Chương 9
Những vấn đề trong quan hệ hôn nhân gia đình liên tục phát sinh từ lúc họ mới kết hôn. Chúng không dần biến mất theo thời gian chung sống mà lại ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Chúng dần trở thành những mối mâu thuẫn giữa hai vợ chồng. Rồi mâu thuẫn phát triển lên thành xung đột. Cuộc sống hôn nhân của cả hai nhanh chóng bị lung lay.
Nếu nói vấn đề lớn nhất trong gia đình của Kana thì đó là anh cũng giỏi mà chị cũng xinh. Anh kiêu ngạo lắm mà chị thì cũng đầy tự ái. Những mâu thuẫn trong gia đình vốn chỉ là những chuyện vụn vặt. Nhưng chúng đã nhanh chóng biến thành một cơn đại hồng thủy cuốn đi tất cả những gì cả hai đã nỗ lực xây dựng trong bao năm. Cuối cùng, không ai nhường ai, hai người cùng thấy không thể sống chung với nhau nên tạm thời ly thân. Nhưng không ngờ, anh chàng kia không hiểu vì lý do gì lại nói với bạn bè là lý do họ chia tay là do Kana quá kém trong khoản ấy. Điều đó khiến Kana bị tổn thương nghiêm trọng và suy sụp.
Lần đầu tiên, Tất Cường gặp Kana cũng chính là lúc nàng nghe thấy tin đó. Sự phẫn nộ, đau đớn làm nàng tìm đến với rượu và trở lên dễ dãi với người thanh niên chưa từng gặp mặt. Hôm nay, anh chồng cũ kia đã đến xin lỗi Kana. Anh ta giải thích chuyện đó nhưng lại không nhắc đến chuyện tái hợp. Kana đoán ra được anh ta đã có người con gái khác. Cô thật sự rất đau lòng.
Nhiệm vụ của một tiền đạo là xé toang mọi bức tường phòng thủ, ghi bàn vào lưới thủ môn. Trả lại đồ ăn cắp là vi phạm nguyên tắc đạo đức nghề nghiệp của dân trộm cắp. Thấy một giai nhân đau khổ mà không an ủi là nỗi nhục nhã đối với mọi thằng đàn ông. Ôm một người đẹp đang có vấn đề với chồng mà không tấn công là sự sỉ nhục đối với mọi ‘đứa con của thần Dớt’.
Tất Cường nhanh chóng nhận thấy cơ hội không thể bỏ qua. Hắn hiểu được rằng nếu để cho Kana nguôi ngoai nàng có thể sẽ tha thứ cho chồng. Hai người bọn họ có thể sẽ gương vỡ lại lành. Hắn, Tất Cường, sẽ phải nuốt lệ, giương đôi mắt ếch nhìn sáo qua sông. Hắn lập tức tổ chức tấn công ngay.
Hai tay hắn xiết nhẹ thân hình của Kana. Miệng hắn thì thào vào tai nàng
“Vậy ra đó là lý do em tự hành hạ mình như vậy sao?”
Kana không nói gì. Cô chỉ gục đầu vào ngực hắn. Hai tay cô ôm lấy lưng hắn, ôm rất chặt. Tất Cường không nói gì nữa. Hắn biết bây giờ im lặng sẽ tốt hơn. Hắn chỉ nhè nhẹ vỗ về Kana.
Một lúc sau, Kana bình tĩnh lại. Nàng mỉm cười với hắn, đỏ mặt nói
“Xin lỗi.”
“Không có gì.”
“Không chỉ vì vừa rồi đâu. Tôi xin lỗi vì mấy lần đã trút giận lên anh. Tôi chắc lúc đó anh đã xấu hổ và tức giận lắm. Tôi không định thanh minh cho hành động của mình. Tôi rất mong anh bỏ quá cho. Tôi thực sự rất áy náy.”
Kana nói đến đó rồi lại ứa nước mắt. Cô vội vàng đưa tay lau đi. Nhưng chúng không hề dừng lại. Chúng vẫn đua nhau chảy ra. Tất Cường biết cơ hội đã đến. Hắn cúi xuống hôn lên dòng nước mắt của Kana. Kana chỉ hơi giãy dụa một chút rồi không có động đậy gì nữa. Tất Cường lập tức lột sạch quần áo nàng ra rồi bế nàng lên giường.
Một trận mây mưa được hai người bày ra. Tất Cường không vội vàng, nóng nảy. Hắn tiến hành các bước theo thứ tự mà cuốn ‘Tình Thánh’ hướng dẫn. Phải công nhận cuốn sách này dạy về tu tiên thì không biết công hiệu ra sao nhưng về các thủ thuật trong phòng thì xứng đáng với tên gọi Tình Thánh. Các thủ thuật của nó rất đơn giản. Chúng chỉ bao gồm các động tác hôn, liếm, cắn… của miệng; vuốt ve, nắn bóp, ôm xiết của tay; sự di chuyển cọ sát của thân thể, đôi chân… Nhưng hiệu quả của nó thì không thể chê vào đâu được.
Tất Cường dù phân tâm thực hiện theo hướng dẫn nhưng những cảm giác tuyệt diệu cũng không vì vậy mà giảm bớt. Ngược lại, do không quá tập trung vào tận hưởng thân xác của giai nhân nên hắn có thời gian và tâm trí để có thể quan sát, ngắm nhìn Kana nhiều hơn. Từ đó, hắn khám phá ra nhiều điều về phụ nữ nói chung và Kana nói riêng. Những điều đó càng làm tăng thêm những cảm xúc tuyệt vời mà hắn nhận được. Tức là hắn có nhiều thời gian để cảm nhận hơn và cảm nhận được nhiều hơn.
Không chỉ có thế. Những động tác của Tất Cường cũng có tác dụng lên Kana. Lúc đầu, nàng còn hơi miễn cưỡng. Tiếp đó, nàng đáp lại hắn rất nồng nhiệt nhưng đó chẳng qua chỉ là những hành động của bản năng, do dục vọng dẫn dắt mà thôi. Nhưng cuối cùng, nàng cũng đã bình tĩnh lại. Nàng trở lên nhẹ nhàng, tình cảm hơn. Những động tác của nàng mất dần sự điên cuồng và được thay bằng sự ngọt ngào đầy khoái cảm…
Sáng hôm sau, khi những tia sáng tinh nghịch của mặt trời nhảy qua khung cửa sổ. Chúng nhảy nhót khắp ngôi nhà, nhảy lên tường, lên trần nhảy cả lên giường ngủ. Những tia sáng đó khiến cho làn da mịn màng của Kana trở lên lấp lánh lung linh như châu ngọc. Cả thân hình nàng đẹp như một nữ thần Hy Lạp. Tất Cường ngẩn ngơ trước cảnh đẹp tuyệt vời đó. Hắn thật sự hạnh phúc vì có thể ôm một tác phẩm tuyệt diệu như vậy của tạo hóa.
Kana thức dậy. Nàng thấy được ánh mắt say mê của Tất Cường thì khẽ quýt hắn một cái rồi kéo chăn lên che người. Tất Cường thấy vẻ mặt của nàng thì bật cười rồi lăn ra khỏi giường. Hắn đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, xuống nhà bếp, bắt đầu làm bữa sáng. Kana nhìn thấy vậy thì nở nụ cười hạnh phúc. Nàng hoàn toàn thỏa mãn với sự tinh tế, nhạy bén của người con trai này. Nàng nhanh chóng rời khỏi giường vào nhà tắm.
Tiếng nước xối từ trong nhà tắm vang ra làm Tất Cường hưng phấn. Hắn hiểu rõ mọi việc đang tiến hành trôi chảy nhưng chỉ mới là bắt đầu. Để có được trái tim của người đẹp vẫn còn một quãng đường dài trước mắt. Thời buổi này, đưa một cô gái lên giường đã dễ nhưng để mất cô ấy còn dễ hơn. Hắn không thể vì thành công trước mắt mà thả lỏng. Hắn phải phấn đấu nhiều nữa mới được.
Kana bước ra khỏi phòng tắm. Thân thể tuyệt diệu ẩn hiện trong bộ áo tắm. Làn da đỏ hồng, căng tràn như múi mít. Mùi hương thơm mát quyến rũ như mít chín. Tất Cường thật hận không thể xông tới, cắn cho nàng một cái thật mạnh, xé nàng ra thành trăm mảng, nhai nuốt từng phân từng tấc da thịt nàng…
Kana mỉm cười vui vẻ khi thấy vẻ mặt của Tất Cường. Nàng đi đến, giúp hắn chuẩn bị bữa sáng. Hai người cùng bày bát đũa, cùng vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Tất Cường khá tò mò về cuộc sống của Kana. Hắn hỏi rất nhiều và thường rất chung chung. Kana cũng hơi thắc mắc một chút về hắn nhưng Tất Cường chỉ cho nàng biết vài điều cơ bản mà thôi. Bỗng Kana nói
“Anh đi tắm đi.”
“Hử? Tối mới tắm chứ. Ai lại tắm giờ này.”
“Anh đi tắm ngay đi.”
Kana lặp lại. Giọng nói có vẻ mạnh mẽ hơn nhưng đôi má không hiểu sao lại đỏ bừng lên xấu hổ. Tất Cường lắc đầu khó hiểu. Dù vậy hắn vẫn bước vào phòng tắm.
Vừa nhìn vào gương hắn lập tức hiểu ra nguyên do. Không nhịn được, hắn bật cười thích thú. Trên áo hắn có rất nhiều dấu son. Trên cổ, mình cũng có một số vết cắn rất rõ ràng. Xem ra hôm qua, Kana đã ‘đánh dấu’ hắn. Không trách được, cô ấy nhất quyết bắt hắn phải đi tắm.
Tất Cường nhanh chóng tắm táp. Ngay khi hắn tắm xong, thì tiếng của Kana vang đến.
“Em để quần áo thay trên mắc bên ngoài ấy. Tắm xong anh cứ để quần áo gọn vào trong chậu. Tối em sẽ giặt.”
Tất Cường cảm thấy ấm áp. Đã lâu lắm rồi mới có người quan tâm đến hắn như vậy. Hắn thật sự cảm nhận được vị ngọt của tình người. Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh mất cô ấy.
Hai người vui vẻ rời khỏi ngôi nhà. Kana có công việc để làm còn Tất Cường cũng không rảnh rỗi. Trước đây, do ‘vấn đề’ của bản thân nên hắn chỉ chú ý đến những thứ cần thiết để chữa tật đó. Nay, tật cũ đã mất, hắn cũng đã có bạn gái. Bây giờ chính là lúc hắn bắt đầu trở lại cuộc sống thường ngày. Hắn phải xác định được mục tiêu mới cho bản thân và nỗ lực phấn đấu vì nó.
Tất Cường về đến nhà. Hắn vẫn chưa thể quyết định dứt khoát nên đi theo con đường tu tiên mơ hồ nhưng đầy hấp dẫn hay cố gắng học tập để trở lại cuộc sống bình thường. Hắn quyết định lên mạng tìm hiểu các thông tin về thế giới tu tiên cả trong tiểu thuyết lẫn các phỏng đoán về tu tiên giới hiện đại. Hắn không tin có thể tìm được thông tin chính xác về thế giới tu tiên vũ trụ. Hắn chỉ hi vọng có thể từ những thứ mà con người tưởng tượng ra về các tu tiên giả để phỏng đoán mà thôi.
Kết quả thật đáng thất vọng. Trong hầu hết các tác phẩm, tu tiên giả sống như những tu sĩ khổ hạnh và chỉ hơn người bình thường về tuổi thọ và sức mạnh khi chiến đấu mà thôi. Những thứ đó nói chung là chỉ phù hợp với thời trung cổ hay với bọn cuồng tín kiểu Tàu Khựa, những kẻ vẫn tưởng họ đang sống dưới thời trung cổ dã man, mông muộn, thích chém giết…. Đơn giản mà nói, các tu tiên giả kiểu đó đã không còn chỗ đứng trong thời buổi xã hội văn minh phát triển ngày nay.
Nếu các tu tiên giả vũ trụ cũng chỉ như vậy thì căn bản không đáng cho hắn mất công theo đuổi. Nhưng muốn tìm một công việc để có thể hòa nhập với xã hội cũng không phải là đơn giản. Dù muốn dù không thì cũng phải thừa nhận là hắn không hợp với cuộc sống gò bó, đầy kỷ luật đó và trình độ học vấn của hắn thì e cũng không đủ để có thể có một vị trí trong xã hội.
Tất Cường lập tức đau đầu. Hắn phải cân nhắc trước việc phải từ bỏ những ước mơ có vẻ viển vông nhưng đẹp đẽ; để cố gắng ép mình vào một khuôn khổ đã được xã hội thừa nhận, để tồn tại một cách thực tế hơn.
Do có một số bạn bảo rằng Việt Nam chúng ta đã từng xâm lược các nước khác để mở rộng lãnh thổ về phía Nam nên mình lập topic này để bày tỏ ý kiến về điều đó.
Trước hết theo tất cả các sách sử thì trước đây, lãnh thổ Việt Nam chỉ kéo dài đến vùng Huế ngày nay. Phía Nam nước ta là lãnh thổ của các quốc gia Chăm pa, Chân Lạp… Mối quan hệ giữa các quốc gia này và chúng ta không có vấn đề gì đáng bàn. Nhưng sau đó, các quốc gia phía nam bị biến mất còn lãnh thổ Việt Nam lại được mở rộng. Đây là lý do chính để cho những người thiếu hiểu biết hay những kẻ có âm mưu thâm độc cố ý đặt điều là Việt Nam đi xâm lược các quốc gia trên.
Theo một số nhà sử học thì việc biến mất của các quốc gia này không liên quan nhiều đến Việt Nam. Căn cứ chính để họ đánh giá như vậy là dựa vào một số điều sau
• Thứ nhất: Thời điểm biến mất của các quốc gia này là vào lúc chính bản thân Việt Nam đang suy yếu nhất, thời kỳ Trịnh- Nguyễn phân tranh. Tiếp giáp với các quốc gia đó là Chúa Nguyễn Hoàng, chỉ có trong tay hai tỉnh nghèo là Thuận Quảng và phải chịu sức ép khủng khiếp của Chúa Trịnh. Khó có thể tin trong hoàn cảnh đó, Nguyễn Hoàng có thể đem quân xâm lược các nước phía Nam.
• Thứ hai: Sự thù oán dân tộc. Nếu Việt Nam xâm lược các nước phía nam thì chắc chắn phải có xung đột, thậm chí chiến tranh với dân bản địa. Những xung đột này chắc chắn phải để lại những dấu hiệu thù oán dân tộc; giống như mối thù của dân tộc Việt Nam ta với bọn Tàu Bựa, hay sự ghét bỏ của người da đỏ với người da trắng tại Mỹ... Nhưng rõ ràng điều đó không hề tồn tại. Ngày nay, những người dân Khơ me ở cả Việt Nam và Campuchia đều hay nhắc tới mối thù dân tộc của họ với Thái Lan. Họ cho rằng chính người Xiêm là nguyên nhân gây ra sự sụp đổ của các nhà nước Khơ me. Tôi xin khẳng định lại: người Khơ me không hề thù ghét người Việt chúng ta. Đó là bằng chứng tốt nhất để khẳng định, Việt Nam không phải là những kẻ đi xâm lược.
• Thứ ba là sự tồn tại của các dấu tích chứng minh sự tồn tại của các vương quốc đó. Nếu Việt Nam đi xâm lược thì chắc chắn chúng ta phải tìm cách xóa bỏ các bằng chứng chứng minh sự tồn tại của các quốc gia này. Bạn có thể thấy rõ điều đó khi Tàu Bựa chiếm đóng Hoàng Sa của ta hay chiếm Tây Tạng. Chúng lập tức tìm mọi cách xóa bỏ mọi bằng chứng chứng minh những vùng đất này từng tồn tại độc lập…
Còn nhiều bằng chứng khác cụ thể hơn nữa. Bây giờ, mình xin giải thích quan điểm của mình về sự mở rộng của Việt Nam.
Bạn đều biết, khi các quốc gia phía nam biến mất, nước ta đang phải chịu nỗi khổ sở của chiến tranh. Lúc đó, rất nhiều người dân Việt mình không chịu đựng được phải di cư về phía nam. Đến đây, họ bắt gặp một thiên đường thực sự: Đất đai quá rộng, phì nhiêu, sản vật phong phú và đặc biệt người dân ở đây quá ít.
Do đất rộng người thưa nên khi những người di dân đến họ dễ dàng tìm được các vùng đất hoang để khai phá. Đất tốt, người dân Việt lại cần cù, chịu khó nên tổ tiên ta nhanh chóng có được cuộc sống ấm no mà không phải cạnh tranh với dân bản địa. Còn về phần người bản địa, bản thân các quốc gia của họ lúc này đã quá suy yếu nên họ không bị tinh thần quốc gia chủ nghĩa tác động. Đất đai của họ cũng không bị tước đoạt nên họ chẳng có lý do gì để gây sự với dân di cư.
Sau một thời gian chung sống, hai bên bắt đầu xuất hiện nhiều sự kết hợp. Hôn nhân giữa những người di cư và người bản địa đã cho ra một thế hệ mới, những người lai. Những người lai này có đặc điểm giống như những người da màu là con lai của người da trắng và người da đen. Nhưng tất cả mọi người đều coi là những người da đen. Tương tự, những người lai ở nước ta được nghiễm nhiên công nhận là người Việt, mặc dù họ có cả hai dòng máu trong người. Trải qua hàng trăm năm như vậy, số lượng những người lai ngày càng tăng lên. Họ bắt đầu trở thành lực lượng dân số chính tại miền nam và dĩ nhiên họ trở thành những người dân bản địa mới được cả hai tộc người chấp nhận.
Khi những người lai hay có thể gọi là những người Việt mới ở phương nam này phát triển đến một mức độ nhất định thì họ không lập ra quốc gia riêng. Họ xát nhập trở lại với những người Việt ở phía bắc và tạo ra dân tộc Việt Nam của chúng ta ngày nay. Đương nhiên, khi đó những người dân bản địa cũ như người Khơ me đã gần như không còn tồn tại nữa (con cái đã trở thành người Việt còn bố mẹ thì chết già).
Một số ít không đáng kể những người Khơ me thuần không thể coi là đại diện cho cả dân tộc Khơ me. Họ không hề bị tước đoạt bất cứ thứ gì. Chẳng qua họ chuyển đổi từ hình thức này sang hình thức khác mà thôi. Họ trở thành những người Việt mới.
Tóm lại, thực tế việc mở rộng lãnh thổ Việt Nam chúng ta là một sự hòa nhập của các dân tộc cùng chung sống trên một lãnh thổ. Các dân tộc này sau khi hòa nhập tạo ra những người mới mang trong mình cả hai dòng máu và có đầy đủ quyền tuyên bố: Họ là chủ nhân của cả đất nước Việt Nam. Họ được gọi là người Việt chẳng qua chỉ là do quan niệm của mọi người mà thôi.
Chương 10
‘Tít. Tít…ít’
Tiếng chuông điện thoại vang lên, đưa Tất Cường trở lại với thực tại. Đó là Jane. Cô bạn gái cũ của hắn
“A lô. Chào Jane. Lâu quá rồi nhỉ. Không ngờ em lại gọi cho tôi đấy.”
“Ừm…m. Em gọi vì em nghĩ rằng nên tự mình báo tin này cho anh.”
“Một tin cho anh ư? Hy vọng nó là tin tốt lành. Anh thật sự rất muốn vào làm tại công ty em.”
“Em rất tiếc. Nó không những là một tin buồn mà còn là một tin khủng khiếp.”
“Anh chuẩn bị tinh thần rồi. Em cứ nói đi.”
“Ừm…m. Trò quái ác của anh hôm phỏng vấn đã bị đồn ầm ra trong công ty. Mọi người trong đội phỏng vấn đã nhất trí là không cho anh vào làm.”
Jane hơi ngừng lại rồi tiếp
“Không chỉ vậy. Do bị kích động trong khi phỏng vấn, trưởng nhóm phỏng vấn đã bị khiển trách trước cả đội. Ông ta rất thù anh. Điều đáng lo là ông ta là người có nhiều mối quen biết và có rất nhiều uy đối với những người làm trong ‘vùng tuyển mộ’. Em e rằng anh sẽ khó có thể tìm được công việc tại một công ty.”
Tất Cường cười khổ. Hắn bắt đầu hối hận về trò quái ác của mình. Hắn cũng hiểu là một khi hành động của hắn được truyền đi thì khả năng hắn bị cô lập là rất lớn. Không ai trên đời muốn hợp tác với những kẻ độc ác hết. Đây không phải là thời nắm đấm giải quyết được mọi việc nữa. Những người làm ăn kinh doanh thì đều chủ trương ‘Dĩ hòa vi quý’ hơn là ‘nắm đấm ai cứng thì người đó có lý’. Hắn thật sự không hợp với thời thể này.
Tất Cường vốn đang phân vân lựa chọn đường đi cho bản thân. Nhưng cú điện thoại đã chấm dứt tất cả những suy nghĩ vớ vẩn đó. Hiện tại, hắn đã không còn đường để lựa chọn. Nếu muốn ngẩng cao đầu bước đi như một thằng đàn ông thì hắn chỉ còn một con đường để đi. Con đường đó dù vô lý, mông lung đến thế nào đi nữa thì hắn vẫn phải đi. Nếu không hắn vĩnh viễn chỉ là một kẻ đứng bên lề xã hội. Hắn phải trở thành một tu tiên giả.
Tất Cường bắt đầu luyện tập. Nhưng không phải là luyện tập theo công pháp của cuốn ‘Tình Thánh’. Lý do hết sức đơn giản. Năng lượng đen và công pháp tu tiên vũ trụ này giống như một công nghệ khoa học kỹ thuật siêu cấp. Muốn sử dụng chúng, người sử dụng đương nhiên cũng phải có một kiến thức tương ứng. Nhưng hắn lại thiếu hẳn những kiến thức căn bản để vận dụng nó đúng cách. Những thông tin mà hắn nhận được từ cái tổ chức kia, đơn giản chỉ là những thông tin giới thiệu sơ lược nhất mà thôi. Chúng không đủ cho hắn có thể dựa vào để giải quyết những vấn đề phát sinh trong quá trình tu luyện như hiện tượng ‘song tâm’…
Tất Cường không dám đặt cược toàn bộ hi vọng tu luyện của bản thân vào bộ công pháp này. Hắn cần đến những thứ đơn giản hơn. Nhưng hắn lại không nhận được sự giúp đỡ nào về vấn đề này. Hắn phải tự tìm hiểu lấy.
Tất Cường không biết nhiều về các tu tiên giả vũ trụ nhưng hắn biết một vài đặc điểm của các tu tiên giả trong tiểu thuyết. Họ về cơ bản là kết quả của sự kết hợp giữa kung fu của Tàu với các kỹ xảo điện ảnh của hollywood. Kỹ xảo của hollywood thì không có gì để nói, nhưng kung fu thì lại khá phổ biến, dễ tìm hiểu. Kung fu Tàu xuất xứ từ phái Thiếu Lâm, mà võ công của Thiếu Lâm lại dựa trên nền tảng là Yoga của Ấn Độ. Nói cách khác, nguồn gốc của kung fu là yoga.
Tất Cường muốn tu luyện một cách căn bản. Vậy hắn phải bắt đầu tu luyện yoga. Tập luyện yoga đúng cách thì quá đơn giản. Chỉ cần lên mạng năm phút, hắn lập tức tìm được hơn một chục trung tâm huấn luyện yoga tại Hà Nội. Bỏ thêm một chút thời gian để tìm hiểu nữa, Tất Cường chọn ra được một trung tâm có uy tín nhất và đăng ký học tại đó. Tài liệu học tập thì đầy dẫy trên mạng chỉ cần tải về là được.
Từ đó, Tất Cường có một lịch sống, học tập, tu luyện như sau:
Sáu giờ sáng dậy, chạy bộ mười cây số. Sau đó, hắn tắm rửa, nghỉ ngơi một chút rồi luyện tập yoga lấy một tiếng. Tiếp đó, hắn luyện tập công pháp ‘Tình Thánh’ khoảng hai tiếng, rồi nghỉ ăn trưa. Một giờ chiều, hắn đến trung tâm để gặp giáo viên hướng dẫn riêng. Hắn tập dưới sự hướng dẫn của ông ta đến khoảng ba giờ chiều. Lại chạy bộ mười cây số nữa, lúc năm giờ rưỡi chiều, hắn ăn mặc gọn gàng rồi đến nhà Kana. Hai người cùng nhau làm và ăn bữa tối. Họ vừa dùng bữa vừa trò chuyện về những vấn đề xảy ra trong ngày cũng như những chuyện trên trời dưới biển khác. Ăn xong, họ cùng nhau dọn dẹp, cùng xem tivi hay làm những công việc còn dang dở. Cuối cùng, khi đồng hồ điểm mười giờ đêm, Tất Cường bắt đầu ‘tấn công’ Kana. Hai người đùa giỡn một chút rồi hắn bế nàng lên giường, lột bỏ y phục của cả hai và tiến hành song tu. Đến khoảng mười một, mười hai giờ đêm, hai người cùng đạt đến cao trào và ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Mọi việc cứ diễn ra như vậy cho đến khoảng hai tháng sau. Lúc đó, Tất Cường đang ngồi luyện công trong nhà. Đột nhiên một hiện tượng bất thường xảy ra. Nguồn năng lượng đen trong cơ thể hắn vốn đang yên phận dưới dạng đám mây mù bỗng nhiên loạn động. Chúng giống như khi ta hòa cho một giọt mực vào một chậu nước vậy. Giọt mực dần lan ra và dần dần biến mất trong chậu nước. Trước sự ngạc nhiên và bất lực của Tất Cường, đám mây dần mở rộng và mờ dần. Khoảng một giờ sau, nó hoàn toàn biến mất.
Tất Cường ngẩn ngơ. Hắn chưa từng nghe nói đên hiện tượng này trong bất cứ một tài liệu nào. Các tài liệu tu tiên đều khẳng định năng lượng một khi đã tu luyện được thì sẽ vĩnh viễn thuộc về tu tiên giả. Trừ khi họ bị trúng các loại phép thuật đặc biệt thì mới bị mất đi. Hiện tượng đó được gọi là tán công hay phế công. Nhưng, hiện tượng tán công được mô tả hoàn toàn khác với hiện tượng vừa xảy ra với hắn. Tất Cường hoàn toàn không hiểu.
Đúng lúc đó, đầu óc Tất Cường đột nhiên quay cuồng. Vạn vật xung quanh đột nhiên trở lên có sức sống, nhảy múa trước mắt hắn. Tiếp đó, một màn đen kịt chùm xuống và hắn không còn biết gì nữa.
Không biết bao lâu sau, Tất Cường tỉnh lại. Hắn vội kiểm tra cơ thể, không có gì khác biệt. Nhìn xung quanh, ngôi nhà cũng chẳng có gì thay đổi. Mọi thứ đều y nguyên như trước, chỉ trừ một điều, trời đã về đêm. Căn nhà được chiếu sáng bởi ánh đèn đường bên ngoài. Tất Cường vội nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi sáng. Hắn đã ngủ gần một ngày trời. Hắn hít một hơi thật dài và kiểm tra cơ thể một lần nữa. Không có gì bất thường. Nếu có điều bất thường thì đó chính là hắn vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đến vậy mà không hề có cảm giác mệt mỏi nào.
Tất Cường nhíu mày, khó hiểu. Hắn suy nghĩ một lúc nhưng không tài nào giải thích được hiện tượng vừa rồi nên đành lắc đầu bỏ qua. Hắn kiểm tra lại mọi thứ. Điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn. Tất cả đều là của Kana. Xem ra, hắn không đến một hôm đã khiến cho giai nhân lo lắng, bất an. Tất Cường mỉm cười tự hào.
Tất Cường loại bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, ngồi xuống tu luyện lại. Hắn không cần biết lý do tại sao hắn lại bị như vậy nhưng hắn không thể chấp nhận việc cứ thế mà từ bỏ công việc.
Một hiện tượng kỳ dị xảy ra. Khi nhắm mắt lại, không ngờ Tất Cường bỗng nhiên cảm nhận được một thứ gì đó rất lạ. Nó là cái gì? Hắn không biết. Nó trông như thế nào? Hắn không biết. Nó tạo cho hắn cảm giác gì? Hắn cũng không biết. Nhưng hắn biết chắc chắn có thứ gì đó tồn tại xung quanh hắn. Thứ gì đó rất mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng. Hắn không thể diễn tả chúng bằng lời nói, màu sắc, âm thanh, nhiệt độ, mùi vị…Hắn đơn giản chỉ biết là có chúng tại đó thế thôi.
Tất Cường dừng lại. Cảm giác đó lại biết mất. Hắn tu luyện trở lại, cũng không có gì mới. Nhưng ngay khi hắn đạt đến mức vong ngã thì lập tức, những thứ đó hiện ra. Chúng hiện ra từ đâu? Lúc nào? Như thế nào? Tất Cường không thể trả lời được. Chính xác mà nói thì chúng hiện ra như thể chúng ở ngay đó từ trước chỉ có điều hắn không nhận ra mà thôi.
Khoan đã. Một thứ gì đó tồn tại bên cạnh ta mà bình thường ta không thể nhận ra nhưng khi ta tập trung cao độ lại cảm thấy được chúng. Điều này dường như rất quen thuộc. Hình như hắn đã đọc được những mô tả tương tự như vậy ở đâu đó rồi.
Tất Cường vội vàng lên mạng nội bộ của tổ chức và tìm kiếm. Hắn lập tức tìm ra được câu trả lời:
‘Hiện tưởng ‘Cảm Linh’: một hiện tượng mà các tu tiên giả có thể cảm nhận được sự tồn tại của năng lượng xung quanh mình.’
Một tu tiên giả cấp F về cơ bản chẳng khác gì phàm nhân. Họ có thể tu luyện công pháp tu tiên nhưng họ hoàn toàn không ý thức được hành động của mình. Tất cả những gì họ nhận biết được chỉ là kết quả của nó. Nhưng tu tiên giả cấp E thì lại hoàn toàn khác. Họ có thể cảm nhận được một số điều liên quan đến việc tu luyện. Và dấu hiệu cũng như bước đầu tiên của điều đó chính là hiện tượng ‘Cảm Linh’.
Nói đơn giản ra thì thế này. Tu tiên giả cấp F giống như một đứa trẻ sơ sinh. Nếu ai đó nhét một món gì đó vào miệng họ thì họ sẽ nuốt chúng vào bụng mà hoàn toàn không ý thức được việc làm của mình. Còn khi lớn hơn một chút, đứa trẻ đó có thể nhận biết được mọi việc xung quanh. Chúng có thể biết cái gì nên ăn cái gì thì không hay biết ăn món gì thì ngon, món gì thì không ngon,…Tức là họ đã nhận biết được món ăn hay nói đơn giản là họ đã ăn món đó, nhận ra được các mùi vị của nó và suy xét xem liệu họ có thích món ăn đó hay không. Hiện tượng ‘Cảm Linh’ chính là khứu giác, vị giác đối với một tu tiên giả. Hay còn được gọi là giác quan thứ bảy của tu tiên giả.
Kết luận, dân tộc Việt Nam ta là dân tộc bất hạnh vì phải ở gần những kẻ như bọn Tàu Bựa. Chúng ta đã chịu nhiều áp bức, bóc lột,… Chúng ta yêu chuộng hòa bình và khao khát hòa bình. Chúng ta chẳng cướp của ai bất cứ thứ gì mà chỉ là nạn nhân của một cuộc chiến tranh tâm lý, bị những kẻ xâm lược vu cáo trắng trợn hòng lấy cớ xâm lược chúng ta mà thôi.
Chương 11
Chẳng lẽ mình đã đạt đến cấp E, đã chính thức bước chân vào thế giới tu tiên giả? Tất Cường ngơ ngác tự hỏi. Không thể trách hắn đột nhiên trở lên ngớ ngẩn như vậy. Tuy nói một tu tiên giả thăng từ cấp F lên cấp E đơn giản như một đứa trẻ sơ sinh cai sữa và tập ăn dặm vậy. Nhưng vấn đề ở đây là thời gian và độ lớn của đứa bé đó. Vài tháng tu luyện không phải là quá nhanh. Trên thế giới có những người bẩm sinh vừa mới đẻ đã có thể cảm linh. Đó là hiện tượng bình thường. Chỉ có điều bình thường với người bình thường. Có lẽ mọi người đã quên Tất Cường là kẻ như thế nào.
Hắn là kẻ đã liên tục thất bại trong cuộc sống. Học hành be bét, không vào được một trường đại học hay cao đẳng nào. Học nghề thì cũng chẳng đâu vào đâu. Bằng cấp thì có nhưng không thể xin được một công việc ra hồn nào. Thậm chí ngay cả cái chuyện mà mọi người đàn ông đều biết thì hắn cũng kém cỏi… Từ lâu, Tất Cường luôn đánh giá bản thân rất thấp. Hắn luôn cho rằng hắn kém cỏi hơn những người xung quanh. Nếu muốn xếp ngang bằng với họ thì hắn phải nỗ lực hơn gấp nhiều lần hay nói cách khác là cần cù bù thông minh, dùng số lượng để bù đắp cho chất lượng….
Nhưng thực tế trước mắt này lại chứng minh điều đó là sai lầm. Hắn không phải là một thằng tầm thường kém cỏi, mà là một kẻ được xếp vào hạng xuất xắc, loại giỏi trong số những người tu tiên. Hắn không dám tin tưởng vào điều đó thì cũng chẳng có gì là lạ.
Tất Cường ngẫm nghĩ một lúc rồi kiểm tra lại cơ thể mình. Hắn đem những thông tin thu được về tu tiên giả cấp E so sánh với những biểu hiện của cơ thể. Hắn nhanh chóng thấp vọng. Ngoài trừ hiện tượng Cảm Linh ra thì tất cả các biểu hiện của hắn đều không phải là biểu hiện của một tu tiên giả chính thức. Nói cách khác, khả năng Cảm Linh xuất hiện ở hắn chỉ chứng tỏ hắn có khả năng đặc biệt khác thường chứ không phải là biểu hiện hắn đã lên cấp E.
Tất Cường thở dài tiếc nuối một chút rồi trở lại như thường. Hắn nhận thấy như vậy mới là hợp lý. Nếu như có thể dễ dàng tăng từ cấp F lên cấp E thì cái tổ chức kia đâu phải đặt ra thời hạn tài trợ dài đến mười năm. Đả thông tư tưởng xong, Tất Cường lại ngồi xuống, tiếp tục tu luyện như cũ.
Thời gian trôi qua nhanh như tên bắn. Chỉ chớp mắt đã ba tháng nữa trôi qua. Vào buổi trưa một ngày chủ nhật đẹp trời, Tất Cường đang nằm trên một chiếc giường sang trọng. Một tay hắn vòng ra ôm lấy một thân thể tuyệt đẹp đang say ngủ. Một tay khác không ngừng nắm bóp một bên ngực nàng. Cả hai đều đang khỏa thân và sự lộn xộn của giường chiếu đã cho thấy họ vừa làm chuyện gì với nhau. Kana rõ ràng quá mệt nên dù thỉnh thoảng hơi rên nhẹ một cái, giãy giãy một chút thì chỉ chép miệng, nhắm mắt say ngủ.
Tất Cường thì vẫn mở mắt thao láo nhìn giai nhân. Hắn bỗng nhiên thở ra một hơi thật dài, não nề. Tiếng thở dài làm Kana tỉnh giấc. Nàng nhỏm người lên, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn hắn
“Có chuyện gì mà anh có vẻ chán nản vậy?”
Tất Cường mỉm cười, cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng. Hắn xiết chặt thân thể mềm mại của nàng vào mình, đồng thời một tay bóp nhẹ bộ mông gợi cảm của Kana rồi nói
“Không sao đâu. Chỉ là anh gặp chút rắc rối trong công việc thôi.”
“Sao anh không bỏ cái công việc tự do ấy đi. Sắp tới công ty em sẽ có một đợt tuyển nhân viên mới đấy. Em sẽ giới thiệu cho anh vào làm.”
Kana nũng nịu giụ đầu vào ngực hắn vừa dấm dẳng nói. Tất Cường cảm thấy ấm áp trong lòng. Hắn xiết chặt nàng thêm nữa rồi mới cười nói
“Việc ấy để từ từ hãy tính. Sắp tới anh định đi học một thời gian để nâng cao trình độ đã.”
Kana còn định nói gì đó nhưng không kịp. Tất Cường đã bịt chặt miệng nàng bằng một nụ hôn nồng thắm rồi vuốt nhẹ tóc nàng, tiếp
“Anh có một số ước mơ còn dang dở. Năm nay là cơ hội cuối cùng của anh. Anh muốn thử sức mình thêm một lần nữa. Vì vậy, anh xin em hãy đứng bên cạnh và cổ vũ cho anh. Nhất định anh sẽ thành công.”
“Hừ…Lại cái ước mơ ấy. Anh đã nói về nó bao nhiêu lần rồi nhưng chẳng bao giờ chịu nói rõ ràng cả. Anh định làm em tò mò đến chết mới cam à?”
“Hi hi…Bí mật tạo ra sức quyến rũ. Anh sẽ nói cho em biết khi có kết quả chính xác. Bất kể thành công hay thất bại.”
“Hừ…Em mặc kệ, không thèm quan tâm đến nữa. Và anh đừng nói đến hai chữ thất bại khi còn chưa hết cơ hội chứ. Đến Hitller còn thi trượt đại học nữa là…”
Tất Cường mỉm cười, vỗ về nàng. Kana chỉ ứ hự mất tiếng rồi rúc đầu vào ngực hắn ngủ tiếp.
Tất Cường đã nói láo. Hắn không còn làm việc tại công ty vận chuyển đó lâu rồi nhưng đúng là hắn đang gặp rắc rối thật. Rắc rối của hắn liên quan đến việc tu luyện.
Chuyện là thế này. Từ sau lần đám mây năng lượng trong cơ thể Tất Cường bỗng dưng biến mất, hắn đã ra sức tu luyện trở lại. Ban đầu, mọi chuyện diễn ra vô cùng tốt đẹp. Đám mây năng lượng nhanh chóng hình thành trở lại. Không chỉ vậy, Tất Cường sung sướng phát hiện ra một điều nằm ngoài mong đợi. Đó là đám mây mới không chỉ hình thành nhanh hơn trước rất nhiều mà còn ẩn chứa bên trong một nguồn năng lượng tinh thuần và mạnh mẽ hơn trước. Tất Cường đoán đó là dấu hiệu của việc hắn sắp đột phá bình cảnh, trở thành tu tiên giả cấp E.
Nhưng không ngờ, lịch sử lại lặp lại. Khoảng gần hai tháng sau, đám mây năng lượng lại đột nhiên biến mất như muối bỏ vào biển. Tất Cường vô cùng thất vọng. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Hắn lại bắt đầu lại từ đầu. Lần này, hắn cẩn thận hơn rất nhiều nhưng ngày hôm qua thì việc kinh khủng đó lại xảy ra. Đám mây lại một lần nữa biến mất.
Đến đây, Tất Cường không thể bình tĩnh được nữa. Hắn gửi mail đến tổ chức kia, kể rõ tình hình tu luyện và yêu cầu giúp đỡ. Nhưng hắn không ngờ, tổ chức đó sau khi biết tin chỉ gửi cho hắn một cái hẹn. Họ hẹn hắn, sáng thứ hai đến gặp họ. Tất Cường nghe vậy thì bắt đầu lo ngại.
Mấy tháng qua, hắn sống, tập luyện và vui chơi hoàn toàn dựa trên số tiền hỗ trợ của tổ chức đó. Hắn lo sợ khả năng tổ chức tuyên bố hắn không thể đạt tới được đẳng cấp yêu cầu của họ. Nếu vậy hắn sẽ phải trở lại cuộc sống túng quẫn trước kia. Hơn nữa, chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn người đó trở mặt đòi lại số tiền mà chúng đã đưa cho hắn. Khi đó, hắn phải làm sao để trả lại số tiền đó, và nếu hắn bị bọn xã hội đen để ý đến thì cuộc đời hắn sẽ ra sao. Tất Cường rùng mình, sợ hãi.
Tất Cường nhìn Kana đang thiu thiu ngủ, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Trước đây, hắn sẵn sàng làm tất cả mọi chuyện dù điên rồ đến đâu chỉ để có được bản lĩnh của một người đàn ông. Nay khi ước mơ đã thành hiện thực hắn lại không cảm thấy thỏa mãn. Như vậy thì có vẻ hơi tham lam quá đáng rồi.
Tất Cường suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định. Hiện tại hắn đã nhận của tổ chức kia mười ngàn đô la. Đây là một số tiền lớn nhưng không phải là không thể trả được. Dù cho bọn họ có lấy lãi cao đi nữa, thì số tiền này cũng không thể gây nguy hiểm cho hắn. Như vậy, hắn không cần phải lo lắng quá mức về nó. Ngày mai, hắn sẽ đến gặp chúng để kiểm tra lại cơ thể và việc tu luyện sau đó nếu có vấn đề thì chấm dứt hợp tác và trả lại tiền cho chúng. Sau đó, hắn lại trở lại với công việc cũ đồng thời cố gắng học tập để tìm được công việc mới tốt hơn.
Xác định xong tư tưởng, Tất Cường mỉm cười nhẹ nhõm. Hắn xoay mình ôm lấy Kana rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.
“Kana, tý nữa chúng ta đi xem phim nhé.”
Khi hai người tỉnh dậy, Tất Cường thủ thỉ vào tai Kana.Kana chớp chớp đôi mắt đẹp rồi cười cười nói
“Chúng ta sống với nhau đã ba tháng rồi mà đây là lần đầu tiên anh rủ em đi xem phim đấy.”
Tất Cường cũng bật cười. Họ quen nhau được hơn năm tháng và sống với nhau như vợ chồng cũng từng ấy thời gian. Nhưng, cả hai gần như không có thời gian dành cho nhau. Tất Cường giành hầu hết thời gian trong ngày để tu luyện còn Kana thì luôn bị công việc cuốn lấy. Việc này không hề thay đổi kể cả trong những ngày nghỉ. Thỉnh thoảng, Tất Cường không còn hứng thú với việc tu luyện thì hắn cũng chỉ đến nhà Kana, cùng nàng đi chợ, chuẩn bị bữa cơm, trò chuyện linh tinh và tất nhiên cả làm tình với nhau. Cuộc sống của họ là bình thường trong cái thời buổi chán ngắt này.
Hai người đèo nhau đến rạp chiếu phim. Vì hôm nay là chủ nhật nên rạp nào cũng chật cứng những người là người. Tất Cường phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được một đôi vé. Họ lại phải thêm một lúc nữa mới vào được vị trí ngồi. Thêm một quãng thời gian nhàm chán nữa trôi qua thì, bộ phim mới được bắt đầu.
Đó là một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng. Nó nói về chuyện gì đó giống như là một câu chuyện về một người vợ bị chồng bỏ rơi. Cô ấy đã rất đau khổ và cô đơn trong một khoảng thời gian dài. Nhưng rồi một người đàn ông tốt bụng đã đến với cô ấy. Tình yêu và niềm hạnh phúc trở lại với người thiếu phụ. Nhưng các định kiến xã hội không buông tha cô. Những người bạn trước đây quay lưng lại với cô. Những người hàng xóm quay sang dè bỉu cô. Đồng nghiệp thường buông ra những câu chọc ghẹo… Người phụ nữ rất đau khổ. Bà ta đã gần như gục ngã, không thể chịu đựng được nữa. Nhưng tình yêu và sự quan tâm, ân cần của người đàn ông kia đã trở thành chỗ dựa, cứu cánh cho bà. Hai người cùng dựa vào nhau để chống chọi lại tất cả. Bộ phim kết thúc rất có hậu với một đám cười và một cuộc sống hạnh phúc của đôi vợ chồng trung niên đó.
Chương 12
Tất Cường khẽ liếc nhìn Kana. Không biết từ bao giờ, nàng đã cầm lấy tay hắn. Bàn tay mềm mại như không có xương làm hắn xúc động. Thật khó tin, bàn tay này đã từng vuốt ve hắn, nấu cơm, giặt dũ cho hắn,… Rõ ràng việc chinh phục thành công Kana là hạnh phúc lớn nhất của hắn. Hắn không bao giờ hối hận dù sau này có phải trả giá lớn đến thế nào đi chăng nữa.
Đêm đó là một đêm hạnh phúc nhất trong đời Tất Cường. Hắn và Kana cùng đi chơi khắp nơi. Đến tận khuya, họ mới về nhà. Và rồi, Kana và hắn cùng tắm chung với nhau. Làn nước nóng ấm áp khiến hai người có thể tận hưởng những vị ngọt của cuộc sống, những thứ mà trước đây họ đã vô tình bỏ qua. Những cảm xúc hạnh phúc trào dâng cho đến tận khi hai người chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Kana bị đánh thức khỏi những giấc mơ đẹp bởi một nụ hôn nồng cháy. Nàng mỉm cười hạnh phúc và thưởng cho kẻ phá bĩnh một nụ hôn ngọt ngào. Khi nàng tắm xong thì bữa sáng đã sẵn sàng. Hai người cùng thưởng thức bữa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Bảy giờ sáng, Kana đi đến công sở còn Tất Cường thì đi đến chỗ của cái tổ chức kia. Hắn đã quyết định ngả bài với bọn họ. Dù sao thì khả năng hắn đạt đến đẳng cấp E đã gần như không còn. Có giấu diếm thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật đó. Hơn nữa giấu càng lâu thì khoản nợ của hắn đối với bọn họ càng lớn. Chẳng bao lâu sẽ đến mức mà hắn không bao giờ có thể trả được. Khi đó hắn sẽ gặp phải họa lớn.
“Chào cô. Tôi là Tất Cường. Tôi đến gặp ông Long. Chúng tôi đã có hẹn trước.”
“À, vâng. Chào ngài. Ông Long đã dặn trước về cuộc hẹn với ngài. Ông ấy đang chờ ngài ở văn phòng số ba.”
Tất Cường chỉ gật đầu một cái. Hắn biết rõ chuyện này sẽ xảy ra. Tên Long dứt khoát sẽ phóng ngay đến chỗ hắn và kiểm tra tỉ mỉ. Sự thành bại trong tu luyện của hắn liên quan đến 40 triệu đô la của bọn họ cơ mà. Bốn mươi triệu đô la. Một con số đủ để 99,99% nhân loại sẵn sàng phát điên. Hắn từ tốn đi về phía văn phòng số ba.
“Mời vào.”
Một giọng đàn ông trung niên vang lên, khi Tất Cường gõ cửa. Hắn mỉm cười đẩy cửa bước vào và nhìn quanh. Trong văn phòng đã có hai người đàn ông ngồi sẵn tại đó, người Việt và một người da trắng. Người Việt Nam chắc là người tên Long, quản lý và chịu trách nhiệm chính của tổ chức tại đây. Tất Cường nhìn người đàn ông phương Tây kia có đôi chút ngạc nhiên. Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì hắn lập tức hiểu ra. Một tổ chức có thể liên lạc được với người vũ trụ như cái tổ chức này đương nhiên không thể chỉ do người dân tại một quốc gia đảm trách. Việc có một vài người nước ngoài tham gia vào tổ chức này là đương nhiên.
“Xin chào. Xin tự giới thiệu, tôi là Harry. Tôi sẽ là người có trách nhiệm kiểm tra và hướng dẫn anh trong giai đoạn khó khăn này.”
“Anh sẽ hướng dẫn tôi ư? Vậy anh cũng là…”
“Phải. Tôi cũng là một dị nhân theo cách gọi của chúng tôi và tu tiên giả theo cách gọi của các anh.”
Harry mỉm cười nói. Tiếp đó, ông ta đưa tay ra bắt tay hắn rồi đưa tay mời hắn ngồi. Tất Cường hơi ngỡ ngàng một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế. Harry nói tiếp
“Chúng tôi đã biết vấn đề của anh. Quả thật, chúng tôi rất bất ngờ vì hiện tượng này lại xuất hiện tại trái đất. Nhưng anh không cần phải quá lo lắng. Đó là một hiện tượng ít gặp nhưng không quá hiếm. Hơn nữa, đó là một hiện tượng đáng mừng chứ không đáng lo.”
Tất Cường ngớ người khi nghe gã tây nói. Thực sự mà nói thì hắn không hiểu gì cả. Hắn đưa mắt nhìn ông Long để cầu cứu. Ông Long thấy vậy thì mỉm cười rồi giải thích. Tất Cường chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng hắn đưa ra vài câu hỏi. Ông Long chịu khó giải thích cặn kẽ các thắc mắc của hắn. Trong khi đó, Harry chỉ mỉm cười, ngồi im lặng bên cạnh.
Theo như ông Long giải thích thì hiện tượng năng lượng biến mất của hắn là một dấu hiệu đặc trưng của thể chất rất đặc biệt trong tu tiên giới: Thánh Thể. Cụ thể như sau: những tu tiên giả thông thường dù tu luyện có cao thâm đến đâu cũng không vượt qua được những đặc điểm của một con người. Họ có thể sống lâu hơn, nhanh nhẹn hơn, khỏe mạnh hơn,… nhưng cũng chỉ có thế thôi. Về tổng thể cơ bản thì họ vẫn là một con người. Nguyên nhân chính là vì cơ thể họ giống như những nhà máy phát điện hiện nay. Chúng có trách nhiệm chính là biến những năng lượng đen thành năng lượng phù hợp với mục đích và sử dụng những năng lượng đó. Không hơn, không kém.
Nhưng trong số tu tiên giả có một loại người có thể chất rất đặc biệt. Cơ thể họ không chỉ có tính năng tạo ra năng lượng phù hợp từ năng lượng đen mà còn có thể hấp thu chúng. Khi đó năng lượng đen sẽ làm cơ thể họ bị biến đổi và có những năng lực phi thường, những năng lực mà không ai có thể có được. Tùy từng người khác nhau mà năng lực này khác nhau, nhưng có thể chia ra làm ba loại chính là:
• Hệ thú vật: Có một số khả năng đặc biệt thường thấy ở một số loài vật hoặc có hình dạng bên ngoài giống một loài vật nào đó. Ví dụ như người sói, Vampire, cửu vĩ hồ ly,…
• Hệ siêu nhân: Là những người nói chung là bình thường nhưng có siêu năng lực giống như các nhân vật trong X-men. Stom: điều khiển gió, mây, sấm sét; Giáo sư: có thể điều khiển hành động của người khác,… hay thậm chí cả con mắt Sharigan của Sasuke.
• Hệ tự nhiên: là những người có thể biến đổi cơ thể thành những vật chất trong tự nhiên và làm ngược lại. Họ giống như một số nhân vật trong truyện Onepiece. Ví dụ như Ace, Râu Trắng hay Kizaru…
Có thể nói họ giống như những siêu nhân trong các tác phẩm manga vậy. Nhưng đáng tiếc là họ lại không phải là vô địch. Với trình độ phát triển của các loại vũ khí hiện nay, thì việc có siêu năng lực chỉ tạo ra cho người sử dụng một vài lợi thế nhất định trong những hoàn cảnh nhất định mà thôi. Dù vậy thì những cong người sở hữu Thánh Thể đó cũng thường xuyên chiếm được những ưu thế trên chiến trường. Nhất là khi họ có trong tay những vũ khí đặc dụng, vũ khí được thiết kế riêng cho từng loại năng lực. Vì vậy, họ rất được các tổ chức tu tiên chú trọng bồi dưỡng và đào tạo.
“Theo thống kê hiện nay, cứ 100 người được công nhận là mạnh thì có 99 người là có thánh thể, nhưng người duy nhất không có thánh thể đó’ lại là người được toàn vũ trụ công nhận là người đàn ông mạnh nhất vũ trụ.”
Cuối cùng, ông Long kết luận.
Tất Cường hít một hơi thật dài. Hắn nhắm mắt lại để có thể từ từ tiêu hóa những thông tin vừa rồi. Hắn, Tất Cường, là một người đặc biệt trong số những người đặc biệt sao? Chuyện này nếu đem kể cho bọn bạn hắn thì e rằng chúng sẽ cười vỡ bụng mất thôi.
Phải mất một lúc khá lâu, hắn mới bình tĩnh trở lại. Tất Cường nhìn Harry hỏi
“Anh cũng là người có thánh thể ư?”
“Phải. Nhưng thực sự mà nói thì thực lực của tôi quá thấp. Thấp đến mức không được gia nhập lực lượng cảnh vệ vũ trụ. Vì vậy, tôi gia nhập lực lượng an ninh địa cầu để kiếm chút pin, để tăng tốc độ tu luyện lên.”
“Pin? Không phải mọi tu tiên giả chỉ cần mười năm phút là sẽ tổng hợp được một cục pin thôi sao? Sao anh lại phải đi làm?”
“Ha ha… Loại pin đó được gọi là pin thô. Tác dụng của nó cũng tương tự như dầu thô vậy. Tu tiên giả không sử dụng chúng để hỗ trợ tu luyện. Họ dùng chúng làm nguyên liệu để chiết xuất, tinh chế những loại pin chuyên dụng, phù hợp cho từng mục đích sử dụng. Tiện nói luôn, loại pin mà tu tiên giả dùng để hỗ trợ quá trình tu luyện được gọi là Tinh Pin hay có thể gọi đơn giản là pin.”
Tất Cường nhíu mày hỏi tiếp
“Việc tinh chế ấy có phức tạp không? Trái đất chúng ta có thể tự làm được không?”
“Rất tiếc phải làm anh thất vọng. Công nghệ tinh chế ấy cực kỳ phức tạp và bí mật. Chỉ có các tổ chức lớn mới có được nó mà thôi. Tu tiên giả địa cầu chúng ta vẫn phải đổi pin thô lấy các loại pin chuyên dụng với giá cực đắt đấy.”
Tất Cường thở dài tiếc nuối. Từ khi có chút hiểu biết thế giới tu tiên vũ trụ này, hắn đã khao khát có thể thực hiện được một vài phép thuật của họ. Nhưng do thiếu kinh phí nên không thể sở hữu bất cứ một sản phẩm phép thuật nào cả. Hiện tại, gặp gã tu tiên giả tiền bối này, hắn muốn hỏi vay một vài thiết bị để sử dụng nhưng ngay đến cái bắt buộc đầu tiên là pin năng lượng đã khó khăn như vậy. Hắn thật không dám tin là có thể xin được bất kỳ thiết bị nào.
Harry vừa quan sát Tất Cường vừa cầu khẩn cho tên này đừng mở mồm hỏi gã cho xem bất cứ công cụ phép thuật nào. Nếu chuyện đó xảy ra, hắn chỉ có cách hi sinh hình tượng mà muối mặt từ chối mà thôi. Thực sự, Harry cũng có nỗi khổ tâm của mình. Hắn tuy là một tu tiên giả có thánh thể nhưng không hiểu sao tốc độ tu luyện của hắn quả thật quá tệ. Tu vi của hắn quá thấp nên hắn phải dùng gần như toàn bộ tài sản của mình để thu mua đan dược và pin có tác dụng tăng cường tu vi .Vì thế thật sự, hắn không có bất cứ một món trang bị phép thuật gì trong người trừ những thứ tối cần thiết. Đương nhiên, gã không muốn bất cứ ai đụng đến nỗi đau này.
Hai người im lặng theo đuổi những suy nghĩ khác nhau. Một lúc sau, Tất Cường nói:
“Anh có thể giải thích cho tôi về hiện tượng mà tôi vừa kể được không? Theo tôi thấy thì nó có rất nhiều đặc điểm của hiện tượng “Cảm Linh” nhưng lại có nhiều điểm không giống lắm.”
Harry mỉm cười giải thích:
“Hiện tượng “Cảm Linh” chỉ là tên gọi của chúng ta đối với nó mà thôi. Thực tế thì nó chính là dấu hiệu cho biết chúng ta đã mở ra giác quan thứ bảy, một giác quan cho phép chúng ta cảm nhận được năng lượng và vật chất đen. Vì nó là giác quan nên mỗi người có cảm nhận khác nhau về hiện tượng mà họ quan sát là bình thường.”
“Nói vậy, tôi đã lên cấp E? Tôi đã là một tu tiên giả thực thụ?”
“Ha ha ha…Ồ. Không. Rất đáng tiếc, nhưng không phải vậy. ‘Cảm Linh’ chỉ là dấu hiệu của việc anh sắp trở thành tu tiên giả cấp E mà thôi. Còn anh có trở thành hay không thì lại là chuyện khác.”
Harry bật cười rồi giải thích. Tất Cường nghe vậy thì thất vọng. Hắn hỏi tiếp
“Anh bảo là sẽ giúp tôi luyện tập. Vậy anh có thể nói rõ hơn không?”
“Anh phải biết, một trong những tiêu chuẩn để đánh giá một tu tiên giả có phải là cấp E hay không, là ở chỗ anh ta có thể sử dụng những công cụ phép thuật hay không. Phương pháp sử dụng các loại trang bị, công cụ ấy đòi hỏi người tu tiên phải có một vài điều kiện nhất định. Trách nhiệm của tôi là giúp anh có đầy đủ các điều kiện ấy.”
Tất Cường nghe vậy thì có đôi chút hiểu ra. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi ngửng đầu nhìn thẳng vào mắt Harry, hỏi
“Giờ thì chúng ta vào việc chính đi. Anh muốn nhận được thứ gì khi bỏ công sức ra huấn luyện cho tôi?”
Harry mỉm cười nói
“Anh rất thẳng thắn, khá giống với người phương tây chúng tôi. Tôi cũng chẳng có ý định giấu diếm. Tôi muốn anh trả cho tôi hai cục Tinh Pin khi anh đã đạt được tới cấp E.”
“Nếu tôi thất bại?”
“Trong trường hợp đó, cả hai chúng ta đều phải chịu lỗ thôi. Tôi sẽ giới thiệu cho anh một công việc phù hợp nhưng anh phải trả tôi năm cục pin thô, trong vòng năm năm. Thời gian tính từ lúc anh bắt đầu nhận việc. Thế nào?”
Tất Cường im lặng. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói
“Được. Tôi chấp nhận.”
“Ha ha… Vậy chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sự hợp tác này chứ nhỉ? Mọi người đợi một chút nhé.”
Ông Long cười nói vừa đi đến tủ rượu, rót ra ba ly rượu. Mọi người cùng nhau nâng ly vui vẻ. Sau đó, Tất Cường quay sang Harry hỏi:
“Bao giờ chúng ta có thể bắt đầu.”
“À, việc này nói đơn giản thì cũng đơn giản mà phức tạp thì cũng rất phức tạp. Để có thể sử dụng những công cụ phép thuật, anh phải có khả năng sử dụng sức mạnh ý chí mới được.”
Nghe Harry nói vậy, Tất Cường hơi bất ngờ. Hắn hỏi lại
“Sức mạnh ý chí à? Ý anh là dùng ý nghĩ để điều khiển hoạt động của một vật gì đó, phải không?”
“Ồ không. Không đến mức đó. Những công cụ pháp thuật là những công cụ sẽ thực hiện ý muốn của anh. Nhưng nếu anh không thể kiểm soát được ý muốn của chính mình thì chúng sẽ phản ứng với tất cả những suy nghĩ dù là nhỏ nhặt nhất của người sử dụng. Nếu chuyện đó xảy ra thì anh sẽ gặp một đống những rắc rối và thậm chí có thể bị kết tội nữa.”
Tất Cường lập tức hiểu ra. Mỗi con người luôn tồn tại vô vàn những ý nghĩ, mong muốn điên rồ nhưng hầu hết mọi người đều áp chế được chúng và hành động phù hợp với các nguyên tắc của cuộc sống. Những công cụ mà anh ta nói lại có chức năng cảm nhận và làm theo suy nghĩ của người sử dụng. Tức là, nếu người sử dụng có ý nghĩ xấu xa thì chúng sẽ thực hiện ý nghĩ đó ngay lập tức. Không cần quá thông minh để hiểu được hậu quả của những việc làm không cần nghĩ đó.
“Vậy tôi phải làm thế nào, để ngăn chặn điều đó?”
“Rất đơn giản. Anh phải học cách tập trung vào những điều anh thực sự muốn làm đồng thời học cách tạo những bức tường phòng vệ. Những bức tường đó có tác dụng ngăn những ý nghĩ ngu ngốc của anh tiếp cận với các công cụ phép thuật đồng thời bảo vệ bộ não của anh khỏi những thâm nhập trái phép khác.”
“Những xâm nhập trái phép à?”
Tất Cường ngạc nhiên hỏi lại. Harry nói
“Điều này có lẽ phải làm trên thực tiễn để anh có thể khái niệm chính xác. Anh cho phép chứ?”
Tất Cường ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu chấp nhận. Harry khẽ mỉm cười. Cổ tay anh ta khẽ léo sáng.
Tất Cường còn chưa kịp hiểu gì thì mọi chuyện đã diễn ra. Cả không gian xung quanh đột nhiên như sụp đổ. Bóng tối ập đến trong nháy mắt. Những âm thanh kinh khủng vang lên khắp nơi. Một cảm giác đáng sợ ập đến, xâm chiếm tâm hồn hắn. Hắn kinh hoàng không biết phải làm sao thì tất cả kết thúc.
Tất Cường nhận ra hắn vẫn đang ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng số ba như trước. Harry và ông Long vẫn mỉm cười như cũ. Dường như tất cả những điều vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng. Tất Cường ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Vừa rồi tôi đã xâm nhập một chút vào đầu óc của anh. Tuy nhiên, do năng lực hạn chế nên tôi chỉ có thể tạo ra một chút ảo giác nho nhỏ như vậy thôi. Nhưng, dù thế thì tôi cũng đã chiếm được không ít ưu thế rồi.”
Tất Cường im lặng. Cảm giác sợ hãi vừa rồi vẫn còn y nguyên trong hắn. Cảm giác đó rõ ràng chỉ là ảo giác, do đối phương gài vào nhưng vẫn không vì vậy mà giảm đi độ thực tế của nó. Tất Cường phải mất một lúc khá lâu mới bình tĩnh trở lại được. Hắn nhìn Harry nói
“Tôi muốn học cách tạo lập tường phòng vệ cho đầu óc mình. Xin anh hãy dạy cho tôi.”
Harry nghe vậy thì trở lên nghiêm nghị. Anh ta đã cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Tất Cường. Anh ta lập tức trở lên nghiêm túc:
“Việc tạo ra một bức tường phòng vệ là việc hết sức dễ dàng. Nhưng việc nắm được cách dùng ý nghĩ để điều khiển những công cụ pháp thuật lại là việc rất khó khăn. Trước hết, anh phải biết rõ ràng mình muốn làm gì, càng chi tiết càng tốt. Anh phải phân biệt được ý muốn mà anh thực sự muốn thực hiện giữa hàng trăm ý tưởng xuất hiện trong đầu và đưa ý muốn đó đến với công cụ phép thuật. Đây là điều cực kỳ khó khăn. Hầu hết người tu tiên không vượt qua được cấp E chỉ vì họ không thể làm được điều này. Những người đó dù có công lực mạnh đến đâu cũng không được coi là tu tiên giả. Họ được gọi là những Á tiên.”
Tất Cường gật đầu, tán thành. Hắn có thể hiểu được những điều mà Harry vừa nói. Việc khống chế ý nghĩ đối với một con người là điều cực kỳ khó khăn. Hầu hết mọi người đều thất bại khi đối mặt với việc này. Họ thường bỏ mặc cho đầu óc bay lượn với hàng ngàn suy nghĩ đen tối và chỉ nỗ lực khống chế hành động của mình mà thôi. Dù vậy, vẫn tồn tại những người không thể khống chế được hành động bản thân. Họ thường được gọi là bệnh nhân tâm thần hay tội phạm… Harry dừng lại một chút rồi nói tiếp
“Tôi có thể dạy anh cách sử dụng phép thuật được gọi là The Wall ấy, nhưng tôi không thể đảm bảo anh sẽ học được nó. Đó là vấn đề của riêng anh và anh phải tự mình giải quyết. Tôi chỉ có thể hướng dẫn anh phương pháp luyện tập tốt nhất mà thôi.”
“Anh có thể miêu tả một chút về loại phép thuật đó được không?”
“À… Anh có thể tưởng tượng ra thế này. Đầu óc và các ý nghĩ của anh là những người sống trong một căn phòng có cửa bị khóa chặt, còn anh là người cầm chìa khóa. Mọi người đều tìm cách để thoát ra. Nhưng chỉ những ai được anh cho phép mới có thể rời khỏi căn phòng đó.”
Tất Cường gật đầu. Hình ảnh mà Harry chỉ ra quá đơn giản nhưng cũng rất rõ ràng. Nó cho phép Tất Cường có thể hình dung được hầu hết những điều kiện hắn cần phải đáp ứng để có thể thực hiện được phép thuật này. Hắn nhìn Harry hỏi
“Bao giờ, chúng ta có thể bắt đầu học.”
Harry bật cười rồi bảo
“Bất cứ khi nào anh muốn. Thực tế thì ban đầu, tôi chỉ đưa cho anh bí kíp luyện tập. Anh phải tự mình luyện tập trước. Khi nào có thắc mắc gì thì anh có thể hỏi tôi. Sau khi, anh đã đạt được những điều kiện căn bản thì tôi mới có thể hướng dẫn tiếp cho anh những điều cụ thể hơn.”
Harry nói xong liền lấy ra một quyển sách mỏng, đưa cho Tất Cường. Tất Cường cầm lấy quyển sách và cảm ơn anh ta. Hai người trao đổi cho nhau địa chỉ email và số điện thoại để trao đổi khi cần. Sau đó, Tất Cường đứng lên chào hai người rồi ra khỏi phòng. Harry và ông Long vẫn ở lại trò chuyện hay làm những công việc khác thêm một lúc nữa. Những điều này có liên quan đến Tất Cường hay không. Hắn dĩ nhiên không biết và cũng không cần biết. Hắn đang có việc phải làm ngay.
Tất Cường đi đến thư viện của tổ chức và lấy quyển sách mỏng ra đọc. Hắn không đi về nhà mà đến đây là vì hắn cho rằng đọc sách ở thư viện là chính xác nhất. Hắn đã đúng. Cuốn sách dù rất mỏng nhưng lại chứa đựng một lượng kiến thức khổng lồ. Bên trong đó là một loạt những từ ngữ chuyên môn và các kiến thức mà để hiểu được, người đọc cần có những hiểu biết về các định luật, định lý quan trọng nhất định. Tất Cường không thể hiểu được một nửa những kiến thức đó nếu không có sự trợ giúp của các thủ thư và những tài liệu từ cơ bản đến chuyên môn.
Hôm ấy, Tất Cường đến nhà Kana rất muộn. Khi hắn đến, Kana đã dùng xong bữa và đang xem tivi. Nàng có vẻ rất bực dọc vì điều đó nên dấm dẳng cả buổi tối. Tất Cường phải ngọn nhạt mãi mới có thể khiến mỹ nhân bình thường trở lại. Cũng may là Kana cho rằng hắn ôn luyện để chuẩn bị cho cuộc tuyển nhân viên, với hi vọng kiếm được một công việc đàng hoàng nên bỏ qua. Nếu nàng biết hắn bỏ thời gian, công sức để theo đuổi một giấc mơ hoang đường như tu tiên thì chắc nàng đã đá hắn ra khỏi cửa từ lâu rồi.
Những ngày tiếp theo, Tất Cường lại trở lại với lịch, thời gian biểu như trước. Có khác chăng là thời gian tu luyện của hắn rút ngắn lại, để có thêm hai tiếng mỗi ngày tu luyện phép The Wall. Đương nhiên, thỉnh thoảng hắn cũng phải liên lạc với Harry để xin hướng dẫn, các lời khuyên cần thiết cho quá trình tập luyện. Phải công nhận, Harry khá nhiệt tâm. Anh ta không chỉ trả lời đầy đủ qua điện thoại hoặc email mà còn đến tận nơi để hướng dẫn trực tiếp hắn. Điều đó thực sự làm cho Tất Cường khá cảm kích, cũng như nó giúp cho việc tu luyện của Tất Cường trở lên dễ dàng hơn rất nhiều.