Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 11: Học chữ.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 11: Học chữ.
Vương Thiên Lôi bị Cẩu Đản Tử chạm vào chỗ đau, liền đóng quyển sách lại, ngữ khí có chút giận dữ nói:
- Nếu như ta biết chữ thì sẽ nghiên cứu quyển sách này!
- Đồ hình trên sách này có ý gì vậy tỷ phu?
Cẩu Đản Tử lơ đãng cầm quyển sách từ trên đùi Vương Thiên Lôi, lật tới trang cuối cùng, chỉ vào đồ hình trong trang sách mà hỏi Vương Thiên Lôi.
- Đồ hình này là lộ tuyến vận hành nội khí!
Vương Thiên Lôi cũng không có nghi ngờ gì, hắn cũng nói ra những gì mình biết:
- Đáng tiếc, những đồ hình này chỉ có phối hợp với văn tự, mới có thể hoàn thành được.
- Tỷ phu không nhận ra văn tự thì không thể học a!
Ánh mắt Cẩu Đản Tử dừng trên tờ cuối cùng của Ly Hỏa Tâm Pháp, đồng thời thuận miêng nói:
- Lão Đồng Sinh không phải là biết chữ hay sao?
- Đúng vậy, ta vì sao không có nghĩ tới?
Vương Thiên Lôi bỗng nhiên kêu lên, cả người bật dậy khỏi cái ghế.
- Lão Đồng Sinh tuy rằng không nhìn thấy thế nhưng vẫn có thể dạy người khác viết chữ!
- Đúng vậy, đúng vậy! Ta cũng muốn học chữ!
Cẩu Đản Tử miệng nói, nhưng mà vẫn nhìn thoáng qua Ly Hỏa Tâm Pháp, rồi nhẹ nhàng bỏ xuống ghế:
- Tỷ phu, ngươi học xong rồi về dạy ta nhé!
- Hiện tại, lão Đồng Sinh cũng không có việc gì làm, cũng không có ai đến xin hắn bùa bình an hay bói toán. Hiện tại để cho lão Đồng Sinh mở lớp dạy học trong thôn, dạy cho ta biết chữ. Không chỉ có ta, cả những người khác trong thôn, đặc biệt những tiểu hài tử, suốt ngày chỉ biết chạy loạn. Để cho bọn chúng học qua mặt chữ cũng là cách giáo dục để chúng không lông bông suốt ngày. Mà những hộ săn trong thôn học chữ cũng là có thể giúp bọn họ tu tâm sửa tính, sửa cái bệnh táo bạo, nông nổi, bộp chộp. Hơn nữa lão Đồng Sinh cũng nhờ đó mà có thể kiếm thêm ít tiền, đảm bảo cuộc sống sau này. Lão cũng không cần phải giả bộ thương cảm.
- Như vậy được không?
Chu Hoa nghe Vương Thiên Lôi nói vậy, nét mặt hiện lên một tia nghi vấn:
- Liệu mọi người có nghe không?
- Có nguyện ý hay không là chuyện của bọn hắn. Loại chuyện này cũng chỉ có thể tự nguyện mới mong có kết quá. Thế nhưng những tiểu hài tử giống như Cẩu Đản Tử ở trong thôn thì phải tận lực kêu bọn chúng đến. Ta cũng không muốn nhi tử sau này của mình cũng không biết chữ!
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi, lộ ra khí tức tang thương.
- Thở dài cái gì? Ngươi mới có hai mươi tuổi mà giống như một ông lão tám mươi tuổi vậy!
Nghe Vương Thiên Lôi than thở, Chu Hoa nhíu mày, bất mãn nói.
- Dạy ta biết chữ?
Cẩu Đản Tử đứng một bên sửng sốt đến thất thần. Lúc này hắn bội phục Vương Thiên Lôi vô cùng, cái này không phải là xóa mù chữ hay sao? Hiện tại thôn dân ở đây văn hóa cực thấp. Nếu như không tính đến một kẻ quái thai là hắn thì trong thôn cũng chỉ có lão Đồng Sinh là biết chữ.
Mà ở trong thời đại này, trong mắt những người dân ở đây thì biết chữ hay không biết chữ cũng không có tác dụng quá lớn. Trong mắt bọn họ, biết đọc sách viết chữ thì chỉ có những đại lão gia làm chuyện lớn ở Thanh Dương trấn. Còn bọn họ chỉ biết có mỗi việc săn thú, tối đến thì lên giường ôm vợ, sinh con đẻ cái.
Suy nghĩ này của Vương Thiên Lôi so với những người ở sơn thôn thì hơn xa nhiều lắm. Loại chuyện này muốn thực hiện được, chỉ sợ sẽ rất khó khắn.
- Tốt lắm! Tỷ phu, ta cũng muốn biết chữ. Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi vận động mọi người.
- Đương nhiên rồi, ngươi tuổi còn nhỏ, sớm học chữ đối với tương lai sau này rất có lợi. Nhạc phụ cũng không phải muốn đưa ngươi tới Thanh Dương trấn làm học đồ hay sao? Ngươi nếu biết chữ thì tiền đồ so với những người khác lớn hơn rất nhiều.
Vương Thiên Lôi vỗ vỗ lên đầu Cẩu Đản Tử cười ha ha nói.
Cẩu Đản Tử giãy giụa một hồi mới có thể thoát khỏi bàn tay to bè của Vương Thiên Lôi.
- Tốt! Tỷ phu, ngươi chừng nào đến nhờ lão Đồng Sinh dạy chữ thì nhớ nói trước cho ta một tiếng.
- Không nên kêu là lão Đồng Sinh nữa. Sau này đó sẽ là sư phụ của ngươi. Đúng phải gọi là lão sư mới thể hiện được sự tôn kính!
Vương Thiên Lôi nghiêm mặt, nghiêm nghị nói:
- Đây là quy củ, là đạo lý, ngươi phải nhớ cho kỹ. Bất luận là làm gì đạo lý cùng quy chủ cũng không thể để hoang phế!
- Vâng, tỷ phu!
Cẩu Đản Tử vội vàng gật đầu.
- Được rồi, được rồi! Cẩu Đản Tử, ngươi ăn cơm xong rồi thì cũng nên về nhà. Không về mau lại bị nương mắng cho mà coi.
- A, đã biết! Cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ ta đi!
Cẩu Đản Tử nghe vậy, trong lòng như được đại xá, một đường chạy chậm về nhà.
- Cuối cùng cũng đã thuộc hết, đồ hình cuối cùng đã đã nhớ kỹ. Hiện giờ lại có thể nương bóng lão Đồng Sinh thực là tốt. Sau này việc ta biết chữ cũng không có ai dị nghị. Không tồi, thực không tồi. Tỷ phu của ta cũng là một nhân tài. Đáng tiếc thôn sơn này quá nhỏ, nếu như không phải có hắn thì ta cũng không thể nào nghĩ ra được chủ ý này!
Cẩu Đản Tử và tam cẩu tử, nhị cẩu tử ở chung trong một gian phòng. Gian phòng này rất lớn. Nhà họ Chu tuy rằng không có dư giả gì nhưng trong núi không có thiếu đất. Tuy rằng ba huynh đệ cùng ngủ một phòng nhưng căn phòng cũng rất rộng, mỗi người một cái giường riêng.
Cẩu Đản Tử nằm dựa vào tường, nhìn lên ánh trăng qua cửa sổ suy nghĩ. Hắn lục lọi dưới chăn đệm ra vài tờ giấy nhăn. Thông qua ánh trắng ngoài cửa, tỷ mỉ nhìn những trang giấy này. Cẩu Đản Tử cầm than chì vẽ lại đồ hình cuối cùng lên trang giấy để khỏi quên. Cuối cùng thì Cẩu Đản Tử cũng đã sao chép được cho mình một quyển Ly Hỏa Tâm Pháp.
Chậm rãi gấp những trang giấy lại, Cẩu Đản Tử lại cất giấu nó xuống dưới đệm giường. Xong xuôi đâu đấy, Cẩu Đản Tử hít thở sâu một hơi, mắt nhắm lại. Trong đầu hắn lúc này không ngừng nghĩ tới lộ tuyến vận hành Ly Hỏa Tâm Pháp.
Nếu như tại thời điểm vừa mới xuyên việt đến thế giới này. Cho dù Cẩu Đản Tử có được Ly Hỏa Tâm Pháp hoàn chỉnh đi chăng nữa, đem nó học thuộc lòng thì cũng không thể nào tu luyện, bởi vì hắn cũng không có hiểu được bí quyết tu luyện nội khí.
Hiện tại thì khác, Cẩu Đản Tử đã có bí quyết tu luyện nội khí. Tuy Đại Lực Kim Cương khí công là một môn nội công tâm pháp thô thiển nhưng dù sao cũng là công pháp nội công chính tông. Cùng với các môn nội công tâm pháp nhập môn của các môn phái cũng không có khác nhau là mấy.
Ly Hỏa Tâm Pháp rõ ràng so với Đại Lực Kim Cương khí công cao hơn hẳn một tầng. Độ tinh thâm cũng cao hơn một chút, rất nhỏ mà thôi nhưng cũng đủ để tạo ra sự khác biệt giữa hai loại công pháp.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 12: Tu luyện Ly Hỏa Tâm Pháp
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 12: Tu luyện Ly Hỏa Tâm Pháp
Tỉ mỉ nhớ lại phương pháp tu luyện cùng lộ tuyến vận hành nội khí của Ly Hỏa Tâm Pháp trong đầu một lần. Cẩu Đản Tử đối với Ly Hỏa Tâm Pháp cũng đã có một khái niệm nhất định. Ly Hỏa Tâm Pháp cùng với Đại Lực Kim Cương khí công khác nhau ở hai điểm duy nhất.
Thứ nhất là lộ tuyến vận hành nội khí phức tạp hơn rất nhiều, có khi phức tạp gấp hai lần. Cứ như vậy, tốc độ vận hành nội khí trong vòng một chu thiên của Ly Hỏa Tâm Pháp nhanh hơn Đại Lực Kim Cương khí công rất nhiều. Điều cốt lõi là lộ tuyến vận hành dài hơn, yêu cầu đối với sự khống chế nội khí cũng phức tạp hơn. Lấy khả năng khống chế nội khí hiện tại của Cẩu Đản Tử thì chỉ có thể vận hành được hai chu thiên.
Điều thứ hai chính là phương thức thu nạp thiên địa nguyên lực. Nội công được hình thành từ việc thu nạp thiên địa nguyên lực, qua một quá trình luyện hóa mà thành. Đây là nguyên lý hình thành nội công. Cho dù ngươi có nội công thâm hậu đi chăng nữa thì cũng không thể nào thoát khỏi nguyên lý này. Đại Lực Kim Cương khí công hay Ly Hỏa Tâm Pháp cũng như vậy.
Khác nhau chính là Đại Lực Kim Cương khí công phảng phất giống như một người ăn không tiêu, có thể nuốt vào bụng nhưng không tiêu hóa được. Dù là có dinh dưỡng hay có độc đều được lưu lại trong cơ thể. Từ lúc bắt đầu hấp thu đến lúc dung nhập vào trong cơ thể luyện hóa thì đều chỉ hấp thu thiên địa nguyên khí mang theo một thuộc tính nhất định. Những thuộc tính khác đều bị bài trừ ra ngoài. Cũng vì thế mà lộ tuyến vận hành của Ly Hỏa Tâm Pháp so với Đại Lực Kim Cương khí công phức tạp hơn rất nhiều. Loại tiêu hóa một thuộc tính nguyên khí này so với việc chẳng phân biệt thuộc tính, ăn bậy ăn bạ tất cả thì khó khăn hơn rất nhiều.
- Ly hỏa! Ly hỏa! Rõ ràng nói rõ chỉ hấp thu thiên địa nguyên khí thuộc tính hỏa, đem hỏa thuộc tính luyện hóa mà thôi.
Cẩu Đản Tử nằm trên giường, đôi mắt chớp động tỏa ra quang mang không gì so sánh được:
- Ly Hỏa Tâm Pháp này so với Đại Lực Kim Cương khí công cao thâm hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng rõ ràng đây là một môn công pháp nhập môn. Bằng không với trình độ của ta hiện tại cũng không thể nào hiểu được nó. Vương Thiên Lôi nói thứ này là hắn nhặt được ở trên chiến trường. Nói một cách chính xác là chiến lợi phẩm hắn đoạt được từ địch nhân bị hắn giết chết. Hiện tại thực sự là tiện nghi cho ta. Nếu như tâm pháp này cao thâm thêm một tầng nữa thì ta thực sự không thể nào hiểu được nó, cho dù có đoạt được cũng vô dụng. Cũng không bằng hảo hảo tu luyện Đại Lực Kim Cương khí công cho xong!
Nghĩ tới đây, Cẩu Đản Tử nở nụ cười. Hắn bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, khi mình còn bé đến trường, lão sư luôn luôn đề ra mục tiêu học tập cho bọn chúng. Mà đặc điểm của mục tiêu này chính là chỉ cần nỗ lực một chút là có thể đạt được. Lớn lên, những mục tiêu kiểu như vậy trong mắt hắn biến thành chuyện cười. Nhưng thật không ngờ, vòng vo một đời, Cẩu Đản Tử lại đầu thai mà không bị mất đi trí nhớ. Mà bản thân hắn hiện giờ lại đặt ra cho mình những mục tiêu giống như khi còn đi học đó.
Trong truyền thuyết, tu luyện nội công có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Kiếp trước đọc tiểu thuyết võ hiệp, Cẩu Đản Tử cũng cho rằng như vậy, chỉ là ở kiếp này khi trực tiếp tu luyện nội công thì Cẩu Đản Tử mới biế được loại tin đồn này chí ít có tới phân nửa là giả.
Tu luyện nội công đích thật là có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, nhưng điều này đạt được khi mà ngoại công tu luyện đến giai đoạn đoán cốt đại thành. Bằng không thì cho dù ngươi có nội công thâm hậu đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ đoản mệnh. Lý do vô cùng đơn giản, thân thể ngươi căn bản không thể chịu được áp lực mà nội khí gây ra. Cho nên muốn thân thể chứa được nhiều nội khí thì phải tăng cường thân thể. Nội khí càng nhiều nhưng thân thể lại không thể đáp ứng được nhu cầu thì ngươi chỉ có một kết cục nổ banh xác mà chết.
Ly Hỏa Tâm Pháp là môn công pháp tu luyện ra chính tông nội khí hỏa thuộc tính thuần khiết, đối với yêu cầu kinh mạch trong cơ thể mà nói cao hơn Đại Lực Kim Cương khí công một bậc. Bởi vậy có thể tưởng tượng được, tiến độ so với lúc tu luyện Đại Lực Kim Cương khí công thông thả hơn nhiều. Chỉ là trước đó, Cẩu Đản Tử muốn làm việc này cũng không phải là hấp thu thiên địa nguyên khí hỏa thuộc tính mà là đem nội khí pha tạp không tinh khiết mà mình tu luyện Đại Lực Kim Cương khí công có được chuyển hóa thành nội khí Ly Hỏa tinh thuần.
Sau khi chân chính lý giải được phương pháp tu luyện nội khí, trong lòng Cẩu Đản Tử ngoại trừ vui vẻ ra thì lại có thêm một tia lo sầu.
- Hiện tại ta mới chỉ có nội công tâm pháp và thủ đoạn luyện thể thô thiển nhất. Thế nhưng nếu như dựa vào nó, tương lai sau này ta cũng có thể có được nội công thâm hậu. Như vậy những người ngay từ đầu có được nội công tâm pháp và thủ đoạn luyện thể cao thâm thì bọn họ sẽ mạnh đến mức nào? Mẹ nó, thế giới này thật là đáng sợ, hiện tại ta chỉ một tiểu oa nhỉ sống trong một sơn thôn. Nhân sinh một đời, cây cỏ một thu, trừ phi ta trở thành nhân vật trong các bộ tiểu thuyết, kỳ duyên đại ngộ. Bằng không sau này cũng không thể nào xưng bá một phương được.
- Ài! Ở trong sơn thôn nhỏ bé này cũng không thể nào có biện pháp tốt. Phụ thân muốn ta đi làm học đồ, có thể đây là một cơ hội. Thanh Dương trấn, ta thực sự kỳ vọng ở nơi này!
Cẩu Đản Tử nằm trên giường nghĩ đến Thanh Dương trấn. Đồng thời ở một nơi trong Thanh Dương trấn cũng có người đang nghĩ tới sơn thôn nhỏ bé này.
Thanh Dương trấn là một trấn nhỏ nằm sát biên giới Mãng Thương Sơn Vân Châu Đại Tấn. Tuy rằng hẻo lánh thế nhưng cũng rất phồn vinh. Bởi vì Thanh Dương trấn là địa phương gần Mãng Thương Sơn nhất, đồng thời Thanh Dương trấn còn là một địa điểm giao dịch.
Vân Châu là một châu sát biên giới trong mười ba châu của Đại Tấn. Mà Mãng Thương Sơn lại còn là biên giới giữa Đại Tấn và Bắc Nguyên Thiên Nhiên.
Chỉ là Đại Tấn và Bắc Nguyên đã giằng co mấy trăm năm, không có một lần chiến tranh nào là phát sinh ở Mãng Thương Sơn. Chủ yếu vì Mãng Thương Sơn kéo dài vạn dặm, còn được gọi là Thập Vạn Đại Sơn. Trong núi không chỉ có xà trùng mãnh thú nhiều vô kể, thậm chí còn có đại yêu thú. Lực lượng quân đội không thể nào đối kháng được. Ngay cả những siêu cấp cao thủ dựa vào một thân thực lực siêu cường từ Đại Tấn đi ngang qua Mãng Thương Sơn đến Bắc Nguyên cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Mà ngươi lại muốn mang theo mấy vạn quân đội đi ngang qua Mãng Thương Sơn sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 13: Hắc Long hội Thanh Dương Trấn.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 13: Hắc Long hội Thanh Dương Trấn.
Cho nên vô luận là Đại Tấn hay là Bắc Nguyên cũng sẽ không thiết lập cứ điểm cùng quân bị ở sát biên giới Mãng Thương Sơn làm gì. Mà Mãng Thương Sơn còn là nơi cung cấp da lông, thú hạch, dược thảo vô cùng phong phú, từ đó Thanh Dương trấn cũng trở thành một địa phương phồn hoa.
Thanh Dương trấn dù sao cũng chỉ là một trấn nhỏ. Cho dù có phồn hoa thì cũng chỉ là so với những trấn nhỏ khác mà thôi. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để giúp cho Thanh Dương trấn có được sự khác biệt rất lớn. Cả trấn có bốn con đường lớn, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được nhà cửa ở Thanh Dương trấn xếp thành chữ "Tỉnh". Địa phương phồn hoa nhất của trấn chính là trung tâm của chữ " Tỉnh" này. Toàn bộ kho hàng, địa điểm giao dịch đều được đặt ở đó. Ngoại trừ Tỉnh Trung Phường ra thì hướng đông, tây của trấn là cửa ra vào. Chính bắc là địa phương đặt nha môn. Chính nam là nơi tập trung các chế tác phường, cửa hàng nhỏ. Còn phía đông bắc tập trung kho hàng và các khách sạn bình dân. Bởi vì từ trấn có thể tiến vào Mãng Thương Sơn mà khu đông nam của trấn tập trung những nhân vật tai to mặt lớn. Có thể nói đó là khu dân cư giàu có. Về phần những người bán hàng rong, tiểu thị dân đều tập trung ở khu tây bắc. Tây nam là địa bàn của Hắc Long hội.
Hắc Long hội là một bang hội tầm trung ở Vân Châu Đại Tấn. Phạm vi hoạt động của bang hội này tập trung toàn bộ ở Thanh Dương trấn và hơn mười trấn nhỏ khác ở xung quanh. Hắc Long hội khống chế bến cảng, bến tàu. Bất cứ loại hàng hóa nào cập bến đều phải nộp cho Hắc Long hội một ít phí dụng. Đây cũng chính là thu nhập chính của họ.
Bang hội ở thế giới này cũng không hoàn toàn mang tính chất xã hội đen. Từ một ý nghĩa nào đó, đây là một hình thức dựa vào thực lực mà đoạt được quyền lợi. Thu nhập của bọn họ cũng không có giống như những gì Cẩu Đản Tử xem được trên ti vi của kiếp trước. Mấy cái loại phí bảo hộ đều là do những tên tiểu lâu la bên dưới thực hiện.
Hắc Long hội hoàn toàn khống chế toàn bộ địa phương kinh tế mạch máu của Thanh Dương trấn. Còn về phần những hàng hóa đi ra từ Mãng Thương Sơn, thương nhân ngoại lai không phải muốn mua là mua được. Giống như những hộ săn trong thôn sơn của Cẩu Đản Tử, số lượng con mồi thu được trong một năm đều mang đến Thanh Dương trấn bán. Đại thể chỉ có thể bán cho thương nhân bản địa mà những thương nhân bản địa này đại để đều liên quan đến Hắc Long hội. Thậm chí có nhiều thương nhân, bản thân họ cũng là thành viên của Hắc Long hội. Những kho hàng lớn nhất Thanh Dương trấn cũng là do Hắc Long hội nắm giữ. Trên thực tế Hắc Long hội mới chính là người có quyền lực to nhất ở Thanh Dương trấn.
Từ khi thôn sơn của Cẩu Đản Tử có Vương Thiên Lôi, thu nhập của người dân trong thôn cũng tăng lên rất nhiều. Chỉ là khi bọn họ mang hàng hóa đến Thanh Dương trấn đến bán cho thương nhân bản địa hay là những tiểu thương trực thuộc Hắc Long hội đều không có cơ hội trả giá. Đây là một quy tắc buôn bán của Thanh Dương trấn, tất cả mọi người đều phải cam chịu. Về phần quan phủ, bọn họ ngoài việc bảo vệ trật tự trị an ra thì chuyện gì cũng mặc kệ. Chỉ cần đến lúc ngươi nộp đủ tiền thuế là được rồi.
Điều này cũng không có nghĩa là Hắc Long hội cùng với quan phủ đối kháng. Nha môn Thanh Dương trấn chỉ có bốn mươi người. Ngoại trừ mấy người nha dịch, bộ khoái hiểu được một chút quyền cước thô thiển ra thì còn lại đều là người bình thường. Nhưng cũng không phải vì thế mà người của Hắc Long hội tùy ý trêu chọc hay lấn áp đối phương. Bởi vì nha môn, đại biểu cho quyền uy của quan phủ. Ở trong Đại Tấn, Hắc Long hội cũng chỉ là bang hội hạng chót trong giang hồ mà thôi. Bọn họ cũng không có dại dột gì mà đi gây sự với quan phủ, mặc dù chỉ cần một đêm, Hắc Long hội có thể quét sạch quan phủ mà không tốn sức. Nếu như Hắc Long hội dám làm thế thì quan phủ ở Vân Châu sẽ khiến cho Hắc Long hội gà cho không tha.
Hắc Long hội ở Thanh Dương trấn mặc dù hành sự có chút kiêu ngạo. Thế nhưng bọn họ cũng nghiêm ngặt tuân thủ những quy tắc giới hạn trong chốn giang hồ. Chỉ cần quan phủ bình an thì bọn họ cũng được bình an. Thậm chí còn có cảm giác mang theo một mối tình quân dân thắm thiết. Nhưng nói trắng ra là kết cấu với nhau làm chuyện xấu.
Tuy vậy cũng không khó lý giải. Nha môn Thanh Dương trấn cũng chỉ có mấy người. Quan chi phủ cũng mấy năm đổi một người khác. Nếu như có vị quan chi phủ nào muốn hảo hảo sống tốt ở Thanh Dương trấn thì cần phải được sự hỗ trợ của Hắc Long hội. Loại chuyện này ở Vân Châu hay là các địa phương khác của Đại Tấn đều có tồn tại. Có thể nói quan trường Đại Tấn đều có những quy tắc ngầm. Những trấn nhỏ dựa vào những bang hội tầng lớp dưới cùng. Đại thành thị thì dựa vòa một ít danh môn, thế gia. Về phần Đại Tấn cũng như là hoàng tộc Đại Tấn cũng phải dựa vào các đại môn phái mới có thể tồn tại được.
Khu tây nam Thanh Dương trấn, tại phân đà Hắc Long hội.
Đây là một công trình kiến trúc quần thể, kiến trúc quần thể này đem toàn bộ khu tây nam bao bọc vào bên trong. Thậm chí ngay cả người đi đường cũng không có. Hắc Long hội ở Thanh Dương trấn này thật sự quá bá đạo.
Bên ngoài có một tầng tường bao quanh, cao chừng hai trượng. Toàn bộ đều dùng hắc thạch, ở giữa đoạn tường bao quanh khu tây nam là một cửa lớn làm bằng hắc thiết, cao dày. Nếu từ xa nhìn lại thì cái cửa này chả khác nào những bức tường xung quanh cả. Tuy có tường bao quanh nhưng ta vẫn có thể thấy được những mái hiên thấp thoáng, đỉnh đài lầu các giống như ẩn mình sau bức tường cao kia. Nhưng đó cũng chỉ là lầu các ở phần ngoài dìa mà thôi.
Trong Thanh Dương trấn, ngoại trừ thành viên của Hắc Long hội, người trong nha môn. Ngoại trừ lão gia, sư gia và đầu mục đi tuần ở bên ngoài thì cũng chưa từng có một người nào khác bước vào bên trong cửa lớn hắc thiết.
Ở phía bắc phân đàn Hắc Long hội, có một nơi gọi là Tiểu Hoa Viên. Bên trong vườn có một tiểu lâu ba tầng. Lâu này không lớn nhưng kiến trúc khá tinh xảo. Góc mái hiên cong lên treo một cái chuông hoàng kim. Khi gió thổi qua sẽ phát ea những âm thanh thanh thúy 'leng keng' dễ nghe.
Trong bóng đêm, tại lầu ba, một người đi đến bên góc tường thắp sáng lên những ngọn đen dầu. Trong phòng rất trống trải, trên sàn nhà chỉ có một cái thảm màu vàng. Ánh đèn dầu rực rỡ càng làm cho tấm thảm càng thêm rực rỡ. Chính giữa bức tường phía bắc có một bức tranh rất lớn. Trong bức tranh là một con cự long màu đen dương nanh múa vuốt bay lượn, khí thế vô cùng.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 14: Mưu đồ nội đan.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 14: Mưu đồ nội đan.
Phía dưới bức tranh có một chiếc ghế, trên ghế có một người đang ngồi đó, tuổi tác ước chừng trên dưới sáu mươi tuổi. Toàn thân y mặc một bộ trù y màu vàng. Ở trước mặt người này đặt hai hàng ghế song song, cũng đã chật kín người ngồi. Nam nữ già trẻ không có phân biệt, người trẻ tuổi nhất là một hồng y nữ tử ba mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng ánh mắt cùng thần sắc vô cùng hung ác.
Trong phòng vô cùng trầm mặc, ngoại trừ những người ở bên ngoài tiểu lâu hít thở khí trời ra thì không còn có một âm thanh nào khác. Lúc này coi như có một cây kim rơi xuống mặt đất, khẳng định có thể nghe được âm thanh đinh đương thanh thúy.
- Chư vị, sự tình là như thế. Tin tức vô cùng chính xác. Nửa năm trước, tây sơn Độc Nhãn Lang xuất hiện ở một sơn thôn trong phạm vi quản lý của Thanh Dương trấn. Con Độc Nhãn Lang này sau khi bị một gã gọi là Vương Thiên Lôi mới vừa giải ngũ về đánh cho trọng thương bỏ chạy thì không rõ tung tích. Các vị có ý kiến gì không?
Trầm ngâm một lát, một lão giả ngồi đầu cùng hàng ghế đánh vỡ sự trầm mặc trong căn phòng. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía lão, phảng phất giống như muốn từ biểu tình của lão mà đoán được phần nào nội dung sắp tới.
- Tên Vương Thiên Lôi này ta đã điều tra xong, chính là thôn dân của một thôn nhỏ trong núi gần Thanh Dương trấn. Ba năm trước hắn đi tòng quân, trấn thủ biên cương. Trong đoạn thời gian này hắn cũng phấn đấu lên được chức Ngũ Trưởng. Hiện giờ mới xuất ngũ chưa được bao lâu, bản thân người này có khả năng lĩnh ngộ võ học không tồi. Dựa vào một bộ Hùng Ma quyền và Đại Lực Kim Cương khí công mà có thể tu luyện tới cảnh giới võ giả nhất phẩm. Chỉ còn kém một bước nữa là có thể chạm tới sát biên giới đoán cốt. Chỉ tiếc là không có đại bối cảnh gì, cũng không có biết chữ. Ở trong quân đội hắn cũng bị người ta đoạt đi rất nhiều quân công. Đến khi giải ngũ liền trở về quê hương.
Người vừa nói chính là hồng y nữ tử đầy sát khí kia. Nội dung chủ yếu đều là những kinh lịch của Vương Thiên Lôi trong những năm đi lính.
- Nhất phẩm võ giả?
Một gã trung niên ngồi đối diện với nàng hơi chau mày:
- Lão Độc Nhãn là có thật. Như vậy nó đã hẳn thuộc về phạm trù yêu thú, một tên võ giả nhất phẩm cho dù có khí lực hơn nữa thì cũng không có khả năng bức cho nó lui.
- Đồng đàn chủ hoài nghi tin tình báo của ta!
Nét mặt hồng y nữ tử chợt lóe lên sát khí nồng đậm.
- Kìa! Ý ta đâu phải thế. Vi đường chủ luôn luôn có được những tin tình báo vô cùng chính xác. Ta chỉ nghĩ vấn đề cốt lõi là ở lão Độc Nhãn. Dù sao thì một người một yêu thú, cho dù là yêu thú nhất giai cũng đủ đánh đánh ngang tay với một võ giả tứ phẩm, ngũ phẩm. Một tên võ giả nhất phẩm sao lại có thể bức cho nó lui được. Điểm này có phần mơ hồ!
- Đúng vậy. Đích thật điểm này có chút mơ hồ. Ngay từ đầu ta cũng không có tin!
Lão giả ngồi ở trên chiếc ghế chủ tọa khẽ giơ tay ngăn cản hai người phát sinh xung dột.
- Chỉ là trải qua nhiều lần nghiệm chứng, đã chứng thực tin tình báo này hoàn toàn chính sao. Ta cũng không biết tại sao lão Độc Nhãn lại ly khai, thế nhưng ta có thể khẳng định hai điều. Thứ nhất tin tức về lão Độc Nhãn là có thật, nó đích xác có tồn tại. Thứ hai, tên Vương Thiên Lôi kia đã bức lui được lão Độc Nhãn trong ngày cưới của mình. Lúc đó lão Độc Nhãn chiếm được thế thượng phong tuyệt đối. Thậm chí tùy thời có thể giết chết Vương Thiên Lôi. Thế nhưng đến cuối cùng, đột nhiên lại rời đi. Ở trong mắt đám thôn phu dân dã kia thì tự nhiên Vương Thiên Lôi chính là người bức lui lão Độc Nhãn.
- Nói cách khác, lão Độc Nhãn không phải bị Vương Thiên Lôi bức bui mà chính nó tự mình rời đi. Điểm này còn có chút khó hiểu!
Đồng đàn chủ nói.
- Hừ!
Hồng y nữ tử hừ lạnh một tiếng.
- Lão Độc Nhãn vì sao lại chủ động rút đi. Cơ duyên trong đó không một ai biết được. Chỉ là chúng ta có thể biết được nó thật sự có tồn tại là được rồi!
- Không chỉ có tồn tại, hơn nữa còn khẳng định nó là một con yêu thú!
Nói đến hai chữ yêu thú, ánh mắt hồng y nữ tử cùng với trung niên nam tử không khỏi lóe lên chiến ý điên cuồng.
- Tiểu Kim nói đúng. Lão Độc Nhãn là một yêu thú. Đây mới là điều chúng ta quan tâm!
Lão giả gật đầu liên tục. Trong ánh mắt hắn cũng chớp động quang mang.
Yêu thú, đây mới là điều tối trọng yếu đối với bọn họ.
Chỉ cần là yêu thú thì sẽ có nội đan, mà nội đan yêu thú đối với người tu võ luyện khí bọn họ chính là chí bảo vô thượng.
Trên thế gian này, nội đan yêu thú không hoàn toàn giống như những gì Cẩu Đản Tử đọc được ở trong các tiểu thuyết võ hiệp nhưng cũng có rất nhiều chỗ đồng dạng.
Nội đan yêu thú chính là do yêu thú trước khi chết nhưng tụ tinh hồn nguyên khí của bản thân mà hình thành, kích cỡ không đồng nhất. Chỉ là giống nhau về ý nghĩa sử dụng. Vô luận là yêu thú có to lớn đến đâu đi chăng nữa thì nội đan mà nó tạo ra to nhất cũng chỉ bằng nắm tay mà thôi. Nhỏ nhất thì bằng hạt đậu tương.
Nội đan có tác dụng vô cùng to lớn, bên trong nó ẩn chứa sinh cơ cường đại, là vật đại bổ đối với những người tu luyện võ đạo. Nếu như trong quá trình tẩy gân phạt thủy mà có thêm nội đan yêu thú thì công hiệu sẽ tặng mạnh trên diện rộng. Chỉ là nội đan yêu thú cũng không phải có thể tìm được một cách dễ dàng. Tuy nói rằng đại lục rộng lớn không gì so sánh được, trong Mãng Thương Sơn yêu thú nhiều vô kể nhưng vấn đề là ngươi có sức để giết được yêu thú không mà thôi!
Yêu thú! Không phải trời sinh ra là đã có yêu thú. Yêu thú có được là do những dã thú bình thường tiến hóa mà thành. Khi những dã thú này tiến hóa lên yêu thú thì chúng có thực lực yêu thú nhất giai. Cũng là yêu thú cấp thấp nhất. Tuy chỉ là yêu thú nhất giai nhưng nó vẫn có thể đánh ngang tay với một võ giả tứ phẩm ngũ phẩm. Trong thiên hạ, số lượng võ giả tứ phẩm, ngũ phẩm cũng không ít, nhưng vấn đề là những yêu thú này hoàn toàn sống trong thâm sơn đại trạch, những nơi khỉ ho cò gáy. Muốn tìm được yêu thú thì chỉ có thể đến những địa phương như thế, tỷ như sâu trong Mãng Thương Sơn chẳng hạn. Nhưng những chỗ như thế, coi như là võ giả Tiên Thiên đi vào cũng chỉ có thể miễn tự bảo vệ bản thân mà thôi. Vận khí không tốt thì chỉ còn nước bỏ mạng lại, chứ nói gì đến chuyện săn bắt yêu thú!
Huống chi những địa phương như thế, yêu thú không có đi lẻ loi một mình mà toàn sống thành bầy đán. Ngươi công kích một con, nó gọi cả nhà ra đuổi đánh ngươi. Kết quả cũng là một cái chết thê thảm.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thông Thiên Đại Thánh Tác giả :Xà Thôn Kình -----oo0oo-----
Chương 15: Năm mới.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Chương 15: Năm mới.
Tại địa phương gần khu vực nhân loại sinh sống, muốn tìm được một con yêu thú gần như là mò kim đáy bể. Chỉ là ngày hôm nay, Hắc Long hội lại tìm thấy một cơ hội.
Tây sơn lão Độc Nhãn.
Truyền thuyết về Độc Lang này đã lưu truyền trong thời gian rất dài. Không sai biệt lắm thì cũng có hơn trăm năm lịch sử rồi. Thế nhưng phạm vi truyền lưu cũng không rộng. Cũng chỉ nằm trong phạm vi Thanh Dương trấn cũng với mấy thôn sơn dân dã gần đó. Đối với truyền thuyết này Hắc Long hội thật sự không có hứng thú, chỉ coi nó như là tin đồn nhảm mà thôi.
Lúc này đây, tầng lớp cao tầng của Hắc Long hội phải nghĩ lại! Bởi vì lão Độc Nhãn thực sự đã xuất hiện. Hơn nữa theo như những người từng nhìn thấy lão Độc Nhãn, có chín thành nó là một con yêu thú nhất giai. Như vậy lão Độc Nhãn hẳn đã mở ra linh trí, đương nhiên tu vi của nó còn thấp nên chắc chắn linh trí không được cao. Điều tối trọng yếu mà Hắc Long hội quan tâm nhất hiện nay chính là tung tích của nó tại tây sơn.
Đúng theo như lời thôn dân nói, tây sơn nằm khá sâu trong Mãng Thương Sơn. Mà ở tây sơn, dường như cũng chỉ có mình lão Độc Nhãn là yêu thú mà thôi, không có khả năng còn có yêu thú khác tồn tại. Từ điểm này cũng có thể thấy được lão Độc Nhãn hẳn là mới tu luyện thành yêu không lâu, cho nên khi giao đấu với Vương Thiên Lôi nó mới khinh địch như vậy. Tin tưởng rằng không lâu sau, khi là linh trí lão Độc Nhãn hoàn toàn thành thục, nhất định sẽ rời khỏi tây sơn tiến sâu vào trong Mãng Thương Sơn. Đến lúc đó muốn bắt nó cũng không được nữa rồi.
- Mọi người nên chuẩn bị sẵn sàng hành động. Tuyết cũng sắp rơi rồi, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian trước khi tuyết rơi đi vào núi. Chỉ cần đoạt được nội đan của lão Độc Nhãn, chư vị liền lập được đại công!
- Nguyện ý nghe theo lời đại trưởng lão!
Mấy người cùng kêu lên đáp.
- Ân, xem ra tuyết sắp rơi rồi! Vân Châu chết tiệt này, mùa đông vừa đến mà đã có tuyết rơi! Thực là phiền phức.
Một nam tử tuấn tú không gì sánh được đứng ở trong một gian phòng khách của một khách sạn bình dân trong Thanh Dương trân, cau mày, nhìn khí trời âm u, cơ thể cảm nhận từng đợt gió lạnh từ phương bắc thổi tới. Hắn tựa hồ nghĩ tới chuyện tình gì đó không tốt, thân hình mảnh mai không khỏi run rẩy vài cái:
- Thật là, lạnh đến nỗi máu của ta cũng phải đông cứng lại. Thế này đâu còn khí lực mà vào núi hái thuốc cơ chứ.
Người nam tử trẻ tuổi này nhìn dáng dấp cũng chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Nước da trắng hồng, nõn nà như da em bé. Trên thân mặc một bộ trường sam mày xanh da trời, hông đeo một chiếc đai lưng màu trắng làm bằng tơ tằm. Mái tóc dài được buộc lại một cách gọn gàng, trông giống như chiếc đuôi ngựa.
-Ài! Xem ra không thể lười biếng được nữa, tốt nhất là nên nhanh chóng vào núi trước khi tuyết rơi. Tại sao hai tên kia lại được hưởng hạnh phúc trên núi, còn ta lại phải chạy đến một địa phương quỷ quái như thế này cơ chứ! Thực sự là số khổ mà.
Người thanh niên xoay người đi vào bên trong khách sạn.
- Tỷ tỷ, chúc mừng năm mới!
Mãng Thương Sơn nằm ở sát bên cạnh thôn sơn. Ngày hôm nay, không khí trong thôn vô cùng vui mừng, bởi vì bọn họ sắp đón mừng năm mới.
Năm nay cũng không giống với những năm trước. Từ khi Vương Thiên Lôi trở về được hơn nửa năm thời gian. Cuộc sống toàn bộ sơn thôn được hắn vực dậy. Không chỉ số lượng dã thú săn được tăng mạnh mà cũng không có trường hợp nào bị thương vong. Săn được nhiều con mồi, tựu thu nhập nhiều hơn, cuộc sống sinh hoạt trong thôn cũng khấm khá lên rất nhiều. Ngay cả lão Đồng Sinh cũng nhờ Vương Thiên Lôi vận động mọi người trong thôn cho con em đi học chữ mà lễ mừng năm mới năm nay lão Đồng Sinh cũng có thịt để ăn. Các tiểu cổ nương, nàng dâu cũng có thêm một ít vải bông để làm một hai kiện áo ấm. Ngay cả Cẩu Đản Tử cũng có một bộ quần áo mới. Đời sống sinh hoạt được nâng cao, năm mới năm nay toàn bộ người trong thôn đều háo hức vui mừng.
Bụng của Chu Hoa so với một tháng trước đây đã lớn hơn một vòng. Hiện tại nàng thuộc diện đối tượng trọng điểm cần bảo hộ hai tư trên hai tư của Vương Thiên Lôi. Bố mẹ chồng của Chu Hoa cũng không có bắt nàng phải làm việc gì trong nhà. Ngày ngày Chu Hoa chỉ có mỗi việc ăn với ngủ, chăm sóc bản thân cho tốt, để rồi sinh ra một tiểu tử thật kháu khỉnh. Tất cả đều là vì nhi tử Chu Hoa sắp sinh ra.
Tiểu nha đầu ở trong sơn thôn, từ bốn, năm tuổi đã có thể giúp đỡ bố mẹ làm một vài chuyện lặt vặt trong nhà. Hơn chục năm qua, nó đã sớm trở thành thói quen của Chu Hoa. Hiện giờ lại không được làm bất cứ việc gì ngoài ăn với ngủ khiến Chu Hoa chưa có thích ứng.
Chỉ là không có biện pháp, ai bảo nàng đang mang thai cơ chứ.
Sở dĩ mấy ngày hôm nay, Chu Hoa cái gì cũng không làm được, không có việc gì nàng cũng chỉ đành ngồi yên một chỗ dưới hiên nhà vỗ về đứa con trong bụng. Khí trời hôm nay không tốt, khá âm u, gió bắc thổi rất mãnh liệt, tựa hồ sắp có tuyết rơi. Khí trời rất lạnh, nàng phải ngồi bên cạnh cái lư than để sưởi ấm. Lư than này cũng chẳng khác gì điều hòa nhiệt độ ở kiếp trước của Cẩu Đản Tử.
Cẩu Đản Tử vẫn giống như mọi ngày, thời gian rảnh thừa thãi, thời gian này hắn thường xuyên đến nói chuyện phiếm với tỷ tỷ của mình để nàng đỡ buồn. Trên thực tế, Cẩu Đản Tử vẫn muốn tìm cơ hội ngó lại quyển bí tịch Ly Hỏa Tâm Pháp. Hắn rất sợ trí nhớ của bản thân mình không được tốt, nhớ lầm một huyệt đạo nào đó thì khốn.
Chu Hoa thấy Cẩu Đản Tử hào hứng đi tới, nở nụ cười tươi.
- Uh! Chúc mừng năm mới, muốn tiền mừng tuổi sao? Yên tâm, không thiếu phần của ngươi đâu!
- HI hi! Tỷ tỷ lập gia đình rồi có khác, ngày càng ra dáng một người vợ hiền nha!
Cẩu Đản Tử cười vui vẻ, trêu ghẹo tỷ tỷ của mình.
Tỷ đệ ngồi cạnh nhau trong căn phòng ấm áp, trò chuyện không ngừng. Hôm nay Vương Thiên Lôi không có đi vào núi săn thú. Hắn cùng với mọi người trong thôn đến bãi đất trống phía bắc luyện quyền. Mấy ngày này bọn họ không vào núi, thứ nhất là trời đông giá rét, dã thú cũng ở trong hang không có ra ngoài hoạt động. Thứ hai là thu hoạch mấy tháng qua của mọi người cũng đủ để chi tiêu cho gia đình. Đám người Vương Thiên Lôi cũng tận dụng thời gian này mà gia tăng việc luyện tập quyền pháp, chiến trận phối hợp. Có như thế thì đợi khi tuyết tan, mọi người đi săn bắt mới có thu hoạch lớn được.
Thời gian này, mỗi ngày Cẩu Đản Tử đều hàn huyên với Chu Hoa rất lâu, nhưng hắn cũng không vì thế mà quên đi mục đích của mình, lúc nào cũng tranh thủ xem trộm Ly Hỏa Tâm Pháp. Đến khi sắc trời không còn sớm nữa, Cẩu Đản Tử liền chào tỷ tỷ cùng tỷ phu ra về.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế