Hứa Tinh Tinh ngạc nhiên nói:
- Phiêu Phiêu, cậu cũng am hiểu đồ cổ sao?
- Hiểu chút ít, nhưng tầm nhìn của tớ còn hạn chế lắm, không biết đồ này là thật hay giả.
Liễu Phiêu Phiêu khiêm tốn nói, dù gì đây cũng là cửa hàng của người khác, lại có chút quan hệ với Hứa Tinh Tinh, nên không muốn nói linh tinh.
Biết rõ là đồ dỏm còn phủ nhận, Liễu Phiêu Phiêu quả lương thiện!
- Chú Ba, chú giới thiệu với mọi người đồ này đi.
Cao Siêu có chút không vui nói với lão già kia.
- Được, tổng giám đốc Cao.
Lão già lấy giọng, liền nói:
- Đồ vật này,có tên là Bạch Kim Thạch Khảm Châu Thạch Tháp, thân tháp và chân tháp đều được chế tác bằng đá Bạch Kim, tạc khắc hoa văn điêu luyện, ngoài ra còn khắc đầy đủ tám chứ: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh.
Diệp Thanh vừa nghe xong, biết ngay lão già này đang bịa đặt, cái khác thì cậu không dám nói, nhưng cái chân tháp, tuyệt đối không phải được chế tác bằng đá Bạch Kim, nhưng cậu cũng không nói ra, cũng biết Liễu Phiêu Phiêu nói đa phần là chuẩn xác, khả năng vật này là đồ dỏm lắm, nếu là đồ thật, chắc chỉ có phần chân tháp thôi.
Lại nghe lão già nói tiếp:
- Bốn đỉnh tháp không được đúc thú mạ vàng, nhưng đều được khảm trân châu, ngà voi. Đá Thanh Kim được chế tác thành những sợi xích và lắp tháp. Chính giữa đặt bàn thờ Phật, phía trước có đá phỉ thúy làm bậc thang, cửa mạ vàng, còn có bút tích của Càn Long viết: Vô Lượng Thọ Phật tán.
Toàn bộ tòa tháp được chia làm mười ba tầng, điêu văn hoa sen. Rồi ông già lại nói các kiểu vàng bạc châu báu để làm lên tòa tháp đó nữa, lại còn nói đây là báu vật thời Càn Long, giá của nó cũng phải 360 ngàn tệ.
Làm trong giới đồ cổ, quan trọng nhất là biết cách lừa người khác, xem người ta giới thiệu, miệng lưỡi lưu loát, nói như thật vậy, nếu là người ngoại đạo, sẽ bị dính trưởng ngay.
Một nữ sinh kinh ngạc nói:
- Trời ơi, mỗi một tòa tháp, mà giá đã mấy trăm ngàn tệ rồi, mình làm mười năm không ăn không uống e rằng còn chưa mua nổi nữa.
- Đúng đó, đắt quá!
Có người đồng tình nói.
- Ha ha, nếu vị tiểu huynh đệ này muốn, vì cậu là bạn của tổng giám đốc Cao, có thể giảm 20% cho cậu.
Lão già cười khểnh, nhưng đây cũng là thói quen nghề nghiệp của lão, tiện thì hỏi luôn, vì cũng chẳng hi vọng gì Diệp Thanh mua nó cả, nhìn dáng vẻ của Tiểu Thanh như vậy khó mà mua nổi rồi.
- Thế nào, Diệp Thanh, cậu muốn mua sao?
Chu Khanh Nghiên cười hàm ý nói, lời nói, thái độ đó khiến Diệp Thanh rất không thoải mái, cứ như nói, cậu là một thằng nghèo rớt mùng tơi, lại còn bày đặt đồ cổ gì chứ. Đương nhiên, những người khác cũng chẳng có ý tốt đẹp gì, kể cả Hứa Tinh Tinh nữa.
Thái Đạc lập tức đứng xa xa Chu Khanh Nghiên chút.
Diệp Thanh thản nhiên cười, nói:
- Tôi muốn mua lắm những khổ lỗi là không có tiền.
Thực ra, trong lòng cậu còn một câu chưa nói đó là: Cho dù ông mày có tiền đi chăng nữa, thì cũng sẽ không bỏ ra hơn 300 ngàn tệ để mua đồ dỏm đâu, mi coi ta là đồ ngốc sao.
Cao Siêu nói:
- Nếu cậu thích, tôi tặng cậu cũng được, nhưng cửa hàng này là do tôi và công tử của chủ tịch tỉnh Dương hợp tác, Dương Đại Thiếu chiếm cổ phần nhiều hơn, tôi cũng không thể quyết định được.
Thái Đạc bĩu môi, bụng nghĩ: Mi chỉ được nói mồm thôi, cái gì mà tôi không thể quyết định được chứ, chỉ là đồ dỏm, thì đắt cái lỗi gì chứ? Nếu mi quả thực muốn tặng, cũng chỉ là một lời nói mà thôi. Hơn nữa, không có công lao sao lại nhận ban thưởng chứ, cho dù mi thật sự muốn tặng đi chăng nữa, với nhân cách của Diệp Thanh, cậu ấ tuyệt đói không thèm đâu.
Đối phương ra giá quá cao, Diệp Thanh không mua nổI đành thôi, tuy chân bảo tháp này rất giống với chất liệu của bảo tháp gia truyền của mình, nhưng cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, nằm ngoài phạm vi của mình.
Dù sao, Diệp gia cũng chỉ là một gia đình bậc trung, cũng không thể bỏ ra một đống tiền mua nó về được, cho dù mượn đâu mượn tay, miễn cưỡng mượn đủ tiền, thì cha mình Diệp Thanh Tuyền cũng sẽ không đồng ý.
Có nhiều tiền như vậy, không bằng mua thêm chút thuốc, đi chữa bệnh từ thiện, không biết chừng còn có thể cứu giúp được không ít người, còn có giá trị hơn gấp nhiều lần mua một vật về chỉ bày đó mà coi thôi.
Diệp Thanh hiểu tính cách của bố mình, nên cũng dập tắt ngay ý nghĩ mua những đồ như thế, thậm chí không hề nghĩ sẽ đưa ra vấn đề này nói với bố mình.
……
Sau đó Cao Siêu lại khoe khoang những đồ vật có giá trên trời ở cửa hàng của mình, sau đó đoàn người lại đến một khách sạn xa hoa nhất ở thành phố Phù Liễ, đó là khách sạn Kim Thụy Đức.
Ở đây không cái gì là không có cả, trên trời dưới đất, dưới biển, gì gì cũng có, ông chủ lại là một trong mười đại phú hộ ở đây, một nhân vật rất có tiếng tăm, chơi cả với quan chức và xã hội đen, nên từ trước tới giờ không có đám giang hồ lỗ mãng nào dám đến đây làm loạn cả, cục thuế cũng không dám bén mảng tới, cho nên làm ăn kinh doanh rất phát đạt.
Đương nhiên, có thể vào đây không phú thì quý, không phải như những người như Diệp Thanh có thể vào mà hưởng thụ được.
Nhưng Cao Siêu lại là khách quen nơi này, vừa vào cửa, liền có rất nhiều nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp cung kính chào hỏi hắn.
Được sự giới thiệu của giám đốc ở đây, Cao Siêu và đám người bao phòng riêng trên lầu sáu.
Đây là một phòng riêng rất rộng lớn, bài trí phong thủy, tranh chữ của các danh nhân, bức bình phong hoa mẫu đơn, lại còn chiếc màn hình tinh thể lỏng to vật vã đặt ở trên tường, sa pha bằng da thật vân vân, nhất là chiếc bàn bằng gỗ Lê to vật vã ở giữa, càng thu hút những ánh mắt hiếu kỳ,bàn gỗ thẳng tắp dài tầm hai ba mét, Diệp Thanh và hai ba mươi bạn học ngồi vào đó vẫn còn thấy rộng rãi.
Rất nhanh, đủ loại sơn hào hải vị đều được bưng lên, rượu đỏ, rượi trắng. bia. nước ngọt… tùy ý lựa chọn.
Vị chủ sị bàn tiệc này không ai khác chính là Cao Siêu và Hứa Tinh Tinh, một đôi tình nhân về ngoại hình không chút cân xứng gì cả, cuộc ăn uống rất linh đình, chén anh chén em, những lời khen được vang lên khiến Diệp Thanh không còn muốn ăn gì nữa.
Theo thường lệ cậu và Thái Đạc, Liễu Phiêu Phiêu và vài người bạn tốt ngồi cùng một chỗ, cảm thấy chói tai, nên cũng chẳng muốn nói gì, trái lại cũng chẳng có ai đến chúc rượu bọn họ cả, nên cậu cũng chẳng buồn đi mời rượu Cao Siêu.
- Anh Siêu, tiểu đệ mới mở một công ty văn phòng phẩm nho nhỏ ở thành phố Phù Liễu, chủ yếu cung cấp các thiết bị văn phòng, rất mong anh Siêu chiếu cố.
Một người mặc bộ véc màu đen đến mời rượu Cao Siêu, sau khi nịnh hót một hồi liền cười ha hả rồi nói.
Người bạn kia tên là Uông Tiểu Vĩ, trước kia cũng rất thân với Diệp Thanh, thường mượn bài của Diệp Thanh để chép, không ngờ bây giờ người ta đã mở được công ty rồi.
- Được được, lát nữa cậu đưa card cho tôi nhé, tôi dặn thuộc hạ quan tâm đến cậu chút.
Chu dù Cao Siêu nghe những lời nịnh hót đã nhàm tai, nhưng trước mặt mọi người muốn sĩ diện nên đồng ý cho qua.
- Cảm ơn anh Siêu, cảm ơn anh Siêu.
Thấy vậy Uông Tiểu Vĩ rất vui mừng, lại nâng cốc lên, mời rượu Cao Siêu nói:
- Tiểu đệ lại kính anh một ly, chúc anh và Tinh Tinh đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.
Nói xong lời này, khiến Diệp Thanh càng buồn bực, chỉ nghe thấy Cao Siêu ha ha cười lớn, rất khoái trí, cầm ly rượu đỏ lên, uống một hơi cạn sạch.
- Sao mi không nghẹn mà chết đi cho rồi.
Diệp Thanh rất khó chịu thầm nói.
Cao Siêu vừa nâng ly rượu lên miệng, đang đinh uống, bỗng nhiên khuôn mặt đồ đãn ra, không còn cười nói gì nữa, nằm uỵch xuống bàn.
- Á! Anh Siêu. Anh Siêu, anh làm sao thế.
Hứa Tinh Tinh kinh hãi kêu lên, vội chạy tới đỡ Cao Siêu dậy, gọi vài câu, thấy Cao Siêu trợn trừng mắt lên, nhưng mồm miệng méo xẹch lại, lưỡi như cứng đờ không nói thành lời, đồng tử dãn ra, dường như bị trúng gió.
- Anh Siêu, anh làm sao thế? Anh làm sao thế?
Hứa Tinh Tinh liền gào khóc, nước mắt nước mắt dài lăn trên má.
Diệp Thanh kinh hãi thầm nói: không phải chứ? Sao mà linh nghiệm vậy? mình mới nguyền rủa một chút, liền biến thành sự thật ngay sao? Nhưng cũng không phải là bị chết nghẹn, hình như là bị tai biến.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 12: Có nhiều tiền thì cũng làm gì nào
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Lúc này, mọi người cũng bắt đầu nháo nhào lên, đứng hết dậy, xúm lại chỗ Cao Siêu, ai nấy đều bảo này bảo nọ, cộng với những tiếng gào khóc của Hứa Tinh Tinh, rồi những tiếng khuyên nhủ của những bạn nữ, khiến cả phòng hỗn loạn lên.
- Mau, mau gọi cứu thương, gọi bác sĩ đi.
- Mau, mau, chúng ta đưa anh Siêu tới bệnh viện thôi.
- Cứ đợi xe cứu thương đi.
Những đám người tranh luận là đưa luôn tới bệnh viện hay đợi xe cứu thương tới, lúc này thì Cao Siêu đã hoàn toàn bất tỉnh. Cho dù kêu gọi thế nào cũng không tỉnh.
Quản lý khách sạn cũng gọi người tới, nhưng hắn cũng chẳng biết làm gì, chỉ đứng một bên quan sát thôi.
- Còn đợi xe cứu thương làm gì nữa, đợi xe tới thì người cũng đã đi tong rồi, mấy cậu kia mau qua đây giúp một tay.
Vị giá, đốc công ty văn phòng phẩm Uông Tiểu Vĩ rất cuống cuồng lên, mồ hôi nhẽ nhại, dường như bố mẹ hắn vậy, ra sức gọi tên Cao Siêu, rồi tháo cổ áo ra, rồi vác hắn lên lưng để đưa tới bệnh viện.
Anh nói xem sao hắn lại đen đủi thế chứ, vừa mới đặt được mối quan hệ, trong chớp mắt đã tiêu tan, khiến người bạn học này rất lo lắng, cũng là chuyện thường tình thôi, mọi người cũng thông cảm cho cậu ấy.
- Không được động đậy.
- Đúng lúc này, Diệp Thanh kêu lên, rồi lao nhanh tới, một tay đẩy Uông Tiểu Vĩ ra.
- Cậu làm gì đấy?
Uông Tiểu Vĩ tức giận quát. Liên quan đến phú quý của hắn sau này, nên hắn không khỏi tức giận.
- Nếu cậu muốn anh ấy chết, thì mau bê anh ấy đi.
Diệp Thanh lạnh lùng nói.
Lúc này Uông Tiểu Vĩ không dám hé răng nói gì.
Gì thì gì Diệp Thanh cũng là con nhà nòi, mới nhìn quá, đã biết là bị tai biến rồi, hơn nữa là tai biến có tính di truyền nưa
Tai biến mạch máu não, hau còn gọi là xuất huyết não, là một loại bệnh đột nhiên tuần hoàn máu bị tắc nghẽn.
Bệnh này có các biểu hiện đột nhiên bất tỉnh nhân sự, mồm miệng méo xệch, lưỡi cứng, trí lực giảm sút, bán thân bất toại, tỉ lệ phát bệnh cao, tỉ lệ tử vong cũng cao, tàn phế cao, khả năng tái phát cao và còn nhiều biến chứng khác nữa, do đó y học thế giới liệt bệnh này cũng như bệnh động mạch vành, bệnh ung thư là ba bệnh có nguy hại cao nhất đến sức khỏe nhân loại.
Người trẻ tuổi mà bị tai biến, phần lớn là do di truyền. Theo nghiên cứu của các chuyên gia nổi tiếng thế giới, bệnh này nguyên nhân chính là do trong cơ thể thiếu các loại men.
Đương nhiên, cũng không loại trừ các nguyên nhân khác, ví dụ thói quen sinh hoạt không lành mạnh, hút thuốc, uống rượu, không rèn luyện cơ thể, ăn uống không cân đối, áp lực công việc lớn, tính tình lo lắng vân vân.
- Á, Diệp Thanh, cậu cũng tốt nghiệp cao đẳng hộ lý, lại có đông y gia truyền, cậu mau cứu anh ấy đi.
Hứa Tinh Tinh rất lo lắng, vừa khóc vừa nói.
Cứu người như cứu hỏa, Diệp Thanh cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ nói với Thái Đạc:
- Cậu giúp tôi khẽ đặt anh ấy lên ghế sô pha.
- Cái này…
Thái Đạc cũng không muốn qua giúp lắm, nhưng thấy bạn nói vậy đành miễn cưỡng qua.
Diệp Thanh cũng hiểu ý của bạn mình, Thái Đạt muốn cậu đừng ra tay cứu giúp làm gì.
- Ý , người anh em, tình hình cấp thiết, cứ xử lý trước rồi tính sau.
Thấy Diệp Thanh nói vậy, Thái Đạc cũng không nói gì nữa, vội cùng Diệp Thanh nhẹ nhàng đỡ Cao Siêu lên ghế sô pha, để hắn nằm ngửa lên, Diệp Thanh lấy tay đỡ đầu để đầu của Cao Siêu không quá cao và cũng không quá thấp.
Bởi vì tái biến nên tuần hoàn máu bị tắc nghẽn, không phải xuất huyết não, không phải thiếu máu não, cho nên đầu phải đặt không cao không thấp, nếu không sẽ làm bệnh tình thêm nặng.
Nói thật, nếu Diệp Thanh mà không đến giúp thì Cao Siêu đã chết rồi, cho dù may mắn không chết thì cũng bán thân bất toại, mồm miệng méo xệch. Nhưng, Diệp Thanh là một người có lương tâm chứ không phải thấy chết mà không cứu.
Y đức, y đạo, không có ngành nghề nào nhấn mạnh đến y đức như nghề y, nếu không giữ được nó thì sau này làm sao trở thành một danh y được đây.
- Bệnh nhân có đeo răng giả không?
Diệp Thanh hỏi.
- Oạch…
Hứa Tinh Tinh có chút xấu hổ gật đầu.
Diệp Thanh không nói gì nữa, vội mở to miệng Cao Siêu ra, quả nhiên phát hiện bộ răng giả, lập tức gỡ ra, vứt trên sô pha.
- Bệnh nhân đang hôn mê bất tỉnh, lấy răng giả ra để tránh răng giả rơi xuống, dẫn tới hô hập gặp trở ngại.
Thấy ai nấy đều ngạc nhiên, Diệp Thanh đành kiên nhẫn giải thích.
Thái Đạc trong bụng có vẻ tức giận thầm nói: mẹ kiếp, đã cứu người là tốt lắm rồi còn nghĩ này nghĩ nọ nữa.
Liễu Phiêu Phiêu trộm cười.
- Như vậy là được rồi sao?
Mắt Hứa Tin Tinh đỏ lòe, mang vẻ nghi ngờ hỏi.
- Ừ, mọi người đừng động vào anh ấy. Bây giờ quan trọng nhất là đợi bác sĩ tới.
Hứa Tinh Tinh lập tức cảm thấy có chút thất vọng, nhưng lập tức hiểu ra nói:
- Tôi ngớ ngẩn quá, Diệp Thanh cũng chỉ là một hộ lý, còn có thể làm được gì nữa để cứu sống Cao Siêu chứ?
Nghĩ tới đây, bản thân Hứa Tinh Tinh cũng cảm thấy buồn cười, nhưng mạng sống của Cao Siêu đang rất nguy, nên cô ấy không cười nổi.
Sau khi Diệp Thanh làm xong xuôi, liền vào nhà vệ sinh rửa tay, rồi quay lại cùng mọi người đợi bác sĩ tới.
Sao thế? Sao Diệp Thanh lại không cứu tiếp?
Buồn cười, đây là một trong ba bệnh nguy hiểm và khó chữa nhất, DIệp Thanh chỉ học hộ lý làm sao dám manh động, làm những cái hộ lý trước là tốt lắm rồi.
Hơn nữa, đây lại là trong nội thành, bác sĩ lập tức tới ngay, trình độ bác sĩ thì không phải bàn rồi, không biết cáo hơn mình bao nhiêu lần nữa ý chứ, nhất là, Diệp Thanh lại nghe thấy Hứa Tinh Tinh gọi điện cho chủ nhiệm Lưu Xương nổi tiếng nhất của bệnh viện nhân dân số một thành phố Phù Liễu, bảo lập tức đến đây ngay.
Hiển nhiên, vị chủ nhiệm Lưu này có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ Cao, có vị cao thủ lập tức đến thì còn cần gì mình nữa.
Nếu Diệp Thanh mà manh động, nếu xảy ra điều gì, lại chữa lợn lành thành lợn quề thì làm sao cậu còn có tư cách hành nghề y nữa chứ.
…
Được rồi, tôi thừa nhận, Diệp Thanh cũng là một con người, cũng có hỉ nộ ái lạc như những người bình thường.
Gặp phải tình huống này, trong lòng cậu cũng thấy có chút vui vui trong cái họa này, trong đầu cũng rất mâu thuẫn, cứu hay không cứu, rồI cái tâm trong người Diệp Thanh chỗi dậy nên đã ra tay cứu giúp.
Không nghĩ ngợi gì nữa đến giúp tình địch của mình, hơn nữa tên Cao Siêu này cũng là kẻ tiểu nhân đánh khinh thường, nếu là bạn, bạn có làm được điều đó không?
- Sao bác sĩ vẫn chưa tới vậy?
Hứa Tinh Tinh như kiến bò trên chảo nóng, dường như cô không còn kiên nhẫn được nữa, liếc nhìn Diệp Thanh, tuy nói không tin tưởng y thuật của cậu lắm, nhưng vẫn đành tiến tới lôi Diệp Thanh lại nói:
- Diệp Thanh, cậu chẳng phải là Thần Y đó sao? Cậu mau đến cứu anh ấy đi, tới xin cậu đấy.
Xời, bây giờ mới nghĩ tới sao, vừa nãy nói mình thế nào, hơn nữa, mình đâu phải Thần Y gì chứ, mình chỉ là một y tá nhỏ nhoi thôi mà...
- Được rồi, để tôi thử xem sao, cũng cố hết sức vậy, nếu không cứu được, cậu đừng trách tớ đấy nhé.
Thấy Hứa Tinh Tinh khóc sướt mướt, cũng biết cô ấy đặt mình vào niềm tin cuối cùng rồi, nhưng, thực ra cậu cũng đã muốn đến cứu chữa từ trước rồi.
Cậu cân nhắc kỹ lưỡng, sau đó mới đưa ra quyết đinh đến cứu hắn, hơn nữa thấy người đẹp khóc lóc cầu cứu mình như vậy, mình không tới cứu thì cũng chẳng ra gì.
Diệp Thanh nghĩ này nghĩ nọ, nhưng nếu bác sĩ vẫn chưa đến, thì cậu cũng không thể ngồi yên đứng nhìn được, không thể đứng nhìn Cao Siêu từ từ chết trước mặt mình được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 13: Một châm giải quyết
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
Vốn dĩ, Diệp Thanh cũng không có chút thiện cảm nào, không nói đến việc hắn cướp mất người con gái mình yêu thương nhất, nhưng loại người như hắn, Diệp Thanh vô cùng ghét, nhưng, đây cũng không phải là lý do để cậu khoanh tay đứng nhìn được.
Từ nhỏ, bô của cậu đã nói với cậu, bác sĩ là người không nên phân biệt yêu ghét, chỉ cần là bệnh nhân, cho dù là người mình vô cùng ghét, cũng phải cố hết sức cứu người, đó mới là phẩm đức của một danh y.
Đương nhiên, bây giờ Diệp Thanh vẫn chưa đủ tư cách hành nghề y, nhưng gì thì gì cậu cũng là một nam ý tá chứ bỡn gì. Tuy có bằng cao đẳng y và có vẻ bề ngoài tuấn tú, thì đối với việc cứu người chẳng có chút liên quan gì tới nhau cả.
Diệp Thanh tiến tới, liền vận dụng mật phương gia truyền đó là châm cứu” Tỉnh não khai khiếu châm pháp.’( đây là một phương pháp châm cứu giúp thông kinh mạch giúp lưu thông khí khuyết)
Chỉ thấy Diệp Thanh rất nhanh như ảo thuật vậy, lấy từ trong túi ra hai chây ngân châm, không còn thời gian và cồn để sát trung nữa, liền châm ngay vào người Cao Siêu.
Trước tiên châm vào huyệt Nội quan ở hai bên tay ( nội quan là huyệt thuộc quyết tâm bào kinh, có chức năng an thần, khai thông kinh mạch).
Huyệt đạo này nằm ở đường vân ở cổ tay thẳng lên trên hai thốn, giữa hai gân tay, tuy Diệp Thanh mới học qua, nhưng thao tác rất dứt khoát, chuẩn xác, trầm ổn, cái vài phần của người giống như người đã thành thục lắm rồi ý, châm vào không hề thấy chảy máu.
Vừa châm lập tức thu hút những ánh mắt của mọi người, ngay cả quản lý khách sạn, nhân viên phục vụ và cả bảo vệ nữa, ai nấy đều nín thở nhìn Diệp Thanh châm cứu.
Nhưng, diễn viên chính Diệp Thanh lại không hề ung dung gì, trên trán cũng lấm thấm mồ hôi rồi, nếu không phải cố khống chế thì hai tay cũng phát run lên rồi.
Hừ, mọi người đều cho rằng cậu ấy là Thần Y sao? Cậu ấy cũng chỉ tốt nghiệp cao đẳng hộ lý thôi, bởi vì gia đình làm nghề y, bình thường cũng được tiếp súc với y thuật từ nhỏ.
Chiêu Tỉnh não khai khiếu chân này cũng là mới được học, thường ngày vẫn chưa hề thực hành trên người bao giờ, nếu đây là Diệp Thanh Tuyền hay Diệp Đại Đông thì còn chắn chắn hơn bản thân rất nhiều.
Đối với Diệp Thanh, chỉ vì bất đắc dĩ mới liều thôi, nếu không hành động, thì có lẽ Cao Siêu cũng đã chết rồi. Cho nên nói, đôi khi Diệp Thanh cũng rất ngờ nghệch, không ngờ lại mạo hiểm cả tiền đồ trước mắt của mình để ra tay cứu người, mà không biết thành công hay thất bại nữa, nếu chị dâu Xà Tư Na ở đây, nhất định mắng cậu chết mất.
- Rút, cắm, vê, quay.
Diệp Thanh vừa đọc khẩu quyết vừa vận chân.
Đây là bốn cách vận chân để tả( tả chính là giải trừ, một phương pháp trong bát phả của y học cổ truyền),chọn cách vê,quay kim để tả, rồi phối hợp rút và ấn kim.
Diệp Thanh dùng ngón tay vận kim trong vòng một phút, liền rút kim ra, tiếp tục châm vào huyệt Nhân trung. Nghe tên huyệt này chắc ai cũng đã từng nghe nói, đây là huyệt nằm ở khe mũi, khe mũi chia là ba phần thì nằm ở phần trên cùng.
Huyệt này còn được gọi là huyệt Thủy Câu, chính là thủ túc dương minh và đốc mạch chi hội, bởi vì huyệt này có thể thông điều đốc mạch, thăng dương thông khí, khai khiếu tỉnh não, cho nên lâm sàng thường dùng trong tình huống cấp cứu. Ví dụ như trên phim truyền hình thường xảy ra đoạn, có ai đó hôn mê bất tỉnh thường có người ấn vào huyệt Nhân trung.
- Lúc này mình phải dùng thủ thuật Tước Trác( một thủ thuật trong châm cứu).
Diệp Thanh mới vào nghề mà cũng to gan ra phết, vừa đọc khẩu quyết vừa dùng ngân châm châm vào huyệt Nhân trung của Cao Siêu, châm chếch sâu chừng 0.8 thốn.
Thủ thuật Tước Trác cũng là một kiểu tả pháp, sau khi kim châm vào trong huyệt, để cán châm quay tròn 360 độ, khiến những cơ thịt quấn quanh châm, đây được gọi là thủ thuật Tước Trác.
Chừng một phút sau, chỗ mắt của Cao Siêu liền có nước mắt chảy ra, lúc đó Diệp Thanh mới rút ngân châm ra.
- Mũi châm thứ ba của tỉnh não khai khiếu pháp là huyệt Tâm âm giao.
Hai mũi châm trước dường như rất có hiệu quả, sự lo lắng trong lòng Diệp Thanh mới vơi đi phần nào, lại tiếp tục đọc khẩu quyết gia truyền, rồi châm vào huyệt Tam âm giao của Cao Siêu.
Huyệt này nằm ơ mắt cá chân hướng thẳng lên 3 thốn, Diệp Thanh ngắm chuẩn huyệt vị, châm nghiêng vào huyệt 45 độ, sâu chừng 0.5 thốn, sau khi châm vào huyệt Tam âm giao, Diệp Thanh lại dùng rút ấn bổ pháp( bổ pháp ngược với tả pháp).
Đây là một loại châm vào thì nhanh, rút ra thì chậm, đây cũng là một kỹ thuật tương đối cao.
Diệp Thanh mồ hôi nhễ nhại thực hiện các thao tác đó.
Lúc này, cũng đã được ba phút rồi, nhưng Cao Siêu vẫn không hề tỉnh lại gì cả, bên cạnh cũng có người không kiên nhân được, bắt đầu nghị luận này nọ.
-Diệp Thanh, cậu có làm được không đấy?
- Đúng đấy, nếu không làm được, thì đừng làm mất thời gian nữa, thời gian bây giờ là sinh mạng rồi, anh Siêu không đợi được đâu.
- Đàn ông sao có thể nói không được đây? Nhưng, Diệp Thanh, nếu cậu quả thật không làm được, chúng tôi đều hiểu thôi, gì thì gì cậu cũng chỉ là y tá thôi.
- Đúng đấy, Diệp Thanh, nếu không làm được thì đừng thể hiện nữa, lỡ hại anh Siêu thì sao, cậu khó mà gánh trách nhiệm được đâu đấy.
- Hừ, lên được cái tờ báo lá cải đó, lại còn tự cho mình là Thần Y nữ chứ, không biết trời cao đất dày là gì.
- Cái tên tiểu tử này muốn ra oai đây mà, trước kia học cấp ba thành tích cũng tốt thì cũng đã xưa rồi, bây giờ xã hội khác rồi, vẫn không đổi được cái tính đó.
…
Thái Đạc không chịu nổi mấy người này, quát lớn:
- Mẹ kiếp, đừng ầm ĩ lên nữa, giống như ruồi nhặng thế, không biết như vậy ảnh hưởng đến Diệp Thanh sao.
- Mẹ kiếp, cậu chửi ai là ruồi nhặng thế?
Một gã cao lớn lập tức tức giận, tóm lấy cổ áo của Thái Đạc như muốn gây lộn vậy, nhưng Thái Đạc đâu có sợ gì hắn, nên hai người liền đấm đá lẫn nhau.
- Thôi đi thôi đi, cứu người là quan trọng hơn cả, đợi thêm một phút, nếu Diệp Thanh không cứu sống được, xe cứu thương và bác sĩ vẫn chưa tới, chúng ta sẽ cõng anh Siêu đưa tới bệnh viện.
…
-Tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu, Cao Siêu, tôi nhất định cứu sống được anh, để anh phải mang ơn cứu mạng.
Nghe mọi người nói châm chọc, bản thân Diệp Thanh cũng nghĩ tới bỏ cuộc, nhưng, lòng tự trọng của Diệp Thanh lại trỗi dậy.
Thực ra, lúc này, cậu cũng chẳng cầm chắc điều gì, không thể so với những thao tác nhuần nhuyễn như hô hấp nhân tạo vân vân, kỹ thuật tỉnh não khai khiếu châm pháp cậu cũng chỉ học sơ sơ, có những chỗ thực hiện cũng không được chuẩn xác cho lắm.
Nhưng Diệp Thanh vẫn tiếp tục kiên trì, vừa đọc khẩu quyết vừa nỗ lực thực hiện những thao tác chuẩn xác để cấp cứu.
Đang làm dở mà bỏ giữa chừng không phải là phong cách của cậu, cũng không phải y đức của một danh y cần có, tuy nhiên, hiện tại cậu cũng chẳng có giấy chứng nhận hành nghề y, nhưng những cái đó cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Cái quan trọng nhất, cậu biết, một khi cậu bỏ cuộc, e rằng sau này Cao Siêu có thể có những di chứng về sau như mồm miệng méo xệch, bán thân bât toại.
Vốn dĩ bộ dạng Cao Siêu đã đủ khó coi rồi, nếu mà còn bị tàn phế nữa, thì nhìn còn thảm nữa. Nhưng cậu lại không muốn để Hứa Tinh Tinh phải lấy một người chồng tàn phế như hắn, tận đáy lòng, cậu vẫn mong Hứa Tinh Tinh được hạnh phúc.
Về công về tư, Diệp Thanh vẫn phân rõ ràng.
Không khí vô cùng bức bách.
Lại trải qua chừng ha ba mươi giây, ngón chân, rồi chân của Cao Siêu bỗng con rúm lại, tiếp nữa thân thể của Cao Siêu bỗng ngồi bật dậy.
- Á ~.
Những người xung quanh vừa kêu lên kinh ngạc thì Cao Siêu lại nằm xuống sô pha.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 14: Ơn cứu mạng
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Không sao rồi, đây chỉ là phản ứng tự nhiên thôi.
Lúc này Diệp Thanh mới thực sự thoải mái, biết tên tiểu tử này được cứu rồi.
Sau đó cậu lại tiếp tục châm cứu, lại trải qua bốn năm mươi giây, Diệp Thanh lại rút ngân châm ra, Cao Siêu bỗng trợn mắt lên.
- Oa, anh Siêu, anh tỉn rồi à?
- Anh Siêu, anh không sao chứ?
- Anh Siêu, vừa nãy anh làm bọn em sợ quá, ý, anh Siêu sao anh không nói gì thế? Anh bị gì rồi sao?
…
Đám người vay quanh Cao Siêu, khiến Diệp Thanh bị đẩy ra vòng ngoài, ai nấy đều súm lấy hỏi thăm này nọ.
Đáng tiếc, người ta lại không tỏ thái độ gì, bộ dạng Cao Siêu như một người bị mất trí vậy.
- Đừng lo, anh ấy mới tỉnh lại, hiện tay không thể nói được, nghỉ ngơi vài bữa, điều dưỡng một chút sẽ không sao đâu.
Diệp Thanh thấy cảnh tượng đó, không khỏi toát mồ hôi, đứng vòng ngoài hô vào.
Thấy ánh mắt hoài nghi của mọi người nhìn mình, Diệp Thanh lại nói:
- Nếu mọi người còn chưa yên tâm, có thể đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra.
Lúc này, bên ngoài khách sạn vang lên tiếng còi xe cứu thương.
Lát sau, thấy bảo vệ khách sạn đưa hai bác sĩ trung niên và một đám y tá hộ lý xông vào, không cần hỏi, bọn họ chính là những y bác sĩ của bệnh viện nhân dân số một.
- Cô Hứa, cậu Cao bây giờ đang ở đâu?
Vị nam bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi, trông rất bệ vệ, bụng như bà chửa vậy, trong đám người liền nhìn thấy Hứa Tinh Tinh rồi vội vàng hỏi.
- Anh Siêu ở đây này, bác sĩ Lưu, cuối cùng ông cũng đến.
Hứa Tinh Tinh vẻ vui mừng nói, tiếp nữa mọi người liền tránh ra nhường cho bác khĩ vào.
- Ái dà, chẳng phải cứu được rồi đó sao? Không biết là vị cao nhân nào nhỉ?
Bác sĩ Lưu liền kiểm tra sơ bộ tình trạng sức khỏe của Cao Siêu, phát hiện đã qua cơn nguy kịch, liền hỏi Hứa Tinh Tinh.
Hứa Tinh Tinh nói:
- Là một người bạn thời phổ thông của tôi.
Vừa nói vừa chỉ về phía Diệp Thanh, sau đó liền đem sự tình kể lại cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ Lưu nghe xong mắt sáng bừng lên, lại hỏi Diệp Thanh rất tường tận:
- Những kỹ thuật đông y tôi không hiểu lắm, nhưng cậu quả không thường chút nào, còn trẻ tuổi như vậy mà đã có y thuật cao siêu như vầy, tại hạ rất khâm phục.
Hứa Tinh Tinh thấy kinh ngạc, cũng biết vị bác sĩ Lưu này là một chủ nhiệm khoa có tiếng của bệnh viện nhân dân số một thành phố Phù Liễu này, hay nói cách khác người này cũng là một chuyên gia, hơn nữa còn là chuyên gia của chuyên gia nữa chứ, ngay cả lão còn buột miệng khen ngợi Diệp Thanh, hiển nhiên, việc này Diệp Thanh đã hoàn thành một cách rất mỹ mãn, quả rất có tài,
Những người khác cũng thấy rất kinh ngạc, đặc biệt là những nhân viên phục vụ và bảo vệ của khách sạn, càng khâm phục tài năng của Diệp Thanh hơn, trong bụng nghĩ: Tên tiểu tử này còn trẻ như vậy, có khi còn trẻ hơn mình vài tuổi chứ bộ, nhưng bạn nhìn kìa, người ta lợi hại như vậy, thật là khiến người khác ngưỡng mộ, có lẽ tên tiểu tử này là sinh viên một trường y học cổ truyền có tiếng rồi.
Nếu bọn họ mà biết Diệp Thanh chỉ tốt nghiệp cao đẳng về hộ lý thôi, ngay cả công việc còn không tìm được, thì không biết họ sẽ nghĩ gì nữa.
Bác sĩ Lưu lợm giọng nói:
- Nếu không phải vị thanh niên trẻ tuổi này ra tay cứu chữa, e rằng vị Cao tiên sinh này đã tử vong mất rồi.
Diệp Thanh khiêm tốn nói:
- Không dám không dám, chỉ là ngày trước từng thấy bô tôi dùng ngân châm cứu chữa cho một vị hơn tám mươi tuổi cũng bị tai biến, tôi thấy triệu chứng cũng gần giống nhau, nên mới vận dụng phương pháp đó để chữa cho anh Cao.
Còn một vị trung niên mặc bộ véc rất lịch lãm, khí độ bất phàm, đeo bộ kính dày cộp rất có giáng của một học giả, nhìn còn oai phong hơn vị bác sĩ Lưu kia rất nhiều, cũng gật đầu khen ngợi Diệp Thanh:
- Trẻ tuổi mà đã có bản lĩnh vậy mà cũng không kiêu ngạo, thật là đáng quá. Không biết quý tính đại danh của tiểu huynh đệ?
Diệp Thanh cười nói:
- Tôi họ Diệp tên Thanh.
Vị trung niên này lại hỏi tiếp:
- Tiểu Diệp, hiện tại cậu đang công tác tại bệnh viện nào thế?
Diệp Thanh có chút xấu hổ nói:
- Thực ra tôi không phải là bác sĩ, chỉ là một y tá bình thường thôi, hiện tại đang phụ giúp trong phòng mạch của bố tôi, từ nhỏ được dạy đông y nên cũng biết chút đỉnh.
Vị trung niên này bỗng hiện ra vẻ vui mừng nói:
- Tôi mới mở một bệnh viện, là bệnh viện Ngô Đồng thành phố Phù Liễu, không biết cậu có nhã hứng làm việc ở đó không?
- Cái này… tôi không có giấy chứng nhận bác sĩ.
Diệp Thanh quả có chút động lòng, nhưng thấy mình thiếu cái gì đó.
Thấy Diệp Thanh nói như một cô gái vậy, lại còn có chút ngượng ngùng nữa chứ, vị bác sĩ Lưu đứng bên cạnh không chờ được, liền cười ha ha nói:
- Ngốc quá, chưa có giấy chứng nhận bác sĩ thì sau này từ từ thi thôi. Với trình độ của cậu, hoàn toàn có thể vượt qua chức danh bác sĩ. Thực ra, không chỉ có cậu, rất nhiều cao thủ về đông y dân gian cũng có thể tham gia khảo sát để có giấy chứng nhận. Hơn nữa, cậu cũng có thể làm y tá trước. Cậu có biết, viện trưởng Trương của chúng tôi cũng là một tiến sĩ mới từ nước ngoài về đó, là một chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực y học, cùng với những nhà đầu tư nước ngoài mở một bệnh viện tên là Ngô Đồng, hơn nữa cũng là bệnh viện loại A, là một bệnh viện rất nổi tiếng của thành phố này, chỉ xếp sau bệnh viên nhân dân số một thôi, không phải ai muốn vào đó là vào được đâu.
Nghe nói như thế, bỗng Diệp Thanh rất vui, biết rằng cơ hội qua đi thì khó có thể có thêm lần nữa được, lập tức vui vẻ nhận lời:
- Dạ, viện trưởng Trương, bác sĩ Lưu, cảm ơn các vị đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định không để mọi người thất vọng đâu.
Sau đó, viện trưởng Trương liền mỉm cười đưa cho Diệp Thanh cái danh thiếp.
- Ye! Cuối cùng thì Tiểu Diệp cũng đã đổi đời rồi!
Thái Đạc nắm chặt hay nắm đấm giơ lên vẻ rất vui mừng cho Diệp Thanh.
Viện trưởng Trương lại nói với Diệp Thanh:
- Lúc nào cậu cũng có thể tới đó, hiện giờ bệnh viện chúng tôi đang rất khát khao người hiền tài như cậu. Hơn nữa, bệnh viện Ngô Đồng là một bệnh viện hợp tác đầu tư, nên không có những mối quan hệ phức tạp nào cả, đề bạt người tài là chủ trương của lãnh đạo, chỉ cần cậu có thành tích, sau này nhất định cậu sẽ có cơ hội phát triển.
- Cảm ơn viện trưởng Trương đã khích lệ.
Hai tay Diệp Thanh đưa ra nhận lấy danh thiếp, mỉm cười nói:
- Tôi về nói chuyện với bố tôi chút đã, chừng đầu tháng sau sẽ tới bệnh viện nhận việc.
Bây giờ cũng là nửa cuối tháng ba rồi, đầu tháng sau thì cũng chỉ vài ngày nữa thôi, Diệp Thanh muốn ở thêm vài ngày ở nhà chơi bời chút, sau này làm việc ở ngoài rồi, e rừng ít có cơ hội về nhà.
- Uhm.
Viện trưởng Trương gật đầu, sau đó cùng với bác sĩ Lưu đi xuống lầy, vào xe cứu thương rồi đi.
Còn về Cao Siêu, đã được đám y tá kia khênh vào xe cứu thương trước rồi, Hứa Tinh Tinh cũng đi theo. Lời mời của viện trưởng Trương đối với Diệp Thanh cô ấy không nghe được.
Nhưng, cho dù có nghe được, cũng chẳng có phản ứng gì ghê ghớm lắm cả.
Xảy ra chuyện vừa rồi, mọi người chẳng có tâm trạng nào để ăn uống nữa, cuộc họp lớp cũng tự giải tán, ai nấy về nhà người nấy.
Diệp Thanh, Thái Đạc, Liễu Phiêu Phiêu ba người họ cùng đi với nhau.
Thái Đạc rất hưng phấn nói:
- Nhiều tiền cũng có làm được gì, chẳng phải sự sống của mi cũng nhờ bàn tay của Tiểu Diệp cứu chữa đó sao, nhìn bộ dạng Cao Siêu thật buồn cười quá, xem sau này còn dám khoe khoang trước mặt chúng ta nữa không.
Liễu Phiêu Phiêu cũng che miệng cười.
Thái Đạc lại nói:
- Lần này cậu cứu được mạng sống cho hắn, gì thì gì cũng mang nhiều tiếng thơm, không nói cái gì khác, chỉ nói tới lệ phí chẩn trị, ít nhất cũng phải thu của hắn trăm ngàn tệ. Hắn là công tử nhà giàu, chúng ta cũng chẳng cần phải khách khí với hắn làm gì.
- Cái này, có vẻ không hay lắm. Tôi không cần người ta phải báo đáp.
Diệp Thanh thản nhiên cười nói.
Thái Đạc lập tức trợm mắt lên, nhìn Diệp Thanh nói:
- Vì sao không cần chứ? Thời đại này, giả bộ làm người tốt cũng chẳng có lợi gì đâu, không nên không đòi hỏi, lẽ nào hắn dám nói, mạng sống của hắn chỉ đáng giá trăm ngàn tệ sao.
Liễu Phiêu Phiêu cũng nói:
- Với tính cách của Hứa Tinh Tinh, nhất định cô ấy sẽ có thái độ gì đó, tuy cô ấy có chút hám hư danh, nhưng từ trước tới giờ không thích phải nợ nần ai cả. Có ơn phải trả, sau này đỡ nói mình này nọ.
- Hai người chỉ nghĩ tới tiền vậy.
Diệp Thanh cười mắng, trầm ngâm giay lát, bỗng nói tiếp:
- Tôi rất có hứng thú với cái bảo tháp làm bằng đá Thanh Kim gì gì đó, không biết bọn họ có ý tặng mình không nhỉ?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thần Y Tác Giả: Hành Xích Đạo
-----oo0oo-----
Chương 15: Bị hút vào bạch ngọc bảo tháp
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: MT
- Cái gì? Cậu thích cái bảo tháp gì gì đó sao? Nếu là đồ thật thì không sao, nhưng đó chỉ là đồ dỏm thôi mà. Nếu tính nguyên liệu và gia công cũng chẳng tới năm ngàn tệ đâu. Thiệt thòi quá, chi bằng lấy tiền cho xong.
Thái Đạc không hiểu nổi, vì sao mà Diệp Thanh lại thích tòa bảo tháp như vậy chứ.
Liễu Phiêu Phiêu cũng nói:
- Diệp Thanh phải tin tôi, cái đồ đó tuyệt đối là đồ dỏm, căn bản không đáng 360 ngàn tệ đâu. Thái Đạc nói cái đó giá năm ngàn tệ là còn cao đó.
Diệp Thanh cười nói:
- Nói những điều này còn quá sớm đó, người ta không biết là có báo đáp không nữa mà.
Thái Đạc nói:
- Nếu hắn không tỏ vẻ gì, tôi nhất định sẽ tìm hắn để đòi lại. Mẹ kiếp, khám bệnh mà không mất tiền, thì quả là như ăn quỵt rồi, nếu hắn nghèo khổ, thì không lấy tiền khám chữa bệnh thì đã đành, coi như làm việc thiện, đằng này hắn lại là công tử nhà giàu, gì thì gì cũng phải có chút đỉnh chứ.
- Ha ha, để sau này nói đi.
Diệp Thanh cười nói.
Liễu Phiêu Phiêu biết Diệp Thanh đã rất thích cái tòa bảo tháp kia rồi, liền cười nói:
- Nếu cậu rất thích tòa bảo tháp kia, sau này tôi sẽ gợi ý cho Hứa Tinh Tinh, đương nhiên, không phải nói thẳng với cô ấy, nhưng cô ấy cũng là người thông minh, tôi chỉ ám chỉ chút là cô ấy hiểu thôi.
- Vậy cảm ơn cậu rồi.
Vốn Diệp Thanh không nghĩ gì đến báo đáp cả, nhưng tòa bảo tháp kia có can hệ tới vật gia truyền của mình, lại là đồ chơi hồi nhỏ của cậu, trong lòng cũng muốn có nó, đó cùng là một cách để hồi tưởng thời trẻ thơ của mình.
- Ha ha, chúng ta là ai chứ, bạn học cũ mà.
Liễu Phiêu Phiêu mỉm cười nói:
- Những cái đó đều là chuyện vặt thôi, việc cậu đến bệnh viện Ngô Đồng Ninh Thành mới là chuyện lớn đó.
Thái Đạc cũng đồng tình nói:
- Đúng đó, đấy mới là việc lớn, cũng là người có con mắt đó, nhìn được tương lai của Diệp Thanh. Không phải tôi nói cậu, cứ mãi ở thị trấn Liễu Nhứ đó thì làm sao có cơ hội phát triển chứ. Nam tử hán đại trượng phu trí tại tứ phương mà. Nếu cậu không tới bệnh viện Ngô Đồng, thì theo tôi đến Ninh Thành, gì thì gì cũng là một trong sáu cô đô, cũng là thế cọp chầu rồng cuộn, từ trước tới giờ cũng là nơi nhân kiệt địa linh, còn về Hứa Tinh Tinh, cậu cũng đừng nghĩ gì đến cô ấy nữa, ở đó gái đẹp nhiều vô kể, bảo đảm cậu tới đó sẽ không muốn quay về đâu.
- Ha ha, cậu nói khoa trương quá.
Diệp Thanh chỉ ngại ngùng nói cho qua.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, rồi lại tìm một quán cà phê vào đó ngồi một lát, sau đó ai nấy về nhà người nấy.
…
Ba ngày sau, bảo tháp tới tay.
- Tên Cao Siêu này quả đem cái tòa bảo tháp dỏm này đưa tới rồi. Nếu là đồ thật, không biết hắn có lỡ tặng hay không/
Lúc chập tối, Diệp Thanh ăn xong cơm tối, ngồi vào bàn học của mình, tay vân vê tòa bảo tháp hoa lệ này, chính là tòa bảo tháp mà trước đó thuộc cửa hàng đồ cổ của Cao Siêu được ra giá 360 ngàn tệ đó, thân tháp được làm từ đá Bạch Kim, hoa văn rất đẹp, dưới chân tháp được khắc tám chữ: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh, bằng đó Bạch Kim khảm trân châu.
Phập.
Diệp Thanh dùng búa gõ vào thân tháp, rồi lại gõ tiếp vài cái nữa, sau đó dùng tay búng búng vào, chỉ nghe răng rắc một tiếng, thân tháp liền bị bong tróc ra.
Đây mà đáng giá 360 ngàn tệ sao, Diệp Thanh không hề thương tiếc, vứt như vứt đồ bỏ đi vậy, vứt nó xuống nền gạch, rồi lại tiếp tục xem lại chân thấp.
- Ý, sao mình lại bị vết cắt ở đây nhỉ?
Diệp Thanh cảm thấy ngón tay đau đau, giơ tay lên xem, thấy ngón giữa tay phải bị mệt vết cứa nhỏ, nhưng, vết thương này tuy bé nhưng lại sâu, nam tử hán đại trượng phu, có vết thương nhỏ này thì đáng gì, Diệp Thanh thậm chí lười băng bó lại, chỉ vuốt vuốt rồi lại tiếp tục xem chân tháp thế nào.
Nhưng, điều cậu không biết, giọt máu từ vết thương đó lại nhỏ vào chân tháp bằng bạch ngọc, ngấm vào trong như băng gạc vậy, lập tức không còn dấu vết gì.
- Chậc chậc, chất liệu này quả là khác lạ nhỉ.
Diệp Thanh tỉ mỉ lau chà, quan sát, rồi so sánh với thân tháp của mình, cũng không phân biệt được sự khác nhau gì, cậu tương đối hài lòng, miệng mỉm cười, rồi hay tay bê thân tháp đặt lên chân tháp.
- Đây mà gọi là đồ cố chứ. Nghe nói được truyền từ Hoa Đà đó, không biết có phải thật thế không nữa? Sau khi bố biết nhất định sẽ rất vui mừng.
Đang lúc Diệp Thanh vui mừng, bỗng nhiên có mọt tia sáng lóe lên, Diệp Thanh chỉ thấy có một sức hút rất mãnh liệt, thân nhảy về phía bảo tháp, nhanh như bay, thân thể như nhỏ đi, binh một cái, hoa mắt chóng mặt, không ngờ bị hút vào bên trong.
Cùng lúc đó, loảng xoảng một tiếng, bạch ngọc bảo tháp liền rơi xuỗng gạch.
- Choáng, sao lại thế nhỉ? Rốt cuộc đây là đâu vậy?
Diệp Thanh bò từ đất lên, đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đang đứng ở một bình nguyên vô cùng trống trải rộng lớn, giống như thời tiết ở ngoài trời vậy, mùa xuân đâm chồi nảy lộc, cây cỏ um tùm, vô cùng rộng lớn, dường như không nhìn thấy chân trời vậy.
Cách chỗ mình không xa, chừng bảy tám trăm mét, có một tòa cao đài, trên cao đài có mọt hình cầu rất lớn giống như mặt trời chiếu rọi vậy, khiến khoảng không này sáng sủa như ban ngày.
Điều kỳ quái là, ánh sáng của quả cầu này phát ra rất dịu dàng, không chói mắt như mặt trời làm cho người khác không dám nhìn trực tiếp vào.
Diệp Thanh hiếu kỳ đi tới, từng bước từng bước tiến tới, bước lên tòa đài cao chót vót, rồi thấy một tòa bàn long, phi phượng, liên hoa, du ngư vân vân được điêu khắc rất sống động, khiến người khác mê mẩn.
Đi tới chỗ cao nhất của cao đài, chỉ nhìn thấy những cung điện phía xa xa, cảm giác như một con kiến đứng trên một đại lễ đường vậy.
- Bạch thủ cảnh?
Diệp Thanh đến gần quả cầu, thì nhìn thấy một tấm bia đá cao bằng người, bên trên khắc ba chữ Cổ Toản Tự, với vốn kiến thức cổ văn của Diệp Thanh, thì có thể nhận biết được. Thân bia đá cũng biến thành màu trắng đục, pha thêm chút màu vàng, rất giống với chất liệu của bảo tháp, không khỏi nghe ngờ.
- Bạch Thủ Cảnh là đâu vậy? Chẳng nhẽ là ở trong bảo tháp sao?
Diệp Thanh nhìn quả cầu rất thần bí, bỗng vô vàn những thông tin được nạp vào đầu cậu. Cậu lập tức trợm trừng mắt lên, sau đó há hốc mồm ra, nhưng dần dần như thấm nhuần cái gì đó nên rất vui sướng.
- Không ngờ mình lại có cơ duyên như vậy. Ha ha, lần này thì phát đạt rồi.
Hóa ra, đúng như cậu dự liệu, chính mình đã bị hút vào tòa bạch ngọc bảo tháp gia truyền này, hiện tại đang đứng ở tầng đầu tiên của bảo tháp, gọi là Bạch Thủ Cảnh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius