậu... trước đó...đã nhìn thấy cô ấy ?
Diệp Tưởng hiện tại đúng là không dám nói ra tên của nàng.
- Phải !
Trán Trương Niệm Chu ướt đẫm mồ hôi, tay chân hắn mềm nhũn.
- Cô ấy... cô ấy dẫn theo Hạo Sinh, còn có Tuyết Nghiên. Không biết bọn họ sẽ thế nào... Hy vọng bọn họ không có việc gì.
Hắn nói lời này cũng có mấy phần thực lòng. Dù sao nam nữ nhân vật chính nếu chết thì mấy vai phụ như bọn họ còn có thể sống được sao?
Lúc này tuy rằng không biết La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên đang thế nào, nhưng mà Trương Niệm Chu nghĩ lại, nhân vật chính nói chung là không thể nào chết trước nhân vật phụ được mà?
Mà bởi vì nhìn thấy xác của Mục tiểu thư làm Trương Niệm Chu sợ đến hồn lìa khỏi xác, khiến hắn quên cả việc quan sát bốn phía. Mãi tới lúc này, hắn mới cảm giác điểm không hợp lý :
- Đợi đã... Trong xe khách sao lại không thấy ai hết vậy? Đám người Đỗ, Đỗ Nham đi đâu rồi?
Diệp Tưởng lúc này tiếp tục biểu hiện ra hắn đang rất nông nóng và sợ hãi (kỳ thực hắn cũng không cần phải diễn vì đích thực hắn đang sợ):
- Chẳng thấy đâu cả. Không biết là họ đã đi đâu.
- Sao... Sao lại như vậy...
Sắc mặt của Trương Niệm Chu càng ngày càng tái nhợt. Nhiều người như vậy mà cứ nói biến mất là biến mất như vậy sao?
Đỗ Nham vốn phải chết giống như trong kịch bản miêu tả, hắn gặp chuyện không may, Trương Niệm Chu cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng mà, không lẽ cả nhóm hành khách lớn tuổi cũng phải chết?
Rốt cục, vong hồn u linh đang ẩn mình trong bóng đêm vì cái gì nhất định phải ép bọn họ đi vào chỗ chết?
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Màn thứ hai, rốt cục bắt đầu bước vào giai đoạn hạ màn.
Mà màn thứ ba sắp bắt đầu.
Đồng thời, màn thứ ba, cũng là màn cuối cùng.
Bộ phim sẽ kết thúc vào cuối màn ba. Đồng thời, bộ phim cũng bước vào đoạn cao trào.
Chỉ là, kịch bản màn cuối cùng với lời kịch chỉ đến lúc thích hợp mới đưa cho họ chứ không để bọn họ nhìn thấy tất cả kết cục!
Mà màn thứ ba, không ngờ lại bắt đầu từ Diệp Tưởng!
Bất quá, trong màn thứ ba cũng có ghi lại thời gian kết thúc của phim.
2 :00 sáng.
Cho tới cuối phim... vẫn còn...
Một giờ!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 14: Rạp chiếu phim địa ngục
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Màn thứ ba cũng là màn cuối cùng nằm ngoài dự đoán của Diệp Tưởng. Hơn nữa, kịch bản lúc cuối phim vẫn còn chưa được công bố đúng là một điều kinh ngạc.
Nhưng... So với những điều này, đến khi màn cuối kết thúc, hắn vẫn nhận được một thông tin quan trọng.
Cũng chính là... Những tin tức cụ thể về nơi mà sau khi bộ phim kết thúc, họ sẽ trở lại "Rạp chiếu phim địa ngục ".
Cái gọi là "Rạp chiếu phim địa ngục" rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ thật là do ác ma trong địa ngục sáng tạo ra ? Mà căn cứ theo thu hoạch từ những tài liệu, phàm là người nhặt tờ rơi của một phim, họ sẽ trở thành một diễn viên của "Rạp chiếu phim địa ngục", trừ phi chết hoặc là kiếm được 10.000 tấm vé chuộc cái chết, bằng không thì không có cách nào để rời khỏi rạp chiếu phim.
Mà Diệp Tưởng thuộc biên chế của "Rạp chiếu phim địa ngục " thứ 13.
"Rạp chiếu phim địa ngục " tổng cộng có hai mươi rạp. Mỗi một "Rạp chiếu phim địa ngục " nằm trong một không gian tuyệt đối cách biệt, không gian ấy và không gian ở thế giới hiện thực không hề ảnh hưởng tới nhau. Diễn viên của những "Rạp chiếu phim địa ngục " khác nhau bình thường cũng không thể nào trao đổi với nhau. Ở trong mỗi một rạp chiếu phim đều có bố trí chỗ ăn ở của mỗi diễn viên, để họ sống lâu dài ở đây là điều không có vấn đề. Bình thường khi không phải quay phim, diễn viên sẽ ở trong rạp chiếu phim, chờ đợi bộ phim mà mình sẽ tham gia công chiếu. Thông thường, mỗi bộ phim sẽ có một độ khó khăn nằm trong thang đo từ dễ đến khó, do đó thời gian tuyên truyền quảng bá cũng khác nhau. Bộ phim có độ khó khăn tương đối cao, trước khi công chiếu ba tháng sẽ bắt đầu có áp phích tờ rơi tuyên truyền quảng cáo. Ở mỗi nơi trong rạp chiếu phim sẽ xuất hiện áp phích quảng cáo phim cùng với nội dung vắn tắt. Những diễn viên chủ chốt cũng sẽ sớm được quyết định. Chỉ trước khi công chiếu phim, một số nhân vật phụ không quá quan trọng mới do những người ở thế giới hiện thực nhặt được tờ rơi sắm vai. Loại phim thế này, nếu nhân vật chính không chết, thậm chí có khả năng tiếp tục quay thành một series phim! Ngược lại, với bộ phim có độ khó khăn tương đối thấp, thời gian tuyên truyền chỉ có một tuần, thậm chí bên trong đa số nhân vật sẽ do diễn viên mới sắm vai.Với những bộ phim có độ khó khăn tương đối thấp , đại khái trước đó hai tuần mới bắt đầu tuyên truyền, cũng bắt đầu chọn lựa diễn viên chủ chốt. Mà những nhân vật phụ sẽ do người mới diễn.
Hai mươi "Rạp chiếu phim địa ngục " khác nhau cũng không phải tuyệt đối sẽ không có sự liên hệ. Có đôi khi, liền sẽ xuất hiện tình huống diễn viên của những rạp chiếu phim khác nhau sẽ phối hợp quay phim. Thí dụ như loại phim trước đó mấy tháng đã bắt đầu tuyên truyền, thông thường diễn viên sẽ rất nhiều, do đó việc lựa chọn diễn viên sẽ được tiến hành ở nhiều rạp chiếu phim khác nhau. Đến khi cần, diễn viên của những rạp chiếu phim khác nhau sẽ tập trung cùng nhau tiến hành quay chung.
Mà cần phải nhắc tới một điều, bởi vì phim kinh dị chủ yếu vẫn mang phong cách Á Châu, nhất là phong cách Trung Quốc chiếm đa số cho nên gần như tất cả diễn viên đều là người châu Á, hơn nữa đa số là người Trung Quốc. Số ít là người Nhật Bản hoặc Hàn Quốc, cùng với rất ít diễn viên Âu Mỹ. Mỗi lần quay phim, các diễn viên đều phải bước vào trong phòng chiếu phim. Trước khi phim bắt đầu được chiếu, các diễn viên sẽ bị kéo vào trong phim, tiếp đó sẽ được giao kịch bản để bắt đầu tiến hành quay phim.
Sau đó khoảng một giờ, phim sẽ kết thúc. Khi đó các nhân vật trong phim cho dù là sống hay chết, đều sẽ bị mang về trong rạp chiếu phim và được trả thù lao. Vé chuộc cái chết nếu là số âm, như vậy chỉ có một con đường chết.
Một giờ...
Diệp Tưởng chỉ còn lại có chút thời gian như vậy để xoay chuyển càn khôn!
Số lượng vé chuộc cái chết của hắn hiện tại đã chỉ còn 35! Mức độ trừ cũng càng ngày càng tăng!
Đối với Diệp Tưởng mà nói, hắn thật sự là bị ép tới tuyệt cảnh. Nhưng là, cái gọi là vật dơ bẩn vẫn không có đối sách! Hơn nữa, tình tiết trước mắt lại không phải nằm ở bên phía nam nữ nhân vật chính mà lại ở phía bên họ!
Khi màn thứ ba bắt đầu, cho đến khi trong kịch bản yêu cầu hắn lên sân khấu, số vé chuộc cái chết của hắn mới bắt đầu ngưng bị trừ.
Kế tiếp, chỉ cần hắn tiếp tục làm theo nội dung kịch bản, vé chuộc cái chết sẽ không bị trừ. Như vậy cho dù là cuối cùng vé chuộc cái chết chỉ còn lại rất ít, nhưng hắn cũng sẽ không bởi vì biến thành số âm mà phải chết. Nhưng mà...
Diệp Tưởng biết rằng kịch bản kế tiếp khẳng định sẽ sắp xếp hắn phải chết!
Phải biết, cho dù là nam nhân vật chính, ở trong phim kinh dị vẫn phi thường nguy hiểm! Trong rất nhiều phim kinh dị, đến cuối cùng, nhân vật chính cũng phải chết để thể hiện tính tàn khốc của tình tiết phim. Ai có thể sống đến một phút cuối cùng của phim căn bản khó có thể cam đoan. Thân phận nhân vật chính quả thật mang theo hiệu ứng nhất định, nhưng cũng chỉ vào lúc trước khi phim kết thúc!
Hiện tại, kịch bản mới tức thời đưa ra lời kịch, cho nên Diệp Tưởng căn bản cũng không biết phải làm gì kế tiếp. Đến lời kịch mà hắn phải nói, lời kịch sẽ trực tiếp hiện lên trong đầu hắn, cũng sẽ yêu cầu khi nói cần phải có giọng điệu thế nào, thần thái ra sao, cùng với những hành vi yêu cầu phải có.
Diệp Tưởng bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, tạm thời hắn không có lựa chọn nào khác.
Dù sao... Hắn đã không thể để vé chuộc cái chết tiếp tục bị trừ.
Lúc này hắn cùng những người khác đều bước lên xe khách ngồi.
Dù sao thì bên ngoài thời tiết cũng là rất lạnh, cứ đứng bên ngoài mãi cũng rất khó chịu.
- Trong thế giới này chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?
Nói câu thoại này chính là Giang Ấu Lâm. Mà Trương Đức Khôn và Giang Nghị ngồi bên cạnh, sắc mặt đều tương đối khó coi.
- Chúng ta dứt khoát không ngủ đêm nay.
Kế tiếp là Diệp Tưởng bắt đầu lời thoại:
- Đợi đến sáng ngày mai... Chúng ta nếu còn chưa trở về, người của công ty du lịch nhân cũng tới tìm chúng ta. Chúng ta dù sao cũng là một nhóm du khách do công ty du lịch quản lý. Một nhóm du khách không thấy đâu đối với bọn họ tuyệt đối là một chuyện lớn.
- Hơn nữa... Bây giờ nói không chừng đã có người lên núi kiếm chúng ta rồi! Trương Niệm Chu cuống lên đọc lời thoại:
- Phải, nhất định là như vậy! Chúng ta nhất định có thể tiếp tục sống sót!
Hiện tại, trong chiếc xe khách lớn như vậy chỉ ngồi có năm người.
Vừa rồi, sau những tiếng bước chân khủng bố trong nóc xe, xác của Mục tiểu thư lăn từ trên nóc xe xuống đất. Bộ phim kinh dị này đang dần dần bước vào cao trào. Mà bộ phim kinh dị này có “ độ khó tương đối thấp”, phải ứng phó thế nào? Làm thế nào mới có thể tìm thấy hy vọng?
Hiện tại, vẫn không biết cái gì gọi là ”vật dơ bẩn”.
Tìm mọi nơi trong xe khách chưa ra...
Vậy phải làm thế nào?
Nên làm như thế nào mới tốt?
- Lại nói...
Lúc này, Giang Nghị bỗng nhiên nói một câu:
- Nhắc tới quỷ mới nhớ, tôi mới nghĩ đến một chuyện.
- Chuyện gì?
Diệp Tưởng nghi ngờ hỏi.
- Nhớ lại trước khi xe khách ngừng chạy... Tôi nhớ rõ, ngoài cửa sổ hình như có mấy ngôi mộ. Thoạt nhìn giống như một bãi tha ma... Bởi vì rừng cây tương đối rậm rạp nên tôi cũng không thấy rõ. Sau đó khoảng chừng mười phút, xe liền ngừng chạy...
Ngôi mộ?
Ước chừng mười phút trước?
Hiện tại chỉ có lời kịch của bản thân mới xuất hiện trong đầu mình, cho nên trước khi Giang Nghị nói ra những lời này, căn bản đến chính hắn cũng không biết lời kịch này.
Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.
Đó... không phải là lúc mình vừa mới tham gia bộ phim kinh dị này?
Lúc ấy, xác của hắn đều bị xẻ thành mấy khối, chỉ còn lại mỗi một cái đầu là còn sống, tiếp đó trong đầu hắn truyền tới những tin tức khủng bố có liên quan đến “Rạp chiếu phim địa ngục”, cuối cùng không thể không tin tưởng mọi thứ. Sau đó trong lòng hắn thề sẽ tin tưởng mọi thứ, cam tâm dựa theo quy tắc để đóng phim mới gia nhập thế giới của bộ phim kinh dị này. Lúc ấy, hắn hoàn toàn đắm chìm trong sợ hãi và cảm giác tuyệt vọng khó hiểu, làm có gì tâm tư đi xem xem bên ngoài cửa sổ có mồ mả gì hay không?
Hoá ra...
Mọi thứ đều giấu ở đó!
- Đi!
Diệp Tưởng đâu cần gì phải do dự nữa.
- Chúng ta lên đường đi! Nhất phải tìm đến cái bãi tha ma kia!
Hoá ra...
Hoá ra hết thảy căn nguyên là tại chỗ đó!
Giang Ấu Lâm và Trương Niệm Chu cũng không còn do dự, lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
- Điều này...
Trương Đức Khôn lại xua tay liên hồi:
- Chẳng lẽ mọi người cho rằng trong bãi tha ma kia có quỷ?
Đương nhiên! Trong lòng Diệp Tưởng nghĩ như vậy, kế đó cũng không để ý đến hắn.
Mà dựa theo kịch bản yêu cầu, kế tiếp Diệp Tưởng men theo lối cũ đi tìm kiếm, cho nên hắn bây giờ cũng không bị trừ vé chuộc cái chết.
Nhưng mà, ngay lúc hắn bước chân xuống xe,trong lòng Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn từ đầu đến này vẫn chưa quên... Hắn, vẫn là một vai phụ! Một nhân vật phụ mà ngay cả là một vai nam thứ chính cũng không bằng, vốn đã chết theo như kịch bản của màn hai!
Trong bất cứ một bộ phim kinh dị nào, làm gì có chuyện một nhân vật phụ phát hiện nguyên nhân đằng sau của khủng bố rồi cuối cùng cứu vớt mọi người ? Loại chuyện này, khẳng định phải là do nhân vật chính làm! Nhiệm vụ của nhân vật phụ, tự nhiên có vai trò giống như bia đỡ đạn để dò đường để kiểm tra xem phía trước của nhân vật chính có gì nguy hiểm hay không.
Trên đường đi, chỉ sợ kịch bản sẽ bố trí hắn vào chỗ chết!
Tuy rằng kịch bản bởi vì hắn can thiệp mà tình tiết đã thay đổi, mà hiệu ứng của nhân vật chính trong phim kinh dị cũng không phải là tuyệt đối, nhưng mà về cơ bản loại tình tiết này vẫn cần phải tuân thủ quy tắc đề ra.
Hắn nhớ rõ, khi cầm tờ rơi quáng cáo của phim kinh dị, cái tên đầu tiên trong danh sách diễn viên là một người tên Dương Hà, mà tên của hắn nằm tít ở phía sau. Dương Hà, hiển nhiên là tên thật của diễn viên đóng vai nhân vật nam chính La Hạo Sinh. Mà tuy rằng hắn không ấn tượng mấy, nhưng tên của hắn nằm sau tên của Dương Hà rất nhiều...
Muốn vượt mặt nhân vật chính, tuyệt đối không phải một sự tình đơn giản. Hắn lãng phí nhiều vé chuộc cái chết như vậy, thậm chí phải nhờ sự trợ giúp của Giang Ấu Lâm – người rất có thể mang trong người hiệu ứng của nhân vật nữ thứ chính. Nhưng mà, chỉ dựa vào số lượng ít ỏi của vé chuộc cái chết mà hắn đang có trong tay, hắn...
Có thể tiếp tục sống sao?
Nhưng, bãi tha ma kia hiển nhiên là nguyên nhân bắt đầu mọi chuyện. Cái gọi là vật dơ bẩn khẳng định có liên quan đến bãi tha ma này. Hiện tại bị ép vào đường cùng, nếu hắn không đi đến đó, hắn nhất định phải chết! Đi tới đó, ngược lại không những không bị trừ vé chuộc cái chết, mà còn có khả năng kết thúc mọi chuyện...
Hắn siết chặt nắm đấm...
Không phải nhân vật chính, thì sao nào!
Dù sao hiệu ứng của nhân vật chính cũng không phải tuyệt đối!
Diệp Tưởng cắn chặt răng, ngẩng cao đầu.
Hắn... Phải đánh cuộc một keo, liều mạng phải vượt mặt nhân vật chính, cầu một đường sinh cơ!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 15: Vật bị người chết nguyền rủa
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Mà cùng lúc với khi đám người Diệp Tưởng quyết định đi tìm kiếm bãi tha ma...
Dương Hà đang thở hổn hển trốn bên trong một hang động.
Có thể sống đến khi màn thứ ba bắt đầu, hắn đã biết rõ là không liên quan gì tới việc hắn là nhân vật chính.
Trong một bộ phim kinh dị chân thực, hiệu ứng của nhân vật chính cũng chỉ có tính tương đối. Căn bản điều đó cũng không thể cam đoan chính mình không phải chết.
Mà khi màn thứ ba vừa mới bắt đầu, hắn đã biết đây là màn cuối cùng.
Chỉ là, trong giai đoạn hiện nay, chưa có lớp kịch của hắn. Cho nên cũng không biết kịch bản sẽ sắp xếp thế nào. Tuy vậy hắn dù sao cũng là nhân vật chính, kế tiếp khẳng định vai trò của hắn sẽ vô cùng quan trọng. Trước mắt kịch tình chắc hẳn đang tập trung bên phía đám diễn viên phụ. Cho nên... bọn họ chắc hẳn là sẽ chết.
Mà khi bọn họ chết...Tình tiết sẽ chuyển dời tới trên người hắn, rồi dần dần đi đến kết thúc của phim. Sống hay chết, tới lúc đó mới có thể quyết định được!
Dương Hà là người đóng vai nhân vật nam chínhtrong phim "Xe khách khủng bố " La Hạo Sinh. Hắn cho đến nay mới diễn tổng cộng bốn bộ phim kinh dị (tính cả bộ phim hiện tại). Mà đây là cũng là lần đầu tiên hắn đảm nhiệm vai chính, mà trở thành nhân vật chính cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ có vận khí cùng với khả năng sinh tồn cao hơn người bình thường rất nhiều mà thù lao cũng sẽ cao hơn. Nhưng mà điều đó cũng chỉ là tương đương với việc, nếu muốn thay đổi tình tiết phim thì số vé chuộc phải bỏ ra càng lớn.
Lúc đầu, Dương Hà cũng chỉ là một sinh viên rất bình thường. Đêm khuya một ngày nọ, hắn tới thư viện tìm kiếm tư liệu để viết luận văn tốt nghiệp, mà lúc ấy trong thư viện chỉ còn lại mỗi mình hắn. Khi đó, lúc hắn đang tra một bộ sách, hắn phát hiện phía dưới giá sách có rơi một tờ giấy A4. Hắn đem nhặt lên nhìn, chỉ thấy trong đó vẽ một người phụ nữ tay cầm ô chống xuống đất, trang phục trong người chỉ một màu đen, nhưng ngược lại gương mặt người phụ nữ ấy lại trắng bệch như giấy. Thoạt nhìn, đó là một tờ rơi quảng cáo cho một bộ phim kinh dị có tên "Người phụ nữ mặc đồ đen ".
Sau đó, hắn liền ý thức mơ hồ bước vào thế giới phim kinh dị.
Trong bộ phim kinh dị đó, hắn cũng diễn vai một sinh viên, nhưng đó chỉ là một nhân vật phụ. Tình tiết phim được xây dựng dựa trong những lời đồn ma quái về một ngôi trường đại học. Đêm khuya hôm ấy, hắn liều chết trốn đông trốn tây trong trường đại học ấy, cuối cùng phải rất vất vả mới sống sót, sau đó, hắn gia nhập vào "Rạp chiếu phim địa ngục " thứ 13.
Trong rạp chiếu phim đáng sợ, hắn bắt buộc phải liên tục sắm vai một nhân vật trong từng bộ phim kinh dị. Mỗi một lần, hắn đều phải đối mặt với những hiện tượng cực kỳ khủng bố, cộng thêm các loại nguyền rủa vô cùng đáng sợ cùng với những quỷ hồn đang ẩn nập đâu đó chỉ chực lao ra.
Đương nhiên, muốn tiếp tục sống, không phải chỉ dựa vào vận may.
Diễn viên cũng có thể trong phim kinh dị tìm được những đạo cụ có thể khắc chế quỷ hồn. Điều này cũng là sự trợ giúp lớn nhất mà diễn viên có thể trông mong trong một bộ phim kinh dị nếu muốn tiếp tục sống sót. Thí dụ như, hắn khi đóng bộ phim kinh dị thứ 2 thì tìm được một chiếc gương rất đặc biệt.
Bộ phim kinh dị thứ 2 mà Dương Hà tham gia có tên là "Ác linh trong gương ", cũng một bộ phim kinh dị có đề cập đến chiếc gương mà mô tuýp của nó cũng không mấy xa lạ. Mà khi hắn tìm thấy được chiếc gương kia, bởi trong đó có nhiễm máu người chết nguyền rủa, bởi vậy chiếc gương kia có thể trong một thời gian ngắn khiến quỷ hồn không thể tới gần người cầm nó. Mà chiếc gương đó có thể mang theo người về rạp chiếu phim. Chỉ cần bỏ ra năm mươi tấm vé chuộc cái chết thì diễn viên có thể chiếm quyền sở hữu của vật đó. Những người khác không thể cướp đoạt, nếu muốn mượn, phải chi trả tiền thuê, đương nhiên cũng là dùng vé chuộc cái chết để trả.
Chỉ là, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể sử dụng chiếc gương kia. Bởi vì, ở trong phim kinh dị mà sử dụng vật phẩm trong một phim kinh dị khác phải trả giá rất lớn.
Khi lấy ra sử dụng, cứ mỗi 10 giây, người sử dụng nhất định cần bỏ ra số lượng vé chuộc cái chết bằng hai lần mà thù lao người đó nhận được trên danh nghĩa. Nếu thời gian sử dụng vượt qua 1 giây nhưng vẫn chưa tới 10 giây, như vậy cần phải chi trả số lượng vé chuộc cái chết bằng với thù lao mà diễn viên nhận được trên danh nghĩa. Sử dụng chưa đến 1 giây sẽ không bị trừ vé chuộc cái chết. Thù lao mà hắn nhận được trên danh nghĩa trong bộ phim kinh dị này là 500 tấm vé chuộc cái chết, gấp đôi lên là 1000 tấm vé chuộc cái chết! Nếu vượt qua 20 giây phải trả 2000 tấm vé chuộc cái chết,nếu tới một phút đồng hồ thì phải trả 6000 tấm vé chuộc cái chết! Nếu vượt qua 10 giây nhưng không đến 20 giây, chi phí sử dụng (số lượng vé chuộc cái chết phải trả) cũng giống như chi phí sử dụng trong 10 giây.
Phải biết, muốn rời khỏi "Rạp chiếu phim địa ngục ", diễn viên cũng chỉ phải bỏ ra 10000 tấm vé chuộc cái chết mà thôi. Một diễn viên may ra mới tiết kiệm được nhiều nhất 2000 tới 3000 tấm vé chuộc cái chết mà thôi. Mà bởi vì lần này hắn đóng vai nhân vật chính mới nhận được thù lao là 500 tấm vé chuộc cái chết. Tổng số vé chuộc cái chết mà hắn có lúc này còn chưa tới 1000 tấm.
Mà hắn sở dĩ vừa rồi có thể sống sót, cũng là bởi vì hắn đã dùng này chiếc gương này. Kết quả là hắn đã sử dụng 8 giây, hiện tại số lượng vé chuộc cái chết trong tay hắn đã bị trừ đi 500 tấm. Số vé chuộc cái chết còn lại, cộng thêm cả thù lao lần này cũng chỉ mới có 700 tấm. Nói cách khác, hắn chỉ còn có thể dùng một lần. Nếu dùng lần thứ ba, cho dù là chỉ dùng có 1 giây, hắn cũng bị trừ đi năm trăm tấm vé chuộc cái chết. Một khi vượt qua 10 giây... Như vậy, sau khi hết phim , số lượng vé chuộc cái chết trong tay hắn sẽ biến thành số âm!
Hắn từ từ lôi một chiếc gương con từ trong túi vải ra,trong trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Nữ nhân vật chính - Khang Tuyết Nghiên do Đường Hải Lan đóng vai, đã chết!
Lúc này hắn đang không ngừng lui mình trốn vào sâu bên trong hang, thậm chí ngay cả thở cũng không dám. Nữ nhân vật chính, nghe ra tưởng chừng sẽ không phải chết trước khi phim kết thúc, nhưng mà sự thật chính là như vậy! Sau khi tình tiết phim thay đổi, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Số lượng phim kinh dị mà Đường Hải Lan đã từng đóng còn nhiều hơn số phim mà Dương Hà đóng! Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn mất mạng!
Hắn biết trong người Đường Hải Lan cũng có vật bị quỷ hồn nguyền rủa để giữ mạng, nhưng mà, hắn bây giờ thật sự không có gan đi tìm xác của nàng. Không biết làm sao, hắn chỉ có thể làm thế này...
Bởi vì có tấm gương bị dính máu do người chết nguyền rủa, cộng thêm việc "Rạp chiếu phim địa ngục " đã loại bỏ ảnh hưởng của nguyền rủa đó cho người sử dụng, chỉ đổi lại việc khi lấy ra sử dụng bị trừ đi một lượng vé chuộc cái chết sau, đồng thời kịch bản sẽ tạm thay đổi thành “Cha của nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh có giao cho hắn một vật để trừ tà” khiến hắn mới có thể tạm thời xua đuổi quỷ hồn để trốn vào trong núi. Nhưng mà, hắn có thể thoát được một lần, vậy lần sau thì sao?
Mười giây...
Quá ngắn đi!
Cho nên, hắn chỉ có thể cầu mong có thể sống đến cuối phim, sau đó vào những giây cuối cùng của phim sử dụng tấm gương này, bình yên quay trở lại rạp chiếu phim...
Nhưng mà, chuyện này có thể được không?
Dương Hà suy tính về sau hắn nên làm gì. Trước mắt còn chưa tới lớp kịch của hắn, đồng nghĩa với việc tình tiết đang tập trung trong người đám diễn viên phụ. Như vậy, tạm thời hắn có lẽ sẽ an toàn... Hắn tốt xấu gì cũng là nhân vật chính mà, nếu phải chết, lớp kịch cũng nên tập trung trong người hắn mới phải! Đáng tiếc trước mắt là lúc các câu kịch sẽ được tức thời giao tới diễn viên nên hướng phát triển của tình tiết thế nào hắn cũng không biết. Hắn tạm thời bó tay không làm được gì.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên...
Trong đầu hắn, xuất hiện lời kịch!
Dương Hà trở nên căng thẳng!
Kế tiếp chính là tình tiết của hắn!
Số lượng vé chuộc cái chết của hắn chỉ còn rất ít, hắn muốn lưu lại một ít để sử dụng tấm gương kia. Tấm gương kia chỉ cần đặt trong túi vải không lấy ra sẽ không được coi là sử dụng. Chỉ cần lấy ra, vé chuộc cái chết sẽ ngay lập tức bị trừ!
Hắn... trước mắt không thể thay đổi tình tiết phim!
Không còn cách nào khác, Dương Hà không thể không nói ra lời thoại:
- Mình cần phải đi tìm đám người Ấu Lâm, Hạ Vân... Mình nhất định phải bảo vệ họ!
Làm nhân vật chính, khẳng định là phải có một chút xu thế muốn đóng vai "vị cứu tinh ". Kỳ thật trong hiện thực rất nhiều người thân mình còn chưa lo xong, trừ phi bạn có siêu năng lực của Superman, nếu không ai khi không no bụng rỗi rãi quá không có gì làm đi đóng vai vị cứu tinh làm gì?
Nhưng mà, nếu đã làm nhân vật chính, phải đi bảo vệ mọi người, phải hăng hái xông lên,lần nào cũng có thể thoát chết. Nhưng đáng tiếc là trong một bộ phim kinh dị chân thực thế này, mạng sống của nhân vật nam chính cũng không có gì bảo đảm.
Dương Hà cho dù không chủ động đi thay đổi tình tiết phim, nhưng các diễn viên khác nếu thay đổi tình tiết phim cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn. Hiện tại, hắn chỉ có một mình, đương nhiên hắn hoàn toàn có thể diễn xuất theo những gì kịch bản yêu cầu. Hắn tin tưởng, trước khi kết thúc phim, hắn nhất định vẫn sống tốt! Lý nào cách thời gian hết phim đến 1 tiếng đồng hồ mà kịch bản lại an bài cho nhân vật chính đi chết chứ?
Rón ra rón rén rời khỏi sơn động, hắn dựa theo kịch bản mô tả:
- La Hạo Sinh rời khỏi sơn động, đi về hướng ba giờ.
Tuy rằng nói muốn đi tìm Giang Ấu Lâm và Hạ Vân, nhưng là Dương Hà nào biết bọn họ đang ở đâu. Hắn hiện tại chỉ có đi một bước tính một bước, đồng thời tay vẫn đút vào trong túi vải, một khi có nguy hiểm liền lấy chiếc gương đó ra. Chỉ là, hắn hiện tại, không đến vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn dùng tấm gương đó chút nào.
Hơn nữa... Nói thật, vật bị người chết nguyền rủa, tuy rằng có nói là "Rạp chiếu phim địa ngục " đã loại bỏ ảnh hưởng của nguyền rủa, nhưng mà đây là thế giới của phim kinh dị, mà dựa theo những gì các diễn viên lâu năm khác nói cho hắn biết, những vật bị nguyền rủa nếu ở trong phim kinh dị thì ảnh hưởng của nguyền rủa vẫn có khả năng khôi phục. Cụ thể có bao nhiêu phần trăm khả năng khôi phục thì không có cách nào thống kê, hoàn toàn phải nhờ vào vận may. Nếu như nguyền rủa phát sinh, khả năng quỷ hồn trong bộ phim "Ác linh trong gương " sẽ từ trong tấm gương xuất hiện giết chết hắn cũng không phải là không có, chỉ là xác suất hơi thấp mà thôi.
Hắn chỉ có thể cầu nguyện, không cần dùng đến tấm gương này .
Tiếp đó, hắn bước đi theo đường đi đã được kịch bản đã bố trí sẵn.
Hắn phỏng chừng, dựa theo tuyến đường này, hắn chắc chắn không sớm thì muộn có thể sẽ gặp Giang Ấu Lâm và Hạ Vân gặp nhau. Đợi mọi người gặp nhau, chính là lúc cao trào bắt đầu.
Đúng vậy...
Hắn tin tưởng trước khi kết thúc phim, hắn sẽ không chết, sẽ không chết!
- Ý? Anh... anh không phải là La tiên sinh sao?
La Hạo Sinh nghe được thanh âm vội vàng quay đầu lại nhìn, lại là hai diễn viên phụ. Hắn cũng có chút ấn tượng với hai người kia, theo như lời thoại trong đầu bắt chuyện:
- A, là hai người sao. Tôi nhớ anh họ Lục, còn chị đây là...
Trong hai người, một người là một thanh niên đeo kính, người còn lại là một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt có vẻ rất bình thường.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa trả lời:
- Tôi tên là Lâm Du.
Mà Diệp Tưởng cùng Trương Niệm Chu, Giang Ấu Lâm, Trương Đức Khôn và Giang Nghị mấy người đi về phía bãi tha ma. Hắn tin tưởng, kịch bản chắc chắn sẽ cho họ biết phương hướng chính xác nên bọn họ cũng không đi nhầm đường. Nhưng mà, càng đi vào sâu, lòng Diệp Tưởng lại càng lo lắng.
Hắn tốt xấu gì cũng không phải nhân vật chính, có nên thay đổi phương hướng một chút, tránh khỏi con đường nguy hiểm phía trước hay không?
Nhưng mà, nếu vé chuộc cái chết tiếp tục bị trừ... Hơn nữa, nếu như thay đổi phương hướng, mà hắn lại không nhận được kịch bản yêu cầu, hắn có thể đi tới chỗ bãi tha ma đó không?
Hiện tại, hắn ngược lại càng hy vọng nhân vật chính sẽ xuất hiện và đi cùng với bọn họ. Một khi nhân vật chính xuất hiện, trong lòng hắn sẽ nắm chắc thêm vài phần. Nhưng hiện tại...
Hắn bởi vì trong lòng do dự, nên bước chân càng ngày càng chậm.
Nhưng mà... Hắn vẫn không muốn đi đến chỗ đó!
Đúng lúc này, trong đầu hắn xuất hiện nội dung của kịch bản mới.
Bọn họ...
Bắt buộc phải đến!
Đã đến bước này, Diệp Tưởng ngược lại vứt bỏ đi những nghi ngờ ban đầu.
Hắn bước nhanh chân đi về phía đó.
Nếu đã đi đến đây, không thể tiếp tục lùi bước! Dứt khoát liều một phen để tìm thấy hy vọng!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá