Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 10: Đêm sinh nhật
Nguồn: Tàng Thư Viện
9h đêm hôm đó. Tại quán Bar UFO, một trong những nơi đắt khách nhất Hongkong.
“Mấy anh đến đúng hẹn nhỉ?”
Sở Diễm và mấy nàng thấy nhóm Nhật Vũ tiến vào liền mừng rỡ ra đón.
Tuy nói là Ngữ Thanh gia cảnh bình thường nhưng mấy cô bạn của nàng thì lại chẳng bình thường chút nào. Họ quyết định tổ chức sinh nhật cho tỷ muội của mình ở một phòng Karaoke loại VIP trong quán Bar.
“Tặng cho mấy em.”
Nhật Vũ cười nhìn họ, hắn móc trong túi ra bốn chiếc hộp đựng trang sức màu đỏ trông hết sức bắt mắt. Tình cảnh này làm cả phòng lặp tức xôn xao.
Hôm nay hắn mặc một chiếc quần jean xanh đen bụi bặm, áo sơ mi kẻ sọc đơn giản nhưng hầu như đều là hàng hiệu. Gương mặt đẹp trai và khí chất trên người càng hài hòa nên nhất thời làm hắn trở nên rất có phong độ.
David và anh Long tuy cũng không tính là ăn diện gì mấy nhưng trên người họ cũng toát ra một loại khí chất kỳ lạ làm mê đắm lòng người.
“Trời ơi, đâu ra anh chàng đẹp trai vậy chứ?”
“Hình như là bạn của nhóm Sở Diễm a.”
“Coi cách anh ta tặng quà kìa, thiệt là phong độ quá đi.”
Mấy cô con gái có mặt trong phòng cũng cùng lúc hét lên đầy ngưỡng mộ.
“Có gì hay ho chứ, nếu ta có tiền thì ta còn oai phong hơn nhiều.”
“Quan trọng là ngươi không có tiền như người ta, vả lại ngươi cũng đâu có đẹp trai.”
Mấy đấng mày râu thì ngược lại, có kẻ khó chịu ra mặt cũng có kẻ an phận. Dù sao thì họ cũng biết là cái tên vừa tặng quà này không dễ dây vào.
Khi Nhật Vũ quan sát kỹ lại thì thấy rõ trong phòng VIP này ngoài nhóm Sở Diễm ra còn có khá nhiều bạn sinh viên khác, có lẽ là học cùng khóa.
“Hôm nay chỉ là sinh nhật của Ngữ Thanh thôi mà, anh tặng gì nhiều vậy?”
Nhật Vũ cười nói: “Tháng sau anh có chút chuyện phải rời Hongkong, không biết chừng nào mới có dịp quay lại nên tặng quà sinh nhật trước cho mấy em luôn vậy.”
Mộng Tuyền và Lưu Mộc Lan sướng ngất cả người, hai cô nàng mừng rỡ đón lấy món quà.
Mở ra là bốn đôi khuyên tai giá trị vô cùng, nhất thời hai cô nàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt say đắm.
Sở Diễm có vẻ chững chạc hơn một chút nên cũng không quá khích như vậy nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ kích động. Ngữ Thanh thì càng khỏi nói, nàng e thẹn cúi đầu nhìn món quà sinh nhật mà trong lòng tràn đầy vẻ phức tạp.
Thế là bữa tiệc sinh nhật bắt đầu dưới ánh mắt tò mò của mọi người về ba anh chàng này. Nhưng đến cùng họ vẫn chỉ biết mấy người này là những thương gia mới nổi ở Hongkong mà thôi.
Nhóm Nhật Vũ được ngồi cùng bốn cô nàng Sở Diễm, họ uống rượu và nói chuyện say sưa. Những bạn học khác đến mừng sinh nhật cũng lần lượt lên hát góp vui vài bài rồi bàn nào thì cạn chén ở bàn đó.
“Anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Mộc Lan hỏi Nhật Vũ, hắn cũng đã ngà ngà say nên cũng chỉ ậm ờ trả lời: “23, còn cô?”
“Lớn hơn những năm tuổi, không thể nào? Mặt anh con nít như vậy em tưởng chỉ mới 16 thôi chứ, cùng lắm là bằng bọn em thôi.”
Mộng Tuyền cả kinh, xong nàng lại quay sang hỏi David: “Còn anh?”
David như một con sâu rượu, hắn uống liên tục mà chẳng biết say, thậm chí ngay cả chút biến sắc cũng không.
Gã nhìn nàng cười thâm ý trả lời: “35!”
Ngất! Lần này đến lượt Sở Diễm phun ra một ngụm rượu mà ho sặc sụa.
Lưu Mộc Lan nhìn Nhật Vũ đầy say đắm, thực ra cô nàng sớm đã có tình ý với hắn rồi, đã vậy đêm nay hắn lại chơi một chiêu trí mạng như vậy thì hỏi sao cô nàng không gục cho được.
“Em chỉ mới 18 thôi.”
Nàng lí nhí trả lời: “Hay là anh lên hát một bài đi?”
Nhật Vũ giật mình: “Anh hát? Đùa sao? Hay là anh Long lên thế em đi.”
“Anh Long đang hát kìa, anh không thấy sao?”
Nhật Vũ quay lại thì thấy anh Long đang đứng trên sân khấu, tay cầm chai bia tay cầm mic mà hát mấy bài tình yêu vô vị. Thật tình mà nói thì giọng của anh Long vô cùng khó nghe nhưng dùng để chọc cười thì ổn vô cùng.
Cả phòng VIP đều rộ lên những tràng cười sảng khoái.
Ngay cả David và Nhật Vũ cũng không nhịn được mà phải cười đến ho khan cả họng.
Mộng Tuyền cười xong lại nói: “Vậy tiết mục sau là của anh đó nhé. Ngữ Thanh, bồ là chủ trì bữa tiệc thì có quyền bắt anh ta lên hát, bạn nói một lời công đạo đi.”
Ngữ Thanh nhìn về phía hắn với ánh mắt như van xin cầu khẩn, long lanh ướt át vô bờ.
“Được rồi, được rồi. Anh hát là được chứ gì, tiểu Thanh đừng có nhìn anh kiểu đó nữa được không?”
Nhật Vũ thầm chịu không nổi sự dụ hoặc từ ánh mắt mê người đó, hắn đành bấm bụng mà lên hát một bài vậy.
Lúc còn ở Việt Nam hắn cũng không hay đi hát Karaoke nhưng nghe nhạc thì cũng nghe rất nhiều. Dù rằng lúc trước hắn nghe nhạc tiếng Anh không hiểu nhưng cũng vì lòng đam mê âm nhạc nên kiểu như ‘ta nghe thì cứ nghe còn hiểu hay không thì kệ mẹ’…
Nên hắn đã quyết định chọn ngay bài ‘How can I tell her’ của Lobo.
Sau đó tiếng nhạc vang lên…
She knows when I am lonesome
She cries when i am sad
She's up in the good times
She's down in the bad
Whenever I am discouraged
She knows what to do
But girl...
She doesn't know about you
I can tell her my troubles
She makes them all seem right
I can make up excuses
Not to hold her at night
We can talk about tomorrow
I'll her things i wanna do
But girl...
How can I tell her about you
How can I tell her about you
Girl, please tell me what to do
Everythings seems right whenever I'm with you
So girl, won't you tell, how to tell her about you
How can I tell her I don't miss her
Whenever I am away
How can I say it's you I think of
Every single night and day
But when is it easy
Telling someone the truth
Oh girl, help me tell her about you
How can I tell her about you
Girl, please tell me what to do
Everything seems right whenever I'm with
So girl, won't you tell, how to tell her about you
...
Nhật Vũ thoải mái hát, chất giọng của hắn trầm ổn, không cao không thấp, nghe rất dễ chịu. Nếu đem ra so sánh với anh Long thì như tiếng người và tiếng vịt vậy.
Nhất thời cả phòng đều im lặng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 11: Trái đất tròn
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Không ngờ anh lại hát hay như vậy a.”
“Thường thôi, thường thôi.”
Nhật Vũ sau khi nhận tràn pháo tay và những cái hôn gió nhiệt liệt từ mấy cô gái thì trở về bàn tiếp tục uống rượu. Hắn cảm thấy mình hát cũng khá hay đó chứ nhưng khiêm tốn là đức tính cần có nên hắn cũng lại ậm ừ ra vẻ một chút.
Lưu Mộc Lan say đắm nhìn hắn nói: “Em có lẽ bắt đầu thích anh rồi đó.”
Nhật Vũ cười đáp trả: “Mặt em đỏ vậy, chắc say rồi a.”
Đúng thật là Lưu Mộc Lan đã ngà ngà say rồi, nhưng đúng hơn là say trong giọng ca của hắn.
Sau cũng nàng đã quyết định thổ lộ tâm tư…
“Ầm!”
Cánh cửa thình lình bị đẩy tung ra, một gã đầu trọc dẫn theo hai tên đàn em bước vào cười lớn: “Hôm nay là sinh nhật của tiểu Thanh mà anh lại đến trễ, thất lễ rồi.”
Gã đầu trọc dùng cái giọng lớ lớ nói tiếng Anh rất khó nghe.
“Anh Chín, đêm nay bọn tôi không nhớ là có mời anh.”
“Thôi nào tiểu Diễm, anh cũng đã tới rồi sao lại đuổi anh chứ.”
Nhật Vũ kinh ngạc, hắn không ngờ rằng ở đây lại gặp người quen a.
Chín, tên thật là Nguyễn Văn Chín, người Việt Nam quê ở Cà Mau. Cách đây mấy năm hắn có lên Sài Gòn làm bảo kê cho một quán Bar, do một lần tức khí nên chém chết thằng Long Mập rồi ngồi lên cái ghế lão đại. Sau này vì tranh giành địa bàn với Phùng ca nên bị nhóm Nhật Vũ vây công chém cho chạy sang khu vực Nam Dương.
Nhật Vũ còn nhớ rất rõ vì lúc đó chính hắn đã chém vào lưng của Chín một đao cuối cùng, Chín đã thề rằng nhất định sẽ đem Nhật Vũ ra xào chung với thịt chó nhưng rốt cuộc thì lại chạy như chó.
“Mời anh đi cho.”
“Nè nè, nể mặt anh chút đi.”
“Nếu không nể thì sao nào?”
Nhật Vũ dùng tiếng Việt hỏi hắn? Chín cả kinh giật mình quay sang, gã nhìn Nhật Vũ bằng ánh mắt khó hiểu đầy phức tạp.
“Mày là…”
“Không biết thằng nào đòi đem tao đi xào với thịt chó nhỉ?”
“Thằng chó, mày là…”
“Quên tao rồi sao?”
“Đụ má, mày có chết cháy tao cũng nhận ra. Thằng khốn nạn, sao mày lại ở đây?”
Nhật Vũ ngã người ra ghế, hắn nhìn Chín đầy thâm ý: “Dạo này mày phởn nhỉ, nghe nói là sang Nam Dương buôn lậu mà sao lại xuất hiện ở đây?”
“Câm mẹ cái mồm mày đi. Đêm nay tao sẽ thực hiện lời hứa mấy năm trước với mày.”
Cả phòng nghe hai người nói chuyện chẳng mà chẳng ai hiểu cả. Nhưng dù một thằng ngu cũng sẽ hiểu là giữa họ đang có xung đột rất lớn nên mới gay gắt như vậy.
“Tụi bây, chém chết mẹ nó cho…”
Chín vừa cất giọng lên thì đã thấy hai cái bóng vụt qua làm cho hai tên đàn em nằm thẳng cẳng trên đất, anh Long và David ra tay quá bất ngờ đến ngay cả Nhật Vũ cũng phải thầm cảm thán là vô cùng ăn ý.
“Để anh giúp bọn em đuổi hắn đi.”
Nhật Vũ tiến lại gần Chín cười nói: “Giờ thì ai sẽ xào ai đây?”
“Thằng chó!”
Chín lôi ra từ trong bụng ra một khẩu súng, gã chĩa về phía Nhật Vũ toan bóp cò thì…
“Bốp!”
Một đòn Long Trảo Cầm Nã Thủ của Nhật Vũ đã vặn gãy tay của Chín, hắn rống lớn kêu đau thì liền bị một cái bạt tay của anh Long tát vào mặt làm gãy cả mấy cái răng.
“Anh Long, đàn em của nó còn ngoài đó. Có cơ hội cho anh thử côn rồi.”
Anh Long mừng ra mặt, gã xách cây côn nặng 180kg của mình rồi đi ra ngoài. Sau đó từng tiếng la hét rên rỉ vang lên từng hồi nghe rợn cả người.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 12: Vua Arthur
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tại một vùng nông thôn hẻo lánh ở Anh Quốc, trong một nông trại bát ngát những cánh đồng xanh và từng đàn bò sữa nằm dài dưới ánh nắng, có một cô gái trẻ đang pha trà mời ba vị khách lạ mặt.
Một người mặt đỏ trẻ tuổi, một người to cao tướng mạo hung tợn và một người đàn ông trung niên.
Ba người đó chính là anh em Lưu Quan Trương.
Ngồi đối diện với họ chính là một lão nhân đã ngoài bát tuần.
“Arthur, huynh nói gì đi chứ?”
Người đàn ông trung niên cất tiếng hỏi, dĩ nhiên ông ta chính là Lưu Bị Lưu Huyền Đức.
“Uống trà đi đã.”
Giọng nói trong trẻo vang lên, cô gái đang đứng cạnh ba người phát ra một tia nhìn sắc lạnh.
Nàng là một cô gái trẻ người phương tây, mái tóc vàng cắt ngắn xõa ngang vai và cặp mắt xanh biếc như ngọc của nàng càng tôn vinh lên vẻ đẹp thuần túy ấy. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan cũng hoàn mỹ như được điêu khắc mà thành, thân hình cũng thập phần cân đối.
Nàng tuyệt nhiên là một vưu vật dành cho đàn ông.
“Cũng đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa.”
Quan Công nhìn cô gái đang pha trà cho mình, hắn cảm giác như có một cỗ áp lực đè nặng lên hai vai của mình.
Gã cười khổ, khách sáo hỏi: “Huynh sao phải tự thân đi pha trà cho bọn tôi chứ?”
“Ta muốn hưởng thụ cảm giác được làm một người con gái bình thường.”
Lưu Bị nhìn nàng, hắn cũng đồng thời cảm giác được cỗ áp lực khủng bố đang dâng trào ấy.
Nàng lại hỏi: “Các ngươi đang lo ngại về ba tên đó và cần ta áp trận sao?”
Lưu Bị lo lắng nhìn ông lão đang ngồi ngủ đối diện: “Chúng ta dùng tiếng anh nói chuyện, vị lão nhân này…”
“Đừng lo, ông ta chỉ là một người câm điếc.”
Quan Công nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ta cũng không nghĩ là vua Arthur danh tiếng vang dội bốn phương lại chọn một cách sống an phận thế này.”
Nàng cũng chỉ nhìn trời mà hờ hững đáp: “Một đời tranh đấu đã làm ta đã quá mệt mỏi rồi. Chọn làm một người con gái bình thường cũng rất thú vị đó chứ. Mỗi sáng ta lại ra đồng vắt sữa bò, trưa thì đánh cờ và dùng bữa với ông lão, tối đến thì lại dọn dẹp nhà cửa.”
“Ngươi đường đường là lãnh đạo của hội bàn tròn, sao lại thành ra thế này chứ, mẹ kiếp!”
Trương Phi tức giận quát lớn, gã dùng ánh mắt hung hăng nhìn nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
“Nhưng dù sao ta vẫn không phải là đấng nam nhi như các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi muốn làm khó một người con gái như ta sao?”
Lưu Bị cười khổ: “Trong mắt ta huynh mãi là một vị vua vĩ đại, không gì có thể thay đổi được điều đó cả.”
Đột nhiên một thanh gươm lạnh lẽo xuất hiện kề lên cổ của hắn, ba anh em Lưu Quan Trương đều cảm giác rõ ràng có một luồng hàn khí tỏa ra tạo thành một bức màn lớn bao phủ tất cả mọi sinh vật sống xung quanh, ngoại trừ lão nhân đang say ngủ kia.
“Ta nhắc lại lần cuối, ta là Arturia, một cô gái hoàn toàn bình thường. Không phải vua Arthur của các ngươi… và ta cũng chẳng có hứng thú với cái kế hoạch truy tìm hậu nhân của Thái Cổ Thần Tộc với các ngươi.”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 13: Hứng thú và quyết chiến khốc liệt (1)
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Mẹ nó! Lý nào lại vậy?”
Nhật Vũ nhếch khóe miệng phun ra một bụm máu đen rồi nhìn chằm chằm vào mỹ nhân tây phương trước mặt, ngay cả anh Long và David nét mặt cũng vô cùng căng thẳng, bản thân họ cũng không thể ngờ rằng Nhật Vũ ngay cả một chiêu cũng không thể tiếp nổi.
Mỹ nữ tóc vàng, mắt xanh, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đích xác là Arturia hay còn gọi là vua Arthur, lãnh đạo tối cao của hội bàn tròn.
Nàng dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào nhóm Nhật Vũ.
Khẽ vung tay…
Một luồng áp lực vô hình đè nén.
“Quả nhiên cũng có chút môn đạo, xem ra cũng đủ để tranh phong với ba tên hỗn đản kia.”
Nhật Vũ cũng không chịu thua, gã dùng ánh mắt phẫn hận mà nói: “Cô là ai?”
“Vi phạm thiên điều, tự tiện hạ giới có 27 người. Ta là ai ngươi còn chưa rõ sao?”
Nghe vậy, Nhật Vũ vội vàng mở danh sách ra. Quả nhiên, nàng ta xếp cuối cùng, cũng là kẻ bị đánh dấu ‘đặc biệt’.
“Tên: Arthur
Giới tính: Nữ
Chức vụ: Lãnh đạo hội bàn tròn, vua của Anh Quốc
Đánh giá sơ bộ: Thực lực cực mạnh, siêu cấp nguy hiểm
Tử trận năm: 36 tuổi
…”
David sững sờ: “Cô ta là Arthur, không lý nào, chẳng phải Arthur là đàn ông sao?”
Anh Long cũng thầm đoán bậy bạ: “Hay là trọng sinh xuống trần có lầm lẫn, cũng không phải, chẳng lẽ trình độ y học giới tính của Thái Lan đã tiến bộ đến vậy rồi sao?”
“Hôm nay ta đến đây vốn là muốn thay mặt ba anh em Lưu Quan Trương đánh với bọn ngươi một trận. Tại sao ư? Bởi vì bọn chúng đã không còn cơ hội đó nữa rồi.”
Nói rồi nàng ném ra một bình hồ lô màu đen nhẵn bóng.
“Nguyên thần ở đây, ta đã hủy đi thể xác của chúng rồi.”
Nhật Vũ cũng chẳng khách khí, tiện tay hắn lôi ra một cái ấn tín hình thái cực đóng lên hồ lô, tức thì dị biến phát sinh làm hồ lô vỡ tan, ba luồng sáng mong manh bay thẳng lên trời hướng về Nam Thiên Môn.
Nhật Vũ cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, không thể ngờ rằng ba anh em Lưu Quan Trương đều bại dưới tay cô ả này, rõ ràng thực lực quá cách biệt.
“Cô làm vậy là có ý gì?”
“Kế hoạch của bọn chúng ta không có hứng thú, cái duy nhất ta hứng thú chính là ngươi.”
Bởi thế, không hẹn mà trong lòng cả ba đều thầm cảm thán: “Chẳng lẽ ngươi hứng thú với nhan sắc của ta sao?”
…
Lại nói về chuyện mấy ngày trước đó, sau khi sự cố trong quán bar phát sinh thì bữa tiệc sinh nhật cũng nên chấm dứt.
Kế hoạch làm ông mai của David cũng tiêu tùng từ đấy.
Mấy ngày sau đó, các băng nhóm tội phạm lớn nhất Hongkong cũng đã chính thức thông báo rằng họ không hề có bất cứ quan hệ gì đến Chín đầu trọc, mà nguyên nhân chính thức đến nay vẫn chưa rõ ràng…
Cho dù một đứa ngu cũng sẽ hiểu rằng Nhật Vũ đã thầm động tay động chân một chút, ít nhất cũng sẽ tung tiền ra đánh phủ đầu. Dĩ nhiên là mấy lão đại ở Hongkong đều không muốn đắc tội với nhân vật lắm tiền này, thôi thì dù sao cũng chỉ là một thằng buôn lậu ở Nam Dương, không thể vì nó mà mất đi tình hảo hữu với người khác được.
Và cuối cùng thì cũng đã đến cái hẹn 2 tháng với ba anh em Lưu Quan Trương.
Nhật Vũ đã chuẩn bị rất kỹ càng, võ công đầy mình nhưng bất quá hắn vẫn không an tâm, thế nên sau một hồi lục lọi trong cái túi Càn Không thì hắn cũng đã tìm ra một thứ có thể tạm gọi là vũ khí…
Anh Long đặt tên cho cặp côn khủng bố của mình là ‘Thiết Trụy Song Côn’. Hắn rất tự tin là lần này sẽ đánh bại ít nhất là một trong ba tên đó. Nhưng ngoài dự liệu của Nhật Vũ, David vốn chẳng cần chuẩn bị gì cả, ngay cả súng cũng không…
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Tân Phong Thần Diễn Nghĩa
Quyển 1: Ba đứa gộp lại thì khó chơi vô cùng
Chương 14: Hứng thú và quyết chiến khốc liệt (2)
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Lưu Bị và Trương Phi đều là đệ nhị chiêu thì bại nhưng riêng Quan Vũ thì phải đến đệ tam chiêu. Nếu ai trong các ngươi có thể tiếp đến đệ tứ chiêu thì xem như là thắng.”
Arthur lao lên tung ra một quyền làm cho thiên địa biến sắc, một luồng hơi lạnh tỏa ra xung quanh tạo nên hiện tượng không gian bị bóp méo trông hết sức quỷ dị.
Anh Long là kẻ đầu tiên xung phong hãm trận, gã dùng hết sức vung côn lên đánh xuống nhưng liền bị bàn tay mảnh mai của Arthur chặn lại.
“Không lý nào!”
Dùng ngạnh kháng cứng, trừ khi một bên phải có sức mạnh vượt xa đối phương hoặc một thân thể cứng cáp tuyệt đối nếu không thì…
Arthur áp sát đến trước mặt anh Long, nàng dùng tay giật mạnh ‘Thiết Trụy Song Côn’ ra khỏi tay của gã, tay còn lại áp nhẹ lên ngực của đối thủ mà nhẹ nhàng vận động.
“Đệ nhất chiêu.”
Anh Long cảm thấy như chịu hàng vạn mũi kim xuyên qua thân thể, các mạch máu liền đông cứng lại, toàn thân rung động kịch liệt rồi văng ra xa. Sau đó Arthur vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn về phía Nhật Vũ và David như đang chế giễu, đó mới thực sự là cường giả chân chính bởi tất cả quá trình đều diễn ra chưa đến 10 giây.
Nhật Vũ chấn kinh hét lên: “David, đưa anh Long chạy đi.”
David vừa tính sử dụng siêu năng lực thì đã cảm thấy thân thể mình bay bổng trên không, gã chỉ kịp nhìn thấy một nắm tay nhỏ bé nhẹ nhàng nện vào ngực mình rồi sau đó thì cái gì cũng không biết.
Quá nhanh, tuyệt đối là cực hạn của loài người.
Arthur đã ra tay, nàng tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào tháo chạy trước mặt mình bao giờ.
“Gã này cũng chỉ ở đệ nhất chiêu, còn ngươi thì sao?”
“Con mẹ nhà ngươi. Đừng tưởng là đàn bà thì lão tử không dám đánh.”
Thói côn đồ của Nhật Vũ đã trở lại rồi.
Trước đây do hắn sử dụng Phật Đăng nên tâm trí bị biến đổi theo thiên hướng về Phật đạo, vả lại khi ở đỉnh cao của võ thuật thì tâm lý của con người ta cũng sẽ có cảm giác cao cao tại thượng của một đại cao thủ thế nên tính tình cũng sẽ ôn hòa hơn nhiều.
Nhưng dù sao thì trước đây Nhật Vũ cũng vẫn là một tên xã hội đen chuyên đi đâm thuê chém mướn, cũng có thể nói rằng giống như khi thình lình bạn thấy một nhà sư đức hạnh nói tục thì liền đoán ra trước đây ông ta vốn chẳng hiền lành gì mấy.
Arthur nghe thế liền bật cười hào sảng, thanh quản đẩy giọng nói trong trẻo vang lên làm bộ ngực bị ép vung vẩy trông dọa người vô cùng.
Sau đó nàng lại nhìn hắn nở một nụ cười yêu mị: “Ăn nói không đàng hoàng, bất quá ta lại thích.”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Mùi