|
|
06-06-2011, 04:18 PM
|
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,154
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,476
Thanked 68,072 Times in 3,550 Posts
|
|
Chương 206: Tiểu hoà n đan
Tống gia tổ chức dạ tiệc long trá»ng, ngay cả ông ná»™i của Tống
Minh Nguyệt là má»™t Kiếm Hoà ng báºc sáu đã bế môn lâu năm cÅ©ng
xuất hiện. Khi gặp Lăng Tiêu, ông không há» có ná»a Ä‘iểm khinh thị,
thần sắc hết sức ôn hòa nói chuyện với Lăng Tiêu, cũng cầu khẩn hắn
hãy cố hết sức khám cho con mình, có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể
nói ra, nếu Tống gia có thể đáp ứng, nhất Ä‘inh sẽ táºn lá»±c thá»a mãn.
CÅ©ng giống nhÆ° lão tổ tông có tu vi Kiếm Tôn, đã nhiá»u nẵm Tống Y
cÅ©ng không xuất hiện trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i, cho nên ông vừa xuất
hiện, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tiến đến chà o há»i.
Tống Y thoạt nhìn trông như môt trung niên khoảng 40 tuổi,trên
mặt cũng không có mấy nếp nhăn, tóc đen đầy đầu, đôi mà y kiếm
thẳng tắp tá»›i táºn thái dÆ°á»ng, hai mắt bắn ra tÃnh quang, mắt vuông
chữ Ä‘iá»n, chỉ có Ä‘iá»u trong lòng vẫn Æ°u tÆ° bệnh tình của con trai nên
rất Ãt khi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, khiến ngÆ°á»i ta cảm thấy khó có thể tin nổi má»™t
nam nhân thoạt nhìn còn rất trẻ nhÆ° váºy lại là má»™t ông già đã sống
gần 200 tuổi!
- Lăng Tiêu tiểu hữu, lần nà y đa tạ ngươi đã trượng nghĩa ra tay,
khuyển tá» bị bệnh ba năm nay khiến lão phu tu luyện cÅ©ng không táºp
trung tinh thần được. Toà n bá»™ gia tá»™c Ä‘á»u vì má»™t mình hắn mà vÆ°á»›ng
báºn, nếu tiểu hữu có thể chữa khá»i cho khuyển tá»... nếu tiểu hữu có
gì phiá»n phức, cứ giao cho Tống gia ta xá» lý!
Lá»i lẽ của Tống Y vô cùng khach khÃ, vừa nói xong, ông lại quay
mặt nhìn đám ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt má»™t vòng, vẻ mặt lai trở nên uy
nghiêm:
- Từ hôm nay trở Ä‘i, Lăng Tiêu tiểu hữu chÃnh là khách quý của
Tống gia! Bất luáºn kẻ nà o cÅ©ng không được coi thÆ°á»ng!
Lăng Tiêu hÆ¡i khom ngÆ°á»i vá»›i Tống Y, nói:
- Tống tiá»n bối quá khách khÃ, lại nói tiếp, tại hạ đã không công mÃ
nháºn lá»™c, chỉ muốn sống ăn ngủ thoải mái, nếu có thể tri liệu, tại hạ
tuyệt đối táºn tâm hết sức!
Tống Y gáºt gáºt đầu, sau đó phân phó má»i ngÆ°á»i chiêu đãi liá»n rá»i
đi. Trong dạ tiệc, đầy các loại hải sản quý hiếm của hải dương, gia
chủ Tống gia tuyệt đối nhiệt tình và chu đáo. Có rất nhiá»u món mÃ
Lăng Tiêu chưa bao giỠđược nêm nến ăn uống rất vui vẻ. Tần Cách
trầm mặc Ãt lá»i, tuy nhiên môt cao thủ cấp báºc Kiếm Hoà ng, là m gì
có ai dám khinh thÆ°á»ng. Thấy gã đại hán nà y ăn thô uống lá»›n,má»i
ngÆ°á»i Ä‘á»u nhiệt tình tiếp ứng cho hắn.
Sáng Sá»›m hôm sau, Lăng Tiêu tỉnh dáºy, đẩy cá»a Ä‘i ra. Lan can cầu
thang khảm những viên đá cuá»™i nhiá»u mà u sắc đẹp đẽ. TrÆ°á»›c và sau
lầu Ä‘á»u trồng các loại cây, tháºm chà có những cây cao và i thÆ°á»›c, hiển
nhiên đã có từ lâu. Bên ngoà i đã Sớm có thị nữ xinh đẹp chuẩn bị đô f
rá»a mặt chỠđợi hắn. Lăng Tiêu chuẩn bi đầy đủ xong, thấy Tống
Minh Nguyệt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i Ä‘i tá»›i, liá»n thầm nghÄ©: Tống Minh Nguyệt nà y
cũng là môt đứa con có hiếu!
- Lăng huynh, đêm qua ngủ ngon giấc không?
Tống Minh Nguyệt ân cần thầm há»i môt cách Ä‘iá»m đạm, mặc dù
trong lòng rõ rà ng gấp gáp nhưng trên mặt lại không hỠlộ ra chút
nà o.
Lăng Tiêu nói:
- Chúng ta tới xem lệnh tôn trước đi.
Tống Minh Nguyệt nói:
- Không cần nóng vội. Lăng huynh cứ ăn sáng xong rồi đi.
Lăng Tiêu lắc đầu nói: _
- Sợ rằng ta mà còn chưa gặp lệnh tôn, Tống huynh vẫn sẽ lo lắng.
Giá» cứ Ä‘i xem trÆ°á»›c môt chút, cÅ©ng chẳng mất bao nhiêu thá»i gian.
Tống Minh Nguyệt gáºt gáºt đầu, sắc mặt á»ng Ä‘á», nói:
- NhÆ° thế.. .Tống Minh Nguyệt cÅ©ng không nói những lá»i cảm kÃch
nữa, nói nhiá»u lại có vẻ đạo đức giả. Tình nà y của Lăng huynh, Minh
Nguyệt xin ghi khắc trong tâm!
Tần Cách đã dáºy Sá»›m, yên ổn ngồi trên bãi cá» tu luyện. Lăng Tiêu
giao cho hắn má»™t tâm pháp rất dá»… hiểu. Äối vá»›i thú nhân nhÆ° Tần
Cách mà nói, bá»n há» tu luyện tinh thần lá»±c tuy rằng tiến rất cháºm,
nhÆ°ng có môt Ä‘iá»u tốt, đó là tâm tình của há» rất vững chắc! Thú nhân
rất Ãt khi xuất hiện tình huống tẩu há»a nháºp ma, tuy nhiên nếu còn Ä‘i
theo Lăng Tiêu, sẽ có lúc SỠdụng đan dược gì đó để nâng cao tu vi.
Äể bảo hiểm, Lăng Tiêu vẫn truyá»n cho Tần Cách má»™t môn công
pháp tu luyện tam cảnh. Má»—i ngà y Tần Cách Ä‘á»u chăm chỉ tu luyện,
hơn nữa Tần Cách rất ngạc nhiên vui mừng phát hiện, từ khi tu luyện
công pháp củng cố tâm tình nà y, không ngỠtinh thần lực của mình
lại tăng trưởng rất nhanh!
Äối vá»›i Tần Cách mà nói, ý nghÄ©a sinh mệnh của hắn chỉ có hai
việc, thứ nhất là nguyện trung thà nh vá»›i Äại Tế Ti, thứ hai là tu
luyện, chi Ä‘Æ¡n giản là váºy, bởi vì... hắn là thú nhân. Tống Minh
Nguyệt mang Lăng Tiêu đi và o sâu trong rừng, đi hơn trăm bước,
đến cuối cùng tới một lầu nhỠrất khó tìm. Tống Minh Nguyệt vừa đi
vừa nói:
- Sau khi gia phụ bị tẩu há»a nháºp ma, ban đầu trá» nên cuồng tÃnh,
gần nhÆ° cứ gặp ngÆ°á»i là đánh, ngay cả mẹ ta cÅ©ng suýt nữa chết
trong tay ông. Sau đó ông nội của ta xuất quan, không chế cha ta. Từ
đó vê sau, thần trà của cha vẫn không tỉnh táo lại, chỉ ngẫu nhiên có
lúc tỉnh táo liá»n yêu cầu má»i ngÆ°á»i giết mình, nói rằng sống rất Ä‘au
khổ, đáng thương một thân tu vi giỠchẳng còn gì. Ba năm qua, đã có
vô số danh y tới khám, cũng có một số đến từ những thế gia ẩn thế có
y thuáºt cao thâm, ôi... Tống gia đã xuất ra vô sô lá»… tạ nhÆ°ng tình
trạng của gia phụ cũng chẳng có chút chuyển biến tốt đẹp nà o!
Lăng Tiêu thản nhiên gáºt đầu, cÅ©ng không giáºt mình trÆ°á»›c những
gì Tống Minh Nguyệt vừa kể. Theo hắn thấy, phụ thân của Tống
Minh Nguyệt bị tẩu hoả nháºp ma mà vẫn nhÆ° váºy đã là kết quả tốt
nhất rồi!
Bình thÆ°á»ng mà nói, cà ng là ngÆ°á»i có tu vi hùng manh, phản ứng
lai cà ng đáng Sợ, hoặc là hoà n toà n thà nh ma, thà nh đại ma đầu hiếu
sát, hoặc sau khi tẩu hoả nháºp ma thì tá» vong. TrÆ°á»ng hợp vừa không
trở_thà nh đại ma đầu vừa không chết là cực kỳ hiếm có, hơn nữa
ngẫu nhiên còn có thá»i khắc tỉnh táo, Ä‘iá»u nà y nói lên tình huống có
lẽ không quá nghiêm trá»ng.
Cá»a lầu vừa mở ra, bên trong đã truyá»n đến má»™t hÆ°Æ¡ng vị tÆ°Æ¡i mát
khiến Lăng Tiêu có chút kinh ngạc. Bình thÆ°á»ng, loại Ä‘iạ phÆ°Æ¡ng
nà y hẳn là trà n ngáºp mùi gá»— mục, nếu không cÅ©ng là những mùi lạ
khó chịu, không ngỠở đây lại có thể thanh thoáng nhÆ° váºy.Tống
Minh Nguyệt khẽ nói:
- Hà ng ngà y ở đây Ä‘á»u có ngÆ°á»i tá»›i quét dá»n sạch sẽ.
Bên trong lầu cực kỳ xa hoa, không hỠkém gì so với nhà của các
đại quý tộc. Trong căn phòng bên trái, Lăng Tiêu thấy Tống Nghi
Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng, dáng vẻ tiá»u tụy, gầy da bá»c xÆ°Æ¡ng, hốc mắt
tháºt sâu, da dẻ vô cùng nhăn nheo nhÆ°ng thân thể rất sạch sẽ, không
hỠcó mùi vị gì khó chịu.
Lăng Tiêu đến gần, nhẹ nhà ng đặt ngón tay lên cô tay Tống Nghi,
nhắm mắt lại, cảm thụ kinh mạch của Tống Nghi váºn hà nh.Äiá»u
khiến Lăng Tiêu giáºt mình chÃnh là kinh mạch của Tống Nghi...
không ngá» lại hoà n toà n bình thÆ°á»ng.
Äúng vây, ná»™i lÆ°c toà n thân vẫn theo các kinh mach cháºm rãi chảy
vá» vị trà đan Ä‘iá»n ở bụng. Tống Minh Nguyệt đứng bên cà nh vô cùng
khẩn trương nhìn Lăng Tiêu không nháy mắt. Trên thưc tế,cùng
khẩn trÆ°Æ¡ng giống nhÆ° Tống Minh Nguyệt còn có toà n bá»™ ngÆ°á»i của
Tống gia trên hải đảo nà y.
Tống Nghi vốn là một võ giả thiên tư trác tuyệt của thế hệ ông, trở
thà nh cao thủ Kiếm Hoà ng thứ mÆ°á»i của hải vá»±c Tống gia, cÅ©ng rất
nhanh chóng chuẩn bị Ä‘á»™t phá lên Kiếm Hoà ng báºc hai. Không ngá»
lại lâm và o thảm cảnh tẩu hoả nháºp ma. Bởi vì Tống Nghi bị tẩu hoả
nhâp ma nên mấy năm qua, toà n bá»™ các Kiếm Tông báºc sáu của hải
vá»±c Tống gia nà y Ä‘á»u vô cùng cẩn tháºn khi muốn Ä‘á»™t phá cảnh giá»›i
Kiếm Hoà ng, không còn dám lỠlà như trước nữa.
-A?
Khi thần thức của Lăng Tiêu theo kinh mạch của Tông Nghi cháºm
rãi Ä‘i tá»›i Ä‘an Ä‘iá»n của hắn, bá»—ng nhiên phát hiện có Ä‘iểm không thÃch
hợp. Äan Ä‘iá»n của Tống Nghi... không ngá» bi vặn vẹo!
Äúng váºy! Bình thÆ°á»ng, Ä‘an Ä‘iá»n của ngÆ°á»i luyện võ Ä‘á»u tròn nhÆ°
má»™t cái bình Ä‘á»±ng nÆ°á»›c, tất cả ná»™i lá»±c Ä‘á»u theo kinh mach toà n thân
chảy vỠchứa đựng trong đó. Khi cần dùng, chiếc bình đựng nước
nà y sẽ tăng áp lưc, đẩy nội lưc cuồn cuộn không ngừng đi ra theo các
kinh mach, cuối cùng thông qua hai tay ngÆ°á»i, nhâp và o vÅ© khÃ,xuất
ra kiếm khà hùng mạnh.
Nếu xét kiếm kỹ hùng mạnh hay không phải căn cứ và o các kỹ
năng mà kiếm kỹ đó phát ra!
Äan Ä‘iá»n của Äại Tế Ti tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng vá»›i cái bình chÆ°a bị biến mất,
hoặc có thể là bi ngÆ°á»i đánh vỡ, khiên cho ná»™i lÆ°c của nà ng căn bản
là không có nÆ¡i để chứa, bất kể tu luyện thế nà o cÅ©ng Ä‘á»u không thể
SỠdụng.
Mà trÆ°á»›c mặt, Tống Nghi Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng nà y lại có má»™t Ä‘an
Ä‘iá»n còn lá»›n hÆ¡n tất cả những ngÆ°á»i mà Lăng Tiêu đã tÆ°ng gặp.
Lăng Tiêu cÅ©ng từng dùng thần thức cảm giác qua Ä‘an Ä‘iá»n của
Tần Cách, thấy Ä‘an Ä‘iá»n của hắn lá»›n hÆ¡n rất nhiá»u so vá»›i mấy ngÆ°á»i
Phúc bá. Lăng Tiêu hiểu, đây chÃnh là dấu hiệu cấp báºc rất rá»— rà ng
giống nhÆ° ở Tu Chân Giá»›i. Trên đại lục ThÆ°Æ¡ng Lan, ngÆ°á»i luyện võ
có cấp báºc khác nhau thì dấu hiệu nà y cÅ©ng khác nhau, và dụ nhÆ° Ä‘an
Ä‘iá»n lá»›n nhá», mức Ä‘á»™ tinh thuần của ná»™i lá»±c. Mặc dù chÆ°a gặp cao
thủ cấp Kiếm Tôn nhưng Lăng Tiêu vẫn hoà i nghi không rõ trong cơ
thể của những cao thủ có thể hấp thu thiên địa linh khà đó có nội lực
hay không, hay là cũng giống mình hiện tại, trong đan điên chứa
thiên địa linh khÃ!
Nếu không, Kiếm Tôn là m sao có thể chỉ động một ngón tay đã có
thể tiêu Ä‘iệt má»™t Kiếm Hoà ng báºc sáu?
Lang Tiêu vừa mới như đi và o cõi thần tiên thiên, còn Tống Minh
Nguyệt đứng bên cạnh lại cố gắng không phát ra tiếng động, cũng
không dám đi tới đi lui trong phòng mà mỹ nam tỠnà y chỉ có thể
nắm chặt hai tay, buông ra rồi lại nắm chặt... Lăng Tiêu tiếp tuc cà m
giác Ä‘an Ä‘iá»n của Tống Nghi là vặn vẹo bởi vì nó nhÆ° thể bị má»™t
ngÆ°á»i dùng sức tháºt lá»›n, bóp méo cái bình chứa nÆ°á»›c nhÆ° hình số 8!
HÆ¡n nữa, bên ngoà i Ä‘an Ä‘iá»n lại có má»™t cái hố nhá». Thần thức Lăng
Tiêu không thể tiếp tục xâm nháºp và o trong Ä‘an Ä‘iá»n của Tống Nghi,
cảm nháºn thấy ná»™i lÆ°c trong Ä‘an Ä‘iá»n của Tống Nghi tuy rằng vô
cùng tinh thuân nhưng lại có một cảm giác quái dị không thể nói nên
lá»i!
Bị thương nặng như thế, không ngỠcòn có thể duy trì ba năm
không chết, ngÆ°á»i nà y... quả tháºt là mạnh mẽ!
Lăng Tiêu thầm tÃnh toán, giá» muốn chữa trị Ä‘an Ä‘iên của Tống
Nghi bắt buộc phải có và i loại thiên tà i địa bảo mới được! Cũng
giống vá»›i Äại Tế Ti, nếu muôn tái tạo lại Ä‘an Ä‘iá»n cho Äại Tế Ti, váºy
cần phà i luyện chế Tiểu Hoà n Äan. Cho dù ở Tu Chân Giá»›i, loại Ä‘an
dược nà y cũng được xem như cực phẩm đan dược!
Lăng Tiêu chưa bao giỠluyện chế nó bởi vì luyện chế Tiểu Hoà n
Äan cần rất nhiá»u loà i dược liệu mà hắn còn chÆ°a bao giỠđược
thấy... Không thể không nói, những ngÆ°á»i tu chân lúc bấy giá» quả
thá»±c rất bi ai, ngay cả loà i do ngÆ°á»i trồng cÅ©ng đã tuyệt chủng, cho
nên ở thế giới nà y có đủ các loại thiên tà i địa bảo để luyện chế Tiểu
Hoà n Äan hay không, mà cho dù có đủ, Lăng Tiêu có thể luyện chế
thà nh công hay không, Ä‘á»u là má»™t ẩn số! Lăng Tiêu cháºm rãi mở mắt
ra, nhìn ánh mà t lo lắng của Tống Minh Nguyệt, hơi hơi lắc lắc đầu.
Thoáng chốc, ánh mắt Tống Minh Nguyệt trở nên ảm đạm, nước mắt
chảy xuống từ hai bên khóe mắt không hỠcó chút dấu hiệu báo
trÆ°á»›c. Hắn nhìn phụ thân Ä‘ang nằm tiá»u tụy trên giÆ°á»ng, trong lòng
vô cùng khổ Sở.
|
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của npq91
|
|
06-06-2011, 04:19 PM
|
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,154
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,476
Thanked 68,072 Times in 3,550 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 207: Tá»™t cùng của tuyệt vá»ng là hi vá»ng
Lăng Tiêu thấy Tống Minh Nguyệt không ngỠchảy nước mắt,cảm
thấy nao nao, tự nhủ: Tống huynh nà y mặt mũi sáng sủa, cỠchỉ tao
nhã, cách nói năng cao quý, ôn hòa như gió xuân, khi nói chuyện
cÅ©ng không có vẻ kÃch Ä‘á»™ng, có Ä‘iá»u tÃnh cách thế nà y... hÆ¡i giống
con gái! NhÆ° váºy cÅ©ng không phải là tốt!
- Tống huynh, đừng quá khổ Sở, con ngÆ°á»i ta sinh lão bệnh tá»,đó
là chuyện không thể tránh khá»i.
Lá»i Lăng Tiêu ngược lai cà ng là m Tống Minh Nguyệt thÆ°Æ¡ng tâm,
bỠvai run run, thoạt nhìn là thấy đang cực lực khắc chế bi thương
trong lòng. Cuối cùng Lăng Tiêu bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ từ trÆ°á»›c tá»›i giá», các danh y khám xong không nói cho
huynh là kinh mach của lệnh tôn là bình thÆ°á»ng sao?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Nghi đang nằm đó không nhúc
nhÃch, nhẹ nhà ng nói:
- Nói cách khác, lệnh tôn vẫn có hy vá»ng khôi phục!
Tống Minh Nguyệt ngừng hai mắt đẫm lệ, cúi đầu lau lau, sau đó
cúi đầu vá» phÃa Lăng Tiêu, cÆ°á»i xin lá»—i:
- Rất xin lá»—i, Minh Nguyệt thất lá»…. Chỉ có Ä‘iá»u mấy năm qua, Minh
Nguyệt hối hả ngược xuôi, hao tâm tổn trÃ, vẫn trông mong má»™t ngà y
phụ thân có thể khá»e mạnh. Kỳ tháºt khi ở trên thuyá»n, ta đã nói vá»›i
huynh, ngÆ°á»i luyện võ còn sống chÃnh là theo Ä‘uổi chung cá»±c của võ
đạo, theo Ä‘uổi trÆ°á»ng sinh bất tá», trừ thứ đó ra, tất cả các thứ khác
Ä‘á»u không có ý nghÄ©a. Những lá»i nà y cÅ©ng không đúng hoà n toà n, Ãt
nhất hiện tại, nếu có thể khiến phụ thân ta khôi phục thân thể khá»e
mạnh lại, cho dù ông chỉ còn là má»™t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, ta đây cÅ©ng
sẽ cố gắng để ông vui vẻ an hưởng tuổi già . Äúng nhÆ° huynh nói,
con ngÆ°á»i ta có sinh lão tá» bệnh, chẳng ai có thể chống lại nổi. Chỉ
cần ông còn sống, sống khoẻ manh bình thÆ°á»ng, váºy đã là hÆ¡n hẳn
những thứ khác rồi!
Nhìn Tống Minh Nguyệt biểu lộ chân tình, Lăng Tiếu cũng có chút
cảm khái. Tình thân chÃnh là thứ mà nhân loại khó lòng dứt bá» nhất,
cÅ©ng khó trách ngÆ°á»i tu chân vẫn luôn Ä‘i theo vô tình đạo. Tuy nhiên
Lăng Tiêu vẫn có chút coi thÆ°á»ng vô tình đạo, nếu ngÆ°Æ¡i là má»™t kẻ
vô tình vô nghÄ©a, nhìn hết thảy nhân gian, cho dù có thà nh tiên,váºy
thì có thể là m gì? Ngay cả tình cảm cũng không có, chẳng lẽ ngươi
chỉ nhÆ°... má»™t hòn đá bên Ä‘Æ°á»ng thôi sao?
Lúc nà y Tống Minh Nguyệt đã khôi phục vẻ tao nhã và phong độ,
đôi mắt mặc dù vẫn hÆ¡i Ä‘á» nhÆ°ng giá»ng nói đã trở lại trầm ổn:
- Lúc trÆ°á»›c, các danh y đến khám Ä‘á»u nói kinh mạch của phụ thân
váºn hà nh bình thÆ°á»ng, nhìn không ra là tẩu há»a nháºp ma, có lẽ lÃ
trúng một kỳ độc gì đó không chừng. Tuy nhiên ông nội ta nói, trúng
độc chỉ là nói vô căn cứ, lang băm nói bừa, cha ta đúng là vì tu luyện
mà tẩu há»a nháºp ma. Ôi... cho đến táºn bây giá», ta cÅ©ng chẳng biết tại
sao ông lai biến thà nh nhÆ° váºy!
Lăng Tiêu Ä‘á»™t nhiên há»i:
- Cha của Tống huynh có phải tu luyện một loai kiếm kỹ có lực sát
thương đặc biệt mạnh mẽ không? Hơn nữa, trước khi ông tẩu hoả
nháºp ma, có phải đã luyện kiếm kỹ đó tá»›i mức cao cấp không?
Tống Minh Nguyệt sá»ng sốt, láºp tức trên mặt lá»™ ra thần sắc kÃch
Ä‘á»™ng, tiến tá»›i nắm lấy tay Lăng Tiêu, ngạc nhiên vui mừng há»i:
- Là m sao Lăng huynh biết? Có phải gia phụ còn cơ hội cứu được
không?
Lăng Tiêu cảm giác bị nam nhân cầm tay quả thực là rất khó chịu,
tuy nhiên không ngỠtrong lòng lại không hỠsinh ra phản cảm.Tại
sao tay của Tống Minh Nguyệt lai má»m mại, ấm áp nhÆ° váºy nhỉ?
Tống Minh Nguyệt láºp tức cảm giác mình thất thố, vá»™i buông tay
Lăng Tiêu ra, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tuy nhiên vẫn nhìn Lăng Tiêu
đầy vẻ mong chá»:
- Kiếm kỹ mà gia phụ tu luyện quả tháºt Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng cÆ°Æ¡ng
mãnh. HÆ¡n nữa trÆ°á»›c khi bi tẩu há»a nháºp ma, gia phụ nói rằng trong
tổng cộng sáu tầng của kiếm kỹ thì gia phụ đã luyện tới đỉnh tầng thứ
tư, đang chuẩn bi đột phá lên tầng thứ năm!
Nói xong, Tống Minh Nguyệt nhÆ°á»›n mà y, khẽ há»i:
- Lăng huynh, hay là , huynh cho rằng gia phụ tẩu hôả nháºp ma lÃ
có liên quan tới việc tu luyện kiếm kỹ kia?
Noi xong, hắn lại lầm bẩm:
- Không phải váºy chứ! Khi ngẫu nhiên tỉnh táo lại, gia phụ chÆ°a
bao giá» nói tá»›i Ä‘iá»u nà y!
Lăng Tiêu nhìn thoáng Tống Nghi vẫn đang nằm đó không nhúc
nhÃch, thầm nhủ: nếu phụ thân của ngÆ°Æ¡i hiểu được Ä‘iá»u nà y thì đã
không bị tẩu há»a nháºp ma.
Thoạt nhìn, Tống Nghi cũng không phải là kẻ có tâm tình tu vi rất
kém cá»i nên má»›i lâm và o tẩu há»a nháºp ma. Ngẫm lại thì thấy, đã đạt
tá»›i tu vi Kiếm Hoà ng báºc má»™t, tâm tình cho dù là kém, cÅ©ng không
thể kém đến mức đó được!
Căn cứ và o hình dạng Ä‘an Ä‘iá»n của Tống Nghi, Lăng Tiêu suy
đoà n ra ông tu luyện một loai kiếm kỹ manh mẽ chà cương, sau đó
khi Ä‘á»™t phá Kiếm Hoà ng báºc hai thì định Ä‘á»™t phá cả kiếm kỹ. NhÆ°ng
không ngá» trong thá»i khắc mấu chốt, kiếm kỹ mạnh mẽ chà cÆ°Æ¡ng
nà y đã cắn trả chÃnh mình, khiến cho Ä‘an Ä‘iá»n bị tổn thÆ°Æ¡ng nặng ná»,
biến thà nh vặn vẹo... Lăng Tiêu quả tháºt cÅ©ng phải tán thưởng sinh
mạng lực mạnh mẽ của Tống Nghi.
“Thât sá»± là ngÆ°á»i Ä‘iên!â€
Lăng Tiêu thầm cảm thán một tiếng, khó trách có thể chỉ ngắn
ngủi hÆ¡n má»™t trăm năm đã định Ä‘á»™t phá Kiếm Hoà ng báºc hai. Có lẽ
thÆ°á»ng ngà y Tống Nghi chẳng quan tâm được bao nhiêu tá»›i vợ con
mình, trong tâm tư chắc hắn chỉ có hai chữ “tu luyện†mà thôi!
Nếu không, khi tỉnh táo lại, ông ta sẽ không một lòng muốn chết.
Äối vá»›i ngÆ°á»i nhÆ° ông ta, thá»±c lá»±c còn quan trong hÆ¡n cả sinh mạng.
Không còn thực lực nữa, vây sẽ cảm thấy sinh mang chỉ là vô dụng.
Lang Tiêu cân nhắc cách dùng từ, hắn không muốn cho Tống Minh
Nguyệt ôm kỳ vá»ng quá lá»›n, bởi vì kỳ vá»ng cà ng cao, thất vá»ng cà ng
lá»›n! Äây là chân lý. Bất kể sá»± tình thế nà o, thà cứ nhẹ nhà ng má»™t
chút, sau nà y nếu giải quyết được có lẽ sẽ cà ng ngạc nhiên vui mừng
- Tống huynh, Ä‘an Ä‘iá»n của lệnh tôn bị vặn vẹo, thÆ°Æ¡ng thế rất
nặng, a... có thể giữ được tÃnh mạng kỳ thá»±c đã là má»™t kỳ tÃch.
Cháºm rãi nhìn Lăng Tiêu ánh mắt Tống Minh Nguyệt hÆ¡i ảm đạm,
gáºt đầu, nói:
- Lăng huynh có thể nói ra tình huống Ä‘an Ä‘iá»n của gia phụ đã
khiến ta rất kinh ngạc, bởi vì tất cả má»i ngÆ°á»i trÆ°á»›c đó Ä‘á»u nói nói
kinh mạch của gia phụ không có vấn Ä‘á», nhÆ°ng bá»n há» Ä‘á»u không
cách nà o Ä‘iá»u tra được tình hình Ä‘an Ä‘iá»n! NhÆ° váºy, LăngTiêu
huynh đã Siêu việt hÆ¡n cả các danh y đó, chỉ tiếc... có lẽ đây chÃnh lÃ
váºn mệnh chăng!
Lăng Tiêu hơi hơi lắc đầu, nói:
- Huynh nghÄ© lệnh tôn có thể biến thà nh môt ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng
sao? à của ta là phá hủy hoà n toà n Ä‘an Ä‘iá»n của ông, sau đó cố
gắng...
Tống Minh Nguyệt khẽ lắc đầu, nói:
- Ta và mẹ ta Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên có thể chịu để ông biến thà nh ngÆ°á»i
thÆ°á»ng, tuy nhiên, chÃnh ông chắc hẳn sẽ không chịu. Nếu nhÆ° váºy,
ông sẽ láºp tức tá»± sát.
Nói xong, hắn khẽ thở dà i.
Bên ngoà i truyá»n tá»›i những tiếng bÆ°á»›c chân nhẹ nhà ng. Môt mỹ
phụ trông còn rất trẻ trung, xinh đẹp từ bên ngoà i tiến và o, vẻ mặt ưu
tư, nhìn Tống Minh Nguyệt, sau đó nhẹ nhà ng thi lễ với Lăng Tiêu,
nói:
- Xin lá»—i đã quấy rầy, thiếp thân tháºt sá»± lo lắng lão gia, không kìm
nổi...nên tới xem môt chút.
Lúc nà y Lăng Tiêu mới biết, mỹ phụ trông rất trẻ trung, xinh đẹp
nà y không ngá» lại chÃnh là mẹ của Tống Minh Nguyệt. ThÆ°c Sá»± hai
ngÆ°á»i rất giống nhau, nếu Tống Minh Nguyệt là nữ nhân, đứng bên
cạnh mẹ của hắn, tin rằng tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cho rằng đây là má»™t
đôi tỷ muôi.
Tống Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua mẫu thân, trong ánh
mắt u ám đã muốn nói cho mẹ: hay là !
NgÆ°á»i phụ nữ nà y dù kiên cÆ°á»ng hÆ¡n Tống Minh Nguyệt nhÆ°ng
đôi mắt vẫn không tránh khá»i hÆ¡i á»ng Ä‘á», khẽ nói:
- Ta đã quen rồi, ba năm qua, rất nhiá»u danh y tá»›i đây, lúc đầu ôm
kỳ vá»ng rất lá»›n, nhÆ°ng sau lai chẳng có chút hy vá»ng.
Giá»ng của bà cà ng lúc cà ng thấp, rồi nhẹ nhà ng nhÃu mÅ©i để ngăn
cho lệ không trà o ra.
- Bá mẫu cÅ©ng đừng quà mức thÆ°Æ¡ng tâm, kỳ tháºt bệnh tình của bá
phụ....
Tống Minh Nguyệt và ngÆ°á»i phu nữ kia vừa nghe váºy nhất tá» mở
to hai mắt, thần thái giống nhau nhÆ° đúc, há»i:
- Có thể cứu được sao?
Lăng Tiêu cÆ°á»i khổ, hắn sợ nhất là điá»u nà y, chuyện không nắm
chắc, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dà ng hứa hẹn. Nếu đã hứa hẹn, nhất
định phải là m được! Tuy rằng Lăng Tiêu không kiêng kỵ gì nhiá»u,
nhÆ°ng ngÆ°á»i tu chân cà ng kết Ãt nhân quả cà ng tốt!
Khi tu vi tới một mức nhất đinh, thực lưc tăng lên hoà n toà n dựa
và o cảm ngộ thiên đạo, lúc đó sức mạnh nhân quả mới hiện ra!
NgÆ°Æ¡i vẫn có nhân quả, trong lòng ngÆ°Æ¡i vẫn có chuyện, váºy không
thể toà n tâm toà n ý cảm ngộ thiên đạo!
Việc nà y hoà n toà n khác với tà i năng tu luyện. Lăng Tiêu thầm thở
dà i, nói:
- ÄÃch tháºt là có hy vá»ng! NhÆ°ng không phải là Lăng Tiêu cố ý
giấu diếm không nói, tháºt sá»± là , hy vá»ng nà y quá mức xa vá»i, nói ra
sẽ khiến má»i ngÆ°á»i ôm ảo tưởng rất lá»›n, nếu má»™t khi không thể thà nh
công, sẽ cà ng thất vá»ng, chÆ°a chắc là có thể chiu Ä‘á»±ng nổi!
Kỳ tháºt ai cÅ©ng hiểu được đạo lý mà Lăng Tiêu nói. Äiá»u nà y cÅ©ng
giống nhÆ° má»™t ngÆ°á»i mắc chứng bệnh nan y không thể chữa khá»i,
sắp sá»a chết, ngÆ°á»i nói cho hắn, kỳ tháºt bệnh của ngÆ°Æ¡i là có thể
chữa khá»i, nhÆ°ng là hy vá»ng rất xa vá»i... Bất kể là bản thần ngÆ°á»i
bệnh hay ngÆ°á»i nhà của bệnh nhân, chỉ sợ rằng Ä‘á»u xem nhẹ vế sau
mà chỉ nhớ rõ vế trước, tương lai một khi không thể chữa nổi, bệnh
nhân chết, nhÆ° váºy thân nhân của hắn sẽ phải chịu Ä‘á»±ng Ä‘au khổ còn
hÆ¡n ban đầu rất nhiá»u. Ãnh mắt Tống Minh Nguyệt sáng ngá»i,nhìn
thẳng và o Lăng Tiêu, đột nhiên, kiên quyết nói:
- Cho dù núi Ä‘ao biển lá»a, nhÆ°ng chỉ cần có má»™t cÆ¡ há»™i, Minh
Nguyệt... Tống gia sẽ không từ bá»!
Mẫu thân của Tống Minh Nguyệt thoạt nhìn tu vi cũng không cao
thâm, chỉ là má»™t phụ nữ bình thÆ°á»ng, lúc nà y cÅ©ng rất kiên quyết:
- Äúng váºy, hải vá»±c Tống gia ta, cho dù có phải dốc hết toà n lá»±c
của gia tá»™c... cÅ©ng phải chữa khá»i cho ông ấy!
Nói xong, hai mắt bà si ngốc nhìn chăm chăm và o chồng mình,
không há» dá»i Ä‘i. Tống Minh Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho Lăng Tiêu,
hai ngÆ°á»i Ä‘i ra ngoà i cá»a, áp lÆ°c không khà má»›i trở nên nhẹ bá»›t má»™t
chút. Tống Minh Nguyệt nhìn Lăng Tiêu nói:
- Nói váºy, những thứ cần thiết để chữa trị gia phụ là cá»±c kỳ khó tìm
phải không?
Lăng Tiêu nhẹ nhà ng gáºt đầu, thầm nghÄ©, đâu phải là khó tìm, trong
đó có và i thứ mà ngay cả ta cÅ©ng chỉ biết hình dáng chứ chÆ°a bao giá»
được nhìn thấy! Muốn tìm kiếm những thứ nà y quả thực khác biệt
nhÆ° trá»i vá»›i đất so vá»›i tìm nguyên liệu để chế tạo Trúc CÆ¡ Äan! Trúc
CÆ¡ Äan cần Tá» Lam Chu Quả, Thạch Trúc Thảo và Äịa Long Chi
Tâm chỉ có thể tÃnh là linh dược cao đẳng, không được tÃnh là thiên
tà i địa bảo, tháºm chà ngay cả má»™t số dược liệu mà Lăng Tiêu luyện
chế Dưỡng Nhân Äan còn quý hiếm hÆ¡n chúng nhiá»u! Bởi vì DÆ°Æ¡ng
Nhân Äan cần má»™t số nguyên liệu đúng tháºt là thiên tà i địa bảo. Chỉ
có thể nói tác dụng của Trúc Cơ đan độc đáo nên mới cần những
dược liệu rất quan trong thôi.
Tháºm chÃ, Lăng Tiêu cÅ©ng không biết, trên thế giá»›i nà y rốt cuá»™c có
những thiên tà i địa bảo cần thiết để luyện chế Tiểu Hoà n Äan hay
không!
Hy vá»ng và tuyệt vá»ng, giống nhÆ° là môt cặp sinh đôi, khi thấy
môt mặt thì thÆ°á»ng cÅ©ng sẽ thấy mặt kia. Tống Minh Nguyệt cắn cắn
môi, nói:
- Lăng huynh chỠta môt lát, ta đi khẩn cầu ông nội, mở kho báu
của Tống gia, đầu tiên cứ xem trong đó có nguyên liệu cần thiết nà o
không!
Lăng Tiêu sá»ng sốt, hà nh Ä‘á»™ng nà y của Tống Minh Nguyệt rõ rà ng
là mở rá»™ng cá»a kho báu đã tÃch lÅ©y ngà n năm của hải vá»±c Tống gia
cho hắn và o!
|
Äã có 2 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của npq91
|
|
06-06-2011, 04:19 PM
|
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,154
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,476
Thanked 68,072 Times in 3,550 Posts
|
|
Chương 208: Kho báu Tống gia
- Cháu Ä‘i nói vá»›i Lăng Tiêu, nếu có thể chữa khá»i, hắn thÃch lấy
thứ gì trong kho báu cúa Tống gia cũng được!
Kiếm Hoà ng báºc sáu Tống Y hai mắt sáng ngá»i, nhìn chăm chăm
và o Tống Minh Nguyệt Ä‘ang quỳ gối trÆ°á»›c mắt mình, trầm giá»ng
nói:
- Äứng lên Ä‘i, hắn, phụ thân của cháu, cÅ©ng là chÃnh là con của ta.
Trên Ä‘á»i nà y là m gì có cha me nà o không yêu thÆ°Æ¡ng con? Tà i váºt
Ä‘á»u là váºt ngoà i thân, dù quý giá thế nà o cÅ©ng có thể hÆ¡n tÃnh mạng
con ngÆ°á»i được sao? Chỉ cần Nghi nhi có thể khôi phục bình thÆ°á»ng,
cho dù không còn vũ lực cũng có sao đâu!
Tông Y nói xong, sụp mi mắt, thần sắc thản nhiên, lâm và o trầm
tÆ°. Tống Minh Nguyệt cháºm rãi đứng lên, lằng lá» rá»i Ä‘i. Hắn không
ngỠông ná»™i vốn trà n ngáºp ấn tượng uy nghiêm đối vá»›i mình, quanh
năm bế quan, cÅ©ng có má»™t mặt hiá»n từ nhÆ° thế nà y, vì cha mình,
cũng là con trai của ông, không ngỠđáp ứng mở kho báu của Tống
gia cho môt ngÆ°á»i ngoà i. Trên thá»±c tế, đấy cÅ©ng chÃnh là biểu lô má»™t
thái Ä‘á»™: có thể tùy tiện lấy. Äúng váºy, nếu Lăng Tiêu có tÃnh tham
lam, cho dù lấy hết những đồ tốt trong kho báu thì Tống gia cũng sẽ
không há» nói ná»a chữ! ÄÆ°Æ¡ng nhiên, là m nhÆ° váºy thì thanh danh của
Lăng Tiêu chẳng còn chút gì. Tống Minh Nguyêt mang Lăng Tiêu đi
theo con Ä‘Æ°á»ng rợp bóng cây xanh mát trên đảo khoảng chừng nÆ°a
canh giá», tá»›i môt chá»— lá»™ ra má»™t công trình kiến trúc lạ thÆ°á»ng. Không
giống với những kiến trúc xa hoa, thanh thoát trên đảo, thoạt nhìn thì
công trình nà y có hình chữ nháºt, nhÆ° những công trình kiến trúc hình
há»™p bình thÆ°á»ng, dùng đá khối xây dá»±ng nên, bên ngoà i không có
sÆ¡n bả gì, mặt tÆ°á»ng đá đã không còn nháºn ra mà u sắc nguyên bản,
trà n đấy cảm giác cổ kÃnh lịch Sá»±. Tống Minh Nguyêt biểu tình
nghiêm túc Ä‘i đến gần, bá»—ng nhiên xuất hiên hai ngÆ°á»i không há» có
chút dấu hiệu, thoạt nhìn đêu khoảng 70, 80 tuổi, diện mạo không
ngỠgiống nhau như đúc, là môt đôi huynh đệ song sinh!
Hai ngÆ°á»i nà y dáng ngÆ°á»i gầy yếu, hốc mắt hãm sâu, trên mặt rất
nhiêu nếp nhăn, nhưng tinh thần lại rất Sung mãn. Khi thấy Tống
Minh Nguyệt, má»™t ngÆ°á»i nói:
- Là Tiểu Nguyệt Nguyệt, sao cháu lai tới đây?
Nói xong, ông ta lại nhìn thoáng qua dáng ngÆ°á»i cao to khuôn mặt
anh tuấn cúa Lăng Tiêu, há»i:
- Hắn là ?
Khóe miệng Tống Minh Nguyêt hÆ¡i hÆ¡i co giáºt, có vẻ hÆ¡i khó chịu
vá»›i cách xÆ°ng hô Tiểu Nguyệt Nguyệt, tá»± nhiên hắn vẫn khom ngÆ°á»i
nói:
- Tháºp tam gia gia, tháºp tứ gia gia, Minh Nguyệt phụng mệnh lệnh
của ông nôi, đặc biêt tới mở kho báu cúa Tống gia, đây là lệnh bà i.
Nói xong, hắn giỠmôt tấm lệnh bà i mà u ngăm đen, phong cách cổ
xÆ°a cho ngÆ°á»i ná».
Trong mắt hai ông già nhất tỠbộc phát ra những tia sà ng kỳ dị,
không ngừng quét tá»›i quét lui trên ngÆ°á»i Lăng Tiêu và Tống Minh
Nguyệt. Thấy khuôn mặt Tống Minh Nguyệt rõ rà ng hơi biến sắc,hai
ông má»›i nhe răng cÆ°á»i, cùng lùi trở lại, đặt tay lên môt khối đá trên
tÆ°á»ng.
Má»™t trà ng tiếng Ä‘á»™ng ầm ầm, ù ù truyá»n đến, toà n bá»™ mặt đất hÆ¡i
run run nhè nhẹ, công trình kiến trúc hình chữ nhât trước mắt không
ngỠchìm hẳn xuống mặt đất.
Tro bui bốc lên mù mịt, hai ông già nhẹ nhà ng vung tay, bố trà một
cái lồng phòng há»™, bao phủ cả bốn ngÆ°á»i và o đó, tro bui không há» rÆ¡i
và o nổi bốn ngÆ°á»i dù chỉ là má»™t hạt. Hai ông già đó còn tÃnh cách rất
tinh nghịch, bắt chÆ°á»›c Ä‘á»™ng tác trẻ em Ä‘ang quá tÆ°Æ¡i cÆ°á»i hÆ°á»›ng vá»
phÃa Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt khẽ hừ má»™t tiếng, không để ý tá»›i bon há». Tro
bui tản đi rất nhanh, Lăng Tiêu lại nhìn, chỗ vốn là kiến trúc nguyên
bản kia đã xuất hiện má»™t cá»a địa đạo Ä‘en kịt, không biết sâu bao
nhiêu. Tống Minh Nguỵêt đi trước nói:
- Mới và o hơi tôi môt chút, bên trong mới có đèn, Lăng huynh
không phải sợ
Là ng Tiêu cÆ°á»i nhẹ, thầm Ä‘oán công trình kiến trúc nà y hẳn lÃ
được lÆ°u lại từ thá»i kỳ thượng cổ, được tổ tiên Tống gia phát hiện
nên táºn dụng là m kho báu. Bản thân mình năm xÆ°a ở Tu Chân Giá»›i
cũng đã đi qua rất nhiêu nơi, tuy nhiên lại không được may mắn như
váºy, chẳng tìm được gì dù chỉ là má»™t ná»a bảo váºt, nếu không sao
mình phải để ý tới Sư thúc tổ, đinh hôi của nếu Sư thúc tổ độ kiếp thất
bại. Nếu lúc đó mình không kÃch Ä‘á»™ng, có lẽ giỠđã là môt ngÆ°á»i tu
chân Kim Äan kỳ, phi thăng... Äi má»™t lúc lâu, hai ngÆ°á»i vẫn bÆ°á»›c
trên những báºc thang trong tình cảnh tối tăm, Lăng Tiêu cảm giác
Tống Minh Nguyệt dÆ°á»ng nhÆ° xÃch lại gần mình theo bản năng, cÆ°á»i
thầm trong lòng: còn bảo ta không phải Sợ, hóa ra chÃnh ngÆ°á»i lại sợ
bóng tối. Hai ngÆ°á»i Ä‘i theo thông Ä‘ao tối Ä‘en nhÆ° má»±c má»™t lúc, Lăng
Tiêu cảm giác có lẽ đã xuống tới đáy biển, nhưng kỳ quái là không
khà vẫn rất thông thoáng, không hỠcó cảm giác khó thở.
Lại Ä‘i xuống dÆ°á»›i và i thÆ°á»›c nữa, địa hình bá»›t dốc, phÃa trÆ°á»›c bá»—ng
nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng mông manh. Lúc nà y Tống Minh
Nguyệt má»›i theo bản năng rá»i xa Lăng Tiêu má»™t chút, khẽ cÆ°á»i nói:
- Khi còn bé, ta thÃch nhất tá»›i kho báu, sợ nhất... cÅ©ng là nÆ¡i nà y!
Bởi vì phải đi một đoạn dà i tối om mà không hỠnhìn thấy ai, lại còn
không được phép mang Ä‘uốc xuống. Tháºt là ...
Lăng Tiêu cÆ°á»i cÆ°á»i, Ä‘i theo Tống Minh Nguyệt đến nÆ¡i có ánh
sáng trÆ°á»›c mặt. Äó là má»™t cây đèn dầu, chẳng biết đã đốt ở đây bao
nhiêu năm mà bấc đèn chỉ nhá» nhÆ° má»™t con tằm vẫn ngoan cÆ°á»ng
thiêu đốt. Äi và o môt lúc nữa, trÆ°á»›c mặt lại xuất hiện môt cánh cá»a
đã rông hÆ¡n má»™t thÆ°á»›c, hai bên vách đá có má»™t Ãt rêu đã khô héo.
Không khà ở đây rất khô ráo, không hiểu rêu nà y là m sao có thể xuất hiện.
Tống Minh Nguyệt Ä‘Æ°a tay lên trên cá»a đá, ấn tấm lệnh bà i ngăm
đen phong cách cổ xưa và o một chỗ hõm có hình dạng tương tự như
lệnh bà i. Cá»a đá phát ra những tiếng Ä‘á»™ng run rẩy nhá», sau đó lÃ
những tiếng ma sát nặng ná», rồi thụt và o vách tÆ°á»ng. Lăng Tiêu thầm
nghĩ: xem ra khối lệnh bà i nà y mới là mấu chốt, mặt khác, hai ông
già gấy gò trông cá»a kia hắn Ä‘á»u là cao thù có thá»±c lá»±c Kiếm Hoà ng.
Có thể tùy ý thi triển môt cái lồng bảo há»™ lá»›n nhÆ° váºy, Ãt nhất phải có
thá»±c lá»±c Kiếm Tông báºc cao má»›i có thể là m nổi. Trong nháy mắt ông
già đó bố trà cái lồng bảo hộ, có tiết ra môt điểm tinh thần lực, bị
Lăng Tiêu nắm được, mới phán đoán đối phương còn hùng mạnh
hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Kiếm Tông, Ãt nhất tinh thần lá»±c đạt tá»›i cấp báºc
Kiếm Hoà ng!
Cá»a đá vừa mở ra, bên trong trở nên sáng choang, rá»™ng rãi!
Lăng Tiêu có chút giáºt mình nhìn hết thảy nÆ¡i đây. Äó là môt đại
sảnh rá»™ng chừng trăm thÆ°á»›c vuông, cao hÆ¡n mÆ°á»i thÆ°á»›c, sắp xếp
môt loạt các giá gá»— rất lá»›n, nặng ná», Ä‘áºp và o mắt ngÆ°á»i ta, cứ cách
hai thước lại có một loạt giá gỗ xếp hà ng theo tầm mắt Lăng Tiêu hai
ngÆ°á»i. Các giá gá»— Ä‘á»u cao chừng hÆ¡n ba thÆ°á»›c, trên bà y rất nhiá»u đồ
váºt nà y ná».
- Quả nhiên gá»i là kho báu!
Lăng Tiêu không kìm nổi báºt lên tán thưởng. Lúc ấy á»› chá»— Äại Tế
Ti thú tá»™c, nhìn vô số tinh hạch đã tÃch lÅ©y mấy ngà n năm của thú
tá»™c, tuy rằng đã rất tấn công thị giác ngÆ°á»i ta, nhÆ°ng tuyệt đối không
thể chấn Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i nhÆ° cảnh tượng trÆ°á»›c mắt.
Tống Minh Nguyệt cÆ°á»i nói:
- Gia tá»™c ở đây đã hÆ¡n ngà n năm, trên biển có rất nhiá»u loà i mà thú
thá»±c lá»±c mạnh mẽ, cho nên cÅ©ng tÃch lÅ©y được không Ãt tinh hạch của
ma thú.
Nói xong, hắn dẫn Lăng Tiêu đi tới bên trái nói:
- HÆ¡n mÆ°á»i hà ng bên nà y Ä‘á»u là tinh hạch ma thú, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên
phần lá»›n Ä‘á»u là dÆ°á»›i báºc năm. Từ báºc năm trở lên, các ma thú Ä‘á»u có
thực lực hùng mạnh, hơn nữa còn vô cùng giảo hoạt, cũng không dễ
dà ng bắt gặp chúng.
Lăng Tiêu Ä‘i tá»›i má»™t loạt cái giá, thấy trên đó Ä‘á»u tản ra hà o quang
nhè nhẹ của tinh hạch ma thú. Ở những hà ng ngoà i cùng, tháºm chÃ
còn có thể ngá»i thấy mùi tanh nhà n nhạt
- Ha ha, đó Ä‘á»u là những thÆ° má»›i săn bắt được, kinh tế của gia tá»™c
chủ yếu dá»±a và o tinh hạch nà y, đồng thá»i còn dùng để cung ứng cho
cà c Ma Kiếm Sư tu luyện.
Vừa nhẹ nhà ng giải thÃch, Tống Minh Nguyệt vừa liếc mắt đánh
giá biểu tình của Lăng Tiêu, thấy trên mặt Lăng Tiêu tuy rằng có vẻ
tán thưởng nhưng cũng không hỠcó vẻ gì là tham lam, trong lòng
hắn cảm thấy rất hà i lòng. Hắn tiến tục mang Lăng Tiêu tá»›i táºn trong
cùng nói:
- Ở đấy quả thá»±c có mấy viên tinh hạch của ma thúc báºc bảy và báºc
tám, à còn cả tinh hạch của Thâm Hải Äá»™c Long năm đó nữa. ChÃnh
nó đấy.
Nói xong, hắn đi tới cầm một viên tinh hạch to chừng một nắm tay,
đưa cho Lăng Tiêu nói:
- Nếu Lăng huynh thÃch thì cứ lấy!
Lăng Tiêu nhìn viên tinh hạch trong tay, thản nhiên cÆ°á»i, rồi thả lại
chỗ cũ, nói:
- Thứ nà y không há» có Ãch gì cho bệnh tình của lệnh tôn.
Tống Minh Nguyệt hÆ¡i sá»ng sốt, trong mắt láºp tức toát ra vẻ cảm
động, nói:
- Nếu có Ãch cho Lăng huynh thì huynh cứ cầm lấy.
Lăng Tiêu cÆ°á»i lắc đầu, sau đó nói:
- Ta có thể xem tất cả má»i nÆ¡i chứ?
Tống Minh Nguyệt vôi gáºt đầu không ngừng:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có thể, Lăng huynh má»i tùy ý
Lăng Tiêu nhìn hà ng loạt các giá gỗ, đương nhiên là không cần
nhìn lại đám tinh hạch nà y ná». Lăng Tiêu cÅ©ng không muốn để cho
ngÆ°á»i ta ấn tượng rằng mình có lòng thà m không đáy. Nếu mình
muốn tinh hạch, váºy cứ tá»›i thú tá»™c là được, tinh hạch trong kho báu
của Tống gia chÆ°a chắc đã cao cấp hÆ¡n của Äại Tế Ti.
Trong kho báu còn có rất nhiá»u binh khÃ, từ dà i tá»›i ngắn, từ, Ä‘ao
thÆ°Æ¡ng côn bổng... Tuy rằng thế giá»›i nà y lấy kiếm kỹ là chÃnh
nhÆ°ng cÅ©ng rất nhiá»u quân nhân, bà o gồm cả kỵ SÄ©, cÅ©ng không Sá»
dụng kiếm. Từ chất liệu có thể thấy toà n bá»™ binh khi ở đây Ä‘á»u lÃ
hà ng tinh phẩm!
Trong đó còn có mấy thanh kiếm đặt ở táºn trong cùng, hình thức
phong cách cổ xÆ°a, kiếm khi lá»™ ra vá» kiếm Ä‘á»u có thể cảm giác rõ
rà ng sá»± sắc bén của nó. “Äúng là kiếm tốt!†Lăng Tiêu thầm nghÄ©.
Bá»—ng nhiên thần sà c hắn hÆ¡i Ä‘á»™ng, ánh mắt rÆ¡i và o môt cái già phÃa
trước. Những thứ trên cái già nà y có thể nói là sắp xếp lộn xộn, bừa
bãi, dÆ°á»ng nhÆ° ném bừa và o, tro bụi phủ môt tầng dà y!
Những cái giá khác thì rõ rà ng thÆ°á»ng xuyên có ngÆ°á»i quét tÆ°á»›c,
phÃa trên không nhiá»…m má»™t hạt bụi. Tống Minh Nguyệt thấy ánh mắt
của Lăng Tiêu dừng lại ở đó liá»n cÆ°á»i giải thÃch
- Äây là kho báu ngầm, toà n bá»™ những thÆ° xếp trên đó Ä‘á»u lÃ
thượng cổ lÆ°u lại. Từ khi phát hiện ra chúng tá»›i giá», chúng ta căn bản
không hỠbiết chúng là gì, cũng không biết dùng như thế nà o, dù sao
nÆ¡i nà y cÅ©ng rá»™ng rãi, nến cÆ° xếp bừa chúng ở đó, chỉ có Ä‘iá»u không
ai ngó ngà ng tá»›i chúng, các đệ tá» quét dá»n vệ sinh cÅ©ng lÆ°á»i biếng,
không ngá» chỉ lÆ°u lại nÆ¡i nà y không dá»n dẹp. Äể khi Ä‘i ra, ta sẽ nói
vá»›i bá»n ho.
Tống Minh Nguyệt còn tưởng rằng Lăng Tiêu bị cái giá bụi bặm
nà y hấp dẫn, liá»n cÆ°á»i nói. Lăng Tiêu lại không há» nhăn mặt,Ä‘i
thẳng tá»›i môt váºt bám đầy bụi bặm. Món đồ nà y Ä‘en thui, thoạt nhìn
giống như môt cái đỉnh dùng để cúng tế. Lăng Tiêu đi tới gần, không
hỠđể ý tới tro bui trên đó, vừa định cầm lấy nó chợt nghe Tống Minh
Nguyệt kinh hô:
- Không thể!
|
NgÆ°á»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch của npq91
|
|
06-06-2011, 04:20 PM
|
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,154
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,476
Thanked 68,072 Times in 3,550 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 209: Tái nháºp lưỡng bảo
Tống Minh Nguyệt còn chÆ°a dứt lá»i, tay Lăng Tiêu đã chạm và o
cái đỉnh. Môt cảm giác lạnh nhÆ° băng thấu táºn XÆ°Æ¡ng tủy từ ngón tay
truyá»n tá»i, gần nhÆ° muốn đóng băng máu toà n thân Lăng Tiêu. Lăng
Tiêu vừa đụng tay và o liá»n văng ra, lúc nà y giá»ng nói của Tống Minh
Nguyệt mới vang lên
Tống Minh Nguyệt khẩn trương nhìn Lăng Tiêu, vẻ mặt áy náy nói:
- Lăng huynh, huynh không sao chứ? Rất xin lỗi, ta đã quên nói
cho huynh, thứ nà y tháºp phần cổ quái, không được chạm và o!
Lăng Tiếu rút tay lại, nhìn đầu ngón tay hÆ¡i dÃnh má»™t chút bụi
nhÆ°ng tháºt ra lại không có biến hóa gì, tuy nhiên cảm giác lạnh nhÆ°
băng đó lại nhÆ° thể trá»±c tiếp là m đông cứng trái tim ngÆ°á»i ta, khiến
ngÆ°á»i ta có cảm giác nếu trá»±c tiếp nắm lấy nó sẽ bị đông cứng thà nh
băng!
Tống Minh Nguyệt vẫn còn sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, nói:
- May mắn huynh phản ứng đúng lúc, nếu là cháºm má»™t chút,háºu
quả thiết tưởng không thể chịu nổi. Cũng tại ta không nhắc nhở
huynh trÆ°á»›c, đồ váºt nà y rất cổ quái, không thể trá»±c tiếp lấy tay đụng
và o, nếu không sẽ bi tổn thương do băng lạnh. Tổ tông của gia tộc ta
đã có ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng vì thứ nà y rồi. Ông ná»™i của ta nói, thứ nà y rất
giống giống vá»›i hà n thiết á» nÆ¡i cá»±c hà n, cÅ©ng không biết ngÆ°á»i nà o
có bản lĩnh tới mức không ngỠcó thể luyện chế được loại hà n thiết
nà y. Tuy nhiên thứ nà y cụ thể là dùng là m cái gì, cho tá»›i nay vẫn lÃ
má»™t câu há»i. Nó được đặt ở đây đã lâu mà chẳng ai ngó tá»›i, hÆ¡n nữa,
má»—i má»™t đệ tá» của gia tá»™c Ä‘i và o kho báu nà y Ä‘á»u được cảnh báo,
không được chạm đến nó.
Tống Minh Nguyệt nói xong, không kìm nổi tá»± giá»…u cÆ°á»i, nói:
- TrÆ°á»›c kia ta cÅ©ng rất bÆ°á»›ng bỉnh, không nghe lá»i ngÆ°á»i lá»›n, nghÄ©
rằng có quái gì mà không thể đụng và o. Kết quà là cũng giống như
huynh, đầu ngón tay vừa chạm và o một chút đã bị tổn thương vì
lạnh, ngÆ°á»i nhà phải ná»— lá»±c rất lá»›n má»›i chữa khá»i.
Lăng Tiêu nghe vây cÆ°á»i khổ. ChÃnh mình cÅ©ng chÆ°a từng kiến
thức loại đô váºt thần kỳ đó, tuy nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện má»™t
danh từ: luyện khÃ!
Äúng váºy, đây là má»™t cái bảo đỉnh dùng để luyện khÃ!
Ông nội Tống Minh Nguyệt nói đúng nhưng không hoà n toà n.Bảo
đỉnh nà y quả tháºt là đến từ nÆ¡i cá»±c hà n, nhÆ°ng chÃnh là từ hà n thiết
tinh túy luyện chế thà nh!
Loại hà n thiết tinh túy nà y là một loại nguyên liệu cực phẩm trong
số những thiên tai địa bảo, tÃnh cá»±c hà n, ngÆ°á»i không có thá»±c lá»±c
mạnh mẽ thì không thể đụng và o, nếu không chắc chắn sẽ bị tổn
thÆ°Æ¡ng tá»›i táºn linh hồn!
Äó là má»™t trong những chất liệu tốt nhất để cho ngÆ°á»i tu chân chế
tác lò luyện "luyện khÃ, luyện Ä‘an "
Loai bảo đỉnh do hà n thiết tinh túy nà y chế thà nh phải dùng chân
há»a má»›i có thể luyện chế. Mà chân hoả thì Kim Äan kỳ chỉ có thể
miá»…n cưỡng dùng, Nguyên Anh kỳ má»›i có thể chân chÃnh thuần thục.
Trong lòng Lăng Tiêu bá»—ng nhiên xuất hiện má»™t nghi vấn: hay lÃ
thế giá»›i nà y... có ngÆ°á»i tu chân sao? Hay là những đại ma pháp SÆ°
thá»i kỳ thượng cổ đã hùng mạnh tá»›i mức có thể luyện chế hà n thiết
tinh tủy? NhÆ° váºy có thể thấy, những ngÆ°á»i được xÆ°ng là đại ma
pháp Sư cũng tuyệt đối là những cao thủ siêu cấp!
- Lăng huynh....Lăng huynh?
Tống Minh Nguyệt ở bên cạnh còn tÆ°á»ng răng Lăng Tiêu bị
thÆ°Æ¡ng, vẻ mặt hÆ¡i hốt hoảng há»i
- A, ta không sao, ta không sao.
Lăng Tiêu phục hồi tinh thần, sau đó nhìn Tống Minh Nguyệt.
Trong lòng hắn biết thÆ° nà y là quý báu, cho dù là ngÆ°á»i của Tống gia
không biết tác dụng của bảo đỉnh nà y nhưng cũng biết nó là quý báu.
Tuy rằng Lăng Tiêu biết nếu mình mở miệng ra xin, tám, chÃn phần
mÆ°á»i là Tống Minh Nguyệt sẽ thoải mái Ä‘Æ°a cho mình. NhÆ°ng món
đồ nà y quá trân quý, Lăng Tiêu cảm thấy hÆ¡i áy náy. Dù sao tá»›i táºn
bây giá», hắn vẫn không thể xà c Ä‘inh được, liệu có thể tìm được đủ
những dược liệu để luyện chế Tiểu Hoà n Äan cho phụ thân Tống
Minh Nguyệt hay không.
- Lăng huynh coi trá»ng váºt nà y sao?
Trong mắt Tống Minh Nguyệt có chút nghi hoặc, thầm nhủ: Lăng
Tiêu quả nhiên kỳ quái, không ngá» có thể thÃch loại đồ váºt đáng sợ
thế nà y. Chiếc đỉnh nà y gần như đã thà nh một khối tâm bệnh trong
Tống gia. Nhìn nó không lớn nhưng thực tế nặng tới hơn ngà n cân.
Ném đi thì tiếc, ai cũng biết nó là do hà n thiết luyện chế thà nh, hơn
nữa cho dù là hà n thiết cũng không đến mực lanh như băng thế nà y.
NhÆ°ng nếu không ném Ä‘i mà cứ để ở đây, lại sợ là m ngÆ°á»i của gia
tá»™c bị thÆ°Æ¡ng. Tất cả các đệ tá» lá»›n nhá» bao thế hệ Ä‘á»u đã được cảnh
cáo là không được chạm và o nó. Những đứa trẻ tò mò như Tống
Minh Nguyệt hồi bé chắc hẳn không Ãt, cÅ©ng may là có tấm gÆ°Æ¡ng
còn má»›i của Tống Minh Nguyệt nên mÆ°á»i mấy năm qua, không có ai
bi tổn thÆ°á»ng vì nó.
- Nếu Lăng huynh thÃch thì cứ lấy. Tuy nhiên... ta có thể tò mò há»i
má»™t chút được không? Chẳng lẽ Lăng huynh biết tác dụng của váºt
nà y?
Tống Minh Nguyệt cÆ°á»i khẽ há»i:
- Minh Nguyệt tuyệt không có chủ ý. Kể cả có biết tác dụng của
nó, Tống gia cũng sẽ không dùng đến.
Lăng Tiêu nhẹ nhà ng nói:
- Ta chỉ cảm thấy nó có chút thú vị nên định mang vá» sÆ° môn cho bá»n
hỠnghiên cứu.
Nu cÆ°á»i trên mặt Tống Minh Nguyệt chợt cứng Ä‘á», đây là lần đầu
tiên Lăng Tiêu Ä‘á» cáºp tá»›i sÆ° môn của hắn. Không ngá» bá»n há» có thá»±c
lực để nghiên cứu thứ nà y. Tống Minh Nguyệt rất hoà i nghi, Sư môn
sau lÆ°ng Lăng Tiêu rất có thể... chÃnh là má»™t... Siêu cấp môn phái
lÆ°u truyá»n từ thá»i thượng cồ tá»›i nay!
- À, ra váºy. Lăng huynh thÃch thì cứ lấy Ä‘i!
Tống Minh Nguyệt chẳng hỠcó vẻ gì là đau lòng, ngược lai còn có
cảm giác giải thoát, rốt cuộc cũng vứt được của nợ nà y.
Trái tim Lăng Tiêu khẽ run lên. Hắn vung tay, ngay cả những
mang nhện và bui bặm trên đỉnh cũng bị Lăng Tiêu thu và o trong
nhẫn. Lúc nà y hắn mới thở phà o một hơi. Hắn vốn không định nói
dối, chỉ có Ä‘iá»u rất khó để có thể giải thÃch tác dụng của loại đồ váºt
nà y. Chẳng lẽ chÃnh mình phải nói vá»›i Tống Minh Nguyệt: “Äây lÃ
một bảo đỉnh Siêu cấp, chuyên môn luyện chế những pháp báo có uy
lá»±c hùng mạnh...những pháp bảo đó có thể thể san phẳng má»™t ngá»n
núi trong nháy mắt!†?
Äừng nói Tống Minh Nguyệt có tin hay không, môt khi truyá»n ra
ngoà i, chắc chắn sẽ có ngÆ°á»i tin. Phiá»n toái của mình đã quá nhiá»u,
Lăng Tiêu thực sự không muốn tự gây thêm chuyện nữa.
Lăng Tiêu đi đi lại lại quanh giá gỗ đầy tro bụi nà y, tìm tòi một hồi
nhÆ°ng chẳng tìm được gì khiến hắn vừa lòng nữa. Äại bá»™ pháºn Ä‘á»u lÃ
những dụng cụ mà thoạt nhìn đã thấy là di tÃch từ thượng cổ, hắn lÃ
Ä‘á»u thuá»™c sở hữu của má»™t luyện khà đại SÆ°. Tuyệt đại Ä‘a số những đồ
xếp trên cái giá nà y Ä‘á»u có liên quan tá»›i luyện khà gì đó.
Lăng Tiêu có thể khẳng định, cho dù đối phÆ°Æ¡ng không phải ngÆ°á»i
tu chân, cÅ©ng là má»™t ma pháp SÆ° thá»±c lÆ°c hùng manh, bởi vì lá»a trên
thế gian nà y căn bản là không thể đạt tới nhiệt độ để luyện được bảo
đỉnh hà n thiết tinh túy nà y, cà ng không phải nói tá»›i việc luyện chếÌ
các đồ váºt khác.
Lăng Tiêu Ä‘i đến cuối, trong lòng hÆ¡i hÆ¡i có chút thất vá»ng,tuy
nhiên láºp tức âm thầm tá»± trách lòng tham của mình, phải biếÌt rằng,
chÃnh mình hôm nay thu được bảo đỉnh nà y, nếu ra hiện tại Tu Chân
Giá»›i, nhÆ° váºy tuyệt đối sẽ trở thà nh mục tiêu để má»i ngÆ°á»i Ä‘iên
cuồng tranh đoạt!
Bởi vì bản thân bảo đỉnh nà y kỳ tháºt cÅ©ng có thể luyện cháº¿Ì thà nh
pháp bảo! Äến lúc đó muốn biến thà nh lá»›n hay nhá» Ä‘á»u được,tháºm
chà có thể biển thà nh nhỠnhư hạt gạo nhưng lại có thể chứa nổi mấy
ngá»n núi lá»›n.
Lúc cần thiết có thể xuất nó ra, tới trên đầu địch nhân thì biến nó
phóng đại lên. Äến lúc đó, đừng nói là má»™t ngÆ°á»i, cho dù là má»™t
ngá»n núi cÅ©ng có thể bi nó san bằng!
Khi gặp nguy hiểm lá»›n, chÃnh mình cÅ©ng có thể nhảy và o trong
bảo đỉnh để trốn. Äừng nói là Kiếm Hoà ng, cho dù là Kiếm Tôn toà n
lá»±c má»™t kÃch...cÅ©ng không thể là m thÆ°Æ¡ng tổn mảy may tá»›i bảo đỉnh
được luyện chế từ hà n thiết tinh túy nà y!
Tống Minh Nguyệt Xem thÆ°á»ng bảo đỉnh nà y là bởi vì nà ng căn
bản không hiểu cơ quan của nó.
Chỉ có Ä‘iá»u hiện tại Lăng Tiêu cÅ©ng không có thá»±c lÆ°c luyện khÃ, Ãt
nhất phải đạt tá»›i Kim Äan trung kỳ, luyện chế lại bảo đỉnh môt lần,
đưa ấn ký của mình và o, đến lúc đó bảo đỉnh nà y mới có thể trở
thà nh pháp báo để SỠdụng!
Mặc kệ nói như thế nà o, không thể dùng từ thu hoạch phong phú
để hình dung Lăng Tiêu lúc nà y được, cho nên Lăng Tiêu cũng cảm
thấy hÆ¡i hổ thẹn vì lòng tham của bản thân. Vừa quay ngÆ°á»i,chợt
Lăng Tiêu sá»ng sốt, ánh mắt dừng lại trên môt váºt phẩm rá»™ng chừng
ba ngón tay, to chừng một bà n tay.
Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tiêu dừng lại, ánh mắt cũng đổi theo
hÆ°á»›ng ánh mắt Lăng Tiêu, thấy hắn nhìn chằm chằm và o váºt phẩm
đó, liá»n lÆ¡ Ä‘á»…nh nói:
- Lăng huynh nhìn váºt vô dụng kia à ? Váºt nà y ném ở đây sợ rằng
đã hơn một ngà n năm mà không ai động tới, chỉ là một khối tinh
hạch ma thú bình thÆ°á»ng, tháºm chà chẳng có má»™t cấp báºc nà o cả!
Lăng Tiêu Ä‘i tá»›i, cầm váºt đó lên. Nó rất nhẹ, dÆ°á»ng nhÆ° không há»
có chút trong lượng nà o cả, bỠmặt cũng không hỠcó chút linh lực
dao Ä‘á»™ng nà o, thoạt nhìn rất bình thÆ°á»ng, không có gì đặc biệt.
NhÆ°ng khi Lăng Tiêu vừa quay ngÆ°á»i lúc trÆ°á»›c, rõ rà ng cảm nháºn
được môt luồng yêu khà hùng mạnh trên thân nó!
Tuy răng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng Lăng Tiêu có thể xác
định, đó không phải là áo giác, bởi vì trong nháy mắt đó, Yêu Huyết
Hồng Liên kiếm đang nằm trong nhẫn của mình cũng phát ra rung
Ä‘á»™ng rất nhá», dÆ°á»ng nhÆ° muốn thoát ra khá»i nhẫn váºy.
- Ta thấy nó khá vui mắt, nếu nó vô dụng đối vá»›i các ngÆ°á»i, váºy thì
cho ta nhé.
Lăng Tiêu hơi ngượng ngùng nói:
- Lăng Tiêu không duyên cá»› được Ãch lợi, cÅ©ng không biếÌt là m gì
để bà y tá», vá» sau Lăng Tiêu xin cung cấp Dưỡng Nhan Äan miá»…n phÃ
cho Tống gia!
- A, tháºt Sá»±?
Giá»ng Tống Minh Nguyệt toát lên vẻ ngac nhiên vui mừng, Sauđó
cảm giác mình phản ứng hÆ¡i kÃch Ä‘á»™ng quá mức, hắn hÆ¡i ngượng
ngùng nói:
- Gia mẫu chÃnh là dùng Dưỡng Nhan Äan, láºp tức trẻ lại 20 tuổi!
Hiện tại, tất cả các nữ nhân trong gia tộc, ngay cả bà nội, bà ngoại ta
Ä‘á»u muốn có nó!
Lăng Tiêu trên mặt cÆ°á»i nhÆ°ng trong lòng thầm nhủ: có được hai
thứ nà y, đừng nói trÆ°á»ng kỳ cung ứng Dưỡng Nhan Äan cho Tống
gia của ngưỡi, cho dù cấp cho mỗi nữ nhân trong gia tôc ngươi một
viên Dưỡng Nhan Äan cÅ©ng đáng. Huống chi, hà nh Ä‘á»™ng nà y của
mình cũng sẽ chiếm được quan hệ thân tình với Tống gia.
Tuy răng cho tá»›i nay Tống gia Ä‘á»u không tranh Ä‘oạt vá»›i thế nhân,
nhưng thực lực vẫn rất lớn. Sư môn giả vỠsau lưng mình không biết
có thể lừa gạt thế nhân được bao lâu. Nếu có thêm một minh hữu
hùng mạnh, sẽ rất có Ãch khi cần thiết!
Trong một góc khác của kho báu có đủ loại điển tịch, Lăng Tiêu
thấy không Ãt Thiên cấp và Äịa cấp kiếm kỹ, trong lòng không kìm
nổi cảm thán: những loai kiếm kỹ nà y Ä‘á»u là những thÆ° mà ngÆ°á»i
bình thÆ°á»ng suốt Ä‘á»i cÅ©ng khó theo Ä‘uổi, váºy mà trong mắt những
thế gia ẩn thế lại chẳng tÃnh là gì.
Äi tiếp chÃnh là các loai dược liệu, có rất nhiá»u loại thá»±c sá»± không
tồi, tuy rằng không tÃnh là thiên tà i địa bảo nhÆ°ng phẩm chất cÅ©ng
Ä‘á»u cá»±c cao. Äối vá»›i những loại dược liệu nà y, Lăng Tiêu không há»
khách sáo, chá»n không Ãt thu và o trong nhẫn. Hắn chuẩn bị luyện chếÌ
trÆ°á»›c má»™t Ãt Ä‘an dược để phụ thân Tống Nghi của Tống Minh Nguyệt
có thể tạm thá»i khôi phục thần trà rồi tÃnh sau.
Hiện tại Tống Nghi thần trà không rõ, trÆ°á»ng kỳ hôn mệ, chÃnh lÃ
bởi vì Ä‘an Ä‘iá»n vặn vẹo, tạo thà nh thÆ°Æ¡ng tổn đối vá»›i ý thức hải chứa
đựng tinh thần lực. Cho nên nếu trước hết có thể luyện chế ra đan
dược chữa trị tinh thần thức hải, để cho ông tỉnh táo lại, nhÆ° váºy
cũng cà ng có sức thuyết phục
Cho dù tương lai không thể hoà n toà n có dù những thiên tà i địa bảo
cần thiết để luyện chế Tiểu Hoà n Äan, mình cÅ©ng có thể cam Ä‘oan
Tống Nghi trở lai là m má»™t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, sống thêm và i chục
năm.
Lăng Tiêu hoà n toà n tin tưởng và o Ä‘iá»u nà y.
|
NgÆ°á»i nà y đã nói CÃM Æ N đến và i viết vô cùng hữu Ãch của npq91
|
|
06-06-2011, 04:21 PM
|
|
Diệt Thế Ma Thần
|
|
Tham gia: Mar 2010
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,154
Thá»i gian online: 1 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 2,476
Thanked 68,072 Times in 3,550 Posts
|
|
Chương 210: Vạn niên linh phách.
Khi ra khá»i kho báu, trong lòng Lăng Tiêu vẫn còn đắm chìm trong
vui SÆ°á»›ng vì thu được hai bảo váºt kia. Không nói tá»›i tinh hạch lai
lịch không rõ kia, chỉ riêng bảo đỉnh đã coi như kiện bảo bối pháp
bảo đầu tiên của Lăng Tiêu.
Nghĩ lại kiếp trước ở Tu Chân Giới, đã không thu được pháp bảo
lại còn bị thiên kiếp đại lôi bổ xuống, đẩy tới thế giới nà y, Lăng Tiêu
không kìm nổi thổn thức không thôi. Äi ra mặt đất, không thấy hai
lão nhẫn kia nữa, sau khi hai ngÆ°á»i rá»i khá»i, chỉ nghe thấy dÆ°á»›i mặt
đất phát ra những tiếng chấn động ầm ầm, kiến trúc kia lai khôi phục
nguyên dạng.
Tống Minh Nguyệt đi gặp ông nội, báo cáo lai việc Lăng Tiệu lựa
chá»n những gì trong kho báu. Tống Y nghe xong nhÃu đôi mà y kiếm
nói:
- Cái đỉnh đó hiển nhiện là thứ tốt!
Thấy Tống Minh Nguyệt sốt ruột muốn phản bác mình, Tông Y ảm
đạm cÆ°á»i:
- Con nhóc nà y, ta chẳng phải đã nói, tùy ý cho hắn lá»±a chá»n má»i
thứ trong kho báu Tống gia sao? ÄÆ°Æ¡ng nhiện ta sẽ không đổi ý.
Tháºt ra cháu có tâm lo lắng cho bệnh tình của phụ thân hay là ... có ý
tưởng gì khác?
Tống Minh Nguyệt mặt phấn đỠbừng, mạnh miệng nói:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bởi vì bệnh tình của phụ thân. HÆ¡n nữa, gã đó có
biết ngÆ°á»i ta là nÆ° nhẫn đâu!
Tống Y cÆ°Æ¡i hà hà , đôi mắt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i toát lên vẻ hiá»n là nh, biết
rằng cháu gái mình nhìn thì tinh nghịch nhÆ° váºy nhÆ°ng thá»±c ra da
mặt rất má»ng (dá»… hổ thẹn), từ nhá» thÃch cải nam trang, hÆ¡n nữa Tống
gia cÅ©ng có tuyệt há»c dịch dung lÆ°u truyá»n lâu Ä‘á»i, cÅ©ng không ai để
ý tới việc của nà ng.
Ông cũng không trêu ghẹo nà ng nữa, nói:
- Cái đỉnh đó có để ở Tống gia ta một ngà n năm nữa cũng sẽ chẳng
ai biết dùng nó và o việc gì, thà đưa cho ngÆ°á»i hữu dụng còn hÆ¡n.
Tuy nhiên, nói nhÆ° thế, sau lÆ°ng Lăng Tiêu có lẽ thá»±c sá»± có truyá»n
nhân của gia tá»™c thượng cổ lÆ°u truyá»n lại. Nếu không, là m gì có ai
hứng thú với cái đỉnh là m bằng hà n thiết nà y chứ?
Tống Minh Nguyệt nghe xong, nói:
- Khi cháu và o thế tục giá»›i đã Ä‘iá»u tra hắn. Má»™t năm trÆ°á»›c, hắn quả
tháºt không há» có tà i năng gì, hÆ¡n nữa còn rất uất ức, bản thân là con
dòng cháu giống, không ngỠbị một vị hôn thê con một thương nhân
dùng kế từ hôn. Sư kiện đó gây ra huyên náo rất lớn trong giới quý
tá»™c bấy giá». DÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng sau lần phong ba từ hôm đó, hắn má»›i
Ä‘á»™t nhiện nhÆ° là thay đổi thà nh má»™t ngÆ°á»i má»›i, thá»±c lá»±c Ä‘á»™t nhiện
tăng mạnh, liên tiếp biểu hiện bất phà m. Nghe nói khi hắn vẫn còn
chưa đánh thông được Thiên Mạch đã từng khiến một gã Ma Kiếm
SÄ© sợ tÆ¡i mức không cầm nổi kiếm, cÅ©ng không rõ là tháºt giả thế nà o.
HÆ¡n nữa, mẫu thân của cháu dùng Dưỡng Nhan Äan xong cÅ©ng có
hiệu quả rất rõ rà ng, nhÆ° ông cÅ©ng thấy đó. NgÆ°Æ¡i nà y tháºt sá»± rất
thần bÃ! Tùy tùng của hắn không ngá» có thá»±c lá»±c Kiếm Hoà ng, hÆ¡n
nữa thoạt nhìn trông hệt như chủ tớ, cực kỳ khiêm tốn đối với Lăng
Tiêu!
Tống Y gáºt gáºt đầu, nói:
- Cháu có thể quan sát được nhÆ° váºy là rất không dá»… dà ng. Ôi, hy
vong hắn thực sự có biện pháp chữa trị cho phu thân của cháu. Còn
lai lịch, thân pháºn của hắn cÅ©ng chẳng có gì là quan trá»ng.
Tống Minh Nguyệt gât gât đầu, nói:
- Cháu cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy.
Sau khi trở laị phòng, Lăng Tiêu vốn định nghiên cứu chiếc đỉnh
ngay nhưng ngẫm lại vẫn cố nhịn sự tò mò trong lòng, thầm nhủ
đừng để ngÆ°á»i ta nhìn thấy chê cÆ°á»i.
NghÄ© váºy, hắn xuất lò luyện Ä‘an ra, cho những thÆ° dược liệu và o.
Lần nà y Lăng Tiêu luyện chế Ä‘an dược rất thuáºn lợi. Nếu nói lần
trÆ°á»›c luyện chế Trúc CÆ¡ Äan thì tà i nghệ của hắn vẫn còn trúc trắc,
lo sợ thất bại, váºy thì hiện tại, tà i nghệ luyện dược của Lăng Tiêu đã
tá»›i trình Ä‘á»™ hoà n toà n thông tá» má»i đạo lý.
Khoảng và i canh giá», Lăng Tiêu mở lò luyện Ä‘an ra, bên trong
truyá»n tá»›i má»™t mùi hÆ°Æ¡ng hÆ¡i gay mÅ©i. Äây không phải là do luyện
chế thất bại mà là mùi của loại đan được chữa trị tinh thần thức hải
nà y hơi đặc biệt.
Nếu cho thêm dược liệu để át mùi đi, hiệu quả sẽ kém đi và i phần.
Äối vá»›i Lăng Tiêu, luyện chế Ä‘an dược chÃnh là má»™t chuyện rất
nghiêm túc. Cũng như khi cho Phong Linh uống thuốc, thực ra hắn
có thể biến nó thà nh ngá»t, nhÆ°ng nhÆ° váºy sẽ là m giảm dược lá»±c rất
nhiá»u, cho nên thà rằng Lăng Tiêu tá»± mình ép Phong Linh uống chứ
không chịu là m thay đổi dược lực của chén thuốc.
HÆ¡n mÆ°á»i viên Ä‘an dược to chừng mắt ngÆ°á»i nằm lặng lẽ dÆ°á»›i đáy
lò luyện đan. Lăng Tiêu vung tay lên, những viên đan dược đã hiện
lên trên lòng bà n tay, vẫn còn chút cảm giác hơi nóng. Lăng Tiêu lấy
từ trong nhẫn ra một chiếc bình Sứ, cho những viên đan dược mà u
xám đó và o.
Lúc nà y, Tống Minh Nguyệt vừa lúc đẩy cá»a tiến và o, liá»n nhÃu
mà y, bịt chặt mÅ©i há»i:
- Mùi gì mà khó ngá»i váºy?
- À, Tống huynh đến đúng lúc lắm.
Lăng Tiêu cầm bình Sứ trong tay, nói:
- Vừa lúc, trước hết huynh hãy cầm lấy đan dược nà y, buổi tôi cho
phụ thân huynh dùng, hãy dùng nước ấm để uống. Dùng đan dược
nà y xong, ông có thể khôi phục thần trÃ. Trong nà y tổng cá»™ng có hÆ¡n
mÆ°á»i viện, má»—i thang má»™t viện, Ãt nhất có thể cam Ä‘oan trong vòng
một năm ông sẽ không xảy ra vấn đỠgì. Tuy nhiên, chỉ có thể là một
ngÆ°á»i bình thÆ°Æ¡ng, không thể váºn công, má»™t khi váºn công, háºu quả
có lẽ không thể chịu nổi, có lẽ sẽ trá»±c tiếp phá há»ng Ä‘an Ä‘iá»n, nổ tan
xác mà chết cũng chưa biết chừng.
Vẻ mặt Tống Minh Nguyệt ngạc nhiên vui mừng:
- Tháºt Sá»±? Gia phụ dùng Ä‘an dược nà y tháºt sá»± có thể tỉnh lai, giống
nhÆ° ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng sao?
- Trừ việc không thể Sá» dụng võ lá»±c, không thể váºn hà nh công
pháp... còn lại Ä‘á»u giống nhÆ° ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng.
Lăng Tiệu nói.
- Minh Nguyệt không nhìn lầm ngÆ°á»i, Lăng huynh, xin nháºn của
Minh Nguyệt một bái!
Tống Minh Nguyệt nói xong mÃm môi, đôi mắt hÆ¡i á»ng Ä‘á», cúi đầu
thi lễ với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vội và ng ngăn hắn lại, nói:
- Tống huynh quá khách khÃ, lại nói Lăng Tiêu không công mÃ
nháºn lá»™c, váºy là m má»™t và i chuyện cần thiết cÅ©ng là nên là m
Tống Minh Nguyêt ánh mắt sáng ngá»i nhìn Lăng Tiêu cÆ°á»i, nói:
- Mấy năm nay, Minh Nguyệt đã gặp rất nhiá»u y SÆ° nhÆ°ng không
có ngÆ°á»i nà o giống Lăng huynh, không muốn chiếm tiện nghi của
ngÆ°á»i khác. Äây đúng tháºt là lần đầu tiên ta thấy nhÆ° váºy! TrÆ°á»›c kia
có môt số cao nhân vá» y thuáºt của những thế gia ẩn thế, tháºm chà bô j
dáng còn thua cả y Sư thế tục, vừa mới và o Tống gia, chưa khám
bệnh cho gia phụ đã nghÄ© chuyện đòi thù lao tháºt tốt. Ôi, lại nói tiếp,
nêu không gặp Lăng huynh, phụ thân của Minh Nguyệt chỉ Sợ và i
năm nữa...
Lăng Tiêu nói:
- Tấm lòng hiếu thảo của Tống huynh có nháºt nguyệt chứng giám,
Lăng Tiêu rất bội phục!
Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu lại đi tới phòng Tống Nghi.Lúc
nà y cha của Tống Nghi là Tống Y cÅ©ng đã tá»›i, còn cả mÆ°á»i mấy
ngÆ°á»i khác, thoạt nhìn có cả già cả trẻ, tuy nhiên Ä‘á»u chỠở bên
ngoà i. Nhìn thần sắc khẩn trương của hỠkhông hê có vẻ gì là giả bộ,
trong lòng Lăng Tiêu cà ng cảm thấy bội phục Tống gia thêm và i
phần .
- Lăng Tiêu tiểu hữu, tháºt sá»± có thể sao?
Lúc nà y biểu hiện của Tống Y_không khác gì môt ngÆ°á»i cha bình
thÆ°á»ng của thế tục, vẻ mặt đầy khẩn trÆ°Æ¡ng nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khẽ cÆ°á»i nói:
- Tiá»n bối cứ an tâm. Äạo Ä‘an dược của SÆ° môn tại hạ cÅ©ng có thể
coi là tinh thâm, cho nên không cần lo lắng.
Tống Y hợi ngượng ngùng cÆ°á»i nói:
- Là ta quá lo lắng, váºy hãy mau cấp cho Nghi nhi dùng Ä‘i!
Tống Minh Nguyệt câm Ä‘an dược, tháºt cẩn tháºn đỡ cha mình lên,
tựa và o khuỷu tay mình, sau đó cho đan dược và o miệng Tống Nghi,
phÃa sau liá»n có thị nữ Ä‘Æ°a nÆ°á»›c ấm tá»›i. Vừa uống Ä‘an dược và o
xong, chợt nghe trong bụng Tống Nghi phát ra mấy tiếng kêu vang,
mấy ngÆ°á»i trong phòng Ä‘á»u nhìn môt cách rất khẩn trÆ°Æ¡ng.
Tống phu nhân nhìn không chớp mắt và o trượng phu của mình.
Tuổi của bà Ãt hÆ¡n chồng mình rất nhiá»u, hÆ¡n nữa khi đó Tống Nghi
chỉ tu luyện cả ngà y, nhÆ°ng bà lại yêu chồng mình tá»›i táºn xÆ°Æ¡ng tủy,
tình nguyện má»—i ngà y Ä‘á»u ở trong căn phòng trống, chỉ cần thấy
chồng là trong lòng vui Sướng lắm rồi. Nhất là sau khi Tống Nghi bị
bệnh, bà có cảm giác trá»i xoay đất chuyển, đối vá»›i bà , chỉ cần chồng
mình có thể còn sống, sống khá»e mạnh, váºy thì chẳng còn gì có thể
quan trong hơn được nữa.
Sau môt lúc lâu, yết hầu Tống Nghi bỗng nhiên di chuyển lên
xuống, môi hÆ¡i mấp máy, phát ra má»™t tiếng rên nhá».
- Phu quân, phu quân!
Tống phu nhân vôi và ng à o tới, đẩy Tống Minh Nguyêt ra,ôm
chầm lấy chồng, nhẹ nhà ng vúôt ngá»±c để chồng thông khÃ, nÆ°á»›c mắt
rÆ¡i xuống từng giá»t trên ngá»±c Tống Nghi, nức nở nói:
- Phu quân, chà ng khổ quá!
- Là ...Uyển nhi?
Tống Nghi dÆ°á»ng nhÆ° lâu lắm rồi không nói, thanh âm mong
manh, nói hơi khó khăn.
NhÆ°ng thanh âm nà y lá»t và o tai Tống phu nhân lại không khác gì
thanh âm tự nhiên khiến bà ngạc nhiên kinh hà i.
Lần trước chồng mình tỉnh lại đã là chuyện một năm trước đây,
hÆ¡n nữa chỉ nói duy nhất má»™t câu khiến tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u khổ Sở.
Ông nói: “Má»i ngÆ°á»i hãy giết ta Ä‘i, ta không muốn sông nữa!â€, sau
đó lại hôn mê ngay láºp tức.
- Là thiếp thân, là thiếp thân, phu quân.....chà ng, chà ng cảm giác
thế nà o?
Tống phu nhân ôm trượng phu, môi hơi hơi run run.
- Nà ng... nà ng đừng ôm ta chặt quá, ta ta không thở nổi.
Tống Nghi có chút gian nan nói
- A....Ta thực đáng chết.
Tống phu nhân vôi và ng đỡ trượng phu nằm xuống giÆ°á»ng, Sau đó
quay đầu lại, thấy bố chồng, láºp tức xấu hổ tá»›i mức mặt Ä‘á» hồng,
nói:
- Chà ng nhất định rất đói bụng rồi, thiếp, thiếp đi chuẩn bị chút đồ
ăn cho chà ng!
Khi tỉnh lại, Tống Nghi dÆ°á»ng nhÆ° không há» có ý e dè cha mình,
khó nhá»c nói:
- Không cần đi, Uyển nhi... mấy năm nay, là m khổ nà ng rồi!
Tống Nghi vừa nói ra, Tống Minh Nguyệt và ông ná»™i Tống Y Ä‘á»u
báºt quay mặt Ä‘i chá»— khác. Tống phu nhân khóc rống lên, liên mồm
nói:
- Không khổ, thiếp không khổ chút nà o cả. Chỉ cần chà ng còn
sống, muốn thiếp thế nà o cũng được!
Lăng Tiêu lúc nà y lặng lẽ Ä‘i ra. Khi Ä‘i qua đám ngÆ°á»i tụ táºp bên
ngoà i, có môt số ngÆ°á»i hắn đã gặp hôm trÆ°á»›c, thấy Lăng Tiêu Ä‘á»u
khẽ mỉm cÆ°á»i thiện ý. Lăng Tiêu cÅ©ng cÆ°á»i gáºt đầu vá»›i há», sau đó
không nói gì nữa, quay ngÆ°á»i Ä‘i khá»i.
Trở vỠphòng mình, tâm tình Lăng Tiêu rất lâu vẫn không thể bình
phục. Từ biểu hiện tình cảm của ngÆ°á»i trong Tống gia, Lăng Tiêu
hiểu thêm rất nhiá»u Ä‘iá»u. Mặc dù theo Ä‘uổi trÆ°á»ng Sinh, khát cầu bất
diệt, nhÆ°ng có trái tim là có tình cảm, má»›i gá»i là lòng ngÆ°á»i!
Lúc nà y, Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới khối tinh hạch kia. Sở dĩ
coi nó là bảo bối bởi vì khi ở trong kho báu ngầm của Tống gia, Lăng
Tiêu đã dùng tinh thần lực tra xét môt chút. Không tra thì không biết,
vừa tra xong, Lăng Tiêu giáºt mình kinh ngac.
Thứ nà y, không ngá» là ... Vạn niên linh phách trong truyá»n thuyết!
Cái gá»i là Vạn niên linh phà ch chÃnh là má»™t loại tinh thạch có linh
tinh rất yếu hình thà nh trong tự nhiên, do thiên địa linh khà trải qua
hÆ¡n van năm, tháºm chà hÆ¡n mÆ°á»i vạn năm, cô Ä‘á»ng lại mà thà nh.
Nói cách khác, thứ nà y căn bản không phải là tinh hạch ma thú, mÃ
là cực phẩm thiên tà i địa bảo!
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèçèòêà, ëîøàäè, kiem tu 4vn, kiem tu lang van, ngao kiem lang van, ngao kiem lang van 18, ngao kien lang van 199, ngạo kiếm lăng vân, ngạo kiến lăng vân, òåëåôîíû, www.ngau kiem lang van, ÷àñîâîé |
| |